Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Xt-Hoàn] [Edit] Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại.

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Xt-Hoàn] [Edit] Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại.
┼Chương 84┼ Sơn hà, nhật nguyệt chấn động.


Chương 84: Sơn hà, nhật nguyệt chấn động.

Link:

 
[Bhtt-Xt-Hoàn] [Edit] Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại.
┼Chương 86┼ Tháng ngày hoang đường.


Chương 86: Tháng ngày hoang đường.

Tuân Thiên Xuân đầy rẫy vết thương nằm trên đất, đương nhiên không thể lấy ra mười lượng bạc.

Hứa Trân nói chuyện với nàng, nàng qua hồi lâu mới đáp một tiếng, dường như độc tính còn chưa thanh trừ sạch sẽ, vậy nên cắn răng, khóe miệng chảy ra máu, nhìn vô cùng thê thảm.Hứa Trân giúp nàng lau.Tình hình này nhìn không đúng lắm.Nàng suy nghĩ một chút, vội mở hệ thống khách phục hỏi dò: "Giải dược lần này đắt như vậy, sẽ không phải là giả chứ?"

Hệ thống khách phụ lần này thay đổi thành thanh âm la lỵ có chút hoạt bát, nghĩa chính ngôn từ nói cho Hứa Trân: "Đương nhiên là chính phẩm!

Thỉnh túc chủ đừng hoài nghi phẩm thuốc của hệ thống."

Hứa Trân hỏi dò: "Vậy hiện tại là xảy ra chuyện gì?"

Hệ thống khách phục trầm mặc một lát tích hai tiếng, lại giải thích: "Báo cáo túc chủ!

Vừa kiểm tra xong, người dùng thuốc bởi vì độc tính trong cơ thể nàng quá mạnh mẽ, đã sớm phá hoại cấu tạo bên trong cơ thể, vậy nên ngoài giải độc, còn thuận tiện giúp chữa trị cơ năng cơ thể, lúc đang tiến hành chữa trị, người này phải chịu đựng đau đớn tách xương và da thịt, vì vậy không thể tỉnh táo."

Hứa Trân chấn kinh: "Bên trong thân thể đều bị phá hỏng?

Với lại các ngươi cũng không thể chữa trị mà không đau sao?"

Hệ thống biểu thị: "Thuốc nhận thưởng lúc trước không cách nào trị tận gốc, cũng bởi do dược tính quá mạnh mẽ.

Còn chữa trị không đau, hy vọng túc chủ có thể rõ ràng, hệ thống xuất phẩm, nhất định là phải theo đuổi chân thực—"Hứa Trân đánh gãy hỏi: "Chẳng trách bình dược này mất tám vạn điểm, đây có phải giải dược tốt nhất không?"

Hệ thống bị cắt ngang ngữ khí mệt mỏi: "Thỉnh túc chủ yên tâm, giải dược tám vạn điểm xác thật là thượng phẩm!"

Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Nói xong không có vấn đề gì, liền trực tiếp cắt đứt hệ thống khách phục.Hóa ra vì đang chữa trị thân thể, hơn nữa chữa trị có vẻ rất đau, cũng không phải cố ý không để ý tới mình.Hứa Trân vui mừng cười.Nàng không lại liên miên cằn nhằn, mà yên tĩnh ngồi bên cạnh tiểu ăn mày, làm bạn cùng nàng vượt qua mỗi khoảnh khắc đau đớn này.Bên ngoài trời dần tối lại.Hứa Trân có chút mệt rã rời, nàng muốn ngủ, lại sợ mình không có điểm công đức trực tiếp ngủm, liền lén lút đến gần, chạm chạm môi tiểu ăn mày.Môi tiểu ăn mày vừa ngọt lại mềm.Hứa Trân nhắm mắt lại, hôn nhiều một chút, đồng thời nói với mình: Ta đây là cứu mạng mình, nếu không hôn nhiều hơn một chút, điểm công đức liền không còn.Môi hai người chạm vào nhau.Hứa Trân không có kinh nghiệm gì, đập trúng răng, làm môi bị đau, liền dứt khoát tiếp tục dán vào, nhắm mắt chờ điểm công đức, không lộn xộn.Nàng nhắm mắt, cho nên nàng không biết, khoảnh khắc khi nàng chạm vào Tuân Thiên Xuân, Tuân Thiên Xuân liền cảnh giác mở mắt nhìn.Ánh mắt Tuân Thiên Xuân sâu thẳm đen tối, nhìn thấy màn trước mắt, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt uể oải lại vui vẻ của Hứa Trân.Tuân Thiên Xuân giơ tay lên, muốn sờ gò má gần trong gang tấc của Hứa Trân, tay ở giữa không trung lại dừng chốc lát, rồi thả xuống, chung quy không có chạm vào.Trong hang núi tia sáng tối tăm, hầu như nhìn không thấy bóng người, cũng không có ai, có thể nhìn thấy thống khổ giãy giụa trong lòng nàng.Một trận tiếng gió gầm rú thổi vào hang núi, Hứa Trân mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy hình như không có động tĩnh gì, cửa động không có ai đến, tiểu ăn mày lại không tỉnh, ngoài ra, không có gì khác thường, Hứa Trân cảm thấy có lẽ mình nghe lầm.Nàng tiếp tục canh giữ bên cạnh tiểu ăn mày, lên dây cót tinh thần, phòng ngừa có dã thú hay quái nhân gì chạy vào quấy rối tiểu ăn mày.Canh giữ đến hơn nửa đêm.Hứa Trân càng canh càng mệt, cuối cùng mệt không chịu nổi, mê man tựa bên tường, ngồi xếp bằng ngủ thiếp đi.Trong bóng tối, có ánh mắt xanh lam ở dưới ánh trăng chiếu ra vệt sáng, tiếp đó có người ngồi quỳ trên đất, cúi người xuống, ôm chặt lấy Hứa Trân, ôm rất lâu, rồi đứng dậy, rời khỏi sơn động...Hứa Trân không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trước mắt đã có ánh sáng, bên tai còn có tiếng gà gáy, cùng với tiếng hô náo nhiệt ở chợ.Thật giống như trở về thổ ốc ( phòng đất ) lúc trước.Hứa Trân cảm thụ giường cứng dưới thân, cùng với trên người tỏa ra mùi đệm chăn ẩm ướt, nàng hoảng hốt mở mắt—Thật đúng là thổ ốc.Tại sao mình, không ở trong sơn động.Đúng rồi, tiểu ăn mày đâu?Hứa Trân kéo chăn ngồi dậy tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh nhìn thấy tiểu ăn mày đang ngồi quỳ bên cạnh bàn.Ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.Tuân Thiên Xuân cúi đầu, lộ ra cổ dài trắng nõn, tóc đen theo gò má nàng thẳng tắp hạ xuống, lông mi rũ xuống, trong tay cầm tiểu kiếm Hồng Việt, xoa xoa hoa văn trên vỏ kiếm.Ánh mặt trời soi sáng, lá trúc dính sương sớm, dưới trời trong xanh, biểu hiện hai người được chiếu rọi dịu dàng nhu hòa.Hứa Trân kích động không thôi, vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh tiểu ăn mày ngồi xuống, nàng nhìn tiểu ăn mày, trên dưới đánh giá hồi lâu, vội cuống cuồng hỏi: "Ngươi, ngươi đã khỏi chưa?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu, ném tiểu kiếm đi, quay đầu nhìn Hứa Trân, viền mắt rất nhanh đỏ lên.Viền mắt Hứa Trân cũng đỏ, không dám lại nhìn thẳng Tuân Thiên Xuân.Hai tay nàng nắm lấy một tay Tuân Thiên Xuân, lòng có thiên ngôn vạn ngữ không biết nói thế nào, cuối cùng mắng: "Ngươi nói chuyện a!"

Hai mắt Tuân Thiên Xuân đỏ rực, vành mắt hõm sâu, phía dưới xanh đen một mảnh, không nói câu nào.Hứa Trân buông tay, đứng dậy đi tìm tiểu kiếm kia, tìm được rồi đứng lên nhét vào tay Tuân Thiên Xuân nói: "Có phải ngươi sợ mình còn chưa khỏe không, ngươi cầm đi, lúc nào đau, liền trực tiếp chém ta một cái."

Tuân Thiên Xuân cúi đầu nhìn tiểu kiếm trong tay, trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng thanh âm khàn khàn nói: "Không cần."

Hứa Trân hỏi: "Chịu nói rồi?"

Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.Hứa Trân chống khủy tay trên bàn hỏi nàng: "Vừa rồi tại sao không nói chuyện?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Sợ chảy nước mắt."

Hứa Trân không phản ứng lại: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, ngơ ngác nói: "Ta còn tưởng rằng, không còn cơ hội gặp lại tiên sinh."

Ánh mắt nàng ám trầm, mang theo một chút bi thương, dường như nghĩ đến chuyện lúc trước.Hứa Trân rất hiếm khi thấy tiểu ăn mày như vậy, nàng đau lòng không thôi, hỏi: "Ngươi, mấy ngày nay đều làm sao qua được?"

Tuân Thiên Xuân suy nghĩ một chút: "Vẫn luôn nghĩ đến tiên sinh."

Hứa Trân không nhịn được thở dài, chóp mũi chua xót, nàng mắng tiểu ăn mày ngốc, lại ghét bỏ mình cầm giải dược quá chậm, Tuân Thiên Xuân không nói gì, trực tiếp đưa tay vững vàng ôm lấy Hứa Trân, Hứa Trân nghiêng đầu nhìn nàng, Tuân Thiên Xuân mệt mỏi cười: "Cũng may, đều cố gắng vượt qua."

Có thể gặp lại tiên sinh, lúc trước tao ngộ cái gì, đều không sao cả, huống hồ độc này vẫn là a mẫu cho nàng, nàng hẳn nên chịu lấy.Hứa Trân còn rất nhiều chuyện muốn biết, nhưng không biết hỏi từ đâu, trước tiên nàng nói đến chuyện mình lấy được giải dược, nói mình có pháp bảo.Tuân Thiên Xuân thành thật nghe.

Nàng thông tuệ, biết đổi lấy giải dược, tất nhiên phải trả giá thật lớn, không biết tiên sinh vì mình, đã trả giá thế nào.Tuân Thiên Xuân ôm chặt Hứa Trân.Hứa Trân nói xong về mình, lại hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi làm sao đi đến ngọn núi sau thư viện vậy, hơn nữa còn để sơn trưởng biết, là hắn giấu ngươi ở đó sao?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu nói: "Ta cưỡi ngựa, lúc ngã xuống tìm cái sơn động, có lẽ là quá đau, lúc va chạm bị sơn trưởng nghe thấy, hắn đến tìm ta, mang thức ăn cho ta."

Hứa Trân nghe tiểu ăn mày nói đau, lại bắt đầu đau lòng:" Hiện tại ngươi thật sự không còn đau chứ?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu, nàng sợ Hứa Trân không tin, đáp: "Không đau."

Hứa Trân nói: "Aiz, vậy thì tốt."

Hai người dính không ít thời gian, Hứa Trân nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mình làm, đem chuyện Tuân gia nói cho nàng nghe.Tuân Thiên Xuân lại không chút nào để ý chuyện này: "Tiên sinh làm được là tốt rồi."

Hứa Trân chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Đã làm thỏa đáng, Cổ Bạt Công chúa tự mình hối hận, nhận tội với người trong thiên hạ."

Tuân Thiên Xuân gật đầu.Hứa Trân hỏi: "Ngươi không hận nàng sao?"

Tuân Thiên Xuân trầm mặc một chút, nói: "Nàng... lúc ở Giang Lăng, cùng ta nói một chút, lúc đó ta có chuẩn bị tâm lý, nhưng những chuyện loạn thất bát tao này, trước đây ta hận những người kia, cũng hận Hoàng Đế, hiện tại không hận."

Hứa Trân tò mò hỏi: "Vậy bây giờ ngươi còn căm hận ai không?"

"Không có."

Tuân Thiên Xuân nói, "Ta còn hận một thân độc của mình, nhưng hiện tại tốt rồi.

Vì vậy ta chỉ muốn cùng tiên sinh an ổn sinh sống, nếu không phải là loạn thế, ta làm võ tướng, lấy chút khẩu phần lương thực cũng không tệ, đáng tiếc hiện tại quá rối loạn."

Hứa Trân cười nói: "Ngươi đừng quên thiên hạ đại loạn, còn có một phần của ngươi."

Tuân Thiên Xuân không lên tiếng.Hứa Trân tiến gần đến hôn nàng một cái.Tuân Thiên Xuân bỗng có chút sốt sắng, nàng nhíu mày, sau một lát hỏi: "Mấy ngày rồi ta chưa rửa mặt, trên mặt sợ là không sạch sẽ."

Hứa Trân còn chưa kịp biểu đạt ý kiến, Tuân Thiên Xuân trực tiếp đi ra ngoài đốn củi nấu nước, đem nước nóng hòa với nước lạnh trong thùng gỗ, lôi kéo Hứa Trân đến, để nàng trước súc miệng rồi tắm rửa.Hứa Trân được chăm sóc không dám thở mạnh, sau khi cởi y phục tiến vào bồn tắm, nàng cố ý đùa giỡn nói: "Có muốn cùng nhau—"Còn chưa dứt lời, liền bị Tuân Thiên Xuân đánh gãy.Tuân Thiên Xuân cúi đầu nhìn thẳng Hứa Trân, cười thấp giọng nói: "Ta cũng muốn cùng tiên sinh tắm, nhưng ngươi ta thân thể đều còn chưa hỏi hẳn, không thích hợp kịch liệt như vậy, hôm khác nhất định thỏa mãn tiên sinh."

Hứa Trân nghe câu cuối, nụ cười trên mặt cứng lại.Hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc Hứa Trân lên giường nghỉ ngơi, Tuân Thiên Xuân ra ngoài mua cháo hoa cùng màn thầu.Bánh trắng ở Giang Lăng rẻ, màn thầu tốn không ít tiền.Hứa Trân vừa húp cháo vừa cảm thán, làm sao mà lưu vong một lần, thức ăn lại còn ngon hơn không ít.Tiểu ăn mày từ đâu có tiền.

Nàng nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.Tuân Thiên Xuân nói: "Đem bán tiểu kiếm xanh lam bên người."

Suýt chút nữa Hứa Trân phun cháo ra ngoài: "Cái đó không phải rất quan trọng sao, ta thường xuyên thấy ngươi dùng."

Tuân Thiên Xuân nói: "Trước đây trọng yếu, chúng ta nếu sống ở nơi này, liền không cần kiếm."

Hứa Trân sáng mắt lên: "Chúng ta liền ở đây sao?"

Tuân Thiên Xuân gật đầu: "Nếu tiên sinh đồng ý."

Hứa Trân cười nói: "Đương nhiên đồng ý, nơi này và Trấn Bắc đều tốt, lúc trước ta còn do dự không ít thời gian, dù sao Trấn Bắc là địa bàn của ngươi, nhưng bên trong ta không quá quen thuộc, nơi này đúng thật có thể gặp không ít người quen."

Sắc mặt Tuân Thiên Xuân càng thêm nhu hòa: "Vậy thì nơi này."

Hứa Trân cười phụ họa.Hai người quét dọn sạch sẽ tiểu thổ ốc Giang Lăng nay, trực tiếp ở, bắt đầu qua tháng ngày hoang đường của mình.Tháng ngày hoang đường này trải qua đúng thật có chút hoang đường, Hứa Trân trơ mắt nhìn điểm công đức từ hai, ba điểm một đường thẳng tới một trăm điểm.Vốn còn muốn làm chút chuyện tốt...Bây giờ xem ra không cần.Bên ngoài binh hoang mã loạn, gà chó không yên, thành Trường An một đêm tràn vào ba bên đại quân, cửa mở bên cạnh thái học điện bị một cây đuốc đốt sạch sành sanh, quan chức triều đình dồn dập đứng thành hàng, còn vì Quận chúa vào thành điêu khắc pho tượng thanh đồng.Triều đình vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng tất cả không còn liên quan đến các nàng.Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân, hai vị này, một lấy ba vạn đại quân chống lại mười vạn đại quân, cuối cùng còn khiến Lý gia đại quân chủ động triệt binh tiễn biệt thống suất Trường An, còn một vị là Trấn Bắc vương thu phục Hồ quốc, võ công cao cường, thủ hạ dũng tướng vô số.Hai người thanh danh hiển hách này, sau khi dùng hết tiền bạc trong tay, lúc này phải bắt đầu ưu sầu chuyện kiếm tiền sinh sống.◍ ――― Hết chương 86 ――― ◍
 
[Bhtt-Xt-Hoàn] [Edit] Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại.
┼Chương 88┼ Tháng ngày bình đạm.


Chương 88: Tháng ngày bình đạm.

Đám thu tô nghe vậy cười ha ha, người đứng ở hàng đầu, xem thường mắng: "Hừ!

Nếu làm vậy thay tiền, ta nói ta bán tảng đá mười đồng một khối, ngươi nói ta tay không kiếm được bao nhiêu tiền?"

Hứa Trân nói: "Cái đó không giống, ngươi bán tảng đá, sẽ bị đánh, ta thì không."

Thu tô giơ trường kiếm trong tay lên giữa không trung hỏi: "Ngươi có tin ngươi lập tức sẽ ăn đòn không?!"

Hứa Trân không nói tiếp.Vài tên thu tô cho rằng Hứa Trân sợ, nhao nhao cười to, nói loại người đọc sách nghèo túng như Hứa Trân, đặt ở loạn thế cái gì cũng không biết, chỉ nói năng xằng bậy, bọn họ cười quá mức càn rỡ, người trong tửu lâu nghe thấy tiếng cười, cầm khoai lang cùng bánh trắng trong tay, tới tham gia trò vui.Nhiều người tới tham gia náo nhiệt, thu tô bắt đầu thúc giục địa tô.Hứa Trân vẫn biểu thị thảm thương, mình không có tiền...Kẻ thu tô không nói nhiều lời, chuẩn bị bắt lấy nàng.Đám xem trò vui không chê chuyện lớn cười đề ý kiến nói: "Nếu nàng tự tin mình nói có đạo lý như vậy, không bằng hỏi nàng một chút, nhìn nàng có thể nói được cái gì!"

Kẻ thu tô mắng: "Người như vậy thì biết cái gì!

Sợ chỉ biết bịa chuyện thôi!"

Không cần nhiều lời, đa số người xung quanh cũng nghĩ như vậy, dù sao thế đạo này, nếu thật sự có năng lực, sao không đi làm mưu sĩ hoặc là võ tướng đi!

Còn ở đây giải đáp nghi vấn kiếm ba mươi đồng, tầm mắt này cũng quá nhỏ nha.Xung quanh có người cố ý làm khó dễ Hứa Trân: "Ngươi biết cái gì?

Luận ngữ biết không, Đạo đức kinh biết không?

Lúc trước thi công danh gì, có thi cao trung không?"

Công danh đúng là Hứa Trân không lấy ra được, chỉ có học trò nhỏ mà thôi, lời này nói ra, mọi người càng thêm xem thường nàng.Hứa Trân cũng không vội, hỏi vấn đề kia: "Nếu ta đọc Luận ngữ cùng Đạo đức kinh, ngươi cho thù lao sao?"

Người hỏi kia vốn dương dương tự đắc, lúc này thấy dáng vẻ Hứa Trân tự tin, thoáng chột dạ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này thật có chút bản lãnh?

Vậy tiền của mình chẳng phải khi không bị hố sao?!Nhưng người xung quanh nhìn đều nhìn hai người, người hỏi kia không bỏ được mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Cho!

Nhưng ta phải đổi vấn đề khác!"

Hứa Trân nghe thấy người này trả thù lao, lập tức vui vẻ nói: "Được, vậy trước tiên ngươi đem tiền đặt trên sạp hàng đi, đến lúc ta nói ra, tiền này là của ta, nói sai hoặc nói không được, tiền vẫn là của ngươi!"

Người kia suy nghĩ một chút, nghĩ sự cố gặp phải, móc ra tiền để dưới đất nói: "Ta vừa vặn có việc cảm thấy khó xử."

Hứa Trân nói: "Ngươi nói thẳng đi."

Người kia suy nghĩ một hồi nói: "Ta mượn hàng xóm một cái búa đặt trong sân, mấy ngày trước gió lớn trời mưa, ta quên mang vào, búa kia bị nước mưa giội hư, cán búa cùng lưỡi búa bị tách rời, ta sửa rồi đem trả lại, nhưng hàng xóm ta hắn không chịu nhất định bắt ta bồi thường tiền, lưỡi búa hoàn chỉnh theo giá cả chợ, ít nhất cũng phải tám trăm đồng, ta làm sao trả được.

Ngươi nói, ta nên làm thế nào?"

Hứa Trân nghe xong cười nói: "Việc này đơn giản, ngươi liền hỏi hắn, búa bị rơi mất cán gỗ, lẽ nào không phải búa của hắn sao?

Hắn cho ngươi mượn chính là lưỡi búa cùng cán búa, ngươi trả lại cũng là lưỡi búa cùng cán búa, tại sao còn đòi tiền ngươi."

Người hỏi kia cảm thấy có đạo lý, gật đầu, còn muốn hỏi hai câu.Ai biết hàng xóm hắn vừa lúc ở quanh đó, hàng xóm nghe thấy bước nhanh ra đứng mắng: "Lúc trước ta cho mượn chính là một cái búa hoàn chỉnh không chút tổn hại, hắn trả về là bị hỏng!

Chẳng lẽ không nên bồi thường tiền sao?"

Hứa Trân không hàm hồ, nói thẳng: "Nếu có người tạo một chiếc thuyền đen, ván gỗ đã cũ cần thay mới, nên liền thay ván gỗ mới, ván gỗ thay hết nguyên chiếc thuyền khác hoàn toàn với cái trước đó.

Lúc này, lại đổi tấm ván gỗ cũ vào một chiếc thuyền giống như đúc, hai chiếc thuyền này, đến cùng cái nào mới được xem là cái thuyền đen chân chính?"

Vấn đề này lập tức khiến người xung quanh há hốc mồm, có người nói ván gỗ làm thuyền mới là thuyền đen, bởi vì tấm ván gỗ là chủ thể thuyền đen, cũng có người nói cái liên tục thay ván gỗ mới là thuyền đen.Hàng xóm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Hai cái... hai cái đều là thuyền đen đi?"

Hứa Trân thật vui mừng, người bình thường chọn một, vị hàng xóm này lại chọn hai cái!Nàng nhìn hàng xóm, cảm thấy người này quả thật tiền đồ vô lượng.

Nàng tán thành nói: "Vậy đổi lại cái búa kia cũng giống vậy.

Hàng xóm ngươi nếu đã sửa lại cho ngươi, không phải giống như dùng tấm ván gỗ mới làm lại thành thuyền đen sao, lưỡi búa vẫn là lưỡi búa của ngươi, không có thay đổi, ngươi cũng đừng đòi tiền."

Hứa Trân đem thuyền đen làm ví dụ nói vừa dài lại phức tạp, vị hàng xóm này tuy nghe hiểu, nhưng hoàn toàn không biết phải phản bác từ đâu, hắn đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn răng, từ trong túi lấy ra ba mươi đồng tiền, bỏ trên sạp hàng nói: "Ta cũng có vấn đề!

Ngươi nói cho ta, làm sao mới có thể khiến hàng xóm ta bồi thường tiền!"

Hứa Trân nhìn miếng đồng, trước mắt chợt sáng, trước tiên vội đem ba mươi đồng thu vào, bỏ vào túi, người xung quanh hoàn toàn không có dị nghị.Hàng xóm kia nói: "Ngươi mau nói!"

Hứa Trân ý vị thâm trường nói: "Ngươi muốn hắn bồi thường tiền, vậy còn không đơn giản!

Nếu hắn dùng lời ta vừa nói bức ngươi, ngươi liền đem nhà hắn đập phá, nói cho hắn, nhà chấp vá này, vẫn là nhà của ngươi..."

Hàng xóm bừng tỉnh.Người ban đầu hỏi vấn đề Hứa Trân tức giận trực tiếp mắng người, người xem trò vui xung quanh nghĩ hắn muốn động thủ đập Hứa Trân, mau chóng ngăn cản, không nghĩ tới người kia nghiến răng nghiến lợi móc ra ba mươi đồng, tiếp tục cầu chiêu thức phá giải...Hứa Trân liền cứ thế thiếu đạo đức lừa không ít tiền bạc, vốn kẻ thu tô tới ngăn cản Hứa Trân bày quán vỉa hè, ai biết sau đó nghe tới say mê, suýt chút nữa liền quên luôn chuyện thu địa tô.Mọi người không ngờ được, người này thoạt nhìn nghèo túng, còn có bản lãnh thế này.Có bản lãnh như vậy tại sao không đi làm mưu sĩ, mọi người nghĩ không ra, còn có người đem lời nói Hứa Trân nhớ kỹ, cảm thấy bên trong có thâm ý sâu sắc, thật sự lợi hại.Sắc trời không còn sớm, người xung quanh nghe xong náo nhiệt, lòng mang rung động, tản ra trở về nhà.

Kẻ thu tô cũng phải báo cáo kết quả, nhưng cả buổi chiều bọn họ đều tiêu tốn ở chỗ Hứa Trân, quên thu thuế phú, mấy người này trong cơn tức giận, chụp tội danh cho Hứa Trân, sau đó mượn tội đem tất cả tiền của nàng thu lấy.Hứa Trân khóc không ra nước mắt.Lúc này lại có người đến, ngồi xổm trước quầy Hứa Trân, nhìn Hứa Trân nói: "Ta nghe ngươi vừa nói, cái búa bị đứt, sửa lại vẫn là cái búa ban đầu, nếu thiên hạ cũng như thế sửa, có thể biến về thành thiên hạ lúc ban đầu sao?"

Hứa Trân ngồi trên bậc thang cúi đầu xót thương tiền lương của mình, nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh, ống tay áo trang trí cẩm tú lăng la, bên hông đeo bốn, năm cái ngọc bội.Nữ tử trẻ tuổi thấy Hứa Trân không trả lời, liền hỏi: "Thế nào?"

Hứa Trân sửng sốt một lát nói: "Biến thành thiên hạ ban đầu, là có thể, nhưng biến thành thiên hạ trong ký ức ngươi, có lẽ sẽ khó."

Nữ tử trẻ tuổi kia không biết nghe hiểu hay không hiểu, ngồi xổm trên đất hồi lâu, từ trong ngực lấy ra ba mươi đồng, đặt trên sạp hàng làm phí cố vấn.Ba mươi đồng này là thành quả nổ lực cả buổi chiều của Hứa Trân, tốt xấu có chút tiền, Hứa Trân rất nhanh vui vẻ lại, đến chạng vạng, khí trời oi bức khiến người đổ mồ hôi.Hứa Trân nghe xung quanh có người nghị luận chuyện Trường An, nghị luận chuyện Trấn Bắc cùng Ung Châu.Những người kia nhắc đến Trường An, nói Trường An bị công phá.

Hứa Trân liền chăm chú lắng nghe, còn không nghe được bao lâu, nàng nhìn thấy tiểu ăn mày đứng đầu hẻm, một thân hồ y màu trắng hiên ngang anh tư.Hứa Trân từ rất xa vẫy tay với nàng, thu sạp cùng về nhà, thuận tiện nói chuyện xảy ra hôm nay.Tuân Thiên Xuân nghiêm túc cẩn thận nghe Hứa Trân nói.Hứa Trân mắng kẻ thu tô kia vài câu không có đạo đức, địa phương rách nát Giang nam thuế phú cũng rất không đạo đức.

Sau đó nàng hỏi: "Nếu ta thật sự bị bắt đi, ngươi định làm gì?"

Tuân Thiên Xuân không chút do dự, cười nói: "Đi tìm tiên sinh."

Hứa Trân trêu chọc: "Có thật không?

Ngươi định đi đâu tìm?"

Tuân Thiên Xuân cúi đầu nhìn Hứa Trân, hai người đi ngang qua một gốc cây, cành liễu đã đâm chồi, phất qua mặt Tuân Thiên Xuân, Tuân Thiên Xuân giơ tay đẩy nhẹ, nhìn Hứa Trân, sau một lát, chậm rãi nói: "Tìm người hỏi đường, đến nơi giam giữ tìm tiên sinh."

Hứa Trân nhìn tiểu ăn mày nói thỏa đáng như vậy, hiển nhiên là phương pháp đắn đo suy nghĩ ra.Nàng không nhịn được cười nói: "Ngươi cũng thật khác mọi người, ta còn tưởng ngươi nói, sau này sẽ không để ta bị tóm nữa."

Tuân Thiên Xuân cười nói: "Ta không phải người hoàn mỹ, không làm được không có sơ hở nào, nhưng sau này... ta sẽ càng trông kỹ tiên sinh hơn."

Hứa Trân gật đầu, tiếp nhận lời tâm tình rất hiện thực này.Lại qua hai ngày, tháng ngày bình lặng, không có sóng gió lớn gì, Hứa Trân cùng Tuân Thiên Xuân tích góp được ít tiền, liền không ra ngoài làm việc, nhưng danh tiếng các nàng đã truyền ra.

Một người miệng lưỡi như hoàng, một người võ công cao cường, khiến không ít người bắt đầu chú ý hai người này.Cũng may lúc đó đã dịch dung.Sau khi hai người không làm việc nữa, Hứa Trân xé giấy dán ra, không có quá nhiều gánh nặng, lúc rảnh rỗi nàng cùng tiểu ăn mày đi Thanh Long Sơn thư viện bái phỏng sơn trưởng, bị sơn trưởng vội vàng xua đuổi ra ngoài.

Ban đêm hai người dằn vặt một hồi, Hứa Trân bị làm một nửa, liền không chịu được muốn ngủ, mơ mơ màng màng, nàng nghĩ đến trong đêm gió tuyết ở Trường An, hai người uống rượu giao bôi.Nếu không tranh thiên hạ, độc đã giải, không bằng chọn cái thời gian, làm hôn lễ đi...Hứa Trân nghĩ tới hôn lễ hai người phượng quan khăn quàng vai, nằm lỳ trên giường cười khúc khích, ánh mắt Tuân Thiên Xuân liễm diễm ( sóng sánh ), gò má đỏ rực, ở bên cạnh hỏi nàng cười cái gì.Trong lòng Hứa Trân hơi kích động, đưa tay sờ đầu tiểu ăn mày nói: "Không nói cho ngươi, hôm nào cho ngươi niềm vui bất ngờ."

Tuân Thiên Xuân gật đầu, từ đáy lòng cười nói: "Người Hán thích chơi trò này, lúc ta ở Tây Bắc, gặp được đều là có suy nghĩ gì liền nói thẳng ra."

Hứa Trân suýt chút nữa bật thốt ra chuyện hôn lễ, vừa hé miệng, đột nhiên ý thức được tiểu ăn mày đang khích mình.Tiểu ăn mày thật là học xấu, khó lòng phòng bị nha.Hứa Trân tức giận nói: "Dù sao ta chính là thích chơi trò này, nếu ngươi không thích, vậy ngươi đừng dằn vặt ta."

Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.Chân trời mây hồng đóa đóa, kim quang xuyên thấu qua mây chiếu vào trên người hai người, lúc Hứa Trân ngẩng đầu, nhìn thấy mặt mày Tuân Thiên Xuân bị chiếu cực kỳ hờ hững, cứ như thần tiên trên trời."

Nghĩ cái gì?"

Thần tiên trên trời này bỗng nhiên áp xuống, thấp giọng hỏi Hứa Trân.Hứa Trân cười nói: "Đang nghĩ, dáng vẻ ngươi xinh đẹp như vậy, ta cùng ngươi ngủ, có phải là kiếm lời rồi không."

Khóe miệng Tuân Thiên Xuân cong lên, cười vui vẻ, nàng nói: "Nếu tiên sinh thích, ta sẽ cố gắng."

Hứa Trân hỏi: "Cố gắng thế nào?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Nỗ lực, càng thêm xinh đẹp một chút."

Hứa Trân đưa tay sờ vết sẹo khóe mắt nàng, để nàng cúi xuống hôn hai cái, chiêu này đối với Tuân Thiên Xuân mà nói vô cùng được lợi, vốn Tuân Thiên Xuân còn lưu ý kinh hỉ Hứa Trân nói, lúc này trong đầu, cũng chỉ có một chuyện khác.―――――――――

Tháng ngày của hai người vẫn bình đạm, đáng tiếc ở loạn thế, dù các nàng muốn rời xa phân trnah, thế sự cũng không làm các nàng toại nguyện.Hừng đông hôm sau, sáng sớm gà trống gáy, chung cổ vang lên, có hai vị cố nhân thân mặc cẩm y mang theo một bình rượu, vài tin tức ở Trường An, đầu đầy ý nghĩ, đến tiểu thổ ốc của Hứa Trân, muốn ôn chuyện.◍ ――― Hết chương 88 ――― ◍
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back