Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Full] Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi - Cố Nhân Ôn Tửu

[Bhtt] [Full] Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi - Cố Nhân Ôn Tửu
Chương 99: Mùa hoa có kỳ


Bưng đĩa quay trở lại bàn ăn, lần này thì Hứa Ôn Giảo ngồi xuống sát bên cạnh Hứa Úc Liêm.

Cô cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Không biết là trên đường quay trở lại đây, người này đã bị ai nhắm tới và câu hồn đi mất.Hứa Úc Liêm không nói chuyện, chỉ im lặng nhai nuốt thức ăn, và ngồi nghe mấy người chị em họ của mình nói chuyện phiếm với Hứa Ôn Giảo.Quan hệ của các nàng khó tránh khỏi bị người ta trêu chọc.

Hứa Ôn Giảo trả lời rất cẩn thận và khéo léo, dùng từ mơ hồ nhưng vẫn giữ lại dư âm, tạo khoảng trống cho trí tưởng tượng.

Nàng không nói hiện tại mối quan hệ là như thế nào, cũng không nói có thích hay không.

Thế nhưng mỗi lời nói đều ấm áp và đầy ẩn ý, khơi ngợi trong lòng người những suy nghĩ mơ mộng và lãng mạn.Rượu ấm người nhàn, xung quanh dần dần nóng lên.

Không biết ai là người đầu tiên đề cập đến chủ đề trưởng thành, mọi người đều biết Hứa Úc Liêm rất ngại ngùng khi nói đến chuyện này, cho nên cũng không có ai lôi kéo cô và Hứa Ôn Giảo vào.Nhưng Hứa Lệnh Nhĩ và Cảnh Ấu thì không có được yên ổn như vậy.

Cả hai chênh nhau tám tuổi, thiếu nữ giấu mặt này lần đầu tiên được người yêu đưa đi cùng để ra mắt mọi người.

Lần này Hứa Linh Sam hỏi những câu còn đặc sắc hơn cả lúc nãy.Người trẻ tuổi chắc hẳn có thể lực rất tốt phải không?

Sẽ không thể nào chết trên giường nhanh như vậy đâu nhỉ?Điểm nhạy cảm đều tập trung ở nơi đó?

Tư thế yêu thích của Cảnh Ấu là gì?Đều là chị em nhà mình, Hứa Lệnh Nhĩ vô cùng điềm tĩnh trước mọi câu hỏi, thỉnh thoảng lại buột miệng nói vài câu, lượng thông tin trong đó đều rất lớn.Mặt của Cảnh Ấu đỏ lên, không chịu nổi trêu chọc, chỉ dám nói một chút giấu một chút.Chỉ là cả hai người không nói ra bí mật sâu kín nhất, một lúc sau Cảnh Ấu bị hỏi gấp, không biết nghĩ đến cái gì, xấu hổ đến mức trốn vào trong ngực của Hứa Lệnh Nhĩ.Hứa Úc Liêm không có tham dự cái đề tài này, cô ngồi ở bên cạnh lắng nghe, mềm mại bên tai, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy.Tay đang muốn cầm chén rượu lên thì đột nhiên cổ tay bị ai đó bắt lại, cô nâng gương mặt đỏ ửng nhìn lên, nghi hoặc chớp mắt.Khí chất của Hứa Ôn Giảo ngày càng phát triển, ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt và nụ cười toát lên sự dịu dàng.

Nàng mềm giọng: "Đừng uống nữa, chị đã uống hai bình rồi."

Hứa Úc Liêm không có nhận ra được rằng lúc mình đang ăn, trong lòng nóng nảy và vội vàng, xem rượu vang đỏ như một loại đồ uống thông thường mà uống rất nhiều.Chưa hẳn là đã say hoàn toàn, ánh mắt của cô hơi mơ màng, nhìn bàn tay của Hứa Ôn Giảo trên cổ tay của mình mà không buông ra.Ngón tay của thiếu nữ thon dài, xương cốt rõ ràng, cổ họng của Hứa Úc Liêm có chút khẩn trương, nhẹ nhàng rút tay trở về rồi đặt lên đùi của mình, sau đó quay mặt nhìn đi nơi khác.Đôi môi của Hứa Úc Liêm đỏ mọng và ướt át, nhìn hết sức yêu kiều.

Cô nhẹ nhàng liếm liếm môi, nói thầm: "Tán tỉnh mà không hôn, người phụ nữ cặn bã."

Không hiểu thấu bị cô mặt lạnh, hơn nữa còn không có nghe rõ đối phương đang nói cái gì, Hứa Ôn Giảo có chút hoang mang nhưng cũng không có xoắn xuýt quá nhiều.

Nàng áp vào bên người của Hứa Úc Liêm, ăn đồ ăn trong dĩa của cô.Hứa Úc Liêm cúi đầu liếc nhìn, cũng không có ngăn cản nàng.Cơm nước xong xuôi, mọi người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Hứa Úc Liêm ngủ nửa tiếng để giải cơn say, sau đó đi vào phòng tắm để ngâm tắm.Không biết nằm đã bao lâu, chiếc điện thoại di động đặt trên bồn rửa đột nhiên reo lên, đó là nhạc chuông được cô cài đặt riêng cho Hứa Ôn Giảo.Hứa Úc Liêm đứng dậy từ trong bồn tắm hoa tràn đầy bọt biển, dòng nước chảy xuống từ làn da ẩm ướt, không có vào giữa hai chân.

Cô vừa bật loa ngoài, vừa đứng dưới vòi sen."

Chị nghe."

Nước chảy ra từ vòi sen hơi nóng, Hứa Úc Liêm ngẩng cổ lên và nhắm mắt lại."

Chị ơi, chị Lệnh Nhĩ và các chị nói muốn xuống dưới nướng quýt, nặn một người tuyết.

Các chị nói em bảo chị xuống chơi . . ."

Hứa Ôn Giảo đứng trước cửa phòng của Hứa Úc Liêm, sau khi bấm chuông một lúc không có ai trả lời, lúc này nàng mới gọi điện thoại tới.Nghe thấy tiếng nước ở bên kia điện thoại, nàng thấp giọng hỏi: "Chị đang tắm à?"

Tiếng nước ở bên kia dừng lại, chất lượng của điện thoại quá tốt, âm thanh loa ngoài to và rõ.

Nàng có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng thở của đối phương và âm thanh thoa sữa tắm lên người.Từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen của Hứa Úc Liêm, cô thoa sữa tắm lên người, giọng nói vừa lười biếng lại vừa lạnh: "Chị tắm xong rồi sẽ xuống, có thể sẽ hơi lâu một chút.

Mọi người cứ chơi trước đi, chị sẽ xuống sau."

Sữa tắm ma sát vào cơ thể phát ra tiếng nước dính chặt.

Hứa Ôn Giảo đang cầm điện thoại di động đứng trong hành lang yên tĩnh.

Dường như từ bên trong mỗi một cái thanh âm rất nhỏ kia, nàng có thể đoán ra được Hứa Úc Liêm đang sờ bộ phận nào trên cơ thể, càng ngày càng đi xuống và đi vào chỗ sâu.Tần số hô hấp không ngừng thay đổi, Hứa Ôn Giảo cụp mắt xuống, bờ vai run lên vì lồng ngực nâng lên hạ xuống.

Nàng cắn môi làm son lem luốc, son môi dính vào răng.Hết lần này tới lần khác Hứa Úc Liêm đều không phải cố ý làm cái gì.

Cô bật loa ngoài vừa tắm vừa nói chuyện điện thoại để tiết kiệm thời gian, chỉ đơn giản là nghĩ rằng Hứa Ôn Giảo có việc gấp và đến tìm mình.Thế là cô không có chút phòng bị nào mà tạo bọt, sau đó bật vòi hoa sen lại và bắt đầu tắm rửa cơ thể, thỉnh thoảng vô thức phát ra vài tiếng rên rỉ.Hứa Úc Liêm tắm rửa vô cùng tỉ mỉ và tắm rất lâu.

Sau đó cô lau sạch sẽ nước trên người, mặc quần áo chỉnh tề, cầm điện thoại di động lên và chuẩn bị đi ra ngoài sấy tóc.

Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, lập tức thấy Hứa Ôn Giảo vừa mới cúp máy.Trong lòng Hứa Úc Liêm chợt lóe lên nghi hoặc, cô tưởng rằng sau khi cô nói mình sẽ xuống sau, Hứa Ôn Giảo sẽ lập tức cúp điện thoại.Hứa Ôn Giảo gửi cho cô một vài tin nhắn.[ Kiểu Kiểu ]: Tắm rửa quá lâu rất dễ bị cảm lạnh.[ Kiểu Kiểu ]: Em đi xuống trước đây.Hứa Úc Liêm không để ý nhiều đến những lời này, cô nhanh chóng sấy khô tóc, thay một bộ quần áo khác trước khi ra ngoài rồi đi thang máy xuống tầng dưới.Trong sân ở tầng một, có khá nhiều lò nướng than đã được bày sẵn.

Khách của khách sạn thuê quầy nướng, tất cả mọi người đều quây quần bên gia đình và bạn bè, cùng nhau nướng đồ ăn, nhâm nhi tách trà nóng hổi."

Chị Sáu!

Ở bên này."

Hứa Úc Liêm nghe thấy có người gọi tên của mình, nhìn thấy Hứa Linh Biệt nhảy dựng lên, háo hức vẫy tay về phía cô.Tuyết rơi khá dày, Hứa Úc Liêm giẫm lên tuyết trên mặt đất, để lại hàng loạt dấu chân ở phía sau, bước tới và ngồi xuống ghế.

Sau đó lập tức có người đưa chén trà sữa nóng hổi vào tay của cô, cô bưng lên nhấp một ngụm nhỏ và uống nó để làm ấm bụng.Hứa Lệnh Nhĩ cùng Hứa Lân Vũ đang đứng nướng đồ ăn.

Vỏ cam vàng ươm bị nướng cháy xén, co lại từng chút, ôm lấy phần thịt quả bên trong.

Còn có cả khoai lang nướng chảy ra mùi thơm ngọt, mềm dẻo và ngon miệng.

Cảnh Ấu đang xử lý cánh gà nướng cùng lạp xưởng hun khói ở bên cạnh, Hứa Linh Sam thì đánh nhau với con mèo của em Năm.Và hình như có một người không có mặt ở đây.Trái tim của Hứa Úc Liêm rơi gấp, cô biết người của Hứa Ôn Giảo rất yếu vào mùa đông, lúc trưa đã hóng gió ở bên ngoài rất lâu, lạnh như thế, nếu nàng chạy lung tung thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Cô nhìn xung quanh một lượt, một mảnh đất tuyết mênh mông, tầm mắt mở rộng, lại thấy không rõ khuôn mặt của từng người.Bỗng nhiên, Hứa Úc Liêm buông xuống chén sứ trong tay, bối rối đứng dậy và đi về phía một góc hẻo lánh."

Em ấy gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"

"Đi yêu đương."

Tiếng cười ở sau lưng bị cuốn vào trong gió, một lần nữa bị thổi tan.Hứa Úc Liêm chống đỡ cái gió lạnh đập vào mặt và bước đi rất nhanh.

Khi sắp đến gần cái bóng như ngọn lửa kia, cô không khỏi bước chậm lại, nín thở, sợ rằng làm kinh động đến đối phương.Hứa Ôn Giảo đang mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, cổ áo có hai chiếc nơ thắt, mũ len màu trắng nhuyễn nhẹ nhàng phủ phía sau lưng.

Áo khoác cài khuy màu trắng cùng dòng, váy dài thêu và áo choàng cùng màu.

Hoa rơi và thỏ ngọc được thêu dệt bằng chỉ bạc, mang đến một bức tranh sinh động và đầy thi vị.Mái tóc đen nhánh được buộc cao gọn gàng bằng một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ.

Khuôn mặt trái xoan duyên dáng, đáy mắt đánh nhẹ phấn hồng như đám mây, môi mỏng lộ ra đa tình, tô son đỏ, giống như châm lửa phá vỡ anh đào.Những quả ngọt màu da cam mọng nước treo lủng lẳng trên cành cây, người con gái đang đứng ở bên gốc cây, vòng eo và lưng cân đối, dáng người cao gầy.Giờ phút này, nàng khẽ nâng cằm, đưa tay đón tuyết bay đầy trời.Cổ tay trắng ngần lóe sáng bên trong khung cảnh tuyết trắng, những hạt tuyết mịn màng như bông gòn khẽ chạm vào mái tóc dài đen nhánh, đọng lại trên mái tóc dày mượt ở tai, tan chảy dần dần từng chút một.Giữa thế giới băng tuyết lấp lánh này, nàng là đêm lạnh sắp hết.

Những cành đào đông đỏ xinh xắn vươn ra khỏi mái hiên ngói đen phủ đầy tuyết, những quả đỏ rực rỡ được tô điểm thêm bởi những hạt tuyết trắng lấp lánh.Mùa hoa có kỳ, xuân quang* sắp tới.(*) Xuân quang (春光): Phong cảnh sáng đẹp của mùa xuân.Xung quanh cô, những thiếu niên đang vò quả cầu tuyết, gặp bạn bè của mình là lập tức ném, họ reo hò và cười mắng với nhau.

Ngoài ra còn có những đứa trẻ con đang tập tễnh chạy trên tuyết, hai bên má đỏ ửng vì lạnh.Hứa Úc Liêm đứng giữa chốn đông người, không biết vì sao, hốc mắt một trận chua xót, nước mắt trào ra.Yêu người thanh tao thoát tục, giống như tiên nữ giáng trần, sợ nàng như đã dứt bỏ trần duyên, sắp sửa trở về tiên giới.Một giây sau, Hứa Ôn Giảo cúi đầu xuống, nàng nhẹ nhàng hà hơi, quay đầu định bước trở về, đối diện trực tiếp nàng là một đôi mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc một trận rất to.

Gió tuyết thổi qua, xuyên qua khe hở giữa các nàng, vẻ mặt của Hứa Ôn Giảo có hơi ngạc nhiên, biểu lộ mềm mại.Mũi của Hứa Úc Liêm đỏ bừng, trong lòng dường như vẫn còn thất vọng cùng mất mát, cô hô lên một tiếng: "Kiểu Kiểu."

Hứa Ôn Giảo đột nhiên bước nhanh và chạy về phía cô.

Khoảng cách của cả hai không đến mấy mét, thiếu nữ bị gió lạnh bao bọc không chút do dự mà chạy thẳng vào trong vòng tay của cô.Một cái ôm mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, Hứa Ôn Giảo vùi mặt vào trong ngực ấm áp của Hứa Úc Liêm, thanh âm nhảy cẫng."

Chị ơi ~ Chị đã đến rồi."

Hết lần này đến lần khác, người ấy vì nàng mà đến.Hứa Úc Liêm ôm chặt nàng, một giọt nước mắt lăn xuống từ đuôi mắt.
 
[Bhtt] [Full] Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi - Cố Nhân Ôn Tửu
Chương 100: Tình yêu chân thành cả đời (Kết thúc)


Lúc hai người trở lại bên cạnh lò nướng đã là hơn mười phút sau sự tình.

Tất cả mọi người đều chú ý tới khóe miệng bị cắn rách của Hứa Ôn Giảo, còn có son môi lem nhem của Hứa Úc Liêm.Lúc nãy Hứa Úc Liêm không nhịn được, ôm lấy mặt của Hứa Ôn Giảo và hôn nàng.

Đối phương cũng rất phối hợp, còn cố tình trêu chọc cô.

Nụ hôn kia cực kỳ cháy bỏng lại triền miên, hai người đều chìm đắm vào và không dứt ra được.Sau đó các nàng thở hồng hộc tách ra, Hứa Ôn Giảo hơi đỏ mặt, ho hai lần, nhu nhu nhược nhược móc lấy ngón tay đeo nhẫn của Hứa Úc Liêm, mềm giọng: "Em còn muốn chị hôn em thêm nữa."

Hứa Úc Liêm vừa thẹn lại vừa giận, sau đó hung hăng cắn mạnh vào khóe miệng của nàng, "Em muốn được hôn là chị phải hôn em ngay sao?"

Người này không biết xấu hổ là gì hay sao?

Trở về rồi nói sau vậy.Hứa Úc Liêm tự cho là mình che giấu tâm trạng khá tốt, nhìn Hứa Ôn Giảo cùng Cảnh Ấu đang chơi với mèo được vài lần, thu tầm mắt lại và cúi đầu xuống.

Cô đảo lạp xưởng hun khói trên vỉ than, khóe miệng cong lên, ép đều ép không được.Hứa Lệnh Nhĩ nhìn lạp xưởng hun khói bị em gái nướng cháy khét, trầm ngâm một lúc rồi nắm lấy tay của Hứa Úc Liêm: "Úc Liêm, chị sẽ nói cho em nghe một bí mật."

Giọng nói của cô ấy giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ con.

Hứa Úc Liêm đưa lạp xưởng hun khói bị khét cho Hứa Lân Vũ mặt mũi tràn đầy thương tiếc vì cô lãng phí đồ ăn gói lại và bỏ vào thùng rác, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Lệnh Nhĩ.Hứa Lệnh Nhĩ ra hiệu cho cô đưa tai lại gần, dùng bàn tay che lại, nhỏ giọng nói với cô vài câu.Trên mặt của Hứa Úc Liêm xuất hiện sự kinh ngạc, khó có thể tin, mê man cùng bán tín bán nghi, vẻ mặt ngượng ngùng.

Cô nghe xong lời nói của Hứa Lệnh Nhĩ, cổ đỏ lên, quay đầu và hỏi bằng giọng chỉ có hai người mới nghe thấy được: "Cái này thực sự có thể chứ chị?"

Hứa Lệnh Nhĩ xoa xoa đầu của cô, ánh mắt sâu hiểm khó dò: "Em không thử một chút thì làm sao biết được?"

Trong một khoảng thời gian sau đó, Hứa Úc Liêm cảm thấy như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, ai nói gì cũng không nghe được và hoàn toàn chìm vào dòng suy nghĩ.Tới gần lúc mười hai giờ, đám người này chơi mệt rồi, giải tán trở về khách sạn đi ngủ.Phòng của Hứa Úc Liêm và phòng của Hứa Ôn Giảo cùng chung một dãy.

Các nàng đi lên lầu, lúc đi đến trước cửa phòng của mình, đột nhiên Hứa Ôn Giảo dừng lại.

Hứa Úc Liêm vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ và không để ý đến xung quanh, nàng đợi một lúc rồi bất đắc dĩ mở miệng: "Chị trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Hứa Úc Liêm hoàn hồn từ trong suy nghĩ, cô chậm chạp gật đầu, không dây dưa dài dòng: "Được, em cũng vậy nhé, ngủ ngon."

Nói xong, cô dùng thẻ phòng quẹt cửa đi vào, thân ảnh lóe lên đã không còn thấy tăm hơi đâu.Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Ôn Giảo ảo não mím môi, nàng còn cho rằng Hứa Úc Liêm sẽ muốn vào phòng của mình.

Mặc dù sẽ có giằng co ở cửa một hồi, nhưng sau đó cũng không có sự thay đổi gì quá lớn.Kết quả là Hứa Úc Liêm trở về phòng của cô, còn nàng thì trở về phòng của mình.Chẳng phải lúc ở kia đối phương nói trở về sẽ hôn nàng sao?Hứa Ôn Giảo cởi áo khoác ra, ôm gối ngồi ở trên ghế sofa, đôi lông mày thanh tú thỉnh thoảng nhíu lại, trong lòng giống như bị vuốt mèo cào vào, vừa ngứa mà cũng vừa phiền.Nàng thở dài thật sâu, nếu như dứt khoát trực tiếp đi qua bấm chuông cửa, chờ Hứa Úc Liêm mở cửa ra và mình bước vào trong thì sao?

Thôi quên đi, nàng không thể làm như vậy được, cách này không khả thi cho lắm.Có một số người bề ngoài mạnh mẽ, nhưng thực ra họ không có chút chủ động nào cả.Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ nên lấy cái cớ gì để dỗ dành Hứa Úc Liêm mở cửa cho mình, ngoài cửa vang lên âm thanh rung chuông.Sắc mặt của Hứa Ôn Giảo cứng đờ, nàng chậm nửa nhịp, thả gối ôm xuống rồi đi về phía cửa.Hứa Úc Liêm đứng ngoài cửa, cô mặc một bộ áo khoác vàng nhạt, dây thắt lưng được buộc thành nút dài và ngắn ở eo, giúp vòng eo thon gọn hơn.Vẫn là bộ đồ như lúc cô đi ra ngoài, chỉ là trông nó có vẻ mỏng hơn.Nếu không phải vì ánh mắt lay động và đôi má ửng hồng một cách dị thường, thì cô cũng không khác gì so với mười phút trước khi cả hai tách ra."

Kiểu Kiểu."

Hứa Úc Liêm lúng túng.Người khác dùng son môi là vì nổi bật, còn cô là dùng để áp đảo.

Sau khi lau sạch son môi, nụ cười trên môi lộ ra càng thêm kiều diễm, khóe miệng nhếch lên một cách tự nhiên.Hứa Ôn Giảo đứng ở ngay cửa, trực giác nói cho nàng biết rằng trạng thái của Hứa Uc Liêm có gì đó không đúng.

Nàng tiến đến bên gáy của người con gái kia, ngửi một cái: "Chị lại uống rượu nữa sao?"

"Uống một chút."

Nghe giọng điệu là biết ngay nói qua loa.Hứa Úc Liêm vượt qua bờ vai của nàng, nhìn về phía trong phòng, một mặt muốn nói lại thôi.Hứa Ôn Giảo vịn chốt cửa, không có nhường ra vị trí.Nàng không muốn cứ như vậy mà để cho người kia vào trong, nàng muốn nghe Hứa Úc Liêm tự mình nói muốn đi vào.Nước mắt lay động, Hứa Ôn Giảo nhẹ nhàng cười lên, vẻ ngoài thanh tao tuyệt mỹ mang theo mấy phần nghiền ngẫm: "Muộn như vậy rồi, chị tìm em có việc gì không?

Chị không ngủ được sao?"

Trong mắt của Hứa Úc Liêm hiện lên một tầng sương mù, lông mi dày giống như cánh bướm rung động.Trước khi tới đây, cô đã uống nửa bình rượu để tăng thêm lòng dũng cảm, muốn làm xong chuyện kế tiếp trong một lần, kết quả lại bị kẹt ở ngay bước đầu tiên.Nhưng mà không thể lui lại, vẻ mặt kinh hoảng của cô dần trở nên bình tĩnh.

Cô cúi đầu xuống và bắt đầu cởi dây thắt lưng của áo khoác.Áo khoác kín kẽ ôm sát cơ thể hơi hở ra, một góc thân trơn bóng lộ ra khỏi mặt nước.Hứa Ôn Giảo kinh ngạc, vẻ mặt cứng đờ.

Nàng bỗng nhiên thở gấp, kinh hoảng giữ tay của Hứa Úc Liêm lại, kéo người vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.Người con gái luôn luôn dịu dàng thế mà bây giờ lại có sắc mặt thâm trầm đến đáng sợ, đôi mắt bừng cháy, sáng rực mà nhìn chằm chằm vào dây thắt lưng đã bị tháo ra, thân thể mềm mại mịn màng sau khi vạt áo mở.Hứa Úc Liêm thậm chí còn không mặc một bộ quần áo nào bên trong chiếc áo khoác đó!Hiện tại nàng muốn lập tức yêu cầu người của khách sạn phá hủy camera giám sát ở hành lang tầng này, không biết là camera đã ghi lại được bao nhiêu cảnh xuân đó rồi."

Em không vui sao?"

Hứa Úc Liêm xõa tóc ra, dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, khép chân lại.Gương mặt của cô dịu dàng, sự xấu hổ và bất an đã đập tan vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ của cô.

Kẻ yếu đuối dễ vỡ sẽ khiến người ta thương hại, nhưng sự tan vỡ của kẻ mạnh mẽ lại khiến người ta muốn xé nát lòng kiêu hãnh của họ, muốn nhìn thấy ánh mắt bất khuất như cũ của họ khi chịu nhục.Trong lòng Hứa Ôn Giảo dâng trào cảm xúc, nàng ngậm lấy môi dưới của Hứa Úc Liêm mà mút vào, đầu lưỡi điên cuồng cạy mở hàm răng của đối phương, sốt ruột liếm lấy từng chỗ một.

Nàng vừa hôn Hứa Úc Liêm, vừa thở hổn hển hỏi: "Camera giám sát ở hành lang có độ phân giải cao, chị có biết hay không?"

Nghĩ đến cô sẽ bị người khác nhìn thấy, trong lòng nàng lập tức có một ngọn lửa vô danh.

Người mà rất ít khi cảm xúc dao động, vậy mà giờ đây có thể cảm nhận rõ ràng cơn tức giận đang dâng lên đỉnh điểm."

Chị biết."

Hứa Úc Liêm bị hôn đến mức hai chân mềm nhũn.

Cô dùng phần dưới cọ xát với đầu gối của Hứa Ôn Giảo đang ấn vào giữa hai chân của cô, cảm thấy oan ức mà lên án, "Ai bảo em không cho chị đi vào?"

Cái mũi của cô nhăn lại, dung nhan xinh đẹp như hoa đào, kéo dài âm cuối tiếp tục trách móc: "Vừa nãy em còn hung dữ với chị nữa!"

Cô chính là muốn nói rằng Hứa Ôn Giảo bình thường giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại rất hư.Hứa Ôn Giảo không nói nên lời.

Nàng cho tay vào trong áo khoác, để lên đó và tiếp tục hôn Hứa Úc Liêm.Nàng vừa hôn lấy Hứa Úc Liêm, vừa dùng bàn tay xoa nắn hai khỏa mềm mại kia.

Không chỉ thế, nàng còn ấn đùi của mình vào phần dưới của Hứa Úc Liêm, ma sát vừa đi vừa về.Trên dưới đều kích thích, Hứa Úc Liêm bị hôn đến mức thở hổn hển, cô chống tay lên vai của Hứa Ôn Giảo, ánh mắt mê ly chợt tỉnh táo trong chốc lát.

Cô đẩy người này ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Chẳng phải em bảo cần phải tiêu hóa những chuyện đã xảy ra, sau khi bình tĩnh lại rồi mới suy nghĩ thêm sao?

Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi phải không?"

Giọng điệu của Hứa Úc Liêm rất bình tĩnh, nghe không ra được cô đang có tâm trạng gì.Hứa Ôn Giảo đang bị hỏi, nàng ngẩng mặt lên định hôn Hứa Úc Liêm lần nữa, nhưng lại bị cô nghiêng đầu né tránh, giãy giụa muốn đẩy nàng ra.Hứa Ôn Giảo không chịu nhượng bộ, dù đang giằng co nhưng vẫn hôn một cái.

Nàng ôm chặt lấy Hứa Úc Liêm, nhẹ giọng: "Em xin lỗi vì đã để chị phải chịu thiệt thòi lâu như vậy.

Em thực sự rất nhớ chị, mỗi một ngày, mỗi một đêm, đều rất nhớ chị, em muốn chị đến mức sắp phát điên rồi."

Nàng cắn vành tai của Hứa Úc Liêm, phát ra âm thanh liếm láp sắc tình: "Hứa Dục Liên, em rất muốn chị ngay bây giờ, em nghĩ mình sắp điên lên mất rồi."

Hứa Úc Liêm còn có hơi tức giận vì nàng không giải thích, nhưng khi biết được là đối phương đang lo lắng và nghe được những lời xin lỗi cùng thổ lộ kia, nơi mềm mại nào đó ở trong lòng bị đâm trúng, cô hừ nhẹ một cái, trút bỏ mọi gánh nặng xuống và cùng nàng lật sang một trang sách mới.Hứa Úc Liêm nắm lấy mái tóc mềm mượt của người kia, vòng eo yểu điệu lắc lư trong lòng bàn tay của Hứa Ôn Giảo.

Cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, cảm giác được áo khoác rơi xuống từ bả vai.

Cô không cam lòng Hứa Ôn Giảo còn mặc quần áo ở trên người mà cởi đi, cả hai lảo đảo đi về ghế sofa ở phía bên kia.Đã quá lâu không có tiếp xúc da thịt nhưng không hề cảm thấy lạ lẫm, Hứa Úc Liêm thẳng lưng lên mà hôn Hứa Ôn Giảo, cô cong hai chân lên, đầu gối mở ra, khe hở lần lượt bị lấp đầy, và lại một lần nữa ngã vào trong ngực của Hứa Ôn Giảo.Lần nữa bị đẩy lên cao trào, lúc dịch chảy xuống đầu ngón tay của Hứa Ôn Giảo, đầu óc trống rỗng của Hứa Úc Liêm hiện lên một cái ý nghĩ.

Quả nhiên trong và ngoài của người này không đồng nhất, không biết là nàng học ở đâu ra nhiều trò đáng xấu hổ như vậy, hơn nữa còn có đam mê tình thú như này từ khi nào.Cuối cùng thực sự là rất mệt mỏi, sau khi Hứa Úc Liêm tắm rửa sạch sẽ, cô nhẹ nhàng nằm trên giường, Hứa Ôn Giảo vén chăn lên, chui vào ôm cô từ phía sau, giọng nói dịu dàng: "Chị ơi."

Hứa Úc Liêm nghe thấy tiếng gọi "chị ơi", lưng của cô theo phản xạ đau nhức khi nghĩ đến việc mình vừa làm.

Cô xoay người ôm Hứa Ôn Giảo, giọng trầm xuống: "Không cho phép làm nữa, chị buồn ngủ quá."

Hứa Ôn Giảo trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng không có đáp lại, sờ vào tay của Hứa Úc Liêm ở bên trong chăn.Lúc Hứa Úc Liêm sắp ngủ mất, cảm giác được ngón tay đeo nhẫn của mình bị siết chặt, có cái gì đó bao lấy da thịt.Cô rút tay ra khỏi chăn và nhìn thấy một chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay đeo nhẫn của mình.Ngày đó lúc cô rời khỏi căn hộ, mang đi rất nhiều thứ nhưng chỉ để lại cặp nhẫn trong ngăn bàn ở phòng của Hứa Ôn Giảo.Hứa Úc Liêm nâng cằm lên, ngoài miệng khoe khoang: "Cái này là cái gì?"

Ngày kia lúc Hứa Ôn Giảo tìm tài liệu, kéo ngăn bàn ra thì mới phát hiện.Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào người mà mình đã tơ tưởng đến vô số lần, mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ: "Câu trả lời đến muộn."

Nàng nắm lấy tay của Hứa Úc Liêm, đan ngón tay của cả hai vào nhau, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, nàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.Giọng nói của Hứa Ôn Giảo vừa thành kính lại vừa dịu dàng: "Hứa Dục Liên, em yêu chị, em muốn cùng chị đi đến hết cuộc đời này."

Nàng đã mang theo cặp nhẫn này đi khắp mọi nơi và sẵn sàng thổ lộ tình yêu của mình một lần nữa bất cứ lúc nào.

Thật may mắn vì vẫn chưa quá muộn và nàng có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới với người mình yêu.

Nếu như cuối cùng là đúng người, thì muộn một chút cũng chẳng sao cả.Tim của Hứa Úc Liêm phát nhiệt, cô ôm chặt lấy cô gái của mình, vùi mặt ửng hồng vào trong ngực của người kia, thấp giọng nói: "Ôn Kiểu, gần đây chị mới phát hiện ra một điều, thực ra chị là người có tính cách lạc hậu."

"Cái này không có gì là không tốt."

Hứa Ôn Giảo kiên nhẫn nghe cô nói."

Không, thực sự không tốt chút nào cả."

Hứa Úc Liêm cười cười, "Điều mà chị muốn là cả cuộc đời không giữ lại gì của em."

"Chị nguyện vì em mà hy sinh tất cả, và cũng có thể sẵn sàng cả đời này chỉ yêu duy nhất một người, đó là em.

Nếu em phản bội chị, chị sẽ khiến em vĩnh viễn không được yên ổn."

"Vậy nên em hãy chuẩn bị tinh thần, không được nghĩ đến người khác ngoài chị, chăm sóc bản thân của mình thật tốt, cùng chị già đi, cả đời chỉ như vậy, cùng chị trải qua từng ngày."

"Em có đồng ý hay không?"

Hứa Úc Liêm không nghe thấy tiếng trả lời.

Cô chỉ nghe thấy tiếng khóc không còn kiềm chế được nữa của Hứa Ôn Giảo.Hứa Ôn Giảo khóc thật lâu, giống như là trút hết mọi khổ đau của nửa đời trước, chỉ khi khóc đến không còn giọt nước mắt nào nữa mới có thể giành lấy cuộc sống mới cho mình.Hứa Úc Liêm vừa đau lòng lại vừa buồn cười, cô ngồi xuống, cầm khăn tay trên tủ đầu giường mà lau nước mắt cho nàng: "Làm sao em lại khóc thế này?

Rốt cuộc là em có đồng ý hay không đồng ý?"

Hứa Ôn Giảo đáp lại cô bằng một nụ hôn thuần khiết mà không hề có bất kỳ ham muốn nào.Nước mắt lăn dài trên gò má, nàng nức nở từng lời: "Em sẽ dâng hiến cả cuộc đời của mình cho chị, ngày đêm đều thuộc về chị.

Chị ơi, ngoài việc yêu chị ra, em không nghĩ ra được khả năng nào khác."

Hứa Úc Liêm, chị là người con gái mà em hằng mơ ước từ thời niên thiếu, bí mật từng trải qua yêu mà không có được, nơi khởi nguồn của mọi khát vọng.Chị là chị gái của em, tình yêu chân thành của cả đời em.( Hết )[16/4/2024 - 10/7/2024]-------
Tâm sự mỏng:
Như vậy là đã khép lại 100 chương và cả một chặng đường dài của Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo.

Sau khi đọc xong tác phẩm, mình mong rằng bất kỳ người con gái nào trên đời này, dù họ có là ai đi chăng nữa, tất cả đều xứng đáng được yêu thương.Mình muốn gửi lời cảm ơn đầu tiên đến tác giả Cố Nhân Ôn Tửu, cảm ơn chị đã đến một tác phẩm có nhiều cung bậc cảm xúc đến như vậy.

Bên cạnh đó cũng thấy rất nhiều hiện thực trong xã hội cũng như những mặt tối mà chúng ta không thấy được.

Một phần nữa, cảm ơn chị đã mang lại một tác phẩm rất hay, rất ý nghĩa, có một phần nào đó nó làm em nhớ đến một người bạn quá cố của mình.Kế tiếp là mình muốn gửi làm cảm ơn đến các bạn đọc, những người đã đồng hành, góp ý và nhắc nhở cũng như đưa ra lời khuyên cho mình để mình càng ngày càng làm việc tốt hơn.

Cảm ơn những lời động viên khích lệ tinh thần từ các bạn, đó là một món quà tinh thần quý giá nhất của mình.Bên cạnh đó, mình muốn cảm ơn người chị gái đã luôn đồng hành cùng mình, cảm ơn chị đã luôn động viên em mỗi ngày. (Chị mà thấy dòng này thì đây là cái ôm mà em dành cho chị nha)Cuối cùng, mình muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến chị @AlmostLover.

Được chị cổ vũ khiến em có thêm rất nhiều động lực để làm xong truyện này.Và có lẽ mình sẽ rất lâu mới trở lại nơi đây được.

Mình hy vọng sẽ được gặp lại mọi người ở vũ trụ của các nhân vật khác sau này.

Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều!
 
[Bhtt] [Full] Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi - Cố Nhân Ôn Tửu
Thông báo nhỏ


Xin chào mọi người, mình là Khương Duy đây, tác giả Cố Nhân Ôn Tửu của chúng ta đã viết thêm một vài chương phiên ngoại để đáp lại mong muốn của người đọc.

Cho nên là ngày mai mình sẽ đăng chương phiên ngoại mới được tác giả mới đăng vào tối nay.

Cảm ơn các bạn rất nhiều!Và nếu tác giả viết thêm chương nào thì mình sẽ làm và đăng cho các bạn nhé.
 
[Bhtt] [Full] Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi - Cố Nhân Ôn Tửu
Chương 101: Chìm đông (Phiên ngoại 1)


Đêm của một ngày trước giao thừa, bệnh viện nhân dân so càng thêm bận rộn so với bình thường.Mỗi khoa đều không có đủ nhân lực, bác sĩ của khoa nhi đã kết thúc ca trực sớm.

Phòng cấp cứu rất đông bệnh nhân, số thứ tự khám đã vượt qua con số năm mươi.

Tất cả các ghế ngồi đã đầy kín người bệnh đến khám.Hứa Kiều ôm chặt lấy con gái của mình, thỉnh thoảng lo lắng cúi đầu xuống, dùng trán của mình đụng vào trán của đứa trẻ.Hứa Dục Liên phát sốt cao, toàn thân nóng hổi giống cái lò nung nhỏ, bờ môi bị bong tróc, xuất hiện những lớp vảy trắng, hai bên má mềm mại đỏ ửng.Trẻ nhỏ bị ốm, cảm giác thân thể lúc nóng lúc lạnh, đứa nhỏ chui vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ mình, yếu ớt thều thào: "Mẹ ơi."

Nước mắt lưng tròng, Hứa Kiều vừa đau lòng vừa cảm thấy bứt rứt trong người khi nghe thấy con gái gọi mình.

Cô nhẹ nhàng lay người của Hứa Dục Liên, dịu dàng dỗ dành đứa trẻ này: "Ngoan ngoãn đừng sợ, bác sĩ khám xong là con sẽ khỏe ngay thôi."

Nhân viên y tế mặc đồng phục y tá đi ngang qua trước mắt, Hứa Kiều quả quyết mở miệng: "Cô y tá, làm phiền cô có thể cho tôi xin một cốc nước được không?"

Cô một mình chăm sóc đứa trẻ, thực sự không thể rảnh tay, ly nước trước đó đã uống hết ngay khi bước vào cửa.Phía sau khẩu trang lộ ra một đôi mắt vừa lạnh lùng lại vừa mệt mỏi không chịu nổi.

Đối phương chần chừ một lát, thấy Hứa Kiều thực sự đáng thương, cô ấy đi đến bên cạnh máy lọc nước, lấy một cốc giấy rồi rót một cốc nước ấm đưa qua cho cô."

Chỉ có một mình cô đưa con đến đây ư?

Cha của đứa nhỏ đâu?

Cũng không có người thân nào đến giúp một tay hay sao?"

Y tá nhìn Hứa Kiều cẩn thận cho đứa trẻ uống nước, nhịn không được mà mở miệng phàn nàn vài câu.Ca trực đêm ở phòng cấp cứu, người ta thường thấy nhất là các bà mẹ đưa con đến.

Mặc dù có người không có bóng dáng người cha bên cạnh, nhưng lại có người lớn trong nhà hoặc chị em bạn bè túc trực ở bên.Đứa trẻ yếu ớt như vậy, lại còn bị ốm.

Làm sao mà một người có thể tự mình chăm sóc?

Vì vậy khi nhìn thấy Hứa Kiều một mình, cô ấy cảm thấy rất đau lòng, không khỏi oán trách nhà trai vô trách nhiệm."

Con bé không có cha."

Hứa Kiều phản bác một câu, "Con gái của tôi chỉ có mẹ mà thôi."

Y tá ngơ ngẩn, còn tưởng rằng đối phương là nói đứa trẻ này đến từ gia đình đơn thân.

Nhưng tay của Hứa Kiều rất vững vàng khi đút nước cho Hứa Dục Liên, đáy mắt của cô tơ máu dày đặc, tiều tụy giải thích với y tá: "Người yêu của tôi đang chăm sóc cho con gái ở trong nhà, cô ấy không tiện tới đây."

Trước đó Ôn Thiện đã đổ đầy nước nóng vào cốc giữ nhiệt giúp cho Hứa Kiều, thế nhưng lúc nãy cô xuống taxi quá vội vàng cho nên là đã quên mang theo.Làm sao đứa trẻ này không có cha, mà mẹ của nó lại có người yêu?Cô y tá không thể nào hiểu được logic trong mối quan hệ này, vẻ mặt ngượng ngập, im lặng mà rời đi.Đợi một hồi, cô ấy lại mang đến một cái nhiệt kế thủy ngân: "Trước tiên cô hãy đo nhiệt độ cho đứa nhỏ đi.

Nếu sốt quá cao, cô có thể đưa con bé vào trong gặp bác sĩ, xem là nên uống thuốc hay truyền dịch mới phù hợp."

Càng về đêm, trời càng lạnh.

Hứa Kiều cái gì đều cũng không mang theo, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ, khi trong người không được ổn cũng không thể cứ như vậy mà chờ đợi ở trong bệnh viện được.Mấy năm trước việc quản lý bệnh viện chưa được tốt như bây giờ, Hứa Kiều nhanh chóng cảm ơn y tá, đặt nhiệt kế thủy ngân dưới nách của Hứa Dục Liên và nhẹ nhàng bảo đứa trẻ kẹp chặt lại.Đo xong nhiệt độ cơ thể, ba mươi tám phẩy bảy, nếu tình trạng sốt cao cứ kéo dài như thế này thì sẽ rất nguy hiểm.Y tá đưa hai mẹ con vào trong gặp bác sĩ, lấy đơn thuốc đến hiệu thuốc để lấy thuốc, sau khi truyền dịch xong là họ có thể về nhà."

Bé con đừng sợ, không có đau chút nào đâu."

Y tá đẩy kim tiêm vào tĩnh mạch ở mu bàn tay của đứa trẻ.Hứa Dục Liên ngồi yên trong vòng tay của người lớn, nắm lấy góc áo của Hứa Kiều và mím chặt môi.

Cô gái nhỏ bé kiên cường đến lạ thường và không hề phát ra một tiếng khóc nào.Khi y tá treo bình truyền dịch lên, đứa trẻ giơ tay lên lau nước mắt cho Hứa Kiều, âm thanh trẻ con ngây thơ: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con không có đau lắm đâu."

"Hứa Kiều."

Nghe thấy có người gọi tên của mình, Hứa Kiều hoài nghi rằng mình nghe nhầm, cô không quay đầu lại.Ngược lại là Hứa Dục Liên ngồi dậy trong vòng tay của Hứa Kiều, nhìn ra phía sau mẹ mình, mắt của cô bé chợt sáng lên."

Mẹ ơi, mama cùng em gái tới."

Hứa Kiều giật mình một cái, cô quay đầu nhìn lại, Ôn Thiện ôm Ôn Kiểu đang đắp chăn ngủ say sưa trong ngực, mang balo trên vai đi tới."

Tại sao hai mẹ con chị lại tới đây?"

Hứa Kiều mở to miệng, rất là kinh ngạc khi nhìn thấy hai mẹ con Ôn Thiện, "Chẳng phải em đã bảo hai mẹ con chị ở trong nhà chờ hay sao?"

Ôn Thiện đặt balo xuống, dùng tay cẩn thận đỡ đầu của Ôn Kiểu rồi ngồi xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Kiểu Kiểu khóc không ngừng, con bé một mực muốn tìm chị gái cùng mẹ.

Chị cũng không an tâm em một mình chăm sóc cho Hứa Dục Liên, cho nên là chị đã đưa Kiểu Kiểu đến đây cùng."

Không có gì quan trọng hơn người cùng một nhà cả.Hứa Kiều còn muốn giải thích rằng bản thân có thể tự chăm sóc con được, nhưng khi nghĩ tới chính mình đã để quên cốc giữ nhiệt và chăn mềm giữ ấm mà nàng đưa cho ở trên taxi, cô yên lặng và ngậm miệng lại.Trước kia, dù đứa trẻ nào bị ốm đều là cả hai người lớn cùng nhau đưa đến bệnh viện hoặc có đôi khi là một mình Ôn Thiện đưa đi.

Đây là lần đầu tiên Hứa Kiều phụ trách chuyện này, vì thế trong lòng nàng thực sự là vô cùng lo lắng cho hai mẹ con cô.Ôn Thiện giải thích rõ ràng toàn bộ, chạm vào Hứa Dục Liên bị sốt cao đến mức đáng thương, "Con gái yêu của chúng ta thế nào rồi?

Có còn khó chịu không?"

Hứa Dục Liên ngồi trong vòng tay của Hứa Kiều, ngoan ngoãn lắc đầu: "Con không có khó chịu, cô y tá nói rằng ngày mai con sẽ ổn ngay thôi."

Ôn Thiện uốn lên mắt cười: "Con mạnh mẽ hơn mẹ của con nhiều, con không có khóc nhưng mẹ của con lại khóc."

Đối mặt với ánh mắt long lanh của con gái mình, Hứa Kiều xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Cô nhẹ nhàng kêu lên: "Ôn Thiện."

"Hừ hừ."

Tất nhiên là Ôn Thiên không hề nể mặt đối phương rồi.

Nàng đã ngàn vạn lần dặn dò Hứa Kiều phải nhớ thật kỹ là phải mang đầy đủ đồ dùng đến bệnh viện, đừng để thời tiết lạnh cóng làm ảnh hưởng đến Hứa Dục Liên.

Ngược lại thì hay rồi, đối phương thực sự đã đánh rơi tất cả mọi thứ, cũng còn may là không có rớt ví tiền cùng điện thoại.Nàng nói: "Trong balo có nước ấm cùng chăn mền, em lấy ra cho Dục Liên dùng đi."

Ôn Kiểu nằm trong ngực bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của người lớn, đứa nhỏ mơ mơ màng màng mở to mắt, khuôn mặt nhỏ duỗi ra khỏi chiếc chăn đang kê sau đầu để chắn gió.

Đứa nhỏ nhìn thấy chiếc kim dày và dài cùng ống truyền dịch trong tay của Hứa Dục Liên, mím môi một cái, lập tức muốn rơi nước mắt."

Không khóc, không khóc, chị gái của con không sao đâu."

Ôn Thiện vỗ vỗ phía sau lưng của con gái mình mà dỗ dành, "Kiểu Kiểu đừng sợ."

Hứa Dục Liên nâng lên bàn tay không có truyền dịch, nắm lấy lòng bàn tay của Ôn Kiểu, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại như để dỗ dành đứa trẻ đang khóc này: "Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu."

Cô bé còn chưa có hiểu được nên dùng lời nói như thế nào để an ủi em gái của mình, chỉ là mỗi khi gọi Ôn Kiểu như thế này, Ôn Kiểu lập tức sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.Quả nhiên, Ôn Kiểu nắm chặt lấy đầu ngón tay của Hứa Dục Liên, hô hấp gấp rút chậm rãi bình tĩnh trở lại, khuôn mặt mập mạp của đứa trẻ lộ ra phấn hồng nhàn nhạt.

Đứa nhỏ lại cười lên với chị gái của mình, đôi mắt đen tròn giống như quả nho, sáng long lanh.Thấy được nụ cười của em gái mình, tinh thần của Hứa Dục Liên lại càng thêm phấn chấn hơn.

Hai đứa trẻ được học nói từ rất sớm, cho nên đã có thể biểu đạt rất nhiều ý nghĩ một cách trôi chảy và chuẩn xác.

Cả hai đứa nhỏ nói chuyện không dứt, dính nhau đến nỗi không muốn tách rời.

Mặc dù cổ họng của Hứa Dục Liên rất khó chịu nhưng cô bé vẫn tìm cách làm cho em gái của mình vui.Việc qua đêm cùng con trong bệnh viện giống như là tra tấn các bậc cha mẹ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Vì luôn luôn sợ con sẽ xảy ra chuyện gì, Hứa Kiều cùng Ôn Thiện cả đêm đều không có chợp mắt.

Chờ đến khi y tá rút kim tiêm ra và trời gần sáng thì họ mới đo lại nhiệt độ cho Hứa Dục Liên.

Đứa nhỏ đã không còn sốt cao đến mức dọa người như ban đầu nữa, về nhà uống mấy ngày thuốc, sẽ dần dần khỏe lại.Nghe thấy những lời này của y tá, thân thể của Hứa Kiều đột nhiên mềm nhũn.

Hốc mắt của cô chậm rãi đỏ, nhẹ nhàng hôn lên mặt của Hứa Dục Liên cùng Ôn Kiểu đang ngủ say sưa ở bên trong phòng, thật may mắn vì không có chuyện gì xấu xảy ra.Nắng sớm phá vỡ màn đêm một chút xíu, bệnh viện lạnh lẽo sáng lên, mang lại chút sức sống của con người.Ôn Thiện đau lòng sờ lên gương mặt tiều tụy của cô: "Hứa Kiều, không sao cả, có chị ở đây rồi, hai đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì đâu."

Người lớn dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng cũng có lúc yếu đuối như một đứa trẻ con mà thôi.Hứa Kiều tựa đầu vào vai của nàng, uất nghẹn dụi dụi hai mắt: "Ôn Thiện, nuôi con mệt mỏi quá."

Ôn Thiện dịu dàng nhìn đối phương, nắm lấy tay của cô mà nói: "Chúng ta đều là những người lần đầu làm mẹ, thực sự còn rất nhiều thứ phải học.

Nhưng không sao cả, Hứa Kiều, chúng ta hãy kiên nhẫn, chậm rãi nuôi dạy hai đứa con gái của chúng ta khôn lớn, có được không?"

Hứa Kiều nhẹ nhàng gật đầu, trở tay cùng Ôn Thiện mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Cô trầm tĩnh lại: "Đêm nay chúng ta hãy cùng nhau trải qua một đêm giao thừa thật vui vẻ.

""Ừm, vậy hãy nghĩ xem nên ăn gì?"

Ôn Thiện nhỏ giọng nói với cô, bàn bạc về buổi đoàn viên tối nay và mong chờ một năm mới đến như những năm trước.
 
[Bhtt] [Full] Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi - Cố Nhân Ôn Tửu
Chương 102: Chìm đông (Phiên ngoại 2)


Buổi chiều ánh dương rực rỡ, thời tiết nóng tan đi, bầu trời trong xanh giống như được giội rửa, các học sinh bị giam cầm trong ngục tù mang tên lớp học được dựng nên từ những trang giấy thi và sách giáo khoa có được một khoảng thời gian "nghỉ xả hơi" ngắn ngủi trong giờ thể dục.Sau khi giáo viên thể dục điểm danh xong lập tức tuyên bố giải tán tại chỗ, nhà thi đấu thể thao lớn được xây dựng bằng khoản tiền lớn do chính phủ cấp theo yêu cầu của cựu hiệu trưởng, thế nhưng đã ba năm rồi vẫn chưa được hoàn thành.

Các học sinh tụm năm tụm ba ngồi dưới bóng mát của cây xanh để nghỉ ngơi, cũng có không ít người lấm tấm mồ hôi trên sân vận động.Nữ sinh nhảy lên một cái, dùng lực phần eo, vạt áo kéo lên, "Bốp"!

Quả cầu lông xé gió vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, nhanh, chuẩn, hiểm hóc sượt qua khung vợt của đối thủ."

Tuyệt vời."

Hứa Dục Liên nghe tiếng liền quay đầu lại, hất cằm, đập tay với đồng đội của mình là Lý Ý Nhã.Gò má của cô ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi mỏng, tóc buộc cao lên, đường nét ngũ quan tươi tắn xinh đẹp, khi không cười khí chất lãnh đạm, nhìn khó mà ở chung.Ánh mắt của cô nhìn về phía bóng cây cách đó không xa.Vài học sinh ngồi trên ghế đá, bóng cây lay động, những mảng nắng vỡ vụn rơi trên bảng vẽ của một người, cây bút chì than trong tay của người đó đang dần phác họa một bóng hình, vừa giống thần thái lại vừa giống hình dáng.Dường như cảm nhận được, Ôn Kiểu ngước mắt nhìn thẳng vào Hứa Dục Liên, khóe môi hồng nhuận khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt, làn da trắng của nàng nổi bật giữa đám đông, bím tóc xương cá rủ xuống trước vai, đậm vẻ thư sinh."

Chị ơi."

Nàng nhẹ nhàng gọi.Hứa Dục Liên đưa vợt cầu lông cho bạn của mình vào thay vị trí, mặt mày hớn hở đi tới."

Kiểu Kiểu, em đang vẽ gì thế?"

Lời của Hứa Dục Liên vừa dứt, người ngồi bên tay phải Ôn Kiểu đặt tài liệu đang ôn tập xuống, có chút ít hâm mộ mà nói: "Còn có thể vẽ ai được nữa?

Lần nào cũng vẽ cậu mà, thật là!"

Cô ấy nhìn Ôn Kiểu, đáng thương mà nũng nịu: "Mình không thể làm người mẫu của cậu sao?

Lần nào cậu cũng vẽ lớp trưởng, cậu không thấy chán ư?"

Có người tiếp lời: "Đúng đó, Kiểu Kiểu, cậu vẽ cho tớ một bức đi."

Hứa Dục Liên nghịch bím tóc của Ôn Kiểu, mặt mày đầy vẻ ghét bỏ: "Vẽ tranh không tốn thời gian à?

Cấm lợi dụng sức lao động của em gái mình, muốn vẽ thì tự mình vẽ đi."

Lời này đổi lại sự lên án và lườm nguýt của mọi người."

Hừ, mình đã bảo mà, cậu ấy muốn làm mẹ của Kiểu Kiểu."

"Lớp trưởng, mình nguyền rủa cậu lần thi tới vẫn là hạng nhì toàn khối, vĩnh viễn không bao giờ được hạng nhất."

"Mình thật sự chịu hết nổi rồi, Kiểu Kiểu, cậu có thể quản lý cậu ấy có được không!!!"

Ôn Kiểu nhịn không được cười, vai run lên từng hồi, bị Hứa Dục Liên nhẹ nhàng nhéo nhéo má.Hứa Dục Liên và Ôn Kiểu của lớp trọng điểm chuyên văn trường Bát Trung thân thiết không rời, rốt cuộc họ là chị em ruột hay là họ hàng gần nhiều năm rồi vẫn là một bí ẩn.Người chị gái có năng lực giao tiếp mạnh mẽ, từng tổ chức nhiều hoạt động cấp trường, ngày thường hành sự phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết nhưng lại có quan hệ tốt với thầy cô và bạn bè, luôn là nhân vật nổi tiếng toàn trường.

Còn người em gái yếu đuối như Tây Thi, tài hoa như Đại Ngọc, có phong thái thoát tục, bài văn đạt điểm tuyệt đối trong các kỳ thi tháng lớn nhỏ đều được in ra cho toàn trường đọc, dựa vào nét chữ đẹp và tài vẽ tranh quốc họa học từ nhỏ đến lớn, nàng thường xuyên tham gia các cuộc thi cấp tỉnhVà chỉ cần có các nàng tham gia kỳ thi viết, chưa từng có ai vượt qua hai người để giành vị trí thứ nhất hoặc thứ hai.

Nhìn thấy một người thì chơi thể thao, một người thì vẽ tranh, không giống như bản thân phải tranh thủ từng giây từng phút để học tập, thật khó mà không ngưỡng mộ."

Chị có thấy nóng lắm không, cả người đầy mồ hôi rồi kìa."

Ôn Kiểu cười đủ rồi, khép bảng vẽ lại, nàng lấy ra từ trong túi ra một chiếc khăn tay.

Hứa Dục Liên tự nhiên cúi đầu, để nàng tiện lau mồ hôi trên mặt cho mình.Mọi người nhao nhao không dám nhìn mà quay đầu đi, trách thì trách bản thân không có một người em gái có tính cách tốt như vậy đi.Hứa Dục Liên lo lắng hỏi: "Trên người của chị có mùi khó ngửi lắm sao?"

Ôn Kiểu rụt tay về, đột nhiên dựa vào ngực của cô, giả vờ ngửi ngửi đồng phục của cô, vẫn là mùi nước giặt giống nhau của cả hai, nàng khẽ nói: "Không có, rất dễ chịu."

Hành động này không quá đáng, chỉ là quá bất ngờ.

Hứa Dục Liên nhìn chằm chằm đỉnh đầu mềm mại của Ôn Kiểu, vành tai nóng lên không rõ lý do, có lẽ là do vừa nãy phơi nắng, cô mơ màng nghĩ vậy.

Ngay sau đó, góc áo bị kéo thẳng ra.Ôn Kiểu níu lấy vạt áo của cô, hàng mi rũ xuống, giọng nói mềm đến phát ngọt: "Chị ơi."

Hứa Dục Liên khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Trán của Ôn Kiểu áp vào bụng ấm áp của cô.Hứa Dục Liên không giống như Ôn Kiểu, tim của em gái cô không tốt, được miễn kiểm tra thể chất, không thể vận động mạnh.

Cô có thói quen tập thể hình, vóc dáng cân đối và cơ bắp săn chắc.

Lần đầu tiên có cơ bụng, cô đã đắc ý kéo tay của Ôn Kiểu sờ thử, trên lưng của cô có mấy nốt ruồi, nàng đều nhớ rất rõ.Vừa nãy nàng thấy Hứa Dục Liên nhảy lên để lộ mảng da thịt trắng nõn, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, bạn bè còn tưởng nàng không khỏe, hỏi sao mặt nàng lại đỏ như vậy.Ôn Kiểu rất thích người chị tràn đầy sức sống của mình, cũng rất muốn sờ bụng dưới của chị, nhưng nàng im lặng một lát rồi đổi giọng: "Muốn nhanh nhanh đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, cùng các chị đi chơi."

Chủ đề của nàng nhảy vọt quá nhanh, Hứa Dục Liên suýt nữa không theo kịp, nhưng cô trước giờ không chủ động nghi ngờ điều gì."

Sẽ nhanh đến thôi, ngày kia không phải được nghỉ rồi sao, đến lúc đó nhà mình chắc chứa không hết nhiều người như vậy đâu."

Các chị mà cả hai nói đến chính là học sinh của Ôn Thiện và Hứa Kiều.Trước đây ở thành phố Z người còn ít, các trung tâm dạy thêm chưa mọc lên như nấm sau mưa, các trường luyện thi tư nhân cạnh tranh khốc liệt, hai người từ nơi khác đến đã dùng năng lực giảng dạy vững chắc của mình để trụ vững.Những năm gần đây, Hứa Kiều dẫn dắt không ít học sinh nghệ thuật có điểm số cao, bà có năng khiếu bẩm sinh lại chịu được áp lực, theo học mấy vị nghệ nhân văn hóa phi vật thể đang trên đà thất truyền.

Mười mấy năm trôi qua, ngành du lịch thành phố Z phát triển mạnh mẽ, kinh tế tăng trưởng, các viên chức của sở văn hóa du lịch đều khách khí với bà.Ôn Thiện thì dạy các môn khoa học tự nhiên cấp hai và cấp ba, thỉnh thoảng đến các trường trung học công lập dạy thay.

Bà thu học phí với giá ưu đãi, có nguồn học sinh ổn định.

Gần đó còn có lời đồn về việc bà dẫn dắt học sinh cấp hai trong ba năm đều vào được trường Bát Trung, dẫn dắt học sinh cấp ba trong ba năm đều vào được các trường đại học hàng đầu.Mỗi năm vào các dịp lễ tết, học sinh từ khắp nơi trên thế giới trở về thăm họ, tặng quà, nằng nặc đòi ở lại nhà, thậm chí muốn đào góc tường mời họ đến nơi khác làm việc.Các trường học ở thành phố Z không khuyến khích học sinh tự học buổi tối, học sinh lớp 12 có thêm một tiết học, chủ yếu là các bài kiểm tra hàng tuần của các môn.

Sau khi tan học, Hứa Dục Liên đạp xe đạp linh hoạt luồn lách giữa đám đông, Ôn Kiểu ngồi nghiêng một bên ôm chặt eo của cô.

Những viên gạch đá cổ kính của con hẻm cũ kỹ bị mài mòn để lộ những dấu vết mới, không biết là đã chứng kiến bao nhiêu đời người đi qua chúng.Đây là một ngày bình thường, các nàng cùng nhau trở về nhà như mọi khi.
 
Back
Top Bottom