Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 150: Cửu Bính Tàn Kiếm (2)



Trần Mục hiểu rõ ý của Khương Phục Tiên, vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, hơn nữa sẽ lặp lại vinh quang cho Lăng Vân tông."

Khương Phục Tiên hơi hơi mỉm cười, sau đó ưu nhã xoay người, trong chớp mắt đã biến mất bên trong mây mù.

Sau khi vị hôn thê rời đi, Trần Mục mới đứng lên từ trong nước, toàn thân bao phủ một tầng hơi nước, hắn thay bạch y mà Khương Phục Tiên làm.

Bộ bạch y này rất có tiên vị, hơn nữa vải dệt cũng không bình thường, có lực phòng ngự rất mạnh. Trần Mục không biết dùng lời nào để ca ngợi Khương Phục Tiên cho phù hợp, chỉ có thể thầm lặp đi lặp lại trong lòng Phục Tiên lão bà giỏi quá.

Trần Mục mang bạch y vào, đã có phong thái của thiếu niên, chỉ là khuôn mặt hiện lên vẻ hơi non nớt.

Trước tiên hắn đến Huyền Thưởng các để nhận lấy tài nguyên.

Hiện tại chấp chưởng của tầng sáu chính là Lục Thanh Sơn, hắn chỉ là tạm thời quản lý Huyền Thưởng các.

"Tiểu sư đệ, đẹp trai nha." Trong lúc Lục Thanh Sơn lấy tài nguyên, mở miệng khen.

Trần Mục thường nghe người khác khen hắn có thiên phú dị bẩm, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác khen hắn đẹp trai, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Sư huynh, có mắt nhìn đó."

Lục Thanh Sơn cười to: “Tiểu sư đệ, còn nhờ ngươi giúp đỡ chiếu cố cho đồ đệ của ta, Lâm Dịch, lần này hắn cũng phải đi Thanh Vân đại hội."

“Không thành vấn đề.”

Trần Mục sảng khoái đáp ứng.

Không cần Lục Thanh Sơn nhắc đến, chỉ cần là đệ tử của Lăng Vân tông thì Trần Mục đều sẽ chiếu cố.

Trần Mục đi vào tầng dưới cùng của Huyền Thưởng các, đem một phần linh thạch và linh dịch gửi đến Hắc Thạch thành, phần tài nguyên còn lại của hắn hoàn toàn đủ dùng.

Khi quay về Ngạo Kiếm phong, hắn gặp được Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi đang chờ ở dưới chân núi.

“Bái kiến tiểu sư thúc.”

“Hai vị sư điệt có việc gì sao?”

Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào nói: "Vâng, đúng ạ, có liên quan đến Thanh Vân đại hội lần này, Tiêu sư huynh muốn gọi những tiểu bối tham gia dự thi khác lên Ngạo Kiếm phong, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng trước."

"Ngày thường các Thiên Kiêu kia hay cạnh tranh lẫn nhau, hiện tại phải liên thủ, đoán chừng phối hợp cũng không được tốt. Trước hết ta muốn gọi mọi người tập hợp lại để quen thuộc với nhau, sau đó sẽ để Diệp sư đệ và Triệu sư tỷ đã từng tham gia Thanh Vân đại hội chia sẻ kinh nghiệm, để cho mọi người có sự chuẩn bị tốt nhất, còn có thể thương lượng chiến lược cùng với nhau." Tiêu Vân cười đề nghị.

"Được nha."

“Làm phiền hai vị sư điệt rồi.”

Trần Mục cảm thấy đề nghị này không tồi, thành tích tại Thanh Vân đại hội có liên quan đến tương lai của Lăng Vân tông, rõ ràng Tiêu Vân là vì tông môn nên muốn đóng góp một chút.

Hai người Tiêu Vân đi mời các tiểu bối Thiên Kiêu, Trần Mục quay trở về Ngạo Kiếm phong. Hắn có thể đoán được, từ nay về sau Ngạo Kiếm phong sẽ càng ngày càng náo nhiệt.

Ngạo Kiếm phong.

Trần Mục pha trà ở trước cửa động phủ.

Các tiểu bối thiên kiêu lần lượt đi vào Ngạo Kiếm phong, bọn họ nhìn thấy Trần Mục đều sẽ khom người hành lễ.

Lần này đi cùng với Trần Mục đến Thanh Vân đại hội trước, chính là ba vị Kiếm Hậu thiên kiêu, lần lượt là Triệu Tư Tư, Lâm Dịch, La Bằng.

Bọn họ đều dưới hai mươi tuổi, người có thể tham gia Thanh vân đại hội đều là những tiểu bối xuất sắc, đều có cơ hội trở thành cường giả tông môn trong tương lai.

Triệu Phi Yến và Tiêu Vân là hai tiểu bối có thực lực mạnh nhất Lăng Vân tông, còn Liễu Mi Nhi và Diệp Hoành là đệ tử hạch tâm của tông môn, nhóm người Triệu Tư Tư đều là thiên kiêu có được thiên phú dị bẩm. Ngay tại lúc này, phần lớn tiểu bối có tiềm lực nhất Lăng Văn tông đều tập trung tại Ngạo Kiếm phong.

Khương Phục Tiên phát hiện thấy trên người Trần Mục có ngưng đọng một nguồn lực, mà những tiểu bối khác lại không có, khó trách hắn lại có thể nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.

Triệu Tư Tư mang một chiếc váy nhỏ màu xanh lục dài vừa qua khỏi đầu gối, nàng ta bị câm và mù, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, giống hệt như em gái nhỏ nhà bên.

Dáng người thon dài của Lâm Dịch mang một bộ thanh y, khuôn mặt của hắn ta nhìn khá là Thánh tử, hoàn toàn khác với dáng vẻ cường tráng của sư tôn Lục Thanh Sơn của hắn ta, hắn ta là Bát phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.

Cơ thể của La Bằng cường tráng, toàn thân mặc một màu đen, mắt to mày rậm, là Bát phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.

Bọn họ ngồi xung quanh bàn đá vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Triệu Phi Yến đánh giá Trần Mục, hơi hơi nhướng mày, chọc ghẹo: “Tiểu sư thúc, ngươi lớn lên quá nhanh rồi.”

“Ha ha ha.” Suýt chút nữa Liễu Mi Nhi đã phun hết trà trong miệng ra ngoài, nàng ta nhanh chóng che miệng, những tiểu bối ở xung quanh cũng cười theo.

Những tiểu bối thiên kiêu kia ở trước mặt Trần Mục đều vô cùng có kỷ luật, cũng chỉ có Triệu Phi Yến mới dám nói giỡn như vậy.

Thật sự Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, thoáng nhìn có chút giống với các thiếu niên 13 - 14 tuổi, chẳng qua gương mặt lại hơi ngây ngô.

Vị hôn thê lớn như vậy, làm sao Trần Mục không nóng nảy được chứ, hắn cũng muốn lớn lên thật nhanh.

Lâm Dịch và La Bằng gật đầu liên tục.

Cho dù có người nào khiêu khích bọn họ, nếu không có sự cho phép của lão đội trưởng, thì bọn họ cũng sẽ không ra tay. Tiêu Vân chỉ muốn nhắc bọn họ đừng quá kích động.

Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: “Tiểu sư thúc, nếu như có ai trêu chọc ngươi, cứ thẳng tay tiễn hắn vào đường chết."

"Phải cho bọn họ biết Lăng Vân tông lợi hại đến mức nào."
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 151: Thanh Vân trấn (1)



Diệp Hoành và Liễu Mi Nhi đều rụt cổ lại. Lâm Dịch và La Bằng đều biết Đại sư tỷ tàn nhẫn độc ác, tính tình táo bạo, quả nhiên là như vậy.

“...”

Trần Mục cười gật đầu.

Tiêu Vân tiếp tục nhắc nhở: "Thanh Vân sơn cao hơn các ngươi nghĩ rất nhiều, hơn nữa bởi vì có cấm chế, cho nên không thể ngự kiếm. Trên núi có rất nhiều đường đi, mỗi lần đều sẽ khác nhau, giống hệt như mê cung. Các ngươi nhớ kỹ là phải đi theo nhóm, không được tách nhau ra."

La Bằng hơi nhướng đôi mày rậm, không ngừng cười hi hi: "Tiêu sư huynh cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ không chạy lung tung, ta chỉ muốn ôm đùi của tiểu sư thúc."

Lâm Dịch và Triệu Tư Tư cũng gật đầu theo.

Triệu Phi Yến trêu ghẹo: "Hai ngươi là hai đại nam nhân, vậy mà còn nghĩ đến việc ôm đùi?"

Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, trả lời: “Sư tỷ, ta cũng muốn được ôm đùi tiểu sư thúc, nhưng tiếc rằng sư tôn sẽ đánh ta."

Trần Mục mỉm cười, nói: "Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố cho các ngươi."

"Cảm ơn tiểu sư thúc.”

Vẻ mặt của đám La Bằng vô cùng cảm kích.

"Các ngươi phải cẩn thận với đệ tử của Thánh Kiếm sơn, mấy năm gần đây bọn họ luôn nhắm vào đệ tử Lăng Vân tông."

"Còn có Ngũ Tiên giáo, bọn họ với Lăng Vân tông chúng ta có thù oán." Liễu Mi Nhi bổ sung thêm.

Trần Mục đã từng nghe nói đến Thánh Kiếm sơn, nhưng lại không biết Ngũ Tiên giáo: "Ngũ Tiên giáo có địa vị như thế nào?"

Triệu Phi Yến cười trả lời: "Rất lâu trước kia, Ngũ Tiên giáo là thế lực siêu cấp số một số hai tại Hoang châu, nhưng sau lại xảy ra chuyện gì đó, tông chủ trước đây của Lăng Vân tông chúng ta đại khai sát giới tại Ngũ Tiên giáo. Hiện tại có thể miễn cưỡng xem như bọn họ là tông môn nhất lưu."

Trần Mục nghĩ đến sự kiện của năm đó, đoán chừng chắc Ngũ Tiên giáo cũng là người bày mưu tính kế, nhưng hắn không nghĩ đến Ngũ Tiên giáo còn có thể sống đến tận ngày hôm nay.

Suy nghĩ cẩn thận lại thì, Ngũ Tiên giáo cũng thuộc vào các thế lực siêu cấp, nếu thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt, thì Lăng Vân tông cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Lăng Vân tông đánh bại được Ngũ Tiên giáo, đây đã là kết quả tốt nhất, chẳng qua trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thánh Kiếm sơn nhân cơ hội đó trở mình trỗi dậy.

Tiêu Vân lắc đầu, than nhỏ: “Thật ra Ngũ Tiên giáo còn dễ nói, nhiều năm nay bọn họ cũng không đụng chạm gì đến đệ tử Lăng Vân tông chúng ta. Ngược lại là Thánh Kiếm sơn sau khi lấy được vị trí của Ngũ Tiên giáo, càng ngày càng ngông cuồng.”

“Lần này Thánh Kiếm sơn phái ra đội hình mạnh nhất từ trước đến nay, Thánh tử của bọn họ tăng thêm ba vị Kiếm Hậu đỉnh phong, trong đó có một vị đã giao thủ với Diệp Hoành tại Thanh Vân đại hội lần trước.” Đây là những tin tức mà Triệu Phi Yến mua được thông qua Thiên Cơ các.

Cũng giống như vậy, những thông tin bên phía Lăng Vân tông nhất định cũng sẽ bị Thiên Cơ các bán cho Thánh Kiếm sơn. Đội hình của bọn họ được chuẩn bị chính là để trấn áp Trần Mục.

Tiêu Vân trầm giọng nói: “Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng của Thánh Kiếm sơn, nghe đồn hắn từ trong bụng mẹ đã dùng bí pháp để trì hoãn ba mươi năm ra đời, người sinh ra mang theo kiếm cốt, có được long nhãn trời sinh. Hắn chính là đối thủ mạnh nhất của tiểu sư thúc.”

“Kiếm cốt? Long nhãn?”

Trần Mục trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, còn bất thường hơn cả Na Tra, xem ra hắn chính là yêu nghiệt không thể nghi ngờ.

Vẻ mặt Lâm Dịch và La Bằng đều vô cùng nghiêm trọng.

“Hỏa Mị của Phượng các, đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối mạnh nhất trong gần một trăm năm qua của Phượng các. Hình như trên người nàng ta có huyết mạch đặc thù, nhưng mà thông tin đó vẫn chưa được chứng thực.”

“Kim Khôi của Đông Hoang Man tông, đứng thứ ba trên Thanh vân bảng, cơ thể kim cương bất hoại. Là tiểu bối từng một quyền giết hết, bước vào Kiếm Vương.”

“Doãn Hưu của Thánh Kiếm sơn, hạng tư trên Thanh Vân bảng. Từ Nham của Thánh Kiếm sơn đứng thứ năm trên Thanh Vân bảng. Đứng thứ sáu trên Thanh Vân bảng là Ngô Vĩnh của Thánh Kiếm sơn.”

Thứ tự xếp hạng dường như có một số thay đổi, Trần Mục cũng không có để ý lắm. Trước đó bảng xếp hạng hình như cũng không có người được gọi là Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng.

Lâm Dịch và La Bằng đều cau mày lại, Triệu Tư Tư vẫn mỉm cười như cũ, cho dù bọn họ có mạnh, thì cũng còn có tiểu sư thúc mà.

Diệp Hoành nghe thấy vậy không khỏi cười khổ, nói: “Doãn Hưu là tiểu bối Kiếm Hậu trẻ tuổi nhất của giới chúng ta, chín tuổi đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, Thánh Kiếm sơn mang cái sự vướng víu này trói buộc chúng ta, thật là mất mặt.”

Thiên kiêu có thể tham gia Thanh Vân đại hội của hai giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Doãn Hưu được xem như tuyệt thế thiên kiêu, hiện tại là Cửu phẩm Kiếm Hậu đỉnh phong.

Vốn dĩ ban đầu Doãn Hưu xếp hạng nhất trên Thanh Vân bảng, nhưng do Thánh tử xuất thế, cho nên hắn mới rớt xuống hạng tư, thực lực còn khó đối phó hơn so với hạng hai với hạng ba.

Nghe được thông tin sư huynh mang đến, Lâm Dịch và La Bằng càng cảm thấy áp lực hơn. Tất cả mọi người đều là Cửu phẩm đỉnh phong, đoán chừng bọn họ chỉ có thể kéo chân sau.

“Thánh tử, thiên kiêu, thật là thú vị.” Trần Mục hơi hơi mỉm cười, cũng không thèm để ý.

La Bằng và La Dịch đều nhìn về phía Trần Mục, cũng may là còn có tiểu sư thúc ở đây, nếu như lần này Thẩm Trạch dẫn đội, bọn họ đang suy nghĩ làm cách nào có thể tránh mặt tiểu bối của Thánh Kiếm sơn. Bọn họ tràn ngập tin tưởng đối với tiểu sư thúc, chỉ cần ôm chặt đùi của hắn là được.

Nhóm người Tiêu vân đem đến rất nhiều tình báo hữu dụng, trợ giúp rất nhiều cho Trần Mục bọn họ.

“Sư tôn.”

“Tiểu Mục, ngươi ngồi xuống trước đi.”

Tô Mân tưới nước xong, vẻ mặt ôn hòa nói: “Trải qua sự mài giũa của Minh Hỏa Kiếm Ngục, sức mạnh của ngươi đã vượt xa Kiếm Hậu đỉnh phong, thật sự không tệ.”

Đây chính là năng lượng thuần túy của thân thể, hơn nữa còn có bốn loại kiếm ý cùng với hai loại kiếm thế. Năng lượng của Trần Mục đã có thể nghiền áp Kiếm Vương bình thường.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 152: Thanh Vân trấn (2)



“Đều nhờ công lao của Khương sư tỷ.”

“Nàng ta, là tông chủ mà chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ có duy nhất chuyện của con nàng ta mới để bụng. Con phải cố gắng, không thể thẹn với những gì nàng ta đã làm cho con.” Tô Mân khẽ cười, nói.

“Ta sẽ.”

Tô Mân ngồi xuống.

Trần Mục châm trà giúp sư tôn.

Tô Mân trịnh trọng nói: “Tiểu Mục, từ nay về sau ở bên ngoài con sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Không cần phải sợ hãi, cho dù là gặp phải ai, đều phải mạnh mẽ.”

Trần Mục khẽ gật đầu.

“Những lời này ta thường xuyên nói với sư tỷ của con, con là sư thúc Lăng Vân tông, là thể diện của Lăng Vân tông, không thể làm cho Lăng Vân tông mất mặt.”

“Tần sư tỷ cũng thường nói với ta những lời này.”

Tô Mân cười nói: “Sư tỷ của con không hiểu rõ ý của ta, vi sư là muốn nói không thể làm mất mặt của Lăng Vân tông, chứ không phải là làm mất mặt của ta.”

“Sư tỷ của con lại luôn sợ làm cho ta mất mặt.”

Tô Mân lắc đầu hiền lành, hắn không để ý đến mặt mũi của chính mình, mà là vinh dự của tông môn.

Trần Mục trịnh trọng nói: “Sư tôn, ngài yên tâm, ta sẽ phục hưng vinh quang cho Lăng Vân tông.”

“Vi sư tin tưởng.”

Hai thầy trò ngồi ở trước phòng trúc vừa nói vừa cười, mãi cho đến tận đêm Trân Mục mới quay về Ngạo Kiếm phong.

Hai ngày sau.

Trần Mục xuất hiện tại quảng trường tông môn.

Người dẫn đội lần này chính là lão giả áo xanh Lý Thanh Lưu, là cường giả Kiếm Hoàng, hắn cảm thấy hơi khẩn trương.

“Tiểu sư đệ.”

“Bái kiến Lý sư huynh.”

Nhóm tiểu bối và La Bằng hăng hái đi đến, khom mình hành lễ: “Tiểu sư thúc.”

Cự thú bốn chân quỳ phục trên quảng trường, hai cánh đỏ rực dang rộng khoảng bảy tám trượng, đây chính là hậu duệ của Viễn Cổ Thiên Mã, Xích Cánh Yêu Mã.

Bọn họ cưỡi yêu thú đi đến Thanh Vân trấn.

Thanh Vân trấn ở bên trong Nam Hoang cảnh, không tính là quá xa, trên dưới ba ngày là có thể đến.

Nhóm tiểu bối đều tu hành trên lưng ngựa.

Lý Thanh Lưu thì đề phòng bốn phía.

Hắn ta không dám thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm Trần Mục tham gia Thanh Vân đại hội, tại sao không phái Kiếm Thánh Tằng Trường Sinh mà lại phái một Kiếm Hoàng nho nhỏ đi cùng.

Lần này nếu như xảy ra chuyện.

Lý Thanh Lưu không đủ khả năng đảm đương được.

Ba ngày sau bọn họ đến Thanh Vân trấn.

Khi đến gần Thanh Vân trấn thì mới thấy, nơi đây so với Hắc Thạch thành thì lớn hơn rất nhiều. Bởi vì trên trấn các thiên kiêu đã đến cho nên phá lệ vô cùng náo nhiệt.

Nhóm Trần Mục rời khỏi yêu thú, chuẩn bị ngự kiếm đi lên trấn. Phía xa xa mây mù lượn lờ, bọn họ còn không thấy rõ được dáng vẻ của Thanh Vân sơn.

Sau khi Thanh Vân đại hội được bắt đầu, mây mù bao phủ Thanh Vân sơn mới có thể biến mất.

Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm Trần Mục đi vào trong Thanh Vân trấn, trước đó Lăng Vân tông đã thuê sân ở chỗ này rồi, bọn họ có thể trực tiếp vào ở.

“Các ngươi xem.”

“Bọn họ là thiên kiêu của Lăng Vân tông.”

“Đó chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông?”

“Nghe nói năm nay hắn mới bảy tuổi, mà tại sao ta cảm thấy không giống lắm, chẳng qua nhìn cũng rất trẻ, chắc hẳn là tuyển thủ dự thi nhỏ tuổi nhất của năm nay."

“Thiên Cơ các nói tiềm lực của hắn có thể xếp hạng ba, điều đó có nghĩa là hắn có khả năng sẽ trở thành Kiếm Thánh."

...

“Khụ khụ.”

Tiếng ho khan vang lên.

Khiến cho mọi người sợ đến mức không dám nói lời nào.

Một lão giả tóc trên đầu bạc trắng, đang đạp không đi đến.

Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, phía đối diện thật sự chính là Kiếm Thánh cường giả, theo sau là ba vệt kiếm quang bay lên trời, bọn họ chính là tiểu bối thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn.

Dẫn đầu là một tiểu bối khí thế phấn chấn, hắn chính là Doãn Hưu, Thánh tử Kiếm Khinh Cuồng cũng không thấy xuất hiện.

“Năm nay Lăng Vân tông đến hơi muộn.” Lão giả đầu bạc cười tủm tỉm nói.

Ông ta đảo mắt về phía nhóm tiểu bối Lăng Vân tông, cuối cùng dừng lại trên người Trần Mục, tán thưởng: “Quả thật là khí chất của tiểu sư thúc Lăng Vân tông bất phàm.”

Trần Mục có thể cảm nhận được Dư Tung đang phóng ra uy áp cường đại, nhưng mà hắn không sợ chút nào, đây chính là dũng khí Khương Phục Tiên và Tô Mân đã cho hắn.

Hắn có hai vị cường giả bảo mệnh làm át chủ bài.

Hai thanh kiếm của Lâm Dịch và Triệu Tư Tư đang run lên, Lý Thanh Lưu mạnh mẽ trấn tĩnh lại: “Dư trưởng lão, ngươi đang muốn ra oai phủ đầu với Lăng Vân tông chúng ta sao?”

Dư Tung híp mắt cười, đáp: “Đừng nói vậy chứ, ta chỉ là muốn tiểu bối của hai tông quen biết nhau, thuận tiện cho đám tiểu bối luận bàn giao lưu một chút.”

Lý Thanh Lưu chắp tay, uyển chuyển từ chối: “Chúng ta mới đi đường mệt nhọc, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

“Chúng ta đi.”

Lý Thanh Lưu dẫn theo nhóm tiểu bối tránh khỏi Dư Tung. Trần Mục cảm thấy hơi khó chịu, vừa mới đến Thanh Vân trấn, đã đụng phải cường giả Thánh Kiếm sơn, còn phải đi đường vòng.

Cường giả các tông môn khác ở gần đó cũng nhìn qua, có một vài người già không khỏi lắc đầu, Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp, vậy mà khi gặp phải Thánh Kiếm sơn cũng phải đi đường vòng.

Mặt già của Dư Tung hiện lên nụ cười đắc ý.

Lúc này còn có tiểu bối Thánh Kiếm sơn cố ý trào phúng: “Ta biết mà, đám tiểu bối Lăng Vân tông đều là bọn chuột nhắt, mắt vừa thấy chúng ta sẽ vội vàng trốn tránh.”

Mà khóe miệng của Dư Tung Thánh Kiếm sơn lại nâng lên, Lý Thanh Lưu vội vàng truyền âm: “Tiểu sư đệ, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ cố ý làm như vậy.”

Trần Mục nhìn về phía Dư Tung, mạnh mẽ nói: "Nè lão già, nếu ngươi không quản miệng của bọn họ cho tốt, nhất định sau này bọn họ sẽ chết vô cùng thảm."

“...”

Lý Thanh Lưu cùng với những tiểu bối còn lại của Lăng Vân tông đều ngây ra như phỗng, ngay cả ba vị đệ tử của Thánh Kiếm sơn cũng sửng sốt. Giọng nói Trần Mục cực kỳ thanh thúy, toàn bộ Thanh Vân trấn đều có thể nghe rõ ràng.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 153: Thanh Vân trấn (3)



Cường giả của các tông đều cảm thấy khiếp sợ, đó chính là Dư trưởng lão của Thánh Kiếm sơn, cường giả Kiếm Thánh, phóng mắt trên Hoang châu chính là đại nhân vật danh tiếng lừng lẫy.

“Đó là ai?”

“Trần Mục của Lăng Vân tông.”

“Một Kiếm Hậu nho nhỏ cũng dám mắng Kiếm Thánh? Hắn dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Kiếm Thánh?”

“Bởi vì hắn chính là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, sư đệ của Khương Phục Tiên. Ngươi nói thử xem với thân phận của hắn có dám hay không?”

“Nếu ta có thân phận như vậy, ta cũng không dám…”

...

Tuy Dư Tung bị sỉ nhục, nhưng ông ta cũng không nổi giận: “Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phải là tốt.”

Trần Mục cười lạnh nói: “Nè lão già, ngươi cũng không phải là đồ vật, nếu ngươi cũng biết đạo lý này, vậy sao không dạy lại đám ngu xuẩn của Thánh Kiếm sơn đi.”

Hắn dọa cả người của Lý Thanh Lưu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhiệt huyết của La Bằng và Lâm Dịch lại sôi trào, trên mặt Triệu Tư Tư mang theo ý cười, còn vẻ mặt của đám tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều hiện lên vẻ xấu hổ.

Những cường giả các tông xung quanh đều đang chê cười, thậm chí còn có người hy vọng hai phía lao vào đánh nhau.

Dư Tung không thể nào ra tay tại chỗ này, nếu ông ta chửi đổng với Trần Mục thì cũng là đánh mất thân phận của mình, chỉ có thể dẫn đám đệ tử Thánh Kiếm sơn rời đi.

Lý Thanh Lưu cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Ông ta không thể không bội phục dũng khí của Trần Mục, Lý Thanh Lưu cũng không dám nói chuyện như vậy với Dư Tung. Vẻ mặt của Lâm Dịch và La Bằng vô cùng kích động.

Đi theo tiểu sư thúc quả thật là quyết định sáng suốt.

“Tiểu sư thúc, ngươi thật lợi hại.” Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên mặt cười rất vui vẻ.

Thánh Kiếm sơn cố ý đến khiêu khích, tất nhiên Trần Mục không thể nhẫn nhịn. Hắn làm như vậy cũng muốn nói cho những người khác biết, Lăng Vân tông không phải dễ động vào.

Cường giả các tông đều chú ý đến Trần Mục, bọn họ đều đã nghe nói đến thiên phú b**n th** của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, hiện tại mới biết được lá gan của hắn càng kinh người hơn.

Những thiên kiêu trong Thanh Vân trấn đều bàn về Trần Mục, hắn làm bẽ mặt nhóm lão Kiếm Thánh của Thánh Kiếm sơn ngay trên đường, đến mức Dư Tung đen mặt bỏ đi.

Đệ tử Thánh Kiếm sơn quay trở lại sân thuê, có thanh niên ấm ức nói: “Dư trưởng lão, tên tiểu tử kia làm càn như vậy, sao ngài không ra tay giáo huấn hắn?”

Lúc bọn họ rời đi, đám đệ tử của các tông khác đều cười nhạo, bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Thằng khốn!”

Dư Tung giậm chân.

Toàn bộ Thanh Vân trấn đều chấn động.

Không biết còn tưởng rằng mới xảy ra động đất.

“Do lão phu phạm sai lầm, vốn định để cho các ngươi chọc giận Trần Mục, nhân cơ hội đó xem thử thực lực của hắn. Không nghĩ đến thằng nhóc đó dám nhục nhã lão phu!”

Trăm triệu lần Dư Tung cũng không nghĩ đến.

Trần Mục dám trực tiếp mắng ông ta là lão già.

Ít nhiều gì khi Kiếm Hoàng thấy ông ta cũng không dám ngẩng đầu, mấy ngàn năm qua ông ta cũng không chịu tổn thất đến vậy. Ông ta không thể ở trước mặt mọi người ra tay trấn áp Trần Mục, càng không thể mắng chửi cùng với hắn.

Hôm nay các cường giả và tiểu bối thiên kiêu của các đại tông môn đều nhìn thấy, cái mặt già này của ông ta cũng xem như vứt đi, cũng may là đã sống đủ lâu, cũng không quan tâm thể diện lắm.

“Chỉ dựa vào Tô Mân và Khương Phục Tiên, vậy mà dám ngông cuồng đến vậy, cũng tốt, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.” Trên mặt Dư Tung mang theo ý cười lạnh.

“Dư trưởng lão, ngài chờ một chút, bây giờ ta sẽ đi khiêu chiến với hắn, thay ngài giải hận." Thanh niên ăn nói l* m*ng kia đứng ra nói.

“Ngươi đi đi.”

Dư Tung nhàn nhạt nói.

Thanh niên kia hưng phấn rời đi.

Từ tin tức hắn ta mua được, thì Trần Mục và Thẩm Trạch chỉ đánh ngang tay với nhau, trình độ đều nằm tại hạng bảy trên Thanh Vân bảng. Tất nhiên Từ Nham, người đứng hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, không thèm đặt Tần Mục vào mắt.

Thanh Vân trấn.

Góc Tây Bắc của Tứ Hợp viện.

Triệu Tư Tư đang ngồi bên cạnh hồ nước cho cá ăn.

Lâm Dịch và La Bằng ở trong sân luyện tập với nhau, hai người bọn họ chỉ là so chiêu, cũng không sử dụng linh lực.

Dưới bóng râm trong đình, Lý Thanh Lưu nhỏ giọng nhắc nhở: "Này tiểu sư đệ, người tên Dư Tung kia chính là Kiếm Thánh, lần sau ngươi nhớ chú ý một chút."

Chuyện hôm nay suýt chút nữa đã hù chết Lý Thanh Lưu, bộ xương già này của ông ta không chịu nổi sự dày vò như vậy nữa. Chẳng qua trong lúc Trần Mục nói chuyện cực kỳ nắm chắc, vô cùng bá đạo, dường như ông ta thấy được bóng dáng của tông chủ trong đó.

Trần Mục nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của Lý Thanh Lưu, cũng có thể đoán ra được Dư Tung không phải là một người đơn giản. Hắn mỉm cười gật đầu, nói: "Đa tạ Lý sư huynh đã nhắc nhở."

Cũng tương tự như vậy, từ phản ứng của Dư Tung hắn cũng có thể nhìn ra, hiện tại địa vị của Lăng Vân tông vẫn như cũ không lay động, vẫn là thế lực mạnh nhất Hoang châu.

“Tiểu bối Lăng Vân tông.”

“Có ai dám luận bàn cùng với Từ Nham ta không?”

Một giọng nói to đến mức vang dội từ bên ngoài truyền vào, âm thanh đã được dùng linh lực khuếch tán, cho nên ở xung quanh đều có thể nghe thấy.

Trong viện, Lâm Dịch và La Bằng ngừng tập luyện, trong mắt bọn họ mang theo sự khó chịu, sau đó cùng lúc nhìn về phía đình hóng gió.

“Hắn có thể thử ra được sao?”

“...”

Lý Thanh Lưu cẩn thận suy nghĩ lại, Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau đã là chuyện rất lâu trước kia, với thiên phú của hắn, chắc chắn hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều.

Ông ta cũng tin tưởng vào thực lực của Trần Mục, Lý Thanh Lưu nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, ngươi muốn ra tay thì cũng được, nhưng phải chú ý, đừng làm chết người, ta sợ sau khi quay về lại khó có thể giải thích."
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 154: Chênh lệch (1)



“Không thành vấn đề.”

Đã lâu rồi Trần Mục không được hoạt động gân cốt, lần cuối cùng ra tay chính là lần hắn đối chiến với Thẩm Trạch.

Trận luận bàn lần này nhất định có thể khiến cho rất nhiều tiểu bối thiên kiêu đi vào phạm vi cảm ứng của Pháp Nhãn Kim Đồng, có thể nhân cơ hội này nhìn thử nước nơi này sâu đến dường nào, sẵn tiện dạy dỗ đám Kiếm Thánh sơn không có mắt kia luôn.

Kẽo kẹt!

La Bằng và Lâm Dịch đẩy cửa đi ra.

Trần Mục bước chân trái ra thềm cửa trước.

Từ Nham nhìn thấy Trần Mục đi ra, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười ngạo mạn, nói: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, vãn bối muốn được lĩnh giáo vài chiêu với ngươi.”

Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đứng bên cạnh Từ Nham, bọn hắn đều muốn biết Trần Mục có đồng ý ứng chiến hay không. Nếu như không ứng chiến thì đồng nghĩa với việc bọn họ sợ nhóm tiểu bối Thánh Kiếm sơn.

Trên đường phố xung quanh còn có các cường giả và tiểu bối thiên kiêu các tông khác vây xem, đều là người xem náo nhiệt không chê việc lớn, ai cũng hy vọng bọn họ đánh nhau.

“Có thể.”

Trần Mục sảng khoái đồng ý.

Nhóm tiểu bối đi theo bắt đầu cảm thấy phấn khích.

“Con đường này quá chật hẹp, đi theo ta.”

Từ Nham ngự kiếm bay lên, Trần Mục đi theo sát sau đó. Rất nhiều thiên kiêu trên Thanh Vân bảng đều đi phía sau bọn họ, kể cả cường giả các tông cũng đến xem náo nhiệt.

Lý Thanh Lưu lắc đầu, ngay cả Triệu Tư Tư cũng đi theo hóng chuyện, tất nhiên ông ta không thể vắng mặt.

Tin tức truyền đi rất nhanh, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu và cường giả các tông môn đều chạy đến vây xem.

Bình Đỉnh sơn phía sau Thanh Vân trấn.

Ngọn núi này không cao, nhưng đỉnh núi rộng lớn, còn lớn hơn cả sân bóng. Hơn nữa lại vô cùng bằng phẳng, trên mặt đất có rất nhiều vết kiếm sâu.

Bọn họ đi đến Bình Đỉnh sơn, tất cả mọi người xung quanh đều là tiểu bối thiên kiêu, bọn họ đã từng nghe nói đến Trần Mục, nhưng vẫn chưa ai thấy được sức mạnh thật sự của Trần Mục.

Có vài lão cường giả nghiêm túc nói với thiên kiêu nhà mình: “Lão phu biết được một vài thông tin, vị tiểu sư thúc Lăng Vân tông này cực kỳ mạnh, không ai có thể đấu lại.”

Phần lớn các thiên kiêu đều tự hiểu lấy mình, Trần Mục có thể xếp hạng thứ bảy trên Thanh Vân bảng, những người xếp hạng dưới như bọn họ cũng không tự mình chuốc lấy nhục nhã.

“Từ Nham là hạng năm của Thanh Vân bảng, còn Trần Mục là hạng bảy Thanh Vân bảng. Trận luận bàn này chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.”

“Trần Mục là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh Tô Mân, vị tiền bối đó đến tông chủ của chúng ta cũng phải kính nể. Ta đoán tiểu sư thúc Lăng Vân tông sẽ giành thắng lợi.”

“Trên bảng xếp hạng tiềm lực của Thiên Cơ các, Trần Mục chỉ xếp hạng sau Kiếm Khinh Cuồng và Lâm Diệu Ngữ, tiếc rằng Lâm Diệu Ngữ đã tiến vào Thiên bảng, không có đến tham dự Thanh Vân đại hội.”

Từ Nham cũng không vội vàng động thủ, tiểu bối xung quanh tập trung càng lúc càng nhiều, hắn ta muốn Trần Mục ở dưới ánh nhìn của mọi người quỳ xuống xin tha.

Trần Mục quan sát tiểu bối ở bốn phía, hắn nhìn thấy tiểu bối của Bắc Hoang tông và Phiêu Miễu các, trong số đó, tiểu bối mạnh nhất cũng đã đạt đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.

Có một vài tông môn đơn giản là đi cho đủ nhân số.

Hắn ngẩng đầu lên trên thì nhìn thấy Hỏa Hồng Tước Điểu đang bay lượn trên không trung, một thiếu nữ mang váy đỏ đang đứng phía trên.

“Hạng hai của Thanh Vân bảng, Hỏa Mị.”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Từ trên người nàng ta, Trần Mục cảm nhận được dao động mạnh mẽ, trong máu của nàng ta có tồn tại một chất màu đỏ thần bí, vô cùng đặc thù.

Ở trước Pháp Nhãn Kim Đồng, màu máu của mọi người đều là màu tro, nhưng máu trong cơ thể của nàng ta lại tồn tại một chất màu đỏ.

Ở đây có rất nhiều thiên kiêu, nhưng chỉ có trong cơ thể Hỏa Mị mới có được vật thần bí như vậy. Tiêu Vân đã từng nói, có thể Hỏa Mị có huyết mạch đặc thù.

“Vật chất kim sắc của huyết mạch Trần gia, chẳng lẽ thời huy hoàng của Trần gia đã qua rồi sao?” Trần Mục nhỏ giọng thì thầm.

Có thể truyền lại huyết mạch đặc thù, hoặc là tổ tiên đã từng cắn nuốt huyết mạch của hung thú viễn cổ, hoặc là trong tổ tiên đã từng xuất hiện cường giả Kiếm Tiên.

Vật chất kim sắc trong cơ thể Trần Mục rất loãng, gần như không có. Chẳng qua trong cơ thể của muội muội hắn có rất nhiều, nói không chừng sau này nàng ta sẽ có biến hóa đặc thù.

Trên trời cao, Hỏa Mị cảm thấy không được tự nhiên, có cảm giác bản thân đang bị quan sát.

Dư Tung đạp không bay đến, hắn biết Trần Mục rất mạnh, ông ta để Từ Nham khiêu khích Trần Mục, chỉ là muốn thử xem thực lực của hắn.

Thông tin từ Thiên Cơ các cũng rất mơ hồ, chỉ biết được Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau bất phân thắng bại, nếu như chỉ ở tại trình độ đó thì vẫn chưa đủ để chứng minh.

“Lăng Vân tông thật sự rất may mắn, vậy mà lại tìm được một tiểu bối có được Hạo Nhiên Kiếm Ý. Cũng may hắn chỉ nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.”

Hạo Nhiên Kiếm Ý cần phải mượn kiếm, chỗ này lại không phải là Lăng Vân tông, có thể cho hắn chi viện năng lượng cho hắn chỉ có nhóm Lý Thanh Lưu. Có Dư Tung ở chỗ này, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ hỗ trợ được.

Có một cường giả trung niên đứng trên đỉnh núi, nói: “Ta là Tôn Nguy của Thiên Cơ các, hai vị đều là thiên kiêu trên Thanh Vân bảng, nếu như quyết đấu, ta sẽ chứng kiến kết quả của trận thi đấu này.”

Từ Nham nắm linh kiếm, vẻ mặt vô tình tự tin: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, xin mời.”

“Xuất kiếm đi.”

Trần Mục khoanh tay đứng đó.

Lý Thanh Lưu cảm thấy có chút không ổn, nếu như không có kiếm, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều. Từ Nham là hạng năm Thanh Vân bảng, phóng mắt trên khắp Hoang châu cũng có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, tuyệt đối không phải là gà vườn chó xóm.

Sắc mặt của Dư Tung lẫn các tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều không tốt, bọn hắn cảm thấy bản thân bị nhục nhã.

“Ha ha.”

Từ Nham vô cùng tức giận.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 155: Chênh lệch (2)



Khí tràng thổ hoàng sắc khuếch tán ra ngoài, Từ Nham cầm kiếm bay thẳng đến trước người Trần Mục, tốc độ cực kỳ nhanh, kiếm quang thổ hoàng sắc nhắm về phía Trần Mục chém đến.

Thanh kiếm quang kia dài khoảng mấy chục trượng.

Nhưng Trần Mục có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng.

Từ Nham phóng đến gần, không ngừng điều khiển kiếm chém về phía Trần Mục, tốc độ rất nhanh.

Trần Mục không chút hoang mang, bóng dáng di chuyển một cách quỷ mị, những thiên kiêu đứng xung quanh xem đến mức mắt choáng váng. Đến cả một mảnh áo của Trần Mục, Từ Nham cũng không thấy được.

Ý chế giễu trong mắt Từ Nham dần dần được thay bằng sự khẩn trương, hắn ta cảm giác được một áp lực rất lớn, nhưng mà Trần Mục vẫn giữ dáng vẻ phong đạm vân khinh như cũ.

Cả hai vừa mới giao đấu, mọi người đã có thể nhìn ra được sự chênh lệch. Chỉ khi có được thực lực áp đảo tuyệt đối, mới có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng như vậy.

Lâm Dịch và La Bằng cùng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

Trên mặt Triệu Tư Tư xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

Lý Thanh Lưu cũng bị tốc độ kinh khủng của Trần Mục dọa sợ, khó trách hắn tự tin đến như vậy. Với tốc độ như thế Kiếm Vương bình thường cũng không thể theo kịp.

Từ Nham thấy thế công của hắn ta không có hiệu quả, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hắn ta cầm kiếm, lớp cát vàng trên mặt đất của đỉnh núi run lên không ngừng.

"Hắn chuẩn bị sử dụng lực kiếm thế!"

"Chẳng lẽ Trần Mục vẫn không lấy kiếm ra?"

Những tiểu bối xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Mục.

Thanh kiếm của Từ Nham phủ ánh sáng thổ hoàng sắc, hắn ta vung kiếm thêm một lần nữa, mặt đất dưới chân hắn ta đều vỡ ra. Sức mạnh kinh khủng của kiếm quang nhắm thẳng về phía Trần Mục.

Trần Mục khẽ lắc đầu, thực lực như vậy mà được xếp hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, còn không bằng trận đấu chung kết lôi đài năm đó với Thẩm Trạch, khiến hắn cảm thấy hơi thất vọng.

Vệt kiếm quang kia cuốn theo cát vàng bay cuồn cuộn, đối diện với cơn bão cát mạnh như vậy, Trần Mục lấy Chiết Dực ra, hắn cũng không muốn bộ quần áo mà vị hôn thê làm cho hắn bị dính cát bụi.

Trần Mục tùy tiện vung kiếm, kiếm quang thổ hoàng sắc bị đóng băng, bão cát cũng bị ngăn cản.

Dư Tung có dự cảm không lành, Trần Mục có khả năng phát triển đến độ cao giống như Khương Phục Tiên, đến khi đó Thánh Kiếm sơn vĩnh viễn sẽ là hạng hai.

thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy hoảng sợ. Năng lực của Trần Mục đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong, tùy ý vung kiếm một chút là có thể nhẹ nhàng ngăn cản được công kích của Kiếm Thế.

Hiện tại ngay giờ phút này, trong mắt Từ Nham xuất hiện sự sợ hãi.

Trần Mục là trưởng bối, sau khi đánh qua mấy chiêu, hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

Kiếm quang kim hồng sắc phá không bay ra, đó chính là tịch ngân, Từ Nham vung kiếm đỡ đòn, linh kiếm lập tức vỡ nát, hắn bị văng xa ra ngoài khoảng mấy chục trượng.

Từ Nham ngã vào trong vũng máu.

Trên ngực hắn xuất hiện vết thương do kiếm gây ra, sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt. Vết thương nghiêm trọng đến như vậy, Thanh Vân đại hội lần này không thể nào tham gia được nữa.

La Bằng và các tiểu bối xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vốn dĩ Trần Mục ra tay tàn nhẫn đến vậy, chính là muốn giết gà dọa khỉ, cũng xem như báo thù cho Tào sư điệt.

Mặt già của Dư Tung trầm xuống, Trần Mục không những ăn nói ngông cuồng, mà còn xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

Doãn Hưu vội vàng đi đến cứu Từ Nham. Những tiểu bối đứng xung quanh hai mắt nhìn nhau, vậy mà khoảng cách giữa hạng năm Thanh Vân bảng và Trần Mục lại chênh lệch nhiều đến như vậy.

Vốn dĩ cho rằng sẽ có một trận đấu thật xuất sắc, không ngờ rằng lại là một trận nghiền áp như thế.

Đây chính là thực lực của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, Trần Mục đã để lại trong lòng bọn họ một ký ức khó phai mờ. Chắc chắn không lâu nữa, toàn bộ người trên Hoang châu sẽ biết đến tiểu sư thúc Lăng Vân tông.

Lý Thanh Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, lần này hoàn toàn không để lại thể diện cho Thánh Kiếm sơn, ông ta thầm thở dài trong lòng: "Tại sao lần này lại là lão phu dẫn đội chứ."

Trước đó Trần Mục đã sỉ nhục Dư Tung ở trước mặt mọi người, hiện tại lại làm cho tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn bị thương nặng, bây giờ ông ta cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Vốn dĩ quan hệ của hai tông đã rất vi diệu, hiện tại đã trở thành dậu đổ bìm leo.

Trong mắt Hoả Mị mang theo sự kính sợ, nàng ta cảm thấy nếu như thiên kiêu của Phượng các hợp tác lại với nhau, cũng sẽ bị Trần Mục hạ gục trong nháy mắt. Một quái vật như vậy lại đến tham gia Thanh Vân đại hội.

"Chờ đến khi Kiếm Khinh Cuồng đến Thanh Vân trấn, đoán chừng sẽ càng thêm thú vị." Trên khoé môi Hoả Mị xuất hiện nụ cười tà mị. Hiện tại Kiếm Thánh sơn đã thiệt hại mất một đại tướng, nếu như Thánh Kiếm sơn vẫn tiếp tục giao thủ với Lăng Vân tông, thì năm nay Phượng các của bọn họ rất có hy vọng.

Doãn Hưu nhìn vết thương của Từ Nham, thành tích lần này của bọn họ tại Thanh Vân đại hội chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cũng may vẫn còn lại vài Thánh tử.

"Tất nhiên Thánh tử có thể trấn áp được ngươi."

Dư Tung rất tin tưởng vào Kiếm Khinh Cuồng, bởi vì hắn ta có được thứ mà người thường không có chính là kiếm cốt và long nhãn. Hắn ta mang theo Thánh Kiếm, còn nắm giữ được Lưỡng Đạo Kiếm Ý, sức mạnh đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong.

“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Đừng đắc ý quá sớm.”

Dư Tung xoay người rời đi. Không thể nghi ngờ, hôm nay chính là ngày mất mặt nhất của Thánh Kiếm sơn trong năm nay.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 156: Chênh lệch (3)



Trần Mục vẫn đang quan sát các tiểu bối đứng xung quanh.

Hắn chú ý đến thiên kiêu có thực lực rất mạnh có thể so sánh được với Hoả Mị. Tuy rằng khí tức đã được che giấu rất kỹ, những vẫn bị Trần Mục dùng Nhãn Kim Đồng nhìn thấu.

Đó là một thanh niên mang áo xám, khuôn mặt không chút dao động, trên ống tay áo được thêu đoá hoa, hoa có năm cánh, mỗi cánh lại mang một màu khác nhau.

Đó là đệ tử của Ngũ Tiên giáo.

Trong hai mươi hạng đứng đầu trên Thanh Vân bảng, Trần Mục cũng không thấy có đệ tử Ngũ Tiên giáo, vậy mà trong bọn họ lại có một thiên kiêu kinh diễm đến như vậy.

Đệ tử Ngũ Tiên giáo kia khẽ cau mày, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Mục, đây tuyệt đối không phải là người mà hắn ta có thể trêu vào.

Trần Mục cảm nhận được một khí tức không thích hợp, trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy một thanh niên thấp gầy mang đồ đen. Trong cơ thể của thanh niên đó có huyết sắc Kiếm Thai.

Trần Mục còn chưa kịp quan sát rõ ràng, thanh niên kia hình như đã phát hiện ra, lập tức ngự kiếm rời đi.

"Năng lượng rất mạnh."

Trần Mục cảm thấy thanh niên đồ đen kia che giấu thực lực lợi hại hơn so với thiên kiêu Ngũ Tiên giáo, từ quần áo trên người hắn ta cũng khó mà đoán được hắn ta thuộc tông môn nào.

“Thanh Vân đại hội thật đúng là ngọa hổ tàng long.” Trần Mục không khỏi cảm khái, hắn có một trực giác, Thanh Vân đại hội lần này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.

Một lần nữa Tôn Nguy lại thay đổi xếp hạng của Trần Mục trên Thanh Vân bảng, xếp hắn vào hạng năm Thanh Vân bảng. Mọi người đều cảm thấy hắn có thể tranh hạng nhất cùng với Kiếm Khinh Cuồng.

Rất nhiều cường giả tông môn chạy tới chào hỏi cùng với Trần Mục, hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt. Đây lại là phân đoạn Trần Mục ghét nhất, nhưng cũng không có cách nào chối từ.

Thông qua trận đánh giá này, La Bằng và Lâm Dịch càng thêm kiên định, quyết tâm muốn ôm đùi của tiểu sư thúc.



Sau khi Trần Mục đánh bại Từ Nham.

Thiên kiêu Thánh Kiếm sơn ăn mệt nên đã rời đi.

Trần Mục thể hiện ra tiềm năng mạnh mẽ của bản thân mình, cường giả các tông đều đến chào hỏi với hắn, ngay cả Lý Thanh Lưu cũng không được hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Chạng vạng cuối cùng Trần Mục cũng đã có thể thoát thân. Đối với hắn mà nói, loại chuyện xã giao này còn tốn sức hơn cả việc đánh nhau.

Bọn họ ngự kiếm quay trở lại sân Tây Bắc. Triệu Tư Tư mỉm cười rạng rỡ, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, nói: “Tiểu sư thúc, người thật lợi hại.”

Trần Mục dùng niệm lực trả lời lại: “Sau này ngươi cũng có thể lợi hại giống như ta vậy. Đừng nhìn thấy thực lực của Từ Nham kia mạnh, cảnh giới cao, nhưng thật chất căn cơ của hắn ta không ổn, loại tiểu bối như vậy nhiều nhất chỉ có ưu thế tại Kiếm Hậu cảnh, nhưng khi lên Kiếm Vương sẽ mờ nhạt trong biển người.”

Chỉ cần Trần Mục muốn, những tiểu tiết đó của tiểu bối đứng trước mặt hắn đều không cách che giấu được.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trong số ba vị thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn, chỉ có Doãn Hưu là thiên kiêu đứng đầu hàng thật giá thật, còn hai vị thiên kiêu còn lại đều thông qua phương pháp đặc thù để sức mạnh tăng lên. Hai người bọn họ nhiều nhất chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cũng không thể trở thành cường giả chân chính.

Nghe thấy tiểu sư thúc nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tư Tư nở nụ cười rạng rỡ. Nàng ta cũng không có ý định nhanh chóng đuổi theo, chỉ khi luyện căn cơ cho thật vững, thì đường tương lai mới có thể dễ dàng hơn.

Trần Mục cũng là vì muốn tốt cho nàng ta, khi Triệu Phi Yến tu hành cũng nóng lòng cầu tiến, suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn.

Sau khi quay về Tứ Hợp viện, Lý Thành Lưu dùng lá chắn linh lực bao phủ cả sân, cho dù có là cường giả Kiếm Thánh thì cũng bắt buộc phải phá vỡ lá chắn mới có thể biết được tình huống bên trong.

Trần Mục và Lý Thanh Lưu ngồi bên trong đình hóng gió.

Các tiểu bối còn lại đều tu luyện bên ngoài đình hóng gió.

“Lý sư huynh, dạng kiếm tu như thế nào thì trong cơ thể mới có huyết sắc Kiếm Thai?”

“Huyết sắc Kiếm Thai?”

Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, ông ta trả lời: “Có được huyết sắc Kiếm Thai đều là Tà Tu, bọn họ thông qua việc săn giết các người tu hành khác, sau đó cắn nuốt khí huyết để tu luyện. Cho nên Kiếm Thai mới xuất hiện huyết sắc.”

“Tà Tu!” Vẻ mặt của Trần Mục trở nên nghiêm túc. Trước đây Khương Phục Tiên đã từng bị Tà Tu ám sát, bây giờ trong Thanh Vân trấn cũng xuất hiện bóng dáng nghi là Tà Tu. Chỉ sợ rằng đại hội lần này không đơn giản như tưởng tượng.

“Tiểu sư đệ, tại sao lại hỏi chuyện này?”

“Hình như hôm nay ta phát hiện thấy có Tà Tu.”

Lý Thanh Lưu nghe thấy vậy, ông ta trợn mắt lên: “Trên người Tà Tu đều có mùi máu tươi rất nặng, vô cùng khó để che giấu, tiểu sư đệ chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”

Lúc đó Lý Thanh Lưu cũng ở đỉnh núi gần đấy, ông ta cũng không hề phát hiện ra, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều cường giả tông môn, chẳng lẽ Tà Tu lại dám nhởn nhơ trước mặt bọn họ ư?

“Chỉ mới liếc mắt qua một cái, chưa kịp nhìn lại cẩn thận, chẳng qua ta thấy phản ứng của hắn ta đoán chừng là có vấn đề. Là một thanh niên thấp lùn mặc hắc y.”

Hiện tại Trần Mục vẫn chưa có cách nào để xác định.

Lý Thanh Lưu cũng không dám lơ là, ông ta trầm giọng nói: “Ngày mai ta sẽ đi báo với Thiên Cơ các, để cho bọn họ điều tra thử xem trong Thanh Vân trấn có thanh niên như lời ngươi miêu tả hay không.”

Trần Mục rời khỏi đình hóng gió.

【Phần thưởng: Tiên Nguyên Tẩy Tủy】

Nhiệm vụ đánh dấu lại được thay đổi một lần nữa, đã bao lâu nay tiểu bối đều không tìm thấy nơi của Thanh Vân tiên phủ. Sau khi Thanh Vân đại hội bắt đầu, bọn họ sẽ tốn thời gian để thi đấu, vậy mà còn phải tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ, nhiệm vụ đánh dấu lần này đoán chừng sẽ rất khó để hoàn thành.

Hôm sau Lý Thanh Lưu trực tiếp đi đến nơi làm việc của Thiên Cơ các tại Thanh Vân trấn.

Cường giả Thiên Cơ các nghe thấy vậy, lập tức phong tỏa toàn bộ Thanh Vân trấn để bắt đầu kiểm tra, nhưng mà cũng không tìm thấy thanh niên hắc y giống như trong lời Trần Mục diễn tả.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 157: Tiệc rượu Thanh Vân (1)



Vì không muốn làm cho mọi người khủng hoảng, Thiên Cơ các cũng không công khai chuyện này ra ngoài.

Bọn họ cũng không tin là có Tà Tu, chỗ này là Thanh Vân đại hội, bọn chúng dám đến nơi này chẳng phải là tự tìm chết sao.

Lý Thanh Lưu cũng cảm thấy là Trần Mục đã nhìn nhầm.

Thanh Vân trấn, bên trong Thiên Cơ lâu, hai vị cường giả trung niên đang nói chuyện.

“Trước khi Vân lão đến đây phải chắc chắn Thanh Vân trấn không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chuyện này không thể thiếu cảnh giác, cần phải tăng cường tuần tra trong Thanh Vân trấn.”

“Có phải là Tà Tu hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng nghe thấy Lý Thanh Lưu miêu tả người kia biến mất một cách thần bí, một người sống lớn đến như vậy, mà bỗng nhiên lại không thấy bóng dáng, điểm này chắc chắn có vấn đề. Chúng ta vẫn lên chú ý đến.”

Hai người bọn họ đều là cường giả Kiếm Hoàng, xung quanh còn có rất nhiều cường giả tông môn, nếu như thật sự là Tà Tu, dám lẩn trốn ở ngay dưới mí mắt bọn họ, kẻ đó phải lớn mật đến nhường nào.

Lý Thanh Lưu quay trở lại sân.

Ông ta nói thông tin cho Trần Mục.

“Hy vọng là ta nhìn nhầm.” Mặt ngoài Trần Mục khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng hắn cũng không thả lỏng cảnh giác.



Thiên Cơ các phái người đưa thiệp mời đến, mời Trần Mục tham gia tiệc rượu Thanh Vân diễn ra vào tối nay. Mỗi lần trước khi bắt đầu Thanh Vân đại hội, đều sẽ tổ chức tiệc rượu, nhằm tạo cơ hội cho các tiểu bối thiên kiêu giao lưu với nhau.

Vốn dĩ Trần Mục không có hứng thú với những loại tiệc như thế này, chẳng qua bởi vì chuyện của thanh niên hắc y, hắn mới quyết định đến tiệc rượu Thanh Vân nhìn thử một chút.

Không biết có thể lừa hắn ta lộ diện được hay không.

Loại tiệc rượu này chỉ có tiểu bối của các tông được mời mới có thể tham gia, Lý Thanh Lưu không thể đi theo, chỉ có thể nhắc Trần Mục ở bên ngoài phải chú ý an toàn.

Đêm hôm sau.

Một m*nh tr*n Mục rời khỏi sân.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người hắn.

Hắn rảo bước nhàn nhã trên đường phố dài, nhưng cũng không phát hiện thấy bóng dáng của thanh niên mang hắc y.

Thiên Cơ các điều tra trong toàn trấn, đoán chừng đã rút dây động rừng khiến cho thanh niên hắc y bỏ chạy.

Thanh Vân tửu lâu.

Mọi người thấy Trần Mục đã đến, tất cả đều vô cùng kích động. Có thanh niên cường tráng da màu vàng kim tiến đến chào hỏi với hắn.

“Kim Khôi của Man tông, bái kiến tiểu sư thúc.”

“Không cần đa lễ.”

Trần Mục mỉm cười trả lời.

Kim Khôi là thiên kiêu Man tông, hoàn toàn không cần phải cung kính như vậy. Bọn họ tán thành thực lực của Trần Mục, cho nên mới tôn xưng hắn là tiểu sư thúc.

Trong cơ thể Kim Khôi không có Kiếm Thai, là cơ thể thuần túy của người tu hành. Da thịt còn rắn chắc hơn cả kim thạch, năng lực của cơ thể đã gần đến tiểu bối Kiếm Hậu.

“Tiểu sư thúc, ta còn nghĩ rằng người sẽ không đến, không thể tiếp đón một cách hoàn chỉnh.” Hỏa Mị cười duyên bước xuống lầu, trong ánh mắt nàng ta có ánh nước, vô cùng quyến rũ.

Giá trị nhan sắc của Hỏa Mị được xem là rất cao trong đám tiểu bối thiên kiêu, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu quan tâm đến nàng ta nhưng tất cả đều bị ngó lơ. Hiện tại nàng ta lại chủ động tiếp cận Trần Mục.

“Buồn chán nên đến đây ngồi một lát.”

Trần Mục tiện đường đến xem tiểu bối các tông.

Sau khi Trần Mục đi lên lầu, các tiểu bối đang trên lầu thấy hắn đều nhiệt tình đứng dậy hành lễ.

Lúc Trần Mục đến đã khuya, nhưng mà nơi này chỉ có hai mươi vị tiểu bối. Nếu như mỗi tông cử ra một người, thì hẳn là còn bốn vị tiểu bối nữa không đến.

Trong số đó, tiểu bối thiên kiêu của Ngũ Tiên giáo và tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn cũng không thấy ở đây, còn tiểu bối của hai tông môn còn lại thì Trần Mục không có ấn tượng.

Nhóm tiểu bối thiên kiêu ngồi trên mặt đất, trên bàn trước mặt đầy ắp sơn hào hải vị, còn có cả rượu ngon.

Hỏa Mị ngồi xếp bằng gần sát Trần Mục, nàng ta tự mình rót rượu cho Trần Mục: “Tiểu sư thúc, ta mời ngươi.”

Trần Mục từ chối một cách nhẹ nhàng: “Ta không uống rượu, ta uống một chút trà là được rồi, cảm ơn.”

“Tiểu sư thúc, ngươi không uống rượu sao?”

“Không uống.”

“Lấy giúp ta một bình trà.”

Trần Mục nhìn về phía thị nữ đứng phía sau.

Vài thị nữ gần đó vội vàng đem trà đến cho Trần Mục.

Hỏa Mị cầm lấy bình trà châm trà cho Trần Mục, nàng ta là tuyệt thế thiên kiêu đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối ưu tú nhất trong vòng trăm năm của Phượng các, vậy mà giờ phút này lại chủ động châm trà cho Trần Mục.

Không thể nghi ngờ những tiểu bối xung quanh vô cùng hâm mộ hắn, bọn họ đều không có tự tin nói chuyện cùng với Trần Mục.

Hỏa Mị tự h* th*n phận làm chuyện như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Trần Mục là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, có tiềm năng vô hạn. Sau này bọn họ muốn trèo cao cũng không trèo đến được.

Trần Mục muốn thông qua tiệc rượu Thanh Vân, xem thử có thể tìm được bóng dáng của thanh niên hắc y hay không, nhưng mà cũng không thu hoạch được gì từ buổi tiệc.

“Ta thấy cơ thể ngươi không có tật gì xấu, chỉ là ấn đường biến thành màu đen, thời gian sắp đến khi ra ngoài ngươi nhớ chú ý một chút.” Trần Mục nhìn Hỏa Mị, trịnh trọng nói.

Vẻ mặt của Hỏa Mị vô cùng mờ mịt, hắn nói như vậy là có ý gì, là không có hứng thú với ta?

Sâu trong đôi mắt của Trần Mục có ánh kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy trên ấn đường của Hỏa Mị có sương đen.

Hỏa Mị cũng không nhụt chí, cười quyến rũ, dùng linh lực truyền âm: “Tiểu sư thúc, ta có thể giới thiệu sư tôn của ta cho ngươi. Sư tôn của ta là Mộc Lưu Huỳnh, được mệnh danh là tuyệt thế tiên tử của Hoang Châu.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 158: Tiệc rượu Thanh Vân (2)



“...”

Trần Mục đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc.

Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ ý của Hỏa Mị.

Rất nhiều tông môn có tình huống “liên hôn”, khác với chuyện cường giả tông môn kết thành đạo lữ, loại chuyện này thường xuyên xảy ra. Chẳng qua chuyện này cần hai bên tông môn cùng đồng ý, chứ một tiểu bối tầm thường tất nhiên rất khó kết giao cùng tiểu bối tông môn khác.

Hỏa Mị thấy bộ dáng “kích động” của Trần Mục, còn tưởng rằng hắn thích người thành thục, nàng ta cười duyên: “Tiếc rằng sư tôn không đến Thanh vân đại hội, nếu như tiểu sư thúc cảm thấy hứng thú, có thể đến Phượng các chơi.”

"Đa tạ ý tốt."

"Ta không có hứng thú."

Trần Mục vội vàng xua tay, nếu như cảm thấy hứng thú đoán chừng hắn sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết.

Hỏa Mị cũng không từ bỏ, chờ đến khi quay trở lại Phượng các, nàng ta muốn giới thiệu Trần Mục cho sư tôn, đây chính là Kiếm Thánh cổ tương lai, đáng giá để đầu tư.

Trần Mục nhân cơ hội dò hỏi: “Ta nghe bọn hắn nói, ngươi có được huyết mạch đặc thù?”

Hỏa Mị liên tục lắc đầu: “Ta nào có huyết mạch đặc thù, đều là bọn họ bịa đặt ra.”

Người khác không biết, nhưng Trần Mục thấy rất rõ. Hỏa Mị không muốn nói thật, hắn cũng không định vạch trần, cười hỏi: “Vậy ngươi biết huyết mạch đặc thù có tác dụng gì không?”

Hỏa Mị khẽ gật đầu: “Biết một chút, huyết mạch đặc thù có thể trợ giúp việc tu luyện. Sau khi kích hoạt huyết mạch, còn có thể đạt được nguồn năng lượng rất mạnh.”

“Huyết mạch đặc thù cũng không phải là hiếm thấy. Bởi vì có rất nhiều gia tộc có được huyết mạch đặc thù, như lá rụng mùa thu, sau đó được truyền thừa không ngừng, hậu duệ của huyết mạch đặc thù dần dần trở thành người thường. Giống như ngươi với ta đều có khả năng sở hữu huyết mạch đặc thù, chỉ là số lượng thưa thớt, cũng không có bất cứ tác dụng gì cả.”

“...”

Trần Mục liên tục gật đầu.

Hỏa Mị hiểu rất rõ về huyết mạch đặc thù.

“So với huyết mạch đặc thù thì thể chất đặc thù càng hiếm thấy hơn. Thân thể hoang dã của Kim Khôi, có thể hấp thu được các loại năng lượng thiên địa để rèn luyện cơ thể. Hắn ta có thể sử dụng cơ thể của mình ngăn lại được công kích của cường giả Kiếm Vương.”

Trần Mục nhìn về phía người to con ngồi cách đó không xa, đang ngồi ở đó ăn thịt giống như Kim Phật.

“Kiếm Khinh Cuồng là kiếm thể trời sinh, vừa mới chào đời đã trở thành Thánh tử Thánh Kiếm sơn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hắn ta sẽ là tông chủ Thánh Kiếm sơn.”

"Tiểu sư thúc, ngươi cần phải chú ý."

"Đa tạ đã nhắc nhở."

Hỏa Mị không muốn Trần Mục quá chủ quan, sau này còn phải dựa vào hắn để ngăn chặn Thánh Kiếm sơn, Phượng các mới có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Ầm ầm.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sét đánh.

Trần Mục cảm nhận được một hơi thở cường đại đang đến gần, hắn đứng dậy đi về phía lan can. Hỏa Mị đi theo ngay cạnh hắn, tất cả thiên kiêu các tông đều đi ra quan sát.

Ở xa xa có một luồng ánh sáng tím đang đến gần.

Tốc độ vô cùng nhanh, không khí bị đè nén nổ mạnh, khiến cho bọn họ nghe thấy được tiếng sấm.

Dư Tung đứng trong đình viện, ông ta nhìn về phương xa, trên mặt mang theo nụ cười: “Thánh tử đến.”

Trong mắt Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đều mang theo vẻ kích động, bọn họ biết Thánh tử rất mạnh, đó chính là sự sợ hãi vượt xa sự tồn tại của Kiếm Hậu đỉnh phong. Khi đứng trước mặt Thánh tử, đến cả dũng khí rút kiếm ra bọn họ cũng không có.

Ánh sáng tím kia dừng lại phía trên Thanh Vân trấn.

Nam tử dáng người cao lớn đứng phía trên thanh trường kiếm, Kiếm Khinh Cuồng mang áo tím, phong thần tuấn lãng, khuôn mặt như bạch ngọc, đôi mắt màu vàng kim, tư thái vô cùng cao ngạo.

Trên lưng hắn ta mang một thanh cổ kiếm màu đồng bản rộng. Thanh kiếm kia tỏa ra sự sắc bén, còn mạnh hơn những thanh linh kiếm cực phẩm.

Kiếm Khinh Cuồng nhìn xuống Thanh Vân trấn.

Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở Thanh Vân tửu lâu, nơi mà các thiên kiêu đang tụ tập. Cuối cùng hắn ta chú ý đến Trần Mục.

Trần Mục cũng tương tự, nhìn chằm chằm vào Kiếm Khinh Cuồng, vừa lúc ở trong phạm vi Pháp Nhãn Kim Đồng của hắn.

Đôi mắt của Kiếm Khinh Cuồng rất đặc biệt, ánh mắt hiện lên ánh vàng kim, nhưng đồng tử lại dựng thẳng lên một cách kỳ dị, thoáng nhìn rất giống với mắt rồng.

Hỏa Mị nhiều lời, nói: “Ta nghe được một chút tin tức. Trước khi Kiếm Khinh Cuồng được sinh ra, Thánh Kiếm sơn muốn nhổ huyết mạch Chân Long cho hắn ta, nhưng cuối cùng lại thất bại, mới dẫn đến cặp long nhãn nhìn có vẻ quái dị kia.”

“Nếu như không có cặp mắt kia, ta cũng muốn gả cho hắn ta, tiếc rằng đôi mắt đó thật sự rất khó nhìn. Tiểu sư thúc, sau này chắc chắn ngươi đẹp hơn hắn ta rất nhiều.”

"Có lý."

Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Trên trời cao, Kiếm Khinh Cuồng hơi hơi híp mắt, cặp long nhãn kia càng thêm phần quái dị. Nhóm tiểu bối thiên kiêu đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Chỉ riêng Trần Mục vẫn thản nhiên nhìn hắn ta.

Trần Mục nhìn thấy lượng năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng, tại vị trí xương ngón tay áp út bên bàn tay phải của hắn ta có ẩn chứa kiếm ý cường đại, đó chính là kiếm cốt.

Có đạo kiếm ý giấu bên trong xương cốt.

Kiếm Khinh Cuồng thật sự rất mạnh, là thiên kiêu mạnh nhất mà hắn đã từng gặp được. Trần Mục không cảm thấy sợ hãi chút nào, hắn bình tĩnh xoay người, trở lại tửu lâu tiếp tục uống trà.

Hỏa Mị đi theo Trần Mục quay lại trong lâu.

Chân đứng hai thuyền rất dễ bị lật thuyền, nàng ta xem trọng Trần Mục hơn. Hơn nữa đôi mắt của hắn đẹp hơn Kiếm Khinh Cuồng, thỉnh thoảng còn lấp lánh.

Kiếm Khinh Cuồng đi vào đình viện Thánh Kiếm sơn đã thuê.

“Tại sao Từ Nham lại như thế này?”

Ánh mắt của Kiếm Khinh Cuồng lạnh xuống.

Biểu cảm của Ngô Vĩnh trở nên phẫn nộ, nói: “Bẩm Thánh tử, khi Từ sư huynh luận bàn cùng với Trần Mục Lăng Vân tông, Trần Mục xuống tay vô cùng tàn nhẫn, cố ý nhắm vào Thánh Kiếm sơn của chúng ta.”

Doãn Hưu phụ họa theo: "Không chỉ có như thế, tên Trần Mục kia còn hạ nhục Dư trưởng lão ngay trên đường lớn.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 159: Tiệc rượu Thanh Vân (3)



Khuôn mặt già của Dư Tung tối xuống: “Thánh tử đã đi một quãng đường xa như vậy, trước mắt vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ta sẽ đi đến Thanh Vân tửu lâu gặp hắn trước.” Kiếm Khinh Cuồng xoay người rời đi. Doãn Hưu và Ngô Vĩnh vội vàng đi theo phía sau, bọn họ tin tưởng chỉ cần Thánh tử ra tay tất nhiên có thể đánh bại được Trần Mục.

Dư Tung cũng không khuyên can.

Ông ta vô cùng tin tưởng vào thực lực của Thánh tử.

Xung quanh Thanh Vân tửu lâu có rất nhiều thiên kiêu, bọn họ không có tư cách lên lầu, chỉ có thể ở xung quanh nhìn vào. Kiếm Khinh Cuồng đi lên lầu một cách dễ dàng, nhóm Doãn Hưu chỉ có thể ở dưới lầu chờ.

Sau khi Kiếm Khinh Cuồng đi lên trên lầu khiến cho tửu lâu vốn đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Cả người hắn ta tỏa ra uy áp cường đại, bọn tiểu bối im lặng như ve sầu mùa đông.

"Bái kiến Thánh tử."

"Thánh tử, ngồi bên này."

Bọn tiểu bối thiên kiêu đứng dậy chào đón.

Ngay cả Kim Khôi cũng đứng dậy hoan nghênh, chỉ riêng mỗi Hỏa Mị và Trần Mục vẫn ngồi yên tại chỗ.

Kiếm Khinh Cuồng cũng không quan tâm đến bọn họ, sự nhiệt tình của mọi người bị hắn ta bỏ qua, thật sự là tự chuốc lấy nhục nhã. Hắn ta híp đôi long nhãn, khiến cho đám tiểu bối sợ hãi.

Trần Mục bình tĩnh uống trà.

Kiếm Khinh Cuồng đi đến gần Trần Mục, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, ngươi biết cái giá phải trả khi dám khiêu khích Thánh Kiếm sơn chúng ta không?”

"Ấu trĩ."

Trần Mục cũng khinh thường nhìn hắn ta: “Khi tiểu bối Lăng Vân tông chúng ta đến Thanh Vân trấn bị chó già chặn đường, vừa vào trong sân nghỉ ngơi lại có chó kêu to. Nếu là ngươi thì ngươi có thể nhịn không?”

Đám tiểu bối vô cùng khiếp sợ, Trần Mục so sánh Dư Tung với chó già, so sánh Từ Nham với chó, còn dám nói ngay thẳng mặt của Thánh tử Thánh Kiếm sơn.

“Rốt cuộc là ai khiêu khích ai?”

Trần Mục liếc mắt nhìn Kiếm Khinh Cuồng, đôi mắt của hắn sắc bén, giống hệt như thanh kiếm bén nhọn.

Nhóm tiểu bối hai mặt nhìn nhau.

Bầu không khí trên lầu có chút không ổn.

Rất nhiều tiểu bối đều hy vọng bọn họ có thể lao vào đánh nhau.

Kiếm Khinh Cuồng chế giễu, nói: “Ha ha, dám đả thương tiểu bối Thánh Kiếm sơn, thì phải trả giá rất lớn.”

Hỏa Mị thức thời rời khỏi vị trí.

Bỗng nhiên có hai cỗ khí tràng cường đại va chạm vào nhau.

Cả tòa tửu lâu đều run lên, dường như sắp sụp đổ. thiên kiêu không ngừng chạy ra khỏi tửu lâu. Còn có các thiên kiêu và cường giả tông môn ở gần đó đều bị kinh động, nhiệt tình chạy đến Thanh Vân tửu lâu.

Thanh Vân tửu lâu vang lên tiếng cót két.

Tiểu bối Thiên Kiêu ở lầu một không biết xảy ra chuyện gì.

Thiên Kiêu của các tông trực tiếp bay ra khỏi quán, còn các thị nữ chen chúc đổ xô xuống lầu chạy trốn.

Ánh sáng màu tím và màu đỏ cùng lúc lan ra từ lầu hai của Thanh Vân tửu lâu, cảnh tượng tráng lệ.

Trên mặt Doãn Hưu và Ngô Vĩnh mang theo nụ cười đắc ý, đó là khí tràng của đám thánh tử bọn họ, xem ra thánh tử định sẽ trấn áp Trần Mục.

"Trên lầu xảy ra chuyện gì thế?"

"Vừa rồi thánh tử của Thánh Kiếm sơn với tiểu sư thúc của Lăng Vân tông xảy ra xung đột."

Đám tiểu bối dưới lầu nghe thấy thế, toàn bộ ngự kiếm bay lên, bọn họ chen chúc ở hai bên ngoài quán, vẻ mặt hưng phấn, dòm ngó tình huống bên trong.

Tất cả mọi người đều mong chờ hai người có thể lao vào đánh nhau, Thánh Kiếm sơn đã bị tổn thất mất Từ Nham, thành tích trận đấu sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, nếu Lăng Vân tông và Thánh Kiếm sơn tiếp tục đánh, những thế lực khác đều có thể được lợi.

Thống kê thành tích của Thanh Vân đại hội rất đơn giản, tiểu bối có thành tích thi đấu là người đầu tiên leo l*n đ*nh thành công sẽ được một trăm điểm, tiểu bối thứ hai leo l*n đ*nh thành công được chín mươi chín điểm, nhưng hàng năm số lượng tiểu bối leo được l*n đ*nh trong thời gian quy định không đến một nửa, có một vài tông môn chỉ có một hai vị tiểu bối có thể leo l*n đ*nh thành công.

Hiện tại Thánh Kiếm sơn bị tổn thất tiểu bối, sẽ không vượt qua được ba trăm điểm, những tiểu bối có thế lực siêu cấp còn lại chỉ cần phát huy bình thường thì có thể lấy được ba trăm điểm trở lên, thành tích nhất định có thể vượt qua được Thánh Kiếm sơn.

Lần này Thánh Kiếm sơn muốn lấy được thành tích tốt, bắt buộc phải đảm bảo leo l*n đ*nh đầu tiên, đồng thời còn phải hoàn toàn đánh bại phần lớn Thiên Kiêu của các tông, khiến bọn họ mất năng lực leo l*n đ*nh.

Thành tích Thanh Vân đại hội không chỉ đại biểu cho vinh dự của tông môn, còn liên quan đến mười năm tài nguyên của tông môn trong tương lai, nên thành tích cực kỳ quan trọng.

Ở trước mặt bọn họ, Thánh Kiếm sơn và Lăng Vân tông chắc chắn chính là chướng ngại lớn nhất, cho nên trái lại bọn họ hi vọng hai bên có thể đánh tới ngươi chết ta sống.

"Mau đánh đi."

"Nhìn mà sốt ruột."

Có tiểu bối đã không nhịn được nữa, nói.

Hai người phóng thích khí tràng, giương cung bạt kiếm, ai cũng không có ý động thủ trước.

Hắn thừa cơ quan sát ông lão, lại phát hiện sức mạnh hàm chứa trong cơ thể ông ta đáng sợ như vực sâu.

Ông lão lông mày trắng đánh giá Trần Mục, cho dù là khí chất hay thực lực đều cho ông ta ấn tượng sâu sắc: "Không tồi, không hổ là đồ đệ của Tô Mân."

"Bái kiến Vân lão." Kiếm Khinh Cuồng hành lễ với ông lão, hắn ta biết thân phận của ông lão, các chủ phân bộ Hoang Châu của Thiên Cơ các, Bạch Mi Kiếm Thánh Vân Dịch, là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Hoang Châu.

Vân Dịch đánh giá Kiếm Khinh Cuồng, nhịn không được cảm khái nói: "Hậu sinh khả uý nha, Hoang Châu đã rất nhiều năm không có náo nhiệt như vậy."
 
Back
Top Bottom