- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,393
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Bhtt - Edit] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 157+158
Chương 157+158
Chương 157: Lời nói dối
Ăn sủi cảo xong, bụng Tần Tranh căng đến khó chịu, cũng chẳng về bệnh viện.
Thật ra cô cũng không muốn về lắm.
Tần Tranh nhớ Vân An từng nói với cô rằng, cảnh đêm ở Trường Hồ thật ra không tệ, cũng có nhiều nơi hay ho để chơi.
Vân An còn nói, ở Trường Hồ có một con đường cực kỳ, cực kỳ dài, bên cạnh con đường đó là một dòng sông nối với một cái hồ rất lớn, vì vậy thành phố này mới có tên là Trường Hồ.
Lúc đó cô nghe xong liền hứng chí, bảo Vân An chụp hình cho xem.
Vân An nói, mình tạm thời không đi được, đợi lần sau cậu qua, mình dẫn cậu đi xem.
Lúc ấy cô đã rất vui, cũng ao ước về khung cảnh cùng nhau đến đó.Không ngờ rằng, bây giờ lại là cô một mình đến đây.Con đường này tên là Vĩnh Ninh, chỉ rộng bằng hai con hẻm, xe cộ không thể lưu thông.
Hai bên đường toàn là những người bán hàng rong, người đông nghịt, chen chúc đến mức nước chảy không lọt.
Tần Tranh đứng ở đầu đường nhìn vào trong, người đông quá, cô bèn chọn đi xuống ven sông phía dưới.
Trời nóng, người ở ven sông cũng không ít, có người đi dạo, có người tay xách đồ ăn thức uống, vừa đi vừa trò chuyện với bạn bè, mặt mày ngập tràn nét vui vẻ và hân hoan.Tần Tranh bị ảnh hưởng, cũng cong cong mặt mày.Tần Tranh đi thẳng về phía trước, mặt sông lấp lánh ánh nước, cô men theo lan can, đi rất chậm.
Ước chừng mười phút sau, cô thấy bờ sông đối diện còn treo cả đèn lồng, những chiếc đèn lồng màu đỏ rất đẹp, trông thật may mắn.
Tần Tranh nhìn mấy lần rồi chụp ảnh gửi cho Khương Nhược Ninh.Khương Nhược Ninh oang oang gọi điện cho cô: "Đang chơi ở đâu vậy?
Ở quê của Vân An hả?"
Tần Tranh cong môi cười: "Ừm, đẹp không?"
"Đẹp chết đi được."
Khương Nhược Ninh nói: "Phong cảnh cũng không tệ ha, nhưng mà cậu đi bằng cách nào vậy?
Mẹ nuôi đồng ý cho cậu đi hả?"
Hơi thở Tần Tranh khựng lại, sau đó cô chậm rãi nói: "Mình trốn đi đấy."
"Hả?"
Khương Nhược Ninh kinh ngạc: "Thật hay giả?
Mẹ nuôi không nổi điên mới lạ!"
Tần Tranh bị phản ứng của cô ấy chọc cười, nói: "Mẹ mình biết rồi."
Khương Nhược Ninh càng kinh ngạc hơn: "Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ nuôi đồng ý á?"
Nhìn kìa, cô ấy kích động đến mức cà lăm.Tần Tranh nói: "Không đồng ý, giận lắm."
Trong một ngày cô đến Trường Hồ, Tần Quế Lan không hề liên lạc với cô.
Tần Tranh biết, đó là vì mình đã khiến bà quá thất vọng.
Cô nói: "Cho nên mình định mua một món quà ở đây tặng mẹ, cầu xin mẹ tha thứ, cậu nói xem nên tặng quà gì thì được?"
Khương Nhược Ninh: "Mình thấy cậu về chắc là tan da nát thịt thôi."
Tần Tranh thở dài: "Không nghĩ nữa.
Cậu có muốn quà gì không?"
Khương Nhược Ninh nói: "Mình muốn cậu trở về an toàn."
"Chậc."
Tần Tranh khoa trương: "Cậu sến vậy."
Khương Nhược Ninh: "Thế thì mang cho mình mấy gói que cay nha, mình ăn thử xem ở quê cậu ấy có khác gì chỗ chúng ta không."
Tần Tranh: "...Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi hả?"
Khương Nhược Ninh: "Đâu phải ai cũng có dũng khí như cậu!"
Tần Tranh nhìn bóng đèn lồng đối diện phản chiếu dưới nước, sóng nước gợn lăn tăn, chiếc đèn lồng méo mó thành một bức tranh.
Bên tai, Khương Nhược Ninh gọi cô hai tiếng, cô hoàn hồn: "Hửm?"
Chưa kịp nghe Khương Nhược Ninh nói gì, sau lưng đã vang lên một giọng nói dò xét: "Tần Tranh?"
Tần Tranh nhíu mày, cầm điện thoại quay đầu lại.
Nhìn thấy người trước mặt, cô sững sờ một lúc, suýt nữa thì buột miệng gọi tên.
Vẫn là Lâm Kinh Lạc mở lời trước: "Chào cô, cô là Tần Tranh phải không?"
Tần Tranh gật đầu, dù trong lòng biết là Lâm Kinh Lạc, nhưng cô vẫn giả vờ không quen biết.
Cô nhíu chặt mày hơn, hỏi: "Cô là?"
Lâm Kinh Lạc nói: "Chúng ta từng có duyên gặp mặt hai lần ở Thượng Kinh, không biết cô Tần còn nhớ không?"
Tần Tranh do dự: "Thượng Kinh sao?"
Cô nói: "Xin lỗi, tôi tới Thượng Kinh từ rất lâu rồi."
"Là năm ngoái."
Lâm Kinh Lạc nói: "Xem ra cô Tần đã quên tôi rồi."
Tần Tranh cười ngượng: "Thật sự xin lỗi."
Lâm Kinh Lạc nói: "Không sao, là tôi đường đột.
Cô vẫn đang gọi điện à?"
"À."
Tần Tranh nói: "Vừa cúp máy rồi."
Cô vì quá ngạc nhiên khi thấy Lâm Kinh Lạc nên đã cúp điện thoại.
Khương Nhược Ninh còn tưởng cô muốn ngọt ngọt ngào ngào bên Vân An nên cũng không gọi lại nữa.
Tần Tranh đặt điện thoại xuống, nghe Lâm Kinh Lạc lần nữa tự giới thiệu: "Tôi họ Lâm, Lâm Kinh Lạc."
Tần Tranh tỏ vẻ như lần đầu nghe thấy cái tên này, nói: "Tên cô hay thật."
Lâm Kinh Lạc cười: "Cảm ơn, cô cũng người như tên, là một cái tên rất đẹp."
Tần Tranh cười gượng.Cô cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn Lâm Kinh Lạc.
Lâm Kinh Lạc mặc một chiếc váy dài tay ngắn màu xám, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng khí chất của cô ấy lại vượt trội, tay chân thon dài.
Lâm Kinh Lạc có trang điểm, đeo một đôi khuyên tai hình tròn, mặt dây chuyền màu vàng nhạt, thỉnh thoảng có ánh sáng chiếu vào, khiến cả người cô ấy lấp lánh.
Lâm Kinh Lạc không giống một người sẽ đi dạo ở nơi này, trang phục như vậy càng giống như sắp đi dự một bữa tiệc tối hơn.
Đã có không ít người liên tục ngoái đầu lại, không phải nhìn cô thì cũng là nhìn Lâm Kinh Lạc.Tần Tranh nói: "Cô cũng đến đây chơi à?"
"Tôi đến đây tham gia một buổi tụ họp."
Lâm Kinh Lạc giải thích, hỏi Tần Tranh: "Còn cô?"
Tần Tranh nói: "Thi đại học xong rồi, tôi ra ngoài chơi thôi."
Lâm Kinh Lạc nói: "Tôi từng đến đây vài lần rồi, nếu cô không ngại, tôi có thể dẫn cô đi dạo."
Tần Tranh nói: "Cảm ơn, nhưng tôi muốn đi một mình hơn."
"Thôi được."
Lâm Kinh Lạc nói: "Vậy ngày mai..."
"Ngày mai tôi về nhà rồi, xin lỗi nhé."
Tần Tranh nói với vẻ rất bất đắc dĩ, giọng điệu đầy áy náy.
Lâm Kinh Lạc không tiện nói thêm gì, gật đầu: "Vậy thì chỉ đành chờ duyên lần sau vậy."
Tần Tranh nghe ra ngụ ý trong lời Lâm Kinh Lạc, cô lờ đi sự dò xét muốn kết bạn trong đáy mắt Lâm Kinh Lạc, nói: "Lần sau nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ mời cô một tách trà."
Lâm Kinh Lạc gật đầu: "Được, vậy tôi chờ."
Tần Tranh cầm điện thoại, mỉm cười với Lâm Kinh Lạc rồi quay người đi vào trung tâm con phố.Cô đương nhiên không tin những gì Lâm Kinh Lạc nói, rằng chỉ đơn giản là đến tham gia một buổi tụ họp.
Trước đó Vân An từng nói về nhiệm vụ của dì nàng, tuy Tần Tranh không biết nhiệm vụ này có liên quan đến Lâm Kinh Lạc hay không, nhưng cô đã tận mắt thấy Vân Kính Thư xuất hiện bên cạnh Lâm Kinh Lạc.
Vì vậy, Lâm Kinh Lạc có nguy hiểm hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Kiếp này cô đã đủ mệt mỏi rồi, cũng không muốn dây dưa quá nhiều, cho nên ngăn chặn việc làm quen này từ trong trứng nước là cách tốt nhất.Sau khi cô rời đi, Lâm Kinh Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào hướng cô đi.
Không lâu sau, một người xuất hiện bên cạnh, nói: "Cô Lâm, chị Lam đang tìm cô đấy ạ."
Lâm Kinh Lạc nói: "Chị ta đến rồi à?"
Người bên cạnh gật đầu: "Vừa mới đến, không thấy cô đâu nên đang hỏi ạ."
"Tôi qua ngay đây."
Lâm Kinh Lạc gật đầu, nói: "Đúng rồi, chị Thư đến chưa?"
"Cũng đến rồi ạ."
Người bên cạnh nói: "Lần này chị Thư đạp đổ được Lữ Xương Bình, đúng là lập được công lớn, chỉ là có hơi đáng tiếc."
Lâm Kinh Lạc nghiêng đầu: "Tiếc cái gì?"
"Tiếc là để Lữ Xương Bình chạy thoát."
Lâm Kinh Lạc nói: "Không phải đã bị cảnh sát bắt rồi sao?"
Người bên cạnh làm động tác cứa cổ: "Thế nên mới tiếc."
"Chẳng có gì đáng tiếc cả."
Lâm Kinh Lạc nói: "Cũng phải cho cảnh sát chút lợi chứ."
Người bên cạnh cúi đầu: "Vẫn là cô Lâm thông suốt."
Lâm Kinh Lạc nói: "Đi thôi."
Lâm Kinh Lạc đi theo sau người kia, vào một tòa gác cổ kính.
Tầng một ngồi kín người, tầng hai trống không.
Họ lên đến tầng ba, có hai người đứng ở cửa, thấy họ đi lên thì cúi đầu: "Cô Lâm."
Lâm Kinh Lạc nghe thấy giọng của Kỳ Nhĩ Lam vọng ra từ bên trong: "Tiểu Thư, lần này tin tức tiết lộ không tệ."
Vân Kính Thư ngồi đối diện Kỳ Nhĩ Lam, thính tai nghe thấy động tĩnh ở cửa.
Cô quay đầu lại, cửa mở ra, Lâm Kinh Lạc bước vào.
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Đi đâu chơi đấy?"
Lâm Kinh Lạc nói: "Ở dưới lầu thôi, vừa nãy em gặp một người bạn."
"Em còn có bạn ở Trường Hồ sao?"
Kỳ Nhĩ Lam nói: "Ai thế?"
"Chị không quen đâu."
Lâm Kinh Lạc nói xong liền nghiêng đầu nhìn Vân Kính Thư: "Nhưng chị Thư thì từng gặp rồi."
Bàn tay đang cầm tách trà của Vân Kính Thư khựng lại, cô liếc mắt, nhìn Lâm Kinh Lạc với vẻ đầy hứng thú.
Lâm Kinh Lạc nhớ lại lúc nãy Tần Tranh không hề nhớ ra mình, bèn xua tay: "Nhưng mà chị Thư chắc chắn không nhớ đâu."
Vân Kính Thư nhướng mày: "Là ai mà có thể khiến em hứng thú vậy?
Chị nhất định sẽ nhớ."
"Tần Tranh."
Lâm Kinh Lạc nhìn cô, hờ hững nói ra cái tên, rồi bảo: "Lúc ở Thượng Kinh, chị từng nhặt được đồ của cô ấy mà."
Vân Kính Thư cố gắng suy nghĩ, Kỳ Nhĩ Lam nói: "Được rồi, em đừng làm khó chị Thư của em nữa.
Dạo này cô ấy bận đến tối tăm mặt mũi, nhớ được mình là ai đã là tốt lắm rồi."
Lâm Kinh Lạc cười: "Chị Lam, nếu chị mà gặp cô ấy, chị cũng sẽ nhớ thôi."
"Em nói vậy thì chị thật sự phải gặp một lần mới được."
Lâm Kinh Lạc nhún vai: "Hết cơ hội rồi, mai cô ấy về."
Kỳ Nhĩ Lam: "Em cũng rành ghê nhỉ."
Nghe hai người nói chuyện, Vân Kính Thư cầm tách trà, ngón tay gõ nhẹ lên vành tách, cuối cùng nhấp một ngụm.
Trà bỏ hơi nhiều, có chút đắng chát.Chủ đề của hai người chuyển từ chuyện riêng sang chuyện công, Vân Kính Thư cụp mắt xuống, không hề biến sắc.Lúc kết thúc, cô là người rời đi cuối cùng.
Đứng bên cửa sổ nhìn xuống thì có thể thấy được cảnh đẹp của Trường Hồ, sóng nước gợn lên thành những nếp gấp.
Vân Kính Thư đứng bên cửa sổ nhìn rất lâu, cuối cùng mới rời đi.Cô đi một vòng rất xa, cuối cùng mới vòng vào bệnh viện.Vân Thụy đang ở bệnh viện trông Vân An, thấy cô về thì đứng dậy.
Vân Kính Thư gật đầu với dì, Vân Thụy hỏi: "Lâm Kinh Lạc đến rồi à?"
Vân Kính Thư nói: "Dạ, đến hồi tối nay."
Vân Thụy nói: "Có tin tức của lão Miêu không?"
Vân Kính Thư lắc đầu.
Kỳ Nhĩ Lam vốn là người có lòng phòng bị cực nặng, mà lòng dạ của Lâm Kinh Lạc cũng sâu sắc hơn nhiều so với bạn cùng lứa, muốn nghe được tin tức của lão Miêu từ miệng họ không phải chuyện đơn giản.
Vân Thụy cũng đoán được, bèn gật đầu.
Vân Kính Thư nói: "Tranh Tranh về chưa dì?"
Vân Thụy nói: "Vẫn chưa."
"Bảo con bé đừng về."
Vân Kính Thư nói: "Sắp xếp cho con bé một chỗ ở."
Vân Thụy: "Sao thế?"
Vân Kính Thư nói: "Tối nay, Lâm Kinh Lạc đã gặp Tranh Tranh."
Đâu chỉ gặp mặt, mà còn là vô cùng hứng thú.
Vân Kính Thư nghĩ, nếu chỉ là năm ngoái gặp một lần, thì tối nay Lâm Kinh Lạc không cần thiết phải nhắc lại Tần Tranh, thậm chí còn gọi là bạn.
Cô ở bên cạnh Lâm Kinh Lạc lâu như vậy, cô ta khi nhắc đến cô cũng chỉ là một câu "Người của chị Lam".
Vì vậy cô sợ nảy sinh thêm chuyện, bèn nói với Vân Thụy: "Dì nói Tranh Tranh đừng chạy lung tung, ngày mai con bé muốn về thì cứ để con bé về."
"Vậy còn Vân An..."
Vân Kính Thư nói: "Dì hãy nói với dì Mạc, xóa hết mọi dấu vết của Vân An ở Lâm Bình."
Cô sợ Lâm Kinh Lạc điều tra Tần Tranh, sẽ liên lụy đến Vân An.
Tuy Vân An và cô đã sớm không còn chung hộ khẩu, bề ngoài xem ra hai người không hề liên quan, nhưng dung mạo của họ giống nhau bốn năm phần, điều đó đã đủ để Lâm Kinh Lạc nghi ngờ.Vân An chính là mắt xích mấu chốt, có thể rút dây động rừng.Cô nhất định phải giật đứt đầu dây này.Vân Thụy hỏi: "Con nói với Tranh Tranh chưa?"
Vân Kính Thư nén nhịn: "Dạ vẫn chưa."
Vân Thụy nói: "Để dì đi."
Vân Kính Thư gật đầu.Tần Tranh đang ngồi trên ghế đá ở đầu đường, gió đêm hơi lạnh, nhưng cô lại thấy vừa phải.
Gió ấm thổi vào mặt, cô vừa ngẩng đầu thì điện thoại trong túi rung lên, là một số lạ không được lưu.
Tần Tranh chỉ do dự hai giây là đã bắt máy, Vân Thụy hỏi cô: "Tranh Tranh, con đang ở đâu vậy?"
"Con đang ở đường Vĩnh Ninh."
Tần Tranh nói xong, Vân Thụy liền bảo: "Vậy con đừng đi đâu nhé, dì qua tìm con."
Tần Tranh cầm điện thoại: "Có chuyện gì vậy dì?"
Vân Thụy nói: "Buổi tối không an toàn, dì qua với con."
Tần Tranh không cậy mạnh, cúp điện thoại thì ngồi trên ghế đá chờ Vân Thụy.
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau.
Vân Thụy đưa Tần Tranh đến một chỗ ở mới.
Tần Tranh không nói câu nào, yên lặng ngồi trong phòng.
Vân Thụy thấy Tần Tranh im lặng như vậy, quả thật có chút không quen.Tần Tranh không thích cô, ít nhất là trước đây.
Mỗi lần cô về nhà gặp Tần Tranh, Tần Tranh không lườm cô thì cũng làm mặt quỷ.
Sau khi ở bên Vân An, lúc gặp lại thì con bé có đỏ mặt, nhưng không giống như bây giờ, răm rắp cứng nhắc, như một con rối.Vân Thụy đột nhiên hiểu được câu "Tần Tranh có gì đó không ổn" mà Vân Kính Thư nói có nghĩa là gì.Tần Tranh con bé, dường như không còn cảm xúc nữa.Vân Thụy dò hỏi: "Tranh Tranh, ngày mai con có đến bệnh viện không?"
Tần Tranh không do dự, trả lời: "Dạ con không đến, mai con bay chuyến 6 giờ sáng."
Vân Thụy nói: "6 giờ?
Có sớm quá không?"
Tần Tranh nói: "Là giờ bình thường thôi ạ."
Vân Thụy nói: "Nhưng con vẫn chưa gặp Vân An, nếu Vân An biết con đã đến mà không gặp con bé..."
"Vậy thì dì đừng để cậu ấy biết."
Tần Tranh nói: "Dì Vân, dì đừng nói với cậu ấy chuyện con đã từng đến Trường Hồ."
Vân Thụy nói: "Con bảo dì lừa con bé sao?"
Tần Tranh nói: "Sao có thể gọi là lừa được ạ?
Đây là lời nói dối thiện chí."
Tần Tranh nhìn cô, trêu chọc: "Hơn nữa, dì Vân, dì là người giỏi nói dối nhất mà."
---Chương 158: Tâm Nguyện
Vân Thụy nhìn gương mặt tươi cười của Tần Tranh, nghe lời trêu chọc của con bé, trong một thoáng cô nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cô rất giỏi nói dối sao?
Cô đã tạo cho Tần Tranh ấn tượng như vậy từ khi nào?
Vân Thụy hỏi: "Dì ư?"
Tần Tranh mỉm cười: "Con đùa với dì thôi mà, sao dì lại tưởng thật thế."
Nghe giọng Tần Tranh vẫn như thường ngày, thái độ thì bình tĩnh, trong lòng Vân Thụy vẫn luôn cảm thấy kỳ quặc.
Cô nói: "Tranh Tranh, chuyện của Vân An, dì biết trong lòng con không dễ chịu, nếu con có bất cứ điều gì muốn nói, con đều có thể nói với dì, hoặc là nói với dì Mạc."
Trong lòng cô.Mối quan hệ của Mạc Tang Du và Tần Tranh, thân thiết hơn nhiều so với mối quan hệ của cô và Tần Tranh.Tần Tranh lắc đầu: "Con không có gì muốn nói cả."
Vân Thụy hỏi: "Đối với Vân An, con cũng không có gì muốn nói sao?"
Tần Tranh nghĩ một lát rồi nói: "Nếu thật sự có cơ hội gặp lại, con sẽ chúc mừng cậu ấy."
Vân Thụy không hiểu: "Chúc mừng con bé?"
Bây giờ Vân An vẫn còn nằm trong bệnh viện, vừa mới qua khỏi giai đoạn nguy kịch, chúc mừng cái gì chứ?Tần Tranh không giải thích, chỉ cười cười.Cô sẽ chúc mừng Vân An, kiếp này Vân An đã bảo vệ được Vân Kính Thư, không giẫm lại vết xe đổ.Cô cũng hy vọng, mình sẽ không giẫm lại vết xe đổ nữa.Vân Thụy thấy Tần Tranh không muốn nói thêm nữa, bèn hạ giọng: "Tranh Tranh à..."
"Dì Vân, con muốn nghỉ ngơi rồi ạ."
Tần Tranh nói: "Đi đường cả đêm, con hơi mệt."
Vân Thụy thấy vậy đành nói: "Vậy con nghỉ đi, có chuyện gì thì gọi cho dì bất cứ lúc nào."
Tần Tranh gật đầu.Vân Thụy hy vọng buổi tối Tần Tranh sẽ gọi cho cô, nhưng Tần Tranh không gọi, ngược lại vào lúc nửa đêm, cô đã gọi cho Tần Tranh một cuộc.
Vân An tỉnh rồi, mới vài phút, cô gọi cho Tần Tranh vì muốn làm Tần Tranh vui một chút, nhưng có lẽ Tần Tranh đang ngủ nên không bắt máy.Trước đây Vân Thụy cũng sẽ không làm chuyện lỗ mãng như vậy, nửa đêm làm phiền người khác nghỉ ngơi.Nhưng cô cảm thấy, nếu cắt đứt cả chút ràng buộc này, có lẽ giữa hai đứa sẽ thật sự kết thúc.Lúc cúp máy, Vân Kính Thư hỏi cô: "Em ấy không bắt máy sao ạ?"
Cô gật đầu, nhìn sang Vân An, muốn nói lại thôi: "Để dì gọi lại lần nữa."
Vân Kính Thư nói: "Dì đừng gọi nữa."
Vân Thụy nói: "Vậy Vân An làm sao đây?
Chúng ta phải nói với Vân An thế nào?"
Để con bé vừa mới tỉnh lại, chết thêm lần nữa sao?Vân Kính Thư không lên tiếng, lát sau mới nói: "Đợi em ấy tỉnh lại rồi mình nói sau."
Vân Thụy nhìn Vân An lại thiếp đi, gật đầu.Tần Tranh mơ màng ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy cuộc gọi nhỡ.
Tối qua cô đã lưu số, là của Vân Thụy.
Tuy nhiên cô không gọi lại, mà nhanh nhẹn rời giường đi rửa mặt.
Nhân lúc còn sớm, cô còn ăn bữa sáng, sau khi lên xe mới gọi cho Vân Thụy.
Ngay khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, Vân Thụy lập tức bắt máy, gọi: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Dì Vân, con lên xe rồi, một lát nữa là đến sân bay, con về trước đây ạ."
Ngón tay Vân Thụy vuốt ve chiếc điện thoại.Tần Tranh, không hề hỏi thăm tình hình của Vân An.Cô cũng nén lại những lời muốn nói, dặn dò: "Vậy con đi đường cẩn thận, có gì thì gọi cho dì."
Tần Tranh nói: "Dạ."
Cúp máy xong, Tần Tranh đột nhiên nhớ ra mình quên hỏi Vân Thụy, tại sao tối qua lại gọi cho cô.
Mà thôi bỏ đi.Tần Tranh quay đầu, hạ cửa sổ xe xuống.
Gió bên ngoài gào thét lùa vào trong xe, Tần Tranh nheo mắt, bác tài xế nói: "Cô bé này đúng là không sợ lạnh."
Cô nghe vậy liền nói: "Dạ, gió này chẳng lạnh chút nào."
Nghe thấy bác tài xế ho khan, Tần Tranh mới kéo cửa sổ lên.Đến sân bay không bao lâu thì cô nhận được tin nhắn của Khương Nhược Ninh, hỏi cô khi nào về.
Tần Tranh trả lời: "Sắp rồi."
Khương Nhược Ninh: "Nhanh vậy?"
Tần Tranh: "Ừm."
Khương Nhược Ninh: "Vân An về cùng cậu hả?"
Tần Tranh: "Cậu ấy vẫn còn chút chuyện, chưa về được."
Khương Nhược Ninh: "Oa, vậy một mình cậu đối mặt với pháo kích của mẹ nuôi sao?
Có cần mình đến nhà cậu không?"
Tần Tranh: "Không cần đâu, mẹ mình không hung dữ đến vậy."
Mấy ngày đầu lúc mới thú nhận, Tần Quế Lan có nổi giận với cô, sau đó thì bà chưa từng lớn tiếng với cô nữa.
Có những lúc Tần Tranh nín nhịn quá mức, cô còn thật sự mong Tần Quế Lan mắng cô một trận, ít nhất có thể trút giận ra ngoài.
Nhưng cho đến tận lúc thi xong, Tần Quế Lan cũng không nổi giận thêm lần nào nữa.Lần này cũng vậy.Bà chắc chắn đã sớm biết cô lén lút đến tìm Vân An, vậy mà cũng không có một cuộc gọi hay một dòng tin nhắn nào.Tần Tranh nghĩ đến đây, bèn nhắn cho Tần Quế Lan:【Mẹ, con về nhà đây.】Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Tần Tranh lại nhắn:【Con xin lỗi, mẹ.】Tần Quế Lan cũng trả lời cô:【Về là được rồi.】Hốc mắt Tần Tranh hơi nóng lên, cô sờ thử, rất khô.
Cô đặt điện thoại xuống, soát vé lên máy bay.
Tâm trạng lúc trở về và tâm trạng lúc đến vậy mà lại có vài phần tương tự, đều là sự bình tĩnh đến kỳ lạ.
Khương Nhược Ninh còn nói muốn đến đón Tần Tranh ở sân bay, nhưng bị cô từ chối khéo.
Về đến nhà, cô mới thấy Tần Quế Lan không đi làm mà đang ở nhà, còn nấu một bàn đầy thức ăn, đều là những món mà cô thích.
Bà cũng không hỏi cô câu nào, sau khi cô về nhà liền gọi cô ăn cơm, giống như vô số lần trước đây, khi hai người vẫn chưa nảy sinh hiềm khích.Tần Quế Lan không hỏi, cô cũng không nói, về đến nhà cô liền dang hai tay, ôm chặt lấy Tần Quế Lan.Tần Tranh nói: "Mẹ, con nhớ mẹ."
Tần Quế Lan nói: "Đi rửa tay đi."
Tần Tranh nói: "Mẹ, con muốn ôm thêm một lúc nữa."
"Đi rửa tay trước đã."
Tần Quế Lan buông cô ra: "Rửa xong rồi ra ăn cơm."
Tần Tranh gật đầu.Lúc cô từ phòng vệ sinh đi ra, Tần Quế Lan đang ngồi ở bàn ăn.
Tần Tranh húp một ngụm canh gà, ngước mắt nhìn Tần Quế Lan, thấy mí mắt bà hơi sưng, đôi mắt đỏ hoe.
Bà ở nhà hai ngày nay, chắc chắn đã khóc rất nhiều.Bà chắc chắn đã lo chết đi được.Tần Tranh cúi đầu, ăn rất nhiều thức ăn.
Tần Quế Lan nói: "Ăn từ từ thôi, không ai giành với con đâu."
Tần Tranh nói: "Ngon quá mẹ ơi."
Giọng cô hơi nghẹn ngào, lúc ngước lên nhìn Tần Quế Lan, cô nở nụ cười, dỗ dành Tần Quế Lan: "Mẹ, sau này mẹ cũng nấu cơm cho con ăn nha mẹ, đợi đến lúc con vào đại học, đợi đến lúc con đi làm."
Tần Quế Lan ghét bỏ: "Ai thèm nấu cho con."
Tần Tranh không hề để tâm, đặt đùi gà xuống rồi ôm lấy Tần Quế Lan.
Tần Quế Lan nói: "Chùi tay đi!
Toàn là dầu mỡ!"
Trong nhà vẫn là những âm thanh như trước đây.
Khương Nhược Ninh đứng ở cửa, nghe tiếng hai người nói chuyện mà nhíu mày.
Tần Tranh đã giải quyết xong với Tần Quế Lan rồi sao?
Sao lại hòa hợp thế này chứ?
Khương Nhược Ninh còn tưởng sẽ đánh nhau, nên chưa kịp ăn cơm đã vội chạy tới.
Cô nhón chân, áp người vào cửa, cửa không đóng chặt, bị cô dựa vào nên kêu lên một tiếng "két".
Tần Tranh và Tần Quế Lan nhìn qua, Khương Nhược Ninh lập tức đứng thẳng người như đứa trẻ phạm lỗi, mỉm cười chào hỏi: "Mẹ nuôi, Tranh Tranh."
Tần Quế Lan nói: "Nhược Ninh hả con?
Con ăn cơm chưa?"
Khương Nhược Ninh nói: "Dạ con ăn rồi."
Ngay sau đó cô lại nói: "Mà chưa no ạ."
Tần Tranh: "..."
Tần Quế Lan xới cơm cho cô, cô ngồi đối diện Tần Tranh, nháy mắt ra hiệu với Tần Tranh.
Tần Tranh gắp hai miếng thịt kho tàu vào chén cô, nói: "Ăn của cậu đi."
Khương Nhược Ninh không dám thở mạnh, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào, vừa ăn vừa cười làm lành.
Mãi mới kết thúc bữa cơm, Khương Nhược Ninh kéo Tần Tranh sang một bên: "Cậu giải quyết xong với mẹ nuôi rồi hả?"
Tần Tranh lắc đầu.Khương Nhược Ninh không hiểu: "Nghĩa là sao?"
Tần Tranh nói: "Mình và Vân An chia tay rồi."
Thì ra cô cũng có thể bình tĩnh nói ra câu này, câu nói mà đáng lẽ cô nên nói ngay từ lúc vừa trở về.Khương Nhược Ninh ngây ra như phỗng, đến cả chớp mắt cũng quên mất.
Lúc Tần Quế Lan bưng trái cây lại, Khương Nhược Ninh giật nảy mình, kinh hãi đến mức bật dậy khỏi ghế.
Tần Tranh thấy phản ứng của Khương Nhược Ninh lớn như vậy, người không biết còn tưởng là cô ấy chia tay.Tần Quế Lan cũng sững người, nhìn Khương Nhược Ninh: "Sao thế con?"
"Dạ không."
Khương Nhược Ninh lắp bắp: "Không, không sao ạ."
Khương Nhược Ninh đưa mắt ra hiệu cho Tần Tranh: "Vì mẹ nuôi sao?"
Tần Tranh lắc đầu.Khương Nhược Ninh không hiểu.Tần Tranh cũng không giải thích với Khương Nhược Ninh.
Buổi chiều, hai người dựa vào chiếc ghế bên ngoài xem phim, lướt mạng.
Buổi chiều Tần Quế Lan đã đến cơ quan, trong nhà chỉ còn lại hai người họ.
Khương Nhược Ninh bưng dưa hấu ngồi cạnh Tần Tranh, ngập ngừng nhìn cô.
Tần Tranh vừa quay đầu là đã thấy bộ dạng trông mong của cô ấy, buồn cười: "Biểu cảm gì thế?"
"Cậu vẫn chưa nói tại sao cậu lại chia tay với Vân An."
Khương Nhược Ninh nói: "Thật sự không phải vì mẹ nuôi sao?"
Tần Tranh nói: "Không phải, chỉ là cảm thấy không hợp thôi."
Khương Nhược Ninh bây giờ cũng không còn hấp tấp, hỏi dồn "Không hợp ở đâu?" như trước đây nữa, mà chỉ im lặng một lúc, rồi nói: "Tranh Tranh, chắc cậu khó chịu lắm."
Tần Tranh nói: "Thật ra cũng ổn."
Khương Nhược Ninh: "Thôi được rồi, cậu còn chẳng khóc."
Câu nói này như vô số cây kim nhỏ đâm vào cơ thể Tần Tranh, len lỏi theo mạch máu, rồi ngưng tụ lại nơi lồng ngực, thẳng thừng đâm một lỗ thủng vào trái tim cô.
Dường như Tần Tranh có thể nghe thấy tiếng huyết dịch đang cuộn trào trong cơ thể mình.Một âm thanh rất đau đớn.Sắc mặt Tần Tranh trong nháy mắt trắng bệch, môi run rẩy.
Cơn đau âm ỉ muộn màng vừa sắc vừa bén, đâm vào khiến cơ thể cô khẽ lảo đảo, trước mắt trắng xóa một mảng, tai ù đi, cả người như một chiếc chuông cũ kỹ, bị cảm xúc va đập dữ dội từng hồi.
Cô dựa vào ghế, bên tai là tiếng lải nhải không ngừng của Khương Nhược Ninh.
Tần Tranh như chìm vào một thế giới khác.Một thế giới không có âm thanh."
Tranh Tranh."
Khương Nhược Ninh dựa vào cánh tay cô, nhắc nhở: "Điện thoại của cậu reo kìa."
Tần Tranh cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn thấy dãy số đang nhấp nháy, cô sững người.Thật ra ở trong phòng chăm sóc đặc biệt không thể nhận và gọi điện thoại.
Ngày hôm đó, vì để nghe điện thoại của cô, Vân An chắc chắn cũng rất mệt.
Có lúc Tần Tranh nghĩ, có phải là vì nghe cuộc gọi đó của cô, làm ảnh hưởng đến vết thương, nên Vân An mới phải phẫu thuật lần hai không.Khương Nhược Ninh cũng nhìn thấy tên người gọi đến, đoán là sợ chạm vào chuyện buồn của Tần Tranh, cô hỏi: "Có cần mình nghe giúp không?"
Tần Tranh lắc đầu: "Không cần."
Tần Tranh cầm điện thoại quay về phòng, bắt máy.Không phải giọng của Vân Kính Thư.Là Vân An.Giọng nàng có chút kích động: "Tranh Tranh."
Giọng Tần Tranh tĩnh lặng: "Ừm."
Sự lạnh nhạt như thể truyền qua dòng điện, từ màng nhĩ của Vân An xộc thẳng vào tim.
Lòng Vân An lập tức lạnh toát, điện thoại suýt nữa không cầm chắc, ngón tay hơi dùng sức mới miễn cưỡng nắm được.
Giọng của Tần Tranh thổi đến lúc xa lúc gần: "Cậu tỉnh rồi à?"
Vân An nói: "Mình— Tranh Tranh—"Tần Tranh nói: "Vân An, bây giờ cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Vân An im lặng một lúc: "Chị mình nói cậu đã tới."
Tần Tranh lại đáp một tiếng: "Ừm."
Tần Tranh đã đoán được, đoán được Vân Kính Thư đã nói cho Vân An biết ngay từ lúc Vân An nói câu đầu tiên.Nghĩ như vậy, thật ra cũng khá tốt.Không cần phải giả vờ không biết mà ứng phó nữa.Vân An hỏi: "Sao cậu không đợi mình tỉnh lại..."
Tần Tranh ngắt lời nàng: "Vì mình không muốn đợi nữa."
Vân An: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Thật ra hôm qua trước khi đến, mình cũng không biết cậu nhập viện, mình đến là để chia tay với cậu."
Giọng Vân An lớn hơn một chút: "Tranh Tranh!"
Tần Tranh nói: "Mẹ mình biết chuyện chúng ta bên nhau rồi, bà không đồng ý, cũng rất tức giận.
Mình đã bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy có lẽ chúng ta thật sự không hợp nhau.
Kiếp trước mình tìm cậu bảy năm, chỉ là do mình không cam tâm.
Kiếp này cậu đã hoàn thành tâm nguyện của cậu, bảo vệ được chị cậu rồi, mình cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của mình."
Cả người và giọng nói Vân An căng cứng: "Cậu có tâm nguyện gì?"
Tần Tranh nói như thể không có chuyện gì xảy ra: "Chia tay đi."
---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha.
Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.