Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 400: Tiên Tổ Trần Gia (2)



--------------------------

Đường Uyển bảo Trần Dĩnh và Trần Dao giúp ca ca quét dọn vệ sinh, hai tỷ muội bận bịu quên cả trời đất, ngay cả Tiểu Thất cũng đi theo lau bàn, Yến Lang Nguyệt đang dọn dẹp phòng ở, Trần Mục không có giúp đỡ, để cho hai người muội muội làm nhiều hơn chút, hắn ngồi ở trong đình cho cá ăn, phía dưới đình là ao nước, trong ao nuôi rất nhiều cá.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm bò bên cạnh cái ao, bọn chúng đói bụng liền mò cá ăn ngay tại trong ao.

"Ca ca."

Cuối cùng Trần Dĩnh cũng bận xong.

Nàng ta hưng phấn bổ nhào vào lồng ngực Trần Mục.

Trần Mục xoa xoa cái mũi nhỏ của muội muội.

Tiểu Thất cũng chạy tới, nàng ta chớp mắt, vui vẻ nói: "Ca ca, muội cũng muốn ăn thịt."

"Được, tối nay có rất nhiều thịt để ăn."

"Hay quá, ăn thịt thôi...!"

Trần Mục cười xoa nhẹ đầu nàng ta, sau đó vào nhà xem phòng mới, giường cực kỳ lớn, một mặt dựa vào tường, ba mặt còn lại đều có bình phong.

Bình phong bên trái bày trí thùng tắm rất lớn, giống như là bể bơi, vốn dĩ Trần Mục định xây hồ bơi ở bên ngoài, cứ luôn cảm giác kỳ quái, sau cùng thì đặt thùng tắm lớn ở trong phòng, sau này có thể tắm cùng vị hôn thê, nghĩ thôi đã thấy dễ chịu.

Sau khi xem xong phòng mới.

Trần Mục dẫn theo muội muội đến diễn võ trường, chuẩn bị kiểm nghiệm thành quả tu luyện những năm này của các nàng.

"Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, hôm nay ca ca giao đấu với các muội." Trần Mục nở nụ cười dịu dàng.

"Được thôi!"

Trần Dĩnh cảm thấy rất thú vị.

Trong mắt Trần Dao cũng ẩn chứa sự hưng phấn.

Trần Mục thấy bọn họ nóng lòng muốn thử, mỉm cười: "Hai người các muội cùng lên đi."

Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ lấy Hi Hà với Yên Lam ra, hai thanh linh kiếm phát ra kiếm quang cường thịnh, hai đạo kim quang phá không lao tới.

Trần Mục đứng ở võ đài chính giữa, linh lực giữa ngón tay phun trào, rất nhanh, linh lực kim sắc liền hóa thành hai thanh trường kiếm màu vàng, nhẹ nhàng chặt đứt hai đạo kiếm quang kia.

Tốc độ của Trần Dĩnh và Trần Dao rất nhanh, sức mạnh của bọn họ vượt xa kiếm tu cùng cảnh giới, Trần Mục đứng tại chỗ, không ngừng vung kiếm nghênh đón tấn công của các nàng.

Kiếm quang va chạm tạo ra tia lửa chói lọi.

Tiểu Thất ở bên ngoài võ đài xem vô cùng hưng phấn, còn muốn biến thân Kỳ Lân giúp Trần Dĩnh đánh Trần Mục.

Trần Dĩnh lấy sức ăn thịt ra, Hi Hà cắt đứt không gian, phóng ra âm thanh nổ tung.

Đôi mắt vàng của Trần Dao ẩn chứa sự bá đạo bễ nghễ thiên hạ, vẻ mặt của nàng ta trầm ổn, ra kiếm sắc bén, mỗi một kiếm đều thế lớn lực mạnh, uy lực đáng sợ.

Trần Mục mỉm cười gật đầu, sức mạnh của Trần Dĩnh có thể so với mãnh thú Hồng Hoang, sức mạnh nhục thân mạnh hơn linh lực của nàng ta, sức mạnh của Trần Dao không có cường hãn như Dĩnh Dĩnh, nhưng linh lực trong cơ thể nàng ta bá đạo, kiếm kỹ phóng ra không hề yếu, hơn nữa vung kiếm trôi chảy, phản ứng rất nhanh, thực lực vượt xa trình độ Kiếm Vương.

Trần Dao có thiên phú dị bẩm, còn có Bạch Thanh Hoan chỉ dạy, không kém gì thánh nữ của thế lực siêu cấp, thậm chí còn đứng đầu trong lứa cùng tuổi.

Sau một nén nhang.

Trần Mục vẫn đứng im tại chỗ.

Trần Dĩnh lau mồ hôi trên trán, cười ngọt ngào nói: "Ca ca, huynh thật lợi hại."

Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nghiêm túc nói: "Ca, sau này chắc chắn muội sẽ lợi hại hơn huynh, mạnh hơn huynh."

"Ca ca tin tưởng muội."

Trần Mục xoa xoa đầu Dao Dao.

Trần Dao ngẩng đầu, trừng mắt, nàng ta bĩu môi, không thích bị xoa đầu.

"Ha ha ha."

Trần Mục cười thu tay lại.

Ở chung với người nhà luôn rất vui vẻ.

Chạng vạng tối.

Cả nhà đoàn tụ tại nhà cũ.

Ngày mai bọn họ sẽ phải chuyển đến nhà mới, tối nay mọi người liên hoan chúc mừng, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất vất vả, Trần Mục và Trần Hạo uống rượu, Trần Dĩnh cùng Tiểu Thất đang ngoạm miếng thịt lớn, đám người Đường Uyển và Từ Yến nói chuyện việc thường ngày.

"Nhiều viện tử trống như vậy thật lãng phí, Nhã Nhã, các ngươi vẫn là sớm sinh con một chút."

"Nương, ta biết rồi."

Mỗi lần Tạ Nhã đều sẽ đỏ mặt.

Trần Hạo cũng đau đầu, thời điểm chưa kết hôn thì giục cưới, sau khi kết hôn rồi thì lại giục sinh con.

Từ Yến mỉm cười nói: "Tiểu Mục à, ngươi cũng không còn nhỏ, năm ngoái còn có cái các gì đó đến cầu thân, hình như là siêu cấp thế lực của Nam Cảnh gì đó."

Đường Uyển nói bổ sung: "Là Phượng các, nhưng mà ta và cha hắn đã từ chối rồi, cho nên chuyện này chúng ta cũng không có nhắc tới với Mục Nhi."

"Phượng các?"

Trần Mục lắc đầu.

Cũng không thể là Mộc Lưu Huỳnh đi?

Trần Mục không có để ý, hắn có hôn ước, phụ mẫu cũng biết, bây giờ đề thân, muộn rồi.

Mọi người vất vả thật lâu, ngày mai còn phải chuẩn bị tế tổ, bèn sớm trở về nghỉ ngơi.

Trần Mục nằm ở trên giường.

Trong tay hắn nghịch miếng ngọc thạch tổ truyền.

Cho dù là dùng linh lực hay là dùng niệm lực, khối ngọc thạch này cũng không có phản ứng, giọt máu màu vàng kia nhìn như bất phàm, nhưng lại không có bất kỳ tần sóng gì.

Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn thôi động huyết mạch Trần gia trong cơ thể, đôi mắt biến thành màu vàng, ngọc thạch đột nhiên chấn động, giọt máu màu vàng ở bên trong xuất hiện biến hóa, chiếu ra thân ảnh mơ hồ.

Trần Mục có chút kích động, vui sướng trên mặt khó có thể che giấu, khom mình hành lễ nói: "Tiên tổ."

Trong ngọc thạch, giữa trời xanh mây trắng, bóng hình kia tuy mơ hồ nhưng khiến Trần Mục thấy rất thân thiết quen thuộc, có lẽ là vì huyết mạch Trần gia.

"Tiểu Mục, trước khi ta tiến vào tinh không, từng đứng ở nơi thượng du của dòng sông Thời Gian trông xuống hạ du, nhìn thấy sự sa sút của Trần gia, nhìn thấy ngươi xuất hiện."

Đạo thân ảnh kia truyền thần niệm ra.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 401: Bí mật sâu trong tinh



Ánh mắt Trần Mục khiếp sợ. Tuy tổ tiên đã biết đến hắn từ lâu, nhưng đứng ở thượng du của dòng sông Thời gian nhìn xuống hạ du, đây là sức mạnh vĩ đại cỡ nào chứ.

"Tiểu Mục, ngươi thân gánh trọng trách, chúng ta cần ngươi giúp đỡ."

Bàn tay lớn mơ hồ đặt trên hình bóng thần hồn của Trần Mục. Linh hồn của hắn đang động đậy. Cảm giác đó tựa như cả tinh không đang đè lên người hắn.

Vẻ mặt Trần Mục trang nghiêm: "Tổ tiên, người chinh chiến ở sâu trong tinh không, rốt cuộc là vì sao?"

"Vệ đạo."

"Bởi vì... Thiên... chết rồi."

Giọng nói của lão tổ Trần gia mang theo thương tiếc. Đồng tử Trần Mục bỗng co lại, Thiên chết rồi? Da đầu hắn thình lình tê dại. Có thể được xưng là Thiên, tất nhiên là sự tồn tại tối cao tập trung toàn bộ thiên mệnh.

"Đại đạo sụp đổ, chúng ta bảo vệ Tiên lộ cuối cùng. Khi Tiên lộ cuối cùng sụp đổ, thế gian khó lòng thành tiên được nữa! Ngươi phải nắm lấy cơ hội!"

Trần Mục nhớ lại tin tức hắn có được ở Táng Tiên địa, có một nguồn sức mạnh trảm đạo.

Rốt cuộc là sức mạnh thế nào, có thể chém lìa đại đạo, chém rớt thiên tối cao vô thượng.

Nghĩ thôi đã thấy da đầu tê dại.

May mắn là trong nhóm người mạnh nhất đang chinh chiến ở sâu trong tinh không, niềm vui của bọn họ đều nhờ vào sự tồn tại của những nghịch hành giả này.

"Tổ tiên, là ai đang chém đạo?"

"Ma chủ, chủ nhân của Ma Thần."

Ma chủ chính là khởi nguồn của sức mạnh Ma Thần.

Trần Mục khi biết những điều này, rất nhiều ngờ vực bỗng hiểu rõ ràng: "Ma chủ đang chém đạo, tổ tiên, mọi người đang vây khốn Ma chủ ở sâu trong tinh không?"

"Cũng không tính là vây khốn, chỉ là trì hoãn." Bóng hình kia không kìm được thở dài: "Đến Thiên còn chết trận, sức mạnh của chúng ta chỉ có thể trì hoãn hắn."

Nét mặt Trần Mục đăm lại.

sâu trong tinh không có nguy cơ lớn. Hắn biết Ma Thần muốn diệt thế, không thể nào chỉ đơn giản là chém đạo như vậy, sau khi chém đạo khẳng định là diệt thế!

Lão tổ Trần gia bùi ngùi: "Tiểu Mục, sau khi Thiên chết, mảnh vỡ số mệnh của hắn ta đều tập trung trên người ngươi. Mệnh trời ở chỗ ngươi. Chúng ta không có chọn lựa, nhưng ngươi thì có. Ta hy vọng sau này ngươi có thể đến sâu trong tinh không, giúp đỡ chúng ta trấn áp Ma chủ."

Trần Mục không chút do dự. Nét mặt hắn kiên định, nói: "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, nếu ta có năng lực như vậy, ắt tự gánh vác!"

Tổ tiên Trần gia hơi gật đầu, liền nhắc nhở hắn: "Tiểu Mục, ngươi có mệnh trời giúp đỡ, có số kiếp lớn lao, nhưng đến thiên còn chết được, ngươi sẽ phải đối mặt với sự tồn tại của cấm kỵ. Con đường tương lai sẽ đầy nguy hiểm."

"Tổ tiên yên tâm, ta hiểu."

Vẻ mặt Trần Mục trịnh trọng. Bản thân có thể may mắn như vậy, không phải ngẫu nhiên. Hắn đã gánh lên mình nhân quả, giờ đây chỉ có thể bước tiếp, không thể thoái lui.

Hắn đã đến lưng chừng núi, cho dù trước mặt có khúc khuỷu đến đâu, cũng phải đi ngắm phong cảnh tuyệt đỉnh.

Bóng hình tổ tiên Trần gia bắt đầu tan biến: "Ta để lại giọt máu này do huyết mạch Trần gia thúc đẩy. Khi ngươi gặp nguy hiểm, giọt máu này có thể cho ngươi mượn lực lượng lúc Đỉnh phong của ta, đương nhiên, chỉ trong thời gian một nén nhang."

"Đa tạ tổ tiên."

Trần Mục khom người hành lễ.

Một nén nhang đủ để làm rất nhiều việc.

Bóng hình khổng lồ kia sau đó hoàn toàn biến mất. Ấn ký thần hồn tổ tiên Trần gia để lại vỡ vụn hoàn toàn, chỉ còn lại một giọt máu màu vàng.

Trần Mục nhìn ngọc thạch trong tay, tâm tình nặng nề. Tương lai phải đối mặt không những là thế lực Tiên giới, mà còn có Ma thần và Ma chủ.

"Có thử thách mới có động lực."

Trần Mục bình tĩnh trở lại. Hắn cất ngọc thạch, vận chuyển Hô hấp pháp bắt đầu tu luyện. Hồng Mông vật chất trong người đang rèn luyện nhục thân.

Mọi người thức dậy rất sớm.

Họ ăn sáng xong rồi ra ngoài.

Khi đi, Trần Thiên Nam đóng cửa lớn. Láng giềng xung quanh đốt pháo vui vẻ đưa tiễn bọn họ. Sự phồn vinh mà Trần gia mang lại cho Hắc Thạch thành khiến họ vô cùng cảm động.

Trần Thiên Nam chắp tay cười, cảm ơn sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng. Sau đó mọi người Trần gia đằng không bay lên. Bọn họ di chuyển đến nhà mới của Trần gia.

Đường Uyển và Từ Yến có thể ngự kiếm. Nữ nhân ở Hắc Thạch thành ai cũng hâm mộ. Mọi người đều biết, cảnh giới của các nàng vốn không cao, đều chẳng tu luyện gì, vậy mà cũng đạt được Kiếm Hậu.

Mộ Đông Lưu và mấy cường giả tiền bối Hắc Thạch thành đã sớm ở bên ngoài nhà mới Trần gia chờ. Đến Đường Chấn tận Kim thành xa xôi cũng suốt đêm dẫn người Đường gia đến chúc mừng.

Nhìn Trần Thiên Nam ngự kiếm đến, trong mắt Đường Chấn chỉ toàn vẻ hâm mộ. Thật không ngờ Trần gia từng bị ông ta xem thường, vậy mà giờ đều là Kiếm Hậu, Kiếm Vương, thậm chí còn có Kiếm Thánh.

Không nghi ngờ gì chính là gia tộc mạnh nhất ở Bắc Hoang.

Lúc đoàn người Trần Thiên Nam đến nhà mới, đám Mộ Đông Lưu đốt số pháo mình đem đến, chúc mừng Trần gia dời đến nhà mới. Cảnh tượng rất náo nhiệt.

"Chúc mừng Trần huynh."

"Chúc mừng Trần tiêu đầu."

Mọi người đều chạy đến chúc mừng Trần Thiên Nam, không một ai đến chúc mừng Trần Mục. Một là không hợp lẽ, hai là mọi người đều xa lạ với Trần Mục, không trò chuyện được.

Trần Thiên Nam chắp tay cười với mọi người, cho dù là thăng chức vùn vụt, đối với những bạn bè lâu năm này cũng khách sáo tương đương, nhiệt tình chào hỏi.

Trần Dĩnh cười ngọt ngào vẫy tay: "Ngoại công, cữu cữu, Thi Thi tỷ, còn có cháu ngoại họ."

Đường Chấn gật đầu cười, ông vui mừng vì, lớp con cháu Trần gia và Đường gia quan hệ không tồi.

Trần Dao tiến lên đẩy cửa lớn.

Trần Thiên Nam hoan hỉ: "Mộ thành chủ, lão Tiết, lão Đường, mời mọi người vào Trần phủ ngồi chơi."

Theo tục lệ, nhà mới phải náo nhiệt. Khách đến nhiều như vậy, Trần Thiên Nam rất vui.

Yến Lang Nguyệt dẫn theo nha hoàn tiếp đãi khách khứa. Trần Thiên Nam dắt người nhà đến tổ từ tế bái tổ tiên.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 402: Bí mật sâu trong tinh không (2)



Trong tổ từ rộng lớn.

Bày đầy thịt dê thịt bò dùng để cúng bái.

Trần Thiên Nam đứng trước nhất, phu thê Trần Nghiêm và phu thê Trần Uy đứng hàng thứ hai, đám con cháu Trần Mục toàn bộ đứng ở hàng thứ ba. Vẻ mặt mọi người cung kính, trong tay cầm ba nén hương.

Quá trình tế bái không hề rườm rà. Mọi người cúi người, dâng hương, nhanh chóng hoàn tất. Sau khi kết thúc, thịt dê, bò được chế biến thành thức ăn để chiêu đãi khách khứa.

Trần gia tưng bừng đến chạng vạng mới chấm dứt. Bây giờ trong Trần gia, sân viện nhiều, phòng ốc nhiều, Trần Nghiêm giữ đám người Đường Chấn ở lại Trần gia mấy ngày.

Cuối cùng chỉ có Đường Thi và nhi tử của nàng ở lại.

Nhi tử của Đường Thi tên Đường Tống. Vì phu quân nàng ở rể, nên con theo họ mẹ. Đây cũng là nguyên nhân Từ Yến muốn kén rể. Có điều Trần Hi không đồng ý, nàng ta muốn tu tiên.

Náo nhiệt qua đi, trên ngọn núi cao nhất ở phía Bắc Trần gia, Trần Mục xếp bằng tu luyện. Mây tía bao phủ đỉnh núi. Mọi người đều nói đây là điềm cát tường.

Trần Hạo và Tạ Nhã bị giục sinh con. Chuyển nhà xong, họ chạy trốn về Huyền Kiếm tông. Hai người muốn nỗ lực tu luyện, không muốn sinh con quá sớm.

Mấy ngày sau.

Bạch Thanh Hoan đến Trần gia.

Nàng ta vừa đến gần đã cảm thấy không đúng.

"Sát trận?"

Bạch Thanh Hoan cảm thấy khủng khiếp.

Nàng ta nhìn thấy Trần Mục ở đỉnh núi phía Bắc, truyền âm đến: "Trần Mục, ngươi bày sát trận gì thế? Vừa đến gần đã làm da đầu ta tê dại!"

Trần Mục không hề giấu diếm: "Tru Tiên kiếm trận. Thế này mà nàng cũng cảm nhận được, xem ra kiếm trận này còn chưa đủ hoàn hảo, còn phải che giấu sát khí của kiếm trận."

"Tru Tiên kiếm trận!"

Trong mắt Bạch Thanh Hoan chấn kinh.

Đây là sát trận thời viễn cổ, có thể giết Chân Tiên.

"Ngươi được lắm đấy."

Bạch Thanh Hoan không kìm được lẩm bẩm. Nàng ta đến sân tập võ của Trần gia, chỉ điểm đám con cháu Trần gia tu hành, dạy kiếm kỹ lợi hại hơn cho bọn họ.

Trần Mục xếp bằng trên đỉnh núi tu luyện.

Thỉnh thoảng hắn xuống núi so tài với bọn Trần Dĩnh.

Đêm của một năm sau.

Một luồng kiếm quang xông thẳng lên Tinh Hải.

Sau đó là các tinh thần vỡ vụn. Sao băng rực lửa khắp trời xẹt qua Hoang Châu, làm cả Hoang Châu kinh hãi.

Trên bầu trời Bắc Hoang, sao băng rực lửa vụt qua khắp nơi, thu hút vô số ánh mắt chú ý.

Bách tính bình thường đương nhiên kích động.

Những cường giả của Bắc Hoang trong mắt đều là sùng kính. Họ biết, đấy là khi tinh thần vỡ nát xong hình thành nên.

Bạch Thanh Hoan ở trong tiểu viện Trần gia. Nàng ta nhìn thấy Trần Mục trên đỉnh núi, cảm khái vô cùng.

Nàng ta từng thấy sự suy đồi của thời đại Kiếm Tiên, đang chứng kiến sự bắt đầu của một thời đại mới.

Một kiếm chém rơi sao trên trời, chỉ có Kiếm Thánh đạt đỉnh cao của những đời trước làm được. Nhưng trong chớp mắt chém rơi tinh thần, cần phải nắm chắc được quy tắc không gian thật hoàn hảo.

Trong viện, Trần Dĩnh nhìn sao băng vụt qua. Ánh mắt nàng ta chớp lóe theo, sau đó cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, thành khẩn ước nguyện.

Đồng tử màu vàng của Trần Dao nhìn l*n đ*nh núi phía Bắc. Nàng ta nhìn ca ca mình chăm chú, hướng về hắn.

Mây tía bao bọc xung quanh Trần Mục. Tay hắn cầm Thanh Vân kiếm, vẻ mặt hờ hững, áo trắng tung bay, tựa như Tiên nhân, xuất trần thoát tục.

Các thế lực lớn ở Bắc Hoang đều nhìn về phía Hắc Thạch thành. Bọn họ không tận mắt nhìn thấy Trần Mục ra đời, nhưng tin rằng Trần Mục chém rơi sao trên trời.

Trong mắt mọi người tràn ngập kính nể với Trần Mục.

Ở Nam Hoang xa xôi.

Các thế lực siêu cấp lớn đều nhìn thấy kiếm quang sáng chói. Sao đều bị chém vụn. Họ biết, khẳng định là vị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông.

"Bắc Hoang, là tiểu sư thúc."

"Thiên phú thật đáng sợ. Hơn hai mươi tuổi đã có thể trích tinh, có lẽ hắn phá tan được xiềng xích của phàm trần."

"Độ kiếp quá sức nguy hiểm. Nếu hắn vào Tiên giới, tuyệt đối có thể cá chép hóa rồng. Ta tin thế lực Tiên giới sẽ hòa bình."

Bọn họ tin rằng Trần Mục không chỉ có thể đứng ở đỉnh cao phàm trần, còn tin tưởng hắn có thể ngự nơi cao nhất của Tiên giới, thậm chí là đỉnh cao của các giới.

Các thế lực lớn thảo luận không ngừng.

Tần Nghê Thường đứng trên Lạc Hà phong.

Nàng ta nhìn về hướng Bắc Hoang, trong mắt không hề kinh ngạc. Trần Mục trảm Tiên còn được, so với trảm rơi tinh thần chẳng có gì đáng nói.

Trích Tinh phong.

Tô Mân uống trà. Ông ta tóc trắng mặt hồng, nở nụ cười.

...

Trần Mục đứng trơ trọi trên đỉnh núi.

Bởi vì được Khương Phục Tiên truyền thụ kinh nghiệm, Trần Mục càng lúc càng cảm ngộ được nhiều hơn về quy tắc không gian. Dùng mỗi sức mạnh của bản mệnh kiếm đã có thể trảm rơi tinh thần, đây mới chỉ là một phần thực lực của hắn mà thôi.

Thần lực ở hai tay Trần Mục càng lúc càng mạnh. Hồng Mông tiên chủng lớn thành con cây cao ba tấc. Huyết mạch Trần gia chảy trong lồng ngực tỏa sắc vàng óng ánh. Xương cốt xung quanh dần biến thành màu vàng.

【 Ký chủ: Trần Mục】

【 Cảnh giới: Kiếm Thánh Đỉnh phong cấp 9】

【 Cảnh giới: Huyền Tiên Trung kỳ cấp 8】

【 Cảnh giới: Niệm Thánh Sơ kỳ cấp 5】

【 Điểm giá trị đánh dấu: 4396】

Bản mệnh kiếm dài đến 999 trượng, đột phá đến Kiếm Thánh Đỉnh phong. Phần thưởng vị hôn thê hứa cho hắn, Trần Mục không xem là thật. Khương Phục Tiên hiện tại đang bế quan, cũng không muốn quấy rầy nàng ta.

"Thiên Huyền điện, Xích Dương Thần Thiết?"

Nhiệm vụ đánh dấu được cập nhật, mà còn ở Huyền Châu. Nơi đó không chừng có những nhiệm vụ đánh dấu khác.

Trần Mục có hứng thú với Xích Dương Thần Thiết. Thần thiết Tiên kim đều là báu vật vô giá. Hắn đang thu thập Thần thiết và Tiên kim, không khỏi lầm bầm: "Thiên Huyền điện, lẽ nào có liên quan đến Thiên Huyền tông?"
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 403: Đi Huyền Châu



Lúc trước Bạch Thanh Hoan có đề cập với hắn về Thiên Huyền tông, Trần Mục thuấn di xuất hiện trong tiểu viện của Bạch Thanh Hoan, muốn hỏi nàng ta về tình hình của Thiên Huyền điện.

Bạch Thanh Hoan chau mày, duyên dáng cười: "Chúc mừng, bây giờ ta đã nhìn không thấu cảnh giới của ngươi rồi. Xem khắp thiên hạ, chính là sự tồn tại trên đầu ngón tay."

Trần Mục không hề kiêu ngạo. Đường hắn phải đi còn rất dài. Hắn cười, nói: "Bạch tỷ, Thiên Huyền điện và Thiên Huyền tông có liên quan với nhau à?"

Bạch Thanh Hoan nghe vậy, ánh mắt hơi sững lại, sau đó gật nhẹ đầu: "Thiên Huy

ền điện là cấm địa của Thiên Huyền tông. Hiện tại do Thiên Kiếm tông trông coi, cho dù là tông chủ Thiên Kiếm tông cũng không thể bước vào Thiên Huyền điện."

"Vì sao?"

"Muốn vào Thiên Huyền điện, bắt buộc phải có chuôi của hai thanh Thiên kiếm và Huyền kiếm làm chìa khóa. Huyền Kiếm đã bị ta giấu đi. Bọn họ dù có Thiên Huyền điện cũng không vào được."

Trần Mục cười: "Bạch tỷ, ta muốn vào Thiên Huyền điện, xong việc sẽ đưa thù lao cho tỷ."

"Thù lao ngược lại không cần, nếu ngươi muốn đi, ta có thể đi cùng ngươi đến Huyền Châu, thuận tiện xem tên sư huynh đáng thương của ta chết chưa." Bạch Thanh Hoan nhoẻn khóe miệng.

Trần Mục đột phá đến Kiếm Thánh Đỉnh phong, cảnh giới khó lòng đột phá thêm nữa, chỉ có thể nâng cao sức mạnh của Hồng Mông Thụ, còn có cường hóa huyết mạch đặc thù trong cơ thể.

Huyền Châu có rất nhiều thương nhân đúc kiếm nổi danh. Trần Mục nghĩ muốn đến đó đúc tiên kiếm.

Lần này có thể đi Huyền Châu đánh dấu Xích Dương Thần Thiết trước, sau đó dùng Thần thiết và Tiên kim thu thập được đúc Thanh Vân kiếm, để Thanh Vân kiếm lột xác.

"Vậy được."

"Hai ngày nữa chúng ta đi Huyền Châu."

Nhân lúc vị hôn thê còn đang bế quan, Trần Mục chuẩn bị đi Huyền Châu thử vận may. Nếu đánh dấu được chí bảo nghịch thiên thì tốt biết mấy. Hắn cũng không ôm hy vọng, lấy được Xích Dương Thần Thiết là đủ rồi.

Bạch Thanh Hoan giấu Huyền kiếm ở Huyền Kiếm tông. Nàng suốt đêm trở về Huyền Kiếm tông lấy kiếm.

Trần Mục trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm, Trần Mục đến sân tập võ chỉ điểm đệ đệ muội muội tu luyện, giao lưu so tài cùng bọn họ.

Sẩm tối.

Trần Mục cười, nói: "Ca ca và Bạch tỷ phải đi Huyền Châu, các ngươi ở nhà tu luyện đàng hoàng."

"Ca ca, muội cũng muốn đi Huyền Châu!"

Trần Dĩnh chớp mắt. Thấy ánh mắt mong chờ của muội muội, Trần Mục cười gật đầu: "Được thôi, ca ca đưa muội đi Huyền Châu thăm thú."

"Tiểu Hãn, các ngươi có muốn đi không?" Trần Mục cười, nhìn đệ đệ muội muội.

Trần Hạo biết hắn đi là có chuyện quan trọng, lắc đầu nguầy nguậy: "Tam ca, kiếm kỹ đệ mới học còn chưa thuần thục. Đệ muốn ở nhà luyện kiếm."

Đồng tử màu vàng của Trần Dao nhìn chăm chú Trần Mục và Trần Dĩnh, giọng nói trong trẻo: "Muội lười ra ngoài. Ca, ca phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt đấy."

Trần Mục không khỏi cười, gật đầu.

Tiểu Thất lôi kéo y phục của Trần Mục: "Ca ca, muội cũng muốn đi Huyền Châu chơi."

Trần Mục gật đầu. Trên đường dẫn theo Thất Thất, Dĩnh Dĩnh xem như cũng có bạn: "Nghe lời là được."

"Muội nghe lời nhất." Tiểu Thất vòng tay nhỏ sau lưng. Đuôi tóc lắc lư. Dáng vẻ đáng yêu.

Hiện tại hắn đã là Kiếm Thánh Đỉnh phong. Thiên hạ này không có nơi nào hắn không dám đến. Trần Mục nhìn lên bầu trời, còn muốn Kiếm Khai Tiên Môn, nhìn xem Tiên giới như thế nào.

Có điều nơi này không thích hợp.

Tốt nhất nên thử ở một nơi hẻo lánh.

Sau khi đám tiểu bối tu luyện xong, Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu. Đường Uyển đang may đồ.

"Mẫu thân, ta muốn đi Huyền Châu. Dĩnh Dĩnh và Thất Thất sẽ đi chơi cùng ta."

Trần Mục nói một tiếng với mẫu thân.

"Được đấy. Bọn nó có đem lại phiền phức cho ngươi không?" Đường Uyển hơi lo lắng.

Trần Mục cười, lắc đầu: "Không phiền, thực lực hiện tại của ta trông chừng hai đứa không có vấn đề gì.

"Mục Nhi, gần đây sao không về Lăng Vân tông gặp vị hôn thê của ngươi? Còn muốn chạy tới Huyền Châu."

"Mẫu thân, sư tỷ đang bế quan."

"Ồ, vậy à."

Đường Uyển khôi phục nụ cười. Người mạnh mẽ như Khương Phục Tiên, bế quan phải rất nhiều năm.

Trần Mục tán gẫu với mẫu thân trong viện. Sau khi phụ thân trở về, hai cha con uống rượu trong viện. Trần Nghiêm tán gẫu những chuyện vặt trong tiêu cục.

Ngày thứ hai, buổi sáng.

Bạch Thanh Hoan mang Huyền kiếm trở về Trần gia.

Cho dù là Trần Mục, cũng khó lòng trong thời gian ngắn từ Hoang Châu đến Huyền Châu.

Trong lần thịnh hội ở Phượng các khi xưa, Thẩm Thi Âm từng nói với hắn, truyền tống trận của Thánh Nguyên tông ở Hoang Châu, có thể giúp hắn nhanh chóng đến Huyền Châu.

Trần Mục dẫn theo hai đứa Trần Dĩnh thông qua Tây Hoang đến Hoang Châu. Đi nhanh cũng phải mất tầm mười ngày.

Hoang Châu, Thánh Nguyên tông.

Là thế lực siêu cấp, thực lực hùng hậu ở Hoang Châu. Nơi đây tọa lạc sâu trong rừng rậm nguyên thủy. Kiếm Tu bình thường khó lòng đến gần. Đến gần sơn môn, Trần Mục càng cảm nhận được mấy lực chấn động mạnh mẽ.

"Ôi, nhiều đồ ăn quá." Trần Dĩnh nhìn thấy yêu thú hung dữ trong rừng cây, mặt nhỏ kích động.

Yêu thú trong rừng bỏ chạy tứ tán.

Trần Mặc trầm giọng: "Nơi này có sự tồn tại của vật chất Tiên giới, nếu không ngoài dư đoán, bọn họ có qua lại với thế lực ở Tiên giới, phải chú ý."

Bạch Thanh Hoan không hề lơi lỏng.

Từ trong Thánh Nguyên tông, một lão giả mặc áo vàng ra nghênh tiếp, cung kính hỏi: "Hai vị là?"

"Lăng Vân tông, Trần Mục."

"Đương nhiên không thành vấn đề."

Lão giả áo vàng cười vui vẻ, dẫn bọn người Trần Mục đến quảng trường Truyền Tống trận của Thánh Nguyên tông. Nơi đây có thuyền chiến màu đồng đổ, truyền tống khoảng cách xa đều là thuyền chiến bảo vệ.

Trần Mục lấy ra nửa cục Tiên thạch. Hắn biết loại Truyền Tống trận này mỗi lần sử dụng đều tiêu tốn rất nhiều, mà còn dùng một lần ít đi một lần. Truyền Tống trận cổ xưa thế này cũng không còn dùng được bao nhiêu lần.

Lão giả áo vàng mỉm cười nhận lấy: "Tiểu sư thúc thật khách khí, khi trở về Thánh Nguyên tông, có thể nghỉ chân tại chỗ chúng ta."
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 404: Khương Phục Tiên Xuất Quan (1)



"Đa tạ!"

Trần Mục chắp tay cảm ơn.

Bọn họ bước lên thuyền ciến màu đồng cổ.

Lão giả áo vàng sai người khởi động Truyền Tống trận. Bọn người Trần Mục sau đó liền biến mất.

"Tiên nhân trong Thanh Hư Động Thiên nếu biết tung tích của hắn, chắc lấy được không ít Tiên thạch!"

Trong mắt lão giả áo vàng có ý cười lạnh.

Huyền Đô thành.

Truyền tống trận trên trời, không gian vặn vẹo, chiến thuyền màu đồng cổ xuất hiện trong hư không.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất nằm sấp ở đầu thuyền nhìn xung quanh.

Huyền Đô thành là thành phố lớn nhất của Huyền Châu, hào tộc ở nơi này mọc lên như rừng, Trần Mục nhìn vào Thiên Cơ lâu hùng vũ trong thành, đó là tổng bộ của Thiên Cơ các, có rất nhiều cường giả ở xung quanh đây.

Chung quanh được bao phủ trong làn áo bạc, trong mắt Trần Mục mang theo vẻ chấn kinh, rất rõ ràng Khương Phục Tiên đã từng tới đây, cách bao nhiêu năm mà băng tuyết nàng ta lưu lại vẫn còn ở đó.

Con thuyền chiến đổ nát treo ở gần truyền tống trận cổ xưa, truyền tống trận ở đây rất ít khi sáng lên, đều do những thế lực siêu cấp thỉnh thoảng sử dụng.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang quan sát Huyền Đô thành, nơi này không biết lớn hơn Hắc Thạch thành bao nhiêu lần, mà trong thành lại trông có vẻ rất náo nhiệt.

Hai người bọn họ rất thích tham gia náo nhiệt.

Bạch Thanh Hoan cau mày: “Trần Mục, ta cảm nhận được có mấy luồng dao động cực kỳ mạnh, có vẻ là cường giả của cảnh giới Huyền Tiên, theo lý mà nói loại cường giả này không nên xuất hiện ở đây.”

Trần Mục khẽ gật đầu, cho dù là Thiên Tiên, hắn cũng không sợ: “Chúng ta đến Thiên Kiếm tông.”

Bọn họ rời khỏi chiếc thuyền cổ này.

Tốc độ của chiếc thuyền chiến này không nhanh bằng bọn họ, tốc độ của Trần Dĩnh chậm chạp, Trần Mục cõng muội muội, Tiểu Thất là thần thú có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ,

Nhìn đám người Trần Mục rời khỏi Huyền Đô thành.

Khóe miệng người trung niên tóc bạc trong quán trà lâu trong thành mang theo nụ cười lạnh, bên cạnh còn có hai vị lão đầu, một vị lão ẩu, trên người bọn họ có dao động cường ngạnh.

Khóe miệng người trung niên tóc bạc nói giễu: “Trần Mục, đồ đệ của Tô Mân, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nghe nói hắn có thiên phú dị bẩm, có tư chất tác tổ thành tiên, đáng tiếc vẫn còn quá trẻ, vậy mà lại dám một mình đến Huyền Châu, hắn cho rằng bản thân là Khương Phục Tiên?”

Ba vị cường giả khác không nhịn được bật cười thành tiếng.

Bọn họ đứng dậy cùng lúc, rời khỏi quán trà.

...

“Ca ca, tại sao không vào thành dạo chơi?” Trần Dĩnh còn muốn vào thành mua kẹo đường.

Trần Mục biết được tâm tư nhỏ của nàng ta, vừa cười vừa nói: “Chúng ta làm chính sự trước, chờ Phục Tiên tỷ tỷ rảnh rỗi, muội muốn ăn cái gì, ca ca bảo nàng làm.”

“Muội muốn Phục Tiên tỷ tỷ ôm ôm.”

“Được, ta giúp muội hỏi xem.”

Trần Dĩnh thích ăn bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm, còn muốn làm nũng trong vòng tay của nàng ta.

Trần Mục phát giác được phía sau có cường giả đang đến gần, không thèm cắt đuôi bọn họ, nhưng hắn muốn biết những người này có mục đích gì.

Bạch Thanh Hoan và Trần Mục đều đồng thời dừng lại.

“Kẻ đến không có ý tốt.”

“Xem ra Thánh Nguyên tông không hiền hậu.”

Trần Mục lắc đầu cười nhẹ, hắn mượn dùng truyền tống trận của Thánh Nguyên tông, lấy nửa miếng tiên thạch làm thù lao ra, vậy mà lại còn tiết lộ tin tức của hắn.

Bọn họ vừa tới Huyền Đô thành, những cường giả này lại ở chỗ này chờ đợi đã lâu, rõ ràng là có người mật báo, chỉ có thể là Thánh Nguyên tông.

Thánh Nguyên tông gửi tin tức cho Tiên giới, sau đó Tiên giới truyền tin tức cho thế lực của Huyền Châu, chỉ có như vậy mới có thể nhanh hơn tốc độ của đám người Trần Mục.

Người trung niên tóc bạc đợi người đuổi kịp tới.

Trần Dĩnh kéo lấy tay Tiểu Thất, cả hai trốn sau lưng của Bạch Thanh Hoan: “Thất Thất đừng sợ, ca ca ta siêu lợi hại.”

“Dĩnh Dĩnh tỷ, ta cũng siêu lợi hại, ta biến thân là có thể đâm chết bọn họ.” Tiểu Thất dịu dàng nói.

Bạch Thanh Hoan nhìn bốn vị cường giả đối diện, lão bà yếu nhất trong đó nàng ta cũng thấy khó giải quyết, cố ra vẻ trấn định, thản nhiên nói: “Loại hàng như bọn họ thì giao cho ngươi xử lý.”

Trần Mục đạp không bay tới, hắn đứng chắp tay sau lưng, áo trắng tung bay, hai đầu mày mang theo ngạo khí, rất có phong phạm của cường giả: “Ai phái các ngươi tới?”

Trung niên tóc bạc mặc một thân y phục màu đen, trong mắt mang theo ý khinh miệt, cười lạnh nói: “Chỉ cần ngươi khoanh tay chịu trói, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được.”

“Chỉ bằng các ngươi?”

Trần Mục không khỏi lắc đầu.

Hai lão đầu và lão bà đều là cường giả Huyền Tiên, sở hữu tiên lực cường ngạnh, mà người trung niên tóc bạc này chính là cường giả Địa Tiên, thân thể thuế phàm.

Bọn họ có cảm giác bị làm nhục.

“Ngươi tưởng rằng ngươi là Khương Phục Tiên?”

Người trung niên tóc trắng mang theo khinh miệt trong ánh mắt.

Bọn họ e ngại Khương Phục Tiên, nhưng đối với Trần Mục lại hoàn toàn không có ý sợ hãi, dưới chiến tích huy hoàng của vị hôn thê của hắn, ánh sáng của Trần Mục bị che giấu, đến mức bị đám tiền bối cường giả này xem nhẹ.

Với tư cách là nam nhân của Khương Phục Tiên, Trần Mục không giải thích gì, hắn dịch chuyển đến bên cạnh bốn người họ, kiếm quang kim sắc chém ra, linh hồn của người trung niên tóc bạc đều đang run rẩy.

Răng rắc!

Trường kiếm của người trung niên tóc trắng trực tiếp vỡ vụn.

Trong mắt ông ta hiện lên vẻ chấn kinh, nhìn thấy đầu lâu của mình bị chém xuống, thân thể người trung niên tóc bạc ngã xuống trong núi rừng, làm cho khói bụi mù mịt.

“Hay lắm!”

Trần Dĩnh không hề sợ hãi.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 405: Khương Phục Tiên Xuất Quan (2)



Nàng ta thích nhìn người xấu bị g**t ch*t.

Trần Mục nắm lấy đầu của người trung niên tóc bạc trên không, lạnh lùng nói: “Nói, ai phái ngươi tới?”

Người trung niên tóc bạc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, môi run rẩy nói: “Là mệnh lệnh của Thanh Hư Động Thiên, bảo chúng ta đến Huyền Đô thành bắt ngươi.”

“Lại là Thanh Hư Động Thiên!” Trần Mục cau mày, sớm muộn gì cũng phải đến Tiên giới san bằng Thanh Hư Động Thiên.

“Tại sao chỉ có mấy người các ngươi?”

Trần Mục cảm thấy bị xem thường, bọn họ thậm chí còn không mạnh bằng Triệu Vũ của Đông Thắng tiên các.

Người trung niên tóc bạc run rẩy nói: “Huyền Châu đã từng bị Khương Phục Tiên quét sạch, rất nhiều giả tiên nghe theo lệnh của Thanh Hư Động Thiên đã bị giết, chỉ còn lại chúng ta còn sống...”

Ông ta vốn nghĩ chỉ cần những người này là đủ rồi, nào ngờ Trần Mục lại kh*ng b* như vậy, khó mà tưởng tượng được đây là thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi.

Trần Mục mỉm cười, hóa ra là vị hôn thê đã xử lý sạch cá lớn, chỉ còn lại vài con lọt lưới, Phục Tiên lão bà quả thực rất chu đáo.

“Đại nhân, xin ngài tha cho ta, sau này ta bằng lòng hầu hạ ngài, nguyệt làm nô làm bộc cho ngài!”

“Kiếp sau hãy cẩn thận.”

Năm ngón tay Trần Mục nắm chặt, hắn bóp nát đầu của trung niên tóc bạc, thần hồn cũng xóa mất.

“Hay quá!”

“Ca ca thật lợi hại!”

Trần Dĩnh vui vẻ cưỡi trên vai Trần Mục.

Bạch Thanh Hoan đã thu dọn chiến trường ở phía dưới.

Trần Mục không khỏi lắc đầu, trêu ghẹo nói: “Bạch tỷ, tốc độ ngươi l**m bao nhanh thật.”

“Có ý gì?”

“Không có gì, viên Tiên Kim kia ta muốn.”

Trần Mục nhìn thấy trong cơ thể lão bà có một viên Tiên Kim màu đen, viên Tiên Kim kia trao tiên lực cho bà ta, mặc dù chỉ có kích thước bằng hạt dưa, rất khó có thể dùng để đột phá cảnh giới Huyền Tiên, nhưng có thể dùng để chế rèn tiên kiếm.

Bạch Thanh Hoan kiểm tra thi thể của người trung niên tóc bạc, phát hiện trong cơ thể của ông ta có một khối tiên thạch bạch ngọc, bên trong có chứa tiên lực đáng sợ, người trung niên tóc bạc còn chưa kịp thôi động thì đã bị Trần Mục đánh gục.

Đó là tiên chủng của người trung niên tóc bạc.

“Ngọc thạch này có thể cho ta không?”

Bạch Thanh Hoan nhìn sang Trần Mục, những tài nguyên khác đều không quan trọng bằng viên tiên chủng này.

Trần Mục cười gật đầu: “Được chứ, Bạch tỷ, xem như là thù lao của chuyến đi lần này.”

“Hào phóng, Bạch tỷ tỷ chính là thích những thanh niên như ngươi.” Bạch Thanh Hoan cười xinh đẹp lộng lẫy, có được viên tiên chủng này, nàng ta sẽ có cơ hội trở lại đỉnh phong.

Viên tiên chủng này, Trần Mục không dùng được, mà đám Trần Dĩnh vẫn chưa có năng lực có thể khống chế được tiên chủng, giữ trong tay cũng không dùng đến, không bằng tặng cho Bạch Thanh Hoan, bán cho nàng ta một ân tình.

Vừa đến Huyền Châu, Trần Mục đã thu được rất nhiều, bọn họ tiếp tục đi tới Thiên Kiếm tông.

Nam Hoang, Lăng Vân tông.

Lăng Vân phong xuất hiện dao động mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, toàn bộ sơn mạch của Lăng Vân tông đều bị bao phủ trong băng giá, đám tiểu bối rùng mình phát run, ngay cả trưởng lão cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh, bọn họ đều nhao nhao nhìn về phía Lăng Vân phong.

Nguồn năng lượng dao động cường ngạnh kia bắt nguồn từ Lăng Vân phong, mạnh mẽ khác thường.

Chỉ mới lộ ra một tia năng lượng đã làm cho cả Lăng Vân tông đóng băng, đám tiểu bối sắp không chịu được năng lượng ác liệt lạnh như vậy nữa, Trích Tinh phong, nước trà trong tay Tô Mân cũng bị đông kết, khuôn mặt ông ta hiện lên nụ cười nhẹ, thả ly trà đã bị đông lại lên bàn, sau đó ly trà kia lại bốc lên hơi nóng lần nữa.

Toàn bộ Lăng Vân tông đều khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hàn triều biến mất như chưa từng xuất hiện, trên người bọn họ không có vết thương do sương giá, nhưng lại có ký ức về hàn triều, cảm giác rất thần kỳ.

Tần Nghê Thường bước ra khỏi nhà gỗ, nàng ta nhìn về phía Lăng Vân phong, hàn triều vừa rồi bắt nguồn từ chỗ đó, sau đó lại nhìn sang Trích Tinh phong, thầm nghĩ sự biến mất của hàn triều hẳn là có liên quan đến sư tôn.

Lăng Vân phong, đỉnh núi.

Khương Phục Tiên đi đến bên vách núi, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt thần tiên tuyệt thế, váy tuyết rơi xuống đất làm cho nàng ta lộ ra vẻ cao quý, mái tóc bạc nhảy múa theo gió, nàng ta nhìn về hướng Trích Tinh phong: “Sư thúc, đa tạ.”

Tô Mân đang uống trà, mỉm cười nói: “Phục Tiên, sức mạnh của ngươi đã vượt qua ta, chúc mừng.”

“Sư thúc quá quen rồi, ngài có năng lực ra khỏi thời gian, ta vẫn còn kém xa.”

Khương Phục Tiên khẽ cười nhẹ.

Tô Mân cười lắc đầu.

Khương Phục Tiên bỗng nhiên đi đến Lạc Hà phong.

Tần Nghê Thường nhìn thấy Khương Phục Tiên thì có hơi ngạc nhiên, bình thường nàng ta đều không đến Lạc Hà phong: “Sư tỷ, tỷ đến tìm ta có chuyện gì?”

Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười nhẹ, nói: “Sư muội, đi cùng ta đến Hắc Thạch thành một chuyến.”

“Chủ yếu là đến Trần gia xem thử, về chuyện hôn ước sau này lại công bố.” Khương Phục Tiên mỉm cười, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tự khắc sẽ công khai.

Đường Uyển và Trần Nghiêm cũng biết chuyện hôn ước, lần này chủ yếu là Khương Phục Tiên đến vấn an bọn họ.

Loại chuyện như gặp gia trưởng này, Khương Phục Tiên không có kinh nghiệm, mà tâm lý lại có chút tâm thần bất định, cho nên gọi thêm Tần Nghê Thường, tránh cho đến lúc đó lại xấu hổ.

Tần Nghê Thường vốn không muốn đi theo Khương Phục Tiên, đến lúc đó Trần Mục và nàng ta khoe ân ái, cảnh tượng kia nghĩ một chút đã thấy khó chịu, thế nhưng lại không dám từ chối.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 406: Thiên Huyền Điện



“Sư muội, ngươi nói nên mặc y phục như thế nào thì phù hợp?” Nụ cười của Khương Phục Tiên rất đẹp.

Tần Nghê Thường có chút thất thần, thường ngày Khương Phục Tiên cao ngạo bá đạo, làm gì có chuyện ôn hòa như bây giờ, đột nhiên cảm thấy nàng ta thật dịu dàng tốt đẹp.

Khương Phục Tiên vô cùng xem trọng cuộc gặp gỡ lần này, muốn để lại ấn tượng tốt cho người nhà của Trần Mục.

Tần Nghê Thường mặt mày tươi cười, chân thành nói: “Sư tỷ, tỷ mặc cái gì cũng đều đẹp.”

Khương Phục Tiên cảm thấy bộ váy tuyết chạm đất này không thích hợp, muốn mặc y phục hiền hòa một chút, vì vậy đã để Tần Nghê Thường giúp nàng ta chọn ra bộ y phục phù hợp trong đám váy áo.

Nói đến chọn y phục, Tần Nghê Thường có rất nhiều kinh nghiệm, nàng ta dạy Khương Phục Tiên cách phối y phục như thế nào, hai nữ nhân hiếm thấy có được chủ đề tương đồng.

Khương Phục Tiên không ngừng muốn chọn y phục, còn muốn chuẩn bị quà vật, mỗi món đều được chọn lựa tỉ mỉ, phải mất một khoảng thời gian mới có thể đi Hắc Thạch thành.

Huyền Châu, Thiên Huyền sơn mạch.

Xung quanh núi non trùng điệp, linh khí chung quanh rất nồng đậm, Thiên Kiếm tông ở chỗ sâu trong sơn mạch, phóng tầm mắt nhìn ra, cung điện liên miên nhấp nhô.

Đám người Trần Mục đã đến bên ngoài Thiên Kiếm tông.

Quy mô của Thiên Kiếm tông cực lớn, nội tình rất sâu, Trần Mục cảm nhận được có một luồng biến động vô cùng mạnh, không kém gì những lão tổ trong Lan Hải Tiên Cảnh kia.

“Bạch tỷ, Thiên Kiếm tông này mạnh hơn Huyền Kiếm tông không chỉ có một chút.” Trần Mục nói đùa.

Bạch Thanh Hoan bĩu môi, hừ lạnh nói: “Hừ, nếu không phải Bạch tỷ tỷ của ngươi độ kiếp thất bại, Huyền Kiếm tông làm sao có thể kém hơn Thiên Kiếm tông, vẫn do những đồ tử đồ tôn kia của ta không chịu tranh giành.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bên trong Thiên Kiếm tông xuất hiện một cường giả trung niên cả người mặc áo bào màu vàng, sau lưng còn có mười mấy vị tiền bối cường giả, bọn họ dồn dập khom mình hành lễ với Trần Mục và Bạch Thanh Hoan.

Trung niên kim bào kính cẩn nói: “Tại hạ Tiêu Đằng, là trưởng lão của Thiên Kiếm tông, không biết hai vị đạo hữu đến Thiên Kiếm tông của chúng ta là có chuyện gì.”

Trần Mục chắp tay: “Lăng Vân tông, Trần Mục, muốn tiến vào Thiên Huyền điện nhìn xem, xin hãy tạo điều kiện.”

Tiêu Đằng nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hắn ta cẩn thận đánh giá Trần Mục, không khỏi sinh lòng kính nể, trông vẫn còn rất trẻ, lại có tiên phong đạo cốt, còn tưởng rằng là cường giả Địa Tiên đã sống hai đời, không ngờ hắn lại là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông.

Bọn họ biết tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nghe nói hắn có thiên phú dị bẩm, không ngờ lại mạnh như vậy.

“Việc này Tiêu mỗ không thể định đoạt được, cần phải xin chỉ thị của tông chủ, hai vị xin chờ một lát.” Tiêu Đằng chắp tay, chuẩn bị đi thông báo với tông chủ đang bế quan.

Có lão bối cường giả đứng ra nói: “Thiên Huyền điện cần phải có Thiên kiếm và Huyền kiếm mới có thể mở cửa, cho dù tông chủ đồng ý, không có Huyền kiếm cũng không thể nào mở được.”

Bạch Thanh Hoan nhàn nhạt nói: “Huyền kiếm đang ở chỗ ta, mau đi thông báo với tông chủ của các ngươi.”

Cường giả của Thiên Kiếm tông lộ vẻ chấn kinh.

Tiêu Đằng có hơi ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Không biết quý danh của tiên tử, Huyền kiếm thật sự ở trong tay ngươi?”

“Ta là Bạch Thanh Hoan.”

Bạch Thanh Hoan nói năng có khí phách.

Cường giả của Thiên Kiếm tông hai mặt nhìn nhau.

Trần Mục không nhịn được cười, xem ra thời đại của Bạch Thanh Hoan quá xưa cổ, đến mức cường giả của Thiên Kiếm tông đều chưa từng nghe nói đến tên của nàng ta.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất gãi đầu theo.

Bạch Thanh Hoan hơi bĩu môi, trầm giọng nói: “Mặc Thành Quy, nếu như chưa chết thì ra đây.”

Nàng ta dùng linh lực bao bọc âm thanh truyền vào Thiên Kiếm tông, các cường giả của Thiên Kiếm tông đều bị dọa không nhẹ, nàng ta lại dám gọi thẳng tục danh của lão tổ.

“Sư muội, không ngờ ngươi vẫn còn sống.” Giọng nói khàn khàn truyền ra từ chỗ sâu trong Thiên Kiếm tông, lão giả mặc y phục màu xám trong nháy mắt đã đi tới gần.

Đôi mắt Trần Mục hơi ngưng lại, Súc Địa Thành Thốn, ở thời đại bây giờ cường giả có thể thành thục loại thần thông này có thể đếm được trên đầu ngón tay, lão giả tóc trắng thân hình khom còng trước mắt này rất không đơn giản.

Mặc Thành Quy không thua kém gì những lão tổ bên trong Lan Hải Tiên Cảnh kia, thời kỳ đỉnh phong có thể càng mạnh hơn.

Bạch Thanh Hoan khoanh hai tay trước ngực: “Lão bất tử ngươi vẫn còn chưa chết, ta chết thế nào được.”

Tiêu Đằng và đám cường giả của Thiên Kiếm tông hành lễ với Mặc Thành Quy, cung kính nói: “Bái kiến lão tổ.”

Trong mắt của bọn họ đầy vẻ chấn kinh, nữ tử trước mắt thế mà lại là sư muội của lão tổ, khó mà tin được, Bạch Thanh Hoan trông vẫn rất trẻ tuổi.

Mặc Thành Quy khẽ gật đầu, ông ta nhìn Bạch Thanh Hoan, dáng vẻ của sư muội mặc dù đã thay đổi, nhưng tính tình lại không hề thay đổi, ông ta lại nhìn sang Trần Mục, không khỏi kinh thán: “Hậu sinh khả úy.”

Tiếp sau đó lại nhìn sang Trần Dĩnh và Tiểu Thất, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên ý cười, không khỏi cảm khái: “Thiên kiêu xuất hiện giống như măng mọc sau mưa, sư muội, thời đại huy hoàng mà sư tôn tiên đoán có lẽ đã đến.”

Bạch Thanh Hoan bĩu môi: “Có lẽ vậy, tiểu đệ của ta muốn vào Thiên Huyền điện, phiền ngươi tạo điều kiện.”

Trần Mục cười lên tiếng: “Tiền bối, vãn bối muốn vào Thiên Huyền điện xem thử, vẫn mong được phê chuẩn.”

Thiên kiếm nằm trong tay tông chủ Tề Phong, Tiêu Đằng đánh thức tông chủ đang bế quan, người sau nghe nói là mệnh lệnh của lão tổ tông thì lập tức cầm lấy Thiên kiếm, dẫn theo đám Trần Mục đi về phía cấm địa của Thiên Kiếm tông.

Thiên Kiếm tông, cấm địa sơn cốc, Thiên Huyền điện đã ở đây không biết bao nhiêu năm, ngay cả Bạch Thanh Hoan và Mặc Thành Quy cũng chưa từng đặt chân đến Thiên Huyền điện.

Trong sơn cốc tràn ngập mây mù.

Lúc Tề Phong và Bạch Thanh Hoan lấy Thiên kiếm và Huyền kiếm ra, ngay lập tức, mây mù trong sơn cốc biến mất, Thiên Huyền điện hiện ra trước mắt mọi người.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 407: Thiên Huyền Điện (2)



Bạch Thanh Hoan đặt Huyền kiếm vào trong rãnh kiếm bên trái của Thiên Huyền điện, Tề Phong đặt Thiên kiếm vào trong rãnh kiếm bên phải, hai thanh kiếm đồng thời phát sáng, sau đó có chùm kim sắc chói lóa hình trụ rơi xuống giữa sơn cốc.

“Bước vào trụ sáng là có thể tiến vào Thiên Huyền điện.”

Mặc Thành Quy cười nói.

“Làm phiền tiền bối rồi.”

Trần Mục để Trần Dĩnh và Tiểu Thất đi theo Bạch Thanh Hoan, hắn bước vào trụ sáng một mình, sau đó biến mất, chùm tia sáng cũng biến mất theo.

Mặc Thành Quy vừa cười vừa nói: “Sư muội, chúng ta đều muốn có được tạo hóa ở bên trong, đến cuối cùng, chúng ta đều không có được tạo hóa của Thiên Huyền điện.”

“Chỉ cần không phải ngươi lấy được là được.” Bạch Thanh Hoan bĩu môi, không muốn cho Mặc Thành Quy sắc mặt tốt.

Mặc Thành Quy khom người, thời gian của ông ta đã không còn nhiều, cảm khái nói: “Sư muội, muội đi nhiều năm như thế, ta vẫn rất nhớ muội.”

Bạch Thanh Hoan nhướng mày, lạnh giọng nói: “Sư huynh, ta cũng nhớ ngươi, nhớ ngươi muốn chết.”

Các cường giả Thiên Kiếm tông xung quanh đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ muốn cười lại không dám cười, trước đây chưa từng có người dám nói chuyện như vậy với lão tổ.

Mặc Thành Quy không hề tức giận, bình tĩnh nói: “Ta hy vọng ngày nào đó muội có thể quay về.”

Bạch Thanh Hoan lắc đầu khẽ thở dài: “Quên đi, vốn dĩ còn muốn quay về để đả kích ngươi, thấy dáng vẻ ngươi đáng thương như vậy, ta có ức h**p ngươi nữa cũng chẳng có gì thú vị.”

“Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy khi khôi phục huy hoàng, không thể chứng kiến đến lúc đại tranh chi thế.” Mặc Thành Quy không nhịn được cảm khái.

Khí huyết trong cơ thể Mặc Thành Quy đã khô cạn, Thức Hải Nguyên Thần cũng đã mục nát suy bại, trừ khi có được tiên dược nghịch thiên, nếu không thì điều duy nhất chờ đợi ông ta chỉ có cái chết.

Trần Dĩnh và Tiểu Thất ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bạch Thanh Hoan, hai nữ nhi thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả Thiên Kiếm tông, bởi vì Trần Dĩnh là Kiếm Vương, còn Tiểu Thất là thần thú, đều có tiềm năng vô hạn.

“Sư huynh, đây là đồ đệ của ta.”

Bạch Thanh Hoan xoa đầu của Trần Dĩnh.

Trong mắt của cường giả Thiên Kiếm tông đều mang theo ý ngưỡng mộ.

Thiên Huyền điện.

Bên trong rất đơn sơ.

Chỉ có tấm đệm hương bồ màu vàng.

【Thành công đánh dấu Thiên Huyền điện】

【Chúc mừng nhận được Xích Dương Thần Thiết】

Toàn bộ đại điện bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ, ngay cả Bạch Thanh Hoan và những người khác ở bên ngoài cũng nhận ra điều đó, đó là dấu hiệu khi chí bảo xuất hiện mới có.

“Chính là nó!”

Trần Mục cầm lấy miếng Xích Dương Thần Thiết có kích thước bằng viên bi, nó tỏa ra sức nóng như thiêu đốt, có thể dễ dàng làm tan chảy sắt đá, giống như lõi của mặt trời.

Đây là thần vật do tiên thiên thai nghén mà ra.

“Phải làm cách nào để đi ra?”

Trần Mục nhận thấy xung quanh không có cửa.

Quy tắc không gian ở đây cũng không có tác dụng, còn không thể truyền âm, Trần Mục có hơi đau đầu, cũng không thể phá vỡ Thiên Huyền điện, nếu như có thể dễ dàng mở ra thì chắc chắn Thiên Kiếm tông đã từng đến Thiên Huyền điện.

“Trong này có vẻ cũng không có tạo hóa.”

Trần Mục nhìn vào tấm đệm hương bồ màu vàng ở giữa Thiên Huyền điện, có luồng năng lượng thần bí vây quanh trên tấm hương bồ, truyền thuyết nói rằng đệm hương bồ có thể giúp ngộ đạo.

“Là năng lượng tinh thần?”

Trần Mục có thể hấp thụ thần hồn, khoảnh khắc hắn ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ kia, nháy mắt đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, đột nhiên có rất nhiều thông tin tràn vào thức hải.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên tấm đệm hương bồ màu vàng, dáng vẻ hắn trang nghiêm, da thịt hiện lên ánh vàng rực rỡ, cảnh tượng cổ xưa tràn vào thức hải.

Hắn nhìn thấy biển sao chảy ngược.

Ngón tay khổng lồ xuyên qua các vì sao.

Hung điểu giấu trời che đất, vũ dực đập vỡ các ngôi sao, tiếp theo đó bị kiếm quang màu đen chém thành hai nửa, máu nhuộm trời sao, các vì sao trên trời đều đang run rẩy.

Có một bóng dáng hằng cổ bất diệt, tay trái hắn ta nâng một ngọn núi to hơn ngôi sao, tay phải cầm lấy chiến kiếm to rộng, chém giết đẫm máu!

Trần Mục chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, dần dần hình ảnh biến mất, hắn nghe thấy tiếng hít thở đinh tai nhức óc, mỗi lần hô hấp đều có thể hấp thu năng lượng vô hạn giữa trời đất.

Bỗng nhiên, cảnh tượng biến mất hoàn toàn, kinh văn cổ lão hiện ra trong thức hải của Trần Mục.

“Bất Diệt Kinh!”

Tâm trạng của Khương Phục Tiên xuất hiện biến động.

Hắn ngộ được tu luyện pháp của Bất Diệt Kinh, tu luyện tới cảnh giới cao nhất, nhục thân bất tử bất diệt, cùng nhật nguyệt đồng huy, cùng thiên địa đồng thọ.

Tu luyện Bất Diệt Kinh có thể thu hút Thiên Lôi Thối Thể, là tu luyện pháp vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sống sót qua thiên lôi là có thể nhận được rất nhiều lợi ích.

Thể chất hiện tại của Trần Mục đã rất siêu phàm, muốn nâng cao rất khó, trừ khi tu luyện Bất Diệt Kinh.

Nhưng tu luyện Bất Diệt Kinh rất nguy hiểm, Trần Mục không do dự quá nhiều, rất nhanh đã lựa chọn tu luyện, cùng với hơi thở, huyết dịch trong cơ thể chảy xuôi, lôi âm chấn động, da thịt hiện lên vòng sấm màu vàng.

Trần Mục cảm thấy sức mạnh của cơ thể lại được nâng cao, hơn nữa khả năng phòng ngự của cơ thể phát sinh biến chất, thân thể cứng chắc như sắt đá, như vàng đổ bê tông mà thành, không cần thôi động huyết mạch đặc biệt mà vẫn có hiệu quả này.

Hắn vừa tu luyện vừa cảm ngộ.

Trong bồ đoàn chứa lượng lớn truyền thừa kinh thiên động địa.

Bạch Thanh Hoan mỉm cười nói: “Yên tâm, Thiên Huyền điện có thể ở lại bảy ngày, bên trong có rất nhiều tạo hóa, cho nên chúng ta phải đợi thêm vài ngày.”

Mặc Thành Quy khàn giọng nói: “Không biết hắn có lấy được Thiên Huyền Bí Pháp gì do tiên thánh để lại hay không.”

Đồng tử của Bạch Thanh Hoan chợt co rút lại, trầm giọng nói: “Đó là truyền thừa cấm kỵ, rất khó lấy được.”

Thiên Huyền Bí Pháp gia tăng sức mạnh của người sử dụng với biên độ lớn, nâng cao cấp độ sinh mệnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dùng sinh mệnh để đổi lấy sức mạnh, bị xem như cấm thuật mà phong ấn lại.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 408: Thất Tịch Vui Vẻ



Thiên Huyền điện, cứ cách nghìn năm mới có thể mở cửa một lần, chỉ có các đời tông chủ mới có thể ngộ đạo ở bên trong, nhưng muốn có được thu hoạch thì cần phải có ngộ tính đặc biệt tốt, ngay cả sư tôn của Mặc Thành Quy cũng không thể lấy được tạo hóa như mong muốn.

Mặc Thành Quy khẽ lắc đầu, dặn dò nói: “Tiêu Đằng, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.”

Tiêu Đằng vừa đi qua, Trần Dĩnh đã lắc đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Thiên Huyền điện, trịnh trọng nói: “Ta phải ở đây đợi ca ca.”

Tiểu Thất cũng gật đầu một cách nặng nề.

“Bọn họ là huynh muội?”

Mặc Thành Quy nhìn sang Bạch Thanh Hoan.

Bạch Thanh Hoan gật đầu, cực kỳ tự hào: “Ừm, nhà con bé còn có một muội muội, trời sinh có mắt màu vàng, cũng là tuyệt thế thiên kiêu, đều do ta dạy.”

“Mắt vàng!”

Trong mắt Mặc Thành Quy mang theo kinh ngạc.

Hắn đã từng nhìn thấy ghi chép có liên quan đến mắt vàng trong sách cổ, đó là biểu tượng của Đế tộc, mặc dù tò mò về lai lịch của Trần gia nhưng cũng không truy hỏi nguồn gốc.

Trong Thiên Huyền điện.

Trần Mục đang tu luyện Bất Diệt Kinh.

Cơ thể của hắn hiện lên kim quang, kinh văn màu vàng như ẩn như hiện trên da thịt.

Trong quá trình tu luyện Bất Diệt Kinh, Trần Mục cảm ngộ được kinh văn mới, đó là Bất Hủ Pháp, có thể làm cho nguyên thần bất diệt.

Trong thức hải của Trần Mục, có ngôi sao do niệm lực ngưng tụ, nguyên thần ngồi giữa các ngôi sao, nguyên thần này cao mấy trăm trượng, uy nghiêm trang trọng, giống như Thần Minh cao cao tại thượng.

Tu luyện Bất Hủ Pháp tới cảnh giới cao nhất, trên lý thuyết có thể mãi mãi bất diệt, nguyên thần của Trần Mục đang chấn động, bản cổ pháp này thực sự rất nghịch thiên.

Trên mặt Trần Mục đầy vẻ chấn kinh.

Bất Diệt Kinh và Bất Hủ Pháp đều là tu luyện pháp nguyên cổ đỉnh tiêm nhất, vậy mà lại ở Thiên Huyền điện, chỗ này rốt cuộc có lai lịch gì?

Đằng sau Thiên Huyền tông có căn nguyên to lớn.

Thân thể của Trần Mục tu luyện Bất Diệt Kinh, nguyên thần tu luyện Bất Hủ Pháp, quanh thân có sương mù màu trắng tràn tới, khiến hắn trông rất thần bí.

Bên ngoài Thiên Huyền điện.

Các cường giả xung quanh đều nhận thấy điều khác thường, năng lượng giữa trời đất đang tràn về phía điện cổ kia, năng lượng của sơn mạch ở gần đó cũng đang biến mất nhanh chóng.

“Tên tiểu tử này đang làm cái quái gì thế?”

Bạch Thanh Hoan cau mày lại, bình thường Trần Mục tu luyện cũng không kh*ng b* như vậy, với phương thức thôn phệ năng lượng này, cho dù là đang chiến đấu cũng có thể duy trì trạng thái đỉnh phong trong một thời gian dài.

Mặc Thành Quy không khỏi cảm khái: “Truyền thuyết nói tiên nhân có thể khí thôn sơn hà, quả nhiên không phải là giả.”

Có thể nhìn thấy sự xuất hiện của loại thiên kiêu này trong lúc còn sống, Mặc Thành Quy có chút vui mừng, trong thời đại không thể thành tiên, ông ta hy vọng có người có thể thành công.

“Hắn là người có hy vọng nhất mà ta từng gặp.”

“Sư huynh, tại sao phải đặt hy vọng gửi gắm vào người khác, ngươi đã là người sắp chết rồi, vậy mà ngay cả dũng khí độ kiếp cũng không có.”

Mặc Thành Quy lắc đầu cười nhẹ: “Ta mong rằng dùng chút sức lực cuối cùng này vào chỗ thích hợp.”

Bạch Thanh Hoan nghi hoặc nói: “Với thực lực của ngươi, mấy năm nay tại sao lại trốn tránh thiên kiếp?”

“Không rời khỏi Thiên Kiếm tông tự nhiên sẽ không sao, chỗ này không bị nguyền rủa, rất nhiều cấm khu và tông môn cổ lão đều có lời nguyền ngăn cách, ngươi đi phiêu bạt ở bên ngoài tự nhiên sẽ gặp nạn.” Mặc Thành Quy lắc đầu khẽ thở dài.

Ông ta có thể nhìn ra được, Bạch Thanh Hoan là mượn xác hoàn hồn, trước đây chắc chắn đã gặp phải thiên kiếp.

“Tư vị của thiên kiếp như thế nào?”

Bạch Thanh Hoan trầm giọng nói: “Ở trong thiên kiếp ta thịt nát xương tan, loại tư vị đó ta không muốn trải qua nữa.”

Hai người dùng linh lực để truyền âm, những người khác không nghe được, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, Trần Mục đã lấy được tạo hóa mạnh mẽ trong Thiên Huyền điện.

Trần Mục vừa tu luyện vừa ngộ đạo.

Mặc dù bản mệnh kiếm đã đạt đến đỉnh phong, không thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng Bất Diệt Kinh có thể hấp thụ năng lượng cường hóa gân cốt huyết nhục, hơn nữa hiệu quả còn rất đáng sợ, nguyên thần cũng thông qua việc tu luyện Bất Hủ Pháp mà càng lúc càng mạnh.

Ba ngày sau.

Trần Mục đã ngộ ra Thiên Huyền Bí Pháp.

Môn bí pháp này không mạnh bằng Bất Hủ Pháp và Bất Diệt Kinh, nhưng mà có thể thông qua việc thiêu đốt sinh mệnh trong thời gian ngắn để đạt được sức mạnh có cấp độ vượt quá sinh mệnh.

Cường giả Kiếm Hoàng sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp, có thể khiến tu vi tăng vọt đến Kiếm Thánh, thăng cấp lên cả một cảnh giới lớn, là biên độ tăng mạnh nhất mà Trần Mục từng thấy, đồng thời nó cũng đòi hỏi phải trả giá bằng nguồn gốc sinh mệnh.

Nếu như thôi động Thiên Huyền Bí Pháp, Trần Mục cảm thấy hắn phải đối mặt với bàn tay lớn duỗi ra từ Tiên giới trong Lan Hải Tiên Cảnh, cũng có năng lực đối kháng chính diện.

Thiên Huyền Bí Pháp thích hợp sử dụng trong tuyệt cảnh, Trần Mục coi nó như đòn sát thủ để tu luyện.

Bảy ngày sau.

Trần Mục bị truyền tống ra khỏi Thiên Huyền điện.

Toàn thân hắn tràn ngập sương trắng thần bí, đó là tiên khí mà trên người tiên nhân mới có, Mặc Thành Quy hoàn toàn không cảm ứng được khí tức trên người của Trần Mục, chỉ trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, hắn lại lần nữa mạnh hơn rất nhiều.

Bạch Thanh Hoan đã quen rồi.

Sương mù xung quanh Trần Mục từ từ tan biến, ngộ đạo bị gián đoạn, hắn có hơi tiếc nuối, cảm thấy bên trong Thiên Huyền điện vẫn còn rất nhiều truyền thừa.

“Ca ca.”

Trần Dĩnh nhào vào vòng tay của Trần Mục.

“Vãn bối sẽ cố gắng hết sức.” Trần Mục cười đáp lại, những môn phái không giao lưu với thế lực của Tiên giới này, bọn họ không có ý nghĩ tới Tiên giới, đều đang trông chờ có thiên kiêu có thể phá bỏ xiềng xích.

“Ca ca, bây giờ về nhà ạ?”

“Dĩnh Dĩnh, chúng ta đến Chú Kiếm thành chơi.”

Bây giờ trong tay Trần Mục không có tiên kiếm tuyệt thế, hắn nghĩ đến Chú Kiếm thành, không biết có thể dùng Tiên Kim và thần thiết giúp Thanh Vân kiếm tôi luyện nâng cấp được không.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 409: Khương Phục Tiên Bái



Đột nhiên.

Trần Mục khẽ nhíu mày.

Ấn ký thần hồn hắn để lại ở Trần gia cảm ứng được vị hôn thê đang đến gần: “Phục Tiên lão bà kết thúc bế quan sớm, chẳng phải nàng ấy phí công chạy một chuyến rồi sao?”

Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hiện giờ mau chóng chạy về nhà cũng không kịp, vẫn nên đến Chú Kiếm thành trước.

Bạch Thanh Hoan mượn một chiếc thuyền chiến tốc độ cao của Mặc Thành Quy, mấy người Trần Mục ngồi trên chiếc thuyền chiến này đi đến Chú Kiếm thành, ở Bắc Hoang xa xôi, Khương Phục Tiên mặc một bộ váy trắng xuất hiện ở gần Trần gia.

Phía Nam của Hắc Thạch thành, nhà mới của Trần gia, cảnh vật xung quanh thanh tịnh yên tĩnh, được bao quanh bởi thanh sơn lục thủy.

Tần Nghê Thường nghi hoặc nói: “Ta không cảm nhận được khí tức của tiểu sư đệ, chẳng lẽ hắn không có ở Trần gia?”

Khương Phục Tiên không hề để ý.

Lần này là đến để thăm hỏi trưởng bối Trần gia.

Bọn họ đến bên ngoài Trần gia, Tần Nghê Thường tiến lên gõ cửa, người mở cửa là một nha hoàn thắt bím tóc, nàng ta nhìn thấy hai nữ nhân thì không khỏi che miệng kinh hô, Khương Phục Tiên giống như tiên tử, nàng ta nhìn mà trợn mắt hốc mồm.

Trước kia nha hoàn đã từng gặp Tần Nghê Thường, vội vàng cung kính nói: “Hai vị tiên tử, mời vào trong.”

Vẻ mặt Tần Nghê Thường bình tĩnh nói: “Đi thông báo với phụ mẫu của Trần Mục, nói là hai vị sư tỷ của Trần Mục đến bái phỏng bọn họ, chúng ta sẽ vào sau.”

Nha hoàn lập tức đi đến viện tử của Trần Nghiêm.

Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đi theo sau nha hoàn bước vào Trần gia, chủ yếu là thông báo trước một tiếng, không phải là muốn Trần Nghiêm và Đường Uyển ra đón tiếp.

Sáng sớm.

Trần Nghiêm đang chuẩn bị đến tiêu cục.

Nha hoàn chạy chậm vào đình viện: “Nhị gia, hai vị sư tỷ của thiếu gia đến rồi.”

Đường Uyển đang chải tóc cho Trần Dao trong viện tử, nghe được lời nha hoàn nói thì vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Hai vị sư tỷ, chẳng lẽ là...”

Trần Nghiêm đang chuẩn bị đi ra tiếp đón bọn họ, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đã bước vào đình viện, Khương Phục Tiên mặc y phục trắng như tuyết, giống như thiên tiên, Tần Nghê Thường mặc y phục đỏ như lửa, quyến rũ động lòng người.

Tần Nghê Thường mỉm cười giới thiệu: “Bá phụ, đây là sư tỷ của ta, Khương Phục Tiên.”

Dáng người Khương Phục Tiên cao gầy, tóc bạc dùng trâm cài cuộn lên, mặc y phục trắng đơn giản, nàng ta cười nhẹ, bàn tay mảnh khảnh đặt ở trước người, hơi khom người, giọng nói thanh thúy: “Phục Tiên bái kiến bá phụ.”

Trần Nghiêm hơi căng thẳng, sợ sẽ tiếp đãi không chu đáo, vội vàng chào đón nói: “Khương tiên tử, Tần tiên tử, mời ngồi, ta đi pha trà cho hai người.”

“Bá phụ, chúng ta không khát, đa tạ ý tốt của ngài.” Khương Phục Tiên mỉm cười đáp lại.

Đường Uyển nhanh chóng bỏ lược xuống, vẻ kích động lộ rõ trên mặt, bà không biết phải nói gì mới tốt, Trần Dao cũng thích thú nhìn Khương Phục Tiên.

Cô bé đi theo mẫu thân đến chào Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên khom người với Đường Uyển, nụ cười tươi sáng: “Phục Tiên bái kiến bá mẫu.”

“Phục Tiên tỷ tỷ.”

Trần Dao chủ động mở miệng gọi.

Bình thường cô bé rất ít khi chủ động chào người khác.

Khương Phục Tiên vươn tay xoa nhẹ đầu cô bé.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Đường Uyển tươi cười nhiệt tình nói: “Khương tiên tử, Tần tiên tử, hai người từ xa tới, ngồi xuống trước đã.”

Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, dịu giọng nói: “Bá phụ, bá mẫu, hai người gọi ta Phục Tiên là được.”

Trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển nở nụ cười vui sướng, bọn họ biết Khương Phục Tiên là vị hôn thê của Trần Mục, cũng đối đãi với nàng ta như con dâu.

Khương Phục Tiên là tông chủ của Lăng Vân tông, Kiếm Thánh nổi danh nhất của Hoang Châu, phu phụ Trần Nghiêm trước đây cảm thấy nàng ta cao cao tại thượng, bây giờ sau khi gặp mặt lại cảm thấy nàng ta cực kỳ thân thiết, vô cùng yêu thích.

Trần Nghiêm đích thân vào phòng bếp pha trà.

Đường Uyển nắm lấy tay Khương Phục Tiên, bọn họ ngồi trong đình viện, Trần Dao dựa vào mẫu thân, Tần Nghê Thường cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng được đối đãi như vậy.

Khuôn mặt Đường Uyển tràn đầy nụ cười từ mẫu, dịu dàng nói: “Phục Tiên, Mục Nhi mấy ngày trước vừa đi Huyền Châu, trong thời gian ngắn hẳn là nó sẽ không trở về.”

Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Bá mẫu, lần này chúng ta đặc biệt đến để vấn an hai người.”

Tần Nghê Thường cười nói: “Lần này trước khi sư tỷ của ta đến Trần gia đã chuẩn bị rất lâu đấy.”

Đường Uyển nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, đôi mắt nổi lên gợn sóng, cả hốc mắt cũng ướt.

Khương Phục Tiên bằng lòng đến Trần gia vấn an bọn họ, Đường Uyển rất vui mừng, trong lòng vô cùng thoải mái.

Lúc trước mỗi lần nhìn thấy Trần Hạo đưa Tạ Nhã về nhà, Đường Uyển đều sẽ ngưỡng mộ, vẫn luôn mong mỏi một ngày nào đó Trần Mục có thể đưa Khương Phục Tiên về Trần gia, dẫn đến trước mặt phu thê bọn họ.

Bây giờ nguyện vọng của bà cuối cùng đã thành hiện thực.

Khương Phục Tiên lấy hai cái bình ngọc ra: “Bá mẫu, trong bình màu xanh lam là băng ngọc cao, có thể thoa ngoài da làm đẹp dung nhan , trong bình màu trắng là Uẩn Thần Đan, có thể uống để điều tiết tinh khí thần, mong là ngài sẽ thích.”

Hai tay Đường Uyển nắm lấy bàn tay mảnh mảnh của Khương Phục Tiên, vô cùng cảm động: “Phục Tiên, ngươi có thể đến Trần gia, bá mẫu đã rất vui rồi, theo lý mà nói phải là bá mẫu chuẩn bị quà vật cho ngươi mới đúng.”

“Đây là chút tâm ý nhỏ của ta, bá mẫu, xin ngài nhận cho, sau này có thời gian rảnh ta sẽ thường xuyên đến thăm ngài.” Khương Phục Tiên tươi cười rạng rỡ.

Đường Uyển gật đầu liên tục.

Khương Phục Tiên nhìn sang Trần Dao bên cạnh Đường Uyển, nàng ta lấy mặt dây chuyền màu xanh thẳm ra, mặt dây chuyền như giọt nước, bên trong có chứa năng lượng dồi dào, có thể giúp cho người đeo hấp thụ linh khí, còn có thể dưỡng ấm cơ thể.

“Dao Dao, mặt dây chuyền này có thích không?”

“Thích ạ.”

Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao tràn đầy thích thú.
 
Back
Top Bottom