Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit] Vi Quang - Ngư Sương (Giới Giải Trí)

[Bhtt] [Edit] Vi Quang - Ngư Sương (Giới Giải Trí)
Chương 129: Đủ không?


Vi Quang - Ngư SươngEditor: phuong_bchiiBeta: Dúi Chần——————————Chương 129: Đủ không?Trong phòng, sâm banh mở ra, rượu đổ đầy sàn, vài cái chai rỗng lăn đến dưới chân người đàn ông, bị người đàn ông đá văng, hắn trở tay bắt lấy cô gái chuẩn bị rời đi, đùa giỡn: "Bạn học cũ không uống một ly đã đi rồi, có phải không nể mặt không?"

Cô gái vừa tốt nghiệp đại học, biết rõ gia thế của người đàn ông, nàng không muốn gặp phải phiền toái trước khi tốt nghiệp, nàng còn muốn trở về cùng bạn gái ăn mừng đậu phỏng vấn, nàng cẩn thận nhìn người đàn ông: "Uống một ly là được phải không?"

Người đàn ông ra hiệu với những người khác, trên mặt mọi người xuất hiện sự cân nhắc, người đàn ông nói: "Đương nhiên."

Thật ra tướng mạo hắn có chút tuấn tú, lúc còn học đại học, bạn học nữ theo đuổi hắn có thể xếp thành một hàng dài, nhưng câu nói kia nói rất hay, thứ dễ có được thì không trân trọng, ngược lại là kiểu người trước mặt này, người luôn từ chối hắn mới xứng để hắn đặt trong lòng, mỗi lần nhìn thấy lòng lại ngứa ngáy.Nghe nói nàng là một cô gái ngoan ngoãn, chưa yêu ai bao giờ, cũng không tham gia hoạt động, hắn ở trường nhờ bạn bè hẹn hai lần, cũng không thấy người đâu, lần này tốt nghiệp hắn tìm một lý do không thể từ chối, cô gái mới tới.Hắn uống rượu, nhìn thấy cô gái đẩy cửa ra cũng đã bắt đầu xao xuyến, dục vọng tích góp từ lúc đi học kịch liệt tăng lên, nhìn thấy cô gái một cái toàn thân như bị lửa đốt, không chỉ có hắn, những người khác cũng vậy.Rượu cồn thiêu đốt thú tính trong cơ thể bọn họ, để cho bọn họ lộ ra răng nanh, cô gái không muốn có quá nhiều dây dưa, nàng nhận lấy rượu hắn đưa tới, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, cái ly cũng không có bỏ xuống liền hỏi: "Hiện tại tôi có thể đi chưa?"

"Đừng vội thế chứ em gái."

Người đàn ông phía sau cô gái cởi áo khoác, xắn tay áo lên, chậm rãi đi về phía cô gái: "Nghe nói thành tích của em ở trường rất tốt, anh đây có đề bài không biết, em xem giúp anh nhé?"

Cô gái uống rượu mạnh, một ngụm đã xây xẩm, ảnh hưởng quá lớn, nàng hơi choáng váng, lắc đầu nói: "Tôi không biết."

Người đàn ông nói: "Không sao đâu, uống với anh một ly coi như xong."

Hắn nói xong bắt lấy cổ tay cô gái, cơ thể cô gái cứng đờ, rất tự nhiên hất tay người đàn ông ra, người đàn ông không kịp đề phòng, bị nàng hất ngã sang bên cạnh hai bước, rượu đổ hết lên quần áo, cô gái nhân lúc hắn ngã chạy ra ngoài, nhưng cửa lập tức bị người khác ngăn lại.Cô gái theo bản năng gọi điện thoại, người đàn ông bị đạp vào chân tức giận túm túi xách của nàng, trực tiếp kéo đứt dây túi xách của nàng, trong không khí yên tĩnh, tiếng vải vóc xé toạc vang lên chói tai, một tiếng động tĩnh này làm cho mấy người đàn ông hưng phấn lên, bọn họ vây quanh cô gái đứng thành một vòng, hai tay cô gái ôm chặt hai vai, ánh mắt từ sợ hãi đến tuyệt vọng, nàng nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trước mặt, cắn rách khóe môi, ý hận và phẫn nộ kia khiến mấy người đàn ông dừng lại."

Cắt cắt cắt!"

Đạo diễn Vu tức giận đi tới: "Làm cái gì vậy?

Cậu đứng ngây ra đó làm gì?

Cậu túm quần áo cô ấy đi chứ!"

Ông ấy đẩy nghệ sĩ nam ra, kéo qua một nghệ sĩ nam khác làm Cảnh Viên, túm xé chỗ cổ áo sơ mi của hắn: "Cậu phải như vậy!"

"Như vậy có hiểu hay không!"

Nghệ sĩ nam bị ông ấy răn dạy cúi đầu, Cố Khả Hinh đi tới bên cạnh Cảnh Viên, phủ thêm quần áo cho nàng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Vẫn ổn."

Ít nhất đến bước này, nàng vẫn có thể chấp nhận, chỉ là vừa rồi nàng bị nhiều đàn ông vây quanh như vậy, đáy lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, đây là một loại phản ứng bản năng tâm lý, nàng không có cách nào khắc phục."

Không cần khắc phục."

Cố Khả Hinh khó khăn nói: "Phải có phản ứng tự nhiên của cơ thể, em mới có thể kiểm soát diễn xuất tốt hơn, vả lại, lát nữa mới là vở kịch lớn."

Cảnh Viên thoáng gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi em thể hiện có được không?"

Cố Khả Hinh thay nàng nắm chặt áo khoác: "Vô cùng tốt."

Tốt đến mức cô vừa mới đứng ở trước ống kính, kích động muốn đi lên cứu người, mới chỉ là mở màn, cô đã không muốn như thế, Cố Khả Hinh đột nhiên không biết mình có dũng khí xem tiếp hay không.Cách đó không xa đạo diễn còn đang nói chuyện thân thiện với nghệ sĩ, Cảnh Viên nhân lúc không ai chú ý, đặt tay lên bàn tay Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh hơi kinh ngạc quay đầu, thấy góc mặt Cảnh Viên bình tĩnh, thần sắc thản nhiên, cô bất đắc dĩ cười, đây tính là cái gì?

Nàng đây là người không diễn được người diễn an ủi?Nhưng mà, cô rất hưởng thụ.Cố Khả Hinh trở tay nắm lấy tay Cảnh Viên, giấu dưới vạt áo, nhéo nhéo, tâm trạng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.Cảnh tiếp theo chính là cảnh quan trọng nhất, đạo diễn Vu thu xếp xong, trong phòng chỉ còn lại có mấy nghệ sĩ và Cảnh Viên, cộng thêm quay phim và đạo diễn Vu ngồi trước màn hình, Cố Khả Hinh cũng xin vào, đạo diễn Vu không nghĩ nhiều, đồng ý để cô ngồi bên cạnh.Mở màn ngay cảnh xé áo, áo đã được xử lý qua, vừa kéo liền xé mở, cũng không cần dùng sức, cảnh lần đầu nghệ sĩ nam không khống chế tốt được lực, quần áo rách toạc, đạo diễn Vu mắng đĩnh đạc: "Cắt cắt cắt!"

"Cậu đừng dùng nhiều sức như vậy!"

Nghệ sĩ nam cúi đầu, nhỏ giọng nói với Cảnh Viên: "Xin lỗi."

Cảnh Viên khẽ lắc đầu, Cố Khả Hinh rất nhanh đưa cho nàng áo sơ mi mới, lần thứ hai nghệ sĩ nam cũng không dám động đậy."

Cắt!"

Đạo diễn Vu nói: "Cậu đi tới trước một chút, đặt tay lên ngực cô ấy, túm túm!"

Lặp đi lặp lại như thế, lãng phí vài lần, Cố Khả Hinh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đoán chừng hôm nay không quay được, đạo diễn Vu gãi đầu, bầu không khí trước đó tốt như thế, sao phía sau lại kéo khố như vậy, ông ấy bực bội bóp bao thuốc lá, lúc cúi đầu đã có ý tưởng.Cảnh Viên lại bị gọi tới, nàng sửng sốt: "Không cần trang phục đạo cụ?"

"Không có cảm giác chân thật."

Đạo diễn Vu nói: "Lát nữa mặc quần áo bình thường."

Ông ấy nói: "Tôi đi nói chuyện với họ."

Cảnh Viên nhìn ông ấy vội vã đi đến bên cạnh mấy nghệ sĩ nam, rót rượu cho mỗi người bọn họ, để cho bọn họ uống hết, nàng mím môi, Cố Khả Hinh đứng bên cạnh nàng: "Sao vậy?"

Cảnh Viên lặp lại lời đạo diễn Vu vừa nói: "Muốn có cảm giác chân thật."

Cố Khả Hinh cũng không bất ngờ, đạo diễn muốn quay phim hay, bất kể là phương pháp gì."

Sợ không?"

Cố Khả Hinh hỏi nàng, Cảnh Viên lắc đầu bật cười, quả thật vừa mới bắt đầu có chút sợ hãi, nhất là cảnh đầu tiên quay xong, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng vừa rồi mấy cảnh hài hước làm cho nàng không có cách nào nhập vai được, cho nên không có cảm giác lo lắng.Bộ dạng này của nàng, Cố Khả Hinh không biết nên nói nàng to gan, hay nên nói nàng không hiểu, nhưng không sợ hãi, ít nhất sẽ không trở thành bóng ma tâm lý.Bên kia đạo diễn Vu bảo mấy nghệ sĩ nam uống một chai rượu vang đỏ, bọn họ được trang điểm như say rượu, hiện tại thật sự giống như say, tơ máu đáy mắt đều hiện ra, da thịt hiện ra bị cồn hun đỏ ửng, bước chân trôi nổi, đạo diễn Vu nhìn bộ dạng này của bọn họ vô cùng hài lòng, rời khỏi cạnh bọn họ tìm Cảnh Viên.Cố Khả Hinh chờ ông ấy đi rồi đi tìm mấy nghệ sĩ nam kia.Rất nhanh, cảnh quay tiếp theo lần quay thứ tám, bắt đầu.Cô gái bị mấy người đàn ông vây quanh, đứng ở chính giữa phòng, túi xách của nàng vừa mới bị kéo đứt, cô gái muốn lui về phía sau, lại đụng vào ngực người phía sau, nhiệt độ cực nóng, thân thể cường tráng, mặt cô gái tái nhợt: "Các, các người làm gì vậy?"

"Làm gì?"

Người đàn ông bị nàng đẩy ra đi tới bên cạnh nàng: "Em gái, có ai dạy em phép lịch sự không?

Uống xong rượu liền bỏ chạy.

Có phải rất không nể mặt anh đây không?"

Cô gái miễn cưỡng trấn định: "Tôi có thể bồi thường cho anh!"

"Bồi thường?"

Ngón tay người đàn ông hất cằm nàng, siết chặt, cô gái lui về phía sau, lại không còn đường lui, người trước mặt uống say khướt, quanh người toàn là mùi rượu, cô gái nói:"Tôi có thể bồi thường cho anh, bao nhiêu tiền."

"Tiền?"

Người đàn ông cười lạnh: "Anh không cần tiền, anh muốn cô em liếm sạch nó!"

Đáy mắt cô gái bị dọa ra nước mắt, nàng giãy khỏi tay người đàn ông, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, bàn tay kia còn bóp cằm nàng, cô gái không chút nghĩ ngợi cúi đầu cắn xuống, đau đớn làm cho người đàn ông trong nháy mắt mắng ra tiếng, trực tiếp đẩy cô gái ra, một tay đặt ở trước ngực nàng, dùng sức xé rách áo!Nút áo Cảnh Viên tung ra, trước ngực trở nên mát mẻ, nàng theo bản năng che lại, hai tay lại bị hai người phía sau bắt lấy, ngực lạnh lẽo, đáy lòng không khống chế được sinh ra cảm giác sợ hãi, người đàn ông trước mặt nhìn thấy bộ dạng này của nàng cười lạnh: "Hiện tại biết sợ rồi?"

Một tay người đàn ông trực tiếp đè lại xương sườn của nàng, cảm giác đau đớn quá mức mãnh liệt, quanh thân tràn đầy mùi rượu, mùi trên người người đàn ông, còn có một đôi mắt như lang như hổ kia, muốn nuốt chửng nàng, Cảnh Viên lúc này đã không phân rõ mình là ở trong phim hay là ở ngoài phim, nàng chỉ muốn bỏ chạy!Một chân nàng nhấc lên còn chưa đá trúng người đã bị khống chế, người nọ xách cổ áo nàng kéo nàng đến sô pha, Cố Khả Hinh nhìn thấy sắc mặt Cảnh Viên thay đổi lập tức đứng dậy, đạo diễn Vu lại nhỏ giọng nói: "Tốt tốt tốt cứ như vậy, đúng đúng đè lên, đúng đúng chính là cảm giác này!"

Cảnh Viên bị đẩy ngã ra sô pha, nàng ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, mấy tên đàn ông kia giữ chặt hai tay nàng, nghe được tiếng kêu của nàng càng thêm hưng phấn, hai tay hai chân nàng bị giữ chặt, không thể động đậy, chỉ còn lại có tiếng kêu gào tuyệt vọng."

Đừng, đừng, cầu xin các người đừng..."

Cảnh Viên đã không phân biệt được mình là người trong phim, đang cầu xin bạn học, vẫn là bản thân nàng, đang cầu xin mấy nghệ sĩ kia, nhưng mà mấy nghệ sĩ kia lại không để ý tới, một mình đứng ở phía trước nàng, nới lỏng thắt lưng quần, bóng đen rất lớn, trong nháy mắt bao phủ Cảnh Viên.Cảnh Viên mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu, sợ hãi đến thất thanh, chỉ có tiếng hò hét không tiếng động, còn có cặp mắt sợ hãi đến tuyệt vọng kia.Xung quanh không khí loãng, nàng là cá bị quăng lên bờ, kéo dài hơi tàn, rồi lại bức thiết tìm kiếm nguồn nước.Đạo diễn Vu thấy cảnh như vậy lòng cũng run rẩy theo!

Tay ông ấy cầm bộ đàm đều run rẩy, đang chuẩn bị kêu cắt, Cố Khả Hinh che bộ đàm của ông ấy lại, đạo diễn Vu quay đầu: "Sao vậy?"

Trên mu bàn tay Cố Khả Hinh gân mạch nhô lên, cô luôn luôn ôn hòa thần sắc âm trầm, cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, cô hỏi: "Đạo diễn Vu, cảnh này kết thúc chưa?"

Đạo diễn Vu đối diện với ánh mắt cô, sững sờ nói: "Kết thúc rồi."

Cố Khả Hinh nghe được câu này liền đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh mấy nghệ sĩ kia, dùng sức đẩy bọn họ ra, quần áo sẵn sàng che Cảnh Viên lại, đồng thời đỡ lưng nàng, ở sau nàng vỗ nhẹ hai cái.Đuôi mắt Cảnh Viên đỏ lên, cả người giật mình hai giây, một lần nữa hít thở không khí, sống lại rồi.Cố Khả Hinh thấp giọng nói: "Không sao rồi."

Tim Cảnh Viên đập nhanh, cảm giác vừa rồi quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nàng suýt chút nữa cho rằng mình sắp bị —— nàng không dám nghĩ, khuôn mặt trắng bệch, bên cạnh hai người còn có mấy nghệ sĩ nam, đạo diễn Vu đi tới, nói với bọn họ: "Vất vả rồi."

Cố Khả Hinh cũng gật đầu với bọn họ, trước đó cô đã nói qua với mấy người họ, kết thúc có thể sẽ mạo phạm bọn họ, cho nên bọn họ cũng không có để ý, trước khi rời đi còn đang nói: "Như vậy còn khá tốt."

Đạo diễn Vu nhìn về phía Cố Khả Hinh, không thể không thừa nhận, cô quả thật nghĩ chu toàn hơn, mình chỉ muốn quay tốt cảnh này như thế nào, cũng không lo lắng đến vấn đề tâm lý của nghệ sĩ, Cố Khả Hinh chen vào như vậy, cảnh xâm hại trong phim trở thành cảnh cứu mỹ nhân hiện tại.Như vậy rất tốt, ít nhất đối với Cảnh Viên, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.Ông ấy xoa xoa tay, Cố Khả Hinh quay đầu: "Đạo diễn Vu, tôi muốn trấn an Cảnh Viên một lát, được không?"

"Đương nhiên là được."

Đạo diễn Vu cũng có ý như vậy, chuyện hôm nay nhắc nhở ông ấy, đang nghĩ có nên mời một bác sĩ tâm lý hay không, mắt thấy trạng thái Cảnh Viên ổn định lại, đạo diễn Vu nói: "Vậy cô trấn an cô ấy trước, chúng tôi ra ngoài."

Cố Khả Hinh gật đầu, thấy đạo diễn dẫn quay phim rời đi, Cảnh Viên đã không sao, cô khép áo lại, là của Cố Khả Hinh, tràn đầy mùi hương của người nọ, thoải mái lại an tâm, trái tim nàng lắng đọng lại, Cố Khả Hinh rũ mắt: "Không sao cứ?"

Cảnh Viên ngước mắt, ừ một tiếng: "Không sao."

Nàng vừa rồi chỉ là nhất thời kích động, Cố Khả Hinh xuất hiện quá đúng lúc, vào lúc nàng sợ hãi đến đỉnh điểm thì một cái áo khoác xuống, trực tiếp đánh tan nỗi sợ hãi của nàng, hiện tại lòng tràn đầy ấm áp.Cố Khả Hinh cúi đầu: "Thật sự không sao chứ?"

Cảnh Viên mặc dù mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Thật sự không sao."

Cố Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh nàng, nghiêng đầu gối lên vai Cảnh Viên, cô nói: "Chị thì có sao."

Cảnh Viên quay đầu: "Chị làm sao vậy?"

Cố Khả Hinh nói: "Chị bị giật mình, em phải bồi thường..."

Mắt Cảnh Viên liếc nhìn bốn phía, máy quay phim đều tắt, đạo diễn Vu muốn cho nàng không gian yên tĩnh, cho nên nơi này không có ai, khi Cố Khả Hinh còn chưa nói xong nàng nhanh chóng tiến tới hôn lên môi cô.Cố Khả Hinh ngẩn ra.Cảnh Viên nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đủ không?"
 
[Bhtt] [Edit] Vi Quang - Ngư Sương (Giới Giải Trí)
Chương 130: Giận


Vi Quang - Ngư SươngEditor: phuong_bchiiBeta: Dúi Chần——————————Chương 130: GiậnTrên người Cảnh Viên đã ám mùi rượu, vô cùng nồng nặc, nàng nhanh chóng đứng dậy rồi lại ngồi xuống, động tác rất nhanh, giống như vừa rồi không có gì xảy ra, chỉ có Cố Khả Hinh cảm nhận được, trên môi mềm mại, thơm ngọt.Cô liếm môi, quay đầu nhìn Cảnh Viên, nói: "Thích căn phòng này không?"

Cảnh Viên nhìn chung quanh, lắc đầu: "Không thích."

"Vậy thử thích một chút đi."

Cố Khả Hinh nói xong dùng áo che qua đỉnh đầu hai người, nghiêng người hôn Cảnh Viên, áo rất lớn, nhanh chóng che hai người lại như khăn cưới, trong bóng tối môi Cảnh Viên được hôn xuống nhẹ nhàng, đáy lòng nàng run lên, trong bóng tối không có tầm nhìn, cảm giác càng mãnh liệt, nàng có thể ngửi rõ ràng mùi thơm thuộc về Cố Khả Hinh, còn có cánh môi mềm mại cùng nhiệt độ của cô.Là nhiệt độ có thể khiến cho người ta yên tâm.Nàng nhịn không được bắt đầu đáp lại, hai tay vòng qua cổ Cố Khả Hinh, ngửa đầu, bị cô hút cạn chút oxi cuối cùng, hơi thở này là vui vẻ mà sung sướng, trong nháy mắt khiến nàng quên sạch những chuyện vừa rồi.Hai người cũng không lề mề, rất nhanh Cố Khả Hinh đã cùng Cảnh Viên đi ra ngoài, đạo diễn Vu bước lên phía trước hỏi: "Cô Cảnh, không sao chứ?"

Nếu Cảnh Viên xảy ra chuyện, không nói đến bối cảnh của nàng, ngay cả cửa ải của Tiêu Tình cũng không qua được, Cảnh Viên nhìn về phía đạo diễn Vu, khẽ gật đầu: "Tôi không sao."

"Không sao là tốt rồi."

Đạo diễn Vu nói: "Vừa rồi quay rất tốt, vất vả cho cô rồi."

Quả thật hiệu quả tốt, chỉ là sau khi ông ấy đi ra mới phát hiện Cảnh Viên hình như có chút không đúng, may mắn có Cố Khả Hinh ở đây, không xảy ra vấn đề lớn, đạo diễn Vu thấy vô cùng may mắn, lại nói với Cố Khả Hinh hai câu.Cảnh quay này hao phí tâm sức của mọi người, đạo diễn Vu hiểu, để các cô về nghỉ ngơi sớm một chút, phim trường ở ngay trong thành phố, cho nên không cần thuê khách sạn, các cô quay xong thì về nhà, Cố Khả Hinh thay quần áo xong nhìn thấy Cảnh Viên đang tẩy trang, cô lại gần: "Buổi tối đến nhà chị không?"

Cảnh Viên nói: "Buổi tối em muốn về nhà."

Nàng đã hai ngày không về nhà rồi, nếu còn không về thì không ổn lắm, Cố Khả Hinh rất hào phóng nói: "Được rồi, vậy tối nay em về nhà."

Cảnh Viên liếc mắt nhìn cô, ánh mắt cẩn thận, Cố Khả Hinh nhận được tín hiệu đưa tay xoa xoa tóc Cảnh Viên, chớp mắt: "Về nhà lấy nhiều quần áo một chút, tối mai đến nhà chị."

Cái người này lại nữa rồi.Cảnh Viên tức giận: "Không lấy."

"Vậy được rồi, chị mua cho em."

Cảnh Viên nói: "Em không đi."

Cố Khả Hinh dừng một chút: "Vậy em thích đi khách sạn à?"

"Chị!"

Cảnh Viên nhỏ giọng nói thầm: "Cố Khả Hinh!"

Cố Khả Hinh rất thích nhìn bộ dạng đáng yêu giương nanh múa vuốt này của nàng, không phải tính tình không thay đổi, biểu cảm giống như mặt nước tĩnh lặng, nàng thích các biểu cảm xuất hiện trên mặt Cảnh Viên, hoặc mềm mại hoặc cứng rắn, hoặc vui vẻ hoặc tức giận, đây mới là tâm tình biến hóa mà một người bình thường nên có.Cô buông tay xuống, thấy Diệp Từ Tịch đi tới, cô nói: "Về đi."

Diệp Từ Tịch đi tới bên cạnh Cảnh Viên, cúi đầu gọi: "Cô Cảnh."

Cuối cùng nhìn về phía Cố Khả Hinh, đáy mắt cất giấu sự sùng bái, giọng cô nàng vang lên một chút: "Cô Cố!"

Cảnh Viên mím môi, Cố Khả Hinh nhân lúc Diệp Từ Tịch không chú ý dùng chân chạm vào bắp chân Cảnh Viên, trong nháy mắt Cảnh Viên đỏ mặt, nàng nghe thấy Cố Khả Hinh nói: "Về nghỉ ngơi sớm đi."

"Được."

Cảnh Viên đối mặt với giọng nói mềm mại của cô, nàng nói: "Em về đây."

Diệp Từ Tịch tò mò nhìn hai người trao đổi, radar nhạy cảm đang một thu một thả, nhưng cô nàng không dám hỏi, ngay cả nhìn thêm một cái cũng không dám, sau khi Cảnh Viên đi, nàng lập tức chào Cố Khả Hinh rồi rời đi.Cảnh Viên ngồi trong xe, Diệp Từ Tịch nói: "Cô Cảnh, cô Cố càng ngày càng tốt với chị."

"Em nghe đoàn phim nói, hôm nay cô ấy rất là ngầu!"

Nhân duyên của Cố Khả Hinh luôn luôn tốt đến bùng nổ, bình thường mọi người đều khen cô không ngớt lời, hôm nay che chở nàng như vậy, hẳn là tiếng lành đồn xa, có điều đây là điều cô nên nhận được.Cô chính là một người tốt như vậy, tốt đến mức bây giờ Cảnh Viên hồi tưởng lại, trái tim liền mềm nhũn như cục bông.Vừa mới tạm biệt, nàng đã rất nhớ Cố Khả Hinh rồi.Cảnh Viên dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, phong cảnh lướt qua cửa sổ rất đẹp, chim hót hoa thơm, nàng vươn ngón tay viết chữ Cố lên cửa kính xe, cuối cùng buông xuống, cúi đầu mím môi cười.Xe chạy được một nửa, Cảnh Viên nhận được điện thoại của Triệu Hòa, hỏi nàng đêm nay có phải cũng không về hay không, nàng dừng vài giây mới nói: "Về nhà."

Nàng nói xong nhấn mạnh: "Bây giờ con về."

Triệu Hòa ơ một tiếng, dường như rất bất ngờ, Cảnh Viên nghe đến mặt ửng đỏ, mẹ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì...Nàng lười hỏi, Triệu Hòa cũng không nhiều lời, chỉ là nói: "Về nhà cũng tốt, ba con nhớ con rồi, à đúng rồi, đợi lát nữa mẹ muốn đi thăm dì con, con muốn đi cùng không?"

Cảnh Viên suy nghĩ một lúc: "Được ạ."

"Vậy con trực tiếp đến đơn vị mẹ đi."

Triệu Hòa nói: "Mẹ sắp tan ca rồi."

Cảnh Viên chỉ có thể để Diệp Từ Tịch quay đầu đi đến đơn vị của Triệu Hoà, đến nơi Diệp Từ Tịch hỏi: "Vậy có cần em đưa hai người đi không?"

"Không cần."

Cảnh Viên nói: "Em về sớm đi, tôi có xe."

Thái độ lạnh nhạt, xa cách, Diệp Từ Tịch cuối cùng cũng tìm ra lí do tại sao cảm thấy Cảnh Viên đối với Cố Khả Hinh không giống với người khác, nàng ở trước mặt Cố Khả Hinh, cũng rất mềm mại, giống như vừa rời khỏi Cố Khả Hinh, chính là nữ thần lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhiều lời.Diệp Từ Tịch vô cùng nghe lời trở về, Cảnh Viên còn chưa lên lầu đã nhìn thấy mẹ nàng đi tới."

Đến rồi à."

Triệu Hòa lặng lẽ đánh giá Cảnh Viên, phát hiện mặt nàng hồng hào, tinh thần rất tốt, quả nhiên có tình yêu làm dịu, toàn thân đều không giống trước, Triệu Hòa hết sức hài lòng, bà kéo Cảnh Viên lên xe hỏi:" Hôm nay quay phim thế nào?"

Cảnh Viên nói: "Cũng không tệ ạ."

Tuy rằng đoạn cuối cùng có chút ảnh hưởng đến nàng, nhưng tóm lại vấn đề không lớn, trong phạm vi có thể chấp nhận, Triệu Hòa nói: "Không tệ là tốt rồi, ngày nào đó mẹ không có việc gì sẽ đi thăm con."

Trước kia bà không ủng hộ Cảnh Viên quay phim, cho nên chưa bao giờ đi thăm, hiện tại ủng hộ, thái độ tự nhiên không giống, Cảnh Viên không dị nghị: "Vâng."

Triệu Hòa quay đầu, nhìn nàng vài lần, Cảnh Viên khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

"Không có gì."

Triệu Hòa cười, nếu như là Cảnh Viên trước kia, khẳng định tránh không kịp, nàng không muốn dùng thân phận người nhà họ Cảnh làm bất cứ chuyện gì, hiện tại nàng ngược lại thẳng thắn vô tư, tư thái tự nhiên.Xem ra Cố Khả Hinh dạy không ít thứ.Tâm trạng bà rất tốt, dọc theo đường đi hỏi rất nhiều chuyện Cảnh Viên quay phim, Cảnh Viên không ngại phiền giải thích, cuối cùng hai người nói đến Cố Khả Hinh, Triệu Hòa hỏi: "Cô ấy có phải có phim sắp chiếu không?"

Cảnh Viên gật đầu: "Sắp rồi, tuần sau công chiếu."

Cố Khả Hinh bảo nàng để trống ngày đó, muốn nàng cùng đi lễ công chiếu, Cảnh Viên nhắc tới Cố Khả Hinh khóe môi không tự giác cong lên, tuy rằng không rõ ràng, nhưng Triệu Hòa nhìn ra, bà khẽ lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, Cảnh Viên nói xong cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh Triệu Hòa đặt một túi tài liệu: "Đây là cái gì?"

"Dì con muốn."

Triệu Hòa nói tới đây ngữ khí rõ ràng thấp xuống, Cảnh Viên có lòng hiếu kỳ: "Dì, cái gì ạ?"

"Một ít tài liệu cũ."

Triệu Hòa nói: "Dì con làm ban giám khảo nghệ sĩ thế kỷ, con biết không?"

Cảnh Viên biết, Tiêu Tình sau khi được bình chọn làm nghệ sĩ thế kỷ liền vào hàng ngũ ban giám khảo, trở thành giám khảo trẻ tuổi nhất, lúc ấy không biết náo loạn bao nhiêu, Cảnh Viên làm sao có thể không biết, chỉ là nàng không hiểu nghệ sĩ thế kỷ làm sao lại móc nối với công việc của mẹ nàng."

Ban giám khảo đã sắp xếp một hạng mục mới."

Triệu Hòa nói: "Đang phê duyệt."

Thật ra còn đang kẹt ở chỗ ba Cảnh Viên, thái độ của ba nàng đối với chuyện này vẫn luôn quan sát, quan điểm của ông chính trị là chính trị, giải trí là giải trí, giới giải trí này muốn lập một đại sứ hình tượng quốc tế, tuy rằng lý do hợp lý, nhưng ông lại cảm thấy không ổn, cho nên vẫn không ký tên, chuyện này xảy ra, Triệu Hòa lại đến chỗ ba Cảnh Viên nói chút lời hay, hạng mục này mới có chút tiến triển mới.Cảnh Viên nghe xong khẽ gật đầu, nàng hỏi: "Ba ký chưa?"

"Tính cách của ba con cũng đâu phải con không biết."

Triệu Hòa nói: "Nhưng ông ấy sắp nhả ra rồi, không phải vấn đề lớn."

Cảnh Viên trầm mặc, Triệu Hòa phát hiện nàng khác thường, gọi: "Viên Viên?

Con sao vậy?"

Cảnh Viên lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt Triệu Hòa, nàng lắc đầu: "Không sao ạ."

Lúc xuống xe nàng nhìn về phía túi tài liệu trên tay Triệu Hòa, như có điều suy nghĩ, lúc hai người đến dưới lầu trợ lý Tiêu Tình đang trông coi, cô ấy nhìn thấy hai người lập tức mở cửa."

Cảnh phu nhân, cô Cảnh."

Trợ lý nói: "Cô Cảnh cũng tới, nếu cô Tiêu nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ rất vui."

Cảnh Viên thấp giọng hỏi: "Hôm nay dì hồi phục thế nào rồi?"

"Cô Tiêu còn đang bận công việc."

Trợ lý bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi nói thế nào cũng không nghe, lúc này mới mời Cảnh phu nhân tới, đợi lát nữa cô đi vào cũng phải nói rõ với cô ấy, sức khoẻ là vốn liếng của cách mạng."

Triệu Hòa khẽ lắc đầu: "Cái người cuồng công việc này."

Cảnh Viên và Triệu Hòa đi theo phía sau, Tiêu Tình ngồi trên giường bệnh xem tài liệu, tài liệu trong tay bà ấy và tài liệu trên bàn chất cao, nghe thấy tiếng động, bà ấy ngẩng đầu, cười: "Sao lại tới đây."

"Không qua đây thăm để chị chết đói à?"

Triệu Hòa nói: "Trợ lý của chị nói trưa nay chị chưa ăn gì."

Tiêu Tình tháo kính xuống, liếc mắt nhìn trợ lý: "Nói bậy bạ gì đó."

Trợ lý ấm ức nói thầm: "Cô vốn không ăn mà."

Cô ấy nói xong nói với Triệu Hòa: "Vậy hai người nói chuyện, tôi đi rót trà cho hai người."

Triệu Hòa đi tới bên giường: "Công việc gì mà quan trọng như vậy?"

"Của Bất Phàm."

Tiêu Tình xoa mi tâm: "Tiểu Nhu mấy năm nay làm loạn công ty, chị vừa mới tra lại ghi chép, căn bản tìm không thấy đầu."

Triệu Hòa hỏi: "Tiêu Nhu thật sự từ chức à?"

"Từ chức rồi."

Tiêu Tình nói: "Nó phạm nhiều sai lầm như vậy, nên gánh chịu hậu quả, không nói về nó nữa, đến Viên Viên, dì nghe đạo diễn Vu nói hôm nay con phát huy không tệ?"

Triệu Hòa quay đầu: "Hôm nay đạo diễn còn khen con?"

Cảnh Viên bị hai người nhìn chăm chú, nói: "Có một đoạn."

"Triệu Hòa em xem qua Viên Viên diễn chưa?"

Tiêu Tình nói: "Lần trước chị xem một đoạn, hoảng sợ, còn tưởng rằng nhìn lầm người, diễn xuất của Viên Viên thật sự là tiến bộ đột xuất."

"Nếu con sinh vào thời của dì, vậy đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với dì."

Cảnh Viên cúi đầu: "Dì lại nói đùa rồi."

"Dì có nói đùa đâu."

Tiêu Tình nhìn về phía nàng: "Con là hạt giống tốt."

Triệu Hòa cười: "Chị cũng đừng khen nữa, cẩn thận cái đuôi vểnh lên trời đấy."

Ngữ khí Tiêu Tình nửa đùa nửa thật: "Ăn ngay nói thật sao có thể là khen chứ, Viên Viên nhà ta có thực lực, theo chị thấy, không tới mười năm, Viên Viên cũng có thể vào vòng nghệ sĩ thế kỷ."

Triệu Hòa tâm tư khẽ động, còn chưa nói chuyện, chuông điện thoại Cảnh Viên vang lên, Tiêu Tình nói: "Đi nghe điện thoại đi, dì nói chuyện với mẹ con."

"Đi đi."

Triệu Hòa gật đầu với nàng, Cảnh Viên cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, vừa mới được khen mặt ửng đỏ, hiện tại điện thoại di động dán lên mặt, mát mẻ nói không nên lời.Điện thoại là Cố Khả Hinh gọi tới, cô về đến nhà rồi, gọi điện thoại hỏi Cảnh Viên đã về đến nhà chưa.Cảnh Viên ấp úng hai tiếng, cuối cùng nói: "Chưa, em vẫn chưa về nhà."

Giọng Cố Khả Hinh ôn hòa: "Em đang ở đâu?"

Phía sau chính là tiếng cười vui vẻ của mẹ nàng và Tiêu Tình, Cảnh Viên cắn răng một cái, nói thật: "Em ở chỗ dì."

Nàng nói xong có chút chột dạ, tay phải siết chặt điện thoại.Cố Khả Hinh cúi đầu ừ một tiếng, ngược lại không nói gì, Cảnh Viên nghe tiếng hít thở nhàn nhạt qua điện thoại di động, thật lâu sau, Cố Khả Hinh nói: "Vậy em về nhà rồi gọi lại cho chị."

"Được."

Trước khi cúp điện thoại, Cảnh Viên đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cố Khả Hinh, chị không giận chứ?"

Cố Khả Hinh đứng trên ban công, không phủ nhận, khi nghe Cảnh Viên nói ở chỗ Tiêu Tình, cảm xúc của cô có dao động, nhưng cũng không đến mức giận, chỉ là giờ phút này Cảnh Viên nói ra, cô cũng thuận theo cột đi lên: "Nếu như chị giận thì em định làm gì?"

Cảnh Viên cầm di động, nhẹ giọng nói: "Vậy em bồi thường cho chị."

Cố Khả Hinh nín cười, nghiêm trang mở miệng: "Vậy chị giận rồi, Cảnh Viên."

Cô không đợi Cảnh Viên nói thêm một câu: "Đêm nay em không đến nhà chị bồi thường thì chị không hết giận đâu."

Cảnh Viên:...————————————Tác giả có lời muốn nói:Cố Khả Hinh: Chị giận, em không "lên" là không hết giận đâu.Cảnh Viên:...
 
[Bhtt] [Edit] Vi Quang - Ngư Sương (Giới Giải Trí)
Chương 131: Hoà hợp


Vi Quang - Ngư SươngEditor: phuong_bchiiBeta: Dúi Chần——————————Chương 131: Hoà hợpNgười ở đầu dây bên kia vô lại lại ngang ngược vô lý, Cảnh Viên nhỏ giọng nói: "Cố Khả Hinh."

Lúc cô làm nũng âm cuối hơi cao lên, sệt giọng mũi, rất mềm mại, hoàn toàn khác với giọng nói lạnh lùng bình thường của cô, Cố Khả Hinh nhịn cười: "Sao vậy?"

"Em không tới dỗ dành chị sao?"

"Chị thật đáng thương, giận rồi mà bạn gái cũng không đến dỗ."

Cảnh Viên biết rõ cô giả vờ, nhưng nàng vẫn dao động, sợ mình liều lĩnh nói "Em tới đây", Cảnh Viên vội vàng ngắt điện thoại, nàng nhắn tin cho Cố Khả Hinh: "Đêm nay em không qua đâu."

Cố Khả Hinh trả lời nàng: "Được rồi, vậy ngày mai em đến đoàn phim sớm một tiếng."

Cảnh Viên:...Rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Được."

Bên tai Cảnh Viên đỏ bừng buông điện thoại di động, trên mặt nóng rực, nàng đứng ở cửa sổ, hít sâu, cho đến khi khôi phục bình tĩnh mới đi tới trước giường bệnh, Tiêu Tình đang nói chuyện về nghệ sĩ thế kỷ với mẹ nàng.Nàng nghe Tiêu Tình nói: "Giới giải trí của một quốc gia phát triển không nên chỉ là giải trí, mà còn phải có tác dụng dẫn dắt, tạo ra năng lượng tích cực, cho nên, chỉ dựa vào chúng ta làm những điều này là không đủ, Tiểu Hòa, chúng ta cần mọi người trợ giúp."

Triệu Hòa nghe xong khẽ gật đầu: "Em hiểu."

Bà nói xong Cảnh Viên đi tới, Tiêu Tình cười nói: "Nghe điện thoại rồi à?"

Triệu Hòa cũng quay đầu: "Cố Khả Hinh à?

Nói gì thế?

Cả ngày cứ dính lấy nhau."

Cảnh Viên gọi: "Mẹ!"

"Được rồi, dì con cũng không phải người ngoài, yêu đương có gì mà không nói được?"

Triệu Hòa tâm trạng rất tốt: "Hơn nữa Cố Khả Hinh..."

Cảnh Viên hoảng hốt: "Mẹ!"

"Ôi làm mẹ giật cả mình."

Triệu Hòa nói: "Đột nhiên lớn tiếng như vậy làm gì?"

Cảnh Viên mím môi, Triệu Hòa hiểu ý: "Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, còn thẹn thùng nữa chứ."

"Yêu đương không phải là như vậy sao?"

Tiêu Tình nói tiếp: "Nhưng có thể nhìn thấy Viên Viên mở lòng, cũng là chuyện vui, mấy năm nay, chị thật sợ Viên Viên vì Úc Trì mà không yêu đương nữa."

Sắc mặt Triệu Hòa khẽ biến, theo bản năng nhìn về phía Cảnh Viên, tuy Cảnh Viên yêu đương, nhưng bà không dám nhắc tới Úc Trì, sợ Cảnh Viên nghĩ tới chuyện trước kia lại đau lòng, càng sợ nàng bởi vì Úc Trì tự tổn thương chính mình.Bà nghĩ nhiều rồi, sắc mặt Cảnh Viên không khác gì, hơn nữa còn chủ động nói: "Tiểu Trì thấy con như vậy, cậu ấy cũng sẽ thấy vui."

Triệu Hòa kích động, gật đầu: "Đó là chắc chắn!"

Ái chà Cố Khả Hinh này thật đúng là có tài năng, lại khiến Viên Viên của bà thoát ra khỏi vòng xoáy Úc Trì!

Mũi bà cay cay, thiếu chút nữa thì xấu mặt.Cảnh Viên chuyển đề tài: "Mẹ, dì, hai người đang nói gì vậy?"

"Đang nói chuyện về nghệ sĩ thế kỷ."

Tiêu Tình giải thích: "Dì vừa bàn bạc với mẹ con, làm thế nào để tối đa hóa ảnh hưởng của nghệ sĩ."

Cảnh Viên gật đầu, Tiêu Tình hỏi: "Viên Viên, con thấy thế nào?"

Bà ấy cho rằng lý do của mình không chê vào đâu được, Cảnh Viên hẳn là sẽ ủng hộ vô điều kiện, không ngờ nàng lại nói: "Con cảm thấy chuyện này không thể gấp gáp."

"Cần phải lên kế hoạch thật kỹ."

Triệu Hòa gật đầu: "Cho nên, dì con đã lên kế hoạch nhiều năm, mẹ cảm thấy tính khả thi vẫn rất cao."

Tiêu Tình nói: "Vậy dì cùng bọn họ thương lượng một chút rồi nói với con."

Cảnh Viên gọi: "Dì."

Tiêu Tình ngẩng đầu, Cảnh Viên nói: "Dì phải chú ý sức khoẻ nhiều hơn, vừa mới tiếp nhận Bất Phàm, chắc chắn rất bận..."

Triệu Hòa phụ họa: "Đúng vậy, việc này chị đừng gấp, trước tiên cứ chuẩn bị cho Bất Phàm xong rồi nói sau."

Dù nói như thế nào, Bất Phàm cũng là một cái gai trong lòng Triệu Hòa, là mầm họa Tiêu Nhu chôn xuống, hiện tại Tiêu Nhu còn chưa đi, nếu như sau đó bởi vì chuyện nghệ sĩ thế kỷ mà Tiêu Tình lại để Tiêu Nhu vào công ty, vậy Tiêu Nhu chẳng phải là dựa vào Tiêu Tình diễu võ dương oai sao.Bà tuyệt đối không cho phép Tiêu Nhu quản lý Bất Phàm, dù không vì Viên Viên, thì cũng vì đứa trẻ Cố Khả Hinh, mắt thấy đứa trẻ kia hiện tại vừa mới có chút khởi sắc, lỡ như Tiêu Nhu lại quấy rối, mặt Triệu Hòa lạnh xuống.Bà nhất định phải tận mắt nhìn thấy Tiêu Nhu rời khỏi Bất Phàm mới yên tâm.Tiêu Tình nhận thấy cảm xúc bà thay đổi, gật đầu nói: "Chị biết rồi, chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

Bà ấy nói xong nhìn về phía Cảnh Viên, vừa vặn Cảnh Viên cũng nhìn bà ấy, bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Viên từ đáy mắt bà ấy tựa hồ thấy được một chút thất vọng, Cảnh Viên cúi đầu, tâm trạng vi diệu.Đây là người dì thương nàng nhất từ nhỏ đến lớn, khắp nơi chăm sóc nàng, lúc trước vào giới giải trí còn để cho các tiền bối nhường nhịn nàng, vài lần ra tay cứu nàng, nhưng nàng vừa rồi lại nghịch ý Tiêu Tình.Dì hẳn rất thất vọng về mình nhỉ?Tâm trạng Cảnh Viên phức tạp, dọc đường không nói chuyện, lên xe rồi tâm trạng cũng không quá tốt, Triệu Hòa tò mò: "Nghĩ cái gì vậy?"

"Đang suy nghĩ chuyện của đoàn phim à?

Hay là đang suy nghĩ dùng lý do gì lát nữa không về nhà?"

Cảnh Viên ngồi dựa vào bên cạnh bà, bị chọc cười: "Mẹ."

"Mẹ nói cho con biết, tối qua ba con giận lắm rồi, hôm nay con không về nhà thì không được."

Cảnh Viên biết chuyện của nhà họ Cảnh phần lớn đều do Triệu Hòa định đoạt, ba nàng nào dám nổi giận, nhưng nàng vẫn gật đầu: "Con không nghĩ tới chuyện này."

Nói xong nhấn mạnh: "Tối con về nhà."

Triệu Hòa: "Vậy thì được."

Cảnh Viên nhìn bà, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy hạng mục nghệ sĩ thế kỷ kia có khả thi không?"

Triệu Hòa quay đầu, trong xe không bật đèn, rất tối, chỉ có đèn đường trên đường phố lọt vào, thần sắc Cảnh Viên một nửa ẩn trong bóng tối, bà nhìn không rõ, tâm trạng lại phập phồng.Viên Viên nhà bà thế mà lại lén Tiêu Tình hỏi bà về hạng mục của Tiêu Tình?!Bà không nghe lầm chứ?Triệu Hòa biết Cảnh Viên sùng bái Tiêu Tình, hơn nữa cũng thân thiết với Tiêu Tình, lúc bà còn trẻ bận rộn sự nghiệp, phần lớn thời gian đều là Tiêu Tình chơi với Cảnh Viên, quay phim cũng thú vị, cho nên Cảnh Viên thích dính lấy Tiêu Tình.Bà đều có thể hiểu, hơn nữa còn cảm kích Tiêu Tình, nhưng thân làm mẹ, làm sao có thể nhìn con gái thân thiết với người khác hơn mà thờ ơ, bà chỉ là không muốn phá hỏng quan hệ giữa Cảnh Viên và Tiêu Tình, cho nên lần lượt đè xuống cơn ghen tuông, hiện tại Cảnh Viên thế mà lại lén hỏi bà hạng mục của Tiêu Tình, nếu là trước đây, Cảnh Viên chắc chắn đã hỏi ngay trong phòng bệnh, hiện tại biết tránh Tiêu Tình, có phải đồng nghĩa với việc nàng đã thân thiết với người mẹ này một chút hay không?Triệu Hòa khó có thể khống chế cảm xúc, bà không nói chuyện, đôi mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Viên, Cảnh Viên quay đầu, không hiểu gọi: "Mẹ?

Mẹ sao thế?"

"Không có gì."

Giọng Triệu Hòa nghẹn ngào: "Mẹ có chút vui mừng."

Bà nói xong lắc đầu: "Không phải, mẹ rất vui."

Triệu Hòa biết nghĩ như vậy hơi có lỗi với Tiêu Tình, thế nhưng bà thật sự rất vui vì Cảnh Viên càng ỷ lại vào mình, Cảnh Viên nhíu mày, Triệu Hòa thừa dịp bóng tối phủi giọt nước nơi khóe mắt, khàn giọng nói: "Con vừa mới hỏi gì?"

Cảnh Viên không rõ lắm tại sao tâm trạng Triệu Hòa lại thay đổi, nàng chán ghét mình không mẫn cảm với tình cảm, nếu như là Cố Khả Hinh, nhất định có thể biết tại sao Triệu Hòa lại như vậy?Nhưng bây giờ nàng cũng không có cách nào hỏi Cố Khả Hinh, đôi mắt của Triệu Hòa trong bóng tối lấp lánh, Cảnh Viên quyết định chủ động hỏi: "Mẹ, mẹ vừa rồi làm sao vậy?"

Cảm xúc Triệu Hòa ổn định hơn rất nhiều, nói ra lại buồn cười, trong công việc bà đều xử sự quyết đoán, thấy thái sơn sụp đổ phía trước cũng bất động thanh sắc, nhưng một chút việc nhỏ của Cảnh Viên lại có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của bà.Bà thấy Cảnh Viên còn nhìn mình, nói: "Viên Viên, con còn nhớ có lần mẹ dẫn con ra ngoài chơi, lúc ở khách sạn vừa lúc gặp được dì không?"

"Lúc con tốt nghiệp tiểu học."

Cảnh Viên nhớ ra, quả thật có chuyện này, nàng gật đầu: "Sao vậy ạ?"

"Tối đó con không chịu ngủ chung phòng với mẹ, ầm ĩ đòi đi tìm dì, cho dù dì ấy đang quay phim, con cũng dám một mình ở trong phòng dì ấy đợi đến nửa đêm."

"Con rõ ràng rất nhát gan, sợ bóng tối, lại vì muốn ngủ với dì ấy, mà từ chối ở với mẹ."

"Viên Viên, khi đó mẹ rất đau lòng, mẹ cảm thấy con không cần mẹ nữa."

Cảnh Viên nghĩ đến khi đó nàng không hiểu chuyện, khóc lóc om sòm nhất định phải quấn lấy Tiêu Tình, sau đó Tiêu Tình diễn xong sớm, dẫn nàng đi ăn khuya, buổi tối ngủ cùng nàng lại kể cho nàng nghe chuyện nàng tiên cá, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng nàng không nghĩ tới cảm giác của Triệu Hòa, cũng không nghĩ tới Triệu Hòa để trong lòng nhiều năm như vậy.Triệu Hòa nói tiếp: "Vừa rồi con khiến mẹ cảm thấy, con cần mẹ, còn nhiều hơn cần dì."

Cảnh Viên hiểu được, từ nhỏ đến lớn cảm xúc của bà không bao giờ lộ ra ngoài, chuyện thời thơ ấu đối với nàng ảnh hưởng rất lớn, đoạn thời gian đó là Tiêu Tình ở cùng nàng, cho nên nàng đối với Tiêu Tình có loại chấp nhất ỷ lại, tất cả cảm xúc thay đổi đều chạy theo Tiêu Tình, ví dụ như nàng khi còn bé không bao giờ khóc lóc om sòm với ai, nhưng vì có thể ngủ chung với Tiêu Tình, nàng vẫn làm được.Chính vì điều đặc biệt này mà ngay cả Triệu Hoà cũng không được trải nghiệm, khiến bà rất khó chịu.Nhưng Triệu Hòa chưa bao giờ nói với nàng, đáy lòng Cảnh Viên dâng lên cảm giác áy náy, nàng nghĩ đến Triệu Hòa vì mình cũng làm rất nhiều rất nhiều chuyện, mà mỗi lần mình đều bình tĩnh tiếp nhận, nàng thậm chí thường xuyên khách sáo nói cảm ơn Triệu Hòa.Hai người là mẹ con, nàng lại khách sáo như vậy, Triệu Hòa sẽ nghĩ như thế nào?

Cảnh Viên nhắm mắt lại, đột nhiên chóp mũi cay cay, nàng xoay người trực tiếp sà vào trong lòng Triệu Hòa, ôm thật chặt.Triệu Hòa không ngờ tới hành động của nàng, được ôm trở tay không kịp, sửng sốt hơn nửa ngày, cuối cùng mới đặt hai tay lên lưng mảnh khảnh của Cảnh Viên, cười."

Con xin lỗi mẹ."

Giọng Cảnh Viên uể oải, Triệu Hòa cũng rất vui:" Nói gì vậy chứ, với mẹ không cần phải nói xin lỗi."

Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Viên, những sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ tay, trong lòng Triệu Hoà là sự thỏa mãn chưa từng có, bà ôm Cảnh Viên, vỗ vai nàng: "Được rồi, sắp đến nơi rồi, đừng như trẻ con nữa."

Ngoài miệng nói như vậy, bà vẫn một tay ôm đầu vai Cảnh Viên, không chịu buông.Cảnh Viên rời khỏi lòng bà một chút.Lúc về đến nhà, Triệu Hòa xuống xe trước, tâm trạng bà khá tốt nói với Cảnh Viên: "Lát nữa về nhà con để ý ba con một chút, hai ngày nay tâm trạng ông ấy không tốt lắm."

Cảnh Viên quay đầu: "Là vì chuyện của con sao?"

"Là do ổng bảo thủ."

Triệu Hòa nói: "Yêu đương không phải là như vậy sao."

Trong chuyện này, Triệu Hòa là trăm phần trăm ủng hộ Cảnh Viên, vả lại đứa trẻ Cố Khả Hinh kia bà cũng đã gặp qua, bất luận là tướng mạo hay IQ EQ đều vô cùng cao, không cần biết về sau hai đứa có kết quả hay không, ít nhất yêu đương với người như vậy, sẽ không quá vất vả, chỉ cần có thể làm cho Cảnh Viên vui vẻ, bà sẽ không phản đối.Cảnh Viên hít một hơi, hai người cùng đi vào trong, lúc ra khỏi gara Triệu Hòa hỏi: "Viên Viên à, không phải mẹ nhiều chuyện, mẹ chỉ muốn hỏi tiến triển hiện tại của con và Cố Khả Hinh."

"Hai đứa ngủ với nhau chưa?"

Một cơn gió thổi tới, Cảnh Viên bị sặc, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Hòa sẽ hỏi thẳng ra như thế, nhưng cũng đã hỏi ra, nàng cũng không lấy cớ lảng tránh, dưới đèn đường, nàng gật đầu: "Vâng."

Triệu Hòa liếc mắt, hiểu ý, ánh mắt hiểu rõ, Cảnh Viên bị bà nhìn có hơi nóng, bên tai nóng bỏng, nàng một tay xách túi, thầm nghĩ nhanh chóng về nhà, Triệu Hòa theo sát, lại hỏi: "Vậy con cảm thấy thế nào?

Đời sống tình dục có hoà hợp không?"

Chân phải Cảnh Viên vấp chân trái, suýt chút nữa ngã sấp mặt.————————————Tác giả có lời muốn nói:Cảnh Viên: Mẹ em điên rồi, thế mà lại hỏi em vấn đề này.Cố Khả Hinh: Em trả lời bác gái thế nào?Cảnh Viên: Em nói sướng muốn nổ tung.Cố Khả Hinh:...
 
Back
Top Bottom