Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ

[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 10


"Tiểu gia hỏa, đang suy nghĩ gì vậy?

Như thế nào lại không nói gì?"

Hàn Như Băng ở phía trước đợi hồi lâu không nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói.

Quay đầu nhìn thoáng qua thấy Mạnh Hiểu Dư cưỡi lừa đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì, vì thế liền hỏi.

Trong lòng đang khinh bỉ những người muốn cướp "Huyền Vũ tâm kinh", Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng hỏi mình.

Vội vàng ngẩng đầu trả lời: "A?

Không, ta không nghĩ gì."

Nói xong còn lộ ra gương mặt tươi cười, tỏ vẻ lời nói của nàng vô cùng đáng tin.

Trong lòng lại nói, "Ta có thể nói cho tỷ rằng ta vừa rồi trong lòng khinh bỉ về "Huyền Vũ tâm kinh" kia rốt cuộc là gì không ai biết lại muốn đoạt đi sao?

Đáp án là không thể.

Bởi vì ta vẫn không quên tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ cũng muốn tham gia Đại Hội Anh Hùng.

Tuy rằng không biết các ngươi có muốn lấy nội công tâm pháp không, cho nên ta sẽ không nói suy nghĩ của mình cho các tỷ."

Hàn Như Băng nhìn tiểu gia hỏa sau khi trả lời nàng liền chột dạ tươi cười.

Cười một chút cũng không hỏi nhiều, quay đầu tiếp tục đi.Mạnh Hiểu Dư thấy Hàn Như Băng không tiếp tục hỏi nàng.

Cho rằng Hàn Như Băng tin mình.

Vì thế hỏi Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thuộc môn phái nào?"

"Tiểu gia hỏa nghĩ chúng ta thuộc môn phái nào?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Hàn Như Băng không đáp hỏi lại."

Ta lại không biết các ngươi có môn phái gì!

Ta như thế nào đoán được."

"Như vậy sao!

Vậy..."

Nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, Hàn Như Băng còn muốn đùa một chút.

Không nghĩ đến nàng vừa nói ra một chữ, đã bị muội muội nhà mình đánh gãy."

Triều Khuyết Cung."

Hàn Như Sương lạnh lùng nói, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao muốn đánh gãy lời nói của tỷ tỷ mà nói cho Mạnh Hiểu Dư."

Triều Khuyết Cung?

Vậy cung chủ của các ngươi tên gì?

Lợi hại không?"

Nghe thấy Hàn Như Sương trả lời Mạnh Hiểu Dư mắt lấp lánh hỏi, tuy rằng nàng chưa nghe qua "Triều Khuyết Cung" nhưng nghe tên có lẽ là một môn phái lợi hại."

Đương nhiên lợi hại, nói như thế nào đây nhị vị cung chủ "Triều Khuyết Cung" là người đứng hàng đệ nhất trong bảng xếp hạng võ lâm tân tú."

Nghe nàng hỏi, Hàn Như Băng khoe khoang mà nói."

Thật vậy sao?

Thật lợi hại."

Mạnh Hiểu Dư mắt như cũ lấp lánh nói.

Sau đó lại hỏi: "Bất quá tỷ còn chưa nói nhị vị cung chủ bà bà kia tên gì."

Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư câu trước khen mình liền cao hứng.

Nhưng nghe được câu sau, nàng thiếu chút nữa loạng choạng ngã trên đất.

Vì thế quay đầu, không dám tin hỏi: "Cung chủ bà bà?"

"Phải!

Tỷ còn chưa nói cho ta tên của nhị vị cung chủ bà bà kia."

Mạnh Hiểu Dư không để ý Hàn Như Băng có chút không thích hợp, chỉ nghĩ nàng không nghe rõ câu hỏi của mình nên lặp lại.Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư lặp lại lời vừa rồi.

Vô cùng vô lực hỏi: "Ngươi như thế nào biết là cung chủ bà bà, mà không phải cung chủ tỷ tỷ?"

"Không phải tỷ nói sao?"

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng hỏi mình liền có chút khó hiểu."

Ta khi nào nói nhị vị cung chủ của Triều Khuyết Cung là lão bà bà?"

Hàn Như Băng đỡ trán hỏi."

Tỷ chưa nói nhưng chính tỷ nói nhị vị cung chủ võ công đứng hàng đệ nhất trong bảng xếp hạng võ lâm.

Nếu là đệ nhất võ lâm vậy võ công nhất định vô cùng vô cùng cao.

Võ công cao như vậy người nhất định đều là lão bà bà."

"Ta nói là bảng xếp hạng võ lâm tân tú không phải bảng xếp hạng võ lâm.

Hơn nữa dù võ công vô cùng vô cùng cao cũng không nhất định phải là lão bà bà!"

Hàn Như Băng thập phần bất đắc dĩ nói."

Là vậy sao?

Vậy cung chủ "Triều Khuyết Cung" rốt cuộc là ai?"

"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt" Hàn Như Băng không trực tiếp trả lời mà nói những lời này.Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ một chút.

Bỗng nhiên hiểu ra, sau đó chỉ vào tỷ muội Hàn Như Băng lắp bắp nói: "Tỷ...tỷ...hai người...không....sẽ không phải...

Đúng không?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư lắp bắp lại mang theo ngữ khí không dám tin khiến Hàn Như Băng buồn cười gật đầu.Nhìn thấy Hàn Như Băng gật đầu, Mạnh Hiểu Dư ngây người một chút sau đó liền dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn tỷ muội Hàn Như Băng.Tỷ muội Hàn Như Băng đi phía trước bị Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm không được tự nhiên.

Tuy rằng Hàn Như Băng rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của tiểu gia hỏa.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư nhìn lâu quá cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Vì thế đối với người đã nhìn các nàng mười lăm phút bằng ánh mắt lấp lánh sau khi biết được tỷ muội các nàng là nhị vị cung chủ của Triều Khuyết Cung liền nói: "Tiểu gia hỏa nhìn như vậy đủ chưa?

Nếu như nhìn đủ rồi thì hát một bài cho chúng ta đi!"

"À, đủ rồi.

Như Băng tỷ tỷ muốn nghe bài gì đây?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn tỷ muội Hàn Như Băng đến phát ngốc nghe thấy lời của nàng, cảm giác ngượng ngùng đỏ mặt lên.

Liền hỏi Hàn Như Băng muốn nghe bài gì."

Hát bài ngươi thích đi."

Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ một chút liền hát "Vui Vẻ Là Được"."

Nhân ngoại hữu nhân cậy mạnh không hảo lưu thanh sơn không sợ không củi đốt.Gặp chuyện bất bình người đơn lực mỏng tìm được rồi giúp đỡ rút đaoSuy nghĩ lại nhanh..."
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 11


Trên đường nhỏ ở vùng ngoại ô "Phú Vân Thành".

Hai nữ tử bạch y cầm bảo kiếm đi trước, theo sau là một thiếu nữ áo tím cưỡi lừa.

Thiếu nữ áo tím đang vui sướng hát ca, nàng khẽ lắc lư đầu, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua kéo theo tiếng sàn sạt của lá cây bên đường.

"Hảo...

Hay cho khúc "Vui Vẻ Là Được"... tiểu nha đầu không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn thấu thế tục, thật không đơn giản."

Mạnh Hiểu Dư vừa hát xong bị tiếng nói bất thình lình dọa sợ.

Lập tức nhìn xung quanh nhưng lại không thấy gì.

Nàng nhìn về phía tỷ muội Hàn Như Băng, thấy các nàng đã rút kiếm để trước ngực bày ra tư thế phòng ngự, cẩn thận nhìn về phía âm thanh vừa truyền đến."

Không biết là vị tiền bối nào đang ở đây, mời ngài xuất hiện."

Hàn Như Băng cầm kiếm trước ngực, lớn tiếng hỏi.

Võ công người này tuyệt đối rất cao hơn nữa còn vượt qua nàng cùng muội muội rất nhiều.

Bằng không các nàng như thế nào lại không phát hiện chút nào?

Nghĩ đến đây, Hàn Như Băng nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Lúc này vẻ mặt của Hàn Như Sương vẫn không cảm xúc như cũ nhưng từ cái nhíu mày của nàng có thể biết được chủ nhân của âm thanh này tuyệt đối là một cao thủ vô cùng lợi hại."

Hai tiểu nha đầu không cần khẩn trương như vậy, lão nhân ta không có ác ý.

Chỉ là nghe thấy tiểu oa nhi phía sau các ngươi hát rất thú vị nên mới khen một câu."

Mạnh Hiểu Dư lúc này đã ngây người, nàng vừa nhìn thấy gì?

Nàng nhìn thấy một lão nhân râu bạc ăn mặc rách nát, từ trên ngọn cây bên trái con đường phía trước nhảy xuống.

Cái này không phải là khinh công luôn thường xuất hiện dưới ngòi bút của Kim lão gia tử sao?

Gia gia nói không sai, trên đời này thật sự có khinh công.

Nàng vẫn luôn cho rằng khinh công là công pháp do Kim lão gia tử nói bừa ra.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư lập tức dùng ánh mắt sùng bái như nhìn thấy thần tượng nàng yêu nhất "Triệu Nhã Chi" để nhìn chằm chằm lão nhân râu bạc.So với vẻ hoa si sùng bái của Mạnh Hiểu Dư, tỷ muội Hàn Như Băng có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều.

Chỉ thấy các nàng đánh giá lão nhân râu bạc kia một lát liền lập tức thay thành vẻ mặt cung kính, ôm quyền nhất bái với lão nhân râu bạc, nói: "Hàn Như Băng, Hàn Như Sương "Triều Khuyết Cung" bái kiến Mễ lão tiền bối."

Lão nhân râu bạc nhìn tỷ muội Hàn như Băng cười nói: "Không cần đa lễ, không cần đa lễ nói vậy các ngươi là song bào đồ tôn của "Mạc Vô Ưu" sao?"

"Phải, tiền bối ngài biết vãn bối?"

Nghe lão nhân râu bạc nói, Hàn Như Băng có chút nghi hoặc hỏi.

Bởi vì nàng cùng muội muội hai năm trước tiếp nhận chức vụ cung chủ nên mới bắt đầu đi lại trên giang hồ.

Tuy rằng trong hai năm cũng xem như có danh tiếng nhưng cũng không đến mức khiến vị tiền bối trước mặt chú ý."

À không quen biết.

Chỉ là năm trước gặp sư tổ Mạc Vô Ưu của các ngươi nên có nghe nàng nhắc qua.

Ta còn nhớ lúc trước nàng còn khen các ngươi một phen.

Lúc ấy ta còn nghĩ nàng cố ý khuếch đại, không nghĩ đến hôm nay nhìn thấy quả nhiên phong thái bất phàm."

"Tiền bối quá khen, so sánh cùng tiền bối, vãn bối chúng ta thật khó mà nhìn theo bóng lưng ngài."

Nghe râu bạc khen, Hàn Như Băng trả lời.

Sau đó lại hỏi: "Vãn bối từng nghe sư tổ nói tiền bối đã sớm ẩn lui khỏi giang hồ đi tiêu dao sơn thủy.

Hiện tại nhìn thấy tiền bối ở đây là do có việc quan trọng muốn làm sao?"

"Này cũng không có việc gì!

Chuyện là lão nhân ta vài ngày trước truy theo mấy tên mao tặc.

Vừa đến thị trấn giải quyết xong mấy tên đó liền nghe vài người giang hồ nói Đại Hội Anh Hùng sắp tổ chức.

Lão nhân ta nghe vậy nên muốn xem náo nhiệt, hơn nữa ta nghe nói "Linh Vũ Sơn Trang" có mấy chục vò rượu ủ hơn trăm năm sẽ dùng để mở tiệc Khai Phong ở Đại Hội Võ Lâm.

Rượu ngon như vậy lão nhân ta sao có thể không đi nếm thử?"

Hàn Như Băng nhìn thấy lão nhân râu bạc nói đến mấy chục vò rượu ngon liền bày ra bộ dáng nuốt nước miếng.

Trong lòng buồn cười nghĩ: "Xem náo nhiệt là giả, muốn uống rượu ngon mới là thật.

Trên giang hồ ai mà không biết, vị Mễ Lâu lão tiền bối này thích mỹ thực hơn nữa càng thích rượu ngon.

Bất quá nàng chỉ nghĩ chứ không nói ra.Lão nhân râu bạc nhìn tỷ muội Hàn Như Băng không có câu hỏi gì liền đưa tầm mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư đang cưỡi lừa phát ngốc rồi hỏi tỷ muội Hàn Như Băng: "Tiểu oa nhi áo tím là đồng môn của các ngươi sao?"

"Không phải, tiểu gia hỏa là nửa đường nhặt được thôi."

Hàn Như Băng cười nói.

Sau đó đem chuyện như thế nào gặp được Mạnh Hiểu Dư rồi Mạnh Hiểu Dư đã chơi xấu ăn vạ các nàng như thế nào nói ra.Nghe Hàn Như Băng nói, râu bạc cúi đầu suy tư một chút, sau đó tựa như vô cùng tiếc hận nói: "Thì ra là được nhặt, vận khí thật tốt.

Vì sao ta lại không có vận khí tốt như vậy?"

Sau đó, nghĩ gì đó lại cười gian đi về phía Mạnh Hiểu Dư.Sau khi Mạnh Hiểu Dư phát ngốc xong, phục hồi tinh thần nhìn thấy lão nhân râu bạc trên mặt đang treo nụ cười đáng khinh đi về phía mình.

Trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt ngày càng mạnh.Lão nhân râu bạc treo nụ cười đi về phía Mạnh Hiểu Dư, sau đó đứng yên không nói, nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư.Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy lão nhân râu bạc đứng trước mặt nàng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào mình.

Nàng không biết nên làm gì đành sững sờ ở nơi đó.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 12


"Tiểu nha đầu, làm đồ đệ ta đi!"

Lão nhân râu bạc Mễ Lâu sau khi nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư liền nói.

"Sao?"

Mạnh Hiểu Dư vốn vì bị Mễ Lâu nhìn chằm chằm mà toàn thân run rẩy, lại nghe được lời này, trực tiếp ngốc tại chỗ.

Đồng thời không chỉ một mình Mạnh Hiểu Dư choáng váng, tỷ muội Hàn Như Băng nghe thấy cũng ngây ngẩn cả người."

Ta nói, tiểu nha đầu làm đồ đệ ta đi."

Mễ Lâu nhìn Mạnh Hiểu Dư sau khi mình nói vẫn không nói lời nào cho rằng hắn nói không rõ vì thế lớn tiếng nói lại.Bị Mễ Lâu lớn giọng nói khiến Mạnh Hiểu Dư đang phát ngốc lấy lại tinh thần, nhìn Mễ Lâu một hồi, quyết đoán nói: "Ta không cần."

Nghe thấy lời Mạnh Hiểu Dư, lần này đến Mễ Lâu choáng váng.

Nhưng thoáng chốc đã lấy lại tinh thần, sau đó dùng âm thanh không thể tin hỏi Mạnh Hiểu Dư: "Ngươi nói không cần?

Tiểu nha đầu ngươi biết ta là ai không?

Ngươi biết có bao nhiêu người muốn bái ta làm sư?

Ngươi cư nhiên lại nói không cần?"

"Ta làm sao biết ngươi là ai?

Ta lại không quen biết ngươi.

Còn có ngươi rất lợi hại sao?"

"Sao?

Ngươi cư nhiên không biết ta là ai?"

Thanh âm Mễ Lâu lớn hơn nữa nhưng hắn nhớ đến chuyện Hàn Như Băng nói về Mạnh Hiểu Dư liền bình tĩnh trở lại.

Quay đầu nói với Hàn Như Băng: "Tiểu nha đầu, ngươi nói cho nàng biết ta là ai."

Hàn Như Băng vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi nghe Mễ Lâu muốn thu Mạnh Hiểu Dư làm đồ đệ, nghe thấy Mễ Lâu nói, nàng suy nghĩ một chút cười nói với Mạnh Hiểu Dư: "Tiểu gia hỏa, vị tiền bối trước mặt ngươi là bang chủ Cái Bang đời trước."

"Bang chủ Cái Bang?"

Nghe Hàn Như Băng nói, đôi mắt Mạnh Hiểu Dư đột nhiên sáng lên.

Sau đó lại hỏi: "Như vậy rất lợi hại sao?"

Thấy Mạnh Hiểu Dư sau khi nghe nàng nói đôi mắt lập tức sáng lên, buồn cười nói: "Hiện tại thiên hạ có thể cùng vị lão tiền bối này bất phân thắng bại không vượt quá chín người."

"Không vượt quá chín người?"

Đôi mắt Mạnh Hiểu Dư biến thành ngôi sao.

"Không quá chín người hơn nữa là ngang tay, như vậy người đánh thắng lão nhân không phải càng ít sao?"

Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư quay đầu nhìn Mễ Lâu với vẻ mặt đầy sùng bái.Mễ Lâu nhìn Mạnh Hiểu Dư dùng vẻ mặt sùng bái nhìn mình.

Vô cùng cao hứng nói với Mạnh Hiểu Dư: "Thế nào?

Nghĩ kỹ rồi muốn bái ta làm sư sao?"

Biểu tình kia, ngữ khí kia vô cùng đáng ghét.

Tỷ muội Hàn Như Băng đứng bên cạnh khóe miệng không ngừng run rẩy.

Chỉ tiếc Mạnh Hiểu Dư đã bị câu nói "Hiện tại thiên hạ có thể cùng vị lão tiền bối này bất phân thắng bại không vượt quá chín người" làm cho vui đến không thấy phương Bắc, hoàn toàn không phát hiện dáng vẻ thiếu đòn của Mễ Lâu.

Bằng không nàng sẽ không đáp ứng Mễ Lâu nhanh như vậy.

Sao?

Ngươi hỏi nàng vì sao vui đến không thấy phương Bắc, này không phải vô nghĩa sao?

Lão nhân kia muốn thu mình làm đồ đệ hơn nữa còn là một sư phụ lợi hại như vậy, biết đâu ngày nào đó nàng cũng giống như những người xuyên không trong tiểu thuyết học được một thân võ công tuyệt thế sau đó cầm trường kiếm thiên nhai.

Nếu có thể có được một tuyệt thế đại soái ca hoặc tuyệt thế đại mỹ nữ càng tốt.

Mạnh Hiểu Dư như nhìn thấy bản thân một thân võ công cao cường, trong tay cầm bảo kiếm quý hiếm.

Thần sắc ngạo nghễ nhìn đám hắc y sát thủ mà đám hắc y sát thủ kia lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng.

Bỗng nhiên tên thủ lĩnh hô lên một tiếng, đám hắc y nhân đó đều phóng lên như sóng.

Mà nàng lại nhẹ nhàng cười rút kiếm tiếp đón đám sát thủ.

Chỉ thấy nàng võ công cao cường nhẹ nhàng giải quyết đám sát thủ không muốn sống kia.

Mà bảo kiếm trong tay nàng mỗi lần vung lên lại kết liễu một sinh mạng của đám hắc y sát thủ.

Cách nàng không xa chính là tuyệt thế mỹ nam hoặc tuyệt thế mỹ nữ khoanh chân ngồi trên mặt đất.Đôi tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên cổ cầm đặt trên đùi.

Tấu ra một khúc "Thập Diện Mai Phục" chấn động nhân tâm.Tưởng tượng đến đây khiến Mạnh Hiểu Dư đã muốn chảy nước miếng.Bên này Mạnh Hiểu Dư vẫn đang nghĩ ngợi về nhân sinh sau khi có được võ công cao cường.

Bên kia ba người nhìn Mạnh Hiểu Dư vừa chảy nước miếng vừa phát ra tiếng cười ngốc.

Không hẹn nhưng khóe miệng đồng thời run rẩy, cuối cùng không chịu được bộ dáng ngây ngốc của Mạnh Hiểu Dư, Mễ Lâu đánh gãy tiếng cười của nàng, hỏi: "Đồ đệ ngoan ngươi nghĩ gì mà lại cười đến ngốc như vậy?"

Bị Mễ Lâu đánh gãy mộng tưởng tốt đẹp khiến nàng thập phần khó chịu, nói: "Ngươi mới ngốc, còn nữa ngươi gọi ai là đồ đệ?

Ta còn chưa đáp ứng bái ngươi làm sư đâu, đừng gọi thân thiết như vậy."

"Cái gì?

Ngươi vừa rồi rõ ràng đã đáp ứng bái ta làm sư, hiện tại cư nhiên quỵt nợ.

Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?"

Mễ Lâu nghe nàng nói xong liền dùng ngữ khí chỉ trích phụ lòng người nói với nàng.

Nói xong còn bày gương mặt lã chã chực khóc, nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Bộ dáng kia tựa tiểu tức phụ bị trượng phu đáng khinh vứt bỏ.Mạnh Hiểu Dư bị Mễ Lâu dùng ánh mắt ai oán nhìn trong lòng liền run rẩy, vội vàng nói: "Lúc nãy ta nói đùa, ngươi đừng tin."

"Thật sao?"

Mễ Lâu vẫn dùng bộ dáng tiểu tức phụ hỏi nàng."

Thật, so với trân châu còn thật hơn."

Nàng vội nói, nàng thật sự chịu không nói một lão nhân đã mấy chục tuổi lại dùng biểu tình tiểu tức phụ ai oán nhìn mình.

Cảm giác đó thật khiến người ta chịu không nổi."

Vậy ngươi gọi ta một tiếng sư phụ đi."

"Sư phụ."

Mạnh Hiểu Dư nghe vậy liền gọi một tiếng sư phụ, sau đó nói: "Ta đã kêu ngươi là sư phụ, ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta."

Khi Mễ Lâu nghe nàng gọi "Sư phụ", gương mặt liền biến thành vẻ tươi cười.Mạnh Hiểu Dư nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ kia trong lòng liền hối hận vì đã gọi một tiếng sư phụ.

Vì thế nàng lấy truyền thống tuyệt không hại của Mạnh gia các nàng, cười gian hỏi Mễ Lâu: "Sư phụ, vậy ngươi chuẩn bị dạy võ công lợi hại gì cho ta?"

Được Mạnh Hiểu Dư gọi một tiếng sư phụ khiến Mễ Lâu vô cùng cao hứng, lập tức khoe khoang rằng: "Sư phụ ngươi mười tám ban võ nghệ mọi thứ đều tinh thông.

Ngươi muốn học công phu gì, sư phụ ta đều sẽ dạy ngươi."

Nghe Mễ Lâu nói, Mạnh Hiểu Dư lập tức cao hứng hỏi: "Thật vậy sao?

Sư phụ ngươi thật tốt.

Ta muốn học, Cửu Âm Chân Kinh, Lục Mạch Thần Kiếm, Lăng Ba Vi Bộ, Bắc Minh Thần Công, Nhất Dương Chỉ, Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, còn có Độc Cô Cửu Kiếm, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, còn có Đả Cẩu Bổng Pháp, Tiên Thiên Công, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Bách Biến Thần Hành...."

Bên này Mạnh Hiểu Dư bẻ tay sung sướng nói, bên kia Mễ Lâu nghe thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc cùng mồ hôi lạnh chảy ròng.

Những võ công mà tiểu nha đầu nói hắn chưa từng nghe qua, nhưng nhìn bộ dáng tiểu nha đầu, những võ công đó không giống như nàng nói bừa.Không chỉ Mễ Lâu đầy vẻ kinh ngạc, ngay cả tỷ muội Hàn Như Băng cũng mặt đầy kinh ngạc nhìn Mạnh Hiểu Dư.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 13


"Sư phụ, ngươi tính dạy ta loại nào trước?"

Mạnh Hiểu Dư hưng phấn đếm những võ công lợi hại trong đầu xong hưng phấn hỏi Mễ Lâu.

Sau đó Mạnh Hiểu Dư lại cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi nói: "Nếu không sư phụ ngươi dạy ta Lăng Ba Vi Bộ cùng Bách Biến Thần Hành trước đi.

Sư phụ ngươi thấy thế nào?"

Nói xong hưng phấn nhìn Mễ Lâu.

Thầm nghĩ đến dáng vẻ tiêu sái của mình sau khi học xong hai loại khinh công, hưng phấn cùng chờ mong trong mắt càng sâu.

Mễ Lâu nhìn trong mắt Mạnh Hiểu Dư không che giấu sự hưng phấn chờ mong nhìn hắn.

Mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều, không biết nên nói như thế nào với Mạnh Hiểu Dư rằng hắn căn bản chưa từng nghe qua những loại võ công đó.

Vì thế đành nói sang chuyện khác: "Đồ đệ ngoan, những võ công mà ngươi nói là nghe được ở đâu?"

"À, ta đọc được trong sách của Kim gia gia."

Mạnh Hiểu Dư lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong trạng thái hưng phấn nói."

Kim gia gia?

Ngươi có thể nói cho ta biết Kim gia gia trong miệng ngươi tên gì không?"

Lời Mạnh Hiểu Dư đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Mễ Lâu, không lẽ trên đời có cao thủ như vậy mà hắn không biết sao?"

Kim gia gia chính là Kim Dung, ngươi không biết sao?

Hơn nữa Kim Dung nổi danh như vậy ngươi thế nhưng lại không biết sao?

Này không phải là do tuổi ngươi quá lớn khiến cho trí nhớ bị lùi về phía sau rồi mắc chứng dễ quên đi."

Mạnh Hiểu Dư nói xong thì dùng ánh mắt thương hại nhìn Mễ Lâu.

Trong lòng thầm bi ai cho tuổi già.

Nhưng mà nàng tựa như đã quên mình xuyên qua, nơi này không giống với thế giới của nàng.

Cho nên không có người biết Kim gia gia là rất bình thường, ngược lại nếu như có rất nhiều người biết về Kim gia gia thì lại không bình thường chút nào.Chú ý tới ánh mắt thương hại của Mạnh Hiểu Dư khi nhìn mình, khuôn mặt Mễ Lâu không biết nói gì, hắn thật sự không biết Kim Dung là vị cao nhân nào.

Không lẽ Kim Dung là một vị cao nhân không xuất thế lánh đời sao?

Nhưng cũng không đúng, nghe ý tứ trong lời nói của tiểu nha đầu thì Kim Dung kia là một người rất nổi danh.

Nhưng một vị nổi danh như vậy vì sao ta lại không biết đến?

Hay thật sự như tiểu nha đầu nói bản thân mình bởi vì tuổi quá lớn nên mắc chứng dễ quên gì đó.Hàn Như Băng nhìn hai người cách nàng không xa, một người dùng ánh mắt thương hại nhìn người kia mà người kia hai chân mày gắt gao chụm lại không biết là đang rối rắm chuyện gì.

Hiện trạng này giằng co gần mười lăm phút, Hàn Như Băng rốt cuộc mở miệng đánh vỡ trầm mặc."

Tiểu gia hỏa, ngươi nói Kim Dung kia là người của quê ngươi sao?"

Nghe thấy lời của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một hồi rồi nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?"

Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ một chút, Mạnh Hiểu Dư bừng tỉnh đại ngộ ôm trán nói: "Sao ta có thể không nghĩ đến, Kim gia gia căn bản không phải ngươi nơi này.

Sao lão nhân có thể nhận thức đây?"

Nói xong, từ trên người Tiểu Khôi nhảy xuống, đi đến bên cạnh lão nhân vẫn đang rối rắm, vỗ vỗ hắn nói: "Sư phụ à, Kim gia gia là người quê ta, ngươi không quen biết là điều bình thường cho nên đừng rối rắm nữa."

"Thật sao?"

Mễ Lâu nhìn Mạnh Hiểu Dư hỏi."

Thật sự!"

"Như vậy...ta một chút cũng không già đúng không?"

"Đúng vậy."

Mạnh Hiểu Dư khẳng định nói.

Trong lòng lại đang rít gào, "Vừa rồi ngươi rối rắm nửa ngày là bởi vì chuyện này sao?"

"Haha ta đã nói, tuổi ta còn trẻ như vậy là tuổi như hoa như ngọc sao có thể già đây?"

Nghe thấy lời Mạnh Hiểu Dư, Mễ Lâu lập tức vứt bỏ rối rắm vừa rồi, bắt đầu tự luyến nói.Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, trên trán treo ba đường hắc tuyến.

Trong lòng rít gào, "Thật không thấy ngài trẻ tuổi chỗ nào, còn có một lão nhân như ngươi cư nhiên dùng như hoa như ngọc để hình dung bản thân, không thể dùng thành ngữ thì không cần phải dùng loạn như vậy."

Tỷ muội Hàn Như Băng nghe Mễ Lâu nói, khóe miệng các nàng không hẹn đều run rẩy.

Quay đầu nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Mạnh Hiểu Dư, các nàng liền cùng nhau nhẹ nhàng cong khóe miệng. (

Tác giả: Đây là tâm ý tương thông của song bào thai sao?)."

Sư phụ, ngươi chuẩn bị dạy ta võ công gì?"

Mạnh Hiểu Dư thật sự không thể chịu nổi vẻ tự luyến của Mễ Lâu, vì thế nàng mở miệng đánh gãy hắn."

A!

Đồ đệ ngươi muốn học loại võ công nào trước?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Mễ Lâu lập tức đứng đắn lại."

Khinh công, ta muốn học khinh công."

Mạnh Hiểu Dư khẳng định nói."

Khinh công?

Ta nói này đồ đệ ngoan!

Sư phụ của ngươi nhiều võ công lợi hại ngươi không học, vì sao nhất định phải học kinh công trước?"

Mễ Lâu nghi hoặc hỏi.Tỷ muội Hàn Như Băng cũng nghi hoặc nhìn Mạnh Hiểu Dư.

Người khác bái sư đều hy vọng có thể học được loại võ công lợi hại nhất trước, vì sao nha đầu này lại muốn học loại võ công không có một chút lực sát thương như khinh công trước?"

Vì sao ta lại muốn học khinh công trước?

Đương nhiên là dùng để chạy trốn!"

Mạnh Hiểu Dư hiển nhiên nói.Mễ Lâu nghe nàng nói học khinh công để chạy trốn.

Đầu đầy hắc tuyến hỏi: "Đồ đệ ngoan!

Ta nói ngươi có thể có chút tiền đồ không?

Nói như thế nào sư phụ ngươi cũng là "Rượu Tiên Đao Thần" có thanh danh vang dội trên giang hồ, ngươi không học tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong Đao Pháp" của ta trước còn chưa tính.

Ta vẫn còn võ công tuyệt kỹ rất lợi hại khác có thể dạy ngươi mà ngươi một chút cũng không muốn?

Cố tình lại học khinh công trước?

Ngươi học khinh công trước còn chưa tính vậy mà ngươi học khinh công trước là dùng để chạy trốn.

Ngươi nói xem mệnh lão nhân ta sao lại khổ như vậy?

Ta lão già này đã hành tẩu giang hồ vài thập niên mới thu một đồ đệ là ngươi.

Chỉ là ta ngàn vạn không nghĩ đến ngươi lại không có tiền đồ như vậy.

Mệnh ta sao khổ như vậy...."

Mễ Lâu vừa nói vừa lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại.Mạnh Hiểu Dư mặt đầy hắc tuyến nhìn Mễ Lâu nói: "Ta không tiền đồ chỗ nào?

Ta không phải chỉ muốn học khinh công trước sao?

Vì sao lại thành không có tiền đồ?"

"Ngươi còn dám nói ngươi không phải không có tiền đồ sao?

Ta hỏi ngươi, ngươi học khinh công để làm gì?"

Mễ Lâu nghe nàng nói xong, cũng không giả vờ nữa.

Chỉ vào nàng hỏi."

Để chạy trốn, vừa rồi không phải đã nói với ngươi sao?"

"Chẳng lẽ như vậy còn không phải không có tiền đồ sao?"

Mễ Lâu như cũ chỉ vào Mạnh Hiểu Dư hỏi."

Đương nhiên không phải, lão nhân ta hỏi ngươi, tư chất tập võ của ngươi thế nào?

Mấy tuổi đã tập võ?

Tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong Đao Pháp" của ngươi luyện bao lâu mới được?

Còn những tuyệt kỹ khác luyện mấy năm mới luyện được?

Ngươi luyện một loại võ công nhanh nhất mất bao lâu?"

Mạnh Hiểu Dư bùm bùm hỏi một loạt vấn đề lớn."

Hừ, lão nhân ta trời sinh thông minh, phản ứng nhanh, là một thiên tài tập võ.

Còn nữa lão nhân ta bắt đầu tập võ năm sáu tuổi, "Trảm Phong Đao Pháp" của ta tốn tám năm năm tháng luyện thành.

Tuyệt kỹ ta học nhanh nhất "Cương Phong Thối Pháp" chỉ nửa năm là có thể học xong."

Nghe câu hỏi của Mạnh Hiểu Dư, Mễ Lâu kiêu ngạo trả lời."

Hảo, vậy ta hỏi ngươi, tư chất tập võ của ta so sánh với ngươi thì thế nào?"

Mạnh Hiểu Dư hỏi lại."

Ân, cốt cách của ngươi ngạc nhiên, đầu óc coi như linh hoạt, hơn nữa cơ thể không có nửa điểm nội lực nhưng hai mạch Nhâm Đốc của ngươi lại thông.

Thể chất như vậy tuyệt đối là kỳ tài luyện võ so với lão nhân ta chỉ có hơn chứ không kém!

Chỉ tiếc là ngươi đã bỏ lỡ tuổi tập võ tốt nhất, bằng không võ nghệ của ngươi về sau tuyệt đối có thể so sánh cùng vị "Võ Lâm Huyền Thoại" một trăm năm trước kia, thậm chí có khả năng vượt qua nàng.

Nhưng ngươi đã bỏ lỡ tuổi tốt nhất để tập võ, chỉ cần ngươi chịu cố gắng học tập, lấy thể chất đặc thù của ngươi có thể bù đắp được khuyết điểm nho nhỏ kia."

Mễ Lâu suy nghĩ một chút, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 14


Nghe thấy lời Mễ Lâu khiến Mạnh Hiểu Dư sợ ngây người.

Tình huống hiện tại là như thế nào?

Chẳng lẽ bản thân mình có bàn tay vàng sao?

Không lẽ đại thần xuyên không đều chuẩn bị kỹ năng cho mỗi một vị xuyên không?

Phải biết rằng tế bào vận động của Mạnh Hiểu Dư không tốt lắm, trừ lúc nhỏ bởi vì thân thể không tốt nên bị gia gia nhà mình buộc học Thái Cực quyền, Thái Cực Kiếm còn có Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự.

Trừ môn thể thao cường thân kiện thể chậm rì rì này. (Đối với nàng Thái Cực quyền, Thái Cực Kiếm, Tẩy Tủy Dịch đều là môn thể thao chậm rì rì.

Hỏi nàng vì sao lại nghĩ vậy?

Đáp án đơn giản chính là gia gia nói).

Còn những loại vận động khác đều rối tinh rối mù.

Dựa theo cách nói của lão nhân, thân thủ của mình có tư chất vô cùng thích hợp để học võ.

Đó có phải đại biểu mình có thể rất nhanh sẽ trở thành cao thủ võ lâm?

Nghĩ đến bản thân rất nhanh sẽ trở thành cao thủ võ lâm, Mạnh Hiểu Dư đã hưng phấn không thôi.

Bên này Mạnh Hiểu Dư cười không khép miệng được, bên kia tỷ muội Hàn Như Băng hơi kinh ngạc.

Lời vừa rồi Mễ Lâu nói các nàng đều nghe thấy, không nghĩ đến tiểu gia hỏa kia vậy mà lại có tư chất tốt như vậy."

Sư phụ hiện tại có thể dạy ta khinh công không?"

Mạnh Hiểu Dư chờ mong nhìn Mễ Lâu.

Đợi hồi lâu không thấy Mễ Lâu đáp ứng, nàng lại nói: "Sư phụ, ông nội ta từ nhỏ nói ta.

Dù cho ngươi ăn rất nhiều trong bữa cũng không có khả năng sẽ lập tức béo lên.

Cho nên sư phụ dù ngươi võ công lợi hại đến đâu, tư chất ta tốt đến nhường nào.

Ngươi cũng không thể ngay lập tức biến ta thành võ lâm cao thủ!

Giang hồ hiểm ác, sư phụ ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy hẳn rất rõ ràng.

Trên giang hồ, nhiều người võ công cao như vậy, lỡ như một ngày nào đó có người thấy ta không vừa mắt muốn giết ta nhưng ta cơ bản không có kỹ năng bảo mệnh, như vậy không cần đợi đến khi trở thành cao thủ võ lâm, ta đã chết trước rồi.

Nếu là như vậy, sư phụ, ngươi muốn nơi nào tìm được một đồ đệ có tư chất tốt như ta?"

Nói xong, nước mắt nàng lưng tròng nhìn Mễ Lâu.Nhìn ánh mắt vô cùng đáng thương của Mạnh Hiểu Dư, nghĩ đến lời nàng vừa nói.

Hắn cảm thấy nàng nói có đạo lý, giang hồ hiểm ác, cao thủ lại nhiều mà Mạnh Hiểu Dư cũng không có khả năng lập tức trở thành cao thủ.

Hơn nữa dù nàng có thể lập tức trở thành cao thủ nhưng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, ai có thể bảo đảm đồ đệ ngoan nhất định có thể đánh bại những cao thủ võ lâm đó?

Nghĩ đến đây Mễ Lâu quyết định, hắn muốn ngoài "Trảm Phong Đao Pháp" kiêu ngạo nhất của mình thì dạy thêm kinh công "Ngự Phong Bước" cho nàng.

Thật ra Mễ Lâu ngoài tuyệt kỹ thành danh "Trảm Phong Đao Pháp" thì còn hai tuyệt kỹ rất lợi hại, trong đó là khinh công "Ngự Phong Bước"."

Đồ đệ ngoan ngươi nói rất có đạo lý, lão nhân ta dạy ngươi một tuyệt kỹ khác "Ngự Phong Bước"."

"Ngự Phong Bước"?

Là khinh công rất lợi hại sao?"

Mạnh Hiểu Dư chớp mắt hỏi."

Đương nhiên, đây là một tuyệt kỹ rất lợi khác của lão nhân!"

Mễ Lâu kiêu ngạo nói."

Nếu vậy lúc ngươi nói về tuyệt kỹ lợi hại nhất vì sao lại không dạy ta?"

Mạnh Hiểu Dư tức giận nói."

Kia không phải bởi vì ngươi nói học khinh công chỉ vì chạy trốn sao."

Mễ Lâu có chút ngượng ngùng nói."

Vậy hiện tại ngươi nghĩ thông suốt?"

Mạnh Hiểu Dư chế nhạo nói."

Ân, lão nhân ta nghĩ thông suốt rồi, đánh không lại ta phải trốn.

Nếu đánh không lại còn trốn không thoát như vậy không phải rất mất mặt hơn sao?"

Mễ Lâu dõng dạc, hùng hồn nói.Tỷ muội Hàn Như Băng nhìn hai thầy trò vừa nói vừa phụ họa đều lắc đầu không nói.

Hàn Như Băng nhìn sắc trời đã không còn sớm, nói với Mễ Lâu: "Tiền bối ngươi xem sắc trời đã không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi đến trấn tiếp theo hay như thế nào?"

"Không cần cứ ở rừng cây bên đường qua đêm đi."

Mễ Lâu suy nghĩ một hồi nói.

Sau đó quay đầu nói với Mạnh Hiểu Dư: "Đồ đệ ngoan tuy rằng tư chất của ngươi rất tốt, nhưng thân lại không có nửa điểm nội lực.

Nếu muốn học cảnh giới cao nhất của "Ngự Phong Bước" rất khó.

Cho nên lão nhân ta quyết định đêm nay truyền một ít nội lực cho ngươi, ngày mai bắt đầu dạy ngươi "Ngự Phong Bước" như thế nào?"

"Thật sao?

Sư phụ ngươi thật tốt, ta yêu ngươi muốn chết, muahz."

Nghe Mễ Lâu nói, Mạnh Hiểu Dư cao hứng hoan hô một tiếng sau đó ôm hắn hôn một cái."

Ngươi xú nha đầu, cư nhiên dám chiếm tiện nghi của lão nhân ta?

Lão nhân ta đã nhiều tuổi như vậy, ngươi cư nhiên còn chiếm tiện nghi của ta..."

Bị nàng hôn một cái, Mễ Lâu tức muốn hộc máu, hét lên.

Mà nàng lại không đáp tiếng nào.------------Sáng sớm thời tiết hơi lạnh, mặt trời từ hướng đông chậm rãi lên cao.

Chim chóc đứng trên nhánh cây hót lên những giai điệu êm tai.

Hết thảy đều có vẻ tốt đẹp nhưng mà..."

Xú nha đầu, đã nói với ngươi bao nhiêu lần?

Chiêu kiếm pháp kia là đâm nghiêng không phải bổ nghiêng.

Vì sao ta lại thu đồ đệ đần như ngươi."

"Xú lão đầu, ta vừa nhìn thấy ngươi bổ nghiêng!

Còn nữa ta đần chỗ nào?

Là ngươi không biết dạy, không lẽ ngươi chưa nghe câu không có đồ đệ không dạy được chỉ có sư phụ không biết dạy."

"Ha xú nha đầu ngươi còn cùng ta tranh luận đúng không?

Phản rồi..."

Tỷ muội Hàn Như Băng im lặng nhìn hai thầy trò bên kia đang đấu võ mồm, không để ý đến.

Bởi vì tiết mục như vậy đã diễn ra nhiều lần.

Một lát sau Hàn Như Băng đến bên người Mạnh Hiểu Dư cùng Mễ Lâu nói: "Tiểu gia hỏa, tiền bối qua ăn một chút rồi luyện."

Nghe thấy được ăn Mạnh Hiểu Dư lập tức ngừng đấu võ mồm với xú lão đầu, chạy về phía Hàn Như Sương, cầm lấy bánh bao thịt buổi sáng Hàn Như Sương vào trấn nhỏ mua, há to miệng mà ăn.

Một tháng này, mỗi ngày trời chưa sáng nàng đã bị xú lão đầu này kéo đi luyện công.

Môi ngày đều bị xú lão đầu thao luyện chết khiếp bởi vậy Mạnh hiểu Dư từ xưng hô sư phụ với Mễ Lâu bắt đầu biến thành xú lão đầu.

Lại còn tranh luận cùng xú lão đầu, xú lão đầu tức giận liền bắt đầu gọi nàng là xú nha đầu thay vì đồ đệ ngoan.Mễ Lâu khinh bỉ nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dư đang há miệng to ăn bánh bao bên cạnh Hàn Như Sương nói: "Xú nha đầu, hiện tại ngươi đã học xong "Ngự Phong Bước", tuy rằng kiếm pháp còn rất kém cỏi nhưng nếu thường xuyên luyện tập thì khoảng nửa năm là được.

Còn có nội công tâm pháp phải thường xuyên luyện tập, không cho phép lười biếng biết không?"

Nói rồi lấy một quyển ghi lại chưởng pháp từ trong ngực cho Mạnh Hiểu Dư nói: "Đây là "Lăng Phong Chưởng Pháp", ngươi dựa theo phương pháp luyện, nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi hai tiểu nha đầu bên cạnh ngươi."

Mễ Lâu nói rồi chỉ tỷ muội Hàn Như Băng, tiếp tục nói: "Sư phụ của ngươi đi trước đây."

"Xú lão đầu ngươi muốn đi đâu?"

Mạnh Hiểu Dư nuốt bánh bao xuống, cầm lấy quyển võ công bí tịch hỏi."

Lão nhân ta có việc phải đi trước, ngươi tiếp tục đi đến Phú Vân Thành cùng hai nha đầu đi.

Còn có kiếm pháp nhất định phải thường xuyên luyện, ngươi cũng phải luyện "Lăng Phong Chưởng Pháp" ta đưa, biết không?

Lần sau gặp lại nếu ta thấy võ công của ngươi không chút tiến bộ thì xem ta thu thập ngươi thế nào.

Không nói nữa, lão nhân ta đi trước."

Nói xong, hắn thi triển khinh công bay đi.Mạnh Hiểu Dư nhìn hướng xú lão đầu bay, nói với Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ, vì sao xú lão đầu lại đi nhanh như vậy?"

"Ta cũng không biết, có thể có chuyện quan trọng."

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư, trong mắt đầy ý cười như có như không.

Nàng nhìn tiểu gia hỏa trước mắt hơi nở nụ cười, nghĩ đến buổi tối một tháng trước kia."

Đồ đệ ngoan, ta hiện tại muốn tuyền một ít nội lực cho ngươi, ngươi hiện tại khoanh chân ngồi, đôi tay đặt trên đầu gối, tinh thần thoải mái không cần nghĩ ngợi gì."

Mạnh Hiểu Dư dựa theo lời Mễ Lâu làm, Mễ Lâu ngồi phía sau Mạnh Hiểu Dư bắt đầu vận nội lực lên đôi tay chậm rãi từ phía sau lưng nàng chuyền nội lực vào cơ thể Mạnh Hiểu Dư.

Trong quá trình truyền nội công, Mễ Lâu trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì hắn phát hiện kinh mạch của Mạnh Hiểu Dư so với người bình thường thô hơn rất nhiều, hơn nữa nội lực mà hắn truyền vào cũng không ở đan điền.

Mà tản ra kỳ kinh bát mạch, điều này khiến Mễ Lâu cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nhưng kỳ quái thế nào hắn vẫn tiếp tục truyền nội lực cho Mạnh Hiểu Dư, chỉ là càng truyền hắn lại càng kinh ngạc.

Bởi vì hắn truyền gần hai mươi năm nội lực cho Mạnh Hiểu Dư nhưng nàng một chút dấu hiệu không ổn cũng không có.

Người chưa tập qua bất kỳ võ công cùng nội lực nào như nàng, đột nhiên tiếp nhân một lượng nội lực lớn khẳng định sẽ cảm thấy rất thống khổ.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư lại giống như không cảm giác gì, như vậy có khiến cho người khác cảm thấy kì quái không?

Một lát sau Mễ Lâu rốt cuộc dừng lại, xoa xoa trán mình.

Hắn đứng dậy xem xét trạng thái của Mạnh Hiểu Dư, trong lòng lại càng ngạc nhiên.

Hắn đã truyền hơn ba mươi năm công lực cho nàng.

Nhưng thần sắc Mạnh Hiểu Dư vẫn như cũ, không có biểu hiện chút không khỏe nào.

Mễ Lâu đi xem mạch tượng của Mạnh Hiểu Dư, phát hiện đan điền Mạnh Hiểu Dư rỗng tuếch như cũ, vì thế hắn vội kêu Mạnh Hiểu Dư dựa theo phương pháp hắn nói mà làm.

Khi hắn thấy Mạnh Hiểu Dư dễ như trở bàn tay chém đứt cây, hắn kinh ngạc không biết nói gì.

Rõ ràng đã có ba mươi năm nội lực nhưng lại không cảm giác được nội lực tồn tại.

Càng khiến giật mình chính là lúc sau.Khi bắt đầu dạy Mạnh Hiểu Dư "Ngự Phong Bước, tỷ muội Hàn Như Băng cũng kinh ngạc.

Bởi vì Mạnh Hiểu Dư học vô cùng nhanh, gần như chỉ cần bảy ngày ngắn ngủi đã học xong "Ngự Phong Bước"."

Ngự Phong Bước" chia làm ba giai đoạn.

Học xong giai đoạn thứ nhất có thể vượt nóc băng tường, lăng không phi độ.

Học xong giai đoạn thứ hai tốc độ như gió, đạp tuyết vô ngân.

Học được giai đoạn cuối cùng liền không cần mượn lực cũng có thể phi hành trong không trung trong thời gian dài, tốc độ nhanh như Ngự Phong, hơn nữa có thể tùy ý biến hóa tốc độ nhanh chậm.

Hiện tại thiện hạ ngươi có thể học được có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng luyện đến giai đoạn ba, càng như mao phượng sừng lân.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi đã học xong, hơn nữa còn nhẹ nhàng học đến giai đoạn ba.

Chuyện này có thể không làm cho ba người ngạc nhiên sao?

Nhưng càng khiến người giật mình hơn chính là nàng dùng bảy ngày học xong tuyệt khinh công nhưng dùng hơn nửa tháng cũng không học được một bộ kiếm pháp nhập môn đơn giản khiến cho Mễ Lâu cùng tỷ muội Hàn Như Băng không nói nên lời.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 15


Ai ai!

Rốt cuộc cũng đến Phú Vân Thành thân ái.

Thần sắc Mạnh Hiểu Dư kích động nhìn cổ thành trước mắt, hưng phấn kêu lên.

Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư vô cùng kích động, hơn một tháng rồi nàng chưa được ngủ trên giường.

Từ hơn một tháng trước bái sư xú lão đầu, nàng vẫn luôn ở trong rừng nhỏ học công phu.

Mỗi ngày đều luyện đến mệt chết, cho đến hai ngày trước xú lão đầu rời khỏi, nàng mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng nghỉ ngơi dã ngoại không thoải mái, hơn nữa hai ngày này luôn phải lên đường, thời gian nghỉ ngơi rất ít.

Tuy rằng nàng cưỡi Tiểu Khôi nhưng nàng vẫn cảm thấy rất mệt.

Hiện tại cuối cùng cũng đến Phú Vân Thành, sao nàng có thể không cao hứng?

Lúc này Mạnh Hiểu Dư chỉ có một suy nghĩ là chạy nhanh vào thành, tìm một khách điếm nào đó ăn một bữa no nê, ngâm mình trong nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon.

Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư vỗ vỗ đầu Tiểu Khôi nói: "Tiểu Khôi chúng ta nhanh chạy vào thành tìm khách điếm, sau ăn một bữa thật no rồi ngủ một giấc thật ngon.

Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiểu Khôi tựa như nghe hiểu lời của nàng, cao hứng kêu hai tiếng.Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư cao hứng buồn cười nghĩ, "TIểu gia hỏa thật cao hứng!

Nhìn dáng vẻ này của nàng là do ăn ngủ ngoài trời cộng thêm hai ngày lên đường làm tiểu gia hỏa rất mệt."

Hàn Như Sương liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dư cao hứng, nhấc chân bước vào trong thành."

Chưởng quầy cho hai phòng khách."

Mạnh Hiểu Dư bước vào khách điếm lớn tiếng nói với chưởng quầy.Lúc này chưởng quầy đang tính sổ thấy Mạnh Hiểu Dư cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng trước quầy.

Cười nói: "Thật xin lỗi, ba vị khách quan.

Phòng khách của tiểu điếm đã đầy, nhưng vẫn còn vài gian không biết ba vị khách quan có muốn trụ không?"

"Như vậy sao?

Vậy hai phòng đi!"

Nghe chưởng quầy nói, Mạnh Hiểu Dư đáp."

Hai gian phòng tổng cộng năm trăm lượng.

Thêm tiền thế chấp là ba trăm lượng tổng cộng là tám trăm lượng, thỉnh ba vị khách quan mời trước đem tiền thanh toán."

Chưởng quầy nói xong cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hiểu Dư."

Tám trăm lượng?

Mắc như vậy?

Sao ngươi không đi cướp đi?

Ngươi cho rằng đây là khách sạn 5 sao sao?

Hay là phòng của ngươi làm bằng vàng?

Hôm nay nếu ngươi không cho ta lời giải thích hợp lý, ta sẽ không để yên cho ngươi."

Vốn bởi vì luôn ăn ngủ ngoài trời, cộng thêm hai ngày đường, Mạnh Hiểu Dư mệt đến sắp ngủ trước quầy, nghe thấy lời chưởng quầy lập tức nhảy dựng lên.

Nắm lấy cổ áo chưởng quầy mà gào lên.Tuy rằng Mạnh Hiểu Dư không biết giá trị tiền tệ ở nơi này nhưng nàng biết một điều.

Hai văn tiền có thể mua được một bánh bao thịt, nàng đã từng hỏi Hàn Như Băng, cho nên biết một lượng bạc tương đương một nghìn văn tiền.

Mà ở hiện đại năm mao tiền mua được một cái bánh bao thịt, nói cách khác ở thế giới này hai văn tiền tương đương năm mao tiền.

Như vậy một lượng bạc tương đương sáu trăm đồng ở hiện đại!

Một trăm lượng là sáu vạn đồng!

Tám trăm lượng chính là bốn mươi tám vạn!

Nhiều như vậy đủ để nàng ăn không biết bao nhiêu lần KFC!Bên kia Mạnh Hiểu Dư nắm cổ áo chưởng quầy gào lên, bên này mày Hàn Như Băng hơi nhíu lại.

Tuy rằng nàng biết bởi vì Đại Hội Anh Hùng được tổ chức nên sẽ có rất nhiều người trong giang hồ đến Phú Vân Thành.

Giá của khách điểm tất nhiên sẽ đắt hơn bình thường, nhưng nàng không nghĩ đến lại đắt như vậy, đắt hơn vài lần so với bình thường."

Vị khách quan này.... ngươi... bình tĩnh một chút, nghe....nghe tiểu nhân...nói hết....có được không?"

Chưởng quầy bị Mạnh Hiểu Dư nắm lấy cổ áo gào, thấy bộ dáng Mạnh Hiểu Dư chính là hắn không nói rõ ràng nhất định không buông tay.

Vì thế lắp bắp nói.Nghe chưởng quầy nói xong Mạnh Hiểu Dư rốt cuộc buông lỏng, nắm cổ tay áo chưởng quầy.

Nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng như nếu ngươi không nói rõ ràng thì đừng yên thân với ta.Chưởng quầy nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Mạnh Hiểu Dư, không khỏi lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.

Sau đó nói: "Vị khách qua này, giá cả tiểu điếm của chúng tôi là tốt nhất rồi, hơn nữa, tiểu điếm toàn Phú Vân Thành đều là giá này, mỗi chỗ hầu như đều đã đầy.

Tiểu điếm của chúng ta còn lại mấy phòng, ta nghĩ không đến mấy ngày tiểu điếm của ta cũng đầy người."

"Nói như vậy, phiền chưởng quầy mang chúng ta đến phòng!

Nơi này là ngân phiếu tám trăm lượng."

Hàn Như Băng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư còn muốn nói, lập tức ngắt lời Mạnh Hiểu Dư.

Lấy ngân phiếu tám trăm lượng đưa cho chưởng quầy để hắn mang các nàng vào phòng."

Được, được.

Ta lập tức mang ba vị khách quan vào phòng."

Chưởng quầy nhận ngân phiếu Hàn Như Băng đưa qua, cười hì hì nói.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 16


"Như Băng tỷ tỷ, vì sao khi nãy tỷ ngắt lời ta?"

Trong phòng, Mạnh Hiểu Dư hỏi Hàn Như Băng đang uống trà.

"Tiểu gia hỏa, ngươi lúc nãy tức giận như vậy làm gì?"

Hàn Như Băng không đáp hỏi lại."

Này còn hỏi sao?

Chưởng quầy kia rõ ràng là lừa tiền.

Cái khách điếm tồi tàn này, ở một tháng vậy mà lấy tám trăm lượng.

Này cũng quá đắt, hắn cho rằng khách điếm của hắn là khách sạn 5 sao sao?"

Nghe Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư oán giận trả lời."

Ha ha, cũng không còn cách nào!

Nguyên nhân là vì Đại Hội Anh Hùng cho nên có rất nhiều người trong giang hồ đến Phú Vân Thành.

Người ở khách điếm tăng, giá cả tăng lên cũng rất bình thường."

Hàn Như Băng nghe thấy Mạnh Hiểu Dư oán giận, cười nói."

Lời này nói không sai, nhưng giá này vẫn rất cao."

Mạnh Hiểu Dư tiếp tục lẩm bẩm."

Được rồi tiểu gia hỏa, lúc vào thành, ngươi không phải ồn ào nói mệt mỏi sao?

Hiện tại đừng nghĩ nhiều, chúng ta xuống lầu ăn chút gì đó, sau đó để tiểu nhị mang nước ấm lên.

Ngươi tắm rửa thật tốt sau đó thì ngủ một giấc!"

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư vẫn không vui, an ủi nói."

Ân, ta phải tắm thật tốt rồi ngủ một giấc.

Bù cho những ngày mất ngủ."

Nghe Hàn Như Băng nói Mạnh Hiểu Dư lập tức vui vẻ nói, hoàn toàn ném vẻ buồn bực vì giá phòng quá đắt kia ra tận Thái Bình Dương.------------------------------"LalalalalalalalalaLalalalalalalalalalalalalalalalalalalalalaTa yêu tắm rửa, rùa đen té ngã.Yêu yêu yêu yêu..........................."

Mạnh Hiểu Dư ở trong thùng tắm, một bên thoải mái tắm rửa một bên vui vẻ hát "Bài Ca Tắm Rửa", bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc nhìn về phía cửa, sau đó nghe được giọng Hàn Như Băng truyền từ cửa vào."

Tiểu gia hỏa tắm xong chưa?

Ta muốn vào."

"A là Như Băng tỷ tỷ, Như Băng tỷ tỷ tỷ chờ ta một chút, ta lập tức tắm xong."

Mạnh Hiểu Dư đáp.

Sau đó nhanh chóng bước ra khỏi thùng tắm, cầm khăn lau khô nước trên người.

Lấy khăn tắm lớn bên cạnh mà trước đó nàng dặn tiểu nhị mua giúp mình bộc người, sau đó mở cửa.Lúc này Hàn Như Băng đang đứng ngoài cửa, chờ Mạnh Hiểu Dư tắm xong mở cửa cho nàng.

Tâm tình hiện tại của nàng rất tốt, lúc nãy ở phòng muội muội cách vách, nàng nghe thấy tiểu gia hỏa hát ca khúc thú vị kia, cho nên tâm tình nàng rất tốt.

Chỉ là khi nàng nhìn thấy tiểu gia bộc một khăn tắm trắng lớn mở cửa cho nàng, nàng không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào."

Như Băng tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn Hàn Như Băng vừa vào cửa đã thất thần, tò mò hỏi."

À không có gì."

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi, Hàn Như Băng lấy lại tinh thần vội vàng trả lời.

Trả lời nghi vấn của Mạnh Hiểu Dư xong, Hàn Như Băng bắt đầu đánh giá Mạnh Hiểu Dư lúc này.

Mái tóc ngắn hơn so với nữ tử bình thường đang rối tung sau lưng, tóc mái trên trán che khuất toàn bộ trán, dưới tóc mái là đôi chân mày lá liễu thon dài.

Dưới mi là đôi mắt mỹ lệ linh động, có thể bởi vì vừa tắm xong, đôi mắt tiểu gia hỏa còn mang theo tầng hơi nước mỏng mờ mịt.

Đôi mắt lúc này câu người hơn so với đôi mắt tràn ngập linh khí bình thường.

Dưới chiếc mũi tinh xảo là đôi môi còn ướt hồng thuận hơn so với ngày thường.

Nhìn xuống chút nữa, Hàn Như Băng không thể không thừa nhận.

Cổ cùng xương quai xanh của tiểu gia hỏa vô cùng mỹ lệ cùng gợi cảm.

Bên dưới là ngọn núi nhỏ được che khuất bởi khăn tắm, cùng vòng eo một tay có thể hết và sơn cốc thần bí giữa hai chân.

Xuống nữa là hai chân thon dài, trắng nõn lộ ra bên ngoài.Hàn Như Băng phát hiện Mạnh Hiểu Dư hiện tại thiếu đi phần non nớt, lại thêm phần gợi cảm, dụ hoặc.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư như vậy, trong lòng Hàn Như Băng có một ý nghĩ, muốn đem tiểu gia hòa hung hăng đè dưới thân chà đạp.

Nhưng suy nghĩ này chỉ hiện lên hai giây đã bị Hàn Như Băng hung hăng chèn ép xuống.

Đồng thời Hàn Như Băng thầm phỉ nhổ bản thân, sao nàng lại có suy nghĩ vớ vẩn như vậy?

Mình cũng giống tiểu gia hỏa, đều là nữ.

Sao mình lại có thể sinh ra ý nghĩ như vậy được?
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 17


"Tiểu gia hỏa, vì sao lại không mặc y phục?"

Sau khi Hàn Như Băng khiển trách bản thân thì lấy lại tinh thần, hỏi Mạnh Hiểu Dư.

"Bởi vì vừa tắm xong, phải đi ngủ."

Mạnh Hiểu Dư thản nhiên đáp.Nghe Mạnh Hiểu Dư trả lời, Hàn Như Băng như bừng tỉnh ngộ, nàng chút nữa quên mất tiểu gia hỏa này không thích mặc y phục đi ngủ.

Nghĩ vậy, Hàn Như Băng nói: "Tiểu gia hỏa hiện tại ngủ đi, ngươi nói vậy hẳn đã rất mệt rồi."

"Ân, ta đây ngủ trước, Như Băng tỷ tỷ ngủ ngon."

Dứt lời, Mạnh Hiểu Dư xoa xoa đôi mắt có chút không mở lên.

Đi đến giường, xốc chăn nằm vào.

Sau đó, nàng đem khăn tắm trên người kéo xuống, ném lên ghế rồi đem gối bên cạnh ôm vào lòng cọ cọ rồi nhắm mắt ngủ.Hàn Như Băng đứng bên, nhìn một loạt động tác của Mạnh Hiểu Dư.

Có chút bất đắc dĩ cười, chỉ là trong nụ cười kia hàm chứa sự sủng nịch mà cả bản thân nàng không biết.Nhìn Mạnh Hiểu Dư ngủ, Hàn Như Băng lại lâm vào trầm tư.

Nàng phát hiện mình hình như có loại cảm tình không giống với tiểu gia hỏa, mà đó là dạng cảm tình gì, nàng cũng không rõ.

Không chỉ như vậy, nàng còn phát hiện muội muội nhà mình cũng có loại tình cảm như vậy đối với tiểu gia hỏa.

Tuy rằng muội muội nhà mình luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt nhìn như không quan tâm điều gì.

Nhưng vì tiểu gia hỏa mà đã thay đổi một ít thói quen, tuy rằng không rõ ràng nhưng thân là tỷ tỷ nàng vẫn có thể cảm giác được.Nghĩ đến đây Hàn Như Băng lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, rồi lại hơi nhăn mi.

Bởi vì nàng nhớ đến lai lịch của tiểu gia hỏa, nàng nhớ rõ tiểu gia hỏa nói quê nhà của nàng, cùng việc nàng như thế nào đến nơi này.

Tuy rằng lời tiểu gia hỏa nói rất không thực tế nhưng tiểu gia hỏa thật sự từ trên trời rơi xuống.

Còn nữa, nếu theo cách tiểu gia hỏa nói.

Nàng từ trên cao rơi xuống nên mới đến nơi này.

Vậy có phải một ngày nào đó nàng sẽ trở về?Nghĩ đến đây mày Hàn Như Băng nhăn càng sâu, đồng thời trong lòng Hàn Như Băng quyết định.

Tuyệt đối không cho phép tiểu gia hỏa đi đến những nơi cao, hơn nữa còn phải luôn đặt tiểu gia hỏa trong tầm mắt của mình cùng muội muội.

Sau khi làm ra hai quyết định, Hàn Như Băng gật đầu nghĩ, đồ của tỷ muội nhà mình nhất định nhất định phải quản tốt.

Nghĩ xong Hàn Như Băng nhìn người nào đó đang ngủ rất ngon, đứng dậy gọi tiểu nhị thay nước ấm, bắt đầu tắm gội.Đáng thương cho bạn nhỏ tiểu Mạnh của chúng ta không biết bản thân đã bị hai tỷ muội xem là vật nhà mình.Sau khi tắm xong, Hàn Như Băng thay một thân thuần trắng.

Đi đến mép giường xốc chăn lên, nằm bên cạnh Mạnh Hiểu Dư.

Hàn Như Bằng nằm bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, mỉm cười nhìn người bên cạnh.

Tiểu gia hỏa khi ngủ như cảm giác được, ném gối đầu đang ôm trong ngực, chui vào lòng mình.

Sau khi chui vào lòng mình, tiểu gia hỏa mới thành thật ngủ.

Khóe miệng Hàn Như Băng tươi cười chậm rãi nở rộ, nghiêng người tay phải ôm lấy tiểu gia hỏa, tay trái vuốt ve eo non mịn bóng loáng của tiểu gia hỏa.Hàn Như Băng cảm thấy hiện tại mỗi ngày thật tốt đẹp.

Đồng thời không quên cảm thán, da thịt tiểu gia hỏa thật quá mềm mịn sờ vào thoải mái quá đi mất, có thể trợ giúp giấc ngủ vô cùng tốt.------------------------------Hàn Như Băng nghỉ ngơi tốt, lúc mở mắt ra đã là trưa ngày hôm sau.Ai!

Hàn Như Băng thở dài, nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành trong lòng.

Nghĩ đến bản thân đúng là ngày càng lười mà.

Không nghĩ đến ôm tiểu gia hỏa vào sẽ ngủ lâu như vậy, nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ.

Trong lòng cảm thán năng lực trợ ngủ của tiểu gia hỏa, nàng nhìn tay trái mình không biết lúc nào đã đặt trước ngực Mạnh Hiểu Dư.

Hàn Như Băng không vì mình chiếm tiện nghi tiểu gia hỏa mà tự giác bỏ tay ra, ngược lại còn nhéo nhéo bộ ngực Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó tổng kết một câu, xúc cảm không tệ.Mà giờ phút này bạn nhỏ tiểu Mạnh của chúng ta vẫn đang yên giấc, hoàn toàn không hay biết bản thân đã bị người nào đó chiếm hết tiện nghi.

Nàng vẫn ôm gối đầu mà Hàn Như Băng đưa cho, tiếp tục ngủ ngon lành.Sau khi rời giường, Hàn Như Băng không giống như trước mặt y phục màu trắng.

Mà thay y phục Mạnh Hiểu Dư mua cho nàng, bộ y phục màu tím nhạt trong hai bộ y phục.

Sau khi thay y phục xong, Hàn Như Băng cầm lấy gương đồng bên cạnh xem xét.

Nhìn bản thân mặc y phục tím nhạt trong gương, Hàn Như Băng cười cười trong lòng khen, ánh mắt tiểu gia hỏa thật không tệ.

Buông gương đồng mở cửa, đi đến phòng muội muội bên cạnh.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 18


Hàn Như Băng gõ cửa phòng muội muội, đứng bên ngoài chờ mở cửa.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, cửa được mở ra.

Nhìn thấy muội muội mặc một thân y phục màu lam, Hàn Như Băng cười cười nói: "Không nghĩ đến Tiểu Sương Sương cũng tâm ý tương thông cùng ta."

Nghe thấy tỷ tỷ nhà mình trêu chọc, Hàn Như Sương không nói gì.

Nàng lướt qua Hàn Như Băng, mở cửa phòng đi xuống lầu.Thấy muội muội không lên tiếng, lướt qua mình đi xuống lầu.

Hàn Như Băng không giận chút nào lại còn rất cao hứng.

Theo sau là tiếng thở dài tiếc hận nói: "Muội muội nhà mình ngày càng không dễ đùa."

Sau đó cười nói, "Vẫn là tiểu gia hỏa đùa vui hơn."

Nói xong đóng cửa phòng, xoay người bước xuống lầu.Khi Mạnh Hiểu Dư tỉnh lại, đã là chính ngọ.

Không thấy Hàn Như Băng trong phòng, nàng nghĩ hẳn là đã rời giường xuống lầu ăn.

Nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư sờ sờ cái bụng vì đói mà thầm kêu, sau đó dùng tốc độ thần tốc sửa soạn bản thân.

Sau đó mở cửa đi xuống lầu, trong lòng hô lớn: "Mỹ thực ta đến đây!"

Thời điểm chính ngọ là lúc tửu lầu của khách điếm đông nhất, bàn dưới đại sảnh đều ngồi đầy tốp năm tốp ba đang dùng cơm hoặc chuẩn bị dùng cơm.Mạnh Hiểu Dư đi xuống đại sảnh, bắt đầu tìm kiếm hai tỷ muội Hàn Như Băng.

Chỉ chốc lát đã thấy hai người đang uống trà bên vị trí cạnh cửa sổ.

Vì thế Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng đi về phía bàn của tỷ muội Hàn Như Băng, đi đến bên người hai người, Mạnh Hiểu Dư kéo ghế ngồi đối diện Hàn Như Băng.Hàn Như Băng nhìn thấy tiểu gia hỏa ngồi đối diện mình, một tay cầm ly liên tục rót mấy chén nước, một tay khác xoa bụng mình.

Nàng đoán tiểu gia hỏa đói bụng, hơn nữa nếu mình đoán không sai, hiện tại nàng tỉnh, tám chín phần là do bị đói tỉnh.

Nghĩ vậy Hàn Như Băng biết rõ còn hỏi: "Tiểu gia hỏa đói bụng sao?"

Nghe Hàn Như Băng hỏi, Hàn Như Sương cũng nhìn Mạnh Hiểu Dư.Mạnh Hiểu Dư nghe nàng hỏi, ngẩng đầu miệng nhỏ đáng thương bẹp một cái nhìn tỷ muội Hàn Như Băng, gật đầu ân một tiếng xem như trả lời.Mạnh Hiểu Dư vốn nghĩ rằng hai người nhìn ánh mắt đáng thương của mình sẽ lập tức gọi tiểu nhị đến gọi món.

Nhưng không như nàng nghĩ, tỷ muội Hàn Như Băng chỉ ngơ ngác nhìn nàng Vì thế ánh mắt Mạnh Hiểu Dư vốn đáng thương, lại càng thêm ủy khuất cùng ai oán nhìn tỷ muội Hàn Như Băng.Vốn dĩ bởi vì bị ánh mắt đáng thương của Mạnh Hiểu Dư chọc trúng điểm manh khiến hai tỷ muội Hàn Như Băng ngốc lăng.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đáng thương lại có thêm biểu tình thập phần ai oán cùng đôi mắt to ngập nước kia của nàng, trực tiếp manh trúng hồng tâm của hai người, bởi vậy hai người càng ngốc lăng.Lúc bị chọc trúng điểm manh, hai tỷ muội Hàn Như Băng chỉ có một ý nghĩ.

Đáng yêu quá, thật muốn chà đạp một phen.Hàn Như Băng nghĩ là làm, vì thế lòng vừa nghĩ.

Tay đã động, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần nhìn thấy tay mình đang nhéo gương mặt mềm mại của Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu dư thì đang dùng ánh mắt u oán lên án hành vi của mình, hung hăng nhìn chằm chằm mình.

Nhìn thấy ánh mắt u oán của nàng, điểm manh Hàn Như Băng lần nữa bị đánh trúng.

Tay không những không rời đi mà còn thêm sức, chà đạp gương mặt ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư.Hàn Như Sương cũng bị chọc trúng điểm manh nhưng tương đối tốt hơn nhiều.

Tuy rằng trong lòng cũng muốn hung hăng chà đạp gương mặt ủy khuất của Mạnh Hiểu Dư nhưng bởi vì tính cách nên Hàn Như Sương kiềm chế rất tốt.

Gương mặt vẫn lạnh như không có chuyện gì, chỉ là tay phải nàng đang gắt gao nắm chặt trên đùi.Khác với Hàn Như Băng chà đạp mặt Mạnh Hiểu Dư đến vui vẻ.

Hàn Như Sương tự kiềm chế bằng cách gắt gao nắm chặt tay phải, nàng sợ bản thân không khống chế được.

Vậy gương mặt đáng thương của Mạnh Hiểu Dư sẽ có thêm ma trảo của An Lộc Sơn, như vậy sẽ phá hủy hình tượng của mình cho đến nay.Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư tràn đầy nước mắt hối hận.

Cái gì là làm bậy không thể sống?

Bản thân mình chính là ví dụ sống đây.Không có việc gì thì bán manh làm gì, đáng thương làm gì?

Như vậy tốt sao?

Giờ gặp báo ứng.

Bị chà đạp.

Mạnh Hiểu Dư nhìn ma trảo An Lộc Sơn của Hàn Như Băng trên mặt mình, trong lòng hối hận rơi đầy lệ.Khi Mạnh HIểu Dư đang khiển trách bản thân không nên tùy tiện giả đáng thương.

Thì nghe được tiếng xôn xao ở cửa, tâm lý tò mò của bảo bảo, Mạnh Hiểu Dư quay đầu nhìn về phía cửa.Nguyên nhân khiến cho mọi người xôn xao là hai nam tử vừa bước nào đại sảnh khách điếm, bởi vì lúc này họ đưa lưng về phía Mạnh Hiểu Dư.

Cho nên nàng không nhìn thấy được diện mạo của hai người.

Khi Mạnh Hiểu Dư tò mò về bộ dạng của hai nam tử, chỉ thấy nam tử mặc trường sam bạch màu xoay đầu, Mạnh Hiểu Dư bị dung mạo nam tử đó hấp dẫn.

Trong lòng cảm thán nói: "Ôn nhuận như ngọc, hiên nhiên hà cử, mặt mày như họa, anh anh ngọc lập, hà tư nguyệt vận, tuyệt sắc mỹ công tử."

Thời điểm Mạnh Hiểu Dư hoa si tuyệt sắc mỹ công tử, một vị nam tử mặc trường sam lam sắc quay đầu.

Mạnh Hiểu Dư liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thán: "Nhu nhu nhược nhược, liễu nhược hoa kiều...nương pháo nam*!"*nương pháo nam: chỉ con trai có hành vi, cách nói giống con gái.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 19


"Xin hỏi chúng ta có thể ngồi đây không?"

Khi Mạnh Hiểu Dư cảm khái sắc đẹp của bạch sam nam tử cùng lam sam nam tử nương pháo.

Nghe thấy hai người không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Mạnh Hiểu Dư.

Hơn nữa hỏi vô cùng ôn nhu, thái độ nho nhã, cùng giọng nói ôn nhu kia làm cho cảm tình của Mạnh Hiểu Dư đối với hắn trực tiếp bay lên mấy phần trăm.

Mạnh Hiểu Dư có chút hoa si nhìn tuyệt sắc công tử trước mặt, trong lòng nghĩ đến đây không phải là nam nhân "khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc" mà tiểu thuyết luôn nói đến sao?

"Xin hỏi, ta cùng xá đệ* có thể ngồi đây không?"

Thanh âm ôn nhu lần thứ hai lên tiếng.*xá đệ: em ruột"A, có thể có thể, không sao tùy tiện ngồi đi."

Mạnh Hiểu Dư phục hồi tinh thần vội vàng nói.

Bời vì vẫn luôn hoa si mỹ mạo của bạch sam công tử mà Mạnh Hiểu Dư không chú ý đến vẻ tươi cười ngày càng sáng lạn của Hàn Như Băng cùng sắc mặt lạnh đi vài phần của Hàn Như Sương.

Nếu Mạnh Hiểu Dư chú ý tới, nàng cũng sẽ không chủ trương cho hai nam tử kia ngồi cùng.Chỉ là trên đời này không có quá nhiều chữ nếu, cho nên nỗi khổ của Mạnh Hiểu Dư là không thể tránh khỏi.Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư ân cần tiếp đón hai vị nam tử không quen biết vào ngồi.

Tươi cười trên mặt càng xán lạn, đồng thời trong lòng tính toán, buổi tối nên thu thập tiểu gia hỏa thế nào.

Lá gan không nhỏ, vậy mà dám trước mặt nàng bò tường.

Nếu không thu thập một chút, về sau tiểu gia hỏa sẽ càng vô pháp vô thiên.

Nghĩ đến buổi tối nên thu thập tiểu gia hỏa như thế nào, Hàn Như Băng quay đầu nhìn thoáng vẻ mặt gần như kết băng của muội muội.

Trong lòng nghĩ nên tìm thời gian trò chuyện cùng muội muội băng sơn này, vật nhỏ nhà mình lại trước mặt mình bò tường.

Làm sao có thể chỉ mặt lạnh ngồi nhìn mà không làm gì."

Cảm ơn cô nương đã cho tại hạ cùng xá đệ ngồi đây, tại hạ vô cùng cảm kích."

Tuyệt sắc nam tử sau khi nói lời cảm tạ với Mạnh Hiểu Dư thì ngồi xuống cùng nương pháo nam.

Sau đó lại nói: "Tại hạ là Nam Cung Vân Hàn, vị này là xá đệ Nam Cung Vân Nhu, không biết ba vị cô nương tôn tính đại danh là gì?

Về sau nếu có cơ hội, tại hạ sẽ báo đáp ân tình ba vị cô nương nhường chỗ."

"Phốc...."

Mạnh Hiểu Dư đang uống trà, nghe được bạch sam nam tử nói tên của nương pháo nam kia.

Không hề giữ hình tượng mà phun một miệng ra, sau đó một tay ôm bụng, một tay chỉ vào lam sam nam tử vừa cười vừa nói: "Không nghĩ đến ngươi lớn lên nương pháo thì thôi đi, không nghĩ đến tên ngươi cũng nương pháo, hahaha cười chết ta."

Khi Mạnh Hiểu Dư đang đau vì cười thì bốn người kể cả tỷ muội Hàn Như Băng đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng.

Bốn người không hiểu từ "nương pháo" trong miệng Mạnh Hiểu Dư là có ý gì.Sau khi cười xong Mạnh Hiểu Dư rốt cuộc phát hiện ánh mắt bốn người, nàng bị ánh nhìn chằm chằm của bốn người làm cho có chút ngượng ngùng.

Gãi đầu xấu hổ cười gượng hai tiếng, sau đó nâng chung trà lên.

Vờ như cúi đầu uống trà, hy vọng bản thân có thể thành người trong suốt.Nhưng hy vọng của nàng không thành sự thật, bởi vì nàng vừa uống ngụm trà đầu tiên vẫn chưa nuốt xuống.

Đã nghe thấy nương pháo nam Nam Cung Vân Nhu, nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Không biết vị cô nương đây vừa rồi cười to là vì chuyện gì?

Còn nữa cô nương vừa nói "nương pháo" nghĩa là gì?

Hay tên Vân Nhu có gì đó không ổn?

Dẫn đến cô nương cười to không ngừng?"

Nghe nương pháo nam hỏi chuyện, Mạnh Hiểu Dư vô cùng xấu hổ cười, không biết nên nói gì cho phải.Nhìn Mạnh Hiểu Dư tươi cười xấu hổ, nương pháo nam lại hỏi: "Nhìn biểu tình của cô nương, không lẽ tên Vân Nhu thật sự có vấn đề sao?"

Nghe thấy nương pháo nam hỏi như thế, nàng vội lắc đầu trả lời: "Tên của người không có gì không ổn, ta cười là bởi vì.....bởi vì....

Ta muốn cười thôi.

Còn vì sao ta muốn cười, tuyệt đối không phải vì ngươi lớn lên thật nương, tên cũng nương theo.

Mà nương pháo nghĩa là ngươi lớn lên rất anh tuấn tiêu sái, tuyệt đối không phải nói ngươi ẻo lả đâu.

Ngươi ngàn vạn lần đừng loạn nghĩ rồi rối rắm trong lòng."

Nhe thấy Mạnh Hiểu Dư lung tung giải thích, bốn người đầu hắc tuyến, khóe miệng run rẩy.

"Ngươi nói ra hết rồi còn bảo người khác đừng loạn nghĩ?"

Sau khi Mạnh Hiểu Dư giải thích xong, phát hiện bốn người biểu tình kỳ quái nhìn mình.

Vì thế hỏi: "Các người làm sao vậy?

Sao lại nhìn ta như vậy?"

"Không có gì, tiểu gia hỏa không phải đói bụng sao?

Ngươi đi gọi tiểu nhị gọi món đi."

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư không hiểu vì sao thì xoa đầu nàng nói.Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư bất giác phát hiện.

Bụng mình vẫn còn trống, vì thế tung tăng tìm tiểu nhị gọi món.Sau khi Mạnh Hiểu Dư đi, Hàn Như Băng mới quay đầu nói với Nam Cung Vân Nhu: "Thật ngại quá, tiểu gia hỏa nhà ta vừa rồi nói sai, ta thay tiểu gia hỏa xin lỗi các ngươi, hy vọng nhị vị có thể tha thứ.

Còn có tại hạ là Hàn Như Băng, vị bên cạnh là muội muội ta Hàn Như Sương."

"Nguyên lại nhị vị là nhị vị cung chủ đại danh đỉnh đỉnh của "Triều Khuyết Cung", thật cửu ngưỡng đại danh."

Nam Cung Vân Hàn nghe tên tỷ muội Hàn Như Băng thì đứng dậy ôm quyền nói.

Sau đó lại hỏi: "Không biết vị cô nương kia là người nào?

Không lẽ tiểu sư muội của nhị vị cung chủ?

Hay là đồ đệ?"

"Không phải."

Hàn Như Băng cười trả lời."

Vậy quan hệ cũng không cạn."

Nam Cung Vân Hàn nói."

Xem như vậy đi!"

Lần này Hàn Như Băng không phủ nhận.Sau khi Hàn Như Băng trả lời, cũng không tiếp tục nói chuyện.

Mà Nam Cung Vân Hàn cũng không hỏi gì, vì thế bốn người rơi vào trầm mặc.Sau khi Mạnh Hiểu Dư gọi xong đồ ăn thì cao hứng trở về ngồi cạnh Hàn Như Băng, nàng phát hiện có chút không thích hợp, hỏi: "Các ngươi vì sao không nói chuyện?"

"Không có gì, tiểu gia hỏa gọi món gì vậy?"

Hàn Như Băng không trả lời mà đổi chủ đề."

À, ta gọi rất nhiều món, trong đó có thanh xào măng ti Như Sương tỷ tỷ thích ăn, cùng thịt kho tàu đậu hũ Như Băng tỷ tỷ thích ăn, còn có canh sườn củ mài mà Như Sương tỷ tỷ cùng Như Băng tỷ tỷ thích."

Mạnh Hiểu Dư vừa nói xong, nhìn thấy hai điếm tiểu nhị bưng một khay đến.

Điếm tiểu nhị đặt khay thức ăn lên bàn bên cạnh, rồi lần lượt mang từng món lên bàn.

Sau khi xong, điếm tiểu nhị nói với Mạnh Hiểu Dư: "Món ngài gọi đã lên đủ, mời dùng, nếu ngài còn yêu cầu gì hãy gọi tiểu nhân một tiếng là được."

Nói xong mang khay rời đi.Mà Mạnh Hiểu Dư sau khi đồ ăn được đem lên, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đùi gà trong mâm thịt kho tàu.Hàn Như Băng nhìn thấy bộ dạng chảy nước miếng nhìn đùi gà của nàng.

Cười rồi lấy đũa gắp đùi gà vào chén Mạnh Hiểu Dư, sau đó nói: "Được rồi, đừng thèm nữa, mau ăn đi."

Sau đó nói với Nam Cung Vân Hàn cùng Nam Cung Vân Nhu: "Cùng nhau ăn đi.

Tiểu gia hỏa gọi nhiều món như vậy cũng đã gọi món thay nhị vị rồi."

Nói xong nhìn Mạnh Hiểu Dư, Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói, vội vàng buông tay đang gặm đùi gà nói: "Đúng vậy, ta gọi nhiều như vậy là gọi cho các ngươi luôn, các ngươi không cần khách khí cùng nhau ăn đi."

Nói xong tiếp tục gặm đùi gà, nàng thật sự rất đói bụng.
 
Back
Top Bottom