Lãng Mạn [BHTT - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
128,753
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
366536473-256-k382849.jpg

[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Tác giả: Tuetran14
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu:
Nàng - Đào Ngọc Phương Anh
Cô - Đỗ Viết Ngân
Giảng viên x sinh viên
Hơn kém nhau 4 tuổi
Mang danh là sinh viên xuất sắc nhất khoa Trung nhưng ngày đầu tiên học lớp ngôn ngữ 2 tiếng Pháp buổi tối, Viết Ngân có lý do không đi học được nên cô đã nhờ em trai là Đỗ Gia Bảo đi học hộ.

Thế nhưng thật xui xẻo là cô bị giảng viên phát hiện.

Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo???

Xin mời độc giả từ từ đón xem ^^

Thể loại: Bách hợp, thuần Việt, học đường, ngọt, ngược nhẹ, HE Tags: bhttbáchhợptiểuthuyếtglhocduongthuanviettuvietyuri​
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Giới thiệu


Nàng - Đào Ngọc Phương Anh Cô - Đỗ Viết NgânGiảng viên x sinh viên Hơn kém nhau 4 tuổiMang danh là sinh viên xuất sắc nhất khoa Trung nhưng ngày đầu tiên học lớp ngôn ngữ 2 tiếng Pháp buổi tối, Viết Ngân có lý do không đi học được nên cô đã nhờ em trai là Đỗ Gia Bảo đi học hộ.

Thế nhưng thật xui xẻo là cô bị giảng viên phát hiện.

Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo???

Xin mời độc giả từ từ đón xem.

Thể loại: Bách hợp, thuần Việt, học đường, ngọt, ngược nhẹ, HENgày bắt đầu: 6/4/2024Ngày kết thúc: 23/6/2024Hy vọng tác phẩm tiếp theo sau bộ "Nguyện cưng chiều em" sẽ được mọi người đón nhận ạ ^^ cảm ơn độc giả rất nhiều
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 1: Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng


Đỗ Viết Ngân được biết đến nhờ sự xinh đẹp và tài giỏi của cô.

Sở hữu chiều cao 159cm, dáng người vô cùng hoàn hảo, không biết có bao nhiêu người chết mê vì cái nhan sắc này của cô.

Ấy vậy mà 20 tuổi nhưng cô chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.

Cô là thủ khoa đầu vào của trường cùng với nhiều thành tích khác vô cùng đáng nể.

Ngoài ra cô từng là Chủ tịch Ban chấp hành Khoa tiếng Trung và còn tham gia rất nhiều hoạt động ngoại khóa bên ngoài, thế nhưng GPA của cô chưa bao giờ dưới 3.9.

Vì vậy, học kì nào cô cũng đều giành được học bổng, thậm chí còn được đi học trao đổi gần hai tuần bên Trung Quốc vừa mới trở về.Vừa kết thúc năm thứ hai Đại học, cô chính thức phải lựa chọn chuyên ngành.

Khoa cô có hai định hướng cho sinh viên, đó là biên phiên dịch hoặc du lịch.

Cô lựa chọn theo biên phiên dịch vì lí do bị say xe cho nên không thể theo bên du lịch được.Viết Ngân học ở trường Đại học Hà Nội, gọi tắt là Hanu – là một trong những trường chuyên đào tạo ngoại ngữ hàng đầu cả nước.

Ở đây sau khi sinh viên học xong hai năm đầu sẽ phải lựa chọn thêm một ngôn ngữ nữa để học, mà chủ yếu sẽ là buổi tối.

Một tuần sẽ học từ hai đến ba buổi tùy thứ tiếng.Vì là học tiếng Trung cho nên Viết Ngân muốn lựa chọn đăng kí học tiếng Nhật, cô nghĩ hai thứ tiếng này khá gần nhau cho nên sẽ dễ học hơn.

Nhưng dòng đời xô đẩy, cuộc chiến đăng kí tín lúc nào cũng rất khốc liệt.

Ngồi gần sát cục wifi mạng căng đét, thế nhưng phải mất khoảng 15 phút sau cô mới vào đăng kí được.

Khi ấy đã quá muộn rồi, các lớp tiếng Nhật đã nhận đủ sĩ số, Viết Ngân khóc thầm trong lòng, đau đớn khổ sở vô cùng.

Sau đó thì cô cũng đành tích bừa tiếng Pháp để học, hi vọng đừng kéo GPA của cô xuống.Trận chiến đã qua đi, cô vào nhóm chat "Hội 4 chị em" nghe ngóng tình hình của mọi người."

Ê chúng mày học ngôn ngữ hai tiếng gì thế?"

Duy Đĩ: "Tiếng Pháp bay ơi bay"Ngân cần thêm 1cm: "Ê giống tao"Táo nhưng không phải từ Tàu: "tiếng Hàn nè hihi"Thẳng cái lưng lên: @Táo nhưng không phải từ Tàu "Ngọc Linh mày lạc loài rồi"Ngân cần thêm 1cm: @Thẳng cái lưng lên "Mày cũng học tiếng Pháp hả Thu Anh?Thẳng cái lưng lên: "Bingo"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Ủa hai đứa kia học tiếng Pháp thì tao còn hiểu, nhưng tao tưởng mày học tiếng Nhật mà Ngân?"

Ngân cần thêm 1cm: "Không đăng kí được má ơi TT""Lớp tiếng Hàn cũng hết nhanh lắm, tao không còn sự lựa chọn nào khác""Không học bây giờ thì tao ra trường muộn mất nên đành tích bừa thôi"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Không sao tao tin mày học ngon ơ ấy mà"Ngân cần thêm 1cm: "Cũng mong là như vậy""Mà Duy với Thu Anh học thứ mấy thế?"

Duy Đĩ: "Tối thứ 2 với thứ 4""Cùng lớp chúng mày không?"

Thẳng cái lưng lên: "Ê cùng lớp nha"Ngân cần thêm 1cm: "Xời tuyệt vời"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Thích quá ba đứa mày được học cùng lớp"Ngân cần thêm 1cm: "Đừng bùn nha bạn yêu, tối học xong thì cả lũ đi ăn cùng nhau không?"

"Mày cũng học tối thứ 2 với thứ 4 đúng không Ngọc Linh?"

Táo nhưng không phải từ Tàu: "Ờ đúng rồi""Mà học đến mấy giờ mới được về nhỉ?"

Duy Đĩ: "8 rưỡi nhá""Năm ngoái còn học đến 9h cơ, nhưng tao nghe nói các anh chị khóa trước kêu ghê quá nên các cô phải đẩy lịch học lên sớm hơn ấy, thế nên bọn mình mới được về sớm""Cho chúng mày xem lịch học của tao nè"[hình ảnh]Thẳng cái lưng lên: "Má ơi mày học lịch sử đảng tối thứ 3 à?"

Duy Đĩ: "Khổ quá sợ thất học nên mới phải học tối, có ai mà không muốn học ban ngày cơ chứ"Ngân cần thêm 1cm: "Éc khổ thân bạn tôi, tối rồi mà còn phải đi nghe đảng""Tao còn giữ giáo trình này, đoạn tao đưa cho"Duy Đĩ: "Uầy ok luôn, xin vía A+ hihi"Sau khi bát nháo một hồi, cô mới đứng dậy vươn vai mấy cái, rồi nằm phịch xuống giường nhìn thời khóa biểu.

Chắc phải mất hai, ba hôm nữa trên quản lý đào tạo mới cập nhật kịp thời.

Cô đặt Ipad ở một bên rồi nhìn trần nhà thở dài, hi vọng cô sẽ không hối hận với sự lựa chọn này.Bây giờ vẫn đang là mùa hè, thời tiết Hà Nội nóng như lửa đốt, cô không muốn ra đường tí nào.

Trừ những lúc đi học thì thời gian còn lại cô đi dạy cho một trung tâm tiếng Trung lớn nhất ở Hà Nội.

Mức lương cũng không thể xem thường vì đây là nơi mà cô giáo giới thiệu cho cô làm.Mấy tháng nữa sẽ bước vào năm học mới đồng thời cũng là lúc tròn 65 năm thành lập trường.

Trường đã mời cô làm MC dẫn chương trình cho sự kiện long trọng này từ lâu rồi và đương nhiên là cô cũng không có lý do gì để từ chối cả.

Đây cũng là khoảng thời gian học sinh lớp 12 thi tốt nghiệp.

Em trai cô là Đỗ Gia Bảo cũng lựa chọn ngôn ngữ Anh ở trường cô làm nguyện vọng một.

Thằng bé noi gương theo chị mà ra sức học tập mỗi ngày, Gia Bảo biết rằng ở đây cạnh tranh rất kinh khủng, nghe chị Ngân kể rằng 7.5 IELTS còn trượt Hanu nữa là.

Nhưng nhờ sự cố gắng kiên trì cuối cùng Gia Bảo cũng xuất sắc đỗ nguyện vọng một."

Chị ơi em đỗ rồi, từ giờ có thể học chung trường với chị được rồi""Ui giỏi quá chúc mừng chúc mừng.

Em phải khao rồi haha""Dạ được ạ, mà trọ chị đang ở còn phòng trống không?"

"Để chị hỏi sếp đã, đợi tí"Chủ của tòa nhà mà cô đang thuê đồng thời cũng chính là giám đốc trung tâm tiếng Trung mà cô đang làm.

Lúc đầu Viết Ngân biết cô còn cảm thấy sốc không nói nên lời, phải mất một lúc lâu cô mới tiêu hóa được thông tin này."

Hết mất phòng rồi ku ạ, em còn chỗ nào khác không?"

"Thôi em ở với bạn cũng được, không sao đâu chị""Ngược lại là chị đó, ở một mình phải cẩn thận chút""Gớm được rồi tôi xin ghi nhớ"Sau khi thả một cái icon haha vào tin nhắn của chị, Gia Bảo liền nhảy sang nhắn tin với mấy đứa bạn.Ngày nhập học cuối cùng cũng đến, Gia Bảo chính thức trở thành tân sinh viên của trường.

Bắt đầu từ tuần sau là cậu sẽ đi học buổi học đầu tiên.

Nghĩ đến đây liền cảm thấy hừng hực khí thế, quyết tâm giành được học bổng giống như chị.

Viết Ngân dẫn cậu đi tham quan trường một vòng, rồi còn giới thiệu từng tòa học."

Nếu em không nhớ tòa nào thì cứ gọi màu là được""Ví dụ toà xanh dương, tòa trắng, tòa hồng..."

"Trường mình nói chung là không có gì ngoài màu mè""Hahaha""Trường đẹp ghê á chị, còn xịn nữa""Ừ cố gắng nhé, học khoa Anh cũng áp lực lắm đó""Vâng em hiểu, em sẽ cố gắng"...Chỉ còn vài hôm nữa là tới lễ kỉ niệm tròn 65 năm của trường, Viết Ngân lúc này vô cùng lo lắng khi chính ngày hôm đó là buổi học ngôn ngữ 2 đầu tiên của cô.

Cô không biết phải làm sao.

Cô thở dài khó xử, vì căn bản chưa biết giảng viên là ai nên không xin phép nghỉ được.

Viết Ngân nghĩ ra một cách đó là nhờ Gia Bảo đi học hộ, mong không bị phát hiện.

Cầm điện thoại lên cô nhắn tin cho Gia Bảo:"Gia Bảo thứ 2 tuần sau em đi học lớp ngôn ngữ 2 cho chị được không?"

Cậu đang ăn dưa hấu tí thì sặc vội nhắn lại:"Chị đi đâu?"

"Đi dẫn sự kiện cho trường a~ trường nhờ từ mấy tháng trước nên chị đã đồng ý rồi, không hủy được""Nhưng sao chị không học bù?"

"Tối thứ 3 tuần sau đi làm""Không xin nghỉ làm được sao?"

"Chị kí hợp đồng với người ta rồi đâu thể xin nghỉ dễ thế""Haizz vậy em phải đi học hộ chị à?"

"Ừ phòng XXX tòa xanh dương""Vâng em biết rồi""Có mấy đứa bạn của chị cũng học ở đấy, đoạn chị sẽ nhờ chúng nó đưa em lên lớp""Sao chị không nhờ bạn chị điểm danh luôn?"

"Sợ cô đếm sĩ số ấy""Hộ chị nhé xong có gì chị mua quà cho""Aha oke"...Hôm nay là sự kiện lớn vô cùng long trọng của trường, Viết Ngân trang điểm vô cùng xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy trắng đi thêm đôi giày cao gót 5cm khiến bạn dẫn của cô nhìn không rời mắt."

Xinh quá Ngân ơi""Haha cảm ơn anh Quang Hiếu, anh cũng rất đẹp trai nha""Chụp với anh mấy bức kỉ niệm được không?"

"Được chứ""Gửi cho em với""Ok đợi anh một chút"Còn Gia Bảo sau khi được các anh chị dẫn lên lớp, cậu lúc đầu vẫn còn ngần ngại nhưng chả mấy chốc mà nhanh chóng bắt được chuyện với họ.

Cả ba người trò chuyện rôm rả cùng nhau ngồi kể tật xấu của Viết Ngân, ai cũng cười phớ lớ.

Bỗng nhiên có tiếng giày cao gót bước vào khiến cả lớp im thin thít.

Ai cũng há hốc mồm không tin được giảng viên của mình lại trẻ và xinh như thế, sau khi đứng lên chào cô xong, cả lớp lại ồn ào xì xào."

Mày ơi cô mình đây hả?

Xinh vãi""Cô xinh thế nhở""Trời ơi còn cao nữa thế này phải mét 7 ý""Này là sinh viên phải không?"

Kể cả Gia Bảo cũng như Duy và Thu Anh cũng phải trầm trồ trước nhan sắc này của nàng."

Oaa sao giảng viên trường mình xịn thế anh chị nhỉ?"

"Ừ khoa chị cũng có mấy thầy đẹp trai cực, đoạn chị cho em xem ảnh""Cả lớp giữ trật tự giúp cô nào"Phương Anh phải lên tiếng yêu cầu lớp giữ trật tự, nhìn đồng hồ vừa tròn 4h30 phút nàng nói tiếp:"Có vẻ các bạn chưa đến đủ nhỉ?"

Đếm qua sĩ số trong lớp mới chỉ có 30 sinh viên, còn thiếu 20 sinh viên nữa."

Chúng ta đợi khoảng mấy phút nữa các bạn đến đủ thì sẽ bắt đầu buổi học nhé"Trong khi đợi thì có mấy sinh viên trò chuyện với nàng, cả đám càng sốc hơn khi biết nàng từng học cấp ba, Đại học và Cao học ở Pháp, hơn nữa lại còn được học tiếng Pháp từ nhỏ, thành tích học tập rất xuất sắc.

Vì thế cho nên nàng được mời về trường giảng dạy.

Đây cũng là khóa sinh viên đầu tiên của nàng tại đây.Vài phút sau sinh viên cũng đến đông đủ, nàng mới bắt đầu giới thiệu bản thân.

Giọng nói ngọt ngào dễ nghe của nàng khiến trái tim của biết bao nhiêu nữ sinh u mê.

Học ngoại ngữ thì thường ít trai, chỉ đếm trên đầu ngón tay."

Chào cả lớp, cô tên là Đào Ngọc Phương Anh, từ nay sẽ dạy các bạn tiếng Pháp.

Lịch học của chúng ta sẽ bắt đầu từ 4h30 đến 8h30 nên các bạn chú ý đừng đi muộn nhé""Với ngôn ngữ 2 thì chắc là cả lớp đã rõ, mình sẽ chỉ học đến hết B1 thôi.

Tức là hết kì một năm cuối các em sẽ hoàn thành xong chương trình học""Chúc các em có một năm học rực rỡ nhé""Các bạn có gì thắc mắc không?"

Sau khi cả lớp vỗ tay xong, có một sinh viên ngồi ngay bàn đầu hỏi:"Cô ơi tài liệu cũng như lịch thi thì sao ạ?"

"Cô đã gửi hết lên MsTeams của lớp, các em vào xem nhé""Cô ơi cô có bạn trai chưa ạ?"

Phương Anh cười nói:"Cô chưa""Đây là giáo trình của các bạn, cô nhờ em phát giúp cô nhé."

Nàng nhờ mấy sinh viên ngồi bàn đầu đi phát sách cho cả lớp."

Được rồi trước khi bắt đầu buổi học, cô điểm danh trước.

Các bạn lên trên MsTeams xem số thứ tự của mình, cô sẽ chỉ gọi số thôi.

Đến bạn nào bạn đó giơ tay lên giúp cô nhé"Gia Bảo hoảng hốt nói:"Anh Duy, anh Duy, anh giúp em xem chị Ngân số bao nhiêu với""Ngân là số...

35""Vâng"Gia Bảo hoảng hốt thầm ghi nhớ số 35 trong đầu, đến khi cô giáo gọi đến số 35 cậu giơ tay lên hô có.

Sau đó Phương Anh cứ thế mà gọi cho đến cuối danh sách.Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm nói:"Hú hồn cuối cùng cũng xong"Điểm danh sinh viên xong, nàng đọc lại những bạn vắng một lần nữa rồi nói:"Được rồi bây giờ cô cần một lớp trưởng.

Có bạn nào xung phong không nhỉ?"

Cả lớp im lặng như tờ, nàng mới bắt đầu nhìn vào danh sách lớp một lượt.

Nhìn đến cái tên quen thuộc kia, nàng mỉm cười nói:"Vậy thì bạn số 35 Đỗ Viết Ngân sẽ làm lớp trưởng nhé""Bạn Ngân ngồi ở đâu nhỉ?"

Gia Bảo trợn tròn mắt lên nhìn nàng rồi quay sang nhìn Duy và Thu Anh."

Chết rồi"Gia Bảo sợ hãi lắp bắp trả lời:"Thưa cô, bạn Ngân vừa ra ngoài rồi ạ, cô chọn bạn khác cũng được"Nhìn đến gương mặt non nớt kia của Gia Bảo có đến bảy phần giống với Viết Ngân, nàng bỗng cảm thấy có chút tức giận nhưng không thể phát tiết.

Nàng có thấy Viết Ngân hay được trường đăng bài trên fanpage cho nên cũng biết cô gái này.

Giờ này không đi học lại còn nhờ em trai điểm danh hộ."

Vậy em làm lớp trưởng nhé.

Cuối giờ ở lại kí sổ giúp cô""Hả?

Em..."

"Được rồi cả lớp mở sách ra chúng ta bắt đầu học"Gia Bảo cảm thấy xong đời rồi, gương mặt nhăn nhó nằm xuống bàn thầm trách chị mình."

Chị hại em rồi huhu""Haizz cố lên em""Dạ."

Dẫu biết là thế, thế nhưng mới ngày đầu đi học đã gặp sóng gió như vậy quả thật hơi...Đến cuối giờ, khi cả lớp đã ra về hết, Gia Bảo mặt buồn thiu lên gặp nàng.

Duy và Thu Anh thì chờ cậu ở ngoài cửa."

Em thưa cô, em..."

Phương Anh thở dài nói:"Sao em lại đi học hộ chị?"

Cậu thành thật khai báo tất cả những gì mình biết, bao gồm cả việc cô không đi học bù được."

Mong cô tha cho lần này, em sẽ không dám tái phạm nữa""Cho cô số điện thoại cùng với Facebook của chị em""A được ạ""Đây nè cô""Ừ được rồi, em đi về đi."

Sau khi Gia Bảo rời đi nàng liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.Vừa bước chân ra ngoài cửa, Duy và Thu Anh vội vàng hỏi han cậu."

Cô có nói gì em không?"

Cậu lắc đầu nói:"Dạ không, cô chỉ xin số của chị Ngân thôi""Phù vậy thì may rồi.

Đi thôi để anh chị đưa em đi ăn""À mà đợi cái Linh nữa"Có được số điện thoại và địa chỉ Facebook của Viết Ngân, Phương Anh liền gửi kết bạn qua Zalo và Facebook.

Bây giờ Viết Ngân vẫn còn đang dẫn chương trình, phải đến 10h tối mới xong.

Khi kết thúc sự kiện, cô liền kiểm tra điện thoại đồng thời đăng ảnh dẫn chương trình với anh Quang Hiếu lên phần tin cá nhân.

Một lát sau cô mới để ý thấy có lời mời kết bạn trên Zalo và Facebook với nickname "Phương Anh".

Cô tò mò nên bấm vào xem thử nhưng ngay sau đó bị choáng ngợp trước cái người tên Phương Anh này.

Viết Ngân không ngừng cảm thán "Ôi mỹ nữ" "Trời ơi đã thế còn siêu giàu!!"

Cô cũng vui vẻ không nghĩ gì nhiều liền chấp nhận rồi trở về nhà.

Thật ra nhà cô rất gần trường, đi bộ mấy bước là đến rồi."

Này Gia Bảo hôm nay em đi học sao rồi?"

"Bị phát hiện rồi huhu""Hả thật á???"

Vừa đúng lúc này, cô cũng nhận được tin nhắn qua Zalo của Phương Anh:"Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng""Em đã bị trừ điểm"Viết Ngân trợn tròn mắt lên đọc tin nhắn, tay cô không tự chủ thả điện thoại ra khiến nó rơi xuống đùi.

Xong đời cô rồi.

Nhưng cô không biết rằng ai đó đã xem được tin của cô trên Facebook và đang cảm thấy tức giận không hiểu tại sao.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 2: Học 1 kèm 1


Phải mất một lúc lâu Viết Ngân mới bình tĩnh lại được, cô vội vàng xin lỗi nàng."

Cô cứ trừ thẳng vào điểm chuyên cần của em cũng được ạ""Em không đi học bù được thật à?"

"Dạ đúng ạ""Vậy thì sáng mai em có việc bận không?"

"Sáng mai thì em được nghỉ""Được, vậy sáng mai em học online với cô""Chỉ còn cách này mới cứu em được thôi"Viết Ngân kêu thất thanh một tiếng Hả?

WTH?"

Một mình em học thôi ạ?"

"Lớp có mỗi mình em vắng thôi"Cô cảm thấy vô cùng khổ sở, giờ không cách nào chối được nữa, càng nói chỉ sợ càng bị nàng ghim thì khổ.

Đành phải đồng ý.

Cô thề là chưa từng thấy giảng viên nào mà tâm huyết như thế này, cho dù có một sinh viên mà vẫn dạy.

Bây giờ hết tâm trạng ăn uống luôn rồi, hồi chiều mới ăn tạm cái bành mỳ.

Không nghĩ gì nữa cô lập tức lên giường nằm ngủ.Sáng hôm sau theo đúng lịch học, 7h20 Viết Ngân học online qua Zoom với nàng.

Phương Anh đã gửi link trước đó 20 phút nhưng Viết Ngân phải đợi đúng giờ cô mới dám vào.

Vừa vào đập vào mắt cô là gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ khiến cô đau khổ.

Mặc dù nàng không trang điểm nhưng cũng không khác những lúc trang điểm là mấy, da vừa trắng vừa đẹp.

Cô lại nhìn phòng làm việc của nàng thấy có vẻ xịn xò.

Sau đó cô nhanh chóng chào nàng một tiếng."

Em bật cam lên đi""Vâng ạ""Em ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi ạ"Nàng chống cằm mỉm cười nói:"Hôm qua em đi dẫn về muộn lắm hả?"

"E-em..."

"Đến 10h là xong rồi ạ""Thế có mệt lắm không?"

Nàng là ân cần hỏi han thật sự."

Dạ không ạ""Em có sách ở đấy chưa?"

"Em chưa có."

Gia Bảo vẫn chưa kịp đưa cho nàng, buổi chiều sẽ qua lớp của thằng bé lấy sau."

Vậy thì em dùng tạm file PDF đi""Vâng"Phương Anh quả thật phải ngạc nhiên trước Viết Ngân, phải nói là cực kì có tố chất học ngoại ngữ.

Phát âm nàng không cần chỉnh mấy, cô còn biết lên giọng xuống giọng ngắt nghỉ hợp lý nghe rất êm tai.

Mới buổi đầu thì chỉ làm quen với bảng chữ cái, đếm số cũng như giới thiệu vài nét cơ bản về bản thân.Đến 9h là được nghỉ giải lao, nàng lúc này mới nói:"Chúng ta tạm dừng đã nhé""Vâng"Nàng bắt đầu hỏi cô:"Em trọ ở đây bao lâu rồi?"

"Em ở từ đầu năm nhất rồi ạ"Nàng cong khóe môi tạo thành một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, bỗng chốc trái tim của Viết Ngân đập nhanh hơn một nhịp.Phương Anh ngay từ lúc nhìn thấy căn phòng quen mắt kia, đây không phải tòa trọ của chị gái mình thì là của ai.

Vì những thiết kế trong phòng nàng cũng góp ý."

Vậy em thấy sao?"

"Rất tốt ạ, phòng cũng rẻ nữa"Cô từng nghe sếp mình nói rằng trọ này sẽ cho sinh viên thuê rẻ một chút, phòng không thiếu đồ gì cả, chỉ việc mang vali đến ở là xong.

Viết Ngân thầm cảm thán đúng là người giàu có khác.

Nhưng nhờ đó mà cô mới có chỗ ở ổn định gần trường, cũng tiết kiệm được kha khá tiền đi lại.Hai người đang trò chuyện làm quen thì Viết Ngân xin đi uống nước, nhưng vừa đứng dậy thì tự nhiên có con gián từ cửa sổ bay vào khiến cô sợ xanh mặt.

Đột nhiên cô hét lớn khiến Phương Anh giật mình.

Nàng vội vàng hỏi:"Này em có chuyện gì thế?"

Viết Ngân lúc này đang sợ hãi đâu có nghe được nàng nói cái gì, cô chỉ biết la toáng cầm chổi khua khoắng.

Mất khoảng 10 phút sau con gián mới chịu bay đi, Viết Ngân vội vàng chạy đi đóng cửa sổ lại.

Tóc tai có chút rối loạn quay lại ngồi học.Cảm thấy cô có chút đáng yêu, nàng khẽ ho một cái che đi nụ cười rồi hỏi:"Em sợ gián sao?"

Viết Ngân vẫn còn thẫn thờ gật đầu, tim cô còn đang đập nhanh.

Chỉnh sửa lại mái tóc có chút rối loạn rồi cô nói:"Chúng ta học tiếp được chưa cô?"

"Ừ được"Chả mấy chốc mà Viết Ngân chìm đắm vào việc làm bài tập khiến cô quên đi con gián.

Phương Anh vừa ngồi uống trà vừa ngắm nhìn Viết Ngân đang chăm chú làm bài tập, khóe môi nàng khẽ cong lên.

"Cô ơi em làm xong rồi""Nhanh vậy sao?"

"Dạ"Sau khi chữa qua một lượt thì cô làm đúng hết.

Nhìn đồng hồ vừa điểm 11h10, cũng vừa lúc kết thúc ca học.

Phương Anh liền nói:"Hôm nay em đã tham gia buổi học đầy đủ nên cô vẫn tích em có mặt trong buổi học tối qua nhé.

À mà còn nữa em làm lớp trưởng cho cô luôn đi""A...

à vâng em cảm ơn cô""Ừ chiều em có đi học không?"

"Em có ạ""Thế ăn uống rồi nghỉ ngơi đi nhé, chào em""Em chào cô ạ"Viết Ngân cảm thấy học tiếng Pháp cũng rất vui, cách dạy của nàng cô rất thích.

Ăn uống xong thì cũng phải lên trên lớp, quả thật buồn ngủ gần chết.

Thôi cố nốt môn Tư tưởng Hồ Chí Minh thì cô cũng thoát kiếp học chính trị.Hết tiết học ca chiều, nàng ngồi đợi Gia Bảo trước sân vận động.

Cu cậu vừa thấy chị gái liền nhanh chóng chạy như bay đến."

Chị... chị đợi lâu chưa?"

"Không lâu lắm""Này sao mà hôm qua lại bị phát hiện thế kể chị nghe""Haizz chuyện là như thế này..."

Sau khi nghe xong, cô lấy tay che miệng rồi sau đó mới nói:"Sẽ không đen như vậy chứ?"

"Là rất đen""Cái thằng này""Hehe mà quà của em đâu?"

"Thế là nhanh""Đây""Đây là cái gì a?"

"Voucher giảm giá 70% khóa học IELTS của anh Dũng trường mình""Ui anh Dũng sao?

Xịn quá cảm ơn chị""Hừ mà sách của chị đâu?"

"À của chị đây"Lấy được sách rồi cô trở về nhà chuẩn bị đi dạy ca tối.

Kịp thời tắm rửa ăn uống xong, cô lái xe máy đến trung tâm dạy học.

Cũng thật may đường hôm nay không tắc bằng mọi hôm, Viết Ngân chỉ mất mười phút đã đến nơi.

Dạy đến 9h cô mới trở về soạn bài rồi nghỉ ngơi.

Kết thúc một ngày dài mệt mỏi.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 3: Cảm thấy xấu hổ


Vừa tan lớp học dịch ca chiều lúc 4h10, cả Viết Ngân, Duy cùng với Thu Anh đi mua tạm một bịch bánh mỳ gối rồi vào lớp học tiếp tiếng Pháp.

Cả lớp đã đến đông đủ gần hết.

Ngồi ở bàn 3 thẳng dãy bàn giáo viên, cả ba cùng nhau ăn bánh mỳ tranh thủ lúc cô giáo chưa đến.

Đúng 4h30 không hơn không kém, Phương Anh một tay xách cặp một tay ôm tập tài liệu dày cộp bước vào lớp.Ngay khi nhìn thấy nàng ngoài đời, trái tim nhỏ bé của Viết Ngân khẽ cựa quậy.

Cô nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt nàng cũng bắt gặp được ánh mắt của cô, nàng nhìn cô nở nụ cười, rồi nhìn cả lớp gật đầu ra hiệu có thể ngồi xuống được rồi.

Viết Ngân vội vàng lay ống tay áo của Duy nói:"Ê chúng mày ơi ngoài đời cô còn xinh hơn trên ảnh nữa""Hả mày có ảnh cô à?"

"Đúng rồi tao kết bạn Zalo với cô""À ừ hôm nọ thấy Gia Bảo kể rằng cô xin số của mày""Mà cô nhắn gì không?"

"Cô bảo tao làm lớp trưởng""Thôi cũng được, không bị trừ điểm cũng may rồi""Ừ"Phương Anh ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi sau đó nàng nói:"Cả lớp cô bắt đầu điểm danh nhé""Vâng cô""Vâng ạ"Đến khi nàng điểm danh đến Viết Ngân, nàng mỉm cười nhìn cô một cái khiến Viết Ngân tưởng mình đang hoa mắt.

Sau đó cô cũng không để ý gì nữa mà quay sang nói chuyện với hai đứa bạn.

Điểm danh xong, nàng bắt đầu vào chủ đề chính."

Lớp chúng ta làm bài tập chưa nhỉ?"

"Dạ rồi ạ""Có ai chưa làm không?"

"Cô đi kiểm tra nhé"Những sinh viên chưa làm bài tập hốt hoảng hỏi bạn bên cạnh."

Chết rồi mày làm chưa cho tao xem với""Đây nhưng không biết đúng không""Ừ không sao tao mượn tí nhé"Trong khi đó Viết Ngân, Duy và Thu Anh đã làm rồi, cả ba ngồi xem cô giáo đi kiểm tra.

Lúc nàng đi đến bàn của Viết Ngân, cô ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng, nhìn ngón tay thon dài của nàng đang lật từng trang sách của cô ra xem.

Viết Ngân vừa ngẩng đầu lên định nhìn mặt nàng nhưng vô tình mắt lại chạm mắt, không hiểu sao cô thấy xấu hổ cúi đầu xuống nhìn quyển sách khẽ nuốt nước bọt.Sau khi đi một vòng quanh lớp, nàng nói:"Hầu hết cả lớp đều làm đủ bài tập, tuy nhiên có những bạn chưa làm gì hoặc làm đối phó.

Lần sau mà thế thì cô sẽ trừ vào điểm chuyên cần đấy nhé""Bây giờ cô sẽ chữa bài""Câu 1 cả lớp chọn gì?"

"A ạ""Đúng rồi tại vì B và C chia sai đúng không""Còn câu 2 thì sao?"

"B ạ""B à chắc chưa?"

"A...

ạ"Nàng mỉm cười nói:"Thế là B hay A?"

"B ạ""A chứ""Lớp mình giờ chia thành hai trường phái à?"

"Viết Ngân em chọn đáp án nào?"

Đang ngồi học tự dưng bị gọi tên khiến cô giật mình, cô nói:"Ừm em chọn B""Tại sao là B?"

"Vì câu này là trường hợp ngoại lệ ạ"Nàng mỉm cười hài lòng nói:"Đúng rồi câu này chọn B mới đúng nhé"Nàng tỉ mỉ giải thích đáp án một lần nữa rồi hỏi lại:"Cả lớp rõ chưa nhỉ?"

"Rồi ạ"Nàng tiếp tục chữa nốt các câu còn lại rồi mới bắt đầu sang bài học mới.

Nàng rất biết cách khơi dậy sự hứng thú của sinh viên nên ai cũng chăm chú lắng nghe không làm việc riêng, hơn nữa một phần vì giảng viên của bọn họ rất xinh đẹp nên không thể rời mắt được.Học đến 18h sẽ được nghỉ giải lao 30 phút, cả lớp tranh thủ đi mua gì đó ăn, số còn lại thì sẽ ngồi trò chuyện với nàng trong giờ giải lao nghe nàng chia sẻ, kể chuyện...

Số lượng sinh viên quây tròn lại cũng kha khá.

Viết Ngân cảm thấy có chút ghen tỵ không hiểu làm sao.

Duy vui vẻ nói:"Ê chúng mày ơi đi mua nước không?"

"Linh nó đang đợi bọn mình ngoài cửa""Ok ok đợi tao lấy tiền mặt đã"Viết Ngân vẫn nhìn mọi người đang đứng nghe nàng kể chuyện, cô hỏi hai đứa bạn:"Chả lẽ mọi người không đói sao?"

"Haha ai biết được""Đi thôi"Ngay khi Viết Ngân đi qua thì Phương Anh nhìn thấy gương mặt như đưa đám kia của cô, nàng cảm thấy hơi lo lắng sợ cô không khỏe ở đâu.

Vừa gặp được lũ bạn, Ngọc Linh hí hửng nói:"Trời ơi cô bọn mày xinh thế""Ừ haha cô còn học tiếng Pháp từ bé đó""Uầy xịn"Viết Ngân ngạc nhiên hỏi Duy:"Sao mày biết?"

"Hôm trước có đứa hỏi nên cô kể thế"Vậy là mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều về cô đây, Viết Ngân nghĩ thầm trong lòng.Xuống đến canteen, Viết Ngân mua một cái bánh mỳ với một chai nước lọc.

Sau khi lên lớp cả ba lại tạm biệt Ngọc Linh rồi về lớp mình.

Vào trong lớp không thấy cô giáo đâu, có lẽ nàng đi vệ sinh hoặc lên văn phòng khoa ngồi.

Vừa nhai dở miếng bánh cuối cùng thì nàng bước vào lớp, vô tình nhìn đến gương mặt đang nhai bánh mỳ phồng hai má của Viết Ngân rất đáng yêu, nàng có suy nghĩ muốn cắn thử một cái.Đẩy đẩy gọng kính rồi cô mở chai nước lọc nhưng có vẻ rất chặt, cô dùng hết sức bình sinh để mở nhưng bàn tay sưng đỏ hết cả lên vẫn không mở được.

Cô nhờ Duy mở hộ nhưng 'thẳng nam' này cũng bất lực đưa trả lại cho cô, đột nhiên nàng bước xuống cầm lấy chai nước trong tay cô nhẹ nhàng nói:"Để cô mở cho"Chỉ dùng một chút sức là nàng đã có thể mở chai nước một cách dễ dàng khiến sinh viên há hốc mồm kinh ngạc.

Đôi mắt sáng long lanh và đầy sự ngưỡng mộ của Viết Ngân nhìn nàng khiến nàng muốn xoa đầu đứa bé này một cái."

Uầy cô đỉnh quá""Em cảm ơn ạ"Thu Anh ngồi cạnh Duy liền trêu cậu ta một câu:"Mày còn yếu hơn cô nữa là sao hả?"

"Tao thấy mày có cơ bắp mà sao không mở được chai nước thế""Cơ của tao tèo rồi, đợi ban ngày nắng lên thì nó mới nở ra"Thu Anh được một trận cười vỡ bụng, còn Viết Ngân đang uống nước mà tí thì sặc."

Mé cái thằng này bớt nhây""Hahaha"Sau khi tan học, cô phải ở lại kí sổ cho giảng viên.

Duy và Thu Anh về trước vì nhà bọn họ rất xa, cách trường cũng tận 18, 20 cây số.Vì thời tiết khá nóng nên Viết Ngân mặc áo croptop khoác thêm cái sơ mi bên ngoài, nhìn vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn không chút mỡ thừa kia cứ lồ lộ ra ngoài khiến nàng hơi nhíu mày.

Thấy cô kí xong thì nàng nói:"Được rồi cảm ơn em""Có muốn đi ăn tối với cô không?"

Viết Ngân tranh thủ nắm bắt thời cơ đương nhiên cô đồng ý, có cơ hội gần gũi với giảng viên mình yêu thích thì còn gì tuyệt vời bằng.Chọn được quán cơm gần trường, trong khi đợi đồ ăn giao lên, nàng liền hỏi:"Em đang ở một mình hay ở với bạn?"

"Em ở một mình thôi""Thế bình thường về muộn thế này em có nấu ăn không hay ăn bên ngoài?"

Viết Ngân nghiêm túc suy nghĩ một chút, hôm nay mới là buổi đầu tiên đi học tối cho nên cô cũng không chắc lắm, nhưng nếu 8h30 mới về thì ai còn muốn nấu cơm vào giờ đó nữa."

Hmm chắc ăn quán cho nhanh ạ""Cô có ở gần đây không ạ?"

Nàng khẽ lắc đầu nói:"Cô ở Long Biên cơ""Ui thế thì cũng xa""Quê em ở đâu?"

"Em á?

Em ở Vĩnh Phúc""Thế tuần nào cũng về à?"

"Dạ không ạ, hồi năm nhất thì tuần nào cũng về nhưng năm hai đổ đi hai tuần em mới về lần""Cô đến Vĩnh Phúc bao giờ chưa?"

"Cô có đi Tam Đảo với gia đình một lần rồi""Cũng rất đẹp""Haha vậy sao ạ?

Em còn chưa đi Tam Đảo bao giờ""Thật hả?"

"Vâng"Lúc này đồ ăn của cả hai đã được làm xong và đem lên.

Cả hai tập trung ăn cơm không nói gì.

Nhìn thấy có hạt cơm dính ở cằm Viết Ngân, Phương Anh lấy tay giúp cô khẽ lau đi hạt cơm khiến cô có chút xấu hổ, trên mặt hơi ửng đỏ.Đang ngồi ăn bỗng nhiên có tiếng nói quen thuộc vang lên thu hút ánh nhìn của nàng và cô.

"Ơ Ngân, em ăn ở đây à?"

"Anh, anh Hiếu, anh mới tan học à?"

"Ừ đúng rồi"Quang Hiếu chỉ là đi qua quán ăn vô tình nhìn thấy dáng người giống Viết Ngân nên anh đi đến xem thử, quả thật là em ấy.

Nhìn thấy Phương Anh, anh cứ tưởng là chị của Viết Ngân nên đã lỡ chào bằng chị."

Haha đây là cô giáo em đấy"Anh xấu hổ chào lại.

Rồi từ trong balo lấy ra cái gì đấy đưa cho Viết Ngân."

Certificate của em, anh giúp em lấy đó""Định mai mới đưa cho em nhưng không ngờ lại gặp em luôn ở đây""Ui em cảm ơn, hôm trước vội về mà quên mất"Nhìn hai người họ vui vẻ chuyện trò, Viết Ngân cười rất nhiều.

Hơn nữa cậu trai này còn chụp ảnh cùng Viết Ngân rồi được cô đăng lên story.

Điều này khiến nàng cảm thấy không vui.Nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, đáng lẽ theo thói quen nàng sẽ không nghịch điện thoại, nhưng không hiểu sao hôm nay lại phá lệ mò vào Facebook của Viết Ngân xem thử.

Hôm trước chưa có thời gian xem xét kĩ càng.

Đúng là hoa khôi có khác, được tận 10.000 người theo dõi, mọi thông tin cá nhân đều được cô ẩn đi.

Ngón tay thon dài của nàng lướt đến xem từng ảnh của cô từ hồi còn học năm nhất cho đến bây giờ.

Đang ngắm bức ảnh ngày đầu tiên nhập học của cô, nàng lỡ tay quệt vào nút like nhưng không biết gì.

Nhìn gương mặt ngày ấy và bây giờ có nét trưởng thành hơn nhiều.Còn có bức ảnh mới nhất gần đây là chụp bên Trung Quốc, đọc bình luận ở dưới vô vàn bình luận khen ngợi, còn có rất nhiều bình luận kiểu như:"Chủ tịch giỏi quá ạ""Xịn quá chủ tịch""Xin vía sang năm cũng đi học trao đổi như chủ tịch ạ"Em ấy làm trong Ban chấp hành sao?Trong khi đó, Viết Ngân thấy thông báo 'Phương Anh thích ảnh của bạn: #Tân sinh viên' cô hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không tin được vào mắt mình.

Này là có chuyện gì vậy?

Sao cô giáo của cô lại đào được ảnh từ bao giờ thế này.

Đây cũng chính là bài viết đầu tiên của cô trên Facebook.

Trời đất ơi xấu hổ quá, hồi đấy từ nhà quê mới lên, quần áo lôi thôi lếch thếch không nói làm gì nhưng còn cái phong cách tạo dáng kiểu kia khiến Viết Ngân muốn tìm cái hố chui xuống.

Cô úp mặt xuống gối rồi lấy tay đập đập mấy cái không ngừng kêu xấu hổ.

Một lát sau cô nhanh chóng ẩn bài viết đó đi.
#Tân
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 4: Tại sao mình lại thấy khó chịu như vậy?


Mấy buổi hôm nay cô vẫn cảm thấy xấu hổ không dám đối diện với nàng.

Phương Anh cảm thấy Viết Ngân đang lảng tránh ánh mắt của mình, nàng không hiểu tại sao.

Lại còn cố ý ngồi phía trong cùng, bình thường cô còn hay ngồi đầu bàn để dễ tương tác với nàng.

Mình có làm gì em ấy đâu?Sau khi giảng xong nàng cho cả lớp ngồi làm tập.

Ngồi một lát, nàng liền đi đi lại lại trong lớp xem sinh viên làm bài như thế nào.

"Trong này có câu cuối khó, các bạn cẩn thận đọc kĩ"Mười lăm phút trôi qua, nàng nói:"Đã hết thời gian rồi các em, mình chữa bài nhé"Nàng cùng cả lớp chữa hết 14 câu, đến câu cuối nàng hỏi:"Các bạn chọn gì?"

Duy nói:"B phải không cô?"

"Những bạn nào chọn B giơ tay cô xem""Hầu như cả lớp chọn B à?"

Nàng nhìn thấy ngay cả Viết Ngân cũng giơ tay, nàng nói:"Cả lớp bỏ tay xuống đi""Phương, câu này em chọn gì?"

"Em chọn D ạ""Đáp án chính xác, em giải thích được không?"

Sau khi Phương trả lời xong, nàng liền gật đầu nói:"Bạn đã giải thích đúng rồi.

Để cô nói lại một lần nữa, cả lớp ghi chú lại phần này nhé""Cả lớp còn thắc mắc gì nữa không?"

"Dạ không ạ"Đến giờ ra chơi, cả ba rủ nhau đi mua đồ ăn.

Duy lo lắng nói:"Nhưng chân mày đau có đi được không?"

"Không sao, ở trong lớp chán lắm"Nàng vừa uống ngụm nước chợt nhìn thấy đến cái chân đi khập khiễng của cô đột nhiên sợ hãi, không biết có chuyện gì xảy ra với cô.

"Viết Ngân"Cô quay đầu lại nhìn nàng tỏ vẻ khó hiểu:"Dạ?"

Duy và Thu Anh đã bước đến cửa rồi mà chưa thấy cô đi ra, hai người lên tiếng gọi:"Ngân ới Ngân ơi"Thấy nàng không có gì muốn nói, cô quay đầu bước ra phía cửa với đôi chân khập khễnh.

Chả là hôm qua học chạy mà cô không kịp khởi động nên chân hôm nay mới nhức đến như vậy.

Cả bốn người cùng nhau đi xuống canteen mua đồ ăn, ngồi xuống bàn ăn Duy tức giận nói:"Này vừa nãy mày có thấy thái độ của nhỏ Phương không?

Trông nó hống hách gần chết.

Làm được câu đấy thì oai lắm sao?"

Thu Anh:"Kệ người ta đi, người ta là đội tuyển quốc gia mà lị, làm sai mới nhục ý"Ngọc Linh:"Ủa thế hả?

Vậy mắc cái gì nó học tiếng Pháp tiếp?"

Duy:"GPA thấp quá nên muốn học tiếng Pháp với hi vọng vớt vát GPA"Ngọc Linh:"À thì ra""Thế nó đang học ngành gì?"

Duy:"Ngôn ngữ Hàn""Sao nay im thế Ngân?"

Viết Ngân:"Haha đúng là không so được với đội tuyển quốc gia nhỉ?"

Thu Anh:"Kệ đi, đừng so với nó, áp lực lắm""Thôi sắp hết giờ nghỉ rồi lên lớp thôi anh em"Khi vào lớp, cô thấy nàng đang cười nói trò chuyện vui vẻ với Phương và đám bạn của cô ấy."

Ừ nếu sau này em có điều kiện sang Pháp thì có thể thử, cô thấy cũng hay""Vâng nhưng nghe thích cô nhỉ?"

Viết Ngân cảm thấy tức giận không hiểu sao, cô không biết mình bị cái gì nữa.

Đúng chắc tại dạo này thi cử lắm quá máu cô muốn dồn hết lên não đây.Thấy đã đến giờ vào lớp, Phương cùng nhóm bạn nhanh chóng trở về vị trí, nhưng lúc đi qua Viết Ngân, Phương vỗ vai cô nâng cao tông giọng nói:"Bạn êi cho mình đi nhờ"Viết Ngân hơi nhíu mày, có gì cũng phải bình tĩnh chứ, đang đông mà.

Duy nghe được cái giọng điệu hống hách kia cảm thấy muốn cho nhỏ đó một dép."

Được rồi cả lớp, chúng ta sau đây sẽ luyện nói với nhau""Các em chia cặp hai người một nhé""Cả lớp đọc đề yêu cầu trong giáo trình, sau 10 phút nữa cô sẽ gọi vài cặp nói thử"Viết Ngân hỏi:"Nói 3 được không cô?"

"Cũng được"Cả ba thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhau chia vai.

Viết Ngân cười như được mùa."

Giờ cho Duy đóng vai cái con rối hơi vẫy tay ý hahaha"Thu Anh cũng cười gật đầu đồng ý:"Hợp lý haha"Duy khổ sở nói:"Ủa là sao mấy má?"

"Thoi cũng tạm được"Viết Ngân:"Nè tí nhờ bạn nào quay hộ nhóm mình được không?"

Phương Anh đứng sát vào mép bàn cười nói:"Nhóm này sôi nổi nhỉ?"

Duy:"Phận làm trai 12 bến nước đành chịu thôi cô ạ"Thu Anh:"Mày nói linh tinh gì đó"Phương Anh nhìn đến gương mặt rạng rỡ của Viết Ngân tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.Nàng quay trở lại bàn giáo viên ngồi xuống ngồi quan sát cả lớp, nhìn một lượt thì nàng dừng lại ở gương mặt xinh đẹp của Viết Ngân ngắm nhìn bộ dạng chăm chú chuyên nghiệp, tươi tắn của cô.

Góc nghiêng đẹp không tì vết còn thêm hành động vén tóc của Viết Ngân khiến tim nàng đập thình thịch."

Được rồi cả lớp hết giờ rồi""Có đội nào xung phong lên nói không?"

Duy:"Nhóm mình lên nói không?"

Viết Ngân:"Ok"Duy:"Nhóm em ạ"Phương Anh hài lòng nói:"Ừ nhóm Duy lên đi"Viết Ngân vỗ nhẹ vai một bạn nữ bàn trên cô mỉm cười nói:"Cậu ơi cậu quay video giúp nhóm tớ được không?"

"Ừ được""Cảm ơn cậu nhé"Vừa đứng trước lớp, Duy bắt đầu nhập vai quần chúng, cậu đứng một chỗ bắt chước hành động của con rối hơi vẫy tay.

Cả lớp được một trận cười bò, ngay cả Phương Anh cũng không nhịn được cười.

Tiếp sau đó là màn hội thoại giữa Viết Ngân và Thu Anh.

Phương ngồi bên dưới nói thầm với đứa bạn bên cạnh:"Kia con là con bé Ngân phải không?"

"Ừ đúng rồi, nó được cô để ý phết""Mấy buổi trước tao còn thấy cô vặn chai nước giúp nó cơ mà"Phương nhíu mày hỏi lại:"Thật á?"

"Ừ nhìn vậy thôi nhưng cô khỏe ghê"Kết thúc phần nói của nhóm, cả lớp vỗ một tràng pháo tay.

Phương Anh mỉm cười nói:"Các em làm tốt lắm""Tuy nhiên lưu ý một số lỗi giúp cô như sau"Cả ba người chăm chú lắng nghe lời nhận xét của cô, rồi mọi người đều vui vẻ nói:"Chúng em cảm ơn cô""Cậu ơi cho tớ xin video với""Của cậu đây""Chúng mình cảm ơn nhé, tặng cậu cái kẹo nè""Ui mình xin nhé"Phương Anh nói tiếp:"Nhóm tiếp theo nào""À ok cô mời nhóm của Phương và My"Phương Anh chăm chú lắng nghe, nàng vừa nghe vừa mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của nhóm trình bày.

Sau khi kết thúc phần trình bày, nàng nói:"Hai em làm rất tốt, cô không có gì phải sửa nữa, cả hai có sự tương tác tốt lẫn nhau, ngữ pháp, phát âm chuẩn không cần chỉnh.

Dẫn dắt mở đầu, nội dung trao đổi cũng rất tốt, nói chung là không có gì cần phải sửa"Cả lớp nghe được cô giáo khen ngợi nhóm như thế đều vỗ tay, điều này gây áp lực khá lớn đối với các nhóm sau.

Kết thúc buổi học, Viết Ngân phải ở lại kí sổ giúp nàng.

Cô bước khập khễnh đến bàn giáo viên rồi đặt bút kí xuống.

Phương Anh lúc này mới có thời gian hỏi thăm cô."

Chân em làm sao thế?"

"Em không sao, chẳng qua học chạy nên đau chân thôi""Mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi ạ""Sao mấy buổi hôm nay em trầm thế?

Có chuyện gì sao?"

Viết Ngân cứ nghĩ đến việc nàng thích bức ảnh kia của mình cảm thấy hơi mất mặt, giờ cũng không biết có nên hỏi cô tại sao lại thích bài viết đó không.

Đằng nào cũng từ hơn hai năm trước rồi."

Em..."

Chưa kịp nói xong câu thì Phương từ đâu lao xồng xộc vào lớp."

Em chào cô""Ơ Phương hả?

Em quên gì sao?"

"Em quên sạc điện thoại ạ""Đây rồi may quá hú hồn""Lần sau phải cẩn thận nhé"Viết Ngân cảm thấy mình nên về được rồi cô nói:"Em chào cô em về ạ"Nàng còn muốn hỏi thăm tình hình của Viết Ngân thì Phương đi đến hỏi:"Cô ơi, em mời cô đi ăn tối được không ạ?"

Đang bước đi thì Viết Ngân nghe được câu nói kia, cô nhíu mày dừng lại khoảng một hai giây rồi mặc kệ bước đi tiếp.

Phương Anh cảm thấy đau lòng vì Viết Ngân, nàng không nghe được Phương đang hỏi cái gì, nhưng đại khái là đi ăn."

À cô xin lỗi bây giờ cô phải về có việc""Không sao đâu cô, em xin phép về trước ạ."

Vừa nói xong thì Phương chạy một mạch như bay qua người Viết Ngân rồi còn quay đầu lại nhìn cô.

Viết Ngân thở dài đi tiếp, nàng đang đi thì tự nhiên có người bế cô lên.

Viết Ngân hoảng hốt suýt kêu lên."

Ôi cô làm em giật mình""Cô thả em xuống em vẫn đi được ạ""Để cô bế em ra thang máy""Cô không thể thấy đau mà không giúp được"Đi ra đến thang máy cũng mất mười mét, chẳng mấy chốc mà hai người cùng nhau đứng chung trong một thang máy.

Viết Ngân xấu hổ nói cảm ơn."

Nhưng không ngờ là cô khỏe thật đấy""Bình thường cô có hay chơi thể thao không?"

"Cô có""Cô chơi môn gì thế?"

"Cô chơi golf"Nghe đến đây Viết Ngân đủ biết là cô giáo mình giàu cỡ nào rồi, thật bái phục."

Vậy em nói cho cô biết vì sao dạo gần đây em học trầm hơn không?

Nếu vấn đề là ở cô thì cô sẵn sàng sửa đổi""Em muốn hỏi là tại sao cô lại... lại thích... bức ảnh trên Facebook của em, cái hồi em mới nhập học ấy"Nàng sửng sốt hình như chợt nhận ra điều gì hỏi ngược lại:"C-có sao?"

"Chắc cô lỡ tay thôi""À thì ra là vậy"Cả hai đều cảm thấy hơi ngượng ngùng nên ăn ý không nhắc đến vấn đề này nữa."

Ngồi lên xe cô đi cô chở em về""Dạ không sao đâu cô, nhà em cách trường có chục mét thôi""Nếu em không lên thì cô trừ một điểm chuyên cần nhé"Viết Ngân khóc không ra nước mắt sao cái gì nàng cũng dọa vào điểm thế huhu.

Cô bất đắc dĩ phải đồng ý.Phương Anh đạt được mục đích khóe môi không ngừng cong lên, nàng lái xe qua chỗ Viết Ngân đang đứng.

Cô nhìn thấy nàng lái hẳn con Audi đi làm cũng không ngạc nhiên lắm, cô giáo mình lắm tiền mà.

Chỉ là lần đầu được ngồi xe sang có chút vui sướng không nói nên lời.Đưa cô về hẳn tận trước cổng, nàng xuống mở cửa xe cho cô."

Em cảm ơn cô, cô về cẩn thận ạ""Dors bien et rêve de moi mon ange"

(Ngủ ngon và mơ về chị nhé thiên thần của chị) "Hả cô nói gì cơ?"

"Không có gì đâu tạm biệt em cô về đây"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 5: Mua trà sữa cho em


Tối thứ 6 Phương Anh không có tiết dạy trên lớp, vì vậy nàng đang nằm xem phim ở nhà.

Đột nhiên nhận được cuộc gọi của chị gái nàng, nàng lười biếng nằm nghiêng người chống cằm ăn dâu tây, mở loa ngoài lên nghe."

Alo Phương Anh à""Chị bảo gì em thế?"

"Bây giờ em rảnh không?"

"Em rảnh sao thế chị?"

"Em qua trung tâm lấy giúp chị tập hồ sơ trên bàn được không?

Nếu em không thấy thì hỏi các bạn nhân viên trực ở đấy.

Chị vội đi quá nên quên mất""Chị đang ở đâu thế?"

"Đang ở sân bay""Cất hộ chị xong đoạn chị về lấy"Nàng trả lời một cách không tình nguyện lắm."

Vầng, em biết rồi""Ok cảm ơn gái"Đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi người, Phương Anh khẽ ngáp một cái chỉnh lại dây áo ngủ đang bị tuột xuống rồi vào phòng thay đồ.

Vào garage nàng lựa con Audi trắng thường lái đi làm.

Vì tắc đường nên nàng phải mất gần một tiếng mới đến nơi, đỗ xe xong xuôi nàng bước vào trong trung tâm.

Nhân viên nhìn thấy nàng liền chào hỏi một tiếng, nàng cũng đáp lời chào lại.

Vì cửa ở đây toàn bộ là kính thủy lực nên nàng có thể dễ dàng nhìn được các phòng học.

Nhìn thấy tập hồ sơ, nàng định bước đến lấy thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng Viết Ngân đang giảng bài trong phòng học kia.

Tim nàng không tự chủ đập liên hồi, trái đất thật sự tròn như vậy sao?

Nàng nhìn về phía phòng học kia mỉm cười hỏi nhân viên:"Bạn nữ kia dạy ở đây lâu chưa em?"

"Ý chị là Viết Ngân ạ?

Em ý dạy cũng được 6 tháng gì đấy" "Chị yên tâm, em ý giỏi lắm, học viên ai cũng đều thích bạn ấy hết"Nụ cười của nàng mười phần tràn ngập sự tự hào nhìn dáng vẻ dạy học của Viết Ngân rồi nàng nhìn bạn nữ nhân viên nói:"Ừm chị biết""Lịch dạy của em ấy là những lúc nào thế?"

"Tối thứ ba, năm và sáu ạ""Thế à...Đợi chị một lát"Nàng bước xuống tầng 1 vào cửa hàng trà sữa ngay bên cạnh mua hơn 50 cốc cho tất cả nhân viên cũng như học viên và giáo viên của trung tâm.

Nhân viên quán trà sữa giúp nàng xách mấy túi trà sữa và bánh giao lên lớp học.

Nàng nhìn vẻ mặt há hốc mồm của các bạn nhân viên liền bật cười hào sảng nói:"Các em phát cho mọi người giúp chị nhé""Nếu mọi người hỏi thì cứ bảo là chị Ánh mua""À vâng ạ, bọn em cảm ơn chị"Cầm lấy tập hồ sơ trong tay, nàng chào tạm biệt rồi lái xe trở về.Trúc đến gõ cửa từng phòng một rồi nói:"Mọi người ơi chúng mình nghỉ giải lao ra uống trà sữa nào"Tất cả mọi người vui vẻ reo hò chạy ra ngoài uống trà ăn bánh."

Ui cái này là ai mua thế chị Trúc?"

"Chị Ánh em ạ"Viết Ngân à một tiếng, cô cũng không ngạc nhiên lắm, sau đó cũng vui vẻ nhận lấy một cốc trà.

Sếp mình đúng tâm lý mà.Cuối cùng cũng đã hết tiết, cô trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.

Theo thường lệ cứ cuối tuần cô sẽ trở về quê.

Cầm điện thoại lên cô nhắn tin cho Gia Bảo:"Ê ku mai em có muốn về cùng chị không?"

"Ok chị, mai mấy giờ về ạ?"

"Tầm 8h thì về""Vâng""Em có nên mang theo giáo trình về không ạ?

Em định mang về ôn thi nhưng nhiều quá balo hơi nặng""Khỏi đi em""Mang laptop về thôi""😭""Chị đùa thôi, mang một quyển là đủ rồi""Mang về nhiều em không đọc hết đâu tin chị""Huhu"Hôm sau đúng 8h kém cô mới xuất phát qua chỗ Gia Bảo đang ở, đứng dưới khu nhà của thằng bé, cô gọi Gia Bảo xuống.

Cậu vừa thấy chị gái vội vàng chạy đến cười hì hì nói:"Hellooo chị, lâu lắm không gặp chị""Mới có một tuần chứ mấy mà lâu""Lên xe đi""Vầng"Đang lái xe rất bình thường tự nhiên cảnh sát giao thông đến chặn xe cô lại.

Viết Ngân sửng sốt không hiểu chuyện gì, rốt cuộc là cô đã phạm lỗi gì?

Gia Bảo sợ hãi lay ống tay áo cô.

"Yên tâm không sao đâu"Nói xong nàng nhìn chú cảnh sát bụng bia hỏi:"Cháu phạm lỗi gì ạ?"

"Đi sai làn đường""Hả?"

"Nào xuất trình giấy tờ ra nào"Viết Ngân mở ví lấy giấy tờ, sau khi kiểm tra xong, cảnh sát nói:"Lỗi này phạt 500.000""500.000 ấy ạ???"

"Cháu nhớ là đi đúng làn mà""Chú cho cháu xem camera được không?"

Trong khi cô đang khiếu nại với cảnh sát, Phương Anh đang trên đường đi cà phê với bạn thì vô tình nhìn thấy Viết Ngân cùng với Gia Bảo.

Nàng đỗ xe gọn vào một chỗ rồi bước đến."

Có chuyện gì thế?"

Viết Ngân cùng Gia Bảo quay đầu lại, cả hai ngạc nhiên mở to mắt nhìn nàng khiến nàng cảm thấy có chút buồn cười.

Viết Ngân vội vàng chào nàng."

Em chào cô ạ"Gia Bảo sợ hãi chào theo:"Em... em chào cô""Ừ hai đứa phạm lỗi gì à?"

"Cảnh sát bảo em đi sai làn đường, phạt 500.000""Nhưng em không nhớ là đã vượt làn"Phương Anh gật đầu coi như hiểu, nàng nói:"Để cô nói chuyện với người ta"Viết Ngân nhìn dáng vẻ của nàng đang tranh biện với cảnh sát quả thật rất ngầu, còn có chút quyến rũ.

Nàng cao 170cm cộng thêm đôi giày cao gót 5cm đã là 175cm, còn muốn cao hơn cảnh sát giao thông gần một cái đầu, trông nàng rất có uy.

Viết Ngân mải nhìn đến mê muội.

Một lát sau nàng đã giải quyết xong, Viết Ngân phạm lỗi đi đè vào vạch chia làn, lỗi này chỉ phạt 100.000 - 200.000 đồng, chứ không có chuyện phạt 500.000 đồng được."

Lần sau em chú ý một xíu nhé""Vâng em cảm ơn cô""Cô đi đâu thế ạ?"

"Cô có hẹn với bạn nhưng đi qua đây thì vô tình gặp em""À ra thế.

Nhưng hôm nay cảm ơn cô rất nhiều""Hai đứa về quê à?"

"Dạ vâng""Chúc cô một ngày tốt lành ạ, giờ bọn em xin phép đi trước""Ừ lái xe cẩn thận nhé"Sau khi tạm biệt nàng, Viết Ngân và Gia Bảo tiếp tục chuyến hành trình về quê của mình.

Đây là lần đầu cô bị bắt như vậy, cô tự nhủ rằng chắc chắn sẽ không có lần sau.Còn Phương Anh cứ đứng đó cho đến khi thấy bóng dáng của hai chị em họ ngày càng xa thì mới lên xe tiếp tục di chuyển.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 6: "Chắc là cô thích mày rồi"


Sau khi điểm danh sinh viên xong, nàng đưa mắt nhìn cả lớp một lượt rồi nói:"Cả lớp về ôn tập bài cũ, tuần sau chúng ta sẽ làm bài kiểm tra giữa học phần lần 1 đấy"Sinh viên ngồi ở dưới thi nhau than thở:"Trời ơi nhanh vậy sao?"

"OMG""Cô ơi trọng tâm vào bài nào vậy ạ?"

Nàng cười nói:"Tất cả những gì các em đã được học.

Không sao dễ thôi ấy mà""Hự hự""Trời ạ""Dễ với cô thôi đúng không ạ hicc""Tự tin lên chứ, đề cũng chỉ giống như những bài tập các em được làm trên lớp mà""Với lại đây chỉ mới là trình độ A1 thôi sẽ không có gì khó đâu""Được rồi lớp chúng ta mở sách ra học nào""Cả lớp có ai xem phim tuổi 25, tuổi 21 chưa?"

Cả lớp cười phá lên một tiếng rồi sau đó nàng thấy có rất nhiều cánh tay giơ lên, phải đến hai phần ba lớp.

Nàng mỉm cười nói:"Ái chà vậy là rất nhiều bạn đã từng xem rồi nhỉ?"

"Cả lớp bỏ tay xuống đi"Duy ngồi bên cạnh Thu Anh thấy cô giơ tay lên tò mò hỏi:"Ê phim đấy có gì hả?"

Viết Ngân cũng tò mò rướn người về phía Thu Anh hỏi:"Phim đấy làm sao thế?"

"Có phải phim Trung không?"

Thu Anh cười nói:"Chúng mày hỏi từ từ thôi xem nào"Phương Anh lúc này mới giải thích:"Các bạn đã xem phim vậy hẳn là đã biết về bộ môn đấu kiếm đúng không?

Đấu kiếm là bộ môn rất được ưa chuộng ở Pháp, vì vậy bài đọc hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về bộ môn này"Duy:"Ôi trời ạ"Đây hoàn toàn là kiến thức mới đối với Viết Ngân, cô cũng ồ lên một tiếng."

Lớp mình đọc qua bài một lượt rồi gạch ra các ý chính, lát nữa cô hỏi""Còn nữa, không sử dụng điện thoại tra từ nhé""Dạ vâng"Lúc Viết Ngân đang ngồi đọc bài, nhưng không may là cô lỡ làm rơi cục tẩy xuống đất.

Viết Ngân thở dài cúi đầu xuống nhặt cục tẩy, nhưng khi tay cô vừa chạm vào cục tẩy thì ngón tay của nàng chạm vào mu bàn tay cô.

Viết Ngân giật mình, nhìn vào đôi mắt kia của nàng, cô có thể nghe thấy hiện giờ trái tim mình đang đập rất nhanh.

Phương Anh mỉm cười đứng lên rồi tiếp tục đi lại quanh lớp.Phải mất mấy phút cô mới bình tĩnh đọc bài tiếp được.

Sau 20 phút, nàng nói với cả lớp:"Hết giờ rồi cả lớp, có bạn nào giúp cô tóm tắt lại nội dung không?"

Thấy Phương xung phong đầu tiên, nàng nói:"Ok Phương nào"Sau khi Phương tóm tắt xong nội dung, nàng nói:"Très bien" (Rất tốt)"Có bạn nào muốn bổ sung hay có ý kiến nào nữa không?"

"Em ạ""Ừ Ngân em nói đi""Em muốn bổ sung thêm ý kiến của bạn Phương ạ...."

Nàng chăm chú nhìn ngắm cô, hôm nay Viết Ngân không cần trang điểm vẫn rất xinh, làn da mịn màng trắng nõn như da em bé, còn có đôi môi đỏ hồng tự nhiên không cần tô son.

Nàng trong vô thức khẽ nuốt nước bọt.

"Cô cảm ơn""Cả hai bạn đều nói đúng cả rồi""Cô sẽ tóm tắt lại lần nữa rồi mới giải nghĩa từ mới cho các bạn"...Đến giờ nghỉ giải lao, Phương Anh sẽ lên văn phòng khoa ngồi.

Nàng vừa mới bước ra cửa thì Phương cũng chạy ra theo, Viết Ngân thấy hai người họ sóng vai đi cùng nhau chợt cảm thấy tức giận.

Nhiều lần cô cũng tự suy nghĩ không biết bản thân bị làm sao nữa, cứ giận dỗi vô cớ chả hiểu kiểu gì.

Chắc là tại nhìn thấy người mình không thích nên mới thế.Đang ngồi ngẩn ngơ tự nhiên Duy hét lên làm cả lũ giật mình."

Này chúng mày ơi có điểm giữa kì văn học Trung Quốc rồi này"Viết Ngân và Thu Anh cũng hồi hộp nói."

Tao xem với"Trong lớp không chỉ có ba người là sinh viên khoa Trung, còn có đến chín mười sinh viên khác nữa.

Họ đang ngồi nói chuyện bỗng nghe thấy Duy nhắc đến có điểm, cả lũ chạy lại bàn họ hóng hớt."

Có điểm rồi á mày?"

"Tao xem ké với, mạng lag quá không tải nổi file"Duy nhìn rồi nói:"Ok, đợi tao tí đã"Cậu lướt bảng điểm há hốc mồm nhìn Viết Ngân nói:"Ngân ơi... mày được 10 lận""Uầy mày đỉnh thế""Vãi làm sao mà được 10 vậy?"

"Mày ơi điểm trung bình cao lắm không?"

Viết Ngân ngồi cạnh Duy nhìn thấy điểm của cậu liền cười nói:"Duy được 9 nè"Duy:"Thu Anh với Ngọc Linh cũng 9,5 này""Má hai cái đứa này bảo lệch tủ mà tận 9,5""Tao mượn máy với Duy""À ok của chúng mày đây"Sau khi cả lũ xem điểm xong cũng có vui có buồn, nhưng cả khoa chỉ có duy nhất Viết Ngân được 10, còn đâu toàn bảy, tám, chín điểm.

Bọn họ ngồi quây quanh bàn của Viết Ngân thảo luận về đề thi vừa rồi.

Hết giờ giải lao Phương Anh bước vào lớp, nàng thấy bàn của Viết Ngân đông đúc lạ thường.

Ai cũng mặt mày hớn hở cười nói."

Đề này cũng hơi khoai mà mày viết được tận 10 tao cũng nể thật""Trắc nghiệm thì không nói nhưng phần tự luận sao mày viết kiểu gì hay thế?"

Cô mỉm cười định nói cái gì đó đột nhiên Duy nói."

Chúng mày ơi cô vào rồi""Ơ à thôi tao về chỗ nhé bye bye"Viết Ngân cầm lấy hộp sữa tranh thủ uống nốt, cô nhìn lên bàn giáo viên thấy Phương vẫn cứ quấn lấy nàng hỏi thêm cái gì đó.

Viết Ngân không tự chủ bóp mạnh hộp sữa khiến cô bị sặc, thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả Phương Anh.Thu Anh với Duy lo lắng hỏi:"Mày có sao không?"

Viết Ngân mặt đỏ bừng khẽ lắc đầu, cơ thể cô mất vài phút mới bình thường lại được.

Phương Anh nãy giờ vẫn dõi theo Viết Ngân, vừa nãy khi nhìn thấy em ấy ho sặc sụa, tâm nàng lo lắng không thôi....Khi cô đang kí sổ, nàng chống cằm nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cô hỏi:"Hôm nay các em có chuyện gì vui thế?"

Viết Ngân thầm nghĩ không ngờ cô giáo cũng để ý nhóm mình như thế, cô cười rạng rỡ nói:"Điểm cao nên mọi người vui vẻ thôi ạ"Phương Anh gật đầu mấy cái nói:"Chắc điểm em rất là cao nhỉ?"

"Dạ em cũng không ngờ đến""Em kí xong rồi, em chào cô em về trước ạ"Cô vừa quay người đi, Phương Anh liền đứng dậy bắt lấy cổ tay Viết Ngân kéo cô quay lại.

Vì thế mà cả hai đối mặt với nhau, trên mặt Viết Ngân có chút ửng đỏ.

Phương Anh buông tay cô ra, từ trong túi xách lấy ra một chiếc cassette cầm tay mini cực kì xinh đẹp.

Viết Ngân trợn tròn mắt nhìn, cô không nhịn được kêu lên một tiếng."

Oaa cô... cô... cái này là..."

"Tặng em cái cassette này, hi vọng em thích""Trời ơi, đẹp quá, em cảm ơn ạ"Nhìn gương mặt hạnh phúc của Viết Ngân, nàng cũng mỉm cười theo.

Càng nhìn nàng càng bị thu hút trước nụ cười ấy.

Viết Ngân vui vẻ không thôi, đây là lần đầu tiên cô được tặng món đồ như vậy.

"Cái này bao nhiêu tiền thế cô?"

"Cũng rẻ thôi, em đừng bận tâm về giá""Tại sao cô lại tặng em quà vậy ạ?"

"Em làm lớp trưởng cực khổ rồi, cô nghĩ nên tặng chút gì đó"Viết Ngân bổ nhào đến ôm nàng một cái không ngừng nói cảm ơn."

Em thích món quà này lắm, cảm ơn cô"Đối với Viết Ngân, do vui vẻ quá mà cô nghĩ đây chỉ là hành động bình thường, nhưng đối với Phương Anh thì lại khác.

Nàng hít thở sâu rồi nói:"Em thích là tốt rồi, cũng nên trở về thôi"Viết Ngân sau khi về nhà liền nằm phịch lên giường, hai tay cầm cassette ngắm kĩ càng, cô vui sướng đến nỗi hai chân đập bùm bụp xuống giường.

Cô mở thử lên nghe, rồi ngắm nhìn cái đĩa mini quay tròn thấy cũng dễ thương.

Viết Ngân vội vàng đứng dậy lấy điện thoại chụp cái cassette rồi đăng lên story kèm biểu tượng trái tim.

Cô không biết được rằng ai đó đang hạnh phúc gần chết ở bên kia.Cô vừa đăng lên thì trong nhóm chat "Hội 4 chị em" đang rất sôi nổi.Táo nhưng không phải từ Tàu: "Ái chà, ai tặng bạn Ngân tôi thế?"

Ngân cần thêm 1cm: "Hehe đố biết"Duy Đĩ: "Khai mau, anh nào tặng à?"

Ngân cần thêm 1cm: "Làm gì có má ơi, cô Phương Anh tặng tao đấy"Thẳng cái lưng lên: "Chắc là cô thích mày rồi, cái máy đó không rẻ đâu"Ngân cần thêm 1cm: "Mày đùa tao hả?"

Thẳng cái lưng lên: "Ai đùa mày làm gì, cái máy này cũng gần trăm triệu lận đấy"Duy và Ngọc Linh đồng loạt thả wow rồi thi nhau nhắn:"Thật á Thu Anh?

Sao mày biết?"

Thẳng cái lưng lên: "Anh tao cũng có một cái tương tự vậy á"Viết Ngân há hốc mồm rồi sau đó lên mạng tìm kiếm, quả nhiên Thu Anh nói không sai, cái máy này tận 94 triệu đồng.

Viết Ngân không khỏi lấy tay che miệng nhìn chiếc máy cassette kia.

Thẳng cái lưng lên: "Hehe ở đây toàn động bê đê nên anh em ủng hộ mày"Duy Đĩ: "Cua cô đi mày, sợ gì"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Hahaha tự dưng thấy cũng cuti"Ngân cần thêm 1cm: "Chúng mày điên hả?

Thôi tao đi ăn cái đã"Viết Ngân tắt máy tính, trên mặt nóng bừng bừng, cô phải bật quạt lên cho mát.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ về những hành động của nàng khiến cô mặt đỏ tim đập, cô lắc lắc đầu mấy cái.

Phải tỉnh táo lên Viết Ngân, chắc là mình tự ảo tưởng thôi.

Từ nay phải giữ khoảng cách với cô Phương Anh mới được, không thể để mình lún sâu hơn nữa.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 7: Dễ bị dụ


Viết Ngân không biết có nên trả lại cái cassette kia cho nàng hay không, đã lỡ nhận rồi giờ trả lại thì hơi kì cục.

Tại sao nàng lại tặng cô đồ đắt tiền như vậy?

Hay là đối với người giàu thì điều đó cũng chỉ như người như cô đi mua bó rau?

Không thể nào có khả năng nàng thích cô được, là mình nghĩ nhiều rồi.

Viết Ngân tự thôi miên bản thân như vậy.Viết Ngân cuối cùng không muốn tự suy đoán lung tung nữa, cô nhắn tin hỏi nàng:"Cô ơi sao cái cassette cô tặng em lại đắt như vậy ạ?"

Phương Anh đang lau tóc tự nhiên nhận được thông báo tin nhắn Zalo, nàng tạm dừng rồi mở điện thoại lên kiểm tra, trên thông báo hiện cái tên "My little love".

"Cái này cô mua của một người bạn thân nên được giảm giá, chỉ có vài trăm nghìn thôi, không đắt như giá trên mạng đâu"Viết Ngân nửa tin nửa ngờ hỏi lại:"Thật ạ?"

"Ừ cô nói dối em làm gì""Em ăn tối chưa?"

"Lúc nghỉ giải lao em tranh thủ đi ăn rồi ạ"Mà lúc đó mới chỉ ăn được bát bún với uống được hộp sữa, rất nhanh đói.

Bây giờ bụng Viết Ngân đang kêu cồn cào."

Chúc cô buổi tối vui vẻ ạ""Em cũng vậy nhé"Cô thả một icon trái tim vào tin nhắn của nàng rồi bỏ máy xuống đi nấu bát mỳ ăn tạm.

Từ khi lên năm ba, cô ăn tối không theo giờ giấc thông thường.

Cái này cần phải chỉnh đốn lại thôi.Cuối cùng ngày kiểm tra cũng đến, Phương Anh hỏi:"Các bạn ôn bài hết chưa?"

"Dạ chưa ạ"Nàng bật cười một tiếng:"Chưa á?"

"Cả lớp cất hết sách vở, điện thoại vào balo đi rồi sau đó cô sẽ phát đề.

Làm bài xong chúng ta sẽ học tiếp""Các bạn để balo lên trên bục giảng giúp cô nhé"Trong lúc cả lớp đang làm bài, nàng chăm chú quan sát dáng vẻ tập trung của Viết Ngân rồi lén lấy điện thoại ra chụp ảnh cô.

Nàng nhìn bức ảnh hài lòng mỉm cười một cái rồi đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục coi thi.Thời gian 45 phút đã trôi qua, sau khi thu xong bài, cả lớp bắt đầu rì rầm bàn đáp án.Duy:"Chúng mày làm oke chứ?"

Thu Anh:"Đề này tao thấy cũng oke""Ngân 10 chứ bạn yêu?"

Viết Ngân:"Tao cũng không biết nữa""Có một câu bài đọc bị phân vân""Suỵt cả lớp mở sách ra học nào"...Giờ nghỉ giải lao, cả bốn người cùng nhau đi ăn cơm, từ nay không ăn bún phở nữa."

Lớp mày kiểm tra chưa Ngọc Linh?"

"Chưa tuần sau cơ""Nay chúng mày thi oke không?"

"Cũng được"Duy:"Mà này, cô Phương Anh có nhắn tin gì với mày không Ngân?"

Viết Ngân:"Nhắn gì hả má?"

"Cô bảo là mua của một người bạn nên nó rẻ lắm"Duy:"Xì tao không tin"Thu Anh:"Rẻ là bao nhiêu?"

Viết Ngân:"Vài trăm nghìn"Thu Anh:"Trời ơi sao mày dễ bị cô dụ thế hả?

Bình thường thông minh lắm mà.

Nghe là thấy sai sai rồi""Tao khẳng định là cô có tình ý với mày ấy, tin tao""Chứ ai lại tặng cái máy cassette gần trăm triệu cho sinh viên bao giờ"Ngọc Linh:"Mày thích cô không?"

Viết Ngân:"Tao đương nhiên thích cô, nhưng không phải thích kiểu kia"Duy:"Kiểu kia là kiểu gì?"

Viết Ngân:"Chúng mày nghĩ nhiều rồi, tao chỉ thấy yêu mến và kính trọng cô thôi, chứ không có ý gì khác""Ăn cơm đi còn lên lớp học nữa"Duy:"Ờ thế thôi ăn đi"Viết Ngân thở dài cúi đầu ăn nốt cơm.

Mấy hôm nữa sẽ đến ngày nhà giáo Việt Nam, nàng là lớp trưởng nên tất nhiên sẽ đại diện lớp tặng hoa cho cô.

Viết Ngân nhắn lên nhóm Zalo:"Mọi người ơi sắp tới là ngày nhà giáo rồi ý, mình muốn cả lớp cùng nhau mua quà cho cô.

Mọi người có muốn tặng thêm quà gì cho cô ngoài hoa không?"

Sau đó có rất nhiều người vào thả tim bình luận của Viết Ngân.

Viết Ngân liền lập một danh sách những món quà cho mọi người chọn."

Mình mở vote sau đó mọi người vào chọn giúp mình nhé""Nếu ai có ý tưởng gì thì cứ thêm vào cũng được""Hạn vote là hết ngày mai nha"..."

Theo số đông thì mọi người chọn mua gấu bông size lớn tặng cô""Tổng chi phí cả hoa cả gấu hết 900.000""Mỗi bạn chuyển cho mình 18.000 để mình đi mua quà nhé""Ok cậu"Sau khi đã thu đủ tiền, Viết Ngân đi ra siêu thị lựa một con gấu cỡ lớn mang tạm về nhà, mềm mềm ôm rất thích.

Đến ngày 20/11, nàng nhờ Duy ôm con gấu giúp mình mang lên lớp, còn cô sẽ ôm bó hoa.

Nhưng hai người không vào lớp trước mà đợi cô giáo vào hai người sẽ vào sau.

Khi Phương Anh bước vào lớp, theo thói quen nàng sẽ nhìn về phía Viết Ngân, nhưng hôm nay không thấy em ấy đâu, nàng sợ em ấy có chuyện gì.

Sau khi nàng ngồi vào chỗ chuẩn bị điểm danh, lúc này Thu Anh mới nhắn cho hai người họ lên lớp.

Khoảng một, hai phút sau, cả hai cùng nhau bước vào lớp.

Phương Anh nhìn thấy cũng vô cùng xúc động.

Viết Ngân bước đến chỗ nàng trịnh trọng nói:"Em thay mặt cả lớp chúc cô 20/11 vui vẻ ạ"Duy cũng đưa cho nàng con gấu bông rồi chúc nàng vài câu, sau đó quay trở về chỗ ngồi.Nàng vui vẻ ôm lấy bó hoa và con gấu bông, tươi cười nói:"Cô cảm ơn các bạn rất nhiều, cô chúc cả lớp gặt hái được nhiều thành công hơn nữa nhé"Cả lớp vỗ tay reo hò.Thu Anh vội vàng nói:"Lớp trưởng đứng cạnh cô đi để chụp kiểu ảnh"Phương Anh mỉm cười nhìn Viết Ngân, trong khi đó Viết Ngân muốn chạy đến đập đứa bạn trời đánh này một trận.Cô đứng cạnh giúp nàng ôm con gấu, còn nàng một tay ôm bó hoa, một tay vòng ra đằng sau ôm eo Viết Ngân kéo lại gần.

Cơ thể Viết Ngân tự nhiên cứng đờ, Thu Anh nhịn cười làm phó ảnh nháy máy.

Phương lúc này đang tức đỏ con mắt nghiến răng nghiến lợi."

Ok đẹp lắm cô ạ"Phương Anh nói:"Cảm ơn em, giờ cô sẽ chụp ảnh cùng cả lớp"Viết Ngân vội vàng chạy về chỗ khẽ liếc Thu Anh một cái.

Thu Anh làm ra vẻ vô tội nhún vai.Phương Anh đứng quay lưng về phía sinh viên rồi giơ cao điện thoại lên, chụp được vài bức ảnh nàng ưng ý rồi sau đó tiếp tục quay lại tiết học.Khi Viết Ngân giúp nàng kí sổ, nàng mỉm cười nói:"Hôm nay em cố ý vào lớp muộn để tạo bất ngờ cho cô sao?"

Viết Ngân á khẩu không biết nói gì, sự thật rõ ràng như ban ngày rồi mà còn muốn cô trả lời câu hỏi này ư?"

Ừm được rồi, cảm ơn em rất nhiều.

Giờ em giúp cô ôm con gấu này xuống xe được không?"

"Dạ vâng"Ôm con gấu ra khỏi lớp học, Viết Ngân cố ý đi sau Phương Anh vài mét.

Nàng ngoảnh đầu ra đằng sau thấy Viết Ngân đang đi chậm rì rì, nàng liền đứng đợi.

Viết Ngân thầm nghĩ trời ơi cô có phải làm thế không?

Khi cô đi đến bên cạnh nàng, Phương Anh mỉm cười nói:"Con gấu nặng lắm đúng không?

Hay em ôm bó hoa đi để cô ôm gấu cho""A không sao cô ạ"Vào trong thang máy, Viết Ngân nhìn số tầng hiển thị mong sao xuống tầng 1 nhanh một tí.

Khi tiếng ting vang lên, cửa thang máy mở ra, cả hai bước đến bên cạnh xe của nàng.

Để con gấu và bó hoa gọn vào trong xe, nàng nói:"Cảm ơn em nhiều lắm, cô rất vui""Cô vui là được rồi ạ""Cô về cẩn thận nhé, em về trước đây""Ừ bye em"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 8: Khẽ hôn em


Duy:"Chúng mày đi ăn chè không?"

Thu Anh:"Bây giờ ấy hả?"

Duy:"Ừ tận 30 phút nữa mới vào lớp mà, đi ăn chè đi"Viết Ngân:"Cũng được, ra canteen à?"

Duy:"Ừ"Cả bốn người chọn ngồi ngoài trời, vừa tận hưởng gió trời, vừa ngắm cảnh.

Vừa ngồi xuống bàn, mọi người trong lúc đợi chè được mang ra thì tranh thủ tám chuyện.Viết Ngân:"May hôm nay được tan sớm"Thu Anh:"Hình như các cô đi dự hội thảo gì ấy thì phải"Ngọc Linh:"Đoạn tới chúng mày làm nghiên cứu không?"

Duy:"Có chứ, cùng nhau làm đi""Cái này xét điều kiện đi học trao đổi 6 tháng bên Đài Loan ấy""Mỗi khóa chỉ lấy ba, bốn sinh viên đi thôi.

Cạnh tranh quá huhu"Viết Ngân:"Đi Đài hả?"

"Cô thông báo lúc nào thế?"

Duy:"Thấy lớp chiều hôm qua học chúng nó kể thế""Chắc đoạn các cô sẽ phổ biến sau""Chè của các em đúng không nhỉ?"

"À đúng rồi ạ""Bọn em cảm ơn"Ngọc Linh vừa ăn được miếng chè đầu tiên thì khen nức nở."

Ừm chè ở đây ngon thế"Duy:"Haha phải không, quán mới mở có khác"Viết Ngân:"Ê cho tao xin miếng đi Linh""Bé cưng a đi nào~"Viết Ngân há miệng để Ngọc Linh đút chè cho mình."

Ừ ăn ngon phết"Thu Anh:"Chụp locket đi""Nào hai... ba""Nào Duy ngồi xích lại gần coi, không thấy mặt mày đâu hết""Nhớ cho tao tí filter đấy""Ok đẹp lắm"Viết Ngân:"Bao giờ lớp mày đi Ninh Bình thế Linh?"

Ngọc Linh:"Sang tuần sau á"Duy:"Học du lịch thích nhỉ?"

"Đi suốt thôi haha"Ngọc Linh:"Ừ cũng vui thật nhưng mệt ói"...Ăn xong, bốn người chào tạm biệt nhau rồi ai có lớp người ấy học.

Vừa bước vào lớp đã thấy cô giáo đến rồi, Duy ngạc nhiên thì thầm."

Nay cô đến sớm ghê"Thu Anh:"Sớm gì nữa 4 rưỡi rồi"Duy:"Ừ thì... mới có 4h25 thôi mà, bình thường cô toàn 4h30 mới đến""Chưa bao giờ thấy cô đến sớm hay đến muộn dù lệch một phút"Viết Ngân nhìn về phía nàng, có vẻ sắc mặt nàng không tốt lắm, không biết nàng có chuyện gì nữa.

Đột nhiên Phương Anh ngẩng đầu lên nhìn Viết Ngân, Viết Ngân vội vàng quay sang giả vờ nhìn Duy nói chuyện.

Phương Anh không buông tha cô, nàng chỉ nhìn vào đôi môi đỏ mọng kia của Viết Ngân, nghĩ đến chuyện hồi chiều cảm thấy trong lòng có hơi chua.Trong tiết dạy, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ kể chuyện cho sinh viên nghe về cuộc sống bên Pháp, mọi người hào hứng hơn hẳn lúc học.

Viết Ngân thấy nàng tươi cười trò chuyện với mọi người như vậy, bản thân cô cũng muốn được nàng cười với mình như thế.

Thế nhưng mỗi khi đối diện với nàng, cô luôn có ý muốn hạn chế tiếp xúc với nàng nhất có thể, cho nên chỉ ngậm ngùi ngồi nghe.Viết Ngân ngồi ở bàn ba, còn nàng đứng sát bàn hai kể chuyện cho cả lớp nghe.

Khi Phương Anh đang cười, nàng nhìn Viết Ngân đang ngồi viết chữ Hán gì đó nàng nhìn không hiểu.

Nhưng mà có vẻ cứ lặp đi lặp lại một từ.

Viết Ngân ngồi viết tên Phương Anh theo tiếng Hán, viết xong cô khẽ đẩy kính mắt một cái, vừa ngẩng đầu lên cô bắt gặp đôi mắt dịu dàng của nàng đang nhìn cô mỉm cười.

Trong phút chốc, tim Viết Ngân đập nhanh hơn, cô cúi đầu xuống nhìn quyển vở.

Chưa bao giờ Viết Ngân rơi vào tình trạng lúng túng và mất bình tĩnh như thế này, cô cầu mong trời Phật nhanh hết giờ một tí...."

Chị ơi, tối thứ 6 em mượn xe nhé""Đi đâu?"

"Em đi chơi với câu lạc bộ""Không đi nhờ xe được bạn nào à?"

"Chúng nó ở xa với cả không tiện đường qua chỗ em"Cô thở dài nhắn lại:"Thế đi cẩn thận nhé, đừng về muộn quá""Dạ vâng, em cảm ơn kkk"Gia Bảo đã mượn xe của cô đi chơi rồi, bây giờ cô chỉ còn cách đi tạm xe buýt đi dạy học thôi.

Thật ra cô muốn gọi xe ôm đi cho nhanh, nhưng mà chợt nhận ra là cô vừa đóng tiền học cho Gia Bảo từ mấy hôm trước, giờ trong người không có quá nhiều tiền mặt, mấy hôm nữa mới đến ngày lãnh lương.Đã lâu lắm rồi không có đi lại xe buýt, cô vẫn cảm thấy say xe như ngày nào.

Trên xe vừa đông vừa chật, lại có mùi hơi khó chịu.

Khi đến nơi, Viết Ngân phải chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận.

Rồi xong, ăn được bao nhiêu giờ trong bụng lại không còn tí gì, thế nhưng giờ không còn thời gian ăn uống gì nữa cô phải mau chóng vào lớp.

Phương Anh trên đường trở về có đi qua trung tâm của chị gái, nàng vô tình nhìn thấy Viết Ngân đang ở bến xe buýt gần ngay đấy.

Nàng lái xe gọn vào một chỗ rồi mở cửa xe bước xuống.

Nàng vừa xuống xe thì lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Viết Ngân đang ngồi lướt điện thoại nên không để ý lắm, bỗng nhiên tiếng nói quen thuộc của Phương Anh vang lên.

Lúc đầu cô còn tưởng mình mê sảng, liền ngẩng đầu lên nhìn thử, hóa ra là nàng thật."

Em... chào cô""Ừ, mà xe em đâu?"

"Hôm nay em cho Gia Bảo mượn xe rồi""Em về với cô không?"

"Đợi xe lâu lắm đấy"Lúc đầu Viết Ngân còn do dự, sắp 9 rưỡi rồi mà còn chưa có xe đến, cô có chút sốt ruột.

Nhưng mà lại nghĩ đến tình trạng say xe của mình, cô sợ mình ói ra xe của nàng mất."

Dạ không sao cô ạ, chắc mấy phút nữa xe đến thôi""Sáng mai em về quê không?"

Viết Ngân thành thật trả lời:"Em không ạ""Vậy thì ngày mai em có bận việc gì không?"

Viết Ngân cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Phương Anh."

Ngày mai em cũng không bận việc gì"Phương Anh nói:"Vậy thì em giúp cô chấm bài của các bạn được không?

Dạo gần đây cô bận viết nghiên cứu nên không có thời gian chấm""Em ấy ạ?"

"Ừ em đó""Cô đã chấm số câu của các bạn rồi, em chỉ cần giúp cô quy đổi ra điểm thôi""Vậy bao giờ em chấm ạ?"

"Ngày mai nha, bây giờ về nhà cô.

Cô để bài ở nhà rồi"Viết Ngân tưởng mình nghe nhầm, cô thấy hơi hoang mang vội hỏi lại:"Ý cô là ngày mai cô đưa bài qua nhà em đúng không ạ?"

"Không, ý cô là bây giờ cô đưa em về nhà cô, ngày mai giúp cô chấm có được không?"

Ca này quả thật khó, biết thế nói mình về quê cho rồi.

Ngay lúc này Viết Ngân cực kỳ hối hận, tại sao mình lại không đề phòng cô chứ?

Viết Ngân cứ "em" "em" nãy giờ cũng phải được nửa tiếng, nàng cảm thấy buồn cười không nói gì thêm nữa nắm lấy tay cô kéo đi.

Đến khi ngồi vào trong xe, Viết Ngân lúc này vẫn chưa hoàn hồn, ông trời ơi cứu con."

Cô ơi, em bị say xe.

Cô có thể đi chậm một chút được không ạ?"

Trên xe của nàng rất thơm tho sạch sẽ, cô không muốn mình lỡ làm nó ô uế."

Em bị say xe?"

"Dạ vâng"Phương Anh không vui nói:"Vậy lúc nãy em cũng đi xe buýt đi dạy à?"

"Ơ sao cô biết em đi dạy?"

"À ừm cô thấy em đeo balo nên đoán thế""Mà em đi xe buýt đi dạy hả?"

"Dạ vâng""Thế có làm sao không?"

Vừa định trả lời không sao, bỗng nhiên bụng cô đình công kêu ọt ẹt làm cho Viết Ngân vô cùng xấu hổ, cô khẽ cắn môi dưới, trên mặt hơi ửng đỏ.

Sao mỗi lần gặp nàng cô đều trong trạng thái muốn đội quần như vậy hả trời?"

Em chưa ăn gì à?"

"Em ăn tối rồi nhưng bị say xe nên nôn hết ra ạ" "Cô đưa em đi ăn tạm cái gì nhé?"

"Vâng ạ"Viết Ngân trầm mặc một lúc, cô biết rằng mình không từ chối nổi nàng, hơn nữa giờ cô đang đói không muốn tranh luận gì hết.Phương Anh nhịn cười, giá như mà Viết Ngân lúc nào cũng nghe lời, không từ chối nàng như lúc này thì tốt biết mấy.Vì cũng khá muộn rồi nên cô muốn ăn cái gì dễ tiêu hóa một chút, vì vậy cô gọi một tô phở."

Cô có ăn không ạ?"

"Cô ăn rồi, em cứ ăn đi, cô đợi"Viết Ngân thầm nghĩ Chết tiệt, cô cứ dịu dàng như vậy, không được!!!

Trong lúc đợi phở được mang ra, Viết Ngân cầm máy nhắn tin cho Gia Bảo:"Về chưa thế?"

"Em vừa về, chị đi làm về chưa?"

Viết Ngân trầm ngâm một lát rồi mới nhắn lại:"Về rồi""Chơi vui không?"

"Có ạ""Sáng thứ hai em mang kẹo cho chị nhé, em được các bạn cho mà nhiều quá ăn không hết""Thôi mang lên lớp chia cho mọi người ý, chị không ăn đâu""Ò, thôi bye chị nhá"Phương Anh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, không biết đang nhắn tin cho ai mà cười mỉm nãy giờ.

Viết Ngân chỉ tập trung ăn cho xong bát phở, mặc dù đang đói nhưng cô vẫn phải giữ hình tượng ăn uống trước mặt giảng viên của mình.

Ăn no xong đúng là căng da bụng, trùng da mắt.

Ngồi trên xe mà cô buồn ngủ không chịu nổi, chỉ định nhắm mắt một lát thôi ai ngờ ngủ quên luôn.Khi về đến nhà, Phương Anh thấy cô vẫn đang ngủ, nàng khẽ xoa mặt cô một cái.

Ngủ cũng say thật đấy nhỉ?

Sau khi đỗ xe vào trong garage, nàng bế Viết Ngân lên trên phòng, mà đứa nhóc này vẫn chưa tỉnh.

Này là có biết bao nhiêu mệt a.Khi vừa đặt cô xuống giường, Viết Ngân bỗng nhiên giật mình mở mắt ra, cô vội nói xin lỗi, sau đó khuôn mặt ngơ ngác quan sát căn phòng của nàng khiến cô ngạc nhiên không thôi."

Ui đây là nhà cô ạ?"

Cái giường này phải bốn người nằm ấy chứ.

"Cô sống một mình ở đây ạ?"

"Ừ đây là nhà cô, cô còn đang độc thân"Ý mình không phải như vậy.

Viết Ngân nghĩ thầm"Trời ơi bao giờ em mới có đủ tiền để mua một căn nhà như vậy đây?"

Viết Ngân chợt nhận ra điều gì đó, cô xấu hổ nói:"Quên mất nãy không mua cái bàn chải""Nhà cô có mấy cái bàn chải, đợi tí cô lấy cho em"Vào nhà vệ sinh, Viết Ngân quan sát một hồi, quả thật cô rất ngưỡng mộ nàng, ước gì sau này cũng nhiều tiền như vậy.

Sau khi đánh răng xong Viết Ngân cũng hết luôn cơn buồn ngủ, cô bước ra hỏi nàng:"Em ngủ ở phòng nào ạ?"

Phương Anh khẽ vỗ xuống giường bên cạnh mình, nàng nói:"Em ngủ ở đây, nhà cô không có phòng dành cho khách đâu"Hả?

Nhà nàng rộng như vậy mà chỉ có một phòng ngủ á?

Cô mới không tin.

Nhưng mà giường rộng như vậy chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?Vừa đặt lưng xuống giường, Viết Ngân cảm thấy vô cùng sảng khoái, đúng đệm xịn có khác, thoải mái ghê.

Lúc này cơn buồn ngủ lại ập đến, cô không chịu nổi nữa chỉ nằm mấy phút là vào giấc luôn rồi.

Phương Anh thấy thế cũng nằm xuống chống cằm ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của ai đó, nàng không ngừng mỉm cười.

Ngón tay nàng khẽ vuốt mũi cô một cái, rồi đặt trước mũi cô.

Hơi thở ấm nóng của cô cứ phả đều đều vào ngón tay của nàng khiến trong lòng nàng có chút ngứa.Phương Anh cúi người về phía Viết Ngân khẽ đặt một nụ hôn xuống đôi môi kia, mềm mềm ngọt ngọt khiến nàng càng ham muốn nhiều hơn, nhưng sợ đánh thức cô cho nên điều đó chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ.Sau đó nàng khẽ thì thầm:"Chị thích em""Chị biết em cũng thích chị..." nói đến đây trong lòng nàng dâng lên một chút man mác buồn.

Viết Ngân luôn né tránh nàng, không biết là em ấy có nhận ra tình cảm của mình không, nhưng ánh mắt em ấy khi nhìn mình không thể nào nàng không nhận ra được.

Rất nhanh sau đó nàng cũng tắt đèn rồi nằm xuống ôm Viết Ngân vào trong lòng, cùng nhau chìm vào mộng đẹp.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 9: Nổi cơn ghen


Sáng sớm ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng khiến Viết Ngân tỉnh giấc, cô khẽ dụi hai mắt rồi từ từ mở ra.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt xinh đẹp của Phương Anh gần ngay trong gang tấc.

Viết Ngân trong đầu giờ đang cảm thấy ong ong, chả lẽ đêm qua hai người cứ thế ôm nhau ngủ hay sao.

Ôi không thể nào.

Ánh mắt cô vô tình liếc xuống bộ ngực đầy đặn của nàng sau đó liền lấy tay che mặt, vành tai đỏ ửng.

Tại sao cái giường rộng như vậy mà mình lại rúc vào trong lòng người ta ngủ được hả?

Viết Ngân giờ đây đang đau khổ không thôi.Nhìn kĩ lại thì nàng đẹp không tì vết, mũi cao da trắng, hàng mi dài cong cong, còn có đôi chân dài mịn màng kia.

Viết Ngân sờ tay thử lên mặt mình khẳng định giờ đây đang rất đỏ.

Cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, Phương Anh từ từ mở mắt nhìn Viết Ngân cười nói:"Bonjour" (chào buổi sáng~)Viết Ngân nhìn bộ dáng mới ngủ dậy xinh đẹp câu người của nàng cảm thấy tim đập hơi nhanh."

Bonjour mademoiselle" (Chúc cô buổi sáng tốt lành)"Tối qua em ngủ ngon không?"

"Dạ có ạ""Em dậy lâu chưa?"

"Em mới dậy thôi"Nàng bước xuống giường kéo rèm cửa ra, ánh nắng hắt cả vào trong phòng.

Hôm nay thời tiết khá dễ chịu nên tâm trạng của cô cũng rất thoải mái.

Nhìn cảnh đẹp từ trên phòng của nàng khiến Viết Ngân không ngừng kêu wow."

Cô ơi đây là khu đô thị Riverside đúng không ạ?"

"Ừ đúng rồi""Uầy xịn quá""Cô dẫn em đi tham quan có được không ạ?"

"Không thành vấn đề, để lát nữa cô dẫn em đi"Sau khi ăn sáng xong, nàng dẫn Viết Ngân đi tham quan một vòng, đi đến đâu Viết Ngân trầm trồ đến đấy.

Mặc dù nhà Thu Anh cũng rất giàu, cô đến chơi nhiều lần rồi nhưng đến đây cô còn sốc hơn.

Theo hiểu biết của Viết Ngân thì căn biệt thự này phải có giá khoảng 45 – 50 tỷ đồng, vẫn là một câu "có tiền thật thích""Nhưng nhà rộng thế này dọn chắc mệt lắm cô nhỉ?"

"Haha cô có thuê bác giúp việc, chủ nhật bác mới đến dọn""Ui cô biết chơi piano luôn ạ?"

"Ừ cô cũng biết một chút, nhưng lâu lắm không chơi rồi""Ồ""Cô thử chơi một bài được không?"

"Ok để cô thử"Cái đàn này cũng phải vài tỷ, trời đất ơi.

Đàn cơ xịn có khác, nghe âm thanh khác hẳn so với đàn điện, vừa du dương vừa êm tai.

Viết Ngân chăm chú nhìn ngón tay thon dài của nàng đang chơi đùa trên các phím đàn không dứt mắt ra được.Nàng đang chơi bài "You are my sunshine" khiến cô chìm đắm trong âm thanh ấy khẽ đung đưa người theo giai điệu.

Khi nàng vừa chơi xong, cô lập tức vỗ tay không ngừng khen ngợi nàng."

Haha nếu em thích nghe thì cô sẽ đàn thêm mấy bài nữa"Nói xong nàng bắt đầu chơi bài "Cry on my shoulder" Viết Ngân nhắm mắt hưởng thụ, đây toàn bài mà cô yêu thích.

Đây có lẽ là ngày cuối tuần thoải mái nhất của cô từ lúc lên Đại học tới nay.Phương Anh chơi xong, Viết Ngân liền lập tức vỗ tay."

Hay quá cô ạ""Haha được rồi, giờ cô đưa em ra ngoài nhé"Cô hí hửng trả lời:"Vâng ạ"Bên ngoài là sân cỏ vô cùng rộng, còn có xích đu.

Viết Ngân chạy lại ngồi đu thử, đã lâu lắm rồi không ngồi, nhưng đu được hai ba vòng cô cảm thấy chóng mặt nên tạm dừng cuộc chơi ở đây, tiếp tục theo nàng đi tham quan.Quay trở lại phòng ngủ, nàng nói:"Viết Ngân à, em giúp cô chấm bài nhé, cô để tập bài ở trên bàn.

Ở đấy có cả ba lớp cô đang dạy, em chấm xong tập nào thì để gọn một chỗ riêng giúp cô nhé.

Bây giờ cô phải đi làm mấy bài nghiên cứu đây""Nhỡ em chấm sai thì sao ạ?"

"Cô tin em"Viết Ngân vui vẻ nói:"Vâng để em ạ""Cô cảm ơn""Có sữa, có bánh em cứ ăn thoải mái đi nhé""Vâng ạ"Ngồi xuống ghế, cô bắt đầu chấm tập bài của lớp mình trước.

Viết Ngân hồi hộp gần chết, không biết mình được bao nhiêu đây.

Cô thấy mọi người điểm rất cao, toàn trên 9 cả.

Đến khi dừng lại ở bài làm có con số "50/50 = 10" kia, cô nhìn lại cái tên, là Phương.

Haizz cũng đúng thôi, cô chợt nhận ra là nàng giúp Phương chấm điểm luôn rồi, còn các sinh viên khác nàng mới chỉ ghi số câu đúng.

Tâm trạng của cô tự dưng tụt xuống đáy.

Cô tiếp tục chấm bài, đến lượt bài của mình, Viết Ngân không tin được mình làm sai những hai câu.

Thế nhưng, cô không chấm điểm luôn cho mình.

Điều này càng khẳng định suy nghĩ của cô là đúng.

Cô cười khổ, làm sao mà nàng có khả năng thích cô được, đúng là tự mình đa tình ảo tưởng mà.

Bớt xem phim lại đi Ngân ơi!Chấm xong tập bài của hai lớp buổi tối và một lớp buổi sáng, lớp tối thứ ba và thứ năm cũng có hai sinh viên nữa làm đúng tuyệt đối thế nhưng Phương Anh cũng chỉ mới ghi "50/50".

Viết Ngân ủ rũ lầm bầm nói: "Cô thiên vị quá mà" "Á chết tiệt tức quá không muốn chấm nữa".

Tuy nói thế nhưng cô vẫn ngồi chấm nốt số bài còn lại cho xong.

Nhìn đồng hồ đã là 10h, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Gia Bảo:"Này ku, đến đón chị về"Đang định nhấn nút gửi, nhưng sau đó cô xóa dòng tin nhắn đi.

Tính toán thử giá taxi từ đây về trường, sau đó cô vào trong nhóm chat "Hội 4 chị em" nhắn:"Chúng mày ai cho tao vay 400.000 đi""Máy tao hết tiền rồi""Mai có lương tao trả cho"Duy Đĩ: "Ok đợi tí"Ngân cần thêm 1cm: "Cảm ơn nhá"Duy Đĩ: "Nhận được chưa?"

Ngân cần thêm 1cm: "Ok rồi nha"Nhận được tiền rồi, cô nhanh chóng đặt xe của Vinfast, rồi cô chạy đến phòng làm việc riêng của nàng gõ cửa.

Cửa ngay lập tức được mở ra, Viết Ngân nói:"Em chấm xong rồi ạ, bây giờ em xin phép về trước.

Em cảm ơn cô hôm qua cho em đi nhờ xe"Phương Anh hơi bất ngờ khi cô đòi về trước, nàng nói:"Em chấm xong rồi sao?"

Nàng nhìn đồng hồ thấy cũng sắp 10 rưỡi, nàng nói:"Giờ này là bữa trưa rồi, em ở lại ăn cơm với cô đi, chiều mát trời cô đưa về""Em cảm ơn cô, nhưng em vừa nhớ ra là có hẹn với bạn cùng làm nghiên cứu chiều nay ạ""Vậy em đi cái gì về?"

"Em đi taxi ạ""Không phải em say xe sao?"

"Xe của Vinfast chắc sẽ đỡ hơn ạ"Nàng thấy cô cứ khăng khăng như vậy cũng không giữ cô lại nữa, nàng nói:"Đợi cô một tí""Em cầm theo lọ tinh dầu này bên người đi, nếu thấy khó chịu thì dùng nó sẽ đỡ say""Em cảm ơn ạ""Về đến nơi nhắn cho cô nhé""Vâng ạ, em về đây bye cô"Nửa tiếng sau Viết Ngân đã về đến nơi, cũng may cô chỉ hơi cảm thấy đau đầu chứ không có buồn nôn.

Nằm xuống giường, cô cầm điện thoại nhắn cho nàng:"Em đến nơi rồi"Phương Anh cảm thấy đang rất đau đầu, nàng khẽ xoa huyệt thái dương thì nhận được tin nhắn của Viết Ngân.

Nàng thả tim vào tin nhắn của cô rồi sau đó mới trả lời:"Em có bị say xe không?"

Cô thở dài nhắn lại:"Dạ không ạ"Viết Ngân nhìn đến cassette kia tự nhiên một cỗ giận từ đâu xông đến, cô đứng dậy cất nó vào trong ngăn kéo mình ít mở ra nhất...."

Cô gửi bảng điểm lên trên teams các bạn mở lên xem nhé"Trong khi cả lớp đang rì rầm, Viết Ngân ngồi dựa lưng vào ghế khoanh tay nhìn xuống giáo trình.Duy:"Ê Ngân mày xem điểm không?"

Viết Ngân:"Ừ tao xem rồi"Duy:"À vậy hả?"...Dưới canteen.Thu Anh:"Sắp được nghỉ Tết rồi hehe"Duy:"Ăn Tết xong lại thi cuối kì hicc""Vui vẻ gì đâu"Viết Ngân:"Thôi chết còn thi văn học, thi dịch, cả tiếng Pháp nữa""SOS"Ngọc Linh:"Đầu tao muốn hói luôn rồi""Mệt vãi""Thi xong đi chơi một chuyến đi"Duy:"Ok ok"Viết Ngân:"Ờ cũng được""Đi đâu gần tí thôi nhá, đi xe máy ý"Thu Anh:"Haizz khổ thân bạn tôi"Bước vào lớp, Viết Ngân thấy Phương lúc nào cũng lên nói chuyện với nàng, cô không thèm để ý nữa bước qua hai người họ với vẻ mặt hết sức bình thường.Trong lúc cả lớp đang ngồi làm bài tập, nhóm của Viết Ngân đã làm xong rồi, Duy ngồi lướt điện thoại, cậu như đọc được tin gì chấn động vội vàng đưa cho Thu Anh và Viết Ngân xem."

Uầy chị Quyên khoa mình đỉnh vãi""Đỗ Bắc Đại mới kinh"Viết Ngân:"Úi thật á?"

Thu Anh:"Học bá của lòng tao"Viết Ngân:"Đâu tao đọc với Duy"Đọc xong cô không khỏi há hốc mồm, mắt trợn tròn."

Vãi thiệt, vừa xinh vừa giỏi""Trời ơi cái body này"Phương Anh đứng ngay đằng sau cô, nàng thấy nhóm cô đang nói chuyện gì đó định đến xem thử, nhưng vừa đến nơi đập vào mắt nàng là hình ảnh của một cô gái xinh đẹp nào đó.

Còn có lời khen của Viết Ngân khiến nàng nổi lên cơn ghen, nàng khẽ ho một cái rồi nói:"Các bạn làm xong hết chưa?"

Viết Ngân giật mình tí thì làm rơi điện thoại của Duy.

Duy nói:"Xong rồi cô ạ"Phương Anh nhìn Viết Ngân một lát rồi sau đó nàng chữa bài cho cả lớp.

Đến cuối giờ, nàng hỏi cô:"Em có chuyện gì sao?"

"Dạ không ạ"Nhưng dạo gần đây em lạnh lùng với chị..."

Cô thấy em không tập trung"Cô nghĩ nhiều rồi.

Viết Ngân không có gan nói mấy lời như vậy.

Cô cảm thấy lời của nàng không đúng, cô vẫn tập trung nghe giảng, vẫn làm bài về nhà đầy đủ."

Em vẫn học bình thường mà cô"Nàng không chịu nổi đôi mắt lạnh lùng của cô thêm được nữa, liền đứng lên ép Viết Ngân vào tường, với khí thế bức người như vậy Viết Ngân không thể kháng cự được."

Nếu em không nói cho cô biết thì đừng mong được về""Em... em không sao thật mà cô""Nếu em còn không nói thật đừng trách cô hôn em nhé"Nay cô bị sao thế huhu?

Ai cứu tôi vớiPhương Anh thấy cô mãi không nói gì, nàng vừa cúi đầu xuống định hôn cô.

Viết Ngân mặt đỏ tim đập thầm nghĩ thật hả trời, cô sợ hãi nói:"Em nói em nói"Cô kể lại chuyện chấm bài cho nàng nghe."

Sao cô chỉ chấm cho mỗi Phương thôi ạ?

Em thấy còn có nhiều bài khác được 10 nữa mà?"

"Là cái này thôi sao?"

"Em để ý?"

Viết Ngân gân cổ nói:"Không có em chỉ thắc mắc thôi, có phải cô thiên vị bạn ấy đúng không?"

"Viết Ngân, em nghe này, cô không thiên vị ai hết.

Tập bài đó thật ra không phải cô chấm, là cô nhờ đồng nghiệp chấm, rồi sau đó mới nhờ em tính điểm giúp""Ơ sao cô bảo cô chấm?"

"Thì cô chấm hay đồng nghiệp cô chấm thì vẫn như nhau cả mà""Em...

đã hết giận chưa?"

"Em có giận gì đâu"Thật là sao ngay từ đầu cô không nói vậy đi, làm mình quê gần chết.Phương Anh bật cười một cái, nàng nói:"Em thật là, lần sau phải đãi cô một bữa đấy""Vâng""Mà lúc nãy cô... cô định h...hô...hôn em thật ấy hả?"

"Phải dùng đến kế như vậy em mới chịu nói thôi"Cô thật là!

Nếu mình không nói có phải sẽ mất luôn nụ hôn đầu có đúng không???"

Em xin lỗi đã hiểu lầm cô, lần sau sẽ mời cô ăn một bữa""Được cô rất mong chờ"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 10: Nhận ra bản thân thích nàng


Vì để chuộc lỗi đã hiểu lầm nàng, Viết Ngân mua cho nàng một món quà là một sợi dây chuyền bạc.

Không biết nàng có thích không nữa, cái này cô loay hoay trong cửa hàng trang sức nửa tiếng đồng hồ mới chọn ra được.

Gói quà xong xuôi, Viết Ngân để gọn vào trong balo rồi đến lớp học như bình thường.Cuối giờ sau khi cô kí sổ xong, Viết Ngân nói:"Cô ơi cô đi ăn bữa tối nay với em được không?

Em mời ạ""Được"Trong lúc hai người đợi cơm được mang ra, Viết Ngân mở balo lấy ra chiếc hộp nho nhỏ đưa đến trước mặt Phương Anh.

Cô mỉm cười nói:"Em tặng cô món quà này coi như xin lỗi cô""Mong cô tha thứ cho em""Hi vọng cô sẽ thích nó""Em biết lỗi vậy là tốt"Nàng mở ra xem thử hóa ra là một sợi dây chuyền, Phương Anh vui vẻ nói:"Cảm ơn món quà của em nhé""Em giúp cô đeo đi"Viết Ngân ngoan ngoãn giúp nàng đeo, nhưng bị cận cho nên cô phải dí sát mắt lại gần mới nhìn được chỗ cài vòng.

Phương Anh cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô cứ phả đều đều vào cổ mình, bỗng nhiên cảm thấy trong người có chút nóng.

Viết Ngân phải mất mấy phút mới đeo được cho nàng.Phương Anh cười nói:"Đẹp không?"

"Dạ đẹp ạ"...Sát kì nghỉ Tết, nàng giao cho sinh viên một đống bài tập luyện thêm."

Huhu sao nhiều thế cô?"

"Ra Tết là các em sẽ thi kết thúc A1 rồi nên là về chịu khó ôn tập nhé"Duy:"Eo trầm cảm vãi, ra Tết chào đón mình bằng ba kì thi"Thu Anh:"Còn bài nghiên cứu nữa""Mới làm được có một nửa"Phương Anh:"Hôm nay là buổi cuối của chúng ta trong năm cũ rồi, chúc các bạn ăn Tết vui vẻ và đừng quên nhiệm vụ học hành nhé""Bọn em cũng chúc cô và gia đình ăn Tết vui vẻ ạ""Yeahhh về quê thôi"..."

Viết Ngân""Dạ?"

"Chúc em ăn Tết vui vẻ""Cô cũng thế ạ"Tối thứ Sáu cũng là buổi làm việc cuối cùng của Viết Ngân tại trung tâm, hôm nay sếp khao toàn bộ giáo viên và nhân viên một bữa.

Chọn nhà hàng mà Phương Anh làm chủ, Cát Ánh nói:"Mọi người gọi thoải mái nhé, ăn ở đây còn được giảm giá nữa"Mọi người vỗ tay reo hò, ai cũng mặt mày hớn hở.

Viết Ngân quan sát nhà hàng một lượt, không gian rộng rãi, thoáng mát, sạch sẽ nhưng mà thật là đông khách nha, có hơi ồn ào."

Nào mọi người ơi mình chụp kiểu ảnh nhé!"

"Rồi... ok đẹp lắm"Sau khi chụp xong, Cát Ánh gửi bức ảnh tập thể cho Phương Anh, cô nhắn tin trêu nàng:"Có giảm giá hay không?"

Phương Anh đang họp online cho nên nàng không để ý tin nhắn, phải mãi đến 22h30 nàng mới đọc được tin nhắn của chị gái.

Nhìn thấy trong bức ảnh, nàng có thể nhận ra ngay Viết Ngân, nàng khẽ cong khóe môi thả tim một cái rồi nói."

Bill này để em trả""Muộn rồi cô gái""Haha thế để lúc khác em mời"Đúng là sắp Tết có khác, đường sá đông đúc khủng khiếp, phải mất đến hai tiếng hai chị em mới về đến nhà.

"Con chào bố mẹ""Ui hai chị em về rồi à?

Mau vào đây ngồi nghỉ đi""Uống nước cam này hai đứa""Dạ con cảm ơn"Bố Tuấn ân cần hỏi han các con, cả hai chị em đều đi học xa nhà cùng một lúc cho nên bố mẹ ở nhà có chút cô đơn."

Mẹ chưa về ạ bố?"

"Mẹ phải tí nữa""Thế được nghỉ Tết lâu không?"

"Bọn con được nghỉ hai tuần thôi""Haha nhanh quá Ngân sắp ra trường rồi""Có người yêu chưa?"

"Con làm gì có ai đâu""Hừ chị điêu thế, em thấy chị suốt ngày được tỏ tình trên confessions còn gì""Cái thằng này""Ui đau em""Ô mẹ về""Con chào mẹ""Ừ mẹ chào hai đứa"Đúng là mấy ngày nghỉ Tết, bảo ở nhà ôn thi thế nhưng Viết Ngân chỉ có đi dọn dẹp nhà cửa, vườn tược thôi đã hết nguyên ngày.Đêm giao thừa, cô nhận được tin nhắn của nàng."

Chúc Viết Ngân tuổi mới vui vẻ, an khang thịnh vượng nhé""Em cảm ơn cô, cô cũng thế ạ""Em có đón giao thừa không?"

"Em không ạ, em lựa chọn đi ngủ."

Phương Anh cảm thấy buồn cười liền thả icon haha."

Cô đang ngắm pháo hoa sao?"

"Ừ đúng rồi""Thôi em ngủ đi không mệt, hẹn gặp lại em trên lớp nhé""Vâng ạ"Đang ngủ ngon tự nhiên giữa đêm Viết Ngân nằm mơ thấy một giấc mơ mà chính cô còn sợ.

Trong giấc mơ cô mơ thấy cô và nàng đang ôm hôn nồng nhiệt thắm thiết trên xe.

Trời ơi cái quỷ gì vậy?

Sao mình lại đi mơ đến cái gì thế không biết, làm sao mà có thể hôn môi với cô giáo dạy mình được.

Viết Ngân khẽ vuốt ngực, giờ đây cô đang cực kì xấu hổ, tim đập liên hồi.

Ba hôm liên tiếp cô đều mơ về nàng, điều này khiến Viết Ngân hoài nghi nhân sinh.

Cô lên trên mạng tìm hiểu xem là có chuyện gì, đọc được dòng chữ "là do bản thân bạn quá nhớ người ấy nên thường xuyên mơ về họ."

Viết Ngân tự hỏi bản thân rằng chả lẽ mình nhớ cô?

Không thể nào làm sao có chuyện ấy được.

Thôi thì đọc coi như tham khảo vậy.Cái giấc mơ này cứ ám ảnh Viết Ngân trong suốt mấy ngày nghỉ Tết khiến cô không tập trung học hành được gì.

Viết Ngân quyết định đi xem phim để giải tỏa căng thẳng.

Vào Netflix cô lựa chọn luôn bộ phim đầu tiên trên bảng xếp hạng, nghe nói đang rất hot gần đây.

Xem xong trailer cô mới biết đây là bộ phim về trinh thám nhưng xen lẫn tình yêu giữa hai cô gái, một oan hồn và một bác sĩ pháp y.

Viết Ngân cảm thấy hơi rợn rợn người thế nhưng cô từng nghe lũ bạn nói rằng phim này hay lắm, cho nên vẫn quyết định xem thử.Xem đến đoạn bác sĩ pháp y kia cũng mơ về người con gái mà cô ấy hằng đêm nhung nhớ làm Viết Ngân nhớ lại giấc mơ của mình.

Nhưng miễn cưỡng xem đến khúc sau, Viết Ngân đỏ mặt gập laptop xuống không xem nữa.

Cái gì mà người với hồn ma hôn nhau mà còn làm tình với nhau được chứ???

Cũng quá vô lý rồi.Nằm xuống giường lấy tay đặt lên trán, Viết Ngân suy nghĩ đủ mọi chuyện, cô luôn tự hỏi bản thân rằng mình thích cô Phương Anh thật sao?

Mỗi lần nàng nhìn cô mỉm cười cô đều thấy tim đập nhanh, rồi còn cảm thấy khó chịu khi thấy cô cười nói với Phương...

Viết Ngân không còn nhỏ, đương nhiên cô biết những điều này chính là biểu hiện của việc thích một người, nhưng thích ai không thích lại đi thích giảng viên của mình?

Điều này khiến Viết Ngân luôn tự thôi miên bản thân rằng đó chỉ là sự ngưỡng mộ cô dành cho nàng mà thôi.

Thế nhưng càng về sau cô càng nhận ra là bản thân đã thích nàng từ ngày đầu tiên mất rồi, không cách nào chối được nữa.Cầm điện thoại lên, cô nhắn tin vào trong nhóm:"Chúng mày ơi, có lẽ tao thích cô thật rồi"Thẳng cái lưng lên: "Omg trời ơiiii sao lần trước mày bảo không có tình cảm với cô mà"Duy Đĩ: "Cứ chối đây đẩy thôi"Ngân cần thêm 1cm: "Người ta cũng khổ lắm chứ bộ"Thẳng cái lưng lên: "Tao biết ngay mà, cô cũng thích mày, mày cũng thích cô, được quá rồi còn gì"Ngân cần thêm 1cm: "Sao mày cứ khăng khăng là cô thích tao thế?"

Thẳng cái lưng lên: "Mày không thấy ánh mắt cô nhìn mày khác lắm hả?"

Ngân cần thêm 1cm: "Thật sao?"

Thẳng cái lưng lên: "Lại chả thật""Mà đúng rồi người ngoài cuộc mới nhìn rõ được""Người trong cuộc u mê lắm"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Khoan tao vừa mới bỏ lỡ gì đấy, vừa đi chợ về"Duy Đĩ: "Lướt lên trên đi :v"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Uầy, vậy mày định thế nào hả Ngân?"

Ngân cần thêm 1cm: "Tao cũng không biết nữa"Duy Đĩ: "Tiến tới cua cô đi, anh em hỗ trợ mày"Ngân cần thêm 1cm: "Nghĩ gì đơn giản thế?"

"Coi như cô cũng thích tao đi nhưng cô là người trưởng thành, từng trải, lại có thu nhập tốt, còn tao thì sao?"

"Đến được với nhau nhưng có bền lâu không mới là vấn đề"Duy Đĩ: "Có đứa bạn overthinking belike -.-"Ngân cần thêm 1cm: "Không có đâu, tao nói thật đó"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Thôi được rồi, sẽ ổn thôi, tạm thời đừng manh động để xem cô có động tĩnh gì không"Ngân cần thêm 1cm: "Cô là người đặc biệt trong lòng tao, thế nhưng có lẽ không đến được với nhau đâu""Coi như là một dạng forever crush vậy"Thẳng cái lưng lên: "Thôi cũng không biết khuyên mày kiểu gì đâu, lựa chọn là ở mày thôi, mày có quyết định như thế nào thì bọn tao đều ủng hộ cả"Ngân cần thêm 1cm: "Giờ tao thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi""Cảm ơn chúng mày nhiều nhé, tao chỉ tâm sự như vậy cho đỡ bị căng thẳng quá thôi"Cả ba người đều thả tim vào tin nhắn của Viết Ngân rồi họ đổi sang chủ đề khác.Chả mấy chốc đã đến ngày phải tạm biệt gia đình để lên thành phố, đúng là túi lớn túi nhỏ chất đầy xe.

Đường thì vô cùng tắc, mãi Viết Ngân mới đưa Gia Bảo đến nơi được."

Bye chị, chị đi cẩn thận nhé""Ừ bye bye"Đến ngày đi học, Phương Anh hỏi han trò chuyện với lớp cũng phải gần nửa tiếng đồng hồ.

Viết Ngân nhìn nàng rồi thở dài một cái, một lát sau nàng nói:"Các bạn chơi trò chơi nhé, ai làm đúng nhiều nhất sẽ có thưởng" "Chơi theo nhóm được không ạ?"

"Ừ được tùy các bạn""Ê câu này chọn A chứ?"

"Theo tao là D ấy""Thôi chọn bừa đi bà"...Nàng mỉm cười nhìn cả lớp thi đua rất sôi nổi."

Đếm ngược nha 3...2...1...

Hết giờ""Chà, nhìn trên bảng xếp hạng thì lớp mình có hai nhóm bằng điểm nhau đang dẫn đầu, là nhóm của Ngân và Phương""Phần quà cho các bạn đây, mỗi nhóm sẽ nhận được 3 triệu"Cả lớp ô wow lên một tiếng, nàng nói tiếp:"Các nhóm khác cũng sẽ có phần thưởng nha""Được rồi hôm nay lớp mình sẽ ôn tập cho bài kiểm tra vào tuần sau"Rốt cuộc tuần cũng đã đến tuần sau, Viết Ngân hi vọng hết tuần này nhanh một tí để còn đi giải sầu.Duy:"Này đề văn học khoai quá huhu, hỏi cái mịe gì ấy không hiểu""Chúng mày làm được không?"

Viết Ngân cũng hơi lo lắng:"Tao cũng không biết nữa"Thu Anh:"Hi vọng là ổn, đi ăn không?"

Ngọc Linh:"Có""Cuối tuần chúng mày thi dịch nói à?"

Viết Ngân: "Ừ tối mai thi cả tiếng Pháp nữa, sáng thứ 6 thi dịch"Ngọc Linh:"Thôi chúc anh em thi tốt"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 11: Người trong lòng


Vừa bước ra khỏi phòng thi dịch, Duy vui vẻ nói:"Cuối cùng cũng thi xong rồi, cuối tuần đi xõa thôi"Thu Anh:"Đi Ba Vì không?"

Viết Ngân:"Cái này từ từ tối bàn sau, đi ăn gì đi"Duy:"Ừ cũng được, tối gọi nhỏ Linh vào thì bàn bạc"Vừa ngồi xuống bàn Duy nói:"Kể cho chúng mày nghe cái này, vừa nãy ca thi trước mình, có một đứa nó dịch cabin ý, thế là quên không tắt mic.

Lúc dịch xong nó nói cái gì mà "Mẹ đề như quần" xong thì ngon rồi, bị hủy kết quả thi luôn"Viết Ngân:"Khiếp sao mày biết?"

Duy:"Tao nghe đứa bạn thi cùng ca với đứa kia kể thế"Thu Anh:"Trời ạ hết cứu""Kiểu gì mấy hôm nữa nổi nhất khoa""Mà sang A2 vẫn là cô Phương Anh dạy mình hả?"

Duy:"Chả biết nữa, chắc vậy""Sang tuần sau bắt đầu học luôn A2 rồi thì phải"Tối đến Duy nhắn trong nhóm chat:"Tí nữa 9h bọn mình họp bàn nhau đi chơi được không?"

"OK"..."

Tao có đề xuất đi Ba Vì chơi, mọi người thấy được không?"

"Nhà ông bà tao ở trên đấy nên bọn mình không phải thuê homestay gì cả"Duy:"Ừ cũng được đấy, giờ thời tiết cũng đẹp"Ngọc Linh:"Thế quyết như vậy nhé, Ngân thấy sao"Viết Ngân:"Mình đi xe máy chứ?"

Thu Anh:"Tất nhiên rồi""Nhưng ai lai tao được không?"

Duy:"Cho mày chọn đấy haha"Cả lũ bật cười, Thu Anh nói:"Vậy thì tao đi với mày luôn"Duy:"Oke""Mai mấy giờ có mặt đấy?"

Ngọc Linh:"7h30 trên trường đi"Thu Anh:"Ok chốt thế nhé, cấm đứa nào hủy kèo đấy"Viết Ngân:"Thế tạm biệt mọi người nhá, tao đi chuẩn bị đồ đã"...Đúng 7h30 Ngọc Linh đã có mặt trên trường, cô gọi Ngân ra cùng mình.

Đợi 30 phút sau Duy và Thu Anh mới đến."

Khiếp gì hẹn 7h30 mà 8h mới thấy chúng mày""Hihi lạc đường xíu""Lâu không vào nhà Thu Anh tao quên mất đường nên rẽ nhầm""Đến chịu ông""Haha xin lỗi cả nhà, giờ xuất phát thôi"..."

Ê khoan hình như đi sai đường rồi, quay lại đi chúng mày""Ủa alo!!"

Thu Anh:"Mấy cái đứa này đi mất nết thế, may không có cảnh sát ở đây đấy nhá"Ròng rã hơn hai tiếng cuối cùng cũng đến nơi, trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp, đáng lẽ cả bốn người muốn cùng nhau xuống ngắm cảnh chụp ảnh nhưng... nhìn đâu cũng chật kín toàn người là người.

Họ quyết định từ bỏ tiếp tục chuyến đi.

Về đến nhà ông bà của Thu Anh, đúng là rất thoải mái và yên bình, tránh xa thành phố tấp nập ồn ào."

Uầy ở đây nhiều cây mát ghê""Ui ui chim kìa, nhiều thế, lâu lắm không thấy luôn ấy""Cây xoài sai quả thế""Tụi con chào ông bà ạ""Ừ mấy đứa vào đây ăn dưa hấu đi""Vâng ạ""Chúng mày ăn kẹo Thái không?

Ngon lắm" Thu Anh vừa nói vừa mở trong balo lấy ra một đống bánh kẹo."

Anh mày mới đi Thái hả?"

"Ờ đúng rồi á"Trong khi Viết Ngân đang tận hưởng không gian bình yên ở đây, đối với Phương Anh hôm nay là một ngày không thoải mái với nàng.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ nên nàng và chị gái cùng về nhà ăn cơm.

Đương nhiên là mẹ nàng mời cả bạn bè thân thiết đến nữa.

"Ừ ừ... haha lâu không gặp chắc thằng bé đẹp trai lắm, ông bà nhớ dẫn nó đến cùng đấy"Chính vì lời mời của mẹ nàng như vậy mà hôm nay trên bàn ăn nàng thấy có sự xuất hiện của Thành Hải – đàn anh trên nàng một khóa, hơn nữa hai nhà còn là hàng xóm từ ngày xưa.

Kể ra hồi bé hai người chơi rất thân với nhau, cùng học một trường.

Nhưng đến khi Thành Hải vào cấp ba, nàng sang Pháp học, đồng thời gia đình nàng cũng chuyển nhà ra chỗ khác.

Hai người không còn liên lạc gì từ đấy nữa, chắc cũng phải 10 năm rồi.Vừa nhìn thấy Phương Anh, Thành Hải liền xúc động đứng dậy lắp bắp nói:"Phương Anh... lâu rồi không gặp em"Nàng mỉm cười nói:"Con chào bố mẹ, chào hai bác, chào anh""Lâu rồi không gặp, hai bác và anh vẫn khỏe chứ?"

Mẹ của Thành Hải là Tâm Như, bà vừa nhìn thấy "con dâu" mà hai mắt sáng lên:"Phương Anh lớn lên cũng xinh gái quá, ước gì nó là con dâu nhà tôi thì tốt biết mấy bà nhỉ?"

Thành Phong bật cười nói:"Thế thì có phúc cho nhà mình quá"Mẹ của Phương Anh là bà Diệp, cũng hớn hở cười nói:"Chẳng phải hai đứa hồi bé hai đứa thân nhau lắm hay sao, hồi đấy tôi còn có ý muốn kết thông gia với nhà ông bà luôn rồi ấy haha"Ông Tân:"Giờ con cái lớn hết rồi, chúng nó tự quyết định được"Thành Hải nãy giờ cứ nhìn nàng chằm chằm, anh thật nhớ người con gái này nên muốn ngắm nhìn nàng kĩ hơn một xíu.

Phương Anh cảm thấy rất khó chịu trước cuộc trò chuyện của mọi người, nàng bây giờ đâu còn nhỏ nữa.

Hơn nữa cũng đã có người trong lòng rồi, bị gán ghép như vậy quả thật không vui tí nào."

Chị đâu rồi mẹ?"

"Chị con đã đến đâu, nó nhắn cho mẹ tí nữa mới đến"...Sau khi ăn xong, Cát Ánh có việc gấp nên xin về trước xử lý, còn lại Phương Anh phải ở lại bồi bố mẹ nói chuyện.

"Hai đứa lâu rồi không gặp thì ngồi nói chuyện đi nhé, mấy lão già này đi đánh cờ đã"Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Thành Hải rót cho nàng một ly nước rồi nói:"Em vẫn khỏe chứ?"

"Đã có bạn trai chưa?"

"Em vẫn khỏe""Em không có bạn trai""Còn anh thì sao?"

Nàng cười nói:"Chắc nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"

Thành Hải cũng nhìn nàng rồi bật cười:"Anh không cần nhiều người thích, một là đủ rồi""Mà em đang là giảng viên đúng không?

Công việc sao rồi?"

"Công việc rất tốt ạ, em rất thích sinh viên của mình, vừa đáng yêu vừa dễ thương, tuy đôi lúc hơi bướng."

Nàng nghĩ đến Viết Ngân liền mỉm cười."

Còn anh thì sao?

Công ty dạo này vẫn tốt chứ?"

"Ừ công ty dạo này cũng bình thường thôi""Gớm, bình thường của anh hẳn là ngày anh chốt mấy cái hợp đồng nhỉ?"

Thành Hải cười lớn:"Được vậy thì tốt quá""Cho anh xin số điện thoại của em được không?"

"Dạ được""Em xin phép có việc nên về trước, anh cứ ở lại chơi nhé""Em phải về rồi sao?"

"Dạ vâng""Ừ thế về cẩn thận nhé"Sau khi Phương Anh rời đi, Thành Hải liền ra vườn xem mọi người đánh cờ, bà Diệp liền nói:"Con bé này thật là, mấy dịp mới được gặp lại cháu xong cuối cùng là bỏ về trước""Không sao bác ạ, cháu có số của Phương Anh rồi, lúc khác sẽ hẹn em ấy đi cà phê cũng được""Ừ nắm bắt cơ hội nhé cháu"Thành Hải cười nói:"Dạ vâng"
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 12: Tổn thương


Chẳng mấy chốc đã đến ngày quốc tế phụ nữ 8/3, Viết Ngân nhắn tin chúc các cô giáo, đồng thời cô cũng nhắn tin cho nàng.Mới sáng sớm đã nhận được lời chúc của Viết Ngân, nàng hạnh phúc không thôi, rất nhanh cũng nhắn lại.

Đồng thời có chuẩn bị một phần quà nho nhỏ cho cô.Duy đã chuẩn bị quà cho ba đứa bạn thân xong hết rồi.

Hơn nữa cậu cùng với mấy chàng trai trong lớp lên kế hoạch tặng quà cho cô cũng như các bạn nữ trong lớp."

Úi chà chà cảm ơn nhá"Thu Anh vừa nói xong thì nàng bước vào lớp, sau khi điểm danh xong, Duy cùng mấy cậu trai cùng nhau lên tặng quà cho nàng.

Phương Anh vui vẻ nhận lấy hoa và quà, sau đó nàng cũng chúc các bạn nữ trong lớp có một buổi tối vui vẻ và ý nghĩa."

Cô rất vui khi được đồng hành với lớp mình ở học phần A2 này, không biết có bạn nào lần đầu mới học cô không nhỉ?"

Sau khi nàng hỏi xong thì có mấy sinh viên giơ tay lên, kì trước học A1 họ là những sinh viên học lớp khác, sang học kì này đăng kí vào lớp của nàng.

Mà thật ra sau khi đăng kí học mới được biết giảng viên là ai."

Cô cảm ơn các em bỏ tay xuống đi""Viết Ngân, em vẫn làm lớp trưởng giúp cô nhé""Dạ vâng"Đang chuẩn bị vào tiết, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Phương Anh.

Nhìn qua ô cửa kính kia, nàng nhận ra đó là Thành Hải, không biết anh ấy đến đây có chuyện gì nữa.Thành Hải mở cửa bước vào, cả lớp liền wow một tiếng."

Trời ơi ai đây đẹp trai thế?"

"Còn cầm theo hoa kìa""Tặng cô mình hả?"

"Bạn trai cô hay ai thế?"...

Thành Hải bước đến trước mặt nàng vui vẻ nói:"Hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ, anh muốn dành tặng bó hoa này cho người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt anh.

Chúc em lúc nào cũng vui tươi và hạnh phúc nhé"Phương Anh nở nụ cười miễn cưỡng, nhận lấy bó hoa rồi nói cảm ơn anh.

Nàng không thích bị sinh viên hiểu nhầm như vậy, đặc biệt là em ấy.Cả lớp sung sướng reo hò vỗ tay, còn có người quay video lại.

Viết Ngân cảm thấy vô cùng khó chịu, tim cô như thắt lại.

Cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy tí nào.

Cô nhìn xuống quyển vở, Duy và Thu Anh cũng chỉ biết an ủi cô.Tặng xong hoa, Thành Hải cuối cùng cũng rời đi.

Phương Anh nhìn theo bóng lưng anh ta rồi khẽ thở dài.

Nàng đặt gọn bó hoa vào góc bàn rồi nhìn về phía Viết Ngân, nàng thấy cô đang cười nói cái gì đấy với Duy và Thu Anh.Có mấy sinh viên tò mò hỏi:"Bạn trai cô đấy ạ?"

"Không phải bạn trai cô đâu""Thôi được rồi, cả lớp mở sách ra chúng ta học bài mới nhé"Tuy thế nhưng xung quanh Viết Ngân, cô vẫn nghe thấy tiếng mọi người bàn tán.

"Chả lẽ cái anh vừa nãy đang theo đuổi cô mình hả mày?"

"Ừ chắc thế""Tao thấy cũng đẹp đôi đó chứ"...Cô giờ đây không biết mình đang có cảm xúc gì nữa, buồn? tức giận? hoặc cả hai.

Nhưng mà lời của mọi người nói cũng đúng, công nhận họ đẹp đôi thật, cái người vừa nãy có vẻ gia thế cũng hiển hách.

Điều này càng khiến Viết Ngân muốn kéo dãn khoảng cách với nàng hơn bao giờ hết, cô hoàn toàn chết tâm.Tuy trong lòng cảm thấy đau khổ nhưng cô không biểu lộ ra ngoài, cô cư xử vẫn rất bình thường, coi như không có chuyện gì xảy ra.Đến giờ nghỉ giải lao, Viết Ngân cùng lũ bạn định đi ăn tối.

Khi vừa ra đến cửa, cô nhìn thấy anh Hiếu đang đứng đợi sẵn ở đấy, cô có chút bất ngờ."

Cuối cùng em cũng gặp được em""Tặng em bông hoa nè, chúc em 8/3 vui vẻ nhé"Cô vui vẻ nhận lấy, Viết Ngân coi anh như là một người thầy của mình vậy.

Hai người thường xuyên dẫn chương trình cùng nhau, là anh đã hướng dẫn cô từ những ngày đầu mới chập chững đi dẫn sự kiện.

Vì vậy mà cô rất biết ơn anh."

Haha em cảm ơn ạ"Duy và Thu Anh đứng gọn một chỗ nhìn hai người, bất chợt Duy lớn tiếng khiến cô giật mình."

Em... em chào cô ạ"Nàng gật đầu mỉm cười, nàng định về văn phòng khoa ngồi nghỉ nhưng ai mà ngờ được vừa ra đến cửa liền bắt gặp được một màn này.Viết Ngân quay đầu ra đằng sau, cô cũng chào nàng.

Nàng mỉm cười nhìn cô nói ừ một tiếng rồi quay sang nhìn Hiếu với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó rảo bước đi tiếp.

Viết Ngân thở dài nhẹ nhõm một cái rồi cũng chào tạm biệt anh Hiếu để đi ăn với mọi người.Cả lũ hiểu ý trong lúc ngồi ăn không ai nhắc đến chuyện Phương Anh được tặng hoa nữa.

"Ngọc Linh chuyển qua học lớp sáng rồi giờ thiếu nó buồn ghê"Mỗi người đều mang một tâm trạng, để phá vỡ không khí này, Duy nói:"Chúng mày ăn gì cứ gọi thoải mái nhé, tao bao"Thu Anh:"Được, tao sẽ không khách sáo"Viết Ngân cũng không muốn để cảm xúc của mình mà ảnh hưởng đến hai người bạn, cô cười nói:"Haha mấy khi được đãi tụi này Duy nhỉ?"

Duy:"Vâng vâng các nàng công chúa mau chọn món đi rồi còn lên lớp nữa"Ngồi trong lớp, nàng thấy bông hoa kia ở trên bàn học của Viết Ngân cảm thấy khó chịu.

Xung quanh cô lắm ong bướm khiến nàng vô cùng đau đầu.

Nàng đã quyết định rồi, nhất định sẽ khiến cô thành người của mình.Khi Viết Ngân vừa kí sổ xong, nàng nói:"Viết Ngân""Dạ?"

"Em có thích ai chưa?"

Cô hơi sững sờ một lát, khẽ chớp chớp đôi mắt nói:"Đã từng ạ""Vậy còn hiện tại?"

"Em không thích ai hết"Nàng mỉm cười nói:"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật ạ"Thấy Viết Ngân có vẻ như hơi nổi giận, nàng không hỏi thêm gì nữa, lấy trong túi xách ra một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh."

Tặng em món quà này""Sao cô lại tặng quà cho em?"

"Cô có thể coi em như một sinh viên bình thường thôi có được không ạ?

Xin đừng đối xử với em như vậy, em rất sợ"Nàng bất ngờ không biết em ấy sợ cái gì?

Vì sao lại sợ?"

Tại sao em lại thấy sợ?"

Sợ sẽ không quên được nàng, sẽ không dứt ra được, cô rất sợ."

Em cảm ơn cô đã quan tâm, từ sau cô không cần tặng quà cho em đâu.

Em xin lỗi cô vì nãy giờ có hơi xúc động, mong cô đừng để ý.

Bây giờ em xin phép về trước ạ"Viết Ngân vừa quay người bước đi thì liền rơi nước mắt, cô đã phải nói lời tổn thương người mà cô yêu quý, điều này thật sự rất đau đớn.

Nhưng việc đó sẽ tốt cho cả hai.

Nhìn Viết Ngân rời đi, Phương Anh cảm thấy đau lòng, nàng hít mũi mấy cái rồi từ từ mở hộp quà ra.

Đây là một chiếc đồng hồ vô cùng xinh đẹp, nàng vốn mua một đôi, định tặng cho cô nhưng giờ đây Viết Ngân lại nói sẽ không nhận quà của nàng nữa.

Nàng hơi rơm rớm nước mắt cất lại đồng hồ vào trong túi xách rồi ôm theo bó hoa ra về.------------------------------------------------------------------------------------------------------13/4/24Ngược xíu cho dui nhà dui cửa >
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 13: Không nỡ rời xa


Một tháng sau đó, nàng và cô giống như một sinh viên và giảng viên bình thường không hơn không kém, không có sự mập mờ nào đó.

Đúng, nên là như vậy.

Cô nghĩ như thế.

"Nè chúng mày ơi bài nghiên cứu của bọn mình được đăng kỉ yếu của khoa đó, tuần sau sẽ thuyết trình""Phù vậy chỉ còn hai tháng nữa sẽ có danh sách sinh viên đi học trao đổi đúng không?"

"Má ơi hồi hộp quá"Sáng thứ Bảy, cả nhóm của Viết Ngân cùng với bốn nhóm khác sẽ thuyết trình.

Sau khi kết thúc hội thảo, mọi người rủ nhau đi cà phê.

Trong lúc đang đợi đồ uống được mang ra, cả bốn người ngồi tâm sự về buổi hôm nay.Duy:"Cảm ơn mọi người, chúng ta đã vất vả rồi"Thu Anh:"Hè đi chơi một chuyến đi"Ngọc Linh:"Chưa nói trước được, để lúc đó tính sau"Viết Ngân đang ngồi lắng nghe mọi người, bỗng nhiên Ngọc Linh "Ê" một tiếng khiến ba đứa giật mình."

Cô chúng mày kia phải không?"

Cô vừa nói vừa nhìn về hướng cửa.Viết Ngân và Thu Anh quay đầu lại ra đằng sau, đúng thật là Phương Anh.

Cô nhận ra người đàn ông đang đứng giữ cửa cho nàng là Thành Hải, Phương Anh với khí chất cùng thần thái tự tin kia thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Viết Ngân không nhìn nữa mà quay người lại uống ngụm nước.Ngọc Linh không biết chuyện gì tò mò hỏi:"Ủa anh kia là ai thế?"

Duy ngồi bên cạnh nhìn cô lắc đầu, rồi nói thầm cho cô nghe.

Nghe xong, Ngọc Linh cũng há hốc mồm, xong sau đó cũng làm như chưa nhìn thấy gì, tiếp tục trò chuyện bình thường với lũ bạn.Một lát sau, phục vụ mới đem phần đồ uống ra.

Vừa uống được một ít Viết Ngân xin phép đi vệ sinh, trong lúc cô đang rửa tay thì Phương Anh đẩy cửa bước vào.

Ngay khi hai người nhìn thấy nhau, Viết Ngân cố nặn cười chào nàng.

Vừa nãy do khoảng cách khá xa với lại lúc đó cô không đeo kính cho nên không nhìn rõ nàng.

Nhưng vào lúc này đối mặt trực tiếp với nàng, cô thấy nàng trang điểm thật xinh đẹp, vô cùng quyến rũ, trên người lại toát ra mùi thơm vô cùng dễ chịu."

Trùng hợp quá gặp cô ở đây haha""Ừm...em xin phép đi trước ạ"Từ lúc nhìn thấy Viết Ngân, Phương Anh chưa nói câu nào, nàng chỉ lẳng lặng quan sát gương mặt kia, cùng với thái độ xa cách kia khiến nàng thấy nhói đau.Vừa bước ra ngoài cửa tự nhiên từ đâu ra có mấy đứa trẻ con đùa nghịch, chúng nó chơi đuổi nhau thế nhưng không may va vào Viết Ngân khiến cô bị ngã.

Nghe thấy tiếng kêu của cô, nàng vội vàng chạy ra đỡ cô đứng lên, khẽ liếc mấy đứa trẻ khiến chúng nó sợ hãi.

Nàng nói:"Mấy đứa mau xin lỗi chị đi""Dạ tụi em xin lỗi chị""Lần sau phải cẩn thận nhé, không được đùa nghịch ở nơi đông người đâu""Dạ vâng ạ."

Nói xong thì cả đám sợ hãi bỏ đi trước.Lúc này nàng mới hỏi thăm cô:"Em có sao không?"

Viết Ngân lắc đầu nói:"Em không sao, cảm ơn cô" Nhưng hơi ê ê cái mông."

Em đi trước đây ạ"Nhìn theo bóng lưng của cô, nàng bất giác thở dài một cái rồi sau đó cũng quay trở lại bàn của mình."

Đi lâu thế Ngân?"

"Ừ hơi đông người tí"Sau đó không có ai hỏi thêm gì nữa, tiếp tục nói nói cười cười.

Viết Ngân quay đầu ra đằng sau nhìn về phía bên kia thấy bờ lưng xinh đẹp của nàng lộ ra, cô thu hồi ánh mắt cầm ly nước lên uống.Uống nước xong Duy đi thanh toán rồi cả bốn người phải tạm biệt nhau, ai có nhà người ấy về.

Cuối cùng cũng đã kết thúc học kì hai của năm ba, nhìn danh sách sinh viên đi học trao đổi ở Đài Loan, Viết Ngân vừa vui vẻ đồng thời tự dưng cảm thấy có chút buồn không hiểu tại sao.

Chẳng phải đi học bên nước ngoài sẽ không gặp mặt nàng, sẽ không có bất kì tiếp xúc nào với nhau.

Điều đó không tốt hay sao?

Sao phải buồn nhỉ, cô thở dài vào đọc tin nhắn của mọi người.Duy Đĩ: "Hú hú anh em ơi chúng ta làm được rồi TT"Táo nhưng không phải từ Tàu: "Hehe cả bốn đứa đều được đi hết hạnh phúc ghê"Thẳng cái lưng lên: "Lên đồ thôi nào"Ngân cần thêm 1cm: "Haha Thu Anh nôn nóng lắm rồi"Coi như là một trải nghiệm mới, cô sẽ đi học từ tháng 8 đến tháng 2 năm sau mới quay trở về.

Bây giờ là giữa tháng 6, cô cầm điện thoại nhắn tin cho chị Ánh:"Sếp ơi, em ở đây một tháng nữa thôi, sang giữa tháng sau em đi học trao đổi bên Đài, cho nên em báo cho chị trước ạ""Úi chúc mừng bé nha, giỏi quà à ^^""Dạ em cảm ơn"Viết Ngân sắp phải xa căn phòng này – nơi đã gắn bó với cô suốt ba năm nay có chút không nỡ.Cô vẫn đi dạy hè như bình thường, chỉ là đổi từ ca tối lên ca sáng và chiều, cuối tuần sẽ về quê thăm gia đình.

Thỉnh thoảng rảnh rảnh sẽ đi chơi với lũ bạn.

Cứ như thế cho đến ngày cô phải bàn giao lại phòng cho chị Ánh."

Cố gắng em nhé, chị có chút quà cho em, coi như bonus cho sự cống hiến của em với trung tâm suốt năm vừa rồi""Em kiểm tra điện thoại thử đi"Điện thoại của Viết Ngân kêu ting ting một cái, cô mở ra xem thử liền thấy biến động +15.000.000 vào tài khoản.

Đây cũng chính là tiền lương một tháng của cô đi làm ở trung tâm.

Viết Ngân uầy một tiếng vội nói cảm ơn sếp.

Sau khi ra đến sân bay, bố mẹ ôm cô dặn dò đủ thứ, lần đầu xa gia đình là một phát 6 tháng liên tiếp không về.

Chưa gì đã thấy không nỡ xa gia đình rồi."

Chị về nhớ mua quà cho em và bố mẹ đấy""Cái thằng này đòi quà là nhanh thôi, tôi biết rồi về khác có quà cho ông""Hihi"Sau khi chụp vài kiểu ảnh với gia đình, cô cùng ba đứa bạn đều tạm biệt gia đình để lên máy bay.

Cuộc sống mới của Viết Ngân bắt đầu mở ra từ đây.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 14: Sinh nhật


"Sao chị nay tự nhiên rủ em đi uống nước thế?"

"Thế nào?

Không được sao?"

"Haha không phải thế""Vừa tạm biệt một tài năng của trung tâm nên hơi tiếc thôi"Phương Anh vừa khuấy cốc nước ép vừa hỏi:"Ồ?

Là ai thế?"

"Là một cô bé đang dạy cho trung tâm của chị, à mà con bé cũng đang học ở trường của em đấy"Động tác trên tay của Phương Anh ngừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn chị gái, có vẻ nghĩ đến điều gì, nàng hỏi:"Ý chị là Viết Ngân?"

Cát Ánh ngạc nhiên hỏi lại:"Hở?

Em biết Ngân à?"

"Vâng, em ấy là sinh viên lớp ngôn ngữ 2 của em"Cát Ánh ồ một tiếng:"Trái Đất cũng tròn thật đấy""Mà chị nói tạm biệt là sao?

Em ấy xin nghỉ à?"

"Ừ con bé sang Đài Loan học rồi""Sáu tháng nữa mới trở về"Phương Anh mở to mắt hỏi lại:"Sang Đài?

Em ấy đi bao giờ thế?"

"Mới tuần trước thôi"Phương Anh rơi vào trầm tư một hồi, nàng mỉm cười nói:"Viết Ngân quả là xuất sắc""Ừ bởi thế chị cũng tiếc khi con bé xin nghỉ, nhưng mà cũng tự hào về con bé""Chị... chị cho ai thuê căn phòng của em ấy chưa?"

"Vẫn chưa sao thế?"

"Chị đừng cho ai thuê căn phòng đó được không?"

"Ơ con bé này hay nhỉ?"

"Lúc Viết Ngân trở về sẽ phải tìm chỗ khác ở, em sợ không tốt như chỗ của chị""Sao mày còn lo hơn cả chị nữa thế haha?"

Nhìn được vẻ mặt kia của em gái, Cát Ánh thấy có sự khác thường, cô thở dài hỏi:"Em thích con bé à?"

"Em..."

"Bị chị nói trúng tim đen rồi đúng không?"

Phương Anh thở dài khẽ gật đầu, Cát Ánh liền nói:"Phương Anh à, em phải suy nghĩ cho kĩ, chị không phản đối nhưng cũng sẽ không ủng hộ đâu.

Con đường này khó đi lắm, hơn nữa bố mẹ đều rất thích Thành Hải nữa..."

"Em biết""Nhưng em không buông được em ấy""Con bé có biết không?"

Nàng lắc đầu cười khổ nói:"Em cũng không biết nữa"...Sau khi ngồi vào trong xe, nàng cầm điện thoại lên muốn nhắn tin cho cô nhưng sau đó lại thôi, Viết Ngân không đăng cái gì lên mạng cho nên nàng không biết rằng em ấy đi học trao đổi.

Nghĩ ra điều gì, nàng tìm kiếm Khoa Trung Hanu trên Facebook.

Quả nhiên là có ảnh của cô từ mấy tháng trước thuyết trình bài nghiên cứu khoa học, còn có rất nhiều sự kiện khác trong khoa có mặt của Viết Ngân.

Nàng khẽ vuốt ve gương mặt cô qua màn hình điện thoại rồi mỉm cười.

Lưu toàn bộ số ảnh của Viết Ngân về máy rồi sau đó nàng lái xe trở về.Ngay khi vừa đặt chân sang Đài Loan, cả bốn người rủ nhau đi chơi khắp chỗ nọ chỗ kia trước khi bắt đầu chính thức đi học.

"Trà sữa uống ở bên Đài Loan có khác""Haha""Sao tao thấy vị nó như nhau nhỉ?"

"Tại mày ít uống trà sữa đó""Ủa-.-?"

"Ô hình như kia là người Việt thì phải?"

"Ừ nhiều lắm mày""Haha trước mày ở bên Trung Quốc có gặp người Việt nào không Ngân?"

"Có chứ, nhiều là đằng khác ý""Cái lớp tao học cũng có một, hai bạn cũng là người Việt""Ồ"...Sau khi học tập ngày đầu tiên ở bên đây, cả bốn người kết được rất nhiều bạn mới, còn được các bạn trong lớp dẫn đi tham quan khắp trường...Vào một ngày nọ, trong nhóm "Sinh nhật Viết Ngân 25/8" trên Facebook, Duy nhắn:"Ê chúng mày ơi sắp tới là sinh nhật nhỏ Ngân rồi"Thu Anh:"Mà hôm đấy đi học cả ngày, hay là rủ Ngân đi ăn?"

Ngọc Linh:"Ừm cũng được, mua thêm mấy món quà tặng Ngân nữa là được"Duy:"Ok vậy ăn ở đâu?"

Thu Anh:"Gần đây thiếu gì quán, tao thấy quán ở đối diện trường sang cũng ok đấy"Duy:"Vậy chốt ăn ở đấy nhé"...Hôm nay là sinh nhật Viết Ngân, cô thức dậy sửa soạn trang điểm thật xinh đẹp.

Nhìn vào gương, cô mỉm cười một cái tự chúc bản thân một câu.

Tuy là cô đã ẩn ngày sinh nhật trên mạng xã hội đi rồi nhưng những người theo dõi vẫn nhớ đến, họ đăng lời chúc trên trang cá nhân của cô.

Viết Ngân cũng rất vui vẻ cảm ơn mọi người.Phương Anh thật ra cũng biết hôm nay sinh nhật của cô, nàng chỉ nhắn vỏn vẹn đúng một dòng rồi gửi đi."

Chúc em sinh nhật vui vẻ""Em cảm ơn cô"Tin nhắn của hai người cũng chỉ dừng lại ở đấy, sau khi trả lời tin nhắn của nàng xong thì Viết Ngân cũng chuẩn bị đi lên lớp.

Vừa đến lớp cô nhận được lời chúc trực tiếp đầu tiên của ba đứa bạn thân.

Duy nói:"Chiều học xong đi ăn không Ngân?"

Cô cười nói:"Ok cũng được"Phương Anh còn muốn hỏi cô rất nhiều điều, rằng em có khỏe không?

Có vui không?

Có quen với cuộc sống bên đấy chưa?

Học tập như thế nào có áp lực không?...

Nhưng mỗi lần nhắn xong nàng lại xóa đi, cuối cùng chỉ chờ đến sinh nhật em ấy mới nhắn được có một câu chúc mừng.Sau khi ăn uống với lũ bạn xong, Viết Ngân còn được tặng một đống quà.

"Nhiều thế cảm ơn chúng mày nhé""Trời ơi gì mà nhiều, cả năm mới được lần""Haha"Chụp lấy vài bức ảnh làm kỉ niệm, tối về cô gửi hình cho bố mẹ xem.Một lát sau cô nhận được cuộc gọi video từ bố.

Vừa bấm nút nghe thì trên màn hình hiện ra gương mặt của cả bố mẹ và Gia Bảo."

Chúc mừng sinh nhật con gái""Con gái bố xinh quá haha""Happy birthday chị""Hôm nay vui không con gái?"

"Dạ vui lắm ạ""Ừ tốt haha"Trò chuyện khoảng nửa tiếng nữa với gia đình, sau đó Viết Ngân mới đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Ngày mai là cuối tuần cho nên cũng thoải mái nghỉ ngơi một tí.Nằm lên giường, cô cầm lấy cái cassette mini kia nghịch nghịch.

Viết Ngân đứng dậy lấy tai nghe cắm vào rồi nhắm mắt tận hưởng.

Giai điệu du dương khiến cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nửa đêm cô lại mơ về người ấy, nhưng không phải viễn cảnh hạnh phúc gì, cô thấy cảnh nàng nắm tay Thành Hải bước vào lễ đường.

Viết Ngân hoảng hốt ngồi bật dậy, tai nghe cũng tự động rơi xuống, bỗng nhiên nước mắt của cô không tự chủ lăn dài trên má.Lau đi nước mắt, cô một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại mặc kệ cho nước mắt cứ tiếp tục chảy ra.

Một lát sau Viết Ngân đã hoàn toàn ngủ say, nhưng sáng hôm sau mắt cô sưng vù hết cả lên, cũng may là hôm nay được nghỉ.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 15: Chị yêu em nhiều lắm


Hai người cũng không có bất cứ trao đổi nào trong suốt mấy tháng tiếp theo.

Viết Ngân cả ngày đi học, cuối tuần sẽ đi chơi vi vu với mọi người.

Cô rất tận hưởng cuộc sống nơi đây.

Còn Phương Anh vẫn đi dạy bình thường, thỉnh thoảng rảnh rảnh sẽ đi du lịch với gia đình hoặc một mình.

Đến ngày Nhà giáo Việt Nam, Viết Ngân theo thói quen sẽ nhắn tin chúc mừng các thầy cô.

Đương nhiên người đầu tiên cô nghĩ đến chính là nàng.

Xuất phát từ sự lễ phép cần có, Viết Ngân nhắn cho nàng đúng một câu."

Em chúc cô có một ngày vui vẻ và ý nghĩa ạ"Phương Anh thấy có tin nhắn của cô gửi đến, không khỏi vui mừng.

Tim nàng đang đập rất nhanh, chỉ đúng mấy giây sau Viết Ngân đã nhận được hồi âm."

Cô cảm ơn em"Ngón tay nàng hơi run run, cuối cùng nàng vẫn quyết định nhắn thêm."

Em vẫn khỏe chứ?"

"Em vẫn khỏe ạ"Nàng thả tim một cái vào tin nhắn của cô xong sau đó cũng không hỏi gì thêm nữa.

Một lát sau nàng nhận được cuộc gọi điện thoại của mẹ."

Mẹ bảo gì con đấy?"

"Nay con rảnh không?

Về ăn cơm tối với gia đình""Dạ vâng"Khi cả nhà đang chuẩn bị động đũa thì có tiếng chuông cửa vang lên, mẹ Diệp hớn hở chạy ra mở cửa."

Ui Hải đến rồi à, bác chờ mãi, cháu mau vào đây đi"Thành Hải vào trong nhà tươi cười lịch sự nói:"Chào cả nhà ạ""Xin lỗi cháu đến hơi muộn""Ui muộn gì đâu, mau ngồi xuống ăn cơm với nhà bác"Phương Anh ngạc nhiên nhìn mẹ rồi nhìn Thành Hải, là mẹ nàng mời anh đến đây sao?

Thành Hải đem theo bó hoa đến trước mặt Phương Anh nói:"Anh có bó hoa tặng em, chúc cô giáo của chúng ta có một ngày đáng nhớ nhé"Nàng tuy trên mặt vui vẻ nhận hoa nhưng trong lòng có hơi tức giận, không phải là ăn cơm với gia đình thôi sao?

Sao mẹ lại mời anh ấy đến, khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.Cát Ánh nhìn sườn mặt của Phương Anh rồi lại nhìn Thành Hải khẽ thở dài.Trên bàn ăn, mẹ nàng gắp thức ăn cho Thành Hải rất nhiệt tình, rồi còn nhìn nàng nói:"Con mau tìm bạn trai đi, 25 26 rồi cũng không ít tuổi nữa đâu a""Mẹ thấy Thành Hải cũng rất được, nếu không thì hai đứa..."

Nàng tức giận nên có hơi lớn giọng, nói:"Mẹ""Cả nhà cứ tiếp tục dùng cơm đi ạ, con nhớ ra là có việc gấp, con xin phép đi trước"Nàng không thể chịu nổi nữa liền đứng dậy cầm theo túi xách rời đi, mẹ nàng tức giận mắng nàng mấy câu.

Bố nàng lúc này mới khuyên bà:"Con cái lớn khác biết lo chuyện tình cảm, bà cứ như thế này có mà nó chẳng dám đưa người yêu về ra mắt cũng nên""Ông nói vớ vẩn gì thế?"

Cát Ánh vội vàng khuyên can:"Thôi bố mẹ kệ con bé đi, ăn cơm tiếp thôi""Chuyện tình cảm không thể vội vàng được"Thành Hải cũng lên tiếng nói:"Bác gái đừng giận nữa, sẽ không tốt cho sức khỏe"Đang trên đường trở về, bỗng nhiên nàng quay xe đi đến tòa trọ của chị gái.

Sau khi gửi xe xong, nàng mở cổng bước vào.

Một lát sau, đứng trước cửa phòng mà Viết Ngân đã từng ở, nàng lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào bên trong.

Nàng nhanh chóng tìm được công tắc rồi bật đèn lên.

Căn phòng có chút bụi bẩn, nàng để gọn túi xách vào một chỗ rồi sau đó quét dọn.

Dọn dẹp sạch sẽ rồi nàng liền ngả lưng xuống giường nằm, trong đầu không ngừng suy nghĩ về cô.

Nàng đã quyết định rồi, từ nay cho tới lúc Viết Ngân trở về nàng sẽ ở đây.

Không phải ở đây hoàn toàn mà chỉ là ngủ qua đêm những hôm đi dạy buổi tối.Nàng cầm điện thoại lên nhắn tin cho chị gái một câu, rồi sau đó trở về nhà mang mấy bộ quần áo cũng như đồ dùng cần thiết dọn qua đây.Dọn đồ đến phòng của Viết Ngân nàng cũng hơi mệt rồi, ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm rửa.Trước khi ngủ, nàng khui chai rượu vang ra uống vài ly.

Trong cơn say, nàng cầm điện thoại lên gửi voice qua Zalo cho Viết Ngân."

Chị nhớ em Viết Ngân à.

Em... cái đồ xấu xa, hự... có biết chị khổ tâm lắm không?

Chị yêu em nhiều lắm, phải làm sao bây giờ?

Mấy tháng nay không được gặp em rồi, người ta...hự"Đang nói đến đây thì nàng ngủ thiếp đi mất, sáng sớm hôm sau nàng mới kiểm tra điện thoại.

Suýt chút nữa nàng đã hét lên rồi, trời ơi may quá điện thoại chưa kết nối wifi nên không có gửi được.

Phương Anh nghe lại xong cũng thót tim, toát mồ hôi hột, đúng là say rồi thì không biết trăng sao gì nữa.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 16: Giả vờ như đã quên


Đến sinh nhật của nàng, đồng thời cũng chính là ngày Giáng Sinh 25/12.

Mới sáng sớm nàng liền nhận được quà của chị gái.

Quả nhiên rất hào phóng mà.

Ngay sau đó, Cát Ánh liền gọi điện đến:"Chúc em sinh nhật tuổi 25 vui vẻ nhé cô gái""Em cảm ơn chị haha""Ừ, mà Ngân ốm đang ốm ấy""Hôm qua chị gọi điện hỏi thăm con bé, thấy có vẻ người mệt mệt""Hỏi ra mới biết là đang cúm""Có nghiêm trọng không?"

"Con bé bảo không sao""Chị giúp em nhắn với em ấy là ăn uống đầy đủ nhé, đừng bỏ bữa, cũng đừng ăn uống linh tinh, nhớ mặc quần áo ấm"Cát Ánh bỗng phì cười một cái, cô nói:"Được chị biết rồi"Sau khi cúp máy, nàng nắm chặt điện thoại trong tay.

Giờ này nàng vô cùng lo lắng, không biết em ấy đã đỡ chưa, có bị nặng lắm không?Bạn bè tổ chức bữa tiệc bất ngờ cho nàng, rồi ngồi tâm sự hàn huyên với nhau, lâu lâu mới có dịp tụ tập như thế này.

Đến tối nàng xin phép trở về nhà trước, vì mẹ nàng đã nấu hết rồi cho nên không về không được.

Về đến nhà, nàng nghe thấy tiếng cười nói của mọi người vang lên từ phòng khách, và tất nhiên có cả Thành Hải.

Thật sự là nàng không thoải mái khi về nhà cho lắm.Thành Hải nhìn thấy nàng liền mỉm cười giơ cao tay vẫy chào nàng.

Hôm nay anh sửa soạn vô cùng đẹp trai."

Phương Anh à, chúc em sinh nhật vui vẻ nhé, còn có món quà này tặng em""Em cảm ơn""Nào cùng nhau chụp ảnh đi""Phương Anh với Hải đứng vào đi nào, oke 2...3...

đẹp đẹp haha""Được rồi mau ăn cơm thôi, mẹ nấu xong hết rồi"Sau khi ăn uống xong, Thành Hải liền xung phong đi rửa bát đũa thế nhưng bị mẹ nàng ngăn cản.

Bà nói:"Cháu tranh thủ ra trò chuyện với Phương Anh đi, để bác rửa"Anh bối rối xoa đầu nói cảm ơn rồi bước ra phòng khách."

Phương Anh à, đi dạo với anh một lát được không?"

"Dạ được"Ngoài đường khá nhộn nhịp, nhìn những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo phố, ôm ấp rồi chụp ảnh khiến nàng nghĩ về Viết Ngân.

Nỗi nhớ ngày càng sâu đậm hơn bao giờ hết, chỉ còn hai tháng nữa thôi là em ấy sẽ quay trở về Hà Nội rồi.

Nàng vừa hồi hộp, vừa chờ mong.Hai người vừa đi dạo vừa ngắm nhìn đường phố, Thành Hải lấy hết can đảm nắm tay nàng khiến Phương Anh giật mình.

Nàng khẽ rút tay ra mỉm cười nói:"Anh Hải à, em xin lỗi nhưng em phải nói điều này""Em biết bố mẹ em đều rất yêu quý anh, em cũng biết là anh có tình cảm với em, thế nhưng trong lòng em có người khác rồi""Em hi vọng anh sẽ tìm được người khác thích hợp hơn"Thành Hải như nghe được tin dữ, anh lắp bắp hỏi lại:"Em thích ai rồi sao?"

"Vâng đúng vậy""Là ai vậy?"

"Em không thể nói được""Vậy cậu ta có thích em không?"

"Chắc là...

đã từng"Thành Hải nhíu mày nói:"Đã từng?"

"Đâu cho anh xem cậu ta là ai""Thôi anh ạ, anh đừng bận tâm, em không sao"Thấy nàng khăng khăng như vậy anh cũng không hỏi gì thêm nữa, tuy cảm thấy hơi đau lòng, sự thật này hơi khó chấp nhận.

Hai người có thể coi nhau giống thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa suốt mười mấy năm.

Giờ này trong lòng nàng lại không có hình bóng của anh, nhưng là một người đàn ông trưởng thành, anh sẽ không vì thế mà quá khổ sở."

Nếu cậu ấy làm tổn thương em thì gọi cho anh, anh sẽ giúp em xử lý"Nàng cười khổ lắc đầu một cái rồi nói:"Chúng ta trở về thôi"Về đến nhà, mẹ nàng đã đăng ảnh bữa tối nay lên Facebook đồng thời còn gắn thẻ cả nàng và Thành Hải với nội dung là "Chúc con gái sinh nhật vui vẻ"Ở dưới bài đăng có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp cũng như họ hàng vào chúc mừng nàng.

Viết Ngân đang lướt Facebook thì vô tình nhìn thấy bài viết ấy, cô ngạc nhiên hôm nay là sinh nhật cô Phương Anh sao?

Cô bấm vào xem từng bức ảnh, hầu hết các bức ảnh đều là Thành Hải đang ôm bó hoa đứng cạnh nàng, còn nàng đỡ lấy bánh kem.

Đọc bình luận ở dưới, có rất nhiều người hỏi Thành Hải có phải bạn trai của Phương Anh không, rồi còn khen hai người xứng đôi vừa lứa, nên kết hôn với nhau.Viết Ngân buồn bã đặt điện thoại xuống bàn, cô nhìn đến cái máy cassette kia, mỗi khi cảm thấy nhớ nàng sẽ bật lên nghe.

Tuy bảo sẽ quên nàng nhưng cô không làm được, giả vờ coi như đã quên nhưng khi nhìn thấy nàng đi bên cạnh Thành Hải vẫn là cảm thấy trái tim như thắt chặt lại.Viết Ngân không biết có nên nhắn tin chúc nàng sinh nhật vui vẻ hay không, mà thôi nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn là cô giáo của mình, vẫn là nên chúc một câu.Phương Anh ngàn vạn lần không ngờ sẽ nhận được tin nhắn chúc mừng của Viết Ngân, nàng không tin vào mắt mình, mọi buồn phiền suốt cả ngày hôm nay đều tan biến hết."

Cô cảm ơn nhé""Dạo này em vẫn khỏe chứ?"

"Em vẫn bình thường ạ"Nàng biết là cô sẽ nói dối mình thế nhưng không nhịn được muốn quan tâm, nàng rất nhanh phản hồi lại:"Ừ vậy thì tốt"Cuộc trò chuyện ngắn ngủn của hai người chỉ dừng lại ở đấy.

Nàng có rất nhiều lời muốn nói với cô, vì vậy hầu như sẽ nhờ chị gái chuyển lời giúp, nàng cũng sẽ yên lòng hơn.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 17: Lấy cớ để nói chuyện với em


Cuối cùng cũng kết thúc 6 tháng học tập bên Đài Loan, cô có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ tại nơi đây, cũng như được trải nghiệm nhiều điều mới mẻ.Quay trở về trường, trong học kì 2 của năm cuối, Viết Ngân chỉ học nốt một vài môn và viết bài khóa luận nữa là xong.

Nhưng vì học kì vừa rồi cô đi Đài Loan cho nên không học được học phần B1 tiếng Pháp, mà mỗi năm trường chỉ mở đăng kí có một lần.

Vì vậy Viết Ngân phải học vào năm sau, có nghĩa là cô sẽ ra trường muộn một năm.Cát Ánh biết hôm nay cô trở về nên đã nhắn tin cho cô:"Em hôm nay về rồi đúng không?"

"Dạ vâng""Phòng cũ của em hiện giờ vẫn đang trống đấy, em có thể dọn vào ở luôn cũng được"Viết Ngân không tin được hỏi lại cô:"Thật á chị?"

"Ừ thật mà""Lát chị qua đưa chìa khóa cho""Dạ vâng, em cảm ơn chị ạ"Trong lúc Viết Ngân đợi chị Cát Ánh ngoài cổng, Phương Anh đang lái xe vào trường, bỗng nhiên nàng thấy Viết Ngân ngồi lên vali nghịch điện thoại.

Tim nàng không tự chủ đập liên hồi, đã lâu rồi không nhìn thấy cô.

Hình như Viết Ngân gầy hơn thì phải, còn có quả tóc đỏ rực kia khiến nàng cũng hơi bất ngờ, tại vì Viết Ngân chưa nhuộm tóc bao giờ.

Nàng nhớ có một lần từng khen mái tóc đen dài của em ấy rất đẹp...

Nhưng vì Viết Ngân có làn trắng cho nên nhìn cũng rất đẹp mắt.

Nàng cầm điện thoại lên lén chụp cô rồi sau đó lái xe vào trong trường.Một lát sau Cát Ánh mới đến nơi, Viết Ngân nhìn thấy sếp liền đứng dậy chạy ra chào cô."

Chị, lâu rồi không gặp chị hì hì""Ái chà, xem em kìa, nhuộm tóc đỏ cơ đấy, nhưng mà rất hợp với em nha."

Cát Ánh vừa nói xong liền giơ ngón cái lên nhìn Viết Ngân mỉm cười."

Haha em muốn thử nhuộm tóc một lần xem sao""Em về lâu chưa?

Có mệt lắm không?"

"Em vừa về thôi, em ngồi nghỉ cũng được một lúc rồi nên không có mệt lắm""Ừ chìa khóa phòng của em đây""Em cảm ơn ạ""Mà không có ai thuê phòng hả chị?"

"Ờm... cũng có đó mà người ta mới chuyển đi rồi"Viết Ngân à một tiếng rồi tạm biệt Cát Ánh để lên phòng nghỉ ngơi.Mở cửa bước vào trong, cô thấy phòng rất sạch sẽ, hầu như không có tí bụi nào.

Cô hài lòng thở phào một cái rồi chạy ra kéo rèm, mở cửa sổ.

Cuối cùng Viết Ngân cũng được ngả lưng xuống chiếc giường yêu quý, nhưng mà bỗng nhiên cô liếc thấy cái gì đó giống sợi tóc, cô nhìn gần hơn quả nhiên là một sợi tóc màu đen rất dài có hơi lượn sóng, chắc là của người thuê trước đây.

Nghỉ ngơi một tuần rốt cuộc kì này Viết Ngân phải quay lại trường học nốt hai học phần biên dịch và phiên dịch nâng cao.

Cô nhận lời mời trở lại trung tâm tiếp tục công việc dạy học, học viên cũ sau khi gặp được cô thì mừng gần chết, ai ai cũng nhớ Viết Ngân hết.

Không những xinh đẹp, thân thiện mà còn rất nhiệt tình và giảng bài vô cùng cuốn hút.

Có lần Viết Ngân chia sẻ với học viên rằng cô thích đi dạy hơn là đi học dịch, nhưng vì khoa cô không có định hướng giảng dạy nên là thôi.Vì còn hơn một tháng nữa sẽ đến ngày tròn 10 năm thành lập trung tâm.

Đây là sự kiện vô cùng quan trọng, sẽ có rất nhiều khách mời đều là những người tai to mặt lớn đến tham dự.

Viết Ngân cùng một số anh chị đồng nghiệp đăng kí tiết mục văn nghệ nhảy mở màn.

Hồi cấp ba cô từng là thành viên trong câu lạc bộ nhảy cho nên nhắc đến nhảy nhót là không thể thiếu cô.Đến ngày sự kiện diễn ra, Cát Ánh đứng ở cửa để chào đón khách mời.

Phải mất gần một tiếng khách mời mới đến đầy đủ, người đến sau cùng chính là Phương Anh.

Hôm nay trông nàng cực kì xinh đẹp động lòng người, nàng tự tin bước đi khiến ai cũng phải quay lại nhìn một lần.

Nhìn qua hàng ghế dành cho giáo viên của trung tâm, nàng không thấy Viết Ngân đâu tự nhiên đáy lòng dâng lên một chút mất mát.

Ngồi cạnh chị gái, nàng mỉm cười nói:"Chúc mừng chị, mới đó đã 10 năm rồi""Haha""Chúc chị ngày càng thành công hơn nữa nhé""Cảm ơn em gái""Mà Viết Ngân không đến ạ?"

Cát Ánh bật cười thành tiếng, cô định nói gì đó thì bỗng nhiên tiếng MC vang lên báo hiệu chương trình đã chính thức bắt đầu.Sau khi hai MC giới thiệu xong về sự kiện thì sẽ đến tiết mục văn nghệ.

Cả hội trường vỗ tay chào mừng cho sự hiện diện của nhóm nhảy trong buổi tối ngày hôm nay.

Đôi mắt của Phương Anh trong phút chốc sáng rực lên khi nhìn thấy người con gái mà nàng thầm nhớ bấy lâu nay.

Không ngờ là cô còn có năng khiếu này nữa, quả thật nàng vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về em ấy.

Mắt nàng chỉ chăm chú quan sát Viết Ngân, từng động tác của cô đều khiến nàng siêu lòng, thậm chí còn có nụ cười tỏa nắng kia khiến trái tim của nàng đập nhanh hơn.

Đáng lẽ mọi chuyện đang rất ổn cho đến khi có một đồng nghiệp nam của Viết Ngân ôm eo em ấy, còn Viết Ngân cứ như chú chim non nép vào lòng anh ta rồi uốn lượn cơ thể khiến nàng cực kì khó chịu.

Vì đây là sự kiện lớn nên có rất nhiều máy quay phim đang quay về phía các nàng cho nên Phương Anh chỉ có thể phát hỏa trong lòng, trên mặt nàng không có biểu hiện gì cho thấy là nàng đang không vui.Sau khi kết thúc tiết mục văn nghệ, Viết Ngân cùng đồng nghiệp lùi về phía sau cánh gà.

Khi đã nghỉ ngơi dưỡng lại sức, cô đi thay quần áo bình thường ngồi về vị trí dành riêng cho giáo viên.

Các tiết mục văn nghệ còn lại sẽ do nhóm nhảy mà Cát Ánh thuê về.Trong lúc Cát Ánh đang chia sẻ cảm nhận, cô mỉm cười nhắc đến Phương Anh:"Tôi có được sự thành công hôm nay cũng một phần là nhờ em gái của tôi.

Những ngày đầu còn khó khăn, cũng may là nhờ sự động viên từ gia đình mà đặc biệt là từ em gái mình nên tôi mới dũng cảm đi tiếp..."

Tất cả mọi người ở dưới đều vỗ tay chúc mừng, Viết Ngân cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ sếp mình còn có cả em gái nữa.

Cô chưa từng được nghe Cát Ánh kể về em gái mình, mà trên mạng xã hội Cát Ánh hầu như không đăng cái gì lên cả, ngoại trừ gia đình nhỏ của chị ấy.

Cô liền quay sang hỏi chị đồng nghiệp bên cạnh:"Chị có biết chị Ánh có em gái không?"

"Chị cũng không biết"Viết Ngân dạ vâng một tiếng rồi sau đó tiếp tục nghiêm túc ngồi nghe.

Khi đã đến giờ dùng tiệc buffet, Viết Ngân đang đi lựa thức ăn, tự nhiên có một người đàn ông từ đâu bước đến mang theo ly rượu vang đến mời cô.

Anh ta tươi cười nói:"Xin chào em, anh có thể mời em một ly không?"

Viết Ngân chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành tự dưng mời mình uống rượu nhất định là có vấn đề.

Ngay lúc cô định từ chối thì Phương Anh nhanh chóng bước đến lấy ly rượu của mình cụng vào cái ly kia.

Nàng mỉm cười nói:"Em cụng ly với anh"Trên mặt của người đàn ông hiện lên tia khó xử, nhưng rồi cũng rất nhanh liền đưa ly rượu lên uống.

Uống xong thì hai người trò chuyện vài câu rồi anh ta cũng xin phép rời đi.

Viết Ngân không tin được người trước mặt cô chính là giảng viên của mình.

Viết Ngân không hiểu nổi sao đi đâu cũng gặp nàng được vậy?

Tiếng nói của Phương Anh vang lên kéo Viết Ngân trở lại hiện thực, nàng mỉm cười nói:"Viết Ngân, Bonsoir" (Chào buổi tối Viết Ngân)Rất nhanh Viết Ngân đã có phản ứng lại, cô đáp:"Bonne soirée" (Chúc cô buổi tối tốt lành)"Sao cô lại ở đây ạ?"

"Vì cô là khách mời đặc biệt~"Viết Ngân không ngờ rằng sếp của mình ấy thế mà cũng quen biết cả giảng viên của cô."

Còn em thì sao?"

"E-em đang dạy ở trung tâm ạ"Phương Anh giả vờ gật đầu mấy cái coi như mới biết.Nàng hỏi Viết Ngân thêm mấy câu tiếng Pháp để trò chuyện qua lại với cô, khoảng nửa tiếng sau nàng cười tươi hài lòng nói:"Vậy là em vẫn còn nhớ bài haha, ngữ pháp và phát âm đều tốt cả"Hóa ra là nàng đang kiểm tra cô, Viết Ngân khẽ thở dài trong lòng.

Nhưng Viết Ngân không biết câu nói kia chỉ là cái cớ để nàng có cơ hội nói chuyện với cô mà thôi.Viết Ngân muốn tránh xa Phương Anh một chút, vì vậy sau khi lấy đồ ăn xong cô nhắn tin cho chị đồng nghiệp đến giải cứu mình.

Viết Ngân thấy chị ấy đã đến nơi liền quay ra chào Phương Anh một câu, rồi lẽo đẽo chạy theo chị đồng nghiệp.

Phương Anh hơi rũ mắt xuống giấu đi sự buồn bã, nàng hít thở sâu một cái rồi quay trở lại chỗ chị gái mình.
 
[Bhtt - Thuần Việt - Tự Viết] Hoa Khôi Cũng Là Của Tôi
Chương 18: Làm bạn gái chị nhé?


"Này chúng mày ơi tự nhiên chị Quyên nhắn tin với tao"Trong nhóm chat "Hội 4 chị em" Thu Anh vội vàng nhắn tin cho lũ bạn, cô không ngờ rằng có một ngày học bá trong lòng lại chủ động nhắn tin cho mình.

Trước Viết Ngân, Ngọc Quyên chính là Chủ tịch Ban chấp hành, Thu Anh cũng chỉ là một thành viên nho nhỏ trong ban Truyền thông mà thôi.Duy Đĩ: "Chị nhắn gì?"

Thẳng cái lưng lên: "Chị nhắn là: Em ơi chị hỏi cái này""Ủa WTH?

Chị lại bảo chị nhắn nhầm người""Mé -.- làm tao mừng hụt"

Ngân cần thêm 1cm: "Quỳn cha ná"Sau đó cô gửi thêm mấy cái sticker an ủi Thu Anh.

Táo nhưng không phải từ Tàu: "Chời chời"Duy Đĩ: "Ụa sao nhắn nhầm hay dị?"

Thẳng cái lưng lên: "Tao chịu"Sau đó Thu Anh quay sang nhắn lại cho Ngọc Quyên:"Dạ không sao đâu chị"Theo lý bình thường thì mọi chuyện nên dừng ở đây là xong xuôi hết rồi, nhưng không ngờ Ngọc Quyên lại nhắn tiếp cho cô."

Em vừa đi học trao đổi về hử?"

"Chị thấy trường đăng lên fanpage""Đúng rồi chị ạ""Nhưng em còn xa lắm mới được như chị haha""Sao lại nói thế?"

Chết dở, câu hỏi này Thu Anh không biết trả lời kiểu gì, cô seen tin nhắn cũng được 10 phút rồi.

Sự thật là như thế, đỗ vào Thanh Hoa làm sao mà Thu Anh dám nghĩ đến."

Em hiện tại chính là bông hoa đẹp nhất rồi, đừng so sánh với người khác.

Giả sử nói về về mảng thiết kế đi, thì chị đâu có biết gì đâu, trong khi đó em lại làm được.

Nếu chị so sánh như thế thì sẽ cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi"Huhu rõ ràng là Thu Anh không có ý so sánh mà, chỉ là đang khen Ngọc Quyên thôi.

Không ngờ câu chuyện ngày càng đi xa.

Một lát sau cô nhắn lại:"Em cảm ơn chị, em sẽ chú ý ạ""Sắp tới chị về Hà Nội, em có muốn mua gì bên này không chị mang về cho?"

Thu Anh mở to mắt ra đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, cô cảm thấy hơi khó tin, sao mà chị ấy tự nhiên thân thiện với mình như thế?

Trong đầu cô hiện lên một đống dấu hỏi chấm.

Mất vài phút sau cô mới nhắn lại được."

Em cảm ơn nhưng chắc thôi chị ạ, mang về nhiều nặng lắm""Không nặng"Ơ?

Nhắn nhanh vậy?"

Chị mua cho cả Ban chấp hành nữa cơ mà, nên em muốn mua gì không chị mang về cho"À thì ra là thế"Vâng thế chị giúp em mua mấy bộ quần áo, về em gửi tiền cho""Tiền nong gì trời"Thu Anh thở dài một cái rồi nhắn:"Thế em cảm ơn chị nhé""Mà bao giờ chị về Hà Nội thế?"

"Tuần sau chị về"Thu Anh thả tim một cái rồi cô hỏi han về cuộc sống và việc học tập của Ngọc Quyên suốt mấy năm qua ở Trung Quốc ra sao.

Ngày Ngọc Quyên trở về thăm Ban chấp hành, ngoài những thành viên hiện tại ra thì có kha khá cựu thành viên cũng tham dự.

Trong đó đương nhiên có cả Viết Ngân, Thu Anh, Ngọc Linh và Duy.

Cả bốn người thân nhau cũng nhờ vào việc tham gia Ban chấp hành.

Mọi người đã đến đông đủ hết rồi, chỉ còn đợi nhân vật chính đến nữa thôi.

Ngay khi Ngọc Quyên bước vào căn phòng sinh hoạt quen thuộc ấy, một tràng pháo tay nổ ra, người hào hứng nhất vẫn là các cựu thành viên khi nhìn thấy người 'sếp' thân yêu.

Các bạn tân sinh viên vừa vào trường chưa được tiếp xúc với nàng bao giờ, họ chỉ biết là nàng học xong hai năm đầu ở trường rồi sau đó sang Thanh Hoa đi du học.

"Uầy chị xinh ghê""Ui đã xinh còn giỏi thiệt chớ""Chị trắng vãi trời ạ""Chào các bạn, chà... một năm rồi mới quay trở lại trường"Nàng nhanh chóng giới thiệu một lần nữa sơ qua về bản thân để làm quen với các bạn tân sinh viên."

Chị có quà cho các bạn đây"Tiếng hú hét vang lên, nàng mỉm cười ra hiệu cho tất cả im lặng rồi đi phát quà cho mọi người.

Đi đến gần Thu Anh nàng khẽ cong khóe môi rồi đưa lấy quần áo cho cô.

Lúc đưa quà, ngón tay nàng còn cố ý chạm lướt qua mu bàn tay của Thu Anh khiến cô cảm thấy hơi ngưa ngứa."

Của em đây"Nhìn thấy thần tượng đương nhiên là Thu Anh vui gần chết, cô cũng mỉm cười nhận lấy món quà rồi cảm ơn nàng."

Dạ em cảm ơn chị"Bạn MC sau đó tiếp tục dẫn theo kế hoạch chương trình."

Vâng bọn em xin cảm ơn chị Quyên rất nhiều, sau đây chúng ta sẽ chơi một trò chơi đồng đội.

Haha sẽ rất thú vị đây""Mọi người có thể thấy trên slide là trò mà chúng ta sẽ chơi trong tối nay, chính là tạo dáng theo hình ảnh có sẵn"Nhìn thấy hình ảnh kia ai cũng bật cười rồi vỗ tay, MC nói tiếp:"Vâng, mình cần một nhóm lên chơi đầu tiên""Nếu hoàn thành thì cả nhóm sẽ có thưởng, còn nếu không thì sẽ có hình phạt ạ"

"Có ai xung phong chơi thử không ạ?"

"Yên tâm màn này chỉ là thử thôi, chưa phải là thật""Haha mình xin mời Ngân, Thu Anh, Duy và Linh""Hmm... chúng ta còn thiếu một người nữa...."

"A vâng rất cảm ơn chị Ngọc Quyên, em mời chị lên đây ạ"Sau khi có đủ người, tiếng nhạc vang lên tạo không khí sôi động, MC nói tiếp:"Luật chơi như sau: Sau khi tạo dáng theo hình xong, mọi người sẽ phải đứng khoảng 1 phút để ekip chụp ảnh.

Nếu không trụ được trong khoảng thời gian đó coi như thua""Ok bạn"...

"Này Ngân mày đang đeo kính thì mày đóng vai cái người kia đi""Bế như thế tao sợ tao tiền đình mất""Duy được không?"

"Tao nặng lắm, mọi người vác nổi 1 phút không?"

"Hay là Thu Anh được không, mày đang mặc áo croptop đúng giống trong ảnh""Ok"Ngọc Quyên chọn đứng ở giữa đỡ lấy vòng eo của Thu Anh khiến cô có hơi xấu hổ.

Biết thế vừa nãy không cởi áo sơ mi ra.

Thu Anh có máu buồn, mà bàn tay của chị ấy vừa chạm vào da thịt của cô khiến cô vô cùng căng thẳng.

Một phút mà cô cứ tưởng một giờ đồng hồ.

Sau khi kết thúc màn mở đầu, mọi người được một trận cười vỡ bụng."

Cảm ơn chị và các bạn rất nhiều, xin cho nhóm một tràng pháo tay ạ"Thu Anh trở về lấy cái sơ mi khoác ở bên ngoài rồi ngồi xuống cạnh Viết Ngân.

Hai người muốn nói chuyện nhưng trong phòng mọi người đang chơi cho nên tiếng nhạc cùng với tiếng hò hét rất ồn ào.

Cô chỉ còn cách thì thầm vào tai Viết Ngân điều gì đấy, Viết Ngân sau đó cũng ghé sát tai Thu Anh trả lời lại.

Thu Anh lấy tay che miệng cười tít mắt, cô lấy tay khẽ đánh nhẹ vào vai Viết Ngân."

Tao nói thật mà, đây cho mày xem luôn"Viết Ngân nói xong thì đưa điện thoại cho Thu Anh xem:"Đúng chưa?"

"Ủa thật nè"Duy:"Chuyện gì thế hóng với"Rất nhanh cả bốn cùng nhau cười nói bàn đủ chuyện trên trời dưới đất.

Ngọc Quyên ngồi phía đối diện với Thu Anh, nàng vẫn quan sát cô nãy giờ, thấy em ấy thân thiết với Viết Ngân như vậy tự nhiên trong lòng như ăn giấm.

Nhớ lại đến xúc cảm khi chạm vào làn da của Thu Anh vừa rồi nàng liền bất giác mỉm cười, còn muốn sờ nhiều hơn.Sau khi chơi xong, bữa tiệc ăn uống chính thức bắt đầu.

Trước khi ăn, Thu Anh đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Cô vừa mở cửa bước vào thì liền thấy nàng đang đứng trước gương tô lại son.

Thu Anh mỉm cười chào hỏi nàng một hai câu rồi sửa lại mái tóc sau đó rửa sạch tay.

Ngọc Quyên nhìn Thu Anh đang mát xa đôi bàn tay dính đầy bọt, trong đầu nàng có một số ý nghĩ không trong sáng lắm.

Rửa tay xong Thu Anh hỏi nàng:"Bao giờ chị quay trở lại Trung Quốc ạ?"

"Tuần sau chị bay"...Quay trở lại phòng sinh hoạt, mọi người cùng nhau ăn uống sau đó Ngọc Quyên chia sẻ rất nhiều điều bổ ích cho các bạn sinh viên, cứ tốp ba tốp năm lên chụp ảnh cùng nàng.

Khi kết thúc bữa tiệc gặp mặt, tất cả mọi người cùng nhau lên chụp ảnh.

Ngọc Quyên đứng ở vị trí trung tâm, ai ai cũng muốn đứng gần nàng cả.

Thu Anh lớn rồi nên cũng không có tranh giành với các em, cô đứng cùng mấy đứa bạn của mình ở hàng trên cùng.

"Mọi người tạo kiểu đi nào"Đứng ở góc này Ngọc Quyên có thể dễ dàng quan sát được Thu Anh.

Nàng thấy Thu Anh đang ôm Viết Ngân, rồi còn chu mỏ vào gần má Viết Ngân.

Rồi sau đó lại khoác tay ôm vai bá cổ Viết Ngân và Ngọc Linh.Hừ em được lắm, cũng đa tình quá nhỉ?

"Chị muốn chụp riêng với các bạn cựu thành viên mấy tấm"Đây toàn là đồ đệ dưới trướng của nàng, nghe 'sếp' chỉ thị như thế tất cả đều chạy ra đứng cạnh nàng.

Thu Anh vừa bước đến, Ngọc Quyên một tay ôm bó hoa một tay vội vàng giữ lấy eo Thu Anh không cho cô chạy đi chỗ khác.

Nàng nói:"Mấy đứa nhanh nào"Cả cơ thể Thu Anh trong phút chốc liền cứng đờ, nàng hơi cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm:"Em cứ thả lỏng ra"Vành tai Thu Anh nhanh chóng ửng đỏ, Ngọc Quyên vẫn ôm eo cô từ lúc bắt đầu chụp cho đến khi kết thúc mới chịu thả ra.Lúc kết thúc bữa tiệc, Thu Anh một tay cầm điện thoại, một tay cầm túi đeo chéo đi theo Duy.

Khi đi là Duy chở cô, lúc về đương nhiên vẫn là cậu.

Ngọc Quyên đi ngay đằng sau, nàng vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Thu Anh."

Em không đi xe hả Thu Anh?"

Cả bốn người ngoảnh đầu ra đằng sau nhìn nàng, Thu Anh nhẹ nhàng trả lời:"Dạ em không ạ, Duy tiện đường nên chở em về luôn""Hay em về với chị đi, để Duy đi về trước""Vâng thế thì trăm sự nhờ chị"Thu Anh há hốc mồm không tin được nhìn Duy."

Ơ thằng này..."

"Chị đừng để ý, chúng nó đùa thôi ạ""Hay mày về với chị Quyên đi, tao giờ phải qua nhà bà ngoại chút nên sẽ không tiện đường đưa mày về lắm""Vậy hả?

Thế mày về trước đi"Sau khi mọi người đều lần lượt ra về, Ngọc Quyên nhìn cô nói:"Để chị đưa em về""Chị lái xe an toàn lắm, em yên tâm""Nhưng chị có tiện đường không ạ?"

"Nhà em ở đâu?"

"Em ở Bắc Từ Liêm""Chị cũng ở đấy""Đi thôi"Thu Anh vâng một tiếng rồi lẽo đẽo đi theo sau Ngọc Quyên, tuy là nàng hơn cô chỉ có một tuổi thôi nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn cô rất nhiều.

Đi đến gần bãi đỗ xe, Ngọc Quyên lấy chìa khóa ô tô ra bấm, ngay sau đó chiếc BMW gần đấy sáng đèn, Thu Anh trợn tròn mắt nhìn nàng."

Ui chị ngầu thật đấy""Em học mãi mà vẫn chưa lấy được bằng xe máy"Ngọc Quyên khẽ cười một tiếng rồi mở cửa cho Thu Anh.

Nàng nói:"

Sau này kiểu gì cũng được"Trò chuyện một hồi, cả hai mới biết là mình đều ở cùng một khu chung cư.

Ngọc Quyên cười nói:"Không ngờ chúng ta ở gần nhau đến thế""Thế bình thường em đi xe gì đi học?"

"Lúc thì Duy sẽ lai em, lúc thì em đi xe buýt, còn hôm nào trời mưa thì bố sẽ chở em đi"Chả mấy chốc đã đến nơi, Thu Anh mỉm cười cảm ơn Ngọc Quyên định xin phép lên nhà trước, nhưng vẫn chậm hơn nàng."

Đợi chị một chút rồi hai chị em cùng lên""À vâng, vậy chị đi đỗ xe trước đi"Khi thang máy hiển thị tầng 6, cửa mở ra, Thu Anh tạm biệt Ngọc Quyên rồi bước ra ngoài.

Còn nhà của Ngọc Quyên ở tận tầng 20.

Thu Anh mở cửa ra thấy trong nhà tối thui, cô quên mất là cả nhà đi ăn đám cưới chú của Thu Anh ở trong Nam.

Giờ chỉ còn cô ở nhà một mình đêm nay.

Trong lúc cô đang tắm bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, Thu Anh còn tưởng chị hàng xóm sang xin lại con mèo.

Vì vậy cô vội vàng quấn khăn tắm chạy ra mở cửa, nhưng ngay khi nhìn thấy Ngọc Quyên, Thu Anh hơi giật mình cô hỏi:"Chị... chị tìm em sao?"

Ngọc Quyên nhìn thấy xương quai xanh của cô vẫn còn dính nước có chút quyến rũ, bộ ngực đầy đặn kia khéo còn muốn to hơn cả nàng."

Em đánh rơi thẻ sinh viên trên xe chị"Thu Anh không biết mình bị rơi thẻ lúc nào, cô nhận lấy rồi vội nói cảm ơn nàng.

Thu Anh thể hiện phép lịch sự mời nàng vào nhà uống nước nhưng không ngờ là nàng lại vui vẻ đồng ý.

"À vậy thì chị ngồi đợi em một lát nha""Em đi tắm nốt đã"Trong lúc nàng ngồi đợi Thu Anh tắm xong thì con mèo chạy lại về phía nàng rồi nằm ngủ luôn.

Ngọc Quyên cảm thấy buồn cười, có chút đáng yêu giống Thu Anh.

Khoảng mười phút sau Thu Anh mới từ trong nhà tắm bước ra.

Cô nhanh chóng đi đến ngồi cạnh nàng.

Vì vừa tắm xong nên trên người cô thơm mùi sữa tắm, Ngọc Quyên khẽ nuốt nước bọt.

Sau đó cô ngồi xổm khẽ vuốt ve con mèo."

Ngố ơi là Ngố""Hả???"

Thu Anh bật cười nhìn con mèo nói:"Tên nó là Ngố""Haha chị còn tưởng em nói chị ngố""Trời ơi em không có gan đó đâu"Con mèo đang ngủ ngon tự dưng bị phá đám, nó tức giận lườm cô một cái rồi lết cái bụng béo trở về ổ nằm.

Thu Anh cười bất lực nhìn nó hờn dỗi bỏ đi.

Ngay lúc cô đứng dậy, nhưng vì đứng dậy đột ngột quá nên Thu Anh đứng không vững.

Ngọc Quyên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Thu Anh kéo xuống đùi mình ngồi.

Chóp mũi hai người vô tình chạm nhau, Thu Anh vội vàng kéo dãn khoảng cách với nàng.

Cô đỏ mặt nói cảm ơn lí nhí như con kiến.

Lúc cô định đứng dậy thì Ngọc Quyên vuốt ve khuôn mặt của Thu Anh rồi nhắm mắt khẽ hôn lên đôi môi ướt át của cô.

Khoan này là có chuyện gì vậy?

Thu Anh vội vàng đẩy Ngọc Quyên ra thở dốc, mặt đỏ như trái cà chua chín, vẻ mặt khó tin nhìn nàng.

Ngọc Quyên thuận thế đè Thu Anh xuống sô pha tiếp tục hôn môi.

Thu Anh tuy có kháng cự nhưng không đáng kể, sau đó cô mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.

Tự nhiên có vật thể lạ xông vào trong khoang miệng, Thu Anh cả cổ cả tai đều đỏ bừng khẽ ngâm nhẹ một tiếng, điều này càng tiếp thêm động lực cho Ngọc Quyên càn quét.

Ngay khi hai người đang ôm hôn nồng nhiệt, bỗng tiếng chuông điện thoại của Thu Anh vang lên khiến cả hai giật mình tách nhau ra.

Thu Anh xấu hổ ngồi dậy nghe điện thoại, nhìn đến cái tên quen thuộc kia, cô bấm nút nghe:"Alo Ngân à?

Bảo gì tao đấy?"

Nghe thấy người gọi đến là Viết Ngân, cơn ghen của Ngọc Quyên bỗng nổi lên, nàng ôm lấy Thu Anh từ đằng sau khẽ hôn vành tai cô khiến cô giật mình suýt kêu lên.

"À ừ được rồi... tao...a""Mày làm sao thế?"

"Không sao tí nhắn sau nhé bye bye"Viết Ngân tự lẩm bẩm một mình nhíu mày nói: "Ơ hay con bé này thật là"Nhắn chục tin rồi mà có thèm trả lời người ta đâu, bất đắc dĩ lắm nàng mới phải gọi điện đến.Vừa cúp máy xong, Ngọc Quyên liền bế Thu Anh về phòng ngủ của cô tiếp tục sự việc còn dang dở.

Ngoại trừ hôn môi, sờ soạng khắp cơ thể nhau thì hai người không phát sinh thêm việc gì khác.

Trong lúc Thu Anh đang nằm thở dốc, nàng ghé sát tai cô thì thầm:"Chị thích em, em làm bạn gái chị nhé?"

Thu Anh xấu hổ gật đầu một cái rồi chôn đầu ở hõm vai của nàng.

Ngọc Quyên mừng rỡ như điên khẽ hôn cô mấy cái rồi cả hai ôm nhau nằm ngủ.

------------------------------------------------------------------------------------------------17/4/24Wattpad dạo này bất ổn quá đi 🥹
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom