Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu

[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 79


"Đừng khóc."

Sầm Linh Thu nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi run rẩy của cô.Dụ Minh Kiều nhận được một nụ hôn, lẽ ra cô nên vui mừng, nhưng lại chẳng thể vui nổi.Cô chỉ thấy rất đau lòng.Cô nhận ra bản thân thực sự không thể rời xa Sầm Linh Thu.Còn khó lòng rời xa hơn cô tưởng."...Chị Linh Thu."

Giọng cô nghẹn ngào, "Em thật sự rất cần chị."

"Chị sẽ quay lại chứ?"

"....."

"Nếu chị thương em, thì hãy quay về bên cạnh em."

"Em......"

Dụ Minh Kiều nắm chặt lấy cổ áo cô, đột nhiên lao lên cắn môi Sầm Linh Thu.Sầm Linh Thu hít sâu một hơi, cô sờ môi mình, dường như đã bị cắn rách, đầu ngón tay dính chút máu."

Em là cún con sao, Kiều Kiều?"

Biểu cảm của Dụ Minh Kiều u ám, nhưng lời nói lại mềm nhũn."

Không."

"Em là của chị, chị Linh Thu."

Sầm Linh Thu sững lại, cúi đầu cười, có chút bất lực: "Em thật là......"

Dụ Minh Kiều ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt nhìn thẳng, "Chị Linh Thu, không có chị, em sẽ rất buồn."

Cô đưa ra một ngón tay, vô tình hay cố ý vẽ vòng tròn trên cổ Sầm Linh Thu, giọng nhẹ nhàng, "Chị không phải thương em sao?

Nếu vậy, chị đừng tàn nhẫn với em như thế.

Em có thể luôn chờ chị, nhưng chị không thể khiến em mãi đau khổ như vậy."

Sầm Linh Thu chỉ đáp lại bằng sự im lặng.Rất lâu sau, cô mới mở miệng."

Chị biết rồi."

"Chị sẽ quay lại bên em."

Cô dự định sẽ ép hỏi hệ thống xem có cách nào ở lại thế giới này không.......

Nhanh chóng, sinh nhật của Dụ Minh Kiều đã đến gần, nhưng Sầm Linh Thu vẫn chưa biết chọn gì.

Cùng một món quà không thể tặng lần thứ hai, Sầm Linh Thu lo lắng.

Lần trước cô đã không tổ chức tốt cho Dụ Minh Kiều, lần này nhất định phải ở bên cô ấy.Do không biết tặng gì, Sầm Linh Thu thậm chí đã hỏi Dụ Tuệ An."

Chị thích gì?"

Dụ Tuệ An cắn môi, nghĩ ngợi một chút, "Thật ra, em cũng không rõ.

Em và chị không ở bên nhau nhiều, hồi nhỏ chúng em... không thân lắm, chị là người rất ít nói."

Sầm Linh Thu có chút buồn bã.Dụ Tuệ An lại nói: "Nhưng chị có vẻ rất thích loài hoa Dương Khiết Ngạnh."

Sầm Linh Thu ngẩng lên: "Hoa Dương Khiết Ngạnh?"

"Đúng vậy."

Dụ Tuệ An gật đầu, "Chị rất thích ở trong vườn hoa phía sau, nơi đó trồng rất nhiều Dương Khiết Ngạnh.

Nghe bố nói rằng những bông hoa đó là do mẹ chị trồng."

Dụ Tuệ An cúi đầu, "Mẹ của chị ấy thường ngồi trong vườn sau đánh đàn, chị ấy dường như lúc nào cũng trốn sau những khóm hoa để nghe mẹ chơi nhạc."

"

Sau này, khi mẹ chị ấy qua đời, chị ấy vẫn thường đến khu vườn đó, ánh mắt luôn nhìn về phía mà mẹ chị ấy đã từng chơi đàn.

Sau đó, bố đã nhổ hết hoa đi và phá bỏ cả vườn sau, chị ấy không đến đó nữa."

Dụ Tuệ An phỏng đoán, "Nhưng em nghĩ, chị ấy nhất định rất hoài niệm về khu vườn toàn hoa Dương Khiết Ngạnh đó."

Sầm Linh Thu thì thầm: "Dương Khiết Ngạnh và chơi đàn."

Cô nhanh chóng quyết định được mình sẽ tặng gì cho Dụ Minh Kiều.Sầm Linh Thu nhớ rằng Trương Lê từng vô tình tặng cho cô một khu trang viên.

Trang viên đó không lớn, hơi nhỏ, nhưng Sầm Linh Thu rất thích, khi nhìn thấy khu trang viên này, cô đã nghĩ rằng nơi này vừa đủ cho cô và Dụ Minh Kiều sống cùng nhau.

Sầm Linh Thu đã sửa soạn lại khu trang viên này.

Cô nhờ người mua rất nhiều hoa Dương Khiết Ngạnh để trang trí toàn bộ vườn sau.Cô dự định sẽ cùng Dụ Minh Kiều trải qua sinh nhật của cô ấy trong khu vườn này, thậm chí còn mua một chiếc đàn piano đặt trong vườn.Đồng thời, cô cũng đặt làm một cặp nhẫn.Mặc dù tặng nhẫn đôi có chút kỳ quặc, nhưng mối quan hệ mập mờ giữa cô và Dụ Minh Kiều khiến cô ngay lập tức nghĩ đến món quà này.Dù thế nào, cô vẫn phải rời đi.Nhưng thực sự cô không nỡ xa Dụ Minh Kiều.Cô muốn để lại thứ gì đó của mình ở thế giới này để luôn ở bên cạnh Dụ Minh Kiều.Cặp nhẫn này khắc tên của cô và Dụ Minh Kiều.Đó là minh chứng cho sự tồn tại của cô trong thế giới này.Cũng là cách để cô biểu đạt tình cảm của mình dành cho Dụ Minh Kiều mà không thể nói ra.Cô không biết khi nào sẽ rời đi, trong ngày đặc biệt và tuyệt đẹp này, Sầm Linh Thu muốn bày tỏ tất cả những cảm xúc trong lòng.Những bông Dương Khiết Ngạnh trắng muốt đã phủ đầy khu vườn, trông như một thế giới mộng ảo huyền diệu, tinh khiết không tì vết.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 80


Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cũng là sinh nhật của Dụ Minh Kiều.Sầm Linh Thu đã nhờ Dụ Tuệ An đưa người đến đây, lúc này có lẽ cô ấy cũng sắp đến rồi.

Cô chỉnh lại những bông hoa trong vườn, hôm nay nhất định phải là một ngày tuyệt vời, thuận lợi.Bởi vì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô đón sinh nhật cùng Dụ Minh Kiều.Phía sau vang lên tiếng bước chân, Sầm Linh Thu nghĩ rằng đó là Dụ Minh Kiều, có chút bất ngờ, cô quay đầu lại: "Sao nhanh vậy - Lâm Đống?"

Sầm Linh Thu nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt: "Cậu đến đây làm gì?"

Lâm Đống nói: "Là Ninh Già bảo em đến đây, cô ấy nói muốn nói cho em vài chuyện."

"Ninh Già?"

Sầm Linh Thu chợt có linh cảm chẳng lành, "Cô ta lại muốn làm gì?"

"Tôi đâu có muốn làm gì đâu."

Ninh Già từ bên ngoài bước vào, tiện tay ngắt một bông Dương Khiết Ngạnh, "Nhìn cách trang trí này, cô định mừng sinh nhật hay cầu hôn đấy, Linh Thu?"

Sầm Linh Thu bình tĩnh nhìn cô ta, dùng giọng điệu khẳng định: "Ninh Già, cô luôn theo dõi tôi?"

Ninh Già che miệng cười: "Cô cũng khá thông minh đó, Linh Thu."

Lâm Đống nhíu mày: "Ninh Già, cô gọi tôi đến đây là muốn nói gì?"

Ninh Già khoác một chiếc túi trên vai, như đang dạo chơi, chậm rãi mỉa mai: "Linh Thu, các người sống tốt thật đấy, còn có thời gian mừng sinh nhật, trong khi có người ngay cả mạng sống cũng không còn, không bao giờ có thể mừng sinh nhật nữa."

Sầm Linh Thu vẫn cảm thấy những lời này có hàm ý khác, cô thẳng thừng: "Cô đang trách tôi, vì lý do gì?

Nói đi."

"Ninh Già cúi xuống cười: "Cô thực sự quên rồi sao, Linh Thu, làm sao cô có thể quên được chứ?"

Cô ta không thể hiểu nổi: "Cô và em trai cô, hai kẻ giết người, làm sao có thể sống an nhiên như thế?

Tại sao chứ, tôi không hiểu, Linh Thu."

Sắc mặt của cả Lâm Đống và Sầm Linh Thu đều tối sầm lại.

Lâm Đống lên tiếng trước: "Ninh Già, cô đang nói gì vậy, tôi và chị tôi sao có thể là kẻ giết người được?"

Ninh Già nghe thấy lời phủ nhận của anh ta, cười lạnh, không quan tâm đến anh ta, tiếp tục nói với Sầm Linh Thu.Cô ta đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Sầm Linh Thu: "Cô còn nhớ cô ấy không?"

Sầm Linh Thu liếc nhìn, cô gái trong bức ảnh trông quen quen, nhưng cô không nhớ nổi đã gặp ở đâu.Cô cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra đó là con gái của ông chủ nhà nghỉ ở trấn cổ, người đã nhảy sông tự tử lần trước."

Cô ấy có liên quan gì đến tôi?"

Sầm Linh Thu không có biểu cảm gì, hỏi.Phản ứng điềm tĩnh của Sầm Linh Thu khiến Ninh Già cảm thấy ghê tởm, cô ta cười dữ tợn: "Cô thực sự quên rồi sao, Linh Thu?

Cô quên rằng cô ấy đã chết như thế nào rồi sao?"

Chưa đợi Sầm Linh Thu trả lời, Ninh Già đã cười lạnh, nghiến răng: "Cô ấy bị cô giết chết, Linh Thu, tất cả là do cô, con tiện nhân này, đã hại chết cô ấy!"

Sầm Linh Thu cau mày sâu sắc, trong tiểu thuyết không hề có tình tiết này.Ninh Già bước lên đẩy mạnh cô một cái, hét lên: "Cô hại chết cô ấy, bây giờ lại thản nhiên tổ chức sinh nhật cho người khác!

Lẽ ra cô ấy cũng có thể mừng sinh nhật mỗi năm, nhưng tất cả đều do cô, cô ấy chẳng còn gì cả, ngay cả mạng sống cũng không còn!"

Cô ta giơ tay định tát Sầm Linh Thu, Lâm Đống vội bước lên kéo tay cô ta lại, lạnh lùng: "Ninh Già, đừng động vào chị tôi, chị ấy bị tai nạn, cơ thể không khỏe."

Ninh Già hất tay anh ta ra, lửa giận bùng lên, cô ta chộp lấy chiếc bình hoa trên bàn đá đập mạnh vào đầu Lâm Đống, anh ta không kịp đề phòng bị đập trúng, loạng choạng lùi vài bước rồi ngã ngồi xuống đất, ánh mắt đờ đẫn.Ninh Già đã hoàn toàn mất kiểm soát: "Tai nạn?

Các người không biết sao?

Đêm đó là tôi lái xe đâm cô ta, tiếc là mạng cô ta lớn quá, thế mà vẫn chưa chết!"

Sầm Linh Thu luôn cảm thấy đôi mắt của Ninh Già trông rất quen thuộc, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Tối hôm xảy ra tai nạn, cô thoáng thấy khuôn mặt của tài xế bên đối diện, nhưng vì trời quá tối và hỗn loạn, cô không nhìn rõ, chỉ cảm thấy đôi mắt ấy rất đen, lạnh lùng.Không ngờ đó lại là Ninh Già."

Cô hận tôi đến vậy sao?"

Sầm Linh Thu nhận ra tinh thần của cô ta không bình thường, cố gắng tìm cơ hội để khống chế Ninh Già."

Tôi không chỉ hận cô, mà còn hận cả hai chị em cô!"

Giọng nói của Ninh Già lạnh lẽo và hiểm độc, "Linh Thu, cô chỉ là một con tiện nhân ghê tởm, cô luôn miệng nói tôi là bạn tốt của cô, nhưng chưa từng tôn trọng ý kiến của tôi.

Chỉ vì em trai cô thích tôi mà cô đã dùng mọi cách để ép buộc tôi ở bên hẳn.

Cô rõ ràng biết tôi thích phụ nữ, tôi còn có bạn gái."

Nói đến đây, cô ta hít một hơi sâu: "Cô biết bạn gái của tôi là một nhà thiết kế nhân vật trò chơi.

Cô cố ý vu khống cô ấy, gán cho cô ấy tội danh đạo văn.

Cô nghĩ rằng như vậy sẽ khiến cô ấy chia tay với tôi, nhưng cô ấy yêu tôi nhiều đến vậy, sẽ không rời xa tôi đâu."

"Vì vậy, cô ấy từ chức và về quê, cô ấy bắt đầu trốn tránh tôi.

Cô ấy vốn là một người mắc bệnh tâm thần, vì không chịu nổi sự vu khống mà cuối cùng nhảy sông tự tử vào đúng ngày sinh nhật của mình!"

"Cô biết tôi thích phụ nữ, vậy mà lại đưa tôi lên du thuyền để đối mặt với màn cầu hôn ghê tởm của em trai cô!

Không ngại giết chết người tôi yêu nhất!"

Ninh Già gào thét lên những lời cuối cùng.Sầm Linh Thu ngẩn người.

Đây là ký ức của Linh Thu, dù Sầm Linh Thu đã nhập vào thân xác này nhưng cô không thừa kế được nhiều ký ức của nguyên chủ.Lúc này, cô không biết phải nói gì, bởi đây là chuyện giữa Ninh Già và Linh Thu, nhưng cô lại đang là Linh Thu, vậy ai sẽ gánh vác sai lầm này?Lâm Đống bụm lấy cái trán đầy máu, kinh hoàng thốt lên: "Ninh Già, cô thích......"

"Đúng, tôi thích phụ nữ!"

Ninh Già không còn giấu diếm, "Tôi sẽ không bao giờ thích tên đàn ông vô tình ghê tởm như anh.

Cả anh và chị anh đều là kẻ giết người -"Cô ta lấy từ trong túi ra vài tấm ảnh ném lên mặt Lâm Đống: "Cậu bé này có quen không?"

Lâm Đống đau đầu đến mức không nhìn rõ.Ninh Già lẩm bẩm: "Anh chắc cũng không nhớ nổi, vài năm trước anh đã đâm chết một cậu bé, gia đình anh đã che đậy chuyện này, anh thực sự không có chút ấn tượng nào sao?"

Lâm Đống mở to mắt, mặt tái nhợt trong nháy mắt.Thấy bộ dáng hoảng sợ của anh ta, Ninh Già cười lạnh: "Nhớ ra rồi hả."

Lâm Đống nhớ đến sự việc đó, hôm sinh nhật mười tám tuổi của mình, anh ta đã đâm chết một cậu bé.

Vì uống một chút rượu khi lái xe, nên không nhìn rõ người phía trước.Sau đó anh ta quả thật rất hoảng sợ, nhưng chuyện này đã bị gia đình giấu nhẹm.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, Lâm Đống cũng yên tâm, dần dần quên đi.Anh ta quên, nhưng Ninh Già thì vẫn nhớ rất rõ, cô ta mất cả bố mẹ, sống nương tựa vào em trai.

Hôm đó cô ta bảo em trai đứng chờ bên đường để cô đi mua vài thứ.Chiếc bóng bay cô mua cho em trai đã bay mất, em trai vốn bị sốt cao khiến trí não không được bình thường, không nghĩ ngợi gì mà lao ra vạch kẻ trắng để bắt lấy bóng, rồi bị chiếc xe lao nhanh tông trúng.Ninh Già quay lại đúng lúc thấy em trai bị xe tông bay đi.

Tài xế chỉ dừng lại vài giây rồi lái xe đi thẳng.Khi Ninh Già chạy đến bên em trai, cậu bé đã chết.Người thân cuối cùng của cô ta cũng không còn nữa.Sau đó cô ta mới biết được tài xế là Lâm Đống.

Vì quyền lực của gia đình hắn mà sự việc bị ém nhẹm.

Ninh Già không có gì trong tay, không có khả năng làm gì.Đến khi vào đại học, cô ta vô tình gặp được Linh Thu, Linh Thu lại xem cô như bạn bè, trớ trêu hơn là Lâm Đống lại yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.Ninh Già cảm thấy có thể tiếp cận họ, rồi tìm cơ hội để trả thù cho em trai, nhưng cô ta đã đánh giá cao mức độ ích kỷ của Linh Thu.

Cô ta cực kỳ cưng chiều Lâm Đống, muốn gì là sẽ cho nấy.Lâm Đống muốn cô ta, biết cô ta yêu phụ nữ, Linh Thu đã dùng thủ đoạn hèn hạ để chia rẽ cô ta và bạn gái, nhưng bạn gái không chịu, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà từ chức về quê.

Vì tâm lý không ổn định, cô ấy đã nhảy sông tự tử vào đúng ngày sinh nhật của mình.Từ đó, Ninh Già không còn người yêu nữa."

Đều là tại các người!"

Ninh Già ôm lấy miệng, nôn ra một ngụm máu, dạ dày cô ta đau đớn không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch.Cô ta không để tâm đến vết máu bên môi, ánh mắt trống rỗng: "Chị em các người đã giết chết hai người quan trọng nhất trong đời tôi.

Tôi hận không thể giết chết các người."

"Nhưng không sao."

Ninh Già cười quái dị: "Linh Thu, cô cũng đã có người cô rất yêu rồi, phải không?"

Sầm Linh Thu nheo mắt lại: "Cô định làm gì Kiều Kiều?"

Trong lúc nói chuyện, Dụ Tuệ An đã đẩy Dụ Minh Kiều đến gần."

Người cô yêu đang đến kìa."

Ninh Già nhìn về phía Dụ Minh Kiều.Sầm Linh Thu cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cô không biết Ninh Già sẽ làm gì với Dụ Minh Kiều, chỉ thấy cô ta lấy ra từ túi một món đồ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, "Đêm đó tôi vốn định giết chết cô rồi, kết quả là cô bé nhỏ của cô lại làm gián đoạn tôi, thật đáng tiếc."

"Nhưng không sao, bây giờ cũng được rồi."

Sầm Linh Thu không còn tâm trí để nghe cô ta nói nữa, cô chỉ muốn chạy đến bên Dụ Minh Kiều, nhưng vừa bước một bước, cổ cô đột nhiên lạnh buốt."

Chị -" Lâm Đống hét lên một tiếng.Lúc này, Dụ Minh Kiều đã tiến đến gần Sầm Linh Thu, rồi cô nhìn thấy cổ họng của Sầm Linh Thu bỗng nhiên phun ra một lượng máu lớn.Đôi mắt cô mở to trân trối, toàn thân lạnh ngắt."

Chị Linh Thu......"

Dụ Tuệ An kinh hô.Sầm Linh Thu gần như bàng hoàng, cô cử động cứng ngắc đưa tay sờ cổ, cảm nhận dòng chất lỏng ấm áp không ngừng trào ra.Giọng của Ninh Già vang lên bên tai cô một cách mơ hồ."

Linh Thu, tôi đã không thể cùng người tôi yêu nhất trải qua sinh nhật, cô cũng đừng mơ, tôi muốn cô và tôi giống nhau, chia xa người yêu nhất.

Tôi cũng muốn Lâm Đống nếm trải nỗi đau mất đi người thân."

"Đây là thứ mà các người nợ tôi."
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 81


Lực trong cơ thể Sầm Linh Thu bị rút cạn chỉ trong một thoáng, cô vô lực quỳ ngã xuống đất, lòng bàn tay áp chặt lên cổ, cảm nhận dòng máu ấm nóng cứ thế tuôn ra.Tầm nhìn của cô dần trở nên mờ ảo.Cô yếu ớt mở mắt ra, ánh mắt hướng về phía Dụ Minh Kiều.Cô nhìn thấy Dụ Minh Kiều lao đến bên cô như một kẻ điên, vì quá vội vã mà cả người ngã khỏi xe lăn, rồi dùng đôi tay yếu ớt chống đỡ cơ thể, từng chút, từng chút một bò đến bên cô.Khoảnh khắc đó, Sầm Linh Thu chỉ có một suy nghĩ.Mặt đất toàn đá cuội, cô ấy ngã như vậy hẳn là đau lắm.Dụ Minh Kiều với một dáng vẻ chật vật thê lương đến bên cạnh cô, bàn tay run rẩy ấn chặt vào cổ Sầm Linh Thu, muốn ngăn lại dòng máu không ngừng trào ra.Nước mắt của Dụ Minh Kiều không thể kìm nén được nữa, cô điên cuồng muốn ngăn máu chảy, nhưng không có tác dụng gì cả.

Cô bắt đầu khóc nức nở, toàn thân run rẩy dữ dội, không ngừng gọi: "Chị Linh Thu......"

Sầm Linh Thu chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã bị cắt, không thể thốt ra thành lời.Ý thức của cô dần dần mơ hồ, cô không nghĩ được gì nữa, chỉ biết Dụ Minh Kiều đang khóc quá thương tâm, hốc mắt đỏ bừng như máu, gương mặt đẫm nước mắt, bàn tay run rẩy tựa như chiếc lá khô run lên trong cơn gió lạnh.Cô ấy chưa bao giờ khóc đau đớn như vậy.Sầm Linh Thu rất đau lòng.Cô cố gắng nâng tay lên, giống như trước đây, cử động cứng ngắc xoa nhẹ đầu cô ấy.Đây là một thói quen ngầm giữa hai người, chỉ cần Dụ Minh Kiều cảm xúc không tốt hoặc cảm thấy sợ hãi, Sầm Linh Thu sẽ xoa đầu cô ấy như vậy.Hành động này khiến Dụ Minh Kiều càng thêm tuyệt vọng, cô khóc đến khản cả giọng."

Chị Linh Thu..."

"Đừng rời xa em..."

"Em cầu xin chị, em xin chị, chị Linh Thu, đừng rời xa em theo cách này..."

Dụ Minh Kiều khóc đến mức giọng nói trở nên khàn đặc, từng từ từng chữ như thấm đẫm máu và nước mắt của sự tuyệt vọng."

Chị Linh Thu, em đau lắm..."

"Đau lắm...

Em thật sự rất đau, chị Linh Thu..."

"Chị cứu em với..."

Toàn thân, tay của Dụ Minh Kiều đều dính đầy máu, những đóa Dương Khiết Ngạnh trắng tinh khiết bên cạnh cô đã bị nhuộm thành màu đỏ.Sầm Linh Thu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cơ thể càng lúc càng lạnh, cô rất muốn ôm lấy Dụ Minh Kiều thêm một lần nữa, nhưng cô không còn chút sức lực nào.Thật tệ quá.Tại sao lần này cô vẫn không thể đón sinh nhật cùng Dụ Minh Kiều?Lại một lần nữa không thể nói lời tạm biệt với cô ấy.Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Sầm Linh Thu, cô dùng chút sức lực cuối cùng, tay nhẹ nhàng nâng lấy gáy cô ấy, rồi cô nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng chạm vào môi cô ấy.Sau khi làm xong tất cả những điều đó, Sầm Linh Thu không còn chút sức lực nào nữa, đôi tay buông thõng xuống, cuối cùng nhìn cô ấy thật sâu, rồi nhắm mắt lại, đầu rũ xuống, không còn nâng lên được nữa.Dụ Minh Kiều chỉ cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn rách nát, lạnh lẽo thấu tận xương, máu thịt đều đã biến thành băng giá, lạnh buốt như sắp chết.Cô ôm lấy thân thể đầy máu của Sầm Linh Thu, khóc to giữa một biển hoa Dương Khiết Ngạnh, khuôn mặt đầy nước mắt, đau đớn đến mức như một đứa trẻ bị bỏ rơi.Dụ Minh Kiều nghĩ.Cô sẽ không bao giờ đón sinh nhật nữa.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 82


Sầm Linh Thu mở mắt tỉnh dậy, một lần nữa trở về trung tâm hệ thống.Cô thở dốc, theo bản năng sờ lên cổ mình.

Cổ cô nhẵn nhụi, không có dấu vết gì của vết thương.Biến cố đến quá bất ngờ, gần như chỉ trong chớp mắt, cô lại chết thêm một lần nữa.Và vẫn là vào ngày sinh nhật của Dụ Minh Kiều.Tại sao cô luôn không thể dành cho cô ấy một sinh nhật trọn vẹn?Bây giờ cô ấy chắc đang rất buồn.Có lẽ đang khóc.Nhớ lại hình ảnh Dụ Minh Kiều khóc nức nở, trái tim Sầm Linh Thu đau đớn như bị sóng tràn tới, cô cúi người xuống, ngồi thụp xuống đất, ôm mặt trong nỗi đau đớn đè nén, hốc mắt đỏ ngầu.Hệ thống cảm nhận được cảm xúc của cô, quan tâm hỏi: "Thu Thu, tâm trạng của cô rất tệ, đã có chuyện gì xảy ra phải không?

Là do nhiệm vụ thất bại ư?

Không sao đâu, chúng ta có thể tiếp tục làm nhiệm vụ tiếp theo."

Sầm Linh Thu lắc đầu, giọng khàn đặc, "Thất Thất, tôi muốn xin được quay lại thế giới nhiệm vụ này."

Hệ thống im lặng vài giây, giọng máy móc lạnh lùng trả lời: "Điều đó là không thể, Thu Thu.

Cô biết là nhiệm vụ của cô đã thất bại rồi, đúng không?

Rõ ràng trước đó có xu hướng thành công, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, xu hướng tự hủy của nữ chính lại tăng cao."

Sắc mặt Sầm Linh Thu tái nhợt, thì thầm một tiếng, "Kiều Kiều."

Hệ thống tiếp tục: "Theo quy định, người làm nhiệm vụ không được phép có cơ hội thứ hai để quay lại thế giới nhiệm vụ.

Lần trước, trung tâm đã cho cô một cơ hội cứu vãn, vì thế mới cho cô cơ hội thứ hai, nhưng cô lại thất bại.

Trung tâm không thể cho cô cơ hội thứ ba nữa."

Sầm Linh Thu nhẹ nhàng nói:"Vậy cô ấy thì sao?"

"Hệ thống sẽ chỉ định một người làm nhiệm vụ khác tiếp cận nữ chính, hoặc tiêu diệt thế giới này.

Phương án thứ hai là biện pháp cuối cùng khi không còn cách nào khác."

"Không được."

Giọng Sầm Linh Thu đầy hoảng sợ, thì thầm: "Cô ấy không thể tiếp cận người khác, cũng không thể biến mất như thế, điều đó quá tàn nhẫn."

"Đó là phương pháp cuối cùng khi không còn lựa chọn."

"Thất Thất, giúp tôi nghĩ cách, tôi phải quay lại bên cô ấy."

Ánh mắt Sầm Linh Thu quyết tuyệt: "Tôi đã hứa với cô ấy, tôi sẽ quay lại bên cô ấy."

"Thất Thất, cô ấy sẽ chết mất, tôi phải cứu cô ấy."

Hệ thống Thất Thất đã đi theo Sầm Linh Thu nhiều năm, đây là lần đầu tiên nó thấy cảm xúc của ký chủ dao động lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên cô cầu xin."

Tôi sẽ hỏi trung tâm.

Cô đợi tôi một chút."

"Được."

Sầm Linh Thu trải qua hai ngày khó khăn, tinh thần gần như sụp đổ, cuối cùng hệ thống cũng có tin tức."

Thu Thu, có một cách."

Sầm Linh Thu như nghe thấy tiếng thiên đường, "Cách gì?"

"Ninh Già là một lỗi trong cốt truyện, đây là sai sót của trung tâm.

Sau khi thảo luận, trung tâm quyết định bù đắp cho cô, cho cô một cơ hội, nhưng nó sẽ rất gian khổ."

Cách mà hệ thống nói đến là Sầm Linh Thu phải nhận một nhiệm vụ khác, trong một thế giới tiểu thuyết về tận thế, làm nữ phụ độc ác.

Vai diễn này rất thảm, liên tục bị đánh đập, hoặc bị dị chủng ăn thịt, vì quá đẫm máu và đau đớn, hầu như không ai chịu nhận nhiệm vụ này.Nếu Sầm Linh Thu chấp nhận nhiệm vụ, hệ thống có thể tạm thời duy trì sinh khí của "Linh Thu", sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, có thể tiếp tục trở lại làm "Linh Thu".Hệ thống nhắc nhở thêm: "Nhưng Thu Thu, cho dù cô có quay lại thế giới đó, cô cũng không thể ở lại lâu.

Thân thể của Linh Thu đã chết từ lâu, vỏ bọc này đang dần lão hóa và bị trung tâm thế giới tiêu diệt.

Dù có dùng bao nhiêu dinh dưỡng cũng không có ích.

Nói cách khác -" Hệ thống ngừng lại, "Khi cô một lần nữa nhập vào cơ thể này, cô chỉ có thể sử dụng vỏ bọc này trong hai tháng.

Hai tháng sau, cơ thể này sẽ hoàn toàn thối rữa."

"Đây là một cuộc trao đổi không công bằng."

"Thất Thất, giúp tôi nhận nhiệm vụ này."

Sầm Linh Thu không chút do dự nói."

Chắc chắn chứ?

Cuộc trao đổi này, xét ở mọi khía cạnh, đều không có lợi cho cô."

"Thất Thất, tôi nhất định phải quay lại bên cô ấy."

Hệ thống không hiểu được cảm xúc của con người, "Tại sao?"

Sầm Linh Thu khẽ cười."

Bởi vì tôi phải nói lời tạm biệt với cô ấy."

Mỗi lần rời đi, cô chưa từng nói lời tạm biệt.Sầm Linh Thu đã nhận nhiệm vụ này.

Quả nhiên như hệ thống nói, vai diễn của cô là người bị ghét bỏ, sống trong một thế giới tận thế vô luật lệ, ai cũng có thể đến dẫm đạp lên cô.

Mỗi ngày, Sầm Linh Thu đều trải qua những đau đớn về thể xác.Vẻ mặt của cô luôn bình thản và tĩnh lặng.

Đối với cô, thế giới này chỉ là giả tạo.

Cô tự nhủ mình chỉ đang trải qua một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy, cô sẽ được gặp người mà cô mong muốn.Quả thật, mỗi đêm cô đều mơ thấy Dụ Minh Kiều với khuôn mặt khóc nức nở đến tan nát lòng.Sầm Linh Thu luôn bị tỉnh giấc.

Cô dùng bàn tay với ngón tay út đã bị cắt đứt ôm lấy ngực, thở nhẹ.Một người đồng hành với cô thấy cô ngày nào cũng đau đớn như vậy, hỏi cô: "Mỗi ngày cô đều bị thương, nhiều người ghét cô như thế, sao cô không tự sát?"

Câu hỏi này không phải để chế giễu cô.

Trong thế giới tận thế, dị chủng ở khắp nơi, người ta có thể bị ăn bất cứ lúc nào.

Nhiều người thà tự sát còn hơn bị dị chủng ăn thịt.Sầm Linh Thu không thể trả lời.Nhiệm vụ của cô là phải bị nam nữ chính giết chết sau khi họ giành chiến thắng, để họ thỏa mãn cảm giác trả thù.

Khi đó, vai trò của cô mới kết thúc.Cô chưa thể chết.Chết là thất bại."

Tôi phải về nhà."

Sầm Linh Thu ngồi trên đống đổ nát, nhìn về phía mặt trời lặn xa xăm, giọng nói bình tĩnh và kiên quyết."

Gia đình cô đang đợi cô à?"

Sầm Linh Thu gật đầu, lặp lại lần nữa."

Tôi nhất định phải về nhà.".......Sầm Linh Thu không biết đã kiên trì trong thế giới này bao lâu.

Có lẽ vì chịu quá nhiều đau đớn, cô dần trở nên tê liệt trước nỗi đau.Nhiều lúc, cô hoàn toàn mất tập trung, suy nghĩ chỉ quanh quẩn về Dụ Minh Kiều.Cô nghĩ không biết cô ấy có khóc không.Cô ấy có ăn uống đầy đủ không.Cô ấy có gầy đi không.Giờ cô ấy có sống tốt không.Có thực sự đang chờ cô không.Chỉ với những ảo tưởng này, cô có thể chịu đựng rất lâu, rất lâu.Có lẽ vì nhớ Dụ Minh Kiều quá nhiều, Sầm Linh Thu trở nên nhạy cảm với những người phụ nữ có mái tóc dài thẳng và đen.

Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy những người như vậy, cô sẽ chăm chú nhìn họ thật lâu.Như thể đó là cách cô ngầm chuyển hóa nỗi nhớ nhung về Dụ Minh Kiều.Mỗi ngày cô đều lo lắng không biết Dụ Minh Kiều đang sống ra sao, mặc dù bản thân cô đã rơi vào cảnh ngập tràn đau khổ......Sầm Linh Thu không ngờ nhiệm vụ này lại kéo dài đến thế.

Nam và nữ chính mất gần năm năm mới tiêu diệt được dị chủng, còn Sầm Linh Thu cũng bị nữ chính giết vào một mùa đông nào đó.Nữ chính dùng súng bắn cô.Đối với Sầm Linh Thu, đó là một cái chết nhẹ nhàng.Trước khi chết, cô mỉm cười.

Nữ chính nhìn thấy nụ cười đó, không hiểu, hỏi: "Cô cười gì thế?"

Sầm Linh Thu cười, vì cơn ác mộng kéo dài này cuối cùng cũng đã kết thúc.Cô cuối cùng cũng có thể quay lại bên Dụ Minh Kiều.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 83


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Sầm Linh Thu ngay lập tức muốn quay lại thế giới của Dụ Minh Kiều.Khi cô mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.Cô sờ lên cổ, nơi có một vết sẹo sâu.Hệ thống quả nhiên đã duy trì sinh khí cho cơ thể này.

Nếu là người bình thường, với vết cắt cổ họng này, đã chết từ lâu rồi.Nhưng đúng như hệ thống đã nói, cơ thể này đang dần lão hóa.

Ngày đầu tiên tỉnh dậy, cô đã cảm thấy tứ chi rã rời, không có sức làm gì cả.Cô thậm chí không có sức để xuống giường.Dù lòng cô như lửa đốt, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải gắng gượng nghỉ ngơi trong bệnh viện vài ngày.Trương Lê khi nhìn thấy cô tỉnh lại, đã ôm cô mà khóc một trận lớn.Khóe mắt Trương Lê đã có những nếp nhăn sâu, vẻ ngoài phú quý tinh tế trước kia giờ đây đã phai tàn đi nhiều, cả người bà trở nên già nua hơn rất nhiều.Nghĩ cũng phải, dù sao cũng đã qua năm năm rồi.Trong những lời khóc than của Trương Lê, Sầm Linh Thu đã biết những gì đã xảy ra trong suốt năm năm qua.Sau khi cô bị Ninh Già giết chết, Lâm Đống cuối cùng đã nhận ra sai lầm của mình.

Hắn cảm thấy mình đã gián tiếp gây ra cái chết của Linh Thu, trong nỗi ân hận khôn cùng, hẳn đã tự thú.

Dưới sự điều hòa quyền lực của gia đình Lâm, hắn bị kết án gần ba mươi năm tù giam.Còn Ninh Già, tối hôm đó đã uống thuốc tự tử.Trương Lê phát hiện ra cô ấy vẫn còn thở, và vì đã mất đi con trai, bà không thể chịu đựng được việc mất thêm con gái, nên đã sử dụng thiết bị tốt nhất để duy trì sự sống cho cô trong suốt năm năm, ngày nào cũng mong chờ cô tỉnh dậy.Nhưng cảnh còn người mất.Nhìn khuôn mặt đã trở nên già nua của Trương Lê, Sầm Linh Thu không nỡ nói với bà rằng thực ra cô cũng chỉ có thể sống thêm được hai tháng nữa, cơ thể này sẽ thực sự trở thành một xác chết."

Đúng rồi, Thu Thu."

Trương Lê lau nước mắt, "Khi nào sức khỏe khá hơn, con đi thăm Dụ Minh Kiều nhé."

Đồng tử của Sầm Linh Thu co lại, "Cô ấy sao rồi?"

Trương Lê thở dài, "Cô bé đó...

Thôi, con đi xem thì biết."

"Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?

Cô ấy có khỏe không?"

Trương Lê chậm rãi lắc đầu."

Thu Thu, cô bé đó đã phát điên rồi."......Khi Sầm Linh Thu có thể xuống giường, cô lập tức chạy tới nhà của Dụ Minh Kiều.

Những lời nói của Trương Lê hôm đó không ngừng vang lên trong đầu cô.Bà nói Dụ Minh Kiều đã phát điên.Trở thành một kẻ thần kinh.Lòng ngực của Sầm Linh Thu như bị đè nén đến mức cô muốn nôn, nhịp tim đập quá nhanh, như sắp vỡ tung trong cơ thể, khiến cô không thể thở nổi.Cô đi đến cửa nhà Dụ Minh Kiều với tốc độ nhanh nhất, mở khóa cửa.Cửa mở ra.Năm năm đã trôi qua, khóa cửa vẫn không thay đổi, dường như luôn chờ đợi ai đó quay về.Sầm Linh Thu bước vào căn phòng quen thuộc.

Sau gần năm năm xa cách, mọi thứ đều như đã cách một đời.

Cô bỗng nhiên cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ, giống như cảm giác e ngại khi gần về đến quê nhà.Tất cả mọi thứ trong quá khứ dường như rất xa xôi, nhưng lại gần gũi như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.Trong đầu cô vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết của căn phòng này, và gương mặt của chủ nhân nơi đây.Chưa bao giờ trái tim cô đập nhanh như vậy.Tay của Sầm Linh Thu bắt đầu đổ mồ hôi.Cuối cùng cũng sắp được gặp người mà cô mong nhớ, Sầm Linh Thu bỗng trở nên bối rối.

Dụ Minh Kiều bây giờ đã thay đổi như thế nào?Năm năm trôi qua, liệu cô ấy đã trở nên trưởng thành hơn chưa?Cô ấy có gầy đi không?Phản ứng của cô ấy khi nhìn thấy cô sẽ như thế nào?Cô ấy có khóc không?Sầm Linh Thu hít một hơi thật sâu.

Dụ Minh Kiều không có trong phòng khách, giờ đang là hoàng hôn, có lẽ cô ấy đang ngủ trong phòng.Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng của Dụ Minh Kiều.Cô nhìn thấy Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, đang vẽ tranh trên bảng vẽ.

Tóc cô ấy rất dài, vẫn là mái tóc đen với phần tóc mái ngang trán.Ngũ quan của cô ấy đã rũ bỏ nét ngây thơ của tuổi trẻ, thêm phần trầm tĩnh, khuôn mặt trở nên tinh tế và đẹp đẽ hơn, như một ly rượu nồng đậm, quyến rũ và sắc sảo.Cô ấy rất gầy.Gầy đến mức như biến dạng, cổ tay nhỏ xíu, như thể chỉ cần một cái bẻ là gãy.Sắc mặt trắng bệch, không có chút máu.Sầm Linh Thu mở miệng, gọi khẽ, "Kiều Kiều."

Nghe thấy giọng cô, Dụ Minh Kiều ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cong môi cười, đặt bút vẽ xuống."

Chị Linh Thu, chị đến rồi."

Cô ấy mở đôi tay gầy yếu, cười rạng rỡ, "Ôm em một cái, chị Linh Thu."

Sầm Linh Thu cảm thấy nụ cười của cô ấy có phần trống rỗng.

Nhưng cô nhớ Dụ Minh Kiều đến mức không thể kiềm chế, bước nhanh tới, cúi xuống ôm chặt lấy cô ấy."

Kiều Kiều..."

Sầm Linh Thu ôm chặt lấy cô, "Chị đã trở về."

Dụ Minh Kiều chỉ cười, cô cũng ôm lại Sầm Linh Thu, cằm tựa vào vai cô, cọ cọ vào người cô một cách thân mật."

Chị Linh Thu, hôm nay sao chị lại đến thăm em?"

Dụ Minh Kiều hỏi.Sầm Linh Thu hơi ngạc nhiên, "Chẳng phải chị đã hứa sẽ quay lại với em sao?"

Dụ Minh Kiều cất giọng có chút do dự, "Nhưng hôm qua chị cũng đến mà.

Chị luôn phải rất lâu mới xuất hiện bên cạnh em."

Cơ thể Sầm Linh Thu cứng đờ, cô từ từ thả Dụ Minh Kiều ra, cố gượng cười hỏi: "Kiều Kiều, em đang nói gì vậy?

Sao chị nghe không hiểu?"

Dụ Minh Kiều nghiêng đầu."

Chị Linh Thu, sao tóc chị lại dài ra thế?"

Trước đây, tóc của Sầm Linh Thu rất ngắn, nhưng trong năm năm qua, tóc cô đã dài ra rất nhiều.

Điều này không có gì lạ, nhưng Sầm Linh Thu không hiểu tại sao Dụ Minh Kiều lại hỏi câu này.Ngay sau đó, Dụ Minh Kiều lại nói: "Hôm qua chị đến thăm em, rõ ràng tóc chị vẫn còn ngắn.

Sao hôm nay chị lại mặc quần áo mùa hè?

Bộ áo khoác đỏ hôm qua trông rất đẹp mà."

Đôi mắt của Sầm Linh Thu bất ngờ siết chặt.Trong suốt cuộc đời, cô chỉ mặc áo khoác đỏ một lần.

Cô không thích màu đỏ, nhưng năm năm trước, vì muốn tổ chức sinh nhật cho Dụ Minh Kiều, cô đã mặc một bộ áo đỏ rực rỡ lần đầu tiên.Tóc ngắn, áo khoác đỏ, rõ ràng là dáng vẻ của cô vào sinh nhật năm năm trước.Dụ Minh Kiều nói rằng cô đã gặp cô ấy ngày hôm qua, nhưng rõ ràng họ đã xa cách năm năm.Sầm Linh Thu nhớ lại từ lúc cô bước vào, Dụ Minh Kiều đã luôn bình tĩnh một cách lạ thường, bình tĩnh như thể đã quen thuộc với chuyện này.Năm năm qua, dù cho cô đã cố kìm nén cảm xúc của mình, cũng không thể không rung động, huống hồ là Dụ Minh Kiều, một người vốn dĩ có tính cách trẻ con.

Bất kể thế nào, cô ấy cũng không thể bình tĩnh như vậy khi gặp lại.Kết hợp tất cả những điều này, Sầm Linh Thu chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.Có lẽ Dụ Minh Kiều đã mắc phải một loại ảo giác nào đó.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 84


Sầm Linh Thu đã tưởng tượng rất nhiều tình huống khi hai người họ gặp lại nhau, về phản ứng của Dụ Minh Kiều.Có thể là khóc lớn, hoặc kích động.Chỉ có điều kết quả không phải là như vậy.Sầm Linh Thu không thể chấp nhận được sự thật này, cô dò hỏi: "Kiều Kiều, mấy năm qua... chị luôn ở bên cạnh em sao?"

Dụ Minh Kiều lại ôm chặt lấy cô, "Chị Linh Thu luôn ở bên em, chưa bao giờ rời xa em."

Nói dối.Rõ ràng cô đã rời xa cô ấy năm năm rồi.Năm năm, gần hai nghìn ngày đêm, cô chưa từng gặp Dụ Minh Kiều, làm sao có thể luôn ở bên cạnh cô ấy được chứ?Điều này chỉ chứng tỏ rằng ảo giác này của Dụ Minh Kiều đã kéo dài suốt năm năm.Sầm Linh Thu đột nhiên cảm thấy khó thở, không khỏi kinh ngạc.

Cô không ngờ rằng Dụ Minh Kiều lại nhớ cô suốt ngần ấy năm, năm năm, khoảng thời gian đủ để quên rất nhiều người.Nhưng cô ấy vẫn luôn nhớ đến mình, như những gì cô ấy đã nói, rằng cô ấy vẫn luôn đợi mình sao?Sầm Linh Thu không thể diễn tả cảm xúc dâng trào trong lòng.Cô vuốt ve khuôn mặt của Dụ Minh Kiều, định nói rằng mình đã trở về rồi, đây không phải là ảo giác, thì cửa mở ra.Dụ Tuệ An mang theo một túi đồ vào nhà, nhìn thấy cửa phòng của Dụ Minh Kiều mở, từ xa đã nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.

Cô nghĩ rằng Dụ Minh Kiều lại xuất hiện ảo giác và bắt đầu tự nói một mình, vì vậy cô bước vào, định khuyên nhủ cô ấy.Khi vừa đến cửa, cô nhìn thấy Dụ Minh Kiều đang ôm một người phụ nữ, người phụ nữ đó nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, và bốn mắt nhìn nhau.Dụ Tuệ An trợn tròn mắt, chiếc túi trong tay rơi xuống đất, "Chị Linh Thu?"

Sầm Linh Thu nhìn sang, Dụ Tuệ An trông đã cao hơn, khuôn mặt không còn nét ngây thơ nữa, so với cô bé nóng nảy và bướng bỉnh năm năm trước thì giờ đây đã rất khác.Giờ đây đã là một người trưởng thành có dáng dấp hoàn chỉnh."

Em đấy à."

Sầm Linh Thu nói, cô bị Dụ Minh Kiều ôm chặt không thể thoát ra, lo lắng hỏi: "Đúng rồi, chị của em đã làm sao vậy?"

"Chị Linh Thu..."

Dụ Tuệ An nở một nụ cười chua xót, hiểu được ý cô, "Xin chị đừng vạch trần chị ấy, cứ giả vờ như không biết gì nhé."

Sầm Linh Thu im lặng hồi lâu, rồi ừ một tiếng, "Được, chị hiểu rồi."

Dụ Minh Kiều sức khỏe yếu, tinh thần uể oải, Sầm Linh Thu ở bên cạnh cô một lúc, và Dụ Minh Kiều đã yên tâm ngủ bên cạnh cô.Khi cô ấy đã ngủ, Sầm Linh Thu bước ra phòng khách, Dụ Tuệ An đang ngồi chờ cô, thấy cô ra liền đứng dậy, "Chị Linh Thu, chị em ngủ rồi phải không?"

Sầm Linh Thu gật đầu, cô ngồi xuống đối diện Dụ Tuệ An, "Giờ em có thể kể cho chị nghe về chị ấy được không?"

Dụ Tuệ An cắn môi, khuôn mặt lộ rõ sự đau đớn không thể che giấu, môi mấp máy vài lần, cuối cùng mới nói."

Kể từ khi chị đi, tinh thần của chị ấy không còn bình thường nữa."

"Ban đầu, chị ấy chỉ nói chuyện một mình, em nghĩ rằng chị ấy chỉ quá cô đơn nên tự nói một mình thôi.

Nhưng sau này, em phát hiện ra chị ấy thường xuyên mỉm cười về một hướng nào đó."

Dụ Tuệ An không chỉ một lần nhìn thấy Dụ Minh Kiều cười với không khí, còn đưa tranh vẽ của mình cho không khí, như thể đang cho ai đó xem, khuôn mặt rạng rỡ, nở nụ cười xinh đẹp vui vẻ khi nhận được lời khen ngợi.Dụ Tuệ An rất lo lắng, hỏi chị mình đang nói chuyện với ai, và Dụ Minh Kiều đáp: "Chị đang nói chuyện với chị Linh Thu, chị ấy đang cười với chị."

Nghe vậy, cơ thể của Dụ Tuệ An lạnh toát, cô run giọng, cố gắng kéo Dụ Minh Kiều ra khỏi ảo giác."

Chị ơi, chị Linh Thu không thể tỉnh lại được, chị ấy đang nằm trong bệnh viện, không thể ở bên chị được."

Dụ Minh Kiều đờ người ra vài giây, sau đó điên cuồng xé nát bức tranh trước mặt.

Có lẽ lý trí quay trở lại với thực tại, cô không thể chấp nhận được sự thật này, cả người bắt đầu hoảng loạn, điên cuồng giật tóc, giọng vỡ òa trong tiếng thét và khóc lóc.Ngày hôm đó, cô suýt nữa đã chết.Ngày hôm sau, khi Dụ Tuệ An đến thăm chị mình, cô phát hiện chị mình đã uống rất nhiều thuốc ngủ.

Cô hoảng sợ, vội vàng đưa chị đến bệnh viện, may mắn là cứu được một mạng.Lúc đó, Dụ Tuệ An mới nhận ra rằng sự thật này đã trở thành một cú sốc hủy diệt đối với Dụ Minh Kiều.Chị ấy đau khổ đến mức không thể sống nổi, nên phải dựa vào một thứ gì đó để tiếp tục sống.Chị ấy sống nhờ vào hình bóng của Sầm Linh Thu, dựa vào một chút ảo giác mong manh để tồn tại.Nếu ngay cả điều này cũng mất đi, Dụ Minh Kiều sẽ không thể tiếp tục thở nữa.Từ đó, Dụ Tuệ An không dám vạch trần lớp mặt nạ giả dối này.Chiếc mặt nạ mơ hồ này đã giúp Dụ Minh Kiều tồn tại suốt năm năm.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 85


Mắt Dụ Tuệ An đỏ hoe, cắn chặt môi, "Chị Linh Thu, chị em thực sự... thực sự rất khổ.

Suốt năm năm qua chị ấy luôn đợi chị, mọi người đều nghĩ rằng chị đã chết, nhưng chị ấy vẫn tin rằng chị sẽ trở về."

"...

Vì vậy, chị ấy đã kiên trì đến bây giờ.

Nhưng em biết rằng, thật ra chị ấy luôn muốn chết trong từng giây phút."

Sầm Linh Thu ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt bình tĩnh, cơ thể cứng đờ như bị đông cứng.Cô cảm thấy như hơi thở của mình đã ngừng lại, rất lâu sau mới bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu, chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của mình."

Chị hiểu rồi."

Giọng nói của cô khàn đến mức nghẹn ngào."

Tuệ An, cảm ơn em đã chăm sóc chị ấy suốt những năm qua."

Dụ Tuệ An lắc đầu, "Chị ấy là chị của em, điều này không có gì to tát."

"Chị Linh Thu, tối nay chị có thể ngủ với chị em được không?"

Dụ Tuệ An nhớ ra điều gì đó, "Chỉ có chị mới có thể giúp chị ấy ngủ ngon."

"Chị em không thể ngủ yên, chị ấy luôn mất ngủ."

"Được."

Dụ Tuệ An không sống ở đây, cô sống ở căn hộ bên cạnh, và đã muộn rồi nên cô phải trở về.Trước khi rời đi, cô đứng ở cửa, quay đầu gọi một tiếng Sầm Linh Thu."

Chị Linh Thu, thật may vì chị vẫn còn sống."

"Thật sự... quá tốt."

Sầm Linh Thu hiểu ý của cô, cô mỉm cười nhưng không nói gì.Sau khi Dụ Tuệ An rời đi, Sầm Linh Thu quay lại phòng của Dụ Minh Kiều.

Nhìn dáng vẻ ngủ của cô ấy cũng không yên, lông mày khẽ nhíu lại, môi không ngừng thì thầm điều gì đó, ngay cả khi Sầm Linh Thu lại gần cũng không nghe rõ.Làn da của cô ấy quá nhợt nhạt, dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp, trông vẫn trắng bệch.

Gương mặt gầy gò, nhỏ nhắn, cổ tay mảnh khảnh, chỉ có mái tóc vẫn đen dài như xưa.Sầm Linh Thu nằm bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô."

Kiều Kiều..."

Cô thì thầm."

Năm năm qua em sống không tốt, phải không?"

Vì đợi cô mà bệnh tật đầy mình.Thật sự ngốc đến mức khiến người ta tức giận.Mắt của Sầm Linh Thu cay xè, nước mắt gần như muốn rơi xuống.

Trên đời này chưa từng có ai dành cho cô một tình cảm sâu đậm đến thế, chưa từng có.Dụ Minh Kiều cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô ấy chui vào lòng Sầm Linh Thu, cơ thể run rẩy.

Ngay cả trong giấc ngủ, cô ấy cũng không yên tâm.Sầm Linh Thu ôm lấy cô ấy, như ôm một con búp bê dễ vỡ, cô hôn lên trán của Dụ Minh Kiều."

Ngủ ngon nhé, Kiều Kiều."

Sầm Linh Thu hy vọng Dụ Minh Kiều có thể ngủ ngon, nhưng thực tế là cô ấy không thể ngủ ngon được, giữa chừng cô ấy bắt đầu hét lên.Sầm Linh Thu bị giật mình tỉnh dậy, theo bản năng vỗ nhẹ lưng cô ấy, "Không sao, không sao, đừng sợ."

Dụ Minh Kiều bịt tai lại, toàn thân run rẩy, giọng nói rời rạc."

Ồn quá..."

"Ồn quá..."

"Câm miệng, câm miệng!"

Sầm Linh Thu không còn chút buồn ngủ, vội hỏi: "Kiều Kiều, sao vậy?

Nói cho chị nghe được không?"

"Cô ấy bảo em đi chết..."

Ánh mắt của Dụ Minh Kiều trống rỗng."

Ai bảo em đi chết?"

"Chị Linh Thu..."

Khuôn mặt của Dụ Minh Kiều trắng bệch, "Cô ấy bảo em đi theo cô ấy, em... em nhớ cô ấy, em muốn đi theo cô ấy..."

Sầm Linh Thu giữ chặt đầu của cô ấy trong lòng mình, hôn lên mắt cô ấy, "Không phải đâu, Kiều Kiều."

Cô liên tục nói, "Kiều Kiều, cô ấy sẽ không nói như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ nói những lời như vậy."

Dụ Minh Kiều chỉ chìm đắm trong thế giới tinh thần của mình, giọng nói của một người phụ nữ thì thầm bên tai cô ấy ngày càng lớn, bao trùm cô, làm cho tai cô ù lên, đau đớn và nhức nhối.Dụ Minh Kiều không thể chịu đựng nổi, vùng vẫy trong lòng cô."

Ah"Cô ấy như một con cá bị rời khỏi nước, điên cuồng quẫy đạp cơ thể.Sầm Linh Thu gần như không thể giữ cô lại, tim cô đau đến khó tả, đối mặt với Dụ Minh Kiều đang hoảng loạn và yếu đuối, cô không thể nghĩ ra cách nào để trấn an cô ấy.Bây giờ cô mới hiểu điều mà Dụ Tuệ An nói rằng cô ấy không thể ngủ yên là gì.Thì ra Dụ Minh Kiều không chỉ xuất hiện ảo giác mà còn có ảo thanh.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 86


Những ảo thanh này không ngừng quấy rầy cô ấy mỗi đêm, như những con đỉa đáng ghét, không thể nào loại bỏ.Vì thế cô ấy không thể ngủ được.Sầm Linh Thu luôn nghĩ rằng cô đã sống rất khổ sở trong năm năm qua, như sống trong tận thế, sự đau đớn về thể xác lặp đi lặp lại, điều đó đã quá đau khổ rồi.Nhưng Dụ Minh Kiều có thể khá hơn được bao nhiêu chứ?Cử chỉ, trạng thái tinh thần của cô ấy, mỗi ngày sống như một người điên, thực ra cũng rất khổ sở phải không?Liệu việc cô và Dụ Minh Kiều gặp nhau có thực sự đúng đắn không?Sầm Linh Thu không thể có câu trả lời.Và cũng không muốn biết câu trả lời.Dù câu trả lời là gì, cô chỉ biết rằng cô không thể rời xa Dụ Minh Kiều, cũng giống như Dụ Minh Kiều cần cô.Cô cũng cần Dụ Minh Kiều.Năm năm qua, Sầm Linh Thu đã nhận ra tình cảm của mình một cách sâu sắc.Cô yêu Dụ Minh Kiều.Yêu theo mọi cách.Vì vậy, cô không thể chịu đựng được việc Dụ Minh Kiều cảm thấy đau đớn.Sầm Linh Thu nâng khuôn mặt trắng nhợt và lạnh lẽo của Dụ Minh Kiều lên, hôn lên đôi môi run rẩy của cô.

Sự chạm môi giữa hai người như một lời an ủi không lời, hành động của Sầm Linh Thu rất dịu dàng, nụ hôn của cô di chuyển nhẹ nhàng trên môi của Dụ Minh Kiều.Trong một số khoảnh khắc, nụ hôn là cách biểu đạt cảm xúc tốt nhất.Sự hoảng loạn của Dụ Minh Kiều dần lắng lại, ánh mắt cô ấy vẫn trống rỗng, nhưng giọng nói bên tai từ từ biến mất.Khi Sầm Linh Thu sắp rời đi, Dụ Minh Kiều đột nhiên túm lấy cổ áo của cô, hành động thô bạo hôn lên.Sầm Linh Thu bị cô ấy đẩy mạnh đến mức mũi đau nhói, hơi thở bị chiếm đoạt, Dụ Minh Kiều như muốn dồn hết năm năm nhớ nhung vào nụ hôn này.

Nói là hôn, nhưng hành động của cô ấy giống như cắn xé, nước bọt hòa lẫn với nhau, môi rách toạc, máu lan tỏa trong miệng, nước bọt trong suốt chảy ra từ khóe môi.Cơ thể của Sầm Linh Thu trở nên nóng bừng, cô bị hôn đến chóng mặt, Dụ Minh Kiều quá hung hãn, vừa đau vừa thích."

Kiều Kiều..."

Sầm Linh Thu gần như không thể thở được, cô vỗ nhẹ vào vai Dụ Minh Kiều, phát ra vài tiếng cầu xin khe khẽ từ kẽ răng."

Chậm... một chút..."

Dụ Minh Kiều đã mất hết cảm giác, cô chỉ biết rằng mình muốn chiếm lấy người trước mặt, muốn có tất cả hơi thở của cô ấy.Sầm Linh Thu cố túm lấy tóc dài của cô ấy, nhưng sợ cô ấy đau nên đổi sang vuốt ve.

Sầm Linh Thu thực sự gần như không thở nổi, cô dùng tay giữ vai Dụ Minh Kiều để tách ra, cuối cùng cô mới có thể thở, hít thở từng hơi, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt trên mặt mình.Cô ngẩng đầu.Không biết từ khi nào, khuôn mặt của Dụ Minh Kiều đã đẫm nước mắt, ướt đẫm toàn bộ, nước mắt nhỏ từng giọt lên mặt của Sầm Linh Thu.Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu khóc.Sầm Linh Thu nhìn cô ấy khóc, trái tim như mềm nhũn ra, thở dài thầm trong lòng.Cô đưa tay ra và ấn đầu Dụ Minh Kiều xuống."

Muốn hôn thì cứ hôn đi."

Nói xong, cô lại hôn lên môi của Dụ Minh Kiều.Dụ Minh Kiều vừa khóc vừa tiếp tục hôn cô.Tối hôm đó, Sầm Linh Thu đã nếm trải rất nhiều nụ hôn đầy cay đắng.Dụ Minh Kiều mở mắt, theo thói quen sờ vào chỗ bên cạnh.

Trống rỗng.Cô mở đôi mắt vô hồn, ngây người một lúc lâu.Hóa ra tối qua lại là ảo giác của cô sao?Cô nhìn thấy Sầm Linh Thu trở về bên cạnh cô, cô ấy ôm cô, thậm chí còn hôn cô.Cảnh tượng trong ảo giác này là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong suốt năm năm qua của cô.Dụ Minh Kiều đã quen với việc Sầm Linh Thu biến mất, cô ấy luôn như vậy, ở bên cạnh cô một chút rồi lại rời đi không một tiếng động.Dụ Minh Kiều chỉ có thể vô vọng chờ đợi lần ảo giác tiếp theo.Cô ngồi dậy, nhìn căn phòng tối đen, ánh sáng bên ngoài cửa sổ len qua bức rèm bị gió thổi lay động, trong khe hở giữa ánh sáng và bóng tối, nơi Dụ Minh Kiều luôn ở đó là một cảnh tượng mờ mịt.Tai lại nghe thấy một chút tạp âm, Dụ Minh Kiều sờ vào tai, cô nửa ngồi trên giường, mái tóc đen dài buông xuống, đôi mắt lờ đờ cụp xuống, toàn thân cô toát lên một cảm giác héo úa, chết chóc đã lâu.Cô cảm thấy tần suất mơ thấy Sầm Linh Thu ngày càng nhiều.Xuất hiện rồi lại biến mất lặp đi lặp lại, gần như khiến cô phát ngán, ảo giác dễ vỡ, chẳng giữ lại được gì.Cô nhớ Sầm Linh Thu.

Nhớ rất nhiều.Cô muốn ôm lấy một Sầm Linh Thu thật sự, có hơi ấm thật sự.Cô không muốn tiếp tục chờ đợi Sầm Linh Thu nữa.Dụ Minh Kiều nhớ lại giấc mơ đẹp đêm qua, bất chợt quay về với thực tại lạnh lẽo, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu đen ngột ngạt.Dụ Minh Kiều ôm mặt, trong không gian cô độc không một tiếng động, cô khẽ khóc.Cô thật sự không muốn đợi Sầm Linh Thu nữa.Cô đã chịu đủ sự chờ đợi vô vọng.Muốn chết quá.Muốn chết quá.Muốn chết quá.Mắt của Dụ Minh Kiều đen kịt, trong đó tụ lại một dòng nước chết.Cô mơ hồ bước xuống giường, đi ra phòng khách.Phòng khách vẫn trống không.Cô ấy không quay về.Hôm qua thật sự chỉ là ảo giác của mình.Cô cụp mắt, uống một ngụm nước.Lúc này, cửa bất ngờ mở ra, Sầm Linh Thu tay xách một túi đồ, tay kia cởi giày, bóng dáng của cô ấy hiện ra trước mặt.Sầm Linh Thu nhìn cô, "Em tỉnh rồi à, Kiều Kiều."

Dụ Minh Kiều mở to mắt một chút, bàn tay đang cầm cốc cứng đờ, cô ngơ ngác nhìn Sầm Linh Thu, không nói một lời."

Sao ngẩn ngơ vậy."

Sầm Linh Thu đặt thức ăn vào tủ lạnh, nhà của Dụ Minh Kiều gần như không còn gì ăn, sáng sớm cô ấy đã đi siêu thị."

Em muốn ăn gì?

Chị nấu cho em."

Sầm Linh Thu vừa cất rau vào tủ, vừa hỏi cô.Đáp lại cô ấy chỉ có sự im lặng.Sầm Linh Thu nghi ngờ kêu một tiếng, nhìn về phía cô, phát hiện Dụ Minh Kiều vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề động đậy.Sầm Linh Thu bước tới, vẫy tay trước mặt cô, "Kiều Kiều, em chưa tỉnh ngủ à?"

Cốc nước trên tay Dụ Minh Kiều rơi xuống đất, cô nắm chặt tay Sầm Linh Thu đang vẫy, ánh mắt trầm lắng, giọng nói không nghe rõ cảm xúc gì, lắng nghe kỹ có chút run rẩy."

Chị..." cô ngập ngừng, "Chị là Sầm Linh Thu sao?"

"Là Sầm Linh Thu thật sao?"

Sầm Linh Thu khẽ cười, "Phải."

"Kiều Kiều, chị là Sầm Linh Thu."

Cô ấy đặt tay Dụ Minh Kiều lên mặt mình."

Chị là chị Linh Thu của em, chẳng phải chị đã nói rồi sao, chị sẽ quay lại, chị không lừa em."

Dụ Minh Kiều chạm vào mặt cô ấy, từ lông mày, mắt, mũi, rồi đến môi, từng chút từng chút, kiểm tra đi kiểm tra lại."

Không thể nào..."

Dụ Minh Kiều thần sắc bàng hoàng, giọng nói mang theo một sự hoang mang ngờ vực, "Chị ấy sẽ không quay lại."

"Chắc là mình đang mơ."

Dụ Minh Kiều thì thầm."

Mình chắc chắn lại đang mơ, chị ấy sẽ không quay lại."

Sầm Linh Thu nắm lấy tay cô, đặt chặt lên tim mình, "Kiều Kiều, em sờ tim chị xem, người chết làm sao có nhịp tim được?"

Dụ Minh Kiều không nghe lọt lời của cô ấy, thế giới tinh thần của cô đã khép kín, trong đó gió tuyết mù mịt, từ chối mọi sự ấm áp, cô không còn khả năng tin tưởng vào một người nữa.Suốt năm năm qua, cô đã nghĩ rất nhiều lần về việc Sầm Linh Thu sẽ quay lại, có lẽ sẽ quay lại vào một ngày mưa, hoặc có thể vào một ngày nắng đẹp.Nhưng đều không có.Sầm Linh Thu đã xuất hiện bên cạnh cô vô số lần, nhưng khi cô nhắm mắt lại, bên cạnh lại trống rỗng.Vô số lần chờ đợi và thất vọng, khiến tinh thần của cô hết lần này đến lần khác lún sâu, rồi hoàn toàn sụp đổ.Cô biết Sầm Linh Thu có lẽ sẽ không quay lại nữa.Cô ấy không thuộc về thế giới này.Bản thân cô có lẽ chỉ là một phế vật đáng thương không quan trọng bên cạnh cô ấy.Cô ấy sẽ không quay lại nữa.Vì vậy, cô không tin lời của người trước mặt, cô nghĩ người này lại là ảo giác của mình."

Chị ấy sẽ không quay lại."

Dụ Minh Kiều liên tục lặp lại câu này, trán tựa vào lồng ngực của Sầm Linh Thu, đầu cúi thấp, nghiến răng."...

Chị ấy là một kẻ lừa đảo, là một người phụ nữ tồi tệ, chị ấy luôn lừa dối em!"
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 87


Sầm Linh Thu không nói nên lời, tim cô bắt đầu đau nhói, những giọt nước mắt nóng hổi của Dụ Minh Kiều rơi xuống ngực cô, như dung nham, thiêu đốt cô đến mức khó thở.Cô phải làm sao đây?Cô đã vất vả trở về thế giới này, cứ ngỡ sẽ gặp lại một con búp bê xinh đẹp tràn đầy sức sống, nhưng người trước mặt cô lại là một món đồ sứ xấu xí đầy vết nứt.Người mà cô yêu thương nhất trong cuộc đời này, bất kể làm gì cũng chiều chuộng cô ấy, trong năm năm qua đã héo úa đến không thể nhận ra.Nhợt nhạt, gầy guộc, những giọt nước mắt không bao giờ ngừng chảy, đôi mắt luôn ướt đỏ.Sầm Linh Thu muốn chăm sóc cô ấy thật tốt, nhưng lại phát hiện ra ngay cả cơ hội này cũng không còn, cô chỉ còn có hai tháng nữa mà thôi.Còn gì tuyệt vọng hơn thế?Sầm Linh Thu tuyệt vọng hơn cả lúc cô đơn chết đi ở tuổi thiếu niên......Ảo giác của Dụ Minh Kiều thật sự rất nghiêm trọng, mấy ngày nay Sầm Linh Thu luôn ở bên cạnh cô, nhưng cô vẫn không tin cô ấy là người thật, cô vẫn nghĩ đó là một ảo giác.Vì vậy cô luôn sống trong nỗi sợ hãi, thậm chí chứng nghe nhầm của cô ấy cũng trở nên nghiêm trọng hơn, không ít lần cô đứng ở ban công, nhìn ra tầng cao, Sầm Linh Thu hỏi cô đang nhìn gì."

Chị ấy đang gọi tôi."

Dụ Minh Kiều nói."

Tôi nghe thấy chị Linh Thu đang gọi tôi, bảo tôi đến bên chị ấy."

"Chị ấy nói chị ấy rất cô đơn."

Mỗi lần như vậy, Sầm Linh Thu đều nói, "Không có ai gọi em cả."

"Chị đang ở bên cạnh em mà, Kiều Kiều, em nhìn chị đi."

Ánh mắt của Dụ Minh Kiều trống rỗng, chẳng có gì bên trong, chỉ là một màu đen u tối.Tinh thần của cô ngày càng không ổn định, có lẽ là do Sầm Linh Thu luôn ở bên cạnh, khiến cô có một cảm giác hoảng loạn rằng ảo giác này sẽ không còn xuất hiện nữa.Cô đã không còn Sầm Linh Thu nữa, không muốn mất đi cả ảo giác hư ảo này.Cô lo lắng từng ngày, đôi lúc nhìn vào khuôn mặt của Sầm Linh Thu, cô sẽ ngây ngốc ôm lấy eo cô ấy, ngẩng đầu lên, ngây thơ mà tuyệt vọng nói: "Chị Linh Thu, chị sắp đi rồi phải không?"

Sầm Linh Thu hỏi cô: "Tại sao em lại nói vậy?"

"Chị ở bên cạnh em quá lâu rồi, cứ như sắp rời đi vậy."

Sắc mặt của Sầm Linh Thu cứng đờ, đôi môi mím chặt, rồi cô ấy kiên nhẫn mà dịu dàng nói: "Kiều Kiều, đừng nghĩ như vậy."

Dụ Minh Kiều phớt lờ lời cô ấy, đột nhiên bật cười, nói: "Không sao đâu, chị Linh Thu."

Cô thân mật cọ cọ vào eo của Sầm Linh Thu, "Chị đến đón em về nhà đúng không, chị Linh Thu?

Thật tuyệt vời, em sẽ cùng chị rời đi."

"Vậy nên, không sao cả, rời khỏi đây cũng không sao cả."

Ban đầu, Sầm Linh Thu không hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng sau đó cô cuối cùng cũng hiểu ra.Hôm đó, Dụ Minh Kiều đang đánh răng trong phòng tắm, Sầm Linh Thu thấy cô ấy ở bên trong quá lâu mà không ra ngoài, cô cảm thấy bất an, bèn mở cửa vào.

Cô nhìn thấy toàn thân Dụ Minh Kiều chìm trong bồn tắm, chỉ còn lại mái tóc dài như rong biển nổi lên.

Đồng tử của Sầm Linh Thu đột nhiên co rút lại, hoảng hốt kéo người ra khỏi bồn tắm.May mắn thay, Dụ Minh Kiều chưa ngâm nước quá lâu, sau khi được kéo ra, cô nằm úp lên bồn tắm ho sặc sụa.Đây là lần đầu tiên, Sầm Linh Thu tát cô một cái, một cái tát rất nhẹ, còn dùng mu bàn tay, giống như sức của một con muỗi.Dù là vậy, Sầm Linh Thu cũng hối hận ngay sau khi đánh xong, tay cô run rẩy.Dụ Minh Kiều bị đánh, khuôn mặt nghiêng về một bên, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, ánh mắt ngơ ngác.Sầm Linh Thu cắn môi, ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cô, thân thể cô run rẩy, không nói một lời.Trên người cô mang một sức ép khổng lồ, khiến cô không thể nói ra lời nào, thậm chí không thể khóc, cô chỉ lặng lẽ ôm chặt Dụ Minh Kiều.Cô cuối cùng đã hiểu những gì Dụ Minh Kiều từng nói.Cô ấy đã quá mệt mỏi khi chờ đợi, cô ấy nghĩ rằng cô chỉ là một ảo giác, có lẽ trong lòng Dụ Minh Kiều, cô ấy đã cho rằng cô đã chết, không bao giờ trở lại, cô ấy cũng không muốn chờ đợi nữa, vì thế cô ấy muốn chết.Sự xuất hiện của cô chỉ khiến Dụ Minh Kiều ngày càng bất an.Từ đầu đến cuối, Dụ Minh Kiều không tin rằng cô sẽ quay lại.Dụ Minh Kiều rốt cuộc đã bị cô ép đến mức nào mà lại nghĩ đến việc chết đi.Năm năm qua, chắc hẳn rất đau khổ.

Kiều Kiều.Đêm đó, Sầm Linh Thu vẫn ngủ cùng với Dụ Minh Kiều, thời tiết dần nóng lên, Sầm Linh Thu thay một bộ đồ ngủ mỏng nhẹ.Khuôn mặt của Dụ Minh Kiều có chút đỏ, có lẽ là do cái tát vừa rồi, dù cô không đánh mạnh nhưng da của Dụ Minh Kiều rất nhạy cảm, rất dễ để lại dấu vết.Sầm Linh Thu lấy một túi đá nhỏ giúp cô ấy chườm mặt, Dụ Minh Kiều nằm trên đùi cô, nhắm mắt yên tĩnh.Sau khi chườm xong, Sầm Linh Thu điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn một chút, Dụ Minh Kiều hay quăng chăn vào ban đêm, nhiệt độ quá thấp dễ bị cảm lạnh.Thật ra, cũng có thể vì cô ấy sợ lạnh, không biết có phải do cơ thể này sắp bị bỏ rơi không, mà cô ấy sợ lạnh hơn trước, có khi nước tắm chỉ hơi lạnh một chút, ngày hôm sau đã bị cảm, chữa mãi không khỏi, Sầm Linh Thu chỉ còn biết uống thuốc điên cuồng.Mỗi tối Dụ Minh Kiều đều rất mệt, cô nằm trên giường, theo thói quen sờ soạng người bên cạnh.Cô nhắm mắt, loạn xạ mà tìm kiếm, Sầm Linh Thu yên lặng để cô sờ soạng.Dụ Minh Kiều vô thức sờ đến cổ cô ấy, trên cổ của Sầm Linh Thu có một vết sẹo rất sâu, dài và xấu xí, sợ sẽ dọa Dụ Minh Kiều, cô ấy luôn đeo dây chuyền để che đi vết sẹo.Nhưng hôm nay có lẽ vì bực tức, tính khí không kiềm chế được nóng nảy, cô ấy cảm thấy nóng bức, nên đã tháo dây chuyền ra.Lúc nãy mải bận chườm mặt cho Dụ Minh Kiều, nên đã quên không đeo lại.Vì thế Dụ Minh Kiều đã sờ thấy vết sẹo rõ ràng đó.Tay cô ấy dừng lại, đôi mắt đột nhiên mở to.Cô ấy đột nhiên mất kiểm soát, ngón tay lần lượt sờ vào vết sẹo ấy, lặp đi lặp lại.Sầm Linh Thu bị cô ấy sờ đến ngứa ngáy, nắm lấy tay cô ấy, "Này, Kiều Kiều, đủ rồi, ngứa quá."

Sắc mặt của Dụ Minh Kiều như cây khô gặp xuân, trong đôi mắt đen trống rỗng xuất hiện một chút ánh sáng, cô ấy ngồi bật dậy, thở hổn hển.Sầm Linh Thu cũng ngồi dậy, lo lắng sờ lên mặt cô ấy, "Sao thế?

Lại nghe thấy những âm thanh đó sao?"

Dụ Minh Kiều thở dốc, cô ấy điên cuồng lắc đầu.Sầm Linh Thu cau mày, "Vậy thì sao?

Cơ thể không thoải mái à?"

Cô ấy vừa nói vừa sờ mặt, tay, tim của Dụ Minh Kiều, muốn kiểm tra xem cô ấy có đau chỗ nào không, Dụ Minh Kiều nắm chặt tay cô ấy, lực rất mạnh, đến mức Sầm Linh Thu không biết một người gầy gò như cây khô lại có sức mạnh đến vậy."

Kiều Kiều, rốt cuộc em làm sao vậy?

Nói với chị đi""Chị Linh Thu."

Dụ Minh Kiều đột nhiên cất lời, giọng cô ấy là một sự khàn khàn không thể tin nổi."

Ừ, chị đây."

Môi của Dụ Minh Kiều run rẩy, đôi mắt cô ấy khẽ chớp liên tục, mím chặt môi, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên.Sầm Linh Thu không hiểu cô ấy làm sao nữa, định mở miệng hỏi tiếp, thì ngay sau đó bị Dụ Minh Kiều ôm chặt lấy.Dụ Minh Kiều run rẩy, dường như lại đang khóc, phát ra âm thanh nức nở."

Chị Linh Thu..."

Giọng cô ấy mang theo tiếng khóc dữ dội, "Cuối cùng chị đã trở về sao?"

"Chị đã trở lại bên em rồi sao?"

Sầm Linh Thu ngẩn ra, sau đó mỉm cười, cũng ôm chặt lấy cô ấy."

Phải rồi, Kiều Kiều."

Giọng cô ấy cũng run rẩy, nhưng nụ cười lại dịu dàng đến lạ."

Kiều Kiều, chị đã trở về rồi."

Dụ Minh Kiều cuối cùng cũng nghe thấy rõ ràng giọng nói quen thuộc đó, cô ấy đã thoát ra khỏi ảo giác, chậm rãi nhận ra người trước mặt.Những cảm xúc bị dồn nén, như những mảnh tuyết lạnh lẽo vỡ vụn bỗng dưng bùng nổ, rơi thành một cơn tuyết lớn, khiến cô run rẩy không ngừng.Tuyệt vọng, khổ sở, cô đơn, ảo giác, ảo thanh, mỗi cảm xúc từng đè nén hành hạ Dụ Minh Kiều đều hóa thành trận bão tuyết, đổ xuống hết vào giây phút này, rồi tan chảy.Suốt năm năm dài sống trong sự u ám tê liệt, không thể khóc, cuối cùng vào đêm hè này, Dụ Minh Kiều bật khóc nức nở.Cô khóc đến nỗi không thể thành tiếng.Tiếng khóc đau đớn của cô như cơn mưa lớn trút xuống trong lòng Sầm Linh Thu.Sầm Linh Thu vỗ nhẹ lên lưng cô ấy."

Khóc đi, Kiều Kiều."

"Năm năm qua em đã rất vất vả, vậy nên khóc cũng không sao đâu."
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 88


Tối hôm đó, Dụ Minh Kiều đã khóc rất lâu, như thể muốn trút hết nước mắt của năm năm qua, không ngừng trong một khoảnh khắc nào.Sầm Linh Thu cũng dỗ dành cô rất lâu, không nhớ nổi ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết khi Dụ Minh Kiều thiếp đi, đôi mắt vẫn còn đẫm nước.

Hàng lông mi dài và dày ướt sũng, trông như lau sậy bị mưa làm ướt.Sầm Linh Thu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.Ngày mai, mắt chắc lại sẽ sưng lên nữa thôi.Đúng là hay khóc thật.Sầm Linh Thu nghĩ, rõ ràng trước đây Dụ Minh Kiều rất ít khi rơi nước mắt.Là từ khi nào cô ấy bắt đầu khóc nhỉ?Dường như từ lúc gặp cô, Dụ Minh Kiều đã luôn khóc.Cuối cùng, chính mình lại trở thành nguồn đau khổ của cô ấy.

Sầm Linh Thu cảm thấy đắng cay, lại bất lực vô cùng.Sáng hôm sau, quả nhiên mắt của Dụ Minh Kiều sưng lên, quầng mắt đỏ hoe, gần như không mở nổi.Cô mở đôi mắt sưng húp và hơi đỏ lên, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là tìm Sầm Linh Thu.Cô không thấy người bên cạnh, sợ rằng tối qua chỉ là ảo giác của mình, vội vàng định xuống giường.

Vì đôi chân không còn chút sức lực, cô lật người xuống giường, đầu đập mạnh xuống sàn, phát ra một âm thanh chói tai.Sầm Linh Thu đang hâm sữa trong phòng khách nghe thấy âm thanh, lập tức đặt ly xuống và chạy vội vào phòng."

Kiều Kiều!"

Nhìn thấy Dụ Minh Kiều ngã xuống đất, mái tóc dài gần như phủ kín sàn nhà.

Cô nghe tiếng, ngẩng đầu lên, mũi bị đập đến chảy máu, ánh mắt đờ đẫn.

Khi thấy người đến, mắt cô lại hiện lên niềm vui mừng xen lẫn sự bất an."

Chị Linh Thu."

Sầm Linh Thu vội bế cô lên, cô ấy gầy như chỉ còn da bọc xương, ôm vào lòng gần như không có trọng lượng.Cô rút thêm vài tờ giấy, lau máu mũi cho cô ấy, không khỏi trách: "Sao tự nhiên ngã xuống vậy?

Cần gì thì gọi chị một tiếng là được rồi."

Dụ Minh Kiều chẳng mảy may bận tâm đến việc mình đang chảy máu, ôm chặt lấy Sầm Linh Thu, ôm rất chặt, đôi môi run rẩy nhẹ.Sầm Linh Thu sững lại một chút, chỉ nghe thấy Dụ Minh Kiều nghẹn giọng nói: "Chị Linh Thu, em cứ tưởng mình lại đang mơ..."

Sầm Linh Thu mỉm cười, một tay vỗ vỗ lưng cô: "Sao lại có chuyện đó?"

"Đây không phải là mơ đâu, Kiều Kiều, em không cảm nhận được nhiệt độ của chị sao?"

Dụ Minh Kiều vùi mặt vào cổ của Sầm Linh Thu, cảm nhận làn da ấm áp và hương thơm quen thuộc của cô, ậm ừ một tiếng.

Sầm Linh Thu muốn đi lấy khăn để chườm mắt cho cô, nhưng Dụ Minh Kiều cứ ôm chặt không chịu buông, bất kể cô nói gì, cô ấy cũng không nghe.Sầm Linh Thu thở dài, đành chiều theo cô.Với Dụ Minh Kiều, cô luôn là người nuông chiều.......Dụ Minh Kiều dường như thiếu cảm giác an toàn hơn trước kia.

Cô luôn sợ Sầm Linh Thu chỉ là giấc mơ, cũng không dám hỏi cô ấy liệu có bỏ đi nữa không, không dám tìm câu trả lời từ cô ấy.Cô sợ hãi, sợ câu trả lời sẽ không phải là điều mình muốn nghe.

Cô không biết phải đối diện với một lần chia ly nữa thế nào.Cô không còn sức để tiếp tục chờ đợi.Dụ Minh Kiều không dám hỏi, ngày ngày chỉ quanh quẩn bên cạnh Sầm Linh Thu.Cô thậm chí không đến công ty nữa, chỉ ở nhà làm việc.Sầm Linh Thu biết Dụ Minh Kiều đã trở thành nhà thiết kế chính của X.R.

Tác phẩm của cô nổi tiếng cả ở lĩnh vực thời trang quốc tế, hợp tác với nhiều thương hiệu xa xỉ.Cô ấy thực sự rất tài giỏi.Kiều Kiều.Ở công ty, cô ấy gần như tự do, nên dù làm việc tại nhà, cấp trên cũng không phản đối.Sầm Linh Thu cũng không đi làm, hai tháng nay cô chỉ muốn ở bên Dụ Minh Kiều.Cô và Dụ Minh Kiều cần nhất là thời gian, mà họ lại không có nhiều thời gian.Vì vậy, họ dành mọi khoảnh khắc bên nhau.Dụ Minh Kiều thiếu cảm giác an toàn đến mức, dù chỉ ra ngoài đổ rác, cô ấy cũng gọi hàng chục cuộc điện thoại cho Sầm Linh Thu, khiến cô hoảng hốt quay về, chỉ để thấy Dụ Minh Kiều ngồi trong phòng khách nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ.Sầm Linh Thu cảm thấy bất lực.

Nhưng điều làm cô đau lòng hơn cả là, cô nhận ra Dụ Minh Kiều hoàn toàn không có chút cảm giác an toàn nào.Cô ấy vẫn bị ảo thính, đôi khi dù Sầm Linh Thu đang ở ngay bên cạnh, cô ấy lại nhìn vào khoảng không, bảo rằng có người đang nói chuyện với mình."

Chỗ kia có người đang nói chuyện, là chị Linh Thu, chị ấy bảo em về nhà."

Khi ngủ, cô ấy cũng tỉnh dậy giữa đêm, thầm thì rằng cô ấy lại nghe thấy ai đó nói, khóc rằng "Chị ấy bảo đau quá..."

Dụ Minh Kiều chạm vào cổ mình, vẻ mặt mơ màng, khóc và nói đau.Sầm Linh Thu cảm thấy đau đớn, rõ ràng mình đang ở đây, nhưng Dụ Minh Kiều lại không tìm được sự an toàn từ cô.Năm năm đã quá dài.Đủ để hủy hoại tinh thần một người, biến họ thành người điên.Dụ Minh Kiều đã bị tra tấn đến nỗi thần kinh đổ nát trong năm năm qua.Hàng xóm xung quanh đôi khi xì xào về cô."

Con bé ngồi xe lăn ở cạnh nhà hình như không bình thường."

"Ừ, tôi thấy cô ấy hay nói chuyện một mình, thật đáng Sợ."

Dụ Tuệ An kể lại, đã bao lần tranh cãi với hàng xóm vì chuyện này.Sầm Linh Thu đau đến gần như không thể đứng thẳng.Cô ôm và hôn Dụ Minh Kiều, hy vọng nụ hôn có thể giúp cô ấy tỉnh táo lại một chút.Họ hôn nhau, khóc, và cứ thế trôi qua nhiều ngày.Hôm nay trời trở lạnh, Sầm Linh Thu phải về nhà một chuyến, Trương Lê gọi cô về ăn bữa cơm, bảo đưa Dụ Minh Kiều theo.Sầm Linh Thu không biết tại sao Trương Lê lại muốn cô đưa Dụ Minh Kiều theo, nhưng cô cũng muốn cô ấy ra ngoài hít thở.Trương Lê đã chờ sẵn ở bàn ăn, khi nhìn thấy họ, bà mỉm cười."

Mẹ."

Sầm Linh Thu chào, ánh mắt không khỏi buồn khi thấy bà, người mẹ đã già đi."

Đến rồi à," Trương Lê trông có vẻ càng già nua, chỉ về phía ghế, "Ngồi đi."

Dụ Minh Kiều không có cảm xúc đặc biệt với Trương Lê, nhưng vẫn lịch sự chào: "Chào dì ạ."

Trương Lê mỉm cười hiền từ."

Thu Thu à, cha con vẫn ở nước ngoài, không kịp về, ông con cũng không xuống giường được, hôm nay chỉ có chúng ta thôi."

Sầm Linh Thu cảm nhận được sự đè nén chưa từng có.Dụ Minh Kiều nhận ra cảm xúc của cô, dưới bàn lén nằm lấy ngón tay cô.Trương Lê nhẹ nhàng hỏi Dụ Minh Kiều về chuyện tình cảm."

Cháu đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi, có bạn trai chưa?"

Dụ Minh Kiều lắc đầu: "Chưa."

Trương Lê thắc mắc: "Sao vậy?

Cháu đẹp và tài giỏi, không ai theo đuổi à?"

Sầm Linh Thu xen vào: "Mẹ, đây là chuyện riêng của người ta mà."

Trương Lê cười: "Thu Thu, sao con lại lo lắng thế?"

Trương Lê tiếp tục, lần này hỏi đến mối quan hệ giữa cô và Dụ Minh Kiều."

Tiểu Dụ à, cháu và Thu Thu có phải đang hẹn hò không?"

Sầm Linh Thu nghẹn, vội đáp: "Mẹ.... bọn con chỉ là bạn thôi."

Trương Lê nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Mẹ chỉ có mình con, dù con thích ai, mẹ cũng không ngăn cản."

"Và mẹ tin vào tình cảm của Tiểu Dụ dành cho con, chuyện sau này của các con, mẹ không quản được nữa rồi."

Dụ Minh Kiều run rẩy nhẹ.Cả hai đều im lặng không nói gì thêm.Bữa cơm trôi qua trong sự yên ắng.Trước khi rời đi, Trương Lê gọi Sầm Linh Thu lại."

Thu Thu, có thời gian hãy về thăm mẹ nhiều hơn."

"Cùng với Tiểu Dụ, hãy về đây nói chuyện với mẹ."
 
Back
Top Bottom