Lãng Mạn [BHTT - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi

[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 38: Hiểu lầm


"Đây, đây, ở đây."

Viết Ngân vừa bước vào cửa đã nhìn thấy từ góc đằng kia mọi người đang vẫy tay với cô, Viết Ngân mỉm cười rạng rỡ rảo bước đến bên chiếc bàn rồi ngồi xuống."

Ái chà chà, xem ai đây, mày đến muộn 15 phút đấy nhá""Xin lỗi xin lỗi, hôm nay coi như tao đãi""Ơ mà Ngọc Linh đâu rồi?"

"Để quên điện thoại trong xe nên ra lấy, xíu nó quay lại""Ok, mọi người gọi nước đi"Trong lúc đợi nước được mang ra, Thu Anh trong túi xách lấy ra ba cái thiệp cưới, khiến Duy và Viết Ngân không khỏi há hốc mồm."

Ui ui, gì thế này?

Tôi đã được ăn cưới đứa bạn đầu tiên rồi đấy haha""Chúc mừng bồ nha"Thu Anh ho nhẹ một cái:"E hèm, mọi người đến tham dự nhé""Nhất định"Duy:"Ngân với cô Phương Anh sao rồi?"

Viết Ngân nghĩ đến đây vui vẻ như được ăn mật ngọt."

Cô mới về nhà ra mắt bố mẹ tao rồi""Vậy mày ra mắt bố mẹ cô chưa?"

Viết Ngân khẽ lắc đầu:"Chưa có"Duy: "À chắc sớm thôi""Mà cái Linh đi gì mà lâu thế nhỉ?"

Ở bãi đỗ xe...Ngọc Linh vốn dĩ đã lấy được điện thoại, cô chuẩn bị bước vào bên trong, nhưng vừa đi được một đoạn cô thấy ở phía trước có một đôi đang cãi nhau thì phải.

Ngọc Linh khẽ lắc đầu, đúng là cặp đôi trẻ.

Đến gần hơn, bỗng nhiên cô nghe một tiếng "chát" vang dội, Ngọc Linh khẽ giật mình mở to mắt nhìn, ôi trời, đây hình như là em họ của Duy mà?

Cô từng thấy ảnh hai người chụp chung, nghe Duy bảo con bé đang là sinh viên năm nhất, vừa mới nhập học.

Cô nhìn sang chàng thanh niên kia, chậc chậc, đúng là đạo lực không nhỏ.

Ngọc Linh định quay người đi tiếp bỗng nhiên cô bé kia nhìn cô một cái khiến tâm cô nhảy thót lên, tự dưng thấy rợn rợn, Ngọc Linh giả vờ ho một cái tỏ vẻ không quan tâm rồi bước vào bên trong quán."

Trời ơi cuối cùng mày cũng quay lại, đợi mày tao uống xong hai cốc nước rồi""Haha xin lỗi, mà này, bên ngoài tao vừa thấy em họ của mày ấy, hình như con bé đang cãi nhau với bạn trai"Duy:"Bạn trai á???"

"Ui dời ai biết được, yêu đương đau hết cả đầu""Mà con bé nó cũng ngang như cua, chịu chả bảo được" Ngọc Linh cũng chỉ cười cười cho qua chuyện rồi sau đó rôm rả trò chuyện với lũ bạn.Trong khi đó, ở bên ngoài quán..."

Được rồi, cắt cắt, tốt lắm các đồng chí""Này cậu không sao chứ?

Xin lỗi mình hơi mạnh tay""Cậu nhập tâm quá rồi, trời ơi má của tôi"Chả là lớp của Minh Trang đang quay một video dự thi do khoa phát động, nhưng xung quanh đây đang vắng vẻ không có người, tự nhiên vừa nãy có một chị gái xinh đẹp nhìn thấy, người này khá là quen mắt, nhưng điều mà Minh Trang quan tâm bây giờ là hình như chị ấy hiểu lầm cô mất rồi, ôi huhu phải làm sao bây giờ?Hôm nay cảnh quay ở đây chỉ cần hai người diễn, do vừa nãy bạn quay phim đứng núp sau chiếc ô tô gần đấy cho nên Ngọc Linh mới không nhìn thấy."

Đi, vào kia uống nước đi""Ừ cũng được"Minh Trang thở dài một hơi đi theo hai người bạn vào bên trong, ba người vừa bước vào thì gặp bốn người đi ra.

Ngay khi Ngọc Linh vừa đụng mặt Minh Trang, cô cảm thấy ánh mắt cô bé ấy cứ nhìn mình chằm chằm khiến cô không dám đối diện."

Này Trang, anh gọi mà không nghe hả?"

Minh Trang lúc này mới hoàn hồn."

Em không nghe rõ" Cô vẫn nhìn chị gái ban nãy, bảo sao thấy quen quen, cô chợt nhớ ra chị ấy là một trong số bạn thân của anh Duy, cũng từng chụp hình chung khá nhiều hồi còn đi học chung.

Bây giờ chị ấy tỏa ra nét thành thục, xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều khiến trái tim của Minh Trang không ngừng cựa quậy.Minh Trang định nói cái gì đó thì Duy hỏi tiếp:"À mà em có bạn trai lúc nào đấy?"

"Hả?

Bạn trai?"

Minh Trang lập tức hiểu ra tin này từ đâu mà có, cô tranh thủ minh oan, tuy là lời nên nói cho anh trai nghe nhưng cô chỉ nhìn vào Ngọc Linh."

Không phải, anh chị đừng hiểu lầm, vừa nãy là bọn em quay video thôi"Ngọc Linh biết là mình đã hiểu sai, cô trong lòng vô cùng ngại ngùng, đúng là tận mắt nhìn thấy mà còn không phải sự thật, huống hồ qua lời kể của người khác.

Cô nhẹ nhàng nói:"Chị xin lỗi""Không sao ạ""Thôi được rồi, mấy đứa đi chơi vui vẻ nhé, đây anh cho tiền uống nước""Wow bọn em cảm ơn"Nói xong thì cả hai cậu trai hí hửng ngồi vào bàn, Minh Trang vẫn đứng ngây người ở đó nhìn bóng lưng xinh đẹp ấy ngày càng xa dần.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 39: Vừa giận mà vừa thương


Vốn dĩ Minh Trang định gửi lời mời kết bạn trên Facebook cho Ngọc Linh nhưng cô chợt nhận ra là tài khoản của mình toàn đăng mấy cái gì không đâu, sợ chị ấy sẽ chê cười.

Vì vậy cô quyết định nhắn tin hỏi anh trai xin số điện thoại của chị ấy."

Cũng được, mà em xin số Linh làm gì?"

"Anh có cho em không hả?"[Sticker giận dữ]"Mệt bà nội quá, đây..."

"Hehe cảm ơn anh""Chị ấy có người yêu chưa anh?"

"Em hỏi làm gì?"

"Thích bạn anh sao?"

Minh Trang như bị nói trúng tim đen, chần chừ mãi không biết trả lời làm sao, nhưng chỉ một lúc sau Duy nhắn tiếp:"Chưa có"Minh Trang vui vẻ ra mặt, cô gửi mấy cái Sticker qua.Minh Trang biết chị Thu Anh và chị Ngân đều có bạn gái, hơn nữa anh trai cô còn là gay, liệu chị ấy cũng thích con gái không nhỉ?

Minh Trang đánh liều hỏi thử:"Chị ấy liệu có thích con gái không anh?"

"Có, nhưng trừ em ra""Hả?

Tại sao?"

"Từ chối trả lời""Hừ"Sau khi tìm kiếm trên Zalo quả nhiên đã tìm thấy tài khoản của chị ấy, Minh Trang hồi hộp nhấn lời mời kết bạn rồi gửi kèm Sticker xin chào.

Ban đêm, trong lúc Ngọc Linh đang ngủ đột nhiên mơ thấy ác mộng, sao mà người bị tát lại chính là cô chứ?

Người tát mình lại còn là Minh Trang?

Vẻ mặt em ấy khóc nức nở tát cô một cái, miệng nhỏ không ngừng mếu máo, chỉ buông lại hai chữ "đồ tồi" rồi hậm hực bỏ đi.

Ngọc Linh toát hết mồ hôi hột, cô hít thở một hơi thật sâu thật sự không ngủ tiếp được nữa, cứ nhắm mắt vào là cô lại nghĩ đến giấc mơ vừa nãy.

Phải mãi một lúc lâu sau cô mới có thể đi vào giấc, lần mở mắt tiếp theo đã là 7h sáng.Đến 8h, khi Ngọc Linh cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn thì phát hiện Zalo có người gửi lời mời kết bạn, đập vào mắt cô là ảnh đại diện con Jerry đang đứng chống hông.

Cô bỗng bật cười một tiếng rồi đồng ý kết bạn, cô còn chưa kịp chào lại thì bên kia Minh Trang đã nhắn:"Chị, buổi sáng tốt lành hihi""Ừ em cũng thế""Chị ơi bình minh sáng nay em chụp được nè"Nhắn xong Minh Trang gửi một đống ảnh qua cho Ngọc Linh.

Nhưng cái Ngọc Linh để ý đó chính là view chỗ này khá giống căn chung cư cũ cô từng ở hồi còn là sinh viên."

Em ở khu chung cư Tây Hồ Riverview à?"

"Ơ vâng, sao chị biết hay thế?"

"Chị từng ở đó""U là trời, vậy là chúng ta đã từng gần nhau như vậy sao?"

Ngọc Linh chỉ thả icon haha một cái rồi nhanh chóng sửa soạn đồ chuẩn bị đi làm, cả ngày cứ bay qua bay lại như vậy muốn yêu đương cũng khó, không phải không có người tán tỉnh chỉ là cô chưa thấy rung động với ai nên không thể yêu bừa được.

À không, nói chưa rung động cũng chưa đúng, cô nhớ bản thân năm 17 tuổi, có một lần học hành thi cử khiến cô áp lực mà phát khóc, nhưng chỉ ngồi một góc khuất dưới tầng 1 của tòa chung cư.

Bỗng nhiên từ đâu có một bé gái tầm khoảng 9 hay 10 tuổi gì đó bước đến nói:"Cho chị kẹo nè, chị đừng khóc nữa."

Ngọc Linh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp và ngọt ngào, cô khẽ khịt khịt cái mũi rồi mỉm cười nhận lấy cái kẹo trong tay cô bé ấy, cô vô tình nhìn thấy trên lòng bàn tay nhỏ bé ấy có một nốt ruồi son vô cùng thu hút và cô chưa từng quên kí ức ấy.

Không biết em ấy bây giờ sao rồi?

Cô thầm nghĩ."

Chị ơi lúc nào chị mới có thời gian rảnh?"

Minh Trang nhắn tin từ sáng nhưng phải đến tối Ngọc Linh đi làm về cô mới có thời gian trả lời em ấy."

Cuối tuần này chị rảnh, em có việc gì cần hỏi chị sao?"

Minh Trang biết công việc của chị ấy vất vả cho nên nhắn rất nhiều tin an ủi."

Ò chị mới đi làm về hả?"

"Chắc chị mệt lắm""Em vừa làm bánh xong nè, ước gì có thể mang sang cho chị""Ừ chị không mệt lắm, mà em cũng khéo tay ghê ha""Hehe, em còn biết làm nhiều thứ lắm, cái gì cũng làm được luôn""Thật sao?"

"Vâng, em khéo tay nhất nhà đó""Anh Duy cũng phải khen em"Nhắc đến Duy, Minh Trang thầm nghĩ tuần sau là sinh nhật anh cô, nhất định là bạn thân sẽ tổ chức tiệc cho anh ấy, chị Ngọc Linh chắc sẽ đến dự, cô nhất định phải tìm cách năn nỉ anh trai cho đi cùng mới được."

Chị nghỉ ngơi sớm đi không mệt"...Trong khi đó, Phương Anh hôm nay về thăm bố mẹ, nàng muốn công khai với gia đình.

Nàng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nhưng dù thế nào cũng sẽ không buông tay Viết Ngân."

Bố mẹ, con có chuyện cần nói""Sao thế con gái?"

Ông Tân nhẹ nhàng hỏi.Nàng nhìn mẹ đang bóc vỏ cam, ánh mắt nhìn về phía nàng, Phương Anh lấy hết can đảm trả lời:"Chuyện là... con đã có... bạn gái rồi"Cả hai ông bà nghe xong đều ngẩn người."

Cái gì?

Mày đùa mẹ à?"

Bà Diệp không tin được nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào con gái, bảo sao mỗi lần giục kiếm bạn trai mặt con bé lại xị ra.

Bà Diệp tức giận nhét quả cam vào tay chồng, tức giận bước lên phòng.

Ông Tân khó xử nhìn bóng lưng vợ rồi thở dài, ông quay sang nhìn con gái khẽ đẩy kính mắt hỏi:"Con yêu con gái thật sao?"

Nàng "vâng" một tiếng chắc như đinh đóng cột, ông Tân bóc nốt vỏ cam rồi đưa cho con gái."

Con ăn đi này"Nàng chần chừ nhận lấy múi cam đã được bóc sẵn nhưng không có lập tức ăn nó."

Hôm nào đưa bạn gái con về đây."

Phương Anh tưởng mình nghe nhầm, nàng buột miệng "hả" một cái, nhưng chỉ một giây sau đó, nàng không giấu được sự hạnh phúc nước mắt liền rơi.

Nàng cứ thế mà nức nở, đã bao lâu rồi không khóc như vậy?

Ông Tân đến ngồi bên cạnh nàng, ông khẽ vỗ nhẹ mấy cái vào vai con gái coi như an ủi."

Tí nữa bố sẽ nói chuyện với mẹ, bố biết mẹ cũng ngầm đồng ý rồi""Vâng, con..."

"Ừm thôi, con về nghỉ ngơi đi, cũng mệt rồi""Dạ, con cảm ơn"Nhìn con gái lái xe ra khỏi cổng, lúc này ông Tân mới lên phòng ngủ của hai vợ chồng khẽ đẩy cửa ra, vợ ông nằm nghiêng quay lưng về phía cửa.Ông bước đến giường nói:"Con nó về rồi, bà cũng đừng trách nó"Bà Diệp cũng khóc sưng cả mắt nhưng mà cũng chỉ lẳng lặng mà khóc, vừa giận mà vừa thương con gái."

Tôi muốn đánh nó một trận, nhưng không thể""Tôi biết, biết bà cũng thương con, tôi hẹn con hôm nào đưa bạn gái nó qua đây, lúc đó sắc mặt bà phải thật hồng hào, không thể khóc thút thít như thế này được."

Ông vừa nói vừa lau nước mắt cho vợ."

Ừm biết rồi""Haha được rồi, mau ngủ thôi, tôi cũng mệt lắm rồi"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 40: Gọi chị là cô


Lúc về đến nhà Phương Anh không nhịn được vui vẻ liền chạy một mạch lên phòng ngủ báo tin cho Viết Ngân.

Vừa mở cửa ra, Phương Anh đứng thở dốc một hồi, Viết Ngân mỉm cười nói:"Chị cuối cùng cũng về""Mà sao chị chạy vội thế?

Còn chưa tháo giày cao gót ra, nhỡ bị trật chân thì phải làm sao đây?"

Viết Ngân có chút không vui hỏi.Phương Anh lúc này mới ý thức được nàng còn chưa tháo giày, nàng khẽ tháo ra rồi chạy đến bên giường ngả người vào trước ngực của em ấy.

Viết Ngân bị đột kích như vậy tim cô liền đập nhanh hơn.

Viết Ngân định hỏi xem có chuyện gì thì cô thấy chị ấy đang nhắm mắt, hơi thở phả đều đều vào da thịt cô khiến Viết Ngân bỗng chốc cảm thấy hơi nóng.Chắc chị ấy mệt lắm, cô nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng của nàng.

Một lát sau Phương Anh từ từ mở mắt ra, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô mà hai khóe môi cũng dần cong lên mà nàng còn không nhận ra.

Ngón tay thon dài khẽ viết ba chữ "I love you" vào sau lưng của Viết Ngân khiến cô giật mình."

Chị tỉnh rồi à?"

"Hôm nay mệt lắm sao?"

"Có hơi hơi""Nhưng chỉ cần được em ôm như thế này thì không mệt gì nữa""Hừ dẻo miệng"Viết Ngân chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích của người trong lồng ngực, cô còn chưa kịp nói gì thì Phương Anh đã lên tiếng trước."

Bố mẹ chị đồng ý rồi""Hả?"

Lần này là Viết Ngân không tin được, cô vội vàng hỏi lại."

Chị... chị nói cho hai bác rồi sao?"

"Ừm đúng vậy""Vậy hai bác có nói gì chị không?"

"Không có, chỉ bảo chị hôm nào đưa em về nhà ăn cơm cùng"Lần này là đến lượt Viết Ngân hồi hộp cùng lo lắng, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc, ít ra hai nàng đều được gia đình ủng hộ.

Phương Anh quan sát biểu cảm trên gương mặt ấy, nhịn không được rướn người hôn lên khóe môi Viết Ngân một cái rồi nở nụ cười rạng rỡ.Nàng nắm lấy bàn tay ấm áp của cô rồi cùng nhau mười ngón đan xen."

Chị nhất định sẽ ở bên cạnh em cho có chuyện gì đi chăng nữa"Viết Ngân cảm động đáp:"Em cũng thế"Nàng bật cười vuốt chóp mũi cô một cái rồi khẽ đặt một nụ hôn xuống.Mai đã là Ngày nhà giáo Việt Nam, Viết Ngân mong đợi được tặng chị ấy chiếc áo len cô tự đan cùng với đồng hồ đôi đã chuẩn bị từ lâu....Sau khi ăn sáng xong, Viết Ngân định chuẩn bị đi làm, bỗng nhiên bị ai đó ôm chầm lấy ngay từ đằng sau.

Phương Anh tham lam ngửi mùi thơm trên cơ thể em ấy."

Em đợi khoảng mấy phút nữa rồi đi có được không?"

"A được, mà sao thế?"

Ngay khi cô vừa hỏi xong, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, Phương Anh lúc này hơi nâng khóe miệng lên ra mở cửa.

Chỉ vài giây sau, Viết Ngân đã thấy chị ấy ôm một bó hoa hồng đỏ thắm cùng với một đống túi hàng hiệu.

Nhìn biểu cảm há hốc của em ấy khiến nàng không nhịn được muốn hôn vài cái."

Tặng vợ, chị muốn là người đầu tiên tặng hoa cho em"Viết Ngân đỏ mặt nhận lấy, lời nói ra vào trong tai của Phương Anh rất giống như đang làm nũng hơn là dỗi."

Vợ ơi vợ à, vợ thích không?"

"Đương nhiên là em thích, nhưng chị chuẩn bị từ bao giờ thế?"

"Mấy ngày nay nè""Ò thật ra em cũng có quà cho chị"Nghe đến đây, hai mắt Phương Anh lóe sáng lên khiến Viết Ngân nghĩ đến con mèo."

Nhưng đến tối em mới đưa cho chị"Không để cho nàng kịp phản ứng, Viết Ngân lên tiếng trước:"Cảm ơn chị vì món quà, em đi làm đây."

Nói xong, Viết Ngân hôn một cái vào má Phương Anh rồi định đi làm, thế nhưng cổ tay cô bị giữ lại.

Viết Ngân xoay người lại khó hiểu nhìn Phương Anh, thế nhưng bàn tay mềm mại của chị ấy khẽ đặt lên má cô xoa xoa rồi thuận thế hôn xuống.

Hai người dây dưa một hồi cho đến khi Viết Ngân phải đẩy nàng ra để hít thở, cô khẽ liếc nàng một cái rồi nhìn đồng hồ, Viết Ngân hoảng hốt, cô vội cầm điện thoại nhắn tin lên nhóm:"Cả lớp cứ mở sách ra đọc bài trước đi, cô đến muộn tí nhé""Tại chị mà em muộn làm rồi đây, tối về xử chị sau""Được haha, vợ đi làm cẩn thận nhé"...Đến tối, Phương Anh vẫn nhớ đến lời lúc sáng của Viết Ngân, vì vậy nàng ôm cánh tay cô làm nũng hỏi:"Bao giờ chị mới được nhận quà của em vậy?"

"Chị đợi em một lát"Một lúc sau, Phương Anh thấy Viết Ngân trên tay cầm theo một hộp quà, à không còn có một hộp quà nho nhỏ bằng lòng bàn tay nữa."

Em tặng chị nè""Hy vọng chị thích nó"Viết Ngân dù gì cũng từng là sinh viên của nàng, Phương Anh nổi hứng muốn trêu chọc em ấy một pha, liền cười khanh khách một tiếng rồi dán sát vào tai cô thì thầm:"Chị muốn em gọi là cô"Vành tai Viết Ngân nhanh chóng nhuộm đỏ, trong lòng không ngừng thầm mắng người này có chút... biến thái.

Giọng cô hơi run rẩy hỏi lại:"C-cô?"

"Đúng vậy"Cả gương mặt Viết Ngân đỏ bừng nhẹ nhàng nói:"Vậy thì em có chút quà muốn tặng... cô Phương Anh""Được, cô cảm ơn""Haizz làm cô hoài niệm quá, nhớ lại mấy năm trước em cũng tặng cho cô con gấu bông""Á chị có thôi đi không, chị sang phòng khác ngủ đi."

Viết Ngân không thể nghe thêm cái xưng hô kiểu này nữa rồi, cô đẩy cái người đang nói lắm kia ra khỏi phòng."

Ấy đừng, chị xin lỗi, chị sai rồi""Oaa áo này là em tự đan sao."

Quả nhiên câu nói này đã đánh lạc hướng của Viết Ngân thành công.Còn có thiệp viết tay của Viết Ngân, những dòng chữ nắn nót xinh đẹp ngay ngắn ấy khiến nàng trong lòng vô cùng cảm động.Đồng hồ đôi...Làm nàng nhớ đến mấy năm trước định tặng cô nhưng cô từ chối.Nghĩ đến đấy trong lòng tự nhiên có chút đau nhói.Viết Ngân như hiểu được suy nghĩ của chị ấy."

Để em đeo cho chị, chị xem trên này có khắc tên chị, còn có cái này khắc tên em""Từ giờ sẽ không chia xa nữa""Em yêu chị""Chị cũng vậy"......
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 41: Nốt ruồi son


Sáng mai là sinh nhật Duy cho nên trước đó cậu đã được bạn bè hẹn ra một nhà hàng sang trọng.

Minh Trang đúng lúc này nhắn tin tới:"Này anh, sáng mai anh đi ăn sinh nhật với bạn đúng không?"

"Ủa sao biết?"

"Thì em đoán, năm nào chẳng thế""Anh, anh, chị Linh có đến không?"

Duy biết cô em mình sẽ nhắn gì tiếp theo, cậu liền đi trước một bước."

Em ở nhà đi"Minh Trang trợn tròn hai mắt nhìn bốn chữ có sát thương không hề nhẹ.

Cô ra sức năn nỉ nhưng vẫn là không được."

Này, em thích ai không thích lại thích bà cô hơn em gần chục tuổi là sao hả?"

"Sao anh lại gọi chị ấy là bà cô hả?

Chị ấy xinh đẹp như thế nhìn vào còn tưởng 20, 21 thôi không ấy chứ.

Vấn đề thứ hai, chị ấy hơn em có 7 tuổi thôi sao anh lại làm tròn lên gần chục tuổi hả???

Hừ"Duy thở dài lắc đầu ngán ngẩm với cô em gái cứng đầu cứng cổ này.

Minh Trang vẫn chưa từ bỏ dễ dàng như vậy, thua keo này ta bày keo khác."

Mai anh đi ăn ở đâu thế?"

"Em sẽ không đi chung với anh đâu""Ở nhà hàng XXX""Ò cảm ơn anh nhá"Minh Trang mỉm cười tít cả mắt, không cho cô đi thì cô tự đi.Mở tủ quần áo, cô lựa một vòng chọn ra cái váy xinh xắn mà cô cực kì yêu thích cùng với phụ kiện cần thiết để sẵn ra ngoài mai mặc.Cầm điện thoại lên, cô nhắn tin cho cậu bạn thân hôm nọ cùng nhau quay video."

Phong ơi, sáng mai rảnh không, đưa tui đến chỗ này với"Khổ nỗi là chưa có bằng lái xe nên không dám đi, mà gọi xe thì tốn tiền nên..."

Đi đâu?"

"Đi nhà hàng XXX""Hả???"

"Cầu xin đó, người ta có việc, anh Duy không cho đi cùng nên mới phải đi lén lút""Được rồi""Sáng mai mấy giờ đi?"

À, Ừ mấy giờ nhỉ?

Quên chưa hỏi, mà thôi kệ đi chắc đi lúc 7h 8h là được rồi ha?"

8h đi, mà mặt cậu đỡ sưng chưa?"

"Về mẹ tưởng đi đánh nhau🥲""Khỏi rồi""Haha khổ thân, thôi được, sáng mai sẽ mời cậu một bữa""Ok con dê"Sáng hôm sau đúng 8h, Phong đã có mặt, đứng dưới sảnh chung cư, cậu lấy máy gọi cho Minh Trang.

Khoảng mười phút sau, Minh Trang một thân váy trắng trang điểm cực kì xinh đẹp khiến Phong tưởng nhầm người, có chút bối rối."

Uây...

đi dự tiệc hả?"

"Coi như vậy đi""Thôi lên xe đi"Phong ga lăng mở cửa xe cho Minh Trang vào trước.

Trên xe đang mở những bản nhạc nhẹ nhàng đang nổi dạo gần đây.

Do tắc đường cho nên hai người phải mất gần tiếng mới đến nơi.

Vào đến nhà hàng đã gần 9h, Minh Trang ngó xung quanh, quả nhiên ở góc bàn gần cửa sổ cô thấy mấy chị bạn thân của anh trai đã đến rồi, đương nhiên là anh cô và cả chị ấy còn chưa đến.Minh Trang lựa một chiếc bàn gần đấy ngồi xuống, cô đưa menu cho Phong rồi nói."

Cậu gọi món đi"Ngay khi cô vừa dứt lời thì Ngọc Linh bước vào, dáng người cao ráo, nàng một thân váy đỏ cực kì chói mắt, bước đi đầy khí chất thu hút không ít ánh nhìn.

Minh Trang mải mê ngắm nhìn đến quên cả hô hấp.

Phong đang nhìn menu nên không có chú ý được gì xung quanh.

Đến khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy cô bạn mình đang nhìn gì đó, nhìn nương theo ánh mắt đó, Phong cũng phải ồ một tiếng.Khoảng vài phút sau, nhân vật chính cũng xuất hiện.

Bàn của Minh Trang cách thêm hai bàn nữa mới tới bàn của các anh chị.

Ngồi từ đây cô có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của chị ấy.

Cô thầm biết ơn vì thị lực 10/10 của mình.Ngọc Linh có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu lên liền bắt gặp được đôi mắt nóng rực của Minh Trang, khiến cả hai đều sửng sốt.

Minh Trang sợ hãi chị ấy sẽ nói cho anh trai nên cô khẽ đặt ngón tay trỏ lên môi cầu xin nàng giúp cô giữ im lặng.Phong ngồi đối diện Minh Trang vô tình thấy được hành động này của cô khiến cậu ngơ ngác."

Ừ mình biết rồi sẽ không nói cho ai biết đâu""Hả?

À cảm ơn cậu"Minh Trang toát hết mồ hôi hột, trái tim vẫn đang đập kịch liệt, cầm lấy cốc nước ép lên uống một ngụm.

Cô muốn đi vào nhà vệ sinh một lát cho bình ổn tâm trí."

Mình đi vệ sinh một lát"Nói xong liền đứng dậy thẳng hướng nhà vệ sinh mà bước đến.

Đứng trước gương, Minh Trang khẽ thở ra một hơi, chỉnh sửa lại mái tóc rồi rửa tay.

Bỗng nhiên sộc vào mũi cô là mùi nước hoa nhè nhẹ thơm mát rất dễ ngửi."

Nay em đi hẹn hò hả?"

Đột nhiên có tiếng người vang lên khiến Minh Trang giật mình.

Cô lắp bắp trả lời:"Chị...

ạ, em không có hẹn hò""Vậy sao?"

Vậy sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy?"

Em muốn tạo bất ngờ cho Duy sao?"

"Hả?

K-không ạ, anh Duy..."

Cô định nói "không cho em đi cùng" nhưng lời đến bên miệng lại ngừng lại."

Em..."

Cô cũng không biết giải thích làm sao nữa.Nàng cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải nhịn lại."

Được rồi, chị hiểu rồi"Hả?

Chị hiểu gì?

Chị biết rồi sao?

Minh Trang muốn hỏi nhưng không dám.

Đôi mắt cô vô tình nhìn đến mái tóc đen dài của chị ấy, cô thấy thoáng qua có hạt xốp trắng nho nhỏ đang mắc kẹt ở đấy.

Cô không kịp suy nghĩ gì liền giúp nàng lấy xuống rồi nở nụ cười tươi tắn."

Có hạt xốp dính trên tóc chị, em gỡ nó xuống rồi nè."

Nói rồi cô chìa lòng bàn tay ra cho Ngọc Linh nhìn thấy hạt xốp.

Nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà điều thu hút sự tập trung của Ngọc Linh chính là nốt ruồi son nho nhỏ nằm ở lòng bàn tay kia của em ấy.

Điều này khơi gợi trong trái tim nàng kí ức ngày ấy, trái tim đập càng mãnh liệt.

Nàng vội vàng cầm lấy tay của Minh Trang cẩn thận xem xét.Đột nhiên bị cầm tay như vậy khiến Minh Trang xấu hổ, nhưng suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô đó chính là tay chị ấy mềm và ấm quá.

Cô cứ tưởng nàng đang nhìn hạt xốp liền nói."

Hạt xốp này..."

"Đây là nốt ruồi son của em sao?"

"Vâng" "Sao thế chị?"

"Em có nhớ chuyện hồi bé từng đưa kẹo cho một cô gái không?"

Ủa gì vậy?

Chị ấy đang hỏi gì thế?Nhìn gương mặt ngơ ngác của Minh Trang, Ngọc Linh liền biết chắc em ấy không nhớ tí gì, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, nhưng cũng có thể không phải là em ấy thật."

Chị xin lỗi, em đừng để ý nhé"Ngay lúc nàng buông tay cô ra thì Minh Trang nhẹ nhàng hỏi."

Cô gái ấy là chị hả?"

"Hồi xưa có ai tặng kẹo cho chị mà cũng có nốt ruồi giống em sao?"

"Ừm đúng vậy"Minh Trang trong lòng có chút hơi chua, rốt cuộc là ai chứ?

Cô cố gắng lục tung kí ức trong đầu mình xem rốt cuộc hồi bé mình có tặng kẹo cho chị gái nào không?

"Thôi được rồi, chị xin phép ra trước nhé."

Nàng nói xong liền xoay người rời đi trước, còn Minh Trang vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, tóm cái váy lại là vẫn không nhớ ra được tí gì.

Cô nhíu nhíu mày rồi nhìn lại nốt ruồi son trong tay mình.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 42: Hưởng thụ


Câu nói của Ngọc Linh khiến Minh Trang suy nghĩ suốt cả ngày hôm đó không thôi.

Đến tối cô vẫn chưa nhớ ra được gì nên quyết định mặc kệ, bản thân mở điện thoại lên coi Youtube.

Ngay trên trang chủ, Youtube đề xuất một video review các loại bánh kẹo tuổi thơ khiến cô tò mò vào xem thử.

Đập vào mắt cô là một đống bánh kẹo ở trên bàn, trong đó có một lọ socola thu hút sự tập trung của Minh Trang.

Minh Trang sửng sốt mở to mắt há hốc mồm, cô nhớ ra rồi.

Đây chẳng phải là loại kẹo mà hồi học tiểu học cô từng đưa cho một chị gái đang ngồi khóc, chả lẽ chị gái đó chính là... chị Ngọc Linh?

Chị ấy vẫn còn nhớ sao?

Tự nhiên Minh Trang thấy cảm động trong lòng, trái tim bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Cô nhìn lại nốt ruồi son trên lòng bàn tay khóe miệng dâng lên một độ cong nhẹ nhàng.Minh Trang vui vẻ nhắn tin cho Ngọc Linh:"Chị ơi, chị ngủ chưa?"

"Chị chưa, sao thế?"

"Hihi không có gì, bao giờ chị rảnh em có cái này muốn đưa cho chị á""Cái gì vậy?"

"Bí mật ạ."

Ngọc Linh thấy cô ra vẻ bí bí ẩn ẩn cho nên cũng cảm thấy có chút tò mò."

Cuối tuần sau chị rảnh""Vậy hẹn chị cuối tuần sau nha, chúc chị ngủ ngon hihi""Ừm, em cũng thế"Minh Trang hí hửng, cô thật mong chờ cho đến cuối tuần sau....Quay trở lại, chỉ còn vài ngày nữa sẽ diễn ra lễ cưới của Thu Anh và Ngọc Quyên, Viết Ngân đứng trước tủ quần áo để lựa đồ đi ăn cưới.

Ướm thử vài bộ, cô hỏi:"Chị thấy em mặc bộ nào thì oke nhất?"

Do Thu Anh mời cả hai nàng cùng đi dự đám cưới cho nên bây giờ Viết Ngân và Phương Anh đang chuẩn bị trước trang phục cần thiết.

Phương Anh nổi hứng trêu đùa liền nói:"Em không mặc gì mới đẹp nhất"Viết Ngân ngượng chín mặt liếc nàng một cái:"Chị... hừ, mặc kệ chị""Ấy đừng mặc kệ chị, em mặc gì cũng xinh đẹp hết."

Phương Anh mau chóng vòng ra sau lưng ôm lấy cô nhẹ nhàng thủ thỉ."

Tương lai chị nhất định cũng sẽ cho em một đám cưới như vậy."

Nàng nói xong khẽ hôn vào vành tai nóng rực kia một cái, cái hôn rời dần xuống cần cổ trắng nõn của Viết Ngân, hai tay bắt đầu làm loạn...Cuối cùng cũng đến ngày cưới của Thu Anh và Ngọc Quyên, địa điểm được chọn tổ chức vô cùng hoành tráng và lộng lẫy.

Khi cả hai cô dâu cùng bước vào lễ đài, Viết Ngân khẽ rơm rớm nước mắt.

Phương Anh ngồi bên cạnh lấy khăn tay đưa cho cô rồi nở một nụ cười ấm áp, không ai biết rằng ở phía dưới hai người cùng nhau mười ngón đan xen.Hai cô dâu cùng nhau song ca khiến mọi người vô cùng trầm trồ, đặc biệt là giọng ca Thu Anh."

Này, đây có phải là Thu Anh không thế?

Tao tưởng nó điếc tone""Ai biết, tao cũng không ngờ luôn""Nó học hát từ bao giờ rồi ấy"Đến khi Thu Anh cùng Ngọc Quyên đến từng bàn để mời rượu mọi người, Duy cười đùa hỏi:"Giấu nghề hả má?"

"Gớm, cũng ước có nghề để giấu, mới đi học hát đấy, anh em thấy được không?"

"Được, được, chúc mừng hai người nhé, nào cụng ly""Haha tặng Thu Anh và chị Quyên đôi lời thơ: "Duyên thắm se hồng, tình nồng thắm đượm, Đôi lứa uyên ương, nghĩa mặn tình sâu.

Hôm nay chung đôi, bước vào lễ đường, Hạnh phúc viên mãn, rạng ngời ánh dương."

Tất cả mọi người cười một trận, vỗ tay một tràng."

Bạn Duy tôi cũng văn vở ghê ha""Gì chứ?"

"Anh em nhanh kết hôn đi để tao còn đi dự nhé""Mày cứ đợi đấy đi""Haha được được"Do gặp lại nhiều bạn bè cũ cho nên bọn họ cứ đến các bàn mời hết ly này rồi đến ly khác, Viết Ngân cũng uống không ít.

Phương Anh ngồi bên cạnh nén lửa giận liếc nhìn cô, đến khi không uống được nữa, nàng mới lấy ly rượu giúp Viết Ngân uống nốt rồi xin phép đưa cô trở về nhà trước.

"Biết tửu lượng bản thân kém mà em còn uống nhiều như vậy?"

Phương Anh vừa dìu cô ra xe vừa lo lắng nói.Vì đang say rượu cho nên gương mặt Viết Ngân ửng đỏ, đôi mắt hơi hơi híp lại nhìn nàng.

Phương Anh thấy sự long lanh trong đôi mắt ấy cho nên cũng không nói thêm gì được nữa."

Lần sau không cho em say như vậy"ChụtViết Ngân do đang say nên không có ý thức được Phương Anh đang nói cái gì, cô chỉ thấy giữa hai đầu lông mày hơi nhăn lại cho nên đã hôn một cái vào má Phương Anh.

Mùi rượu sộc vào mũi cộng với cảm xúc mềm mại của đôi môi kia khiến nàng ngẩn người.

Nàng khẽ nuốt nước bọt định hôn xuống.Hôn xong một cái Viết Ngân nhắm mắt chìm luôn vào giấc ngủ, Phương Anh lập tức tá hỏa, cái người này hôn mình xong còn lăn ra ngủ ngon???Nàng khẽ xoa xoa huyệt thái dương rồi cài dây an toàn sau đó lái xe về nhà, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng mong chờ đến buổi tối ngày mai.Về đến nhà, nàng liền ôm bảo bối lên phòng nghỉ ngơi, vừa đặt Viết Ngân xuống giường, nàng cũng theo đó mà ngã xuống giường đè lên người Viết Ngân.

Khi chóp mũi cả hai chạm vào nhau, nàng vẫn ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt quanh quẩn nơi hốc mũi, tiếp tục nhìn xuống cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kia liền muốn cắn một ngụm.Sau khi giúp Viết Ngân thay quần áo và tẩy trang, nàng mới nằm cạnh cô, ngón tay nghịch nghịch lọn tóc của Viết Ngân rồi khẽ đưa lên mũi ngửi... thơm quá... nhưng em ấy ngủ mất rồi, nàng còn tính làm chút chuyện xấu xa.

Có trời biết lúc thay quần áo cho Viết Ngân tim nàng đập nhanh cỡ nào chứ.

Đêm này quả là thử thách đối với nàng...."

Vợ, hôm nay em xinh lắm, bây giờ em là vợ chị rồi moa moa""Ấy đừng hôn, đợi em đi tẩy trang đã, phấn dính hết vào môi chị rồi""Cho chị hôn một cái rồi em đi tẩy trang sau cũng được""Một cái của chị hả... hừ""Chị ngoan ngoãn ngồi chờ em nha"Giọng nói Ngọc Quyên có chút khàn, không nhịn được cảm thán cơ thể của Thu Anh, nàng khẽ vuốt ve, âu yếm cô, cảm nhận mọi âm thanh kiều diễm phát ra trong đêm, từ từ hưởng thụ......
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 43: Một tiếng vợ à, hai tiếng vợ ơi


Sáng hôm sau tỉnh dậy Viết Ngân chỉ cảm thấy đầu vẫn còn cảm giác ong ong, có chút khó chịu.

Phương Anh cảm nhận người bên cạnh đang động đậy cũng liền mở mắt ra, nàng khẽ mỉm cười hỏi:"Em còn mệt sao?"

"Ừm hơi hơi""Ai bảo em uống lắm như vậy hửm?"

Nàng khẽ dùng tay nâng cằm cô lên hỏi.

Giọng nói của nàng có hơi khàn khàn rơi vào tai Viết Ngân, cô cảm thấy cũng quyến rũ quá rồi."

Em không dám nữa"Bỗng có tiếng cười giòn giã vang lên khiến Viết Ngân khó hiểu."

Chị cười cái gì?"

"Cảm thấy em rất đáng yêu nha, như chú thỏ con vậy."

Phương Anh nói xong liền nhéo mũi cô một cái.Viết Ngân liền đỏ mặt lẩm bẩm một câu:"Ai là thỏ con hả?"

"Vợ~"Phương Anh nói xong liền ôm mặt Viết Ngân hôn hôn mấy cái vào má rồi mới chịu thả cô ra.

Cũng may hôm nay cô không có tiết dạy trên lớp cho nên cấm cung ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.

"Tối hôm nay ra mắt bố mẹ chồng em thấy sao?"

Nàng ôm ngang eo cô khẽ thủ thỉ.Viết Ngân cầm lấy một ngón tay của Phương Anh khẽ nghịch."

Hồi hộp cùng chờ mong nha"Bị nghịch ngón tay có chút tê dại, hơi thở của nàng bắt đầu rối loạn, nàng dứt khoát đưa ngón tay ấy vào miệng Viết Ngân chơi đùa.Buổi tối, Phương Anh đưa Viết Ngân về nhà ra mắt phụ huynh, nàng không khỏi cảm thán bảo bối xinh đẹp.

Để đáp lại Viết Ngân mỉm cười trả lời."

Chúng ta đều xinh đẹp""Được rồi đi thôi"Hai nàng vừa đến nơi đã thấy Cát Ánh đứng đợi sẵn, Viết Ngân và Cát Ánh lâu ngày không gặp nhau, mà vừa gặp nhau đã tươi cười trò chuyện thân thiết như người nhà.Phương Anh thấy hai người khoác tay có vẻ tự nhiên, trong lòng tự dưng nổi lên cơn ghen, nàng khẽ hắng giọng một cái, cả Viết Ngân và Cát Ánh đều khó hiểu cùng nhau quay đầu ra sau nhìn nàng.

Cát Ánh liền hiểu ra rồi giả vờ đau lòng nói:"Haizz thì ra là có người đang ghen, thôi tôi không dám."

Cô nhìn Viết Ngân nói tiếp:"Để lúc khác chị em mình nói chuyện sau ha"Vừa mở cửa bước vào, tim Viết Ngân đập bình bịch hết cả lên, cô mỉm cười khẽ chào hai bác rồi biếu hai bác giỏ quà thể hiện chút thành ý.Mẹ của Phương Anh vừa nhìn thấy cô lập tức hai mắt sáng lên chạy đến cầm hai tay của Viết Ngân."

Ôi Ngân hả cháu?"

"Dạ, vâng, sao bác biết ạ?"

Cả Viết Ngân và Phương Anh đều sửng sốt cùng nhau quay sang nhìn Cát Ánh."

Hả, chị không biết gì hết, đừng có nhìn tui kiểu đó""Ây da, bác là bác theo dõi kênh của cháu mấy năm rồi, người gì mà vừa xinh vừa giỏi lại hiểu chuyện.

Ai ngờ cháu lại là bạn gái của Phương Anh chứ""A thì ra là thế, cháu cảm ơn bác gái ạ"Bố nàng lúc này mới nói:"Không ngờ nhà ta lại có phúc như vậy haha, những lúc ăn tối toàn mở video của cháu lên xem"Người già mà xem mấy cái vlog như vậy hầu như là rất ít, Viết Ngân vô cùng cảm động và biết ơn, cô nói:"Cháu mới là người có phúc khi quen được chị ấy mới đúng ạ""Thì ra em ấy là thần tượng của mẹ, sao mẹ không nói sớm hơn cho con biết""Biết được mẹ mày đã mở tiệm xem bói rồi""Thôi đi ăn tối thôi, mẹ nấu xong cả rồi, hôm nay cháu phải ăn thật nhiều nhé""Dạ vâng"Trên bàn ăn, Cát Ánh cũng kể rất nhiều chuyện về Viết Ngân hồi cô còn là sinh viên, bố mẹ nàng nghe xong càng khoái chí hơn.

Cát Ánh khẽ nhướn mày với Phương Anh, còn Phương Anh khẽ giơ ngón cái lên trước mặt, Cát Ánh cười một cái rồi cúi đầu ăn cơm.Đến khi hai người phải tạm biệt ra về, bố mẹ nàng vẫn còn rất lưu luyến chưa muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

Mẹ nàng nói:"Lần sau rảnh hai đứa lại về đây ăn cơm tiếp nhé""Vâng mom, con biết rồi""Cháu xin phép về trước ạ""Ừ hai đứa về nhé""Khiếp giọng mẹ ngọt sớt thế, sao lúc nói chuyện với con chẳng được như vậy."

Nàng giả vờ hờn dỗi nói.Viết Ngân bật cười một tiếng, hai nàng tạm biệt bố mẹ rồi quay về nhà.Về đến nơi, Phương Anh nhõng nhẽo ôm eo cô nói:"Bố mẹ quý em hơn chị rồi đó, nhưng như vậy chị thấy rất hạnh phúc""Em cũng không ngờ hai bác lại xem video của em."

Buổi gặp mặt hôm nay không hề khiến cô căng thẳng xíu nào, thậm chí còn rất nhanh đã thân với hai bác."

Chắc là ý trời muốn chúng ta bên nhau đó vợ à~"Nàng một tiếng vợ à, hai tiếng vợ ơi, Viết Ngân tuy giả vờ mắng "ai là vợ chị chứ" nhưng thực ra cô rất thích chị ấy gọi mình như vậy."

Tuần sau sẽ đưa em đi chơi"Nói rồi nàng khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống trán Viết Ngân, rồi bắt đầu hôn khắp nơi.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 44: Nói lời ngọt ngào


Đến cuối tuần, Minh Trang hẹn Ngọc Linh ra một quán cà phê gần khu chung cư mà cô đang ở.

Khi Ngọc Linh đến nơi, nàng thấy Minh Trang đã có mặt.

Ngay khi Minh Trang nhìn thấy nàng liền nở một nụ cười tươi rói rồi vẫy tay với nàng."

Em đợi chị lâu chưa?"

"Em vừa đến thôi" Minh Trang liền đưa menu qua cho nàng."

Chị muốn uống gì?"

Sau khi gọi hai cốc nước ép, Ngọc Linh lúc này mới hỏi:"Em có gì muốn đưa cho chị sao?"

Minh Trang cười hì hì một tiếng, cô chưa trả lời câu hỏi này của nàng vội, mà chỉ nhanh nhảu khen ngợi nàng."

Chị xinh thật nha, nhìn chị không khác gì 18 đôi mươi cả""Em cũng dẻo miệng ghê ha" "Hì hì, em mạnh dạn hỏi cái này được không?"

"Em hỏi đi""Chị có người yêu chưa?"

Mặc dù Minh Trang biết nàng chưa có nhưng vẫn hỏi.Nàng khẽ lắc đầu trả lời:"Chị chưa có, em có rồi sao?"

"Cậu trai lần trước đi ăn cùng em đó"Minh Trang lúc này mới nhớ ra chuyện lần trước, cô vội vàng phủ nhận."

Hả?

Đâu không phải ạ.

Cậu ấy chỉ là bạn em"Sau khi nói xong cô thầm quan sát sắc mặt của chị ấy nhưng vẫn không nhìn ra được cái gì, trong lòng có chút hụt hẫng.

Sau đó liền lục chiếc túi vải tote của mình rồi lấy ra hộp kẹo socola mà hồi bé từng tặng chị ấy."

Em có hộp kẹo muốn cho chị nè, chị còn nhớ không?"

Khoảnh khắc nhìn thấy hộp kẹo quen thuộc đã lâu không thấy, trái tim Ngọc Linh liền đập nhanh hơn một nhịp.

Minh Trang cuối cùng cũng thấy một chút ngạc nhiên trên gương mặt của nàng, trong lòng vui vẻ không ít, cô nói tiếp:"Em nhớ ra đứa bé mà chị đề cập đến lần trước chính là em, em đã suy nghĩ rất nhiều, không ngờ chúng ta đã được gặp nhau từ lâu rồi mà giờ em mới biết""Còn có..."

Minh Trang vừa nói vừa xòe lòng bàn tay ra trước mặt nàng."nốt ruồi này"Ngọc Linh có chút xúc động nói:"Là em thật sao?"

"Vâng, đúng là em đây"Cô quyết định to gan hơn một chút:"Em... có thể ôm chị một cái được không?"

Ngọc Linh hơi chần chừ rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu, Minh Trang không giấu được vui sướng mỉm cười chạy đến ôm nàng một cái thật chặt.

Suy nghĩ đầu tiên mà cả hai cùng có đó chính là "Chị ấy/em ấy thơm quá"Ôm nhau được một lúc, cuối cùng Minh Trang cũng phải rời đi cái ôm khiến cô luyến tiếc ấy."

Chị..."

Cô nhìn vào đôi mắt nàng nghiêm túc nói, cô muốn thổ lộ lòng mình.

Bỗng nhiên có tiếng nói quen thuộc vang lên gọi tên cô, cả Minh Trang và Ngọc Linh đều quay sang nhìn Phong.

Phong cười hớn hở vẫy tay chào Minh Trang rồi sau đó mới đi cùng gia đình.

Đang dạt dào cảm xúc tự dưng bị chen ngang khiến cô tự nhiên không dám tỏ tình nữa, cô xấu hổ quay trở lại chỗ ngồi, hai người ngồi đối diện nhau.

Trong lòng Ngọc Linh không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận khó nói.

Vì sao?

Vì cậu trai kia hay là vì em ấy đột nhiên chạy về chỗ?"

À video dự thi lớp em dành được giải nhất toàn khoa đó chị."

Minh Trang đột nhiên nhớ ra rồi hào hứng kể cho nàng nghe.Ngọc Linh đang cố nhớ video gì, nàng bỗng a một tiếng."

Cái video mà em tát một bạn nam hả?"

Minh Trang ngại ngùng gật đầu chỉ về phía bàn của Phong đang ở xa xa đằng kia."

Vâng, là cái bạn kia kìa chị""Ừm..."

Nàng khẽ gật gù một tiếng rồi hỏi tiếp:"Hai đứa thân nhau lắm sao?"

Minh Trang không nghĩ ngợi gì liền đáp:"Dạ vâng, cậu ấy là bạn thân của em"Nàng khẽ nhướn mi một cái, nàng tuyệt đối không tin tồn tại loại bạn thân khác giới, trừ khi..."

Cậu bạn của em có phải trai thẳng không?"

Câu hỏi này quá đột ngột, Minh Trang nhất thời hoang mang trong giây lát, cô trả lời:"Cậu ấy là trai thẳng""Vậy cậu đó thích em không?"

"Hả?

Sao lại thế được, không có đâu chị"Nàng từ chối cho ý kiến, lúc Minh Trang cúi đầu uống nước, nàng nhìn em ấy một cái rồi quay sang nhìn cậu bạn thân của Minh Trang, đúng lúc này lại bắt gặp được ánh mắt của Phong đang nhìn về bàn bên này.

Đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Ngọc Linh khiến cậu có cảm giác mình đang làm sai chuyện gì.Lúc ra về, Minh Trang cố tình khoác lấy tay nàng, ánh mắt như thể cầu xin.

Cánh tay trắng nõn mát lạnh của Ngọc Linh khiến Minh Trang u mê, vừa mềm mịn như da em bé lại mượt mà khiến cô thích thú không thôi."

Chị có tiện đường cho em quá giang một đoạn được không ạ?"

Ngọc Linh mặc một chiếc váy lụa trắng vô cùng tôn dáng kết hợp với đôi giày cao gót đen càng thêm phần quyến rũ.

Còn Minh Trang chỉ đơn giản mặc một chiếc áo thun cùng với quần ngố, đi thêm đôi giày thể thao sneaker đen trắng.

Hai người khoác tay sóng vai cùng nhau tạo nên một khung cảnh vừa tương phản nhưng cũng hết sức hài hòa.

Xe vừa dừng trước tòa chung cư, Minh Trang lên tiếng hỏi thử:"Chị có muốn lên nhà em ngồi uống nước không?"

"Chị cảm ơn, có lẽ để dịp khác nhé, bây giờ chị phải về có việc."

Nàng nhẹ nhàng từ chối."

Vâng, vậy hẹn chị lần sau, cảm ơn chị đã cho em đi nhờ một đoạn""Em về đây, bye chị"Khi Minh Trang vừa bước xuống xe, mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng của Phong."

Hey Trang""Ui giật mình má ơi, gì đấy?"

"Sao cậu lại ở đây rồi?"

Ngọc Linh vốn dĩ đã chuẩn bị đánh lái rời đi, nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cậu bạn thân kia của Minh Trang, mày đẹp hơi nhíu lại nhìn xem là có chuyện gì."

Mới đi du lịch về nên tặng cậu ít quà""Oaa cảm ơn nha, sao tặng nhiều thế?"

"Cậu thích là được, có nhiều gì đâu""Gớm, sến súa quá""Cậu lên nhà nghỉ ngơi đi, mình về trước đây"Sau khi nhìn thấy Minh Trang bước vào bên trong thì Phong lúc này mới quay về nhà.

Ngọc Linh trong xe tay vô thức nắm chặt vô lăng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nàng hồi thần, hóa ra là mẹ gọi hỏi thăm sức khỏe của nàng.

Nghe máy xong, Ngọc Linh bất giác thở dài nhìn hộp kẹo socola mà Minh Trang đưa cho nàng, nàng khẽ vặn hộp kẹo rồi lấy một viên socola bỏ vào trong miệng từ từ thưởng thức.

Ngọc Linh có suy nghĩ rằng em ấy cũng giống viên kẹo này vậy, rất biết cách nói lời ngọt ngào với nàng.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 45: Từ giờ em là của chị


Cuối tuần, Ngọc Linh trở về thăm ông bà ngoại.

Ông bà nàng hiện đang sống cùng với cậu út chưa lập gia đình.

Lại một lần nữa đứng trước khu chung cư quen thuộc, khóe miệng nàng hơi cong lên, nhanh chóng sải bước vào trong sảnh.

Đang đứng đợi thang máy đột nhiên nàng nghe thấy chất giọng quen thuộc của Minh Trang, Ngọc Linh quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ hớn hở của em ấy đang mỉm cười nhìn mình.Minh Trang trên tay xách túi đồ vừa mới mua trong siêu thị gần ngay bên cạnh, bản thân cô còn đang mặc đồ ngủ hình con chuột Mickey, khi cô chạy đến gần nàng, Ngọc Linh ngửi thấy phảng phất mùi thơm nhè nhẹ từ mái tóc của cô.

Minh Trang bất ngờ liền hỏi:"Chị, chị đến thăm ai sao?"

"À, ừ chị đến thăm ông bà"Minh Trang ồ một tiếng rồi cười hì hì.

Ngay sau đó cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước vào.

Vừa bước vào bên trong, Minh Trang lập tức bấm số 12, nhưng ai ngờ cô vừa chạm vào số 12 thì đầu ngón tay của Ngọc Linh khẽ chạm vào ngón tay cô.

Cả hai sững sờ nhìn nhau, Ngọc Linh thấy hơi xấu hổ liền bỏ tay ra, nàng cười cười."

Hóa ra em cũng ở tầng 12 sao?"

"Vâng."

Mặc dù chỉ là cái chạm ngắn ngủi chỉ kéo dài một giây nhưng xúc cảm đó khiến trái tim cô không tự chủ mà đập nhanh hơn, giọng nói cũng bé lí nhí.

Minh Trang cúi đầu nhìn ngón tay mình, đột nhiên thang máy tinh một tiếng khiến cô bất giác giật mình.

Minh Trang vội vàng bước ra ngoài trước, nhưng cô lao công vừa mới lau sàn vẫn còn chưa khô cho nên Minh Trang bị trượt chân té ngã.

Ngay khoảnh khắc đó cô cảm thấy đau một thì quê mười, khóc không ra nước mắt.Ngọc Linh sợ hãi mau chóng bước đến đỡ cô dậy ân cần hỏi han."

Em có sao không?"

"Em đau."

Minh Trang nhìn nàng với đôi mắt long lanh to tròn khiến trái tim nàng tan chảy.

Ngọc Linh giúp cô nhặt lại đồ rồi đỡ cô dậy nhẹ nhàng nói:"Lần sau em phải cẩn thận, không thể bước đi nhanh như vậy""Khẳng định là em sẽ bị tím bầm chỗ đó"Nhìn gương mặt nhăn nhăn nhó nhó của em ấy khiến nàng vô cùng thương xót nhưng cũng không thể làm gì được ngoại trừ an ủi cô."

Để chị xách đồ giúp em"Chẳng mấy khi được chị ấy chiều chuộng như vậy, tội gì mà cô không hưởng thụ."

Em cảm ơn chị"Nhìn dáng vẻ đi cà nhắc của Minh Trang khiến nàng có hơi buồn cười, nàng đành chuyển chủ đề."

Em ở phòng bao nhiêu?"

"1212 ạ""Còn ông bà chị thì sao?"

"Hmm ở phòng đối diện với em luôn 1216""Ồ."

Nói thật hàng xóm sát vách cô còn không biết mặt mũi người ta chứ đừng nói đến căn phòng đối diện.Chả mấy chốc mà đã đến trước phòng của Minh Trang, Ngọc Linh đưa túi đồ cho cô rồi nói:"Đồ của em này""A, chị có muốn vào nhà em ngồi chơi chút không?

Nhà em cũng không có ai ở nhà"Lần trước nàng đã từ chối em ấy một lần, lần này không có lý do gì để thoái thác nữa cả nên đành đồng ý, hơn nữa đôi mắt ấy cứ long lanh nhìn nàng như vậy khiến nàng không nỡ từ chối nổi.

Minh Trang nhận được sự đồng ý của nàng liền mừng rỡ không thôi, cô nhanh chóng mở cửa rồi bước vào.Chàng đang nằm ngủ nghe thấy chủ nhân về cũng lười nhác đứng dậy ra chào hỏi, chỉ meo meo một tiếng rồi lại nằm ngủ.

Minh Trang bất lực nhìn nó cảm thán một câu:"Chả biết chảnh giống ai."

Cô đặt túi đồ lên bàn rồi lại gần chọc con mèo một phen, cái má tròn tròn như bánh bao sờ rất thoải mái."

Ây thật tình, sao không ra chào chị hả?"

Khoảnh khắc cô ngồi xổm nghịch nghịch con mèo, Minh Trang không biết rằng ai đó đang đỏ mặt.

Ngọc Linh cũng chỉ là vô tình thấy cảnh xuân bên trong lớp áo đó, nàng không hề cố ý nhìn lén, nhưng quả thật không ngờ cũng... khá to.

Ngọc Linh rời sự chú ý sang con mèo."

Nó tên là gì vậy?"

"Chàng ạ""Hả?"

Ch-chồng gì cơ?Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngọc Linh khiến cô có hơi buồn cười liền lặp lại."

Con mèo nhà em tên là Chàng""À Chàng."

Sao mà bản thân nghe ra thành "chồng" không biết nữa, trời ạ, nàng khẽ thở phào một tiếng hỏi tiếp:"Mèo đực sao?"

"Mèo cái đó ạ, nhưng thấy nó cũng đẹp trai nên em đặt tên thế" Đứng trong phòng khách, nàng chỉ cần quay sang trái là thấy ban công, ở đó đang phơi quần áo,... có một bộ đồ khiến nàng đỏ mặt thêm lần nữa, đó chẳng phải cái gì khác ngoài bộ đồ lót có hình Mickey nho nhỏ nằm chính giữa.

Nàng giật mình thu hồi tầm mắt, quá thể rồi, nhìn đi đâu cũng không thoát được."

Chị chuyển đi từ lúc nào thế?"

Minh Trang tò mò hỏi thử, nếu chị ấy không chuyển đi thì bây giờ hai người chẳng phải đang ở chung một tòa nhà hay sao."

Tốt nghiệp Đại học là chị chuyển đi rồi""Lúc chị tốt nghiệp lúc đó em cũng vừa tốt nghiệp cấp hai."

Minh Trang thầm tính toán một lúc rồi nói.

"À chị uống nước dâu tằm không?

Em mới ngâm được một thời gian, uống ngon lắm""Ừm cũng được"Sau khi pha thử một cốc dâu mát lạnh ngon lành, Minh Trang đưa cho nàng uống thử."

Ngon không chị?"

"Ừ rất ngon"Ây chết tiệt đúng lúc này lại buồn vệ sinh, Minh Trang xấu hổ xin phép nàng rồi bước vội vào nhà vệ sinh.

Nhưng cô vừa mới bước vào chừng năm, bảy giây thì chuông điện thoại reo lên.

Ngọc Linh vô tình nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, nàng vô thức cau mày lại.

Nhớ đến những cảnh tượng mà Minh Trang xuất hiện cùng cậu bạn của em ấy khiến nàng không vui, có lẽ em ấy không biết chứ nàng chỉ cần liếc một cái cũng biết rằng cậu trai kia có tình cảm với Minh Trang.

Tay nàng siết chặt cốc nước mát lạnh, cảm giác vừa ghen tỵ vừa tức giận này thật khó chịu mà.Minh Trang thầm kêu trời đất, khoảng ba mươi giây sau, cô mở cửa bước ra liền hỏi:"Vừa nãy ai gọi em hả chị?"

Cô thấy sắc mặt nàng hình như không tốt lắm, liền lo lắng hỏi:"Chị thấy mệt hả?"

"Chị không sao, hình như là bạn em gọi đấy"Minh Trang khẽ thở dài một hơi bước đến lấy điện thoại trên bàn lên kiểm tra, cô phát hiện cuộc gọi nhỡ từ Phong liền gọi lại."

Alo""Trời ơi bạn tôi, này đi ăn không?"

"Hả?

Ăn gì?"

"KFC""Tớ với cậu thôi hả?"

Ngọc Linh vẫn luôn chăm chú nhìn gương mặt của Minh Trang, nàng nghe được câu nói kia của em ấy trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu."

Không, có mấy đứa nữa""À thôi, không đi được rồi, hẹn lúc khác nhé, bây giờ tớ đang có việc"Vừa cúp máy xong thì đột nhiên cảm thấy khát nước, Minh Trang nhìn thấy cốc nước trên bàn liền cầm lấy lên uống, quên mất là đấy là nước mình mời chị ấy.

Ngọc Linh có chút bất ngờ nhìn em ấy... kia chẳng phải là hôn gián tiếp rồi sao?Uống được nửa cốc rồi Minh Trang chợt nhớ ra, cô vội vàng "Hở, khoan" một tiếng rồi bối rối nhìn Ngọc Linh, trên mặt đỏ một mảnh.

Cô xấu hổ khẽ cắn môi dưới rồi đặt cốc nước xuống."

Để em pha cho chị cốc khác nha"Minh Trang vừa nói xong thì quay người đi, Ngọc Linh nắm tay cô định nói không cần nhưng lực kéo hơi mạnh khiến Minh Trang cứ thế bị ôm gọn trong lòng Ngọc Linh.Cô xấu hổ muốn rời đi cái ôm đó nhưng không ngờ chỉ một giây sau hai người liền môi chạm môi, cảm giác tê dại này thật khó diễn tả.

Bỗng nhiên có giọng nói đầy quyến rũ văng vẳng bên tai cô:"Lúc hôn thì em nên nhắm mắt lại, để chị dạy em"Nàng vừa dứt lời thì bàn tay khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn ấy rồi cúi đầu hôn xuống.

Minh Trang như bị thôi miên vậy, nàng nói gì cô cũng đều một mực nghe theo.

Dây dưa một hồi mới chịu dứt nhau ra, cả hai tựa vào trán nhau cùng thở dốc.

Không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được trái tim đang đập, không biết là của nàng hay của cô hay là nhịp đập hai người cùng hòa vào làm một.Sau khi đã khôi phục được trạng thái bình thường, Ngọc Linh khẽ xoa đầu Minh Trang âu yếm nói:"Em đồng ý làm bạn gái chị nhé?"

Hôn nhau như vậy rồi thì làm sao Minh Trang có thể từ chối nổi cơ chứ, cô đỏ mặt khẽ gật đầu một cái rồi vùi đầu vào cổ chị ấy.

Ngọc Linh vui vẻ hôn xuống trán cô một cái."

Em có muốn thử lại nụ hôn ban nãy không?"

Nghe được lời này xong toàn thân Minh Trang đều đỏ như tôm luộc không dám nhìn nàng, sao cái người này bạo dạn như vậy hả trời?

Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên chờ đợi nụ hôn nóng bỏng từ chị ấy."

Bạn nhỏ Minh Trang, từ giờ em là của chị""Vâng, em chỉ là của chị mà thôi"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 46: Vợ thích thì nàng sẽ chiều


Cuối tuần Viết Ngân và Phương Anh cùng nhau đi mua sắm, nhưng không ngờ vừa bước vào bên trong, hai nàng liền gặp Thành Hải bước ra.

Thành Hải chính là tình địch số một trong suốt quãng thời gian Viết Ngân thích thầm Phương Anh, nay gặp lại khiến cô có chút không thoải mái.Thành Hải nhìn thấy Phương Anh cũng mỉm cười đến gần chào hỏi xã giao, anh nhìn thấy nàng cùng một cô gái xinh đẹp đang nắm tay nhau cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi một câu:"Em dạo này vẫn khỏe chứ?"

"Vâng, em vẫn thế"Chỉ mới công khai cho gia đình và bạn bè thân thiết biết, hai nàng còn chưa hề dám công khai lên trên mạng xã hội, chưa sẵn sàng cho đồng nghiệp và sinh viên biết.Hai người trò chuyện qua lại đôi ba câu rồi Thành Hải cũng xin phép rời đi.

Viết Ngân thấy chị ấy cứ thế mà mỉm cười chào tạm biệt anh ta trong lòng có hơi không vui.

Phương Anh quay sang nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của bảo bối nhà nàng liền biết điều gì, nàng bật cười xoa má Viết Ngân một cái rồi nói:"Chị với anh ấy đã không còn liên hệ gì từ lâu lắm rồi hơn nữa anh ấy cũng đã có vợ con""Hả?"

Viết Ngân ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau cô nghĩ lại, cũng đúng mà Thành Hải đã 30 tuổi có vợ con là điều hiển nhiên."

Em ghen hửm?"

"Ghen gì mà ghen""Hử thật sao?"

Nàng đột nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu đùa cô một phen.

"Chị nói thêm cái gì nữa là tối đừng hòng chạm vào em có biết chưa?"

"Được được, chị sai rồi.

Bảo bối đừng giận nha"Trong lúc Phương Anh đang ra sức lấy lòng Viết Ngân bỗng nhiên Viết Ngân thấy phía trước chẳng phải ai khác chính là cô bạn thân Ngọc Linh của mình hay sao.

"Ơ khoan..."

Sao Minh Trang con bé lại đi cùng Ngọc Linh thế nhỉ?"

Sao thế bảo bối?"

Nàng nhìn theo ánh mắt của Viết Ngân thì liền bắt gặp được Ngọc Linh đang cười cười nói nói với một cô gái, nhìn họ tưởng chừng như hai chị em không hơn không kém.Phương Anh thấy cô đi về phía đằng ấy cũng vội vã bước theo, vừa đến nơi Viết Ngân liền đụng mặt Ngọc Linh với ánh mắt khó hiểu."

Ơ Ngân....

Em chào cô.

Hai người cũng ở đây sao?

Trùng hợp ghê ha."

Ngọc Linh cũng bất ngờ, ai mà dè lại gặp được bạn thân mình ở đây cơ chứ.Phương Anh lịch sự gật đầu mỉm cười coi như đáp lời, sau đó nàng nói tiếp:"Ừ đúng vậy""Em chào các chị""Ừ chào em, mà sao hai người..."

"Định nói cho mọi người nhưng chưa có dịp."

Ngọc Linh vừa nói vừa ôm lấy bả vai của Minh Trang."

Bọn mình đang hẹn hò"Viết Ngân kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Ngọc Linh khiến cô có chút buồn cười."

Sao hả?

Ngạc nhiên lắm sao?"

"Ôi...

Vậy anh Duy của em có biết chuyện chưa?"

Viết Ngân nhìn Minh Trang hỏi."

Anh ấy.... biết rồi ạ."

Minh Trang xấu hổ trả lời.Phương Anh khoanh tay đứng nhìn một bên cũng không biết nói gì, căn bản Ngọc Linh và Minh Trang thân quen với Viết Ngân hơn.

Nàng chỉ lắng nghe câu chuyện giữa ba người cũng hiểu được tình hình.Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, nàng cũng nói vài câu chúc hai người hạnh phúc sau đó tiếp tục đi mua sắm với Viết Ngân.

Đến khi Minh Trang thấy hai nàng đã đi xa, lúc này cô mới tò mò nhìn Ngọc Linh hỏi:"Sao chị lại chào bạn gái của chị Ngân là cô vậy?

Chị ấy là cô giáo sao?"

"Ừ đúng vậy, cô Phương Anh là giảng viên dạy tiếng Pháp cho Viết Ngân, Duy và Thu Anh hồi năm ba đó""Uiiii, chìn chá??"

"Ừ đúng vậy, hai người họ cũng sóng gió lắm mới đến được với nhau.

Tuy chị không học nhưng biết cô cho nên vẫn quen chào bằng cô""Vậy lúc đó chị học tiếng gì?"

"Tiếng Hàn á""Wow, chị siêu quá, vậy là chị nói được tận bốn, năm ngoại ngữ lận hả?"

Nhìn thấy đôi mắt long lanh cộng với gương mặt tràn đầy ngưỡng mộ của Minh Trang khiến nàng không chịu nổi muốn ôm hôn một cái."

Cũng bình thường thôi em""Sao lại bình thường được chứ, em đây vật lộn với tiếng Anh đã đủ khổ, cho em học ngoại ngữ nữa chắc em chịu chết""Hahah, nhưng không sao, có lẽ vì thế mà ông trời mang đến bên em một chị người yêu cực phẩm như vậy""Giỏi nịnh quá ha""Người ta cũng chỉ nịnh có mình chị thôi à~"Tuy miệng thì nói không tin nhưng trong lòng Ngọc Linh tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc....Mới đi tuần trăng mật được vài ngày mà ngày đêm đầu tiên hạnh phúc quá dẫn đến mấy ngày hôm sau hai người chỉ có ở khách sạn, khỏi cần đi đâu chơi.

Thu Anh thầm trách cái người này không biết tiết chế là gì."

Giờ là giống đi tuần trăng mật dữ chưa?"

Giọng cô có chút yếu ớt khẽ trách yêu."

Xin lỗi bảo bối, nhưng ở đây chẳng phải cũng tốt hay sao, được ở cạnh em 24/7 khiến chị vô cùng hạnh phúc à nha""Hừ chị được lắm, cũng chỉ là đổi địa điểm từ Hà Nội đến Milan nằm ngủ, người ta không được miếng đi chơi nào hết""Được chị sẽ bù đắp cho bà xã nếu như em thích."

Phải tranh thủ đấm lưng bóp vai cho vợ nếu không hôm nay chắc chắn sẽ phải ngủ một mình mất thôi."

Em thoải mái không?"

"Ừm cũng được, lực mạnh hơn một chút"Được rồi, vợ thích thì nàng sẽ chiều vậy.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 47: Hôn lễ (hoàn)


Lúc Viết Ngân trở về cô thấy trong nhà đèn điện tối om, cứ nghĩ là chị ấy không ở nhà.

Mở cửa bước vào, cô nhanh chóng tìm được công tắc rồi bật đèn.

Ánh sáng chả mấy chốc mà bao phủ khắp phòng khách khiến cô cảm thấy hơi chói khẽ híp mắt lại.

Nhưng chỉ một vài giây sau cô thấy trên nền trải đầy cánh hoa hồng thành hai hàng, có cả tiếng đàn piano du dương từ căn phòng kia, trái tim cô không tự chủ mà đập loạn hết lên.

Viết Ngân nở một nụ cười tươi rói, cô quyết định bước vào con đường trải đầy hoa hồng xem nó dẫn mình đi đâu.

Cánh hoa hồng cuối cùng dừng lại trước một căn phòng, âm thanh piano càng to và rõ ràng hơn.

Viết Ngân hồi hộp mở cửa bước vào, khung cảnh bên trong khiến cô phải thốt lên một tiếng.

Trong phòng có một mỹ nữ mặc váy đang ngồi đàn những bản tình ca, cả căn phòng được thắp sáng chỉ bằng vài ngọn nến.

Ánh sáng hắt lên gương mặt kiều diễm của Phương Anh càng thêm phần ấm áp đồng thời không kém phần quyến rũ.

Đối với Viết Ngân giờ đây thời gian như đang ngừng trôi, vẻ đẹp của nàng khiến cô quên cả hô hấp.Sau khi những ngón tay thon dài chơi xong bản nhạc cuối cùng, Phương Anh đứng dậy mỉm cười nhìn Viết Ngân.

Nàng nhẹ nhàng bước đến nắm tay cô vào bên trong.

Nàng khẽ thủ thỉ vào tai cô:"Em thích không?"

Viết Ngân xúc động hỏi:"Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?"

Cô nhớ đây không phải ngày hai người gặp mặt lần đầu hay là ngày trở thành người yêu của nhau, vậy thì hôm nay là dịp gì mà chị ấy lại làm như vậy?"

Hôm nay a, là ngày có em nên nó mới đặc biệt""Sến súa""Haha"Phương Anh đột ngột quỳ xuống khiến Viết Ngân hơi giật mình, cô còn chưa kịp nói gì Phương Anh đã mở ra trước mặt một hộp nhẫn.

Nàng trịnh trọng nói:"Em làm vợ chị nhé?"

Viết Ngân giờ đã hiểu cảm giác được người mình yêu cầu hôn là cảm giác gì, cô cảm động khẽ gật đầu trả lời:"Vâng"Chỉ một tiếng "vâng" này thôi nhưng cũng đã khiến cả cơ thể Phương Anh có chút run run, nàng không kìm nén được hạnh phúc nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón tay thon dài kia của cô.

Sau khi đeo xong, nàng khẽ vuốt ve một cái rồi nhẹ nhàng hôn xuống ngón tay ấy."

Chị đứng lên đi, em cũng muốn đeo cho chị"Phương Anh đứng dậy đưa hộp nhẫn cho Viết Ngân, bỗng nhiên Viết Ngân cũng quỳ xuống khiến nàng hoang mang."

Em không cần phải quỳ đâu, đứng lên đi"Viết Ngân chỉ cười chứ không nói gì, cô nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi cầm lấy bàn tay ấm áp xinh đẹp kia từ từ đeo nhẫn vào."

Em cũng muốn quỳ trước mặt người em yêu"Phương Anh giờ phút này cực kì cảm động, nàng cầm lấy tay Viết Ngân kéo cô đứng dậy, không nói gì mà cứ thế hôn xuống, để cảm xúc được giải phóng ra ngoài thay cho lời nói.Hai người hôn nhau đến khi không thở nổi nữa mới chịu buông nhau ra.

Phương Anh ôm cô vào trong lòng thủ thỉ:"Chị chờ ngày này lâu lắm rồi, cảm ơn em đã đến bên chị""Chị yêu em""Em cũng yêu chị"Tiếng nhạc du dương khẽ vang lên, nàng hỏi:"Em khiêu vũ với chị chứ?"

"Được ạ"...Hôn lễ của Phương Anh và Viết Ngân chỉ diễn ra một tháng sau đám cưới của Thu Anh và Ngọc Quyên.

Cả hai người vừa đi tuần trăng mật liền trở về để kịp dự hôn lễ của Viết Ngân.

Mọi công tác đã chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ ngày cả hai mặc váy cưới cùng nhau nắm tay bước vào lễ đường.Ngày được nắm tay em vào lễ đường, ngày chính thức đánh dấu một cột mốc quan trọng của cả hai, ngày em mặc váy cưới lộng lẫy xinh đẹp xuất hiện trước mặt chị, ngày này chị sẽ không bao giờ quên."

Cô dâu của chị hôm nay thật xinh đẹp."

Trong lúc MC đang giới thiệu khách mời thì nàng khẽ ghé sát tai Viết Ngân thì thầm một câu.

Hai bàn tay đan xen cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương, trong lòng có vô vàn ngọt ngào.Bố mẹ hai nàng mà đặc biệt là các mẹ thì ngồi khóc khi nghe con gái kể chuyện từ khi gặp nhau, quen nhau và yêu nhau đã phải trải qua những khó khăn gì để rồi mới đến được với nhau.

"Cảm ơn bố mẹ đã yêu thương và ủng hộ tụi con, cảm ơn những người bạn chí cốt luôn ở bên cạnh động viên những lúc mình gặp khó khăn, cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây để dự hôn lễ của cả hai..."

Cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc một cách suôn sẻ, sau khi chụp ảnh cùng tất cả mọi người xong xuôi, Viết Ngân mới nhìn Ngọc Linh rồi trêu một câu:"Chừng nào mới đến lượt mày đây hả?"

"Cứ yên tâm nha, bọn mày sẽ phải đến lượt đi dự đám cưới của tao thôi""30 tuổi lấy vợ cũng chưa muộn""Haha được được tao rất mong đợi"...Đêm động phòng hoa trúc, cả hai đã thấm mệt ngày hôm nay.

Phương Anh khẽ hôn lên khắp gương mặt cô không ngừng nói lời yêu.

Bỗng nhiên nàng nhớ ra điều gì liền hờn dỗi nói:"Hôm nay chị nhìn thấy tình địch số một ngày xưa"Viết Ngân há hốc mồm kinh ngạc khó hiểu hỏi lại:"Hả?

Ai cơ?"

"Hừ, cái người mà em hay chụp ảnh cùng rồi up lên facebook ngày xưa đó" "Ý chị là anh Hiếu?"

Viết Ngân cảm thấy Phương Anh mới là bà chúa ghen tuông, cô khẽ cười một cái rồi giải thích:"Cái gì mà hay chụp cùng chứ, có mỗi một lần chụp ảnh đi dẫn chung với nhau thôi mà, với cả anh ấy cũng chỉ là tiền bối mà em tôn trọng không hơn không kém, anh ấy cũng chưa có ý gì với em hết, người ta đã có bạn gái rồi""Giờ chị còn ghen nữa sao, hửm?"

"Vậy em có dỗ chị không?"

Viết Ngân sửng sốt trước câu trả lời này của chị ấy, cứ tưởng chị ấy sẽ mạnh miệng nói không ghen, ai mà ngờ lại thừa nhận thẳng thắn như vậy."

Được, vậy em hôn chị một cái chị sẽ không ghen nữa chứ?"

Viết Ngân thấy Phương Anh nhắm mắt rồi tay chị ấy còn chỉ chỉ vào môi, Viết Ngân nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống đôi môi ấy, bỗng nhiên thứ tự trên dưới có chút thay đổi.... vừa nhẹ nhàng lại triền miên...

----------------------------------------------------------------------------------- 23/6/24Trời ơi xong rồi, mình học dở văn, chưa bao giờ nghĩ sẽ viết BHTT, chỉ nghĩ gì viết nấy, cố gắng trau chuốt nhất có thể...

Mình vẫn sẽ viết để thỏa đam mê, thỏa mãn trí tưởng tượng.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi và đã đọc bộ truyện này nhen, chúc mọi người có một ngày vui vẻ nhé.

Hy vọng tác phẩm tiếp theo sẽ được mọi người tiếp tục đón nhận và ủng hộ ^^ hihi
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom