Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 620: Luân Hồi Quật (2)



Trần Mục đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Sở, sau đó thu lại Tổ Long Kim Lân, bên ngoài có hoa tuyết bay vào, hắn còn nghe thấy tiếng kêu ọc ọc từ bụng Sở Sở.

“Ngươi đói rồi?”

Trần Mục nhìn sang Sở Sở, nhìn nàng ta hắn sẽ nhớ đến muội muội trong nhà, cho nên tâm trạng rất tốt.

Sở Sở ôm đầu co ro lại, vốn đã nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ này càng giống như búp bê sứ.

Trần Mục lấy ra một bình tiên dịch đưa cho Sở Sở: “Đây là tiên dịch, có thể bổ sung thể lực.”

Sở Sở nhỏ giọng nói: “Ta muốn ăn thịt.”

Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng: “Tiên dịch này còn quý giá hơn thịt, uống một ít trước đi, lát nữa ta sẽ đi lấy cho ngươi chút thịt, thế nào?”

Sở Sở ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ của nàng ta rất bẩn, có thể là bởi vì đói nên nàng ta nhỏ nhắn gầy yếu, trông rất đáng thương.

Phục dụng tiên dịch xong, Sở Sở có sức sống hơn rất nhiều, Trần Mục dẫn Sở Sở vào trong núi bắt hai con thỏ hoang, sau đó Trần Mục phụ trách xử lý, nhóm lửa nướng thịt.

Trong sơn động tràn ngập mùi thơm thịt nướng.

Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, hai mắt phát sáng, nàng ta nuốt nước bọt liên tục, Trần Mục rải thì là lên thịt thỏ đã nướng xong, sau đó đưa cho Sở Sở.

“Ăn từ từ, đều là của ngươi hết.”

Trần Mục nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Sở Sở thì không khỏi nhớ đến Dĩnh Dĩnh, nàng ta cũng thích ăn thịt nhất.

Rất nhanh hai con thỏ nướng đã bị Sở Sở ăn hết sạch sẽ, hai tay cũng trở nên rất có mùi, vẻ mặt nàng ta khi nhìn sang Trần Mục không còn hung hăng nữa, yếu ớt nói: “Có phải ngươi cũng muốn nhốt ta lại không?”

Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Nếu như ngươi nghe lời thì tất nhiên ta sẽ không phong ấn ngươi.”

“Thế nào thì xem là nghe lời?”

“Đi theo bên cạnh ta, đừng chạy lung tung, ta sẽ nghĩ cách giải quyết phiền phức trong cơ thể ngươi.”

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, Sở Sở cảm thấy nụ cười của Trần Mục rất thân thiết: “Vậy ta đi theo ngươi, ngươi phải cho ta ăn thịt, có được không?”

”Được thôi.”

Trần Mục cười gật đầu.

Lúc này, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Luân Hồi quật】

【Phần thưởng: Hỗn Độn Kim Liên】

Trần Mục tìm được vị trí của Luân Hồi quật thông qua bản đồ, ở Nam bộ Địa Châu, trong cổ tịch có ghi chép lại, ít nhất phải mất mười vạn năm mới có thể xuất hiện một đóa Hỗn Độn Kim Liên.

Loại đại dược nghịch thiên cấp bậc này tất nhiên Trần Mục sẽ không bỏ qua: “Sở Sở, chúng ta đi.”

Sở Sở không biết bọn họ phải đi đâu, nhưng nàng ta cảm thấy ở bên cạnh Trần Mục cực kỳ an toàn.

Trần Mục lấy thần thuyền ra.

Sở Sở mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

Trần Mục dẫn Sở Sở lên trên thần thuyền, rất lâu rồi nàng ta chưa được tắm, lúc Sở Sở đang tắm, Trần Mục dùng y phục của chính mình đổi thành bạch y cỡ nhỏ cho nàng ta.

Sở Sở tắm xong thì mặc y phục do Trần Mục làm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông có sức sống hơn rất nhiều, Trần Mục còn giúp nàng ta chải tóc, dùng hai sợi dây đỏ buộc tóc thành hai viên tròn, nhìn chính mình trong gương, hốc mắt nàng ta bỗng nhiên phiếm hồng, sau đó nước mắt rơi xuống như mưa.

Trần Mục lau nước mắt cho nàng ta, mỉm cười nói: “Sở Sở, làm sao thế?”

“Ta nhớ đến nương ta.”

Sở Sở mím môi, nàng ta dùng cánh tay che mắt, Trần Mục thì thầm nói: “Vậy phụ thân ngươi đâu?”

“Ta không có phụ thân, chỉ có mẫu thân.”

Câu trả lời của Sở Sở khiến Trần Mục nhíu mày, đối với tu tiên giả mà nói thì sinh sản vô tính cũng không phải là không có khả năng, có tu tiên giả có thể sinh ra rất nhiều phân thân.

Nhưng vô căn cứ sinh ra đời sau thì tuyệt đối không thể, Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Sở Sở là Ma Thần mượn bụng để trùng sinh, hiện giờ nàng ta vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Trần Mục nhìn Sở Sở, vốn muốn phong ấn nàng ta nhưng nhìn thấy nàng ta vẫn là một đứa trẻ đáng thương thì trong lòng lại nghĩ vẫn nên đợi sau khi nàng ta thức tỉnh rồi lại ra tay cũng không muộn.

Mục tiêu của thần thuyền quá lớn, Trần Mục mang theo Sở Sở bay lên không trung, bọn họ hóa thành lưu quang bay đi.

Bọn họ vừa rời đi, Ôn Huyền Âm đã xuất hiện ở sơn động mà bọn họ từng ở lại, nàng ta phát hiện Trần Mục không phong ấn Sở Sở, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

“Hắn mang Sở Sở đi, chẳng lẽ cũng muốn khống chế nàng?” Ôn Huyền Âm nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hiển nhiên, Thái Thượng Tiên Cung phong ấn Sở Sở chỉ là lấy cớ, bọn họ muốn khống chế Sở Sở.

Trên đường Trần Mục mang theo Sở Sở tiến đến Luân Hồi quật thì thường xuyên săn bắt đủ loại chim muông thú rừng, dùng chúng làm đồ nướng, còn dùng lông của sói trắng để chế thành áo khoác ấm áp.

Trong rừng cây phủ đầy băng tuyết, Sở Sở khoác áo khoác lông sói, tay nhỏ cầm giò heo kho tàu ăn say sưa ngon lành: “Đại ca ca, thơm quá đi!”

Trần Mục xoa cái đầu nhỏ của nàng ta: “Nhanh thôi chúng ta sẽ tới Luân Hồi quật, chỗ đó có thể rất nguy hiểm, có lẽ không có thời gian làm đồ ăn cho ngươi.”

“Ta có thể chịu đói rất lâu.”

Nàng ta nhếch miệng cười ngây ngô, bộ dạng rất đáng yêu.

Trần Mục đứng dậy, hắn vẫn thong dong như cũ, chắp tay hành lễ nói: “Bái kiến Diệp tiền bối.”

“Đứa trẻ này sinh ra từ Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta phải mang nàng trở về.” Giọng điệu Diệp Thanh Huyền hòa nhã.

Trần Mục nhìn sang Sở Sở, Sở Sở cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong gió tuyết rất yên tĩnh.

“Trần Mục, ngày đó khi ngươi đến Tiên giới lão tổ đã phát giác được, chúng ta chẳng những không nhắm vào ngươi mà còn muốn mời chào ngươi, ngươi có thể cùng Sở Sở theo chúng ta đến Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta có tiên pháp chí cao vô thượng, còn có đủ loại tài nguyên tu tiên hiếm có, có thể khiến ngươi phất lên trong thời gian ngắn, thậm chí là trở thành Chí Tôn!
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 621: Luân Hồi Quật (3)



Bà lão tươi cười nhìn Trần Mục.

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: “Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta muốn dựa vào chính mình để trở nên mạnh hơn.”

Diệp Thanh Huyền nhìn sang Sở Sở, ánh mắt khẽ tụ lại: “Trong cơ thể của đứa trẻ này có chứa lực lượng rất kh*ng b*, còn đáng sợ hơn ngươi tưởng, rất không ổn định.”

“Ta đã từng gặp rất nhiều Ma Thần, cũng đã từng phong ấn Ma Thần, số thứ tự của Sở Sở là bao nhiêu?”

Trần Mục có chút hiếu kỳ, Diệp Thanh Huyền mở to mắt, vẻ mặt căng thẳng nói: “Không thể nói!”

“Trạng thái của đứa trẻ này rất không ổn định, chọc giận nàng hay là nói ra số hiệu của nàng đều có thể đánh thức nàng, cho nên chúng ta chỉ có thể phái Huyền Âm truy đuổi nàng.”

Diệp Thanh Huyền lắc đầu thở dài.

Ôn Huyền Âm thanh thúy nói: “Không ngờ ngươi có thể bắt được Sở Sở, hơn nữa nàng còn bằng lòng đi theo ngươi.”

Trần Mục trầm giọng nói: “Sở Sở là Ma Thần? Hay nói cách khác là Ma Thần phong ấn trong cơ thể Sở Sở?”

Ôn Huyền Âm không biết rõ, nàng ta chỉ có thể nhìn sang Diệp Thanh Huyền, Diệp Thanh Huyền chậm rãi gật đầu: “Sở Sở chính là Ma Thần, nhưng nàng không giống với các Ma Thần khác, không có ký ức trước kia cũng có thể trở thành thủ hộ giả.”

“Thứ lỗi, nếu như các ngươi muốn lợi dụng Sở Sở thì ta không thể giao nàng cho các ngươi.” Ánh mắt Trần Mục kiên định, Sở Sở cảm giác được dựa vào trên người hắn.

“Vậy ngươi thì sao?”

Diệp Thanh Huyền nhìn chăm chăm vào Trần Mục.

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh đáp: “Ta đối xử với nàng như tiểu hài tử, nếu như nàng ta sa ngã thành Ma Thần không chuyện ác nào không làm, ta sẽ tự tay phong ấn nàng.”

Sở Sở đang ăn chân giò kho tàu, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ, sau một lúc trầm mặc, Diệp Thanh Huyền nhắc nhở: “Phía trước là Luân Hồi quật, rất nguy hiểm.”

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”

Trần Mục mỉm cười khom người hành lễ.

Ôn Huyền Âm khẽ kinh ngạc, lẽ nào đích đến chuyến đi này của hắn chính là Luân Hồi quật? Nghĩ đến việc hắn có thể còn sống đi ra từ trong tiên thác, Luân Hồi quật tự nhiên không thành vấn đề.

Diệp Thanh Huyền cũng đoán được Trần Mục có thể muốn tiến vào Luân Hồi quật: “Luân Hồi quật là chỗ tạo hóa nổi danh của Địa Châu, hung hiểm dị thường, tiểu hữu hãy bảo trọng.”

“Được.”

Trần Mục cười gật đầu.

Diệp Thanh Huyền dẫn theo Ôn Huyền Âm rời đi.

Trần Mục cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế, Sở Sở ăn xong chân giò kho tàu thì tiếp tục gặm xương sườn kho tàu: “Đại ca ca, sao ngươi lại không ăn?”

“Sở Sở, những thứ này đều là làm cho ngươi ăn, ngươi ăn nhiều chút.” Nụ cười của Trần Mục ấm áp.

Sở Sở nặng nề gật đầu, nàng ta cực kỳ vui vẻ, bởi vì vừa nãy Trần Mục không vứt bỏ nàng ta.

Đợi Sở Sở ăn xong chỗ thịt kho tàu còn lại, Trần Mục dẫn nàng ta đi đến bên ngoài Luân Hồi quật trong đêm, ở đây có vô số hang động, căn bản không thể phân biệt được hang động nào là Luân Hồi quật.

Một số hang động sâu không thấy đáy, một số hang động có đường kính mấy dặm, xung quanh hang động ít ai lui tới, gần đó có rất nhiều xương trắng, là dấu vết hoạt động của hung thú.

Trần Mục quan sát thấy hầu hết những hang động này đều thông với nhau, vì vậy hắn ôm Sở Sở lên nhảy xuống từ cái hang gần nhất, rất nhanh đã đến đáy hang.

Dưới đáy hang động u ám không có ánh sáng, Trần Mục có Thiên Nhãn Thông có thể nhìn thấy hang động trong bóng tối, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sở Sở, ngươi có sợ không?”

“Không sợ!” Giọng nói Sở Sở rõ ràng.

Trong hang động còn vang lên tiếng vọng.

Sở Sở không khỏi phát ra tiếng cười khúc khích.

Thông đạo trong hang động đều kéo dài xuống phía dưới, Trần Mục phát giác được chỗ sâu trong hang động có động tĩnh, hắn mang theo Sở Sở không ngừng đi về phía sâu của hang.

Bên ngoài hang động, Diệp Thanh Huyền và Ôn Huyền Âm xuất hiện: “Sư tôn, tại sao không cướp Sở Sở về?”

Diệp Thanh Huyền bất lực nói: “Nếu như cảm xúc của Sở Sở không ổn định thì rất có thể sẽ mất kiểm soát!”

“Nhưng Trần Mục cũng có thể bắt nàng.”

“Trần Mục rất đặc biệt, trên người hắn chắc hẳn có lực lượng có thể áp chế Ma Thần.”

Diệp Thanh Huyền dùng tiên lực truyền âm nói: “Huyền Âm, nói với các thế lực khác Trần Mục đang ở Luân Hồi quật, xem bọn họ tranh đấu là được.”

Thông đạo bên trong hang động thông khắp mọi hướng.

Trần Mục phóng thần thức ra ngoài, phát hiện bên trong giống như mê cung, không có thu hoạch, hắn chỉ có thể lấy Tạo Hóa La Bàn ra, có ánh sáng màu đỏ vọt ra từ la bàn.

Sở Sở theo sát bên cạnh Trần Mục.

Bọn họ nhanh chóng di chuyển theo hồng quang, thông đạo bên trong hang động vô cùng nhiều, cho dù là tu tiên giả vào đây cũng rất dễ bị lạc bên trong.

Xương trắng trong thông đạo chính là minh chứng.

Trần Mục không có bản đồ, chỉ có thể bước đi theo chỉ dẫn, càng tiến vào chỗ sâu trong hang động thì áp lực càng lớn, nhiệt độ xung quanh cũng đang tăng lên.

Hai ngày sau, Trần Mục và Sở Sở bay ra ngoài từ trong thông đạo, bên ngoài thông đạo là thế giới hang động rộng lớn, xung quanh có rất nhiều dòng sông nham thạch.

Trước mắt giống như nơi mặt trời lặn về phía Tây.

Thông đạo trên chóp hang động giống như tổ ong, bên trong có động thiên khác, Tạo Hóa La Bàn chỉ ra phía xa, chỗ đó có mười cửa ra vào to lớn.

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn phát hiện sau cửa đá có thông đạo, nhưng thông đạo này vô cùng sâu, căn bản không biết được những thông đạo này có thể thông đến đâu.

Tạo Hóa La Bàn xuất hiện tình huống như vậy, có khả năng đằng sau mỗi cửa đá đều có tạo hóa, cũng có thể những cửa đá này đều thông đến nơi giống nhau.

Ầm ầm.

Mười cửa đá cùng lúc nâng lên.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 622: Hỗn Độn Kim Liên (1)



Trong thông đạo tràn ra vật chất hồng sắc thần bí, Trần Mục dùng tay chạm nhẹ vào vật chất hồng sắc khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cảm thấy tử khí quanh quẩn ở đầu ngón tay.

Có lực lượng thần bí muốn thôn phệ sinh cơ của Trần Mục, nhưng lại bị hắn dùng Hồng Mông tiên lực cản lại.

Bây giờ phải lựa chọn thông đạo để tiếp tục tiến lên.

Tạo Hóa La Bàn đang đung đưa, Trần Mục không nhìn ra điểm khác biệt, hắn không nghĩ nhiều, dứt khoát bước về phía thông đạo ở giữa, bên trong có bậc thang đá xanh cổ xưa, cảm giác đã rất nhiều năm không có người tới, tiếp tục đi xuống phía dưới, vách tường xung quanh còn được khảm nạm dạ minh châu.

Ầm ầm.

Thông đạo đột nhiên chấn động.

Sở Sở quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: “Đại ca ca, cửa đóng rồi, chúng ta làm sao ra ngoài đây?”

Vẻ mặt Trần Mục điềm tĩnh: “Chúng ta đi vào tìm kiếm tạo hóa trước rồi lại quay về nghĩ cách sau.”

“Ngươi cầm lấy cái này.”

Trần Mục đưa Tạo Hóa La Bàn cho Sở Sở.

Vừa nãy Sở Sở còn nhìn chăm chú vào Tạo Hóa La Bàn, trong mắt nàng ta phát ra ánh sáng, bây giờ Trần Mục giao Tạo Hóa La Bàn cho nàng ta, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ vui sướng.

Trong hang động có thể có nguy hiểm bất cứ lúc nào, Trần Mục chú ý đến động tĩnh xung quanh, càng đi xuống thì vật chất thần bí hồng sắc xung quanh càng dày đặc.

Hồng Mông Tử Khí bao phủ Trần Mục và Sở Sở, chúng có thể ngăn cách loại vật chất thần bí này.

Rất nhiều ngày sau.

Bọn họ cuối cùng cũng ra khỏi từ trong mật đạo.

Bên ngoài mật đạo tràn ngập vật chất hồng quang, lúc Trần Mục và Sở Sở đi ra bên ngoài thì có cảm giác lại đi tới một thế giới hoàn toàn mới.

Danh tác giống như hang động thế này chắc chắn là do đỉnh tiêm cường giả lưu lại.

Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời màu đỏ.

Tạo Hóa La Bàn vọt ra hồng quang tiếp tục chỉ dẫn cho bọn họ, cấm chế ở chỗ này rất mạnh, Trần Mục cưỡng ép bay lên không trung, hắn mang theo Sở Sở tiếp tục gấp rút lên đường.

Nhờ vào nhục thân cường ngạnh nên Trần Mục không bị ảnh hưởng, Sở Sở sở hữu lực lượng của Ma Thần, chỗ này không có ảnh hưởng quá lớn với nàng ta.

Trong sa mạc, Trần Mục phát hiện có xương trắng chồng chất, trên đỉnh của đống xương trắng kia có đóa Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ, đỏ tươi ướt át, yêu diễm quỷ dị.

Sở Sở tò mò nhìn chằm chằm vào đóa hoa này.

Đóa hoa này rất quỷ dị, nhưng so với hoa ở Táng Tiên địa thì đóa hoa này còn kém rất nhiều.

Trần Mục nhắc nhở: “Sở Sở, loại hoa đó có thể có nguy hiểm, đừng đến gần.”

“Ừm ừm.”

Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, nàng ta ghi nhớ lời của Trần Mục trong lòng, bởi vì Trần Mục đã đồng ý với nàng ta, chỉ cần nghe lời thì sẽ không phong ấn nàng ta.

Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ đang hấp thụ năng lượng trong xương trắng, đống xương trắng này lúc còn sống chắc hẳn là tu vi Kiếm Tôn, đến chỗ như thế này chẳng khác nào tìm chết.

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, càng lúc càng gặp được nhiều xương trắng và Bỉ Ngạn Hoa, những đóa Bỉ Ngạn Hoa này còn đang giải phóng vật chất hồng sắc thần bí.

Tu tiên giả chết ở bên trong càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thi hài của cường giả Kiếm Thần.

Hoàn cảnh thiên địa ở đây đều bị biến đổi.

Có gió thổi đến, Trần Mục nhìn thấy một phần Bỉ Ngạn Hoa bị thổi đi, sau đó bay về phía xa.

Phương hướng mà Tạo Hóa La Bàn chỉ dẫn là hướng mà Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ bay đi, bên đó chắc chắn có gì đó, Trần Mục dẫn theo Sở Sở chạy qua đó.

Trong sa mạc xuất hiện sông ngòi, con sông kia chỉ rộng hai ba trượng, Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ rơi vào trong dòng sông kia, sau đó trôi lềnh bềnh theo dòng nước.

Điểm cuối của dòng sông là hồ nước, trong hồ có rất nhiều Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ, chỗ này bị vật chất hồng sắc thần bí bao kín, giữa hồ có quan tài máu lơ lửng.

Tạo Hóa La Bàn chỉ vào cỗ quan tài máu kia, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn muốn biết trong quan tài máu có gì nhưng lại nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, đó là sự tồn tại cấm kỵ không thể nhìn thẳng vào, hai mắt giống như bị thiêu đốt vô cùng đau đớn.

Trần Mục nhìn về phía Tạo Hóa La Bàn, tạo hóa mà nó tìm được chẳng lẽ là sinh linh cấm kỵ?

Lân cận không có dao động của sinh mệnh, rất có khả năng chính là thi thể của sinh linh cấm kỵ, trong quan tài máu kia có lẽ thật sự có tạo hóa.

“Sở Sở, ngươi ở đây chờ ta.”

Trần Mục để Sở Sở ở lại ven hồ, dù sao nàng ta cũng có lực lượng của Ma Thần, không cần quá lo lắng.

Xung quanh hồ có cấm chế rất mạnh, Trần Mục không thể giẫm không bước đi, hắn chỉ có thể bơi qua đó, giữa đường còn phải tránh Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ.

Sở Sở cầm Tạo Hóa La Bàn bỗng đột ngột ngồi xuống, nhìn Trần Mục chầm chậm bơi đến gần quan tài máu.

Lúc Trần Mục chạm vào quan tài máu, thức hải của hắn đỏ bừng trong nháy mắt, trước mắt hiện lên vô số Bỉ Ngạn Hoa.

Hắn vươn tay muốn mở quan tài máu ra, Trần Mục dùng hết sức lực cũng không thể rung chuyển được chút nào, cuối cùng chỉ đành lật người đứng dậy, đứng lên trên quan tài máu.

Trần Mục quyết định chém bỏ xiềng xích, hắn bơi về mang theo Sở Sở lên, sau đó lấy ra cốt kiếm sắc bén nhất trên người, đây là kết quả hắn suy diễn được, chỉ có cốt kiếm mới có thể chém đứt xiềng xích.

Răng rắc!

Bốn đầu xiềng xích bị chém đứt ngẫu nhiên, quan tài máu bay lên không trung, Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ xung quanh cũng theo đó tung bay, giữa thiên địa hình thành thông đạo vòng xoáy.

Sở Sở si ngốc nhìn biển hoa, trong mắt mang theo vui sướng, dáng vẻ nàng ta rất đáng yêu.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 623: Hỗn Độn Kim Liên (2)



Quan tài máu bay lên không ngừng, mãi đến khi đứng từ hồ nước không thể nhìn thấy rõ được, Trần Mục cảm thấy bản thân đang rơi xuống, thiên địa như đang đảo lộn, loại cảm giác này giống như từ nhân gian đến Tiên giới.

Tốc độ rơi xuống của quan tài máu càng lúc càng nhanh, Trần Mục ôm lấy Sở Sở, chống lại cấm chế nhảy ra ngoài, hắn không muốn bị quan tài máu ép thành thịt nát.

Tiên lực trong cơ thể Trần Mục không cách nào giải phóng được, khi cấm chế tăng cường, tốc độ rơi xuống của bọn họ càng ngày càng nhanh, Sở Sở dựa vào lòng Trần Mục, khuôn mặt nhỏ không sợ hãi chút nào!

Bùm!

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

Quan tài máu và đám Trần Mục đều rơi xuống đất cùng lúc, mặt đất gần đó nứt ra, đây là mảnh rừng nguyên sinh, cho dù bị va chạm kinh khủng cũng không chịu ảnh hưởng bao nhiêu, quy tắc ở chỗ này mạnh hơn ngoại giới.

Nếu nói chỗ vừa rồi dày đặc tử khí thì chỗ này chính là sinh cơ bừng bừng, Trần Mục nhìn sang khu vực chỗ quan tài máu, mặt đất nứt ra, phía dưới lộ ra phiến ngọc thạch trắng, bên trong quan tài máu có máu chảy ra.

Máu đỏ thẫm lan tràn khắp bốn phía, bùn đất trên mặt đất bị thôn phệ, đàn tế hình tròn hiện lên, quan tài máu đặt dọc ở giữa đàn tế, răng rắc một tiến, nắp quan tài rơi xuống, vật chất huyết sắc thần bí lan tràn.

Sinh cơ xung quanh lập tức điêu tàn.

Trần Mục lại nhìn về phía quan tài máu lần nữa, cố nén đau đớn nhìn vào sinh linh huyết sắc bên trong, gương mặt kia bị Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ che giấu không thể nào nhìn trực tiếp, cùng với huyết quang nở rộ, sinh linh kia đã động đậy.

Trần Mục không cảm nhận được sự tồn tại của dao động sinh mệnh, không biết đây là khôi lỗi hay là thứ gì, sắc mặt hắn ngưng trọng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Sinh linh huyết sắc bước ra khỏi quan tài máu, để lại dấu chân màu máu trên đàn tế, nó gần như không chú ý đến Trần Mục và Sở Sở cứ luôn đi thẳng về phía trước.

Trần Mục cũng không ngăn cản ý nghĩ của nó.

Lúc nó đi đến bên rìa tế đàn, mặt đất đột nhiên sụp lún lần nữa, lại xuất hiện một mật đạo, sinh linh huyết sắc bước vào mật đạo, Tạo Hóa La Bàn vẫn đang chỉ vào sinh linh huyết sắc.

Thông đạo của hang động này quá nhiều, Trần Mục cũng hơi hoài nghi chính mình có thể ra ngoài được không.

Trần Mục không hề do dự, hắn mang theo Sở Sở đi theo phía sau, có lẽ là có tạo hóa.

Sinh linh huyết sắc không nhanh không chậm đi xuống dưới, không biết qua bao lâu, khi nó ra khỏi mật đạo thì bên ngoài có chút âm u, cách đó không xa có cái giếng, phía xa của cái giếng lại có một con sông.

Con sông kia càng chật hẹp hơn.

Hang động khủng khiếp hơn nhiều so với Trần Mục nghĩ.

Sinh linh huyết sắc dừng lại trước giếng, sau đó mở tay ra, có khối đá rơi xuống bên giếng, sau đó nó nhún người nhảy vào trong giếng, Trần Mục nhìn hai văn tự viễn cổ viết trên giếng, Luân Hồi!

Đây là Luân Hồi quật?”

Trần Mục chầm chậm đi đến bên giếng, bên trong không có bất cứ thứ gì, nước giếng bóng loáng như gương, phản chiếu lại khuôn mặt của hắn, gương mặt kia vừa lạ lẫm lại quen thuộc.

Sở Sở cũng ghé vào bên giếng nhìn vào trong, Trần Mục nhìn thấy hình phản chiếu, bên trong là thiếu nữ mặc hắc bào, đầu vai nàng ta viết chữ Cửu Thất.

Trần Mục lập tức che mắt Sở Sở lại, ngay cả hắn cũng chấn kinh, nhắc nhở không ngớt lời: “Đồ trong giếng đừng nhìn, cho dù nhìn thấy không được nghĩ.”

“Ừm.”

Sở Sở gật đầu liên tục.

Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Cửu Thất, đó là số thứ tự Ma Thần lớn nhất mà hắn từng thấy!

Sở Sở không nhìn rõ khung cảnh trong giếng, nhưng Trần Mục đã nhắc nhở nàng ta đừng nghĩ nên nàng ta cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Mục nhìn vào chính mình trong giếng, vừa xa lạ lại quen thuộc, có lẽ đó là chính mình của kiếp trước.

Bên giếng có khối đá nhuốm máu, đó là của sinh linh huyết sắc để lại, lúc này Tạo Hóa La Bàn chỉ vào dòng sông ở phía xa, rõ ràng tạo hóa là khối đá này.

Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, tay của hắn hiện lên kim quang, sau đó đưa tay cầm lấy khối đá nhuốm máu kia, khoảnh khắc đó, linh hồn có loại ảo giác bị hút ra ngoài.

Trần Mục nhìn thấy bóng lưng vĩ ngạn, hắn ta đứng ở sâu trong tinh hải, đại đạo vỡ nát, tinh thần tịch diệt, bóng dáng kia bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo ý cười.

Cái cảm giác quen thuộc kia gần ngay trước mắt, Trần Mục không khỏi đưa tay muốn chạm vào, nhưng vào giây phút đến gần bóng dáng kia, có cỗ ý chí tràn đến, hắn kháng cự theo bản năng, sau đó hoảng sợ toàn thân đổ mồ hôi.

Trần Mục thu lại khối đá nhuốm máu, hắn không biết thân ảnh kia liệu có liên quan đến chính mình không, vừa nãy có ý chí muốn nắm giữ cơ thể của hắn, loại cảm giác kia rất đáng sợ, một khi tiếp nhận, hắn có thể sẽ không còn là chính mình nữa.

Sở Sở nhìn sang Trần Mục, có chút hiếu kỳ nói: “Đại ca ca, ngươi làm sao thế?”

Trần Mục hồi thần lại, hắn nở nụ cười rạng rỡ nói: “Không có gì, ngươi đã đói chưa?”

Sở Sở lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.”

“Ừm ừm.”

【Thành công đánh dấu Luân Hồi quật】

【Chúc mừng lấy được Hỗn Độn Kim Liên】

Mặt biển cách đó không xa đột nhiên quay cuồng, sau đó có kim quang tràn ngập, liên hoa kim sắc nổi trên mặt nước, Sở Sở cũng bị đóa kim liên kia thu hút.

Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, giống như đạo đài trôi nổi trên mặt biển, Trần Mục đưa tay lên, Hỗn Độn Kim Liên vốn to lớn biến thành bằng một nắm tay, rơi vào trong tay hắn.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 624: Hỗn Độn Kim Liên (3)



Sau khi Hỗn Độn Kim Liên đến tay, mặt biển đột nhiên bắt đầu dâng lên, bầu trời xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, sau khi Trần Mục quan sát tỉ mỉ thì phát hiện đó là thông đạo của hang động.

“Những hang động này nối liền với Luân Hồi quật?”

Trần Mục có thể cảm ứng được bên ngoài, hắn thậm chí còn phát giác được bên ngoài hang động có rất nhiều cường giả.

Lúc tiến vào hang động hắn không hề cảm ứng được Luân Hồi quật, thế nhưng lúc này lại có thể ở trong Luân Hồi quật cảm ứng được bên ngoài, trong hang động còn có rất nhiều bí mật, đằng sau chín cửa đá còn lại có thể vẫn còn bí mật.

Sau khi sinh linh huyết sắc nhảy vào giếng thì sẽ đi tới chỗ nào?

Cỗ ý chí thần bí kia có liên quan đến hắn không?

Trần Mục mang theo nghi hoặc ra khỏi Luân Hồi quật.

Bên ngoài hang động.

Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung sớm đã đến gần đó, sau khi bọn họ nhận được tin tức thì lập tức đi đến phụ cận, bên cạnh cung chủ Lý Tu Đạo còn có hai vị lão giả.

Lão giả bạch bào ngồi trên xe lăn, ông ta là cung chủ tiền nhiệm của Thái Thượng Tiên Cung Tạ Tây Sơn, cũng được mọi người xưng là lão cung chủ, đã rất nhiều năm chưa xuất thế.

Lão giả áo xám là lão tổ đến từ la Phù Động Thiên, Long Nguy, hai bị lão giả đều là cường giả Kiếm Thần đỉnh phong đã đặt nửa chân vào cảnh giới Tiên Vương.

Trần Mục trở lại bên ngoài thông qua thông đạo trong hang, hắn phát giác được sự tồn tại của cường giả ở gần đó.

Lý Tu Đạo nhìn thấy Trần Mục ra khỏi hang động thì cách không truyền âm nói: “Tiểu hữu, xin dừng bước.”

Trần Mục nhìn phục sức thì biết đây là cường giả của Thái Thượng Tiên Cung, hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?”

Lý Tu Đạo chắp tay cười nói: “Tiểu hữu, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn mời tiểu hữu đến Thái Thượng Tiên Cung làm khách, trước kia đã đắc tội nên cố ý đến đây bồi lễ xin thứ lỗi.”

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Chuyện trước kia ta có thể không nhắc chuyện cũ, ta còn có chuyện, cáo từ.”

Lý Tu Đạo khẽ nhíu mày, vội vàng nói: “Tiểu hữu, nếu chuyện trước kia đã bỏ qua thì xin ngươi hãy giúp tháo gỡ phong ấn của sư thúc tổ.”

Trần Mục hiểu được ý đồ của bọn họ, hóa ra lão giả bạch bào vẫn còn ở trong phong ấn của hắn: “Bây giờ ta rất bận, sau này có thời gian lại nói.”

Hắn không thể tháo gỡ phong ấn bây giờ, làm thế nào cũng phải mạnh hơn lão giả bạch bào mới có thể ra tay được.

“Tiểu hữu, sư tôn của ta đã đắc tội, nếu như ngươi tháo bỏ phong ấn thì lão phu bằng lòng dâng ra tiên dược đỉnh tiêm.” Tạ Tây Sơn ôm quyền với Trần Mục.

Lý Tu Đạo cũng trịnh trọng nói: “Tiểu hữu, ta là cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung, ta có thể thề với trời, chỉ cần ngươi tháo bỏ phong ấn cho sư thúc tổ của ta, sau này Thái Thượng Tiên Cung tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ngươi nữa.”

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: “Ta nói lại lần nữa, nếu như các ngươi thành tâm thì sau này ta nhất định sẽ tháo bỏ phong ấn, hiểu chưa?”

Lý Tu Đạo nhìn sang Tạ Tây Sơn trên xe lăn, Tạ Tây Sơn trầm giọng nói: “Tiểu hữu, hiện giờ ngươi đang ở Tiên giới, lại khó quay đầu, không suy nghĩ cho người nhà một chút?”

Trần Mục bình sinh ghét nhất là uy h**p, trong mắt hắn lộ ra hàn quang mang theo sát ý, trên người Tạ Tây Sơn và Long Nguy cũng giải phóng tiên uy cường ngạnh.

Bầu không khí xung quanh hang động bỗng trở nên căng thẳng, Sở Sở cũng trừng to đôi mắt, nàng ta xem Trần Mục như người thân, tự nhiên phải đứng về phía hắn.

Lý Tu Đạo cười nhẹ nói: “Tiểu hữu, Thái Thượng Tiên Cung chúng ta đang cho ngươi thể diện, ngươi một mình đi đến Tiên giới, thật sự cho rằng chính mình có thể muốn làm gì thì làm?”

Giọng Long Nguy khàn khàn nói: “Năm đó ta để hậu bối đích hệ đến nhân gian rèn luyện, nhưng lại gặp phải độc thủ của Lăng Vân tông, hôm nay ngươi nhất định phải đưa ra lời giải thích!”

không khí xung quanh Trần Mục bị tiên lực phong tỏa, hắn không chút do dự rút Thanh Vân kiếm ra, sau đó nhẹ giọng nói với Sở Sở bên cạnh: “Ngươi trốn ra xa chút.”

Lý Tu Đạo giẫm không bay đến, không ngừng ép đến gần, ống tay áo tung bay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mục, cao cao tại thượng nói: “Nếu tiểu hữu đã không cảm kích, vậy thì ta chỉ đành ra tay mời ngươi đi một chuyến.”

Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn không ngờ những kẻ này có thể không biết xấu hổ như thế.

Hắn không muốn nói lời thừa thãi, trực tiếp nhấc Thanh Vân kiếm lên, thuấn di đến trước mặt Lý Tu Đạo, đối mặt với cường giả Kiếm Thần, hắn không hề hèn yếu chút nào.

Thanh Vân kiếm bạo phát kiếm quang sáng chói, tiên quang tử sắc chiếu sáng loạt núi vạn khe, thế công của Trần Mục hung mãnh, Lý Tu Đạo vung kiếm nghênh đòn.

Ầm!

Hai cỗ tiên lực va chạm giao nhau.

Cái Lý Tu Đạo dùng là Tiên Kiếm cao giai, là một lão bối cường giả Kiếm Thần, hắn ta sở hữu tiên lực vô cùng mạnh, ngay cả Trần Mục cũng không thể chiếm được tiện nghi.

“Lực lượng thật mạnh mẽ!”

Đối mặt với uy h**p đột nhiên xuất hiện, Trần Mục thôi động sức mạnh lôi đình, lôi quang trắng bạc bao phủ khắp toàn thân, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt, dễ dàng tránh được đòn đánh lén của hai thanh Tiên Kiếm.

“Cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung chỉ có vậy?” Trần Mục buông lời trào phúng, ở phía xa còn có thế lực khác đang vây xem, bọn họ đều nhìn thấy sự anh dũng thần võ của Trần Mục.

Trẻ tuổi như vậy đã có thể đối phó với lão bối cường giả thế lực đỉnh tiêm, nếu như cho hắn thêm thời gian thì bố cục của Tiên giới chắc chắn sẽ bị hắn thay đổi.

Lý Tu Đạo không hề để ý, dáng vẻ hắn ta không lo ngại gì, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 625: Sao Băng Huyết Sắc (1)



(1)

Trần Mục cũng muốn kiểm tra tu vi của bản thân thông qua chiến đấu, hiện giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng chiến hòa với lão bối cường giả Kiếm Thần, bây giờ nhất định phải lấy ra át chủ bài tốc chiến tốc thắng, xung quanh còn có cường giả nhìn chằm chằm như hổ đói, rất dễ bị đánh lén.

Hắn tế Hồng Mông Thạch Tháp ra, hai thanh Tiên Kiếm hồng sắc bị chấn lui, ở phía xa, Tạ Tây Sơn đã sớm có dự liệu, ông ta lại ra tay lần nữa, chuông vàng xuất hiện.

Quả chuông vàng kia vốn là của lão giả bạch bào, bây giờ bị Tạ Tây Sơn thôi động, Hồng Mông Thạch Tháp bị chuông đồng và hai thanh Tiên Kiếm trấn trụ tạm thời.

Tạ Tây Sơn nhàn nhạt nói: “Tiểu tử, đừng ngoan cố chống lại, không có ý nghĩa gì đâu.”

Lần này bọn họ tới mang theo mười phần nắm chắc, Tạ Tây Sơn ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên giơ hai tay lên, tiên lực toàn thân dâng lên như sương mù, cuối cùng ngưng kết thành mấy trăm đạo trường kiếm huyết sắc.

Mỗi đạo trường kiếm huyết sắc đều mang theo áp bức đáng sợ, ngay cả Chân Tiên khi bị đánh trúng không chết thì cũng bị thương nặng, Tạ Tây Sơn đẩy chưởng về phía trước, mấy trăm đạo trường kiếm huyết sắc chọc thủng bầu trời.

Tiếng bùng nổ vang vọng khắp hang.

Trần Mục không hề hoảng sợ, hắn giải phóng chiến kiếm trong giới chỉ, ba ngàn chiến kiếm hoành không xuất thế, tiếp đó tiên lực trong cơ thể hắn cũng tăng lên, những chiến kiếm này cũng trở nên mạnh hơn, giống như Kiếm Long gào thét bay ra, hoành tráng hùng dũng bao quanh Trần Mục và Lý Tu Đạo, trường kiếm huyết sắc bên ngoài căn bản không thể tiến vào được.

Ở phía xa đôi mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ tụ lại: “Sư tôn, bọn họ có thể hạ gục Trần Mục không?”

Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt nói: “Nếu Thái Thượng Tiên Cung đã lựa chọn ra tay thì đã chuẩn bị đầy đủ, không thể lôi kéo thì chỉ đành khiến bọn họ lưỡng bại câu thương.”

“Thật muốn luận bàn với hắn.” Ôn Huyền Âm nhìn vào chiến trường phía xa, nàng ta là Thánh nữ của Thái Thanh Tiên Cung, là thiên kiêu đỉnh tiêm nhất Tiên giới, nhìn thấy Trần Mục thì có loại xúc động muốn chứng minh bản thân.

Diệp Thanh Huyền trầm giọng nói: “Huyền Âm, trận chiến này rất hữu ích với ngươi, dùng tâm mà cảm nhận.”

Cường giả của Xích Thành Động Thiên cũng ở gần đó, Mộ Hồng Liên mặc áo giáp đỏ, tóc dài xõa ra, nàng ta cau mày liễu: “Phụ thân, chẳng phải người nói muốn lôi kéo Trần Mục sao, tại sao bây giờ không ra tay?”

Mộ Thanh Vân lắc đầu thở dài: “Chủ yếu là Thái Thượng Tiên Cung đang làm khó dễ, bây giờ chúng ta ra tay tương trợ sợ là phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Thái Thượng Tiên Cung!”

Mộ Hồng Liên trầm giọng nói: “Vậy người có thể lặng lẽ ra tay, yểm hộ Trần Mục rút lui không?”

“Không được, nếu như bị Thái Thượng Tiên Cung phát hiện thì chúng ta không được lợi gì.” Mộ Thanh Vân trầm giọng nói: “Ta chỉ có thể bảo đảm không tham gia.”

Gần đó có rất nhiều gia tộc tu tiên và thế lực tu tiên, trong đó còn có đồng minh của Thái Thượng Tiên Cung, mọi người càng xem trọng lợi ích hơn.

Nếu như Trần Mục yếu thế, bọn họ sẽ giúp Thái Thượng Tiên Cung, nhưng nếu như Trần Mục chiếm thế thượng phong, vậy thì bọn họ sẽ không dám hành động hấp tấp, ai cũng không muốn đắc tội tu tiên giả có tiềm lực vô hạn.

Trong Kiếm Long hắc sắc, Trần Mục giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, dưới sự gia trì của hai cỗ lực lượng, sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp mấy lần, quy tắc xung quanh đều bị áp chế.

Lý Tu Đạo cau chặt mày, đây là lực lượng mà trước đây hắn ta chưa từng phát giác được, quy tắc thiên địa bị áp chế, hắn ta nâng kiếm lên, phát hiện đường kiếm trở nên chậm chạp.

Trần Mục thôi động sức mạnh thời gian.

Đòn xuất kiếm của Lý Tu Đạo trở nên chậm chạp.

Trần Mục vòng qua mũi kiếm của Lý Tu Đạo, Thanh Vân kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của hắn ta, tràn ngập sát ý.

Trước khi Thanh Vân kiếm đâm trúng Lý Tu Đạo, kim quang nở rộ, kiếm quang kim sắc nở ra từ mi tâm của hắn ta xé toạc xiềng xích của thời gian, Thanh Vân kiếm bị chấn khai.

Tia kiếm quang kia chấn khai Thanh Vân kiếm, đánh trúng vào ngực của Trần Mục trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh đến mức hắn không có thời gian để thôi động Tổ Long Kim Lân.

Ầm ầm!

Trần Mục bị đánh lui ra ngoài.

Trường kiếm huyết sắc bên ngoài tan rã, Kiếm Long hắc sắc lại tạo thành Kiếm Vương tọa.

Trần Mục rơi xuống trên vương tọa, y phục chỗ ngực hắn bị hư hại, nhưng hắn không bị thương, kết giới trong suốt bên ngoài cơ thể bị phá vỡ, tầng kết giới vạn pháp bất xâm bị đánh vỡ, muốn khôi phục như ban đầu thì cần có thời gian.

Lần va chạm đầu tiên sự cường thế của Trần Mục đã khiến cường giả Tiên giới chấn kinh, giống như mặt trời mọc lên từ từ, hào quang của hắn đã định sẵn là thế bất khả kháng.

Bây giờ Trần Mục cần phải cẩn thận hơn.

Cách đó không xa, Lý Tu Đạo kinh hãi toát mồ hôi lạnh, hắn ta chưa từng gặp tu tiên giả có thể làm ảnh hưởng đến thời gian, vừa nãy nếu như không có ấn ký do lão tổ tông để lại trên người thì hắn ta đã bị Trần Mục chém chết.

Long Nguy cầm Tiên Kiếm đen trắng xen lẫn trong tay, đây là Tiên Kiếm âm dương, áp bức ông ta giải phóng cường hãn hơn Lý Tu Đạo gấp mấy lần, Trần Mục nhìn thấy Sở Sở có khả năng gặp nguy hiểm, hắn chỉ có thể sử dụng Cự Thần binh.

Lúc Cự Thần binh xuất thủ, Tạ Tây Sơn vẫn luôn ngồi trên xe lăn nhắm mắt lại, sau đó giữa không trung xuất hiện phân thân do tiên lực ngưng kết ra.

Đạo phân thân kia cao lớn dũng mãnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến không gian chấn động, Cự Thần binh bị cản trở, mục tiêu của bọn họ hiển nhiên đã biến thành Sở Sở.

Trần Mục muốn trở lại bên cạnh Sở Sở nhưng lại bị Long Nguy quấn lấy, hai thanh Tiên Kiếm va chạm nhau, tiếng nổ khủng khiếp vang lên, không gian hiện lên gợn sóng.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 626: Sao Băng Huyết Sắc (2)



(2)

Vùng phụ cận hang động bắt đầu sụp đổ.

Ôn Huyền Âm thấy Sở Sở gặp nguy hiểm thì có chút lo lắng: “Sư tôn, ngài không sợ xảy ra chuyện sao?”

Diệp Thanh Huyền bình tĩnh nói: “Ta muốn biết Trần Mục có thủ đoạn khống chế của Ma Thần không, nếu như Sở Sở mất khống chế thì ta vẫn còn cách khác.”

Lý Tu Đạo nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Sở Sở, nhưng không ngờ động tác của Sở Sở linh hoạt, dễ dàng thoát được truy kích của hắn ta.

Ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, ngược lại hắn không lo lắng Sở Sở gặp nguy hiểm, mà là lo lắng Sở Sở sẽ mất khống chế, trong cơ thể nàng ta có Ma Thần đang ngủ say.

Cửu Thất Ma Thần được xem là người nổi bật trong các Ma Thần, nếu như Sở Sở thức tỉnh hoàn toàn thì có thể Tiên giới sẽ bị khuấy đảo long trời lở đất.

Tiên Kiếm của Long Nguy tuôn ra âm dương khí, lúc vung kiếm, không gian cũng theo đó bị biến dạng, Trần Mục vung Thanh Vân kiếm ra, hai thanh Tiên Kiếm va chạm không ngừng.

Trần Mục rõ ràng đã vào thế hạ phong.

Chiến đấu như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Ầm!

Trần Mục bị đánh lui.

Hắn cố ý mượn lực quay người lại, lao về phía Lý Tu Đạo muốn trợ giúp Sở Sở, Long Nguy cười lạnh nói: “Muốn trốn?”

Trần Mục lại thôi động ba ngàn chiến kiếm lần nữa, chiến kiếm lượn vòng giống như cơn lốc xoáy bao trùm thiên địa.

Trong mắt Long Nguy mang theo khinh thường, ông ta là Kiếm Thần đỉnh phong, nửa bước Tiên Vương, nắm giữ sức mạnh âm dương, hoàn toàn không đặt Trần Mục vào trong mắt.

Long Nguy xuất kiếm tiến lên, kiếm quang của Tiên Kiếm âm dương đột nhiên tăng vọt ngàn trượng, chiến kiếm dọc đường đều bị đánh bay, kiếm quang chỉ thẳng vào sau lưng Trần Mục.

Loảng xoảng!

Tổ Long Kim Lân xuất hiện.

Cự kiếm tan rã thành lưu quang giữa không trung.

Long Nguy thấy vậy thì biết nữ hài nhi kia rất quan trọng với Trần Mục, ông ta không khỏi buông lỏng cảnh giác, ông ta cầm Tiên Kiếm âm dương trong tay, rất nhanh đã đuổi được Trần Mục.

Trần Mục đột nhiên quay người lại, hắn thi triển Kinh Thần, tiếng sấm sét vang lên, cốt kiếm trong tay trái phá không bay ra, ngay lúc đó đồng tử của Long Nguy co rút mạnh, ông ta muốn trốn nhưng đã không kịp, chỉ có thể dùng toàn lực để phòng ngự.

Sức mạnh âm dương tạo thành kết giới trước người Long Nguy, cốt kiếm dễ dàng xuyên thủng kết giới, ông ta tập trung toàn bộ lực lượng vào mi tâm.

Kết giới vững chắc bảo hệ thức hải.

Vụt!

Cốt kiếm xuyên qua mi tâm của Long Nguy.

Nửa thanh cốt kiếm chôn trong mi tâm của Long Nguy, tiếng k** r*n vang lên, ông ta vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, dùng sức rút cốt kiếm ra, muốn lấy cốt kiếm ra ngoài.

Cốt kiếm hiện lên huyết quang, năng lượng sinh mệnh trong cơ thể Long Nguy nhanh chóng trôi đi, Trần Mục không quan tâm đến ông ta, hắn lấy tốc độ nhanh nhất giết đến bên cạnh Lý Tu Đạo, dùng Thanh Vân kiếm ép Lý Tu Đạo lui lại.

Sở Sở thấy Trần Mục chạy đến thì nhếch miệng cười nói: “Đại ca ca, ta không sao.”

Tuy vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng lực lượng của Sở Sở cũng không thể khinh thường.

Lý Tu Đạo nhìn Long Nguy k** r*n, thân thể ông ta đang khô héo, huyết sắc trên mặt biến mất, tu tiên giả vây xem ở phía xa đều bị chấn kinh.

Mọi người đều nhận thấy thanh cốt kiếm kia có vấn đề.

Long Nguy là đỉnh tiêm cường giả của La Phù Động Thiên, thế như lúc ông ta đối mặt với Trần Mục lại có thể thất bại, cường giả xung quanh đều không thể tiếp nhận sự thật như vậy, vốn dĩ bọn họ còn không tin Trần Mục phong ấn cường giả Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung, nhìn thấy biểu hiện bây giờ của Trần Mục thì không thể không tin hắn còn có át chủ bài.

Mi tâm Lý Tu Đạo căng chặt, hắn ta lấy ra lá bùa kim sắc từ trong ngực, lá bùa kia bay lên không trung, vẽ ra đường văn tinh xảo.

Trời đất quay cuồng, ngôi sao đều đang run rẩy, không gian xung quanh Trần Mục bị đông đặc.

Trần Mục không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn thôi động Trấn Thiên Ấn, cấm chế của thiên địa bị tan rã, đường văn do lá bùa kia ngưng kết vừa thành hình đã tan rã.

Lý Tu Đạo và Tạ Tây Sơn đều chấn kinh.

Đó là tuyệt thế tiên phù do đại năng phù đạo viễn cổ luyện chế ra, vậy mà có thể dễ dàng bị xóa bỏ, ngay cả là Tiên Vương cũng không thể dễ dàng như vậy.

Tạ Tây Sơn bị Cự Thần binh quấn lấy không thể ra tay, Lý Tu Đạo lại lấy bình ngọc ra, hắn ta hoảng loạn bóp vỡ bình ngọc.

Huyết dịch kim sắc chảy ra.

Áp bách đáng sợ tràn khắp tứ phía.

Lão bối cường giả ở phía xa đều đang run rẩy, chỗ áp bức kia giống như Chí Tôn hồi sức, thiên địa cũng vì đó mà biến sắc, trong phút chốc gió giục mây vần, kim quang ngưng kết ra hư ảnh to lớn.

Hư ảnh kia đứng trên hang động giống như ngọn núi vĩnh hằng, khó mà nhìn thẳng bằng mắt thường.

Bà lão của Tử Vi Động Thiên chống quải trượng, giọng nói khàn khàn: “Đó là Chí Tôn Huyết!”

Tế ra Chí Tôn Huyết, đây chính là nội hàm của Thái Thượng Tiên Cung, thế lực xung quanh đều cảm thán, cũng là kinh thán trước sự cường đại của Trần Mục.

Sở Sở nhíu mày lại, xung quanh nàng ta xuất hiện sương mù, lộ rõ khí tức của Ma Thần.

“Ngươi lại có thể cấu kết với Ma Đồng!” Lý Tu Đạo chỉ vào Trần Mục: “Thông đồng làm bậy với Ma Thần, thế lực Tiên giới tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Hình chiếu của Chí Tôn đứng ở chỗ đó, mang cho cường giả xung quanh ảo giác cự nhân vạn trượng, ngay cả Y cũng cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đây chỉ là một giọt máu của Chí Tôn đã khiến Trần Mục cảm thấy không có sức chống cự, đây chính là Chí Tôn, một giọt máu cũng có thể trấn sát vô số sinh linh.

Đối mặt với sự áp bức của Chí Tôn, tim Trần Mục đập rất nhanh, đây là phản ứng bản năng khi gặp phải nguy hiểm, lực lượng trong cơ thể Sở Sở như không bị khống chế mà tăng lên với biên độ lớn, gân xanh càng nổi rõ trên trán.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 627: Sao Băng Huyết Sắc (3)



(3)

Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm, hắn dùng tay xoa xoa đầu nhỏ của Sở Sở, nàng ta vốn có chút thất thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi mắt sáng ngời chớp chớp, Sở Sở tươi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Đừng sợ.”

Mặt Trần Mục mang theo nụ cười.

Sở Sở nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Mục thì không sợ hãi nữa, năng lượng vốn sắp bùng nổ trên người nàng ta lại bắt đầu suy yếu, hình chiếu của Chí Tôn đưa bàn tay to lên.

Trần Mục ngẩng đầu nhìn bàn tay to đủ để che trời kia, hắn không hề sợ hãi lại mượn sức lực của Trấn Thiên Ấn lần nữa, khoảnh khắc hắn có được lực lượng tối cao, ánh sáng trong mắt không thể nhìn thẳng vào, lão bối cường giả phía xa đều cảm nhận được sợ hãi.

Bọn họ thấy may mắn vì ở cách rất xa, nếu như không có hình chiếu Chí Tôn thì có lẽ cường giả đang vây xem ở đây đã lũ lượt quỳ xuống.

Trần Mục tùy tiện vung tay lên, hàng vạn kiếm kỹ ngưng kết vọt ra, không gian vỡ tan, hư không gào thét, hình chiếu Chí Tôn kia dần dần biến dạng rồi sụp đổ.

Con ngươi của Lý Tu Đạo đã sắp trừng ra ngoài.

Kiếm quang do Trần Mục tùy tiện ném ra đã chiếu rọi vạn dặm sơn hà, Lý Tu Đạo thậm chí còn không có cơ hội chạy thoát thân, hắn ta bị chôn vùi trong tia kiếm quang kia.

Cách đó không xa, phân thân do Tạ Tây Sơn ngưng kết nổ tung, ông ta thôi động chuông vàng và Tiên Kiếm hồng sắc để ngăn chặn, bản tôn ngồi trên xe lăn ho ra máu.

Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp trở về trong tay Trần Mục, hắn giơ tay thu lại thanh cốt kiếm yêu dị kia, chuông vàng và Tiên Kiếm cách đó không xa lần lượt nứt toác, Tạ Tây Sơn cũng bị chìm ngập trong kiếm quang.

Trần Mục vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Sở Sở, không gian trước mặt hắn mở ra, thông đạo không gian xuất hiện trước mắt, hai người bước vào thông đạo không gian, cường giả vây xem ở phía xa đều lạnh cả sống lưng.

Toàn thân Mộ Thanh Vân run rẩy, ông ta vẫn đáng giá thấp thực lực của Trần Mục, không ngờ ngay cả Chí Tôn Huyết cũng không cách nào giữ được hắn, thiên kiêu như vậy sau này Thái Thượng Tiên Cung chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối lớn.

“Sắp thay đổi rồi!”

“Đã đang thay đổi rồi!”

Một số thế lực xung quanh cần phải suy xét cẩn thận có nên tiếp tục kết liên minh với Thái Thượng Tiên Cung không.

Diệp Thanh Huyền vẫn chưa hồi thần lại, đây là kết cục mà bà ta không ngờ tới.

Ôn Huyền Âm có chút thất thần, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, phải làm sao bây giờ?”

“Đi về trước đã.”

Sắc mặt Diệp Thanh Huyền tái nhợt, tuy rằng Thái Thanh Tiên Cung không trực tiếp ra tay nhưng lại gián tiếp gây ra chuyện này, sợ là sau này sẽ chọc vào phiền phức lớn!

Ai cũng không ngờ được, Trần Mục đột nhiên bạo phát ra lực lượng khủng khiếp như thế, giây phút đó, lão bối cường giả xung quanh đều tưởng rằng Đại Đế viễn cổ trở về.

Trần Mục và Sở Sở bước ra từ trong thông đạo không gian, trước mắt là bãi biển đầy ánh mặt trời rạng rỡ, bọt sóng trắng tuyết đang vỗ vào bờ.

Sở Sở lần đầu tiên nhìn thấy biển, trong mắt tràn đầy vui sướng: “Đại ca ca, là biển lớn.”

Trần Mục không trả lời lại, Sở Sở ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của hắn.

Trần Mục đột nhiên nửa quỳ trên đất, sau đó ngồi xếp bằng, trên đầu đổ đầy mồ hôi hột to bằng hạt đậu, hắn cố chịu đựng cơn đau nói: “Sở Sở, ta không sao.”

Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Trần Mục, nàng ta mím môi, niềm vui trong mắt đã biến mất.

Trần Mục vừa mới cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn để có được sức lực vô địch trong thời gian ngắn, nhưng cỗ lực lượng kia cũng sẽ xuất hiện phản phệ, trong cơ thể xuất hiện thương tổn lớn, lần này không chỉ có huyết nhục xuất hiện vết nứt mà cả xương cốt trước ngực cũng bị nứt gãy ở vài chỗ.

Lần này bị thương đến căn cơ, đây chính là cái giá phải bỏ ra khi cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn.

Bởi vì có thương tổn lớn nên vết thương trong cơ thể không cách nào lành lại được, vật chất ngân sắc Khương Phục Tiên lưu lại trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, may mà Hồng Mông Thụ có thể trị thương, cho dù là vậy, muốn hồi phục cũng cần thời gian rất dài.

Sau khi ngồi khoanh chân điều dưỡng nửa ngày, Trần Mục đã áp chế được thương thế trong người, hắn có Hỗn Độn Kim Liên, nếu như luyện hóa thì có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn.

Trần Mục muốn tìm nơi thích hợp để bế quan.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Sở Sở đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào chính mình thì không khỏi cười nhẹ nói: “Yên tâm, ta không sao, lát nữa sẽ nướng cá cho ngươi ăn.”

“Cảm ơn đại ca ca!”

Sở Sở vui vẻ gật đầu.

Nàng ta không biết nướng cá là cái gì, chỉ cần là đồ Trần Mục làm thì đều muốn ăn.

Trần Mục vào trong biển chuẩn bị bắt cá, hắn phát giác được một tia kiếm ý còn sót lại, sợi kiếm ý này như có như không, cực kỳ quen thuộc.

“Giống với kiếm ý còn sót lại ở Kiếm Hải, chẳng lẽ một kiếm lúc trước của vị Kiếm Đế kia là từ nhân gian chém đến Tiên giới?” Lòng Trần Mục sinh ra kính sợ.

Đây là một kiếm xuyên qua thiên địa thật sự.

Trần Mục bắt được mấy con cá lớn to béo trong biển, sau đó đốt đống lửa bên bờ biển lên.

Hắn kiên nhẫn dạy Sở Sở cách nướng cá, tiện cho sau này nàng ta tự mình làm cá nướng.

Nhìn Sở Sở nhỏ nhắn đáng thương, Trần Mục choàng tay qua vai nàng ta nói: “Sở Sở, ta hy vọng sau này ngươi có thể trở thành hiệp giả đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu.”

“Hiệp giả?”

“Ta sẽ cố gắng.”

Sở Sở nặng nề gật đầu.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 628: Mối Nguy Của Trần Gia (1)



(1)

Trần Mục không biết Sở Sở có trở thành Ma Thần không, mong rằng sẽ không có ngày đó.

Mặt biển đột nhiên dập dờn ánh sáng đỏ, Trần Mục ngẩng đầu lên, phía Đông có ngôi sao lớn màu máu rơi xuống.

Mày Trần Mục khẽ nhíu lại, hắn nhìn huyết quang nhuộm đỏ phía Đông như thể bình minh đang lên.

“Ấy, trời sáng rồi!”

Sở Sở dụi mắt, cảm thấy không thể tin được, Trần Mục biết không đơn giản như vậy, dị tượng như vậy chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Trần Mục nhắm mắt lại, thông qua Trấn Thiên Ấn để tìm kiếm phương hướng ngôi sao lớn huyết sắc rơi xuống.

Đông bộ Thiên Châu, chỗ sâu trong sơn mạnh Kỳ Lân, Cổ tộc Cơ gia ẩn cư ở đây, bên ngoài động phủ cấm địa, lão giả râu tóc bạc trắng ngóng nhìn bầu trời đầy huyết quang đến xuất thần.

“Huyết quang ngập trời, loại điềm báo này không phải Chí Tôn xuất thế thì chính là Chí Tôn ngã xuống!” Cơ gia lão tổ nhẹ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt ông ta rất ngưng trọng.

Cơ gia lão tổ bỗng nhiên phát giác được gì đó, ông ta xuất hiện trong đình viện nào đó của nội tộc Cơ gia, trong viện tử, tất cả người trong tộc Cơ gia đều hành lễ với lão giả.

“Lão tổ tông, sao ngài lại đến đây?” Người trung niên mặc cẩm y chắp tay tỏ ý.

“Đến nhìn xem.”

Cơ gia lão tổ nở nụ cười hiền hòa.

Người trung niên tên là Cơ Liệt, là gia chủ của Cơ gia, hầu hết đích hệ của Cơ gia đều tập trung trong viện tử này, đó là bởi vì tôn tử của Cơ Liệt sắp chào đời.

Mọi người đều không ngờ việc nhỏ nhặt như vậy lại kinh động đến lão tổ tông, Cơ Liệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Lão tổ tông, ngài biết đây là có chuyện gì không?”

Vẻ mặt Cơ gia lão tổ ngưng trọng nói: “Dị tượng thiên địa như thế này, rất có khả năng có liên quan đến Chí Tôn, thậm chí là cường giả tuyệt đỉnh cũng không dám chắc.”

Cơ Liệt không khỏi giật mình, loại cường giả kia ngay cả là Cổ tộc Cơ gia cũng không dám chọc vào.

Ầm ầm!

Đình viện đột nhiên rung động!

Có cỗ dao động cường ngạnh truyền ra từ trong phòng, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, nhi tử Cơ Huyền của Cơ Liệt chạy vào phòng đầu tiên để xem nương tử của hắn, Tuyết Thanh Nhi chỉ bị hôn mê, thị nữ phụ trách tiếp sinh cũng bị choáng váng.

Cơ gia lão tổ và Cơ Liệt lo lắng hài tử xảy ra chuyện nên bọn họ cũng đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy bé trai trong ngực Cơ Huyền, trẻ sơ sinh không khóc cũng không làm loạn, toàn thân tản ra dao động cường ngạnh, hoàn toàn không giống với hài tử vừa ra đời.

Trong mắt Cơ gia lão tổ mang theo chấn kinh, ông ta nhìn hài tử trong ngực Cơ Huyền, miệng run rẩy nói: “Cơ gia ta chẳng lẽ cũng sắp xuất hiện Chí Tôn?”

Tô Liệt cũng có vẻ mặt kích động, dị tượng bên ngoài, động tĩnh sinh ra đều mang ý nghĩa đứa trẻ này cực kỳ không bình thường, tương lai đã định sẵn là huy hoàng.

Cơ Huyền nhìn chằm chằm vào đứa bé trong ngực, hắn ta đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt mang theo huyết quang, đó giống như là Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc, một lúc sau, quang mang mờ đi.

Ánh mắt của đứa bé dần trở lại bình thường.

Cơ gia lão tổ biết hài tử này không đơn giản, ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cơ Liệt, chuyện này không được nói với người ngoài, lập tức phong tỏa tin tức, nếu ai dám để lộ nửa câu thì xử lý theo gia pháp!”

“Vâng!”

Cơ Liệt trịnh trọng nói.

Cơ Huyền nhìn nhi tử của chính mình, hắn ta đang ngóng về phía cách đó không xa, chỗ đó chỉ là hư vô trống rỗng.

Hư ảnh của Trần Mục đứng trong phòng, hắn đối mặt với đứa bé ở trong ngực Cơ Huyền, trong lòng không khỏi thì thầm, tên tiểu tử kia lại có thể nhìn thấy ta?

Có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn thì chỉ có người thân thân thiết nhất, có thể nhìn thấy hắn cũng chỉ có Khương Phục Tiên, nhưng bây giờ đứa bé kia cũng chú ý đến Trần Mục.

Trần Mục chú ý thấy trong mắt hắn ta vừa lóe lên Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc, sau đó nghĩ đến sinh linh huyết sắc nhảy vào trong giếng ở bên trong hang động, chẳng lẽ là hắn ta?

Lẽ nào cái giếng kia có thể luân hồi?

Lúc đứa bé nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của đứa bé, rất dễ dàng, không gặp phải trở ngại gì, trong thức hải có Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc.

Trần Mục có thể xác định được sự ra đời của đứa bé này có liên quan với sinh linh huyết sắc, nếu như lúc đó Trần Mục không chém bỏ xiềng xích thì có thể hắn ta mãi mãi không được trùng sinh.

Ý thức của đứa bé vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, trong cơ thể đang chảy huyết mạch của Cơ gia, trong thức hải, đóa Bỉ Ngạn Hoa kia chính là mấu chốt để hắn ta thức tỉnh.

Trần Mục có dự cảm nếu như hài tử này có thể thuận lợi trưởng thành thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành kình thiên cự bá của tiên giới, chẳng trách Cơ gia lão tổ lại vui mừng như điên.

Trung bộ Thiên Châu.

Cung điện tiên các tải dài ngàn dặm.

Đỉnh núi cao nhất trong đó chọc thẳng lên trời cao.

Trong cung điện trên đỉnh núi có đôi mắt đang mở ra, đôi mắt kia như hai ngôi sao sáng chói.

“Luân hồi lúc nào thì nghỉ!:

Tiếng thở dài vọng khắp đại điện trống trải, lão giả kim bào quỳ bên ngoài điện: “Lão tổ, ngài tỉnh rồi.”

“Chú ý đến những hài tử sinh ra trong khoảng thời gian này, trong đó có thể có thiên kiêu tuyệt thế, lập tức đi điều tra.” Trong điện truyền ra giọng nói vang dội.

Lão giả bên ngoài điện khom người gật đầu nói: “Vâng, lão tổ, ta còn có chuyện khác.”

“Nói đi.”

“Cường giả đến từ nhân gian ở tiên giới khuấy động phong vân, Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung cũng bị phong ấn, chúng ta có cần ném ra cành ô liu không?”

Huyết quang ở phía Đông chầm chậm tan đi, cảnh đêm lại khôi phục như bình thường, trên bầu trời ánh sao sáng chói.

Ý thức của Trần Mục trở về thức hải, cảnh đêm tĩnh mịch, Sở Sở đã gối lên đùi hắn ngủ say.

Sáng sớm hôm sau.

Trần Mục dẫn theo Sở Sở đến hòn đảo sâu dưới biển bên ngoài Địa Châu, hòn đảo này cách xa thế lực tu tiên, rất thích hợp để bế quan tu luyện.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 629: Mối Nguy Của Trần Gia (2)



“Sở Sở, ta phải bế quan một thời gian, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng chạy xa quá hiểu chưa?” Trần Mục dặn dò nói.

Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu: “Đại ca ca, ngươi yên tâm, Sở Sở sẽ nghe lời.”

Khoảng thời gian này ở cùng với Sở Sở, Trần Mục cũng cảm nhận được nàng ta là đứa trẻ rất hiền lành, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ tìm Thái Thanh Tiên Cung để báo thù.

Trần Mục mở sơn động trên đảo ra, sau đó ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn lấy Hỗn Độn Kim Liên ra, sức mạnh Hỗn Độn tràn ngập khắp không trung trong nháy mắt, hắn bắt đầu luyện hóa.

Hỗn Độn Kim Liên thoắt ẩn thoắt hiện, nó không giống những đại dược khác cần phải phục dụng, mà là thông qua hô hấp luyện hóa bên ngoài cơ thể, thương tổn lớn bên trong cơ thể đã bắt đầu phục hồi nguyên trạng dưới tác dụng của sức mạnh Hỗn Độn, hiệu quả rất tốt.

Lực lượng của Hỗn Độn Kim Liên đang không ngừng cường hóa huyết nhục gân cốt của Trần Mục, tầng kết giới trong suốt bị phá vỡ bên ngoài cơ thể hắn lại được khôi phục, toàn thân được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, hòa hợp với Hỗn Độn Kim Liên như ẩn như hiện.

Sở Sở đang chơi đùa trên hải đảo, nàng ta đi chân trần nhặt vỏ sò trên bãi cát, đói bụng thì tự mình vào trong biển bắt cá nướng lên, chơi mệt rồi thì quay về sơn động nghỉ ngơi.

Trần Mục nắm giữ sức mạnh thôn phệ thông qua cốt kiếm, tốc độ luyện hóa Hỗn Độn Kim Liên cũng vì vậy mà tăng lên, nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa hết thì cần thời gian rất dài.

Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua.

Hỗn Độn Kim Liên đã mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn vẫn cần thêm một thời gian.

Quanh thân Trần Mục mang theo ánh sáng kim sắc, đứng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được áp bức mãnh liệt tản ra từ trên người hắn, hung thú trong toàn bộ hải vực đều hoảng loạn bỏ chạy.

Nhân gian, Bắc Hoang.

Sau khi Trần Mục rời đi, Trần Dĩnh quay về ở trong nhà, chủ yếu là lo lắng trong nhà xảy ra rắc rối.

Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện trên đỉnh núi.

Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang đùa giỡn trong rừng.

Đại Tráng nằm dưới bóng râm canh giữ vườn thuốc của Trần gia.

Trần Nghiêm và Trần Uy bận việc ở Hắc Thạch thành, chủ yếu là vì sản nghiệm của Trần gia ngày càng bận rộn, cũng không thể lúc nào cũng giao những trọng trách này cho Trần Hi, nàng ta cũng cần nghỉ ngơi.

Đường Uyển đang cắt tỉa hoa cỏ trong đình viện, bà lại thích cuộc sống nhàn nhã như vậy, Thất Thất ngồi sau lưng Tiểu Côn chỉ huy hắn ta tưới nước cho hoa cỏ.

Trần Dĩnh ở trong phòng Trần Hi, hai nữ nhân đang trong phòng nghiên cứu xem loại váy thế nào thì đẹp.

Trần Hãn ở diễn võ trường, hắn ta phụ trách dạy Trần Tô và Trần Đồng tu luyện, Trần Đồng rất thích tu luyện, Trần Tô lại không thích tu luyện lắm, cảnh giới của hai tỷ đệ cũng kéo ra chênh lệch, nền tảng của Trần Đồng cũng càng vững chắc hơn.

Bởi vì Trần Tô là nữ hài nhi nên mọi người đều nuông chiều nàng ta, Trần Hãn cũng không đặc biệt nghiêm khắc với nàng ta, Trần Đồng muốn trở thành Kiếm Tiên vạn người chú ý, từ nhỏ hắn ta đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện, tính cách rất giống với Trần Hạo.

Trần Thiên Nam ngày nào cũng sẽ đến diễn võ trường nhìn tiểu bối tu luyện, ông ta pha một ấm trà là có thể ngồi ở đây cả nửa ngày, trong mắt tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.

Trên đỉnh núi ở gần Trần gia, Trần Dao ngồi xếp bằng tu luyện, nàng ta cách Kiếm Thánh đỉnh phong chỉ còn nửa bước.

Trần Dao bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó không xa, nàng ta phát hiện có cường giả lạ mặt xông vào chỗ sâu trong sơn mạch, nháy mắt đã biến mất ở đỉnh núi.

Lão giả áo xanh đang đi loanh quanh ở chỗ sâu trong sơn mạch thì Trần Dao đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.

Trần Dao nhìn chăm chăm vào lão giả trước mặt, nàng ta có thể cảm nhận được lão giả trước mắt không đơn giản, không phải là Kiếm Thánh phổ thông mà còn mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong.

Mắt vàng của nàng ta có thể nhìn được thứ người thường không thể nhìn thấy, ví dụ như trong cơ thể của lão giả áo xanh có một khối thanh ngọc, bên trong chứa đựng tiên lực cường đại.

Trên mặt lão giả áo xanh tràn đầy ý cười, chắp tay cười nói: “Lão phu Trần Hướng Dương, đến từ Huyền Châu, nghe nói Trần gia ở Bắc Hoang rất nổi tiếng nên cố ý đến bái phỏng, hai nhà chúng ta có thể có cùng chung tổ tiên.”

Trần Dao không hề buông lỏng cảnh giác, nàng ta nói với giọng lạnh lùng: “Tổ tiên nhà ngươi tên là gì?”

Lão giả áo xanh bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười nói: “Tên húy của tổ tông không dám nói càn, không biết có thể cho lão phu bái phỏng Trần gia không!”

Trần Dao nhàn nhạt nói: “Ngươi chờ đó đã, ta đi hỏi gia gia ta trước, sau đó lại nói.”

Lão giả áo xanh cười nhẹ nói: “Làm phiền tiểu hữu.”

Trần Dao trở về Trần gia, nàng ta không nói việc này cho gia gia Trần Thiên Nam mà trực tiếp thông báo cho Trần Dĩnh: “Tỷ tỷ, bên ngoài Trần gia có cường giả đang quanh quẩn, muội nghi ngờ có người gây bất lợi cho Trần gia.”

Trần Dĩnh lập tức bước ra khỏi phòng, nàng ta lập tức trở nên nghiêm túc: “Dao Dao, muội đến Hắc Thạch thành nói đại bá và cha trở về trước, đại tỷ, tỷ truyền tin đến Huyền Kiếm tông để mấy người nhị ca để ý nhiều hơn.”

Trần Dĩnh mỉm cười nói với Trần Dao: “Tiểu muội, yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trần Dao gật đầu, nở nụ cười khuynh thành kiên định nói: “Tỷ tỷ, muội cũng sẽ giúp tỷ.”

Lão giả áo xanh đến nơi cách xa Hắc Thạch thành, chỗ này còn có năm vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, hơn nữa bọn họ đều sở hữu tiên lực của Giả Tiên.

Cầm đầu là người trung niên mang mặt nạ đồng, hắn ta là cường giả Thiên Tiên: “Lão Ngô, thế nào rồi?”
 
Back
Top Bottom