Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 220: Mười dặm Kinh Thần (1)



Lần này Hồng Châu phái một số lượng lớn thiên kiêu đến đây, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của Táng Tiên địa, bọn họ sợ tiểu bối nhà mình ở bên trong sẽ chịu thiệt.

Lý Thanh Lưu nhẹ thở dài: “Nếu như tiểu bối của Hoang Châu đoàn kết lại, có lẽ còn có cơ hội.”

Muốn tiểu bối Hoang Châu đoàn kết giống như các thiên kiêu của Hồng Châu thì đúng là hy vọng xa vời, dù sao thì bọn họ cũng thuộc các tông môn khác nhau, có những lợi ích của riêng họ.

...

“Ha.”

Kim Kỳ Lân rất thất vọng.

Hắn nhìn sang Hổ Khiếu Lâm, Chu Phá Hiểu, Đường Côn Luân, thái độ cường thế nói: “Ta cho các ngươi cơ hội khiêu chiến, các ngươi cùng nhau lên đi.”

Đôi mắt của Hổ Khiếu Lâm khẽ híp lại, Chu Phá Hiểu và Đường Côn Luân cảm thấy bị sỉ nhục, vẻ mặt của bọn họ rất khó coi, cuối cùng Chu Phá Hiểu của Man tông đứng ra, cường ngạnh nói: “Ta đến đấu với ngươi.”

“Dũng khí đáng khen ngợi.”

Cuối cùng Kim Kỳ Lân cũng cảm thấy thích thú.

Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị luận bàn, Diệp Hoành trầm giọng nói: “Bọn ta đi trước.”

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, có hai vị thiên kiêu Hồng Châu cản đường đi của họ.

Thiên kiêu của Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn đều bị chặn lại, còn các tiểu bối thể lực bình thường ở Hoang Châu nhân cơ hội này liền rời khỏi Hoang Nguyên, trên mặt bọn họ mang vẻ hưng phấn, các cường giả danh tông đều bị thiên kiêu của Hồng Châu chặn lại, lần này bọn họ có xác suất giành được tạo hóa cao hơn.

Lâm Ký và Chu Đông ngăn cản tiểu bối của Lăng Vân tông, trên người bọn họ có dao động mạnh mẽ, vẻ mặt của đám tiểu bối Diệp Hoành căng thẳng, đầu mày nhíu chặt.

Liễu Mi Nhi hơi hét lên: “Các ngươi có biết hậu quả của việc khiêu khích Lăng Vân tông không?”

Chu Đông không nhịn được khôi hài nói: “Ngươi cảm thấy Hồng Minh của chúng ta sẽ sợ Lăng Vân tông?”

Hồng Minh là do tất cả các thế lực siêu cường của Hồng Châu liên hợp tạo thành, sở hữu lượng lớn cường giả, số lượng nhiều hơn bất kỳ tông môn nào ở Hoang Châu, còn có trưởng lão trấn giữ vô cùng cổ lão.

“Các ngươi đừng quá đáng quá!”

Liễu Mi Nhau cắn chặt răng bạc.

Lâm Ký chắp tay cười khẽ: “Kim sư huynh đặc biệt dặn dò chúng ta phải chiếu cố ngươi thật tốt, có thể được Kim sư huynh nhớ rõ là vinh hạnh của ngươi.”

“Tên ba mắt!”

Trong lòng Liễu Mi Nhi thầm mắng.

Đám người Diệp Hoành đều vô cùng phẫn nộ.

“Đừng gấp, chúng ta hãy thưởng thức trước Hoang Châu đỉnh tiêm thiên kiêu là trình độ như thế nào.”

Chu Đông và Lâm Ký không vội ra tay, Chu Phá Hiểu muốn quyết đấu với Kim Kỳ Lân, bọn họ ngăn tiểu bối của Lăng Vân tông lại, đợi lát nữa sẽ ra tay.

Diệp Hoành chắp tay cười nói: “Chúng ta không có ý mạo phạm Hồng Minh, vẫn xin hai vị giơ cao đánh khẽ.”

Liễu Mi Nhi và bọn người Thẩm Trạch đều rất khó chịu, lúc nào thì Lăng Vân tông phải chật vật như vậy? Khi bọn họ đến đều cảm thấy tông chủ uy chấn Hoang Châu, bí cảnh của Táng Tiên địa lần này chắc hẳn sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ thiên kiêu của Hồng Châu lại đột nhiên giết đến.

Bọn họ hoàn toàn không thèm để ý đến Lăng Vân tông.

Lâm Ký cười nói: “Cũng xem như người thức thời, sớm đã nghe nói Lăng Vân tông là thế lực mạnh nhất ở Hoang Châu, nhưng mà tiểu bối của thế lực mạnh nhất quả thực không được.”

Liễu Mi Nhi kiêu ngạo nói: “Tiểu bối ưu tú của Lăng Vân tông bọn ta đều không thèm tới Táng Tiên địa.”

“Các ngươi muốn vào Táng Tiên địa cũng được, nàng ta buộc phải ở lại.” Trong mắt Chu Đông mang vẻ giễu cợt.

Diệp Hoành nắm chặt nắm đấm.

Nếu như Tiêu Vân và Triệu Phi Yến ở đây, bọn họ cũng sẽ không bị động như vậy, bây giờ hoàn toàn phải xem sắc mặt của Lâm Ký và Chu Đông.

Đám Diệp Hoành bọn họ sẽ không vứt bỏ Liễu Mi Nhi.

Liễu Mi Nhi nắm chặt thành quyền, bây giờ mới hiểu rõ việc sư tôn bảo nàng ta phải nỗ lực tu luyện quan trọng như thế nào.

Hiện giờ thiên kiêu của Hồng Châu đang chặn thiên kiêu của Hoang Châu, nói rõ ra là muốn làm nhục bọn họ.

Keng!

Chu Phá Hiểu giao phong với Kim Kỳ Lân.

Hai thanh trọng kiếm đâm vào nhau, âm thanh trầm nặng vang lên, không gian hiện ra gợn sóng, mặt đất cát đá cuồn cuộn, khói bay mịt mù.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người bọn họ, Chu Phá Hiểu xếp thứ hai trên Thiên bảng, đến từ Man tông, sở hữu kim thân, có thể sánh với Kiếm Vương đỉnh phong.

Hai cánh tay của Chu Phá Hiểu có sức mạnh kinh khủng, thiên kiêu bình thường đều sẽ không đối đầu với hắn ta.

Nhưng Kim Kỳ Lân lại lựa chọn cứng đấu cứng với hắn ta, hoàn toàn không hề sử dụng linh lực, bọn họ đều đang va chạm nhau bằng sức mạnh cơ thể thuần túy.

Ầm!

Chỉ mới chiêu thứ hai.

Trọng kiếm của Chu Phá Hiểu đã tuột ra khỏi tay.

Các thiên kiêu xung quanh đều chấn kinh, chỉ thấy cả người Chu Phá Hiểu hiện lên kim quang, hắn dùng tay không đỡ lấy kiếm của Kim Kỳ Lân nhưng mà giây tiếp theo đã có huyết quang bắn ta khắp nơi, Chu Phá Hiểu bay thẳng ra ngoài,

Thiên kiêu của Man tông kinh hãi.

Lòng bàn tay của Chu Phá Hiểu đã sắp đứt lìa ra.

Chỉ với ba chiêu Kim Kỳ Lân đã dễ dàng đánh bại người xếp thứ hai trên Thiên bảng của Hoang Châu, trong mắt các thiên kiêu Hoang Châu xung quanh đều có vẻ khó mà tin được.

“Ha ha.”

“Thiên kiêu của Hoang Châu yếu thật.”

Phượng các và Ngũ Tiên giáo trực tiếp nhận sợ, thiên kiêu của Man tông dễ dàng bị đánh bại, thần sắc của các thiên kiêu Hoang Châu ở gần đó đều mất mát, bây giờ chỉ còn lại thiên kiêu của Lăng Vân tông và Thánh Kiếm sơn.

Hổ Khiếu Lâm đen mặt, lúc trước trong bí cảnh mọi người đều phải xem sắc mặt của Thánh Kiếm sơn.

Kim Kỳ Lân nhìn về phía Hổ Khiếu Lâm: “Thực ra ta vẫn rất mong chờ đối với ngươi, nếu như ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta thì xem như ngươi thắng.”

Các thiên kiêu Hoang Châu xung quanh đều hy vọng Hổ Khiếu Lâm có thể đứng ra, hắn ta đã từng đứng đầu Thiên bảng một khoảng thời gian rất dài, có thực lực rất mạnh.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 221: Mười dặm Kinh Thần (2)



“Kim huynh nói đùa, ta sợ ngay cả một chiêu của huynh cũng không tiếp được, vẫn nên đừng tự rước lấy nhục.” Hổ Khiếu Lâm cười nói, hắn không muốn chọc vào rắc rối.

Các thiên kiêu xung quanh cau mày, sức mạnh tổng thể của tiểu bối Thánh Kiếm sơn rất mạnh, trước kia bọn họ rất ngông cuồng, lần này lại khiêm tốn lạ thường.

Kim Kỳ Lân cười lạnh lắc đầu, sự khinh thường trong mắt lộ rõ, tư thế cao ngạo nói: “Không ngờ thiên kiêu của Hoang Châu đều là đám chuột nhắt nhát gan.”

Hổ Khiếu Lâm và Đường Côn Luân không đáp lại, ngoại trừ thiên kiêu của Phượng các, thiên kiêu của thế lực mạnh nhất ở Hoang Châu đều đã bị chặn ở Hoang Nguyên.

Thiên kiêu Hoang Châu khiến Kim Kỳ Lân rất thất vọng, không thể đánh được, hắn nhìn sang thiên kiêu của Lăng Vân tông, Liễu Mi Nhi cảm thấy có mùi nguy hiểm.

“Đuổi bọn họ ra khỏi Táng Tiên địa.”

Kim Kỳ Lân hờ hững nói.

Chu Đông và Lâm Ký ra tay cùng lúc, đồng thời đám người Diệp Hoành cũng rút kiếm ra, kiếm quang rực rỡ xuất hiện, xung quanh không có thiên kiêu Hoang Châu ra tay trợ giúp.

Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm tiên đều đứng nhìn.

Doãn Hưu sợ hãi nói: “Bọn họ chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông, không sợ chết sao?”

Cho dù thực lực của đám Diệp Hoành không mạnh, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn cũng không dám gây hấn với tiểu bối của Lăng Vân tông.

Hai vị Kiếm Vương đỉnh phong của Hồng Châu dễ dàng áp chế sáu vị thiên kiêu Kiếm Vương của Lăng Vân tông.

“Rút.”

Diệp Hoành bất lực ra lệnh.

Đám người Thẩm Trạch đều hiểu rõ, nếu như không đi chắc chắn sẽ bị thiên kiêu của Hồng Châu làm nhục.

Bọn họ chỉ đành rời khỏi Táng Tiên địa, Lâm Ký lao về phía Liễu Mi Nhi, Kim Kỳ Lân đã đặc biệt dặn dò hắn phải “chăm sóc” Liễu Mi Nhi thật tốt.

Lâm Ký nhấc cánh tay lên, lưỡi kiếm trong tay tràn ngập kiếm quang nganh ngạnh, kiếm kỹ mà hắn ta muốn thi triển cho dù là Kiếm Hoàng cũng đều phải kiêng sợ.

Liễu Mi Nhi nhận thức được mối nguy hiểm.

Thẩm Trạch lại xông đến, cầm Ngư Uyên trong tay, muốn chịu tuyệt tự giúp Liễu Mi Nhi.

Liễu Mi Nhi vội vàng quay đầu lại, nàng ta không muốn Thẩm Trạch tuyệt tự, hắn vừa bước chân vào Tam phẩm Kiếm Vương, kiếm kỹ cường ngạnh như vậy chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.

Khóe miệng của Lâm Ký mang vẻ giễu cợt.

Vốn còn lo lắng Liễu Mi Nhi sẽ chạy mất.

Ầm ầm.

Tiếng sấm vang lên.

Kiếm quang màu vàng xuyên qua không trung.

“Cẩn thận!”

Kim Kỳ Lân hét to.

Hắn thậm chí còn không kịp ra tay.

Thiên kiêu xung quanh đều trợn to mắt.

Lâm Ký nhìn cánh tay của mình bay lên, trong mắt hắn mang theo vẻ nghi hoặc, thậm chí còn không có cảm giác đau muốn khóc, sau một lúc dừng lại, vẻ mặt của hắn dần trở nên hung tợn, hai mắt cũng sắp lòi ra ngoài.

Thiên kiêu của Hồng Châu lạnh cả lưng.

Bọn họ nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy là ai xuất kiếm, Trần Mục đứng cách đó mười dặm, hắn nhìn chăm chú vào Hoang Nguyên của Táng Tiên địa.

Trần Mục vốn muốn tìm cơ hội khiêm tốn rời khỏi đó, nhưng thiên kiêu của Hồng Châu lại dám động thủ với tiểu bối của Lăng Vân tông, hắn bị ép đành phải ra tay.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Cách xa mười dặm, chính xác chặt đứt cánh tay, cho dù là cường giả Kiếm Hoàng cũng khó mà làm được.

Tru Thần Kiếm Kỹ, kiếm đầu tiên, Kinh Thần.

Hổ Khiếu Lâm có loại cảm giác hoảng sợ.

Doãn Hưu nhắc nhở lần nữa: “Trưởng lão đã nói rồi, không thể chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông.”

“...”

Đám thiên kiêu xung quanh đều hai mặt nhìn nhau.

Liễu Mi Nhi nhìn thanh kiếm Vô Song đang treo trước mặt mình, hưng phấn nói: “Đó là kiếm của tiểu sư thúc!”

Các thiên kiêu gần đó đều trông trái nhìn phải, bọn họ đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục.

Chỉ thấy có tia kim quang ở chân trời, càng lúc càng gần, giống như là phượng hoàng màu vàng, trong nháy mắt Trần Mục đã xuất hiện ở trước mặt.

Trần Mục đã thay đổi rất nhiều, nhưng bất cứ ai từng gặp hắn thì đều có thể nhận ra.

Lâm Ký ôm lấy cánh tay bị gãy, lồng ngực lại chịu một đòn nặng nữa, bay ra khỏi bí cảnh như một con diều đứt dây.

Bên ngoài bí cảnh, Lâm Ký trở thành thiên kiêu ra ngoài đầu tiên, các cường giả danh tông đều chấn kinh, người đầu tiên rời khỏi vậy mà lại là thiên kiêu của Hồng Châu.

Cánh tay của Lâm Ký đã bị gãy.

Mới vào đó đã bao lâu đâu chứ?

“Cái gì!”

Trên chiến tàu màu đồng cổ.

Hai mắt của lão giả tóc trắng nửa đầu trợn tròn.

Sơn mạch Táng Tiên.

Cường giả các tông nghẹn họng nhìn trân trối.

Lâm Ký là thiên kiêu Kiếm Vương đỉnh phong, dõi mắt khắp Hoang Châu chắc chắn có thực lực được xếp vào top 3, vậy mà hắn ta lại bị bay ra khỏi Táng Tiên địa.

Trên chiến thuyền màu đồng cổ, có vị cường giả trung nhiên của Hồng Châu lao đến, trong mắt ông ta lộ vẻ tức giận, tay phải của Lâm Ký bị chặt đứt ngang vai, lồng ngực sụt vào, hai mắt trợn trắng, đã chìm vào hôn mê.

Dáng vẻ của cường giả các tông khác nhau, Hồng Minh dẫn theo thiên kiêu của Hồng Châu đến Táng Tiên địa để gây hấn, bọn họ còn đang lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp rắc rối, không ngờ người đầu tiên xảy ra chuyện lại là thiên kiêu của Hồng Châu.

“Ai có bản lĩnh này?”

Lý Thanh Lưu có dự cảm chẳng lành, ngay cả Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký cũng gặp chuyện, không biết đám Diệp Hoành bọn họ có gặp nguy hiểm gì không.

Thanh Vân đại hội của mấy năm trước đã khiến ông ta phập phồng lo sợ, hiện giờ Táng Tiên địa xảy ra tình huống tương tự, Lý Thanh Lưu quyết định sau này sẽ không nhận loại chuyện như thế này nữa.

Mọi người đều lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp chuyện.

Những năm trước trong Táng Tiên địa đều là thiên kiêu của Hoang Châu, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có xung đột cũng sẽ không ra tay g**t ch*t, lần này đối đầu với thiên kiêu của Hồng Châu, đoán chừng va chạm bên trong rất kịch liệt.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 222: Cường thế nghiền ép (1)



Trên chiến thuyền màu đồng cổ, lão giả khoác áo choàng đỏ đứng trên mũi thuyền, ông ta nhìn chằm chằm vào khe nứt của bí cảnh, ánh mắt của Ngụy Diễm lạnh lùng: “Cho dù là tiểu bối của tông nào làm, Hồng Minh tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”

Ngụy Diễm buông lời.

Cường giả các tông đều khiếp sợ.

Ngụy Diễm là Kiếm Thánh vô cùng mạnh mẽ.

...

Táng Tiên địa, hoang nguyên.

Trần Mục đứng trên không trung, vóc dáng hiện giờ của hắn thon dài, phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, áo trắng tung bay, tựa như Trích Tiên.

Vẻ anh tuấn khó có thể diễn tả bằng lời.

Cách đó không xa còn có hai dư ảnh, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đến gần đó, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, đến nỗi đám thiên kiêu gần đó thậm chí còn không nhận ra.

Trong mắt của Liễu Mi Nhi lộ ra vẻ kích động, hưng phấn hét lên: “Tiểu sư thúc! Con biết ngay là ngài!”

Lúc thanh Vô Song kia xuất hiện, tiểu bối của Lăng Vân tông đã đoán được là Trần Mục, vẻ mặt mọi người kích động, khom người hành lễ nói: “Tiểu sư thúc.”

“Xin lỗi.”

“Đến hơi muộn một chút.”

Trần Mục có hơi ngại ngùng, hắn không ngờ Hồng Minh lại dám động thủ với Lăng Vân tông.

“Tiểu sư thúc, không muộn, vừa đúng lúc.” Liễu Mi Nhi cảm kích nói, nếu như không có Trần Mục ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ bị Lâm Ký làm trọng thương.

Các thiên kiêu xung quanh hai mặt nhìn nhau, đừng nói là thiên kiêu của Hồng Châu, ngay cả thiên kiêu của Hoang Châu cũng đều không ngờ đến Trần Mục lại ở Táng Tiên địa.

Hổ Khiếu Lâm nhìn Trần Mục, cảm nhận được cảm giác áp lực còn mạnh hơn cả Kim Kỳ Lân: “Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký, trong chớp mắt đã bị phế đi, cảnh giới hiện tại của hắn đoán chừng đang ở trên Tam phẩm Kiếm Hoàng.”

Đám tiểu bối của Thánh Kiếm sơn đều không dám tin, năm năm trước Trần Mục vẫn là Kiếm Vương, trong các thiên kiêu ở Táng Tiên địa tuổi của hắn là nhỏ nhất, làm sao có thể là Kiếm Hoàng?

“Nhìn thấy hắn, ta sẽ phát run.” Trong mắt Doãn Hưu mang theo sợ hãi, Trần Mục bây giờ so với Thanh Vân đại hội năm đó lại càng thêm đáng sợ.

Rất nhiều thiên kiêu của Hoang Châu theo đó cũng trở nên phấn kích, vừa nãy thiên kiêu Hoang Châu bị thiên kiêu của Hồng Châu chèn ép, Lâm Diệu Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, Chu Phá Hiểu bị đả thương, Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn lần lượt nhận thua, những điều này khiến thiên kiêu của Hoang Châu cảm thấy rất kiềm nén.

Sau khi Trần Mục xuất hiện, trong mắt mọi người đều mang vẻ trông mong, hy vọng hắn có thể đứng ra.

“Tiểu sư thúc, ngài đẹp trai quá!” Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo tự hào.

Trần Mục hơi nhướng mày, nói: “Là nói ta xuất kiếm đẹp trai, hay là nói dáng vẻ của ta đẹp trai?”

“Đều đẹp trai!”

Liễu Mi Nhi cười yêu kiều không ngừng.

Đám Diệp Hoành cũng bật cười theo.

Thiên kiêu của Hồng Châu lại không cười nổi, cánh tay bị đứt của Lâm Ký vẫn đang chảy máu trên mặt đất.

Trần Mục vừa mới thể hiện ra sức mạnh khủng khiếp, khiến các tiểu bối của Lăng Vân tông yên tâm, có tiểu sư thúc ở đây, bọn họ không sợ thiên kiêu của Hồng Châu nữa.

Dáng vẻ Chu Đông kinh hoàng lùi về bên cạnh Kim Kỳ Lân.

Trong mắt của thiên kiêu Hồng Châu mang theo vẻ kiêng kỵ.

Sức mạnh của Trần Mục đã vượt xa Kiếm Vương đỉnh phong, sợ là chỉ có Kim Kỳ Lân mới có thể đối kháng.

Ba mắt của Kim Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào Trần Mục, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi chính là Trần Mục?”

Trần Mục nghe thấy thì nhìn về phía Kim Kỳ Lân.

Trong cơ thể của Kim Kỳ Lân có năng lượng mạnh mẽ, còn sở hữu huyết mạch đặc biệt, trong hộp kiếm sau lưng hắn có bảy thanh kiếm, đều là Thánh Kiếm hiếm có, thanh kiếm mạnh nhất kia có thể so với Thánh Kiếm thượng phẩm.

Nếu như là năm năm trước, Trần Mục chạm trán với Kim Kỳ Lân sẽ còn có chút khó giải quyết, nhưng hiện tại, Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu chẳng qua cũng chỉ là Kiếm Vương.

“Là ta.”

Sắc mặt của Trần Mục rất bình tĩnh.

Ánh mắt Kim Kỳ Lân lạnh lùng: “Ta đến Hoang Châu chính là vì muốn tìm ngươi luận bàn, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện lén tấn công Lâm Ký, thật khiến ta thất vọng.”

Trần Mục đưa tay ra, Vô Song trở về trong tay hắn, ánh mắt thờ ơ nói: “Đây là là cái giá mà hắn phải trả cho việc gây hấn với Lăng Vân tông.”

Trên người Trần Mục tản ra sự uy h**p bá đạo, khiến các thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có trong mắt các tiểu bối của Lăng Vân tông là mang vẻ hưng phấn.

Kim Kỳ Lân bay lên không trung, hộp kiếm sau lưng hắn ta mở ra, có kiếm quang đáng sợ bay ra, các tiểu bối xung quanh đều đang lui lại.

“Các ngươi cùng nhau lên đi.”

Trần Mục nhìn các thiên kiêu Hồng Châu khác.

Một tên Kiếm Vương đỉnh phong căn bản không đủ đánh.

Thiên kiêu của Hồng Châu lại đang cười, Trần Mục lại dám xem thường Kim Kỳ Lân, hắn ta là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, sở hữu huyết mạch của kỳ lân, ở Hồng Châu quét sạch những người cùng thế hệ, đã bất bại trong mười mấy năm nay.

Bọn họ không có đủ sức mạnh để đối đầu với Trần Mục, nhưng bọn họ tin tưởng Kim Kỳ Lân chắc chắn có thể thắng.

“Ha ha!” Kim Kỳ Lân cũng phát ra nụ cười lạnh, từ trước đến nay hắn chưa từng bị xem thường như vậy, còn là đối diện với một thiếu niên mười mấy tuổi: “Cho dù ngươi có là thiếu niên Kiếm Hoàng, hôm nay ta cũng phải trảm ngươi.”

“Tiểu sư thúc, hãy đánh bại tên ba mắt kia.” Liễu Mi Nhi nói xong thì chuồn đi thật xa.

Dáng vẻ của Kim Kỳ Lân cao ngạo, lúc hắn ta đưa tay ra, trong hộp kiếm có kiếm bay ra, đó là thanh kiếm giống như con rắn dài, phát ra lục quang.

Trần Mục duỗi tay cầm kiếm ra, năm ngón tay khép lại, từ đầu đến cuối chuôi kiếm Vô Song luôn chống vào lòng bàn tay, thân kiếm di chuyển theo lòng bàn tay.

Đám thiên kiêu đều chăm chú nhìn Trần Mục.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 223: Cường thế nghiền ép (2)



Hổ Khiếu Lâm cau chặt mày lại, hắn ta cảm nhận được áp lực cực lớn trên người Trần Mục, thanh kiếm kia chứa đựng sức mạnh mà Kiếm Vương đỉnh phong khó có thể chống lại được.

Lúc Kim Kỳ Lân chuẩn bị tiến công, lòng bàn tay phải của Trần Mục nhắm vào hắn ta, Vô Song ở trước lòng bàn tay đốt nhiên bay lên không trung, lôi đình màu vàng nổi lên.

Tiếng sấm vang lên khắp hoang nguyên.

Đồng tử của Kim Kỳ Lân co rút mạnh.

Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh kinh khủng.

Các thiên kiêu đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Trần Mục lại thi triển Kinh Thần lần nữa, ngay trước mặt của Kim Kỳ Lân, lần này không phải là “đánh lén”.

Vô Song bay đến quá nhanh.

Kim Kỳ Lân vừa nâng kiếm lên.

Bùm!

Âm thanh va chạm vang lên.

Kim Kỳ Lân bị văng ra mấy trăm trượng.

Thiên kiêu của Hồng Châu đang hít khí lạnh, Kim Kỳ Lân càn quét người cùng thế hệ vậy mà lại bị một kiếm đánh lùi, bọn họ đều không dám tin vào mắt mình.

“Tốt!”

“Ha ha ha!”

Đám thiên kiêu Hoang Châu ha ha cười lớn.

Hổ Khiếu Lâm tự giễu nói: “Ta còn muốn luận bàn hai chiêu với hắn, đúng là buồn cười.”

“Tiểu sư thúc ngầu nhất!”

Liễu Mi Nhi dịu dàng hò hét.

Nàng ta sớm đã thấy Kim Kỳ Lân không thuận mắt.

“Tiểu sư thúc cố lên.”

Triệu Tư Tư cũng dùng niệm lực truyền âm.

Trong mắt đám Thẩm Trạch cũng đầy vẻ ngưỡng mộ, thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu ở trước mặt tiểu sư thúc như kẻ có tiếng mà không có miếng, không chịu nổi một đòn.

Kim Kỳ Lân bị đẩy lùi mấy trăm trượng mới dừng lại, vẻ cao ngạo trong mắt đã biến mất tăm.

“Cũng khá lợi lại.” Trần Mục khẽ gật đầu, xứng đáng là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, lại có thể tiếp được Kinh Thần ba phần mười sức mạnh của hắn.

“Thú vị!”

Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo hưng phấn.

Hắn ta lại nắm chặt chuôi kiếm lần nữa, trên cánh tay xuất hiện vân kỳ lân, cả trên mặt cũng xuất hiện đường vân kỳ lân, toàn thân bộc phát năng lượng mạnh mẽ.

Kim Kỳ Lân thôi động huyết mạch đặc biệt.

“Đến đây!”

Kim Kỳ Lân cầm kiếm giết tới, tốc độ của hắn tăng vọt, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt.

Trần Mục tiến lên cầm lấy Vô Song, thấy Kim Kỳ Lân đang xông đến trước mặt thì tùy ý hạ xuống một kiếm.

Trong khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, hổ khẩu của Kim Kỳ Lân nứt toác, áo choàng bên cánh tay phải nháy mắt vụn thành từng mảnh, ngay cả da thịt trên cánh tay cũng bị nứt ra.

Va chạm trực diện, sức mạnh của Kim Kỳ Lân bị đè áp, Trần Mục giống như hung thú Viễn Cổ, Vô Song mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Kim Kỳ Lân rơi xuống như sao băng, nện thành một hố lớn trên hoang nguyên, chấn động khiến bụi bay mù mịt.

Đám thiên kiêu ngước lên nhìn Trần Mục.

Nhẹ nhàng dễ dàng nghiền ép Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu.

Tay phải của Trần Mục cầm lấy Vô Song, tay trái chắp ở sau lưng, áo trắng phiêu dật, giống như thiếu niên thiên thần, các thiên kiêu xung quanh không khỏi muốn cúng bái.

Thiên kiêu của Hồng Châu đều đang run lên, giữa Kim Kỳ Lân và Trần Mục vậy mà lại chênh lệch lớn như vậy, bọn họ không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy.

Trần Mục không sử dụng thủ đoạn tăng trưởng, hắn chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thuần túy, trải qua tôi luyện tẩy lễ không ngừng, cơ thể của hắn đã đến mức siêu phàm.

Chu Phá Hiểu cười lớn nói: “Ha ha ha, khoảng cách giữa Kim Kỳ Lân và tiểu sư thúc, so với khoảng cách giữa ta và Kim Kỳ Lân còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều.”

Nhìn thấy Kim Kỳ Lân dáng vẻ cao ngạo, không đặt ai vào mắt bị đè bẹp, hắn ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Khắp hoang nguyên phủ đầy khói bụi.

Trong lớp khói bụi có kiếm quang bay ra, sáu thanh Thánh Kiếm lần lượt tấn công tới, Trần Mục cảm nhận được sức mạnh tràn đầy chứa đựng trong Thánh Kiếm.

Trần Mục dùng Thanh Vân Kiếm thay cho Vô Song.

Thanh Vân Kiếm xuất hiện, quy tắc cấm chế lan tràn, năng lượng của sáu thanh Thánh Kiếm này cũng bị yếu đi, đối mặt với sự vây công của sáu thanh Thánh Kiếm, Trần Mục bay vọt như du long, thành thạo ứng đối.

Kim Kỳ Lân bò dậy khỏi hố, nhưng cánh tay phải đã bị nhuộm đỏ máu, hắn thôi động huyết mạch đặc biệt, lấy sức mạnh tăng trưởng gấp đôi, nhưng so với Trần Mục, sức mạnh của hắn ta chỉ như đom đóm với ánh sáng của mặt trăng.

Sáu thanh Thánh Kiếm trở về bên cạnh Kim Kỳ Lân, hắn ta cầm lấy thanh Thánh Kiếm thượng phẩm mạnh nhất, ánh sáng màu tím dập dờn trong mắt dọc.

“Vẫn chưa kết thúc!”

Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo vẻ điên cuồng.

Thiên kiêu của Hồng Châu sôi nổi phấn khích: “Kim sư huynh chuẩn bị sử dụng mắt thần của mình.”

Kim Kỳ Lân thôi động con mắt dọc kia, xung quanh nhãn cầu lộ ra tia máu, cộng thêm đường vân kỳ lân khắp toàn thân, trông giống như một con yêu thú hình người.

Xoạt!

Kim Kỳ Lân lại lần nữa bay lên không trung.

Hắn vung kiếm chém về phía Trần Mục, sức mạnh và tốc độ bộc phát lần này càng mạnh hơn, ngay cả cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong cũng đều phải kiêng kỵ.

Kiếm của Kim Kỳ Lân nháy mắt đã chém đến chỗ Trần Mục.

Trần Mục lại biến mất trong chớp mắt, sau đó đột ngột xuất hiện phía sau Kim Kỳ Lân.

Kim Kỳ Lân phản ứng rất nhanh, lập tức quay người lại đâm tới, thế nhưng Trần Mục lại biến mất lần nữa.

Sau khi được gia trì bởi huyết mạch đặc biệt và mắt thần, Kim Kỳ Lân vẫn không thể chạm đến Trần Mục, mắt dọc của hắn ta đã bắt đầu chảy máu.

Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ rất rõ rệt.

Sau khi đột phá Kiếm Hoàng, Trần Mục có được linh lực dồi dào, có thể liên tục sử dụng Ảnh Vô Tung, hắn muốn biết cực hạn của thiên kiêu mạnh nhất Hồng Châu, cho nên mới cho Kim Kỳ Lân cơ hội xuất kiếm.

“Kinh Thần.”

Kim Kỳ Lân nghe thấy giọng nói của Trần Mục.

Hộp kiếm của Kim Kỳ Lân vỡ tan.

Ngực của hắn ta bị Thanh Vân Kiếm xuyên thủng.

Điều may mắn là, không bị thương đến tim, vẫn còn mạng để sống, điều không may là, ngoại trừ tim thì lục phủ ngũ tạng khác đều bị tổn thương nặng.

Trần Mục không ngờ Thanh Vân Kiếm lại có lức mạnh cường ngạnh như vậy, suýt chút nữa hắn đã g**t ch*t Kim Kỳ Lân.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 224: Cường thế nghiền ép (3)



Bước chân vào cảnh giới Kiếm Hoàng, hắn dùng Thánh Kiếm cực phẩm, sử dụng kiếm kỹ thánh phẩm, uy lực bộc phát ra kinh khủng đến độ chỉ có Kiếm Thánh mới có thể ngăn cản được.

Trần Mục khẽ lắc đầu.

Hắn thay thế Vô Song thành Thanh Vân Kiếm với sức mạnh tương tự, kết quả đã suýt g**t ch*t Kim Kỳ Lân.

Trần Mục không hề có ý định giết người, nếu như Kim Kỳ Lân chết trong tay của hắn, có lẽ sẽ gây ra rắc rối lớn.

Tim của Kim Kỳ Lân vẫn đang đập dữ dội, nơi đó có một nhóm u quang, hẳn là cường giả của Hồng Minh đang dùng thủ đoạn giữ lại mạng trong cơ thể hắn ta.

Kim Kỳ Lân rơi từ trên trời xuống, được thiên kiêu Hồng Châu là Tôn Hữu đỡ lấy, hắn ta không dám chậm trễ, liền ôm Kim Kỳ Lân lao ra khỏi Táng Tiên địa.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Một kiếm kia khiến bọn họ phải nín thở.

Trần Mục lãnh đạm nhìn đám thiên kiêu của Hồng Châu.

Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sợ hãi, tùy tiện liếc qua một cái đã bị dọa mất mật, lần lượt bỏ chạy ra khỏi bí cảnh, toán bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều rời đi.

Bên ngoài bí cảnh.

Ngụy Diễm nhìn Kim Kỳ Lân đang bị trọng thương bất tỉnh được đưa ra ngoài, trên trán ông ta nổi lên gân xanh, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Cường giả các tông nghị luận sôi nổi.

Thiên kiêu mạnh nhất cảnh giới Kiếm Vương của Hồng Châu lại bị đánh trọng thương, lồng ngực còn có lỗ máu to bằng nắm đấm, khó mà tin nổi.

“Là ai làm?”

Ngụy Diễm tức giận nói, không chỉ có ông ta, cường giả các tông cũng đều muốn biết.

Có thể phế Lâm Ký, bọn họ cảm thấy vẫn là chuyện mà thiên kiêu có thể làm được, nhưng làm cho Kim Kỳ Lân trọng thương, chẳng lẽ hắn ta bị thiên kiêu của cả Hoang Châu vây đánh?

Nhìn thấy bộ dạng tức đến độ thở gấp của Ngụy Diễm, cường giả các tông của Hoang Châu đều đang cười thầm, bọn họ không rõ tình hình ở bên trong.

Sau đó toàn bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều đi ra.

Sáu vị thiên kiêu này đều nguyên vẹn không chút tổn hại, trên người bọn họ không có dấu vết chiến đấu.

Tôn Hữu lớn tiếng kể lể nói: “Là Trần Mục của Lăng Vân tông, hắn không những đánh lén Lâm Ký mà còn hạ độc thủ với Kim sư huynh trong lúc chiến đấu.”

“Cái gì!”

Ngụy Diễm nắm chặt thành quyền.

Cường giả các tông đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sao Trần Mục lại ở bên trong Táng Tiên địa?

“Cứu Kim Kỳ Lân trước đã.” Chỗ sâu trong chiến thuyền màu đồng cổ, có một giọng nói già nua truyền ra, giọng nói đó khiến cho cường giả các tông đều như rơi vào hầm băng.

Lần này Hồng Minh còn phái ra lão cường giả cấp quái vật, Lý Thanh Lưu đen mặt, Kim Kỳ Lân bị trọng thương, Hồng Minh chắc chắn sẽ không chịu để yên.

“Thì ra Trần Mục ở bên trong.”

“Chẳng trách Lâm Ký và Kim Kỳ Lân đều bị trọng thương.”

“Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đó chính là thiên kiêu cảnh giới Kiếm Vương mạnh nhất của Hồng Châu đấy.”

Cường giả các tông đều đang cảm khái.

Chiến thuyền của Hồng Minh đang đậu bên ngoài Táng Tiên địa, vốn không hề có ý định rời đi.

...

Bên trong Táng Tiên địa.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Thiên kiêu của các tông đều chắp tay với Trần Mục, tôn hắn một tiếng tiểu sư thúc, sau đó mọi người tản ra khắp nơi, không có thiên kiêu Hồng Châu, bọn họ cũng có thể yên tâm tìm kiếm tạo hóa trong Táng Tiên địa.

Trần Mục đang ở trong hoang nguyên ôn chuyện với Liễu Mi Nhi và các tiểu bối, Tiểu Bạch và Tiểu Hắn cũng đến đây.

Biết được Trần Mục đã tu luyện ở đây năm năm,mọi người đều có thể hiểu được vì sao hắn lại lợi hại như thế.

“Ta dẫn các ngươi đi tìm tạo hóa.”

“Được ạ, tiểu sư thúc.”

Trần Mục không vội rời đi, bây giờ ra ngoài rất có thể sẽ chọc vào phiền phức.

Triệu Tư Tư và Liễu Mi Nhi chia nhau ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, mọi người đều đi theo Trần Mục.

Mấy ngày sau.

Thiên kiêu của Phượng các đi đến gần Phượng Huyết trì, nhìn ngọn lửa hừng hực bao bọc xung quanh Phượng Huyết trì, trong mắt các thiên kiêu Phượng các lộ ra vẻ kích động.

Hỏa Mị nhắc nhở: “Ngọn lửa này rất nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận một chút.”

Lâm Diệu Ngữ đi ở phía trước, trên người nàng ta phát ra ánh sáng màu xanh, hiện ra một con chim giống như Thanh Loan, ngọn lửa không thể làm tổn thương nàng ta.

Hỏa Mị theo sát phía sau, trong cơ thể của nàng ta cũng có huyết mạch đặc biệt, mặc dù không nồng đậm bằng Lâm Diễu Ngữ, nhưng vẫn mạnh hơn các tỷ muội khác.

Cuối cùng chỉ có Lâm Diệu Ngữ và Hỏa Mị vào được Phương Huyết trì, các tỷ muội khác cũng đã thử nhưng lại bị ngọn lửa làm bị thương, bọn họ không dám mạnh mẽ xông vào.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng, mày liễu của Hỏa Mị hơi chau lại nói: “Đây là Phượng Huyết trì?”

Nước hồ trong veo thấy đáy.

Lâm Diệu Ngữ đến vì Phương Huyết trì, không tiếc hạ thấp tư thái lại nhận được kết quả như vậy, nàng ta cũng không nhụt chí: “Hóa Long trì cũng có thể lột xác, Thánh Dược viên có đại dược, Tinh Lạc hồ có thể ngộ đạo, vẫn còn rất nhiều chỗ tạo hóa, chúng ta vẫn còn những lựa chọn khác.”

Lâm Diệu Ngữ nhanh chóng đến Đăng Tiên địa, Hỏa Mị và các thiên kiêu khác của Phượng các cũng vội vã đến Thánh Dược viên.

Sơn mạch Táng Tiên.

Vết nứt không gian đang dần biến mất.

Mở ra lần nữa dự đoán sẽ mất thời gian nửa năm, Trần Mục không đi ra từ bên trong.

Nhìn thấy vết nứt không gian biến mất, cuối cùng Lý Thanh Lưu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như bây giờ Trần Mục ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ không bảo vệ nổi, nhưng nửa năm sau, Lăng Vân tông nhất định có thể nhận được tin tức.

Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đứng bên vách núi.

“Hồng Minh xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên, có thể sẽ bất lợi với tiểu bối của Lăng Vân tông, muội muốn đến sơn mạch Táng Tiên xem xem.” Bình thường Tần Nghê Thường rất nghiêm khắc với Liễu Mi Nhi, nhưng bây giờ lại lo lắng nàng ta sẽ gặp chuyện.

“Sư muội, Lăng Vân tông cần muội, qua một thời gian nữa ta sẽ đến sơn mạch Táng Tiên.”

Tần Nghê Thường có chút kinh ngạc, Khương Phục Tiên đích thân đi đến? Rất nhanh đã nghĩ đến gì đó: “Sư tỷ, chẳng lẽ tiểu sư đệ đang ở Táng Tiên địa?”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 225: Táng Kiếm sơn (1)



Khương Phục Tiên gật đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nàng ta có hai thanh Tiên Kiếm, Băng Hồn và Tuyết Phách có thể cảm ứng lẫn nhau, nàng ta biết rất rõ tình hình bên trong Táng Tiên địa.

Tần Nghê Thường biết sự thiên vị của Khương Phục Tiên với tiểu sư đệ, không ngờ nàng ta lại đưa Trần Mục đến nơi nguy hiểm như Táng Tiên địa, nhưng lại để Triệu Phi Yến vào Lăng Vân các.

Truyền thừa bên trong Lăng Vân các không ít hơn Táng Tiên địa, hơn nữa tiến vào Lăng Vân các có nghĩa là đã xác định trước vị trí tông chủ, Tần Nghê Thường chỉ có thể phản đối nhưng không thể ngăn cản.

Bây giờ trong lòng Tần Nghê Thường rất khó chịu, nàng ta cảm thấy Khương Phục Tiên muốn bồi dưỡng Trần Mục thành cánh tay trái tay phải cho Triệu Phi Yến.

Tông chủ có thể do Khương Phục Tiên khâm định, nhưng cần phải có được sự công nhận của Trưởng Lão viện, cho nên Tần Nghê Thường muốn để Trần Mục tiến vào Trưởng Lão viện, không chỉ có thể nâng cao danh vọng, mà còn có thể chiếm được vị trí có lợi trong cuộc tranh giành chức tông chủ.

“Chú ý quan sát Hồng Minh, đừng để bị Táng Tiên địa thu hút sự chú ý.” Khương Phục Tiên nhắc nhở nói.

Nàng ta cảm thấy lần này Hồng Minh sẽ có động thái lớn.

Tần Nghê Thường gật đầu: “Đã hiểu.”

...

Táng Tiên địa.

Lâm Diệu Ngữ đi đến Đăng Tiên địa.

Chỗ này từng có lôi kiếp giáng xuống, phá hủy hết toàn bộ sinh khí xung quanh, nghe đồn chỗ này có năng lượng lôi kiếp hùng hậu, trong mắt Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng.

“Nghe nói Đăng Tiên địa có thể tôi luyện cơ thể, nhưng mà năng lượng lôi kiếp ở đây quá loãng, hiệu quả còn chẳng bằng cấm địa của Phượng các.” Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu, vẻ thất vọng trong mắt nàng ta càng đậm hơn.

Lâm Diệu Ngữ cũng không từ bỏ việc tìm kiếm tạo hóa, nàng ta chuẩn bị đi đến Tinh Lạc hồ, nghe nói có rất nhiều thiên kiêu đã ngộ ra kiếm ý ở chỗ đó.

Nàng ta đã thành thạo hai loại kiếm ý, nắm chắc thêm một loại kiếm ý nữa là chắc chắn có thể phất hơn các thiên kiêu cùng lứa.

Thánh Dược viên.

Rất nhiều thiên kiêu đang tìm kiếm đại dược, nhưng bọn họ lại không tìm ra bất kỳ loại linh dược cao phẩm nào, chỉ có một số loại linh dược bình thường không thèm để vào mắt.

Lão Toan Nghê bên trong Thánh Dược viên cũng đang hoạt động gân cốt, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu xông vào Thánh Dược viên bị nó rượt đuổi chạy khắp núi rừng.

Đám người Hỏa Mị vốn đang muốn đi đến Thánh Dược viên, nhìn thấy các thiên kiêu chạy trốn khắp nơi mới biết lão Toan Nghê bên trong đã thoát khỏi trói buộc, Thánh Dược viên bây giờ vô cùng nguy hiểm, các thiên kiêu đều đang tháo chạy.

Trước kia khi lão Toan Nghê bị khóa, đám thiên kiêu có thể dùng kiếm kỹ tấn công nó từ xa, các thiên kiêu bây giờ đều đang bị lão Toan Nghê truy đuổi.

Cũng may tuổi tác của lão Toan Nghê đã cao, không tích cực đuổi với bọn họ, cũng chỉ là dọa bọn họ một chút, nếu không những đám thiên kiêu này khó mà trốn thoát khỏi Thánh Dược viên.

Hỏa Mị biết được Trần Mục cũng đang ở Táng Tiên địa từ miệng các thiên kiêu, hơn nữa hắn còn chặt đứt cánh tay của Lâm Ký, đâm xuyên qua ngực của Kim Kỳ Lân, còn dọa cho đám thiên kiêu của Hồng Châu ra khỏi Táng Tiên địa.

“Thật đáng tiếc!”

Trong mắt Hỏa Mị mang theo vẻ tiếc nuối.

So với tạo hóa của Táng Tiên địa, nàng ta càng muốn xem cảnh tượng Trần Mục quét sạch đám thiên kiêu của Hồng Châu.

Ngay cả các thiên kiêu khác của Phượng các, trên khuôn mặt thanh tú của họ cũng lộ ra vẻ hưng phấn, đám thiên kiêu Hồng Châu khiến Lâm Diệu Ngữ phải cúi đầu lại bị tiểu sư thúc quét sạch, bọn họ càng muốn gặp Trần Mục, muốn làm quen với hắn.

Hổ Khiếu Lâm đi đến Hóa Long trì.

Tuy nhiên nước hồ ở đây lại rất trong.

Vật chất thần bí bên trong cho dù có ngâm mình nửa năm cũng vô dụng, cũng không lấy được huyết mạch của Chân Long.

“Xem ra hắn đã từng đến đây, chẳng trách trong một khoảng thời gian ngắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy.” Hổ Khiếu Lâm lẩm bẩm nói.

Cho dù là có tạo hóa, muốn trở nên mạnh như thế trong thời gian ngắn cũng không hề dễ dàng.

“Hắn không thể lấy hết tất cả tạo hóa, chúng ta chia nhau ra hành động.” Hổ Khiếu Lâm đề nghị, các tiểu bối của Thánh Kiếm sơn ở xung quanh rất nhanh đã tản ra.

Tiểu bối của Ngũ Tiên giáo đến gần Cửu U tháp, trong mắt bọn họ lộ vẻ chấn kinh, Đường Côn Luân lại càng kinh hãi kêu lên: “Cửu U tháp đâu?”

Cửu U tháp đáng ra phải đứng sừng sững ở chỗ này lại biến mất không thấy nữa.

Ở một nơi cách bọn họ không xa có một đám sương mù đen, trong tay Dục Ảnh đang cầm Cửu U tháp, khóe miệng chứa ý cười, nhàn nhạt nói: “Thượng Cổ Tiên Khí như vậy, sao lại có thể để lại đây làm lãng phí.”

Dục Ảnh tốn rất nhiều thời gian mới luyện hóa được Cửu U tháp, ngọn tháp này vô cùng mạnh, công được thủ được, ra khỏi Táng Tiên địa thì dễ nhưng muốn quay về Minh giới lại rất khó, có Cửu U tháp, hắn ta sẽ càng có cơ hội trở về Minh giới.

Táng Kiếm sơn.

Xung quanh là sa mạc dài hàng trăm dặm, thanh kiếm khổng lồ màu vàng sáng chói băng qua sườn núi, hình ảnh kia nhìn từ xa trông rất hùng tráng.

Các tiểu bối của Lăng Vân tông đứng cách đó không xa, càng đến gần Táng Kiếm sơn thì năng lượng xung quanh càng nồng đậm, áp lực mà bọn họ phải hứng chịu cũng càng mạnh.

Trần Mục nhìn thanh kiếm khổng lồ kia: “Đó là bản mệnh kiếm của tiền bối viễn cổ, bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong trong tình huống thông thường chỉ có trăm trượng, mà thanh bản mệnh kiếm này lại dài đến hơn năm trăm trượng.

“Wao!”

“Còn lợi hại hơn cả Kiếm Thánh!”

“Cho dù là hấp thụ, có cho ngươi một ngàn năm cũng không thể luyện hóa được thanh bản mệnh kiếm này.”

Liễu Mi Nhi có hơi tiếc nuối.

Diệp Hoành cười nói: “Gần đây có năng lượng nồng đậm, thời gian nửa năm, thăng cấp lên một cảnh giới nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.”

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 226: Táng Kiếm sơn (2)



Khi còn cách Táng Kiếm sơn hai trăm bước, Triệu Tư Tư không chịu nổi nữa, nàng ta chỉ đành dừng lại ngồi xuống tu luyện tại chỗ.

Rất nhanh Liễu Mi Nhi cũng không kiên trì tiếp được.

Diệp Hoành và Tiết Hạo dừng lại ở khoảng cách khoảng trăm bước, Thẩm Trạch và Tiết Hạo dừng lại ở khoảng năm mươi bước.

Nơi này có áp lực rất lớn, chỉ cần thân thể đủ mạnh là có thể đến gần Táng Kiếm sơn.

Các tiểu bối đều đang ngồi tu luyện xung quanh Táng Kiếm sơn, Trần Mục cũng chuẩn bị bế quan ở đây, vẫn còn thời gian nửa năm không biết liệu có thể luyện hóa được Thuần Dương Thánh Đan không, dù sao cũng là thánh đan cực phẩm, muốn luyện hóa cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi tay Liễu Mi Nhi, Tiểu Hắc thì đang ngủ say trong vòng tay của Triệu Tư Tư.

Bụp!

Tiểu Bạch nhấc tay lên chính là một tát.

“Meo~”

Tiểu Hắc bỗng nhiên lao ra ngoài.

Tiểu Bạch chạy ở phía trước, Tiểu Hắc đuổi theo ở phía sau, hai con mèo đang đùa giỡn dưới chân Táng Kiếm sơn, vẻ mặt Liễu Mi Nhi chấn kinh nói: “Ta... đây... hai con mèo này còn mạnh hơn ta?”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo Trần Mục, thường xuyên nhận tẩy lễ của niết bàn hỏa, huyết mạch đã biến dị, cơ thể mạnh hơn so với rất nhiều yêu thú khác.

Hai bọn chúng đang “đánh quyền” ở gần đó, Trần Mục nhìn thấy, nhỏ giọng quát mắng: “Đừng quậy.”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vội vàng chạy đến, bọn chúng cọ vào ống quần của Trần Mục làm nũng.

Trần Mục bay lên không trung, mang theo bọn chúng đến chỗ chuôi kiếm khổng lồ, chuẩn bị bế quan ở chỗ này, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch co ro bên người hắn, áp lực ở đây quá lớn, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không ồn ào được nữa.

Trong mắt đám tiểu bối Diệp Hoành lộ ra vẻ chấn kinh, bọn họ muốn đến gần Táng Kiếm sơn cũng khó, tiểu sư thúc lại có thể bay lên không trung rất nhẹ nhàng.

Trần Mục uống Thuần Dương Thánh Đan.

Năng lượng tràn đầy tràn vào tứ chi bách thể, dưới sự tôi luyện của Niết Bàn Hô Hấp pháp, lượng lớn dịch thể màu vàng tràn vào Kiếm Cung, bên trong kim bích rực rỡ.

Bản mệnh kiếm màu vàng của Trần Mục dài bảy mươi trượng, dưới mắt thường cũng có thể nhận thấy được tốc độ gia tăng, muốn trở thành Kiếm Thánh, ít nhất phải vượt qua mười trượng.

Càng về sau sẽ càng khó nâng cao.

...

Tinh Lạc hồ.

Xung quanh không ngừng có thiên kiêu rời đi.

Lâm Diệu Ngữ xuất hiện ở ven hồ, thu hút sự chú ý của rất nhiều thiên kiêu, nàng ta nhận ra ven hồ gần như không có sự tồn tại của quy tắc mảnh vụn.

Nghe đồn ở Tinh Lạc hồ có một lượng lớn quy tắc mảnh vụn, khi đến bờ hồ, Lâm Diệu Ngữ vô cùng thất vọng, ba chỗ tạo hóa liên tiếp đều hữu danh vô thực.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Ngữ mang theo vẻ tức giận, sau khi tiến vào Táng Tiên địa, vì để lấy được tạo hóa mà phải miễn cưỡng vui cười, thế nhưng lại nhận được kết quả như vậy.

Nếu như bây giờ có thể rời khỏi Táng Tiên địa, chắc chắn nàng ta sẽ xông ra ngoài đầu tiên.

Thiên kiêu của Hoang Châu đều đang cố gắng tìm tạo hóa, thời gian nửa năm rất nhanh đã trôi qua, mặc dù rất nhiều tạo hóa đều không có tác dụng, nhưng mà năng lượng của Táng Tiên địa nồng đậm, trải qua tu luyện nửa năm rất nhiều thiên kiêu đều có đột phá.

...

Khu vực gần Tiên Mộ.

Có thiên kiêu đi ngang qua chỗ gần đó.

Ầm ầm.

Bọn họ nghe thấy tiếng động, sau đó liền nhìn về phía chỗ sâu trong Tiên Mộ, nhìn nữ nhân đầu bù tóc rối đang lao ra, các thiên kiêu gần đó bị dọa cho hoảng loạn bỏ chạy, còn tưởng rằng là ma quỷ trong Tiên Mộ.

Bạch Thanh Hoan không thích cách ăn mặc xa hoa của quý phụ nên đã tháo bỏ hết toàn bộ trang sức kim ngọc xuống, cuối cùng tóc tai bù xù ra khỏi Tiên Mộ.

Nàng ta hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, sau đó vặn cái cổ cứng ngắc của mình, vang lên tiếng rắc rắc.

“Được sống thật là tốt.”

“Chỉ đáng tiếc không phải là tiên thân.”

Cơ thể này lúc sinh thời cũng là Kiếm Thánh đỉnh phong, ngã xuống nhiều năm vẫn có sức lực rất mạnh.

Bạch Thanh Hoan quyết định đi tìm Trần Mục, nàng ta đã rời khỏi nhân gian rất nhiều năm, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, cần biết được một số tin tức hữu dụng.

Bên ngoài sơn mạch Táng Tiên.

Cường giả các tông đều đang đợi bí cảnh mở cửa, trông mong tiểu bối nhà mình trở về, hy vọng bọn họ đều có thể lấy được tạo hóa mạnh mẽ ở bên trong.

Vẻ mặt Lý Thanh Lưu căng thẳng.

Ròng rã nửa năm cũng không thấy Lăng Vân tông đến chi viện, chiến thuyền của Hồng Minh vẫn đang đậu ở đây, rõ ràng là có ý muốn tìm Trần Mục tính sổ.

Táng Tiên địa, Táng Kiếm sơn.

Kèm theo tiếng động cực lớn, thanh kiếm khổng lồ vĩ đại kia bỗng nhiên sụp đổ, các thiên kiêu gần đó đều đang chạy trốn, Trần Mục ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đáp xuống gần đó.

Các thiên kiêu xung quanh đều đang thán phục.

“Tiểu sư thúc đúng là lợi hại.”

“Vậy mà có thể làm đổ thanh kiếm khổng lồ kia.”

Trong mắt các thiên kiêu xung quanh đều lộ ra vẻ sùng bái, mọi người đều cho rằng là do Trần Mục làm ra.

Bí cảnh của Táng Tiên địa sắp kết thúc, Trần Mục bắt đầu suy xét đến chuyện ra ngoài, Kim Kỳ Lân và Lâm Ký bị hắn làm trọng thương, sau khi ra ngoài có thể sẽ gặp phiền phức.

Lần này Trần Mục không muốn dựa vào sức mạnh của vị hôn thê, hiện giờ hắn đã là Bát phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong, còn thành thạo Hỗn Độn Kiếm Vực, cho dù là lão nối Kiếm Thánh hắn cũng muốn thử sức.

Ban đầu khi Trần Mục gặp Lâu Nhạc Dương thì không có chút sức lực để trở tay, hắn bây giờ đã có tự tin, có thể dựa vào sức lực của bản thân để đối phó với Lâu Nhạc Dương.

Trần Mục và các tiểu bối của Lăng Vân tông tụ hợp.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 227: Đối đầu trên sơn mạch (1)



Diệp Hoành bây giờ đã là Cửu phẩm Kiếm Vương, Liễu Mi Nhi là Bát phẩm Kiếm Vương, Tiết Hạo là Thất phẩm Kiếm Vương, Đường Vân là Lục phẩm Kiếm Vương, Thẩm Trạch là Ngũ phẩm Kiếm Vương, Triệu Tư Tư là Tứ phẩm Kiếm Vương.

Bọn họ đều được thăng cấp không tệ.

Trần Mục cười nói: “Diệp sư điệt, các ngươi đến Hoang Nguyên trước đi, ta còn có chút chuyện.”

“Không thành vấn đề.”

Diệp Hoành dẫn theo các tiểu bối rời đi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đi theo Diệp Hoành.

Trần Mục một mình trở lại Thánh Dược viên, hắn muốn làm một giao dịch nữa với lão Toan Nghê.

Táng Tiên địa, Thánh Dược viên.

Lão Toan Nghê ngồi xổm phía trên đỉnh núi, xung quanh mây mù lượn lờ. Cả người nó cháy rực với ngọn lửa, hiếu thắng hơn rất nhiều so với mấy năm trước.

Thánh Dược viên, trong lãnh địa của cường giả Yêu Hoàng có đại dược. Lão Toan Nghê đã lấy được vài cọng từ trong tay bọn chúng, hiện tại nhìn nó vô cùng hung mãnh uy vũ.

Lão Toan Nghê nhìn thấy Trần Mục đến, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nó là hung thú nên có thể cảm nhận được huyết mạch cường đại bên trong cơ thể Trần Mục.

Hắn mạnh hơn mấy năm trước rất nhiều.

“Tiểu hữu tìm ta có việc gì sao?”

Lão Toan Nghê vẫn ngồi xổm như cũ tại chỗ kia.

Trần Mục chắp tay mỉm cười: “Tiền bối, ngươi có muốn đi đến chỗ nào hay không, ta có thể giúp ngươi đến đó.”

Lão Toan Nghê lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mặc dù Thánh Dược viên này hơi nhỏ, nhưng vẫn được xem là tự do. Tiểu hữu đã giúp ta thoát khỏi xiềng xích, có điều gì cần ta giúp đỡ, cứ trực tiếp nói ra là được.”

“Ta muốn thỉnh tiền bối đến Lăng Vân tông, Lăng Vân tông có thể cung cấp cho ngươi chỗ ở, còn có thể cho ngươi tài nguyên cần thiết.” Trần Mục cười đáp.

“Lăng Vân tông?”

Con ngươi của lão Toan Nghê co rút mạnh. Khó trách quần áo của Trần Mục lại mang đến cho nó một cảm giác quen thuộc, thì ra là Lăng Vân tông. Nó vẫn còn bóng ma đối với Khương Phục Tiên.

Trần Mục nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của lão Toan Nghê, cười nói: “Sư tỷ Khương Phục Tiên của ta rất hiền lành, tiền bối không cần phải sợ hãi.”

“Thì ra Khương Phục Tiên là sư tỷ của ngươi, cả hai người các ngươi đều là quái vật. Nếu muốn ta đến Lăng Vân tông, ta cũng có một chút việc cần nhờ tiểu hữu giúp.”

“Tiền bối cứ nói.”

“Ta tên là Long Võ, ngươi gọi ta là Long ca là được rồi. Cái danh xưng tiền bối này ta cũng không dám nhận.”

Long Võ nhìn cái vòng đang giam cầm trên cổ, còn thêm xiềng xích phiền phức xung quanh, nó cười khổ: “Còn muốn ngươi chém rớt dây xích này giúp ta.”

“Long ca, chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ, chẳng qua ta sợ mình sẽ ngộ thương đến ngươi. Vẫn nên đến Lăng Vân tông nhờ sư tỷ của ta ra tay.” Trên mặt của Trần Mục nở một nụ cười.

Long Võ đứng dậy, nó cao hơn cả mười trượng, giống hệt như một ngọn núi nhỏ, hung mãnh và bá đạo.

Trần Mục dẫn Long Võ rời khỏi Thánh Dược viên.

Bọn họ còn chưa đi xa, bỗng xuất hiện một dao động lớn đang đến gần. Trong mắt của Long Võ mang theo vẻ đề phòng.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trong chớp mắt Bạch Thanh Hoan đã xuất hiện ở gần đó, Trần Mục nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, ghét bỏ nói: “Bạch tỷ, sau khi ngươi tẩy trang nhìn không khác gì quỷ.”

“Ha ha, ngươi thì biết cái gì.” Bạch Thanh Hoan bĩu môi hừ nhẹ, lớp trang điểm trên mặt nàng ta không được lau sạch sẽ, tóc tai bù xù trông rất quỷ dị.

“Bạch tỷ tỷ đã bị nhốt trong Táng Tiên địa rất nhiều năm, yêu cầu ngươi cung cấp cho ta những tin tức hữu dụng.”

Trần Mục đánh giá Bạch Thanh Hoan, phát hiện ra trong cơ thể nàng ta có một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

“Bạch tỷ, ngươi đến từ chỗ nào vậy?”

“Bạch gia Huyền Châu.”

Trong mắt của Bạch Thanh Hoan mang theo sự cao ngạo.

Nhưng mà Trần Mục lại lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

“Hả, Bạch gia Huyền Châu mà cũng không biết, ngươi còn luyện kiếm không vậy?” Trong mắt Bạch Thanh Hoan tràn đầy sự khinh thường.

Trần Mục xòe tay, có chút không nói nên lời: “Khoan hãy nói đến Bạch gia Huyền Châu, hiện tại ta còn chưa có ấn tượng gì với Huyền Châu. Khoảng cách giữa hai châu quá xa, không có việc gì ai lại đi đến Huyền Châu.”

Thiên huyền địa hoàng.

Huyền Châu là châu mạnh nhất địa lục.

Nơi đó vạn tộc san sát nhau, cường giả nhiều như mây.

Bạch Thanh Hoan lắc đầu, khẽ than: “Xem ra thời đại này còn kém cỏi hơn những gì ta tưởng tượng.”

Khi nàng ta nhìn thấy Trần Mục, còn tưởng rằng đây sẽ là thời đại huy hoàng mới. Thiên kiêu sẽ xuất hiện như măng mọc sau mưa nhưng có lẽ mọi thứ không phải là như thế.

“Huyền Kiếm tông còn tồn tại không?”

“Bắc Hoang Huyền Kiếm tông?”

“Đúng vậy.”

“Còn.”

Khi Bạch Thanh Hoan nghe thấy vậy trên mặt nàng ta nở nụ cười, nói một cách cao ngạo: “Đó chính là thế lực do ta sáng tạo ra, chắc hẳn hiện tại cũng đã là thế lực siêu cấp tại Hoang Châu.”

“...”

“Vẫn ổn, uy chấn vương triều Đại Yến.”

Trần Mục cảm thấy có chút ngạc nhiên, Huyền Kiếm tông cũng được xem là thế lực rất cổ xưa, không nghĩ đến lại do Bạch Thanh Hoan sáng tạo ra. Tính ra bọn họ cũng có chút duyên phận, bởi vì nhị ca của hắn chính là đệ tử Huyền Kiếm tông.

Vị này vẫn là tổ sư gia của nhị ca.

“Cái gì gọi là vẫn ổn?”

Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày.

Thế lực của Bắc Hoang ở Hoang Châu vốn đã suy yếu đi rất nhiều. Ở Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông đã không nằm trong bảng xếp hạng, đặt tại Hoang Châu càng thêm không đáng chú ý đến.

“Có hơi xuống dốc, nhưng vẫn còn tồn tại.”

Vết nứt không gian sắp mở ra.

Bọn họ vừa đến Hoang Nguyên, lập tức có một bóng trắng phóng nhanh về hướng này, trực tiếp lao vào trong lồng ngực của Trần Mục.

Trần Mục ôm lấy tiểu Bạch, nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó thích nhất là làm nũng, đùa giỡn.

Nhóm Diệp Hoành chạy đến, Liễu Mi nhi ngạc nhiên nhìn Lão Toan Nghê và Bạch Thanh Hoan.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 228: Đối đầu trên sơn mạch (2)



“Vị này chính là tiền bối Long Võ, còn vị này chính là tiền bối Bạch Thanh Hoan Huyền Kiếm tông.”

Trần Mục giới thiệu hai vị với mọi người.

Tiểu bối Lăng Vân tông hành lễ với bọn họ.

Mọi người đều rất sợ Long Võ, nó chính là hung thú viễn cổ còn sống. Toan Nghê ở bên ngoài đã sớm tuyệt tích, trong mắt nhữn. Thiên kiêu ở xung quanh đều mang theo sự kiêng kị. Có người còn tưởng Bạch Thanh Hoan là quỷ tiên, cách nàng ta rất xa.

“Các ngươi gọi ta là Long ca được rồi.” Long Võ cũng không hung mãnh như trong tưởng tượng, ngược lại rất ôn hòa.

Liễu Mi Nhi và các tiểu bối khác cũng không còn sợ hãi nữa.

Hỏa Mị nhìn thấy Trần Mục ánh mắt vô cùng kích động. Trong nháy mắt nàng ta đã chạy đến gần, cười quyến rũ: “Tiểu sư thúc, ngươi thật là đẹp mắt.”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Trần Mục rất thích loại tính cách hay nói thật này của nàng ta.

Xung quanh có rất nhiều n. Thiên kiêu đang đánh giá Trần Mục, nhưng mà các nàng cũng không dám tiến lên. Trần Mục là thần võ cao ngút trời, các nàng chỉ dám đứng từ xa xem.

Cũng chỉ có Hỏa Mị không xem hắn như người ngoài.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Diệu Ngữ nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trong mắt nàng ta có chút khó chịu. Hiện tại nàng ta đã biết những cái tạo hóa đó, đều đã bị Trần Mục nhanh chân đến trước.

thiên kiêu Hoang Châu không còn cung phụng Lâm Diệu Ngữ như nữ thần nữa. Bởi vì đối vớ. Thiên kiêu Hồng Châu, nàng ta chỉ miễn cưỡng nói cười, hành động như thế khiến cho mọi người rất thất vọng.

Ở trong mắt bọn họ, Trần Mục mới l. Thiên kiêu mạnh nhất Hoang Châu. Lâm Diệu Ngữ chỉ xứng đáng xách giày cho hắn.

Hỏa Mị trêu ghẹo, nói: “Tiểu sư thúc, cùng ta đến Phượng các chơi hai ngày đi. Ta nói sư tôn chiêu đãi người, rượu bách hoa do chính tay nàng ta làm rất ngọt lại vô cùng thơm.”

“Lần sau đi.”

Trần Mục cười lắc đầu.

Hiện tại hắn chỉ muốn về nhà nhìn xem.

Sau đó lại đi đến Lăng Vân tông thăm vị hôn thê.

Bỗng nhiên Trần Mục cảm nhận được một dao động quen thuộc, hắn nhìn về phía phương xa. Dục Ảnh cũng đã phát hiện ra: “Tên nhóc này thật giỏi, cảm giác thật là nhạy bén.”

Dục Ảnh đang ở thời kỳ đỉnh cao, mấy năm gần đây còn mạnh hơn cả Long Võ. Trần Mục đưa tiểu Bạch cho Liễu Mi Nhi, một mình hắn đi về nơi xa trước.

Ngay lúc hắn vừa rời đi, Hoang Nguyên đột nhiên chấn động, vết nứt không gian kia lại xuất hiện một lần nữa.

Nhóm tiểu bối thông qua vết nứt không gian rời đi, bọn họ cũng không muốn bị nhốt ở bên trong. Bên trong đây vô cùng kỳ lạ, chưa bao giờ có tiểu bối nào sống bên trong này hơn trăm năm.

Đại đa s. Thiên kiêu đều đã rời khỏi Táng Tiên địa. Chỉ còn nhóm của Diệp Hoành đang ở lại chờ Trần Mục.

Bên ngoài Táng Tiên địa.

thiên kiêu Hoang Châu ồ ạt chạy ra ngoài.

Bọn họ ở trong Táng Tiên địa đều có biến hóa rất lớn, Hổ Khiếu Lâm và Lâm Diệu Ngữ ở bên trong đã đột phá được đến cảnh giới Kiếm Hoàng, còn có rất nhiều tiểu bố. Thiên kiêu ở bên trong đạt được đến Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong.

Trên mặt cường giả các tông đều mang theo ý cười.

Tuy nhiên trên chiếc chiến thuyền màu đồng cổ, xuất hiện những cường giả Kiếm Hoàng, năng lượng cường đại, trên thân khoác kim giáp, trong tay cầm trọng kiếm.

Ngụy Diễm xuất hiện trên đầu thuyền, mắt lạnh nhìn nhữn. Thiên kiêu Hoang Châu đang đứng xung quanh.

Lý Thanh Lưu cảm thấy có chút bất an.

Ông ta nhìn thấy số lượng cường giả Kiếm Hoàng kim giáp không ngừng tăng lên, số lượng đã lên đến khoảng một trăm vị.

Cường giả và cá. Thiên kiêu Hoang Châu đứng gần đó đều nhận thấy được bầu không khí không thích hợp.

Phần lớn bọn họ đều tưởng rằng đây là cường giả Hồng Minh nhằm vào Lăng Vân tông, cho nên cũng không để ý.

Ngụy Diễm bay lên trời, phía sau lưng hắn ta còn có hai vị lão giả, đều ăn mặc hồng bào phú quý, toàn thân tỏa ra uy áp mạnh mẽ.

Vốn dĩ sơn mạch Táng Tiên đang vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, bọn họ đều cảm nhận được áp lực đáng sợ.

Ngụy Diễm nhìn tiểu bối các tông Hoang Châu bằng ánh mắt lạnh nhạt, hắn ta chắp tay sau lưng, nói: “Minh chủ để cho ta mời các tiểu bố. Thiên kiêu Hoang Châu đến Hồng Châu dự tiệc, mong các vị nể mặt.”

Thái độ của hắn ta hoàn toàn không phải là mời mà chính là uy h**p. Hơn cả trăm vị cường giả Kiếm Hoàng xung quanh, ba vị cường giả Kiếm Thánh. Bên trong chiến thuyền màu đồng cổ, còn có lão quái vật đến từ Hồng Minh.

Trong mắt cường giả các tông đều mang theo sự kiêng kỵ nhưng Lý Thanh Lưu thì ngược lại, ông ta vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra. Ban đầu còn tưởng rằng chỉ Lăng Vân tông bị nhắm vào, còn bây giờ tất cả đều bị nhằm vào thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tất c. Thiên kiêu ở tại Táng Tiên địa đều là các tông tương lai. Bây giờ bị Hồng Minh “mời” đến Hồng Châu, không thể nghi ngờ, bọn họ sẽ biến thành con bài lợi thế cho cuộc đàm phán.

Sau khi bà ta xuất hiện cường giả các tông Hoang Châu xung quanh và cá. Thiên kiêu không dám động vào.

Mọi người đều biết sâu bên trong chiến thuyền màu đồng cổ, từng âm thanh uy nghiêm truyền ra ngoài. Chỉ mới có âm thanh mà đã khiến cho bọn họ có cảm giác rơi vào hầm băng. Đó là một sự tồn tại còn đáng sợ hơn so với Cung Uy Nhuy, có khả năng đó là cường giả Trích Tinh với số lượng đếm được trên đầu ngón tay.

Vẻ mặt của trưởng lão đầu bạc Thánh Kiếm Sơn trở nên ngưng trọng, ông ta là Kiếm Thánh nhưng cơ thể cũng không kìm lại được mà run lên.

Mấy năm gần đây, Hồng Minh đã mở rộng rất nhiều, nhìn bố cục của Táng Tiên địa, rõ ràng là có ý định với Hoang Châu.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 229: Đối đầu trên sơn mạch (3)



Thánh Kiếm Sơn là lá chắn của PHồng Châu, hiện tại sớm đã không thể chống lại được lực lượng của Hồng Minh.

Đôi mắt của Cung Uy Nhuy trở nên hơi lạnh, bà ta nói: “Kim Kỳ Lân là cháu ngoại của ta, nếu như Khương Phục Tiên Lăng Vân tông có ở đây, thì cần phải cho ta một lời giải thích.”

Chỉ là ánh mắt của bà ta lạnh lùng nhìn Lý Thanh Lưu, khiến cho mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng, đây không phải là người mà ông ta có thể đụng vào.

Lý Thanh Lưu khóc không ra nước mắt, nếu có lần sau nhất định ông ta sẽ không dẫn tiểu bối ra ngoài nữa.

thiên kiêu Lăng Vân tông chậm chạp không rời khỏi Táng Tiên địa, cường giả Hồng Minh đều nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian.

Bên trong Táng Tiên địa.

Trần Mục đang nói chuyện cùng với Dục Ảnh.

“Minh giới ở rất xa biên giới Hoang Châu, đường xá chỗ đó xa xôi. Hơn nữa ta nghe nói Hoang Châu vô cùng hận Minh tộc, tốt nhất người đừng nên trở về.”

“Chẳng lẽ Hoang Châu không hận Minh tộc sao?”

Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng cả hai đều hận, nhưng ngươi có thể đến yêu vực. Hơn nữa bên cạnh biên giới Bắc Hoang còn có băng xà mỹ nhân, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”

“Băng xà mỹ nhân?” Nghe thấy điều này, ánh mắt của Dục Ảnh sáng lên ngay lập tức. Tất nhiên hắn ta vô cùng hứng thú đối với chuyện này.

Trần Mục đã sớm nhìn ra Dục Ảnh thích chơi rắn, vì thế lấy băng xà ở Bắc Lâm dụ hoặc hắn ta.

Dục Ảnh cười ha hả nhìn Trần Mục, không tự chủ xoa tay: “Trần sư đệ, chuyện này ngươi giới thiệu giúp cho ta, ta có thể cho ngươi thứ tốt.”

“Thứ tốt thì không cần. Nếu như ta gặp phải phiền toái, còn phải nhờ Dục huynh giúp đỡ.”

“Giúp, ta chắc chắn sẽ giúp.” Dục Ảnh đã gấp không chờ được, muốn gặp mặt băng xà mỹ nhân kia.

Dục Ảnh theo Trần Mục đi vào Hoang Nguyên.

Trong mắt của tiểu bối Lăng Vân tông mang theo sự đề phòng, thoạt nhìn Dục Ảnh không giống như người tốt.

“Tiểu ảnh tử thì ra ngươi cũng chạy ra đây. Hèn gì ở bên trong đó ta không nhìn thấy ngươi.” Long Võ và Dục Ảnh quen biết nhau, dù sao cũng là hàng xóm khi ở trong Thánh Dược viên.

Dục Ảnh chắp tay cười nói: “Long ca, chúc mừng nha, sau này có thể lấy được một chỗ để dưỡng lão.”

“Ngươi đang cười nhạo ta sao?”

“Long ca, ngươi đừng để ý, chờ khi nào có thời gian rảnh ta sẽ giới thiệu mỹ nữ xà cho ngươi.”

“Ngươi đừng có suốt ngày khoác lác nữa. Lúc ngươi đi vào Thánh Dược viên chỉ cao mới có nửa thước.”

Dục Ảnh bị xem như tiểu yêu đưa vào trong Thánh Dược viên, nhưng do hắn ta có được huyết mạch đặc thù của Minh tộc, cộng thêm mấy năm nay mượn dùng Thánh Dược viên nên đã đạt được năng lượng cường đại.

“Trần sư đệ, ta cứ như vậy đi ra bên ngoài có thể bị mọi người nhào vào đánh hay không?” Dục Ảnh có chút lo lắng. Dù sao thì Minh tộc cũng không được hoan nghênh, vốn dĩ ban đầu hắn ta tính sẽ chờ ch. Thiên kiêu của Hoang Châu rời đi trước, sau đó mới là người rời khỏi Táng Tiên địa cuối cùng.

Trên người Dục Ảnh dày đặc hơi thở của Minh tộc. Cường giả các tông nhất định có thể nhận ra hắn ta, chẳng qua bọn họ cũng sẽ không liên thủ để đánh nhau với Dục Ảnh.

Các thế lực lớn ở Hoang Châu đều sẽ vô cùng chú ý, vì để đảm bảo không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Trần Mục đề nghị: “Vậy chúng ta ở lại bên trong đây chờ thêm một chút. Dù sao thì Táng Tiên địa cũng sẽ không đóng lại quá nhanh.”

Mọi người đều đồng ý.

Trần Mục đột nhiên bay lên trời.

Ngọn đuốc phía trên Hoang Nguyên có thể chiếu sáng khắp khu vực bên trong Táng Tiên địa. Ngọn đuốc ở nơi đó vô cùng đặc biệt, Trần Mục muốn lại gần hơn để nhìn xem.

Tốc độ của Trần mục rất nhanh.

Rất nhanh hắn đã xuất hiện trên trời cao.

Ngọn đuốc kia rất lớn, cao gần trăm trượng. Bên trong đang chứa đựng một ngọn lửa đang hừng hực thiêu cháy.

Với khoảng cách gần như vậy Trần Mục cảm thấy làn da vô cùng nóng. Nếu đổi thành mộ. Thiên kiêu khác, nhất định sẽ không kiên trì được.

“Đúng là ngọn lửa tốt.”

“Dầu bên trong đó là thứ gì?”

Có tuyết quang rơi vào trong ống tay áo của Trần Mục, Trần Mục biết đó là Tuyết Phách nhưng hắn cũng không quan tâm.

Bạch Thanh Hoa ở chỗ xa truyền âm đến nhắc nhở: “Chân Tiên Thi Dầu, tốt nhất ngươi đừng nên đụng vào.”

Trần Mục còn tưởng rằng là bảo bối gì, vừa nghe nói đó là thi dầu, hắn liền rời đi không quay đầu lại.

Hiện tại trong Táng Tiên địa chỉ còn bọn họ, nhữn. Thiên kiêu Hoang Châu khác đều đã rời đi rất lâu. Trần Mục cảm thấy, hiện tại đi ra bên ngoài chắc chắn sẽ trống không.

“Chúng ta đi thôi.”

Trần Mục dẫn đầu lao ra vết nứt không gian.

Quả nhiên bên ngoài không còn bóng dáng của cường giả các tông v. Thiên kiêu, chẳng qua lại có rất nhiều cường giả Hồng Châu thân khoác kim giáp, trong tay cầm trọng kiếm.

Chiến thuyền màu đồng cổ cao như núi đang ngừng trên bầu trời, xung quanh bị vay chật như nêm cối. Phía trên chiến thuyền ước chừng có khoảng bốn vị cường giả Kiếm Thánh.

Cung Uy Nhuy và Ngụy Diễm càng bất phàm, trên người bọn họ tỏa ra dao động mạnh mẽ.

Lý Thanh Lưu đứng ở cách đó không xa, la lớn: “Mau quay về.”

Nhưng Cung Uy Nhuy đã giơ tay, không gian ở gần đó đều bị giam cầm. Trần Mục muốn rời đi nhất định phải đánh vỡ lá chắn không gian của bà ta.

Vốn dĩ Trần Mục cũng không muốn bỏ chạy.

Răng rắc.

Lá chắn bị u quang đánh vỡ.

Theo sát sau hắn ngoài Diệp Hoành và các tiểu bối, còn có ba vị cường giả Bạch Thanh Hoan, Long võ, Dục Ảnh. Khi bọn họ vừa xuất hiện cường giả Hồng Minh đều cảm thấy kinh ngạc.

Cửu U tháp trong tay Dục Ảnh mang theo u quang, lúc mới nãy chính do hắn ta đánh vỡ lá chắn.

Các tông môn khác của Hoang Châu đều bị cưỡng chế.

Bọn họ bị ép buộc bước lên chiến thuyền Hồng Minh. Hiện tại nhìn thấy Trần Mục dẫn theo ba vị cường giả đi ra, mọi người đều có cảm giác mọi chuyện sẽ được xoay chuyển.

Lý Thanh Lưu chạy đến bên cạnh Trần Mục.

Mà ở trên không trung Cung Uy Nhuy khẽ nhíu mày. Bà ta có thể cảm nhận được Dục Anh và Bạch Thanh Hoan đều rất mạnh, ngay cả Long Võ cũng không hề yếu.
 
Back
Top Bottom