Siêu Nhiên BHTT-EDIT Ta cướp nữ chủ từ tay nam chủ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401756624-256-k969833.jpg

Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Tác giả: HiuNguyn940
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

tên QT: Ta cướp nữ chủ từ tay nam chủ
bản QT mình lấy từ: Tieu_Di_Nuong Tags: bhttglxuyênsách​
 
Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Văn án


Nhà thám hiểm Uất Trì Ly trong một lần leo núi đã vô tình rơi xuống vực.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên cơ thể đầy vết thương, quần áo xộc xệch nhưng lại mang vẻ đẹp quyến rũ lạ thường.Cô... xuyên không rồi sao?

Xuyên thành phản diện nữ độc ác chuyên đi cản trở nữ chính?Nữ phụ trong truyện vốn được gả thấp cho nam chính, lại bị hắn lợi dụng, cùng nam chính điên cuồng ngược đãi nữ chính Liễu La Y.

Cuối cùng, không chỉ bị quốc gia diệt vong, gia tộc tan nát mà còn chết thảm dưới lưỡi đao của nữ chính.Vì để giữ mạng sống, Uất Trì Ly quyết định ngăn chặn chuyện nữ chính yêu nam chính từ sớm.Khi nam chính cưỡng hôn nữ chính — cô xuất hiện ngăn cản.

Khi nam chính tra tấn nữ chính — cô xông vào đánh cho hắn một trận.

khi nam chính muốn cùng nữ chính động phòng — Uất Trì Ly liền lật ngược thế cờ, chính mình ôm nữ chính lên giường.Kết quả, nữ chính không có yêu nam chính nữa, mà lại đem lòng yêu... nữ phụ ác độc .Một ngày nọ, Uất Trì Ly rốt cuộc cũng được thoát khỏi nam chính, vui mừng đến mức như phát điên, chuẩn bị trốn chạy, nào ngờ lại bị Liễu La Y chặn đường.Nữ chính Liễu La Y, vẫn như thường ngày, nét mặt lạnh nhạt, khẽ tháo đai lưng, gương mặt khẽ ửng hồng.

Nàng thản nhiên nói:

"Đem ta cho ngươi, ngươi đừng đi."

-------Kinh thành truyền tai nhau lời đồn, vị công chúa hòa thân gả thấp cho quan ngũ phẩm đã hưu phu, vô số quý tộc nhà cao cửa rộng đến cầu thú công chúa lại đều bị một mỹ nhân đánh đến tè ra quần.

"Từ đâu lại xuất hiện một nữ nhân đanh đá, ngang ngược thế này chứ!

Uất Trì Ly đưa cho mỹ nhân một cành gậy, dựa cửa cười duyên: "Xin lỗi, nàng chính là nữ nhân ta sủng ái."

--------Liễu La Y, sau khi gặp được nam tử kia, cuộc đời càng thêm bi thương: người thân lần lượt chết thảm, bản thân chịu đủ mọi khổ nạn, nàng cứ ngỡ số mệnh mình vốn đã định sẵn như thế.Nào ngờ một ngày, kẻ vốn suốt ngày hành hạ, áp bức mình lại bỗng nhiên thay đổi, lộ ra một gương mặt hoàn toàn khác.Thực tế chứng minh, người cưỡi bạch mã đến cứu nàng không nhất thiết là vị vương tử anh minh... mà cũng có thể là một nữ phụ độc ác.tag: sủng thê cuồng ma ác độc nữ xứng vs quật cường thanh lãnh ngược văn nữ chủ, HE, yêu sâu sắc, xuyên không, xuyên thư, ngọt văn

Thể loại: Nguyên sang, giả tưởng, lịch sử tình yêu * Mình edit truyện này vì mục đích để tự đọc, không vì mục đích thương mại* Bản QT mình lấy từ Tieu_Di_ Nuong* Nếu có vấn đề gì về bản quyền mình sẽ lập tức xóa truyện* Nếu văn edit của mình còn lủng củng và có vài chỗ khó hiểu mong mng bỏ qua do mình cũng mới tập edit ( một vài đoạn mình có dùng chat gpt).

Nếu kh thích mng có thể click back, vì cái miệng xinh chỉ để nói lời hay thui
 
Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Chương 1 : Xuyên thư


"Uất Trì!

Uất Trì!"

Không rõ tiếng hét chói tai ấy vang vọng trong đầu là của ai, nhưng cùng với âm thanh ấy là một luồng khí tức mãnh liệt khiến Uất Trì Ly như rơi vào cơn mơ hồ.

Trước mắt nàng, mọi cảnh vật đều méo mó vặn vẹo, bốn bề dường như đang ép chặt lại.

Uất Trì Ly cố gắng mở mắt, cuối cùng chỉ còn kịp ghi nhớ trong tầm mắt mình một khoảng trời trống rỗng.Người ta vẫn gọi nàng là nhà thám hiểm danh tiếng lừng lẫy – Uất Trì Ly.

Vậy mà kết cục lại thảm hại đến nỗi, nguyên nhân chết lại là do bị một con chim tông rơi xuống vực.Trước mắt nàng, quang cảnh u ám rồi lại sáng rực, ánh sáng phát ra từ ánh nến"Cái gì thế này?"

Uất Trì Ly cố gắng mở to mắt, nỗ lực nhìn rõ khoảng cách mờ ảo, khoảng cách gần đến mức đưa tay ra là chạm tới, nơi đó đặt một cái giá nến chạm khắc hoa văn tinh xảo.Giá nến đã cũ kỹ, lớp đồng xanh loang lổ, phía trên còn đọng lại những giọt sáp từ bao năm trước, bụi phủ mờ mịt.

Ngọn lửa run rẩy, tỏa ra chút hơi ấm yếu ớt.

UấtTrì Ly bất giác co cánh tay lại, đầu ngón tay truyền đến một luồng ấm áp.Nàng cứng người, mắt chạm mắt với nữ tử đang ở dưới thân mình.Đôi mắt ấy, dẫu chứa đầy nước mắt, mờ mịt sương khói, vẫn ánh lên tia sáng như cơn cuồng phong xuyên phá bóng tối.

Trong ánh nhìn ấy không có yếu mềm, chỉ thấy ngang tàng cùng tuyệt vọng.Mà lúc này, trong tay Uất Trì Ly lại là một lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu, mũi dao kề sát vào khuôn mặt nữ tử kia...Uất Trì Ly thấy tình cảnh này, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất lịm.

May mắn thay, mấy năm nay nàng đã quen với việc leo trèo bằng tay không, nên còn có thể chống đỡ được.Nhờ rèn luyện mà đứng vững trên đôi chân, con dao trong tay kia chẳng còn chút sức uy hiếp nào.Nữ tử trước mặt toàn thân run rẩy, đôi mắt hạnh ngấn lệ gắt gao nhìn chằm chằm Uất Trì Ly.

Y phục trên người nàng xộc xệch, gương mặt đẫm nước, nhưng không che giấu được vẻ đẹp kinh diễm, lại phảng phất nét yếu đuối khiến lòng người xao động.Ánh nến mờ tối, soi lên gương mặt nàng, khiến vẻ đẹp ấy càng thêm mơ hồ, run rẩy mà quyến luyến.Trong tình cảnh này, nhìn tư thế ấy, thế nào cũng khiến người ta thấy có chút... không hợp."

Ngươi giết ta đi."

Nữ tử cố gắng đứng thẳng người, giọng run rẩy.Uất Trì Ly cũng muốn bật khóc, thật sự không biết rốt cuộc mình hiện tại là ai, nàng là ai, mình đang ở đâu, đang làm gì.Trong lòng nàng dấy lên một ý niệm — chẳng lẽ đây chính là tiểu thư nhà quan?Nữ tử kia khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ hiện tại là đang mơ.

Nhưng cảm giác từ bàn tay truyền tới lại quá chân thực — làn da mềm mại, trơn mịn như ngọc, khiến lòng người rung động.Tính cách nàng ấy vốn mạnh mẽ, quật cường.

Nhân lúc Uất Trì Ly phân tâm, nàng bất ngờ ra tay đoạt lấy con dao, rồi bất ngờ kề thẳng lên chiếc cổ trắng nõn, mảnh mai của mình.

Uất Trì Ly thấy vậy, kinh hãi đến vã mồ hôi lạnh, vội vàng gạt tay nàng ta ra.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lưỡi dao liền lệch hướng, phát ra tiếng leng keng rồi rơi xuống đất.Nàng siết chặt, ép nữ tử kia vào lòng ngực, hai tay giữ chặt, khiến đối phương giãy giụa cũng không thoát được."

Ngươi điên rồi sao?"

Uất Trì Ly vừa kinh hoảng vừa tức giận, lời chưa dứt đã cảm thấy vai mình nhói đau.Con nhóc này, miệng mồm độc địa thì chớ, giờ còn cắn người!

Uất Trì Ly nghiến răng, thở hắt ra một tiếng:

"Ngươi... là chó à?"

Chẳng qua nàng còn chưa kịp động thủ, một phen vỏ kiếm đã nặng nề giáng xuống, đập mạnh lên vai lưng nữ tử, cả thân mình mềm nhũn thân hình nàng khẽ chao đảo, nghiêng ngả về phía trước, Uất Trì Ly theo bản năng đem nữ tử ôm vào lòng.Nàng thật nhẹ, bộ quần áo mỏng manh khiến thân hình gầy gò đáng thương, yếu đuối vô cùng.

Chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn người trong lòng.Uất Trì Ly cúi đầu xuống, người kia cũng nhìn lại cô.

Trong mắt đầy vẻ bi thương và hận ý, gằn từng chữ: "Uất Trì Ly, sẽ có một ngày, ta muốn tất cả mọi người, nợ máu phải trả bằng máu."

"Nói nhảm gì thế?"

Một giọng nói truyền đến.

Uất Trì Ly hoảng sợ, vội quay lại nhìn.

Nàng chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo bào rộng thùng thình, tay đeo găng, đang ôm một thanh kiếm, người tỏa ra sát khí .Nhìn qua thì giống một tên nha hoàn hoặc là một thị vệ.Cô gái kia thấy Uất Trì Ly nhìn mình, lập tức trở nên cung kính và dịu dàng nói: "Công chúa, không còn thời gian nữa, nên sớm động thủ."

" Động, động cái gì cơ?"

Uất Trì Ly ngốc."

Đem Liễu La Y lột sạch ném dưới tường thành, ngài không phải đã lên kế hoạch cho chuyện này rất lâu sao?"

Cô gái kia cũng ngốc.

Liễu La Y.......cái tên này sao lại nghe quen đến thế nhỉ, Uất Trì Ly nhìn nữ tử trong lòng ngực, La Y, thật đúng là tên hợp với người.Nhưng mà bây giờ có việc quan trọng hơn, cô muốn biết rõ, con mẹ nó như này là như nào?

Uất Trì Ly nhìn cô gái kia, thử nói: " Muội nhi...."

Cô gái nhăn mày lại, nói: " Công chúa, Tân Nhiên đã nói với ngài nhiều lần rồi, hiện giờ chúng ta không phải ở Bắc Vực, ngài không thể cùng nô tì xưng tỷ muội, nếu lại để Lục Vân Khuê, không, cô gia nghe thấy, hẳn là sẽ trách phạt."

Nhắc đến cái tên Lục Vân Khuê, vẻ mặt nàng liền thoáng lộ chút chán ghét.

Chỉ là vì có Uất Trì Ly ở đây, nên nàng cố nén lại, nuốt sự khó chịu ấy vào trong.Lục Vân Khuê...

Liễu La Y...

Uất Trì Ly ngẫm nghĩ một lát, thân thể bỗng rùng mình, run lên mấy cái.Khoan đã, đây chẳng phải là những cái tên trong cuốn tiểu thuyết mà nàng từng đọc đó sao!?Mấy ngày trước, Uất Trì Ly theo lời mời của mấy chuyên gia địa chất, cùng họ tiến vào Thần Nông Giá, còn từng tá túc ở một ngôi nhà trong thôn làng sâu trong núi.Khi ấy rảnh rỗi không có việc gì, nàng tiện tay cầm lấy một quyển tiểu thuyết bọc trong phong bì cũ.

Trong đó viết về một câu chuyện đầy những tình tiết xoắn xuýt, máu chó đến cực điểm, khiến Uất Trì Ly phải vừa xem vừa mắng.Nội dung đại khái là nam chính Lục Vân Khuê đem lòng say mê nữ chính Liễu La Y, nên đã mang sính lễ đến tận cửa cầu hôn.

Thế nhưng vì thân phận thấp kém, hắn bị cha của Liễu La Y châm chọc, sỉ nhục một phen, cuối cùng ôm hận bỏ đi.

Từ đó, trong lòng hắn chất chứa mối thù khắc cốt ghi tâm với nữ chính.Lục Vân Khuê vốn là kẻ tâm tư thâm sâu, âm hiểm độc ác.

Đúng lúc ấy, công chúa nước láng giềng Bắc Vực đến chơi, hắn liền bày kế khiến công chúa rơi vào lưới tình, bất chấp tất cả để có được nàng.Sau đó, hắn lại lợi dụng trí tuệ và mưu mô để hãm hại cha của nữ chính, khiến ông rơi vào cảnh tù tội, gia đình tan nát.Nữ chính cũng vì thế mà chịu liên lụy, bị vu oan, thân bại danh liệt.

Hắn còn hạ nhục nàng bằng cách bỏ tiền ra mua nàng về, giữ lại bên người.Từ đó, câu chuyện cứ theo mô típ ngược văn quen thuộc: nam chính không chỉ chửi mắng mà còn dùng đủ mọi thủ đoạn để hành hạ nữ chính.

Bên cạnh hắn, công chúa kia trở thành nữ phụ độc ác, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nữ chính.Nhưng sau những ngày tháng bị hành hạ triền miên, nữ chính cuối cùng lại nảy sinh tình cảm sâu nặng với nam chính.

Trong khi đó, nữ phụ – vốn dốc hết sức để nâng đỡ nam chính lên địa vị cao – lại bị chính hắn vu oan, nhốt vào phòng, ngày đêm hành hạ, đau đớn đến mức sống không bằng chết.Và rồi, đến cuối cùng, nữ chính hoàn toàn hắc hóa.

Nàng tự tay vung kiếm kết liễu nữ phụ, báo được mối thù khắc cốt ghi tâm.
 
Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Chương 2


Một cái kết mỹ mãn, hạnh phúc an khang.Nhưng đáng sợ nhất chính là — kẻ chết thảm trong truyện, nữ phụ độc ác kia... lại trùng tên với nàng: Uất Trì Ly.Uất Trì Ly không khỏi rùng mình một cái.'Công chúa, xin đừng ra tay nữa.

Cô gia sắp quay lại rồi.' – Tân Nhiên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.Uất Trì Ly vội vàng trấn định tinh thần.

Trước mắt, nàng chẳng muốn nghĩ đến đây là trò đùa kỳ quái gì nữa, chỉ cần không chết thì đã là chuyện tốt rồi.Chỉ là, với thân phận hiện tại... cái chết dường như cũng chẳng còn xa.Quần áo trên người Liễu La Y đã bị xốc xếch, để lộ bờ vai gầy guộc trắng nõn, trên da còn lấm tấm vết bầm tím.

Cảnh tượng ấy khiến Uất Trì Ly vừa kinh hãi vừa bất giác dâng lên một nỗi thương tiếc.Nàng khẽ thở dài, rồi bước đến, định đặt Liễu La Y lên giường.

Nhưng Liễu La Y bỗng hoảng hốt, lập tức giãy giụa dữ dội.

"Uất Trì Ly!

Nếu ngươi hận ta thì cứ giết đi, hà tất phải nhục nhã ta như thế này!" – Liễu La Y nghiến răng, ánh mắt đầy căm hận."

Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi đâu." – Uất Trì Ly dịu giọng, động tác cũng vô cùng ôn hòa khi cúi xuống.Liễu La Y thoáng thất thần, vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Uất Trì Ly, khiến lớp lụa mềm nhăn nhúm cả lại.

Khi Uất Trì Ly cúi xuống, gần như ôm trọn cả người nàng vào lòng, hương thơm mát lạnh thoang thoảng bao phủ lấy khắp không gian.Thế nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Ngay sau đó, Liễu La Y lập tức buông nàng ra, co mình lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà nàng vừa sợ vừa hận.Lúc này, trong lòng Uất Trì Ly là một mớ cảm xúc hỗn loạn, chua ngọt đắng cay đều có.

Nhìn lại tình cảnh trước mắt, cho dù khó lòng chấp nhận, nàng vẫn buộc phải thừa nhận sự thật — nàng đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên thành nữ phụ độc ác có kết cục vô cùng bi thảm.Bây giờ, việc cấp bách nhất chính là phải tìm cách sống sót.Uất Trì Ly nhìn chiếc cổ mảnh khảnh của Liễu La Y, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo:

Nếu sau này nữ chính thật sự hắc hóa rồi giết người, vậy không bằng mình làm thịt nữ chính trước?Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đạp mạnh mở ra.

Một nam nhân giận dữ xông thẳng vào, vươn tay kéo lấy Uất Trì Ly, Uất Trì Ly bất ngờ không kịp phòng bị, nàng bị hắn túm lấy, gần như bị ép dính cả người lẫn quần áo vào tường."

Phanh!" – một tiếng vang lên, cánh tay nàng truyền đến cơn đau nhức, khiến nàng hít mạnh một hơi lạnh rồi ngẩng đầu nhìn người vừa đến.Đó là một nam tử cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, trong mắt lại ánh lên vẻ tàn nhẫn lạnh lùng."

Ai cho ngươi chạm vào nàng ấy?!"

Nam tử trầm giọng, như áp lực núi đè, phẫn nộ đầy thô bạo.Quả nhiên đúng là cái tên bạo nam, Uất Trì Ly nghĩ, chắc chắn đây là nam chủ Lục Vân Khuê.Uất Trì Ly còn chưa kịp mở miệng, Lục Vân Khuê đã bất ngờ vung cánh tay, một cái tát lập tức giáng xuống.

Uất Trì Ly trong lòng chấn động, vội nghiêng người né tránh, khó khăn lắm mới thoát được.Lục Vân Khuê thoáng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn lại khôi phục bình tĩnh, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của Uất Trì Ly."

Ly Ly, vừa rồi là ta quá nóng vội, nàng đừng tức giận.

Ý ta không phải vậy, ta vừa mới trở về, không nhìn thấy nàng, nên trong lòng mới rối loạn thôi."

Lục Vân Khuê khẽ cong khóe môi, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp, trong sáng dịu dàng.Một màn diễn xuất thật khéo.

Uất Trì Ly trong lòng có chút phẫn nộ, cả đời này chưa có ai dám ra tay đánh nàng.Lục Vân Khuê lại tiếp tục tự biện minh:

"Ly Nhi, từ khi ta và nàng gặp nhau, ta liền nhận ra đây là tình cảm chân thành duy nhất.

Nàng không giống với những kẻ khác — kẻ khác có thể dùng mưu trí hay quyền lực để tranh giành, nhưng trong lòng ta, nàng chính là người duy nhất, không ai thay thế được.

Cho dù người khác muốn, cũng không thể bước vào tim ta."

Hắn càng nói càng say mê, trong mắt ngập tràn sự dịu dàng, tình ý sâu nặng như nước, nếu là nguyên chủ chỉ sợ đã sớm nhào vào lòng hắn mà làm nũng.Nhưng Uất Trì Ly chỉ thấy trong lòng nổi lên một trận ghê tởm.May mà vừa rồi nàng không hạ tay với Liễu La Y, vì so với nữ chính thì nàng càng muốn "xử" nam chính hơn.Lục Vân Khuê nở nụ cười đầy mê hoặc, quay sang Tân Nhiên phẩy tay, không để Uất Trì Ly kêu lên một tiếng thảm thiết đừng đi, Tân Nhiên liền cất bước chạy ra khỏi phòng, còn tiện tay khép chặt cửa.Uất Trì Ly sống hơn mười mấy năm, lần đầu tiên gặp cảnh xấu hổ như thế này.

Liễu La Y nằm ngay trên giường, Lục Vân Khuê muốn làm gì thì chẳng cần nghĩ cũng đoán được.Dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để ép buộc nữ chủ, đúng là loại cầm thú, Uất Trì Ly thầm mắng.Nhìn thoáng qua Liễu La Y, nàng thấy Liễu La Y nhắm nghiền mắt, khóe mắt còn vương nước mắt, nhưng bàn tay thì vẫn đang siết chặt đã bán đứng nàng.Đối diện, Lục Vân Khuê động tác uyển chuyển, bỏ đi lớp áo ngoài, để lộ bờ vai cùng vòng eo thon, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn Uất Trì Ly như đang nhìn một con mồi ngon.Hắn tháo đai lưng ra để lộ khối cơ bụng săn chắc, bóng loáng."

Phu nhân, tới đây."

Dạ dày Uất Trì Ly nổi lên một trận sông cuộn biển gầm.Lục Vân Khuê chậm rãi tiến lại gần, dang tay như muốn ôm cô vào ngực.

Ai ngờ Uất Trì Ly đột nhiên lảo đảo, nắm chặt cổ áo hắn rồi cúi đầu nôn mửa ra.Dù bụng đang quặn thắt khó chịu, cô vẫn kịp điều chỉnh, phun trúng người Lục Vân Khuê một cách chuẩn xác.Lục Vân Khuê vốn có tính ưa sạch sẽ, lại thấy được cảnh tượng dơ bẩn này, hắn lập tức hốt hoảng lui ra sau.

Nhưng Uất Trì Ly nào có để hắn thoát, vẫn gắt gao giữ chặt, khiến hắn chẳng thể nhúc nhích.Lục Vân Khuê vừa rồi còn ra vẻ phong tình quyến rũ, nháy mắt đầy ẩn ý, giờ lại bị xoay vòng vòng, ngửa nghiêng kêu rên đầy chật vật.Đợi đến khi hắn vất vả giãy dụa mà thoát được, Út Trì Ly cũng đã nôn sạch sẽ, nàng một bên nôn khan, một bên đỡ vào tường, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt."

Uất Trì Ly!

Cái đồ đàn bà điên này..."

Lục Vân Khuê tức đến nỗi sắc mặt biến đổi, giơ ngón tay chỉ thẳng vào nàng, giận đến mức nửa ngày cũng không nói nổi câu nào hoàn chỉnh.Uất Trì Ly chỉ dựa vào tường, căn bản không thèm nhìn hắn.Một lúc sau, nghe tiếng vang ngoài cửa, thì ra Lục Vân Khuê đã bỏ đi.Uất Trì Ly vừa thở nhẹ một hơi, Tân Nhiên vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng thì hoảng hốt kêu lên:

"Công chúa!"

"Giúp ta dọn dẹp một chút, cảm ơn."

Uất Trì Ly ôm bụng đứng dậy, lúc này quả thật cần một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, cứ bình tĩnh mà tiêu hóa (ngẫm nghĩ) kỹ càng tình hình bây giờ đã .

Vừa mới bước ra khỏi cửa, Uất Trì Ly dừng lại, nàng khẽ nghiêng đầu đi, ánh nến lập lòe hắt xuống, soi nghiêng khuôn mặt nàng, đường nét tựa như được cắt vẽ mà thành, nhu hòa tinh xảo, lại ẩn chứa nét cương nghị đặc trưng của người ngoại tộc.Liễu La Y khẽ mở mắt, vừa vặn chạm ánh nhìn với nàng ở nơi xa.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, thâm trầm khó đoán, khiến người ta chẳng thể nhìn thấu."

Khóc vì loại nam nhân này làm cái gì chứ?"

" Thật ngốc."
 
Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Chương 3


Giờ Tý, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.Uất Trì Ly dựa vào giường nghỉ ngơi, vô tình chìm vào giấc mộng đẹp.Trong mộng, nàng như bị trói, giống như con chó bị buộc ở góc tường, mặt đất nhão nhoét dính nhớp, không rõ trong thân thể chảy ra huyết hay là thứ gì khác.

Trên người đau đớn đến cực hạn, lại còn vô số phẫn hận, oán khí ngút trời quấn quanh.Một bóng người xuất hiện trước mặt cô, chính là Liễu La Y.

Nàng một thân bạch y, thanh lãnh cao khiết, phản phất giống như trích tiên, còn cô chỉ là kẻ xấu xí hèn mọn, một phế vật chờ chết."

Uất Trì Ly, ta hận ngươi.

Ngươi có ngày hôm nay chính là trừng phạt đúng tội!"

Liễu La Y rơi lệ.Vật nhọn bén đâm thẳng vào tim nàng, cơn thống khổ dữ dội cuồng bạo tràn đến.

Uất Trì Ly hoảng sợ kêu lên một tiếng, giật mình ngồi bật dậy."

Công chúa, người làm sao vậy?"

Tân Nhiên vội vàng chạy tới, thấy trên trán nàng rịn đầy mồ hôi lạnh."

Không sao cả."

Uất Trì Ly ôm ngực thở dốc, kinh hãi bởi giấc mộng kia chân thật đến rợn người.Dằn lòng bình tĩnh lại, nàng mới bắt đầu quan sát xung quanh, bàn ghế bằng gỗ, mặt trên khắc hoa văn kỳ lạ, chẳng biết tên, ánh nến leo lắt, phía dưới là giá nến thon dài, trong suốt, được tạc bằng ngọc mỡ dê.Căn nhà này, so với gian phòng đơn sơ của Liễu La Y, quả thực khác biệt một trời một vực.Nếu nàng nhớ không lầm, ngày mai chính là đại thọ sáu mươi của lão thái thái nhà họ Lục.

Trong yến tiệc mừng thọ, Lục Vân Khuê sẽ ép buộc Liễu La Y khiêu vũ, đãi hạ tiệc mừng thọ, đó cũng chính là lần đầu tiên nam nữ chính cùng nhau đính ước.Mộng cảnh ban nãy khiến nàng rợn cả tóc gáy, nàng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thân là công chúa, viết một lá thư hòa li, kỳ thực cũng chẳng phải việc gì khó.Ai ngờ khi ý niệm vừa thoát ra, trong lòng nàng bỗng dấy lên một trận đau đớn kịch liệt, giống như có ngàn mũi kim châm thẳng vào tim.

Uất Trì Ly bất giác siết chặt bàn tay, ôm ngực, cơn thống khổ dồn dập khiến thân thể run rẩy, cơn đau này cứ như sắp lấy mạng nàng.Tân Nhiên thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ: "Công chúa, người làm sao thế?

Để ta đi mời đại phu!"

"Chậm đã."

Uất Trì Ly vội nắm chặt tay nàng, trong lòng mặc niệm:

"Mẹ nó, lão nương không đi, không đi có được chưa!"

Kỳ lạ thay, cơn đau vừa rồi bỗng dưng tan biến.

Uất Trì Ly thở hắt ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi, phẫn nộ hướng tới chân giường đá một cái.Một sức mạnh vô hình như đang trói buộc, ép nàng phải lựa chọn.

Uất Trì Ly cau mày, trong lòng hiểu rằng: thế giới này vốn dĩ phải vận hành theo quỹ đạo, thân thể này với Lục Vân Khuê còn vương vấn si mê, hoặc là còn ẩn chứa điều gì khác...Liễu La Y và Lục Vân Khuê nếu còn dây dưa chuyện cũ, sau này tất sẽ kéo theo vô số hệ lụy, bao gồm cả cái chết của Uất Trì Ly.Như vậy, biện pháp duy nhất chính là ngăn cản Liễu La Y yêu Lục Vân Khuê.Uất Trì Ly vốn là người gan dạ, lúc trước ở nơi sơn dã vẫn có thể thản nhiên nhóm lửa nướng thịt.

Nay đã xác định mục tiêu, không có gì có thể ngăn cản nàng đi ngủ được nữa.Thế là, ngay trên giường, nàng một phen xoay người, liền ngủ một giấc tới hừng đông.---------Sáng sớm hôm sau, Uất Trì Ly đã bị Tần Nhiên kéo ra khỏi chăn, nàng ngáp dài một cái, mơ mơ màng màng nhìn Tần Nhiên bận rộn trong nhà."

Công chúa, hôm nay là lần đầu người chính diện đối mặt với Lục gia đứng trước nhiều nam nữ già trẻ, người nhất định phải ăn mặc đoan trang cẩn thận, đừng để lộ nhược điểm.

Về sau còn muốn trấn áp bọn người có dã tâm kia, hiện giờ nếu bị xem thường, đến lúc đó bọn họ sẽ không coi người là công chúa hay phu nhân gì cả, chỉ xem người như cái túi da để trút giận thôi."

Uất Trì Ly đôi mắt lạnh nhạt, chớp mắt một cái, khẽ gật đầu.Nguyên chủ từ nhỏ đã sống ở Bắc Vực, lớn lên trên lưng ngựa, muốn làm gì thì làm, hưởng thụ sung sướng.

Đáng tiếc một thân phận tốt như vậy, cuối cùng lại tự hủy, vứt bỏ quê nhà, tự do, cuộc đời này lại trao vào tay cái tên nam nhân chỉ biết phá hoại gia tộc kia.Thật ngu xuẩn.Sau khi rửa mặt, chải đầu, trang điểm qua loa, Uất Trì Ly vừa lòng nhìn chính mình.

Trên người nàng khoác bộ y phục sắc đỏ tươi sáng, trông cực kỳ rạng rỡ, nhưng không hề phô trương cầu kỳ.

Ngay cả ống tay áo cũng được may gọn gàng, sạch sẽ, lưu loát.Nàng vốn rất thích loại phong cách rực rỡ, tươi sáng này.So với những phủ đệ danh môn từng thấy trước kia thì phủ đệ nhà họ Lục quả thật có thể xem là bậc đại gia.

Lục Vân Khuê vừa bước ra, chưa đi được mấy bước đã trực tiếp tiến vào đại sảnh yến hội.

Một đoàn tỳ nữ theo sau, bày biện đủ loại sơn hào hải vị.

Trong sảnh nhạc tấu vang lừng, tiếng ca trong trẻo ê a hòa cùng điệu khúc dìu dặt.Bất chợt, một giọng phụ nhân già cất lên:" Ngươi thân là đương gia chủ mẫu, chẳng quản việc hầu hạ chu toàn, lại còn để lộ ra dáng vẻ bất nhã thế kia, còn ra thể thống gì nữa!"

Uất Trì Ly nghe vậy liền quay đầu, chỉ thấy một vị lão thái thái, thân khoác lụa sam thanh trầm, đầu cài một cây ngọc trâm lục thạch, tuổi càng cao càng thêm uy nghi, khí thế bức người."

Tham kiến tổ mẫu."

Uất Trì Ly cúi đầu, mày hơi nhăn lại.

Theo ghi chép trong tiểu thuyết, vị này đối với nguyên chủ chẳng hề ít lần bức bách, thậm chí vì muốn ép sinh hài tử, còn buộc nguyên chủ dùng không ít dược vật tổn hại thân thể.Bởi vậy, nguyên chủ từ sau thân thể hư nhược, kéo dài hơi tàn, lại còn phải chịu thêm sự hành hạ của Lục Vân Khuê, khổ nhục khó thoát.Thật sự là một nhà nam chủ, hại người đến mức thảm thương!
 
Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Chương 4


Lão thái bà đánh giá Uất Trì Ly một lượt, khinh miệt nói:

"Ngươi đã gả vào Lục gia, chính là thê của Khuê nhi.

Ấy vậy mà còn dám bày ra dáng vẻ công chúa cao quý?

Vừa rồi đám tiểu bối trong phủ đều đã quỳ xuống bái thọ, chỉ có ngươi chẳng thấy thân ảnh, đây là đạo lý gì?"

Uất Trì Ly nghe vậy, khóe môi khẽ cong, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện.

Dẫu có thân phận công chúa, song nếu nàng tự hạ thấp chính mình, há chẳng phải biến thành món hàng tùy ý bị xem xét hay sao?Nàng quyết đoán, hờ hững xoay người, trực tiếp bỏ đi.Lão thái bà giận dữ, chẳng màng khách khứa, giơ quải trượng chỉ thẳng vào Uất Trì Ly, quát lớn:

"Lão thân đã nói từ sớm, chớ có cưới một tên man địch vào cửa, không biết lễ nghĩa, cần phải dạy dỗ lại một phen, người đâu, bắt nàng ta quỳ xuống!"

Một đám tỳ nữ nghe lệnh, lập tức xông lên, vây chặt lấy Uất Trì Ly.Chung quanh khách khứa vây thành một vòng, hướng về phía bên này chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng cười, nói: "Thì ra công chúa Bắc Vực cũng chỉ có thế, rốt cuộc cũng phải chịu cảnh nhà chồng quản giáo."

Uất Trì Ly mày càng nhăn càng sâu, từ trước tới nay vốn chán ghét loại trường hợp ồn ào như thế này, đặc biệt là cái điệu bộ hống hách thị uy của lão thái bà kia, quả thực khiến người phẫn nộ, tưởng nàng còn là nguyên chủ lúc trước sao.

Đường đường là công chúa, chẳng lẽ lại để mặc người khác tùy tiện làm nhục?Có kẻ thậm chí còn dám nắm lấy cánh tay nàng, muốn ép nàng quỳ rạp xuống đất.Nàng không thể nhịn được nữa, đột nhiên giương tay lên, Tân Nhiên chẳng rõ từ khi nào đã lao tới, thân hình chợt xoay, mấy tỳ nữ kia trong nháy mắt liền bị đá văng, kêu cha gọi mẹ, lăn lộn thành một đoàn hỗn loạn.Lão thái bà không ngờ nàng lại dám động thủ, nhất thời sững sờ tại chỗ, huyết khí dâng trào, suýt nữa bị nghẹn tức đến hộc máu:

"Ngươi... ngươi dám..."

Từ trước, Uất Trì Ly bởi si mê Lục Vân Khuê, cho nên dẫu có chịu ngược đãi, cũng chưa bao giờ phản kháng.Nàng vỗ vỗ ống tay áo bị làm nhăn, hạ giọng nói:

"Niệm tình bản công chúa bụng đói nên rộng lượng ban thưởng, nay tha cho ngươi một lần.

Nếu lần sau còn dám phạm thượng, bản công chúa sẽ khiến ngày ngươi sinh trở thành ngày giỗ."

Dứt lời, Uất Trì Ly chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước vào thính đường, bỏ mặc lão thái bà phía sau vẫn còn cao giọng mắng nhiếc.Cũng may lần này nàng vừa ra tay liền khiến cả sảnh đường chấn động, những kẻ sau đó không dám hó hé với nàng nửa lời.

Uất Trì Ly thừa cơ an nhàn, ung dung thưởng trà, thảnh thơi nghe khúc nhạc.Trước mắt ca kỹ đã thay đổi một lượt, chỗ khách nhân đều tề tựu, Lục Vân Khuê mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn lễ độ mà ngồi xuống bên cạnh Uất Trì Ly.Phía sau Lục Vân Khuê còn có một nữ tử, tròng mắt đen láy sáng ngời, chăm chú nhìn thẳng vào Uất Trì Ly.

Khi ánh mắt nàng ta chạm phải Uất Trì Ly, liền kiêu căng ngạo mạn, còn trợn trắng mắt ra vẻ khinh thườngUất Trì Ly gãi gãi đầu, người kia là ai, nàng nghĩ không ra.Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng dừng lại, chợt phát hiện một dáng người mảnh khảnh, một thân bạch y, tránh ở góc.

Toàn thân bao phủ khí tức thương tàn, tựa hồ chẳng hề ăn nhập với cảnh tượng xa hoa phồn thịnh chung quanh.Quả nhiên không hổ danh là nữ chủ trong truyện, tựa trời quang mây tạnh, mê hoặc giữa tuyết sơn cốt nhạn, dung nhan chưa từng điểm phấn, vậy mà vẫn có thể khiến người khác tâm thần điên đảo.

Uất Trì Ly tự thấy bản thân chẳng có chút vốn từ hoa mỹ nào, nghẹn nửa ngày, thầm nghĩ một tiếng, đẹp.Nhưng lại nghĩ đến giấc mơ kia, tim nàng có chút đập nhanh.Đúng lúc ấy, trong sảnh ca kỹ bỗng tạm ngưng tấu nhạc.

Không rõ từ nơi nào vang lên tiếng tỳ bà cùng cầm, điệu khúc uyển chuyển ngân dài, Uất Trì Ly lập tức thu hồi vẻ lười nhác vừa rồi, thẳng lưng đứng dậy, eo cũng theo đó mà ngay ngắn.Liễu La Y xuất hiện.Nàng dáng tựa liễu mềm trong gió, dáng hình yểu điệu, mềm mại mà vẫn ẩn chứa khí độ kiêu sa.

Vạt áo trắng tinh lay động trong gió, mơ hồ như mây vờn nguyệt, khúc điệu bi thương tựa "Hán cung thu nguyệt" chậm rãi gợi nên dư vị u sầu nơi lòng người.Đừng hỏi nàng tại sao biết đó là " Hán cung thu nguyệt", tại tiểu thuyết nó viết vậy.Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh đều lắng xuống, ánh mắt mọi người không hẹn mà đồng loạt hướng về nàng.

Lục Vân Khuê nâng chén rượu, sắc mặt bất biến.Uất Trì Ly ngẩng đầu, thoáng trông thấy đối diện có một gã nam nhân bụng phệ, gương mặt đầy nếp nhăn.

Hắn dán mắt nhìn Liễu La Y, ánh nhìn thèm khát không che giấu, đến mức nước miếng cũng suýt nhỏ vào chén rượu trong tay.Khúc vũ vừa dứt, trong sảnh tràn ngập tiếng hoan hô.Liễu La Y nghe lời, ngón tay run rẩy mà gắt gao nắm chặt ống tay áo, đến nỗi khớp xương hiện rõ trắng bệch.

Nàng cúi thấp đầu, Uất Trì Ly đứng bên chỉ thấy bóng dáng mảnh mai, không nhìn thấy rõ biểu tình của nàng.Lục Vân Khuê cong môi, muốn nói lại thôi:

"Ngươi...

đến bên Thúc Thúc mà hầu hạ đi.

Nếu hầu hạ không tốt..."

Liễu La Y toàn thân run rẩy, Uất Trì Ly có thể cảm giác được, nàng cả người đều run, toàn thân như sắp ngã xuống.

Cuối cùng vẫn theo lời mà bước đến cạnh gã nam nhân kia.Nam nhân bụng phệ lập tức dang cánh tay mỡ màng, một phen kéo nàng qua, mặc bao ánh mắt chứng kiến cũng chẳng e dè, bàn tay thô lỗ liền muốn lần vào vạt áo Liễu La Y.Trong lòng Liễu La Y lúc ấy sớm đã nguội lạnh, chuyện kế tiếp sẽ ra sao, nàng tự hiểu rõ ràng.

Bàn tay thô lậu của lão nam nhân kia chậm rãi trượt xuống vai, mùi rượu tanh hôi phả vào mặt khiến nàng choáng váng, gần như muốn ngất lịm tại chỗ.Cảnh tượng trước mắt, nàng từng chứng kiến vào ngày xét nhà năm ấy—địa ngục trần gian mà suốt đời nàng khó quên.

Nha hoàn đã hầu hạ hơn mười năm bị lôi đi, đệ đệ non nớt gào khóc thảm thiết...

Tất cả, khắc cốt ghi tâm, chẳng thể nào phai.Nàng khép mi, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống, thấm lạnh nơi khóe mắt.Lục Vân Khuê đứng phía sau, khe khẽ hừ lạnh:

"Quả nhiên là một yêu cơ trời sinh, hồ mị tận xương".Uất Trì Ly nhịn không được, bỗng cất giọng lớn:

"Phu quân, kia nữ tử thân thể sạch sẽ, dung nhan thanh tú, Tân Nhiên tay chân vụng về, đến việc đào bới nhỏ nhoi còn chẳng xong.

Không bằng để Tân Nhiên theo hầu thúc thúc, còn nàng kia, chi bằng ban cho ta, chẳng hay thế nào?"

Tân Nhiên đột nhiên bị công chúa nhà mình đem bán: " ?

" Lục Vân Khuê vốn không ngờ nàng lại đột nhiên chen ngang, lời lẽ chẳng theo lẽ thường, liền khẽ chau mày, trong khoảnh khắc cũng không biết nên ứng đối thế nào.

Cả gian phòng thoắt chốc lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía này.Ánh mắt Lục Vân Khuê thoáng lóe sát ý, từ lâu hắn đã muốn trừ khử Uất Trì Ly.

Chỉ tiếc con đường thăng quan hiện chỉ còn một bước cuối, hắn vẫn cần Uất Trì Ly trợ lực, nên ít nhất trước mặt quần chúng, buộc phải bày ra bộ dáng "phu thê tình thâm".Lục Vân Khuê khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt sủng ái mà nói :

"Ly nhi nói thế nào, liền là thế ấy."

Uất Trì Ly bỗng nhiên bật dậy, thân hình như gió cuốn lao đến bên cạnh Liễu La Y, một phen nắm chặt cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi vòng tay lão nam nhân kia.Đôi mắt Liễu La Y mở to hoảng hốt, lệ quang lấp lóe, trong khoảnh khắc chạm vào ánh nhìn của Uất Trì Ly, nàng ngây dại cả người, chỉ còn thân thể run rẩy không thôi.
 
Bhtt-Edit Ta Cướp Nữ Chủ Từ Tay Nam Chủ
Chương 5


Nàng lúc trước đã nhìn thấu Uất Trì Ly: ngạo mạn, cố chấp, nhẫn tâm, si mê Lục Vân Khuê đến mức thề sống chết chẳng đổi.

Thế nhưng lúc này, đối diện với ánh mắt Uất Trì Ly, nàng chỉ thấy mịt mờ sâu thẳm như biển nước, chẳng thể dò ra nửa phần chân ý.Trong lòng La Y khẽ cười lạnh, thầm nghĩ: "Muốn nhục nhã ta sao?"

Nàng gắng sức giằng khỏi bàn tay Uất Trì Ly, chẳng buồn liếc nhìn, chỉ lặng lẽ đứng đó.Với nàng mà nói, hầu hạ lão nam nhân kia hay là hầu hạ Uất Trì Ly, kết cục cũng chẳng khác biệt.Lão nam nhân vừa thấy mỹ nhân trong ngực bị cướp đi, lửa giận bốc lên, nào ngờ Tân Nhiên mặt mày u ám, ôm kiếm chắn ngang.

Hắn nghẹn họng, một chữ cũng chẳng dám thốt ra.Uất Trì Ly lười biếng chẳng buồn nhiều lời, chỉ khẽ xoay người ngồi lại chỗ cũ.

Liễu La Y cúi đầu lặng lẽ theo sau, đứng phía sau nàng.Ánh mắt Lục Vân Khuê gắt gao dán chặt lên Liễu La Y, từng tấc một đều lộ rõ ý chiếm đoạt, chẳng thèm che giấu.

Liễu La Y chỉ thấy toàn thân như bị dao cứa, nam nhân kia gây ra cho nàng nỗi sợ hãi khắc sâu tận xương tủy.

Nàng vội nhắm chặt mắt, chẳng dám đối diện thêm.Trong sân, không khí thập phần vi diệu, bên kia Tân Nhiên sắc mặt tỏa ra đầy sát khí, lão nam nhân thì chỉ cúi đầu, sợ đến mức rắm cũng không dám thả, bên này cũng an tĩnh đến quỷ dị.Chỉ riêng Uất Trì Ly ngồi kia, ung dung ăn uống thỏa thuê.

Sau mười ngày trong núi chỉ lót dạ bằng hoa cỏ, cá chim sâu nhái, bụng dạ thường trống rỗng kêu vang; nay trước mắt bày đầy sơn hào hải vị, nàng tự nhiên chẳng hơi đâu quan tâm cái gọi là bầu không khí nặng nề.Lục Vân Khuê bất ngờ vươn tay định lấy rượu.

Liễu La Y toàn thân run rẩy theo bản năng, vừa khéo kéo Uất Trì Ly từ cơn say mê ăn uống trở lại."

Ngươi, rót rượu cho ta."

Trong miệng vẫn còn đầy thức ăn, giọng Uất Trì Ly lại vang lên rõ ràng, mang theo vài phần lười nhác tùy tiện.Liễu La Y khẽ sững sờ, rồi chậm rãi quỳ xuống, tay cầm bầu rượu bên cạnh, kính cẩn rót đầy chén cho nàng.

Động tác cứng ngắc, chẳng khác nào cái bóng máy móc.Uất Trì Ly như vô tình vươn tay, khẽ nắm lấy cổ chân nàng.

Liễu La Y lập tức lảo đảo, thân thể ngả về phía nàng, cả kinh hoảng hốt, vội đưa tay chống đỡ, bầu rượu theo đó rơi khỏi tay.Thế nhưng Uất Trì Ly chẳng mảy may hoảng loạn, một tay đón lấy bầu rượu, nhẹ nhàng đặt xuống góc bàn.

Nàng không hề đưa tay đỡ Liễu La Y, chỉ mặc cho thân ảnh mềm mại kia ngã xuống người mình, như bạch tuộc bám chặt lấy người.Mùi cỏ xanh nhè nhẹ vây quanh lấy Liễu La Y.

Không hiểu vì sao, tim nàng khẽ khựng lại hai nhịp, trong lòng vừa tức vừa lo sợ, gương mặt vội đỏ bừng, cũng chẳng dám ngẩng mắt lên.Uất Trì Ly không biết lại đang toan tính trò quái quỷ gì để trêu chọc nàng nữa."

Thân thể mềm nhũn thế này, mấy ngày rồi chưa ăn cơm sao?" – Uất Trì Ly hỏi.Liễu La Y chẳng buồn đáp lại."

Xem ra đúng thật, quả nhiên là tra nam." – Uất Trì Ly khẽ tặc lưỡi, tiện tay cầm một miếng bánh thịt trên bàn, nhét vào tay Liễu La Y.Uất Trì Ly quả nhiên đoán đúng, Liễu La Y thật sự đã ba ngày liền không ăn uống gì tử tế.

Vừa rồi còn phải gắng gượng nhảy múa, đến giờ thì đói đến mức hoa mắt chóng mặt.

Nàng khẽ chau mày, đầy nghi hoặc nhìn Uất Trì Ly, thực sự không đoán nổi trong đầu nàng ta đang nghĩ gì."

Yên tâm đi, không có độc đâu." – Uất Trì Ly thấy bộ dạng dè chừng của nàng, không nhịn được bật cười.Tất nhiên Liễu La Y không tin, nhưng quả thật nàng đã đói đến cùng cực.

Nghĩ thầm, cùng lắm thì chết cũng được, thà liều một phen còn hơn chịu đựng.

Thế là nàng cúi đầu, cắn miếng bánh kia.Mái tóc mềm mại khẽ buông theo gò má, gương mặt nàng thanh tú dịu dàng, tựa như bước ra từ một bức tranh thủy mặc, từng đường nét đều mềm mại uyển chuyển.

Đôi môi hơi tái nhợt càng khiến nàng thêm phần mong manh yếu đuối, thoát tục, chẳng giống người phàm.Quả thật không hổ là tiểu thư nhà danh môn, dù đói đến mức phải cắn ăn bánh khô, dáng vẻ ấy vẫn đẹp đến lạ thường.

Uất Trì Ly nhìn nàng, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ thay.Bên ngoài, tiệc rượu vẫn náo nhiệt, tiếng cười nói huyên náo không dứt.

Nhất là Lục Vân Khuê, bị mấy thân thích kéo ra chơi trò uống rượu, khiến không khí càng thêm ồn ào.

Nhờ vậy, tâm tình Uất Trì Ly cũng thoáng nhẹ nhõm hơn nhiều.Liễu La Y ăn uống tuy rất tao nhã, nhưng tốc độ lại nhanh đến bất ngờ.

Chỉ chốc lát, khi Uất Trì Ly vừa quay đầu nhìn lại, chiếc bánh lớn đã biến mất sạch.
 
Back
Top Bottom