Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 90: Dự Tính Của Trần Mục (1)



Trong hốc cây.

Triệu Phi Yến uống đan dược, Trần Mục dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp giúp nàng ta sưởi ấm thân thể.

Nửa ngày trôi qua, Triệu Phi Yến cũng đã khôi phục một chút sức mạnh, sắc mặt dần dần hồng nhuận, nàng ta nhẹ giọng nói: "Đủ rồi! Ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi."

Trần Mục trầm giọng nói: "Ta không mệt."

Triệu Phi Yến nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết vì sao Xà Yêu kia lại muốn giết ngươi không?"

"Bởi vì yêu đan?" Trần Mục nhướng mày, cuối cùng Băng Xà đã lấy được hai viên yêu đan ở chỗ hắn, nó là vì yêu đan mà đến.

Vẻ mặt của Triệu Phi Yến trịnh trọng nói: "Yêu đan không phải mấu chốt, là bởi vì ngươi, cường giả yêu tộc sẽ không cho phép nhân tộc xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu!"

"Xà Yêu kia sắp đột phá, đó chính là thời điểm nó suy yếu nhất, nó mượn tay chúng ta diệt trừ những Yêu Vương còn lại, sau đó muốn dùng thủy triều yêu thú để diệt trừ ngươi."

"Thật là giảo hoạt!"

Trần Mục rất nhanh đã hiểu được.

Triệu Phi Yến nhắc nhở: "Đừng tưởng rằng chỉ có yêu tộc mới đối phó ngươi, danh tiếng của ngươi càng tăng cao, thì có lẽ sẽ có người muốn hại ngươi."

Trần Mục cau mày, trầm giọng nói: "Bọn họ chẳng lẽ không sợ Lăng Vân tông?"

"Chính là bởi vì sợ Lăng Vân tông, sư tôn đã trấn áp bọn họ mấy ngàn năm qua, nếu như ngươi tiếp tục trấn áp bọn họ, bọn họ sẽ tiếp tục sống dưới bóng ma của Lăng Vân tông."

Trần Mục không khỏi nhíu mày, đạo lý đơn giản như vậy Khương Phục Tiên khẳng định biết.

Triệu Phi Yến bổ sung: "Bây giờ ngươi không cần lo lắng, tạm thời Bắc Hoang rất an toàn, trên người ngươi còn có ngọc bội thiếp thân của sư tôn, không ai có thể làm hại ngươi được."

Thái độ của Bắc Hoang tông môn đối với Trần Mục là lôi kéo mượn sức, dám đối nghịch với Lăng Vân tông đương nhiên thì chỉ có Hoang Châu hoặc là các thế lực siêu cấp khác ngoài Hoang Châu.

Cho dù bây giờ Trần Mục không danh chấn Bắc Hoang, nhưng cũng có chút danh tiếng, tin tức của hắn rất nhanh sẽ đến tai của các siêu thế lực khác.

Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Nếu ngươi ở lại Hắc Thạch thành thì sớm muộn gì cũng mang đến phiền toái cho người thân."

"Ta hiểu được ý của Phi Yến tỷ, chờ lần này trở về Trần gia, ta sẽ cùng ngươi đến Lăng Vân tông trước." Trần Mục trịnh trọng nói.

Triệu Phi Yến mỉm cười gật đầu.

Trần Mục lấy yêu đan trong ngực ra, trầm giọng nói: "Phi Yên tỷ, cái này cho ngươi, yêu đan của Yêu Vương cho dù đối với Kiếm Vương thì cũng có tác dụng đó."

Lần này nếu không phải Triệu Phi Yến thì hắn căn bản không có khả năng đạt được Lôi Đình Kiếm Ý, cũng sẽ không lĩnh ngộ ra Long Ngâm Kiếm Thế cuối cùng!

Triệu Phi Yến cười khẽ nói: "Viên yêu đan này đối với ta mà nói là độc dược, đối với ngươi hẳn là giúp ích được, ít nhất có thể giúp ngươi tăng lên tam phẩm."

Bây giờ Trần Mục đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, nếu luyện hóa yêu đan này, hắn hẳn là có thể trở thành Lục phẩm Kiếm Hậu, nếu như ba viên yêu đan của Yêu Vương đều bị hắn lấy được Kiếm Vương sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Yêu đan của Yêu Vương mạnh hơn yêu đan của Băng Sương Lang Vương rất nhiều, cho dù là ngươi, muốn hoàn toàn luyện hóa cũng phải hai ba tháng mới được."

"Chờ ta luyện hóa xong yêu đan, chúng ta lại đến Lăng Vân tông được không?"

"Chờ thương thế của ta khỏi hẳn rồi rời đi, trì hoãn quá lâu ta lo lắng sẽ có sự cố."

"Được rồi."

Triệu Phi Yến bị thương không nhẹ, cần tu dưỡng một thời gian ngắn, Trần Mục đúng lúc cũng có thể luyện hóa yêu đan, thuận tiện dành thêm chút thời gian ở bên cạnh người nhà.

Bọn họ tu dưỡng trong động cây hai ngày, Trần Mục ngự kiếm mang theo Triệu Phi Yến, độ cao rất thấp, tốc độ cũng rất chậm, nhưng so với đi đường nhanh hơn rất nhiều.

Trong tuyết.

Trần Mục nhìn thấy một con vật nhỏ.

"Là mèo?"

Trần Mục và Triệu Phi Yến đến gần.

Có một nhúm lông nhỏ cuộn tròn.

Trần Mục xoay nó lại, trên trán viết chữ Vương, lông đỏ trắng đan xen, còn tưởng là mèo, không nghĩ là một con hổ nhỏ.

Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Hổ Yêu biến dị, loại này là bị vứt bỏ, bình thường chết non rất sớm, rất khó sống được đến lúc trưởng thành."

"Duyên phận."

"Nuôi trước đi."

Trần Mục giấu con hổ nhỏ trong ngực.

Yêu thú nuôi lớn từ nhỏ, sau này lớn lên có thể trông coi hộ viện, yêu thú trung thành hơn người, rất nhiều tông môn đều có sơn thú của mình.

"Xem ra là bị vứt bỏ vài ngày, dấu hiệu sinh mệnh của nó suy yếu, không nuôi được."

Triệu Phi Yến cũng không cảm thấy con hổ nhỏ này có thể nuôi sống được, nó quá nhỏ, lâu lắm rồi không cho ăn, lại bị lạnh cóng, không trụ được lâu.

Trần Mục Nhin trúng sự ngoan cường của nó, thời tiết lạnh như vậy, bị vứt bỏ mà còn có thể sống lâu như vậy, còn có thể sống được hay không thì dựa vào tạo hóa vậy.

Hắn dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp cung cấp sinh cơ cho tiểu hổ, hai ngày sau tiểu hổ đã có thể lăn qua lăn lại trong ngực của Trần Mục.

Tiểu hổ còn nhỏ hơn mèo con, nó mở mắt ra Trần Mục mới phát hiện, một bên mắt màu đỏ, bên kia là trắng, là dị đồng hiếm thấy, khó trách bị vứt bỏ.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Đôi chân ngắn của nó nhẹ nhàng giẫm lên ngực Trần Mục muốn ăn, Trần Mục thấy thế thì tìm Triệu Phi Yến đòi một Kim Linh quả, tiểu hổ ôm gặm, gặm xong thì cuộn mình trong lòng Trần Mục đi ngủ.

Năm ngày sau.

Bọn người Trần Mục trở về Trần gia.

Triệu Phi Yến trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.

Trần Mục đưa con hổ nhỏ về nhà.

"Phụ thân."

"Mẫu thân."

"Dĩnh Dĩnh."

"Lang Nguyệt tỷ."

Yến Lang Nguyệt và Trần Dĩnh đang ở trong đình viện ném bao cát, Trần Dĩnh thấy Trần Mục thì kích động chạy tới, mềm giọng nói: "Ca ca..."

Trần Dĩnh vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé.

Trần Mục nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Trần Dĩnh, hắn mang tiểu hổ trở về chủ yếu là muốn muội muội có bạn, hơn nữa sau khi nó lớn lên còn có thể trông nhà.

Trần Nghiêm cười to nói: "Hổ Yêu ở Bắc Hoang rất ít, Mục Nhi có thể nhặt được thì vận khí thật không tệ."

Đường Uyển dịu dàng nói: "Nó có tên không?"
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 91: Dự Tính Của Trần Mục (2)



Trần Mục khẽ cười nói: "Nương, gọi nó là Đại Tráng đi, hy vọng sau này có thể lớn lên thật cường tráng."

Đại Tráng bây giờ gầy yếu hơn mèo.

"Đại Tráng."

"Cái tên này không tệ."

Trần Nghiêm và Đường Uyển cười gật đầu.

Yến Lang Nguyệt từ trong phòng bếp lấy ra một cái chén cũ, sau đó đổ đầy sữa thú vào bên trong, Đại Tráng ngửi thấy mùi sữa thì bước chập chững đi qua.

Trần Dĩnh vui vẻ đi theo phía sau.

Trần Mục không nói chuyện sắp đi Lăng Vân tông, hắn không muốn phụ thân và mẫu thân lo lắng quá sớm.

"Phụ thân, mẫu thân, con có chút mệt mỏi, ngày mai sẽ nói chuyện với hai người." Trần Mục cung kính nói.

Đường Uyển dịu dàng nói: "Đi nghỉ ngơi đi."

Yến Lang Nguyệt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, quần áo của ngươi rất bẩn, thay ra trước đi, ta giúp ngươi giặt."

"Cám ơn Lang Nguyệt tỷ."

Trần Mục cởi áo khoác cũ nát ra.

Sau khi lên giường thì Trần Mục lập tức chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trong sân vang lên tiếng mèo kêu, Trần Dĩnh đang chơi với tiểu hổ.

Trong tay nàng ta cầm điểm tâm, đang ngồi xổm bên cạnh Đại Tráng, nhìn nó uống sữa thú.

Khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Trần Mục ngủ đến khi tự mình tỉnh lại, bây giờ cả người hắn tràn đầy sức mạnh.

Trần Mục đi vào đình viện, mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh, đến chỗ ca ca."

Trần Dĩnh nghe thấy giọng nói, thì chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Trần Mục, nàng ta chia điểm tâm trong tay thành hai phần, giơ lên cao: "Ca ca. Ăn..."

Trần Mục cười ôm lấy muội muội, ăn điểm tâm nàng ta đút cho, dịu dàng nói: "Dĩnh Dĩnh thật ngoan, ca ca đưa muội đi tập Hô Hấp pháp."

Trần Mục kiên nhẫn hướng dẫn muội muội.

Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi Trần gia này, Hô Hấp pháp của Trần Dĩnh trở nên xa lạ, Trần Mục suy tính trước khi đi thì phải để cho muội muội hoàn toàn nắm được Hô Hấp pháp.

Sau khi Đại Tráng ăn no thì chạy về phía Trần Mục, nhưng mà bậc thang đối với nó mà nói rất cao, nó nhảy mấy lần cũng không nhảy lên được, chỉ có thể cuộn mình dưới bậc thang.

Lần thứ hai Trần Dĩnh sử dụng Hô Hấp pháp thì đã thuần thục, sau đó Trần Mục mang Trần Dĩnh đến đình viện chơi, Đại Trắng loạng choạng đi theo sau bọn họ.

Trần Dĩnh ném bao cát càng ngày càng xa, sau khi nàng ta chơi mệt sẽ sử dụng Hô Hấp pháp khôi phục sức mạnh, điều này đã cải thiện cơ thể của nàng rất nhiều.

Trước nửa đêm Trần Mục ở trong phòng Triệu Phi Yến giúp nàng chữa thương. Sau nửa đêm Trần Mục trở lại phòng mình luyện hóa yêu đan.

Yêu đan của Yêu Vương hắn không dám trực tiếp hấp thu, chỉ có thể để ở ngoài cơ thể chậm rãi luyện hóa.

Hai tháng trôi qua rất nhanh.

Trần Mục luyện hóa nửa viên yêu đan, thành công bước vào Ngũ phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, thôn phệ toàn bộ yêu đan xem ra nhiều nhất có thể đạt tới Lục phẩm Kiếm Hậu.

Càng về sau thì càng khó tu luyện.

Thực lực của Ngũ phẩm Kiếm Hậu, phóng mắt nhìn vương triều Đại Yến cũng có thể tính là cao thủ. Mộ thành chủ cũng chỉ có Nhị phẩm Kiếm Hậu, ngay cả Hành Dương Hầu cũng mới là Thất phẩm Kiếm Hậu.

Triệu Phi Yến khôi phục không khác biệt lắm, nàng ta chuẩn bị dẫn Trần Mục rời khỏi Hắc Thạch thành, lúc này lại có người tu hành xa lạ đến bái phỏng Trần gia.

Bắc Hoang.

Mùa xuân hoa nở, mặt trời chiếu rọi ấm áp.

Trong sân, Đại Tráng duỗi thắt lưng nằm phơi nắng. Sau hai tháng trưởng thành, bây giờ nó đã biến thành hổ lớn, toàn thân đầy vằn đỏ trắng đan xen.

Gần đây Yến Lang Nguyệt cho nó ăn thịt vụn và xương nhỏ, cơ thể của Đại Tráng càng ngày càng rắn chắc.

Trần Dĩnh ở trong sân ném bao cát, mỗi lần ném ra ngoài Đại Tráng đều có thể nhanh chóng đi nhặt về, nó rất thông minh, mỗi ngày đều theo Trần Dĩnh chạy khắp nơi.

Trần Mục gần đây rất thoải mái, mỗi ngày đều có Đại Tráng và Yến Lang Nguyệt ở cùng muội muội.

Hắn chuẩn bị đi Lăng Vân tông, không chừng sẽ không được nhìn thấy muội muội một khoảng thời gian rất dài.

Trên bầu trời có hai đạo kiếm quang rơi vào bên trong Trần gia.

Trần Mục cảm giác được khí tràng cường đại, hắn lập tức bảo Trần Dĩnh vào trong phòng chơi.

Viện bên cạnh, Triệu Phi Yến đi ra khỏi phòng, nàng ta nhận ra có cường giả xuất hiện, thấp giọng nói: "Thiên Cơ các, thật sự là ở đâu cũng có bọn họ."

Bọn người Trần Thiên Nam đã ra ngoài áp tiêu, Trần Mục tự mình tới cửa lớn Trần gia, lão giả ngoài cửa đang nói chuyện với nha hoàn Trần phủ.

Trần Mục thong dong tiến lên, mỉm cười nói: "Xin hỏi lão gia gia có chuyện gì?"

Lão giả tóc bạc cầm đầu mặt mũi hiền lành, ông ta nhìn thấy Trần Mục thì khẽ cười nói: "Lão phu tên là Trần Trúc, đến từ Thiên Cơ các, ngươi chính là Trần Mục đúng chứ!"

Trần Mục gật đầu: "Tiền bối có việc gì sao?"

Vẻ mặt Trần Trúc tươi cười nói: "Lão phu ở Thiên Cơ các phụ trách thu thập tin tức của Thiên Kiêu, muốn xin ngươi vài phút, xác định tin tức của ngươi."

"Thiên Cơ các?" Trần Mục chưa từng nghe nói qua, không biết đây là thế lực gì.

"Tin tức của Trần Mục tiểu hữu đã sớm công khai rồi, đây đã không còn là bí mật, Thiên Kiêu Hắc Thạch thành, căn cốt Cửu phẩm, tiểu bối Hắc Thạch thành luận võ đệ nhất, ba tuổi là Kiếm Tông, g**t ch*t Lang Vương, đánh bại vương tử Chu quốc." Trần Trúc tính toán thành tựu của Trần Mục.

Thiên Cơ các là tổ chức đặc thù nhất đại lục, bọn họ phụ trách thu thập đủ loại tin tức, thông qua giao dịch tin tức thu được tài nguyên.

Thiên Cơ các còn sắp xếp các loại bảng xếp hạng, ví dụ như bảng tiềm lực, bảng sát thủ, bảng treo giải thưởng và hàng chục bảng xếp hạng khác, có ảnh hưởng rất lớn.

Trần Mục nghe bọn họ nói chuyện, đại khái biết Thiên Cơ các là tổ chức như thế nào, nói dễ nghe là tổ chức tình báo, nói khó nghe một chút thì chính là đám người săn tin tức ở tu tiên giới.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 92: Thiên Cơ Các (1)



Vẻ mặt Trần Trúc trịnh trọng nói: "Hai năm nữa chính là đại hội Thanh Vân, ta nghĩ đại hội Thanh Vân mười năm một lần, hắn nhất định sẽ không bỏ qua."

Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Trần lão, ngươi rốt cuộc muốn xác định tin tức gì?"

"Ta muốn biết hắn bây giờ có thể xếp vào Thanh Vân bảng hay không!" Trên mặt Trần Trúc mang theo nụ cười.

Phía sau Trần Trúc có thanh niên tuấn tú đi lên, hắn ta kiêu ngạo nói: "Muốn lên Thanh Vân bảng thì phải là Kiếm Hậu dưới hai mươi tuổi, tại hạ Lưu Hàng, Hoang Châu Thanh Vân bảng thứ ba trăm năm mươi sáu, xin chỉ giáo."

Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Lên đi!"

Trần Mục có chút không ngờ tới, Triệu Phi Yến đây là cố ý muốn hắn bại lộ sức mạnh.

Bọn họ đến sân tập võ của Trần gia.

Lưu Hàng là Trần Trúc tiêu tiền mời tới.

Trần Trúc nghe nói Trần Mục g**t ch*t Lang Vương, suy đoán hắn có thực lực Kiếm Hậu, cho nên tìm Lưu Hàng Nhị phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.

"Ta sẽ là nhân chứng của trận quyết đấu này, đến điểm cần dừng thì dừng." Trần Trúc nhắc nhở.

Luận võ phải có nhân chứng của Thiên Cơ các, kết quả của trận quyết đấu riêng sẽ không được công nhận.

Lưu Hàng khẽ cười nói: "Mời!"

Hắn thậm chí còn không rút kiếm, hành động như vậy không cần hoài nghi là đang xem thường Trần Mục.

Trần Mục rút Chiết Dực ra.

Như lưu quang trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Lưu Hàng nhất thời kinh hãi, hắn ta vội vàng phóng thích khí tràng, muốn tìm ra vị trí của Trần Mục.

Nhưng lưỡi kiếm sắc bén đã kề vào cổ hắn ta Lưu Hàng nuốt nước miếng, vẻ mặt của Trần Trúc khiếp sợ nói: "Trần Mục thắng, xếp hạng thăng cấp 356 trên Thanh Vân bảng."

Trần Trúc lấy bút mực ra ghi lại trong sổ, thậm chí còn vẽ đơn giản khuôn mặt của Trần Mục, sự khiếp sợ trong mắt ông ta mãi mà không thể biến mất.

Hai mắt Lưu Hàng vô thần, hắn ta không thể tin được, sao lại có tốc độ nhanh như vậy? Hắn ta là Nhị phẩm Kiếm Hậu, vậy mà lại không phản ứng kịp.

Khuôn mặt của Triệu Phi Yến không chút gợn sóng, nàng ta biết tốc độ của Trần Mục nhanh bao nhiêu, nếu là đánh lén, Kiếm Vương cũng phải đề phòng hắn.

Trần Mục sợ đánh nhau phá hư sân tập, cho nên lựa chọn phương thức như vậy chấm dứt trận đấu.

Trần Trúc cười to nói: "Chúc mừng tiểu hữu đã lên được Thanh Vân bảng, chờ lão phu mang tin tức về Thiên Cơ các, trưởng lão trong các sẽ đánh giá tiềm lực của ngươi, lão phu tin tưởng ngươi có thể xếp vào top 10 bảng tiềm lực kiếm tu."

Trần Mục không hiểu ý nghĩa của bảng xếp hạng này: "Phi Yến tỷ xếp hạng bao nhiêu trong bảng tiềm lực?"

Trần Trúc cười trả lời: "Nàng ta đứng thứ 38 trong bảng xếp hạng tiềm lực Hoang Châu."

"Nhưng mà Phi Yến ở Hoang Châu Thiên bảng xếp thứ ba, cảnh giới của nàng ta vượt xa tiềm lực của nàng."

"Thiên bảng là cái gì?"

"Trên Thiên bảng đều là cường giả Kiếm Vương."

Trần Mục mỉm cười nói: "Phi Yến tỷ, tỷ thật lợi hại, vậy mà lại là Thiên bảng thứ ba."

Trên mặt Triệu Phi Yến lại không mỉm cười.

Trần Trúc trầm giọng nói: "Phi Yến, đã ba năm ngươi không tiếp nhận khiêu chiến, rất nhiều Thiên Kiêu đang nghi ngờ sức mạnh của ngươi, ngươi hẳn là may mắn vì Tiêu Vân thứ tư vẫn tiếp tục bất bại, nếu không ngươi không tiếp nhận khiêu chiến thì sẽ rớt thứ hạng."

Quy tắc quyết đấu trên bảng xếp hạng rất đơn giản, ngươi có thể thách thức đối thủ được xếp hạng cao hơn, đối phương có quyền từ chối, nhưng xếp hạng chỉ kém một người, nếu như đối phương từ chối thì hai người sẽ đổi vị trí thứ hạng.

May mắn là Tiêu Vân xếp thứ tư không thua, hắn ta cũng không khiêu chiến Triệu Phi Yến, Triệu Phi Yến mới có thể bảo trụ vị trí thứ ba của mình.

Trên Thiên bảng đều là các Thiên Kiêu của các tông, chuyện này liên quan đến thể diện của các tông, đương nhiên mọi người đều muốn xếp hạng đứng đầu, phía trên cạnh tranh rất kịch liệt.

"Hai người phía trên đều là Lăng Vân tông sao?"

Trần Mục có chút nghi hoặc, hắn biết Lăng Vân tông là thế lực siêu cấp cường đại nhất Hoang Châu, đệ tử Lăng Vân tông lẽ ra phải xếp ở phía trước.

Trần Trúc khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Thứ nhất và thứ hai đến từ Thánh Kiếm sơn và Phượng các, thứ ba và thứ tư là đệ tử Lăng Vân tông."

Sắc mặt Triệu Phi Yến có chút khó coi.

Là đệ tử chân truyền của Khương Phục Tiên, thành tích đứng thứ ba trên Thiên bảng cũng không sáng chói, nếu như không phải Tiêu Vân thì bài danh của Triệu Phi Yến chỉ kém hơn.

"Tông chủ Lăng Vân tông đâu?"

Trần Trúc cười nói: "Trong quyển sách nhỏ này đã thu thập các loại bảng xếp hạng mới nhất, nếu là những người khác thì lão phu sẽ thu mười viên linh thạch, nhưng mà ngươi thì lão phu chỉ lấy năm viên linh thạch."

"Phi Yến tỷ, có thể cho ta mượn năm viên linh thạch không?" Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yến.

Triệu Phi Yến ném cho Trần Trúc năm viên linh thạch, lạnh lùng nói: "Trần lão, ngươi thật đúng là biết kiếm tiền, Thiên Cơ các hàng năm buôn bán tin tức có thể kiếm được bao nhiêu?"

Trần Trúc cười xua tay nói: "Cũng chỉ duy trì hoạt động bình thường, không kiếm được tiền gì."

Trần Mục cầm được tập sách, có chút tò mò: "Các ngươi không sợ bị sao chép sao?"

Trần Trúc tươi cười quỷ dị nói: "Không ai làm sách lậu của Thiên Cơ các, bởi vì làm sách lậu sẽ chết nhà.”

Trần Mục còn tưởng rằng tìm được con đường kiếm tiền tốt, không ngờ bản quyền dị giới lại nghiêm ngặt như vậy.

"Tiểu hữu, bội kiếm của ngươi tên là gì?

"Mười viên linh thạch trả lời một vấn đề."

Trần Trúc không khỏi khẽ cười nói: "Tiểu hữu cũng thật biết buôn bán, vậy mười viên linh thạch một vấn đề."

"Bội kiếm của ta tên là Chiết Dực."

"Năm nay bao nhiêu tuổi."

Trần Trúc đem tin tức của Trần Mục chỉnh lý tương đối hoàn thiện rồi trả cho hắn tám mươi viên linh thạch, sau đó cười to nói: "Đa tạ tiểu hữu phối hợp, lão phu còn phải đến Tây Hoang gặp hai vị Thiên Kiêu, hy vọng có thể gặp tiểu hữu ở đại hội Thanh Vân."

Trần Trúc và Lưu Hàng rời khỏi Trần gia.

Trần Mục lật tập sách của Thiên Cơ các, hắn nhìn thấy cái tên Khương Phục Tiên ở vị trí đệ nhất trên Thánh bảng, phía sau ghi chú là tông chủ Lăng Vân tông, bài danh ba ngàn năm không thay đổi

Vị hôn thê là Kiếm Thánh mạnh nhất!
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 93: Thiên Cơ Các (2)



Trần Mục còn tưởng rằng Khương Phục Tiên là một Kiếm Thánh rất lợi hại, không nghĩ tới là Kiếm Thánh mạnh nhất đại lục, khó trách Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất Hoang Châu.

Hắn tiếp tục đọc cuốn sách nhỏ.

Trần Mục lật đến bảng xếp hạng tương đối thú vị, Thiên Tiên bảng, Khương Phục Tiên xếp thứ nhất, nhưng mà phía trên khương Phục Tiên không có chân dung.

Trần Mục tìm nửa ngày thì nghi hoặc nói: "Phi Yến tỷ, sao tỷ không lên Thiên Tiên bảng?"

"Đi!"

Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.

Trần Mục không có ý trào phúng, chỉ cảm thấy Triệu Phi Yến có tư cách lên, tiên tử dựa vào Thiên Tiên bảng rõ ràng không bằng Triệu Phi Yến.

Chẳng lẽ Thiên Tiên bảng cũng muốn xem lưu lượng?

Trần Mục thu hồi quyển sách nhỏ, trầm giọng nói: "Phi Yến tỷ, vì sao để ta luận bàn với Lưu Hàng?"

"Hai năm sau sẽ cử hành đại hội Thanh Vân, chỉ có Thiên Kiêu trên Thanh Vân bảng mới có thể tham gia, bây giờ ngươi đã có thể sớm lấy được một danh ngạch." Triệu Phi Yến giải thích.

Trần Mục còn không biết đại hội Thanh Vân là cái gì.

Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là muốn Trần Mục sớm nổi danh, để hắn theo mình đến Lăng Vân tông, bây giờ có Thiên Cơ các tuyên truyền, Trần Mục nghĩ không muốn nổi tiếng cũng rất khó.

Trở lại trong sân.

Trần Mục chơi đùa cùng muội muội

Hắn còn mang theo Trần Dĩnh Ngự Kiếm Phi Hành.

Trần Dĩnh ôm đùi Trần Mục, có ca ca ở đây, nàng ta không sợ hãi, ngược lại cười rất vui vẻ.

Phủ thành chủ, Mộ Đông Lưu nhìn kiếm quang lượn vòng trên bầu trời, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Là Trần Mục! Hắn đã đột phá đến Kiếm Hậu!"

Tuổi nhỏ như vậy đã trở thành Kiếm Hậu,khẳng định tương lai tiền đồ rộng mở, nói không chừng Hắc Thạch thành thật sự có thể xuất hiện Kiếm Thánh! Thậm chí là Kiếm Thánh thiếu niên!

...

Vào ban đêm.

Trần Dĩnh đã chìm vào giấc ngủ.

Trần Mục ở trong đình viện nói lời tạm biệt với mẫu thân.

Trần Mục cung kính nói: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ trở về thăm mọi người."

"Mục Nhi, chờ mẫu thân nấu chén mì trường thọ cho con rồi đi." Đường Uyển vội vàng chạy tới phòng bếp.

Vẻ mặt Yến Lang Nguyệt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, ta sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho Trần gia."

"Cám ơn tỷ, Lang Nguyệt tỷ."

Có Yến Lang Nguyệt ở Trần gia chăm sóc cho muội muội, làm bạn với mẫu thân, Trần Mục rất yên tâm.

" Ngao ô!"

Đại Tráng khẽ cọ vào ống quần của Trần Mục.

Trần Mục ngồi xổm xuống v**t v* đầu nó, trầm giọng nói: "Ngươi cũng phải bảo vệ Trần gia thật tốt, chăm sóc tốt Dĩnh Dĩnh, biết chưa?"

"Gạc gâu!"

Đại Tráng gật đầu như đã hiểu.

Trần Mục vào phòng thăm muội muội.

Trần Dĩnh ngủ rất ngon, bởi vì Trần Mục thường dạy muội muội sử dụng Hô Hấp pháp, lúc ngủ nàng ta cũng đều sử dụng Hô Hấp pháp.

Trần Mục sờ nhẹ mũi nhỏ của muội muội.

Hắn còn rất luyến tiếc.

Đường Uyển nấu mì trường thọ, bà ta muốn tổ chức sinh nhật sớm cho Trần Mục.

Trần Mục ăn xong mì, uống xong canh, khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn nói: "Thật ngon, cám ơn mẫu thân."

Mặt Đường Uyển mang theo nụ cười từ mẫu: "Phải nghe lời tông chủ, thể hiện thật tốt, không được chọc nàng tức giận."

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trần Mục cảm giác mẫu thân đang nhắc nhở cái gì, Triệu Phi Yến cũng không cảm có giác cái gì bất thường, nàng ta mang theo Trần Mục ngự kiếm bay lên trời.

Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Hắc Thạch thành ở Bắc Hoang và Lăng Vân tông ở Nam Hoang cách nhau rất xa, Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục Ngự Kiếm Phi Hành cần hơn nửa tháng.

Trần Mục dựa vào đôi chân dài của Triệu Phi Yến, hắn không lãng phí thời gian trên đường đi, mấy ngày nay đều dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp luyện hóa yêu đan.

Triệu Phi Yến rất hâm mộ thiên phú của Trần Mục, trong lúc đi đường đã đột phá đến Ngũ phẩm Kiếm Hậu trung kỳ, cảm giác hắn nhiều nhất hai ba năm là có thể trở thành Kiếm Vương.

"Trần Mục."

"Chúng ta sắp tới rồi."

Triệu Phi Yến nhắc nhở Trần Mục.

Mây mù lượn lờ ở phương xa, Trần Mục nhìn thấy đường nét mơ hồ của Lăng Vân tông, linh khí xung quanh nồng đậm.

Tới gần Lăng Vân tông, Trần Mục nhìn thấy vô số cung điện lầu các, còn có hòn đảo trôi nổi giữa không trung, rất nhiều ngọn núi đều có đệ tử đang luyện kiếm.

Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục đáp xuống ngoài cửa núi Lăng Vân tông, mái vòm bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo, phía sau là bậc thang đá xanh ba ngàn bước, chỉ có hai đệ tử ngoại môn ở nơi này chấp hành.

"Sư tỷ!"

Hai gã đệ tử ngoại môn cung kính nói.

Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, khẽ cười nói: "Phía trước là Lăng Vân Thê, phía trên là quảng trường, hàng năm tiểu bối khảo hạch chính là bắt đầu từ nơi này, khảo hạch năm nay hình như vừa mới kết thúc."

"Ta cần khảo hạch sao?"

Trần Mục hỏi, hắn nhìn trái nhìn phải, vị hôn thê vậy mà lại không đi ra nghênh đón.

Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Ngươi đương nhiên không cần khảo hạch, nhưng mà ngươi cũng có thể thử xem."

"Hạng mục thứ nhất là leo núi, trong thời gian một nén hương đi qua Lăng Vân Thê, gió trên núi rất lớn, một nén hương đại khái là mười phút."

Lăng Vân Thê có ba ngàn bậc thang, hàng năm nơi này đều có thể đào thải một nửa tiểu bối, đây là hạng mục đơn giản nhất, cũng là loại bỏ nhiều nhất.

"Trực tiếp đến cái cuối cùng." Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục đi lên Lăng Vân Thê, hạng mục này đối với Kiếm Hậu mà nói không có tính khiêu chiến gì.

Trên ngọn núi tuyết.

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục.

Nàng ta muốn giúp Trần Mục tìm một sư tôn tốt.

Lúc này ở quảng trường chỉ có một vài đệ tử ngoại môn, đều là ở gần đó quét dọn vệ sinh.

Trần Mục đi tới trước bia đá Bạch Ngọc, có đệ tử ngoại môn tiến lên ngăn cản nói: "Sư tỷ, trưởng lão đã nói, bia cổ bình thường không thể tự tiện sử dụng."

Loại bia đá bạch ngọc này có thể đo căn cốt rất trân quý, chỉ có lúc tông môn khảo hạch mới có thể sử dụng, bình thường cấm tiểu bối dùng riêng.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 94: Lăng Vân Tông (1)



Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách, Trần Mục ngươi đi đo đi."

Đệ tử ngoại môn kia không dám ngăn cản, Triệu Phi Yến là đệ tử chân truyền của tông chủ, lời của nàng ta nói ra so với rất nhiều trưởng lão đều có tác dụng hơn.

Trần Mục đặt tay lên tấm bia đá, sau đó tấm bia đá chấn động, giải phóng ra ánh sáng rực rỡ.

Ầm ầm!

Cột sáng phía xa tấm bia đá chói lòa, đâm xuyên qua tầng mây trên bầu trời, toàn bộ Lăng Vân tông đều nhìn về phía cột sáng quá mức kia.

Cho đến khi Trần Mục thu tay lại, cột sáng chói mắt kia mới chậm rãi tiêu tán, mặc Triệu Phi Yến sớm đã có chuẩn bị, nhưng mà nàng ta vẫn khiếp sợ.

Vô số đệ tử Lăng Vân tông xông về phía quảng trường, người đầu tiên đến chính là cường giả tông môn, trong đó có một lão giả kinh hô: "Là cực phẩm căn cốt!"

"Trước kia cực phẩm căn cốt cũng không có loại dị tượng này, tiểu bối này thật không đơn giản."

"Khó trách gần đây không thấy Triệu Phi Yến, nàng ta vậy mà ở bên ngoài mang về một Tuyệt Thế Thiên Kiêu."

Một người trung niên dáng người khôi ngô tiến lên, thanh âm của hắn ta hùng hồn nói: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"

Trần Mục cảm giác được áp lực đặc biệt mạnh, người đàn ông trước mắt hẳn là cường giả Kiếm Hoàng, phía sau hắn ta mang đại kiếm to lớn.

Triệu Phi Yến cung kính nói: "Lục sư thúc, hắn tên là Trần Mục, bây giờ sắp tròn năm tuổi."

"Năm tuổi, nhìn qua không khác trẻ con mười tuổi là bao, rất thích hợp tu luyện man kiếm của ta."

Lục Thanh Sơn đánh giá Trần Mục, vẻ mặt Thanh Sơn rất là nhiệt tình nói: "Trần Mục, có hứng thú theo ta tu hành không, ta chính là cường giả Kiếm Hoàng."

"Thanh Sơn, ngươi lui về phía sau một chút đi, kiếm thuật tệ hại của ngươi có thể dạy cho Thiên Kiêu cực phẩm căn cốt?" Lão giả cao gầy mặc thanh bào cười nhạo nói.

"Lý Thanh Lưu, ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì cả, Trần Mục, nếu ngươi tu hành với lão phu, lão phu có thể dạy ngươi rất nhiều thứ."

Trần Mục không trả lời.

Bọn họ thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng đều không đạt được tiêu chuẩn mà Trần Mục muốn bái sư.

Xung quanh có rất nhiều đệ tử Lăng Vân tông, bọn họ nghị luận sôi nổi: "Cực phẩm căn cốt, không biết cuối cùng có thể trở thành đệ tử của ai?"

Ngay cả đệ tử nội môn bế quan cũng tới quảng trường, bọn họ đều bị Trần Mục kinh động: "Xem ra sau này chúng ta có kình địch rồi."

"Khụ khụ!"

Tiếng ho lạnh lẽo vang lên.

Mọi người đều không dám bàn tán.

Tiên tử mặc váy đỏ dáng người cao gầy xuất hiện ở quảng trường, nàng ta có khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc đỏ xõa tung, trên lông mày mang theo hoa văn hỏa diễm, cả người tản ra khí tức cường đại.

Nàng ta cất giọng nói lạnh lùng: "Thiên Kiêu mà Phi Yến mang về, các ngươi cũng dám cướp?"

Các cường giả Tông môn nhao nhao im lặng, có thể thấy được bọn họ cực kỳ sợ hãi tiên nữ váy đỏ.

"Phi Yến, sư tôn ngươi muốn nhận đồ đệ?"

"Tần sư thúc, sư tôn không muốn nhận đồ đệ."

Nghe vậy, các cường giả Lăng Vân tông xung quanh đều có ý nghĩ với Trần Mục.

Tần Nghê Thường đi tới trước mặt Trần Mục, nàng ta hứng thú ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm Trần Mục, cẩn thận đánh giá.

Âm thanh của Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Loại Tuyệt Thế Thiên Kiêu này, sư tỷ đương nhiên không cần?"

Trần Mục bị Tần Nghê Thường nắm cằm, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng mà cỗ khí tức cường đại kia khiến cho hắn không dám lên tiếng.

Tần Nghê Thường trước mặt so với Lục Thanh Sơn và Lý Thanh Lưu mạnh hơn rất nhiều, Triệu Phi Yến mỉm cười nói: "Trần Mục, Tần sư thúc là Kiếm Hoàng đỉnh phong, ngươi theo nàng ta có thể học được rất nhiều thứ."

Trong lòng Trần Mục thầm nghĩ: "Ta đi theo Tần Nghê Thường thì Khương Phục Tiên cũng không biến thành sư thúc của ta, loại mua bán này cũng không có lời."

"Đồng ý theo ta chứ?"

Tần Nghê Thường nắm cằm Trần Mục.

Trần Mục mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Tiên Tử tỷ tỷ, để ta suy nghĩ lại đã."

Tiên tử tỷ tỷ?

Trên mặt Tần Nghê Thường hiện lên ý cười.

Triệu Phi Yến đen mặt, nghĩ thầm Trần Mục khẳng định đối với ai cũng gọi như vậy, sau khi quen thuộc với mình rồi thì không còn xưng hô như vậy nữa.

Có một thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trên quảng trường, toàn bộ cường giả tông môn xung quanh đều khom người hành lễ, đệ tử tông môn đều là nửa quỳ mà hành lễ.

"Bái kiến tông chủ!"

Tần Nghê Thường không hành lễ, nàng ta mỉm cười đứng dậy, nghi hoặc nói: "Sư tỷ, Tuyệt Thế Thiên Kiêu như vậy ngươi thật sự không có ý định lấy?"

Nếu như Khương Phục Tiên muốn lấy, Tần Nghê Thường đương nhiên không có cách nào nhúng chàm, nhưng nếu Khương Phục Tiên không cần, thì ai cũng đừng nghĩ dám cướp với Tần Nghê Thường.

Khương Phục Tiên khẽ nói: "Tiểu sư muội, sư thúc quyết định nhận Trần Mục làm đồ đệ."

Tần Nghê Thường khiếp sợ nói: "Sư tôn muốn nhận đồ đệ? Sao người không nói với ta?"

"Sư thúc tự có sắp xếp của người."

“...”

Tất cả cường giả tông môn xung quanh đều khiếp sợ.

Sư thúc của Khương Phục Tiên chính là sư tôn của Tần Nghê Thường, Kiếm Thánh Tô Mân, Thái thượng trưởng lão Lăng Vân tông, đã ẩn thế đóng cửa ngàn năm.

Ngay cả Triệu Phi Yến cũng trợn to hai mắt, nàng ta còn tưởng rằng Trần Mục sẽ là tiểu sư đệ của nàng ta, không nghĩ tới trong chớp mắt lại biến thành tiểu sư thúc.

Triệu Phi Yến có chút bối rối, nghĩ đến sau này muốn gọi Trần Mục là tiểu sư thúc, nàng ta lập tức nổi da gà.

Tần Nghê Thường phất tay áo rời đi.

Trong mắt nàng ta ít nhiều có chút tiếc nuối.

Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, trên mặt mang theo dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Phi Yến, ngươi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Trần Mục."

"Ba ngày sau cử hành đại điển nhập tông, đến lúc đó sư thúc sẽ ra mặt nhận ngươi làm đồ đệ."

Có thanh niên anh tuấn cường tráng đến gần: "Triệu sư tỷ, mấy ngày nay không gặp còn tưởng rằng ngươi đang bế quan, không nghĩ tới là mang về một Tuyệt Thế Thiên Kiêu."

"Ta là Tiêu Vân, tiểu sư thúc sau này phải chiếu cố ta nhiều hơn nha." Tiêu Vân cười chào hỏi.

"Ngươi là Thiên bảng thứ tư?"

Trần Mục đã nghe qua cái tên Tiêu Vân này.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 95: Lăng Vân Tông (2)



Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Tiểu sư thúc ngay cả cái này cũng biết, Thiên bảng thứ tư, không đáng nhắc tới, Triệu sư tỷ còn là Thiên bảng thứ ba."

Triệu Phi Yến bĩu môi nói: "Tiêu Vân, ngươi đột nhiên có nhiều thêm một tiểu sư thúc, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"

Tiêu Vân nhiệt tình nói: "Không khó chịu, tiểu sư thúc, sư tôn của ta là Tần Nghê Thường, sư tổ của ta hẳn là sư tôn của ngươi, sau này ngươi phải che chở cho ta."

Trần Mục chỉ có thể xấu hổ cười cười, hiện tại hắn còn không có thực lực để che chở Tiêu Vân, nhưng mà hắn ta thoạt nhìn dễ sống chung hơn so với Triệu Phi Yến.

Hắn có thể cảm giác được Tiêu Vân rất mạnh, hắn ta là cường giả Kiếm Vương đỉnh phong.

Triệu Phi Yến có chút mệt mỏi: "Đi đường rất vất vả, ta về Tử Vân Phong nghỉ ngơi trước. Tiêu Vân, ngươi dẫn Trần Mục đi dạo quang Lăng Vân tông, sau đó đưa hắn đến Tử Vân Phong."

Tiêu Vân không từ chối, nhiệt tình nói: "Tiểu sư thúc, ta dẫn ngươi đi dạo Lăng Vân tông."

"Đa tạ."

Trần Mục mỉm cười nói.

Triệu Phi Yến trở về Tử Vân Phong nghỉ ngơi.

Tiêu Vân mang Trần Mục đi dạo quanh Lăng Vân tông.

Lăng Vân tông có hơn vạn ngọn núi lớn, Ngự Kiếm Phi Hành tham quan cũng cần hơn nửa ngày, Tiêu Vân rất nhiệt tình kiên nhẫn giới thiệu cho Trần Mục.

Trần Mục chú ý tới hồ nước hoang vu, nơi đó có rất nhiều kiếm: "Nơi đó là gì vậy?"

"Đó là Kiếm Trì!"

"Có rất nhiều kiếm là do các tiền bối Lăng Vân tông lưu lại, trước khi bọn họ tọa hóa, nếu như không đem kiếm tặng cho hậu bối thì sẽ lựa chọn để lại ở Kiếm Trì."

Trần Mục nhìn thấy vô số chấp niệm.

Những chấp niệm này đều bám vào kiếm, chấp niệm nơi này cũng đủ để hắn tu luyện rất nhiều năm.

"Ta có thể đến Kiếm Trì không?"

"Kiếm Trì sẽ mở ra trong một thời gian đặc biệt, tiểu sư thúc có thể đi tìm tông chủ, chỉ cần nàng ta cho phép, ngươi tùy lúc có thể tiến vào Kiếm Trì."

Trần Mục không có sốt ruột, vừa mới tới Lăng Vân tông, trước tiên vẫn là nên làm quen với hoàn cảnh đã.

Khương Phục Tiên ở trên núi tuyết cao nhất, ngọn núi kia gọi là Lăng Vân Phong, cường giả tông môn đều có được ngọn núi riêng, đệ tử hạch tâm nội môn cũng có ngọn núi riêng, nhưng mà thấp hơn rất nhiều.

Buổi tối.

Trần Mục trở lại Tử Vân Phong.

Động phủ được xây dựng nơi sườn núi, bên ngoài động phủ là rừng trúc, còn có một đạo đài mặt hướng về phía Đông, Triệu Phi Yến đang nghỉ ngơi trong động phủ.

"Phi Yến tỷ, tỷ còn chưa sắp xếp chỗ ở cho ta." Trần Mục hô vào trong động phủ.

Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Đi vào."

Trần Mục đi vào động phủ, bên trong có một chiếc giường bạch ngọc, Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Hai ngày nay ngươi ở chỗ ta, theo ta tu luyện."

Trần Mục chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Đây là Lăng Vân tông."

Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Lăng Vân tông thì có vấn đề? Ta không phiền thì ngươi sợ cái gì?"

Trần Mục nghĩ đến Triệu Phi Yến đang giúp mình, trầm giọng nói: "Được rồi."

Vào ban đêm.

Ánh trăng soi sáng.

Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi tuyết.

Đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn chăm chú về phía Tử Vân Phong.

Trong động phủ.

Trần Mục đột nhiên lạnh sống lưng.

Sau lưng Trần Mục phát lạnh.

Cảm giác còn đáng sợ hơn là gặp yêu vương.

“Chẳng lẽ có người muốn hại ta? Đây chính là Lăng Vân tông, không thể như thế được!” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, may mắn loại cảm giác kia chỉ là thoáng qua: “Có lẽ là ảo giác, vị hôn thê đang bao bọc cho ta.”

Với sự giúp đỡ của Trần Mục, bản mệnh kiếm của Triệu Phi Yến đã lộ ra hơn phân nửa thân kiếm, nhiều nhất phải cần thời gian nửa năm nữa mới có thể giải khóa hoàn toàn.

Thân thể Trần Mục đã trải qua hàn khí tôi luyện, càng thêm mạnh mẽ, khí huyết trong cơ thể sôi trào, thể lực đã vượt xa so với các kiếm tu cùng cảnh giới.

Hiện giờ Trần Mục có thể luyện tập với cường độ cao liên tục hơn nửa ngày, cho đến giữa trưa hôm sau mới nghỉ ngơi.

Hắn nằm trên chiếc giường bạch ngọc của Triệu Phi Yến, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Khuôn mặt thanh tú của Triệu Phi Yến ngày càng hồng hào, nàng ta cảm thấy chính mình sẽ có thể sớm trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Chỉ cần khôi phục đỉnh phong.

Nàng ta sẽ có cơ hội tranh đoạt vị trí đệ nhất Thiên Bảng.

Khóe miệng Triệu Phi Yến mang theo ý cười, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Khương Phục Tiên.

“Sư tôn tìm con làm gì?”

Trần Mục nghe thấy tiếng thì thầm của Triệu Phi Yến thì không còn chút buồn ngủ nào, hắn ngồi xếp bằng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Sư tôn của ngươi liệu có giết ta không?”

“Ngươi đang nói cái gì?” Triệu Phi Yến cảm thấy hắn đang nói xằng bậy, lạnh giọng nói: “Bây giờ ta đi gặp sư tôn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Triệu Phi Yến vừa rời khỏi động phủ, khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đã căng lên, thì thầm nói: “Ta có nên giải thích với lão bà Phục Tiên không?”

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Lăng Vân phong】

【Phần thưởng: Tu Di giới】

Trần Mục nhìn thấy nhiệm vụ đánh dấu mới, lập tức tìm kiếm thông tin liên quan đến phần thưởng, Tu Di giới không phải là một Linh Khí không gian bình thường, nó có không gian to lớn, có thể chứa được cả ngọn núi, có thể tưởng tượng được món đồ này quý giá như thế nào.

Vốn còn đang lo lắng sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết, hiện giờ Trần Mục liền nghĩ đến việc đánh dấu Lăng Vân phong.

Triệu Phi Yến đứng phía sau Khương Phục Tiên, khuôn mặt thanh tú của nàng ta ửng hồng, yếu ớt nói: “Sư tôn, con...”

Lần trước Khương Phục Tiên đến Bắc Hoang có gặp qua Trần Mục, lúc đó hắn vẫn là kiếm sư đỉnh phong, qua một năm sau, Trần Mục đã từ kiếm sư thăng cấp lên Ngũ phẩm Kiếm Hậu, tốc độ nhanh đến mức khiến nàng ta kinh ngạc.

“Tình huống của con vi sư hiểu rõ, chuyện này đối với con hay đối với Trần Mục cũng đều có lợi, có điều sau này hắn chính là tiểu sư thúc của con, loại chuyện như thế không được tái diễn nữa.” Khương Phục Tiên trịnh trọng nói.

“Phi Yến hiểu rõ.” Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta cúi đầu, yếu ớt nói: “Sư tôn, có thể cho con thời gian nửa năm nữa không.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 96: Tông môn đại điển (1)



Khương Phục Tiên nhìn vào biển mây cuồn cuộn, trong đôi mắt xanh thẳm hiện ra gợn sóng.

Đỉnh núi rất yên tĩnh.

Triệu Phi Yến và sư tôn đã ở cạnh nhau nhiều năm,từ trước đến nay chưa từng căng thẳng như bây giờ.

Nàng ta nửa quỳ sau lưng Khương Phục Tiên, không dám ngẩng đầu lên nhìn sư tôn.

Khương Phục Tiên khẽ thở dài, sau đó âm u nói: “Không thể để người khác biết được.”

“Đa tạ sư tôn.”

Khuôn mặt thanh tú của Triệu Phi Yến hiện lên ý cười.

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, lúc này Tần Nghê Thường đến Lăng Vân phong tìm nàng ta để thương lượng về chuyện tông môn đại điển, Triệu Phi Yến liền trở về Tử Vân phong.

Trần Mục đang nằm trên đạo đài bên ngoài động phủ.

Hắn phát giác được Triệu Phi Yến đã trở lại, nhanh chóng ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Sư tôn của ngươi nói thế nào?”

Triệu Phi Yến đắc ý nói: “Sư tôn cho phép chúng ta tiếp tục tu luyện nửa năm.”

“Nàng ấy không tức giận?”

“Sư tôn hình như có chút tức giận.”

Triệu Phi Yến tiếp tục lạnh giọng nói: “Chuyện này ngoại trừ sư tôn, nếu ngươi để cho người khác biết được, ta và sư tôn sẽ không tha cho ngươi.”

Trần Mục rụt cổ lại.

Hai ngày sau.

Tông môn đại điển vén bức màn che.

Đệ tử Lăng Vân tông đều tụ tập tại quảng trường.

Khắp cả quảng trường người đông nghìn nghịt, trên người các đệ tử Lăng Vân tông tràn đầy năng lượng, toàn thân tản ra khí tràng mạnh mẽ, sau khi khí tràng của bọn họ dung hợp lại, ngay cả cường giả Kiếm Hoàng cũng phải kiêng kị.

Trần Mục và Triệu Phi Yến đứng đầu ở phía trước.

Những người đứng hàng đầu tiên đều là các đệ tử hạch tâm, toàn là cường giả Kiếm Vương, đặt ở Bắc Hoang, đây đều là cấp bậc trưởng lão của tông môn.

“Phi Yến, da mặt ngươi mịn màng quá, có phải gần đây đã ăn thứ gì tốt rồi không? Chia sẻ cho ta chút đi?” Bên cạnh Triệu Phi Yến truyền đến tiếng cười vang như chuông bạc.

Trần Mục chú ý đến mỹ nữ tóc dài bên cạnh, một thân váy màu lục, tóc đen như thác, dung mạo lanh lợi xinh đẹp, chỉ là ngực hơi nhỏ một chút.

Triệu Phi Yến nhướng mày nói: “Gần đây ta thích ăn kẹo hồ lô, ngươi muốn ăn thì tự mình mua đi.”

Phụt!

“Thật hay giả đấy?”

Vẻ mặt Liễu Mi Nhi đầy nghi hoặc.

“Tên nhóc này mới tới à? Sao lại chạy đến phía trước này?” Liễu Mi Nhi xoa nhẹ đầu Trần Mục, cảm thấy hắn rất đáng yêu.

Tiêu Vân nhắc nhở nói: “Sư muội, muội vừa xuất quan, vị này là đệ tử mà sư tổ chuẩn bị thu nhận.”

Liễu Mi Nhi thì thầm nói: “Đệ tử sư tổ chuẩn bị thu nhận, vậy chẳng phải chính là tiểu sư thúc của chúng ta sao...”

“Ôi!”

Liễu Mi Nhi trừng to mắt, vội vàng thu tay lại, vẻ mặt lúng túng nói: “Tiểu sư thúc, Mi Nhi không hiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng.”

Triệu Phi Yến che miệng cười khẽ, Tiêu Vân lắc đầu cười, Trần Mục khẽ cười đáp: “Không sao.”

Liễu Mi Nhi bị dọa không nhẹ.

Tiêu Vân nhiệt tình nói: “Sư tôn chỉ có hai vị đệ tử đích truyền, chính là ta và Liễu sư muội, sau này tiểu sư thúc còn phải chiếu cố chúng ta nhiều hơn.”

“...”

Trần Mục gượng gạo gật đầu.

Rất nhiều người trong Lăng Vân tông đều là đệ tử ký danh, chỉ có những tiểu bối có thiên phú dị bẩm mới có thể trở thành đệ tử đích truyền của cường giả tông môn.

Trước mặt đều là những tiểu bối có thân thế.

Có Huyền Phù đảo đang hạ xuống cách đó không xa, giống như đài cao đứng sừng sững ở phía trước.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Mười mấy đạo kiếm quang rực rỡ rơi xuống, trong đó có Lý Thanh Lưu và Lục Thanh Sơn mà Trần Mục đã từng gặp, bọn họ đều là cường giả Kiếm Hoàng.

Trần Mục kinh hãi, ở Bắc Hoang, đừng nói là Kiếm Hoàng, ngay cả Kiếm Vương cũng không có mấy người.

Một tia tuyết quang đáp xuống trên hòn đảo, các đệ tử tông môn cung kính nói: “Bái kiến tông chủ.”

Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường nhường ra vị trí ở giữa, một vị lão giả mặc áo choàng trắng bước vào chính giữa, ông ta đã già nhưng vẫn tráng kiện, trong mắt đầy vẻ tang thương.

Khoảnh khắc khi lão giả xuất hiện, tất cả bội kiếm của đệ tử Lăng Vân tông đều rung lên.

“Bái kiến Thái Thượng trưởng lão.”

“Bái kiến sư thúc.”

“Sư tôn.”

Trần Mục và các tiểu bối khác đều đang hành lễ, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng cúi người hành lễ.

Vẻ mặt Tô Mân mang theo ý cười, trong nháy mắt ông ta đã xuất hiện trước mặt Trần Mục, ngay cả áo bào cũng không run, hai mắt đánh giá Trần Mục, hòa nhã nói: “Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”

“Bằng lòng.”

Trần Mục khẽ cười gật đầu.

Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của lão giả.

Ánh mắt Tô Mân mỉm cười, ôn tồn nói: “Sau khi đại điển kết thúc hãy đến Trích Tinh phong.”

“Vâng, thưa sư tôn.”

Trần Mục cung kính hành lễ.

Các tiểu bối xung quanh đều đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tương lai của Trần Mục bọn họ chỉ có thể ngửa mặt trông lên, đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, tiểu sư đệ của Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, chỉ dựa vào thân phận như thế cũng đủ để đè bẹp vô số thiên kiêu.

Trong mắt Tô Vân mang theo vẻ sùng kính, hắn ta biết, yêu cầu của tông chủ và Thái Thượng trưởng lão đối với Trần Mục không phải là đè bẹp các thiên kiêu cùng thế hệ, mà là muốn hắn đuổi kịp các cường giả kiếm đạo đỉnh phong kia.

Liễu Mi Nhi run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ đã xoa đầu của tiểu sư thúc, liệu có bị trả thù không?

Triệu Phi Yến cũng đầy vẻ không vui vẻ, vốn tưởng rằng là tiểu sư đệ, chớp mắt đã biến thành trưởng bối.

Tô Mân dẫn Trần Mục lên trên hòn đảo.

Những môn quy này chủ yếu là nói cho những đệ tử mới nhập môn nghe, có rất nhiều các quy định cứng nhắc, Trần Mục để tay nhỏ sau lưng, mang theo nụ cười, gượng gạo đứng đó.

Vài canh giờ sau.

Tông môn đại điển cuối cùng cũng kết thúc.

Trần Mục thấy đại hội đã kết thúc, liền kéo lấy váy của Khương Phục Tiên, cười ngọt ngào nói: “Sư tỷ, đệ có thể đến Lăng Vân phong của tỷ xem thử không?”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 97: Tông môn đại điển (2)



Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, đôi mắt xanh thẳm sáng lên, vẻ mặt thần tiên xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm gì, Trần Mục bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi: “Sư tỷ, có thể dẫn đệ đến Trích Tinh phong không?”

Khương Phục Tiên vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Mục như cũ.

Đột nhiên Trần Mục có chút hoảng sợ, lúc Khương Phục Tiên không nói chuyện còn đáng sợ hơn khi nói chuyện.

Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: “Tiểu sư đệ, sư tỷ dẫn đệ đi Trích Tinh phong.”

“Cảm ơn tỷ tỷ.”

Trần Mục mỉm cười đáp lại.

Khương Phục Tiên vỗ nhẹ váy mình, thanh u nói: “Đệ muốn đến Lăng Vân phong, cứ trực tiếp đến thẳng là được.”

Trần Mục cảm thấy vị hôn thê đang tức giận, hắn quyết định hai ngày nữa lại đi Lăng Vân phong.

Hắn đi theo Tần Nghê Thường đến Trích Tinh phong.

Lăng Vân tông nằm trên Thập Vạn Đại Sơn.

Đỉnh núi nơi các cường giả tông môn cư trú tương đối vắng vẻ, Trích Tinh phong lại càng nằm sâu trong Lăng Vân tông, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tần Nghê Thường dẫn Trần Mục đến Trích Tinh phong.

Trích Tinh phong rất bình thường, thậm chí còn không cao bằng những ngọn núi xung quanh, Trích Tinh phong này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Trần Mục.

Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: “Tiểu sư đệ, đệ có biết vì sao chỗ này lại gọi là Trích Tinh phong không?”

“Không biết, xin sư tỷ giải đáp.” Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục kính cẩn nói.

Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo vẻ tự hào: “Rất lâu trước khi Khương Phục Tiên ra đời, sư tôn đã ngộ đạo tại ngọn núi này, một đêm nọ, ông ấy đã ngộ ra kiếm đại vượt ngoài trần thế, nhấc kiếm lên các vì sao rơi xuống, sau đó nơi này được gọi là Trích Tinh phong.”

Trong mắt Trần Mục mang theo vẻ kính trọng, một kiếm hái sao, sức mạnh kia to lớn đến độ nào, chỉ có điều hắn không nhìn thấy tên của sư tôn trên Thánh Bảng, chẳng lẽ các cường giả trên Thánh Bảng còn mạnh hơn so với sư tôn?

Hai người tiến vào Trích Tinh phong.

Bọn họ bắt đầu leo lên từ chân núi.

Trần Mục chú ý thấy hàng cây hai bên đường núi đã được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt trời rực rỡ chiếu rọi xuống đường lên núi, xung quanh đều có chim hót hoa thơm.

Phong cảnh ở đây rất tốt.

Vẻ mặt Tần Nghê Thường nghiêm nghị nói: “Mỗi một ngọn cây cọng cỏ ở đây đều do đích thân sư tôn tự chăm sóc, ngay cả những viên đá cuội đệ giẫm dưới chân cũng đều được sư tôn nhặt về ở dưới sông.”

Trần Mục cúi đầu nhìn những viên đá cuội dưới chân, mỗi viên đá đều vô cùng nhẵn nhụi, có dấu vết được đánh bóng, trên đường núi ngay cả một chiếc lá rơi cũng không có.

Xem ra Trích Tinh phong thường xuyên được chăm sóc.

Trần Mục đã từng đến Tử Vân phong, Tiêu Vân cũng đã dẫn hắn đi xem rất nhiều ngọn núi, những nơi đó đều không có sinh khí như chỗ này, sư tôn Tô Mân đã coi Trích Tinh phong như nhà của mình, coi Lăng Vân tông như gia đình của mình mà bảo vệ.

Đỉnh núi Trích Tinh phong.

Ở giữa có một ngôi nhà trúc tinh xảo, trước của không xa là vườn rau, xung quanh đều là các loại hoa cỏ được chăm sóc cẩn thận.

Cách bài trí ở đây rất đơn giản, nhưng lại cho Trần Mục cảm giác như thiên đường chốn nhân gian, rất thanh thản dễ chịu.

Tô Mân mặc một chiếc áo choàng trắng mộc mạc, tiên phong đạo cốt, tuy già nhưng đầy sinh khí, ông ngồi ngay trước nhà trúc, trong tay là bạch ngọc khắc hình kiếm đang lơ lửng.

Tần Nghê Thường khoác tay lên vai Trần Mục.

Trần Mục lập tức dừng lại, hai người yên lặng đứng cách đó không xa.

Miếng ngọc bội kia ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Một lúc sau, Tô Mân mở mắt ra, ông ấy nở nụ cười ôn hòa nói: “Tiểu Mục, con qua đây.”

“Sư tôn!”

Trần Mục bước đến gần hơn.

Tô Mân đưa miếng ngọc bội khắc hình thanh kiếm cho Trần Mục, trên mặt khẽ cười nói: “Bên trong này có một kiếm của vi sư, lúc gặp phải nguy hiểm cứ bóp nát nó là được.”

Trần Mục nhận lấy ngọc bội hình kiếm, khuôn mặt nhỏ cung kính đáp: “Đa tạ sư tôn.”

Hắn biết miếng ngọc bội này là cái gì.

Trong miếng ngọc bội kia của Triệu Phi Yến có chứa một kiếm của Khương Phục Tiên, một kiếm kia trực tiếp cắt ngang một nửa Bắc Lâm, Trần Mục rất tò mò, một kiếm này của sư tôn sẽ có uy lực như thế nào, đương nhiên Trần Mục sẽ không sử dụng nó bây giờ, chỉ khi vào bước đường cùng thì mới sử dụng.

Trong mắt Tô Mân tràn đầy ý cười: “Ngũ phẩm Kiếm Hậu, sức mạnh vượt xa so với các kiếm tu cùng thế hệ, thể lực cũng vượt hơn người bình thường gấp mấy lần.”

Trần Mục khẽ kinh ngạc, không hổ là sư tôn, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn ra lai lịch của mình.

Tần Nghê Thường đang đứng đợi ở gần đó, nàng ta muốn biết vì sao Trần Mục lại có thể được sư tôn đích thân dạy bảo.

Tô Mân tiếp tục nói: “Con chính là Bá Đạo Kiếm Thể hiếm thấy, trời sinh có thể chế ngự vạn kiếm.”

Mắt đẹp của Tần Nghê Thường hơi kinh ngạc, Cửu phẩm Căn Cốt rất ít thấy, nhưng Bá Đạo Kiếm Thể so với Cửu phẩm Căn Cốt lại càng hiếm thấy hơn, đây là thể chất đặc biệt mấy ngàn năm cũng khó gặp được, có khả năng điều khiển vạn kiếm.

“Con có Bá Đạo Kiếm Thể, nhưng vẫn chưa làm chủ được Bá Đạo Kiếm Ý, nhưng trước tiên phải nắm vững biên độ bùng nổ và tốc độ của Lôi Đình Kiếm Ý, không tồi không tồi.”

“Thiên phú của con có thể xếp thứ ba trong các thiên kiêu mà ta từng thấy.” Trong mắt Tô Mân tràn đầy ý cười.

Tần Nghê Thường trầm giọng nói: “Nếu như sư huynh không rơi xuống, vị trí tông chủ chính là thuộc về huynh ấy.”

Tô Mân không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, vẻ mặt ông ấy hòa nhã nói: “Tiểu Mục, đi đến vách núi sử dụng Hô Hấp pháp của con, giải phóng khí tràng, điều chỉnh khí tràng đến trạng thái mạnh nhất.”

Trần Mục đi đến bên vách đá.

Hắn nắm chặt Chiết Dực, tập trung tinh thần, đột nhiên giải phóng khí tràng, quanh thân tràn ngập hỏa quang, cây cối xung quanh cũng đều rung chuyển.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 98: Buổi học đầu tiên (1)



Sau khi cầm kiếm ánh mắt Trần Mục trở nên kiên định, tiếng rồng gầm thét vang vọng khắp Trích Tinh phong, cùng với sự tăng cường của Lôi Đình Kiếm Ý, hỏa diễm đã biến thành sấm sét màu đỏ, rực rỡ chói mắt, toàn bộ Trích Tinh phong đều đang rung lên.

Rất nhiều đệ tử Lăng Vân tông nghe thấy động tĩnh của Trích Tinh phong, có điều nơi đó là cấm địa mà bọn họ không thể đặt chân đến, Triệu Phi Yến đã quen thuộc với sự biến động đó, đó chính là khí tràng đặc thù của Trần Mục.

Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi Lăng Vân phong, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Trích Tinh phong.

Trong mắt Tần Nghê Thường tràn ngập hỏa diễm, nàng ta thất thanh nói: “Không kém gì khí tràng của Kiếm Hậu đỉnh phong!”

Trần Mục thu lại khí tràng, Tô Mân hài lòng gật đầu, mỉm cười khen ngợi nói: “Tuy cùng tuổi, nhưng cảnh giới của con đã vượt xa các sư huynh sư tỷ của con.”

“Niết Bàn Hô Hấp pháp mà con sử dụng là do Phục Tiên cho nhỉ.” Tô Mân cười hỏi.

Trần Mục kính cẩn đáp lại: “Đúng ạ.”

Tô Mân khẽ gật đầu, không để ý nói: “Quả thực Niết Bàn Hô Hấp pháp rất thích hợp với Bá Đạo Kiếm Thể, buổi học đầu tiên của chúng ta sẽ bắt đầu với kiếm.”

Nghe thấy vậy, Tần Nghê Thường kính cẩn nói: “Sư tôn, tông môn đại điển vừa mới kết thúc, con còn có chuyện phải làm, tiểu sư đệ, sau này Ngạo Kiếm phong thuộc về đệ, ta sẽ bảo Mi Nhi quản lý giúp đệ, lệnh bài thân phận và đồ dùng sinh hoạt sẽ đưa đến Ngạo Kiếm phong cho đệ.”

Trần Mục cung kính đáp: “Đa tạ sư tỷ.”

Sau khi Tần Nghê Thường rời đi.

Tô Mân và Trần Mục ngồi trên đệm hương bồ.

“Kiếm đối với con là gì?”

“Binh khí ạ.”

Tô Mân nói đầy ẩn ý: “Kiếm nên là tay chân, là bạn đồng hành, đối với kiếm tu mà nói, kiếm chính là sinh mạng, chỉ khi con quan tâm đến kiếm thì mới có thể phát huy hết toàn bộ uy lực của kiếm.”

“Một thanh kiếm, con cần phải biết nó mạnh ở đâu, điểm yếu của nó ở chỗ nào, lợi dụng điểm mạnh của nó để bảo vệ chỗ yếu của nó.”

Trần Mục cúi đầu nhìn vào Chiết Dực trong tay, hắn chợt hiểu ra rất nhiều điều, trước kia chỉ cảm thấy Chiết Dực dùng rất thuận tay, nhưng trước giờ chưa bao giờ quan sát nó kỹ càng: “Sư tôn, đa tạ đã nhắc nhở.”

Tô Mân chỉ vào ngực Trần Mục: “Không nên chỉ để ý đến thanh kiếm trong tay mà còn phải kiên định với thanh kiếm trong tim, Kiếm Tâm còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Trần Mục kiên nhẫn lắng nghe.

“Có một số thanh kiếm tìm kiếm sự trường tồn, một số thanh kiếm là hào hiệp giang hồ, một số thanh kiếm là khoái ý và thù hận, tìm thấy thanh kiếm thuộc về con, tôi luyện nó thật tốt.”

Trần Mục trịnh trọng gật đầu, hắn cho rằng sư tôn sẽ nói về sự khác biệt giữa trọng kiếm và trường kiếm, nói về điểm mạnh yếu của linh kiếm, không ngờ lại là thứ càng sâu xa hơn, sau khi nghe xong hắn đã được lợi rất nhiều.

Chạng vạng.

Trần Mục đã học xong bài học đầu tiên.

Hắn đã ngộ ra rất nhiều triết lý liên quan đến kiếm.

Tô Mân lấy ra dụng cụ bảo hộ màu vàng đồng, có đồ bảo hộ cổ tay và cánh tay..., ông ấy ném đồ bảo hộ xuống đất là có thể tạo thành một cái hố trên mặt đất.

“Những thứ này có thể giúp con luyện tập.”

Trần Mục mang đồ bảo hộ cổ tay và cánh tay vào, trên chân và cổ chân cũng mang áo giáp tơ vàng bên trong, những thứ này vốn là hơi lớn, nhưng đột nhiên co rút lại dán sát vào cơ thể, cảm giác áp bách nặng nề ập đến.

Trần Mục cảm thấy sức nặng trên người tăng gấp mấy lần, những thứ này không những nặng mà còn hạn chế hắn sử dụng linh lực, chỉ có thể giải phóng khoảng ba tầng linh lực.

“Đập liên tiếp hai lần là có thể tháo bỏ những dụng cụ bảo hộ này xuống.” Tô Mân nhắc nhở.

Những thứ đồ bảo hộ này có thể tự do co lại, là linh khí được tạo thành từ việc rèn kim loại hiếm, là đồ phòng hộ chân chính, được xem là bản thô sơ của áo giáp.

“Không chịu được thì tháo ra.”

Trần Mục nhếch miệng cười nói: “Sư tôn, con có thể chịu được, như vậy mới gọi là tu luyện chứ.”

Mặt mũi Tô Mân hiền hậu, ôn hòa nói: “Cứ mỗi hai ngày lại đến Trích Tinh phong, tiết học sau chúng ta sẽ nói về các chiêu kiếm cơ bản.”

“Vâng.”

Trần Mục cười gật đầu.

Chiêu kiếm cơ bản hắn đã học từ sớm, nhưng vẫn mong chờ sư tôn sẽ giảng giải các chiêu kiếm cơ bản như thế nào.

Trần Mục mặc đồ bảo vệ và đi đến Ngạo Kiếm phong.

Ngay cả Ngự Kiếm Phi Hành hắn cũng không làm được, chỉ có thể đi bộ đến Ngạo Kiếm phong, cũng may lúc trước Tiêu Vân đã từng nói với hắn, đây là ngọn núi mà trước kia sư thúc của Tiêu Vân từng ở, cũng chính là sư huynh của Tần Nghê Thường, vị có thiên phú đứng đầu kia.

Cây cối trên đường núi có vết tích bị kiếm chém qua, rêu xanh trên bậc thềm vẫn chưa được quét sạch, trên mặt đất lấm tấm bùn đất mang theo dấu chân.

Trần Mục đến chỗ sườn núi, ở đây có một động phủ, bên trong còn có tiếng cười mềm mại của nữ tử, Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi đang ở trong động phủ.

Liễu Mi Nhi bị sư tôn phái đến đây quét dọn Ngạo Kiếm phong, nàng ta hơi bận vì thế đã nhờ Triệu Phi Yến đến giúp đỡ, hai người quét dọn Ngạo Kiếm phong xong thì ngồi trong động phủ trò chuyện.

Liễu Mi Nhi hỏi Triệu Phi Yến về chuyện liên quan đến tiểu sư thúc.

Triệu Phi Yến kể ra tất cả những việc vẻ vang của Trần Mục, Liễu Mi Nhi nghe xong thì cảm thán nói: “Chẳng trách tiểu sư thúc có thể vào ở Ngạo Kiếm phong, nói không chừng sau này tiểu sư thúc sẽ có thể thắng cả tông chủ.”

“Hừ, chỉ bằng hắn, sư tôn của ta chỉ dùng ánh mắt cũng có thể g**t ch*t.” Triệu Phi Yến kiêu ngạo đáp.

Liễu Mi Nhi yếu ớt nói: “Hôm nay ta đã mạo phạm tiểu sư thúc, ngươi nói xem liệu hắn có ghi thù không?”

Triệu Phi Yến khẽ cười nói: “Đây có là gì? Lúc ta ở Hắc Thạch thành còn thường xuyên bắt nạt hắn.”

“Tiểu sư thúc.”

Thái độ Liễu Mi Nhi cung kính nói.

Triệu Phi Yến ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta như thể không có ý định hành lễ.

Trần Mục không dựa vào thân phận để ép nàng ta, khẽ cười nói: “Cảm ơn mọi người đã giúp ta dọn dẹp Ngạo Kiếm phong.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 99: Buổi học đầu tiên (2)



Liễu Mi Nhi nói lanh lảnh: “Tiểu sư thúc, mỗi tháng người có thể đến Huyền Thưởng các để nhận tài nguyên, đây là y phục định chế cho người, còn đây là lệnh bài thân phận đã làm cho người.”

Đó là tấm lệnh bài màu vàng kim, hắn đã từng thấy lệnh bài trên người rất nhiều đệ tử đều là màu đen hoặc là xanh lam, của Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến đều là lệnh bài màu vàng.

Liễu Mi Nhi cung kính nói: “Trưởng lão bình thường đều là lệnh bài thân phận màu đỏ, quyền hạn của lệnh bài màu vàng kim ở Lăng Vân tông rất cao, cùng cấp bậc với sư tôn của ta, chỉ đứng sau tông chủ và Thái Thượng trưởng lão.”

Trần Mục thu nhận lệnh bài thân phận.

Liễu Mi Nhi cười vẫy tay nói: “Tiểu sư thúc, Mi Nhi phải trở về báo cáo kết quả, gặp lại sau.”

“Sư điệt đi thong thả.”

Trần Mục tự mình tiễn Liễu Mi Nhi đi.

Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Phi Yến, trầm giọng nói: “Triệu sư điệt, ngươi còn có chuyện gì sao?”

Triệu Phi Yến cắn răng bạc, ánh mắt kia có thể ăn thịt người, Trần Mục cười ngọt ngào nói: “Phi Yến tỷ, lúc ở riêng chúng ta vẫn là bằng hữu ngang hàng.”

“Tiểu sư thúc.” Triệu Phi Yến cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng Trần Mục là sư thúc của nàng ta.

“Có nhà ăn không?”

Trần Mục cảm thấy bụng mình hơi đói.

Đã rất nhiều ngày hắn chưa được ăn thịt.

Triệu Phi Yến lạnh giọng đáp: “Tất nhiên là có, có điều chúng ta vẫn nên đến Huyền Thưởng các trước đã.”

Lăng Vân tông, Huyền Thưởng các.

Cao lầu Tử Kim Bảo Tháp bảy tầng.

Gần đến đêm, một lượng lớn các đệ tử đang ở xung quanh Huyền Thưởng các, một số đệ tử đến để nhận tài nguyên, một số là đến để tiếp nhận nhiệm vụ.

Số tài nguyên phân bổ mỗi tháng của Lăng Vân tông có hạn, muốn lấy được càng nhiều tài nguyên thì bắt buộc phải nhận nhiệm vụ để giành lấy điểm cống hiến, dùng điểm cống hiến để đổi lấy tài nguyên.

Trần Mục và Triệu Phi Yến đi đến Huyền Thưởng các, bọn họ thu hút sự chú ý của các đệ tử xung quanh.

Triệu Phi Yến mặc chiếc váy màu tím ôm sát, dáng người đầy đặn, đa số các nam đệ tử nhìn thấy nàng ta thì đều khom người hành lễ, còn cung kính hơn là nhìn thấy sư trưởng.

“Bái kiến Triệu sư tỷ.”

“Bái kiến tiểu sư thúc.”

Các đệ tử Lăng Vân tông ở dọc đường đều đang hành lễ.

Trong mắt bọn họ tràn đầy sự cung kính, Triệu Phi Yến là đệ tử đích truyền của Khương Phục Tiên, Trần Mục là sư thúc nhỏ tuổi nhất của Lăng Vân tông.

Trong tương lai có thể Triệu Phi Yến sẽ là tông chủ, Trần Mục rất có thể sẽ là người hộ đạo mới.

Thái Thượng trưởng lão là người hộ đạo của Lăng Tông môn, tuổi thọ của ông ta đã sắp đạt đến cực hạn, Lăng Vân tông cần có người hộ đạo mới xuất hiện.

Trần Mục không biết bọn họ, nhưng mọi người đều biết Trần Mục, dù sao cũng đều gặp ở tông môn đại điển.

Bên trong Huyền Thưởng các, một thiếu nữ mặc váy trắng tươi cười nghênh đón, nhẹ nhàng nói: “Triệu sư tỷ, tiểu sư thúc, hoan nghênh hai người đến Huyền Thưởng các.”

Trần Mục có thể cảm nhận được thiếu nữ mặc váy trắng có tu vi không kém, có lẽ là Kiếm Hậu, nhìn lệnh bài bên eo nàng ta có thể xác định được nàng ta chính là đệ tử nội môn.

Triệu Phi Yến khẽ cười nói: “Thanh Y, ngươi dẫn tiểu sư thúc lên trên nhận tài nguyên đi.”

Số lầu càng cao.

Tài nguyên lĩnh được cũng càng tốt.

Lâm Thanh Y mỉm cười, kính cẩn nói: “Tiểu sư thúc, mời đi theo ta.”

Đệ tử của Lăng Vân tông vốn không chỉ có tu luyện, bọn họ còn cần phải làm rất nhiều công việc, mỗi ngày các đệ tử ngoại môn đều phải làm rất nhiều công việc, đệ tử nội môn làm những việc tương đối nhẹ nhàng, đệ tử cốt cán chỉ phải tu luyện mỗi ngày.

Có thể làm việc ở Huyền Thưởng các, chứng minh tiềm năng thiên phú của Lâm Thanh Y cũng không tệ, mỗi tháng nàng ta còn có thể nhận được điểm cống hiến bên ngoài.

Lâm Thanh Y dẫn Trần Mục đến tầng sáu của Huyền Thưởng các, bên trong được trang trí theo phong cách cổ xưa, mây khói lượn lờ, vẻ mặt vị lão giả gù lưng vui mừng nói: “Tiểu sư đệ, ta đã chờ được đệ rồi.”

“Vị này là Hồng trưởng lão, phó các chủ của Huyền Thưởng các.” Lâm Thanh Y cung kính nói.

Trần Mục mỉm cười, chắp tay nói: “Sư huynh.”

“Vẻ ngoài của đệ, làm ta nhớ đến cảnh năm đó khi Phục Tiên sư muội tiến vào Huyền Thưởng các, trên người các đệ đều có một loại khí tràng đặc biệt.” Hồng trưởng lão vuốt nhẹ chòm râu, không nhịn được cảm khái.

Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, lão giả trước mặt lớn tuổi hơn Khương Phục Tiên rất nhiều, sắc mặt Hồng trưởng lão khô héo, mặt mũi không còn chút huyết sắc, trông giống như ngọn nến trước gió, ngọn đèn trong mưa, sợ là ngày tháng không còn nhiều.

“Đa tạ sư huynh khen ngợi.”

Trần Mục tràn đầy tôn kính đối với ông ta.

Hồng trưởng lão lấy ra giới chỉ màu xanh lục từ sau quầy: “Tài nguyên của tháng này đều ở bên trong, một ngàn linh thạch, mười bình linh dịch cao giai.”

“Đa tạ sư huynh.”

Trần Mục cầm lấy giới chỉ.

Hồng trưởng lão mỉm cười gật đầu.

“Nếu như sau này tiểu sư đệ có thiếu tài nguyên thì cứ đến Huyền Thưởng các tìm sư huynh, điểm cống hiến của ta nhiều đến mức dùng không hết.” Nếp nhăn trên mặt Hồng trưởng lão mang theo nụ cười.

Trần Mục khẽ cười đáp lại, cung kính nói: “Đa tạ ý tốt của sư huynh.”

Điểm cống hiến mà Hồng trưởng lão đã làm ra vì Lăng Vân tông nhiều vô số kể, ông ta muốn giúp đỡ Trần Mục, tất nhiên có thể cung cấp cho hắn lượng lớn tài nguyên.

Trần Mục rời khỏi Huyền Thưởng các.

Triệu Phi Yến thấy hắn đi ra, thuận miệng hỏi: “Ngươi lấy được bao nhiêu tài nguyên thế?”

Lúc Trần Mục ở Bắc Hoang, nhìn thấy Triệu Phi Yến phung phí lấy ra ba ngàn linh thạch, mỗi tháng nàng ta chỉ có một ít như vậy: “Đủ cho ngươi tu luyện không?”

Triệu Phi Yến khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Tất nhiên là không đủ, cũng may là sư tôn thường cho ta lượng lớn tài nguyên tu luyện, nếu không ta còn đang phải ở Huyền Thưởng các nhận nhiệm vụ để tranh giành điểm cống hiến.”

“...”

Tài nguyên hiện tài của Trần Mục đã hoàn toàn đủ dùng, sau này nếu như không đủ hắn định sẽ đến Huyền Thưởng các nhận nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không không công mà lấy tài nguyên của Hồng sư huynh.
 
Back
Top Bottom