Lãng Mạn [BHTT - Tự viết] Nguyện Cưng Chiều Em

[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em
Chương 39: Cởi quần áo


Bạch Tiểu Giang ngồi trước laptop tìm kiếm các địa điểm thích hợp đi tuần trăng mật, Tô Hồng Sương vừa đút hoa quả cho cô vừa nhìn Tiểu Giang làm việc."

Em thấy đi Venice hoặc Santorini có vẻ cũng được, chị thấy sao?"

"Vậy chọn Venice đi"Bàn bạc một hồi hai người quyết định sẽ đi trong 7 ngày, ngày kia sẽ bắt đầu bay.

Bạch Tiểu Giang đây là lần đầu đến Ý.

Còn Tô Hồng Sương là lần thứ hai đến đây sau 7 năm.

Nàng biết khá rõ địa điểm vui chơi ở đây nên có thể đưa Tiểu Giang đến những nơi ấy.

Về khách sạn, Tiểu Giang đứng ở ban công ngắm nhìn thành phố từ trên cao xuống quả thật diễm lệ, gió thổi nhè nhẹ rất dễ chịu."

Em tạo dáng đi chị chụp cho vài kiểu"Chả mấy chốc mà có hình đẹp, đúng là đứng góc nào cũng có cảnh để chụp.

Ngắm nhìn những tác phẩm của nàng, Bạch Tiểu Giang vô cùng hài lòng mỉm cười."

Được rồi chị đứng vào chỗ đi em cũng chụp cho"Sau khi ăn tối xong hai người dắt tay nhau đi tản mạn cho tiêu thức ăn.

Đi dọc qua con kênh Grand Tô Hồng Sương nói:"Em có muốn ngồi thử thuyền gondola không?"

"Dạ muốn"Thỏa thuận xong với người chèo thuyền, Tô Hồng Sương bước lên trước rồi nắm tay Bạch Tiểu Giang xuống cùng.

Con thuyền lênh đênh dọc theo những con đường nước hẹp và những đoạn khuất, nàng và cô cùng nhau chiêm ngưỡng những cung điện hàng thế kỷ sừng sững hai bên mặt nước, khung cảnh thực lãng mạn và nên thơ.

Người chèo thuyền đi đến đâu sẽ giải thích và cung cấp thông tin về những công trình ở đó.

Bạch Tiểu Giang cũng tranh thủ chụp khá nhiều bức ảnh làm kỉ niệm.

Sau 40 phút, chuyến đi mới kết thúc, hai người mới trở về nghỉ ngơi.Vừa về đến khách sạn, Bạch Tiểu Giang xấu xa cười nói:"Em muốn cùng chị làm chút chuyện tình thú""Chuyện gì mới được a~?"

Đè Tô Hồng Sương xuống giường, Bạch Tiểu Giang vừa hôn nàng vừa sờ soạng khắp nơi, bàn tay cô xoa vùng bụng phẳng lỳ của nàng sau đó di chuyển từ từ lên phía trên.

Cách một lớp áo lót, Bạch Tiểu Giang khẽ xoa nắn chúng, Tô Hồng Sương không nhịn được khẽ ngâm một tiếng.

Sau khi cả hai lột sạch quần áo, Bạch Tiểu Giang mới bắt đầu chuyên tâm làm việc......Bảy ngày ngắn ngủi cuối cùng cũng kết thúc, hai người quay trở lại Bắc Kinh tiếp tục cuộc sống sinh hoạt thường ngày.

Bỗng một buổi tối, Tô Hồng Sương trên đường đi làm về thì bắt gặp bóng dáng của Vương Ngôn Thanh đang lảng vảng gần khu nhà mình.

Nàng hơi nhíu mày ngồi trong xe quan sát, một lúc sau Bạch Tiểu Giang cũng vừa từ siêu thị trở về, trên tay còn xách mấy túi đồ.

Ngay khi vừa nhìn thấy Ngôn Thanh, cô có chút không tin vào mắt mình, đã lâu không gặp nhìn cô ta có chút tiều tụy.

Nhưng không hiểu sao Ngôn Thanh lại đến đây."

Cô sao lại ở đây?"

Nhìn thấy Bạch Tiểu Giang, Ngôn Thanh có chút xúc động bước đến nói:"T-Tiểu Giang đã lâu không gặp""Cậu vẫn khỏe chứ?"

Bạch Tiểu Giang thở dài nói:"Tôi vẫn khỏe, cô đến đây làm gì?"

"Mình... mình muốn đến chào cậu lần cuối""Sắp tới gia đình mình sẽ tạm thời sang nước ngoài, trước khi đi muốn đến gặp cậu" Nhìn thấy cô ấy cũng tội nghiệp đáng thương, Bạch Tiểu Giang cũng không nỡ nhắc lại chuyện cũ nữa.

Dù gì đây cũng không phải việc của cô."

Bao giờ đi?"

"Ngày mai..."

"Mình có thể ôm cậu một lát được không?"

"Xin lỗi, tôi không đáp ứng được""Còn nữa chúc cô mạnh khỏe.

Giờ tôi phải vào nhà rồi"Nói xong không đợi phản ứng của Ngôn Thanh, Bạch Tiểu Giang liền bước đi nhưng không may bị vấp, may mắn hơn là cô không bị ngã.

Đổi lại là túi hoa quả trong tay bị rơi xuống đất lăn ra khỏi túi.

Ngôn Thanh cũng xuất phát từ ý tốt giúp cô nhặt lại chúng bỏ vào túi.

Bạch Tiểu Giang cảm thấy hơi mất mặt, xấu hổ gãi đầu nói cảm ơn rồi tiếp nhận túi hoa quả trong tay Ngôn Thanh.

Ngôn Thanh thấy vẻ mặt lúng túng của cô không nhịn được nở nụ cười tươi.

Sau khi Tiểu Giang rời đi, Ngôn Thanh mới lên taxi trở về phòng trọ cũ kĩ.Tô Hồng Sương nãy giờ vẫn dõi theo hai người, đôi mắt hơi híp lại, tay nắm chặt vô lăng.

Một lát sau, nàng mới cầm lấy túi xách bước xuống xe.

Mở cửa bước vào, nàng đang thấy Bạch Tiểu Giang rửa hoa quả.

Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc phả vào mũi, cô quay đầu lại định chào nàng nhưng nhìn đến đôi mắt sắc bén kia khiến Tiểu Giang thấy hơi rén."

Chị... hôm nay trời nóng nhỉ haha""Chị ngồi xuống đây em bổ cam ăn cho mát""Nào chị a đi" cầm múi cam trên tay cô ra sức hống nàng ăn.

Dù không biết lão bà nhà cô đang tức giận cái gì nhưng mà trước hết phải dỗ đã.Đôi mắt Tô Hồng Sương vẫn nhìn cô chằm chằm, Bạch Tiểu Giang vội vàng đặt múi cam vào đĩa, cô nói:"Chị hôm nay có chuyện gì sao?"

Giọng nói của nàng không nặng không nhẹ, vuốt ve khuôn mặt của cô một hồi rồi nói:"Em tự kiểm điểm đi"Bạch Tiểu Giang:...Nóc nhà sáng nắng chiều mưa khiến cô khóc không ra nước mắt, quả thật không hiểu đã làm gì khiến chị ấy nổi giận rồi.

Bạch Tiểu Giang vội vàng quỳ xuống ôm đùi nàng thút thít:"Huhu em sai rồi em sai rồi, là em làm chị không vui.

Có gì chị cứ trách phạt em là được a"Nàng khẽ dùng tay nâng cằm cô lên vuốt ve, đôi mắt đầy tiếu ý nói:"Hử?"

"Nói xem em sai ở đâu?"

"Em..."

Bạch Tiểu Giang nhìn vào đôi mắt kia của nàng nhất thời nghẹn họng.

"Mong chị chỉ giáo, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm"Nhìn bộ dáng như thú thỏ con của em ấy khiến nàng muốn làm chút chuyện xấu xa, nhưng nghĩ đến việc ban nãy Ngôn Thanh cười với em ấy khiến nàng không nhịn được ghen tỵ."

Hừ lúc nãy Ngôn Thanh đến tìm em?"

Bạch Tiểu Giang mở to đôi mắt long lanh nhìn nàng, vẻ mặt đầy nhăn nhó nói:"Chị nhìn thấy?"

"Cô ta đến tìm em thật nhưng em không biết""Em không có ý gì với cô ta cả, em thề""Hai người đã nói những gì?"

Bạch Tiểu Giang thành thành thật thật khai báo tất cả cho nàng nghe, nhưng cũng không có kể đoạn mình suýt té ngã."

Đủ chưa?"

Cô gật đầu chắc nịch nói:"Đủ rồi, tất cả chỉ có thế thôi""Cô ấy cười với em!"

Bạch Tiểu Giang há hốc ngơ ngác hỏi lại:"Hả?"

Cười lúc nào sao cô còn không nhớ.

Bỗng nhiên nghĩ ra cái gì cô hét lớn nói:"A cái đấy"Tô Hồng Sương nhíu mày:"Cái gì?"

"Trời ơi lão bà của em a~, hóa ra chị ghen cái này sao""Em cũng đâu có cười với cô ta đâu.

Chị đừng giận nữa có được không~?"

"Em đứng lên đi"Sau khi đứng lên, những lời tiếp theo của Tô Hồng Sương khiến cô xấu hổ muốn tìm cái hố chui vào."

Em cởi hết quần áo ra""Chị nói cái gì???"

"Yên tâm trong nhà chỉ có hai chúng ta, em có cởi không?"

"Nhưng chị muốn làm gì người ta a~""Em cởi hay muốn ngủ sô pha không?"

"Được được em cởi"Mặc dù đã khỏa thân trước mặt chị ấy nhiều lần rồi nhưng cô vẫn không tránh được ngại ngùng, gương mặt đỏ bừng, ngón tay cô tháo từng chiếc cúc cho tới cái cuối cùng.

Sau khi cởi hết quần áo ngoài, trên người cô chỉ còn đồ lót, gương mặt nhiễm hồng định cởi nốt thì bàn tay của nàng kịp thời chặn lại."

Đủ rồi"Ngón tay thon dài của nàng khẽ vẽ vài vòng trên vùng bụng phẳng lì của cô, mỉm cười nói:"Em mặc cái này vào"Vừa nói xong thì nàng lấy trong túi xách ra một bộ đồ, Bạch Tiểu Giang hiếu kì dõi theo, nhưng chỉ một giây sau nụ cười trên môi cô liền dập tắt."

Đây là..."

"Em phải mặc thật sao?"

"Đương nhiên"Bạch Tiểu Giang ngày bé còn chê mấy anh nam mặc bộ hầu gái, ai mà ngờ được giờ phút này cô phải mặc bộ đồ này cơ chứ.

Thôi đâm lao thì phải theo lao, nếu không thì phải ngủ sô pha mất.Sau khi cô miễn cưỡng mặc xong bộ đồ, Tô Hồng Sương mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, nhìn bộ dáng xấu hổ của em ấy trong trang phục khêu gợi thế kia thật là quyến rũ."

Em đút hoa quả cho chị"Tô Hồng Sương buông một câu rồi nhàn nhã ngồi xuống sô pha vắt chéo chân, nới lỏng hai cúc áo đầu.

Bạch Tiểu Giang khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi bình tĩnh hít thở đến cầm lấy đĩa hoa quả từng miếng từng miếng đút cho nàng.

Tô Hồng Sương mỗi lần ăn nàng chỉ cắn nửa miếng."

Chị ăn một nửa rồi em ăn""Há miệng ra"Bạch Tiểu Giang ngoan ngoãn nghe lời, sau đó Tô Hồng Sương đút trái cây cho cô ăn.

Từ góc độ của nàng nhìn xuống gương mặt kia quả thật câu người.

Ăn xong nàng nói:"Ra xoa bóp vai cho chị"Nàng vừa dứt lời thì ngay lập tức cởi bỏ áo sơ mi bên ngoài ra để gọn một chỗ, lộ ra bờ lưng đẹp mê người khiến cơ thể Tiểu Giang có chút nóng.

Bàn tay cô run run xoa bóp vai cho nàng, ngay khi ngón tay vừa định cởi áo lót của nàng ra thì Tô Hồng Sương quay lại liếc cô một cái.Tiểu Giang đổ mồ hôi hột không dám làm loạn, chỉ biết khóc thầm trong lòng.

Cô đã hiểu cảm giác "chỉ để ngắm không thể chạm".

Rõ ràng đây là cực hình a!"

Được rồi, em làm rất tốt"Mặc lại chiếc áo sơ mi ban nãy, nàng nói:"Đi ăn tối thôi"Cứ thế mà đi ăn tối?

"Em có cần thay đồ ra không?"

"Bộ đồ hợp với em lắm đó, không cần thay"Xoa xoa đùi non của cô vài cái nàng cười xấu xa nói:"Như vậy sẽ tiện hơn nhiều""Ưm..."

Đó là chỗ nhạy cảm của cô, cư nhiên bị kích thích như vậy khiến cô không nhịn được phát ra âm thanh mê người kia.

Ghé sát vào tai cô, nàng nói tiếp:"Tối nay sẽ cho em ăn no ~""Xem em làm sao ngày mai xuống được giường"
 
[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em
Chương 40: Từ nay em chính là Diệp phu nhân


Bạch Tiểu Giang đang rửa bát thì Giai Ý trên tay cầm theo chiếc bút chì bập bẹ bước đến ôm bắp đùi cô, miệng nhỏ bô bô gọi mẹ.

Cô quay sang nhìn con nháy mắt mỉm cười nói:"Ý Ý ngoan, mẹ đang rửa bát, con ra kia chơi với mẹ Sương Sương nha"Bạch Giai Ý có vẻ hiểu lời cô nói liền buông tay rồi lon ton chạy ra phòng khách chơi.

Tô Hồng Sương ngồi xổm dang đôi tay ra cười với Giai Ý:"Ý Ý mau đến đây với mẹ"Ôm cục cưng nhỏ vào lòng, nàng hôn hôn mấy cái vào cái má bánh bao của Giai Ý rồi cùng chơi với con.

Giai Ý cũng đã tròn một tuổi, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu giống y đúc Tô Hồng Sương hồi nhỏ.

Nàng thật vất vả mới hạ sinh được Giai Ý.

Từ lúc nàng có thai, Bạch Tiểu Giang không để nàng động tay động chân vào bất cứ việc gì, một mình cô lo toan mọi thứ từ A đến Z.

Đang hồi tưởng lại quá khứ bỗng nhiên âm thanh của Tiểu Giang vang lên khiến nàng bừng tỉnh."

Mai Tiểu Tuệ sẽ quay trở về Bắc Kinh, em muốn ra sân bay đón cậu ấy"Tô Hồng Sương gật gù trả lời:"Đã nhanh như vậy rồi a"Diệp Đào Ngọc biết ngày mai Lâm Tuệ sẽ quay về nước, nàng vô cùng hồi hộp và chờ mong.

Xa nhau một lần nữa chính là ba năm hai người mới được đoàn tụ.

Nàng thức cả đêm vì không ngủ được, ôm gối đầu của Lâm Tuệ vào lòng lăn qua lăn lại trên giường, mãi lúc sau nàng mới ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau Lâm Tuệ lên máy bay quay trở về, cô không nhịn được cong khóe miệng.

Hơn mười tiếng sau mới về đến Bắc Kinh, cô đã thấy chị ấy đợi sẵn từ đằng xa.

Lâm Tuệ nhẹ nhàng kéo theo vali đến gần nàng, rồi cô bỗng chốc ôm nàng từ đằng sau.

Diệp Đào Ngọc giật mình quay người lại xem là ai dám, nàng còn định nói gì đó nhưng thấy gương mặt mình mong chờ đã lâu, nàng không nhịn được vui vẻ cười tươi nói:"Tiểu Tuệ em về rồi sao?"

"Làm chị hết hồn đấy""Người ta nhớ chị a~""Haha ngoan""Tặng em bó hoa này"Hai người chí chóe một hồi thì Bạch Tiểu Giang cũng vừa đến sân bay đón Lâm Tuệ.

Thấy cảnh tình chàng ý thiếp mặn nồng của hai người bọn họ, cô bước đến khẽ hắng giọng một cái cười nói:"Chậc chậc, hai người a~""Chúc mừng cậu nhé Tiểu Tuệ"Hỏi han Lâm Tuệ một hồi sau đó Tiểu Giang cũng mời hai người về nhà mình ăn cơm.

"Trời ơi mình muốn gặp Tiểu Ý quá, đứa bé thật dễ thương nha haha" Bạch Tiểu Giang cười nói:"Được rồi a~ nếu cậu thích trẻ con như vậy thì sinh một đứa đi" Lâm Tuệ xấu hổ nhìn Diệp Đào Ngọc, trùng hợp là chị ấy cũng quay sang nháy mắt với cô càng làm cô xấu hổ thêm.

Tiểu Giang nhìn thấy cảnh này cố nhịn cười."

Bây giờ mình phải trở về sắp xếp lại đồ đạc đã, xong thì tối bọn mình sẽ qua nhà cậu sau""OK""Hẹn hai người tối nay nhé"Ngồi trên xe Lâm Tuệ hớn hở nói:"Friday, Saturday với Sunday vẫn khỏe chứ?"

"Em yên tâm chúng nó còn muốn mập hơn cả heo nữa haha""Không phải chị chăm sao?"

"Hahaa"Cửa nhà vừa mở, ba đứa đang ngủ ngon bỗng bị đánh thức liền bật dậy chạy ra đón chủ.

Nhìn thấy Lâm Tuệ chúng nó liền bổ nhào vào người cô đòi ôm.

Lâm Tuệ bế từng đứa lên có chút mỏi tay, không nhịn được cười thành tiếng."

Trời ơi này còn nặng hơn cả heo, giờ không thấy cổ đâu nữa rồi""Có quà cho mấy đứa nè."

Cô vừa nói xong thì mở vali ra là một đống đồ ăn cao cấp cho thú cưng."

Còn của chị thì sao~?"

"Đương nhiên là em cũng có quà cho chị rồi.

Đây đợi em chút""Tặng chị cái túi xách, mẫu mới nhất đó nha"Ngoài ra cô cũng mua cho nàng rất nhiều mỹ phẩm cùng với nước hoa nàng yêu thích."

Haha cảm ơn em""Nhưng chị muốn món quà này hơn cơ."

Vừa nói xong thì nàng cúi xuống hôn môi Lâm Tuệ.

Hai người dây dưa một hồi Lâm Tuệ bỗng nhiên bị ép nằm xuống sô pha.

Nàng nhẹ nhàng liếm vành tai cô chẳng mấy chốc mà nó đỏ ửng, sau đó rời nụ hôn dọc xuống phía cổ Lâm Tuệ khiến cô chỉ biết nằm thở dốc rên rỉ.

Cả ba đứa không hiểu chủ nhân của chúng nó đang chơi trò gì vui thế cũng đứng nhìn vẫy vẫy cái đuôi.

Mặc dù nàng chưa thỏa mãn nhưng sợ bảo bối còn đang mệt cho nên tạm dừng tại đó, giúp cô chỉnh sửa lại mái tóc rồi nhìn đống đồ kia hỏi cô:"Kia là cái gì thế?"

"Mấy cái đấy tặng ba mẹ cũng như Tiểu Ý""Cũng đáng yêu đó"Nhắc đến Tiểu Ý cô lại nhớ đến câu nói hồi chiều của Tiểu Giang, lại nhìn đến cặp nhẫn tự nhiên lại có chút chờ mong.

Diệp Đào Ngọc thấy thế hơi mỉm cười, đuôi mắt cong lên một chút nhẹ nhàng nói:"Em ngồi nghỉ ngơi đi chị dọn đồ giúp cho"Lâm Tuệ ngồi ăn hoa quả hưởng thụ sự săn sóc này, cô cảm thấy có tư vị hạnh phúc không nói nên lời.

Thấy chủ nhân đang ăn cái gì đó, ba đứa chạy lại gần nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, chúng thi nhau nhảy lên xin ăn.

"Haha được rồi của mấy đứa đây""A nào~"Diệp Đào Ngọc tự nhiên ăn dấm, nàng bước đến ôm cô hờn dỗi nói:"Em còn chưa đút hoa quả cho chị""Nhưng tay em bẩn mất rồi""Không sao"Nàng cúi người xuống gặm nhấm đôi môi ngọt ngào của cô còn có dư vị của dâu tây."

Ừm rất ngon"Đạt được ý nguyện, nàng vui vẻ liếm liếm môi xoa đầu cô nói:"Em đi tắm trước đi, chị dọn gần xong rồi""Để lát nữa giờ em gọi điện cho ba cái đã""Ừ được rồi"..."

A Tiểu Ý, lại đây cô bế nào""Ai mà xinh thế nhỉ moa moa""Cô có quà cho con nè thích không?"

Giai Ý rất ngoan ngoãn để Lâm Tuệ bế, chỉ là con bé có chút xấu hổ vùi cả đầu chôn ở cổ Lâm Tuệ.

"Coi ai xấu hổ kìa~""Chị đẻ khéo thật đấy haha""Haha được rồi bao giờ cô Lâm Tuệ mới mời cháu đi ăn cưới đây nhỉ?"

"Tháng sau bọn mình sẽ tổ chức đám cưới""Ồ chúc mừng chúc mừng""Có biết là mình chờ mong ngày này lâu lắm rồi không?"

"Được rồi mau đi ăn cơm thôi"Việc diễn ra lễ cưới hai người cũng đã bàn nhau từ trước rồi, chỉ đợi Lâm Tuệ trở về thì sẽ tổ chức luôn.

Cô cũng mời bạn bè và thầy cô trong khoa đến dự, mọi người ai cũng đều ngạc nhiên và cũng mừng cho cô.

Mọi người còn chưa bao giờ nghe đến người yêu của Lâm Tuệ, đùng một cái thông báo cưới nhau khiến bạn bè của cô cảm thấy có phần sốc.

Sinh viên của cô chả mấy chốc cũng biết việc này, bọn họ đều vô cùng phấn khích khi biết lão sư của mình sẽ trở thành vợ của Diệp tổng.

"Omg mọi người xem này hai người này cũng đẹp đôi quá còn gì""Hóa ra lão sư là có bạn gái sao?"

"Ôi cái vibe này a~""Nhân đôi nhan sắc haha""Không tin được mà, ôi Lâm lão sư sẽ trở thành vợ người ta rồi sao huhu""Ôi tôi cũng muốn sau này thực tập ở Diệp Gia biết đâu tìm được tình yêu của mình~"...Nhân viên của Diệp Gia cũng ầm ĩ không kém, đặc biệt là bộ phận dịch thuật tiếng Đức.

Mọi người không tin được Lâm Tuệ ấy thế là bạn gái của sếp."

Ôi bé Lâm Tuệ""Đấy từ lần hai người họ khiêu vũ ở hội trường là tôi đoán ra rồi""Bảo sao mãi không thấy sếp có bạn trai haha""Đẹp quá rồi, tôi sẽ gia nhập FC Tuệ x Ngọc"...Mấy ngày này cả hai cùng nhau đi chụp ảnh cưới, nàng và cô quyết định sẽ tổ chức đám cưới ở bãi biển.

Váy cưới cũng đặt trước từ lâu, khi thấy Lâm Tuệ mặc váy cưới nàng không khỏi xúc động.

Tuy chưa chính thức diễn ra đám cưới nhưng nhìn bộ dạng mặc váy cưới của Lâm Tuệ thật xinh đẹp mê người, câu hồn nàng lên tận chín tầng mây.

Lâm Tuệ cũng không khác nàng là bao, tim cô cũng đập rất nhanh.

Cuối cùng cũng hoàn thành ảnh cưới, cả hai mỗi tối đi ngủ đều mang ra ngắm.

Nhìn nụ cười tươi của Lâm Tuệ lộ ra chiếc răng khểnh khiến nàng nhớ lại lần đầu gặp nhau."

Tiểu Tuệ a~ em có biết vì sao chị lại đổ em không?"

Lâm Tuệ hứng thú hỏi lại:"Ồ vì sao nha?"

"Chính là nụ cười này của em đó nha, thật tỏa nắng""Lúc đó chị nhớ em mới 20, 21 tuổi vẫn là một cô nhóc sinh viên, so với bây giờ trưởng thành không ít haha""Vậy ấn tượng của em khi lần đầu gặp chị là gì?"

Lâm Tuệ mỉm cười đẩy đẩy gọng kính nói:"Khi đó gặp chị ở bệnh viện chỉ thấy chị rất xinh đẹp, cũng rất thơm""Còn dịu dàng lại nhẹ nhàng với em nữa""Từ lần đó đã thích chị rồi"Diệp Đào Ngọc xoa đầu cô cười thành tiếng hỏi tiếp:"Còn gì nữa không?"

"Ừm... chị nhiều tiền""Hahah ấn tượng của em là chị nhiều tiền sao?"

"Đương nhiên a~ lúc đó nhà em nghèo như vậy, lần đầu về nhà chị em đã cảm thấy rất choáng ngợp.

Em thấy cuộc sống nhiều tiền thật là tốt, cho nên em luôn cố gắng để được như ngày hôm nay, để được ở bên cạnh chị""Bảo bối của chị giỏi lắm.

Moa moa""Mai em muốn trở về quê báo tin vui cho ba và dì."

Lâm Tuệ vẫn có chút xúc động khi nhớ về gia đình, đặc biệt là mẹ và em trai cô."

Ừ mai chị đưa em về"Lâu ngày không gặp ba, ba cô cũng đã 70, tóc ông đã bạc trắng cả đầu khiến cô cảm thấy đau lòng.

Nhìn thấy con gái ông mừng rỡ chạy lại cầm tay cô hỏi han."

Con gái của ba lớn thật rồi, cũng sắp gả đi rồi haha""S-sao ba biết?"

"Là dì đọc được báo""Dì...Dì Chu dì vẫn khỏe chứ?"

"Dì khỏe nha, ngược lại là cháu và tiểu thư nên giữ gìn sức khỏe.

Tuổi trẻ giờ dễ mắc bệnh của người già lắm""Dì yên tâm, bọn cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt""Tiểu thư nói thế thì tôi cũng yên tâm rồi""Lão gia và phu nhân vẫn khỏe chứ ạ?"

"Vâng ba mẹ cháu vẫn khỏe, cảm ơn dì đã hỏi thăm""Đúng rồi còn Phúc Nhị nghe nói lấy vợ sinh con bên nước ngoài rồi sao?"

"Vâng đứa nhóc nhà anh ấy cũng được ba, bốn tuổi rồi, cũng rất hoạt bát""Tốt quá rồi""Có ít đồ cháu mang từ bên kia về cho ba và dì.

Dì thử đi xem có thích không?"

"Ây gu đứa nhỏ này, sao cháu mang về nhiều thế, mấy món lần trước cháu tặng dì còn chưa dùng hết nữa""Dùng dần cũng được nha dì hihi"Trò chuyện một lúc cô và nàng cùng nhau đi thăm mộ của mẹ và em trai.

Nửa tiếng sau mới cùng nhau trở về ăn tối.

Lâu lắm mới ăn cơm cùng nhau thế này, hương vị cơm nhà vẫn là cái gì đó thật hoài niệm.

"Cháu ăn nhiều vào nhé""Vâng cháu sẽ"...Cuối cùng hôm nay cũng diễn ra lễ cưới của nàng và cô.

Màu sắc lễ cưới chủ đạo là tông màu pastel nhẹ nhàng, tươi mát kết hợp với màu xanh của nước biển và màu cát trắng nắng vàng giúp hài hòa các màu sắc còn lại.

Toàn bộ dùng hoa tươi để trang trí, khung cảnh nhìn thật thơ và trữ tình.

Thời tiết rất dễ chịu, cộng thêm tiếng violin du dương khiến ai cũng hưởng thụ khung cảnh này.Sau khi trao nhẫn, Diệp Đào Ngọc cầm mic phát biểu, nàng ôm eo nhìn Lâm Tuệ nói:"Chị sẽ cho em một gia đình đúng nghĩa.

Mẹ từ nay cũng chính là mẹ của em""Nguyện yêu em trọn đời trọn kiếp, sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương gì"Nàng phát biểu mất nửa tiếng, Lâm Tuệ rưng rưng nước mắt, nàng nhẹ nhàng giúp cô lau những giọt nước mắt ấy khẽ hôn lên trán cô một cái, ở dưới vang lên một tràng vỗ tay.

Mẹ Diệp và Dì Chu ngồi ở dưới không kìm được nước mắt, bà phải lấy khăn tay ra lau.

Diệp Đào Phi và ba Diệp cũng ngồi an ủi hai người mới bình tĩnh lại được.

Ba Lâm đương nhiên cũng mừng giúp con gái, ông tin là cô sẽ hạnh phúc.Ngay cả Bạch Tiểu Giang cũng sắp bị nàng làm cảm động, Tô Hồng Sương vỗ vỗ vai cô, nàng cũng cảm thấy đây là lần đầu Diệp Đào Ngọc nói những lời cảm động như thế này, thật tình ngày cưới sao lại khóc chứ.

Còn có Friday, Saturday và Sunday cũng ngồi ngoan ngoãn vẫy chiếc đuôi nghe bài diễn ngôn của Diệp Đào Ngọc.Sau khi kết thúc lễ cưới, mọi người đến chúc mừng đôi vợ vợ trẻ rồi cũng xin phép ra về."

Hai đứa cũng mệt rồi về nghỉ ngơi đi""Vâng ạ"Lâm Tuệ cũng ngượng ngùng gọi ba mẹ, Diệp Đào Phi cầm tay vợ đến trò chuyện với hai nàng."

Tiểu Tuệ, nếu sau này Đào Ngọc có làm em ủy khuất cứ gọi anh, anh xử cho"Cô phì cười nói:"Dạ"Nàng cảm thấy có chút đau khổ mà, nàng có gan khiến Lâm Tuệ ủy khuất sao?

Sẽ bị trảm mất.Trở về nhà cả hai tương đối mệt mỏi, sau khi cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, vừa đặt lưng nằm trên giường nàng ngay lập tức ôm cô vừa nói:"Vợ ơi vợ à~""Chị yêu em""Em cũng yêu chị"

"Từ nay em chính là Diệp phu nhân của chị"----------------------------------------------------------------------------------

5/4/24chính thức một nhà

tung hoa tung hoa 🎉
 
[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em
Chương 41: 9 tháng 10 ngày


Vừa đi làm trở về, nàng tức tốc chạy một mạch vào nhà hỏi han cô:"Vợ ơi con có đạp em không?"

"Chị nghe xem""Ây gu bảo bối hình như ngủ rồi chị không nghe thấy gì hết"Nàng vuốt ve phần bụng nhô ra của cô, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống.

Ngày nào nàng cũng nói lời âu yếm với con suốt mấy tháng vừa qua, còn không quên bồi bổ cho Lâm Tuệ.

Mẹ cũng dặn dò hai người rất kĩ càng, vì lần đầu làm mẹ nên Lâm Tuệ cũng vừa vui vừa sợ.

Hôm nay thai nhi vừa tròn 12 tuần, Diệp Đào Ngọc đưa vợ thăm khám sức khỏe tổng quát.

Bác sĩ chẩn đoán là bé gái.

Sau khi siêu âm xong nàng đưa cô đi thêm rất nhiều quần áo cho bà bầu.

"Thì ra là tiểu công chúa nha~"Lâm Tuệ cũng vui mừng xoa xoa cái bụng nhỏ."

Chị nói xem con sẽ giống ai đây""Giống vợ""Tại sao?"

"Em mang thai khổ cực như vậy con đương nhiên phải xinh xắn như em rồi~""Nhưng em vẫn muốn giống cả hai" "Ừ được vậy thì con sẽ giống chúng ta"Sau khi tìm hiểu kĩ về các loại đồ trẻ sơ sinh, ngay khi nàng định mua cho con gái thì Tô Hồng Sương liền gọi điện đến."

Này mình còn giữ đồ của Giai Ý giờ không dùng đến, hai người đem về đoạn cho đứa bé dùng để đỡ lãng phí""Yên tâm đồ còn xịn lắm""Vậy được rồi, cuối tuần mình qua lấy.

Cảm ơn cậu""Trời ơi ơn nghĩa gì chứ thật là""Haha"Cúp máy xong, nàng tranh thủ ra xoa bóp vai cho vợ ngày nào cũng như ngày nào, đều như vắt tranh.

"Con ơi con đang làm gì trong bụng mẹ thế?"

"Hình như con đang ngủ nữa rồi"Lâm Tuệ cười cười nói:"Hồi chiều con vừa đạp em xong""A vậy sao?"

"Em cực khổ rồi, ước gì chị mang thai được giúp em""Chị nói bậy cái gì đó, chị mà nghỉ thai sản thì công ty ai sẽ quản lý đây a~?"

Số tiết dạy của Lâm Tuệ đã được giảm xuống chỉ còn 3 buổi mỗi tuần, thời gian còn lại thì cô cũng chỉ ở nhà học vẽ, học đàn, làm những thứ nhẹ nhàng.

Diệp Đào Ngọc còn muốn thuê người giúp việc về nhưng cô cảm thấy không cần thiết.

Trong quãng thời gian mang thai này cô cũng hạn chế tiếp xúc với ba chú cún hơn, cũng không dám ôm ấp tụi nó nhiều quá.Những lúc được nghỉ cô sẽ dậy sớm nấu cơm trưa cho nàng mang đi làm.

Ngửi thấy mùi đồ ăn trong bếp, Diệp Đào Ngọc bước đến sau lưng ôm cô thủ thỉ:"Sao em dậy sớm vậy hả?"

"Con đạp nên em không ngủ được""Con lại đạp nữa sao?"

"Không sao em dậy giờ này cũng quen rồi, đằng nào cũng ngủ đủ giấc rồi nên không lo"Nàng quỳ gối xuống áp mặt vào bụng của Lâm Tuệ xoa xoa:"Con ơi con đừng đạp mẹ nữa nhé, con mà đạp mẹ nữa là đoạn mẹ tét mông con đấy có biết chưa?"

Lâm Tuệ không nhịn được cười thành tiếng:"Chị nỡ sao haha""Hừ có gì mà không được chứ""Đồ ăn được rồi, chúng ta mau ra ăn sáng thôi"Vừa ăn được mấy miếng, bỗng cơn nghén của Lâm Tuệ lại đến, cô chạy vội vào nhà vệ sinh nôn ra.

Diệp Đào Ngọc cũng vội vàng chạy theo sau đợi cô ở trước cửa nhà vệ sinh.

Sau khi không còn nghe tiếng ói của cô nữa, nàng gấp gáp hỏi:"Em không sao chứ?"

"Em không sao."

Nói xong cô đứng dậy rửa tay rửa mặt rồi quay trở lại bàn ăn.Cũng may tình trạng nghén của cô không nặng bằng Tô Hồng Sương, chứ nếu không thì...Nàng thập phần đau lòng cho lão bà nhà mình, nhưng lại không thể làm gì.

"Chị xin lỗi"Lâm Tuệ sửng sốt hỏi lại:"Tại sao chị lại xin lỗi?"

"Em khổ cực rồi"Cô nhìn nàng với ánh mắt hạnh phúc mỉm cười đáp:"Không sao chắc em chỉ nghén thêm vài tuần nữa sẽ hết thôi""Bác sĩ cũng đã nói rồi a"Diệp Đào Ngọc trầm ngâm một lát rồi hôn lên trán cô một cái."

Chị yêu em""Được rồi a~ chị ăn nốt đi rồi còn đi làm nữa.

Lát em còn phải đi dạy""Có hôm nào lên lớp mà em bị nghén không?"

"Thỉnh thoảng cũng có a~"Những tháng ngày bị nghén cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Tuệ có thể ăn uống bình thường.

Nhìn các loại đồ của Giai Ý nào là xe đẩy, áo sơ sinh, mũ, tất, gối... không thiếu thứ gì.

Lâm Tuệ cũng tìm hiểu rất kĩ trên mạng rồi, đây toàn là những đồ đắt tiền.Buổi tối khi đang đọc sách cho con nghe, bỗng Diệp Đào Ngọc đến ôm cô nói:"Vợ à chúng ta đặt tên con là gì đây?"

"Em cũng đang suy nghĩ, chị nghĩ ra tên gì chưa?"

"Vậy thì gọi con là Uyển Như có được không?"

Lâm Tuệ lặp đi lặp lại cái tên Uyển Như, cô mỉm cười xoa bụng nói:"Uyển Như cũng rất hay, từ nay con sẽ là Diệp Uyển Như nhé con gái""Tối mai mình qua nhà ba mẹ ăn cơm nhé""Vâng"..."

Tiểu Tuệ con đã hết nghén chưa?"

"Con vừa hết được một thời gian rồi ạ""Nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm nha.

Mà dạo này ở trường có dạy vất lắm không con?"

"Con cũng không vất lắm, đã được giảm số tiết dạy ở trường đi rồi ạ""Ừ thế thì tốt"Đến tháng thứ 7 của thai kì, Lâm Tuệ nghỉ ở nhà dưỡng thai nốt mấy tháng cuối cùng.

Diệp Đào Ngọc không để cô phải làm bất cứ việc gì cả, từ nấu ăn rửa bát, dọn dẹp...

Còn Lâm Tuệ hàng ngày vẫn chịu khó đi lại nhẹ nhàng coi như tập thể dục.Gần đến ngày sinh Lâm Tuệ bỗng chuyển dạ, Diệp Đào Ngọc sợ hãi chuẩn bị đồ đạc đưa vợ đến bệnh viện.

Nàng vừa lái xe vừa nhìn vợ đang chịu đau đớn, nàng toát hết mồ hôi hột an ủi vợ.

Cũng may đến bệnh viện kịp thời, các bác sĩ đang tiến hành đỡ đẻ cho cô.

Cả ba mẹ sau khi biết tin liền nhanh chóng đi đến bệnh viện."

Tiểu Tuệ sao rồi con?"

"Em ấy sắp đẻ rồi.

Đáng lẽ theo dự kiến ngày mai mới đưa em ấy đến bệnh viện trước nhưng không ngờ đêm nay đã chuyển dạ mất rồi""Nhất định mẹ tròn con vuông thôi yên tâm"Diệp Đào Ngọc cũng cầu mong như vậy, nàng không thể ngồi im được một chỗ, nãy giờ cứ đi đi lại lại.

Mẹ Diệp lên tiếng nhắc nhở:"Nãy giờ con cứ đi qua đi lại trước mặt hai lão già này thì cũng đến ngất trước thôi""Con xin lỗi"Đứng dựa người vào tường trong lòng nàng thập phần hồi hộp cùng chờ mong, nhưng càng là lo lắng cho Lâm Tuệ hơn bao giờ hết.

Mấy tiếng sau cuối cùng bác sĩ cũng mở cửa ra ngoài thông báo tin vui cho gia đình.

Cả nhà như vỡ òa trong sung sướng, Diệp Đào Ngọc không kìm được giọt nước mắt, nàng bước vào ôm con, nghe tiếng khóc chào đời mà nàng không khỏi nghẹn ngào.

Bế con đến bên cạnh vợ, nàng ân cần hỏi han cô."

Vợ ơi em cảm thấy sao rồi?"

Lâm Tuệ hai mắt hơi mở nhìn con cũng như nhìn nàng mỉm cười gật đầu nói:"Em không sao""Con ra đời bình an là tốt rồi""Ba... mẹ""Ừ chúc mừng nhà ta mẹ tròn con vuông haha""Úi chà chà Uyển Như của bà, ra bà bế cái nào"Sau khi đưa con cho mẹ bế, nàng ngồi cạnh nắm tay Lâm Tuệ an ủi cô.

Một lúc sau mẹ Diệp mới đưa con cho Lâm Tuệ."

Uyển Như thật kháu khỉnh nha, đáng yêu quá"Nhìn thấy con gái nước mắt cô lập tức rơi xuống, nhìn thiên thần nhỏ bé đang ngủ say, cô nhìn Uyển Như với ánh mắt dịu dàng.

Diệp Đào Ngọc biết trong thời gian chăm con này cô rất hay mất ngủ vì con hay quấy khóc."

Em ngủ đi để chị dỗ con cho"Sau khi nàng vừa bế con trên tay thì Lâm Tuệ nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ, cô thật sự rất mệt mỏi không chịu nổi nữa.

Nàng cảm thấy đau lòng vô cùng, mong là Uyển Như lớn nhanh một tí.

Đến sáng, nàng đặc biệt dậy sớm chơi với con, còn Lâm Tuệ vẫn đang ngủ say.

Khi cô dậy thấy cảnh này mỉm cười nói:"Chị dậy sớm thế, con đã dậy rồi sao?"

Nàng giả giọng con nít cầm lấy tay của Uyển Như vẫy nhẹ:"Đúng vậy a~ Uyển Như chúc mẹ Tuệ buổi sáng tốt lành nhé""Được rồi mẹ chúc Uyển Như một ngày vui vẻ nha~""Haha em trông con để chị đi làm đồ ăn sáng nhé"Vừa mang phần đồ ăn sáng của Lâm Tuệ vào phòng, nàng thấy cô đang cho con bú không hiểu sao cảm thấy vị trí kia không còn là của mình nữa.

"Như Như a~ con bú sữa mẹ thì phải ngoan ngoãn có biết chưa?"

"Chị ăn sáng chưa?"

"Chị vừa ăn rồi, em ăn cháo đi này""A nào"Sau khi hống cô ăn hết chén cháo, nàng dọn dẹp lại căn phòng rồi đi rửa bát đũa sau đó mới đi làm.

Thời gian dần trôi qua chẳng mấy chốc mà Uyển Như đã tròn ba tuổi.

Hôm nay là sinh nhật của Uyển Như cho nên hai người có mời cả Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương đến.

Ngay khi vừa gặp Uyển Như, Giai Ý chạy lại gần em bé rồi nói:"Đây là em bé của cô Tuệ sao?"

"Đúng rồi a~ em ít hơn con hai tuổi đó""Vậy em bé tên là gì ạ?"

"Con gọi em là Uyển Như cũng được""Uyển Như à?"

Uyển Như lúc đầu có vẻ lạ nhưng cô bé bỗng đưa cho Giai Ý một chiếc kẹo mút lắp bắp nói:"Cho chị"Cầm lấy chiếc kẹo mút trên tay, Bạch Tiểu Giang cười nói:"Em cho con thì con nói gì với em nhỉ?"

"Cảm ơn Uyển Như"Cả bốn người cười phá lên trước sự đáng yêu của hai đứa trẻ, bỗng nhiên Giai Ý cúi người xuống hôn chụt một cái vào má của Uyển Như khiến mọi người kinh ngạc không thôi."

Hahaha ai nha Ý Ý sao con lại hôn em?"

"Vì em cho con kẹo a~"Uyển Như tự nhiên bị hôn vào má có chút không thích liền lấy tay lau đi, cả bốn người lại được một trận cười vỡ bụng, nhất là nhìn đến vẻ mặt xụ xuống của Giai Ý."

Được rồi được rồi con đừng để ý em nhé, khi nào con muốn hôn em thì con phải hỏi em trước có được không nhỉ?"

Đôi mắt Giai Ý sáng long lanh gật đầu nói:"Dạ con biết rồi""Nhưng mà con chỉ được hôn vào má em thôi nhé?"

"Tại sao chỉ được hôn vào má, có lần con thấy mẹ con hôn môi nữa cơ mà"Cả Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương xấu hổ không thôi, hai người nhanh chóng giải thích:"E hèm cái này là vấn đề người lớn, khi nào lớn con sẽ hiểu..."

Bạch Tiểu Giang lại bắt đầu thao thao bất tuyệt thao túng Giai Ý, đứa nhỏ rất tin tưởng những lời mà cô nói vì thế không còn thắc mắc nữa.Sau khi bánh sinh nhật được mang lên, mọi người đồng thanh hát Happy Birthday, Uyển Như đương nhiên cũng biết hát, tuy chỉ mới ba tuổi nhưng đứa nhỏ đã có thể giao tiếp tốt bằng tiếng Anh được rồi.

"Con có gì muốn chúc em không Ý Ý?"

"Chúc em sinh nhật vui vẻ, khi nào lớn lên chị sẽ đưa em đi chơi khắp mọi nơi luôn""Haha ghê vậy sao?"

"Vâng con cũng sẽ học võ để bảo vệ em nữa"Trong nhà tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, cả Giai Ý và Uyển Như đều rất hợp nhau.

Hai đứa mải chơi quên cả thời gian, đến khi Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương phải lên tiếng thì Giai Ý mới nuối tiếc theo mẹ trở về.Ngồi trong xe, Tô Hồng Sương nói:"Con thích em không?"

"Dạ thít""Haha thít như thế nào?"

"Em rất dễ thươn""Haha dễ thươn à?"

"Hôm nào mẹ đưa con qua nhà cô Tuệ chơi với em nữa nhé?"

"Ok con gái"-------------------------------------------------------------------------------------5/4/24Chính văn hoàn TT
 
[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em
Phiên ngoại: Nhã Lâm x Nghiên Dương Trúc


Cuối tuần, hai nàng rủ nhau cùng nhau làm bánh ngọt.

Khi Dương Trúc đang nhào bột, Nhã Lâm nghịch ngợm dùng tay quết một cái lên mặt Dương Trúc làm mặt cô dính bột.

Nàng không nhịn được cười thành tiếng, Dương Trúc liếc mắt một cái cũng nhanh tay bôi lại trên mặt nàng.

"Bảo bối à, em dám bôi lên mặt chị sao?"

"Chẳng phải chị trêu em trước sao?"

"Haha nhưng nhìn thế này trông em dễ thương hơn""Ưm... em đang làm bánh mà""Em cứ làm đi chị ở đây tiếp sức cho em"Dương Trúc mặt đỏ tim đập không để ý nàng tiếp tục làm bánh.

Cuối cùng nàng cũng chịu buông tha cho cô, ở một bên chăm chú ngắm nhìn bộ dáng tập trung làm bánh của cô.Sau khi vật lộn với nhà bếp một hồi, cuối cùng bánh cũng được bỏ vào lò.

"Moa bảo bối giỏi quá" nàng không ngừng hôn vào má cô thể hiện sự khen ngợi."

Haha được rồi mau đi rửa tay thôi"Ngay khi bánh vừa ra lò, Dương Trúc bắt đầu trang trí bánh rồi bắt đầu cắt bánh.

Khi cô vừa ăn được miếng bánh đầu tiên thì nàng tiến đến hôn cô, cái lưỡi tinh xảo luồn vào cuốn lấy miếng bánh kia.Sau khi ăn xong miếng bánh, nàng liếm liếm môi hài lòng nói:"Bánh ngon lắm"Xúc một miếng bánh khác, nàng đưa tới trước miệng của Dương Trúc vui vẻ nói:"A nào ~"Ngay khi cô ăn miếng bánh mà nàng đưa đến, còn một ít kem dính ở khóe môi, Dương Trúc theo phản xạ liếm mép để ăn nốt kem.

Điều này vô tình kích thích Nhã Lâm, hơi thở nàng có chút gấp gáp không nhịn được liền bế cô lên trên giường."

Á chị làm gì thế?"

"Ăn em"Vừa đặt cô nằm xuống giường, nàng liền chôn đầu ở cổ Dương Trúc mà liếm láp, bàn tay xấu xa luồn vào trong vạt áo của cô dần tiến đến trước ngực cô xoa nắn.

Sau khi cởi hết quần áo, nàng cúi đầu thưởng thức bộ ngực đầy đặn kia.

Dương Trúc không chịu được kích thích lấy mu bàn tay che miệng.

Nhã Lâm thấy thế khóa cổ tay của Dương Trúc trên đầu giường."

Chị muốn nghe tiếng của em"Nói xong nàng tiếp tục cúi đầu làm việc, chiếc lưỡi nóng bỏng liếm khắp cơ thể cô khiến Dương Trúc không khỏi vặn vẹo......Ngày hôm nay nàng có lịch hẹn trang điểm với khách hàng, vì vậy Dương Trúc cũng đi theo hỗ trợ nàng.

Khách hàng là một cô gái trẻ xinh đẹp, ngay khi Dương Trúc nhìn thấy cô gái ấy không hiểu sao cảm thấy khó chịu, đặc biệt là khi cô gái kia cứ ôm eo ôm cánh tay Nhã Lâm.Mặt Dương Trúc đen lại đi đến kéo cô gái kia ngồi xuống nói:"Mời cô Nghiên ngồi xuống để bắt đầu trang điểm"Ánh mắt của Hân Nghiên cứ nhìn chằm chằm Nhã Lâm với đôi mắt đầy tình ý, Dương Trúc đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu, đôi mắt như muốn giết người nhìn Hân Nghiên.

Sau khi kết thúc sự kiện, cô ấy có mời hai nàng đi ăn tối nhưng Nhã Lâm lại từ chối.

"Vậy hẹn chị khi khác em mời nhé""Ừ vậy đi"Nãy giờ nàng cứ thấy Dương Trúc xụ mặt xuống, nàng ôm mặt cô nhào nặn thành đủ hình dạng.

Nàng vừa cười vừa hỏi:"Em sao thế?"

"Hông ò ì""Hahah thật sao?"

Ngay lúc định mở cửa bước vào trong xe, Hân Nghiên chạy vội lại vẫy tay nói:"Chị Lâm chị Lâm..."

"Sao thế?"

Cô thở hồng hộc đưa cho Nhã Lâm thỏi son mà nàng để quên."

Cái này của chị""A chị cảm ơn"Ngay khi nàng vừa cầm thỏi son trong tay Hân Nghiên, ngón tay Hân Nghiên cố tình chạm vào ngón tay của Nhã Lâm.

"Vâng chị về cẩn thận""Ừ chị về đây tạm biệt em"..."

Hừ cô ấy có vẻ thích chị quá nhỉ?"

"Haha em ghen sao?"

"Không có"Nghe được tiếng cười sảng của nàng, Dương Trúc quay đầu sang nhìn."

Chị cười cái gì hả?"

Dừng xe trước một cửa hàng hoa, Dương Trúc cảm thấy khó hiểu.

Sau khi chọn được một bó hoa hồng ưng ý, nàng bước vào trong xe tặng hoa cho cô.

Dương Trúc tuy vẫn còn giận dỗi nhưng nhận được bó hoa này trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn mạnh miệng nói:"Em không dễ mua chuộc như thế đâu""Hử vậy sao?"

Nàng khẽ nâng cằm cô lên vuốt ve rồi nói:"Chị dẫn em đi ăn tối nhé?"

"Hừ cũng được""Chị yêu em nhất moa moa."

Nàng ôm mặt cô hôn hôn mấy cái in hẳn vết son"Đừng giận dỗi lung tung nữa nhé hứa với chị được không?"

"Chị muốn dành trọn đời này ở bên em"Lúc này Dương Trúc đột nhiên ngả người về phía nàng hôn một cái mỉm cười nói:"Em cũng thế"
 
[Bhtt - Tự Viết] Nguyện Cưng Chiều Em
Đôi lời tâm sự


Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian vừa qua.

Tất nhiên không tránh được nhiều sai sót nên mong mọi người bỏ qua nhé.

Mỗi lượt đọc của độc giả là niềm động viên lớn của mình nhiều lắm đó^^ Hy vọng những tác phẩm sắp tới mình viết sẽ được mọi người đón nhận.

Love you guys
 
Back
Top Bottom