[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bhtt-Việt] Nam Ai - Tg Cam Lai
Hồi 100: Lời nhắn của sói.
Hồi 100: Lời nhắn của sói.
Trước mắt Dạ Lý là bến cảng Le Harve hiện ra dưới ánh trăng khuya, từng con tàu vẫn đang yên vị neo bến, chốc chốc mới nghe tiếng còi hú vang từ xa vọng lại, báo hiệu cho một chuyến hải trình sắp sửa trở về hoặc ra đi.Vào lúc này, con tàu mang số hiệu 453 vẫn chưa cập cảng, họ vẫn chưa muộn màng, nhưng việc nấn ná ở đây, dưới tai mắt của bọn thuỷ thủ và vô số phu thuyền vẫn không phải là lựa chọn thông minh.“Không ngờ ở đây lại đông như thế…”
Dạ Lý buột miệng khẽ nói.Một nữ tu đứng sau lưng ả, thấp giọng trả lời: “Le Harve luôn náo nhiệt, nhưng cũng không thiếu những nhóm truyền giáo lên đường từ đây.
Chỉ cần đừng tỏ ra quá bất an gây chú ý thì sẽ không sao cả.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dạ Lý gật đầu.Đối với Hai Mươi Ba và Tâm–người đang giấu cánh tay bị thương sau tà áo, thì Dạ Lý mới là nhân vật đáng quan ngại nhất.
Ả không có tâm lý vững vàng như họ, không được đào tạo chuyên môn để che giấu đi tâm tư, thậm chí bản tính ả vốn đã hay bốc đồng.
Nhất là vào thời điểm hiện tại, ả không chỉ đang bất an mà còn ưu sầu cực hạn vì sự vắng mặt của Nam Sa, hoàn toàn khác xa kế hoạch.Từ vị trí của mình, Dạ Lý có thể thấy được bàn tay cầm quyển kinh thánh của linh mục Maxim đang khẽ run, ông ta tự trấn an mình bằng cách siết chặt lấy nó, mặc dù thái độ vẫn lặng như tờ nhưng rõ ràng Maxim đang sợ.Đột nhiên, Hai Mươi Ba lay nhẹ Dạ Lý và Tâm, cô nói với giọng đầy nghi hoặc: “Này, bọn thủy thủ đang làm gì vậy?”
Theo lời cô, Tâm cùng Dạ Lý đảo mắt nhìn thì thấy bọn thuỷ thủ và đám phu thuyền đang xầm xì với nhau điều gì đó, rồi bọn chúng lần lượt kéo nhau rời khỏi cảng trong thinh lặng.“Chuẩn bị đi, chúng ta bị phát hiện rồi.”
Tâm lập tức phán định.“Là do tên thầy tu ấy, để tôi xử lý gã!”
Hai Mươi Ba toan rút con dao giấu bên dưới váy tấn công Maxim nhưng bị Dạ Lý ngăn ngay, ả khuyên: “Chớ nóng vội, biết đâu không phải do linh mục.”
“Không phải gã thì còn ai vào đây được nữa?”
Hai Mươi Ba khăng khăng.
“Tiên hạ thủ vi cường!”
Vào khoảnh khắc Hai Mươi Ba quyết định ra tay thì bỗng dưng có một tiếng súng nổ vang, lôi kéo tất cả sự chú ý của bọn họ cùng về một hướng.Quả như Tâm nói, họ đã bị phát hiện!Bấy giờ, Victor Yves dẫn theo mấy trăm lính tráng xông tới, đông như bầy ong vỡ tổ, bao vây khắp mọi ngõ ngách.
Và tất cả bọn chúng đều đang chỉa mũi súng về phía nhóm Maxim và các nữ tu.“C-các ngài làm vậy là có ý gì?
Tôi… tôi là linh mục truyền giáo đấy!
Các ngài tấn công người truyền giáo là gây chiến với giáo hội!”
Maxim vừa run vừa hô to, cố tỏ ra chút uy thế.Tất nhiên Victor Yves chẳng để ông ta vào mắt, gã nhếch môi, tỏ ra chế giễu: “Giáo hội của ông chẳng là gì so với quân đội vĩ đại của nước Pháp cả, thưa linh mục!”
“T-tôi… tôi…”
Maxim lắp ba lắp bắp.Hai Mươi Ba kéo Tâm và Dạ Lý lại gần mình, mặc dù cô cũng bị thương nhưng trong giờ khắc này chỉ còn mỗi cô là người có thể bảo vệ được cho họ.Còn Dạ Lý?
Ả thậm chí cầm chẳng nổi một khẩu súng ngắn.Nhưng ít nhất với thái độ của Maxim bây giờ thì cũng cho thấy ông ta không hề phản bội họ.“Giao ba nữ tội phạm người An Nam ấy cho chúng tôi, các người sẽ được yên, tôi hứa.”
Victor Yves nói mà như ra lệnh.Maxim chần chừ, mồ hôi lạnh trên trán ông ta chảy dài xuống gò má, các nữ tu khác cũng đồng loạt quay nhìn Maxim chờ quyết định.“Đây là cơ hội để không một ai phải đổ máu đêm nay đấy, linh mục.
Bằng không, tôi e rằng ông cùng các nữ tu tội nghiệp này sẽ phải tử vì đạo đêm nay!”
Victor Yves đe dọa.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tâm bỗng lên tiếng, cô nói với Maxim rằng: “Cảm ơn ông vì đã đưa chúng tôi đến tận đây.
Ông hãy cùng các nữ tu quay về đi, chúng tôi sẽ tự lo kể từ bây giờ.”
Maxim không cam tâm, nhưng ông không có tư cách quyết định luôn cả mạng sống của các nữ tu vô tội kia.
Nếu muốn hi sinh, ông sẽ phải hi sinh một mình, có lẽ vậy…“Ừm, tôi xin lỗi, chắc tôi không thể giữ trọn lời hứa rồi.”
Maxim gượng cười.“Chúng tôi vẫn vô cùng cảm kích, thưa linh mục.”
Dạ Lý cũng cố gắng nở một nụ cười với ông ta, chỉ có mỗi Hai Mươi Ba là vẫn im lặng không nói gì, cô luôn luôn nghi kỵ người da trắng, không có ngoại lệ.Sau đó, Maxim đi đầu, dắt các nữ tu khác lần lượt rời đi về một lối nhỏ do bọn lính cố tình chừa ra, bỏ lại ba cô gái An Nam đang đứng sát bên nhau giữa muôn trùng nguy hiểm.Đằng xa, chuyến tàu mang số hiệu 453 đang nhả khói, chuẩn bị cập cảng.
Nhưng có vẻ như họ phải bỏ lỡ mất rồi…“Ông làm đúng rồi đấy, linh mục ạ!
Như vậy mới là kẻ thông minh, dù sao chúng ta cũng là đồng bào.”
Victor Yves đắc ý nói.Lúc ngang qua gã, Maxim bỗng chìa tay ra: “Thưa ngài, tôi có thể được tỏ ý cảm kích vì ngài đã trao cơ hội giữ lấy mạng sống hay không?”
Victor Yves khẽ nheo mắt nhìn bàn tay Maxim đang chìa ra trước mặt mình rồi lại liếc mắt xem nụ cười vô hại đang nở rộ trên đôi môi ông ta.
Gã cười khẩy, ngạo mạn bắt lấy tay Maxim: “Thật ra, nếu ông không phải thầy tu, chắc tôi cho rằng ông đã phải lòng một trong số họ.”
Cái siết tay của Victor Yves như thể muốn bóp gãy xương Maxim, dù vậy nhưng ông ta vẫn mỉm cười, thậm chí nụ cười càng thêm sâu thẳm: “Có lẽ thưa ngài, ai mà lại không phải lòng sự công chính và niềm khát khao hòa bình cho nhân loại chứ!”
Vào lúc này, Con tàu 453 đã chính thức cập cảng, Hai Mươi Ba cũng chuẩn bị đột phá vòng vây, dù biết rằng điều đó rất có thể sẽ dẫn đến sự hi sinh của bản thân mình.Victor Yves liếc mắt quan sát rất nhanh hành động rút dao của Hai Mươi Ba, nhưng vẫn thản nhiên hỏi Maxim: “Niềm khát khao hòa bình cho nhân loại à?”
“Khi tôi nói về niềm khát khao hòa bình cho nhân loại thì… vâng, quả vậy thưa ngài!
Cho toàn thể nhân loại, không ngoại trừ đất nước hay dân tộc nào cả.”
Maxim híp mắt cười.“Vậy thì ông còn chần chừ gì nữa?”
Victor Yves nhướn mày.
“Nhanh lên!”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả Maxim lẫn Victor Yves đều ngầm hiểu trọn vẹn ý nhau.Chẳng ai phụ lòng ai, Maxim lập tức xoay người, siết lấy cổ Victor Yves khống chế trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người đang có mặt.Dạ Lý gào lên: “Linh mục, đừng liều lĩnh!”
Nhưng tất nhiên mọi chuyện đã muộn, Maxim đã ra tay, giữ chặt lấy Victor Yves.Mà gã cũng rất chi phối hợp, bèn cất giọng hô lên, mặc dù gương mặt vẫn hết sức bình thản: “Ôi lạy Chúa, tôi bị bắt rồi, tất cả các người hãy nghe lệnh, mau chóng lui ra đừng manh động, nếu không tôi sẽ bị giết mất!”
Maxim cũng liền phụ họa một cách bối rối: “Đ-đúng đúng!
Không lui ra là tôi giết ngài ấy đấy… g-giết thật đấy!
Giết chết tươi luôn, không giỡn đâu!”
Quả nhiên bọn lính tráng sợ hãi, lập tức theo lệnh lui ra, không kẻ nào dám tiến lên manh động.Trong khi đó, các nữ tu thật sự cũng vô cùng hoang mang, không ngờ rằng giám mục của họ có thể đạt đến cảnh giới này…
Thay vì để bản thân tử vì đạo, ông ta lại chọn cách khiến kẻ thù phải tử vì mình.“Các cô hãy lên tàu ngay!
Mặc kệ tôi, không sao đâu, chạy đi!”
Maxim hét lớn.Dạ Lý bật khóc khi thấy Maxim liều mạng vì bọn họ, rất có thể sau khi họ trốn thoát thì ông ta cùng các nữ tu kia phải chịu tra tấn khủng khiếp.
Nhưng, theo sự khuyên nhủ và cố gắng lôi kéo của Tâm lẫn Hai Mươi Ba, Dạ Lý không thể nào để Maxim hi sinh vô ích được…
ả đành phải chạy cùng bọn họ về phía con tàu.Hai Mươi Ba đẩy Tâm lên trước, sau đó cô chuẩn bị đỡ Dạ Lý lên theo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hai Mươi Ba chợt phát hiện nụ cười kỳ lạ của Victor Yves cùng sự thản nhiên lạ lùng nơi gã.Lúc cả ba vừa trèo lên được con tàu từ chiếc thang dây treo đằng sau đuôi thì cũng là lúc tàu 453 hú còi tách bến.Hai Mươi Ba cẩn thận ngóng đầu lên quan sát phía Victor Yves thì thấy linh mục Maxim đã buông gã ra tự lúc nào, ông ta cùng các nữ tu đã bị bắt giữ.
Nhưng lạ thay…
Victor Yves không hề ra lệnh cho quân lính nả súng về phía con tàu, thay vào đó, gã lại chủ động lao mình chạy theo song song với nó, rồi cố ném một cục giấy bị vo tròn về phía Hai Mươi Ba.Bằng phản xạ tự nhiên và linh tính mách bảo, Hai Mươi Ba vươn tay chụp lấy cục giấy, vừa đúng lúc đó con tàu cũng rời bến, nhả khói rẽ sóng rời khỏi Paris.…Vượt qua một ải sinh tử như thể vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng dài, cả ba cô gái ngồi bệt đằng sau đuôi tàu thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Tâm, Dạ Lý khẽ nức nở, nội tâm ả hỗn loạn vô cùng, nhờ vào sự an ủi nơi Tâm mới xoa dịu đi được phần nào.Lần này trở về, tuy tính mạng không mất nhưng Tâm đã mất đi một cánh tay, Hai Mươi Ba thì tuy lấy được một số tài liệu nhưng tập quan trọng nhất được đánh dấu thì vẫn còn nằm trong tay Draco Yves, bản thân cô lại bị bắn một phát đạn gần như chí mạng.
Còn Dạ Lý, ả rơi vào tuyệt vọng đến cùng cực, làm sao còn mặt mũi nhìn Hồng Lệ và…
đối diện với chính bản thân đây?“Này, ban nãy Victor Yves ném cho tôi thứ này.”
Hai Mươi Ba khẽ khàng chìa ra cục giấy.“Đây là…?”
Tâm nhíu mày nghi hoặc.“Mở ra xem là biết.”
Hai Mươi Ba vừa nói vừa cẩn thận mở giấy ra, còn cảnh giác sẽ bị trúng độc gì đó.Nhưng không, bên trong chỉ viết duy nhất một lời cảnh báo với nội dung rằng “7 ngày sau, làng các người sẽ bị thảm sát.
Cao Dạ Lý, cô phải đưa Hồng Lệ bỏ trốn!”
Thông tin này khiến cả ba lập tức bừng tỉnh, mọi ủ rũ nãy giờ đều bỗng chốc gạt phăng.
Họ vẫn chưa thoát khỏi bàn tay của Draco Yves, thậm chí tội ác của gã còn sắp sửa giáng xuống dân làng vô tội.Tâm tính toán thời gian thì còn khoảng 5-6 ngày nữa mới về tới quê nhà, trong khi đó Draco Yves có thể điều động lính Lang Sa ở An Nam bất cứ lúc nào.
Họ không còn nhiều thời gian, phải tìm cách thông báo với Ánh Nguyệt để cô ấy sơ tán mọi người ngay!“Nhưng sao Victor Yves lại phản bội cha mình để đưa tin tức này đến chúng ta?”
Hai Mươi Ba là người mới được điều động đến tiểu đội này nên vẫn chưa nắm rõ tình hình thực tế bên trong.“Vì gã ta yêu dì Lệ, tức là Hồng Lệ, người được gã đề cập đến trong giấy… dì ấy cũng là mẹ của Nam Sa.”
Dạ Lý ưu tư nói.“Thế thì theo tình hình này, gã sẽ không làm hại ông thầy tu đó và các cô gái kia đâu.”
Hai Mươi Ba dựa lưng vào vách sắt, đưa tay xoa nhẹ lên chỗ vết thương của mình.“Tưởng cô không lo cho ông ta chứ?”
Tâm cong môi cười trêu chọc, mặc dù gương mặt đang rất xanh xao.“Kệ tôi!
Tiện miệng nói thôi.”
Hai Mươi Ba lập tức chống chế.Sau đó, họ rơi vào một khoảng dài thinh lặng, nép mình bên nhau tránh gió và lắng nghe tiếng sóng biển vỗ về.
Trên bầu trời có muôn vì sao lạc, liệu có vì sao nào sẽ giúp họ gửi tới quê nhà lời nhắn nhủ, rằng mọi người phải mau trốn chạy trước khi bọn sát nhân tìm tới và khiến mảnh đất hiền lành này phải nhuốm thêm một tầng tang tóc thê lương…