Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)

[Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)
Chương 210: Bên trong di tích(33). Điện chủ là thiếu niên.


Vân Phong Nhã nhìn Mộc Tử Hàn cuối thấp đầu không dám nhìn mình, trong mắt sát khí cũng tiêu tan đi không ít, lên tiếng."

Mọi người làm rất tốt, nhanh đi trị thương, nơi này giao cho bổn công tử, các ngươi ủy khuất bổn công tử giúp các ngươi lấy lại."

Mộc Tử Hàn trong lòng chảy qua dòng nước ấm, người nhà từ khi bị ám hại, hắn vì báo thù liều mình tu luyện, nhiều lần hắn thập cửu nhất sinh một mình vượt qua, không người quan tâm hắn sống hay chết.

Nhưng từ ngày theo chủ tử hắn từ người không nhà thành người có nhà, tâm lạnh như băng của hắn cũng vì chủ tử mà nhiệt lại.Thuộc hạ nghe Mộc Tử Hàn xưng hô thiếu niên trước mặt là công tử, còn như vậy cung kính liền hiểu được thiếu niên trước mặt chính là bọn họ điện chủ.

Mấy tháng trước bọn họ tuy may mắn gặp qua chủ tử trên điện, nhưng lúc đó chủ tử là đeo nữa mặt nạ a, cho bọn họ lá gan bọn họ cũng không dám dùng tin thần lực quan sát chủ tử cốt cách, bọn họ trong lòng chỉ đoán chủ tử có khi nào là bị hủy dung nên mới đeo mặt nạ gì đó không?

Nhưng trăm ngàn lần bọn họ cũng không suy nghĩ qua điện chủ của bọn họ là một thiếu niên mới lớn a.

Ai mà nghĩ đến điện chủ kinh người thiên phú, tà mị ánh mắt trong trí tưởng tượng của bọn họ lại là một thiếu niên tuấn mỹ đâu.

Cho nên khi được Mộc Tử Hàn nhắc nhở trị thương mới phản ứng lại bản thân còn đang bị thương, nhưng khi nhìn qua Bàn Tử thì.

Ta gia, Bàn Tử hắn kích thích đến xỉu luôn rồi.Vân Phong Nhã lạnh nhạt không mang theo độ ấm trả lời Dương gia nhị gia.

"Bây giờ các ngươi Dương gia đã hiểu rõ vì sao rồi chứ?

Người của tiểu gia bị các ngươi đánh trọng thương, ta không đáp trả chẳng lẽ đứng đây bàn luận ai đúng ai sai?"

Dương gia thế tử từ khi thấy rõ khuôn mặt non nớt xinh đẹp, làm hắn quên đi thực lực của đối phương, nên khi nghe thiếu niên như vậy kiêu ngạo nói hắn làm sao chịu được, cao ngạo nói.

"Ngươi là đồ vật gì dám cùng Dương gia chúng ta như vậy láo xược ?

Ngươi biết chúng ta Dương gia là ai không?

Ngươi Dương chúng ta..."

Dương gia thế tử còn chưa kịp khoe ra thân phận thì thấy Vân Phong Nhã đã bắt đầu vận chuyển linh lực chuẩn bị đánh Dương gia bọn họ, Dương gia thế tử cả người đều ngốc.

Hắn chưa nói xong mà sao tên quái thai này lại vận chuyển linh lực muốn đánh nhau rồi?

Dương gia thế tử theo bản năng lùi về phía sau lưng nhị thúc mình, miệng thì lắp ba lắp bắp nói.

"Ngươi...

Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Bổn...bổn thế...bổn thế tử ta mới không...không sợ..."

Chưa chờ hắn nói hết câu chợt một cái chát thật mạnh vào đầu."

Cho ta câm miệng!

"Dương gia nhị gia cả khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên, trong lòng không ngừng mắng chửi cháu trai cặn bã núp sau lưng đem hắn ra làm lá chắn.

Hắn không thấy tên quái thai này vừa rồi là như thế nào công kích nhị thúc hắn sao?

Chẳng lẽ lại muốn hắn đến một lần bị tên quái thai này công kích?Dương gia thế tử bị nhị thúc mắng ngốc tại chỗ luôn, hắn không hiểu vì sao nhị thúc lại đánh đầu hắn?

Hắn còn muốn hỏi nhị thúc vì sao đánh hắn thì nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của nhị thúc, hắn im lặng luôn.

Dương gia vài vị trưởng lão cũng không ngờ tên quái thai này nói chưa đầy hai câu lại muốn đánh nhau, thật muốn mắng mẹ hắn.

Nếu bọn họ một mực phòng thủ để tên quái thai này ra tay công kích vậy mặt mũi của Dương gia để đâu?

Bọn họ Dương gia sẽ trở thành trò cười bị nói là con rùa rút cổ ở Đế đô gì đó, nhục nhã này bọn họ gánh không nổi.

Đắc tội thì đắc tội đi, Dương gia trưởng lão trên tay bắt đầu tụ tập linh lực để phản kích, chỉ hy vọng trợ lực của tên quái thai này không đến nhanh vậy.

"Ngừng tay!"

Một giọng thanh niên mang theo linh lực uy nghiêm quát lên.Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về hướng thanh âm phát ra, theo sao là có một đôi binh hoàng gia tách ra vòng người, mở ra một đường đi nhỏ trong vòng vây.

Nhìn đại đội người xuất hiện, lúc này mọi người cũng biết được người đến là hoàng gia người, trong lòng có chút hối tiếc vì không xem được trận chiến của thiếu niên rồi.

Mà nhị gia vài người thấy người đến là nhị hoàng tử cùng tam công chúa được Quốc chủ yêu thương nhất, trong mắt lóe qua tia sáng, có hoàng gia người ra mặt, lần này không cần lo Dương gia mất mặt hay đắt tội gì đó rồi."

Gặp qua nhị hoàng tử, gặp qua tam công chúa!"

Nhị hoàng tử nhìn Dương gia nhị gia sắc mặt khó coi vô cùng, hắn uy nghiêm hỏi.

"Đến cùng xảy ra chuyện gì mà Dương gia lại ở nơi này ra tay?

Ngươi không biết tiếng động lớn sẽ dễ dẫn đến Linh thú đàn thì sao?

Không biết sẽ ảnh hưởng đến việc mọi người vào bên trong sao?"

Nói xong nhị hoàng tử lúc này mới đặt ánh mắt lên người thiếu niên trước mặt, mài câu lại.

Thiếu niên đứng thẳng tắp, lạnh nhạt ánh mắt, trên người quý khí không thua gì bọn họ hoàng gia?

Nhưng hắn có thể khẳng định thiếu niên này không phải là con em của tứ đại gia tộc, nhưng quý khí thiên kiêu chi tử này, gia tộc bình thường sẽ không bồi dưỡng ra được.

Nhưng chưa chờ hắn suy nghĩ xong thì nghe bên cạnh hoàng muội bắt ngờ thanh âm vang lên ."

Là ngươi!

""Muội quen vị huynh đệ này?"

"Vâng, muội có vài lần hữu duyên gặp được Vân công tử, còn được Vân công tử ra tay trợ giúp giết linh thú đàn.

Muội thấy lần này chắc là do hiểu lầm gì đó, không bằng hai bên nói rõ ràng thế nào?

" Mộ Dung Thanh Uyển tuy mới trở lại Đế đô không lâu, nhưng những chuyện phát sinh ở Đế đô thuộc hạ của nàng cũng mật báo cho nàng biết, mà Vân Phong Nhã là nàng về Đế đô mới biết được.

Nàng biết rõ những tin tức nàng nhận được, chỉ là những cái mà hắn muốn cho mọi người biết thôi, nhưng cũng đủ làm nàng kinh ngạc rồi.

Còn những cái mà hắn không bộc lộ ra ngoài thì sao?

Hắn sẽ làm người có bao nhiêu kinh ngạc đây?Mộ Dung Thanh Uyển biết phụ hoàng có ý chiêu mộ Vân Phong Nhã, chỉ là phụ hoàng chưa có cơ hội gặp riêng hắn thôi, chờ lần này ra di tích phụ hoàng gặp mặt hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để chiêu mộ, không để hắn đi gần với Bạch gia.Vân Phong Nhã nhìn thiếu nữ tự nói tự như quen mình, nàng cao cao mài lúc này mới nhớ ra nàng ta là ai, cũng không thể trách nàng không nhớ, mà là lúc đó tâm tư của nàng chỉ đặc trên người Bạch Lam Y nên không nhớ rõ.

Giờ nàng nhớ ra rồi, vị công chúa này lần nào nhìn Y nhi nhà nàng trong mắt đều không có hảo ý.

Vân Phong Nhã cười như có như không trong mắt vẫn là lạnh nhạt nói.

"À, công chúa nói là chuyện gần tháng trước bên ngoài di tích rèn luyện, sư huynh đệ của công chúa gặp phải thú đàn tấn công, nên dùng hợp hoan quả giữ chân đội ngũ của Bạch gia thiếu chủ lại cùng linh thú chiến đấu chứ gì?

Ân, ta nhớ rồi!"

Vân Phong Nhã gật đầu làm như mình nhớ ra rồi vậy.Mọi người xung quanh nghe được miếng dưa lớn vậy, ánh mắt đều nhìn về Mộ Dung Thanh Uyển như dò xét gì đó, nơi này có không ít người biết là tam công chúa Mộ Dung Thanh Uyển bái sư vào Bạch Mi cung chủ của Nhật Nguyệt cung.

Nhật Nguyệt cung đệ tử không phải bên ngoài tự cho mình thanh cao sao?

Giờ bọn họ nghe được gì?

Nhật Nguyệt cung đệ tử dám ám hại Bạch gia thiếu chủ?Mộ Dung Thanh Uyển không ngờ đến Vân Phong Nhã sẽ đem chuyện sư huynh ám toán Bạch Lam Y lúc này nói ra, hắn một chút mặt mũi cũng không cho nàng, trong lòng càng là giận càng là đố kỵ với Bạch Lam Y thêm.

"Ngươi nói bậy gì đó?

Nhật Nguyệt cung người mới không như ngươi nói như vậy tiểu nhân, ngươi như vậy bịa đặt Nhật Nguyệt cung đệ tử không sợ đắc tội Nhật Nguyệt cung người ư?

Ngươi như vậy bôi nhọ Thanh Uyển công chúa tông môn, Quốc chủ nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Dương gia thế tử thấy hoàng gia người đến liền có tự tin lên, đây là cơ hội tốt để hắn trước mặt Thanh Uyển công chúa gây chú ý, trong lòng đắc ý không thôi.

Nhưng Dương gia thế tử không chú ý đến Mộ Dung Thanh Uyển sắc mặt càng là khó coi, trong lòng mắng hắn ngu xuẩn.

Phụ hoàng nàng còn chưa kịp chiêu mộ Vân Phong Nhã, hắn một câu nói Vân Phong Nhã nào có ấn tượng gì tốt với Phụ hoàng nàng nữa.

Chợt..."

Phải không?

" một thanh âm thanh lãnh vang lên.Vân Phong Nhã vừa nghe được thanh âm trong mắt lóe sáng nhìn về phía thanh âm phát ra, nhìn thấy thiếu nữ trong lòng đang đi về hướng nàng.

Trên người sát khí lạnh lẽo không cánh mà bay."

Theo Dương gia thế tử ý tứ là Bạch gia ta đổ oan cho Nhật Nguyệt cung đệ tử đúng không?"

Dương gia thế tử thấy người chất vấn mình là Bạch Lam Y sắc mặt đều trắng, hắn vốn chỉ muốn lấy lòng Thanh Uyển công chúa mới nói vậy, nào ngờ Bạch gia người lại xuất hiện a?

Hắn lại không ngốc, Bạch Lam Y như vậy chất vấn có nghĩa là Nhật Nguyệt cung đệ tử thật sự có ám toán Bạch gia, hắn thật xui xẻo mà.

"Ta...ta...ta không phải ý tứ đó...ta..."

Dương gia thế tử còn đang lấp ba lấp bắp trả lời thì bị nhị gia Dương gia đá một cước vào chân mắng."

Ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm."

Dương gia nhị gia sợ tên cháu trai càng nói càng đen, càng đắc tội người, Nhật Nguyệt cung Dương gia không thể đắc tội, Bạch gia bọn họ càng không thể.

Dương gia nhị gia lúc này cần gì mặt mũi, hắn không ngừng nói lời hay tạ lỗi với Bạch Lam Y, mỗi chuyện hiểu lầm đều là cháu trai hắn hồ đồ làm gia, hứa hẹn chờ ra di tích sẽ đăng môn tạ lỗi với Bạch gia.

Còn chuyện lỡ tay làm thuộc hạ Vân Phong Nhã bị thương Dương gia bọn họ sẽ gắp đôi bồi thường.

Mỗi chuyện Dương gia nhị gia đều đổ lên đầu cháu trai, hắn không hề nói là do hắn muốn Mộc Tử Hàn vài người không chịu quy thuận Dương gia hắn nên mới ra tay.

Dương gia tồn tại tới giờ không chỉ dựa vào mỗi Dương Quý Phi được sủng ái, gia tộc thực lực Dương gia cũng không kém.

Giả lại Dương gia biết thẳng được cong được, lúc nên khom lưng sẽ khom, có thể nói là một gia tộc thông minh người.

Dương gia nhị gia nhìn cháu trai không đầu óc như vậy, Dương gia mà rơi vào tay hắn sớm muộn cũng bị hủy, xem ra hắn phải khuyên đại ca đổi thế tử rồi.

Cho nên Dương gia thế tử bắt chi bắt giác cứ vậy mất đi quyền kế thừa Dương gia rồi.
________________________________Hìhì 100 like rồi.🤗🤗
 
[Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)
Chương 211: Bên trong di tích(34) Tức giận


Bạch Lam Y lúc này cũng không để ý Dương gia nhị gia là đang nói gì?

Bởi vì ánh mắt nóng rực của người nào đó cứ nhìn nàng, làm tim nàng càng đập càng nhanh, làm nàng không được tự nhiên rời đi ánh mắt, nhưng khi nàng nhìn lướt qua tay của Vân Phong Nhã khi ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Màu máu đỏ tươi bao phủ trên từng ngón tay xinh đẹp kia, làm đau mắt nàng.Bạch Lam Y bước nhanh đến, chưa chờ Vân Phong Nhã kịp phản ứng đã bị Bạch Lam Y nắm bắt lấy tay, động tác tuy nhanh nhưng khi nắm lấy tay Vân Phong Nhã lật qua xem khi là như vậy nhẹ nhàng vì sợ hắn đau.

Nàng nhìn vết thương trên lòng bàn tay của Vân Phong Nhã đã được linh khí bao phủ, tạm thời không chảy máu, nhưng vết thương vẫn là như vậy chói mắt làm nàng khó chịu vô cùng, thanh âm không tự chủ mang theo sự tức giận, lạnh lẽo hỏi.

" Ngươi bị thương?

Là ai làm?"

Nàng lạnh như băng ánh mắt liếc nhìn về đám người Dương gia, nhưng động tác từ nhẫn chữ vật lấy ra dược phấn, băng vải trắng giúp Vân Phong Nhã băng bó là như vậy thuần thục, như vậy dịu dàng.

Dương gia người thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Lam Y lướt qua đều rụt cổ lại, nhất là nhị gia, trên trán không ngừng đổ mồ hôi hột.

Hắn không phải sợ Bạch Lam Y hiện tại sẽ làm khó Dương gia hắn, dù sao nơi này thực lực mọi người cũng không ai trên linh vương đỉnh cả, lại có nhị hoàng tử nơi này sẽ không cho phép mọi người làm càng.

Còn vừa rồi chỉ là cháu trai hắn nói sai lời Dương gia đến môn tạ lỗi là xong, dù sao một đại gia tộc lớn sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà ra tay với gia tộc yếu kém hơn mình.

Bình thường mỗi gia tộc đều sẽ không can thiệp vào chuyện của tiểu bối, thường sẽ để tiểu bối tự giải quyết, nhân tiện rèn luyện thêm cho bản thân.

Hắn xem Bạch gia thiếu chủ như vậy quan tâm tên quái thai này, hắn sợ nàng về méc phụ thân Bạch Thần của nàng.

Tuổi trẻ khi Bạch gia thiếu chủ Bạch Thần là Đế đô tuổi trẻ xếp hạng đứng đầu bảng thiên tài, có không ít con em thế gia thiên tài không phục tìm Bạch thần so cao thấp, nhưng không một ai có thể vượt qua hắn cả.

Tới khi Bạch Thần hắn có thê có nữ nhi thì chuyện nào mà liên quan đến nữ nhi Bạch Lam Y của hắn mà bị tên tiểu tử nào làm ủy khuất gì đó, hắn trừ phi bế quan, bằng không Bạch Thần hắn sẽ trực tiếp đến gia tộc người ta, đi tìm đối phương phụ thân tỷ thí tỷ thí, kết quả phụ thân phải nằm trên giường dưỡng thương vài ngày, còn nhi tử là bị phụ thân đánh mông cũng nằm trên giường dưỡng thương theo.

Từ đó Đế đô người có ai mà không biết Bạch Thần hắn là thê nô, nữ nhi nô, trêu chọc chọc ai thì chọc đừng trêu chọc Bạch Lam Y.

Dương gia nhị gia cũng sợ Bạch Thần tìm hắn tỷ thí a...Vân Phong Nhã thấy Bạch Lam Y vì nàng mà tức giận, vì nàng mà lo lắng. trong lòng như có dòng Suối ấm chảy qua, là như vậy ấm áp, như vậy hạnh phúc.

Khóe môi nàng nở ra nụ cười đầy sủng nịnh mà nhìn người trước mặt cười khẽ."

Hì hì..."

Bạch Lam Y nghe được tiếng cười vui vẻ của người nào đó, có chút tức giận trừng mắt trách cứ."

Ngươi còn cười được?

"Vân Phong Nhã thấy bộ dạng trừng mắt đáng yêu hiếm có này của Bạch Lam Y, trong lòng có loại kích động muốn hôn lên má hồng của nàng lắm, nhưng nơi này lại nhiều người vậy chỉ có thể nhịn xuống dưới, theo bản năng không muốn nàng giận nói."

Ta vui là vì gặp được nàng nha."

Vân Phong Nhã thấy còn đang tức giận người nào đó, vành tai chợt ửng hồng lên, liền muốn trêu chọc thêm.

Vân Phong Nhã cố ý kề môi sát vào tai Bạch Lam Y thanh âm quyến rũ khẽ nói."

Ta rất nhớ Y nhi nàng~ " Bạch Lam Y không phòng bị đột nhiên bị Vân Phong Nhã kề môi khẽ nói lời ngọt ngào bên tai, ấm áp hơi thở truyền vào tai làm nàng như bị điện giật, tay vô tình dùng sức xiếc chặt băng vải lại."

A~""Ta làm ngươi đau sao?"

Bạch Lam Y có chút hốt hoảng, nhưng nàng quên mất vết thương nhẹ này đối với tu giả tới nối không đáng kể."

Đau~, Y nhi thổi thổi."

Vân Phong Nhã một bộ ủy khuất nhìn Bạch Lam Y muốn nàng thổi thổi cho hết đau.Người xung quanh...Hoàng gia người...Dương gia người...

Trong đầu đều nghĩ quái thai đang làm nũng.

Kinh hách nhất là Bạch gia đệ tử vài người, bọn họ đều há hốc mồm, bọn họ nhìn thấy gì?

Thiếu chủ nhà bọn họ thẹn thùng a, đến cùng Vân công tử nói gì vào tai thiếu chủ mà làm thiếu chủ nhà bọn họ thẹn thùng vậy a?

Tò mò hiếu kỳ đều xuất hiện trên mặt Bạch gia người.Còn những người xung quanh càng là mờ mịt, càng không hiểu đến cùng xảy ra chuyện gì?

Không phải tình hình đang khẩn trương đầy mùi đao kiếm sao?

Sao đổi cái, bọn họ bị cho ăn cẩu lương rồi??

Mà tên quái thai vừa rồi hung ác sao đổi cái trên mặt ủy khuất thành chó con?

Có loại muốn mắng chửi tên quái thai này trước mặt bọn họ thì một bộ người sống đừng đến ngần, gặp mỹ nhân thì thành chó con vẫy đuôi.

Mà cảm nhận sâu sắc nhất là Dương gia đám người trong lòng thật muốn mắng mẹ nó.Lúc này vừa kịp đuổi đến đội người Tôn Hoàng Bác cùng Tuyết Tĩnh Nhu mọi người cũng nghe thấy, nhìn thấy Vân đại nhân làm nũng với một đại mỹ nhân, nhìn cảnh tượng trước mắt đều ngốc.

Vân đại nhân đột nhiên biến mất là chạy đến nơi này là muốn cùng mỹ nhân kéo tơ tình, làm nũng a.

Vậy mà làm bọn họ cứ nghĩ xảy ra chuyện gì làm cả đám đều khẩn trương đuổi theo.

Ai ngờ...Tuyết Tĩnh Nhu sắc mặt có chút trắng, trong lòng như có thứ gì đó vô hình đâm đầu vào tim, có chút nhói, trong đầu như có người nói, đây là người trong lòng hắn!

Làm trong đầu nàng thoáng qua chỗ trống mà ngơ ngác nhìn thiếu niên cười sủng nịnh nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt.

Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, giống như người vừa rồi buồn không phải nàng Tuyết Tĩnh Nhu vậy.Mộ Dung Thanh Uyển ánh mắt hung ác, đố kỵ nhìn hai người phía trước, tay xiếc thành quyền, mặt cho móng tay đâm vào lòng bàn tay mình.

Nàng đường đường là thiên kiêu chi nữ, luận thiên phú, gia thế hay nhan sắc đều là bậc nhất, là nam nhân trong mộng nữ thần.

Hắn hết lần này tới lần khác làm lơ nàng còn chưa tính, vậy mà...vậy mà trước mặt nàng ta hết lần này tới lần khác cùng Bạch Lam Y ả ta âu yếm, làm sao không tức giận cho được.

Mộ Dung Thanh Uyển tức giận ngón tay chỉ vào Vân Phong Nhã cùng Bạch Lam Y quát lên.

"Hai người các ngươi đang làm gì?

"Vân Phong Nhã Bạch Lam Y cùng toàn bộ người xung quanh đều mờ mịt không hiểu nhìn Mộ Dung Thanh Uyển đột nhiên tức giận gì vậy?

Mộ Dung Thanh Uyển lúc này mới nhận ra mình làm chuyện ngu ngốc gì?

Nhưng nàng cũng không muốn người ta biết nàng đang đố kỵ với Bạch Lam Y, nên nói.

"Ý bổn cung là, sư huynh ta một người hồ đồ làm ra chuyện sai trái, đó là cá nhân của mình hắn, không liên quan đến toàn bộ Nhật Nguyệt cung người.

Giả lại chúng ta cũng đáp ứng bồi thường cho biểu tỷ, ngươi cùng biểu tỷ nơi này nhắc lại chuyện đã qua không thấy quá đáng sao?"

"Ồ..." mọi người xung quanh nghe vậy ồ lên, bắt đầu bàn tán."

Là do cá nhân đệ tử làm ra a, mà Nhật Nguyệt cung người ta cũng đáp ứng bồi thường rồi, xem ra Nhật Nguyệt cung đệ tử có làm có chịu a, xem như không xấu..."

"Thiếu niên này cũng quá không hiểu truyện đi, dám nói xấu Nhật Nguyệt cung đệ tử không sợ đắc tội toàn bộ cung người sao?

Đúng là ghé con không sợ Hổ mà."

Người xung quanh không ngừng bàn luận các kiểu, ý tứ đại khái như nhau...Vân Phong Nhã mặt kệ những người xung quanh thì thầm, cười như không cười nhìn Mộ Dung Thanh Uyển hỏi."

À, Vậy xin hỏi công chúa, hiện tại công chúa là dùng thân phận công chúa hỏi ta hay là thân phận Nhật Nguyệt cung đệ tử?

""Có gì khác sao?"

Mộ Dung Thanh Uyển không hiểu hỏi.

" Ha hả, nếu công chúa là dùng thân phận công chúa, là hoàng gia người.

Công chúa nghĩ đại gia tộc Bạch gia thiếu những cái bồi thường đó sao?

Y nhi nếu không phải là do nể mặt Nhật Nguyệt cung, cung chủ là sư phụ của công chúa, mà Bạch gia cùng Hoàng gia lại là thông gia, ngoại tổ phụ của Y nhi lại là Hoàng gia cung phụng trưởng lão, công chúa nghĩ Y nhi sẽ dễ dàng đồng ý yêu cầu bồi thường của Nhật Nguyệt cung sao?

Công chúa lấy tư cách gì trách móc Y nhi?"

Vân Phong Nhã ánh mắt lạnh lẽo hỏi tiếp."

Còn nếu công chúa là dùng thân phận đệ tử Nhật Nguyệt cung tới nối, vậy người ám toán Bạch gia không phải là Nhật Nguyệt cung đệ tử ư?

Còn có, công chúa chắc không quên là Nhật Nguyệt cung còn chưa có thực hiện lời hứa bồi thường cho Bạch gia, trưởng lão Nhật Nguyệt cung còn chưa dẫn đệ tử đăng môn tạ lỗi đâu, haha nói vậy công chúa còn thiếu câu tạ lỗi với Y nhi nhà ta thì phải."

Vân Phong Nhã nói câu cuối còn cười sủng nịnh với Bạch Lam Y một cái, như nhớ ra cái gì nói tiếp.

"Còn nữa, ta hình như không có đáp ứng là sẽ giữ bí mật không đem chuyện Nhật Nguyệt cung đệ tử ám toán Bạch gia thiếu chủ không nói ra ngoài thì phải?

Mà công chúa đừng dùng câu chuyện đã qua không nên nhắc lại, chờ khi nào công chúa làm được đi hả nói."

Lúc này mọi người xung quanh im lặng như tơ...cái miệng lưỡi sắc bén này, hắn kém chút là nói Thanh Uyển công chúa là người dong ơn bội nghĩa, đạo đức giả các kiểu... nhưng lời thiếu niên nói nghĩ lại không có sai, Bạch gia lại không thiếu tài nguyên.

Tính ngươi bồi thường xong rồi người ta có trách nhiệm gì giúp ngươi giữ bí mật, ngươi có gan ám toán còn không cho người ta nói, trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy.

Mộ Dung Thanh Uyển sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, từ ngày nàng được Phụ hoàng thừa nhận cho đến bây giờ chưa có lần nào phải chịu ủy khuất như lần này, hắn sao dám?

Hắn sao dám?

Mộ Dung Thanh Uyển đôi mắt ứa động nước mắt, tức giận ngón tay chỉ vào Vân Phong Nhã đều rung, nàng chỉ có thể nói."

Ngươi...Ngươi...

" cũng không biết nói gì.Nhị hoàng tử thấy hoàng muội bị người nói như vậy, hắn là hoàng huynh làm sao có thể làm ngơ, đây là đánh vào mặt hoàng gia bọn họ.

Mà nói tư tâm, hắn muốn hoàng muội đứng về phía hắn, hoàng muội đứng về phía hắn cũng có nghĩa là Nhật Nguyệt cung người cũng đứng về phía hắn, công hay tư hắn đều phải ra mặt che chở hoàng muội.

Nói thật trong lòng hắn cũng không thích thiếu niên trước mặt này, loại người ỷ vào thiên phú, thích đắc tội thế lực mạnh, không đặc người khác vào mắt như hắn ta sớm muộn cũng bị diệt.

Nhị hoàng tử không thừa nhận là hắn khó chịu trước thái độ nhàn nhạt vừa rồi của Vân Phong Nhã khi biết hắn là nhị hoàng tử, ánh mắt nhìn hắn giống như người bình thường không gì đặc biệt vậy.

Nhị hoàng tử trước mặt người khác rất giỏi che đi cảm giác không vui của mình, ngoài miệng hắn sẽ không trách móc gì, nhưng không đại biểu trong lòng hắn không ác ý."

Láo xược!

Ngươi một tầng thấp người có tư cách gì nói công chúa Đông Lân Quốc?

Ngươi lập tức cho ta tạ lỗi với hoàng muội, bằng không đừng trách hoàng gia ta hủy ngươi tư cách tham gia khảo hạch."
_______________________________Đáp ứng 100 vote ra chương mới nè.

Lần này không được chê ít đó, mình viết nhiều hơn chương trước rồi nha😚😚Mà cho mình hỏi bạn đọc giả nào chơi lớn vậy chời, mình vào kiểm tra xem được nhiêu like rồi, há hốc mồm vì sao nhanh 100 vậy?

Kiểm tra mới biết nguyên nhân thật không biết nên khóc hay cười nữa.

Kiểu này ai chơi lại mấy bạn a😅😅.Hìhì, nhưng mình vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến bạn nhiều lắm nha, yêu mọi người nha.❤❤
 
[Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)
Chương 212: Di tích truyền thừa(1).


Trái với suy nghĩ của Mộ Dung Thắng, những lời kia sẽ khiến nàng lo sợ.

Vân Phong Nhã nghe Mộ Dung Thắng như vậy chỉ nhẹ nhướng mày, điệu bộ khoan thai tay vuốt ve lên băng vải trắng trên tay, từ tốn nói cười hỏi."

Nhị hoàng tử, lời này của ngài nói ra khiến người ta cảm thấy ngài thật oai phong.

Không ngờ nhị hoàng tử lại có thể đại biểu cho Quốc chủ, có quyền hủy bỏ tư cách của người đến từ học viện?

"Nhị hoàng tử tất nhiên không ngờ tới thiếu niên trước mặt lại là học sinh của học viện.

Nếu thân phận đối phương thật sự như vậy, hắn muốn hủy bỏ tư cách khảo hạch phải được phụ hoàng đồng ý mới được.

Ai mà có ngờ, tên tiểu tử này lại là thành phần tinh anh được học viện đề cử tham gia, phải biết rằng nội môn tinh anh trước đây người trẻ nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi.

Hắn ta chẳng những là học viên mà còn đem cả cái nồi lớn úp lên đầu hắn dám vượt quyền thay thế phụ hoàng quyết định, khiến hắn sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Lỡ như chuyện này có người thêm mắm dặm muối truyền đến tai phụ hoàng...

Phụ hoàng lại là người đa đoan, đa nghi, nếu nghe thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ, kiêng kị hắn.

Như vậy hắn làm sao có cơ hội?

Mộ Dung Thắng tức giận quát lên, đem vấn đề đổ ngược lại trên người Vân Phong Nhã.

"Ngươi nói bậy, nói bạ gì đó?

Là ngươi ở nơi này gây sự ảnh hưởng đến mọi người, bổn cung chỉ là vì mọi người suy nghĩ mới cảnh cáo ngươi thôi."

"À..."

Vân Phong Nhã à rồi cái gì cũng không nói, làm nhị hoàng tử có loại bị người chặn họng.

Khiến hắn giống như kẻ điên nói càng, không đáng để tên kia tốn hơi đáp trả.

Thái độ dửng dưng như vậy, càng làm máu nóng hắn sôi trào, lòng ngực phập phồng tức giận."

Hoàng huynh."

Mộ Dung Thanh Uyển thấy hoàng huynh tức giận, kéo nhẹ tay áo hắn, nàng chỉ có thể kề sát vào tai Mộ Dung Thắng nói gì đó, ánh mắt Mộ Dung Thắng nhìn Vân Phong Nhã thay đổi liên tục.

Hắn hỏi.

"Ngươi là nội môn Linh Sư học viện học sinh, Vân Phong Nhã?

" Mộ Dung Thắng trợn mắt, vô cùng khó tin hỏi lại."

Không sai!

Ta là Linh Sư học viện, học sinh Vân Phong Nhã."

Vân Phong Nhã vốn không muốn đem thân phận mình nói ra nhưng tình cảnh này không thể tránh khỏi.

Đối với chuyện hoàng gia thông qua khảo hạch chọn ra mười người đi tham gia tứ Quốc tranh tài gì đó nàng thật không hứng thú.

Nếu bây giờ vì đụng độ với đám người hoàng thất khiến nàng bị hủy bỏ tư cách tham gia khảo hạch, lấy cớ không cho nàng vào di tích truyền thừa bên trong.

Thì chẳng phải từ đầu đến giờ nàng làm chuyện vô nghĩa hay sao?Một khi nàng bất chấp đi vào nhất định phải có trận chiến ác liệt với thị vệ hoàng gia, nàng vốn dĩ không muốn làm mọi chuyện lớn lên, như vậy làm liên lụy Bạch Lam Y cùng mọi người theo sau nàng.Mộ Dung Thắng tuy chưa từng gặp qua Vân Phong Nhã, nhưng tin tức về thiên tài Linh Sư học viện chỉ cần gia tộc có chút thế lực đều sẽ có thông tin thu thập về nàng, nhất là cái tên Vân Phong Nhã là thiên tài luyện Đan sư mới xuất hiện hơn tháng trước.

Hơn hết, người hắn cài trong cung truyền tin là phụ hoàng muốn chiêu mộ Vân Phong Nhã làm luyện đan sư hoàng gia cung phụng trưởng lão.

Với thân phận đặc biệt như vậy, phụ hoàng khi nói chuyện cũng phải cho ba phần mặt mũi nói chi hắn chỉ là một hoàng tử.Mà theo hắn biết Vân Phong Nhã còn là Linh Sư học viện, con môn đệ tử yêu thích của Linh Sư học viện viện trưởng, chỉ thân phận này cùng hắn không phân cao thấp, nói chi hắn còn là tuổi trẻ Luyện Đan đại sư, so với thân phận hoàng tử của hắn chỉ có hơn.

Mộ Dung Thắng tay nắm thật chặt thành quyền sao đó thả lỏng ra, lúc này trên mặt hắn là một bộ dạng hòa nhã như nãy giờ chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi, cười nói.

"Mọi chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, có câu huynh đệ không đánh không quen biết, nói chi là chúng ta hiểu lầm, Vân huynh đệ coi như nể mặt ta mà bỏ qua Dương gia lần này đi.

Dương gia nên bồi thường thì phải bồi thường, nên tạ lỗi thì tạ lỗi, chuyện này xem như qua đi."

Mộ Dung Thắng nhìn mọi người xung quanh nói."

Mọi người cũng nên chuẩn bị đi, chờ nửa canh giờ nữa là thời gian quy định Trận pháp sát trận của Hoàng gia được đóng lại, mọi người lúc đó thông qua kết giới được hay không là phải tự dựa vào linh căn bản thân rồi."

Nói xong Mộ Dung Thắng xoay người rời đi, hắn không muốn đứng ở đây để mất mặt thêm.

Mộ Dung Thanh Uyển ánh mắt ai oán nhìn Vân Phong Nhã, khi nhìn Bạch Lam Y tất nhiên là ánh mắt không chịu thua, rồi tức tối xoay người đi theo hoàng huynh mình.

Sớm muộn gì hắn cũng là của nàng, những gì Bạch Lam Y để ý nếu nàng chiếm không được, cũng sẽ tìm cách hủy hoại, đồ vật hay người đều giống nhau.

Vân Phong Nhã nhìn đoàn người nhị hoàng tử rời đi, ai muốn làm huynh đệ với hắn, thấy sang bắt quàng làm họ.

Đột nhiên, cảm giác có ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, nàng có dự cảm không lành quay đầu nhìn qua thì chạm vào đôi mắt cười như không cười nhìn nàng, khí lạnh bao trùm cả người."

Xem ra... tam công chúa rất xem trọng Nhã nhi nha, Nhã nhi thấy tam công chúa thế nào?

""Hả???"

Vân Phong Nhã có chút ngốc, không hiểu Bạch Lam Y ý gì?Bạch Lam Y thấy vẻ mặt mờ mịt của Vân Phong Nhã nhịn không được khóe môi cong cong, nàng biết hoàng gia người đã chú ý đến Vân Phong Nhã là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng nàng không vui là ánh mắt muốn chiếm hữu của Mộ Dung Thanh Uyển, nàng thật không hiểu Mộ Dung Thanh Uyển từ nhỏ tới lớn vì sao thích cùng nàng tranh giành, so sánh, mặt cho nàng đối với những thứ đó không chút hứng thú.Nhưng Nhã nhi là của nàng, Mộ Dung Thanh Uyển tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn, bằng không...Bạch Lam Y trong mắt lóe qua sát ý.

Chợt lòng bàn tay truyền đến ấm áp, nàng nhìn xuống đôi tay thon dài đang cùng nàng mười ngón giao nhau, nàng nhìn người trước mặt đang đắc ý cười nhìn cảm thấy mình thật ấu trĩ.

Trước khi nàng ra tay, chỉ cần Vân Phong Nhã không muốn thì Mô Dung Thanh Uyển chỉ đang rước lấy hoạ vào thân mà thôi.

Mười mấy đệ tử Bạch gia nơi này tuy có nhiều người chưa gặp qua Vân Phong Nhã, nhưng thân phận nàng là cô gia tương lai của Bạch gia đã được lan truyền qua tai bọn họ.

Tất nhiên, góp công không nhỏ cho tin đồn kia chính là đến từ các đệ tử gặp qua cảnh tượng Vân Phong Nhã bị thiếu chủ đè dưới thân, hình ảnh đặc sắc đó đã được truyền tai nhau cho các đệ tử từ trên xuống dưới rồi.

Ngay cả gia chủ cùng chủ mẫu cũng thầm thừa nhận chuyện này thì chắc hẳn sẽ thành sự thật.Nhưng mọi người đều biết rất rõ muốn chính thức trở thành hôn phu của Bạch gia thiếu chủ còn phải thông qua các vị trưởng lão tối cao của Bạch gia, được cái ngài thừa nhận mới được.

Bạch gia thiếu chủ là đại diện cho gia tộc trong tương lai đến cả trăm năm về sau của Bạch gia, cho nên muốn trên dưới Bạch gia thừa nhận thân phận hôn phu, chẳng những phải có thiên phú hơn người, cả thân phận cũng không được kém, bằng không làm sao phục người?

Trừ phi Bạch Lam Y từ bỏ chức vị thiếu chủ Bạch gia, bằng không chuyện hôn nhân của nàng là liên quan đến sự tồn vong của Bạch gia trăm năm về sau, không thể xem nhẹ được.

Mà bên này, đoàn người của đại hoàng tử, tứ hoàng tử Nạp Lan gia tộc cũng kịp đuổi đến.

Nhìn đoàn người y phục không chặt vật nhưng trên mặt tất cả mọi người đều rất khó coi, một bộ người ta thiếu bọn họ mấy trăm vạn kim tệ vậy, cho nên có thể đứng bao xa là đứng bao xa.

Mà nhị hoàng tử cũng một bụng tức giận nên gặp mặt huynh đệ chỉ chào nhau rồi không ai nói gì.

Lúc này có không ít học viện học sinh cùng những gia tộc khác kịp đuổi đến, trong đó Linh Sư học viện đã chiếm hơn phân nửa trong số môn sinh, làm các học viện khác đều đỏ mắt ganh tỵ.Thời gian đến, ngọc bài hoàng gia cùng một trong tứ đại gia tộc ngọc bài đã được đưa vào mắt trận, mắt trận phát ra tia sáng đánh tan đi màu đỏ sát khí của mặt trận.

Dần dần, từ giữa vách đá cả trăm trượng lại hiện ra lối đi rộng năm thước đi xuyên giữa hai bên vách đá lớn.

Kết giới mờ ảo càng lúc càng trở nên rõ ràng trước mắt, mọi người đều biết đây là lối vào truyền thừa bên trong ai ai cũng kích động lên.Lúc này đại thị vệ hoàng gia đã từng thông qua kết giới vào năm năm trước, được lệnh dẫn đoàn bắt đầu đi vào bên trong di tích truyền thừa.

Như năm đó, bọn họ đều dễ dàng thông qua kết giới tiến vào con đường trước mắt, theo sau là con cháu hoàng thất.

Trong mười người muốn vượt qua kết giới thì có tám người không đủ tư cách bị chặn bên ngoài, nếu cố chấp xong vào sẽ bị kình lực của kết giới phản kích trở lại đánh bay ra ngoài.

Làm không ít người xung quanh chứng kiến thấy hoàng thất, con em thế gia bị chặn bên ngoài nhỏ tiếng cười nhạo bọn họ.

Xem con em thế gia thiên tài cao cao tại thượng bên ngoài giờ bị đánh mặt còn gì vui hơn.Lúc này người được thông qua kết giới chỉ cần tồn tại ra ngoài di tích, thân phận trong gia tộc chẳng những được nâng cao, mà trong mắt người bên ngoài bọn họ chân chính là thiên tài.

Có thể nói cảnh tượng hiện tại, kết giới chính là cái sàng, lọc ra những người có năng lực thực sự.

Vì vậy người thông qua được đa số đều đắc chí cười vang, còn kẻ ở lại cúi gầm mặt, xấu hổ không dám nhìn ai.Vân Phong Nhã biết đoàn người của Mộc Tử Hàn bị thương không nhẹ, nên không cho phép bọn họ đi vào bên trong.

Tất nhiên với sức chiến đấu của Tôn Hoàng Bác vào bên trong rất dễ gặp nguy hiểm, hắn cũng chỉ có thể lưu lại chăm sóc, trị thương cho Mộc Tử Hàn bọn họ.Vân Phong Nhã nắm tay Bạch Lam Y thuận lợi đi qua kết giới, lúc này Vân Phong Nhã có loại cảm giác quen thuộc đang kêu gọi nàng, loại cảm giác hơi thở này giống như...Truyền thừa thạch ký ức của nàng.Bạch Lam Y thấy Vân Phong Nhã đứng tại chỗ cao mày nhìn trằm trằm bên trong hang động lớn, vừa rồi nàng cảm nhận được Nhã nhi tay có chút run rẩy, nàng không hiểu vì sao Nhã nhi lại có biểu hiện này, nàng không thúc giục chỉ là tay nắm càng chặt tay Vân Phong Nhã như nói có ta bên cạnh chàng ý tứ.
_______________________________(Halarm122017🥰)Đáp ứng 100 vote ra chương nha, còn 2 ngày nữa kết thúc rồi nha😅😅
 
[Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)
Chương 213: Di tích truyền thừa (2) Ma Gấu.


Vân Phong Nhã cảm nhận được trên tay có bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay nàng, lúc này nàng mới từ trong suy nghĩ của mình thoát ra, nhìn Bạch Lam Y nói.

" Ta cảm giác di tích truyền thừa lần này sẽ phát sinh sự tình, nàng phải cẩn thận biết không?"

Bạch Lam Y cũng có loại cảm giác này, nàng gật đầu đáp ứng.

" Ân!

Ta biết, Nhã nhi cũng vậy, phải bình an rời khỏi nơi này nha."

Vân Phong Nhã cười gật đầu, sủng nịnh nhìn nàng, cả hai đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng, yêu thương."

Đừng lo lắng, có ta bên cạnh bảo vệ nàng!

"Bạch Lam Y ngò má ửng hồng xinh đẹp làm người nhìn không rời được mắt.

Bạch Ngạo Phong đứng bên cạnh Bạch Lam Y là nghe rõ ràng lời tình tứ của Vân Phong Nhã, cũng thấy tiểu cô ra vẻ thiếu nữ thẹn thùng, trong lòng đều hò hét không thôi.

Hắn lén nhìn qua tiểu Dượng tương lai lần nào trong lòng cũng là hò hét suy nghĩ, nhìn tiểu dượng tương lai nhiều rồi có khi nào hắn bị đoạn tụ không?

Hắn không dám nhìn nữa, hắn là chân chính nam nhân.

Mà mọi người lúc này cũng từ từ đi theo hoàng gia phía sau đi vào bên trong cửa động lớn, Vân Phong Nhã đoàn người cũng không ngoại lệ.

Đoàn người đi được một đoạn đường, chợt..."

Ầm!"

Đột nhiên động tĩnh mãnh liệt phát ra làm toàn bộ mặt đất đều run lên, chuyện xảy ra quá đột nhiên làm tất cả mọi người đều sợ hãi khẩn trương lên, ngay cả Hoàng gia đại thị vệ từng vào bên trong này cũng không hiểu rõ phát sinh chuyện gì?

Theo như các tiền bối từng đi vào nơi này bình an rời khỏi nơi này đều sẽ sao chép ghi lại hành trình phát sinh sự tình làm tham khảo cho tiểu bối phía sau vào có phần an toàn hơn.

Tổng kết lại là di tích bên trong tuy có di chuyển, nhưng không có lần nào ghi trú là di tích bên trong địa chấn cả.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải, trên mặt mọi người càng trở nên khẩn trương lên.

Những Thanh niên lần đầu tiên tham gia gặp phải địa chấn kích động lên tiếng."

Xảy ra chuyện gì vậy ?

Sao có địa chấn?"

"Ta có xem qua gia tộc sổ tay bên trong không có nói đến địa chấn bao giờ?

Có ai biết đến cùng là chuyện gì không?

"Từng câu hỏi, từng câu hỏi không ngừng phát ra kèm theo mọi người nghị luận ồn ào khi, không biết là người nào nói giỡn là."

Có khi nào di tích truyền thừa địa chấn là đang hoan nghênh chúng ta đến không?"

Đang ồn ào đám người đột nhiên im lặng như tờ, câu nói vô ý nhưng làm mọi người tâm mạnh mẽ trầm xuống dưới, Nếu thật sự như lời người vừa rồi nói, vậy chẳng phải di tích này có, có đồ vật sinh ra ý thức rồi sao?

Nghĩ đến nơi này mọi người có một loại cảm giác lông tóc đều dựng đứng lên.

Nhưng khó lắm mới đi tới nơi này bọn họ cũng không muốn cứ vậy lùi bước a, chỉ có thể đi một bước tính một bước đi.

"Nhã nhi ngươi nhất định phải cẩn thận biết không?

" Bạch Lam Y lo lắng nhắc nhở."

Ngoan, nàng cũng vậy."

Vân Phong Nhã thấy Bạch Lam Y lo lắng vỗ vỗ mu bàn tay nàng trấn an nói.

Mộ Dung Thanh Uyển nhìn thấy một màng này, ánh mắt hung hăng liếc Vân Phong Nhã một cái, tay xiếc chặt nhuyễn kiếm trên tay, thay cho khuôn mặt tức giận của mình.

Mà có người lo, có người sầu nhưng cũng có người không đầu óc tự nhận mình là thiên kêu chi tử, cho nên nghe được người vừa rồi nói có khả năng là di tích truyền thừa hoan nghênh biểu hiện.

Suy nghĩ trước có bao nhiều người từng vào nơi này nhưng không có địa chấn hoan nghênh, bản thân lần đầu tiên tham gia lại địa chấn, chứng tỏ một trong bọn họ có người là chân mệnh thiên tử a, chẳng lẽ là bản thân?Mà người có như vậy suy nghĩ cũng không ít, chẳng hạn như đại hoàng tử, hắn không chút che giấu sự hưng phấn của mình cười ha ha hưng phấn nói.

"Ha ha, theo bổn cung thấy, di tích truyền thừa đột nhiên địa chấn là chào đón truyền nhân truyền thừa đã đến mới đúng." hắn không nói di tích truyền thừa chọn hắn, nhưng thái độ và kêu ngạo này cũng đã nói rõ với mọi người, Mộ Dung Hằng hắn chính là chân mệnh thiên tử.Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử nghe vậy trong mắt lóe qua tia sáng.

Nạp Lan gia người vốn sắc mặt âm trầm vì lần này Nạp Lan gia bọn họ tổn thất rất lớn, tinh anh trong gia tộc là tương lai có thể giúp gia tộc bọn họ có thể tồn tại đi xuống, mà lần này lại thiệt mạng nhiều đệ tử vậy làm sao ăn nói với gia chủ đây?

Nên khi nghe đại hoàng tử như vậy nói, mặt kệ có phải thật không nhưng trong mắt lóe sáng nghĩ, chỉ cần lấy được truyền thừa chết bao nhiêu đệ tử cũng đáng giá.Mọi người nghe xong cũng thấy có phần đúng, trước giờ không địa chấn, bản thân tham gia lại địa chấn, nói không chừng bản thân chính là được vị cường giả bên trong thừa nhận truyền thừa thì sao?

Mọi người lúc này suy nghĩ gì thì không ai biết được, nhưng trên mặt sợ hãi đã không còn, chỉ còn lại kích động muốn nhanh chóng đi tìm di tích truyền thừa.Mọi người thấy hoàng thất hoàng tử công chúa đều đi về phía trước cũng ào ào bắt đầu đi theo, như sợ chậm một bước cái gì cũng không chiếm được vậy.

Càng đi vào bên trong không gian càng ngày càng rộng mở ra, càng là yên tĩnh, càng làm tim người đập mạnh hơn.

Chợt dẫn đường đội người phía trước không có dấu hiệu đột nhiên ngừng lại bước chân, làm đi phía sau người không kịp phản ứng trực tiếp đụng vào người phía trước mình.

Trong lòng còn đang thất mắt muốn mắng người đi phía trước mình đột nhiên ngừng lại làm gì?

Nhưng khi theo tằm mắt đối phương nhìn về phía trước đường đi đều ngẩn người.

Gần trăm trượng phía trước khi nào xuất hiện thêm một con đường mới vậy?Những người từng có cơ hội tham gia khảo hạch năm năm trước đều kích động lên.

"Ha ha, di tích truyền thừa nhất định là ở bên trong con đường này.

Ha ha, ta cuối cùng cũng tìm được di tích truyền thừa rồi, haha."

Lúc này người lần đầu, lần hai hay lần thứ ba tham gia cũng đều kích động lên, lúc này đám người còn phân biệt tôn ty ai trước ai sao, cả đám ào ạt chạy thẳng về con đường mới xuất hiện, đường chưa từng người đi qua này bọn họ phải là người đầu tiên đi vào mới được, biết đâu sẽ nhận được truyền thừa a?Hoàng gia người càng là kích động, bọn họ cuối cùng cũng tìm được, cũng bắt đầu gia nhập xong về phía trước."

Phong Nhã chúng ta có nên đi theo bọn họ không?"

Tuyết Tĩnh Nhu bên cạnh thấy Vân Phong Nhã vẫn là như vậy bình tĩnh, nhỏ nhẹ hỏi.

Bạch Lam Y từng gặp qua Tuyết Tĩnh Nhu nên sớm nhân ra Tuyết Tĩnh Nhu nàng ta thân phận, vốn không quen biết gì nên nàng cũng không chú ý đến người ta làm gì, nhưng hiện tại ánh mắt nàng ta nhìn Nhã nhi nhà nàng...Vân Phong Nhã không biết được vợ tương lai của nàng đã ghi sổ đen cho nàng là trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, nếu biết được nhất định sẽ kêu oan uổng.

Nàng hiện tại càng đi sâu vào bên trong càng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mà hơi thở quen thuộc này đến từ con đường mà mọi người nói là đường mới xuất hiện này.

Nàng lên tiếng."

Chúng ta đi theo số đông vậy!

"Khi mọi người toàn bộ đi vào bên trong con đường mới xuất hiện này, không một ai chú ý cửa động đi vào đã biến mất, thay vào chóng là một bức tường đá, giống như ảo trận vậy.

Con đường dài chưa người đi qua yên tĩnh làm ai nấy đều phải chuẩn bị tinh thần mọi lúc mọi nơi chiến đấu.

Lúc này Vân Phong Nhã đột nhiên dừng bước, ánh mắt trở nên sắc bén vì nàng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm truyền đến vội vàng quát lớn lên."

Nguy hiểm, mọi người nhanh tạo phòng ngự lá chắn!

Nhanh!"

Vân Phong nhã dứt lời một tay ôm chặt Bạch Lam Y vào lòng, tay còn lại không ngừng phát ra linh lực hình thành phòng ngự lá chắn vòng tròn bao phủ nàng cùng Bạch Lam Y.Những người từng đi theo phía sau Vân Phong Nhã không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thối quen nghe theo lệnh của nàng là khi còn ở trong sương mù hình thành thói quen, đầu chưa kịp phản ứng thì tay đã chủ động tụ linh lực tạo thành phòng ngự rồi.

Những người đứng cách đội ngũ Vân Phong Nhã không xa, không quen biết Vân Phong Nhã là ai?

Nhưng thấy người bên cạnh phòng ngự hắn theo bản năng làm theo phòng ngự, mặt kệ có nguy hiểm không phòng ngự trước là thượng sách.

Người bên cạnh, rồi bên cạnh cũng theo bản năng làm ra phòng ngự, hình thành một sợi dây chuyền..."

Phanh!"

"Ầm!"

"NGAO Ô..."

Mặt đất rung chuyển kèm theo tiếng ngào rống tức giận, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa của quái thú một đường đánh thẳng về đám người, cộng thêm nơi này là hang động thanh âm ngào rống như đâm thẳng vào màng nhĩ tai làm đầu bọn họ như muốn nổ mạnh ra vậy.

Xui xẻo nhất là những người đi ở phía trước, bọn họ còn chưa kịp mở ra phòng ngự thì bị tiếng ngầm sát khí đánh thẳng vào thân thể, cả người như diều đứt dây đánh mạnh về phía sau, đập thật mạnh về phía sau phòng ngự của mọi người, may mắn thì trọng thương, xui xẻo chỉ có thể lưu tại nơi này vĩnh viễn.

Đám người đều sợ ngây người, nếu không có Vân Phong Nhã nhắc nhở chỉ sợ bọn họ cũng là bi kịch này đi, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.

Đám người nghĩ đến chỉ là thanh ngào rống lại như vậy uy lực, vậy....

Đám người ánh mắt đều tập trung nhìn về phía trước đường đi, một cái bóng đen khổng lồ từ từ xuất hiện, cả đám đều trừng thật lớn mắt khi thấy rõ bóng đen đó là gì cả đám đều ngây ngẩn cả.

Cả đám chân run rẩy lùi về phía sau, con em thế gia có người vì sợ quá té ngã xuống đất."

Thần thú?

Là hơi thở thần thú?" vài thanh âm vang lên."

Thần...Thần thú?

Sao...sao nơi này lại có Thần thú chấn giữ chứ?

Sao...sao có khả năng?

"Nếu là bên ngoài với thực lực của bọn họ còn có cơ hội chạy trốn, nhưng hiện tại thực lực của bọn họ nhiều lắm là cùng Thiên thú một trận chiến, còn Thần thú bọn họ nơi này người có khả năng giết nó sao?

"Đại...đại tướng quân, ngươi biết nó là Thần thú cấp mấy sao?"

Đại Hoàng tử sắc mặt trắng bệch hỏi đại tướng quân có tư lịch nhất trong hoàng gia.Đại tướng quân sắc mặt khó coi lắc đầu nói."

Nếu là bên ngoài mạc tướng có thể nhìn ra giai cấp của nó, nhưng hiện tại thực lực của mạc tướng chỉ có thể sát định uy áp là Thần thú trở lên."

Đám người nghe vậy sắc mặt càng trắng, may mắn Thần thú bị một sợ dây xích lớn buộc trên cổ bọn họ mới không bị tấn công, xây xích có thể chối buộc một thần thú cấp bậc, không phải dây xích bình thường được.

Đám người nhìn thân hình khổng lồ của con Ma Gấu, nanh vuốt sắc như đao, ánh mắt đỏ của nó như muốn đem toàn bộ bọn họ nuốt vào bụng vậy .Lúc này Ma Gấu lại phát ra một tiếng rống lớn, lại một lần nữa làm di tích rung động kịch liệt.

Nhưng lạ thay mặt cho di tích như thế nào rung động tường đá phía trên vẫn không bị nức vỡ.Tiếng rống này như đánh tĩnh đám người, đám người muốn chạy ra ngoài nhưng không biết từ khi nào con đường dài bọn họ vừa rồi đi qua đã biến mất thay thế thành một tường đá, cả đám giống như trời sập xuống vậy, mặt lúc này mới thật sự cắt không còn chút máu.
_________________________________Đáp ứng 100 vote ra chương nè nha, hì hì ngày cuối rồi nhé. 🤭🤭
 
[Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)
Chương 214:Di tích truyền thừa(3)Ma Gấu.


Đám người hiểu rõ nếu muốn rời khỏi nơi này chỉ còn một cách là giết chết con Thần thú Ma Gấu này, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đục ngầu đỏ choé như máu, miệng nước dãi không ngừng chảy ra những giọt đặc sệt đi qua kẽ răng nanh sắc lẹm.

Một đoàn người xui xẻo lặng lẽ nuốt khan từng ngụm, yết hầu lên xuống, đồng tử khẽ run run.

Bọn họ oán trách với trời, than thầm với đất, đúng là hoạ đơn vô chí , là một con Ma Gấu đã đủ ngán ngẩm lắm rổi, đằng này lại là một con ma gấu đã sớm tiến hoá thành hung thú, Thần thú.

Phàm đã là người tu tiên, có ai lại không biết lực phá hoại của hung thú mạnh gấp đôi thần thú cùng cấp bậc.

Thật không biết nên nói bọn họ là may mắn khi tìm được lối vào truyền thừa hay là xui xẻo khi ngày đời đã tận.Ma Gấu bị ràng buộc bởi những chiếc xích dày cộm, to thô từ cổ đến cẳng tay, cẳng chân, việc thấy miếng thịt ngon trước mặt lại chẳng thể động khiến nó càng trở nên kích động hơn, huyết mạch và bản năng không ngừng xúi quẩy nó xông về bữa tiệc trước mắt, nó xông lên lại bị sợi xích ràng buộc, theo quán tính nó ngã oặt về phía sau, lưng đáp xuống đất làm mặt đất không ngừng run chuyển.

Ai nhanh nhạy thì kịp vận linh lực về chân, hạ thấp tấn để giữ thăng bằng, ai chậm chạp chết nhát đều bị ngã, mông tiếp đất, lưng cũng bị va chạm không ít, có lẽ cái sợ đã lấn át cái lý trí để khiến họ lo làm thế nào để rời khỏi đây thay vì quan tâm cái đau thế nào.Vân Phong Nhã nhìn Ma Gấu đang điên cuồng, tay siết thành quyền.

Hiện tại chỉ có uy áp của Hoàng mới có khả năng kiềm chế thực lực cuồng bạo của Hung thú mà thôi, mà Hoàng hiện tại đang trong tình trạng tăng cấp trưởng thành nàng không thể vì một phần thắng mà đánh thức nó.

Hoàng vài lần vì cứu nàng mà cắt ngang tu luyện, tuy Hoàng nói không có chuyện gì, nhưng Hoàng là bản mạng khế ước của nàng, nàng làm sao không biết nó khó khăn chứ.Vân Phong Nhã trong đầu như thế nào tính toán nhưng cánh tay nàng vẫn gắt gao ôm chặt lấy Bạch Lam Y vào lòng, thanh âm nàng khều khào nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, khe khẽ trấn an nói thấp thoáng bên tai của nàng ấy."

Y nhi, nàng yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây, dù sống hay chết, ta cũng thề với lòng sẽ bảo vệ nàng toàn vẹn rời khỏi nơi này."

Vân Phong Nhã có tự tin bảo vệ Bạch Lam Y bình an rời khỏi nơi này cũng là vì trên tay nàng có không gian, một khi gặp nguy hiểm nàng có thể đưa Bạch Lam Y vào không gian bên trong trốn tránh.

Nàng biết như vậy sẽ bại lộ ra vòng tay không gian, về sau Vân gia hay là Bạch gia, ngay cả bạn bè của nàng đều sẽ bị liên lụy.

Toàn bộ Đại Lục này vì nó mà điên cuồng, sẽ không ngừng săn bắt ép buộc nàng giao ra vòng tay không gian.

Nhưng nếu chỉ còn mỗi một cách này mới có thể bảo vệ được Y nhi bình an, nàng vẫn sẽ làm, đi một bước tính một bước vậy.Đôi hoen mi của Bạch Lam Y lặng đỏ lên, cả đời họ bảo nàng là thiên tài bảo ban bảo hộ gia tộc mai này, lắm kẻ theo đuổi cũng vì nàng là Bạch gia thiếu chủ, nào đã có ai thật lòng đưa lưng về phía nàng mà bảo " Nàng cứ yên tâm vì đã có ta ở đây " .

Nàng nhìn thiếu niên non nớt góc cạnh nói bảo vệ nàng là như vậy kiên định, là như vậy ấm áp, trong lòng nàng như có nai con nhảy nhót, loại cảm giác lạ lùng hạnh phúc này làm nàng càng muốn chiếm hữu hắn.

Bạch Lam Y cứ vậy theo lực đạo ôm ấp của Vân Phong Nhã mà cả khuôn mặt cố ý kề sát vào cổ của ai đó, trong lòng thầm nghĩ.

Nhã nhi chẳng lẽ đã quên những con em thiếu gia thiên kiêu tri tử nơi này là mỗi một gia tộc kỳ vọng, trên người bọn họ có không ít bảo bối đâu.

Ngay cả nàng hay đệ tử Bạch gia nơi này trên người cũng có không ít bảo mệnh đồ vật, gặp nguy hiểm ai còn che dấu thực lực nữa chứ?Như chứng minh suy nghĩ của Bạch Lam Y vậy, có không ít người bắt đầu âm thầm thay đổi vũ khí trên tay, từ trung bình linh khí cho tới cả thượng khí, trận pháp phòng ngự ngọc bài đều có không ít.

Đoàn người đều biết lúc này chỉ có thể dựa vào linh khí trận pháp bảo vệ gì đó, chứ làm sao có thể trong nhờ vào khế ước thú trợ giúp được.Mộ Dung Thanh Uyển nhìn lướt qua đoàn người Vân Phong Nhã, chủ yếu cũng là muốn xem Bạch Lam Y sợ hãi thất thố bộ dáng, nhưng khi nhìn thấy Bạch Lam Y nép vào lòng của Vân Phong Nhã chờ hắn che chở bộ dáng sắc mặt nàng ta tức đến đỏ lên.

Trong lúc mọi người gặp nguy hiểm, người người muốn tìm cách thoát thân còn Bạch Lam Y ả ta lại chỉ muốn ăn đậu phụ của tên ngốc đó.

Mặt cho Mộ Dung Thanh Uyển như thế nào tức nghiến răng nghiến lợi cũng vô ích.Nhị hoàng tử nhìn xung quanh có phần sợ hãi đám con thiếu gia, trong mắt lóe qua tia tính kế.

Muốn những con em thế gia này hết mình chiến đấu chỉ khi có lợi ích mới có thể toàn tâm mà chiến đấu, bằng không bọn họ chỉ biết trốn tránh bảo mệnh, như vậy hoàng gia bọn họ sẽ càng thiệt hại.

Hắn nhìn qua đại hoàng huynh sắc mặt trắng bệch bên cạnh, trong mắt đều là tính kế, hắn đến gần nói nhỏ bên tai đại hoàng tử gì đó, chỉ thấy đại hoàng tử trong mắt lóe lên tia sáng nhìn xung quanh đám người, rồi nhìn về thần thú Ma Gấu đang điên cuồng, lúc này mới lên tiếng nói."

Các vị, nghe bổn cung nói một lời, hôm nay chúng ta may mắn tìm được lối vào truyền thừa, vì công bằng, hôm nay ai là người cuối cùng giết được hung thú thần thú Ma Gấu, chẳng những Linh thạch Ma Gấu ngay cả truyền thừa cũng được ưu tiên là người thử trước!"

Đám người trong lòng còn đang tính toán như thế nào bảo mệnh thì nghe được đại hoàng tử như vậy nói trong mắt đều trở nên hưng phấn, bọn họ vào đây không phải là vì truyền thừa sao?

Bọn họ biết muốn tranh truyền thừa với hoàng gia người không phải chuyện dễ dàng, bây giờ đại hoàng tử đã lên tiếng nói ai có thể giết được thần thú Ma Gấu sẽ được ưu tiên tiếp nhận truyền thừa đầu tiên sao?

Chỉ cần một viên thần thú linh thạch thôi, cũng đủ xếp hạng đệ nhất danh, cơ hội này bọn họ sao có thể bỏ qua được chứ.

Gia chủ nói qua chỉ cần một trong gia tộc đệ tử chỉ cần đạt được truyền thừa sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo, mặt cho ngươi là dòng chính hay dòng bên, chỉ cần đạt được truyền thừa là được.Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử thấy đám người kích động trong lòng rất vừa lòng, còn việc hắn hứa hẹn đầu tiên ưu tiên truyền thừa, ha hả chờ gã còn mạng sống mà lấy đi rồi tính.

Đại hoàng tử đắc ý với sự thông minh của mình, muốn xem Bạch Lam Y lúc này nhìn hắn với ánh mắt mến mộ thì...

Bà nó tên tiểu tử đó là ai dám ôm nữ nhân của hắn?

Hắn hắn...đại hoàng tử nhìn Ma Gấu vẫn là chờ rời khỏi nơi này đã.

Lúc này đại thị vệ được lệnh dẫn đầu từ xa công kích Ma Gấu, những con em thế gia người còn lại cũng không kém, bắt đầu dùng vũ khí từ xa tấn công, các màu sắc linh lực, linh khí kiếm khí, linh khí hóa hình thú, hoả cầu không ngừng đánh ra liên tục về hướng Ma Gấu khiến lớp lông nó cháy khét mùi thịt, một chút bỏng, một chút vết thương do linh khí thượng khí làm thương ngoài da, đói với Ma Gấu tới nói không là gì cả, da dày thịt thô phòng ngự của Thần thú không phải chỉ nói suông, mấy trăm người cùng lúc tấn công chỉ làm nó bị thương ngoài da là đủ biết Thần thú có bao nhiêu mạnh.Ma Gấu không ngờ những con mồi nhỏ bé cứ nhiên phản kháng làm nó bị thương, nó càng trở tức giận điên cuồng ngầm rú lên.

Tiếng ngầm rú mang theo kình lực sát khí như vạn mũi tên vô hình đánh úp về đám người, một lần lại mạnh hơn một lần, phòng bị trận pháp lá chắn làm sao chống đỡ lâu được, chờ phòng ngự vỡ vụn bọn họ không chết cũng tàn.

Có người tức giận quát lên."

Chúng ta cứ vậy phòng ngự quá là bị động đi, mọi người có bảo bối hay cách gì làm Ma Gấu không thể tập trung Linh lực kình lực phát ra không?

Mẹ nó sắp chết tới nơi đừng che giấu nữa!

""Đúng vậy, sắp chết tới nơi rồi, che giấu bảo bối còn mạng dùng sao?"

Trong lúc mọi người hối thúc trách móc, không cam tâm không ngừng vang lên, chợt thanh âm lạnh lùng uy nghiêm mang theo linh lực truyền vào tai mỗi người."

Các ngươi ai giỏi kiếm khí, tốc độ thể lực nhanh cùng tiểu gia ta đi quấy rối Ma Gấu, không cho nó có thời gian vận chuyển linh khí kình lực.

Còn những người còn lại thì cứ tiếp tục tấn công Ma Gấu."

Đám người theo thanh âm truyền đến nhìn qua, thấy vừa rồi nói chuyện là một hắc y thanh niên, bọn họ không thấy rõ mặt hắc y thanh niên là ai, nhưng nhìn võ phục nam trang cùng dáng người bằng phẳng kia chỉ có nam nhân mới có, do đó đám người mới nghĩ là nam tử.Vân Phong Nhã vừa dứt lời nàng không chút chần chờ lấy nhanh nhất tốc độ chạy về trước, nàng biết chỉ có nàng dẫn đầu mới có người đi theo.

Chỉ có thân cận công kích mới có thể quấy rối được nó, mà nàng một người sẽ khó thực hiện việc quấy rối Ma Gấu được, nhưng chỉ còn mỗi cách này.Đám người nhìn theo bóng dáng hắc y thanh niên, trong lòng đếm số thanh niên hắc y này sống qua số 10 không?

Bọn họ đứng xa nhất có thể mà còn chịu không nổi kình lực của Ma Gấu nói chi đến gần, không cẩn thận là mất mạng như chơi, làm sao dám thử chứ."

Hàn Băng kiếm, chảm..."

Hàn Băng kiếm một đường chém xuống, sát khí âm hàn của kiếm khí như vẽ ra một đường đi nhỏ cho nàng.

Ma Gấu cảm giác được nguy hiểm tới gần nó càng trở nên điên cuồng, lấy xích sắt làm vũ khí vung về hướng con mồi Phong Nhã.

Dây xích mang theo lực mạnh kinh người, nếu không may bị đánh chúng là mất nữa cái mạng.Vân Phong Nhã muốn chạy ra phía sau lưng Ma Gấu, nàng không ngừng chạy lên vách tường đá để né tránh công kích của Ma Gấu.

Tuy nàng không bị dây xích đánh chúng nhưng kình lực mà dây xích mang đến cũng làm ảnh hưởng tới nàng, may mắn trên người nàng có mặt áo phòng ngự mà Tiêu Phong sư phụ bái sư cá cược thắng được.

Bằng không nàng cũng khó lòng mà chịu nổi nhiều kình lực như vậy.

Vân Phong Nhã còn đang hổn hển né tránh dây xích thì thấy Bạch Lam Y ở hướng đối diện đang né tránh dây xích...Vân Phong Nhã sắc mặt trầm xuống đè nén cơn tức giận trong lòng.Mà đám người cứ đếm cứ đếm rồi quên luôn bản thân đang điếm số, bọn họ ngơ ngác nhìn hắc y thanh niên như tia chớp luồn lách công kích.

Chưa chờ bọn họ cảm tháng thì thấy một thiếu nữ chạy về phía trước.

Có lẽ là khâm phục sự dũng cảm của hai người nên lúc này có không ít người giỏi về tốc độ cũng gia nhập vào trận chiến tiếp cận.

Lúc này Vân Phong Nhã mới có cơ hội thở phào.________________________________Happy Birthday Qs nha 🎉🎉
 
[Bhtt] Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư (P-Ii)
Ch 215: Di tích truyền thừa(4). Sáo Kỳ Lân.


Thần thú Ma gấu thấy nhiều lần không đánh trúng con mồi đã nhắm liền tức giận gào rống điên cuồng, hai cánh tay lớn cứ thế công kích loạn xạ lên không quy củ trật tự, làm tình huống càng trở nên rối ren.

Chưa được bao lâu thì giờ lại thêm nhiều kẻ ngu xuẩn đến khiêu khích thần thú uy nghiêm của nó, Ma gấu càng thêm điên cuồng thì càng làm gia tăng uy áp hung thú, làm những con Thiên thú cấp cao cứ thế lại toàn thân chết cứng, tứ chi đều trụ còn không vững thì sao dám mơ tưởng đến trợ giúp chủ tử chiến đấu, ý chí hao hụt, tay chân yếu mềm, chỉ đành bất lực biến về triệu hoán thư.Mà dù tham gia chiến đấu đã nhiều, đám người đó đều có thể nói rằng đã trải qua vô vàn chiến tuyến mới có ngày hôm nay thực lực, nhưng cho dù có trải qua nhiều trận đấu tới đâu, tới khi gặp được thần thú đây cũng là lần đầu tiên.

Có trí khôn, có kinh nghiệm thì cũng hay đấy, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Đám người sớm đã biết Thần thú rất mạnh, nhưng vạn lần đều không dám ngờ đến nó lại mạnh như vậy, cứ thế trong lòng càng thêm cả kinh, khiếp sợ, cam bái hạ phong đối với sức chiến đấu của Vân Phong Nhã, trong lòng càng thêm kính nể.

Trường giang đúng là sóng sau đổ sóng trước, đám người phàm phu tục tử lúc nào cũng tự đại bản thân hơn người, nay đã biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.Cứ thế câu hỏi dằn vặt trong lòng đã lâu, giờ cũng được giải đáp.

Đám người kia bây giờ cũng hiểu vì sao có nhiều con em thế gia kia đi theo còn lại nghe lời thiếu niên như vậy, có cái cây cổ thụ vạn niên trọc trời đằng đó, có ai mà không muốn dựa vào đâu, chỉ kẻ ngu với người chán sống mới dám khước từ.

Cứ thế từ tận đáy lòng, từng câu khâm phục vang lên, không phải bởi vì bị chèn ép, mà là bởi khâm phục.

Có Vân Phong Nhã dẫn đầu công kích làm đám người sớm đã nhụt chí, than thân trách phận nghĩ bản thân xui xẻo gặp phải hung thú thần thú.

Từ tận đáy lòng sớm đã sinh ra sợ hãi, nay thấy một màn chiến đấu chấn động của Vân Phong Nhã, cả bọn như được tiêm máu gà, cứ thế càng thêm hăng hái.

Ai lại muốn thừa nhận bản thân thua kém một thiếu niên, cho dù trong lòng bản thân đã tự coi mình là anh tài, nhưng việc thừa nhận bản thân thiên phú không bằng thiếu niên chính là sự thật khó chấp nhận, nếu nói hiện tại thực lực đều là Linh vương đỉnh, tính tuổi tác hay kinh nghiệm chiến đấu chỉ có hơn thiếu niên, bọn họ bây giờ lại đứng sau một nhóc con nói ra ai tin chứ?

Trong đầu đám người lúc này chính là "Chiến với chiến."

Họ không muốn trốn tránh mãi mãi, còn trách nhiệm, gia tộc trụ sừng sững trên vai trên lưng, đến việc chiến đấu vì mạng còn không dám, làm sao bảo vệ được gia tộc.Suy nghĩ thì dễ nhưng một khi tham gia chiến đấu đám người trong lòng càng là kinh hãi, giống nhau đỡ Ma gấu công kích nhưng thiếu niên chỉ là bị đánh lui về sau còn bọn họ là trực tiếp bị đánh bay vào vách tường đá, cũng nhờ có áo giáp bên trong hộ thân mới bị thương nhẹ...Vân Phong Nhã nhân diệp Ma Gấu thần thú phân tâm chiến đấu với những cường giả khác, nàng nhanh chóng duy chuyển ra phía sau gáy của Ma Gấu không ngừng công kích, Ma Gấu do xiềng xích trói buộc muốn tự do né tránh đã là khó, lại gặp phải nhân loại đáng chết cứ công kích phía sau đầu nó, từng cơn đau từ phía sau truyền đến làm nó càng điên cuồng không ngừng đánh bừa.

Mà khổ nhất là đám người phía trước, Ma Gấu càng điên cuồng càng mạnh, bọn họ chỉ có thể một bên chiến đấu một bên dùng Đan dược trị thương.Có vài người cũng muốn thử di chuyển ra phía sau Ma Gấu như Vân Phong Nhã, tốc độ trong mắt người khác là nhanh còn trong mắt Ma Gấu là chậm, nó một dây xích đi qua lấy đi nữa cái mạng đối phương.

Đám người đều biết Linh lực đều có giới hạn, bây giờ chỉ có thể hy vọng Vân Phong Nhã có thể kiên trì đi xuống, bằng không thiệt hại càng nặng.Vân Phong Nhã một bên chiến đấu một bên hấp thụ Linh khí Truyền thừa thạch trong thân thể chuyển vào Đan điền bổ sung, Đan điền không ngừng hao hụt, không ngừng bù đắp cứ vậy lập đi lập lại, lúc này Vân Phong Nhã có loại cảm giác muốn phá vỡ vòng chắn đột phá Linh Huyền cấp bậc.

Vân Phong Nhã như hiểu ra cái gì trong mắt lóe sáng, ý trí chiến đấu càng thêm hưng phấn lên.

Bây giờ chẳng những Ma Gấu điên cuồng mà Vân Phong Nhã cũng là điên cuồng không kém.

Nếu để nói chiến thuật thắng một con thú điên hung dữ, thì chiến lược tốt nhất là gì ?

Chính là trở nên điên hơn nó.

Cứ thế trận chiến càng trở nên điên dại, không kẻ nào điên kém hơn kẻ nào, chỉ có điên và điên hơn, một người một thú đều có một cái điên khác nhau.Những người bị Ma Gấu thương nặng lui về phía sau mọi người, lấy ra Đan dược trị thương nghỉ ngơi hồi phục lại sức chiến đấu nhưng ánh mắt lo âu khó lòng mà che giấu, ánh mắt của ai cũng luôn chú ý đến Ma Gấu thần thú đang ngào rống, không giây phút nào dám lơ là, chỉ sợ vài giây sau là nhà có tang gia.

Chợt, đám người thấy là lạ, thiếu niên lúc đầu còn chật vật cố né tránh công kích Ma Gấu như uống lộn dược vậy, trên tay thượng khí, kiếm khí không ngừng biến lớn không ngừng chém vào cổ Ma Gấu.

Nên biết mỗi lần biến lớn kiếm khí là mỗi lần hao tổn gấp đôi linh khí trong Đan điền, một khi linh khí cạn kiệt Đan điền vỡ vụn chỉ có Thần mới cứu được, tên tiểu tử này chính là không muốn sống nữa !!!???Bạch Lam Y vẫn luôn chú ý đến Vân Phong Nhã an nguy cũng thấy Vân Phong Nhã càng biến chuyển điên cuồng, trong mắt nổi lên ngọn lửa lo âu cùng tức giận, hắn không muốn sống nữa sao?

Bạch Lam Y càng tức giận trên mặt càng là bình tĩnh, sát khí càng lúc bừng lên càng mạnh, càng trở nên hung tàn, phút chốc khiến cho người bên cạnh không thể không sởn từng đợt buốt sống lưng, da gà da vịt sớm đã sần lên từng lớp từng lớp.

Trong lòng không ngừng cảm thán" không hổ danh là thiếu chủ thiên tài Bạch gia."

Hoàng thất người thấy rõ được sức chiến đấu của Vân Phong Nhã trong lòng đều đã có ý định phải bằng mọi cách để thiếu niên trở thành người của mình, được một quỷ tài tuyệt thế thuần phục xưng thần cho dù về sau bọn họ chỉ là vương gia cũng là vương trong vương.

Nếu may mắn kế vị thì càng tốt.

Mộ Dung Thanh Uyển biết rõ hắn là thiên tài hiếm có, nhưng vì sao mỗi một lần gặp hắn là mỗi một lần làm nàng bất ngờ, mỗi một lần kinh diễm.

Chỉ có người như hắn mới xứng làm bạn lữ của Mộ Dung Thanh Uyển nàng.

Vân Phong Nhã càng đánh càng hăng, bỗng lưng lạnh buốt một cái, chốc chốc thêm tỉnh táo.

Hai mắt sớm đã đỏ đầy tơ máu, nay sáng đến lạ.

Vân Phong Nhã biết trong đây thứ hạn chế nhất là không gian, cứ thế lấp ló sau đầu, lợi dụng góc khuất tầm nhìn mà đánh.

Hai tay do cầm kiếm thô công kích đã lâu, sớm đã rướm đầy máu, nhuộm đỏ cả cẳng tay nàng như không có cảm giác vậy."

Hàn băng trảm..."

" kengg..."

Ma Gấu thần thú chợt gào giống thanh âm là đau đớn, Vân Phong Nhã lóe qua tia sáng khi nhìn thấy nơi nàng vừa rồi chém vào có gì đó lấp lánh nhẹ ánh sáng xanh ngọc, cái cổ đó đã sớm nát bét đầy máu tựa khối thịt xay làm nhân bánh bao.

Vân Phong Nhã tinh mắt, sớm đã tỉnh táo lại, đủ để suy nghĩ.Sau gáy tự nhiên có miếng bội xanh?

Liệu đó có phải ma hạch của nó???

Nhưng trần đời nàng chưa bao giờ thấy cái ma hạch nào nằm sau gáy, có lẽ vì thần thú nên khác chăng ?Không nói nhiều, nàng quyết định liều.

Được ăn cả, ngã về không, vốn dĩ cuộc đời đã như canh bạc rồi.

Nàng cầm kiếm đâm thẳng gáy nó để trụ, ma gấu với không tới thì vùng vẫy liên tục, cố văng nàng ra, nhưng chỉ càng làm kiếm đâm thêm sâu.

Nàng cúi người cố nắm lấy miếng " ma hạch xanh " kia.

Quái lạ, nó không phải ma hạch .

Thân nó dẹt, hình chữ nhật, đầu điêu khắc kì lân, màu xanh như ngọc.Vân Phong Nhã không chút do dự dùng sức rút mạnh ra, cùng lúc Ma Gấu đau đớn vùng mạnh lên làm Vân Phong Nhã bay về phía sau vách tường, Vân Phong Nhã nhanh chóng xoay người chân cũng vừa đứng vững vàng trên đá nhô ra.Vân Phong Nhã nhìn trên cánh tay bớm rớm máu người và thú trộn lẫn cũng không lấp đi được vẻ đẹp tinh xảo của Sáo.

Vân Phong Nhã muốn thu sáo ngọc vào vòng tay không gian, chợt...tia sáng từ Sáo ngọc sáng ngày càng sáng hơn, biến hoá khôn lường liên tục.Từ miếng bội dẹt, nó phát sáng loà con mắt, thân nó hoá dài, đầu sáo vẫn dẹt, khắc lên đầu lân sống động như thật, đầu lân nhả ra đầu ống, vẫn dẹt hình khối chữ nhật, không phải tròn.

Thân sáo hình trụ, được vây bởi từng lớp vảy nhỏ dần.

Màu xanh ngọc đục, giờ càng trong vắt, tinh khiết, đặc biệt là linh khí trên thân của ngọc.

Thân nó phát sáng liên tục, máu trên tay nàng không ngừng bị sáo ngọc hút rồi biến mất vào thân sáo dần dà nhạt dần tới khi không còn.

Chợt...tia sáng từ thân sáo như bùng nổ đem nó với nàng bao phủ, lúc này trong đầu nàng cũng xuất hiện ra kế ước nhận chủ, bên trong bao gồm kí ức của chủ nhân đời trước lưu lại truyền thừa về Sáo kỳ lân.

Tiếng sáo u lên theo sao là tiếng ngào rống của kỳ lân vang lên làm cuộc chiến đấu giữa người và Ma Gấu đều ngừng lại, đám người không dám thở mạnh nhìn trước mắt kinh diễm một màn, thiếu niên trong vòng tròn tia sáng xanh bao bọc, phía sau thiếu niên là hình bóng một con kỳ lân lớn đang rống như muốn nhân loại thuần phục nó.Mà Ma gấu thần thú điên cuồng vừa rồi không còn vùng vẫy, đôi mắt đỏ như máu cũng biến mắt uy áp cũng theo đó mà biến mất, Vân Phong Nhã vô thức thổi Sáo kỳ lân lên, cả người nhẹ như tắm mình trong gió xuân, từng bước leo từ gáy Ma gấu lên đỉnh đầu, cả người như bị tiêu khiển, nhập tâm vào từng nốt nhạc.

Ma gấu khom lưng cúi đầu xuống đất như trải lối đi, thuần phục tuyệt đối.

Ánh mắt đỏ, đục ngầu sớm đã mất tăm, để lại đồng tử màu hổ phách.

Tiếng sáo kết thúc, tiếng gầm vang lên, khí thế ngút trời minh chứng cho trận chiến này kết thúc!
_______________________________Bạn beta có lời muốn nói: " Độc giả không vote, độc giả không sao, tác giả có sao, beta 5 sao.

Cả 2 chạy thận có nhau" 😔🤭🤭🤭
 
Back
Top Bottom