- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,339
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 39
Chương 39
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Nhai Tí ra tay, đồng tử của Lăng Nguyệt Tịch lập tức co rút, nàng vội thu thương, nhanh chóng bỏ chạy.Luồng năng lượng kinh người ấy, nếu cây thiết chùy thực sự nện trúng đỉnh tòa nhà, chỉ e toàn bộ lầu cao đều sụp đổ.—Vẫn là chưa đủ bình tĩnh... —nàng nghĩ.
Trước đây, nàng luôn chọn vị trí an toàn cách vài trăm mét để bắn tỉa; nhưng hôm nay, bản thân lại quá dễ dàng để lộ hành tung.
Nếu tiếp tục như vậy, chưa cứu được Trình Tô, chính mình đã bỏ mạng trước rồi.Nàng lao đi như bay khỏi chỗ vừa đứng, không chắc bản thân có thoát được hay không, nhưng vẫn cắn răng, xông về phía tòa nhà bên cạnh.Cây thiết chùy khổng lồ bị ánh lam quang chém làm đôi, nhưng hai nửa vẫn giữ nguyên sức nặng.
Một nửa bay chệch ra ngoài, “đoàng” một tiếng, đâm thẳng vào tòa nhà.Dưới sức mạnh kinh khủng ấy, bê tông cốt thép yếu ớt chẳng khác nào nhựa plastic, trong nháy mắt đã bị nghiền nát.
Đỉnh tầng rung chuyển, mặt sàn nứt ra như những con rắn khổng lồ, từng mảng đổ sụp.Ngay lúc đó, tim Lăng Nguyệt Tịch như siết lại.
Nàng mượn lực vung trường thương, tung người nhảy vọt, thoát khỏi khoảng không đang sụp xuống ngay dưới chân.Sau lưng, tòa cao ốc chao đảo tựa như vừa bị oanh tạc, bụi mù cuồn cuộn bốc lên.“Ngươi điên rồi sao?!”
Nhai Tí tức giận gào thét khi thấy thiết chùy của mình bị chém đôi, “Đó là người của Hồng Tụ Chiêu, ngươi thế mà lại giúp ả?!”
Ánh lam từ Niết Bàn bừng sáng.
Tô Thành mặt lạnh, khóe môi thoáng nhếch, vung đao thẳng chém tới:“Ngươi dám động đến nàng, ta sẽ phế ngươi trước!”
Lam quang bùng nổ, một nhát đao tựa như giao long phá biển, ánh thép lao thẳng vào mặt Nhai Tí.Hắn vung nốt nửa thiết chùy còn lại để ngăn, “choang!”—tia lửa tóe tung.
Dưới sức ép ghê gớm, hắn bị hất văng, hổ khẩu nứt toác, máu chảy ròng theo chuôi chùy.Thân thể hắn va xuyên mấy bức tường, chưa kịp dừng lại thì Tô Thành đã lướt đến, chặn đầu, xoay người tung cước.Một búng máu phun ra, Nhai Tí bị đá bay lên không trung.
Vừa điều chỉnh tư thế, hắn đã thấy Tô Thành như bóng quỷ áp sát, toàn thân phủ chiến ý, lưỡi đao lại vung xuống.—Trào Phong… hắn đã quay lại!Trong mắt Nhai Tí lóe lên tia kinh ngạc, hắn vội xách thiết chùy lên chống đỡ.Cả hai lao vào chém giết giữa không trung, chỉ trong chớp mắt đã qua hàng chục chiêu.
Đao quang như chớp, động tác nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.
Đao và chùy va chạm, tóe lửa liên tục, rồi lại tách ra, âm vang rung động cả không gian.Rơi xuống đất, thân thể Lăng Nguyệt Tịch trầy xước khắp nơi.
Nhưng nàng chẳng kịp quan tâm, lập tức ôm thương đứng dậy.Đối mặt trực diện, nàng biết mình không có phần thắng trước cả Trào Phong lẫn Nhai Tí.
Cách tốt nhất là bắn tỉa.
Nếu loại bỏ được hai mối uy hiếp lớn, việc cứu Trình Tô sẽ dễ dàng hơn nhiều.Tòa nhà cao, tầm nhìn thoáng, vừa khéo nàng có thể bao quát toàn bộ chiến trường.
Thực tế, muốn không nhìn thấy bọn họ còn khó hơn.Hai kẻ ở đỉnh kim tự tháp chiến lực giao đấu, đánh đến trời long đất lở, tựa hồ muốn san bằng cả Khu Mười Một.Búa nặng của Nhai Tí như sấm sét, đường đao của Trào Phong tựa như xé trời.
Thi thoảng có tang thi lạc bước vào, chúng còn chẳng buồn để mắt, tiện tay chém giết như giết kiến.Nói phá hủy hay di dời đều là nhẹ, bọn họ chẳng khác nào hai cỗ máy tàn phá, quét qua nơi nào là nơi đó thành phế tích.Trận chiến vào hồi kịch liệt, Tô Thành dồn ép khiến Nhai Tí rơi vào hạ phong.
Hắn chộp lấy sơ hở, định hạ một đao chí mạng—thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng rít xé gió.Cảm giác nguy hiểm quen thuộc khiến hắn lập tức bỏ chiêu, vung đao che ngang thái dương.“Choang!”—một viên đạn bạc bị đánh bật, xoáy vào hư không để lại dư âm rền rĩ.—Có kẻ đánh lén!?Tô Thành tức giận quay lại, định chửi thì thoáng sững người.
Nhìn thấy Lăng Nguyệt Tịch, hắn nuốt hết câu chửi thô tục vào bụng.—Không trách được nàng.
Trong mắt nàng, ta và Nhai Tí đều là địch.Nhát đánh lén ấy khiến thế công vốn đang áp đảo của hắn bị chặn đứng.
Nhai Tí gầm lên, nhân cơ hội phản công, vung chùy nện như sấm sét.Tô Thành xoay đao đỡ, nhưng lực quá mạnh, bị đẩy lùi hàng chục bước.
Nhai Tí liền lao theo, búa từ trên cao giáng xuống như Thái Sơn áp đỉnh.Ngay khi chùy sắp rơi xuống, “đoàng!”—một viên đạn bạc găm thẳng vào vai hắn.
Đau đớn xé toạc, sức lực trên tay lập tức sụp xuống.Tô Thành giật mình, nhanh chóng lùi lại.Thì ra Lăng Nguyệt Tịch không hề bắn bừa.
Nàng quan sát, chờ lúc hai người phân thắng bại mới chen một phát súng, giống như đang cố tình giữ thế cục cân bằng, khiến trận đấu kéo dài để cả hai cùng hao tổn.Cuối cùng, chính là ngư ông đắc lợi.Khóe môi khẽ nhếch, Tô Thành thầm nghĩ: Nữ nhân này thật sự quá gian xảo... nhưng ta thích.Máu phun ra mặt, Nhai Tí gào rống, đôi mắt đỏ ngầu:
“Lão tử giết ngươi trước!”
Hắn chẳng thèm để tâm Tô Thành nữa, như dã thú điên cuồng lao về phía Lăng Nguyệt Tịch.“Ê!
Đối thủ của ngươi là ta cơ mà!”
Tô Thành vội vã đuổi sát phía sau.Nhai Tí gầm rú, từng bước giẫm đất nứt toác, lao đi như điên ngưu.
Hắn bật nhảy lên tường, mượn lực leo thẳng lên tầng sáu.Thấy tình thế bất lợi, Lăng Nguyệt Tịch thu súng ngắm, rút hai khẩu sa ưng bên hông, vừa lui vừa bắn.
Nhưng thể lực tiêu hao quá nửa, lực và độ chính xác đều giảm mạnh.Đạn găm vào người hắn mà tốc độ chẳng hề giảm, càng lao tới như dã thú muốn xé xác nàng.
Bất kỳ vật gì chạm tay hắn—từ gạch đá đến mảnh sắt—đều bị ném ầm ầm về phía trước.Nàng liên tục vòng vèo, vừa né tránh, vừa tranh thủ bắn trả.
Sau lưng, Tô Thành vẫn đuổi sát, nhưng Nhai Tí chẳng buồn giao thủ, chỉ nhằm một mình Lăng Nguyệt Tịch.Ba người rượt đuổi qua từng nóc nhà, vượt tường, chẳng khác nào đang trình diễn một màn parkour điên rồ trong tận thế.---------Theo chỉ dẫn lộ tuyến của Đường Cấm, đoàn người Hồng Tụ Chiêu rốt cuộc cũng tiến đến ngoại vi Khu Mười Một.“...
Chuyện gì thế này?”
Xe vừa dừng, Hồ Tử Uyển hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt: mặt đất ngổn ngang xác người, chi chít tứ chi cụt rời rạc, cau mày khó chịu.“Là Nhai Tí.”
Đường Cấm vừa thoáng nhìn đã nhận ra lối đánh quen thuộc, chỉ là—tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Vậy Tô Thành và Lăng Nguyệt Tịch thì sao?“Nhai Tí?!”
Hồ Tử Uyển càng thêm luống cuống, “Sao lại xui xẻo thế này...”
Đang lúc bàng hoàng, ánh sáng lam chói lòa bất ngờ bắn thẳng lên bầu trời từ trong thành nội, xé gió như muốn xuyên phá tầng mây.“...
Cái gì vậy?”
Ngoài Đường Cấm ra, không ai trong đoàn từng thấy qua cảnh tượng này.“Mau, chạy xe đến đó!”
Đường Cấm sốt ruột gắt lên, ánh mắt căng thẳng nhìn hướng lam quang.
Chuyện đã vượt ngoài dự đoán—chỉ có thể là Nhai Tí chạm trán Tô Thành.
Với thực lực S cấp của Tô Thành, đối phó tang thi thông thường tuyệt đối không cần dùng đến tất sát kỹ.Xe việt dã rú ga, bảy cơ giáp lập tức bay theo, lao thẳng vào thành....Dù Lăng Nguyệt Tịch có lợi hại thế nào thì chung quy nàng vẫn chỉ là một Omega.
Thể lực sớm không sánh bằng hai Alpha kia, chạy thêm một đoạn tốc độ đã bắt đầu giảm.Có Tô Thành kéo chân sau, nhưng Nhai Tí vẫn liên tục rút ngắn khoảng cách.Ngay khi nàng vừa nhảy sang mái một tòa nhà khác, Nhai Tí bất ngờ gầm lên.
Tin tức tố nồng nặc mùi rỉ sắt bùng phát, hắn xoay vòng thiết chùy, dồn toàn bộ sức lực ném mạnh.Một đòn tất sát cuối cùng!
Trong lòng hắn gầm vang: Xem ngươi chặn thế nào, Trào Phong!Sóng xung kích khủng bố quét sạch tất cả trên đường đi, tòa nhà, vách tường, vật liệu xây dựng… toàn bộ đều nghiền nát, hóa thành tro bụi.
Một cột sóng xám xịt như muốn nuốt trọn cả thế giới.Tim như ngừng đập, Lăng Nguyệt Tịch có cảm giác yết hầu bị siết chặt.
Từng đợt tuyệt vọng dâng tràn đại não.Nàng không sợ chết, nhưng không cam lòng.—Vì sao Omega và Alpha lại cách biệt đến thế?
Dù có cố gắng thế nào, nàng cũng chẳng thể đối kháng trực diện, chỉ có thể dựa vào súng ống và những cú đánh lén.Nàng còn chưa cứu được Trình Tô.
Còn chưa nhìn nàng thêm lần nào.
Còn chưa kịp nói một câu từ đáy lòng...“...
Lăng Nguyệt Tịch!!!”
Tiếng hét xé lòng vang vọng khắp không gian, khiến toàn thân nàng chấn động.Không phải giọng nói quen thuộc, nhưng lại khiến nàng bỗng có cảm giác như tiếng gọi của một cố nhân.Đôi mắt đã ươn ướt, nhưng bên cạnh nàng—còn có một người.Chỉ trách bản thân nhận ra quá muộn, chưa kịp trao cho nàng sự dịu dàng, làm sao có thể để nàng... biến mất ở đây?Đôi mắt lam vốn u uẩn của Tô Thành lúc này rực đỏ như lửa.
Toàn thân sôi trào, máu chảy xiết.Lưỡi đao trong tay run lên.
Ánh đỏ lập lòe, văn trận cổ trên thân đao sáng rực như mạ vàng.Đem tất cả tín niệm và sức mạnh dồn vào nhát đao ấy.
Ánh lửa đỏ rực xuyên qua mây, trùm kín bầu trời, hóa thành một con phượng hoàng lửa rực rỡ.“Niết Bàn tái sinh!”
Phượng hoàng dang cánh, mang theo khí thế che trời, đập mạnh vào thiết chùy.Đỏ rực và xám bạc va chạm.
Chỉ trong khoảnh khắc, thiết chùy khổng lồ tan thành tro bụi giữa biển lửa.“Ầm!”
Tô Thành khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất.
Hắn giật mặt nạ, thở hổn hển, máu tuôn từ cánh tay trái, tay phải co giật dữ dội, cả người cuộn lại trong thống khổ.Ngọn lửa dần dập tắt, để lại màn khói đen cuồn cuộn.Ở khe nứt nào đó của Khu Mười Một, đất đá rung chuyển.
Một cánh tay rướm máu cố với ra, chạm tới chuôi đao còn cắm trong vách......Lăng Nguyệt Tịch bị luồng khí cường đại hất văng, lăn lộn vài vòng trên đất mới dừng lại.Quần áo rách toạc, da thịt trắng nõn dính đầy vết thương, mái tóc bạc rối tung.
Cả người chật vật, nhưng nàng—vẫn sống sót.Thở gấp, nàng chống súng ngắm đứng dậy.
Ngước nhìn phía sau, cả người khựng lại.Khói đặc tan dần, để lộ một khe nứt đỏ rực, sâu hun hút, tựa như chia đôi cả thế giới.Hướng rạch chém kéo dài, có vẻ như bắt nguồn từ một tòa nhà nghiêng ngả đối diện.
Nhưng từ vị trí nàng đứng thấp hơn, không thể nhìn thấy bóng người.Tầm mắt nàng lia sang bờ bên kia.
Giữa đống phế tích, Nhai Tí quỳ rạp, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng vô thần.—Kết thúc rồi sao?Nhưng Trào Phong... biến đi đâu?Nàng cẩn thận nấp sau công sự, chờ thêm hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh nào.—Đi rồi sao?Thôi kệ, nếu hắn còn ở đây, chắc chắn đã ra tay giết nàng từ sớm.
Giờ việc cấp bách là tìm Trình Tô.Nghĩ vậy, Lăng Nguyệt Tịch khập khiễng tiến đến mép hồng câu, giơ thương, gằn giọng qua bộ biến âm:
“Ngươi... bắt Bánh Phở Heo ở đâu?”
Cái tên ngớ ngẩn ấy chính là biệt danh của Trình Tô, càng dễ khiến Nhai Tí hiểu rõ.Nhưng hắn vẫn ngây như tượng gỗ, chẳng đáp lời.“...
Ngươi choáng váng rồi à?”
Nàng sốt ruột, hỏi lại vài lần, nhưng Nhai Tí chẳng phản ứng, chỉ ngồi trơ ra đó.Bực bội dâng lên.
Làm sao giờ?
Trình Tô rốt cuộc ở đâu?Đang loay hoay, khóe mắt nàng bỗng lia thấy phía sau đống đổ nát—một “bóng người” loạng choạng tựa vào khung cửa sổ, chậm rãi bò ra.Trên lưng nó còn cõng thêm một “người” nữa.Cả hai mái tóc đều trắng toát hiếm thấy, mặc bộ đồ ở nhà giống hệt nhau.Trong lòng Lăng Nguyệt Tịch chợt dấy lên cảm giác quái dị—Đây là... song sinh?