[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 84,904
- 0
- 0
[Bhtt] [Khoái Xuyên] Sổ Tay Cứu Rỗi Bé Đáng Thương
🥑 Chương 119: Bé đáng thương thứ bảy (16) 🥑
🥑 Chương 119: Bé đáng thương thứ bảy (16) 🥑
🥑 Chương 119: Bé đáng thương thứ bảy (16) 🥑Ma khí vẫn đang chậm rãi tản ra, các tu sĩ có mặt gần như lập tức biến sắc, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tạ Độ Sinh.Toàn bộ khung cảnh thoáng chốc lặng ngắt như tờ, tựa như thời gian đột nhiên ngừng trôi trong khoảnh khắc này.Nguyễn Khinh hơi trầm mắt xuống, cô chợt nghĩ tới quãng thời gian trước đại hội tỉ thí tu tiên, khi Tạ Độ Sinh một mình ra ngoài Thái Hoa Tông tu luyện.
Nếu thật sự là Tạ gia ra tay, thì chỉ có thể là đã xuống tay trong khoảng thời gian ấy."
Sư tôn..."
Tạ Độ Sinh hoảng hốt nhìn về phía Nguyễn Khinh.Nàng sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đen như mực phủ sương nước ẩn chứa sự kinh hoàng và sợ hãi.
Giọng nàng rất thấp, nhưng đối với các tu sĩ ở đây lại nghe rõ rành rành.Một tiếng "sư tôn" này, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc.Đệ tử các tông môn và thế gia lập tức xì xào bàn tán."
Đệ tử của Vân Từ Tiên Tôn lại là một ma tu?
Hay phải nói là... ma tộc?"
Tông chủ của Phá Ngạc Tông trầm giọng hỏi.Trong giọng ông ta mang theo sự bất thiện, còn có lạnh lẽo rõ rệt.Dù sao thì với tu vi Đại Thừa kỳ của Hứa Vân Từ, thông thường tuyệt đối không thể không phát hiện được ma khí trong cơ thể Tạ Độ Sinh.Tuy nhiên, phần lớn cường giả các tông môn ở đây vẫn hết sức thận trọng.
Dù sao, nếu Hứa Vân Từ thật sự đã biết chuyện này, thì ma khí trong cơ thể Tạ Độ Sinh không nên bị bại lộ ngay lúc này.Nhưng ma khí trong cơ thể Tạ Độ Sinh là không thể phủ nhận, hơn nữa loại ma khí này không giống với ma khí mà tu sĩ sau khi sa đọa trở thành ma tu mới có, mà càng giống như đã ăn sâu vào huyết mạch.Chỉ là do Thái Hoa Tông vẫn chưa mở lời, nên những người khác dù nghi ngờ trong lòng cũng tạm thời chưa nói gì.Về phần Tạ Độ Sinh, ma khí vẫn còn tản ra, nàng ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh Nguyễn Khinh.Nguyễn Khinh sắc mặt bình tĩnh, giọng lạnh nhạt: "Chuyện này, phải để Tạ gia giải thích rõ ràng cho bản tôn."
Lời còn chưa dứt, lập tức có người đưa ánh mắt nhìn về phía gia chủ Tạ gia.Tạ gia cũng là một đại tộc tu tiên, mà trong giới tu tiên ai ai cũng biết, mười năm trước, để báo ân tình, Hứa Vân Từ Tiên Tôn vào ngày xuất quan đã đích thân tới Tạ gia, nhận đứa bỏ đi của Tạ gia – Tạ Độ Sinh – làm đệ tử.Lại có người quay sang nhìn Tạ Sơ Linh.
Dù sao vị thiên tài kiếm tu của Thái Hoa Tông này không chỉ xuất thân từ Tạ gia mà còn là muội muội cùng mẹ của Tạ Độ Sinh.Nếu Tạ Độ Sinh là ma tộc, vậy huyết mạch của Tạ Sơ Linh tất nhiên cũng có vấn đề.Tạ gia tuy đoán được rằng Thái Hoa Tông sẽ không từ bỏ Tạ Sơ Linh, nhưng cũng không dám chắc Vân Từ Tiên Tôn có còn bảo vệ Tạ Độ Sinh hay không.
Thế nhưng lúc này, Nguyễn Khinh chẳng những không nói một câu để bênh vực Tạ Độ Sinh, mà còn giao cơ hội giải thích cho Tạ gia, khiến gia chủ Tạ gia hoàn toàn yên tâm.Ông ta khẽ thở dài, mở miệng nói ra "sự thật" đã chuẩn bị sẵn từ lâu."
Thực ra, chuyện Độ Sinh mang trong người một nửa huyết mạch ma tộc, Tạ gia chúng ta sớm đã biết.
Chỉ là còn chưa kịp nói cho Vân Từ Tiên Tôn thì ma khí trong cơ thể Độ Sinh đã..."
Gia chủ Tạ gia lại thở dài một tiếng, giọng nói đầy vẻ áy náy."
Mà Độ Sinh, không phải là con gái ruột của ta, cũng không phải muội muội cùng mẹ với Sơ Linh."
Một câu này, quả thật khiến mọi người kinh ngạc.Nhưng nghĩ đến thiên phú hoàn toàn trái ngược và dung mạo khác hẳn nhau giữa Tạ Sơ Linh và Tạ Độ Sinh, sự thật này rõ ràng đáng tin hơn so với việc nói rằng Tạ Sơ Linh cũng mang huyết mạch ma tộc.Nguyễn Khinh tuy đã sớm nói cho Tạ Độ Sinh biết sự thật năm đó, nhưng cũng không chắc nàng hiện tại có vì chính tai nghe thấy lời của gia chủ Tạ gia mà đau lòng hay không.Cô hơi nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt Tạ Độ Sinh lạnh lẽo, hàn khí thấu xương.Đôi mắt này sâu thẳm, đen tối như vực sâu, khiến Nguyễn Khinh bất giác nhớ tới Tạ Độ Sinh khi xưa đã trở thành Ma Tôn.Gia chủ Tạ gia vẫn đang tiếp tục kể ra "sự thật" của mình.Chẳng qua là năm đó ông ta phát hiện mẹ của Tạ Độ Sinh có tư tình với một nam tử ma tộc, còn mang thai đứa con riêng.
Sau khi giết chết nam tử ma tộc kia, gia chủ Tạ gia vì bi thương mà mượn rượu giải sầu, trong lúc mơ hồ không tỉnh táo đã cùng một nữ tử phàm nhân phát sinh quan hệ.Nữ tử phàm nhân kia qua đời sau khi sinh ra Tạ Sơ Linh.
Gia chủ Tạ gia vì áy náy nên muốn cho Tạ Sơ Linh một thân phận chính đáng.Thế là Tạ Sơ Linh được sắp xếp thành muội muội cùng mẹ của Tạ Độ Sinh.Còn nguyên nhân giấu kín việc Tạ Độ Sinh mang huyết mạch ma tộc, là vì gia chủ Tạ gia vẫn còn tình cảm với mẹ của nàng, cộng thêm thiên phú của Tạ Độ Sinh quá kém, nếu cả đời chỉ làm một phàm nhân thì dù có huyết mạch ma tộc cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới giới tu tiên.Câu chuyện này, quả thật cảm động lòng người.Trong câu chuyện này, không chỉ Tạ Sơ Linh là vô tội, mà ngay cả gia chủ Tạ gia cũng là một kẻ si tình đáng thương.Còn Tạ Độ Sinh chính là kẻ từ khi sinh ra đã mang trong mình huyết mạch ma tộc.Dù đã từng trải qua một lần, nàng vẫn không cách nào giữ được bình tĩnh, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện lên một tia đỏ tươi."
Bất kể là phàm nhân hay tu sĩ, hễ kẻ nào mang huyết mạch ma tộc, đều phải diệt trừ!"
Tông chủ Phá Ngạc Tông lạnh giọng quát, "Giờ chân tướng đã rõ, Vân Từ Tiên Tôn, nếu ngươi không ra tay, lẽ nào còn muốn đợi người ngoài bọn ta đến xử lý sao?!"
Lời hắn nghiêm khắc, lập tức kết án tử cho Tạ Độ Sinh, cũng vừa đúng ý đồ của Tạ gia.Mấy ngàn năm trước, giới tu tiên từng bị ma tộc đại quy mô tàn sát.
Sau khi ép ma tộc quay về ma giới, tiền bối các tông môn để lại một lời dặn: "Hễ thấy ma tộc, tất giết không tha."
Nguyễn Khinh đứng dậy.Thân hình cô cao gầy thẳng tắp, một thân bạch y như tuyết, thần sắc vẫn lạnh nhạt xa cách, tựa như vạn sự bên ngoài đều không thể lay động bất kỳ cảm xúc nào của cô.Cô thậm chí không thèm liếc nhìn tông chủ Phá Ngạc Tông, chỉ khẽ nói: "Sư huynh, lấy Vấn Tiên Kính."
Giọng cô trong trẻo, lạnh lẽo, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ rơi xuống, nhưng đủ để mọi người ở đây nghe rõ rành rẽ.Gia chủ Tạ gia, người vốn đang yên lòng, sắc mặt thoáng biến đổi.Tạ Sơ Linh cũng không thể tin nổi mà quay đầu nhìn về phía Bùi Phồn Chu.Rồi liền thấy trong tay Bùi Phồn Chu hiện lên một đoàn ánh sáng trắng dịu hòa.Chỉ thoáng chốc, ánh sáng tan đi trước mắt mọi người, một chiếc gương như nước lơ lửng trong lòng bàn tay Bùi Phồn Chu.Nhìn thấy chiếc gương này, Tạ Độ Sinh sững người tại chỗ, bàn chân như mọc rễ, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói nhẹ bẫng khi nãy của Nguyễn Khinh, lặp đi lặp lại không ngừng.Bùi Phồn Chu bình tĩnh nói: "Công dụng của Vấn Tiên Kính, chắc mọi người đều rõ ràng."
Vấn Tiên Kính có thể truy ngược thời gian, thậm chí nhìn rõ chuyện từng xảy ra ngàn năm trước cũng không phải chuyện không thể.Mà nay Bùi Phồn Chu đã lấy Vấn Tiên Kính ra, điều đó chỉ có thể chứng tỏ lời gia chủ Tạ gia nói chính là lời dối trá.Chỉ là, tông chủ Huyền Vụ Tông dịu giọng lên tiếng: "Dù lời gia chủ Tạ gia thực sự có sai sót, cũng không thay đổi được sự thật rằng Tạ Độ Sinh mang trong người huyết mạch ma tộc."
Giọng bà ta tuy ôn hòa, nhưng lời nói đã biểu đạt cùng thái độ với tông chủ Phá Ngạc Tông.Nguyễn Khinh không nói thêm, cô nhận lấy Vấn Tiên Kính từ tay Bùi Phồn Chu, linh khí từ lòng bàn tay lập tức tràn ra.Theo dòng linh khí của Nguyễn Khinh chảy vào, giữa không trung dần dần ngưng tụ thành một tấm gương nước, như một bức tranh dần dần mở ra.Thân ảnh gia chủ Tạ gia rõ ràng xuất hiện trong mặt gương.Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, toàn bộ chân tướng năm đó đã hiển hiện rõ ràng trước mắt mọi người, cũng phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của Tạ Độ Sinh.Chúng tu sĩ có mặt đều nhìn thấy rõ ràng: gia chủ Tạ gia và một nữ tử ma tộc từng yêu nhau, nhưng vì sức ép của gia tộc mà ông ta phải cưới mẫu thân Tạ Độ Sinh, người đã được đính hôn từ nhỏ.Lúc ấy, mẫu thân Tạ Độ Sinh vẫn hoàn toàn bị giấu trong vòng lừa dối.Mãi đến khi Tạ Độ Sinh vừa sinh ra chưa lâu, gia chủ Tạ gia ôm về một đứa bé khác, bên ngoài chỉ nói rằng Tạ Độ Sinh và Tạ Sơ Linh là song sinh.Khi đó mẫu thân Tạ Độ Sinh đã mơ hồ nhận thấy bất thường, sau đó càng biết rõ chân tướng: gia chủ Tạ gia vẫn luôn yêu nữ tử ma tộc kia.
Những tin tức này, đều do chính gia chủ Tạ gia cố ý tiết lộ cho bà biết.Nữ tử ma tộc vì sinh hạ đứa trẻ mang huyết mạch tiên – ma mà chết, khiến gia chủ Tạ gia từ đó không thể dung nạp người vợ này nữa.Về sau, khi mẫu thân Tạ Độ Sinh nhịn hết nổi, muốn giải trừ quan hệ đạo lữ, ông ta liền phong bế tu vi của bà, giam cầm trong Tạ gia.Cuối cùng, thậm chí ngay trước mặt bà, ông ta thi triển cấm thuật, đổi máu và linh căn của Tạ Độ Sinh cho Tạ Sơ Linh.Tạ Độ Sinh có thể sống sót, kỳ thực là do gia chủ Tạ gia cố tình giữ mạng nàng, để trả thù mẫu thân nàng.Trong gương nước, giọng nói âm u của gia chủ Tạ gia vang lên rõ mồn một: "Đứa con của ngươi, cả đời này, chỉ có thể là một phế vật."
Khi các trưởng lão Tạ gia biết chuyện, mọi việc đã thành sự thật.
Tạ Độ Sinh bị đổi máu và linh căn, không còn bất kỳ giá trị nào trong mắt Tạ gia, đương nhiên toàn lực bồi dưỡng chỉ còn Tạ Sơ Linh.Dù sao thì Tạ Sơ Linh cũng là huyết mạch của Tạ gia.Chân tướng tàn nhẫn như vậy, đến cả tông chủ Phá Ngạc Tông – người một lòng muốn diệt ma tộc – cũng trầm mặt xuống, không nói thêm một câu nào.Kiếp trước, Hứa Vân Từ chỉ thẳng tay giết Tạ Độ Sinh bằng một kiếm, chưa từng dùng Vấn Tiên Kính.
Chân tướng khi ấy, dĩ nhiên chính là những gì gia chủ Tạ gia bịa đặt.Cái chết của Tạ Độ Sinh, trong lòng tất cả tu sĩ ở đây khi đó vốn là chuyện đương nhiên.Nhưng lúc này, cả hội trường rơi vào tĩnh lặng chết chóc.Nguyễn Khinh nhìn sang Tạ Độ Sinh.Thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ ấy sắc mặt tái nhợt, ngây người nhìn cảnh tượng trong Vấn Tiên Kính.
Ma khí trong cơ thể nàng càng lúc càng dữ dội, đôi mắt đen nhánh ban đầu giờ đã bị nhuộm thành một mảng huyết sắc.Cảm nhận được ánh nhìn của Nguyễn Khinh, Tạ Độ Sinh nghiêng đầu đáp lại, trong đôi mắt máu lạnh lẽo thoáng hiện một tia phức tạp.Sư tôn của nàng, quả thật...
đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác với kiếp trước.Chỉ là... ta đã trở về rồi.Khóe môi Tạ Độ Sinh khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo bi thương.Thậm chí nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu, nếu kiếp trước sư tôn cũng chọn nàng, vậy liệu mọi chuyện về sau có còn xảy ra nữa không?Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng lập tức đè nén xuống.Nàng quay sang nhìn gia chủ Tạ gia, trong đôi mắt máu tràn đầy sát ý.
Thanh trường kiếm màu mực mà Nguyễn Khinh từng trao cho nàng đã nằm vững chắc trong tay.Nhưng còn chưa đợi nàng ra tay, Nguyễn Khinh đã cầm kiếm bước đến trước mặt gia chủ Tạ gia.Gia chủ Tạ gia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.Không phải không thể động đậy, mà là không dám động.Trong Thái Hoa Tông có vô số tu sĩ mạnh hơn ông ta, huống chi hôm nay còn có cường giả các tông môn khác đến dự đại hội tu tiên.Dù Nguyễn Khinh đã tiêu hao quá nửa linh khí khi dùng Vấn Tiên Kính truy ngược chân tướng, nhưng kiếm của cô vẫn nhanh đến cực hạn.Gia chủ Tạ gia thậm chí chưa kịp né tránh, vội vàng lấy ra một pháp khí từ nhẫn trữ vật để phòng ngự, nhưng vẫn bị một kiếm phế bỏ đan điền.Máu tươi theo mũi kiếm nhỏ từng giọt rơi xuống.Trong đôi mắt đỏ rực của Tạ Độ Sinh phản chiếu bóng dáng sư tôn nàng – dung nhan lạnh lùng, ánh mắt quét qua đám tu sĩ, cuối cùng dừng lại trên người tông chủ Phá Ngạc Tông.Giọng nói của Nguyễn Khinh lạnh như băng:"Đệ tử của Hứa Vân Từ ta, không đến lượt các ngươi dạy dỗ."
-------Tác giả có lời muốn nói: A a a, vẫn còn một chương nữa, chắc sẽ đăng trước nửa đêm QWQ, mọi người có thể đợi sáng mai dậy rồi đọc.Sau đó là cuối tuần để bù chương nên chắc sẽ đăng hai chương mỗi ngày, khen tui đi QAQ.