Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy

[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 99


Trận hạo kiếp giáng xuống Long Vực lần này đã để lại thương vong nặng nề, phố xá phòng ốc bị Li Vẫn tàn phá thảm khốc, ngay cả Long Tiêu Cung vốn uy nghi tráng lệ cũng chỉ còn là một mảnh phế tích.May mắn thay, cuối cùng nhân loại vẫn giành được thắng lợi.

Chỉ cần còn sống sót, tất cả đều có thể bắt đầu lại.Hơn một tháng trôi qua, hiện tại ai nấy đều bận rộn khôi phục cuộc sống.

Nhà cửa được dựng lại, y liệu sở mở rộng thêm, tường thành cũng đã được gia cố vững chắc.

Long Tiêu Cung thì phá bỏ, san phẳng, xây lên trường học mới.Trời xanh biếc thẳm.

Trước cổng trường học, Tô Thành và Mạc Mi đứng nhìn mọi người hối hả dựng nhà.“Ta đã bàn với Vân Khởi rồi,” Mạc Mi vén mái tóc lòa xòa bên tai, giọng dịu dàng, “dược vật căn bản, lý luận tri thức, cùng cơ sở vật lộn đều là môn bắt buộc.

Còn cơ giáp, nàng định đích thân dạy.”

Tô Thành nghe vậy thì vui vẻ: “Tốt quá, cơ giáp phải học cho thật kỹ.”

Trong trận chiến vừa rồi, Hồng Tụ Chiêu đã giúp đỡ vô cùng lớn.

Hơn ba mươi cơ giáp của bọn họ trấn giữ cửa thành, hỏa lực áp chế liên miên, tiêu diệt từng đợt tang thi.

Đạn dược cạn kiệt, cơ giáp vẫn cầm cự rất lâu.Cơ giáp vừa phòng ngự mạnh, vừa sát thương cao, nhưng cũng đòi hỏi người điều khiển có thực lực vượt trội.

Nếu Long Vực từng sản xuất đại trà cơ giáp, thương vong e đã không thảm trọng đến vậy.

Chỉ tiếc, đó vốn là kỹ thuật độc môn của Hồng Tụ Chiêu, nay Thi Vân Khởi chịu truyền dạy đã là vô cùng quý giá.Điều khiển cơ giáp không dễ, phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Nghĩ đến đây, Tô Thành khẽ tối mặt: “Để nàng có chút việc bận rộn cũng tốt, bằng không thì ngày nào cũng thấy nàng với Lăng Nguyệt Tịch…”

Mạc Mi mỉm cười: “Mấy hôm nay nàng bận lắm.

Vừa nghiên cứu ra máy bay không người lái, đã bị ngươi một đao chém hỏng, giờ phải vùi đầu tu sửa.”

“Có thể quản muội ngươi không đó!”

Hình ảnh Thi Vân Khởi ôm máy bay không người lái, mặt mày ủ rũ, khiến Mạc Mi buồn cười: “Vậy sao ngươi không quản muội ngươi đi?”

Tô Thành bĩu môi: “Ai bảo nàng suốt ngày chạy lung tung chụp bậy.

Hơn nữa… cũng không phải ta làm hỏng.”

Hôm ấy nàng cùng Lăng Nguyệt Tịch lái xe tuần tra.

Lúc về, hoàng hôn đỏ rực như lửa, mây trời ráng rực, hai người ngồi giữa hoang mạc mênh mông.

Cảnh sắc tuyệt đẹp, lãng mạn hơn bất cứ thời khắc nào trong ngày.

Xe cứ thế dừng lại.Trong tĩnh lặng, Lăng Nguyệt Tịch bất chợt hỏi:
“Ngươi có biết tiểu vương tử mỗi ngày xem bao nhiêu lần mặt trời lặn không?”

Giọng nàng vẫn lạnh nhạt, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Hoàng hôn phủ lên sườn mặt xinh đẹp một tầng sáng dịu.

Vài sợi tóc bạc lướt qua má Tô Thành, mang theo hương chanh bạc hà nhè nhẹ.“Không biết.”

Tô Thành nhìn thoáng qua làn môi đỏ, yết hầu căng thẳng, khẽ nói: “Dù hắn có xem tám mươi lần một ngày… thì cũng chẳng liên quan đến ta.”

“Ân…?”

Ghế ngả xuống, Lăng Nguyệt Tịch vừa quay đầu đã bị nàng cúi xuống hôn khẽ.

“Ta chỉ biết, từ nay về sau, mỗi lần mặt trời lặn, đều có ngươi ở bên…”

Âm tiết cuối cùng, chìm trong nụ hôn.Môi lưỡi giao hòa.

Tô Thành vuốt ve đường cong mềm mại, hương quả ngọt ngào lan tỏa.

Lăng Nguyệt Tịch vòng tay ôm cổ nàng, má ửng hồng, quay đi nói nhỏ: “Ở đây không tiện… xe còn rung lắc…”

“Sợ gì chứ?

Nơi này hoang vắng, ngay cả tang thi cũng chẳng có.”

Tô Thành mỉm cười, đẩy nhẹ tóc nàng, cúi xuống cắn khẽ vành tai.

Trong ngực, cơ thể Lăng Nguyệt Tịch khẽ run, ôm càng chặt hơn.

Miệng thì nói không, nhưng thân thể lại thành thật đáp lại.Hoàng hôn dần lặn, hoang mạc đỏ rực.

Trong trời đất, dường như chỉ còn hai người.

Lăng Nguyệt Tịch run rẩy, hô hấp gấp gáp, cảm xúc vừa mới lạ vừa kích thích, căng thẳng mà chờ mong.

Thế nhưng người khẩn trương nhất lại là Tô Thành — nàng chưa từng đánh dấu ai, kinh nghiệm gần như bằng không.Xe lắc lư dữ dội.

Lăng Nguyệt Tịch ngẩng đầu, nhắm mắt đón nhận, ám chỉ quá rõ ràng.

Tô Thành mồ hôi túa trên trán, tim đập loạn nhịp.“Ngươi còn chờ gì…?”

Lăng Nguyệt Tịch hé mắt, giọng mị hoặc.“Ta…”

Nào ai nhịn nổi!Tô Thành vừa quyết tâm, bỗng nghe tiếng vo ve từ xa.

Ngẩng đầu, nàng sững sờ thấy một chiếc máy bay không người lái lơ lửng trên đầu.Lửa nóng trong lòng tắt phân nửa.“Chẳng lẽ là…

Thi Vân Khởi?”

Nàng vội vã kéo quần áo cho chỉnh tề.Máy bay hạ thấp, vòng quanh họ khiêu khích.

Tô Thành đã có thể tưởng tượng đến bộ dạng Thi Vân Khởi bên kia cười đến vỗ đùi.Quả nhiên, ở xa, nàng ta cười sằng sặc: “Ha ha ha, xem ta bắt gặp cái gì đây!”

Khi hình ảnh truyền về, Tô Thành trừng mắt, giơ ngón giữa.

Lăng Nguyệt Tịch thì lạnh như băng, móc súng bắn hạ ngay lập tức.Thi Vân Khởi hoảng loạn: “Chết rồi chết rồi!

Mau rút!”…Mạc Mi lắc đầu, bật cười: “Thôi, không phải A Thành làm hỏng, chỉ là bổ thêm một đao.

Trách nàng xui xẻo thôi.”

Tô Thành gãi mũi, có chút chột dạ: “Đúng, trách nàng.”

Thật ra, hôm ấy máy bay tới kịp lúc, bằng không… nàng đã mất kiểm soát rồi.

Nhưng Lăng Nguyệt Tịch giận vậy, nàng buộc phải làm ra vẻ: “Nhiễu hứng thú!

Tịch Tịch, chúng ta về thôi…”

Mạc Mi liếc nàng cười như không cười.

Tô Thành ho khẽ, đổi đề tài: “Trễ rồi, đi xem Đường Cấm thôi.”…Trận chiến trước, Phá Hiểu bị thương nặng, đến nay đều đã gần khỏi, chỉ còn Đường Cấm vẫn hôn mê.

Tử Uyển bụng bầu lớn, dọn thẳng vào phòng bệnh chăm sóc nàng.

Tô Thành cùng đồng đội mỗi ngày đều ghé thăm.Đi ngang tiệm tạp hóa, Trương Vĩ gọi Tô Thành vào.

Trong gian mật thất hồng hồng, hắn dúi cho nàng mấy đĩa CD và lọ thuốc nhỏ, cười hắc hắc: “Ngươi tháng sau kết hôn, coi như quà cưới.

Đây là hàng quý, học kỹ đi, đối thủ của ngươi là S cấp Omega đó!”

Tô Thành tức giận, nhưng sau lại do dự, đành nhận lấy: “Thôi thì giữ lại đĩa CD…”…Trong y liệu sở, mọi người đã tụ tập đông đủ.Sở Trường xem bệnh, thở dài: “Tình huống không khả quan.

Có lẽ nàng chỉ còn trụ được chút nữa thôi, các ngươi nên chuẩn bị tâm lý.”

Không khí nặng nề.

Tử Uyển vuốt ve gương mặt gầy gò, nghẹn ngào: “A Cấm, đừng ngủ nữa… còn chưa kịp dự hôn lễ của A Thành mà…”

Tiếng nức nở nghẹn ngào khiến ai cũng đau lòng.Tô Thành đỏ mắt: “Không thể nào!

Nàng cứu ta, ta không thể để nàng chết!”

Sở Trường bất lực: “Ta đã thử mọi cách rồi, giữ được đến hôm nay đã là kỳ tích…”

Nghe đến đây, Tô Thành bỗng hét: “Đường Cấm!

Ngươi tính bỏ mặc hết sao?

Ngươi muốn Tử Uyển trẻ thế này thành góa phụ, rồi tái giá?

Khúc Duy còn đang rình rập đấy!”

Khúc Duy giật mình, mặt đỏ: “Ta… cái này…”

Nhưng rồi hiểu ý, hắn nghiến răng phối hợp: “Không sai!

Ta còn nghĩ sẵn tên con rồi — Khúc Chắc Nịch!”

Trong lúc mọi người còn ngơ ngác, chỉ số trên màn hình bỗng tăng vọt.

Đường Cấm mở mắt, ho sặc máu, run rẩy chỉ Khúc Duy: “Ngươi… mơ tưởng!”

Mọi người sững sờ, rồi ồ lên mừng rỡ.

Đường Cấm được chọc giận mà tỉnh lại!Thi Vân Khởi đứng một bên cũng phải cảm thán: “Không hổ là bạn chiến đấu bao năm, biết rõ đối phương muốn gì.

Đến chết cũng bị khí cho sống lại!”…Một tháng sau, Long Vực và Hồng Tụ Chiêu bận rộn chuẩn bị đại sự: hôn lễ liên minh.

Lần trước Tử Uyển gả đi quá vội vàng, nay Thi Vân Khởi quyết tâm liên thủ Beta của Hồng Tụ Chiêu, nhất định phải tìm cách “hảo hảo” chỉnh Tô Thành, tuyệt đối không để nàng chiếm tiện nghi thêm lần nữa.
 
[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Hoàn


AO kết hôn thường nói: Alpha làm tân lang bao giờ cũng vất vả hơn một chút.

Lễ vật không thành vấn đề, hiện tại Long Vực đã kiểm soát được Tô Thành, những vật tư Hồng Tụ Chiêu yêu cầu đều đã chuẩn bị đầy đủ.Về chỗ ở, căn nhà trước kia bị Lý Vẫn phá hỏng nặng nề, nay đã dựng lại nhà gỗ, một khu nhà hai tầng khang trang.

Ngay cả Mạc Mi cũng có phòng riêng, rộng rãi và thoải mái hơn trước.“Chỉ lo là lúc đón dâu, Thi Vân Khởi không biết sẽ gây khó dễ thế nào.

Nếu không có ngươi đi cùng, lòng ta thật sự không yên.”

Nắng xuân ấm áp trải lên người, Tô Thành và Đường Cấm tản bộ trong sân y liệu sở.

Hai người đi chậm rãi, vô cùng thư thái.Sau một tháng tĩnh dưỡng, Đường Cấm đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là chưa thể vận động mạnh.

Tử Uyển vì mang thai nên vẫn ở lại Long Vực, còn Hồng Tụ Chiêu thì đã sớm về sơn trại chuẩn bị hôn lễ.Liên tiếp mấy ngày không gặp được Lăng Nguyệt Tịch, Tô Thành chỉ có thể liên lạc với nàng qua di động, mỗi tối đều tâm sự, vừa ngọt ngào vừa giày vò, giống như đang yêu xa.Đường Cấm mặc bệnh phục rộng rãi, có vẻ lười biếng, khẽ cười nói:
“Yên tâm đi, phù rể của ngươi toàn là người mạnh, có nan đề gì mà không giải quyết nổi?”

Khi nàng cưới Tử Uyển, bên cạnh chỉ có Tô Thành, còn bây giờ đội ngũ đã đông đảo hơn nhiều.Đường Cấm không nhịn được đùa:
“Vu Phi, Khúc Duy, Trương Vĩ với cả Sét Đánh, đây chẳng phải Long Vực F4 sao?”

Sét Đánh chính là Bá Hạ, trước đây chỉ có biệt hiệu và số hiệu, giờ ai cũng có tên họ đàng hoàng.Có bốn Alpha cấp A làm bạn lang, đội hình này có thể nói là đỉnh của đỉnh.Tô Thành bị chọc cười:
“F4 cái quỷ gì, F8 ta cũng chẳng yên tâm…

Đây là cưới Lăng Nguyệt Tịch đó!

Đừng nói gì Thi Vân Khởi, ngay cả đám người Hồng Tụ Chiêu chắc chắn cũng sẽ tìm cách gây khó dễ!”

Quả nhiên, giác quan thứ sáu của Alpha lần này lại đúng.…Ngày cưới, đội đón dâu từ Long Vực xuất phát rầm rộ.

Xe chở lễ vật nối đuôi, Tô Thành và F4 ngồi phía trước, năm người đồng loạt mặc hồng y, chỉ là màu sắc bạn lang nhạt hơn tân lang một chút.Vu Phi hồi hộp run chân:
“Nghe nói lần trước Vân tỷ mang cả đám cơ giáp đi chặn Đường Cấm.

Lần này cơ giáp còn được nâng cấp, chắc chắn khó nhằn hơn!”

Trương Vĩ giơ cánh tay máy sáng loáng, thản nhiên nói:
“Hừ, với sức của bọn ta thì bao nhiêu cũng chẳng sợ!”

Tô Thành lại lắc đầu:
“Không đơn giản vậy đâu.

Một mình ta đấu cũng không thành vấn đề, nhưng Hồng Tụ Chiêu lần này chắc chắn sẽ giở trò.

Mọi người đừng khinh địch.”…Quả nhiên, chưa lên núi đã bị Thi Vân Khởi và một đám Beta chắn đường.Sau một hồi thương lượng bằng “hồng bao”, đám xe chở lễ vật được cho đi trước, còn năm Alpha thì bị buộc chơi trò “cột chung bằng tơ hồng”, cùng nhau vượt qua ba trạm kiểm soát trong một nén nhang.

Nếu dây đứt, ai đứt thì người đó bị loại.Bắt đầu là chướng ngại “hắc ngưu” xông tới, năm người rối loạn, Tô Thành bị húc bay, may vẫn giữ nguyên chén nước trong tay.

Hai người bị loại, chỉ còn lại ba người tiếp tục.Đến trạm thứ hai, Tống Từ ra câu hỏi: “Tô Thành đã ở sơn trại bao nhiêu ngày?”

Trả lời sai, Sét Đánh chủ động xin rút, nhường lại cơ hội cho Tô Thành và Vu Phi.Trạm cuối cùng là mưa “đạn sơn màu”, Vu Phi liều mình che chắn, cả người nhuộm đầy sắc màu, giúp Tô Thành lao thẳng vào cửa trại.…Nghi thức truyền thống bắt đầu, Tô Thành cõng — à không, vì váy bất tiện nên đổi thành bế — Lăng Nguyệt Tịch lên núi.

Áo cưới do Mầm Thẩm tự tay chế tác, tinh xảo, ôm sát thân hình nàng, khiến ai cũng ngỡ ngàng.Qua nhân duyên thụ, trong tiếng chúc phúc ồn ào, nghi lễ được tiến hành.

Sau khi uống xong chén “toan khổ cay”, Tô Thành thắc mắc:
“Sao không có ngọt?”

Mầm Thẩm cười chỉ về phía Lăng Nguyệt Tịch:
“Ngọt ở đó.”

Ngay sau đó, khăn voan bị vén lên, Lăng Nguyệt Tịch trao nàng một nụ hôn, trong miệng đưa sang viên đường ngọt lịm.“Ngọt không?”

“…

Ngọt.”…Đêm động phòng, dù bị đám bạn hữu rình quấy phá, nhưng nhanh chóng bị Lăng Nguyệt Tịch dọa cho chạy hết.

Trong căn phòng đỏ nến, hai người cuối cùng cũng triền miên quấn lấy nhau.Tiếng cười, tiếng rên, lời hứa hẹn, tất cả hòa vào nhau, như phá vỡ lớp băng lạnh quanh người Lăng Nguyệt Tịch, biến nàng thành một đoá hoa rực rỡ chỉ nở vì Tô Thành.Đến tận khi kiệt sức, mơ hồ thiếp đi, nàng vẫn còn thều thào oán trách:
“Đồ lừa đảo…”

Hoàn văn

Để mà nói á thì gu đọc truyện của Sốp đa dạng lắm, hầu như thể loại nào cũng đọc.

Nhưng để edit thì Sốp thích edit mấy bộ nhẹ nhàng thế này thôi, ít drama, không ngược.

Bộ này thì cũng gọi là có đoạn cao trào hơn bộ trước Sốp edit, nói chung là Sốp hài lòng với bộ này.

Giọng văn thì kiểu "ngươi" "ta" này kia Sốp không đổi, tại Sốp thấy nó hợp với tính cách đanh đá, ngạo kiều của nhân vật.

Với lại là đọc cũng không bị cứng hay phản cảm.

Bộ này đã kết thúc rồi, hẹn gặp lại mọi người ở bộ tiếp theo nhé.

Bộ sau Sốp sẽ edit xong cả bộ rồi đăng 1 lần full bộ luôn để không phải chạy KPI hehe.

Paipai mọi người👋
 
Back
Top Bottom