Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ

[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 29


Vương Tương Khuynh không đế ý ánh mắt hóng chuyện của chưởng quầy, trấn định tự nhiên mà lên lầu.

Không nghĩ tới Trầm Trữ này, dĩ nhiên đi theo phía sau Vương Tương Khuynh, cũng lên lầu.Đứng ở trước cửa phòng, nhìn Trầm Trữ ở phía sau, Vương Tương Khuynh chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: "Trầm cô nương, ngươi không phải nói muốn nghỉ ngơi sao?

Tại sao còn không về phòng mình đi, theo ta làm gì?"

"Bây giờ chúng ta chính thức trở thành bằng hữu, không bằng ở trong của ngươi nghỉ ngơi đi, còn có thể tiết kiệm tiền mà!"

Trầm Trữ cười ha hả hướng Vương Tương Khuynh nói, thấy Vương Tương Khuynh lo lắng không chịu mở cửa, liền tích cực đi tới mở cửa cho Vương Tương Khuynh, thấy Vương Tương Khuynh biểu tình ngây ra, liền tự làm chủ nói."

Không cần cảm tạ ta!"

Xong đi vào trong trước.'Này này này cô nương, ngươi cũng quá tự tiện rồi!'Liên Hoa đi theo bên người Vương Tương Khuynh thấy Trầm Trữ thành thục như thế, nuốt nước miếng, hướng Vương Tương Khuynh nói: "Thiếu gia, cái vị cô nương này, nên giải quyết như thế nào a!"

Nghĩ đến thân phận của công chúa, trong lòng càng thay thiếu gia nhà mình lo lắng.

'Vạn nhất xử lý không tốt, bị công chúa chém chết làm sao bây giờ, rồi còn bị hoàng thương chém bay đầu luôn thì làm sao đây!'Vương Tương Khuynh lắc đầu, thở dài: "Aiz, nếu như Mẫn Mẫn mà biết, ta bị một cô nương dính lấy không tha, còn không biết ghen tới cỡ nào đây!"

Vương Tương Khuynh theo vào phòng, không nghĩ tới Trầm Trữ đã ngồi xuống bàn, tự mình rót trà uống."

Trầm cô nương, ngươi dự định ở trong này nghỉ ngơi tới chừng nào?"

"Ta chỉ mới ngồi xuống, mà ngươi đã muốn đuổi ta đi?"

Trầm Trữ hơi ngửa đầu nhìn về phía Vương Tương Khuynh."

Ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu, sao không để ta ngồi lâu một chút?"

Nói xong lại rót một ly trà.

"Tới tới, đừng khách khí, ngồi xuống uống trà tâm sự tí đi."

'Ôi mẹ ơi, đây là phòng của ta mà, sao lại cảm thấy ngươi là chủ nhân chỗ này a!' Vương Tương Khuynh thấy như thế, nhưng chỉ có thể im lặng ở trong lòng thầm phỉ nhổ."

Ngươi thân là nữ nhân, mà lại ở trong phòng của nam tử ta, không tốt lắm đâu!"

Vương Tương Khuynh chỉ có thể dùng cái cớ này để đuổi Trầm Trữ đi.Tuy biết Trầm Trữ da mặt dày, nhưng Vương Tương Khuynh thật sự không ngờ da mặt cô nương này lại dày kinh khủng như vậy: "Vương công tử a, trong phòng này đâu chỉ có hai người, không phải còn có tiểu nha hoàn của ngươi sao!

Không có việc gì!

Huống chi, lão nương lúc trước ở trên giang hồ..."

Nghe được Trầm Trữ tự xưng lão nương, Vương Tương Khuynh cùng Liên Hoa trăm miệng một lời mà cắt đứt lời nói của nàng, hỏi: "Lão nương?"

Vương Tương Khuynh ở trong lòng thầm nghĩ.

'Xem ra mấy cô nương trong giang hồ, cả đám đều bị nhiễm tánh đàn ông a...''Éc, không cẩn thận bị lộ rồi.' Trầm Trữ hơi đỏ mặt, nói: "Khụ khụ, cái kia, ta nói sai!

Bản cô nương lúc trước ở trên giang hồ có đi du ngoạn một thời gian, mỗi một địa phương đều không ở quá lâu, rất nhiều lần đều cùng một đám đại nam tử ở chung trong một ngôi miếu đổ nát.

Cho nên a, ở trong phòng ngươi, cũng không có gì đáng ngại.

Huống chi, không phải còn có cái gì mà Hoa Sen của nhà ngươi sao!"

Không phải là Hoa Sen!

Là Liên Hoa!"

Liên Hoa thấy Trầm Trữ gọi sai tên mình, vội sửa lại.

Nhưng không nghĩ tới Trầm Trữ dĩ nhiên lại nói."

Liên Hoa không phải là Hoa Sen sao?!"

"Ngươi ngươi ngươi..."

Liên Hoa nói ba từ 'ngươi', nhưng cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.'Mà Liên Hoa đích xác chính là Hoa Sen, bản thân dĩ nhiên vô phương phản bác!' Chỉ có thể quay đầu hướng Vương Tương Khuynh nói: "Thiếu gia ~"Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa không cãi lại được, chỉ có thể nói giúp: "Hoa nhỏ nhà ta, chỉ tên là Liên Hoa, không phải một đóa Liên Hoa!

Cho nên Liên Hoa là Liên Hoa, Hoa Sen là Hoa Sen."

Trầm Trữ thấy Vương Tương Khuynh nói như vậy, cười ha hả nói: "Được thôi, Liên Hoa thì Liên Hoa.

Nhìn xem Liên Hoa nhà ta, dĩ nhiên đều nói không nên lời, còn dám hướng thiếu gia nhà nàng hỗ trợ nữa chứ!"*Ta ngửi có mùi JQ ( ͡° ͜ʖ ͡°)"Ai là ngươi của ngươi!

Ta chỉ là Liên Hoa của thiếu gia nhà ta thôi!

Không phải Liên Hoa của ngươi!"

Liên Hoa thật không rõ.'Vì sao Trầm Trữ thân là một đại cô nương, dĩ nhiên không biết xấu hổ đùa giỡn nàng, giống như lúc trước thiếu gia nhà mình sau khi bị thương tỉnh lại, thích đùa giỡn người khác!

Như nhau da mặt đều dày!' Liên Hoa đột nhiên nghĩ, Trầm Trữ thật sự giống thiếu gia lúc trước thích đùa giỡn người khác, bất giác nhìn thiếu gia nhà mình, lại nhìn Trầm Trữ, lại quay đầu nhìn thiếu gia, cứ vậy quay qua quay lại nhìn hai người nhiều lần."

Tiểu nha hoàn Liên Hoa, ngươi nhìn ta với thiếu gia nhà ngươi nhiều lần như vậy, để nhìn cái gì thế?"

Trầm Trữ đang ngồi trước mặt Liên Hoa, tự nhiên thấy Liên Hoa thường xuyên nhìn nàng rồi lại nhìn Tương Khuynh, liền hỏi."

Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cùng với thiếu gia nhà ngươi rất xứng đôi?"

"Không biết xấu hổ!"

Liến Hoa mở miệng mắng.Vương Tương Khuynh ở trong lòng cũng im lặng mắng.

'Không biết xấu hổ!' rồi quay đầu nhìn Liên Hoa: "Hoa nhỏ, như Trầm cô nương đã nói, ngươi cứ nhìn ta rồi nhìn Trầm cô nương để làm gì?"

Liên Hoa cắn môi, nói ra: "Thiếu gia, người không cảm giác thấy, vị Trầm cô nương giống y chang người lúc người sau khi bị thương tỉnh dậy sao?"

"Giống ta lúc bị thương tỉnh lại sao?

Ta lúc trước làm sao chứ?

Bộ lúc đó ta có bệnh sao?"

Vương Tương Khuynh từ lâu đã đem đoạn ký ức lúc trước thích đùa giỡn người khác quên sạch, cho nên bây giờ nghe Liên Hoa nói trong lòng không khỏi thắc mắt.Trầm Trữ nghe được, "Phốc" một tiếng đem nước trong miệng phun ra hết: "Ngươi nói ai có bệnh hả!"

Liên Hoa thấy Vương Tương Khuynh nghĩ sai ý của nàng, liền giải thích: "Thiếu gia, không phải bệnh tình gì a!

Là người lúc trước thích đùa giỡn người khác đó!

Mặc kệ nam hay nữ, người đều phải đi đùa giỡn một phen!"

Lúc này đến phiên Vương Tương Khuynh phun nước trà ra: "Liên Hoa!

Đang êm đang đẹp mà ngươi nhắc lại chuyện đó làm gì!

Bản thiếu gia ta lúc nào thì thích đùa giỡn người khác!"

Vương Tương Khuynh kiên quyết không thừa nhận bản thân lúc trước thích đi đùa giỡn người khác.Liên Hoa chớp chớp con mắt, nói: "Được rồi, thiếu gia không thích đùa giỡn người khác..."

Trầm Trữ nghe Liên Hoa nói Vương Tương Khuynh lúc trước thích đùa giỡn người khác, liền híp mắt quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ.'Sao mình chưa từng nghe đến việc Vương Tương Khuynh thích đùa giỡn người khác đây!

Tất cả mọi người đều nói Vương Tương Khuynh thổi sáo hay lại còn biết kể chuyện, đối với người khác cũng rất ôn hòa lễ độ, duy nhất chỉ với tiểu thư của Lâm phủ Lâm Tú Uyển là nói chuyện nhiều, cũng chẳng bao giờ đối với nữ tử hay nam tử nào đùa giỡn qua.' Tỉ mỉ mà nhìn, không nhìn ra được điều gì, liền cẩn thận dò hỏi."

Vương công tử, ngươi hiện tại bộ dạng ôn hòa lễ độ, sẽ không phải chỉ ngụy trang đi?"

Liên Hoa nghe Trầm Trữ dĩ nhiên hỏi thiếu gia nhà mình có phải hay không giả bộ ôn hòa lễ độ, thật muốn gật đầu trả lời.

'Đúng vậy!

Thiếu gia nhà ta đang giả bộ đó!

Bởi vì muốn lên đây thi cho nên mới giả bộ thành thư sinh khiêm tốn a!'Vương Tương Khuynh cả kinh.

'Không nghĩ mới lại bị bà thím này nhìn ra được!' Khụ hai tiếng, nói: "Cái gì giả bộ!

Ta từ lâu đã như vậy!"

Liên Hoa nhìn mặt thiếu gia nhà mình một chút.

'Thật không nghĩ tới thiếu gia lúc nói dối có thể mặt đỏ tim không đập nha!'Sau một hồi nháo nhào, Vương Tương Khuynh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nói: "Trầm cô nương, nhìn sắc trời, hình như không còn sớm..."

Trầm Trữ cũng đưa tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Đích thật không còn sớm, cơm chiều..."

"Khụ khụ."

Vương Tương Khuynh bản ý muốn để Trầm Trữ nhanh về nhà đi đừng có mà ở lỳ chỗ này nữa, không nghĩ tới Trầm Trữ vậy mà dám nhắc đến chuyện ăn cơm, Vương Tương Khuynh chỉ có thể giả ngu nói."

Đúng vậy, còn ăn cơm chiều.

Trầm cô nương sớm về nhà một chút đi, không phải cha ngươi đang ở nhà chờ ngươi về ăn cơm chiều..."

"Không có việc gì!

Ta không cần trở về nhà ăn cơm chiều!

Cùng với ngươi ở chỗ này ăn là được!"

Trầm Trữ nhất quyết không muốn trở về nhà, mà chỉ muốn cùng với Vương Tương Khunh ăn cơm chiều.'Bớt người ta, cứu mạng a' Vương Tương Khuynh ở trong lòng hò hét.

'Phải chi có cái xe bắt chó hốt bà thím này đi giùm cái!' Hiện tại Vương Tương Khuynh đã có Mộ Dung Mẫn, cho nên thầm nghĩ chỉ cần an thận với một mình Mộ Dung Mẫn là được rồi, bản thân vốn là nữ tử, muốn chấp nhận một phần tình cảm này cũng không phải dễ dàng, nếu trong thời điểm này mà còn bị phá, thì càng trở nên khó khăn hơn.Có lẽ trời cao đã nghe được tiếng lòng của Vương Tương Khuynh, cũng có thể trời cao đang trêu cợt Vương Tương Khuynh không chừng, vì lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Tương Khuynh, có ở trong đó không?"

"Thôi chết, Mẫn Mẫn sao lại đột nhiên tới đây!"

Vương Tương Khuynh nghe được là tiếng của Mộ Dung Mẫn, bất giác lầm bầm một câu, xong đứng dậy đi mở cửa.'Có chuyện vui để xem rồi!' Liên Hoa thấy Mộ Dung Mẫn tới, trong lòng liền cảm thấy hả hê.'Mười Ba a, mau tới đây mà xem kịch vui nè!'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 30


Vương Tương Khuynh mở cửa, chỉ thấy Mộ Dung Mẫn đang đứng ở cửa mỉm cười: "Mẫn Mẫn, sao nàng lại tới đây?"

"Thế nào, chẳng lẽ Tương Khuynh không hy vọng ta tới sao?

Là sợ bị ta phát hiện cái gì à?"

Mộ Dung Mẫn cười hỏi, một bước đi vào trong phòng Vương Tương Khuynh, Vương Tương Khuynh chỉ có thể nghiêng người tránh ra.Quản gia Triệu phủ vừa ra khỏi cửa liền chạy một mạch tới phủ công chúa, nhìn thấy công chúa, việc đầu tiên chính là báo cáo quá trình Vương Tương Khuynh mua ngôi nhà, cuối cùng còn nói chuyện Vương Tương Khuynh kêu hắn đi tìm nha hoàn và nói ra yêu cầu Vương Tương Khuynh dặn hắn.Mộ Dung Mẫn vừa nghe Vương Tương Khuynh yêu cầu Triệu quản giả tuyển nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp, còn phải có năng lực, biết nghe lời, liền tức giận đến mức muốn đem Vương Tương Khuynh bắt trói về phủ công chúa của nàng, để phạt hắn quỳ mấy canh giờ, mà vừa nghĩ, tại sao Vương Tương Khuynh lại vô duyên vô cớ muốn tuyển nha hoàn làm gì, liền tỉ mỉ hỏi rõ, mới biết được, hóa ra Vương Tương Khuynh trước đó có nói "Ngôi nhà này rất nhanh sẽ có nữ chủ nhân", lúc này mới hết giận.Vốn định đợi thông báo yết bảng sẽ tìm Vương Tương Khuynh, nhưng do quá nhớ nhung, cho nên Mộ Dung Mẫn quyết định lập tức đi tìm Vương Tương Khuynh.

Đến lúc vào Đón Khách lâu, Trương chưởng quầy Đón Khách lâu vội vã từ phía trong chạy đến, nhỏ giọng hướng Mộ Dung Mẫn báo cáo chuyện Vương Tương Khuynh mang một cô nương quay trở về.

Vương Tương Khuynh nếu biết Trương chưởng quầy nói nàng như vậy, khẳng định sẽ vì bản thân giải thích một phen."

Không phải ta mang về a!

Đây là do nàng ta dính chặt ta không tha nha!

Đuổi cũng không chịu đi!"

"Xem ra đúng thật là vậy rồi!"

Nghe xong Trương chưởng quầy nói, Mộ Dung Mẫn lẩm bẩm một câu, liền lên lầu.Vừa vào trong phòng Vương Tương Khuynh, liền thấy Trầm Trữ: "Ngươi là...

Trầm Trữ?"

Mộ Dung Mẫn kinh ngạc, không nghĩ tới cô nương Vương Tương Khuynh mang về dĩ nhiên lại là Trầm Trữ."

Ngươi quay về kinh lúc nào?"

Hóa ra Trầm Trữ cùng Mộ Dung Mẫn quen biết nhau, chỉ là lúc trước sau khi Trầm Trữ rời khỏi Trầm gia, gia nhập giang hồ du ngoạn khắp nơi, thì đã lâu không gặp lại.

Mà phụ thân của Trầm Trữ, chính là Lại bộ thượng thư Trầm Biết Hữu.Lúc này Mộ Dung Mẫn, mặc dù mặc nam trang, tuy nhiều năm không gặp, nhưng Trầm Trữ chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được Mộ Dung Mẫn: "Chiêu...Chiêu...

Hàm..."

"Khụ Khụ."

Mộ Dung Mẫn khụ một tiếng, song hướng Trầm Trữ chớp mắt: "Gọi Triệu Mẫn là được rồi."

Trầm Trữ lập tức hồi phục lại tinh thần, hô: "Triệu Mẫn."

"Các ngươi quen nhau?"

Vương Tương Khuynh nhức đầu, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, trong lòng không ngừng phỉ nhổ.

'Mẫn Mẫn sao có thể biết người như Trầm Trữ chứ!

Mẫn Mẫn không thể nào quen một người như Trầm Trữ được!

Chờ một chút, Mẫn Mẫn sẽ không phải cũng là người như thế đi!'Trầm Trữ nhìn Vương Tương Khuynh cười nói: "Ta đi du ngoạn ở khắp nơi, tất nhiên là quen."

Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Mẫn: "Ngươi nói đúng không hả?

Triệu Mẫn?!"

Mộ Dung Mẫn chỉ có thể cười phụ họa: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian đi du ngoạn thì quen được!"

Vương Tương Khuynh càng nghi hoặc: "Nhưng ta vừa mới nghe Trầm cô nương gọi ngươi là Chiêu Hàm?

Ngươi đi dụ ngoạn bộ cần dùng nhiều tên giả tới vậy sao?"

"Phải... phải...

đúng vậy..."

Mộ Dung Mẫn xấu hổ.

'Sớm biết như vậy thì đã không tới!

Không nghĩ tới lại gặp Trầm Trữ!'Trầm Trữ nhìn biểu tình của Mộ Dung Mẫn, lại nhìn Vương Tương Khuynh, liền hỏi: "Vương công tử, ngươi cùng Triệu Mẫn, là mối quan hệ gì?"

'Ánh mắt quả thật rất tốt!

Dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhận ra được quan hệ của ta cùng Mẫn Mẫn!' Vương Tương Khuynh lắng nghe Trầm Trữ nói, trong lòng thầm nghĩ."

Trầm cô nương, ngươi nghĩ ta cùng Triệu Mẫn là quan hệ gì?"

Vương Tương Khuynh không trả lời, mà chỉ cười hỏi lại Trầm Trữ một câu, Mộ Dung Mẫn cười nhìn thoáng qua Vương Tương Khuynh, lại nhìn về phía Trầm Trữ, muốn nhìn xem nàng sẽ trả lời thế nào."

Hẳn là cùng ta giống nhau, đi du ngoạn rồi gặp nhau, sau đó thì kết giao bằng hữu đi!"

"Ha ha, đúng vậy!"

Vương Tương Khuynh cười trả lời, Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh không ở trước mặt Trầm Trữ nói rõ mối quan hệ của cả hai, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nhưng nghĩ lại, không cần nói rõ quan hệ giữ nàng và Tương Khuynh cho Trầm Trữ nghe cũng được."

Ta cùng Tương Khuynh, là khoảng thời gian ở Phồn thành quen biết nhau.

Hắn lần này tới đây để thi khoa cử, mà ta là người địa phương tự nhiên phải giúp hắn một phen."

Mộ Dung Mẫn cũng theo đó giải thích hai câu."

Mẫn Mẫn, ăn gì chưa?

Không bằng cùng nhau ăn cơm chiều đi!"

Vương Tương Khuynh trong lòng nghĩ, nếu Trầm Trữ cùng Mẫn Mẫn quen biết, vậy liền cùng nhau ăn cơm tối, tổng so với một mình ăn cùng Trầm Trữ thì tốt hơn nhiều.Vương Tương Khuynh kêu một bàn rượu và thức ăn, để tiểu nhị bưng vào phòng, cùng Mộ Dung Mẫn, Trầm Trữ vừa ăn vừa trò chuyện.

Tuy Trầm Trữ nghĩ mối quan hệ giữa Mộ Dung Mẫn cùng Vương Tương Khuynh không tầm thường, nhưng nghe cả hai đều nói là bằng hữu, liền mặt dày dây dưa với Vương Tương Khuynh."

Vương công tử, ngươi đã cùng Triệu Mẫn quen biết, ta cùng Triệu Mẫn cũng quen biết, vậy sau này, ta gọi ngươi là Tương Khuynh đi.

Nếu còn kêu Vương công tử, thì rất kì lạ a!"

"Éc."

Vương Tương Khuynh nhìn về phía Mộ Dung Mẫn, không biết nên trả lời như thế nào, Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khinh nhìn nàng, liền quay đầu hướng Trầm Trữ nói."

Nếu Trầm Trữ không muốn gọi Vương công tử, vậy liền gọi Tương Khuynh đi!"*Nếu đồng ý thì còn chết thảm hơn quá =)))))Vương Tương Khuynh lắng nghe Mộ Dung Mẫn ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng nhìn thấy được trong mắt Mộ Dung Mẫn léo lên tia không vui, liền như cũ không đồng ý: "Đừng, đừng, đừng, vẫn gọi là Vương công tử đi!"

Vương Tương Khuynh trong lòng liền minh bạch được ý định của Trầm Trữ đối với nàng, nói không chừng cảm tình không bình thường a.

Vạn nhất đồng ý, nói không chừng sau này có khả năng chia rẽ nàng cùng Mộ Dung Mẫn."

Vương Tương Khuynh, ngươi sao lại không muốn cùng lão nương làm bằng hữu?"

Trầm Trữ chưa bao giờ vì muốn làm bằng hữu của người ta mà ăn nói khép nép như vậy, chỉ muốn gọi tên thôi, mà cũng không đồng ý!"

Trầm cô nương, ngươi có phải say rồi hay không?"

Vương Tương Khuynh thấy Trầm Trữ lại nói câu 'Lão nương', đoán rằng có lẽ nàng say rồi.

Vương Tương Khuynh lắc lắc bầu rượu.'Hình như không có uống nhiều a, sao lại trở nên mê sảng rồi!

Hình tượng cũng vứt cmnlr!'Trầm Trữ thấy Vương Tương Khuynh dám nói nàng uống nhiều, nhất thời tức giận nói không ra lời, liền vùi đầu gặm lấy gặm để.

'Ta tức giận!

Ta không nói lời nào!

Ta ăn!

Ha ha!'Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh như cũ cự tuyệt, liền cho Vương Tương Khuynh một nụ cười mỉm, trong đó hàm ý.

'Làm rất tốt!' Vương Tương Khuynh như hiểu được ý của Mộ Dung Mẫn cười, liền cũng hài lòng tiếp tục ăn.Bữa cơm này, cả ba đều im lặng tập trung ăn nửa giờ.

Chờ cơm nước xong, Mộ Dung Mẫn nói: "Tương Khuynh, ta cùng Trầm Trữ nên về, không cần tiễn!"

Vương Tương Khuynh chỉ có thể đem Mộ Dung Mẫn cùng Trầm Trữ tới cửa, vừa nhìn bóng lưng ly khai của Mộ Dung Mẫn:"Không biết tới lúc nào ta mới có thể cùng nàng đi chung đoạn đường về nhà?"

Vương Tương Khuynh nhẹ nhàng hỏi một câu như thế, nhưng không có câu trả lời nào.Liên Hoa đứng ở bên cạnh Vương Tương Khuynh, cũng nghe được những lời này của Vương Tương Khuynh, chỉ có thể ở trong lòng im lặng trả lời: "Thiếu gia, chờ sau khi công bố kết quả, chờ sau khi ngươi trở thành trạng nguyên, chờ ngươi lên làm phò mã, liền có thể cùng công chúa đi trên đoạn đường về nhà!"

Mộ Dung Mẫn cùng Trầm Trữ cả hai người một đừng không nói chuyện, chờ ly khai Đón Khách lâu một đoạn, lúc này Trầm Trữ mới mở miệng hỏi: "Chiêu Hàm, ta nghe Vương công tử gọi ngươi là Mẫn Mẫn, ngươi còn nói bản thân là Triệu mẫn, rốt cuộc ngươi cùng Vương công tử là mối quan hệ gì?"

Mộ Dung Mẫn lắc đầu lại gật đầu, im lặng không nói lời nào."

Chiêu Hàm, ta không hiểu ý tứ của ngươi."

Trầm Trữ thấy Mộ Dung Mẫn vừa lắc đầu lại gật đầu, thật sự không rõ ý tứ của nàng là gì."

Trầm Trữ, chúng ta đã lâu không gặp, không bằng nói một chút chuyện của ngươi khi ở ngoài đi.

Ta tuy rằng cũng thường đi du ngoạn, nhưng chung quy không giống như ngươi đi rất nhiều nơi khác nhau."

Mộ Dung Mẫn nói sang chuyện khác, Trầm Trữ thấy vậy cũng chỉ bất đắt dĩ theo ý nàng, liền nói vài chuyện đã gặp khi đi.Nói được một lúc, Mộ Dung Mẫn mới nói: "Trầm Trữ, ta muốn nói cho Tương Khuynh biết thân phận của mình, ta nghĩ tự mình nói cho hắn."

Trầm Trữ cười, gật đầu biểu thị đồng ý, trong lòng thì im lặng cảm thán một câu.

'Thân phận hoàng gia a!'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 31


Qua hai ngày chính là ngày thông báo yết bảng, trước hôm công bố yết bảng, hoàng đế Mộ Dung Trí sau buổi lâm triều, đã phái người truyền Mộ Dung Mẫn vào cung, để xem xét ba người đứng đầu khoa khảo.Mộ Dung Mẫn vào ngự thư phòng, trước tiên hướng Mộ Dung Trí hành lễ: "Tham kiến hoàng thượng."

Tuy nói Mộ Dung Mẫn thân là tỷ tỷ của hoàng đế, nhưng vẫn phải giữ quân thần chi lễ."

Hoàng tỷ, lễ bộ Lâm thượng thư sáng nay đã trình lên danh sách những người được chọn trong năm nay, đứng đầu chính là ba người này, chỉ là vị trí trạng nguyên vẫn chưa chọn được ai, ngươi tới cùng trẫm xem, trong ba người này nên chọn ai là thích hợp nhất?"

Mộ Dung Trí nghĩ, nếu hoàng tỷ nhất định muốn chọn một trong ba người này làm phò mã, vậy đơn giản chỉ cần Mộ Dung Mẫn tới giúp mình là được rồi."

Theo trẫm trong ba người này, Vương Tương Khuynh là lựa chọn tốt nhất, chỉ có điều, mấy cái chữ hắn viết, có phần xấu hơn hai người kia."

Mộ Dung Mẫn tiếp nhận đề thi của ba người, nhìn thật kỹ: "Hoàng thượng,nếu chỉ nhìn bề ngoài thì sách luận của Vương Tương Khuynh có chút đơn giản, nhưng có thể nêu lên được khả năng trị quốc.

Tuy chữ viết kém một chút, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới năng lực của hắn.

Nhìn Tô Dịch cùng Lý Văn Phong, tuy chữ viết tốt, nhưng nội dung quá mức bảo thủ, nên chọn người trung quân ái quốc giữ gìn giang sơn xã tắc.

Hoàng thượng đã suy nghĩ thật kĩ, thì nên để Vương Tương Khuynh nắm chắt vị trí trạng nguyên này."

Mộ Dung Mẫn nhìn đề thi của ba người, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Vương Tương Khuynh tài giỏi tới vậy, mặc dù trong lòng từ lâu đã định chọn hắn làm phò mã, nhưng lúc này hướng hoàng thượng đưa ra ý kiến, cũng không phải hoàn toàn bởi vì thích Vương Tương Khuynh."

Chữ nào chữ nấy đều xấu như ma, không biết Vương Tương Khuynh người này nhân phẩm ra sao?"

Tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí như đang hỏi Mộ Dung Mẫn, hoặc cũng đang tự lẩm bẩm hỏi mình.Mộ Dung Mẫn vốn định trả lời, nhưng lại sợ hoàng thượng nghĩ nhiều, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.Yên tĩnh một lúc, Mộ Dung Trí đột nhiên mở miệng hỏi: "Hoàng tỷ cũng biết, Lý Văn Phong là con trai của Lý thừa tướng Lý Quốc chứ?"

"Ý của hoàng thượng là muốn để Lý Văn Phòng này vào vị trí trạng nguyên?"

Mộ Dung Mẫn nghe hoàng thượng nhắc tới Lý thừa tướng, trong lòng thầm nghĩ.

'Lẽ nào hoàng thương bận tâm tới Lý thừa tướng mà để con trai hắn đắc cử danh hiệu trạng nguyên sao?

Vậy Tương Khuynh làm sao đây?'Mộ Dung Trí mỉm cười, lắc đầu: "Trạng nguyên năm nay, chính là Vương Tương Khuynh."

Nói xong, liền đề bút đem ba bài thi ra ngoài, trạng nguyên Vương Tương Khuynh, bảng nhãn Tô Dịch, thám hoa Lý Văn Phòng."

Người đâu, đem mấy cái này đưa cho lễ bộ đi, sáng sớm ngày mai liền dán thông báo thông cáo."

"Vâng."

Tiểu thái giám hai tay tiếp nhận, liền hướng lễ bộ đi."

Hoàng tỷ, ngày mai sẽ dán thông báo công bố danh sách tiến sĩ khoa khảo lần này.

Đến lúc đó, trẫm sẽ phái người dẫn ba người đứng đầu vào đây diện kiến.

Hoàng tỷ, không bằng hôm nay ở lại trong cung đi, sáng mai theo trẫm đến đại điện nhìn, có thể trong ba người đó, có người vừa ý ngươi.

Nếu có, trẫm liền hạ chỉ vì hoàng tỷ chiêu hắn làm phò mã."

'Ngày mai Tương Khuynh sẽ biết thân phận của ta sao?'Mộ Dung Trí tuy mở miệng hỏi, nhưng Mộ Dung Mẫn biết, đêm nay nàng nhất định phải ở lại trong cung."

Vâng, hoàng thượng."

"Vậy hoàng tỷ liền đi Chiêu Dương cung nghỉ ngơi một chút đi, không thì đi dạo ngự hoa viên, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, không thể bồi hoàng tỷ được."

Mộ Dung Trí để Mộ Dung Mẫn quay về Chiêu Dương cung của nàng nghỉ ngơi, liền tiếp tục phê duyệt tấu chương.-----------------------------------"Ngày mai có yết bảng, sao giờ Mẫn Mẫn còn chưa tới tìm ta?"

Vương Tương Khuynh nằm dài trên bàn, uống trà."

Lẽ nào muốn ngày mai mới tới tìm ta sao!"

Liên Hoa nhìn Vương Tương Khuynh cả ngày nằm dài trên bàn, chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Aiz, không phải ngày mai mới thông báo yết bảng sao!

Thiếu gia người gấp cái gì!

Ngày hôm nay dĩ nhiên cũng không ngủ nướng!"

Liên Hoa kỳ thật muốn nói chính là 'Ngươi nếu không muốn không ngủ thì cũng đừng lôi người khác vào!

Vì sao mới sáng sớm đã lôi ta cùng Mười Ba thức theo ngươi!

Cùng ngươi nói chuyện phiếm thì hết lần này đến lần khác, ta cùng Mười Ba toàn thấy ngươi nằm dài trên bàn uống trà!

Suốt cả buổi sáng đều kêu Mẫn Mẫn không biết bao nhiêu lần!'"Sao mà không nóng nảy được a!

Nghĩ đến ngày mai có yết bảng, vạn nhất không đậu được trạng nguyên, các ngươi sẽ không có Thiếu phu nhân!"

Vương Tương Khuynh ghé vào bàn bỉu môi nói."

Thiếu gia, người yên tâm, nhất định đậu mà."

Liên Hoa thoải mái nói.

'Trưởng công chúa đã coi trọng ngươi, thì vị trí trạng nguyên này cũng dễ như trở bàn tay!'"Ai!

Nếu không đậu được, ta cũng muốn thú Mẫn Mẫn!

Cùng lắm thì bắt nàng về Phồn thành đi!

Thế nhưng vì sao đợi cả nửa ngày rồi mà Mẫn Mẫn cũng không tới tìm ta!"

"Thiếu gia, Mộ Dung cô nương không tới tìm ngươi, chắc là có chuyện gì đó.

Thiếu gia, người không phải nói hôm nay dọn tới nhà mới sao?

Vì sao bây giờ còn ở Đón Khách lâu đợi?"

Mười Ba thấy thiếu gia rảnh rỗi không có việc gì làm, liền mở miệng dời đi trọng tâm câu chuyện."

Mẫn Mẫn cũng không biết ta phải tới nhà mới, thôi thì nán lại thêm một ngày đi!

Vốn dự định hôm qua nói cho nàng ấy biết, nhưng lại gặp phải Trầm Trữ kia!"

Vương Tương Khuynh nghĩ tới ngày hôm qua Trầm Trữ cứ quấn quít lấy mình, đồ còn chưa dọn nữa, thậm chí còn làm hại nàng không có cơ hội nói cho Mẫn Mẫn biết mình vừa mua nhà mới, trong lòng không khỏi phiền muộn."

Thiếu gia, chúng ta có thể nhờ Trương chưởng quầy nói giùm a!

Đến lúc đó Mộ Dung cô nương sẽ biết chúng ta tới nhà mới!"

Liên Hoa nghĩ.

'Nhà mới này dù gì cũng là của trưởng công chúa, công chúa sao lại không biết ngươi đi đâu a!'"Đúng vậy thiếu gia, bên cửa hàng nói chiều hôm nay tấm biển kia liền xong, hiện tại chúng ta tới đó chờ, tấm biển kia vừa tới là có thể treo lên rồi!"

Mười Ba tiếp tục khuyên bảo Vương Tương Khuynh."

Được rồi, vậy ngươi dọn dẹp một chút đi, chờ thu thập xong, chúng ta liền tới nhà mới!"

Vương Tương Khuynh duỗi thắt lưng, ngồi thẳng, phân phó xong lại tiếp tục nằm úp xuống.

Liên Hoa cùng Mười Ba nhìn thoáng qua, chỉ có thể đều tự mình thu thập hành lý.Nửa khắc sau, Liên Hoa ghé vào Vương Tương Khuynh đang nằm dài trên bàn, nói: "Thiếu gia, hành lý đã thu thập xong, Mười Ba đã đi gọi xe ngựa, chờ một lát Mười Ba trở về chúng ta có thể đi!"

"Đã biết ~" Vương Tương Khuynh lười biếng mà nói một câu."

Thiếu gia!

Người đừng có bày ra bộ dạng sắp chết này a!

Mau lấy lại tinh thần!

Chúng ta nhanh lên một chút xuống lầu!

Nếu không, vạn nhất Trầm Trữ cô nương một hồi lại tới tìm ngươi a!"

Vương Tương Khuynh vừa nghe đến Trầm Trữ muốn tới, liền bật người đứng dậy."

Đi nhanh một chút, chúng ta mau mau xuống lâu đi!"

Liền chạy như bay xuống lầu.Đi xuống lầu, Vương Tương Khuynh trước tiên nhìn xung quanh một phen.

'Hên quá, không thấy bà thím kia.' thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới hướng Trương chưởng quầy nói."

Chưởng quầy, ngươi tính giùm ta tiền phòng, rượu cùng thức ăn trong khoảng thời gian này, chúng ta ngày hôm nay thì phải rời khỏi."

"Cái gì!!

Rời khỏi!

Các ngươi phải về Phồn thành!"

Trương chưởng quầy không phản ứng kịp, cho rằng Vương Tương Khuynh dự định rời khỏi Thịnh Đều."

Không phải, không phải, do chúng ta đã mua ngôi nhà mà Trương chưởng quầy giới thiệu, cho nên hôm này dự đi dọn vào đó ở!"

Vương Tương Khuynh mở miệng giải thích, liền thuận tiện để Trương chưởng quầy thay mình mang lời nhắn nói cho Mẫm Mẫm: "Nếu Triệu công tử có tới tìm ta, ngươi hãy nói nàng ta đi Vương phủ, chính là chỗ ngươi giới thiệu ta mua Triệu phủ đấy."

Trương Toàn xoa xoa gáy, nhìn về phía Vương Tương Khuynh: "Ta giới thiệu nhà gì cơ?"

Hắn không nhớ rõ bản thân đã giới thiệu cho Vương Tương Khuynh ngôi nhà nào a.Liên Hoa nghe Vương Tương Khuynh nói như vậy, liền biết bản thân sắp bị lộ, đều tự trách mình, quên cùng Trương chưởng quầy nói qua!

Chỉ có thể sống chết mà hướng Trương chưởng quầy chớp mắt ra hiệu.

'Mau nhìn ta a!

Ngươi mau nhìn ta a!'Con mắt đều muốn lồi ra, Trương chưởng quầy cuối cùng cũng thấy đước!

Làm thương nhân đầu óc chính là mau lẹ, suy nghĩ một chút "Triệu phủ" còn có Liên Hoa nháy mắt nhìn mình, liền hiểu được vụng ý bên trong."

Vương công tử là nói đến ngôi nhà kia a, do dạo này bận quá, cho nên ta quên bén mất chuyện mình đã từng giới thiệu nhà cho công tử a!"

Trương chưởng quầy pha trò nói."

Vương công tử nếu đã nhờ thì ta sẽ nhớ kỹ.

Đến lúc đó nếu Triệu công tử tới tìm ngươi, ta sẽ nói cho nàng biết."

"Vậy là được rồi.

Chưởng quầy, ngươi thanh toán giùm ta xem của ta hết bao nhiêu tiền?"

Vương Tương Khuynh nghĩ ở lâu như vậy rồi mà còn chưa thanh toán, liền mở miệng nhắc nhở."

Vương công tử, ngài đừng lo, Triệu công tử đã thanh toán hết, bây giờ ngài đi vậy ta phải trả lại một phần!

Một hồi ta trả lại cho ngài!"

Vương Tương Khuynh vừa nghe là do Mộ Dung Mẫn thay mình thanh toán tiền, trong lòng vừa cảm động vừa xấu hổ.'Nếu như vậy, cảm giác chả khác nào tiểu bạch kiểm bị người bao nuôi a...'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 32


"Vương công tử, đây là năm mươi lượng tiền thối của ngươi, ngươi cầm lấy đi!"

Trương chưởng quầy chạy nhanh vào trong lấy tiền, đem ra năm mươi lượng bạc đưa cho Vương Tương Khuynh.Vương Tương Khuynh cầm lấy năm mươi lượng, hỏi: "Trương chưởng quầy, ta muốn hỏi một câu, Triệu công tử rốt cuộc trả cho ngươi bao nhiêu tiền?"

Vương Tương Khuynh nghĩ, khi nào gặp Mộ Dung Mẫn thì đem số tiền này trả lại cho nàng, ta cũng không phải là tiểu bạch kiểm cần bao nuôi, thật xấu hổ quá đi!Trương chưởng quầy nghe Vương Tương Khuynh hỏi như vậy, trong lòng liền minh bạch được ý tứ của Vương Tương Khuynh, liền nói: "Vương công tử, ngươi tự mình hỏi Triệu công tử đi!"

Hắn cũng không muốn bởi vì lắm miệng mà để lộ chuyện gì a, nếu không sau này chắc chắn bị trưởng công chúa vả miệng."

Ách, vậy được rồi."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, đến lúc đó đem số tiền này tới giao cho Mộ Dung Mẫn cũng được, dù gì sau này Mộ Dung Mẫn sẽ trở thành nữ chủ nhân Vương gia của nàng a."

Thiếu gia, xe ngựa đang ở trước cửa, ta đem hành lý lên xe hết rồi, có thể đi liền!"

Mười Ba sau khi trở về, liền chịu khó đem hết đống hành lý lên xe, xong xuôi liền đứng trước cửa chờ thiếu gia nhà mình."

Vậy đi thôi."

Vương Tương Khuynh đáp một câu, đoàn người ngồi trên xe đi tới Vương phủ.Tới trước cửa Triệu phủ cũ."

Ơ, tấm biển từ khi nào đã đổi thành Vương phủ rồi?"

Vương Tương Khuynh xuống xe, ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện tấm biển Triệu phủ đã bị đổi thành Vương phủ.Mười Ba ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Thiếu gia, ta ngày hôm qua bỏ thêm chút tiền, cho nên họ mới làm xong nhanh như vậy."

"Qủa nhiên có tiền là có tất cả a!"

Vương Tương Khuynh cảm thán một câu, liền mang theo Liên Hoa cùng Mười Ba vào Vương phủ.Triệu quản gia thấy Vương Tương Khuynh đã trở về, bước lên phía trước nói: "Vương lão gia, lúc họ đem tấm biển Vương phủ đến, tiểu nhân đã trực tiếp sai hạ nhân treo lên, còn có, Vương lão gia, gian phòng của ngài đã dọn dẹp xong hết rồi, tiểu nhân liền mang ngài qua đó xem."

"Khụ Khụ."

Vương Tương Khuynh vẫn không quen với việc bị người khác gọi là Vương lão gia."

Triệu quản gia, sau này, ngươi cứ gọi ta là Vương công tử đi!

Nếu còn dám gọi Vương lão gia, ta liền đuổi ngươi, tìm một quản gia khác!"

Triệu quản gia vừa nghe Vương Tương Khuynh muốn đuổi mình, vội vã nói: "Vâng vâng vâng, Vương công tử, sau này ta đều gọi ngài là Vương công tử!

Tiểu nhân cũng không dám gọi ngài là Vương lão gia nữa!"

"Xem ra uy hiếp là hữu dụng nhất!"

Vương Tương Khuynh cảm thán."

Triệu quản gia, ngươi trước kêu hai người đi ra ngoài cửa đem đồ ở trên xe ngựa xuống, coi có gì thì sắp xếp lại, còn nữa mang ta tới phòng của ta xem."

Triệu quản gia kêu hai người hạ nhân, theo lời dặn của Vương Tương Khuynh mà làm, xong liền mang Vương Tương Khuynh tới phòng của hắn.

"Vương công tử, chính là chỗ này, phòng của ngài, còn hai căn phòng bên cạnh, thì để Mười Ba cùng Liên Hoa vào, cụ thể họ muốn gian phòng nào, thì tùy theo ý của họ."

Liên Hoa liền chọn phòng bên phải, Mười Ba thì chọn phòng bên trái, trước mặc kệ thiếu gia nhà mình, liền tự mình chỉnh lý gian phòng của bản thân.Vương Tương Khuynh nhìn chung quanh một vòng, đối với gian phòng này có chút thỏa mãn, lại thấy trên bàn có cẩm túi. không khỏi nhớ tới Lâm Tú Uyển.'Ta cùng Tú Uyển, đã lâu chưa gặp nhau, không biết nàng có tốt hay không!' Lắc đầu, thở dài: "Aiz."

Liên Hoa thu thập hành lý được một nửa, thì nghe được tiếng sáo, cảm giác có chút thê lương.

'Thiếu gia làm sao vậy?

Tại sao lại thổi từ khúc đau thương như thế?' Liên Hoa bỏ chuyện hành lý qua một bên, vội vàng đi vào phòng Vương Tương Khuynh, thấy thiếu gia nhà mình đang đứng bên cạnh cửa sổ thổi bằng cây sáo mà Lâm Tú Uyển tặng, liền minh bạch được thì ra thiếu gia đang nhớ đến Lâm cô nương."

Thiếu gia, người có đúng hay không nhớ Lâm cô nương?"

Liên Hoa cắt đứt tiếng sáo của Vương Tương Khuynh, nàng quay đầu lại nhìn về phía Liên Hoa: "Hoa nhỏ, ta như vậy, có phải rất tồi hay không?

Rõ ràng nói thích Mẫn Mẫn, thế nhưng hiện tại lại tưởng niệm Tú Uyển."

"Thiếu gia, kỳ thật nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường!"

Liên Hoa ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu rõ, nếu thiếu gia nhà mình làm phò mã, thì làm gì có cửa mà đòi ba vợ bốn nàng hầu chứ."

Hoa nhỏ, ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn ba vợ bốn nàng hầu, tận hưởng hạnh phúc.

Ta chỉ là nghĩ xin lỗi Tú Uyển, muốn đem Tú Uyển trở thành hảo bằng hữu.

Ta...ta không có bằng hữu nào..."

Vương Tương Khuynh lại thở dài.

"Hoa nhỏ, ta..."

Vương Tương Khuynh muốn nói rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.

Trong khoảng thời gian này, đều cố ý quên thân phận nữ tử của mình, mà nếu muốn cùng Mộ Dung Mẫn ở chung một chỗ, nhất định phải thẳng thắn, không biết đến lúc đó nàng thẳng thắn nói ra, liệu cả hai có khả năng ở cùng một chỗ được không.Vương Tương Khuynh hít sâu một hơi, quyết định nói ra: "Hoa nhỏ, cho tới nay, ta chưa từng xem ngươi là hạ nhân, vẫn luôn xem ngươi trở thành muội muội của ta, cho nên, có chuyện ta muốn nói cho ngươi, hoa nhỏ, ngươi có thể hay không đừng cô phụ tín nhiệm của ta?"

Liên Hoa thấy Vương Tương Khuynh nhìn mình, trong mắt lộ vẻ tín nhiệm, không hề hoài nghi, liền nói: "Thiếu gia, từ lúc người thụ thương tỉnh lại, thì trở nên không giống như trước.

Trước đây luôn luôn muốn chúng ta cách xa người một chút, chúng ta khi đó đối với người chính là thân phận hạ nhân, thế nhưng hiện tại, người đem ta cùng Mười Ba trở thành muội muội đệ đệ chiếu cố chúng ta, ta cùng Mười Ba, vĩnh viễn không bao giờ phản bội thiếu gia."

Liên Hoa vươn ba ngón tay, thề với trời, trong lòng lẳng lặng bổ sung một câu.

'Nếu trưởng công chúa có tới hỏi, ta nhất định đem hết mọi chuyện kể cho công chúa nghe, bất quá không tính là phản bội!'"Hoa nhỏ, ngươi đến, đưa tai ngươi đây."

Chờ Liên Hoa đi tới bên người Vương Tương Khuynh, Vương Tương Khuynh liền nói nhỏ vào tai nàng."

Hoa nhỏ, kỳ thật ta là nữ tử."

Vương Tương Khuynh ngẩng đầu đứng thẳng, nhìn Liên Hoa bộ dạng đần ra: "Hoa nhỏ, ngươi chắc chắn sẽ không tin, nhưng chính xác thì đó là sự thật!"

Liên Hoa nhìn về phía thiếu gia nhà mình, chớp chớp mắt: "Sao có thể, sao lại như vậy..."

"Hoa nhỏ, ngươi hãy thay ta bảo vệ bí mật này!"

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa nói không ra lời, liền nói tiếp.

"Tạm thời đừng để cho Mười Ba biết."

"Thế nhưng thiếu gia, ngươi... ngươi... ngươi như vậy... ngươi cùng Mộ Dung cô nương, Mộ Dung cô nương đến lúc đó..."

Liên Hoa sợ hãi mà nói không nên lời.'Mộ Dung cô nương là trưởng công chúa, thiếu gia lại dám nữ phẫn nam tham gia khoa cử, này này này không phải là tội khi quân sao!'Liên Hoa trong lòng tuy sợ hãi, nhưng chung quy vẫn đứng về phía thiếu gia nhà mình, chuyện này, trăm triệu lần không thể nói cho Mộ Dung Mẫn."

Thiếu gia, nếu vậy nên làm sao bây giờ?"

"Hoa nhỏ, ngươi biết không?

Tú Uyển nói, bất luận ta là nam hay nữ, thì nàng vẫn yêu ta.

Ta liền nghĩ, ta đối với Mẫn Mẫn, cũng sẽ như vậy, có thể Mẫn Mẫn, cũng giống như vậy đi."

Vương Tương Khuynh không dám khẳng định chắc."

Hay là Mẫn Mẫn sau khi biết thân phận của ta, liền không yêu ta nữa, nếu như vậy, đến lúc đó ta sẽ tự động rời khỏi nàng."

"Thiếu gia, tội tình gì người phải làm vậy, nếu Lâm cô nương đối với người trung tình đến tận bây giờ, vì sao không thể cùng Lâm cô nương ở một chỗ?"

Liên Hoa không rõ, vì sao thiếu gia nhà mình lại chấp nhận theo đuổi một thứ tình cảm không chắc được hồi đáp chứ, cũng không muốn cùng Lâm Tú Uyển cùng một chỗ."

Nếu như, nếu như người đâu tiên ta gặp là Lâm Tú Uyển, nếu như ta không bao giờ gặp phải Mộ Dung Mẫn, thì có lẽ ta sẽ cùng Tú Uyển cùng một chỗ đi.

Mà nếu không phải gặp phải Mộ Dung Mẫn, ta sẽ không tới Thịnh Đều này, sẽ không gặp phải Lâm Tú Uyển."

Vương Tương Khuynh trong giọng nói mang theo nhàn nhạt đau thương."

Rõ ràng, mọi thứ đều đã được định trước rồi..."

Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình khổ sở như vậy, liền ôm lấy Vương Tương Khuynh, nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Tương Khuynh, nói: "Thiếu gia, không cần khổ sở, Mộ Dung cô nương chắc chắn sẽ thích người, nhất định sẽ không cô phụ tình cảm của người!

Nếu Mộ Dung cô nương phụ người, cùng lắm thì chúng ta quay về Phồn thành đi, có lẽ trên đường vừa đi vừa du ngoạn, như Trầm Trữ cô nương vậy, trời đất bao la, chùng ta đều đi xem!"

"Hoa nhỏ, cảm ơn ngươi."

Cho tới nay, Vương Tương Khuynh đều đem mọi thứ giấu trong lòng, tận lực lảnh tránh không muốn đối mặt với hiện thực, lúc này nghe Liên Hoa thoải mái nói chuyện với nàng, không khỏi rơi lệ.Mười Ba thu thập hành lý xong, đi tới gian phòng Vương Tương Khuynh, liền thấy thiếu gia đang rơi lệ ôm lấy Liên Hoa, không khỏi sững sờ tại chỗ: "Thiếu gia, Liên Hoa, các ngươi đây là?"

Vương Tương Khuynh buông Liên Hoa ra, lấy tay xoa xoa khóe mắt: "Mười Ba, thủ thập hành lý xong rồi sao?"

"Thiếu gia, ta đều làm xong rồi!"

Mười Ba hồi đáp."

Đã vậy, thì ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi đi, cũng mệt mỏi nửa ngày rồi.

Hoa nhỏ, ngươi cũng về phòng mình nghỉ ngơi đi."

Vương Tương Khuynh đem Mười Ba cùng Liên Hoa đuổi đi, đóng cửa lại, nằm trên giường bắt đầu nhớ tới truyện trước đó.Một ngày này, Vương Tương Khuynh đợi một ngày một đêm, mà Mộ Dung Mẫn cũng không có xuất hiện.

Thẳng đến ngày thứ hai thông báo yết bảng, cũng không nhìn thấy Mộ Dung Mẫn.

Mười Ba sáng sớm đã canh giữ trước bảng thông báo, chờ các quan sai tới dán bảng thông báo.

Đợi quan sai dán lên xong, liền tiến lại nhìn, liếc mắt liền thấy được xếp hạng đầu bảng ba chữ "Vương Tương Khuynh".Mười Ba thấy thiếu gia nhà mình đậu trạng nguyên, liền vội vàng chạy về Vương phủ, hướng thiếu gia nhà mình thông báo.

Lúc này mới vừa vào Vương phủ, liền hô to: "Thiếu gia, là trạng nguyên!

Thiếu gia đậu trạng nguyên!

Thiếu gia lập tức sẽ có phu nhân!"

Dọc theo đường đi, gia đinh nghe được thiếu gia nhà mình đậu trạng nguyên tự nhiên là vui vẻ, chỉ là không rõ, vì sao Mười Ba lại nói thiếu gia lập tức sẽ có phu nhân.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 33


Mười Ba chạy đến phòng Vương Tương Khuynh, phát hiện Vương Tương Khuynh dĩ nhiên còn đang ngủ, không khỏi nói thầm hai câu: "Thiếu gia thế nào còn ngủ!

Ngày hôm qua còn lo lắng ngủ không yên, sáng sớm còn dậy sớm, vậy mà hôm nay công bố yết bảng, ngược lại còn có thể ngủ ngon lành như vậy!"

Mười Ba không biết, thật ra Vương Tương Khuynh đêm qua suy nghĩ rất nhiều làm sao có thể đem chuyện thân phận thật của mình nói cho Mẫn Mẫn biết, cứ băng khoăn không biết nên nói cho nàng trước ngày thành thân hay là ngay ngày thành thân nói cho nàng, nếu Mẫn Mẫn biết nàng là nữ tử liệu còn thương nàng không, lại không biết nên làm cái gì bây giờ...

Cứ vậy suy nghĩ, thẳng đến mặt trời mọc, mới chịu ngủ."

Thiếu gia!

Thiếu gia!

Người đậu trạng nguyên rồi!

Mau tỉnh lại đi!"

Mười Ba cố sức gõ cửa phòng Vương Tương Khuynh, gõ một hồi, mới nghe được thanh âm khàn khàn của thiếu gia nhà mình."

Mười Ba, ngươi ở bên ngoài ồn ào cái gì!"

Vương Tương Khuynh mở cửa, lấy tay dụi mắt: "Mười Ba, làm sao vậy?

Sớm như vậy đã tới gọi!

Ta mới ngủ không được bao lâu, bây giờ lại bị ngươi làm thức giấc!"

Nói xong xoay người, dự định tiếp tục lên giường ngủ tiếp."

Thiếu gia, người mau rửa mặt chải đầu đi, người đã đậu trạng nguyên!

Phỏng chừng không lâu sau, công công ở trong cung sẽ tới đây tuyên chỉ!"

Mười Ba vội vàng lôi kéo thiếu gia nhà mình, còn hô lớn.

"Liên Hoa, nhanh lấy nước cho thiếu gia rửa mặt!"

Vương Tương Khuynh còn đang rửa mặt, thì thái giám tuyên chỉ đã tới: "Vương trạng nguyên đâu?

Mau ra đây tiếp chỉ a!"

Một tên thái giám mang theo một đám thị vệ tới trước cửa Vương phủ nói, Triệu quản gia thấy là công công trong cung tới, liền vội vàng chạy đi gọi Vương Tương Khuynh đi ra tiếp chỉ.Vương Tương Khuynh tùy ý lau mặt, liền ra cửa tiếp chỉ: "Vị công công này, thảo dân chính là Vương Tương Khuynh."

Thái giám vừa thấy Vương Tương Khuynh đi ra, liền mở thánh chỉ đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, cuộc thi khoa cử cứ cách hai năm ba tháng diễn ra, năm nay tài tử Phồn thành Vương Tương Khuynh đứng đầu bảng thi đậu trạng nguyên, do đó chiếu cáo thiên hạ, khâm thử."

"Tân trạng nguyên Vương Tương Khuynh, tiếp chỉ đi."

Thái giám đọc thánh chỉ xong, liền đem thánh chỉ đưa cho Vương Tương Khuynh, còn không quên nói rằng.

"Vương trạng nguyên, chúc mường chúc mừng, chúng ta đều họ Vương, cũng là người một nhà đây!"

"Nguyên lai là Vương công công a!"

Vương Tương Khuynh tiếp nhận thánh chỉ, không quên lén lút đưa ngân phiếu qua."

Sau này còn phải dựa vào Vương công công chiếu cố thêm."

Vương công công nhận ngân phiếu, tiếp tục hướng Vương Tương Khuynh nịnh hót: "Vương trạng nguyên sao lại nói như vậy, chúng ta đều là người một nhà, sau này nhất định phải chăm sóc nhau rồi, huống chi Vương trạng nguyên còn là người đứng đầu bảng, tiến đồ sau này nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

Vương trạng nguyên này, chúng ta mau vào cung gặp thánh thượng đi!"

"Trực tiếp tiến cung sao?"

Vương Tương Khuynh trong lòng không khỏi nghi hoặc.

'Chẳng lẽ không mặc hỉ bào đỏ thẫm, cưỡi trên lưng ngựa đi vòng vòng trên đường để dân chúng nhìn sao?'"Vương trạng nguyên nếu không có việc gì, thì liền trực tiếp theo chúng ta tiến cung!"

Vương công công hồi đáp."

Vậy Vương công công chờ chốc lát, ta ăn điểm tâm xong liền lập tức theo công công tiến cung."

Vương Tương Khuynh thở dài hướng Vương công công nói, nghĩ thầm làm gì gấp gáp như vậy, chưa kịp ăn xong liền trực tiếp vào cung diện thánh."

Mười Ba, ngươi đem thánh chỉ cất vào thư phòng, ta cùng Vương công công tiến cung gặp thánh thượng."

Vương Tương Khuynh cầm thánh chỉ trong tay đưa cho Mười Ba không quên dặn dò."

Được rồi, nếu Mẫn Mẫn có tới tìm ta, ngươi nói với nàng, ta vào cung gặp mặt thánh thượng đi, khi nào xong sẽ trở lại, còn có, nói nàng ở trong phủ chờ ta, ta có lời muốn nói với nàng."

"Đã biết thiếu gia!"

Nghe thiếu gia nhà mình căn dặn xong, Mười Ba trả lời."

Thiếu gia..."

Liên Hoa hô một câu, trong mắt tràn đầy lo lắng."

Hoa nhỏ, không cần lo lắng."

Vương Tương Khuynh mỉm cười nhìn Liên Hoa, nói: "Cùng Mười Ba ở nhà, an tâm chờ ta trở về."

Vương Tương Khuynh dặn dò xong, liền đi theo Vương công công vào cung.

Vương Tương Khuynh ngồi trong kiệu, dọc theo đường đi đều nghĩ lúc nhìn thấy hoàng đế sẽ phát sinh cái gì, nàng nên ứng biến như thế nào.

'Đây chính là hoàng đế a!

Không biết là người như thế nào, hình như mới mười bảy tuổi.

Éc, ta không nên lo lắng chuyện này, ta hiện tại nên cầu mong, trưởng công chúa nghìn vạn lần đừng nhìn trúng ta a!

Ta chỉ muốn kết hôn với Mẫn Mẫn nhà ta thôi!'Cỗ kiệu chạy tới cửa cung liền ngừng lại: "Vương trạng nguyên, xuống kiệu đi, đã tới cửa cung rồi, kế tiếp phải đi bộ, sẽ tới nơi."

Vương công công dẫn Vương Tương Khuynh đến Tập Anh Điên, tới nơi mới phát hiện, bảng nhãn cùng thám hoa đã sớm tới trước, đứng đợi ở Tập Anh Điện."

Các ngươi ở đây đợi một chút, chờ hoàng thượng lâm triều xong, sẽ ở trong Tập Anh Điện triệu kiến các ngươi vào."

Vương công công đem Vương Tương Khuynh ba người đứng ở đây đợi, sai người dâng trà, liền lui xuống.Điện trung lúc này cũng chỉ có Vương Tương Khuynh, Tô Dịch cùng Lý Văn Phong ba người, sau này sẽ phải làm việc chung với nhau, nên nhân cơ hội này chào hỏi nhau tăng cảm tình, hướng hai người kia trò chuyện."

Tại hạ Vương Tương Khuynh, trạng nguyên năm nay."

Vương Tương Khuynh trước tiên giới thiệu bản thân."

Nguyên lai là Vương huynh, Vương huynh tướng mạo tuấn tú lịch sự, vừa nhìn liền biết là trạng nguyên a, tại hạ là Tô Dịch, bảng nhãn của năm nay."

Tô Dịch khen tặng nói."

Qúa khen quá khen, hóa ra bảng nhãn là Tô huynh a.

Vậy vị này chính là?"

Vương Tương Khuynh nhìn về phía Lý Văn Phong đang ngồi bên cạnh biểu tình lạnh lùng, hỏi."

Tại hạ Lý Văn Phong."

Lý Văn Phong ôm quyền lạnh lùng trả lời.Vương Tương Khuynh thấy vậy, trong lòng cảm thán.

'Đúng là lạnh lùng, nhất định là con nhà quan!' Vương Tương Khuynh quả thật đoán đúng, Lý Văn Phong này đúng là con trai của đương triều một thời Lý thừa tướng Lý Quốc, kẻ trên vạn người nhưng dưới một người.Vương Tương Khuynh thấy Lý Văn Phong ở một bên bộ dạng lạnh lùng, tựa hồ không muốn cùng mình và Tô Dịch nói chuyện phiếm, liền chỉ có thể cùng Tô Dịch trò chuyện riêng.

Trò chuyện một hồi, Tô Dịch đột nhiên nói: "Vương huynh, ta thấy ngươi nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã gặp qua nơi nào chăng?"

"Lẽ nào Tô huynh cũng nghe ta kể chuyện?"

Vương Tương Khuynh nghĩ bản thân lúc trước từng ở tại Đón Khách lâu kể chuyện xưa, cho rằng Tô Dịch chắc khi đó đã gặp qua mình.Tô Dịch lắc đầu, trả lời: "Vương huynh còn kể chuyện?

Đối với ngươi không nhớ rõ sao có thể gặp qua ngươi, hẳn không phải lúc đó.

Nếu ta nghe ngươi kể chuyện qua, hẳn nên nhớ kỹ, huống chi, trong khoảng thời gian này ta một mực ở trong thư phòng ôn tập, cũng chưa nghe kể chuyện bao giờ."

Vương Tương Khuynh thấy không phải trong khoản thời gian đó gặp qua mình, thật sự không biết là đã gặp lúc nào.

Hai người nguyên bản còn muốn trò chuyện vài câu, lúc này một tiểu thái giám bưng khay tiến đến nói: "Vương Tương Khuynh, Tô Dịch, Lý Văn Phong, hoàng thượng tuyên các ngươi vào yết kiến.

Đây là ba bộ áo bào trắng, các ngươi mau thay nhanh, sau đó chúng ta vào Tập Anh Điện."

"Gặp hoàng thượng còn phải mặc áo bào trắng?"

Vương Tương Khuynh trong lòng buồn bực, liền mở miệng hỏi.'Đây là cái quy củ gì a!'"Do ba người các ngươi chưa nhậm chức, cho nên khi gặp hoàng thượng phải mặc bạch y!"

Tiểu thái giám giải thích nói."

Thì ra là thế."

Ba người cầm lấy một bộ từ trong khay, đem ngoại bào mặc trên người đổi thành áo bào trắng, đi theo tiểu thái giám, vào chính điện Tập Anh Điện.

Nhìn thấy thánh thượng đang ngồi ở trên, liền quỳ xuống đống nhất nói:"Tiểu sinh Vương Tương Khuynh, bái kiến hoàng thượng."

"Tiểu sinh Tô Dịch, bái kiến hoàng thượng."

"Tiểu sinh Lý Văn Phong, bái kiến hoàng thượng."

"Miễn lễ, trẫm triệu kiến các ngươi tới đây, chính là muốn nhìn một chút phẩm tướng các ngươi ra sao, việc thứ hai chính là phong quan cho các ngươi.

Người đâu, tuyên chỉ đi."

Một thái giám cầm theo thánh chỉ, lớn tiếng đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong trạng nguyên Vương Tương Khuynh thành chính thất phẩm Hàn Lâm Viện biên tu, phong Tô Dịch, Lý Văn Phong thành thất phẩm Hàn Lâm Viện kiểm thảo, khâm thử."

'Thế nào lại là thất phẩm nho nhỏ a!

Đều không phải phong thành một trong tam phẩm tứ phẩm sao!' Vương Tương Khuynh nghe bản thân bị phong thành một thứ phẩm trong Hàn Lâm Viện biên tu, không khỏi oán thầm.

'Biên tu là cái chức quỷ gì a?

Sao trong TV với tiểu thuyết chưa từng nghe qua, hẳn là chức quan nhỏ bé trong đó đi!

Cũng tốt cũng tốt, không cần suất đầu lộ diện thì sẽ không bị trưởng công chúa kia nhìn trúng!' Vương Tương Khuynh cũng bó tay, mấy tình tiết trong tiểu thuyết đúng là gạt người, trong đó một khi trở thành trạng nguyên, liền trực tiếp nhận mấy cái chức quan gì mà nhị phẩm thị lang, tam phẩm tự khanh.Sau khi đọc thánh chỉ xong, tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí liền tinh tế quan sát ba người một phen.

'Ân, tên Vương Tương Khuynh này lớn lên không sai, tuấn tú lịch sự, nhìn ôn hòa lễ độ.

Mà nhi tử của Lý thừa tướng Lý Văn Phong lớn lên cũng anh tuấn tiêu sái, chỉ có điều biểu tình có chút lạnh lùng.

Còn Tô Dịch, ai nha, nhìn Tô Dịch không được đẹp cho lắm.'Mộ Dung Trí ở trong lòng đem ngoài hình của cả ba đánh giá một phen, chờ cả ba người tiếp chỉ xong, tán dương vài câu, liền để ba người lui xuống: "Ba vị ái khanh, một hồi trẫm để Vương công công mang bọn ngươi đi Hàn Lâm Viện, ngày mai, các ngươi liền bắt đầu vào triều đi!"

'Cái gì cái gì, như vậy là xong rồi sao?

Không hề ra đề khảo sát chúng ta sao?' Vương Tương Khuynh không nói gì, thật không nghĩ tới hoàng thượng nhanh như vậy đã kết thúc, còn đem bọn họ phái đếm Hàn Lâm Viện.'Ta còn nghĩ muốn khoe khoang năng lực của mình một chút!

Vậy mà lại bị đuổi đi!

Quên đi quên đi, sớm đi Hàn Lâm Viện một chút, rồi nhanh nhanh về nhà gặp Mẫn Mẫn!'Chờ Vương công công dẫn ba người đi Hàn Lâm Viện, trưởng công chúa Mộ Dung Mẫn mới từ phía sau bình phong đi ra."

Hoàng tỷ, lần khoa cử này đứng đầu bảng có ba người, ngoài trừ Tô Dịch kia, Vương Tương Khuynh cùng Lý Vặn Phong bề ngoài nhìn rất tốt, tuy rằng không xứng với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của hoàng tỷ, nhưng coi như tạm chấp nhận đi, cũng thích hợp cho vị trí phò mã.

Không biết trong ba người này, hoàng tỷ đã chọn được ai."

--------------------------------------------Edit: _Mấy bữa nay bị bệnh nên không có chương mới cho mọi người.

Thông cảm nga ~

_Tôi thấy có vài bạn góp ý chuyện cách xưng hô của Tương Khuynh dành cho Liên Hoa là đổi từ "Hoa nhỏ" thành "Tiểu Hoa"Bản thân tôi thì sao cũng được.

Nhưng vẫn nên tham khảo ý kiến của mọi người đã.Trong bản QT thì là "hoa nhỏ hoa" cho nên khi edit vì muốn cho phù hợp với tính cách thích đùa giỡn của Tương Khuynh nên tôi chỉ để là "Hoa nhỏ" thay vì là "Tiểu Hoa".

Cho nên từ giờ tới khi tôi edit xong bộ này sẽ để một cuộc lựa bọn.+Hoa nhỏ+Tiểu HoaTới cuối truyện nếu cách xưng hô nào được mọi người chọn nhiều hơn thì tôi sẽ edit sửa lại từ đầu tới cuối.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi, quan tâm, ủng hộ cũng như góp ý cho tôi ~ Mong mấy thím tạo động lực cho tôi nhiều vào để tôi edit xong bộ này mà còn đu bộ khác.

Chứ dạo này không còn truyện đọc chán quá QAQ
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 34


Mộ Dung Mẫn mặt mày mỉm cười: "Hoàng thượng, Lý Văn Phong này là con trai của Lý thừa tướng, bản cung nếu chọn hắn, chỉ sợ sẽ làm gia tăng thế lực của thừa tướng, đến lúc đó mọi người trong triều đình sẽ vì hắn mà sinh bất mãn..."

Mộ Dung Mẫn không có nói rõ ràng ra hết, liền dừng lại, chỉ cần nói một nữa, thì Mộ Dung Trí cũng sẽ hiểu được.Mộ Dung Trí trầm tư chốc lát: "Hoàng tỷ nói có lý, mà Vương Tương Khuynh thân phận chỉ là thương dân, vừa hay đậu trạng nguyên khoa khảo lần này, là người có điều kiện tốt nhất trong ba người."

Nhưng vào lúc này, một tiểu thái giám vội vã chạy vào, quỳ xuống bẩm báo."

Khởi bẩm hoàng thượng, Lý thừa tướng hiện đang ở bên ngoài điện có việc cầu kiến."

Mộ Dung Mẫn cùng Mộ Dung Trí nhìn nhau cười, đều minh bạch được việc Lý thừa tướng tới đây có việc gì."

Tuyên."

Mộ Dung Trí nói xong, tiểu thái giám liền chạy ra ngoài điện hô to."

Tuyên Lý thừa tướng vào yết kiến."

Lúc này, nói xong Lý Quốc liền vào trong."

Thần Lý Quốc bái kiến hoàng thượng, bái kiến trưởng công chúa.

Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế, trưởng công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Lý thừa tướng miễn lễ."

Mộ Dung Trí đợi Lý Quốc đứng dậy, mới chậm rãi mở miệng nói: "Chẳng hay Lý ái khanh tới đây là có việc quan trọng gì cần bẩm báo?"

Mộ Dung Trí tuy biết ý định của hắn, nhưng vẫn giả ngu hỏi."

Thần biết được hoàng thượng ở Tập Anh Điện triệu kiến những người đứng đầu khoa khảo lần này, trong đó có thám hoa là nhi tử của vi thần, cho nên thần liền nghĩ qua đây nhìn."

Lý Quốc thở dài trả lời.

"Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử a, Lý ái khanh, con trai ngươi vừa tuấn tú lại lịch sự, tương lai khẳng định giống như Lý ái khanh ngươi, trở thành một bậc anh tài phò trợ ta cai quảng giang sơn xã tắc."

Mộ Dung Trí nhàn nhạt cười, hướng Lý Quốc nói.Lý Quốc tới Tập Anh Điện không phải chỉ để nghe hoàng thượng nói chuyện về người thi cử a.

'Khoa khảo cũng đã kết thúc, tại sao trưởng công chúa còn chưa chọn Phò Mã?!' Lý Quốc đảo mắt, liền nói thẳng vấn đề."

Hoàng thượng, nhi tử Văn Phong vừa tròn mười tám, xưa nay luôn ái mộ trưởng công chúa, cho nên tới giờ vẫn chưa chịu lập gia đình, nhi tử của thần tuy so với trưởng công chúa nhỏ hơn một tuổi, nhưng thái độ làm người của hắn rất tốt, nhất định sẽ chiếu cố trưởng công chúa thật tốt.

Vi thần cả gan, thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn."

Lý Quốc đối với tướng mạo cùng tài năng của nhi tử mình rất tự tin, nghĩ thầm thay vì vòng vo tới lui không bằng cứ trực tiếp thỉnh cầu tứ hôn.Mộ Dung Mẫn nghe Lý Quốc nói ra những lời này, trong lòng từ lâu đã đem mười tám đời tổ tông hắn mắng một phen.

'Thật không biết xấu hổ!

Bản cung chưa từng thấy qua kẻ nào như ngươi, còn nữa hắn sao có khả năng ái mộ ta!

Dám trợn mắt nói dối, gan đúng là không nhỏ!'Hoàng đế nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, mang theo tiêu ý chậm rãi đáp: "Lý ái khanh, vị trí phò mã này, trẫm không thể thay hoàng tỷ làm chủ được.

Lý ái khanh không bằng trực tiếp hỏi hoàng tỷ đi."

Khi nãy, Mộ Dung Trí đã cùng Mộ Dung Mẫn thảo luận xong, đồng ý tuyển Vương Tương Khuynh làm phò mã, lúc này Lý Quốc tới thỉnh cầu tứ hôn, làm hoàng đế cho nên khá lo lắng vì việc của Lý Quốc mà làm thế lực trong triều bị mất cân bằng, nhưng cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể đành đem vấn đề này giao cho Mộ Dung Mẫn.Mộ Dung Mẫn trong lòng biết hoàng đệ thân là vua một nước, lo lắng chuyện thân phận thừa tướng của Lý Quốc, nên không thể nói lời cự tuyệt được, cũng chỉ đành giao cho nàng tự mình nói."

Lý thừa tướng, bản cung chưa bao giờ gặp qua Lý Văn Phong kia, hắn sao lại ái mộ bản cung?"

Mộ Dung Mẫn nghĩ chắc chắn Lý Quốc đang nói dối, cho nên hỏi ngược lại."

Trưởng công chúa khuynh quốc khuynh thành, dung mạo xinh đẹp thiên hạ này ai mà không biết đến, nhi tử Văn Phong từ lâu nghe thấy, liền ái mộ công chúa."

Lý Quốc tiếp tục mắt không đỏ tim không đập nói."

Như ngươi nói, chờ bản cung về già, nhi tử của Lý thừa tướng liền chê bản cung, còn muốn thú thêm mấy nữ tử trẻ đẹp khác sao?"

Mộ Dung Mẫn thẳng thừng công kích, nghĩ thầm.'Lão già không biết xấu hổ kia!

Nhi tử của ngươi nhìn thì lãnh đạm, thì sao có thể thích nữ tử!

Thế nào lại có khả năng đã sớm ái mộ ta!'"Vi thần sợ hãi, vi thần lỡ lời nói sai, nhi tử thần thích chính là trưởng công chúa người, chứ không quan hệ gì tới vẻ bề ngoài!

Vi thần biết nhi tử không xứng với trưởng công chúa, nhưng vi thần cầu xin công chúa có thể cho nhi tử thần có cơ hội được chiếu cố người."

Lý Quốc ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghĩ thầm.

'Thật sự càng già càng lẩm cẩm, việc không nên nói lại nói!'"Lý thừa tướng, cũng không phải do nhi tử của ngươi không xứng với bản cung, cũng không phải bản cung không muốn cho hắn một cơ hội, mà bản cung thấy người đứng đầu khoa khảo này, trạng nguyên Vương Tương Khuynh chính là người ta ái mộ đã lâu."

Mộ Dung Mẫn thẳng thắng thừa nhận bản thân đã nhất kiến chung tình đối với Vương Tương Khuynh, đồng thời cũng chặt đứt ý nghĩ của Lý Quốc.Lý Quốc nghe trưởng công chúa nói như vậy, chỉ đành thôi: "Như vậy, đành trách nhi tử của thần không có duyên với công chúa.

Vậy vi thần xin phép cáo lui."

Trưởng công chúa đều đã bị tân trạng nguyên kia bắt cóc, nếu còn giữ ý định cũng không tốt.Chờ Lý Quốc đi khỏi, Mộ Dung Mẫn liền hướng Mộ Dung Trí nói: "Hoàng thương, bản cung vì ngươi mà giải quyết xong chuyện của Lý Quốc, ngươi nên tạ ơn bản cung như thế nào đây?"

"Ha ha, vậy trẫm sẽ vì hoàng tỷ ban thưởng hạ chiếu hôn thư, tứ hôn cho ngươi cùng Vương Tương Khuynh được chứ?"

Mộ Dung Trí cười trêu nghẹo nói.

"Ngày mai vào triều, trẫm liền phái người tuyên chỉ, tứ hôn cho ngươi cùng tân trạng nguyên Vương Tương Khuynh người vừa gặp đã yêu kia của ngươi nhé."

Mộ Dung Mẫn nay đã mười chín tuổi, đáng lẽ nên thành thân từ lâu, nhưng chậm chạp không chịu tuyển phò mã.

So với tiểu hoàng đế nhỏ hơn nàng hai tuổi Mộ Dung Trí từ lâu đã nạp cho mình không ít phi tử xinh đẹp, nhìn lại hoàng tỷ của mình lâu rồi mà còn chưa chịu thành thân, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nếu không phải lễ mừng năm mới ở trước mặt mọi người tuyên bố vì Mộ Dung Mẫn chọn phò mã, chỉ sợ lúc này Mộ Dung Mẫn trong đầu còn chưa có ý định thành thân.

Bản thân biết hoàng tỷ hôm nay nói dối rằng vừa gặp Vương Tương Khuynh đã thương, nói vậy cũng là vì hắn thân hoàng đệ cho nên mới mượn cớ này."

Vậy bản cung trước tạ ơn hoàng thượng."

Mộ Dung Mẫn hành lễ xong dự định cáo lui, sớm một chút đi tìm Vương Tương Khuynh.

Đã hai ngày rồi không thấy hắn, nên hôm nay muốn tìm hắn để nói thân phận của mình cho hắn biết."

Hoàng tỷ, hôm nay tạm thời ở lại trong cung đi, sau này có phò mã, chỉ sợ không nguyện ý vào trong cung thăm ta a."

Hoàng đế mở miệng giữ Mộ Dung Mẫn lại."

Trẫm hôm nay vừa lúc rãnh rỗi, không bằng cùng trẫm đi dạo ngự hoa viên tâm sự.

Hoàng tỷ cùng trẫm là chị em, cũng là người thân nhất của trẫm.

Ngày xưa lúc trẫm còn chưa đăng cơ, hoàng tỷ đều gọi trẫm là Trí nhi, từ khi trẫm đăng cơ làm hoàng thượng, hoàng tỷ cũng không gọi trẫm Trí nhi nữa, hở tí là hoàng thượng.

Hoàng tỷ từ khi dọn ra sống trong phủ công chúa, thì càng ngày càng ít vào cung thăm ta."

Mộ Dung Mẫn nghe Mộ Dung Trí nói như vậy, trong lòng nhất thời rung động, đỏ mắt, ngày xưa là tỷ đệ, hôm nay lại thành quân thần: "Hoàng thượng là quân, Chiêu Hàm là thần, việc quân thần chi lễ không thể bỏ qua được."

"Vậy hoàng tỷ liền bồi trẫm đi ngự hoa viên một chút đi.

Trẫm khi còn bé, thế nhưng thích nhất cùng hoàng tỷ tới ngự hoa viên chơi đùa."

Mộ Dung Trí nghĩ đến hoàng tỷ sẽ thành thân, giống như muốn mất đi người thân vậy, thầm nghĩ nhân cơ hội này cùng hoàng tỷ thân cận một chút.Bên này, trưởng công chúa cùng hoàng đế đi dạo ngự hoa viên, bên kia Vương Tương Khuynh, Tô Dịch cùng Lý Văn Phong đi theo Vương công công tới Hàn Lâm Viện."

Trình đại nhân, đây là người đứng đầu bảng trạng nguyên Vương Tương Khuynh, bảng nhãn Tô Dịch cùng thám hoa Lý Văn Phong."

Vương công công đem ba người lần lượt giới thiệu cho đại học sĩ Trình Tư của Hàn Lâm Viện."

Đây là ba người mới nhậm chức,còn có công văn cùng công văn hộ tịch, liền giao cho Trình đại nhân."

Vừa nói vừa đem công văn đưa cho Trình Tư, nói xong liền trực tiếp ly khai."

Tham kiến Trình đại nhân."

Ba người đều hướng đại học sĩ Trình Tư hành lễ."

Sau này đều làm việc chung với nhau, không cần đa lễ."

Trình Tư mở công văn nhậm chức của ba người nhìn sơ qua, lại nhìn thoáng qua công văn hộ tịch, liền lớn tiếng kêu."

Tiểu Gỗ Vuông."

Vương Tương Khuynh nghe Trình Tư gọi vốn tưởng là tên một tiểu thái giám, không ngờ người tới là một người mặc quan phục."

Trình đại nhân."

Tiểu Gỗ Vuông kia xuất hiện trước mặt mọi người, Trình Tư hướng hắn nói."

Tiểu Gỗ Vuông, ngươi mang ba vị đại nhân mới tới này đi nhận quan phục đi."

Trình Tư nói xong lại quay đầu hướng ba người Vương Tương Khuynh nói: "Các ngươi đi theo tiểu Gỗ Vuông đi nha khố lấy quan phục cùng lệnh bài đi, ngày mai sẽ mặc quan phục tới Hàn Lâm Viện, có lẽ trực tiếp đi Vặn Đức điện, giờ mẹo phải tới đó chờ hoàng thượng vào triều, sau khi bãi triều thì quay về Hàn Lâm Viện làm việc.

Công văn của các ngươi ta sẽ chuyển tới lại bộ, chờ lại bộ lưu trữ tài liệu xong liền giao lại cho các ngươi."

"Giờ mẹo?"

Vương Tương Khuynh thật muốn chửi thề một câu.

'Mới sáng sớm đã phải vào triều, thật sự muốn mạng của ta a!

Đúng là trở thành một phú nhị đại vẫn tốt hơn!

Từ quan, phải từ quan!

Chờ Mẫn Mẫn nguyện ý cùng ta ở chung một chỗ, thì mang nàng quay về phồn thành đi!'"Không sai, giờ mẹo!"

Trình Tư lập lại một lần nữa, nhìn Vương Tương Khuynh khuôn mặt đều nhăn lại một cục, trong lòng âm thầm cười.

'Thật sự là người trẻ tuổi a, sáng sớm vào triều khẳng định không quen đây!'Tiểu Gỗ Vuông đem ba người họ đi nha khố, người trong coi nha khố hỏi chức quan của ba người, lại ước lượng thân hình, lấy ra ba bộ quan phục cùng ba khối bài bài thắt lưng, một người cầm một bộ quan phục cùng một khối lệnh bài thắt lưng.Vương Tương Khuynh ôm quan phục hỏi: "Cái kia, bộ không cần lấy thước đo cơ thể sao?"

Tiểu Gỗ Vuông cười ha ha: "Ở đâu mà dùng thước đo cơ thể a, không sai biệt lắm thân hình nhỏ nên kích cỡ quan phục đều như nhau.

Quan phục này đều làm từ chức liệu tốt không đấy!"

Vương Tương khuynh kinh ngạc.

'Không ngờ người cổ đại lại có sợ thích như vậy a!'
-------------------------+Biên tu: sửa chữa, ghi lại văn bản ở viện Hàn lâm.+Đại học sĩ: là cố vấn của vua trong những việc trọng đại.

Từ nhà Minh chức Tể tướng bị xóa, chỉ còn lại Đại học sĩ là cao nhất.+Lại bộ: Bổ nhiệm quan chức, phong tước, xét công, bãi nhiễm và thăng chức cho các quan lại, quản lý quan lại.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 35


Ba người Vương Tương Khuynh cầm lấy bộ quan phục của mình, sau đó nói lời từ biệt liền tự mình ai về nhà nấy.

Tô Dịch nhìn bóng lưng Vương Tương Khuynh dần đi xa, nói thầm một câu: "Càng nhìn bóng lưng lại cảm thấy quen thuộc, rốt cuộc đã gặp qua khi nào nhỉ?"

'Vừa mới đậu trạng nguyên đã bị phong quan, cũng không để ta thư giãn vài ngày đã phải bắt đầu vào triều, đúng giờ mẹo phải tới Văn Đức điện, thật sự là số khổ!

Lúc đi thì được ngồi kiệu, còn giờ thì phải tự thân một mình trở về, phục vụ như sh*t!

Một thân quan phục còn tệ hơn đồ mặc khi học quân sự, như sh*t như sh*t!

Đầu óc bị thối rồi nên mới đồng ý làm quan a!'Vương Tương Khuynh ở trong lòng thầm phỉ nhổ cả một đường, ngẫm lại ở nhà vẫn thoái mái nhất, muốn ngủ tới khi nào cũng được, huống chi gần vui như gần cọp, nếu lỡ mồm có khi rơi đầu lúc nào không hay!

May mà Hàn Lâm Viện cách chỗ đó trăm mét, từ đây về Trường An không tính là quá xa, đi chưa tới nửa khắc liền tới: "Xem ra ngày mai phải rời giường sớm rồi, nếu không khi hoàng thượng tới mà ta còn chưa tới, khẳng định chết như chơi!"

Trước cửa hai tên gia đinh thấy thiếu gia đã trở về, liền bước lên phía trước tiếp đón quan phục trong tay Vương Tương Khuynh."

Công tử, thế nào nhanh như vậy đã trở về?"

Vương Tương Khuynh thở dài: "Aiz, không gì hơn cái này a!"

Hai tên gia đinh nghe Vương Tương Khuynh nói một câu như thế, trong lòng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, một tên gia đinh trong đó hướng người gia đinh còn lại nói: "Công tử không phải trở thành trạng nguyên rồi sao?

Sao ta thấy ngài ấy không được cao hứng mấy a?

Nói gì cũng nghe không hiểu?"

Vương Tương Khuynh không thèm để ý hai tên gia đinh mắt đưa mày lại, trực tiếp vào phủ.Liên Hoa cùng Mười Ba lúc thấy Vương Tương Khuynh đi rồi, thì vẫn còn ngồi ở trong đại sảnh chờ Vương Tương Khuynh trở về, song song chờ Mộ Dung Mẫn đến tìm thiếu gia nhà mình."

Liên Hoa, ngươi nói xem Mộ Dung cô nương sao còn chưa đến tìm thiếu gia nhà chúng ta a?

Thiếu gia đậu trạng nguyên, có thể thú Mộ Dung cô nương rồi a."

Liên Hoa nghĩ đến thiếu gia nhà mình kỳ thật là nữ tử, trong lòng không khỏi vừa lo lắng vừa phiền toái: "Kỳ thật, thiếu gia cũng không cần phải thú Mộ Dung cô nương a!

Ta nghĩ Lâm cô nương cũng rất tốt, ở bên cạnh thiếu gia chúng ta càng xứng!"

Mười Ba đưa tay sờ cái trán Liên Hoa: "Liên Hoa, ngươi bị bệnh hả?

Sao đột nhiên lại nghĩ tới Lâm cô nương?

Trước đây ngươi không phải vẫn kiên quyết theo đuôi Mộ Dung cô nương như chó sao!"

Liên Hoa một chưởng đánh vào tay Mười Ba: "Ngươi mới bị bệnh đó!

Ngươi mới là chó đấy!

Ta đây là vì suy nghĩ cho thiếu gia!"

Mười Ba sờ đầu mình: "Ta có phải bị ảo giác nên nghe lằm hay không?

Thiếu gia không phải thích Mộ Dung cô nương sao?

Lẽ nào thiếu gia còn thích Lâm cô nương?"

Liên Hoa trợn mắt trừng Mười Ba: "Thiếu gia sao lại không có khả năng thích Lâm cô nương!"

Trong lòng cũng cầu khẩn.

'Thiếu gia a, ngươi hãy thích Lâm cô nương đi!

Đừng thích Mộ Dung cô nương!

Nàng là trưởng công chúa, nếu người bị phát hiện nhất định sẽ bị chém đầu đó!'"Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi đang nói cái gì vậy?

Cái gì mà ta sẽ không có khả năng thích Lâm cô nương?"

Nhưng vào lúc này, Vương Tương Khuynh đúng lúc đi tới cửa phòng khách, nghe Liên Hoa cùng Mười Ba tựa hồ đang nói về mình, liền hỏi.

Nhìn xung quanh, không thấy được người trong lòng mình, không khỏi có chút thất lạc, liền nhẹ giọng mà nói một câu."

Mẫn Mẫn, vẫn chưa có tới sao?"

Không biết là hỏi Liên Hoa, Mười Ba hay là đang hỏi chính bản thân mình.Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình đã trở về, liền đứng lên chạy đến trước mặt thiếu gia nhà mình."

Thiếu gia, người sao trở về nhanh vậy?

Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Chúng ta còn tưởng rằng người phải ở trong hoàng cung nghỉ ngơi một ngày một đêm đó!"

Liên Hoa để Vương Tương Khuynh ngồi xuống, lại đưa ly trà cho Vương Tương Khuynh, nhưng trong mắt lại nói rằng.

'Thiếu gia, ngươi nói nhanh lên, sự tình xảy ra hôm nay ở trong cung đi!

Ta từ đó đến giờ còn chưa thấy qua hoàng cùng đâu!

Cũng chưa thấy qua hoàng thượng bộ dạng ra sao nữa...'Mười Ba nhìn theo Liên Hoa đứng dậy đi tới bên người Vương Tương Khuynh, thấy biểu tình của Liên Hoa ban đầu là lo lắng thoáng cái trở nên hưng phấn bát quái, không khỏi oán thầm.

'Qủa nhiên lòng dạ nữ nhân như mò kim đấy biển, trở mặt cũng quá nhanh rồi!'"Công tử, có muốn chúng ta đem quan phục của người vào phòng không?"

Gia đinh ở phía sau Vương Tương Khuynh biết ngoài trừ Liên Hoa cùng Mười Ba thì không ai được phép tiến vào phòng thiếu gia, nếu muốn vào thì phải mở miệng xin chỉ thị.Vương Tương Khuynh chỉ mặt bàn, nói: "Trước để trên bàn đi."

Gia đinh nghe vậy, liền cẩn thận để quan phục chỉnh tề lên trên bàn, hướng Vương Tương Khuynh cúi người xin phép cáo lui."

Hoa nhỏ, ngươi trước tiên nói ta nghe một chút, các ngươi vừa rồi đang nói cái gì!"

Vương Tương Khuynh nhấp một ngụm trà, thấy Liên Hoa cùng Mười Ba đều lo lắng không dám mở miệng, liền nói rằng: "Mười Ba, ngươi đem bộ quan phục này vào phòng của ta đi."

Vương Tương Khuynh đem Mười Ba đuổi đi, đảo mắt nhìn về phía Liên Hoa."

Hoa nhỏ, Mẫn Mẫn ngày hôm nay không có tới sao?"

Liên Hoa lắc đầu: "Mộ Dung cô nương, vẫn không có tới."

Vương Tương Khuynh thở dài, lại hỏi tiếp: "Vậy các ngươi vừa nãy đang nói cái gì?

Tuy rằng ta không có nghe toàn bộ, nhưng vẫn nghe tới chỗ quan trọng nhất."

Liên Hoa cắn môi, cười khổ nói: "Thiếu gia, ngươi thật sự thích Mộ Dung cô nương sao?"

Liên Hoa nghĩ, nếu Mộ Dung Mẫn vẫn không có xuất hiện, vậy thì nàng sẽ nói ra thân phận thật sự của Mộ Dung Mẫn đi.

Nếu Mộ Dung Mẫn chỉ là người bình thường, vậy thiếu gia nhà mình nếu thích thì liền thích, nhưng hết lần này tới lần khác Mộ Dung Mẫn lại chính là trưởng công chúa, điều này liên qua đến thể diện của hoàng gia, nếu bị người khác biết thiếu gia nhà mình là nữ tử, chắc chắn sẽ liên lụy tới cửu tộc, không chỉ có thiếu gia nhà mình chết, mà mọi người trong Vương phủ từ trên xuống dưới kể cả nha hoàn như nàng cũng phải chết."

Hoa nhỏ, muốn nói gì sao?"

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa cứ ngập ngừng một hồi lại hỏi mình có phải thật sự thích Mộ Dung Mẫn hay không, không khỏi có chút hiếu kỳ, nhấp một ngụm trà hỏi."

Hoa nhỏ, ngươi sẽ không thích ta đi?"

"Thiếu gia, người đang nói bậy cái gì đó!

Ta biết thân phận của người, thế nào sẽ thích người!

Mà cho dù ta không biết thân phận của người, cũng sẽ không thích người a!"

Vương Tương Khuynh lấy tay che ngực.

'Hoa nhỏ ngươi đúng là độc ác a, ta đã bị ngươi đâm một vạn nhát rồi này!'Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình che ngực, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, ngươi làm sao!

Ngực đau sao?

Có phải bị bệnh hay không?"

Vương Tương Khuynh lắc đầu, khoát tay phun ra một câu: "Không có việc gì!"

"Thiếu gia, kỳ thật, kỳ thật, kỳ thật ta biết thân phận của Mộ Dung cô nương."

Liên Hoa dừng lại một chút, hướng Vương Tương Khuynh nói."

Mộ Dung cô nương kỳ thật là..."

"Đừng nói!"

Vương Tương Khuynh cắt đứt lời nói của Liên Hoa."

Ta muốn Mẫn Mẫn chính miệng nói cho ta biết."

Nói xong, liền đứng dậy.

"Hoa nhỏ, mấy ngày hôm nay tuy rằng Mẫn Mẫn chưa có đến tìm ta, thế nhưng điều đó không có nghĩa ngươi có thể thay Mẫn Mẫn nói ra thân thế của nàng!

Ta mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi, trừ phi là Mẫn Mẫn tới tìm ta, còn không phải thì đừng tới tìm ta.

Được rồi, phân phó Triệu quản gia tuyển mấy người khỏe mạnh khiêng kiệu, ta ngày mai bắt đầu vào triều."

Vương Tương Khuynh nói xong, liền lưu lại Liên Hoa một người ở trong đại sảnh lo lắng.

Mười Ba đem quan phục vào phòng, lúc quay về phòng khách trên đường đụng phải Vương Tương Khuynh, liền hỏi: "Thiếu gia, người phải về phòng nghỉ ngơi sao?"

Trong lòng nghĩ, 'nhanh như vậy đã trở về phòng nghỉ ngơi, sao còn bắt ta đem quan phục về phòng giùm chứ!

Thiếu gia người xấu lắm, hận hận, người chính là không tin ta, chỉ muốn cùng Liên Hoa nói chuyện riêng với nhau mà không cho ta biết!'Vương Tương Khuynh chỉ lạnh lùng "Ân" một tiếng, liền tránh qua bên người Mười Ba, tiếp tục quay về phòng của mình.Mười Ba tới phòng khách, thấy Liên Hoa còn đang sững sờ, vẫy tay trước mặt Liên Hoa, hiếu kỳ hỏi thăm: "Liên Hoa, ngươi vừa rồi cùng thiếu gia nói cái gì?

Thế nào thiếu gia nhìn có điểm không thích hợp?"

Liên Hoa cầm bàn tay đang vẫy trước mặt của Mười Ba, nhưng chỉ ngơ ngác nói: "Ta thấy Mộ Dung cô nương vẫn không tới, liền nghĩ nói cho thiếu gia biết thân phận của Mộ Dung cô nương, ta chỉ là muốn nhắc nhở nàng, chỉ nghĩ nhắc nhở nàng..."

Nói xong, dĩ nhiên còn rơi nước mắt.

"Liên Hoa, ngươi làm sao vậy?

Ôi chao, ôi chao, ngươi đừng khóc a!"

Mười Ba vội vàng giơ ống tay áo lên lau đi nước mắt của Liên Hoa."

Thiếu gia biết thân phận của Mộ Dung cô nương rồi sao?

Trách không được nhìn sắc mặt không tốt, phỏng chừng là nhất thời khó tiếp thu được..."

Nước mắt Liên Hoa không ngừng chảy xuống, càng không ngừng lắc đầu, nói: "Không có, không có, thiếu gia không cho ta nói ra, bảo ta không nên, còn nói ta không được thay Mộ Dung cô nương..."

Liên Hoa nắm lấy tay áo Mười Ba, sám hối mà nói."

Mười Ba, là ta sai rồi!

Ta sai rồi!

Ngay từ đầu ta nên nói cho thiếu gia biết thân phận của Mộ Dung cô nương..."

Mười Ba không rõ tại sao Liên Hoa bị làm sao, chỉ có thể hạ giọng nói: "Liên Hoa, ngươi làm sao?

Tuy rằng Mộ Dung cô nương là trưởng công chúa, thế nhưng cũng không có gì a?

Thiếu gia thì vẫn không biết thân phận của nàng, cũng do thiếu qua thích nàng quá.

Cho nên thiếu gia, thiếu gia cũng không phải cố ý tức giận ngươi..."

"Mười Ba, ngươi không biết."

Liên Hoa nói xong liền đẩy Mười Ba ra, chạy ra ngoài.

Tuy trong lòng còn vì chuyện Vương Tương Khuynh nổi giận với mình mà khổ sở, nhưng đi tới cửa cũng không quên đem những gì Vương Tương Khuynh phân phó nói lại cho Mười Ba, để Mười Ba đi tìm Triệu quản gia, nói xong, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp về phòng mình, còn dặn Mười Ba không được làm phiền mình.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 36


Mười Ba nhìn Liên Hoa cử chỉ kỳ quái, bắt đầu vò đầu: "Ngày hôm nay bị làm sao vậy?

Thiếu gia rõ ràng đậu trạng nguyện vậy mà vẻ mặt có vẻ mất hứng, chẳng lẽ bởi vì Mộ Dung cô nương không tới?

Liên Hoa cũng kỳ quái, khóc cái gì chứ?!"

Trong đầu một mảnh hoảng loạn."

Không một ai bình thường, chỉ có ta là bình thưởng nhất!"

Lẩm bẩm xong, liền tìm Triệu quản gia.Liên Hoa vốn hảo tâm nhắc nhở thiếu gia nhà mình, không nghĩ tới còn chưa nói gì đã bị thiếu gia tức giận, thấy thiếu gia nhà mình trở về phòng, khổ sở cũng muốn trở về phòng đợi.

Đi được vài bước, ngẫm lại Mộ Dung Mẫn đúng là đã hai ngày chưa từng tới vương phủ, nghĩ có chút không thích hợp, liền muốn đi tới phủ công chúa tìm hiểu.Mười Ba mới vừa tìm Triệu quản gia nói lại việc thiếu gia phân phó xong, Liên Hoa đã đi tới trước mặt hắn."

Mười Ba, ngươi nói xong chưa, nói xong thì nhanh lên đi theo ta!"

Mười Ba đáp: "Ân, nói xong rồi.'Không đợi Mười Ba hỏi lại, Liên Hoa đã tới nắm lấy cổ tay Mười Ba lôi hắn đi theo ra ngoài."

Liên Hoa, chúng ta đây là tới chỗ nào a!"

Mười Ba bị Liên Hoa dắt đi, thất tha thất thiểu đi thiếu chút nữa ngã xuống đường."

Ngươi hỏi nhiều làm gì!"

Triệu quản gia nhìn hai người đi xa, cười nói: "Đúng là đôi vợ chồng son a..."

Liên Hoa cũng không trả lời, vẫn đem Mười Ba kéo ra ngoài Vương phủ, mới buông tay hắn ra nói: "Mười Ba, chúng ta đi tìm trưởng công chúa đi, nàng đã hai ngày không có tới tìm thiếu gia chúng ta, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay phát hiện cái gì hay không..."

Mười Ba nháy mắt mấy cái: "Phát hiện cái gì?

Có chuyện gì mà không thể để công chúa phát hiện sao?"

Liên Hoa liếc mắt nhìn Mười Ba, trong lòng thở dài.

'Aiz, thiếu gia chẳng thèm nói cho Mười Ba, rốt cuộc có nên nói hay không a...' suy nghĩ một chút, vẫn không nên nói."

Nhiều chuyện cái gì hả!

Thân là một đại nam nhân mà còn nhiều chuyện, nhanh lên đi theo ta tới phủ trưởng công chúa dò la tin tức đi!"

Liên Hoa cước bộ thật nhanh hướng phủ trưởng công chúa đi, thầm nghĩ nhanh lên một chút dò la xem có tin tức gì hữu dụng hay không, trong lòng âm thầm cầu khẩn.'Nghìn vạn lần đừng bởi vì biết thân phận của thiếu gia cho nên cố ý không đến tìm thiếu gia nha!'Mười Ba thấy Liên Hoa gấp gáp đi về hướng phủ trưởng công chúa, trong lòng nói thầm: "Hồi nãy, không phải còn nghĩ Lâm cô nương cùng thiếu gia chúng ta xứng đôi sao, sao giờ lại đòi đi tới phủ công chúa chứ?"

Nhỏ giọng thở dài.

"Ngày sau, ai xui xẻo lắm mới thích nha đầu này, thật tội nghiệp thay hắn a!"

Liền nhanh chân đuổi kịp Liên Hoa.Vương Tương Khuynh trở về phòng nằm xuống giường, nghĩ tới khi này nói chuyện với Liên Hoa bản thân có chút nóng nảy: "Aiz, Liên Hoa dù gì cũng không có ác ý, ta không nên nổi giận với nàng!"

Nghĩ tới cảm xúc ngày hôm nay của mình không được bình thường."

Sẽ không phải tới đại di mụ* đi, nhưng cũng không đúng nha, còn kém vài ngày mà..."

Ở trên giường lăn lộn hai vòng, mới đứng dậy mở cửa, tìm Liên Hoa.*Nguyệt sự.Thấy cửa phòng sát vách đóng lại mà bên trong cũng không có động tĩnh gì, Vương Tương Khuynh nghĩ Liên Hoa hẳn còn chưa trở về phòng, liền đi đến phòng khách cũng không thấy người đâu."

Di, Liên Hoa con bé này đi đâu rồi?

Lẽ nào bị ta dọa nên chạy trốn rồi?"

Đi tới cửa, hỏi gia đinh canh giữ ở cửa, mới biết được cách đây không lâu thấy Liên Hoa lôi kéo Mười Ba vội vã chạy ra ngoài."

Vội vã xuất môn, lẽ nào thực sự bị dọa chạy?

Nhưng thế éo nào lại kéo theo Mười Ba?!"

Vương Tương Khuynh nghĩ xuất môn đi chung quanh một chút, nhìn xem Liên Hoa có khả năng đem Mười Ba đi nơi nào.Lúc này, mới ra phủ không xa, thì gặp Lâm Tú Uyển.

Lâm Tú Uyển đã lâu không gặp Vương Tương Khuynh, tuy rằng bản thân từng bị Vương Tương Khuynh cự tuyệt mà khổ sở, nhưng lúc này gặp lại cảm giác vui vẻ lấn át cả bi thương.

Lâm Tú Uyển cười hướng Vương Tương Khuynh nói."

Tương Khuynh, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi mua nhà, thế nào cũng không nói cho bằng hữu như ta biết một tiếng?"

Vương Tương Khuynh nhìn dáng tươi cười của Lâm Tú Uyển, có chút lắp bắp trả lời: "Tú...

Lâm...

Lâm cô nương, chào... xin chào... cũng không hẳn đã lâu không gặp, thật ra thì chỉ mới hai ngày thôi..."

Lâm Tú Uyển nghe được câu 'Lâm cô nương', trong lòng tuy đau xót, nhưng cũng không dám thể hiện ra chỉ có thể che lắp bằng khuôn mặt tươi cười: "Đúng là không hẳn đã lâu không gặp, vậy tại sao gọi ta một cách xa lạ như vậy?

Ngươi và ta là bằng hữu đã lâu, nên gọi là Tú Uyển không phải sao?"

Vương Tương Khuynh lắng nghe Lâm Tú Uyển nói như vậy, hít sâu một hơi, đè xuống nội tâm hoảng loạn bất an, nói: "Tú...

Tú Uyển, đi ra ngoài dạo phố sao?"

Lâm Tú Uyển nghe được âm thanh 'Tú Uyển' quen thuộc, tiêu ý trên mặt càng sâu: "Bất quá tới tìm ngươi.

Biết ngươi đậu trạng nguyên, nên cùng thuộc hạ đi chung quanh tìm nơi ở mới của ngươi."

Lâm Tú Uyển nhìn xung quanh Vương Tương Khuynh một chút, không thấy Mười Ba cùng Liên Hoa, cũng không thấy Triệu Mẫn, liền hỏi."

Triệu công tử, à không phải, Triệu cô nương thế nào không ở đây?

Còn có hai người tùy tung kia của ngươi đâu?"

Vương Tương Khuynh thấy Lâm Tú Uyển nhìn xung quanh mình một vòng, liền biết nàng muốn hỏi cái gì."

Liên Hoa cùng Mười Ba mới vừa đi, về phần Triệu cô nương..."

Vương Tương Khuynh dừng một chút, vẫn thẳng thắn thành khẩn nói ra.

"Triệu cô nương đã hai ngày chưa từng tới tìm ta..."

Lâm Tú Uyển nghe được Triệu Mẫn kia đã hai ngày chưa từng đến tìm Vương Tương Khuynh, trong lòng không khỏi vui vẻ.

'Lẽ nào ta lại có cơ hội?' nhìn Vương Tương Khuynh một người ở trên đường lại hỏi."

Tương Khuynh dự định đi dạo phố sao?"

Vương Tương Khuynh ngẫm lại ở đây cách Vương phủ không xa, liền nói: "Chỉ nghĩ đi chung quanh một chút, ngày hôm nay mới vừa nhận chức làm biên tu Hàm Lâm Viện, ngày mai thì phải bắt đầu vào triều, sau này muốn đi cũng không có cơ hội, nên nghĩ hôm nay nhân cơ hội này đi ra ngoài dạo một chút.

Tú Uyển, có muốn vào phủ của ta ngồi không?"

Nghe Vương Tương Khuynh chủ động mở miệng mời, Lâm Tú Uyển vừa cười vừa nói: "Được thôi.

Ta vốn tới tìm Tương Khuynh mà."

Gia đinh thấy công tử nhà mình nhanh như vậy đã trở về, bên người còn dắt theo một thiếu nữ trẻ tuổi dịu dàng, hai người vừa đi vừa nói tới gần Vương phủ, không khỏi nghĩ thầm.

'Lẽ nào đây là thiếu phu nhân tương lai?' chờ Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển đi tới trước cửa Vương phủ, hai tên gia đinh canh giữ ở trước phủ tự biên tự diễn hô: "Công tử, thiếu phu nhân tương lai a~"Lâm Tú Uyển nghe được mình bị gia đinh Vương phủ hiểu lầm thành thiếu phu nhân, trên mặt không khỏi ửng đỏ, nhưng cũng không có phản bác.

Vương Tương Khuynh nghe gia đinh nhà mình nói nhảm, trong lòng thật bất đắc dĩ, 'Trước đây gọi ta Vương lão gia còn chưa tính, bây giờ lại còn dám gọi loạn thiếu phu nhân!

Chủ cũ ngôi nhà này thật có mắt chọn gia đinh a!' vừa định mở miệng giải thích, thì nha hoàn đi theo bên người Lâm Tú Uyển đã mở miệng trước."

Các ngươi nói nhảm cái gì thế!

Tiểu thư nhà ta chỉ là bằng hữu của công tử nhà các ngươi, thiếu phu nhân cái quái gì!"

Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh không có mở miệng giải thích, mà Thanh Mộng đi theo bên người mình đã mở miệng, nhịn không được lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Mộng, trong mắt ý tứ thật rõ rành, đó chính là —— nhanh câm miệng cho ta.

Đáng tiếc Thanh Mộng căng bản không chú ý tới ánh mắt của tiểu thư nhà mình, còn tiếp tục lẩm bẩm nói.Vương Tương Khuynh 'khụ' một tiếng, hướng Lâm Tú Uyển nói: "Đi vào trước đi, sau này ta sẽ giáo huấn bọn hắn lại, để cho bọn hắn không gọi bậy nữa."

Nói xong, liếc mắt nhìn hai tên gia đinh, hai tên gia đinh thấy thiếu gia nhà mình nhìn bọn hắn như thế, trong lòng lộp bộp.'Xong đời, xong đời rồi, nói bậy rồi!

Có thể hay không bị đuổi a!'Tới phòng khách, Vương Tương Khuynh mở miệng nói: "Tú Uyển, ngồi đi."

Nói xong liền tự mình lấy ly trà cho Lâm Tú Uyển: "Nha hoàn này của ngươi, hình như cùng người trước kia không giống nhau a?

Ta nhớ kỹ người nha hoàn kia nguyên bản không như vậy..."

Lâm Tú Uyển nghe Vương Tương Khuynh nói như thế, trong lòng thầm nghĩ.

'Lẽ nào Tương Khuynh thích gia đinh nhà hắn gọi ta là thiếu phu nhân?' nghĩ vậy liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Mộng, 'nếu không phải do mẹ già trong nhà Tiểu Hồng bị bệnh, thì nàng sẽ không nghỉ việc trở về nhà chiếu cố mẫu thân của nàng, thì mình đã không mang nha hoàn Thanh Mộng lắm miệng này đi theo!'"Tiểu Hồng nghỉ việc về nhà chiếu cố nương của nàng, còn đây là Thanh Mộng."

Lâm Tú Uyển giải thích nói."

Gặp qua Vương công tử."

Thanh Mộng thấy tiểu thư nhà mình hướng Vương Tương Khuynh giới thiệu mình, liền hành lễ nói.

Trước đó không tỉ mỉ quan sát Vương Tương Khuynh, hiện tại nhìn kỹ, phát hiện Vương Tương Khuynh trẻ tuổi mà còn tuấn mỹ như vậy, môi hồng răng trắng, tuấn tú lịch sự, mặt mày mang theo tiêu ý nhàn nhạt, thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, đối với hạ nhân cũng không lên mặt, trong lòng cảm thấy hảo cảm rất nhiều.

Huống chi Vương Tương Khuynh này chính là tân khoa trạng nguyên, tiểu thư nhà mình là thiên kim lễ bộ thượng thư, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy Vương Tương Khuynh cùng tiểu thư nhà mình rất xứng đôi.'Sớm biết như vậy, vừa rồi đã không lắm miệng!

Nói không chừng sau này, tiểu thư nhà mình sẽ trở thành phu nhân Vương phủ thật...'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 37


"Hóa ra nha đầu kia gọi là Thanh Mộng a, cũng được cũng được." nghĩ đến biểu hiện của Thanh Mộng khi nãy ở trước cửa Vương phủ, Vương Tương khuynh 'cũng được' hai câu, trong lòng thì than thở.

'Tuy thích loại nha hoàn lắm miệng này, nhưng loại này cũng cần được tách riêng a!

Cùng Liên Hoa y chang nhau, thời khắc mấu chốt luôn luôn có thể đâm mấy nhát dao vào chủ tử nhà mình.

Aiz, hôm nào đem Liên Hoa cho Mẫn Mẫn, nhưng khi nào mới giao cho nàng nha hoàn được đây!'Vừa tới trước cửa phủ trưởng công chúa, Liên Hoa liền rùng mình hắt xì.

'Ai đang nói xấu ta vậy hả!' Hộ vệ trước cửa phủ trưởng công chúa nhìn thấy Liên Hoa cùng Mười Ba, liền hiểu hai người đến tìm công chúa, còn chưa chờ bọn họ mở miệng, liền nói thẳng: "Trưởng công chúa tiến cung, đã hai ngày chưa về phủ, cũng không biết khi nào sẽ trở về."

Liên Hoa vừa nghe, nguyên lai là tiến cung, trách không được chưa có tới tìm thiếu gia nhà mình, an tâm một chút, bình tĩnh suy nghĩ hỏi lại: "Hộ vệ đại ca, vậy Thư Lan tỷ tỷ có ở trong phủ hay không?"

Hộ vệ trả lời: "Thư Lan tỷ tỷ đi theo công chúa cùng nhau tiến cung.

Bất quá, Thi Họa tỷ tỷ có ở trong phủ, các ngươi nếu có việc, ta mang các ngươi đi tìm Thi Họa tỷ tỷ."

Liên Hoa suy nghĩ một chút, bản thân chỉ cùng Thư Lan quen thuộc, còn người này ra sao thì bản thân cũng không biết, không dám nói gì thêm, liền lắc đầu: "Không cần, chờ công chúa trở về, ta cùng Mười Ba sẽ quay trở lại tìm công chúa nói là được."

Nói xong, liền lôi kéo Mười Ba quay về Vương phủ.-----------------------------------------"Tương Khuynh tại sao lại nói Thanh Mộng nhà ta 'cũng được'?

Không bằng, ta tặng ngươi nha hoàn này đi!"

Lâm Tú Uyển nghe Vương Tương Khuynh khen nha hoàn nhà mình, cười nói muốn đem Thanh Mộng đưa cho nàng.Vương Tương Khuynh vừa nghe, thì hết hồn!

Bật người nói: "Đừng đừng đừng, nha hoàn tốt như vậy, ngươi tự mình giữ đi!"

Một mình Liên Hoa đã đủ mệt rồi còn thêm con mắm này nữa chắc chết mất, ngươi đừng có mà hãm hại ta chứ!Thanh Mộng vừa nghe tiểu thư nhà mình muốn đem nàng đưa cho Vương Tương Khuynh, giọng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiểu thư, ta không tốt chỗ nào, sao ngươi lại muốn đem ta tặng cho người khác!"

Lâm Tú Uyển ban đầu thì cười khúc khích nhưng khi nghe những lời này thì bật cười, quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Mộng ở bên cạnh: "Ta hay nói giỡn đó, ngươi tin thật sao!"

Quay đầu lại thấy Vương Tương Khuynh nhìn mình cười, liền hỏi: "Tương Khuynh cười cái gì đó!"

"Chỉ là nghĩ, nha đầu kia so với người trước thú vị hơn!"

Vương Tương Khuynh mỉm cười mà nói.Dừng một chút, lại hỏi: "Tú Uyển, gần đây có khỏe không?"

Hai người vừa uống trà vừa hàn huyên những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, thấy ly trà của Tú Uyển hết nước, Vương Tương Khuynh liền săn sóc mà chăm trà vào.

Lâm Tú Uyển ôn nhu nhìn Vương Tương Khuynh, trong lòng thầm nghĩ.

'Tương Khuynh nếu ngươi thích ta, thì thật tốt.'Vương Tương Khuynh cảm nhận được ánh mắt ôn nhu của Lâm Tú Uyển nhìn mình, nội tâm không khỏi căng thẳng, liền bất giác cúi đầu, nhìn chén trà trong tay, không dám đối diện với người kia."

Được rồi, đã lâu không nghe Tương Khuynh thổi sáo, chẳng hay hôm nay, có thể thôi một khúc được không?"

"Tú Uyển muốn nghe?

Ngươi chờ một chút, cây sáo ở trong phòng của ta, để ta vào lấy nó ra thổi cho ngươi nghe."

Vương Tương Khuynh từng đồng ý sau này chỉ cần Lâm Tú Uyển muốn nghe nàng thổi sáo, vô luận khi nào cũng phải thổi cho nàng nghe, liền đứng dậy trở về phong lấy cây sáo mà nàng tặng."

Ta đi cùng Tương Khuynh đi."

Lâm Tú Uyển theo đứng dậy."

Thuận tiện nhìn xem phòng của Tương Khuynh thế nào."

Lâm Tú Uyển cười bổ sung một câu.

Thanh Mộng nghe tiểu thư nhà mình chưa lấy chồng mà muốn đi vào phòng nam tử, liền mở miệng nhắc nhở."

Tiểu thư, ngươi..."

Chỉ là Thanh Mộng còn chưa nói hết, Lâm Tú Uyển liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Mộng, 'nếu lại phá hỏng đại sự của ta, ngươi cũng nên nghỉ việc đi!' Thanh Mộng lúc này thấy ánh mắt của tiểu thư nhà mình, chỉ cần nhìn là hiểu được ý tứ bên trong, liền nắm chặt tay, đứng tại chỗ, nhìn tiểu thư nhà mình cùng Vương Tương Khuynh ly khai phòng khách.Vương Tương Khuynh cũng quên bén mất thân phận nam tử của mình, cũng quên mất Mộ Dung Mẫn đã cảnh cáo nàng cùng Lâm Tú Uyển cách xa nhau một chút, liền mang Lâm Tú Uyển vào phòng của mình.

Lâm Tú Uyển nhìn một vòng chung quanh: "Tương Khuynh, gian phòng của ngươi đúng là ngăn nắp a."

Vương Tương Khuynh cười, nói: "Đa số đồ đều để ở Phồn thành, còn chưa kịp đặt mua cái gì.

Bất quá, bây giờ cũng không hắn thiếu cái gì."

Vương Tương Khuynh từ trên giá thượng lấy xuống một cái hộp, từ trong hộp lấy ra cẩm túi.

Lâm Tú Uyển thấy, nội tâm không khỏi vui sướng, ngoài miệng mang theo một chút oán giận: "Tương Khuynh dĩ nhiên đem cây sáo ta tặng giấu kỹ như vậy sao?

Thật đáng tiếc!"

Vương Tương Khuynh nghe Lâm Tú Uyển trong lời nói có chút oán giận, liền giải thích: "Tú Uyển, ngươi hiểu lần, cây sáo này ta thường xuyên lấy ra thổi, chỉ là mỗi lần thổi xong lại đem cất vào trong cái hộp này."

Nói xong lộ ra nụ cười có chút nghịch ngợm: "Dù sao đây là sáo làm từ cây tử đàn, rất quý giá, sợ làm hư hao, ngươi thấy sẽ đau lòng."

"Đồ đã tặng cho ngươi, thì đó là của ngươi, ta sao lại đau lòng, nếu thật sự không hư hao, ta còn đưa cho Tương Khuynh chi nữa."

Lâm Tú Uyển nghe được Vương Tương Khuynh nói thường xuyên lấy cây sáo mình tặng ra thổi, cảm giác thật hài lòng."

Khổng hổ là thiên kim lễ bộ thượng thư a!

Như thế nào!"

Vương Tương Khuynh trêu ghẹo nói."

Tú Uyển có muốn nghe từ khúc không?"

Trong mấy tháng này, Vương Tương Khuynh thổi cho Lâm Tú Uyển nghe vô số từ khúc, hầu như bài nào mình biết đều thổi cho Lâm Tú Uyển nghe, thậm chí còn tự biên soạn khúc mới.Lâm Tú Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Vậy Tương Khuynh thổi cho ta nghe khúc 'tiếc hề' đi."

Vương Tương Khuynh để Lâm Tú Uyển ngồi ở bên cạnh bàn, còn mình thì đi tới bên cửa sổ, nghiêng người mà đứng, tìm tư thế thích hợp, liền thổi.

Vương Tương Khuynh vốn nhìn Lâm Tú Uyển thổi, nhưng ánh mắt Lâm Tú Uyển quá mức nóng bỏng, chỉ có thể tựa đầu nghiêng về phía cửa sổ, đem ánh mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Không ngờ, Lâm Tú Uyển dĩ nhiên đứng dậy đi tới bên người nàng.Vương Tương Khuynh cảm giác được Lâm Tú Uyển đến gần, buông cây sáo ra, quay đầu lại nhìn Lâm Tú Uyển.

Điều không nên đến lại đến, đó là cả hai người nhìn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tú Uyển trên mặt mang theo một tầng đỏ sẫm càng ngày càng tới gần, Vương Tương Khuynh vậy mà vẫn bất động, chỉ lẳng lặng nhìn.

Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh không có cự tuyệt mình thân cận, nhắm mắt lại kiễng chân hướng về phía môi Vương Tương Khuynh.

Nhẹ nhàng mà hôn, thối lui, mở mắt ra, thấy Vương Tương Khuynh vẫn còn đang lẳng lặng nhìn mình, khuôn mặt càng ngày càng nóng lên.Lâm Tú Uyển xấu hổ cúi đầu, vui sướng kích động đến nói không nói nên lời, chẳng bao giờ nghĩ tới, mình dĩ nhiên dám chủ động hướng Vương Tương Khuynh, càng nghĩ tới, Vương Tương Khuynh không có cự tuyệt mình.

Nhất thời, hai người đều trầm mặc không có mở miệng.

Lâm Tú Uyển cho rằng khi nãy mình đã hôn môi Vương Tương Khuynh, mà không biết rằng Vương Tương Khuynh đón được hành động của nàng, cho nên lúc Lâm Tú Uyển đến gần thì nàng đã lấy tay phải đặt ngón trỏ và ngón giữ ở trên môi.

Ngay lúc Lâm Tú Uyển thối lui, Vương Tương Khuynh liền buông tay phải xuống, cho nên Lâm Tú Uyển mới cho rằng bản thân vừa hôn môi của Vương Tương Khuynh.Khi hồi phủ, Liên Hoa cùng Mười Ba liền nghe được gia đinh ở trước cửa nói: "Liên Hoa, Mười Ba, công tử dẫn theo một vị nữ tử xinh đẹp trở về!"

Liên Hoa vừa nghe, nghĩ thầm chẳng lẽ là Lâm cô nương, liền cùng Mười Ba vội vã đi vào phòng khách.

Vậy mà trong đại sảnh chỉ đứng một nha hoàn không nhận ra, Liên Hoa nhớ rõ, nha hoàn đi theo bên người Lâm Tú Uyển là Tiểu Hồng chứ không phải người trước mắt.

'Chẳng lẽ không phải Lâm cô nương?'"Ngươi là ai?

Thiếu gia nhà ta đâu?"

Liên Hoa mở miệng hỏi.Thanh Mộng liếc mắt quan sát Liên Hoa cùng Mười Ba, nói rằng: "Ngươi là nói Vương công tử?

Hắn mang tiểu thư nhà ta vào phòng của hắn rồi."

Liên Hoa cùng Mười Ba vừa nghe, thiếu gia nhà mình dĩ nhiên mang một nữ tử đi vào trong phòng hắn, này có phải!

Liên Hoa biết thiếu gia nhà mình là nữ tử, nhưng lúc này ngoài trừ nàng thì không ai biết được thân phận của thiếu gia nhà nàng, vội vàng hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi là người phương nào?"

"Tiểu thư nhà ta là thiên kim lễ bộ thượng thư Lâm Tú Uyển."

Liên Hoa vừa nghe là Lâm Tú Uyển, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Ta đi tìm thiếu gia."

Liên Hoa nói xong liền vào đi tới gian phòng thiếu gia nhà mình, Thanh Mộng tự nhiên cũng đi theo, vậy mà dĩ nhiên vừa vào liền thấy tiểu thư nhà mình đang hôn vị Vương công tử kia.

Ba người đứng cách đó không xa ngơ ngác mà nhìn một màn này của Lâm Tú Uyển với Vương Tương Khuynh, bởi vì đứng cách xa mà còn nhìn từ phía sau Lâm Tú Uyển, cho nên ba người đều không thấy được Vương Tương Khuynh đã giơ tay phải lên cản trở.Mười Ba giật nhẹ Liên Hoa: "Liên Hoa, ngươi có phải hay không biết cái gì, cho nên mới nói thiếu gia cùng Lâm cô nương rất xứng đôi..."

Lúc này, Liên Hoa cũng kinh ngạc đến ngây người, nội tâm cuồn cuộn, liên tục nghi vấn.

'Này này này, đây là có chuyện gì?

Thiếu gia lẽ nào thích Lâm cô nương, vậy còn trưởng công chúa thì sao!

Chẳng lẽ, thiếu gia thích cả hai người?'Thanh Mộng tức thì bị một màn này dọa chết khiếp, tiểu thư nhà mình dĩ nhiên chủ động hôn Vương công tử.

'Trời ạ, này này đây là có chuyện gì!' Thanh Mộng lấy lại bình tĩnh, hô lớn một tiếng."

Tiểu thư."

Hai người vốn đang trầm mặc, nghe một tiếng 'tiểu thư', song song quay đầu nhìn về phía cửa.

Thấy Mười Ba, Thanh Mộng, Liên Hoa ba người, Vương Tương Khuynh cũng đỏ mặt, hai người quay đầu lại liếc mắt nhìn nhau, nội tâm đều nghĩ đến, một màn hôn môi này, đều bị bọn họ nhìn thấy hết.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 38


"Tương Khuynh, ta..."

Lâm Tú Uyển muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì, Thanh Mộng đã đi vào trong phòng Vương Tương Khuynh."

Tiểu thư, ngươi, ngươi, ngươi cùng Vương công tử..."

Lâm Tú Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Thanh Mộng đang đứng ở cửa phòng, vẫn không trả lời nghi vấn của Thanh Mộng, mà chỉ nói rằng: "Thanh Mộng, ngươi ra bên ngoài đi, ta còn có chuyện muốn nói với Vương công tử."

Lúc này, Liên Hoa cùng Mười Ba cũng đi theo vào phòng Vương Tương Khuynh đứng ngay cửa, cả hai trăm miệng một lời hô một câu: "Thiếu gia..."

"Ở ngoài canh cửa, ta cùng Tú Uyển có việc cần nói, mà thôi ba người các ngươi đi tiền thính chờ đi."

Vương Tương Khuynh trực tiếp đuổi ba người tới phòng khách, nếu để bọn họ đứng ở ngoài cách trong này có một cánh cửa sợ rằng ba người họ sẽ nghe được những việc không nên.

Thanh Mộng đưa mắt nhìn Lâm Tú Uyển, thấy tiểu thư nhà mình gật đầu, liền đi theo Liên Hoa tới tiền thính.Một khắc sau, Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển liền xuất hiện ở trong phòng khách.

Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình rốt cục đi ra, những lo lắng, bất ổn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, quen sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen, thấy thiếu gia nhà mình y phục ngăn nắp sạch sẽ, cũng không có nếp nhăn, hẳn không có phát sinh cái gì.

Nhìn biểu tình của hai người, biểu tình trên mặt của thiếu gia thì vẫn bình thường không, nhưng trên mặt của Lâm Tú Uyển lại mang theo tiêu ý nhàn nhạt, trong lòng cả kinh.

'Lẽ nào thiếu gia muốn cùng Lâm cô nương cùng một chỗ?

Vậy trưởng công chúa làm sao bây giờ?

Chờ một chút, thiếu gia cùng Lâm cô nương ở chung một chỗ là chuyện tốt a!'Vương Tương Khuynh nhìn biểu tình của Liên Hoa từ giật mình chuyển thành vui vẻ, nhất thời không hiểu được suy nghĩ của nàng.

'Hoa nhỏ lại đang loạn tưởng cái gì thế?'"Thiếu gia, các ngươi..."

Liên Hoa hay là hỏi thử xem, Thanh Mộng không dám lại mở miệng hỏi cái gì, còn Mười Ba cũng không như Liên Hoa thẳng tính như thế, có cái gì muốn hỏi thì có thể trực tiếp hỏi, vấn đề đáng xấu hổ này, liền chỉ có thể do Liên Hoa hỏi.Liên Hoa tuy rằng chỉ nói nửa câu, nhưng mọi người ở đây đều minh bạch được nàng muốn hỏi cái gì, Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển song song 'khụ' hai tiếng, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại vội vã đem tầm mắt nhìn chỗ khác.Vương Tương Khuynh nói: "Hoa nhỏ, chuyện của bản thiếu gia, các ngươi không được phép nhiều chuyện."

Liên Hoa cùng Mười Ba vừa nghe, đều cả kinh.

'Thiếu gia, không phải đem chúng ta là người thân mà đối đã sao?

Sao giờ trở lại thân phận hạ nhân rồi?'Thấy Liên Hoa cùng Mười Ba thay đổi sắc mặt, Vương Tương Khuynh giải thích: "Các ngươi là người thân của ta, nhưng có một số việc, ta không muốn nói nhiều làm gì, ta làm như vậy tự nhiên đều có dụng ý của ta."

Nói đến này, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tú Uyển, thấy mặt nàng cũng không biến sắc, liền nói tiếp: "Chuyện của ta cùng Tú Uyển, các ngươi sau này không cho phép hỏi, vì đây là chuyện riêng của ta cùng nàng mới biết."

Thanh Mộng nghe Vương Tương Khuynh giải thích, liền nhìn phản ứng của tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư nhà mình đối với những lời Vương công tử nói đều cam chịu, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Chờ Vương Tương Khuynh nói xong, Lâm Tú Uyển mới nói: "Chuyện của ta cùng Tương Khuynh, tuyệt đối không thể nói rõ cho các ngươi được."

Nói xong dừng lại vài giây, sau đó quay đầu hướng Vương Tương Khuynh nói tiếp: "Tương Khuynh, ta về trước đây, khi nào rãnh, ta sẽ tới tìm ngươi."

Vương Tương Khuynh dắt hai người chủ tớ Lâm Tú Uyển tới cửa, hướng gia đinh đứng đối diện cửa nói: "

Sau này, Lâm cô nương nếu tới tìm ta, không cần ngăn cản, mặc kệ ta có ở nhà hay không, cứ để nàng trực tiếp vào trong."

Hai người gia đinh nghe công tử nhà mình nói như vậy, trong lòng càng thêm xác định Lâm cô nương sau này nhất định trở thành thiếu phu nhân.Chờ ly khai Vương phủ, Thanh Mộng mới dám hỏi Lâm Tú Uyển: "Tiểu thư, ngươi cùng Vương công tử, có đúng hay không..."

"Thanh Mộng, không được lắm miệng, chuyện của ta cùng Tương Khuynh, ngươi không nên hỏi, còn có, không được nói chuyện tình ngày hôm nay cho bất kì ai."

Lâm Tú Uyển dặn Thanh Mộng, đầu tiên là thở dài, sai đó lại mỉm cười.

Thanh Mộng không hiểu tiểu thư nhà mình vì sao lại vừa thở dài vừa mỉm cười, thấy tiểu thư nhà mình căn dặn như thế, cũng chỉ có thể nghe theo.Vương Tương Khuynh trở lại phòng khách, ngồi xuống, tự mình rót ly trà uống.

Liên Hoa cùng Mười Ba đứng ở bên người Vương Tương Khuynh, thấy thiếu gia cau mày tự mình uống trà, không rõ thiếu gia nhà mình đang suy nghĩ cái gì.Mười Ba hướng Liên Hoa nháy mắt mấy cái.

'Liên Hoa, nếu không ngươi hỏi lại thiếu gia chuyện khi nãy xem?'Liên Hoa trừng mắt lại, 'Không hỏi!

Muốn hỏi thì ngươi tự đi mà hỏi!' Liên Hoa nhìn thiếu gia nhà mình hiện tại mặt lạnh, cũng biết chắc chắn không thể hỏi được cái gì.Mười Ba thấy Liên Hoa hướng hắn trợn mắt, thì hiểu rõ đây là cự tuyệt ý định của hắn, suy nghĩ một chút, chỉ chỉ đầu của mình, lại chớp mắt ý bảo Liên Hoa nhìn thiếu gia, ý tứ, hẳn là 'Liên Hoa, ngươi có nghĩ thiếu gia hình như lại thay đổi rồi hay không, hiện tại cũng không biết trong đầu thiếu gia đang suy nghĩ cái gì.'Liên Hoa lại trừng mắt nhìn, hơi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ.

'Thiếu gia, hình như thật sự có điểm kỳ quái.

Rõ ràng nói thích Mộ Dung cô nương, mà hôm nay lại không cự tuyệt Lâm cô nương.

Thiếu gia từ lúc nào bắt đầu trở nên kỳ quái như thế?'Vương Tương Khuynh uống hết ba ly trà, mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi sẽ phản bội ta sao?

Nếu có một ngày, ta làm ra một chuyện khiến thiên hạ này không bỏ qua được."

Liên Hoa cùng Mười Ba liếc mắt nhìn nhau, Mười Ba thầm nghĩ: "Bộ thiếu gia muốn làm ra chuyện gì khiến cho người trong thiên hạ đều ghét sao?"

Liên Hoa nghĩ đến thân phận nữ tử của thiếu gia nhà mình, lại nghĩ đến chuyện thiếu gia thích Mộ Dung cô nương, tựa hồ còn thích Lâm Tú Uyển, đoán rằng đây chính là điều mà thiếu gia thầm ám chỉ trong lời nói."

Thiếu gia, lúc trước ta từng thề, sẽ không phản bội người."

Liên Hoa nói, khi đó thiếu gia đem thân phận thật sự của mình ra nói cho nàng biết, còn đem tính mạng của mình giao cho nàng bảo vệ, phần tín nhiệm này, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội.Mười Ba từ nhỏ đã đi theo Vương Tương Khuynh, từ lâu đã quyết định cả đời này đều phải đi theo Vương Tương Khuynh, sao có thể phản bội được: "Thiếu gia, Mười Ba vĩnh viễn sẽ đi theo người, vĩnh viễn không bao giờ phản bội người."

Vương Tương Khuynh gật đầu, có một số việc, trong lòng nàng minh bạch được, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói ra.

Vương Tương Khuynh chính là dự định nói cho Mười Ba thân phận thật sự của mình, đều không phải không tín nhiệm, mà là nghĩ tạm thời chưa tới lúc nói ra.Ngày thứ hai, giờ dần canh ba Liên Hoa sẽ gọi Vương Tương Khuynh rời giường: "Thiếu gia, thiếu gia, rời giường!

Nhanh đứng lên đi, người còn phải vào triều đó!"

Liên Hoa gõ cửa, nghe bên trong không có động tĩnh gì, liền một cước cửa đi vào, nghĩ thiếu gia nhà mình là nữ tử, nên cũng không sợ sẽ phát sinh cái gì.

Thấy thiếu gia cả người đều chui trong chăn chỉ chừa cái đầu ra, tư thế ngủ cũng sắp ngã xuống đất, mà một điểm phản ứng cũng không có, tiến lên một bước xốc chăn lên.Cảm giác không thấy cái chăn, Vương Tương Khuynh hơi mở mắt nhìn thấy người cướp chăn mình: "Liên Hoa, ta còn muốn ngủ mà, đừng có phá ta!"

Ở hiện đại thời gian đi làm đều là tám giờ, bản thân ngủ thẳng tới bảy giờ rời giường là đủ rồi, không nghĩ tới mấy người ở cổ đại lại biến thái như thế, dĩ nhiên mới bốn năm giờ đã bị bắt rời giường đi làm.Đêm hôm qua Vương Tương Khuynh còn thề non sắt son rằng: "Ngày mai giờ dần canh ba ta nhất định dậy!

Liên Hoa, ta nếu không dậy, ngươi nhất định phải gọi ta!

Dùng biện pháp gì cũng được để làm ta dậy!

Vạn nhất vào triều muộn, chọc giận hoàng thượng, nói không chừng trực tiếp bị tha ra ngoài chém đầu a!"

"Thiếu gia, người đã nói sẽ rời giường!

Vậy sao còn chưa chịu dậy rửa mặt, chải đầu, thay quan phục, không còn kịp giờ rồi!"

Liên Hoa nắm lấy cánh tay Vương Tương Khuynh, nghĩ đem thiếu gia nhà mình túm từ trên giường xuống, thế nhưng Vương Tương Khuynh chính là vẫn không chịu rời giường.Liên Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu gia, Mộ Dung cô nương tới!

Đang ở phía trước tiền thính chờ ngươi đó!"

Vương Tương Khuynh vừa nghe Mẫn Mẫn tới, bật người thanh tỉnh lại, giống như cá chép vượt Vũ Môn*, tức khách đứng dậy.

Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình đã tỉnh táo, mới lo lắng nói: "Thiếu gia, ta lừa người thôi!

Mộ Dung cô nương không có tới..."

"Ngươi!"

Vương Tương Khuynh tức giận.

"Ngươi cái tên lừa gạt!"

"Thiếu gia a!

Ta bất quá là vì muốn tốt cho người, nhanh đi rửa mặt, ta giúp người đem nước vào!"

Liên Hoa vội vàng hối thúc Vương Tương Khuynh.Vương Tương Khuynh rửa mặt xong, thay quan phục, đeo lệnh bài ở thắt lưng, ngồi trên cỗ kiệu, thẳng đến hoàng cung.

Tới Đông Hoa môn, xuống kiệu một chút thì thấy được Tô Dịch cùng Trình Tư.

Vương Tương Khuynh tiến lại chảo hỏi: "Chào Trình đại nhân, chào Tô đại nhân ~"Trình Tư cùng Tô Dịch song song đáp lại: "Chào Vương đại nhân."

Ba người liền tiến vào cung.

Ở trên đường, dĩ nhiên đụng phải thừa tướng Lý Quốc, còn có nhi tử của hắn Lý Văn Phong.

Trình Tự nhẹ giọng hướng Vương Tương Khuynh cùng Tô Dịch nói"Đây là Lý Quốc, Lý thừa tướng còn người kia là con trai hắn Lý Văn Phong đó."

Nói xong, ba người song song hướng Lý Quốc thở dài hành lễ: "Chào Lý thừa tướng."

Lý Quốc liếc mắt nhìn Tô Dịch, lại quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen, mới lo lắng nói: "Chào Trình đại học sĩ, hai vị này, nói vậy đây chính là Vương biên tu cùng Tô kiểm thảo đi."

"Hạ quan đúng là biên tu Hàn Lâm Viện Vương Tương Khuynh."

Thấy Lý Quốc hỏi, hai người đều trả lời thân phận của mình.

------------------------*Cá chép vượt Vũ Môn:
 
Back
Top Bottom