- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 416,059
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Bhtt • Edit Hoàn • Sách Tự Bạch Của Phò Mã - Kokaku
CHƯƠNG 69 [Ngoại truyện]
CHƯƠNG 69 [Ngoại truyện]
Ngoại truyện: Công chúa (Phần tám)
Trong tiệc, nàng được mọi người yêu mến, khen rằng tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã điềm tĩnh, nhã nhặn, rất ra dáng người hoàng thất.
Nàng chỉ khẽ cười, nhắc đến lời dạy của Đế Hậu mà không dám không cẩn trọng học hỏi, tu tâm dưỡng tính.
Thái tử cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự khéo léo của nàng, bảo rằng trước đây có lẽ mình đã không để mắt tới, quả là một thiếu sót.
Nàng chẳng coi đó là lời khen, cũng thừa hiểu nếu lúc này không thể hiện chút bản lĩnh, mình sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ.
Nàng buộc phải học cách kết giao với người khác, học cách trở nên khôn khéo, tinh tế.
Nhưng suy cho cùng, đây là một chuyện tra tấn, và khi đột nhiên thấy Phạm Bình rời tiệc trong sự gièm pha và khinh thường của kẻ khác, nàng bỗng thấy hụt hẫng.
Sau khi trò chuyện với Thái tử một lát, nàng bèn thong thả đi theo hướng Phạm Bình vừa rời khỏi.
Dường như nàng đang tìm kiếm Phạm Bình, vậy mà ngay cả bản thân cũng không rõ, rốt cuộc vì sao lại phải bận tâm đến tung tích của người ấy.
Phía sau những tảng đá xanh rì lấp ló, bên cạnh đình nhỏ ven hồ, nàng bắt gặp bóng hình người nữ tử vận áo bào xanh cải nam trang.
Cùng ở bên đình còn có một thị nữ, trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đang bế một bé trai khoảng hai tuổi.
Đứa bé khóc không ngớt, giãy giụa trong lòng thị nữ, miệng ú ớ gọi mẹ.
Trên má cô thị nữ có vài vệt đỏ, dường như bị đứa bé cào phải.
Cô ta trông đầy bất lực, chắc hẳn vì còn quá trẻ nên không biết phải ứng phó ra sao, cũng chẳng biết ai lại giao một đứa bé hai tuổi cho mình.
Thấy thị nữ kia khổ sở chực trào lệ, Phạm Bình liền đưa tay ra, ấm giọng nói: "Nếu không chê, hãy để ta thử xem."
Thị nữ chớp mắt, hai hàng lệ lăn dài, dù mặt vẫn còn nét sợ sệt nhưng đã vội vàng đặt đứa bé vào vòng tay Phạm Bình.
Đứa bé vừa vào lòng Phạm Bình thì ra sức chống cự, miệng liên tục la hét: "Đừng chạm vào ta... ta đánh ngươi đó... không được bế ta, ta muốn mẹ, mẹ ơi..."
Vừa khóc, đứa bé vừa quơ tay cào cấu mặt Phạm Bình, như muốn trút giận cho hả hê.
Thị nữ đứng bên cạnh lo lắng không yên, hỏi: "Ngài... ngài biết dỗ trẻ con không?"
Phạm Bình mỉm cười, bắt lấy bàn tay nhỏ của đứa bé rồi huơ huơ trước mặt, cặp mắt mở to, giọng điệu vừa ôn hòa vừa tinh nghịch: "Con không được đánh ta, đánh ta là hư đó.
Mẹ con chẳng lẽ lại thích một đứa trẻ hư sao?"
Đứa bé ngẩn ngơ, song vẫn tiếp tục khóc.
Phạm Bình nhân cơ hội ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó, cười bảo: "Ta biết con chắc chắn là đứa trẻ ngoan, cũng biết con nhớ mẹ.
Nhớ mẹ không phải là chuyện xấu, mẹ con biết được chắc chắn cũng vui lắm."
Đứa bé bĩu môi, vẫn không chịu nín, còn đấm thùm thụp vào vai Phạm Bình mà gào lên: "Ta không muốn!
Ta muốn mẹ!
Ta muốn mẹ!
Ngươi đi đi – không được bế ta!"
Thị nữ đứng bên sợ đến run người, định đưa tay bế lại nhưng Phạm Bình lắc đầu, ra hiệu không cần lo lắng.
Phạm Bình vẫn ôm nó, vỗ về lưng nó trong tiếng nức nở, dùng một thứ giọng cực kỳ dịu dàng để dỗ dành: "Mẹ còn có việc, lát nữa sẽ về thôi.
Chúng ta ở đây ngoan ngoãn đợi mẹ có được không nào, bé ngoan, bé ngoan."
Dù đứa bé ra sức giãy giụa muốn thoát ra, Phạm Bình vẫn không ngơi tay, khi thì đung đưa, lúc lại nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu và lưng nó.
Dần dần, nó cũng yên tĩnh lại, nín khóc, ngoan ngoãn nép vào lòng Phạm Bình, tuy vẫn còn hờn dỗi song giọng đã dịu đi nhiều.
Phạm Bình nhân đó rủ nó cùng chơi đùa, lại gọi cả thị nữ kia vào chung.
Cả hai đều không từ chối, qua những trò chơi có phần ngô nghê, họ đã trở nên thân thiết hơn.
Khung cảnh hòa thuận đến vậy khiến người ta không khỏi thắc mắc, rốt cục Phạm Bình đã học được tài dỗ trẻ này từ đâu.
Thị nữ nhân lúc nghỉ, thở phào một hơi, rồi lại tủi thân mà rằng: "Vương ma ma bảo có việc quan trọng cần xử lý nên giao Tam lang quân cho nô tỳ, nhưng... nhưng nô tỳ cũng chẳng biết chăm trẻ thế nào, Tam lang quân vừa khóc thì nô tỳ cũng muốn khóc theo, may mà có ngài."
Giọng Phạm Bình ôn hòa: "Ta cũng chỉ là học theo mẫu thân ta thôi.
Trẻ con mà, tuổi nhỏ thì giấu được tâm sự gì đâu, hễ không vui là lại khóc lóc om sòm, cứ chiều theo chúng là được, càng cấm cản lại càng khiến chúng ghét mình."
Thị nữ bất giác sờ lên má, vết đỏ trên đó vẫn chưa phai.
Phạm Bình thấy vậy, liền an ủi: "May mà không cào ra máu, ấm ức cho cô rồi."
Thị nữ kia ngẩn ra, hai tai ửng đỏ.
Thấy Phạm Bình áo mũ chỉnh tề, phong thái đĩnh đạc, đoán là khách quý đến phủ hôm nay, lòng không khỏi lo lắng, bèn cúi mình hành lễ, ngượng ngùng nói: "Thân phận chủ tớ khác biệt, nô tỳ đâu có ấm ức gì.
Vừa rồi chưa kịp hỏi, không biết lang quân là người phương nào, ban nãy có nhiều điều thất lễ, mong lang quân bỏ qua cho."
Phạm Bình cười nhoẻn, lắc đầu: "Ta họ Phạm, là con trưởng trong nhà, cũng không phải người quyền quý gì, không có gì là thất lễ cả.
Nhưng như cô nói, ta là khách của phủ, chỉ vì trong tiệc có chút không vui nên mới dạo bước đến đây, ta còn thấy mình đường đột ấy chứ, nương tử đừng trách mới phải."
Thị nữ hơi ngạc nhiên, hiếm thấy người nào khiêm tốn đến vậy, lòng lo lắng cũng vơi đi phần nào, bèn nói: "Đa tạ Phạm đại lang quân.
Xin lang quân cho biết quý phủ ở đâu, để sau này nô tỳ bẩm báo lại với Phùng Lương đệ [1], để người cho người đến phủ tạ ơn."[1] Một danh vị của phi tần trong cung của Thái tử, địa vị chỉ dưới Thái tử phi.
Phạm Bình hơi bất ngờ, nhìn đứa bé: "Đây là con của Thái tử điện hạ?"
Thị nữ đáp phải, rồi tha thiết xin nơi ở của Phạm Bình.
Phạm Bình nhất thời bối rối, hôm nay các nữ quyến đến dự tiệc cũng có dắt theo con nhỏ, do đó nàng ấy không ngờ đây lại là con trai của Thái tử.Nàng ấy và Thái tử có khúc mắc sâu xa như vậy, ít nhiều khiến lòng mình không vui.
Vì thế, sau một hồi im lặng, Phạm Bình toan từ chối trả lời câu hỏi của thị nữ kia thì bất ngờ từ phía không xa vọng lại một giọng nói, âm thanh trong trẻo như suối nguồn, vậy mà mang phần lãnh đạm: "Đó là Phò mã của Nhu Gia Công chúa, Phạm Bình.
Nếu Phùng Lương đệ có lòng muốn tạ ơn, có thể cho người đến Phạm phủ của Lại bộ Thượng thư."
Phạm Bình giật bắn, quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nhất thời cứng đơ như phỗng.
Sau hồi hoàn hồn, nàng ấy cúi mình hành lễ: "Bái kiến Công chúa."
Thị nữ cũng vội vàng quỳ xuống, miệng hô Công chúa kim an.
Nàng gật đầu, ra hiệu cho thị nữ đứng dậy, ánh mắt liền đánh sang Phạm Bình, thần sắc lãnh đạm.
Phạm Bình trông hơi lúng túng, lặng lẽ dời con ngươi đi, hệt như không dám trông thẳng vào nàng.
Thái độ này quá khác biệt so với khi người ấy đối đãi với thị nữ ban nãy, khiến nàng không dưng dấy lên bực dọc, ngữ khí rét căm hơn mấy phần: "Phạm Bình, ngươi định khi nào mới quay lại tiệc?"
Bầu không khí trở nên kỳ quặc, thị nữ bên cạnh nín thở.
Phạm Bình nghệt mặt ra, mày khẽ nhíu lại, suy tư một chốc thì lại giãn ra, nở nụ cười ôn hòa như thường lệ, nhẹ nhàng đáp: "Sẽ quay lại ngay, để Công chúa phải đi tìm, là lỗi lớn của Phạm Bình."
Nàng im lặng, ngón tay run run.
Vốn dĩ nàng không có ý trách tội Phạm Bình, chỉ là chẳng hiểu sao khi thấy nàng ấy dỗ dành đứa trẻ, lại còn nói chuyện dịu dàng với thị nữ, nàng bất giác nhớ về cảnh tượng ấm áp, hòa thuận của Đế Hậu và Tạ Nhu Viễn năm xưa.Thật ra nàng có chút ngưỡng mộ, nhưng có lẽ vì thân phận công chúa mà chưa một ai đối với nàng thân thiết đến vậy.
Thế nhưng Phạm Bình thì có thể hết lòng dỗ dành một đứa trẻ xa lạ, nàng vừa tò mò, lại vừa phiền muộn.
Phạm Bình đối với nàng, có phần xa cách.Mặc cho nàng trăm chiều gây khó dễ, Phạm Bình vẫn cứ không một thoáng ngần ngại mà ôm hết tội lỗi vào mình.
Nếu chẳng phải đã từng chứng kiến nàng ấy bình phẩm thư họa tại yến tiệc, có lẽ nàng thật sự đã ngỡ Phạm Bình là người hoàn toàn không có chủ kiến.
Im lặng một lúc, nàng lãnh đạm nói: "Tiệc sắp tàn rồi, Phạm Bình, về phủ thôi."
Phạm Bình cúi đầu, cung kính và hòa nhã đáp lời.
Nàng "ừ" một tiếng, liếc nhìn thị nữ đang dắt tay đứa bé bên cạnh, sắc mặt không đổi, chỉ mím môi rồi định xoay người đi.
Phạm Bình khẽ gật đầu với thị nữ, rồi đến bên cạnh Tạ Lam.
Hai người bước được vài bước thì bắt gặp phía trước bên trái có người đi tới, là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Khi thấy họ, hai người kia chợt biến sắc, bất giác mỗi người lùi về hai bên nửa bước, như để tránh hiềm nghi.
Nàng nhận ra người nam tử đó là Sở Vương, còn người nữ tử, qua tiếng gọi đầy phấn khích của đứa bé phía sau, nàng cũng đoán ra thân phận của cô ta – Thái tử trắc phi Phùng Lương đệ.
Không khí bỗng trở nên khó xử, may mà Sở Vương đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng, chắp tay nói với nàng: "Nhu Gia Công chúa, Phạm Phò mã, hạnh ngộ rồi."
Phạm Bình không tham gia vào chính sự, không nhận ra vị Sở Vương này, nào ngờ đối phương lại biết mình, thoáng chốc ngẩn ngơ.
Tạ Lam đứng bên cạnh đã đáp lễ: "Bái kiến Sở Vương, Phùng Lương đệ."
Phùng Lương đệ ôm con vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành một câu, sắc mặt hơi tái nhợt.
Cô ta liếc nhìn Sở Vương bên cạnh, thấy đối phương thần tình tự nhiên, bèn cúi đầu che đi vẻ căng thẳng rồi mới đáp lễ hai người Tạ Lam.Bốn người vốn không có giao tình gì sâu đậm, vì thế cùng lắm hàn huyên vài câu.
Trái lại, đứa bé kia thì nép mình vào lòng mẹ, đôi mắt sáng long lanh, ngước lên hỏi: "Mẹ, người đi đâu vậy?
Ma ma không có ở đây, chỉ có A Thủy chơi với con, còn có cả người này nữa."
Đứa bé chỉ tay về phía Phạm Bình, như đang mách tội: "Hắn lừa con, bảo mẹ sẽ về nhanh thôi, nhưng con đợi mãi mà không thấy mẹ đâu, hắn lừa đảo."
Phùng Lương đệ tỏ vẻ áy náy, nói với Phạm Bình: "Trẻ con không biết ăn nói, mong Phạm Phò mã đừng chấp."
Phạm Bình cười, lắc đầu mà rằng: "Vừa nãy thấy tiểu lang quân khóc không thôi, Phạm Bình đã mạo muội dỗ dành vài câu, có lẽ đã khiến tiểu lang quân không vui, là Phạm Bình lỡ lời.
Nhưng bây giờ Lương đệ đã ở đây, Phạm Bình cũng không làm lừa đảo được rồi."
Cách nói chuyện của Phạm Bình vừa dí dỏm vừa ôn hòa, ngay cả Phùng Lương đệ cũng phải bật cười, xong liếc nhìn Sở Vương rồi lại nói với Tạ Lam: "Trước đây Nhu Gia Công chúa hạ giá, ta chưa kịp gửi lời mừng, lòng vẫn canh cánh.
Nay được thấy Phạm Phò mã ôn hòa, đĩnh đạc, quả thật xứng là lương duyên của Công chúa, ta mừng lắm.
Hôm nay chúng ta gặp nhau cũng coi là hữu duyên, ngày khác nhất định sẽ mang lễ vật đến phủ, mong Công chúa và Phò mã đừng từ chối."
Phạm Bình liền nói không dám, Tạ Lam cũng hiếm khi nở nụ cười, cùng Phùng Lương đệ trò chuyện vài câu.
Sở Vương đứng bên cạnh thì có phần im lặng, không mấy tham gia vào câu chuyện.
Chẳng lâu sau, hai người cáo từ.
Trước khi đi, Phạm Bình dường như nhớ ra điều gì, bèn hành lễ với Phùng Lương đệ, nói rằng thị nữ chăm sóc tiểu lang quân đã rất dốc lòng, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên có chỗ chưa chu toàn, mong Phùng Lương đệ đừng quá trách phạt.
Phùng Lương đệ không khỏi trêu vài câu, bảo nàng ấy quá nhân từ.
Phạm Bình thoáng ngượng ngùng, tuy vậy vẫn xin Phùng Lương đệ đồng ý.
Phùng Lương đệ cũng không nói gì thêm.
Thế là hai người rời đi.
Lúc này tiệc cũng tàn, Tạ Lam lại hàn huyên vài câu với mấy vị nương tử trong tiệc, nói lời từ biệt, xong xuôi thì cùng Phạm Bình lên xe ngựa.
Trong xe, Phạm Bình vẫn giữ vẻ căng thẳng, lảng tránh, chẳng hó hé một lời.
Nàng chợt cảm thấy nhàm chán, dường như Phạm Bình chỉ đối xử như vậy với một mình nàng.
Lặng thinh một lúc, nàng lên tiếng gọi: "Phạm Bình."
Phạm Bình giật mình, quay đầu nhìn: "Vâng."
Vẻ mặt nàng ấy hiền hòa, chừng như vĩnh viễn không biết nổi giận.
Tạ Lam suy nghĩ một hồi thì thản nhiên nói: "Có một chuyện cười, ngươi có muốn nghe không?"
Phạm Bình ngớ ra, rồi phì cười: "Nếu là chuyện cười Công chúa kể, Phạm Bình tất nhiên là muốn nghe."
Nàng "ừ" một tiếng, hồi sau dùng giọng điệu cực kỳ bình thản và lạnh tanh kể lại chuyện cười đó: "Vừa rồi ta và Thái tử ở ngoài hành lang, có một văn sĩ mang tranh đến cho mọi người bình phẩm.
Trong tiệc, đa số đều khen ngợi hắn, khiến hắn vô cùng đắc ý.
Nhưng không ngờ có một ông lão chỉ liếc qua một cái thì thở dài bỏ đi.
Ta hỏi Thái tử đó là ai, Thái tử nói đó là La lão tiên sinh mới được mời đến Quốc Tử Giám giảng dạy, danh tiếng lẫy lừng.
Đợi vị tiên sinh đó đi rồi, trong tiệc bỗng im phăng phắc, những lời khen ngợi văn sĩ lúc nãy cũng không còn nữa.
Ta bèn hỏi Thái tử, sao họ không khen nữa, Thái tử đáp: 'Chắc là thấy mất mặt quá.'" Phạm Bình ngây người nhìn nàng, thân hình khẽ lắc lư theo nhịp xe.
Sắc mặt ôn hòa ban nãy bỗng tan trong phút chốc, cặp mắt như phủ một lớp sương mù, tâm tình không rõ ràng.
Tạ Lam vẫn giữ vẻ mặt như thường, hệt như không hề nhận ra sự thay đổi của Phạm Bình, chỉ nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói xem, chuyện cười này có hay không?"
Thật ra chẳng có gì buồn cười cả, Nhu Gia Công chúa rõ ràng không có tí năng khiếu kể chuyện cười nào.
Phạm Bình ngồi trong xe, nhìn người nữ tử với sắc mặt lặng tờ như nước, đôi tay khẽ siết chặt, khóe môi nhếch lên, trông như lời nói này đã mang lại cho nàng ấy sự phấn khích và mãn nguyện tột cùng.
Ánh mắt nàng ấy dần lộ ra nét khoái trá chưa từng có, rũ mi, cong mày, chất giọng trầm thấp nhưng không giấu được niềm nở: "Quả thật rất buồn cười."
Tạ Lam mím môi, hạ mắt, hờ hững đáp: "Ừm."
---Editor: Dỗ chí mạng cỡ này hỏi sao Phạm Bình không sống chết vì cổ
