Siêu Nhiên [bí ẩn, fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396992012-256-k169993.jpg

[Bí Ẩn, Fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid
Tác giả: TiuAries
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

*Lớp Học Bí Ẩn
*

Tác giả: Kid
*

Thể loại: bí ẩn, siêu nhiên, kinh dị (nhẹ), ...
*Giới thiệu:
18 năm phong ấn sẽ yếu dần, 18 năm lớp học 3-7 bỗng dưng xuất hiện tại trường trung học Koshei mà không một ai chú ý tới hay nhận ra điều gì khác lạ.

Số 7 đã không còn là con số may mắn nhất mà đã trở thành nỗi kinh hoàng mang đến cho tất cả những con người tại ngôi trường này.

Nohara Nanami, nữ sinh ưu tú luôn đạt điểm tuyệt đối, cảm thấy thật kì lạ khi không một ai thắc mắc về chuyện có thêm một lớp học cùng 26 con người xuất hiện trong trường, cô đã quyết định sẽ đi tìm ra chân tướng mọi chuyện.

Kimura Kikyo, một pháp sư sống tại đền Tsukimine, có khả năng nhìn thấy hồn m.a và những linh h.ồn lang thang nơi trần thế.

Kikyo muốn tiếp tục con đường mà mẹ mình đã theo trước đó.

Hai cô gái tưởng như hai đường thẳng song song lại cùng nhau hợp tác tìm ra mọi bí mật về lớp học 3-7 bí ẩn.

Tuy nhiên sự thật cùng nguồn gốc của một dãy bi kịch này lại khiến tất cả đều kinh ngạc... hung thủ thực sự là một người không thể ngờ tới.

Ai sẽ là người ngăn chặn tất cả mọi thứ?
#kid
#Lườiteam_DaniSW Tags: bíẩndaniswfantakidluoiteamsiêunhiên​
#kid#Lườiteam_DaniSW
 
[Bí Ẩn, Fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid
Chương 1: Lớp Học Trở Lại


Chương 1: Lớp Học Trở Lại

* Bản thảo từ 2016Trong không gian tối tăm của trường học, một nữ sinh vội vã mà gấp gáp chạy đi trong sự khẩn trương và sợ hãi không ngừng.

"Làm ơn.. không phải tôi... không phải tôi."

Nữ sinh đó không ngừng lặp lại câu nói đó mà chạy thật nhanh ra khỏi trường học.Do quá sợ hãi người phía sau đuổi theo mà cô không dám quay đầu lại chỉ nhất mực chạy thẳng về phía trước, nữ sinh đó trong khoảnh khắc chạy ra ngoài trường đã bị một chiếc ô tô tải đâm ch.ế.t.M.á.u đỏ chảy lênh láng trên đường nhựa, một cái ch.ế.t đau đớn không báo trước."

Đã nhìn thấy rồi chứ?

Đứa bạn thân của ngươi đã vì ngươi phản bội mà phải ch.ết, con bé pháp sư kia cũng sẽ mau chóng ch.ế.t thôi.

Nhưng ngươi đừng lo vì ta cần ngươi sống sót để có thể sinh ra đứa bé trong bụng của ngươi.

Hãy cố gắng nuôi dưỡng đứa bé thật tốt nếu không... ngươi biết hậu quả rồi đó."

Bóng đen đứng bên hàng rào sắt trên sân thượng nhìn xuống vụ tai nạn bất ngờ kia giọng nói đáng sợ tràn đầy uy hiếp dành cho một nữ sinh đang sợ hãi khóc lóc ở bên cạnh.Vì sự phản bội của một người bạn đã khiến cho những người khác phải ch.ế.t thảm.

Đây là kết cục mà không một ai mong muốn.****18 năm sau, trường trung học tư thục Koshei, một ngôi trường danh tiếng hàng đầu trong nước thu hút được rất nhiều học sinh, phía trên sân thượng, một cô gái đang nằm trên chiếc ghế dài, đeo tai nghe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hôm nay là một ngày học hành mệt mỏi."

Hãy rời khỏi ngôi trường này Nohara, bọn chúng sắp tới rồi, bọn chúng sẽ g.i.ết cậu mất Nohara."

Một giọng nói đột nhiên hét lên làm cô gái kinh hãi chợt mở bừng mắt ngồi thẳng người dậy.

Giọng nói đó là từ đâu tới?

Rõ ràng tiếng nhạc vẫn còn vang lên trong tai nghe, chẳng lẽ là ảo giác sao?"

Ngày nắng ấm, Nana mẹ có cảm nhận được sự ấm áp chứ?"

Cô gái đứng dậy nhìn xuống sân trường mà tự lẩm bẩm với bản thân của mình, cơn gió đột ngột thổi qua làm bay mọi thứ, cơn gió đột ngột này như báo hiệu cho một điều to lớn sắp xảy ra.Trên hành lang các lớp học năm 3, Nanami đang cầm lấy tai nghe vo tròn lại đi về phía cầu thang, trong khoảnh khắc đó cô đã đi lướt qua một cô bạn u ám, một người mà Nanami tưởng như đã quên mất.Kikyo đứng lại quay đầu nhìn theo bóng dáng Nanami, gương mặt u ám đó vẫn không hề thay đổi, cô gái đó làm cô nhớ tới 2 năm trước, là lần đầu tiên họ gặp nhau, ngày khai giảng.2 năm trước, một mùa xuân lại đến cùng với ngày khai giảng bắt đầu cho một học kì mới, Nanami lúc này đang là năm nhất, ngày phân lớp Nanami đã đến muộn nhưng cô vẫn rất thong thả không hề có chút gì là vội vã.Đang đi trên hành lang sáng bóng loáng, chợt ai đó đứng ngay sau Nanami thì thầm vào tai cô điều gì đó mà cô nghe không rõ."

Nohara-san... cậu thật u ám và ô uế."

"Hả?

Cậu là...

Kimura-san?"

Nanami quay lại nhìn cô bạn Kimura Kikyo, một cô bạn trầm lắng mà Nanami đã gặp lúc thi tuyển đầu vào.Kikyo không hề nói thêm gì rất nhanh xoay người bỏ đi làm cho Nanami càng khó hiểu.

Tuy nhiên từ ngày đó đối với Nanami chẳng ảnh hưởng gì cả, ấn tượng về Kikyo cũng không nhiều, mà cả hai cũng không học cùng lớp cho nên Nanami đã dần quên lãng mất cô gái này."

Cậu vẫn u ám như vậy Nohara-san, sự ô uế đang bủa vây lấy cậu.

Chỉ sợ là cậu..."

Kikyo lẩm bẩm nói với chính mình rồi cũng xoay người rời đi.

Hiện tại cậu ta chắc chắn sẽ ổn.Nanami vừa bước về phía cầu thang liền kinh ngạc nhìn một nữ sinh đứng trước mặt mình ở dưới cầu thang nhìn lên cô đứng trên này.

Bộ đồng phục trường Koshei cũ, tóc đen dài, cả người thật u ám, cô gái đó đang nhìn Nanami như muốn nói điều gì đó."

Nếu không rời khỏi đây, cậu sẽ c.h.ết Nohara.

Không ai đổ lỗi cho cậu đâu Nohara, mọi người đều tự chọn con đường của riêng họ vì vậy cậu cũng nên lựa chọn con đường khác, đừng mù quáng đi theo người đó nữa.

Tôi..."

Cô gái đó còn chưa nói hết câu mặt càng biến sắc lập tức xoay người chạy khỏi nơi đó.Nanami vội chạy xuống chỗ cô gái đứng ngay lối rẽ cầu thang liền không thấy bóng dáng đâu cả.

Đó là ảo ảnh sao?

Nhưng giọng nói này vô cùng quen thuộc.

Chẳng lẽ lại có gì đó sắp xảy ra mà cô không nên biết?Trên đường trở về nhà, qua con đê bên cạnh dòng sông gần trường, Nanami đột ngột quay đầu lại nhìn về phía trường học.

"Cái gì thế này?"

Nanami đưa tay túm chặt lấy ngực trái của mình mà gương mặt tái nhợt.

Cảm giác như sinh mệnh đang cạn dần.

Ở trường học, có cái gì đó đang xảy ra vậy?"

Bọn họ trở lại sớm hơn dự định sao?"

Một cô gái đứng cuối con đường cầm wagasa che đi phần lớn gương mặt đứng theo hướng nhìn về phía trường Koshei, cô gái nói rồi lập tức xoay người rời đi nhưng đôi mắt trong khoảnh khắc đã liếc nhìn về phía Nanami đang đứng ôm ngực mà ngã khuỵu trên đường.

"Chị sẽ ổn thôi Rin...

Ran sẽ đưa chị trở về nhà."

Trong trường học, trên tầng ba, dãy phòng học của năm 3, ở phòng cuối cùng đã từng bỏ trống đó, trên bảng đề tên bị xóa nay hiện dần ra 3-7, phía bên trong lớp học, 4 dãy bàn đơn với 26 vị trí cho 26 học sinh, trên mỗi bàn đều có một quyển vở và một học sinh đang ngồi đó nhìn về phía bục giảng nơi một thầy giáo đang đứng đó vẻ mặt lo lắng nhìn các học sinh của mình."

Các...các em, năm nay chúng ta..."

Thầy giáo lắp ba lắp bắp nhìn học sinh của mình mà không nói xong một câu.Một cô bạn ngồi ngay bàn đầu dãy thứ hai mỉm cười nhìn thầy.

"Sensei, năm nay bọn em sẽ thật ngoan ngoãn.

Chúng ta sẽ có một năm học thật vui vẻ, phải không mọi người?"

"Đúng vậy."

Mọi người đều đồng thành trả lời, nụ cười đều hiện hữu trên gương mặt họ nhưng thầy giáo nọ lại toát mồ hôi vì sát khí quá mức nồng nặc xung quanh lớp học này.

"Ngoan ngoãn" mà các em ấy nói sẽ đáng sợ như thế nào đây vì 18 năm trước...****Chap 2:"Thế giới này... chưa bao giờ là bình yên cả."

"Nohara Nanami, chỉ là trùng hợp thôi phải không?

Dù sao cũng coi như đủ bộ."

Chiyori mỉm cười nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im lặng kia sau đó quay sang các bạn của mình.

"Đến chỗ Furuhata-san thôi mọi người."

"Cậu ta để lại cuối cùng."

Natsumi nói rồi đi theo Chiyori, mọi người đều hiểu "cậu ta" mà Natsumi nói ở đây là ai.

Bọn họ đều đồng quan điểm như vậy.
 
[Bí Ẩn, Fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid
Chương 2: Lớp Học Bí Ẩn


Chương 2: Lớp Học Bí ẨnUống một hơi hết sạch cốc nước của mình, Nanami ngồi xuống tấm nệm bên bàn thấp trong căn phòng nhỏ kiêm phòng ngủ, phòng khách của cô.

Cơn đau đến bất chợt vô cùng dữ dội mà lúc đi cũng thật nhanh chóng nhưng lại khiến Nanami cảm thấy mệt mỏi vô cùng."

Nana, mẹ có biết ra đi một mình như vậy hoàn toàn là không đúng?

Ít nhất cũng nên biết con gái mình sống thế nào đã chứ?"

Nanami nhìn vào bức ảnh cô gái trung học đặt trên bàn tự thì thầm rồi quyết định đứng dậy đi siêu thị gần nhà mua thức ăn cho bữa tối.Nanami mất mẹ từ khi sinh ra nên cô được cô nhi viện nuôi lớn.

Ở cô nhi viện Nanami vẫn luôn được một người bí ẩn có tên Nobike Nobi Ran gửi tiền trợ cấp hàng tháng tới cho cô.

Không một bức thư cũng không một lời nhận định họ hàng, chỉ là vẫn luôn gửi tiền cho cô như vậy.Lên cao trung rồi Nanami quyết định dọn khỏi cô nhi viện, một phần cũng là tiền mà người bí ẩn gửi đến đủ để Nanami sống dư dả, phần là Nanami muốn dành chỗ cho những em bé bất hạnh khác.

Tuy nhiên khi chuyển tới căn nhà gần trường, Nanami thấy lạ vì người bí ẩn kia vẫn gửi tiền hàng tháng tới cho cô mặc dù chẳng hiểu sao người đó biết Nanami chuyển nhà.Vì vậy đối với Nanami cuộc sống chưa bao giờ là khó khăn cả, cô chỉ cần trở thành người hoàn mĩ trong mắt người khác là được."

Ah, cô gái đó, cậu ta thật có điểm giống Nohara."

Cô bạn mặc đồng phục trường Koshei, tóc đen cắt ngang cằm rất năng động đứng bên kia đường nhìn Nanami đang đi vào bên trong siêu thị chợt lôi kéo vài người bạn đi cùng mình dừng chân nhìn xem."

Đúng thật kìa, không biết Nohara đã c.h.ết chưa nhỉ?

Cậu ta vào thời điểm đó vẫn còn sống mà."

Cô bạn tóc tết hai bên, đeo kính nhìn rất mọt sách, rất ngố mỉm cười nhìn về phía siêu thị.

Bọn họ đều vẫn nhớ ngày định mệnh của 18 năm trước."

Nakamura, hai người làm chuyện đó rồi phải không?"

Cô bạn tóc đen năng động lúc trước, Himawari Natsuki khoác vai Nakamura Yahiko cười cười cất tiếng hỏi mà ánh mắt rất gian xảo.Cô bạn mọt sách Sasaki Chiyori đẩy gọng kính của mình lên nhìn qua lớp cửa kính thấy Nanami đang lấy mấy hộp mì.

"Hay chúng ta nên tìm hiểu về cô bạn này trước nhỉ?"

Cả bọn nghe vậy đều im lặng nhưng trên môi là nụ cười, họ đứng nhìn nhau thật lâu cuối cùng cũng thấy Nanami đi ra bên ngoài này.

"Đi thôi."

Himawari Natsumi, em gái song sinh của Natsuki, lên tiếng mà dẫn đầu đi trước.

Mọi người cùng nhau bám theo Nanami.Trên đường đi họ thấy Nanami hầu như im lặng, không nhìn đông tây chẳng làm gì cả chỉ xách túi mì và ít thực phẩm khác nhìn thẳng, bước đều đều."

Nohara-san, là chị phải không?"

Một cô bé xinh xắn dễ thương đột nhiên chạy ra chắn trước Nanami mỉm cười vui vẻ cất tiếng hỏi khiến những người phía sau một phen kinh ngạc."

Adachi?"

Nanami ngờ vực nhìn cô bé mặc đồng phục tiểu học dễ thương trước mặt mình.Adachi miệng cười vui vẻ ôm lấy Nanami.

"Adachi và mọi người đều rất nhớ Nohara-san.

Adachi đã được nhận nuôi rồi, ba mẹ nuôi đều rất tốt với Adachi."

"Chúc mừng em Adachi.

Trời cũng sắp tối rồi mà em còn làm gì gần đây vậy Adachi?"

Nanami mỉm cười xoa đầu cô bé sau đó nhìn lên trời thấy cũng sắp tối hẳn rồi tò mò nhìn cô bé trước mặt.Cô bé Adachi mỉm cười nhìn Nanami.

"Em cùng chị gái đi siêu thị gần đây liền nhìn thấy Nohara-san sau đó mới đuổi theo.

Nohara-san, Adachi sắp phải rời khỏi thành phố này rồi.

Tới lúc đó Adachi chắc chắn sẽ nhớ Nohara-san và mọi người."

"Adachi có thể viết thư cho mọi người mà.

Vậy chị gái của Adachi đâu?

Adachi nên quay về với chị gái nếu không chị gái Adachi sẽ lo lắng."

Nanami ngồi xuống ngang tầm với cô bé mỉm cười lên tiếng.Adachi ngoan ngoãn gật đầu chào tạm biệt Nanami sau đó mới chạy về phía một nữ sinh mặc đồng phục trường Koshei với gương mặt lạnh nhạt.

Nanami đứng lên nhìn nữ sinh đó, cô không hề có ấn tượng với cô gái này nhưng cô gái đó lại học cùng trường với Nanami sao?

Chị gái của Adachi gật đầu coi như chào hỏi với Nanami đứng bên này đường sau đó đưa Adachi trở về nhà.Nanami cũng không nhìn nữa tiếp tục trở về nhà mình, trời cũng tối thật nhanh, Nanami nhìn lên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện vài đốm sao mập mờ.

"Thế giới này... chưa bao giờ là bình yên cả."

Nói rồi Nanami bước nhanh hơn để về nhà, cô không muốn ở ngoài này thêm nữa.Nhóm học sinh Koshei đứng bên kia đường nhìn lên căn nhà trọ ở tầng hai, chính căn phòng Nanami vừa bước vào."

Nohara Nanami, chỉ là trùng hợp thôi phải không?

Dù sao cũng coi như đủ bộ."

Chiyori mỉm cười nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im lặng kia sau đó quay sang các bạn của mình.

"Đến chỗ Furuhata-san thôi mọi người."

"Cậu ta để lại cuối cùng."

Natsumi nói rồi đi theo Chiyori, mọi người đều hiểu "cậu ta" mà Natsumi nói ở đây là ai.

Bọn họ đều đồng quan điểm như vậy.****Chap 3:"...những người tham gia vào công việc phong ấn luôn gồm thành viên của ba gia tộc Kimura, Suzuki và Murasaki."

"Hai bọn họ thật hăng hái làm sao."

Natsuki đứng bên cửa sổ nở nụ cười hắc ám nhìn xuống hai cô bạn này.

Hai người họ đã làm bản năng hoang dã của cô trỗi dậy, cô thật muốn bắt đầu ngay bây giờ.Natsumi đứng khoanh tay trước ngực bên cạnh nhìn theo Nanami mà trầm giọng lên tiếng.

"Bình tĩnh lại đi Natsuki, chúng ta phải theo thứ tự.

Cuộc mở màn sẽ bắt đầu vào ngày mai tại chuyến đi dã ngoại sinh học của lớp 1 và lớp 7."
 
[Bí Ẩn, Fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid
Chương 3: Bất Thường


Chương 3: Bất ThườngĐêm đó Nanami đã có một giấc mơ kì lạ, về người mà cô đã gặp lúc ở trường, là một học sinh kỳ lạ mặc bộ đồng phục cũ của Koshei.

Cô nhớ gương mặt này rất quen, rất quen như đã nhìn thấy ở đâu đó.Ở ngôi đền Tsukimine phía ngọn núi trong thành phố, Kikyo đang ngồi quỳ giữa đền thờ chính, đôi mắt cô nhắm nghiền, Kikyo mặc bộ đồ vu nữ rất im lặng không nói gì cả.Lão bà pháp sư Tanyo ngồi phía trước nhìn Kikyo thở dài.

"Bắt đầu một vòng lặp rồi Kikyo.

Dù biết nguy hiểm nhưng con vẫn muốn hoàn thành công việc mà Kotoko đã bỏ dở sao?"

Kikyo từ từ mở mắt, cô nhìn thẳng vào lão bà Tanyo, không một chút do dự nào cả thẳng thắn trả lời.

"Vâng, con sẽ phong ấn bọn họ lại.

Mẹ con trước khi ch.ết đã gửi gắm hy vọng vào con.

Nếu con không làm chuyện này thì..."

"Vậy thì con hãy nhớ Kikyo... từ rất lâu rồi, những người tham gia vào công việc phong ấn luôn gồm thành viên của ba gia tộc Kimura, Suzuki và Murasaki."

Lão bà Tanyo cảm nhận được sự quyết tâm của Kikyo nên bà đã nói cho cô một vài chuyện mà những người trước không biết.Nghe được những cái họ này Kikyo thực sự không đoán được đối tượng cần hợp tác là ai.

Hai người kia liệu có xuất hiện hay họ vốn hiện hữu bên cạnh mà cô không biết chứ?"

Nhà Suzuki sẽ không có thay đổi nhưng nhà Murasaki đã thay đổi.

Vòng lặp trước vòng lặp của Kotoko thì nhà Murasaki đã chỉ còn lại một người con gái, người đó đã kết hôn và đã mang họ khác...

Nên vì vậy người con cần tìm là..."

Khi lão bà Tanyo nói ra họ của người cuối cùng đó làm cho Kikyo kinh ngạc vì người đầu tiên cô nghĩ tới lại là người đó.

Đây là định mệnh đã quyết định sẵn rồi sao?

Cô thật muốn biết năm đó chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao trong ba người chỉ còn lại mẹ của cô là Kimura Kotoko sống sót tiếp tục được 4 năm tiếp theo.Kikyo đứng bên hàng rào, gương mặt u ám của cô vẫn vậy, đôi mắt như vô định nhìn về khoảng không bao la, tờ báo về những vụ án kinh hoàng xảy ra vào 18 năm trước bị tuột khỏi tay Kikyo cuốn theo gió bay đi mất."

Kikyo... ngươi sẽ thuyết phục con bé đó cùng tham gia sao?"

Một linh hồn mặc bộ kimono cách điệu đứng phía sau Kikyo mỉm cười lên tiếng.Linh hồn này là một trong số bốn linh hồn bảo hộ cho ngôi đền Tsukimine thờ Nguyệt Thần.Kikyo quay lại nhìn linh hồn phía sau, cô không nói gì cả chỉ gật nhẹ đầu thay cho sự đồng ý đó.

Phải, cô sẽ gặp cậu ta và nói chuyện lại một lần.

Có đồng ý hay không còn phải tùy cậu ta.Ngày mới đã lên, bình minh ấm áp bao phủ vạn vật ở thành phố này.

Nanami đứng trước cửa lớp 3-7 tay cầm tờ báo cũ nát nắm chặt lại.

Gương mặt cô bình tĩnh hơn bao giờ hết, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bảng tên mà không nói gì cả."

Em học sinh, em làm gì ở đây vậy?"

Một giọng nói nhè nhẹ vang lên phía sau lưng buộc Nanami dừng việc nhìn bảng tên mà phải quay lại nhìn người vừa xuất hiện."

Em là học sinh lớp 3-1, đi đổ rác nên em có dừng lại một chút."

Nanami lễ phép lên tiếng nhìn thầy giáo ăn mặc chỉnh tề trước mặt.Thầy giáo chủ nhiệm lớp 3-7 dạy anh văn, thầy Osai nhìn Nanami gật gật đầu cũng nói vài câu rồi đi trước.

Nanami nhìn theo thầy giáo Osai sau đó mau chóng đi về hướng hành lang ở phía cuối ngày gần lớp 3-7."

Một lớp học đột ngột xuất hiện, một thầy giáo lần đầu gặp mặt.

Nana, mẹ đã làm gì thế này... mẹ đã đẩy bạn bè mình vào chỗ c.h.ết sao?"

Nanami tự nói một mình, tay cầm tờ báo cũ và quyển sổ nhật kí vất vào trong lò thiêu rác.Nhìn ngọn lửa bốc cháy mà gương mặt Nanami lạnh nhạt, hôm nay cô tới thật sớm bất thường."

Nohara, cậu mau chóng rời khỏi đây đi, đừng tiếp tục ở lại trường nếu không bọn họ sẽ g.i.ết cậu..."

Giọng nói quen thuộc lại vang lên sau lưng, Nanami quay người lại, cô chắc chắn rằng bây giờ cô không hề bị ảo giác vì nữ sinh đứng trước mặt cô kia là người mà cô đã nhìn thấy hôm qua, kể cả là ở trong mơ."

Suzuki Tomoko?

Cô là người đó phải không?

Là nữ sinh đã gặp tai nạn vào 18 năm trước?"

Nanami nhìn nữ sinh này cất tiếng hỏi.

Cô bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân mình có thể nhìn thấy linh hồn người c.h.ết rồi đó.Nữ sinh được gọi tên bước chậm về phía Nanami đưa tay lên nắm lấy cổ tay của Nanami, nắm thật chặt mà gương mặt bỗng trở nên ác liệt.

"Bọn chúng có oán khí quá lớn, phong ấn của Kimura không còn chắc chắn nữa rồi, vòng lặp lần này thậm chí còn xảy ra trước cả kì hạn.

Nohara... nếu muốn phong ấn bọn chúng mãi mãi chúng ta phải tiêu diệt được kẻ đã gây ra oán khí cho bọn chúng...

Phải làm bọn chúng siêu thoát bằng cách "g.i.ết" được kẻ gây ra mọi tội lỗi này..."

Càng nói Tomoko càng ác liệt hơn mà cổ tay bị đau khiến gương mặt Nanami nhăn lại.

Ngay lúc tưởng như không thoát khỏi linh hồn nữ sinh này thì Nanami nhìn thấy Kikyo đang chạy tới đây, cô ấy chỉ dùng tay không chạm vào linh hồn của Tomoko đã làm Tomoko hét lên mà biến mất.Nanami đã kịp nhìn thấy dưới lòng bàn tay của Kikyo khi cô ấy vừa hạ tay xuống có khói bốc lên.

Ở lòng bàn tay đó chắc chắn là một ấn thuật gì đó có thể khắc chế linh hồn."

Cảm ơn cậu đã cứu tôi."

Nanami nắm lấy cổ tay đã đỏ lên của mình nói lời cảm ơn với Kikyo.Kikyo nhìn cô bạn trước mặt, nếu cô đến muộn lúc nữa chỉ sợ nữ sinh kia sẽ dẫn dụ đám linh hồn lang thang khác tới.

"Xem ra cậu đã biết một chút rồi."

"Những người khác sẽ thật sự không biết được sự tồn tại đột ngột của họ sao?"

Nanami nhìn Kikyo thận trọng cất tiếng hỏi.

Cô đã dần chắc chắn trước khi phải hỏi Kikyo chuyện này.Xoay người lại, Kikyo bước đi muốn rời khỏi nơi đổ rác này.

"Phải, sẽ không ai nhận ra cả.

Nohara Nanami, cậu có muốn cùng tôi ngăn chặn chuyện này lại hay không?"

Nhìn nửa gương mặt xoay lại của Kikyo làm Nanami không biết phải nói cảm xúc trong lòng của bản thân như thế nào cả, cô mỉm cười.

"Được...

Tôi sẽ cùng cậu làm chuyện này.

Hãy cùng phong ấn họ lại một lần và mãi mãi."

"Hai bọn họ thật hăng hái làm sao."

Natsuki đứng bên cửa sổ nở nụ cười hắc ám nhìn xuống hai cô bạn này.

Hai người họ đã làm bản năng hoang dã của cô trỗi dậy, cô thật muốn bắt đầu ngay bây giờ.Natsumi đứng khoanh tay trước ngực bên cạnh nhìn theo Nanami mà trầm giọng lên tiếng.

"Bình tĩnh lại đi Natsuki, chúng ta phải theo thứ tự.

Cuộc mở màn sẽ bắt đầu vào ngày mai tại chuyến đi dã ngoại sinh học của lớp 1 và lớp 7."

Natsumi vừa rứt lời Natsuki đã cười vui vẻ quay lại nhìn 24 bạn học lớp 3-7 khác đang ngồi tại vị trí của họ.

Thầy giáo Osai sợ hãi đứng một bên không dám lên tiếng.Vậy là năm nay lớp 3-7 muốn hành động nhanh chóng, bọn họ đều không đợi được sự vui thích của vòng lặp này rồi.****Chap 4:"Chuyện của 18 năm trước... chỉ mong sẽ không lặp lại."

18 năm trước đã có 26 vụ án xảy ra mà vụ án cuối cùng chính là cái c.h.ết của Suzuki Tomoko.

Chính vì cái c.h.ết đó mà mẹ của cô là Kotoko càng quyết tâm phong ấn lớp học 3-7 lại.

Dù làm gì tại thời điểm đó thì cũng đã quá muộn vì những vụ giết người vẫn xảy ra.Ngày mai... ai mà nói trước được điều gì đây.
 
[Bí Ẩn, Fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid
Chương 4: Bắt Đầu - Tai Nạn Kinh Hoàng


Chương 4: Bắt Đầu - Tai Nạn Kinh HoàngTrường tư thục Koshei, không một ai chú ý tới việc có thêm một lớp học với 26 học sinh và một thầy giáo.

Họ học tập và cư xử như vốn dĩ lớp học này luôn tồn tại.Nanami ngồi trong lớp học lơ đãng suy nghĩ.

Ngày hôm qua khi cô tỉnh dậy trong cơn mơ đã lục tim toàn bộ đồ đạc còn sót lại của Nana có thấy một cuốn nhật kí, trong nhật kí có kẹp tờ báo cũ.Nanami đã ngồi cả đêm để đọc cuốn nhật kí và tờ báo đó.

Cô đã kinh hoàng với những gì Nana viết trong đó, một sự thật mà không phải ai cũng có thể tưởng tượng ra."

Nohara-san...

đứng dậy dịch đoạn văn vừa rồi."

Tiếng gọi của thầy giáo làm Nanami giật mình phản ứng lại.

Cô bắt đầu dịch đoạn văn từ tiếng anh ra tiếng nhật.Tiết học ngày hôm đó cứ nhàm chán diễn ra cho đến cuối tiết giáo viên chủ nhiệm đến nhắc nhở chuyến đi ngày mai.

Điều duy nhất làm Nanami kinh ngạc là lớp cô đi với lớp 7."

Cẩn thận một chút, họ có thể sẽ chú ý tới cậu nhưng cậu nên làm gì đó tự nhiên một chút."

Kikyo đi bên cạnh bình tĩnh nhắc nhở.Nanami quay sang nhìn cô bạn, gương mặt Kikyo vẫn luôn u ám như vậy, người vừa nói chuyện với cô cứ như không phải là cậu ta.

"Tôi sẽ cẩn thận... cậu có nghĩ sẽ có chuyện... xảy ra chứ?"

Kikyo cụp mắt nhìn xuống chân mình, cô vẫn đi sóng ngang bên cạnh Nanami.

"Ai mà biết, nếu có khả năng đó vẫn hay phản ứng như bình thường."

"Chuyện của 18 năm trước... chỉ mong sẽ không lặp lại."

Nanami nói rồi chia tay Kikyo ở ngã rẽ, cô rất thẳng thắn bước đi không quay đầu lại.Nhìn theo bóng dáng khuất dần của Nanami thì lúc này Kikyo mới quay lại đi về nhà theo hướng tới ngọn núi đằng trước.

Cô vẫn tiếp tục nhìn thấy những linh hồn đang đi lảng vảng xung quanh con người.Nanami nói đúng, mong rằng sẽ không có chuyện lặp lại đó.

18 năm trước đã có 26 vụ án xảy ra mà vụ án cuối cùng chính là cái c.h.ết của Suzuki Tomoko.

Chính vì cái c.h.ết đó mà mẹ của cô là Kotoko càng quyết tâm phong ấn lớp học 3-7 lại.

Dù làm gì tại thời điểm đó thì cũng đã quá muộn vì những vụ g.i.ết người vẫn xảy ra.Ngày mai... ai mà nói trước được điều gì đây.Theo như kế hoạch, lớp 3-1 và lớp 3-7 sẽ cùng đi ngoại khóa sinh học.

Mỗi lớp sẽ ngồi một xe riêng.Nhìn mọi người ồn ào trò chuyện mà Nanami chỉ im lặng ngồi cuối xe, cô nghiêng người liếc mắt về chiếc xe phía sau.Trong chiếc xe của lớp 3-7, có người đang ngồi hát hò, có người nói chuyện làm cho không khí trong xe rất vui vẻ nhưng gương mặt thận trọng có chút sợ hãi của thầy giáo Osai lại đối lập hoàn toàn."

Nobunaga... lần này sẽ để cậu và Ieyasu thanh toán toàn bộ mọi chuyện để mở đầu câu chuyện."

Lớp phó Kojima Haruna mỉm cười nhìn Nobunaga ngồi phía sau cất tiếng.Yagura Mitsuba bấm bấm chiếc bút của mình miệng cười hắc hắc nhìn sang Furuhata Nobunaga ở đội hai.

"Tốt nhất các cậu nên làm cho nó hoành tráng một chút."

Nobunaga nhổ cây tăm dài đang ngậm trong miệng ra, cậu ta nhìn về biển báo đường bên ngoài mà nhìn mấy người bạn.

"Một mình tôi là đủ rồi đừng kéo theo Ieyasu vào chuyện này.

Bí thư bao giờ thì bắt đầu?"

"Ngay khi vừa ra khỏi thành phố này."

Natsumi đang nhắm mắt, tay khoanh trước ngực, ngả người ra ghế cất tiếng đều đều sau đó im lặng không nói gì nữa.

Natsuki liếc nhìn đám bạn phía sau lại nhìn lên thầy giáo Osai phía trước.

"Sẽ kết thúc nhanh thôi sensei."

"Phải... phải rồi... kết thúc sẽ nhanh thôi."

Thầy Osai sợ hãi lên tiếng.

Những lúc mở màn thế này luôn khiến thầy Osai phải kinh hãi vì mở màn lúc nào cũng có nhiều nạn nhân nhất.Hai chiếc xe cứ như vậy nối đuôi nhau tiến về phía tây đang sắp rời khỏi phạm vi thành phố.

Nanami càng ngày càng cảm thấy bất an.Nhìn bảng hiệu xa xa có ghi chúc quý khách thượng lộ bình an kia làm cho Nanami càng thấy tim đập dữ dội, đột nhiên cô đang ngồi ở giữa dãy ghế cuối cùng lại như có một lực đẩy nào đó đẩy cô ngã dồn sang bên trái.Ngay khi chiếc xe vừa lăn bánh ra khỏi ranh giới thành phố thì một tia lóe sáng phát ra sau đó cả xe bị chém làm đôi cùng tiếng phanh kít và tiếng hét lớn.Nanami bị lực đẩy làm đập người vào bên xe mà dương mắt nhìn vết chém vô hình bay qua, cơn gió thổi vù tới, chiếc xe phía lớp 7 cũng bị chém làm đôi cùng một đường như vậy, cô bị đẩy ngã cả ra ngoài đường lăn vài vòng mà xước xát chân tay.Hai nửa chiếc xe của hai lớp đổ ra hai bên, những học sinh ở giữa đã bị chém làm đôi theo chiếc xe, vài học sinh đã sợ hãi mà ngất đi.Nanami vội vã lồm cồm bò dậy, cô nhìn cảnh tượng trước mặt mà cố gắng chạy về phía trước vượt qua ranh giới thành phố đứng nhìn cảnh tượng phía sau mặc cho chân bị đau.

Nanami đưa hai tay bị vết xước lên ôm đầu mà hét thật lớn.Ngay cùng lúc đó cả hai chiếc xe đều bị phát nổ và bốc cháy, những người chưa kịp phản ứng đều đã c.h.ết.

Nanami ngồi xổm xuống đó vẫn ôm lấy đầu mà mắt mở to.

Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."

Ngu ngốc... ngu ngốc, tất cả các người đều ngu ngốc...

Nana mẹ đã nhìn thấy chứ... mẹ đã nhìn thấy rồi chứ?"

Nanami điên cuồng hét lên mà kích động không ngừng, cô không còn chú ý tới bất cứ thứ gì khác.Nobunaga đứng bên cạnh chiếc xe lớp 1 bị bốc cháy mà thanh katana trên tay đã biến mất, cậu ta lạnh lùng nhìn về phía Nanami không nói một câu gì."

Huýt, cậu chém vẫn ngọt như ngày nào đó đại tướng Senryu."

Anh chàng soái ca của lớp Takiyako Akito tay đút túi quần huýt sáo khen thưởng Nobunaga vẫn đứng yên tại chỗ chân bước về phía Nobunaga.Nhìn thấy Nanami đang mất bình tĩnh bên kia ranh giới, Akito mỉm cười.

"Con gái của Yahiko đây sao?"

"Natsumi đã nói để yên cho con bé đó xử nó sau cùng, quay về thôi."

Anh chàng đại tướng bên cạnh Nobunaga là Abe Ieyasu đứng phía sau nói với hai người phía trước kêu họ quay về.Kì lạ là chiếc xe của lớp 7 lại tự động liền về như cũ, tài xế đã ngất đi và chiếc xe tự động lùi lại ở một điểm dừng trong thành phố với lí do xe bị thủng lốp phải sửa lại.Tai nạn bất ngờ đã mở đầu cho màn trở lại ở vòng lặp lần này của lớp 7, sẽ còn vụ án kinh hoàng nào xảy ra nữa đây?**** Danh sách lớp 3-7- Thầy giáo dạy anh - văn, Osai1.

Lớp trưởng - Himawari Natsuki2.

Bí thư - Himawari Natsumi3.

Lớp phó - Kojima Haruna4.

Takiyako Akito5.

Nakamura Yahiko6.

Sasaki Chiyori7.

Miyazaki Yui8.

Yamada Sakura9.

Oshima Mai10.

Matsui Akira11.

Hyuga Karma12.

Amada Chiyo13.

Kiyoshi Kido14.

Maeda Shiro15.

Nishima Aiko16.

Ogasawara Reiji17.

Furuhata Nobunaga18.

Yagura Mitsuba19.

Shibata Yoshimune20.

Ashikaga Mayu21.

Abe Ieyasu22.

Azai Tatsuya23.

Nakano Mika24.

Noro Kin25.

Oshima Ryota26.

Tanabe Ai__Thành viên bí ẩn thứ 27
 
[Bí Ẩn, Fanta] Lớp Học Bí Ẩn - Kid
Chương 5: Đêm Quá Khứ


Chương 5: Đêm Quá KhứNgày hôm sau tin tức về tai nạn cháy nổ xe khách trở học sinh đã có trên khắp các mặt báo.

Việc Nanami là học sinh duy nhất sống sót đã được giữ kín, cô bé vẫn nghỉ học và được một vài đặc vụ âm thầm bảo vệ.Khi cảnh sát tới nơi thì chiếc xe đã bốc cháy hai mảnh, học sinh lớp 1 cùng giáo viên đã c.h.ết cháy toàn bộ kể cả bác tài xế chỉ còn duy nhất một mình nữ sinh Nohara Nanami là bị thương một chút ngất ngay tại hiện trường.Kikyo đứng bên kia đường nhìn khu nhà trọ hai tầng phía đối diện, ở phòng chính giữa tầng hai, cô thấy hai người lạ mặt đi vào trong đó.

"Nohara..."

Kikyo nói rồi xoay người rời khỏi.Hôm nay họ đã làm tang lễ cho tập thể lớp 3-1, tiếng khóc réo rắt vang vọng."

Ngày hôm đó cháu có nhớ là có chuyện gì xảy ra không?"

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Nanami cất tiếng hỏi dịu dàng.Nanami ôm chặt lấy bản thân mình mà nhìn chằm chằm vào bàn chân của cô.

"Có một tia sáng lóe lên sau đó xe bị chém làm đôi, cháu đã bị xô ngã ra ngoài xe.

Khi cháu nhìn lại thì xe đã bốc cháy và mọi người thì..."

"Được rồi, cháu nghỉ ngơi đi."

Người phụ nữ đó an ủi đỡ Nanami nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau đó họ ra ngoài để nói chuyện với nhau.Đến cuối cùng dù điều tra thế nào hay quan sát camera thế nào thì họ cũng không thu lại một chút dấu vết nào cả.

Người ta chỉ có thể quy chụp chuyện này thành một tai nạn cháy nổ và buộc phải đóng vụ án lại không điều tra thêm gì cả.Phải mất hai tuần sau thì Nanami mới đi học trở lại, cô bị buộc phải chuyển qua lớp 2 để học vì lớp 1 đã đóng lại sau khi làm lễ siêu thoát cho tất cả các học sinh.Kikyo đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân thể dục nơi lớp 7 đang cùng nhau học.

Nanami ngồi bên ghế im lặng nhìn chằm chằm vào tờ báo."

Cậu đã thực sự bị sốc sao Nohara?"

Kikyo nhìn lại Nanami đang ngồi im lặng thì cất tiếng hỏi.Nanami nghe được Kikyo liền ngước lên nhìn cô bạn rồi lại cúi đầu nhìn vào tờ báo.

"Tôi không sợ, không đáng sợ một chút nào.

Không hiểu sao nhưng bản thân tôi hình như là đang bị kích thích.

Đây là kết quả mà Nana đã tạo ra, Nana đã phản bội khiến cho bạn bè của mình phải c.h.ết và phong ấn mở quá sớm."

Kikyo khẽ buông mắt, cô không cho là vậy.

"Đây là kết quả không ai muốn nhưng ít nhất là họ đã phong ấn được lớp 3-7."

"Phải, ít nhất họ đã làm được."

Nanami nói rồi đứng dậy rời khỏi lớp, cô nhanh chân bước về phía thư viện.Để tránh mặt thầy giáo Osai mà Nanami đã đi vòng theo hướng sân thể dục, lúc đi qua lớp 3-7 cô đã dừng lại nhìn chằm chằm về phía họ.

Từ trên cao Nanami nhìn xuống 26 con người đó mà ánh mắt tối lại, ánh nắng chiếu lên người cô không hề ấm áp mà làm cho khung cảnh càng cảm thấy u ám hơn nữa.Cho đến khi Natsumi trực tiếp nhìn lại Nanami thì lúc này Nanami mới quay người tiếp tục đi về thư viện trong khi bàn tay cứ nắm vào rồi mở ra."

Cô ta thực sự nhận biết chúng ta sao?"

Chiyori đẩy gọng kính lên mỉm cười cất tiếng hỏi.Natsuki nở nụ cười khoác vai cô bạn.

"Vậy thì càng thú vị hơn rồi.

Mitsuba đã lên hết danh sách kịch bản cho chúng ta vui chơi lần này rồi các bạn thân mến.

Cứ vậy mà chơi hết mình thôi đừng bận tâm đến những chuyện ngoài lề làm gì."

"Cuối ngày hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu.

Chiyori, đến lượt của cậu rồi."

Natsumi lạnh giọng ra lệnh.Chiyori vui vẻ gật đầu nhanh chóng suy nghĩ cuộc vui của cuối ngày hôm nay và mục tiêu tiếp theo cần hành động.Ngồi trong thư viện một mình, Nanami suy nghĩ về tất cả những gì đã diễn ra và về toàn bộ bài báo cùng nhật kí mà Nana đã lưu giữ lại.19 năm trước, ba nữ sinh trường cao trung Koshei là Kimura Kotoko, Nohara Nana và Suzuki Tomoko đã gặp gỡ cùng nhau hướng về mục tiêu phong ấn lớp học 3-7 bỗng dưng xuất hiện một cách kì lạ và gây ra hàng loạt các vụ án bí ẩn trong trường.Sau một năm theo đuổi lớp học 3-7 cuối cùng thì cơ hội cũng đến.

Kotoko đã tìm được cách để phong ấn lớp học này một cách tạm thời vì họ không có cách nào để tìm hiểu rõ nguyên nhân hay ai là người đã gây ra đau đớn để dẫn tới lời nguyền ám ảnh này.Nana luôn nhận nhiệm vụ theo dõi lớp học này nhưng một nữ sinh cao trung cuối cùng vẫn không thoát khỏi tình yêu.

Nana đã yêu người không nên yêu đó là nam sinh cánh A của lớp 3-7 Nakamura Yahiko.Yahiko trước sự theo đuổi của Nana đã đồng ý cùng cô qua lại nhưng trước đó Natsumi là người đã ngầm cho phép vì họ muốn nhận biết những người có thể phong ấn hoạt động cùng sự hiện diện của cả lớp lại."

Tomoko cậu không được phép tới gần bọn chúng một mình, ta mất Nana rồi."

Kotoko ngồi trước đền nhìn về thành phố mà trầm giọng nhắc nhở Tomoko.Nana đã không còn cùng chung trí hướng với hai người họ nữa rồi, cậu ấy đã bị lạc lối.

Tuy nhiên Kotoko không hề trách Nana, dù sao thì bọn họ cũng không làm gì nguy hại tới Nana cả.

Đó cũng là một điều tốt.Tomoko lúc này đang ở trường học sau khi trực nhật, cô phát hiện ra một nhóm của lớp học này đang làm cái gì đó nên mới bám theo.

Mặt trời đã lặn về hướng tây, Tomoko vừa nhận được điện thoại của Kotoko cũng định rút lui nhưng khi cô vừa quay lại thì Nobunaga đứng sừng sững trước mặt cô, kiếm dắt bên hông, gương mặt nhạt nhẽo không chút thích thú nào nhìn Tomoko."

Cậu..."

Tomoko sợ hãi nhưng rất nhanh sau đó đã chạy vội khỏi khu sau trường mà cố thoát khỏi nơi này trước khi điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra."

Ngươi không muốn biết ai là người nói ra kế hoạch của các ngươi sao cô nhóc?"

Nobunaga chậm rãi đi phía sau không nhanh không chậm lên tiếng.Tomoko đang chạy chợt dừng lại, cô quay đầu nhìn Nobunaga thì ngay lập tức thấy trên sân thượng là một nhóm người, dù cho trời có tối cô vẫn sẽ nhận ra trong số đó chính là Nohara Nana."

Không phải tôi, làm ơn... không phải tôi... không phải tôi."

Tomoko đột nhiên hoảng loạn, cô không ngừng lặp lại mà điên cuồng bỏ chạy về phía cổng trường.

Đáng sợ quá Kotoko... bọn chúng đều đáng sợ quá.Trong khoảnh khắc đó ánh sáng lóe lên, chiếc xe tải lao tới với tốc độ nhanh đâm Tomoko tạo cú va chạm lớn làm cô c.h.ết ngay sau đó, m.á.u chảy dài một mảng đỏ.

Trước khi c.h.ết cô mong Kotoko có thể thành công phong ấn những người này."

Tomoko... không cậu ấy đã....."

Nana đứng trên sân thượng sợ hãi túm lấy lưới sắt mà một tay ôm bụng.

Đứa con của cô, có phải cũng sẽ c.h.ết như vậy không?

Tomoko cậu ấy lẽ ra có thể vui vẻ mà trưởng thành nhưng..."

Đã nhìn thấy rồi chứ?

Đứa bạn thân của ngươi đã vì ngươi phản bội mà phải c.h.ết, con bé pháp sư kia cũng sẽ mau chóng c.h.ết thôi.

Nhưng ngươi đừng lo vì ta cần ngươi sống sót để có thể sinh ra đứa bé trong bụng của ngươi.

Hãy cố gắng nuôi dưỡng đứa bé thật tốt nếu không... ngươi biết hậu quả rồi đó."

Natsuki mỉm cười rồi cùng Mitsuba rời khỏi sân thượng để lại một mình Nana vẫn đang sững sờ.Nana đưa tay ôm lấy bụng mình ngã khuỵu xuống sân thượng.

Đứa con của cô, cô chỉ có thể lựa chọn bảo vệ đứa nhỏ này.Trong góc tối một bóng người đang dõi ánh mắt chăm chú về hướng Nana mà nở nụ cười.

Chị gái của cô rất nhanh sẽ trở về bên cô.Kotoko nhìn lên bầu trời, hôm nay mây đen đã che lấp đi ánh trăng.

Đây là một điềm xấu vì trước đó trăng vẫn còn đang sáng tỏ.

Tomoko xảy ra chuyện rồi sao?*Thông báo: các vụ án vẫn đang được sắp xếp lại theo hệ thống và cả ta bận học và đi làm nên chưa có thời gian viết được cho các thím nên thông cảm đi nhé >
 
Back
Top Bottom