666 á?Có lẽ, cũng khá là "lợi hại" nhỉ?Mộ An Thất sờ soạng trên người, không tìm thấy gì.
Nhưng rất nhanh cô nhìn thấy chiếc ba lô rách nát ngay bên cạnh.
Ba lô vốn lép xẹp giờ lại căng phồng lên, vừa mở ra đã thấy bên trong toàn là những khối tinh thể hình tròn trong suốt, chồng chất lên nhau hiện ra màu xanh nhạt.
Mỗi viên đều rất mỏng nhẹ, chỉ bằng ngón tay cái.
Dù có 666 viên, chúng cũng không hề có chút trọng lượng nào.Cũng đúng nhỉ, dù sao là đồ cho quỷ dùng, không có trọng lượng... cũng dễ hiểu thôi?Mộ An Thất đứng dậy, cô dường như đang ở trong một phòng khách sạn, trên người mặc đồ thường ngày đơn giản, chân đi giày thể thao, trông như đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài.Cô vào nhà vệ sinh nhìn thoáng, thấy trong gương vẫn là diện mạo vốn có của mình, ừ thì, đây đâu phải xuyên nhanh.Cô thở dài, lấy nước lạnh rửa mặt để bình tĩnh lại, "666" Hồn Tệ này không biết có giá trị không, liệu có đủ thuê được một con quỷ không đây..."
Rạp xiếc Thái Âm sắp bắt đầu!
Rạp xiếc Thái Âm sắp bắt đầu!"
Dưới khách sạn, có người cầm loa hô lớn.
Mộ An Thất cũng không chắc đó có phải là người không, nhưng bề ngoài thì trông giống người, chỉ là dưới ánh mặt trời lại không có bóng.Ừ đó, chỉ vậy thôi.Mộ An Thất khoác ba lô lên vai, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, chạy xuống dưới.
Ai biết được nếu đến muộn có bị giết theo kịch bản không?
Trong loại trò chơi vô hạn lưu thế này thì tuyệt đối không thể tự tìm đường chết.Cô nhanh chóng tới nơi thì đã có vài du khách ở đó.
Mộ An Thất liếc nhìn quần áo bọn họ, nhưng không thấy ai đeo ba lô tân thủ.Cũng phải, ba lô thì trống rỗng... lại còn chỉ cấp tân thủ vừa vào đã có, vậy thì quá lộ liễu.
Nhưng... những loại kiểu túi du lịch khác vẫn có, Mộ An Thất cẩn thận quan sát một lúc, cũng không xác định được những người này ai là NPC, ai là người chơi.
Bởi vì không chắc chắn, Mộ An Thất cũng không dám mở miệng hỏi bừa.Có khi, ba lô tân thủ không chỉ có mỗi một kiểu này cũng nên.Người cầm loa đứng đó đợi thêm một lúc, lần lượt lại có vài người đi tới.
Mộ An Thất không chỉ thấy cô gái mắt đỏ hoe, mà còn thấy cả người đàn ông đang thút thít khóc...Người đàn ông to lớn lực lưỡng khóc lóc là chí mạng nhất.Cảnh này trông rất giống người chơi.
Dù sao thì làm gì có quỷ nào vừa khóc lóc thảm thiết vừa chạy đi xem đồng loại biểu diễn chứ?Mộ An Thất cũng không nhìn nhiều, tuy nội tâm diễn rất phong phú, nhưng cô không muốn bộc lộ bản thân lúc này.
Còn ba lô... chỉ cần diễn xuất đủ khéo, thì chẳng ai dám chắc cô là người chơi, ai quy định quỷ thì không đeo ba lô cơ chứ?Một nhóm hơn mười người dưới dự dẫn dắt kẻ cầm loa đi vào rạp xiếc quy mô lớn này.
Rạp xiếc Thái Âm này dường như đã quảng bá ở đây từ lâu, Mộ An Thất còn thấy tấm áp phích lớn dán trên tường dưới khách sạn.
Cũng có không ít NPC là người qua đường đang kéo nhau tới đi về hướng này."
Các vị đều là khán giả VIP, có thể ngồi ở ghế đặc biệt để thưởng thức, còn có cơ hội tham gia tương tác nữa."
Người cầm loa vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu về rạp xiếc, "Rạp xiếc Thái Âm là rạp xiếc nổi tiếng nhất, quy mô lớn nhất ở Lục địa Gương Vỡ của chúng tôi, ngay cả những nhân vật cao quý, xa vời kia cũng rất yêu thích đấy!"
"Hôm nay có những tiết mục gì vậy?"
Một vị khách lên tiếng hỏi.
Mộ An Thất quay lại nhìn, là một thanh niên đội mũ lưỡi trai trắng."
Nhiều lắm, có mấy loại ảo thuật, như Biến mất người sống, Mỹ nữ biến thành hổ này nọ.
Còn có tạp kỹ nữa, nào là bài Poker nổ, Vòng quay thảm họa, Múa dây lụa treo, Cầu Sóng cũng có.
À đúng rồi, còn cả Bay lượn trên không nữa, haha... nhiều lắm, tôi cũng không nhớ hết, lát nữa xem là biết ngay thôi."
Người dẫn đường cầm loa rất nhiệt tình, nói đến cuối còn cười ha ha mấy tiếng, trong hàng có người cũng phụ họa cười theo, lại có người liếc sang bạn đồng hành, mỉm cười nói: "Tôi mong chờ lâu lắm rồi đấy."
Nhưng người thanh niên vừa hỏi, cùng vài vị khách khác, sắc mặt lại khó coi hẳn.Họ chỉ vì muốn sống sót mà thôi, tiết mục càng nhiều thì càng nguy hiểm.
Nghe nói có nhiều tiết mục như vậy, làm sao mà còn cười nổi.Mộ An Thất kín đáo sờ ba lô, thở dài.
Hy vọng mấy người, à không, mấy quỷ quái trong rạp xiếc, lấy phí rẻ một chút, để cô còn giữ được cái mạng nhỏ này.Họ đi vào lều lớn của rạp xiếc, cái lều này thực sự rất to, vừa vào là thấy một biển đầu người đen kịt, ít nhất cũng vài trăm người.
Sân khấu cũng không nhỏ, lúc này bị tấm màn che kín, không nhìn thấy đạo cụ gì.Người cầm loa dẫn bọn họ tiến lên phía trước, dần dần đã có người bắt đầu thấy bất an: "Chúng ta... có thể ngồi phía sau không?"
Người dẫn đường còn chưa mở miệng, thì trong đoàn đã có "người" không hài lòng: "Đó là ghế VIP, các người có ý kiến gì với chỗ ngồi VIP đặc biệt của rạp xiếc à?!"
"Người" đó vừa chất vấn, vừa hung độc nhìn chằm chằm vào kẻ vừa mở miệng.
Sau lưng người kia lạnh toát, lập tức rụt cổ không dám lên tiếng nữa.
Những người bất an khác cũng không nói gì thêm.Mộ An Thất nghĩ, đây đều là kịch bản sắp đặt cả, còn giãy giụa gì nữa?
Cô ung dung theo sau người cầm loa, gã trung niên vừa tỏ vẻ không hài lòng khi nãy hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái, như thể chưa từng thấy người chơi nào gan to vậy."
Cả hàng này đều là ghế VIP, các vị ngồi đi."
Người cầm loa cười, chỉ vào hàng ghế trống, "Chờ biểu diễn kết thúc, tôi sẽ đưa các vị ra ngoài."
Trong đội này tuy có người là quỷ, nhưng rõ ràng VIP dường như là dành riêng cho người chơi.
Bởi vì, mấy kẻ phía sau có thần thái bất thường đã đứng yên, chỉ chờ nhóm người chơi bọn họ vào chỗ, rồi mới ngồi ở rìa ngoài.Lạ một chỗ, Mộ An Thất nhìn vào trong, thấy chỗ đó dường như cũng có người ngồi, vì người chơi hình như chỉ có nhóm này, nên tám phần mười trong đó là quỷ.Đúng là, bị chặn cả hai đầu rồi.Thầm cảm thán một câu, cô bất đắc dĩ bước vào trước, vừa đi vừa vô thức siết chặt kỹ năng trong tay.Rất nhanh, cô nhận ra có điều không ổn.
Những khán giả gần đó dường như rất e dè với nữ quỷ...
à không, quý cô ngồi ở hàng đầu.Dần tới gần chỗ ngồi đó, người phụ nữ kia vẫn tựa hờ vào ghế, không hề quay sang nhìn cô, nhưng chỉ với góc mặt ấy, cũng đã đẹp đẽ đến lạ thường.Khi Mộ An Thất tiến lại gần, nữ quỷ mới hơi nghiêng đầu liếc qua.
Chỉ một cái nhìn nhàn nhạt, dung nhan ấy thanh lệ tuyệt tục, trong mắt còn lộ ba phần anh khí, ba phần hào sảng, một ánh nhìn bình thản thôi, cũng khiến người ta không dám đối diện lâu.Mộ An Thất khựng bước.Ánh mắt kia sắc bén như ưng, chỉ trong khoảnh khắc chạm vào thôi mà luồng khí tức lạnh lẽo, dữ dội ấy đã khiến chuông cảnh báo trong đầu cô dồn dập vang lên!Đó là một nhân vật nguy hiểm!
Nhưng... nhưng đây mới là phụ bản đầu tiên của cô thôi, không quá đáng vậy chứ nhỉ.May thay, vị nữ quỷ kia chỉ liếc cô một cái rồi dời mắt, tiếp tục lười nhác chờ xem diễn.
Mộ An Thất cảm nhận rõ sau lưng người chơi cũng đang kẹt lại, cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bước qua, nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống ghế bên cạnh.Nữ quỷ ngồi sát bên cực kỳ bắt mắt, chính là kiểu chị gái vừa lạnh lùng vừa bá khí mà Mộ An Thất từng mê mẩn lúc còn sống...
Tiếc là nhìn thế nào cũng biết không phải hạng dễ chọc.
Dưới khí thế áp bức mạnh mẽ ấy, Mộ An Thất chẳng dám động đậy, chỉ cúi đầu ngồi im, nhiều nhất là lặng lẽ nghĩ vẩn vơ để dời tâm trí.Cô cảm nhận rõ hơi lạnh nhè nhẹ toát ra từ người phụ nữ này, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ chẳng phải khí thế gì, mà là...
âm khí?
Một loại trải nghiệm vô cùng huyền bí, nhưng đã bước vào trò chơi sinh tồn này thì chẳng còn chuyện nói lý với khoa học nữa rồi.
Nửa người bên trái cô lạnh hơn hẳn bên phải, cứ như đang ngồi ngay cửa kho đông lạnh vậy.Đúng lúc này, bên phải dường như có chút xôn xao.
Cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện người đi tới không phải gã trung niên vẫn đứng sau lưng mình, cũng không phải mấy NPC nhìn một cái là biết quỷ mà là cô gái đang khóc lóc nức nở, theo sau là thanh niên trẻ vừa nãy đặt câu hỏi.
Đám NPC nghi là quỷ kia thì ngồi ở ghế ngoài cùng, chặn kín đường chạy của người chơi.Ngay sau đó, Mộ An Thất liền nhận ra có gì đó không ổn, có một NPC vẫn đang đứng.Số ghế lẽ ra đã được sắp đủ cho cả nhóm bọn họ vừa ngồi xuống.
Nhưng bây giờ lại dư ra một người, và rõ ràng người dư ấy chính là vì...Theo bản năng, Mộ An Thất liếc sang người phụ nữ bên cạnh.
Nữ quỷ đó vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ lại gần.
Khi cảm nhận được ánh nhìn của cô, đối phương không nổi giận, chỉ bình thản đối diện lại.
Mộ An Thất chịu không nổi, đành lặng lẽ dời mắt.Không hiểu sao, cô luôn có cảm giác...
ánh mắt nữ quỷ nhìn cô và những người chơi khác giống như đang nhìn xác chết vậy.
Như thể bọn họ chẳng phải sinh vật sống, cũng chẳng thú vị, chẳng khiến nữ quỷ có chút hứng thú nào.
Nữ quỷ này...
đang chê người chơi?Quỷ còn chê người?!
Trò chơi này có coi trọng logic không vậy trời!Ngay sau đó, Mộ An Thất thấy người phụ nữ ấy khẽ ngoắc tay.
Chẳng bao lâu, có người chạy nhanh tới, cung kính hỏi:"Đại nhân, có việc gì cần tôi phục vụ không?"
"Đây là ghế VIP?"
Giọng nữ quỷ lạnh lùng vô cùng."
Chuyện này..."
Người kia tỏ vẻ lúng túng, "Đây đúng là ghế VIP, ngài sẽ có trải nghiệm rạp xiếc ở khoảng cách gần nhất."
Khi nói từ "gần nhất", hắn cố ý nhấn mạnh, rồi liếc về phía Mộ An Thất cùng mấy vị khách.
Giải thích xong, hắn lập tức cười nịnh nọt: "Nhưng nếu ngài không thích, tôi sẽ đổi chỗ ngay cho ngài."
"Ồ, không cần."
Người phụ nữ không nói thêm gì.
Thấy nàng không có ý định ra lệnh, hắn mới khom người lui xuống.Không hiểu sao...
Mộ An Thất lại cảm thấy trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi này ẩn chứa sự mong đợi đối với cái chết của người chơi.Mộ An Thất âm thầm nghiến răng nghĩ: Nếu không phải vì trông cô khó chọc, lát nữa tôi mà bị chọn, nhất định sẽ để cô lên thế chỗ!
Chỉ là NPC thôi mà...
Nếu 666 Hồn Tệ có thể đổi được cô lên thế chỗ...
Thôi, có vẻ không thực tế cho lắm.Khi cô còn đang mơ mấy viễn cảnh mơ mộng để tự an ủi mình, người đàn ông bên cạnh lại không nhịn được mà nức nở.
Mộ An Thất nghe đến mức đau cả đầu, biểu diễn còn chưa bắt đầu, anh khóc tang cái gì vậy?
Khóc đến xé ruột xé gan, tiếng lại to như sấm, không thấy cô gái bên phải tôi nước mắt vừa dâng lên đã bị tiếng khóc dữ dội của anh dọa cho rụt lại à?Mộ An Thất không nhịn được đảo mắt, vừa hay bị nữ quỷ bên trái bắt gặp.
Nàng ấy khẽ nhíu mày, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt càng rõ, rồi đột nhiên đứng dậy.
Ánh đèn rạp xiếc khi sáng khi tối hắt lên gương mặt khiến biểu cảm nàng mơ hồ khó đoán, nhưng bàn tay trắng ngần đã nâng lên, dừng lại giữa không trung.Người đàn ông khóc lóc kia lập tức bị một lực vô hình nhấc bổng lên.
Tiếng khóc biến mất ngay tức khắc.Không, không chỉ tiếng khóc.
Khi người phụ nữ này vừa đứng lên, cả rạp xiếc vốn hơi ồn ào bỗng chìm vào tĩnh lặng.Là người gần nàng nhất, Mộ An Thất nuốt nước bọt một cái.
Trời ạ...
đây là nhân vật cỡ nào vậy!
Cô không nhịn được ngẩng đầu quan sát sắc mặt nữ quỷ, dưới ánh đèn chập chờn, chỉ thấy đôi môi mỏng, nhợt nhạt như ẩn một vệt máu của nữ quỷ khẽ nhếch lên, như phác họa thành một nụ cười lạnh lẽo mà quyến rũ.Chỉ với một động tác ấy thôi, nàng lại ngồi xuống.
Người đàn ông kia vẫn bị treo lơ lửng giữa không trung, mặt nghẹt thở đến đỏ bừng, chân tay giãy giụa ngày một yếu ớt.
Nhưng ngay lúc ấy, anh ta bất ngờ bị ném trở lại ghế."
Khụ" Cái chết sát gần bên anh ta.
Anh ta hít thở dồn dập, và trong không gian yên ắng của rạp xiếc, âm thanh ấy vô cùng rõ ràng.
Sau mấy tiếng thở mạnh, anh ta cũng nhận ra điều này, liền vội vàng cố nén lại.
Nước mắt rơi lã chã xuống chân, nhưng tuyệt nhiên không dám phát ra tiếng động nào nữa.