Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt - Game Online] Chính Là Tiểu Bạch Kiểm - Bằng Y Úy Ngã

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt - Game Online] Chính Là Tiểu Bạch Kiểm - Bằng Y Úy Ngã
Chương 97: Rốt cuộc cũng đã suy nghĩ thông suốt


Chương 97: Rốt cuộc cũng đã suy nghĩ thông suốtBeta: Utano_Yuuki"Úc Úc, gần đây như thế nào rồi?"

Nhan Mộ Sương vừa bước ra khỏi thư viện của đại học Munich thì liền nhận được cuộc gọi của Trần Úc, ôm theo tâm trạng vui vẻ bắt máy, giọng nói có hơi tăng cao.Trần Úc cầm điện thoại, nghe được giọng nói vui vẻ của Nhan Mộ Sương, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào.Không nghe được Trần Úc trả lời, chỉ nghe được tiếng hít thở truyền từ trong điện thoại, Nhan Mộ Sương không khỏi nhíu mày lại, "Hiểu Tư em ấy có chuyện gì sao?"

Theo hiểu biết của nàng đối với Trần Úc, có thể làm cho Trần Úc ngập ngừng khó xử không biết nên nói với nàng như thế nào, dường như chỉ có chuyện có liên quan tới Diệp Hiểu Tư."..."

Trần Úc chần chờ một hồi lâu, mới ngập ngừng hỏi, "Cậu...

Có biết một người tên là Kỷ Ngưng không?"

"Kỷ Ngưng?"

Nhan Mộ Sương lặp lại cái tên này, trong lòng bỗng nhiên có hơi bất an, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo bình tĩnh, "Tớ không biết, làm sao vậy?"

Trần Úc lại do dự lần nữa, suy nghĩ xem có nên nói hết mọi chuyện cho Nhan Mộ Sương biết không, cặp lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt."

Cái người tên Kỷ Ngưng đó...

Có quan hệ với Hiểu Tư à."

Vốn là một câu nghi vấn nhưng Nhan Mộ Sương lại khẳng định nói ra câu này."..."

Trần Úc thở dài, cuối cùng vẫn quyết định nói thật với nàng, "Người đó...

Là mối tình đầu của Hiểu Tư."

Mối tình đầu?Nhan Mộ Sương kinh ngạc dừng bước lại.Mối tình đầu...

Mối tình đầu của Hiểu Tư?Đột nhiên Nhan Mộ Sương cảm thấy lồng ngực mình có hơi ngột ngạt, liền thở ra một hơi, ngẩn người nhìn về phía xa.Diệp Hiểu Tư là mối tình đầu của nàng, nàng vẫn luôn cho rằng, nàng cũng là mối tình đầu của Diệp Hiểu Tư.Nhưng mà...Nhan Mộ Sương cho tới bây giờ mới chợt nhận ra được một chuyện nào đó.Khó trách bản lĩnh hôn môi của con nhóc hỗn đản kia lại tốt như vậy, khó trách mỗi lần ở trên giường cũng là con nhóc hỗn đản kia chiếm thượng phong...Diệp Hiểu Tư!Cảm giác khó chịu lập tức chuyển thành tức giận, Nhan Mộ Sương cắn răng nghiến lợi, trong mắt nàng lúc này lóe lên lửa giận...."

Sương Sương?"

Đợi nửa ngày không nghe thấy nàng trả lời, Trần Úc có hơi thấp thỏm kêu Nhan Mộ Sương, sợ người ở bên kia điện thoại thương tâm quá độ rồi xảy ra chuyện gì bất trách."

Tớ đây."

Nhàn nhạt trả lời nàng, sau đó thì cắn cắn môi dưới, "Tại sao đột nhiên cậu lại nói tới mối tình đầu của Diệp Hiểu Tư vậy, hai người đó có chuyện gì sao?"

"A...."

Trong đầu Trần Úc đang sắp xếp lại lời nói, sau đó thì cố gắng nói ngắn gọn mà rõ ràng chuyện của Kỷ Ngưng với Diệp Hiểu Tư.Đương nhiên, Khang Quả Duy còn nói với cô, vừa mới bắt đầu Diệp Hiểu Tư theo đuổi Nhan Mộ Sương là vì muốn quên đi Kỷ Ngưng, mà tất nhiên cho dù có như thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không nói ra, mặc dù...Chuyện này làm cho cô rất muốn đánh Diệp Hiểu Tư một trận."

Ý của Úc Úc là, bởi vì hai người hiểu lầm nên mới tách ra, bây giờ thì lo lắng hai người đó sẽ nối lại tình xưa à?"

Nhan Mộ Sương càng nghe càng bực bội, gằn từng chữ từng chữ một, trong giọng nói còn kèm theo hơi thở vô cùng nguy hiểm.Trần Úc ngẩn người, sau đó mới khẽ 'ừ' một tiếng, rồi lại nói, "Tớ với Quả Duy sẽ coi chừng em ấy giúp cậu."

Chỉ là...

Cô cũng không dám nắm chắc cho lắm.Nghe Khang Quả Duy miêu tả, Diệp Hiểu Tư với cô gái Kỷ Ngưng đó cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, hơn nữa còn do hiểu lầm nên mới tách ra...Mặc dù ngay từ đầu cô gái Kỷ Ngưng kia cũng có chỗ không đúng, nhưng mà xem ra tính cách mềm nhũn của Diệp Hiểu Tư, em ấy ngược lại sẽ cảm thấy bản thân mình có lỗi với Kỷ Ngưng đi.Nhiều năm tình cảm như vậy, cộng thêm cảm giác áy náy, hơn nữa mỗi ngày đều tiếp xúc....Lấy tình cảm ba năm ngắn ngủn kia của Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương...

Không, nói đúng hơn là tình cảm hai năm, có thể ngăn cản được sao?Nếu chỉ là khoảng cách giữa Đức và Trung Quốc, cô sẽ rất chắc chắn là cô với Khang Quả Duy có thể giúp Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương duy trì tốt tình cảm này, nhưng mà...Bây giờ lại nhiều thêm một Kỷ Ngưng nữa, tự tin gì gì đó của cô cũng bị mất.Nếu đổi lại là cô với Khang Quả Duy, cô thật sự không có lòng tin đi đối mặt."

Cảm ơn cậu, Úc Úc."

Dường như Nhan Mộ Sương biết cô đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi ngay sau đó, giọng điệu lại vô cùng bá đạo, "Đứa ngốc kia sẽ không dễ dàng bị cướp đi như vậy đâu."

"...Ừ."

Trần Úc kinh ngạc với giọng điệu tràn đầy tự tin của cô, nhưng cũng không nói gì nữa.Sau khi cúp điện thoại, Nhan Mộ Sương cất điện thoại rồi đi về ký túc xá của mình.Mở cửa ra rồi đóng lại, để túi xuống, ngồi lên ghế sô pha ngẩn người nhìn trần nhà, qua thật lâu mới lấy lại tinh thần.Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay ở trên cổ tay trái, Nhan Mộ Sương nhắm mắt lại, khẽ thở dài.Mối tình đầu rồi Kỷ Ngưng gì gì đó, nàng tin đứa ngốc của nàng sẽ thoát khỏi.Nàng hiểu Diệp Hiểu tư, cũng biết giờ phút này Diệp Hiểu Tư sẽ bối rối đến cỡ nào, cũng biết Diệp Hiểu Tư sẽ dao động, nhưng mà...Nàng hiểu rõ cuối cùng Diệp Hiểu Tư cũng sẽ chọn nàng.Không phải chỉ có một mình đứa ngốc bất an, nàng cũng sợ đứa ngốc được nhiều nữ sinh thích sẽ không cần mình nữa.Cho nên, trước khi nàng đi, nàng đã cố ý để mỗi ngày sinh hoạt của Diệp Hiểu Tư, mỗi một chi tiết đều có liên quan tới nàng.Cái chăn cũng giống với nàng, bàn chải đánh răng với khăn mặt cũng giống với nàng, mỗi một bộ quần áo, mỗi đôi giày, đôi vớ thậm chí là quần lót và buộc ngực, cũng là do nàng chọn mua hết...Còn có thành phố nơi Diệp Hiểu Tư đang sống, trước khi nàng đi, nàng đã dẫn cô đi rất nhiều chỗ, làm rất nhiều chuyện...Nàng cố ý lưu lại ký ức với mấy chỗ mà Diệp Hiểu Tư có thể đi qua, cố ý để mỗi một chi tiết trong cuộc sống của Diệp Hiểu Tư đều có liên quan tới nàng."

Chị muốn trong cuộc sống của em, khắp nơi đều là dấu vết của chị."

Câu nói bá đạo này, là tiếng lòng của nàng, cũng là một thủ đoạn nhỏ để có thể giữ chặt Diệp Hiểu Tư trong hai năm nàng không thể ở bên cạnh.Mỗi buổi sáng thức dậy vừa mở mắt ra là liền thấy cái chăn lưu lại ký ức của hai người, để nguyên một ngày, trên người cô bất cứ lúc nào cũng mang theo dục vọng chiếm hữu của Nhan Mộ Sương, nếu như vậy thì Diệp Hiểu Tư làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với nàng được chứ?Huống chi, nàng có lòng tin, mặc dù thời gian nàng với Diệp Hiểu Tư ở bên nhau không đánh lại Kỷ Ngưng được, nhưng mức độ hai người yêu nhau thì lại không kém khi Diệp Hiểu Tư với Kỷ Ngưng ở bên nhau.Nhưng mà, phỏng chừng đứa ngốc kia bây giờ lại phải bối rối nữa rồi đi.Nhan Mộ Sương ghen, bởi vì Diệp Hiểu Tư với Kỷ Ngưng mỗi ngày đều ở chung một chỗ, bởi vì tình yêu trước đây của hai người bọn họ.Nàng cũng tức giận, bởi vì Diệp Hiểu Tư lại che giấu và dao động.Nhưng mà, nàng lại vô cùng tự tin.Tướng công ngốc của nàng, làm sao có thể bỏ nàng được.Gần như giống hệt Nhan Mộ Sương đã đoán, Diệp Hiểu Tư vẫn thất hồn lạc phách từ trong tiệm của Hách Liên Thiền Hàn đi về nhà.Bây giờ Diệp Hiểu tư đang ở trong nhà Nhan Mộ Sương.Trước khi đi Nhan Mộ Sương có nói với cô, để cho việc thực tập được thuận tiện hơn, cho nên, lúc cô bắt đầu thực tập, cũng đã dọn đồ qua đây.Lúc cô cất đồ mới phát hiện, có mấy chỗ, đều dán mấy tờ giấy Nhan Mộ Sương để lại.Ví dụ như tủ quần áo, chỗ nào để áo sơ mi, chỗ nào để áo thun, chỗ nào treo cà vạt...Còn ở trong phòng bếp, ở trên tủ lạnh có dán tờ giấy ghi 'mỗi buổi sáng trước khi đi ra ngoài phải ăn sáng, ăn xong còn phải ăn thêm một trái táo, mỗi buổi trưa sau khi ăn cơm xong thì phải uống sữa chua, mỗi buổi tối trước khi ngủ phải uống sữa bò...'Nhan Mộ Sương dựa vào những tờ giấy dán ở trong nhà để an bài cho cuộc sống của Diệp Hiểu Tư ngay ngắn có thứ tự.Diệp Hiểu Tư vừa về tới nhà, đã theo thói quen cởi giày ra rồi đem cất, thay đôi dép Nhan Mộ Sương mua cho, sau đó thì mỉm cười nhìn tờ giấy được dán trên tủ giày.Tiếp theo là về phòng lấy quần áo rồi đi tắm, liếc nhìn tờ giấy dán ở trên cửa, rồi nhanh chóng chạy đi lấy khăn tắm.Sau khi tắm xong, liền ném quần áo dơ vào máy giặt, rồi ngẩng đầu lên nhìn tờ giấy được dán ở trên vách tường sau máy giặt, 'Đi về phòng lấy máy sấy ra sấy tóc'.Cho đến lúc này, Diệp Hiểu Tư đang ngồi trước gương sấy tóc, thì mới phát hiện khóe miệng của mình vẫn luôn giương lên.Từ giây phút nàng bước vào ngôi nhà này, tất cả phiền muộn dường như đã tự động biến mất, trong đầu cô lúc này chỉ có Nhan Mộ Sương, chỉ nhớ một mình Nhan Mộ Sương.Tất cả bối rối tất cả sợ hãi tất cả phiền muộn, khi gặp mùi thơm và hơi ấm Nhan Mộ Sương để lại, thì hoàn toàn sụp đổ.Nương tử...Nương tử đã từng nói, tất cả mọi thứ của cô, đều thuộc về nương tử.Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên phát hiện, đoạn đường cô đang đi, cũng là vì mình hiểu lầm Kỷ Ngưng mà áy náy, cũng bởi vì mình ở bên nhau với Nhan Mộ Sương mà áy náy, chỉ có mỗi áy náy, lại không có yêu.Mà lúc về ngôi nhà này, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm, bất an rốt cuộc cũng dần được thả lỏng, bởi vì đây là nhà của cô và Nhan Mộ Sương.Cúi đầu nhìn vòng tay ở trên cổ tay, đầu óc của Diệp Hiểu Tư vẫn luôn loạn thành một đoàn rốt cuộc cũng đã rõ ràng lại.Kỷ Ngưng...

Cũng đã qua rồi, không phải sao?Hiểu lầm lúc đó, quật cường lúc đó, là lỗi của cô, tình cảm của cô với Kỷ Ngưng, ngay từ lúc bắt đầu đã không công bằng.Cô quá mức ỷ lại vào Kỷ Ngưng, giống như dây leo sống ký sinh ở trên cây to, hút dinh dưỡng của cây, ỷ lại vào cây, nhưng lại chưa từng cho cây bất cứ thứ gì cả.Nhưng mà, quá khứ cuối cùng cũng là quá khứ.Cô có lỗi với Kỷ Ngưng, nhưng không có nghĩa là cô phải dùng tình cảm của mình để đi nhận lỗi.Diệp Hiểu Tư của bây giờ, chỉ thích Nhan Mộ Sương, chỉ yêu sâu đậm một mình Nhan Mộ Sương.Còn tình yêu dành cho Kỷ Ngưng, đã không còn là tình yêu đi sâu vào cánh cửa lòng cô của năm đó nữa.Cho nên, Kỷ Ngưng, nhất định cô phải đi xin lỗi.Diệp Hiểu Tư chỉ thuộc về một mình Nhan Mộ Sương.Lễ Giáng Sinh ở Đức, không giống như lễ giáng sinh ở Trung Quốc náo nhiệt ăn uống ồn ào này nọ, mà là chứa đầy ấm áp và đoàn viên.

"Mộ Sương nè, nghe nói ngày hôm nay nhà ngoại giao của Trung Quốc sẽ đến đây gặp tụi mình đấy."

Nhan Mộ Sương đang xách một túi lớn đi ra từ trong siêu thị, thì gặp Tổng Nghệ cũng là du học sinh Trung Quốc, nghe được một tin tức như vậy."?"

Nhan Mộ Sương nghe vậy thì nhướng mày, dường như là nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng hỏi, "Đại sứ của chúng ta đều phải tới luôn sao?"

"Ừ, không chỉ có đại sứ quán ở Munich, nghe nói đại sứ quán ở Berlin cũng tới luôn."

"Vậy à."

Như có điều suy nghĩ trả lời, Nhan Mộ Sương bỗng nhiên cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ đang dâng lên ở trong lòng nàng.Có vẻ như là có một chút chờ mong, lại có một chút cảm giác thấp thỏm.Sau khi đi tới nước Đức, nàng vẫn luôn suy nghĩ xem mình có thể gặp được mẹ của Hiểu Tư không, nhưng mà vẫn không có.Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ của mình thật ngốc, đại sứ quán không chỉ có một mình mẹ Hiểu Tư a.Vì suy nghĩ ban đầu của mình mà cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn có một chút chờ mong, Nhan Mộ Sương xách túi lớn trở về ký túc xá của mình.Chỉ là, mới vừa cất đồ xong, thì liền nghe được tiếng gõ cửa.
 
[Bhtt - Game Online] Chính Là Tiểu Bạch Kiểm - Bằng Y Úy Ngã
Chương 98: Đối thoại giữa mẹ chồng và nàng dâu


Chương 98: Đối thoại giữa mẹ chồng và nàng dâuBeta: Utano_YuukiVừa khó hiểu suy nghĩ vào lúc này còn ai tới đây tìm mình, vừa đi ra mở cửa, sau khi Nhan Mộ Sương nhìn thấy người đứng ở bên ngoài thì liền ngây người ra.Tiêu Nhàn Ninh nhìn nàng, mỉm cười, "Là bạn học Nhan Mộ Sương đúng không?"

Lúc này Nhan Mộ Sương đã lấy lại tinh thần, cũng mỉm cười theo, trong nụ cười còn mang theo một chút tôn trọng nên có với trưởng bối, giọng nói ưu nhã, "Chào dì."

Tiêu Nhàn Ninh rất tán thưởng gật gật đầu, bước vào cửa, liếc nhìn căn phòng được bài trí gọn gàng và sạch sẽ, "Con biết dì sao?"

Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi tới bên cạnh bàn ấn công tắc trên bình đun nước, nghe được Tiêu Nhàn Ninh nói như vậy, cười cười, "Đôi mắt, cái mũi, còn có miệng của Hiểu Tư đều rất giống với dì."

"Con rất thân với Hiểu Tư sao?"

Xoay người lại nhìn Nhan Mộ Sương lấy khay trà ra, hai mắt Tiêu Nhàn Ninh sáng lên, càng nhìn Nhan Mộ Sương càng cảm thấy hài lòng.Cô bé này quả thật không tệ, khó trách Hiểu Tư nhà bà để ý tới như vậy.Nhan Mộ Sương đang để ly vào khay trà, nghe Tiêu Nhàn Ninh hỏi vậy thì dừng động tác lại, suy nghĩ ở trong lòng quay quanh cả trăm nghìn lần, cuối cùng chỉ cung kính trả lời một từ 'Vâng'."

Con rất sợ dì sao?"

Tiêu Nhàn Ninh ngồi lên ghế sô pha ôm ngực nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, trong nụ cười này có một chút thích thú giống như Diệp Hiểu Tư.Nhan Mộ Sương nhìn nụ cười này thì có hơi ngây người, lại quên trả lời.Trong lòng vẫn luôn suy đoán chuyện của hai người, nhưng nhìn thấy phản ứng của Nhan Mộ Sương thì cũng đã xác định, Tiêu Nhàn Ninh thở dài, "Con với Hiểu Tư là người yêu sao?"

Nhan Mộ Sương đang bị nụ cười kia làm dâng lên tưởng niệm, vừa nghe vậy thì trợn mắt không thể tin nhìn Tiêu Nhàn Ninh.Chẳng lẽ đứa ngốc kia nói với mẹ em ấy sao?"

Không phải Hiểu Tư nói với dì."

Dường như biết nàng đang nghĩ gì, Tiêu Nhàn Ninh lại thở dài, "Nếu Hiểu Tư nói với dì, dì trái lại sẽ cảm thấy vui vẻ."

Nhan Mộ Sương đang muốn mở miệng, thì bình đun nước ở bên cạnh truyền tới một tiếng "Tít", liền nhanh chóng cầm bình nước rót vào ấm trà và tách để rửa sạch sẽ, sau đó mới lấy lá trà bỏ vào ấm rồi rót nước, "Thật ra thì Hiểu Tư rất nhớ dì, chỉ là em ấy không biết cách biểu đạt ra sao thôi."

Nói tới đây, lại nhớ tới những khuyết điểm và chướng ngại tâm lý của Diệp Hiểu Tư đã được nàng sửa chữa tốt, rồi lại nghĩ tới người ngồi trước mặt mình xem như cũng là đầu sỏ, đột nhiên nàng cảm thấy không được thoải mái.

Nàng rất muốn hỏi Tiêu Nhàn Ninh, lúc trước tại sao lại đối xử với Diệp Hiểu Tư như vậy.Chẳng lẽ dì ấy không thể dẫn Hiểu Tư đi theo được sao?"

Thật sao?"

Tiêu Nhàn Ninh nghe nàng nói như thế, nhất thời có hơi thất thố, "Hiểu Tư....

Con bé thật sự...."

"Con có một vấn đề muốn hỏi dì."

Nhan Mộ Sương cuối cùng cũng không nhịn được cắt lời của nàng.Dường như Tiêu Nhàn Ninh thật sự rất yêu thương Diệp Hiểu Tư, vậy tại sao lúc đó lại...Nàng không hiểu...Bởi vì Nhan Mộ Sương đột nhiên cắt lời mà cảm thấy ngạc nhiên, Tiêu Nhàn Ninh gật gật đầu, "Vấn đề gì?"

Nhan Mộ Sương cầm ấm trà lên đổ vào tách cho Tiêu Nhàn Ninh, suy nghĩ một chút, mới thẳng thừng nói, "Lúc trước, tại sao dì lại để Hiểu Tư ở lại một mình?"

Tiêu Nhàn Ninh nghe được câu hỏi này thì càng ngạc nhiên hơn nữa, dừng động tác định bưng trà lên uống lại, "Dì không có để một mình con bé lại, ba con bé...."

Quyền nuôi dưỡng, không phải thuộc về Diệp Định rồi sao?Nhíu mày, nhìn thẳng vào Tiêu Nhàn Ninh, lúc này trên người Nhan Mộ Sương lại bắt đầu lộ ra hơi thở cường thế, "Nhưng mà...

Nhiều năm như vậy, Hiểu Tư vẫn luôn ở một mình."

"Không thể nào" Tiêu Nhàn Ninh lập tức phản bác, "Ba con bé chắc là có chiếu cố con bé, hơn nữa, cô của con bé..."

"Trong nhà ba em ấy có hai người lúc nào cũng bắt nạt em ấy, em ấy chưa bao giờ đi qua nhà cô em ấy."

Nhan Mộ Sương hiểu Diệp Hiểu Tư như lòng bàn tay, nàng lãnh đạm nói, nhưng trong lòng thì lại hơi kinh ngạc.Sao nàng cảm thấy giữa Hiểu Tư với mẹ em ấy hình như là có hiểu lầm?"

Miêu Vân Vân lúc nào cũng bắt nạt con bé?

Con bé cũng chưa bao giờ đi tới nhà cô con bé?

Nhưng mà..."

Nhưng mà tết âm lịch mỗi năm, không phải Hiểu Tư lúc nào cũng ở nhà cô con bé sao?"

Lúc ăn tết, cho tới bây giờ Hiểu Tư vẫn luôn một mình ở trong cái nhà trống không, ăn mì gói."

Đã đoán được nội dung ở sau từ "nhưng mà" đó, Nhan Mộ Sương nhớ tới lời Diệp Hiểu Tư nói với mình, trong lòng cảm thấy đau xót."

Tướng công ngốc, lúc ăn tết em đi đâu vậy?"

Đó là ngày tết âm lịch đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau, Nhan Mộ Sương kéo tay cô hỏi.Diệp Hiểu Tư vốn là đang cười, sau khi nghe được câu này thì nụ cười lập tức mất đi, có hơi mất mát cau mày không nói lời nào."

Tướng công?"

Nhan Mộ Sương đau lòng nhìn cô, chợt nhớ lại lúc giao thừa một năm trước, lúc mình ăn cơm đoàn viên xong rồi lên game thì thấy Diệp Hiểu Tư ở đó, liền ngập ngừng hỏi, "Có phải...

Là ở một mình không?"

Ôm lấy Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư 'ừm' một tiếng rất nhỏ, đầu dựa lên vai nàng nhẹ nhàng cọ cọ, "Nương tử, năm ngoái, cảm ơn chị."

"..."

Lúc này Nhan Mộ Sương đã đau lòng không nói ra lời, ôm cô thật chặt."

Lần đầu tiên em có một đêm giao thừa hạnh phúc như vậy."

Kéo khoảng cách giữa hai người ra, Diệp Hiểu Tư mỉm cười nâng tay lên khẽ vuốt trán Nhan Mộ Sương, định xóa đi những nếp nhăn bởi vì nhíu mày mà hiện ra của nàng, "Ngoan, cười một cái đi."

"Tại sao?

Tại sao bọn họ lại không có bất kỳ phản ứng nào chứ?"

Nắm bàn tay đang vuốt trán của mình lại, kích động nói, trong giọng nói đều là bất mãn, tức giận và không thể hiểu được."

A..."

Không chút để ý cười cười, Diệp Hiểu Tư nhàn nhạt nói, "Một bên thì cho là em ăn tết ở nhà dì, còn một bên thì cho là em ăn tết ở nhà cô, em cũng lười nói lắm.

Nương tử, đừng có cau mày nữa, hôn một cái nè..."

Đứa ngốc...Nghĩ tới lúc đó Diệp Hiểu Tư cố gắng chọc cười mình, nàng không khỏi mỉm cười.Tiêu Nhàn Ninh yên lặng nhìn mặt bàn, biểu tình trên mặt hết sức phức tạp.Tại sao lại như vậy?Diệp Định ban đầu nói sẽ chiếu cố tốt con gái, cũng nói mặc dù Diệp Hiểu Tư không muốn ở chung với ông, nhưng ông cũng sẽ thường xuyên đi chăm sóc cô, còn nói sẽ để em gái ông giúp chiếu cố Diệp Hiểu Tư."

Tại sao?"

Tiêu Nhàn Ninh ngẩng đầu nhìn Nhan Mộ Sương, "Tại sao Hiểu Tư lại ở một mình?"

Nhan Mộ Sương nói, "Lúc trước, tại sao dì phải bỏ Diệp Hiểu Tư lại?"

Việc tổn thương Diệp Hiểu Tư sâu nhất, chính là Tiêu Nhàn Ninh cũng không cần cô."

Lúc đó..."

Tiêu Nhàn Ninh nhớ lại chuyện mười mấy năm trước, tầm mắt cũng đã hơi mờ đi, "Hiểu Tư chắc có nói với con, dì với ba con bé không hợp nhau, chúng ta kết hôn, chỉ vì ba của dì với ông nội của Hiểu Tư là bạn thân, cho nên... liền để cho dì với ba Hiểu Tư kết hôn.

Lúc đó, chúng ta cũng không biết phản kháng, cho đến sau đó, bởi vì tính cách hai người bất đồng, chúng ta cũng không thể ở bên nhau được nữa.

Dì biết ba Hiểu Tư ở bên ngoài có phụ nữ khác, dì cũng có người thích...

Nhưng mà, lúc đó người dì bận tâm nhất là Hiểu Tư, cho nên vẫn không có ly hôn, cho đến sau này..."

"

Sau này?"

"

Sau này, nhà nước bổ nhiệm dì đến làm đại sứ quán ở Berlin, dì không thể không rời khỏi Trung Quốc, Diệp Định nói ly hôn với dì, dì suy nghĩ một hồi, ly hôn thì dì cũng phải đi Berlin, không ly hôn cũng giống như vậy, cho nên... dì liền đồng ý."

"Vậy...

Còn Hiểu Tư thì sao?"

"Lúc đó, ban đầu dì muốn quyền nuôi dưỡng Hiểu Tư, dì muốn mang con bé đi tới Đức.

Nhưng mà, Diệp Định nói dì căn bản không chiếu cố tốt Hiểu Tư được, mang Hiểu Tư đi Đức, trái lại là hại con bé...

Dì suy nghĩ một hồi, quả thật là như vậy.

Diệp Định còn nói em gái ổng sẽ chiếu cố con bé thật tốt, cho nên dì liền nhường quyền nuôi dưỡng cho ổng."

"Hại Hiểu Tư?"

Nhan Mộ Sương liền lên giọng, hoàn toàn không kiêng dè thân phận "mẹ chồng" của Tiêu Nhàn Ninh, "Dì dựa vào cái gì mà cho rằng dì sẽ hại em ấy?"

Đứa ngốc kia, rõ ràng, rất muốn được mẹ yêu thương.Tiêu Nhàn Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi, đưa tay lên lau đi mấy giọt nước mắt đã trượt đến gò má, có chút nghẹn ngào nói, "Con không biết, lúc đó, Hiểu Tư còn nhỏ, mà dì, công việc lại rất nhiều, không có thời gian chăm sóc con bé được.

Mỗi buổi sáng dì ra khỏi cửa, con bé còn chưa tỉnh ngủ, chờ tới khuya dì về nhà, con bé cũng đã ngủ rồi.

Lúc đó dì rất hận bản thân mình, dì cảm thấy mình căn bản không hề hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ, Hiểu Tư con bé...

Có mẹ hay không có mẹ thì cũng không có gì khác nhau..."

Lúc nói tới đây, Tiêu Nhàn Ninh gần như khóc không ra tiếng.Nhan Mộ Sương rút khăn giấy ra đưa cho bà, sau đó lại rót thêm một ly nước nóng, "Dì à, Hiểu Tư...

Mặc dù cảm thấy khi còn bé dì bận rộn công việc cũng không có thời gian với em ấy, nhưng mà, em ấy vẫn rất yêu dì."

Điều mà em ấy quan tâm nhất chính là tại sao lúc đó Tiêu Nhàn Ninh lại rời bỏ em ấy.Nhan Mộ Sương lại thở dài, kéo tay Tiêu Nhàn Ninh qua, "Nếu em ấy biết nguyên nhân, nhất định sẽ tha thứ cho dì."

Lắc đầu, Tiêu Nhàn Ninh che miệng, mặc cho nước mắt chảy xuống, "Dì nhiều lần nói với Hiểu Tư, dì sẽ trở về thăm con bé, nhưng mà mỗi lần dì có được thời gian rãnh, thì bỗng nhiên lại có việc.

Nhiều năm như vậy, dì chỉ gặp con bé có mấy lần, lần trước dì gặp con bé là lúc con bé mới vừa lên lớp mười.

Bây giờ... ngay cả việc con bé cao bao nhiêu, có phải đã trưởng thành rồi không, dì cũng không biết...

Dì đúng là một người mẹ thất bại mà..."

Thấy Tiêu Nhàn Ninh như vậy, Nhan Mộ Sương âm thầm thở dài, trong lòng nghĩ Tiêu Nhàn ninh thật sự rất yêu Diệp Hiểu Tư, vì vậy nàng hạ quyết tâm phải làm tan băng giữa hai mẹ con này."

Hiểu Tư nhất định rất hận dì, mỗi lần con bé nói chuyện với dì qua điện thoại... lúc nào cũng rất lãnh đạm, giống như là đang nói chuyện với người xa lạ..."

Tiếp tục lắc đầu, Tiêu Nhàn Ninh cười khổ, "Gần đây cũng đã khá hơn rất nhiều, cũng là nhờ con hết, cho nên, dì cảm ơn con."

"Dì à..."

"Không phải con đang thắc mắc tại sao dì lại biết được đúng không?

Nhiều năm như vậy, dì lần đầu tiên biết Hiểu Tư sẽ để ý tới một người đến như vậy.

Lúc dì trở về, dì có đặc biệt đi tìm lão sư của con bé, lão sư nào cũng nói con bé lúc nào cũng lầm lì, lạnh lùng với người khác, nhưng mà dì cũng không có biện pháp nào cả.

Nhưng mà, con bé vì con, từ một người không bao giờ gọi điện thoại cho dì, bây giờ lại chủ động gọi qua, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, mặc dù rất ít nhắc tới con, nhưng mà dì biết được là con bé đang cố gắng kiềm chế bản thân mình."

Dường như bởi vì nói quá nhiều mà khát nước, Tiêu Nhàn Ninh uống một hớp trà, rồi tiếp tục nói, "Con bé sợ sau khi dì biết, dì sẽ không giúp con bé chiếu cố con nữa...

Nhưng mà..."

Tiêu Nhàn Ninh gượng cười nhìn Nhan Mộ Sương, "Con cũng biết đó, Đức là một trong những nước thừa nhận hôn nhân cùng giới, dì cũng đã ở đây nhiều năm như vậy, cũng đã sớm không thèm để ý."

"Hả?"

Nhan Mộ Sương trợn to hai mắt, sau đó thì vui mừng như điên, trái tim đập loạn dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Ý của dì là?"

"Dì cũng thấy con rất tốt với con bé, con với con bé, dì sẽ không ngăn cản."====================Có hậu thuẫn vững chắc như vậy thì sớm muộn gì hai người cũng gặp nhau sớm :v
 
[Bhtt - Game Online] Chính Là Tiểu Bạch Kiểm - Bằng Y Úy Ngã
Chương 99: Hai nơi


Chương 99: Hai nơiBeta: Utano_YuukiQuan hệ mẹ chồng nàng dâu của Nhan Mộ Sương và Tiêu Nhàn Ninh đã được giải quyết ổn thỏa, vào buổi tối đêm Giáng Sinh đó, Tiêu Nhàn Ninh vẫn luôn trò chuyện với Nhan Mộ Sương, biết rất nhiều chuyện của Diệp Hiểu Tư từ chỗ nàng."

Dì gọi con là Sương Sương là được rồi, mẹ con cũng gọi con như vậy."

Nằm ở trên giường, Nhan Mộ Sương khẽ cười nói."

Ồ, vậy dì sẽ gọi con là Sương Sương."

Tiêu Nhàn Ninh cũng khẽ cười, quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương nói, "Nói một chút chuyện của con với Hiểu Tư đi, làm sao hai đứa ở bên nhau được vậy?"

"A?"

Nhan Mộ Sương không nghĩ tới Tiêu Nhàn Ninh sẽ đưa ra yêu cầu này, mặt lập tức đỏ lên, có hơi ngượng ngùng nói, "Chuyện này..."

"Ha ha."

Tiêu Nhàn Ninh cười sang sảng, "Không phải mới vừa rồi con rất có khí thế sao?"

"..."

Nhan Mộ Sương lập tức cạn lời."

Dì chỉ muốn biết nhiều chuyện của Hiểu Tư một chút mà thôi."

Nụ cười trên mặt mất đi, Tiêu Nhàn Ninh rất nghiêm túc nói."

Hiểu Tư sao..."

Dường như Nhan Mộ Sương đang rơi vào trong hồi ức, khóe miệng hơi vểnh lên, cười ngọt ngào, "Em ấy rất là đáng yêu, lần đầu tiên con gặp em ấy, hỏi em ấy học ở lớp nào mà em ấy cũng không biết, ha ha..."

Nếu Diệp Hiểu Tư biết Nhan Mộ Sương nói như vậy thì chắc chắn sẽ rầu chết, chuyện này cô cũng đã giải thích rất nhiều lần, quá bi kịch..."

Phải không vậy?

Sao con bé lại không biết lớp của mình chứ?"

Hai mắt Tiêu Nhàn Ninh lập tức sáng lên, rất tò mò nhìn Nhan Mộ Sương, chờ nghe chuyện xưa của con gái mình."

Ha ha..."

Suốt một đêm, đề tài của mẹ chồng và nàng dâu vẫn luôn xoay quanh trên người Diệp Hiểu Tư đang ở Trung Quốc xa xôi."

Hiểu Tư khi còn bé rất ngoan."

Vẻ mặt của Tiêu Nhàn Ninh với Nhan Mộ Sương giống nhau như đúc, là vẻ mặt hạnh phúc khi nhớ lại những chuyện vui vẻ, "Dì nhớ có lần dì bị bệnh, mà ba con bé không có ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi con bé với dì, nên dì gọi một người bạn tới giúp dì chăm sóc con bé, sau đó liền ngủ thiếp đi.

Kết quả lúc bạn dì tới lay dì dậy, hỏi dì Hiểu Tư ở đâu, lúc đó chúng ta đều bị hù chết, nhanh chóng đi ra ngoài tìm, thật may là con bé đi chưa được bao xa, chúng ta tìm thấy con bé ở giao lộ cách nhà không xa."

Nhan Mộ Sương trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, "Tại sao em ấy lại chạy ra ngoài vậy dì?"

"Con bé a..."

Tiêu Nhàn Ninh cười lắc đầu, "Con bé nói, mẹ bị bệnh, phải uống thuốc, con bé muốn đi mua thuốc...

Đứa nhỏ ngốc...

Khi đó con bé chỉ mới ba tuổi thôi,nhỏ xíu, liền muốn đi ra ngoài mua thuốc cho dì..."

"Phốc...

Hiểu Tư lúc còn nhỏ ngoan tới như vậy sao, thật đáng yêu."

Nhan Mộ Sương bật cười, lại nhớ tới cái lần mình bị thương ở chân Diệp Hiểu Tư liền chạy tới bệnh viện của trường mua thuốc cho nàng."

Đúng vậy, con bé lúc còn nhỏ thật sự rất ngoan."

Tiêu Nhàn Ninh lại nói, "Có lần dì ở trong thư phòng tìm tài liệu, văn kiện rớt đầy ở dưới đất, dì liền ngồi xuống thu dọn, kết quả bỗng nhiên có đồ gì đó ở đằng sau dì, dì cảm thấy kỳ quái liền quay đầu lại nhìn, thì thấy con bé ôm cái ghế nhỏ đặt ở phía sau dì, còn nói, mẹ, ngồi.

Dì nhớ rõ, lúc đó con bé chỉ mới hai tuổi, bước đi còn chưa vững, nói chuyện cũng không được rõ ràng lắm...

Ha ha..."

"Hiểu Tư đúng là rất ngoan."

Nhan Mộ Sương vừa nghe vừa nói, càng thêm chắc chắn phải để Diệp Hiểu Tư với mẹ cô hòa thuận lại."

Đúng vậy..."

Tiêu Nhàn Ninh thở dài nói.Nhưng là, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy mà bà lại để con bé một mình.Nghĩ đến đây, Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày thật chặt.

"Rõ ràng Diệp Định nói sẽ chăm sóc cho con gái thật tốt, ông ấy đúng là quá đáng, con bé cũng là con của ông ấy, sao ông ấy có thể như vậy được chứ!"

Nhan Mộ Sương nghe vậy, cũng nhíu mày lại, "Hiểu Tư có nói với con, Miêu Vân Vân còn có Diệp Hiểu Hà hình như rất sợ em ấy cướp tài sản của ba em ấy, rất sợ em ấy đến gần ông, cho nên lần nào cũng thừa dịp ba em ấy không có ở nhà là liền bắt nạt em ấy."

Càng nói ngữ khí càng lạnh đi, Nhan mộ Sương nhớ lại kỳ nghỉ hè lần trước mình bảo Diệp Hiểu Tư về nhà ba cô, nhưng lại bị bắt nạt như vậy, trong con ngươi lập lòe ánh sáng, ngay cả Tiêu Nhàn Ninh nhìn cũng có hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy vui vẻ vì con gái mình tìm được bạn gái tốt như vậy.Nhan Mộ Sương là nữ thì sao, vẫn đối xử rất tốt với con gái của bà, không phải sao?Tiêu Nhàn Ninh suy nghĩ một chút, lại nói, "Vậy cô của Hiểu Tư thì sao?"

Nhan Mộ Sương lắc đầu, nói, "Hiểu Tư chưa từng nói tới chuyện của cô em ấy, trái lại nhà của dì em ấy thì thỉnh thoảng em ấy sẽ tới, hơn nữa quan hệ của em ấy với biểu tỷ rất tốt."

Gật gật đầu, Tiêu Nhàn Ninh thở dài, "Dì rất hy vọng Hiểu Tư cũng có thể tới Đức."

Nhan Mộ Sương không nói gì nữa, trong lòng nàng đều là hình bóng của Hiểu Tư."

Dì đã sắp xếp xong thời gian, mấy ngày nữa dì sẽ về thăm đứa bé kia, con có lời gì muốn dì giúp con nói không?"

Đã biết ước định của Nhan Mộ Sương và Diệp Hiểu Tư với cha mẹ Nhan gia, Tiêu Nhàn Ninh mở miệng nói, "Dì giúp con gửi lời, ba mẹ con sẽ không biết đâu."

"Ha ha, cảm ơn dì, vậy dì giúp con đưa một món đồ cho Hiểu Tư đi."

"Được."

Mấy ngày sau, Diệp Hiểu Tư lái xe về đến nhà, mở tủ lạnh lấy trứng gà và một ít rau cải, thịt bò ra, nấu một tô mì ăn xong rồi liền mở máy tính ra luyện cấp.Lúc này nàng đang treo tài khoản của mình, bạch y thư sinh đã không còn là tiểu bạch kiểm nhu nhược nữa, bởi vì cô siêng luyện cấp, Chính là tiểu bạch kiểm đã sớm lên thẳng top mười.Hiểu Nguyệt Hà: "Ê, cái tên này không phải Chính là tiểu bạch kiểm sao?"

Diệp Hiểu Tư nhướng mày, quyết định không thèm để ý tới cô gái bệnh tâm thần này.Đúng là khó hiểu, đã nhiều năm như vậy chính mình cũng không có trêu chọc nàng, lúc trước bởi vì cô bị Hiểu Nguyệt Hà chém chết ở bãi tha ma nên nương tử nhà cô nổi bão rất lâu, mà sau đó Hiểu Nguyệt Hà cũng không dám trêu chọc cô nữa, chỉ dám ở sau lưng tung tin vịt.Ví dụ như chuyện cô là tên háo sắc lừa tiền lừa sắc, đổi áo choàng* là do Hiểu Nguyệt Hà tung tin.[*Đổi tên nhân vật]So với khi đó là một đứa trẻ bốc đồng, Diệp Hiểu Tư lúc này căn bản sẽ không thèm phản ứng Hiểu Nguyệt Hà vô vị này.Hơn nữa, vào đoạn thời gian trước, lúc dùng id của nương tử nhà cô cày cấp, hình như có nghe nói Hiểu Nguyệt Hà với Ẩn Ty ly hôn.Mà một chút cảm giác cô cũng không có, quản cô ta ly hôn hay không ly hôn làm gì, bây giờ cô lên game chỉ muốn giữ vị trí đệ nhất giang hồ cho nương tử nhà cô.Nếu không nương tử quay về sẽ trừng phạt cô.Diệp Hiểu Tư tiếp tục đánh quái, căn bản cũng không để ý tới Hiểu Nguyệt Hà đang đến gần.Hiểu Nguyệt Hà: "Hình như đã lâu rồi không thấy ngươi với Sương Nguyệt Dạ lên cùng nhau, chẳng lẽ chia tay rồi à?"

Lại liếc mắt, Diệp Hiểu Tư cũng không có ý định phản ứng nàng, trực tiếp chọn một chỗ khác, sử dụng kỹ năng truyền tống.Phong cảnh bên hồ Bích Thủy vẫn giống như ba năm trước lúc cô với Nhan Mộ Sương gặp nhau, Diệp Hiểu Tư nhìn bạch y thư sinh cô đơn đứng một mình ở bên bờ hồ, liền quyết định ngày mai đi mua thêm một cái máy tính nữa để ở nhà, sau này vừa vào id của mình, lại vào id của Nhan Mộ Sương, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.Nhưng mà, đúng là như vậy sao?Diệp Hiểu Tư thở dài, tiện tay chọn 'thiên nhân hợp nhất' để Chính là tiểu bạch kiểm đánh quái, rồi đứng dậy đi tới phòng bếp lấy chai Coca.Vừa đóng tủ lạnh lại thì thấy tờ giấy được dán ở trên đó, Diệp Hiểu Tư cười cười, mở nắp chai Coca ra rồi đi về thư phòng.Nương tử nói, một ngày không thể uống hai chai Coca trở lên."

Đinh đông ~" Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Diệp Hiểu Tư mới vừa nhấp một hớp Coca, liền nâng tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi suy nghĩ lúc này còn ai tới đây tìm cô nữa.Vừa mở cửa thì thấy Kỷ Ngưng mỉm cười đứng ở ngoài cửa nhìn cô."

A..."

Diệp Hiểu Tư có hơi kinh ngạc nhìn nàng, "Sao cậu..."

Sao lại biết cô ở đây?"

Chú nói với tớ, chú ấy nói thời tiết chuyển lạnh, bảo tớ lại đây chăm sóc cậu."

"..."

Gật gật đầu, Diệp Hiểu Tư kéo tay nắm cửa, cau mày không nói gì nữa.Cô không muốn để người khác biết cô ở đây, mặc dù cô cảm thấy có lỗi với Kỷ Ngưng, nhưng mà...Kỷ Ngưng bước vào nhà của cô với Nhan Mộ Sương, cô lại cảm thấy có lỗi với Nhan Mộ Sương.Kỷ Ngưng bỗng nhiên nắm tay cô lại, cảm giác hơi lạnh kia làm Diệp Hiểu Tư chợt rụt tay về, sau khi phục hồi tinh thần lại thì có hơi áy náy nhìn Kỷ Ngưng bị hành động này của cô tổn thương.Nhìn thấy cô đang bối rối, Kỷ Ngưng cố gắng kéo ra một nụ cười, "Cậu không mời tớ đi vào ngồi một chút sao?"

"..."

Không biết phải từ chối như thế nào, Diệp Hiểu Tư chỉ ậm ừ đồng ý, nghiêng người qua để Kỷ Ngưng đi vào.Sau khi Kỷ Ngưng đi vào, liền đi tới bên cạnh tủ giày đổi giày."

Tướng công ngốc, không được đi chân trần, mùa hè cũng không được, sàn nhà rất lạnh."

Nhìn thấy tờ giấy ở trên tủ giày, Kỷ Ngưng có hơi tò mò lẩm bẩm, sau đó thì trầm mặc.Cô gái Nhan Mộ Sương đó, có vẻ như rất tốt với Diệp Hiểu Tư.Thở dài, Kỷ Ngưng nhìn Diệp Hiểu Tư đang thất thần, nói, "Chị ấy rất tốt với cậu."

Phục hồi tinh thần lại, Diệp Hiểu Tư gật gật đầu, "Ừ..."

Kỷ Ngưng cũng không biết phải nói gì, liền nhìn xung quanh, có vài chỗ cũng dán tờ giấy, không biết tại sao, có một cảm giác vô lực đang lan tỏa khắp người nàng.Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, phá vỡ bầu không khí nặng nề này,, "Cậu muốn uống trà xanh không?

Trong tủ lạnh có..."

Hai mắt Kỷ Ngưng lập tức sáng lên, xoay người nhìn cô nói, "Cậu còn nhớ rõ tớ thích uống trà xanh sao?"

Diệp Hiểu Tư sửng sốt một chút, rồi 'ừ' một tiếng, liền xoay người đi tới phòng bếp lấy trà xanh.Không sai, cô không có quên Kỷ Ngưng thích uống trà xanh, nhưng mà trong tủ lạnh lúc nào cũng để trà xanh, là vì nương tử nhà cô thích uống, vì thế cho dù nương tử không có ở đây, lúc cô đi siêu thị cũng sẽ theo thói quen mua trà xanh rồi bỏ vào tủ lạnh.Vừa mới xoay người, thì người lại bị ôm từ phía sau, cả người Diệp Hiểu Tư liền cứng đờ, nhíu mày nói, "Cậu...

Đừng như vậy mà..."

Kỷ Ngưng ôm cô, giọng nói rầu rĩ, "Hiểu Tư, tớ rất yêu cậu."

Diệp Hiểu Tư thở dài, "Ngưng, buông tay đi."

"Không!"

Kỷ Ngưng không chút do dự từ chối, "Hiểu Tư, đừng trốn tránh tớ nữa."

"..."

Diệp Hiểu Tư trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm nói, "Tớ biết là mình có lỗi với cậu, nhưng mà...

Tớ yêu chị ấy."

Giọng nói vô cùng kiên định, làm cho lòng Kỷ Ngưng càng lạnh đi, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa, đầu cũng chôn ở trên cổ Hiểu Tư, "Cậu đừng đối xử với tớ như vậy mà, Hiểu Tư..."

"Ngưng..."

Diệp Hiểu Tư lại nặng nề thở dài, hơi nghiêng người về phía trước định tránh thoát, nhưng lại không thành công, đang định tiếp tục khuyên Kỷ Ngưng, thì lại bị một âm thanh đánh gãy."

Hiểu Tư, mẹ...

Hai đứa..."

Tiêu Nhàn Ninh đứng ở trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tư thế ái muội của hai người."

Mẹ?"

Diệp Hiểu Tư ngạc nhiên kêu lên, sau đó thì vô cùng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn còn giữ bình tĩnh.Sắc mặt Tiêu Nhàn Ninh lập tức lạnh xuống, "Chuyện gì đang xảy ra?"

Bà vô cùng hài lòng với cô con dâu Nhan Mộ Sương này, mặc dù bà rất yêu con gái mình, nhưng không có nghĩa là bà sẽ để con gái nhà mình làm ra chuyện có lỗi với Nhan Mộ Sương.
 
[Bhtt - Game Online] Chính Là Tiểu Bạch Kiểm - Bằng Y Úy Ngã
Chương 100: Mị cũng không biết phải đặt tên chương là gì


Chương 100: Mị cũng không biết phải đặt tên chương là gìBeta: Utano_YuukiNghe Diệp Hiểu Tư nói tiếng "mẹ" kia thì chợt kinh hãi, Kỷ Ngưng ngượng ngùng buông cánh tay vẫn ôm Diệp Hiểu Tư ra, sắc mặt đỏ bừng nhìn Tiêu Nhàn Ninh gọi một tiếng 'dì'.Tiêu Nhàn Ninh liếc nàng một cái, không khỏi thở dài, sao mấy cô gái bị con gái nhà bà gây họa đều có vẻ không tệ vậy.Diệp Hiểu Tư lúc này mới kịp phản ứng, lui qua một bên, có hơi kinh ngạc nhìn cánh cửa.Rõ ràng cô đã đóng cửa rồi mà.Tiêu Nhàn Ninh biết cô đang nghĩ gì, thở dài nói, "Chìa khóa là Sương Sương cho mẹ."

Sương...

Sương?Nghe được xưng hô này, Diệp Hiểu Tư với Kỷ Ngưng đều ngây người ra.Tiêu Nhàn Ninh cư nhiên lại gọi Nhan Mộ Sương như vậy?Đây là tình huống gì?"

À..."

Diệp Hiểu Tư mở miệng trước, do dự không biết phải làm sao để hỏi Tiêu Nhàn Ninh chuyện của Nhan Mộ Sương ."

Đây là bạn học của con sao?"

Tiêu Nhàn Ninh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi."

À..."

Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, quay đầu nhìn Kỷ Ngưng, không biết phải trả lời như thế nào.Mà Kỷ Ngưng lại rất hào phóng nói, "Chào dì, con tên là Kỷ Ngưng, là bạn học hồi sơ trung và cao trung của Hiểu Tư."

"?"

Tiêu Nhàn Ninh nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Kỷ Ngưng có hơi quen quen."

Chúng ta đã gặp nhau rồi dì."

Kỷ Ngưng mỉm cười nói, "Lúc Hiểu Tư học sơ trung năm hai*, dì có tới trường để gặp cậu ấy." [*Tương đương với lớp 8 ở bên mình]Ơ?Diệp Hiểu Tư ngẩn người, trên mặt đầy khó hiểu nhìn hai người.Lúc cô học sơ trung năm hai, mẹ cô có tới trường học để gặp cô?"?"

Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày, nhìn Kỷ Ngưng, qua một hồi lâu mới nhớ tới, liền nói, "Con là cô bé đã đi tìm Triệu lão sư sao?"

Kỷ Ngưng gật gật đầu, "Nhưng mà lúc đó con không biết dì là mẹ của Hiểu Tư, lúc con đi ra khỏi phòng làm việc thì nghe được đối thoại của dì với Triệu lão sư nên con mới biết được."

"Khó trách..."

Tiêu Nhàn Ninh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, đang muốn mở miệng nói tiếp, thì lại bị Diệp Hiểu Tư đánh gãy."

Chờ...

Chờ đã!"

Diệp Hiểu Tư vẫn luôn nhíu mày rốt cuộc cũng không nhịn được liền lên tiếng, "Sao tôi lại không biết gì hết vậy?

Tại sao hai người không ai nói cho tôi biết?"

Bởi vì một câu này, phòng khách liền an tĩnh lại.Tiêu Nhàn Ninh thở dài, bước tới muốn sờ đầu Diệp Hiểu Tư, thì lại thấy cô vô tình lùi một bước rồi liền dừng lại, chỉ nhíu mày nhìn mình."

Hiểu Tư...

Có phải con rất ghét mẹ không?"

Mặc dù Nhan Mộ Sương đã lặp đi lặp lại nhiều lần là Diệp Hiểu Tư rất yêu bà, nhưng mà bà vẫn không tin tưởng cho lắm.Cảm giác áy náy với Diệp Hiểu Tư đọng lại trong nhiều năm qua làm cho bà không thể tự tin vào quan hệ giữa bà với Diệp Hiểu Tư, cho dù bà là một nữ cường nhân hô phong hoán vũ trong cơ quan nhà nước."

Con..."

Không ngờ rằng Tiêu Nhàn Ninh sẽ hỏi mình như vậy, Diệp Hiểu Tư ngây người ra, ngơ ngác nhìn Tiêu Nhàn Ninh, rồi lại quay đầu nhìn Kỷ Ngưng, vẻ mặt khó xử, không biết phải làm thế nào.Kỷ Ngưng thấy cô như vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn, muốn mở miệng đổi chủ đề giúp cô, rồi lại cảm thấy đây là chuyện giữa mẹ con các cô, nàng cũng không thể nhúng tay vào được, chỉ có thể yên lặng đứng ở bên cạnh ôn nhu nhìn Diệp Hiểu Tư, lặng lẽ giúp đỡ cô.Tiêu Nhàn Ninh thấy Diệp Hiểu Tư như vậy, trong lòng liền mềm nhũn ra, muốn dời đề tài này đi, rồi lại nhớ tới lời Nhan Mộ Sương đã nói, liền mở miệng nói tiếp, "Sương Sương nhờ mẹ nói với con, nếu gặp vấn đề khó khăn nào, hãy tự mình suy nghĩ thật kỹ, không được trốn tránh."

Diệp Hiểu Tư kinh ngạc nhìn Tiêu Nhàn Ninh, qua một hồi lâu, mới cúi đầu nói, "Con không có."

Mẹ của mình, tại sao lại ghét được chứ?Mặc dù ngay từ đầu là bà ấy không cần cô.

"Thật sao?"

Trong lòng vui vẻ, Tiêu Nhàn Ninh vẫn còn chưa xác định được, liền hỏi lại, rồi nâng tay lên muốn sờ đầu Diệp Hiểu Tư lần nữa, lúc này cô không có né tránh."

Dạ."

Diệp Hiểu Tư trả lời lí nhí, trề môi ra.Nương tử lại ăn hiếp cô!Kỷ Ngưng nhìn hình ảnh mẹ hiền con hiếu này, trong lòng lại khiếp sợ không có cách nào đè xuống được.Nàng hiểu Diệp Hiểu Tư, giống như câu hỏi mới vừa rồi của Tiêu Nhàn Ninh, nếu lấy tính cách của Diệp Hiểu Tư, cô nhất định sẽ trốn tránh không trả lời, nhưng mà, cũng bởi vì một câu nói của Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư lại trả lời nhanh như vậy.Kỷ Ngưng phát hiện bây giờ mình không hiểu một chút gì về Diệp Hiểu Tư.Cảm giác chua xót như thủy triều đánh úp lại trong lòng nàng, nhắm mắt lại, lúc mở ra thì nhẹ giọng nói với Tiêu Nhàn Ninh và Diệp Hiểu Tư, "Dì, Hiểu Tư, hai người trò chuyện đi ạ, con không làm phiền hai người nữa."

Tiêu Nhàn Ninh chỉ nhẹ gật đầu một cái, cũng không có nói gì thêm, mà Diệp Hiểu Tư thì lại có hơi áy náy nhìn nàng mang giày, do dự một hồi, mới đi tới mở cửa giúp nàng."

Xin lỗi cậu."

Âm thanh rất nhỏ, trong mắt Diệp Hiểu Tư đều là áy náy."

Hiểu Tư, tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ, cậu... cậu không cần... không cần cảm thấy có lỗi với tớ đâu."

Kỷ Ngưng miễn cưỡng cười, lắc đầu rồi đi ra khỏi cửa.Sai một ly, đi một dặm.Lúc trước hai người chia tay, khoảng cách đã xa như chân trời góc biển, Kỷ Ngưng lần này cũng cảm thấy Diệp Hiểu Tư đã không còn thuộc về mình nữa.Đi ở trên đường, Kỷ Ngưng nhớ lại quãng thời gian thực tập ở chung với Diệp Hiểu Tư, cho đến bây giờ, nàng mới chợt phát hiện, Diệp Hiểu Tư không chỉ thay đổi một chút xíu, chỉ là nàng xem nhẹ nó đi mà thôi.Lúc đầu, mỗi ngày nàng đều mua bữa sáng cho Diệp Hiểu Tư ăn, mà Diệp Hiểu Tư lại chưa bao giờ chạm qua, nàng vẫn luôn cho là Diệp Hiểu Tư muốn trốn tránh nàng nên mới không có ăn, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện là mình đã sai ngay từ lúc đầu.Mặc dù khi trước Diệp Hiểu Tư lúc nào cũng không ăn sáng, nhưng mà lại thích ăn kẹo, đặc biệt là lúc không ăn sáng, thì lại càng ăn rất nhiều, mà trí nhớ lại không tốt, lúc ăn hết thì lại quên mua bỏ vào cặp, có một đoạn thời gian, nàng thậm chí còn đi mua rất nhiều kẹo, mỗi buổi tối sẽ bỏ một tí kẹo vào cặp mình, mà sau đó nàng dứt khoát đi mua bữa sáng cho Diệp Hiểu Tư.Nhưng mà trong khoảng thời gian này, Diệp Hiểu Tư cũng chưa bao giờ ăn bữa sáng nàng mua, không thấy cô có biểu hiện đói bụng, cũng không thấy cô ăn kẹo...Cô đã bỏ đi thói xấu không ăn sáng sao?

Còn bỏ đi thói xấu ăn nhiều kẹo luôn sao?

Hay là chính cô đã thay đổi?Vô luận là cái nào, đều chứng minh Diệp Hiểu Tư đã thay đổi.Hơn nữa... từ một đứa trẻ nhu nhược không biết phải đối mặt với người xa lạ thế nào, bây giờ lại có thể bình tĩnh đàm phán với đối tượng hợp tác mà cô chưa bao giờ gặp, từ một đứa trẻ dễ bối rối khi gặp những chuyện phức tạp phiền phức, bây giờ lại có thể vì một dự án mà tăng ca tới khuya, còn chủ động đi trao đổi với một nhóm công nhân viên.Lúc trước, vào thời điểm Diệp Hiểu Tư mới vừa vào công ty mà được đảm nhiệm chức phó giám đốc, mọi người đều cảm thấy cô chỉ dựa vào ba cô, còn bây giờ thì sao?Có người nào cảm thấy cô không có năng lực không?Vào lúc này, Kỷ Ngưng mới cảm thấy Diệp Hiểu Tư thay đổi quá nhiều, trưởng thành thật nhanh, mà tất cả những điều này, chỉ là vì một người...Nhan Mộ Sương."

Nhan Mộ Sương sao?"

Kỷ Ngưng ngước nhìn bầu trời đêm, chỉ có một hai ngôi sao trên bầu trời rộng lớn ấy làm cho người ta cảm thấy thật cô đơn lạnh lẽo, mà tâm tình của nàng cũng giống y như vậy," Có lẽ...

Chị mới là người thích hợp với Hiểu Tư nhất."

Nàng không có cách nào phủ nhận Diệp Hiểu Tư trưởng thành là mới có lợi cho cậu ấy nhất."

Haiz..."

Nhìn thân ảnh của Kỷ Ngưng biến mất trong hành lang, Diệp Hiểu Tư lúc này mới đóng cửa lại, tâm tình phiền muộn xoay người lại."

Đứa bé kia thích con sao?"

Tiêu Nhàn Ninh tò mò hỏi, làm Diệp Hiểu Tư không khỏi khinh bỉ bà.Thì ra mẹ cô là một phụ nữ nhiều chuyện tới như vậy?Nhìn vẻ mặt cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì, Tiêu Nhàn Ninh nở nụ cười tinh nghịch nói, "Nhiều chuyện là thiên tính của con người."

"Ơ?"

Diệp Hiểu Tư lại bị quăng bom thêm lần nữa."

Trời, đứa nhỏ ngốc, lại đây, mẹ có mua quần áo cho con nè."

Ngoắc ngoắc tay với cô, để túi lên ghế sô pha, Tiêu Nhàn Ninh cười khổ nói, "Mẹ cũng không chắc chắn con thích kiểu quần áo gì, may là có Sương Sương giúp mẹ chọn."

"Dạ..."

Lại thêm một lần nữa cảm thấy quan hệ của mẹ cô với Nhan Mộ Sương thật tốt, Diệp Hiểu Tư đi tới, suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi, "Việc này...

Mẹ, quan hệ của mẹ với nương...

À, của mẹ với Sương Sương hình như rất tốt?"

Tiêu Nhàn Ninh như không có việc gì nói, "Mẹ chồng với con dâu, dĩ nhiên là tốt rồi."

Diệp Hiểu Tư trợn to hai mắt, trên mặt đều là hoảng sợ nhìn bà.Tiêu Nhàn Ninh thấy cô như vậy, liền bật cười, "Con mới vừa muốn nói nương tử đúng không?

Con cứ nói vậy đi, Sương Sương có nhờ mẹ hỏi con, vị trí đệ nhất cao thủ có bị hạ xuống không?"

"..."

Diệp Hiểu Tư lại càng hoảng sợ hơn nữa, trợn mắt há mồm nhìn bộ dáng nghịch ngợm của mẹ mà cô chưa từng thấy bao giờ, miệng mấp máy một hồi lâu, vẫn không nói ra được một câu."

Chẳng lẽ bị hạ rồi à?

Yên tâm đi, để mẹ giúp con gạt Sương Sương cho."

Tiêu Nhàn Ninh lại nâng tay lên sờ đầu Diệp Hiểu Tư, ôn nhu nói, "Mặc dù con dâu nhờ mẹ, nhưng mà mẹ cũng phải giúp con gái của mình chứ."

Bà có cảm giác, lần này trở về, nhất định có thể gần gũi với con gái mình hơn nữa.===============Kỷ Ngưng đã triệt để chết tâm rồi - Tiêu Nhàn Ninh muôn năm ~ Về quá đúng lúc luôn chứ ~
 
[Bhtt - Game Online] Chính Là Tiểu Bạch Kiểm - Bằng Y Úy Ngã
Chương 101: Một nhà ba miệng


Chương 101: Một nhà ba miệngBeta: Utano_YuukiThấy bộ dạng mờ mịt của Diệp Hiểu Tư, Tiêu Nhàn Ninh không khỏi thở dài, đi tới hai bước, kéo tay cô lại, thấy cô không bất kỳ chống cự nào thì trong lòng càng thêm vui vẻ, kéo cô đi đến, ngồi lên sô pha, "Hiểu Tư, Sương Sương rất tốt với con, ở bên con bé, con sẽ hạnh phúc, cho nên mẹ không phản đối."

Nghe Tiêu Nhàn Ninh nói như vậy, cảm giác lạnh thấu xương lan tỏa khắp người, Diệp Hiểu Tư ngẩng đầu, rút tay mình về, quật cường nhìn bà, giọng nói lạnh lẽo, "Ý của mẹ là, mẹ rất yên tâm khi ném con cho chị ấy, rồi sau đó mẹ cũng không cần phải để ý tới con nữa đúng không?"

Trong khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày cô đều nói chuyện điện thoại với Tiêu Nhàn Ninh, mặc dù đã quen dùng giọng nói xa cách để nói chuyện, nhưng trên thực tế, cảm giác bài xích bà đang từ từ biến mất.Nhưng mà bây giờ, bởi vì chuyện trước đây từng trải qua, cô cảm thấy Tiêu Nhàn Ninh muốn hoàn toàn vứt bỏ mình, ngay cả điện thoại cũng không gọi tới, một loại cảm giác đau đớn dần bao lấy trái tim cô.Tiêu Nhàn Ninh vừa nghe vậy, dáng vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất trong nháy mắt, hốt hoảng ôm chặt cô con gái đang mím môi và nhìn bà với ánh mắt lạnh lẽo, sốt ruột nói, "Sao con lại nghĩ như vậy chứ?

Mẹ còn nghĩ, con cũng sẽ tới Đức, sau đó chúng ta một nhà ba người sẽ không bao giờ rời xa nhau."

"Một nhà ba người?"

Diệp Hiểu Tư ngơ ngác lặp lại, trong lòng cảm thấy xúc động."

Đúng, có mẹ, con, Sương Sương."

Tiêu Nhàn Ninh vẫn ôm Diệp Hiểu Tư nhẹ giọng nói, "Hiểu Tư, trước đây là mẹ không tốt, sau này sẽ không."

Mới vừa rồi khi thấy bộ dáng tự bảo vệ mình của Diệp Hiểu Tư, Tiêu Nhàn Ninh mới biết bóng ma được tích tụ nhiều năm của Diệp Hiểu Tư mà Nhan Mộ Sương đã nói ảnh hưởng tới cô nghiêm trọng cỡ nào.Diệp Hiểu Tư yên lặng nhìn thẳng vào mắt bà, như đang muốn xác định câu nói kia là thật hay giả, phòng bị trên mặt dần dần tan mất."

Mẹ có lỗi với con."

Tiêu Nhàn Ninh giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má Diệp Hiểu Tư, trong mắt bà đều là áy náy, "Khi con còn bé mẹ không chiếu cố tốt cho con, thậm chí khi con trưởng thành mẹ cũng không ở bên cạnh, nhìn con lớn lên..."

"..."

Diệp Hiểu Tư hơi lúng túng muốn tránh tay Tiêu Nhàn Ninh, bởi vì cô không thích thân mật với ai khác ngoài người yêu, nhưng mà lần này cô cũng không có tránh, bởi vì....Tiêu Nhàn Ninh là mẹ cô.Không né tránh, cũng không biết phải đối mặt với Tiêu Nhàn Ninh như thế nào, qua một hồi lâu, Diệp Hiểu Tư mới khẽ hỏi, "Vậy cái chú kia thì sao?"

Năm đó, cái tên đàn ông làm Tiêu Nhàn Ninh ly hôn với Diệp Định, hơn nữa còn bỏ cô lại đâu rồi?Trong mắt Tiêu Nhàn Ninh hiện lên thần sắc phức tạp, sau đó cười một tiếng, "Cái chú đó sao, đã kết hôn rồi."

"Cái gì?"

Diệp Hiểu Tư lập tức đứng lên, "Mẹ nói cái tên đàn ông đần độn kia dám làm như vậy với mẹ sao?"

"Phốc..."

Tiêu Nhàn Ninh rất không có hình tượng bật cười, sau đó vui vẻ nói, "Hiểu Tư đau lòng cho mẹ sao?"

"Con..."

Diệp Hiểu Tư hơi khựng lại, mấp máy miệng , nghiêng đầu qua một bên, qua một hồi lâu mới nói, "Chỉ là con cảm thấy mẹ đã hy sinh rất nhiều cho chú ấy."

"Sao?"

Nghe được câu này, Tiêu Nhàn Ninh khó hiểu, "Hy sinh rất nhiều?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Nhớ tới những lúc mình bị Miêu Vân Vân chế nhạo, lửa giận trong lòng Diệp Hiểu Tư càng thêm bùng cháy, nhưng vẫn cố giữ cho vẻ mặt bình tĩnh.Tiêu Nhàn Ninh nhíu mày, giọng nói rốt cuộc cũng nghiêm túc, "Tại sao con lại nói như vậy?"

Lúc trước, rõ ràng là bà có lỗi với người kia."

Vì chú đó, mẹ sẵn sàng bỏ quê hương đi tới Đức!

Vì chú đó, mẹ sẵn sàng bỏ con gái của mình lại!

Vì chú đó, ngay cả việc trở về thăm con cũng rất ít!

Chẳng lẽ hy sinh không nhiều sao?

Hay là, hy sinh con gái của mẹ cũng không tính là gì luôn sao?"

Chiếc mặt nạ bình tĩnh trên mặt cô rốt cuộc cũng bị vỡ, Diệp Hiểu Tư tức giận nói ra tất cả lời cô đã che giấu trong lòng nhiều năm qua, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tiêu Nhàn Ninh, cô đột nhiên có hơi sợ hãi.Cô nhớ rõ khi còn bé, có lần cô làm cho mẹ tức giận, kết quả là bị đánh một trận, bà xuống tay không hề lưu tình.

Cô khóc rất lâu mới...."

Là ai nói với con như vậy?"

Tiêu Nhàn Ninh tức giận đập bàn, hô hấp có hơi dồn dập.Khó trách Hiểu Tư luôn bài xích bà như vậy, là do nghe thứ tin đồn nhảm nhí này sao?"..."

Đứng thẳng lưng, mím môi thật chặt, gương mặt Diệp Hiểu Tư lúc này rất lạnh lùng, đau thương trong mắt cô mặc dù đã được che giấu nhưng vẫn để lộ ra làm cho Tiêu Nhàn Ninh cảm thấy đau lòng, giọng nói liền mềm xuống, "Hiểu Tư, không phải mẹ nổi giận với con đâu, là mẹ tức giận do có người bịa đặt bên tai con, để con hận mẹ nhiều năm như vậy..."

Bịa đặt?Diệp Hiểu Tư không khỏi nhíu mày, sau đó xoay đầu không nhìn bà, "Con không có hận mẹ..."

"Con nói cho mẹ biết, là ai nói với con chuyện này?"

Diệp Hiểu Tư trầm mặc nửa ngày, mới nói, "Rất nhiều người."

"Rất nhiều người?"

"Bà nội, cô, còn có anh họ, chị họ, còn có...

Miêu Vân Vân...

Diệp Hiểu Hà..."

Tiêu Nhàn Ninh kinh ngạc, qua một hồi lâu mới kích động nói, "Chuyện đó không phải là thật."

Bà không nghĩ tới, cô em chồng lúc trước đã hứa sẽ giúp bà chăm sóc Hiểu Tư, lại nói với Hiểu Tư như vậy, còn mẹ chồng nữa, không phải bà ấy là người hiểu chuyện nhất sao?"

Nhiều người như vậy..."

Đau khổ nói, Diệp Hiểu Tư nhớ lại lúc Diệp Định với Tiêu Nhàn Ninh vừa ly hôn, Miêu Vân Vân và Diệp Hiểu Hà chính thức dọn vào Diệp gia, ánh mắt họ nhìn cô giống như đang nhìn một con chó hoang vậy.Cô không thể nào quên đi đoạn thời gian bị sỉ nhục đó được.Mỗi lần Diệp Định không có ở nhà, Miêu Vân Vân sẽ châm chọc mỉa mai cô, thậm chí còn không cho cô ăn cơm, Diệp Hiểu Hà cũng thường xuyên bắt nạt cô.Sau đó, cô quật cường yêu cầu dọn ra khỏi Diệp gia, Diệp Định cũng thấy Miêu Vân Vân bất mãn, vì vậy liền để cô qua nhà cô cô ở.Diệp Hiểu Tư vốn tưởng rằng cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi cảm giác bị chế giễu, không ngờ lúc cô ở nhà của cô cô, mọi người đều nói xấu mẹ cô, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện thì mỗi ngày đều nói mẹ cô chạy theo tên đàn ông khác, nói cô là tạp chủng không ai cần.Trái tim vô cùng đau đớn, hai mắt Diệp Hiểu Tư đau xót, cố gắng chớp chớp mắt kiềm chế bản thân không để cho mình khóc lên, giọng nói khàn khàn nói với Tiêu Nhàn Ninh những chuyện cũ mà ngay cả Nhan Mộ Sương cũng không biết, cuối cùng, nước mắt vẫn không thể nén được liền chảy xuống, "Là bịa đặt sao?"

Che miệng, không cho tiếng khóc truyền ra, Tiêu Nhàn Ninh đứng dậy ôm Diệp Hiểu Tư vào lòng, "Không phải như vậy, Hiểu Tư, con phải tin mẹ."

Bà không có vì đàn ông mà không cần con gái."

Không phải như vậy sao?

Vậy chuyện đó là thế nào?"

Lúc này nước mắt làm tầm mắt cô bị mờ đi, vẫn cố gượng cười, Diệp Hiểu Tư lắc đầu, cũng không tin lời nói của Tiêu Nhàn Ninh."

Con nghe mẹ nói, con nghe mẹ nói..."

Tiêu Nhàn Ninh vội vàng nói, "Lúc đó, là do nhà nước phái mẹ đi Berlin, ba con yêu cầu ly hôn, lại nói mẹ không thể chăm sóc con được, sẽ hại con, cho nên mẹ mới đồng ý ly hôn, đưa quyền nuôi dưỡng lại cho ông ấy.

Nhậm Dịch, cũng chính là cái chú mà con nói, chú ấy đi theo mẹ tới Đức, con hiểu không?"

Có hơi tin tưởng lời giải thích của bà, nhưng vì ấn tượng trong nhiều năm qua nên vẫn cảm thấy nghi ngờ, Diệp Hiểu Tư nhíu mày thật chặt, trên mặt cô vẫn còn vẻ hoài nghi, nhưng trong lòng thì đã dao động."

Mẹ có thể cho con xem hồ sơ điều động của bộ ngoại giao."

Trong mắt lóe lên tia kiên quyết, Tiêu Nhàn Ninh nói, "Họ điều động mẹ đi Berlin, Nhậm Dịch ở lại Trung Quốc, sau đó Nhậm Dịch nộp đơn xin được điều qua Đức với mẹ, mấy cái này, đều được viết đầy đủ trong hồ sơ hết."

"Thật sao?"

"Thật."

Không chút do dự trả lời, Tiêu Nhàn Ninh đau lòng nói, "Con là miếng thịt rơi từ trên người mẹ xuống, làm sao mẹ có thể không cần con được chứ."

"Nhưng mà..."

Lẩm bẩm ở trong miệng, Diệp Hiểu Tư vô cùng bối rối nhíu mày, "Bọn họ...

Tại sao..."

Tại sao lại lừa gạt cô chứ?"

Mẹ cũng muốn biết tại sao."

Lạnh lùng nói, trong mắt Tiêu Nhàn Ninh xẹt qua một tia sắc bén, nhìn vào mắt Diệp Hiểu Tư, giấu bộ dáng tức giận đi, nhẹ giọng nói, "Dù sao đi nữa, trước đây mẹ bỏ con lại, còn tin Diệp Định sẽ chăm sóc con thật tốt, là mẹ sai, sau này, mẹ sẽ đền bù lại cho con, được không?"

Con ngươi đen nháy của cô nhìn thẳng vào mắt bà, qua một hồi lâu, mới nhẹ gật đầu một cái."

Đứa nhỏ ngốc..."

Một đêm này, Diệp Hiểu Tư và Tiêu Nhàn Ninh ngủ chung giường, lăn qua lộn lại thật lâu cũng không ngủ được, cho đến cuối cùng, Tiêu Nhàn Ninh buồn cười nhìn cô nhắm mắt nhưng sắc mặt lại đỏ bừng, ngồi dậy kéo cô nằm lên đùi mình, nhìn vào đôi mắt đang trợn to của cô, chỉ lắc đầu nói, "Ngủ với mẹ có gì phải xấu hổ đâu, lúc con còn nhỏ cũng không phải chưa từng ngủ chung."

Có lúc, bà về tới nhà, Diệp Hiểu Tư còn chưa ngủ, lúc đó cô sẽ ôm gối quấn lấy, đòi ngủ chung với bà, mỗi lần bà đều để Diệp Hiểu Tư nằm lên đùi mình, sau đó vỗ lưng dỗ cô ngủ.Dường như cũng nhớ lại lúc còn nhỏ, gương mặt Diệp Hiểu Tư càng đỏ hơn, nhưng cũng không muốn đổi tư thế, vẫn nằm trên đùi bà, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ."

Ha ha..."

Tiêu Nhàn Ninh khẽ cười, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Hiểu Tư, dỗ cô đi vào giấc ngủ, giống như mười mấy năm trước.Diệp Hiểu Tư vốn là chỉ xấu hổ giả bộ ngủ, dần dần, mùi hương và sự ấm áp của mẹ đã mất từ lâu tràn đầy lòng cô,dần dần bị cơn buồn ngủ tập kích, chậm rãi thiếp đi.Tiêu Nhàn Ninh nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, nở nụ cười.Nhan Mộ Sương đúng là rất hiểu con bé Hiểu Tư nhà bà, tất cả phản ứng của Diệp Hiểu Tư nàng đều đoán được, phương pháp dạy mình cũng rất hiệu quả.Con gái của bà, sau này chắc sẽ bị con dâu lợi hại ăn gắt gao luôn rồi...Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Diệp Hiểu Tư tỉnh dậy, Tiêu Nhàn Ninh đã không còn ở trên giường.Cảm thấy mất mát trong nháy mắt, vẻ mặt cũng có hơi hoảng hốt, nhưng trạng thái này biến mất, khi cô nghe được âm thanh ở trong phòng bếp.Nhảy xuống giường, mang dép rồi nhanh chóng chạy tới phòng bếp, nhìn bóng lưng Tiêu Nhàn Ninh đang chiên trứng, đôi mắt chợt ngấn nước.Đứa trẻ không mẹ giống như ngọn cỏ, đứa trẻ có mẹ giống như báu vật.Trong một đêm, cô từ một ngọn cỏ biến thành báu vật sao?"

Hiểu Tư, dậy rồi sao?"

Nghe được tiếng động, Tiêu Nhàn Ninh cũng không xoay người, mà ôn nhu nói, "Con đánh răng rửa mặt đi, mẹ hâm nóng sữa bò xong là có thể ăn sáng rồi."

"Dạ."

Nặng nề đáp một tiếng, Diệp Hiểu Tư nghe lời xoay người đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, trong lòng bắt đầu nhớ Nhan Mộ Sương ở nước Đức xa xôi.Nương tử, nếu như chị cũng ở đây, là hoàn hảo rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back