Lãng Mạn [BHTT][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư

[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 60


Sự thật là Nhạn Đường cũng ngẩn người trong giây lát, nhưng so với việc bị để lộ quan hệ thì cô càng lo lắng cho Ngải Tiếu hơn.

Sau khi tắt micro, cô bất lực nói: "Xin lỗi, lúc nãy chị không phản ứng kịp."

Ngải Tiếu lại muốn khóc nữa: "Vậy sao bây giờ......"

Nhạn Đường nghiêm túc suy nghĩ: "Thành thật khai báo?

"

Ngải Tiếu: "......" trong buổi giao lưu YY mà khai báo chuyện này đáng sợ lắm có biết không!

"Cho nên tại sao em lại khóc vậy, làm chị giật hết cả mình."

Nhạn Đường lau khóe mắt vẫn còn hơi ướt của Ngải Tiếu, đôi mắt con sóc nhỏ hơi đỏ, giờ giống như con thỏ hơn rồi.

Đáp án của câu hỏi này rất khó mở miệng, Ngải Tiếu suy nghĩ hồi lâu rồi cũng nói ra.

Nhạn Đường nghe xong thì cười nhẹ, ôm Ngải Tiếu vào lòng an ủi, nói: "Lúc trước em không phải nói nữ thần không thuộc về một người hả, bây giờ chị chỉ thuộc về mình em thôi đó, sau này đừng khóc vì chuyện này nữa."

Lời nói của cô ấy làm cho Ngải Tiếu đỏ mặt lên, nữ thần đúng là xuất khẩu thành "thính", cô sắp chịu hết nổi rồi nè.

Cuối cùng hai người quyết định tạm thời "giả chết" một lúc, cho dù là các fan cứ hỏi về chuyện ngoài ý muốn hồi nãy, thì MC và các khách mời đều không nhắc đến, một mực thảo luận bài hát mới.

Sau khi Châu Li rời micro, Đoàn Tử lại trồi lên ôm micro, cô kể về quá trình sáng tác, đột nhiên có một fan hỏi, "Người bên cạnh Nhạn nữ thần đừng nói là Khổ Trú này?"

Người này nhắc như vậy làm mấy người khác cũng bắt đầu cho trí tưởng tượng bay xa theo, tuy bình luận trên box chat trôi đi rất nhanh, nhưng cũng có người sắp xếp lại dòng thời gian mà mọi người suy đoán, rồi share lên weibo.

Mấy người tham gia buổi giao lưu thấy rất có lý, lần lượt share tin đó, cuối cùng ngay đến cả Fanpage Nhạn Đường cũng share luôn, khi share còn cố ý nhấn mạnh mình chỉ đơn thuần là "ăn dưa" thôi. (Hóng chuyện)

Điểm xuất phát mà các fan suy đoán là weibo Nhạn Đường với Ngải Tiếu gặp nhau, lúc đó hai người cùng đi xem phim, đồng thời tiết lộ người viết lời và song ca bài hát mới là Khổ Trú.

Mọi người đều biết, Khổ Trú chỉ là một tác giả, nói về ca hát thì cô ấy không chuyên, nhưng sự phát huy của cô ấy trong bài "Tướng Sơn" có thể nói là tuyệt vời, vậy còn trong quá trình thu âm thì sao, có phải là Nhạn Đường đích thân chỉ dẫn cô ấy hay không?

Nếu đúng là vậy thì bọn họ sớm tối gặp nhau, rất dễ nảy sinh tình cảm.

Dòng thời gian lùi về phía trước nữa—— Khổ Trú đã từng like cho bài hát mới của Nhạn Đường, cũng đã thừa nhận trong group độc giả là thích hết tất cả bài hát của Nhạn Đường, có thể đoán ra được cô ấy là fan của Nhạn Đường.

Giả dụ người bên cạnh Nhạn Đường là Khổ Trú, cô ấy cũng từng là một thành viên trong fan hâm mộ có phải là cảm nhận được tâm trạng khác biệt so với trước trong buổi giao lưu YY này, từ đó mà cảm khái rơi nước mắt?

Tất nhiên, đây chỉ là một trong những suy đoán thôi, còn có người đoán Nhạn nữ thần giấu mỹ nhân trong nhà, sợ chuyện này bị mọi người biết.

Hoặc là, ngồi bên cạnh cô ấy thật ra là một bạn trai hơi yếu đuối, trong quá trình chờ đợi cô ấy giao lưu với fan không biết làm gì đột nhiên lại khóc.

Hai suy đoán sau không được ủng hộ nhiều bằng cái đầu, đặc biệt là cái cuối cùng, rất nhiều người lấy tin weibo Nhạn Đường lúc trước đăng về giới tính thật ra phản bác, nói Nhạn nữ thần đã uyển chuyển biểu thị ra giới tính thật trong tin weibo đó, sao lại tồn tại bạn trai yếu đuối được.

Mọi người bàn luận rất xôn xao, người trong cuộc thì vẫn giữ im lặng, làm quần chúng càng nhiệt tình hơn.

MC nhất thời cũng thấy hơi khó xử, dù gì thì đây cũng là buổi giao lưu về bài hát mới với nữ thần, tự nhiên chuyển qua tám chuyện dời tư, cô ấy không nói chuyện thì cũng không được, do đó gửi tin nhắn cầu cứu cho Đoàn Tử.

Đoàn Tử nhận được tín hiệu cầu cứu, gửi tin nhắn qua cho Nhạn Đường, kêu cô ấy lát nữa vào là biểu diễn một bài đi, còn mấy chuyện khác thì phải tự mình xử lý rồi đó.

Ngải Tiếu ngồi bên cạnh Nhạn Đường, nhìn thấy cậu "chúc cậu may mắn 🙂" trên màn hình, trong lòng bắt đầu thấy sợ sệt nhát gan.

Đừng nói là công khai trước mặt fan thật nha...... tuy trong lòng cô cũng kỳ vọng như vậy, nhưng lần này có phải đột ngột quá không?

Nhạn Đường nghe trong tai nghe MC đang làm bước đệm cho mình xuất hiện, quay đầu qua hỏi Ngải Tiếu: "Em có phải là sợ come out công khai không?"

"Em không sợ, nhưng em lo fan của chị......" phần phía sau của câu đó không có nói ra, nhưng Nhạn Đường lại đoán ra được.

Con sóc nhỏ chắc là đang lo fan của mình sẽ phản ứng kịch liệt, dù sao thì lần trước mình cũng không có nói rõ mình là người đồng tính.

Cô xoa cái đầu Ngải Tiếu mới gội cách đây không lâu, vẫn còn hơi ẩm ướt nên cực kỳ mềm mại, cô xoa vài cái nữa rồi mới mãn nguyện: "Hay là chị nói ra luôn ha."

"Thật, thật ra em vẫn còn chút xấu hổ......"

"Sớm muộn gì cũng phải gặp mặt ba mẹ chồng thôi, bây giờ có thể diễn tập thử với fan trước."

Ngải Tiếu: "......"

Đợi đã, gặp ba mẹ chồng là cái gì thế!

Cô đỏ mặt ôm đùi nữ thần, đeo tai nghe lên không nói chuyện.

Nhạn Đường biết là em ấy đã chấp nhận rồi, khóe môi cong lên, gửi tin nhắn cho MC nói chuẩn bị xong rồi.

MC thở phào, nói đôi ba lời là chuyển chủ đề lên người nhân vật chính, sau đó giao lại đất diễn cho cô ấy.

Nhạn Đường nhìn đủ loại câu hỏi trên box chat, chọn đọc một cái.

"Cám ơn mọi người đã ủng hộ, tôi thấy có người hỏi......

ừm, hỏi tôi lúc nãy nói chuyện với ai.

Sau khi thảo luận với cô ấy thì tôi sẽ trả lời câu hỏi này, người này là bạn gái tôi, chúng tôi mới về chung một nhà cách đây không lâu, nhưng tôi tin rằng, trong tương lai chúng tôi sẽ cùng đi với nhau lâu dài."

Cô nói xong lời này, mặt Ngải Tiếu đỏ rực lên, nằm dài trên người cô ấy không chịu nhìn box chat.

Còn lúc này, box chat đã "bùng cháy" triệt để rồi, số người trên kênh YY cũng tăng lên chóng mặt.

Những người mới vào đa số là lướt weibo rồi vào "ăn dưa", ai ngờ vừa vào là nghe được tin động trời này, giật mình đến làm rớt "dưa" luôn.

Nhạn Đường im lặng hồi lâu, vì để cho bọn họ có thời gian phản ứng, đợi bình luận của mọi người ít đi, cô mới nói tiếp: "Lúc nãy mọi người đoán đúng rồi, bên cạnh tôi là Khổ Trú, nhưng cô ấy hiện giờ hơi e thẹn nên chắc không chào hỏi với mọi người được."

Ngải Tiếu: "......"

Cô đấm nhẹ vào đùi Nhạn nữ thần, đối phương cười nhẹ nói: "Đây là chuyện tình cảm của hai người chúng tôi, không cưỡng ép mọi người phải chúc phúc, nhưng nếu có được lời chúc phúc của mọi người thì chúng tôi sẽ rất vui mừng.

Tôi hy vọng mọi người có thể chơi vui vẻ với nhau trên thế giới 2D, đừng đem chuyện này truy cứu ra đến hiện thực, cũng đừng quấy rầy Trú Trú, xin cám ơn."

Box chat xuất hiện các lời chúc phúc, lâu lâu cũng có vài tin tiêu cực đều bị trôi đi trong chớp mắt.

Tuy rất nhiều người buồn vì ca sĩ mình thích không còn độc thân nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù người ta độc thân hay không thì cũng không đến lượt mình, nên cũng không để tâm nữa.

Trong các bình luận thì chúc phúc nhiều hơn phản đối, box chat cuộn lên liên tục cũng khó để lại các tin không hay, một lát sau, mọi người đều tự phát bảo vệ "tiểu kiều thê" của nữ thần.

"Hạnh phúc của nữ thần chính là nguyện vọng lớn nhất của bọn tôi."

"Tôn trọng tình cảm cá nhân, nữ thần yên tâm, ai dám ăn hϊếp Khổ Trú là tôi sẽ chửi ra tới hiện thực luôn."

"Bảo vệ tiểu kiều thê của nữ thần, bắt đầu từ tôi."

"Bảo vệ tiểu kiều thê của nữ thần, bắt đầu từ tôi."

"Bảo vệ......"

Trong đó có không ít độc giả của Khổ Trú muốn phản bác lại thật ra "Trú Đại khí công ngời ngời mà", nhưng nhìn khí thế trước mặt, bọn họ nói lời này cũng không có sức thuyết phục.

Nhạn Đường vỗ vỗ Ngải Tiếu kêu em ấy nhìn bình luận, Ngải Tiếu trèo dậy khỏi đùi cô ấy, nhìn vào màn hình toàn là "Tiểu kiều thê của nữ thần", lập tức bất mãn nói: "Cái gì mà tiểu kiều thê hả!

Còn lâu á!"

Xui xẻo cho cô là tuy giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn theo micro truyền vào tai mọi người.

Do đó, mấy độc giả lúc nãy muốn phản bác cũng thành công bị kéo vào trận doanh "tiểu kiều thê" luôn, giơ cao ngọn cờ bảo vệ tiểu kiều thê.

Nhất thời quên mất sự tồn tại của micro, Ngải Tiếu bịt miệng lại trừng mắt nhìn Nhạn Đường, nhưng dáng vẻ dịu dàng của nữ thần nhìn mình quả thật là xinh đẹp quá đi, cô trừng được hai mắt thì thấy không nỡ trừng tiếp nữa, chỉ còn cách quay đầu qua chỗ khác mặc kệ cô ấy.

MC và các khách mời "ăn dưa" nãy giờ, giờ mới quăng vỏ dưa chạy vào bon chen, cứ nói Nhạn Đường giấu kỹ quá, một bài hát thôi là ăn sạch sành sanh tác giả cao lãnh.

Quần chúng hóng chuyện nghe được liền kêu gào đòi nghe tương tác của Khổ Trú với nữ thần.

Ngải Tiếu bán mạng lắc đầu, kiên quyết từ chối nói chuyện, Nhạn Đường chỉ còn cách từ chối dùm em ấy.

Một buổi giao lưu về bài hát mới tự nhiên phát triển thành một buổi tám chuyện.

Nhạn Đường dở khóc dở cười trò chuyện cùng bọn họ, ứng biến trả lời đủ loại câu hỏi của bọn họ, nhưng nói đến phút cuối, các fan vẫn nhất quyết đòi cô và Tiếu Tiếu cùng giao lưu qua micro.

Cô tìm mọi cách từ chối, đến cuối cùng Ngải Tiếu đánh chữ trên điện thoại cho cô ấy xem—— "Chị nếu không sợ em phát huy thất thường thì hai ta cùng song ca "Tướng Sơn" đi."

Nhạn Đường vui mừng cười, lập tức nói tin này cho mọi người biết:"Trú Trú nói có thể song ca bài hát mới với tôi."

MC nhìn thời gian, thấy cũng kết thúc được rồi đó, liền tiếp lời, dẫn dắt buổi giao lưu về hướng kết thúc.

Ngải Tiếu căng thẳng lấy lời nhạc ra ôn lại, Nhạn Đường đi chuẩn bị micro cho em ấy, còn bên kia, Đoàn Tử cũng chuẩn bị nhạc nền.

Châu Li thân làm khách mời đặc biệt của hôm nay, mọi người tất nhiên là không tha cho anh ta rồi, bắt anh ta hát một hơi hai bài.

Vốn dĩ bài thứ hai là song ca với Nhạn Đường, nhưng Nhạn Đường biểu thị không dám song ca với người khác trước mặt bạn gái, Châu Li chỉ còn cách ai oán hát một mình.

Khán giả YY đột nhiên bị nhét một nắm thức ăn chó, còn chưa ăn xong, Nhạn Đường cầm micro hát thì lại là một nắm thức ăn chó khác nhét qua tiếp.

Bài hát mới "Tướng Sơn" phải hát cuối cùng, cho nên Nhạn Đường solo bài "Bài Hát Viết Cho Người Con Gái Đầu Tiên Tôi Thích" trước, hát xong cô nói: "Bài hát này là dành cho Trú Trú."

Các fan biểu thị mình đã "thất tình" rồi mà còn bị rải thức ăn chó nữa, Nhạn Đường cười, rồi kêu bọn họ chọn bài hát khác để cô hát, cuối cùng cũng làm cho mọi người tìm lại được chút tôn nghiêm của fan.

Đến phút cuối buổi giao lưu, nhạc nền "Tướng Sơn" vang lên, khi Nhạn Đường hát ra chữ đầu tiên, ánh mắt nhìn về Ngải Tiếu vẫn còn đang căng thẳng ôn lời nhạc, nắm nhẹ bàn tay đang căng thẳng của em ấy.

Cô quả thật phải cảm ơn Dịch Nhàn, nếu không có Dịch Nhàn "nhiều chuyện" giới thiệu thì mình cũng không thể nào đi xem tiểu thuyết của người này, cũng sẽ không muốn đi làm một bài nhạc cốt truyện, càng không có cơ hội cùng em ấy phát triển mối quan hệ như bây giờ.

Nếu như không có những chuyện trên mạng, thì lần đầu tiên gặp gỡ của bọn họ sẽ là trong hội trường đại học S, và lần cuối cùng gặp nhau có thể là lần hỏi đường kia, rồi từ đó sẽ không có gặp nhau nữa.

Cô cũng sẽ không muốn học tiếng Nhật, Ngải Tiếu cũng sẽ không học ca hát.

Nghĩ đến đây, nếu lúc đó không nghe lời giới thiệu của Dịch Nhàn thì bây giờ mình sẽ ra sao?

Nhạn Đường nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ đến.

Phải hát trước mặt fan của nữ thần, Ngải Tiếu thấy cực kỳ căng thẳng, nhưng khi nữ thần nắm lấy tay mình thì cô không thấy đáng sợ nữa.

Nghe nhạc nền và giọng hát của nữ thần, cô dần dần hòa mình vào thế giới binh mã loạn lạc nhưng lại liên đới nhi nữ tình trường kia, vừa mở miệng ra hát là làm các fan khen ngợi không ngớt.

"Không hổ danh là tiểu kiều thê đã được nữ thần dạy~ dỗ~!"

"Xin mời vị tác giả này nhất định phải qua phát triển trong giới ca sĩ của bạn gái mình!!"

"Nhưng mà nghe giọng này hình như thấy không giống tiểu kiều thê cho lắm?"

"Nhưng cũng không thể nào kêu là đại kiều thê được!"

Cũng may là Ngải Tiếu đang chìm đắm trong âm nhạc, không thấy được bình luận của mọi người, nếu không chắc sẽ xấu hổ đến quên lời luôn đó.

Một buổi giao lưu bắt đầu một cách tùy tiện, rồi kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt.

Buổi tối khi nằm trên giường, Ngải Tiếu vẫn chưa thoát ra khỏi sự việc lúc nãy, hỏi hết mấy lần mình có phải là come out một cách khoa trương trong thế giới 2D không.

Nhạn Đường nâng mặt Ngải Tiếu lên hôn một cái, nói em ấy biết đúng là như vậy.

Ngải Tiếu lấy điện thoại ra, muốn lướt weibo nhưng lại không dám, cuối cùng chọn vào xem bình luận trong tiểu thuyết của mình, phát hiện mọi người đều bình luận "Tiểu kiều thê của Nhạn nữ thần."

......

Lần come out này hoàn toàn khác so với cô tưởng tượng 🙂

Nhưng dù sao, kết quả cũng phát triển theo hướng tốt.

Cô đặt điện thoại xuống thở dài, đang chuẩn bị ngủ thì bị Nhạn Đường nắm tay rồi nói: "Cái này...... chị có chuyện muốn nói với em."

Ngải Tiếu khó hiểu hỏi câu "chuyện gì", đối phương ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không thoải mái cho lắm: "Nếu mà em giận thì có thể phạt chị."

Ngải Tiếu càng khó hiểu hơn, trên đỉnh đầu dường như xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho nữ thần do dự không dám nói ra đến thế?
 
[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 61


Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của hai người mà thôi.

Ngải Tiếu móc lấy ngón tay nữ thần nói: "Em sao nỡ phạt chị chứ."

Nhạn Đường nhìn cái tay bọn họ đang nắm với nhau, bắt đầu thành thật khai chuyện biết được thân phận Ngải Tiếu sau khi nói chuyện với Dịch Nhàn, rồi sau đó mình che giấu thân phận tìm Ngải Tiếu học tiếng Nhật.

Ngải Tiếu: "......"

Bạn học Nhạn Đường lặng lẽ cúi đầu, con sóc nhỏ buông ngón tay đang nắm tay cô ra, không nói một câu, chỉ tức giận đùng đùng nhìn cô.

Cô mím môi lại, cũng khai ra chuyện giả bộ gặp mặt nhau lần đầu, khai hết từ đầu đến cuối.

Ngải Tiếu lúc nãy còn nói là "sao nỡ phạt nữ thần" giờ lại "hứ" một tiếng mạnh, quay người qua dùng lưng biểu thị mình đang tức giận trong im lặng."

Chị sai rồi......"

Nhạn Đường nói nhẹ, ghé sát tai em ấy nói lời xin lỗi—— dùng giọng nói dịu dàng của cô trong thế giới 2D.

Mới đầu Ngải Tiếu nghe cô ấy "khai" thì thấy có hơi tức giận, giận cô ấy vì đóng kịch lừa dối mình, còn giả bộ làm "quần chúng vô tội" suốt nữa chứ!

Nhưng khi nữ thần ghé sát tai mình nhỏ tiếng xin lỗi thì cô lại cảm thấy không có gì để giận nữa rồi, dù sao thì lúc đó nữ thần che giấu thân phận cũng chỉ vì tiếp cận mình mà thôi.

Dựa vào tính cách của mình mà nói, nếu nữ thần bộc lộ thân phận ngay từ đầu thì mình có lẽ đã bị dọa đến không có cách nào cư xử bình thường với cô ấy trong đời thực được, sự phát triển theo từng bước này mới dễ thích ứng hơn.

Nhưng...... nhưng, cô không thể nào dễ dàng tha thứ cho người đã che giấu thân phận lừa dối mình lâu như vậy được!

Tất cả những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên tốt đẹp, không ngờ đều là mưu kế của nữ thần!

Trước giờ cô chưa từng nghĩ qua Nhạn nữ thần nhìn thành thật vậy mà lại mưu mô đến thế!

Cô quyết định bướng bỉnh một lần, dù sao thì giờ trong giới cổ phong và giới tác giả bách hợp đều biết cô với Nhạn Đường về chung một nhà rồi, mình cũng cầm chắc cái thân phận "kiều thê của nữ thần", cho dù bướng bỉnh thì cô cũng có tự tin hơn!

Do đó Ngải Tiếu lại "hứ" lên một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: "Vô ích thôi, chị lừa dối em lâu như vậy, tưởng một câu "chị sai rồi" là có thể giải quyết được hả?

Em tuyên bố, hôm nay chị không có good night kiss đâu."

Cô nghe được tiếng nữ thần cười nhẹ, do đang ở sát bên tai cô, giọng cười nghe rất quyết rũ, cô chút nữa là yếu lòng bởi vì giọng cười này rồi.

Nhạn Đường sau khi cười thì hỏi nhẹ: "Vậy em muốn chị làm gì thì mới tha thứ cho chị đây?"

Con sóc nhỏ nhe răng cửa ra: "Chị muốn có được sự tha thứ của em tất nhiên là phải tự mình nghĩ cách rồi!"

Nhạn Đường trả lời: "Vậy nữ hoàng đại nhân có nơi nào muốn đi không?

Mai chúng ta có thể đi chơi."

Khi cô nói đến "nữ hoàng đại nhân" thì nhấn mạnh hơn xíu, Ngải Tiếu vừa nghe là biết cô ấy đang vào vai tướng quân trong Tướng Sơn.

Nhưng mình sao có thể bị dụ dỗ dễ dàng vậy được chứ, chỉ một vai diễn nhỏ nhoi thôi, cô còn lâu mới mắc lừa!

Sau đó một lát sau.....

Ngải Tiếu: "Thành phố bên cạnh mới mở một công viên chủ đề." (Công viên theo chủ đề, khác với công viên giải trí)

"Được, em ngủ đi, chị đi xem đường đi."

Nhạn Đường mỉm cười rồi ngồi dậy, Ngải Tiếu nghe được tiếng sột soạt ở đằng sau, quay người qua nói: "Trễ rồi, chị ngủ trước đi, chúng ta có thể đi vào tuần sau."

"Thật ra chị không có ngủ sớm như em."

Nhạn Đường giơ tay ra muốn xoa đầu em ấy, nhưng nghĩ đến mình vẫn đang trong thời kỳ "thành khẩn xin tha thứ" nên rút tay lại, "Em ngủ đi, chị sẽ vặn đèn tối xíu."

Ngải Tiếu do dự nói: "Nhưng chị không ngủ thì em cũng ngủ không được."

"Vậy chị dỗ em ngủ trước rồi mới xem."

Nhạn Đường đặt điện thoại xuống, vặn đèn xuống mức tối nhất có thể, "Hát ru em ngủ thì sao hả?"

Ngải Tiếu: "......"

Cái tình tiết hát ru này mất mặt quá!

Nhưng do hiện giờ mình là "nữ hoàng đại nhân" cần được dỗ ngọt, cô điều chỉnh lại tư thế nằm, quyết định thoải mái hưởng thụ đãi ngộ dành riêng cho cô.

Thấy em ấy nằm ngay ngắn lại, Nhạn Đường mở miệng ra hát ru thật.

Giọng cô bình thường rất trong trẻo, nhưng vì để tạo ra không khí cho giấc ngủ, khi hát cô cố ý hạ thấp giọng xuống, giọng hát thư thái thảnh thơi thoát ra khỏi miệng, làm người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Đã 10h hơn rồi, mấy ngày hôm nay bận chuyện giao lưu với nước Nhật, tối nay lại trải qua một buổi giao lưu trên YY, Ngải Tiếu rất nhanh có được cơn buồn ngủ, nằm trong chăn từ từ ngủ thϊếp đi.

Nhạn Đường gọi tên Ngải Tiếu, thấy không có phản ứng gì, nhè nhẹ cúi đầu xuống hôn lên má em ấy một cái, coi như là bảo vệ được chủ quyền của good night kiss.

Cô lấy điện thoại ra tiếp tục tra thông tin của công viên chủ đề ở thành phố bên cạnh.

Công viên chủ đề bao gồm 3 hạng mục lớn là công viên lục địa, công viên dưới nước và công viên điện ảnh, có thể nói là tâm huyết để phát triển ngành du lịch của thành phố đó, nhưng cũng vì vậy mà vé vào cổng phải đặt trước ít nhất một tuần, nếu đi đột xuất thì không mua được vé đâu.

Nhạn Đường suy nghĩ rồi nhấn mở avatar của Đoàn Tử.

-Nhạn Lai Thời: Cậu có quen Hoàng Ngưu không?

-Đoàn Tử: Thánh rải thính, tớ ngay đến cậu còn không quen thì sao quen Hoàng Ngưu được chứ 🙂

-Nhạn Lai Thời: ......

-Đoàn Tử: Cậu tìm Hoàng Ngưu làm gì?

-Nhạn Lai Thời: Mua vé dỗ ngọt bạn gái.

-Đoàn Tử: ......

Vậy bai 🙂

Đoàn Tử quả thật quen biết rất rộng, tuy vẫn tức giận vì hành vi rải thính "ngông cuồng" của Đường Đường, nhưng nghĩ đến cô ấy vì để dỗ ngọt Trú Đại nên cũng gửi số liên lạc cho cô ấy.

Nhạn Đường đặt hai vé, rồi lại tra xem hướng dẫn du ngoạn, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, nằm xuống ngủ bên cạnh con sóc nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Ngải Tiếu tỉnh dậy là vươn vai, rồi chạy đi ôn từ vựng.

6h hơn, Nhạn Đường tỉnh dậy, nhìn thấy em ấy đang thảnh thơi ngồi trên sopha học bài, cô không ngại oán hờn đi làm bữa sáng tình yêu rồi.

Khi ăn sáng nghe được tin lát nữa có thể đến công viên chơi, Ngải Tiếu cuối cùng cũng không cố ý giả bộ ra vẻ đang giận dỗi nữa, bắt đầu phấn khích nói với cô ấy về mỹ thực gần công viên chủ đề đó.

Trước khi gặp mình, cuối tuần nữ thần đều đến công ty tăng ca, cho nên giờ bọn họ đi chơi chắc chắn sẽ làm chậm trễ công việc của nữ thần.

Thời gian là thứ rất quý báu, nữ thần nguyện cùng cô chia sẻ khoảng thời gian không nhàn hạ này, cô có thể lấy lý do gì để tiếp tục bướng bỉnh nữa chứ?

Điều quan trọng là, cô cũng không phải là giận thật sự.

Sau khi ăn xong, hai người lái xe đến thành phố bên cạnh, 10h là đến được công viên, Nhạn Đường đi tìm người lấy vé, sau đó là đỗ xe dắt Ngải Tiếu vào.

Hai người không có dự định vào công viên nước, khi vào cửa thì đi thẳng vào công viên lục địa, sau đó thấy mỗi khu vui chơi đều có rất nhiều người đang xếp hàng, Nhạn Đường đi mua chút đồ ăn vặt, hai người vừa trò chuyện vừa xếp hàng đợi.

Chơi đến giữa trưa, hai người đến trung tâm ăn uống ăn cơm phần chủ đề, phần ăn được trang trí dễ thương làm cho Ngải Tiếu ăn rất là ngon miệng.

Buổi chiều bọn họ tiếp tục chơi điên cuồng, khi đi ngang cửa hàng bán đồ lưu niệm, Nhạn Đường muốn mua cho em ấy một con thú bông, nhưng Ngải Tiếu lắc đầu, nói có con thỏ bông là đủ rồi.

Trước khi đến công viên điện ảnh, bọn họ xếp hàng dài để chơi đu quay.

Nghe nói nếu ước nguyện khi đu quay đi đến điểm cao nhất thì điều ước sẽ trở thành hiện thực, đợi đu quay lên đến điểm cao nhất, Ngải Tiếu nhắm mắt mau chóng ước nguyện, khi mở mắt ra thì thấy nữ thần cũng đang ước nguyện giống mình.

Cô nhìn nữ thần hỏi: "Chị ước cái gì vậy?"

Nhạn Đường nghiêm túc trả lời: "Ước gì em có thể tha thứ cho chị."

Vành tai Ngải Tiếu đỏ lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đang trên vị trí cao nhất nên có thể nhìn thấy được toàn bộ công viên và thành phố bên ngoài.

Cô nhìn các tòa nhà mơ hồ xa xa kia, chậm rãi nói: "Được rồi, ước muốn của chị thành hiện thực rồi đó."

Nhạn Đường cười, sau đó nghiêng người qua hỏi: "Vậy chị có thể hôn em một cái không?"

Ngải Tiếu không nói chuyện, ánh mắt lại nhìn vào mặt đối phương.

Sau khi xuống đu quay, cô đỏ mặt đi ở phía trước, Nhạn Đường bước sát theo sau.

Hai người một trước một sau vào công viên điện ảnh, lúc này đã là 6h tối rồi.

Vào một quán ăn ở gần đó mà Ngải Tiếu mong chờ đã lâu, sau khi ăn xong cô giành trả tiền.

Hai người họ không thể nào cứ để Nhạn Đường trả tiền hoài, mấy năm nay viết truyện cũng có được chút tích góp, nếu mà nữ thần đồng ý thì Ngải Tiếu còn có thể nuôi cô ấy trong một khoảng thời gian nữa đó, sao mà có thể cứ để cô ấy tốn tiền hoài được?

Khi về nhà thì đã 10h hơn rồi, tắm xong Ngải Tiếu lên giường nằm.

Đợi đến khi Nhạn Đường tắm xong đi ra thì phát hiện em ấy đã ngủ rồi.

Cô sấy xong tóc, nhẹ tay nhẹ chân chui vào chăn, cầm điện thoại nhìn hình bọn họ chụp hôm nay.

Trong album có cảnh vật, cũng có hình chụp chung của bọn họ, trong đó đa phần là của con sóc nhỏ gửi qua.

Cô chọn hình chụp chung lưu vào album "con sóc nhỏ", suy nghĩ một hồi, chọn ra một tấm hình nhờ người khác chụp giúp, cài nó làm màn hình bảo vệ.

Nói mới nhớ, cô còn không biết con sóc nhỏ để màn hình bảo vệ là gì...... tuy lén coi đồ của người khác là không tốt lắm, nhưng lòng hiếu kỳ của cô quá mạnh, Nhạn Đường vẫn nhấn mở điện thoại của Ngải Tiếu ra, kết quả phát hiện đằng sau chỗ nhập password là hình của cô lúc đang làm việc.

Thì ra kỹ thuật chụp hình của con sóc nhỏ tốt vậy à, chụp đến mình xinh đẹp đến thế.

Nhạn Đường cười, tắt màn hình, nằm xuống ngủ.

Buổi chiều hôm sau, Ngải Tiếu về trường học, trước tiên tìm bộ trưởng và các phó chủ tịch lấy tài liệu, sau đó là tìm lãnh đạo lo chuyện visa.

Buổi tối về phòng, cô thấy group thảo luận Tướng Sơn lại náo nhiệt lên, nguyên nhân là do Đoàn Tử dự tính làm một buổi liên hoan.

Tuy cũng có người không thể chấp nhận Nhạn Đường cùng song ca nhạc cốt truyện bách hợp với một người chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Tướng Sơn đã chen chân vào được top 10 của bảng xếp hạng bài hát mới trên các kênh âm nhạc, bình luận trên một app âm nhạc đã đạt trên một vạn.

Thành tích rất đáng mừng, là thành quả nỗ lực của mỗi người có mặt trong group này nên Đoàn Tử dự định kêu mọi người cùng nhau đến thành phố S chơi một ngày.

Tần Tùng, Nhạn Đường và Ngải Tiếu tất nhiên là không cần nói rồi, chắc chắn sẽ tham gia.

Thanh Ngọc Chiết và Hùng Mao rất có hứng thú với bạn gái của Nhạn Đường tất nhiên là đồng ý liền, còn cái vị lồng tiếng cho nhân vật nữ hoàng, dù sao cũng không thân lắm nên khách sáo nói thành phố S xa quá nên không đi được, chúc bọn họ chơi vui vẻ.

Sau khi xác định xong số người, Đoàn Tử lập tức liên hệ khách sạn, nhà hàng và karaoke, thời gian book vào tuần sau.

Tuần mới bắt đầu, Ngải Tiếu vẫn đi học, tan học, ăn cơm, làm thí nghiệm, về phòng như thường ngày, mấy chuyện này nhìn không khác gì mọi khi, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy hơi khác.

Lúc trước trên đường đi cô toàn là nghe nhạc của nữ thần, còn bây giờ cô trực tiếp gọi điện nói chuyện với nữ thần; lúc trước cô lên lớp chăm chú nghe giảng, tan học thì muốn về phòng viết truyện; còn bây giờ thì là lên lớp chăm chú nghe giảng, tan học thì nghĩ đến hôm nay chừng nào mới gặp được nữ thần.

Cho nên nói, yêu đương làm người ta trở nên sa đọa, năm xưa tác giả Khổ Trú đào hết hố này đến hố khác, bây giờ sau khi kết thúc bộ cũ thì hoàn toàn không nghĩ đến sẽ viết bộ mới.

Các tác giả trong [Trung tâm phát triển phôi thai] lần lượt chỉ trích cô ấy làm biếng quá, đặc biệt là người thích đọc truyện của Khổ Trú như Đồng Đồng đây, mỗi ngày đều vào group gào thét đòi truyện mới.

Ngải Tiếu mỗi lần thấy mấy tin như vậy đều giả chết, cho đến một ngày nọ, group bọn họ lại đổi tên—— [Không vui nên đào lại lịch sử mê gái của Trú Trú]

Ngải Tiếu: "......"

Nếu nhớ không nhầm thì nữ thần cũng đã vào group này rồi.

Cho nên tên group này......

đã phơi bày ra lịch sử mê gái của cô rồi đó có biết không hả!!!
 
[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 62


Nhấn vào xem lịch sử chat, mấy phút sau, Ngải Tiếu vừa khóc vừa ra khỏi group.

-Một Vũng Mèo: Tên group đổi xong rồi nè!

-Mike Đồng: Mèo giỏi lắm, tớ không tin làm vậy mà Trú Trú vẫn không xuất hiện 🙂

-Một Vũng Mèo: Thật ra tớ sợ cậu ấy vì để không viết truyện mà ngay đến lịch sử đen cũng không màng luôn.

-Khấu Đan: Đúng đó, có người trong group này vì để không viết truyện, chuyện gì cũng làm ra được hết.

-Bánh Bao: Cái đứa ngày up hai vạn chữ im mồm!

-Lông Thỏ Bỏ Group Ra Đi: Ủa, sao lại đổi tên group nữa?

Nhưng mà lịch sử đen của cậu ấy không phải tụi mình đều biết hết rồi hả, tối ngày cứ gào thét đòi gả cho nữ thần gì đó Ahaha

-Bánh Bao, Khấu Đan, Mike Đồng, Một Vũng Mèo: ......

-Mike Đồng: Lông Thỏ, tớ khuyên cậu nên xóa câu này =. =-Lông Thỏ Bỏ Group Ra Đi: Qué!

Lông Thỏ tớ cũng có tôn nghiêm chứ bộ, nói không xóa là không xóa!

Mấy cậu rải thức ăn chó sao không thấy xóa đi!

-Nhạn Lai Thời: Hử......?

-Bánh Bao: Hahahahahaha!

-Một Vũng Mèo: Hahahahahaha!

Thôi rồi, bị bóc phốt thiệt rồi!

-Khấu Đan: Sao tớ lại thấy phấn khích vậy ta hahaha

-Lông Thỏ Bỏ Group Ra Đi: Nhạn Lai Thời là ai?

Group chúng ta có người mới khi nào vậy?

-Mike Đồng: Hmmmmm......Cái này, Nhạn Lai Thời chính là Nhạn Đường mà lúc nãy cậu nhắc đến đó.

-Một Vũng Mèo: Lông Thỏ đọc tin chat riêng đê!

Lông Thỏ Bỏ Group Ra Đi: OAO? ? ?

-Lông Thỏ Bỏ Group Ra Đi: OAO!

Quá hai phút rồi!

Không xóa được nữa!

Nội dung tiếp theo sau là mọi người chế nhạo Lông Thỏ, Lông Thỏ uất ức quyết định tiếp tục ở ẩn, đồng thời đổi tên thành "Lông Thỏ Không Tồn Tại".

Đúng vậy, bắt đầu từ bây giờ cô không tồn tại nữa rồi!

Cái người lỡ miệng lúc nãy không phải là cô!

Ngải Tiếu sau khi xem xong, quyết định mặc kệ cái đám bạn chơi khăm mình này.

Cô cứ tưởng giả chết thì sẽ có thể cho chuyện này trôi qua, ai ngờ nữ thần lại không tha cho cô, buổi tối khi chat còn gửi hình qua cho cô.

-Nhạn Lai Thời: [Hình ảnh] Lúc trước em đều như vậy hết hả?

Ngải Tiếu: "......"

Không phải, thật ra hiện giờ cô cũng như vậy đó ......

-Trú Trú: QAQ AAAA quên nó đi quên nó đi, nhìn không thấy nhìn không thấy!

-Nhạn Lai Thời: Thật ra chị có xem qua friendzone của em rồi.

Ngải Tiếu nhớ đến những lời chia sẻ "điên rồ" của mình trong friendzone, quyết định lặng lẽ thăng thiên.

Còn Nhạn Đường thấy em ấy không trả lời nữa, cười, rồi đánh chữ.

-Nhạn Lai Thời: E hèm, chị sai rồi, bộ truyện sau em muốn viết về gì?

-Trú Trú: Vẫn chưa nghĩ xong, chị muốn xem gì?

-Nhạn Lai Thời: Em viết gì chị cũng thích xem hết.

Ngải Tiếu ôm mặt, cười hihi lên.

-Trú Trú: Nói đại ra một thể loại đi mà~

-Nhạn Lai Thời: Truyện ngọt hiện đại thì sao, rải thức ăn chó suốt bộ truyện luôn.

-Trú Trú: Em nhớ lúc trước khi chúng ta mới biết nhau chị nói muốn xem truyện hiện đại nhẹ nhàng chút.

-Nhạn Lai Thời: Uhm, lúc đó nghĩ mình khi xem thì có cảm giác hòa nhập hơn, bây giờ cảm thấy em dễ thương đến thế, thức ăn chó được viết ra cũng ngọt ngào hơn, độc giả chắc chắn sẽ rất thích~

Thức ăn chó ngọt ngào......

Ngải Tiếu phụt cười một tiếng, đối xử với độc giả như vậy có được không đó?

-Trú Trú: Được thôi, vậy em suy nghĩ đề tài cụ thể xíu.

-Nhạn Lai Thời: Có thể viết câu chuyện về tiểu khả ái 1m5 với nữ thần 1m7, tên truyện chị cũng đã nghĩ xong rồi, tên "Cô bạn gái nhỏ".

-Trú Trú: ......Còn lâu em mới viết đề tài này!

Ai thích thì người đó tự viết đi =皿=!

Nhạn Đường nhìn thấy dáng vẻ em ấy "xù lông" lên, cười nghiêng ngả ra giường.

Mỗi lần mà hiểu em ấy hơn một chút là lại cảm thấy thích hơn bội lần.

Hai người trò chuyện một hồi, Ngải Tiếu nói "chúc ngủ ngon" với cô ấy, sau đó chạy đi ngủ.

Ban ngày suy nghĩ gì là ban đêm sẽ nằm mơ thấy đó, sau khi ngủ cô thấy mình viết bộ truyện mới, nội dung giống như Nhạn nữ thần đã nói, là một bộ truyện dễ thương về sự chênh lệch chiều cao, các độc giả đều bình luận "moe quá moe quá".

Sau khi tỉnh dậy cô dụi mắt, cảm thấy đề tài này đúng là đáng sợ thật, có đánh chết cô cũng không viết.

Mét rưỡi cũng có tôn nghiêm của mét rưỡi chứ bộ!

Ngày mới bận rộn lại bắt đầu, bận tới bận lui bận lại đến thứ 6.

Sáng thứ 5 Ngải Tiếu có tiết, buổi trưa sửa soạn một tí rồi cùng Nhạn nữ thần đến nhà hàng Đoàn Tử đã đặt sẵn, vì không để cho người ta cảm thấy cô dễ thương, cô cố ý mặc màu đen theo style cao lãnh, sau đó vừa vào phòng là cô vẫn bị mọi người vây xung quanh khen "dễ thương quá".

Đặc biệt là Đoàn Tử, nếu không phải có nữ thần chắn lại thì cô ấy chắc chắn nhảy bổ vào cô rồi.

Ngải Tiếu trốn đằng sau lưng nữ thần, nghe Ninh Đồ An cảm thán: "Đường Đường đúng là mưu mô thật, nếu lúc trước không phải cậu ấy giành đi xin bản quyền thì người dụ dỗ được tiểu Trú Trú đã là tớ rồi."

"Mơ đi diễm, cho dù là cậu liên hệ trước thì em ấy cũng không thích cậu đâu."

Nhạn Đường mỉm cười, "Dù sao mấy năm trước trong group tác giả, em ấy đã đòi gả cho tớ rồi đó."

Ngải Tiếu: "......"

Cô đột nhiên muốn bạo hành gia đình ghê.

Hùng Mao và Thanh Ngọc Chiết cười đến không ngừng lại được, cứ nói Nhạn Đường sau khi yêu đương là da mặt ngày càng dày lên.

Ngải Tiếu đỏ mặt ngồi bên cạnh nữ thần, khi người ta không nhìn thấy là nhéo mạnh lên tay cô ấy.

Nhạn Đường cúi đầu nhìn dáng vẻ giả bộ giận của em ấy, rõ ràng là muốn biểu hiện ra hung dữ nhưng dáng vẻ này trong mắt cô lại cực kỳ dễ thương, trên tay cũng không thấy cảm giác đau gì.

Hùng Mao và Thanh Ngọc Chiết là người rất dễ nói chuyện, tuy Ngải Tiếu lần đầu gặp bọn họ, nhưng khi trò chuyện lại không cảm thấy xa cách gì.

Rất nhanh, thức ăn được bày lên bàn, những món Đoàn Tử gọi ăn đều là ngon, Ngải Tiếu ngoài trò chuyện ra cũng ăn không ít, trong đó có hơn một nửa là Nhạn Đường gắp cho cô.

Đoàn Tử phát hiện được chi tiết này, chua xót nói: "Chậc chậc chậc, sao không ai gắp thức ăn cho tớ vậy ta, người có bạn gái đúng là khác, tự mình ăn thì thôi đi, còn gắp cho bạn gái hoài nữa."

Cô vừa nói xong là Tần Tùng gắp một miếng cá bỏ vào dĩa của cô: "Gắp cho cậu nè, đừng ghen nữa."

Cả đám người này giỏi nhát là trêu chọc, nhìn thấy Tần Tùng gắp thức ăn cho Ninh Đồ An, ai ai cũng nói "Tùng Tử ghê nha".

Ninh Đồ An đột nhiên đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn Tần Tùng: "Có phải gần đây cậu lại bị hối kết hôn nữa không, muốn nhờ tớ làm bia đỡ đạn?

"

Tần Tùng lại gắp một miếng cá cho mình: "Tớ cũng đâu phải thiếu bạn gái đâu, nếu muốn cưới thì phải cưới người mình thích kìa."

Mọi người đều cảm thấy câu này có ẩn ý trong đó, Hùng Mao suýt chút nữa làm rớt đũa luôn: "Năng lực đọc hiểu của Trú Đại chắc mạnh hơn bọn tôi, lời của Tần Tùng em cảm thấy có ý gì khác không?"

Ngải Tiếu làm mặt nghiêm túc trả lời: "Từ góc độ tám mà nói, thì em cảm thấy có tin vui đó."

Chuyện tám đầu tiên xuất hiện, tiếp theo sau đó là các chuyện tám khác ùn ùn kéo đến.

Mới bắt đầu mọi người còn ngại là do lần đầu tiên đi chơi với Khổ Trú, chủ đề ít nhiều gì cũng khách sáo chút, nhưng mà chuyện tám một khi mà đã có mở đầu là không dừng lại được nữa.

Cả bàn tám từ giới cổ phong cho đến giới tác giả, rồi từ giới tác giả qua đến giới lồng tiếng, tám đủ mọi chuyện yêu hận tình thù của thế giới 2D.

Khi Ngải Tiếu nghe chuyện tám đồng thời cũng chú ý đến, mấy chuyện tám này không có đào sâu riêng tư của người khác, chủ yếu là những chuyện thú vị trong giới, kết cuộc đa phần đều là HE, không có những thể loại như trở mặt nhau.

Do phát hiện này, mà độ thiện cảm của cô đối với các vị này tăng lên, trò chuyện cũng nhiều hơn.

Ăn xong cơm, 6 người cùng đi hát karaoke, bọn họ đa số đều là dân âm nhạc, cùng nhau hát karaoke giống như là mở liveshow vậy.

Hùng Mao thân là họa sĩ nên hát hơi thua mọi người tí, còn Ngải Tiếu dưới sự dẫn dắt của nữ thần đã không còn là ca sĩ nghiệp dư nữa, hát cũng không thấy ngượng miệng.

6 người hát gần đúng 4 tiếng đồng hồ, đến cuối cùng, Ninh Đồ An kêu mọi người chơi xí ngầu, ai thua sẽ bị búng trán.

Ngải Tiếu chưa chơi qua, ngồi bên ngoài xem một hồi mới vào chơi, kết quả là thắng liền ba ván.

Ninh Đồ An cứ nói là người mới nên ăn hên, không chịu thua chơi tiếp, bên Nhạn Đường thì hát hò làm nhạc nền, bên bọn họ thì chơi rất hăng máu.

Đoàn Tử thua đến bị búng tới cả chục cái, cuối cùng tổng kết lại—— "Tiểu Trú Trú rất dịu dàng với mình, còn Tần Tùng thì không phải là người mà, số lần búng nhiều nhất mà cũng đau nhất nữa."

Tần Tùng cúi đầu nhìn tay mình, anh tưởng mình dùng sức nhẹ lắm rồi chứ......

Hát karaoke đã đời rồi, cả đám người lại chạy đi ăn khuya.

Do lần trước bị bài học say rượu nên "được" người nhà đến đón, Ninh Đồ An khó khăn lắm mới ra ngoài chơi nên quyết định cải tà quy chánh, một chai bia cũng không đụng đến, vừa nghĩ đến ăn tôm hùm đất mà không được uống bia, làm cô thấy rất uất ức.

Ngải Tiếu thích uống nước dừa khi ăn tôm hùm đất, sau khi cô gọi nước dừa thì mấy người không biết uống bia đang không biết uống gì đều gọi nước dừa theo cô.

Do đó, bàn của bọn họ cũng được coi là đặc biệt trong tiệm tôm hùm đất, ngoại trừ tôm hùm đất màu đỏ trên bàn thì toàn là dừa với dừa.

Ăn khuya kết thúc, Tần Tùng đưa Hùng Mao, Thanh Ngọc Chiết và Đoàn Tử về nhà, Nhạn Đường lái xe chở Ngải Tiếu về.

Trước khi ngủ, Nhạn Đường nắm vài lọn tóc của con sóc nhỏ đang nằm trên giường chơi, hỏi: "Hôm nay chơi có vui không?"

"Vui!"

Ngải Tiếu gật mạnh đầu, "Bọn họ đều rất tốt, chơi với bọn họ thấy rất thoải mái."

Nhạn Đường cười rồi sờ mặt em ấy: "Bọn họ chơi với em chắc cũng rất thoải mái, nếu không thì dựa vào tính cách của Lão Tần và Đoàn Tử thì tuyệt đối sẽ không hít chung một bầu không khí với những người họ không thích đâu."

"Nói đến bọn họ, em cảm thấy hai người đó hình như cũng có tin vui......" mắt Ngải Tiếu sáng lên, bắt đầu tám: "Chị không cảm thấy hả?"

Nhạn Đường nói: "Chị cảm thấy Lão Tần có ý với cô ấy, nhưng chuyện này không gấp được.

Gia đình bọn họ rất phức tạp, cho dù là hai người yêu nhau thật thì cũng phải trải qua rất nhiều chuyện."

Ngải Tiếu chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khó hiểu của lúc trước: "Đúng rồi, nghệ danh của Tần Tùng sao gọi là Tùng Tử Đường?

"

Chữ Tùng và chữ Đường đặt cạnh nhau, cô cực kỳ để tâm chuyện này.

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề nhạy cảm, Nhạn Đường nhất thời cứng họng.

Cô nên nói sao đây, không lẽ nói lúc trước Tần Tùng không biết giới tính thật của cô đã từng có ý với cô?

Nhưng sau này khi cô tỏ rõ giới tính thật, Tần Tùng cũng không nhắc đến chuyện này nữa, anh ta cũng không phải là người gia trưởng cổ hũ, gặp được gái bách hợp là phải bẻ thẳng người ta lại.

Chỉ là nghệ danh đã đặt rồi, anh không có ý đổi lại, dù sao nếu đổi lại thì mới là chuyện đáng ngượng, người ta hỏi anh tại sao lại đổi tên thì anh phải trả lời sao đây?

Sau khi Nhạn Đường trò chuyện với anh ta thì hai người cũng cho qua chuyện này.

Sau này Tần Tùng cũng có quen một người bạn gái, ai ngờ cô nương này chỉ để ý đến gia sản của nhà Họ Tần thôi, biết được mình đi theo một người không có ý định thừa kế gia sản liền đòi chia tay, từ đó về sau anh không có quen ai khác nữa, cứ sống buông thả trong thế giới 2D.

Nhưng mà chuyện này Nhạn Đường quả thật không biết nên nói sao với Ngải Tiếu nữa, lỡ như con sóc nhỏ ghen thì sao?

Nhìn dáng vẻ do dự của cô ấy là biết có vấn đề rồi, do đó, cô ấy vẫn chưa nói ra một chữ thì Ngải Tiếu đã "hứ" một tiếng bắt đầu ghen rồi.

Nhạn Đường: "......" xem ra sau này cô phải đi chuẩn bị bí kíp "100 kế dỗ ngọt bạn gái" rồi.

Tất nhiên, đến cuối cùng cô vẫn thành thật khai báo ra, trong lòng Ngải Tiếu tuy hơi ghen nhưng cũng không đến nỗi không vui.

Phần lớn cô ghen vì Tần Tùng quen biết với nữ thần sớm hơn mình, còn có thể cùng cô ấy gầy dựng sự nghiệp, nhưng mà nghĩ lại, cảm giác mình với nữ thần hiện tại ở chung với nhau phấn đấu cho tương lai cũng không tệ.

Thấy thần sắc em ấy cũng không sao, Nhạn Đường cũng yên tâm, hôn nhẹ một cái rồi nói: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."

Có lẽ là do mới uống một chút giấm ghen nên Ngải Tiếu như làm nũng giơ tay qua quàng lấy eo nữ thần.

Vốn muốn cho đầu đặt lên vai cô ấy nhưng hai người hiện tại đều đang trong trạng thái nằm, khi tay cô ôm eo nữ thần thì mặt bất đắc dĩ phải dúi sát vào ngực nữ thần.

Ngải Tiếu bị xúc cảm mềm mại này làm cho giật mình, buông tay ra quay người qua ngủ, ai ngờ nữ thần không tha cho cô, giơ tay qua kéo Ngải Tiếu vào trong lòng mình.

Lưng dán sát vào người nữ thần, Ngải Tiếu đỏ mặt, không lên tiếng.

"Ghẹo xong rồi muốn chạy hả?

"Nhạn Đường cười ở đằng sau.

Ngải Tiếu cãi bướng: "Không có!"

Nhạn Đường vỗ cái bụng của em ấy: "Không thừa nhận thì sẽ ôm em như vậy luôn."

Nhịp tim đập của nữ thần thuận theo vị trí tiếp xúc thình thịch thình thịch truyền vào người Ngải Tiếu, mặt cô nóng rực lên, cuối cùng thành thật nói: "Được rồi được rồi, em thừa nhận đã ghẹo chị, ngủ thôi."

Nhạn Đường cười, cúi đầu hôn lên tóc Ngải Tiếu, rồi buông ra: "Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Ngải Tiếu mỉm cười nhắm mắt lại, khi ở chung với nữ thần, nằm mơ chắc cũng sẽ rất ngọt ngào.
 
[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 63


Chủ nhật, Ngải Tiếu dẫn nữ thần đi xem trận chung kết giải bóng rổ nữ.

Từ lúc đội bóng rổ nữ đại học S được thành lập đến giờ, đây là lần đầu tiên được vào chung kết, tiếp theo sau là xem bọn họ có thể giành được giải quán quân hay không.

Chung kết bắt đầu, đội bóng được Lưu đội trưởng dẫn dắt bước vào sân dưới sự kỳ vọng của mọi người, khu vực của đại học S liền vang lên tiếng reo hò náo nhiệt.

So với trận đầu tiên thì lần này Ngải Tiếu thấy căng thẳng hơn nhiều.

Hiệp 1, tiên phong không cẩn thận để bị thương, người dự bị ra sân nhất thời không theo kịp tiết tấu của đồng đội, làm đối thủ liên tiếp giành được điểm, mỗi học sinh của đại học S đều kỳ vọng có thể đảo ngược được tình thế, nhưng cho đến cuối hiệp thì tỷ số vẫn thua xa đối thủ.Đối thủ của bọn họ là đội quán quân của năm ngoái, Ngải Tiếu cực kỳ sốt ruột nhưng mình lại không làm được gì, chỉ có thể cố sức la hét "cố lên".

Nhạn Đường thân làm "gia quyến của sinh viên đại học S", tất nhiên cũng hò hét theo.

Nghỉ giữa giờ, Lưu Nhung xây dựng lại chiến lược, hiệp 2 bắt đầu, cách đánh của các cô nương hoàn toàn khác với hiệp trước, đồng thời còn cố ý làm nhiễu loạn tiết tấu của đối phương nữa.

Khán giả của đại học S hò hét vang dội hơn nữa, đợi hiệp 2 kết thúc, điểm số hai đội đã cân bằng nhau.

Trận đấu diễn ra rất kịch liệt, hai đội thực lực ngang nhau nên rất hấp dẫn.

Hiệp cuối kết thúc dưới sự reo hò của khán giả, đại học S đoạt được giải quán quân kỳ này với 12 điểm cách biệt.

Ngải Tiếu cũng cực kỳ phấn khích, quay người qua vỗ tay với nữ thần, không ngừng nói cầu thủ trường mình giỏi quá.

Trận đấu kết thúc, các cầu thủ cũng vui mừng gào thét vỗ tay nhau, Lưu đội trưởng hưng phấn trực tiếp ôm lấy Dịch Nhàn quay hết hai vòng tại chỗ.

Dịch Nhàn giật hết cả mình, sau khi phản ứng ra thì cũng ôm cô ấy lại, đây là trận thi đấu cuối cùng của Lưu Nhung, thắng được thì tốt quá rồi.

Chuyện thi đấu thế là hạ màn, thứ 2 vẫn tập luyện như thường lệ, Lưu Nhung xin lỗi tạm biệt với mọi người, nói là không thể cùng mọi người đi tiếp được nữa.

Có cô nương cảm tính đến khóc sướt mướt lên, thế là chuyện này lây lan ra rất nhanh, Dịch Nhàn vốn dĩ không cảm thấy gì thì giờ cũng thấy cay mũi.

Lưu Nhung nhìn thấy mắt cô ấy ươn ướt, mím môi, nói: "Tóm lại, cám ơn mọi người đã bao dung và hiểu cho tôi trong một năm nay, tôi không phải là một đội trưởng dễ chịu, trước giờ đối với mọi người vừa nghiêm khắc vừa hung dữ, không ngờ đến là mọi người hiện giờ vẫn không nỡ để tôi rời khỏi.

Rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng.

Những ngày tháng tiếp theo tôi hy vọng mọi người cũng sẽ nỗ lực như trước, không ngừng cố gắng nâng cao bản thân dưới sự dẫn dắt của đội trưởng mới, làm cho cuộc sống đại học của mình không để lại điều gì tiếc nuối." cô nói đến đây thì ngập ngừng một chút, "Dù sao thì mọi người cũng sẽ bước vào xã hội làm việc, nếu còn mặc đồ thể dục đánh bóng rổ thì kỳ cục lắm."

Bên dưới có người bị cô ấy chọc cười, Lưu Nhung cũng cười theo rồi vỗ tay: "Được rồi, đừng buồn rầu nữa, hôm qua chúng ta đã thắng một trận lớn, hôm nay không tập luyện mà đánh một trận đấu hữu nghị giữa các đồng đội đi, coi như là chơi với tôi trận cuối."

Cô nói xong, rồi lẩm bẩm một mình: "Bóng rổ đúng là chơi vui thật."

Chỉ là giọng nói nhỏ quá, không ai nghe thấy được.

Mọi người rút thăm để chia đội, ai ai cũng muốn được chung đội với đội trưởng, trong đó tất nhiên là có Dịch Nhàn rồi.

Sau đó kết quả rút thăm là, cô không may trở thành đối thủ của đội trưởng.

Dịch Nhàn buồn bực đi khởi động, Lưu Nhung ở bên cạnh cười: "Sao vậy, không vui à?"

"Đúng đó, cậu cũng không rút trúng tớ."

Dịch Nhàn bĩu môi.

Lưu Nhung dùng khuỷu tay huých cô ấy: "Vậy một lát tớ nhường cậu chút."

Dịch Nhàn trừng mắt nhìn cô ấy, nhích qua một bên: "Hứ!

Không cần cậu nhường tớ cũng có thể đánh đến cậu rụng răng đầy đất luôn!"

Cô ăn nói hùng hồn cho dữ vô, giây sau liền bị hiện thực tạt gáo nước lạnh, trận đấu hữu nghị của Lưu đội trưởng chắc chắn không phải mang hàm ý "Tình bạn thứ 1 thi đấu thứ 2", mà là "Tình bạn thứ 1 tình yêu thứ 2".

Mọi đợt tấn công của Dịch Nhàn đều bị Lưu Nhung kèm rất chặt, làm cô tức đến đầu bốc khói luôn, đối phương thì lại cười tít mắt nhìn cô.

Đôi mắt ấy xinh đẹp thật, Dịch Nhàn thấy không còn tức giận nữa.

Trận hữu nghị đánh xong, mọi người náo nhiệt đến căn tin tụ tập, khi bàn đến ăn cái gì thì mọi người đều do dự lựa chọn, cuối cùng Lưu Nhung quyết định—— ăn gà rán.

Do đó trước cửa hàng thức ăn nhanh của nhà trường, xuất hiện mười mấy nữ sinh xếp hàng mua gà rán, cảnh tượng rất hoành tráng.

Khoảng thời gian 4 năm của đại học quả thật quá ngắn ngủi, rõ ràng là khi đang trải nghiệm thì thấy rất "đau khổ", nhưng chớp mắt cái, những người sớm tối bên nhau có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bạn nữa.

Lưu Nhung nhìn những đồng đội dễ thương này, trong lòng hiểu rất rõ, bọn họ sau này chắc sẽ không bao giờ tiếp xúc với nhau nữa, nhưng ít ra trong thời khắc này, trái tim của bọn họ đang ngưng tụ lại với nhau.

Mấy năm đại học này của cô cũng không có uổng phí, ít ra cũng được giải nhất cho các đàn em.

Khi ăn cơm, Lưu đội trưởng ngồi gần đội phó và Dịch Nhàn, đang bàn giao lại chức trách cho hai người họ.

Do đó mọi người cũng nhìn ra được, đội phó sắp trở thành đội trưởng, Dịch Nhàn sẽ đảm nhiệm chức đội phó.

Đối với kết quả như vậy không ai có ý kiến, dù sao thì thực lực quyết định tất cả, bọn họ chấp nhận sự sắp xếp này.

Ngày tháng tiếp tục trôi qua, visa đi Nhật của hội liên hiệp ngoại ngữ cuối cùng cũng làm xong, giảng viên dẫn đội giao phó chuyện đặt khách sạn cho Ngải Tiếu, cho nên mấy hôm nay cô có thời gian rảnh là đi search khách sạn.

Nhà trường cuối cùng quyết định tài trợ khách sạn và phí giao thông đi lại trong nước Nhật, do đó khách sạn phải chọn gần đại học M, phải vừa rẻ vừa tiện.

Tuy nói đây là một chuyện khổ sai không dễ làm, nhưng cô nghĩ đến nữ thần sẽ cùng đến nước Nhật học tập với mình liền cảm thấy những gì mình làm hiện giờ đều rất đáng.

Chẳng mấy chốc lại đến cuối tháng 4, Ngải Tiếu còn hai ngày nữa là sẽ đi Nhật.

Nhạn Đường không nỡ rời xa cô, khi hai người gặp mặt thì cũng khó tránh khỏi làm nũng, nói là muốn nghe em ấy hát nhạc tiếng Nhật cho mình nghe.

Ngải Tiếu nhớ đến bài hát tiếng Nhật lúc trước gửi cho nữ thần, liền mở nhạc nền ra.

Trong quá trình nghe nhạc nữ thần đều dùng ánh mắt nặng tình nhìn cô, làm cô cảm thấy cũng rất ngại ngùng.

Cô hát bài 《風になる (Kaze Ni Naru)》 trong bộ phim The Cat Returns.

Tiết tấu vui vẻ cùng với lời nhạc ấm áp làm cho khóe miệng cô không ngừng cong lên, bài hát kết thúc, Nhạn Đường sờ cằm nói: "Nếu chị nhớ không lầm thì bài này sau này có cover qua tiếng Trung là "Tay nhỏ nắm tay lớn" do Lương Tịnh Như hát."

"Đúng, đúng là bài đó."

Ngải Tiếu gật đầu, "Bài đó em cũng rất thích."

Nhạn Đường trầm tư một lát: "Chúng ta cùng song ca một bài đi."

Ngải Tiếu mở to mắt ra: "Song ca?

Chúng ta hát bài gì?"

"Chị đàn guitar, đoạn chính em hát lời Nhật, điệp khúc chị sẽ hát lời Trung, có hứng thú không?"

Nghe cô ấy nói xong, Ngải Tiếu gật đầu, có hứng thú, tất nhiên là có hứng thú rồi!

Bài này vốn là bài nhạc tiếng Nhật cô yêu thích nhất, nếu có thể song ca như vậy với nữ thần đúng là quá tốt rồi!

Cô phấn khích đồng ý, nhưng đột nhiên lại nhớ đến mình năm xưa trước khi gặp được nữ thần.

Lúc trước, tuy cô không phải là người tự ti quá, nhưng cô quả thật là không có tự tin, cứ cảm thấy mình có rất nhiều chỗ đều làm không tốt, một từ "nhát gan" có thể viết đầy vào từ điển cuộc đời của cô.

Nếu như là một tháng trước có người nói muốn cùng cô song ca thì đầu cô nhất định lắc lia lịa như cái trống lắc—— cũng giống như lúc mới đầu nữ thần hỏi cô có thể song ca không, nhưng hiện giờ, có lẽ là do hai người ở chung với nhau nảy sinh ra tác dụng, cô ngày càng trở nên tự tin hơn.

Nữ thần rất ít khi khen ngợi mình thẳng thừng ra, nhưng những chuyện cô ấy làm đều có thể làm Ngải Tiếu cảm nhận được tất cả những gì mình làm đều được đối phương khẳng định.

Lúc này lại đi xem lại những gì mình đã làm, cô dần dần phát hiện ra là tuy những thứ ấy tuy không hoàn mỹ nhưng lại rất có ý nghĩa.

Cho nên, tại sao không đi thử những chuyện đã từng do mình nhát gan mà không dám đi thử?

Hai người quyết định xong là lập tức thực hiện, thời gian gấp rút, Nhạn Đường luyện tập một chút, dự định sẽ thu âm ngay tại nhà luôn.

Trong lúc cô luyện tập, Ngải Tiếu cứ đứng bên ngoài hát phần của mình, đến chiều, bọn họ đã thu được vài phiên bản, cuối cùng chọn ra một bản có hiệu quả tốt nhất rồi để cho Nhạn Đường đi làm hậu kỳ.

Do đó sau khi thu âm xong, Ngải Tiếu ngồi trên sopha ăn kem, xem tivi, còn người trong phòng thì chế tác hậu kỳ.

Buổi tối ăn xong cơm, Nhạn Đường lại chui vào phòng âm nhạc bận rộn tiếp, Ngải Tiếu thì chạy đi viết đại cương của bộ truyện sau.

Cô nghĩ xong rồi, cô phải viết một bộ truyện ngược.

Do Đồng Đồng trong group nói là ngọt với ngược cũng giống như âm và dương, hai thứ này không được để mất cân bằng, ngọt nhiều quá thì sẽ phá vỡ cân bằng, trong hiện thực nói không chừng sẽ bị ngược đó.

Vì để có thể hạnh phúc mãi mãi với nữ thần trong hiện thực, cô quyết định hy sinh nhân vật của mình.

Mẹ ghẻ thì mẹ ghẻ, cô tin rằng các "con gái" sẽ hiểu mình thôi mà!

Tất nhiên, Đồng Đồng nếu mà biết lời nói bậy của mình quyết định hướng đi của bộ truyện sau của Khổ Trú thì chắc sẽ thổ huyết mất.

Ngải Tiếu viết xong đại cương, tắm xong, nữ thần giờ mới ra khỏi phòng âm nhạc.

Cô phấn khích chạy đi nghe thành phẩm, thì kinh ngạc phát hiện nữ thần không những làm hậu kỳ mà còn làm thành đoạn video clip nữa.

Nguồn của đoạn clip lấy từ một bộ manga yuri, dưới sự cắt ghép của nữ thần, hai nữ chính vừa hay diễn dịch được nội dung bài hát, kèm theo giọng hát của bọn họ, quả thật là ngọt ngào đến tận tâm can.

Ngải Tiếu hận thể lập tức share đoạn clip này, khi tính xem thêm một lần nữa, nữ thần sau khi uống nước quay trở vào phòng, đặt cằm lên đỉnh đầu Ngải Tiếu rồi hỏi: "Sao hả, có thích không?"

"Rất thích!"

Nhạn Đường mỉm cười rồi cạ cạ vào tóc em ấy: "Đợi chị học xong tiếng Nhật rồi sẽ hát hết tất cả bài hát tiếng Nhật em thích, có được không?"

"Được......"

Ngải Tiếu hơi ngượng, lúc trước nghe nữ thần phát hành một bài hát mới thì cảm thấy rất hưng phấn và xa xỉ, còn bây giờ, Nhạn Đường trực tiếp "thầu" hết tất cả bài hát cô thích.

"Đúng rồi, nick phụ của em gần đây có vào không?"

Ngải Tiếu lắc đầu: "Không có, lúc trước ngày nào cũng mong có bài hát mới, bây giờ muốn nghe là nghe được, không cần thiết phải up weibo nữa."

Nhạn Đường càng nghe càng thấy không đúng, hỏi: "Có phải là chị hát nhiều rồi nên em không cảm thấy thích nữa h ả?"

Thấy nữ thần làm nũng, Ngải Tiếu mím môi cười không trả lời.

Nhạn Đường giơ tay ra thọc lét, cô bé cười ra tiếng rồi nói: "Không có không có mà!

Chị hát em còn nghe không đủ nữa là."

Nhạn Đường mãn nguyện thả em ấy ra, đăng đoạn clip lên weibo và một kênh âm nhạc khác, sau đó đứng dậy đi tắm.

Ngải Tiếu ngồi trước máy tính xem bình luận, nhìn thấy các bình luận đều than "ngược cẩu" quá đi, cô lấy điện thoại ra share.

-Tấn Giang Khổ Trú: Nhất thời nổi hứng quyết định hát bài hát này cùng bạn gái, cám ơn đoạn clip cô ấy đã làm, nghe hay quá~

Cô gửi xong thì chạy đi xem bình luận của weibo nữ thần, thấy mọi người ai cũng thích bài hát này, cười tít mắt đi lướt weibo của mình.

Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, tin weibo của cô đã được share hơn trăm lượt, vốn cô không có chú ý người share là ai, cho đến khi xem bình luận có nhắc đến Châu nam thần, cô mới nhấn vào hashtag.

-Châu Li: "Thức ăn chó ăn ngập mặt, chia cho mọi người một ít [bi thương] nhưng mà nhạc nghe hay thật đó. //@ Tấn Giang Khổ Trú: Nhất thời nổi hứng ......"[

Ngải Tiếu: "......"

Cho nên nói, cũng may bộ sau là truyện ngược, nếu không thì thức ăn chó cũng không đủ cung ứng nữa rồi đó!

-------------

*Đây là bài Kaze Ni Naru 🙂



Còn đây là phiên bản ukulele, mị chỉ biết đàn chứ không biết hát =))


 
[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 64


Hai ngày sau, Ngải Tiếu ngồi trên ghế lái phụ, nghe nữ thần dặn dò đủ điều.

Cô nghiêm túc gật đầu trả lời, tuy trong đó có rất nhiều chuyện mình đã biết rõ rồi, nhưng nữ thần hình như đang rất căng thẳng, hoặc có lẽ cô ấy dùng cách thức này để giải tỏa tâm trạng căng thẳng của mình.

Vốn dĩ nhà trường sắp xếp xe chở đến sân bay, nhưng không may là có một chiếc xe chết máy trên đường đi, vì để không làm chậm trễ chuyến bay của mọi người, Ngải Tiếu gọi điện thoại kêu nữ thần qua giúp đỡ.

Buổi sáng trước khi xuất phát Nhạn Đường đã ôm em ấy rất lâu không nỡ buông ra, bây giờ ma xui quỷ khiến lại có thể gặp mặt nhau, cô tất nhiên là không hề do dự chạy thẳng qua đây.

Hai vị bộ trưởng và Ngải Tiếu cùng ngồi lên xe của Nhạn Đường, trên đường đi Nhạn Đường không tiện nói lời đường mật, chỉ còn cách làm ra vẻ của một chị gái dặn dò em ấy không ngừng.Hai vị bộ trưởng ngồi ở đằng sau cũng nghe những việc cần chú ý này, nghe còn chăm chú hơn Ngải Tiếu nữa.

Trước khi xuống xe, Ngải Tiếu lén kéo tay cô ấy lại, ngón tay quẹt qua lòng bàn tay, hơi thở Nhạn Đường ngưng đọng một chốc, sau đó mỉm cười nói: "Thượng lộ bình an, đợi chị đến tìm em."

Ngải Tiếu cố ý đó, cô cười hihi rồi xuống xe, tập hợp với mấy người khác.

Giáo viên dẫn đội cứ khen ngợi là cũng may có "chị gái" của cô đến giúp đỡ, không thôi là không biết chừng nào mới đến sân bay đây, hai vị bộ trưởng đi chung xe đều gật đầu, khen "chị gái" cô tốt bụng, cũng rất xinh đẹp.

Ngải Tiếu khiêm tốn xua tay, khi vào trong thì còn quay đầu lại nhìn, phát hiện xe của nữ thần vẫn đang ở đó.

Có đến 6 ngày không được gặp nữ thần lận, đúng là đau khổ.

Cô cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình lại, vui vẻ cười nói với mọi người rồi đi làm thủ tục.

Khi máy bay sắp cất cánh, cô hơi ngửa đầu ra sau, thở dài.

Phó chủ tịch bên cạnh hỏi cô sao vậy, cô lắc đầu, nói là hơi mệt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đi xa, lúc trước khi ra cửa thì trái tim đều hướng về nơi đến, nhưng lần này, trái tim cô lại chứa đựng cái người đang ở thành phố S kia.

Sáu ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều rất bận rộn.

Hành trình giao lưu được sắp xếp rất dày đặc, vào buổi chiều duy nhất có thể được nghỉ ngơi thì trợ lý của giáo sư Ikeuchi gọi điện cho cô, nói là hôm nay giáo sư có một buổi diễn thuyết học thuật, hỏi mọi người có muốn đến nghe không.

Cơ hội tốt như vậy mọi người tất nhiên là không bỏ qua rồi, liền từ bỏ giờ nghỉ ngơi chạy đến hội trường, đích thân trải nghiệm một buổi diễn thuyết học thuật thật sự.

Chiều ngày 26, hoạt động giao lưu kết thúc viên mãn, đại học M chiêu đãi bọn họ cũng rất chu đáo, giáo sư Ikeuchi còn bớt chút thời gian ra tạm biệt với bọn họ nữa.

Ngải Tiếu trong lòng có dự tính, trong lúc giáo sư Ikeuchi quay người rời khỏi thì cô chạy qua đó nói vài câu, đối phương mỉm cười rồi nói gì đó với cô, sau đó tạm biệt rời khỏi.

"Hai người nói gì vậy?"

Khi cô quay về thì giáo viên dẫn đội hiếu kỳ hỏi.

Ngải Tiếu ngại ngùng nói: "Dạ, là hỏi vài vấn đề về thi nghiên cứu sinh, giáo sư nói có thể giúp em tìm giảng viên hướng dẫn."

Các bộ trưởng sùng bái nhìn phó chủ tịch của trung tâm mình, đừng thấy phó chủ tịch của bọn họ bé hạt tiêu vậy, nhưng người ta có năng lực lắm đó!

Rời khỏi đại học M, hành trình còn lại đều là tự mọi người sắp xếp.

Khó khăn lắm mới đến được nước Nhật, mọi người đều muốn ở lại thêm hai ngày, nhưng nhà trường lại chú trọng đến an toàn của bọn họ, nên ngoại trừ Ngải Tiếu ra thì những người còn lại đều phải về nước vào ngày mai.

Ngải Tiếu dựa vào ưu thế quen thuộc với nước Nhật, rời khỏi trước dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, sau đó vội vã đến khách sạn nữ thần đã book.

Trời ơi trời ơi trời ơi, cô sắp gặp được nữ thần rồi!

Ngải Tiếu bắt taxi, khi trả tiền thì thấy xót hết cả ruột.

Sau khi xuống xe cô vội vàng chạy vào khách sạn, đang giở điện thoại ra xem số phòng lúc nãy nữ thần mới nói cho cô biết, một bóng người bao trùm đến từ phía sau, sau đó là ôm chặt lấy cô.

Ngửi thấy mùi dầu gội đầu của đối phương, cô không có kinh sợ, cũng không có vùng vẫy.

Ngừng trong chốc lát, cô đột nhiên quay người qua ôm eo đối phương.

"Có nhớ chị không?" người đó giơ tay lên sờ tóc Ngải Tiếu, ngón tay len lỏi vào mái tóc mềm mại, một cảm giác dễ chịu đến khó tả.

Đầu của Ngải Tiếu đặt lên ngực nữ thần, tuy có hơi kỳ quặc, nhưng chiều cao chênh lệch như vậy, cô cũng không còn cách nào khác...... do đó cô ăn đậu hũ (giở trò dê xồm 🙂)) một cách công khai: "Nhớ chứ, người ở chung phòng cứ đeo bám theo em suốt, làm em không thể chat video với chị được."

Nhạn Đường nhướng mày: "Hử?

Nhân lúc chị không có mặt, ở chung phòng với người khác thì không nói đi, còn để cho người ta đeo bám theo nữa hả."

Cô cố ý ghen đó, Ngải Tiếu "hứ" một tiếng mặc kệ nữ thần, còn cạ vài cái trên ngực nữ thần nữa.

"Không cho em ôm nữa, câu nói lúc nãy chỉ có hai chữ đầu là biểu thị nhớ chị thôi, phía sau toàn là nói về người ta."

Nhạn Đường giả bộ buông tay ra, cô bé liền ôm chặt lấy cô, làm cô cười phá lên: "Được rồi, lên lầu trước thôi, ôm ở đây có người nhìn kìa."

Ngải Tiếu rời khỏi vòng tay cô ấy, phát hiện quả nhiên có rất nhiều người đang nhìn mình.

E hèm, xấu hổ quá.

Cô đỏ mặt theo nữ thần vào thang máy về phòng, trong khoảnh khắc vào phòng thì Nhạn Đường đóng mạnh cửa một cái, tay chống ở hai bên người em ấy nói: "Bây giờ không có ai, em có thể biểu đạt sự nhớ nhung đối với chị rồi."

"......"

Ngải Tiếu luồn lách xuống phía dưới cánh tay cô ấy chui ra ngoài, chạy từng bước nhỏ đến sopha, chuyển chủ đề nói:"Chị xuống máy bay có ăn cơm chưa đó!"

Kabe-don bị sự chênh lệnh chiều cao hóa giải một cách hoàn mỹ, Nhạn Đường cố ý làm mặt nghiêm đi đến trước mặt Ngải Tiếu, nhìn từ trên cao xuống nói: "Em không có nhớ chị à?"

Thấy nữ thần làm mặt nghiêm, Ngải Tiếu chỉ còn cách cúi đầu nói sự thật: "Không phải, chỉ là lúc nãy em cảm thấy ở độ cao đó thì hôn không tới chị, khi chạy qua đây thì lại cảm thấy nếu chủ động nữa thì kỳ quá......"

"Em thật là......"

Nhạn Đường quỳ một gối trên sopha, cúi người xuống hôn.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Ngải Tiếu cảm thấy câu này nói rất đúng.

Bị nữ thần hôn đến sắp thở không ra hơi, cô "ư ư" xin buông tha, thì nghe thấy hơi thở của đối phương nặng hơn mấy phần.

Sau đó, trong lúc cô định tự mình buông thả chấp nhận tất cả thì nữ thần lại buông cô ra.

Bàn tay nhè nhẹ nâng mặt em ấy lên, Nhạn Đường lại hỏi lần nữa: "Có nhớ chị không?"

"Cực kỳ nhớ."

Ngải Tiếu nói xong thì muốn ôm mặt lại, bụng nghĩ sao nữ thần lại cố chấp về vấn đề này đến thế.

Nhưng nghĩ ngược lại, nữ thần sắp tham gia khóa đào tạo khép kín, đến lúc đó cô cũng rất muốn nữ thần trong lúc bận rộn vẫn sẽ nhớ đến mình.

Nhạn Đường không chọc em ấy nữa, đi đến cửa sổ kéo rèm ra.

Từ đây có thể nhìn thấy được khu thương mại cách đó không xa, cô nheo mắt lại hỏi: "Chúng ta ra ngoài dạo chơi?"

Ngải Tiếu liền đồng ý, sau đó mới nhớ ra là mình vẫn chưa trả phòng, hành lý của cô vẫn còn trong khách sạn kia.

Do đó hai người đi lấy hành lý trước, sau đó cùng đi ăn cơm.

Thành phố bọn họ đang ở đã hết mùa hoa anh đào nở rồi, không ngắm hoa được, chỉ còn cách đi dạo chơi.

Trước giờ Ngải Tiếu vẫn cứ cho rằng đi du lịch là 3 phần ngắm cảnh, 7 phần ngắm người, 7 phần này không phải ngắm du khách mà là người cùng đi du lịch với cô.

Chỉ cần được ở bên cạnh người mình thích thì đi đâu cũng cảm thấy rất thú vị.

Nghỉ ở khách sạn một đêm, hôm sau, hai người đi đến khu du lịch suối nước nóng nổi tiếng gần đó.

Khí lạnh se se trên núi hòa quyện với mùi vị đặc biệt của suối nước nóng, trong không khí còn kèm theo hơi gió lành lạnh, điều này làm cho Ngải Tiếu vừa xuống xe liền thấy rất dễ chịu, cứ nói rất thích nơi này.

Người phụ trách dẫn bọn họ vào phòng, giải thích quy trình tắm suối nước nóng và cách mặc yukata rồi rời khỏi, Ngải Tiếu nhìn chằm chằm vào hai cái áo yukata, sau đó mới ý thức được là —— bọn họ đến đây là để tắm suối nước nóng.

Cũng có thể nói, bọn họ sắp phải tắm chung với nhau rồi.

Ngải Tiếu run cầm cập lên, cảm thấy ngày này sao trải qua đây, lặng lẽ ngồi ở bàn sưởi suy nghĩ về đời người.

Nhạn Đường biết em ấy đang nghĩ gì, buồn cười cầm lấy yukata mà khách sạn đã chuẩn bị, rồi thay đồ ngay trước mặt em ấy.

Ngải Tiếu quay mặt qua chỗ khác, cảnh tượng này kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá rồi, cô không dám nhìn.

Rõ ràng là lúc trước cô cũng đã từng ảo tưởng ra dáng vẻ nữ thần cởϊ qυầи áo, nhưng khi sự việc xảy ra thật thì cô vẫn thấy rất xấu hổ.

Nghe tiếng sột sột soạt soạt, mặt cô ngày càng đỏ lên, làm sao bây giờ, một lát nữa cảnh tượng đi tắm còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn bội phần, cô sợ mình sẽ tắt thở mất.

Không biết từ khi nào, tiếng thay quần áo ngừng lại, cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, kết quả thấy được đôi chân thon dài của nữ thần.

——Đôi chân dài trắng nõn nà.

"Chị không biết mặc cái này cho lắm, em có biết không?"

Nhạn Đường chỉ khoác yukata lên người, mặt chính trực nhìn em ấy.

"Dạ biết."

Ngải Tiếu đứng dậy giúp cô ấy sửa lại áo, sau khi thắt dây lưng thì tay luồn vào trong ống tay áo, giúp cô ấy kéo lại nếp nhăn.

Khi cho tay vào bên trong thì mặt Ngải Tiếu đỏ lên, bọn họ quả thật là gần nhau quá.

Tuy khi ôm ấp cũng có qua sự thân mật như vậy, nhưng hai cảm giác này lại khác nhau rất nhiều.

Dù thì chuyện mặc quần áo dùm cho người yêu vốn đã mang theo sắc màu ám muội rồi.

Khó khăn lắm mới mặc xong đồ, cô cảm thấy mình sắp nổ tung ra rồi.

Nữ thần mặc yukata cực kỳ xinh đẹp, tóc bới gọn gàng phối với yukata màu nước có in hình hoa trắng, xinh đẹp đến làm người không rời mắt được.

Lần đầu tiên cô thấy được nữ thần bới tóc lên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể dùng từ dịu dàng hiền thục để hình dung, cô nhìn chằm chằm vào nữ thần cả buổi, trái tim nhỏ sắp chịu không nổi rồi.

Nhạn Đường xoay một vòng, hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp."

Ngải Tiếu gật mạnh đầu.

Nhạn Đường cười: "Em cũng mặc vào đi, chúng ta chụp tấm hình."

Ngải Tiếu ấp úng trả lời, chạy đi lấy yukata của mình.

Màu san hô kết hợp với thắt lưng màu anh đào, thay xong cô liền cúi đầu xuống nhìn, cảm thấy cũng rất đẹp.

Hơn nữa màu san hô và màu nước nhìn hơi giống áo cặp tình nhân.

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau trong nhà sách, hai người trùng hợp mặc quần áo giống nhau, không ngờ đến là hiện giờ bọn họ đã có thể quang minh chính đại mặc áo cặp tình nhân rồi.

Ngải Tiếu mặc xong thì chờ đợi nữ thần khen mình, Nhạn Đường nhìn thấy em ấy ngẩn ngơ rất lâu, cho đến khi cô bé bất mãn huơ tay, cô mới cười nhẹ một tiếng, nắm tay em ấy nói: "Đi thôi, đi dạo trước, sau đó tắm suối nước nóng."

"Chị cũng không khen em đẹp nữa!"

Ngải Tiếu bĩu môi, mang guốc gỗ rồi đi bên cạnh cô ấy, "Hơn nữa không phải nói là chụp hình hả?"

"Đẹp đến không biết nên khen thế nào nữa, chúng ta ra ngoài nhờ người ta chụp giúp."

Nhạn Đường cúi đầu xuống nhìn Ngải Tiếu, không dám nói sự thật ra.

Thật ra cô càng muốn nhìn cô bé không mặc quần áo khi tắm suối nước nóng hơn, chẳng qua hiện giờ nhìn em ấy mặc đồ cũng cảm thấy rất đẹp.

......

Lời này quá sỗ sàng rồi, cô còn thấy ngượng miệng nữa là.

Hai người sau khi chụp hình thì đi ăn chút đồ, sau đó đi dạo trên hành lang.

Khi đến khu vực tắm thì mua hai chai sữa ở bên ngoài, uống xong chuẩn bị vào trong tắm.

Ngải Tiếu dùng tâm trạng "nhảy vào chỗ chết" đi vào phòng thay đồ, nhìn thấy nữ thần mặc không biểu cảm cởi thắt lưng ra, cô hít một hơi sâu nói: "Cái này...... chúng ta nói trước nha, lát nữa chị không được chê bai em đó......"

Nhạn Đường khó hiểu nhìn em ấy một cái, sau đó mới hiểu ra em ấy đang nói về cái gì, lập tức buồn cười nói: "Chị chê bai em làm gì, dù sao cũng là người của chị rồi.

Em nếu mà thấy xấu hổ quá thì chị có thể ở bên ngoài đợi em, em đi ngâm mình trước, chị sẽ vào sau."

Ngải Tiếu liền lắc đầu nói không cần đâu, sau đó e dè cởi đồ.

Trời ơi, sắp được nhìn thấy nữ thần trong trạng thái trần trụi rồi, cô phải làm sao đây trời!
 
[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 65


Ngải Tiếu tay run rẩy cởϊ qυầи áo, Nhạn Đường vừa cởi vừa nhìn em ấy, đột nhiên thấy vui mừng cũng may mình không có bị cận thị.

Như vậy thì khi tắm và ngâm suối nước nóng đều có thể thấy con sóc nhỏ một cách rõ ràng đến từng chi tiết.

Do đó, trong phòng thay đồ, Ngải Tiếu khi quay đầu lại thì thấy nữ thần đang quấn khăn tắm nhìn chằm chằm vào mình.

Ngải Tiếu: "......"

Bây giờ cô mặc lại đồ thì có còn kịp không?

Cô đỏ mặt đi vào phòng tắm, Nhạn Đường cởi bỏ khăn tắm đi sát theo sau, thỏa sức ngắm cái đầu nhỏ bồng bềnh, còn có tấm lưng trần và đôi chân trắng nõn nà kia.

Con sóc nhỏ rất trắng, trắng dịu dàng và nhìn rất đã mắt, nhìn cỡ nào cũng không đủ hết.

Còn có mái tóc mềm mại nữa, nhìn đền làm người ta muốn sờ vào......

Nghĩ đến đây, Nhạn Đường đột nhiên cảm thấy mình giống "sắc lang" quá, khi quẹo cua thì di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.Ngải Tiếu đi được hai bước thì không còn thấy xấu hổ như hồi nãy nữa, nhớ đến Mèo và Khấu Đan thường xoạc không khí trong group mỗi ngày, vừa xé quần áo rồi điên cuồng bứt nút, như vậy cho thấy bọn họ hiện giờ trần trụi vậy cũng rất bình thường.

Cô cố gắng tự an ủi mình, dù sao cô cũng phải chưa đọc qua truyện H, các tình tiết xấu hổ cũng có viết qua, tại sao giờ lại thẹn thùng chi?

Nói không chừng nữ thần còn đọc qua truyện H của mình viết nữa đó!

A, đợi đã...... nghĩ như vậy hình như còn thấy xấu hổ hơn nữa......

Ngải Tiếu tự mình an ủi trong lòng giờ phản tác dụng rồi, cô mau mau hồi tưởng lại các tình tiết mình đã viết—— cũng may toàn là cảnh H bình thường, không có chơi ở tư thế gì kỳ lạ hết.

Chậm rãi đi đến mép hồ tắm, cô cuối cùng cũng chịu để lộ "mặt tiền" ra.

Nhạn Đường nhìn thấy thì cười nhẹ một cái, Ngải Tiếu lập tức đỏ mặt lên: "Chị cười cái gì!"

"Cười em giống như con nhím nhỏ, lúc nãy chỉ dám đưa lưng cho chị xem, giờ cuối cùng cũng chịu để lộ cái bụng ra rồi."

Ngải Tiếu: "......"

Sự chú ý của nữ thần đúng là khác người, trong tình huống này người khác thường sẽ nhìn ngực, không ngờ cô ấy lại đi nhìn bụng.

Bất luận thế nào, câu nói này làm cô thư giãn hơn rất nhiều.

Cho nước lên người tắm rửa một chút, hai người vắt khăn lông đi vào ngâm mình, có lẽ là do bọn họ đã nhìn nhau cả buổi rồi nên Ngải Tiếu đã hoàn toàn không còn căng thẳng nữa, cũng trò chuyện thoải mái hơn.

Ngành du lịch Nhật Bản một năm bốn mùa đều không có vắng khách, nhưng do mùa hoa anh đào vừa mới kết thúc nên khách du lịch không nhiều lắm, người đến tắm suối nước nóng cũng rất ít.

Chỗ bọn họ ngồi không có ai hết, Ngải Tiếu thư giãn ngâm mình, ríu ra ríu rít với nữ thần về cảnh vật ở Nhật Bản.

Qua một hồi sau, hai người ra nghỉ ngơi đôi chút rồi lại vào ngâm tiếp, lần này Nhạn Đường cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, nhân lúc một chủ đề vừa mới nói xong, liền cho tay qua sờ lên eo của Ngải Tiếu.

Có lẽ là do có liên quan đến chất lượng suối nước nóng nên làn da dưới tay mịn màng mượt mà mềm mại.

Ngải Tiếu đỏ mặt trừng mắt nhìn cô ấy: "Chị làm cái gì đó!"

"Hiếu kỳ cảm giác ra sao, muốn sờ thử."

"......"

Ngải Tiếu lại trừng mắt nhìn, vốn cũng có tâm trạng hiếu kỳ giống vậy, nên tự mình cũng đặt tay lên đùi của nữ thần......

Wa!!!

Thì ra đùi của nữ thần sờ đã tay vậy à!

Cô giống như là được mở ra một cánh cửa của thế giới mới vậy, liên tục sờ thêm vài phát nữa, làn da vừa mịn vừa mềm khi sờ có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Bàn nhỏ không ngừng sờ soạng trên đùi, Nhạn Đường động đậy một cái, kèm theo đó là nước bắn tung tóe lên, ôm Ngải Tiếu ra trước người mình.

Ngải Tiếu ngẩng đầu lên nhìn vào cái chỗ mà mình đã lăm le từ lâu nhưng có gan đi nhìn, liền đỏ mặt đẩy nữ thần ra: "Ở đây không được làm bậy đó!"

Hai má đỏ ửng của em ấy không biết là do ngâm suối nước nóng hay là xấu hổ nữa, Nhạn Đường cúi đầu xuống nói: "Vậy tại sao em lại ghẹo chị?"

"Rõ ràng là chị sờ em trước mà!"

"Nhưng chị sờ không có râm râm giống em."

Ngải Tiếu: "......"

Bộ...... cô sờ râm râm lắm hả?!

Nhạn Đường nhịn cười, cuối cùng cúi đầu xuống hôn lên môi em ấy một cái: "Không được có lần sau."

Nhưng bạn học Ngải Tiếu đã nếm được trái ngọt, sao lại không thử tiếp lần sau chứ?

Ngâm mình xong hai người vừa uống sữa vừa tản bộ, sau đó là hưởng thụ một bữa ẩm thực Nhật Bản, ăn no đến nỗi Ngải Tiếu sờ bụng mình nói: "Hay là chúng ta đi dạo thêm chút nữa."

Nhạn Đường nắm tay em ấy tiếp tục đi dạo, trò chuyện về những chuyện thú vị trong giới của mấy ngày này.

Buổi tối về đến khách sạn, hai người tắm xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Ngải Tiếu hồi tưởng lại xúc cảm trên đùi nữ thần, khi chui vào chăn lại giơ tay qua sờ tiếp.

Wa—— sờ đã tay y như trong suối nước nóng vậy!

Cô vui vẻ sờ hết lần này đến lần khác, Nhạn Đường quả thật không nhịn nổi nữa, vén chăn ra đè em ấy dưới thân mình.

Nhạn Đường: "Sờ có sướng tay không?

"

Ngải Tiếu: "......

Sướng."

Nhạn Đường: "Vậy chị cũng muốn sướng một chút, nhân tiện nói cho em biết luôn cái gì gọi là "không được có lần sau"."

Do đó, bạn học Ngải Tiếu biết cái gọi là "không được có lần sau" mà nữ thần nói lúc nãy có nghĩa là gì, nhưng mà nói thật, cô cũng thấy rất vui mừng.

Đây là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, lúc trước khi sờ nữ thần thì cô hơi kỳ vọng, nhưng khi chuyện phát sinh ra thật thì cô vẫn căng thẳng cực kỳ, nhưng nữ thần quả thật là quá dịu dàng, dưới sự tấn công dịu dàng không ngừng đó làm cô rất nhanh có được cảm giác.

Tiếng thở dốc vang lên trong phòng, cái nệm đặt trên thảm tatami không biết từ khi nào đã bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu.

Ngày hôm sau Ngải Tiếu mở mắt dậy, sờ sờ ngực, sờ sờ eo, lại sờ sờ đùi, cảm giác như mình không phải vừa mới trải qua một cuộc mây mưa, mà là trải qua một cuộc chèo thuyền vượt thác.

Chắc do sợ hôm nay không ngâm suối nước nóng được nên nữ thần đã khắc chế không có "trồng dâu", Ngải Tiếu tính trèo dậy đi mặc quần áo tắm rửa, đột nhiên lại bị kéo trở về.

Nhạn Đường mơ màng choàng lấy eo của Ngải Tiếu: "Hôm qua mệt như vậy, ngủ thêm chút nữa đi."

Giọng nói vẫn còn ngáy ngủ vang ở bên tai, Ngải Tiếu đột nhiên nhớ đến tiếng thở dốc của nữ thần đêm qua, không kềm nổi kẹp chặt đùi lại.

Chuyện này đúng là trái cấm mà, thử qua được một lần là tự nhiên thấy nó khác trước.

Trong vòng tay của nữ thần lại chợp mắt một lát nữa, sau đó cô bị nữ thần "xoa nắn" một hồi rồi mới được thả đi tắm rửa.

Nhạn Đường nằm ở đó nhìn em ấy thay quần áo, khóe miệng cứ cong lên cao.

Thật ra cũng không ngờ đến là phát triển nhanh như vậy, nếu dựa theo suy nghĩ lúc trước của cô là những hành động thân mật như vậy chắc phải đợi sau khi xác nhận quan hệ một thời gian dài thì mới tiến hành, nhưng khi ở chung với Ngải Tiếu thì chuyện này lại phát sinh một cách thuận theo tự nhiên.

Trước khi cô hành động thì có nghiêm túc hỏi qua ý kiến em ấy, còn đối phương thì lại nắm lấy tay cô đặt lên người mình.

Thì ra chuyện này quả thật là không có nhiều quy tắc đến thế, nước chảy tất thành sông, tình cảm khi đến chín muồi thì đôi bên đều sẽ nảy sinh kỳ vọng.

Hai người ăn sáng xong thì đi dạo phố, Ngải Tiếu mặc yukata xấu hổ cúi đầu xuống đi, trong lòng vẫn còn để bụng chuyện hôm qua mình chủ động quá.

Nhạn Đường nắm tay em ấy rồi sờ nhẹ, sự ấm áp trong lòng gần như sắp dâng trào ra ngoài.

Ở Nhật thêm hai ngày nữa, do hôm sau phải đến công ty giải trí Hoàng Lâm trình diện nên ngày 29 bọn họ cùng nhau về nước.

Sau khi về đến nhà thì Ngải Tiếu cuối cùng cũng trải nghiệm được tâm trạng lúc trước nữ thần không nỡ rời xa mình, vừa nghĩ đến chuyện hai tháng không được gặp nữ thần là trong lòng cô thấy buồn ơi là sầu, cả ngày đều quấn quýt bên cạnh nữ thần, đến tối khi đi ngủ thì cũng phải ôm chặt nữ thần không rời.

Nhạn Đường nhớ lại lúc trước Tần Tùng có hỏi "có phải không nỡ rời xa tiểu tác giả không", lúc đó cô trả lời là "có chút", bây giờ thì lại không nỡ đến khó chịu.

Sao mà chỉ "có chút" được chứ, cô cảm thấy nếu hai tháng không gặp được Ngải Tiếu thì mình sẽ sụp đổ mất.

Ngải Tiếu cũng biết nữ thần không nỡ rời khỏi mình, nhưng cơ hội này rất hiếm có, cô biết phân biệt nặng nhẹ, quấn quýt một lát rồi khuyên cô ấy đừng có nghĩ đến mình hoài, nhất được phải tiếp thu bài học.

Nói đến cuối cùng, cô còn dẫn ra một câu thơ—— "Chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải sớm tối bên nhau".

Nhạn Đường cười nhéo mặt em ấy, bị dáng vẻ ngoan ngoãn của em ấy làm cho thấy ngứa ngáy trong lòng, do đó good night kiss đơn giản lại dần dần biến chất, biến thành em ấy đang rên nhẹ dưới thân người mình.

Chiều ngày hôm sau bọn họ đến studio lấy tài liệu mà Tần Tùng đã chuẩn bị sẵn cho cô, Nhạn Đường cảm ơn anh ta, dẫn cô bé đi ăn một bữa ngon trước khi chia tay.

Tiễn xong nữ thần, Ngải Tiếu lẻ loi đi về trường, cả ngày không có tinh thần gì, thường xuyên lấy tấm hình chụp ra ngồi ngẩn ngơ nhìn.

Mấy bạn cùng phòng đều biết chuyện Nhạn Đường đã rời khỏi, suy nghĩ một hồi rồi hùn tiền mua một thùng gà rán cho Ngải Tiếu.

Thông thường Ngải Tiếu chỉ cần một bữa gà rán là có thể giải quyết được hết mọi phiền não, hiện giờ sau khi lặng lẽ ăn hết một thùng gà rán, vừa ợ vừa thở dài.

Bạn cùng phòng: "......"

Xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, cô ấy chắc phải cần mấy thùng gà rán nữa mới "hồi máu" lại được.

(Thùng này có tới 9, 10 miếng gà rán lận đó 🙂))

Ngải Tiếu ủ rũ hết nguyên tuần, mỗi ngày ngủ dậy và trước khi ngủ đều ngoan ngoãn gửi lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho "Nhạn Lai Thời" cái nick mà hiện thời không trả lời được cho cô.

Ngày thứ 8 sau khi nữ thần rời khỏi, Cô vào lại nick phụ Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa, bắt đầu đăng "Không có".

Lúc trước đăng "không có" là nữ thần không có ra bài hát mới, bây giờ đăng "không có" đồng nghĩa với việc nữ thần chưa trở về.

Nhạn Đường đã giao nick weibo cho Tần Tùng quản lý, khóa đào tạo của Hoàng Lâm không tiện công bố, cô cần phải giả bộ mình vẫn online.

Nhưng fans của nick phụ của Ngải Tiếu không biết sự thật, đều hiếu kỳ sao chủ thớt lại quay trở về điểm danh rồi, còn đoán non đoán già mấy ngày cô rời khỏi đi làm cái gì nữa.

Lần trước khi nữ thần ra bài hát mới, cô ăn gian "tiên đoán" nên thu hút được không ít fans không biết sự tình, nhưng từ sau hôm đó là cô không còn đăng tin gì nữa.

Lần này quả thật là đột ngột quá đi, cô suy nghĩ rồi quyết định đăng một tin giải thích.

-Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa: "Dạo trước hơi bận, nên không thể tiếp tục cùng mọi người chờ đợi bài hát mới của nữ thần.

Bây giờ trở về rồi nè, hy vọng sớm ngày có thể nghe được tác phẩm mới của nữ thần q(≧▽≦q)"

Vẫn là cách nói chuyện quen thuộc, chủ thớt đáng yêu trở về cũng là chuyện đáng mừng, do đó mọi người tiếp tục vui vẻ chờ đợi bài hát mới.

19/5 là sinh nhật của Ngải Tiếu, hôm đó, các độc giả của Khổ Trú tự mình làm một đoạn clip nhỏ gửi tặng cho Đại Đại, từng bức hình vẽ tay tràn đầy yêu thương của fans kèm theo là ca khúc Khổ Trú đã biểu diễn qua.

Ngải Tiếu nhìn mà thấy đầu mũi hơi cay, lần đầu tiên trút bỏ sự cao lãnh của thế giới 2D, khi share còn kèm theo biểu cảm [love you].

Cùng ngày, truyện mới của cô phát hành chương đầu tiên, độc giả giới bách hợp và fans của Nhạn Đường cũng vào xem, khu bình luận náo nhiệt chưa từng có.

Lời chúc phúc đến không ngừng từ thế giới 2D và 3D, Ngải Tiếu vui vẻ cám ơn mọi người, buổi tối còn ra ngoài ăn mừng sinh nhật cùng bạn cùng phòng nữa.

Côи ŧɦịŧ tối trở về, cô ủ rũ ngồi vào bàn suy nghĩ, nếu như có được lời chúc phúc của nữ thần thì càng tốt hơn nữa.

Nghẹn ngào đi viết truyện, cô sửa lại đại cương, sau đó lại bị tình tiết của cô thiết lập ngược cho một phen.

Thật ra bộ này vốn không có ngược tâm cho lắm, chỉ là trong khoảng thời gian này nỗi nhớ nhung của cô đối với nữ thần quá sâu đậm, nên tình cảm thật cũng được lồng vào đó, đại cương đã chỉnh sửa chắc sẽ ngược độc giả đến thổ huyết.

Haiz, không phải nói viết truyện ngược thì hiện thực sẽ ngọt sao, tại sao cô viết ngược như vậy mà vẫn không được gặp nữ thần vậy?

Ngải Tiếu mặt không biểu cảm mở weibo ra, định sẽ up một status cám ơn mọi người thì phát hiện góc phải có hàng ngàn người tag cô nên giật hết cả mình.

Xảy ra chuyện gì vậy?!

Cô nhấn vào xem thì thấy đều đến từ cùng một tin share.

-Nhạn Đường: "Trú Trú @Tấn Giang Khổ Trú sinh nhật vui vẻ, không biết món quà sinh nhật này em có thích không [Bánh kem] [Bánh kem] [Bánh kem]→Link"

Đây là một tin weibo có kèm đoạn clip, ảnh bìa là một đôi tay thon dài ngừng trên phím đàn piano.

Ngải Tiếu kinh ngạc mở to mắt ra, vội vàng nhấn vào clip

"Happy birthday to you......" ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn, âm nhạc tươi vui phối hợp với giọng hát trong veo, đến câu cuối cùng cô ấy hát là "Happy birthday, my angel".

Ngải Tiếu ôm lấy ngực mình xem hết rất nhiều lần, cho dù trong clip không có xuất hiện mặt của nữ thần, nhưng cô hoàn toàn có thể tự mình tưởng tượng ra dáng vẻ nữ thần vừa mỉm cười vừa đàn piano.

Cô quả thật là rất thích món quà này.

Thì ra trong lúc mình không biết, nữ thần từ sớm đã chuẩn bị món quà này rồi.

Cô vò cái mặt sắp cười đến khờ dại của mình, nhấn share.

-Tấn Giang Khổ Trú: "Cực kỳ thích!!!"

Độc giả khi nhìn thấy tin share thì đột nhiên xôn xao lên, Trú Đại của bọn họ là lần đầu tiên đăng tin có nhiều dấu chấm than vậy đó!

Còn hôm nay, fans của nick phụ Ngải Tiếu lại thấy rất khó hiểu—— tại sao Nhạn nữ thần có bài hát mới rồi mà chủ thớt lại quên up weibo?!

Ngày tháng mong nhớ nữ thần vẫn tiếp tục trôi qua, người ta thường nói sau 21 ngày sẽ trở thành thói quen, nhưng cũng đã một tháng rồi, Ngải Tiếu vẫn không thích ứng được với những ngày tháng không có nữ thần.

Từ quần áo dài tay của mùa xuân đã thay đổi thành áo thun váy ngắn của mùa hè, gần như là mỗi ngày cô đều đếm ngày chờ nữ thần về, khi mà chỉ còn hai ngày cuối, Tần Tùng hỏi cô có muốn đi đón Nhạn Đường không, cô vội vàng đồng ý ngay.

Ngày cuối cùng của tháng 6, Ngải Tiếu theo Tần Tùng đi đón nữ thần, vừa xuống xe là nhìn thấy cái người đang đứng đợi bên đường kia.

Ốm hơn nhiều so với lúc đi, có phải là học mệt quá không?

Cũng đúng, trước khi gặp mình thì cuối tuần nữ thần đều ngâm mình trong văn phòng soạn nhạc...... nhưng mà nữ thần xem ra vẫn xinh đẹp như xưa, à không đúng, đáng lẽ phải nói là xinh đẹp hơn trước khi đi nữa.

Trong đầu Ngải Tiếu toàn những suy nghĩ rối tinh, rõ ràng hai tháng nay cực kỳ nhớ cái người trước mặt này, nhưng hiện giờ lại không nói ra được một câu nào.

Quá nhớ cô ấy rồi, nhớ đến khi gặp mặt thì cứ cảm thấy như đang mơ vậy.

Nhạn Đường nhìn cô bé bước chân lảo đảo đi đến trước mặt mình, không đợi nói chuyện, đối phương đột nhiên đỏ mắt lên.

Ngải Tiếu vừa hít mũi vừa hỏi "Chị có nhớ em không?", rõ ràng là đang mô phỏng lại cảnh tượng gặp mặt ở Nhật Bản.

Nhạn Đường nhè nhẹ ôm lấy cô bé, lặp đi lặp lại nhớ em ấy, Tần Tùng ở bên cạnh nghe mà cứ xoa cánh tay suốt.

Vì để nghênh đón cô ấy, Tần Tùng cũng kêu Đoàn Tử qua đây, khi nghe hai người nói chuyện điện thoại thì Ngải Tiếu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Đợi bốn người gặp nhau trong nhà hàng, cô nhìn thấy Ninh Đồ An trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Tùng, cuối cùng cũng biết được chỗ nào không đúng rồi.

Nhạn Đường nắm lấy tay cô, cùng nhau xem tương tác của hai người đó, khi gọi xong món, Tần Tùng ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Cái này, tớ có chuyện muốn tuyên bố."

Ninh Đồ An trợn mắt: "Cậu không thể nhanh gọn chút được à?"

"......"

Tần Tùng cũng không tức giận, tiếp tục mỉm cười nói: "Tớ với Đồ An đến với nhau rồi."

"Kêu nghệ danh biết chưa!

Đồ An cái gì đó nghe sến quá cha."

Ninh Đồ An tiếp tục rủa theo thói quen, nhưng khóe miệng thì lại cong lên.

Ngải Tiếu với Nhạn Đường nhất thời không phản ứng ra, đặc biệt là Ngải Tiếu, cô không có bị niêm phong tin tức nhưng cô hoàn toàn không phát giác ra được chút gì!

Đoàn Tử ho hai tiếng, giải thích nói bọn họ ở chung với nhau được nửa tháng rồi, do nhiều phương diện khác vẫn chưa xác định được, cho nên mới không có công bố liền.

Tuy chuyện có hơi đột ngột, tổ hai người hóng chuyện vẫn thành tâm thành ý chúc phúc hai người đó.

Bốn người sau khi ăn xong cơm, Tần Tùng cùng bạn gái đi mua sắm, Nhạn Đường cũng dẫn bạn gái mình về nhà.

Bọn họ lúc này còn đang ở bên ngoài nên ít nhiều gì cũng có khắc chế.

Vừa vào đến nhà là Nhạn Đường quăng đồ qua một bên, lập tức ôm lấy cái người đã thương nhớ cả hai tháng này.

Trước khi khóa học kết thúc một tuần, giảng viên yêu cầu bọn họ tự sáng tác một bài với bất kỳ phong cách nào, ngón tay Nhạn Đường đặt lên phím đàn, trước mắt xuất hiện các cảnh tượng khi ở bên Ngải Tiếu.

Cuối cùng, cô sáng tác một bài hát tên là "Nỗi nhớ", được giảng viên phụ trách là nhạc sĩ nổi tiếng khen ngợi không ngớt, nếu không phải do ngại Tần Tùng thì ông cũng muốn trực tiếp mời cô về công ty của mình rồi.

Nỗi nhớ được đè nén quá lâu liền bộc phát, Nhạn Đường nâng mặt Ngải Tiếu lên, mất kiểm soát hôn lên đó.

Ngải Tiếu ôm chặt lấy cô ấy, đáp trả lại, sợ là cô ấy sẽ rời khỏi vòng tay mình nữa.

Nụ hôn kết thúc, cô nhón chân lên, cắn một phát vào xương quai xanh của nữ thần: "

Sau này không được rời khỏi em lâu vậy nữa, nếu có rời khỏi thì cũng phải dắt em theo."

Nhạn Đường hít một hơi nhẹ, sau đó dịu dàngnói: "Được, vậy em không được hối hận đó, em đi đến đâu chị cũng sẽ theo em đến đó."

"Móc ngoéo!"

Ngải Tiếu buông cô ấy, giơ ngón út ra.

Nhạn Đường móc lấy ngón út của Ngải Tiếu, đặt lên miệng hôn một cái: "Được, móc ngoéo."

Ngải Tiếu yên tâm rồi, tiếp tục ôm nữ thần không buông ra.

Tương lai có quá nhiều chuyện không ngờ đến được, lúc trước, cô cứ tưởng tình cảm của mình chỉ là đơn phương không lối thoát, nhưng hiện giờ, người mà mình thích nhất, đang ở trong vòng tay của cô, hạnh phúc của cô hiện cũng đang ở trong vòng tay này.

Nếu như có thể ôm suốt như thế thì tốt rồi.

Ngải Tiếu đột nhiên hỏi: "Chị nói hai ta có thể cùng nhau đi tiếp được không?"

"Chắc chắn là được."

Nhạn Đường xoa đầu em ấy, "Con đường này rất khó đi, nếu người bên cạnh không phải là em, thì chị sợ là sẽ không kiên trì được đến phút cuối."

Ngải Tiếu biết cô ấy đang nói đến con đường gì, quả thật, nếu không phải là Nhạn nữ thần thì cô cũng không có dũng khí cùng cô ấy đi vào con đường ngược chiều với xã hội này đâu?

Cho nên...... xin hãy để cho bọn họ tiếp tục đi cùng nhau, đi đến thanh xuân tàn lụi, đi đến đầu bạc răng long.

Ngải Tiếu cong khóe môi lên, nói khẽ: "Nói thật, em càng ngày càng thích chị rồi đó."

Nhạn Đường mỉm cười cúi đầu xuống, hôn lên đỉnh đầu của em ấy, vô cùng trân trọng nói——

"Trùng hợp vậy, chị cũng vậy."

- END -
 
[Bhtt][Hoàn] Cô Bạn Gái Nhỏ - Đồng Sư
Chương 66 - Phiên ngoại (Hoàn)


Group tác giả lại đổi tên nữa rồi, gọi là 【Group mama xênh đẹp hơn con gái】.

Ngải Tiếu phát hiện được chuyện này là khi đang ngồi trong lòng Nhạn nữ thần ăn dưa hấu, vị trí ngọt nhất chính giữa cô đã xúc cho nữ thần ăn rồi, giờ đang ăn mép bên ngoài.

Tháng 9 sắp vào thu, nhưng cái nóng của cuối hạ vẫn làm cho người ta cảm thấy khó chịu, ở trường học nóng muốn chết luôn, vừa về nhà nữ thần là cô chỉ muốn thổi máy lạnh ăn dưa hấu thôi.

Cô vừa coi nguyên do của tên group vừa ăn dưa hấu, thì ra là do hai ngày trước mọi người đột nhiên tám đến chuyện nhan sắc của mama, mấy tiểu tác giả đều nói nhan sắc của mama đè bẹp mình, cho nên mới có tên group mới này.

Trong đó thê thảm nhất là Đồng Đồng, từ nhỏ đến lớn đi đâu cũng bị nói là đột biến gien, uổng phí hết nhan sắc của mama cô ấy.Cô nhịn không nổi cười ra tiếng, Nhạn Đường đang ngồi dựa vào sopha cúi đầu nhìn chữ trên điện thoại, cũng cười phá lên: "Em lấy điện thoại của chị qua đây."

"Vâng."

Ngải Tiếu nghiêng người về phía trước, móc lấy điện thoại đưa ra sau cho nữ thần.

Không lâu sau, trong group vốn yên tĩnh lại có người nói chuyện.

-Nhạn Lai Thời: Mama của Trú Trú cũng rất xinh đẹp, nhưng Trú Trú dễ thương hơn ^-^-Mike Đồng: icon con cúm ở trên

-Mike Lực: icon con cúm ở trên

-Một Vũng Mèo: Chúng ta thua rồi!

-Khấu Đan: Hai người ngay đến đổi tên group rồi mà vẫn rải thức ăn chó, có còn là người không hả!!!

-Bánh Bao: Cái vị ở nhà tớ nếu có được sự giác ngộ này thì tốt rồi, nhìn xong mama tớ không ngờ lại nói tớ đã phá vỡ hết mọi quy luật di truyền rồi.

-Mike Đồng: Phụt hahahahaha!

Cậu nói như vậy làm tớ hết buồn rồi!

Vui mừng!

Happy!

Hehehe!

Ngải Tiếu: "......"

Cô "A" lên một tiếng, đặt dưa hấu lên bàn rồi quay đầu qua trừng mắt giận dữ nhìn nữ thần, do đang ngồi trong lòng cô ấy nên chả thấy có khí thế gì cả.

Nhưng đây đối với Nhạn Đường mà nói thì không sao—— dù sao trước giờ em ấy cũng chả có khí thế gì.

Nhạn Đường mỉm cười đặt điện thoại xuống nói: "Sao hả, không cho người ta khoe à?

"

"Lần trước rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn!

Bị chị nói giống như là đã gặp phụ huynh vậy!"

Ngải Tiếu tức đến phồng má lên.

"Tiếu Tiếu em phải nhìn thẳng vào sự thật đi, bất luận chị trong mắt dì là bạn hay là bạn gái em thì chị vẫn được tính là ra mắt với phụ huynh rồi."

Nhạn Đường tiếp tục bổ sung: "Tuy dì chắc chả có ấn tượng gì về chị."

Ngải Tiếu đỏ mặt lên xấu hổ, lại nhớ đến cảnh tượng cô dẫn nữ thần đến gặp mặt má cô.

Tháng trước má cô có chạy xe ngang thành phố S, liền nói muốn ghé thăm cô, nên kêu cô gửi định vị GPS qua.

Lúc đó cô đang ở trong studio Tùng Đường với nữ thần, gửi xong định vị thì cô mới phát hoảng lên, cứ cằn nhằn mình sao không đổi chỗ khác mới gửi định vị.

Nhạn Đường ở bên cạnh an ủi, kêu cô đừng lo lắng quá, lát nữa nói với dì là đến tìm bạn chơi là được.

Ngải Tiếu lơ mơ đồng ý, đợi đến khi cô nhìn thấy xe của má cô ngoài cửa sổ thì giờ mới phản ứng ra—— mình giờ phải dẫn bạn gái ra mắt phụ huynh rồi.

Khoan nói trước là má cô có thể chấp nhận con gái mình đột nhiên có bạn gái hay không, đến bản thân cô cũng không qua được cái hố là phải dẫn bạn gái gặp phụ huynh.

Ngải Tiếu vốn muốn để sau khi ra nước ngoài du học thì mới nói chuyện này cho gia đình biết, đến lúc đó bọn họ đã chạy ra nước ngoài rồi, trong nhà muốn quản cũng không được nữa, bây giờ chuyện xảy ra đột ngột vậy, một mặt cô không muốn come out với gia đình sớm như vậy, mặt khác không muốn nữ thần thiệt thòi chỉ làm "bạn bình thường" thôi.

Cô sốt ruột đến đi vòng vòng, Nhạn Đường nói một tiếng với Tần Tùng rồi dắt "con đà điểu" ra ngoài gặp phụ huynh.

Ngải Tiếu từ nhỏ đã rất sợ má cô, đợi vị phụ huynh trung niên chín chắn tao nhã đi đến trước mặt cô thì cô lắp ba lắp bắp chào hỏi.

Má Ngải gật đầu một cái, sau đó hỏi cô sao lại đến studio âm nhạc vậy.

Ngải Tiếu đang suy nghĩ nên khai sự thật hay là nói dối thì Nhạn Đường đã mở miệng nói: "Chào dì, con là học sinh của Tiếu Tiếu, đang theo cô ấy học tiếng Nhật."

Cái thân phận bị lãng quên từ lâu giờ lại được nhắc đến, Ngải Tiếu ngẩn ngơ một chốc rồi gật đầu theo: "Đúng đúng, con đến đưa tài liệu cho cô ấy."

Má Ngải tất nhiên có nghe qua chuyện con gái mình dạy tiếng Nhật, chào hỏi đơn giản với Nhạn Đường rồi bà dẫn Ngải Tiếu tạm biệt rời khỏi.

Ngải Tiếu tội nghiệp rời khỏi, khi ăn cơm với má cô thì lén nhìn điện thoại, thấy nữ thần gửi tin nhắn "Lần đầu gặp phụ huynh (1/1)", mặt liền đỏ lên.

Ăn xong cơm cô được chở về trường học, sau đó nhìn xe má cô đi khuất, cô mới chạy đi bắt taxi quay về studio Tùng Đường, Tần Tùng nhìn thấy cô liền "chậc chậc chậc" chọc cô, làm cô vùi đầu chạy bay vào phòng làm việc của nữ thần.

Nữ thần nghiêm túc làm việc giữa đống nhạc cụ, Ngải Tiếu gọt trái cây mua trên đường cho cô ấy, không lên tiếng.

Bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng đó không được tính là gặp phụ huynh thật sự, nhưng Ngải Tiếu lại ngại nhắc đến chuyện này.

Nói đến cùng thì cô vẫn không thể chấp nhận được mình đã nói dối—— vừa lừa dối mẹ ruột, vừa tổn thương nữ thần ở một mức độ nào đó.

Nhạn Đường chắc cũng hiểu được tâm lý này của em ấy, chuyển chủ đề nói: "Được rồi được rồi, chúng ta không nhắc chuyện này nữa.

Lễ quốc khánh sắp đến rồi, em muốn đi đâu chơi?"

"Ở chung với chị thì đi đâu cũng được hết, nhưng mà chị có được nghỉ không?"

Ngải Tiếu hỏi.

Nhạn Đường xoa đầu em ấy: "Nghỉ, nhưng mà không phải tháng 10 em phải tham gia kỳ thi TOEIC, có cản trở việc học không đó?"

Ngải Tiếu lắc đầu, nói là thi không khó.

Nếu như thời gian cho phép thì hai người họ bắt đầu chọn địa điểm du lịch, từ trong nước ra đến Đông Nam Á, bọn họ đã tìm rất nhiều nơi, cuối cùng quyết định địa điểm là quê nhà của Nhạn Đường.

Đó là một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, gia đình Nhạn Đường hiếm khi về đó ở, nhưng căn nhà vẫn được quét dọn định kỳ.

Nghe nói con gái sắp dẫn bạn về quê nhà chơi, Má Nhạn đang ở tỉnh thành bên cạnh nói là phải về chiêu đãi mọi người, làm Ngải Tiếu sợ đến kéo áo Nhạn Đường lắc đầu lia lịa.

Nhưng trong nhà họ Nhạn, không ai có thể lay chuyển được Má Nhạn, không còn cách nào khác, Nhạn Đường liền kêu thêm Dịch Nhàn cùng về.

Dịch Nhàn với Lưu Nhung vẫn chưa lên được kế hoạch đi chơi, nghĩ đến về quê nhà của Nhạn Đường cảm thụ non nước Giang Nam cũng không tệ, liền đồng ý ngay, kết quả là Má Nhạn lại nói cho chuyện này cho Má Dịch nghe, Má Dịch cũng nói là sẽ về đó.

Thế giới hai người biến thành bốn người thì thôi đi, giờ đến phụ huynh cũng double lên nữa.

Vốn dĩ chỉ có mình Ngải Tiếu nhát gan thôi, bây giờ đến Dịch Nhàn cũng nhát gan theo, cứ nói phải đổi chỗ khác đi, ai ngờ Lưu Nhung lại rất có hứng thú với người nhà của cô, háo hức chờ đợi chuyến du lịch này.

Do đó đến ngày nghỉ lễ 1/10, 4 người cùng ngồi xe lửa đến thị trấn.

Vừa bước xuống xe lửa là Má Dịch và Má Nhạn đã ra nghênh đón, tuy con gái dẫn về không phải là bạn trai, nhưng hai đứa trẻ này một đứa nhỏ nhắn đáng yêu, một đứa lễ phép lịch sự, hai vị phụ huynh cực kỳ yêu mến, cứ kéo hai người lại hỏi chuyện.

Cho dù trước đó đã cùng nữ thần diễn tập trước rồi, bây giờ được gặp phụ huynh thật, Ngải Tiếu vẫn rất nhát gan.

Nhưng lại sợ mình sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Má Nhạn, cô đỏ mặt giả bộ ra vẻ rất tự nhiên, hoàn mỹ ứng phó đủ loại câu hỏi của hai vị phụ huynh.

Ngôi nhà ở dưới quê không lớn lắm, phòng có thể ở được chỉ có 4 phòng thôi, nên sắp xếp là ——Dịch Nhàn với Lưu Nhung một phòng, Ngải Tiếu với Nhạn Đường một phòng, Má Nhạn với Má Dịch mỗi người một phòng.

Má Nhạn với Má Dịch không muốn làm cản trở cho bọn nhỏ đi chơi nên ngày đầu tiên sau khi cùng nhau ăn bữa tối là hai bà không có quấy rầy nữa.

Ngày hôm sau Má Nhạn đích thân xuống bếp làm bữa sáng, Nhạn Đường nói đùa "Mẫu thân đại nhân nhiều năm không vào bếp rồi, lần này là nể mặt mọi người lắm đó", Ngải Tiếu nếm thử một miếng, cảm thấy Nhạn nữ thần nói rất đúng—— Dì Nhạn chắc chắn đã không nấu ăn rất nhiều năm rồi......

Nghỉ lễ kéo dài đến bảy ngày, ba ngày đầu bọn họ đều đi chơi trong thị trấn, ngày thứ tư thì Má Nhạn với Má Dịch rời khỏi, bốn người bọn họ cũng rời khỏi chỗ đó, khởi hành đến thị trấn cổ gần đó chơi.

Trên đường ngồi xe đến thị trấn cổ, Nhạn Đường ngồi ở dãy ghế đằng sau xe bus lén lén hôn lên mặt cô bé một cái, khen em ấy mấy hôm nay biểu hiện rất tốt.

Mấy hôm nay Ngải Tiếu đều là lấy thân phận bạn của Nhạn Đường tiếp xúc với Má Nhạn, trong lòng không có gì là khó chịu cả, tiếp xúc với dì ngày càng tự nhiên hơn.

Nếu thay đổi góc độ mà nghĩ thì nữ thần lúc gặp má cô chắc cũng không có để ý đến cái thân phận là học sinh đâu ha?

Cũng có thể nói, mình không nhất thiết là phải qua ải này.

Nghĩ thông suốt rồi, tiếp theo sau cô đi chơi cao hứng hơn rất nhiều.

Bốn người hi hi ha ha ở thị trấn cổ chơi hết hai ngày, buổi tối còn lén chạy đến một quán bar đầy tính nghệ thuật, nói là nghệ thuật, thật ra là bình mới rượu cũ, rất nhiều người vào đây đều ôm cách nghĩ sẽ gặp được nửa kia trong thị trấn cổ này.

Ngải Tiếu không dám uống rượu bên ngoài nữa, ngoan ngoãn uống nước, đung đưa chân nghe Lưu Nhung và bartender trò chuyện về một loại cocktail có cách pha chế cực khó.

Kỳ nghỉ kết thúc, Ngải Tiếu bắt đầu ôn bài tiếng Anh chuẩn bị kỳ thi TOEIC, Nhạn Đường lâu lâu còn mang theo trái cây tươi và món tráng miệng đến thăm em ấy, Ngải Tiếu làm xong bài tập thì soi gương, cứ sợ vào một ngày nào đó bất giác ăn đến béo lên lúc nào không hay.

Vốn đã không cao rồi, mà còn bị phát phì nữa là không xứng với nữ thần đại nhân đó.

Ngày kết thúc kỳ thi TOEIC, cô ngồi trên ghế lại phụ chơi điện thoại, nhìn thấy cái tên 【Group mama xênh đẹp hơn con gái】, lại nhắc về chủ đề này: "Dì Nhạn tuy đã ngoài 40 rồi nhưng vẫn rất thanh lịch."

Khóe miệng Nhạn Đường cong lên, xoay tay lái: "Ừm, thật ra tất cả ưu điểm của má chị đều được chị thừa hưởng hết rồi."

Ngải Tiếu: "......"

Nữ thần đúng là ngày càng không biết khiêm tốn, nhưng cô vẫn rất thích đó!

Cô vui vẻ vào group, cũng khoe phụ huynh.

-Trú Trú: Nói thật, Nhạn mama mang đậm chất của phụ nữ Giang Nam, nho nhã thanh tú, hoàn toàn không giống như đã ngoài 40

-Khấu Đan: Không ngờ hai người đã gặp phụ huynh của nhau rồi à!

-Trú Trú: Thật ra đã gặp từ sớm rồi, hôm nay mới nhớ để khoe thôi

-Mike Đồng: ......block liền, liên lạc qua Drift bottle đi.

-Một Vũng Mèo: Mấy cậu nói, hai người bọn họ gặp phụ huynh có phải có liên quan đến tên group đã đổi không?

-Mike Đồng: Vậy phiền cậu đổi lại thành 【Group một ổ đại thần】 cám ơn.

-Một Vũng Mèo: Hay là chúng ta đổi thành 【Group ngồi đợi Trú Đường come out】 đi, xem xem bọn họ có come out với gia đình không! :gianxao:

-Khấu Đan: Wa, cái này được đó!

-Mike Đồng: Tớ đề nghị đổi thành 【Group ngồi đợi Đường Trú come out】, thứ tự không được đảo lộn!

-Trú Trú: Chân ái không phân công thụ!

Rõ ràng tớ cũng có ra sức chứ bộ!

-Bánh Bao: Công khai khoe luôn hả......

-Một Vũng Mèo: Được rồi, đổi xong tên group rồi, chúc phúc hai người 🙂

Ngải Tiếu ngồi nhìn 7 chữ 【Group ngồi đợi Đường Trú come out】, tâm trạng phức tạp khều nữ thần đang đợi đèn đỏ: "Hình như em bị dựng một lá cờ thiệt to."

Cô kể lại cho nữ thần nghe, đối phương cười: "Vậy em sợ come out không?"

"Không sợ, nếu trong nhà không thể chấp nhận thì em cũng có thể tự nuôi sống mình, đồng thời chăm sóc ba má....... em chung quy cũng là một cá thể độc lập với bọn họ."

Em ấy trả lời có một sự kiên định vượt sức tưởng tượng, Nhạn Đường ngẩn người, sau đó nói: "Vậy được, bất luận trong tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt."

"Hứa rồi đó nha, nếu xảy ra chuyện gì thật, chị không được gánh chịu một mình đó."

Ngải Tiếu không yên tâm dặn dò.

"Ừm," Nhạn Đường trả lời: "Tương lai là của hai người chúng ta, cùng nhau gánh vác."

Ngải Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, người bên cạnh đột nhiên lại hỏi: "Nhưng mà tại sao lại là "Đường Trú", đây là quyết định thứ tự công thụ rồi hả?"

"Không phải!

Thì, thì là gọi tắt mà thôi!"

Ngải Tiếu lập tức quay qua trừng mắt nhìn cô ấy.

"Thật hả," Trong lúc đợi đèn đỏ, Nhạn Đường lấy điện thoại ra nhìn một lát, sau đó cười: "Được thôi, đêm nay nhường cho em "ra sức" đó, đến khi nào chị vừa ý thì kêu Mèo sửa lại thành "Trú Đường", thấy được không?"

Ngải Tiếu: "......"

Cô chả muốn đâu!

Xấu hổ quá!

Đèn đỏ kết thúc, cô "hứ" một tiếng quay đầu qua tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua gương chiếu hậu có thể thấy được khuôn mặt đang cười của mình.

Ở chung với người này đúng là vui vẻ đến nổi làm cô có được dũng khí đi làm bất kỳ chuyện gì, cho dù tên group trở thành sự thật thì cô cũng không thấy sợ hãi gì.

Nguyện vọng duy nhất của cô là có thể ở cùng người này lâu thêm một chút, lâu thêm một chút nữa.

Xe tiếp tục đi về phía trước, Ngải Tiếu thở dài, đặt đầu lên cửa sổ.

Cho nên đêm nay, cô rốt cuộc phải làm sao "ra sức" đây.......

End.

.

Vậy là bộ này cũng kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã vô đọc😗
 
Back
Top Bottom