Lãng Mạn [BHTT][Edit] Thương Nhân Đá Quý và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập Nha

[Bhtt][Edit] Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập Nha
Chương 139 Thẩm x Trì


Trì Nhuế Thư mua căn nhà mới, giá không hề rẻ, nhưng dựa theo lực tài chính hiện tại của Trì Nhuế Thư, mua căn nhà này chỉ là một khoản chi phí nhỏ.

Một ngôi nhà kiểu tây có ba tầng.

Khi nhìn thấy ngôi nhà, Thẩm Trác Ngọc rất cảm động, trước đây Trì Nhuế Thư từng chơi một trò chơi, cô muốn thử, cô tải xuống một trò chơi sinh tồn, chơi chặt cây cối xây nhà, cô không giỏi tiêu diệt quái vật, chỉ thu thập vật liệu để xây nhà.

Khi đó Trì Nhuế Thư đáp lại một câu rất hay, nhưng không nghĩ tới cô lại ghi tạc ở trong lòng, Trì Nhuế Thư nói: “Dì, từ nay về sau con đều sẽ tham dự vào cuộc sống của dì.”

"Được."

Thẩm Trác Ngọc gật đầu đồng ý.

Sau khi có nhà ở, hai người liền chất đầy đồ đạc vào, Thẩm Trác Ngọc thích trồng hoa và cây cối nên Trì Nhuế Thư đã xây cho cô một vườn hoa nhỏ.

Trùng hợp là gần đó có một cặp vợ chồng người Hoa, hai người rất vui mừng khi được gặp đồng hương ở nước ngoài, đôi vợ chồng này còn hỗ trợ hai người dọn dẹp nhà cửa, dẫn hai người đến chợ hoa chim cảnh gần đó để mua, phía trước là một cửa hàng thú cưng, bên trong có những chú cún con rất đáng yêu.

Thẩm Trác Ngọc ngồi xổm bên ngoài lồng sắt nhìn cún, Trì Nhuế Thư cũng xem cùng cô, nói: "Dì, dì có muốn nuôi một con không?

Sau này chúng ta nuôi một con mèo và một con chó, cuối tuần có thể dắt chúng ra ngoài đi dạo."

"Được, nhưng hiện tại không có thời gian, dì phải tìm việc làm, không biết bệnh viện ở đây có tuyển người hay không."

"Thử sẽ biết."

Trì Nhuế Thư rất muốn nói không tìm được cũng không sao, nàng có thể nuôi cô, nghĩ đến Thẩm Trác Ngọc còn có dự định của chính mình, nàng ghi nhớ lời nói vào trong lòng, động viên nói: “Y thuật của dì cao như vậy, sơ yếu lý lịch cũng đẹp, sao có thể không tìm được, hơn nữa con luôn cảm thấy dì có thể mở phòng khám của riêng mình, tự mình làm lão bản.”

Thẩm Trác Ngọc lắc đầu, “Loại loanh quanh lòng vòng thế này quá mệt, dì chỉ muốn bình đạm đi làm nghỉ tan làm, làm bác sĩ có danh tiếng, tất cả bệnh nhân đến khám đều tin tưởng dì, dì không muốn làm gì khác cả”.

Cô lại nói: "Nhưng nếu Nhuế Nhuế thích thì có thể làm, dì luôn ủng hộ, dì tin con có thể làm tốt."

"Ha ha."

Trì Nhuế Thư được cô khen đến lâng lâng.

Hai người đang chơi với chú chó con ở lối vào cửa hàng thú cưng, cặp đôi người Hoa vô cùng hâm mộ, nói: "Thật là ân ái, đôi vợ chồng già chúng ta nhìn đều thấy chua."

"Hai người cũng thật tốt, con chỉ hy vọng về sau con với dì cũng có thể bình đạm như hai người."

Trì Nhuế Thư chân thành nói, điều thực sự hâm mộ không phải là thân mật trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, mỗi người đều có thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mà những mối tình có thể đi đến cuối cùng, nương tựa vào nhau cả đời mới chân chính làm người hâm mộ.

Tình yêu.

Càng dài lâu càng nồng nhiệt.

Chơi đùa với chó xong, hai người đi mua đồ, mua rất nhiều hạt giống hoa, khi trở về, Trì Nhuế Thư cầm mấy chậu hoa nhựa, chậu hoa sứ khó cầm nên nàng nhờ cửa hàng giao đến.

Vợ chồng người Hoa nói: “

Sau này có thời gian sẽ đưa hai người đến phố người Hoa xem, mua đồ ở đó thuận tiện hơn, giao tiếp cũng dễ dàng hơn”.

Thẩm Trác Ngọc vốn định mời bọn họ ăn cơm, nhưng hôm nay cô quá bận, không có thời gian nấu nướng, nên nói lời cảm ơn, mời bọn họ lần sau lại tới.

Thừa dịp trời còn chưa tối, Thẩm Trác Ngọc cùng Trì Nhuế Thư xới đất trong sân, đầu tiên là đặt chậu hoa, sau đó khi có thời gian sẽ vùi hạt hoa vào đó.

Mấy ngày nay thật bận rộn, phải dọn dẹp trong ngoài, tan làm, hai người nghỉ ở nhà một ngày, ngồi ngoài sân uống trà, trò chuyện và cảm nhận không khí nhân văn nơi đây.

Ngoại trừ màu da và ngôn ngữ ra, hai nước không có gì khác biệt, Thẩm Trác Ngọc đếm số người sống ở đây, nghĩ đến việc sau này mời mọi người đến ăn cơm để mừng tân gia, đây sẽ là một dịp vui vẻ để mọi người tụ hội, về sau cũng tiện giao tiếp hơn.

Trước khi mời mọi người, cô còn đặc biệt hỏi thăm sở thích của mọi người thông qua vợ chồng người Hoa, cô nấu món ăn ở đây không giỏi lắm nên nấu món đặc sản trong nước cho mọi người ăn.

Hàng xóm rất nhiệt tình, ai cũng mang quà đến, có người hỗ trợ trồng hoa, dọn cỏ.

Đây hoàn toàn là một khởi đầu mới.

Chủ nhà và khách mời vui vẻ, mọi người ngồi ngoài sân uống rượu trò chuyện, ngôn ngữ khác nhau, đôi khi hàng xóm kể chuyện cười mà hai người không cảm thấy buồn cười, nhưng không khí vẫn hòa hợp, mọi người cười thì hai người cũng cười theo.

Khi Thẩm Trác Ngọc muốn tìm việc, bọn họ sẽ giúp giới thiệu nơi nào có bệnh viện lương cao hơn, đề cử Thẩm Trác Ngọc thử việc.

Mọi người rời đi, Thẩm Trác Ngọc thu dọn sân, sau khi mọi việc đã xong xuôi, buổi tối Thẩm Trác Ngọc lại kiểm tra sơ yếu lý lịch của mình, in ra, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày hôm sau.

Buổi tối đi ngủ, cô mở gói chuyển phát nhanh, lấy mặt nạ bên trong ra, trời lạnh, Thẩm Trác Ngọc vào trong phòng tắm đắp mặt nạ, khi ra ngoài thì vứt vào thùng rác.

Trì Nhuế Thư tò mò ghé vào mép giường, luôn cảm thấy Thẩm Trác Ngọc có chút lén lút, "Dì có tiểu bí mật sao?

Sao lại trốn tránh con?"

"Nào có."

Thẩm Trác Ngọc đỏ mặt.

Trì Nhuế Thư không tin, nhất quyết muốn vào phòng vệ sinh xem, Thẩm Trác Ngọc đứng dậy ngăn cản, Trì Nhuế Thư đè cô nói: “Dì, dì đừng lộn xộn, cũng không được cười, nếu không về sau trên mặt sẽ có nếp nhăn.' "Ai nói?

Này không có cơ sở."

Thẩm Trác Ngọc ngoài miệng nói như vậy, mà người liền bất động, nề hà Trì Nhuế Thư không nói lý, đè ép liền không đứng dậy.

Một lúc sau, nàng chạy vào phòng tắm xem, khi quay lại nàng nghi hoặc nói: “Trong đó không có gì cả, sao dì lại giấu kỹ như vậy?”

“Dì trêu con thôi, thực sự không có gì” Nói đến đây, Thẩm Trác Ngọc lén nhẹ nhàng thở ra, ngón tay dán lên mặt.

Cũng may không bị phát hiện, nếu không thì quá mất mặt.

Ngày hôm sau, trời trong xanh, nắng chói chang.

Thẩm Trác Ngọc dậy sớm tắm rửa, nhưng vẫn ở trong đó rất lâu mới ra ngoài, Trì Nhuế Thư dựa vào tường, híp mắt nhìn cô.

Thẩm Trác Ngọc rất bình tĩnh kéo quần áo nói: “Hôm nay phỏng vấn, dì phải sửa soạng một chút.”

"Ò……"

Trì Nhuế Thư vội vàng vào phòng tắm, tìm kiếm bên trong, đếm từng ngày, cũng không phải ngày kỷ niệm, sao hôm nay lại thần bí như vậy?

Hiện tại còn chưa khai giảng nên nàng không cần phải đến trường, liền đi phỏng vấn cùng Thẩm Trác Ngọc.

Rất nhiều người đến phỏng vấn, trong đó có nhiều cô gái trẻ đã tốt nghiệp, Thẩm Trác Ngọc khẩn trương lạ thường, lo lắng mình không thể sánh bằng các cô gái trẻ, dù là bác sĩ có nhiều kinh nghiệm nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi, thiếu tự tin.

Trì Nhuế Thư rất không phục, "Ai nói dì không sánh bằng?

Nhìn tay dì đi, mịn màng mềm mại, nhìn mặt dì đi, ấn vào một chút cũng có thể tích ra nước, dì, gần đây mặt dì nộn nộn rất thích hợp để hôn."

Thẩm Trác Ngọc nghe vậy liền cảm thấy tự tin, cầm sơ yếu lý lịch đi vào, Thẩm Trác Ngọc có chút danh tiếng ở trong nước, đã phát biểu rất nhiều luận văn, người phỏng vấn cô không biết, cô chỉ đơn giản trả lời vài câu hỏi, đối phương chủ động để lại trong lý lịch của cô là kêu cô trở về chờ tin tức.

Khi đi ra, Thẩm Trác Ngọc sờ lên mặt mình, khẽ mỉm cười.

Nói là trở về chờ tin tức, trên đường trở về, Thẩm Trác Ngọc nhận được tin tức, đối phương hỏi cô tuần sau có thể đi làm không, Thẩm Trác Ngọc nói có thể, công việc của cô cứ như vậy mà ổn định.

Cô nghĩ tới đề nghị của Trì Nhuế Thư, cô có thể làm việc vài năm, nếu không thích ứng được có thể về mở phòng khám của riêng mình.

Sau khi có công việc, hai người coi như đã ổn định, trong lòng Thẩm Trác Ngọc mới yên tâm, cô mới dám tự tin mua đồ vật trong nhà.

Nhưng Trì Nhuế Thư cảm thấy kỳ quái, dù Thẩm Trác Ngọc đã tìm được việc làm nhưng ngày nào cũng thần thần bí bí, thích cọ xát trong phòng tắm, ngay cả khi tắm cũng không cho nàng vào.

Buổi tối Thẩm Trác Ngọc đi tắm, Trì Nhuế Thư ngồi xổm bên ngoài xem đồng hồ, nghe Thẩm Trác Ngọc đi vào trong nước, chờ ba phút, nàng nhanh chóng mở cửa.

Nàng phát hiện Thẩm Trác Ngọc đắp mặt nạ, đang ngâm mình trong bồn hoa, cánh hoa hồng thơm ngát, làm da thịt cô trắng nõn, rất quyến rũ.

Thẩm Trác Ngọc nằm như hôn mê, nhất thời không để ý có người vào phòng tắm, nghe tiếng bước chân mới ngồi dậy, bọt nước bị cô nhấc lên.

Cô hốt hoảng, không biết nên lấy mặt nạ trên mặt xuống hay là che thân mình, cuối cùng trượt xuống nước, không biết thân hình của mình dưới nước mê người đến mức nào, những cánh hoa hồng đó căn bản không thể che được cái gì.

Trì Trì Thư từng bước đến gần: "Dì, hóa ra dì lén dưỡng da a, là vì con sao?

Dì thật đáng yêu."

Thẩm Trác Ngọc bị lời nói của nàng làm cho ngượng ngùng, lẩm bẩm nói không có, lại nói: "Không phải con vừa tắm xong sao?

Lát nữa dì sẽ ra sau."

“Không muốn.”

Trì Nhuế Thư trực tiếp cởi quần áo, không mặc gì, nhấc chân xuống nước, từ phía sau ôm cô.

"Dì..."

Ngón tay Trì Nhuế Thư dừng trên lưng cô, dáng người Thẩm Trác Ngọc rất gầy, không tính là đầy đặn, nhưng cái gì nên có cô đều có.

Nàng lại ước lượng.

"Dì, gần đây dì ăn gì vậy?

Gầy đi rồi."

Mặt Thẩm Trác Ngọc đỏ bừng, cô cảm thấy xấu hổ khi bị Trì Nhuế Thư bắt gặp mình chăm sóc bản thân, còn trộm cân bằng dáng người, chỉ là hai người đã quen thuộc, ngượng ngùng qua đi, nhanh chóng thích ứng.

"Dì còn luyện tập ở đâu nữa?

Để con cảm thụ một chút."

Trì Nhuế Thư sợ cô từ chối liền nói thêm, "Dì làm những việc này đều là vì con, con nhất định phải thử, cho dì một chút phản hồi, phải không?"

“Mặt dì có mịn hay không?”

Thẩm Trác Ngọc xoay người hỏi, thở dài: “Không biết nữ nhân ba mươi tuổi còn có thể trẻ như một cô gái hay không.”

"Có thể!"

Trì Nhuế Thư nắm cằm cô, xoa lưng cô, hai tay chống bồn tắm, khuấy nước, dựa vào người Thẩm Trác Ngọc nói: “Dì có biết nữ nhân giữ dáng, trở nên trẻ hơn thế nào không?”

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Trác Ngọc tiếp xúc da thịt với nàng, hiện tại cô có thể hiểu rất rõ ám chỉ của nàng, nói: “Là muốn cái kia sao?”

Trì Nhuế Thư gật đầu, ôm cô nhẹ nhàng cọ cọ.

Nàng cũng cắn vào tai cô nói: “Nữ nhân được yêu thương sẽ luôn trẻ trung đó, dì, phải nhiệt tình một chút.”
 
[Bhtt][Edit] Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập Nha
Chương 140 Thẩm x Trì


Bọt nước khắp nơi, Trì Nhuế Thư cẩn thận giúp Thẩm Trác Ngọc cảm thụ, da thịt mịn màng, còn có mùi thơm dễ chịu, sờ vào liền không muốn buông ra.

Thật đáng yêu, Trì Nhuế Thư cắn vào vai cô.

Nàng còn dạy Thẩm Trác Ngọc cách sử dụng sữa tắm đúng cách, mát xa cho cô, trong lúc nhất thời, Thẩm Trác Ngọc cảm thấy mình không phải đang tắm mà là đang tận hưởng một dịch vụ đặc biệt nào đó, Thẩm Trác Ngọc quay đầu hỏi Trì Nhuế Thư học ở đâu.

Trì Nhuế Thư vừa nhìn vừa hôn lên môi cô, nói: "Những việc này đều là không thầy dạy cũng hiểu, dì, dì cũng phải cho con phản hồi nga."

Thẩm Trác Ngọc không nghĩ tới loại chuyện này còn phải phản hồi, nhẹ giọng nói: “Ừm, thoải mái.”

Bồn tắm vốn dành riêng cho một người, khá chật chội cho hai người ngồi, nhưng dán rất gần nhau, hai người ngồi ở bên trong, duỗi tay liền có thể ôm nhau.

Trì Nhuế Thư nói: “Dì, dì có thể chăm sóc da, có thể trở nên xinh đẹp vì con.

Nhưng đừng lúc nào cũng cảm thấy mình già, trong lòng con, dì luôn là người xinh đẹp nhất, là Thẩm Trác Ngọc mà con đã hao tổn tâm cơ mới có được.”

Thẩm Trác Ngọc cảm động, chủ động hôn đáp lại nàng.

Ở bên một người ăn nói ngọt ngào như cô ấy giống như ngày nào cũng được ăn kẹo.

Thẩm Trác Ngọc phát hiện người trẻ tuổi nói chuyện có thể lấy lòng người, mỗi lần Trì Nhuế Thư nói chuyện đều ngọt ngào đến mức làm cô không chịu nổi, bất tri bất giác, mỗi nơi trong nhà đều bị Trì Nhuế Thư mang cô thử qua.

Đầu tiên Trì Nhuế Thư nói chỉ có như vậy thì trong nhà mới tràn ngập tình yêu, còn nói một tuần nữa Thẩm Trác Ngọc phải đi làm, sau này không có cơ hội ân ái với cô, lần này nhất định phải đòi lại, quấn lấy cô hết lần này đến lần khác.

Trì Nhuế Thư không tiết chế, ngày nào cũng muốn, không biết mệt mỏi, điều này khiến Thẩm Trác Ngọc cảm thấy có loại tuổi trẻ, người trưởng thành đều ngượng ngùng, nào có người trẻ tuổi nào có sức sống như vậy?

Một lần có khách đến mượn đồ, Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư đang ân ái trong phòng ngủ trên tầng hai, dân cư bên ngoài gọi, Thẩm Trác Ngọc nằm trên vai Trì Nhuế Thư run rẩy một lúc, xấu hổ lại tức giận, nhưng không nỡ đẩy cô ra.

Trì Nhuế Thư chơi đủ rồi, Thẩm Trác Ngọc oán trách trừng mắt nhìn nàng nói: “Không thể như vậy nữa, may mà hôm nay ở lầu hai, nếu ngày hôm qua ở trên sô pha, không phải hàng xóm sẽ nhìn thấy sao?

Về sau không làm vào ban ngày nữa."

Trì Nhuế Thư ôm cô, hôn cô, cắn vào tai cô, nói: "Tối nay có thể làm không?

Về sau ban ngày con ngủ, ban đêm lại làm."

Thẩm Trác Ngọc đẩy nàng ra, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, cô mặc một chiếc áo gió, rỗng tuếch, treo trên người trông rất phong tình cùng quyến rũ.

Trì Nhuế Thư nằm trên giường nhìn cô, tay chống đầu, kéo vạt áo của cô nói: “Dì, nhìn dì thế này, con rất có cảm giác, dì thật xinh đẹp, dáng người thật đầy đặn."

Điều mà nữ nhân muốn được khẳng định nhất chính là nhan sắc và vóc dáng của mình, huống chi là được người mình thích khẳng định, Thẩm Trác Ngọc lấy nội y trong tủ ra, mặc vào trước mặt nàng, chân dài, cong eo, chậm rãi kéo lên.

Thẩm Trác Ngọc lại mặc quần áo và áo sơ mi, chuẩn bị ra ngoài.

“Con sớm mặc quần áo vào đi, dì ra ngoài rồi trở về.”

Thẩm Trác Ngọc quay đầu, đắp chăn cho Trì Nhuế Thư, “Nhất định phải mặc, biết không…”

"Con biết rồi."

Trì Nhuế Thư trở mình, ôm cánh tay cô hôn lên.

Thẩm Trác Ngọc đi xuống lầu, hàng xóm gõ cửa đã rời đi, đồ đạc đặt ở cổng, Thẩm Trác Ngọc mở cổng sắt trong sân, nhặt lên thì phát hiện là một gói hàng được gửi đến từ quốc nội, còn có một hộp bánh quy, bánh quy hẳn là của hàng xóm vừa đưa tới.

Cô ngồi trên sô pha tầng một mở hộp ra, Trì Nhuế Thư mặc quần áo đi xuống lầu, ghé vào trên người cô cùng xem, thuận tay cầm bánh quy lên ăn.

Trên bánh quy có hạt sô cô la, Trì Nhuế Thư cắn một miếng, cảm thấy rất ngon, đưa đến trước miệng Thẩm Trác Ngọc nói: "Dì thử đi, vị sữa rất ngon."

Lúc Thẩm Trác Ngọc quay đầu ăn, Trì Nhuế Thư đưa tay ôm lấy cô, Thẩm Trác Ngọc tsk một tiếng: "Đau, con đừng nháo."

"A, sao vẫn còn đau?"

Trì Nhuế Thư nghi hoặc, động tác nhai bánh quy rất giống hamster nhỏ.

"Bị đồ ngốc cắn."

"Con là tiểu đồ ngốc của dì."

Gói hàng này là bệnh nhân cũ của Thẩm Trác Ngọc gửi đến, lại nói còn khá cảm động, khi Thẩm Trác Ngọc rời đi, không yên lòng nhất chính là bệnh nhân của cô.

Trong đó có những lá thư viết tay và một số lá thư giới thiệu, bệnh nhân nói với cô rằng tình trạng của họ đã tốt hơn rất nhiều, lại nói gia đình họ có mối quan hệ ở nước ngoài, có thể giới thiệu cho cô nơi làm bác sĩ, thậm chí còn có một số bệnh nhân biết cô sống ở nước ngoài là đi theo người yêu, nói chúc cô hạnh phúc, sau này kết hôn nhớ nói với họ.

Không chỉ có đồ của bệnh nhân chuyển phát nhanh tới mà còn có đồ của đồng nghiệp cũ, mấy ngày trước cô chuyển đến đây, đăng một bức ảnh trong vòng bạn bè, ai cũng khen nhà cô đẹp, cô liền nhiệt tình mời mọi người đến chơi, gửi địa chỉ cho mọi người, không nghĩ tới mọi người lại nhớ kỹ, còn gửi đồ cho cô.

Dọn đi rồi không có nghĩa là hoàn toàn rời xa vòng bạn bè trước đây.

Thẩm Trác Ngọc rất cảm động.

Trì Nhuế Thư đút bánh quy cho cô rồi nói: “Nếu dì muốn trở về, sau khi ăn tết chúng ta có thể trở về.”

"Được."

Thẩm Trác Ngọc ăn bánh quy, tay nghề của hàng xóm rất tốt, hai người liên tục ăn mấy miếng, Trì Nhuế Thư a một tiếng, đột nhiên nhớ ra, nói: "Con quên nói với dì, hôm qua hàng xóm cách vách nói sẽ làm sôcôla, rủ chúng ta cùng đi xem, dì có đi xem không?"

"Đi, dì còn chưa biết cách làm sô cô la."

Thẩm Trác Ngọc thu dọn đồ đạc, cất giữ cẩn thận, nghĩ khi nào có thời gian sẽ trả lời mọi người, thông báo cho họ về hôn lễ hôn nhân của mình sau này.

Hai người ăn bánh quy rồi đi nhà bên cạnh xem cách làm sôcôla, đô8 vợ chồng người Hoa đến từ sáng sớm, cười nói: “Ta còn tưởng hai người sẽ không qua, vừa rồi gõ cửa nửa ngày."

"Con đang ngủ trưa, xin lỗi."

Thẩm Trác Ngọc cười hỏi: "Bánh quy là bác làm sao?

Có thể dạy con không?

Mùi vị rất ngon, Nhuế Nhuế với con ăn một chút đã hết rồi."

"Được."

Đôi vợ chồng người Hoa hào phóng nói.

Người làm sô cô la là người địa phương, một bác gái béo, con gái bà ấy rất xinh đẹp, vừa tròn mười tuổi, thích chơi với Thẩm Trác Ngọc, thấy bọn họ tới, liền đưa sô cô la hạnh nhân mà cô bé đã làm mấy ngày trước cho cô ăn.

Bác gái béo là người giỏi làm sô cô la, làm vụn... có rất nhiều công đoạn, không có công đoạn nào dễ, nhưng bà làm đến thuận buồm xuôi gió, Thẩm Trác Ngọc vốn định học liền bỏ cuộc, quá khó.

Sau đó, mọi người đều được thưởng thức một cốc sô cô la thơm nóng với sữa, vị ngọt dịu, nhưng phải cho thêm đường nếu không sẽ bị đắng.

Chiếc cốc này chứa rất nhiều calo.

Thẩm Trác Ngọc uống đến cảm thấy chịu tội, Trì Nhuế Thư nhỏ giọng nói vào tai cô: “Ngực nở.”

Thẩm Trác Ngọc suýt chút nữa sặc chết, nhưng Thẩm Trác Ngọc vẫn uống hết sôcôla, buổi tối không cần ăn cơm, lúc đến còn mang theo một ít quà tặng cho chủ nhà, lúc rời đi cũng mua một ít sôcôla với hàng xóm, dự định về sau sẽ học đôi vợ chồng người Hoa cách làm bánh quy sô cô la.

Mỗi ngày đều trọn vẹn, luôn xảy ra những điều mới mẻ.

Thẩm Trác Ngọc đi làm, cả người đều rất khẩn trương.

Trì Nhuế Thư đi cùng nàng để động viên tinh thần, sau khi Thẩm Trác Ngọc bàn giao thủ tục, cô ngồi ở khoa ngoại trú chờ bệnh nhân đến, bệnh nhân rất ngạc nhiên khi phát hiện bác sĩ là người Hoa, khi khám bệnh sẽ hỏi cô vài câu, tò mò hỏi tại sao cô lại đến đây.

Thẩm Trác Ngọc vốn tưởng mình sẽ khẩn trương, nhưng khi các đơn ca bệnh khác nhau đến tay cô, cô lật xem, bắt đầu trò chuyện với bệnh nhân, cũng không có gì khẩn trương, thậm chí còn quên mất Trì Nhuế Thư đang ngồi ở khu chờ.

Buổi trưa, đến giờ ăn cơm, Thẩm Trác Ngọc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trì Nhuế Thư liền rất ngượng ngùng, ôm vai nàng nói: "Con có tức giận không?

Đã để con chờ một mình lâu như vậy."

“Con không có tức giận.”

Trì Nhuế Thư cười nói: “Dì bận công việc là chuyện bình thường, nhưng sau này dì phải cùng con đến trường, con sợ một mình con không giải quyết được.”

"Được!"

Thẩm Trác Ngọc nghoéo tay với nàng, vừa hứa hẹn xong, cô nghe thấy phía sau có người kêu lên "Hello, Dr Tham."

Cô quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một người nước ngoài xa lạ, cô không nhớ đó là ai.

Bệnh nhân kia chủ động nói hôm nay gặp cô khám bệnh, là bệnh nhân của cô, còn hỏi cô nữ nhân xinh đẹp bên cạnh cô là ai, Thẩm Trác Ngọc ngượng ngùng cười, vòng tay qua vai Trì Nhuế Thư, nắm tay nàng nói: "She's my love."

Bệnh nhân "Ồ" một tiếng, liên tục chúc phúc cô, Thẩm Trác Ngọc dẫn Trì Nhuế Thư đến căn tin bệnh viện, Trì Nhuế Thư vẫn luôn nhìn cô, không nhìn đường dưới chân.

"Sao lại thất thần thế?"

"Con không phải thất thần, con đang ngẩn người, đang kinh ngạc."

"Hửm?

Sao vậy?"

“Dì vừa giới thiệu con là gì?”

Trì Nhuế Thư chớp mắt nhìn cô, hai người đang đứng ở tầng một bệnh viện, người người qua lại, Thẩm Trác Ngọc nghiêng người nắm tay nàng, nghiêm túc nói: “You are my love.”

"Vâng."

Trì Nhuế Thư mím môi, dùng sức gật đầu.

Thẩm Trác Ngọc cười nàng đáng yêu, hai người nắm tay đi đến căng tin, ở đó có rất nhiều người, có lẽ bởi vì hai người là người Trung nên ở đây được coi là người nước ngoài, bác gái căn tin rất khách khí, đưa cho hai người hai đĩa tràn đầy đồ ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau, có thể ăn riêng, khi đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, Trì Nhuế Thư đột nhiên nâng thân nói: “Con có lời muốn nói.”

"Hửm?

Con muốn nói gì?"

Thẩm Trác Ngọc băn khoăn, chẳng lẽ đồ ăn ở đây không ngon, hay Trì Nhuế Thư muốn ra ngoài ăn, hay buổi tối hai người cùng đi siêu thị mua đồ ăn mà nàng thích về nấu.

Thẩm Trác Ngọc suy nghĩ rất sâu, suýt chút nữa đã bỏ lỡ câu nói “Yes, I do” từ trong miệng Trì Nhuế Thư.

Trì Nhuế Thư nghiêm túc nói: "Yes, I do."
 
[Bhtt][Edit] Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập Nha
Chương 141 Thẩm x Trì


Thẩm Trác Ngọc đi cùng Trì Nhuế Thư đến trường, Trì Nhuế Thư xách cặp, bỏ sách vào đó, nhất quyết đòi cô ngồi cùng nàng ở hàng ghế đầu tiên, lớp học có hơn trăm người nên ngồi ở phía trước đặc biệt dễ thấy.

Cô có chút xấu hổ, cúi đầu thấp giọng nói với Trì Nhuế Thư: "Nhuế Nhuế, dì đến cọ lớp, ngồi phía trước như vật không tốt lắm đâu, nếu không dì đổi ra phía sau ngồi nhé?"

"Dì không nói dì tới đây cọ lớp thì ai mà biết dì tới đây làm gì?

Suỵt, đừng nói chuyện, giáo sư tới."

Giáo sư rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật, rất nhiều người đến tham gia lớp học, trong đó có một số người còn lớn tuổi hơn Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc quay đầu nhìn xem, liền cùng Trì Nhuế Thư xem sách.

Hai người yêu nhau ngồi cùng nhau dễ dàng nói chuyện, nhưng Trì Nhuế Thư lại không nhịn được, lần nào cũng giả vờ ghi chép, viết nguệch ngoạc vào sổ, nói chuyện với Thẩm Trác Ngọc.

Thẩm Trác Ngọc lại rất nghiêm túc, cũng không thường xuyên trả lời nàng. [Dì, dì có để ý thấy có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta không?] [Sao nam nhân phía sau cứ nhìn dì mãi thế?

Thật kinh tởm] [Dì, giờ ra chơi chúng ta hôn trong lớp nhé] [Dì......] "Trì Nhuế Thư?"

Vị giáo sư phía trên lấy phấn chọc lên bàn: "Mời em nói cho tôi biết điểm mấu chốt cùng tỷ lệ của tác phẩm điêu khắc hình người này..."

"Được, trước hết là cần quan sát chất liệu làm nên dù là điêu khắc bằng đất sét hay thạch cao, đây đều là tỷ lệ vàng của cơ thể người..."

Trì Nhuế Thư đứng thẳng, nói lớn hơn trước rất nhiều, giống như một cô gái ngoan đang học bài, giáo sư liếc nhìn cuốn sách của nàng, nói "Sit down, please."

Vốn dĩ Thẩm Trác Ngọc không muốn trả lời nàng, nhưng thấy nàng đắc ý như vậy, cô lại viết một câu vào sách: [Con không nghe giảng, sao biết làm thế nào?] Trì Nhuế Thư đáp: [Đương nhiên, loại câu hỏi này so easy] Thẩm Trác Ngọc nói trong lòng: Thật ngoan.

Hai người kém hơn mười tuổi, chưa bao giờ học cùng nhau, nhiều nhất là Trì Nhuế Thư đang học, cô mang đồ ăn cho Trì Nhuế Thư, mỗi lần đều đứng ngoài lớp đợi nàng, mỗi lần nàng nhìn thấy cô thì mặt liền tối sầm, không muốn rời khỏi lớp học.

Cô liền vào dỗ Trì Nhuế Thư đi ăn cơm, có người hỏi cô là gì của Trì Nhuế Thư, lúc đó cô mới ngoài hai mươi, ngượng ngùng nói với người khác rằng mình là mẹ kế của nàng, cho nên mới nói mình là chị gái của nàng.

Sau đó, Trì Nhuế Thư hung hăng nói cô là "dì", là "lão dì".

Thẩm Trác Ngọc rất xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói, "Gọi là dì cũng được."

Ít nhất sẽ không gọi tên lẫn họ, có tiến bộ.

Quả thực, sau khi Trì Nhuế Thư gọi dì, nàng liền lễ phép với cô hơn, nàng chỉ là một đứa trẻ hư mà thôi, tính tình không tốt, ở chung lâu ngày, Thẩm Trác Ngọc cũng biết bản tính nàng không xấu.

Cô đến trường thêm vài lần nữa, Trì Nhuế Thư cũng chịu ăn đồ ăn của cô, một hôm trời mưa to, cô đến quên mang theo ô, muốn chạy về thì Trì Nhuế Thư cho cô mượn ô, ném cho cô nói: "Đợi lát nữa cầm về, không biết mỗi ngày đầu óc dì nghĩ gì, ngốc muốn chết."

Thẩm Trác Ngọc bị nàng mắng một trận mất mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, ăn xong liền đem hộp giữ nhiệt về, buổi tối lại đến đón Trì Nhuế Thư.

Đi đi về về cũng khá phiền phức, nhưng ngồi ở hàng ghế sau nghe tiếng mưa đập vào cửa kính xe mà trong lòng lại có chút ấm áp.

Cô luôn cảm thấy mình có tình cảm "mẹ con" với Trì Nhuế Thư, coi nàng như con gái riêng của mình, nhưng khi Trì Nhuế Thư tỏ tình với cô, tim cô chậm lại vài nhịp, nghĩ đến câu nói trong : Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, mới thoáng chống đã đậm sâu.

Kể từ khi cô chuyển đến nhà Trì Nhuế Thư, hai người liền sống chung, dù là ngày nghỉ hay cuối tuần, ở nhà luôn có hai người, khi Trì Nhuế Thư mới vừa thích cô, nàng đã thử nói một câu: "Bố con mỗi năm về một lần, ngày hôm sau liền rời đi, dù tính là bạn trai, nhưng cũng có coi dì là con dâu nuôi từ bé, dì đi cùng con, con sẽ nuôi dì."

Nói lời này có chút nhục nhã, Thẩm Trác Ngọc bảo nàng đừng nói huơu nói vượn, nhưng trong lòng lại không có đạo đức mà nghĩ: Hình như là như vậy, mình cùng Nhế Nhuế ở bên nhau, giống như loại quan hệ cổ đại vậy.

Thẩm Trác Ngọc nghĩ đến đoạn thời gian mà mối quan hệ của cô và Trì Nhuế Thư là tốt nhất, khi cô đến đợi Trì Nhuế Thư ở ngoài lớp học, Trì Nhuế Thư đều sẽ trộm tìm kiếm bóng dáng của cô, trộm nhìn về phía cô, khi đó sẽ có một tia nắng vàng chiếu vào cửa sổ, chiếu sáng đám tro bụi trong không khí.

Có thể coi hai người đã có một mối tình học đường thanh xuân tốt đẹp cùng mông lung.

Nghĩ tới đây, cũng là lúc tan học, Trì Nhuế Thư bị giáo sư kêu lại, nói muốn hỏi nàng một chuyện, Thẩm Trác Ngọc khẩn trương, cho rằng cuộc trò chuyện của hai người đã bị phát hiện.

May mà giáo sư chỉ muốn nói chuyện với Trì Nhuế Thư, muốn mời nàng làm một dự án, để nàng tham gia triển lãm điêu khắc, Trì Nhuế Thư thương lượng với giáo sư rồi dẫn Thẩm Trác Ngọc ra khỏi lớp học, thoải mái hào phóng.

Khi gặp người quen, nàng sẽ nói Thẩm Trác Ngọc là bạn cùng lớp của nàng, hai người đang yêu nhau, Thẩm Trác Ngọc không làm sáng tỏ, cô cũng vui vẻ, đứng ở trong trường trông tuổi trẻ như những cô gái kia.

Đón ánh mặt trời, hai người lại lãng mạn một phen.

Ở nước ngoài một năm, hai người cũng sẽ cãi nhau như những đôi vợ chồng bình thường, giận đối phương, oán giận đối phương lười biếng, nhưng nếu hôm nay cãi nhau thì ngày mai sẽ làm lành.

Hai người ở bên nhau vào mùa đông, vừa lúc năm nay ăn Tết ở nước ngoài, hai người đến khu phố người Hoa mua đồ, câu đối, đèn lồng đỏ và trang trí nhà cửa thật rực rỡ.

Đáng tiếc là ở nước ngoài không ăn Tết Âm lịch, không khí không đủ sôi nổi, cả hai dự định sẽ bay về thăm bạn bè sau Tết Dương lịch ở nước ngoài.

Hai người ngồi bên lò sưởi sưởi ấm và ăn gà rán, Trì Nhuế Thư lấy một cái đùi gà ra, nhanh chóng đặt lên đĩa, rắc thì là rồi lăn qua một lớp ớt cho Thẩm Trác Ngọc ăn.

"Sao vậy, con cứ nhìn chằm chằm vào dì."

Thẩm Trác Ngọc nghi hoặc hỏi.

"...À, con đang nghĩ một vấn đề."

Trì Nhuế Thư nói: "Dì, dì xem, chúng ta đã ở bên nhau được một năm rồi, không phải nên tính đến việc kết hôn sao?

Quốc gia này cho phép đồng giới kết hôn."

Thẩm Trác Ngọc dừng động tác, lại cúi đầu cắn một miếng thịt gà, đây là Trì Nhuế Thư đưa cho cô, cô chậm rãi ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Trì Nhuế Thư mở to mắt, cô đưa đùi gà cho nàng hỏi: "Ăn không?"

Trì Nhuế Thư sốt ruột, nàng giống như đùi gà trong tay cô, da bị chiên giòn, nàng nói: "Được không?

Nếu không cho con lời chắc chắn thì con sẽ tức giận đó!"

"Con đây là đang cầu hôn dì, hay là đang bức hôn dì vậy?"

Thẩm Trác Ngọc cho nàng xem xương gà, "Nhìn xem, đây chính là thứ con dùng để cầu hôn, có thành ý hay không..."

"Ai nói!"

Trì Nhuế Thư đút ngón tay vào túi, lục lọi lấy ra một hộp nhẫn, là một chiếc hộp màu đen, bên trong có một chiếc nhẫn nằm trên nền nhung đỏ.

Kim cương đen.

Nhẫn kim cương đen.

Thẩm Trác Ngọc đã từng nhìn thấy, đó chính là chiếc nhẫn mà Trì Nhuế Thư lấy ra trong vụ đoạt hôn, ngày hôm đó Trì Nhuế Thư mặc tiểu tây trang có cài hoa đỏ trên ngực, nàng đứng ở đầu kia của thảm đỏ, mọi người đều nghĩ nàng đến là muốn nói lời chúc phúc.

Nhưng Trì Nhuế Thư từng bước chạy về phía Thẩm Trác Ngọc, lấy ra một chiếc hộp, cầu hôn Thẩm Trác Ngọc trước mặt mọi người.

Lúc đó đã trở thành một chuyện cười hoang đường.

Lúc này Trì Nhuế Thư lại lấy chiếc nhẫn ra, cười nói: "Dì, dì có biết truyền thuyết mỹ lệ về kim cương đen không?

Lúc đó con chưa có cơ hội nói cho dì biết."

Thẩm Trác Ngọc nói cô không biết.

Trì Nhuế Thư nói: "Kim cương đen, cũng không phải là một loại kim cương, mà là khoáng chất thần bí được mang đến từ ngoài hành tinh.

Nếu ai đó tặng dì một viên kim cương đen, có nghĩa là cô ấy đã tháo xuống một hành tinh cho dì."

Nàng ngọt ngào nói: "Khi nhìn thấy viên kim cương đen này, con liền nghĩ đến dì, con liền muốn tặng dì một hành tinh, dì chính là hoa hồng đỏ trên hành tinh của con, con là vương tử yêu dì, hành tinh nhỏ đó, chỉ có dì và con, hahahaha."

Nàng nói một lúc lâu cũng không nghe thấy Thẩm Trác Ngọc nói muốn đeo nhẫn, nàng cảm thấy có chút chột dạ, nói: "Nếu dì thấy không đủ lãng mạn thì con sẽ tìm ngày khác, con sẽ cầu hôn dì, dì thấy có được không?"

Trả lời nàng là ngón tay của Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc đặt tay lên lòng bàn tay nàng, nói: "Không biết qua nhiều năm như vậy, ngón tay của dì có béo ra không, có đeo được hay không."

"Đương nhiên là được!"

Trì Nhuế Thư vừa nói vừa đeo cho cô, "Dì biết không, trước kia con nhờ Lục Kiều Vi làm chiếc nhẫn này, hiện tại công việc kinh doanh của bọn họ lớn đến mức gần như đuổi kịp DMD, một thương hiệu quốc tế lớn, chúng ta lấy chiếc nhẫn này ra chụp ảnh, đều không sản xuất nữa."

"Ừm, ánh mắt của Nhuế Nhuế rất tốt."

Thẩm Trác Ngọc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không biết có đeo đúng hay không, cô cúi đầu hôn lên, tiếp tục sưởi ấm cùng Trì Nhuế Thư.

Ngọn lửa bay lên cao, mang theo hơi ấm của mùa đông, những bông tuyết ngoài cửa sổ lần lượt bay đi, nếu rơi dày hơn, ngày mai có thể đắp người tuyết.

Hai người cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, khi tuyết ngừng rơi, hai người đắp người tuyết trong sân, mặt đỏ bừng vì lạnh, Thẩm Trác Ngọc sợ làm mất chiếc nhẫn nên cất lại vào hộp, buổi tối bảo Trì Nhuế Thư đeo vào.

Thẩm Trác Ngọc nói: "Nhuế Nhuế, dì không có vứt chiếc vòng tay mà trước đó con đưa cho dì, dì đã nhờ Lục Kiều Vi đổi thành vòng cổ, sau này làm phẫu thuật phải thường xuyên khử trùng nên dì cất đi.

" Trì Nhuế Thư gật đầu: "Con biết, sau khi rời đi, con nhận được email của Lục Kiều Vi, tuy chị ấy không nói rõ nhưng con cũng hiểu."

Thẩm Trác Ngọc cười, xoa xoa tay nói: "Vậy sau này kết hôn chúng ta đến tìm Cố Tinh Thần thiết kế váy cưới đi.

Nghe nói bọn họ kết hôn đều đến chỗ cô ấy thiết kế.

" "Được, chờ về nước chúng ta liền tìm cô ấy."
 
[Bhtt][Edit] Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập Nha
Chương 142 Thẩm x Trì


Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư đắp một người tuyết lớn trước cửa, nhờ người tuyết trông nhà, sau đó mua vé máy bay về nước.

Là bạn tốt của Thẩm Trác Ngọc ở bệnh viện đến đón cô, tên là Kỳ Y Thục, thấy cô liền liên tục vẫy tay, hai người ôm nhau thật chặt, sau đó nhìn Trì Nhuế Thư, nói: “Tôi biết ngay mà, lúc trước mỗi ngày em đều đến bệnh viện chờ Trác Ngọc, tâm tư không đơn thuần, quả nhiên là tôi đoán đúng, hiện tại em đã cướp đi trụ cột của khoa chúng tôi rồi.”

Lúc này Trì Nhuế Thư đã lớn hơn một tuổi, cũng biết xấu hổ, ngượng ngùng đáp lại, đi theo Thẩm Trác Ngọc, nắm tay cô.

Thẩm Trác Ngọc đổi chủ đề: "Đúng rồi, lần trước cậu nói cậu trở thành chủ nhiệm, thế nào, hiện tại cậu là chủ nhiệm trẻ nhất của bệnh viện phải không?"

"Đúng vậy, nhưng mà hơi mệt, khoa lại có thêm hai thực tập sinh, cô gái còn trẻ, học được vài kiến thức trong sách, có rất nhiều lĩnh vực cần trau dồi, sau này khoa sẽ nhẹ nhàng hơn."

Kỳ Y Thục thở dài, nhưng trên mặt lại cười, dù sao được thăng chức tăng lương, dù có mệt mỏi đến đâu cũng là một chuyện vui, nàng hỏi Thẩm Trác Ngọc: "Còn cậu, ở nước ngoài thế nào?"

Thẩm Trác Ngọc nói: “Hẳn là hai năm nữa mình có thể thăng chức, nhưng mà…”

"Nhưng không sao cả, cậu chỉ muốn xem bệnh cho bệnh nhân thôi đúng không?"

Kỳ Y Thục cười trêu chọc cô, đồng thời mời Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư ở lại nhà nàng.

Trong dịp Tết, có rất nhiều khách đến nhà, Thẩm Trác Ngọc không muốn quấy rầy nên dẫn Trì Nhuế Thư đi ăn rồi ở khách sạn qua đêm.

Hai người vừa nhận phòng, Trì Nhuế Thư nhận được tin nhắn từ cha nàng, kêu hai người về ăn cơm.

Năm nay Thẩm Trác Ngọc nỗ lực làm việc, đã sớm trả hết tiền, tuy hai bên xấu hổ nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống, đoạn tuyệt như thế này cũng thật đáng tiếc.

Thẩm Trác Ngọc nói: "Vậy con trở về đi, chuyện lớn như kết hôn, con nên bàn bạc với cha con một chút, con thấy thế nào?"

Trì Nhuế Thư cũng gật đầu đồng ý, đồng thời gửi tin nhắn lại cho cha nàng.

Hai người cũng không vội quay về mà gặp bạn bè của Thẩm Trác Ngọc trước, bởi vì Trì Nhuế Thư đặc biệt thích nghe Thẩm Trác Ngọc giới thiệu mình với bạn bè, Thẩm Trác Ngọc luôn dùng ngữ khí ôn nhu nói: “Đây là bạn gái của mình, Trì Nhuế Thư."

Sau đó, Trì Nhuế Thư sẽ tiếp tục nói: "Chúng ta sắp kết hôn, đến lúc đó sẽ đưa thiệp mời cho mọi người, mọi người nhớ đến chơi nhé."

Bạn bè bắt đầu ồn ào, "Bạn nhỏ không được rồi, bắt cóc Trác Ngọc chúng ta ra ngoài một năm, hiện tại còn sắp kết hôn, trước đây Trác Ngọc chúng ta kiên quyết không lập gia đình."

Trì Nhuế Thư cười trả lời: "Dì ấy không kết hôn là chờ con lớn lên, hiện tại con đã trưởng thành, nhất định phải sớm kết hôn với dì."

Bạn bè đều cười, đều mừng cho Thẩm Trác Ngọc, trong số bạn bè của cô, Thẩm Trác Ngọc là người duy nhất chưa kết hôn, hầu hết con cái của họ đều đang học tiểu học, mỗi lần nhìn thấy cô độc thân đều cảm thấy sốt ruột, chắc chắn họ đều hy vọng rằng cô sẽ hạnh phúc.

Chơi mấy ngày, Thẩm Trác Ngọc đã chuẩn bị trở về, Thẩm Trác Ngọc ra ngoài chọn quà, hiện tại cô đã thay đổi thân phận, đi gặp trưởng bối phải chuẩn bị thật tốt, mua rượu và trà cũng đã chi vài nghìn.

Khi đến đó, Trì tiên sinh đang nói chuyện với người hầu ở nhà, thấy hai người đến liền nói: “Sao không gọi điện để ta bảo tài xế trong nhà đến đón?"

Trì Nhuế Thư nói: “Đường đều là xe, xe đi vào liền không ra được.”

Nàng đặt quà lên bậc cửa, lại nói: “Gần đây người không đi ra ngoài sao?”

“Không có, trước đó ta đều đã làm xong việc nên hiện tại không bận.”

Trì tiên sinh cười nói: “Trước kia con luôn ghét bỏ ta không có thời gian chơi cùng con, hiện tại ta rảnh rỗi, con ở nhà thêm mấy ngày đi."

Trong mắt Trì tiên sinh tràn đầy chờ mong, hắn luôn làm việc không ngừng nghỉ, hắn từng nói là vì Trì Nhuế Thư, khi đó nàng còn nhỏ, Trì tiên sinh muốn làm việc nhiều hơn để Trì Nhuế Thư được nhẹ nhàng một chút.

Hiện tại Trì Nhuế Thư đã trưởng thành, hắn mới nhận ra tất cả những gì mình nói đều chỉ là lấy cớ, Trì Nhuế Thư trưởng thành có thể dựa vào chính mình, công việc của hắn trở nên vô nghĩa, nếu có thời gian, không bằng hàn gắn những rạn nứt tình cảm.

"Được, con lười ở khách sạn, dịp Tết đông người như vậy, ngày nào khách sạn cũng ồn ào, phòng của con đã dọn dẹp xong chưa?"

Trì Nhuế Thư hỏi.

Trì tiên sinh dẫn hai người lên lầu, đây vẫn là căn phòng mà Trì Nhuế Thư ở trước đây, tuy nhiên trước Tết, Trì tiên sinh đã nhờ người đổi thiết kế thành phòng dành cho hai người.

Trì Nhuế Thư rất hài lòng, giường được đổi thành giường đôi, đồ dùng bên trong đều theo cặp, nàng lăn lộn trên giường, cảm thấy rất thoải mái.

Nàng ngoắc ngón tay về phía Thẩm Trác Ngọc, nói: “Dì, lại đây ngồi đi.”

Trên mặt Thẩm Trác Ngọc không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, cảm thấy có chút xấu hổ, nàng gật đầu với Trì tiên sinh rồi đi đến ngồi ở mép giường, Trì tiên sinh đứng đó một lúc rồi đóng cửa lại.

Ba người đang tận lực loại bỏ xấu hổ, có thể mất chút thời gian, nhưng mọi người đều nỗ lực, mối quan hệ giữa Trì Nhuế Thư và Trì tiên sinh đã hòa hoãn đi, Thẩm Trác Ngọc bị kẹp ở giữa cũng không còn xấu hổ nữa.

Buổi tối, trong nhà đã bày ra một bàn đầy đủ đồ ăn, đều là món mà Trì Nhuế Thư và Thẩm Trác Ngọc thích, Trì tiên sinh phí không ít tâm, mời hai người ngồi xuống, hỏi: “Hai người dự định tổ chức hôn lễ ở đâu?

Đã tìm được chưa?"

Trì Nhuế Thư trả lời: “Bạn của dì đều ở đây, có người không tiện ra nước ngoài, bọn con đang cân nhắc tổ chức hôn lễ ở trong nước vẫn chưa quyết định được địa điểm cụ thể, nếu năm nay có thời gian thì sẽ đi ra ngoài xem."

Trì tiên sinh nói: “Được, đến lúc đó ta sẽ hỗ trợ tìm, năm ngoái ta có mua một mảnh đất ở một điểm du lịch, nếu hai người qua đó, nhà ở liền tặng hai người.”

"Cảm ơn ba."

Trì Nhuế Thư nói.

Động tác của Trì tiên sinh dừng một chút, cảm thấy có chút bối rối, quan hệ giữa cha và con gái từ trước đến nay rất căng thẳng, Trì Nhuế Thư rất ít khi gọi hắn là ba, đột nhiên gọi ba có chút kỳ quái.

Hai cha con trò chuyện một lúc, Thẩm Trác Ngọc ngồi ăn bên cạnh cũng cười, thật tốt, vừa nói vừa cười, rào cản đã bị loại bỏ, đây mới là một gia đình.

Ăn cơm xong, ba người ngồi ở lầu dưới xem TV, hiện nay loại hình TV không nhiều, hoặc là phim thần tượng thanh xuân, phim mẹ chồng, thậm chí là phim kháng chiến, phim cũng không hay lắm.

Sau nhiều lần đổi kênh, tìm được một chương trình tạp kỹ giải đáp bí ẩn, ba người xem rất thích thú, đoán hung thủ đều không giống nhau, cuối cùng Trì tiên sinh thắng.

“Ta đã nói mà!”

Trì tiên sinh vỗ tay, “Nam nhân kia vừa nhìn đã thấy có vấn đề, sao có thể để thứ quan trọng như hợp đồng lung tung như vậy được?

Ảnh cũng lộn xộn, nhất định phải sắp xếp gọn gàng mới đúng."

Trì Nhuế Thư không phục: “Chỉ là hiệu quả kịch mà thôi, sau này có thời gian chúng ta đi chơi trốn thoát khỏi mật thất đi, xem chỉ số IQ của ai cao hơn.”

"Được."

Hai cha con hứa hẹn, Thẩm Trác Ngọc ghi nhớ thay bọn họ.

Ở nhà chơi gần một tuần, Trì Nhuế Thư liên lạc với Cố Tinh Thần, chuẩn bị bàn bạc may váy cưới theo yêu cầu.

Khi công việc bắt đầu vào đầu năm mới, hai người cùng đến studio của Cố Tinh Thần, hiện tại không được coi là studio, Cố Tinh Thần đã tự mình thành lập một thương hiệu, những người tới tìm nàng không phú cũng quý, phần lớn đều dính vào giới giải trí, chỉ là không muốn mở rộng studio mà muốn kiên trì với những thiết kế đặc biệt.

Lúc gặp mặt, Cố Tinh Thần đang nói chuyện điện thoại, nàng cúp điện thoại, đi tới bắt tay hai người, "Hai người có thích yếu tố đặc biệt nào không, hay muốn cảnh hôn lễ như thế nào?

Tôi có thể làm một thiết kế đặc biệt cho hai người."

Vừa mới quyết định kết hôn, còn chưa cân nhắc nhiều chuyện, Thẩm Trác Ngọc nói: “Cô xem là được, của tôi ấm áp một chút, thiết kế của Nhuế Nhuế gợi cảm một chút, chúng tôi đã xem qua thiết kế của cô trước đây rồi, khá hài lòng."

Cố Tinh Thần nói: "Vậy hai người có cân nhắc đến việc thay đổi hình thức, thay đổi cảm giác chưa?

Thẩm tiểu thư, dáng người của cô rất tốt, rất thích hợp với những thiết kế gợi cảm, cô thấy thế nào?"

Ngay khi nàng nói điều này, Thẩm Trác Ngọc liền động tâm tư.

Cố Tinh Thần nói: "Lát sau tôi sẽ thiết kế bản nháp cho hai người xem thử."

Sau khi thống nhất chi tiết, mấy người trò chuyện một hồi, nói những cặp đôi như bọn họ đều đến tìm nàng thiết kế, rất có duyên.

Cố Tinh Thần nói: "Kỳ thực tôi không nhận nhiều đơn kết hôn đồng giới, ba bốn năm chỉ có mấy người tu thành chính quả, cảm tình thật không dễ."

Nhắc tới Cố Tinh Thần, Thẩm Trác Ngọc hỏi: "Cô nhận nhiều mẫu thiết kế như vậy, chính mình thế nào, có tìm được người thích hợp chưa?"

"Tôi..."

Cố Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn chưa tan, trên quầy có một ông già Noel trang trí, trên cây thông Noel xanh mướt treo những hộp quà nhỏ, mang theo không khí lễ hội, thật khó để biết đó là năm mới hay Giáng sinh.

Đương nhiên, điều này cũng cho thấy tầm quan trọng của nó, chắc chắn có người đã tặng cho nàng, nàng thích nên giữ ở đó, cho dù sau lễ hội cũng không muốn vứt đi.

Ngoài cửa sổ có một chiếc ô tô màu đen, hình như đang chờ Cố Tinh Thần tan làm, Cố Tinh Thần dời mắt đi, xấu hổ cười nói: "Tôi vẫn độc thân, mấy năm nay tôi vẫn đang phát triển sự nghiệp, đương nhiên có thời gian rảnh sẽ cân nhắc việc yêu đương."

Về phần là ai thì trong lòng nàng đã có câu trả lời.

Đang trò chuyện thì cũng gần đến giờ, Thẩm Trác Ngọc nói: “Lát nữa bọn tôi còn chơi trốn khỏi mật thất phía trước, liền đi trước, nếu có vấn đề gì thì có thể gọi cho tôi, cô thấy thế nào?”

"Được."

Cố Tinh Thần viết ra số điện thoại của mình.

Sau khi Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư đi ra, đi về phía quảng trường, trời lạnh, hai người không nắm tay, đút tay vào túi quần, khoác tay nhau, đang kiểm tra vé ở khu vực chờ, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Cố Tinh Thần.

Cố Tinh Thần nói: "Nghe khách hàng nói, tôi cũng không rõ lắm, không phải là em muốn chơi sao?"

"Tôi chỉ là tới tìm cảm hứng mà thôi, dù sao tôi muốn diễn một sát thủ lãnh khốc vô tình, loại địa phương này chính là nơi tìm kiếm cảm hứng tốt nhất."

“Vậy em phải giữ vẻ mặt nghiêm túc, không thể cười, nhịn lại, hiện tại em là một sát thủ không có cảm xúc.”
 
[Bhtt][Edit] Thương Nhân Đá Quý Và Tiểu Thư Kim Cương - Nhập Nhập Nha
Chương 143 Thẩm x Trì [Đại Kết Cục]


Đây là lần đầu tiên hai người kết hôn, luống cuống tay chân không biết tổ chức một sự kiện lớn như hôn lễ, liền đặc biệt thuê một công ty để lo liệu, hai người cùng nhau chuẩn bị thiệp mời và quà lưu niệm.

Chữ viết của Thẩm Trác Ngọc rất đẹp, cơ bản là Thẩm Trác Ngọc viết, Trì Nhuế Thư vốn muốn giúp cô viết, nhưng Thẩm Trác Ngọc không thích chữ viết xấu của nàng, nàng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.

"Con đây là đau lòng dì."

Trì Nhuế Thư nói.

"Chỉ là viết vài chữ mà thôi."

Thẩm Trác Ngọc vừa viết vừa nói: "Chúng ta có nên mời mấy người Lục Kiều Vi đến không?

Trước đây chị ấy đã thiết kế nhẫn cho chúng ta, hẳn là nên cảm ơn chị ấy."

Nghĩ lại, Thẩm Trác Ngọc cũng đến dự hôn lễ của bọn họ, hôn lễ rất hoành tráng, kết hôn trên một hòn đảo, Thẩm Trác Ngọc đến đó một ngày, cảm giác hâm mộ đến bây giờ vẫn còn.

"Mời, chúng ta phát thiệp mời đi, bọn họ có đến hay không còn phải xem bọn họ có thời gian hay không."

Trì Nhuế Thư nói: "Bình thường bọn họ sẽ tới."

Thẩm Trác Ngọc cũng muốn bọn họ tới chơi, đông đúc náo nhiệt, cô cẩn thận viết thiệp mời, viết cho Lục Kiều Vi, Khúc Thanh Trúc, còn có người may váy cưới cho hai người - Cố Tinh Thần, cũng đặc biệt nói họ có thể mang theo người nhà, tới chơi không cần cảm thấy ước thúc, muốn làm gì thì làm.

Sau khi thiệp mời được gửi đi, mỗi ngày điện thoại của Thẩm Trác Ngọc đều vang lên, mọi người đều gọi tới chúc mừng, đều nói có thời gian, hai người chọn một ngày tốt, trùng hợp là vào ngày Quốc khánh, để mọi người có thể đến chơi.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là tại một điểm du lịch trong nước, bên cạnh là khu vui chơi giải trí được Trì tiên sinh hào phóng bố trí để bọn họ có thể vui chơi cả ngày.

Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư không nhịn được tò mò, đi tới trải nghiệm trước, Trì tiên sinh nói hai người có thể tùy ý chơi một ngày, nhưng Trì Nhuế Thư từ chối, nghĩ nếu có nhiều người sẽ thú vị hơn.

Ai biết đến ngày đó sẽ hối hận?

Ở đó không có quá nhiều người, phải xếp hàng ít nhất một tiếng đồng hồ, đứng đến chân tê dại.

Thẩm Trác Ngọc bắt đầu nghĩ thể lực của mình rất tốt, nhưng không bao lâu liền cũng không cầm cự được.

Buổi tối trở về khách sạn, Trì Nhuế Thư nghiêm túc gửi tin nhắn cho cha nàng: "Cảm ơn ba đã có tâm, ngày kết hôn của con nhất định sẽ rất vui."

Trì tiên sinh: “Chú ý an toàn”.

Mặc dù rất nhiều trò chơi thường dành cho trẻ em nhưng người lớn cũng muốn trải nghiệm, nằm trên giường, Trì Nhuế Thư chống tay lên gối, tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào trong ngày cưới.

Những việc cụ thể đều đã được an bài, tất cả những gì hai người phải làm là chụp ảnh cưới, Trì Nhuế Thư thích mạng mục này, thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, sau đó rửa tất cả các bức ảnh dán khắp nơi trên tường, đầy một phòng .

Thẩm Trác Ngọc dùng sức lắc đầu, "Cũng không cảm thấy sợ hãi."

Trì Nhuế Thư vui vẻ lại treo một ảnh lớn khác lên đầu giường của hai người.

Ngày tháng trôi qua, cuối cùng ngày hôn lễ cũng đến, hai người đang ở trong phòng thay đồ của riêng mình, Trì Nhuế Thư mặc tương đối giản dị, rất soái khí, trang điểm sớm rồi ra ngoài đón khách.

Lục Kiều Vi và những người khác đều tới, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đứng cùng nhau, hai người thì thầm không biết đang nói gì, Lục Kiều Vi cau mày, nắm chặt tay Văn Cẩn Ngôn, giống như đang bảo vệ vợ mình.

Mà cả người của Thích Nhất Hoan đều dán ở trên người của Khúc Thanh Trúc, giống như keo dán chó, Khúc Thanh Trúc đẩy nàng nhiều lần nhưng cũng không thể đẩy nàng ra.

Về cặp đôi kia, Cố Tinh Thần và Đại minh tinh, không thấy Cố Tinh Thần, có lẽ là đang giúp dì của nàng chỉnh váy cưới, nhưng đã thấy Đại minh tinh, cô đang ngồi ở cửa phòng thay đồ, đeo một cặp kính râm to che mặt, trông giống như thần giữ cửa.

Cuối cùng, tầm mắt của Trì Nhuế Thư rơi vào trên người Túc Vĩnh Ỷ cô đơn chiếc bóng, nàng quen biết Túc Vĩnh Ỷ, khi nàng đi du học, hai người đã từng trò chuyện trong một lần giao lưu.

Bởi vì phương thức xuất ngoại cũng tương tự, có thể coi như thiên nhai lưu lạc, nàng đi tới cụng ly với Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ cười nói: “Chúc mừng, lần trước gặp em còn mặt ủ mày ê, hiện tại đã ôm được mỹ nhân về nhà, hẳn là trong lòng đã nở hoa rồi."

Đó là điều đương nhiên, hiện trường hôm nay không ai có thể hưng phấn hơn nàng, Trì Nhuế Thư cười, dùng sức gật đầu: “Thật vất vả mới chờ được mây tan thấy trăng sáng, em đương nhiên là vui vẻ, đợi lát nữa dì của em từ trong đó đi ra, trái tim em vẫn sẽ luôn không ngừng nhảy lên."

Túc Vĩnh Ỷ nói thêm hai lời chúc mừng.

Trì Nhuế Thư rất nghi hoặc, không hiểu tại sao Túc Vĩnh Ỷ lại từ bỏ Cố Tinh Thần, lúc trước nàng luôn cho rằng tình cảnh của bọn họ giống nhau.

Túc Vĩnh Ỷ lắc đầu nói: "Không giống nhau, từ lúc bắt đầu đã không giống, em xuất ngoài vì yêu Thẩm tiểu thư, rồi lật ngược tình thế, còn tôi..."

Cô mím môi, nhấp một ngụm rượu, "Còn tôi, tôi quá hỗn trướng, tôi đã từ bỏ cô ấy, chọn một cuộc sống khác, từ khi đó liền chú định không có khả năng."

Khi đó, cô cảm thấy Cố Tinh Thần rất yêu mình, phóng túng tùy hứng, lại là không nắm chắc cùng chừng mực, làm tổn thương người lại tổn thương chính mình, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ trên ngực.

Tourmaline dưa hấu.

Cô đã đeo rất lâu, được Cố Tinh Thần tặng, cô đưa cho Lục Kiều Vi thiết kế, Lục Kiều Vi nói dù có thiết kế hay không cũng như nhau.

Lúc ấy cô không hiểu ý tứ, nhưng sau đó mới hiểu ra, cô lại đánh bóng tourmaline dưa hấu rồi gửi cho Cố Tinh Thần.

Cố Tinh Thần không nhận, chỉ cười nói: "Lúc trước tôi tặng tourmaline dưa hấu cho cậu vì nó còn gọi là đá ước nguyện, tôi hy vọng nó có thể hoàn thành được ước nguyện của cậu, hiện tại cậu có thể thực hiện ước nguyện của tôi không?"

Trong lòng Túc Vĩnh Ỷ đã đoán được, nhìn nụ cười trên mặt Cố Tinh Thần, cô gật đầu: "Ước nguyện của cậu là gì?"

Cố Tinh Thần nói: "Túc Vĩnh Ỷ, chúng ta vĩnh viễn đừng hòa giải về mặt tình cảm."

Quá khứ đã là quá khứ, Cố Tinh Thần muốn bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới, nàng đã qua cái tuổi không thể làm được điều đó, nàng không cần một đoạn tình cảm vĩnh viễn không thể hòa giải, quên nhau đi.

Túc Vĩnh Ỷ không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác là phải từ bỏ, nàng nói: "...Vậy, vậy chúng ta có thể làm bạn bè không?"

Cố Tinh Thần nói có thể.

Hai người chỉ có thể là bạn bè.

Sau đó cô nghe nói Cố Tinh Thần cùng đại minh tinh ở bên nhau, đại minh tinh rất tốt với nàng, tại lễ trao giải đã tỏ tình với nàng.

Đại minh tinh nói: "Bởi vì chị ấy rất tốt, cho nên tôi cần phải trở nên ưu tú, như vậy mới xứng đôi với chị ấy.

Tôi tuyên bố, chị ấy có thể có được một người tốt như tôi".

Lời này tuy kỳ quái nhưng nghe hay hơn những từ "cả đời" và "một ngàn năm" kia nhiều, Cố Tinh Thần nghe xong cũng đỏ mắt, từ ngày đó, hai người chính thức hẹn hò.

Về phần chính mình.

Hẳn là sẽ học cách dần dần từ bỏ.

Túc Vĩnh Ỷ lại nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên bị va phải, rượu sâm panh trên tay cô gái dính vào tây trang của cô, cô gái xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ kêu người đưa tây trang tới, không biết có thể xin số điện thoại của cô không?"

Kỹ xảo tiếp cận không tốt lắm, Túc Vĩnh Ỷ do dự một chút rồi đưa số điện thoại cho nàng, hai người trở thành bạn bè, cô gái phấn khích chạy đi.

Hôm nay cả hai cô dâu đều rất xinh đẹp, Thẩm Trác Ngọc mặc một chiếc váy cưới đuôi cá gợi cảm, bên dưới có đính những viên kim cương lấp lánh, giống như nàng tiên cá dưới đáy biển sâu, ánh trăng lung linh khi cô nhảy ra khỏi nước, ở bên cạnh cô là Trì Nhuế Thư trong tây trang màu trắng, trên ngực có hoa hồng đỏ, tươi sáng xinh đẹp.

Nàng nắm tay Thẩm Trác Ngọc từng bước đi về phía thảm đỏ, giống như một hiệp sĩ trung thành bảo vệ cô dâu của mình, hai người sóng sai đi đến chỗ linh mục, trả lời câu hỏi của linh mục.

Khách mời bên dưới vỗ tay hoan hô, pháo hoa nổ tung, cánh hoa lần lượt rơi xuống, Trì Nhuế Thư vén khăn che mặt của Thẩm Trác Ngọc, chui vào, hai người nhìn nhau, môi chạm môi, tràn đầy tình ý.

Hai người ôm hôn một cách hợp pháp trong sự chúc phúc của mọi người, đột nhiên hiểu rằng thật may mắn khi lúc ấy đã đưa ra quyết định như vậy, nếu không liền sẽ bỏ lỡ người trước mặt.

Thẩm Trác Ngọc cười ôm Trì Nhuế Thư nói: "Vất vả con rồi."

Trì Nhuế Thư hạnh phúc cười ngây ngô: “Dì cũng vất vả rồi.”

Nói xong, nàng dừng một chút, "Không đúng, phải là... phải là vợ, vợ cũng vất vả rồi."

Một tiếng vợ có chút lúng túng nhưng lại ngọt ngào khiến Trì Nhuế Thư không nhịn được lại gọi thêm mấy tiếng, hai người ngượng ngùng liền dán mặt vào nhau, che chắn cho nhau.

Sau đó, khi đi ra ném hoa, một nhóm người đứng phía sau đoạt lấy, bất kể đã kết hôn hay chưa kết hôn, họ đều đứng phía sau mà đoạt lấy, Thích Nhất Hoan đoạt lấy trước, muốn ném cho Khúc Thanh Trúc, nhưng bị Lục Kiều Vi chặn đường cướp rồi ném cho Văn Cẩn Ngôn, không nghĩ tới Khúc Thanh Trúc lại cướp đi, tới tới lui lui nhiều lần, gần như xé nát bó hoa.

Không rõ cuối cùng bó hoa đã rơi vào tay ai.

Đêm tân hôn, Trì Nhuế Thư và Thẩm Trác Nhọc về phòng, hai người là chen vào, cửa đóng chặt, bên ngoài có tiếng ồn ào náo nhiệt, giống như đang định nháo động phòng.

Trì Nhuế Thư cởi tây trang, đặt lên ghế, Thẩm Trác Ngọc đứng cạnh nàng, nghĩ nghĩ rồi cũng cởi váy cưới, chiếc váy cưới này rất nặng, mấy người hỗ trợ mới mặc vào được.

Trì Nhuế Thư đi tới giúp cô kéo khóa, theo xuống để lộ tấm lưng trắng nõn của cô, nàng giơ ngón tay chạm vào, cẩn thận sờ sờ, giống như đang chạm vào ngọc thạch.

Nhẹ nhàng hôn cô, chiếc váy cưới nặng nề tuột khỏi vai, rơi xuống người cô, Trì Nhuế Thư ôm eo hôn lên vai cô, Thẩm Trác Ngọc nắm tay nàng, xoay người cùng nàng hôn môi.

Nụ hôn càng sâu, hai người nằm trên giường, Thẩm Trác Ngọc chống trên người Trì Nhuế Thư, ngồi lên người nàng, trước đó đều là Trì Nhuế Thư chủ động, đây là một lần khó có được, làm cho Trì Nhuế Thư rất hưng phấn.

Thẩm Trác Ngọc ấn một ngón tay nhắc nhở nàng: "Đừng kêu lớn, bên ngoài có rất nhiều người đang nghe, để bọn họ biết chúng ta đang làm gì sẽ... sẽ rất xấu hổ."

Trì Nhuế Thư gật đầu vâng một tiếng, chờ tay Thẩm Trác Ngọc tay dừng ở trên người mình, gấp không chờ nổi cởi áo của nàng ra.

Hai người kìm nén âm thanh, giúp nhau bịt miệng, không cho người ngoài biết bọn họ đang làm gì, nhưng điều này lại trở thành một loại cảm xúc, hai người càng hưng phấn hơn.

Đêm ngoài cửa sổ rất sâu, hôm nay sắp kết thúc.

Nhưng câu chuyện này giống như còn vĩnh viễn kéo dài, mỗi người ở thế giới đó đều sống một cuộc sống hạnh phúc. [Kết thúc]
 
Back
Top Bottom