Lãng Mạn [BHTT] Phu Nhân, Đi Thong Thả [Cover][Lichaeng]

[Bhtt] Phu Nhân, Đi Thong Thả [Cover][Lichaeng]
Chương 100: Phiên ngoại hai


Buổi sáng hôm sau, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đến Phác gia.Mới 7h sáng, mẹ Phác nhìn thấy hai đứa nhỏ xuất hiện ở cửa, bà hết sức ngạc nhiên.

Biết các nàng sẽ đến, thế nhưng làm gì mà đến sớm như vậy."

Hai đứa làm gì đến đây sớm vậy, ăn sáng chưa?"

"Dạ chưa, đến đây ăn ké."

Mẹ Phác vừa nghe ăn ké, mặt giả vờ xị xuống, làm bộ ghét bỏ nói rằng."

Sáng sớm hai đứa chạy một hai tiếng đồng hồ đến đây ăn ké, quá liều mạng đi?"

"Ân, đã lâu không có ăn đồ ăn do mẹ nấu, cho nên mới tới, lẽ nào mẹ không hoan nghênh hai người bọn con sao?"

Đối với chuyện con gái nói rằng nhớ món ăn bà nấu, mẹ Phác tuyệt đối không tin.

Mới hai ngày trước bà còn ở nhà các nàng, bây giờ lại nói muốn ăn cơm bà nấu.

Có quỷ nó mới tin."

Lệ Sa, đến đây con, có nhớ mụ mụ không?

Đừng để ý tên kia, ta vừa làm điểm tâm xong, ăn đi con."

Con gái ngồi đó bịa chuyện, mẹ Phác trực tiếp mặc kệ nàng, bà tới đỡ Lạp Lệ Sa.

Giọng điệu ôn nhu, thân thiết.

Đối với Phác Thái Anh bà còn chưa từng ôn nhu trò chuyện nhiều như vậy.Nhìn thấy mình là người bị ra rìa, Phác Thái Anh từ lâu cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì."

Dạ nhớ."

Đối với mẹ Phác, Lạp Lệ Sa xem là mẹ của mình, một nửa bởi vì Phác Thái Anh, một nửa bởi vì mẹ Phác rất thương mình, từ nhỏ cô đã thiếu hụt tình mẹ, mẹ Phác lại yêu thương cô như thế, khiến cô vô cùng cảm động.Mẹ Phác dìu Lạp Lệ Sa vào phòng ăn, nghiêng mặt nhìn Phác Thái Anh đang chuẩn bị ngồi xuống nói rằng:"Anh Anh, cô cùng ta dọn thức ăn ra."

Nghe được mẹ nói, Phác Thái Anh sửng sốt một chút.

Nghĩ lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, dọn thức ăn?

Rõ ràng mẹ biết hôm nay hai người sẽ đến đây, mẹ mình làm sao biết mình sẽ đến?"

Mẹ, làm sao mẹ biết chúng con sẽ đến?"

"Lệ Sa tối hôm qua gọi điện thoại, chờ cô điện thoại cho ta chắc tóc ta bạc trắng."

Bà liếc Phác Thái Anh một cái, thẳng vào nhà bếp bưng thức ăn ra.Nghe mẹ mình nói như thế, Phác Thái Anh vểnh môi.

Có Lạp Lệ Sa ở đây, mẹ chỉ xem nàng là cu li sai vặt, cho ăn đã là may.Chỉ trong chốc lát mọi thứ đã được bày lên bàn.

Lạp Lệ Sa phi thường yêu thích thức ăn do mẹ Phác nấu, vì thế thừa lúc Phác Thái Anh tắm cô liền gọi điện thoại, buổi sáng chưa tới năm giờ đã thức dậy chuẩn bị.

Thứ nhất là không muốn ăn bữa sáng do Phác Thái Anh nấu, thứ hai là không muốn để cho Phác Thái Anh biết mình gọi điện thoại."

Lệ Sa, Anh Anh có hay bắt nạt con không?"

Gắp một miếng thức ăn, mẹ Phác rất quan tâm hỏi."

Dạ không."

"Mẹ, sao mẹ không hỏi con gái của mẹ có bị ăn hiếp hay không?

Trái lại lại hỏi Lệ Sa có bị con ăn hiếp không, như vậy là không công bằng với con nha."

Phác Thái Anh lần này thực sự không nhịn được sự thiên vị của mẹ mình, địa vị của mình hiện tại đã tuột dốc đến độ không bằng osin trong nhà.

Mỗi lần Lạp Lệ Sa có chuyện gì, mình mãi mãi là người đầu tiên bị trách móc.

Nếu là người ngoài, mình sẽ gân cổ lên cãi lên.

Nhưng đây là mẹ mình, này không phải để cho mình mất mặt hay sao?Bây giờ mẹ đặc biệt coi trọng vợ mình, chỉ sợ cả đời mình phải làm nô dịch.Con gái mình ấm ức, mẹ Phác sao không biết, nhưng trái tim bà hướng về con dâu, con dâu mãi mãi là đúng."

Có cái gì không công bằng, Lệ Sa ngoại trừ bị cô bắt nạt, người khác dám động đến nó sao?

Nó chính là nhường cô, nếu không phải là cô, Lệ Sa làm gì mà cam tâm chịu cực khổ."

"Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con nha, làm sao mẹ biết con bắt nạt di tình, mẹ suy đoán lung tung, nói xấu người tốt, hừ, mẹ bất công."

Phác Thái Anh biết nếu cùng mẹ mình tranh thắng thua, mình còn lâu mới thắng.

Vì vợ, nhịn đi, nếu như là người khác mình chưa chắc đã nhượng bộ.Nhìn Phác Thái Anh dảnh môi ăn điểm tâm, mẹ Phác nở nụ cười.

Con gái của bà mãi mãi vẫn là trẻ con, nhìn sang thấy Lạp Lệ Sa cũng đang ăn rất ngon, trong lòng bà an ủi rất nhiều.

Có người con gái như vậy bầu bạn với con gái của bà, bà thật sự rất yên tâm."

Lệ Sa, không cần để ý đến nó đâu, chúng ta ăn.

Ta làm mấy món mà con thích đó, con ăn nhiều một chút."

Mẹ Phác nói xong gắp thức ăn vào bát của Lạp Lệ Sa.

Bởi vì đôi mắt không nhìn thấy nên phải chuẩn bị cho Lệ Sa bữa ăn riêng biệt, mẹ Phác vẫn gắp thức ăn liền tay không ngớt, chỉ sợ Lạp Lệ Sa không đủ ăn."

Mẹ, không cần, nhiều rồi, con sợ ăn không hết."

Mẹ đây là dự định mang mình nuôi thành heo sao?

Lạp Lệ Sa cười khổ.

Cô cũng đoán được tâm tình Phác Thái Anh lúc này, chắc là lặng lẽ đau thương đến chết.

Mỗi lần mình đến đây, Phác Thái Anh chút xíu địa vị cũng không còn."

Mẹ, Lệ Sa ăn không hết, mẹ gắp cho con với có được không?"

Phác Thái Anh cũng muốn cảm thụ cảm giác được che chở, mặt dày tươi cười đi lấy lòng mẹ Phác."

Cô có tay thì tự gắp đi, cô đâu phải con nít 3 tuổi." mẹ Phác liếc con gái mình, bà sống tới từng tuổi này, nha đầu con gái bà còn chưa gắp thức ăn cho bà, bà sẽ gắp cho nó rau, nghĩ tới thật sung sướng."

Mẹ, con bây giớ mới biết mẹ không phải là mẹ ruột của con, nếu không phải vậy sẽ không như thế đối với con."

Phác Thái Anh tủi thân muốn chết, như thế nào mà đối xử giữa vợ mình và mình khác nhau đến thế.

Một người được nâng tận trời còn một người bị ném xuống đất."

Ta không phải mẹ ruột của cô thì làm sao nuôi cô lớn chừng này?

Không phải mẹ ruột của cô, ta sẽ cho cô cưới Lệ Sa sao?"

Đối với đứa con gái biến thái này, mẹ Phác cũng lười nói lý, xoay mặt cùng Lạp Lệ Sa nói chuyện, không nhìn đến đủ loại vẻ mặt xuân hạ thu đông của Phác Thái Anh."

Lệ Sa, nếu không hôm nay con ở lại đây, ta nấu cơm cho con ăn, hơn nữa đều là món con thích."

Mẹ Phác là siêu cấp yêu thích con dâu, cũng không biết nguyên nhân tại sao, có thể là vì chính mình, vì bà cũng thương Lệ Sa như bản thân mình."

Dạ cũng được, mẹ, anh và chị dâu không có ở nhà sao?

Con không thấy hai người họ, cha cũng không thấy."

Nhà chỉ còn lại một mình mẹ chồng, Lạp Lệ Sa khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ."

Hai đứa nó về Phượng gia rồi, cha con ra nước ngoài hai ngày.

Vì thế hôm nay con nhất định ở đây với ta mới được."

"Được."

Phác Thái Anh cảm giác sự tồn tại của mình trực tiếp giảm xuống 0, hai người phụ nữ kia hoàn toàn không đoái hoài đến mình, cũng không ai hỏi han, thậm chí hoàn toàn xem mình là người tàng hình, cái cảm giác này làm cho nàng rất khó chịu, tại sao mình ở trước mặt người yêu mà xem như không tồn tại đây?"

Mẹ, nghe nói mẹ muốn đi New York?"

"Đúng đấy, ta đi chăm sóc Lệ Sa, lẽ nào cô có ý kiến?"

Chăm sóc con dâu, chẳng lẽ còn phải được sự đồng ý của con gái?

Bản thân Phác Thái Anh bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ bà không biết?

Bà không yên lòng mang con dâu châu báu giao cho Phác Thái Anh chăm sóc."

Đương nhiên là có ý kiến, con có thể săn sóc Lệ Sa, mẹ theo làm gì, trong nhà còn rất nhiều chuyện phải xử lý, mẹ mà đi thì nhà cửa làm sao bây giờ?"

Phải có ý kiến, mà là ý kiến quyết liệt.

Nếu như mẹ mình lại theo chăm sóc Lạp Lệ Sa, địa vị của mình tuyệt đối bị uy hiếp rất lớn."

Có chị dâu của cô ở nhà sợ cái gì, cha cô cũng sẽ về coi sóc trong ngoài, chẳng lẽ ở nhà không có ta thì không được?

Chị dâu cô giỏi giang hơn ta gấp trăm lần.

Là tụi nó bảo ta theo săn sóc cho Lệ Sa, cô bây giờ muốn cãi lại chị dâu phải không?"

Mẹ Phác cố ý lấy con dâu ra dằn mặt, con gái của bà rất tôn kính đại tẩu Lưu Loan.

Chỉ cần Lưu Loan nói, Phác Thái Anh liền nghe."

Mẹ đem chị dâu ra ép con."

Biết không cách nào phản bác, không thể khác hơn là câm miệng.

Chị dâu đã nói cho mẹ đi theo, vậy thì đi theo.Lạp Lệ Sa ngồi một bên nghe hai mẹ con tranh luận, cũng muốn ra tay nghĩa hiệp trợ giúp vợ mình.

Mẹ vợ thiên vị mình, Phác Thái Anh không ít lần niếm mùi, cũng không phải một lần hai lần."

Mẹ, lần này nhiều người cùng đi, mẹ không cần lo lắng cho bọn con.

Huống hồ tiểu Anh Anh biết cách săn sóc con, sẽ không có việc gì.

Mẹ đi theo sẽ càng thêm vất vả cho mẹ, bọn con không an lòng."

Lạp Lệ Sa biết mẹ vợ yêu thương mình.

Chỉ là cô cũng đau lòng, lần trước Phác Thái Anh có chuyện, mẹ bệnh nặng một hồi, mới vừa tĩnh dưỡng khỏe lại nên cô không muốn để cho bà mệt nhọc.Trên đời này ngoài cô cô ra, những người đầu tiên khiến cô cảm thấy thương tiếc chính là trưởng bối trong nhà.

Trong lòng cô đặc biệt quý trọng, cũng là vạn phần cảm kích."

Không có chuyện gì, thân thể mẹ dẻo dai, thừa sức chăm sóc con.

Ta mỗi ngày đều rèn luyện, thân thể so với Anh Anh còn tốt hơn, hai người các con mới nên giữ gìn sức khỏe, đặc biệt là con đó."

Ý tứ trong lời nói của mẹ Phác, Lạp Lệ Sa sao không hiểu.

Bà hi vọng mình có em bé, tương lai về già có người chăm sóc.

Cơ thể Phác Thái Anh không nói là tốt được, mấy lần ra vào cố sự, thân thể nàng đã không khỏe mạnh được như người bình thường.

Dự định của Phác gia, trong lòng mình biết, nhưng mà con cái đối với mình không phải là tất cả, Phác Thái Anh mới là tất cả.Năm nay mình đã 35 tuổi, nếu mang thai cũng là chuyện nguy hiểm.

Nhưng Phác Thái Anh lại rất thích con trẻ, nàng nghĩ tương lai vạn nhất nàng có bị làm sao, mình cũng có người bầu bạn.

Đối với việc xin con nuôi, mình càng mong muốn đứa con là kết tinh của mình và người mình yêu."

Mẹ, Lệ Sa nói đúng, mẹ đừng cưỡng cầu nữa.

Con sẽ chăm sóc tốt cho Lệ Sa, Nhĩ Nhã các nàng cũng đi, mẹ giờ yên tâm có được hay không?"

"Anh Anh, cô nấu nướng Lệ Sa còn khó ăn, huống hồ để cho người khác nếm thử, phỏng chừng không ai dám ăn cơm cô nấu.

Chuyện ăn uống làm sao chăm sóc?

Còn có cô cả ngày mơ màng, 10 lần thì hết 8 lần cô chểnh mảng, còn có... ta không muốn nói nhiều, ngược lại, ta chính là không yên lòng về cô."

Mẹ Phác nói con gái mình đến mức tàn tệ, kỳ thực bà cũng chỉ hy vọng Phác Thái Anh không quá vất vả, muốn theo giúp các nàng.

Những chuyện trong quá khứ làm bà tự trách bản thân không nguôi."

Mẹ, con nào có như vậy."

Phác Thái Anh oan ức, vì sao mẹ cứ mãi xem mình là đứa trẻ ?Lạp Lệ Sa có thể hiểu được tâm tư mẹ Phác, cũng muốn tạo cơ hội cho bà đi cùng.

Làm mẹ, có lẽ chỉ khi mình làm mẹ mới hiểu hết tấm lòng của mẹ."

Mẹ, vậy thì cùng đi với chúng con.

Lúc đó sợ là làm phiền mẹ."

Lạp Lệ Sa không nói nhiều lời khách sáo dư thừa.

Người một nhà, nói nhiều lại trở nên xa lạ."

Được, nhanh ăn đi nào, một hồi sẽ nguội."

Mẹ Phác rất vui mừng, Lạp Lệ Sa thật thông minh, làm cái gì, nói cái gì, một tiếng là thông qua.

Mà con gái của bà đầu gỗ hủ nút, muốn thuyết phục nàng điều gì, rất nhiều lúc gõ banh đầu nàng ra chưa chắc đạt được kết quả.Phác Thái Anh cũng không nói thêm, hai người phụ nữ bàn xong rồi, đâu cần đến nàng, nàng lẳng lặng mà ăn cơm.Sau đó một tháng, Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh và mọi người đi New York.
 
[Bhtt] Phu Nhân, Đi Thong Thả [Cover][Lichaeng]
Chương 101: Phiên ngoại ba


Thời tiết tháng chín khá oi nồng làm cho người ta khó chịu, lại dễ nổi nóng.Trong phòng ngủ lầu hai của một ngôi biệt thự trên núi, buổi sáng ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, lan tỏa khắp gian phòng ngủ tĩnh lặng hơn 10 mét vuông.Trên giường, một bàn chân nhỏ múp míp gác lên cổ vị mỹ nữ tóc dài, bàn chân béo ị còn lại đạp vào mặt của vị mỹ nữ đó.Tay phải của vị tóc quăn cạnh bên lại bị một cái đầu nhỏ đáng yêu gối lên.

Đứa nhỏ này xem ra khoảng chừng hai hoặc ba tuổi, tướng mạo so với hai người phụ nữ trên giường đến mấy phần giống nhau.Dường như bàn chân béo múp ép cái cổ đến nỗi cô thở không được, cô cựa đầu phát hiện thấy bên cạnh còn có một bàn chân béo tròn khác.

Xoa xoa hai mắt, cô đã quen với tình huống này.Sau một hồi lâu, rốt cục cũng mở được đôi mắt đang buồn ngủ ra.

Nghiêng đầu qua chỗ khác, nhẹ nhàng đem bàn chân nhỏ trên cổ mình lấy ra.

Xoay người sang bên phải ngồi dậy.

Cô dịu dàng ôm lấy đứa nhỏ đáng yêu, đưa tay vén mái tóc tua tủa trên trán vị mỹ nữ tóc quăn bên cạnh."

Tư thế ngủ của con càng ngày càng giống em."

Động tác nhẹ nhàng của cô đánh thức người tóc quăn bên cạnh, nàng mở mắt ra thâm tình nhìn người đang ôm con gái."

Giống em khi nào, em khi nào thì ngủ tệ như vậy."

Nàng tựa hồ không phục, chu cái miệng nhỏ nhắn, cong cong có vẻ tức giận."

Tiểu Anh Anh, em chẳng lẽ không lúc em vừa chuyển đến ở chung mấy ngày hay sao?

Tư thế ngủ của em thực sự là 'Tao nhã' không thể 'Tao nhã' hơn."

Nghe Lạp Lệ Sa cười nhạo mình, Phác Thái Anh vô lực phản bác, đó là sự thực, tư thế ngủ của mình lúc trước thật sự không phải dùng từ "Tao nhã" để hình dung."

Sa nhắc hoài, đó là ngày xưa, bây giờ em có như thế đâu.

Tư thế ngủ của em bây giờ còn đẹp hơn Sa."

"Có thật không? hay là em vì bất đắc dĩ.

Chứ không phải là vì Khiết ngủ ở đây nên em mới sợ đè chết con, đó mới là sự thật."

Lạp Lệ Sa sẽ không tin tưởng Phác Thái Anh đã sửa đổi tật xấu, mấy năm qua nếu không có con gái, tư thế ngủ của người này không chừng hết nơi cứu vãn rồi.

Sớm biết vậy mình đã chụp hình lại làm chứng cứ."

Được rồi, vợ nói cái gì thì là cái đó đi.

Hôm nay ngày đầu con đi nhà trẻ mà giờ này còn ngủ nướng.

Ai bảo tối hôm qua chơi đùa tận khuya giờ chưa tỉnh được."

Nhớ lại con gái tối hôm qua vui vẻ hỏi này hỏi kia hoài, Phác Thái Anh đầu đau gần chết, một đứa trẻ mới hai hơn tuổi, ở đâu ra nhiều câu hỏi tại sao như vậy chứ."

Tôi đi làm điểm tâm, em một hồi mặc quần áo cho Khiết.

Đừng ngủ nướng nữa, một lát đưa con đi học xong thì về ngủ."

Xuống giường, Lạp Lệ Sa mãi dặn dò Phác Thái Anh, nhiều chuyện cần phải làm, cô không tin tưởng Phác Thái Anh sẽ nhớ hết."

Sẽ không, Sa đi đi.

Một lát em mặc quần áo rửa mặt cho con."

Phác Thái Anh thúc Lạp Lệ Sa nhanh một chút rời đi, kỳ thực nàng cũng muốn ngủ, nhưng nhớ tới lời hứa hẹn với con gái đêm qua, nàng dù mệt mỏi cũng không dám ngủ.Hơn một giờ đồng hồ sau, Lạp Lệ Sa làm xong điểm tâm, từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy một tiểu búp bê béo béo hướng cô chạy đến."

Mẹ, con đói, con muốn ăn cơm... cơm."

Lạp Lệ Sa ngồi xổm ôm lấy con gái, nghe tiếng nói non nớt, ôn nhu vỗ vỗ sau lưng con, nhẹ giọng nói rằng."

Khiết, chờ thêm chút nữa, mẹ đem thức ăn ra là có thể ăn."

"Chà chà, Sa xem coi, vì sao con gái xưa nay không làm nũng với em, suốt ngày đối với em trưng ra dáng vẻ đại nhân đại lượng, thật là đãi ngộ đặc biệt."

Phác Thái Anh khoanh tay trước ngực, một mặt ý cười chăm chú nhìn hai mẹ con đang ôm nhau.

Trong lòng có chút oan ức, nhưng lại rất vui mừng."

Em đàng hoàng một chút là được rồi, đừng có tính khí trẻ con như vậy.

Khiết còn nói em giống hài tử đó nha.

Haha, em vào nhà bếp bưng thức ăn ra đi."

"Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ."

Phác Thái Anh hành quân lễ, trực tiếp đi tới nhà bếp."

Mẹ, mẹ nhìn xem mama giống em bé chưa.

Khà khà."

Lạp Sương Khiết ôm cổ Lạp Lệ Sa ngồi trọn trong lòng cô cười haha vui vẻ nhìn Phác Thái Anh đi vào nhà bếp."

Con đó, không được bắt nạt mama, nếu không mama không dạy cho con đàn piano nữa."

Lạp Lệ Sa dùng tay chỉ chỉ vào trán con gái, có lúc thật sự không quản được con.

Lúc Khiết nghịch ngợm sẽ biến trong nhà thành một bãi chiến trường, lúc con yên lặng lại giống một tiểu nữ vương."

Dạ, con không ăn hiếp mama."

"Hai người nói xấu mama cái gì, mama nghe hết đó nha."

Đặt thức ăn xuống bàn, Phác Thái Anh nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mập mạp của Lạp Sương Khiết.

Bị con gái ức hiếp là sự thật, nàng đã chấp nhận sự thật này rồi.

Bị vợ ăn hiếp, hiện tại lại bị con gái ăn hiếp, đây gọi là cái số."

Nghe thấy con cũng không sợ, mama, hôm nay con đi học, đi sớm một chút?"

Mama chậm chạp, làm việc chậm rì rì, Tiểu Sương Khiết trong lòng biết hết nhé.

Hôm nay là ngày quan trọng đến trường, nàng không muốn đến muộn lưu lại hình tượng xấu trong lòng bạn học."

Ôi, tiểu nha đầu này, con đây là ở ghét bỏ mama sao?

Chúng ta cùng đi với Nhất Lãng, làm sao mà muộn?"

Con gái quỷ kế, Phác Thái Anh sao không hiểu.

Ngày hôm qua nàng đã rủ Nhĩ Nhã cùng đi, không lo muộn."

Dạ, có dì Nhĩ Nhã, liền sẽ không đến muộn."

Nghe con gái mình nói lời này, Phác Thái Anh mình trong lòng con gái có bao nhiêu là hảo cảm."

Nhanh nhanh ăn sáng đi."

"Dạ."

Ba người bắt đầu dùng điểm tâm, mới vừa ăn vài miếng, Phác Thái Anh tựa hồ nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên nhìn Lạp Lệ Sa nói rằng."

Vợ, chuyện cửa hàng cà phê xử lý xong chưa?

Đây là chi nhánh thứ mấy rồi?

Sa đừng có liều mạng, chúng ta không thiếu tiền xài.

Không nên cùng Đường Mạc Dao suốt ngày so kè, Sa xem hai người đó, Nhĩ Nhã than vãn cùng em, nói Mạc Dao khổ cực trăm bề.

Hai người cứ tranh nhau mở chi nhánh làm gì."

Phác Thái Anh trước sau không hiểu hai cái người này tại sao cứ phải phân cao thấp.

Từ khi đôi mắt Lạp Lệ Sa trị khỏi, cô liền chuyên tâm quản lý tiệm cà phê.

Từng chi nhánh cứ mở ra mở ra.

Lạp lão gia tử tới lui mấy bận, Lạp Lệ Sa vẫn không chịu về Lạp gia.Trưởng lão Đường thị cũng chạy xuôi ngược mấy chuyến, Được Mạc Dao cũng chẳng hề quan tâm.

Cửa hàng bán nhạc cụ lần lượt mở ra chi nhánh, lại mở thêm chi nhánh.

Hai người họ mới mấy năm, chi nhánh cà phê hay nhạc cụ đều đã mười mấy cái, cũng không biết mở nhiều như vậy để làm gì, có phải là chuẩn bị nấu canh uống."

Tôi không muốn bại bởi người phụ nữ kia, chúng ta hiện tại mở ra mười tám cửa hàng, không nhiều không ít.

Tôi muốn vượt qua mặt Đường Mạc Dao, bại dưới tay cô ấy, thật không còn mặt mũi."

"Được rồi, hai người đừng làm quá là được.

Sức khỏe mới trọng yếu, mấy thứ khác là phù vân."

Phác Thái Anh không muốn tranh cãi nữa, dù có cãi, cuối cùng vẫn là mình làm hòa."

Mẹ, con muốn học chung lớp với Nhất Lãng, như vậy con mới có thể bảo vệ nàng."

Nhìn dáng vẻ con gái như một tiểu đại nhân, Lạp Lệ Sa cảm thấy buồn cười.

Con gái của mình sẽ không trưởng thành sớm đi, nếu như vậy, mình và tiểu hề hề phải khổ rồi."

Con vì sao phải bảo vệ Nhất Lãng, Nhất Lãng là chị, cũng cao hơn con a?"

Nhắc đến Đường Nhất Lãng, con gái của Đường Mạc Dao, Lạp Lệ Sa đúng là rất yêu thích.

Tính cách phần nhiều là giống Lục Nhĩ Nhã, ngoại trừ tướng mạo có sáu phần giống Đường Mạc Dao, những điểm khác thì không giống, thiên phú đàn dương cầm muốn hơn so với con gái mình.

Con gái của mình thông minh khôn khéo, cả hai đúng là cực phẩm."

Bởi vì có người hay bắt nạt nàng, con muốn phụ trách bảo vệ nàng cả đời.

Nếu ai dám bắt nạt nàng, con sẽ đánh người đó nàng."

Tính tình trẻ con, chỉ là thái độ kiên định này, cũng như một loại hứa hẹn.Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa nghe con gái mình nói cảm thấy rất bất ngờ, sau đó hai người nhìn đối phương nở nụ cười.Ăn cơm xong, Phác Thái Anh lái xe mang theo Lạp Sương Khiết đến nhà Lục Nhĩ Nhã cách đó không tới 50 mét, vừa tới đã nhìn thấy Lục Nhĩ Nhã dắt Đường Nhất Lãng đi ra."

Nhất Lãng."

Tiếng gọi vang vọng toàn bộ tiểu khu, Lạp Sương Khiết vừa nhìn thấy Đường Nhất Lãng, lại như nhìn thấy người mình yêu thương, nhanh chóng chạy tới."

Khiết."

Giọng nói ngọt ngào ưu mỹ như tiếng hót chim hoàng oanh."

Này hai đứa, vừa thấy mặt đã không xem chúng ta là mẹ."

Nhìn hai đứa trẻ vui vẻ, Phác Thái Anh cũng coi như biết cái cảm giác 'có vợ liền quên mẹ'.."

Nhìn hai đứa nó ghét chưa kìa."

Con gái của mình cũng thích con gái Phác Thái Anh, cái này có lẽ nên gọi là duyên.

Những bạn nhỏ khác cùng nàng chơi, nàng đều không chơi cùng người ta, nếu như cứ quấn quít lấy nàng, nàng liền tức giận.

Nhưng mà đối với con gái Phác Thái Anh thì khác, nàng chưa hề bảo rằng chơi chán hoặc là giận dỗi.

Quả thực thật tốt."

Haha, có thể đi được rồi.

Chúng ta đi thôi, hai người lên xe lẹ lên."

Nói xong hai người mang theo hai con cùng lên xe."

Hai con đi nhà trẻ không được đánh nhau cùng bạn khác có nghe không?"

Lục Nhĩ Nhã ngồi ở ghế sau nhìn hai trẻ nói chuyện không biết trời đất, nhẹ giọng nói.

Hai đứa thân thiết như thế, người khác sẽ đố kỵ, nàng sợ hai đứa phải chịu thiệt."

Dì Nhĩ Nhã an tâm đi, chúng con sẽ không đánh nhau.

Nếu như những bạn khác bắt nạt thì chúng con làm sao bây giờ?"

Không thể đánh bạn, nhưng nếu như mình bị đánh, lẽ nào không đánh trả?"

Chuyện này..."

Bất thình lình bị hỏi ngược lại, Lục Nhĩ Nhã ngây người nhìn hai con.

Trẻ nhỏ vì sao có nhiều chuyện đến thế?"

Nhĩ Nhã, cô đừng lo lắng, các con sẽ biết cách.

Khiết, các con phải biết đúng sai, hạn chế đánh nhau là được."

Con của mình mà bị đánh, Phác Thái Anh không nhẫn nhịn được, coi như mình không truy cứu, vị kia nhà mình, với tính khí không chịu thiệt của Lệ Sa, chắc chắn sẽ không để con gái của mình ủy khuất."

Được rồi, các con ở trường phải cùng bạn bè hòa thuận nha."

"Dạ, chúng con sẽ."

Mười mấy phút sau, Phác Thái Anh lái xe đến vườn trẻ.

Tới đó, hai người đem hai con giao cho cô giáo phụ trách, đứng nhìn một chút cả hai cũng bước ra khỏi trường."

Thời gian thoi đưa, các con vậy mà đã đến tuổi đi học, thật nhanh a.

Nhớ đến lúc vừa chào đời nhỏ xinh đến nỗi không dám chạm vào.

Hiện tại đây?

Đã lớn như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh."

Đứng trước cổng trường nhìn các con, Phác Thái Anh đột nhiên cảm khái."

Ừ, chúng ta càng ngày càng già, mà các con càng ngày càng trưởng thành.

Chúng ta cũng có thể cảm thấy vui mừng, đời này liền như vậy hạnh phúc."

Lục Nhĩ Nhã nhìn Phác Thái Anh, nàng cũng biết Phác Thái Anh đang nghĩ gì."

Chúng ta đời này hạnh phúc, còn lại chính là chúc phúc cho cuộc đời các con, hạnh phúc của các con sau này chính các con phải tự mình bảo vệ, chúng ta không cần bận tâm, không phải sao?"

"Ân, con cháu tự có con cháu phúc, chúng ta đi thôi."

Hai người xoay lưng rời đi, gương mặt tràn đầy nụ cười mãn nguyện.
 
Back
Top Bottom