Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,706
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
222006547-256-k609242.jpg

(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Tác giả: NgNg136
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Edit từ bản QT của RubyRuan_69.

Văn án
#sư sinh #văn ngắn #HE #thực ngọt
"Ta có thể thích ngươi sao?"

"Đương nhiên.

Ta chờ ngươi, thật lâu."

 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 1


Thứ sáu, thời điểm tan học trời mưa to.Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rất lớn, Nhan Tri ngồi ở trước bàn học, hết sức chuyên chú nhìn sách, dường như không nghe thấy tiếng chuông tan học.Bạn ngồi cùng bàn vỗ vỗ bả vai nàng, cùng nàng tạm biệt, thiếu nữ rốt cuộc ngẩng đầu: "Minh Minh, cậu về trước đi."

Tề Minh Minh nhìn ngoài cửa sổ mưa to, có điểm do dự: "Dù của cậu không phải đưa cho đệ đệ đi về rồi sao, tớ đưa cậu trở về a."

Nhan Tri hơi giật mình, thực mau cười một chút: "Thật sự không cần, cậu về trước đi, tớ làm xong bài tập rồi sẽ về."

"Ân.

Cũng được, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Nhan Tri cúi đầu tiếp tục làm đề, tiến vào năm cuối, áp lực học tập càng lúc càng lớn, nàng hận không thể đem một phút đồng hồ bẻ thành hai phút để dùng, nhưng một hồi về đến nhà....... liền luôn có chuyện cho nàng đi làm."

Nhan Tri, mày đem quần áo đệ đệ đi giặt sạch."

"Nha đầu chết tiệt kia còn không đi nấu cơm."

"Đọc sách đọc sách đọc sách!

Một đứa con gái như mày xem nhiều sách như vậy làm gì?"

Nhan Tri trong nháy mắt có chút hoảng hốt, thực mau lại thu liễm nỗi lòng, nhàn nhạt cười một chút.Một năm cuối cùng.Ngoài cửa sổ mưa càng rơi càng lớn, nàng buông bút, đẩy cửa sổ ra, nơi xa hơi nước lượn lờ, có sâu xa yên tĩnh.Người trong phòng học đều đã về rồi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong trường học bắt đầu an tĩnh lại.Thực mau, nàng nghe được cuối hành lang truyền đến tiếng cùm cụp, rốt cuộc lộ ra một chút thanh xuân hoạt bát nên có ở tuổi này, cầm cặp sách lên liền chạy đi ra ngoài: "Tả lão sư!"

Tả Từ vừa mới khóa lại cửa văn phòng, một tay cầm giáo án, một tay cầm dù, cười với nàng: "Có phải chờ thật lâu hay không?"

Nhan Tri tiến lên một bước, ngoan ngoãn cầm lấy đồ vật trên tay cô: "Không đâu."

"Đi thôi."

"Ân!"

Ra khỏi khu phòng học, Tả Từ nhìn nhìn mưa to phía chân trời: "Em có mang dù sao?"

Nhan Tri gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: "Có mang, bị lấy đi."

Tả Từ lập tức nghe hiểu.Nhan Tri lại không để bụng cười, đôi mắt thiếu nữ trong trẻo sáng rực "Em để giáo án vào trong cặp sách, như vậy sẽ không ướt."

Tả Từ ừ một tiếng, đem dù mở ra, màu xanh lam, cũng không lớn, hai người có chút miễn cưỡng.Nhan Tri đem áo khoác cởi ra che trên đầu: "Em không cần dù!"

Nàng một chân dẫm vào trong mưa, mới vừa đi hai bước, đã bị người phía sau giữ chặt.Lòng bàn tay người nọ ấm áp, thanh âm nhàn nhạt, lại có vài phần nghiêm khắc: "Không được nghịch, Nhan Tri."

Thiếu nữ đứng lại, bả vai bị ướt vài phần, chiếc dù che lại một mảnh không gian khô ráo.Tả Từ không nói chuyện, đôi tay ấn trên vai nàng chưa từng buông ra, ngược lại kéo nàng hướng vào trong lồng ngực, thanh âm ở trong tiếng mưa rơi rào rào nhỏ đến không thể nghe thấy: "Nghe lời."

Thiếu nữ gật gật đầu, rũ lông mi xuống, lấy cái này kiềm lại nhịp tim đập không thể khống chế của mình --- giống như...... giống như được cô ôm vào trong lòng.Một đường không nói chuyện.Tả Từ luôn luôn ít lời, chỉ gắt gao giữ cô bé không nghe lời ở trong ngực, tới dưới lầu tiểu khu rồi mới buông tay.Chờ vào cửa nhà, Nhan Tri mới nhìn thấy cô nửa người đều ướt, mà chính nàng, trừ bỏ lúc ban đầu bả vai bị mưa ướt một chút, còn lại đều chưa ướt chút nào."

Tả lão sư......."

Tả Từ không thèm để ý cười một chút, cởi áo khoác ra: "Không có việc gì, em đi làm bài tập đi, đừng chậm trễ."

Thiếu nữ không muốn đi, cầm tờ khăn giấy, hơi hơi nhón chân, thật cẩn thận giúp cô lau sợi tóc dính bọt nước, thanh âm mềm mại: "Cô mặc kệ em là được rồi."

Môi nàng chu lên bất mãn, thanh âm ngọt ngào cùng hơi thở tự nhiên của thiếu nữ chậm rãi bao phủ, Tả Từ không tự giác nhìn cánh môi hơi hồng của nàng, bắt được cánh tay trắng nõn tinh tế, lùi về phía sau một bước: "Đi học bài đi."

Nhan Tri dạ một tiếng, chậm rãi thu hồi tay, động tác lại ngưng ở nơi nào đó.Áo khoác Tả Từ hoàn toàn ướt, hợp với áo sơ mi bên trong cũng ướt một nửa, gắt gao dán ở trên người, lộ ra đường cong tuyệt đẹp động lòng người.Mặt Nhan Tri trong nháy mắt đỏ lên: "Em.... em đi học bài."

Thiếu nữ có chút hoảng loạn đi về phòng.Thật là có chút tâm tư, có vẻ như thế nào cũng đều không giấu được.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 2


Mưa thu se lạnh.Nhan Tri làm xong bài tập, đặt bút viết xuống, nhìn mưa to ngoài cửa sổ xuất thần.Phòng nhỏ, bàn học bên cửa sổ, trên bàn chất đầy tư liệu ôn tập cuối cấp, một chồng thật dày.Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.

Nàng cần phải đi.Nhưng....... nàng không muốn đi.Ngoài cửa truyền đến thanh âm gõ cửa, cốc cốc.Nữ hài hoảng hốt, mới vừa đem giấy nháp viết vẽ loạn xạ cất đi, người đã đi vào tới, đặt một ly sữa bò ở trên bàn: "Có gặp phải vấn đề gì không?"

Nhan Tri cắn môi: "Có.

Đề này em không hiểu, Tả lão sư."

Tạ Từ ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn đề mục bài tập, giữa mày hiện lên đau lòng trong chớp mắt, đây là chương trình học ngày đó, ngày Nhan Tri bị người nhà bắt trở về nên bỏ lỡ.Cô che giấu tốt tâm tư, biết hài tử tuổi này lòng tự trọng mạnh nhất, chỉ bình tĩnh nói: "Lão sư nhìn xem."

Nhan Tri dạ một tiếng.Cô cúi đầu xem đề.Mà nàng đang xem cô.Mưa quá lớn, ngoài cửa sổ phía chân trời âm trầm, ngẫu nhiên có con côn trùng nhỏ bay vào, bang một tiếng đụng phải bóng đèn.Tả Từ cúi đầu không nhúc nhích.Biểu tình chuyên chú, mặt nghiêng ôn nhu trí thức.Nhan Tri có chút tham luyến nhìn trộm cô, chỉ mong mưa này có thể lớn hơn một chút nữa.Nhưng mưa dần dần ngừng.Tả Từ cũng nghĩ kỹ rồi giảng đề cho nàng, trong lúc giảng đề, giúp nàng bổ sung mấy bài học mà nàng bỏ lỡ.Đôi mắt nữ hài rất sáng, ôn nhuận sạch sẽ, vẫn không nhúc nhích nhìn cô, nghe cô nói chuyện, nhìn đôi mắt cô cong cong, nhìn đôi tai cô da thịt tinh tế ----- cũng chỉ có lúc này, mới có thể không kiêng nể gì nhìn cô."

Nhan Tri, có thể hiểu được sao?"

Thiếu nữ thực mau hoàn hồn: "Đã hiểu.

Cảm ơn Tả lão sư."

Kỳ thật nàng đã sớm tự học qua, nhưng ích kỷ muốn nghe cô lặp lại lần nữa, như vậy là có thể ở đây nhiều thêm một chút."

Em thật thông minh."

Tả Từ nhịn không được cười cười, đôi mắt hẹp dài hơi hơi cong lên, giống như trăng sao sạch sẽ xinh đẹp: "Tri Tri rất tuyệt."

Nhan Tri mặt đỏ như cũ vì cái nhũ danh này, cúi thấp đầu không dám nhìn cô: "Cảm ơn cô...."

Tả Từ đứng lên đẩy cửa sổ ra, không khí sau cơn mưa mang theo hương vị bùn đất: "Trời sắp tối rồi, tôi đưa em về."

Mình phải đi.Trong đầu Nhan Tri hiện lên một câu như vậy, rõ ràng không phải lần đầu tiên, lại luôn làm nàng khổ sở --- nàng không muốn đi.Nhưng nữ hài cái gì cũng không nói, chỉ cười cười, ngoan ngoãn an tĩnh, cầm cặp sách, đi theo cô ra ngoài.Nhan gia cách nơi Tả Từ ở chỉ mấy con phố, đi hơn mười phút, lại có khác biệt rất lớn.Tới giao lộ, Nhan Tri kiên trì không cho cô đi tiếp, chỉ vẫy vẫy tay, cười nói: "Tả lão sư!

Em đi trước đây!"

Tả Từ cũng vẫy vẫy tay cùng nàng, nhìn thấy trên mặt thiếu nữ thanh xuân dào dạt tươi cười, trong lòng nghĩ: Nên như vậy.

Phải luôn mỉm cười a.Cô xoay người trở về.Chỉ là đi chưa được mấy bước, cô mới nhớ tới.....có cái gì chưa đưa cho cô bé.Cái kia...... cô không tự giác nắm chặt túi nhỏ trong tay.Vì thế cô đứng lại, quay đầu, mới phát hiện Nhan Tri đứng ở đèn đường cách đó không xa, nhìn cô đi.Tả Từ ngẩn ra, bước nhanh trở lại: "Nhan Tri, em tại sao không nhúc nhích?"

Nữ hài có chút mất tự nhiên: "Em cũng không biết."

Bất quá trong lòng Tả Từ có việc, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là đưa túi nhỏ đi qua: "Cho em."

"Ân......

Cái gì a?"

"Về nhà nhìn xem.

Đừng chậm trễ tôi nhìn em đi."

Nhan Tri choáng váng tiếp nhận túi cô đưa qua....... tựa hồ, tựa hồ còn đụng phải đầu ngón tay cô một chút.Nàng không biết dùng sức lực bao nhiêu lớn, mới khắc chế cái loại này.....

Chạm vào cô xong, nhịn không được xúc động nhảy dựng lên."

Em đi đây lão sư....."

"Ân.

Cẩn thận."

Tả Từ đứng ở chỗ nàng đã đứng, nhìn nàng đi, nhìn nhìn liền cười ra tới ---- nữ hài luôn luôn bình tĩnh bình yên, cầm theo bao ni lông nho nhỏ, đi tới đi tới, thế nhưng cùng tay cùng chân, thiếu chút nữa té ngã một cái.Tả Từ nhìn thân ảnh của nàng dần dần mơ hồ dưới ánh đèn, mới đi trở về.Đứa nhỏ ngốc này.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 3


Thứ hai.

Sau tiết hóa học, Tả Từ kêu Nhan Tri đi ra ngoài.Thiếu nữ đội mũ len, cúi đầu, không dám nhìn cô: "Tả lão sư."

Tả Từ nhìn nàng chăm chú: "Buổi sáng tại sao không có đi học?"

Nhan Tri chần chờ chớp mắt một cái: "Trong nhà có chút chuyện."

Đôi mắt nàng ê ẩm, vốn dĩ không cảm thấy ủy khuất, chính là vừa được cô hỏi liền nhịn không được muốn khóc......

Chính là nàng không thể khóc, đây là ở trường học, nàng cũng không muốn làm Tả lão sư cảm thấy mình phiền.Tả Từ chậm rãi nhíu mày, ngón tay sạch sẽ thon dài nhẹ nhàng nâng lên cằm nàng, quả nhiên.......

Trên mặt nữ hài có vết đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn như là đã có một hai ngày.......

"Người nhà em lại đánh em?"

Nhan Tri vì cô chạm vào mà tâm tình lay động, chỉ lung tung lắc đầu: "Em không có chuyện gì."

Tả Từ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Đầu ngón tay cô do dự, nhẹ nhàng chạm một chút vào vết đỏ kia, cô chỉ mới chạm vào, mặt nữ hài liền nhanh đỏ lên, làm cô cũng có chút ngượng ngùng: ".....Xin lỗi, là tôi....."

Nhan Tri lập tức lắc đầu, có chút ngượng ngùng nắm góc áo: "Không có việc gì......

Tả lão sư."

"Người nhà em lần này vì sao đánh em?"

"Vì......."

Nhan Tri cắn cắn môi, "Cô cho em.....

đồ lót, muội muội em muốn......."

Tả Từ lắc đầu: "Quần áo mà thôi.

Về sau nàng muốn liền cho nàng, tôi lại mua cho em."

Nhan Tri nhấp nhấp môi, trầm mặc mà quật cường cúi đầu.

Tiếng chuông vào học vang lên.Tả Từ vỗ vỗ bả vai nữ hài: "Đi học trước đi."

Nhan Tri gật gật đầu, chạy về phòng học.Tả Từ nghĩ nàng, đi về văn phòng, tới cửa nghe thấy thanh âm một nữ nhân nói chuyện: "Lão sư, phí mua sách của Nhan Tri nhà ta là không có biện pháp đóng, ngài cũng đừng thúc giục, tôi là không có rảnh tới đây, hôm nay là đưa quần áo mới đến cho con trai tôi.

Về sau ngài xem mà làm, không mua được thì nó liền không đọc."

Tần lão sư chủ nhiệm lớp tính tình tốt cũng bị bà ta chọc giận đập bàn: "Nhan mụ mụ, tiền là chuyện nhỏ, nhưng chị có biết lời này là không chịu trách nhiệm với tiểu hài tử hay không?

Nhan Tri đã cuối cấp!

Thành tích em ấy rất tốt, về sau có thể thi đậu đại học danh tiếng, chị đang đùa giỡn tiền đồ của em ấy!"

Mẹ Nhan không để bụng cười cười: "Học đại học cái gì, con gái đều là đồ lỗ vốn.

Tôi cũng không thể vì cho nàng đi học, để đệ đệ của nàng đói chết đi.

Ngài không thấy được, đệ đệ nàng cao lên, ống quần đều ngắn mất một đoạn.

Được rồi, tôi đi trước, tiền sách ngài xem rồi làm đi."

Bà ta đi ra ngoài vài bước, liền thấy Tả Từ: "Ai da!

Tả lão sư!"

Đây chính là thần tài a, tiểu nha đầu có cái lão sư tuổi trẻ này giúp đỡ, học phí lúc sau đều là cô cho, bài tập cũng đi chỗ cô làm, cho trong nhà tiền điện không ít, có khi còn chút đồ ăn, tốt xấu cũng cho nhi tử đang lớn lót lót bụng.

Tả Từ nhàn nhạt gật đầu một cái.Nhan mẫu nhìn thấy cô liền nhớ tới một chuyện: "Tôi nói, Tả lão sư, tôi biết nha đầu chết tiệt Nhan Tri kia nghe lời cô nói, vậy cô cũng nói cho nó, làm người đừng keo kiệt như vậy, cô mua đồ vật cho nó, muội muội nó muốn một chút liền làm sao, xem nó đánh muội muội nó!

Nếu không phải nể tình cô, hôm nay tôi đã không cho nó đi học!"

Con nhóc phỏng chừng lại từ chỗ Tả Từ mang theo thứ gì tốt trở về, bị tiểu muội muội của nàng nhìn thấy, liền muốn cướp đi.

Ngày thường Nhan Tri cũng nhường nàng, nhưng lúc này, nàng lại giống như điên rồi, hai mắt đỏ bừng ấn tiểu nữ nhi trên mặt đất, hô hấp dồn dập hỏi: "Ngươi thử chạm vào một chút xem!"

Bạch nhãn lang vô tâm này!

Tả Từ thần sắc căng chặt, lễ phép cùng tu dưỡng làm cô chỉ nói ra hai chữ: "Tạm biệt."

Nhan mẫu mất mặt, xoay người đi.

Tả Từ gọi bà ta lại: "Nhan Tri nói áp lực học tập quá lớn, muốn ở lại trường học để tiết kiệm thời gian, nàng đã nói với trong nhà chưa?"

"Không được, làm gì có tiền cho nàng thuê chỗ ở."

"Ta có chung cư cho giáo viên ở trường học."

Nhan mẫu cười: "Cảm tình thật tốt, tiết kiệm tiền trong nhà.

Một ngày ba bữa, nói nó tự mình giải quyết đi."

Tả Từ dù tính tình tốt, nghe thấy một câu như vậy, cũng không nhịn được nhăn mày thật sâu, cô vào văn phòng, một lúc lâu sau mới nói với Tần lão sư: "Tiền sách vở của Nhan Tri bao nhiêu?"

Tần lão sư nâng chén trà: "Ai.....

Cô bé tốt như vậy, gia đình sao lại là cái loại này......

Cô a, cũng tốn không ít đi, như thế nào lại......"

Tả Từ đạm đạm cười: "Không có việc gì.

Cũng đừng nói cho Nhan Tri."

Sau tan học.

Nhan Tri đeo cặp sách, ở phía dưới khu dạy học, dẫm lên gạch vuông, đuổi theo bóng hoàng hôn.Tối nay còn phải về nhà sao.....

Nàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.Cuối tuần này xem như đã hoàn toàn mâu thuẫn với trong nhà.

Thứ sáu là nàng không tốt......

Đã quên cất đi quần áo Tả lão sư cho nàng, nhưng nàng mới không hối hận đâu.Nàng cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn nhìn chính mình, đường cong trước ngực nữ hài ôn nhuận tốt đẹp, ẩn ẩn có thể thấy được hình dạng dây đồ lót.....

Mặt nàng đỏ lên, nhớ tới đây là Tả Từ cho nàng.

Cô như thế nào sẽ đưa cho mình cái này a......

Thật muốn mạng.Cái kia của mình chính là đã cũ, nhưng tại sao cô lại biết a......

"Nhan Tri."

"........

Tả lão sư!"

Nhan Tri bị cô làm hoảng sợ, ngẩng đầu, bộ dáng có chút chột dạ.Tả Từ duỗi tay vén vén tóc mái nàng: "Mặt còn đau không?"

Nhan Tri nhìn cô, lắc đầu: "Đã sớm hết đau."

Tả Từ có điểm thương tiếc nhìn nàng một cái, lại thực mau thu hồi ánh mắt, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ này."

Đi thôi."

Nhan Tri đeo cặp sách to lớn, dẫm lên bóng dáng cô: "Được nha."

"Em chuyển đến nhà tôi ở."

"Ân?"

Một câu không đầu không đuôi như vậy, lại ở trong tâm Nhan Tri khơi lên ngàn gợn sóng, nàng có chút không được tự nhiên cúi đầu, dẫm lên hòn đá nhỏ trên đường, ngây ngô hỏi cô: "Vì sao vậy?"

Tả Từ quay đầu lại nhìn nàng một cái, phát hiện nàng đi rất chậm, đi về sau vài bước, nắm lấy cổ tay nàng, không nói đoạn đối thoại trong văn phòng hôm nay, chỉ là hỏi nàng: "Ở cùng tôi không tốt sao?"

Chỗ cổ tay được cô đụng tới giống như muốn thiêu cháy, Nhan Tri như gà con mổ thóc gật gật đầu: "Được a."

Nàng ở tại chung cư giáo viên trường học phân cho cô.Nhan Tri không phải lần đầu tiên tới, nhưng lần này tới, trong lòng lại thấp thỏm khẩn trương xưa nay chưa từng có......

Về sau nàng thật sự có thể ở chỗ này sao?

Tả Từ nhìn ra nàng thấp thỏm bất an, hậu tri hậu giác phát hiện.......

Cô quyết định có phải có chút hấp tấp quá mức hay không.Cô do dự mở miệng: "Tri Tri......

Nếu em không có quen ở cùng tôi, cũng không có việc gì."

Nhan Tri trong nháy mắt nóng nảy: "Không có!

Em không có!"

Tả Từ cười: "Vậy là tốt rồi.

Em ở chỗ tôi.....

Tôi giống như không thể bảo đảm cái gì.

Tôi chỉ có thể.....

Chỉ có thể đáp ứng em, ở bên người tôi, về sau đồ vật thuộc về em, đều sẽ không bị đoạt đi rồi."

Nhan Tri ngẩn ra, cô đều đã biết.Nàng cúi đầu, có thật nhiều thật nhiều lời nói không dám nói ra miệng.

Tả Từ chỉ nghĩ nàng là ngượng ngùng, sờ sờ tóc nàng, hơi hơi cong lưng, tới gần bên tai nàng nói: "Không có việc gì, chúng ta đã quen biết thật lâu.

Không cần ngượng ngùng, cũng không cần có tư tưởng gánh nặng.

Em a, ở bên người tôi, ngoan ngoãn là được."
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 4


Nhan Tri ôm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Kỳ thật cuộc đối thoại xảy ra trong văn phòng......

Nàng đã sớm biết.Tề Minh Minh ngồi cùng bàn là đại biểu toán học, trùng hợp muốn đi văn phòng tìm lão sư, liền nghe thấy một hồi đối thoại như vậy, nàng thích bắt chước lời người ta nói, bài tập cũng không lấy, dùng hết sức một người, chạy về nói chính xác đối thoại của lão sư cùng mẫu thân cho nàng nghe.

Nhan Tri không có một chút thương tâm.Chẳng sợ nhiều năm qua đi như vậy, nàng đã sớm thành thói quen.

Mẫu thân căn bản không muốn để cho nàng đi học, nếu không phải Tả lão sư mỗi năm đều giúp nàng đóng học phí, nàng đã sớm nghỉ học.

A.

Nàng thiếu cô thật nhiều thật nhiều.Tính đến, nàng chỉ giúp đỡ Tả Từ một lần.

Khi đó Tả Từ vừa mới tới trường dạy học, không rõ ràng lắm tình trạng trị an của huyện nhỏ có bao nhiêu kém, sau tiết tự học buổi tối ở trong văn phòng sửa bài tập, đến khuya mới một mình trở về, bị mấy tên lưu manh một đường bám theo.Nhan Tri vừa mới bị trong nhà đánh, chạy ra lang thang ở trên phố, thấy bóng dáng cô, như là hóa học lão sư mới tới, nàng có chút không yên tâm, đi theo phía sau, lúc sau tiểu lưu manh quả nhiên động thủ, nàng vừa kích động, từ trên mặt đất nhặt lên một cái chai rượu rỗng liền xông lên.

Kết quả sao.....

Kết quả là tiểu lưu manh đầu tiên kia, là biểu ca của nhà cữu cữu nàmg, vốn dĩ là phải đánh người, thấy là nàng mới buông tay ra, xì khinh miệt một tiếng: "Cũng thật con mẹ nó xui xẻo.

Nhan Tri, mày tìm chết a!"

Nhan Tri một chút cũng không khiếp sợ đáp lời: " Cô ấy là lão sư ban thực nghiệm ở trường học, đệ đệ anh ở trong lớp cô ấy, anh nghĩ đối xử với cô ấy thế nào?"

Tả Từ giữ chặt tay nàng, tiến lên một bước ngăn trở nàng, dùng ánh mắt ý bảo nàng đừng nói nữa.Thanh niên nhìn thoáng qua lẫn nhau, lại mắng vài câu thô tục, mới rời đi.

Nhan Tri bị cô nắm có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng né tránh, Tả Từ lập tức buông tay ra, nhìn tay phải nàng cầm bình rượu, nhen giọng hỏi: "Nhan Tri, em không sao chứ?"

Nhan Tri rất ít được người ta khinh thanh tế ngữ như vậy dò hỏi, ở trong bóng đêm đỏ mặt: "......Tả lão sư, em không có việc gì."

Ánh đèn đường tối tăm, Tả Từ mơ hồ nhìn thấy dấu tay trên má nữ hài, mày chậm rãi nhăn lại: "Em không trở về nhà sao?"

Nhan Tri lắc đầu, trầm mặc mà quật cường.

"Vậy đi nhà tôi, tôi bôi thuốc cho em."

Đó là lần đầu tiên nàng đi nhà cô.

Về sau nàng bị trong nhà đánh, Tả lão sư giúp nàng sau giờ học đến nhà cô làm bài tập; trong nhà không cho nàng nộp học phí, Tả lão sư trộm nộp cho nàng; thậm chí......

Thậm chí hôm trước cô còn tặng nàng áo lót cho thiếu nữ.Trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, gương cũng trở nên mơ hồ, mơ hồ soi ra dáng người thiếu nữ yểu điệu tinh tế.

Nàng nhẹ nhàng a một hơi, lầm bầm lầu bầu: "Vì cái gì, vì cái gì phải đối tốt với em như vậy a."

Hiện tại.....

Hiện tại còn để nàng ở lại nhà cô, biết rõ là bởi vì chính mình sắp thi đại học, Tả lão sư đối với học sinh luôn thân cận tốt tính, mới để cho nàng lại đây.

Nhưng nàng vẫn là nhịn không được tưởng rất nhiều rất nhiều.

"Nhan Tri, ổn không?"

Ngoài cửa truyền đến thanh âm cô.

Nhan Tri trong nháy mắt có điểm hoảng loạn, như là tâm tư chính mình bị người phát hiện, lung tung xoa xoa nước trên người: "Tốt, tốt!

Em lập tức ra tới!"

Quần áo nàng chưa mang lại đây, tối nay chỉ có thể mặc áo ngủ Tả Từ, lớn nhỏ dài ngắn đều thích hợp.....

Trừ bỏ trước ngực, hơi trống trải một ít.

Nàng cúi đầu, đẩy cửa đi ra ngoài, có chút không quá tự tại trộm nhìn chính mình......Tả Từ mới vừa sửa sang lại phòng xong, nhìn nàng phát ngốc: "Làm sao vậy?"

"Ngô.....

Không có việc gì."

"Nhìn xem chăn cùng ga trải giường in hoa có thích không?"

Cô tinh tế như vậy dò hỏi sở thích của nàng, Nhan Tri thật ngượng ngùng, dùng sức gật đầu: "Đều thích."

Chỉ cần là cô cho, em đều thích.

Tả Từ cười cười, sờ sờ đuôi tóc ướt dầm dề của nàng, đưa máy sấy cho nàng: "Hong khô đầu tóc đi, rồi đi làm bài tập.

Tôi đi soạn bài trước."

Nhan Tri gật gật đầu, nhìn cô đi về thư phòng, lại nhịn không được gọi cô: "Tả lão sư......"

"Ân?"

Tả Từ quay đầu lại: "Làm sao vậy, là có đề mục không hiểu sao?"

Nhan Tri lắc đầu: "....Cũng không phải.

Không có chuyện gì."

Cô đối với nàng chỉ là tình cảm thân cận của lão sư đối với học sinh, nàng.....

Nàng không dám vượt qua nửa phần, cho dù ở trong đầu nghĩ cô nhiều một hồi, đều cảm thấy đối với cô khinh nhờn.

Cô là giấc mộng xa xôi mà nàng không thể với tới a.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 5


Thời điểm trận ruyết đầu mùa rơi xuống, Nhan Tri đứng ở trên hành lang phát ngốc.

Nàng thấy sân thể dục đối diện nhà giáo vụ có người đi ra, mặc áo khoác vải nỉ màu xanh đen, choàng một cái khăn quàng cổ nhung màu trắng, cô chậm rãi xuyên qua sân thể dục bao trùm tuyết trắng, bóng dáng tinh tế lại thẳng thắn.Nhan Tri nhìn thấy đầu vai cô đều có tuyết rơi xuống, có chút đau lòng, chính là......

Chính là đây là ở trong trường học, nàng rất sợ mang đến cho cô bối rối không liên quan, trước nay ở trong trường học đều bảo trì khoảng cách với cô, thậm chí đi học đều rất ít trả lời câu hỏi, nhưng hóa học của nàng là đã gần đạt được trình độ cao nhất.

Hôm nay trường học còn cúp điện, tuyết rơi xuống lại lớn lại nhanh, làm hư dây điện, phải đợi tuyết ngừng mới có thể gấp rút sửa chữa.Nàng do dự một chút, mới chạy về phòng học, cầm lấy bình giữ ấm lại chạy ra, vừa lúc gặp gỡ Tả Từ lên lầu, trong chớp mắt chuông vào học vang lên kia, nàng nhét bình giữ ấm vào trong tay cô, có điểm oán giận: "Cô như thế nào lại không bung dù nha!"

Nàng theo tiếng chuông chạy về phòng học, bóng dáng như một con động vật nhỏ mềm mại, Tả Từ nhìn bình giữ ấm trong tay, nhịn không được cười cười, này vẫn là cô mua cho nàng.Tả Từ biết Nhan Tri ngày thường coi trọng mặt mũi cô, sợ người khác nói Tả lão sư bất công, nói cô đối với học sinh không tốt, vì thế ở trong trường vẫn cố tình duy trì khoảng cách.

Rất nhiều thời điểm cô đặt ra câu hỏi, có thể nhìn ra trong ánh mắt Nhan Tri bộ dạng nóng lòng muốn thử, nhưng đứa nhỏ này chưa bao giờ giơ tay, vì thế cơ hội để cô khen khen nàng đều không có.Duy nhất cô thiên vị đối với nàng, chính là mỗi lần trả bài kiểm tra cuối học kỳ, có khi sẽ nói một câu: "Lần này thành tích đệ nhất khoa vẫn là bạn học Nhan Tri của ban chúng ta."

Đưa cho cô bình giữ ấm như thế này, vẫn là lần đầu tiên đây.Tả Từ đứng ở đầu cầu thang, phủi phủi bông tuyết trên người, vào văn phòng liền nghe thấy các lão sư đang oán giận: "Cúp điện đột nhiên như vậy, trong văn phòng cả bình nước ấm đều không có."

Hóa ra là như thế này.Tả Từ cúi đầu, nhìn nhìn bình hồng nhạt trong tay, là màu do cô chọn, lúc ấy Nhan Tri nói hồng nhạt quá trẻ con, muốn màu đen, cô lại khuyên nàng phải lấy hồng nhạt, làm một tiểu cô nương phấn phấn nộn nộn thật tốt a.

Nước nóng ở trong bình, là buổi sáng nàng mang từ trong nhà.Tiết thứ hai buổi chiều là hóa học, tiết này là sửa bài thi hóa học, lại nói tiếp một chút nội dung chương trình học mới.

Khi Tả Từ đi lên bục giảng, theo thường lệ trước tiên nói đơn giản một chút thành tích cuộc thi lần này: "Trung bình là 74 điểm, điểm cao nhất là bạn học Nhan Tri, điểm tối đa."

Bạn học trong lớp vẻ mặt chết lặng thở dài: "Lại là điểm tối đa."

Nhan Tri cúi đầu, Tề Minh Minh chọc chọc cánh tay nàng: "Nhan Tri, cậu nói cho tớ một chút, cậu học như thế nào, có thể chứ?

Cầu cậu đấy đại thần!"

Nhan Tri nghĩ nghĩ: "Làm bài tập, hình như cũng không có phương pháp khác."

Còn có......

Chính là thực thích thực thích người kia thì tốt rồi.Nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, vì thế hi vọng chính mình cũng biến thành một ngôi sao.

Các bạn học nhỏ giọng nghị luận một hồi, Tả Từ bắt đầu sửa bài, sửa đến hết câu khó cuối cùng của đề, ở trên bảng đen viết một cái đề đã biến đổi lên, cô vốn dĩ nghĩ câu hỏi, chính là nhớ đến cái bình hồng phấn nhét vào tay cô, tâm niệm vừa chuyển: "Bạn học Nhan Tri, đi lên giải đề một chút đi."

Nhan Tri ngẩn ra, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn cô, cô thế nhưng lại tự gọi nàng đi lên!

Trong nháy mắt kia, máu toàn thân giống như đều đổ dồn lên trên mặt, nàng sợ chính mình đỏ mặt quá rõ ràng, chỉ có thể cúi đầu, bước nhanh qua bàn học, đi đến trước bảng đen, cầm lấy viên phấn viết, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng rung động...Làm sao bây giờ a, cả đầu óc nàng đều là cô.

Là bộ dáng cô vừa mới đi qua đám người, duy độc nhìn về phía nàng; là bộ dáng cô thanh tuyến ôn nhu chắc chắn, kêu tên nàng; là bộ dáng cô đáy mắt mỉm cười, mặt mày hòa thuận vui vẻ.Tay nàng hơi run, đại não trống rỗng.

Tả Từ cũng nhận thấy được nàng cứng đờ, bỗng nhiên có điểm hối hận, có phải bài tập quá khó khăn hay không.....

Như thế nào lại làm nàng khẩn trương thành bộ dạng này.Kỳ thật không làm được cũng không quan trọng, cô cũng sẽ không nói cái gì a.

Cô đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tri Tri, phương trình hóa học của em còn chưa có cân bằng......"

Trong đầu Nhan Tri ong một tiếng, giống như có dây thần kinh căng đứt --- cô đang nhỏ giọng nhắc nhở nàng!

Cô ở trên bục giảng gọi nhũ danh của nàng!

Nàng quả thực hạnh phúc đến muốn tan thành bọt nước rồi!
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 6


Thời điểm ăn cơm tối, mặt Nhan Tri còn hồng hồng.

Tả Từ duỗi tay chạm chạm trán nàng: "Bị cảm sao?

Như thế nào mặt còn hồng như vậy?"

Nhan Tri lặng lẽ liếc nàng một cái, không tiếng động nói.

Bởi vì cô a."

Không cảm mạo.....

Có thể là bị gió thổi rồi."

"Ân gần đây gió có chút lớn.

Ngày mai không đi học, tối nay không cần thức khuya, nghỉ ngơi sớm một chút."

Nhan Tri thích nghe cô thường thường dặn dò ấm áp, cái loại cảm giác này, như là các nàng đã ở bên nhau thật lâu thật lâu, là người nhà thân cận nhất của nhau.

Dọn tới chỗ này, ngày ngày cùng Tả lão sư ở chung bình đạm an ổn hơn so với trong tưởng tượng của nàng.Các nàng đều là tính cách an tĩnh điềm đạm, phần lớn thời điểm đều tự làm chuyện của chính mình, là 2 cá nhân độc lập ---- tuy rằng nàng lặng lẽ yêu thích cô.

Có đôi khi Tả Từ ở trong phòng viết giáo án, nàng thì làm bài tập.Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Nhan Tri buông bút, ngừng thở, tựa hồ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở thuộc về một người khác ---- nàng đương nhiên biết đây là ảo giác của nàng, nhưng nàng lại đắm chìm ở bên trong loại ảo giác này không thể tự kiềm chế.

Sau khi ăn xong Tả Từ dọn dẹp chén đũa, vẫn là không cho nàng nhúng tay, nàng chỉ có thể ôm cặp sách về phòng, mỗi một bước đi, liền xoay người nhìn cô một chút, xắn ống tay áo trắng lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn sạch sẽ, tóc mái bên thái dương rủ xuống, có loại phong tình dị thường ôn nhu.Tả Từ nhận thấy được ánh mắt nàng, ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhan Tri lắc đầu: "Không có việc gì.....

Tả lão sư, cô có nhũ danh sao?"

Tả Từ ngẩn ra: "Là tên gọi trong nhà?"

"Ân!"

"Không có nhũ danh thường gọi.

Trước kia mụ mụ gọi tôi Tiểu Từ.

Về sau bọn họ qua đời, liền không có ai gọi như vậy nữa.

Nhan Tri chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, mới cay chát nói: ".......Thực xin lỗi, cô......"

Hóa ra cha mẹ cô đều đã qua đời, cho nên cô mới có thể một mình đi vào thành phố xa lạ này.

Tả Từ đóng vòi nước lại, biểu tình thanh đạm ôn nhu có phiền muộn nhàn nhạt: "Không có việc gì, đã qua nhiều năm."

Nhan Tri rõ ràng từ trong mắt cô đọc ra cảm xúc đau thương nào đó, nhưng cô lại chỉ nói không có việc gì......

Hẳn là coi chính mình là cái hài tử, cho nên cái gì cũng chưa từng nói, cũng chưa từng để nàng nhìn thấy thế giới của cô.

Lúc sau nàng lui bước, lặng im một lát, mới ngẩng mặt lên: "Ta đây về phòng học bài trước."

Tả Từ chần chờ, tựa hồ cảm thấy nàng chợt có cảm xúc khác lạ, nhưng là Nhan Tri chưa nói, cô cũng không hỏi lại, chỉ là trở về phòng, thời điểm viết giáo án, trong lòng còn đang suy nghĩ, có phải có câu nói nào tổn thương đến đứa nhỏ này không.

Mười giờ rưỡi, thời điểm cô chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy ngoài hành lang còn có ánh sáng, vì thế đến phòng khách nấu ly sữa bò, gõ cửa đi vào: "Như thế nào lại thức đêm?"

Ngòi bút Nhan Tri dừng lại, hoảng loạn kéo ghế đứng lên, từ sau khi nàng vào đây ở, Tả Từ chưa từng vào phòng nàng, cho nàng không gian tự do cùng độc lập tuyệt đối......

Chính là cô vừa tiến vào, Nhan Tri liền cảm giác căn phòng này trở nên thật nhỏ, không khí đều trở nên loãng.

"Ân......

Còn muốn làm đề một lúc."

Nàng rũ mắt không dám nhìn cô, nhưng lại thường thường ngẩng đầu, ánh mắt tham lam vòng một lượt trên người Tả Từ ---- cô mặc áo ngủ tơ lụa màu ngọc lục bảo, lộ ra một đoạn cổ tinh tế trắng nõn, tóc xoăn màu nâu nhạt xõa trên vai, tươi cười là ôn nhu lưu luyến, câu lấy tim nàng đập thình thịch.

Tả Từ lễ phép hỏi: "Tôi có thể đi vào sao?"

"......Đương nhiên rồi."

Nhan Tri kéo ghế ra cho nàng, Tả Từ đi qua, đưa sữa bò cho nàng, trong giọng nói có nhàn nhạt sủng nịch tự nhiên: "Không cần ngủ quá muộn, nhìn quầng thâm mắt của em một cái.

Khuôn mặt trắng như vậy, quầng thâm mắt quá rõ ràng, giống như gấu trúc nhỏ."

Nhan Tri nhận lấy ly, có chút luống cuống tay chân, các nàng cách nhau rất gần rất gần, nàng có thể ngửi được hương vị sữa tắm nhẹ nhàng của cô, nàng bị lời nói quan tâm của cô làm bên tai nóng lên, chỉ biết gật đầu: "Ân.....

Em biết rồi.

Chờ thi đậu đại học, liền không thức khuya, quầng thâm mắt.... có phải thực xấu hay không?"

Tả Từ bật cười, lôi kéo ống tay áo của nàng: "Em ngồi a.

Làm gì khẩn trương như vậy.......

Là không thích tôi vào phòng của em sao?"

Nhan Tri lắc đầu, nhất thời bức thiết: "Sao có thể!"

Tả Từ quay đầu đi, ánh mắt ôn nhu nghiêm túc đánh giá nàng: "Vậy thì làm sao vậy?"

"......

Thật sự không có sao."

Có rất nhiều rất nhiều cảm xúc đè ở đáy lòng, vô pháp mở miệng, không thể mở miệng.Nàng sợ.....

Sợ một khi nói ra, cơ hội chờ đợi bên người cô đều không có.

Đều do chính mình, thật sự là quá tham lam.Rõ ràng đều nghĩ kỹ rồi, chỉ cần có thể được ở bên người cô nhiều thêm một giây, chẳng sợ Tả lão sư vĩnh viễn cũng không biết nàng thích cô, cũng không quan trọng a.

Nhưng nàng luôn không quản được tâm tư chính mình, một khi tới gần cô liền bất ổn.....

Muốn nắm tay cô, muốn ôm cô nghĩ hôn cô......

Nhưng nàng làm sao dám.

Nàng rũ lông mi, cảm xúc chuyển động, một lúc lâu sau không nói chuyện.Tả Từ không tiếp tục hỏi: "Em nếu là gặp chuyện không vui, nhớ rõ nói cho tôi là được.

Tri Tri, tôi không chỉ là lão sư của em, cũng là bằng hữu của em."

Nhan Tri ngơ ngẩn: "Có thể là bằng hữu sao?"

Tả Từ cười: "Đương nhiên rồi.

Em là bằng hữu duy nhất của tôi ở chỗ này."

Cô còn nhớ rõ bộ dạng thiếu nữ nho nhỏ cầm bình rượu, xông vào phía trước cô, khi đó cha mẹ đã qua đời được ba năm, lần đầu tiên cô biết, hóa ra còn sẽ có người quan tâm cô như vậy, có thể mạo hiểm vì cô.Chỉ là cái học sinh chưa bao giờ ở trong giờ học trả lời qua câu hỏi, cô thậm chí còn không có gọi tên nàng.

Chính là.....

Chính là ở sau lúc kia, lòng tốt của cô giống như được lặng lẽ chiếu sáng lên một góc, vì thế cô theo bản năng suy nghĩ giải quyết một chút chuyện của tiểu cô nương, ở trên bảng thông báo kết quả tìm kiếm tên nàng, thời điểm đi ngang qua phòng học ngẫu nhiên sẽ nhìn vào bàn học của nàng một cái......Cô biết nàng là cái hài tử cực độ tự hạn chế, biết nàng có cái gia đình thân sinh rách nát, biết nên thậm chí vì không nộp nổi học phí mà bỏ học......

Vì thế cô vươn tay, bảo vệ điểm ánh sáng đang tràn ngập nguy cơ bên trong gió tuyết này.

Nhan Tri bị một câu nói của cô làm ngây người nửa ngày, mới ngây ngốc hỏi: "Kia....

Em cũng có thể xem cô là bằng hữu sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Tả Từ học ngữ khí khi nói chuyện của nàng nhẹ nhàng chắc chắn: "Có gì muốn nói, có thể nói với tôi, có vấn đề muốn hỏi, cũng có thể hỏi tôi.

Tri Tri, em không cần câu nệ như vậy đối với tôi.

Ví dụ như, đi học giơ tay trả lời nhiều một chút được không?"

Nhan Tri bị một câu nói của cô làm đổ hốc mắt.

Hóa ra cô vẫn luôn biết, chính mình cố tình xa cách cùng lãnh đạm."

Ân.....

Tả lão sư!

Em đây về sau sẽ nhận thầu mọi câu hỏi của cô nga!"

Tả Từ sờ sờ tóc nàng, biểu tình ôn nhu: "Được nha.

Nếu là hỏi em, không trả lời được, nhưng không cho khóc nhè a."

"Ta mới sẽ không đâu."

Đôi mắt thiếu nữ sạch sẽ đen bóng, đôi mắt cong cong, Tả Từ cũng cười.Một chút ánh sáng trước kia
---- Hiện tại a, trở thành mặt trời nhỏ của cô.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 7


Thời điểm trận tuyết rơi cuối cùng trong năm, đã tới Tết Âm Lịch rồi.

Nhan Tri ở nhờ trong nhà Tả Từ nửa năm, rrong nhà chỉ ngẫu nhiên hỏi qua một câu --- hỏi trường học nàng có phát cái học bổng gì không.Nàng đứng ở bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện này, cười tự giễu một chút.

Còn có nửa năm, nửa năm cuối cùng.

Nồi cơm điện trong phòng bếp đinh một tiếng, nàng lấy lại tinh thần, chạy về, vừa lúc gặp được Tả Từ đi ra từ trong phòng, cô thực bất đắc dĩ: "Tri Tri, em sao lại dậy sớm như vậy?"

Nhan Tri cười với cô một chút, múc hai chén cháo, lại vớt trứng luộc nước trà từ trong nồi ra: "Ngủ không được nha."

Tả Từ có chút sinh khí: "Em bây giờ là năm cuối, thời gian ngủ nghỉ rất quan trọng.

Buổi tối em làm bài tập, ngủ trễ, buổi sáng còn dậy sớm như vậy.

Tuy rằng hôm nay là cuối tuần...."

Nhan Tri bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt phát sáng, một bộ dáng hoàn toàn tin cậy.Cô bỗng nhiên nói không nổi nữa, ngừng nửa ngày, mới hòa hoãn ngữ khí, thanh tuyến ôn nhu hòa dịu: "Nghe lời một chút, được không?"

Nhan Tri ngơ ngẩn gật gật đầu, cảm giác màng nhĩ bị thanh tuyến tinh khiết êm tai của cô trêu chọc một chút.Hai người hàn huyên chút chuyện ở trường học, ăn xong bữa sáng, Nhan Tri muốn nói lại thôi: "Em......"

Tả Từ mỉm cười: "Về nhà đi thôi.

Trường học cũng nghỉ, ngày kia liền ăn Tết."

Nàng xác thật không có nhiều lý do ở lại.

Năm cuối kỳ nghỉ ngắn, trước và sau Tết có một vòng nghỉ, nhưng mấy ngày ăn Tết không quay về, là không thể nào được.Nhan Tri thấp thấp dạ một tiếng.

Tả Từ đưa nàng ra ngoài.Không trung còn đang có tuyết bay, gió thổi lạnh lẽo, Tả Từ đứng ở giao lộ, tóc mai dính tuyết, thấp giọng dặn dò nàng: "Về nhà rồi, đừng so đo việc nhỏ với trong nhà, có thể nhẫn nhịn liền nhẫn.

Chỉ mấy ngày thôi."

Nhan Tri: "Ân.

Biết."

Nàng bỗng nhiên cởi xuống khăn quàng cổ của mình, đeo lên trên vai Tả Từ, một vòng lại một vòng quấn quanh: "Cái này vẫn là không nên mang theo về nhà."

Là Tả lão sư cho nàng, chính là đưa về nhà, sẽ bị cướp đi.Tả Từ ngẩn ra, rũ đôi mắt xuống: "Được.

Tôi bảo quản nó giúp em mấy ngày."

Nhan Tri thấp hơn cô vài centimet, nàng nhón chân nhỏ, động tác mềm nhẹ lại tinh tế quấn khăn quàng cổ lên người cô, chóp mũi nho nhỏ bị gió lạnh thổi đỏ bừng, có vẻ có chút đáng thương lại đáng yêu.Tả Từ không quá tự tại lui về sau một bước: "Được rồi.

Em đi về trước đi."

Nhan Tri gật gật đầu, buông tay ra, nở ra nụ cười tươi đẹp: "Em đi đây."

Tả Từ vẫy vẫy tay cười với nàng, nhìn nàng đi xa, mới quay trở về.

Một đường gió tuyết đan xen, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mỗi một ngày lễ, cảm giác cô đơn tịch liêu lại lần nữa nảy lên.Nửa năm trước, đại khái là bởi vì có Nhan Tri làm bạn, cô đã thật lâu không có lại cảm xúc loại này.

Chính là hiện tại....

Nàng xoa xoa thái dương, có chút bất đắc dĩ cười, mới vừa nói tạm biệt với tiểu cô nương, như thế nào liền cảm thấy....

Thiếu chút cái gì.

Cô cười thở dài, dẫm lên gió tuyết đi về.Về tới nhà, trong nhà còn có mùi cháo nhàn nhạt, chỉ là cứ cảm giác trống không, như là thiếu chút cái gì, cô cầm quyển tiểu thuyết, ngồi xuống đọc, lại nhìn nhìn phòng khách, cuối cùng không quá yên tâm mở ra cánh cửa khép hờ.

Cửa sổ không đóng, giấy viết trên mặt bàn bị gió thổi đến rào rạt rung động.Cô cười cười, đi vào, đóng lại cửa sổ, cong lưng nhặt lên giấy nháp thưa thớt trên mặt đất, đứng ở cạnh bàn chậm rãi sắp xếp lại.......

Bạn học Nhan Tri thích sạch sẽ, luôn luôn sắp xếp đồ vật lại thật tốt, cô nghĩ đến thói quen nhỏ khi Nhan Tri dọn dẹp bàn học, cũng dựa vào phương thức của cô đi phân loại.Cô cầm bài tập hơi nhăn, chính là.....

Từ trong giấy nháp bay ra một tờ giấy nho nhỏ, động tác cô ngừng lại.

Mơ hồ có thể thấy được mấy chữ viết bên trên.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 8


Đêm giao thừa.

Trên trời bay đầy tuyết lớn như lông ngỗng, tiếng pháo hoa đùng đùng, chỗ sâu trong hẻm nhỏ một thân ảnh tinh tế đơn bạc dần dần đi ra, cũng không bung dù, ở dưới ánh đèn đường, tuyết đã rơi xuống đầy đầu.Nhan Tri nhẹ nhàng a một hơi, sau khi đi tới đường lớn càng đi càng nhanh, cuối cùng dứt khoát ở trên nền tuyết chạy đi.

Bên tai là gió lạnh gào thét thổi qua, nhưng lòng nàng lại rực cháy nóng bỏng.

Về nhà vài ngày......

Vài ngày không thấy được người trong lòng nàng.

Nàng rất nhớ cô.Nàng muốn biết Tả Từ đang làm cái gì, muốn nhìn thấy cô, muốn nghe thấy tiếng cô, nhưng một chút cơ hội đều không có...

Ở nhà thật sự chờ không nổi, thừa dịp phụ thân ra ngoài đánh bài, mẫu thân qua hàng xóm chơi mạt chược, nàng lén từ trong nhà chuồn ra.

Tả Từ đã cho nàng một cái chìa khóa dự phòng, nàng lấy móc vào dây chuyền, đeo ở trước ngực, chưa bao giờ dùng qua, mỗi lần nắm lấy nó......

Luôn là thành kính chờ mong, cũng không dám mạo phạm.Nàng lấy chìa khóa mở cửa, dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẩn trương cùng chờ mong, mở cửa ra.

Phòng khách chỉ chừa một đèn bàn nhỏ, ánh đèn màu vàng quất, một người dựa vào trên sofa, trên người đắp một cái chăn lông trắng, hô hấp phập phồng đều đều --- cô ngủ rồi.Nhan Tri hít sâu, ấn xuống nai con đang loạn nhảy trong lòng kia, lặng lẽ đi về phía trước về bước, đứng ở bên cạnh sofa, chậm rãi cong lưng, vừa lúc thấy lông mi cô nhẹ nhàng rung động.....

Nàng rất muốn hôn cô.

Nhưng đây là sai.....Nhan Tri còn giữ lại lý trí, lui về sau một bước, muốn để yên cho cô ngủ, chính là thời tiết lạnh như vậy, nàng không thể để Tả lão sư ngủ trên sofa, sẽ cảm lạnh.

Nàng cúi người gọi cô: "Tả lão sư?"

Đến gần cô rồi, nàng mới ngửi được một chút hương rượu vang đỏ nhàn nhạt.

Trong lòng nàng nhảy dựng, vì cái gì....

Vì cái gì đêm giao thừa, Tả lão sư lại ở nhà một mình ăn Tết, một mình uống rượu.Nàng không dám nghĩ đến cái loại tình cảnh tịch liêu này.

Tả Từ ngủ thực nông, mí mắt hơi hơi nâng lên: "Ân......

Tri Tri?"

Nhan Tri cười cười: "Là ta nha.

Tả lão sư."

Tả Từ miễn cưỡng ngồi dậy, thẳng lưng, bộ dáng giống như có chút chưa tỉnh rượu: "Em không phải ở nhà sao.

Như thế nào lại ở chỗ này đâu."

Cô nói nói, lại cầm lấy cái ly đế dài trên bàn, hơi hơi ngửa đầu lên, rượu đỏ mùi thơm nồng thuần ngào ngạt lại lần nữa vào miệng.

Tóc dài hơi xoăn rời rạc trên đầu vai, cổ tay cô trắng thuần sạch sẽ, cằm giơ lên độ cong gãi đúng chỗ ngứa ôn nhu nhu mỹ, ánh đèn màu vàng quất nhàn nhạt, bóng dáng cô nửa sáng nửa tối, tiêu điều quạnh quẽ rất nhiều, cũng mờ nhạt mà ái muội.Nhan Tri cảm giác trái tim của mình lại bị nai con đụng trúng một chút, nàng đối với loại phong tình ôn nhu sâu xa này không hề có sức chống cự: "......

Tả lão sư."

"Ân?"

Thần trí Tả Từ có chút hoảng hốt, rốt cuộc nhớ rõ đang cùng nàng nói chuyện: "Em đừng xích mích với trong nhà.

Về nhà.....

Sớm một chút.

Ngoan.

Qua mấy ngày liền khai giảng......"

Nhan Tri ngồi xuống trên thảm dưới đất, tới gần cô, đánh bạo, gác cằm lên đầu gối cô, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Không có xích mích với nhà.

Không ai quản em.

Em liền trở lại.

Cô......

Tả lão sư, cô một mình sao?"

Tả Từ cười cười, duỗi tay đem tóc rơi bên mái nàng vén lên sau tai, động tác là ôn nhu thân cận mà lúc thanh tỉnh chưa bao giờ có: "Ân.

Một người, uống chút rượu.

Ngoài cửa sổ tuyết còn đang rơi sao?"

Nhan Tri gật gật đầu: "Ân, tuyết rơi thật lớn thật lớn."

Tả Từ có chút mệt nhọc: "Vậy em đi đến bên cửa sổ, nói lên nguyện vọng a.

Mẹ tôi trước kia nói với tôi, ước nguyện lúc tuyết rơi, thần tiên trên trời sẽ nghe thấy."

Nhan Tri chưa bao giờ nghe thấy cô nói như vậy, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn đi đến bên cửa sổ, chắp tay trước ngực, thành kính, mặc niệm một câu, thực nhanh quay đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tả lão sư....."

Nàng nháy mắt im lặng.

Tả lão sư ngủ rồi.Hô hấp cô nhẹ nhàng thơm ngọt, trong nháy mắt trong phòng cực kỳ an tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm tuyết rơi xuống.

Nữ hài nhìn chăm chú mặt cô ngủ, khóe môi hơi hơi cong lên, nàng thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Thần tiên có thể nghe thấy được nguyện vọng mà em nói, vậy bọn họ biết.....

Em thích cô sao?"
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 9


Mùa xuân đến rất sớm.

Sau một hồi tuyết đầu mùa tan, trong gió dần dần có độ ấm mùa xuân.Cuộc sống cao trung chỉ còn lại bốn tháng cuối cùng.

Nhan Tri ở trên lịch gạch bớt một số ngày, Tề Minh Minh ngồi cùng bàn tới gần nàng, hạ giọng nói: "Nè, Nhan Tri, bọn họ nói cậu tặng quà cho Tả lão sư?

Giống như thấy các cậu cùng nhau đi dạo siêu thị a?"

Nhan Tri sắc mặt lạnh lùng: "Ai nói?

Còn nói cái gì?"

Tề Minh Minh là cái nữ hài tâm tư đơn thuần: "Ai......

Cậu làm sao vậy......

Đừng để ý mấy người đó nói, bọn họ nói cái gì Tả lão sư bất công linh tinh, rõ ràng chính là ghen tị thành tích của cậu.

Tớ nói cho cậu biết chơi, cậu đừng nghĩ là thật."

Nhan Tri không nghe lọt lời nói của nàng, thanh âm có chút lãnh ngạnh: "Ai nói?"

Tề Minh Minh ai một tiếng, nàng không có biện pháp, vẫn là nói cho nàng, lại khuyên khuyên nàng không cần tức giận, không cần thiết ảnh hưởng việc học của mình.Nhưng Nhan Tri căn bản không nghe lọt lời nói của nàng.

Sau khi tan học, học sinh tốt Nhan Tri lần đầu tiên đánh nhau.Nàng biết rất nhiều nữ hài tử đều thích nghị luận người ở sau lưng, nói xấu người khác, hoặc là thật sự, hoặc là bịa đặt, sau đó vây quanh một vòng, cười ý vị thâm trường.

Nàng biết bản thân không nên sinh khí, cho nên nàng rất bình tĩnh đi đến trước mặt đại biểu ngữ văn Trương Thư, xuyên qua nhóm bạn của nàng, nắm lấy cổ áo nàng, khí thế thực đột nhiên bùng nổ: "Mày lặp lại lần nữa!"

Trương Thư mặc váy trắng, mất khống chế thét chói tai: "Mày làm gì!

Nhan Tri!"

Bạn học bên cạnh cũng tới bắt tay Nhan Tri, nhưng Nhan Tri giống như đột nhiên bộc phát ra sức lực, một tay đè Trương Thư ở trên lan can kim loại: "Có gan, mày lặp lại lần nữa cho tao!

Mày dám nói Tả lão sư......"

Trương Thư vẫn luôn thét chói tai, nàng sợ nàng đẩy xuống lầu, bạn học cũng luống cuống, vài người đang cầm tay nàng, thậm chí nắm tóc nàng, vài người chạy đi kêu Tần lão sư chủ nhiệm lớp.

Cuối cùng, khi Nhan Tri đứng ở trước mặt Tần lão sư, biểu tình vẫn là lãnh đạm: "Nàng bịa đặt."

Tần lão sư vẫn luôn thực đau lòng cái học sinh này, chính là sự tình bất công không tốt làm quá rõ ràng: "Nàng tạo cái tin đồn gì?"

Nhan Tri thần sắc lạnh lùng: "Để nàng tự mình nói."

Trương Thư vẫn luôn khóc: "Liền.....

Không phải nói một chút, nàng cũng Tả lão sư đi ra dạo siêu thị bị ta thấy được.

Ta liền đoán nàng có phải tặng quà cho Tả lão sư hay không.....

Sau đó ầm ĩ chút......

Chúng em liền nói chơi, ai biết nàng vì cái gì đột nhiẻn như vậy......"

Tần lão sư có chút buồn cười, gia cảnh Nhan Tri là cái gì, hắn vô cùng rõ ràng, còn tặng quà cho lão sư......

Lão sư không tặng đồ cho nàng liền không tệ!Hắn cố nén cười, xụ mặt: "Trương Thư!

Em bịa đặt lão sư cùng bạn học như vậy, em còn cảm thấy chính mình không có sai sao?

Còn có em, Nhan Tri, có chuyện thì từ từ nói, em động thủ làm cái gì?"

Nhan Tri rũ mắt xuống: "Em không đánh nàng."

Nàng chỉ là ấn nàng trên lan can, liền làm nàng sợ quá mức.

Nhưng chính nàng đây, bị bạn bè Trương Thư xả tóc nắm đầu, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

"Tính tính....."

"Tần lão sư."

Tần lão sư vừa mới chuẩn bị chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không nghĩ tới Tả Từ tự mình lại đây, tính tình cô là nhất quán ôn nhuận mỉm cười, giờ phút này biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc: "Bạn học Trương Thư."

Trương Thư thấy cô, khó tránh khỏi chột dạ: "Tả lão sư."

Ánh mắt Tả Từ cuối cùng mới rơi xuống trên người Nhan Tri: "Nhan Tri."

Nữ hài lúc nãy lãnh đạm bình tĩnh trong nháy mắt thần sắc nhu hòa xuống, không được tự nhiên cúi đầu: ".......

Tả lão sư."

Tả Từ thần sắc nhàn nhạt xẹt qua trên mặt Trương Thư: "Làm người phải phụ trách cho lời nói của mình.

Bạn học Trương Thư, em có phải vẫn còn cảm thấy bản thân mình không sai?"

Trương Thư là cái tiểu cô nương yêu làm đẹp, thành tích vẫn luôn không tốt lắm, tiêu tiền để vào cao trung, vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của cô lập tức liền luống cuống: "Lão sư!

Ngàn vạn không cần gọi ba ba em tới, ông ấy sẽ đánh chết em!

Em xin lỗi!

Lão sư, thực xin lỗi ngài.....

Cũng thực xin lỗi Nhan Tri, về sau mình sẽ không nói bậy nữa!"

Tần lão sư cũng làm người hòa giải, kỳ thật chuyện hôm nay hai người đều không có lý, có người cúi đầu trước thì tốt rồi: "Tốt, Tả lão sư đi về trước đi, nơi này tôi sẽ giải quyết."

Tả Từ nhàn nhạt ừ một tiếng, đi về phía trước vài bước.

Phía sau, Tần lão sư nói với Nhan Tri: "Nhan Tri, em cũng nói lời xin lỗi."

Nữ hài mím môi, một bộ dáng quạnh quẽ quật cường, nhìn thẳng phía trước, trước sau đều không mở miệng.

Nàng sẽ không xin lỗi.Nàng không ngại người khác nói nàng như thế nào, nghị luận nàng như thế nào, chính là các nàng không được nghị luận Tả Từ như vậy.

Tả lão sư ở trong lòng nàng vẫn luôn là hoàn mỹ, không thể mạo phạm, chỉ có thể nhìn lên.Cho nên trước mặt người khác rất ít nói chuyện với cô, thậm chí không dám tới gần cô, có rất nhiều thứ nàng muốn gần gũi cô, lại không dám tiến lên một bước.

Cô là ánh sáng chiếu vào tâm nàng, như thế nào có người dám chửi bới cô?Tần lão sư có chút sốt ruột: "Nhan......"

"Nhan Tri.

Lại đây."

Cách một khoảng, Tả Từ đứng ở trên hành lanh ngoái đầu nhìn lại, vẫy vẫy tay với Nhan Tri: "Tần lão sư, tôi có việc tìm nàng."

Tần lão sư thực cạn lời mắt trợn trắng, cũng thật đủ bênh vực người của mình, liền câu xin lỗi cũng không để nàng nói.Nhan Tri ngẩn ra, mắt sáng rực lên, chợt theo bản năng cất bước về phía trước.....

Cô đang kêu nàng đi qua a.Cô có thể tức giận hay không a?

Nhan Tri bắt đầu hậu tri hậu giác lo lắng lên.Tả Từ cùng nàng rời đi khu dạy học.

Nhan Tri đeo cặp sách, cùng cô song hành, đi sau cô nửa bước, dẫm lên bóng cô.Trên đường dần dần vắng người, Tả Từ có chút buồn cười: "Em đi ở đằng sau làm cái gì?"

Nhan Tri chớp chớp mắt: "Cô không giận em à?"

Tả Từ lắc đầu: "Không có."

Đôi mắt Nhan Tri nháy mắt sáng một chút, rồi lại thực mau vì lời nói của cô mà tối đi."

Chính là, Nhan Tri, học kỳ này em không cần ở cùng tôi."

Nhan Tri ngơ ngẩn, thanh âm thấp thấp hỏi cô: "Vì cái gì....."

Tả Từ dừng một chút, cũng cười cười: "Em không thể lại ở bên cạnh tôi......

Về sau sẽ không lại có người nghị luận em.

Em yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cho em, sắp xếp tốt chỗ ở."

Nhan Tri phe phẩy đầu lui về phía sau, nàng không nghe thấy rất nhiều lời cô nói, nàng không cần chỗ ở khác, nàng chỉ muốn biết vì cái gì......

Vì cái gì không thể lại tiếp tục ở bên người cô?Là bởi vì Trương Thư sao?

Hay là Tả lão sư ngại nàng phiền?Hay là Tả lão sư muốn yêu đương, thậm chí muốn kết hôn?

Hay là.....

Hay là cô đã biết?Đôi mắt nàng đong đầy không thể tin tưởng mất mát, đâm Tả Từ một chút.

Cô thở dài, vẫn là theo bản năng kêu nhũ danh nàng: "Tri Tri, em nghe cô nói....."

Nhan Tri lắc đầu, đầu tóc ban nãy bị giựt loạn có vẻ có chút chật vật, trên má cũng có một vết máu nhỏ dài, nhưng giọng nàng vẫn là bình tĩnh: "Thật sự không thể lại tiếp tục ở bên cạnh cô sao?"

Tả Từ rũ mắt xuống, đôi tay lặng yên không một tiếng động siết chặt, khắc chế cảm xúc dao động: "Ừ."

Nhan Tri dùng sức nhấp môi dưới, nước mắt nháy mắt rơi xuống.

Nàng không tiếng động khóc: "Em biết rồi."

Biết rõ mộng đẹp này sẽ tỉnh, sẽ vụn vỡ.

Chính là, chính là.Chính là thời điểm tan nát trước tiên vẫn là sẽ đau lòng.
 
Back
Top Bottom