Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy

[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 9: Gặp sự cố


"Chết tớ mất, chết tớ mất."

Kha Uyển Hy mặt nhăn nhó, biểu hiện thực như muốn khóc.

Nàng ngồi rên rỉ với Hạ Đan cũng đã được gần hai tiếng rồi.

"Cậu sao vậy hả?

Kha Uyển Hy ăn gan hùm mật gấu mà tới biết đâu rồi?"

Ôi thiệt là khổ cho Hạ Đan mà, bị Kha Uyển Hy lôi tới quán nước này ngồi gần hai tiếng đồng hồ.

Trước mặt là cái tên Kha Uyển Hy đang rên rỉ này thì không nói gì, nhưng sau lưng thì ông chủ quán từ nãy giờ đã muốn cầm chổi đuổi hay đứa đi từ lâu rồi.

Nhưng Kha Uyển Hy cùng Hạ Đan mặt dày có trình độ, vẫn một mực ngồi cắm cọc tại đây.

"Cũng tại cái tên Phong Vân đấy, nếu không thì tớ cũng không ra nông nỗi này.

Tớ đây là đang chuẩn bị đối diện với bão tố phía trước đây."

"Cô Vũ nhiều nhất cũng chỉ nói vài câu thôi.

Đừng lo nữa.

Về thôi!"

Hạ Đan nói xong liền đứng dậy, lấy tiền trong túi mình ra để trả, nàng cũng không quên để một ít tiền tip lại.

Nãy giờ ngồi muốn mòn cái ghế luôn rồi mà không có một đồng nào tip thì sợ là không bước khỏi được cái quán này.

Trả tiền xong xuôi, Hạ Đan bắt taxi đưa Kha Uyển Hy về tới tận nhà mới chịu rời khỏi.

-------------------------------------------------------------------

"Gọi đi."

Vũ Hàn Ân nhăn mặt hướng Quan Mẫn Tề lên tiếng.

"Cậu có cần phải gấp đến như vậy không?

Có gì thì mai nói cũng được mà."

Quan Mẫn Tề dù có ý phản đối nhưng cũng lấy điện thoại mình ra dò tìm số điện thoại của cái người kia.

"Cậu đâu cần phải hù doạ Kha Uyển Hy như vậy.

Khi nãy tớ vừa nhắc tớ tên cậu thôi tên nhóc đó đã xanh mặt mày hết rồi."

"Tớ còn chưa tính chuyện cậu với Kha Uyển Hy giấu tớ mà giờ còn nói nữa?

Gọi lẹ đi, mở loa ngoài lên."

Vũ Hàn Ân hướng Quan Mẫn Tề nói, nói chuyện với bạn bè mình mà còn dùng ngữ khí như thế nữa là.

Quan Mẫn Tề nghe thế thì cũng không nói gì nữa, bấm điện thoại gọi cho cái người mà ai cũng biết là ai kia.

"Alô!

Ai vậy?" giọng nói hờ hững của Kha Uyển Hy vang lên.

Nàng không có thói quen lưu số người lạ, chỉ người nào nàng cực kì thân thiết hoặc tin tưởng thì mới có tên trong danh bạ của nàng thôi.

"Tôi Quan Mẫn Tề đây, giáo viên của em mà em còn không lưu số nữa hả?"

Quan Mẫn Tề có hơi sinh khí với Kha Uyển Hy.

"Phiền phức quá, chuyện gì nói mau đi!"

Kha Uyển Hy giọng điệu hơi bực bội, nghe giọng thôi cũng đủ để Quan Mẫn Tề biết Kha Uyển Hy đang nhăn nhó phía bên kia.

"Em nghĩ xem còn có thể là chuyện gì.

Lên trường nhanh đi, lên gặp cô Vũ của em kìa."

Quan Mẫn Tề cũng không muốn vòng vo nữa mà vào thẳng luôn vấn đề.

"Cô Vũ nào mà của tôi.

Cả đời này chỉ cần không dính tới cái người đó là phúc đức của tôi rồi."

Kha Uyển Hy thực cứ như muốn hét vào điện thoại thật to rõ cho Quan Mẫn Tề nghe.

Nàng dù thế nào cũng không được dính dáng tới cái con người đó.

Cứ gặp nhau là phát sinh đủ thứ chuyện.

"Ây cha.... gần tới miệng cọp rồi mà vẫn còn mạnh miệng vậy sao?

Tôi nhớ hồi sáng em như rùa rụt cổ thế cơ mà?"

Quan Mẫn Tề nghe như vậy thì liếc mắt nhìn Vũ Hàn Ân mà bật cười.

Vũ Hàn Ân như vậy mà cũng có ngày bị người khác cự tuyệt.

Vũ Hàn Ân có hơi sinh khí chuyện của Kha Uyển Hy mà giờ còn nghe cái người đó tuyên bố như vậy.

Dù vậy nhưng Vũ Hàn Ân vẫn bất động thanh sắc, vẫn lạnh như băng.

Kha Uyển Hy cũng phải biết là có cả một hàng dài các đại thiếu gia ngồi chờ đợi Vũ Hàn Ân mà cô cũng chả thèm đếm xỉa một tí nào.

"Hừ, tôi mà sợ ai chứ.

Tôi chỉ vừa về tới nhà thôi, nói với cô ta tôi bận rồi.

Có gì thì để mai nói."

Dù nghe tới Vũ Hàn Ân thì đúng là Kha Uyển Hy sợ thật, nhưng trước mặt người khác thì cũng phải giữ một chút thể diện cho mình.

"Tôi không rãnh chuyển lời cho em đâu, hay có thể nói là tôi không dám chuyển lời dùm em đâu.

Cái người đó đang ngồi kế tôi đây, tôi chuyển máy cho em tự mà nói này."

Quan Mẫn Tề nghe Kha Uyển Hy có ý định cứ tuyệt thì quyết định chuyển máy hẳn qua cho Vũ Hàn Ân tự xử lý.

Chuyện của hai người mà mình cứ như vật trung gian, thôi không bằng hai người tự nói chuyện với nhau đi, sao cứ phải lôi nàng ra thế?

"Ây Ây......khoan khoan......."

Kha Uyển Hy nghe nói Vũ Hàn Ân ngồi cạnh Quan Mẫn Tề thì giật bắn mình.

Gì vậy chứ, sao nãy giờ Quan Mẫn Tề không nói cho cô biết trước một tiếng cơ chứ, này là muốn chơi nàng đây mà.

Quan Mẫn Tề nói xong thì Kha Uyển Hy không nghe thấy tiếng động nào nữa.

Tự nhiên cả hai bên rơi vào khoảng lặng.

Kha Uyển Hy bỗng thấy một khí lạnh từ đâu tản ra khiến nàng phải e dè.

Nếu bây giờ mà bên kia đúng thật là Vũ Hàn Ân thì Kha Uyển Hy nàng cũng không biết phải nên xử sự sao cho phải.

"Sao?" giọng nói không to không nhỏ, đầy sự băng lãnh đột nhiên vang lên, khiến cho Kha Uyển Hy suýt chút nữa té ngã ra đằng sau.

Ây.... cái giọng này không thể nào quen thuộc hơn nữa, dù bây giờ không thấy mặt nhưng cũng đủ để biết là ai.

"A...Cô....em......em...."

Kha Uyển Hy tự nhiên lại ấp a ấp úng, không nói nên lời.

Mà giờ có nói cũng biết phải nói gì đây.

Giờ đây nàng tự nghĩ mình thật là hèn, nãy còn hùng hùng hổ hổ mà giờ đúng như Quan Mẫn Tề nói, trở thành một còn rùa rụt cổ từ khi nào cũng không hay.

"Tôi cho em 15 phút."

Vừa lạnh nhạt buông một câu cho Kha Uyển Hy thì Vũ Hàn Ân liền cúp máy, không quan tâm cái người bên kia ra sao.

————————————————————————————

Sau khi gọi được cho Kha Uyển Hy thì Quan Mẫn Tề cũng mau chóng tìm đường thoát khỏi cái nơi này.

Nhiệm vụ của nàng đã xong thì còn ở lại đây làm gì nữa.

Vũ Hàn Ân gọi được cho Kha Uyển Hy xong thì ngồi đó làm một số giấy tờ của cô.

Cô hiện tại đang vô cùng đau đầu, vừa chuyện công ty, vừa phải lo chuyện ở trường mà cái tên Kha Uyển Hy lại còn kiếm chuyện để cho nàng xử lý nữa chứ.

Cô làm xong hết công việc, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã 6h rồi.

Mà từ lúc gọi cho Kha Uyển Hy tới giờ cũng đã hơn 30 phút.

Cái tên này định trốn hay sao đây?

Dám làm cho đã vào rồi bâ giờ không dám chịu.

Cô vô cùng mệt mỏi nhưng thôi cũng mặc kệ, cô cũng không rãnh ngồi đây đợi cái tên kia.

Nếu dám trốn thì tôi xử em theo cách khác.

----------------------------------------------------------------
Nhưng..................

Phía bên Kha Uyển Hy thì...................

"Ba"
Một cái tát như trên trời rơi xuống ngay vào thẳng bên má của Kha Uyển Hy.

"Bây giờ chỉ có một mình mày, không ai giúp được mày đâu."

------------------------------------------------------
Thanks mọi người ủng hộ.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 10: Chiếm tiện nghi


Mở mắt ra thì thấy trước mắt là một khoảng trắng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến Kha Uyển Hy nhăn mặt một cái.

"Cậu sao rồi?

Khoẻ chưa?" giọng nói của Hạ Đan truyền đến.

"Ổn rồi."

Kha Uyển Hy nhắm mắt lại trả lời.

Renggg........

Renggggg.........

Tiếng chuông điện thoại của Kha Uyển Hy đột nhiên vang lên, nhìn đến tên hiện trên màn hình điện thoại nàng thở dài một cái.

"Alo?"

Kha Uyển Hy hờ hững tiếp điện thoại.

"Con sao rồi?

Vì sao mà phải vào bệnh viện?" phía bên kia truyền đến một giọng nói đầy hấp tấp, lo lắng của Kha mama.

"Con không sao, chuyện của con, mama đừng quan tâm nữa."

Nàng biết thế nào mama nàng cũng biết mà.

Dù nói là sống tự lập nhưng nàng biết mama luôn cho người đi theo báo cáo lại, nhiều lần nàng đã cãi với mama nàng mấy trận về việc này, nhưng riết rồi nàng cũng mặc kệ, chẳng quan tâm.

Nói được bao nhiêu đó câu thì nàng liền cúp máy, không buồn tiếp điện thoại với mama nàng nữa.

"Về nhà thôi!"

Kha Uyển Hy nhăn mặt nói với Hạ Đan.

Nàng đó giờ rất ghét bệnh viện, chỉ khi nào thật sự cần thiết mới tới bệnh viện.

Mỗi lần đến bệnh viện khám bệnh là mọi người phải dùng đủ mọi cách để nài nỉ, van xin, đe doạ Kha Uyển Hy thì nàng mới chịu đặt chân vào bệnh viện.

Hạ Đan nghe Kha Uyển Hy đòi về nhà thì nàng cũng không nói gì, chỉ đứng lên gọi bác sĩ vào kiểm tra tình hình của Kha Uyển Hy một lần nữa thật kĩ càng mới rời đi.

Thật là hôm qua Hạ Đan đang trên đường từ nhà Kha Uyển Hy về nhà thì chợt nhớ ra là nàng để quên điện thoại ở nhà Kha Uyển Hy nên phải vòng lại.

Nhưng lúc tới thì vừa thấy Kha Uyển Hy rời đi, Hạ Đan mới tò mò đi theo.

Không ngờ đang đi thì thấy bóng dáng của Phong Vân từ đằng sau đi tới đánh lén Kha Uyển Hy.

Nàng mới chạy lại giúp Kha Uyển Hy, thấy Kha Uyển Hy vì bị Phong Vân xô té mà bị xước một đường chảy máu.

Nàng mới vội đưa Kha Uyển Hy đến bệnh viện để sát trùng vết thương.

Còn Kha Uyển Hy vì mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi một giấc, tới tận bây giờ mới tỉnh lại.

Kiểm tra xong mọi thứ, Hạ Đan đưa Kha Uyển Hy về nhà, sẵn tiện trên đường về ghé ngang mua một chút đồ về nấu cho Kha Uyển Hy.

Hạ Đan quyết định hôm nay ngủ tại nhà Kha Uyển Hy để sẵn tiện chăm sóc cho nàng.

Kha Uyển Hy nàng thì nghỉ trên sofa, còn trong bếp Hạ Đan đang làm một số món ăn để bồi bổ Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy ít khi nào chịu quan tâm đến mấy chuyện ăn uống này, đối với nàng cái gì sạch sẽ một chút, bỏ vào miệng được thì cứ ăn thôi.

Hạ Đan vì thế nên lúc nào cũng phải nhắc nhở Kha Uyển Hy những việc ăn uống này.

"Đồ ăn xong rồi nè."

Hạ Đan hướng ra phía phòng khách nói với Kha Uyển Hy.

"Vào đây đi."

"Một hồi cậu ăn xong thì về đi, tớ phải đi làm nữa.

Khoảng một tiếng nữa là tới giờ làm rồi."

"Thân thể như vậy mà còn muốn đi làm nữa hả?

Hôm nay nghỉ ngơi một bữa đi."

Kha Uyển Hy không màng tới Hạ Đan chỉ cặm cụi ngồi ăn.

Hạ Đan cũng biết tính tình của Kha Uyển Hy cố chấp, dù mình có nói như thế nào cũng như gió thoảng qua tay, thôi thì không nói nữa.

Cái tên này sống vì tiền nên thế nào hồi cũng lết tới chỗ làm.

Nhiều khi Hạ Đan cũng tự thắc mắc, nhà của Kha Uyển Hy giàu có như vậy sao tối ngày nàng phải làm việc như bán mạng thế này?

"Cậu có cần tớ đưa tới chỗ làm không?"

Sau khi ăn uống xong thì Hạ Đan lên tiếng hỏi.

"Ừ, cũng được."

Kha Uyển Hy nhàn nhạt trả lời.

Cả hai sửa soạn rồi cùng đi ra ngoài, Hạ Đan đưa Kha Uyển Hy đến chỗ làm.

Trước khi chuẩn bị đi cũng không quên dặn dò một vài câu.

"Có chuyện gì thì gọi cho tớ nha."

"Ừ."

--------------------------------------------------------------------
"Này, nhanh chân lên chút đi, khách tới rồi kìa."

Quản lý hướng Kha Uyển Hy mà nói.

"Biết rồi."

Bình thường Kha Uyển Hy làm bartender, nhưng hôm nay không biết vì sao lại thiếu nhân viên, nên nàng phải đi lấy order của khách rồi tiếp khách đủ thứ.

Âyyyyy..... sao lại rơi đúng vào cái ngày chân nàng đang bị thương như thế này?

Kha Uyển Hy hì hục như vậy cả buổi, có vài khách đại gia cứ muốn chuốc rượu nàng.

Kha Uyển Hy lúc đầu cũng không tình nguyện mà uống, nhưng vì tiền tip cho nên một hồi nàng cũng say bí tỉ, đi đứng cũng không vững.

Một đồng nghiệp của nàng phải bắt hộ nàng một chiếc taxi rồi đỡ nàng lên xe, chứ giờ nàng đã say không biết gì luôn rồi.

Xe trước tiểu khu nhà nàng, nàng phải chật vật lắm mới lấy ra được tiền trả cho tài xế.

Với tình trạng say thế này thì nàng cũng phải mất gần nửa tiếng mới đến được thang máy.

"Tinh" một tiếng.

Thang máy mở ra, nàng bước vào bấm loạn hết cả thang máy nên cứ mỗi tầng thì thang máy lại dừng, khiến Kha Uyển Hy mất khá nhiều thời gian.

Aaaaaa.........

Kha Uyển Hy đã đang mệt mỏi rồi còn gặp cái thang máy như thế này đây.

Nàng ngã lên ngã xuống một hồi thì cũng đến được nhà nàng.

Lấy thẻ để mở cửa trong túi ra, Kha Uyển Hy để thẻ vào thì lại báo sai.

Cứ như vậy bốn, năm lần nàng vẫn chưa vào được nhà.

"Aaaa.......cái cửa này.

Chủ mày mà mày nhìn cũng không ra hả?"

Kha Uyển Hy dùng hết sức đấm đá vào cánh cửa một cách không thương tiếc.

Thử bao nhiêu lần cánh cửa không chịu mở ra, Kha Uyển Hy vì mệt quá lại còn có rượu trong người nên nàng ngồi hẳn xuống đất, ngủ ngay trước cửa.

Không lâu sau cánh cửa chợt mở ra, Vũ Hàn Ân hơi giật mình khi nhìn thấy bộ dạng say xỉn của Kha Uyển Hy.

Cô từ phía trên ngước nhìn xuống cái người đang say xỉn ngủ gục ngay trước nhà mình đây.

Cái tên này làm gì mà say xỉn như vậy đây, còn đi nhầm qua nhà của cô nữa chứ.

Vũ Hàn Ân chỉ vừa chợp mắt được một chút, lại nghe tiếng thông báo sai mật khẩu nhà cô, lại còn tiếng đập cửa rầm rầm nữa chứ.

Ai giờ này mà còn dám đến đây phá hỏng giấc ngủ của cô?

Mở cửa ra thì lại là cái cô nhóc Kha Uyển Hy luôn gây phiền phức cho Vũ Hàn Ân này.

"Haizzzz............. em gây phiền phức cho tôi ở trường chưa đủ hay sao đây?"

Vũ Hàn Ân thở dài nhìn Kha Uyển Hy một cái, cũng đành phải cúi người xuống đỡ nàng vào nhà mình.

Bây giờ cô có thể gọi xuống cho bảo an lên mở cửa nhà của Kha Uyển Hy ra, nhưng cô cũng làm biếng, thôi để cho nàng ngủ tạm phòng khách nhà mình vậy.

Cho vào ngủ trong nhà Vũ Hàn Ân là cô cũng có tâm lắm rồi.

Bình thường dù có trời sập đất lỡ, chỉ cần không liên quan đến cô thì cô cũng chẳng màng mà quan tâm.

Đỡ Kha Uyển Hy vào nhà, Vũ Hàn Ân không nương tay mà ném thẳng Kha Uyển Hy xuống sofa nhà cô.

"Aaaa........... tên nào mà dám mạnh tay với bổn tiểu thư ta như vậy?"

Kha Uyển Hy dù say nhưng vẫn cố mở miệng nói.

Thấy Kha Uyển Hy vì bị quăng xuống nên đau mà rên lên một tiếng, cô nhẹ nhếch môi cười một tiếng rồi xoay lưng rời đi.

Nhưng chưa đi được nửa bước thì ở cổ tay đã truyền đến một lực giữ cô lại.

Vũ Hàn Ân quay lại chưa biết chuyện gì thì cái con người đang say xỉn đó đã mạnh tay kéo cô ngã xuống ghế sofa, đè ngay lên người của nàng.

"Aaa....."

Vì bị đè lên đau nên Kha Uyển Hy nhẹ rên lên một tiếng.

Hiện giờ hai người đã áp sát vào nhau, mà cũng nhờ thế mà Vũ Hàn Ân có thể nhìn kĩ Kha Uyển Hy đến vậy.

Đây là lần đầu tiên cô thực sự quan sát kĩ càng Kha Uyển Hy.

Da dẻ của nàng trắng mịn, mặt vô cùng dễ thương, nhìn chỉ như một đứa bé, khiến ai cũng muốn nhào tới véo má nàng.

Thân thể Kha Uyển Hy vô cùng tốt, dáng người cũng không tệ.

Với một người như thế này cũng phải khiến tim bao người bị đốn ngã.

" Heo à, sao hôm nay mày lại nặng như vậy?"

Đang trong không khí đầy ma mị như vậy thì cái tên tửu quỷ Kha Uyển Hy không biết điều kia lại lên tiếng, phá tan đi cả cái không gian yên tĩnh.

Hay cho em, đã vào đây làm phiền tôi, giờ lại biến tôi thành heo.

Vũ Hàn Ân theo phản xạ giãy dụa để thoát ra khỏi Kha Uyển Hy, nhưng chưa kịp thoát khỏi thì cái bàn tay không yên phận của Kha Uyển Hy đã bắt đầu sờ mó lung tung.

"Mày nằm yên coi, gối ôm hôm nay biết nhúc nhích hả?

Tao đem mày đi nướng bây giờ."


( Gối ôm hình bé heo của Kha Uyển Hy )
Cái tên Kha Uyển Hy này đúng là lộng hành mà, giờ còn dám chiếm tiện nghi của cô.

Đã say rượu rồi còn không biết yên phận nữa " Buông ra."

"A.... giờ mới biết nha, thân thể ngươi cũng đầy đủ quá chứ.

Được, ta chịu."

Cái bàn tay kia vẫn tiếp tục sờ mó khắp người Vũ Hàn Ân làm cô không kịp phản ứng.

Vũ Hàn Ân vùng vằng một hồi mới thoát được khỏi Kha Uyển Hy.

Vũ Hàn Ân đầy bực dọc liếc nhìn Kha Uyển Hy một cái.

Hừ, cái tên nhóc này, hồi chiều trốn cô không dám vào trường thì ra là để đi uống rượu cho say xỉn đến thế này đây.

-----------------------------------------------------------------------
Thanks mọi người nhiều.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 11: Chạm mặt


Vũ Hàn Ân vươn vai thức dậy, cô đã khó ngủ lại phải dậy sớm thế này.

Hôm nay Vũ Hàn Ân phải vào trường, nhưng trước hết cô phải đá cái tên ngủ nhờ kia ra khỏi nhà mình cái đã.

Khi Vũ Hàn Ân sửa soạn thay đồ xong tất cả, cô bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Kha Uyển Hy vẫn còn say giấc trên chiếc ghế sofa kia, không có dấu hiệu nào là đã tỉnh.

Cô nhẹ nhàng bước tới gần.

Cái kẻ đầu xỏ làm cô ngủ không được yên giấc giờ vẫn còn có thể ngủ ngon thế này đây.

Lớn già đầu thế này rồi ngủ còn chảy ke nữa chứ.

Vũ Hàn Ân lắc lắc đầu.

Vũ Hàn Ân bước đến gần hơn để đánh thức Kha Uyển Hy.

Nhưng kêu ba lần bảy lượt, nào là khều, nào là nhéo lỗ tay nhưng Kha Uyển Hy cũng không có biểu hiện nào là muốn thức, định không đi học hay sao đây?

Vũ Hàn Ân cũng lắc đầu, khoé miệng lộ ra một nụ cười đầy nguy hiểm.

---------------------------------------------------

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua bức màn, rọi vào trong phòng khách.

Cả thắt lưng và đầu gối đều truyền đến một trận đau nhức, căn bản là Kha Uyển Hy không còn chút sức lực nào để ngồi dậy.

Nàng đành ngã lưng nằm xuống sofa lần nữa.

"Ây, mà khoan...........................

Đang ở đâu đây?"

Kha Uyển Hy giờ mới sực nhớ ra ngày hôm qua nàng uống say bí tỉ, thế nàng làm sao đến được cái chỗ này.

Nàng luống cuống kiểm tra khắp thân thể nàng.

Khi đã đảm bảo là quần áo mình vẫn còn nguyên vẹn nàng mở yên tâm thở nhẹ ra một cái.

Phùu...... cũng may là chưa có ai dám chiếm tiện nghi của nàng.

Giờ Kha Uyển Hy mới lục lại trí nhớ của mình, nhưng rốt cuộc cũng không biết tại sao mình lại ở đây, cũng không biết ai đã đưa mình tới đây.

Nghĩ, nàng lướt mắt bao quát khắp căn phòng.

Sao thiết kế ở đây cũng tựa tựa như nhà mình, nhưng mọi nội thất trong nhà đều không giống.

Chẳng lẽ đây là ở tiểu khu nhà nàng?

"Có ai ở nhà không nhỉ?"

Kha Uyển Hy chống tay đứng dậy, đi khắp căn phòng xem chủ nhân có ở đây không.

Bây giờ nàng mới nhìn rõ được bao quát căn hộ này.

Nếu như là một người bình thường bước vào đây thì sẽ cho căn hộ này không có gì khác biệt.

Nhưng với một tiểu thư như Kha Uyển Hy, nàng có thể nhận thấy mọi nội thất trong căn phòng này đều là hàng hiệu.

Phong cách phối màu giữa trắng và xám vô cùng nhẹ nhàng cũng xen phần mạnh mẽ, có thể thấy được chủ nhân căn hộ này có một con mắt rất tinh tường.

Nhìn đến nơi đựng giày dép thì Kha Uyển Hy có thể khẳng định chủ nhân căn hộ này nhất định là một nữ vương.

Toàn bộ những đôi giày cao gót kia cũng đều là hàng hiệu.

Khắp căn phòng đều toả ra một hương thơm nhẹ nhàng, làm cho Kha Uyển Hy không muốn rời khỏi đây chút nào.

Nữ nhân ở căn hộ này phải là một người vô cùng tinh tế.

Đi đảo khắp căn hộ mấy vòng cũng không thấy bóng dáng của ai, Kha Uyển Hy quyết định cũng đến lúc nên rời khỏi đây.

Nàng lấy trong túi ra một tờ giấy note, ghi lại lời nhắn cho chủ căn hộ này.

Dù vẫn chưa biết người đó tốt xấu ra sao, không biết mình có bị dụ dỗ về đây hay không nhưng trước hết vẫn cứ để lại tờ giấy note này, có gì thì sẽ quay lại sau.

Điều quan trọng bây giờ là phải xác định nàng đang ở đâu, Kha Uyển Hy thu gom đồ đạc của nàng, mang giày vào rồi cũng mở của đi ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài thì đập ngay vào mắt nàng là cửa phòng căn hộ của nàng.

Quan sát xung quanh một chút thì đây chính xác là tiểu khu nhà Kha Uyển Hy.

Âyyy.......

Chẳng lẽ hôm qua mình say xỉn nên đi nhầm qua nhà của vị đại mỹ nữ kia chăng?

Đã xác định được là nàng đang ở đâu thì cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, thì ra đi nhầm qua nhà hàng xóm nhà nàng.

Ây..... có nên qua báo đáp người ta một tiếng không nhỉ, chắc tối hôm qua cũng làm phiền người ta không ít.

Với lại nàng cũng muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị mỹ nữ đối diện nhà mình như thế nào?

Đó giờ là hàng xóm của mỹ nhân mà Kha Uyển Hy nàng lại không biết, Kha Uyển Hy lắc lắc đầu, thiệt là quá uổng phí.

Kha Uyển Hy lấy điện thoại ra, nhìn vào điện thoại đã hơn 7 giờ, nàng mới sực nhớ ra bữa nay phải đi học, mà giờ thì trễ mất rồi, thôi thì tự cho phép mình ở nhà nghỉ ngơi một bữa.

Ây mà khoan, Kha Uyển Hy bước vào nhà lục lọi tìm thời khoá biểu.

"Sao lại có môn toán ngay vào ngày hôm nay thế này?"

Kha Uyển Hy nhăn mặt, biểu cảm như muốn khóc.

Nàng thở dài một cái " Tưởng hôm nay được thảnh thơi cơ chứ!"

Ây.......

Kha Uyển Hy rất muốn trốn học nhưng dù thế nào thì ngàn vạn lần Kha Uyển Hy cũng phải có mặt trong tiết của cái người kia, nếu không thì sống chết ra sao chính nàng cũng không định trước được.

Hôm qua người ta đã có lệnh cho nàng đến trường mà đã không lên, giờ mà nghỉ thêm tiết bữa nay nữa thì tội càng chồng tội.

Nhưng mà đó là đến tận tiết cuối, vậy thôi không bằng đi dạo ra ngoài mua sắm.

Bình thường nếu không đi học thì phải đi làm, cũng lâu rồi Kha Uyển Hy mới có được một ít thời gian thảnh thơi như thế này.

-----------------------------------------------------------------

"Tới giờ rồi, Mẫn Tề."

Vũ Hàn Ân đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn cái người đang đứng lựa đồ kia.

"Được rồi, đợi tớ tính tiền cái."

Hừ, từ đây về sau, có đi mua sắm, Quan Mẫn Tề nhất định sẽ không bao giờ đi với Vũ Hàn Ân nữa.

Đi với một người không có sở thích mua sắm thì còn hứng thú gì nữa.

Vũ Hàn Ân luôn trung thành với áo sơ mi đen, quần jean đen, nên cơ bản cô không cần mua gì cả.

Nhưng dẫu như vậy, Quan Mẫn Tề phải công nhận Vũ Hàn Ân kết hợp với màu đen là hoàn toàn hợp lý.

Mọi đường nét trên cơ thể Vũ Hàn Ân thoát ẩn thoát hiện sau màu đen huyền bí, kết hợp với biểu sắc lạnh lùng trên gương mặt thanh tú của Vũ Hàn Ân luôn là điểm thu hút mọi ánh nhìn ở những nơi đông người.

Sau khi thanh toán xong, cả hai cùng sải bước về phía thang máy.

Thang máy vừa mở ra, đợi mọi người đi ra, Vũ Hàn Ân chưa kịp bước vào thì một dáng người nhanh như tia chớp xoẹt qua người cô, vô tình đụng trúng cô, khiến Vũ Hàn Ân mất thăng bằng ngã ra sau.

Cả thân thể truyền đến một trận ê ẩm.

Vũ Hàn Ân vẫn bất động thanh sắc, từ từ chống tay đứng lên, cả người vẫn toát ra một khí thế áp người.

Cô đứng thẳng dậy, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người vừa đụng cô.

Xong, nhẹ nhàng sải bước vào thang máy.

Vũ Hàn Ân cố tính đứng kế người đó, miệng vẫn không nói lời nào.

Cả thang máy giờ chỉ có ba người, cả một tiếng động cũng không có, ba người, ba cảm xúc, ba trạng thái khác nhau.

"Ting" Cửa thang máy mở ra.

Vũ Hàn Ân cùng Quan Mẫn Tề bước ra ngoài.

Vũ Hàn Ân vẫn một mặt lạnh lùng, bất động thanh sắc, mặt vẫn hướng về phía trước, không do dự, cô hờ hững buông một câu cho cái tên đầu sỏ vừa làm cô đau nhức toàn thân kia.

"Kha Uyển Hy, bữa nay vắng tiết tôi thì những bữa sau cũng không cần phải có mặt nữa."

------------------------------------------------------

Đường vào tim cô sao quá là rắc rốiĐồ thị hàm số nào cũng chẳng vẽ nổi đường điDài vô tận như một số pi Dù cố mấy em vẫn không đi hết! ( Thơ sưu tầm )

------------------------------------------------------------

Thanks mọi người ủng hộ.

Au không biết nên viết hoàn hết cả truyện rồi up lên hay là cứ viết theo mood từng chap rồi đăng, tới đâu thì tới?

Mong các bạn cho Au xin ý kiến.

HAPPY NEW YEAR 2018.

Chap 12 em đã đăng, nhưng do em ăn ở, Wattpad hông chịu thông báo cho mọi người dùm em.

Em phải tự thân vận động thế này đây.

Haizzz......

ăn ở sao mà giờ anh Wattpad ảnh cũng ghét.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 12: Bất công cho tôi rồi


"Kha Uyển Hy, bữa nay vắng tiết tôi thì những bữa sau cũng không cần phải có mặt nữa."

----------------------------------------------------------

Vũ Hàn Ân cứ một mạch bước đi nên không thấy được người phía sau lưng cô, là Kha Uyển Hy đây đã mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau mà chảy.

Giờ Kha Uyển Hy nghĩ lại, sao mình lúc nào cũng xui xẻo như vậy, lúc trốn học mà còn đụng phải Vũ Hàn Ân.

Trái đất thật là nhỏ.....

Nghĩ, giờ chuyện quan trọng là phải về trường.

Bóng dáng Vũ Hàn Ân vừa biến mất, kha Uyển Hy đã dùng lăng ba vi bộ để chạy hết tốc lực ra khỏi trung tâm mua sắm, bắt ngay xe taxi chạy nhanh về trường.

Nhưng hôm nay cứ như ngày xui xẻo của Kha Uyển Hy, đợi gần 5 phút sau mới bắt được taxi.

Dù 5 phút tuy không phải là nhiều, nhưng đối với Kha Uyển Hy bây giờ, thời gian là vàng là bạc.

Tài xế nhìn qua kính thì thấy Kha Uyển Hy mồ hôi đầy mặt, khiến cho ngay cả tài xế cũng phải lo lắng dùm cho nàng.

Két......

Xe vừa dừng trước ngay cổng trường, Kha Uyển Hy liền đưa ngay tờ tiền mệnh giá lớn nhất cho tài xế, ngay cả tiền thói lại cũng không cần.

Kha Uyển Hy chỉ vừa chạy qua cổng trường thì......

Rengggg...............Rengggg.........

Aaaaaa.............. giờ Kha Uyển Hy thật muốn hét lớn, sao mà nàng lại xui đến vậy?

Chuông chuyển tiết vừa reo lên, mà giờ nàng chỉ mới đứng ngay cổng trường.

Kha Uyển Hy hân không thể giết cái tên nào xây cái trường này, xây chi mà lớn quá vậy không biết nữa.

Nghĩ gì thì nghĩ cũng phải chạy nhanh vào lớp.

Những giáo viên khác dù nàng có đi trễ cỡ nào cũng không ai nói gì.

Nhưng đây là tiết của Vũ Hàn Ân, nàng biết chỉ cần đặt chân vào lớp sau Vũ Hàn Ân dù chỉ nữa giây cũng không tìm được cơ hội vào lớp.

Mà như Vũ Hàn Ân đã nói, tiết này mà không có mặt là coi như xong cái mạng nhỏ này của Kha Uyển Hy.

Vừa đặt chân tới trước cửa lớp, Kha Uyển Hy đã thấy dáng người Vũ Hàn Ân đang đứng khoanh tay, thanh thản dựa lưng vào cửa, vẫn chưa bước vào lớp.

Ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng của Vũ Hàn Ân rơi xuống người Kha Uyển Hy, cô lướt mắt một lần từ trên xuống dưới.

Vũ Hàn Ân đánh giá một hồi, thấy Kha Uyển Hy trước mặt cô đầy mô hôi mồ kê, thở lên thở xuống, đứng còn không nổi thì cô cũng đủ biết Kha Uyển Hy cũng đã dốc không ít sức để chạy về đây.

Thì ra còn biết sợ, còn trị được.

"Tôi vào trước?"

Vũ Hàn Ân khẽ nhướng mày, khoé mệnh hơi cong lên, nhìn Kha Uyển Hy, ý như hỏi còn đứng chết trân ở đó làm gì?

Kha Uyển Hy thấy người trước mặt có ý tha cho nàng vào lớp, liền không chần chừ chạy nhanh vào lớp.

May mắn cho nàng, người kia còn để cho nàng con đường sống, nhẹ nhàng thở phù một cái.

Vượt được ải này rồi, nhưng Kha Uyển Hy biết, không dễ dàng như vậy, vẫn chưa xong với Vũ Hàn Ân đâu.

"Sáng giờ đi đâu vậy?"

Hạ Đan quay sang hỏi thăm Kha Uyển Hy "Chân cậu đỡ chưa?

Làm gì mà chạy như bị ai rượt vậy?"

"Đỡ rồi, có gì kể sau.

Giờ tớ thở hết nổi rồi, đừng nói nữa."

Kha Uyển Hy vẫn thở hồng hộc, cố gắng lắm mới phun ra được mấy chữ trả lời Hạ Đan.

Cả tiết học, dù Vũ Hàn Ân không ngó ngàng gì đến Kha uyển Hy, nhưng nàng cũng biết bão tố sắp đến với nàng rồi, không biết có sống sót nổi để lết về nhà không đây?

——————————————————————————

"C..c...cô........."

Kha Uyển Hy nhỏ giọng, run rẩy lên tiếng.

Sau giờ học liền bị kéo lên phòng của Vũ Hàn Ân, đứng hơn nửa tiếng rồi nhưng người kia vẫn không ngó ngàng gì đến nàng.

Nàng đã không bình tĩnh rồi, mà còn phải đứng trước mặt Vũ Hàn Ân lâu như vậy càng khiến Kha Uyển Hy mất bình tĩnh hơn.

Kha Uyển Hy mỗi lần mở miệng là một lần khó, Kha Uyển Hy phải lấy hết sức can đảm để gọi người kia, nhưng người ta nãy giờ đều cúi đầu ghi chép, làm việc, một cái liếc mắt cho Kha Uyển Hy cũng không có, định đem Kha Uyển Hy doạ cho chạy mất hay sao đây.

Từ nãy đến giờ, Kha Uyển Hy dù đứng như vậy có mệt mỏi, nhưng mỗi lần ngước lên chuẩn bị mở miệng lên tiếng liền bị vẻ đẹp của người trước mặt làm mất hết lý trí.

Vẫn là một vẻ lạnh lùng đó, vẫn vẻ nghiêm túc đó nhưng trong cái không gian này, vẻ đẹp đó càng thêm nổi bật.

Mọi thứ xung quanh tựa hồ như chỉ để làm nền cho cô.

Kha Uyển Hy đang thật sự bị cuốn vào vẻ đẹp này.

Làn da sáng mịn, ngũ quan hoàn hảo, không một góc chết.

Cả cơ thể Vũ Hàn Ân tỏ ra một mị lực kì lạ, mọi cử chỉ, hành động của cô đều được nàng thu vào mắt.

Bỗng tim nàng như chậm lại một nhịp, Kha Uyển Hy không biết từ khi nào lại bị say đắm với vẻ đẹp này.

Sao lại có người xinh đẹp, lạnh lùng đến hoàn hảo như vậy?

"Cạch" tiếng cửa mở ra, kéo tâm trí đang bay lơ lững của Kha Uyển Hy trở lại.

Kha Uyển Hy xoay người lại thì mừng như cá gặp nước, chỉ người này mới có thể giúp nàng thôi, Quan Mẫn Tề.

Kha Uyển Hy nhăn mặt, cầu cứu Quan Mẫn Tề, nhưng Quan Mẫn Tề lại nhún vai, lắc lắc đầu, ý như chuyện gì cũng được, nhưng chuyện liên quan đến Vũ Hàn Ân tôi không giúp được em đâu a.

Thật ra những chuyện dính dáng đến Kha Uyển Hy, như việc trốn học sáng nay, hay chuyện ra hội đồng kỷ luật, phải là Quan Mẫn Tề giải quyết.

Nhưng giờ Quan Mẫn Tề tìm được người trị được đứa nhóc Kha Uyển Hy này rồi nên chuyển hẳn mọi chuyện sang cho Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy lại như từ trên trời rơi xuống, tưởng rằng Quan Mẫn Tề vào đây giúp được gì nàng, nhưng Quan Mẫn Tề chỉ vào đưa một ít giấy tờ cho Vũ Hàn Ân rồi mau chóng rời đi.

Căn phòng lấy lại sự yên tĩnh như ban đầu.

Kha Uyển Hy lại thở dài một tiếng, rồi tiếp tục sự nghiệp ngắm trộm dung nhan tuyệt mỹ của đối phương.

Bỗng người đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, Kha Uyển Hy giật mình.

Ây.......bị phát hiện.

Nàng liền vội vàng gục mặt xuống, vô cùng xấu hổ.

Nhưng cũng vì thế nên nàng không thấy người trước mặt mình khẽ nhẹ cong khoé môi lên một cái.

"Đây là biên bản huỷ việc kỷ luật của em."

Vũ Hàn Ân lên tiếng, trên tay cầm biên bản Quan Mẫn Tề vừa đem vào cho cô.

"Vẫn tiếp tục được tham gia dự thi."

Vũ Hàn Ân nói xong liền tiếp tục cặm cụi làm việc.

Kha Uyển Hy nghe đến đây liền ngẩng mặt lên, tâm trạng bỗng chốc vui mừng.

Nhẹ nhàng thở phào một cái, cũng chưa gọi là quá xui xẻo, vẫn còn chút may mắn.

Nhưng còn nhiều chuyện chưa giải quyết lắm, định để nàng đứng đây đến chừng nào đây?

"Cô........Vũ......"

Kha Uyển Hy lần nữa lấy hết sinh khí mở miệng " Chuyện hồi sáng, thành thực xin lỗi, do em hơi bất cẩn."

Nghe thấy Kha Uyển Hy chủ động mở miệng, Vũ Hàn Ân cũng không dự định làm khó nàng nữa.

Cô nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người trước mắt.

Bây giờ mới bắt đầu gom hết mọi chuyện giải quyết một lần đây.

"Gì nữa?"

Ngữ điệu không nóng không lạnh, vô cùng từ tốn.

Kha Uyển Hy bây giờ cảm thấy Vũ Hàn Ân định lôi hết mọi việc ra tính sổ luôn một lần thì phải.

"Hôm qua, trên đường đi em gặp chút sự cố nên không đến được."

Kha Uyển Hy đang phân vân, không biết có nên kể sự thật chuyện hôm qua cho Vũ Hàn Ân nghe hay không "Xin lỗi".

"Tiếp tục." vẫn một ngữ khí băng lãnh.

"Tối qua em có chút mệt, nên sáng nay ngủ quên."

Kha Uyển Hy nhăn mặt, đành tiếp tục liệt kê tội trạng của mình.

Kha Uyển Hy giờ đã cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn đến Vũ Hàn Ân nữa.

"Nên nghỉ học, đi shopping?" chuyện Kha Uyển Hy ngủ quên thì cô tất nhiên là biết.

Nhưng đã nghỉ học rồi, lại còn đi mua sắm để cô bắt gặp.

Nghe đến đây thì Kha Uyển Hy gần như cứng họng, còn biết biện minh gì nữa bây giờ?

Thấy Kha Uyển Hy im re không nói không rằng, Vũ Hàn Ân tiếp tục hỏi "Gì nữa?"

Kha Uyển Hy nghĩ, mình còn làm chuyện gì sai nữa đâu?

Nãy giờ đã nói ra hết rồi, còn thiếu sót gì à?

Vũ Hàn Ân nhìn kha Uyển Hy, cô cũng đủ biết nàng đang suy nghĩ gì.

Cô hỏi vậy nhưng cô biết Kha Uyển Hy cũng không trả lời được, không phải tại vì không có, mà là không nhớ để trả lời.

Em suốt đêm qua làm phiền tôi, phá hỏng giấc ngủ của tôi, còn chiếm tiện nghi của tôi.

Những chuyện đó không cần phải xin lỗi sao?

Vũ Hàn Ân khẽ nhếch miệng cười, nếu em không nhớ thì thiệt là bất công cho tôi quá rồi còn gì.

----------------------------------------------------------
Tình hình là Au đang có mood, với lại thời gian đang rãnh rỗi nên ra chap sớm cho mọi người đây.

Thanks mọi người đã ủng hộ nha.

Vote for me, if you like.

Thank you.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 13: Nơi nguy hiểm nhất, không phải là nơi an toàn nhất


Thế là đến tận gần 2 tiếng đồng hồ sau, Vũ Hàn Ân mới buông tha cho Kha Uyển Hy.

Nhưng bây giờ trong đầu Kha Uyển Hy chỉ toàn hình ảnh của Vũ Hàn Ân.

Aaaa...........

Mày bị làm sao vậy?

Tại sao lại nghĩ đến người đó?

Ngàn vạn lần không được nghĩ tới.

Mày không thấy chỉ cần gặp người đó là xui xẻo đủ thứ hay sao?

Kha Uyển Hy vò đầu bứt tóc, phải đem bóng dáng người đó ra khỏi tâm trí nàng ngay.

Kha Uyển Hy đó giờ chưa từng bị thu hút bởi bất kì ai.

Kha Uyển Hy từ xưa đã quen với việc được mọi người theo đuổi, tán tỉnh.

Nàng luôn là đối tượng mà ai cũng theo đuổi, nhưng cả trai lẫn gái, Kha Uyển Hy chưa bao giờ cảm thấy hứng thú.

Mà bỗng nhiên tâm trí nàng lại bị bao vây bởi hình dáng của Vũ Hàn Ân, nên Kha Uyển Hy tạm thời chưa chấp nhận được.

Haizzz..........

Kha Uyển hy cần phải tỉnh táo lại.

Nghĩ, nàng quyết định không được suy nghĩ gì đến Vũ Hàn Ân nữa, vứt hết mọi hình ảnh về người đó ra khỏi đầu nàng.

"Kha Uyển Hy ta phải ra ngoài để giải khuây."

Kha Uyển Hy tự nói với bản thân nàng.

"Đi đâu bây giờ đây?"

Kha Uyển Hy ngã lưng xuống ghế sofa suy nghĩ.

Aaaaa ......... vị mỹ nhân hàng xóm.

Cũng nên đi thăm hỏi người ta chút xíu, chắc hôm qua đã phiền người ta không ít.

Sáng nay nàng đi trung tâm thương mại chủ yếu là để mua quà cho vị hàng xóm kia, cũng nên qua gặp mặt người ta một lần, có gì còn có thể giúp đỡ nhau.

Nàng sống ở đây một mình, tốt nhất cũng nên qua chào hỏi, làm quen.

Nghĩ, Kha Uyển Hy quyết định vào tắm rửa cho sạch sẽ, lần đầu gặp mặt nên để một chút ấn tượng tốt.

—————————————————————

Đứng trước cửa nhà vị mỹ nữ, Kha Uyển Hy trong lòng có chút lo, dù gì cũng là hàng xóm của nhau, dù gì cũng là một mỹ nữ, nên tất nhiên là có chút hồi họp.

Tay không do dự, nhẹ nhàng bấm chuông.

Cánh cửa không lâu sau được mở ra.

Cả hai người liền không hẹn trước mà trợn mắt nhìn nhau, như đang hỏi sao đối phương lại xuất hiện ở đây.

Kha Uyển Hy muốn bật ngửa ra sau.

"Quan Mẫn Tề, sao cô lại ở đây?"

Kha Uyển Hy nhăn mặt hỏi, hàng xóm của mình đây sao?

Sao lại xui xẻo như vậy?

Trái đất không lớn như nàng nghĩ.

"Tôi mới là người có quyền hỏi, tại sao em lại ở đây?"

Quan Mẫn Tề không biết tại sao Kha Uyển Hy lại đến đây, không lẽ Vũ Hàn Ân bảo Kha Uyển Hy đến đây.

Nhưng Quan Mẫn Tề biết, Vũ Hàn Ân sống rất kín đáo, nên ít ai biết nàng ra sao, sống ở đâu.

Ngay cả nơi ở của cô cũng chỉ có gia đình của cô cùng Quan Mẫn Tề biết, nên chuyện Vũ Hàn Ân kêu Kha Uyển Hy đến đây là chuyện hoàn toàn bất khả thi.

Không lẽ Kha Uyển Hy nhấn chuông nhầm nhà, hay là lúc chiều bị Vũ Hàn Ân hành chưa đủ sợ hay sao mà giờ đến đây nộp mạng nữa.

Hai người chưa kịp nói gì nữa thì tiếng giày cao gót lạnh lùng giẫm trên mặt đất vang lên.

Dù chưa thấy bóng dáng nhưng Quan Mẫn Tề cũng đủ biết là cô bạn của mình, Vũ Hàn Ân.

"Cô Vũ của em đó."

Quan Mẫn Tề liền hốt hoảng kéo Kha Uyển Hy vào trong nhà.

Dù Quan Mẫn Tề không có ấn tượng tốt gì với Kha Uyển Hy, nhưng cô nhiều khi cũng tội cho Kha Uyển Hy, lúc nào cũng bị cô bạn của nàng bắt nạt, không chừa đường nào để sống.

"Cô Vũ?

Sao lại xuất hiện ở đây?"

Kha Uyển Hy vừa bị Quan Mẫn Tề kéo vào, liền trợn mắt nhìn người đối diện mình.

Sao giờ người đó lại xuất hiện ở đây?

Kha Uyển Hy thực muốn khóc.

Mình đi gặp hàng xóm thôi mà sao gặp đủ thứ chuyện vậy.

"Giờ tính sao, cô Vũ của em gần đến rồi đó."

Quan Mẫn Tề nhìn gương mặt đầy lo lắng của Kha Uyển Hy hỏi.

Kha Uyển Hy không kịp thời gian trả lời, liền phóng vào nhà tìm chỗ trốn.

Kha Uyển Hy nhớ là nàng đi thăm hàng xóm thôi mà, sao giờ nhìn nàng chẳng khác gì ăn trộm vậy.

Giờ lọt vào đây rồi sao tìm đường ra đây?

Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ làm Kha Uyển Hy đầy hoang mang, nàng thực không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.

"Sao lại đứng đây?"

Vũ Hàn Ân vừa về nhà liền thấy Quan Mẫn Tề đứng ngay trước cửa liền thắc mắc.

"Biết cậu về nên ra xách đồ tiếp."

Quan Mẫn Tề hướng Vũ Hàn Ân cười lấy lòng.

Bây giờ Quan Mẫn Tề vô cùng hoang mang, không biết có nên nói sự hiện diện của Kha Uyển Hy cho Vũ Hàn Ân không.

Dù sao thì đây cũng là nhà của Vũ Hàn Ân, lỡ có chuyện gì Quan Mẫn Tề đây cũng không xong với Vũ Hàn Ân.

"Ngồi ngoài phòng khách coi tivi đi, tớ nấu."

Vũ Hàn Ân thấy Quan Mẫn Tề đem thức ăn vào bếp xong liền lên tiếng.

Quan Mẫn Tề nghe vậy cũng không có gì phản đối, vì có lần Quan Mẫn Tề qua nhà Vũ Hàn Ân nấu ăn, làm chuông báo cháy reo in ỏi.

Vũ Hàn Ân từ đó không dám cho Quan Mẫn Tề vào bếp lần nào nữa.

Nhưng cũng vì tài nghệ nấu ăn của Vũ Hàn Ân vô cùng tốt, món nào cô nấu cũng đầy hấp dẫn, chẳng kém với món ăn ở nhà hàng năm sao là bao nhiêu.

Quan Mẫn Tề đi ra phòng khách, bật tivi, vươn người ra phía sau sofa, nhìn xuống người đang trốn chảy đầy mồ hôi kia.

Kha Uyển Hy ngước lên, nhăn mặt nhìn Quan mẫn Tề, không lẽ trốn đây hoài sao?

Quan Mẫn Tề nhún vai.

Tôi đã giúp em trốn Vũ Hàn Ân rồi, giờ chuyện làm sao thoát ra thì em tự xử đi.

Giờ Kha Uyển Hy mới thấy câu "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." là hoàn toàn không chính xác.

Chui được vào nơi nguy hiểm, nhưng làm sao thoát ra được khỏi đó một cách an toàn lại là chuyện khác.

Trốn đâu không trốn, lại chui ngay vào hang cọp mà trốn, rồi giờ sao thoát ra?

"Có cách nào không bị cọp ăn mà thoát khỏi đây không?"

Kha Uyển Hy tự suy nghĩ trong lòng, nàng hiện tại vô cùng rối.

"Mẫn Tề, thức ăn xong rồi." tiếng Vũ Hàn Ân từ trong bếp vọng ra.

Thế là Quan Mẫn Tề tắt tivi, bỏ mặc Kha Uyển Hy ở đây, vào ăn uống, nói cười vui vẻ với Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy từ chiều giờ chưa ăn uống gì cả, nên cơ bản là trong bụng nàng chưa có chút thức ăn nào, mà mùi thức ăn cứ toả lên làm bụng nàng không ngừng biểu tình mà kêu lên.

Trong lúc ngồi đợi cực lâu, Kha Uyển Hy giờ mới suy nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi.

Vậy rốt cuộc hàng xóm của mình là ai?

Chẳng lẽ nàng lại đi nhầm chăng?

Nếu đây là nhà của Quan Mẫn Tề, nàng còn có thể đợi Vũ Hàn Ân ra về rồi rời khỏi đây.

Còn nếu như trong trường hợp tệ nhất, chủ căn hộ này là Vũ Hàn Ân, nàng cũng không biết phải làm sao cho phải.

Sau một hồi lâu, nàng thiết nghĩ, nếu như đây là nhà của Vũ Hàn Ân, nàng sẽ nhân cơ hội Quan Mẫn Tề ra về rồi cũng chuồn khỏi đây, nhưng tỉ lệ thành công chưa đến 50%.

Kha Uyển Hy vò đầu bứt tóc.

Aaaaaa................. sao nàng lại khổ sở thế này?

Thời gian bây giờ đối với Kha Uyển Hy dường như vô tận.

Cho đến khi nghe tiếng bước chân tiếng lại gần mình, nàng mới xác định hai người đã bước ra phòng khách.

Kha Uyển Hy đầy lo sợ là Vũ Hàn Ân sẽ phát hiện ra.

Nếu như bị bắt gặp trong bộ dáng này, nàng cũng không biết làm sao để đối mặt với Vũ Hàn Ân.

"Trễ rồi, về đi."

Kha Uyển Hy nghe đến đây như thấy được vị cứu tinh, nhưng xui xẻo cho nàng giọng nói đó là của Vũ Hàn Ân, nên nàng bị đẩy vào tình huống đầy khó khăn này.

Giờ làm sao chuồn ra đây?

Quan Mẫn Tề à, cô phải giúp tôi chuồn khỏi đây đó.

"Ừ, tớ về đây."

Quan Mẫn Tề đáp lời Vũ Hàn Ân, nhưng tựa hồ như cố tình nói lớn cho cái người đang trốn phía sau sofa kia nghe.

Kha Uyển Hy nghe đến đây thì như từ trên trời rớt xuống.

Nàng thực sự muốn hét lên.

Quan Mẫn Tề, cô lôi tôi vào đây rồi giờ bỏ mặc tôi ở đây tự thân chiến đấu như vậy đây.

Kha Uyển Hy thế là phải tự tiến hành theo kế hoạch của mình, nàng hơi nhướng người dậy để xác định Vũ Hàn Ân đang ở đâu.

Nhưng Vũ Hàn Ân lại đứng ngay trước cửa, nên cơ bản là nàng không còn cách nào thoát khỏi chỗ này.

"Rầm." tiếng cửa đóng lại, đem trái tim Kha Uyển Hy đánh vỡ vụn.

Rồi xong, tiêu Kha Uyển Hy nàng rồi.

Kha Uyển Hy giờ phải vận dụng trí não của mình để tìm đường khác.

Quan Mẫn Tề, thù này, Kha Uyển Hy nhất định sẽ trả.

Bây giờ chỉ còn cách đợi Vũ Hàn Ân vào phòng ngủ của cô, thì Kha Uyển Hy mới có thể rời khỏi đây.

Quan Mẫn Tề rời đi, cả không gian rơi vào im lặng.

Kha Uyển Hy càng đổ mồ hôi, gần như thấm ướt cả lưng áo.

Nhưng mọi chuyện tất nhiên chưa dừng lại ở đó........

Vũ Hàn Ân xoay bước vào phòng khách, cô giảm bớt một ít ánh sáng trong phòng khách, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, Vũ Hàn Ân bước đến tủ để rượu của cô, với lấy hai ly rượu sang trọng, cùng một chai rượu vang đỏ mà cô yêu thích.

Xong, Vũ Hàn Ân nhẹ nhàng hướng đến sofa, ngồi xuống...................

"Kha Uyển Hy."

Vũ Hàn Ân từ tốn rót một ít rượu vào cả hai ly.

Trong không khí vô cùng ma mị, giọng nói nhẹ nhàng đầy băng lãnh của Vũ Hàn Ân vang lên.

"Bước ra đây."

--------------------------------------------

Thanks các bạn ủng hộ.

Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 14: Bị áp


"Kha Uyển Hy."

Vũ Hàn Ân từ tốn rót một ít rượu vào cả hai ly.

Trong không khí vô cùng ma mị, giọng nói nhẹ nhàng đầy băng lãnh của Vũ Hàn Ân vang lên.

"Bước ra đây."

---------------------------------------------------------
Kha Uyển Hy như nghe sét đánh ngang tai, trong lòng bỗng chốc lại khẩn trương lên từng trận.

Nàng ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra?

Giờ có thể nghe tiếng tim Kha Uyển Hy đập thình thịch rõ ràng.

Trong phòng khách chỉ có hai người là Vũ Hàn Ân và Kha Uyển Hy, mà Vũ Hàn Ân đã gọi đúng tên đúng họ, Kha Uyển Hy do dự, không biết có nên bước ra hay không đây?

Kha Uyển Hy cực kì lo sợ, mồ hôi càng thi nhau mà chảy.

Biểu hiện gần như muốn khóc, giờ bước ra thì chẳng khác gì nộp mạng đâu.

Nàng lướt nhìn xung quang, liền thiết nghĩ giờ nàng có nên leo cửa sổ ra ngoài hay không nhỉ?

"Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."

Vũ Hàn Ân từ tốn nhấp một ít rượu, giọng cô nhẹ nhàng vang lên, nhưng mười phần là ra lệnh, đem hết tâm trí Kha Uyển Hy kéo trở lại.

Kha Uyển Hy đã sợ mà nghe người ta ra lệnh như vậy lại càng mất bình tĩnh hơn.

Mặt mày Kha Uyển Hy giờ đã tái xanh tái mét, mặt không còn một giọt máu.

Còn cách nào trốn khỏi cái nơi này không đây?

Kha Uyển Hy thấy đối phương đã im lặng, cũng không có động tĩnh gì.

Kha Uyển Hy thấy tốt nhất là nàng lên tự thân bước ra.

Để Vũ Hàn Ân lên tiếng lần nữa là mạng nhỏ của nàng không yên.

Vũ Hàn Ân một tay nhẹ chống lên thành ghế sofa, chân bắt chéo, tay còn lại nâng ly rượu, từ tốn thưởng thức từng chút một.

Thấy bóng dáng người kia bắt đầu ló ra, người chảy đầy mồ hôi, chân run run, cơ bản là đứng cũng không vững, cô mới nhẹ nhoẻn miệng cười.

Tôi có ăn thịt em đâu mà phải sợ như vậy?


( Chắc đây là căn hộ của Vũ Hàn Ân )

"Ngồi đi."

Vũ Hàn Ân hướng mắt về chiếc ghế sofa dài phía bên phải cô, ý bảo Kha Uyển Hy ngồi xuống.

Kha Uyển Hy nhìn người trước mặt mình liền sợ xanh mặt.

Vũ Hàn Ân vẫn ánh mặt đen láy đầy quyến rũ đó, tỏ ra khí thế lấn áp người đang đứng trước mặt.

Kha Uyển Hy cũng theo lời Vũ Hàn Ân ngồi xuống.

Nàng thấy Vũ Hàn Ân khẽ nhướng mày hướng đến ly rượu còn nằm trên bàn kia, nàng tất nhiên hiểu rõ ý đối phương.

"Em.....em......không biết uống rượu đâu cô."

Kha Uyển Hy liền nhanh chóng từ chối.

Nói xong nàng lại thấy mình thật ngu ngốc mới nói ra được câu đó.

Kha Uyển Hy mới nhớ ra tối đêm qua uống rượu say xỉn đi vào nhà người ta mà giờ lại nói không uống được.

"Vậy lớp trưởng Kha đến đây có việc gì?"

Vũ Hàn Ân vẫn một ánh mắt ngước nhìn Kha Uyển Hy, khẽ nhướng mày, hờ hững buông một câu khiến Kha Uyển Hy đứng hình "Ăn trộm sao?"

Kha Uyển Hy cứng họng, không nói được gì.

Mình như vậy mà nhìn giống ăn trộm lắm hay sao?

Mà nghĩ lại cũng đúng, nãy giờ nàng có khác gì ăn trộm đâu chứ.

Giờ Kha Uyển Hy biết biện minh gì bây giờ, hàng xóm của nàng đúng là mỹ nhân, nhưng ngàn vạn lần Kha Uyển Hy cũng không thể tin đó lại là Vũ Hàn Ân.

Đúng là nàng qua đây để gặp hàng xóm của nàng, đồng thời cũng giải thích về sự việc tối qua.

Nhưng căn bản là Kha uyển Hy say xỉn nên không nhớ chuyện gì, mà éo le lại gặp phải Vũ Hàn Ân nên mọi lời lẽ của Kha Uyển Hy bay đi đâu mất tiêu hết rồi.

"Nếu đã muốn đi ăn trộm, " Vũ Hàn Ân nhấp môi một chút rượu, ngữ điệu vẫn một mực lạnh lùng, khẽ nhếch môi cười một cái "thì không cần phải lịch sự mà cởi giày để trước cửa nhà đâu."

Kha Uyển Hy nghe đến đây mới chợt nhận thấy là mình quá ngu ngốc, giờ nàng mới biết tại sao nàng bị phát hiện.

Đi trốn người ta mà để giày mình trước cửa nhà.

Kha Uyển Hy trước giờ làm chuyện gì cũng luôn hợp tình hợp lý, ít khi nào có sai sót, mà hôm nay lại phạm một sai lầm như vậy.

Aaaa.......... mất mặt quá.

Sao cứ mỗi lần chuyện gì dính dáng đến Vũ Hàn Ân là Kha Uyển Hy lại rối bời lên cả thế này?

Nàng thực muốn đập đầu vô gối chết cho rồi.

Vũ Hàn Ân từ lúc đầu bước vào nhà thấy Quan Mẫn Tề thì đã hơi sinh nghi, nhìn xuống thì thấy đôi giày lạ trong nhà mình.

Cô cũng không nói gì, im lặng đợi đến lúc ăn tối với Quan Mẫn Tề mới hỏi rõ cho ra lẽ, thì mới biết được là có một con thỏ nhỏ đi lạc vào nhà cô.

Nên cô bảo Quan Mẫn Tề về, cứ để con thỏ nhỏ đấy ở lại đây, tự Vũ Hàn Ân cô sẽ giải quyết.

"Không phải là muốn làm quen với tôi sao?"

Vũ Hàn Ân hướng nhìn Kha Uyển Hy, rồi dời mắt đến ly rượu trên bàn, miệng khẽ cười "Khách đến nhà, không trà thì rượu."

Nguyên cớ tại sao Vũ Hàn Ân nói những lời này thì Kha Uyển Hy đều biết rõ.

Sáng trước khi nàng ra khỏi nhà Kha Uyển Hy, nàng để lại môt tờ giấy ghi chú cho Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy giờ thấy sao mình bạo gan viết vào tờ giấy đòi làm quen với Vũ Hàn Ân.

Nếu biết hàng xóm nàng là Vũ Hàn Ân, thì ngàn vạn lần Kha Uyển Hy cũng không bao giờ viết như vậy.

Kha Uyển Hy rút được một kinh nghiệm, không nên vì sắc đẹp mà quyết định bừa bãi như vậy.

"A...a..... tại hôm qua có sự cố em mới uống say vậy thôi.

Em đi qua nhà bạn em, nhưng không biết sao lại vào nhầm nhà cô."

Kha Uyển Hy không muốn để Vũ Hàn Ân biết nhà nàng, gặp nhau trong trường đủ rồi, không cần phải về nhà cũng phải đối đầu với nhau, nàng liền tìm một cớ khác, ra sức biện minh, giải thích "Chuyện tối qua....... em xin lỗi."

"Ồ, làm gì mà xin lỗi nhỉ?"

Vũ Hàn Ân nghe Kha Uyển Hy nói, cô bắt đầu thấy có chút hứng thú, muốn trêu chọc nàng một chút.

Cô tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, ồ lên một cái, vẻ mặc tựa như cô có đầy thắc mắc.

Kha Uyển Hy giờ kêu nàng nói nàng cũng chẳng biết nói gì.

Trên đời này, có ai có thể nhớ lúc mình say xỉn làm gì đâu, tất nhiên Kha Uyển Hy lại càng không "Tối qua......... em có làm phiền cô........ nên................"

"Cụ thể, làm phiền chuyện gì?"

Cô cắt lời Kha Uyển Hy, cô luôn dứt khoát như vậy, chuyện gì cũng phải rõ ràng, cụ thể.

Dù Vũ Hàn Ân biết Kha Uyển Hy sẽ không biết đường trả lời, nhưng vẫn cứ muốn dồn đến cùng, để xem đối phương sẽ ứng phó làm sao.

Kha Uyển Hy trong lòng đang khẩn trương vô cùng, sao cứ làm khó mình thế này?

Chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, có cần thiết phải cứ mập mờ, bí ẩn thế này hay không?

Nhiều khi, Vũ Hàn Ân khiến Kha Uyển Hy hoang mang mà nghĩ rằng nàng đã làm chuyện gì đó vô cùng tội lỗi với Vũ Hàn Ân.

Trong đầu Kha Uyển Hy cứ suy nghĩ, tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh này.

Nhưng chưa kịp tìm được biện pháp gì thì đã thấy đối phương bỗng nhẹ nhàng chống tay đứng dậy.

Vũ Hàn Ân chậm rãi từng bước tiến đến sofa nơi Kha Uyển Hy đang ngồi.

Kha Uyển Hy như muốn nhảy dựng khỏi chỗ ngồi của mình.

Aaaaa........... cái người này, định làm gì đây?

Thấy Vũ Hàn Ân ngồi xuống chiếc sofa nơi nàng đang ngồi, Kha Uyển Hy không tự chủ mà lùi ra xa.

Nguy hiểm, tình thế vô cùng nguy hiểm.

"Sao?"

Vũ Hàn Ân nhấp môi một chút rượu, đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói vô cùng quyến rũ "Vẫn chưa biết sao?"

Trong khi Kha Uyển Hy vẫn đang ấp a ấp úng, chưa biết đường trả lời, Vũ Hàn Ân đã từ tốn nhướng người tới phía Kha Uyển Hy, không nhanh không chậm áp sát người mình đến phía trước để Kha Uyển Hy ngã mình xuống sofa, tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến Kha Uyển Hy không còn đường nào thoát.

Kha Uyển Hy mồ hôi chảy càng nhiều.

Nàng rất muốn đẩy người phía trên mình ra nhưng nàng không dám chống cự, cũng không dám lên tiếng, chỉ biết nương theo Vũ Hàn Ân, ngã người nằm hẳn ra xuống sofa.

Tình cảnh bây giờ đúng là một trên một dưới.

"Nếu em không nhớ," Trong không khí vô cùng nóng bỏng này, giọng nói người phía trên vang lên vô cùng quyến rũ, nhưng Kha Uyển Hy cảm nhận được thập phần là nguy hiểm "để tôi giúp cho em nhớ vậy."

Tim Kha Uyển Hy đập thình thịch, Vũ Hàn Ân có thể nghe rõ từng tiếng.

Ngước nhìn lên thì mọi đường nét trên khuôn mặt của Vũ Hàn Ân đều được Kha Uyển Hy thu vào mắt.

Nàng chưa bao giờ nhìn Vũ Hàn Ân gần tới mức này.

Làn da sáng mịn, Kha Uyển Hy thực muốn chạm vào để cảm nhận được hết sự mềm mại của nó.

Hàng lông mi cong lên một cách quyến rũ.

Xương quai xanh gợi cảm lộ rõ trên bờ vai, ẩn chưa sức hút đến kì lạ.

Mọi thứ trước mắt xảy đến quá bất ngờ, khiến Kha Uyển Hy cứ nghĩ là mình đang mơ.

Mọi thứ như một giấc mơ hoàn hảo.

Kha Uyển Hy muốn chìm đắm mãi trong giấc mơ đẹp đẽ này.

---------------------------------------------------------
Thanks mọi người nhiều.

Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 15: Chỉ cần như vậy


Vũ Hàn Ân đều thu mọi cử chỉ, biểu cảm của Kha Uyển Hy vào mắt.

Giờ Vũ Hàn Ân chỉ biết người đang bị mình áp dưới thân đây đang bị chính mình lấy hết lý trí mất rồi.

Ánh mắt Kha Uyển Hy nãy giờ đều đặt lên người cô, một chút cũng không rời.

Kha Uyển Hy hiện tại đang suy nghĩ gì, thì Vũ Hàn Ân đều có thể đoán được.

Vũ Hàn Ân cũng đã quan sát Kha Uyển Hy không ít lần, đều nhận ra Kha Uyển Hy điều cố tình nhìn trộm cô.

Nhìn người phía dưới vẫn còn đang thẫn thờ, cô khẽ nhếch môi cười một cái.

Cả không khí càng trở nên nóng bỏng, khiến Kha Uyển Hy ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nụ cười vừa rồi của Vũ Hàn Ân càng làm trái tim Kha Uyển Hy đập loạn xạ cả lên.

Kha Uyển Hy chưa bao giờ thấy được gương mặt tươi cười của Vũ Hàn Ân trước đây.

Trong tâm trí Kha Uyển Hy bây giờ toàn bộ đều bị Vũ Hàn Ân bao phủ.

Hương thơm nhẹ nhàng của người phía trên làm cho Kha Uyển Hy không còn tí sức lực nào để phản kháng.

Aaaaa............ mình bị làm sao vậy?

Không phải đã nói là không nên dính dáng gì với cô ta sao?

Tâm trí Kha Uyển Hy thì luôn bảo nàng phải tránh xa.

Nhưng con tim nàng, không biết từ khi nào.......................... lại cứ vì người này mà đập loạn nhịp.

Kha Uyển Hy ..................... yêu rồi sao?

Nàng thực muốn chạm vào đối phương, để cảm nhận được từng đường nét quyến rũ ấy.

Không chống lại được suy nghĩ của mình, Kha Uyển Hy nhẹ nhàng đưa tay lên.

Ngay thời khắc đầu ngón tay nàng chạm vào đôi má trắng mịn của đối phương, như có một dòng điện chạy qua, làm mọi giác quan của Kha Uyển Hy đều bị tê liệt.

Trong khi Kha Uyển Hy vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của nàng, thì người phía trên đột nhiên đứng dậy.

Ánh mắt đầy lạnh lẽo liếc nhìn cái người vẫn còn nằm kia, cô thuận tay chỉnh sửa lại quần áo của mình.

Cô bước lại chỗ của mình, lại cầm ly rượu của mình lên, tỉ mỉ quan sát biểu hiện của người vừa bị mình lấy mất hồn kia.

Kha Uyển Hy bây giờ mới hoàn hồn lại, nàng vừa làm gì vậy?

Sao nàng lại chạm vào Vũ Hàn Ân, trong lòng nàng hiện tại vô cùng bối rối.

Thấy Vũ Hàn Ân rời khỏi người nàng, Kha Uyển Hy mới từ từ chống tay ngồi dậy.

Nhìn người đối diện, không nói nên lời.

Cả không khí liền trở nên vô cùng tĩnh mịch, Kha Uyển Hy đang rất khó xử, không biết phải nên làm thế nào.

"Thích tôi?"

Vũ Hàn Ân bất ngờ lên tiếng, vẫn một ánh mắt đánh giá Kha Uyển Hy, mặt vẫn bất động thanh sắc.

Chuyện mà Vũ Hàn Ân được nhiều người yêu thích cũng không phải là quá xa lạ gì với Vũ Hàn Ân, có cả một tá trai xinh gái đẹp đều mong mỏi chờ cô nhận lời.

Nhưng còn Kha Uyển Hy thì cô có hơi bất ngờ.

Vũ Hàn Ân không nghĩ tới việc Kha Uyển Hy sẽ chủ động chạm vào cô, là cũng đủ biết nàng có ý với cô rồi.

Cô từ lúc phát hiện Kha Uyển Hy nhìn trộm cô thì đã sinh nghi.

Hôm nay Kha Uyển Hy lại tự nộp mạng tới đây, cô cũng muốn thử Kha Uyển Hy một chút coi sao.

Nhưng kết quả lại không ngoài mong đợi của Vũ Hàn Ân, Kha Uyển Hy thực sự là có ý với cô.

Câu hỏi không đầu không không đuôi của Vũ Hàn Ân tạm thời khiến Kha Uyển Hy không biết phải trả lời thế nào.

Phải nói là Vũ Hàn Ân không hỏi thì thôi, chứ đã hỏi là cứ nhắm vào đúng trọng tâm mà hỏi, khiến đối phương không còn đường nào trốn tránh.

"A....a.....em.........."

Kha Uyển Hy vì câu hỏi đó mà lại càng khẩn trương, vẫn cứ ấp a ấp úng, vì bị nói trúng tim đen của nàng rồi.

Sao nàng có thể thích Vũ Hàn Ân được, coi như chỉ là tạm thời là say nắng mà thôi.

"Thôi, được rồi."

Vũ Hàn Ân thấy biểu cảm đầy lo lắng của Kha Uyển Hy thì cũng không muốn làm khó nàng nữa, chuyện này cô sẽ tính sau.

Cô không nghĩ là Kha Uyển Hy thực sự thích mình, cô cho rằng đấy chỉ là tình cảm nhất thời mà thôi.

"Tuần sau, là thi vòng trường, tự sắp xếp một ngày để tôi ôn.

Nghe rõ?"

"Dạ."

Thấy Vũ Hàn Ân đã có ý tha cho nàng, nên cũng nhanh chóng đáp lời.

À quên mất, Vũ Hàn Ân bỗng nhớ tới một chuyện.

Vẫn nên trêu chọc tên nhóc này một chút nữa.

"Giờ cũng tối rồi.

Nhà ở đâu?

Tôi đưa em về, không lại đi nhầm nhà người khác nữa."

"A......a......dạ thôi, không cần làm phiền cô đâu."

Kha Uyển Hy giật bắn mình khi nghe tới, mọi sự việc diễn ra hôm nay càng khiến Kha Uyển Hy không muốn Vũ Hàn Ân biết nhà mình.

"Em đi taxi về là được rồi."

"Ừ."

Vũ Hàn Ân thấy Kha Uyển Hy không có ý muốn mình biết nhà.

Vậy thôi, rồi thì em cũng sẽ tự nói ra thôi, tôi cũng không cần ép buộc.

"Về tự đóng cửa lại đi."

Kha Uyển Hy cũng đứng dậy, nhưng không hướng về phía cửa mà hướng về phía sau chiếc ghế Vũ Hàn Ân đang ngồi.

Vũ Hàn Ân cũng không biết Kha Uyển Hy định làm gì, thì thấy nàng lấy ra một chiếc hộp.

"C..c.....cô, cái này......là quà của em, xin lỗi vì bữa trước đã làm phiền cô."

Kha Uyển Hy hơi sợ sệt đặt chiếc hộp lên bàn.

"Dạ, em về trước."

Thấy đối phương gật đầu, Kha Uyển Hy mới gật đầu đáp lại, rồi mới nhanh chóng rời đi.

Thấy bóng dáng người kia rời đi, Vũ Hàn Ân lắc lắc đầu, khẽ nhếch môi cười một cái.

--------------------------------------------
Mấy ngày sau, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như bình thường.

Nhưng Kha Uyển Hy ngày càng nhận thấy chính bản thân nàng đều bị mọi cử chỉ của Vũ Hàn Ân thu hút.

Chỉ cần Vũ Hàn Ân ở trong tầm mắt của Kha Uyển Hy, thì một giây một phút Kha Uyển Hy cũng không rời.

Hôm nay, Kha Uyển Hy có chút lo lắng, cũng có chút nôn nóng.

Chiều nay nàng phải đến nhà Vũ Hàn Ân để ôn tập.

Bây giờ nàng lại thấy thật tiếc, sao Vũ Hàn Ân chỉ ôn có một buổi, nếu nhiều buổi hơn thì chẳng phải tăng thời gian nàng có thể ngắm nhìn Vũ Hàn Ân hơn sao?

Nàng tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị hết mọi thứ.

Quần áo cũng vô cùng gọn gàng, sạch sẽ.

Nhìn cứ như Kha Uyển Hy chuẩn bị đi rước dâu cũng không bằng.

Đúng sáu giờ, Kha Uyển Hy đã chỉnh chu đứng trước cửa nhà Vũ Hàn Ân.

Lòng có chút khẩn trương, nôn nóng, hơi sợ sệt đưa tay lên nhấn chuông.

Chưa đến 1 phút sau, cánh cửa đã mở ra.

"Vào đi."

Vũ Hàn Ân tựa lưng vào cửa, khoang tay, giọng hờ hững lên tiếng.

"Dạ."

Kha Uyển Hy vào nhà, tháo giày ra để trước nhà rồi bước lại sofa.

Trên bàn trước mặt đã thấy cả một sấp đề cực dày, nàng nhìn cũng đã muốn đổ mồ hôi.

Sao mà nhiều thế này, làm khi nào mới xong?

"Làm hết đi."

Thấy Kha Uyển Hy còn thẫn thờ nhìn sấp đề, cô mới đành lên tiếng.

"Sao.....sao........ nhiều quá vậy cô?"

Kha Uyển Hy mặt hơi nhăn lên tiếng hỏi.

Nàng biết là Vũ Hàn Ân đã bảo sao thì phải làm vậy, Vũ Hàn Ân không quan tâm nàng ra sao, chỉ cần làm xong theo yêu cầu của cô là được rồi.

Nhưng như thế này thì đúng là nhiều quá.

Vũ Hàn Ân cũng không quan tâm Kha Uyển Hy đang đòi hỏi mình, mà cô xoay người đi làm chuyện khác, một chút cũng không liếc nhìn Kha Uyển Hy.

Thấy Vũ Hàn Ân như vậy, Kha Uyển Hy cũng cắm đầu vào làm bài.

Nhưng gần một tiếng sau, nàng không có cách nào tập trung vào đề được vì cái người kia từ khi Kha Uyển Hy bước vào nhà xong là Vũ Hàn Ân đi thẳng vào phòng của cô, nãy giờ vẫn chưa bước ra đây, để cho một mình Kha Uyển Hy ngồi ở phòng khách làm bài.

Sau một hồi đúng bảy giờ, Kha Uyển Hy mới thấy bóng dáng người kia bước ra.

Ây..... cái người từ nãy giờ mình ngóng trông cuối cùng cũng chịu ra rồi, nhưng hình như đối phương nhìn có vẻ mệt mỏi thì phải.

"Đưa bài tôi kiểm."

Vũ Hàn Ân ngồi xuống sofa trước mặt Kha Uyển Hy, lên tiếng ra lệnh.

"A....a.....em chưa làm xong mà cô."

Kha Uyển Hy chợt giật bắn mình, nãy giờ nàng cứ ngồi suy tư mãi đến người kia nên làm có được bao nhiêu đâu.

Không phải vì bài quá khó, mà vì nàng không có cách nào tập trung vào được.

Giờ mà đưa cho Vũ Hàn Ân, có khi nào khiến người kia sinh khí lên không?

"Nhanh."

Vũ Hàn Ân bắt đầu khó chịu vì cái tính chậm chạp, lề mề của Kha Uyển Hy.

Lấy bài từ tay Kha Uyển Hy.

Nhìn một lần từ trên xuống dưới thì làm chưa được bao nhiêu, đã vậy còn làm ẩu nữa.

Vũ Hàn Ân bắt đầu nghiêm giọng lại "Cuối tuần thi rồi, tôi chỉ ôn một buổi, đàng hoàng vào."

Biết đối phương đã bắt đầu bực mình, Kha Uyển Hy cũng sợ sệt, trong lòng có hơi lo lắng.

Nói rồi, Vũ Hàn Ân đứng dậy lại bước vào phòng của cô.

Kha Uyển Hy lại mệt mỏi nằm dài xuống bàn.

Haizzzz........ nhiều thế này làm sao mà làm hết cơ chứ?

Sao Vũ Hàn Ân không ra đây mà cứ bước vào phòng hoài thế?

Cô cũng nên ra đây để cho Kha Uyển Hy có chút động lực để làm đi chứ.

Trong khi Kha Uyển Hy vẫn còn than thở, thì lỗ tay truyền đến một lực đạo cực mạnh, hung hăng kéo nàng ngồi thẳng dậy.

Ngước nhìn lên thì khuôn mặt của Vũ Hàn Ân đập thẳng vào mắt nàng.

"A...a.......cô.......đau em."

Bị người ta kéo lỗ tay nàng, khiến Kha Uyển Hy vì quá đau mà kêu lên.

"Tôi vừa mới quay đi, mà liền nằm xuống như vậy?"

Giọng Vũ Hàn Ân nghiêm lại, "Có coi lời tôi ra gì không?"

"Aaaaa........"

Vũ Hàn Ân dùng móng tay mình bấm mạnh vào tai Kha Uyển Hy một cái, khiến Kha Uyển Hy vì quá đau mà la lên một tiếng "Cô......đau quá.....em xin lỗi."

Thấy như vậy, Vũ Hàn Ân mới chịu buông Kha Uyển Hy ra.

Trên tay cầm laptop của cô, bước lại sofa trước mặt nàng ngồi xuống.

Cô đang có hơi mệt mỏi, giờ phải ngồi đây canh tên nhóc này làm bài, chỉ cần không có cô là cái tên đó lại bắt đầu lơ là.

Cả không khí trong phòng chỉ nghe được tiếng gõ bàn phím của Vũ Hàn Ân, ngoài ra cũng không nghe được tiếng gì nữa.

Kha Uyển Hy cứ 5 phút lại ngước lên ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc làm việc của người kia.

Giờ nàng mới nhận ra là có Vũ Hàn Ân trước mặt lại khiến cô càng không thể tập trung.

Kha Uyển Hy chỉ hận không thể xé hết đống đề này mà ngồi ngắm người đang ở trước mặt mình.

"Bước qua đây."

Đang ngồi ngắm thì Vũ Hàn Ân đột nhiên lên tiếng, khiến Kha Uyển Hy giật mình.

"Tôi bảo cầm xấp đề qua đây ngồi."

Vũ Hàn Ân nhìn người kia đang sợ sệt bước qua đây, hướng mắt vào chỗ ngồi kế bên mình, ý bảo nàng ngồi xuống.

Nãy giờ, bao nhiêu ánh mắt Kha Uyển Hy nhìn cô, cô đều biết được.

Nếu như mà cứ tiếp tục như vậy, thì Vũ Hàn Ân biết Kha Uyển Hy cũng không có cách nào làm bài, nên chuyển Kha Uyển Hy ngồi kế cô, cho nàng không thể nhìn mình được nữa thì mới chịu làm bài.

Và mọi thứ đúng như kế hoạch của Vũ Hàn Ân, giờ Kha Uyển Hy mới biết vì sao người ta lại chuyển mình qua đây.

Nãy giờ, ngồi đối diện nhau còn có thể dễ dàng ngước lên nhìn được, nhưng giờ ngồi kế nhau, dù khoảng cách có gần hơn, nhưng chẳng lẽ mỗi lần muốn nhìn phải quay đầu sang một bên hay sao, vậy thì quá lộ liễu, không được.

Kha Uyển Hy thật không biết trong tình cảnh này, nàng nên vui hay nên buồn nữa.

Mọi thứ lại bắt đầu trở về sự yên tĩnh của nó, Kha Uyển Hy vẫn tiếp tục làm bài, cũng không dám nhìn trộm Vũ Hàn Ân nữa.

Thế là hơn gần ba giờ sau, cuối cùng Kha Uyển Hy cũng hoàn thành xong đống bài này.

Phù, cuối cùng cũng xong.

Kha Uyển Hy định quay sang đưa bài cho Vũ Hàn Ân kiểm tra, nhưng người kia đã dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại từ khi nào, hơi thở vẫn vô cùng đều đặn, chính xác là cô đang ngủ.

Chiếc laptop từ khi nào đã được cô đặt ngay ngắn trên bàn.

Kha Uyển Hy bây giờ mới thật sự quan sát Vũ Hàn Ân, không cần phải lén lút như nãy giờ.

Nhìn vẻ mặt vô cùng yên tĩnh kia, mọi mệt nhọc nãy giờ của Kha Uyển Hy đều vứt hết sang một bên.

Vũ Hàn Ân lúc ngủ, khuôn mặt vẫn đầy vẻ mệt mỏi.

Tự nhiên Kha Uyển Hy lại càng muốn đến gần người này, càng muốn chinh phục người này, cùng người này chia hết mệt mỏi.

Không biết Kha Uyển Hy vì sao lại đau lòng vì Vũ Hàn Ân, người này, mình chỉ quen chưa được bao lâu cơ mà.

Mọi cảm xúc hôm trước lại ùa về.

Nàng muốn một lần nữa được chạm vào khuôn mặt xinh xắn của người kia.

Muốn một lần nữa cảm nhận từng đường nét trên khuôn mặt đó.

Kha Uyển Hy từ tốn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm đôi má ấy.

Nhưng vừa chạm vào, lòng Kha Uyển Hy dâng lên từng trận lo lắng.

Nhiệt độ cơ thể người kia vô cùng nóng, rõ ràng là đã sốt.

Đã làm gì mà đến sinh bệnh thế này?

Kha Uyển Hy bỗng vô cùng lo lắng.

Nhìn Vũ Hàn Ân rõ ràng là đã ngủ say lắm rồi, "Haizzzz.......cô làm gì mà đến mệt mỏi như vậy?".

Chẳng lẽ em gây ra quá nhiều chuyện hay sao?

Kha Uyển Hy không biết vì sao nhưng Kha Uyển Hy lại muốn đổ hết tội lỗi lên người mình.

Lại tự nhận chính mình làm cho người trước mắt mình đây mệt mỏi như vậy.

Kha Uyển Hy thấy để Vũ Hàn Ân đang sốt cao như thế này mà ngủ ngoài phòng khách này cũng không phải là tốt.

Nghĩ, Kha Uyển Hy quyết định đưa Vũ Hàn Ân vào phòng.

So với Kha Uyển Hy, Vũ Hàn Ân vẫn cao hơn, với thân hình nhỏ của Kha Uyển Hy, thì để đưa Vũ Hàn Ân vào phòng thì đúng là khó khăn.

Nhưng để Vũ Hàn Ân ngoài phòng khách, Kha Uyển Hy thật là không cam lòng.

Sau một hồi vất vả, Kha Uyển Hy cũng đưa được Vũ Hàn Ân vào phòng.

Vô cùng nhẹ nhàng, từ tốn đặt Vũ Hàn Ân xuống giường.

Nàng dành hết mọi sự ôn nhu dành cho cô.

Kha Uyển Hy tìm một chiếc khăn, thấm một chút nước, lau mặt, lau cổ cho Vũ Hàn Ân, mong là cô sẽ hạ sốt.

Kha Uyển Hy thấy mình thật có lỗi.

Vũ Hàn Ân đã mệt mỏi vậy rồi mà suốt buổi chiều nay nàng làm phiền cô.

Nhưng mà giờ nàng thấy như vậy cũng thậy may mắn, nếu như mình không qua nhà Vũ Hàn Ân hôm nay, thì sao có thể biết được người ta mệt mỏi như thế này.

Nếu không thì ai chăm sóc cô đây?

Thế là cả đêm đó, Kha Uyển Hy liên tục chăm sóc cho Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy dành hết mọi sự ôn nhu của nàng cho Vũ Hàn Ân.

Dù mệt mỏi, nhưng nàng vẫn không ngại mà chăm từng li từng tí cho cô.

Chỉ cần là nàng, là Kha Uyển Hy, chứ không phải ai khác, ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô là cũng đủ khiến nàng quên hết mệt mỏi này rồi.

Đến khi trời gần sáng, Vũ Hàn Ân cũng có biểu hiện đã hạ sốt, Kha Uyển Hy mới thở phào nhẹ nhõm.

Kha Uyển Hy ngồi bên giường, chăm chú nhìn từng nét mặt của Vũ Hàn Ân.

Thật lâu sau, nàng mới cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Một nụ hôn chứa mọi tình yêu của nàng dành cho cô.

Và chắc là tình yêu này, nàng sẽ không bao giờ dám nói ra.

Cho dù cô có biết, nàng cũng sẽ không nói, nàng sợ cô sẽ từ chối tình cảm này.

Vậy thì không bằng nàng cứ lặng lẽ ở bên cô, cùng cô chia sẻ hết mọi nỗi buồn.

Còn những niềm vui ấy, cô cứ tự giữ lấy, cứ để cho người cô yêu, để cho cô cùng họ san sẻ.

Kha Uyển Hy chỉ cần được ở bên cô, mỗi ngày đều thấy cô hạnh phúc.

Vậy là đủ cho nàng rồi......

Kha Uyển Hy........................chỉ cần như vậy...........................

---------------------------------------------------
Em bảo tôi bước trên đường hạnh phúcChẳng phải là khoảng cách :epsilonLà đường thẳng delta tiếp tuyến với đường trònMà là cả một không gian n chiều tuyến tính( Thơ sưu tầm )
----------------------------------------------
Sorry đã để mọi người chờ lâu.Cuối tuần Au mới rãnh nên giờ mới ra chap.Love.P.s: Au có đăng truyện bên Sweek, các bạn có thể qua đó để đọc.

Bên Wattpad cỡ này rắc rối quá mọi người ạ.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 16: Vì tôi sao?


Ánh nắng len lỏi, chiếu vào căn phòng.

Vũ Hàn Ân trở mình, trong người bỗng có chút mệt mỏi.

Ngước nhìn đồng hồ thì vừa đúng sáu giờ, đúng giờ hằng ngày mà cô hay thức.

Trong người vẫn còn chút mệt, nhưng cũng đã đỡ hơn hôm qua nhiều.

Vũ Hàn Ân không biết vì sao hôm qua lại mệt mỏi đến vậy, đầu cứ nhức liên tục.

Nhưng cũng nhờ sau một đêm cũng đã trở lại bình thường.

Vũ Hàn Ân sau một hồi ăn sáng, chuẩn bị thì cũng bước ra được khỏi nhà.

Trên đường lái đến trường, cô mới suy ngẫm lại chuyện hôm qua.

Do tối qua quá mệt mỏi, nên cô chỉ nhớ mình ngủ trên ghế sofa thôi, chứ chuyện lúc sau cái gì cũng không nhớ.

Chắc là Kha Uyển Hy đưa cô vào phòng.

Nghĩ, rồi chạy một mạch tới trường, không quan tâm gì đến chuyện này nữa.

Reng.........Reng............

Chuông vào học vừa reng, cũng là lúc Vũ Hàn Ân đặt chân vào lớp.

Lướt mắt một vòng bao quát lớp thì nhận ra chỗ của tên nhóc Kha Uyển Hy lại trống.

Cô hơi nhíu mày.

Tên này vì sao sao lại nghỉ đây, trốn học nữa hay sao?

Vũ Hàn Ân lắc lắc đầu, riết rồi cô cũng thấy mệt mỏi với Kha Uyển Hy.

Nhưng không chỉ có mình Vũ Hàn Ân để ý đến sự vắng mặt của Kha Uyển Hy, Hạ Đan đây cũng đang lo lắng cho Kha Uyển Hy đây.

Kha Uyển Hy lúc nào đi trễ hay trốn học đều gọi điện trước cho Hạ Đan.

Nhưng hôm nay, một tin nhắn cũng không có.

Hạ Đan hiện tại rất muốn gọi cho Kha Uyển Hy, nhưng Vũ Hàn Ân đang giảng bài, có cho nàng mười là gan cũng không dám sử dụng điện thoại.

Hạ Đan hận không thể chạy ngay đến nhà Kha Uyển Hy ngay bây giờ để lôi đầu tên đó đi học.

-------------------------------------------------
Sau khi vừa tan học thì Hạ Đan liền chạy ngay đến nhà Kha Uyển Hy.

"Hy Hy, cậu đâu rồi?"

Hạ Đan mở cửa bước vào, sỡ dĩ Hạ Đan có thẻ nhà của Kha Uyển Hy vì Hạ Đan sợ Kha Uyển Hy có chuyện gì, nên bắt buộc Kha Uyển Hy phải đưa cho mình một cái thẻ dự phòng mới yên tâm.

Nhìn khắp phòng khách, cả phòng bếp cũng không thấy bóng dáng Kha Uyển Hy đâu, vậy chỉ còn một nơi là phòng ngủ của nàng thôi.

Hạ Đan bước đến, nhẹ mở cửa ra thì thấy Kha Uyển Hy vẫn còn năm trên giường, chăn trùm kín khắp người.

Hạ Đan bước đến bên cạnh giường, nhẹ lay người Kha Uyển Hy.

"Hy Hy, cậu sao vậy?" thấy người nằm trong chăn không động tĩnh gì Hạ Đan mới lên tiếng.

Hạ Đan nhẹ nhấc chăn lên thì thấy Kha Uyển Hy vẫn còn đang ngủ.

Cô khẽ nhăn mày, giờ này còn ngủ sao?

Hạ Đan đưa tay lên trán Kha Uyển Hy thì truyền đến Hạ Đan là một nhiệt độ nóng hổi.

Haizzz........

Kha Uyển Hy sốt rồi.

Mỗi lần Kha Uyển Hy bệnh luôn khiến Hạ Đan vô cùng khổ sở.

Kha Uyển Hy sức đề kháng yếu nên rất dễ bệnh, cho nên nàng mà bệnh là không bao giờ giống người khác, chỉ cần sốt thôi là kéo dài gần cả tuần mới hết.

Dẫu như vậy nhưng nàng chẳng bao giờ chịu đến bệnh viện, lại càng không chịu chích thuốc, nên bệnh lại càng nặng thêm.

Nếu chỉ có như vậy thì không có gì đáng chú ý, nhưng cứ mỗi lần Kha Uyển Hy bệnh là tâm trạng nàng luôn khó chịu, cũng rất khó chiều.

Điều này luôn làm Hạ Đan khổ sở khi chăm sóc Kha Uyển Hy.

Giờ này cũng đã xế chiều rồi, phải gọi nàng dậy ăn chút gì chứ.

Hạ Đan quen biết Kha Uyển Hy từ lâu, nên cô biết gần như mọi thứ về Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy ít khi nào quan tâm đến chuyện ăn uống, đã vậy lại còn rất kén ăn.

Hạ Đan luôn phải nhắc nhở Kha Uyển Hy ăn uống cho đủ bữa.

Nhìn cái người đang nằm đây cũng đủ để Hạ Đan biết là sáng giờ Kha Uyển Hy vẫn chưa ăn gì.

Nghĩ, Hạ Đan quyết định đặt đồ ăn ở ngoài về cho Kha Uyển Hy, chứ bây giờ nấu lại không kịp.

Thế là cả tối đó, Hạ Đan phải ngủ luôn ở đó để chăm cho Kha Uyển Hy.

Đến tận sáng hôm sau, tình hình của Kha Uyển Hy vẫn như cũ, không có dấu hiệu nào là đã thuyên giảm.

"Hy Hy, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."

Hạ Đan khẽ lay người Kha Uyển Hy, người trong chăn cũng chỉ lăn qua một bên chứ cũng không lên tiếng gì.

"Đồ ăn tớ để trong tủ lạnh, cần thì hăm lại rồi ăn.

Thuốc tớ để trên bàn, uống trước khi ăn.

Cần gì thì cứ gọi cho tớ."

Đáp lại sự nhiệt tình của Hạ Đan là một cái phủi tay đầy phũ phàng của Kha Uyển Hy.

Hừ,cái tên này lúc nào cũng để Hạ Đan sinh khí mới chịu mà.

Hạ Đan cũng đành mặc kệ, đứng dậy bỏ đi.

Nhưng vừa bước đến cửa phòng thì giọng của người trong chăn vọng ra.

"Đan Đan..........đừng nói với ai là tớ bệnh."

Hạ Đan đầy thắc mắc xoay người lại nhìn Kha Uyển Hy "Ai là ai?"

Vừa mở miệng hỏi xong câu đó, thì liền một chiếc gối bay thẳng tắp vào mặt Hạ Đan.

Hừ, Kha Uyển Hy nàng đang mệt mỏi, mà cái người không biết điều kia lại còn hỏi nhiều như vậy.

Kha Uyển Hy không buồn trả lời, ném một ánh mắt khinh bỉ cho Hạ Đan rồi tiếp tục chui vào chăn ngủ tiếp.

Còn Hạ Đan thì đứng chết trân ở đó, cô có làm gì đâu cơ chứ?

Chỉ hỏi một câu thôi mà?

Hừ, đúng là Kha Uyển Hy mỗi lần bệnh là tính khí phải thất thường như vậy mới chịu.

Hạ Đan cũng không muốn chấp nhất thêm nữa, rời đây trước cái đã, không thì lạng quạng một hồi Kha Uyển Hy lại cho cô ăn thêm một cái gối nữa thì khổ.

---------------------------------------------
"Tớ không biết."

Quan Mẫn Tề nhăn mặt nhìn người trước mặt mình "Kha Uyển Hy có bao giờ nghỉ mà xin phép đâu."

Quan Mẫn Tề giờ như cầu nối giữa Kha Uyển Hy với Vũ Hàn Ân.

Bây giờ mới thấy thiệt là khổ sở, sao hai người không tự giải quyết với nhau đi mà cứ lôi Quan Mẫn Tề ra thế này.

Còn tên nhóc Kha Uyển Hy kia không biết vì sao mà nghỉ, làm cô phải gánh chịu hậu quả từ cô bạn Vũ Hàn Ân của mình.

"Được rồi, tớ sẽ giải quyết chuyện này."

Vũ Hàn Ân thấy cô bạn mình giờ có hỏi cũng không biết được bao nhiêu, thôi không bằng để tự cô giải quyết.

Kha Uyển Hy nghỉ một ngày thì không nói gì, đằng này là đã ba ngày trời vẫn chưa thấy mặt của nàng trong lớp.

Mà ngày mai là ngày thi vòng trường của Kha Uyển Hy, chuyện này từ bữa đến giờ luôn là nguyên nhân khiến Vũ Hàn Ân không hài lòng chút nào.

Đã nghỉ học thì không nói gì, những đề ôn tập cho Kha Uyển Hy hôm trước càng làm Vũ Hàn Ân càng sinh khí hơn.

Vũ Hàn Ân đã xem qua sấp bài của Kha Uyển Hy, bài nào hướng đi cũng đúng, nhưng chỉ mỗi cái tội ẩu tả của nàng.

Cô định để vào lớp gặp rồi nói cho Kha Uyển Hy, thế vậy mà liên tục mấy ngày này cái con người đó lại vắng mặt.

Vũ Hàn Ân cũng cảm thấy lạ khi cái tên nhóc đó liên tục vắng mặt mấy bữa nay.

Cũng không thèm báo hay xin phép ai một tiếng.

Ngay cả cô, Kha Uyển Hy cũng không xin phép.

Cô có thể bất kì lúc nào qua nhà Kha Uyển Hy, nhưng cô không thích vào nhà người khác, cũng chưa muốn để Kha Uyển Hy biết là cô biết nhà nàng nên cô quyết định không làm vậy.

Nhưng cô vẫn thắc mắc là mấy bữa nay tên nhóc đó làm gì mà vẫn không chịu đi học, định chống đối cô sao?

Vũ Hàn Ân trở về phòng làm việc của mình, cập nhật lên camera giám sát tầng lầu nhà cô.

Vũ Hàn Ân cứ kéo chuột tua đến ngày hôm qua, nhưng vẫn không thấy Kha Uyển Hy ra vào nhà.

Cứ coi lại camera, nhưng toàn chỉ thấy người ra vào nhà Kha Uyển Hy lại là Hạ Đan.

Cứ như vậy tua đến ngay thời điểm Kha Uyển Hy từ nhà cô đi ra, nhìn lại đồng hồ vào thời điểm đó thì là 5 giờ sáng.

Vũ Hàn Ân bắt đầu thắc mắc, chẳng lẽ...........

Kha Uyển Hy ở lại nhà cô suốt đêm đó sao?

Mà bữa đó, cô bị bệnh thì phải.

Không lẽ tên nhóc đó đang bệnh sao, mà nguyên nhân bệnh lẽ nào lại là vì cô?

Vũ Hàn Ân nghĩ tới đây thì trong đầu đầy thắc mắc, giờ cách nhanh nhất để biết mọi việc là hỏi người liên quan đến việc này.

Thế là sau một hồi, Hạ Đan được triệu tập lên phòng của Vũ Hàn Ân.

Vừa bước vào một làng hơi mát lạnh, kèm theo một mùi hương nhẹ nhàng phả vào người Hạ Đan.

Hạ Đan giờ chỉ muốn ở trong đây luôn, không cần về lớp nữa.

Nhưng chưa hưởng thụ được bao lâu thì chợt nhận ra người trước mặt đang nhìn nàng bằng ánh mắt mà không thể nào dùng từ thân thiện để diễn tả được.

Giờ Hạ Đan mới sực nhớ ra là nàng có gây tội lỗi gì đâu mà bắt nàng lên gặp cái núi băng này.

Cả trường chỉ cần nghe đến hai chữ cô Vũ thôi là đã sợ chạy mất dép rồi.

Còn mỗi lần vào tiết Vũ Hàn Ân, mặc dù lớp của Kha Uyển Hy là lớp quậy, chỉ cần tiết đó là của Vũ Hàn Ân thôi là lớp không ai dám hó hé một tiếng nào.

"Em....... chào cô." giờ Hạ Đan mới kéo tâm trí của mình lại để đối mặt với núi băng trước mặt mình đây.

"Kha Uyển Hy tại sao không đi học?"

Vũ Hàn Ân không thích vòng vo mà vào thẳng luôn vấn đề.

Cô biết là Hạ Đan sẽ biết rõ mọi chuyện, nhưng có chịu nói cho cô nghe hay không mới là một chuyện nữa.

Hạ Đan giật mình, sao kêu mình lên mà lại hỏi Kha Uyển Hy cơ chứ?

Mà giờ nàng nhớ lại lời Kha Uyển Hy lần trước có dặn nàng, giờ Hạ Đan mới biết là người Kha Uyển Hy muốn nhắc là ai đó thì chính là ai đây.

"E....em.....không biết."

Dù Hạ Đan trả lời vậy nhưng lòng cũng đầy lo lắng.

Nàng biết Vũ Hàn Ân biết là nàng biết chuyện của Kha Uyển Hy nên mới gọi nàng lên đây, chứ không rãnh gì gọi nàng lên đây chỉ để nghe câu "Em không biết".

"Tôi không có thời gian cả ngày đâu."

Giọng không lớn không nhỏ nhưng vẫn đầy khí chất.

Hạ Đan hoàn toàn bị lấn áp dưới khí thế của Vũ Hàn Ân, nên không biết từ khi nào mọi chuyện của Kha Uyển Hy lại khai ra hết cho Vũ Hàn Ân.

Vũ Hàn Ân nghe xong lắc lắc đầu vài cái.

Cái tên ngốc này....................Thiệt là.........

Nhưng nguyên nhân bệnh, chẳng lẽ vì cô?

Chẳng lẽ.................Kha Uyển Hy chiếu cố cô cả đêm đó sao?

-------------------------------------------------------
Au ra chap rồi đây.Au sẽ cố gắng duy trì ra mỗi tuần, một chap.Au đa tạ những bạn nào đã và sẽ comment và vote cho Au.À mà chắc chap này hơi nhạt xíu nhỉ?VẤN ĐỀ QUAN TRỌNG: Kha là công hay thụ, Au hoàn toàn chưa biết được.

Tạm thời vẫn chưa biết được, người thích công, người thích thụ.

Khó xử quá mọi người ạ.Nói chung là vẫn sẽ mong nhận được ý kiến từ mọi người, sẽ cố gắng rep comment của mấy bạn.Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 17: Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng


Kha Uyển Hy nhẹ vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã bắt đầu tối.

Nàng cũng chẳng biết hôm này là ngày nào, thứ mấy nữa rồi.

Cái dạ dày trống rỗng của nàng cũng đã bắt đầu biểu tình.

Đúng thật là nếu không có Hạ Đan thúc giục nàng ăn thì nàng cũng sẽ không ăn uống gì.

Cứ nằm đó một hồi, lăn qua lăn lại vẫn chưa có ý định ngồi dậy.

Kha Uyển Hy không biết tại sao nàng lại có chút bức rức, khó chịu trong người, cứ như đang cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Nghĩ một hồi cũng không ra, nàng bức rức ngồi dậy đi vào bếp.

Vào trong bếp lục lọi mọt chút đồ ăn, nhưng tủ lạnh đều trống trơn.

Thở dài đi ra phòng khách, Kha Uyển Hy nằm dài ra sofa, bữa giờ bệnh hành nàng mấy ngày trời mà giờ vẫn chưa khỏi, trong người nàng vẫn còn chút mệt mỏi.

Cầm điện thoại lên thì hơn cả chục cuộc gọi nhỡ, đa số là Hạ Đan gọi nàng.

Vẫn đang chăm chú lướt điện thoại, chuông điện thoại chợt vang lên, nhìn đến tên người gọi, Kha Uyển Hy liền thở dài một tiếng.

"Alo..."

Uể oải nằm dài ra sofa tiếp điện thoại.

"Uyển Hy, con bệnh sao không báo cho mama biết?

Vì gì mà để bệnh?

Đã uống thuốc chưa?

Con cần gì không, để mama....."

Giọng Kha mama hấp tấp vang lên.

Liên tục hỏi không cho Kha Uyển Hy cơ hội nào để lên tiếng.

"Khỏe rồi, không cần gì hết."

Nàng bực bội ngắt lời.

"Cuối tuần có thể về nhà không, ba con muốn con về nhà một chuyến, ba có chuyện cần nói với con."

Thấy Kha Uyển Hy cỏ vẻ không muốn nghe tiếp nên Kha mama đổi sang chuyện khác.

"Ừ."

Nàng mệt mỏi trả lời, không biết chuyện gì nữa đây?

"À, mà con........"

Phía bên kia chưa nói được hết câu đã bị Kha Uyển Hy lạnh lùng cúp máy.

Hừ, nàng đang vừa mệt vừa đói nên không có hơi sức gì để nói chuyện.

Nhưng chưa được năm giây sau thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần nữa.

"Alo?"

Kha Uyển Hy lớn giọng bực mình, sao mà mama gọi hoài thế?

Bên kia không có tiếng ai hồi đáp, Kha Uyển Hy nhăn mặt, thấy lạ nên xem phải đúng số điện thoại của mama nàng không.

Nhưng số gọi tới lần này lại là số lạ, nhầm số hay sao?

Số điện thoại nàng rất ít người biết, ai lại gọi cho nàng đây?

Cả hai bên cả hai đều không ai lên tiếng.

"Ai?"

Kha Uyển Hy bực mình lên tiếng, nàng không có thời gian đâu mà chơi cái trò im lặng này.

"Tôi không có nhiều thời gian đâu."

Bên kia vẫn cứ im lặng.

Mãi cho đến khi Kha Uyển Hy mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị tắt máy thì người bên kia chợt lên tiếng "Em còn định lớn tiếng với ai?"

Giọng nói băng lãnh kia nhẹ nhàng vang lên làm Kha Uyển Hy giật bắn mình lên, không cần đoán cũng biết người bên kia là ai.

Nàng bữa giờ nghỉ không báo Vũ Hàn Ân tiếng nào, bây giờ để người ta chủ động gọi tới là Kha Uyển Hy thấy mạng nhỏ của nàng không xong rồi.

Mà bây giờ hai người cách nhau chỉ có một cái hành lang với hai cánh cửa thôi, Kha Uyển Hy cứ lo người kia sẽ xông qua đây bất kì lúc nào.

Haizzz...... may mắn cho mình là chưa cho người đó biết nhà của mình. (tiểu Kha vẫn tin rằng người kia vẫn chưa biết nàng là hàng xóm.

Tội thật)
Hai bên vẫn giữ im lặng, Kha Uyển Hy thì biết người gọi đến là Vũ Hàn Ân nên không dám lên tiếng gì nữa, mà Vũ Hàn Ân lại đợi xem Kha Uyển Hy sẽ giải thích thế nào, nên cả hai không bên nào lên tiếng trước.

"Tút....tút...tút......"

Rồi xong, người ta cúp máy luôn rồi.

Kha Uyển Hy biết lần này không xong với Vũ Hàn Ân rồi.

Càng nghĩ, mồ hôi nàng lại càng chảy nhiều hơn.

Bây giờ , Kha Uyển Hy vô cùng tỉnh táo, không còn một chút dấu hiệu nào là bệnh nữa.

Nàng hiện tại chỉ không biết nên giải thích với Vũ Hàn Ân sao cho phải.

Nhưng đến bây giờ, nàng mới hiểu vì sao nãy giờ mình khó chịu, bức rức trong người.

Kha Uyển Hy nhớ người kia.

Gần một tuần không được nhìn thấy người ta, tất nhiên là phải thấy thiếu rồi.

Bây giờ, lại được người ta chủ đông gọi đến, rõ ràng làm tâm trạng Kha Uyển Hy tốt hản lên.

Cho dù Vũ Hàn Ân không biết tình ý của Kha Uyển Hy dành cho cô, nhưng nàng vẫn một mực nhớ cô.

Kha Uyển Hy thở dài, yêu đơn phương là vậy sao?

————————————

Bên Vũ Hàn Ân thì cũng đã biết nguyên nhân tại sao Kha Uyển Hy lặn mất mấy ngày nay nên cũng không muốn truy cứu.

Cô gọi định dặn Kha Uyển Hy giờ thi ngày mai, cô cũng không định ôn gì thêm cho Kha Uyển Hy, cô biết gà nhà cô dư sức mà thi, nếu không thì cô cũng không chọn Kha Uyển Hy làm gì.

Nhưng bên kia chưa gì hết đã muốn bực mình lớn tiếng nên cô cúp máy luôn.

Vừa bỏ điện thoại xuống, thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, bữa nay cô có hẹn ai đâu nhỉ?

Vừa mở cửa ra liền thấy Kha Uyển Hy đứng sừng sững trước cửa nhà mình.

Cô khẽ nhăn mày tỏ vẻ thắc mắc, Kha Uyển Hy thì cho rằng cô đang bực bội vụ khi nãy nên vội vàng lên tiếng giải thích.

"Khi nãy em không biết là cô, cho nên....nên......."

Nàng cúi đầu nói, gãi đầu.

"Vào nhà."

Không đợi người kia nói hết câu, cô đã cắt lời.

Muốn nói gì thì vào nhà trước đã, có nhiều chuyện em cần giải thích với tôi lắm.

Kha Uyển Hy bước vào mà lòng đầy lo lắng, nàng có cảm giác mình như đang vào hang cọp vậy.

Mồ hôi cứ thi nhau mà chảy, nhìn không có chút nào giống người vừa bệnh gần cả tuần cả.

Đúng như dân gian có nói, xuất mồ hôi ra thì sẽ liền hết bệnh.

Kha Uyển Hy sao này mà bệnh gì, chỉ cần gặp Vũ Hàn Ân là liền hết, vừa gặp thôi là mồ hôi đã thi nhau mà chảy rồi kìa.

Kha Uyển Hy bước vào đã thấy Vũ Hàn Ân ngồi lạnh lùng khoanh tay trên ghế sofa, chân bắt chéo.

Mái tóc nâu nhẹ xoã ngang vai, với ánh đèn vàng trong phòng làm Kha Uyển Hy như bị đúng hình trước vẻ đẹp của Vũ Hàn Ân.

Đã gần cả tuần, nàng không được nhìn người ta rồi, hận chỉ không thể nhào tới ngay, nhưng người ta vẫn là giáo viên của nàng, chính nàng phải tự kiềm chế mình lại.

Kha Uyển Hy chợt loé lên một suy nghĩ, làm sao cua được người ta đây?

Vì chưa nhận được sự đồng ý của người kia, nên Kha Uyển Hy vẫn còn đứng ở đó, đầy vẻ lo lắng.

Thấy người kia vẫn nhìn nàng, không có ý định gì muốn lên tiếng.

Kha Uyển Hy mới chủ động lên tiếng trước.

"Bữa giờ, nhà em có chuyện gấp nên.....nên em......."

Kha Uyển Hy kiếm cớ nói dối Vũ Hàn Ân, nàng không muốn để cô biết là nàng vì cô mà bệnh.

"Nhà có chuyện sao?"

Vũ Hàn Ân khẽ nhướng hàng lông mày thanh tú của cô lên, nhìn cái người đang nói dối không chớp mắt trước mặt cô đây.

Bệnh thì có gì mà không dám nói, tôi sẽ làm gì em sao?

"Em có biết khi nào thi không mà nghỉ không báo ai một tiếng?"

Cô cũng rất không hài lòng với cái sự vô phép vô tắc của Kha Uyển Hy, nhưng vì biết người ta vì mình nên bệnh gần cả tuần, nên cô cũng không chấp nhất.

Cô thấy sao tên nhóc này ngu ngốc quá, tôi với em chẳng là gì của nhau thì sao phải vì tôi để bệnh, rồi giờ cũng không dám nói ra.

Nghe Vũ Hàn Ân hỏi thì nàng cứ ấp a ấp úng.

Bữa giờ nàng ở suốt trong phòng, có màng gì đến thời gian đâu nên giờ có hỏi nàng cũng không biết.

"Ngồi đi."

Thấy tên nhóc kia đứng gãi đầu, không biết đường trả lời, cô khẽ lắc đầu, ra lệnh cho nàng ngồi xuống rồi đứng dậy bước vào phòng.

Không lâu sau, Vũ Hàn Ân quay ra với một sấp đề trên tay.

Đã lỡ qua đây rồi thì cô ôn lại cho lần nữa trước khi thi, bài lần trước làm ẩu tả cô chưa kịp nói thì đã nghỉ mất cả tuần.

"Làm hết cho tôi đi" Để sấp đề xuống, lạnh lùng lên tiếng rồi xoay lưng đi vào bếp, để một mình Kha Uyển Hy trong phòng khách

Nàng nhìn sấp đề mà nhăn mặt.

Mới bệnh xong thì lấy ra đâu tâm trí mà làm nổi, bụng nàng vẫn còn đang biểu tình đây này.

Nàng thở dài một cái, rất muốn đình công nhưng lệnh của người kia, thì làm sao nàng dám cãi nổi.

Nàng nghỉ cả tuần người ta chưa hỏi tội tới, mà giờ còn cứng đầu nữa thì xong nàng luôn.

Kha Uyển Hy biết thân biết phận của mình ngồi vào làm bài.

Nhưng đầu óc của Kha Uyển Hy khó có thể nào tập trung vào những con số trước mặt được, một là vì những bài này quá đơn giản so với nàng, hai là bị mùi thức ăn trong bếp bay ra tới đây, khiến Kha Uyển Hy hoàn toàn không có hứng thú gì để cặm cụi ngồi tính những con số trước mặt kia.

Kha Uyển Hy sao một hồi thở than, nàng quyết định di chuyển chỗ ngồi của mình, hướng về phía bếp.

Nếu đã không làm bài được thôi thì ngồi ngắm người kia nấu ăn vậy.

Nãy giờ ngồi quay lưng nên không thấy được bóng dáng người kia đang cặm cụi nấu ăn.

Sao mà có thể đẹp được như vậy, ngay cả nấu ăn mà Vũ Hàn ân cũng toát ra đầy vẻ lạnh lùng thì làm sao Kha Uyển Hy không bị đốn ngã cho được?

Những cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy chuyên nghiệp, nhìn cứ như một đầu bếp của nhà hàng năm sao thực thụ.

Nàng bỗng dưng muốn được một lần thưởng thức đồ ăn của người kia, nhưng không lẽ bây giờ mặt dày qua đây chỉ để xin ăn.

Không được, Kha Uyển Hy dù thế nào cũng phải giữ sĩ diện cho mình chứ.

Mùi thơm thức ăn cứ toả khắp căn phòng, cùng với việc thân mình đầy quyến rũ của Vũ Hàn Ân cứ lãng vãng trước mắt nàng làm cho Kha Uyển Hy chợt có một suy nghĩ.

Nàng muốn ăn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

---------------------------------

Sorry mấy bạn, mình ra chap trễ.

Phải chờ tới ngày nghỉ mới có thời gian viết chap, đã vậy mà Au còn bị bí ý nữa chứ, nên giờ mới ra được cho mọi người.

Sẽ ráng ra thêm chap để tặng mọi người ngày Tết.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ.

Chúc các bạn có một cái Tết vui vẻ, bình an bên gia đình nha.

Love.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 18: Làm vợ em được rồi


Vũ Hàn Ân trong đây cặm cụi nấu đồ ăn nên không nhận ra có một người đang nhìn cô từ nãy giờ, một giây cũng không rời mắt.

Kha Uyển Hy thì mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình về con người kia.

Nàng bị nghiện người ta mất rồi.

Chiếc bụng trống rỗng nãy giờ của Kha Uyển Hy vẫn liên tục biểu tình.

Nhìn lại đống bài Vũ Hàn Ân đưa mà thấy nản, nàng lắc đầu thở dài.

Nàng đang mang một chiếc bụng trống rỗng thì không có chút tâm trí nào làm bài, mà một hồi về nhà cũng không có gì ăn.

Aaaaa..........nàng biết phải làm sao bây giờ đây?

Vũ Hàn Ân từ trong bếp bước ra thì thấy Kha Uyển Hy không lo làm bài, mà nằm dài ra bàn, cắm đầu vào nghịch điện thoại.

Cô khẽ nhăn hàng lông mày thanh tú một cái.

Kha Uyển Hy đang chăm chú vào điện thoại nên hoàn toàn không biết Vũ Hàn Ận tiến lại phía mình.

"Cốp......"

"Aaaaaaa......."

Kha Uyển Hy thất thanh la lên, ôm lấy đầu mình, ánh mắt đầy vẻ vô tội ngước lên nhìn người phía trên, sao cô lại kí đầu em?

Kha Uyển Hy xoa xoa đầu, nàng định lên tiếng cãi, mà gặp phải ánh mắt của người kia nên thôi.

Nàng có làm gì đâu chứ, bất công quá, nàng chỉ vừa cầm điện thoại lên thôi mà.

Nàng định nhắn tin cho Hạ Đan nhờ mua đồ ăn dùm nàng thôi, chưa nhắn kịp đã bị cô ra tay không chút lưu tình.

"Đưa bài đây."

Cô xoay bước ngồi xuống sofa, một tay chống vào thành ghế, một tay ngoắc tên nhóc kia lại, cô không màng tới biểu cảm của người kia, cô muốn coi nãy giờ ngồi đây làm được cái gì rồi.

Bài nãy giờ Kha Uyển Hy làm được có bao nhiêu chữ đâu cơ chứ mà bây giờ lại kiểm.

Sấp đề khoảng 10 trang, mà nãy giờ hai trang Kha Uyển Hy cũng chưa làm xong.

Kha Uyển Hy bắt đầu lo, bây giờ bảo kiểm tra thì bài lấy đâu ra mà kiểm.

Thấy tên nhóc trước mặt cứ cầm khư khư sấp đề không dám đưa sấp đề thì cũng đủ để cô hiểu lý do.

Phải đợi đến khi cô trừng mắt một cái, tên nhóc kia mới từ từ bước tới đưa sấp bài cho cô.

Cầm lấy sấp đề từ tay người kia, lật lật vài trang, Vũ Hàn Ân mặt vẫn bất động thanh sắc ngoắc tên nhóc kia lại gần mình hơn.

Kha Uyển Hy giờ như muốn rớt tim ra ngoài rồi, thà là Vũ Hàn Ân biểu lộ một chút cảm xúc gì thì không nói, đằng này người ta cứ im im, không chịu lên tiếng gì cả.

Kha Uyển Hy vừa bước lại gần chưa làm được gì hết, đã bị Vũ Hàn Ân hung hăng kéo lấy lỗ tay.

"Nãy giờ tôi bảo làm gì?"

"Aaa.....cô......"

Kha Uyển Hy nhìn người trước mặt mà vô cùng sợ sệt.

"Định bướng sao?"

Càng dùng sức để hành hạ cái lỗ tai bé nhỏ của tên nhóc kia, giọng cô nghiêm lại.

"Cô...không có mà....."

Đau quá, cô đâu cần mạnh tay với em như vậy chứ, dù gì em cũng mới bị bệnh mà.

"Tại.....em...em....."

"Sao?"

Cô muốn xem định còn biện minh gì nữa đây, rõ ràng bị cô bắt gặp nằm dài ra bàn nghịch điện thoại mà giờ vẫn còn định bướng.

"Tại....tại.....bài khó quá mà cô."

Kha Uyển Hy ấp a ấp úng liền tìm đại một lý do để biện minh, nàng còn thấy lý do này là quá hợp lý rồi.

Vũ Hàn Ân nghe xong liền càng ra sức bấm vào lỗ tay Kha Uyển Hy một cái khiến Kha Uyển Hy thất thanh la lên một tiếng.

Rồi cô nhẹ nhàng buông một câu mà khiến Kha Uyển Hy chỉ muốn đứng hình "Vậy làm lại đề này 10 lần đi, là hết khó."

"Cô...dạ thôi...làm một lần là được rồi."

Kha Uyển Hy lên tiếng năn nỉ, ây.....tưởng tìm được một lý do như vậy là hợp lý rồi, vậy mà bị người ta chặn đầu trước như vậy.

"Giải thích."

Vũ Hàn Ân vẫn không dễ dàng buông tha cho Kha Uyển Hy "Nói sao cho được thì nói."

Nhưng không đợi Kha Uyển Hy trả lời thì chiếc bụng trống rỗng của Kha Uyển Hy đã tự động lên tiếng biểu tình, cả Vũ Hàn Ân và Kha Uyển Hy đều nghe rõ.

Kha Uyển Hy giờ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, quá mất mặt mà.

Vũ Hàn Ân và Kha Uyển Hy cả hai đều không nói gì, chỉ biết im lặng nhìn đối phương.

Còn chiếc lỗ tay của Kha Uyển Hy vẫn bị Vũ Hàn Ân hung hăng nắm lấy.

"C....cô....."

Giọng Kha Uyển Hy có phần run rẩy lên tiếng.

"Cô buông ra được không?

Đ...đau quá..."

Vũ Hàn Ân thấy vẻ mặt đủ thê thảm của Kha Uyển Hy rồi, thì cũng không muốn làm khó nàng nữa.

Dù gì cũng biết Kha Uyển Hy đang đói, nếu cứ như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là cô đang ăn hiếp nàng mất.

"Vào bếp tự ăn đi, xong ngồi làm bài đàng hoàng cho tôi."

Vũ Hàn Ân buông tai nàng ra, lên tiếng ra lệnh, "Một tiếng nữa tôi kiểm mà không có đủ thì mai không cần thi nữa."

"Sai một chỗ là làm lại hết.

Đàng hoàng vào."

Nói rồi, Vũ Hàn Ân bỏ Kha Uyển Hy ở đó, xoay người vào phòng của cô.

Cô biết sức lực của Kha Uyển Hy hoàn toàn có thể dư sức làm hết bài cô cho, nhưng chỉ vì tên nhóc này quá lười biếng nên từ nãy đến giờ mới không làm xong.

Cô từ lúc đầu cũng đã cố tình nấu thêm một phần cho Kha Uyển Hy.

Chỉ khoảng mấy ngày chưa gặp mà Vũ Hàn Ân cũng thấy Kha Uyển Hy ốm một vòng rõ rệt.

Vũ Hàn Ân biết đối phương cũng vì mình nên mới bệnh như vậy, mà ngày mai lại còn phải thi, nên tốt bụng một lần mà nấu cho nàng.

Thật phải nói là ít ai được thưởng thức qua món ăn do Vũ Hàn Ân làm ra, chỉ có duy nhất cô bạn Quan Mẫn Tề của cô mà thôi.

Đúng một giờ đồng hồ Vũ Hàn Ân giải quyết một số giấy tờ trong phòng của cô, bước ra ngoài phòng khách thì đã thấy Kha Uyển Hy đã ngồi chăm chú làm bài.

Cô bước lại thì Kha Uyển Hy liền đưa bài cho cô, rồi liền ngã người ra sofa, thở phù một cái.

Từ nãy đến giờ, ngồi cặm cụi làm bài thật là nàng đã không còn hơi sức gì nữa rồi.

Sao cô lại giao ra cái luật ác như vậy chứ?

Vũ Hàn Ân không quan tâm đến biểu hiện của người kia, tay nhận lấy bài của đối phương rồi chăm chú xem từng bài.

Cả hai lúc này đều không nói gì, bụng của Kha Uyển Hy lại chợt lên tiếng biểu tình.

Vũ Hàn Ân vẻ mặt có phần thắc mắc quay sang nhìn Kha Uyển Hy, chẳng phải lúc nãy cô đã bảo vào ăn rồi sao?

"Đã ăn?"

Vũ Hàn Ân cau mày quay sang nhìn người kia.

"Dạ...dạ..."

Kha Uyển Hy hơi ấp úng, sợ sệt lắc đầu "Dạ chưa..."

Vũ Hàn Ân không một chút biểu lộ cảm xúc, không màng tới người kia, quay sang tiếp tục kiểm bài.

Vũ Hàn Ân không nói gì, Kha Uyển Hy càng cảm thấy sợ sệt hơn.

Phụ nữ nguy hiểm nhất là lúc im lặng và đúng thật là như vậy.

"Tại nãy giờ em bận làm bài nên....nên......"

Kha Uyển Hy biết nàng nên phải lên tiếng trước để giải thích với đối phương.

Nàng biết là ngàn vạn lần không nên để đối phương nổi giận.

Đợi một hồi lâu sau, Vũ Hàn Ân mới lên tiếng.

"Vào ăn đi."

Giọng của Vũ Hàn Ân vang lên lạnh lùng, không có chút nào gấp gáp, vẫn cứ thong thả từ từ như con người của cô vậy.

Được sự đồng ý của đối phương, Kha Uyển Hy mới đứng dậy đi vào bếp.

Nàng nãy giờ quá mệt rồi, không còn chút sức nào nữa.

Kha Uyển Hy khi nãy không ăn cũng chỉ vì phải hoàng thành cho xong sấp đề đó, cho nàng có một tiếng để làm thì còn thời gian nào mà ăn cơ chứ.

Nàng rất muốn chạy một mạch vào ăn ngay, nhưng vì còn phải giữ thể diện trước mặt người kia nên nàng phải cố tỏ ra bình thản đi vào, cứ như nàng không có chút nào là đói cả.

"Cứ ăn từ từ, không cần vội."

Nhưng đi chưa được mấy bước, giọng đối phương lại một lần nữa vang lên.

Vũ Hàn Ân bất ngờ lên tiếng, nên Kha Uyển Hy nhất thời chưa hiểu được ý của cô, nhưng không để Kha Uyển Hy thắc mắc, Vũ Hàn Ân đã lạnh lùng lên tiếng giải thích "Có hai bài sai rồi."

Kha Uyển Hy nghe xong đúng là như sét đánh ngang tai, thôi xong nàng rồi, biết ở đây tới chừng nào đây?

Nhưng mà...........mà vậy cũng tốt, nàng muốn thời gian ở cạnh cô càng nhiều càng tốt, chỉ có đều là đống bài tập cản trở nàng quá thôi.

Nàng bước vào trong bếp thì là một bàn đầy thức ăn, dù đã không còn nóng nhưng nhìn vẫn đầy vẻ hấp dẫn.

Rất lâu rồi Kha Uyển Hy không có được một bàn ăn đầy đủ như vậy, Kha Uyển Hy ăn uống rất tuỳ tiện, nàng chỉ thường gọi pizza cho nhân viên đem đến tận nhà cho nàng, chứ có bao giờ được một bữa ăn như vậy đâu cơ chứ.

Trước một bàn đầy thức ăn như vậy, Kha Uyển Hy không còn muốn giữ tí thể diện nào nữa, chỉ biết cắm đầu vào mà ăn thôi.

Thử qua món nào, lại làm Kha Uyển Hy nghiện món đấy, món nào hương vị cũng thơm ngon, đối với Kha Uyển Hy đúng là không có chỗ nào để chê cả.

Sao lại nấu ngon như vậy cơ chứ?

Phải bữa nào cũng được như vậy thì nàng đã mập lên được vài ký rồi.

Lần đầu được thưởng thức món ăn của người kia nấu, trong lòng Kha Uyển Hy chợt dâng lên từng đợt hạnh phúc.

Về sau mà có được cuộc sống như vậy, thì chẳng phải là quá tốt sao?

Sao càng ngày nàng lại càng chìm đắm vào con người này vậy?

Kha Uyển Hy trong đầu chợt có một ý nghĩ xấu xa, làm nàng khẽ cười một cái.

Tâm trạng cũng vì ý nghĩ đó mà trở nên vui vẻ.

Người vừa đẹp, vừa quyến rũ, lại còn nấu ăn ngon..................

Cô Vũ........

Làm vợ em được rồi!

----------------------------------------

Đường vào tim cô sao quá rắc rốiĐồ thị nào cũng chẳng vẽ nổi đường điDài vô tận như một số piDù cố mấy em vẫn không đi hết!( Nguồn: sưu tầm )

-------------------------------------------Chap đây mọi người ạ.

Tặng mọi người bài thơ......Au bận bịu quá nên không có thời gian để ngồi mà viết luôn.

Sorry mấy bạn.Khi viết là Au phải ngồi suy nghĩ ra ý tưởng nào thú vị cho mọi người, nên mới mất nhiều thời gian như vậy.Với lại dạo này việc học lum la hết, Au học không kịp thở đây, nên mọi người thông cảm.Thanks mọi người đã ủng hộ.Love.

24.03.2018
 
Back
Top Bottom