Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ

[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 120


Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng, nhìn thấy phong cảnh ven đường quen thuộc, Hàn Như Băng cười: "Có lẽ chiều nay chúng ta sẽ về đến Triều Khuyết Cung."

Giơ tay vung nhẹ roi ngựa, có lẽ vì sắp được về nơi mình sống từ nhỏ làm Hàn Như Băng luôn cười.

"Ân."

Hàn Như Sương ngồi cạnh nàng cũng cười.

Các nàng rất vui khi sắp được về nhà.

Người vui vẻ nữa còn có Mạnh Hiểu Dư, vì chỉ cần qua hôm nay, nàng có thể tạm biệt xe ngựa.

Ngồi xe ngựa liên tục một tháng khiến nàng chán sắp không chịu nổi.

Tuy nàng không chán khi ngồi xe nhưng ngồi một tháng thật sự rất mệt.

Hơn nữa phong cảnh ven đường luôn giống nhau, còn không có đường cao tốc, suốt chặn đường luôn chạy rất bình thản, đôi khi sẽ có những chỗ gồ ghề lồi lõm mà xe ngựa lại không có trang bị chống xốc như xe hiện đại.

Vì vậy, dù trong xe có vài người cam tâm là đệm người nhưng cũng không ngăn được xe ngựa xóc nảy.

Do đó, hiện tại Mạnh Hiểu Dư rất chán ghét việc cưỡi xe ngựa.

À không!

Bao gồm cả những thứ liên quan đến xe ngựa.

Vì lẽ đó, khi biết chiều nay có thể tạm biệt xe ngựa, nàng vô cùng vui vẻ.

Lúc này nàng ngồi trong lòng Linh Ngọc Nhi, liên tục nghiêng người vén rèm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hiện tại đã vào mùa thu, không khí mát mẻ, Mạnh Hiểu Dư nhìn hoa cỏ ven đường sinh sôi, cảm thán: "Đẹp quá!"

Cảnh đẹp này là lần đầu tiên một người xuyên không như nàng nhìn thấy!

Vì thế nàng tiếp tục nói: "Cảnh sắc thật đẹp!"

Mạnh Hiểu Dư từ nhỏ luôn ở trong thành phố G chưa từng đi đâu.

À không, khi nàng một tuổi, ba mẹ đã cố ý đi du lịch một tháng ở những nơi như này nhưng khi ấy nàng còn nhỏ, không có chút ấn tượng nào!

Nàng chỉ biết thông qua những bức ảnh mà người thân cho xem.

Lúc năm tuổi, Mạnh Hiểu Dư còn từng kiêu ngạo giới thiệu về chuyện này khiến các bạn cùng lớp ngưỡng mộ không thôi!

"Haha, tiểu gia hỏa, đây cũng chưa phải là cảnh đẹp đâu!"

Hàn Như Băng đánh xe ngựa nghe Mạnh Hiểu Dư cảm thán, cười nói.

"Sao?

Này còn chưa đủ đẹp sao?

Đây đã đẹp hơn công viên trước của ta lắm rồi."

Mạnh Hiểu Dư đáp.

"Chờ ngươi đến địa giới Triều Khuyết Cung sẽ biết thế nào là cảnh đẹp thật sự."

Hàn Như Băng nói.

"Là cảnh đẹp gì?"

Mạnh Hiểu Dư tò mò.

"Haha hiện tại không nói trước cho ngươi, chờ lát nữa ngươi sẽ biết."

Hàn Như Băng thần bí nói.

"Sao Như Băng tỷ tỷ lại như vậy!"

Mạnh Hiểu Dư kêu rên, sau đó làm nũng nói: "Như Băng tỷ tỷ, tỷ nói trước cho ta được không?

Được không?"

Hàn Như Băng muốn Mạnh Hiểu Dư bất ngờ, khi nghe thấy nàng làm nũng, chỉ cười khẽ, giọng kiên định nói: "Không được, chờ khi đến Triều Khuyết Cung, ngươi sẽ biết."

"Được rồi."

Nghe Hàn Như Băng kiên quyết như vậy, Mạnh Hiểu Dư đành thất vọng nói, sau đó buông rèm cửa, bất mãn ngồi trong lòng Linh Ngọc Nhi.

Ba người nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư như vậy, bắt đầu an ủi nàng.

"Tức phụ đừng buồn mà!

Hàn Như Băng không nói cho ngươi vì muốn ngươi bất ngờ!

Ngươi nghĩ xem!

Nếu nàng nói cho ngươi, chờ lát nữa nhìn thấy không phải không có gì bất ngờ sao?"

Linh Ngọc Nhi nhìn tức phụ không vui, nhanh chóng tựa mặt vào lòng Mạnh Hiểu Dư, không ngừng cọ nàng, an ủi.

"Phải đó!

Linh Ngọc Nhi nói không sai, nếu nói trước sẽ không có gì là bất ngờ."

Nam Cung Vân Hạm khó chịu trừng Linh Ngọc Nhi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tiểu Dư nhi.

Linh Ngọc Nhi làm lơ Nam Cung Vân Hạm đang trừng mình.

Vẫn vui vẻ cọ người Mạnh Hiểu Dư, còn trộm hôn lên má nàng.

Nhưng chưa vui được bao lâu, một đôi tay trắng nõn đã cướp Mạnh Hiểu Dư khỏi lòng nàng.

Bất ngờ bị cướp, Linh Ngọc Nhi tức giận trừng Dạ Vô Song.

Mà nàng cũng làm lơ Linh Ngọc Nhi như cách Linh Ngọc Nhi làm với Nam Cung Vân Hạm.

Hơn nữa còn học dáng vẻ vừa rồi của Linh Ngọc Nhi, gác cằm lên vai Mạnh Hiểu Dư, cọ nhẹ mặt nhỏ của Mạnh Hiểu Dư, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu hôn nhẹ má Mạnh Hiểu Dư.

Nhìn Dạ Vô Song làm giống mình, Linh Ngọc Nhi đen mặt, sau đó thầm mắng: "Giờ ta đã hiểu dáng vẻ của mình ngứa đòn ra sao."

Mạnh Hiểu Dư đã quen việc bị các nàng tranh đoạt, thỉnh thoảng bị chiếm tiện nghi nên không chút để tâm mà cúi đầu thầm nghĩ.

"Cảnh đẹp mà Như Băng tỷ tỷ nói rốt cuộc đẹp đến đâu?

Nôn nóng quá!"

Khi Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ, một tiếng quát lớn truyền vào tai nàng.

"Người nào dám cả gan tự tiện xông vào cấm địa của Triều Khuyết Cung?"

Hai thiếu nữ mặc sa y màu trắng cầm kiếm ngăn cản xe ngựa của nhóm Hàn Như Băng.

Nhưng khi nhìn thấy là đại cung chủ và nhị cung chủ thì lập tức khom lưng ôm quyền thỉnh tội: "Đệ tử không biết là đại cung chủ và nhị cung chủ hồi cung, vì vậy mạo phạm, thỉnh đại cung thủ, nhị cung chủ thứ tội."

Hai thiếu nữ quỳ một gối nói.

"Đứng lên đi!

Việc này không trách các ngươi, các ngươi chỉ làm đúng công việc của mình."

Hàn Như Băng ngồi trước xe ngựa, tay phải cầm roi ngựa, tay trái kéo dây cương, uy nghiêm nói.

Nói xong, vung roi ngựa, chạy chậm về trước.

Nhìn xe ngựa dần chạy xe, hai thiếu nữ nhìn nhau.

Vừa rồi các nàng nhìn thấy gì?

Các nàng không thấy gì, tuyệt không thấy đại cung chủ làm mã phu đánh xe.

Hai người tự thôi miên mình.

Triều Khuyết Cung nằm tại phong đỏ sơn nổi danh ở Kiêu quốc.

Cũng như tên, ở đây có rất nhiều rừng cây phong đỏ thẳng tắp.

Mùa thu là thời gian đẹp nhất nơi đây, cũng là thời gian đẹp nhất của Triều Khuyết Cung.

Triều Khuyết Cung tọa lạc ở giữa sườn núi.

Xe ngựa chạy một hồi, mọi người đã đến được chân núi.

Hàn Như Băng dừng xe, nhảy xuống, sau đó vén rèm cửa xe.

"Đến rồi, các ngươi mau xuống đi!"

Hàn Như Băng dứt lời, vươn tay với Mạnh Hiểu Dư.

Mạnh Hiểu Dư hiểu ý, rời khỏi lòng Dạ Vô Song, nắm tay Hàn Như Băng, đi về trước rồi buông tay, ôm cổ nàng.

Hàn Như Băng thuận theo ôm nàng xuống ngựa.

"Tiểu gia hỏa, đã xuống xe ngựa rồi, ngươi còn muốn để ta ôm bao lâu đây."

Nhìn Mạnh Hiểu Dư ôm mình không buông, Hàn Như Băng trêu nàng.

Mạnh Hiểu Dư không để tâm, dẩu môi, làm nũng: "Như Băng tỷ tỷ, ở đó là cảnh đẹp mà tỷ nói sao?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư bĩu môi, Hàn Như Băng cúi đầu hôn nhẹ môi nàng, sau đó ôm nàng xoay người, ngước mắt bảo nàng ngẩng đầu xem.

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy ngẩng đầu xem: "Oa!

Thật đẹp!"

Nhìn thấy một rừng đỏ thẫm, Mạnh Hiểu Dư kinh hô.

"Thế nào, tiểu gia hỏa?

Có đẹp không?"

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, cười hỏi.

"Ân, rất đẹp!

Ta lớn vậy rồi chưa từng gặp qua nhiều cây phong đỏ như vậy, thật sự rất đẹp!"

Mạnh Hiểu Dư rời khỏi lòng Hàn Như Băng, đưa tay đón lấy lá phong đỏ bị gió thổi, trong mắt vui vẻ không thôi.

"Haha, tiểu gia hỏa thích là được, thật ra đây còn chưa phải đẹp nhất đâu, chờ lát nữa chúng ta lên núi, nhìn rừng phong đỏ bị gió thổi mới đẹp nhất."

Hàn Như Băng cười nói, đó là cảnh mình và muội muội thấy đẹp nhất và thích nhất.

Cho nên nàng muốn người các nàng yêu cũng sẽ nhìn thấy nó.

"Thật vậy sao?"

Nghe Hàn Như Băng miêu tả, mắt Mạnh Hiểu Dư sáng lên.

Sau khi thấy Hàn Như Băng gật đầu, Mạnh Hiểu Dư gấp gáp kéo tay áo nàng: "Vậy Như Băng tỷ tỷ, tỷ mau đưa mọi người lên núi đi!"
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 121


Mạnh Hiểu Dư nhảy nhót đi trước sơn đạo của Triều Khuyết Cung, thỉnh thoảng khom lưng nhặt lá phong xinh đẹp.

Nhóm Hàn Như Băng đi phía sau nàng, cười nhìn nàng như tinh linh xuyên vào cảnh đẹp của rừng phong đỏ mỹ lệ.

Nửa giờ sau, mọi người nhìn thấy Triều Khuyết Cung cổ xưa tráng lệ xuất hiện trước mắt.

Nhìn thấy kiến trúc như cung điện, Mạnh Hiểu Dư cảm thán thật sự rất đẹp!

Không biết Triều Khuyết Cung dùng vật liệu gì xây dựng, cả tòa cung điện lấy màu chủ đạo là trắng, nằm giữa rừng lửa đỏ như một cung điện bạch ngọc thần bí.

Thật giống cung điện của Bạch Tuyết.

"Như Băng tỷ tỷ, Triều Khuyết Cung xây dựng thế nào?

Nhìn thật giống tòa băng cung mỹ lệ giữa rừng đỏ thẫm, thật đẹp!"

Mạnh Hiểu Dư dừng bước, xoay người chạy đến Hàn Như Băng, tò mò, sùng bái hỏi.

"Cái này ta cũng không biết nữa, tổ sư Mạc Vô Ưu vào năm mười sáu tuổi đã mời một vị đại sư dị quốc kiến tạo, còn kiến tạo thế nào ta nghĩ ngoài người đó ra thì ngay cả tổ sư cũng không rõ."

Hàn Như Băng nghe hỏi thì sửng sốt, sau đó cười nói.

"Là vậy sao!"

Mạnh Hiểu Dư hơi thất vọng nhưng rồi lại vui vẻ nhìn ngắm bốn phương.

Đi không được bao lâu, mọi người đã bước vào đại môn của Triều Khuyết Cung.

Thủ vệ nhìn thấy nhị vị cung chủ cùng với các nữ tử khác, nghĩ rằng là khách của cung chủ, không hề ngăn cản.

Hai người ôm quyền khom lưng với tỷ muội Hàn Như Băng sau đó tiếp tục giữ cửa.

Sau khi vào Triều Khuyết Cung, mọi người đi theo sau tỷ muội Hàn Như Băng, đi qua võ trường, Mạnh Hiểu Dư thấy một nhóm thiếu nữ cầm kiếm, mặc bạch y, chăm chỉ luyện võ.

"Như Sương tỷ tỷ, Triều Khuyết Cung của hai tỷ đều là nữ đệ tử sao?"

Mạnh Hiểu Dư theo sau hai người thấy xung quanh không một nam tử nào.

Hàn Như Sương sửng sốt rồi gật đầu nói: "Triều Khuyết Cung không nhận nam đệ tử."

"Vậy không phải rất giống phái Nga Mi sao?"

Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Sương trả lời, nhớ đến phái Nga Mi trong tiểu thuyết.

"Phái Nga Mi?

Đó là môn phái nào, vì sao ta chưa bao giờ nghe qua?"

Hàn Như Sương thắc mắc.

"......."

Mạnh Hiểu Dư sửng sốt, sau đó nhớ đến đó chỉ là trong tiểu thuyết mà không phải trong thế giới thực."

Sao vậy?"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc, sau đó ngây ngốc, Hàn Như Sương hỏi.

"Haha, không có gì."

Mạnh Hiểu Dư cười gượng nói.

"Vậy phái Nga Mi của ngươi vừa nói là?"

Hàn Như Sương hỏi lại.

"Haha, nói bừa thôi."

Mạnh Hiểu Dư cười gượng đáp.

Hàn Như Sương nhìn Mạnh Hiểu Dư cười gượng, không hỏi tiếp, nghĩ.

"Có thể là môn phái ở thế giới của Dư nhi."

Cứ như vậy, Mạnh Hiểu Dư vừa đi vừa trò chuyện với tỷ muội Hàn Như Băng, phía sau các nàng có ba thân ảnh mơ hồ dần đến gần các nàng, một bóng trắng trong số đó, trộm bắn về phía trán của Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó biến mất nhanh chóng trong tầm mắt của mọi người.

"A!

Đau quá."

Đột nhiên bị búng trán, Mạnh Hiểu Dư che trán hô.

Nhưng chờ nàng phẫn nộ ngẩng đầu xem ai làm thì thấy nhóm Hàn Như Băng cảnh giác nhìn bốn phía khiến nàng không khỏi hồi hộp.

"Vân Hạm tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Nhìn mãi vẫn không phát hiện có gì không thích hợp, Mạnh Hiểu Dư hỏi Nam Cung Vân Hạm đứng gần nàng nhất.

"Tiểu Dư nhi, trán ngươi hẳn không sao!"

Nam Cung Vân Hạm không trả lời, hỏi thăm trán của Mạnh Hiểu Dư.

"Không sao!

Không còn đau nữa rồi."

Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Mạnh Hiểu Dư xoa trán mình đáp.

Nhưng vừa rồi là cái gì búng trán mình?

Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, bóng vừa rồi quá nhanh, nàng chỉ nhìn thấy bóng trắng chợt lóe, sau đó trán bị búng.

Khi Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ ngợi thì bóng trắng nhân lúc các nàng không chú ý lặng lẽ đến gần Mạnh Hiểu Dư.

Nhưng khi nàng muốn đến gần Mạnh Hiểu Dư thì đã bị Dạ Vô Song lạnh lùng cong môi, ném ám khí đến.

Ám khí theo lực của Dạ Vô Song nhanh chóng bay đi.

Nhưng kết quả lại không nghe được tiếng la thảm thiết như mình nghĩ thậm chí một chút tiếng động cũng không có.

Dạ Vô Song kinh ngạc nghĩ: "Sao lại như vậy?

Phi tiêu của mình không trúng đối phương sao?

Sao lại không có tiếng vang nào?"

Khi Dạ Vô Song đang kinh ngạc, chợt nghe tiếng gió xé, phi tiêu vốn do nàng ném ra lúc này lại bắn về, nhanh chóng bay về phía nàng.

"Dạ cô nương cẩn thận."

Hàn Như Băng cũng phát hiện phi tiêu, nhắc nhở, sau đó rút kiếm cản phi tiêu.

"Keng" một tiếng, phi tiêu bị Hàn Như Băng chặn lại.

Nhìn phi tiêu rơi xuống đất, Dạ Vô Song và Hàn Như Băng sắc mặt ngưng trọng.

Hàn Như Băng nhăn mi nhớ lại cảm giác tê khi chặn phi tiêu, thầm nghĩ.

"Là người phương nào võ công lại cao cường như vậy?"

Nhưng không đợi nàng nghĩ xong, một bạch y nữ tử mang khăn che mặt đứng sau núi giả, tay cầm trường kiếm đâm về phía Hàn Như Sương.

Hàn Như Sương có chuẩn bị nhanh chóng rút kiếm đón lấy.

Sau đó dùng Thái Cực Kiếm ngăn cản thế công của bạch y nữ tử, nàng xoay người , đâm về phía ngực của bạch y nữ tử.

Bạch y nữ tử che mặt rất hứng thú với Thái Cực kiếm, nàng rút kiếm, khi Hàn Như Sương sắp đâm vào ngực mình thì ngón trỏ và ngón giữ khẽ kẹp, chặn thế công của Hàn Như Sương, thừa dịp Hàn Như Sương sửng sốt, nàng lật tay dễ dàng đoạt đi trường kiếm của Hàn Như Sương.

Sau đó một chân đá về phía mặt Hàn Như Sương.

"Sương nhi."

Nhìn thấy muội muội bị đoạt kiếm, hơn nữa còn gặp nguy hiểm, Hàn Như Băng hét lớn giơ kiếm cản trả thế công của nữ tử bạch y nhưng khi nhìn Hàn Như Băng giơ kiếm đón đỡ, nàng bỗng thu chân.

Biến đổi chiêu thứ, xuất chưởng đánh về phía Hàn Như Băng.

Hàn Như Băng không ngờ nàng sẽ đổi chiêu, không kịp phản ứng, thấy bạch y nữ tử sắp đánh về phía mình, dưới tình huống nghìn cân treo sợ tóc, Mạnh Hiểu Dư vội dùng Thần Kiếm Chỉ bắn về phía bạch y nhân.

Bạch y nhân thấy vậy, dịch người, đánh về phía Mạnh Hiểu Dư, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy bạch y nhân đổi mục tiêu thành mình, lập tức không dám sơ xuất, hai chân bày thế, tay đánh Thái Cực quyền ngăn cản thế công của bạch y nhân, sau đó đánh về phía mũi của nàng.

Bạch y nữ tử lập tức giơ tay chặn lại nhưng không ngờ Mạnh Hiểu Dư đột nhiên đổi chiêu, hai tay nắm thành quyền đánh về phía hai huyệt Thái Dương của bạch y nữ tử.

Nàng cả kinh, vội lui về sau, tránh khỏi thế công của Mạnh Hiểu Dư.

Lúc này trong mắt nàng đầy hứng thú, nàng chưa bao giờ gặp qua quyền pháp này, nhìn mềm mại vô hại nhưng lại chứa đầy sát khí.

"Chúng ta tiếp tục."

Bạch y nữ tử hứng thú nói, dứt lời, hai tay nắm chặt đánh về phía Mạnh Hiểu Dư, Mạnh Hiểu Dư không sơ xuất, lập tức dùng Thái Cực quyền đánh cùng nàng.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư giao đấu với bạch y nữ tử, nhóm Hàn Như Băng muốn hỗ trợ lại bị hai người sau núi giả vụt đến, ngăn cản các nàng.

Cứ như vậy, Mạnh Hiểu Dư giao đấu với bạch y nữ tử, nhóm Hàn Như Băng đấu với hai người che mặt khác.Mạnh Hiểu Dư đấu với bạch y nhân cảm thấy ngày càng không được, chiêu thức Thái Cực Quyền đã dùng gần xong nhưng vẫn không thể thương tổn bạch y nhân chút nào.

Mà bạch y nhân tuy không tổn thương Mạnh Hiểu Dư nhưng Mạnh Hiểu Dư thấy nàng đánh nhau với mình rất nhẹ nhàng.

Dù đã đánh một lúc nhưng trên trán của bạch y nhân lại không chút mồ hôi, người này vốn không dùng lực.

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư hơi gấp gáp.

Nàng không muốn tiếp tục như vậy, muốn nhanh chóng giải quyết nhưng như vậy nhất định có hại cho mình.

Nghĩ rồi nàng thu chiêu, dùng Lăng Phong cước.

Kéo dài khoảng cách với bạch y nhân, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dùng Thần Kiếm Chỉ bắn liên tiếp về phía bạch y nhân.

Bạch y nhân vốn khó hiểu với hành động của Mạnh Hiểu Dư nhưng nàng không ép sát mà đứng tại chỗ, khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư tay không bắn kiếm khí, càng hứng thú.

Nghiêng người né tránh đòn thứ nhất, sau đó dùng lực vỗ vài cái, thoáng chốc đã đánh tan kiếm khí của Mạnh Hiểu Dư.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 122


"Trời ạ!"

Nhìn bạch y nhân chỉ dựa vào một chưởng đã cản được kiếm khí của mình, Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc tột đỉnh, sao có thể!

Những kiếm khí ban nãy nàng đã dùng bảy, tám phần công lực.

Nếu là mấy tháng trước, nàng sẽ không kinh ngạc nhưng hiện tại nàng có 50-60 năm nội lực!

Sao bạch y nhân có thể nhẹ nhàng dùng chưởng hóa giải chúng được?

"Tiểu nha đầu, võ công không tệ!"

Bạch y nhân đứng cách đó không xa, tâm trạng không tệ nói.

Mạnh Hiểu Dư ngạo kiều hừ, thầm bất mãn: "Không tệ thì sao?

Không phải không đánh lại ngươi sao?"

Bạch y nhân nhìn thấy nàng ngạo kiều thì bật cười, quay đầu nói với người đang đấu với nhóm Hàn Như Băng: "Mễ lão nhân, đồ đệ này của ngươi đùa vui thật!"

Người nọ cũng rất tự luyến nói: "Đương nhiên, Mạc nha đầu cũng không nhìn xem nàng là đồ đệ của ai."

Vừa dứt lời, nhóm Hàn Như Băng lập tức dừng lại.

Mà hai người kia nhìn thấy các nàng dừng lại cũng không tiếp tục.

"Băng nhi, Sương nhi, đã hơn một năm không gặp, công phu của các ngươi tiến bộ không ít!"

Nữ tử áo xanh kéo khăn che mặt xuống, vui mừng nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng nói.

"Sư phụ."

Nhìn thấy gương mặt nữ tử áo xanh, tỷ muội Hàn Như Băng cả kinh, sau đó vui vẻ gọi.

"Ân, ngoan."

Nhìn hai đồ nhi ngày càng có phong thái, Bách Lý Thường Hồng vui vẻ gật đầu.

Nhìn thấy Bách Lý Thường Hồng kéo khăn xuống, hai người còn lại cũng kéo khăn che mặt xuống.

Mà người còn lại đấu với nhóm Hàn Như Băng lại là sư phụ Mễ Lâu đã lâu không gặp của Mạnh Hiểu Dư.

"Lão già thúi sao lại là ngươi?"

Nhìn thấy Mễ Lâu cười tủm tỉm, Mạnh Hiểu Dư kinh hô.

"Haha, nha đầu, lâu ngày không gặp võ công tiến bộ không ít nha!"

Nghe Mạnh Hiểu Dư gọi mình là lão già thúi, Mễ Lâu không những không giận còn cười tủm tỉm.

"Này!

Các ngươi rất vui vẻ khi nhận đồ đệ nha!"

Nhìn không ai phản ứng mình, Mạc Vô Ưu không vui nói.

"Haha, Mạc nha đầu, đồ đệ của ngươi không phải luôn bên cạnh ngươi sao?

Ngươi còn so đo làm gì?"

Mễ Lâu chỉ vào Bách Lý Thường Hồng trước mặt tỷ muội Hàn Như Băng, chế nhạo.

"Nàng?

Nàng nào có dáng đồ đệ?

Suốt ngày chỉ gọi họ tên ta, mấy năm nay một tiếng sư phụ ta cũng chưa nghe thấy."

"Làm sao?

Ngươi có ý kiến?"

Bách Lý Thường Hồng nhìn Mạch Vô Ưu, hỏi.

"Không..... không có ý kiến."

Nhìn Bách Lý Thường Hồng, Mạc Vô Ưu vội cười lắc đầu nói.

Bách Lý Thường Hồng thấy nàng như sợ mình ăn nàng, ghét bỏ nhìn nàng, sau đó quay đầu hàn huyên cùng hai đồ nhi, hoàn toàn không quan tâm vẻ mặt ai oán của Mạc Vô Ưu.

Bách Lý Thường Hồng không quan tâm, không có nghĩa tỷ muội Hàn Như Băng không quan tâm!

Nghe ba người trò chuyện, các nàng biết được nữ tử bạch y là tổ sư Mạc Vô Ưu, cả hai ôm quyền khom lưng, nói: "Bái kiến tổ sư."

"Ân, ngoan."

Nhìn thấy cuối cùng có người nhìn thẳng mình, Mạc Vô Ưu rất vui đáp.

"Sư phụ, không biết khi nào thì người và tổ sư trở về?

Vì sao lại không nói cho đồ nhi và Sương nhi để cho chúng ta nghênh đón."

Sau khi chào tổ sư, Hàn Như Băng quay đầu nói với sư phụ.

"Haha, ta và sư tôn vốn đi du ngoạn khắp nơi tình cờ về đây, vì thế muốn gặp các ngươi xem thế nào, cũng không có gì quan trọng cho nên không báo trước với các ngươi.

Hơn nữa dù ta có báo trước, khi đó các ngươi ở xa nghìn dặm cũng chưa chắc có thể trở về!"

Bách Lý Thường Hồng buồn cười nói.

Hàn Như Băng và Hàn Như Sương nghe vậy, hổ thẹn cúi đầu, hai người thân là cung chủ vốn không nên dễ dàng rời khỏi cung nhưng các nàng vì chuyện của bản thân mà rời khỏi mấy tháng, thật không nên.

"Đồ nhi biết sai, thỉnh sư phụ trách phạt."

Tỷ muội Hàn Như Băng cúi đầu nhận sai.

"Vi sư không trách các ngươi."

Nhìn hai người cúi đầu nhận sai, Bách Lý Thường Hồng bất đắc dĩ nói.

Sao cả hai lại nhận sai?

Nàng nhận cả hai làm đồ đệ nhưng dạy chưa được mấy năm đã không trách nhiệm cùng sư phụ du ngoạn khắp nơi.

"Này lão già thối, sao ngươi lại ở đây?"

Mạnh Hiểu Dư thắc mắc sao sư phụ lại ở đây.

"Hừ, lão nhân ta muốn đi đâu thì đi đó, vì sao ta không thể xuất hiện ở đây?"

Mễ Lâu ngạo kiều đáp.

Nhưng sau đó hắn nhớ đến gì đó nói: "Nha đầu thối, ngươi biết lão nhân ta tìm ngươi mất bao nhiêu công sức không?

Hiện tại ngươi còn dám hỏi vì sao ta ở đây?

Ngươi biết ngươi đã gây họa bao lớn không?"

Tuy Mễ Lâu nói vậy nhưng biểu cảm lại không trách cứ, còn cười tủm tỉm.

"Gặp rắc rối?

Sao ta có thể gây họa?

Lão già thối ngươi đừng vu khống ta!"

Mạnh Hiểu Dư thắc mắc nói, nàng gây họa lúc nào?

Sao nàng lại không biết?

"Haha.....

Ngươi còn nói lão nhân ta vu khống ngươi?

Ta là hạng người vậy sao?"

Mễ Lâu không vui đáp, sao nha đầu thối này dám không tin mình!

"Hừ!

Chẳng lẽ không phải?

Nếu không phải ngươi vu khống ta, vậy nói đi, ta gây họa gì!"

Mạnh Hiểu Dư không tin nàng đã gây họa, dù sao nàng vẫn luôn thành thật ở bên cạnh nhóm Hàn Như Băng.

"Ha!

Ngươi không tin đúng không!

Vậy để lão nhân ta nói cho ngươi biết!

Ngươi ở Đại Hội Anh Hùng cố ý cùng tên đạo tặc trộm thánh vật võ lâm Huyền Phong lệnh, sau đó còn cùng tên trộm kia, ban đêm xông vào sơn trang của huynh đệ Triệu gia, đả thương chủ nhà, cướp đi rất nhiều trân bảo hi thế truyền nhiều đời của người ta.

Còn nữa, sau khi đoạt bảo, ngươi còn tàn nhẫn giết trang chủ của sơn trang, nếu không phải người của lão đại Triệu gia Triệu Thiên Du đuổi đến, ngươi đã giết người diệt khẩu.

Hiện tại trang chủ Triệu Thiên Du đã liên hợp cùng chưởng môn các môn phái khác (ngoài Triều Khuyết Cung), ra lệnh truy sát, chỉ cần thấy người và tên đạo tặc thì giết ngay tại chỗ.

Ngươi nói ngươi có gây họa không?"

Mễ Lâu nhìn đồ nhi của mình sắc mặt ngày một trắng, trong lòng vui vẻ không tên!

Cho ngươi dám tranh luận cùng ta, xem hiện tại ngươi làm sao.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư mở to miệng, mặt trắng bệch, hoàn toàn không biết nên nói gì, nàng theo thói quen nhìn nhóm Hàn Như Băng.

Mọi người nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Mạnh Hiểu Dư, Dạ Vô Song dẫn đầu đi đến cạnh Mạnh Hiểu Dư, đau lòng ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Hiểu Dư đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, nếu ai dám tổn thương ngươi, ta sẽ giết người đó."

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn Mễ Lâu.

"Ngươi nhìn lão nhân ta làm gì?

Không phải ta ra lệnh truy sát nàng."

Mễ Lâu bị Dạ Vô Song nhìn không khỏi rùng mình, hơi chột dạ nói.

"Mễ tiền bối, chưởng môn của các môn phái đó thật sự phát lệnh truy sát sao?

Ngươi chắc chắc mình không sai?"

Nam Cung Vân Hạm cười khẽ hỏi Mễ Lâu nhưng nụ cười khiến Mễ Lâu run sợ, thầm nghĩ: "Sao đám tiểu bối này nguy hiểm, đáng sợ như vậy!"

"Haha, lão nhân ta nhớ lầm, hẳn là lệnh truy nã mới đúng."

Mễ Lâu lật lọng nói.

"Lão già thối, ngươi gạt ta?"

Nghe Mễ Lâu nói, Mạnh Hiểu Dư tức giận trừng Mễ Lâu.

Lão già thối này dám lừa nàng, làm nàng sợ đến đau tim.

Giang hồ phát lệnh truy sát là chuyện khủng bố thế nào!

Thời thời khắc khắc lo lắng cái mạng nhỏ của mình bất cẩn lập tức sẽ mất.

"Tuy rằng không phải lệnh truy sát nhưng ngươi cho rằng lệnh truy nã thì không sao sao?

Ngươi cho rằng đám giang hồ đó thật sự không giết ngươi sao?

Ngươi đừng quên những món ngươi trộm là gì.

Những món đó là thứ khiến người trong giang hồ tranh đoạt!"

Mễ Lâu nói.

"Nhưng ta thật sự không làm vậy!

Rõ ràng là vu khống!

Ta cố ý quấy rối khi nào?

Ta giết người diệt khẩu khi nào?

Đây là vu khống."

Mạnh Hiểu Dư tức giận.

"Vậy ngươi có đả thương người ta, trộm gia bảo người ta không?"

Mễ Lâu không để tâm hỏi, trong lòng vui vẻ khi người gặp họa.

"Trộm bảo vật thì có!

Nhưng ta không cố ý đả thương người nọ!

Nếu không phải bọn họ muốn giết ta và Ngọc Nhi, ta sẽ không đả thương họ!"

Mạnh Hiểu Dư hơi không tự tin nói, dù sao nàng thật sự cùng Linh Ngọc Nhi trộm bảo vật của người ta, còn vì tự vệ mà đả thương người.

Nhưng Ngọc Nhi cũng suýt nữa bị bọn họ giết!

Nghĩ đến tên hỗn đản dùng độc tiễn bắn Linh Ngọc Nhi bị thương, Mạnh Hiểu Dư hận đến nghiến răng.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 123


"Không nói này nữa!

Đồ đệ ngoan!

Lúc nãy khi ngươi đánh với Mạc nha đầu, hai công phu kia là gì?

Vì sao vi sư chưa từng gặp qua?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư không tự tin, Mễ Lâu không nói tiếp, mà đổi giọng tò mò với công phu Mạnh Hiểu Dư dùng.

Ngoài thích uống rượu, hắn còn thích nghiên cứu những công phu cổ quái, hiếm lạ, hiện tại đồ đệ dùng hai loại công phu hắn chưa gặp qua khiến Mễ Lâu cảm thấy hứng thú.

Mạnh Hiểu Dư nhìn sư phụ đột nhiên đổi đề tài, tò mò hỏi mình thì mặt đầy hắc tuyến: "Làm ơn, hiện tại ta chính là nhân vật bị toàn giang hồ truy nã!

Ngươi là sư phụ không nghĩ cho tình trạng của đồ đệ thì thôi.

Hiện tại còn không biết xấu hổ hỏi ta dùng võ công gì?

Quả thật quá đáng."

Mạnh Hiểu Dư càng nghĩ càng giận, vì thế nghiêng mặt, nói bừa: "Đây là tuyệt thế võ công Kim gia gia dạy ta, sao ngươi có thể biết được?"

"Kim gia gia?"

Mễ Lâu sửng sốt, sao hắn chưa từng nghe trên giang hồ có vị cao nhân này.

Lúc này Mễ Lâu đã quên, trước kia khi nhận Mạnh Hiểu Dư đồ đệ, Mạnh Hiểu Dư đã từng đề cập đến Kim Dung Kim gia gia người sáng lập ra những võ công đó.

"Ân."

Nhìn Mễ Lâu mê mang, Mạnh Hiểu Dư gật đầu lừa dối: "Kim gia gia rất lợi hại, không chỉ có thể sáng chế đủ loại võ công tuyệt thế, hơn nữa còn là thiên hạ vô địch!

Đặc biệt là tuyệt kỹ thành danh "Độc Cô cửu kiếm" có thể lấy thủ cấp của người khác còn không sao khi bị vạn người vây quanh."

Mạnh Hiểu Dư lấy hình tượng Độc Cô Cầu Bại trong truyện kể thành Kim gia gia, dù sao lão già thúi này cũng không xem tiểu thuyết của Kim gia gia nên sao biết nàng lừa hắn được?

"Hắn thật sự lợi hại vậy sao?"

Mễ Lâu bị lừa hoài nghi hỏi, trên giang hồ còn có cao nhân lợi hại như vậy sao?

Vì sao hắn lại không biết?

"Đương nhiên."

Nhìn Mễ Lâu hoài nghi, Mạnh Hiểu Dư lập tức gật đầu khẳng định, tiếp tục nói bừa: "Ngươi không biết Kim gia gia lợi hại thế nào đâu!

Khi hắn 30, chỉ dựa vào Huyền Thiết Trọng Kiếm đã vô địch thiên hạ.

Khi 40 tuổi, chỉ dựa kiếm gỗ đã đánh bại ngũ đại cao thủ Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông đến khiêu chiến hắn.

Đến khi 50 tuổi, Kim gia gia không cần luyện kiếm nữa, khi đó võ công của hắn đã đến cực hạn, cây cỏ cũng có thể làm kiếm, không ai dám khiêu chiến với hắn.

Vì thế Kim gia gia cầu một lần được bại mà không được nên thương tâm tự phong Độc Cô Cầu Bại, rồi thoái ẩn giang hồ, làm bạn với đại điêu, ẩn cư ở sông núi."

Lời của Mạnh Hiểu Dư làm Mễ Lâu rối rắm.

"Trên đời này lại có cao thủ mà hắn không biết sao?"

Nghĩ rồi, Mễ Lâu nhăn mày rối rắm.

Khi Mễ Lâu rối rắm, biểu cảm của những người khác hoàn toàn khác nhau!

Tỷ muội Hàn Như Băng biết Kim gia gia là ai sủng nịch nhìn Mạnh Hiểu Dư bịa chuyện lừa Mễ Lâu.

Nhìn Mễ Lâu rối rắm, hai người nghĩ: "Đáng lắm, ai bảo ngươi hù dọa nàng.

Cho nên hiện tại bị nàng lừa là hoàn toàn xứng đáng."

Tâm bên người mình rất rõ ràng.

Nam Cung Vân Hạm nhìn thấy nụ cười xấu xa của Mạnh Hiểu Dư, sau đó nhìn Mễ Lâu rối rắm, nghĩ đến chuyện hắn cố ý dọa Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm lập tức hiểu mọi chuyện, nàng sủng nịch nhìn Mạnh Hiểu Dư, thầm nghĩ; "Chỉ cần tiểu Dư nhi vui là được, còn Mễ lão nhân rối rắm đâu phải chuyện của mình?"

Linh Ngọc Nhi luôn đứng về tức phụ của mình, nghĩ: "Ai nha, không nghĩ đến tức phụ của ta còn biết được một nhân vật lợi hại như vậy!

Thật không hổ là người mình thích!"

Còn Dạ Vô Song vẫn canh cánh chuyện Mễ lão nhân hù dọa Mạnh Hiểu Dư, nàng lạnh lùng nhìn Mễ lão nhân, thấy hắn rối rắm, thầm hừ lạnh: "Hừ, tiện nghi ngươi, nếu không phải vì ngươi là sư phụ của Hiểu Dư, dù đánh đổi danh dự điện chủ Tu La điện, ta cũng nhất định giết ngươi."

Còn Mạc Vô Ưu và Bách Lý Thường Hồng thì vui vẻ xem kịch, không tin cũng không nghi ngờ lời Mạnh Hiểu Dư.

"Này tiểu nha đầu, Kim gia gia mà ngươi nói nếu thật sự lợi hại vì sao ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm cũng chưa từng nghe qua tên người này!"

Cuối cùng Mạc Vô Ưu không nhìn nổi Mễ lão nhân rối rắm, cười tủm tỉm giải vây giúp hắn.

"À?

Đó.....

đó là đương nhiên, Kim gia gia từng nói có năm cảnh giới luyện kiếm là lợi kiếm vô tình, nhuyễn kiếm vô thường, trọng kiếm vô phong, mộc kiếm vô trệ, vô kiếm vô chiêu.

Cuối cùng Kim gia gia còn đạt đến cảnh giới vô kiếm vô chiêu."

Nghe Mạc Vô Ưu cười hỏi, Mạnh Hiểu Dư khẽ sửng sốt, lắp bắp nói.

Mạnh Hiểu Dư nói xong, Mạc Vô Ưu, Bách Lý Thường Hồng và Mễ Lâu đều trầm mặc.

Sau đó Mạc Vô Ưu nghiêm túc hỏi Mạnh Hiểu Dư: "Nha đầu, ngươi biết Độc Cô cửu kiếm?"

Nghe Mạc Vô Ưu hỏi, Mạnh Hiểu Dư thành thật lắc đầu.

Sao nàng biết được!

Đó chỉ là trong tiểu thuyết!

Nhưng nghĩ rồi mắt nàng sáng lên.

"Tuy là tiểu thuyết nhưng không nhất định là giả!

Tựa như Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm và Lục Mạch Thần Kiếm của mình không phải đều từ tiểu thuyết của Kim gia gia ra sao?

Nói không chừng có thể luyện được Độc Cô cửu kiếm."

Dù sao khi đọc tiểu thuyết nàng đã rất mê Độc Cô cửu kiếm.

Khi đó vì thích nàng đã dành một hai tiếng để học thuộc vài câu giới thiệu.

Đương nhiên cũng biết tâm pháp, khẩu quyết.

Nàng cũng từng thử rất nhiều cách để luyện Độc Cô cửu kiếm nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại.

Tuy là chuyện của nhiều năm trước nhưng hiện tại nàng chỉ quên một chút.

Mạnh Hiểu Dư không biết có nên nói khẩu quyết mình học cho mọi người biết không.

Sau đó nàng nghĩ: "Nói đi!

Dù sao không biết là thật hay giả, lỡ như nếu là thật vậy chỉ cần mình và nhóm của Như Băng tỷ tỷ học xong Độc Cô cửu kiếm, như vậy sao này còn sợ giang hồ truy nã sao?

Nếu lỡ như là giả vậy cũng không sao, hiện tại vẫn còn ba cao thủ ở đây!

Bọn họ có lẽ có thể học được Độc Cô cửu kiếm trước, như vậy mình cũng sẽ không dẫn đến tình trạng tẩu hỏa nhập ma như Âu Dương Phong, dù sao có tẩu hỏa nhập ma cũng là lão già thúi và sư tổ, sư phụ của Như Băng tỷ tỷ."

Mạnh Hiểu Dư không phúc hậu nghĩ, sau đó khó xử nói: "Tuy rằng ta không biết Độc Cô cửu kiếm nhưng hình như ta biết chiêu thức và khẩu quyết."

Vốn nghe Mạnh Hiểu Dư không biết khiến ba người hơi thất vọng nhưng sau khi nghe nàng nói xong, mắt cả ba sáng lên.

"Chiêu thứ và khẩu quyết là gì?"

Mạc Vô Ưu giống Mễ lão nhân rất hứng thú với nhân vật võ công cao thâm chưa từng gặp này, nàng vội vàng hỏi.

"Nhưng ta không biết có phải là thật không?

Nếu là giả thì sao?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn ba người, do dự nói, thầm nghĩ: "Mặc kệ thật giả, tóm lại phải phủ sạch trách nhiệm trước.

Bằng không thật thì tốt, giả cũng không sao."

Mạnh Hiểu Dư không muốn ba người này sẽ biết thành Âu Dương Phong nửa điên nửa ngốc, đến lúc đó Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ sẽ trách tội mình, vì hạnh phúc của mình, Mạnh Hiểu Dư quyết định phủi sạch quan hệ.

"Không sao, ngươi nói trước đi."

Bách Lý Thường Hông hứng thú nói.

"Phải đó!

Đồ nhi ngoan mau nói cho sư phụ."

Mễ Lâu cũng nói, hắn rất hứng thú với Độc Cô cửu kiếm!

Nghe hai người nói, Mạnh Hiểu Dư nghĩ rồi đáp "Được rồi."

Sau đó cúi đầu nhớ lại khẩu quyết của chín thức, sau đó nói ra.

Khi nói xong, Hàn Như Sương lập tức lấy một chén nước đưa nàng, nhìn thấy nước, Mạnh Hiểu Dư thầm hô to: "Nước đến thật đúng lúc."

Nàng tươi cười xán lạn nhìn Hàn Như Sương, sau đó nhận chén uống cạn.

Uống xong, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn nhóm Mạc Vô Ưu.

Chỉ thấy ba người cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Sau mười mấy phút, cả ba đột nhiên ngẩng đầu, nói "đã hiểu", nàng thấy sư phụ của mình khinh công biến mất trước mặt mọi người, mà Mạc Vô Ưu và Bách Lý Thường Hồng cũng theo sau Mễ Lâu.

Nhìn ba người biến mất, Mạnh Hiểu Dư thoáng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, quay đầu hỏi Hàn Như Băng cạnh nàng: "Như Băng tỷ tỷ, bọn họ làm gì vậy?"

Chẳng lẽ bị mình đoán trúng ba người muốn làm Âu Dương Phong đời tiếp theo sao, Mạnh Hiểu Dư lo lắng nhìn tỷ muội Hàn Như Băng.

"Haha, nhóm sư phụ có lẽ đã lĩnh ngộ được gì rồi!"

Hàn Như Băng cười, tuy nàng cũng nghe khẩu quyết nhưng không thể nào lý giải được ý bên trong nhưng nhìn nhóm sư phụ hẳn đã hiểu!
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 124 (Hoàn)


Ba sư phụ cao thủ rời đi, mọi người tiếp tục theo bước tỷ muội Hàn Như Băng đến phòng cho khách của Triều Khuyết Cung, sau khi an bài cho mọi người, tỷ muội Hàn Như Băng dẫn Mạnh Hiểu Dư đi đến phòng ngủ của hai người, Hàn Như Băng nói với Mạnh Hiểu Dư ngồi ở cạnh giường: "Tiểu gia hỏa, về sau ngươi có tính toán gì không?"

"Sao?"

Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng, nhìn thấy nàng nghiêm túc, Mạnh Hiểu Dư đoán được nàng muốn hỏi gì, Mạnh Hiểu Dư trầm mặc: "Về sau sao?

Mình thật sự có thể mãi bên cạnh nhóm Như Băng tỷ tỷ sao?

Mọi người thật sự có thể chấp nhận chuyện cùng yêu một người sao?

Tuy mọi người đều nói mình vui là được nhưng mình yêu nhiều người cùng lúc thật sự tốt sao?"

Lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dư tự hỏi.

"Dư nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Sau khi về phòng đặt hành lý của mình xong, Hàn Như Sương đi vào phòng của tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ bình thản uống trà còn Mạnh Hiểu Dư thì ngồi ở cạnh giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"À!

Không có gì?"

Cảm nhận được mình rơi vào vòng tay quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Như Băng, sau đó thả lỏng dựa vào lòng Hàn Như Sương, không nói cho Hàn Như Sương mình đang nghĩ gì.

"Tỷ tỷ?"

Nhìn đứa nhỏ trong lòng không có ý muốn trả lời mình, Hàn Như Sương gọi tỷ tỷ nhà mình.

"Tiểu gia hỏa đang nghĩ chuyện tương lai của chúng ta!"

Hiểu ý của muội muội, Hàn Như Băng cười đáp.

Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ cười ý vị thâm trường như hiểu gì đó, nàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, nói: "Dư nhi, ta yêu ngươi, chúng ta thành hôn đi!"

Nghe Hàn Như Sương thâm tình nói muốn thành hôn với mình, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn ngây dại.

"Tỷ tỷ không phải hỏi tương lai sao, hiện tại ta nói ngươi, ta, tỷ tỷ sẽ như vậy, chịu không?"

Hàn Như Sương nói rồi mổ nhẹ lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó tiếp tục: "Bọn ta muốn cùng Dư nhi làm phu thê!

Bọn ta muốn giữ Dư nhi mãi bên cạnh mình nên dù yêu cầu này hơi hấp tấp nhưng là quyết định của ta và tỷ tỷ trong mấy tháng dài tìm kiếm ngươi!

Dư nhi, ta yêu ngươi, tỷ tỷ cũng rất yêu ngươi, chúng ta không muốn mất ngươi thêm lần nữa, cho nên chúng ta thành hôn đi, được không?"

Hàn Như Sương nhu tình nói với Mạnh Hiểu Dư.

Nghe Hàn Như Sương nhu tình nói, nhìn nàng thâm tình, Mạnh Hiểu Dư cảm động.

"Như Sương tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ, ta cũng yêu hai ngươi nên ta muốn gả cho hai người."

"Thật sao?

Không đổi ý?"

Hàn Như Băng ngồi cạnh các nàng cười hỏi.

"Ân, sẽ không đổi ý, ta muốn bên cạnh Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ cả đời."

Nói rồi nàng nắm tay hai tỷ muội Hàn Như Băng.

"Tức phụ, còn ta?"

Linh Ngọc Nhi tức giận mở cửa, chất vấn, sau nàng là Dạ Vô Song và Nam Cung Vân Hạm.

Ba người sau khi cất đồ xong, muốn tìm Mạnh Hiểu Dư nhưng vì không quen thuộc Triều Khuyết Cung, các nàng không biết phòng của Mạnh Hiểu Dư ở đâu.

Các nàng hỏi đệ tử Triều Khuyết Cung mới biết Mạnh Hiểu Dư chưa được sắp xếp phòng, vì thế dựa vào lời của đệ tử nội môn, các nàng vội vàng đến phòng của Hàn Như Băng nhưng khi chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy Mạnh Hiểu Dư sẽ gả cho tỷ muội Hàn Như Băng.

Nhìn nhóm Linh Ngọc Nhi đứng ở cửa, Mạnh Hiểu Dư khẽ sửng sốt không biết nên nói gì.

"Tức phụ, ngươi muốn gả cho hai nữ nhân kia, ngươi không cần ta sao?"

Linh Ngọc Nhi bày ra vẻ mặt đáng thương.

"Ách, ta không nói không cần ngươi!"

Nhìn Linh Ngọc Nhi ủy khuất, Mạnh Hiểu Dư vội nói.

"Nhưng vừa rồi ngươi nói muốn gả cho hai nữ nhân này."

Linh Ngọc Nhi nói, chỉ tay về hai tỷ muội Hàn Như Băng.

"Ta muốn gả cho Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ nhưng....."

Mạnh Hiểu Dư chưa nói xong, Nam Cung Vân Hạm luôn trầm mặc ngắt ngang.

"Đã định ngày chưa?

Tiểu Dư nhi muốn sính lễ thế nào?"

Nam Cung Vân Hạm cười hỏi.

"Vẫn, vẫn chưa định ngày!

Còn sính lễ, ta cũng không biết nên là cái gì!

Thành hôn ở đây phải cần sính lễ gì?"

Nghe Nam Cung Vân Hạm hỏi, Mạnh hiểu Dư sửng sốt, sau đó nghiêm túc tự hỏi nhưng vẫn không biết sính lễ gì mới thỏa đáng, vì thế nghiêng đầu nhìn mọi người.

Đúng lúc này, Dạ Vô Song im lặng bỗng rời đi.

"Này?

Ngươi muốn đi đâu?"

Linh Ngọc Nhi vội hỏi Dạ Vô Song đang chuẩn bị rời khỏi.

"Chuẩn bị sính lễ."

Giọng lạnh lùng truyền đến.

Linh Ngọc Nhi nghe xong, lập tức hiểu sau đó đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư, hôn lên má nàng: "Tức phụ, ta cũng đi chuẩn bị sính lễ nên sẽ rời khỏi đây vài ngày!"

Nói rồi nàng cũng vội vã rời đi.

"Này!

Ta còn chưa nói ta muốn sính lễ gì mà?

Sao các nàng đã đi chuẩn bị?"

Nhìn hai người vội vã rời đi, Mạnh Hiểu Dư thắc mắc hỏi.

"Vậy tiểu gia hỏa muốn sính lễ gì?

Ta và Sương nhi sẽ chuẩn bị!"

Hàn Như Băng cười hỏi.

"Ta cũng không biết, hai người tự chuẩn bị đi!"

Mạnh Hiểu Dư cúi đầu một hồi, thật sự không nghĩ ra mình muốn gì nên nàng chỉ có thể nói vậy với tỷ muội Hàn Như Băng.

"Tiểu Dư nhi, đây là sính lễ của ta, ngươi nguyện ý nhận không?"

Nam Cung Vân đứng cách đó không xa, lấy một viên thuốc màu xanh nhỏ, đưa đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư.

"Vân Hạm tỷ tỷ, đây là gì?"

Nhìn thấy thuốc viên trong tay Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.

"Cổ gắn bó."

Ý cười truyền vào tai Mạnh Hiểu Dư, nói rồi nàng bỏ một viên thuốc khác cùng màu vào miệng.

Nhìn Nam Cung Vân Hạm nuốt xuống, Mạnh Hiểu Dư cầm lấy, cũng nuốt theo nàng.

Sau đó thấy Nam Cung Vân Hạm ôm lấy mình, vui vẻ nói: "Từ đây sinh tử liền kề, không rời không bỏ."

Cổ gắn bó là cổ được sư phụ của Nam Cung Vân Hạm đến một bộ tộc tị thế luyện được.

Chỉ là sư phụ của nàng cũng không có bạn đời nên đã đưa nó cho nàng.

Cổ gắn bó, sinh tử có nhau.

Nhưng tử cổ nếu ăn cổ gắn bó cùng với mẫu cổ thì sẽ đồng mệnh tương liên, mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ chết theo.

Nam Cung Vân Hạm đưa cho Mạnh Hiểu Dư là mẫu cổ còn mình là tử cổ, nhìn Nam Cung Vân Hạm như vậy, tỷ muội Hàn Như Băng biết cổ gắn bó, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó nói: "Không ngờ Nam Cung Vân Hạm lại lấy cổ gắn bỏ làm sính lễ, xem ra tình cảm của nàng đối với tiểu gia hỏa (Dư nhi) cũng không ít hơn mình."

Hai tháng sau, Mạnh Hiểu Dư lại theo nhóm Hàn Như Băng lên xe ngựa bước vào cuộc hành trình mới.

Lúc này hai tỷ muội Hàn Như Băng đã không còn là cung chủ của Triều Khuyết Cung, nửa tháng trước, các nàng đã trả lại chức cung chủ cho Bách Lý Thường Hồng.

Dạ Vô Song cũng quyết định đi theo Mạnh Hiểu Dư, nên đã không trách nhiệm ném chức điện chủ cho phó điện chủ Yên Như Mị, sau đó một mình đến tìm Mạnh Hiểu Dư.

Nửa tháng sau, xe ngựa chạy đến nơi Linh Ngọc Nhi nói.

Đây là sơn cốc mỹ lệ, bốn mùa hoa tươi nở rộ, khi hoa nở, có rất nhiều bướm nhẹ nhàng bay quanh.

Nơi này có mấy gian trúc không lớn.

Đây là sính lễ Linh Ngọc Nhi đưa cho Mạnh Hiểu Dư cũng là nơi các nàng sẽ sống khi thành hôn.

Trong phòng trúc không có bài trí dư thừa, chỉ có một chiếc giường thật lớn, không thể uống rượu giao bôi, không thể châm nến đỏ thẫm đến hôm sau nhưng lại có một người đội mũ phượng, khăn voan đỏ, thẹn thùng ngồi ở cạnh giường, chờ đợi năm người cũng mặc hỉ phục đến vén khăn voan đỏ của tân nương tử của các nàng. (Toàn văn hoàn)

---------------------------------------- Lời của editor: Vậy là thêm một bộ truyện đã hoàn.

Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua.

Bên cạnh đó, hiện tại mình đang đào vài hố mới, hy vọng mọi người có thể tiếp tục đi cùng mình.

Cảm ơn mọi người!
 
Back
Top Bottom