Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ

[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 19


Lâm Tú Uyển tặng cho Vương Tương Khuynh cây sáo quý, Vương Tương Khuynh cũng thập phần thích nó, cho nên bình thường không có tùy tiện mang theo bên người.

Hôm này thì khác, Vương Tương Khuynh đã hứa nếu Lâm Tú Uyển muốn thì sẽ thổi cho nàng ấy nghe một khúc, lúc này, Lâm Tú Uyển lại mở miệng nhắc nhở, cho nên Vương Tương Khuynh liền sai Mười Ba lên lầu đem cây sáo tử đàn mà Lâm Tú Uyển tặng xuống."

Tú Uyển, kỳ thật ta thổi sáo cũng không nhiều, thổi tốt nhất chính là thủ khúc Lương Chúc kia.

Hôm nay thổi cho ngươi nghe một khúc khác, mong ngươi không chê nó khó nghe."

Vương Tương Khuynh tiếp nhận cây sáo Mười Ba đưa qua, trước tiên thử âm, sau đó mới chậm rãi thổi.Thủ khúc này so với khúc Lương Chúc kia không quá bi thương, mà Lâm Tú Uyên nghe được hàm ý trong từ khúc này mang theo một chút tiếc nuối.

Chờ Vương Tương Khuynh thổi xong, liền mở miệng hỏi: "Tương Khuynh, từ khúc này, tên là gì?"

Vương Tương Khuynh nghe Lâm Tú Uyển hỏi tên từ khúc này, không khỏi ngây ngẩn cả người, không biết có nên nói ra hay không, bởi vì... từ khúc này tên là 'Ta từng dụng tâm ái ngươi'.Vương Tương Khuynh vốn vô ý thức thổi ra từ khúc này, lại không nghĩ tới từ khúc này chính là 'ta từng dụng tâm ái ngươi'.

Trước đây trong khoảng thời gian học thổi sáo, trong suy nghĩ bài hát chỉ là bài hát, khi thổi không thể hàm chứa cảm xúc của bản thân vào được, cho nên không thể làm lây động cảm xúc của người khác.

Chỉ có thủ khúc Lương Chúc kia, bởi vì đã xem qua rất nhiều từ phim điện ảnh tới kịch truyền thanh, cho nên khi thổi ra từ khúc người nghe có thể cảm giác được sự đau thương trong đó.Trong lúc thổi từ khúc này, trong đầu chỉ nghĩ đến hình bóng của Mộ Dung Mẫn, 'Chẳng lẽ do ta đối với ngươi dụng tâm quá sao?

Không được!

Ta không nên loạn suy nghĩ nữa!' Vương Tương Khuynh vung lên nụ cười xán lạn, nói:"Thủ khúc này tên là ta từng dụng tâm ái ngươi"Lâm Tú Uyển nhìn nụ cười xán lạn của Vương Tương Khuynh, cũng không phát hiện được điểm không thích hợp.

Nhưng Liên Hoa đi theo bên người Vương Tương Khuynh, lại nhìn ra được nụ cười ngượng ép của thiếu gia nhà mình, suy nghĩ hẳn là do chuyện tình cảm đối với Triệu Mẫn công tử đi.Kẻ trong cuộc thì còn đang mê mụi, huống chi Liên Hoa vẫn đi theo bên người Vương Tương Khuynh, cho nên luôn tin tưởng suy nghĩ của mình, nhìn ra được, chỉ vào những lúc Vương Tương Khuynh ở bên cạnh Triệu công tử mới cười, không phải nụ cười gượng ép, mà là nụ cười phát ra từ trong nội tâm, giống như cô vợ nhỏ thấy người yêu mình vậy, trong mắt chỉ toàn sủng nịch cứ thế mà rơi vào tay giặc."

Ta từng dụng tâm ái ngươi?"

Lâm Tú Uyển nghe xong tên, không khỏi hỏi lại, vừa cười hỏi."

Tương Khuynh, chả lẽ ngươi đang dụng tâm yêu ai sao?"

Lâm Tú Uyển trên mặt tuy mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại sợ Vương Tương Khuynh sẽ trả lời đã từng yêu ai.

Dù sao, nếu trong lòng từng có một người, như vậy nàng sẽ không thể nào nắm được tâm của hắn.Vương Tương Khuynh vẫn cười, nói: "Ta chưa bao giờ dụng tâm yêu ai cả.

Thủ khúc này là do sư phụ của ta dạy cho ta, người từng thật tâm yêu một người, mà người nọ lại không yêu sư phụ ta.

Sư phụ sau đó liền sáng tác ra từ khúc này, đem từ khúc này thổi lên cho người nọ nghe, ý muốn người nọ có thể thấu hiểu được cảm giác của người, từ đó về sau, liền không bao giờ yêu người kia nữa, cho nên từ khúc này mới có tên như vậy.

Sư phụ từng nói 'Ta từng dụng tâm yêu người, từ nay về sau, ta đối với người, liền chỉ là người qua đường, những lời yêu thương đều trở thành vô nghĩa.'""Hóa ra từ khúc này là do sư phụ của Tương Khuynh sáng tác, chẳng hay sư phụ của Tương Khuynh họ tên là gì?

Hiện đang ở đâu?"

"Tên của sư phụ không thể nói được, dù có nói thì ngươi cũng không biết."

Cậu chuyện đó Vương Tương Khuynh chỉ nhất thời bịa ra thôi, còn người dạy nàng thổi sáo bất quá chỉ là một lão sư, cũng chỉ dạy nàng căn bản, còn nếu muốn học cái gì, cũng chỉ tự mình nghe rồi luyện tập theo."

Tú Uyển không phải nói hôm nay còn muốn mang ta đi dạo Thịnh Đều tiếp sao?"

Vương Tương Khuynh chuyển trọng tâm câu chuyện thành việc đi dạo phố, Lâm Tú Uyển cũng không tiếp tục hỏi nữa, miệng nở nụ cười trả lời: "Vậy chúng ta đi dạo Thịnh Đều tiếp, hôm nay ta mang ngươi tới mấy chỗ hôm qua ngươi chưa đi."

Thời gian trước kì thi, Vương Tương Khuynh buổi sáng sẽ ở đại sảnh dành ra nửa canh giờ kể chuyện cho mọi người nghe, Lâm Tú Uyển thì mặc kệ mưa gió, mỗi ngày đúng giờ đều tới nghe Vương Tương Khuynh kể chuyện, chẳng ngày nào vắng mặt.

Kể xong chuyện, Vương Tương Khuynh sẽ trở về phòng đọc sách, luyện chữ chuẩn bị cho kì thi, mà Lâm Tú Uyển sẽ cùng Mười Ba và Liên Hoa cùng nhau, lẳng lặng cùng Vương Tương Khuynh đọc sách, luyện chữ.

Vương Tương Khuynh thỉnh thoảng cũng sẽ bồi Lâm Tú Uyển đi dạo phố, có lúc sẽ thổi sáo cho Lâm Tú Uyển nghe, nếu Lâm Tú Uyển hỏi từ khúc từ đâu mà có, Vương Tương Khuynh sẽ bịa đại một câu chuyện, nói rõ từ khúc từ đâu mà có.Như vậy, ngày qua ngày, các thí sinh tới Thịnh Đều dự thi đều đã đến, ngày khoa khảo. cũng chính là ba ngày sau.'Rốt cục cũng sắp tới ngày thi, tới đó tùy tiện lấy đại cái danh hiệu nào đó, rồi lập tức rời khỏi đây.' Danh hiệu nhị giáp tiến sĩ, rồi tam giáp, vân vân, có rất nhiều danh hiệu, nếu không có quan hệ với người trong triều, thì sẽ không được chọn vào chức quan, mà chỉ được công danh.

Vương Tương Khuynh nghĩ, nàng chỉ cần tùy tiện lấy một cái công danh về là được rồi, sau đó trở về Phồn thành, sống một cuộc sống an nhàn.Nếu làm quan, vạn nhất bị người ta biết thân phận nữ phẫn nam của nàng, nhất định sẽ liên lụy cửu tộc, hơn nữa làm quan thanh liêm quá mệt, dễ đoản mệnh, còn làm tham quan, nói không chừng bị bắt lúc nào không hay.

Càng nghĩ, càng chỉ muốn tùy tiện lấy một cái danh hiệu rồi về, là an ổn nhất.Hôm nay, Lâm Tú Uyển lại tới tìm Vương Tương Khuynh.

Vương Tương Khuynh cho rằng Lâm Tú Uyển tới tìm mình để thổi sáo cho nàng ấy nghe, lại không nghĩ rằng Lâm Tú Uyển lại hướng nàng thổ lộ.

Chẳng phải nữ tử cổ đại đều rất bảo thủ sao?

Chẳng phải toàn chờ nhà trai đi biểu lộ sao?!

Thế nào nhà gái lại chủ động thổ lộ chứ!"

Liên Hoa, Mười Ba, các ngươi trước ra ngoài cửa đứng đi, ta có lời muốn nói riêng với Tương Khuynh."

Lâm Tú Uyển muốn Liên Hoa cùng Mười Ba ra bên ngoài, mà chủ tử của Liên Hoa cùng Mười Ba chỉ có Vương Tương Khuynh, Lâm Tú Uyển bất quá chỉ là bằng hữu của Vương Tương Khuynh, cho nên không có tư cách kêu Liên Hoa cùng Mười Ba theo lời nàng mà ra ngoài được.

Liên Hoa cùng Mười Ba hai mắt nhìn nhau, lại nhìn thiếu gia nhà mình, thấy Vương Tương Khuynh gật đầu, Liên Hoa cùng Mười Ba lủi thủi ra ngoài, đứng trước cửa.Liên Hoa thấy bộ dạng của Lâm Tú Uyển, trong lòng cũng đoán được vài phần.

Mà Triệu công tử cũng kì, thật sự từ sau lần đó cũng không tới tìm thiếu gia nhà mình, trong lòng Liên Hoa cũng đã dao động, vốn tưởng rằng Triệu Mẫn công tử cũng thích thiếu gia nhà mình, lại không nghĩ rằng người đó thật sự không tới tìm thiếu gia nhà mình nữa.

Thiếu gia nhà mình cố tình muốn đi tìm Triệu công tử, nhưng lại không biết nhà hắn ở đâu a."

Tương Khuynh, khoa khảo này, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Không sai biệt lắm, nếu lấy đại cái danh nhị giáp tam giáp thì dễ dàng."

"Vậy Tương Khuynh, không nghĩ tới lấy bảng đầu của khoa khảo sao?"

Nghe Lâm Tú Uyển hỏi như vậy, Vương Tương Khuynh không khỏi thất thần, Lâm Tú Uyển cho rằng Vương Tương Khuynh lo lắng không lấy được bảng đầu, lại không biết thật ra Vương Tương Khuynh chỉ là đang hồi tưởng cái đêm lúc trước ở bên bờ sông Mộ Dung Mẫn từng khích tướng nàng, muốn nàng lấy được danh hiệu trạng nguyên.

Hôm nay nghe Lâm Tú Uyển hỏi như vậy, nội tâm Vương Tương Khuynh có chút mong đợi.'Lâu như vậy mà Mẫn Mẫn vẫn không tới tìm mình, nếu mình thi đậu trạng nguyện, thì Mẫn Mẫn có đến tìm mình không?"

Vương Tương Khuynh rất thành thật mà trả lời: "Từng nghĩ tới việc đậu trạng nguyên.

Bất quá sau đó lại nghĩ lấy đại một cái công danh là đủ rồi.

Ta cũng không có ý định tiến thân vào quan trường, có một công danh trên người là đủ rồi!"

"Vậy Tương Khuynh, có thể hay không vì ta mà nỗ lực thi đậu trạng nguyên?"

"Vì ngươi?

Tại sao?"

Lâm Tú Uyển hỏi Vương Tương Khuynh có thể vì nàng đậu trạng nguyện được không, chỉ vì muốn Vương Tương Khuynh hỏi nàng tại sao, như vậy mới có thể thành công thổ lộ rồi."

Bởi vì ta thích Tương Khuynh.

Tương Khuynh tao nhã, ôn nhu săn sóc, sẽ kể chuyện xưa và thổi sáo cho ta nghe nữa."

Lâm Tú Uyển thản nhiên nhìn vào mắt Vương Tương Khuynh, trong mắt chỉ toàn tình cảm chân thật, không hề giả tạo.Nhìn Lâm Tú Uyển, Vương Tương Khuynh trong lòng thầm nghĩ.

'Thân là nữ tử, mà gan lại lớn như vậy.

Lúc trước ở Phồn thành, mặc dù có rất nhiều cô nương mượn cơ hội đùa giỡn nàng, nhưng cũng không có như cô nương trước mặt này a, biết nàng lúc trước ở trên đường đùa giỡn các nàng cũng không có ác ý a, chỉ là bị mê hoặc mà thôi, cho nên sau khi sau khi biết bản tính của nàng thì cùng lắm chỉ chọc nghẹo.

Mà lúc này, Tú Uyển trong mắt chỉ có sự chân thật, không mang theo tia đùa giỡn nào cả, là thật sự thích nàng.'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 20


Vương Tương Khuynh không biết nên làm thế nào đối với tình cảm của Lâm Tú Uyển, nàng chỉ là một kẻ nữ phẫn nam trang, mọi thứ đều chỉ là lớp ngụy trang của nàng:"Tú Uyển, ngươi thích ta chỉ vì ta tao nhã, ôn nhu săn sóc, sẽ kể chuyện xưa và thổi sáo cho ngươi nghe thôi sao?"

"Không, đơn giản vì Tương Khuynh là Tương Khuynh, người ta thích chính là Tương Khuynh a.

Mà việc Tương Khuynh tão nhã, chỉ càng làm cho ta thích ngươi hơn, chuyện xưa Tương Khuynh kể, khiến ta cảm thấy cuộc sống này thú vị hơn, từ khúc Tương Khuynh thổi cho ta nghe, ta cảm nhận được sự đau thương, bất đắt dĩ, không muốn rời xa trong từng khúc."

Lâm Tú Uyển biết Vương Tương Khuynh vì sao lại hỏi vấn đề này, nếu như nàng chỉ đơn giản nói hắn tao nhã nên thích hắn, như vậy càng khiến Vương Tương Khuynh nghĩ nàng không có thành ý.

Huống chi, nàng sớm đã thích Vương Tương Khuynh, không chỉ vì Vương Tương Khuynh kể chuyện xưa cùng thổi sáo cho nàng nghe."

Ngươi chính là thích con người thật của ta sao?

Bất luận thân thể ta có tàn tật, tâm trí không rõ ràng, hay giới tính nam, nữ của ta sao?"

Vương Tương Khuynh tiến lên một bước, tới gần Lâm Tú Uyển, tiếp tục hỏi, muốn biết Lâm Tú Uyển có thể tiếp thu được tình yêu đồng giới hay không."

Nhưng thân thể ngươi vẫn tốt, thần trí cũng bình thường, cũng là nam tử mà."

Lâm Tú Uyển nghi hoặc nhìn Vương Tương Khuynh, không biết vì sao Vương Tương Khuynh lại hỏi vấn đề này.Nghe Lâm Tú Uyển trả lời xong, Vương Tương Khuynh chỉ cười, nói: "Nếu như ta nói, ta thích người cùng giới tính giống như ta?

Vậy Tú Uyển nghĩ như thế nào?"

Nghe được Vương Tương Khuynh nói thích người cùng giới tính giống như hắn, trong lòng Lâm Tú Uyển mơ hồ đau, chịu đựng nỗi đau ấy, hỏi:"Tương Khuynh, thích nam tử sao?"

Lâm Tú Uyển nhớ mới cái đêm lần đầu tiên gặp Vương Tương Khuynh, bên người hắn còn có một vị công tử dung mạo xuất chúng, chỉ là bản thân bị từ khúc của Vương Tương Khuynh hấp dẫn, cho nên cũng không mấy chú ý tới người bên cạnh hắn."

Là nam tử ở bên cạnh ngươi đêm đó sao?"

'Mộ Dung Mẫn, Mộ Dung Mẫn!

Vì sao người ngoài đều nghĩ ta nếu thích ai đó thì nhất định là Mộ Dung Mẫn đây?' Vương Tương Khuynh nghe Lâm Tú Uyển nhắc tới Mộ Dung Mẫn, trong lòng không khỏi đau nhói, đưa tay đặt lên vị trí tờ giấy trong ngực, cảm giác đau đớn như đang nhắc nhở nàng, Mộ Dung Mẫn chưa từng thẳng thắn với mình, cảm thấy không hợp ý nhau nên không đến tìm mình nữa, người như vậy, mình thật sự thích sao?

Đáng giá cho mình thích sao?Vương Tương Khuynh lắc đầu, phủ nhận bản thân thích Mộ Dung Mẫn, chỉ hỏi:"Tú Uyển, nếu như ngươi thân là nam tử, lúc đó sẽ thích ta sao?

Không thì, nếu như ta là nữ tử, ngươi sẽ vẫn như cũ thích ta sao?"

Tuy rằng Vương Tương Khuynh đã xem Lâm Tú Uyển là bạn tốt, nhưng cũng không có ý định nói thân phận thật sự của nàng cho nàng ấy biết.

Thân phận của nàng, không thể tùy tiện nói cho người khác, nếu có thì chỉ nói cho người mình yêu nghe."

Tương Khuynh nói như vậy là có ý gì?

Trừ phi ta biến thành nam tử, còn ngươi biến thành nữ tử, thì chúng ta mới có thể yêu nhau?"

Lâm Tú Uyển không rõ vì sao Vương Tương Khuynh cứ giả thiết nếu hai người đều cùng giới tính."

Lẽ nào Tương Khuynh, thật sự chỉ thích nam tử, chỉ thích người cùng giới tính?"

"Tú Uyển, ngươi chỉ cần nói ta biết, ngươi sẽ thích hay không là đủ rồi."

Nói tâm không rung động là giả, nhiều năm qua, bản thân đều ở một mình, chưa từng nói chuyện yêu đương, mà ở đây mấy tháng, cảm giác ở chung cũng không tệ, cho nên mới biểu lộ với Lâm Tú Uyển.

Nếu Lâm Tú Uyển thật sự có khả năng tiếp thu tình yêu đồng tính, thì nàng liền thử xem.

Tuy rằng trong lòng nàng, thường nhớ tới Mộ Dung Mẫn kia.Lâm Tú Uyển cúi đầu, yên lặng suy nghĩ vấn đề Vương Tương Khuynh hỏi, sau một lát, ngẩng đầu nói: "Ta không biết, ta không tưởng tượng được, Tương Khuynh nếu là nữ, còn ta nếu là nam thì sẽ ra sao."

"Ngươi là đang do dự.

Kỳ thật, ngươi chỉ thích ta kể chuyện xưa cùng thổi sáo, chỉ vì ta ôn nhu săn sóc mà nghĩ ta thích hợp làm phu quân của ngươi.

Những điều ngươi nói không phải là tình yêu, ngươi nếu yêu ta, sẽ không do dự mà trả lời."

Vương Tương Khuynh trong ánh mắt hiện ra tia thất vọng, đau thương, còn có thứ tình cảm mà Lâm Tú Uyển không hiểu, vì sao... chỉ vì vấn đề này mà Vương Tương Khuynh lại từ chối tình cảm của nàng.Lâm Tú Uyển ôm lấy cánh tay của Vương Tương Khuynh, nói: "Tương Khuynh, tin tưởng ta, ta thật sự thích ngươi.

Nếu do câu trả lời của ta khiến ngươi không hài lòng, cũng đừng chối bỏ tình cảm của ta đối với ngươi."

Lâm Tú Uyển trong mắt đều hiện lên tình ý, nói hết những gì trong lòng."

Ta thân là nữ tử, nhưng chủ động hướng ngươi thổ lộ tình cảm, cho dù như vậy, ngươi vẫn không muốn tin tưởng ta sao?"

Vương Tương Khuynh hiểu, Lâm Tú Uyển thân là nữ tử, lại hướng kẻ nữ phẫn nam trang như nàng thổ lộ tâm ý, cho nó mới có nhiều dũng khí như vậy.'Đúng vậy, đều như vậy, ta vì sao không muốn tin tưởng đây.

Là bởi vì câu trả lời của Tú Uyển sao?' Vương Tương Khuynh hiểu được tình cảm của Lâm Tú Uyển, cũng tin tưởng tình cảm nàng dành cho mình, nhưng trong lòng lại chỉ có hình ảnh của người kia, mà không phải là Lâm Tú Uyển a.Cho dù có chút động tâm, nhưng cũng chỉ động tâm mà thôi, trong lòng nàng, sớm đã có một người, mà người kia không ai khác chính là Mộ Dung Mẫn.

Từ lần đầu tiên gặp nhau, ở bên ven hồ Thanh Nguyệt cả hai cùng nhau ngắm trăng, chính vào thời khác đó nàng đã bị Mộ Dung Mẫn hấp dẫn.

Mộ Dung Mẫn rời khỏi, thì mỗi ngày đều mong gặp lại nàng ấy, cứ như vậy tới ngày đi Thịnh Đều, không phải bởi vì ước nguyện của mấy người ở Phồn thành mà tới, chỉ vì một nguyên nhân trọng yếu, chính là Mộ Dung Mẫn ở chỗ này, vì giao ước giữa mình và Mộ Dung Mẫn, cho nên mới tới Thịnh Đều, sau đó Mộ Dung Mẫn hảo hảo chiêu đãi nàng, là vì nàng muốn gặp Mộ Dung Mẫn.'Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện, cuối cùng bản thân cũng nhận ra được, người mình thích chính là Mộ Dung Mẫn a.'Lâm Tú Uyển từng bước ép sát, càng khiến Vương Tương Khuynh hoàn toàn tỉnh ngộ, tình yêu sẽ không bởi vì sự cảm động nhất thời mà tạo ra."

Tú Uyển, xin lỗi.

Ta biết ngươi đã cố lấy rất nhiều dũng khí để hướng ta biểu đạt tình cảm.

Nhưng ta chỉ xem ngươi là bằng hữu.

Có đôi khi, tình bạn so với tình yêu còn tốt hơn rất nhiều.

Chúng ta là bằng hữu, cả đời vẫn vậy, nhưng nếu ta vượt qua ranh giới của tình bạn mà tiếp nhận tâm ý của ngươi, sau này nếu cả hai mỗi người một ngã, vậy thì ngay cả tình bạn cũng không còn..."

"Không!

Ta sẽ không!"

Lâm Tú Uyển cắt đứt lời nói của Vương Tương Khuynh, tay càng lúc càng siết chặt, coi như có chết cũng không chịu buông, liền tiếp tục nói."

Tương Khuynh, nếu như do ta trả lời chưa vừa ý ngươi, vậy ngươi cho ta thêm thời gian, để ta hảo hảo ngẫm lại nên trả lời vấn đề của ngươi như thế nào.

Ta biết, ngươi đối với ta không tin tưởng.

Chúng ta dù sao cũng đã ở chung mấy tháng, ta hiểu được biểu tình của người, hiểu được ánh mắt của ngươi.

Trong mắt ngươi đang đối với ta có cảm giác không tin tưởng."

"Tú Uyển..."

Vương Tương Khuynh còn muốn nói tiếp, nhưng kêu tên Lâm Tú Uyển một lúc, lại không biết nên nói như thế nào nữa.'Hay là cho nàng ấy thêm thời gian, để nàng ấy hảo hảo suy nghĩ lại.'"Chúng ta đều cần thời gian, Tú Uyển ngươi mau trở về hảo hảo ngẫm lại có hay không thật sự yêu ta, có hay không mặc kệ thân phận của ta là nam hay là nữ đều yêu ta, đợi đến khi kết thúc khoa cử, thì tới đây nói cho ta biết đáp án."

Vương Tương Khuynh cũng không có kiên quyết mà cự tuyệt Lâm Tú Uyển.Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh nguyện ý cho nàng một cơ hội, không để ý xấu hổ, lớn mật lại gần, không nghĩ tới lúc này cửa bị đẩy ra, Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa đứng trước cửa nhìn mình, vội vàng đẩy Lâm Tú Uyển ra, chỉnh lại y phục, hướng Tú Uyển nói:"Tú Uyển hôm nay không bằng sớm trở về đi, sắp tới ngày thi, ta cần phải xem lại sách.

Vì danh hiệu trạng nguyện mà nỗ lực ha."

Bởi vì cửa đột nhiên mở cho nên Lâm Tú Uyển xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, nhưng nghe Vương Tương Khuynh nói vì danh hiệu trạng nguyên mà cố gắng, trong lòng hài lòng ngẩng đầu nói: "Vậy Tương Khuynh đọc sách cho tốt, ta trở về trước."

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, nguyên lai là vì Liên Hoa lấy tay đâm cái lỗ nhỏ trên cửa để quan sát tình hình trong phòng.

Thấy Lâm Tú Uyển chủ động ôm thiếu gia nhà mình, trong lòng vội la lên 'Thiếu gia còn Triệu công tử!!' Liền lấy tay đẩy cửa phòng vào trong.Chờ Lâm Tú Uyển đi rồi, Liên Hoa vội vã hỏi: "Thiếu gia, người không sao chứ?

Người cùng Lâm Tú Uyển kia..."

"Hoa nhỏ, vừa rồi cảm ơn ngươi."

Vương Tương Khuynh hướng Liên Hoa nói cảm ơn, rồi giải thích."

Ta cùng Tú Uyển không có gì."

Vương Tương Khuynh biết Liên Hoa nhất định ở ngoài nhìn lén cũng không trách tội, mà hỏi tiếp."

Hoa nhỏ, ngươi vì sao khẳng định ta cùng Triệu công tử là một đôi?"

Không đợi Liên Hoa trả lời, còn nói thêm.

"Nếu như ta giống như ngươi, hiểu ra được chuyện này sớm hơn thì thật tốt.

Hoa nhỏ, kỳ thật người ngươi vẫn gọi Triệu Mẫn công tử, thật ra không phải họ Triệu, mà nàng họ Mộ Dung, nàng cũng không phải là nam tử, mà là nữ tử."

Liên Hoa nghe Vương Tương Khuynh nói xong, không khỏi sững sờ tại chỗ, trong lòng vừa mừng vừa sợ, cũng không biết nên nói cái gì.

Vương Tương Khuynh hiểu ý cười nói:"Được rồi, hoa nhỏ, ngươi trở về phòng đợi đi, ta muốn ở một mình xem sách."

--------------------------------Edit: _Úp 4 chương bù cho hôm qua nga ~(o'∀`o)_Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho tôi.

Cũng mong mọi người tích cực cmt để tôi có tin thần edit nhá ~ヽ(*・ω・)ノ_Nhưng xin đừng cmt hối chương.

Vì càng hối tôi càng lười.

Mà khi tôi lười là ngâm chương lâu đó nga ~ ԅ( ̄ε ̄ԅ)_Hiện giờ thì mỗi ngày sẽ có chương.

Hôm nào rãnh + siêng thì 2 chương.

Còn nếu hôm nào không có chương thì sang hôm sau sẽ có chương bù. 〜( ̄▽ ̄〜)
+Tặng thêm cái ảnh cho mấy bạn thích hối : ( ˘▽˘)っ
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 21


Liên Hoa ngơ ngác rời khỏi phòng Vương Tương Khuynh, thẳng đến khi trở về gian phòng của mình, trong đầu cũng chỉ lập đi lập lại câu nói lúc nãy của Vương Tương Khuynh 'Hoa nhỏ, kỳ thật người mà ngươi vẫn gọi Triệu Mẫn công tử, thật ra nàng không phải họ Triệu, nàng họ Mộ Dung, nàng cũng không phải là nam tử, mà là nữ tử.'"Họ Mộ Dung... là nữ tử, là nữ tử, là nữ tử..."

Mười Ba vào phòng Liên Hoa, nghe được nàng không ngừng lập đi lập lại 'là nữ tử', nhịn không được lại gần hỏi: "Liên Hoa, cái gì là nữ tử?"

Liên Hoa nâng má ghé vào trên bàn một mực nghĩ đến lời Vương Tương Khuynh nói, bỗng nhiên bị Mười Ba hỏi, bật người hồi phục lại tinh thần: "Mười Ba!

Sao ngươi vào phòng của ta mà không gõ cửa!"

"Ta có gõ a!

Gõ tới sưng cả tay rồi này, mà vẫn không thấy ngươi ra mở cửa, ta sợ ngươi ở trong này xảy ra chuyện gì cho nên trực tiếp đi vào luôn.

Khi nãy, ta thấy ngươi từ phòng thiếu gia đi ra, sắc mặt không được tốt..."

Mười Ba nhìn thấy biểu tình của Liên Hoa sau khi từ phòng thiếu gia đi ra, nghĩ rằng nàng ấy chắc bị choáng váng hay gì đó, mà bản thân hắn đứng ở trước cửa có kêu nàng mấy lần mà vẫn không nghe.Liên Hoa nhíu mày, hỏi: "Mười Ba, ngươi đứng ở trước cửa không có nghe thấy lời thiếu gia nói với ta sao?"

"Thiếu gia nói gì với ngươi?

Không có nghe thấy a..."

Thấy Mười Ba không nghe được lời thiếu gia nói, lúc này nội tâm Liên Hoa quấn quýt, không biết có nên đem chuyện của Triệu Mẫn, không phải, là Mộ Dung Mẫn nói cho hắn nghe không.

Suy nghĩ một chút, vẫn là nên nói ra:"Mười Ba, ngươi biết không, hóa ra Triệu Mẫn công tử không phải là công tử a, cũng không phải họ Triệu mà là họ Mộ Dung."

"Ngươi nói sao?

Triệu Mẫn công tử kỳ thật là nữ tử?

Nàng không phải họ Triệu mà là họ Mộ Dung!

Nếu vậy nàng chẳng phải là Mộ Dung Mẫn... vị trưởng công chúa kia sao!"

Mười Ba vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Mẫn dĩ nhiên là trưởng công chúa."

Vậy thiếu gia, hắn..."

Liên Hoa thở dài, nói: "Thiếu gia của chúng ta, hẳn không biết nàng là trưởng công chúa.

Từ ngày thiếu gia bị thương, mọi chuyện đều quên hết, lúc trước còn hỏi ta hiện tại đang là triều đại nào, hiện thánh thượng là ai, còn cả đống sự tình khác.

Hơn nữa, nếu thiếu gia không nhớ, vậy thì đối với họ Mộ Dung này cũng không biết gì hết a."

"Vậy sao ngươi không nói cho thiếu gia biết nàng là trưởng công chúa?"

"Ta lúc đó vẫn còn đang sợ ngây người...

Huống chi, trưởng công chúa nhất định sẽ đem mọi việc nói cho thiếu gia biết, nên đối với chúng ta đều tự xưng là Triệu Mẫn, nếu không phải thiếu gia nói cho ta biết, ta còn tưởng rằng nàng là Triệu Mẫn công tử a!

Trưởng công chúa sợ là đã sớm biết thiếu gia của chúng ta không biết nàng là trưởng công chúa...Ta...Ta không dám nói cho thiếu gia biết, vạn nhất sau này thiếu gia cùng công chúa ở chung một chỗ, biết chính ta đã nói cho thiếu gia biết thân phận của nàng, khẳng định sẽ phạt ta a!"

Mười Ba thấy Liên Hoa không dám nói cho thiếu gia biết thân phận thật sự của Mộ Dung Mẫn, nghĩ bản thân hắn nên đi nói cho thiếu gia biết, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Liên Hoa lôi kéo nói:"Mười Ba a, ta đây hảo tâm nhắc nhở ngươi, thân phận của trưởng công chúa, thì nên để công chúa tự mình nói là được rồi, chúng ta cứ làm bộ như không biết đi!"

Liên Hoa không ngần ngại lôi kéo đồng đội vào chỗ chết, dĩ nhiên không để ý tới tương lai của Vương Tương Khuynh, cho nên không ngừng tẩy não Mười Ba, để hắn hợp sức cùng nàng hỗ trợ bao che cho Mộ Dung Mẫn."

Chỉ là lỗi do ta, lúc trước không nói cho thiếu gia biết trưởng công chúa tên là Mộ Dung Chiêu Hàm, ai, ta lúc đó không nên chỉ nói cái danh phong hào thôi!

Phải nói luôn khuê danh của trưởng công chúa a!

Không phải, cũng không hoàn toàn là lỗi của ta, trưởng công chúa trước giờ đều dùng phong hào a, ít dùng khuê danh của nàng!

Ta chỉ nói phong hào, bất quá là ta sai a!"

Liên Hoa lại hít sâu mấy hơi."

Hiện tại, cũng chỉ có thể gạt thiếu gia."

Chỉ có thể nói Mười Ba cũng là tên thích hùa, thấy Liên Hoa phân tích có lý, liền theo Liên Hoa cùng nhau gạt Vương Tương Khuynh, dù gì Liên Hoa cũng nói cho hắn biết Triệu Mẫn công tử là nữ tử, cùng tên thật là Mộ Dung Mẫn a.Ba ngày sau, bắt đầu cuộc thi khoa cử.

Cuộc thi khoa cử bao gồm bốn môn, thiếp kinh, mặc nghĩa, sách luận họa theo phú, tổng cộng diễn ra trong hai ngày, trong hai ngày này tất cả các thí sinh đều đã có mặt đầy đủ ở trường thi.

Đối với Vương Tương Khuynh, một sinh viên khoa văn đến từ hiện đại thì việc này đơn giản như trở bàn tay.

Nếu bút lông ở đây đổi thành bút bi ở hiện đại, thì danh hiệu trạng nguyên đối với nàng nắm chắc trong tay.Môn cuối cùng, chính là khảo thi phú*, chờ khảo xong thi phú, các thí sinh mới có thể rời khỏi trường thi.

Vương Tương Khuynh vừa bước ra khỏi trường thi, thì thấy được Mộ Dung Mẫn đang đứng cách đó không xa.*Hình như là thơ :)))))"Mẫn Mẫn."

Vương Tương Khuynh không khỏi hai mắt sáng ngời, ánh mắt vốn đang uể oải lại tỏa sáng, tuy rằng lúc trước dối lòng bảo không nhớ Mộ Dung Mẫn, nhưng giờ khắc này gặp lại, chỉ có cảm giác nhớ nhung vô hạn.Mộ Dung Mẫn mỉm cười nhìn Vương Tương Khuynh: "Tương Khuynh, nhớ ta sao?"

Nghe được Mộ Dung Mẫn hỏi, Vương Tương Khuynh kiềm chế không được mà tiến lại ôm lấy nàng: "Mẫn Mẫn, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi."

Lúc này, Mộ Dung Mẫn đang mặc nam trang, cho nên các thí sinh bước ra khỏi trường thi, thấy được cảnh Vương Tương Khuynh đang ôm một nam tử khác."

Ngươi xem, đó không phải là người ngồi bên cạnh ta Vương Tương Khuynh đến từ Phồn thành sao?

Thế nào lại đứng ở chỗ này cùng nam tử khác ôm nhau a, nhìn họ xem, chả khác nào hai người yêu đang ôm nhau vậy..."

Một thí sinh nhỏ giọng cùng người thí sinh khác nói."

Nhìn Vương Tương Khuynh lớn lên mi thanh mục tú, da thịt hồng hào, vậy mà là đoạn tụ?"...Mộ Dung Mẫn bị Vương Tương Khuynh ôm, cũng không có đẩy hắn ra, trái lại giơ tay lên vòng ra phía sau lưng ôm lại, hỏi: "Tương Khuynh, ta lâu như vậy không có tới tìm ngươi, ngươi có trách ta không?"

Vương Tương Khuynh buông Mộ Dung Mẫn ra, nhìn ánh mắt Mộ Dung Mẫn, gật đầu lại lắc đầu:"Lúc thấy ngươi lưu lại tờ giấy, ta mới phát hiện ta không có cách nào biết được ngươi ở đâu, cũng không có cách nào hướng ngươi giải thích.

Ta tức giận trách ngươi, bởi vì ta không biết ngươi ở đâu, trách ngươi không chịu thẳng thắn."

Vương Tương Khuynh dừng một chút, thấy Mộ Dung Mẫn vẫn lắng tai nghe, không có ý muốn giải thích, lại tiếp tục nói."

Lâu như vậy, ngươi cũng không có tới tìm ta, ta còn nghĩ không biết ngươi ở đâu, tự nhiên trách ngươi.

Nhưng lúc nhìn thấy ngươi, ta chỉ cảm thấy được nổi nhớ, cảm giác oán hận từ lâu đã biến mất."

"Tương Khuynh có muốn biết ta vì sao không tìm ngươi không?"

Mộ Dung Mẫn khóe miệng mỉm cười, nhìn Vương Tương Khuynh."

Vì sao?"

Vương Tương Khuynh bất giác nhíu mày."

Đừng nhíu."

Mộ Dung Mẫn nâng tay lên, phủ xuống mi tâm Vương Tương Khuynh, nói tiếp."

Bởi vì ta muốn biết, ta có phải đúng hay không thích Tương Khuynh.

Cho nên ta quyết định trước ngày diễn ra khoa khảo sẽ không đến tìm ngươi, trong khoảng thời gian đó ta phát hiện, ta thật sự thích ngươi, chỉ không biết tâm ý của Tương Khuynh như thế nào?"

Mộ Dung Mẫn nói xong, liền nhìn Vương Tương Khuynh, chờ Vương Tương Khuynh trả lời."

Tâm?"

Vương Tương Khuynh hơi cúi đầu, không biết có phải là đang xấu hổ tự hỏi chính mình hay không."

Tương Khuynh, có phải trong tâm ngươi cũng có ta?"

Vương Tương Khuynh nghĩ đến lúc trước nàng còn chưa xác nhận được cảm giác trong lòng mình nên cự tuyệt Lâm Tú Uyển, bây giờ nghĩ lại, nàng cảm giác hổ thẹn với Mộ Dung Mẫn.

Rõ ràng trong lòng thích Mộ Dung Mẫn, nhưng cũng đối với Lâm Tú Uyển rung động, cũng may, vào thời điểm đó nàng đã tỉnh táo nhận ra được: "Mẫn Mẫn, ta thích ngươi."

"Vậy Tương Khuynh nên như thế nào đối với Lâm Tú Uyển đây?"

Mộ Dung Mẫn nghe được câu trả lời của Vương Tương Khuynh, tiêu ý nơi khóe miệng càng rõ ràng."

Không nghĩ tới Lâm cô nương lại thích ngươi nha, còn chủ động tìm ngươi thổ lộ tình cảm nữa."

"Mẫn Mẫn, xin lỗi, ta lúc trước không có dứt khoát cự tuyệt nàng ấy, còn nói nàng ấy hảo hảo ngẫm lại có phải hay không thật sự yêu ta, cho nàng ấy thêm cơ hội."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ, nếu Mộ Dung Mẫn biết Lâm Tú Uyển hướng mình thổ lộ, mà mình cũng không có dứt khoát cự tuyệt nàng ấy, nếu đã vậy, không bằng nhân lúc Mộ Dung Mẫn hỏi, thì mình nên thành thật kể ra hết đầu đuôi câu chuyện cho Mộ Dung Mẫn nghe là tốt nhất."

Đã như vậy, Tương Khuynh dự định chọn ta, hay chọn nàng ấy, hay là muốn cả hai người bọn ta?"

Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn kêu mình lựa chọn, liền mở giọng giải thích: "Mẫn Mẫn, ta thích ngươi, luôn luôn là ngươi.

Khoảng thời gian ở Phồn thành, ta đã thích ngươi, ta sớm tới Thịnh Đều, cũng bởi vì muốn gặp ngươi!"

Mộ Dung Mẫn nghe được Vương Tương Khuynh nói, ý cười càng đậm, trên mặt chỉ có ý cười: "Nếu Tương Khuynh nói thích ta như vậy, thế nói cho ta biết, ngươi định giải quyết vụ của Lâm Tú Uyển ra sao?"
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 22


"Mẫn Mẫn, ta chỉ muốn cùng ngươi ở một chỗ, trong quan niệm của ta, tình yêu chỉ có thể dành cho một người, cũng chưa từng có cái ý định bắt cá hai tay gì đâu.

Ta chọn ngươi, tất nhiên sẽ cự tuyệt nàng ấy."

Vương Tương Kinh ánh mắt kiên định, nhìn Mộ Dung Mẫn."

Mẫn Mẫn, cho tới nay, ta đều tỉnh tỉnh mê mê, ngày từ đầu vẫn không nhận ra được rằng ta thích ngươi, chờ tới khi thông suốt tâm mình, thì lại thiếu kiên định."

Vương Tương Khuynh hướng Mộ Dung Mẫn kể ra trong khoảng thời gian này, trong lòng nàng biến hóa như thế nào, hoàn toàn quên mất vẫn còn đang đứng trước cửa trường thi, cũng không phát hiện Liên Hoa cùng Mười Ba đang đứng ở bên cạnh chờ nàng.

Chờ nói xong hết những lời trong lòng, lại hỏi:"Mẫn Mẫn, mang ta về nhà đi.

Để ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta không muốn sau này, mỗi lần nhớ ngươi cũng không biết phải đi đâu tìm ngươi a, chỉ toàn chờ ngươi đến tìm ta."

Vương Tương Khuynh trong giọng nói mang theo chút cầu xin."

Tương Khuynh, lần khoa khảo này, ngươi cảm thấy sao?

Có thể lấy được danh hiệu trạng nguyên không?"

Mộ Dung Mẫn không có đáp ứng yêu cầu của Vương Tương Khuynh, mà chỉ hỏi hắn cuộc thi lần này như thế nào."

Nếu như phần luận viết tốt một chút, thì việc lấy danh hiệu trạng nguyên là không thể nghi ngờ.

Chỉ sợ bài thi này, ta sẽ làm tốt hơn những gì mong đợi."

Vương Tương Khuynh tự tin trả lời."

Mẫn Mẫn là muốn chờ ta đậu trang nguyện, lúc đó mới mang ta về nhà?

Chẳng lẽ Mẫn Mẫn muốn trở thành phu nhân của trạng nguyên ta sao?"

Mộ Dung Mẫn cười gật đầu: "Chờ ba ngày sau lúc công bố yết bảng, ta sẽ nói cho ngươi biết thân phận của ta, được chứ?"

"Hảo."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ, ngược lại hỏi."

Vậy nếu như ta không đậu trạng nguyên thì sao?

Chả lẽ Mẫn Mẫn muốn lấy người khác?"

Mộ Dung Mẫn cười cười, không trả lời, chỉ nói rằng: "Tương Khuynh, hai ngày nay nhất định rất mệt mỏi, hay về khách lâu sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Vậy Mẫn Mẫn cũng phải theo ta về khách lâu."

Vương Tương Khuynh nắm lấy tay Mộ Dung Mẫn, hướng Đón Khách lâu đi."

Thiếu gia!"

Liên Hoa cùng Mười Ba thấy thiếu gia nhà mình ra khỏi trường thi, lúc thấy Mộ Dung Mẫn, trong mắt chỉ có Mộ Dung Mẫn, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ đang đứng phía sau Mộ Dung Mẫn, mắt thấy Vương Tương Khuynh ở trước mặt mọi người kể khổ, sau khi nói xong lại thấy Vương Tương Khuynh nắm tay Mộ Dung Mẫn muốn đi, chỉ có thể kêu lên."

Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi đến lúc nào thế?

Tại sau lại đứng phía sau chúng ta?"

Vương Tương Khuynh vẻ mặt nghi vấn."

Thiếu gia!

Ta cùng Mười Ba đã đứng phía sau Mộ Dung công tử rất lâu rồi!

Mà trong mắt người chỉ có Mộ Dung công tử, làm gì thèm liếc mắt nhìn chúng ta chứ!"

Liên Hoa thật sự muốn đánh Vương Tương Khuynh một cái cho hả dạ, nhưng từ sau khi biết thân phận của Mộ Dung Mẫn, cho nên ở trước mặt nàng, cũng không dám làm ra hành động chống đối Vương Tương Khuynh.'Aiz, lúc trước ở trước mặt thiếu gia thì làm gì cũng được, mà hiện tại Mộ Dung Mẫn là trưởng công chúa, cho nên mình phải tém lại."

Liên Hoa chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà thở dài."

Vậy sao, hoa nhỏ, ta cùng Mẫn Mẫn về Đón Khách lâu trước, các ngươi cứ từ từ..."

Vương Tương Khuynh ngượng ngùng một chút, nói xong quay đầu tiếp tục đi, tay nắm lấy bàn tay Mộ Dung Mẫn như cũng chưa từng buông ra."

Ôi chao, ngươi nhìn xem, hai đại nam nhân như thế nào lại nắm tay a!

Thật sự là thói hư đời sau a!"

"Ngươi nhìn xem, cái người da trắng kia, mặt đều đỏ, nhìn là biết nằm dưới rồi!

Á đù, ý, đó không phải là Vương Tương Khuynh sao!"...Thấy hai đại nam nhân ở trên đường nắm tay nhau đi, không khỏi thu hút ánh mắt cùng lời bàn tán của mọi người, nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện kinh ngạc, bởi vì một trong hai người nam tử đó dĩ nhiên là Vương Tương Khuynh người đọc chuyện ở Đón Khách lâu mấy tháng nay.Mặc kệ bọn họ nói gì, Vương Tương Khuynh vẫn không có ý định buông tay Mộ Dung Mẫn ra, nàng muốn cho Mộ Dung Mẫn biết, bản thân từ lúc ở trước cửa trường thi, nội tâm đã bắt đầu thẳng thắn hơn, chính là lúc nàng nói thích Mộ Dung Mẫn, thì đã quyết định nắm tay nàng không buông, tuy hiện giờ Mộ Dung Mẫn mặc nam trang, nên mọi người chung quanh cho rằng nàng đang cùng nam tử khác yêu nhau, mặc kệ những lời dèm pha, cũng không muốn buông ra.'Mẫn Mẫn, lúc này, người trong thiên hạ đều cho rằng ta và nam tử yêu nhau, cho nên ta càng không muốn buông tay ngươi ra, nếu như có một ngày, ngươi biết thân phận nữ tử của ta, liệu có còn nguyện ý kiên định cùng ta ở một chỗ?' Vương Tương Khuynh ở trong lòng yên lặng hỏi.Mộ Dung Mẫn nhìn Vương Tương Khuynh, tuy ngượng ngùng, đỏ mặt, nhưng vẫn như cũ kiên định không buông tay nàng ra, trong lòng không khỏi vui vẻ, cảm động.

Một đường không nói gì, cả hai chỉ yên lặng nắm tay nhau, hướng Đón Khách lâu đi.

Chỉ là, lúc đi tới trước cửa Đón Khách lâu, thấy được vẻ mặt thất lạc của Lâm Tú Uyển.Lâm Tú Uyển ở trước cửa khách lâu chờ Vương Tương Khuynh trở về, lại không nghĩ tới từ xa đã thấy Vương Tương Khuynh cùng một gã nam tử khác nắm tay nhau trở về, lúc tới gần nhất thời nhìn kỹ tên nam tử kia, mới nhận ra được đúng là người đêm đó bồi ở bên cạnh Vương Tương Khuynh."

Tương Khuynh."

Chờ Vương Tương Khuynh, Lâm Tú Uyển nhẹ nhàng kêu một tiếng, nói tiếp."

Biết ngươi hôm nay khoa khảo kết thúc, ta liền ở chỗ này chờ ngươi trở về."

Lâm Tú Uyển hơi quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Mẫn, lại nói."

Tương Khuynh, ngươi còn nhớ kỹ chuyện năm ngày trước, ngươi từng hỏi ta một vấn đề?

Ta hôm nay, vội tới đây là để nói đáp án cho ngươi.

Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được hay không?"

Vương Tương Khuynh nhìn về phía Mộ Dung Mẫn, thấy nàng gật đầu, mới dám đồng ý: "Vậy Tú Uyển cùng ta vào trong phòng nói đi."

Lại quay đầu hỏi Mộ Dung Mẫn: "Mẫn Mẫn, ngươi muốn ở đại sảnh chờ ta xuống, hay muốn đi theo Liên Hoa ở trong phòng chờ ta?"

"Ta ở đại sảnh chờ ngươi xuống."

Mộ Dung Mẫn mỉm cười đáp."

Ngươi cùng Lâm cô nương hảo hảo tâm sự."

Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên phải được Mộ Dung Mẫn gật đầu đồng ý mới dám cùng nàng nói chuyện, trong lòng càng đau đớn.

'Xem ra, Vương Tương Khuynh thật sự thích đồng tính.'Mở cửa phòng, Vương Tương Khuynh để Lâm Tú Uyển vào trong trước, mới xoay người đóng cửa, lại không nghĩ rằng, chỉ trong nháy mắt, Lâm Tú Uyển đột nhiên ôm lấy nàng:"Tương Khuynh, là ta đã muộn, hay ngay từ đầu ta đã tới quá muộn?"

Bị Lâm Tú Uyển ôm lấy, Vương Tương Khuynh cũng không dám cử động, chỉ hỏi: "Tú Uyển, ngươi nói lời này là có ý gì?

Cái gì đã muộn, cái gì ngay từ đầu đã muộn?"

"Là bởi vì ta trả lời quá muộn, cho nên ngươi mới cùng vị công tử kia ở một chỗ, chẳng lẽ khoảng thời gian ta gặp ngươi, cũng đã muộn?"

Lâm Tú Uyển không rõ, vì sao Vương Tương Khuynh lại đối xứ với nam tử kia tốt như vậy, dĩ nhiên còn thích người nam tử kia."

Tú Uyển."

"Tương Khuynh, không cần xoay người lại, không cần trả lời, trước tiên hãy lắng nghe ta nói hết."

Trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng khóc, Lâm Tú Uyển muốn Vương Tương Khuynh im lặng nghe nàng nói là được rồi."

Tương Khuynh, ngày đó ngươi hỏi ta, nếu như ta biến thành nam tử, có hay không sẽ thích ngươi, nếu ngươi biến thành nữ tử, ta có hay không vẫn như cũ thích ngươi.

Ta suy nghĩ năm ngày, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, ta thích ngươi, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, ta đều chỉ thích ngươi.

Nếu hiện tai, ngươi cùng vị công tử kia ở chung một chỗ, ta vẫn sẽ còn thích ngươi."

Lâm Tú Uyển trong năm ngày này, vẫn cẩn thận suy nghĩ vấn đề của Vương Tương Khuynh, thử tưởng tượng bản thân biến thành nam tử, lại thử tưởng tượng Vương Tương Khuynh biến thành nữ tử, lúc đầu tuy không được tự nhiên, nhưng dần dần cũng tiếp thu:"Tương Khuynh, ta nghĩ nói cho ngươi nghe, ta đối với ngươi, không chỉ là thích, mà là thật sự rất rất yêu ngươi, ta yêu chính là ngươi, Vương Tương Khuynh, cùng với thân phận, giới tính những thứ đấy đều không quan hệ gì."

Trầm mặc, Vương Tương Khuynh không nói gì, Lâm Tú Uyển nói tiếp: "Thế nhưng, ta đã trả lời quá muộn, phải không?

Nếu như ta trả lời ngươi sớm một chút, có phải hay không chúng ta có thể ở cùng một chỗ?"

Vương Tương Khuynh rốt cục chịu mở miệng: "Tú Uyển, tuy ta đã từng đối với ngươi động tâm, nhưng từ trong nội tâm, từ đầu tới cuối, đều là thích..."

Vương Tương Khuynh tính nói khoản thời với Mộ Dung Mẫn, nhưng dừng lại một chút, sửa lời nói:"Triệu Mẫn, người ta thích vẫn là Triệu Mẫn.

Ta cùng nàng ở Phồn thành đã quen nhau.

Ta sớm tới Thịnh Đều này, là bởi vì lúc nàng ly khai Phồn thành, ta vẫn nhớ tới nàng, muốn đến đây gặp lại nàng."

"Tương Khuynh, chúng ta vẫn không thể sao?"

Lâm Tú Uyển chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu."

Tú Uyển, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu.

Làm bằng hữu của nhau cả đời.

Nếu ta không thể cùng Triệu Mẫn yêu nhau cả đời, nhưng ta vẫn muốn thử cùng nàng ở chung một chỗ, còn với ngươi, ta chỉ mong chúng ta mãi mãi là bằng hữu."

"Hai người nam tử yêu nhau, sẽ có trắc trở.

Nếu Tương Khuynh muốn cùng Triệu công tử ở chung một chỗ, ta đây nguyện ý chờ đợi ngươi.

Ngươi cùng hắn ở chung một chỗ, ta liền cùng ngươi trở thành bằng hữu, nếu có một ngày ngươi cùng hắn rời xa nhau..."

Tuy không nói hết, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

Lâm Tú Uyển nghĩ, hai người nam tử yêu nhau tất nhiên sẽ có trắc trở, mà Vương Tương Khuynh từng động tâm với nàng, chung quy nếu có một ngày hắn cùng Triệu công tử rời xa nhau, lúc đó sẽ cùng nàng ở chung một chỗ.

-----------------------------------Edit: ôi chao! cảm giác như đây là ĐM chứ hổng phải bách nha ~ :))))
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 23


"Tú Uyển, sao ngươi cứ tự làm khổ mình như vậy?

Nam tử trong thiên hạ nhiều vô số kể, tội gì phải chờ ta."

Vương Tương Khuynh nói xong, gỡ tay của Lâm Tú Uyển ra, đưa lưng về phía nàng tiếp tục nói."

Tú Uyển, nghe lời ta, chỉ nên làm bằng hữu.

Có một ngày, khi ngươi nhớ lại chuyện hôm nay, ngươi sẽ cảm thấy may mắn, vì ta đã không đáp ứng chuyện cùng ngươi ở chung một chỗ."

Đã nói đến nước này, chỉ trầm mặc, sau một lát, Vương Tương Khuynh mở cửa ra, quay đầu hướng Tú Uyển cười nói:"Tú Uyển, sớm trở về nhà đi."

Trong nụ cười, chỉ còn tình cảm bằng hữu thân thiết."

Triệu Mẫn vẫn còn đang ở đại sảnh chờ ta, hôm nay ta sẽ không có khả năng hộ tống ngươi về Lâm phủ, trên đường trở về, ngươi nhớ cẩn thận."

Vương Tương Khuynh dẫn Lâm Tú Uyển đến cửa Đón Khách lâu, xoay người quay vào trong đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Mẫn, vừa cười vừa nói: "Mẫn Mẫn, ta đã cùng Tú Uyển nói rõ ràng.

Từ nay về sau, bọn ta chỉ là bằng hữu."

"Tú Uyển?

Gọi nhau cũng thân thiết ghê."

Mẫn Mẫn nói đùa."

Tương Khuynh gọi thân thiết như vậy, khiến trong lòng ta cảm thấy khó chịu a!"

"Vậy Mẫn Mẫn muốn ta sau này gọi nàng là gì?

Hay gọi nàng là Lâm cô nương?"

Vương Tương Khuynh cẩn cẩn dực dực mà thăm dò hỏi thử, dù sao, vợ là lớn nhất, phải nghe lời a.'Mẫn Mẫn nếu không thích, ta sẽ sửa, Mẫn Mẫn muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm theo cái đó, Mẫn Mẫn nói gì, ta cũng đều nghe theo!' Vương Tương Khuynh âm thầm ở trong lòng tuyên thệ.*Thê nô cmnr :vLiên Hoa cùng Mười Ba nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời như cún của thiếu gia nhà mình, không khỏi ở trong lòng phỉ nhổ.'Hiện tại chưa biết thân phận của trưởng công chúa, còn chưa trở thành phò mã, mà đã sợ vợ rồi, nếu sau này trở thành phò mã, thật không biết còn ra sao nữa!'"Nếu gọi nàng là Lâm cô nương, có cảm thấy kì hay không?

Hay ngươi cứ tiếp tục gọi nàng là Tú Uyển đi."

Mộ Dung Mẫn thấy bộ dạng Vương Tương Khuynh muốn lấy lòng nàng, cảm giác khó chịu trong lòng liền tiêu biến không còn dấu vết.Mộ Dung Mẫn ở Đón Khách lâu cùng Vương Tương Khuynh dùng bữa tối xong, mới rời khỏi.

Vương Tương Khuynh vốn định lấy lý do trời tối không an toàn, mà hộ tống Mộ Dung Mẫn trở về, thế nhưng Mộ Dung Mẫn vẫn kiên quyết cự tuyệt."

Tương Khuynh, không cần theo ta.

Hôm nay ta có đem theo người, nên không sao."

Vương Tương Khuynh nghe xong lời này, chỉ có thể im lặng đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Mẫn ly khai, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, mới xoay người trở về phòng.Mười Ba cùng Liên Hoa đi theo phía sau Vương Tương Khuynh, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.'Liên Hoa, chúng ta có nên nói cho thiếu gia biết thận phận của trưởng công chúa hay không?

Nếu cứ để như vậy, sợ không tốt a!'Liên Hoa trừng mắt.

'Ngươi dám!

Đừng quên hôm nay ở trước cửa trường thi, công chúa đã nói gì!'Mười Ba nhớ tới buổi chiều vốn hắn cùng Liên Hoa đứng ở cửa trường thi chờ thiếu gia nhà mình thi xong đi ra, lại không nghĩ tới Mộ Dung Mẫn dĩ nhiên lại tới.

Lúc Liên Hoa cùng Mười Ba nhìn thấy Mộ Dung Mẫn mặc nam trang, cũng không dám tiến lên gọi "Triệu công tử", mà chỉ liếc nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng hô "Trưởng công chúa."

Mộ Dung Mẫn híp mắt nhìn hai người: "Các ngươi, biết thân phận của ta?"

Mộ Dung Mẫn thấy Liên Hoa cùng Mười Ba xưng hô trưởng công chúa với nàng, nghĩ thầm.'Lẽ nào Tương Khuynh đã biết thân phận thật của ta?

Vậy tại sao không đến tìm ta?' Trong lòng không khỏi oán hận thêm vài phần.'Nếu đã biết được thân phận của ta, tại sao còn không đi tới phủ công chúa tìm ta, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!'"Nô tì lúc trước không biết thận phận của trưởng công chúa, nên mới vô lễ mong công chúa bỏ qua."

Liên Hoa thừa dịp thiếu gia nhà mình không có ở đây, nhanh chóng hướng Mộ Dung Mẫn bồi tội, tuy Mộ Dung Mẫn ở trước mặt thiếu gia nhà mình nói không sao, nhưng lỡ phía sau bị công chúa trách phạt thì sau.

Mười Ba thấy Liên Hoa hướng Mộ Dung Mẫn bồi tội, cũng vội vã nói theo vài câu.Mộ Dung Mẫn cũng lơ đểnh, chỉ nói rằng: "Chuyện lúc trước cũng đừng nhắc lại."

Dừng một chút lại hỏi tiếp."

Các ngươi tại sao lại biết được thân phận của ta?

Tương Khuynh cũng biết?"

Liên Hoa vội lắc đầu, nói: "Thiếu gia không biết, là thiếu gia nói cho chung ta biết ngài không phải họ Triệu mà là họ Mộ Dung, lúc đó chúng ta mới biết được ngài chính là Chiêu Hàm trưởng công chúa.

Thiếu gia hắn từng bị thương, sau khi tỉnh lại mọi chuyện đều quên hết, cho nên hắn biết được tên của ngài, cũng không biết thân phận của ngài!"

"Đã như vậy, ngươi cứ tiếp tục giữ bí mật, đừng cho Tương Khuynh biết.

Đến thời điểm thích hợp, ta sẽ tự mình nói cho hắn biết thân phận thật."

Kí ức đến đây là kết thúc, Mười Ba chỉ hướng Liên Hoa bĩu môi.

'Chúng ta tại sao lại đi hãm hại thiếu gia nhà mình a, trong lòng thật sự khó chịu quá!'Liên Hoa nhún vai, nhăn mày.

'Cũng không có biện pháp khác a, công chúa đã bảo muốn tự bản thân nói cho thiếu gia biết thân phận của nàng, chúng ta làm hạ nhân, chỉ có thể nghe lời!'*Hình như các ngươi là người của Tương Khuynh mà... (._.)...Nhanh đến trước cửa phòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Vương Tương Khuynh bỗng quay đầu, ngoài ý muốn thấy được Liên Hoa cùng Mười Ba không để ý đến nàng mà cả hai cứ liếc mắt đưa tình nhau hoài, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ.'Lẽ nào Mười Ba cùng hoa nhỏ ở sau lưng mình làm chuyện xấu?

Nhưng cũng không nên gạt ta a, ta tốt xấu gì cũng là thiếu gia của các ngươi đó!' Vương Tương Khuynh ho khan vài tiếng, thấy Liên Hoa cùng Mười Ba rốt cuộc dừng cái việc liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía nàng, liền hỏi: "Mười Ba, hoa nhỏ, các ngươi đang gạt ta chuyện gì sao?"

Liên Hoa cùng Mười Ba trong lòng lộp bộp, tim đập nhanh, liếc mắt nhìn nhau, mới hướng Vương Tương Khuynh lắc đầu nói:"Không có!

Chúng ta đâu có chuyện gì gạt thiếu gia!"

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa cùng Mười Ba như vậy, càng khẳng định bọn họ chắc chắn đang có chuyện gạt nàng, liền nghiêm giọng nói:"Mười Ba, Liên Hoa, bản thiếu gia còn không có mù đâu!"

Liên Hoa cùng Mười Ba hai mắt nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể cùng nhau cúi đầu."

Theo ta vào trong."

Vương Tương Khuynh để Mười Ba cùng Liên Hoa theo vào trong phòng, đóng cửa lại, ngữ khí dịu xuống nói."

Mười Ba, hoa nhỏ, bản thiếu gia trước đây thích đùa giỡn người khác, đương nhiên cũng đùa giỡn qua các ngươi, mà các ngươi có chuyện, cũng không cần phải gạt ta đi?

Lẽ nào các ngươi nghĩ ta sẽ ra sức ngăn cản các ngươi phải không?

Các ngươi nếu muốn cùng một chỗ, chỉ cần nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi, để các ngươi thành thân!"

Liên Hoa mặt đần ra.

'Thiếu gia đang nói cái éo gì thế a?

Thế nào ta nghe mà không hiểu gì hết?' Suy nghĩ một chút, mới hiểu được ý tứ của Vương Tương Khuynh:"Thiếu gia, ngươi hiểu lầm, ta cùng Mười Ba không có nửa điểm nào giống yêu nhau a!"

"Hả?"

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa một mực phủ nhận, nhíu mày hỏi."

Cái kia, thiếu gia, ta cùng Liên Hoa, chính xác không có muốn cùng nhau ở chung một chỗ!

Người suy nghĩ nhiều rồi!"

Mười Ba cũng mở miệng giải thích.Vương Tương Khuynh nhìn Liên Hoa, lại nhìn Mười Ba, hình như không có nói dối a."

Vậy hai người các ngươi cứ ở phía sau ta liếc mắt đưa tình nhau để làm gì?!"

Thấy Vương Tương Khuynh hỏi chuyện khi nãy, Mười Ba cùng Liên Hoa đành trầm mặc cúi đầu."

Thế nào?

Không thể nói cho ta biết sao?

Chẳng lẽ liên quan tới ta?"

'Éc, bị thiếu gia nghi ngờ rồi, khẳng định muốn biết chuyện mình cùng Mười Ba gạt hắn về thân phận của công chúa!' Liên Hoa tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng đành mở miệng nói bậy."

Thiếu gia, ta cùng Mười Ba chỉ là lo lắng thành tích khoa khảo của người, từ lúc người ra khỏi trường thi, cũng chưa từng nói cho chúng ta biết người làm bài ra sao a!

Mà Mộ Dung cô nương cũng từng nói qua, nếu người lấy được danh hiệu trạng nguyên thì nàng sẽ nói cho người biết thân thế của nàng a, mới đồng ý làm phu phân trang nguyên của người, ta còn không phải sợ người không thú được Mộ Dung cô nương sao!"

"Phi phi phi, Liên Hoa, ngươi đang nói gỡ cái gì thế!

Thiếu gia nhất định sẽ đứng nhất!

Đến lúc đó cưới trưởng công chúa..."

Mười Ba thấy Liên Hoa nói bậy thiếu gia nhà mình không thể đứng nhất được, nhanh mồm chen vào nói, thành ra thiếu chút nữa nói ra hết, vội vàng ngậm miệng lại.Liên Hoa lén liếc mắt, trừng Mười Ba, ở trong lòng mắng hắn.

'Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!'Vương Tương Khuynh nghe Mười Ba nhắc tới trưởng công chúa, mới nhớ tới chuyện trưởng công chúa muốn qua kì thi này tuyển phò mã."

Vị trưởng công chúa này, ta nhất định sẽ làm nàng từ bỏ ý định đó, ta còn muốn giữ lại cái mạng này đi thú Mẫn Mẫn a!"

Than thở một tiếng, nói tiếp: "Được rồi, nếu ta có khả năng lấy được danh hiệu trạng nguyên, thì cũng có cách khiến trưởng công chúa từ bỏ ý định!

Khiến hoàng thượng không còn muốn đem trưởng công chúa gả cho ta nữa!"

Nghe thiếu gia nói như vậy, Liên Hoa mở miệng hỏi một câu: "Thiếu gia, ngươi có biện pháp gì?"

Trong lòng im lặng nghĩ 'Thiếu gia a, ngươi nghìn vạn lần đứng chơi ngu a!

Vạn nhất không thú được công chúa, đến lúc đó cũng đừng có mà khóc lốc, than trời!'Vương Tương Khuynh lắc đầu: "Hiện giờ chưa có biện pháp, đến lúc đó chỉ sợ danh dự của ta bị hủy tanh bành a!"

Vương Tương Khuynh đã nghĩ ra được biện pháp, chỉ là lúc này chưa muốn nói ra.

Nếu như xui xẻo, tất nhiên không thể dùng biện pháp này được."

Thiếu gia, nếu vị trưởng công chúa muốn gả cho ngươi, cũng rất tốt..."

"Ngươi nói bậy cái gì a!

Trong lòng ta chỉ có Mẫn Mẫn, sao có thể thú trưởng công chúa kia được!

Ta nói cho các ngươi biết, mấy người trong hoàng gia a, không một ai tốt cả, toàn lòng lang dạ sói, đều phúc hắc cả, nếu nội bộ có chuyện lục đục, ta cũng không muốn tham gia vào!

Ngươi nói xem ta lớn lên tuấn tú như vậy, vạn nhất có vị phị tử tịch mịch nào đó coi trọng ta, muốn cùng ta ở chung một chỗ thì sao bây giờ!"*Phi!

TA KHINH! 凸(҂`ロ') 凸 Liên Hoa trợn mắt nhìn cái tên đang atsm kia.

'Thiếu gia, trong đầu ngươi đang chứa cái quỷ gì thế a!

Chuyện này mà ngươi cũng nghĩ cho được...' Sau đó lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương Tương Khuynh, trong lòng lẳng lặng nói.'Thiếu gia a, ngươi nếu đã quyết định!

Thì chỉ sợ công chúa, ngươi nhất định phải thú rồi!'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 24


"Quên đi, ngươi nếu không có gì, vậy quay về phòng ngủ đi.

Thật là, báo hại ta phí công lo lắng rồi!"

Vương Tương Khuynh không muốn cứ lo lắng chuyện cưới công chúa này, vẫn nên suy nghĩ tốt đối sách mới được.Liên Hoa cùng Mười Ba nghe Vương Tương Khuynh để cả hai trở về phòng, liền nói: "Vậy thiếu gia sớm nghỉ ngơi đi!

Hai ngày này khẳng định mệt mỏi rồi!"

Liên Hoa cùng Mười Ba không muốn trì hoãn, nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây, trên trán cùng mặt đều đổ mồ hôi lạnh, cũng may chưa bị thiếu gia nhà mình phát hiện điểm gì khả nghi!Vương Tương Khuynh thấy cả hai đều muốn nhanh chóng rời khỏi, trong lòng buồn bực.'Lẽ nào thật sự làm ra chuyện gì có lỗi nên không muốn nói cho ta biết sao?

Nhìn thế nào cũng không giống như có tật giật mình?

Quên đi, quên đi, mặc kệ hai tiểu hài tử này vậy, miễn không làm gì hại ta là được rồi!'Liên Hoa vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng Vương Tương Khuynh than thở: "Ơ hay, chờ một chút!

Hoa nhỏ, Mười Ba, ta có chuyện quên nói cho các ngươi!

Nãy giờ quên nói chuyện chính sự a!"

Liên Hoa cùng Mười Ba lại xoay người đi tới trước mặt thiếu gia nhà mình, biểu tình oai oán trên mặt cứ như ai thiếu nợ bọn hắn tiền vậy."

Hai người các ngươi đây là biểu tình gì a?!

Bản thiếu gia ta còn chưa làm gì các ngươi nha!"

Liên Hoa cùng Mười Ba chột dạ, vội vàng hiện lên dáng tươi cười trả lời: "Không có!

Thiếu gia đối với chúng ta rất tốt!

Thiếu gia có chuyện gì muốn căn dặn?"

"Việc này, ta không phải nói muốn kết hôn với Mẫn Mẫn sao!

Cũng không biết nàng có nguyện ý dọn đến ở Phồn thành hay không."

Vương Tương Khuynh đỏ mặt nói, nhấp một ngụm trà lại tiếp tục."

Cho nên, ta nghĩ mua một tòa phủ đệ ở Thịnh Đều, sau này, nếu Mẫn Mẫn muốn ở lại Thịnh Đều, chúng ta liền có thể dọn vào trong đó, còn nếu nàng muốn cùng ta quay về Phồn thành, vậy cứ mua nhà ở Thịnh Đều, sau này nếu có dịp tới Thịnh Đều thì cứ việc ở trong đó."

Liên Hoa nghe Vương Tương Khuynh nói xong, trong lòng không khỏi ước ao, nói:"Thiếu gia, người đối với Mộ Dung cô nương thật tốt!

Có thể lo lắng nhiều chuyện như vậy!

Ta cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua một người nam tử như người, đa phần sau khi kết hôn tân nương sẽ phải đi theo về nhà chồng.

Chỉ có thiếu gia người, là nghĩ đến quyết định của Mộ Dung cô nương.

Nếu sau này, Liên Hoa cũng có thể gặp nam tử như người, thì tốt quá rồi!"

Mười Ba nhìn vẻ mặt ước ao của Liên Hoa, trong mắt đều hiện ánh hào quang, liền mở miệng nói: "Liên Hoa ngươi đang mơ mộng giữa ban ngày sao?

Ta xem nha, với tính cách của ngươi thì không thể nào kiếm được người nam tử tốt như vậy đâu!"

"Vương Mười Ba!

Ngươi có ngon thì lập lại lời vừa nói xem!"

"Lớn lên không được đẹp, mà lỗ tai còn bị điếc!

Lời ta đã nói, ta sẽ không lập lại lần thứ hai!"..."

Khụ khụ."

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa cùng Mười Ba sắp cắn nhau, vốn định đứng ở ngoài xem náo nhiệt, lại nghĩ tới việc chính sự quan trọng hơn, liền ho khan hai tiếng nhắc nhở bọn họ không được nháo."

Được rồi, các ngươi muốn liếc mắt đưa tình thì trở về phòng mà liếc, ta còn chưa nói xong đâu!"

Liên Hoa cùng Mười Ba xấu hổ, đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Ở đâu mà liếc mắt đưa tình!"

"Hai ngày này, ta cũng rất mệt, cho nên sáng mai, hai người các ngươi thay ta ra ngoài tìm thử, coi có tòa nhà nào hợp không, nếu nhìn trúng cái nào thì ghi nhớ, chiều ngày mai, ta sẽ trực tiếp đi xem.

Nếu được, ta liền trực tiếp mua luôn."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ, lại bổ sung vài câu: "Kiếm nơi nào, sau khi mua thì có thể vào ở liền, không phải đợi một hai năm mới giao lại.

Hư hỏng vài chỗ cũng không sao, tiền nhiều cũng được, nói chung chỉ cần có thể vào ở liền, đến lúc đó chúng ta có thể nhờ ngươi tới sữa chữa, làm lại là được rồi.

Còn có, ta cũng không biết Mẫn Mẫn thích dạng nhà nào, các ngươi cố gắng kiếm phủ đệ nào trống trải, có trồng hoa với ao cá, phong thủy hướng tốt luôn, nếu Mẫn Mẫn không thích, thì cũng có thể dựa theo ý thích của nàng mà tu sửa lại hết."

Giao phó mọi chuyện xong, Vương Tương Khuynh liền để Liên Hoa cùng Mười Ba đi ngủ sớm một chút, để ngày mai còn dậy sớm đi kiếm nhà cho nàng!

Liên Hoa cùng Mười Ba rời khỏi phòng Vương Tương Khuynh, Liên Hoa liền lôi kéo ống tay áo của Mười Ba, ý bảo hắn theo nàng trở về phòng.Vào phòng Liên Hoa, đóng cửa thiệt kỹ, Liên Hoa liền mở miệng nói: "Mười Ba, chúng ta ngày mai phải đi tìm nhà cho thiếu gia sao?

Không phải rất lãng phi sao!

Sau này, thiếu gia trở thành phò mã, hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng phủ cho hắn, huống chi, còn có phủ của trưởng công chúa..."

"Thiếu gia không biết Mộ Dung cô nương mà hắn thích chính là trưởng công chúa a!

Cho nên trong đầu chỉ nghĩ làm cách nào không cưới trưởng công chúa mà chỉ cưới Mẫn Mẫn của hắn!

Nếu không, ta đi nói cho thiếu gia biết, kỳ thật Mộ Dung cô nương chính là trưởng công chúa?"

"Không được đi!

Bộ trong đầu ngươi chứa đất hả!

Như thế nào một chút kiên định ngươi cũng không có!"

Liên Hoa cả giận nói: "Mọi việc cứ để cho công chúa tự thân mà nói cho hắn, chúng ta cứ việc nhắm mắt lại coi như không nghe, không thấy, không biết mọi chuyện đi!"

"Chả lẽ chúng ta ngày mai phải đi tìm nhà sao?"

"Ta chẳng phải đang hỏi ngươi sao!

Ngươi sao còn đi hỏi ngược ta chứ!"

Liên Hoa trợn mắt, khinh bỉ nhìn Mười Ba."

Ngươi thân là một đại nam nhân, mà cũng không có chú ý gì sao!"

"Ta bảo đi nói cho thiếu gia biết, mà ngươi lại không cho..."

Mười Ba thấy Liên Hoa khinh bỉ hắn, chỉ có thể nhỏ giọng phản bác."

Có cách!

Chúng ta tuy không thể nói cho thiếu gia biết thân phận của trưởng công chúa, nhưng chúng ta có thể đi tìm công chúa đem chuyện của thiếu gia nói cho ngài ấy biết a!

Chúng ta phải đi tìm công chúa hỏi thử xem, tiếp theo nên làm gì bây giờ!"

Liên Hoa vì bản thân suy nghĩ ra được biện pháp hay, không khỏi đắc ý nói."

Ta thật sự thông minh quá mà!"

Mười Ba nghe Liên Hoa nói biện pháp, hỏi: "Liên Hoa, rốt cuộc ngươi là nha hoàn nhà ai a!

Ta thấy ngươi muốn trở thành nha hoàn của công chúa luôn rồi!

Không giúp đỡ thiếu gia thì thôi đi, còn muốn hãm hại thiếu gia!

Sau này, thiếu gia mà biết chuyện ngươi bán đứng hắn, nhất định sẽ không để ngươi theo bên cạnh nữa!

Đến lúc đó đem bán ngươi vào thanh lau, cho ngươi chết!"

Liên Hoa lơ đểnh nói: "Thì ta đương nhiên là nha hoàn của Vương Tương Khuynh thiếu gia mà!

Thiếu gia của chúng ta sau này sẽ trở thành phò mã, mà phò mã lại dưới quyền của công chúa, tới đó tự nhiên ta cũng không tính là người của thiếu a!

Có công chúa bao che, thiếu gia mới không dám đem ta bán vào thanh lâu nhá!"

Liên Hoa nói xong, liền lôi kéo Mười Ba: "Đêm nay chúng ta phải đi tới phủ trưởng công chúa tìm công chúa nói rõ chuyện này đã, như vậy mới có thể yên tâm ngủ được!

Không phải sáng mai còn phải đi kiếm nhà sao!

Nhanh đi!"

Mười Ba chỉ có thể bất đắc dĩ, đồng ý đi theo Liên Hoa tìm công chúa, trong lòng vì bản thân biện hộ.'Thiếu gia a, ta cũng không có bán đứng người, tuy chúng ta làm việc cho người, nhưng sau này người là phò mã của trưởng công chúa a, cho nên chúng ta coi như đã là người của công chúa, việc nói cho công chúa biết, hoàn toàn không sai!

Thật sự là việc làm đúng nga!' Mười Ba không giống như Liên Hoa mà bình tĩnh, trong lòng lo lắng lỡ sau này thiếu gia biết, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.Mười Ba len lén nhìn qua Liên Hoa, trong lòng thở dài.'Aiz, Liên Hoa cũng thật là, nàng ta thật sự đem mình trở thành người của trưởng công chúa luôn rồi!'Liên Hoa cùng Mười Ba lén lút xuống lầu, tìm Trương chưởng quầy: "Chưởng quầy, ngươi biết phủ trưởng công chúa ở đâu không?"

Trương Toàn thấy hai người trước mắt đúng là nha hoàn thiếp thân đi theo bên cạnh Vương Tương Khuynh, liền hỏi: "Các ngươi tìm công chúa có việc sao?"

"Đúng vậy!

Chúng ta có việc muốn báo cáo cho công chúa!"

Liên Hoa thấy chưởng quầy hỏi, cũng trực tiếp trả lời.Trương Toàn vừa nghe, 'Đều là người một nhà a!' liền nhiệt tình nói: "Ta mang bọn ngươi đi!

Ta mang bọn ngươi đi!"

Liên Hoa thấy chưởng quầy cười nhiệt tình như vậy, trong lòng không khỏi thắc mắc.'Chả lẽ bị động kinh?

Chứ sao lại vui vẻ như vậy?!'Trương Toàn mang theo Liên Hoa cùng Mười Ba tới phủ trưởng công chúa, quen thuộc tiến lên hướng hộ vệ canh cửa nói: "Hộ vệ đại ca, phiền ngươi vào trong thông báo một tiếng."

"Ồ, là Trương chưởng quầy a, ngươi cứ cách hai ba ngày lại chạy tới phủ, thật sự chịu khó a!"

Hộ vệ nhìn thấy là Trương chưởng quầy của Đón Khách lâu, không có đi vào thông báo mà trực tiếp dẫn người tới chỗ Thư Lan.

Liên Hoa nghe được vị hộ vệ nói, liền hiệu được.

'Không ngờ, hắn vui vẻ như vậy chỉ vì tìm được đồng bạn a!

Xem ra lúc trước không ít lần hướng công chúa đâm thọc!'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 25


Gặp được Thư Lan, Trương Toàn khom lưng thở dài: "Thư Lan tỷ tỷ, hôm nay không phải ta tới muốn tìm trưởng công chúa, mà là hai người bọn họ muốn tìm công chúa."

Nói xong, lấy tay chỉ chỉ Liên Hoa cùng Mười Ba đang đứng ở phía sau.Liên Hoa cùng Mười Ba học theo bộ dạng của Trương Toàn, thở dài hướng Thư Lan nói: "Gặp qua, Thư Lan tỷ tỷ."

"Trương chưởng quầy, hai vị này là ai?"

Thư Lan kỳ quái, hai người này nàng chưa từng gặp qua, nhưng nghĩ Trương Toàn dẫn bọn họ tới đây tìm công chúa, hẳn có chuyện quan trọng."

Hai vị này là thiếp thân nha hoàn Liên Hoa cùng tùy tùng Mười Ba đi theo bên cạnh Vương Tương Khuynh, Vương công tử, nói là có chuyện muốn gặp trưởng công chúa báo cáo."

"Nguyên lai là người bên cạnh Vương công tử a, vậy đi theo ta, Trương chưởng quầy đứng ở đây chờ một chút."

Thư Lan vừa nghe là người đi theo bên cạnh Vương Tương Khuynh, liền trực tiếp mang Liên Hoa cùng Mười Ba tới thư phòng."

Thùng thùng."

Thư Lan tiến lên gõ cửa: "Công chúa, có Liên Hoa với Mười Ba đi theo bên người Vương công tử tới tìm ngươi."

"Dẫn họ vào đi."

Mộ Dung Mẫn vừa nghe là Liên Hoa cùng Mười Ba tới tìm, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ.

Chờ cả hai vào trong, thấy Mộ Dung Mẫn mặc nữ trang, so với nam trang còn đẹp hơn vạn lần, trách không được lúc trước nàng mắc nam trang nhất thời cảm thấy quá mức thanh tú, còn hoài nghi nàng đoạn tụ nữa, không nghĩ tới nàng vốn là nữ tử a.

Liên Hoa cùng Mười Ba nhất thời sửng sốt, "Khụ khụ", Thư Lan đứng ở bên cạnh thấy hai người dám nhìn thẳng công chúa, liền ho vài tiếng nhắc nhở.

Liên Hoa cùng Mười Ba mới khóm lưng nói."

Tham kiến trưởng công chúa."

"Miễn lễ.

Tối rồi mà các ngươi còn tới tìm bản cung có việc gì sao?

Chả lẽ Tương Khuynh xảy ra chuyện gì?"

Mộ Dung Mẫn ngồi ở bàn đọc sách, sau đó buông quyển sách trên tay xuống, dựa vào lưng ghế hỏi.Liên Hoa thấy công chúa chủ động mở miệng hỏi, liền nói: "Công chúa, chuyện là như vầy, thiếu gia nhà ta muốn ta cùng Mười Ba ngày mai đi tìm một căn nhà ở Thịnh Đều để mua."

"Để các ngươi tìm nhà?

Việc đó cùng bản cung có quan hệ gì?"

Mộ Dung Mẫn nhất thời không phản ứng kịp, không rõ việc mua nhà cùng nàng có liên quan gì, đã vậy Liên Hoa cùng Mười Ba còn tới đây tìm nàng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.'Chẳng lẽ Liên Hoa cùng Mười Ba muốn nàng hỗ trợ việc chọn nhà?'Liên Hoa cùng Mười Ba thoáng nhìn nhau, lại nói tiếp: "Thiếu gia muốn ở Thịnh Đều mua một căn nhà, bởi vì...

Bởi vì công chúa điện hạ ngài!"

Liên Hoa len lén nhìn thoáng qua biểu tình của công chúa."

Thiếu gia nói muốn mua một căn nhà ở Thịnh Đều, nếu sau này khi kết hôn ngài không muốn tới Phồn thành, thì có thể ở Thịnh Đều an cư, còn nếu ngài nguyện ý theo thiếu gia quay về Phồn thành, vậy khi nào ngài cảm thấy nhớ nhà, thì có thể trở về ở trong đó sống!"

Nghe Liên Hoa nói xong, không chỉ Mộ Dung Mẫn cảm động, mà Thư Lan đứng ở một bên cũng cảm động lay, không nghĩ Vương Tương Khuynh săn sóc, chiếu cố người khác như vậy."

Tương Khuynh thật sự nói như vậy?"

"Vâng!

Thiếu gia không biết ngài là công chúa, cho nên tới giờ vẫn nghĩ ngài là nữ nhi của vị đại thần nào đấy.

Thiếu gia không chỉ nói vậy, hắn còn nói, nếu ngài không thích căn nhà đó, thì để chúng ta kiếm một tòa nhà trống, tiền không thành vấn đề, sau này nếu ngài không thích, có thể kêu người tới tu sửa lại."

Mộ Dung Mẫn nghe xong, càng cảm thấy bản thân không có nhìn lầm người, tuy rằng không biết bản thân vì sao lại thích Vương Tương Khuynh, nhưng thích chính là thích, huống chi, Vương Tương Khuynh cũng thích nàng, người này còn biết cách săn sóc nàng như vậy, mà vẫn không biết nàng chính là trưởng công chúa, dưới một người trên vạn người, trong lòng cảm thán.'Vị trí phò mã chỉ có thể chọn một, ngoại trừ Vương Tương Khuynh, những kẻ khác đều không có cửa!'"Vậy các ngươi tới đây, là muốn hỏi bản cung thích dạng nhà gì?"

"Đúng vậy.

Tuy rằng thiếu gia để chúng ta kiếm một nơi trống trải là được rồi, nhưng nô tì cùng Mười Ba suy nghĩ, vẫn là nên tới hỏi ngài là tốt nhất!

Nếu biết ngài thích loại nào, thì việc tìm nhà sẽ dễ hơn rất nhiều."

Hên là Liên Hoa còn không có ngu ngốc tới mức nói thẳng ra.'Ngài là muốn chọn nhà cho người sắp làm phò mã tương lai của mình sao?

Tòa nhà này có thể không cần mua a, quay về với vấn đề chính, sau này khi có phò mã, ngài có thể trực tiếp đưa một tòa nhà, đến lúc đó trực tiếp mang thiếu gia theo, đỡ mắc công chúng ta sáng mai phải chạy đông chạy tây tìm nhà.'Mộ Dung Mẫn trầm tư chốc lát, liền nói:"Như vậy đi, sáng mai các ngươi tới đây, bản cung sẽ để Thư Lan mang các ngươi tới Trường An, nơi đó có căn nhà vốn là của bản cung, đến lúc đó các ngươi chỉ cần mang Tương Khuynh tới đó nhìn, để hắn mua căn nhà đó là được rồi," Mộ Dung Mẫn nghĩ, nếu muốn mua nhà ở, thì trực tiếp chọn căn nhà kia của nàng là được rồi, không cần phải dùng tiền mua căn nhà khác chi cho lãng phí!Liên Hoa nghe Mộ Dung Mẫn nói xong, trong lòng vui vẻ.

'Thật tốt quá, ngày mai không cần phải chạy đông chạy tây tìm nhà!

Có thể ngủ nướng a!

Qủa nhiên quyết định tới nói cho công chúa biết chuyện của thiếu gia là quyết định đúng đắn nhất!!' Xem ra Liên Hoa, đã quyết định ở bên cạnh Vương Tương Khuynh làm tay sai cho công chúa."

Công chúa, nô tì cùng Mười Ba xin phép về trước!"

Những điều Liên Hoa muốn nói đều đã nói, kết quả cũng đã có, liền nghĩ rời khỏi.Liên Hoa cùng Mười Ba xin phép cáo từ, chợt nhớ tới cái gì, Liên Hoa dừng lại: "Thưa công chúa, vì thiếu gia còn chưa biết chuyện ngài là trưởng công chúa, cho nên đang tìm mọi cách, không thú trưởng công chúa.

Ta thấy thiếu gia rất tự tin, chỉ là hắn không muốn nói cho chúng ta biết đó là cách gì."

Mộ Dung Mẫn nghe xong, gật đầu, biểu thị nàng đã biết.

Chờ Liên Hoa cùng Mười Ba rời khỏi, mới bắt đầu suy nghĩ, không biết Tương Khuynh có biện pháp gì để nàng không muốn thú hắn, lẽ nào đến lúc hoàng thượng tuyên chỉ, hắn còn có biện pháp không cưới mình?

Suy nghĩ rất nhiều, đều không nghĩ được Tương Khuynh có biện pháp gì mà tự tin đến vậy, lẽ nào hắn định nói bản thân đã có thê tử?Cảm thấy hiếu kỳ, Mộ Dung Mẫn nghĩ.

'Hay là tối nay ta đến nói cho hắn biết thân thận của mình, để xem đến lúc đó hắn còn khả năng nghĩ ra biện pháp gì cự tuyệt thánh chỉ của hoàng thượng.'Tuy nghĩ như vậy, nhưng chân không chịu nhúc nhích, cứ để như vậy, thì khẳng định sẽ có trò vui để xem.Ngày hôm sau, Liên Hoa cùng Mười Ba trực tiếp hướng phủ trưởng công chúa đi, tìm Thư Lan.

Mà Thư Lan ở trong phủ chờ cả ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy Liên Hoa cùng Mười Ba tới, không nói nhiều, trực tiếp dắt bọn họ đi Trường An."

Chính là tòa nhà này, đây là nơi công chúa từng ở, lúc trước vì chờ phủ công chúa xây dựng, cho nên mới ở tạm đây, bây giờ thì chỗ này chỉ còn một vị quản gia cùng mấy người hạ nhân ở đây quét dọn, các ngươi thấy sao?"

Liên Hoa ngẩng đầu nhìn trước cửa căn nhà, chỉ thấy phía trên tấm biển đề hai chữ "Triệu phủ", nghĩ chắc ở bên ngoài công chúa thường hay xưng "Triệu Mẫn".Liên Hoa gật đầu: "Thư Lan tỷ tỷ, nếu lỡ như thiếu gia đến xem, phát hiện đây là nhà của công chúa, thì làm sao bây giờ?"

Thư Lan cười, thoải mái nói: "Ta biết hiện tại công chúa đang gạt Vương công tử chuyện thân phận của nàng, cho nên đến lúc đó, các ngươi chỉ cần để Vương công tử trực tiếp hướng quản gia mua tòa nhà này là được rồi.

Về phía quản gia, ta sẽ dặn dò kỹ.

Các ngươi cứ yên tâm đi!"

Tham quan nhà xong, chuyện cần nên làm hiện giờ là quay về thông báo cho thiếu gia biết.

Không nghĩ tới, lúc về Vương Tương Khuynh vẫn còn đang ngủ, mặt trờ đã lên cao mà còn chưa chịu rời giường.

Liên Hoa cùng Mười Ba bó tay toàn tập, không thể làm gì khác hơn là thân ai nấy về phòng nằm, chờ thiếu gia nhà mình tỉnh lại qua tìm bọn họ.
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 26


Vương Tương Khuynh ngủ thẳng cẳng tới trưa mới chịu tỉnh dậy, sờ sờ cái bụng, do bị đói làm tỉnh giấc!Vương Tương Khuynh tính mở cửa gọi tiểu nhị đem nước nóng vào, thuận tiện kêu thêm chút thức ăn, không nghĩ tới Mười Ba đã đứng chờ ở trước cửa sẵn."

Thiếu gia, người rốt cục cũng tỉnh!"

"Ngươi sao lại ở đây?

Tìm được nhà chưa?"

Vương Tương Khuynh vốn nghĩ rằng Mười Ba đang cùng Liên Hoa tìm nhà, hẳn còn lâu mới về, không nghĩ tới mới nửa ngày đã tìm được."

Các ngươi sáng sớm đã tìm được nhà rồi sao?"

"Thiếu gia, ta cùng Liên Hoa đi ra ngoài tìm nhà, không nghĩ tới chỉ đi chưa được bao lâu đã kiếm được một chỗ, phù hợp với mấy điều kiện mà thiếu gia đã yêu cầu, cho nên chúng ta nhanh chóng quay về.

Vốn định trực tiếp dẫn thiếu gia ngài đi xem, không ngờ tới giờ thiếu gia mới chịu tỉnh.

Thiếu gia, người chừng nào thì đi lại đó xem xét?"

Mười Ba hỏi."

Nếu đã chọn được nhà phù hợp, thì tạm thời không cần đến xem, ngươi trước đi xuống kêu tiểu nhị đem nước nóng vào phòng, ta muốn tắm rửa, còn nữa, dặn hắn đem vài món lên luôn, bụng ta kêu réo nãy giờ rồi, nếu không ăn chắc chết đói luôn quá!"

Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình nói xong, liền trả lời: "Thiếu gia người ở trong phòng chờ một lát, ta xuống kêu tiểu nhị đem nước nóng cùng thức ăn lên liền."

Nói xong liền lập tức đi xuống lầu, trong lòng thầm phỉ nhổ.

'Ngủ tới giờ này mới chịu dậy, không đói mới là lạ đó!

Thiếu gia người đúng là con sâu lười!'Vương Tương Khuynh thấy Mười Ba đã xuống lầu, liền quay về giường tiếp tục nằm, chờ tiểu nhị đem nước cùng thức ăn lên tới.

Liên Hoa gõ cửa phòng, gọi một tiếng "Thiếu gia", liền đẩy cửa vào phòng Vương Tương Khuynh."

Hoa nhỏ, ngươi cùng Mười Ba thế nào tìm được nhà nhanh như vậy?

Tỉ mỉ nói rõ cho ta biết!"

Chờ Liên Hoa vào phòng, Vương Tương Khuynh buồn miệng, liền hỏi chuyện bọn hắn tìm được nhà, sao có thể nhanh như vậy.Liên Hoa nghe thiếu gia hỏi nàng làm sao tìm được nhà, liền lưu loát nói:"Ta cùng Mười Ba đầu tiên là hướng Trương chưởng quầy hỏi thăm xem gần đây có toàn nhà nào cần bán không, không nghĩ tới, vừa hỏi thì có thật, Trương chưởng quầy nói ở Trường An có một căn Triệu phủ, chủ nhân ngôi nhà đó đã dọn đi nơi khác, giờ cũng không có ai ở, mà trước giờ vẫn chưa có bán cho ai.

Ta cùng Mười Ba đi xem, Triệu phủ này so với Vương phủ ở Phồn thành không sai biệt lắm, nằm ở hướng Bắc Nam vô cùng tốt, ta cùng Mười Ba cũng đi xem một vòng quanh nhà, thì thấy có hoa viên cùng ao hồ, phù hợp với yêu cầu của thiếu gia!"

"Thế sao nó vẫn chưa bị bán?"

Vương Tương Khuynh thắc mắc hỏi một câu, nghĩ cũng quá thuận lợi đi, cảm thấy có điểm không thích hợp, theo lý mà nói những chỗ như vậy không dễ dàng tìm được mới đúng a!Liên Hoa nghe thiếu gia vừa hỏi như thế, trong lòng cả kinh.

'Rõ ràng sáng sớm đã cùng Mười Ba nghĩ ra lí do để nói rồi, vậy mà giờ nói xong cũng cảm thấy có điểm không hợp lý, không nghĩ tới thiếu gia lại cảm giác được!'"Chắc do vận khí tốt!

Huống chi, Trương chưởng quầy kinh doanh tửu lâu lớn như vậy, người đến người đi cũng không ít, khẳng định sẽ biết rất nhiều tin tức.

Hắn vừa nói ngôi nhà này, chúng ta đã đi nhìn, thật đúng là phù hợp với yêu cầu của thiếu gia đó!"

"Ngươi nói thử xem, ngôi nhà đó tốt như vậy, tại sao tới giờ vẫn không ai mua?

Chẳng lẽ trong ngôi nhà đó có thứ không sạch sẽ?"

Vương Tương Khuynh nghĩ Liên Hoa một mực nói ngôi nhà đó chưa bán đi, liền nghĩ thế nào trong đó cũng có thứ không sạch sẽ.Liên Hoa trợn mắt một cái.

'Thiếu gia a, vấn đề của ngươi sao nhiều như vậy!

Hỏi tới hỏi lui ta cũng không biết phải trả lời sao a!' Liên Hoa suy nghĩ một chút, trả lời:"Thiếu gia, do có rất ít người cần mua nhà, cho nên nó tới giờ vẫn chưa bán được, ta với Mười Ba đã hỏi những người sống xung quanh, họ nói ngôi nhà rất sạch sẽ, không có nghe nói người nào từng chết trong đó, cũng không có nghe nói chuyện kỳ quái gì phát sinh ở đó cả, thiếu gia người cứ yên tâm đi!"

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, nội tâm vẫn có chút bất an: "Liên Hoa, ta như thế nào cũng cảm thấy nó rất lạ?

Hình như có chuyện gì đó không ổn a!"

"Thiếu gia a, người hãy tin đi, ta cùng Mười Ba chắc chắn như vậy, mà người còn chưa chịu tin a."

Vương Tương Khuynh trên dưới quan sát Liên Hoa một phen, lắc đầu: "Hoàn toàn không thể tin được."

"Thiêu gia!

Người thật quá đáng!

Ta với Mười Ba đã cực khổ đi tìm nhà cho người, vậy mà người lại ở đây ngủ ngon, còn hoài nghi năng lực của ta cùng Mười Ba nữa!

Người nếu không tin, thì tự đi mà nhìn đi!"

"Được rồi, được rồi, ta hay nói giỡn, hoa nhỏ không cần tức giận nha."

Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa lộ ra biểu tình mất hứng, thoải mái nói."

Ta tin tưởng năng lực của hoa nhỏ mừ!

Giờ ngươi đi ra xem thử giúp ta, tại sao tới giờ Mười Ba chưa trở về a, còn nước với thức ăn, sao tới giờ còn chưa đem vào!"

"Vâng!

Vậy thiếu gia cứ tiếp tục nằm, ta đi xuống xem sao!"

Liên Hoa biểu tình ngạo kiều, đi ra khỏi phòng Vương Tương Khuynh.

Đóng cửa phòng, vỗ ngực mình."

May quá, may quá, hên là thiếu gia thấy mình sinh khí, nên không hỏi nữa.

May mà mình tức giận dời đi lực chú ý của thiếu gia, nếu không người cứ hỏi này hỏi họ, chắc chắn sẽ bị phát hiện, aiz, chỉ tại mình bản tính trong sáng, lương thiện không biết nói dối là gì!"

Liên Hoa vừa đi xuống lầu hỏi, mới biết được, hóa ra không có nước nóng, mà Mười Ba muốn thiếu gia sớm tắm rửa rồi ăn, cho nên đã xách đích đi nấu nước.Tiểu nhị đem thức ăn vào phòng Vương Tương Khuynh, chờ Vương Tương Khuynh ăn xong, Mười Ba mới đem nước vào phòng."

Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi ở trước cửa canh cho ta, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào vào trong.

Chờ bản thiếu gia ta tắm xong, liền mang ta tới nhà ở Trường An kia xem thử, nếu hợp thì sẽ mua!"

Vương Tương Khuynh để Liên Hoa cùng Mười Ba canh giữ trước cửa, xong liền cởi y phục đi tắm.

Tối qua vì quá mệt cho nên không tắm, hơn nữa ở trường thi hai ngày một đêm, đều chưa tắm rửa gì cả, nếu còn không tắm thì chắc thúi còn hơn bãi rác!Chờ Vương Tương Khuynh tắm rửa thay y phục xong, đã là giờ Mùi canh ba.

Vừa ra khỏi Đón Khách lâu, liền trực tiếp đi Trường An.

Liên Hoa cùng Mười Ba dắt Vương Tương Khuynh tới trước cửa Triệu phủ, Vương Tương Khuynh ngẩng đầu nhìn."

Triệu phủ?

Nó làm ta không khỏi nhớ tới Mẫn Mẫn a, nàng lúc mới gặp ta cũng bắt ta gọi là Triệu Mẫn a!"

Liên Hoa với Mười Ba thi nhau đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói.

'Thiếu gia a, ngươi sẽ không vì vậy mà nhận ra chứ!

Thấy chữ Triệu thì nghĩ tới Mộ Dung cô nương!

Nếu cứ vậy sẽ xảy ra chuyện a!'"Thiếu gia, trong Triệu phủ có một lão quản gia, chúng ta muốn mua nhà thì trực tiếp tới tìm hắn là được."

Liên Hoa hướng Vương Tương Khuynh nói, xong rồi lại quay đầu nói với Mười Ba."

Mười Ba, ngươi nhanh đi gõ cửa a!

Lo lắng làm gì!"

Liên Hoa hiện tại thầm nghĩ thiếu gia nhà mình mau chóng mua ngôi nhà này nhanh đi, đứng có mà hỏi nhiều, không phải, nếu cứ tiếp tục hỏi chắc chắn sẽ bị phát hiện a!Mười Ba nghe lời mà đi gõ cửa Triệu phủ, lão quản gia Triệu phủ mở cửa."

Là Mười Ba nha."

Lão quản gia nhìn Vương Tương Khuynh một chút.

"Vị này là thiếu gia của các ngươi đi!"

"Vương công tử là đến xem nhà đi, sáng sớm Thập Tam công tử cùng Liên Hoa cô nương đã đến xem qua!

Bọn họ nói ngôi nhà này tốt, cho nên sẽ mang Vương công tử ngài tự mình đến xem qua!

Hiện tại ngài đã tới, đi xem thử có vừa ý không, nếu như thích thì cứ mua đi.

Giá cả thì có thể thương lượng."

Lão quản gia nhiệt tình thỉnh Vương Tương Khinh vào trong."

Hảo hảo, vậy làm phiền, làm phiền..."

Vương Tương Khuynh nhất thời không biết nên xưng hô với vị lão nhân trước mắt ra sao.Triệu quản gia cười ha hả, nói: "Vương công tử, gọi Lão Triệu hoặc Triệu quản gia là được rồi!"

"Vậy làm phiền Triệu quản gia rồi.

Ta muốn đi xem cấu trúc của ngôi nhà, nếu cảm thấy hợp ý, nhất định mua liền!"

Vương Tương Khuynh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ.'Làm gì mà nhiệt tình vậy!

Sẽ không định hãm hại ta đi!

Bọn người cổ đại các ngươi sẽ không giống người ở hiện đại đi, đều thích hãm hại người khác!'Vương Tương Khuynh đi một vòng, phát hiện ngôi nhà này xác thật rất tốt, liền hỏi: "Triệu quản gia, ngôi nhà này ta rất thích, phù hợp ý ta.

Ngài nói giá đi, nếu thấy hợp ta sẽ mua!"

Triệu quản gia cười, vươn một ngón tay ra, khoa tay múa chân một chút.

Vương Tương Khuynh thử thăm dò nói."

Một vạn lượng?"

Tuy hơi mắc, bất quá cũng hợp lý.Triệu quản gia lắc đầu: "Không cần một vạn lượng, một nghìn lượng là được rồi."

"Cái gì?!

Ngôi nhà lớn như vậy mà chỉ cần một nghìn lượng!"

Vương Tương Khuynh bất ngờ, trong lòng khá lưỡng lự, không cần một vạn lượng, mà đã có thể mua được ngôi nhà tốt như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ.'Ngôi nhà này, sẽ không có chuyện gì đi!

Chẳng lẽ trong nhà có ma?'
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 27


"Triệu quản gia, ngôi nhà này có thật chỉ một nghìn lượng không?"

Vương Tương Khuynh xác nhận lại một lần nữa.'Thứ tiện nghi như vậy, thật đúng là không dám mua a!'"Vương công tử, ta thấy ngươi thật sự thích ngôi nhà này, cho nên mới bán cho ngươi.

Vì chủ của ngôi nhà này từng nói, nếu có người thích mua ngôi nhà này, thuận mua vừa bán, còn với những người ham rẻ, không bằng bán cho người thích nó."

"Triệu quản gia, ta muốn hỏi một câu, ngôi nhà này, sẽ không có người chết rồi thành ma ám nó đi.

Chứ làm gì có chuyện nhà tốt như vậy, mà chủ nhân ngươi không chịu ở chứ!

Nếu mua thì quá tiện nghi cho chủ ngươi rồi!"

Vương Tương Khuynh nhìn Triệu quản gia, muốn từ sắc mặt của Triệu quản gia mà suy đoán.

Theo lý thuyết nếu bị người khác nói trúng tim đen, khẳng định sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu quản gia cũng không hiện vẻ kinh ngạc gì cả.'Không hổ là quản gia, người từng trải, biểu tình có thể khống chế tốt như vậy!'"Vương công tử thích nói giỡn!

Trong nhà này, chưa bao giờ có người chết, lão già ta xin thề với trời!

Chủ nhân ta muốn bán nơi này, bởi vì đã mua được một ngôi nhà tốt hơn ngôi nhà này gấp trăm lần!

Vương công tử nếu không tin, ta cũng không có biện pháp!

Ngươi nếu không muốn mua..."

"Khoan!

Mua thì mua, chỉ một nghìn lượng thôi mà!"

Vương Tương Khuynh nghe Triệu quản gia nói, đành đánh gãy, quyết định mua ngôi nhà này, đứng tại chỗ từ trong áo móc ra ngân phiếu."

Triệu quản gia đã nói như vậy, ta nếu còn hoài nghi thì lỗi do ta.

Đây là một nghìn lượng, ngươi nhận lấy, còn giấy tờ nhà,..."

Triệu quản gia tiếp nhận một nghìn lượng, từ trong lòng móc ra giấy tờ: "Đây là giấy tờ nhà và đất đai, chủ nhân nhà ta đã viết sẵn rồi, Vương công tử chỉ cần ký tên, đóng dấu, sau đó ngôi nhà này liền là của Vương công tử."

Triệu quản gia dẫn Vương Tương Khuynh vào thư phòng, đem văn chương cùng mực đóng dấu, Vương Tương Khuynh tiếp nhận giấy tờ, tên nguyên chủ nhân thấy được hai chữ "Thư Lan", nghi hoặc hỏi:"Triệu quản gia, ngươi không phải nói đây là Triệu phủ sao?

Thế nào tên người chủ lại là họ Thư?"

Liên Hoa cùng Mười Ba nghe được chữ "Thư", tim như muốn rớt ra ngoài."

Vâng thưa Vương công tử, vị Thư Lan này là thiếp thân hậu hạ bên người của chủ nhân ta, chủ nhân giao cho Thư Lan cô nương giải quyết chuyện ngôi nhà này, cho nên ký chính là tên Thư Lan cô nương."

"Thì ra là vậy!

Mà chủ nhân nhà ngươi cũng tín nhiệm thủ hạ ghê!"

Vương Tương Khuynh tỉ mỉ nhìn giấy tờ trong tay, tất cả đều không có vấn đề gì, liền ký tên mình xuống, đóng dấu vân tay.Liên Hoa cùng Mười Ba thấy thiếu gia mua ngôi nhà này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại, chỉ sợ nói ra điều gì sai để bị phát hiện."

Thiếu gia a, ngôi nhà cũng đã mua, chúng ta lúc nào mới vào ở?"

"Trước về khách lâu thua thập đồ đạc cái đã, rồi ngày mai dọn tới nơi này đi!"

Vương Tương Khuynh trả lời xong, thấy Triệu quản gia còn đứng ở bên cạnh, liền hỏi."

Triệu quản gia, nhà ta cũng đã mua, ngươi có thể đi về nhà của chủ tử phục mệnh được rồi."

"Vương lão gia, ngài đã là chủ nhân của ta!"

Triệu quản gia nói một câu 'Vương lão gia', thật sự làm Vương Tương Khuynh càng thêm hoảng sợ."

Cái gì Vương lão gia!

Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì!"

"Vâng thưa Vương lão gia, chủ nhân trước của ta có nói, sau này nếu ai mua ngôi nhà này, thì ta sẽ theo người đó, mấy hạ nhân trong nhà này cũng vậy, cũng giao lại cho chủ mới của ngôi nhà này.

Hiện tai Vương lão gia đã mua nó, ngài tự nhiên trở thành chủ tử của chúng ta!"

Vương Tương Khuynh thật chỉ muốn bùng cháy: "Ta thiến, chỉ mua một ngôi mà được hưởng cả hạ nhân!

Có cần tiện nghi như vậy không!

Ở cổ đại nếu như có xổ số, ta xác định nắm chắc giải nhất a!"

Vương Tương Khuynh trừng mắt nhìn người trước mắt, trong giọng nói có chút lắp bắp: "Triệu, Triệu, Triệu quản gia, chủ nhân nhà ngươi thật sự nói nếu ai mua ngôi nhà này thì các ngươi sẽ theo người đó sao?"

"Vâng thưa Vương lão gia, đúng vậy!"

Triệu quản gia cung kính khom lưng nói."

A a a vậy được rồi, vừa lúc ta tính tìm người làm!

Được rồi, sau này cứ gọi ta Vương công tử hoặc Vương thiếu gia đi, ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi, éc, ta mới mười tám tuổi, qua năm là mười chính, a nói chung ta còn rất trẻ, không cần gọi lão gia, nghe già quá..."

"Vâng, Vương lão gia!"

Triệu quản gia không quan tâm Vương Tương Khuynh nói, tiếp tục gọi là Vương lão gia.Liên Hoa cùng Mười Ba nghe được thiếu gia nhà mình bị một câu 'Vương lão gia' mà xụ mặt, cảm giác muốn cười.

Nhưng nghe Triệu quản gia không quan tâm mà tiếc tục gọi thiếu gia là lão gia, "Cười khúc khích" vẫn không tài nào nhịn được, bật cười.Vương Tương Khuynh thở phì phò, thật không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Được rồi, Triệu quản gia, ngươi đi chiêu thêm mấy người nha hoàn nữa đi, vì không lâu sau, ngôi nhà này, sẽ có nữ chủ nhân!"

"Vậy Vương lão gia, ngài muốn tìm nha hoàn dạng gì?"

"Đẹp!

Có năng lực!

Trẻ tuổi!

Còn có, phải biết nghe lời!"

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, nói ra yêu cầu chọn người.Liên Hoa cùng Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình nói yêu cầu xong, trong lòng nghĩ.'Rồi xong, thiếu gia lại bắt đầu giở chứng!

Nếu như để công chúa biết thiếu gia nhà mình đòi hỏi nha hoàn dạng gì, chắc chắn tán gãy răng hắn mất!'Triệu quản gia liếc mắt nhìn Vương Tương Khuynh.

'Hừ!

Dám ở sau lưng công chúa yêu cầu gái đẹp!

Xem ta về bẩm báo với công chúa thế nào!

Tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tuyển gái đẹp vào trong phủ!'"Vương lão gia yêu cầu, tiểu nhân nhớ kỹ.

Ta liền theo yêu cầu của Vương lão gia chiêu nha hoàn!"

Triệu quản gia ra khỏi Triệu phủ, đi thẳng tới phủ công chúa, đâm thọc cho bỏ ghét!Vương Tương Khuynh thấy thái độ làm việc của Triệu quản gia tích cực, không khỏi vui mừng cười nói:"Không hổ là lão quản gia a, nhìn năng suất làm việc rất tốt, ta vừa mới phân phó tìm nha hoàn liền đi liền!

Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi nên học tập đi!

Học theo Triệu quản gia, vậy mới làm việc tốt được!"

Vương Tương Khuynh nếu như biết, Liên Hoa cùng Mười Ba đã trở thành tiểu gián điệp của công chúa, có chuyện gì đều hướng trưởng công chúa đâm thọc, chắc chắn sẽ khóc không ra nước mắt.

Người bên cạnh, cả đám đều làm việc cho vợ của mình, suy nghĩ sau này không làm chuyện xấu được thì cảm giác thê thảm đến cỡ nào a!Liên Hoa nghe thiếu gia nhà mình bảo phải làm việc tích cực, đành chối: "Thiếu gia!

Ta cùng Mười Ba cũng làm việc rất tích cực!

Nếu không sao tìm được ngôi nhà tốt như vậy để mua chứ!

Không có ta cùng Mười Ba, thì người sau có thể nhặt được quản gia tốt như vậy!"

"Đúng vậy thiếu gia!

Ta cùng Liên Hoa vẫn đi theo chiếu cố người, đi theo làm tùy tùng cho người, chỗ nào không tích cực!

Người dĩ nhiên dám ghét bỏ ta cùng Liên Hoa!"

Mười Ba bĩu môi, khiếu nại."

Được rồi, được rồi, hai tiểu hài tử các ngươi, không cần mại manh*!"*Huhu ta không biết từ này QAQ .Ai giúp ta với!"

Mại manh là cái gì?

Còn nữa, chúng ta không phải tiểu hài tử! !"

Liên Hoa cùng Mười Ha trăm miệng một lời mà phản bác.'Thiếu gia, bản thân ngươi cũng chỉ lớn hơn bọn ta vài tuổi!

Đừng không biết xấu hổ mà bảo chúng ta là tiểu hài tử!'Vương Tương Khuynh nhìn hai người biểu tình mại manh, tâm tình liền tốt lên: "Mười Ba, ngươi đi tìm một cửa hàng, mua một tấm biển, chọn loại gỗ lim tài khắc chữ, còn nữa, dặn họ khắc nhanh một chút, đến lúc đó, sớm đem tấm biển Triệu phủ này xuống, đổi thành tấm biển Vương phủ của ta."

Mười Ba nhận mệnh xong, xoay người xuất môn tìm cửa hàng khác biển, làm một tấm biển mới.

Vương Tương Khuynh thấy mọi chuyện sắp xếp xong, chuyện nên làm cũng đã làm, nghĩ mang Liên Hoa quay về Đón Khách lâu dọn dẹp hành lý.Vốn dự định trực tiếp quay về Đón Khách lâu, nhưng nghĩ lâu rồi không dạo phố, Vương Tương Khuynh liền mang theo Liên Hoa đi dạo xung quanh, không nghĩ tới, trong chuyến đi này, dĩ nhiên gặp được một cô nương khó chơi —— Trầm Trữ.

Nếu thời gian có thể quay lại, Vương Tương Khuynh thật huy vọng ngày đó nàng trực tiếp về Đón Khách lâu, à không, phải nói là ngày đó căn bản không cần xuất môn!
 
[Bhtt][Edit] Phò Mã Thượng Công Chúa - Đông Phương Độ
Chương 28


"Thiếu gia, ta muốn ăn mứt quả!"

Liên Hoa thấy có vị đại thúc khiêng một đống mứt quả đi ở phía trước cách đó không xa, vừa đi vừa hét to."

Mứt quả, mứt quả, lại là mứt quả!"

Nuốt nước miệng, Vương Tương Khuynh nói.Vương Tương Khuynh khinh bỉ nhìn thoáng qua Liên Hoa."

Muốn ăn thì ngươi tự đi mà mua nha!

Chứ nói ta làm cái gì!"

Liên Hoa thấy thiếu gia không muốn mua cho nàng, liền bỉu môi nói: "Thiếu gia, người mời ta ăn mứt quả có được hay không!

Có được hay không!"

Nói xong còn ôm chầm lấy tay Vương Tương Khuynh, bắt đầu làm nũng."

Mua mua mau!

Mua cho ngươi!"

Đối với hành động bán moe như tiểu hài tử này, thì sức chống cự của nàng bằng không.

Liên Hoa chẳng biết từ khi nào học được chiêu này, chỉ cần bán moe làm nũng, Vương Tương Khuynh tuyệt đối sẽ không sinh khí với nàng, sẽ không hỏi nhiều nữa, nàng muốn cái gì thì sẽ cho nàng cái đó.

Riết rồi không biết cần nha hoàn để làm gì!Vương Tương Khuynh bỏ tiền mua ba cây mứt quả, cho Liên Hoa cầm hai cây, còn nàng thì cầm một cây lên ăn."

Đúng là ăn rất ngon!"

Hai người cầm mứt quả trên tay tiếp tục đi dạo phố.

Trên đường gặp phải mấy người từng nghe nàng kể chuyện, họ thường hướng nàng chào hỏi."

Vương công tử, khi nào kể chuyện nữa a!

Có rất nhiều người lâu rồi không nghe ngươi kể chuyện, tất cả đều nhớ ngươi a, chỉ có thể đi trà lâu nghe mấy người kia kể lại chuyện xưa trước đây ngươi đã kể!"

"Chờ lúc nào có chuyện mới, nhất định sẽ thông báo cho các vị biết!"

Vương Tương Khuynh cười trả lời mọi người, trong lòng thầm nghĩ.'Chuyện này quan trọng rồi đây, muốn nuôi Mẫn Mẫn, còn phải nuôi đám người trong nhà, xem ra phải tìm biện pháp kiếm tiền, chứ không thể cứ tiếp tục ăn bám gia đình được.

Nếu không, thì mở một cái tửu lâu thuận tiện kể chuyện là được rồi!'Nghĩ tới biện pháp kiếm tiền này, Vương Tương Khuynh không khỏi cười ra tiếng.

Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình ở trên đường cái mạc danh kỳ diệu vừa đi vừa cười, trong lòng sợ hãi:"Thiếu gia người làm sao vậy?

Người cười như vậy, khiến người ta sợ đó!"

"Khụ khụ."

Vương Tương Khuynh lấy lại tinh thần.

"Hoa nhỏ, ta vừa nghĩ tới một biện pháp kiếm tiền, sau này có thể nuôi sống Mẫn Mẫn, nuôi sống các ngươi!"

"Thiếu gia chỉ vì nghĩ tới việc này, mà cười tỡm lợn đến vậy sao?"

"Đúng vậy!

Sau này ta muốn nuôi Mẫn Mẫn!

Nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!

Đến lúc đó, Mẫn Mẫn muốn cái gì ta đều có thể mua cho nàng!"

Liên Hoa trong lòng cảm động, nhưng cũng yên lặng mà phỉ nhổ.

'Thiếu gia a!

Mẫn Mẫn của người chính là trưởng công chúa đó, căn bản không cần người nuôi a!

Đến lúc đó, trưởng công chúa không chỉ nuôi người, mà còn nuôi chúng ta!'Vương Tương Khuynh cùng Liên Hoa đi dạo một chút, đúng lúc này, một vị cô nương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Tương Khuynh, ngăn cản nàng lại:"Ngươi chính là Vương Tương Khuynh?"*Trầm Trữ đã lên sàn >_
 
Back
Top Bottom