- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,975
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Bhtt - Edit] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 29
Chương 29
Nhìn Tạ Nhan một bộ dạng muốn xông lên liều mạng, Ngu bà vội vàng nói: "Tiểu Cẩm nhi, ngươi vạn lần chớ xúc động, với cái thân thể gầy gò này của ngươi, ngươi có thể đánh thắng ai?
Trước hết ngồi xuống, thương nghị xem giờ nên làm thế nào mới phải."
Tạ Nhan đè nén cơn tức trong ngực, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ngu bà bà, bà cứ yên tâm, ta cũng không phải cái loại không đầu óc, chính mình chạy đến tận cửa đi tìm người đánh nhau.
Ta muốn tìm Lí Chính."
Lời còn chưa dứt, liền nghe từ xa truyền đến một giọng nói sang sảng: "Tới rồi tới rồi, Cẩm nha đầu, ta đây đến chậm."
Người đến chính là Lí Chính Thái Trữ, bên người còn có một trung niên nam tử chừng bốn mươi tuổi, ngậm điếu thuốc lào trong miệng, dáng vẻ chất phác, đó là Trương đầu – thợ cả trong thôn chuyên về dựng phòng ốc.
Hai người một trước một sau, hướng về phía lều tranh của Tạ gia mà tới."
Thái thúc, ngài rốt cuộc cũng đến rồi.
Người Tào gia thật sự là khinh người quá đáng!
Ta thực sự nuốt không trôi khẩu khí này.
Nếu về sau bọn họ muốn đến thì đến, muốn cướp thì cướp, chẳng lẽ ta còn có thể để mặc hay sao?" – Tạ Nhan tức giận nói."
Việc này tự nhiên không thể cho qua.
Một cái thôn, nếu không còn quy củ, không còn vương pháp, thì về sau ai còn muốn cùng bọn họ chung sống?
Chúng ta hiện tại liền đi Tào gia." – Thái Trữ sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Khế ước mới ký chưa đầy hai ngày, vậy mà Tào lão thái dám ngang nhiên tới cửa cướp đoạt, chẳng phải là vả vào mặt Lí Chính ông ta sao?Đúng lúc này, nơi ngã ba đường lại có hai bóng người cao thấp đi tới, chính là Trang Uyển cùng Tạ Nguyên Cốc.Tạ Nguyên Cốc vừa thấy Tạ Nhan liền gạt tay Trang Uyển, chạy như bay đến, ôm chặt lấy eo nàng, oa oa khóc lớn một trận.
Khóc mãi, khóc mãi, mới chịu ngừng lại.Tạ Nhan nâng cằm đệ đệ lên nhìn kỹ, quả nhiên trên má phải đã sưng một cục đỏ lựng.Tào lão thái bà quả thật là hạ thủ ác độc!
Cơn tức của Tạ Nhan còn chưa kịp hạ xuống, lại bị đè thêm một tầng, tức giận đến tim gan như muốn nổ tung."
Cốc nhi ngoan, một lát nữa a tỷ sẽ thay ngươi ra cơn tức này."
Tạ Nguyên Cốc hiện giờ tín nhiệm tỷ tỷ đến cực điểm, nghe nàng nói vậy, lập tức gật đầu lia lịa, nước mắt còn vương nơi khóe mắt, ôm chặt lấy nàng không chịu buông.Tạ Nhan ôm chặt đệ đệ, rồi ngẩng mắt nhìn sang nữ nhân trước mặt.
Trang Uyển ánh mắt sáng ngời, vẫn bình thản như thường ngày, nhưng lần này trong mắt nàng lại có thêm một tia quan tâm khó che giấu.Trong lòng Tạ Nhan bất giác ấm lên, song lúc này nàng không tiện nghĩ nhiều.Thái Trữ lập tức thúc giục: "Đi thôi, giờ đi Tào gia!"
Tạ Nhan vội giữ lại: "Thái thúc, chờ một chút.
Tào gia hôm nay tới, đơn giản cũng chỉ vì hai lượng bạc.
Ta sớm đã chuẩn bị sẵn, chỉ không ngờ bọn họ dám khinh người đến tận cửa.
Lúc trước còn nói sang năm Đoan Ngọ mới giao, ai ngờ vừa mới phân gia chưa được hai ngày, liền hóa thành cường đạo đến cướp.
Lần này ta liền đem toàn bộ hai lượng đưa cho bọn họ, nhưng đồ vật trong nhà hôm nay bị cướp, phải tính toán khấu trừ.
Mẫu thân ta, đệ đệ ta bị vô cớ khi dễ, chuyện này thế nào cũng cần một công đạo."
Thái Trữ gật đầu: "Phải, cần phải có một cách nói rõ ràng.
Nếu không, sau này bọn họ lại càng lấn tới."
Tạ Nhan nói tiếp: "Hôm nay cũng như hôm phân gia mấy ngày trước, cần có tú tài cùng chứng kiến.
Thập Tam gia cũng nên mời tới.
Chỉ là lần này không phải vì phân gia, mà là vì Tào lão thái hôm nay công nhiên đến cửa gây chuyện."
Lão Trương đầu nhìn Tạ Nhan an bài đâu ra đó, trong lòng âm thầm gật đầu.
Sáng nay Thái Trữ đến tìm ông bàn chuyện dựng phòng cho mẹ con họ, ông còn nghĩ tiểu cô nương này khó mà trông cậy.
Nhưng giờ xem ra, nha đầu này quả thật là người có thể đương gia.Tạ Nhan bảo mọi người chờ một lát, rồi xoạt xoạt lục lọi trong nhà một hồi, đi ra tay cầm theo một cái túi tiền.
Nàng bước đến trước mặt Thái Trữ, mở ra, lấy ba lượng bạc vụn đặt vào tay ông: "Thúc, lần trước ngài nói giúp an bài chuyện xây phòng, sợ ta lấy không ra tiền.
Kỳ thật ta đã chuẩn bị tốt.
Ước chừng cũng tốn hơn ba lượng.
Vậy bạc này ta liền nhờ Thái thúc giữ giúp, sau này phát tiền công, mua vật liệu, đều nhờ ngài thay ta chi ra.
Như vậy mọi người cũng khỏi lo lắng đến lúc đó ta không đủ tiền.
Trên người ta hiện còn hai lượng, lát nữa sẽ đem sang Tào gia giao nốt."
Nói rồi, nàng nghiêm mặt: "Nhà chúng ta chỉ là cái lều tranh, hễ đẩy là đổ, có thứ gì đâu mà chứa.
Nếu hôm nay nương ta không cầm rìu liều chết chống giữ, chỉ sợ trong ngoài đã bị cướp sạch.
Tào gia thật sự khinh người quá đáng, mong Thái thúc thay mẹ con ta chủ trì công đạo!"
Thái Trữ được tín nhiệm lớn như vậy, tất nhiên không thể thoái thác, lập tức đáp ứng chắc nịch.Lão Trương đầu thấy Tạ Nhan dám lấy ra ba lượng bạc, trong lòng cũng yên tâm.
Nhìn nàng làm trò trước mặt mọi người mà ủy thác bạc cho Lí Chính, ông liền biết cô nương này tuyệt không phải loại hồ đồ.
Cho dù Lí Chính có ý xấu, nhưng việc đã công khai, cũng không thể lật lọng.
Nghĩ vậy, ông càng thêm xem trọng Tạ Nhan, phụ họa nói: "Tào gia người thật sự là khinh người quá đáng!
Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn khởi công xây phòng.
Đến lúc đó cửa nẻo chắc chắn, bọn họ có muốn vào cũng không được."
"Ân, vậy thì phiền Trương bá bá vất vả nhiều rồi." – Tạ Nhan đáp."
Cẩm nha đầu ngươi cứ yên tâm.
Trong thôn này nhà nào chẳng do tay ta dựng, giao cho ta, tuyệt đối không sai."
Lúc này Tào Nga ngồi xổm một bên mới lên tiếng, giọng run run: "Hôm trước chúng ta mua một cuộn tam thất bố, màu trắng mềm, ta còn định hôm nay cắt cho ngươi với Cốc nhi mỗi đứa một hai cái áo trong.
Ai ngờ vừa mới lấy ra, còn chưa kịp cắt đã bị bọn họ đoạt đi rồi..."
Tạ Nhan nghe xong, hừ lạnh: "Nghèo thì cũng chẳng đến mức nghèo như thế, vải vóc chẳng lẽ không mua nổi, vậy mà lại phải moi móc đến mức làm cường đạo vào nhà người ta, thật sự không biết xấu hổ!"
Tào Nga lại dè dặt nói thêm: "......
Còn... còn cái nồi gốm ta mới mua về... cũng bị Tiểu Đào bưng đi rồi."
Nghe xong lời này, không chỉ Tạ Nhan, ngay cả mọi người vây quanh đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên chửi thế nào cho hả.
Chỉ cảm thấy Tào gia tổ tôn hai đời, thật sự là vô sỉ đến cực điểm."
Này Tào gia người thật sự là khó mà hình dung, ngay cả dầu muối trong nhà người ta cũng phải cướp, chưa từng gặp qua loại mặt dày vô sỉ như vậy."
Trang Uyển vốn luôn ít lời, lúc này cũng nhịn không được mở miệng.Thái Trữ xem rõ hết thảy tình huống, lúc này mới nói: "Vậy thì thế này đi, ta trước sang nhà lão Thập Tam một chuyến, thuận tiện mời ông ấy cùng đi tranh luận với Tào gia.
A Uyển, lát nữa ngươi cũng phải qua đó một chuyến."
Trang Uyển như có như không liếc mắt nhìn Tạ Nhan bên cạnh, khẽ gật đầu ừ một tiếng.Tạ Nhan nghe được Thái Trữ an bài, vội vàng moi từ trong lòng ra một nắm tiền đồng đưa đến tay Thái Trữ: "Lần trước phân gia, Thập Tam gia tuy không phải ta mời đến, nhưng cũng xem như giúp chúng ta một phen.
Khi đó ta quá gấp, vẫn chưa kịp đưa, lần này thúc phiền ngài giúp ta đưa hai mươi văn cho Thập Tam gia, coi như là tiền trà nước, bắt buộc ông ấy phải nhận."
Rồi quay sang nói tiếp: "Thúc, đến lúc ấy ta sẽ tính toán lại với ngài."
Nói xong, nàng lại cầm hai mươi đồng tiền đi tới trước mặt Trang Uyển: "Tú tài tự nhiên cũng không ngoại lệ, tuy rằng tiền mua đất ta còn thiếu, nhưng tiền lẻ ta nơi này vẫn còn."
Trang Uyển lặng lẽ nhìn nàng một cái, nghĩ ngợi chốc lát, lúc này mới vươn bàn tay trắng thon, mở ra lòng bàn tay, để mặc Tạ Nhan đặt hai mươi đồng tiền kia vào.Tạ Nhan nhìn thấy nàng chịu nhận, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng quan hệ hai người ngầm tốt đẹp, nhưng nếu lúc này Trang Uyển từ chối, Thái Trữ nhất định cũng sẽ khó xử mà không tiện nhận, vậy chẳng phải lại phải hao tốn thêm một phen môi lưỡi của nàng.
Chờ Thái Trữ mời được lão thập tam tới, mọi người mới theo sau hai người mà hướng về Tào gia đi.Mà dưới miệng lưỡi truyền bá tận lực của tổ hai người chuyên môn bát quái, dân trong thôn lại rộn ràng kéo nhau đến xem náo nhiệt.Tào gia, cả nhà vừa ăn xong cơm trưa.
Từ bên lều tranh đoạt về năm sáu cân mỡ heo, bữa cơm này thật sự là phóng khoáng, cả nhà miệng bóng loáng đầy dầu, mặt mày hớn hở, Tào Hưng Thọ, Tào Hưng Nguyệt cùng hơn nửa đám tiểu tử con cháu đều khen Tào Tiểu Đào bữa cơm này ăn thật thơm, ngon không chịu được, khiến nàng lâng lâng vô cùng.Ăn xong, Tào lão thái cùng Tào Tiểu Đào lại cầm kéo ra cắt xé tấm vải mềm trắng kia, tính toán may cho trong nhà từ lớn tới nhỏ mỗi người một cái lót nền y."
Tào Nga tiện nhân kia, chỉ mới ra ngoài hai ngày liền vơ được tiền ở đâu ra mà mua được vải tốt như vậy?
Nhà ta ai cũng chưa từng mặc nổi vải này, ngay cả cái trụ gia đình còn chẳng có, lại dám xứng với thứ vải này?"
"Nãi, ngươi nói xem tiểu cô kia có phải hay không ở bên ngoài có nhân tình, bằng không làm sao mà kiếm ra tiền?
Mua được vải tốt như vậy, lại còn ăn sung mặc sướng.
Ngươi phải biết, nhà chúng ta đoạn thời gian kia nấu cơm trắng cũng phải nhờ vả từng bữa."
"Quỷ mới biết là cặp kè với ai, bằng không vì sao sống chết cũng muốn phân ra ngoài?"
Trong lòng Tào lão thái, mười mấy lượng bạc vốn phải rơi vào tay mình nay bị hụt, canh cánh chẳng nguôi.
Lão tam cũng vì thế mà chẳng có tiền tiêu, ngày ngày uể oải, không chịu làm việc, cả ngày nằm ườn trên giường giả làm biếng, nhìn thôi cũng bực mình."
Nãi, hôm nay tiểu cô cứ canh giữ cửa lều tranh, không cho chúng ta vào, ngươi nói trong đó có phải còn giấu bạc không?
Không bằng đợi bọn họ không ở nhà thì ta với nãi lại lẻn qua xem thử."
Tào Tiểu Đào đảo mắt, ranh mãnh nói."
Đi thì nhất định phải đi, còn thiếu chúng ta hai lượng bạc mà dám ăn sung mặc đẹp, mặc xiêm y tốt như vậy.
Ngươi không thấy trên người tiểu sao chổi kia sao, cái xiêm y kia chỉ cần nhìn vải đã biết không rẻ.
Nếu mang về cho nhà ta mặc thì chẳng phải là đẹp hơn gấp bội sao."
"Nhà chúng nó không cửa không khoá, lần sau chờ tiểu tiện nhân kia phơi áo bên ngoài lúc tắm rửa, ta liền lấy về, để nhà ta mặc là được.
Dù sao trên áo cũng chẳng có viết tên, chúng nó mua nổi thì chúng ta cũng có thể mua nổi, sợ gì bọn chúng dám làm loạn."
Không thể không nói, mấy năm nay Tào lão thái sủng ái lão đại phòng Tào Tiểu Đào cũng không phải vô cớ.
Nói câu nào câu ấy đều hợp ý bà, khiến bà không nhịn được khen ngợi: "Nhà của chúng ta cũng chỉ có ngươi đầu óc lanh lợi một chút, nãi thật sự không nỡ gả ngươi đi xa."
Nói đến việc hôn sự của mình, trong lòng Tào Tiểu Đào đã sớm phiền muộn vô cùng.
Nàng nay đã mười tám, là đại cô nương đứng tuổi, nhưng ngay cả đại ca Tào Hưng Thọ mười chín còn chưa cưới được vợ, nàng làm muội tự nhiên càng không thể gả trước ca ca.Lúc trước còn tính bán ba mẹ con Tào Nga đi, bạc thu về chia một nửa đưa lão tam Tào Bân cưới quả phụ nhỏ ở trấn trên, nửa còn lại lo chuyện hôn nhân cho đại ca.
Ai ngờ người thì không bán được, bạc cũng chỉ có hai lượng còn chưa tới tay, việc cưới vợ cho đại ca thì hỏng, việc hôn sự của chính mình lại càng vô vọng.Đương nhiên, từ xưa chuyện muội muội gả trước ca ca cũng không phải chưa từng có.
Chỉ là Tào gia nổi danh hút máu, lại thêm tính tình Tào Tiểu Đào chua ngoa chẳng khác gì Tào lão thái, ai mà dám tới cửa cầu thân?
Có gả được ra ngoài thì cũng chỉ khiến người ta lo sợ hậu hoạn khôn lường.—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-—-
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Uyển: Ngươi lúc đặt tiền đồng trong tay ta, vì sao lại cào một cái trong lòng bàn tay ta, muốn câu dẫn ta?
Tạ Nhan: Không phải, ta không có.
Trang Uyển: Ngươi không có sao?
Nhưng ta có, ta cào ngươi một cái, vì sao ngươi không đáp lại?
Tạ Nhan: ...Ngươi muốn ta đáp lại thế nào?
Trang Uyển: Đối ta chớp mắt một cái là tối nay ngươi tới phòng ta; chớp hai cái là ta đi phòng ngươi.
Tạ Nhan: Ngươi cái đồ lưu manh này!