Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ

[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 39


Lý Quốc quay đầu hướng nhi tử Lý Văn Phong của mình nói: "Văn phong, ngươi theo Trình đại học sĩ đi Văn Đức điện trước đi, vi phụ có chuyện muốn nói riêng cùng Vương biên tu."

Tuy lời này hướng Lý Văn Phong nói, nhưng ba người ở đây nghe cũng minh bạch được ý tứ trong lời nói của Lý Quốc, bọn họ đành đi trước.

Vương Tương Khuynh không rõ, chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, vì sao hắn lại muốn cùng mình nói chuyện riêng chứ.Tô Dịch nhìn thoáng qua Vương Tương Khuynh, quay đầu hướng Lý Quốc nói: "Vậy hạ quan xin phép đi trước."

Lý Văn Phong nghe phụ thân mình nói, cũng không hiểu được rốt cuộc phụ phân muốn làm gì, lẳng lặng quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen.

'Không thấy ra Vương Tương Khuynh chỗ nào đặc biệt, ngoài trừ Vương Tương Khuynh là tân khoa trạng nguyên ra."

Trình Tư nghe Lý Quốc nói xong, hướng Vương Tương Khuynh nói: "Vương biên tu, Lý thừa tướng là trụ cột của nước nhà, là cánh tay đắc lực của hoàng đế, còn là một trong các nguyên lão, chắc hẳn có chuyện trọng yếu muốn giao phó cùng ngươi, ngươi cần phải hảo hảo mà hướng Lý thừa tướng học tập nghe chưa."

Nói xong, liền lưu lại hai người Vương Tương Khuynh và Lý Quốc, còn mình thì cùng Tô Dịch Lý Văn Phong đi vào Văn Đức điện trước.Lý Quốc nhìn Vương Tương Khuynh mà nở nụ cười, sờ râu mép, Vương Tương Khuynh cho rằng hắn muốn nói chuyện đạo lý với mình một phen, không nghĩ tới mở miệng nói chính là: "Vương đại nhân, bản quan nghe nói hoàng thượng nhìn trúng ngươi, muốn cho ngươi thú công chúa đó."

"Ách."

Vương Tương Khuynh kéo khóe miệng, xấu hổ lộ ra dáng tươi cười bất đắc dĩ, nói."

Lý thừa tướng nói đùa, hạ quan chỉ là một biên tu nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, sao có thể cưới công chúa được, huống chi, công chúa cũng sẽ không coi trọng ta!"

Trong nội tâm thầm nghĩ, dù gì mình cũng là nữ tử, sao có thể cưới công chúa, nếu thật sự cùng công chúa ở chung một chỗ, phỏng chừng sau ngày thành thân chắc chắn cả nhà mình sẽ bị tịch thu hết tài sản sau đó giết kẻ phạm tội là ta.Lý Quốc vừa cười vừa nói: "Vương đại nhận xuất thân là trạng nguyên, chẳng lẽ không biết điều này, đó chính là trạng nguyên phải cưới công chúa."

Vuốt vuốt râu mép lại nói tiếp, "Hơn nữa hôm qua, bản quan thế nhưng chính tai nghe được trưởng công chúa nói muốn chọn ngươi làm phò mã."

"Này này này...

Lý thừa tướng, hạ quan chẳng bao giờ gặp qua trưởng công chúa, trưởng công chúa vì sao lại chọn hạ quan làm phò mã?"

Vương Tương Khuynh không nghĩ ra được, trong lòng thầm nói, 'Chẳng lẽ bởi vì ta đậu trạng nguyên?

Cái cô công chúa này cũng thật quá tùy tiện đi!' Nàng lập tức nghĩ đến muốn thú Mộ Dung Mẫn làm vợ, trong lòng càng lo lắng không thôi.Lý Quốc thấy Vương Tương Khuynh đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc, lập tức đổi thành lo lắng, trong lòng càng xác định một việc."

Vương đại nhân, hôm qua con ta cùng ba người các ngươi, đều không phải ở trong Tập Anh Điện diện kiến hoàng thượng sao?

Trưởng công chúa, lúc đó công chúa đang ở phía sau tấm bình phong."

Vương Tương Khuynh vừa nghe, trong lòng cả kinh, lập tức hiểu ra.

'Hóa ra khi đó trưởng công chúa đã thấy chúng ta a, ngẫm lại Tô Dịch tướng mạo bình thương, coi như bỏ qua một bên, còn mình cùng Lý Văn Phong tướng mạo tương xứng, chỉ bất quá Lý Văn Phong biểu tình trên mặt rất ít, đại thể đều làm mặt lạnh, huống chi mình còn là tân khoa trạng nguyên, cho nên có khả năng bị coi trọng nhất, thật đúng là mình.' Vương Tương Khuynh hối hận không thôi, chỉ có thể ở trong lòng kêu rên.

'Sớm biết vậy, ta đã học theo tên Lý Văn Phong kia, làm mặt than cho rồi!'Vương Tương Khuynh khóc không ra nước mắt, thật không biết nên trả lời Lý Quốc như thế nào, chỉ có thể lãng tránh ngước mặt nhìn lên trời, nói: "Lý thừa tướng, nhìn sắc trời không còn sớm, chúng ta mau vào triều thôi kẻo muộn, chúng ta đi nhanh lên đi."

Lý Quốc coi như đã lấy được thông tin mình muốn, liền gật đầu nói: "Ân, buổi lâm triều sắp bắt đầu rồi."

Một đường đi vào Văn Đức điện, trong lòng Vương Tương Khuynh không thể nào bình tĩnh được, dù làm cách nào cũng không giữ bình tĩnh được.

Hiện tại ở trong lòng điều lo lắng nhất chính là lát nữa vào triều, hoàng thượng liệu có ở trước mặt các triều thần hạ chỉ bức hôn nàng không.'Xong xong, chắc chắn sẽ bị bức hôn!

Ở hiện đại thì bị người lớn bức hôn, nhưng họ còn có thể tha, nay xuyên tới cổ đại, chắc chắn không thể tha cũng không có khả năng cự tuyệt, không đồng ý thì chỉ có con đường chết a!'Vào Văn Đức điện, Lý Quốc là thừa tướng cho nên được đứng ở hàng đầu, mà Vương Tương Khuynh chỉ là một chức quan nhỏ bỏ, nên đứng chung một chỗ cùng Tô Dịch Lý Văn Phong.

Sau một lát, thái giám đứng đầu hô: "Hoàng thượng giá lâm ~"Từ ngoài cửa, liền nhìn thấy tiểu hoàng đế lo lắng mà đi vào Văn Đức điện, hướng long ỷ đi tới.

Thấy tiểu hoàng đế vẻ mặt uể oải, Vương Tương Khuynh thật muốn đề nghị một câu, sau này giờ vào triều có thể thay đổi thành giờ thìn được không a!Chờ tiểu hoàng đế ổn định ngồi trên long ỷ, Vương Tương Khuynh liền bắt chước theo mọi người quỳ xuống, hô: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

Vương Tương Khuynh nhìn võ tướng hai bên.'Làm võ tướng thì sướng rồi, chỉ cần quỳ một gối xuống, ôm quyền hành lễ, đâu giống như đám quan thấp như chúng ta, phải quỳ bẹp cả hai đầu gối xuống, hô lớn hành lễ.'Thẳng đến khi tiểu hoàng đế nói một câu: "Chúng ái khanh miễn lễ."

Để đám thần tử đang quỳ đứng lên.Chờ chúng thần đứng lên, hoàng đế lo lắng hỏi: "Các vị ái khanh, có chuyện gì quan trọng cần tấu sao?"

Có chuyện gì, tất nhiên sẽ viết vào tấu chương, nên cũng không cần ở trong triều khải tấu, nếu là có chuyện trọng đại, hoàng đế cũng sẽ ở trong buổi lâm triều nói ra, cùng các thần tử khác tìm cách giải quyết.Tóm gọn cái quần lại, là mọi chuyện đều được viết vào tấu chương, trừ phi phát sinh sự việc đột ngột không viết vào tấu chương kịp. chỉ có thể ở trong triều khải tấu.

Như ngày xưa có một câu 'Có chuyện quan trọng triều đại đương thời khải tấu', chúng thần tử đều trầm mặc.

Vương Tương Khuynh thấy vậy, trong lòng nghĩ.

'Chả khác nào khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, lão sư ở trên bảng hỏi học sinh có vấn đề gì muốn hỏi không, mà bọn học sinh đều chỉ cúi đầu bảo trì trầm mặc.'Tiểu hoàng đế nhìn một vòng, thấy không có người khải tấu, theo lẽ thường, nhất định nói thẳng, 'Nếu vô sự khải tấu, vậy liền bãi triều đi.' , vậy mà hôm nay cũng không mở miệng nói câu vô sự bãi triều kia, mà là "Nếu chúng ái khanh không có chuyện gì cần khải tấu, vậy trẫm, liền nói một việc."

Chúng quần thần cũng không biết hoàng thượng muốn nói chuyện đại sự gì, duy nhất chỉ có Lý Quốc cùng Vương Tương Khuynh là hiểu rõ.

Lý Quốc hiểu được, hoàng thượng đây là muốn tuyên bố người được chọn làm phò mã cưới công chúa, mà Vương Tương Khuynh loáng thoáng nghĩ, hoàng thượng nhất định muốn chọn mình làm phò mã.

Thì cũng giống như trước đây, lúc còn đi học đều phải trả lời những vấn đề như vậy, lão sư nói bài kế tiếp ai muốn xung lên trả lời đây, nếu mình mà bị gọi, trong lòng nhất định sẽ không có loại sợ hãi này, cảm giác người bị gọi tên nhất định là mình.Qủa nhiên, hoàng thượng gọi tên mình, Vương Tương Khuynh vừa mới hồi tưởng lại cái thời đọc sách đến trường, liền nghe được một tiếng "Vương Tương Khuynh", cơ thể không khỏi run lên một chút.

Nghe hoàng thượng gọi mình, Vương Tương Khuynh chỉ có thể kiên trì ra khỏi hàng, thở dài nói: "Có vi thần."

Tiểu hoàng đế không có trực tiếp nói cái gì, mà chỉ quan sát Vương Tương Khuynh một phen, trong lòng cảm thán 'Hôm qua mặc áo bào trắng thoạt nhìn càng tuấn tú', chậm rãi nói: "Vương ái khanh, tiến lên hai mươi bước."

Vương Tương Khuynh đứng ở khoảng cách khá xa hoàng thượng, cho nên tiểu hoàng đế vì muốn nói chuyện trọng yếu, liền để Vương Tương Khuynh tiến lên đây đứng.Vương Tương Khuynh tiến lên hai mươi bước, đứng ở hàng đầu nhìn qua có thể thấy Lý Quốc, im lặng chờ tiểu hoàng đế nói tiếp.

Mọi người thấy tình huống này, nghĩ đến Vương Tương là tân khoa trạng nguyên năm nay, lại nhớ đến hồi trước hoàng thượng từng nói vì trưởng công chúa tuyển phò mã, nghĩ thầm nhất định là muốn tuyển bố Vương Tương Khuynh là phò mã.Chờ Vương Tương Khuynh tới, tiểu hoàng đế nói: "Vương ái khanh đậu trạng nguyên khoa cử lần này, ngày sau tất là trụ cột của nước nhà, trẫm hôm nay, vì Vương ái khanh ban thưởng việc hôn nhân đi."

Nói xong, thì bảo thái giám bên cạnh tuyên chỉ.Vậy mà, còn chưa chờ thái giám đem thánh chỉ mở ra, Vương Tương Khuynh liền thở dài nói: "Hoàng thượng, thần đã có người yêu."

Nghe việc này, cả triều liền ồ lên, tên này ăn gan hùm nên mới dám ở đây cự tuyệt hoàng thượng tứ hôn a!

Đầu óc mọi người có chút choáng váng, hoàng đế tứ hôn, nhất định là vì trưởng công chúa.

Ai ai cũng muốn được làm phò mã của trưởng công chúa, vậy mà Vương Tương Khuynh dám dùng một câu đã có người thương để cự tuyệt.

Tuy cự tuyệt, nhưng mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần hoàng thượng hạ chỉ, không quản ngươi có người yêu hay không, thì ngươi phải thú cấm phản kháng.Mộ Dung Mẫn đứng ở phía sau bình phong nghe Vương Tương Khuynh nói đã có người yêu, trong lòng liền minh bạch được câu nói của nàng, khẽ cười: "Tương Khuynh thật đúng là nguyện ý vì ta cự tuyệt làm phò mã, còn dám ở trước mặt quần thần cự tuyệt hoàng thượng, thật sự rất quý."

Mộ Dung Trí nghĩ đến hôm qua hoàng tỷ của mình nói thích Vương Tương Khuynh, nghĩ vô luận như thế nào cũng phải khiến Vương Tương Khuynh trở thành phò mã, nhưng hôm nay Vương Tương Khuynh lại đứng trước mặt bá quan văn võ nói đã có người thích, nhất cũng không tiện ép buộc Vương Tương Khuynh thú công chúa.

Nhưng vào lúc này, Lý Quốc bước ra khỏi hàng nói rằng: "Hoàng thượng, thần có việc khải tấu."

'Cái tên cáo già này, lẽ nào muốn nhân cơ hội này thay nhi tử của hắn cầu hôn?' Nghĩ đến Mộ Dung Mẫn đang đứng ở đằng sau tấm bình phong, Mộ Dung Trí hai tay nắm thật chặt, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Chuẩn tấu."

Cứ nghĩ Lý Quốc sẽ vì nhi tử Lý Văn Phong của mình cầu hôn, nhưng chuyện mà hắn nói ra nhất thời làm cả triều đồng loạt ồ lên: "Hoàng thượng, vi thần biết được, Vương biên tu này xác thực có người yêu, mà người đó lại là nam tử.

Điều vi thần muốn nói cho hoàng thượng, chính là Vương biên tu thật ra là một kẻ thích dưỡng nam tử!"

Bá quan văn võ trong triều toàn bộ đều nhìn về phía Vương Tương Khuynh, ánh mắt đều lộ vẻ khinh thường.

Tô Dịch lúc này mới nhớ tới, hóa ra Vương Tương Khuynh chính là người ngày đó sau khi kết thúc khoa cử, ở trước cửa trường thi cùng một nam tử ôm nhau, trách không được cảm thấy bóng lưng hắn quen thuộc như vậy.

Lúc khoa khảo kết thúc, trên đường từ trường thi đi ra... mấy thí sinh khắc đều hướng hắn nói: "Ngươi nhìn xem, đó không phải Vương Tương Khuynh ở Phồn thành ngồi bên cạnh ta sao?

Thế nào lại ở trước cổng cùng một nam tử khác ôm nhau, nhìn tư thế kia, cứ như đôi tình nhân âu yếm nhau vậy..."

Lúc đó Tô Dịch, không có nhìn kỹ tướng mạo của hai nam tử ôm nhau đó, chỉ ghi nhớ vài lần, sau đó liền quên.

Lúc đó, hắn cũng chỉ thấy bóng lưng của Vương Tương Khuynh, cho nên lúc gặp lại Vương Tương Khuynh nhất thời cảm thấy quen thuộc nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.Vương Tương Khuynh biết nếu chỉ nói mình có người thích, thì hoàng đế cũng sẽ bắt nàng thú công chúa, từ lâu trong đầu đã dự định nói bản thân là một tên đoạn tụ chỉ thích nam tử để hoàng đế chặt đức ý tưởng để mình thú công chúa, vậy mà chưa kịp nói thì Lý thừa tướng đã thay nàng nói trước, trong lòng liền đối với Lý Quốc không hề oán giận, mà chỉ cảm kích.Lý Quốc nhìn vẻ mặt tràn đầy cảm kích của Vương Tương Khuynh, nhất thời mù tịch.'Ta nói hắn thích nam tử, hắn sao lại có thể cao hứng như vậy chứ!

Chẳng lẽ vì không muốn thú công chúa, nên cũng nghĩ ra biện pháp như vậy đi...'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 40


Lý Quốc mới vừa nói xong, cả triều bá quan văn võ liền chụm đầu lại nhỏ giọng bàn tán về chuyện của tân khoa trạng nguyên Vương Tương Khuynh.

Tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí nhất thời không biết nói sao, chỉ có thể lạnh lùng nhìn cả điện bá quan văn võ ở trước mặt mình bàn tán về việc này."

Vương Tương Khuynh thật sự sủng nam sao?"

"Một tên đoạn tụ thích sủng nam, cũng có thể đậu trạng nguyên?

Thật sự là thói đời ngày sau a..."..."

Khụ khụ" Mộ Dung Trí ho khan hai tiếng, quần thần nghe được tiếng hoàng thượng ho khan, liền tự hiểu câm miệng của mình lại.

Mộ Dung Trí nghiêm mặt, hướng Vương Tương Khuynh hỏi: "Vương biên tu, lời Lý thừa tướng nói có thật hay không?"

Vương Tương Khuynh khom lưng thở dài, đem mặt chôn ở tay áo, nói: "Vâng thưa hoàng thượng, vi thần..."

Vương Tương Khuynh vừa định nói ra câu 'vi thần xác thật là đoạn tụ' kia, thì một âm thanh quen thuộc vang lên, vọng từ xa."

Tương Khuynh từ khi nào trở thành đoạn tụ thích sủng nam tử?"

Vương Tương Khuynh ngẩng đầu, chỉ thấy Mộ Dung Mẫn quần áo minh hoàng thanh nhã quần dài, đạm nhiên đứng ở phía trên.

'Đây là, đây là trang phục của công chúa!' Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn mặc trang phục như vậy, tự nhiên đứng ở hàng đầu bên cạnh các vị quan lớn, liền minh bạch, Mộ Dung Mẫn chắc hẳn là trưởng công chúa hiện tại.'À mà, không phải trưởng công chúa gọi là Mộ Dung chiêu hàm sao?

Mẫn Mẫn, ngươi lại gạt ta?' Vương Tương Khuynh lăng lăng nhìn Mộ Dung Mẫn, nội tâm bên trong gợn sóng, nhưng cũng hiểu được, hiện tại đang ở Văn Đức điện, nàng không thể mở miệng ra hỏi những thắc mắc trong lòng được.Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đầu tiên là vui vẻ, sau đó là cả kinh, sau nữa là nghi hoặc, rồi cuối cùng là tức giận, liền biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để giải thích.Quần thần thấy trưởng công chúa đột nhiên xuất hiện, liền hành lễ: "Bái kiến trưởng công chúa, trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Vương Tương Khuynh lắng nghe tiếng quần thần hành lễ, mới hồi phục lại tinh thần, hoảng hốt quỳ xuống hướng Mộ Dung Mẫn nói: "Vi thần Vương Tương Khuynh, báo kiến trưởng công chúa, trưởng công chúa thiên tuế thiên thiên tuế."

Tất cả các quần thần đều khom lưng hành lễ, duy nhất chỉ có Vương Tương Khuynh là quỳ gối hành lễ, Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh hướng mình quỳ lạy, chỉ cảm thấy chướng mắt, nội tâm mơ hồ đau đớn, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười nhạt, nói: "Vương biên tu miễn lễ."

Quần thần nghe trưởng công chúa trước mặt mọi người gọi hắn là 'Tương Khuynh', đều suy đoán trưởng công chúa có phải hay không từ lâu đã cùng Vương Tương Khuynh quen biết, nếu không sao có thể gọi nhau thân thiết như vậy, lúc sau lại nghe nàng đổi giọng gọi hắn là 'Vương biên tu', nhất thời không đoán được quan hệ giữa hai người là như thế nào, liệu có quen biết nay từ trước hay không.Vương Tương Khuynh đứng dậy, vẫn cúi đầu, không có nhìn đến Mộ Dung Mẫn.

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh vẫn cúi đầu không thèm nhìn mình, cũng biết hắn là đối với mình có oán giận.

Mộ Dung Mẫn lẳng lặng mà nhìn Vương Tương Khuynh chốc lát, mới quay đầu hướng Lý Quốc nói: " Lý thừa tướng, bản cung thật sự hiếu kỳ, ngươi từ đâu biết được chuyện Vương biên tu là đoạn tụ?"

Lý Quốc nghe trưởng công chúa còn gọi Vương biên tu là Tương Khuynh, nhất thời cũng hoang mang, ban đầu vốn định nói việc biết Vương biên tu là đoạn tụ, bất quá chỉ là tin vỉa hè, nhưng nghĩ lại, nếu nói là tin vỉa hè, khẳng định sẽ bị hoàng thượng cùng trưởng công chúa răn dạy, mà bản thân đường đường là thừa tướng của một quốc gia lại hướng hoàng thượng nói đây là tin vỉa hè không có bằng chứng gì, thì còn mặt mũi gì nữa, chỉ có thể khẽ cắn môi quyết định nói: "Vâng thưa trưởng công chúa, hôm qua vi thần trên đường hồi phủ, ngẫu nhiên nghe được có bách tính nói tân khoa trạng nguyên cùng một nam tử gặp gỡ thân thiết, còn ở trên đường ôm nhau đã vậy còn không có ý tứ gì nắm tay nhau đi nữa, nên vi thần liền đi điều tra một phen, lúc điều tra, phát hiện không có ít bách tính nói như thế, rất nhiều người gặp qua Vương Tương Khuynh đều nói như vậy.

Vi thần xác định, Vương biên tu xác thực có đoạn tụ."

Lý Quốc nói xong, thấy trưởng công chúa vẫn nhìn mình, liền nói tiếp: "Nếu trưởng công chúa không tin, có thể phái người tự mình đi điều tra, vi thần nói đều là sự thật, không dám lừa gạt hoàng thượng cùng trưởng công chúa."

Mộ Dung Mẫn nghe xong, quay đầu nhìn thoáng qua hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ, thấy hoàng thượng không có ý tứ mở miệng, mà hơi gật đầu ý bảo nàng muốn nói cái gì thì cứ việc nói, liền quay đầu lại nhìn về phía Vương Tương Khuynh, hỏi: "Vương biên tu có gì muốn giải thích không?"

Mộ Dung Mẫn cho rằng Vương Tương Khuynh gặp được mình, chắc chắn sẽ nói ra cùng mình có quan hệ, nhưng lại không nghĩ rằng Vương Tương Khuynh cư nhiên lắc đầu, nói: "Thưa trưởng công chúa, những lời Lý thừa tướng nói đều là sự thật, vi thần không có gì muốn giải thích."

Lý Quốc nghe được, khóe miệng giương lên, trong lòng mừng thầm.

'Xem ra vị trí phò mã sẽ thuộc về con ta.'Mộ Dung Mẫn nghe được Vương Tương Khuynh câu 'vi thần không có gì muốn giải thích', trong lòng tức giận, phẫn hận mà nhìn chằm chằm Vương Tương Khuynh.

'Vương Tương Khuynh, trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì thế!

Lẽ nào bởi vì ta không có nói cho ngươi biết thân phận trưởng công chúa của ta, cho nên ngươi liền tức giận, liền tự mình hủy đi tiền đồ của bản thân sao?!'Mộ Dung Mận trong lòng chất vấn, Vương Tương Khuynh tất nhiên một câu cũng không nghe được.

Vương Tương Khuynh hơi ngẩng đầu, phát hiện Mộ Dung Mẫn oán hận cùng ánh mắt không giải thích được, cũng biết những lời mình nói có chút quá phận, nếu không nói cái gì, mình không chỉ không thể cùng Mộ Dung Mẫn ở chung một chỗ, mà cũng sẽ bị tước đi chức quan.

Vương Tương Khuynh trong lòng biết, mình thật ra không thích nam, muốn nói tiếp, thật ra mình là 'gay' thật, nhưng bất quá chỉ thích nữ thôi, này Lý thừa tướng coi như nói đúng một nữa."

Vương biên tu thật sự không có gì muốn giải thích sao?

Vậy nếu đúng như Lý thừa tướng nói, ngươi thật sự là đoạn tụ chỉ thích sủng nam?

Ngươi cũng biết, nếu hôm nay ở tại đây ngươi mở miệng thừa nhận..."

Lúc này Mộ Dung Mẫn, trong mắt đều là lãnh ý, lạnh lùng nhìn Vương Tương Khuynh, nghĩ nhắc nhở hắn, nếu thật sự không giải thích gì, đừng nói tới chức quan, ngay cả tính mệnh cũng nguy hiểm.Vương Tương Khuynh biết ý nàng, dừng một chút, liền nói tiếp: "Vi thần lúc trước đúng là thích nam tử, nhưng sau đó lại phát hiện hắn thật ra không phải là nam tử mà là nữ tử, ở trong mắt vi thần, thích một người cùng giới tính của người đó không quan hệ, ta nếu thích nàng, mặc kệ nàng là nam hay nữ, là người hay là yêu, ta đều thích nàng.

Nếu không thích, thì cho dù nàng có là tiên tử hạ phàm, ta cũng sẽ không động tâm."

Vương Tương Khuynh nói xong, nhìn Mộ Dung Mẫn ôn nhu cười: "Chẳng hay những lời giải thích này của vi thần, công chúa có hài lòng?"

Nói xong lại nhìn Lý Quốc nói."

Lý thừa tướng, vi thần biết, ngài là vì giang sơn xã tắc cho nên mới đi điều tra vi thần, là sợ vi thần làm mất mặt triều đình, trong lòng ngài luôn vì dân vì nước, thật khiến vi thần bội phục."

'Ngươi không phải ngay từ đầu đã nhận ra ta là nữ tử sao?

Hôm nay lại dám nói nhảm như vậy!' Mộ Dung Mẫn nghe hắn nói như vậy, toàn bộ oán giận trong lòng đều biến mất, nhưng vẫn không vui vẻ, còn không quên oan giận vài câu.

'Thật không nghĩ tới khả năng nối dối của Tương Khuynh lợi hại như vậy!' "Thì ra là thế."

Mộ Dung Mẫn nghe xong, lo lắng mà nói một câu.Mộ Dung Mẫn cùng Mộ Dung Trí trong lòng liền minh bạch, chuyện Lý Quốc điều tra Vương Tương Khuynh, không đơn giản chỉ vì suy nghĩ cho bộ mặt của triều đình, nói thẳng ra chỉ vì muốn nhi tử hắn có được vị trí phò mã này.

Mà Vương Tương Khuynh trong lòng cũng hiểu được, Lý Văn Phong là con trai hắn, lần khoa cử này tuy chỉ được thám hoa, nhưng đối với vị trí phò mã này, đã thèm khát từ lâu, ngày hôm nay ở trước Vặn Đức điện nói ra những lời này, chính là muốn nói mình thích nam nhân cho nên không xứng đáng có được vị trí phò mã.'Ta vốn không muốn chức phò mã gì đó đâu, chỉ đáng tiếc Mẫn Mẫn là chủ, vậy nên vị trí phò mã, ta nhất định phải lấy.' Vương Tương Khuynh trong lòng thở dài.

'Ngay cả khi có một ngày vạn kiếp bất phục không chết tử tế được, ta cũng vui vẻ chấp nhận.'"Vương biên tu ngay cả khi không thích nam nhân, nhưng đã có người thích.

Cho nên vi thần cả gan, hôm nay liền thay mặt nhi tử Lý Văn Phong cầu hôn trưởng công chúa."

Lý Quốc nghe xong lời Vương Tương Khuynh giải thích, nghĩ hắn mặc dù không thích nam nhân nhưng trong lòng đã thích người khác, liền lớn mật thay nhi tử cầu hôn, hôm qua dù gì chỉ ở trong Tập Anh Điện hướng hoàng thượng cùng trưởng công chúa cầu hôn, nhưng hôm nay thì ở trước mặt bá quan văn võ cầu hôn, Mộ Dung Trí đối với hành động này của hắn thập phần tức giận.

----------------------------------Edit: tính đăng hôm qua rồi, mà mệt quá nằm ngủ cái tỉnh dậy thấy qua hôm sau luôn hờ hờ._Ban đầu dự định 2 chương/ 1 ngày mà mệt quá nên thôi tính vậy cho gọn.

Một tuần sẽ ra 10 chương nhưng có thể là ngày 2 chương nếu không thì edit rồi gôm để đó ra một lượt luôn._Với lại mình cần kiếm một bạn giúp mình beta.

Công việc beta cũng đơn giản thôi là mình edit xong giúp mình đọc rồi sửa lỗi chính tả à.

Quyền lợi là được đọc truyện trước khi đăng nhá =))))
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 41


Beta: Trấn Kiran.Mộ Dung Trí trong lòng không khỏi tức giận, định bộc phát, liền nghe được hoàng tỷ của mình nói rằng: "Nói như thế, vậy bản cung muốn chọn ai làm phò mã, có phải hay không nên xin chỉ thị của Lý thừa tướng?"

Mộ Dung Mẫn thấy Lý Quốc ỷ bản thân là đương triều thừa tướng cũng là một trong những nguyên lão, dĩ nhiên dám lần thứ hai đề cập chuyện cầu thân, liền hướng hắn cười hỏi, nói xong quay đầu lại ý bảo Mộ Dung Trí không nên nói những lời có khả năng đắc tội với Lý thừa tướng, chính nàng nói ra thì tốt hơn."

Vi thần không dám, chỉ là..."

Lý Quốc giương mắt len lén liếc nhìn trưởng công chúa, thấy trưởng công chúa khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt thế nhưng lộ vẻ lạnh ý, muốn nói lại thôi."

Chỉ là gì?"

Mộ Dung Mẫn thấy Lý Quốc bộ dạng muốn nói lại thôi, liền trực tiếp thay Lý Quốc nói thẳng ra."

Lẽ nào bản cung ngoại trừ Vương biên tu, cũng chỉ có khả năng chọn Lý kiểm thảo?"

Nói xong nhìn về phía Lý Văn Phong.Lý Văn Phong thấy trưởng công chúa kêu tên mình, ánh mắt cũng nhìn về phía mình, liền bước ra khỏi hàng nói rằng: "Trưởng công chúa điện hạ, vi thần tâm tâm niệm niệm trưởng công chúa thật lâu, từ lâu đã nghĩ muốn thú trưởng công chúa, chỉ là trước đây trên người thần vẫn chưa có công danh, cũng không có chức quan gì, nên không dám đối với công chúa sinh ra ý nghĩ không an phận.

Hôm nay vi thần chỉ là thám hoa nhưng vẫn lấy được công danh tiến sĩ, chức quan tuy chỉ là nhất phẩm kiểm thảo Hàn Lâm Viện, nhưng coi như cũng là một chức quan.

Vi thần thỉnh cầu trưởng công chúa cho thần một cơ hội, cầu hoàng thượng cho vi thần một cơ hội."

Văn Đức điện từ trước đến nay, đều là nơi nghiêm túc, vậy mà bây giờ ở trong Văn Đức điện lại phát sinh chuyện tình cảm, cả triều đình bá quan văn võ thấy Lý Văn Phong dám yêu cầu chuyện lớn mật như vậy, trong lòng không khỏi bội phục.Vương Tương Khuynh trước đây gặp qua Lý Văn Phong, cũng không biết cái tên Lý Văn Phong từ trước đến nay biểu tình đều lạnh tanh vậy mà có thể nói ra những lời như thế, tuy rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng cũng cảm giác được trên người Lý Văn Phong cũng không có bao nhiêu tình cảm, không có khả năng đối với Mộ Dung Mẫn có tình ý sâu đậm như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc.Hôm qua Mộ Dung Mẫn ở phía sau bình phong quan sát Tô Dịch cùng Lý Văn Phong, chẳng bao giờ có cảm giác Lý Văn Phong đối với mình tình cảm thâm sâu như vậy, thậm chí lúc Lý Quốc nói Lý Văn Phong đối với mình ái mộ đã lâu cũng không có nửa điểm tín nhiệm, cho rằng đều do Lý Quốc nói lung tung.

Hôm nay ở Văn Đức điện, chính tai nghe Lý Văn Phong nói như vậy, chỉ cảm thấy có cảm giác không đúng.Mộ Dung Mẫn liếc mắt nhìn Vương Tương Khuynh, thấy hắn cau mày tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, bản thân cũng không có mở miệng nói gì, mà chỉ đi tới trước mặt Lý Văn Phong, cười hướng Lý Văn Phong nói: "Lý kiểm thảo, bản cung chẳng bao giờ biết, lại có người ái mộ bản cung đến vậy, lại càng không nghĩ rằng, người này lại là con trai của Lý thừa tướng."

Dừng một chút, lại nói tiếp: "Chỉ đáng tiếc, bản cung từ lâu đã ái mộ người khác, cho nên đành phải phụ một phen tình cảm này của ngươi."

Nói xong, xoay người trở lại vị trí cũ."

Hoàng thượng, vi thần có việc khởi tấu."

Chuyện tình này còn chưa giải quyết xong, lúc Mộ Dung Mẫn quay trở lại vị trí cũ, Lễ bộ thượng thư Lâm Chí Cát liền đứng dậy nói có việc khởi tấu, cũng không biết lại phải rước thêm bao nhiêu phiền phức, tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu: "Chuẩn tấu", muốn nhìn xem Lễ bộ thương thư có việc gì muốn nói.'Sẽ không phải là đề nghị gạch bỏ danh hiệu trạng nguyên của Vương Tương Khuynh cùng chức quan biên tu Hàn Lâm Viện đi?' Mộ Dung Trí trong lòng thở dài.

'Thật sự là từ lúc trẫm đăng cơ cho tới nay, chưa có buổi lâm triều nào hỗn loạn như ngày hôm nay!'"Khởi bẩm hoàng thượng, thần có một tiểu nữ tên Lâm Tú Uyển, cùng Vương biên tu có quan hệ tốt, Vương biên tu ở Thịnh Đều mấy tháng, đều là cùng nữ nhi của thần ở cùng một chỗ.

Hôm nay nghe Vương biên tu nói như thế, vi thần nghĩ, người nữ tư trong miệng kia của Vương biên tu, có thể là nữ nhi của thần, nữ nhi Tú Uyển cũng thường nhắc tới Vương biên tu, hôm nay ở trong triều đình, vi thần liền bỏ qua thể diện, thỉnh cầu hoàng thượng vì nữ nhi của thần tứ hôn cho Vương biên tu."

'Ngươi thật sự vất bỏ thể diện của mình a!

Người Tương Khuynh yêu rõ ràng là ta!' Nghe Lâm Chí Cát nói xong, Mộ Dung Mẫn không khỏi đen mặt, oán thầm nói.

'Thế quái nào cả đám đều coi trọng Tương Khuynh chứ!'Lâm Chí Cát thường nghe nữ nhi của mình nhắc tới Vương Tương Khuynh, thường khen Vương Tương Khuynh tao nhã, thấy bộ dạng xuân tâm của nữ nhi mình, liền biết nữ nhi mình thích Vương Tương Khuynh.

Có một ngày, cùng tiểu Hồng trở về, lúc đó biết được thì ra Vương Tương Khuynh hỏi nữ nhi nhà mình ba vấn đề, nếu thân thể tàn tật có hay không sẽ thích, nếu tâm trí bị tổn hại có hay không vẫn sẽ thích, nếu hai người đều cùng giới tính có hay không nguyện yêu nhau?!.Lâm Chí Cát tuy là Lễ bộ thượng thư, chú trọng việc lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng không quan tâm đến thế tục, liền nói cho nữ nhi của mình biết, sinh lão bệnh tử đối với con người là chuyện bình thường, nếu vì một người lão hoặc bệnh mà không thích, vậy đó không phải là thật tâm thích, về phần đồng giới tính có hay không nguyện yêu nhau, Lâm Chí Cát cười hướng Tú Uyển nói rằng: "Uyển nhi tùy tâm là tốt rồi."

Nghe Lâm Chí Cát nói xong, triều đình càng trở nên hỗn loạn.

Hiện tại là tình huống gì a?

Hoàng thượng đem trưởng công chúa tứ hôn cho Vương biên tu, Vương biên tu cố tình nói có người thích, Lý thừa tướng đi ra nói Vương biên tu là đoạn tụ, xong thay nhi tử cầu thú trưởng công chúa, Lý thừa tướng cùng Lý Văn Phong Lý kiểm thảo ở trong Văn Đức điện hướng trưởng công chúa kể ra nỗi lòng về tình yêu chưa được hồi đáp, còn trưởng công chúa thì quả quyết cự tuyệt Lý kiểm thảo vì đã có người thích, trong lúc còn đang hỗn loạn, Lễ bộ thượng thư lại nhảy ra nói Vương biên tu cùng nữ nhi Lâm Tú Uyển nhà hắn quan hệ rất tốt.Không thua gì cả triều văn võ, hiện tại ở trong hoàn cảnh này người hoảng loạn nhất chính là Vương Tương Khuynh.'Ta bất quá chỉ là một trạng nguyên, chỉ muốn cùng Mẫn Mẫn ở chung một chỗ, một việc rất đơn giản, vì sao hiện tại lại trở thành tình cảnh hỗn loạn như thế này?

Còn có, Tú Uyển hẳn chưa cùng cha nàng nói chuyện đã xảy ra!

Thế nào đột nhiên nhảy ra thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn!' Vương Tương Khuynh nghiêng đầu ngốc lăng mà nhìn Lâm Chí Cát, nội tâm nghìn vạn lần đầu thần thú chạy qua*. (hình như là trong lòng nghìn vạn chữ chạy qua nhưng ko biết chữ gì.

Ai hiểu giúp giùm.)Mộ Dung Trí bị cục diện hỗn loạn làm cho tâm phiền ý loạn.

'Không phải là muốn ban thưởng phò mã cùng hôn sự cho hoàng tỷ thôi sao?

Thế nào lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy!' Mộ Dung Trí hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Hoàng tỷ, việc hôn sự, liền do ngươi làm chủ đi.

Về phần Lâm ái khanh, việc tứ hôn này, trẫm nghĩ, hay là ngươi về hỏi ý tứ lệnh thiên kim cho thỏa đáng."

Mộ Dung Trí nói xong, dừng một chút, mới nghĩ mấu chốt nhân vật đúng là Vương Tương Khuynh a, liền hướng Vương Tương Khuynh hỏi: "Vương ái khanh, chẳng hay người ngươi thích có phải là thiên kim của Lâm thượng thư Lâm Tú Uyển không?"

Vương Tương Khuynh vốn đang ngây ngốc nhìn Lâm thượng thư, quay đầu lại, đầu tiên là thâm tình nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, mới hướng Mộ Dung Trí nói: "Thưa hoàng thượng, người vi thần yêu, hiện đang có mặt ở trong đại điện."

'Ngay ở trên đại điện?

Ở trên đại điện này, ngoại trừ hoàng tỷ cùng cung nữ là nữ, còn lại đều là nam.

Cung nữ khẳng định là không có khả năng, cho nên chỉ có thể là hoàng tỷ của mình!' Mộ Dung Trí nghe Vương Tương Khuynh trả lời xong, trong lòng vui vẻ.

'Như vậy coi như giải quyết xong!'Nghĩ đến Lý thừa tướng nói Vương Tương Khuynh là đoạn tụ, liền trêu đùa nói: "Chẳng hay người Vương ái khanh yêu là ai?

Sẽ không phải là nhi tử của Lý thừa tướng Lý Văn Phong đi!"

Nói xong, nở nụ cười 'ha ha' vài tiếng.

Vương Tương Khuynh vừa nghe, trong lòng chỉ cảm thấy một cổ ác hàn.

'Nếu thật sự thích Lý Văn Phong kia, vậy thật sự là cẩu huyết!' Vương Tương Khuynh thở dài đáp: "Trong lòng vi thần chỉ..."

Ngừng lại một chút, mới nói tiếp: "Chỉ có một mình trưởng công chúa."

Mộ Dung Trí nghe Vương Tương Khuynh chính miệng nói người bản thân hắn thích chính là hoàng tỷ, liền an tâm, thấy cả triều đình bá quan văn võ tựa hồ bởi vì một câu nói của Vương Tương Khuynh 'chỉ có một mình trưởng công chúa.' mà càng thêm hỗn loạn, liền ôm tâm tình vui mừng, nhìn quần thần bên dưới nghĩ.'Đã lâu không gặp phải chuyện tình như thế này a!'Mộ Dung Trí tuy rằng đã mười bảy tuổi, đăng cơ chỉ mới hai năm, nhưng tâm tính vẫn là một tiểu hài tử, nghĩ vị trí phò mã này khẳng định là của Vương Tương Khuynh không thể nghi ngờ, còn mấy chuyện khác, hỗn loạn thì cứ để hỗn loạn đi, vừa lúc náo nhiệt.Mộ Dung Mẫn vẫn nhìn Vương Tương Khuynh, những kẻ khác nàng cũng không thèm chú ý tới, nhưng nàng vẫn để ý tới việc Vương Tương Khuynh ngập ngừng trước đó, trong lòng cả kinh, không khỏi thầm nghĩ.

'Lẽ nào người Tương Khuynh ái mộ không chỉ có một mình ta?'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 42


Bá quan văn võ nghe Vương Tương Khuynh nói trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa, toàn bộ đều dựng lỗ tai lên, chờ hắn tiết lộ thêm một chút, vậy mà Vương Tương Khuynh chỉ nói một câu như thế liền dừng lại không nói gì thêm nữa.

Không chỉ có bá quan văn võ, thân là hoàng đệ của Mộ Dung Mẫn, hiện tại là thánh thượng, tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí trong lòng cũng đã sớm có điểm sốt ruột, thầm nghĩ muốn bát quái thêm một chút về chuyện của hoàng tỷ nhà mình cùng Vương Tương Khuynh.Mộ Dung Trí nhìn hoàng tỷ của mình một chút, lại quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen, cố ý giả bộ kinh ngạc, hỏi: "Vương ái khanh trong lòng chỉ có một mình hoàng tỷ của trẫm, chẳng lẽ Vương ái khanh cùng hoàng tỷ của trẫm đã quen biết từ trước sao?"

Quần thần nghe hoàng thượng hỏi ra vấn đề trong lòng bọn họ, nhất thời bát quái mà nhìn chằm chằm Vương Tương Khuynh, muốn nghe hắn nói một chút chuyện như thế nào cùng trưởng công chúa quen biết rồi thành yêu nhau.Vương Tương Khuynh kéo khóe miệng, thật muốn phun ra ngụm máu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Mộ Dung Mẫn, nhíu mày.

'Mẫn Mẫn, hoàng thượng thế nào cũng bát quái như vậy a?

Dĩ nhiên công khai hóng chuyện của ta cùng ngươi!' giả bộ lơ đãng nhìn chung quanh, phát hiện cả một đám đại thần con mắt lóe sáng chờ nàng mở miệng, nội tâm thở dài, 'Hóa ra cho dù là ở cổ đại hay hiện đại, con người đều bát quái như nhau a!'Thấy Vương Tương Khuynh quăng mị nhãn nhìn mình.

"Khụ khụ" Mộ Dung Mẫn ho hai tiếng, xoay người lại đối mặt với Mộ Dung Trí, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, việc này không bằng bản cung nói nhỏ cùng ngươi nghe đi.

Bản cung cùng Tương Khuynh quen nhau đã lâu rồi, nói ba ngày ba đêm cũng không hết."

Nghe trưởng công chúa nói như vậy, quần thần chỉ có thể ở trong nội tâm thở dài một hơi.

'Ai da, xem ra không thể hóng chuyện được rồi!'Nhưng vừa nghĩ đến trưởng công chúa lại gọi Vương biên tu là Tương Khuynh, quần thần trong lòng liền biết trưởng công chúa cùng Vương biên tu từ lâu cả hai đã lưỡng tình tương duyệt, nếu không sao lại có thể gọi nhau thân thiết đến như vậy.

Vương biên tu trước cự tuyệt, phỏng chừng cũng không biết thân phận của trưởng công chúa, ngẫm lại Vương Tương Khuynh này dĩ nhiên nguyện ý vì người mình yêu mà cự tuyệt hoàng thượng tứ hôn, thật sự bội phục tình cảm cùng dũng khí của hắn.

Mà hôm nay người trong lòng Vương biên tu lại chính là trưởng công chúa, mà trưởng công chúa cũng ái mộ Vương biên tu, đám quần thần chỉ cảm thấy vui mừng, ngoại trừ lễ bộ thượng thư Lâm Chí Cát.Lâm Chí Cát nghe Vương Tương Khuynh nói người hắn thích là trưởng công chúa, nghĩ đến Thanh Mộng từng nói với hắn chuyện kia, tức giận đến mức 'Vương biên tu' cũng không gọi, mà trực tiếp quát: "Vương Tương Khuynh, người trong lòng ngươi là trưởng công chúa, vậy vì sao lại thân thiết cùng Uyển nhi nhà ta?!"

Lâm Chí Cát không để ý mình vẫn còn ở Văn Đức điện, trực tiếp tiến lên nắm áo Vương Tương Khuynh.Đại điện vừa mới an tĩnh, lại hỗn loạn một lần nữa, bá quan văn võ tụm năm tụm ba thấp giọng nói nhỏ với nhau.

Cả triều bá quan văn võ vừa mới nghĩ Vương Tương Khuynh này là một kẻ trọng tình cảm, vậy mà chỉ chốc lát liền nghe được Lâm thượng thư hướng Vương Tương Khuynh chất vấn, lại nghĩ Vương Tương Khuynh người này là kẻ đa tình, nhưng nghĩ nam tử ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, các đại thần trong triều, người nào trong nhà mà chẳng ba vợ bốn nàng hầu.

Lúc trước Vương Tương Khuynh chẳng biết Mộ Dung chiêu hàm là trưởng công chúa, tất nhiên không thể nào chỉ thích một mình nàng...

Mà đương sự còn chưa nói gì, tất cả bá quan văn võ trong triều, trong đầu đều hình dung ra một đoạn trường kỳ về tài tử phong lưu cùng giai nhân hí.Một người nối tiếp một người chuyện tình bị tuôn ra, ngay cả với một người lãnh đạm như Mộ Dung Mẫn, đại não cũng bắt đầu hỗn loạn.

Nghĩ đến câu nói khi nãy của Vương Tương Khuynh 'Vi thần trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa.' nhất thời ngập ngừng, trong lòng càng hoài nghi, có phải hay không Vương Tương Khuynh thật sự thích Lâm Tú Uyển.

Nghĩ đến bản thân vẫn đối với Vương Tương Khuynh giấu diếm thân phận, ngày công bố yết bảng bản thân tính nói thân phận của mình cho hắn biết, nhưng bởi vì bị hoàng thượng bắt ở lại trong cung, mà không thể nói thân phận của mình cho hắn biết, vừa giấu diếm vừa thất hẹn, Vương Tương Khuynh đối với mình thất vọng cũng đúng.

Mà Lâm Tú Uyển chẳng bao giờ đối với Vương Tương Khuynh giấu diếm cái gì, hai tháng trước đây còn bồi bên người Vương Tương Khuynh, Lâm Tú Uyển đối với Vương Tương Khuynh tình cảm sâu nặng tới vậy, Vương Tương Khuynh nảy sinh tình cảm với Lâm Tú Uyển cũng là chuyện hiển nhiên.Mộ Dung Mẫn thở dài, trong lòng yên lặng nói: 'Tương Khuynh, nếu ngươi thật sự cùng Tú Uyển..., ta đây liền thành toàn cho các ngươi...', không nghĩ tới lúc này chỉ nghĩ muốn buông tay thành toàn cho Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển, trong lòng liền một trận đau đớn.'Chỉ mới suy nghĩ như vậy đã đau lòng, nếu thật sự buông tay, chẳng phải là...' Mộ Dung Mẫn chưa phát hiện ra mắt nàng đã đỏ.Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn đột nhiên đỏ mắt, trong lòng liền biết do Lâm thượng thư chất vấn mình câu kia, cho nên Mộ Dung Mẫn vì vậy mà thương tâm, liền mở miệng giải thích: "Lâm thượng thư, ta chưa bao giờ hôn môi Lâm Tú Uyển, trong lòng ta, từ đầu đến cuối chỉ có một mình trưởng công chúa, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng, nếu như ta nói dối, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế."

Vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên.Ở cổ đại, nặng nhất đó là thề độc, cổ nhân kính nể thiên địa thần minh, mọi người thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên dám thề độc, liền tin tưởng hắn chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với trưởng công chúa.

Lâm Chí Cát thấy Vương Tương Khuynh giơ tay thề, nhất thời không biết làm sao.

Vương Tương Khuynh thấy Lâm thượng thư ngây người, liền lẳng lặng thối lui hai bước, rời xa Lâm Chí Cát mà đi đến bên người Mộ Dung Mẫn.Dù gì cũng là việc nhỏ, căn bản không đáng để thề độc, mà Mộ Dung Mẫn biết Vương Tương Khuynh chỉ vì hướng mình cho thấy tâm ý của hắn, cho nên mới thề độc như vậy, trong lòng liền ấm áp: "Tương Khuynh sao lại thề như vậy?

Ta tin ngươi cũng được."

Nghe Mộ Dung Mẫn nói, Vương Tương Khuynh xoay người đối mặt Mộ Dung Mẫn, trong mắt hiện thâm tình nhìn không ra được, thong thả rồi lại kiên định mà nói: "Mẫn Mẫn, ta biết ngươi trong lòng ủy khuất, cũng biết ngươi trong lòng hoài nghi, ta chỉ là muốn để ngươi biết, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.

Hôm nay ở trước mặt hoàng thượng, ở trước mặt bá quan văn võ, ta xin thề, kiếp này chỉ yêu một mình ngươi, tất cả mọi thứ kể cả sinh mệnh của ta, đều thuộc về ngươi, ta chỉ nguyện vì ngươi mà chết."

Vương Tương Khuynh nói xong, mới phản ứng lại, đây là ở trong Văn Đức điện, trong lúc đang triều mà nàng dĩ nhiên ở chỗ nghiêm túc như vậy diễn tiết mục tình yêu say đắm, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng.

Nghĩ đến nhất thời quên mất thân phận trưởng công chúa của Mẫn Mẫn, mà gọi thẳng là Mẫn Mẫn, lại càng xấu hổ thêm.Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh gọi mình là Mẫn Mẫn, còn nói ra một phen thâm tình như thế, trong lòng thật là cảm động, lại thấy khuôn mặt Vương Tương Khuynh đột nhiên phiếm hồng, chỉ cảm thấy Vương Tương Khuynh lúc này thật là khả ái thú vị, nhất thời không để ý đến thân phận trưởng công chúa của mình mà ôm lấy Vương Tương Khuynh.Đột nhiên bị Mộ Dung Mẫn ôm lấy, Vương Tương Khuynh chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, tim giống như muốn từ trong ngực nhảy ra.

Vương Tương Khuynh ở bên tai Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẫn Mẫn", ở bên tai Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng hô hấp, khiến trong lòng Mộ Dung Mẫn một trận rung động, trong lòng ngứa ngáy.Quần thần thấy trưởng công chúa cùng Vương biên tu ôm nhau, đều cúi đầu, trong lòng mặc niệm: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a", ai nấy đều không nghĩ tới trưởng công chúa lại bá đạo như vậy, ở trong Văn Đức điện trước mặt bá quan văn võ ôm lấy Vương biên tu, lại càng không nghĩ đến Vương biên tu dĩ nhiên dám ở trước mặt mọi người ôm lại trưởng công chúa."

Khụ khụ", vậy là đủ rồi, Mộ Dung Trí nhất thời ho khan một tiếng, nhắc nhở Vương Tương Khuynh cùng Mộ Dung Mẫn, đây là ở trên điện, xung quanh còn nhiều người nhìn như vậy đó!'Hoàng tỷ a, uy nghiêm hoàng gia của chúng ta đâu!

Ngươi như thế nào đột nhiên ốm lấy Vương biên tu, cũng quá chủ động đi!

Uy nghiêm hoàng ta chưa có ai như ngươi a!'Nghe được hoàng thượng ho khan, Mộ Dung Mẫn mới buông Vương Tương Khuynh ra, hai người đỏ mặt nhìn hoàng thượng, chỉ còn chờ hoàng thượng nhanh lên một chút kết thúc buổi lâm triều xấu hổ này.

Bá quan văn võ ở Văn Đức điện nhìn như thế vừa cảm thán, chỉ cảm thấy cả đời này không sống uổng phí, nói vậy ngoài trừ Lâm thượng thư, Lý thừa tướng còn có Lý Văn Phong kia, thì những người khác trong lòng đều mừng rỡ hài lòng.Mộ Dung Trí thấy hoàng tỷ nhà mình bất luận đối mặt với việc gì đều vân đạm phong khinh, nay lại ở trước mặt mọi người đỏ hết cả mặt, chỉ cảm thấy tình cảnh lần này rất thú vị, nhưng biết lúc này không nên ở đây trêu đùa hoàng tỷ của mình, liền nói: "Nếu hoàng tỷ cùng Vương biên tu lưỡng tình tương duyệt, vậy trẫm liền cho các ngươi tứ hôn.

Tiểu Thịnh Tử, tuyên chỉ đi."

Từ lâu đã nghĩ xong thánh chỉ tứ hôn, cuối cùng cũng có thể sử dụng, nếu không phải do Vương Tương Khuynh từ đầu cự tuyệt, không có Lý thừa tướng đi ra nói Vương Tương Khuynh đoạn tụ, nói như vậy thì lúc này đã có thể bãi triều!

Chạy một vòng lớn như vậy, Vương Tương Khuynh cuối cùng vẫn chỉ có thể làm phò mã của trưởng công chúa.

-----------------------------------Edit: hai mẻ xà nẹo quá _( :3」∠)_
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 43


Tiểu Thịnh Tử cầm thánh chỉ tứ hôn trên tay, đứng ở bên người hoàng thượng, thấy trưởng công chúa cùng Vương biên tu đang thâm tình nhìn nhau mê li, vậy mà hoàng thượng dĩ nhiên lại kêu hắn đi đọc thánh chỉ, nghe được hoàng thượng gọi mình, thân thể không khỏi run lên, phục hồi lại tinh thần, hoảng loạn mở thánh chỉ ra đọc: "Tân khoa trạng nguyên biên tu Hàn Lâm Viện Vương Tương Khuynh nghe chỉ ~"'Sáng sớm đã phải quỳ ba lần, ai!' Vương Tương Khuynh nội tâm thở dài, đối với việc quỳ xuống hành lễ này cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến thánh chỉ tứ hôn, nội tâm không khỏi có chút vui sướng.

Vương Tương Khuynh vội vàng quỳ xuống đất, cúi người nói: "Ngô hoàng vạn tuế, vi thần Vương Tương Khuynh xin tiếp chỉ."

Tiểu Thịnh Tử khóe mắt thoáng nhìn Vương biên tu đang cúi người nghe chỉ, liền khụ khụ vài tiếng, bắt đầu đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hoàng tỷ của trẫm là Chiêu Hàm trưởng công chúa, tài mạo song toàn, kính cẩn đoan trang, vừa mới mười chín tuổi, cùng tân khoa trạng nguyên biên tu Hàn Lâm Viện Vương Tương Khuynh trời sinh một đôi, đặc biệt ban thưởng tứ hôn, đầu tháng sáu bắt đầu thành hôn.

Tất cả lễ nghi thành thân, giao lại cho lễ bộ cùng khâm thiên giám* xử lý, khâm thử."(Khâm thiên giám: Coi thiên văn, lịch pháp.)Tiểu Thịnh Tử đọc thánh chỉ xong, liền đi tới trước mặt Vương Tương Khuynh, đem thánh chỉ giao cho Vương Tương Khuynh."

Tạ ơn hoàng thượng ân điển, vi thần tiếp chỉ."

Vương Tương Khuynh hai tay tiếp nhận thánh chỉ, khóe môi câu ra, nhìn Mộ Dung Mẫn mỉm cười.

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh nhìn mình cười mê người yêu nghiệt đến như vậy, lại nghĩ tới khi nãy không để ý đến bá quan văn võ ở bên tai mình nhẹ giọng gọi 'Mẫn Mẫn' hơi thở phả vào tai, thầm nghĩ bãi triều nhanh lên một chút, rồi đi ra ngoài hảo hảo thu thập dạy dỗ hắn một phen, xem hắn còn dám hay không ở trước mặt nhiều người chọc nghẹo mình như vậy.Vương Tương Khuynh cười tiếp chỉ, mà lễ bộ thượng thư Lâm Chí Cát cũng đen mặt, Vương Tương Khuynh là người mà nữ nhi mình thích, hôm nay kẻ làm cha này lại phải xử lý công việc thành thân của người nữ nhi mình thích với một nữ nhân khác, thật không muốn làm chút nào!

Mà nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đường đường là lễ bộ thương thư, sao có thể đơn giản mặc kệ, hiện tại mới tháng ba, tới đầu tháng sáu hai người còn có rất nhiều thời gian, ai biết có thể hay không phát sinh chuyện gì, nói không chừng điều này có thể không thành công!Cũng không phải Lâm thượng thư ác độc như vậy, có ai mà nguyện ý để hài tử nhà mình chịu nhiều tổn thương đâu.

Nghĩ đến khoảng thời gian hai người thành thân còn rất lâu, này trưởng công chúa cùng Vương biên tu có thể không thành thân được, Lâm thượng thư trong lòng có chút thư thái rất nhiều, sắc mặt cũng không còn đen, liền trở về vị trí cũ.Tuyên chỉ xong, quần thần đều thường liếc mắt nhìn Lý Văn Phong, trong lòng cảm thán Lý Văn Phong mệnh khổ, thương cảm cho hắn một lòng yêu người ta, mà cuối cùng đều trở thành công dã tràng.

Lý Văn Phong thấy hoàng thượng ban thưởng hạ hôn thư, cũng không cảm thấy xấu hổ, không nhìn đám quần thần đang nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, tự nhiên mà quay về chỗ của mình.

Lý thừa tướng trong lòng sinh tức giận, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, một ngày là thần, thì bất kể ngày đêm đều phải nghe theo thánh thượng, phất tay áo, phẫn nộ trở về vị trí của mình.Đứng ở trung tâm chỉ có hai người Vương biên tu cùng trưởng công chúa, Mộ Dung Trí nhìn một vòng, mang theo tiếu ý nói: "Chúng ái khanh còn có việc cần khởi tấu sao?

Nếu là vô sự, hôm nay liền đến đây thôi, bãi triều đi."

Thấy không ai đứng ra, Tiểu Thịnh Tử liền lập lại lời nói của hoàng thượng, rồi hô một câu: "Bãi triều."

Mộ Dung Trí đứng dậy, hướng Mộ Dung Mẫn cùng Vương Tương Khuynh nói: "Hoàng tỷ, Vương ái khanh, theo trẫm đi ngự hoa viên một chút."

Mộ Dung Mẫn bất đắc dĩ, 'Thế nào lại ngự hoa viên a!

Ta còn nghĩ cùng Tương Khuynh lén trò chuyện đó!

Đã hai ngày không nói gì a!

Rất nhiều chuyện còn chưa có giải thích!

Hoàng đệ của ta, tại sao nhiều chuyện như vậy!' trong lòng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đáp: "Vâng."

Ai bảo hoàng đệ của nàng hôm nay là hoàng đế đây!"

Vâng."

Vương Tương Khuynh cũng đáp, liền đi đến gần Mộ Dung Mẫn, thấy không có ai lại gần, liền len lén nắm góc áo Mộ Dung Mẫn, cùng Mộ Dung Mẫn đi theo hoàng thượng từ cửa hông đi ra ngoài.

Bá quan văn võ vốn định chờ bãi triều, cùng Vương Tương Khuynh kết giao quan hệ với nhau, nhưng Vương Tương Khuynh dĩ nhiên trực tiếp bị hoàng thượng bắt mang đi, trong lòng bọn họ đều nghĩ hoàng thượng khẳng định là lén hỏi chuyện tình của trưởng công chúa cùng Vương Tương Khuynh, xem ra sau này chỉ có thể cùng vị tân phò mã này dựa hơi.Mộ Dung Trí đi ở phía trước, Mộ Dung Mẫn cùng Vương Tương Khuynh ngay ở phía sau Mộ Dung Trí cách hai bước, còn ở phía sau nữa, chính là một đống cung nữ thái giám.

Dọc đường đi, hoàng thượng cũng không mở miệng nói, chỉ lẳng lặng mà đi ở phía trước, không biết trong lòng đang tính toán cái gì, chắc đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng hỏi chuyện tình của hoàng tỷ cùng Vương biên tu.Vương Tương Khuynh thường thường kéo một chút ống tay áo Mộ Dung Mẫn, lại thường dùng ngón tay út câu một chút ngón út của nàng, như một tiểu lưu manh tự đắc, sợ đến mức đám cung nữ thái giám ở phía sau chỉ có thể cúi đầu bước đi, coi như cái gì cũng đều không thấy.

Mộ Dung Mẫn đối với hành vi của Vương Tương Khuynh vừa buồn cười vừa tức giận, đường đường chức quan nhất phẩm triều đình, dĩ nhiên lại như một tiểu hài tử tự đắc, làm một trưởng công chúa một quốc gia như nàng, đối với hành vi của Vương Tương Khuynh, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, không thể làm gì được, chỉ có thể lạnh nghiêm mặt trừng Vương Tương Khuynh vài lần, bảo hắn chú ý một chút, ở phía trước còn có hoàng thượng đó.

Mộ Dung Mẫn làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Vương Tương Khuynh hiện giờ chứ, chính là 'Ta cứ đùa giỡn ngươi!

Ta ngay trước mặt cung nữ thái giám đùa giỡn ngươi, cho ngươi có khổ không thể nói!

Xem ngươi sau này còn dám hay không lại lừa gạt ta!'Hai người ở phía sau cứ trừng tới trừng lui, hoàn toàn không chú ý tới Mộ Dung Trí đã dừng cước bộ lại, nhìn bọn họ.

Mộ Dung Trí nhìn một hồi phát hiện hoàng tỷ của mình cùng Vương biên tu dĩ nhiên một điểm cũng không có chú ý tới mình, chỉ có thể nhắc nhở bọn họ, biểu thị mình còn sống: "Khụ khụ, hoàng tỷ, Vương ái khanh, các ngươi..."

Mộ Dung Trí lời ra tới miệng được một nửa, nhưng nội tâm lại bổ sung thêm, 'Các ngươi chú ý hình tượng một chút a!

Một người là hoàng tỷ của trẫm, là Chiêu Hàm trưởng công chúa của Đại Tống, một người là chức quan nhất phẩm Hàn Lâm Viện, thế nào lại như một đôi tiểu tình lữ tự đắc!

Chờ một chút, hình như vốn là một đôi tiểu tình lữ...'Vương Tương Khuynh thấy hoàng thượng nhìn về phía mình cùng Mộ Dung Mẫn, đành buông ống tay trái Mộ Dung Mẫn ra, thở dài nói: "Hoàng thượng, là vi thần làm càn..."

"Ha ha, không sao, hoàng tỷ của trẫm chưa từng trách ngươi làm càn, trẫm thế nào lại trách ngươi làm càn đây, ha ha ha..."

Mộ Dung Trí thấy Vương biên tu ở trước mặt hoàng tỷ nhà mình như một tiểu hài tử, chỉ cảm thấy Vương Tương Khuynh đối với hoàng tỷ của mình là thật tâm yêu, "Tới, đều ngồi xuống đi, không cần xem trẫm là hoàng thượng, chúng ta chính là người thân ngồi xuống cùng nhau tâm sự đi."

Trong ngự hoa viên có bao nhiêu tọa đình, mà lúc này ba người Mộ Dung Mẫn đang ở chính là nghe phong đình.

Nghe phong đình bàng hồ mà kiến, có khả năng nghe được thanh âm gió mát, bởi vậy nên được gọi là nghe phong.

Tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí ngồi xuống, để hoàng tỷ của mình cùng Vương biên tu ngồi xuống theo.Vương Tương Khuynh không dám trực tiếp ngồi xuống, mà trước tiên nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, thấy nàng ý bảo mình ngồi xuống không sao, mới dám đáp "Thần tuân chỉ", liền ngồi xuống theo.Mới vừa ngồi xuống, Mộ Dung Mẫn trước tiên mở miệng hỏi: "Hoàng thượng, gọi bản cung cùng Tương Khuynh tới ngự hoa viên này, thế nhưng có chuyện gì muốn hỏi sao?

Sẽ không phải chỉ là muốn ban thưởng cho Tương Khuynh tới ngự hoa viên ngắm cảnh đi."

Mộ Dung Mẫn trong lòng biết, hoàng đệ của mình nhất định là hiếu kỳ chuyện mình thế nào cùng Tương Khuynh quen biết, hiện tại tới nghe phong đình này, không phải chỉ để nghe phong phần thưởng hồ, mà chính là nghe bát quái.Mộ Dung Trí nở nụ cười hai tiếng, mới nói: "Hoàng tỷ, ngươi là người thân duy nhất của trẫm, ngươi thân đột nhiên có người yêu, trẫm tự nhiên là muốn thám thính rõ ràng."

Nói xong, hai mắt nhìn Vương Tương Khuynh, nhíu mày trừng hắn, ý bảo hắn mau mở miệng nhanh lên, nói một chút làm thế nào cùng hoàng tỷ của mình quen biết, lại thế nào cùng hoàng tỷ của mình yêu nhau.Vương Tương Khuynh làm bộ không có nhìn ám hiệu của Mộ Dung Trí, mà đem tầm mắt hướng về Mộ Dung Mẫn, vẻ mặt thâm tình chỉ nhìn một mình Mộ Dung Mẫn, trong nội tâm cũng chờ mong nghe một chút Mộ Dung Mẫn sẽ nói quá trình nàng quen biết mình như thế nào.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 44


Cho tới nay, Vương Tương Khuynh đều rất hiếu kỳ, vì sao Mộ Dung Mẫn lại thích mình, trong khi đó danh tiếng của mình cũng không được tốt, cái gì mà tiểu công tử Vương gia thích đùa giỡn người a, cái gì mà tiểu thiếu gia chơi bời lêu lổng a, nói chung đa phần đều là những câu nói nàng không tốt, còn lại một câu cũng không phải những người nói ra những lời tốt đẹp gì.Nhớ lại lúc đó, hai người bọn họ rõ ràng chỉ ở chung nửa ngày, bản thân cũng không nghĩ sẽ thích nàng, tựa hồ là nhất kiến chung tình, lại tựa hồ là bởi vì quen biết hồi lâu cảm giác, giống như mình cùng nàng là duyên phận đã định trước từ lâu, chờ thời gian duyên phận đến, các nàng lại cùng một chỗ.

Nếu như tất cả không phải duyên phận, như vậy nhất định là bởi vì ngày ấy vừa lúc trăng tròn, mình nhớ nhà, mà người bồi bên cạnh mình vừa vặn là Mộ Dung Mẫn, cho nên đối với nàng động tâm.

Hồi tưởng nhiều như vậy, hay là dùng một câu "tình chẳng sở khởi, nhất vãng mà tình thâm"* nói ra càng thêm hợp.*Câu này là 'tình không biết tự bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm' không biết có đúng hay không.Mộ Dung Trí thấy Vương Tương Khuynh giả ngu không nhìn mình, mà bộ dạng thâm tình cứ như không muốn rời xa hoàng tỷ của mình, cũng chỉ có thế trợn mắt hiếu kỳ nhìn hoàng tỷ của mình, chờ mong hoàng tỷ có thể nói ra một chút, 'Hoàng tỷ của trẫm tựa hồ chưa bao giờ cùng trẫm nói gì về chuyện tình cảm, ai, cũng không biết lúc này có nguyện ý nói ra cái gì không...' Trong lòng Mộ Dung Trí biết hoàng tỷ của mình tính cách nội liễm, sẽ không đơn giản biểu lộ cái gì, hôm nay ở trong đại điện cùng Vương biên tu ôm nhau, đã là chuyện ngoài dự đoán của mọi người, cũng không biết lúc này ở trong nghe phong đình, có thể hay không kể lại cho kẻ làm hoàng đệ này biết.Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh cùng hoàng đệ của mình đều nhìn mình, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, 'Điều này sao ta có thể nói ra được?' Mộ Dung Mẫn trong nội tâm đột nhiên sinh ra một chút khẩn trương, thấy hai người vẫn không nháy mắt nhìn chằm chằm mình, cũng chỉ có thể kiên trì nói một câu: "Hoàng thượng, còn nhớ lúc trước, bản cung ra khỏi cung đi du ngoạn, ba tháng trước, bản cung vừa lúc tới Phồn thành, khi đó cùng Tương Khuynh ở Vạn Khách lâu gặp nhau."

Đợi chốc lát, Mộ Dung Trí thấy hoàng tỷ nhà mình không muốn nói gì thêm nữa, chỉ có thể mở miệng hỏi: "Ngạch, hoàng tỷ, chỉ có vậy thôi sao?

Vậy lúc đó gặp nhau, có đúng hay không xảy ra việc gì đặc biệt?"

Mộ Dung Trí thật sự chỉ muốn xỉu, 'Hoàng tỷ a, ngươi nói thêm một chút đi!

Nói nhiều một chút cho ta nghe a!

Chứ nói ít như vậy căn bản không thỏa mãn được nội tâm hiếu kỳ của trẫm a!'Vương Tương Khuynh chớp chớp con mắt, 'Hình như chính là gặp nhau như thế, cũng không có cái gì khác để nói đi...', dư quang nhìn về phía hoàng thượng thấy bộ dáng hiếu kỳ, trong lòng liền biết hoàng thượng còn muốn Mộ Dung Mẫn nói thêm một chút gì đó.'Đường đường là vua một nước dĩ nhiên lại bát quái như vậy.' Nội tâm có chút buồn cười, mà Mộ Dung Trí là hoàng thượng, biết làm thần tử không thể ở trước mặt hoàng thượng cười nhạo, vạn nhất chọc giận hoàng thượng, bị kéo ra ngoài chém đầu hoặc đánh ba mươi đại bản thì thảm.Mộ Dung Mẫn gật đầu, nói: "Cứ như vậy gặp rồi quen biết nhau thôi, cũng không có việc gì đặc biệt phát sinh."

Mộ Dung Mẫn cũng không nói chuyện hai người sau khi quen biết liền đi tới hồ Thanh Nguyệt ngắm trăng, càng chưa nói ra bản thân chính là tại thời điểm ở hồ Thanh Nguyệt trong lòng đã đối với Vương Tương Khuynh động tâm."

Ách."

Mộ Dung Trí kéo kéo khóe miệng, "Nếu đã như vậy, hoàng tỷ cùng Vương ái khanh cứ hảo hảo tâm sự đi, dù gì hai ngày nay hoàng tỷ vẫn ở trong cung, chưa từng cùng Vương ái khanh hảo hảo nói chuyện, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói đi.

Trẫm đi ngự thư phòng xử lý tấu chương đây."

Mộ Dung Trí đứng dậy, lưu lại hoàng tỷ của mình cùng Vương biên tu hai người tiếp tục ngồi ở trong nghe phong đình."

Được rồi, hôm nay bữa tối..."

"Hoàng thượng, một hồi bản cung cùng Tương Khuynh liền ra cung, quay về phủ công chúa, ở trong phủ còn có một số việc đang chờ bản cung giải quyết đây."

Mộ Dung Mẫn giành nói trước, bản thân muốn xuất cung quay về phủ công chúa của mình, trong lòng bổ sung thêm, 'Ta còn muốn đem Tương Khuynh mang về phủ công chúa đó!

Chứ ở trong cung có một số việc không thể nói được, còn ở trong phủ công chúa thì không chỗ nào kiêng kỵ...'Mộ Dung Trí thấy vậy, chỉ có thể nói: "Đã như vậy, trẫm sẽ không lưu hoàng tỷ cùng Vương ái khanh..."

Nói xong, liền mang theo cung nữ thái giám đi ngự thư phòng, 'Ai, mình còn tưởng rằng sẽ biết thêm một chút gì nữa, vậy mà không nghĩ tới dĩ nhiên là lãng phí thời gian, còn không bằng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương đi.

Hoàng tỷ của trẫm a, ai...' dọc theo đường đi Mộ Dung Trí hít sâu mấy hơi.Vương Tương Khuynh thấy hoàng thượng đi, nhưng còn để lại ba cung nữ đứng ở một bên, liền mở miệng hỏi: "Mẫn...

Trưởng công chúa, ba vị cung nữ này là người của ngươi?"

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đề cập ba vị thiếp thân đi theo bên cạnh hầu hạ mình, liền nói: "Ba người này là nha hoàn đi theo hầu hạ ta", ngừng lại một chút, nghĩ đến vừa rồi Vương Tương Khuynh tựa hồ đều không phải gọi mình là Mẫn Mẫn mà gọi là trưởng công chúa, nhất thời mất hứng, híp mắt, hỏi: "Ngươi vừa gọi cái gì?

Trưởng công chúa?"

"Ách, không gọi ngươi trưởng công chúa, lẽ nào lại bảo ngươi Mẫn Mẫn sao, chẳng lẽ muốn ta gọi ngươi Chiêu Hàm?"

Vương Tương Khuynh vẻ mặt mất hứng, cắn khóe môi hỏi."

Ta cũng không biết Mẫn Mẫn có đúng hay không là tên thật của ngươi, ngươi xem ta là cái gì của ngươi?"

Thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên cắn môi, trong lời nói mang theo tia ai oán chất vấn trưởng công chúa nhà mình, ngoài trừ Mộ Dung Mẫn nghĩ khả ái ở ngoài mặt có thể tiếp thu, nhưng ba người đi theo hầu hạ Mộ Dung Mẫn lại nổi da gà hết cả lên, trong lòng hô 'Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi', thấy trưởng công chúa nhà mình ở trước mặt Vương Tương Khuynh dĩ nhiên cũng không tự xưng bản cung, chỉ cảm thấy sức mạnh ái tình thật vĩ đại, dĩ nhiên có thể đem tính cách của một người thay đổi hoàn toàn.Mộ Dung Mẫn bỏ qua biểu hiện của ba người đứng ở bên cạnh mình đã đi theo mình hầu hạ từ nhỏ, mà bình tĩnh trả lời: "Tương Khuynh, tên này ta chưa từng lừa gạt ngươi.

Ta vốn gọi là Mộ Dung Mẫn, chỉ bất quá phong hào Chiêu Hàm, cho nên cũng gọi là Mộ Dung Chiêu Hàm, ở trên thế gian này, chỉ có một mình ngươi dám gọi ta là Mẫn Mẫn."

Mộ Dung Mẫn nhớ tới phụ hoàng mẫu hậu của mình, nghĩ đến phụ hoàng cùng mẫu hậu đều thường gọi mình Mẫn Mẫn, hôm nay, phụ hoàng mẫu hậu đều đã tạ thế, thế gian liền không người nào dám gọi mình Mẫn Mẫn, nói đến lại cảm giác bất lực cùng một chút đau thương.Vương Tương Khuynh vừa nghe trên thế gian chỉ còn có một mình nàng gọi Mộ Dung Mẫn là Mẫn Mẫn, vui vẻ cầm tay Mộ Dung Mẫn hô to ba lần "Mẫn Mẫn", khiến Mộ Dung Mẫn đỏ mặt.

Thấy Mộ Dung Mẫn đỏ mặt, Vương Tương Khuynh chỉ cảm thấy trong lòng rung động, nghĩ hôn nhẹ lên gương mặt đang đỏ ửng của Mộ Dung Mẫn.

Nghĩ gì làm đó, đưa khuôn mặt lại gần, càng ngày càng gần, chỉ cách năm cm, bốn cm, ba phần nữa thôi."

Ai nha, Mẫn Mẫn!

Sao lại ngăn ta làm chi!"

Ngay lúc sắp đến gần khuôn mặt Mộ Dung Mẫn, Mộ Dung Mẫn liền giơ bàn tay không bị Vương Tương Khuynh nắm lên, chặn lại khuôn mặt đang tới gần của Vương Tương Khuynh.Mộ Dung Mẫn dùng ánh mắt ý bảo Vương Tương Khuynh nhìn xung quanh, 'Xung quanh rõ ràng còn ba người đang đứng đó!' Vương Tương Khuynh nhìn một chút thấy ba người đang đứng bên cạnh, lại nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Mộ Dung Mẫn, chỉ có thể thối lụi.'Ai, chờ không có ai ta lại hôn tiếp!'Thấy Vương Tương Khuynh thối lui, Mộ Dung Mẫn mới âm thầm hít sâu một hơi, sắc mặt vẫn như cũ, đỏ ửng mặc dù còn chưa hết, nhưng cũng không đỏ như vừa nãy.

Nghĩ đến khi nãy, ở trong Văn Đức điện, Vương Tương Khuynh trước khi nói câu 'Vi thần trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa' nhất thời ngập ngừng, liền hỏi: "Tương Khuynh, trong lòng ngươi, có phải chỉ có một mình ta hay không?"

Lúc nãy chẳng phải đã thề chỉ yêu một mình Mộ Dung Mẫn sao, Vương Tương Khuynh không rõ vì sao Mộ Dung Mẫn lại hỏi vấn đề này, liền hỏi: "Mẫn Mẫn, ngươi vì sao lại hỏi như vậy?"

Gương mặt ửng đỏ vừa mới hết lại một lần nữa đỏ lên, Mộ Dung Mẫn chỉ cảm thấy bản thân lúc này như một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi: "Ta, ta, ta thấy trước lúc ngươi trả lời hoàng thượng trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa thì có dừng lại chốc lát..."

"Nguyên lai là vậy a!"

Vương Tương Khuynh mỉm cười, kề sát vào Mộ Dung Mẫn nói rằng.

"Mẫn Mẫn, nếu như ta nói trong lòng ta không chỉ có một mình ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

"Ngươi..."

Mộ Dung Mẫn trợn mắt, lại không biết nên nói cái gì, 'Nếu thật sự không phải có một mình ta, thì ta sẽ chấp nhận, hay là nên dứt khoát kiên quyết mà buông tay?'"Ha ha, Mẫn Mẫn, vừa rồi lừa ngươi thôi, ngươi cũng biết, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.

Lúc đó bất quá chỉ là vì ta không có thói quen gọi ngươi trưởng công chúa, cho nên mới dừng lại chốc lát, ta lúc đó muốn nói chính là vi thần trong lòng chỉ có một mình Mẫn Mẫn, lại cảm giác không nên gọi ngươi Mẫn Mẫn, cho nên dừng lại chốc lát đổi thành trưởng công chúa."

Vương Tương Khuynh mặt mày mỉm cười nhìn Mộ Dung Mẫn, 'Mẫn Mẫn càng ngày càng giống một tiểu nữ nhân đó!'Nghe Vương Tương Khuynh giải thích xong, Mộ Dung Mẫn mới nghĩ bản thân càng ngày càng thích loạn suy nghĩ, luôn luôn suy nhĩ lo được lo mất, dĩ nhiên lại hoài nghi tình cảm của Vương Tương Khuynh dành cho mình, ngược lại nghĩ đến lời Lâm thượng thư ở trong điện nói, lại hỏi: "Tương Khuynh, Lâm thượng thư nói ngươi làm chuyện thân thiết cùng Lâm Tú Uyển, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 45


Thấy Mộ Dung Mẫn hỏi chuyện Lâm thượng thư ở Văn Đức điện chất vấn mình vì sao thích trưởng công chúa nhưng vẫn thân thiết với Lâm Tú Uyển, Vương Tương Khuynh bất giác nhăn mi lại, nhất thời không biết nên làm sao mở miệng.Thấy bộ dạng của Vương Tương Khuynh như vậy, Mộ Dung Mẫn sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ không thở nổi, áp lực khiến nàng cảm thấy đau đớn, thanh âm mang theo một chút run rẩy mà hỏi: "Tương Khuynh, thật sự là cùng Lâm Tú Uyển xảy ra cái gì sao?

Nếu không sao Lâm thượng thư lại ở trên đại điện nói ra chuyện kia?"

Hỏi xong, nội tâm chỉ có thể yếu ớt mà thở dài, 'Lẽ nào do ta làm sai trước sao?

Ta không nên để hai người các ngươi mấy tháng này ở chung, không nên chỉ vì muốn minh bạch có phải ta thích ngươi hay không mà cố ý tách ra khỏi ngươi, không nên để Lâm Tú Uyển có cơ hội với ngươi ở chung một chỗ, cho các ngươi nảy sinh tình cảm...' có nhiều thứ không nên như vậy, nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng thở dài, dù gì chuyện cũng đã xảy ra, làm sao có thể cải biến được chứ?Vương Tương Khuynh nhớ tới chuyện Lâm Tú Uyển chủ động hôn mình, tuy chuyện đã phát sinh hôm qua, nhưng tựa hồ đã thật lâu, có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Tư tiền tưởng hậu, đem việc hôm qua ở trong não phát lại một lần, mới mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mẫn Mẫn, ta không có thân thiết với Tú Uyển, do Tú Uyển nàng chủ động hôn ta, không nghĩ tới nha hoàn của nàng ấy khi đó xuất hiện, liền đem cảnh tượng thấy được đại khái nói lại cho Lâm thượng thư..."

Dừng lại một chút rốt cục đem mọi chuyện thành thật khai hết, Vương Tương Khuynh tuy nói nhỏ, nhưng mấy người ở trong đình ai cũng nghe được rõ ràng."

Vậy Tương Khuynh không có cự tuyệt sao?"

Mộ Dung Mẫn hỏi, nghĩ đến tuy rằng đều không phải Vương Tương Khuynh chủ động thân mật với Lâm Tú Uyển, nhưng vẫn đứng yên cho Lâm Tú Uyển hôn, đúng là có phát sinh quan hệ, tựa hồ bản thân còn chưa bao giờ cùng Tương Khuynh đụng chạm, 'Tương Khuynh nhất định là không có cự tuyệt đi, Tú Uyển lớn lên cũng dịu dàng động lòng người, mỹ nhân trong lòng, lại làm sao ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được chứ!'Thư Lan, Thư Kỳ, Thư Cầm ba người đứng ở một bên, nghe được Vương Tương Khuynh nói ra những lời đó, trong lòng thầm mắng, 'Tra nam*!

Ăn trong bát còn nhớ thương trong nồi!

Đúng là thiên tài a, còn dám nói Lâm Tú Uyển chủ động hôn ngươi!

Làm gì có cô nương nào dám lớn mật chủ động hôn nam tử chứ!

Ngươi đã có trưởng công chúa nhà chúng ta, dĩ nhiên còn dám câu dẫn trêu hoa ghẹo nguyệt...' Ở trong lòng cằn nhằn, mắng chửi đủ thứ.

Vương Tương Khuynh nếu nghe được những lời này của nàng, phỏng chừng có thể bị tức giận đến phun ra máu, nói vậy Mộ Dung Mẫn cũng không biết mấy vị thiếp thân thị nữ nhà mình cả gan dám mắng chửi người như vậy.*là loại nam không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung làm những gì tồi tệ.Vương Tương Khuynh vẫn nhìn Mộ Dung Mẫn, thấy nàng nghe bản thân nói xong trên mặt cũng không não ý, cũng không có ghen tuông, trái lại nhàn nhạt tự trách cùng đau thương, trong lòng không khỏi tê rần.

Vương Tương Khuynh vốn là muốn để Mộ Dung Mẫn ghen, chờ một hồi nàng ghen thì mới thật sự giải thích cho nàng nghe, vậy mà sau khi nói xong, Mộ Dung Mẫn không có nửa điểm ghen tuông, mà vẻ mặt tự trách cùng khổ sở không ngớt, liền bất chấp trước ý định muốn nhìn thấy nàng ghen, liền giải thích nói: "Liên Hoa, Mười Ba cùng nha hoàn Tú Uyển, thấy kỳ thật cũng không phải là sự thật."

Nghe Vương Tương Khuynh nói xong được một lúc, Mộ Dung Mẫn vốn đang cúi đầu âm thầm khổ sở, không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Tương Khuynh, lúc này nghe hắn nói kỳ thật cũng không phải là sự thật, liền ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Vương Tương Khuynh, thong thả hỏi một câu: "Tương Khuynh, cái gì gọi là thấy kỳ thật cũng không phải là sự thật?

Lẽ nào con mắt gì đó còn có giả phải không?"

"Con mắt cùng lỗ tai đều là để gạt người!

Thấy nghe được, đều có thể là giả."

Vương Tương Khuynh nói xong, ngừng lại một chút, mới đem chuyện hôm qua tinh tế kể lại một lần nữa."

Mẫn Mẫn, hôm qua ta ra phủ, vừa lúc ở trước cửa gặp được Tú Uyển, liền yêu cầu nàng vào trong phủ ngồi."

Nói đến chỗ này, Vương Tương Khuynh đột nhiên nhớ tới, bản thân còn chưa đem chuyện mua một ngôi nhà mới cho nàng biết, liền giải thích: "Mẫn Mẫn chắc chưa biết đi, ta mới mua một ngôi nhà."

Thư Lan đứng ở một bên thiếu chút nữa thốt ra, 'Ngôi nhà mới của ngươi cũng chính là nhà của trưởng công chúa a!

Chứ ngươi nghĩ ở đâu ra mua được một ngôi nhà tiện nghi lại tốt như vậy!

Ngươi tên tiểu bạch kiểm!'Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh nói đến ngôi nhà, nghĩ đến đêm đó Liên Hoa hướng mình tự khai, không khỏi bật cười: "Tương Khuynh mua nhà chắc là để ta đi..."

"A, ân, đúng vậy..."

Vương Tương Khuynh nhất thời đỏ mặt, không nghĩ tới chuyện mình mua nhà cũng bị nàng đoán được, hôm nay biết được nàng là trưởng công chúa, vậy chuyện mình mua nhà có vẻ hơi dư thừa rồi."

Chuyện ngôi nhà trước tiên để qua một bên đi, Tương Khuynh trước tiên nói rõ ràng chuyện của ngươi cùng Lâm cô nương đi."

Mộ Dung Mẫn thấy hắn đỏ mặt, nhưng cũng bị dời đi lực chú ý, mà nhắc nhở hắn tiếp tục nói rõ chuyện của Lâm Tú Uyển, 'nếu như không nhắc nhở, phỏng chừng sẽ bắt đầu nói về chuyện ngôi nhà...'"A, nga, ta, ta kể tiếp.

Ta yêu cầu nàng vào Vương phủ của ta ngồi, ngay từ đầu chúng ta chỉ ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi nàng ấy đột nhiên nói muốn nghe ta thổi sáo.

Lúc trước, nàng tặng ta cây tử đàn địch kia, ta đã đáp ứng nàng, sau này vô luận khi nào muốn nghe ta đều thổi cho nàng nghe, cho nên ta liền đi về phòng lấy sáo, vậy mà nàng cũng đi theo."

Vương Tương Khuynh nói đến đây, len lén liếc mắt nhìn Mộ Dung Mẫn, thấy trong mắt nàng tràn ngập lửa giận, liền nói tiếp: "Ta lấy sáo, liền để nàng ngồi ở bên cạnh bàn, mà ta đứng ở bên cửa sổ thổi sáo, không nghĩ tới nàng đột nhiên tới gần.

Thấy nàng ấy nhắm mắt chậm rãi hôn tới, ta, ta, ta lúc đó ngây ngẩn cả người, ta nhất thời không biết có nên đẩy nàng ra hay không, ngay lúc nàng sắp tới gần, trong khoảnh khắc đó ta liền giơ tay phải lên, ngươi xem chính là giống như vậy, ta chắn trước môi."

Vừa nói Vương Tương Khuynh lấy tay làm lại động tác ngày hôm đó."

Ngươi xem, chặn như thế này nè, cho nên nàng khi đó chỉ hôn vào tay ta..."

Vương Tương Khuynh nói xong, buông tay, thật sâu mà thở dài một hơi.

"Chỉ là, không nghĩ tới Liên Hoa các nàng đột nhiên xuất hiện, ta cũng không biết bọn họ thấy được gì.

Hay là do bởi vì bị thị giác đánh lừa, bọn họ cũng không thấy ta giơ tay phải lên, cho nên đã nghĩ rằng ta cùng Tú Uyển thật sự hôn nhau..."

Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu.

"Lúc mà Tú Uyển thối lui tay ta cũng vừa lúc buông xuống, cho nên có lẽ nàng vẫn nghĩ đã chạm môi ta, ta, ta cũng không có giải thích cho nàng nghe..."

Mộ Dung Mẫn thật sự muốn xé đầu Vương Tương Khuynh ra làm hai, để xem bên trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, 'Ngươi nên đẩy nàng ấy ra mới đúng a!

Đừng nể mặt mũi của nàng a!

Ngươi như vậy thì nàng càng nghĩ ngươi cũng thích nàng a!' trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh nói: "Tương Khuynh thật đúng là vì Lâm cô nương suy nghĩ nhiều thật!"

Nói xong còn nhẹ nhàng mà hừ một tiếng.Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhấp hé miệng, chậm rãi nói: "Mẫn Mẫn, ta sai rồi, ta biết ta hẳn nên nghe lời ngươi nói bảo trì khoảng cách với nàng, thế nhưng ta bằng hữu không nhiều, ở Thịnh Đều này, trừ ngươi ra ta chỉ nhận thức được một mình nàng ấy..."

Nói xong âm thanh liền nhỏ dần.Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh lại lộ ra loại biểu tình cô tịch cô đơn, trong lòng không khỏi mơ hồ đau, nếu không phải bên cạnh đang có người, thật muốn ôm hắn vào lòng nói cho hắn nghe, 'Tương Khuynh, hiện tại ngươi đã có ta.' Mộ Dung Mẫn nhớ tới đêm đó ở ven hồ Thanh Nguyệt, hắn cô độc nhìn ánh trăng, nhẹ giọng ngâm chỉ mong người lâu dài thiên lý cộng thiền quyên, ánh mắt kia, tựa hồ muốn xuyên qua không gian cùng thời gian, quay đầu lại trong nháy mắt nhưng mang theo tia cô tịch, cười hỏi tên của mình."

Tương Khuynh, người khả dĩ cùng Lâm cô nương làm bằng hữu, thế nhưng, ta... ta..."

Mộ Dung Mẫn tính nói trong lòng ta hiểu được cảm giác khổ sở của ngươi nhưng cũng không biết nói như thế nào.Vương Tương Khuynh cầm tay Mộ Dung Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn, ta hiểu ý tứ của ngươi, sau này, ngươi không chỉ là người ta yêu, mà còn là bằng hữu của ta, có ngươi bên cạnh, cuộc đời này đã đủ rồi."

Nói xong mỉm cười."

Mẫn Mẫn, ta ngày hôm nay có thể không đi Hàn Lâm Viện sao?

Ta nghĩ muốn cùng ngươi quay về phủ công chúa, ta còn chưa đi qua phủ công chúa đâu..."

----------------------------Edit: từ bây giờ bạn Trần Kiran giúp mình beta *vỗ tay *vỗ tay
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 46


Mộ Dung Mẫn câu khóe môi, 'Không nghĩ tới năng lực nói sang chuyện khác của hắn càng ngày càng thâm hậu, một giây trước còn đang nói với nàng việc của bằng hữu, sau đó lại nói không muốn đi Hàm Lâm Viện mà muốn đi thăm quý phủ của ta...', thấy Vương Tương Khuynh vòng vo không vào trọng tâm câu chuyện, liền cũng chỉ có thể theo ý Vương Tương Khuynh nói rằng: "Ngày đầu tiên không đi Hàn Lâm Viện, mà muốn theo ta quay về phủ trưởng công chúa, bộ ngươi không sợ sau này Trình đại học sĩ chửi ngươi vì tội lười biếng sao?"

"Ách, không sợ, không sợ, còn có Mẫn Mẫn mà!

Mẫn Mẫn của ta là trưởng công chúa, xem ai dám mắng ta!"

Vương Tương Khuynh cười cong cả mắt, "Huống hồ bá quan văn võ đều nghe là hoàng thượng gọi ta với ngươi đi theo, cho nên bọn họ cũng không dám nói cái gì!"

Nói xong kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Mẫn."

Mẫn Mẫn, chúng ta hiện tại ra cung đi!

Ta trước tiên mang ngươi đi Vương phủ nhìn một cái, còn có còn có, Mười Ba cùng Liên Hoa nhất định không nghĩ tới ngươi là trưởng công chúa đâu!"

Thư Lan nghe Vương Tương Khuynh nói Mười Ba cùng Liên Hoa nhất định không nghĩ tới chủ nhân chính là trưởng công chúa, thì nhịn cười không được mà bật cười thành tiếng "hi hi", thấy Mộ Dung Mẫn quay đầu liếc mắt trừng nàng, liền lấy tay che miệng mình, cúi đầu, trong lòng im lặng cảm thán, 'Thiệt là tội nghiệp thiếu gia của Vương gia a!

Mọi người bên cạnh hắn đều đã biến thành tiểu gián điệp của trưởng công chúa mà cũng không biết!

Khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình ngươi ngu ngốc, tới ngày hôm nay mới biết được thân phận trưởng công chúa của nhà ta!'Mộ Dung Mẫn quay đầu lại nói : "Đều nghe Tương Khuynh đi, trước tiên đến Vương phủ, rồi sau đó về phủ trưởng công chúa."

Trong lòng cảm thán, 'Tính tình Tương Khuynh sao lại thay đổi nhiều như vậy, trước đây ôn hòa lễ độ, hiện tại, hiện tại, hiện tại...' Mộ Dung Mẫn suy nghĩ chỉ chốc lát mới nghĩ ra được, 'Hiện tại thì giống như tiểu hài tử, tựa hồ thích làm nũng?' nghĩ đến đường đường là một đại nam nhân dĩ nhiên lại hướng nàng làm nũng, Mộ Dung Mẫn trong lòng không khỏi run lên.'Ai, thật sự ái tình có thể làm thay đổi con người sao?' Ngược lại vừa nghĩ, 'Tựa hồ ta cũng có chút không giống ta...'Nghe được tiếng Thư Lan cười, Vương Tương Khuynh nhịn không được hai mắt nhìn sang Thư Lan, 'Đúng là khó hiểu cười cái quái gì chứ!

Chẳng lẽ đầu óc nha đầu kia có bệnh?' nhưng nghe được Mộ Dung Mẫn nói tất cả đều nghe theo ý mình, liền vội vàng nắm tay Mộ Dung Mẫn đứng lên, nói: "Đi thôi đi thôi, Mẫn Mẫn, chúng ta hiện tại đi thôi!"

Vương Tương Khuynh khẩn cấp muốn mang Mộ Dung Mẫn đi xem ngôi nhà sau này sẽ thuộc về hai nàng, tuy rằng hình như Mộ Dung Mẫn là trưởng công chúa nên sẽ không cần phải ở đâu khác ngoài phủ trưởng công chúa.Đãi ngộ giữa Trưởng công chúa cùng thần tử bình thường chính là không giống nhau, Vương Tương Khuynh làm chức quan thất phẩm, ở trong cung chỉ có thể đi bộ, mà Mộ Dung Mẫn lại được cưỡi ngựa thậm chí xe ngựa còn có thể trực tiếp ra vào hoàng cung.

Dựa hơi Mộ Dung Mẫn, Vương Tương Khuynh rốt cục có thể ngồi xe ngựa ra cung.Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Mẫn ngồi ở giữa đối diện với hướng cửa xe, Thư Kỳ Thư Cầm ngồi bên trái, còn bên phải Thư Lan đang ngồi, Vương Tương Khuynh tiến vào bên trong liếc mắt nhìn Thư Lan, 'Nhất định là đầu óc có vấn đề, nếu không hai người kia lại xa lánh ngươi không muốn cùng ngươi ngồi chung một chỗ!' Trong lòng im lặng bổ xung, chủ tử ngươi thật lương thiện không chê ngươi đều óc có vấn đề mà mang ngươi đi theo hầu bên cạnh, nghĩ nghĩ lại cảm thấy thương nha đầu kia, nghĩ thầm người khác ghét bỏ nàng, vậy bản thân hẳn nên giống như Mẫn Mẫn thiện lương không nên bởi vì đầu óc của nàng có vấn đề mà ghét bỏ nàng, liền chủ động ngồi bên cạnh Thư Lan.Thư Lan thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên ngồi ở bên cạnh mình, sợ đến mức nhảy dựng lên, không cẩn thận đụng vào nóc xe ngựa: "Ôi chao, ngươi..ngươi..ngươi sao lại ngồi ở bên cạnh ta?'' Nói xong sợ hãi nhìn Mộ Dung Mẫn."

Công chúa, ta cùng hắn không có quen biết đâu..."

Thư Lan nhìn công chúa nhà mình sợ nàng vì chuyện này mà ghen, cũng không biết Vương công tử nghĩ như thế nào, không ngồi ở bên cạnh công chúa mà lại ngồi bên cạnh nàng.Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh ngồi ở bên cạnh Thư Lan, nhất thời không rõ Vương Tương Khuynh vì sao lại ngồi ở đó, thấy Thư Lan phản ứng lớn như vậy, còn nói nàng cùng Vương Tương Khuynh không quen biết, chỉ cảm thấy buồn cười, 'Phì!

Thư Lan thế nào cũng trở nên thú vị như thế!' khẽ cười một tiếng, sau đó mới lo lắng nói: "Đều ngồi xuống đi, đừng nháo, Tương Khuynh, ngươi tới ngồi bên cạnh ta này."

Vừa nói, Mộ Dung Mẫn nhích người qua bên cạnh.'Ách, ai, không nghĩ tới nha đầu này dĩ nhiên thật sự có bệnh a, đã vậy còn hại mình vọng tưởng a...' Vương Tương Khuynh xấu hổ đứng dậy, đi đến bên cạnh Mộ Dung Mẫn, thấy nàng ngồi ngay ngắn cũng không dám làm bậy mà ngồi xuống, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Mộ Dung Mẫn, trong lòng im lặng giải thích.'Ta chỉ là thấy nha đầu kia đầu óc không chỉ có chút vấn đề mà còn bị hai đứa nha hoàn kia ghét bỏ cho nên mới thương cảm nàng mà thôi, không nghĩ tới nàng ta dĩ nhiên phản ứng như vậy...'Chờ tất cả mọi người ổn định hết, Thư Lan mới hướng xa phu bên ngoài nói một câu: "Đi Triệu phủ."

Vương Tương Khuynh nghiêng đầu, nội tâm nghi hoặc, 'Ngươi thế nào biết Lâm phủ vốn là Triệu phủ?

Xa phu thế nào biết ngươi nói triệu phủ kia là ở đâu?

Thịnh Đều hẳn là không chỉ có một tòa Triệu phủ đi...'Thư Lan sau khi nói xong quay đầu lại, lơ đãng nhìn sang Vương Tương Khuynh, thấy ánh mắt hắn hiện lên tia nghi hoặc nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là quay đầu sang hướng khác, coi như không nhìn thấy gì, trong lòng thầm niệm, 'Ta không thấy, không thấy gì hết, nghìn vạn lần đừng hỏi ta cái gì, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là tiểu người hầu đi theo bên cạnh trưởng công chúa thôi...'Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh cứ nhìn chằm chằm vào người hầu Thư Lan đi theo bên cạnh mình, liền ho nhẹ một tiếng, Vương Tương Khuynh vừa nghe, thu hồi ánh mắt, ngược lại cúi đầu nhìn hai tay đang để ngay ngắn trên đầu gối, trong lòng sớm đã cảm thấy có chỗ không hợp lý, vừa nghĩ dĩ nhiên phát hiện có rất nhiều vấn đề vẫn bị mình quên mất.

Nội tâm do dự hồi lâu, vẫn là ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Dung Mẫn, cắn môi, hỏi: "Mẫn Mẫn, ta có thể hỏi vài vấn đề sao?"

Vương Tương Khuynh cho dù biết đáp án cho những nghi vấn trong lòng mình, nhưng vẫn muốn để Mộ Dung Mẫn chính miệng giải đáp nghi hoặc của mình.

Nếu bản thân đã biết được đáp án, nhưng lỡ như chỉ là hiểu lầm, vạn nhất bởi vì vậy mà khiến cả hai xảy ra mâu thuẫn, còn không bằng ngay từ đầu thẳng thắn hỏi ra thì hơn, nếu giống như những gì mình suy nghĩ, thì ngược lại đến phiên mình lừa dối Mộ Dung Mận, không khỏi sầu lo vạn phần, bất giác nhíu thật chặt chân mày lại.

Mộ Dung Mẫn vừa nghe Vương Tương Khuynh muốn hỏi mình vấn đề, lại thấy hắn cau mày nhìn nàng, trong lòng lộp bộp một chút, suy nghĩ một chút xem bản thân đã làm gì có lỗi với Vương Tương Khuynh hay không, chính là chỉ có một chuyện duy nhất, liền bình tĩnh, đạm nhiên mà hỏi thăm: "Tương Khuynh có vấn đề gì muốn hỏi ta?

Nếu như ta biết, nhất định sẽ thành thật trả lời ngươi."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, không biết nên mở miệng hỏi vấn đề này thế nào, suy tư một chút, mới mở miệng hỏi: "Mẫn Mẫn, trưởng quầy Đón Khách lâu cùng ngươi có quan hệ như thế nào?

Là sản nghiệp của ngươi sao?

Vị trưởng quầy Trương Toàn kia, có đúng hay không là người của ngươi?"

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút chuyện xảy ra sau khi bản thân tới Thịnh Đều, liền đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, vấn đề đầu tiên, tất nhiên là về Đón Khách lâu.

"Ta mới đến Thịnh Đều, ngươi liền biết được, lúc trời tối ngươi đã an vị ở phòng khách chờ ta xuống, ta đoán hẳn vị Trương chưởng quầy Đón Khách lâu kia đã tới nói cho ngươi biết đi."

Vương Tương Khuynh cười cười, "Kỳ thật ta nên nghĩ ra sớm có phải hay không?

Phản ứng của ta đúng là có chút trì độn."

Thư Lan nghe hắn nói như vậy, oán thầm nói: 'Ngươi không phải có chút trì độn a, ngươi rõ ràng là phi thường trì độn!'Mộ Dung Mẫn than nhẹ một tiếng: "Tương Khuynh có phải trách ta hay không?

Trương chưởng quầy chính xác là người của ta, ta dặn hắn bất cứ khi nào cũng phải chú ý tới ngươi, nếu có phát sinh chuyện gì liền lập tức nói cho ta biết."

Vương Tương Khuynh mỉm cười: "Sao lại trách ngươi.

Chỉ bất quá..."

Nói đến đây Vương Tương Khuynh liền dừng lại, dùng tay phải mò vào trong tay áo trái, từ túi tay áo móc ra năm mươi lượng bạc đưa cho Mộ Dung Mẫn.Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đưa cho mình năm mươi lượng bạc, nhất thời không kịp phản ứng không hiểu hắn đây là có ý gì, ngây ngốc nhìn chằm chằm năm mươi lượng bạc kia, thầm nghĩ 'Số tiền này, hình như có chút ít đi...'Thấy Mộ Dung Mẫn nhìn chằm chằm năm mươi lượng trong tay mình không nói lời nào, Vương Tương Khuynh giải thích: "Năm mươi lượng bạc này là do Trương chưởng quầy đưa cho ta.

Ngày ấy ta trả phòng, tìm Trương chưởng quầy tính tiền, vậy mà hắn nói ngươi đã thay ta thanh toán tiền thuê phòng, cho nên tính toán còn dư lại năm mươi lượng bạc, liền đưa cho ta."

Vương Tương Khuynh nói xong, như cũ đặt cầm trong tay, cầm năm mươi lượng bạc trong tay để trước mặt nàng, chờ Mộ Dung Mẫn tiếp nhận.Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh giải thích xong, ngẫm lại thì năm mươi lượng như thế, không biết có nên lấy hay không.

Thấy Mộ Dung Mẫn lo lắng không lấy, Vương Tương Khuynh liền thu hồi tay nói rằng: "Hay là tính như vầy đi, sau này của ta coi như là của ngươi, vậy tiền thuê phòng này, ta sẽ không đưa cho ngươi, về phần năm mươi lượng bạc này, coi như là ngươi cho ta tiền tiêu vặt đi, ta lấy nha."

Thấy Vương Tương Khuynh thu hồi tay, Mộ Dung Mẫn mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: "

Sau này của ngươi thì đều là của ta?"

"Đúng vậy, sau này ta có gì toàn bộ đều là của ngươi, của ngươi...

đồ của ngươi thì cũng là của ngươi..."

Vương Tương Khuynh vốn định không biết xấu hổ nói một câu của ngươi thì là của ta, nhưng ngẫm lại phải chân thành như vậy thì chẳng khác nào như mấy tên tiểu bạch kiểm, dù sao mình chỉ là thương người ấy, mà Mộ Dung Mẫn là trưởng công chúa, thôi thì tự mình đa tình vậy.Mộ Dung Mẫn cười gật đầu, 'Tương Khuynh thật đúng là có ý tứ!' dừng một chút, lại hỏi: "Tương Khuynh, ngươi vừa nói sẽ không trách ta, vậy nửa câu sau chỉ bất quá là cái gì?"

Thấy Mộ Dung Mẫn hỏi, Vương Tương Khuynh làm bộ lơ đãng nhìn qua ba người Thư Lan, thấy các nàng đều nhìn mình, liền bình tĩnh, chậm rãi nói rằng: "Mẫn Mẫn, ta ở trong Đón Khách lâu đều là do ngươi phân phó, ngươi... ngươi không cảm thấy ta có chút giống như tiểu bạch kiểm sao..."

Vốn muốn giữ cho mình một chút hình tượng, vậy mà tự mình lại nói bản thân như vậy, càng nói âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, bên tai cũng ửng đỏ, không chỉ vậy mà toàn bộ gương mặt cũng ửng đỏ.Ba người Thư Lan nghe Vương Tương Khuynh tự nói mình giống tiểu bạch kiểm, nội tâm cảm thán, 'Thật không nghĩ tới Vương công tử có thể tự mình hiểu lấy a!

Dĩ nhiên biết bản thân giống như tiểu bạch kiểm!' Thấy hắn đỏ cả mặt, nội tâm càng cảm thán, 'Thật không nghĩ tới một đại nam nhân mà lại dễ dàng xấu hổ đỏ mặt như vậy, như một tiểu cô nương!'Vương Tương Khuynh nếu nghe được, thật muốn hướng các nàng rống một câu: "Ta vốn chính là một cô nương a!"

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đỏ mặt, nhớ tới lúc ở trong đại điện Vương Tương Khuynh không để ý tới thân phận của nàng mà làm liều, câu khóe môi một cái mỉm cười, bày ra bộ dáng trưởng công chúa, lo lắng nói: "Nói như thế, Tương Khuynh thật là có điểm giống tiểu bạch kiểm đó!

Huống chi bản cung vốn là trưởng công chúa, Tương Khuynh nếu sau này làm phò mã của bản cung, việc làm tiểu bạch kiểm không phải đã định rồi sao..."

Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn nói như vậy, trên mặt ửng đỏ càng sâu: "Mẫn Mẫn, ta..."

Thấy Vương Tương Khuynh ngượng ngùng không nói ra lời, Mộ Dung Mẫn cười khúc khích, nói rằng: "Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa.

Nói vậy, Tương Khuynh hẳn còn vấn đề khác muốn hỏi, không bằng đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng hỏi ra hết đi."

Thấy đùa giỡn đủ rồi, Mộ Dung Mẫn liền dời đi trọng tâm câu chuyện, để Vương Tương Khuynh giảm bớt xấu hổ.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 47


Vương Tương Khuynh trên mặt đỏ ửng càng đậm, cũng không phải bởi vì Mộ Dung Mẫn nói nàng là một kẻ giống như tiểu bạch kiểm, mà là bởi vì trong nội tâm nàng muốn nói đó là: 'Mẫn Mẫn, ta nghĩ làm tiểu bạch kiểm cũng tốt, nếu có thể làm tiểu bạch kiểm của ngươi, thì ta bằng lòng...', vừa nghĩ đến trong nội tâm mình dĩ nhiên lại có ý nghĩ như vậy, cảm giác lại càng thêm xấu hổ.

Nếu không phải bởi vì có Thư Lan các nàng ở bên cạnh, nàng mới sẽ không có ý tứ nói ra những lời đó.

Thấy mộ dung mẫn hỏi mình còn vấn đề gì không, Vương Tương Khuynh chỉ cúi đầu trầm mặc chốc lát, mới nhẹ giọng trả lời: "Không có..."

Tiền thuê phòng ở Đón Khách đều do Mộ Dung Mẫn phân phó hết, đã vậy còn bị người ta nghĩ là tiểu bạch kiểm, nếu như bây giờ hỏi Triệu phủ có đúng hay không là của nàng, nếu như nàng trả lời là phải thì tốt rồi, còn nếu như nàng trả lời không phải, vậy bản thân thật sự không còn mặt mũi nào nữa, dù sao xung quanh rõ ràng còn có ba người ngồi bên cạnh.

Vương Tương Khuynh len lén quét mắt nhìn ba người Thư Lan, vừa nhìn sắc mặt các nàng liền biết bây giờ trong lòng các nàng nhất định đang nghĩ mình là tiểu bạch kiểm, liền không dám hỏi Mộ Dung Mẫn cái gì, nghĩ không bằng lát nữa kiếm chỗ không có người hỏi vậy.Mộ Dung Mẫn vẫn chú ý Vương Tương Khuynh, thấy hắn đầu tiên là lén lét quan sát ba vị thị nữ của mình, hơn nữa cũng không có gì muốn hỏi, liền biết trong lòng hắn đang nghĩ cách, không khỏi mà híp mắt, nói: "Nếu Tương Khuynh không có gì muốn hỏi ta, vậy không bằng đến lượt ta hỏi Tương Khuynh mấy vấn đề đi."

Bản thân không biết nên hỏi cái gì, thì không nghĩ tới mộ dung mẫn dĩ nhiên lại hướng mình muốn hỏi vài vấn đề, mặt Vương Tương Khuynh không khỏi đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: 'Hỏi mình vấn đề, không chừng hỏi mấy chuyện khiến mình càng xấu hổ thêm đi!', vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, nếu mình thật sự cự tuyệt, không phải càng chứng tỏ mình làm chuyện có lỗi với Mộ Dung Mẫn sao, liền chỉ có thể nói: "Mẫn Mẫn muốn hỏi cái gì, liền... liền hỏi đi, ta... ta biết thì sẽ trả lời ngươi hết."

Thấy Vương Tương Khuynh nói năng lắp bắp, Mộ Dung Mẫn hơi sửng sốt, 'Tương Khuynh chẳng lẽ có chuyện giấu ta sợ bị ta hỏi tới sao?', Mộ Dung Mẫn tinh tế hồi tưởng, nghĩ không ra Vương Tương Khuynh có chuyện gì mà sợ mình hỏi, càng nghĩ cũng chỉ có chuyện của Lâm Tú Uyển, mà chuyện của Lâm Tú Uyển, không phải đều đã hỏi rõ ràng hết rồi sao, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngời: 'Lẽ nào Tương Khuynh ngoại trừ cùng Lâm Tú Uyển ái muội, ở ngoài hắn còn cùng người khác quan hệ dây dưa không rõ ràng sao?'Mộ Dung Mẫn suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi: "Tương Khuynh, ta chính là muốn hỏi một chút, ngươi mua vương phủ, sau này còn muốn ở trong phủ công chúa của ta không, hay là muốn ta cùng với ngươi ở trong vương phủ?"

"A, thì ra là hỏi cái này a?"

Vương Tương Khuynh ngẩng đầu, "Đều không phải ở trong phủ trưởng công chúa sao?"

Thấy Mộ Dung Mẫn mặt ửng đỏ, Vương Tương Khuynh nghi hoặc, 'Vấn đề này tựa hồ không cần hỏi, đáp án rất rõ ràng chính là ở trong phủ trưởng công chúa của Mẫn Mẫn a.'"Khụ khụ" Mộ Dung Mẫn xấu hổ, vấn đề nàng muốn hỏi không phải là cái này, nghĩ đến ba thiếp thân thị nữ ở bên cạnh mình, cho nên mới suy nghĩ ra vấn đề này để hỏi, vậy mà Vương Tương Khuynh dĩ nhiên lại trả lời như vậy, liền chỉ có thể nói: "Án theo lẽ thường, hẳn là sẽ ban tặng một tòa phủ cho phò mã..."

Vương Tương Khuynh hồi tưởng một chút tình tiết trong TV cùng tiểu thuyết, gật đầu trả lời: "Hình như là ngoại trừ phủ công chúa còn có phủ phò mã, vậy phủ phò mã còn cần phải chờ xây dựng sao?"

Mộ Dung Mẫn nhìn Vương Tương Khuynh đang ngây ngốc, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: "Phủ phò mã này, nếu như ngươi cảm thấy không vừa ý mình, thì có thể trực tiếp đem vương phủ của ngươi đổi thành phủ phò mã..."

"Mẫn Mẫn, ngươi đây là hãm hại ngôi nhà của ta sao?"

Vương Tương Khuynh ngây ngốc hỏi, 'Nói cái gì mà nếu ta không thích thì có thể chọn cái khác, ngươi rõ ràng chính là muốn vương phủ của ta đổi thành phò mã phủ!'"Tuy nói những thứ của ta đều là của ngươi, nhưng phò mã phủ này đều không phải lấy tiền trong quốc khổ ra để xây dựng sao?"

"Ách, một chút việc nhỏ nhoi này có tính là gì..."

Mộ Dung Mẫn bình tĩnh trả lời, trong lòng nghĩ.'Vương phủ của ngươi chính là do ta khuyến mãi đưa cho ngươi đó!

Chứ nếu không chỉ bằng một nghìn lượng sao có thể mua được một ngôi nhà tốt như vậy.'"Vậy tất cả đều nghe Mẫn Mẫn đi, đem vương phủ đổi thành phủ phò mã, cũng có thể làm giảm chút phiền phức."

Vương Tương Khuynh mới nói xong, liền nghe được tiếng xa phu nói rằng."

Chủ tử, đã tới triệu phủ rồi!"

Hoàng cung cách triệu phủ vốn không quá xa, bất quá chỉ chốc lát liền tới rồi.Nghe được xa phu nói đến rồi, mọi người liền xuống xe ngựa.

Trước kia, mỗi lần xuống xe ngựa đều là do Thư Lan tự mình tới dắt Mộ Dung Mẫn, nay đã có Vương Tương Khuynh, cho nên việc này, liền chuyển giao cho Vương Tương Khuynh làm.

Ba người Thư Lan dẫn đầu xuống xe ngựa trước, theo sau là Vương Tương Khuynh, sau khi xuống xe ngựa, liền quay đầu lại đưa tay ra cho Mộ Dung Mẫn nắm lấy, Mộ Dung Mẫn sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng đặt tay vào trong lòng bàn của Vương Tương Khuynh để hắn nắm tay nàng xuống xe ngựa.Gia đinh vương phủ nhìn thấy công tử nhà mình đã trở về, lại thấy được đang cùng chủ nhân cũ của mình cùng nhau trở về, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết đây là tình huống gì.

Sửng sốt chốc lát, mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Vương Tương Khuynh cùng Mộ Dung Mẫn hô."

Vương công tử, chủ tử."

Vương Tương Khuynh vừa nghe hai người xưng hô "Vương công tử" cùng "chủ tử", trong lòng lộp bộp, lập tức phản ứng kịp, 'Vương công tử là đang gọi ta, vậy còn chủ tử, chắc chắn là gọi Mẫn Mẫn ở bên cạnh mình.

Xem ra chủ nhân tiềm nhiệm của triệu phủ này, thật đúng là Mẫn Mẫn a!

Nhớ tới khoảng thời gian lần đầu gặp nhau, Mẫn Mẫn có nói nàng gọi là Triệu Mẫn, Triệu Mẫn, Triệu phủ, sao ta không nghĩ ra cả hai cái tên này có liên quan với nhau chứ!' Ngẫm lại mình lúc trước thật sự buồn cười, dĩ nhiên hoài nghi ngôi nhà này không sạch sẽ cho nên mới rẻ còn tiện nghi như vậy, rõ ràng bởi vì ngôi nhà này là của Mộ Dung Mẫnbcho nên mới tiện nghi mà bán cho mình.Xác định được chủ nhân của triệu phủ chính là Mộ Dung Mẫn, Vương Tương Khuynh càng thêm xác định một việc, đó là Liên Hoa cùng Mười Ba ở bên cạnh mình chắc chắn đã biết thân phận Trưởng công chúa của Mộ Dung Mẫn, 'Biết được thận của Mẫn Mẫn, dĩ nhiên còn dám gạt mình! thật sự là bạch nhãn lang!

Như vậy nha đầu này không cần mình nói thì từ lâu đã đi theo Mẫn Mẫn rồi!' Vương Tương Khuynh ở trong lòng tức giận mắng, cũng không ngẫm lại, lúc trước Liên Hoa muốn nói cho nàng biết thân phận của Mộ Dung Mẫn, bản thân nàng còn tức giận với nàng ấy a.

Mộ Dung Mẫn nghe đến mấy tên gia định gọi mình là "chủ tử", hơi ghé mắt nhìn Vương Tương Khuynh một chút, thấy hắn hơi giận rồi lại mang theo biểu tình ủy khuất, liền biết Vương Tương Khuynh nhất định là nghĩ vương phủ nguyên bản là của mình, đợi chốc lát, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, liền nói: "Tương Khuynh, chúng ta đi vào trước đi, đừng đứng mãi ở chỗ này..."

Vương Tương Khuynh ngây ngốc mà đứng ở trước cửa vương phủ, nghĩ Liên Hoa cùng Mười Ba dám giấu mình chuyện này, thì nghe được tiếng Mộ Dung Mẫn nói mới hoàn hồn: "A, nga, đi vào trước đi."

Trong lòng lại nghĩ, 'Chờ lát vào trong, nhất định phải tìm hoa nhỏ cùng Mười ba tính sổ!

Hai cái đứa tiểu bạch nhãn lang này, dĩ nhiên dám làm gián điệp!'Ngay lúc Vương Tương Khuynh bước vào vương phủ, gia đinh mới nhớ tới một chuyện, hô: "Công tử chờ một chút!"

Vương Tương Khuynh quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

Gia đinh gật đầu, nói rằng: "Sáng nay có hai vị tiểu thư xinh đẹp tới, nói là tới tìm người, một vị hình như là nhị tỷ của công tử, vì ta nghe Liên Hoa cô nương hướng nàng hô nhị tiểu thử, còn có một vị cô nương xinh đẹp hình như gọi là Tử Yên, Tử Yên cô nương kia lớn lên thật sự đẹp tuyệt vời!"

Vừa nói trong ánh mắt dĩ nhiên sáng lấp lánh.Vương Tương Khuynh nhìn Mộ Dung Mẫn một chút, nghĩ thầm: 'Mẫn Mẫn, ngươi ở đâu tìm được đám hạ nhân tốt như vậy a!

Ở trước mặt ngươi làm trò khoa trương nữ nhân khác đẹp!

Khoa trương người ta còn chưa tính, đã vậy còn khen ngợi không ngớt như vậy, còn nghĩ ta cùng người ta dây dưa...

Chờ một chút!

Hình như mình thật sự cùng Tử Yên có chút gì đó!

Ngọc bội của ta còn ở trong tay nàng, vẫn không chịu trả lại cho ta!' Vương Tương Khuynh hít sâu một hơi, trong lòng chỉ có thể cầu khẩn Tử Yên cô nương nghìn vạn lần đứng có mà ăn nói lung tung, sau một khoảng thời gian quen biết, mới biết Tử Yên cô nương kia tuy bên ngoài nhìn có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩ tâm địa thiện lương, nhưng bên trong chính là cực kì phúc hắc, một ngày hướng mình đùa giỡn thì mình cũng không có khả năng chống đỡ, lúc nào cũng bị nàng ấy đùa giỡn, bản thân chính là vẫn chỉ có thể cười ngây ngô.Mộ Dung Mẫn trên mặt biểu bình vân đạm phong khinh, nhưng trong nội tâm từ lâu đã trở nên hỗn loạn, híp mắt, 'Xem ra Tương Khuynh thật sự cùng nữ nhân khác ái muội a!

Lúc này mới đậu trạng nguyên, liền tìm tới đây!'"Khụ khụ, ta đã biết, các ngươi tiếp tục thủ tốt ở trước cửa vương phủ đi."

Vương Tương Khuynh giả bộ bình tĩnh, mang theo Mộ Dung Mẫn vào vương phủ.Còn chưa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy nha đầu Liên Hoa đang hưng phấn nhìn mình chào đón, trong miệng còn hô: "Thiếu gia thiếu gia, ngươi thế nào sớm như vậy đã trở về!

Nhị tiểu thư cùng Tử Yên cô nương tới!"

Vương Tương Khuynh nhìn vào trong phòng khách, hỏi: "Nhị tỷ của ta cùng Tử Yên cô nương đâu?"

"Các nàng nói đi đường mệt mỏi quá, cho nên liền đi vào phòng của người nghỉ ngơi rồi."

Liên Hoa trả lời."

Nga" Vương Tương Khuynh gật đầu, lập tức cả kinh: "Ngươi nói cái gì?

Đi gian phòng của ta nghỉ ngơi!

Trong phủ không phải còn nhiều phòng trống sao!

Vì sao lại muốn đi phòng của ta!"

"Ách."

Liên Hoa nhìn Mộ Dung Mẫn, cẩn cẩn dực dực mà đáp: "Tử Yên cô nương nói xa nhau lâu như vậy, cho nên nhớ người, biết được người hôm nay liền bắt đầu vào triều, nên nghĩ đi vào phòng người đợi người trở về..."

Liếc mắt nhìn sắc mặt của Mộ Dung Mẫn, tựa hồ cũng không có gì, mới nói tiếp: "Không nghĩ tới thiếu gia người nhanh như vậy đã trở về, ta hiện tại liền đi nói cho nhị tiểu thư cùng Tử Yên cô nương rằng người đã trở về, các nàng nhất định vui vẻ chết mất!"

Vương Tương Khuynh hơi giật giật khóe môi, thật muốn nói: 'Liên Hoa, ngươi bình thường đều không phải chỉ cần nhìn ánh mắt của người khác sẽ hiểu được sao!

Bộ ngươi không nhìn thấy ta nháy mắt muốn lồi ra luôn rồi à!

Thế nào hôm nay lại ở trước mặt Mẫn Mẫn nói như vậy, coi như ta cùng Tử Yên cô nương có cái gì thì...!

Ngươi.. ngươi sẽ không phải là cố ý đi...'Liên Hoa nói xong liền chạy thật nhanh tới phòng Vương Tương Khuynh, 'Thiếu gia a, ta nếu như phá hư cảm tình của ngươi cùng Trưởng công chúa, ngươi sẽ không trách ta đi!

Ngẫm lại tính mệnh quan trọng hơn, thiếu gia a, cùng lắm thì ta còn yêu đời, mệnh nếu như không còn, thì quá éo le rồi!'Vương Tương Khuynh thật không nghĩ tới Liên Hoa hiện tại lại suy nghĩ như vậy, thấy Liên Hoa chạy vào phòng mình gọi nhỉ tỷ cùng Tử Yên cô nương ra, liền cùng Mộ Dung Mẫn đi tới phòng khách.

Chờ Mộ Dung Mẫn gọi xuống, Vương Tương Khuynh mới nghĩ tới nên mở miệng giải thích quan hệ giữa mình cùng Tử Yên như thế nào đây."

Mẫn Mẫn, Tử Yên cô nương là..."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, 'Tựa hồ thật đúng là không biết nên giải thích thân phận Tử Yên cô nương như thế nào a!

Nếu như nói Tử Yên cô nương là hoa khôi Bách Hoa lâu, vậy chả khác nào nói lên chuyện mình đi vào thanh lâu a!

Tuy rằng bản thân ở trong thanh lâu chưa từng làm cái chuyện kia...'Thấy Vương Tương Khuynh nửa ngày cũng không nói nên lời, Mộ Dung Mẫn nhịn không được hỏi: "Vị Tử Yên cô nương là ai?"
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 48


Vương Tương Khuynh trừng mắt nhìn người trước mặt, cắn môi, suy nghĩ một chút mới nói: "Tử Yên cô nương là... là ...là một người bằng hữu của ta, nàng hiện tại ở trong tú phường giúp đỡ nhị tỷ nhà ta đó."

Vương Tương Khuynh chưa có nói thật ra Tử Yên chính là hoa khôi thanh lâu, mà chỉ nói nàng ở trong tú phường với nhị tỷ, 'Nói như vậy, cũng không tính là lừa dối nàng cái gì đi' Vương Tương Khuynh nghĩ nếu nói cho Mộ Dung Mẫn biết quan hệ của mình cùng Tử Yên thế nào nàng cũng loạn tưởng, chỉ mong Tử Yên cô nương đừng tài lanh nói ra, nếu không Mộ Dung Mẫn sẽ biết chuyện mình đi thanh lâu."

Chỉ là một người bằng hữu của ngươi?"

Mộ Dung Mẫn hơi hoài nghi nên hỏi lại, trong lòng thầm nghĩ 'Nếu chỉ là một người bằng hữu bình thường thì ngươi cần gì phải ấp a ấp úng!'"Phải...

đúng vậy... không phải là ta sợ ngươi nghĩ ta cùng Tử Yên cô nương có cái gì đâu..."

Vương Tương Khuynh nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp trả lời.Ngay lúc Vương Tương Khuynh còn đang xấu hổ ấp a ấp úng, đúng lúc Mười Ba mang theo ấm trà xuất hiện: "Thiếu gia, ta đã pha một ấm trà ngon cho người đây."

Mười Ba thấy thiếu gia nhà mình cùng Mộ Dung Mẫn cùng nhau trở về, liền thông minh biết đi xuống trù phòng pha một ấm trà.Vương Tương Khuynh tiếp nhận ấm trà, từ trên bàn lấy hai cái chén rót vào, nói: "Đây là trà của nhà ta trồng, hàng năm cứ ba tháng trung tuần, thì nhà của ta liền vào vườn hái, vừa vặn ngày hôm nay nhị tỷ tới, ta đoán là do nhị tỷ mang đến cho ta."

Vương Tương Khuynh nói xong, quay đầu lại hướng Mười Ba hỏi: "Mười Ba, ta đoán đúng hay không a?"

Mười Ba gật đầu, trả lời: "Đúng là nhị tiểu thư mang trà mới đến."

Vương Tương Khuynh rót trà đưa cho Mộ Dung Mẫn, còn săn sóc nói: "Mẫn Mẫn, cẩn thận chút, kẻo phỏng tay."

Mộ Dung Mẫn tiếp nhận chén trà Vương Tương Khuynh đưa, đặt ở trước mũi ngửi, hít một hơi nói: "Đúng là trà ngon!"

Đem chén trà nhẹ nhàng đặt lên bàn, ngón tay dọc theo miệng ly, thần sắc hơi sầu lo nói: "Tương Khuynh, một hồi nhị tỷ của ngươi đến..."

Vương Tương Khuynh lúc này mới nhớ tới Liên Hoa đã đi đến phòng của mình gọi nhị tỷ cùng Tử Yên cô nương tới, nghĩ một hồi nhị tỷ cùng Tử Yên đến nên giới thiếu như thế nào cho Mộ Dung Mẫn đây, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào ly, mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộ Dung Mẫn nói: "Chờ nhị tỷ đến, ta liền trực tiếp nói cho nàng, ngươi là trưởng công chúa, hoàng thượng đã tứ hôn ngươi cho ta."

Nói xong, Vương Tương Khuynh đột nhiên nhớ tới thánh chỉ tứ hôn kia tự hồ mất tiêu, hoang mang đứng lên nói: "Nguy rồi nguy rồi!

Mẫn Mẫn, thánh chỉ tứ hôn, ta hình như để quên ở nghe phong đình!"

Mộ Dung Mẫn liếc mắt nhìn Vương Tương Khuynh đang đứng, quay đầu hướng Thư Cầm nói: "Thư Cầm, đem thánh chỉ đưa cho Tương Khuynh đi."

Lúc Vương Tương Khuynh lôi kéo Mộ Dung Mẫn rời khỏi, Mộ Dung Mẫn nhìn thoáng qua liền thấy Vương Tương Khuynh để quên thánh chỉ ở trên bàn, Mộ Dung Mẫn cũng không thèm mở miệng nhắc nhở Vương Tương Khuynh mà chỉ dùng ánh mắt hướng Thư Cầm ý bảo nàng cầm theo thánh chỉ."

Ách."

Vương Tương Khuynh xấu hổ, không ngờ mình lại để quên thánh chỉ ở trong nghe phong đình, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay Thư Cầm, mặt mang hổ thẹn nói: "Mẫn Mẫn, xin lỗi, ta dĩ nhiên lại quên mất vật quan trọng như vậy, may mắn mà có vị này, vị này..."

"Vương công tử, nô tỳ tên Thư Cầm."

Thư Cầm thấy Vương Tương Khuynh chưa biết tên của mình, liền chủ động nói tên mình ra."

A, nga, cũng may có vị Thư Cầm cô nương này."

Vương Tương Khuynh nói tiếp, dừng một chút, hỏi: "Mẫn Mẫn, vậy vị nào là thư lan cô nương a?"

Vương Tương Khuynh nghĩ đến lúc trước khi mình mua ngôi nhà này, trên khế đất có ghi tên chủ nhân là Thư Lan, liền mở miệng hỏi, 'Trong ba vị thị nữ của Mẫn Mẫn, hẳn gọi là thư gì đó đi.'Vương Tương Khuynh nhìn Thư Lan một chút, nghĩ thầm: 'vị này đầu óc có chút vấn đề hẳn không phải là Thư Lan đi' quay đầu nhìn về phía Thư Kỳ, hơi gật gật đầu, 'Vị này nhất định là Thư Lan!'Thư Kỳ thấy Vương Tương Khuynh tự nhiên hướng nàng gật đầu, chẳng biết hắn có ý gì, trong nội tâm thật là nghi hoặc, 'Vương công tử tự nhiên hướng ta gật đầu làm cái gì? sẽ không phải cho ta là Thư Lan đi?!'Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh hỏi mình, Thư Lan cô nương là vị nào, lại nhìn thấy Vương Tương Khuynh nhìn Thư Kỳ gật đầu, liền đoán được hắn đã nhận sai Thư Kỳ thành Thư Lan, mỉm cười, nói: "Tương Khuynh, nàng không phải là Thư Lan, Thư Lan là người này."

Mộ Dung Mẫn ánh mắt nhìn về phía Thư Lan, thoáng nâng cằm một chút.Vương Tương Khuynh theo tầm mắt Mộ Dung Mẫn, thấy cái người mà mình cho rằng đầu óc có chút vấn đề dĩ nhiên là Thư Lan, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Nàng, nàng thế nào sẽ là thư lan!"

"Ách, Vương công tử, vì sao ta không có khả năng là Thư Lan?"

Thư Lan kinh ngạc, cúi đầu quan sát mình một phen, nàng lớn lên bộ dạng cũng không xem là xấu, thế nào sẽ không có khả năng là Thư Lan."

Không, không có gì" Vương Tương Khuynh lắc đầu, nào dám nói ra chuyện ta nghĩ đầu óc ngươi có vấn đề.

Nhưng vào lúc này, Liên Hoa đã quay trở lại, phía sau hai người Vương Tương Nhan cùng Tử Yên đi theo."

Thiếu gia, nhị tiểu thư cùng Tử Yên cô nương tới rồi!"

Liên Hoa reo lên một tiếng.Vương Tương Khuynh nhìn thấy nhị tỷ của mình, khẩn cấp mà trực tiếp chạy về hướng Vương Tương Nhan, ôm nàng nói: "Nhị tỷ, ta rất nhớ ngươi!

Đã lâu rồi không gặp!"

Rời khỏi nhà cũng đã ba tháng, đã lâu rồi không nhìn thấy nhị tỷ tỷ tiện nghi ở cổ đại của mình, trong lòng thật là tưởng niệm.Vương Tương Nhan giơ tay lên chọc chọc cái trán của Vương Tương Khuynh: "Thế nào lại y như một tiểu hài tử như vậy!

Mau buông ra!

Đều lớn xác rồi mà còn như vậy!"

Vương Tương Khuynh lắng nghe nhị tỷ của mình nói như vậy, liền buông Vương Tương Nhan ra, quay đầu nhìn thấy Tử Yên đang nhìn mình trong mắt chứa hàm xúc ý tứ cùng nụ cười mình không hiểu rõ, trong lòng kêu rên, 'Nụ cười của Tử Yên cô nương có gì đó sai sai, thấy thế nào cũng không có hảo ý nha!'*Ôm vợ người ta mà còn đòi hảo ý (⌐_⌐)Vương Tương Khuynh vung lên nụ cười xán lạn: "Tử Yên cô nương, đã lâu không gặp a!"

Nghĩ thần, mình cười xán lạn như vậy, Tử Yên cô nương hẳn là sẽ không làm chuyện gì hãm hại mình đi.Tử Yên liếc nhìn Mộ Dung Mẫn, vốn là khuôn mặt khẽ mỉm cười, đột nhiên biến thành nụ cười vũ mị: "Tương Khuynh, ngươi cũng chỉ ôm nhị tiểu thư, mà không chịu ôm ta một chút sao?

Đã ba tháng không thấy ngươi, Yên nhi thật là nhớ ngươi đó!"

Mộ Dung Mẫn nhìn thấy Tử Yên kia đột nhiên đổi mặt hiện bên dáng cười vũ mị, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu, nghe được nàng dĩ nhiên còn ở trước mặt nhiều người hướng Vương Tương Khuynh nói muốn ôm, lửa giận trong lòng càng cháy lớn hơn, 'Vương Tương Khuynh ngươi hay lắm, thật không nghĩ tới ngươi ngoài trừ Lâm Tú uyển ái muội, dĩ nhiên còn cùng Tử Yên cô nương ái muội ha!

Nhìn bộ dạng tươi cười này xem, vũ mị đến mức khiến khớp xương ngươi tan chảy hết đi!

Chả khác nào hồ ly tinh!'Vương Tương Khuynh quay đầu lại nhìn Mộ Dung Mẫn một chút, phát hiện sắc mặt của nàng càng ngày càng đen, quay đầu hướng Tử Yên nói: "Tử Yên cô nương, nhị tỷ thân là tỷ tỷ của ta, ta ôm nàng cũng không sao, nhưng đối với ngươi... ta với ngươi... tựa hồ nam nữ thụ thụ bất thân đi!"

"Hay cho một câu thụ thụ bất thân!

Tương Khuynh lẽ nào đã quên, ngươi từng đem khối ngọc bội tặng cho ta sao?"

Tử Yên lộ ra biểu tình ủy khuất.Vương Tương Khuynh biết chắc thế nào Tử Uên cũng đem chuyện ngọc bội ra, mỗi lần đều tìm đủ mọi cách hãm hại, đùa giỡn mình.

Vương Tương Khuynh vừa định giải thích, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt của nhị tỷ mình tựa hồ không được tốt, vội hỏi: "Nhị tỷ, ngươi có phải trong người cảm thấy khó chịu hay không a!

Tại sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy."

Khuôn mặt Vương Tương Nhan vốn đang trắng bệch, nghe được Vương Tương Khuynh nói như vậy, khuôn mặt dĩ nhiên sinh ra ửng đỏ, Vương Tương Khuynh thấy mặt nhị tỷ nhà mình lúc trắng lúc hồng, càng lo lắng: "Nhị tỷ nhị tỷ, ngươi không sao chứ?"

Vương Tương Nhan nhìn Tử Yên một chút, liền lắc tay nhưng không có nói gì, thấy Mộ Dung Mẫn đang đứng ở bên cạnh bàn, liền nói sang chuyện khác: "Tương Khuynh, vị cô nương này là ai a?"

Vương Tương Khuynh thấy nhị tỷ nhà mình không trả lời, trái lại hỏi Mộ Dung Mẫn, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, 'Nhị tỷ làm sao vậy, hỏi nàng có phải thân thể khó chịu hay không lại không trả lời!

Thế nào một chút cũng không coi trọng thân thể của mình chứ!' Vương Tương Khuynh lúc này còn chưa nghĩ ra sắc mặt nhị tỷ không tốt là bởi vì mấy câu khi nãy Tử Yên nói.Mộ Dung Mẫn một mực đứng ở một bên nhìn cử chỉ cùng phản ứng của ba người Vương Tương Khuynh, tựa hồ nhìn ra cái gì, rồi lại không dám xác định sợ chỉ do mình suy nghĩ bậy, 'Tỷ tỷ của Tương Khuynh tựa hồ là vì lời nói của Tử Yên công nương với Tương Khuynh cho nên mới thay đổi sắc mặt, thế nào lại nghĩ tỷ tỷ của Tương Khuynh đối với Tử Yên cô nương không phải tình cảm bình thường đây?'Mộ Dung Mẫn lắc đầu: 'Ta nhất định là bị lời nói của Tử Yên cô nương đối với Tương Khuynh làm cho hồ đồ!

Tử Yên cô nương là nữ tử, tỷ tỷ Tương Khuynh cũng là nữ tử, tỷ tỷ Tương Khuynh sao có thể vì Tử Yên công nương mà ghen đây!' Mộ Dung Mẫn bất ngờ vì mình dĩ nhiên lại nghĩ đến cái ý niệm đi ngược với đạo lý luôn thường như vậy.
 
Back
Top Bottom