Lãng Mạn [BHTT-VIỆT] NAM AI - TG CAM LAI

[Bhtt-Việt] Nam Ai - Tg Cam Lai
Hồi 100: Lời nhắn của sói.


Trước mắt Dạ Lý là bến cảng Le Harve hiện ra dưới ánh trăng khuya, từng con tàu vẫn đang yên vị neo bến, chốc chốc mới nghe tiếng còi hú vang từ xa vọng lại, báo hiệu cho một chuyến hải trình sắp sửa trở về hoặc ra đi.Vào lúc này, con tàu mang số hiệu 453 vẫn chưa cập cảng, họ vẫn chưa muộn màng, nhưng việc nấn ná ở đây, dưới tai mắt của bọn thuỷ thủ và vô số phu thuyền vẫn không phải là lựa chọn thông minh.“Không ngờ ở đây lại đông như thế…”

Dạ Lý buột miệng khẽ nói.Một nữ tu đứng sau lưng ả, thấp giọng trả lời: “Le Harve luôn náo nhiệt, nhưng cũng không thiếu những nhóm truyền giáo lên đường từ đây.

Chỉ cần đừng tỏ ra quá bất an gây chú ý thì sẽ không sao cả.”

“Tôi hiểu rồi.”

Dạ Lý gật đầu.Đối với Hai Mươi Ba và Tâm–người đang giấu cánh tay bị thương sau tà áo, thì Dạ Lý mới là nhân vật đáng quan ngại nhất.

Ả không có tâm lý vững vàng như họ, không được đào tạo chuyên môn để che giấu đi tâm tư, thậm chí bản tính ả vốn đã hay bốc đồng.

Nhất là vào thời điểm hiện tại, ả không chỉ đang bất an mà còn ưu sầu cực hạn vì sự vắng mặt của Nam Sa, hoàn toàn khác xa kế hoạch.Từ vị trí của mình, Dạ Lý có thể thấy được bàn tay cầm quyển kinh thánh của linh mục Maxim đang khẽ run, ông ta tự trấn an mình bằng cách siết chặt lấy nó, mặc dù thái độ vẫn lặng như tờ nhưng rõ ràng Maxim đang sợ.Đột nhiên, Hai Mươi Ba lay nhẹ Dạ Lý và Tâm, cô nói với giọng đầy nghi hoặc: “Này, bọn thủy thủ đang làm gì vậy?”

Theo lời cô, Tâm cùng Dạ Lý đảo mắt nhìn thì thấy bọn thuỷ thủ và đám phu thuyền đang xầm xì với nhau điều gì đó, rồi bọn chúng lần lượt kéo nhau rời khỏi cảng trong thinh lặng.“Chuẩn bị đi, chúng ta bị phát hiện rồi.”

Tâm lập tức phán định.“Là do tên thầy tu ấy, để tôi xử lý gã!”

Hai Mươi Ba toan rút con dao giấu bên dưới váy tấn công Maxim nhưng bị Dạ Lý ngăn ngay, ả khuyên: “Chớ nóng vội, biết đâu không phải do linh mục.”

“Không phải gã thì còn ai vào đây được nữa?”

Hai Mươi Ba khăng khăng.

“Tiên hạ thủ vi cường!”

Vào khoảnh khắc Hai Mươi Ba quyết định ra tay thì bỗng dưng có một tiếng súng nổ vang, lôi kéo tất cả sự chú ý của bọn họ cùng về một hướng.Quả như Tâm nói, họ đã bị phát hiện!Bấy giờ, Victor Yves dẫn theo mấy trăm lính tráng xông tới, đông như bầy ong vỡ tổ, bao vây khắp mọi ngõ ngách.

Và tất cả bọn chúng đều đang chỉa mũi súng về phía nhóm Maxim và các nữ tu.“C-các ngài làm vậy là có ý gì?

Tôi… tôi là linh mục truyền giáo đấy!

Các ngài tấn công người truyền giáo là gây chiến với giáo hội!”

Maxim vừa run vừa hô to, cố tỏ ra chút uy thế.Tất nhiên Victor Yves chẳng để ông ta vào mắt, gã nhếch môi, tỏ ra chế giễu: “Giáo hội của ông chẳng là gì so với quân đội vĩ đại của nước Pháp cả, thưa linh mục!”

“T-tôi… tôi…”

Maxim lắp ba lắp bắp.Hai Mươi Ba kéo Tâm và Dạ Lý lại gần mình, mặc dù cô cũng bị thương nhưng trong giờ khắc này chỉ còn mỗi cô là người có thể bảo vệ được cho họ.Còn Dạ Lý?

Ả thậm chí cầm chẳng nổi một khẩu súng ngắn.Nhưng ít nhất với thái độ của Maxim bây giờ thì cũng cho thấy ông ta không hề phản bội họ.“Giao ba nữ tội phạm người An Nam ấy cho chúng tôi, các người sẽ được yên, tôi hứa.”

Victor Yves nói mà như ra lệnh.Maxim chần chừ, mồ hôi lạnh trên trán ông ta chảy dài xuống gò má, các nữ tu khác cũng đồng loạt quay nhìn Maxim chờ quyết định.“Đây là cơ hội để không một ai phải đổ máu đêm nay đấy, linh mục.

Bằng không, tôi e rằng ông cùng các nữ tu tội nghiệp này sẽ phải tử vì đạo đêm nay!”

Victor Yves đe dọa.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tâm bỗng lên tiếng, cô nói với Maxim rằng: “Cảm ơn ông vì đã đưa chúng tôi đến tận đây.

Ông hãy cùng các nữ tu quay về đi, chúng tôi sẽ tự lo kể từ bây giờ.”

Maxim không cam tâm, nhưng ông không có tư cách quyết định luôn cả mạng sống của các nữ tu vô tội kia.

Nếu muốn hi sinh, ông sẽ phải hi sinh một mình, có lẽ vậy…“Ừm, tôi xin lỗi, chắc tôi không thể giữ trọn lời hứa rồi.”

Maxim gượng cười.“Chúng tôi vẫn vô cùng cảm kích, thưa linh mục.”

Dạ Lý cũng cố gắng nở một nụ cười với ông ta, chỉ có mỗi Hai Mươi Ba là vẫn im lặng không nói gì, cô luôn luôn nghi kỵ người da trắng, không có ngoại lệ.Sau đó, Maxim đi đầu, dắt các nữ tu khác lần lượt rời đi về một lối nhỏ do bọn lính cố tình chừa ra, bỏ lại ba cô gái An Nam đang đứng sát bên nhau giữa muôn trùng nguy hiểm.Đằng xa, chuyến tàu mang số hiệu 453 đang nhả khói, chuẩn bị cập cảng.

Nhưng có vẻ như họ phải bỏ lỡ mất rồi…“Ông làm đúng rồi đấy, linh mục ạ!

Như vậy mới là kẻ thông minh, dù sao chúng ta cũng là đồng bào.”

Victor Yves đắc ý nói.Lúc ngang qua gã, Maxim bỗng chìa tay ra: “Thưa ngài, tôi có thể được tỏ ý cảm kích vì ngài đã trao cơ hội giữ lấy mạng sống hay không?”

Victor Yves khẽ nheo mắt nhìn bàn tay Maxim đang chìa ra trước mặt mình rồi lại liếc mắt xem nụ cười vô hại đang nở rộ trên đôi môi ông ta.

Gã cười khẩy, ngạo mạn bắt lấy tay Maxim: “Thật ra, nếu ông không phải thầy tu, chắc tôi cho rằng ông đã phải lòng một trong số họ.”

Cái siết tay của Victor Yves như thể muốn bóp gãy xương Maxim, dù vậy nhưng ông ta vẫn mỉm cười, thậm chí nụ cười càng thêm sâu thẳm: “Có lẽ thưa ngài, ai mà lại không phải lòng sự công chính và niềm khát khao hòa bình cho nhân loại chứ!”

Vào lúc này, Con tàu 453 đã chính thức cập cảng, Hai Mươi Ba cũng chuẩn bị đột phá vòng vây, dù biết rằng điều đó rất có thể sẽ dẫn đến sự hi sinh của bản thân mình.Victor Yves liếc mắt quan sát rất nhanh hành động rút dao của Hai Mươi Ba, nhưng vẫn thản nhiên hỏi Maxim: “Niềm khát khao hòa bình cho nhân loại à?”

“Khi tôi nói về niềm khát khao hòa bình cho nhân loại thì… vâng, quả vậy thưa ngài!

Cho toàn thể nhân loại, không ngoại trừ đất nước hay dân tộc nào cả.”

Maxim híp mắt cười.“Vậy thì ông còn chần chừ gì nữa?”

Victor Yves nhướn mày.

“Nhanh lên!”

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả Maxim lẫn Victor Yves đều ngầm hiểu trọn vẹn ý nhau.Chẳng ai phụ lòng ai, Maxim lập tức xoay người, siết lấy cổ Victor Yves khống chế trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người đang có mặt.Dạ Lý gào lên: “Linh mục, đừng liều lĩnh!”

Nhưng tất nhiên mọi chuyện đã muộn, Maxim đã ra tay, giữ chặt lấy Victor Yves.Mà gã cũng rất chi phối hợp, bèn cất giọng hô lên, mặc dù gương mặt vẫn hết sức bình thản: “Ôi lạy Chúa, tôi bị bắt rồi, tất cả các người hãy nghe lệnh, mau chóng lui ra đừng manh động, nếu không tôi sẽ bị giết mất!”

Maxim cũng liền phụ họa một cách bối rối: “Đ-đúng đúng!

Không lui ra là tôi giết ngài ấy đấy… g-giết thật đấy!

Giết chết tươi luôn, không giỡn đâu!”

Quả nhiên bọn lính tráng sợ hãi, lập tức theo lệnh lui ra, không kẻ nào dám tiến lên manh động.Trong khi đó, các nữ tu thật sự cũng vô cùng hoang mang, không ngờ rằng giám mục của họ có thể đạt đến cảnh giới này…

Thay vì để bản thân tử vì đạo, ông ta lại chọn cách khiến kẻ thù phải tử vì mình.“Các cô hãy lên tàu ngay!

Mặc kệ tôi, không sao đâu, chạy đi!”

Maxim hét lớn.Dạ Lý bật khóc khi thấy Maxim liều mạng vì bọn họ, rất có thể sau khi họ trốn thoát thì ông ta cùng các nữ tu kia phải chịu tra tấn khủng khiếp.

Nhưng, theo sự khuyên nhủ và cố gắng lôi kéo của Tâm lẫn Hai Mươi Ba, Dạ Lý không thể nào để Maxim hi sinh vô ích được…

ả đành phải chạy cùng bọn họ về phía con tàu.Hai Mươi Ba đẩy Tâm lên trước, sau đó cô chuẩn bị đỡ Dạ Lý lên theo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hai Mươi Ba chợt phát hiện nụ cười kỳ lạ của Victor Yves cùng sự thản nhiên lạ lùng nơi gã.Lúc cả ba vừa trèo lên được con tàu từ chiếc thang dây treo đằng sau đuôi thì cũng là lúc tàu 453 hú còi tách bến.Hai Mươi Ba cẩn thận ngóng đầu lên quan sát phía Victor Yves thì thấy linh mục Maxim đã buông gã ra tự lúc nào, ông ta cùng các nữ tu đã bị bắt giữ.

Nhưng lạ thay…

Victor Yves không hề ra lệnh cho quân lính nả súng về phía con tàu, thay vào đó, gã lại chủ động lao mình chạy theo song song với nó, rồi cố ném một cục giấy bị vo tròn về phía Hai Mươi Ba.Bằng phản xạ tự nhiên và linh tính mách bảo, Hai Mươi Ba vươn tay chụp lấy cục giấy, vừa đúng lúc đó con tàu cũng rời bến, nhả khói rẽ sóng rời khỏi Paris.…Vượt qua một ải sinh tử như thể vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng dài, cả ba cô gái ngồi bệt đằng sau đuôi tàu thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Tâm, Dạ Lý khẽ nức nở, nội tâm ả hỗn loạn vô cùng, nhờ vào sự an ủi nơi Tâm mới xoa dịu đi được phần nào.Lần này trở về, tuy tính mạng không mất nhưng Tâm đã mất đi một cánh tay, Hai Mươi Ba thì tuy lấy được một số tài liệu nhưng tập quan trọng nhất được đánh dấu thì vẫn còn nằm trong tay Draco Yves, bản thân cô lại bị bắn một phát đạn gần như chí mạng.

Còn Dạ Lý, ả rơi vào tuyệt vọng đến cùng cực, làm sao còn mặt mũi nhìn Hồng Lệ và…

đối diện với chính bản thân đây?“Này, ban nãy Victor Yves ném cho tôi thứ này.”

Hai Mươi Ba khẽ khàng chìa ra cục giấy.“Đây là…?”

Tâm nhíu mày nghi hoặc.“Mở ra xem là biết.”

Hai Mươi Ba vừa nói vừa cẩn thận mở giấy ra, còn cảnh giác sẽ bị trúng độc gì đó.Nhưng không, bên trong chỉ viết duy nhất một lời cảnh báo với nội dung rằng “7 ngày sau, làng các người sẽ bị thảm sát.

Cao Dạ Lý, cô phải đưa Hồng Lệ bỏ trốn!”

Thông tin này khiến cả ba lập tức bừng tỉnh, mọi ủ rũ nãy giờ đều bỗng chốc gạt phăng.

Họ vẫn chưa thoát khỏi bàn tay của Draco Yves, thậm chí tội ác của gã còn sắp sửa giáng xuống dân làng vô tội.Tâm tính toán thời gian thì còn khoảng 5-6 ngày nữa mới về tới quê nhà, trong khi đó Draco Yves có thể điều động lính Lang Sa ở An Nam bất cứ lúc nào.

Họ không còn nhiều thời gian, phải tìm cách thông báo với Ánh Nguyệt để cô ấy sơ tán mọi người ngay!“Nhưng sao Victor Yves lại phản bội cha mình để đưa tin tức này đến chúng ta?”

Hai Mươi Ba là người mới được điều động đến tiểu đội này nên vẫn chưa nắm rõ tình hình thực tế bên trong.“Vì gã ta yêu dì Lệ, tức là Hồng Lệ, người được gã đề cập đến trong giấy… dì ấy cũng là mẹ của Nam Sa.”

Dạ Lý ưu tư nói.“Thế thì theo tình hình này, gã sẽ không làm hại ông thầy tu đó và các cô gái kia đâu.”

Hai Mươi Ba dựa lưng vào vách sắt, đưa tay xoa nhẹ lên chỗ vết thương của mình.“Tưởng cô không lo cho ông ta chứ?”

Tâm cong môi cười trêu chọc, mặc dù gương mặt đang rất xanh xao.“Kệ tôi!

Tiện miệng nói thôi.”

Hai Mươi Ba lập tức chống chế.Sau đó, họ rơi vào một khoảng dài thinh lặng, nép mình bên nhau tránh gió và lắng nghe tiếng sóng biển vỗ về.

Trên bầu trời có muôn vì sao lạc, liệu có vì sao nào sẽ giúp họ gửi tới quê nhà lời nhắn nhủ, rằng mọi người phải mau trốn chạy trước khi bọn sát nhân tìm tới và khiến mảnh đất hiền lành này phải nhuốm thêm một tầng tang tóc thê lương…
 
[Bhtt-Việt] Nam Ai - Tg Cam Lai
Hồi 101: Đồng sàn.


Đêm đã về khuya, Nguyễn Thị Quý vừa pha xong ấm trà mang lên nhà trước thì lại bắt gặp Hồng Lệ đang ngồi trước thềm dõi mắt trông về phía trời xa.Đây đã là đêm thứ mấy Hồng Lệ ngồi suốt như thế rồi?

Nguyễn Thị Quý không còn đếm được nữa.

Kể từ lúc Dạ Lý rời làng đến Paris, Hồng Lệ đã ngồi như vậy suốt, cứ như ánh mắt của bà có thể vượt hàng vạn dặm trùng dương để trông thấy Nam Sa và Dạ Lý gặp lại nhau ở trời Tây, rồi cùng lên đường trở về nhà.“Chị à, chị vào trong đi, khuya lạnh lắm.”

Nguyễn Thị Quý đặt tay lên vai Hồng Lệ khẽ lay.

Bà vốn đã gầy gò, thời gian qua vì thương nhớ con gái càng khiến Hồng Lệ hao gầy hơn nữa.“Em nghỉ trước đi, chị vẫn còn muốn ngồi đây thêm một lát.”

Nguyễn Thị Quý thở dài, bà lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hồng Lệ.Kể từ ngày Dạ Lý rời quê, Nguyễn Thị Quý đã dọn sang căn nhà tranh này cùng Hồng Lệ, để con bé Ba ở lại phủ họ Cao coi sóc cửa nhà.

Trước nhất là vì Hồng Lệ không muốn sống trong nhà họ Cao, sau nữa là vì bà hoài niệm tháng ngày còn bên con gái, nhất định chẳng chịu rời đi, vậy nên Nguyễn Thị Quý bèn dọn sang đây chăm sóc bà.Không phải chỉ mỗi Hồng Lệ âu lo, Nguyễn Thị Quý làm sao có thể vô ưu khi con mình cũng đang xa cách, chỉ là bà đã quen chịu đựng cảnh bị bỏ lại, phải nén nỗi thương đau vào lòng mà bước về phía trước.

Và với niềm tin sâu sắc của mình, Nguyễn Thị Quý cũng tin Dạ Lý sẽ trở về, không chỉ một mình mà còn với Nam Sa nữa!Nhưng có lẽ lần này bà chỉ tin đúng một nửa mà thôi…“Cực khổ cho em rồi, để em phải ở nơi thiếu thốn này và chăm lo cho chị.”

Hồng Lệ áy náy, thấp giọng nói.Nguyễn Thị Quý cười nhẹ, tựa đầu bên vai bà, thỏ thẻ đáp: “Đáng lẽ đây mới là cuộc sống của chúng ta, từ mười mấy năm về trước…”

“Oán trách chị không?”

Hồng Lệ choàng tay qua, ôm Nguyễn Thị Quý vào lòng, cái ôm mà bà phải đánh đổi suốt ngần ấy năm mới có được.“Có hờn, nhưng chưa từng oán.”

“Vì sao?

Chị tệ đến thế kia mà.”

“Vì yêu.”

Nguyễn Thị Quý mỉm cười, thì thầm bên tai Hồng Lệ.Thời gian qua đã khiến hai thiếu nữ năm nào trở thành hai người phụ nữ trung niên, thậm chí họ còn có con cái.

Nhưng, chỉ cần nửa khắc ở bên nhau, họ liền khiến thuở ban sơ như bừng sống dậy, khi thanh xuân chưa tàn và tình thì chưa hề vỡ tan.Có trời mới biết Nguyễn Thị Quý đã phải khóc thầm trong bao nhiêu đêm thao thức.

Vô số lần tưởng tượng về một cuộc sống khác, nơi bà được là chính mình, được tự do, được sống và được yêu bằng cả trái tim lẫn thân xác chỉ dành cho Hồng Lệ.Mộng tưởng ấy luôn khiến bà thiếp đi tự lúc nào chẳng hay, để rồi khi bình minh ló dạng, bà phải cắn răng tiếp tục diễn cho tròn bổn phận của một người làm vợ, làm mẹ để qua mắt thế nhân.Hỡi ơi, cái câu “Hồng nhan đa truân” đã vận lên người bà lẫn Hồng Lệ, mà suốt bấy lâu có ai nào hay biết.

Họ chỉ nhìn thấy một mệnh phụ phu nhân sống trong nhung lụa và một người phụ nữ tham vinh trao tình cùng giặc dữ.Để rồi chỉ mỗi hai chữ trùng phùng đơn sơ mà họ lại phải mất mười mấy năm tuổi xuân để viết.“Dù vật đổi sao dời, em vẫn sẽ luôn bên chị, không xa nhau nữa.”

Nguyễn Thị Quý nắm chặt lấy bàn tay Hồng Lệ.

“Nhớ không, chúng ta đã từng nói với nhau rằng sẽ sống cùng với nhau… chị sẽ làm một cô thợ may, em thì dạy cho mấy đứa nhỏ học chữ, chiều về chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau, cuộc đời từ nay chỉ có nhau… chị có còn nhớ hay không?”

“Chị chưa bao giờ quên.

Năm ấy, chị đã nghĩ rằng khi xong chiến dịch sẽ rút lui, đưa em đi thật xa khỏi nơi này…

Nhưng không ngờ nhiệm vụ cuối cùng lại khiến chúng ta lạc mất nhau, chị có lỗi với em.”

Hồng Lệ cúi mặt, che giấu đi đôi mắt đã chực trào lệ nóng.Nguyễn Thị Quý sao có thể không nhận ra?

Bà nâng cằm Hồng Lệ lên, kề môi hôn nhè nhẹ lên mi mắt đối phương, muốn xoa dịu đi nỗi lòng người thương của mình: “Nghĩ theo một hướng khác, âu đó cũng là ý trời để chúng ta có thêm hai đứa trẻ đáng yêu như vậy bên cạnh mình.

Ừm thì Nam Sa của chị đáng yêu thật, còn Dạ Lý của em… hm, sớm nắng chiều mưa quá!”

Câu nói này khiến Hồng Lệ không khỏi bật cười, cuối cùng Nguyễn Thị Quý cũng có thể chọc được người ấy vui vẻ một chút.“Em đấy, sinh ra một đứa trẻ y hệt em, không biết đã nhìn trúng Nam Sa ngô nghê chỗ nào mà lại đi quyến rũ con bé.”

Hồng Lệ cọ cọ chóp mũi của mình lên đầu mũi của Nguyễn Thị Quý làm đối phương cười khúc khích như thời còn son trẻ.“Hổ mẫu sinh hổ tử, như năm xưa chị rung động vì em thôi!

Dù lúc ấy quyến rũ chị khó khăn chết đi được!”

“Do chị thân mang nhiệm vụ, vậy nên…”

Hồng Lệ lại cảm thấy tội lỗi.Ngay lập tức, Nguyễn Thị Quý dùng môi mình để chặn đi lời u buồn mà Hồng Lệ sắp nói ra.

Hành động của bà khiến Hồng Lệ thoáng bất ngờ nhưng rồi lại thầm vui mà dịu dàng tiếp nhận.Khoảnh khắc hai đôi môi khẽ tách rời, Nguyễn Thị Quý mới thì thầm nói: “Em tự hào về chị.”

“Sao…?”

Nguyễn Thị Quý nhướn mày: “Em chỉ nói một lần thôi.”

“Cô út đúng là biết chọc tức người ta mà.”

Hồng Lệ nhéo má Nguyễn Thị Quý, hệt như ngày xa xưa từng nô đùa.Nhưng tiếng gọi cô út phát ra khiến Nguyễn Thị Quý chợt khựng lại.

Mười mấy năm rồi bà mới lại được nghe Hồng Lệ gọi mình như thế…“Sao vậy?”

Hồng Lệ ôm lấy bà.Nguyễn Thị Quý đưa tay lau nước mắt, cười nhẹ đáp: “Không sao, em thấy vui thôi, như giấc mơ vậy.

Có điều, em sợ phải tỉnh lại quá.”

“Đây là thật, không phải mơ, chị ở đây rồi.”

“Không được bỏ em nữa nhé?”

“Không bao giờ.”

Người ta hay nói đêm dài lắm mộng, nhưng nếu đây là mộng thì giấc mộng này Nguyễn Thị Quý không tình nguyện tỉnh dậy, mong mãi mãi đắm chìm.Căn nhà tranh của Hồng Lệ tuy nhỏ bé nhưng bây giờ lại là chốn cung vàng gác ngọc đối với Nguyễn Thị Quý.

Bà yêu mái lá đơn sơ, vách tranh tuy không ngăn nổi gió lùa nhưng bây giờ lại giữ cho bà hơi ấm của ân tình, bà yêu chiếc chỏng tre thô cứng nhưng lại để cho bà được vùi mình giữa vòng tay người thương.

Và bà cũng yêu luôn cả tiếng kẽo kẹt, tiếng côn trùng hòa tấu bài ca đêm hòa lẫn cùng với thanh âm nỉ non tình tự.Yêu nhau đã lâu, thương nhau rất nhiều nhưng đêm nay họ mới được là của nhau, chân chính là của nhau sau năm dài tháng rộng gần mặt mà phải cách lòng.Nguyễn Thị Quý biết rằng mình sẽ cam tâm tình nguyện bán linh hồn cho quỷ dữ chỉ để đổi lại một phút ái ân này.

Nó khác hoàn toàn so với những gì bà biết nhưng lại giống hệt như những gì bà tưởng tượng để tự xoa dịu cho nỗi khốn khổ của mình suốt những đêm xưa.Như một thiếu nữ mới lớn, bây giờ Nguyễn Thị Quý phải học lại từng cung bậc cảm xúc từ đơn thuần cho đến cháy bỏng nhất, để người thương của bà dìu dắt ra khỏi sự sợ hãi mà bàn tay kẻ lạ đã trót ám ảnh lên bà.Để rồi kể từ thời khắc này trở đi, Nguyễn Thị Quý đã biết rằng mình sẽ thôi không còn hoảng loạn nữa mỗi khi nghĩ về chuyện gối chăn.

Bởi vì bây giờ, người đồng sàn cộng chẩm cùng bà sẽ vĩnh viễn là người mà bà yêu thương nhất, là mối tình đầu và cũng sẽ là mối tình cuối của bà.“Rốt cuộc người đó cũng là chị…”…Như thường lệ, Hồng Lệ dậy rất sớm, bà lo chuẩn bị cơm nước rồi lại ngồi trước thềm ngóng chờ tin tức của Nam Sa và Dạ Lý.Lúc bước ngang qua chỏng tre, thấy Nguyễn Thị Quý vẫn còn vùi mình trong chăn say ngủ, Hồng Lệ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào.

Cho đến giờ phút này bà còn chưa gục ngã là bởi vì có Nguyễn Thị Quý bên cạnh, bằng không, Hồng Lệ đã buông mình mất rồi…Người ấy luôn giữ cho trái tim bà sự bình an dù đã bước ra ngoài hay còn đang trong cơn bão.Bà âm thầm tiến tới, kề môi hôn nhẹ lên trán Nguyễn Thị Quý, cẩn thận sửa lại tấm chăn, không muốn để người ấy vì sương sớm mà nhiễm lạnh, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra trước thềm ngồi.Không hề hay biết Nguyễn Thị Quý lại khẽ cong môi mỉm cười.Bấy lâu, Hồng Lệ luôn trông ngóng tin tức của Nam Sa và Dạ Lý nhưng đều bặt vô âm tín, bà cũng không tiện liên tục lui tới khu rừng tràm vì đó là chốn cẩn mật, vậy nên cũng không biết Ánh Nguyệt có nhận được thông tin nào về hai đứa trẻ hay không.Nhưng hôm nay, rốt cuộc bà cũng đã nhận được tin cần nhận!Người mang tin tức đến không ai khác chính là bác Hải, ông ấy chạy như thể bị ma đuổi, mặt mày hiện rõ sự sợ hãi bất thường.

Hồng Lệ đỡ kịp ông trước khi ông té ngã, bà biết ngay có chuyện chẳng lành, bèn hỏi: “Là Nam Sa và Dạ Lý đúng không?!

Chúng xảy ra chuyện gì?!”

Bác Hải thở dốc, cố gắng đáp: “K-không chỉ vậy đâu, cô Lệ!

Đội của họ đang trên tàu trở về nước… n-nhưng, cô hai đã nhờ được một người trong thuỷ thủ đoàn giúp đánh điện về ngay, điện tín chỉ vỏn vẹn rằng ‘Nam Sa bị mất trí nhớ và không về An Nam.

Kế hoạch bại lộ, nhưng không ai mất mạng, Draco Yves sẽ tấn công làng trong vòng 3 ngày tới, hãy sơ tán dân chúng và nhất định phải đưa dì Lệ chạy trốn, lão ta muốn giết dì!’”“Nam Sa bị mất trí nhớ…?

Đây là ý gì chứ?!”

Hồng Lệ cảm thấy đầu óc mình bỗng trở nên choáng váng.Đúng lúc đó, Nguyễn Thị Quý xuất hiện đỡ lấy bà từ đằng sau.“Em nghe hết những lời ông Hải nói rồi, chị bình tĩnh đi, ít nhất không có ai trong số chúng mất mạng cả, còn nước là còn tát!”

“Quý… tại sao Nam Sa lại mất trí nhớ chứ?

Victor Yves đã làm gì con bé rồi?!

Chị… chị sẽ giết chết hắn ta!”

Hồng Lệ phẫn nộ kêu lên, nước mắt lưng tròng.Bác Hải và Nguyễn Thị Quý rất khó khăn mới khuyên bà tạm thời bình tâm lại được.

Khi thấy Hồng Lệ đã bớt căng thẳng, bác Hải mới tiếp tục nói về tình hình hiện tại.“Ánh Nguyệt sẽ chỉ huy quân của chúng ta hỗ trợ bà con sơ tán đến địa phương an toàn lân cận.

Chuyện cần làm bây giờ là cô phải giữ vững tinh thần và nhanh chóng rời khỏi nơi đây!”

Hồng Lệ liếc nhìn bác Hải, giọng bà lạnh đi: “Ý ông là tôi bỏ chạy?

Không!

Tôi chẳng đi đâu cả, tôi muốn đối diện trực tiếp với bọn chúng!”

“Cô không nghe sao, cô hai bảo rằng Draco Yves muốn giết cô, rõ ràng mục tiêu của hắn là loại trừ cô ra khỏi cuộc đời Nam Sa.

Cô đừng vì nóng giận mà để chúng thành công.”

“Ông tưởng tôi vì nóng giận?

Không, tôi đang bình tĩnh vô cùng!

Nếu mục tiêu của hắn là tôi thì việc tôi ở lại sẽ kéo dài thêm thời gian để dân làng trốn thoát, vả lại Ánh Nguyệt và quân của chúng ta cũng sẽ chiến đấu để giữ làng đúng không?

Thử hỏi tôi làm sao có thể trốn tránh, tôi vẫn thừa khả năng cầm súng cùng mọi người quyết tử giữ làng!”

“Chị…” chợt, Nguyễn Thị Quý khẽ kêu lên, tay bà run rẩy bám lấy vạt áo của Hồng Lệ.

“Em không muốn chị… chết.”

Hồng Lệ nắm lấy tay bà, áp lên lồng ngực mình: “Nhưng chị không muốn trốn như một kẻ hèn.

Nếu Draco Yves xuất hiện, chị sẽ là người giết hắn ta, và Victor sẽ buộc phải đưa Nam Sa trở về.

Chị không trốn tránh nữa.”

“Vậy chị phải để em theo cùng.”

Nguyễn Thị Quý mỉm cười.“Chuyện này…”

“Nếu phải chết, hãy chết bên nhau!”

Hai người phụ nữ lặng lẽ nhìn nhau, họ đang âm thầm giằng co, nhưng lần này Nguyễn Thị Quý đã thắng.Đêm qua, họ đã đồng sàn, vậy thì nếu có chết, họ cũng phải đồng quan… sẽ nắm tay nhau bước trên hoàng tuyền lộ, không vì bất cứ điều gì mà bỏ lại nhau lần nữa.
 
[Bhtt-Việt] Nam Ai - Tg Cam Lai
Hồi 102: Cuộc hội ngộ tình cờ.


Ngay đêm hôm ấy, Ánh Nguyệt cùng những người trong quân cách mạng đã xuất hiện ở làng, họ hỗ trợ bà con sơ tán, ai nấy đều cùng một nỗi lo lắng hệt như nhau.Trong đêm, dân làng đốt đuốc, thu dọn hết những gì có thể để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy… trốn chạy khỏi chính ngôi nhà của mình.Những đứa trẻ, với những ánh mắt ngơ ngác như nai vàng, chúng chẳng hiểu gì cả, vẫn phải theo cha má bỏ đi.

Trong mắt chúng, làng đêm nay đông vui như mở hội, nhưng không hiểu sao những người lớn lại chẳng ai nói cười, không giống như những đêm rước đèn Trung Thu nhộn nhịp.Đêm nay, sự nhộn nhịp này thật kỳ lạ.Một đứa trẻ mồ côi cha đang ôm con búp bê vải đứng nhìn má của mình thu dọn hành trang, nó thấy má rấm rứt khóc, ôm tấm bài vị của cha nó trên tay, rồi đưa mắt nhìn quanh căn nhà kỷ niệm của gia đình.

Tuy nhà nó chỉ là mái tranh vách đất nhưng từng đong đầy biết bao nhiêu hơi ấm, nó không hiểu vì sao mình phải rời đi, không ở lại nơi đây được nữa.“Em nhỏ, em đã chuẩn bị hành trang xong chưa?”

Một cô gái trẻ trong quân cách mạng ngồi xuống bên nó, mỉm cười dịu dàng và hỏi nhỏ.Nó chỉ tay về phía má, ngây ngô đáp: “Dạ má của em đang đưa cha theo.”

Theo cái chỉ tay của nó, cô gái thấy người cha mà nó nói chính là một tấm bài vị.

Chợt, cô thoáng sững người, rồi cảm thương xoa xoa đầu nó.“Chị ơi, sao má con em không được ở nhà nữa vậy chị?”

“Không phải là không được, chỉ là…” cô gái trên vai vác súng, gương mặt toát lên nét dày dặn phong trần nhưng khi nghe câu hỏi của đứa trẻ vẫn không giấu nổi xót xa.

“Chỉ là cả làng chúng ta tạm thời lánh đi một thời gian thôi.”

“Vậy má con em còn được về nhà nữa không chị?”

“Được chứ!

Bọn chị sẽ cố gắng hết sức, rồi má con em và dân làng sẽ có thể về lại đây, yên tâm nhé em nhỏ!”

Đứa trẻ ấy, nó chỉ là một trong số những đứa trẻ mang sự thắc mắc ngây thơ trước hoàn cảnh khốn cùng này.

Còn những người lớn, họ phải rời đi khỏi làng trong sự phẫn uất lẫn sợ hãi, chẳng ai dám nấn ná lâu, bởi vì ký ức của họ vẫn còn in đậm về khoảng thời gian trước khi Nam Sa ra đời, khoảnh khắc người cha Tây Dương của nàng đã thảm sát cả làng họ ra sao.Nhưng trong cuộc chạy trốn này, có một điều bất đắc dĩ đã xảy ra.

Đó chính là những bô lão trong làng chẳng ai đồng ý bỏ chạy cả!Một người trong số họ thản nhiên nói với Ánh Nguyệt rằng: “Chúng tôi biết, đi thì coi như mất đất, lần này khó thể quay về.

Nhưng mồ mả ông bà tổ tiên còn đó, hãy để lớp trẻ tìm đường sống, sau này còn cơ hội đứng lên, riêng chúng tôi… sinh ra ở đâu thì sẽ chết ở đó, chết trên mảnh đất của tổ tiên mình!”

Ánh Nguyệt đã cố gắng thuyết phục họ đi, cô bảo còn rừng thì lo gì không có củi đốt, nhưng ý chí của những bô lão này còn gan đồng dạ sắt hơn bất cứ ai.

Họ đã lựa chọn, và cô buộc lòng phải tôn trọng quyết định của họ.Vậy là chỉ sau một đêm, tất cả những người khác trong làng đã dắt díu nhau lên đường đến làng bên để lánh nạn, còn lại nơi đây là những bô lão quyết ở lại để sống chết cùng làng, Nguyễn Thị Quý, Hồng Lệ và quân cách mạng.Những ngày cuối cùng trước khi bão dữ nổi lên, những bô lão trong làng đã lần lượt thắp nhang cho từng ngôi mộ, lau dọn lại bàn thờ gia tiên, và rồi đi loanh quanh ngắm lại từng con đường ngõ hẻm đã quen thuộc từ khi họ chỉ là những cô cậu bé đầu ba chỏm tóc.

Họ ngồi bên nhau, nhắc nhớ cho nhau bao nhiêu kỷ niệm của người và của làng, hoàn toàn xem nhẹ lũ sói lang sắp sửa tràn sang.Và rồi vào một chiều nọ, Dạ Lý đã trở về cùng với Tâm và Hai Mươi Ba.Mọi người hội ngộ, vừa mừng vừa tủi.

Dạ Lý vỡ òa trong vòng tay Nguyễn Thị Quý, tức tưởi kể lại những gì đã xảy ra, và rằng bản thân ả đã vô dụng ra sao khi không thể đưa Nam Sa quay về.“Cô hai đã làm hết sức rồi, đừng khóc nữa.”

Hồng Lệ vừa nói vừa ôm lấy Dạ Lý vào lòng mình.Bà đau xót vô hạn, nhưng trong cùng cực nỗi tuyệt vọng vẫn ẩn chứa chút vui mừng vì Nam Sa đã may mắn gặp được một người chung tình như Dạ Lý, người mà chính bà từng không đặt trọn niềm tin nhưng bây giờ phải thay đổi suy nghĩ.Qua những lời kể của Dạ Lý, Hồng Lệ cũng đã nắm bắt được tình hình ở phía Draco và Victor Yves.

Bà tin rằng lần này mình sẽ có thể giải quyết hết thảy nợ nần cùng Victor, một lần và mãi mãi!Vào ngày cuối cùng, họ tề tựu ở đình làng, được xem như là nơi giữ lửa cho biết bao nhiêu thế hệ đã qua và sắp tới.

Tất cả những bô lão đều cùng nhau mặc áo dài và đội khăn đống, thắp nhang đứng bái lạy trước Thành Hoàng, dù có chết, họ vẫn muốn chết một cách tử tế và hiên ngang trước tiên tổ.Những người trong quân cách mạng đứng thành một vòng tròn như lá chắn bảo vệ cho những người còn lại ở bên trong, dẫn đầu chính là Ánh Nguyệt.

Trong số đó còn có cả Tâm và Hai Mươi Ba, mặc dù bị thương nhưng vẫn từ chối rút lui.Hồng Lệ vác súng trên vai, mặt lạnh hơn sương tuyết, chăm chú nhìn ra phía cổng làng chờ đợi bóng dáng của cừu nhân.

Dáng vẻ cương nghị này của bà ấy là lần thứ hai Nguyễn Thị Quý được trông thấy, trước đó là lần bà ấy đã ra tay cứu bà vào đêm mưa khi phủ họ Cao nhà tan cửa nát.

Lần đó, Hồng Lệ nói dối về kỹ năng bắn súng của mình là do Victor Yves dạy.

Có ngờ đâu bà lại chính là một chiến sĩ cách mạng, vốn thành thục vũ trang.Khoảng lặng trước cơn bão luôn là lúc đáng sợ nhất, dễ khiến tinh thần người ta lung lay.

Nhưng đối với Dạ Lý, khoảng lặng này lại khiến ả nhớ đến Nam Sa, nghĩ về bao tháng ngày đã qua cùng nàng, nó giờ như một giấc mộng đẹp, một giấc mộng mà chính nàng đã buộc ả phải tỉnh.“Tôi sẽ bảo vệ Dạ Lý.”

Tâm khẽ cười, nói với ả.“Xin lỗi Tâm, tôi đã gây nhiều rắc rối cho mọi người.”

“Đừng xin lỗi, tôi cũng thích rắc rối mà.”

“Sao chứ?”

Dạ Lý bật cười, trong tiếng cười có phần cay đắng khi nhìn vào cánh tay đã bị chặt đứt của Tâm.

“Ai lại thích rắc rối bao giờ.”

“Thích chứ, nếu đó là rắc rối do Dạ Lý tạo ra, tôi sẽ thích.”

Dạ Lý sững người, ả nhìn vào mắt Tâm, cảm thấy có chút lạ lùng, lẽ nào là do ả nhạy cảm quá chăng?Không thể nào lại…Ả lảng tránh ánh nhìn của Tâm, khó mà đối mặt được với phát hiện ấy vào lúc này.Hai Mươi Ba đứng bên cạnh nhìn hai người họ.

Suốt thời gian qua, có mù vẫn sẽ thấy rõ Tâm đối đãi với Dạ Lý bằng tâm ý đặc biệt, cô không mù, tất nhiên càng nhìn rõ hơn.

Chỉ là cô không hiểu được, tại sao Tâm lại có thể nảy sinh cảm xúc này đối với một người con gái chứ?

Cả Dạ Lý cũng vậy, cô hoàn toàn không hiểu được…Đột nhiên, từ phía xa, ngoài cổng làng có một tầng bụi bị thổi tung mù mịt, liền theo đó là tiếng của một đoàn xe đang từ từ di chuyển đến đây.Không ai nói với ai nhưng tất cả đều biết, thời khắc ấy đã đến rồi!…Chiếc du thuyền màu trắng đề tên The Muse cập bến Nhà Rồng, bước xuống du thuyền cùng đoàn lính tráng hộ tống trước vô số ánh mắt ngưỡng mộ lẫn kiêng dè là một thiếu nữ người Pháp, nàng có mái tóc màu bạch kim óng ả như tơ nắng và một đôi xanh thăm thẳm tựa màu trời.Nàng nhấc tà váy trắng rảo bước đi, sau lưng là một tên lính theo che dù, phong thái trông có vẻ ngạo mạn nhưng bước chân lại toát lên sự gấp gáp mất kiên nhẫn.“Ơ kìa, cô tóc vàng… tên gì nhỉ?

Nam Sa!

Cô Nam Sa ơi cô Nam Sa!”

Lê Duy đang ngồi bên quán nước ven đường cùng Parker Minh, vừa trông thấy dáng ai đó ngang qua đầy quen thuộc, hắn lập tức nhận ra ngay đó chính là Nam Sa, cô gái lai Pháp của Dạ Lý bạn mình.Lê Duy ba chân bốn cẳng chạy theo rồi bị mấy tên lính của nàng chặn lại, suýt chút nữa Parker Minh và bọn họ đã xảy ra cuộc ẩu đả giữa đường, may mà Nam Sa ngăn lại kịp.“Nam Sa, sao cô lại ở đây?

Dạ Lý…

Dạ Lý không đi cùng cô à?”

Lê Duy cau mày nhìn quanh một lượt, rõ ràng không có Dạ Lý ở nơi đây, xung quanh nàng bây giờ chỉ toàn là đàn ông.“Anh quen biết tôi sao?”

Nam Sa nghi hoặc hỏi.“Tất nhiên là quen rồi!

Cô bị ma nhập à?

Dạ Lý bảo đi tìm cô, hai người đã gặp nhau chưa?”

“Chắc là gặp rồi, chắc là lạc rồi, giờ tôi đang tìm chị ta đây.

Anh biết nhà của Cao Dạ Lý ở đâu hay không?”

Trước thái độ kỳ quặc của Nam Sa, Lê Duy và Parker Minh không khỏi nhíu mày nhìn nhau, họ cùng nhận ra Nam Sa đã hoàn toàn thay đổi, dường như trở thành một con người khác vậy.“Không cần nhìn tôi như vậy, tôi bị mất trí nhớ.

Bây giờ thì nói tôi biết, nhà Cao Dạ Lý ở đâu, bằng không đừng trách!”

Theo lời đe dọa của nàng, bọn lính tráng đồng loạt chỉa súng về phía hai người thanh niên.“C-cô gấp gáp đi tìm Dạ Lý như vậy, có chuyện gì rồi đúng không?”

Parker Minh hỏi.“Ừ, đi cứu chị ta và… má của tôi.”

Vì một câu này mà chính nàng lại bị Lê Duy gặng hỏi ngược lại, để rồi hắn mới vỡ lẽ ra tất cả.

Sau đó, Lê Duy không chỉ nói ra địa phương nơi Dạ Lý sinh sống mà còn nhất quyết đòi đi theo cho bằng được, mà nếu hắn đã đi theo thì chắc chắn Parker Minh cũng sẽ nối gót, hai người này kể từ dạo nọ đã luôn như hình với bóng.Nam Sa dĩ nhiên không từ chối họ, nhưng có một điều nàng không ngờ đến là… cuộc hội ngộ này không chỉ dừng lại ở mỗi Lê Duy và Parker Minh.“Mọi người sao lại ở đây?”

Người lên tiếng chính là Kiều Trang.

Hóa ra cô đang đi mua bánh về tiệm thì bắt gặp có một nhóm người xôn xao giữa đường, vì tò mò nên bước tới xem thử, ai ngờ đã gặp lại tất cả bọn họ.“Cô này lại là ai nữa đây?”

Nam Sa khoanh tay, nheo mắt nhìn Kiều Trang một lượt.Bây giờ thì nàng mới nhận thấy sự bất tiện khi thần trí không minh mẫn.Sau khi cùng nhau nói sơ qua tình hình, Kiều Trang bèn ngẫm nghĩ giây lát rồi đề nghị: “Chúng ta đến đó nhưng đang yếu thế hơn quân Thống đốc thì cũng bằng thừa, tôi không cho rằng chỉ cần Nam Sa xuất hiện thì Thống đốc sẽ nương tay.

Vậy nên nếu muốn cứu Dạ Lý và dì Lệ thì bây giờ chúng ta phải…”

Chỉ trong tích tắc, một kế hoạch đã được sắp xếp, với sự tham gia tình cờ của Kiều Trang, Lê Duy và Parker Minh.Nhưng chỉ có một điều đáng tiếc rằng, chính vì Kiều Trang theo cùng nhóm của Nam Sa mà không trở về cửa tiệm, vậy nên cô cũng không biết được, vào lúc này, có một người từ miền Trung xa xôi đã lặn lội vào tận Sài Gòn chỉ để tìm gặp cô.
 
[Bhtt-Việt] Nam Ai - Tg Cam Lai
Hồi 103: Tình trường đa đoan.


Khi đoàn xe của Thống đốc Draco Yves phá tan cổng làng và tiến thẳng vào bên trong, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình kinh khủng đang đè nặng lên toàn bộ không gian.Và rồi gã ta bước xuống từ một chiếc xe quân dụng, mặc bộ quân phục màu trắng với những huân chương sáng lấp lánh trên ngực áo.

Nhưng vào lúc này, gã không đến để bảo vệ ai, mà bộ quân phục kia không khác nào tấm áo choàng của tử thần, xuất hiện để đòi mạng người, bất kể họ vô tội hay không.Hàng trăm tên lính ùa ra như bầy ong bị vỡ tổ, chúng bao vây cả làng, khống chế tình hình.Draco Yves lấy chiếc khăn tay thấm mồ hôi bịn rịn trên cổ, cái nắng ở miền nhiệt đới thật khiến cho gã cảm thấy chán ghét vô cùng, và lại càng chán ghét hơn khi gã chạm phải ánh mắt của Hồng Lệ.Bằng chất giọng An Nam ngọng nghịu của mình, gã nói, đầy đắc ý lẫn mỉa mai: “Chào bà con, quý vị tụ tập ở đình làng là để đợi ta sao?

Quý hoá quá, ta đã đến với quý vị rồi đây!

Ai là người sẽ chết trước tiên nhỉ?”

Ánh Nguyệt nhếch môi, bước về phía trước mấy bước, đối diện với Draco Yves.“Thống đốc đã hạ cố đến miền quê nghèo của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ ‘tiếp đãi’ ngài thật chu đáo!

Ai chết ai sống, lát nữa sẽ biết ngay thôi mà.”

Draco Yves quan sát Ánh Nguyệt, gã biết người phụ nữ này là ai, biết rõ ràng là đằng khác.

Bởi vì gã luôn để kẻ thù của mình ở trong tầm mắt, nhất là những kẻ thù muốn giết gã bằng mọi giá, lẽ dĩ nhiên… kẻ ấy chính là Ánh Nguyệt.“Rốt cuộc ta cũng đã được tận mặt quý cô muốn cướp lấy tài liệu và cắt cổ ta rồi.

Ở ngoài đời, cô đẹp hơn trong ảnh nhiều đấy.”

Draco Yves nhướn mày.Đáp lại, Ánh Nguyệt chỉ cười nhạt trước lời bỡn cợt của gã ta, rồi cô thình lình vung tay, một lưỡi dao bén ngót, mỏng như lá liễu từ trong tay áo cô phóng ra bay thẳng đến phía Draco.Draco Yves thân thủ cũng không tệ, chỉ lách nhẹ bờ vai một cái liền tránh né được lưỡi dao hóc hiểm này.Gã bật cười, vỗ tay bôm bốp: “Cô giỏi quá!

Suýt chút nữa thì giết được ta rồi kìa, hm ý ta là… suýt - chút - nữa!”

“Mới dạo đầu thôi mà, thời gian còn dài, ngài không cần gấp.”

Ánh Nguyệt khẽ cong môi.“Vậy ư?”

Chợt, Draco Yves phất tay, ra lệnh cho bọn lính tráng.

“Bắt tất cả lại, ta muốn xem từng đứa bị xử tử!

Nhưng, giữ con bé đó sống, nó là của cháu gái ta.”

Gã chỉ tay về phía Dạ Lý, ngay lập tức, bọn lính xông tới, cùng với quân cách mạng tranh đấu kịch liệt.

Hai bên như hai làn sóng dữ ồ ạt xô nhau, tiếng gươm đao va chạm hòa cùng tiếng súng dậy động cả một vùng trời.Giữa cơn nguy biến mịt mù, Hồng Lệ cầm súng trên tay, vừa ngắm bắn những tên lính xông tới vừa đảo mắt tìm Victor Yves.

Nguyễn Thị Quý ở ngay sát sau lưng bà, kế đó là Dạ Lý, họ đang được Tâm và Hai Mươi Ba yểm trợ.Còn những bô lão cao tuổi, bấy giờ đang phòng thủ bên trong đình làng.

Trong cảnh hỗn loạn và điêu tàn, ấy vậy mà họ lại bình tĩnh đến lạ.Chợt, Hồng Lệ trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng lặng đằng sau toán lính, gã chính là Victor Yves!“Victor!”

Hồng Lệ lớn tiếng kêu lên.

“Trả con lại cho tôi!”

Vừa dứt lời, bà liền lao tới chỗ của gã, chỉ kịp bỏ lại một câu gửi gắm Nguyễn Thị Quý cho Hai Mươi Ba.Hàng loạt tên lính lao vào như vũ bão, hòng ngăn cản Hồng Lệ tiếp cận Victor Yves nhưng bà đều đánh gục hết tất cả.

Mặc dù lâu rồi không chiến đấu, nhưng kỹ năng của Hồng Lệ quả là thứ khó ai bì kịp.Trong lúc này, Victor Yves vẫn đứng lặng như tượng, nhìn về phía Hồng Lệ với một nụ cười dịu dàng đến đáng hận.

Cho đến khi bà quật ngã gã xuống đất, Victor Yves vẫn không hề phản kháng, ngược lại còn thỏ thẻ nói với bà: “Hoá ra đây mới chính là dáng vẻ thật sự của em…”

“Các người đã làm gì Nam Sa vậy hả?!

Hãy trả con lại cho tôi!”

Hồng Lệ gào lên.“Sao em không chạy trốn?

Tôi đã nhắn với những cô gái ấy, bảo họ hãy đưa em đi trốn kia mà?…

Sao vậy hở em?”

“Bớt nói nhảm đi!

Trả lời ngay, các người đã làm gì Nam Sa để cho nó mất trí nhớ như vậy?

Hãy trả nó lại cho tôi, trả cho tôi!”

Dứt lời, Hồng Lệ vung tay, đấm vào mặt Victor Yves một cú, khiến khoé môi gã ứa máu, dù vậy vẫn không thể làm vơi đi nụ cười trìu mến gã dành cho Hồng Lệ.Như thể một kẻ điên…“Em sẽ sống, sẽ gặp lại con, chỉ cần đi với tôi thôi, được không?

Chỉ cần có thêm em, gia đình chúng ta giờ sẽ là hoàn hảo.”

“Anh mất trí rồi… tôi không yêu anh.”

Hồng Lệ run giọng vì tức giận.“Tôi không mất trí, tôi nhớ em, và tôi yêu em vô cùng.”

Victor Yves bỗng vòng tay qua, ôm chặt lấy Hồng Lệ vào lòng mình trước sự ngỡ ngàng của Nguyễn Thị Quý và Draco Yves đang đứng ở đằng xa.

Nhưng chưa ai kịp phản ứng thì Hồng Lệ đã đẩy Victor Yves ra, chỉa thẳng mũi súng về phía gã.“Tôi hỏi lại lần cuối, anh có trả con cho tôi hay không?!”

“Hồng Lệ à, em có thể ở bên con, và tôi có thể ở bên em, ba người chúng ta…”

“Không!

Tôi chỉ cần con gái của mình.”

Victor Yves sững sờ, lệ gã chực trào rơi, và rồi… gã lắc đầu, thể hiện cho sự chối từ.

Gã sẽ không bao giờ để Nam Sa quay về bên Hồng Lệ.“Đừng trách tôi, là anh chọn.”

Đoàng!Tiếng súng nổ vang nhưng người gục xuống lúc này lại chính là Hồng Lệ.Draco Yves là kẻ ra tay.“Con đàn bà chết tiệt!

Định giết con trai ta à, cô còn chưa có bản lĩnh đó đâu!”

Sau đó, không gian dường như chìm vào một khoảng lặng vô tận, trước khi Nguyễn Thị Quý gào lên và bất chấp tất cả lao đến bên Hồng Lệ, cả Victor Yves cũng xông đến đỡ lấy bà.“Tránh ra!

Đừng chạm vào chị ấy… tránh ra đi!”

Nguyễn Thị Quý bật khóc, bà cố gắng xô Victor Yves xa khỏi Hồng Lệ.

Trong vòng tay bà, máu của Hồng Lệ thấm ướt manh áo, loang ra khắp ngực.“Papa đang làm cái gì vậy hả?!

Papa làm vậy là giết con rồi!”

Victor Yves lảo đảo xông về phía Draco, túm lấy vai áo của gã ta, gào khóc như là đứa trẻ.Vào lúc này, tình hình cũng đã bị bọn lính Tây Dương khống chế, quân cách mạng từng lớp người nối tiếp nhau ngã xuống, kẻ chết người bị thương, thây thi chất chồng trông mà đáng sợ.Rõ ràng thì đây là một cuộc chiến không cân sức, với những kẻ Lang Sa đã được vũ trang khí giới đầy đủ, và những người du kích trong quân cách mạng với điều kiện thiếu thốn đủ điều, đây là cuộc chiến không công bằng, nhưng Draco Yves thì chẳng lấy gì làm quan tâm.Gã chỉ biết rằng đã bắt được những kẻ chống đối phải quỳ gối trước mặt mình, trói chúng lại như bọn nô lệ, và rằng con trai gã ngày hôm nay sẽ được tận mắt chứng kiến mối tình mù quáng của nó chấm dứt tại đây.Nhìn từng kẻ bị trói ghì trên mặt đất, trong số đó có những bậc còn cao tuổi hơn cả gã, Draco Yves không chút nao lòng, gã thậm chí còn thoả mãn vô biên.

Càng thoả mãn hơn khi trông thấy ả đàn bà mê hoặc con trai cưng của mình sắp sửa tắt thở.“Đấy, cứ phải chống đối làm gì, để rồi cũng chết hết.”

Draco Yves kéo ghế ngồi giữa đình làng, khoái trá cười trên nỗi đau của những người thất thế.“Tưởng ngài Thống đốc tay to mặt lớn ra sao, ai ngờ lại chỉ ham giết đàn bà và người già, oai phong quá haha…!”

Ánh Nguyệt bị đè xuống mặt đất, vẫn ngẩng đầu lên cười cợt Draco Yves.“Cứ mạnh miệng đi, lát nữa cô là người khốn khổ nhất đấy, quý cô ạ!”

Draco nhếch môi.“Này… rốt cuộc…

ông muốn thế nào?”

Chợt, Dạ Lý lên tiếng, ả đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Draco trong khi hai tay đang bị trói chặt sau lưng.

“Nói đi, rốt cuộc ông muốn gì mới chịu dừng tay, tha cho những người vô tội này?”

Lần nữa đối diện trước Dạ Lý, Draco có vẻ trầm ngâm.“Ta muốn ả phải chết.”

Gã chỉ tay về phía Hồng Lệ đang nằm thoi thóp trong lòng Nguyễn Thị Quý.

“Và, ta muốn cô ngoan ngoãn trở về nước Pháp ở bên cháu gái của ta.”

“Vậy ra ông làm tất cả những chuyện này là vì Nam Sa?”

“Là vì cháu gái của ta, Lenna Yves.”

Bỗng dưng, Dạ Lý bật cười, ả cười đến nỗi rơi cả nước mắt, cứ như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất trần đời.Bọn lính tráng chẳng hiểu gì cả, chúng hoang mang nhìn nhau rồi nhìn ả như đang nhìn một kẻ điên, loạn thần.Ngay cả Victor Yves đang thất thần quỳ bệt trên mặt đất cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Lý.“Cô cười cái gì?

Có gì đáng cười?”

Draco lườm ả.“Tôi cười ông đấy, ông ngốc nghếch đến nỗi buồn cười!”

“Cái gì…?”

“Mở mắt to ra mà nhìn những gì ông đã gây ra đi!

Ông tưởng rằng tất cả là vì Nam Sa hay sao?

Không đâu!

Ông đang phá nát cuộc đời của em ấy…

Nghĩ đi, sẽ ra sao nếu một ngày nọ Nam Sa khôi phục được trí nhớ, và sau đó nhận ra ông đã sát hại mẹ ruột của mình, hủy hoại tinh thần của cha mình, bắt ép tôi về nước Pháp như bắt nhốt một con vật.

Nam Sa, hoặc là Lenna, có thật sự hạnh phúc với điều đó không?

Hay em ấy sẽ hận ông và cả dòng họ Yves này suốt cuộc đời?”

Mặc dù bề ngoại Draco Yves vẫn vững chãi như bàn thạch, nhưng trong lòng gã đã bắt đầu lung lay.

Hình như gã vẫn chưa nghĩ đến trường hợp cháu gái của mình sẽ có thể khôi phục trí nhớ vào một ngày nào đó…Tâm và Hai Mươi Ba nhìn nhau, không nghĩ rằng trong giờ phút này, Dạ Lý sẽ nói ra những lời này với Draco Yves.Nhưng sau cùng, gã chỉ hừ lạnh, gạt phăng mọi lời lẽ có thể lay chuyển ý chí của mình.

Dù sao thì bây giờ cũng không thể quay đầu, diệt cỏ phải diệt tận gốc, sẵn tiện trừ khử đám quân cách mạng ở vùng đất này…

Draco Yves, gã tin rằng mình không sai!“Không cần nhiều lời.

Lính đâu, Gi…

ết…!”

Lời chưa kịp dứt thì từ đằng xa đã vọng về tiếng xe hướng đến chỗ này.Rất nhanh, mấy chiếc xe Huê Kỳ màu đen đã đỗ lại trong sân đình, người bước xuống đầu tiên không ai khác chính là Nam Sa!“Ông nội, như vậy là đủ rồi!

Cháu cảm ơn ông, nhưng cháu không muốn có được chị ta bằng cách này.”

“L-Lenna?”

Draco và Victor Yves đều giật mình vì sự xuất hiện quá đỗi bất ngờ của nàng.Nam Sa nhẹ nhàng bước đến, mắt không rời Dạ Lý dù chỉ một giây, theo sau còn có cả Kiều Trang, Lê Duy và Parker Minh.“Cháu muốn có chị ta…”

Nam Sa đến bên Dạ Lý, nâng cằm ả lên.

“Rất muốn có chị ta…”

Chợt, Nam Sa kề môi, trao cho Dạ Lý một nụ hôn trước sự ngỡ ngàng lẫn bàng hoàng của tất cả những người đang có mặt, nàng còn không cho ả có quyền được phản kháng.Nụ hôn sâu bỏ quên cả trời đất lẫn hết thảy mọi bi kịch đang diễn ra.

Chỉ có nàng và ả, chỉ có Dạ Lý và Nam Sa.

Bất kể họ có nhìn nàng bằng ánh mắt ra sao, mang theo bao nghi kỵ thế nào, và bất kể nàng có phải công khai đối đầu cùng người ông Thống đốc quyền lực…

Nam Sa cũng chẳng quan tâm nữa!Nàng cướp lấy hơi thở của Dạ Lý, cướp luôn cả linh hồn và trái tim của ả.

Rồi khi hai đôi môi khẽ tách rời, Nam Sa mới khẽ cười, thì thầm bảo.“Tôi rất muốn có được chị, thậm chí muốn chiếm đoạt chị!

Nhưng tôi đã nhận ra rằng, tôi muốn bảo vệ chị còn hơn cả sự chiếm đoạt kia.”
 
[Bhtt-Việt] Nam Ai - Tg Cam Lai
Hồi 104: Bàn tay lang sói.


Những ánh mắt ấy, tất cả bọn họ…

đang dán chặt vào nàng và ả.Họ cảm thấy như vậy là kỳ quặc sao?

Khi chứng kiến hai người thiếu nữ hôn nhau à?Buồn cười thật đấy… nhưng nàng thích bắt họ phải thấy điều này.…“Lenna, cháu đến An Nam từ bao giờ?”

Draco Yves gượng cười, có lẽ gã đã đánh mất hình ảnh người ông mẫu mực trong mắt nàng rồi.“Cháu đến vào sáng nay.”

Nam Sa đáp, và rồi nàng liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ đang gục trên mặt đất.

“Má của con… là má đó sao?”

Nàng chầm chậm bước tới, không gian bấy giờ như đang đông cứng lại, dừng tại khoảnh khắc này.Chợt, Nam Sa ôm lấy Nguyễn Thị Quý và gọi: “Má ơi, má không sao chứ?”

Tất cả mọi người chết sững.Nàng nhầm người mất rồi…“Con nhầm rồi, dì là má của Dạ Lý.

Người này mới là má Lệ của con đây.”

Dứt lời, Nguyễn Thị Quý chỉ vào người đàn bà đang thoi thóp từng nhịp thở trong vòng tay mình.Nam Sa khựng lại, nàng biết má của mình ở một vùng đất quê mùa lạc hậu, nhưng nàng lại không ngờ má là một người… bình thường đến mức này.“À ừm,” Nam Sa có chút ngại ngùng, bất giác cũng không biết phải phản ứng ra sao.

Trong lòng nàng lúc này không có chút tình cảm nào dành cho người phụ nữ ấy cả.

“Đây là má của tôi?

Bị bắn rồi?”

Hai Mươi Ba đứng đó nhìn mà tức cảnh, quát nàng: “Cô quáng gà hay sao mà không thấy?!

Người ta đang nguy cấp lắm rồi đấy!”

Nam Sa trừng mắt nhìn Hai Mươi Ba nhưng nàng chẳng rảnh đôi co.

Chỉ xoay người đứng dậy, ra lệnh cho lính tráng giải tán để nàng có thể đưa Hồng Lệ đến bệnh xá ngay lập tức.“Haha… cháu tưởng rằng đây là chuyện trẻ con đùa giỡn à?

Mất thời gian như vậy là đủ rồi đấy!

Hãy đưa người con gái của cháu đi và để ta tiếp tục công việc của mình!”

Draco Yves lên tiếng.“Không, đủ rồi ông à!

Ngày hôm nay sẽ không ai chết thêm nữa cả.”

“Ta mặc kệ!

Lính đâu, xử tử bọn chúng cho ta!”

Theo hiệu lệnh, bọn lính Tây Dương đồng loạt chỉa súng về phía những bô lão và người của quân cách mạng đang bị bắt giữ, bất chấp sự can ngăn của Nam Sa.Kiều Trang đoán quả không sai, Thống đốc Draco Yves sẽ không vì một đứa cháu mà ngưng tay tàn sát.Nhưng, cô ấy cũng đã có tính toán cả rồi.Đúng lúc này, Kiều Trang hô lên gọi.

Rồi từ trong những chiếc xe Huê Kỳ, vô số ký giả người An Nam ùa ra, họ liên tục chụp hình, dường như muốn đưa hết quang cảnh này lên trên mặt báo.“Chụp đi!

Mọi người chụp lại hết đi!

Xem cái mà chính quyền bảo hộ gọi là bảo vệ dân An Nam chúng tôi đây này, bọn họ chỉ dối trá, bọn họ đến đây để phá làng và giết chóc… chụp hết cho thế giới thấy đi!”

Kiều Trang kêu lên.Trong khi đó, Lê Duy cũng phụ họa: “Thống đốc Draco Yves tàn sát dân lành, giết người vô cớ!

Ông ta giết luôn cả người già và phụ nữ, Thống đốc Draco Yves là kẻ man rợ, dối trá!”

Những ký giả ồ ạt chụp hình, bọn lính tráng bắt đầu xôn xao, muốn che mặt tránh đi như không thể rời khỏi vị trí, chỉ biết cúi gằm mặt, giấu đi những biểu cảm xấu hổ.Draco Yves tức đến mặt mày đỏ bừng, gã ta gào lên, ném chiếc ghế đang ngồi về phía những ký giả: “Chụp cái quái gì chứ hả?

Có tin ta hành quyết hết các người hay không!”

Kiều Trang đứng chống hông đầy đắc ý, nhướn mày nói: “Này ông già, họ đều là ký giả có thẻ ngành hẳn hoi, nếu ông giết một trong số họ thì dư luận quốc tế sẽ phỉ nhổ vào chính quyền Lang Sa của các người đấy.”

“Mẹ kiếp…”

Nhận ra ai là kẻ bày trò, Draco bèn xông tới, toan chộp lấy Kiều Trang nhưng đã bị Parker Minh chắn ngang.

Gã thoáng sững người, ngạc nhiên khi trông thấy một thanh niên có nét mặt hao hao như dân tộc mình.“Cậu cũng có dòng máu của người Pháp?

Sao cậu lại bênh vực bọn An Nam?”

“Ông đây ăn cơm nước Nam mà lớn, lão già khó ưa!”

Parker Minh vung tay đấm về phía Draco Yves, tuy gã đã tránh được nhưng lại khiến bước chân lảo đảo, phải lui về đằng sau.Victor thấy cha mình đã thất thế, bèn chạy đến đỡ lấy gã: “Papa, chúng ta đi thôi.

Mặc kệ bọn họ…

đưa Lenna về thôi!”

“Không!

Không!”

Draco Yves phẫn hận gầm lên.

Gã không chấp nhận để thua một đám trẻ ranh được.“Toàn quân nghe lệnh, giết sạch những kẻ chống đối chính quyền bảo hộ tại đây!

Ai giết được nhiều nhất sẽ được tăng hai cấp, kẻ nào rút lui sẽ cùng gia đình lên giá treo cổ!

Giết hết, đốt hết cho ta!”

Draco Yves dường như đã phát điên, trút cơn thịnh nộ xuống những người vô can.Cùng lúc đó, nhận được tín hiệu ngầm của Ánh Nguyệt, Tâm và Hai Mươi Ba cũng vùng lên, chống trả kịch liệt với bọn lính tráng.

Những người còn lại trong quân cách mạng cũng liều mình che chắn cho những bô lão yếu ớt, khung cảnh phút chốc lại trở nên hỗn loạn vô cùng.“Đập nát hết máy ảnh của bọn ký giả, không được để bất kỳ tấm hình nào lọt ra!”

Một toán lính xông tới, vây lấy nhóm ký giả, trong đó có cả Kiều Trang và Lê Duy.

Parker Minh là một tay đấu võ đài khét tiếng, tay không đã đánh gục không ít kẻ hùng hổ xông vào, nhưng sức của hắn cũng đang cạn kiệt, dần rơi xuống hạ phong.Nam Sa cõng Hồng Lệ trên lưng, dắt theo Dạ Lý và Nguyễn Thị Quý toan tìm đường tẩu thoát nhưng muôn binh đã vây kín như kiến cỏ, thật sự không còn lối nào đào sinh.“Ông nội!

Làm ơn dừng lại đi!”

Nam Sa hét lên.“Đồ ngốc nghếch, cháu và cả papa của cháu đều ngốc nghếch hệt như nhau, chẳng kẻ nào xứng đáng kế thừa ta cả!”

“Đừng như vậy mà, dẫu gì thì người phụ nữ này cũng đã nuôi cháu lớn lên, mảnh đất này từng là nơi cháu sinh sống…”

“Câm miệng đi!”…Trong tiếng gió, nàng nghe có tiếng than oán vang trời.

Mùi máu tươi tanh nồng toả ra, lẫn trong đó là xác của bao người lần lượt ngã xuống.Từng mái nhà ngùn ngụt bốc hoả, hơi nóng lan ra, làng mạc chìm trong biển lửa.Đây chính là địa ngục trần gian mà Draco Yves đã tự tay tạo nên.Nam Sa… không ngăn cản nổi…Không ai có thể ngăn cản nổi.Có lẽ……Ở làng bên, mọi người đang ngồi lại với nhau trong sự trầm mặc.Bác Bảy Thê ôm cháu gái trong lòng, đưa mắt nhìn những gương mặt của láng giềng, ai nấy đều tràn ngập nỗi hoang mang, lo ngại, mặc dù chẳng ai nói ra điều đó.“Không biết bây giờ họ thế nào rồi?”

Bác Bảy Thê buột miệng hỏi bác Hải, người đã nhận nhiệm vụ dẫn dắt dân làng chạy trốn sang làng bên.“Quân của chúng tôi sẽ lo được thôi, hãy tin tưởng vào điều đó.”

Một người phụ nữ nghe vậy cũng chen vào: “Nhưng chúng ta đi thế này liệu có được không?”

“Mọi người là dân, mọi người phải được đảm bảo an toàn.”

Bác Hải đáp.Một người khác, lần này là một người đàn ông trông có vẻ cục mịch.

Ông ta ngửa cổ uống ngụm nước mưa, rồi bực dọc đập vỡ cái gáo dừa, hậm hực lên tiếng: “Đó là làng của chúng ta mà, sao phải đi chứ?

Mẹ nó, chúng nó sang nước mình mà còn đuổi mình đi nữa!”

Nghe lời của ông ta nói vậy, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao.Trưởng làng nọ bèn đứng lên trấn an dân chúng, ông nói: “Bà con bình tĩnh, bây giờ chúng ta ở đây tức tối cũng không nghĩa lý gì.

Chi bằng hãy nghỉ ngơi, dùng cơm trước đã, để những chuyện còn lại cho quân của anh Hải đây lo.”

Chợt, tất cả lại rơi vào trầm mặc.Sau đó, bỗng có một người phụ nữ rấm rứt khóc, bảo: “Tại vì con tôi còn nhỏ, tôi nghĩ đến an nguy của nó, chứ nếu không… nếu không tôi không đi đâu hết!

Đất của ông bà nhà tôi mà…”

Vì một lời này mà bà con dân làng lại bắt đầu ồn ả.

Ai nấy đều bất mãn khi mình phải ru rú ngồi đây, trong khi làng mình thì đang bị người ta giày xéo.“Này mọi người, chúng ta về đi!”

Một thanh niên đứng bật dậy, như thể đã dứt khoát với chính mình.Một thiếu nữ cũng đứng lên: “Tôi cũng về!

Dù có chết, tôi cũng muốn chết trong nhà của mình!”

Một vài người khác cũng đồng loạt đứng lên theo.“Chúng ta không cần phải sợ gì hết, đây là đất của chúng ta, đây là nhà của chúng ta!”

Bắt đầu chỉ từ một vài người, sau đó đã biến thành cả làn sóng dữ dội, ai nấy cũng đều muốn trở về làng để đối đầu cùng quân Thống đốc.Bác Hải cố gắng khuyên ngăn, vì họ đều là dân thường, không có khí giới vũ trang, thường ngày chất phác quen việc đồng áng, thật sự không phải là đối thủ của lính Tây Dương.Nhưng đáp lại, tất cả dân làng, lẫn cả những người ở làng bên đều cùng nhau cầm lên cuốc, xẻng, dao, rựa, thậm chí có người còn cầm cả đòn gánh, hùng hổ hô rằng sẽ dùng hết tất cả những gì họ có để giành lại làng của họ, nhất định không sợ hãi trước bè lũ sói lang ấy!Cảnh tượng này vượt ngoài sức tưởng tượng của bác Hải, nhưng ông không ngăn được tinh thần của nhân dân, mà có lẽ chính bản thân ông cũng không muốn ngăn cản.Vậy nên, bác Hải dẫn đầu, theo sau là dòng người lũ lượt, tất cả đều cùng nhau quay trở về làng, bảo vệ mảnh đất thuộc về họ, mảnh đất đã nuôi dưỡng họ suốt biết bao thế hệ từ thuở cha ông.
 
Back
Top Bottom