Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy

[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
🥰 Hellooooooo 😘


Mấy tình yêu ơi, cứ tưởng qua tết xong là rãnh rồi.

Deadlines cứ nằm đó chờ Au, nên chẳng có thời gian viết truyện được luôn 😭😭😭 Với lại cũng không có mood nữa, bữa vào viết được vài đoạn cái chẳng viết được gì nữa luôn...

Bạn nào đang chờ hoàn cũng chắc phải đợi hay lâu đấy.

Với lại bữa giờ không rep comments của mấy bạn, thông cảm nhaaaa 😘P.s: Ai rãnh rỗi thì lên Facebook nhắn tin với Au cho vui nha vui cửa này.

Search "Ashleyancy Vũ" chắc là ra á....Love you all 😘😘😘
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
📌 Thông Báo 📌


Hi mọi người, hiện tại mình đang tiếp tục viết lại truyện nha.Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu vì mình có một khoảng thời gian mình không vào được Wattpad.

Phải đến gần đây khoảng 2,3 tháng thì mình mới vào lại được.

Đến lúc vào được thì mình quên mật khẩu nên cũng phải mất khá nhiều thời gian.Mình nhận được khá nhiều tin nhắn từ các bạn, nhưng thông cảm là mình không thể trả lời được cho từng bạn.Cảm ơn các bạn rất nhiều vì vẫn theo dõi truyện, vẫn comment, nhắn tin cho mình để tiếp tục truyện này.

Mình sẽ cố gắng ra truyện trong thời gian sớm nhất nha 🥰Love all,
Ashleyancy
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 29: Bày trò


Tia nắng sớm len lỏi qua rèm, chiếu hai thân ảnh còn đang say giấc trên giường kia.

Vũ Hàn Ân đang yên ổn cuộn mình vào trong lớp chăn có đôi phần ấm áp hơn mọi khi, ngăn cách mình với không gian lạnh lẽo bên ngoài.

Tiếng chuông cửa liên hồi làm cô tỉnh giấc.Từ tốn khẽ mở mắt ra, cảm nhận được người muốn động đậy cũng có phần khó khăn.

Vũ Hàn Ân cảm nhận được hơi thở đều đặn của Kha Uyển Hy từ phía sau truyền đến, eo vẫn đang bị Kha Uyển Hy vòng qua ôm lại một cách chắc chắn.

Lưng nàng lại cảm nhận được hai khoả đầy đặn của nàng đang trực tiếp tiếp xúc với nhau.

Cô từ đêm qua tới giờ yên ổn ngủ với tư thế này?Vũ Hàn Ân cũng không vội rời khỏi cái ôm này của Kha Uyển Hy, đợi hẵn đến khi tiếng chuông cửa lần nữa vang liên mới đem cô tỉnh táo lại mà thoát li khỏi cái ôm này, đem tay của Kha Uyển Hy khỏi người cô.

Vũ Hàn Ân từ tốn bước ra khỏi chăn, nhưng ngay khi vừa chuẩn bị bước đi, chân đã bị một lực đạo giữ lại khiến một lần nữa ngã lên giường.

Kha Uyển Hy lúc này đang ngáy ngủ, tay vơi được trúng một vật gì đó mềm mại liền ôm cứng ngắc như gối ôm, vùi đầu vào đó mà ngủ tiếp.Vũ Hàn Ân lúc này thật sự muốn đá Kha Uyển Hy ra khỏi giường cô ngay lập tức, nhưng nhìn kỹ bộ dáng Kha Uyển Hy đang ngủ say thì trong lòng có chút thưởng thức, khoé miệng bất chợt cong lên.

Hàng lông mày của nàng vô cùng thanh tú, lông mi lại cong vút mang một chút ngoại lai.

Nhưng mà nụ cười chưa được bao lâu liền bị dập tắt.

Cảm giác được một mảng ướt trên đùi cô khiến cô đen mặt nhìn Kha Uyển Hy, tay không vô tình đánh vào mặt nàng một cái không nhẹ cũng không mạnh "Kha Uyển Hy, tỉnh!"

Đang ngủ ngon mà bị làm phiền như vậy thì khiến Kha Uyển Hy không thức cũng không được.

Mặt nàng đầy uỷ khuất nhìn cô, không biết chuyện gì xảy ra.

Mới sáng sớm mà bị phá hỏng giấc ngủ rồi, Kha Uyển Hy hướng cô với giọng ngáy ngủ hỏi "Cô không còn cách nào khác nhẹ nhàng hơn để gọi em dậy sao?"

"Em bất mãn cái gì?"

"Em có làm gì đ..."

Câu nói giữa chừng bị bỏ dở khi phát giác được bản thân mình lại không biết ý tứ mà lại đang ôm chặt đùi của đối phương.

Ánh mắt lúc này rơi lên một mảng ướt trên đùi của Vũ Hàn Ân, dù không lớn nhưng cũng đủ để nhìn thấy.

Kha Uyển Hy ngơ ra một hồi, định lên tiếng hỏi nhưng rồi suy nghĩ một chút rồi hoang mang tự ngẫm không phải là nàng gây ra đi?

Nàng bình thường ngủ xấu vậy sao?

Vừa định mở miệng hỏi, đã thấy cô Vũ khoanh tay trước ngực, nghiêm chỉnh nhìn nàng.

Nàng không tự chủ được, nuốt nước bọt một cái, dùng tay chỉ chỉ "Cái đó không phải...."

"Em còn hỏi tôi?"

"Em không phải là cố ý đâu."

"Về đi."

Cô lạnh lùng trả lời, cũng không muốn chấp nhất nàng.

Cũng tự hỏi còn bao nhiêu tật xấu của Kha Uyển Hy mà cô còn chưa biết."

Cho em ngủ xíu nữa đi."

"Về nhà ngủ."

"Giường nhà em không êm được như vậy, không thơm được như vậy, không ấm áp được như vậy." cũng không có mùi của cô nữa a.

"Không liên quan đến tôi." mặt vẫn không có nửa điểm nào là muốn hợp tác.

Kha Uyển Hy khi nào thì bắt đầu học cái tính trả treo với cô đây?

Hay là tại cô có phần hơi dễ dãi với nàng?

"Tôi cho em năm phút."

Nói xong không thèm liếc nhìn Kha Uyển Hy mà trực tiếp rời đi.

Cô đúng là không nên quá dễ dàng với nàng để nàng lại được voi đòi tiên.

Vũ Hàn Ân bước ra ngoài phòng khách, tiếng chuông cửa cũng đã không còn, chắc là đã rời đi rồi.

Cô mở cửa ra thì ngay trước nhà là một đoá hoa lớn.

Không có bưu thiếp, cũng không thông tin gì của người gửi.

Lúc Vũ Hàn Ân còn đang thắc mắc người gửi là ai thì lúc này điện thoại liền vang lên.

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình khiến Vũ Hàn Ân khẽ cau mày một cái, nhưng cũng nhận cuộc gọi."

Em có thích món quà anh gửi tới không?"

Giọng điệu bên kia mang theo vài phần vui vẻ."

Lý do?" giọng điệu cô vô cùng bình tĩnh, không một chút dao động."

Tại lâu rồi, anh chưa tặng quà cho em.

Em thích không?

Anh đặc biệt chọn loại hoa mà em thích." giọng điệu của Đằng Thiên mang vài phần chờ đợi."

Anh lấy tư cách gì?"

"Em đừng vội nóng giận, anh chỉ là đơn giản muốn..." chưa đợi người kia trả lời hết câu, cô đã vội tắt máy.

Tối qua đã vô tình gặp, mới sáng sớm cô không muốn liền phải lo nghĩ về hắn ta.

Lúc này nghe thấy tiếng động từ trong nhà truyền ra, cô nhận thức Kha Uyển Hy vẫn chưa đi, quay vào tìm nàng."

Đang làm gì?"

Thấy bộ dáng loay hoay trong bếp của nàng lên tiếng hỏi."

Gần xong rồi.

Đợi em chút."

Kha Uyển Hy cũng không quay lại mà trực tiếp trả lời.Sau 10 phút, vừa lúc Vũ Hàn Ân từ phòng ngủ bước ra với một bộ đồ khác trên người, Kha Uyển Hy cũng từ bếp đi ra, trên tay là một dĩa bánh mì nướng cùng với trứng kèm thêm một ít phô mai trên bề mặt, đem để lên bàn ăn.

Vũ Hàn Ân khẽ đánh giá, hướng Kha Uyển Hy hỏi "Em cũng biết nấu ăn?"

"Chỉ biết mỗi món này thôi."

Kha Uyển Hy không rành những việc bếp núc, nhưng đôi khi lười ra ngoài ăn thì cũng phải tự làm cho mình gì đó.

Cũng nhờ đó mà cô biết làm món này.

Không thể gọi là xuất sắc, nhưng cũng không hẳn là tệ đi.Ánh mắt lúc này vô tình rơi sang đoá hoa nằm trên bàn bên cạnh Vũ Hàn Ân.

Trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông tối hôm qua.

Trái tim đột nhiên bị một lực đạo vô hình nắm lấy.

Kha Uyển Hy lặng nhìn một hồi rồi cũng không nói gì.

Nàng vội xoay người đi rửa tay, một đường bước ra cửa, cũng không nhìn lại phía Vũ Hàn Ân "Em về trước."

Vũ Hàn Ân khẽ ừ một tiếng, ánh mắt của cô đồng thời rơi trên người nàng.

Không biết có phải ảo giác hay không lại cảm nhận được Kha Uyển Hy có gì đó không đúng, nhưng hiện tại cô không nhìn ra được.

Đợi khi tiếng cửa được đóng lại cô mới nhận thức nàng đã đi rồi.

Ngẩn người nhìn bữa sáng trước mắt mất một hồi lâu cô mới bắt đầu ăn.Vũ Hàn Ân cắn thử vài miếng đầu, thật sự thì không tệ.

Cũng không đến nỗi là không ăn được, cũng khá hợp khẩu vị của cô.

Nhưng còn cần phải điều chỉnh lại một số thứ nữa.

Lúc này di động chợt vang lên.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, không chần chừ bắt máy "Sớm""Sớm.

Gọi đến sớm như này có phiền cô không?"

Đối phương lên tiếng."

Không sao.

Có việc gì không bác sĩ Lâm?"

Bỏ xuống miếng bánh mì còn cắn dở."

Chỉ tiện gọi hỏi thăm thôi.

Mọi thứ vẫn ổn?"

"Ừ, cũng không có gì đặc biệt."

"Chỉ nhắc cô trước.

Tôi không mong sự việc lần trước lập lại."

Giọng điệu Lâm Hạ Vĩ có thể nghe ra vài phần nghiêm túc, cũng mang theo ngữ điệu trách móc."

Lần đó do tôi có hơi chủ quan.

Tôi sẽ chú ý."

"Ừ, có gì không tốt liền có thể liên hệ tôi."

Lâm Hạ Vĩ như đã quen thuộc với sự hờ hững của cô nên cũng thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể nhắc nhở vài câu."

Tôi biết rồi.

Cảm ơn cô."

Hai người trao đổi qua lại không lâu liền cúp máy.

Đem đĩa đi rửa rồi tiến tới sofa phòng khách ngồi xuống.

Cô khẽ ngã lưng ra sau nhắm mắt lại, tay nhẹ xoa thái dương.

Bàn tay bấu chặt vào sofa đầy run rẩy, nhớ lại Lâm Hạ Vĩ nhắc về chuyện lần trước càng khiến cô muốn thở cũng không thông.

Nghe rõ được tiếng thở dài nặng nề của bản thân mình.

Cô nhẹ sờ lên cánh tay trái, truyền đến một cảm giác không được mịn màng.

Dấu vết không to, cũng không dễ dàng nhìn thấy nhưng cũng triệt để khiến cô ghét bỏ bản thân mình.Lúc này tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, đứng dậy hướng ra cửa.

Cửa vừa mở ra liền thấy một bó hoa lớn vững trãi trước mặt cô.

Người cầm phía sau bị che cả khuôn mặt nên cô cũng chưa xác định rõ là ai.

Vừa định lên tiếng hỏi thì ngay lúc này một góc khuôn mặt của Kha Uyển Hy lộ ra.

Nàng liền đưa bó hoa trong tay mình qua tay cô, gương mặt thì đầy mồ hôi, thở hỗn hển."

Em làm gì vậy?" nhìn bộ dáng của Kha Uyển Hy làm Vũ Hàn Ân không nhịn được mà phì cười, tâm trạng cũng bớt đi vài phần khó chịu."

Em...em.....để em vào nhà trước đã."

Vừa vào nhà, Kha Uyển Hy liền ngã người lên sofa.

Đợi đến khi nàng phát giác cô đang đứng dó nhìn mình, nàng lúc này mới ngồi dậy nói, vài phần nghiêm túc nói, "Tặng cô."

Hôm nay là ngày gì mà cứ thay phiên đem hoa tới tận nhà cô thế này, cô khẽ nhíu mày nhìn nàng, "Lý do?"

"Em cũng không biết."

Nàng vô cùng thành thật trả lời, thấy cô biểu tình đầy nghi vấn nhìn nàng thì tiếp tục nói, "Thấy có người tặng nên em cũng phải tặng."

Kha Uyển Hy đúng thật là không biết hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì hay không, nhưng lúc vừa bước ra khỏi nhà đã thấy một đoá hoa đặt trước cửa nhà, khiến nàng cô cùng khó chịu.

Có người tặng quà cho cô, thế thì nàng cũng phải tặng, đã vậy phải còn lớn hơn, đẹp hơn."

Em rảnh rỗi tới vậy sao?"

Nghe được lời giải thích không đầu không đuôi này thì cô vô cùng muốn bật cười.

Khi nãy bộ dáng lạ thường của em trước khi đi cũng là vì tôi để bó hoa trước mặt em sao?

Thật sự chỉ vì vô tình thấy được đoá hoa khi sáng mà phải chạy đi mua ngay vậy?"

Cô không thích sao?" nhìn bộ dáng đang nhìn chằm chằm cô lúc này của Kha Uyển Hy, Vũ Hàn Ân cũng có thể coi như nhìn thấu được ý tứ của nàng.

Giọng điệu cũng vô tình bớt đi vài phần lạnh lùng mà chính cô cũng không nhận ra "Lần sau không cho tuỳ tiện vậy.

Nghe không?"

"Dạ rõ."

được sự đồng ý của đối phương thì nàng liền hí hửng cười "Mà cô Vũ, cho...cho..em xin ly nước đi."

"Ai cần em phải gấp gáp như vậy?

Tôi cũng ở đây chứ có đi đâu sao?"

Nhìn bộ dáng nói chuyện không ra hơi của nàng khiến cô có chút mắc cười, khẽ đẩy nhẹ trán nàng một cái "Tự vào tủ lạnh mà lấy."

Nàng cũng đã quen thuộc với chỗ này nên cũng không khó khăn gì để đi lấy nước.

Mở tủ lạnh ra, mùi hương thức ăn ập tới làm nàng phải xoa bụng vài cái.

Lấy nước xong trở lại phòng khách.

Trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện Vũ Hàn Ân.

Thấy cô đang nói chuyện với ai đó, cũng không tiện làm phiền."

Hiệu trưởng vừa báo tôi kỳ thi sẽ được dời lại khoảng hơn hai tháng nữa."

"Tại sao vậy?"

Kha Uyển Hy thắc mắc, nếu theo lẽ thường thì chưa tới hai tuần nữa là thi rồi."

Đột nhiên bài thi bị đổi cấu trúc đề thi và dạng bài làm, sẽ khó hơn vài phần.

Nên muốn có thêm thời gian cho thí sinh ôn luyện."

"Em biết rồi."

Vậy cũng không tồi, để nàng có lý do chính đáng đến gần đối phương."

Tôi đi nghỉ ngơi một xíu."

Vũ Hàn Ân thấy không có chuyện gì nữa nên tìm lý do đuổi khách."

Ân..."

Kha Uyển Hy làm sao không rõ ý tứ của Vũ Hàn Ân.

Cũng biết thức thời mà đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi Kha Uyển Hy, hiện diện vài phần lẻ loi.

Cũng mang theo một sự yếu đuối được nàng rất cẩn thận che giấu."

Lớp trưởng Kha...."

Cô cẩn thận gọi nàng.

Ánh mắt rơi lên bó hoa trước mặt, cô cầm lên rồi nhìn về Kha Uyển Hy khoé miệng vô tình cong lên "Cảm ơn."———————————————-Mặc dù từ đây đến kỳ thi kế tiếp vẫn còn xa, nhưng Vũ Hàn Ân vẫn đặc biệt dành khá nhiều thời gian cho Kha Uyển Hy.

Có thể nói cả tuần thì ngày nào cả hai cũng gặp đối phương, nếu không gặp trên lớp thì cũng là bị Vũ Hàn Ân ra lệnh phải ôn thêm vào cuối tuần.

Nhưng cô cũng nhận thức được nàng những lúc làm bài đều có vài phần mệt mỏi làm cô cũng đôi khi tò mò.

Cô có đôi lần vô tình muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại thôi.Trong khi đó, Kha Uyển Hy được Vũ Hàn Ân bỗng cho nghỉ xả hơi vài ngày thì cũng khá bất ngờ.

Tận dụng thời gian này, nàng muốn đi ra ngoại dạo vài dòng.

Lâu rồi nàng không có thời gian cho bản thân như vậy, cùng lúc nhà cũng hết một số đồ tiêu dùng nên nàng quyết định đi mua đồ một chuyến.Sau một tiếng đi dạo xung quanh thì xe đẩy của Kha Uyển Hy cũng đã có được vài món đồ.

Không nhiều cũng không ít.

Nàng lâu lâu mới đi một lần thì mua vậy cũng không tính là quá.

Vừa lúc đang chuẩn bị hướng tới quầy tính tiền, phía sau liền truyền đến vài trận ồn ào."

Người yêu a..."

Giọng điệu khá lớn khiến nhiều người khác cũng phải chú ý."..."

"Nè, tôi đang gọi em đó."

"..."

Kha Uyển Hy khẽ nhíu mày một cái.

Nàng không quay đầu lại mà vẫn một đường phía trước mà đi tiếp, còn thầm nghĩ trong đầu là ai mà không có ý tứ như vậy.

Giữa chốn công cộng có cần gọi nhau lớn vậy không?

Sợ người khác không biết mình đang yêu đương sao?

Mà khoan, giọng nói này....hình như khá quen.

Chưa đợi Kha Uyển Hy đang muốn quay đầu lại xem là ai, người kia lại lần nữa gọi lớn lên."

Hy Hy a!

My honey."

Không chỉ mỗi Kha Uyển Hy quay lại, mà những người lúc đầu còn không để tâm cũng cũng bắt đầu chú ý tới."..."

Kha Uyển Hy không lên tiếng, đen mặt nhìn người đang hướng mình đi tới.

Tay nắm chặt vào tay cầm của xe đẩy."

Em còn ngơ người ra làm gì?"

Vương Huyễn An đang cầm bông cải xanh trên tay vẫy qua lại trước mặt nàng hỏi."

Cái xưng hô gì vậy?

Cô cũng không nhỏ tiếng lại được hả?"

Giọng điệu vô cùng phẫn nộ."

Tôi sợ em không nghe thấy."

Cô bĩu môi nói."

Sợ tôi không nghe hay là sợ mọi người không nghe?"

Thấy Kha Uyển Hy phản ứng như vậy, Vương Huyễn An sát lại gần người nàng, cúi đầu xuống sát tai nàng, giọng điệu mang theo vài phần trêu đùa thì thầm từng tiếng chậm rãi hỏi"Vậy... tôi... nói... nhỏ... vậy...

được... chưa...?"

Kha Uyển Hy thật muốn chửi thề, sao lúc trước nàng không biết cái người Vương tiểu thư này lại không có liêm sĩ tới vậy chứ.

Nhưng dù sao mọi người vẫn đang nhìn, nàng không thể mất mặt được.

Kha Uyển Hy kiềm chế lại bực bội trong lòng hỏi Vương Huyễn An "Sao cô ở đây?"

"Tôi mua một chút đồ về làm bữa tối.

Ra tới xe thì chợt nhớ là quên mua bông cải xanh nên phải quay lại.

Em đi một mình sao?"

"Ừ..."

"Đã ăn tối chưa?"

"Chưa..."

"Đói không?"

"Không hẳn là..."

"Vậy đi với tôi đi.

Nấu em ăn."

Vương Huyễn An tinh nghịch nháy mắt một cái, liền không chần chừ mà lấy đem xe đẩy từ trong tay của Kha Uyển Hy đẩy đi trước một mạch, không đợi cho nàng lên tiếng.

Kha Uyển Hy lúc còn ngơ ra thì bóng dáng của Vương Huyễn An đã gần biến mất khỏi quầy hàng đằng kia "Nè, cô đứng lại.

Làm gì vậy hả?"

Vương Huyễn An rất thuần thục một tay đẩy Kha Uyển Hy muốn ngăn cản mình ra xa, một tay đem đồ trong xe đẩy của Kha Uyển Hy chất lên chỗ tính tiền.

Đồng thời cũng tiện tay đem mấy bó bông cải xanh của mình để chung vào, cười với nàng "Lần này em trả giúp tôi, lần tới bù lại cho em sau."

Cũng mặc kệ Kha Uyển Hy đang phát tiết ở đằng sau mà đem hết đống đồ của Kha Uyển Hy hướng về phía xe."

Nè, tôi có đồng ý sẽ đi với cô hả?

Tôi tự nấu ăn được.

Không cần...."

Kha Uyển Hy thanh toán xong liền đuổi theo Vương Huyễn An.Vừa chạy ra khỏi nơi mua sắm, thấy Vương Huyễn An đang tiến về chiếc xe đang đỗ đằng trước.

Thấp thoáng thấy được hai dáng người đang tựa vào cửa xe nói chuyện với nhau.

Thấy hai người bị động tĩnh của mình cùng Vương Huyễn An làm chú ý mà nhìn qua.

Giờ Kha Uyển Hy muốn chạy cũng không được, đành thức thời thu liễm lại ý tứ của mình, lủi thủi theo sau lưng của Vương Huyễn An mà đi tới."

Vợ à, hai người đang nói chuyện gì vậy?

Chờ lâu không?"

"Sao em ấy ở đây?"

Quan Mẫn Tề hướng mắt nhìn Kha Uyển Hy rồi quay sang hỏi Vương Huyễn An."

Khi nãy em quay lại mua, nhưng vợ không cho em đủ tiền.

Lúc này Hy Hy vô tình nhìn thấy em, nên liền ra tay nghĩa hiệp trả giúp em a."

Đồng thời nhéo má của Kha Uyển Hy, nháy mắt với nàng một cái."

Vậy sao?"

Quan Mẫn Tề khẽ nhíu mày."

Tất nhiên a, nếu không có em ấy thì tối nay chúng ta không có rau xanh bồi bổ rồi.

Mà khoa học đã chứng minh, rau xanh là một phần không thể thiếu trong mỗi bữa ăn hàng ngày.

Rau xanh còn cung cấp chất dinh dưỡng, khoáng chất cần thiết cho cơ thể nữa.

Đồng thời cũng rất tốt cho xương khớp, còn giảm nguy cơ mắc các loại bệnh về sau này a.

Cho nên thật sự phải nói là Kha Uyển Hy góp một phần công lao không nhỏ trong việc bảo vệ sức khoẻ cho chúng ta a.

Thật là có nên mời em ăn ấy bữa tối nay để cảm ơn không vợ, chị họ?"

Vũ Hàn Ân: "..."

Kha Uyển Hy: "..."

Quan Mẫn Tề: "..."

"Chị họ a, chẵng lẽ em mời khách chút cũng không được sao?

Hôm nay cũng mua khá nhiều đồ, thêm một người nữa cũng không vấn đề a."

Thấy cả ba đều im lặng, Vương Huyễn An liền hướng Vũ Hàn Ân mà nũng nịu, kéo kéo tay cô vài cái."

Em cũng chỉ là vô tình gặp Huyễn An.

Thật ra cũng không cần...."

Thấy sắc mặt của Vũ Hàn Ân không quá tốt nên cô cũng tự biết chọn đường lui.Vũ Hàn Ân nãy giờ một lời nào cũng chưa lên tiếng.

Vẫn kiên định khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào xe đánh giá Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy một hồi thật lâu, đợi đến khi thấy hai người diễn trò đủ rồi thì mới lên tiếng "Lớp trưởng Kha, để đồ lên xe đi."

Coi như là được chấp thuận, Vương Huyễn An cười tươi rối với Kha Uyển Hy, kéo nàng lên xe.

Vũ Hàn Ân trực tiếp ngồi vào ghế lái, Quan Mẫn Tề cũng lên trước ngồi cạnh cô.

Để lại Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An ngồi đằng sau.

Cả đoạn đường đến siêu thị, trong xe chỉ nghe mỗi tiếng Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy rù rì đằng sau."

Không khí ngột ngạt quá, em lại không chịu nói chuyện với tôi à?"

Cô nghiên người qua, đưa mặt lại gần Kha Uyển Hy, nói nhỏ với nàng."

Cô muốn nói gì?"

Vì đột ngột bị rơi vào tình thế chung xe như này nên nàng hiện cũng không có tâm trạng nói chuyện."

Tiểu muội a, em khi nào lại lạnh nhạt với người ta như vậy.

Dù gì cũng từng là người yêu hờ của tôi mà.

Tôi đối xử với em cũng đâu tệ."

"Hừ, cô hôm đó còn bỏ mặc tôi một mình còn gì?"

Nhớ lại buổi tối hôm đó nàng còn chưa xử lý Vương Huyễn An gặp hoạn nạn liền bỏ cô chống chọi một mình."

Ayyy, chuyện ngoài ý muốn.

Em đâu thể trách tôi.

Nhưng bữa đó chẳng phải là quá tiện cho em được đem mỹ nhân về nhà rồi sao?"

"Nhưng cô thấy những chuyện này thích hợp nói ở đây à?"

Kha Uyển Hy hướng mắt về hai người ngồi phía trước, tỏ vẻ nhắc nhở Vương Huyễn An."

Tôi tạo cơ hội vậy rồi, còn em có ăn đậu hũ được hay không thì phải coi năng lực của em a."

"Gan cô lớn vậy không sợ bị nghe thấy a?"

Kha Uyển Hy rất thận trọng không muốn đề cập những vấn đề này, cô Vũ còn ngồi phía trước."

Tôi nói vừa đủ em nghe thôi mà.

Em đừng lo.

Tôi nói em này, cơ hội không đến nhiều lần nên em là phải biết tận dụng.

Em phải...."

Thế là một đường dài mặc dù Kha Uyển Hy cố gắng ngăn cản Vương Huyễn An, nhưng cô vẫn coi như không có chuyện gì mà bắt đầu lớp học của mình, bày đủ mọi cách cho Kha Uyển Hy.

Xem hai người phía trước như không khí.Trong lúc này thì Quan Mẫn Tề cùng Vũ Hàn Ân đen mặt nghe hai người ngồi sau thì thầm to nhỏ với nhau, còn tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Mặc dù không nghe được nguyên vẹn từng câu từng chữ, nhưng lọt vào tai gì mà 'người yêu', gì mà 'đem mỹ nhân về nhà', còn 'ăn đậu hũ'?Quan Mẫn Tề không kiên nhẫn như Vũ Hàn Ân mà trực tiếp quay ra sau ngăn chặn "Hai người coi chúng tôi tai không nghe mắt không thấy à?"

Hai người đang lúc nói tới phần hăng hái thì bị Quan Mẫn Tề bất ngờ lên tiếng mà cũng giật mình tách nhau ra.

Vương Huyễn An không có tiền đồ chỉ mới bị lão bà nhà mình trừng mắt cũng không dám cãi lại.

Còn Kha Uyển Hy đó giờ vẫn là thích cùng Quan Mẫn Tề đấu đá, vừa định lên tiếng đáp lại thì nàng vô tình nhận thức được ánh mắt của Vũ Hàn Ân từ kính chiếu hậu hướng tới mình.

Kết quả là chỉ với một câu nói của Vũ Hàn Ân, Kha Uyển Hy chưa kịp làm gì đã bị đổi chỗ với Quan Mẫn Tề, ngoan ngoãn đi lên phía trước ngồi cùng Vũ Hàn Ân, tự ý thức im miệng đến khi về tận tiểu khu.—————————————————-Chap mới đây nè 😋 Mong mọi người ủng hộ.

Có ý kiến gì cứ comment chia sẻ với Au nha.

Các bạn thấy chap này như nào?

Hay hay không thì cứ comment cho ai biết để có thể cải thiện hơn nha 😊😊😊Love all,
Ashleyancy10.10.2021
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 30: Nấu ăn


Bốn người cùng lúc xuống xe, Vũ Hàn Ân cùng Quan Mẫn Tề đi trước, để lại bóng dáng hai người loay hoay cầm túi lớn túi nhỏ chạy theo sau.

Tiếng thang máy mở ra, Vũ Hàn Ân bước vào trước, xoay người lại thấy bộ dáng của hai người còn ở đằng xa nên phải bấm nút chờ.

Lúc này có hộ gia đình vận chuyển đồ đạc cùng vào trong thang máy nên không gian trở nên vô cùng chật hẹp.

Thêm một ông chú trung niên bước vào nên Kha Uyển Hy phải lui ra sau một chút để nhường chỗ.

Dù rất không muốn đụng chạm với ông chú kia, nhưng phía sau là cô Vũ nên nàng cũng không dám lui ra nhiều.

Trong lúc nàng còn phân vân, cảm nhận áo bị một lực đạo kéo ra sau.

Vì sự đột ngột này khiến nàng mất thăng bằng mà không sai lệch ngã trọn vào lòng đối phương.

Mà Vũ Hàn Ân cũng rất vững trải đỡ lấy nàng.

Kha Uyển Hy nhanh chóng đứng dậy, giả bộ ho khan vai tiếng tránh đi cảm giác xấu hổ, quay sang xin lỗi Vũ Hàn Ân một tiếng.

Nếu lúc này Vũ Hàn Ân đứng trước mặt Kha Uyển Hy, sẽ thấy được mặt Kha Uyển Hy đã nhiễm lên một tầng ửng đỏ.

Vì không có nhiều không gian nên lưng Kha Uyển Hy hiện tại dựa rất sát vào người Vũ Hàn Ân.

Chỉ cần nàng vô tình nhúc nhích cũng chạm vào hai khoả mềm mại đằng sau làm nàng muốn thở cũng không thông.

Thân thể như có một ngọn lửa đang đốt cháy lý trí nàng.

Trái tim dường như đã muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Một chút đụng chạm nhỏ này làm nàng không biết vô tình hay cố ý mà nuốt nước bọt một cái.

Túi to túi nhỏ nên cầm có đôi chút chật vật, một vài túi đã muốn tuột khỏi tay nàng.

Kha Uyển Hy muốn cúi người xuống sửa lại một chút, mùi nước hoa ập tới quanh quẩn ở đầu mũi, những túi đồ đang được cầm bên tay trái bị một lực đạo không mạnh không nhẹ lấy đi.

Nàng muốn quay đầu lại đằng sau nhưng một cảm giác mềm mại từ cổ truyền tới, một bàn tay nhẹ nhàng giữ đầu nàng lại, để nàng nhìn thẳng lại phía trước.

Âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên "Tôi cầm giúp em."

Kha Uyển Hy nhẹ cắn môi, hít một hơi thật sâu tự trấn an lại bản thân.

Hạn chế hết mức cử động của mình.

Chỉnh lại một chút tư thế, đứng ngay thẳng tắp đến một chút cử động cũng không phát giác được.

Nhìn lên bảng điện tử chỉ thị số lầu, sao hôm nay thang máy hình như chậm hơn mọi ngày?

Ở góc bên kia của thang máy, Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề thu hết mọi cử động của hai người vào mắt.

Vương Huyễn An híp mắt lại, bĩu môi nhìn Quan Mẫn Tề, ánh mắt đầy ghen tỵ "Chị nhìn xem, không biết khi nào chị họ em lại tốt tính như vậy a."

"Có liên quan gì đến tôi à?"

Khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi xuống người đang loi nhoi trước mặt kia."

Chị họ còn biết cầm hộ Hy Hy, vợ không định phụ em sao?"

"Không."

"Chắc chắn?"

Vương Huyễn An hơi nhíu mày hỏi."

Ừ."

"Vậy cắn chết chị."

Cô bĩu môi, tỏ vẻ uỷ khuất hướng đến đối phương.

Dù hai tay đang không rảnh rỗi, Vương Huyễn An không chút liêm sĩ mà vùi đầu vào cổ Quan Mẫn Tề.

Dùng hết trọng lượng cơ thể đặt lên người đối phương, cắn nhẹ vài cái.

Thân thể của Vương Huyễn An rất tốt, Quan Mẫn Tề muốn vùng vẫy thoát khỏi cũng có chút khó khăn.Đợi cho Vương Huyễn An phát tiết xong, lui ra một chút, đứng thẳng lại, khẽ nghiêng đầu quan sát dấu tích của mình, nhướng mày gật đầu vài cái thoả mãn.

Cuối cùng thang máy cũng mở ra, bốn người không nhanh không chậm rời khỏi không gian ngột ngạt kia.

Kha Uyển Hy nói muốn về nhà cất đồ một chút liền sẽ qua, nhưng Vương Huyễn An lại nảy lên suy nghĩ đến việc qua nhà Kha Uyển Hy để nấu ăn buổi tối nay.

Kha Uyển Hy nhìn sang Quan Mẫn Tề cùng Vũ Hàn Ân.

Không thấy ai phản đối, cô Vũ cũng không lên tiếng thì xem như là đồng ý rồi.

Kha Uyển Hy cũng không có cớ gì để từ chối.

Kha Uyển Hy trước tiên mở cửa, lấy dép trong nhà ra để cho mọi người.

Vũ Hàn Ân là người bước vào cuối cùng.

Ánh mắt nàng lướt sơ qua đánh giá.

Dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng lần trước không có nhiều cơ hội quan sát.

Nên hôm nay với ý kiến qua nhà của Kha Uyển Hy thì cô cũng không phản đối.

Vương Huyễn An vừa vào nhà liền chạy một vòng quan sát, đi xung quanh nhìn bao quát một chút.

Phong cách thiết kế đơn giản nhưng rất thanh lịch, màu sắc phối hợp vô cùng thuận mắt, khen ngợi một câu "Nhà của em rất hợp mắt nha."

Thấy Vương Huyễn An tò mò đánh giá căn hộ của nàng, Kha Uyển Hy khẽ cau mày "Chẳng phải lần trước cô đã vào rồi sao?"

"Hả?

Lần nào?"

"Lần cô đưa tôi về."

"À, hôm đó tôi chỉ..."

"Huyễn An."

Vũ Hàn Ân đúng lúc lên tiếng, tách hai người ra, lạnh lùng đem túi đựng rau đưa qua cho Vương Huyễn An "Vào rửa hết đi."

Vương Huyễn An cầm túi rau củ trên tay, ngơ ngác nhìn chị họ của nàng.

Em đang nói chuyện với Hy Hy mà?

Tuy lòng có chút không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem vào bếp rửa.

Suy ngẫm lại một chút biểu hiện của Vũ Hàn Ân, có chút không bình thường a.

Khi nãy Kha Uyển Hy hỏi cô như vậy là còn nghĩ cô đưa nàng vào tới tận trong nhà a.

Vương Huyễn An mắt sáng rỡ, thầm cười trong lòng.

Thì ra là có người sợ bị phát hiện, có chuyện để trêu chọc rồi.

----------------------------
"Kha Uyển Hy, dầu ăn để đâu?"

"..."

"Lớp trưởng Kha, khay nướng có không?"

"..."

"Hy Hy a, em còn muối không?"

"..."

Mỗi người cứ năm phút là hỏi một câu, nhưng Kha Uyển Hy cũng chỉ biết gãi đầu cười.

Bây giờ Vương Huyễn An mới hối hận với việc đòi qua nhà Kha Uyển Hy.

Dầu ăn thì gần hết, khay nướng thì không có, muối cũng không còn.

Vũ Hàn Ân cũng phải lắc đầu, tự hỏi không biết chuyến đi mua đồ vừa rồi của em để làm gì?

Cuối cùng là phải chạy qua chạy lại nhà Vũ Hàn Ân lấy mấy lượt mới xong.

Bốn người không nói với nhau nhiều.

Chỉ có đôi khi không biết chỗ để đồ của một số thứ, mới lên tiếng hỏi Kha Uyển Hy, còn lại thì phối hợp với nhau rất tốt, không khí vô cùng hoà hợp.

Sau khi Kha Uyển Hy cắt hết đống rau củ được giao xong thì cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Nàng muốn giúp, nhưng cái nào cũng không rành.

Nàng sợ nàng làm hỏng cái gì chắc bị đá ra khỏi đây mất.

Thấy được sự luống cuống của Kha Uyển Hy, Vũ Hàn Ân cũng không muốn làm khó nàng.

Cô bảo nàng lại kế bên mình.Vũ Hàn Ân thực hành cho Kha Uyển Hy xem trước cách xếp những lá mì, các thành phần theo thứ tự vào trong khay nướng.

Xong qua một lượt mới để cho Kha Uyển Hy làm.

Nhìn bóng dáng nàng vụng về đụng đâu sai đó, Vũ Hàn Ân thật muốn gõ đầu nàng vài cái.

Đôi khi cô chỉnh lại cho nàng một chút cách làm của nàng, khiến tình cờ tay hai người chạm phải nhau.

Kha Uyển Hy cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp thân thể khiến nàng phải rùng mình một cái.

Vũ Hàn Ân như thấy được phản ứng của nàng, thức thời thu tay mình lại, xoay đi làm việc khác.

Bốn người cùng làm nên rất nhanh các món ăn đều được hoàn tất.

Tổng cộng có bốn món, một phần Lasagna, một phần bò xào bông cải xanh, một phần soup rau củ và một đĩa salad.

Quan Mẫn Tề cùng Vương Huyễn An đương nhiên sẽ ngồi cùng với nhau, đẩy Kha Uyển Hy qua ngồi cạnh Vũ Hàn Ân.

Vương Huyễn An ngõ lời muốn thưởng thức một chút rượu, Kha Uyển Hy cũng không từ chối, đi đến tủ rượu.

Tủ trưng bày rượu tổng cộng có năm tầng.

Nàng nhìn sơ qua một lượt từ trên xuống dưới, ngón tay thon dài lướt qua những chai rượu truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Suy ngẫm một chút liền chọn một chai rượu vang đỏ ở ngăn dưới cùng.

Lúc này Vương Huyễn An đi lấy bốn ly rượu đem tới, Kha Uyển Hy từ tốn rót ra mỗi ly một lượng vừa đủ.

Vương Huyễn An đem ly trước mặt nâng lên "Mời."

Không khí lúc đầu có phần hơi ngượng ngùng, nhưng Vương Huyễn An tìm chuyện để nói nên không khí cũng có phần hài hoà hơn.

Kha Uyển Hy bên này chỉ biết ngồi ăn chứ không mở miệng lên tiếng nhiều.

Chỉ đôi khi có chuyện gì vô tình nhắc đến nàng thì mới nói một xíu.

Vũ Hàn Ân vì có Quan Mẫn Tề cùng Vương Huyễn An ở đây nên cũng bỏ xuống vẻ lạnh lùng thường ngày.

Vẫn cùng hai người tiếp chuyện qua lại.

Kha Uyển Hy thấy dáng vẻ này của Vũ Hàn Ân thì trong lòng chợt dâng lên từng đợt uỷ khuất.

Cô lúc với nàng có bao giờ thấy được dáng vẻ này?

Vương Huyễn An đang cười nói vui vẻ thì mới để ý tới Kha Uyển Hy đang ăn như mèo ngửi kia.

Đem một phần lasagna để vào dĩa cho nàng, "Mà Hy Hy à, đúng là quá tình cờ khi em cùng chị họ của tôi là hàng xóm của nhau a?"

Ừ."

"Tiểu khu này tôi thấy rất được.

Em chọn được tiểu khu này thì đúng là có mắt chọn lựa a."

"Chỗ này đúng là không tồi.

Nhưng có một số cái chưa thật sự hợp ý."

"Chưa hợp ý?"

Vương Huyễn An mặt đầy ý cười hỏi nàng.

Vương Huyễn An tất nhiên biết rõ tiểu khu này thuộc quyền sở hữu của Vũ Hàn Ân.

Để chị họ cô chọn ở đây thì có nghĩa nơi đây thật sự phải là hạng cao cấp.

Nhưng bạn nhỏ kia lại không nhận thức được mà bắt đầu lên tiếng ra vẻ bất bình.

Có kịch hay để xem."

Thật sự thì, nơi đây rất tốt.

Nhưng mà..."

Nàng suy ngẫm một chút."

Nhưng thế nào?"

"Cảnh quan thì không có gì để chê.

Cây xanh có đủ, nhưng hoa thì chẳng thấy đâu.

Chẳng có màu sắc."

"..."

"Tôi khá chuộng đồ tây, nhưng hình như chủ sở hữu nơi đây thì không.

Khu phức hợp bên dưới chỉ toàn là nhà hàng Á."

"..."

"Còn về chi phí quản lý hàng tháng, cũng thật sự không thấp.

Chẳng khác gì là hút máu người."

"..."

"Nếu cô muốn chọn một căn ở đây thì cũng không phải là không thể.

Nhưng hẳn là cũng nên xem những nơi khác."

Vương Huyễn An hỏi, Kha Uyển Hy đáp.

Nàng rất dõng dạc một lượt liệt kê hết tất cả những thứ nàng chưa hài lòng, mà Không nhận thấy được Vũ Hàn Ân đang đen mặt ngồi kế bên.

Như để dẫn chứng, nàng quay sang cô hỏi xem mình nói có đúng không.

Vũ Hàn Ân im lặng không nói gì.

Nâng ly rượu lên uống một ngụm, chỉ nhẹ gật đầu đáp ứng nàng.

Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề bên này đều đang cười thầm trong bụng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Kha Uyển Hy.

Nhưng mà Kha Uyển Hy em không phải là quá khó tính rồi đi, không nhận thấy được phần lớn là do không hợp với cá nhân em thôi sao.

Đó giờ chưa ai từng chê bai tiểu khu này, trên mặt báo còn được tôn vinh không ngớt.

Mà qua miệng lưỡi của Kha Uyển Hy thì một chút gì cũng không hài lòng.

Vương Huyễn An lúc này đang cười không ngớt thì chợt nhớ tới gì đó, quay sang Kha Uyển Hy "Hy Hy à, tối nay em có đi làm không?

Một chút nữa về tôi cũng tiện đường."

"..."

"Đi làm?"

Quan Mẫn Tề nhìn về Vương Huyễn An hỏi."

Đúng rồi, lần đầu gặp em ấy cũng là ở...

Aaaa......"

Cô cúi xuống ôm chân mình, nhìn Kha Uyển Hy đầy oai oán."..."

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Nhận thức được Kha Uyển Hy không muốn để cô nói tiếp, Vương Huyễn An cũng không đề cập tới nữa, hướng mọi người sang chủ đề khác.

Kha Uyển Hy thật sự không nói nên lời, nàng đó giờ bao lần không muốn để cô Vũ biết, giờ vô tình để đối phương nghe được.

Nhìn sang cô Vũ ngồi kế bên, trên mặt không biểu lộ gì, vẫn như cũ nhã nhặn thưởng thức một chút rượu.

Kha Uyển Hy thở dài một cái.

Cũng tiếp tục cúi đầu ngồi ăn xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.

Vũ Hàn Ân ngồi nhìn mọi người trò chuyện với nhau.

Cảm giác lâu rồi mới có nhiều người tụ họp với nhau cùng ăn một bữa tối.

Nhìn mọi người cười nói vui vẻ như vậy, buông bỏ đi mọi căng thẳng.

Cầm ly rượu lên nhấp môi một chút, chất lỏng lạnh lẽo mang theo một chút cay nồng chảy dọc xuống cổ họng, hơi men ập đến quanh quẩn khắp người.

Trong lòng cô thoáng qua vài phần khó tả, cảm giác thật sự không tệ.

Đợi mọi người ăn xong, cùng nhau dọn dẹp một chút.

Có vài món đồ lấy từ nhà của Vũ Hàn Ân nên Kha Uyển Hy định rửa luôn để trả.

Nhưng cô bảo là không cần gấp nên để từ từ cũng được.

Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề đã tạm biệt về trước.

Nàng lúc này tựa mình vào cửa, chờ Vũ Hàn Ân đang cúi người thay dép ra.

Ánh mắt rơi xuống người đối phương, mùi nước hoa vẫn còn quanh quẩn đầu mũi.

Ánh đèn vàng chiếu xuống thân ảnh của đối phương, thân thể mảnh khảnh, ngón tay thon dài.

Xương quai xanh lấp ló ẩn hiện làm nàng như bị cuốn vào những khe rãnh sâu hun hút đó.

Hình ảnh người trước mặt được nàng cẩn thận khắc hoạ từng chút một vào tâm trí.

Dường như tất cả đều trở nên mờ ảo, không rõ hiện thực.

Mọi thứ trước mắt, chỉ cần vươn tay là có thể, nhưng không có cách nào chân chính chạm đến được.

Đến khi Vũ Hàn Ân bước ra khỏi cửa, nàng cũng lễ phép chào tạm biệt một tiếng.

Nhưng vào lúc này, cô chậm rãi xoay người lại nhìn nàng.

Vũ Hàn Ân nhìn nàng thật lâu một hồi, Kha Uyển Hy cũng không lên tiếng.

Sâu thẳm trong ánh mắt đó ẩn chứa điều gì nàng cũng không rõ.

Nhưng nàng biết nếu nàng cứ mãi nhìn, thì càng không có biện pháp nào chống cự, càng không có cách nào tự kéo mình ra khỏi ảo giác đó.

Kha Uyển Hy bị suy nghĩ của mình doạ sợ, thức thời hướng mắt nhìn sang chỗ khác.

"Lớp trưởng Kha."

Vũ Hàn Ân lúc này mới thở dài một hơi, âm thanh quen thuộc lọt vào tai Kha Uyển Hy "Hôm nay em có đi làm không?"

"..."

"Sao không trả lời?

Khi nào thì làm?"

"Mười giờ.

Cũng gần đến giờ rồi."

"Vậy tôi đưa em đi."

----------------------------------------
----------------------------------------Chap này như nào cho mình xin ý kiến nha.

Lâu rồi không viết lại nên không biết còn đúng khẩu vị của mọi người không a 😋Mình mới vừa design lại cái bìa truyện, mặc dù mình còn hơi nghiệp dư nhưng so với cái bìa cũ thì nhìn cũng ổn hơn đúng không mọi người?Hiện tại mình có ba cái bìa dưới đây, mà không biết nên sử dụng cái nào.

Mọi người cho mình ý kiến mọi người thích cái nào nha 😉Love all,
Ashleyancy 🎻17.10.2021P.s: cái chữ tiếng trung bên dưới là chữ "Tác giả" với họ của Au thôi :)))
Tại Au đang học tiếng trung nên muốn thêm vào thử xem nhìn nó như nào 🥰
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 31: Phạt em


Không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, cả hai đều không nói với nhau tiếng nào.

Nàng thỉnh thoảng nhìn qua cô, cảm nhận được tâm trạng của cô có vài phần không tốt.

Kha Uyển Hy mấy lần muốn mở miệng phá tan bầu không khí, nhưng nhìn dáng vẻ đối phương như vậy, một chút dũng khí cũng không có.

Do chỗ làm cũng không xa nên Kha Uyển Hy chỉ đường một chút là đã tới.

Dừng xe trước cửa, Vũ Hàn Ân tay vẫn đặt trên vô lăng, mắt một mực hướng về phía trước.

Kha Uyển Hy cũng chưa vội rời đi, cùng đối phương rơi vào một mảng im lặng.

"Làm đến khi nào?"

"Dạ cũng...cũng...sớm thôi." nhìn lại đồng hồ đã tới giờ, nàng mới quay sang nhìn Vũ Hàn Ân "Cô Vũ, cảm ơn cô.

Em đi trước."

Nói xong nàng chào tạm biệt một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Tiếng đóng cửa giòn giã vang lên mới đem tâm trí của cô trở lại.

Ánh mắt lúc này mới nhìn theo bóng lưng của nàng đang từ từ khuất khỏi tầm mắt.

Cô nghiên người về phía trước, ngước nhìn bảng hiệu trước mặt, khẽ cau mày.

Vũ Hàn Ân lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

Tiếng chuông vẫn reo, không ai bắt máy.

Cô bấm gọi một lần nữa, phải đến lần thứ tư, bên kia mới có người trả lời "Alo chị."

"Em ấy thường làm tới mấy giờ?"

"Ai cơ?" bên kia mang giọng điệu thắc mắc đáp lại.

"Kha Uyển Hy."

"Hả?

Sao...sao...em biết?"

Âm thanh của Vương Huyễn An có vài phần đứt quãng.

"Chẳng phải em thường hay tới đó sao?"

"Đúng là vậy.

Nhưng sao chị không...không...hỏi em ấy?...ưm...mm...."

"Em là đang cùng với Mẫn Tề?"

Vũ Hàn Ân híp mắt nghi ngờ.

"Ưm...đúng...rồi."

"..."

"Alo...chị...có việc gì nữa không...?

"Tôi thấy dạo này em khá rảnh rỗi.

Nhiều sức lực như vậy, không bằng về công ty giúp tôi một chuyến đi.

Ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý liên hệ em."

"..."

"Quyết định vậy." liền cúp máy.

"..."

Vương Huyễn An bên này quăng điện thoại sang một bên.

Đang lăn giường với vợ thì bị làm phiền.

Em lăn giường với lão bà của em thì liên quan gì đến việc em rảnh rỗi mà chị lại giận cá chém thớt.

Nỗi lòng của Vương Huyễn An hét lên.

Em đang bận, là đang bận đó.

Không lấy được thông tin từ em nên liền tìm cớ đẩy một đống việc qua cho em.

Quá tiện cho chị rồi.

"Vợ nghe thấy không?

Chị ấy ăn hiếp em.

Bây giờ vợ cũng ăn hiếp em.

Em không can tâm."

Vương Huyễn An giọng đầy uỷ khuất, bắt đầu giãy dụa.

"Do em không ngoan."

Cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia."

Từ khi nào mà em không ngoan?

Lòng em chỉ có mỗi vợ thôi a."

Ánh mắt mang theo vài tia không hài lòng "Tôi cho em thân mật với Kha Uyển Hy?

Tôi cho em cùng em ấy vui vẻ?"

"Đó đâu phải....aaaa...."

động tác tay của Quan Mẫn Tề đem lời muốn nói của Vương Huyễn An nuốt vào trong.

Tốc độ ngày càng nhanh bức nàng đến triệt để.

Thế khí công mọi khi cũng bốc hơi không còn tăm tích. ————————————————- Vũ Hàn Ân lái xe về đến tiểu khu, chạy xuống bãi đỗ.

Cô vẫn chưa vội rời khỏi xe.

Khẽ nhịp ngón tay trên vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Vũ Hàn Ân ngồi trong xe suy ngẫm một hồi.

Lần trước lúc cô đi tiệc về, có bắt gặp em ấy cũng đi vào tiểu khu.

Mà lúc đó....đã hơn hai giờ sáng.

Vũ Hàn Ân ngồi thật lâu, trước đây cô có phải đôi lần đánh giá sai về nàng rồi?

Dùng tay xoa nhẹ thái dương, thở hắt ra một hơi, nhìn đồng hồ đã qua mười giờ rưỡi.

Chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy điện thoại gọi một cuộc liền rời khỏi xe.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, âm thanh không còn quá ồn ào như mọi khi.

Không gian tĩnh lặng đến lạ, mùi rượu quanh quẩn đầu mũi.

Hơi lạnh từ máy điều hoà làm nàng khẽ rùng mình một cái.

Đợi đến khi vị khách cuối cùng rời khỏi.

Nàng tháo tạp dề ra bỏ vào túi, dọn dẹp qua một lượt liền nhanh chóng rời đi.

Giờ đã hai giờ hơn, bóng dáng có phần hơi mệt mỏi bước về nhà.

Hai tay bỏ vào túi quần, đá vài hòn đá cuội sang ven đường.

Đêm tối mang đến từng đợt gió lạnh, dòng người cũng không còn đông như mọi khi.

Kha Uyển Hy luôn tận hưởng thời gian đi bộ về mỗi tối như thế này.

Đến trước tiểu khu, bước chân khựng lại.

Nàng nhìn lên cửa sổ trên kia, vẫn phản ra vài tia sáng.

Mỗi lần Kha Uyển Hy đi làm về, nàng đều cố tình nhìn lên căn hộ của cô.

Phần lớn đều sẽ là một mảng tăm tối, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn sáng đèn, cũng giống như hôm nay vậy.

Nàng thở dài một hơi, vươn tay lướt nhẹ qua hàng cây cảnh ven đường.

Truyền đến cảm giác lành lạnh, ươn ướt của những giọt sương đọng lại.

Vài ngọn gió bắt đầu nổi lên, kéo theo một loại hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu ập đến bao quanh lấy nàng.

Ngón tay cùng lúc truyền đến vài phần mềm mại.

Nàng cúi đầu xuống nhìn, một hàng phong lữ thảo đang nhẹ nhàng chuyển mình trong gió.

Kha Uyển Hy khẽ giật mình.

Từ khi nào mà được trồng ở đây, tối qua nàng đi làm về vẫn không thấy?

Nàng tự gõ đầu mình vài cái, chẳng lẽ trí nhớ nàng có vấn đề.

Nhưng nhìn lại thì thấy hàng hoa được thêm vào làm đậm thêm màu sắc của không gian nơi này, không còn phần buồn tẻ như mọi ngày.

Lúc này điện thoại di động truyền đến, nàng nhìn tên hiển thị liền bắt máy "Hạ Đan?"

"Ừ, đã đi làm về chưa?"

"Vừa đến trước cổng tiểu khu, còn chưa ngủ?"

"Ừ, bên tớ trời đã bắt đầu mưa, nên muốn gọi hỏi cậu."

"Vừa về tới rồi, không sao."

Nàng nhìn thử lên trời, mây đúng là đang kéo tới, gió cũng mạnh hơn.

"Ừ."

"Sáng mai có môn gì?"

Nguyên ngày hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá nên nàng cũng không có thời gian xem thời khoá biểu cho ngày mai.

"Hai tiết đầu là của cô Vũ."

Hạ Đan ngáp một cái "Nhớ đến đúng giờ."

"Ừ biết rồi, ngủ đi mai gặp."

Nàng cúp điện thoại.

Đến trước nhà, ánh mắt nhìn sang như muốn xuyên thấu qua cánh cửa vững trãi đối diện.

Nàng nhìn thật lâu, thở dài một tiếng liền xoay người bước vào nhà.

Nhưng Kha Uyển Hy về tận sau này cũng không biết, cũng cùng khoảnh khắc ấy, người kia ngồi tại phòng khách cũng đóng lại màn hình ipad, tắt đèn đi vào phòng ngủ.

---------------------------- Buổi sáng hôm nay trời đổ vài cơn mưa nhỏ.

Dòng người vẫn vội vã tới luôn như thường ngày.

Kha Uyển Hy đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi nàng đã tỉnh.

Nằm lăn trên giường vài vòng, tận hưởng giây phút cuối cùng rồi mới lười biếng rời khỏi giường.

Đánh răng rửa mặt một chút liền xong.

Kha Uyển Hy bước ra khỏi cửa, cánh cửa bên phía đối diện cũng đồng thời được mở ra.

Hai người vô tình chạm phải ánh mắt của nhau.

Vũ Hàn Ân hôm nay diện lên cho mình áo thun trắng, phối cùng quần jeans đen, khoác lên bên ngoài là một chiếc áo len cardigan màu be nhìn vô cùng hài hoà, thuần thục hơn so với mọi khi.

Kha Uyển Hy chào một tiếng, Vũ Hàn Ân cũng gật đầu rồi cùng đi vào thang máy.

Nàng đến sảnh thì đi ra trước, còn cô xuống tầng hầm lấy xe.

Vũ Hàn Ân từ tốn lái xe ra khỏi tiểu khu.

Dọc đường, ánh mắt rơi xuống những bông hoa vừa được trồng tối qua, khẽ nhướng mày một cái.

Thấy bóng dáng Kha Uyển Hy đang đi phía trước mặt, cô liếc nhìn một chút rồi đạp ga chạy lướt qua.

Thời điểm Kha Uyển Hy vừa vào đến lớp cũng là lúc chuông reo lên.

Mặc dù Kha Uyển Hy rất cố gắng làm cho mình tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ ập đến quật ngã nàng.

Dù biết người trên kia là Vũ Hàn Ân nhưng Kha Uyển Hy không có cách nào chống cự được.

Vũ Hàn Ân giảng xong một lượt, kêu vài bạn học lên bảng làm bài.

Bỏ phấn xuống, phủi phủi hai tay vào nhau, ánh mắt rơi xuống bóng dáng người kia.

Kha Uyển Hy đang chống tay đỡ lấy trán, đầu hơi cúi xuống bàn.

Cô trở về chỗ ngồi, hướng nàng gọi "Lớp trưởng Kha."

Kha Uyển Hy mải mê ngủ không nghe được Vũ Hàn Ân gọi đến tên mình.

Hạ Đan bên cạnh khều nàng vài cái đánh thức nàng dậy.

Nàng càu nhàu vài tiếng, ngước đầu lên.

Nhìn về phía bục giảng thấy ánh mắt Vũ Hàn Ân đang chăm chú nhìn nàng.

Cô ngoắc tay bảo nàng đi lên chỗ của cô.

Trong lòng Kha Uyển Hy dâng lên vài trận bất an, nuốt nước bọt một cái.

Nàng với tay dọn dẹp tập vở trên bàn.

Khoác cặp lên vai rồi bước lên chỗ của cô.

Vũ Hàn Ân thu hết mọi cử động của Kha Uyển Hy vào mắt, tay khẽ chống cằm chờ nàng đi lên.

Đánh giá bộ dáng của nàng một chút, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng "Em đem cặp đi đâu vậy?"

"Dạ đi ra ngoài." nàng chỉ ra ngoài cửa.

"Tại sao?"

Cô nhướng mày.

"Em nghĩ cô đuổi em ra."

Kha Uyển Hy nãy giờ không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Ngước mặt lên.

Tôi khi nào nói đuổi em ra ngoài?"

Dù trong lòng khá buồn cười cái người đứng trước mặt, nhưng cũng cố tình nghiêm giọng lại.

"..." chứ lúc trước không phải là lấy phấn ném cho em tỉnh rồi đuổi em ra sao?

Nếu không phải vậy thì cô kêu em lên đây làm gì?

"Em hay nghĩ xấu cho tôi đến vậy à?" thấy nàng im không trả lời, cô nắm lỗ tay nàng không nặng không nhẹ nhéo một cái, đến khi thấy mặt Kha Uyển Hy nhăn nhó không còn bộ dạng cô mới thả tay ra.

Ý cười trong mắt ngày càng rõ, âm thanh vang lên chỉ vừa đủ hai người nghe "Đi rửa mặt đi rồi vào lớp."

Thời gian còn lại của buổi học, cứ năm mười phút là cô kêu nàng lên bảng sửa bài.

Khiến nàng không tỉnh ngủ cũng không được.

Đến cuối giờ thì nàng cũng tỉnh ngủ hẳn, gắng gượng qua thêm hai tiết nữa cũng đã gần mười hai giờ trưa.

Vũ Hàn Ân bảo nàng ăn trưa xong lên phòng cô làm một số bài cho kỳ thi sắp tới.

Kha Uyển Hy cùng Hạ Đan đi tới căn tin chọn vài món rồi ăn cùng nhau.

Căn tin của trường tuy đồ ăn có phần hơi đắt, nhưng chất lượng thì không tệ.

Đến khi hai người ăn xong ,Hạ Đan tạm biệt về nhà trước, còn Kha Uyển Hy đi đến văn phòng của Vũ Hàn Ân.

Đứng trước cửa, nàng do dự vài phút mới nâng tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng điệu băng lãnh thường ngày vang lên.

Nàng đẩy cửa đi vào.

Cô ngước đầu lên nhìn, với tay lấy sấp giấy đang để kế bên đưa cho nàng "Cấu trúc đề mới, làm qua thử đi.

Thắc mắc thì đến hỏi."

Nói xong liền tiếp tục công việc của cô, Kha Uyển Hy từ đầu đến giờ một lời cũng chưa kịp nói.

Nàng tiến về phía ghế sofa, lật thử vài trang ra xem.

Nhìn sơ qua một lượt, cấu trúc một số bài thay đổi có chút khó hơn, đề bài yêu cầu phải có lập luận rõ ràng hơn so với đề bài cũ.

Kha Uyển Hy dựa lưng vào phía sau, cầm sấp giấy lên nhìn nhìn một chút, rồi lại lén nhìn sang Vũ Hàn Ân.

Cô đang cúi đầu viết gì đó.

Từ góc này nhìn tới mọi thứ như hoà vào làm một, làn da trắng mịn màng, góc nghiêng làm nổi bật ngũ quan của đối phương.

Kha Uyển Hy cảm thấy dù có dùng mọi ngôn từ trên đời này, cũng không bao hàm hết vẻ đẹp đó được.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy suy nghĩ tới gì đó liền hướng Vũ Hàn Ân lên tiếng "Cô Vũ, em...em... có thắc mắc."

"Nói đi." cô không quay sang nhìn Kha Uyển Hy mà trực tiếp hỏi.

"..."

"Sao không nói gì?"

Cô hỏi lại lần nữa, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

"Cô đã...đã...ăn....gì chưa?"

"..."

Buông bút trên tay xuống, nhìn lên bắt gặp được ánh mắt của Kha Uyển Hy.

"..."

"Chưa, đợi làm nốt công việc."

"À..."

"Làm bài đi.

Tôi sẽ kiểm tra đó."

Cô nghiêm giọng lại nói với nàng.Nghe cô nói xong nàng cũng không muốn làm phiền cô.

Kha Uyển Hy ngoan ngoãn ngồi làm được một hai bài đầu tiên, nhưng trong lòng vẫn không yên ổn.

Hướng Vũ Hàn Ân nói muốn ra ngoài nghe điện thoại một chút.

Cô cũng gật đầu để nàng đi.

Vũ Hàn Ân một tay cầm viết, một tay chống tay lên bàn.

Khẽ chớp mắt vài cái, nhìn màn hình mấy tiếng đồng hồ khiến cô thật sự mỏi mắt.

Vừa công việc ở trường, vừa lo xử lý một số vấn đề ở công ty, nên mấy ngày nay cô thật sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Cũng theo dự tính của cô, để Vương Huyễn An về lại công ty.

Có Vương Huyễn An thay cô quản lý một số chuyện, cô cũng không phải bận bịu đến thế này.

Cũng nhân dịp này muốn tự thưởng cho bản thân một ít thời gian nghỉ ngơi.

Tiếng cửa lúc này được mở ra, biết là Kha Uyển Hy quay về, cô cũng không quan tâm đến nàng.

Lúc này một hộp cơm được để ngay ngắn trước mặt.

Vũ Hàn Ân nhìn lên Kha Uyển Hy, nhưng nàng đang cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cô "Cô Vũ...ăn một chút đi rồi làm tiếp."

Vũ Hàn Ân nhìn nàng một chút, như muốn từ trong mắt nàng đọc được một chút gì đó.

Tay vội đóng tài liệu ở trước mặt lại, bấm tắt máy tính.

Nhận lấy phần cơm từ Kha Uyển Hy.

Cô cũng đứng dậy đi theo nàng đến ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đặt phần cơm lên bàn, tay cầm lên bài làm của Kha Uyển Hy.

Lướt mắt nhìn sơ qua một lượt, nhìn sang Kha Uyển Hy bên cạnh.

Tâm trạng có vài phần tốt lên, cô cuộn lại sấp đề trong tay, không lưu tình mà hướng tới nàng mà đánh một cái "Bài chưa xong, lại chạy đi làm việc tôi không nhờ."

"..."

"Phạt em được chưa?"

-------------------------------------------
-------------------------------------------
🙈🙈🙈 Chap mới về rồi....Mấy cái cover truyện lần trước thì đa số các bạn chọn cái cuối cùng nên chắc Au sẽ dùng cái đó nha 😉

Các bạn thấy chap này như thế nào?

Comment bên dưới cho Au biết nha.

Cảm ơn các bạn rất nhiều 😘

Love all,
Ashleyancy 🎻

23.10.2021
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 32: Em ấy sao vậy?


"Phạt em được chưa?"

"..."

"Hửm?"

Hàng lông mày thanh tú khẽ nhướng lên, trong mắt có phần chờ đợi nàng trả lời.

Nhìn nàng như vậy, thật muốn trêu nàng một chút."

Cô muốn phạt như nào?"

Kha Uyển Hy gãi gãi đầu.Cô đăm chiêu suy nghĩ, không lưu tình mà nói "Làm thêm ba sấp đề nữa rồi tôi cho em về."

Kha Uyển Hy nghe xong nhăn mặt muốn rớt nước mắt.

Làm một sấp đề đã mất hai tiếng đồng hồ, làm thêm ba sấp đề nữa thì không phải là cô muốn nhốt nàng ở đây luôn chứ?"

Vậy em lấy lại được không?"

Nàng đưa tay ra như muốn lấy hộp cơm từ trên bàn đi, nhưng cô đã nhanh hơn một bước kéo hộp cơm về phía mình."

Làm bài đi."

Cô vươn tay đánh nhẹ lên đầu nàng một cái, thanh âm vẫn băng lãnh thường ngày, nhưng có thể nghe ra được vài phần ôn nhu "Phạt em sau."

Kha Uyển Hy yên lặng chăm chú làm bài.

Cô ngồi kế bên không có ý định rời đi.

Đem phần cơm mở ra.

Bên trong chia làm bốn ngăn nhỏ.

Một phần cơm, một phần gà xào, một phần salad cùng với một phần soup.

Đó giờ cô chưa từng ăn thử đồ ăn trong căn tin trường bao giờ.

Nhưng hôm nay có người mua cho, cũng không phải là không thể thử một lần.Không gian hai người ở cùng nhau khá tĩnh lặng.

Vũ Hàn Ân thường ngày không nói nhiều, Kha Uyển Hy cũng vậy.

Nàng ngồi làm bài, cô ngồi ăn bên cạnh.

Vì đề bài mới nên Kha Uyển Hy cũng gặp không ít khó khăn, nàng nhiều lần quay sang hỏi cô thì cô cũng rất nghiêm túc giảng giải, phân tích cho nàng.Chưa được bao lâu, nàng lại quay sang hỏi tiếp.

Vũ Hàn Ân nhìn sơ qua đề bài một lượt, rồi nhìn xuống phần bài làm của nàng.

Kha Uyển Hy đã làm đúng đến phần lập giả thuyết, nhưng phần xét giá trị tiếp theo thì bị vướng lại.

Cô hơi nhíu mày nhìn nàng, phần này không phải là do đề mới, mà là do....nàng không thuộc bài.

Cô đem đề trong tay trả lại cho Kha Uyển Hy "Bài này tôi giảng rồi.

Tự làm."

"Cô có giảng rồi?"

Nhìn xuống sấp đề trong tay, bài này em mới hỏi lần đầu mà.

Cô đã giảng khi nào đâu?"

Lúc.

Em.

Ngủ."

Vũ Hàn Ân từng chữ chậm rãi mà gằn giọng đem tâm hồn bé nhỏ Kha Uyển Hy đánh một phát không thương tiếc.

Bài này tương tự với bài hôm nay cô đã giảng trên lớp, nhưng con người kia lúc đó đang đánh cờ với Chu Công mất rồi.Kha Uyển Hy nghe ra được cô đang cô tình muốn hỏi tội nàng, giả bộ ho khan vài tiếng.

Tự giác đi lấy sách ra xem, không dám hỏi nữa.

Thấy nàng làm một bộ động tác như vậy, khoé miệng cô cũng không hay biết mà chợt cong lên.Hẳn đến khi cô đã ăn xong, tiếng gõ cửa lúc này vang lên.

Vài giây sau một cái đầu thò vào trong, giọng điệu vui vẻ cười "Cô Vũ."

"Thầy hiệu trưởng."

Vũ Hàn Ân thấy thầy hiệu trưởng đến liền đứng dậy đi về phía bàn làm việc."

Cô Vũ.

Tới đây hỏi cô một số chuyện.

Có thời gian chút không?" hiệu trưởng cũng đi vào ngồi đối diện cô."

Có chuyện gì quan trọng phải khiến hiệu trưởng đến tận đây?"

"Chuyện là kì thi sắp tới sẽ được tổ chức tại thành phố A.

Tôi đang cần một số giáo viên cùng đi theo.

Cô Vũ, cô có thể sắp xếp thời gian không?"

Kỳ thi sắp tới còn những bạn học ở những môn khác chứ không riêng gì Kha Uyển Hy.

Số lượng chắc cũng không ít, thêm giáo viên đi cùng nữa nên sẽ khá là đông.

Đó giờ đối với những chuyến đi chung của trường, nếu thật sự không cần thiết, hiệu trưởng đều biết Vũ Hàn Ân sẽ từ chối đi.

Lần này hiệu trưởng nghĩ cô cũng sẽ như vậy, nhưng vẫn là nên hỏi trước một tiếng.Ngón tay gõ gõ lên tờ lịch trước mặt "Hiện tại tôi chưa chắc chắn."

"Không sao, không sao.

Lần này đi sẽ là ba ngày, cô Vũ cứ từ từ mà sắp xếp."

Vũ Hàn Ân công việc rất dày đặc, đôi khi thời gian nghỉ ngơi cho bản thân còn khó.

Chuyến đi đến tận ba ngày thì thật sự khó để cô bỏ vào được lịch trình của mình.

Nhưng ánh mắt lại vô tình rơi lên người Kha Uyển Hy phía đằng kia, quay sang nói với thầy hiệu trưởng "Tôi sẽ báo ngài sau, có được không?"

"Hảo, khi nào báo tôi cũng được."

Hiệu trường vui vẻ nói, quay sang thấy Kha Uyển Hy mới lên tiếng hỏi "Bạn nhỏ này là..."

"Tôi đang bồi dưỡng cho em ấy."

Cô không chần chừ trả lời."

Vậy không làm phiền cô Vũ.

Tôi đi trước."

Hiệu trưởng đứng dậy, hướng ra cửa.Hiệu trưởng đến gần phía Kha Uyển Hy, ngó nghiêng nhìn nàng một chút "Cố gắng, cố gắng.

Đem giải về cho trường, hahaha..."

Ngài hiệu trưởng nhanh tay xoa đầu Kha Uyển Hy vài cái, khiến nàng chán ghét muốn né tránh cũng không được.

Đợi hiệu trường vừa rời khỏi, Kha Uyển Hy nhanh chóng phủi phủi đầu mình, bộ dạng trông vô cùng khổ sở.

Hai người mỗi người làm một việc riêng, đợi đến khi Kha Uyển Hy làm xong hết đề cũng đã qua hai tiếng đồng hồ sau.

Nàng đưa bài cho cô kiểm tra một lượt.

Cô chỉnh sửa cho nàng một chút rồi cũng cho nàng rời đi.

Thời tiết gần đây đã bắt đầu chuyển lạnh, đôi khi còn xuất viện vài cơn mưa.

Nhìn ngoài trời đã bắt đầu lâm râm vài hạt mưa.

Nàng thu gom đồ đạc của mình, chào cô một tiếng rồi rời đi.

Kha Uyển Hy đứng trước cổng.

Trời mưa không ngớt, không những bớt đi mà càng lúc càng nặng hạt thêm.

Kha Uyển Hy hôm nay lại không đem theo dù.

Nàng không thể làm gì khác ngoài việc ngồi đợi cho đến khi tạnh hẳn mưa.Từ xa thấy được bóng dáng chiếc xe màu đen quen thuộc đang chậm rãi rời khỏi khuôn viên trường.

Kha Uyển Hy không thể không biết người đang ngồi trên ghế lái là ai.

Nàng nhìn thấy cô, cô cũng thấy nàng.

Hai ánh mắt chạm nhau trong tích tắc rồi nhanh chóng rời đi.

Hình ảnh khi sáng một lần nữa lập lại, cô chạy lướt qua nàng.Kha Uyển Hy xoay người ngồi ở băng đá trước trường, nàng định chờ mưa bớt một xíu rồi nàng sẽ về.

Nhưng hiện tại mưa càng lúc càng to hơn, gió cũng mạnh hơn.

Nàng ngồi chồ không biết làm gì, tiện tay lấy điện thoại ra chơi.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, nhìn thấy tên hiển thị khiến Kha Uyển Hy giật mình, làm điện thoại cũng trượt khỏi tay.

Nhưng cũng may là nàng nhanh tay chụp lại được.

Do dự một chút liền nghe máy "Cô Vũ..."

"Ừ, tôi đây."

"Có việc gì sao?"

Kha Uyển Hy hỏi cô.

Nàng cũng không biết tại sao cô lại gọi nàng?"

Vẫn còn ở trường chứ?"

Cô hỏi."

Dạ, vẫn ở trường."

"À..."

"Sao vậy?"

Nàng hơi rụt rè hỏi lại."

Khi nãy trên đường ra nhà xe, hình như tôi có làm rơi thẻ nhà, em có thể đi tìm thử giúp tôi một chút?"

"Ân, được."

Nàng cúp máy xong lật đật chạy về hướng nhà xe.

Đi dọc theo hướng về văn phòng của cô.

Kha Uyển Hy kỹ càng nhìn dọc hai bên hành lang, cầu thang, cả trong mấy bụi cây.

Kha Uyển Hy chạy lên chạy xuống cầu thang hai ba lần.

Đều là không có."

Cô Vũ."

Kha Uyển Hy bấm số gọi lại cho cô "Em tìm khắp nơi rồi, vẫn không thấy."

"Điện thoại mất sóng rồi.

Không nghe rõ em nói.

Tôi đang ở phía trước trường, ra đây đi."

Kha Uyển Hy nhăn mặt thắc mắc.

Mất sóng?

Từ chỗ nàng đứng đến chỗ cô còn chưa đến 500m, mất sóng như nào được?Kha Uyển Hy cũng nhịn xuống thắc mắc, nghe lời cô chạy ra trước cổng trường, từ xa đã thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ngay phía trước.

Mưa càng lúc càng lớn, nàng bên ngoài có nói lớn kiểu gì cô cũng không nghe được.

Cô chỉ chỉ tay ý bảo nàng lên xe.Nàng nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, vì xe không đậu gần vào phía hành lang được nên lúc nàng lên xe cũng không tránh được mưa làm ướt vài chỗ.

Nàng vừa vào xe đã thở hổn hển nhìn cô "Cô Vũ, em chạy tìm khắp nơi rồi vẫn không có.

Cô đã tìm kỹ lại chưa?"

"Không tìm thấy?

Hình như tôi vẫn còn một thẻ dự phòng.

Nên cũng không sao."

Vẻ mặt của Vũ Hàn Ân vô cùng bình thản, không nhìn ra được có vẻ nào là quan tâm đến thẻ nhà của mình.

Trong đầu Kha Uyển Hy lúc này tràn ngập khó hiểu.

Đã có thẻ dự phòng rồi, cũng phải mất công trời đang mưa mà quay lại trường tìm một chuyến?Mặc dù trong lòng có vài phần khó hiểu, nhưng Kha Uyển Hy cũng không có ý định muốn hỏi nhiều.

Thấy không còn việc gì nữa, nàng chào tạm biệt cô một tiếng, xoay người muốn mở cửa xe.

Nhưng không biết từ lúc nào, chốt cửa đã bị khoá lại, nàng thử mở nhiều lần đều không được.

Kha Uyển Hy không nhịn được thắc mắc quay người lại nhìn cô.Cô không trực tiếp nhìn nàng, điều khiển cần gạt mưa gạt đi màn mưa trắng xoá trước mặt.

Thắt dây an toàn, làm một vài thao tác khởi động xe, rất thản nhiên nói "Em mở cửa xe bây giờ....làm ướt xe tôi."

"..."

"Nên tiện đường, đưa em về."——————————————————Rầm...

Rầm...

Rầm"Vũ Hàn Ân, chị đâu rồi?"

Vương Huyễn An đứng trước nhà đập cửa."

Em làm ầm ĩ gì vậy?"

Cô mở cửa, nhìn Vương Huyễn An cầm một sấp tài liệu trong tay.

Cô mới về nhà chưa được bao lâu, định đi nghỉ ngơi một chút thì đã nghe tiếng gõ cửa.Chưa kịp nói gì, Vương Huyễn An ngang nhiên xông vào nhà cô, cáu kỉnh đem đống tài liệu đập lên bàn một tiếng rõ to, phẫn nộ chỉ về sấp giấy tờ trên bàn "Chị xem, em mới vừa về lại công ty.

Chị đã đưa em ngay một cái rắc rối to như vậy."

Cô rất chậm rãi đi đến ngồi xuống sofa, không có chút nào quan tâm tới thái độ của Vương Huyễn An.

Cầm một vài tài liệu lên, lật ra xem từng trang.

Hàng lông mày thanh tú cũng khẽ nhíu lại."

Công văn đã duyệt, hợp đồng đã ký, rồi giờ chị lại đi đổi ý."

Huyễn An vừa bị bên đối tác chửi cho một trận, nên hẳn là mới tức giận đến như vậy."..."

"Tác phong làm việc của chị khi nào thì như vậy?"

Vương Huyễn An biết đó giờ chị họ của mình làm việc rất đâu ra đấy, đã mói một thì không nói hai.

Nên lần này đúng là khiến Vương Huyễn An có phần chưa tiếp thu kịp.

Nhà hàng dưới tiểu khu đã được thầu hết, cũng đi vào hoạt động gần đây.

Nhưng hiện tại thời hạn hợp đồng vẫn chưa hết, Vũ Hàn Ân lại muốn ngừng hợp tác, đổi sang đối tác mới."

Đúng là tôi không đúng, nhưng cũng là vì nghĩ cho khách hàng thôi."

Cô ngã lưng ra ghê sofa, từ tốn trả lời."

Nghĩ cho khách hàng?"

Vương Huyễn An cau mày hỏi lại."

Ừ, dưới tiểu khu có nhiều nhà hàng kiểu Á rồi.

Không chỉ khách hàng, mà đến tôi cũng sẽ chán.

Em tìm vài đối tác mới cho tôi đi."

Biết em họ nhà mình đang rất không vui, cô cũng đang muốn giải thích một chút "Chuyện này không phải nằm trong khả năng giải quyết của em sao?"

Nhìn bộ dáng bình thản của chị họ mình, Vương Huyễn An là tức đến không nói gì được.

Tất nhiên là tự xử lý được, nhưng mới sáng sớm thức dậy chưa làm gì đã bị chửi một trận, đến nỗi uất không cãi được.

Tất nhiên là em phải qua đây hỏi chị cho ra lẽ rồi.

Nhưng vẫn là đến đây để bàn công việc, Vương Huyễn An cũng nhịn xuống chút phẫn nộ trong lòng "Muốn đối tác như nào?"

"Tuỳ tiện vài nhà hàng Tây là được, tuỳ ý em chọn."

"..."

Vương Huyễn An im lặng, khoanh tay nhìn cô."

Được rồi, được rồi.

Em đừng quấy nữa."

Thấy Vương Huyễn An vẫn có phần không muốn hợp tác, cô mới nhẹ giọng xuống dỗ cô em họ của mình "Tôi bồi thường cho em một chút là được đúng không?"

"..."

Nghe được bồi thường, dù nét mặt vẫn còn cáu kỉnh, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe."

Muốn như nào?"

Vương Huyễn An ngồi suy nghĩ một hồi, nhớ tới gì đó liền nhìn xung quanh nhà cô, chỉ vào tủ rượu trong góc đằng kia "Em muốn vài chai rượu."

"..."

Cô im lặng nhìn Vương Huyễn An."

Tại ai mà mặt mũi em bị nghe chửi sáng giờ, đổi có vài chai rượu chị lại tiếc với em?"

Thấy được Vũ Hàn Ân có chút không đành lòng, Vương Huyễn An bắt đầu bày ra khổ nhục kế "Mặt mũi em còn không bằng mấy chai rượu của chị hả?"

Vương Huyễn An là biết chị họ của mình rất thích sưu tầm rượu, lại toàn là những loại ngon.

Nhưng đó giờ, Vũ Hàn Ân vẫn là một mực không cho Huyễn An đụng tới tủ rượu của cô.

Nên nhân cơ hội lần này, Vương Huyễn An phải đòi cho được.Nhìn Vương Huyễn An bộ dáng không lấy được rượu là sẽ nằm ăn vạ ở đây, cô cũng không biết phải từ chối như nào, cũng đành chấp thuận "Lấy lẹ đi rồi về.

Tự khoá cửa lại."

Vũ Hàn Ân nói xong phủi tay đứng dậy đi vào phòng, cũng không quan tâm đến em họ của mình.

Vương Huyễn An ngoài này thì hí hửng chạy đến tủ rượu.

Chọn chọn lựa lựa xong, cô suy nghĩ một hồi, cầm lên hai chai rượu.

Nhưng nghĩ lại, lâu lâu mới được cơ hội tậu được rượu ngon như vậy, Vương Huyễn An là không liêm sĩ nhanh tay lấy thêm ba chai nữa rồi nhanh chóng chuồn đi.

Chị họ mà biết được nàng lấy nhiều như vậy, cái mạng nhỏ này đúng là không thể sống sót a.Cô bước ra khỏi cửa, cẩn thận đóng cửa lại, trên người cùng lúc cầm năm chai rượu nên có chút khó khăn.

Đúng lúc Kha Uyển Hy cũng vừa từ nhà đi ra.

Vương Huyễn An mừng rỡ chào nàng.

Thấy ánh mắt nàng rơi xuống mấy chai rượu cô đang cầm, Vương Huyễn An vô cùng hứng thú mà khoe với nàng "Cô Vũ của em mới cho tôi vài chai rượu a."

Kha Uyển Hy lướt nhìn qua một lượt, vô tình thấy một chai rượu Vương Huyễn An đang cầm trên tay, nhìn chăm chú nhãn hiệu, màu sắc, kiểu dáng cũng vô cùng quen thuộc.

Ánh mắt trầm xuống cực độ, hơi thở cũng lạnh đi "Chai rượu cô cầm bên trái là..."

Vương Huyễn An nhìn nhìn chai rượu mà Kha Uyển Hy nói tới, giơ giơ chai rượu trước mắt nàng "Cũng là chị họ cho tôi a."

"Cô ấy cho cô?"

Kha Uyển Hy từng chữ hỏi lại một lần nữa, tay đang đặt trên tay nắm cửa cũng vô tình nắm chặt lại."

Ừ, đúng rồi."

Vương Huyễn An con cố tình giơ giơ trước mặt cho nàng nhìn rõ, giọng điệu trêu chọc "Rượu xịn đó nha, em là ganh tị với tôi chứ gì?"

"..."

RẦM..... tIếng đóng cửa giòn giã vang lên.

Vương Huyễn An nhìn lại đã thấy Kha Uyển Hy đi trước một đoạn xa.

Vương Huyễn An đần mặt đứng nguyên tại chỗ, em ấy sao vậy a?

——————————————————
——————————————————
🎉🎉🎉🎉🎉
Do tuần trước mình mới tiêm vaccine, nên không ra chap kịp cho mọi người.

Mọi người thông cảm nha 😊Chap mới ra rồi.

Au rất thích đọc comment của các bạn, nên các bạn thấy như nào thì comment cho Au biết với nha.

Cảm ơn các bạn rất nhiều....Love all,
Ashleyancy 🎻01.11.2021
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 33: Cãi nhau


Thời tiết hôm này đã bắt đầu trở lạnh, trời đang dần chuyển mình sang đông.

Vũ Hàn Ân vẫn là phong thái băng lãnh như mọi khi bước vào lớp, ánh mắt không chủ ý mà lướt qua thân ảnh người ngồi phía cuối lớp kia.

Đặt giỏ xách lên bàn, bắt đầu hướng đến bảng giảng bài.

Trong lớp học, đã rất nhiều lần cô để ý, Kha Uyển Hy trong lớp luôn thỉnh thoảng lén nhìn cô, cô là nhận thức được nhưng cũng không vạch trần nàng.

Nhưng hôm nay, từ khi cô đặt chân vào lớp cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa nhìn cô một lần.Cô đem bài học hôm nay nhanh chóng giảng xong, trở về chỗ ngồi.

Giao một số bài cho lớp, cô đảo mắt nhìn một vòng quanh lớp, ánh mắt rơi xuống bóng dáng quen thuộc "Lớp trưởng Kha, lên sửa bài giúp tôi."

Kha Uyển Hy nghe cô gọi đến tên mình, trong lòng liền không rõ tư vị.

Cũng đem bản thân mình đứng lên, tay với lấy sách trên bàn, rồi hướng một đường đi lên bảng.

Vũ Hàn Ân gọi thêm một số bạn học khác lên sửa bài, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh nàng.

Hai người đứng rất gần nhau.

Vũ Hàn Ân kỹ lưỡng xem nàng làm bài.

Kha Uyển Hy thuần thục đem bài làm nhanh chóng giải quyết, rồi liền xoay người về chỗ.

Một cái đánh mắt tới cô cũng là không có.Vũ Hàn Ân khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm trường nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ cau mày một cái.

Vũ Hàn Ân tạm thời đem thắc mắc trong lòng đè xuống, tiếp tục sửa bài.Mấy ngày tiếp theo trôi qua, Vũ Hàn Ân cảm thấy Kha Uyển Hy có phần không đúng.

Dù trong lớp hay ở ngoài, Kha Uyển Hy cũng là không cùng cô chạm mặt nhau.

Có thể cảm nhận được là nàng đang tránh mặt cô.

Nhưng nàng đối với cô như vậy, Vũ Hàn Ân trong lòng có cảm xúc không giải bày được.

Đôi khi chỉ là đơn giản thấy nàng cùng Hạ Đan nói cười vô cùng vui vẻ, cô cũng thấy vô cùng chói mắt.

Mặc dù Kha Uyển Hy vẫn đều đặn lên văn phòng của Vũ Hàn Ân sau mỗi buổi học.

Nhưng so với thường ngày ít nói, nàng là tuyệt nhiên không hé răng với cô nửa lời.

Cô biết nàng có nhiều bài làm không được, nhưng cũng không trực tiếp đem bài đi hỏi cô, mà sẽ tự mình xem sách.

Nàng đã như vậy được gần một tuần.

Nhanh chóng hoàn thành đề cô giao, liền muốn vội vàng rời đi.

Cô nhiều lần úp mở hỏi nàng, nhưng đều là nàng nói không có việc gì.

Vũ Hàn Ân thở dài xoa xoa thái dương một hồi, cô làm gì nàng rồi sao?Hôm nay cũng như mọi khi, Kha Uyển Hy vẫn dành thời gian sau buổi học đi lên phòng cô.

Kha Uyển Hy đưa cho cô xem bài làm của mình, Vũ Hàn Ân kiểm tra qua một lần, không có lỗi gì quá nghiêm trọng.

Nhìn lại đồng hồ, chỉ mới qua hơn một tiếng, so với thường ngày nàng làm nhanh hơn tận một tiếng đồng hồ.

Chưa kịp nói gì, nhìn về phía nàng đã thấy Kha Uyển Hy thu gom xong đồ đạc của mình."

Hôm nay lại có việc gì sao?"

Cô hơi cau mày, bỏ viết xuống ngước nhìn nàng."

Gần đây là bận một số chuyện."

Kha Uyển Hy không trực tiếp nhìn cô "Em có thể rời đi chưa?"

Ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi người Kha Uyển Hy, tựa người ra sau ghế.

Nhìn nàng một hồi thật lâu, mới khẽ gật đầu để nàng đi.

Kha Uyển Hy nghe xong, một giây cũng không chần chừ xoay người rời đi.

Nàng thật sự không có tâm trạng đối mặt với cô, cũng không muốn nhìn thấy cô.

Mỗi lần gặp nhau, nàng đều phải triệt để trấn an bản thân mình.Vừa đi tới cửa, cửa còn chưa kịp mở âm thanh phía sau truyền tới "Kha Uyển Hy, em có gì cần nói với tôi?"

Bước chân nàng khựng lại, vẫn không xoay người lại đối mặt với cô, thở dài một hơi "Không có."

"Thật không có?"

"..."

Nàng không trả lời, chỉ gật đầu."

Em đang giận tôi?"

Vũ Hàn Ân thật sự không tiếp thu nỗi thái độ của nàng nữa, là đem câu hỏi bản thân muốn hỏi trực tiếp truy vấn nàng."..."

"Đúng vậy không?"

"Thật sự không phải."

Lúc này mới trực tiếp xoay người lại nhìn cô, tay cũng bỏ vào túi quần, cũng cố nở lên một nụ cười gượng gạo.Trong lòng cô bắt đầu khó chịu, đem thắc mắc của mình đối diện với nàng "Không phải?

Vậy thái độ của em, em giải thích sao?"

"Không có gì để giải thích."

Nàng vẫn đối với cô không có chút biểu tình.

Giọng điệu vô cùng nhàn nhã "Do gần đây có chút chuyện thôi."

"Kha Uyển Hy.

Tôi có làm gì khiến em không vui, có thể trực tiếp nói với tôi."

Cô khoanh tay trước ngực nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần không bình tĩnh."..."

"Đây là thái độ mà em nên có sao?

Em nghĩ mình là ai?

Tôi châm chước cho em một chút, em lại tuỳ hứng thái độ muốn làm gì thì làm?"

"..."

Sự im lặng của nàng triệt để đem phẫn nộ của cô tới giới hạn.

Vũ Hàn Ân thường ngày vân đạm phong khinh cũng bắt đầu lớn tiếng."

Nếu em còn không thể tự điều chỉnh lại thái độ của mình, tôi nghĩ em cũng không cần phải thi nữa."

Vũ Hàn Ân đem lời nói không chút lưu tình của mình nói ra "Em nên biết, trường này không chỉ có mỗi mình em."

Nghe được những lời nói đó từ chính miệng của cô, nàng lúc này mới trực diện nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt nàng thâm sâu nhìn cô.

Từng trận đau xót kéo tới khiến nàng thở cũng không thông.

Kha Uyển Hy cảm thấy mình như là một tên thất bại.

Bao nhiêu cố gắng tiếp cận cô vừa qua cũng thật sự chưa đủ, làm cô có thể dễ dàng đẩy nàng đi như vậy.

Cảm xúc trong lòng nàng cũng dần không kiểm soát được, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Nếu cô muốn vậy" thanh âm nàng vang lên không rõ cảm xúc "thì cứ như vậy đi."

Nói xong liền nhanh chóng rời đi.---------------------------Hai người sau một trận cãi nhau kia liền tuyệt đối tránh mặt.

Khi nàng nói những lời kia, cũng biết là tự trút bỏ quyền đi thi của chính mình, nên Kha Uyển Hy cũng biết mà không còn lên văn phòng của cô nữa.

Cũng đồng thời đem đống bài làm, đề thi quăng đi hết.

Sau lần đó, cảm xúc nàng vô cùng không ổn định, tâm trạng thì càng không có được phần nào vui vẻ.

Nàng không có việc gì khác ngoài mỗi ngày đều tại sofa uống rượu.

Uống đến khi nào say đến không biết gì mới thôi.

Nếu không có Hạ Đan bên cạnh khuyên ngăn, Kha Uyển Hy thật không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì.

Hôm nay Hạ Đan gọi điện tới, bắt nàng phải đi ra ngoài một vòng mua sắm với cô.

Kha Uyển Hy cũng biết một phần là Hạ Đan muốn nàng ra ngoài một chút cho đầu óc khuây khoả, không suy nghĩ lung tung nữa.

Nàng sửa soạn thay đồ một chút, liền xong.

Kha Uyển Hy mở cửa ra, giật mình một chút khi thấy được bóng lưng người nào đó đang đứng trước cửa nhà.

Nghe được động tĩnh của Kha Uyển Hy, người kia xoay người lại, mùi rượu nồng nặc truyền tới.

Kha Uyển Hy khựng người khi thấy được mặt người đó.

Là người đàn ông Kha Uyển Hy đã gặp qua lần Vũ Hàn Ân đưa nàng về nhà.

Nàng có thể đoán được hắn ta là đến đây để tìm cô Vũ.

Tâm trạng của Kha Uyển Hy lại lần nữa bị dao động.

Bình giấm chua trong lòng nàng một phát liền bị đổ.Vờ như không thấy, lướt qua người Đằng Thiên.

Lúc này hắn ta mới lên tiếng "Cô là..."

Đằng Thiên kéo nàng lại, nắm chặt lấy vai nàng, đôi mắt chợt bừng lên lữa giận, hai tay càng siết chặt lại.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Đằng Thiên, nàng biết được hắn ta hẳn là đã say không ít.

Hành động bất ngờ của Đằng thiên làm Kha Uyển Hy không kịp phản ứng, sức lực không thể bằng Đằng Thiên nên không thể nào thoát ra được, nàng cố sức vùng vẫy "Buông tôi ra."

"Hahaha, buông cô ra?

Tại cô...tại cô nên cô ấy mới lạnh nhạt với tôi như vậy."

Đằng Thiên lần trước đến đây thấy một màn ôm nhau của hai người nên lòng ghen tị trong lòng nỗi lên.

Lần này vì có rượu trong người nên đem hết suy nghĩ mình muốn nói ra "Hai người... rốt cuộc là... có mối quan hệ gì?

Hả?"

"..."

"Trả lời tôi.

Nhanh lên!"

Lực đạo trên tay càng mạnh hơn."

Tôi không liên quan gì tới cô ta."

Kha Uyển Hy đem từng chữ rõ ràng mà nói với Đằng Thiên.

Từng lời nói ra khiến trái tim như có lực đạo vô hình bóp nát, tàn ác phá nát tâm can của nàng."

Không liên quan?"

Đằng Thiên nắm lấy cổ áo của Kha Uyển Hy, cười khẩy một tiếng."

Ừ."

Nàng một lời mà khẳng định, một chút tâm trạng gì cũng không còn.

Càng nói, càng nghe ra được hắn ta đang không thể kiếm chế cảm xúc của mình, lực đạo trên tay ngày càng mạnh, cũng không quan tâm Kha Uyển Hy đang nhăn mặt.

Nàng nhiều lần muốn chóng cự lại, nhưng đều không thể.

"Không phải lần trước, hai người...."

"ĐẰNG THIÊN."

âm thanh băng lãnh quen thuộc từ đâu truyền tới.

Kha Uyển Hy cùng Đằng Thiên xoay đầu nhìn về phía thang máy, bóng dáng Vũ Hàn Ân càng hiện ra rõ ràng."..."

"ANH LÀM GÌ VẬY HẢ?"

Vũ Hàn Ân vội vã đi tới đem Kha Uyển Hy thoát ra khỏi Đằng Thiên.

Không ý thức kéo nàng ra phía sau lưng cô, một tay rất vững trãi che chắn nàng, ánh mắt cũng mất đi vẻ mọi khi bình tĩnh nhìn Đằng Thiên lớn tiếng hỏi "ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ?"

"Em...em..." sự xuất hiện bất ngờ của cô làm hắn ta không kịp phản ứng."

ANH ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ?"

Giọng điệu vô cùng lãnh đạm, so với nhiệt độ ngoài trời có khi còn rét hơn."

Không thấy em nghe điện thoại, cũng không phản hồi tin nhắn.

Là lo lắng nên muốn đến đây tìm em."

Trước khí thế của cô thì một người đàn ông cao to như Đằng Thiên cũng phải cúi đầu."

VỚI BỘ DẠNG SAY SỈN NHƯ NÀY?

CÒN RA TAY VỚI EM ẤY?"

Vũ Hàn Ân phẫn nộ như này, là Kha Uyển Hy lần đầu được chứng kiến."

Không phải....không phải..."

Bị cô hỏi đến á khẩu, hắn ta một câu cũng không trả lời được."

Về đi."

Vũ Hàn Ân thở dài một tiếng."..."

"Anh về tự đem mình bình tĩnh lại, tôi sẽ nói chuyện với anh sau."

Thấy Vũ Hàn Ân đã có ý muốn đuổi người, Đằng Thiên cũng biết bây giờ có phần không thích hợp.

Muốn nói gì với cô một chút, nhưng ánh mắt hướng đến Kha Uyển Hy đang được Vũ Hàn Ân cẩn thận che chắn sau lưng, liền phẫn nộ rời đi.Đợi lúc Đằng Thiên đã đi khỏi không còn bóng dáng, Vũ Hàn Ân mới xoay người lại nhìn Kha Uyển Hy."

Có sao không?"

Ánh mắt cô là lần đầu nhìn thấy được lo lắng, giọng điệu vô cùng ôn nhu hỏi nàng."

Tôi không sao."

Nghe được sự ôn nhu của cô, tâm tình đã được trấn an của Kha Uyển Hy lại lần nữa bị dao động.

Nhưng nàng muốn che giấu đi cảm xúc của chính mình, vẫn đối với cô một trận trầm mặc, muốn xoay người bước đi.

Nhìn thấy Kha Uyển Hy muốn rời đi, cô cũng không nói gì.

Nhưng nhận ra được Kha Uyển Hy đang mặc áo khá dày, chất liệu vải cũng có phần cứng cáp.

Nên với lực đạo của Đằng Thiên lúc nãy....

Vũ Hàn Ân như suy nghĩ được gì liền kéo tay giữ nàng lại.

Đưa tay lên phía cổ áo nàng, Kha Uyển Hy ý tứ muốn tránh né nhưng cô nhanh hơn một bước.

Cổ áo vừa được lộ ra liền có thể thấy được một đường trầy xước đỏ thẳm.

Ngón tay cô khẽ lướt ngang qua cũng cảm nhận được nàng nhăn mặt.Vũ Hàn Ân không nói một lời, cô xoay người đi mở cửa, kéo nàng vào nhà.

Kha Uyển Hy lúc đầu có đôi chút giãy giụa, muốn thoát khỏi cô.

Nhưng sau đó vẫn là trầm mặc, mặc kệ cô hung hăng đem nàng đẩy xuống sofa.Cô quay lại trên tay là một vài miếng bông gòn với thuốc sát trùng.

Kha Uyển Hy ngồi bất động trên ghế, nàng chỉ khẽ liếc nhìn một cái rồi cũng không nói gì.

Vũ Hàn Ân chậm rãi bước đến ngồi xuống cạnh nàng.

Cô thuần thục đem bông gòn cùng thuốc sát trùng chạm sơ qua vết xước của Kha Uyển Hy.

Chỉ vừa đụng đến, đã nghe tiếng nàng khẽ rít lên một tiếng.

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng cô vẫn là nghe ra được.

Nhẹ nhàng vỗ vai nàng trấn an vài cái, nhanh chóng đem vết thương nàng sát trùng một cách vô cùng thuần thục.

Kha Uyển Hy từ đầu đến giờ đối với hành động của cô đều là một trận trầm mặc tuỳ tiện để cho cô đụng chạm mình, một chút kháng cự cũng không có.

Cảm nhận được sự ôn nhu khi ngón tay cô vô tình chạm vào nàng, cơ thể chợt rùng mình lên một cái.

Trong lòng Kha Uyển Hy dâng lên tư vị gì cũng đều không rõ.

Từng đợt uỷ khuất trong lòng lần lượt kéo tới.

Nước mắt đã trực chờ muốn rơi xuống, nhưng vẫn cố gắng tự kiềm bản thân mình lại."

Uyển Hy."

Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng gọi tên nàng."..."

"Thay mặt anh ta xin lỗi em."

Vũ Hàn Ân biết được Đằng Thiên nổi điên một trận với Kha Uyển Hy, cũng một phần là vì cô, nên đối với nàng hiện tại thấy có chút khó xử."..."

"Còn đau không?"

Cô dọn dẹp lại bông gòn và thuốc sát trùng."

Tôi không sao rồi.

Cảm ơn."

Nàng lắc đầu, khách khí nói hai chữ cảm ơn.Cô đứng dậy, đi lấy một chút nước đưa cho nàng "Uống trước đi, nói chuyện với tôi một chút.

Được không?"

"Có chuyện gì?"

Kha Uyển Hy có thể linh cảm được truyện cô sắp hỏi nàng."

Em...có gì bất mãn với tôi?"

Dù không biết chắc chắn, nhưng cô cũng phần nào đoán được nàng mấy ngày nay biến đổi thái độ như vậy, có liên quan đến cô "Bây giờ có thể nói không?"

"..."

Nghe cô hỏi, Kha Uyển Hy ngước lên nhìn cô.

Ánh mắt lại vô tình hướng về phía tủ rượu đằng kia.

Hình ảnh hôm trước lại hiện về khi Vương Huyễn An cầm trong tay chai rượu của nàng tặng cô.

Nàng thật sự không biết lúc đó sao nàng lại khiến bản thân nổi giận đến vậy, để cả hai dẫn đến tình trạng như hôm nay.

Thấy Kha Uyển Hy không trả lời cô, ánh mắt thì chăm chú nhìn về tủ rượu.

Vũ Hàn Ân đơn giản cho rằng nàng muốn uống một chút thì sẽ dễ nói chuyện hơn, cô đứng dậy đi về phía tủ rượu.

Nhìn ngang nhìn dọc một hồi, cô nghiêng đầu hơi nhíu mày.

Tự cảm thấy tủ rượu nhà cô có gì đó không giống mọi khi.

Vũ Hàn Ân nhớ là rượu của cô....cũng nhiều lắm mà?---------------------------Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Comment cho Au biết ý kiến của mọi người nha.

Đôi khi không có mood viết mà tình cờ đọc được mấy comment của các bạn là có động lực viết liền luôn haha 😄😄😄Dịch cũng đã bớt dần rồi nhưng mọi người cũng nhớ giữ sức khoẻ cẩn thận nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều.Love all,
Ashleyancy 🎻09.11.2021
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 34: Tôi đến dỗ em


Kha Uyển Hy ngước lên nhìn cô đang đứng trước tủ rượu.

Đó là món quà đầu tiên Kha Uyển Hy tặng cô.

Mặc dù Kha Uyển Hy hiểu được là khi quà đã tặng đi, đối phương làm gì là quyền của họ, nhưng là nàng vẫn không cam lòng.

Cô là đem cho Vương Huyễn An, rồi giờ lại xem như không có chuyện gì mà đối mặt với nàng?

Trong mắt Kha Uyển Hy lúc này, cô là như đang trêu đùa với nàng.

Thật sự cảm thấy bản thân bất lực.Đúng lúc này, di động đang để trên sofa của Vũ Hàn Ân vang lên.

Bằng một cái đánh mi rất nhẹ, Kha Uyển Hy thấy được được hai chữ "Đằng Thiên."

Trong lòng dâng lên từng trận chua xót.

Tâm tình lại một lần nữa trỗi dậy, không khống chế được cảm xúc của chính mình.

Kha Uyển Hy nhanh chóng đứng dậy ra cửa Đem cửa hung hăng đóng lại.

Vũ Hàn Ân chưa hiểu chuyện gì thì bóng dáng của nàng đã biến mất dạng.

Vũ Hàn Ân thở dài một tiếng.

Lại chạy đi rồi?

Cô đem điện thoại cầm lên, nhìn qua một chút rồi cuối cùng vẫn là không bắt máy.

Tạm gác chuyện của bạn nhỏ nhà cô qua một bên, Vũ Hàn Ân suy nghĩ sẽ giải quyết sau.

Nhìn đồng hồ, Vũ Hàn Ân hôm nay có hẹn qua nhà Vương Huyễn An bàn một số công việc, cũng tiện thể cùng nhau ăn một bữa.

Cô lái xe đi đến một siêu thị gần nhà, tuỳ tiện chọn một số nguyên liệu để nấu cho bữa nay rồi đi đến nhà của Vương Huyễn An.

Rất nhanh chóng cả ba người đều đã cùng nhau nói nấu xong.

Ngồi vào bàn ăn, Vũ Hân Ân có hỏi thăm vài câu với Vương Huyễn An về chuyện công ty.

Do Vương Huyễn An mới về lại công ty không lâu, cô cũng nên giám sát kỹ một chút.

Quan Mẫn Tề ngồi một bên nghe hai người bàn bạc công việc với nhau, chợt nhớ tới vài chuyện, liền hướng Vũ Hàn Ân mà hỏi "Hàn Ân, có nghe hiệu trưởng nói Kha Uyển Hy không tham dự cuộc thi nữa à?"

"Ừ."

Nghe Quan Mẫn Tề nhắc tới chuyện này cô thở dài một hơi."

Cậu lại sinh khí với em ấy?"

Quan Mẫn Tề nhíu mày hỏi cô, Mẫn Tề biết tính khí của bạn mình cũng không tốt, nên cứ nghĩ là do Vũ Hàn Ân lại sinh khí với Kha Uyển Hy."

Tớ có làm gì.

Là em ấy tự chạy đi."

Nhắc đến nàng khiến cô cũng thắc mắc hành động của Kha Uyển Hy.

Cả hai lần là muốn nói chuyện với em ấy, nhưng cứ chưa nói đến đâu là bỏ đi mất rồi, cô còn chưa kịp bắt em ấy lại."

Tự chạy đi?"

"Ừ."

Vũ Hàn Ân tiếp tục ăn, cũng không muốn bàn tới nữa."

Chị họ nói đúng a.

Lần trước em gặp Kha Uyển Hy, đang nói chuyện thì em ấy cũng tự chạy đi, lại còn vô duyên vô cớ nổi giận với em."

Vương Huyễn An bất mãn khi nhớ lại lần trước mình bị nàng nổi giận.

"Em gặp em ấy khi nào?"

Quan Mẫn Tề quay sang hỏi.

"Chính là hôm em từ nhà chị họ đi về.

Vừa mở cửa thì gặp em ấy."

Vương Huyễn An vừa gặp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa trả lời.

"Tại sao Kha Uyển Hy lại nổi giận?"

Quan Mẫn Tề tiếp tục hỏi, Vũ Hàn Ân không nói gì nhưng vẫn im lặng lắng nghe."

Em có làm gì đâu.

Thì...thì hôm đó...chị họ có hứa cho em vài...vài...chai rượu.

Uyển Hy thấy em cầm nên hỏi, rồi...."

"Em ấy hỏi em?"

Vũ Hàn Ân nghe tới đây mới lên tiếng cắt ngang, hơi nhíu mày."..."

Vương Huyễn An gật gật đầu."

Hỏi gì?"

Cô đặt chén đũa trên tay xuống."

Hy Hy hỏi em chai rượu là của chị cho đúng không.

Đã vậy còn hỏi lại em hai ba lần nữa.

Chắc là ghen tị với em a."

Nhớ tới bộ dáng ghen tị của Kha Uyển Hy, Vương Huyễn An không biết trời đất cười rất đắc ý, còn đi khoe mẽ với cô."

Chai rượu nào?"

Vũ Hàn Ân híp mắt, trong lòng dường như đã ngờ ngợ ra được điều gì.

Nhìn thái độ của chị họ mình, Huyễn An hơi sợ sệt chỉ chỉ về phía kệ, thấy cô muốn đứng dậy đi tới kệ rượu, nàng nhanh chóng đứng dậy cản đường lại "Haha.

Chị, ngồi đi để em đi lấy."

Càng nhìn càng thấy hành động của em họ nhà cô lại càng không đúng, như có gì muốn giấu diếm.

Vũ Hàn Ân mặc lời nàng ngăn, một bộ động tác đứng dậy đi tới.

Thấy không cản được chị họ của mình, Vương Huyễn An cũng thức thời nhận biết tình huống mà chạy ra phía sau lưng Quan Mẫn Tề.Vũ Hàn Ân đi đến đứng trước kệ rượu, ánh mắt thâm trầm rơi xuống chai rượu ở trên kệ thứ hai.

Cầm chai rượu lên, nhìn kỹ xác nhận một lúc rồi nhìn lên tủ rượu, toàn những chai rượu cô vô cùng quen thuộc, còn đối với chai rượu cô đang cầm thì lại càng không thể không quen.

Nhìn lại chai rượu trong tay, Vũ Hàn Ân hít một ngụm khí lạnh, xoay người lại nhìn cái tên tội đồ kia.

"Huyễn An, lại đây."

Giọng điệu cất lên vô cùng điềm tĩnh, nhưng Vương Huyễn An nghe ra được cơn bão sắp đến."..."

Vương Huyễn An vẫn không dám nhúc nhích, nhìn sang Quan Mẫn Tề cầu cứu.Mặc dù không biết tiểu hài tử nhà mình đã làm gì chọc tới tính khí của Vũ Hàn Ân, nhưng không thể chứng kiến người của mình bị ăn hiếp "Hàn Ân, có gì cứ từ từ nói.

Cậu làm ra bộ dáng như vậy chẳng phải là đã hù chết em ấy rồi sao?

"Vũ Hàn Ân nghe bạn mình nói xong thì nhìn sang Vương Huyễn An trên mặt đã đổ từng trận mồ hôi.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Đợi đến khi Vương Huyễn An đã bị cô hù đến đứng cũng sắp không nỗi.

Cô không nói không rằng liền không lưu tình đá nàng một cái "Hay cho em."

Từ đó đến cuối bữa ăn, Vũ Hàn Ân hoàn toàn im lặng, cũng không nói với hai người còn lại rằng đó là chai rượu của Kha Uyển Hy tặng cô.

Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề nhìn cô vừa ăn vừa để chai rượu kia trong tay, hai người cũng tự hiểu ý nhau mà không dám nói tiếng gì.

Vũ Hàn Ân ánh mắt thâm trầm nhìn chai rượu trước mặt.

Tâm trạng không rõ là gì.

Ngón tay mảnh khảnh trượt dọc theo thân chai rượu.

Cô thở dài một hơi, khẽ lắc đầu vài cái.

Miệng cũng bất giác cong lên.

Đúng là có bất mãn với tôi, lại còn phản ứng lớn như vậy.

Xem ra lần này, khó dỗ rồi đây.
——————————————————Bây giờ là lúc thành phố đã về đêm, mọi người bắt đầu đi tìm thú vui riêng cho mình.

Kha Uyển Hy lúc nàng đang đứng lẳng lặng ở một góc, từng động tác kỹ thuật, chăm chú vào shot rượu trước mắt, mọi thứ đều được nàng cân đo đong đếm một cách tỉ mỉ.Tiếng người ra vào nói cười, ồn ào cách mấy cũng không phân tán được sự tập trung của nàng.

Có vài người khách ngồi trước quầy rượu, ý tứ muốn tiếp chuyện với Kha Uyển Hy, đối với những khách chỉ đơn giản là muốn trò chuyện, nàng cũng sẽ khách khí mà đáp lại.Một thân ảnh từ ngoài cửa bước vào, quan sát một vòng xung quanh.

Bắt được hình dáng của Kha Uyển Hy đằng kia, nhanh chóng một đường tiến lại quầy bar.

Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh uyển chuyển đi tới, khí thế nữ vương toát ra ngời ngợi.

Nụ cười câu hồn đoạt phách nở rộ lên.

"Tiểu Kha..."

Âm thanh trầm ấm lọt vào tai Kha Uyển Hy.

Nàng đang tất bật với công việc của mình, nghe được giọng nói quen thuộc nên phải ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay một khuôn mặt yêu kiều, nhướng mày nhàn nhạt lên tiếng "Hôm nay lại rảnh rỗi sao?"

"Không hẳn, nhưng đặc biệt tới đây tìm em."

Người kia chọn ngay một chỗ ngồi ngay quầy bar trước mặt Kha Uyển Hy."

Tịnh cảnh quan, tôi không phải loại người mà cô hay tìm, phải chăng đi nhầm chỗ rồi?"

Giọng điệu Kha Uyển Hy mang theo mười phần trêu ghẹo.

"Vậy em biết..." hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại, Tịnh Khuynh đưa ngón trỏ thon dài tới trước nâng mặt nàng lên, nở lên nụ cười vô cùng kiều mị "...tôi hay tìm loại người như nào sao?"

Kha Uyển Hy xoay mặt tránh đi chỗ khác, cũng không lộ ra cảm xúc gì.

Nàng cũng quá quen thuộc với đối phương đi.

Tịnh Khuynh là một khách quen đặc biệt ở nơi này, rất thường xuyên ra vào, lại còn đặc biệt muốn cùng Kha Uyển Hy trò chuyện.

Cho nên hai người cũng thật sự khá thân thuộc.Qua vài lần trò chuyện, Kha Uyển Hy chỉ biết được Tịnh Khuynh là cảnh sát, nhưng so với phong thái chuẩn mực của một cảnh sát, Kha Uyển Hy càng nghĩ lại càng thấy không giống.

Cứ mỗi lần cô đến đây, nàng đều để ý, ánh mắt cô sẽ không ngừng đảo quanh như đi tìm con mồi cho mình.

Đặc biệt còn có một lần vì quá lẳng lơ mà bị đối tượng hất rượu lên người, cô khi đó nổi giận đùng đùng quay lại chỗ ngồi trước quầy bar, Kha Uyển Hy vì thấy thú vị mà bắt chuyện với cô.

Nên từ đó hai người mới bắt đầu thân thiết.

Kha Uyển Hy cảm nhận được cuộc sống của Tịnh Khuynh vô cùng dung túng loạn lạc.

Nếu không nói ra, thật sự không ai nghĩ được cô là cảnh sát, mà còn cười nhạo cho.Vì Tịnh Khuynh thường xuyên đến đây, Kha Uyển Hy biết rõ được cô sẽ uống gì.

Bao nhiêu lâu rồi vẫn không đổi, chỉ trung thành với một loại duy nhất.

Kha Uyển Hy cũng không đợi cô lên tiếng cũng đã chuẩn bị xong thức uống cho cô.

Một ly Blue Margarita được đưa đến trước mặt cô.

Tịnh Khuynh tươi cười cầm lên, nhìn nhìn một chút, lại quay sang Kha Uyển Hy "Kỹ thuật vẫn tốt như mọi khi a."

"Vô nghĩa."

Kha Uyển Hy ném một cái nhìn khinh bỉ tới Tịnh Khuynh.

Nếu nàng không làm tốt, thì còn được làm ở đây sao?

"Hôm nay lại đi tìm nữ nhân đem về sao?"

Nụ cười nở rộ trên môi cô, nháy mắt với nàng một cái "Em thật là biết ý tôi a.

Nhưng dạo này thật sự khó khăn, em có ai giới thiệu cho tôi không?"

"Hừ, không có."

"Không có?

Nhưng tôi thấy là có mà, để ý từ rất lâu thấy người trước mặt tôi đây thật sự không có ai bên cạnh.

Có muốn thử không?" nhấm nháp một chút rượu, ý cười trong mắt càng lộ rõ xoa đầu nàng một cái.Kha Uyển Hy nghe được trêu ghẹo trong giọng điệu của cô, nhanh chóng tránh sang một bên khỏi bàn tay đó, âm thanh phẫn nộ "Thử cái đầu cô a.

Tránh xa tôi ra."

Hai người mỗi khi cùng nhau đều sẽ miệng lưỡi sẽ bắt đầu đấu đá, nhưng suy cho cùng thì Kha Uyển Hy cùng Tịnh Khuynh trò chuyện với nhau khá hoà hợp, lại vô cùng vui vẻ.

Ở một góc đằng xa kia, có một ánh mắt đang chăm chú quan sát nàng, nhìn nàng nói cười vui vẻ như vậy làm người kia thấy thật sự chói mắt.

Bóng dáng càng đi tới gần nàng, nhưng Kha Uyển Hy vẫn chưa phát giác được.

Nàng vẫn đang cùng Tịnh Khuynh tâm sự vui vẻ."

Kha Uyển Hy."

Thanh âm quen thuộc mang theo vài băng lãnh truyền tới.Kha Uyển Hy cùng Tịnh Khuynh đều nhìn sang, nụ còn ở trên miệng cũng lập tức cứng đờ "Cô Vũ."

"Ừ."

Cô điềm tĩnh đáp lại nàng.

"Sao cô lại đến đây?" nàng ho khan vài tiếng.

Kha Uyển Hy hơi bất ngờ khi thấy cô tìm đến tận đây, thật sự sai lầm khi để cô biết chỗ làm của nàng.

Thật sự không còn đường thoát."

Tôi không được đến đây?"

"Không có ý đó.

Cô uống gì?"

Kha Uyển Hy vẫn cúi mặt nhìn mấy đống dụng cụ trên tay mình, không trực tiếp đối diện cô."

Tuỳ ý."

Kha Uyển Hy nghe xong bĩu môi một cái, xoay người đi đến kệ rượu.

Chần chừ một chút, rồi lại nhìn sang Vũ Hàn Ân.

Hai ánh mắt chạm nhau, Kha Uyển Hy đỏ mặt nhanh chóng quay đi, với tay lấy vài chai mà mình muốn.

Vũ Hàn Ân chọn một chỗ ngay trước quầy bar ngồi xuống.

Ánh mắt từ đâu đến cuối rất chăm chú nhìn Kha Uyển Hy làm việc.

Một vài sợi tóc nhẹ rơi xuống che một phần khuôn mặt của nàng, cùng với ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu xuống da thịt nàng làm bật lên một vẻ gì đó rất thu hút người nhìn, đến nỗi không thể rời mắt.TIếng nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai, hơi lạnh từ máy điều hoà phả xuống, tiếng dụng cụ va chạm với nhau, mùi hương rượu cứ quanh quẫn đầu mũi.

Tất cả rất hoà hợp với nhau, Vũ Hàn Ân cảm thấy nơi này thật sự không tệ, rất thích hợp cho những buổi đêm muốn tìm một nơi để giải toả cảm xúc.Chưa đầy mười phút sau, một ly rượu hoàn chỉnh, nhìn vô cùng đẹp mắt đặt trước mặt cô.

Nói một câu cảm ơn, tay nâng ly rượu lên quan sát.

Nhấm nháp một chút hương vị, một chút lành lạnh của đá, một chút chua nhè nhẹ của chanh, một chút ngọt của mùi đường, cùng thêm một chút cay nồng từ rượu truyền tới, có hơi hướng hoà quyện giữa Vodka và Rum.

Hương vị vô cùng lạ lẫm, cô cũng chưa từng thử qua, nhưng thực sự là rất hợp vị của cô.Vũ Hàn Ân không cùng Uyển Hy nói gì nhiều, cũng chưa vội giải thích hiểu lầm với nàng.

Chỉ ngồi yên một bên thưởng thức ly rượu của mình.

Tịnh Khuynh trong lòng lại khẽ cười, ngồi một bên thưởng thức người được gọi là cô Vũ kia thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn sang Kha Uyển Hy, lại thấy Tiểu Kha của cô thường ngày rất lanh miệng đấu đá với cô, sao lúc này là tỏ ra bộ dáng cạy miệng cũng không chịu nói vậy?

Thật mất hứng a.Tịnh Khuynh nhận thấy ánh mắt hai người khi nhìn nhau, thật sự không phải mối quan hệ đơn giản.

Đợi đến khi cô quan sát đủ, cũng thầm xác nhận được vài suy nghĩ trong lòng mình.

Làm một bộ động tác đứng dậy muốn rời đi.

Cô khẽ ngoắc tay cho Kha Uyển Hy đến gần mình, ý như muốn nói gì đó với nàng.

Không để Kha Uyển Hy kịp phản ứng, một đôi môi mang theo vài phần lạnh lẽo như chuồn chuồn nước nhanh chóng lướt nhẹ qua má nàng liền rời đi, kèm theo một nụ cười vô cùng mị hoặc "Tôi đi trước đây, gặp em sau."

Trước khi đi còn không quên đánh mắt với nàng một cái, không những Kha Uyển Hy bị hành động của Tịnh Khuynh làm chết trân đứng đó, mà Vũ Hàn Ân ngồi bên cạnh trọn vẹn chứng kiến được một màn kia cũng phải đen mặt.

Cô cố định lại tầm nhìn của của mình, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng cay nồng chạy dọc theo cuống họng tự nhiên lại cảm thấy khó uống hơn mọi khi, rốt cuộc là cô bị làm sặc cho một trận.Kha Uyển Hy rút một vài tờ khăn giấy đưa cho cô "Cô Vũ, không sao chứ?"

"Không sao."

Nhận vài tờ khăn giấy từ tay nàng, điềm tĩnh trả lời.Không nhắc tới một màn vừa rồi của Tịnh Khuynh, Kha Uyển Hình đứng lẳng lặng nhìn cô một hồi, mới lên tiếng hỏi "Cô Vũ, sao lại đến đây?"

Thấy hiện tại nơi đây chỉ còn hai người, Vũ Hàn Ân vươn tay sờ loạn tóc của nàng, rất thẳng thắn trả lời "Đến đây dỗ em.

Không cho chạy loạn nữa."

"Khụ...Khụ..."

Kha Uyển Hy đỏ mặt ho khan vài tiếng.

Vẫn chưa rõ ý của đối phương.

"Uyển Hy, em chính xác là không vui tại vì tôi đúng không?"

Cô đã biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn là muốn hỏi lại một lần nữa."

Không có."

Thấy nàng vẫn một mực khăng khăng chối bỏ, cô cũng không chấp nhất.

Nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, hướng nàng lên tiếng "Thật ra hôm đó........."

Vũ Hàn Ân lúc này mới đem mọi chuyện giải thích tường tận cho Kha Uyển Hy một lần.

Đến khi nói xong, cô còn rất cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng.

Nhưng Kha Uyển Hy vẫn im lặng, không lên tiếng."

Bồi thường cho em, chịu không?"

ánh mắt vẫn không rời khỏi người Kha Uyển Hy, cô chống tay lên cằm."..."

Kha Uyển Hy nhìn cô một cái, không biết từ khi nào tính ngạo kiều của nàng lại trỗi dậy.

Biết được cô là đang xuống nước với nàng nhưng vẫn trầm mặc không trả lời cô.

Nàng nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ "Đã trễ rồi, cô không về sao?"

"Làm đến khi nào?"

Cô không trả lời mà hỏi lại nàng.

"Khá trễ."

"Vậy tôi đợi em."

Vũ Hàn Ân cũng không vội rời đi, cô thật sự là ngồi chờ nàng đến tận khi nàng tan làm rồi cũng đưa nàng về.

Kha Uyển Hy lúc đầu vẫn muốn từ chối, nhưng đối diện với Vũ Hàn Ân ý cô đã quyết thì không thể thay đổi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo cô lên xe.Vừa mở cửa xe, rơi vào mắt nàng là chai rượu của nàng tặng cô lần đó, đang được đặt ngay ngắn trên ghế ngồi phụ lái.

Một bàn tay mảnh khảnh cầm lấy chai rượu, đưa trước mặt nàng.

Kha Uyển Hy ngước nhìn Vũ Hàn Ân tay đang cầm chai rượu, khẽ cười nhìn nàng "Tôi tận tay đem về rồi.

Vẫn còn không vui?"

"Không có."

Kha Uyển Hy nhận lấy chai rượu từ tay cô, đi vào trong xe, đặt chai rượu trên người mình.Cô phì cười một tiếng, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, trong lòng em ấy xác thực vẫn còn ghi hận với cô.

Vũ Hàn Ân thắt dây an toàn xong nhìn sang nàng "Định ngồi đó ôm chai rượu luôn sao?"

"Hả?"

Kha Uyển Hy không rõ ý cô."

Không định thắt dây an toàn vào sao?

Hay là đang đợi tôi giúp em?"

Lâu rồi không có cảm giác trêu chọc nàng, nay có thời điểm, tâm trạng của cô cũng tốt lên không ít."

A...để em tự thắt được rồi." mặt nàng đỏ lên, tim nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Đợi nàng thắt dây an toàn cho mình xong, cô cũng đạp ga chạy đi.

Kha Uyển Hy từ đầu đến cuối ôm khư khư chay rượu trong lòng mình.

Từ lúc ngồi trong xe cho đến khi về tận cửa nhà, Kha Uyển Hy vẫn không muốn tiếp chuyện với cô.Cả hai đứng trước của, không ai nói với ai tiếng nào.

Vũ Hàn Ân khoanh tay trước ngực, nhìn chai rượu nàng vẫn đang cầm, lên tiếng trước "Không định trả lại tôi?"

Kha Uyển Hy lui ra đằng sau một bước, lắc đầu "Không."

"Tại sao?"

"Lại...đem...cho."

Kha Uyển Hy nói lí nhí trong miệng, nhưng không gian chỉ có hai người nên cũng lọt được vào tai cô."

Tôi không có.

Tôi đã giải thích với em rồi, không phải sao?"

Vũ Hàn Ân thở hắt ra một hơi."

Vậy khi nãy....cô đứng trước tủ rượu lâu như vậy....cũng không nhận ra?"

Nàng đem thắc mắc của mình hỏi cô, thật sự là do không để tâm nên sẽ không phát giác ra được."..."

Vũ Hàn Ân bị nàng hỏi cho không trả lời được.Không đợi cô nói thêm lời nào, nàng nhanh chóng xoay người mở cửa.

Cũng đem cửa hung hăng đóng lại, cô là không kịp phản ứng.

Vũ Hàn Ân nhìn cánh cửa đóng chặt, hít một ngụm khí lạnh.

Bây giờ mới nhận thấy sao bạn nhỏ nhà cô khó đối phó tới vậy?

Bộ dáng nhu nhược thường ngày là giả đi?
——————————————————
Chap cuối tuần cho mọi người đọc để chuẩn bị cho một tuần mới làm việc.

Nhờ mọi người comment nên viết chap này chỉ vỏn vẹn bốn ngày a....Mong mọi người có thời gian đọc vui vẻ và nhớ giữ gìn sức khoẻ cẩn thận 😄😄😄Love all,Ashleyancy 🎻14.11.2021
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 35: Chỉ có một người


Với khí trời gần chuyển đông, mọi người ra đường đều tự cuốn mình trong từng lớp áo thật dày dặn.

Mùa đông nơi đây thật sự có phần khắc nghiệt, đôi lúc còn kèm theo từng đợt mưa mang đến cái lạnh không mấy dễ chịu.

Từng trận mưa lạnh như trút xối xả vào lòng người đã từ lâu không còn sự ấm áp kia.Buổi sáng hôm nay cũng không ngoại lệ, thời tiết lạnh cóng mang theo những đợt gió lạnh băng.

Vũ Hàn Ân khoác trên mình một chiếc măng tô sọc caro nâu dày dặn, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu trắng.

Chiếc quần ống rộng cùng màu với chiếc măng tô, dưới chân là đôi boot cổ ngắn màu đen, khí chất của Vũ Hàn Ân phát ra thật sự rất thu hút ánh nhìn.

Dáng người được tôn lên một cách hoàn hảo, nhìn từ mọi góc đều không phát hiện ra được góc chết.

Tiếng bước chân đều đặn quy củ vang lên.

Trên tay cầm theo một số tài liệu, nhàn nhã bước vào lớp.

Vũ Hàn Ân lướt mắt một vòng quanh lớp.

Hôm nay, có người đi trễ.Đợi đến hẳn mười phút sau, Kha Uyển Hy mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lúc này mới rón rén, cúi người, khom lưng đi đến hành lang bên ngoài lớp học.

Thấy được Vũ Hàn Ân đang xoay người ghi bài, nàng vẫn đứng ở ngoài cửa, chưa dám bước chân vào lớp.

Nàng biết rõ được quy định của cô Vũ rất khắc khe, ai vào lớp học sau cô thì hôm đó thật sự không cần đến lớp nữa.

Nhưng hôm nay xui rủi làm sao, đồng hồ báo thức không reo.

Vừa thức dậy nàng đã cố chạy thật nhanh nhưng vẫn là không kịp.Lúc này Vũ Hàn Ân mới thấy được một cái đầu nhỏ đang rụt rè lộ ra ngoài cửa, trong lòng biết rõ là ai.

Cô phủi tay vài cái, nghiêm nghị bước ra phía cửa.

Cả lớp đều bị sự việc làm chú ý, trong lòng thầm cầu phúc cho Kha Uyển Hy.

Vũ Hàn Ân ôm tay trước ngực, nhướng mày ngắn gọn hỏi nàng "Lý do?"

"Em bị kẹt xe."

Kha Uyển Hy cúi đầu trả lời, viện đại cái cớ."

Em đi bộ, thì kẹt xe như nào?"

Cô cau mày, lý do còn vụng về quá rồi đi.Lúc này Kha Uyển Hy mới ủ rũ thành thật khai báo "Em...em...ngủ quên."

"Vậy tôi nên tính sao với em đây?"

"Dạ, em không biết.

Tuỳ cô vậy."

Kha Uyển Hy cúi đầu, không dám nhìn cô."

Vậy thì..."

Cô dừng lại suy nghĩ một chút, rồi thanh âm rõ ràng từng chữ nói ra với nàng "Trả đồ rồi cho vào."

"Dạ, đồ gì cô?"

Kha Uyển Hy vẫn chưa nghe ra ý tứ của cô."

Rượu của tôi."

"Hả?"

Nàng bất ngờ nhìn cô."

Không đồng ý?" cô hỏi lại."

Không phải, không phải, nhưng...nhưng...hiện tại em đâu có đem theo."

"Vậy đứng ngoài đi."

Vũ Hàn Ân lạnh lùng buông một câu, không đợi nàng phản kháng cô đã xoay người bước vào lớp.

Cô cứ như bình thường bắt đầu giảng bài cho cả lớp.

Đợi đến giảng bài xong một lượt, giao bài tập cho lớp, cô mới bắt đầu để ý đến người đang đứng bên ngoài kia.

Ánh mắt rơi xuống người nàng, thấy nàng đang co rút một góc, cố gắng nép vào cửa để tránh gió.

Ánh mắt đầy khổ sở, phải đứng cắn răng chịu đựng, hai tay liên tục ma sát vào nhau.

Thời điểm này cô mới thức thời nhận ra thời tiết lúc này khá lạnh.

Tự thấy hành động của mình đối với nàng của mình có hơi không đúng, lúc này cô mới đứng dậy, hướng ra phía cửa đi đến đứng trước mặt nàng.Gió lạnh thổi đến trên mặt bỗng chốc không còn nữa, ngước nhìn lên mới thấy Vũ Hàn Ân đang vững trãi đứng trước mặt nàng.

Kha Uyển Hy nhẹ nhàng gọi hai tiếng "Cô Vũ..."

"Lạnh không?"

"Dạ...dạ...không." bản thân Kha Uyển Hy lúc này cũng không hiểu sao lại còn muốn cậy mạnh trước mặt cô."

Không lạnh?"

Vũ Hàn Ân hỏi lại một lần nữa "Chắc chắn?"

"..." nàng vẫn im lặng.Cô nhìn chiếc mũi nhỏ đã bị lạnh làm đỏ ửng lên của nàng, nhẹ đánh lên đầu nàng một cái, khóe miệng chợt cong lên "Sắp thành tuần lộc rồi, vào lớp đi."

Giờ học vẫn trôi qua vô cùng bình thường, Vũ Hàn Ân cũng không đá động gì tới nàng nữa, mọi thứ vẫn như thường ngày.

Đến hết giờ, trước khi rời đi, cô chỉ dặn nàng sau giờ học lên văn phòng cô một chuyến.Trải qua thêm vài tiết học trong cơn buồn ngủ không thể cưỡng nổi, cuối cùng cũng học xong.

Liền dưng dậy thu dọn tập vở rồi đi theo con đường quen thuộc đến văn phòng của cô.Thấy cửa phòng không đóng, chỉ khép hờ.

Nàng gõ cửa vài cái rồi chui đầu vào trong tìm cô.

Nhưng không chỉ có mỗi mình Vũ Hàn Ân, còn có một bạn học đang ngồi ở chỗ mà nàng vẫn hay ngồi trước đây.

Bạn học đó thấy nàng liền vui vẻ chào một tiếng, Kha Uyển Hy cũng lịch sự mà đáp lại.Vũ Hàn Ân gọi nàng, Kha Uyển Hy lúc này mới bước vào trong, đứng trước mặt cô.

Cô ra hiệu bảo ngồi xuống "Lớp trưởng Kha."

"Dạ." nàng đáp lời, vẫn chưa biết tại sao nàng được gọi lên đây.Hai tay đan trước mặt, cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề "Có còn muốn thi nữa không?"

Nàng có hơi giật mình, không nghĩ tới cô sẽ đề cập đến chuyện này, đã nghĩ những lời nói lần trước của nàng sẽ làm cô nổi giận mà không để cho nàng thi nữa.

Lần trước cũng là nàng làm loạn, nay được cô hỏi, nàng thật sự muốn thi nhưng nhớ lại sự việc lần trước, Kha Uyển Hy lại có phần không có mặt mũi để trả lời.

Nàng không lên tiếng, chỉ gật đầu vài cái."

Vậy giờ tôi có vài câu hỏi, em trả lời được thì tôi sẽ xem xét."

Giọng cô vô cùng nghiêm túc "Nếu không đáp ứng được thì cũng không cần nữa."

"Còn phải có câu hỏi cơ à?

Cô cứ nói thử đi." nàng ủ rũ, thở dài nhìn cô.Vũ Hàn Ân trực tiếp nhìn Kha Uyển Hy, nàng liền có dự cảm không lành, sao hôm nay cô ra vẻ nghiêm trọng vậy.

Cô từng tiếng rõ ràng gọi tên nàng "Kha Uyển Hy."

"Dạ." nàng không có sức lực mà đáp lại."

Có còn bất mãn với tôi không?"

"..."

Nàng lắc đầu."

Có còn chạy loạn nữa không?"

"..." nàng lắc đầu."

Có chuyện gì khó chịu, có thể liền nói tôi được không?"

"...." nàng gật đầu."

Quản em tôi cũng thật mệt." thở dài một hơi, Vũ Hàn Ân lấy sấp đề trong tay đánh nhẹ vào đầu nàng một cái, miệng khẽ cong lên một cái "Cầm đề này rồi lại đó ngồi làm đi."

Kha Uyển Hy nhận lấy đề từ tay cô.

Trong đầu đầy dấu chấm hỏi, câu hỏi đơn giản vậy thôi sao?

Cũng ngoan ngoãn đứng dậy đi đến sofa, bạn học kia vẫn còn ngồi đó.Kha Uyển Hy nhìn sang Vũ Hàn Ân."

Đó là Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh, đây là Kha Uyển Hy.

Sẽ cùng nhau tham gia kỳ thi sắp tới." cô lên tiếng giới thiệu hai người với nhau."

Do lần trước có người chạy loạn không chịu tham gia thi nữa, nên hiệu trưởng mới sắp xếp qua Tiểu Ninh cho tôi."

Thấy ánh mắt của Kha Uyển Hy thắc mắc hướng tới mình, Vũ Hàn Ân mới lên tiếng giải thích.Nghe xong thì Kha Uyển Hy bĩu môi, cũng tiến lại ngồi kế bên Tiểu Ninh.

Lần trước đi thi vòng trường đã gặp qua, cũng đã nói chuyện với nhau vài câu nên cũng không phải thực sự không quen biết."

Cậu là Uyển Hy đúng không?"

Tiểu Ninh lên tiếng bắt chuyện."

Ân, cậu là Tiểu Ninh lần trước tớ có gặp qua rồi đúng không?"

"Ừ đúng rồi.

Có cậu ở đây với tớ, đúng là vị cứu tinh a?"

Tiểu Ninh chợt nhỏ giọng."

Sao vậy?"

Kha Uyển Hy ánh mắt khó hiểu nhìn nàng."

Tớ đến đây mới được ba buổi thôi, nhưng lần nào cô Vũ cũng bày ra bộ mặt lạnh như băng vậy.

Không phải điêu nhưng để tớ ra ngoài cửa ngồi coi chừng còn ấm hơn trong đây."

Như vớt được phao cứu tinh, Tiểu Ninh bắt đầu kể lể không ngừng.

Giọng nói Tiểu Ninh hạn chế với âm lượng nhỏ nhất có thể, sợ sẽ vô tình lọt vào tai ai kia.

"Vậy mau ra ngoài ngồi đi.

Ở đây riết sẽ bị cảm lạnh mất đó."

Kha Uyển Hy cũng rất hứng thú cùng nàng kẻ tung người hứng."

Không bữa nào tớ thấy tâm trạng của cô Vũ tốt hết cả.

Cứ tình hình này tiếp diễn, tớ bị bệnh tim mất."

Tiểu Ninh mặt mày nhăn nhó nói chuyện với Kha Uyển Hy."

Hahaha, có tớ ở đây rồi.

Cô Vũ cũng không đến nỗi như cậu diễn tả.

Biết cách thuận theo một chút là được."

"Vậy cậu biết cách?"

ánh mắt Tiểu Ninh mừng rỡ nhìn nàng."

Tớ cũng không."

Kha Uyển Hy tinh nghịch lắc đầu.

Tâm trạng của cô Vũ, nàng đôi khi cũng không đọc ra được."

Tớ không biết, cậu có gì liền phải bảo kê cho tớ, con tim mong manh này chịu không thấu đâu."

"Để tớ, haha." nàng là vẫn đang cậy mạnh.Kha Uyển Hy nghe Tiểu Ninh kể lể liền cười thầm trong bụng một trận.

Hai người được một trận cười nói vui vẻ, Vũ Hàn Ân đang ngồi làm việc đằng này cũng bị phân tâm.

Đợi hẳn mười phút trôi qua, tiếng nói cừời vẫn không giảm mà còn có xu hướng ồn ào thêm.

Vũ Hàn Ân lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn phía đằng kia, thu vào tầm mắt Kha Uyển Hy không kiêng nể gì cùng Tiểu Ninh nói chuyện.

Vũ Hàn Ân tạm thời dừng công việc của cô lại, tằng hắng vài tiếng, nghiêm giọng lại hướng đến hai người đằng kia "Có phải tôi cho bài dễ quá nên không muốn làm?

Đem bài đến đây."

"..."

Kha Uyển Hy."..."

Tiểu Ninh.Cả hai đang cười nói vui vẻ đều một khắc liền biết điều mà im lặng, không ai dám lên tiếng đáp lời."

Tiểu Ninh, cô Vũ gọi cậu kìa."

Kha Uyển Hy lúc này không tiền đồ mà đem người Tiểu Ninh kéo lên, đẩy nàng đi chịu trận.

Bộ dáng khi nãy hùng hổ ta đây cùng nhanh chóng bốc hơi biến mất.Cuối cùng hai đứa bị tách nhau ra, Kha Uyển Hy bị cô ra lệnh đến ngồi trước mặt cô mà làm.

Đến cái thở mạnh nàng cũng không dám.Không khí trở nên yên tĩnh như vốn dĩ mọi khi, mỗi người một góc, cũng không chủ động nói chuyện với nhau.

Thỉnh thoảng cả hai cùng muốn hỏi bài, cô cũng tạm dừng công việc mà giải đáp các nàng.

Tiếng điện thoại truyền tới, Vũ Hàn Ân nhìn tên hiển thị liền bắt máy.

Vừa nghe, vừa dùng viết lướt qua cuốn lịch trước mặt.

Nàng nghe ra được cô có việc sẽ cần phải đi.

Cô cúp máy xong, cũng tiện tay tắt máy tính, thu dọn đồ đạc của mình."

Tiểu Ninh, lớp trưởng Kha, cả hai cứ làm cho xong, kiểm tra bài cho nhau một lần rồi có thể về.

Để bài trên bàn tôi là được."

Cô lúc này thu gom đồ cũng xong, đang muốn đứng lên."

Cô có việc phải đi sao?"

Tiểu Ninh lúc này mới quay sang hỏi cô."

Ừ, không cần vội.

Cứ từ từ làm.

Đi ra cửa sẽ tự đóng."

Cô từ tốn trả lời các nàng.

Không đợi các nàng trả lời, cô đã rời khỏi.

Bước đến trước nhà xe, Vũ Hàn Ân nhìn ngoài trời mây đen đã kéo tới, vài hạt mưa lâm râm cũng đang rơi xuống.

Gió thổi đến mang theo từng trận lạnh buốt khiến cô cũng phải rùng mình.

Nhanh chóng vào trong xe ngồi, khởi động xe.

Điều chỉnh nhiệt độ trong xe tăng lên, từ tốn lái xe rời đi.Trời bên ngoài đã không còn mưa to gió lớn nữa, Kha Uyển Hy cùng Tiểu Ninh cũng đã làm xong bài tập cô giao.

Cả hai ngồi lại kiểm tra qua lại với nhau một chút, thấy không có gì sai sót nữa mới để lên bàn của Vũ Hàn Ân."

Bây giờ cậu về luôn sao?"

Tiểu Ninh dọn dẹp đồ đạc, hỏi nàng."

Ừ."

"Nhà cậu gần đây chứ?"

"Cũng khá gần, đi bộ một đoạn ngắn liền tới.

Ở ngay tiểu khu kia."

Kha Uyển Hy cũng từ tốn đáp lời nàng."

Vậy sao?

Tớ cũng ở gần nơi đó.

Nói chừng chỉ cách nhau khoảng năm phút đi bộ.

Có muốn đi cùng không?"

"Cũng được."

"Nhưng hiện tại mưa vẫn còn lâm râm.

Làm sao đi được?"

Tiểu Ninh ngó nhìn ra bên ngoài.Tiểu Ninh bao quát nhìn căn phòng một lượt, ánh mắt rơi vào một góc trong phòng, Kha Uyển Hy hướng mắt nhìn tới, có một cây dù được đặt ngay ngắn nơi đó.

Kha Uyển Hy biết được ý tứ của Tiểu Ninh, có chút do dự nói "Cái đó của cô Vũ, thật sự là không nên."

"Có thể gọi điện hỏi một tiếng mà, chứ cậu nhìn ngoài trời như vậy, thì khi nào mới thật sự hết mưa?"

Để Tiểu Ninh thuyết phục một hồi, nàng mới không cam lòng mà gọi cho cô, thật sự có chút sợ.

Từ lúc quen biết đến nay, nàng chưa chủ động gọi cô một lần nào.

Một là do Kha Uyển Hy không dám gọi, hai là giữa cô và nàng cũng không có chuyện gì cần thiết để liên lạc cho nhau.

Lần đầu tiên như vậy, nàng có chút khẩn trương.

Vài hồi chuông vang lên, vẫn không có ai nghe máy.

Đến lúc nàng nghĩ không thể gọi được nữa, thì từ đầu dây bên kia giọng nói quen thuộc vang lên, có thể nghe ra được vài phần bất ngờ từ đối phương "Lớp trưởng Kha?"

"Cô Vũ...là em đây." nàng nhỏ giọng đáp lại."

Có chuyện gì sao?"

"Dạ có."

"Chuyện gì?" giọng cô vẫn lạnh như thường ngày, không nghe ra được cảm xúc."

Trời bên này vẫn còn mưa.

Em...em...có thể mượn...mượn dù của cô được không?"

Bên phía bên kia im lặng một hồi, để trái tim Kha Uyển Hy cũng muốn rớt ra ngoài.

Lúc này mới nghe đối phương đáp lại "Ừ, có thể."

"Cảm ơn cô Vũ."

"Ừ." không đợi Kha Uyển Hy nói tiếp, cô đã cúp máy.

Nàng nghe ra được chắc cô cũng đang vội.

Cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Quay sang nhìn Tiểu Ninh, gật đầu nói có thể được.Kha Uyển Hy đi bộ một đoạn cùng Tiểu Ninh về nhà.

Cả hai cùng nhau nói chuyện một chút, cảm giác Tiểu Ninh rất hoạt bát, vui vẻ, rất dễ bắt chuyện với nàng.

Nhưng trên đoạn đường, đa phần sẽ là Tiểu Ninh tìm chủ đề, Kha Uyển Hy chỉ đáp lời với nàng vài câu.

Mặc dù vậy cũng không có cảm giác quá lúng túng.Nhà Kha Uyển Hy gần hơn nên sẽ tới nhà nàng trước, còn Tiểu Ninh có thể tự đi về sau.

Vì trời mưa cũng chưa thật sự nhưng hẵn, nên dù cũng là để Tiểu Ninh cầm về.Kha Uyển Hy về đến nhà, nàng tắm rửa rồi tìm gì dó để ăn một chút.

Hai đôi mắt đã muốn mở không lên.

Muốn chợp mắt nghỉ ngơi, tối nay nàng vẫn phải đi làm.

Thật sự rất mệt, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Mặc dù đôi lúc có lười biếng, nhưng Kha Uyển Hy nàng buộc bản thân không được tuỳ tiện.

Nàng không có gì ngoài sức trẻ, nên phải biết tận dụng một chút.

Ngủ đến tận giờ giấc nào nàng cũng không biết, bên ngoài trời đã dần tối.

Lăn qua lăn lại trên giường, di động lúc này truyền đến.

Không bận tâm người gọi đến là ai, tuỳ tiện nhấn nút nghe "Alo."

"Hy Hy..."

"Huyễn An?" giọng điệu ngáy ngủ của nàng đáp lại."

Ừ, tôi đây.

Lỡ phá hỏng giấc ngủ của em rồi sao?"

"..." nàng không trả lời, chỉ là ngáp một cái âm thanh to rõ.

"Em đang ở nhà đúng không?"

Giọng điệu cô thăm dò hỏi nàng."

Tôi đang ở nhà."

"Có đang rảnh rỗi không?"

"Cũng không hẳn, có việc gì sao?" nàng lăn lộn trên gường trả lời."

Có một chút chuyện.

Tôi định nhờ em."

"Cô cứ nói đi."

"Ừ, chuyện là.... cô Vũ của em..."

Vương Huyễn An dừng lại một chút, giọng điệu có phần đắn đo "...hiện tại tâm trạng có phần không tốt.

Em có thể qua xem giúp tôi một chút không?"

"Sao lại không tốt?" nghe nhắc đến Vũ Hàn Ân, tâm trí nàng lập tức thanh tỉnh, vẻ buồn ngủ khi nãy cũng không thấy đâu."

Chuyện khá dài dòng."

"Không tốt đến thế nào?"

"Tôi cũng không rõ."

"Ừ, để tôi đi xem một chuyến."

Nàng nhanh chóng đứng dậy, tâm trạng cũng vài phần thấp thỏm.

Trong lòng đặt nhiều nghi vấn, rất muốn nhanh chóng chạy sang.

Nàng chạy đi rửa mặt, khẩn trương chỉnh đốn lại tóc tai, quần áo của mình.

Nhưng chẳng lẽ tuỳ tiện đi qua đó thì có phần không phải phép.

Nàng ngồi sofa suy nghĩ một hồi, ngước đầu nhìn một lượt quanh nhà mình.

Chợt phát hiện gì đó, mau chóng đứng dậy.Đứng trước cánh cửa kiên cố kia, Kha Uyển Hy vẫn là có phần khẩn trương, không thật sự có dũng khí.

Đợi nàng đấu tranh nội tâm một hồi, Kha Uyển Hy mới dám đưa tay bấm chuông cửa, chờ một lúc lâu cũng chẳng thấy đối phương.

Vừa định nhấn chuông một lần nữa, cánh cửa lúc này chợt mở ra.Ánh đèn vàng hắt xuống thân ảnh trước mặt nàng.

Làn da đối phương trắng mịn hoàn hảo, mái tóc được tuỳ tiện xoã xuống.

Từng đường nét trên gương mặt mang theo tỉ lệ rõ ràng, chiếc mũi cao vút thanh tao, đôi môi mịn màng khẽ hở, đôi mắt đen tuyền tựa như không đáy sâu thăm thẳm.

Mọi thứ dường như tự biết cách để kết hợp với nhau một cách hài hoà nhất.

Trên người đối phương lúc này là một chiếc váy ngủ màu đen, hai bờ vai gầy ốm cùng với hai hàng xương quai xanh mảnh khảnh trêu ngươi lộ ra.

Chạy dọc theo đó là một khe rãnh sâu hút giữa hai vùng núi cao đầy đặn.

Vũ Hàn Ân lúc này, khiêu gợi đến cực điểm.Mùi rượu cay nồng ập đến quanh quẫn đầu mũi đem Kha Uyển Hy trở về với thực tại.

Lén nhìn qua phía sau của cô, trên bàn phòng khách đã có vài chai rượu."

Cô Vũ."

"..."

Cô không trả lời, ánh mắt rơi xuống người nàng."

Cô Vũ, uống rượu sao?"

Kha Uyển Hy hít một hơi sâu, có phần lo lắng hỏi cô."

Có chuyện gì không?"

Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, âm thanh băng lãnh thường ngày."

Có một số đồ nấu ăn hôm bữa em mượn, nay đem qua trả."

Trên tay nàng là vài vật dụng nấu ăn nàng mượn cô lần trước.Vũ Hàn Ân đưa tay muốn lấy, nhưng Kha Uyển Hy lùi lại không để cô thực hiện được mong muốn.

Vũ Hàn Ân cau mày, ánh mắt khó chịu nhìn nàng."

Nhiều đồ như vậy, để em đem vào cho."

Kha Uyển Hy đang muốn tìm cách để vào bên trong."

Không cần, tôi tự làm được.

Cảm ơn."

Vũ Hàn Ân trực tiếp ngắt lời nàng, từ tay Kha Uyển Hy lấy đi một số đồ của mình rồi không lưu tình đóng cửa lại.Kha Uyển Hy bị nhốt bên ngoài, tâm trạng liền ủ rũ.

Nàng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô rất không tốt.

Loay hoay tìm cách, nàng nhớ đến gì đó liền chạy về nhà.

Không tin lần này sẽ không được.

Cầm trên tay đồ vật kia, một lần nữa tiếng chuông cửa lại vang lên.

"Cô Vũ..."

"Chuyện gì nữa?" sắc thái cũng không tốt hơn khi nãy bao nhiêu."

Em qua trả đồ." nàng lí nhí nói trong miệng, trên tay nàng là chai rượu của cô bị nàng lấy đi lần trước."

Tại sao lúc nãy không đem luôn một lượt?" giọng điệu cô bắt đầu mang theo vài phần gắt gỏng."

Em quên."

Kha Uyển Hy gãi đầu cười cho qua chuyện, nàng lắc lắc chai rượu trước mặt cô "Tiện có rượu mới này, để em pha một ly được không?"

Ánh mắt Vũ Hàn Ân rơi xuống chai rượu trên tay nàng, ánh mắt loé lên vài tia dị thường.

Tiếp nhận chai rượu từ nàng, cô đè nén cảm xúc của chính mình "Tôi không có tâm trạng uống rượu.

Về đi."

Vũ Hàn Ân không chút lưu tình một lần nữa đem cửa đóng lại.

Cô thả người xuống ghế sofa.

Tâm trạng vô cùng không có chút nào gọi là thả lỏng.

Hai tay khẽ xoa nhẹ phần thái dương.

Khẽ lướt nhìn về phía cửa, thở hắt ra một hơi đầy nặng nề.Cầm ly rượu còn đang dang dở, liền một hơi mà uống hết.

Vị men say dần chiếm lấy tâm trí cô, đầu óc cũng không còn thật sự tỉnh táo.

Vũ Hàn Ân là người có chừng mực riêng của cô, cô luôn nghiêm khắc để bản thân không được say xỉn.

Nhưng hôm nay, lại muốn mình dung túng một lần.Từng ly từng ly cứ dần uống cạn.

Nhưng lúc này, chuông cửa lúc này lại lần nữa vang lên, đem tâm trí cô thanh tỉnh lại một phần.

Đứng dậy đi đến mở cửa.

Trước mặt nàng vẫn là thân ảnh quen thuộc.

Lần này, Vũ Hàn Ân lên tiếng trước."

Lại có chuyện gì sao?" nhận biết được khi nãy giọng điệu có hơi cộc cằn với nàng, nên lần này Vũ Hàn Ân cũng đã kiềm chế lại.Kha Uyển Hy gãi đầu, hơi ngượng ngùng lên tiếng "Máy nước nóng nhà em bị trục trặc.

Trời lạnh thế này, có thể làm phiền cho...cho em tắm...tắm nhờ được không?

Ngày mai em sẽ nhanh chóng kêu thợ đến sửa."

Nhìn nàng một hồi lâu không lên tiếng, nhưng Vũ Hàn Ân né sang một bên nhường đường cho nàng vào.

Khi vừa lướt qua cô, trong lòng nàng dâng lên từng trận vui vẻ, kế sách thành công.Ngón tay thon dài vuốt nhẹ dọc theo ly rượu.

TIếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra.

Cô dựa lưng vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng không có phần nào là thấy thoải mái.

Đôi mắt khẽ nhắm lại, không để tâm Kha Uyển Hy đang làm gì.

Vũ Hàn Ân cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình an ổn hết mức có thể.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Hương thơm quen thuộc nhẹ nhè trong không gian truyền đến.

Cô quay đầu sang, bắt gặp ngay đối phương ở một bộ dáng đó giờ cô chưa từng chứng kiến qua.

Mái tóc vừa được gội xong nên vẫn còn có phần ẩm ướt.

Vài giọt nước còn rơi xuống, đọng lại trên làn da trắng mịn của nàng, chạy theo dọc hàng xương quai xanh lộ ra một cách rõ ràng mị hoặc.

Cô xoay đầu sang hướng khác, nhấp nhẹ một hớp rượu, chất lỏng cay nồng chạy dọc theo cuống họng.

Bất giác Vũ Hàn Ân vươn tay lấy đồ điều khiển, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng khách tăng lên đến nhiệt độ thích hợp."

Cô Vũ."

Kha Uyển Hy nhỏ tiếng gọi cô."

Ừ."

Vũ Hàn Ân vẫn không nhìn nàng"Có thể cho em mượn máy sấy tóc một chút không?"

"Trong ngăn đầu tiên ở kệ trong phòng tắm, tự vào lấy đi."

"Ân."

Tiếng máy sấy vù vù vang lên bên tai, cô cũng thuận thế nhấp thêm một ngụm rượu.

Chai rượu trước mặt không biết từ khi nào đã dần thấy đáy.

Chuyển mắt nhìn sang thấy chai rượu của Kha Uyển Hy trước mắt, Vũ Hàn Ân cầm trên tay đứng lên hướng về phía tủ rượu.

Đặt chai rượu ngay ngắn về chỗ ban đầu, cũng tiện tay chỉnh một chút cho ngay ngắn.

Cô lấy một chai rượu ở kệ dưới, tiến lại về ghế sofa.

Làm một bộ động tác khui rượu, đến khi muốn rót rượu ra ly.

Cánh tay đã truyền đến một lực đạo giữ cô lại, ngẫng đầu lên đã thấy Kha Uyển Hy ngay trước mắt.

"Đừng uống nữa, sẽ không tốt."

ánh mắt của nàng có hơi khẩn trương nhìn cô."..."

Vũ Hàn Ân vẫn giữ vững chai rượu trong tay."

Em pha cho cô một ly được không?" thấy cô không muốn thoả hiệp, Kha Uyển Hy đành thuận theo.

Nếu đối phương còn muốn uống, Kha Uyển Hy có thể ở đây bồi cô.Cảm nhận được lực đạo dần được thả lỏng, Kha Uyển Hy cầm lấy ly rượu từ tay cô.

"Cô Vũ, muốn uống gì?"

"Tuỳ ý." vẫn là câu trả lời quen thuộc.Đi lại nhìn tủ rượu một lúc, xoay người nhìn cô.

Được cô gật đầu đồng ý, nàng mới mở tủ đem vài chai rượu ra.

Nhìn từng động tác tay lành nghề của nàng, ánh mắt Vũ Hàn Ân rất chăm chú theo dõi.

Nhanh chóng một lúc liền xong ly rượu đặt trước mặt cô.Vũ Hàn Ân thưởng thức một ngụm từ ly rượu Kha Uyển Hy đem tới, sự hoà quyện quen thuộc của Vodka và Rum truyền đến, chạy dọc theo cuống họng.

Nếu cô không nhầm lẫn, đây là cùng loại hôm trước cô đến quán bar gặp nàng."

Có gì không vui hay sao mà lại đi uống rượu?" nàng lần đầu tiên không kiên dè trực tiếp hỏi thẳng cô."

Tên của ly rượu này là gì?" cô cầm ly rượu quan sát một hồi, vẫn không có trực tiếp trả lời nàng."

Em cũng không biết."

Kha Uyển Hy thở dài, ngồi trên sofa đối diện."

Sao lại không?"

ánh mắt cô khó hiểu nhìn nàng."

Thật ra thì....Đây là do em tuỳ hứng muốn tự pha chế riêng, nên chưa có tên, cũng chưa có nhiều người thưởng thức qua." khẽ xoa xoa hay bàn tay vào nhau, cũng không trực tiếp nhìn cô."

Vậy đã có bao nhiêu người?"

Kha Uyển Hy cúi đầu, lí nhí trả lời trong miệng.

Cô nghe không rõ nên hỏi lại lần nữa.

Kha Uyển Hy đáp rất nhỏ "Chỉ có một người."

-----------------------------------------
🎉🎉🎉
Năm mới đến rồi, chỉ muốn gửi tới mọi người một câu "Năm mới vui vẻ."

Ra chap đầu năm để mong là cả năm có thể ra chap đều đều, hoàn chuyện sớm.

Chúc mọi người một năm bình an nhé.

Mọi người đọc truyện vui vẻ.P.s: Au đang chạy deadline nên mọi người thông cảm nhé.

Ashleyancy 🎻01.01.2022
 
Back
Top Bottom