Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOIntmgrGIw-gMS4s1wX_6j0bG5C_DKij_rO5Smw8s_BisPce8GBH8KHtWr4RenYo2L_JkdGwi4S-UwoXzN-GXKUGjdFwkhPz_rXtgTXRU8FsE5NUYu2bnY6CbKMLelqkRRJNb_ZPsq7NzqpzpvAkIB=w215-h322-s-no-gm

Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Tác giả: Tử Hưởng
Thể loại: Đam Mỹ, Hài Hước, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bị bệnh trĩ rồi, yêu đương thế quái nào đây?

Meme xuất phát từ một bức ảnh trên “chốn thì thầm”[1]: Chơi bóng rổ bị bệnh trĩ hành nên nhét băng vệ sinh vào trong quần. Lúc đang chơi hăng thì nó rơi ra từ trong quần cộc, phía trên dính máu, toàn trường lập tức lặng thinh, nửa trận sau quân địch nhường rõ, mấy ngày sau đội trưởng đối tốt với tôi cực kỳ.

Sửa đổi thiết lập, thụ không bị trĩ thật!

Quý Lâm chỉ muốn nói: Đừng “khám” bệnh trên Baidu.

[1] Chốn thì thầm – 空间悄悄: Chức năng nhắn tin ẩn danh gửi bạn bè trên QQ. Người dùng có thể thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình đến bạn bè nhưng bạn bè không thể biết đứa gửi tin nhắn là ai.​
 
Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Chương 1: Chương 1



Đầu hạ, tiết trời sáng sủa, làn gió mang theo hơi thở oi bức. Ánh nắng len qua tán cây ngô đồng chiếu xuống đất, để lại từng vệt lốm đốm trên đường.

Một bóng người che kín mít từ đầu tới chân bước vào tiệm thuốc, bác gái bán thuốc ngước mắt lên hỏi: “Muốn gì?”

Bóng đen ấp úng hồi lâu không nói nên lời, tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Bác gái đã quá quen rồi nên không lấy làm kinh ngạc, hỏi thẳng vào vấn đề: “Thuốc tránh thai hay que thử thai?”

Nam sinh giật mình kêu lên, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Thuốc trị trĩ ạ.”

Bà bác hoàn hồn, lấy hộp thuốc bôi trĩ Mã Ứng Long dưới quầy ra, cẩn thận giải thích cách dùng, trước khi khách đi còn tri kỉ lấy bịch ni-lông màu đen cho khách đựng thuốc.

Quý Lâm bước chân ra khỏi tiệm thuốc, mặt mũi đỏ lựng như tôm luộc. Cậu thực sự không ngờ rằng mình – đường đường một nam sinh viên đại học lại có một ngày gặp phải chuyện như thế vậy.

Buổi sáng sau khi đi vệ sinh, Quý Lâm dùng giấy lau đít phát hiện trên giấy có một vệt đỏ, dọa cậu sợ hết cả hồn, mau chóng kéo quần lên rồi mở tìm kiếm trên Baidu: “Đi ẻ ra máu thì bị gì?”

Kết quả tìm kiếm cho thấy:

“Nguyên nhân đi ẻ ra máu? Phải chăng bạn đã bị trĩ?”

“Đi ẻ ra máu, mách cho bạn nghe mẹo tiêu trĩ.”

“Có rất nhiều nguyên nhân gây ra trĩ, bạn thuộc kiểu nguyên nhân nào?”

Thấy vậy, Quý Lâm sợ mất cả mật, xấu hổ không dám đến phòng y tế khám bệnh, chỉ đành võ trang đầy đủ đi tiệm thuốc tây.

Về đến ký túc xá, Quý Lâm ngồi trên bồn cầu, đeo chiếc bao tay, mở nắp thuốc mỡ, bóp nhẹ một ít lên ngón trỏ, chậm rãi duỗi tay ra sau. Sau khi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cậu dán miếng băng lót được tặng kèm lên qu.ần l.ót mình.

“Quý Lâm, đi chơi bóng rổ không?” Bạn cùng phòng đột nhiên gõ cửa.

“Tao đây tao đây.”

Quý Lâm và bạn cùng phòng của đều có mặt trong đội bóng rổ của trường. Trường học của họ có hai đội, đội của Quý Lâm là đội có quy mô bé, tổng cộng khoảng 20 thành viên. Đội còn lại thì nhiều người hơn, đội trưởng tên Giang Khải, hotboy của trường, vừa cao vừa đẹp trai, không mấy khi đổi sắc mặt, chẳng hiểu sao lại cứ thích đối đầu với cậu trên sân, hình như hơi không thích cậu.

Trên sân bóng rổ là các chàng trai trẻ tuổi đang chạy băng băng, nhảy lên, chuyền bóng, ném rổ, lau mồ hôi.

Quý Lâm thực hiện động tác chạy ba bước ném rổ, nâng chân nhảy lên, quả bóng được ném vào rổ một cách đẹp mắt, đúng như dự đoán, nhận được sự hò reo cổ vũ của toàn bộ khán đài.

Đột nhiên, Quý Lâm cảm thấy trong quần hơi lạ. Cúi đầu nhìn xuống, miếng băng lót rơi ra ngoài! Cậu luống cuống tay chân vội vàng nhặt đồ lên nhét vào túi quần, mọi người không ai nhìn rõ còn tưởng là giấy vệ sinh.

Chỉ có Giang Khải cách cậu gần nhất mới nhìn thấy rõ đó là miếng băng vệ sinh mà chỉ con gái dùng khi đến tháng, mặt trên còn dính chút máu.

Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, cái tên nhóc, à không, phải là người song tính chứ nhỉ? Bình thường trông trắng nõn nà, đứng giữa đám đàn ông con trai trông thật ốm yếu, chẳng giống như kẻ biết chơi bóng rổ.

Bên kia, Quý Lâm dùng áo lau mồ hôi trên mặt. Giang Khải nhìn thấy cái bụng trắng nõn mềm mại, nhịp thở trở nên hỗn loạn.

Sau khi hiệp hai bắt đầu, Quý Lâm rõ ràng cảm giác được Giang Khải xuống phong độ, bình thường toàn đối chọi gay gắt với cậu, lúc này lại nhường nhiều lần, ngay cả đồng đội Giang Khải cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh, chẳng biết anh bị làm sao nữa.

Cuối cùng, Giang Khải đột nhiên dừng lại, ném quả bóng rổ cho đồng đội bên cạnh, đoạn nói: “Hôm nay tôi hơi váng đầu, tạm thời không chơi được nữa.” Anh nhìn Quý Lâm một hồi rồi rời đi.

Đêm đến, suy nghĩ của Giang Khải rối bời, trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu toàn là tưởng tượng về Quý Lâm song tính. Trước đó anh đã cảm thấy tên kia có gì khang khác. Mỗi lần hai đội gặp nhau, Giang Khải luôn nhìn thấy cậu ở trong đám người đối diện, rõ ràng vóc dáng không cao nhưng lại có thể khoá chặt ánh nhìn người khác.

Tóc Quý Lâm hơi lộn xộn, cặp mắt tròn xoe, rất hợp với gu của anh. Anh vừa định đi qua chào hỏi thì thấy Quý Lâm chen chúc giữa đám con trai cao to. Thấy cậu bị đồng đội động tay động chân còn cười toe toét như vậy, không hiểu sao khiến đáy lòng anh hơi bực, mong muốn làm quen cũng không còn nữa.

Cuối cùng Giang Khải chịu đựng không nổi mà ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, anh bị cơn lạnh buốt óc đánh thức, sờ tay xuống dưới, bị dọa giật mình tỉnh ngủ.

Chàng trai 20 xuân xanh, dậy thì bình thường – Giang Khải – đêm qua mộng tinh.

Đệt, Giang Khải cảm giác phía dưới của mình từ từ dựng đứng, anh lắc mạnh đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh giặt q.uần l.ót.

Buổi tối sau khi về ký túc xá, Quý Lâm phát hiện có người xin thêm bạn tốt. Tên “.”, ảnh đại diện là một vùng biển yên ả. Vừa mới chấp nhận, bên kia đã gửi tới một tin nhắn: “Tôi là Giang Khải.”

Tay của Quý Lâm run run, tại sao tự dưng tên mặt đơ kia lại thêm bạn tốt mình nhỉ?
 
Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Chương 2: Chương 2



Kẻ được thêm bạn tốt này quá kỳ lạ, Quý Lâm hồi âm: “Có chuyện gì không?”

Bên kia không có động tĩnh gì, Quý Lâm ù ù cạc cạc vứt chuyện này ra sau gáy, cầm điện thoại lướt Weibo.

Sáng sớm hôm sau, Quý Lâm dậy sớm đi mua đồ ăn, gọi hai cái bánh quẩy, một bát đậu hũ, duỗi tay mò túi phát hiện mình quên phiếu ăn.

Khi cậu đang định nói chuyện với cô bán cơm thì một bàn tay từ phía sau duỗi qua, tích một cái, quẹt thẻ.

Quý Lâm quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng xuất hiện trước mắt, cậu giật mình lùi về sau một bước, đụng phải quầy bếp bằng inox. Quý Lâm lúng túng gãi đầu bảo: “Cảm ơn cậu nhé, bằng không tôi chuyển tiền qua Wechat cho cậu.”

Giang Khải lắc đầu: “Không cần.” Sau đó anh nói: “Cùng nhau ăn đi?”

Trước giờ Quý Lâm chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày này. Cậu và Giang Khải cùng ngồi ăn cơm, không ai nói gì, bầu không khí xấu hổ đến độ có thể có một đám quạ bay qua.

Cậu vắt óc tìm chủ đề: “Tối qua cậu kết bạn với tôi có chuyện gì à?”

Giang Khải ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Không có gì hết, đều là dân chơi bóng rổ, về sau tiện thể giao lưu.”

Quý Lâm gật đầu nói được, trong lòng lại bảo tôi tin cái cớt, muốn giao lưu thì đã kết bạn lâu rồi, quen nhau cả một học kỳ mới xin kết bạn, cũng chẳng biết đang làm trò gì nữa.

“Có phải dạo này đội cậu đăng ký thi đấu với trường C không?” Quý Lâm chỉ đành tìm chuyện liên quan đến bóng rổ để nói.

“Ừ. Liên đoàn muốn chọn mười người từ trong hai đội để thành lập một đội tham gia thi đấu.”

“Hả? Vậy thì không ổn lắm nhỉ?”

“Tôi chỉ nghe nói, cụ thể thì phải bàn bạc với huấn luyện viên.”

“Ồ.”

Dứt lời, song phương lại rơi vào khoảng lặng, Quý Lâm đành phải cúi đầu ăn nhanh.

Lúc này Giang Khải mới ngước mắt lên, cẩn thận quan sát người ngồi đối diện. Quý Lâm đang gặm bánh quẩy, miệng phồng lên như nhóc hamster, thoạt nhìn có chút mắc cười.

Trận giao hữu bóng rổ giữa đại học A và đại học C đã là truyền thống lâu năm của hai trường. Trận đấu được tổ chức tại nhà thi đấu tỉnh với sự tham dự của ban lãnh đạo trường, giảng viên, sinh viên và một vài khán giả đến từ các câu lạc bộ bóng rổ ngoài trường. Nghe thì là trận giao hữu nhưng thực chất lại là trận rượt đuổi, chiến đấu mày sống tao chết. Trường thắng, diễu võ giương oai, trường thua, ủ rũ chán nản, thậm chí còn ảnh hưởng đến sĩ khí của năm sau.

Qua biết bao năm thắng thua, vẫn chưa bên nào đạt được chiến thắng áp đảo, vậy nên nhà trường, huấn luyện viên và tất cả cầu thủ đều rất coi trọng cuộc thi này. Còn hơn một tháng nữa mới diễn ra mà phía trên đã ra thông báo tăng cường luyện tập.

Trong đội bóng rổ có sinh viên chuyên về thể dục thể thao, thường xuyên rèn luyện, thể lực rất tốt, còn mấy người như Quý Lâm và Giang Khải chỉ chơi do sở thích, chơi cũng khá hay.

Đến tối, huấn luyện viên hai đội gọi tất cả mọi người lại, thông báo hai đội sẽ cùng nhau tập luyện.

Đầu tiên là chạy tập thể vào tối, mười vòng quanh sân vận động, sau đó đến luyện chơi bóng rổ riêng, cuối cùng hai đội tranh tài, đội nào thắng sẽ đại biểu trường tham gia thi đấu. Đây là kết quả cuối cùng sau khi các huấn luyện viên thảo luận.

Bạn cùng phòng nói nhỏ với Quý Lâm: “Mười vòng? Tao sợ tao chạy không nổi phải làm sao đây?”

Quý Lâm cũng không để ý, cười hì hì nói đùa: “Vậy tao cõng mày là được.”

“Nói thật, mày thấy đội nào sẽ thắng? Bên mình có mày, Lý Hổ Lâm, bên kia có Giang Khải, Triệu Bằng Huy. Một đứa tiên phong một đứa hậu vệ, tao cảm thấy bọn nó có cơ hội thắng lớn hơn.”

“Sao cũng được, chỉ cần lúc đó trường mình thắng trường C là ngon.” Quý Lâm cảm thấy không sao cả.

Quả nhiên sau khi chạy được bốn vòng, bạn cùng phòng của Quý Lâm đã không thể chạy được nữa nên đã kéo Quý Lâm nằm ườn.

Giang Khải đột nhiên xuất hiện bên cạnh Quý Lâm. Anh mặc chiếc áo không tay, cơ bắp trên tay nhấp nhô, một lớp mồ hôi bao phủ phía trên trông sáng lấp lánh.

Anh hỏi Quý Lâm: “Tập xong có định đi ăn khuya không?” Chẳng hiểu sao Quý Lâm thấy mặt hơi nóng, ngập ngừng bảo: “Cũng được.” Sau đó mau chóng quay sang hỏi bạn cùng phòng: “Điền Khoa, mày có đi không?”

Điền Khoa còn đang thắc mắc họ bắt đầu nói chuyện với nhau từ khi nào, dùng ánh mắt gửi tín hiệu cho Quý Lâm, chỉ tiếc biểu đạt không được tốt lắm nên mặt giật giât. Vì quá mệt mỏi nên Điền Khoa từ chối lời mời, dặn Quý Lâm nhớ mang cơm về cho mình là được.

Thế là sau khi luyện tập xong xuôi, Quý Lâm và Giang Khải đi đến đoạn đường bán đồ ăn vặt ăn khuya, bầu không khí không còn ngượng nghịu như lần trước nữa.

Sau khi nhận ra Giang Khải thật sự không có ác ý với mình, Quý Lâm lải nhải nói không dứt lời. Trước giờ tính cậu hiền hoà dễ gần, nếu không phải ban đầu Giang Khải nhắm vào cậu thì có lẽ hai người đã trở thành bạn bè từ lâu.

Lúc tính tiền, Quý Lâm vội vàng nhận việc chi trả: “Lần trước cậu mời tôi ăn sáng nên lần này đến lượt tôi.”

Cơm nước xong xuôi hai người đi về khu ký túc xá. Đã sắp đến giờ tắt đèn, khắp nơi toàn là mấy đôi yêu nhau ôm ôm ấp ấp không nỡ tách xa, muốn tận hưởng giây phút bên nhau cuối cùng trước khi ký túc xá đóng cửa.

Sau khi đến dưới chân ký túc xá, Giang Khải vẫy tay nói: “Tạm biệt.”

Quý Lâm kinh ngạc: “Ơ? Tôi với cậu không ở cùng tòa à?”

Giang Khải gật đầu: “Tôi ở toà ba.”

Quý Lâm thấy rất khó hiểu: “Vậy sao cậu lại theo tôi đến toà năm?”

Trong bóng tối, ánh mắt Giang Khải tối nghĩa không rõ: “Đưa cậu trở về.”
 
Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Chương 3: Chương 3



Quý Lâm nằm trên giường, tim đập bình bịch cực nhanh, lời của Giang Khải nhiều ẩn ý quá.

Cậu nằm một lúc, chợt nhận ra hôm nay mình vẫn chưa bôi thuốc trĩ. Tuy rằng chỉ có buổi sáng hôm đó và sáng hôm sau chảy máu nhưng Quý Lâm vẫn sợ hãi, không dám biếng nhác, chỉ sợ để lại di chứng gì thôi. Cậu thở dài một hơi, xuống giường, cầm thuốc mỡ lên rồi bất đắc dĩ tiến vào nhà vệ sinh.

Điền Khoa thực sự không chịu đựng nổi việc chạy mười vòng, toàn bỏ cuộc giữa chừng, ngày nào Quý Lâm cũng chạy cùng Giang Khải. Bởi vì lượng vận động nhiều nên buổi tối cả hai thường xuyên cùng đi ăn khuya, sau vài lần qua lại, đôi bên đã trở nên quen thuộc, thậm chí thỉnh thoảng còn trò chuyện tào lao trên WeChat.

Sau hơn nửa tháng huấn luyện, hôm nay huấn luyện viên tổ chức một trận thi đấu để xem thành quả luyện tập của mọi người.

Trận đấu bắt đầu, Điền Khoa truyền bóng cho Quý Lâm, Quý Lâm dẫn bóng chạy về phía rổ đối diện, Triệu Bằng Huy kèm sát ngay bên, muốn cướp bóng từ tay Quý Lâm. Quý Lâm né tránh, giả bộ chạy về, không ngờ bị Triệu Bằng Huy nhìn thấu, bóng bị cướp đi.

Quý Lâm vồ hụt ngã nhào xuống đất, phịch một tiếng… Làn da trắng nõn đập xuống dưới sàn, đầu gối, bàn tay, cánh tay đều bị thương. Vết thương ở phần đầu gối trông rất nghiêm trọng, trầy một lớp da, máu tươi rỉ ra trộn lẫn với bụi đất, nom mà giật mình.

Điền Khoa còn chưa kịp chạy đến chỗ cậu thì đã thấy Giang Khải như một cơn gió nhào qua. Anh ngồi xổm bên cạnh Quý Lâm, kiểm tra miệng vết thương của cậu, sau đó bế thốc cậu lên, để lại một câu: “Tôi dẫn cậu ấy đến phòng y tế.” rồi sải bước rời đi.

Cả đám nghẹn họng đứng nhìn.

Sau khi được Giang Khải bế đi vài bước Quý Lâm mới hoàn hồn. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Khải nhíu mày, môi bặm chặt lại, nom càng thêm dữ.

Quý Lâm vùng vẫy, Giang Khải cúi đầu liếc cậu một cái, dùng ánh mắt ngăn cản động tác của cậu: “Đừng nhúc nhích, cậu không thấy đau chân à?” Chẳng hiểu sao Quý Lâm có thể nghe được một chút lo lắng từ anh, cậu không giãy nữa, chỉ nói: “Bằng không cậu thả tôi xuống trước đi? Như này không hay lắm đâu.” Giang Khải không chớp mắt nhìn đằng trước, làm bộ không nghe thấy gì.



Trong phòng y tế, bác sĩ lấy cồn và i-ốt ra để khử trùng lòng bàn tay và cánh tay Quý Lâm, sau đó quấn một lớp băng gạc dày lên gối cậu. Giang Khải đứng cạnh thấy vậy nhíu chặt lông mày.

Bác sĩ ra ngoài chuẩn bị thuốc, Quý Lâm không cẩn thận động phải tay, khẽ kêu một tiếng: “Shhh, đau ghê.”

Giang Khải liếc cậu một cái, nắm tay Quý Lâm, nhẹ nhàng thổi vài hơi lên đó, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Thổi một chút sẽ hết đau thôi.” Quý Lâm mặt đỏ đến tận mang tai, nhẹ nhàng rút tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có gì mà đau với không đau.”

Bác sĩ cầm thuốc đi vào, căn dặn Quý Lâm: “Mấy ngày này tốt nhất không nên làm việc gì nặng, tôi sẽ xin phép giảng viên cho em nghỉ, ở ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng đừng đi lại nhiều.”

Ngay khi Quý Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Khải bế lên, làm cậu hét ầm: “Này này, cậu làm gì thế?” Giang Khải chẳng thèm ngước mắt: “Không nghe bác sĩ vừa bảo đừng vận động nhiều à?” Anh lại cười nhạo: “Nhìn cái đầu gối băng bó như vậy cậu tưởng mình còn đi đường được chắc?”

Quý Lâm không thể phản bác, chỉ đành nói lời cảm ơn.

Quý Lâm được ôm về ký túc xá, nhận được vô số ánh nhìn. Cậu xấu hổ đến độ vùi mặt vào lòng Giang Khải như con đà điểu, giả vờ như thể người khác không thấy mặt mình.

Đến ký túc xá của Quý lâm, Giang Khải đỡ cậu ngồi xuống giường. Quý Lâm lại cảm ơn, đoạn chỉ vào ngăn tủ rồi nói: “Trong đó có đồ ăn vặt, cậu cứ lấy mà ăn.”

Giang Khải lắc đầu đáp: “Nếu như hai ngày này cậu không thể ra ngoài thì để tôi mang đồ ăn ba bữa cho cậu.”

Quý Lâm bị dọa trước đề nghề này, hai mắt trợn tròn: “Không cần không cần, tôi bảo Điền Khoa giúp tôi gọi đồ ăn ngoài được mà.”

Giang Khải nhìn cậu chằm chằm, cẩn thận phân tích: “Dạo này tôi có tiết ít, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, theo tôi được biết, dạo này mấy cậu có hai môn học, rất bận rộn, liên tục làm phiền bạn cùng phòng cũng không tốt lắm. Nếu gọi đồ ăn ngoài thì cũng phải xuống dưới lầu để lấy, cậu nhảy lò cò có khi lại bị ngã tiếp, cho nên tôi nghĩ, lựa chọn tốt nhất là để tôi giúp cậu mua đồ.”

Quý Lâm vẫn cảm thấy khó xử: “Thật sự làm phiền cậu quá.”

“Cậu không cần khách sáo với tôi như vậy, chúng ta là bạn bè mà.”

Quý Lâm ngẫm nghĩ, bạn bè à? Người ta đã nói đến mức này rồi cậu cũng không thể từ chối thêm, chỉ đành nói lời cảm ơn lần nữa.

Cuộc đối thoại chuyển từ “Hôm nay ăn gì?” “Cậu ăn cái gì thì giúp tôi mua món đó, làm phiền cậu quá.” Chuyển thành “Ăn gì?” “Thịt kho đậu hũ, thịt xào rong tỏi, cảm ơn cậu nhá.”.
 
Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Chương 4: Chương 4



Trận đấu ngày đó bị gián đoạn giữa chừng nên huấn luyện viên lại dời sang lần khác. Lần này không có Quý Lâm, hiển nhiên đội của bọn họ không bằng Giang Khải, do đó cuối cùng quyết định đội của Giang Khải tham gia tranh tài.

Nửa tháng sau, trung tuần tháng sáu, trận giao hữu bóng rổ giữa đại học A và đại học C bắt đầu trong sự háo hức của mọi người.

Gần một nửa giảng viên và sinh viên đại học A và đại học C đều có mặt tại nhà thi đấu tỉnh, bên trong chật kín người, có người cầm biểu ngữ, có người thổi còi, tất cả đều đi cổ vũ cho trường. Quý Lâm và Điền Khoa ngồi ở hàng trước, có thể thấy rõ từng chuyển động trên sân.

Bảy giờ tối, trận đấu chính thức bắt đầu. Đầu tiên là hai bí thư đại biểu cho hai trường có bài phát biểu ngắn gọn, sau đó là màn biểu diễn cổ vũ của cổ động viên. Cầu thủ hai bên đã thay quần áo, bước ra từ hai đầu nhà thi đấu, lập tức nhận được sự hò reo của toàn trường, âm thanh lớn đến độ ù hết cả tai.

Giang Khải đi đầu, mặc bộ quần áo chơi bóng màu trắng. Thấy Quý Lâm ngồi hàng trước liền mỉm cười chào cậu, để lộ hàm răng trắng tinh, khiến mấy nữ sinh hét ầm cả trời. Quý Lâm làm khẩu hình: “Cố lên cố lên.”

Trọng tài bước vào thổi còi, hiệp một bắt đầu. Giang Khải và tiền đạo của đối thủ đồng thời lao lên, Giang Khải bắt được bóng trước, chạy về phần sân đối thủ rồi bị chặn. Anh chuyền bóng cho Triệu Bằng Huy, vòng qua mấy người rồi lại nhận bóng về tay. Giang Khải cầm bóng, né trái né phải tránh chướng ngại vật, sải bước chạy đến trước khung bóng rổ, trở tay ném một quả vào lưới, dẫn tới từng đợt reo hò.

Hai hiệp kết thúc, giữa trận nghỉ giải lao. Tỷ số đang là 26:28, song phương ngang tài ngang sức. Quý Lâm từ trên khán đài phóng xuống, chạy tới trước mặt Giang Khải, nắm chặt tay anh hứa hẹn: “Đỉnh đấy Giang Khải. Nếu hôm nay cậu thắng tôi sẽ bao cậu ăn khuya nửa tháng.”

Giang Khải mỉm cười xoa đầu Quý Lâm: “Được rồi, vì bữa ăn khuya của cậu nên hiệp sau tôi sẽ dốc hết sức.”

Lại thêm một lần ra sân. Lần này đối thủ sử dụng chiến thuật khác với hiệp trước, tập trung phòng ngự, không còn tấn công liều lĩnh. Hiệp ba thật khó chịu, mấy lần đi bóng toàn bị chặn, lẽ ra tỷ số có thể được nới rộng nhưng lúc này lại rơi vào thế giằng co. Hiệp 4: Tình hình chiến đấu vẫn còn khốc liệt, mắt thấy trận đấu sắp kết thúc, đội đối thủ muốn bắt lấy cơ hội cuối cùng, chặn đứng Giang Khải. Dưới tình huống trái phải đều bị bao vây, Giang Khải ném được một cú ba điểm, áp đảo.

Tỷ số trên màn hình lớn đã là 42:45. Thắng! Trường A thắng lớn! Toàn thể khán giả reo hò!

Giang Khải và đồng đội ôm nhau đụng vai, phấn khích la hét.

“Cậu đỉnh vãi luôn!” Quý Lâm hét lớn, chạy xuống ôm chặt Giang Khải.

Huấn luyện viên tổ chức tiệc mừng, cả đám nhốn nháo chạy đến tiệm ăn.

Quý Lâm ngồi cạnh Giang Khải, mọi người đều rất phấn khích, bắt đầu chém gió. Cơm nước xong xuôi, có người đề nghị chơi một trò chơi, thay phiên nhau đặt câu hỏi, ai không đáp được thì phạt rượu. Sau vài hiệp, rượu đã gần hết, bầu không khí ngày càng náo nhiệt.

Cả đám càng chơi càng hăng, nhất thời chưa tàn tiệc được. Giang Khải quàng cổ Quý Lâm, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Đám này ồn quá, chúng ta chuồn trước đi.” Quý Lâm gật đầu, lén rời khỏi phòng.

Gió đêm lướt qua da, mang theo cảm giác ngứa ngáy và chút ái muội nóng bỏng lạ thường.

Quý Lâm uống chút rượu, mặt mày đỏ lựng, keo tay Giang Khải nói rất nhiều. Nói về trận bóng rổ hôm nay, về môn học dạo này rồi đá qua bộ phim mới chiếu rạp.

Lúc đi tới trước cổng trường, Quý Lâm đột nhiên dừng bước, ngay khi Giang Khải quay đầu nhìn cậu, cậu chân thành ngợi khen: “Cậu giỏi thật đó.” Giang Khải nhìn ánh mắt lóe sáng của người trước mặt, đáy mắt phản chiếu bóng hình của anh, nháy mắt, một cảm xúc ùa vào đáy lòng, trong phút bốc đồng, anh buột miệng thốt ra lời trong tim: “Tôi thích cậu.”

Quý Lâm nghe không rõ, ngơ ngác chớp mắt hỏi: “Hả? Cậu vừa nói cái gì cơ?”

“Tôi thích cậu, Quý Lâm.” Giang Khải nhìn vào mắt cậu, lặp lại lần nữa: “Tôi muốn cậu làm bạn trai tôi.”

Quý Lâm đột nhiên đơ ra, đầu óc như chưa kịp phản ứng, cậu thấy tim mình đập mạnh, đầu óc choáng váng.

Cậu mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không thể nhận lời tỏ tình này được.” Dứt lời, cậu đẩy Giang Khải ra rồi bỏ chạy.

Giang Khải sững sờ nửa phút. Anh… bị từ chối sao?

Chẳng lẽ tiến triển quá nhanh làm Quý Lâm sợ?

Hay là vốn dĩ Quý Lâm không hề thích mình?

Nếu là vế đầu, anh có thể chậm rãi tiến hành từng bước, nước chảy đá mòn.

Nếu là vế sau, Giang Khải bực bội vò đầu, anh nhất định phải theo đuổi bằng được.

Quý Lâm chạy một mạch về ký túc xá, chẳng màng đến ánh mắt khó hiểu của người qua đường. Cậu mở cửa, nhanh chóng bò lên giường, nằm hồi lâu mới bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.

Cậu còn chưa kịp hiểu ra lời của Giang Khải là có ý gì? Trò đùa? Thật lòng? Hay do uống nhiều quá?

Cậu lắc đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ. Ba tháng qua, quan hệ giữa cậu và Giang Khải ngày càng tốt, nhưng trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề tình cảm. Công bằng mà nói, Giang Khải đối xử với cậu rất tốt, đẹp trai lại tài giỏi, có khiếu ăn nói, ở với Giang Khải rất vui. Nhưng thích là sao chứ? Quý Lâm chưa từng yêu ai, cũng không biết cảm giác thích là gì. Cậu không muốn mất người bạn này, song lại không hiểu rõ tình cảm của mình, bối rối xoắn xuýt.

Quý Lâm trở mình, mắt nhìn lọ thuốc bị trĩ trên giường, khẽ thở dài một hơi, thế này còn yêu đương làm sao được.

Giang Khải không nhịn nổi nữa. Từ đêm đó trở đi Quý Lâm luôn tránh mặt anh. Cậu không trả lời tin nhắn, không đến tập luyện bóng rổ cùng đội, anh muốn theo đuổi người ta thì cũng phải gặp được mặt người ta chứ.

Hôm đó anh không có tiết, coi thời khóa biểu của Quý Lâm, Giang Khải quyết định chặn cậu trước cửa phòng học.

Tan học, Quý Lâm và Điền Khoa cùng nhau rời lớp, Giang Khải bước nhanh về trước, giữ tay Quý Lâm rồi quay người bước đi. Quý Lâm bị sự xuất hiện của anh dọa giật mình kêu lên, sau khi thấy rõ người đến là ai, cậu quay đầu ra hiệu cho Điền Khoa rồi ngoan ngoãn bị kéo đi.

Suốt cả đoạn đường không ai nói gì. Giang Khải kéo Quý Lâm vào phòng thí nghiệm mình hay đến, đóng sầm cửa lại, quay người chặn Quý Lâm ở cửa, một tay chống lên ván cửa không cho phép cậu chạy trốn. Đoạn cúi gằm đầu quan sát sắc mặt của Quý Lâm.
 
Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Chương 5: Chương 5 - Kết thúc



“Sao cậu lại tránh né tôi?”

“Đâu có, tôi chỉ…” Quý Lâm nói không nên lời muốn nói.

“Chỉ là làm sao? Chỉ cảm thấy tôi mắc ói? Hay là cảm thấy đồng tính kinh tởm?”

Quý Lâm đột nhiên ngẩng đầu, sốt ruột phản bác: “Không phải, tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.”

Giang Khải tựa hồ không tin: “Được, vậy cậu nói cho tôi biết sao cậu lại trốn tránh tôi.”

Tay Quý Lâm nắm chặt vạt áo hồi lâu, đoạn không thèm đếm xỉa hét lên: “Tôi bị bệnh.”

“Ừ, cậu đúng là bị bệnh, bằng không sao lại từ chối tôi.”

Ấp úng một hồi, Giang Khải nghe thấy một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Tôi, tôi bị bệnh trĩ, không, không thể làm…”

Giang Khải đột nhiên bật cười, giọng nói trầm thấp kề bên tai Quý Lâm: “Hoá ra cậu đang phân chia địa vị gia đình với tôi à?”

Đôi môi mềm mại đột nhiên bị đụng vào, Quý Lâm ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại phía trước, hai mắt mở to. Quý Lâm cảm giác được lưỡi Giang Khang cọ xát môi mình, đột nhiên đẩy hàm răng ra rồi trượt vào trong, khuấy động đầu lưỡi của cậu, đầu lưỡi quấn vào nhau phát ra từng tiếng lép nhép khe khẽ.

Một nụ hôn nhẹ nhàng song tràn đầy chiếm hữu.

“Sao cậu lại nghĩ xa vậy? Còn chưa yêu đương đã nghĩ xem ai nằm trên ai nằm dưới rồi?” Sau khi rời khỏi cánh môi Quý Lâm, Giang Khải nhìn cậu nói đùa.

Quý Lâm xấu hổ đỏ mặt: “Không, không phải. Nhưng tôi bị trĩ thật đó.”

“Tôi không tin, cho tôi xem đi.”

“Hả?” Quý Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng tay đấm Giang Khải: “Cậu dở hơi à?”

Giang Khải mỉm cười xoa tóc cậu: “Không sao, không phải chuyện gì lớn hết.”

“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Ha, cậu đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi, định không chịu trách nhiệm hả?”

Quý Lâm kinh ngạc nhìn Giang Khải trả đũa, sao trước đây cậu không nhận ra tên này lưu manh thế nhỉ? “Rõ ràng là cậu bắt đầu trước…”

“Đúng vậy, là tôi bắt đầu trước.” Giang Khải cúi đầu, hôn lên khóe miệng Quý Lâm: “Nụ hôn thứ hai của tôi cũng thuộc về cậu, sau này tất cả đều thuộc về cậu.”

Sáng sớm hôm sau, Giang Khải xin phép nghỉ học để đưa Quý Lâm đi viện khám bệnh.

Khi đứng xếp hàng, Quý Lâm thấp thỏm hỏi: “Đây chỉ là kiểm tra sức khoẻ đúng không? Có đau hay không?” Cậu vừa dứt lời thì đã có tiếng nhắc nhở.

“Xin mời bệnh nhân A051 đến phòng khám số 3 để khám bệnh.”

Bác sĩ nhìn hai nam sinh tiến vào, hỏi: “Ai là người khám?”

“Dạ, cháu ạ.”

“Vậy cậu qua phía sau một chút.” Bác sĩ đứng dậy đi về phía sau phòng khám, kéo rèm ngăn cách.

Mấy phút sau, Quý Lâm đỏ mắt đi ra, dường như không biết nên để tay chân ở đâu.

Bác sĩ bình tĩnh chỉnh kính rồi hỏi: “Lần cuối cùng cậu bị chảy máu là khi nào?”

Quý Lâm ngẫm nghĩ: “Khoảng ba tháng trước, cháu dùng kem Mã Ứng Long bôi, hai ngày sau thì không thấy chảy máu nữa.”

Bác sĩ gật đầu: “Một lần chảy máu thôi thì chưa nói chắc được gì, có lẽ là do đường tiêu hoá trong hai ngày đó có vấn đề. Ăn nhạt thôi, đừng hút thuốc lá uống rượu bia.” Sau đó ông lại ngẩng đầu nhìn Giang Khải: “Bình thường chú ý bảo dưỡng, đừng nên vận động quá kịch liệt.”

Quý Lâm còn chưa kịp hoàn hồn, Giang Khải đã thay cậu trả lời trước: “Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Quý Lâm như mới tỉnh hồn, nắm lấy cánh tay Giang Khải, hưng phấn nhảy nhót: “Đúng là không bị bệnh trĩ, may quá xá luôn, làm tôi sợ lâu như vậy.”

Giang Khải mỉm cười, vòng tay qua cổ Quý Lâm hỏi: “Vậy chẳng phải cậu nên đền bù cho tôi sao?”

“Cái gì? Không biết, nghe không hiểu, về trường thôi.” Giây sau, Quý Lập lập tức buông tay anh ra, bước thẳng về trước.

Giang Khải nhìn ai đó vung tay vung chân cùng bên trước mặt, mỉm cười đuổi theo nắm lấy tay cậu.

Mùa hè năm nay cũng nóng và khô như mùa hè năm cũ, song cũng có đôi điều khác biệt. Kem lạnh, gió lùa, bóng xanh loang lổ râm mát, hai cậu trai nắm tay nhau, mồ hôi nhớp nháp dính trên da thịt, đáng yêu nhường nào.

Kết thúc
 
Back
Top Bottom