- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,928
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Bhtt - Hoàn] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Bhtt Hoan Sau Khi Chia Tay Nguoi Phu Nu Tam Co Xau Xa Nhat Chi Hoa Giap Tu
Bhtt Hoan Sau Khi Chia Tay Nguoi Phu Nu Tam Co Xau Xa Nhat Chi Hoa Giap Tu
Khi những hàng cây ngân hạnh ở Vân Thành bắt đầu chuyển sang màu vàng, thì phòng thiết kế thời trang của Sở Vãn Đường cũng chính thức khai trương.Phòng làm việc đã hết mùi keo sơn, nội thất được trang trí cao cấp và thoải mái.
Từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy qua cửa kính trưng bày những bộ trang phục, đây là những tác phẩm tiêu biểu trong vài năm qua của cô.
Có người đi ngang qua cũng không nhịn được mà dừng chân ngắm nhìn.
Bên trong cửa lớn là khu trưng bày quần áo đẹp mắt, được sắp xếp có tầng lớp.
Trên tường còn treo những bức ảnh nhận giải thưởng vô cùng uy tín.Trước ngày khai trương, Hoài Hạnh đã liên hệ với chủ tiệm hoa.
Ngay ngày đầu tiên khai trương, cô dùng tiền tiêu vặt của mình để gửi tặng cả một loạt lẵng hoa.Cô chẳng màng nhiều chuyện đến thế, chỉ một lòng nghĩ: phải tặng thật oách, không thể để thua các mẹ và bạn bè chị.Sở Vãn Đường có vẻ rất thích hàng lẵng hoa ấy, còn chụp mấy tấm hình gửi cho cô xem.Nhìn thấy ảnh selfie của Sở Vãn Đường trong điện thoại, Hoài Hạnh cười tít mắt, vui vẻ ngủ thiếp đi, ngay cả giấc mơ cũng ngọt ngào lạ thường.Năm lớp 11 bận rộn hơn lớp 10 rất nhiều, bài vở cũng nặng hơn.
Bạn bè trong lớp đều chăm chỉ, cô muốn giữ vững vị trí trong top 3 cũng phải tốn thêm không ít thời gian và công sức.
Sau giờ học buổi tối, cô còn làm thêm bài tập ở ký túc xá, đến cuối tuần mới về nhà.Cuộc sống như thế, cô đã quen rồi.
Nhưng vì phòng làm việc của Sở Vãn Đường mới khai trương nên cuối tuần này, tan học xong cô liền chạy thẳng đến chỗ chị.Cô không báo trước, muốn tạo bất ngờ cho Sở Vãn Đường.Nhân viên lễ tân thấy cô xuất hiện, nhìn chiếc cặp sách trên lưng cô, rồi lại nhìn gương mặt này, mỉm cười nói: "Chào em, chị chủ đang ở trong văn phòng, em cứ vào thẳng là được."
"Chị biết em à?"
Hoài Hạnh chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên cô đến kể từ khi khai trương, mấy nhân viên ở đây cô đều chưa gặp bao giờ.Nhân viên lễ tân gật đầu: "Chị chủ từng cho tụi chị xem ảnh rồi."
Ý của sếp rõ ràng đến thế, làm sao nhân viên không biết được.
Huống chi, gương mặt của cô gái trong ảnh dễ nhớ đến vậy, chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay.Hoài Hạnh hiểu ra, tâm trạng rất tốt, gật đầu cảm ơn lễ tân: "Cảm ơn chị."
Chiếc cặp đỏ kết hợp với đồng phục xanh trắng, tóc đuôi ngựa đung đưa theo tâm trạng vui vẻ của cô.
Cô không dừng lại ở khu trưng bày ngoài sảnh – những bức ảnh đạt giải kia của Sở Vãn Đường, cô đều đã từng xem qua.Đứng trước cửa văn phòng Sở Vãn Đường, cô hắng giọng, làm ra vẻ rất khách sáo rồi gõ cửa.
Đợi khi bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, cô mới đẩy cửa bước vào.Cô gái ló đầu vào, giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian: "Chị!"
Sở Vãn Đường tay phải xoay xoay cây bút, tay trái chống cằm.
Thấy cô xuất hiện, nụ cười trên mặt khẽ hiện, chẳng có chút ngạc nhiên nào: "Chị biết ngay là em mà."
Dừng một chút rồi bảo: "Về sau cứ vào thẳng đi, không cần báo trước."
Hoài Hạnh đáp: "Dạ được."
Cô đặt cặp sách ở đối diện bàn làm việc của Sở Vãn Đường, sau đó đi vòng qua bàn đến bên cạnh chị, nhìn bản thiết kế chị đang vẽ, miệng xuýt xoa khen ngợi: "Đẹp quá!"
"Khoảng một tiếng nữa là chị tan làm rồi."
Sở Vãn Đường đưa tay vén lọn tóc rũ xuống của cô sang một bên, để lộ khuôn mặt nghiêng tinh xảo, "Muốn qua ghế sofa nghỉ chút không?"
Hoài Hạnh lắc đầu: "Không cần đâu, để em làm bài tập một lát."
Cô nhìn vào mắt chị, gương mặt bỗng xìu xuống: "Nhiều bài lắm luôn á..."
Sở Vãn Đường hiểu rõ tính ương bướng của em gái: "Vậy em làm đi."
Nói xong, cô đứng dậy rót cho em một ly nước ấm đặt lên bàn.
Hai chị em ngồi đối diện nhau, ngăn cách bởi chiếc bàn làm việc khá rộng.Thời gian đã bước vào tháng 11, trời tối sớm hơn mùa hè nhiều.Bản thiết kế mà Sở Vãn Đường đang vẽ vẫn còn khá xa hạn nộp.
Trong lúc vẽ, ánh mắt cô không tự chủ được mà lại dừng trên người cô gái đối diện.Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi rất ít khi can thiệp vào thành tích của các con, nhưng từ nhỏ đã dạy các con cách ngồi cho đúng, chú ý đến dáng người.Thành ra Hoài Hạnh khi làm bài có tư thế rất ngay ngắn, lưng thẳng tắp, từ vai đến eo tạo thành đường cong mượt mà, không hề có chút uể oải.
Tay phải cầm bút giữ lơ lửng trên mặt giấy, cổ tay hơi nhấc lên một chút.Đầu hơi cúi xuống, tầm nhìn tạo thành góc nghiêng dễ chịu với trang giấy.
Ánh đèn trong văn phòng tỏa xuống, phủ lên người cô một lớp sáng nhàn nhạt, toát lên vẻ tĩnh lặng và chuyên chú.Sở Vãn Đường rất hiếm khi có góc nhìn như vậy để quan sát Hoài Hạnh.
Nhìn một hồi, hàng mi cô khẽ run, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời vẫn chưa tới sáu giờ, chỉ còn sót lại chút ánh sáng trắng nhạt nơi cuối trời."
Chị ơi."
Hoài Hạnh lên tiếng.Ánh mắt Sở Vãn Đường lại quay về phía cô: "Sao vậy?"
"Mấy tờ đề này..."
Hoài Hạnh kéo dài giọng, "Em chưa ghi tên."
Sở Vãn Đường nhướng mày: "Đưa chị."
Chẳng cần nói nhiều cũng hiểu ý, Hoài Hạnh liền lấy xấp đề bài cần làm trong cặp ra, lần lượt đặt trước mặt chị.Sở Vãn Đường cầm cây bút bi, nghiêm túc viết tên và lớp giúp em.Hoài Hạnh nhìn gương mặt chăm chú của chị, lại nhìn từng chữ cái tên mình hiện lên dưới ngòi bút của chị, khóe môi cô cong lên một cách vô thức.Từ đó về sau, mỗi cuối tuần Hoài Hạnh đều chạy đến studio của Sở Vãn Đường.
Trời Vân Thành ngày một lạnh hơn, dù chưa có tuyết, nhưng văn phòng của Sở Vãn Đường lúc nào cô đến cũng ấm áp.
Có lúc cô không làm bài tập, mà cuộn người trên sofa, đắp chiếc chăn chị chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi.Tất cả nhân viên trong studio đều biết đến sự tồn tại của cô em gái này, mỗi lần gặp còn đặc biệt chào hỏi cô.
Và điều bất ngờ là... họ lại gọi cô là "Em chủ nhỏ".Hoài Hạnh vẫn chưa thành niên: ...
Làm sao bây giờ, rất thích được gọi như vậy.Cô không nói với Sở Vãn Đường, nhưng đôi khi chị cũng bắt chước gọi cô là "Em chủ nhỏ".
Đến lúc cô bắt đầu thấy ngại, Sở Vãn Đường mới đổi cách xưng hô khác.Thời gian cứ như những trang sách bị gió cuốn bay, lật từng trang một cách vội vã.
Chớp mắt, Hoài Hạnh bước sang tuổi 17, lên lớp 12.
Lịch học lớp 12 dày đặc hơn nhiều, tiết tấu cũng gấp gáp hơn, thời gian nghỉ ngơi ít hơn, nhưng cô vẫn tranh thủ đến studio của Sở Vãn Đường khi chị có mặt ở đó.Thỉnh thoảng Sở Vãn Đường đi công tác ở thành phố khác, cô sẽ tự về nhà trước.Giữa tháng 11, những tán ngân hạnh ở Vân Thành lại bắt đầu một đợt nhuộm vàng mới.
Chỉ được nghỉ một ngày, lại đúng lúc Sở Vãn Đường đi công tác ở thành phố lân cận, tan học xong Hoài Hạnh liền bắt taxi về nhà.
Toàn thân cô tỏa ra một áp lực nhàn nhạt, tâm trạng cũng buồn buồn.Trên bàn cơm, Hoài Chiêu gắp thức ăn vào bát con gái, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?
Tiểu Hạnh."
"Không có gì ạ."
Hoài Hạnh lắc đầu.Sở Lệnh Nghi nhìn cô, cũng hỏi theo: "Có phải là nhớ chị không?"
"Không phải."
Hoài Hạnh nói xong liền đổi lời, "À không, con có nhớ chị... nhưng không phải vì thế."
"Vậy là vì lý do gì?"
Hoài Chiêu hỏi tiếp.Sở Lệnh Nghi vỗ nhẹ vào cánh tay Hoài Chiêu: "Đừng hỏi nữa, A Chiêu.
Để Tiểu Hạnh tự tiêu hóa đi."
Hoài Chiêu nghe lời ngay: "Ừ."
Trời ngày càng lạnh, chăn ga trong phòng ngủ đã được đổi sang loại dày hơn từ lâu.
Tắm xong, Hoài Hạnh nằm trên giường, thở ra một hơi thật sâu, rồi với lấy điện thoại xem bảng điểm lần này.Đầu tháng, toàn thành phố tổ chức kỳ thi thử đầu tiên cho học sinh cuối cấp.
Các thầy cô cố ý muốn làm giảm sự tự mãn của học sinh nên nâng độ khó của đề thi lên rõ rệt.
Thành tích của học sinh năm cuối yếu hơn học sinh ôn thi lại rất nhiều, ngay cả những học sinh giỏi trong lớp chọn của trường Nhất Trung cũng cảm thấy chán nản.Hoài Hạnh nhìn bảng điểm của mình, thấp hơn bình thường mấy chục điểm, tâm trạng sa sút là chuyện dễ hiểu.
Áp lực học hành không phải chuyện đùa.
Dù trong nhà không hề yêu cầu cô phải vào đại học danh tiếng, cô vẫn cảm thấy mình đang bị đè nén đến nghẹt thở.Một lúc sau, màn hình điện thoại hiện cuộc gọi đến.Là chị gọi về từ nơi công tác.Hoài Hạnh hơi sững người, rồi lập tức đưa điện thoại lên tai, khẽ đáp bằng giọng buồn buồn: "Chị."
"Sao rồi, tâm trạng không tốt à?"
Sở Vãn Đường kiên nhẫn hỏi, "Là vì kỳ thi thử sao?"
Hoài Hạnh chỉnh lại tư thế, đặt điện thoại lên gối, nghiêng người nằm, đầu tựa lên đó.
Cô lắng nghe giọng nói mà mình luôn nhớ nhung, khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, đúng rồi."
Rồi không kìm được hỏi thêm, "Chị, trước kia chị cũng từng như thế à?"
"Có chứ, đến giờ chị vẫn nhớ nét mặt của các thầy cô khi đó, cứ bảo tụi chị phải khiêm tốn, đừng tự mãn.
Nhưng đến lúc có điểm thật rồi, chính họ lại chẳng vui vẻ gì."
Sở Vãn Đường nói, nhẹ nhàng thở dài một tiếng."
Chị đừng thở dài mà."
"Sao không hỏi chị vì sao lại thở dài?"
"Dù là gì đi nữa cũng đừng thở dài."
Nhưng Hoài Hạnh vẫn rất thật thà hỏi: "Vậy là vì sao ạ?"
"Là vì... ngày mai chị mới được về."
Sở Vãn Đường bất đắc dĩ nói: "Giá như chị có thể về ngay tối nay thì tốt rồi.
Như vậy chị đã có thể vỗ vỗ lưng em lúc này mà nói rằng không sao đâu, kỳ thi tiếp theo chắc chắn sẽ không như vậy nữa."
"Như thế này cũng đã rất tốt rồi."
Nỗi nhớ cứ thế gặm nhấm từng dây thần kinh của cô gái nhỏ, nhưng cô lại rất biết cách tự an ủi mình."
Chắc chứ?"
Không hiểu chị nói gì: "Sao ạ?"
"Vậy thì... cánh cửa này, chị còn cần gõ không?"
Hoài Hạnh nghe thế thì ngẩn người, vội xoay người nhìn ra phía cửa.Cổ họng cô thắt lại, chớp mắt một cách khó khăn, khẽ nói: "Gõ...
đi..."
Giây tiếp theo, cánh cửa được đẩy ra.Sở Vãn Đường cầm điện thoại trong tay, vừa từ chuyến công tác trở về, trên người cô còn vương chút hơi lạnh của cuối thu, cứ thế xuất hiện ngay ở ngưỡng cửa.Hoài Hạnh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Chị!"
Cô bật dậy khỏi giường, muốn nhào vào ôm lấy Sở Vãn Đường như hồi còn nhỏ, nhưng rồi lại nhớ đến lời chị từng nói: phải đối mặt với việc mình đã lớn rồi, thế là cô cố gắng kiềm chế, chỉ đứng trước mặt chị, trong mắt tràn đầy ý cười.Cô không nhịn được hỏi: "Chị bảo là mai mới về mà?"
"Lẽ ra là vậy."
Sở Vãn Đường tắt máy, nhét điện thoại vào túi áo khoác, "Nhưng mẹ nói tâm trạng em không tốt, nên chị đổi vé tàu về sớm."
Thành phố lân cận vốn cũng không xa.Hốc mắt Hoài Hạnh bỗng dưng nóng ran.
Lớp 12 thật sự có áp lực quá lớn, sáng sáu giờ đã phải dậy, tối mười giờ rưỡi mới về đến ký túc xá, bận rộn đến mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc nào cũng phải gồng mình, vậy mà kỳ thi thử, các thầy cô lại cố tình giáng một đòn vào sự tự tin của các cô.Sở Vãn Đường nhìn gương mặt quen thuộc ấy, khẽ khép cửa lại.
Rồi nhẹ nhàng hỏi: "Muốn được ôm một cái không, Hạnh Hạnh?"
Hoài Hạnh ngẩn người mất hai giây, nhỏ giọng hỏi lại: "Được không ạ..."
Sở Vãn Đường không nói gì nữa, chỉ mở rộng áo khoác của mình, ôm lấy cô vào lòng.Hai người chẳng chênh lệch mấy về chiều cao, cả người Hoài Hạnh lọt thỏm trong vòng tay của Sở Vãn Đường.
Cô vòng tay ôm lấy eo Sở Vãn Đường, gương mặt vùi vào vai chị.
Cô không thể nói gì thêm, nhưng cảm xúc u ám trong lòng lại đang dần dần dịu xuống.Sở Vãn Đường ôm cô ngồi xuống ghế, vẫn chưa thay đồ ngủ, không muốn quay lại giường.
Chiếc ghế không lớn, khá chật chội.
Hoài Hạnh vòng tay ôm cổ chị, ngồi nghiêng trên đùi chị, vẫn đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình.Chỉ là... tư thế này, đối với hai người họ mà nói có hơi mập mờ....
Huống hồ suốt hơn một năm qua, hai người chưa từng gần gũi đến mức như vậy.
Lẽ ra phải cảm thấy xa lạ, nhưng lại hết sức thuần thục.Tay của Sở Vãn Đường đặt ở eo em, cổ cô áp sát vào làn hơi ấm ẩm của cô gái nhỏ.
Rồi dịu dàng dỗ dành: "Lần thi thử đầu tiên của chị cũng tệ lắm, thầy cô cứ nhất quyết bảo đó mới là năng lực thật sự của tụi chị, khiến cả bọn tức điên lên..."
Cô lấy cằm cọ cọ lên má Hoài Hạnh: "Đến lúc thi cuối kỳ thì kết quả mới phản ánh đúng thực lực..."
Hoài Hạnh khẽ nói: "Em biết rồi."
"Giờ đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Cô vừa nói vừa hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt chị.Hàng mi Sở Vãn Đường khẽ run, hơi thở nhẹ đi: "Nhìn chị làm gì thế?"
"Chị....."
Cổ họng Hoài Hạnh hơi nghẹn lại.Cô rất muốn hỏi: Vì sao chị lại quan tâm em đến thế?
Có phải là vì thích em không?
Không phải kiểu chị gái thích em gái như trước nữa, mà là giống như mẹ với dì, là loại tình yêu đó.Nhưng cô hiểu rõ, hiện tại chưa thể hỏi những câu thẳng thắn như vậy.Thế nên, lời ra đến miệng lại chuyển hướng: "Em có thể... hôn má chị một cái được không?"
Cô không hề biết rằng, tình ý trong lòng mình đã lặng lẽ thoát ra từ đôi mắt ấy, khiến người ta không thể làm ngơ.Tựa hồ rất lâu sau mới có câu trả lời từ Sở Vãn Đường: "Bây giờ thì không được."
"Vậy... khi nào thì được ạ?"
Cô gái nhỏ không hề nản lòng, tiếp tục hỏi.Sở Vãn Đường từ từ buông vòng ôm khiến cô luyến tiếc, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh: "Có lẽ là sang năm sẽ có câu trả lời.
Ngoan một chút, thi đại học cho tốt trước, được không?"
Câu nói ấy như một liều thuốc trấn an, mọi nỗi bất an trong lòng Hoài Hạnh lập tức được xoa dịu.
Cô hiểu rõ ý chị, chuyện tình cảm phải đợi đến sau khi thi đại học xong, khi cô đã trưởng thành, thì mới có thể nói tiếp.
Bây giờ thật sự chưa phải lúc....Nửa tiếng sau, Sở Vãn Đường rời khỏi phòng của Hoài Hạnh.
Trong vòng tay dường như vẫn còn lưu lại hương thơm dịu nhẹ của cô gái nhỏ.
Hai bàn tay thả xuôi bên người khẽ siết lại thành nắm đấm, móng tay dù đã cắt gọn gàng, vẫn hơi đâm vào lòng bàn tay.Cô đứng yên trong phòng khách nhà họ Hoài vài phút, rồi gõ cửa phòng ngủ chính.Người mở cửa là Sở Lệnh Nghi, tóc vẫn còn hơi rối.
Hoài Chiêu cũng theo ra, thấy con gái lớn đứng ngay cửa, liền hỏi: "Sao thế, Vãn Đường?"
Sở Vãn Đường quỳ xuống, đầu gối chạm thẳng vào sàn nhà lạnh lẽo: "Xin lỗi, dì Hoài Chiêu, mẹ..."
Cô cúi đầu thật sâu, đưa tay tự tát mình một cái, dấu tay in rõ, gương mặt nóng rát.
Rồi cô chậm rãi thốt ra bốn chữ: "Con thích em ấy."
Lời tác giả: Trời ơi trời ơi trời ơi má ơi!!!!!!!!!!!