Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu

[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 59


Chu tổng giám định ngăn cô lại, nhưng bên tổ chức yêu cầu cô lên sân khấu phát biểu, nên đành để mặc cô đi.

Tuy nhiên, vẫn lo lắng, cô liền nhờ một đồng nghiệp đi theo Dụ Minh Kiều.Dụ Minh Kiều bắt xe đến nơi xảy ra vụ nổ, khu vực này đã trở nên hoang tàn, rất nhiều người xung quanh đang gào khóc, nơi đó đã bị giăng dây phong tỏa, không ai được phép vào.Ở đây rất hỗn loạn, một người khuyết tật ngồi trên xe lăn như cô hoàn toàn không thể chen vào được, chỉ có thể đứng ngoài đám đông, mắt đờ đẫn nhìn tòa nhà bị phá hủy.Cô gọi điện cho Sầm Linh Thu hết lần này đến lần khác."

Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."

Giọng thông báo lạnh lùng vang lên không biết bao nhiêu lần.

Trái tim Dụ Minh Kiều như tan vỡ theo mỗi lần nghe thấy âm thanh thất vọng ấy.

Cô vốn là người quanh năm tay chân ấm áp, nhưng bây giờ tay cô lạnh buốt như băng.Không chỉ tay, mà cả xương cốt, da thịt của cô cũng đông thành những tảng băng tuyệt vọng.Không ai bắt máy, giống như những lời tuyên bố cái chết lặp đi lặp lại, phá vỡ cảm giác an toàn mong manh của cô.Có lẽ giờ đây Sầm Linh Thu đang nằm trong đống đổ nát đó, cô ấy còn sống hay đã chết?Thân thể còn nguyên vẹn hay đã tan nát.Tất cả những điều đó cô không hề biết.Sự mơ hồ là nỗi sợ hãi và điềm báo to lớn, như một cơn sóng thần nhanh chóng cuốn lấy hơi thở của Dụ Minh Kiều.Cô sợ.Rất sợ.Cô không thể chấp nhận sự thật rằng Sầm Linh Thu sẽ lại rời bỏ cô.Cô không thể chấp nhận.Và cũng không bao giờ có thể chấp nhận.Cô ấy sẽ không rời xa tôi.Cô ấy sẽ không chết.Cô ấy sẽ không chết.Sẽ không chết.Tay của Dụ Minh Kiều run không ngừng, vẫn không ngừng gọi điện cho Sầm Linh Thu.

Vì quá hoảng loạn, cô không ngừng cắn móng tay của mình, cắn đến mức máu thịt be bét mà vẫn không nhận ra.Xung quanh mọi người đang gào khóc, chỉ có cô là yên lặng như một con chó nhỏ sắp chết.......Khi Sầm Linh Thu trở về khách sạn sau buổi hội thảo thì đã gần tối.

Cô mở điện thoại và phát hiện Dụ Minh Kiều đã gọi cho cô gần cả trăm cuộc!Sầm Linh Thu giật mình, lập tức gọi lại cho cô ấy, nhưng bên kia đã tắt máy, không có ai bắt máy.Cô bắt đầu hoảng hốt, Dụ Minh Kiều gọi cho cô nhiều cuộc như vậy chắc chắn là có chuyện gì khẩn cấp.Sầm Linh Thu hối hận vì đã không mang theo điện thoại.

Điện thoại của Dụ Minh Kiều lại tắt, cô không thể liên lạc với cô ấy.

Cô đi đi lại lại trong phòng một cách lo lắng, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, liền gọi cho Chu tổng giám.

"Chu tổng giám, Dụ Minh Kiều có ở bên chị không?"

Sầm Linh Thu lo lắng hỏi."

Cô ấy không ở đây, vài tiếng trước đã ra ngoài rồi."

"Đi đâu vậy?"

"Hình như là đến nơi nào đó tên One gì đó.

Nơi đó vừa bị khủng bố tấn công, xảy ra nổ.

Tôi cũng không biết cô ấy đi làm gì ở đó, định cho người kéo cô ấy về đây."

Sầm Linh Thu cúp điện thoại, lập tức tra cứu về nơi đó, đọc tin xong, cô cảm thấy lạnh toát.Dụ Minh Kiều là một người khuyết tật, đến nơi nguy hiểm đó làm gì, cô ấy điên rồi sao?

Sầm Linh Thu không kịp nghĩ nhiều, cô cầm chìa khóa xe và lái xe đến nơi đó.Cô lao đến khu vực đó nhanh nhất có thể, không màng đến tiếng kêu gào của đám đông xung quanh, ánh mắt của cô chỉ tìm kiếm Dụ Minh Kiều.Tim cô đập ngày càng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Sầm Linh Thu chưa bao giờ thấy trái tim mình hoảng loạn đến mức này, toàn thân cô run rẩy và bủn rủn.

Cô không biết mình đã đụng phải bao nhiêu người, bị chửi bao nhiêu lần, những điều đó cô đều không còn quan tâm.Cuối cùng, trong đám đông hỗn loạn, cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, mặc chiếc váy dài màu đỏ.Chiếc váy đỏ đó là do cô mua cho Dụ Minh Kiều.Sầm Linh Thu thở dốc, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Dụ Minh Kiều chậm rãi quay lại, vượt qua đám đông, ánh mắt họ chạm nhau.Khoảnh khắc ấy, mọi người xung quanh như biến thành những cái bóng xám mờ nhạt, những tiếng kêu gào và khóc lóc đều trở thành vô âm, xung quanh như một bộ phim câm cũ kỹ, trong mắt cô chỉ còn lại Dụ Minh Kiều.Dụ Minh Kiều bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt vô hồn, hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt của cô.Biểu cảm của cô ấy không có chút cảm xúc nào, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, lặng lẽ tuôn trào từ khóe mắt.Bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy điện thoại.Rõ ràng là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Sầm Linh Thu lại cảm nhận được nỗi buồn vô hạn từ cô ấy.Đồng tử của Sầm Linh Thu co rút lại, khoảnh khắc đó cô bị đóng băng, không thể cử động hay phản ứng gì.Một giây.Hai giây.Cuối cùng Sầm Linh Thu cũng phản ứng lại, cô chạy đến, lao qua đám đông, cô chạy nhanh như gió biển, lạnh lẽo và đắng chát.Cô chạy đến trước mặt Dụ Minh Kiều, không suy nghĩ gì mà ôm chặt lấy cô.Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, cô ôm chặt lấy Dụ Minh Kiều, không ngừng thở gấp.Dụ Minh Kiều nằm trong vòng tay cô, thân thể không có chút sức lực nào, cũng không đáp lại cái ôm của cô, chỉ yếu ớt rúc vào lòng Sầm Linh Thu, lặng lẽ rơi nước mắt.Hai người không nói một lời, nhưng dường như mọi điều đã được thổ lộ.Cái ôm ấm áp hơn bất cứ lời an ủi nào.Sự im lặng không phải là tĩnh lặng, mà là nỗi đau và sự quan tâm không thể diễn tả bằng lời, nước mắt của người kia chính là nỗi đau mà người còn lại không thể thốt ra.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 60


Sầm Linh Thu đưa Dụ Minh Kiều về khách sạn, khi ấy trời đã tối.Dụ Minh Kiều suốt dọc đường đều yên lặng khác thường, toàn thân trống rỗng, như thể linh hồn đã tan biến, chỉ còn lại một thân xác lạnh lẽo.Sầm Linh Thu cũng chẳng khá hơn là bao, tim cô vẫn đập loạn lên vì kinh hoàng, không dám tưởng tượng việc Dụ Minh Kiều - một người di chuyển khó khăn - đã phải đối mặt với điều gì khi đến nơi nguy hiểm đó."

Em có cảm thấy đói không?"

Sầm Linh Thu ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.Dụ Minh Kiều không trả lời.

Đôi mắt cô sưng đỏ, đôi mi dài và rậm dính thành từng mảng do nước mắt, ánh mắt lặng lẽ cúi xuống, không nói lời nào.Sầm Linh Thu nhìn thấy bàn tay đang run rẩy của cô, liền nắm lấy tay cô.

Đôi tay ấy không còn chút hơi ấm.

Trong không gian tĩnh mịch, cô khẽ mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, "Em lo lắng cho chị, nên mới đến nơi đó.

Điện thoại em tắt máy vì đã gọi liên tục cho chị đến khi hết pin, đúng không?"

Dụ Minh Kiều khẽ run rẩy hàng mi, nước mắt lại rơi xuống.Sầm Linh Thu vội ôm cô vào lòng, vừa xót xa vừa bất lực, dịu dàng an ủi, "Sao lại khóc nữa rồi?

Em khóc nhiều quá, mắt sẽ bị tổn thương đấy."

Cô có thể tưởng tượng được nỗi sợ của Dụ Minh Kiều khi cô ấy liên tục gọi mà không ai nghe máy.

Một người phụ nữ, lại ngồi trên xe lăn, đi vào nơi nguy hiểm như một phim kinh dị, nơi nguy cơ và cái chết đều có thể ập đến, chỉ vì lo lắng cho một người mà bất chấp tất cả.

Sầm Linh Thu bị sự liều lĩnh và điên cuồng của cô ấy làm cho kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác biết ơn và thương xót.May mắn là, Dụ Minh Kiều không sao.Cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ quên được hình ảnh Dụ Minh Kiều lặng lẽ khóc giữa khung cảnh thảm khốc đó, như một tia sét đánh mạnh vào trái tim cô, khắc sâu vết thương chẳng bao giờ phai nhòa.Dụ Minh Kiều cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy eo cô, siết chặt, như muốn chạm đến tận xương cốt, bờ vai khẽ run.Những tiếng nức nở yếu ớt, đau đớn và tuyệt vọng như tiếng của con thú nhỏ bị bỏ rơi.Ngực của Sầm Linh Thu như bị chặn lại, cô gượng cười, "Sao lại có nhiều nước mắt như vậy, hóa ra em dễ khóc đến thế."

Dụ Minh Kiều không đáp lời, chỉ siết chặt tay hơn.Cô vốn là người dễ khóc, nhiều lúc không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế rơi.

Thế nhưng, từ lâu cô đã ít khóc đi.

Không phải vì cô mạnh mẽ hơn, mà vì năm tháng đã chôn vùi cảm xúc của cô.

Những nỗi đau chồng chất khiến cô tê liệt, không còn cảm thấy gì nữa.Trước khi gặp Sầm Linh Thu, cô đã quên mất cảm giác khóc là gì.Nhưng gặp cô ấy rồi, cô lại thấy một nỗi đau khác.Sầm Linh Thu là căn bệnh của cô, là một loại đau đớn mới.Thế nên, cô khóc, nước mắt tuôn rơi.Sầm Linh Thu dịu dàng xoa đầu cô, lặng lẽ nghe cô khóc.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ và những tiếng nức nở.

Dụ Minh Kiều không khóc lâu, rất nhanh sau đó đã ngừng rơi nước mắt.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, Sầm Linh Thu liền gọi dịch vụ khách sạn mang bữa tối lên.Nhân viên phục vụ đến nhanh, bữa tối cũng nhanh chóng được đưa vào phòng, chỉ là vài món ăn kiểu Tây."

Ăn tạm đi, về chị sẽ nấu cho em."

Sầm Linh Thu hâm nóng sữa rồi đưa cho cô, "Uống chút đồ ấm vào, tay em lạnh quá."

Dụ Minh Kiều đón lấy ly sữa, từ từ uống, tay phải của cô vẫn nắm chặt lấy tay Sầm Linh Thu.Sầm Linh Thu bất đắc dĩ, "Nắm tay thì sao mà ăn cơm được?"

Dụ Minh Kiều đáp giọng trầm, "Em dùng tay trái."

Sầm Linh Thu quên mất, Dụ Minh Kiều thuận cả hai tay.Dụ Minh Kiều bây giờ rất yếu đuối, Sầm Linh Thu phải chiều theo cô ấy.

Cả hai chẳng có nhiều hứng thú ăn uống, cảm xúc đã trải qua dao động quá lớn, nên không muốn ăn nhiều.Sầm Linh Thu chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại.

Nhân lúc ăn, cô giải thích cho Dụ Minh Kiều lý do điện thoại tắt máy."

Sau này sẽ không như thế nữa."

Sầm Linh Thu ép Dụ Minh Kiều ăn hết phần của mình, "

Sau này em sẽ không bao giờ gọi mà không có người nghe máy."

Lời hứa đột ngột làm dịu lại tâm trạng hoang mang của Dụ Minh Kiều, cô chậm rãi ăn bánh sandwich, môi khẽ mấp máy."

Chị không được phép bị thương."

Sầm Linh Thu mỉm cười, "Được, chị sẽ cố gắng."

"Không, phải là nhất định."

"Được, được."

Sầm Linh Thu cảm thấy cô ấy nói gì cũng đúng, "Chị sẽ làm vậy, nên đừng khóc nữa."

Cô khẽ chạm vào đôi mắt sưng đỏ của Dụ Minh Kiều, "Em nhìn mắt mình sưng đến mức này, mai dậy sẽ khó chịu lắm."

Làn da quanh mắt nhạy cảm, chỉ cần Sầm Linh Thu chạm nhẹ, hàng mi của Dụ Minh Kiều lại run lên liên tục, mắt nhắm lại theo phản xạ.Sự nhạy cảm không tự chủ ấy khiến gương mặt trắng bệch của cô càng trở nên yếu ớt, như đôi cánh bướm mỏng manh.Sầm Linh Thu cứ để tay mình chạm lên đó, vô thức vuốt ve, lần lượt đến đôi mắt, sống mũi, bờ môi đầy đặn, gò má trắng trẻo.Mỗi cái chạm như băng sông mùa xuân tan chảy, cuồn cuộn lên dòng chảy mãnh liệt, nơi nào chạm đến đều là tình cảm sâu đậm.Dụ Minh Kiều nắm chặt ly, mắt nhắm, để mặc Sầm Linh Thu với hành động của mình.Sầm Linh Thu chợt nhận ra sự bồng bột của bản thân, vội thu tay về, nhưng lại bị Dụ Minh Kiều giữ chặt.

Cô ấy áp tay cô vào gò má mình, cọ sát như tìm kiếm hơi ấm, đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào mắt cô.Rõ ràng, yếu ớt và đầy kiên định đến kỳ lạ.Tim của Sầm Linh Thu đập mạnh, gần như muốn làm tai cô ù đi.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 61


Chuyện xảy ra hôm đó khiến cả hai đều khó ngủ.

Sầm Linh Thu muốn đánh lạc hướng Dụ Minh Kiều nên đề nghị ở khách sạn xem nốt bộ phim
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 62


Sau đó một ngày, Sầm Linh Thu đã hỏi hệ thống về chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều, hệ thống nói với cô rằng chỉ số đó đang dần ổn định, hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn là vấn đề thời gian.Thế nhưng Sầm Linh Thu lại không hề cảm thấy vui.

Bây giờ cô mới nhận ra, Dụ Minh Kiều căn bản là một nhân tố bất ổn cực kỳ nguy hiểm, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Sự ổn định hiện tại không nói lên được điều gì, cô ấy thay đổi cảm xúc liên tục, giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có lý trí.Đây là một câu hỏi hóc búa, không có đáp án chính xác.Không thể phủ nhận rằng cô rất thích Dụ Minh Kiều.

Dụ Minh Kiều là người cô thích nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời của mình.

Sự yêu thích này mang nhiều ý nghĩa, phức tạp và khó hiểu.

Ngay chính Sầm Linh Thu cũng không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình là gì.

Hiện tại cô đang rất rối loạn, rối đến mức không thể tả nổi.

Có lẽ là vì giờ đây cô mới nhận ra đằng sau sự ấm áp ấy là những khuyết điểm sắc bén.

Cô muốn làm gì đó, nhưng lại không thể làm được gì.Nhìn thấy chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều dần dần ổn định, nếu hệ thống phát hiện nhiệm vụ sắp hoàn thành, cô chắc chắn sẽ phải rời khỏi đây.Không một nhân viên nào có thể ở lại thế giới nhiệm vụ.Thực ra cô không muốn rời khỏi thế giới này, nhưng điều khiến Sầm Linh Thu lo lắng hơn là trạng thái tinh thần của Dụ Minh Kiều.Những lời mà Dụ Minh Kiều đã nói không phải là lời nói suông, cô ấy rất nghiêm túc, và Sầm Linh Thu tin rằng Dụ Minh Kiều sẽ thực sự làm như vậy.Đây không phải điều cô mong muốn.Dụ Minh Kiều dựa dẫm vào cô quá nhiều.Gần như đến mức vô lý.Sầm Linh Thu thậm chí còn nghĩ liệu mình có cần giữ khoảng cách với cô ấy hay không, giảm bớt sự phụ thuộc của cô ấy vào mình.

Nhưng nếu thực sự làm như vậy, cô không thể đoán trước được Dụ Minh Kiều sẽ có phản ứng gì.Hơn nữa, cô hoàn toàn không thể từ chối đôi mắt vừa bình tĩnh lại vừa ấm ức của Dụ Minh Kiều.Dụ Minh Kiều luôn biết cách nắm lấy điểm yếu của cô.Những ngày này, Sầm Linh Thu suy nghĩ nhiều đến mức đầu óc căng thẳng.

Mỗi khi nhìn thấy Dụ Minh Kiều, những mớ suy nghĩ rối ren trong lòng lại trỗi dậy, khiến cô không thể bình tĩnh đối diện với cô ấy.Cô bắt đầu vô thức né tránh Dụ Minh Kiều.

Hành vi trốn tránh hèn nhát này khiến Sầm Linh Thu tự cảm thấy ghê tởm, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Dụ Minh Kiều, cô lại không tự chủ được mà liên tưởng đến trạng thái tinh thần của cô ấy sau khi mình rời khỏi thế giới này.Cô không muốn Dụ Minh Kiều chỉ sống vì mình.Dù nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người đã chết từ lâu, giờ chỉ đang tạm bợ sống sót mà thôi.Khoảng cách quá gần này chỉ là một ngòi dẫn cháy âm ỉ cho sự sụp đổ.Mặc dù, bây giờ có hối cũng đã muộn.Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêuHôm nay Sầm Linh Thu phải đến một nhà hàng Pháp dùng bữa với Dụ Minh Kiều.

Những ngày này cô suy nghĩ quá nhiều, hành vi cũng khó hiểu, Dụ Minh Kiều dường như nhận ra sự cứng nhắc trong quan hệ của hai người nên rất cứng rắn, vừa nũng nịu vừa phát điên, nhất quyết đòi cô cùng đi ăn.Sầm Linh Thu cũng biết mình hành xử bất thường, trước giờ cô luôn không có cách nào từ chối được Dụ Minh Kiều.

Hơn nữa, bản thân cô cũng cảm thấy dạo này mình có chút cố ý xa cách với cô ấy, sợ Dụ Minh Kiều suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng thấy hơi áy náy nên đã đồng ý.

Tối qua cô đã về nhà một chuyến, sáng nay sau khi chỉnh trang lại bản thân thì xuống lầu.

Vừa đi đến phòng khách dưới lầu, Trương Lê gọi cô lại, "Tiểu Thu."

"Lại đây, đây là con trai của chú Hạ, hai đứa hồi nhỏ từng chơi cùng nhau một thời gian, đến chào hỏi đi."

Sầm Linh Thu không hứng thú với con trai của chú nào cả, "Mẹ, con có việc phải đi rồi."

"Con bé này."

Trương Lê trách yêu cô, "Lại đây chào một tiếng đã."

Sầm Linh Thu: "....."

Sợ Trương Lê lải nhải thêm, cô đi đến bên ghế sô pha, ánh mắt chạm phải người đàn ông ngồi đối diện.Người đàn ông nhận ra cô, nở nụ cười, vẫy tay chào, "Chào em, lại gặp rồi."

Sầm Linh Thu có trí nhớ rất tốt, nhìn một cái là nhận ra ngay đây chính là người đàn ông hôm trước đã cài sai cúc áo.Tên gì ấy nhỉ?À, Hạ Hàm Châu.Cái tên này nghe rất quen, không biết đã nghe ở đâu.Hạ Hàm Châu chống cằm, thích thú nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu.Người phụ nữ có đôi mắt lạnh nhạt, ngũ quan dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù, lạnh lùng và bí ẩn, không thể nhìn thấu được cảm xúc.

Giống như người này đang che giấu rất nhiều bí mật.Hạ Hàm Châu lần đầu tiên gặp phải một người như thế, khiến anh rất muốn khám phá những bí mật ấy.Kể từ lần đầu gặp cô, Hạ Hàm Châu luôn bất giác nhớ đến ánh mắt trong veo lạnh lẽo của cô trong một vài khoảnh khắc.Sầm Linh Thu đối diện với ánh mắt đầy vẻ hứng thú của Hạ Hàm Châu, trong lòng không chút gợn sóng, chỉ cảm thấy nhàm chán và ghê tởm.Cô nhàn nhạt nói, "Mẹ, con thực sự có việc, không kịp nữa rồi, con đi đây."

Trương Lê nhíu mày, "Con bé này là sao vậy, mẹ còn định để con với Tiểu Hạ đi ăn cơm cùng nhau đấy.

Cũng ngay trong trung tâm thành phố, hôm nay em trai con cũng mời người ta ăn cơm ở đó, nhà hàng đó tên là gì nhỉ..."

Sầm Linh Thu không đợi bà nhớ ra, cầm túi lên rồi rời khỏi phòng khách.Để lại Trương Lê với vẻ mặt bất đắc dĩ.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 63


Sầm Linh Thu đến nhà hàng Pháp mà lần trước cô chưa kịp đến ăn ở Paris, nhà hàng này vừa khéo lại có chi nhánh ở Lan Thành, thế nên cô và Dụ Minh Kiều đã hẹn nhau ở đây.Vì kẹt xe nên khi cô đến, Dụ Minh Kiều đã ngồi đó uống trà hoa quả từ lâu."

Xin lỗi, chị đến trễ."

Sầm Linh Thu ngồi xuống đối diện với cô ấy, "Em đợi lâu chưa?"

Dụ Minh Kiều lắc đầu.Sầm Linh Thu thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ sẫm, không nhịn được nhíu mày, "Sao mặc ít thế, không lạnh sao?"

Tháng Mười Một ở Lan Thành, nhiệt độ đã xuống rất thấp, một chiếc hoodie căn bản không đủ giữ ẩm.Dụ Minh Kiều nhấp nhẹ một ngụm trà hoa quả, giọng nói âm u lạnh lẽo, "Bây giờ chị đang lo cho em sao?"

Lời nói của cô ấy ngập tràn mỉa mai đến mức Sầm Linh Thu không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra.

Cô cười khổ một tiếng, cố ý đùa: "Chẳng lẽ không rõ sao?"

Dụ Minh Kiều đáp trả bằng giọng đầy gai góc, "Em có lạnh chết thì liên quan gì đến chị?

Dù sao chị cũng đâu thèm để ý đến em."

Sầm Linh Thu đưa tay lên trán.Lại nữa rồi.Loại giọng điệu chua ngoa quen thuộc mà cô đã lâu không gặp.Cô biết Dụ Minh Kiều đang trách mình vì thái độ khác thường trong những ngày qua.Sầm Linh Thu không thể phản bác, dù sao đây cũng là hành vi yếu đuối của cô.

"Chị không có ý như vậy."

Sầm Linh Thu nhẫn nại nói, "Chị sẽ không bao giờ không để ý đến em, Kiều Kiều, em không cần phải nghi ngờ điều này."

"Ồ, thế à?"

Dụ Minh Kiều chống cằm, ngón tay thờ ơ khuấy nhẹ ống hút, nét mặt u ám, lời nói đầy gai góc, "Chị chỉ biết gạt em, đùa giỡn với em, coi em như một đứa ngốc mà lừa."

Sầm Linh Thu: "........"

"Em thật là..."

Sầm Linh Thu cảm thấy đau đầu, "Em đang nói linh tinh cái gì vậy."

"Em nói sai sao?"

Giọng Dụ Minh Kiều càng thêm lạnh lùng và gay gắt, "Tại sao chị lại trốn tránh em, chị nghĩ em không nhận ra sao?

Em đã làm sai điều gì, tại sao chị lại như vậy?"

Cô mím môi, giọng nói nhẹ bẫng, "Kiều Kiều, em không làm sai điều gì cả, sai là... chị."

Ống hút trong tay Dụ Minh Kiều sắp bị cô ấy bóp nát, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp."

Chị không được trốn tránh em."

Lời nói của cô ấy mạnh mẽ, xen lẫn sự cố chấp đầy sâu đậm."

Em sẽ rất đau đấy."

Dụ Minh Kiều cúi mắt, giọng nói lại trở nên yếu ớt.

Trái tim Sầm Linh Thu lại mềm nhũn một cách đáng chết, Dụ Minh Kiều quả nhiên là khắc tinh của cô.

Nếu không, tại sao chỉ vì một câu nói ngắn ngủi của Dụ Minh Kiều mà cô đã lập tức đầu hàng."

Chị..."

Sầm Linh Thu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không thể nói ra một lời, chỉ có thể nửa thật nửa buông xuôi mà đáp, "Ừ, sẽ không trốn tránh em nữa."

Sắc mặt của Dụ Minh Kiều lúc này mới dịu đi một chút.Sau khi món ăn được dọn lên, Sầm Linh Thu đi vào nhà vệ sinh.Dụ Minh Kiều ngồi chờ ở bàn, nhưng chưa kịp đợi đến khi cô quay lại thì người mà cô không muốn gặp nhất đã xuất hiện.Lâm Đống ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào cô, "Minh Kiều."

Dụ Minh Kiều lạnh lùng nói, "Không có việc gì thì cút đi."

Hạ Hàm Châu không biết từ đâu chui ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Đống, mỉm cười: "Cô là Dụ Minh Kiều à?

Cô biết không, cô rất giống một người."

Lâm Đống trừng mắt nhìn anh ta, "Họ Hạ kia, câm miệng đi."

Hạ Hàm Châu chẳng mảy may quan tâm, giơ tay ra vẻ không sao cả: "Tôi đâu có nói sai."

Rồi lại nhìn về phía Dụ Minh Kiều, "Có điều, cô xinh đẹp hơn người đó nhiều."

Dụ Minh Kiều chẳng thèm để ý đến người đàn ông hoa hòe hoa sói này, tiếp tục ăn salad, ngay cả ánh mắt cũng không liếc đến hai người.Lâm Đống nhìn Dụ Minh Kiều, đã rất lâu rồi anh ta không gặp lại cô.Kể từ sau khi Linh Thu xảy ra tai nạn xe, công việc của anh ta đã chất đống như núi.

Ông nội thì cưỡng chế cấm đoán, cộng thêm việc chị gái từng cảnh cáo anh ta không được phép tìm đến Dụ Minh Kiều nữa, gần như tất cả mọi người đều ngăn cản anh ta gặp lại cô.Mọi nguyên nhân đều dẫn đến việc anh ta thực sự không còn đến tìm Dụ Minh Kiều thêm một lần nào nữa.Bây giờ nhìn lại cô, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết cảm giác của mình đối với cô là gì.

Có lẽ là thích, nhưng cũng có lẽ là không còn chút cảm xúc nào.Nhưng thực ra, anh ta chỉ muốn nhìn thấy hình bóng của một người khác từ trên người Dụ Minh Kiều mà thôi."

Muốn gặp cô ấy thì cậu đi chết đi."

Dụ Minh Kiều nhận ra ánh mắt của Lâm Đống, từ tốn uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói, không thèm ngẩng đầu lên, "Chết rồi thì mới có thể gặp nhau."

Lâm Đống nhíu mày, "Cô-"Hạ Hàm Châu ở bên cạnh nghe xong bật cười ha hả, "Lâm Đồng, cô ấy còn hung dữ hơn Ninh Già nhiều đấy."

Hạ Hàm Châu gọi hai chai rượu ngon và vài món nổi tiếng đến bàn này.Anh ta cảm thấy Dụ Minh Kiều nói chuyện rất thú vị, nên muốn nói thêm vài câu với cô.

Anh ta vừa gắp thức ăn, vừa rót rượu cho cô, nhưng Dụ Minh Kiều chẳng thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn xem như hai người kia không tồn tại.Khi Sầm Linh Thu bước ra từ nhà vệ sinh, liền thấy cảnh Hạ Hàm Châu đang rót rượu cho Dụ Minh Kiều, thậm chí còn đẩy món ăn đến trước mặt cô, khuôn mặt mang ý cười, ánh mắt không rời khỏi Dụ Minh Kiều, mà Lâm Đống bên cạnh thì mặt đen như mực.Sầm Linh Thu híp mắt, cảm thấy rất khó chịu khi thấy Hạ Hàm Châu tiếp cận Dụ Minh Kiều như vậy.Lúc này cô mới nhớ ra Hạ Hàm Châu là ai.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 64


Nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này, là một trong những người bạn của nam chính, từng gặp nữ chính ở trang viên và yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, giúp cô ấy thoát khỏi trang viên, sau đó luôn âm thầm ở bên cạnh cô ấy như một nhân vật công cụ.Kịch bản của thế giới này đã sớm rối loạn không còn trật tự, Sầm Linh Thu căn bản đã quên mất còn có nhân vật nam phụ này.Cảm giác rất khó chịu.Cảnh Hạ Hàm Châu tiếp cận Dụ Minh Kiều khiến Sầm Linh Thu cực kỳ không thoải mái.Cô bước tới, ngồi xuống cạnh Dụ Minh Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô ấy, gọi một tiếng, "Kiều Kiều."

Dụ Minh Kiều cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sầm Linh Thu, không rời một giây.

"Hôm nay là lần thứ hai gặp nhau rồi đấy nhé."

Hạ Hàm Châu mỉm cười với Sầm Linh Thu.Dụ Minh Kiều nhìn lướt qua anh ta, ánh mắt trầm xuống.Sầm Linh Thu không nhìn anh ta, chỉ nhìn về phía Lâm Đống, "Cậu cũng ở đây sao?

Cậu vẫn không chịu bỏ cuộc à?"

"Không."

Lâm Đống dựa vào ghế, "Em đang ở đây mời người ta ăn cơm."

"Ừ."

Sầm Linh Thu thẳng thừng đuổi người, "Vậy thì mau rời đi."

"Không."

"Để tôi gọi cho ông cậu."

"...

Em đi."

Lâm Đống vừa tức vừa bất đắc dĩ, kéo theo Hạ Hàm Châu, "Cậu cũng đi."

Hạ Hàm Châu hất tay anh ta ra, "Trời ơi, tôi đâu có ông nội, để tôi ngồi thêm chút nữa."

Lâm Đống lười để ý đến anh ta, đứng dậy rời đi.Dụ Minh Kiều nhìn người đàn ông trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu, ánh mắt trắng trợn và lộ liễu.Đôi mắt Dụ Minh Kiều trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo.Anh ta lại dám nhìn cô ấy bằng ánh mắt ghê tởm như vậy."

Anh còn không mau đi."

Sầm Linh Thu nhíu mày."

Mẹ em bảo anh nói chuyện với em thêm một chút."

Hạ Hàm Châu nhàn nhạt đáp, "Này, em có bạn trai chưa?"

Bàn tay của Dụ Minh Kiều giấu trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt đen láy như rắn độc ẩn nấp trong bóng đêm.Một cơn điên cuồng không rõ lý do quét qua lòng cô, khiến cô chỉ muốn xé rách cái miệng của người đàn ông trước mặt.Như vậy anh ta sẽ không nói thêm được bất cứ lời nào nữa.Sầm Linh Thu cảm thấy anh ta thật có bệnh, trả lời một cách qua loa, "Liên quan gì đến anh."

Hạ Hàm Châu là kẻ mặt dày, "Làm bạn đi, đừng bài xích anh như thế."

Đang nói thì anh ta bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào người, anh nhìn qua, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo u ám của Dụ Minh Kiều.

Cô còn nghiêng đầu một chút như thể không hiểu, động tác ngây thơ nhưng lại vô cùng đáng sợ.

Hạ Hàm Châu nhíu mày, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, giống như đang bị một loài rắn nào đó không có cảm xúc theo dõi, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.Dụ Minh Kiều kéo nhẹ áo của Sầm Linh Thu, ánh mắt vẫn dán vào người Hạ Hàm Châu, nhưng giọng điệu lại đầy yếu ớt."

Linh Thu, em muốn rời khỏi đây, đưa em về nhà đi."

"Em thấy mệt rồi sao?"

"Ừm."

"Được."

Sầm Linh Thu đáp, "Vậy chúng ta về thôi."

"Này, đi ngay vậy à."

Hạ Hàm Châu nhìn hai người rời đi, "Nói chuyện thêm chút nữa đi."

Sầm Linh Thu vừa nghĩ đến đoạn tình cảm rắc rối giữa Hạ Hàm Châu và Dụ Minh Kiều trong tiểu thuyết liền cảm thấy phiền, cô không hề muốn nhìn thấy anh ta và Dụ Minh Kiều có quan hệ với nhau."

Không cần thiết."

Sầm Linh Thu lạnh nhạt nói, "Hoàn toàn vô nghĩa."

Cô đẩy xe lăn của Dụ Minh Kiều, lướt qua bên cạnh anh ta.Trong khoảnh khắc đi ngang qua, Dụ Minh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở một nụ cười lạnh, như đang chế giễu sự thất bại của anh ta.Hạ Hàm Châu: "......"

Người phụ nữ này sao hoàn toàn khác với những gì mà Lâm Đống nói chứ.Đây rõ ràng là hai sinh vật khác nhau.Dụ Minh Kiều trước mắt anh, rõ ràng là một con rắn độc.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 65


Kể từ hôm đó, Hạ Hàm Châu cứ thỉnh thoảng gọi điện cho Sầm Linh Thu, nhưng cô hoàn toàn không nghe máy.Hôm nay cô cùng Dụ Minh Kiều ở nhà nghỉ ngơi, tóc của Dụ Minh Kiều đã rất dài, chạm đến tận xương cụt, vừa đen vừa thẳng.Sầm Linh Thu đặc biệt thích mái tóc của cô ấy, nhưng tóc quá dài sẽ gây bất tiện trong cuộc sống.

Mái tóc mái của cô ấy cũng đã dài, gần như che hết mắt, nhưng cô không muốn đến tiệm cắt tóc, vì vậy Sầm Linh Thu đề nghị giúp cô ấy cắt.Trong lúc cắt, cô rất cẩn thận, sợ rằng sẽ cắt hỏng.

Sầm Linh Thu tập trung chăm chú cắt từng lọn tóc trước trán của cô ấy.Dụ Minh Kiều rất ngoan ngoãn, suốt quá trình đều im lặng.Cô chỉ dùng đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm túc của Sầm Linh Thu.

Dụ Minh Kiều nghĩ rằng dáng vẻ tập trung của Sầm Linh Thu rất đẹp.Cắt xong phần tóc mái, Sầm Linh Thu tiếp tục cắt ngắn bớt tóc của cô ấy.

Khi hoàn thành, cô lùi lại vài bước để nhìn thành quả của mình.Chiều dài tóc mái vừa vặn, lộ ra đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cô ấy, kèm theo đó là những đường nét tinh tế tuyệt đẹp trên khuôn mặt, bớt đi vài phần u ám như trước.Dụ Minh Kiều nhấc một lọn tóc dài bên vai: "Hình như chị không cắt nhiều lắm."

Sầm Linh Thu không cắt nhiều, chỉ cắt đến ngang eo, cô cười, giải thích: "Cắt hết thì tiếc quá, tóc em đẹp như vậy mà."

Dụ Minh Kiều lẩm bẩm: "Chị rất thích tóc em à?"

Sầm Linh Thu thừa nhận.Dụ Minh Kiều vui vẻ một cách khó hiểu, cô kéo tay của Sầm Linh Thu, đặt lên tóc mình rồi nghiêng đầu: "Chị có thể tùy ý nghịch tóc em."

Sầm Linh Thu cảm thấy một dây thần kinh nào đó của mình giật nhẹ.Không hiểu tại sao, câu nói rất bình thường này, khi thốt ra từ miệng của Dụ Minh Kiều, lại tạo ra một sự mờ ám ngầm ẩn đầy cảm xúc.Như thể một dạng ngôn từ ngập tràn những cảm giác ẩn dụ.Sầm Linh Thu không phải lần đầu chạm vào tóc cô ấy, nhưng chưa bao giờ cảm thấy rung động như lần này.Có lẽ là vì đôi mắt của Dụ Minh Kiều quá đẹp, khi cô ấy nhìn thẳng vào mình, như nước mùa đông tan chảy, gặp những cánh hoa đào rực rỡ trong làn nước trong veo.Đôi mắt ấy chỉ nhìn mỗi mình cô.Tim của Sầm Linh Thu lại bắt đầu đập mạnh, trong khoảnh khắc đó, cô gần như quên đi tất cả những đấu tranh nội tâm trong suốt thời gian qua, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh của Dụ Minh Kiều.

Dụ Minh Kiều nhận được phản ứng như dự đoán, khóe môi khẽ cong lên một chút.Tuy nhiên, điện thoại đổ chuông làm gián đoạn bầu không khí mờ ám.

Sầm Linh Thu giật mình, nhận ra mình lại bị cuốn vào bởi Dụ Minh Kiều, liền rút tay về, đi tìm điện thoại.Dụ Minh Kiều cắn môi, ánh mắt trầm xuống.Sầm Linh Thu tìm thấy điện thoại, nhìn một chút, nhíu mày.Lại là Hạ Hàm Châu.Thời gian gần đây anh ta liên tục gọi cho cô.

Sầm Linh Thu không quen biết anh ta, hơn nữa trong cốt truyện, anh ta và Dụ Minh Kiều có mối quan hệ phức tạp, cô theo bản năng cảm thấy phản cảm.Vì lý do cá nhân, cô không muốn Hạ Hàm Châu có bất kỳ liên hệ nào với Dụ Minh Kiều.

Dù sao thì cốt truyện đã bị đảo lộn, cũng không cần phải giữ nguyên mối quan hệ giữa nam phụ và nữ chính nữa.

Với đủ mọi lý do, Sầm Linh Thu không muốn dính dáng đến anh ta, nên cô luôn không bắt máy.Nhưng anh ta lại quá phiền phức, dù cô có chặn số, anh ta vẫn đổi số khác.Cuối cùng, cảm thấy phiền không chịu nổi, cô đành bắt máy."

Linh Thu, cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi."

Giọng nói lười biếng của Hạ Hàm Châu vang lên từ đầu dây bên kia.Phòng khách rất yên tĩnh, giọng của Hạ Hàm Châu truyền đến rõ ràng bên tai Dụ Minh Kiều, cô nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, đôi mắt đen láy như có lửa bốc lên.Giọng của Sầm Linh Thu lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

"Không có gì, dù sao hồi nhỏ chúng ta cũng từng chơi chung mà, có thể dành thời gian đi ăn với anh không?"

"Xin lỗi, tôi bận, không có thời gian."

Sầm Linh Thu tưởng anh ta có chuyện gì quan trọng, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ nhặt này, cô không hứng thú đôi co với anh ta, định cúp máy.Hạ Hàm Châu vội nói: "Này, anh còn chuyện muốn nói với em, em sẽ thấy hứng thú đấy""Không hứng thú."

Sầm Linh Thu thậm chí không muốn giả vờ lịch sự, trực tiếp cúp máy."

Ai vậy?"

Giọng Dụ Minh Kiều bình tĩnh, như thể không có cảm xúc gì.Sầm Linh Thu đáp: "Không có ai."

Nhớ đến chuyện gì đó, cô thử thăm dò hỏi: "Kiều Kiều, em còn nhớ người đàn ông đi cùng Lâm Đống lần trước không?"
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 66


Dụ Minh Kiều khẽ siết tay lại, việc Sầm Linh Thu chú ý đến người đàn ông khác khiến cô cảm thấy khó chịu, cô không muốn nghe thấy bất kỳ cái tên đàn ông nào từ miệng của Sầm Linh Thu."

Sao thế?"

Dụ Minh Kiều cố nén cảm xúc, đôi mắt ánh lên chút lạnh lùng khó chịu: "Chị có hứng thú với anh ta à?"

Dụ Minh Kiều không thể chấp nhận nếu Sầm Linh Thu trả lời khẳng định.Trong lòng cô vừa bực bội vừa sợ hãi.Con quái vật bên trong cô lại bắt đầu gào thét, cơn tức giận không tên gần như chiếm lấy toàn bộ cô.Nếu cô ấy thực sự trả lời như vậy..."

Hửm?"

Sầm Linh Thu nghi ngờ, "Sao em lại nghĩ thế?"

Cô giải thích: "Chị chỉ muốn hỏi ấn tượng của em về anh ta thế nào thôi.

Chị mong em đừng lại gần anh ta, dù anh ta có đến gần em, cũng không cần để tâm."

Hạ Hàm Châu chỉ là một con cáo đội lốt cừu, trong tiểu thuyết, anh ta luôn tỏ ra bình thường trước mặt Dụ Minh Kiều, nhưng thực ra là một kẻ điên rồ, luôn muốn kiểm soát tự do của cô ấy.Anh ta không hề vô tư như vẻ bề ngoài.Sầm Linh Thu không muốn bên cạnh Dụ Minh Kiều có bất kỳ kẻ xấu xa nào, cô chỉ hy vọng sau khi mình rời khỏi, không có ai làm khổ cô ấy.Đó là suy nghĩ của Sầm Linh Thu.Dụ Minh Kiều không hiểu ý định của cô, chỉ có chút khó hiểu: "Chị nghĩ anh ta sẽ thích em sao?"

Sầm Linh Thu: "...

Chỉ là suy đoán thôi, coi như một lời khuyên."

"Chị mong em sẽ ở bên anh ta sao?"

Dụ Minh Kiều đột ngột hỏi."....."

Nếu hỏi cô, trong lòng Sầm Linh Thu tất nhiên là... không muốn.Nhưng suy nghĩ này quá cá nhân và không thể nói ra ngoài, cô chỉ cười nhẹ: "Tùy em, suy nghĩ của chị không quan trọng."

"Quan trọng đấy."

Dụ Minh Kiều nói nhẹ nhàng.Cô ấy nói quá nhỏ, đến mức Sầm Linh Thu không nghe rõ.Tối đó, Dụ Minh Kiều nhất quyết muốn Sầm Linh Thu ngủ cùng mình.

Không biết vì sao thời gian này cô ấy luôn cố ý hoặc vô tình tránh né cô, không còn ngủ cùng cô như trước nữa.Hôm nay cũng là cô năn nỉ, thuyết phục mãi Sầm Linh Thu mới đồng ý.Trong lòng Dụ Minh Kiều thật ra rất không vui, cô ghét việc Sầm Linh Thu tránh né mình, ghét sự không gần gũi của cô ấy, cũng ghét việc có người khác làm phiền cô ấy.Cô ghét rất nhiều thứ, không thể vui vẻ nổi, gần như khiến cô phát điên.Trước khi đi ngủ, Dụ Minh Kiều đột nhiên hỏi: "Linh Thu, em có quan trọng với chị không?"

"Ừm."

Sầm Linh Thu buồn ngủ díp mắt, cố gắng giữ chút tỉnh táo để trả lời cô."

Nếu có ai đó làm em tổn thương, khiến em đau khổ, chị sẽ ghét người đó chứ?"

"Ai làm tổn thương em?"

"Nếu có ai đó?"

Sầm Linh Thu quá mệt mỏi, cô không rõ mình đang nói gì, mơ màng đáp lại: "...

Ừ, nếu em muốn chị ghét, thì chị sẽ ghét thôi."

"Phải là căm ghét."

"Được được mà."

Sầm Linh Thu vỗ vỗ lưng cô ấy, "Ngủ đi, ngủ đi."

Việc hai người ngủ chung giường đã trở thành chuyện thường ngày, giường trong phòng Sầm Linh Thu gần như chỉ để trưng bày.

Sau khi nói xong, Sầm Linh Thu lập tức ngủ thiếp đi, nhưng Dụ Minh Kiều vẫn chưa ngủ, cô cứ yên lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Sầm Linh Thu.Càng gần gũi với cô ấy, Dụ Minh Kiều càng sợ hãi, cô rất sợ rằng Sầm Linh Thu sẽ lại rời bỏ mình như lần trước.Ở bên cô ấy, lúc nào cô cũng có cảm giác rằng Sầm Linh Thu sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào.Cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ khi mùa đông đến gần.Cô liên tục mơ thấy Sầm Linh Thu biến mất khỏi thế giới này ngay giây phút tiếp theo, như thể cô chưa từng xuất hiện.Dụ Minh Kiều thậm chí không dám ngủ.Cô chỉ có thể mỗi ngày như một con chuột, lén lút nhìn ngắm khuôn mặt của Sầm Linh Thu.Điện thoại của Sầm Linh Thu reo lên mấy tiếng, cô ngủ rất sâu nên không nghe thấy.Dụ Minh Kiều hoàn toàn không có chút ngại ngùng vì nhìn trộm điện thoại người khác, cô cầm lấy điện thoại của Sầm Linh Thu rồi mở khóa.

Cô ấy đã cho cô mật khẩu điện thoại từ lâu.Hàng loạt tin nhắn đều đến từ cùng một số điện thoại.Dụ Minh Kiều kiểm tra lịch sử cuộc gọi và phát hiện ra những tin nhắn này đều do Hạ Hàm Châu gửi.Toàn là những câu hỏi thăm nhạt nhẽo, và Sầm Linh Thu không trả lời bất kỳ tin nào.Dụ Minh Kiều lướt qua những tin nhắn này, chỉ thấy chướng mắt và đầy phẫn nộ.Cảm giác như món đồ chơi yêu thích nhất của mình đang bị người khác nhòm ngó.

Sự chiếm hữu cực đoan của cô chỉ khiến cô muốn kẻ trộm này biến mất.Đôi mắt đen láy của cô càng tối hơn trong màn đêm.Cô nở một nụ cười lạnh, gõ vài chữ rồi gửi đi.Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại một chữ "được".Dụ Minh Kiều lại xóa tin nhắn vừa gửi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 67


Hôm nay Sầm Linh Thu ra ngoài làm việc, sau khi cô rời khỏi nhà, Dụ Minh Kiều cũng đi ra ngoài, nhưng cô không đến công ty mà đến một quán cà phê nhỏ kín đáo và thanh lịch.Quán cà phê không có khách, nhân viên hỏi tên cô, và Dụ Minh Kiều đáp lại bằng tên Linh Thu.Nhân viên hiểu ý, liền lịch sự đưa cô lên tầng hai.

Tầng hai được trang trí tinh tế hơn tầng một, thậm chí còn có vẻ được trang trí đặc biệt, với những bông hoa hồng rải rác khắp nơi.Ý nghĩa của nó rất rõ ràng, ai nhìn vào cũng sẽ hiểu ngay.Dụ Minh Kiều tiện tay ngắt một bông hồng, vô tình bóp chặt nó.

Gai nhọn nhanh chóng đâm vào da thịt mềm mại của cô, những giọt máu đỏ tươi từ từ chảy ra.Ánh mắt cô bình thản, không bận tâm mà tiếp tục nghịch bông hoa.

Một người đàn ông đứng tựa vào lan can tầng hai, quay lưng lại với cô.

Nghe thấy tiếng động, anh ta liền quay lại với vẻ mặt phấn khởi, nhưng ngay lập tức thay đổi, nở một nụ cười không có cảm xúc: "Sao lại là cô?"

"Thật là tục tĩu."

Dụ Minh Kiều bóp nát bông hồng trắng, nước hoa hồng trộn lẫn với máu nhỏ xuống từ kẽ tay, rồi cô ném nó đi như một thứ rác rưởi, ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta, nụ cười của cô đầy quái dị: "Sao lại để cô ấy nhìn thấy thứ ghê tởm, vô vị như thế này chứ?"

Ý của cô rất rõ ràng, Hạ Hàm Châu lập tức hiểu ra.Anh ta nhanh chóng nhận ra sự thật: "À, tin nhắn mời tôi uống cà phê là cô trả lời à."

Dụ Minh Kiều chẳng buồn quan tâm, nghiêng đầu như muốn nói: "Đúng là tôi đấy, thì sao?"

Cô hoàn toàn không có chút xấu hổ khi bị phát hiện.

Hạ Hàm Châu thấy thú vị, kéo ghế ngồi đối diện với cô, nheo mắt cười: "Xem ra cô và Linh Thu có quan hệ tốt lắm nhỉ?

Sao tôi lại nghe Lâm Đống nói trước đây quan hệ hai người không tốt lắm?"

Dụ Minh Kiều thản nhiên: "Anh muốn biết à?"

"Tất nhiên rồi."

"Đáng tiếc là-" Dụ Minh Kiều ác ý nhếch môi, "Tôi sẽ không nói cho anh đâu."

Hạ Hàm Châu giả vờ tiếc nuối: "Vậy sao?"

"Cô đến đây để nói chuyện gì?"

Hạ Hàm Châu đi thẳng vào vấn đề."

Đừng lại gần Linh Thu."

Đôi mắt của Dụ Minh Kiều lạnh như băng."

Tại sao?"

Hạ Hàm Châu cười nhạt, "Cô là gì của cô ấy?

Nói cho cùng cũng chỉ là bạn thôi, cô có thể kiểm soát tự do tình cảm của cô ấy sao?"

Khuôn mặt của Dụ Minh Kiều vô cùng bình tĩnh, không có vẻ gì là đang tức giận, chỉ hỏi lại: "Anh định làm gì cô ấy?"

Hạ Hàm Châu bật cười: "Không phải đã rõ ràng rồi sao?

Tôi có hứng thú với cô ấy, nên muốn theo đuổi cô ấy."

"Theo đuổi?"

Dụ Minh Kiều lẩm bẩm, "Anh định làm gì?"

"Còn làm gì nữa?"

Hạ Hàm Châu tỏ vẻ không để ý, "Nếu cô ấy thích tôi, thì chúng tôi sẽ hẹn hò, nắm tay, rồi là hôn nhau, và cuối cùng là"Hạ Hàm Châu cố tình chọc tức cô, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ.Dụ Minh Kiều hiểu được.Anh ta nói là "lên giường".Chỉ với một câu ngắn gọn, khuôn mặt của Dụ Minh Kiều đã bị bao phủ bởi một cơn giận dữ sâu thẳm, gân xanh trên trán hơi nổi lên, cô nghiến răng, nở một nụ cười lạnh lẽo.

"Cô ấy sẽ không thích anh đâu."

"Điều đó không chắc, cô ấy độc thân, tôi cũng độc thân, sao lại không thể chứ?"

Hạ Hàm Châu vẫn tiếp tục nhảy múa trên dây thần kinh của Dụ Minh Kiều.Trong lòng Dụ Minh Kiều đã nổi cơn giận gần như muốn giết người.

Chỉ nghĩ đến những hình ảnh mà anh ta nói, cô gần như phát điên.Không thể chấp nhận.Tuyệt đối không thể chấp nhận.Người phụ nữ đó chỉ có thể ở bên mình!Tuyệt đối không thể đến với người khác.Đây là lần đầu tiên Dụ Minh Kiều căm ghét một người đàn ông không liên quan gì đến cô như vậy.Tất cả đều vì người phụ nữ đó.Cô bấu chặt vào lòng bàn tay bị gai đâm, dùng cơn đau để xoa dịu sự ghen tuông trong tim.Tiếng chuông tin nhắn vang lên.Dụ Minh Kiều liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn của Sầm Linh Thu.Trước khi ra ngoài, cô đã nhắn tin cho Sầm Linh Thu, bảo cô ấy đến quán cà phê này đón mình muộn hơn một chút.Bây giờ nghĩ lại, cô ấy có lẽ sắp đến rồi.Vậy thì..."

Cô ấy tuyệt đối sẽ không thích anh."

Dụ Minh Kiều nhìn món bánh xốp xoài kem tươi trên bàn.

Quán cà phê này nổi tiếng với các món tráng miệng, đặc biệt là bánh xốp xoài kem tươi là món không thể bỏ qua.Hạ Hàm Châu đã gọi món này từ sớm, để sẵn trên bàn.Hạ Hàm Châu tò mò: "Tại sao cô lại nói vậy?"

Dụ Minh Kiều nhẹ nhàng cắn vài miếng bánh xốp, ánh mắt mơ màng: "Bởi vì cô ấy chỉ thích mình tôi."

Hạ Hàm Châu cảm thấy câu nói này của cô có chút kỳ quặc: "Ý cô là gì?"

Mặt của Dụ Minh Kiều bắt đầu đỏ lên, cô đã ăn hơn nửa chiếc bánh xốp trên bàn, từ từ uống vài ngụm nước, rồi cất giọng đầy ẩn ý: "Bởi vì cô ấy rất thích tôi, nên cô ấy cũng sẽ căm ghét bất kỳ ai từng gây tổn thương cho tôi."

Câu nói này thật chẳng có lý do gì, Hạ Hàm Châu vẫn đang suy nghĩ xem ý cô là gì, nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt của Dụ Minh Kiều đỏ bừng, mu bàn tay nổi lên những nốt mụn rợn người, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, đến mức khó thở.Sầm Linh Thu vừa mới cãi lý với nhân viên phục vụ để được vào quán cà phê.

Quán đã bị ai đó bao trọn, cô phải tốn rất nhiều công sức mới có thể lẻn vào.Chỉ vừa cách đây không lâu, Dụ Minh Kiều nhắn tin bảo cô rằng cơ thể cảm thấy không khỏe, muốn về nhà, nên Sầm Linh Thu vội vàng chạy đến đây.Khi cô vừa lên đến tầng hai, liền thấy cảnh tượng Dụ Minh Kiều ôm ngực, thở không nổi, rất chật vật, còn Hạ Hàm Châu ngồi đối diện với vẻ mặt đầy bối rối."

Kiều Kiều!!!"

Sầm Linh Thu bước nhanh đến, đỡ lấy lưng Dụ Minh Kiều, nhìn khuôn mặt cô ấy, ánh mắt mơ màng, trên cổ nổi đầy mẩn đỏ, hơi thở cực kỳ dồn dập.Nhìn thấy món bánh xoài trên bàn, cô không nhịn được, lạnh giọng nói với Hạ Hàm Châu: "Kiều Kiều bị dị ứng nặng với xoài, cô ấy không nói cho anh biết sao?"

Hạ Hàm Châu vừa định mở miệng, nhưng Dụ Minh Kiều đã kéo tay áo của cô, cố gắng thở gấp muốn nói gì đó, nhưng cả người đột nhiên ngất xỉu, ngã vào lòng Sầm Linh Thu.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 68


Sầm Linh Thu đưa Dụ Minh Kiều đến bệnh viện và ở lại cùng cô ấy truyền nước.

Sau khi truyền vài chai nước biển, Dụ Minh Kiều dần dần tỉnh lại, sắc mặt cũng trở về bình thường.Vừa tỉnh lại, Sầm Linh Thu đã không nhịn được mà trách mắng cô: "Em làm sao vậy?

Vẫn còn là trẻ con sao?

Rõ ràng biết mình bị dị ứng, sao lại cố tình phạm sai lầm?

Em không quan tâm đến cơ thể mình sao?"

Dụ Minh Kiều cụp mắt xuống, không nói gì.Sầm Linh Thu vẫn tiếp tục, lần này cô thật sự tức giận, giọng nói không còn sự dịu dàng và thản nhiên như mọi khi: "Chị đã nói với em rồi, đừng đi quá gần Hạ Hàm Châu, em lại làm cái gì nữa đây?

Chẳng lẽ em hoàn toàn không xem lời chị nói ra gì?"

Cô rất giận, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt dài lạnh lùng và sắc bén.Từ khi Dụ Minh Kiều tiếp xúc với Sầm Linh Thu, cô rất hiếm khi thấy cô ấy tức giận, phần lớn thời gian Sầm Linh Thu đều ôn hòa và bình ổn, dường như không có ai hay việc gì có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

Ngay cả lần hai người cãi nhau nửa năm trước, Sầm Linh Thu cũng không có phản ứng mạnh mẽ.Cô ấy như một mặt hồ, luôn luôn tĩnh lặng.Hôm nay biểu hiện cứng rắn và xúc động như thế này thật là hiếm thấy.Và sự mất kiểm soát này là vì lo lắng cho cô.Điều này có phải là dấu hiệu cho thấy cô rất quan trọng đối với Sầm Linh Thu không?Chỉ nghĩ đến điều này thôi, tâm trạng của Dụ Minh Kiều đã tràn ngập sự thỏa mãn, cảm giác như một luồng điện nhẹ chạy qua khắp người, khiến cô cảm thấy rung động và điên cuồng.Cô hoàn toàn không hối hận về hành động của mình.Thậm chí còn cảm thấy may mắn.Sầm Linh Thu đứng trước giường cô, bầu không khí như bị đè nặng.Dụ Minh Kiều cẩn thận móc lấy ngón út của Sầm Linh Thu.Sầm Linh Thu cúi xuống nhìn hành động của cô.

Dụ Minh Kiều thấy cô không gạt tay mình ra, liền lần lượt nắm lấy ngón giữa, rồi đến ngón trỏ của cô, mỗi lần nắm là lại nhìn cô một cái, như đang xác nhận xem cô có giận hay không, cuối cùng thì nắm lấy toàn bộ bàn tay cô.Sầm Linh Thu cảm thấy cô ấy giống như một chú chó con lông xù, khẽ hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Dụ Minh Kiều mím môi, đôi mắt ướt át yếu ớt nhìn cô, biểu cảm ngây thơ trong sáng: "Tay chị lạnh, tay em ấm."

Cô ấy nói với vẻ ngây thơ như vậy, tay vẫn đang truyền nước, sắc mặt yếu đuối, nhưng đôi mắt lại trong veo, khi nhìn chăm chú vào người khác không chớp, như thể muốn hút họ vào đôi mắt của mình.Sự tức giận của Sầm Linh Thu gần như tan biến bởi hành động làm nũng như một chú cún con của cô ấy, cô không nhịn được mà khẽ cười.

"Được rồi."

Sầm Linh Thu nói, "Đừng đánh trống lảng, chị đang rất nghiêm túc nói chuyện với em đấy."

"Em biết."

Dụ Minh Kiều đặt tay của Sầm Linh Thu lên má mình, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần chị đừng bỏ mặc em, em sẽ nghe lời chị."

"Lời gì cũng nghe?"

"Ừ, em chỉ nghe lời chị thôi."

Sầm Linh Thu khẽ cười, không tin lắm, véo nhẹ má cô: "Đừng lừa chị, đồ nhóc nói dối."

Dụ Minh Kiều nhăn mặt:"Đau."

"Đau chết em luôn."

Sức khỏe của Dụ Minh Kiều yếu, lần dị ứng này còn làm trầm trọng thêm các vấn đề khác trong cơ thể, mẩn đỏ trên da vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bác sĩ khuyên nên ở lại bệnh viện theo dõi một hai ngày.Dụ Minh Kiều không quen ăn cơm bệnh viện, nên Sầm Linh Thu ra ngoài mua đồ cho cô.Khi cửa phòng bệnh mở ra, Dụ Minh Kiều tưởng là Sầm Linh Thu, nhưng nhìn sang thì không phải, đó là Hạ Hàm Châu.
 
Back
Top Bottom