Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  (Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang

(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 10


Gió mùa xuân từ trên biển thổi tới, mang theo hơi nước ôn nhuận, đánh thức thế giới đang phủ đầy bụi.

Cuối tuần tháng ba, hoa anh đào trong trường nở rộ, phấn phấn nộn nộn nối thành một mảnh, Tề Minh Minh trộm mang theo di động tới trường, lúc tiết thể dục lôi kéo Nhan Tri đến dưới cây hoa anh đào: "Cậu đứng im!

Làm cái tư thế, cho tở chụp tấm ảnh, cái này gọi là khuôn mặt và hoa anh đào cùng nhau thêm hồng!"

Cả đầu óc Nhan Tri đều nghĩ đến cái đề cân bằng hóa học vừa rồi tính sai kia, biểu tình có điểm nhạt nhẽo, tư thế cũng thực tùy ý.

Cố tình Tề Minh Minh chụp được ảnh nàng, còn thực vừa lòng: "Tớ muốn đăng lên trên mạng, cho người khác nhìn thấy tiểu mỹ nữ ngồi cùng bàn của tớ."

Nhan Tri mới lấy lại tinh thần, cười mắng nàng: "Cậu đừng làm rối!"

Tính cách Tề Minh Minh là thật hoạt bát, đắc ý cười: "Tớ liền phải đăng!

Cậu có thể làm gì tớ bây giờ?"

Nhan Tri theo bản năng duỗi tay đoạt di động của nàng, nhưng Tề Minh Minh thật nhanh, hai người đùa nghịch lùi về sau vài bước, không chú ý một cái, Nhan Tri đụng vào người, ngửi được một chút mùi hoa dễ ngửi, thanh âm người nọ rất quen thuộc, một tay đỡ vòng eo mảnh khảnh của nàng: "Cẩn thận."

Tề Minh Minh trước đem điện thoại giấu ở sau lưng: "Tả lão sư!"

Nhan Tri mới lấy lại tinh thần: "Tả lão sư."

Tả Từ sớm đã bất động thanh sắc thu hồi tay, hơi gật đầu với hai người, liền từ bên người các nàng đi qua, không nhìn xem nhiều thêm một cái.Tâm tình Nhan Tri thật vất vả mới tốt lên trong nháy mắt lại thành hư không, nàng cúi đầu: "Minh Minh...... chúng ta trở về đi."

Tề Minh Minh kêu nàng: "Ai.....

Đừng đi a, tiết thể dục vẫn còn, chúng ta lại chơi một chút?"

Nàng hôm nay là thật vất vả mới kéo được Nhan Tri cái người học đến choáng váng này đi ra tản bộ, nàng nhìn ra nàng tâm tình không tốt, cất giấu tâm sự, cũng không dám hỏi nàng, nhưng vẫn là muốn đưa nàng ra ngoài giải sầu.

Nhan Tri lắc đầu, ý cười có chút chua xót: "Tớ phải đi về.....

Tiết sau là giải đề thi hóa học, tớ có nói đề sai rồi, tớ còn chưa có tìm ra bước nào sai."

"Được rồi."

Tề Minh Minh méo miệng: "Cậu khẩn trương đối với thành tích hóa học như vậy làm gì?

Một lần làm sai một bài, cậu đều phải nghĩ rất lâu.

Đến toán học cậu cũng chưa coi trọng như vậy!"

Nhan Tri rũ đôi mắt xuống: "Bởi vì tớ không có biện pháp......."

Bởi vì không biết làm thế nào, mới có thể làm cho ánh mắt người kia dừng lại ở trên người nàng nhiều thêm một giây......

Cho nên nàng chỉ có thể dùng hết khả năng lấy được thành tích càng tốt.

Hiện tại câu hỏi của lão sư, nàng sẽ cùng với các bạn học giơ tay trả lời, chính là......

Chính là Tả Từ chưa bao giờ gọi qua nàng.Ánh mắt cô sẽ bình bình đạm đạm xẹt qua người nàng, lại tựa hồ như không thấy được nàng, gọi tên người khác.

Nhan Tri biết.....

Tả lão sư khẳng định là đã biết cái gì, tuy rằng nàng không biết Tả Từ là biết đến như thế nào.

Là quá rõ ràng đi, bởi vì đáy lòng nàng nơi nơi đều tràn ngập dấu vết người này, nàng sẽ ở trên khoảng trống giấy nháy tính toán mà viết tên cô, sổ nhật ký của nàng mỗi ngày đều ghi chép quần áo Tả Từ yêu thích, đồ ăn yêu thích, nàng thậm chí.....

Ở đêm tân niên, đối với tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói thích.Nàng có chút xuất thần, tùy ý Tề Minh Minh kéo nàng trở về.

Chờ tới phòng học rồi, Nhan Tri mới lấy lại một chút tinh thần, đem bài thi hóa học cùng giấy nháp lấy ra, nhưng cầm bút, lại không có cách nào bắt đầu tính toán được.Tả Từ......

Tả lão sư.

Dưới đáy lòng nàng gọi tên người kia, lại không thể gặp mặt gọi cô như vậy, Tả lão sư sẽ chán ghét nàng đi?

--- là cô cho nàng mái hiên che mưa, là cô trộm bảo vệ cơ hội đi học cho nàng, Tả Từ không nghĩ để cho nàng biết, cho nên Nhan Tri vẫn luôn làm bộ không biết, chính là trên thực tế......

Có bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, nàng đều bởi vì nhớ Tả Từ mà trằn trọc khó ngủ.Nàng nghĩ, đời này nàng sẽ không thể gặp được người tốt hơn Tả Từ.

Chẳng sợ nàng biết sẽ không thể.....

Nhưng nàng vẫn thích cô vô pháp khống chế.

Thời điểm tiếng chuông vang lên, nàng dùng sức cắn môi dưới, muốn tập trung lực chú ý nghe giảng bài.Chính là vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc trên bục giảng kia.....

Nhan Tri lại không khỏi nước mắt ướt mi, nàng đã từng cách cô gần như vậy, nhưng hiện tại.....

Hiện tại nàng giống như chỉ có thể ở nơi xa nhìn cô một cái.Tuy rằng Tả Từ vẫn sẽ nộp phí sách vở cho nàng, thậm chí tiền ăn ở học kỳ này, cũng là Tả Từ ủy thác Tần lão sư sắp xếp....

Chính là cô sẽ không bao giờ mỉm cười nhìn nàng nữa, sẽ không có thần sắc ôn nhu gọi nhũ danh nàng, ánh mắt cũng sẽ....

Không bao giờ nhìn đến nàng nữa.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 11


Cách thời gian thi đại học còn 100 ngày, phía dưới khu dạy học của trường bắt đầu bày biện thẻ bài 'đếm ngược', trăm ngày động viên, đại hội tuyên thệ....

Sau một loạt chương trình, mùa hè ở thành phố tới rồi.

Nhan Tri phát ngốc nhìn con số trên bảng trong phòng họ, 29 ngày ---- không đến một tháng.Nàng có đôi khi sẽ nhịn không được nghĩ.....

Có phải hay không qua một tháng này, nàng liền sẽ không còn thấy được Tả Từ?

Cái ý niệm này vừa nhảy ra, đầu trái tim nàng giống như bị kim đâm một chút.....

Nàng nắm cổ áo, chậm rãi ghé lên bàn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.Trên giấy nháp tràn ngập công thức toán cùng vật lý luôn sẽ viết lên tên người kia, dùng bút chì miêu tả, chữ viết nhàn nhạt.

Nàng nhìn hai chữ kia, bỗng nhiên rất nhớ cô."

Đinh....."

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, Nhan Tri mới ngồi dậy, nhẹ nhàng thở dài, chuẩn bị tiếp tục đi học ---- tiết này tiết hóa học.Chính là đi vào không phải Tả Từ.

Lão sư toán học tới dạy thay, nói Tả lão sư hôm nay sinh bệnh, xin nghỉ.Nhan Tri theo bản năng ngừng hô hấp, thậm chí có xúc động hỏi Tả lão sư làm sao vậy, chính là nàng còn tồn tại vài phần lý trí, liền biết không thể hỏi như vậy.

Nhưng ngày hôm nay chú định đần độn mà qua.Sau khi tan học chiều, Nhan Tri về ký túc xá lấy sách phải dùng cho tự học buổi tối, ngồi ở trên giường ký túc xá, bỗng nhiên nhìn đến khăn quàng cổ để trên đầu giường, xếp chỉnh chỉnh tề tề, nhìn đến cái bình hồng nhạt trên bàn, nhìn đến cái túi viết "cửa hàng nội y XX", một ý niệm bắt đầu lớn dần ---- đi nhìn cô, nàng thật sự rất nhớ cô.

Ngoài cửa sổ sét bắt đầu đánh, có mưa bụi bay xuống.Cái ý niệm này vừa mới sinh ra, liền khống chế đại não nàng, tưởng niệm lan tràn khắp mỗi một tấc máu trên dưới toàn thân nàng, vì thế nàng mặc kệ tiết học sắp bắt đầu, tùy tay cầm lấy dù liền xông ra ngoài.

Ngày mùa hè mưa to giàn giụa, nàng ở trong mưa chạy như bay, chạy đến bên ngoài nhà Tả Từ, mới thật cẩn thận từ trong cổ áo lấy ra một cái dây chuyền, phía dưới treo một cái kim loại lấp lánh ánh bạc --- đây là chìa khóa nhà Tả Từ, tựa hồ có nhiệt độ cơ thể nàng.Tả lão sư không tìm nàng lấy lại, vì thế nàng cũng không có trả lại cô.....

Nàng thật là tham lam a.

Nhan Tri cắn môi dưới, sau khi quần áo bị mưa làm ướt nhẹp, gắt gao dán ở trên người, lạnh làm nàng rùng mình, chính là cảm xúc khẩn trương mà nôn nóng lại thời thời khắc khắc nung nấu trái tim nàng.Nàng nhẹ nhàng mở cửa.

Phòng khách chỉ sáng đèn tường, có người đưa lưng về phía cửa, đứng ở bên cửa sổ nhìn mưa to.Tả Từ thực mau nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, thấy là nàng liền thực kinh ngạc: "Nhan Tri?"

Nhan Tri lúc này mới bắt đầu hối hận bản thân lỗ mãng cùng xúc động.....

Tả Từ tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không tồi, đại khái cũng chỉ là bệnh nhỏ cảm mạo linh tinh, hiện tại thoạt nhìn đã hoàn toàn khỏe.Tả Từ cũng không cần nàng, hiện tại, quá khứ, tương lai, trước sau như một.

Nàng lui về sau một bước, nước mưa theo góc áo ướt dầm dề nhỏ xuống, làm ướt sàn nhà, nàng có chút chật vật cúi đầu: "Em......

Hình như có để quên quyển sách ở chỗ này."

Đó là trước lúc nàng đi, cố ý vứt ở gầm giường.

Nàng tìm ra lý do sứt sẹo nào đó, vừa nghe đã biết là lấy cớ.Ánh mắt Tả Từ nhìn nàng rõ ràng tăng lên chút, ngữ khí vẫn là bình tĩnh: "Ân, tôi thấy được, tôi đi lấy cho em."

Nhan Tri nắm góc áo, ngơ ngẩn gật gật đầu.

Nàng cúi đầu không dám nhìn cô, rõ ràng người nàng thích ở ngay đó không xa, rõ ràng căn phòng này đều là ký ức nửa năm qua, rõ ràng trong không khí đều là hương hoa thanh nhã trên người người nọ.

Chính là.Chính là.

Nàng không dám tiến lên một bước.Tả Từ về phòng lấy sách, ở trong phòng dừng lại thêm một hồi.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, trong đầu vẫn là Nhan Tri bộ dáng toàn thân ướt đẫm, hơi hơi phát run, tâm cô cũng giống như bị ngâm trong nước mưa ngoài cửa sổ, khó chịu lợi hại.Chính là......

Chính là cô không thể lại cho nàng bất luận cái ám chỉ sai lầm gì.

Cô hạ quyết tâm đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe thấy một tiếng phanh đóng cửa, nàng đi qua vừa thấy, chỉ nhìn đến góc áo thiếu nữ ướt đẫm chợt lóe qua ---- nàng chạy ra cửa, đã biến mất ở hàng hiên."

Ầm ầm....."

Ngoài cửa sổ một tiếng sấm sét vang lên, Tả Từ hoảng hốt, nhẹ buông tay, sách rơi trên mặt đất, trang sách bị sàn nhà ướt dầm dề làm ướt.Cô lấy lại tinh thần, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được chỗ góc đường có người cầm một chiếc dù nhỏ màu trắng, thân ảnh tinh tế ở giữa mưa gió như là một ngọn cỏ phiêu bạc --- đơn bạc, nhỏ bé, làm người đau lòng, cuối cùng biến mất trong cơn mưa to mùa hè đây.
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 12


Ngoài cửa sổ dế không ngừng kêu to, học sinh trong phòng mơ màng sắp ngủ, trong bất tri bất giác đã tới ngày 1 tháng 6 rồi.

Con số đếm ngược trên bảng đen của lớp đã lau, đại khái là sợ tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho học sinh, lão sư cũng đều trở nên ôn nhu, rất ít nói tiếp bài tập mới, cũng không hề nói các loại như "các ngươi là học sinh kém cỏi nhất ta từng dạy", bầu không khí toàn bộ lớp đều có chút thay đổi.Khẩn trương rồi lại lười nhác, có sự tình báo trước rất lâu, thời điểm chân chính đến, tất cả mọi người đã kiệt sức.

Chỉ có Nhan Tri không giống.Nàng thanh tỉnh bình tĩnh, rõ ràng lúc trước vài lần thi thử, nàng đều là đứng nhất toàn khối, nhưng người tới sớm nhất mỗi ngày, về trễ nhất mỗi ngày, đều là nàng.Thậm chí thời gian tan học, nàng cũng rất ít đi ra ngoài chơi, ngẫu nhiên sẽ phát ngốc, sẽ nhìn không trung ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tề Minh Minh rất sợ nàng cứ như vậy học đến hư thân thể, có đôi khi mua sữa cũng sẽ mua thêm một ly cho nàng, Nhan Tri không muốn, nàng không thích uống sữa.

Trừ bỏ thời điểm trước kia Tả Từ hâm nóng sữa cho nàng, nàng sẽ uống một chút, thời điểm khác đều sẽ không chạm vào.Bạn cùng bàn còn đang nói chuyện bên tai nàng, dọn dẹp sách vở.

Ánh mắt nàng lại bỗng nhiên ngừng ở trên người nào đó ngoài cửa sổ......

Là Tả lão sư!

Nhan Tri giật mình, từ trên ghế đứng lên, cơ hồ là theo bản năng chạy ra ngoài.Ngày mai liền phải nghỉ, nàng còn không đi gặp Tả Từ......

Nàng sợ đời này đều sẽ không thấy được cô.

Tả Từ cầm trên tay một chồng bài thi, thoạt nhìn như là mới từ chỗ giáo vụ trở về, còn chưa đi đến văn phòng, liền nghe thấy có người ở sau lưng gọi cô: "Tả lão sư?"

Cô quay đầu lại, thấy Nhan Tri, rõ ràng sửng sốt một chút: "Nhan Tri?"

Nhan Tri ngượng ngùng cúi đầu: "Cô có rảnh không, em muốn cùng cô.....

Nói nói mấy câu."

Tả Từ do dự một chút, nhưng là nghĩ đến nàng lập tức phải thi đại học, lo lắng ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, dùng hết khả năng làm thanh âm bình thường một ít: "Được, em chờ tôi một chút."

Cô biết Nhan Tri là cái hài tử hiểu chuyện, sẽ không làm ra chuyện gì quá khích."

Ân...... em đây trở về dọn dẹp sách vở."

Ở trong trường học tràn ngập hơi thở xao động, có học sinh xé rớt sách vở cùng bài thi, đứng ở trên lầu ném giấy xuống, như là một hồi để bắt đầu long trọng ăn mừng.Nhan Tri xuyên qua đám người, trở lại phòng học, đem sách trong ngăn kéo lấy ra, dọn dẹp tốt, cúi đầu kiểm tra vài lần, xác nhận không có đồ vật để quên.

Ở chỗ này ba năm, nàng cần phải đi rồi.Tề Minh Minh mới đi ra tìm nàng: "Cậu đi đâu nha?

Tớ còn muốn cùng cậu chụp ảnh lưu niệm chung một chút đâu!"

Nhan Tri đeo cặp sách liền đi ra ngoài: "Thực xin lỗi Minh Minh!

Tớ có chuyện rất quan trọng, thực xin lỗi thực xin lỗi, tớ đi trước."

Tề Minh Minh ai một tiếng, ở phía sau gọi nàng, nhưng Nhan Tri lại không nghe thấy.Nàng đeo cặp, ôm sách vở, đứng ở trước cầu thang chờ, thấy Tả Từ ra tới, gật đầu với cô một cái, hạ giọng: "Cô đi trước......

Em đi phía sau."

Tả Từ ngẩn ra.......

Biết nàng vì cái gì mới nói như vậy, là bởi vì lời đồn trong lớp trước kia đi, nói nàng nhờ quan hệ, nói chính mình thiên vị cho nàng, nói.....Cho nên nàng cũng không làm trò trước mặt người khác cùng cô đi chung một chỗ, đi học cũng rất ít khi giơ tay trả lời câu hỏi......

Chỉ là ở cái học kỳ này, hình như là vì làm cho cô liếc nhìn nàng một cái, mới luôn giơ tay.

Toàn bộ ánh mắt đều là thật cẩn thận chờ mong.

Mỗi lần nàng giơ tay, Tả Từ đều thấy, nhưng ánh mắt cô căn bản không dám dừng ở trên người nàng.......

Cô sợ chính mình không đành lòng.Hai người một trước một sau ra khỏi khu dạy học, trong lúc đó Nhan Tri về ký túc xá cất cặp sách một chút, lại thực mau chạy ra, đứng ở ngoài cổng trường, đứng nhìn phụ huynh nôn nóng chờ đợi, không khỏi cúi đầu.

Tả Từ vẫn là không đành lòng: "Cùng đi căn tin ăn cơm chiều đi."

Nhan Tri trầm mặc gật gật đầu, biết cô thương hại cùng đồng tình, cũng biết cô đang lảng tránh......

Chuyện kia, cô biết đến, cô đều biết.

Tả Từ kiên trì thì phải dùng thẻ nhân viên của cô cho Nhan Tri mua đồ ăn, chọn đậu que, trứng chiên, nấm hương, cá trích cùng xương sườn......

Tràn đầy một mâm, đội lên cao cao, Nhan Tri nhịn không được cười cười: "Em làm sao ăn được nhiều như vậy....."

Tả Từ bị nàng tươi cười lung lay ánh mắt, cô thật lâu chưa thấy qua Nhan Tri cười như vậy, mặt mày giãn ra: "Không có việc gì, có thể ăn nhiều một chút thì ăn nhiều một chút."

Nhìn nàng gần đây đều gầy thật nhiều.Tả Từ biết nàng học tập có bao nhiêu liều mạng, nàng không giống như hài tử khác, nàng hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhan Tri thật mạnh gật gật đầu, hốc mắt lên men không lý do, chịu đựng không khóc, ăn xong đồ ăn.....

Cô luôn luôn là cái dạng này, nhưng miễn là Tả Từ đưa, nàng đều sẽ quý trọng thật tốt.Tả Từ đem bộ dáng nàng ẩn nhẫn khắc chế thu vào đáy mắt, có chút không đành lòng dời ánh mắt.

Cơm nước xong, Nhan Tri đưa ra yêu cầu nho nhỏ: "Hôm nay là Tết thiếu nhi, ta có thể muốn một phần quà sao?"

Đây rõ ràng là ngữ khí nói chuyện trước kia khi hai người quan hệ thân cận.

Nhưng Tả Từ nghĩ đến một màn vừa nãy, không thể tự khống chế liền mềm lòng: "Ân, muốn món quà gì?"

"Để em suy nghĩ."

Hai người tản bộ ở trong trường, học sinh năm cuối nghỉ về nhà chuẩn bị cho kì thi, năm nhất năm hai cũng trở về nghỉ, để lại trường cho các thí sinh thi.Vườn trường dần dần đã không có người, đèn đường không biết khi nào đã sáng lên, bất tri bất giác sắp đi đến dưới ký túc xá Nhan Tri, chỉ cần đi qua rừng trúc này, liền đến.

Nhan Tri đứng lại, không chịu đi về phía trước nữa.Tả Từ cũng đứng lại, có chút nghi hoặc hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Nhan Tri ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô, đôi mắt là khống chế không được tình cảm: "Em nghĩ muốn đổi một cái của em để lấy quà tặng ngày hôm nay."

"Ân?

Nghĩ xong muốn cái gì?"

Nàng gật gật đầu, từ trong ánh mắt chờ đợi của Tả Từ nhón chân, câu lấy cổ áo cô, môi run rẩy......

Dán lên môi Tả Từ.Được ăn cả ngã về không nhiệt liệt nóng bỏng.

"Em muốn hôn cô."
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 13


Nhan Tri nhìn phong cảnh vội vàng lùi lại ngoài cửa sổ phát ngốc, một năm đại học này kết thúc thực mau thực mau.

Xe lửa từ vùng quê diện tích rộng lớn chạy xuyên qua, tiếng còi ngẫu nhiên đánh vỡ yên tĩnh nơi vùng quê.Nàng sẽ lại bắt đầu hồi tưởng lúc chạng vạng mùa hè kia, nàng ở trong vườn trường yên tĩnh trống vắng, được ăn cả ngã về không ngón chân nhỏ, hôn môi cô.....

Là khát vọng đã lâu của nàng, rồi lại không dám đụng vào, cho nên nàng chỉ là run rẩy ở trên cánh môi cô vuốt ve một chút, bắt giữ đến một chút hương vị mềm mại ngọt thanh, sau đó liền buông tay ra, lui về sau một bước, có chút chật vật xoay người liền đi.

Vừa đi vừa khóc.Nàng biết Tả Từ sẽ không thích nàng, chỉ vẫn luôn coi nàng đáng thương, thương hại nàng, chiếu cố nàng.

Nhưng nàng sai rồi, thế nhưng lại đối với Tả lão sư có cảm tình không nên có, là nàng phụ lòng cô.Ngay cả trước khi chia xa, nàng cũng vẫn là làm càn, vẫn là không có sợ hãi, vẫn là dựa vào Tả Từ đối tốt với nàng, lớn mật như vậy mạo phạm cô.

Chính là......

Sau lúc kia, nàng liền chưa từng thấy lại Tạ Từ.Ngày có thành tích thi đại học kia, nàng đi đến dưới lầu nhà cô chờ cô, đợi cô thật nhiều ngày, nàng muốn xin lỗi cô, muốn cùng cô nói trường học mình muốn vào, muốn hỏi cô......

Có thể hay không cho nàng từ từ, cho nàng một cơ hội.
.......Chính là nàng không chờ được cô.Nhan Tri thậm chí lấy hết can đảm, muốn lên lầu đi tìm cô, chính là đứng ở cửa, lại phát hiện khóa cửa đều đã đổi đi......

Cho nên chìa khóa được nàng treo ở trước ngực, giống như cái chê cười lạnh lùng, vô tình nói cho nàng ----- Tả lão sư căn bản là không muốn nhìn thấy ngươi.

Nàng thấy được Tả Từ lần nữa, là ở kỳ nghỉ đông năm ấy.Được nghỉ về nhà, chuyện đầu tiên, chính là đi đến trước cổng trường lắc lư.

Trùng hợp như vậy, nàng không chờ bao lâu, liếc mắt một cái liền thấy Tả Từ.Áp lực nửa năm, nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, nàng muốn tiến lên, xin cô cho nàng hai phút thời gian, chỉ 2 phút là tốt rồi.Chính là......

Chính là Tả Từ cũng không phải một mình.

Bên cạnh Tả Từ có một người thanh niên mặc áo gió dài, tươi cười thực ôn nhu, giúp nàng vỗ vỗ bông tuyết trên mũ, giúp nàng cầm giáo án, hai người cười nói đi về phía trước.Vì thế Nhan Tri cảm giác máu của mình đều bị đông cứng.

Gió lạnh như là một tấc một tấc thổi vào xương cốt nàng.Nghỉ hè năm nhất đại học, nàng không về nhà.

Nàng nắm chắc cơ hội, liên hệ với một cái lão sư, đi vào phòng thí nghiệm của hắn, ban ngày ở phòng thì nghiệm giúp sư huynh sư tỷ làm việc vặt, buổi tối đi MacDonald làm bán thời gian ba tiếng ---- không có biện pháp, trong nhà sớm đã không cho nàng một phân tiền nào.Liền học phí đi học, vẫn là chủ nhiệm lớp Tần lão sư xem bất quá, cho nàng mượn, kêu nàng không cần có áp lực tâm lý, sau khi tốt nghiệp trả lại cũng được.

Một năm qua nhanh như vậy, nàng phát ngốc nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, chờ khi đoàn tàu thông báo điểm dừng, nàng mới lấy lại tinh thần, cầm theo hành lý xuống xe.Lần này về nhà nàng căn bản không tính ở nhiều ngày.

Bởi vì về đến nhà, mẫu thân sẽ lại mắng nàng vì cái gì một hai phải đi học, vì cái gì không sớm chút đi ra ngoài làm việc, kiếm tiền nuôi đệ muội muội......

Những cái đó nàng nghe đến cũ mèm, mười mấy năm, mỗi năm đều lặp lại, như là một cái ác mộng không có điểm cuối.Trừ bỏ Tả Từ.

Cô là ánh sáng tốt đẹp.Nàng nhớ tới cô, liền nhớ tới thư tình tát cương viết cho Sartre: "Thế giới này điên cuồng, vô nhân tính, thối rữa, mà ngươi nhưng vẫn thanh tịnh, ôn nhu, không nhiễm một hạt bụi."

Cô là tốt đẹp nàng vô pháp với tới.Dưới đáy lòng Nhan Tri đã an bài tốt kế hoạch tân niên, sau khi ở nhà qua Trừ Tịch xong, nàng liền đi tới nhà gia gia, hai cái lão nhân một mình sinh hoạt ở nông thôn, tuy rằng nghèo khổ, nhưng bọn họ là tính cách trầm mặc ít lời, đối với nàng cũng không tệ lắm, nàng cũng có thể tìm được một chút thanh tịnh ---- nàng mang theo không ít sách để về xem.

Chính là kế hoạch của nàng...... trong lúc đi tới gần hẻm nhỏ cạnh nhà, khi nhìn thấy thân ảnh tưởng niệm đã lâu kia, liền nháy mắt quăng ra sau đầu.Tả Từ mặc áo lông vũ màu trắng, cúi đầu, rũ mắt, thần sắc điềm đạm, có vài phần sạch sẽ ôn nhu không phù hợp với thế giới này.

Thẳng đến cô nghe được một loạt tiếng bước chân, mới ngẩng đầu, rốt cuộc thấy nàng......

Người cô đợi thật lâu.Tả Từ cười cười: "Nhan Tri, đã lâu không thấy."

Nhan Tri lại giống như điên rồi, chạy như bay đi qua, nàng đã lâu lắm lâu lắm chưa thấy được cô......

Thanh tịnh cái gì......

Lý trí cái gì, nàng đều từ bỏ.Nàng ôm lấy cô, chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi đầy mặt: ".......

Tả lão sư, đã lâu không thấy."
 
(Bhtt - Edit) Ta Chờ Ngươi, Thật Lâu - Cô Hải Thốn Quang
Chương 14


Tả Từ vỗ nhẹ bả vai nàng: "Được, được, trên đường lạnh, tối nay lại nói được không?"

Nhan Tri gật gật đầu, hậu tri hậu giác ý thức được chính mình không chỉ có ôm cô, còn ghé vào trong ngực cô khóc, ngẫm lại liền cảm thấy có chút mất mặt.Nàng xoa xoa khóe mắt phiếm hồng, thực nghiêm túc nói: "Cô ở chỗ này chờ em một hồi, em trở về cất hành lý một chút, thực mau liền tới."

Tả Từ ôn hòa gật gật đầu: "Không có việc gì, đừng nóng nảy.

Tôi ở chỗ này chờ em."

Nhan Tri vừa nghe thấy cô nói chờ nàng, hốc mắt liền bắt đầu lên men: "Em, Em thực mau liền tới."

Tả Từ ừ một tiếng, mỉm cười với nàng.Cô đứng ở trên đường tuyết rơi chờ nàng.

Cô ở chỗ Tần lão sư nghe nói Nhan Tri hôm nay trở về, nói muốn đi thăm hắn, cô liền nghĩ, có lẽ có thể ở chỗ này chờ nàng đến đi.Đã có hơn một năm không gặp mặt.

Có đôi khi, cô sẽ nhớ tới cái ngày mùa hè kia, nhớ tới thiếu nữ nnón chân hôn môi, rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, nhưng lại là nhiệt liệt mà được ăn cả ngã về không, đem cô hung hăng làm phỏng một chút.

Cô còn chưa kịp nói cái gì, Nhan Tri cũng đã xoay người chạy đi rồi."

Tả, Tả lão sư!"

Nhan Tri thực mau liền chạy về tới, trên quần áo đều dính tuyết, thọat nhìn như là té ngã một cái, gương mặt thực hồng, hô hấp phập phồng không đều.Tả Từ gật đầu với nàng: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa có."

"Vậy đi ăn chút gì đi."

Nhan Tri chọn một một quán mì thịt bò, nàng gọi hai tô, xé bọc bao bên ngoài chiếc đũa dùng một lần, xoa xoa một chút, đưa cho Tả Từ trước, chính mình lại lấy tiếp một đôi sau.Trong quán không có vài người, đại khái là bởi vì không phải giờ ăn cơm, quạnh quẽ.Nhan Tri một hồi không nói chuyện, Tả Từ cũng không nói chuyện, bầu không khí cũng có vẻ lạnh lùng.

May mắn thực mau liền có đồ ăn, thời điểm ăn cơm ai cũng không nói chuyện, cũng không cảm thấy quá xấu hổ.Ăn xong, đi trên đường cái, Nhan Tri vẫn luôn nương theo cửa kính ở ven đường phản chiếu nhìn Tả Từ, nhìn chính mình.....

Tả Từ luôn luôn ăn mặc đơn giản trang nhã, chỉ là thân thể nào trời sinh đã tốt, dáng người tuyệt đẹp, ở bên trong đám người cũng là độc đáo mà bắt mắt, còn nàng.....

Nhan Tri cúi đầu, nhìn nhìn áo lông vũ màu đen trên người đã mặc nhiều năm, trên đường viền tựa hồ đã bắt đầu sứt chỉ.

Ở trong trường học nàng có thể không chú ý vấn đề này, chính là ở bên người Tả Từ nàng làm không được.....

Nàng cảm giác chính mình xấu cực kỳ.Nàng lặng lẽ lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách cùng Tả Từ.

Nàng không biết nói với cô cái gì....

Rõ ràng đang nhìn thấy cô ở phía trước, có nhiều suy nghĩ như vậy, nhiều lời muốn nói như vậy.Những đêm khuya bởi vì nhớ nàng mà mất ngủ, những lúc hoàng hôn vào ngày hè nhớ tới cô liền sẽ nhẹ nhàng thở dài, một bức lại một bức hình ảnh từ trong đầu nàng hiện lên, nhưng nàng không nắm bắt được những mảnh nhỏ thời gian này.

Mãi cho đến trước hẻm nhỏ nhà nàng kia, Tả Từ dừng lại: "Được rồi, đã về đến nhà, em trở về nghỉ ngơi đi."

Nhan Tri trầm mặc gật gật đầu.

Ở giữa các nàng.....

Có phải hay không đã sớm không còn lời nào để nói.Nàng thất thần hai ngày, thẳng đến ngày thứ ba, cũng chính là buổi sáng ngày Trừ Tịch đó, ở gần trường học gặp Tần lão sư.

Nhan Tri tích cóp tiền thật lâu, nàng đã có thể gánh vác sinh hoạt phí của chính mình, học phí thì xin quỹ giúp học tập cho vay, học bổng thưởng mỗi năm, hạng mục trợ cấp của phòng thí nghiệm, trợ lý sinh viên, kiêm chức ngoại khóa......

Lung tung rối loạn các loại thu vào ở bên nhau, đã được hơn một năm, nàng tiết kiệm được một số tiền, vừa vặn là lúc nàng mới vào đại học, Tần lão sư mạnh mẽ đưa cho nàng nói muốn cho nàng mượn.Nàng cầm một cái phong thư, vẫn là phong thư mùa thu năm ngoái Tần lão sư đưa cho nàng, đem tiền đều xếp tốt, phình phình một bọc nhỏ, cúi mình chào hắn: "Lão sư, tiền này em đưa cho thầy trước, về sau em có thể tự mình nghĩ cách."

Tần lão sư sửng sốt một chút, nhìn phong thư bị nàng mạnh mẽ nhét vào trong tay, cảm giác hốc mắt có chút nóng lên, qua một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Ai.....

Đứa nhỏ ngốc.

Kỳ thật tiền này không phải của thầy.

Mấy năm trước lão bà nhà thầy bị bệnh, trong nhà chính mình đều không rảnh lo, kỳ thật là không có tiền cho em mượn.

Cái này đều là.....

Là Tả lão sư cho em."

Nhan Tri hoàn toàn sửng sốt.

Nàng nhớ tới Tả Từ ở trước hẻm nhỏ, dạo bước tới tới lui lui, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, rơi xuống trên má sạch sẽ ôn nhu của cô, tốt đẹp như là trong mơ.Nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, nóng bỏng.

Nàng cầm lấy phong thư Tần lão sư nhét trở lại tại trong lồng ngực nàng, trong gió chạy như điên.
 
Back
Top Bottom