- A!... hức...Tôi cố gắng lấy chút sức lực còn lại để cố gắng vùng ra khỏi đôi tay của nó nhưng vô vọng, tôi không phải người thuận tay trái cũng như giờ đã tàn tật rồi, đã vậy tôi còn vừa mới xuất viện về nữa.
Chỉ biết đấm những cú đấm yếu ớt, vô lại lên bên vai Thiên Di đang ngấu nghiến đôi môi tôi như thú đói ấy.
Nụ hôn của nó cuồng nhiệt và mạnh mẽ y như cách tôi nghĩ về nó vậy, nụ hôn đấy đủ mạnh để lấn áp cả hơi thở của tôi.
Tôi không thể thoát khỏi vòng tay đấy cũng như không thể phản kháng, hơi thở của tôi cứ thế yếu dần đi bị lấn áp bởi sự cuồng nhiệt của con bé.
Nó hôn giỏi thật đấy, nó không chỉ biết dùng đầu lưỡi để khuấy động tâm trí tôi mà nó còn biết dùng thứ đó để lôi kéo tôi vào con đường tình dục một lần nữa nhưng điều này thật đáng xấu hổ, tôi không thể để người con gái tôi từng nuôi nấng như con ruột suốt hơn 10 năm nhìn thấy thân thể xấu xí của tôi được.- Hơ...!?Ngay khi hai bên rời nhau ra, chỉ bạc chảy xuống.
Tôi đã sợ hãi run người lết một cách khó khăn về sau, bất giác đưa tay lên lau miệng nhưng rồi mới nhớ ra tay phải đã bị cắt cụt mất, tôi lại càng thêm xấu hổ chỉ biết gắng gượng lau đôi môi ẩm ướt của mình bằng bên tay trái, bên chân trái còn lại cũng co lại bên tay lau miệng cũng nắm chặt lấy áo của mình vừa lắc đầu vừa run rẩy không muốn đối phương cởi ra.- Ha ha, dì Cẩm.
Trông dì thật đáng thương.Con bé bật cười rồi bất ngờ bò tới, tôi biết mà !
Tôi biết hết rồi, tôi hối hận lắm...Dẫu biết mẹ con nhà nó độc ác như vậy ngày xưa tôi đã không vì lòng tốt và sự thương hại mà hi sinh vì họ rồi, tôi biết kẻ chủ mưu khiến tôi phải chịu đựng hoàn cảnh này không chỉ có mỗi Tuấn Kiệt mà sau hắn còn có chị gái hắn, Thục Khuê.
Đồng thời thời là mẹ của Thiên Di, thương tình chị ta xưa chịu tư tưởng phong kiến cổ hủ, thương chị phải chịu sự phân biệt đối xử gả bán như một món đồ nên đã nhủ lòng làm thân giúp đỡ, nuôi con hộ chị ta vậy mà sau này tôi lại bị chính tay chị ta hãm hại, chị biết tôi rất thạo tay phải đến nỗi lúc đang làm việc, tôi chỉ cần dùng mỗi một tay thôi còn lại bên tay kia ngoài bấm điện thoại với chơi với em bé ra tôi chẳng làm gì cả, dù vậy nhưng tôi lại sử dụng tay trái khá dở nỗi tôi trông không dám bế cháu mà chỉ biết đặt nó vào trong nôi và lắc đồ chơi một cách vụng về để dỗ nó, vậy nên lúc tôi bị chồng cũ âm thầm bắt cóc bán đi chị ta đã gợi ý cho bọn buôn người rằng nếu như chặt hoặc đập gãy bên tay trái chân trái của tôi, tôi sẽ không thể phản kháng được nữa mà chấp nhận nằm dưới thân bọn chúng.
Tại sao tôi biết ư?
Tôi biết hết đấy, đừng tưởng tý thuốc mê vào là tôi không nghe được, tôi nghe không sót từng chữ, tôi biết hết tất cả những cuộc trò chuyện bẩn thỉu của chị ta.
Chỉ hận không thể quay lại mà bỏ mặc mẹ con chị, tôi hối hận lắm, tôi không hiểu nổi sau tất cả những gì tôi dành cho chị, chị lại hận tôi... chỉ vì thằng chồng chị là kẻ cổ hủ, đề cao danh dự đã nghe thằng em vợ mình khoe về người đàn bà giỏi về bếp núc, xinh đẹp đảm đang đã vậy còn không quá tài giỏi, không kiếm nhiều tiền, che chở được đỡ khiến anh ta phải mặc cảm.
Rằng không như mấy bọn " nữ quyền " ngoài kia, suốt ngày đòi quyền bình đẳng rồi thi nhau nhịn đẻ, trở thành mẹ đơn thân cả lũ, thế nên từ đó gã chồng chị đã lấy cớ để trút giận lên chị ta, chửi rủa chị thường xuyên dẫu cho dù chị chẳng làm gì sai cả.Trở lại thời điểm trước đó, lúc Thiên Di đưa tôi về phòng con bé đã hỏi một câu khiến tôi sững người lại.- Giờ này còn khá sớm nhỉ ?
Chưa cần phải làm gì khác.
Thế dì muốn đi tắm trước mới làm tình hay làm tình trước khi tắm?Lúc đấy tôi bắt đầu run sợ, đồng tử có rút lại nhìn lên con bé bằng ánh mắt mang sự thẩn khiết cầu xin, đầu tôi liên tục lắc cho dù trong câu hỏi của nó không hề liên quan đến câu trả lời của tôi.
Và rồi Thiên Di mỉm cười ranh mãnh, khuôn mặt nó tối sầm lại chỉ còn con ngươi đang sáng lên như thể muốn nuốt chửng tôi đến nơi rồi vậy.- Vậy thì để tôi tự quyết định vậy.Trở lại khoảng thời gian hiện tại, Thiên Di từ từ lao đến, dù vậy nhưng trong mắt tôi nó không không khác gì một con hổ đói đang lao nhanh về phía con mồi mà tôi chẳng thể làm gì ngoài kêu Lê ư ử như một con thỏ trắng tội nghiệp đang bị dồn vào đường cùng.
- Dì đâu thể cản được tôi, nhỉ ?Con bé đè tôi xuống, nắm lấy chiếc áo sáng màu mỏng manh của tôi xé toạc ra, chiếc áo mà con bé chỉ mới thay cho tôi vài giờ trước khi xuất viện.
Tôi run rẩy sợ hãi nắm chặt lấy mảnh vải màu xanh lá cây của mình một cách vô vọng và yếu ớt như nắm lấy miếng da thịt đẫm máu của chính mình, bởi bên trong tôi không mặc một cái gì cả, kể cả phần thân trên lẫn thân dưới một mảnh nội y cũng chẳng có.
Bỗng dưng con bé khựng lại, khẽ chạm tay lên da thịt của tôi rồi cắn chặt xuống môi dưới.
Tôi theo đó mà khóc nức lên, tiếng khóc của tôi quá yếu ớt chẳng đủ để lấn áp sự tĩnh lặng đến đáng sợ của căn phòng này.- Bọn chúng có làm gì dì không?Câu hỏi của nó khiến cho tôi dừng lại, dẫu cho bọn chúng đã không kịp làm gì tôi thì cảnh sát đã đến cứu mạng.
Nhưng trước Thiên Di, ngay cả cái lắc đầu cũng khó.
Nước mắt của tôi nguội lại, tôi nhìn lên con bé, đồng tử tôi mờ mịt không còn chút tia sáng.
Tôi biết con bé ghê tởm tôi, tôi chắc chắn nó đang che dấu sự ghê tởm tôi sau ánh mắt đấy bởi tôi đã bị kẻ khác vấy bẩn.
Nhưng tôi đã nhầm...- Lũ thằng mặt lồn đấy, đáng ra tôi nên xử mạnh tay hơn với chúng nó mới phải...Thực tế không phải như vậy, đến phải rất lâu sau này tôi mới biết Thiên Di thương tôi đến phát điên như thế nào.
Điều duy nhất lúc đó tôi lại không thể hiểu nổi rằng tình cảm con bé dành cho tôi có thật sự méo mó hay không.
Bởi những tên buôn người và đồng bọn của bọn chúng trong lúc đưa về đồn thì xe bị hỏng, nhân cơ hội đó thì bọn chúng đã cố tẩu thoát nhưng xui xẻo thay lại chạy vào ngôi làng nổi tiếng là máu lạnh tàn nhẫn, khi trước đó đã tra tấn và hại chết hai tên trộm chó một cách tàn nhẫn.
Vậy nên từ suốt khoảng thời gian tôi hôn mê là khoảng thời gian bọn chúng bị truy nã, mất dấu.
Khi tìm lại thì những tên đó đã hấp hối sống dở chết dở, lúc được cứu sống để chuẩn bị...
đối mặt với án tử?
Bọn chúng đã thảm thiết cầu xin được nhận án tử sớm, trong lúc điều tra sau vụ tai nạn đó thì cả dân làng không ai chịu nhận là kẻ chủ mưu vụ việc đang tạm thời dồn thế bí.
Nhưng có thật sự là một vụ tai nạn không?
Tại sao dân làng lại biết bọn chúng là kẻ buôn người?
Cả dân làng không ai biết Thiên Di là ai cả, con bé đủ thông minh để hiểu cái gọi là " gián tiếp ".- Không sao mà...ổn thôi...Giọng con bé khẽ run lại rồi đặt vào môi tôi một nụ hôn lần nữa nhưng lần này nụ hôn đấy quả thật rất nhẹ nhàng như thể nó sợ rằng tôi có thể nứt vỡ ngay lập tức, Thiên Di cố gắng tự an ủi bỏ qua những nỗi lo sợ về việc tôi bị trấn thương tâm lí ghê sợ một thứ gì đó để chạm lấy thứ ham muốn con bé đã ấp ủ từ lâu, một thứ ham muốn méo mó của nó.- Ư...hức...Tôi rên lên, khi con bé lướt đến bên tai tôi.
Nó ngậm mút lấy bên tai đấy, gây nên cho tôi cảm giác ghê tởm, sợ hãi nhưng rồi cái mùi thơm nhẹ từ thân thể nó như thể đang an ủi lấy tâm trí tôi.
Ngón tay nó chạm xuống quần tôi rồi kéo xuống, đầu ngón xoa xoa ngoài âm hộ khiến nó ướt ra.
Tôi muốn khép chân lại nhưng một bên chân bị mất một bên thì bị nó chen vào, chẳng thể bảo vệ được vùng kín đang bị tấn công dồn dập.- Dì đẹp thật đấy, thật mềm mại...thích thật.
Đáng ra tôi nên làm với dì từ lâu rồi mới phải.Tôi nghe vậy khóc càng nhiều hơn, nước mắt không ngừng rơi lả tả xuống thấm đẫm bờ mi.- Hức...- Thật quá xinh đẹp...Nếu như tôi không kiềm chế được, có khi tôi đã vấy bẩn dì lúc dì trong quan hệ vợ chồng với thằng khốn đó rồi...Không thể hiểu nổi, sao dì có thêm đâm đầu vào yêu hắn được đến như vậy...Không lẽ là thần tiên chuyển xuống, kể cả là vậy thì cũng chọn sai kẻ phàm trần rồi.Vừa nói nó vừa vuốt ve, liếm xuống gò má, da thịt của tôi.
Chạm vào hõm cổ và yết hầu, con bé cứ như nổi hứng mà rúc vào mút thậm trí còn hơi cắt nhẹ lên tạo thành một vết ửng đỏ đủ để mắt thường có thể nhìn thấy.- Nhìn thứ mềm mại kia xem, chắc thằng khốn đó rất biết ơn việc bản thân hắn bị vô sinh lắm đấy nên mới không có ai dành "sữa" với hắn như vậy, đúng là cái tôi cao ngút trời đổ lỗi cho lắm rồi chính tên khốn đó cũng tin là thật mới hay.Gì cơ...?
Hắn bị vô sinh á, Tuấn Kiệt thật sự bị vô sinh á?
Ruốc cuộc là hồi nào vậy và tại sao, từ khi cưới nhau đến giờ bảo sao hắn chưa bao giờ khám sức khỏe, vậy mà từ trước đến nay người luôn bị chửi rủa là: "con gà mái không biết đẻ chứng", "đồ đàn bà vô dụng" lại chính là tôi...Nhìn đứa cháu ruột của hắn đang chơi đùa hai bầu ngực của tôi, nó vừa mát xa vừa gẩy nhẹ còn nắn nhéo lên nhũ hoa đấy khiến tôi tức run lên mà đấm một cú đấm vô hại vào lưng nó.
- Dì Cẩm?Tôi xấu hổ uất ức đưa tay che mặt lại mà bật khóc nức nở, chỉ có thể khóc, khóc một cách tuyệt vọng mà chẳng thể làm gì được.
Con bé khẽ gỡ tay tôi ra, lấy khăn ướt mềm mại lau lên khuôn mặt thảm hại của tôi.
Nó vừa lau vừa an ủi.- Đừng khóc, dì xứng đáng có được những điều tốt hơn.
Nói xong nó hôn nhẹ lên bờ ngực đấy, bên tay đang giữ tay tôi lại khẽ vuốt xuống cổ tay rồi chạm vào bên da thịt tôi.
Nhào nặn, véo cắn và mút.
Đặc biệt là ở hai bên đầu ti, lúc nào cũng phải đỏ lên, kéo cả sợi bạc mới có thể thỏa mãn nó, tôi bấu chặt lấy áo nó, bấu chặt đến nhăn nhúm trong khi con bé vẫn tiếp tục trêu đùa thân thể thôi vô thức tâm trí tôi như thể đang bị kéo theo bởi thứ gọi là tiếng gọi của dục vọng.- Hư...hư...Mắt tôi nhắm lại rồi cảm nhận được con bé đang di chuyển chỗ khác nên vội mở ra, nó đang hôn bụng dưới của tôi, may mắn là chỉ hôn thôi không cắn nhưng xuống sát âm đạo lại khác.
Nhấc hai bên đùi tôi lên, đầu lưỡi lả lướt lên, nó cứ liếm lên hai bên đó rồi không ngần ngại cắn khá mạnh lên khiến tôi giật run lên cố với tay muốn nắm lấy tóc nó.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ rằng Thiên Di có liếm vào phần giữa đó không, Thiên Di có kinh tởm "chỗ đó" không?
Gì thế này, đây không phải là tôi...tại sao tôi lại có thể suy nghĩ kinh tởm như vậy?... và rồi suy nghĩ kinh tởm đó của tôi lại thành hiện thực.- Ức...Thiên Di chạm vào nó, véo nhẹ lên hạt đậu nhỏ rồi con bé lại mỉm cười trong vô thức.
Nó đưa tay mở phần âm đạo ra rồi áp đôi môi mềm mại vào đó, đầu lưỡi lả lướt khiến tôi như sắp phát điên.
Kích thích quá, tại sao tôi lại bị quấn theo nó được chứ?
Tôi muốn khóc, tôi lại bất khóc lần nữa trong khi cảm giác thần trí giờ đã quá mơ hồ rồi...- Ư!..hức...Nắm chặt lấy tóc nó, tôi biết mình không còn sức để kéo ra nhưng tôi coi nó như là điểm tựa vậy.
Điểm tựa để tôi có thể cảm nhận được thứ nhớp nháp đang " hành hạ" tôi dưới thân là đang còn tồn tại.- Ha...ha..Quá đủ rồi, đống thứ dịch tiết quen thuộc vừa mới bắn ra mà nó đã nuốt chọn.
Tôi không dám tin một đứa lần đầu làm như con bé không chỉ không kinh tởm, mà còn thưởng thức nó một cách cuồng nhiệt.
- Ư...
ức!?- Chắc người một đời chồng như dì thế nào cũng không thỏa mãn nổi đâu... nhưng mà... tôi muốn biết kỹ năng của bản thân đến đâu.Vừa nói xong tôi cảm nhận một đầu ngón đang tiến vào dần âm đạo ẩm ướt và khá chật hẹp, một ngón hai ngón như thể mỗi lần ra vào liên tục là nó sẽ tăng thêm một ngón tay vậy.- A!?...ư!?
Nó cứ như vậy nữa rồi, nó học ở đâu vậy?
Những điểm nó chạm vào không thể không khiến tôi giật run lên, kèm theo mùi thơm nhẹ đủ để thần trí tôi mơ hồ.
Không thể nói dừng lại, tôi tin rằng nó đang kéo theo tôi vào con đường bẩn thỉu đó, đến cả thằng chồng cũ tôi cũng không làm được.
Từ từ đã tôi đang suy nghĩ cái gì thế này?
Thần trí phát điên khiến bản thân tôi mất lí trí rồi.- A!?...á!?.. hức...Tôi thở dốc một cách yếu ớt, vô thức ngón tay nó lấn áp vào trong.
Không thể chịu được nữa, tôi bắn ra ướt cả bên tay mềm mại của nó.
- Vậy là đủ rồi.Nó mỉn cười khẽ hôn nhẹ lên định rút ra, tôi nửa tỉnh nửa mê nắm chặt lấy tay con bé giữ lại.
Con bé nhìn tôi rồi nở một nụ cười tà ác.- Hả?
Chính dì muốn đấy nhé.Vài giờ sau, đó là cảnh bả thân tôi đang ôm chặt lấy gối.
Con bé lấy gối kê cho tôi để tránh tôi bị ngạt lúc đang làm, bên chân tôi gác lên vai nó, bên tay bị kéo ra phía trước.
Tiếng rên rỉ kêu vang khắp phòng, ngực tôi bị nó lấy kẹp kẹp lên, Thiên Di cứ như thể lo rằng ngón tay nó sẽ không đủ thỏa mãn được tôi nên đã lấy dương vật giả ra để dùng.
Sự kích thích khiến tâm trí tôi trao đảo, mơ hồ chấp nhận bị dục vọng nuốt chửng.Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra, cái hồi thằng chồng cũ tôi ăn chơi sa đọa.
Tôi đã bị cuốn theo, cuống cuồng tích góp tiền chi trả chữa bệnh cho hắn.
Lúc đó Thiên Di biết chuyện thành chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa, Thiên Di đã thốt lên một câu.- Tôi chưa bao giờ coi dì là mẹ !!Lúc đó tôi đã buồn rất nhiều mà thất vọng bỏ đi, mặc mọi lời van xin, xin lỗi của nó.
Cho đến bây giờ tôi mới biết đó là lời tỏ tình trá hình của nó, Thiên Di chưa từng yêu tôi theo cách đó.
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cửa bỗng dưng nó phì cười đủ để tôi nghe thấy.- Tốt thôi, dù gì cái chết vì bệnh tật còn quá nhẹ nhàng đối với chú...