Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy

[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 19: "V . H . A"


"Ngồi đi."

Giọng nói của người đàn ông đang ngồi oai vệ trên sofa vang lên.

Trên tay là một tách trà nóng vẫn còn khói nghi ngút, không nhanh không chậm hỏi "Câu trả lời của con cho ta là gì?"

"Con đã nói rồi, con sẽ ở đây."

Kha Uyển Hy hằn hộc nên có phần hơi lớn tiếng "Học chỗ nào thì rồi cũng về Kha Thị, có khác biệt gì."

"Con à, không nên nói với ba con như vậy."

Mama ngồi kế bên thấy hai người trước mặt đầy căng thẳng, nên đành lên tiếng.

Cả không gian liền im lặng, không ai nói với ai tiếng nào, vì bây giờ có tiếp tục nói chủ đề này thì cũng không giải quyết được vấn đề.

"Ta cho con thêm một thời gian nữa để suy nghĩ thật kĩ về quyết định này."

Baba sau hồi lâu thì lên tiếng, giọng nói của ông vô cùng kiên định, nhưng cũng mang đầy hàm ý, đủ để cho Kha Uyển Hy hiểu "Con cũng biết ta muốn gì, nên đừng làm ta thất vọng."

Nói rồi ông đứng dậy, bỏ lên thư phòng.

Cả Kha Uyển Hy cùng Kha mama đều thở dài một tiếng.

"Thôi, baba con nói vậy thôi, chứ cũng không có tức giận gì đâu."

Kha mama cười nhẹ với Kha Uyển Hy "Mama có làm đồ ăn con thích dưới bếp, để ta dọn ra cho con."

"Thôi, không cần, con có hẹn với bạn."

Nàng liền đừng dậy rời đi, mặc cho mama nàng đứng đó.

---------------------------------------------

Ngồi trên taxi, ánh mắt hướng ra ngoài của sổ, nhìn những dòng người tấp nập qua lại, Kha Uyển Hy lại nghĩ nhiều khi cuộc sống này khiến nàng quá mệt mỏi.

Có quá nhiều chuyện đề nàng phải suy nghĩ, có quá nhiều chuyện nàng phải giải quyết, cuộc sống nếu đơn giản hơn một chút chẳng phải tốt hơn sao?

Nàng mệt mỏi từ sáng cho đến bây giờ.

Sáng vào thi mất gần ba tiếng đồng hồ để cặm cụi làm cho xong, đã vậy phải còn về đối mặt với baba nàng nữa.

Kha Uyển Hy thiết nghĩ nàng cần phải đi đâu đó khuây khoả một chút, đã có quá nhiều việc làm nàng căng thẳng mấy ngày nay.

Còn về giao ước với baba nàng đúng thật làm nàng càng thêm mệt mỏi, nàng cần thời gian suy nghĩ thêm về điều đó.

Giáo dục trong nước hiện tại cũng chẳng thua kém gì nước ngoài, sao baba lại buộc nàng phải đi du học.

Kha Uyển Hy tự nhận thấy cuộc sống này quá ổn với nàng rồi, nàng không muốn thay đổi.

Nàng chỉ muốn ở đây, nàng đã quen thuộc với mọi thứ ở đây, con người nơi này, nàng thật có chút luyến tiết nếu như phải rời đi.

Nhưng nguyên nhân chính hiện tại, cũng là vì nàng đã quá say đắm con người kia rồi, cái con người họ Vũ kia.

Cô à, sao cô lại đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của em, làm cho con tim của em vì cô mà đập loạn nhịp hết thế này?

Yêu một người, thật sự không cần lý do.

Và thật đúng như vậy, Kha Uyển Hy không biết từ khi nào nàng lại bắt đầu có một chút sự quan tâm đặc biệt hơn cho người kia.

Nhưng người ta có thật sự quan tâm đến Kha Uyển Hy nàng hay không, hay chỉ muốn giữ mối quan hệ mà cả hai chỉ là người dưng của nhau.

Cũng không phải Kha Uyển Hy chưa từng nghĩ tới những vấn đề này, mà là chính nàng không dám nghĩ.

Chính nàng đã từng nói với bản thân chỉ cần thấy người kia được hạnh phúc, vui vẻ thì nàng chuyện gì cũng chấp nhận.

Nhưng trên đời này, thực sự có mấy ai có thể cao cả hy sinh vì người mình yêu như thế.

Và nếu như vậy, thì chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?

Nàng sợ nàng sẽ không làm được.

Kha Uyển Hy làm sao biết được tình yêu của nàng dành cho người kia có đủ lớn để hy sinh mọi thứ như vậy hay không?

Nàng làm sao biết được trong lòng người kia có yêu nàng hay không?

Tương lai phía trước là một đoạn đường rất dài.

Mọi thứ đều thay đổi, Kha Uyển Hy cũng theo thời gian mà thay đổi.

Tình yêu của nàng đối với người kia có thật sự đủ lớn để nàng hy sinh cho người kia hay không?

Nàng thật sự không biết, vì đó là một câu hỏi mà phải đợi một thời gian đủ dài để chứng minh được tình yêu của nàng cho đối phương.

"Tới nơi rồi."

Tài xế thấy Kha Uyển Hy đã đến nơi mà vẫn chưa có ý định xuống nên lên tiếng.

Giọng nói của tài xế đem suy nghĩ của Kha Uyển Hy trở lại, vừa định đưa tiền bước xuống xe, nhưng hình ảnh mà nàng vô tình nhìn thấy đây khiến Kha Uyển Hy như đứng hình.

Chính nàng đang bị thất thần bởi những hình ảnh ngay trước mắt.

Hình ảnh một nam một nữ đang hôn nhau dưới ánh đèn vàng mờ ảo kia, nó như là một điểm nhấn cho cả một khung cảnh đầy người tấp nập qua lại nơi đó.

Nếu như chỉ nhìn lướt qua thì chỉ là một cặp đôi bình thường, nhưng người phụ nữ đó quá quen thuộc với nàng, người mà luôn trong tâm trí nàng, người mà nàng đã tự hứa sẽ dành trọn cả đời nàng cho người đó, Vũ Hàn Ân.

Những hình ảnh này đột ngột xuất hiện, làm Kha Uyển Hy bỗng trở nên lúng túng, không biết tại sao tim nàng lại nhói lên một nhịp.

Nàng nhanh chóng dời ánh nhìn của mình đi nơi khác, nàng thật sự không muốn chứng kiến những hình ảnh đó.

Có ai trên đời này có thể vui vẻ mà nhìn người mình yêu quấn quýt bên một người khác cơ chứ?

Kha Uyển Hy lúc này không biết phải nên làm gì, nàng hiện tại không có tư cách gì để chen vào giữa hai người kia.

Nói cho cùng, cũng chính là tự Kha uyển Hy nàng ngu ngốc đơn phương người ta thôi mà.

Yêu đơn phương....................khổ vậy sao?

--------------------------------------------

"Thêm một ly nữa."

Kha Uyển Hy nửa tỉnh nửa say gọi phục vụ.

Nàng đã ngồi đây gần cả tiếng đồng hồ rồi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại của nàng.

Đó là những hình ảnh nàng lén chụp Vũ Hàn Ân, ngay cả những khoảng khắc trong lớp, hay ở nhà hay là cả lúc đối phương đang cặm cụi nấu ăn.

Bây giờ, Kha Uyển Hy chỉ có thể biết ngắm nhìn đối phương bằng cách này thôi.

Người kia đã có chủ rồi, lại là một chàng trai lịch lãm.

Dù Kha Uyển Hy không nhìn rõ mặt, nhưng người đó nhìn không khác gì một thiếu gia.

Vậy thì làm sao để đối phương có thể chấp nhận yêu một nữ nhân như Kha Uyển Hy nàng chứ?

Cứ thế mà khoé mắt nàng ướt lúc nào cũng không hay, nàng mệt mỏi với cuộc sống này quá.

Kha Uyển Hy phải làm gì bây giờ đây?

Đây là lần đầu tiên nàng say nắng với một người, lần đầu tiên cảm thấy tâm trí nàng đi cuốn vào người này say đắm như vậy.

Cứ thế mà từng ly rượu đều được nàng uống cạn, nàng muốn uống thật nhiều để tạm thời quên đi nỗi đau này.

Đây là cách duy nhất giúp nàng ngưng những dòng suy nghĩ của mình về người kia.

Sao nàng có thể yêu sâu đắm một người đến như vậy?

Một người mà nàng chẳng biết được bao lâu, một người mà chính nàng cũng không biết rõ về người đó.

Vũ Hàn Ân thật sự là người đầu tiên Kha Uyển Hy yêu, nhưng làm sao nàng đủ cam đảm để nói với Vũ Hàn Ân tâm tình của nàng đây.

Kha Uyển Hy biết phải làm sao để đối mặt với Vũ Hàn Ân?

Nàng thì một lòng một dạ yêu đối phương, nhưng đối phương có biết hay không?

Kha Uyển Hy tự cười với bản thân......

Mày ngu ngốc quá Kha Uyển Hy à.......

--------------------------------------------

Ánh sáng buổi sớm chiếu vào căn phòng, làm Kha Uyển Hy tỉnh giấc, lúc này nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Cả thân thể có phần nhức mỏi.

Nàng nhìn xung quanh thì đây chính là nhà nàng.

Kha Uyển Hy thật không nhớ rõ là tối qua nàng đã về nhà bằng cách nào.

Người nào đã đưa nàng về nhà tối qua?

Kha Uyển Hy nằm suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra được đáp án, vì cơ bản nàng không nhớ được gì cả.

Nhìn đến đồng hồ đã gần 10h sáng, bụng nàng đã có chút đói.

Kha Uyển Hy uể oải bước ra phòng khách.

Vào bếp lục lọi từng góc ngách nhưng vẫn không có chút đồ ăn nào để nàng lót bụng.

Nàng quyết định ra ngoài ăn, để chiều này nàng còn đi làm nữa.

Nghỉ cả tuần nay, không có xin phép, chắc là nghe chửi một trận tơi tả đây.

Kha Uyển Hy mang giày vào, vừa định mở cửa ra ngoài thì thấy một tờ giấy note được dán trên cửa, nhìn dòng chữ viết tay rất ngay ngắn.

Kha Uyển Hy tò mò cầm lên xem:

"Lần sau, không nên uống nhiều như vậy.

Không có tôi, thì chắc đã thành mồi ngon cho đám đàn ông kia rồi."

Nàng khẽ nhăn mày, người này là ai đây?

Tại sao để lại lời nhắn này cho nàng?

Là người tối qua đưa nàng về sao?

Nhưng........ rốt cuộc đây là ai, sao không để lại cho nàng phương thức để liên lạc?

Kha Uyển Hy vô tình làm rơi tờ giấy note, nàng nhặt lên thì tình cờ nhìn thấy phía mặt sau tờ giấy còn có một dòng chữ ngắn, với ba ký tự:

"V .

H .

A"

-------------------------------------------Chap về rồi đây ạ.Au bận lắm, nên không có nhiều thời gian viết, mấy bạn thông cảm.Đọc rồi thì cho Au xin chút ý kiến nha.Love.

01.04.2018
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 20: Chứng minh tôi xem


"Có chuyện gì sao?"

Quan Mẫn Tề gắp một chút thức ăn bồi bổ cho Vũ Hàn Ân.

"Việc gì mà kêu tớ qua nhà cậu?"

"Không có chuyện gì thì không thể mời qua sao?"

Vũ Hàn Ân hời hợt đáp.

Quan Mẫn Tề biết mình không cãi lý lại Vũ Hàn Ân nên đành im lặng, nhưng nàng biết cô có chuyện cần nói với mình.

Vũ Hàn Ân thấy Quan Mẫn Tề dù không nói gì nữa, nhưng cô biết lòng nàng vẫn còn thấp thỏm muốn biết chuyện gì nên cô tốt bụng lên tiếng

"Cứ ăn đi đã."

Cô dừng lại một hồi "Sợ nghe xong thì không còn tâm trạng tốt mà bỏ cả bữa ăn."

Cả hai ăn xong, Quan Mẫn Tề đem dĩa trái cây ra phòng khách, đặt xuống bàn, rồi hướng về Vũ Hàn Ân "Sao?

Chuyện gì?"

"Tiểu tử nhà cậu cỡ này đâu rồi?

Sao không nghe tin tức gì?"

Vũ Hàn Ân giờ bắt đầu vào vấn đề chính.

"Cậu nhắc làm gì?

Tớ phải hỏi cậu thì đúng hơn, em họ của cậu mà."

Đúng là vừa nghe Vũ Hàn Ân nói thì tâm trạng của Quan Mẫn Tề không vui vẻ gì mấy.

"Đúng là có gặp em ấy."

Cô bất động thanh sắc trả lời.

"Tên nhóc đó bỏ đi đâu gần một năm trời nay, tớ mà bắt về được thì tự tay tớ sẽ xử lý."

Quan Mẫn Tề tức tối nói.

"Nên vậy, vì tớ tình cờ thấy hôm trước em ấy đưa một cô gái khác về nhà, người thì nồng nặc mùi rượu, cậu đúng là nên dạy lại cái tính trăng hoa của tiểu tử nhà cậu đi."

"Cậu thấy em ấy ở đâu?" mặt Quan Mẫn Tề đã tối sầm lại.

"Thì nói chung là em ấy đã về, chắc là chưa muốn để cậu biết thôi."

Vũ Hàn Ân tạm thời không nói, vì cô muốn giải quyết vấn đề của cô trước đã.

---------------------------------------------

Mọi chuyện rồi cũng đâu vào đấy, từ sau lần bắt gặp hình ảnh Vũ Hàn Ân cùng người đàn ông khác, Kha Uyển Hy cũng không biết phải đối diện với Vũ Hàn Ân như thế nào.

Đa số là nàng đều trốn tránh, không muốn gặp mặt, nàng sợ nếu nàng đứng trước mặt đối phương, sẽ không kiềm chế được mà nhào tới ôm lấy người kia mà tra hỏi.

Nàng làm sao có thể nhìn người mình yêu quấn quýt bên người khác cơ chứ, mà còn lại là đàn ông?

Nhưng hơn nữa là chính nàng cũng nhận thấy đối phương cũng hạn chế gặp nàng hơn, hai người đi qua nhau đều như không quen biết.

Chính Kha Uyển Hy cũng cảm thấy lạ.

Nhưng suy cho cùng, hai người đúng thật có quen biết gì nhau, nên đối phương đối xử như vậy với nàng là đúng rồi.

Cả tuần thì ngày nào cũng có môn toán, nên nàng có muốn tránh né cỡ nào thì ngày nào cũng phải gặp mặt.

Trong khi Kha Uyển Hy nàng tâm trí rối bời, không biết phải đối diện với người ta làm sao, thì người ta vẫn một mặt băng lãnh, một cái liếc nàng cũng không có.

Như vậy càng làm Kha Uyển Hy nổi điên hơn, sao cô lại vô tâm vậy chứ?

"Uyển Hy, sao vậy?"

Hạ Đan ngồi kế bên thấy tâm tình Kha Uyển Hy không tốt lắm nên tốt bụng hỏi thăm.

"Chả có gì, lo làm bài đi" Nàng bực dọc trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cái người đang ở trên bục giảng kia.

Hạ Đan để ý nãy giờ đều thấy Kha Uyển Hy nhìn chăm chú Vũ Hàn Ân, nàng mới sinh nghi mà hỏi:

"Đừng nói với tớ là......cậu cảm nắng cô Vũ rồi?"

Hạ Đan mặt tò mò chờ câu trả lời từ Kha Uyển Hy.

"Bốp" một cuốn tập bay thẳng vào mặt Hạ Đan "Đừng có suy nghĩ lung tung."

Kha Uyển Hy thoáng giật mình khi nghe Hạ Đan chỉ đoán mò thôi mà lại trúng tim đen của nàng.

Nhưng nàng thật muốn khẳng định là nàng không cảm nắng đối phương, hoàn toàn không.

Nàng bây giờ là yêu cái con người họ Vũ kia rồi, không còn gọi là thích hay cảm nắng được nữa.

Nhưng chuyện nàng có cảm xúc khác biệt với Vũ Hàn Ân, nàng tạm thời chưa nói ai biết, nàng chỉ muốn giữ bí mật này của riêng mình.

Kha Uyển Hy xem Vũ Hàn Ân như một bí mật đặc biệt của riêng nàng vậy, không muốn nói, cũng chẳng muốn chia sẻ với ai.

Nàng yêu đối phương, chỉ mình nàng biết là đủ.

À mà không, đối phương cũng cần phải biết, nhưng chưa phải bây giờ...

Cả lớp đang chăm chú làm bài, chỉ có mình Kha Uyển Hy đang làm loạn dưới đây, và tất nhiên là sẽ đánh động đến sự chú ý của ngưởi khác, mà lại còn là cái người đang ở trên bục giảng kia, Vũ Hàn Ân.

Cả lớp đang yên tĩnh thì chỉ có mình Kha Uyển Hy ngồi không yên phận ở dưới.

"Lớp trưởng Kha, ra ngoài."

Vũ Hàn Ân bất động thanh sắc, lạnh giọng lên tiếng, rồi tiếp tục làm công việc của cô, không thèm nhìn nàng một cái, để Kha Uyển Hy không biết nói nên lời.

Nàng chỉ mới manh động một chút mà phũ phàng đuổi nàng ra ngoài như vậy, có cần khắc khe với nàng như vậy không?

Nói vậy nhưng Kha Uyển Hy không bực Vũ Hàn Ân.

Là nàng sai, nàng chấp nhận.

Cả đời này, dù có chuyện gì thì mọi chuyện luôn là Kha Uyển Hy nàng sai, đối phương luôn là người đúng.

Kha Uyển Hy chấp nhận như vậy....

Không đợi Vũ Hàn Ân nhắc lần thứ hai, nàng đã đứng dậy bước ra ngoài.

Nàng chỉ liếc mắt về phía Hạ Đan một cái, nếu không phải tại Kha Uyển Hy bận cãi nhau với Hạ Đan thì đâu có tình huống nàng bị đuổi ra như bây giờ.

Kha Uyển Hy cứ đứng ngẩn ngơ trước cửa, lâu lâu nàng lại lén nhìn người ngồi trên bàn giáo viên kia.

Nàng hiện tại muốn biết xem người đàn ông hôm nọ là ai mà lại tuỳ tiện chiếm tiện nghi cô Vũ của nàng.

Thấy kẻ địch là phải ngăn chặn từ bây giờ, không nên để mọi chuyện đi xa hơn.

Nếu Vũ Hàn Ân là thẳng, thì tự tay nàng sẽ bẻ cong.

"Theo tôi."

Tiếng chuông tan học vừa reo, thì người kia đã bước ra cửa.

Kha Uyển Hy thấy sắc mặt đối phương không tốt cho lắm, có thể nói là nàng không nên gây thêm bất cứ chuyện gì, người kia đã đủ khó coi lắm rồi.

Nàng không biết tại sao, nhưng vẫn vào lớp lấy cặp rồi theo đi theo phía sau.

Bước tới phòng thì Vũ Hàn Ân lấy chìa khoá ra mở cửa, nhưng vì tay còn cầm nhiều hồ sơ nên vô tình đánh rớt, cô cúi người xuống nhặt lên, đúng thời khắc đó Kha Uyển Hy cũng đưa tay lấy chìa khoá cho cô, cả hai vô tình chạm nhau, khiến Kha Uyển Hy cảm giác rõ một dòng điện đi ngang qua người nàng.

Bỗng cả không khí liền trở nên một chút khác thường, ngay cả Vũ Hàn Ân cũng có phần cảm nhận được sự khác biệt của Kha Uyển Hy.

Dẫu vậy, Vũ Hàn Ân để đó cho Kha Uyển Hy nhặt chìa khoá lên rồi mở cửa cho cô, cô không màng quan tâm nàng nữa.

Cả hai ở trong phòng cũng gần nửa tiếng, không ai nói với ai tiếng nào, không khí có chút căng thẳng khiến kha Uyển Hy cảm thấy hơi ngột ngạt.

Nàng thấy có chuyện gì đó không đúng, không lẽ chỉ vì nàng hơi nháo trong giờ của cô xíu thôi mà phải cho nàng đứng đây nửa tiếng đồng hồ.

Nghĩ, nhưng nàng vẫn yên lặng đứng đó, vẫn là nàng chờ cô lên tiếng trước.

Bây giờ, Kha Uyển Hy chỉ có Vũ Hàn Ân trong tâm trí thôi, nên giờ cô muốn sao cũng được.

Nàng chỉ có công việc đơn giản là đứng đây nhìn người kia nghiêm túc xử lý công việc thôi, chẳng phải việc này quá đơn giản hay sao?

Sau hồi lâu, Vũ Hàn Ân chợt bỏ viết xuống, tay chống cằm, hướng nhìn đặt lên người Kha Uyển Hy, vẻ mặt cô vô cùng lạnh, không chút biểu cảm nào.

Ánh mắt đen láy, sâu hun hút kia như muốn nuốt chửng Kha Uyển Hy vào đó, ánh mắt đó khiến nàng hiện tại không biết được suy nghĩ của cô.

Nàng nhận thấy những lời mà Vũ Hàn Ân chuẩn bị nói sẽ chẳng tốt đẹp gì.

"Lớp trưởng Kha, tôi có hai tin, tin thứ nhất, em sẽ đại diện trường thi vòng thành phố môn toán."

Kha Uyển Hy nghe xong liền thở phù một cái, đúng là nàng có mừng trong lòng thật, nhưng cô báo tin thôi mà, có cần phải làm không khí căng thẳng như vậy không?

Nhưng còn một tin nữa, là tin gì?

"Thứ hai," cô lướt mắt nhìn biểu cảm của người kia "Tôi sẽ để giáo viên khác sẽ bồi dưỡng cho em thi."

Kha Uyển Hy thì như chết trân, nàng như không nghe rõ những lời mà đối phương vừa nói ra.

Nàng cảm thấy tâm trạng nàng không được ổn cho lắm, nàng muốn biết lý do.

Nàng làm gì sai sao?

"Nhưng....sao vậy cô?"

Kha Uyển Hy lí nhí hỏi nhỏ trong miệng, tâm trạng nàng đúng có vẻ là ủ rũ, không còn có cái sự vui mừng khi mình được thi vòng thành phố nữa.

"Em cần biết lý do sao?" cô không nhanh không chậm hỏi.

"Cô...cô...bận gì sao?"

Kha Uyển Hy lấy hết can đảm hỏi một lần nữa.

Kha Uyển Hy nghĩ chắc do Vũ Hàn Ân có quá nhiều công việc nên không có thời gian để bồi dưỡng cho nàng thôi, chắc không phải là chán ghét mình chứ?

Không lẽ chỉ vì khi nãy có chút làm mất trật tự trong giờ của cô thôi, mà khiến cho cô ra quyết định như vậy?

"Đã quyết định rồi."

Vũ Hàn Ân không màng tới nàng nữa mà tập trung vào việc của cô.

"Có thể về."

"Cô, em hứa sẽ nghiêm túc trong giờ học, không quậy phá nữa.

Cô..."

Kha Uyển Hy có chút uỷ khuất nói.

Vũ Hàn Ân cũng không phải là hoàn toàn không để tâm những gì Kha Uyển Hy đang nói, cô trầm mặc hồi lâu, rồi nhìn lên người đối diện, vẫn ánh mắt kiên định, lạnh lẽo đó "Chứng minh tôi xem."

---------------------------------------

Chap đây mọi người.

Cảm ơn đã ủng hộ cho Au.

Có ý kiến hay thắc mắc gì, cứ việc comment hoặc inbox cho Au ngay và luôn nha mọi người.

Cá tháng tư vui vẻ...

Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 21: Tránh mặt


Giữa một không gian đầy ồn ào như vậy, tất thảy mọi thứ đều hoà vào làm một, nhưng trong một góc kia vẫn có một người khác biệt.

Từng động tác pha chế điêu luyện, thuần thục, kết hợp với vẻ đẹp hoàn mỹ của người đó như là một điểm nhấn tuyệt vời cho cả khung cảnh nơi đây, đó là nàng, Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy như thoát ra khỏi con người hàng ngày của nàng, từng động tác đều mang theo vẻ chín chắn, trưởng thành, thật không phải là một Kha Uyển Hy mà mọi người thường thấy.

Nàng hiện tại có vẻ trầm lặng hơn, từ tốn hơn.

Kha Uyển Hy vẫn chăm chú pha chế thật cẩn thật từng ly rượu cho khách, nàng có chút hứng thú với công việc này.

Nàng luôn thoả mãn với từng ly rượu hoàn hảo mà mình làm ra, nó như một thú vui tiêu khiển của nàng vậy.

Đó cũng là cách để nàng có động lực để đi làm hàng ngày, vừa có tiền, vừa được dịp trổ tài nghệ mình ra thì còn gì bằng.

Trong khi Kha Uyển Hy vẫn còn chăm chú với từng ly rượu của mình thì từ xa có một dáng người bước tới, đúng là theo hướng của Kha Uyển Hy mà đi đến.

Vì không gian nơi đây có chút ồn ào, nên Kha Uyển Hy không để ý nhiều đến xung quanh, chỉ đến khi nàng làm xong một ly cocktail, ngước nhìn lên đã thấy một người phụ nữ vô cùng hoàn mỹ đứng trước mặt nàng.

"Gặp lại rồi.

Nhớ tôi không?"

Người phụ nữ lên tiếng bắt chuyện trước.

Kha Uyển Hy khẽ nhăn mày một cái, những chuyện này nàng đãi từng gặp qua vài lần rồi.

Có những người muốn bắt chuyện với nàng đều dùng mọi thứ trêu trò, nên nàng cũng đã quá quen thuộc.

Nàng thực không biết người phụ nữ trước mặt mình là ai, mà người ta lại nói như đã gặp nhau từ trước rồi vậy.

Kha Uyển Hy bởi vì vậy mà liền có ấn tượng không tốt.

"Xin lỗi, tôi không biết cô."

Kha Uyển Hy quay lưng đi, tỏ rõ là nàng hiện tại không muốn tiếp chuyện.

"Đây là thái độ dùng để phục vụ khách sao?"

Người phụ nữ kia liền không vội vàng mà lên tiếng.

"Vậy.....quý cô xinh đẹp này muốn uống gì đây?"

Nàng gắng nở một nụ cười, rồi nhẹ nhàng hỏi.

Kha Uyển Hy dù gì cũng đang là bartender, nên ít nhiều cũng nên có thái độ tốt đối với khách chút xíu.

"Haha.....tôi đùa thôi, em không cần nghiêm túc như vậy." thấy kha Uyển Hy như vậy khiến người kia không khỏi bật cười.

"Dùng gì?"

Nàng không màng đến lời đối phương nói mà tiếp tục hỏi.

"Lần đầu tiên tôi đến đây, không bằng em làm cho tôi một ly, mà hương vị của nó thú vị như con người em chẳng hạn." kèm theo đó là một nụ cười vô cùng quyến rũ của người kia.

Kha Uyển Hy xoay lưng đi, bắt đầu vào công việc của nàng, những động tác điêu luyện, thu hút của nàng cũng là một phần nguyên nhân khiến cho nơi đây đông khách như vậy.

Để tạo được một ly cocktail hoàn hảo thì đúng là một chuyện hoàn toàn không đơn giản.

Một bartender thực thụ phải canh chuẩn xác mọi thành phần trong một ly cocktail.

Sự hoà quyện của mọi yếu tố trong một ly cocktail là cách duy nhất tạo nên sự thành công của một bartender, và Kha uyển Hy là một trong những số đó.

Chỉ một vài phút sau, một ly cocktail độc đáo, hoàn hảo liền được Kha Uyển Hy nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt người kia.

Người kia ngắm nhìn một hồi rồi ngước nhìn lên Kha Uyển Hy, nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, không nói gì liền trực tiếp cầm ly cocktail lên, một ngụm mà thưởng thức.

Khẽ nhăn mặt một cái rồi lên tiếng:
"Kỹ thuật của em thật không tệ."

Đây là loại cocktail B52, nó đặc biệt cả về vẻ bề ngoài, hương vị và cách pha chế.

B52 là một loại cocktail tầng phức tạp, đòi hỏi kỹ thuật bartender rất cứng tay khi đổ rượu ra ly, tạo ra 3 tầng thật rõ rệt.

Xem ra kỹ thuật của cô nàng này không phải dạng nghiệp dư rồi, nhưng vẫn cần thêm chút kinh nghiệm nữa.

"Hương vị thật thú vị như em vậy, vô cùng khác biệt."

Thấy đối phương không lên tiếng gì mới phì cười một cái rồi tiếp tục nói "Tâm trạng của tôi hôm nay có chút không tốt, có thời gian tâm sự với tôi chứ?"

"Xin lỗi, hiện tại còn rất đông khách."

Kha Uyển Hy không suy nghĩ gì, liền từ chối.

"Vậy à?

Vậy thì tôi nói một mình vậy, em nghe hay không tuỳ em thôi."

Người phụ nữ kia hướng Kha Uyển Hy mà nhẹ cười một cái.

"Nhưng tôi nghĩ là em sẽ muốn nghe."

"Thật ra thì, cách đây vài hôm, tôi có vào một bar khác, cũng náo nhiệt như nơi đây vậy.

Nhưng từ lúc vừa bước vào, có một cô nàng đang ngồi trong góc một mình, cứ từng ly rượu mà uống cạn.

Tôi nhìn xung quanh cô nàng đó thì không có ai cả, tôi nghĩ nếu đi một mình mà uống nhiều như vậy thì sẽ về nhà bằng cách nào, thế là tôi cứ ngồi đợi xem, mãi cho đến khi người đó vì quá say mà ngã ngay trên ghế.

Tôi cũng tò mò bước đến gần, ngũ quan vô cùng hoàn hảo, ngay cả tôi mà còn bị người đó quyến rũ.

Em chẳng thấy người đó chẳng phải rất lợi hại mới thu hút được tôi sao?"

Người phụ nữ đó nói đến đây liền về Kha Uyển Hy, như câu hỏi đó là dành cho Kha Uyển Hy vậy.

Kha Uyển Hy có chút tỏ vẻ không màng đến người kia, nhưng nãy giờ, cả câu chuyện đều được nàng nghe cẩn thận.

Thấy Kha Uyển Hy như vậy, đối phương tiếp tục:
"Em nghĩ xem, nếu để cô nàng đó ở quán bar một mình, giữa một nơi mà không biết người nào tốt xấu như vậy thì có thật là chút không nên, nên tôi đành có chút tốt bụng đưa người ta về nhà.

Tôi lúc đấy chỉ vừa định mở miệng hỏi địa chỉ thì đối phương cũng đã tự nói.

Em nghĩ xem, say xỉn đến thế mà còn nhớ được địa chỉ nhà thì có được mấy người.

Mà chuyện chưa dừng ở đó, trên đường tôi đưa cô ấy về, mặc dù đã hoàn toàn không tỉnh táo, nhưng tôi có nghe người đó nói gì đó rất nhỏ, phải cố gắng đưa tai thật gần mới có thể nghe được.

Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như là gọi ai đó, mà người đó họ Vũ thì phải."

XOẢNG......

Ly rượu trên tay Kha Uyển Hy rơi xuống, mặt nàng đã chút nhợt nhạt, kèm theo một phần tức giận.

"Cô rốt cuộc muốn nói gì?"

Kha Uyển Hy liếc đối phương một cái.

"Bây giờ thì nhớ ra tôi rồi nhỉ?"

Người phụ nữ đó vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhẹ cười một tiếng "Chắc là em chưa biết tên tôi, Huyễn An, Vương Huyễn An." cô đưa tay ra phía trước muốn bắt tay với Kha Uyển Hy.

"Kha Uyển Hy."

Kha Uyển Hy không thèm quen tâm, chỉ nói tên mình một cách qua loa đáp lại, không có chút nào là tỏ vẻ muốn bắt tay lại với người kia.

"Em đối xử với ân nhân của em như vậy sao?" người kia tỏ vẻ ủ rũ nói.

"Chỉ đưa về nhà, không phải chuyện gì to tát.

Vương tiểu thư, không bằng ly cocktail lúc nãy, xem như tôi đãi, không còn nợ gì nhau nữa."

"Em đừng vội như vậy, vì có nhiều chuyện...em sẽ phải cần đến tôi đấy."

--------------------------------------------

Cuộc gặp gỡ với người phụ nữ hôm qua có khiến Kha Uyển Hy một chút bức rức mấy ngày hôm sau.

Nhưng sau bữa đó thì không thấy người ta xuất hiện lại nữa nên nàng cũng dần quên đi.

Chuyện nàng lo bây giờ là làm sao cho vừa lòng cô Vũ nhà nàng.

Mấy ngày nay, đúng thật là ai cũng thấy Kha Uyển Hy có sự thay đổi, ngay cả Hạ Đan nhiều khi cũng phải thắc mắc.

Hạ Đan có vài lần hỏi nhưng lần nào cũng nhận lại sự lạnh nhạt của Kha Uyển Hy.

Còn Kha Uyển Hy, dù nàng có cố gắng thế nào, cái nàng nhận lại được cũng chỉ là sự lạnh nhạt của người kia.

Nếu vì nàng quá trẻ con, cho nên người kia mới không thích thì nàng sẽ vì người nàng yêu mà thay đổi.

Đối phương không thích nàng ở điểm nào, nàng sẽ vì đối phương mà thay đổi, nhưng chỉ có duy nhất một cái mà cả đời này đều không thể thay đổi, đó là tình yêu nàng dành cho đối phương.

Qua vài tuần, Vũ Hàn Ân dù không nói chuyện hay tiếp xúc với Kha Uyển Hy, nhưng cô cũng thấy rõ Kha Uyển Hy có sự khác biệt, không còn cái tính ngang bướng, mà là một Kha Uyển Hy hoàn toàn khác.

Và cô hoàn toàn biết, sự thay đổi này, là vì cô.

"Cậu làm thế nào mà Kha Uyển Hy nghe lời cậu như vậy?"

Quan Mẫn Tề thắc mắc hỏi Vũ Hàn Ân.

"Chẳng làm gì."

Vũ Hàn Ân hời hợt trả lời.

"Mà cậu không nhận thấy Kha Uyển Hy có biểu hiện khác lạ gì sao?"

Mặc dù Quan Mẫn Tề thấy Vũ Hàn Ân không quan tâm, nhưng vẫn hỏi tiếp.

"Không."

Vẫn lạnh lùng trả lời.

"Hình như Kha Uyển Hy thích cậu rồi thì phải.

Cậu không thấy vậy sao?"

Quan Mẫn Tề vẫn muốn Vũ Hàn Ân thẳng thắn đối diện vấn đề này, vì có những đều Quan Mẫn Tề biết, mà Vũ Hàn Ân không biết.

"Đừng suy nghĩ lung tung."

Vũ Hàn Ân vẫn muốn tránh vấn đề này.

"Renggg......."

Quan Mẫn Tề vừa định lên tiếng cãi lại thì chuông điện thoại nàng lại vang lên.

Quan Mẫn Tề nghe điện thoại xong thì có phần hơi lo lắng, gấp gáp nói với Vũ Hàn Ân " Hàn Ân, Kha Uyển Hy bị thương, đang ở trong bệnh viện."

-------------------------------------------------
Kha Uyển Hy tỉnh dậy, cả cơ thể nàng, đặc biệt là phần vai trái đều truyền đến trận đau nhức, mùi sát trùng nồng nặc cũng đủ để biết là nàng đang ở đâu.

Nàng ghét bệnh viện, nàng hoàn toàn không thích vào những nơi này.

Kha Uyển Hy vừa định ngồi dậy rời đi, thì cánh cửa mở ra.

"Thân thể còn chưa khoẻ, hẳn là nên nghỉ ngơi thêm một thời gian.

Cần gì thì gọi tôi."

Y tá từ ngoài bước vào, thấy Kha Uyển Hy muốn ngồi dậy nên lên tiếng.

"Tôi không cần ,làm giấy xuất viện ngay đi."

Kha Uyển Hy bực mình lên tiếng.

Mặc lời ngăn cản của y tá, Kha Uyển Hy vẫn một mực xông ra khỏi phòng bệnh, nhưng chỉ vừa đẩy cửa ra liền đụng phải người trước mặt "Quan Mẫn Tề, cô làm gì ở đây?"

"Thì có người báo tôi là em đang ở đây, nên đến xem sao."

Cô từ tốn trả lời.

"Tôi khoẻ rồi, cảm ơn.

Bây giờ tôi xuất viện, về được rồi." là Quan Mẫn Tề, nên Kha Uyển Hy cũng không lớn tiếng.

"Đừng bướng nữa, cô Vũ của em cũng tới đó."

Quan Mẫn Tề lấy Vũ Hàn Ân ra để nói chuyện với Kha Uyển Hy, vì cô biết đó là cách luôn luôn hiệu quả.

"Sao lại để cô Vũ tới đây?"

Kha Uyển Hy nghe Vũ Hàn Ân đến, liền có ý định muốn rời đi trước khi người kia tới, nàng hiện tại không muốn xuất hiện trước mặt người kia với bộ dáng như thế này.

Kha Uyển Hy liền nhanh chóng rời đi, ngay cả Quan Mẫn Tề cũng không kịp ngăn cản, cô không nghĩ lần này đem Vũ Hàn Ân ra đối phó với Kha Uyển Hy lại phản tác dụng như vậy.

Quan Mẫn Tề liền gọi điện thoại nói cho Vũ Hàn Ân.

Vũ Hàn Ân vì tìm chỗ đỗ xe nên để cho Quan Mẫn Tề lên trước, cô vừa tìm được chỗ xong thì lại nghe Kha Uyển Hy đòi bỏ đi.

Kha Uyển Hy, em muốn gì đây?

Kha Uyển Hy nhanh chóng rời khỏi, vừa đi nàng phải vừa quan sát để tránh chạm mặt Vũ Hàn Ân.

Thân thể vì vận động mạnh nên vết thương trên vai nàng lại chảy máu.

Dù đau, nhưng nàng trước tiên rời khỏi đây trước đã.

Ra trước cổng bệnh viện, trời lúc này đã sập tối, có nhiều chiếc taxi đi ngang, nhưng đều đã có khách.

Từ xa, một chiếc xe chạy đến, dừng ngay trước mặt nàng, chiếc xe nhìn thoáng qua có phần quen thuộc, nhưng Kha Uyển Hy hiện tại không nhớ đã thấy chiếc xe này ở đâu.

Kính xe được kéo xuống, kèm theo là một khuôn mặt mà nàng ngày nào cũng mong nhớ, Vũ Hàn Ận.

Nhưng giờ mười phần chắc chắn là tâm trạng người trong xe không được tốt.

Không phải là vì Kha Uyển Hy nàng chứ?

Âm thanh cô mười phần ra lệnh, đem theo một cảm giác băng lãnh vang lên:
"Kha Uyển Hy, lên xe."

---------------------------------------------------------
Chap đây mọi người ạ.

Mấy bạn thông cảm vì Au để mọi người đợi.

Au cũng gần thi rồi, mấy bạn chừng nào thi vậy?

Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 22: Cho em chiếm tiện nghi một đêm


Ngoài đường thì mọi thứ vẫn tấp nập, ồn ào như bản chất của nó, nhưng lúc này trong xe lại là bao trùm cả một sự im lặng, Kha Uyển Hy cảm thấy có chút ngột ngạt.

Kha Uyển Hy đã cố ý muốn tránh mặt, vậy mà bị người ta chặn đường bắt nàng lên xe.

Nàng lúc đầu đã định từ chối, nhưng sắc mặt của người kia rõ ràng là không tốt nên nàng mới miễn cưỡng lên xe.

"Địa chỉ nhà?"

đối phương đột ngột lên tiếng.

"Dạ?"

Kha Uyển Hy nghe không rõ nên hỏi lại.

"Nhà ở đâu?"

Vũ Hàn Ân có vẻ bực mình.

"Dạ...để e xuống ở đây, em tự đi xe về được rồi." chẳng lẽ bây giờ kha Uyển Hy tự nhận mình là hàng xóm của Vũ Hàn Ân à, không được, tuyệt đối không được.

Kha Uyển Hy nói xong thì thấy sắc mặt người kia khó coi thấy rõ.

Nàng nói gì sai à?

Sau đó cả không gian chìm vào im lặng một lần nữa.

Kha Uyển Hy thấy không khí vô cùng ngột ngạt.

Xe thì vẫn về phía tiểu khu nhà nàng mà chạy, sắc mặt của Kha Uyển Hy vẫn có chút lo lắng, cứ sợ nàng sơ hở sẽ khiến người kia sinh nghi.

Xe cứ như vậy chạy thẳng vào tiểu khu, thấy đối phương xuống xe một mạch bỏ đi, nàng chỉ biết lật đật đi theo sau, một tiếng cũng chẳng hó hé.

Hai người đến trước cửa nhà, Vũ Hàn Ân đứng tựa người vào tường, Kha Uyển Hy cũng chỉ biết đứng đó chờ người kia, nàng cũng không hiểu tại sao cửa nhà đã trước mặt đây không chịu vào mà đứng đây làm gì?

Vũ Hàn Ân thở dài một tiếng, hướng Kha Uyển Hy nói, "Mở cửa đi."

"Dạ?"

Kha Uyển Hy giật mình quay sang Vũ Hàn Ân.

"Tôi bảo mở cửa."

Vũ Hàn Ân hơi nhíu mày, ngữ khí cũng có phần khó chịu.

"Là...là sao cô?"

Kha Uyển Hy vẫn chưa hiểu rõ ý của Vũ Hàn Ân "Em...em...đâu có thẻ nhà của cô."

Vũ Hàn Ân không vội trả lời, chỉ hướng mắt về phía cửa nhà Kha Uyển Hy.

"Vậy à?

Tôi hiện tại cũng không có."

Vũ Hàn Ân lúc này mới nhếch miệng cười một cái "Vậy qua nhà em vậy."

Kha Uyễn Hy giật bắn mình một cái.

"Nhà...nhà em xa lắm, để em chạy xuống bảo an lấy thẻ dự phòng được không cô?"

Kha Uyển Hy nãy ra sáng kiến, nàng không thể cho đối phương biết nhà được.

Nàng đã muốn tránh mặt người ta rồi, mà giờ còn cho biết nhà thì đúng là không nên.

"Không cần.

Không vào nhà tôi được, lại không thể về nhà em.

Vậy không bằng....qua nhà hàng xóm của tôi vậy."

Kèm theo là một khuôn mặt không chút biểu lộ cảm xúc của cô, ngữ khí vẫn mang theo vài phần băng lãnh.

Vũ Hàn Ân bước tới phía trước cửa nhà Kha Uyển Hy, cô đưa tay lên gõ cửa vài cái, rồi nhìn về phía kha Uyển Hy đang đổ đầy mồ hôi kia "Không có ai ở nhà, nhưng hình như...em có thẻ nhà thì phải?"

"Em...em...làm sao mà...mà...có được?"

Kha Uyển Hy cười cười lấy lệ, giờ nàng không nói được câu nào là nguyên vẹn cả, cô Vũ biết nhà nàng rồi sao?

"Tôi không đủ kiên nhẫn với em đâu." sắc mặt Vũ Hàn Ân hiện tại đúng là mười phần khó coi.

Ngay cả Kha Uyển Hy cũng cảm thấy không nên tiếp tục che giấu kiểu này nữa, vì đằng nào người ta cũng đã biết rồi.

Nếu như nàng cứ tiếp tục chối thì chẳng khác gì đang đùa với lửa cả.

Nếu cô đã biết rồi thì sao từ đầu không nói luôn mà phải vòng vo thế này cơ chứ?

"Dạ."

Kha Uyển Hy khuôn mặt đau khổ lấy thẻ nhà ra mở cửa, nàng đã cố giấu không cho người kia biết mà bây giờ lại bị vạch trần một cách lộng lẫy thế này đây.

Kha Uyển Hy bước vào nhà trước, Vũ Hàn Ân thì gọi điện thoại cho ai đó nên vẫn còn đứng ngoài cửa.

Kha Uyển Hy thật không muốn để Vũ Hàn Ân vào nhà nàng ngay lúc này.

Kha Uyển Hy liền có một suy nghĩ, nàng có nên đóng cửa lại để người kia ở ngoài hay không đây?

Suy nghĩ vừa loé qua liền bị nàng dập tắt, nàng vạn lần không muốn chọc giận người kia.

Vũ Hàn Ân lúc này nhìn chưa đủ khó coi hay sao?

Kha Uyển Hy vừa vào nhà liền ngã người ra sofa, vai liền truyền đến một trận đau nhức.

Bây giờ Kha Uyển Hy mới nhớ ra là vai nàng đang chảy máu.

Kha Uyển Hy đó giờ vốn dĩ không phải là môt người chịu đau giỏi, nàng rất sợ đau.

Khi còn nhỏ, nàng có bị gì đều có mama nàng bên cạnh.

Lớn lên xíu thì có Hạ Đan lo cho nàng, chứ một mình nàng thì chẳng bao giờ nàng biết chăm sóc bản thân mình cả.

Hiện tại vết thương trên vai truyền đến từng trận đau nhức khiến Kha Uyển Hy thực muốn khóc.

Nhưng có cô Vũ ở đây, nàng không muốn đối phương nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của nàng.

Dù có thế nào thì vẫn phải tỏ ra là mình không sao cả.

Kha Uyển Hy cố chống tay ngồi dậy, nhưng liền có một lực đạo đẩy nàng xuống về vị trí cũ, nàng ngước nhìn lên thì bắt gặp ngay ánh mắt lạnh giá của Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy ngay lập tức bị cuốn vào đôi mắt sâu thẳm kia.

Cả người nàng như có một dòng điện chạy qua, nàng như ngay bị lập tức bị đóng băng bởi đôi mắt ấy.

"Nằm xuống đi.

Không muốn ở bệnh viện thì tôi gọi bác sĩ tới."

Âm thanh mười phần ra lệnh của Vũ Hàn Ân vang lên.

"Thật sự là không cần thiết đâu cô.

Vết thương em cũng không nặng lắm."

Kha Uyển Hy lập tức từ chối, nàng không muốn gặp bác sĩ.

Nàng không thích bệnh viện, càng không thích bác sĩ.

Mỗi lần Kha Uyển Hy có bệnh gì mà phải đến bệnh viện, Kha mama phải năn nỉ đủ kiểu nàng mới miễn cưỡng chịu đi.

Vũ Hàn Ân không màng quan tâm đến Kha Uyển Hy đang ra sức từ chối kia, cô ngồi xuống sofa phía đối diện.

Mắt bao quát một vòng quanh căn hộ của Kha Uyển Hy, giờ cô mới để ý thấy Kha Uyển Hy có hẳn một góc riêng trang trí những chai rượu của nàng.

Có thể nói là nhiều hơn tủ rượu của Vũ Hàn Ân, cô khẽ nhíu mày, nhìn về phía cái người đang nhìn mình chăm chú kia.

"Cô Vũ."

Kha Uyển Hy hơi nhăn mặt, giọng điệu có chút nài nỉ "Thật sự là không cần gọi bác sĩ tới đây đâu cô.

Em nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

"Tôi quyết định rồi."

Vũ Hàn Ân một giọng băng lãnh trả lời làm Kha Uyển Hy cũng không dám nói gì nữa.

Cả không gian đều im lặng , hai người cứ như vậy, không ai nói với ai câu nào.

Vũ Hàn Ân có vẻ mệt mỏi nên ngả người ra phía sau chợp mắt một chút.

Còn Kha Uyển Hy cứ như vậy mà bắt lấy cơ hội nhìn chăm chú người kia.

Mọi đường nét đều tạo nên một vẻ đẹp riêng biệt, Kha Uyển Hy như bị đắm chìm vào vẻ đẹp đó.

Nếu tương lai sau này, mỗi ngày nàng đều được bên cạnh đối phương, chăm sóc mọi thứ cho đối phương, nhìn thấy được nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt thanh tú đó, thì đúng là là một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, đồng thời cũng đánh thức Vũ Hàn Ân, đem Kha Uyển Hy thoát ra khỏi suy nghĩ của nàng.

Kha Uyển Hy định đứng dậy ra mở cửa thì đã thấy Vũ Hàn Ân đứng lên trước, chỉ tay ra lệnh cho nàng ở yên đó.

Không lâu sau bước sau lưng Vũ Hàn Ân là một bác sĩ nữ, nhìn bề ngoài thì cũng không tệ, nhưng không thể so với cô Vũ của nàng được.

Nhưng hiện tại, Kha Uyển Hy không có tâm trạng để suy nghĩ đến mấy chuyện này.

Trong tâm trí nàng hiện tại chỉ có sự bất lực khi phải bị khám mà không thể chống cự gì được.

Bình thường nếu là Hạ Đan, nàng sẽ làm trận làm thượng để tìm một bác sĩ vừa ý nàng, nhưng lần này là cô Vũ, nàng không dám lên tiếng cãi lại được.

Cả ba không ai nói với ai câu nào, vị bác sĩ kia tiến đến gần Kha Uyển Hy, đỡ người nàng dậy, nhìn sơ qua một chút vết thương trên vai nàng, nhưng không hề để ý thấy gương mặt biểu lộ đầy sự chán ghét của Kha Uyển Hy.

Nhưng Kha Uyển Hy cũng phải đành chịu đựng, nếu không có cô Vũ ở đây thì nàng đã tống cổ vị bác sĩ này ra khỏi nhà nàng ngay lập tức.

"Tôi họ Lâm, Lâm Hạ Vĩ.

Cứ gọi tôi là bác sĩ Lâm." vị bác sĩ kia bất chợt lên tiếng.

"Tôi họ Kha."

Kha Uyển Hy cũng không vui vẻ gì mà đáp lời lại.

Nàng trả lời chỉ vì lịch sự thôi, chứ bây giờ nàng càm thấy vô cùng chán ghét vị bác sĩ Lâm này.

Kha Uyển Hy vẫn cứ ngồi yên để Lâm Hạ Vĩ xử lý vết thương cho nàng.

Cứ mỗi lần vị bác sĩ Lâm đó dùng thuốc khử trùng là Kha Uyển Hy lại nhăn mặt lên.

Cả không khí cứ như vậy mà rơi vào im lặng.

Vũ Hàn Ân thì không màng quan tâm đến kha Uyển Hy mà hướng mắt xa xăm ra phía cửa sổ.

Kha Uyển Hy lại được một lần nữa nhìn thật kĩ người kia.

Nàng không bao giờ đọc được suy nghĩ trong đôi mắt sâu hun hút ấy, nàng nhiều khi sợ chính nàng sẽ bị đóng băng khi nhìn vào đôi mắt nâu huyền ấy.

Cô Vũ, đến khi nào thì em mới nhìn thấy được một chút ôn nhu của cô đây?

Kha Uyển Hy đang trôi theo dòng suy nghĩ của mình nhưng vừa quay sang nhìn vị bác sĩ kia thì sắc mặt nàng liền tái nhợt, đứng phắt dậy, lùi lại phía sau " Không được.

Sát trùng như vậy là đủ rồi."

"Sao vậy?"

Vũ Hàn Ân thắc mắc lên tiếng.

"Vết thương này không sâu, nhưng vật gây ra vết thương chắc chắn có phần bị rỉ.

Nếu không tiêm, tình trạng càng tồi tệ hơn."

Vị bác sĩ liền vội giải thích.

"Không được.

Như vậy đủ rồi, không cần phải tiêm."

Kha Uyển Hy vẫn một mực kịch liệt phản đối.

"Kha Uyển Hy, đừng nháo nữa."

Vũ Hàn Ân bất động thanh sắc nhìn Kha Uyển Hy, nhưng ánh mặt thập phần ra lệnh.

"Thật sự là không...không...được đâu cô."

Kha Uyển Hy giờ đã muốn khóc, mặt nàng đã tái nhợt.

Vũ Hàn Ân thu hành động khó hiểu của Kha Uyển Hy vào mắt.

Cô vừa định lên tiếng thì vị bác sĩ kia đã ngắt lời "Được rồi, Kha tiểu thư.

Nếu vậy tôi có thể cùng cô nói chuyện riêng một chút không?"

Kha Uyển Hy có chút khó hiểu với lời yêu cầu kia, nhưng bây giờ ngoài đồng ý ra thì nàng cũng chẳng biết làm gì.

Kha Uyển Hy cứ thế mà đồng ý, một mạch đi vào phòng ngủ của nàng trước.

Đợi đến khi Kha Uyển Hy đóng cửa phòng ngủ, Lâm Hạ Vĩ mới quay sang Vũ Hàn Ân từ tốn nói "Tôi đã gặp nhiều trường hợp như thế này.

Tôi cần không gian riêng để nói chuyện với em ấy, trấn an tinh thần em ấy một chút."

Vũ Hàn Ân nghe xong chỉ gật đầu, để cho hai người có chút không gian riêng.

Cô thật cũng có để ý sắc mặt của Kha Uyển Hy lúc nãy, đúng thật là hoàn toàn không tốt, không có vẻ tươi tắn như hàng ngày.

Cô cứ một mình ngồi đó, nhìn bao quát mọi thứ xung quanh căn nhà, cách bố trí mọi thứ đều ngăn nắp.

Nhưng thu hút sự chú ý nhất của cô vẫn là tủ rượu ở góc đằng kia.

Vũ Hàn Ân chợt thắc mắc tại sao Kha Uyển Hy đã có một tủ rượu đầy ấp như vậy mà vẫn muốn đi bar bên ngoài để cho say lên say xuống như thế?

Nhưng với một độ tuổi chưa 18 như Kha Uyển Hy, sử dụng quá nhiều rượu cũng không phải là tốt.

Bây giờ có thể không thấy sự ảnh hưởng, nhưng dần về sau, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể.

Nhưng mỗi người mỗi khác, cô không có quyền chen vào cuộc sống của Kha Uyển Hy.

Cô từ lâu đã biết Kha Uyển Hy có một chút tình cảm đặc biệt dành cho cô.

Cô nhận ra từ cái hôm mà cô có công việc nên về nhà trễ.

Lúc cô vừa bước khỏi thang máy, thì thấy hai bóng dáng hai người phụ nữ trước cửa nhà cô, cả hai người cô đều biết, nhưng trong đó còn có Kha Uyển Hy.

Đêm đó, không phải người phụ nữ kia mà là chính cô đã giúp đưa Kha Uyển Hy vào phòng ngủ của nàng.

Vì Kha Uyển Hy say rượu nên cũng không nhận ra được đó là cô.

Nhưng lúc đỡ Kha Uyển Hy, chính cô nghe rõ nàng cứ liên tục gọi hai tiếng "Cô Vũ."

Nhưng khi một người đang say xỉn gọi tên một người nào đó thì có hai trường hợp xảy ra.

Một là người đó đang yêu đối phương vô cùng sâu đậm, hoặc hai là kẻ thù không đội trời chung với nhau.

Vũ Hàn Ân biết vậy, nhưng vẫn để đó.

Nếu là kẻ thù không đội trời chung với nhau thì không có chuyện gì để nói, nhưng nếu là trường hợp một thì đúng là vấn đề đối với cô.

Cô không có ý nghĩ kỳ thị tình yêu đồng giới, vì bạn bè xung quanh cô có nhiều người như vậy nên cô cũng không còn lạ gì nữa.

Cô không chán ghét hay kỳ thị, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng chấp nhận việc mình sẽ yêu một người con gái khác.

Vũ Hàn Ân biết tình cảm của Kha Uyển Hy, nhưng cô vẫn cứ im lặng quan sát người kia.

Việc cô để giáo viên khác bồi dưỡng Kha Uyển Hy cũng là muốn thử xem người kia sẽ phản ứng thế nào.

Đúng thật là Kha Uyển Hy hoàn toàn bất hợp tác với những giáo viên kia, chỉ có mình cô thì nàng mới ngoan ngoãn đến như vậy.

"Vũ tiểu thư!" giọng nói hớt hải của bác sĩ Lâm làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Hàn Ân.

"Tôi cần cô giúp một chút."

Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của bác sĩ Lâm, Vũ Hàn Ân đứng dậy, một mạch đi về phía phòng ngủ của Kha Uyển Hy.

Bước vào trong phòng, Vũ Hàn Ân bị chú ý ngay bởi cái người đang nằm cuộn mình trong đống chăn kia.

Vũ Hàn Ân hơi khó hiểu quay sang nhìn bác sĩ Lâm.

"Em ấy đang bị kích động, tình trạng hoàn toàn không tốt."

Vị bác sĩ kia liền lên tiếng giải thích "Em ấy bị hội chứng sợ kim tiêm rất nghiêm trọng.

Bình thường tôi chỉ cần trò chuyện với các bệnh nhân để có một tâm lý thoải mái hơn, nhưng tôi càng trò chuyện với em ấy, thì lại càng có phản ứng ngược.

Tôi chưa từng gặp qua ai lại có thể bị kích động lớn đến vậy."

Thật là đúng như vậy.

Đặc biệt mỗi lần đến bệnh viện, nàng đều từ chối tiêm thuốc.

Dù vết thương có đau cỡ nào, nàng cũng không bao giờ đồng ý tiêm thuốc giảm đau.

Nàng có một nỗi ám ảnh cực kì lớn đối với kim tiêm, mỗi lần nhìn thấy kim tiêm, tim nàng đều đập mạnh hơn bình thường, kèm theo đó là một cảm giác vô cùng sợ hãi.

Kha Uyển Hy đã từng một lần ngất đi khi nàng phải chuẩn bị vào phòng tiêm ngừa.

Kha mama bị Kha Uyển Hy làm hoảng sợ cho một phen cũng vì lần đó.

Kha mama từ đó hạn chế việc để Kha Uyển Hy tiếp xúc với kim tiêm.

Chỉ cần để Kha Uyển Hy nhìn thấy kim tiêm thôi là tâm trạng nàng đã hoảng loạn rồi.

Bây giờ Vũ Hàn Ân mới hiểu vì sao nãy giờ Kha Uyển Hy cư xử kì lạ đến vậy.

Vũ Hàn Ân từ từ bước đến bên cạnh giường của nàng.

Người trong chăn thì cứ run lên từng đợt, còn kèm vài theo tiếng nấc.

Cô nhẹ kéo chăn nàng ra, nhưng người bên trong cứ khư khư giữ lấy chăn, không có chút nào là hợp tác.

"Kha Uyển Hy." giọng điệu của cô không biết vì sao mà cũng bớt đi vài phần băng lãnh.

Lúc này, cô dùng sức kéo chăn ra một lần nữa, người bên trong nghe ra được giọng của cô nên cũng từ từ cũng thả lỏng, để mặc cho cô kéo chăn ra khỏi người nàng.

Lúc này thì mắt Kha Uyển Hy đã đỏ hoe, cả người cuộn tròn lại, như không muốn để ai bước đến gần tiếp xúc với nàng.

Vũ Hàn Ân ngồi xuống mép giường bên cạnh Kha Uyển Hy, lúc này mới nhẹ lay người Kha Uyển Hy một cái.

Kha Uyển Hy đang xoay lưng về phía cô bỗng nhiên xoay người lại vùi mặt vào người cô làm cô không kịp trở tay.

Vũ Hàn Ân rất kỵ tiếp xúc thân thể với người lạ, cô theo bản năng định đẩy Kha Uyển Hy ra, nhưng thấy cơ thể đối phương cứ run bần bật nên cô cũng rút lại ý định đó.

Đó giờ cô chưa thấy Kha Uyển Hy với một bộ dáng như thế này, quả thật không phải là một Kha Uyển Hy thường ngày mà cô thường thấy.

Lúc này thì bác sĩ Lâm đến gần Vũ Hàn Ân nói gì đó.

Vũ Hàn Ân ban đầu có vẻ không muốn hợp tác, nhưng sau khi nhìn lại người đang vùi đầu vào người cô thì cô cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Vũ Hàn Ân cúi người xuống nói vào tai Kha Uyển Hy gì đó, Kha Uyển Hy cũng vì vậy mà thả lỏng cơ thể hơn.

"Không sao cả."

Vũ Hàn Ân nhẹ nói với Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy vòng tay ôm lấy eo Vũ Hàn Ân, Vũ Hàn Ân mới đầu có chút bất ngờ nhưng vẫn không nói gì, cô nhìn vị bác sĩ kia ra hiệu.

Vũ Hàn Ân cứ thế để Kha Uyển Hy chiếm tiện nghi của cô, cô hơi dùng lực giữ người Kha Uyển Hy lại.

Vị bác sĩ cứ thế tiến tới gần, dùng bông gòn sát trùng ngoài da cho Kha Uyển Hy, liền nhanh tay tiêm vào tay Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy càng ôm chặt Vũ Hàn Ân, tiếng nấc cũng to hơn.

Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, nhưng đối với Kha Uyển Hy là cả một quá trình khó khăn.

Nàng cứ như vậy mà vùi đầu vào người Vũ Hàn Ân, bàn tay vẫn giữ chặt Vũ Hàn Ân không buông, cơ thể nàng thì vẫn cứ run bần bật.

Cứ thế, hai người vẫn giữ nguyên tư thế một hồi lâu.

Có thể vì quá mệt mỏi, hay do kích động mà nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Vũ Hàn Ân nhiều lần muốn đứng dậy, nhưng mỗi lần vừa nhúc nhích, thì người kia liền càng ôm chặt hơn.

Vũ Hàn Ân thật là có phần hơi khó chịu, nhưng cứ nghĩ đến bộ dáng của Kha Uyển Hy nãy giờ cô mới lắc đầu cười một cái.

Cho em chiếm tiện nghi của tôi một đêm vậy.

-----------------------------------------------------Em mới thi xong tuần trước thôi, nên bây giờ mới có chap được.Chap này dài hơn mấy chap kia rồi nha.Thank you.Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 23: Chuộc lỗi


Ánh nắng sớm len qua khe cửa, chiếu ngay vào cái người vẫn còn đang say ngủ kia.

Vai truyền đến từng trận đau nhức khiến Kha Uyển Hy phải nhăn mặt.

Nàng không nhớ rõ hôm qua nàng thiếp đi lúc nào nhưng nàng vẫn nhớ như in sự việc diễn ra trước đó.

Nàng cả đời này không đội trời chung với cái tên bác sĩ Lâm kia.

Kha Uyển Hy nhìn xung quanh, thì chỉ có mình nàng với đống chăn gối quen thuộc.

Đã từ lâu, nàng phải thức dậy cô đơn một mình, không có ai bên cạnh.

Nhưng ngày hôm qua, nàng đã ôm cô Vũ thì phải, theo nàng nhớ thì là vậy, không lẽ chính bản thân nàng vì quá kích động mà sinh ra hoang tưởng.

Chính nàng còn nghe được giọng nói hết sức ôn nhu của đối phương gọi tên nàng.

Chẳng lẽ mọi thứ ngày hôm qua chỉ là do nàng tưởng tượng ra?

Nhưng hôm qua, để cô Vũ nhìn thấy bộ dạng nàng như thế thì đúng là không còn thể diện gì cho nàng nữa, một chút mặt mũi cũng không còn.

Nàng bỗng nhiên muốn lẫn tránh người kia.

Cứ nhớ đến chuyện hôm qua là nàng lại không muốn gặp mặt đối phương.

Nhìn đồng hồ thì chỉ mới 6h, hôm nay nàng thức sớm hơn mọi khi.

Ngày hôm qua nàng cũng không có đi làm, cứ như vậy thì ngày nàng bị đuổi không sớm thì cũng muộn.

Nhưng mà chắc cũng không ai nỡ đuổi nàng đâu, vì chỉ có mình nàng mới thu hút được nhiều khách như vậy thôi.

Kha Uyển Hy lăn qua lăn lại một hồi, thở dài một cái rồi cũng miễn cưỡng rời khỏi giường.

Hôm nay lỡ dậy sớm rồi thì đi học sớm luôn vậy.

Bước vào phòng vệ sinh một cách lười bếng, nàng tắm rửa, đánh răng rửa mặt xong thì cũng hơn nửa tiếng.

Nàng bước ra phòng khách thì chiếc bụng trống rỗng của nàng bắt đầu biểu tình.

Giờ này Kha Uyển Hy thật sự thấy đói, chiều hôm qua đến giờ đúng thật là nàng chưa có gì để bỏ bụng.

Nhưng mà nhà nàng cũng chẳng có gì để ăn cả, bây giờ mà kêu nàng tự làm đồ ăn thì chẳng khác gì đốt nhà.

Kha Uyển Hy từ bé đến giờ chưa bao giờ xắn tay vào bếp.

Vừa mở cửa phòng khách, môt hương thơm thức ăn truyền đến Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy không biết mùi hương này từ đâu ra, chẳng lẽ nàng bị hoang tưởng sao?

Đang suy nghĩ thì nghe được tiếng động dưới bếp.

Kha Uyển Hy bắt đầu có cảm giác bất an, nhà nàng có trộm sao?

Đi ăn trộm mà vào nhà nàng kiếm đồ ăn là sai nhà rồi.

Kha Uyển Hy định bước vào bếp xem là ai, nhưng đã nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Kha Uyển Hy tâm trạng rất bất an, nàng thật sự không biết tại sao lại có người trong nhà nàng.

Bước chân ngày càng rõ hơn, Kha Uyển Hy nhanh chóng núp phía sau bức tường, chộp ngay cuốn sách gần đó để phòng thủ.

Trộm à, chết với chị mày rồi!

Bóng người chỉ vừa ló khỏi bức tường, Kha Uyển Hy ngay tức khắc ra tay.

Cuốn sách theo lực đạo của Kha Uyển Hy, không chút lưu tình rơi thẳng vào đầu người kia.

Nàng nhân thời cơ tên trộm còn choáng váng, liền nhào tới năm chặt cổ áo người kia, áp đảo đối phương xuống đất.

"KHA UYỂN HY." người dưới thân lớn tiếng làm Kha Uyển Hy hoàn hồn lại.

Vừa nhìn thấy sắc mặt đối phương liền khiến phóng dậy ngay lập tức.

"Aa....em...em....xin lỗi....."

Nàng cúi xuống đỡ đối phương dậy, mặt mày thì đầy mồ hôi, mặt đầy lo sợ, cố tỏ vẻ vô tội.

"Em tưởng nhà em có trộm.

Em...em...đâu biết là cô đâu, cô Vũ.

"
"Hay cho em."

Vũ Hàn Ân lạnh lùng trả lời, giọng điệu như vậy càng khiến Kha Uyển Hy bối rối hơn.

"Cô...cô..có sao không?

Em...em...xin lỗi."

Kha Uyển Hy nhìn đến vết tích do mình gây ra.

Nàng ra tay có nặng lắm đâu mà trầy nguyên một đường thế này?

"Để em lấy đồ sát trùng cho cô."

"Thôi khỏi, lo sửa soạn đi học.

Đồ ăn sáng trong bếp."

Vũ Hàn Ân lạnh giọng, lườm nàng một cái "Tan học lên gặp tôi."

Nói rồi, Vũ Hàn Ân liền rời khỏi, để lại một mình Kha Uyển Hy vẫn còn ngơ ngác đứng đây, không để cho nàng kịp lên tiếng.

Kha Uyển Hy theo lời người kia đi ra sao bếp, liền thấy một tô cháo thịt vẫn còn khói nghi ngút.

Kha Uyển Hy thật sự là không nói nên lời.

Rõ ràng người ta ở lại làm buổi sáng cho nàng, mà nàng còn tay nhanh hơn não, hạ thủ không lưu tình với người ta.

Kha Uyển Hy cười khổ, thật không biết phải nên vui hay nên buồn đây.

--------------------------------------------
Tiết học hôm nay không biết như thế nào khiến Kha Uyển Hy vô cùng mệt mỏi.

Nguyên cả buổi học không có gì gọi là hứng thú với nàng.

Không hiểu sao nàng lại có cảm giác nôn nóng, mong chờ để gặp người kia.

Kha Uyển Hy hiện tại chỉ muốn cho tiếng chuông tan học reo thật sớm để đến gặp người kia.

Kha Uyển Hy có chút lo lắng là người kia sẽ đem chuyện sáng nay ra tính sổ.

Nhưng mà vậy cũng đúng, sáng nay người khiến cô Vũ bị thương không phải là nàng thì còn là ai nữa.

Nàng không biết người kia đã sát trùng vết thương chưa.

Mặc dù chỉ là vết trầy nhỏ, nhưng thực sự không nên xuất hiện trên gương mặt thanh tú đó.

Kha Uyển Hy nhìn mà còn phải xót, thật sự là muốn tự đánh bản thân mình mấy cái.

"Uyển Hy, sao uể oải vậy?"

Hạ Đan nhận thấy Kha Uyển Hy có chút khác lạ nên tốt bụng hỏi thăm.

"Hôm qua là cả ác mộng với tớ."

Kha Uyển Hy hờ hững trả lời, chỉ vào một bên tay vừa tiêm thuốc hôm qua cho Hạ Đan xem.

Hạ Đan xem xong thì mắt sững sốt, đầy ngạc nhiên nhìn Kha Uyển Hy.

Đó giờ, để Kha Uyển Hy tiêm một liều thuốc là chuyện khó đằng trời, vậy việc gì mà để Kha Uyển Hy phải chích thuốc thế này???

Nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của Hạ Đan, Kha Uyển Hy cười một cái rồi từ từ kể lại sự việc hôm qua cho Hạ Đan nghe.

"Hả?

Có người đánh lén cậu?

Biết là ai không?"

Hạ Đan vẻ mặt đầy lo lắng hỏi ngược lại Kha Uyển Hy.

"Không cần suy nghĩ cũng biết là ai.

Không phải là người của Phong Vân thì còn ai vào đây nữa?"

Kha Uyển Hy thở dài một cái.

"Rồi định để im như vậy sao?"

"Kệ chúng đi, không quan tâm nữa.

Tạm thời cứ nhịn, tớ không muốn truy cứu."

Kha Uyển Hy trả lời một cách bình thản,
"Nhưng đây đâu phải là lần đầu bọn Phong Vân kiếm chuyện, cậu cũng để yên như vậy mấy lần rồi."

Hạ Đan bắt đầu có vẻ tức tối.

"Không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, luôn có nguyên do của nó." vẫn một giọng điệu buồn ngủ trả lời.

"Tớ thật không hiểu nổi.

Tớ sẽ đi nói với giáo viên."

Hạ Đan bắt đầu tức tối.

"Hạ Đan, bình tĩnh,...cậu định đi nói với ai?"

Kha Uyển Hy thấy Hạ Đan bắt đầu nổi điên thì mới nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Cô Quan, tớ không tin là không giải quyết được vấn đề này."

"Haha, Quan Mẫn Tề bị tớ mua chuộc rồi, vô ích thôi."

Kha Uyển Hy cười khẩy một cái rồi gục xuống bàn ngủ, để lại Hạ Đan một bụng tức tối mà không biết xả vào đâu.

---------------------------------------
Rengggggggg.........

Tiếng chuông vừa reng, một bóng người liền phóng như bay ra ngoài ngay lập tức, để lại biết bao con mắt sững sờ trong lớp.

Lớp trưởng Kha có việc gì mà gấp như vậy?

Dừng ngay trước cửa phòng cô Vũ, không biết nàng đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn cảm giác lo lắng như lần đầu.

Tay đưa lên gõ cửa, không lâu sau liền nghe giọng điệu trầm thấp của người kia vang lên.

Nàng bước vào thì thấy người kia đang cúi đầu làm việc, nàng cũng không vội lên tiếng làm phiền, cứ để người kia thong thả làm việc, chuyện này nàng quen quá rồi.

Kha Uyển Hy nhìn lướt qua Vũ Hàn Ân một cái thì thấy vết trầy có vẻ đã được sát trùng, nàng mới thở phào một cái.

Cứ để cho người kia làm việc, nàng nhân dịp quan sát xung quanh một lúc.

Mọi thứ vô cùng ngăn nắp, quy củ, thể hiện đúng bản chất của người đang ngồi cặm cụi làm việc kia.

Bố cục sắp xếp vô cùng logic, bên trái là một chiếc sofa xám trắng, bên phải là nơi để kệ đựng hồ sơ, giấy tờ công việc của cô.

Trên tường thì treo vài bức tranh trang trí.

Kèm theo đó là một hương thơm cứ thoang thoãng đâu đây thật làm Kha Uyển Hy không muốn rời khỏi.

"Lớp trưởng Kha."

Vũ Hàn Ân xử lý công việc xong, ngước lên thì thấy cái người trước mắt đang ngơ ngẩn nhìn xung quanh.

"Dạ..dạ..."

Kha Uyển Hy đang chăm chú quan sát bị người kia gọi nên có chút thiếu chuẩn bị.

Điệu bộ đó của Kha Uyển Hy làm Vũ Hàn Ân khẽ cười một cái.

"Ngồi đi.

Tôi nói chuyện với em."

Vũ Hàn Ân hướng mắt về chiếc ghế đối diện cô.

"Dạ thôi, em đứng được rồi."

Kha Uyển Hy từ chối, đó giờ có bao giờ bảo nàng ngồi đâu mà hôm nay lại kêu.

"Có trọng sự gì sao cô?"

"Tất nhiên là có.

Chuyện em bị thương ngày hôm qua không cần giải thích với tôi sao?"

Vũ Hàn Ân chống tay lên cằm, nhìn chăm chăm vào Kha Uyển Hy "Mong không phải do đánh nhau.

Chẳng phải đã hứa với tôi rồi sao?"

"Không phải do em đánh nhau đâu cô."

Kha Uyển Hy trả lời, hơi thắc mắc không biết sao hôm nay tự nhiên lại hỏi đến vấn đề này?

"Vậy thì tại sao?

Ai làm?" giọng điệu không lạnh lùng như thường ngày, nhưng vẫn mang theo vài phần chất vấn.

"Em biết người đó, nhưng...nhưng...em không muốn gây thêm chuyện, nên...nên..."

"Nên định giấu tôi luôn?"

Vũ Hàn Ân nhướng cặp mày thanh tú của cô.

"Dạ, không có mà..."

Kha Uyển Hy bây giờ không dám nhìn thẳng vào mắt của Vũ Hàn Ân, cứ như sợ bị người ta đọc hết suy nghĩ của nàng.

"Ngẩng mặt lên."

Vũ Hàn Ân buộc nàng phải trực tiếp nhìn cô, khiến Kha Uyển hy không có đường lui, cô vẫn cứ tiếp tục hỏi "Chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?"

"Dạ, lần...lần...đầu."

Kha Uyển Hy ngẩng mặt lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Vũ Hàn Ân.

"Cho em nói lại lần nữa."

Vũ Hàn Ân lúc này đột nhiên bắt đầu nghiêm giọng lại "Tôi không thích ai qua mặt tôi đâu."

Vũ Hàn Ân đã biết chuyện Phong Vân cố tình gây chuyện với Kha Uyển Hy mấy bữa nay, bây giờ cô chỉ muốn nghe từ chính miệng nàng nói ra.

Cô cũng đã phải hăm doạ đủ thứ với Quan Mẫn Tề thì mới moi được thông tin.

Cô không ngờ là Quan Mẫn Tề như thế nào lại về phe của Kha Uyển Hy, còn ra sức giấu diếm cô bữa giờ.

"Dạ, lần...lần...thứ tư rồi." nghe thấy đối phương gằn giọng từng tiếng khiến Kha Uyển Hy không còn đường nào khác mà phải nói sự thật.

"Vậy tại sao nãy giờ không nói mà phải nói dối?"

Vũ Hàn Ân vẫn tiếp tục truy hỏi.

"Tại em...em...sợ cô không tin em."

Giọng điệu Kha Uyển Hy lộ rõ vẻ uỷ khuất trong đó "Em sợ cô nghĩ em không giữ lời hứa mà lại đi đánh nhau."

"Rồi tự một mình chịu đựng như vậy sao?

Nếu hôm nay tôi không hỏi thì em định giấu luôn phải không?"

Vũ Hàn Ân giọng điệu không đổi, nhưng Kha Uyển Hy có thể cảm nhận được đối phương có hơi bực mình rồi.

Kha Uyển Hy thật không biết nên trả lời làm sao cho phải.

Nàng nghĩ tốt nhất là nên im lặng, nàng cảm thấy tâm trạng của đối phương đã có phần không tốt.

"Tôi không bức ép gì em, nên có gì thì cứ nói với tôi."

Thấy Kha Uyển Hy như vậy nên giọng điệu của Vũ Hàn Ân cũng có phần nhẹ lại "Từ nay, tôi không muốn nghe em nói dối lần nào nữa.

Nghe rõ?"

"Dạ." lúc này Kha Uyển Hy mới dám nhìn Vũ Hàn Ân.

"Hai tuần nữa thi, bữa giờ em học với giáo viên khác, tôi cũng biết chắc là chẳng chịu ôn gì, nên chiều mai tôi sẽ ôn cho em."

"Cô ôn lại cho em hả cô?"

Kha Uyển Hy sợ mình nghe không rõ nên hỏi lại lần nữa cho chắc, nhưng trong lòng đã bắt đầu mừng không tả, cứ hy vọng là mình không nghe nhầm.

"Ừ." cô không nhanh không chậm, kiên định trả lời, ánh mắt vẫn đặt trên người nàng.

"Aa...cảm ơn cô..."

Kha Uyển Hy lúc này đã mừng như trẫy hội, bỗng nàng nhớ đến chuyện gì đó, thái độ đột nhiên xìu xuống, vô tội nhìn Vũ Hàn Ân "Cô Vũ.....chuyện hồi sáng......"

"Tôi không chấp nhất."

Vũ Hàn Ân thấy Kha Uyển hy bỗng nhiên nhắc đến chuyện khi sáng làm cô khẽ cười một cái.

"Nhưng...nhưng...em áy náy lắm..."

Kha Uyển hy gãi gãi đầu.

"Thì sao?"

Vũ Hàn Ân chống hai tay lên cằm, ánh mắt có chút hứng thú nhìn Kha Uyển Hy.

"Hay là, em mời cô đi ăn được không?"

---------------------------------------------- Thanks mọi người ủng hộ.

Thanks các bạn đã góp ý cho Au trong cái "Chap 23 trá hình" vừa qua.

Au vẫn để "Chap 23 trá hình" ở đó, bạn nào có ý kiến gì cho truyện thì cứ nhắn cho Au, tại vì Au rất cần ý tưởng của mấy bạn.

Nhiều khi đang viết mà mất mood hay mất ý tưởng là thua luôn.

Nói chung đa tạ rất nhiều.

Love.

Ashleyancy
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 24: Lên kế hoạch


Mặc cho bar vẫn một vẻ tấp nập kẻ ra người vào của nó, thì Kha Uyển Hy vẫn chăm chú vào công việc của nàng.

Thỉnh thoảng nàng lại nhìn đồng hồ, nhìn ra phía cửa ra vào, rồi khẽ nhăn mày một cái.

Không phải là vì muốn nhanh về sớm, mà hôm nay, nàng có hẹn một người ở đây.

Bóng dáng người phụ nữ quyến rũ, toát ra đầy vẻ bí ẩn cứ từng bước uyển chuyển tiến đến gần Kha Uyển Hy.

Tiếng guốc cứ đều đều vang lên thu hút sự chú ý của nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, khẽ nhăn mày một cái, nhìn đồng hồ "Trễ 15 phút."

"Haha, sao hôm nay lại hẹn tôi ra đây?"

Người kia bí hiểm nhìn Kha Uyển Hy, không quan tâm đến lời nói trách móc của Kha Uyển Hy, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc "Em nhớ tôi sao?"

"Bớt nói nhảm lại."

Kha Uyển Hy liếc mắt nhìn người trước mặt.

"Có chuyện gì?"

đối phương hứng thú nhìn Kha Uyển Hy.

"Tôi có chuyện cần cô giúp, Vương tiểu thư."

Kha Uyển Hy hờ hững nhìn Vương Huyễn An.

"Haha, chuyện gì mà làm khó Kha tiểu thư nhà ta như vậy đây?"

Vương Huyễn An cười rộ lên một cái, ánh mắt trêu chọc nhìn Kha Uyển Hy.

"Ừ, thì...cô quen biết cô Vũ phải không?"

Kha Uyển Hy có hơi do dự, nhưng vẫn vào thẳng vấn đề.

"Thì ra là cái người đó.

Muốn tôi giúp cũng được, nhưng chẳng phải nên có chút thành ý sao?"

"Hôm nay tôi trả, được chưa?"

Kha Uyển Hy khinh bỉ trả lời.

"Phải vậy chứ."

Vương Huyễn An nháy mắt một cái, hướng Kha uyển Hy cười.

"Uống gì?"

Kha Uyển Hy thở dài nhìn cô.

"Daiquiri đi."

Không lâu sau, một ly Daiquiri hoàn hảo được đặt ngay trước mặt Vương Huyễn An, ánh mắt Kha Uyển Hy vô cùng kiên định, hướng Vương Huyễn An nghiêm túc nói
"Tôi muốn theo đuổi cô ấy."

Phụt...

"Hả?

Gu của em mạnh vậy sao?"

Vừa uống một ngụm vào, nghe Kha Uyển Hy nói như vậy liền sặc mấy cái, cô tò mò hỏi lại.

"Tôi đã hẹn cô ấy bữa cơm vào chiều mai."

Nàng nhanh chóng vào thẳng vấn đề.

"Nhưng sao em lại tin tưởng tôi?"

Cô thắc mắc hỏi.

"Cô biết rõ cô ấy hơn tôi."

Nàng chóng một tay lên cằm, hờ hững trả lời.

"Nhưng cô Vũ của em, em không biết cô ấy đã có..."

Cô hơi do dự trong vấn đề này, mặc dù hiện tại giữa Vũ Hàn Ân và tên Đằng Thiên kia đang có vấn đề, nhưng không phải Đằng Thiên đang cố hàn gắn lại hay sao?

"Cô vừa nói cô Vũ của tôi" Kha Uyển Hy ánh mắt vững trãi, giọng nói kiên định tuyên bố "thì phải là của tôi."

---------------------------------------------------------------
Kha Uyển Hy vẫn đang sửa soạn đồ để đi gặp người kia, nhìn đồng hồ thì đã 4 giờ, một tiếng nữa là đã đến giờ hẹn.

Kha Uyển Hy bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thấp thỏm, hồi hộp.

Nàng cảm thấy cứ như là nàng đang chuẩn bị đi hẹn hò vậy.

Từ tiểu khu đến nhà hàng nàng chọn cũng phải 30 phút, mà bây giờ hai người nhà sát nhau như vậy, có nên cùng nhau đi đến đó không nhỉ?

Cô Vũ có xe riêng, nên chắc chắn là sẽ tự mình lái xe đến đó, nhưng chẳng lẽ bây giờ mình lại xin đi nhờ.

Kha Uyển Hy ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ đó, nếu như vậy thì mất mặt quá.

Nàng thà tốn tiền đi taxi chứ không muốn đi nhờ.

Theo lời khuyên của Vương Huyễn An cho nàng, Vũ Hàn Ân là người cực chuộng beefsteak, nên chọn beefsteak là một lựa chọn đúng đắn cho bữa ăn ngày hôm nay.

Kha Uyển Hy đã chọn một nhà hàng beefsteak nổi tiếng trong thành phố.

Nàng đã xem qua thông tin về nhà hàng này, và thật là giá cả của nó khiến nàng phải chảy mồ hôi.

Vì là nhà hàng 5 sao, nên toàn là giá cả trên trời.

Tiền dành dụm bữa giờ của nàng chắc cũng có thể đủ chi trả cho 2 phần ăn hạng sang nơi đây.

Nhìn đồng hồ thì cũng đến lúc nàng nên bắt đầu đi, mình mời người ta ăn nên tuyệt đối không được đi trễ.

Vũ Hàn Ân cũng hiểu quy tắc này nên cô phải âm thầm theo dõi camera, đợi cho Kha Uyển Hy rời đi, cô mới bắt đầu rời khỏi nhà.

Trong khi Vũ Hàn Ân vô cùng thong thả, thì bên Kha Uyển Hy đang phải chạy đua với thời gian.

Vì giờ này đang là giờ cao điểm nên cơ bản là taxi của Kha Uyển Hy không thể nào di chuyển được.

Nhưng may mắn cho nàng, vừa đúng 5h, nàng đã có mặt tại nhà hàng.

Quan sát xung quanh một hồi thì cô Vũ vẫn chưa tới, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

Phùuu..........chút nữa là trễ mất rồi.

Nàng vào nhà hàng ngồi trước, đợi Vũ Hàn Ân đến.

Nhìn một lần xung quanh, khung cảnh nơi đây đúng là sang chảnh, đúng là vô cùng thích hợp cho cuộc hẹn ngày hôm nay.

Kha Uyển Hy đã quyết tâm hôm nay phải thật sự tiếp cận được cô Vũ.

Nhưng nàng cũng có phần hơi e dè, cô Vũ của nàng quá lạnh lùng, quá khó tiếp cận, đôi khi chính nàng còn hơi lo ngại không biết có nên theo đuổi đối phương hay không.

Nhưng phóng lao thì phải theo lao, nàng đã lỡ mời ta một bữa, thì phải ra hết chiến thuật để tiếp cận gần hơn với đối phương.

Không lâu sau, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện ngay trước cửa, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người trong nhà hàng.

Người đó như một bông hồng rực rỡ, nhưng cũng vô cùng bí ẩn, khiến cho người nhìn cũng có phần e dè trước khí thế cao ngạo lạnh lùng của người đó.

Kha Uyển Hy khẽ mỉm cười một cái, cô Vũ của nàng là phải như vậy.

Đợi đến khi Vũ Hàn Ân bước đến gần mình, Kha Uyển Hy đứng dậy, nàng1 mỉm cười nhìn cô, vô cùng ga lăng đi sang phía bên kia kéo ghế ra cho Vũ Hàn Ân.

Nhưng Kha Uyển Hy có hơi hụt hẫn một chút, nãy giờ từ lúc bước vào, Vũ Hàn Ân một mặt lạnh như vậy.

Vũ Hàn Ân như thế khiến Kha Uyển Hy sợ kế hoạch của nàng hôm nay sẽ thất bại.

Thấy không khí có hơi mất tự nhiên, nhìn tên nhóc Kha Uyển Hy trước mặt có hơi căng thẳng, Vũ Hàn Ân lúc này mới lên tiếng "Thả lỏng đi, không cần căng thẳng như vậy."

"Quý khách dùng gì ạ?"

Lúc này, người phục vụ đi đến đứ menu cho hai người.

"Một phần beefsteak."

Kha Uyển Hy không do dự gọi món.

Beefsteak là một món ăn thượng hạng, cách sừ dụng dao đĩa kia ăn beefsteak cũng thể hiện phần nào mình là người có hiểu biết về món ăn này.

Đây cũng là thời cơ thích hợp để cô Vũ biết mình cũng có biết chút ít về món ăn này, coi như cũng có cái gọi là sở thích chung.

Nhưng ăn một phần beefsteak, thì không thể nào thiếu một ly rượu vang đỏ đi kèm, đó thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo.

Kha Uyển Hy cũng muốn nhờ chút men rượu, giúp nàng có chút dũng cảm hơn để thực hiện kế hoạch ngày hôm nay, nàng muốn tiếp cận gần hơn với đối phương.

Vương Huyễn An cho hay là Vũ Hàn Ân cũng là người rất sành rượu, dù cô không biết tửu lượng của Vũ Hàn Ân như thế nào nhưng chắc chắn không phải làm dạng kém cỏi.

Kha Uyển Hy là một bartender, nên hiểu rõ nồng độ các loại rượu, nên nàng luôn tránh các loại rượu có nồng độ mạnh.

Không biết cô Vũ nhà mình như thế nào đây?

Nghĩ, nàng liền kêu thêm một ly rượu vang đỏ cho nàng.

Lúc nàng vẫn đang hào hứng gọi món, thì Vũ Hàn Ân vẫn đang thản nhiên, từ tốn xem menu.

"Súp rau củ và một ly cam vắt."

Vũ Hàn Ân gọi món xong liền trả menu cho phục vụ.

"Cô...cô...không thích beefsteak sao?"

Kha Uyển Hy đầy thắc mắc hỏi lại.

Đây là nhà hàng beefsteak nổi tiếng, đã vào đến đây sao lại không ăn?

Là sợ nàng tốn tiền hay sao?

"Thích."

Vũ Hàn Ân hờ hững đáp, vẫn một mặt lạnh.

Vẫn một mặt lạnh như vậy thì làm sao Kha Uyển Hy dám tiếp cận đây?

Thấy Vũ Hàn Ân hờ hững trả lời như vậy, nàng cũng không dám hỏi tiếp, mà chuyển sang chủ đề khác.

Kha Uyển Hy đang thực hiện theo tính toán mà Vương Huyễn An bày ra cho nàng, nàng trước hết phải điều tra sở thích của người kia.

Nhưng giờ trước mặt nàng như là một khối băng, nàng làm sao dám đây?

"Cô...cô...Vũ..., chủ nhật này có một bộ phim mới công chiếu, không biết là cô có..."

"Không, chủ nhật này tôi bận ôn thi cho em rồi."

Lúc này mới thấy Vũ Hàn Ân nhẹ cười một cái, cô vươn tay ra ký đầu nàng một cái "Tập trung vào cho tôi, thi cho đàng hoàng vào."

"Dạ." lần đầu thấy Vũ Hàn Ân chủ động đùa giỡn với mình, trong lòng nàng có chút mừng rỡ.

"Nhưng...nhưng..."

"Nhưng thế nào?"

Cô hai tay chống cằm nhìn nàng.

"Em không cần ôn cũng thi được mà."

Nàng gãi gãi đầu.

"Ừ, tôi biết em giỏi rồi.

Vậy thi sao được nhất thì thi, không thì tìm người khác ôn cho em."

Cô hờ hững đáp, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên người nàng, muốn xem biểu hiện của nàng sẽ như thế nào.

"Ách...em...em...giỡn thôi, sẽ ôn đàng hoàng mà."

Kha Uyển Hy có hơi hoảng hốt với câu trả lời của Vũ Hàn Ân, bữa giờ ôn với giáo viên khác nàng đã mệt mỏi lắm rồi, nếu như vậy một lần nữa chắc nàng chết mất thôi.

Hai người trò chuyện với nhau một hồi, không khí cũng có vẻ đã bớt căng thẳng hơn.

Kha Uyển Hy hiện tại cũng đã thoải mái hơn nhiều, nàng cảm thấy cô Vũ cũng đã có chút gì đó gọi là cởi mở hơn rồi.

Không lâu sau, phục vụ đem thức ăn ra.

Một phần beefsteak và ly rượu vang đỏ cho Kha Uyển Hy, một phần súp rau củ và ly cam vắt cho Vũ Hàn Ân.

Nguyên tắc mà ai cũng biết, phải đợi Vũ Hàn Ân dùng trước rồi nàng mới có thể mới bắt đầu phần ăn của mình.

Nhưng bất ngờ, một phần beefsteak tuyệt hảo cùng ly rượu vang đỏ đang trước mắt Kha Uyển Hy, từ lúc nào biến thành phần súp rau củ với cam vắt cũng chẳng hay.

Vũ Hàn Ân không biết vì sao lại đem phần ăn của cô đổi với phần ăn của Kha Uyển Hy, để Kha Uyển Hy ngẩng mặt không biết chuyện gì xảy ra.

"Em vẫn còn đang có vết thương, tốt nhất không nên ăn những thứ này."

---------------------------------------
Au đang bận ôn thi, không có thời gian rãnh để viết.

Nhưng vẫn mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ, mặc dù ra chap có hơi chậm xíu.

Với lại bộ này cũng hơi chậm nhiệt, nên mọi người cứ ............

Thanks.

Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 25: Mượn em một đêm


Suggestion: Các bạn nếu quên cốt truyện thì đọc lại nha.

Sorry vì ẩn mình lâu như vậy.-----------------------------------------------------------------------------
Tâm trạng hiện tại của Kha Uyển Hy có thể nói là phi thường tốt.

Bị Vũ Hàn Ân đổi phần ăn, Kha Uyển Hy một phần uỷ khuất cũng không có.

Đối với một người không thích ăn rau củ như kha UYển Hy, nàng bỗng thấy món ăn phía trước vô cùng đầy đủ sắc vị, vô cùng ngọt ngào.

"Tâm trạng của em hôm nay tốt vậy.

Ăn nhanh đi.

Tôi đưa em về."

Thấy Kha Uyển Hy khoé miệng cứ lâu lâu lại cong lên, từ từ thưởng thức món ăn trước mặt, Vũ Hàn Ân lên tiếng.

"Dạ thôi không cần đâu cô, em tự về được rồi.

Em chưa về nhà liền đâu cô."

"Giờ này còn đi đâu nữa?"

Cô vẫn bất động thanh sắc lên tiếng hỏi.

"Dạ...dạ..."

Phải đợi nàng biện ra cái cớ cái đã.

Thật ra ăn xong là nàng phải đi làm, nhưng sợ nói ra thì đối phương lại có lòng tốt chở nàng đến đó nữa thì khổ.

Kha Uyển Hy thật không muốn để Vũ Hàn Ân biết chỗ làm của nàng chút nào, biết nhà là quá đủ rồi "Em đi qua nhà bạn em ôn bài xíu."

"Kha lớp trưởng cũng chăm học thế sao?" giọng điệu có vài phần mỉa mai.

"Em đâu tệ đến nỗi đó đâu cô."

"Vậy tuỳ em."

Vũ Hàn Ân ăn xong phần ăn của mình, lên tiếng nói, "Ăn nhanh đi.

Tôi đưa em về."

---------------------------------------------------
"Địa chỉ ở đâu?"

Ánh mắt cô vẫn hướng về phía trước, nắm chặt tay lái, hờ hững hỏi.

"Thật sự là không cần đâu cô, em tự đến đó được mà."

Kha Uyển Hy hơi nhăn mặt, nàng muốn từ chối nhưng không biết từ chối như nào cho được.

"Em đang ở trên xe tôi rồi, em còn đi đâu được nữa.

Đưa địa chỉ mau đi, tốn thời gian của tôi."

Cô đòi chở em đi cho đã rồi giờ lại bảo là tốn thời gian.

Không bằng để em tự đi thì chẳng phải tốt hơn sao?

Kha Uyển Hy tuy uất ức trong lòng nhưng không nói ra, cơ bản là nàng không dám nói thì đúng hơn.

Giờ đối phương cứ hỏi bằng được địa chỉ thì phải trả lời sao đây, về nhà cũng không được mà đến chỗ làm cũng không xong.

"Dạ...cô...cứ chạy đi rồi em chỉ đường."

Thôi thì nàng cũng đành phải để Vũ Hàn Ân chở nàng đi, thôi thì cứ chỉ đại một chỗ nào đó gần chỗ nàng làm vậy, như vậy cũng tốt.

Kha Uyển Hy cũng không phải là không muốn tiết lộ nơi nàng làm việc cho cô biết.

Nhưng để cô hiểu thêm về nàng, nàng lại càng thấy khoảng cách hai người càng lớn.

Yêu một người quá rồi cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ biết ngồi chờ đợi đối phương sẽ biết được một phần tình cảm của mình.

Yêu một người quá nhiều có thể làm mất luôn cả những lý trí của mình.

Kha Uyển Hy được cô chở tới một địa điểm gần chỗ làm của nàng cũng không xa cho lắm, đi bộ khoảng vài trăm mét nữa là tới.

Nhưng thà đi bộ vậy còn hơn là để đối phương chở nàng đến tận chỗ làm.

Nhìn đồng hồ thì cũng vừa kịp giờ làm cũng nàng, cũng may là hôm nay đối phương có lòng tốt chở nàng đến đây đấy.

Qua cuộc hẹn hôm nay đúng là nàng thấy cô có phần cởi mở hơn xíu, xem như bước đầu thành công.

Cứ theo cái đà này, thì cái người họ Vũ kia rốt cuộc cũng phải là của Kha Uyển Hy này thôi.

--------------------------------------------

Tâm trạng làm việc hôm nay của Kha Uyển Hy tốt vô cùng, mọi thứ xung quanh cũng như tâm trạng của nàng mà có vài phần sinh động hơn.

Nàng lại đang nhớ đối phương.

Không biết giờ này cô đang làm gì, nàng thật muốn gọi điện nhắn tin cho cô, nhưng nàng lại sợ.

Nàng thấy khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất lớn.

Cô như toả ánh hào quang khắp mọi nơi khiến nàng thật có phần e dè khi tiếp xúc.

"Suy nghĩ gì mà thẩn người ra đấy?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, đem Kha Uyển Hy đang ngẩn ngơ trở về hiện tại, "Em nhớ tôi sao?"

"Tôi có đang nhớ ai thì cũng trừ cô ra đấy."

GIọng nàng có phần mỉa mai nói.

"Nói chuyện với ân nhân của em như vậy thì cũng không phải cho lắm?"

Đối phương hơi bĩu môi, tỏ vẻ không đồng ý.

"Xin lỗi.

Uống gì?" chính Kha Uyển Hy cũng tự thấy nàng có phần hơi lỗ mãng.

"Như cũ thôi.

Hôm nay hẹn hò thế nào?" người phụ nữ trước mặt chăm chú nhìn KHa Uyển Hy hỏi, vẻ mặt cũng đầy chở mong nghe được câu trả lời.

"Tôi không biết cô ấy suy nghĩ thế nào nhưng cả hai vẫn còn khoảng cách quá lớn."

"Em nên thổ lộ thẳng thắn với cô ấy."

đối phương đưa ra đề nghị

Câu nói này khiến Kha Uyển Hy không biết phải trả lời ra sao.

Chuyện này không phải nàng chưa từng nghĩ qua.

Nhưng nàng sợ sao khi cô biết tâm tình của nàng rồi thì lại có một lý do chính đáng để tránh xa nàng ra.

Nên tốt nhất là nàng cứ im lặng như vậy.

Cứ để từ từ để đối phương cảm nhận tâm tình của nàng.

"Chuyện này cứ để từ từ thôi.

Hôm nay như vậy là được rồi."

Đặt ly cocktail trước mặt người kia trả lời.

Tình cảm không phải là chuyện ngày một ngày hay có thể có được.

Tình yêu là sự cảm nhận của hai bên, nàng không thể vì một chút nông nỗi nhất thời mà đi thổ lộ với cô được.

Người yêu của nàng chỉ có duy nhất, nên nàng sẽ đợi đến khi đối phương nguyện ý dành cho nàng.

Kha Uyển Hy thật sự không muốn để người kia phải khó xử.

Kha Uyển Hy bây giờ thì cũng không phải gọi là trắng tay.

Nhưng nàng không thể đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho người kia được, nàng chỉ biết âm thầm lo lắng quan tâm người kia.

Nàng muốn dùng những tình cảm chân thành của mình để khiến người kia rung động.

"Vậy nói chung là cuộc hẹn của em hôm nay cũng không tệ, Vậy em là có nên trả công cho tôi không?" cô chống tay lên cằm, nhẹ thưởng thức ly cocktail trước mặt mình.

"Muốn tôi trả như thế nào?"

Nàng thắc mắc hỏi lại.

Nói cho cùng thì nàng cũng biết ơn Vương Huyễn An, cô cũng có giúp đỡ nàng một phần trong cuộc hẹn hôm nay.

"Em có chắc là sẽ làm giúp tôi không đã?" cô nhướng mày hỏi nàng.

"Cứ nói thử xem."

Vương Huyễn An thì thầm vào tay Kha Uyển Hy nói chuyện cô cần nàng giúp "Hả?Tại sao lại là tôi?"

"Em đâu cần phải khoảng hốt như vậy.

Chỉ có em mới đủ tiêu chuẩn của tôi thôi."

Vương Huyễn An cũng có phần bất ngờ với phản ứng của nàng.

"Tôi không có giỏi như vậy đâu."

Kha Uyển Hy có phần muốn từ chối.

Chuyện này thật sự không phải là khó, nhưng nàng thật sự không muốn làm cho lắm.

"Em cứ tưởng tượng tôi là cô Vũ của em là được rồi."

Vương Huyễn An liền đưa ra giải quyết.

"Tôi làm tới 2h sáng, sao có thời gian đi với cô được?"

Nàng nhìn đồng hồ, rồi quay sang cô trả lời.

"Đi với tôi thì chuyện gì tôi cũng đáp ứng em."

Sau một hồi bị dụ dỗ, thuyết phục, nài nỉ thì cuối cùng Kha Uyển Hy cũng chấp nhận yêu cầu của Vương Huyễn An.

Nàng phải xin nghỉ sớm hôm nay, cũng may là quản lý hôm nay tốt bụng, cũng chỉ hỏi vài câu rồi cho qua.

Nhìn đồng hồ bây giờ đã là 9h, hai người bắt đầu sửa soạn chuẩn bị lên đường.

Khoảng một tiếng sau thì cả hai có mặt tại quán bar The One.

"Sao cô lại nghĩ ra trò này được vậy, Huyễn An?"

Kha Uyển Hy thắc mắc hỏi cô.

"Ta đây cũng phải có lòng tự tôn của ta chứ, đâu thể tự nhiên xách mặt về gặp người đó được."

Cô có chút kiêu ngạo trả lời nàng.

"Không ngờ Vương tiểu thư làm biết bao người chết mê chết mệt lại là một ngạo kiều thụ nha, phải nghĩ ra nhiều thủ đoạn như vậy."

Kha Uyển Hy hướng Vương Huyễn An cười, có theo vài phần trêu chọc.

"Hừ...có em là ngoại kiều thụ thì có.

Tôi đây là một công chân chính nha."

Vương Huyễn An nghe vậy thật có chút không bằng lòng.

"Vậy sao?"

Kha Uyển Hy dường như chưa muốn buông tha cho cô
"Để tôi chờ đến ngày hai ngươi cùng một chỗ, tôi dám chắc em ngàn năm cũng không thể nào nằm trên được a."

"Hừ, không bàn chuyện này nữa.

Chuyện tôi giúp cô hôm này mà làm ảnh hưởng gì đến tôi là tôi liều mạng này với cô đấy."

"Biết rồi mà, tôi sẽ đảm bảo cho em.

Quán bar tối như vậy, có thấy mặt em cũng mau chóng quên đi thôi mà.

Đúng không, Uyển Hy?"

Vương Huyễn An vươn tai nhẹ xoa tóc Kha Uyển Hy một cái.

"Ây...đừng có hành động như là thân thiết lắm vậy."

Nàng né khỏi tầm với của Vương Huyễn An, nàng không phải là tiểu hài tử cho người khác xoa đầu như vậy.

Đầu của ta, tóc của ta không phải là để cho ngươi.

"Không ngờ em lại khả ái như vậy nha.

Tập làm quen xíu đi.

Phải không, honey?" cô thấy như vậy thì thực muốn trêu chọc nàng.

"Chỉ một lần này thôi đấy."

Nàng hừ nhẹ một cái.

Hai người một trước một sau tiến vào bar.

Một thì diện váy đen, những đường cong hoàn hảo lấp ló sau chiếc váy đen làm cho cô thêm vài phần khêu gợi.

Người kia thì diện váy trắng đầy vẻ tinh khiết nhưng cũng không kém phần mỹ miều.

Chiếc váy trắng làm cho nàng có vẻ trưởng thành hơn, quyến rũ hơn.

Vương Huyễn An chủ động cầm tay nàng.

Nàng có ý muốn rút ra nhưng người kia lại giữ chặt hơn.

Cô nháy mắt với nàng, nở một nụ cười quyến rũ, thì thầm vào tay nàng "Mượn em một đêm thôi."

--------------------------------------
Đọc truyện vui vẻ.

Love
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 26: Gặp lại


Tay trong tay một trước một sau bước vào như là sự thu hút của bao ánh mắt trong quán.

Hai người cứ một tư thái thong thả bước vào, chẳng màng gì đến mọi chuyện xung quanh.

Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An theo sự chỉ dẫn của nhân viên đi đến một phòng VIP.

Cô nói nhỏ vào tai nàng "Nếu có chuyện gì, em cứ để tôi trả lời.

Em đừng lo."

"Sao phải đặt cả phòng riêng luôn vậy?"

Nàng có phần thắc mắc hỏi.

"Tôi muốn sự riêng tư.

Bây giờ người kia đã có mặt sẵn đấy rồi.

Đi thôi, honey."

Vương Huyễn An nở một nụ cười quyến rũ dắt tay nàng, mở cửa bước vào phòng.

Nếu như không phải Kha Uyển Hy đã có cô Vũ trong lòng, chắc có lẽ nàng đã đổ ngay Vương tiểu thư này.

Vừa bước vào, ánh mắt của cả hai liền rơi lên người phụ nữ đang ngồi trên sofa.

Đối phương đang không quay mặt chính diện về phía cửa, kèm theo ánh đèn vàng mờ ảo nơi đây, nên hiện tại Kha Uyển Hy vẫn chưa thấy rõ người đó là ai.

Nhìn từ phía sau, có thể nói vị mỹ nữ này dáng người vô cùng xuất xắc.

Một chiếc đầm đen xẻ lưng càng làm tôn lên màu da trắng mịn của người đó.

Thật sự là thu hút Kha Uyển Hy nàng.

Âyy....sao nàng cứ nhìn thấy mỹ nhân là lại cứ bị thu hút thế này?

Chết mất!

"Em đến rồi à.

Mời ngồi."

Người kia vẫn không quay mặt lại, bình tĩnh nói.

Nhưng hình như, giọng nói này, Kha Uyển Hy nghe có phần quen thuộc.

Không phải là....

Kha Uyển Hy sững người khi vừa thấy mặt người kia, trong khi đó Vương Huyễn An thì vô cùng bình tĩnh.

Kha Uyển Hy ho khan vài tiếng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì.

Người đó cũng có chút sửng sốt khi thấy Kha Uyển Hy, nhưng rồi cũng không nói gì.

Lần đầu tiên thấy người trước mặt dưới bộ dáng như vậy thật làm kha Uyển Hy có chút không quen.

Người mà ngày nào cũng bị Kha Uyển Hy hành lên hạ xuống bây giờ lại dáng vẻ ngự tỷ như thế này đây.

Chưa kịp để Kha Uyển Hy định thần, Vương Huyễn An đã lên tiếng chào hỏi trước, "Lâu ngày không gặp, Mẫn Tề."

"Thật sự đúng là lâu rồi chưa gặp.

Tôi chỉ hẹn một mình em, mà em lại còn dẫn theo vị mỹ nữ thế này đây."

Vừa nói, Quan Mẫn Tề từ tốn rót rượu ra ly.

"À, xin lỗi, quên giới thiệu.

Đây là Kha Uyển Hy.

Cô ấy là.......người yêu của tôi."

Vương Huyễn An không chút sợ sệt giới thiệu, cũng đồng thời âm thầm quan sát thái độ của Quan Mẫn Tề.

Nghe được câu nói vừa rồi, Kha Uyển Hy mới chợt phát giác ra là Vương Huyễn An không biết Quan Mẫn Tề là giáo viên của nàng, vì thế mới xảy ra cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

Nghĩ cho cùng thì người không hiểu được tình huống bây giờ chính là Vương Huyễn An.

Mà người khổ sở nhất chính là nàng chứ chẳng phải ai khác.

Nàng hiện giờ không biết phải ứng xử như thế nào cho đúng, chỉ biết im lặng để Vương Huyễn An giải quyết.

Nàng tưởng Quan Mẫn Tề sẽ nói ra sự thật ngay từ lúc gặp mặt nàng, mà từ nãy đến giờ Quan Mẫn Tề vẫn một mực bình thản hùa theo Vương Huyễn An.

Tình huống bây giờ làm nàng chỉ có thể ngồi yên lặng để cho hai người tự giải quyết thôi chứ nàng cũng không biết phải lên tiếng như thế nào cho hợp lý.

Nhưng từ nãy giờ, ánh mắt của Quan Mẫn Tề chủ yếu là đặt lên người của Kha Uyển Hy.

Ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén không giống như Quan Mẫn Tề thường ngày mà Kha Uyển Hy thường thấy.

"Cuộc sống em dạo này thế nào?"

Quan Mẫn Tề đẩy hai ly rượu về phía Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy.

"Từ khi gặp được em ấy thì vô cùng tốt." nghe được câu này thì không biết tại sao Quan Mẫn Tề nhẹ cười một tiếng.

" Quan Mẫn Tề nâng ly rượu lên trước mặt, như có ý mời Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy.

Đợi cả hai từ từ thưởng thức một ít rượu, Quan Mẫn Tề mới nở nhẹ một nụ cười rồi tiếp tục hỏi, "Hảo, vậy hai người thân thiết đến mức nào rồi?" thật có chút hứng thú chờ đợi câu trả lời.

"Muốn thế nào liền có thế đó."

Vương Huyễn An giọng đầy thách thức.

Nhưng Kha Uyển Hy lúc này đã muốn xanh mặt một bên rồi.

Đâu cần phải tỏ vẻ như thế cơ chứ.

Hai người các người có chuyện gì thì tự giải quyết với nhau đi.

Cái tên Vương Huyễn An trốn vợ đi đâu biệt tích cả một năm trời rồi giờ trở về gặp mặt lại muốn kéo nàng vào.

"Vương Huyễn An..."

Kha Uyển Hy lườm Vương Huyễn An nhắc nhở.

"Chứng minh tôi xem thử.

Không tận mắt chứng kiến, không tin được."

Với tính cách bá đạo của Vương Huyễn An, Kha Uyển Hy biết cô chắc chắn sẽ chuẩn bị làm chuyện gì đó động trời với nàng.

Nàng chưa kịp phản ứng gì thì Vương Huyễn An từ đâu đã tiến sát bên nàng.

Kha Uyển Hy vội bước lùi về sau một bước, vì hụt chân nên nàng ngã xuống ghế sofa gần đó, nàng mất thăng bằng nên kéo theo luôn cả Vương Huyễn An, khiến cho cô đè lên người nàng.

Môi của Vương Huyễn An lướt nhẹ qua má Kha Uyển Hy.

Cả hai hiện tai chỉ cách nhau chỉ một, hai phân.

Nếu nhìn từ góc độ khác thì cảnh tượng này, mập mờ đến cực điểm.

Tiếng mở cửa thanh thuý đột nhiên vang lên.

Ánh mắt của cả ba đều dồn về hướng cửa.

Một dáng người phụ nữ từ tốn bước vào, cả thân thể toát ra một luồng khí lạnh có thể đông chết cả ba người trong phòng lúc này.

Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An thấy liền hoảng hồn như bị sét đánh.

Cả hai đều vì sự xuất hiện bất ngờ của người đó mà bất động không biết phải làm gì.

Đợi đến khi Quan Mẫn Tề ho nhẹ một tiếng nhắc nhở thì Vương Huyễn An mới thức thời đứng dậy rời khỏi người Kha Uyển Hy.

Cả Kha Uyển Hy cùng Vương Huyễn An đều có phần lúng túng, mất tự nhiên.

"Chị, sao lại ở đây?" thanh âm của Vương Huyễn An làm cho không khí nặng nề dị thường.

"Mẫn Tề mời tôi theo, vừa đi ra nghe điện thoại, lúc trở vào không ngờ lại được chứng kiến một màn đặc sắc như vậy."

Vũ Hàn Ân khoanh tay trước ngực, nhìn về hướng Vương Huyễn An cùng Kha Uyển Hy, nhưng ánh mắt lạnh lùng đặc biệt rơi lên người Kha Uyển Hy.

"Vũ Vũ, đây là Kha Uyển Hy, người yêu của em họ nhà cậu."

Quan Mẫn Tề như cố tình nhấn mạnh chữ "người yêu."

Nghe tới đây thì mặt mày của Kha Uyển Hy lẫn Vương Huyễn An đều đã tái mét.

Lão bà nhà cô không phải là muốn trả thù cô và Kha Uyển Hy đấy chứ.

Đắc tội với Quan Mẫn Tề trốn biệt tích cả năm trời mà không báo, giờ người ta quay lại trả thù mình đây mà.

Nhưng quan sát ánh mắt của chị họ vừa rồi, không phải là đã.....động tâm với Kha Uyển Hy rồi đi chứ?

Kha Uyển Hy nghe xong lời nói này cả thân thể liền cứng ngắc như vừa bị sét đánh.

Bây giờ nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội của nàng.

Kha Uyển Hy dùng ánh mắt đầy đau khổ của nàng nhìn Quan Mẫn Tề.

Nhưng Quan Mẫn tề chỉ nở một nụ cười nhẹ với nàng.

Xong Kha Uyển Hy nàng rồi.

Ngày thường đi học nàng quậy phá người ta đến cỡ nào, hôm nay, trước mặt Vũ Hàn Ân, đúng là Quan Mẫn Tề dự định sẽ trả lại hết.

Kha Uyển Hy bây giờ chỉ biết thầm than khóc trong lòng.

Đúng là không nên đắc tội nữ nhân a.

"Người yêu của em sao?"

Vũ Hàn Ân hơi nhíu mày, hướng Vương Huyễn An hỏi.

Nửa điểm bất bình trong câu hỏi đó cũng không tìm thấy.

"Thật ra là..."

Vương Huyễn An vừa mở miệng đã bị người kia cắt lời.

"Một năm trở về, khẩu vị cũng thay đổi." giọng có phần chế nhạo của Vũ Hàn Ân.

"Chị à..."

Vương Huyễn An thở dài, không biết phải đối phó với chị họ mình làm sao.

"Hôm bữa còn đúng lúc chứng kiến Huyễn An còn vai kề vai đưa em ấy về nhà, người thì nồng nặc mùi rượu.

Nếu hôm đó tôi không ở đó, chắc em ấy đã..."

Vũ Hàn Ân như cố tình bỏ lững giữa câu, để cho mỗi người tự suy nghĩ.

Nghe đến đây Vương Huyễn An liền nhận ngay ánh mắt đầy nguy hiểm của Quan Mẫn Tề.

Kha Uyển Hy nãy giờ chỉ biết đứng yên lặng một bên.

Vũ Hàn Ân trước mặt thì có thở nàng cũng không dám thở mạnh.

Kha Uyển Hy nào biết được hôm nay sự tình sẽ khó xử như vậy chứ.

Nếu biết được hôm nay đi gặp Quan Mẫn Tề, nàng nhất định sẽ không đi.

Đã thế còn gặp cô Vũ nhà nàng nữa chứ.

"Phịch" một tiếng đem Kha Uyển Hy thoát khỏi suy nghĩ của mình.

Quay sang thì đã thấy Vương Huyễn An có hơi chao đảo ngồi xuống ghế sofa phía sau lưng.

Ngón trỏ cùng ngón cái thì không ngừng xoa lên nguyệt thái dương, mặt thì đầy vẻ thống khổ, "Xin lỗi, tôi có hơi choáng váng."

Vương Huyễn An thấy thân thể phản ứng vô cùng thất thường, cả người cảm thấy khô ran, vô cùng nóng bức.

Cô không biết vì sao cô lại đổ nhiều mồ hôi tới vậy, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Nhìn sang thấy Quan mẫn Tề vẫn một tư thái ung dung, bình tĩnh, còn nhẹ nhếch môi một cái.

Ly rượu của cô........có vấn đề.

--------------------------------------Au định viết thêm xíu nữa rồi dồn cả 2 chap vào luôn.Sợ mấy bạn chờ lâu nên ra trước vậy.Cần mấy bạn góp ý nha.Tặng cái ảnh này.

Thanks.Love.

Nguồn: PinterestÀ quên nữa, chúc mọi người năm mới bình an nhé.

HAPPY NEW YEAR!
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 27: Tiếp xúc


Kha Uyển Hy nhìn khuôn mặt đầy thống khổ của Vương Huyễn An liền trở nên lúng túng.

Hiện tại trong gian phòng có bốn người, mà chỉ có mình Vương Huyễn An là cùng phe với nàng thôi.

Mà giờ tình trạng như thế này rồi chẳng lẽ Kha Uyển Hy phải một mình chiến đấu với hai người còn lại sao.

Hoàn toàn bất khả thi...

Kha Uyển Hy vội đi đến kế bên Vương Huyễn An, đỡ cô ngồi dậy, nàng có chút lo lắng hỏi, "Huyễn An, cô làm sao thế?"

Vũ Hàn Ân nhìn cảnh tượng "chị ngã em nâng" như thế này thì thật là không để lọt vào trong mắt được, hai hàng lông mày thanh tú không tự chủ mà nhăn lại.

"Rượu của tôi, có vấn đề."

Vương Huyễn An vẻ mặt thống khổ trả lời.

Cô như vậy rồi tôi phải làm sao?

Sao lại bỏ đồng đội như thế chứ?

Chuyện cô gây ra giờ bắt tôi giải quyết?

Vũ Hàn Ân thấy vẻ mặt hoàn toàn không ổn của Vương Huyễn An thì tiến lại gần bên Quan Mẫn Tề hỏi, "Cậu đã động tay động chân gì vậy?"

"Đừng lo, chỉ là chút thuốc mê thôi."

Quan Mẫn Tề trả lời với một giọng bất cần.

"Tớ không làm gì quá phận đâu."

Vũ Hàn Ân nghe xong chỉ biết lắc đầu.

Đúng là bây giờ ở đây thì không quá phận, một hồi đem em ấy về nhà thì chẳng biết em ấy sẽ sống chết ra sao?

Dù Vương Huyễn An là em họ cô, nhưng cô cũng không bận tâm, để cho Quan Mẫn Tề tự xử lý em ấy.

Cãi lời vợ thì bị như này là đúng rồi.

Cô không ý kiến.

Vũ Hàn Ân nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 11 giờ, "Được rồi, Quan Mẫn Tề, tớ lấy xe đưa cậu và em ấy về nhà."

Xong, cô liếc nhìn sang Kha Uyển Hy, "Còn em, theo tôi về."

Kha Uyển Hy thấy Vũ Hàn Ân bảo nàng đi theo, nhưng sắc mặt cô có phần không tốt, liền nói, "Nếu thấy phiền phức, em tự về cũng được."

Cô chợt dừng bước, khoanh hai tay phía trước, quay lại lạnh lùng nói,"Em đang làm mọi chuyện phiền phức hơn đấy."

Cả bốn người một loạt đi ra bãi giữ xe.

Quan Mẫn Tề cùng Kha Uyển Hy mỗi người một bên dìu Vương Huyễn An ra xe.

Vương Huyễn An và Quan Mẫn Tề đều ngồi ghế sau, Kha Uyển Hy thì lên ngồi ghế phụ bên cạnh Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy ngồi một bên nghe Quan Mẫn Tề trò chuyện với Vũ Hàn Ân về Vương Huyễn An thì cũng phải khiến cho nàng lo lắng dùm cái người đang bất tỉnh nhân sự kia.

Vương Huyễn An lúc này đã không còn tỉnh táo nữa rồi.

Nàng lắc đầu thương cho số phận ngày hôm nay của Vương Huyễn An.

Vương tiểu thư bình thường lắm mưu nhiều kế như vậy mà còn phải thua trận trước lão bà của cô.

À mà nên lo cho bản thân của nàng trước, nàng không chắc là nàng sẽ được yên ổn đâu...

Hướng xe ngược đường với tiểu khu của nhà nàng.

Sau khi đi được khoảng hơn nửa giờ đồng hồ thì xe dừng lại trước một tiểu khu.

Kha Uyển Hy nghĩ đây có thể là nhà của Vương Huyễn An.

Khi Quan Mẫn Tề vừa dìu Vương Huyễn An ra khỏi xe, chỉ còn lại hai người, Kha Uyển Hy liền cảm thấy không khí trong xe ngột nhạt dị thường.

"Ôn bài được gì rồi?" cô không nóng không lạnh hỏi.

"Sao cô?" nàng có hơi bất ngờ, không biết cô đang nói về vấn đề gì.

"Chẳng phải đến nhà bạn ôn bài sao, Kha lớp trưởng?" cô rõ ràng từng chữ, còn cố tình nhấn mạnh hai chữ lớp trưởng.

"..." chết nàng rồi, nãy giờ quá nhiều chuyện xảy ra nên nàng cũng quên bén mất chuyện này.

Sao cô nhớ dai vậy?

"Sao không trả lời?" cô liếc nhìn sang nàng hỏi.

"..." giờ Kha Uyển Hy đã cúi đầu muốn sát đất, không dám ngẩng đầu lên.

Nàng thật muốn đập đầu mình chết cho rồi.

Sao lại để sơ xuất đến vậy?

Đã vậy còn bị người ta vạch trần nữa...

"Kha Uyển Hy." cô lần nữa lên tiếng.

"Dạ..." nàng không muốn làm đối phương mất kiên nhẫn.

Nếu không nàng sẽ càng thê thảm hơn.

"Nói." một lời nhưng là mười phần ra lệnh.

"Em...em đang chuẩn bị đến nhà bạn thì gặp cô ấy." nàng đành một lần nữa che dấu sự thật.

"Thật là đến nhà bạn?" cô hơi nhíu mày, không mấy hài lòng.

"..."

"Kha Uyển Hy." giọng vô cùng trầm thấp, nhấn mạnh từng chữ.

Sao cứ mỗi lần cô kêu tên nàng là lại lạnh sống lưng thế này cơ chứ?

"Em không có đến nhà bạn." người ta còn cố tình hỏi lại, vậy chẳng khác gì đã biết trước sự thật rồi, nàng thức thời mà biết tự thú.

"Thế đi đâu?"

"..." nàng không thật sự muốn nói về việc mình đi làm với Vũ Hàn Ân.

Nàng không biết vì sao, nhưng nàng có lẽ sợ đối phương sẽ mặt nào đó đánh giá mình.

"Tình cờ gặp cô ấy sao?"

Cô thấy nàng không trả lời thì liền không hỏi nữa.

Đã không muốn cô biết thì cô cũng chẳng cần biết.

"Ân..."

"Cứ tưởng là người yêu của em!" giọng có phần chế giễu nói.

"Không...không phải vậy đâu cô."

Kha Uyển Hy ngay lập tức phủ nhận.

Nàng không muốn bị cô hiểu lầm nàng với Vương Huyễn An là có tình ý.

"Từ khi nào thì quen biết?"

"Dạ...là lần em say rượu, Huyễn An đưa em về nhà."

"Tôi còn tưởng có tình ý."

Bây giờ còn gọi luôn "Huyễn An" một cách thân mật như vậy.

Cô bất giác nhíu mày.

"Không...không có đâu cô."

Nàng nhăn mặt, không biết phải giải thích như thế nào.

"Tôi nói em trước.

Em không nên tiếp xúc quá nhiều với Vương Huyễn An, cũng nên cẩn thận với Quan Mẫn Tề.

Em đụng tới một trong hai, thì người kia sẽ tự động đi tìm em mà trả thù.

Tới lúc đó thê thảm thì đừng nói là tôi chưa bảo trước cho em."

Kha Uyển Hy ngẩn ra.

Nàng không phải vì lời cảnh báo mà là vì đây có thể xem là câu nói dài nhất từ trước đến giờ cô từng nói với nàng.

Trước giờ chỉ là hờ hững trả lời qua loa cho xong chuyện.

Bỗng thấy trong lòng lại ngọt thêm vài phần.

Nàng bỗng dưng có vấn đề muốn hỏi cô, nhưng trong lòng có chút lo lắng.

Sợ người ta tàn nhẫn đáp lại, nàng thật là chịu không nổi đâu.

"Cô...quan tâm em sao?"

Kha Uyển Hy dùng hết can đảm hỏi ra lời này.

Giọng nói có vài phần nghiêm túc.

Nàng cũng không nhìn sang, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hướng vào một khoảng không vô định.

Dù gì, nàng cũng muốn nghe một lời chân thật từ cô.

"..."

"..."

"..."

Vũ Hàn Ân có hơi khựng lại một chút.

Cô cũng cảm nhận được là tâm trạng của nàng bỗng chốc thay đổi.

Vũ Hàn Ân cũng không trả lời.

Cả xe rơi vào một khoảng yên lặng.

Người ta hay nói im lặng là đồng ý, nhưng sự im lặng này càng triệt để hành hạ Kha Uyển Hy.

Thà nói một lời, rồi giải quyết tất cả.

Cứ im lặng như này, thật trong lòng nàng cũng không suy đoán được gì.

Người không đáp, ta cũng biết tự giác mà không hỏi thêm.

Nàng thở dài một cái, ngã người vào ghế.

Chỉ yêu thôi mà sao mệt mỏi quá.

Cứ như này nàng cũng không chịu được thêm nữa.

Nhiều lúc muốn nói ra nhưng lại sợ.

Nỗi sợ này quá lớn đến nỗi một lời thổ lộ nàng cũng không dám mở miệng.

Cả hai người hiện tại không phải gọi là người xa lạ, nhưng cũng không gọi là thân.

Cô có bớt lạnh lùng hơn với nàng, nhưng làm sao biết được đó có phải là xã giao hay không?

Quan hệ như này không thoã mãn nàng được, nhưng ở bên cạnh cô làm nàng có cảm giác hạnh phúc, nàng cũng phải đành chấp nhận.

Sợ đến lúc nói ra thì đến chữ xã giao cũng không còn...

Nàng thấy chưa đến lúc phải nói ra, cứ để cho cô từ từ cảm nhận.

Tình yêu là phải dần tích luỹ, không thể ngày một ngày hai mà có được.

Nàng sẽ đợi, đến khi nào cô chủ động cho nàng bước vào trái tim cô.

----------------------------------------
Sau hơn hai mươi phút, Vũ Hàn Ân từ tốn lái xe vào tiểu khu.

Nhìn sang bên cạnh thì thấy Kha Uyển Hy đã ngủ say.

Mặc dù đã ngủ, hai tay nàng vẫn khoanh phía trước, bộ dạng hoàn toàn không thoải mái.

Nhìn đồng hồ thì đã qua nữa đêm, cô lay nàng dậy, dù gì cũng không nên ngủ ở đây.

Nhưng Kha Uyển Hy một chút động tĩnh cũng không có.

"Kha lớp trưởng."

"..."

"Kha Uyển Hy."

"..."

Vũ Hàn Ân mợt chợt nhận ra một vấn đề.

Khi nãy, Kha Uyển Hy có uống rượu không?

Sau một hồi thì Kha Uyển Hy không có dấu hiệu nào là tỉnh dậy.

Cô cũng không thể để nàng bất tỉnh nhân sự trên xe vậy được.

Kha Uyển Hy dù sao cũng thấp hơn Vũ Hàn Ân nên cũng không quá chật vật cho cô dìu nàng lên nhà.

Một tay lấy tay Kha Uyển Hy choàng qua cổ cô, tay còn lại vòng qua eo của Kha Uyển Hy.

Cô mới cảm nhận là Kha Uyển Hy vô cùng gầy, không được mập mạp như bao người khác.

Cô khẽ nhăn mày.

Em cứ gầy như vậy người ta nhìn vào thì lại tưởng là tôi ngược đãi em mất.

Cô rất ghét bỏ tiếp xúc với người ngoài, nhưng không hiểu sao đối với Kha Uyển Hy cũng không có cảm giác chán ghét.

Nhìn kĩ đường nét trên khuôn mặt Kha Uyển Hy, cô bất giác đưa tay vén vài lọn tóc đang xoã trước mặt nàng ra một bên.

Nhìn kĩ càng thì khuôn mặt Kha Uyển Hy vô cùng thanh tú, không thật sự quá sắc xảo nhưng lại nhẹ nhàng tựa như một cơn gió mát ngày hè làm cho người khác cảm thấy vô cùng thiện cảm.

Làn da cũng vô cùng mịn, với khoảng cách gần như này cũng không thấy được một chút gì gọi là tì vết.

Cô cũng có phần bất ngờ.

Trước giờ không ai thật sự lọt được vào mắt cô cả.

Quan Mẫn Tề cùng Vương Huyễn An là sắc đẹp cũng không kém ai, nhưng cô cũng chưa bao giờ để tâm nhiều đến vậy.

Đây đúng là lần đầu tiên cô tự thừa nhận, Kha Uyển Hy, vô cùng hợp mắt cô.

Đây là lần đầu tiên cô thực sự chủ động đụng chạm thân thể người khác.

Hôm nay Kha Uyển Hy diện lên một chiếc váy trắng, xẻ hai bên eo, lộ ra một làn da trắng nõn, nên căn bản là cô đang trực tiếp tiếp xúc da thịt với Kha Uyển Hy.

Cảm giác mịn màng từ tay truyền đến khiến cô không kiềm được mà nhẹ xoa vài cái, người ở trong lòng cũng bất giác mà khẽ run lên.

---------------------------------Mọi người đọc truyện vui vẻ.Love.

Nguồn: Pinterest
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 28: Em đùa giỡn tôi?


Thân thể cả hai như vậy cũng khiến Vũ Hàn Ân có phần mất tự nhiên.

Nếu Kha Uyển Hy nhìn lên ngay lúc này thì có thể chứng kiến được mặt cô đã nhiễm một tầng ửng đỏ.

Cô cũng có phần ngại ngùng khi lần đầu tiên cô không kiềm được mà sờ soạn người khác như vậy, nhất là khi nàng đang bất tỉnh nhân sự.

Cô cũng không tin là cô cũng có lúc giở trò tiểu nhân như này.

Thang máy mở ra, cô có chút chật vật đưa Kha Uyển Hy ra khỏi thang máy.

Vừa bước khỏi thang máy, Vũ Hàn Ân liền thấy một dáng người ngồi gục đầu trước của nhà cô.

Nhìn từ xa, cô cũng khó nhận diện được là ai.

Người kia như nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên cô, sáng lạn tươi cười, "Em về rồi."

"Anh đến đây làm gì?

Lại say xỉn như vậy?"

Vũ Hàn Ân vừa thấy mặt người kia liền lạnh mặt hỏi.

Hắn ta thì nồng nặc mùi rượu, nhưng nhìn lại Kha Uyển Hy trong lòng cô hiện tại cũng không khá hơn là bao.

"Anh thật nhớ em."

Nói xong liền nhào đến chỗ Vũ Hàn Ân, dang tay muốn ôm cô vào lòng.

Vì đang say nên hắn cũng không màng quan tâm tới Kha Uyển Hy bên cạnh.

Vũ Hàn Ân ôm Kha Uyển Hy né sang một bên, tránh khỏi cái ôm của hắn.

Cô hiện tại vô cùng khiết phích với Đằng Thiên, đã chạm vào người phụ nữ khác thì đừng mong cơ hội chạm vào cô.

Hắn làm cô đau khổ suốt mấy năm trời.

Mặc dù có hận, nhưng cũng không thể gọi là cô đã hoàn toàn quên hắn ta, gặp lại bất ngờ như thế này nên cô cũng không biết hắn đang có ý định gì.

"Vũ Vũ, cho anh cơ hội nữa được không?"

Đằng Thiên quỳ hẳn xuống trước mặt cô.

"Anh thật sự không thể thiếu em được."

"Anh có biết mình đang nói gì không?"

Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng cô không như xưa mà kích động, cô đã quá chán ghét chuyện này.

Chính anh là người tự mình rời đi trước, phản bội tôi trước, giờ lại muốn quay lại là chuyện không thể.

Lúc này người trong lòng cô bổng nhiên uổn ẹo như một con sâu, hai hàng lông mày nhăn chặt lại, sắc mặt vô cùng không thoải mái.

Cô tiện thể đưa tay xoa nhẹ lưng của nàng, thì thầm bên tai "Đừng nháo nữa.

Khó chịu sao?"

Cô thấy nàng như vậy liền bỏ mặc Đằng Thiên ở đó, dìu nàng vào nhà.

Trước khi đi còn không quên nhìn Đằng Thiên, giọng đầy ý tứ cảnh cáo "Anh nên rời đi trước khi tôi gọi bảo an lên đây."

"Anh biết em còn yêu anh mà.

Đúng không?"

Thấy cô có ý định rời đi liền nắm tay níu kéo.

Hỏi cô ngay câu trọng điểm.

Vũ Hàn Ân thầm quan sát kĩ người trước mặt cô, rồi một mực lạnh lùng sải bước vào nhà, không màng đến hắn ta.

Cô đã vô cùng mệt mỏi mấy năm nay, thật không muốn phải lặp lại một lần nữa.

Suốt bao năm nay, cô tự cấm mình không được yêu ai nữa.

Cô rất mệt mỏi, yêu càng nhiều lại càng đau.

Nên thà không bắt đầu sẽ tốt hơn.

"Aaaaa........"

Vừa lướt qua người hắn liền nghe tiếng kêu thất thanh.

Cô xoay lại thì thấy hắn đang ai oán nhìn Kha Uyển Hy làm cô cũng thắc mắc.

Đằng Thiên vật vã ôm lấy bàn tay, nhăn mặt đầy khổ sở.

Nhìn xuống tay hắn thì thấy rõ một dấu giày cao gót rõ rệt.Cô quay sang nhìn Kha Uyển Hy, thì nàng vẫn một mực không có động tĩnh gì.

Cô hơi nhíu mày nhìn người đang ở trong lòng cô.

Ngẩn người ra một hồi cô mới hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.

Em đây là vô ý hay cố tình đây?

Nhìn dáng vẻ say xỉn không biết trời đất này thì coi như là e vô ý dẫm phải vậy.

Cô nhẹ cười một tiếng, đã bất tỉnh mà còn có thể đả thương người khác cho được.

Có người giết hắn thay ta.

Tâm trạng cô bỗng có phần tốt lên.

Vũ Hàn Ân mở cửa, dìu Kha Uyển Hy vào nhà.

Cô hôm nay cũng không có ý định không cho Kha Uyển Hy ở nhà cô.

Mặc dù hai nhà đối diện nhau nhưng hiện tại cô cũng có chút lười biếng khi nghĩ đến chuyện phải đưa Kha Uyển Hy về nhà nàng.

Cho nàng đêm nay ngủ ngoài sofa thì cũng coi như là ổn rồi.

Khi đã đóng chặt cửa, để Đằng Thiên ở bên ngoài, chỉ còn lại không gian riêng của hai người, Kha Uyển Hy nãy giờ yên tĩnh bỗng dưng choàng cả hai tay ôm lấy cô.

Người cô cứng đờ.

Lực đạo của nàng không mạnh nhưng vô cùng vững trãi, cô nhẹ nhàng hỏi, "Em tỉnh rồi sao?"

Vẫn không có phản hồi từ người kia, vẫn một mực bị nàng ôm chặt.

Cô phì cười một tiếng, chỉ là phản ứng trong tiềm thức của người ta thôi.

Nhìn Kha Uyển Hy lúc này ở trong lòng, cô bỗng có một cảm xúc không tả được.

Đã bao lâu rồi cô chưa gần gũi với người khác, đã bao lâu rồi cô chưa nhận được cái ôm đầy chân tình như vậy.

Vũ Hàn Ân khẽ thở dài, không muốn suy nghĩ nhiều, cố thoát ly khỏi cái ôm kia để thả Kha Uyển Hy xuống ghế sofa, nhưng cô càng đẩy ra, Kha Uyển Hy lại càng ôm cô cứng ngắt, không có ý định là sẽ buông.

Cô cố tăng thêm lực đạo để đẩy nàng ra nhưng cuối cùng vẫn là Kha Uyển Hy dính trên người cô.

Nàng khẽ rên vài tiếng khi cứ bị người khác liên tục làm phiền.

Thấy nàng như vậy cô đúng là không có biện pháp.

"Em đúng thật là biết tận dụng thời cơ để chiếm tiện nghi tôi."

Vũ Hàn Ân giọng điệu kèm theo vài phần trách móc.

Cái đầu nhỏ lúc này cứ liên tục dụi dụi vào hõm cổ cô khiến cô có chút ngứa ngáy.

Vũ Hàn Ân nhận ra mình không có bài xích với cái cảm giác này, rồi cuối cùng cũng không muốn thoát cái ôm này nữa.

Sao một hồi cả hai không thống nhất được thì cô quyết định đưa nàng vào phòng cô.

Hôm nay cô tốt bụng một bữa vậy.

Kha Uyển Hy vừa đụng đến mép giường liền tự động buông cô ra, ngã người nằm xuống.

Như được lập trình sẵn, Kha Uyển Hy tự chui vào chăn, như con tôm nhỏ cuộn mình trong đó.

Chứng kiến một loạt động tác của Kha Uyển Hy thì cô chợt bật cười.

Cái tên nhóc này là làm sao đây?

Sau một lúc đi vào phòng tắm, cô đem ra một bịch khăn ướt đi về phía người đang nằm bất động trên giường cô kia.

Không thể thay quần áo thì cũng phải lau mặt sơ qua một chút.

Cô đem chăn trên người nàng kéo ra.

Bị khí lạnh đột ngột bao trùm làm Kha Uyển Hy vạn phần khó chịu.

Liền hướng thẳng Vũ Hàn Ân mà ôm tới.

Tìm được một nguồn ấm ấp rồi thì sắc mặt Kha Uyển Hy yên tĩnh lại.

Nàng yên ổn vùi đầu vào trong lòng cô.

Cô cũng không có ý định đẩy nàng ra, cứ để nàng như vậy để cô lau mặt cho nàng xong đã.

Cô cẩn thận dùng khăn lau cho nàng.

Ngũ quan nàng vô cùng thanh tú, bây giờ cô mới nhận ra từ trong thâm tâm cô cũng có phần ghen tị.

Kha Uyển Hy lúc này vô cùng mê người.

Kha Uyển Hy như vậy chẳng khác nào là mỡ treo miệng mèo.

Nếu là người khác thì căn bản sẽ không có biện pháp cự tuyệt trước vẻ đẹp này.

Dọc theo sống mũi, khăn tỉ mỉ từng đường lướt qua khuôn mặt nàng.

Nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, lúc này chiếc lưỡi linh hoạt kia không biết vô tình hay cố ý đụng phải tay của cô.

Đầu lưỡi mềm mại nhẹ lướt qua một đường rồi nhanh chóng thu lại.

Như có một dòng điện xoẹt qua khiến Vũ Hàn Ân vội vàng rút tay lại, có chút hoảng loạn, bất ngờ nhìn Kha Uyển Hy.

Còn Kha Uyển Hy như đứa trẻ vừa thưởng thức được mật ngọt, mặt mang theo vài phần tiếu ý.

Vũ Hàn Ân ánh mắt rơi xuống Kha Uyển Hy, khẽ nhíu mày.

Em đây là đang đùa giỡn tôi?

Bị nàng một phen đùa giỡn, cô liền đứng dậy, không tiếp tục lau cho nàng nữa.

Nếu hôm nay không phải Kha Uyển Hy đang bất tỉnh nhân sự như vậy thì cô liền lập tức đá nàng ra ngoài.

Em bộ dạng đã như vậy còn giở trò với tôi.

Tôi đây không chấp nhất tiểu nhân vậy.

Đợi cô tắm rửa xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Nhìn hơi thở đều đặn của người đang nằm trên giường kia, cô lại nhớ đến cái ôm khi nãy.

Sự cô đơn bao lâu nay chiếm lấy cô khiến cô dần quên mất cảm giác được người khác ôm ấp là như thế nào.

Hôm nay lại bất ngờ nhận được khiến cô có chút xúc động không tả được.

Cô khẽ lắc đầu, sự cô đơn, lẻ loi quá lâu khiến cô dễ dàng có cảm giác với từng hành động nhỏ nhặt, đơn giản như vậy.

Vươn tay tắt đèn ngủ, ánh sáng lẻ loi vừa chợt tắt, khuôn mặt Đằng Thiên khi nãy của hắn lại một lần nữa hiện lên, lời xin lỗi của hắn, làm tâm trạng của cô vạn phần trùng xuống.

Cứ đụng đến chuyện liên quan đến chuyện khi xưa hắn phản bội cô khiến cô không kiềm chế được bản thân mình.

Nhưng nhớ đến cái ôm khi nãy của Kha Uyển Hy, một cảm giác ấm áp bỗng tràn ngập trong lòng cô.

Ngay lúc này, một vòng tay từ phía sau ôm đến, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Cảm giác ấm áp đó lại một lần nữa kéo đến.

Vũ Hàn Ân có chút bất ngờ nhưng cũng không phản kháng.

"Cô Vũ..."

"Cô Vũ..."

"Cô Vũ..."

Miệng nàng cứ liên tục lẩm bẩm tên cô, nhưng muốn khắc sâu cái tên đấy vào tâm trí của nàng.

Cô cũng không có đáp lại, cả hai đều nhất thời im lặng, Kha Uyển Hy từng phút giây cảm nhận khoảng khắc bên nhau này.

Đúng thật nãy giờ là nàng cố tình đùa giỡn cô.

Nàng không có say, nàng chỉ muốn giả vờ một chút để ở gần cô thôi, vậy mà nàng còn được chung giường với đối phương khiến Kha Uyển Hy còn không dám tin là sự thật.

Kha Uyển Hy muốn giữ cô thật chặt vào lòng, muốn khảm cô vào thân thể nàng để cả đời này cô không rời khỏi được nàng nửa bước.

Những suy nghĩ này dường như quá xa vời, nàng chỉ biết tận hưởng trọn từng giây phút được ở gần cô.

Khi nãy chỉ vì sự xuất hiện của Đằng Thiên đã khiến nàng không kiềm nổi lòng mình, nếu sau này để mình tận mắt chứng kiến cô ở bên người khác thì nàng lại không can tâm.

Cái cảm giác đau khổ mà không làm được gì như rút cạn hết sức lực của nàng.

Tâm can nàng không thể chịu nổi loại thống khổ này.

Cứ như vậy muốn bức nàng chết hay sao?

Hô hấp của đối phương dần trở nên ổn định.

Kha Uyển Hy biết là người kia đã yên ổn ngủ.

Nàng ngồi dậy, vươn người qua, từng li từng tí ngắm nhìn đối phương.

Tay nàng khẽ lướt qua làn da mịn màng của cô, chạm nhẹ vào hàng lông mày kiêu ngạo cong vút kia.

Nàng sợ động tĩnh làm cô thức giấc nên từng động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Nàng không biết đã ngồi đó bao lâu, nhưng vẻ đẹp kia làm nàng không rời mắt được.

Sự xuất hiện của Đằng Thiên hôm nay khiến lòng nàng thập phần khó chịu .

Tình địch xuất hiện, chẳng lẽ nàng chịu ngồi yên?

Cô Vũ à, cô muốn em phải làm sao với cô đây?

Kha Uyển Hy không nói không rằng, đôi môi nhẹ nhàng đặt nhẹ lên trán cô, rồi nàng nhanh chóng trở về trong chăn như chưa có gì từng có việc gì xảy ra.

Kha Uyển Hy tỉ mỉ chỉnh lại từng góc chăn.

Nàng một lần nữa đem cô ôm vào lòng, vùi đầu phía sau gáy của cô, tham lam hít lấy hương thơm trên người đối phương, thì thào vài tiếng gần như chỉ có mình nàng nghe được.

"Cô Vũ..."

"Em yêu cô."

----------------------------------------------Mùng 1 tết là Au đã có chap lì xì cho mọi người rồi nè.

Có ai tốt bụng lì xì lại cho Au không?E hèmmmmm...Mọi người chú ý........Nhân dịp tết đến xuân về, Au thay mặt toàn thể dòng họ gia đình nhà Au chúc mọi người năm mới bình an, đoàn tụ bên người thân, có một năm mới ấm áp.Bạn nào ăn tết xa nhà thì cũng mong có một cái tết vui vẻ.Bạn nào chưa có người yêu thì đi tìm ngay đi nha, chứ tết một mình như vậy cũng cô đơn lẻ loi quá.Mấy bạn nào chưa có người yêu mà cứ đọc mấy cái truyện kiểu HE chắc bữa nào ghen ăn tức ở chết mất. :vLove.

Ashleyancy

Nguồn: Pinterest
 
Back
Top Bottom