Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Tự Viết] [Đồng Nhân] Đấu La Chi Hắc Hóa Nữ Chủ

[Bhtt] [Tự Viết] [Đồng Nhân] Đấu La Chi Hắc Hóa Nữ Chủ
Phiên Ngoại: Tử Nhu Và Phượng Họa


Điệp Thần Phủ...Đường Vũ Đồng mở tung cửa sổ, ánh nắng lập tức tràn vào khắp căn phòng.

Trên giường, Tương Âm đang nằm trong chiếc kén chăn của mình khẽ cựa quậy."

A Đồng, đóng cửa lại."

Giọng nói nhỏ xíu lười nhác vang lên, Tương Âm chỉ để mái tóc vàng đối mặt với Đường Vũ Đồng."

Trời đã sáng lắm rồi, mau dậy nào.

Miên Linh sẽ đến nhanh lắm đấy."

Dù ngoài miệng nói như thế nhưng Đường Vũ Đồng không hề có hành động đánh thức Tương Âm."

Mặc kệ nàng."

Tương Âm vẫn không nhúc nhích.Từ khi trở thành thần, một tật xấu của nàng càng thêm nghiêm trọng đó chính là lại giường (ngủ nướng).

Dù đa phần nàng ngủ cũng không ngon, bởi từ khi có kết nối với La Tư, nàng hay mơ thấy nàng ta.Đường Vũ Đồng bất đắc dĩ cười, cũng không nói gì thêm mà ngồi bên cạnh đợi.

Không quá lâu sau, từ cửa chính truyền đến tiếng kêu gọi cùng đập cửa báo rằng người nàng đợi đến rồi."

Tiểu Âm!!!

Mặt trời phơi mông trên đầu rồi, mau ra đây nhanh!!!"

Tiếng của Nhạc Miên Linh thật sự là vang vọng, ít nhất Tương Âm nghe rất rõ ràng.Đường Vũ Đồng buồn cười nhìn nàng mệt mỏi chống thân mình ngồi dậy, không thèm thay quần áo mà hùng hổ ra cửa.

Ngay khi vừa mở cửa, nàng lập tức hướng phía ngoài bùng phát:"Ngươi làm gì đến nhà ta kêu gào vào buổi sáng hả?!!

Luyện thanh cũng không phải giờ này được không?!"

"Ngươi trở thành thần rồi tại sao lại lười như vậy a?!

Vả lại Không Gian Thần Phủ của ngươi sao ngươi lại không ở, cần ta phá bỏ nó sao?!"

Nhạc Miên Linh nóng nảy lập tức nói ngược trở lại.Mắt thấy hai người đang định nhào vào đánh nhau, Đường Vũ Đồng liền ôm lấy Tương Âm.

Từ phía sau Nhạc Miên Linh, Mã Tiểu Đào cũng vừa lúc xuất hiện kéo người lại."

Phượng Hoàng Thần."

Đường Vũ Đồng khẽ cười chào hỏi."

Điệp Thần, làm phiền nhiều rồi."

Mã Tiểu Đào cũng khách sáo đáp lại."

Được rồi, Âm.

Hôm nay chúng ta có hẹn với Tử Luân, mau thay y phục rồi đi thôi."

Đường Vũ Đồng quay sang an ủi Tương Âm.Đột nhiên nhớ ra buổi hẹn này, Tương Âm hừ lạnh một tiếng đi vào trong.

Thấy nàng đi khỏi sắc mặt Nhạc Miên Linh nhu hòa hơn."

Nàng có sức sống như thế này, tốt hơn nhiều."

Nhạc Miên Linh cảm thán một câu, hai người còn lại trầm mặc không đáp lại.Đợi đến khi Tương Âm bước ra, bọn họ mới cười vui rời khỏi Điệp Thần Phủ.

Đích đến của bọn họ là Không Gian Thần Phủ của Tương Âm.Tương Âm bỏ nơi này đến ở chung với Đường Vũ Đồng ngoài việc thích dính lấy Đường Vũ Đồng ra thì còn một lí do khác.

Đó chính là bốn vị Thần Thú đã chiếm lấy phủ đệ này rồi, Tương Âm vì trốn bọn họ nên mới rời đi."

A Diễm, A Diễm, mau mở cửa!!"

Nhạc Miên Linh lại bắt đầu kêu gào.Sau đó cánh cửa rất nhanh mở ra, Tử Luân ló đầu ra, sắc mặt khó coi.

Đầu tóc hắn rối tung, y phục có vài chỗ bị cháy xém."

Ngươi gọi to gọi nhỏ làm gì?!

Phải rõ cửa đàng hoàng rồi người ta mở cho vào, đám trẻ thời nay thật là..."

Tử Luân lầm bầm như một bà mẹ nuôi vài đứa con nhỏ, đồng thời mở cửa rộng ra để bọn họ vào.Vào trong rồi bọn họ mới chú ý đến trang phục hiện tại của Tử Luân.

Hắn mặc một cái tạp dề dơ bẩn, tay còn cầm dẻ lau và chổi, hiển nhiên là đang quét dọn."

Các ngươi đến rồi."

Tuyết Đế kéo tay Băng Đế từ trong đi ra.Dáng vẻ cả hai cao quý, khi so sánh với Tử Luân tạo thành hai phía đối lập.

Mà không chỉ vậy, từ phía sau cả hai đi ra một nữ tử nữa càng làm sự khác biệt trở nên mạnh mẽ hơn.Nữ tử kia là Phương Diễm, mái tóc màu lam phiêu dật, ánh mắt nóng như lửa.

Từ bên trong ánh mắt có thể thấy sự ngạo mạn bị chôn giấu."

Các ngươi nhìn gì a?!!

Chưa thấy ta bị người bốc lột lần nào sao?!!"

Tử Luân bị bọn họ nhìn đến mức phát hỏa."

Không, không, chỉ là lần đầu tiên thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy."

Tất cả đồng thanh càng làm Tử Luân nổi điên, thế nhưng các đại mỹ nữ cùng tiểu mỹ nữ kia chẳng ai quan tâm hắn có giận hay không.

Thật đau lòng!...Tám người vây quanh cái bàn, trên bàn bày một trà bánh cùng trái cây.

Cạnh Tương Âm lại có một ghế ngồi trống, bảy người còn lại nhìn về phía chiếc ghế một cách nghi hoặc."

Có một khách không mời muốn đến, ta không từ chối được."

Tương Âm nhún vai giải thích.Quả nhiên ngay sau đó một người dần dần xuất hiện từ hư không, là La Tư.

Nàng xuất hiện làm không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.Không thay đổi từ lúc Tương Âm nhìn thấy, người này vẫn vận bộ váy trắng tinh khôi.

Không thấy rõ ánh mắt, chỉ có mái tóc ánh bạc thu hút đường nhìn."

Người này sao lại xuất hiện ở đây?!"

Nhạc Miên Linh trầm giọng hỏi, trông cực kì kiêng kỵ La Tư."

Ta...

đã gặp 2 vị khách từ nơi khác đến.

Bọn họ khá giống một trong số các ngươi, nên ta đến đây hỏi xem."

La Tư cũng không bất mãn với thái độ của Nhạc Miên Linh mà chậm rãi đáp."

Bọn họ mang theo cái này đến gặp ta nên ta cho họ vào rồi."

Tay La Tư điểm một cái, hình dáng một lệnh bài gỗ xuất hiện trên không.

Vừa nhìn thấy lệnh bài, Tử Luân lập tức kinh hô lên tiếng."

Xú long, ngươi nhận ra thứ này?!"

Băng Đế quay qua hỏi."

Ân.

Rất lâu trước kia ta từng nhìn thấy qua, đây là thứ mà mẫu thân của ta mang theo.

Nghe bảo là trong một lần sinh thần, một vị Thần Quân đã tặng cho người.

Mẫu thân của ta cũng không biết tác dụng của nó."

Tử Luân cũng không quan tâm bị Băng Đế gọi là gì mà đáp ngay."

Nó dường như chứa đựng một sức mạnh nào đó dùng để bảo vệ, chính nó đã đưa hai người kia đến chỗ ta."

La Tư cũng lên tiếng."

Một người trong đó khá giống tên long này, nàng là mẫu thân của ngươi à?"

Nghe đến đây cả Tử Luân và Phương Diễm đều không bình tĩnh rồi.

Một người trong đó là Thanh Long thì một người khác chẳng phải là Chu Tước hay sao.

Bọn họ tìm hai vị mẫu thân này từ rất lâu rồi a."

Ta phải đi tìm bọn họ!!"

Tử Luân cùng Phương Diễm đồng thanh hô lên."

Chúng ta không được rời khỏi Thần Giới, ngươi không nhớ sao, Tử Luân?"

Tương Âm đột ngột xen ngang như đổ nước lạnh vào đầu cả hai."

Nhưng..."

"Thật ra không phải không được."

La Tư cũng chen vào."

Ta có thể giúp các ngươi rời khỏi đây trong vòng 3 ngày mà không vấn đề gì.

Sau 3 ngày các ngươi còn chưa trở lại thì có chuyện gì ta cũng không giúp được."

Tử Luân và Phương Diễm lập tức vui mừng hớn hở.

Tương Âm thở dài, khi quay sang La Tư thì khẽ nở nụ cười, nói:"Cảm ơn."

"Coi như trả nợ cho lần trước, sau này thì đừng hòng."

La Tư nói rồi dần dần biến mất, một chút dấu vết cũng không để lại."

Vậy ngày mai chúng ta lập tức lên đường."

Tử Luân đứng bật dậy hứng khởi hô."

Khoan đã.

Các ngươi đi nhưng chúng ta cũng phải đi cùng."

Nhạc Miên Linh câu tay của Tương Âm, nghịch ngợm nói."

Vậy thì bọn ta cũng đi."

Đường Vũ Đồng và Mã Tiểu Đào cũng không ngồi yên."

Không thể đi quá nhiều người nga, ta không giúp nhiều như thế được đâu."

Giọng La Tư từ trong hư không vang lên, đám người trầm mặc.

Cuối cùng Đường Vũ Đồng và Mã Tiểu Đào cũng đành phải thỏa hiệp, cho 4 người Tử Luân đi.Bàn bạc xong họ quay lại bàn, bánh và trái cây đã mất tích, Băng Đế và Tuyết Đế cũng rời khỏi từ lúc nào.

Yên lặng tuyệt đối, 6 người chẳng biết nói gì cho phải."

Bọn họ có chút việc cũng bàn bạc lâu như vậy, thật phiền!"

Băng Đế cắn trái táo trên tay."

Không có việc của chúng ta, chúng ta đi dạo chơi đợi bọn họ về thôi."

Tuyết Đế cưng chiều cười."

Ân."***Đã hai ngày kể từ khi bốn người rời Thần Giới, thời gian gấp rút nên cũng không có ai để tâm chuyện ở đại lục.

Vào ngày thứ ba ấy, bốn người Tương Âm cuối cùng cũng tìm được hai vị mẫu thân kia.Mẫu thân của Tử Luân gọi là Tử Nhu, người cũng như tên, cực kì ôn nhu.

Đôi mắt lúc nào cũng trầm lắng, lộ vẻ u buồn dịu dàng, mái tóc xanh được xỏa ủ rũ đáp trên lưng.Bên cạnh nàng ta là mẫu thân của Phương Diễm, gọi là Phượng Họa.

Mái tóc và đôi mắt đều đỏ bừng màu lửa, trên khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo tự phụ, chỉ khi nhìn Tử Nhu thì ánh mắt mới trở nên nhu hòa."

Mẫu thân, suốt mấy chục vạn năm nay, ngươi rốt cuộc ở đâu?"

Mọi sự xúc động của Tử Luân đều hóa thành một câu hỏi đơn giản."

Và Phượng di, ngươi buông tha để mẫu thân ta trở về được không?"

"Luân nhi, ta lúc trước bỏ lại ngươi là lỗi của ta, ngươi đừng trách Phượng Họa.

Chúng ta đã thành thân, thề với Thiên Đế sau này không rời không bỏ."

Tử Nhu nhẹ giọng nói, vẻ mặt tràn đầy u sầu."

Các ngươi sao lại lỗ mãng đến như thế?

Thề với Thiên Đế, nếu trái thì dù có rời đi đâu cũng sẽ bị tru diệt a!!"

Phương Diễm cũng kích động không kém hô lên.Tương Âm đứng nhìn họ, trong mắt lóe qua tia sáng, một ý tưởng hiện lên trong đầu.

Nhạc Miên Linh ở cạnh lại lúng túng xoa mũi, cảm thấy chính mình có chút dư thừa."

A Diễm, bọn họ là trưởng bối, chắc chắn sẽ không hành động lỗ mãng.

Vả lại thân cũng đã thành, thề cũng đã thề rồi, chúng ta chẳng thay đổi được nữa đâu."

Nhạc Miên Linh kéo lại Phương Diễm đang kích động, lắc đầu nói."

Về thôi, Tử Luân.

Thời gian đã không còn nhiều, ý định ban đầu của ngươi cũng đâu phải chia cắt họ, chỉ là muốn nhìn thấy mẫu thân thôi đúng chứ."

Tương Âm cũng lên tiếng."......

Ngươi nói phải.

Về thôi."

Tử Luân cười khổ, nhìn Tử Nhu lần nữa mới quay lưng kéo Phương Diễm muốn nói lại thôi đi.Tử Nhu đứng dậy muốn nói gì đó với họ nhưng cuối cùng cũng im lặng.

Phượng Họa vỗ nhẹ vai nàng, có ý an ủi.

Tử Nhu hướng Phượng Họa mỉm cười, ngoài trời dường như đang có tuyết rơi, cảnh cùng người hòa hợp, vậy mà lại ấm áp.Tương Âm mang theo Tử Luân trở về, người kia không nói không rằng trở về phòng.

Nàng cũng chẳng thể giúp gì nên đành trở về Điệp Thần Phủ.Đến cửa đã thấy Đường Vũ Đồng đứng đợi, nhìn thấy nàng trở về lập tức tiến lại gần.

Nhìn Đường Vũ Đồng, sự xao động trong lòng Tương Âm càng lớn, nàng ôm lấy Đường Vũ Đồng, thì thào:"A Đồng, chúng ta thành thân đi."
 
[Bhtt] [Tự Viết] [Đồng Nhân] Đấu La Chi Hắc Hóa Nữ Chủ
Phiên Ngoại: Thành Thân (H nhẹ)


"A Đồng, chúng ta thành thân đi."

Tương Âm cuối cùng cũng nói ra câu nói làm rối loạn lòng của nàng.

Tuy là khẩn trương thế nhưng không ngờ nàng lại rất bình thản nói ra, điều này làm nàng nghi hoặc không thôi.Đường Vũ Đồng cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhìn nét mặt bối rối, suy tư của Tương Âm mà nàng lại buồn cười.

Khi người kia đưa ánh mắt khó hiểu sang thì nàng mới bật cười, hỏi:"Hảo a.

Thế Âm ngươi gả cho ta hay là ta gả cho ngươi đây?"

Tương Âm nghe xong không đáp ngay mà lại suy tư qua vấn đề này.

Không biết nghĩ gì thế nhưng sắc mặt nàng chuyển sang phức tạp cùng bất đắc dĩ."

Làm sao vậy?!"

"Không có gì.

Ta nghĩ mình nên gả qua thì hơn, ngươi mà gả cho ta thì Miên Miên sẽ nổi điên vì sính lễ mất."

Tương Âm thở dài.Nụ cười của Đường Vũ Đồng cũng có chút miễn cưỡng, thương gia quả nhiên không muốn đưa tiền ra.

Nghĩ đến mình cưới Âm thì sính lễ đưa qua sợ là không ít được rồi."

Chút chuyện đó chẳng có vấn đề gì, ta đi nói với phụ thân và mẫu thân, ngươi cũng nên đi thông báo những người khác."

Đường Vũ Đồng cười cười, đứng dậy xoa đầu Tương Âm một chút."

Ân."

Tương Âm gật đầu, vội rời đi trước.

Đường Vũ Đồng nhìn nàng đi rồi thì mới động bước chân ra khỏi phủ....Tương Âm trở về Không Gian Thần Phủ, nơi ở của nàng mà giờ đã bị chiếm đóng.

Không cần gõ cửa mà dễ dàng đi vào bên trong, Tương Âm nhìn thấy một màn đặc biệt không biết nói ra sao.Tuyết Đế cùng Băng Đế ngồi trên ghế lột da nho, Phương Diễm vứt da nho xuống sàn, Tử Luân bò đi nhặt.

Nghe tiếng mở cửa thì cả 4 người đồng loạt quay sang nhìn nàng."

Các ngươi..."

Tương Âm hiện giờ mới hiểu chữ cạn lời là thể hiện tâm trạng thế nào."

Tương Âm, ngươi không phải vừa đi gặp Đường Vũ Đồng sao?

Tại sao lại đến đây rồi."

Tử Luân đứng dậy, sau đó không quên tiêu hủy da nhỏ trên tay."

Ta cùng A Đồng sắp thành thân, đến thông báo với các ngươi."

Nhắc đến việc này, Tương Âm lập tức trở nên vui vẻ."

Nga, thành thân à.....

Khoan đã!"

"Cái Gì?!"

Từ bên trong, Nhạc Miên Linh đột nhiên vọt ra, đồng thanh với Tử Luân la lên."

Miên Miên, ngươi làm gì ở trong kia?!"

Tương Âm nhíu mày."

Ta nấu ăn."

Nhạc Miên Linh ngửa đầu ưởn ngực, oai vệ đáp.Lừa ai hả?

Ngươi rõ ràng không biết nấu ăn!"

Mà bỏ qua vấn đề đó, thành thân?

Ngươi gả qua à?!"

Nhạc Miên Linh với vẻ mặt nghiêm nghị hỏi."

Tại sao ngươi không nghĩ là ta cưới người về chứ?"

Tương Âm phức tạp nhìn bọn họ."

Thế ngươi cưới à?"

Tuyết Đế không thèm liếc mắt hỏi lại."

Không, ta gả."

Tương Âm thở dài.Nhạc Miên Linh lập tức cười rạng rỡ, chạy vào trong, có vẻ Mã Tiểu Đào còn ở bên trong.

Tử Luân như một người mẹ, rưng rưng nước mắt mà đi lấy của hồi môn rồi."

Xú long, nhớ tính phần của ba chúng ta."

Băng Đế lên tiếng, hai vị tỷ tỷ còn lại gật đầu đồng ý."

Các ngươi...

Mà thôi, nể tình Tương Âm, ta sẽ không tính toán với các ngươi."

Tử Luân nói xong tiếp tục nhập diễn người mẹ, nước mắt lưng tròng đi rồi.Tương Âm thở dài một hơi, mỉm cười nhìn bọn họ nhốn nháo, bận tới bận lui.

Quả thật, thời gian trôi qua rất nhanh, nàng lúc trước đến thế giới này còn không ngờ có ngày mình sẽ kết hôn.Về hôn lễ, Tương Âm là người gả qua nên không có thứ gì cần lo lắng hết.

Trang phục, tiệc, trang hoàng, thiệp mời đều từ gia đình Hải Thần đến chuẩn bị.Khi nhận được thư mời, có rất nhiều người còn bất ngờ đâu.

Dù sao thì ở Thần Giới vẫn chưa có hai nữ nhân thành thân lần nào.Ngày hôn lễ đến, Đường Vũ Đồng vận y phục đỏ rực cùng Tương Âm đi làm lễ.

Ngày hôm nay bọn họ nổi bật nhất, đây sẽ là lần duy nhất trong đời bọn họ vận hồng y nắm tay nhau hoàn thành nghi lễ.Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói tràn ngập, điều hạnh phúc nhất có lẽ đơn giản là cùng ái nhân dắt tay cùng nhau thành một cái thân thôi.Tương Âm được dắt đến hôn phòng, trên đường đi Nhạc Miên Linh vẫn không ngừng lải nhải.

Cụ thể, điều nàng nói như sau:"Tiểu Âm a, cưới gả chỉ là hình thức bên ngoài, địa vị trên giường mới là quan trọng nhất.

Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải ở trên, biết hay không?"

Tương Âm dở khóc dở cười qua loa gật đầu, thật không hiểu người này đang dạy cái quái gì.

Thấy Tương Âm đã đáp lại, Nhạc Miên Linh mới vui mừng hớn hở ra đại sảnh uống rượu rồi.Vừa bước vào tiếng ồn ào náo nhiệt đã vọng vào trong tai.

Nhạc Miên Linh có chút khó hiểu, không phải Thần Giới có rất ít thần hay sao?"

Uy, Hỏa Thần, sao giờ mới đến?

Mau đến uống vài ly đi."

Tình Tự Thần rất nhiệt tình kêu gọi."

Hảo!"

Nhạc Miên Linh vội vàng bước tới nhưng lại không kịp, Mã Tiểu Đào rất nhanh đã lôi nàng về với những chiến hữu thân quen."

Các ngươi uống nhiều rồi!"

Mới uống một bình nhỏ, Nhạc Miên Linh hướng tứ Thần Thú nói."

Ta hôm nay gả con gái, ngươi còn không cho ta uống?!"

Tử Luân mama khóc lóc truy hỏi."

Rượu này như nước thôi."

Tuyết Đế thản nhiên uống tiếp."

Ngươi nghĩ ta quan tâm mình có say hay không chắc?!"

Băng Đế khinh bỉ nhìn sang."

Mới vài bình, ta vạn vạn bình cũng không say đâu."

Phương Diễm khinh thường lên tiếng, sau đó đánh nấc một cái, mặt đỏ bừng."

Bốn người các ngươi ngồi chung, nhìn phong cách đặc biệt kỳ quái."

Nhạc Miên Linh nói và bị bọn họ vô tình làm lơ luôn."

Đường Vũ Đồng!!

Ngươi mau đến uống với ta, uống say chết ngươi."

Tử Luân mama đã say, bắt đầu tìm người khó dễ rồi."

Uy, đừng có biểu diễn rượu điên."

Nhạc Miên Linh – một trong số những người còn tỉnh táo, đen mặt hô."

Mặc kệ hắn đi, chúng ta cản không được."

Mã Tiểu Đào ở bên cạnh thở dài, bất đắc dĩ nói.Nhạc Miên Linh không tình nguyện im lặng, ánh mắt thường nhìn về phía Tử Luân.

Thấy Đường Vũ Đồng bị hắn nháo dở khóc dở cười nàng không hiểu cũng cảm thấy chút sảng khoái.Trong khi đó, Đường Vũ Đồng dùng mọi cách cuối cùng cũng tiễn Tử Luân đi.

Sau đó nàng cũng đã có chút đứng ngồi không yên, nhanh chóng chào phụ thân mẫu thân rồi rời đi.Trên đường đi đến hôn phòng, tâm trạng nàng căng thẳng không thôi.

Đứng trước cửa phòng, nàng giả ho vài tiếng lấy lại bình tĩnh đẩy cửa vào trong.Tương Âm ngồi trên giường, có lẽ vì đợi lâu quá mà đã dựa vào tường ngủ rồi.

Đường Vũ Đồng sủng nịch cười, nhẹ chân bước đến bên cạnh nàng."

Ngươi cuối cùng cũng đến."

Tương Âm lên tiếng, từ từ mở mắt."

Ân."

"Uống rượu giao bôi thôi."

"Rượu giao bôi?!"

"Ở chỗ của ta khi thành thân sẽ uống rượu giao bôi."

Tương Âm giải thích, hiển nhiên nàng không nói việc ở hiện đại điều này không phổ biến.Đường Vũ Đồng gật đầu, theo sự dẫn dắt của Tương Âm, hai người uống rượu giao bôi.

Đến lúc này, cả hai người lại có chút bối rối lẫn ngượng ngùng."

Mới lúc nãy, Miên Miên còn không ngừng bảo ta phải ở trên đâu."

Tương Âm phá vỡ sự yên lặng, giọng nói xen lẫn trong tiếng cười nhẹ."

Ngươi muốn ở trên?!"

Đường Vũ Đồng nhướng mày, ngượng ngùng bay đi đâu mất."

Ngô...

Ta rất lười nga, vẫn là A Đồng ngươi làm việc thì hơn.

Mà...

Nếu A Đồng không được thì ta cũng sẽ miễn cưỡng ra tay."

Tương Âm dựa vào người Đường Vũ Đồng, ánh mắt mị mị như có như không khiêu khích."

Hừ.

Vậy xem ta có được hay không đi!"

Đường Vũ Đồng vừa nói vừa bế lên Tương Âm, phút chốc cả hai người đã nằm trên giường, tóc xỏa tung ra.Y phục từng kiện từng kiện rơi xuống đất, da thịt tiếp xúc với không khí khiến Tương Âm run lên.

Đường Vũ Đồng nhận thấy, vội ôm lấy nàng.Da thịt kề nhau phút chốc khiến cơ thể trở nên nóng bừng.

Tiếng tim đập thình thịch trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Môi chạm, lưỡi quấn lấy nhau, Tương Âm có chút thở không thông.Đường Vũ Đồng nhìn người trước mắt, môi trở nên đỏ hồng bóng loáng, khiến nàng kích động.

Da thịt trở nên đỏ bừng, cơ thể vì bị đụng chạm mà không ngừng run rẩy.Thở dốc, rên rỉ, âm thanh Tương Âm phát ra như mê hoặc Đường Vũ Đồng.

Tay từ tấm lưng bóng loáng dò xét ra trước, nhẹ nhàng ôm trọn đồi núi.Mềm mại nằm trong lòng, Đường Vũ Đồng hé miệng ngậm lấy, Tương Âm lại rên rỉ ra tiếng.

Tay trái Đường Vũ Đồng nắm lấy bên mềm mại còn lại, tay kia lại từ từ dò xét xuống.Tay phải ở bụng vuốt ve một lát khiến sự run rẩy tăng lên, Tương Âm khẩn trương.

Tay tiếp tục đi xuống, xuyên qua rừng rậm, tiến đến khe suối.Cảm thấy phía dưới hạ thân bị vuốt ve, dị vật xâm nhập khiến cả thân mình Tương Âm căng thẳng.

Đột nhiên dị vật lại mạnh mẽ tiến vào, Tương Âm nhíu mày, thật sự đau a.Thấy đôi mày Tương Âm dần dần giãn ra, Đường Vũ Đồng mới bắt đầu di chuyển tay.

Ra vào, rên rỉ, thở dốc, hồng trướng rũ xuống, đêm xuân còn dài.++++++++++++++++++++++++++Đôi lời của tác giả: Đến đây là hết thật nga.

Cảm thấy mình có thể mặt không đổi sắc mà viết xong khúc cuối thì quả nhiên level mặt than đã tăng lên rồi.Mà ta để "H nhẹ" vì ta nghĩ như vậy đã nhẹ rồi, mọi người nghĩ sao thì ta không biết, ta không rõ phân chia nhẹ với nặng lắm.

Hết rồi.

Vậy, hẹn gặp mọi người ở bộ «Xuyên Qua Ngốc Manh Vẫn Có Thể Là Vua» nga.
 
Back
Top Bottom