- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 99
Chương 99
Trận hạo kiếp giáng xuống Long Vực lần này đã để lại thương vong nặng nề, phố xá phòng ốc bị Li Vẫn tàn phá thảm khốc, ngay cả Long Tiêu Cung vốn uy nghi tráng lệ cũng chỉ còn là một mảnh phế tích.May mắn thay, cuối cùng nhân loại vẫn giành được thắng lợi.
Chỉ cần còn sống sót, tất cả đều có thể bắt đầu lại.Hơn một tháng trôi qua, hiện tại ai nấy đều bận rộn khôi phục cuộc sống.
Nhà cửa được dựng lại, y liệu sở mở rộng thêm, tường thành cũng đã được gia cố vững chắc.
Long Tiêu Cung thì phá bỏ, san phẳng, xây lên trường học mới.Trời xanh biếc thẳm.
Trước cổng trường học, Tô Thành và Mạc Mi đứng nhìn mọi người hối hả dựng nhà.“Ta đã bàn với Vân Khởi rồi,” Mạc Mi vén mái tóc lòa xòa bên tai, giọng dịu dàng, “dược vật căn bản, lý luận tri thức, cùng cơ sở vật lộn đều là môn bắt buộc.
Còn cơ giáp, nàng định đích thân dạy.”
Tô Thành nghe vậy thì vui vẻ: “Tốt quá, cơ giáp phải học cho thật kỹ.”
Trong trận chiến vừa rồi, Hồng Tụ Chiêu đã giúp đỡ vô cùng lớn.
Hơn ba mươi cơ giáp của bọn họ trấn giữ cửa thành, hỏa lực áp chế liên miên, tiêu diệt từng đợt tang thi.
Đạn dược cạn kiệt, cơ giáp vẫn cầm cự rất lâu.Cơ giáp vừa phòng ngự mạnh, vừa sát thương cao, nhưng cũng đòi hỏi người điều khiển có thực lực vượt trội.
Nếu Long Vực từng sản xuất đại trà cơ giáp, thương vong e đã không thảm trọng đến vậy.
Chỉ tiếc, đó vốn là kỹ thuật độc môn của Hồng Tụ Chiêu, nay Thi Vân Khởi chịu truyền dạy đã là vô cùng quý giá.Điều khiển cơ giáp không dễ, phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Nghĩ đến đây, Tô Thành khẽ tối mặt: “Để nàng có chút việc bận rộn cũng tốt, bằng không thì ngày nào cũng thấy nàng với Lăng Nguyệt Tịch…”
Mạc Mi mỉm cười: “Mấy hôm nay nàng bận lắm.
Vừa nghiên cứu ra máy bay không người lái, đã bị ngươi một đao chém hỏng, giờ phải vùi đầu tu sửa.”
“Có thể quản muội ngươi không đó!”
Hình ảnh Thi Vân Khởi ôm máy bay không người lái, mặt mày ủ rũ, khiến Mạc Mi buồn cười: “Vậy sao ngươi không quản muội ngươi đi?”
Tô Thành bĩu môi: “Ai bảo nàng suốt ngày chạy lung tung chụp bậy.
Hơn nữa… cũng không phải ta làm hỏng.”
Hôm ấy nàng cùng Lăng Nguyệt Tịch lái xe tuần tra.
Lúc về, hoàng hôn đỏ rực như lửa, mây trời ráng rực, hai người ngồi giữa hoang mạc mênh mông.
Cảnh sắc tuyệt đẹp, lãng mạn hơn bất cứ thời khắc nào trong ngày.
Xe cứ thế dừng lại.Trong tĩnh lặng, Lăng Nguyệt Tịch bất chợt hỏi:
“Ngươi có biết tiểu vương tử mỗi ngày xem bao nhiêu lần mặt trời lặn không?”
Giọng nàng vẫn lạnh nhạt, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn phủ lên sườn mặt xinh đẹp một tầng sáng dịu.
Vài sợi tóc bạc lướt qua má Tô Thành, mang theo hương chanh bạc hà nhè nhẹ.“Không biết.”
Tô Thành nhìn thoáng qua làn môi đỏ, yết hầu căng thẳng, khẽ nói: “Dù hắn có xem tám mươi lần một ngày… thì cũng chẳng liên quan đến ta.”
“Ân…?”
Ghế ngả xuống, Lăng Nguyệt Tịch vừa quay đầu đã bị nàng cúi xuống hôn khẽ.
“Ta chỉ biết, từ nay về sau, mỗi lần mặt trời lặn, đều có ngươi ở bên…”
Âm tiết cuối cùng, chìm trong nụ hôn.Môi lưỡi giao hòa.
Tô Thành vuốt ve đường cong mềm mại, hương quả ngọt ngào lan tỏa.
Lăng Nguyệt Tịch vòng tay ôm cổ nàng, má ửng hồng, quay đi nói nhỏ: “Ở đây không tiện… xe còn rung lắc…”
“Sợ gì chứ?
Nơi này hoang vắng, ngay cả tang thi cũng chẳng có.”
Tô Thành mỉm cười, đẩy nhẹ tóc nàng, cúi xuống cắn khẽ vành tai.
Trong ngực, cơ thể Lăng Nguyệt Tịch khẽ run, ôm càng chặt hơn.
Miệng thì nói không, nhưng thân thể lại thành thật đáp lại.Hoàng hôn dần lặn, hoang mạc đỏ rực.
Trong trời đất, dường như chỉ còn hai người.
Lăng Nguyệt Tịch run rẩy, hô hấp gấp gáp, cảm xúc vừa mới lạ vừa kích thích, căng thẳng mà chờ mong.
Thế nhưng người khẩn trương nhất lại là Tô Thành — nàng chưa từng đánh dấu ai, kinh nghiệm gần như bằng không.Xe lắc lư dữ dội.
Lăng Nguyệt Tịch ngẩng đầu, nhắm mắt đón nhận, ám chỉ quá rõ ràng.
Tô Thành mồ hôi túa trên trán, tim đập loạn nhịp.“Ngươi còn chờ gì…?”
Lăng Nguyệt Tịch hé mắt, giọng mị hoặc.“Ta…”
Nào ai nhịn nổi!Tô Thành vừa quyết tâm, bỗng nghe tiếng vo ve từ xa.
Ngẩng đầu, nàng sững sờ thấy một chiếc máy bay không người lái lơ lửng trên đầu.Lửa nóng trong lòng tắt phân nửa.“Chẳng lẽ là…
Thi Vân Khởi?”
Nàng vội vã kéo quần áo cho chỉnh tề.Máy bay hạ thấp, vòng quanh họ khiêu khích.
Tô Thành đã có thể tưởng tượng đến bộ dạng Thi Vân Khởi bên kia cười đến vỗ đùi.Quả nhiên, ở xa, nàng ta cười sằng sặc: “Ha ha ha, xem ta bắt gặp cái gì đây!”
Khi hình ảnh truyền về, Tô Thành trừng mắt, giơ ngón giữa.
Lăng Nguyệt Tịch thì lạnh như băng, móc súng bắn hạ ngay lập tức.Thi Vân Khởi hoảng loạn: “Chết rồi chết rồi!
Mau rút!”…Mạc Mi lắc đầu, bật cười: “Thôi, không phải A Thành làm hỏng, chỉ là bổ thêm một đao.
Trách nàng xui xẻo thôi.”
Tô Thành gãi mũi, có chút chột dạ: “Đúng, trách nàng.”
Thật ra, hôm ấy máy bay tới kịp lúc, bằng không… nàng đã mất kiểm soát rồi.
Nhưng Lăng Nguyệt Tịch giận vậy, nàng buộc phải làm ra vẻ: “Nhiễu hứng thú!
Tịch Tịch, chúng ta về thôi…”
Mạc Mi liếc nàng cười như không cười.
Tô Thành ho khẽ, đổi đề tài: “Trễ rồi, đi xem Đường Cấm thôi.”…Trận chiến trước, Phá Hiểu bị thương nặng, đến nay đều đã gần khỏi, chỉ còn Đường Cấm vẫn hôn mê.
Tử Uyển bụng bầu lớn, dọn thẳng vào phòng bệnh chăm sóc nàng.
Tô Thành cùng đồng đội mỗi ngày đều ghé thăm.Đi ngang tiệm tạp hóa, Trương Vĩ gọi Tô Thành vào.
Trong gian mật thất hồng hồng, hắn dúi cho nàng mấy đĩa CD và lọ thuốc nhỏ, cười hắc hắc: “Ngươi tháng sau kết hôn, coi như quà cưới.
Đây là hàng quý, học kỹ đi, đối thủ của ngươi là S cấp Omega đó!”
Tô Thành tức giận, nhưng sau lại do dự, đành nhận lấy: “Thôi thì giữ lại đĩa CD…”…Trong y liệu sở, mọi người đã tụ tập đông đủ.Sở Trường xem bệnh, thở dài: “Tình huống không khả quan.
Có lẽ nàng chỉ còn trụ được chút nữa thôi, các ngươi nên chuẩn bị tâm lý.”
Không khí nặng nề.
Tử Uyển vuốt ve gương mặt gầy gò, nghẹn ngào: “A Cấm, đừng ngủ nữa… còn chưa kịp dự hôn lễ của A Thành mà…”
Tiếng nức nở nghẹn ngào khiến ai cũng đau lòng.Tô Thành đỏ mắt: “Không thể nào!
Nàng cứu ta, ta không thể để nàng chết!”
Sở Trường bất lực: “Ta đã thử mọi cách rồi, giữ được đến hôm nay đã là kỳ tích…”
Nghe đến đây, Tô Thành bỗng hét: “Đường Cấm!
Ngươi tính bỏ mặc hết sao?
Ngươi muốn Tử Uyển trẻ thế này thành góa phụ, rồi tái giá?
Khúc Duy còn đang rình rập đấy!”
Khúc Duy giật mình, mặt đỏ: “Ta… cái này…”
Nhưng rồi hiểu ý, hắn nghiến răng phối hợp: “Không sai!
Ta còn nghĩ sẵn tên con rồi — Khúc Chắc Nịch!”
Trong lúc mọi người còn ngơ ngác, chỉ số trên màn hình bỗng tăng vọt.
Đường Cấm mở mắt, ho sặc máu, run rẩy chỉ Khúc Duy: “Ngươi… mơ tưởng!”
Mọi người sững sờ, rồi ồ lên mừng rỡ.
Đường Cấm được chọc giận mà tỉnh lại!Thi Vân Khởi đứng một bên cũng phải cảm thán: “Không hổ là bạn chiến đấu bao năm, biết rõ đối phương muốn gì.
Đến chết cũng bị khí cho sống lại!”…Một tháng sau, Long Vực và Hồng Tụ Chiêu bận rộn chuẩn bị đại sự: hôn lễ liên minh.
Lần trước Tử Uyển gả đi quá vội vàng, nay Thi Vân Khởi quyết tâm liên thủ Beta của Hồng Tụ Chiêu, nhất định phải tìm cách “hảo hảo” chỉnh Tô Thành, tuyệt đối không để nàng chiếm tiện nghi thêm lần nữa.