[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bhtt][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại
99. Lông mi (III)
99. Lông mi (III)
Sau khi Bùi Tùng Khê rời đi, Úc Miên bắt taxi ra ngoài.Bùi Lâm Mặc đang đợi nàng ở nhà, vừa thấy mặt nàng hắn liền thở dài: "Con mau mau đến cứu chú đi."
Úc Miên nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Bùi Lâm Mặc than ngắn thở dài:"Vẫn là chuyện về cô gái mà con đã gặp hôm trước đó...
Chú...
Thôi, khoan hẵng nói, con ngồi đây, chú quay một đoạn video để cô ấy biết rằng chú không có lừa cô ấy, chú đang dạy con vẽ tranh."
Úc Miên suy nghĩ một chút rồi từ chối: "Chú út, chú làm như thế không đúng tí nào.
Nếu chú không thích người ta thì nói thẳng ra; còn nếu như thích thì phải giữ chặt cô ấy.
Bây giờ cứ không rõ ràng như vậy chẳng ra làm sao cả."
Bùi Lâm Mặc sửng sốt, có một thoáng chẳng nói nên lời."...Thích, nhưng bọn chú không hợp."
"Không có cái gọi là hợp hay không hợp đâu.
Trong lòng nghĩ sao thì chính là như vậy.
Hãy lắng nghe theo trái tim mình."
Bùi Lâm Mặc không nhịn được bật cười: "Con nhóc này, chú thấy con chưa từng yêu đương mà sao nói chuyện cứ như chuyên gia vậy."
Úc Miên bị lời trêu chọc bâng quơ của hắn kích thích tới đỏ bừng cả hai má, nàng vô thức phản bác: "Ai nói con chưa từng yêu đương..."
Đinh Mân vừa lúc bưng đĩa dưa hấu ra, nghe vậy bèn thảng thốt hô lên: "Cái gì?
Con yêu đương rồi à, trông người đó ra sao, ở đâu, mau cho dì xem xem!"
Úc Miên: "..."
Nàng gượng cười, cố gắng bẻ lái sang chuyện khác:"Trái dưa hấu này đỏ ghê, trông ngon quá ha."
Đinh Mai hất tay nàng ra: "Đừng có đánh trống lảng.
Nói đi, là thằng nhóc nhà nào?"
Úc Miên ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ: "Là... là phụ nữ ạ."
Đinh Mân trợn tròn mắt: "Phụ nữ?"
Bùi Lâm Mặc cũng quên cả việc trả lời tin nhắn cô gái kia: "Đừng nói là con bị lừa đấy nhé?
Có phải đối phương nói với con rằng cô ấy rất giàu, tự mở công ty, cao ráo, xinh đẹp, lại không có kinh nghiệm tình trường không?"
Úc Miên: "..."— Sao những lời chú ấy nói lại trùng khớp với dì Bùi đến vậy?Bùi Lâm Mặc thấy thái độ nàng giống như cam chịu, bèn tức tối vỗ đùi: "Ối giồi ôiiii!
Chắc chắn là bị lừa rồi!
Chú nói cho con biết, trên đời làm gì có người phụ nữ nào tốt như vậy.
Hơn nữa, cho dù có người tốt như vậy thì sao mà con lại có thể tình cờ gặp được cơ chứ!"
Úc Miên mím môi: "Nhưng con lại gặp được đó thôi..."
"Con bị lừa là cái chắc rồi!"
Đinh Mân phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này: "Không phải...
Con thích phụ nữ cũng chẳng sao.
Nhưng cô ấy là ai, có đáng tin cậy hay không, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm gì?
Dì Bùi của con có biết không, đã gặp cô ấy chưa?"— Coi bộ dạng cưng chiều mà Bùi Tùng Khê dành cho Úc Miên đi, nếu như biết con bé bị người khác dụ dỗ mất rồi, chắc em ấy sẽ vừa tức vừa đau lòng đến phát điên mất!Úc Miên bị một loạt câu hỏi làm cho choáng váng.Thật ra mấy hôm nay nàng đã nghĩ tới chuyện này.
Về phía nhà họ Bùi, tốt nhất nàng nên là người mở lời trước.
Dù sao dì Bùi cũng lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nếu để cho dì ấy nói trước thì nghe có vẻ hơi... thiếu đạo đức.
Còn nếu để cho nàng nói trước thì lại khác.Vả lại, chính nàng mới là người phải lòng dì Bùi trước.Nàng đứng bên cửa sổ, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp: "Cô ấy rất tốt, nhân phẩm đoan chính, tuổi thì... lớn hơn con mười mấy tuổi.
Mọi người sẽ biết thôi, lát nữa con sẽ nói."
Vừa dứt lời, Úc Miên đã chạy tót đi, bỏ lại hai người còn đang ngơ ngác trong phòng khách, nàng đứng ngoài sân cười khúc khích: "Dì Bùi sắp tan làm rồi, con đi đón dì ấy đây."
Bùi Lâm Mặc bất đắc dĩ bĩu môi: "Thế là sao?
Tưởng chị ấy về rồi thì có thể làm loạn à?
Em thấy nữ ma đầu kia không đánh cho mông con bé nở hoa mới là lạ!"
Đinh Mân cũng lo lắng sốt ruột: "Đúng vậy, hơn tận mười mấy tuổi...
Là gần bằng tuổi Tùng Khê rồi còn gì.
Em ấy mà biết chuyện này chắc sẽ đau lòng và tức điên lên mất."
-Úc Miên ném xuống cái tin tức động trời kia xong rồi chuồn mất.
Tới khi lên xe taxi, nàng mới lấy lại được bình tĩnh và nhắn tin cho Bùi Tùng Khê."
Dì Bùi~ dì bận việc xong chưa?"
"Em vừa mới... nhắc tới chuyện yêu đương của mình với mọi người."
"Dì Đinh với chú út cứ nhất quyết hỏi con thích ai."
Mãi đến lúc chiếc taxi dừng lại dưới sảnh của công ty Bùi thị, điện thoại của nàng mới sáng lên: "Tôi đang ở phòng họp tầng 11."
Lần này, nhân viên lễ tân cuối cùng cũng nhận ra Úc Miên cho nên không có ai ngăn nàng lại nữa.Thang máy dừng ở tầng mười một.Cửa phòng họp khép hờ, bên trong có hai người đang nói chuyện.Rèm cửa buông xuống, người phụ nữ mặc vest đen bị ép sát vào tường, bộ đồ công sở dường như vẫn không thể che đi thân hình thướt tha kia.
Nguỵ Ý nở một nụ cười nhàn nhạt, đầy mỉa mai: "Minh tổng, đã lâu không gặp, ngài đang làm gì vậy?"
Mấy năm gần đây, Minh Châm rời khỏi công ty Bùi thị và trở về làm cho xí nghiệp gia tộc, vất vả lắm mới trèo lên được vị trí cấp cao.
Lần này cô ấy đến đây để bàn chuyện hợp tác.
Nhưng cuộc họp vừa kết thúc thì cô ấy đã ghì chặt người trước mặt vào lòng, khoé môi khẽ nhếch lên, giọng nói lại lạnh nhạt và hờ hững: "Nhiều năm không gặp, cô vẫn thích quyến rũ người khác như vậy.
Nhìn xem vừa rồi có bao nhiêu người nhìn cô kìa."
Vẻ mặt Nguỵ Ý lạnh lùng: "Người khác nhìn tôi thì sao, tôi có thể làm gì được, móc mắt họ xuống ư?
Minh tổng nói rất đúng, tôi chính là hồ ly tinh, nếu không thì sao bây giờ cô lại ôm tôi không buông?"
Minh Châm không nói gì, chỉ ghé sát vào tai Nguỵ Ý, khẽ thổi một hơi, còn đôi tay thì lại dời xuống:"Ướt rồi."
Giống hệt vô số lần khác, cô ghen ghét vì thấy những kẻ khác mơ ước Ngụy Ý.
Cuộc họp vừa kết thúc là cô lập tức ghì sát Nguỵ Ý lên cửa.
Cô trách cô ấy quyến rũ mê người, rồi lại kìm lòng không đậu mà rung động, mà cuồng si vì cô ấy ngay giữa phòng họp không người.Hốc mắt Nguỵ Ý đỏ lên.Mấy năm qua dây dưa, hợp hợp tan tan.
Cả hai đã sớm quen thuộc với cơ thể của nhau, nhưng Nguỵ Ý không ngờ Minh Châm lại dùng chuyện này để làm nhục mình.Cô nhất thời tủi hổ vô cùng, hung hăng đẩy cô ấy ra: "Cút đi."
Minh Châm có chút bất ngờ, có lẽ cũng không nghĩ người nọ lại đột ngột tức giận, xô mình ra như vậy.
Cô liên tiếp lùi vài bước, tới khi eo và lưng đau nhói vì bị đập mạnh vào bàn họp phía sau, mới khó khăn lắm dừng được bước chân: "...Ngụy Ý!"
Ngụy Ý cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, rồi xoay người mở cửa ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cô đã trông thấy một cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa, mặt mày đầy vẻ ngượng ngùng.Cô sững sờ vài giây rồi mỉm cười:"Miên Miên đến rồi à?"
Úc Miên gật đầu, chu đáo không hỏi han gì, mặc dù đến không đúng lúc và ít nhiều cũng nghe được vài điều không nên nghe.
Nhưng nàng kiềm chế sự tò mò, chỉ cười nói: "Chị Ngụy Ý, mớ cam chị tặng em lần trước ngọt lắm."
Minh Châm lúc này sửa sang lại cổ áo, bước ra khỏi phòng họp, hờ hững nhướng mày: "Tặng đồ cho người ta nữa à, khá tốt."
Hàng lông mày Ngụy Ý nhíu chặt lại: "Minh Châm!"
Minh Châm chậm rãi nhếch môi, nụ cười mang theo chút cay đắng:"Tôi chưa nói gì cả, đừng căng thẳng.
Tôi biết đây là nơi nào, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến công việc hay tiền đồ của cô."
Dứt lời, Minh Châm lập tức đạp giày cao gót rời đi, chỉ là dáng đi có chút gượng gạo, như thể đang cố chịu đựng nỗi đau nào đó.Ngụy Ý thất thần nhìn theo bóng lưng cô ấy.Mấy năm nay cứ hợp hợp tan tan... cô thực sự đã mệt mỏi và kiệt sức rồi.— Mình vốn đã chuẩn bị hoàn toàn buông tay, nhưng... nhưng vì sao nhìn thấy người nọ như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác khổ sở?Nguỵ Ý có chút hoảng hốt, một lát sau cô mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, gượng cười: "Em đến tìm Bùi tổng sao?"
Úc Miên nói: "Lúc nãy nhắn tin, dì Bùi bảo dì ấy đang ở phòng họp, cho nên em mới tới đây."
Ngụy Ý chỉ về phía cuối hành lang: "Tầng 11 có 2 phòng họp, thường thì đều dùng phòng họp đó.
Cuộc họp còn đang kéo dài, bọn họ vẫn chưa kết thúc đâu.
Em đợi ở đây một xíu nhé.
Có muốn uống gì không?"
"Có cà phê không ạ?"
Nguỵ Ý gật đầu: "Đương nhiên là có."
Cô tới quầy trà bánh pha hai ly Cappuccino, rồi đưa cho nàng một ly: "Chị nghe Bùi tổng nói, sau này em sẽ đi du học ở Anh thêm một năm nữa phải không?"
"Vâng, trước đó em đã xin học lên thạc sĩ ạ."
Ngụy Ý chăm chú nhìn nàng, trong mắt đong đầy ý cười chẳng thể che giấu: "May mà chỉ có một năm.
Nếu là ba năm thì lâu quá đi mất.
Cô ấy đã đợi em nhiều năm như vậy rồi."
Úc Miên giật mình, quay đầu nhìn cô, đầu ngón tay nàng ửng hồng vì tách cà phê nóng, vành tai sau đó cũng chầm chậm đỏ lên: "Chị... chị nói gì vậy?"
Ngụy Ý không nhịn được phì cười: "Em còn tưởng rằng, những tâm tư nhỏ nhoi đó của em có thể giấu được chị sao?"
Cô chính là người phát hiện sớm hơn bất kỳ ai.
Dẫu vậy, mối quan hệ giữa cô và Bùi Tùng Khê lại thiên về tình nghĩa cấp trên và cấp dưới nên cô không thể can thiệp vào chuyện đời sống tình cảm của cô ấy.
Còn về Úc Miên...
Sau này hầu như không gặp được nàng nữa, do đó có mấy lời cô muốn nói cũng chẳng kịp nói ra.Úc Miên cúi đầu, hàng mi khẽ run rẩy:"Vậy dì Bùi nhận ra từ khi nào thế?
Sao chị lại nói... dì ấy đợi em đã nhiều năm?"
Ngụy Ý bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện này chị cũng không biết.
Bùi tổng luôn luôn che giấu tâm tư rất sâu."
Nhưng cô có thể nhìn ra cô ấy đang chờ đợi một người.Những lúc tăng ca, cô ấy lại ngắm nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ.
Mỗi khi trông thấy có bóng người nào đó xẹt qua, trong đôi mắt cô ấy luôn toát ra sự mong đợi, cứ như thể đang chờ đợi một ai đó xuất hiện hoặc quay trở về.Úc Miên lẳng lặng trong chốc lát mới bình tĩnh lại: "Em... em biết rồi."
Một lúc sau, nàng nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn chị, tại sao chị không nắm chặt lấy thứ mình muốn?"
Nụ cười trên môi Ngụy Ý vụt tắt: "Chị và em không giống nhau."
Cô gánh trên vai rất nhiều điều không thể buông bỏ...
Minh Châm cũng vậy, cô ấy có những trách nhiệm và ràng buộc riêng.Lý do họ bên nhau rồi lại chia xa bao năm qua chắc chắn là vì mỗi người đều đang theo đuổi thứ mình muốn.
Cô tập trung vào sự nghiệp và quyết tâm thăng tiến.
Minh Châm cũng vậy, cô ấy có sự kiêu ngạo và mục tiêu riêng.Quá mức tỉnh táo và lý trí, họ đều không phải là kiểu người sẵn sàng mạo hiểm tất cả vì tình yêu.Úc Miên nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Có gì không giống nhau chứ?
Em...
Em nhớ rất lâu trước kia, chị Minh Châm rất thích chị.
Dẫu đi đâu, đôi mắt chị ấy cũng chỉ hướng về phía chị mà thôi."
Ngụy Ý sững sờ: "Em nói sao cơ?"
Úc Miên có chút bất lực nhìn cô ấy: "Chị thấy chưa, chị cũng không biết mà."
Gương mặt Nguỵ Ý tái nhợt khi nghe thấy những lời này, biểu cảm hoảng hốt:"...Chị."
Khi đó họ mới ngoài hai mươi, vậy mà nhoáng cái đã hơn mười năm trôi qua.Nguỵ Ý giơ tay, bất lực vẫy vẫy vài cái giữa không trung: "Chị đi trước...
Em đợi ở đây, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung nhé."
Úc Miên muốn gọi cô ấy lại nhưng thôi, trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bã.Tới khi cánh cửa phòng họp cuối hành lang mở toang, người bước ra trước tiên chính là người mà nàng đang đợi.
Úc Miên đứng đó nhìn cô nhỏ giọng trao đổi với thư ký, ký giấy tờ và phân công công việc.
Mỗi cử chỉ và hành động đều đẹp đẽ đến thế, đó là khí chất thanh lịch, điềm tĩnh và tự tin được mài dũa qua năm tháng.Sau khi ký hết giấy tờ, Bùi Tùng Khê ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp Úc Miên đang đứng cách đó không xa đang mỉm cười với mình, dường như nàng đã đợi được một lúc rồi.Cô bước tới, vòng tay qua vai nàng rồi cùng ra ngoài: "Em đợi lâu chưa?"
"Cũng được một lúc rồi ạ.
Em vừa mới gặp chị Nguỵ Ý và trò chuyện với chị ấy."
Bùi Tùng Khê khẽ 'ừ' một tiếng, cô rất ít khi đưa ra đánh giá về chuyện của người khác: "Không dám ở nhà nên đến đây tìm tôi à?"
Gương mặt Úc Miên lặng lẽ ửng đỏ: "Cũng...
Có một chút.
Là em nói chuyện này ra trước, dì có giận không?"
Bùi Tùng Khê mỉm cười: "Không giận."
Thật ra cô đã chuẩn bị nói cho người nhà biết, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói như thế nào.
Ban đầu, cô định chỉ đơn giản thông báo cho bọn họ thôi, nhưng lại cảm thấy cách nói bình tĩnh như vậy có vẻ cho thấy cô không mấy quan tâm đến Úc Miên.
Úc Miên vẫn có chút sầu lo, Bùi Tùng Khê không nhịn được véo má nàng: "Đừng căng thẳng."
Họ lái xe về nhà.Cửa vừa mở ra, Đinh Mân đang ngồi trên ghế sofa lập tức tắt TV, Bùi Lâm Mặc đang đùa với chú chim kiểng cũng dừng lại, cả hai đều ăn ý nhìn về phía họ.Bùi Chi Viễn vừa tan làm về, trên tay còn cầm một hộp quà, quơ quơ trước mặt Úc Miên, rồi nháy mắt với nàng: "Anh mang quà về cho em nè, có muốn xem không?"
Úc Miên nhớ tới việc hắn nhờ mình làm trước đó nên tiếp nhận tín hiệu: "À, đó là...
Xem chứ, em muốn lên phòng xem."
Bùi Chi Viễn gật đầu, đút tay vào quần và đưa quà cho nàng: "Vậy em về phòng trước đi, anh uống nước rồi lên tìm em sau."
Bùi Tùng Khê không hỏi nhiều, đợi Úc Miên ôm hộp quà lên lầu, cô mới ngồi xuống ghế sofa: "Mọi người muốn nói gì thì nói thẳng đi."
Đinh Mân mở lời trước: "Tùng Khê à, em có tức giận cỡ nào thì cũng đừng động tay động chân nhé."
Bùi Lâm Mặc cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chị à, bình thường chị hung dữ với em thì thôi, nhưng Miên Miên vẫn còn nhỏ mà, chị đừng quá khắt khe với con bé."
Bùi Tùng Khê cụp mắt xuống, cười như không cười: "Mọi người nghĩ nhiều rồi."
Phòng khách chìm trong tĩnh lặng vài giây."
Em/ Chị biết hết mọi chuyện rồi à?"
"Đó là một kẻ lừa đảo!
Cô ta tự thổi phồng bản thân như thể trên trời dưới đất không ai sánh bằng vậy!"
Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng xoa trán: "Nhỏ giọng một chút, đừng ầm ĩ."
"Sao em bình tĩnh quá vậy?"
"Chị nghĩ loại người mà Úc Miên nói đến thực sự không phải là một tên lừa đảo sao?
Chị yên tâm ư?"
Bùi Tùng Khê bất đắc dĩ cười khẽ: "Đừng ầm ĩ nữa.
Tôi rất yên tâm về bản thân."
Bùi Lâm Mặc và Đinh Mân: "..."— Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ? !!!Bùi Chi Viễn suýt sặc nước.
Hắn có chút bối rối trước lượng thông tin khổng lồ này.
Hắn từ lâu đã thấy giọng điệu của dì mình có gì đó kỳ lạ.
Hắn chợt nhớ tới cái lần mà mình gõ đầu Úc Miên, Bùi Tùng Khê liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh như viên đạn, và còn bảo hắn không được động tay động chân...Bùi Tùng Khê thở phào nhẹ nhõm.Tình hình bây giờ khác hẳn với hồi ở nhà họ Úc.
Trong nhà giờ chỉ còn những người cùng thế hệ, nên áp lực cũng ít đi nhiều.Cô cố tình tránh lúc có mặt Úc Miên, để cho mọi người có thêm thời gian mà chấp nhận.Cô không muốn bất cứ ai nói gì nặng lời với Úc Miên.Đinh Mân: "Đồ cầm thú."
Bùi Lâm Mặc: "Đồ cặn bã."
Bùi Chi Viễn: "...Bội phục!"
Đinh Mân túm tóc Bùi Chi Viễn: "Thằng oắt thối tha này, bội phục cái gì?
Con cũng muốn học theo dì của con ư?"
Bùi Tùng Khê, người vốn ít khi cười, lại bị chọc cho bật cười, vẻ mặt lạnh lùng giờ đây tựa như băng tuyết tan chảy:"Ý mọi người là sao?"
Đinh Mân chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hồi lâu không nói gì; Bùi Chi Viễn không dám mở miệng, hắn xoa xoa mái tóc bị mẹ làm rối tung; chỉ có Bùi Lâm Mặc là to gan bằng trời:"Chị nói thật đi, có phải ngay từ đầu chị đã lên kế hoạch nuôi vợ từ bé không?"
Bùi Tùng Khê chậm rãi nhíu mày, nhưng vành tai lại đỏ lên: "Em đang nói bậy bạ gì vậy?"
"Em có nói bậy ư...
Bùi Tùng Khê ơi Bùi Tùng Khê, chị tự kiểm điểm lại lương tâm của mình đi, sao chị lại ra tay với một cô bé mới lớn như vậy?"
Đinh Mân cũng gật đầu đồng tình.Bùi Chi Viễn muốn nói nhưng lại không dám nói.Hắn dường như không bận tâm lắm...
Chỉ là có một vấn đề đột nhiên nảy ra ở trong đầu, trước đây Úc Miên gọi hắn là anh trai, vậy từ giờ hắn phải xưng hô với nàng như thế nào, chẳng lẽ phải gọi là dì bé sao?!Bùi Tùng Khê khẽ mím môi.Phản ứng của mọi người tốt hơn cô tưởng tượng.Tất cả đều nghĩ đó là lỗi của cô, là cô đã vượt quá giới hạn, rằng đó là trách nhiệm của cô...
Thực ra như vậy cũng không tệ.Cô không quan tâm đến những trách nhiệm và áp lực này.Trên thực tế, không phải cô chưa cân nhắc đến những vấn đề họ đang lo lắng...
Cũng vì thế mà dù Miên Miên đã buộc cô rất nhiều vào tối qua, nhưng cuối cùng cô vẫn... không thể làm tiếp được.Có lúc cô còn tự hỏi có phải là mình có tội, có phải là mình đã sai rồi hay không.
Nhưng đây là một vấn đề không có lời giải đáp.Đinh Mân quan sát sắc mặt của cô, rồi khẽ thở dài: "Hình như cũng chẳng biết phải khuyên răn gì hết.
Bây giờ mọi chuyện trong nhà đều do em toàn quyền quyết định rồi mà."
Bùi Lâm Mặc vẫn nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một tên cầm thú khốn nạn: "Chị ra tay khi nào?
Đại học?
Hay là sớm hơn nữa?"
Bùi Tùng Khê lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy?
Sau khi Miên Miên tốt nghiệp đại học, mới gần đây thôi."
"Nhưng mà khoảng cách tuổi tác giữa hai người...
Không phải em nói chớ," Bùi Lâm Mặc cười cợt, "
Sau này chị có còn 'làm ăn' gì được nữa không?"
Bùi Tùng Khê tiện tay vớ lấy miếng giẻ lau bàn bên cạnh, ném thẳng vào mặt hắn:"Cút đi."
Bùi Lâm Mặc đột ngột bị miếng giẻ lau kia che kín mặt, bèn hét lên hai tiếng quái dị, rồi bị Bùi Chi Viễn kéo đi.Đinh Mân lộ vẻ ghét bỏ: "Xuỳ xuỳ, đàn ông trong nhà bây giờ không có tiếng nói, các người đi ra ngoài hết đi."
Tới khi phòng khách yên tĩnh lại, sắc mặt cô ấy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Tùng Khê, chuyện với Úc Miên, em thật sự nghiêm túc sao?"
Bùi Tùng Khê cũng thu lại ý cười, chậm rãi gật đầu: "Đương nhiên rồi.
Chị dâu, sao em có thể lấy chuyện này ra đùa được?
Em và Miên Miên sẽ không tách biệt."
Đinh Mân nhìn cô ấy với vẻ lo lắng: "Nhưng tuổi tác giữa hai người quả thực chênh lệch rất lớn, hơn nữa con bé...
Con bé lớn lên bên cạnh em, sau này..."
Bùi Tùng Khê cụp mắt xuống, nhưng khóe môi lại dịu dàng cong lên: "Em biết, em biết hết chứ."
Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết thúc.
Nhưng 5 năm trôi qua, mỗi khi cô càng muốn quên, càng muốn buông bỏ thì tình cảm ấy lại càng khắc sâu vào trong tim.Đinh Mân khẽ thở dài, im lặng một lúc rồi nói: "Chị nói rồi, bây giờ mọi việc ở trong nhà đều do em quyết định.
Nhất là chuyện tình cảm của em càng phải do chính em làm chủ.
Nhưng em phải suy nghĩ kỹ.
Úc Miên mới chỉ có ngoài hai mươi, điều kiện của con bé tốt như vậy, vả lại trưởng bối trong nhà cũng yêu thương con bé hết mực.
Con bé còn cả ngàn con đường có thể đi.
Nhưng em chỉ có một con đường này thôi, Tùng Khê.
Em đã cô đơn lẻ bóng suốt nhiều năm rồi."
Bùi Tùng Khê mỉm cười lắc đầu: "Không phải đâu chị dâu, chị sai rồi.
Không phải vì Miên Miên em mới cô đơn.
Em chưa từng nghĩ tới việc đồng hành với ai suốt đời cả."
Mãi đến khi cô bé kia- người hay dẫm lên bóng của cô, lẽo đẽo theo sau; người hay lén ôm quả cam cô tặng hôn nó một cái; và người hay nằm bên cạnh cô đếm lông mi xuất hiện.Mặt mày cô vẫn điềm tĩnh và xa cách như cũ, nhưng dần dần có nét gì đó ấm áp hơn.Đinh Mân gật đầu: "Chỉ cần em nghĩ kỹ là được.
Lâm Mặc với Chi Viễn, hai tên đàn ông thối tha kia chả dám nói gì đâu, chị cũng không phản đối...
Ừm, thực ra chị có nghe nói là phụ nữ với nhau làm chuyện đó hình như càng hợp cạ hơn."
Bùi Tùng Khê: "..."
Đề tài dường như đã trật hướng quá xa rồi.Từ lúc Bùi Lâm Mậu vào tù, Đinh Mân đã trải qua một quãng thời gian suy sụp tinh thần và oán hận.
Tới khi điều chỉnh tâm lý vững vàng, cô ấy lại trở nên thẳng thắn và nhiệt tình hơn trước, cũng sửa đổi luôn cái tính cứng miệng mềm lòng và sĩ diện hão.Cô ấy chẳng kiêng nể gì mà kể lể tiếp: "Chị có một cô bạn thân...
Khụ khụ, cô ấy qua lại với tiểu tam của chồng rồi sau này còn kể lại trải nghiệm đó.
Cô ấy nói người phụ nữ đó quá biết cách quyến rũ, khiến cô ấy không kìm lòng nổi.
Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, người ta không kể chi tiết nên chị cũng không hỏi nhiều, chỉ là chị tò mò lắm, cái này..."
Bùi Tùng Khê ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi: "...Chị dâu, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.
Thôi, em lên lầu đây."
Đinh Mân không nhận được câu trả lời, bèn có chút bất mãn: "Ngay cả chị mà em cũng giấu à?
Tùng Khê!"
Bùi Tùng Khê hiếm khi cảm thấy chột dạ đến thế, cô rời đi và chỉ để lại cho cô ấy một bóng lưng vội vã.Đinh Mân hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Còn giấu giếm nữa.
Ai sợ ai?
Dù sao bây giờ con trai cũng đã lớn, ông chồng ma quỷ không còn.
Bữa nào bà đây cũng phải bao một sinh viên nữ trẻ măng xem sao!"
-Trên lầu, tiếng cười đùa ầm ĩ truyền ra từ trong phòng.Bùi Tùng Khê vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Úc Miên đang nhét một chiếc hộp vào tay của Bùi Lâm Mặc, vẻ mặt có chút chột dạ:"Cái này... chú tự quyết định đi."
Bùi Lâm Mặc nhìn bản vẽ của chiếc nhẫn kim cương trong tay, trao đổi ánh mắt với Bùi Chi Viễn, rồi bất đắc dĩ cong môi:"Được rồi, vậy chú sẽ tự quyết định."
Bùi Tùng Khê bước tới: "Mọi người đang xem cái gì vậy?"
"Chú... chú út đang chọn nhẫn kim cương cho bạn gái!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Bùi Tùng Khê lướt nhìn thoáng qua, kia hình như là bản vẽ thiết kế, hoặc nói đúng hơn đó là bản phác thảo về một chiếc nhẫn kim cương.
Cô không thèm để ý thêm nữa và đuổi hai người kia đi: "Đi xuống dưới đi."
Bùi Lâm Mặc không nhịn được ném cho cô một ánh mắt đầy cao ngạo, hắn nhét bản vẽ vào tay Bùi Chi Viễn, rồi cười ranh mãnh và chuồn đi trước khi hoàn toàn chọc giận Bùi Tùng Khê.Úc Miên nhìn họ với vẻ đầy khó hiểu.
Đợi cửa phòng đóng lại, nàng mới tò mò hỏi: "Dì Bùi, sao em cứ cảm thấy bọn họ có gì đó bất thường vậy?"
Bùi Tùng Khê ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tôi đã nói với bọn họ rồi."
"Hả?"
"Nói chuyện này."
Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nàng, mỉm cười nhìn nàng.Úc Miên ngẩn người vài giây, rồi từ từ chớp mắt: "Lúc em không có mặt, chính dì đã nói hết rồi sao?"
Nói xong, nàng có chút cáu kỉnh mím môi.Tại sao lần trước ở Thanh Ninh đã như vậy mà lần này cũng vẫn như thế nữa?
Mọi áp lực đều đổ lên vai của dì Bùi.
Úc Miên cảm thấy thực sự rất rất giận chính mình.
Nàng hờn dỗi quay đầu đi, úp mặt vào gối rồi rầu rĩ lên tiếng: "Lẽ ra em phải là người nói."
Chính nàng là kẻ đã đơn phương mơ tưởng người nọ trước, chỉ có nàng mà thôi.Thấy cử chỉ trẻ con của nàng, Bùi Tùng Khê không nhịn được mà bật cười:"Lần trước vốn đã quyết định để cho em nói, ai ngờ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn...
Cho nên, lần này đương nhiên phải để tôi nói rồi.
Không sao đâu, Miên Miên."
Úc Miên quay đầu nhìn cô, cặp mắt đen láy, trong veo kia ánh lên sự dịu dàng và kiên định: "Lúc nào dì cũng thích đứng phía trước chở che em, nhưng em đã lớn rồi.
Em hy vọng mình có thể bảo vệ dì.
Được chứ, dì Bùi?"
Bùi Tùng Khê chậm rãi cong cong khóe môi: "Được."
Cả hai nhìn nhau thật lâu, trong mắt đều phản chiếu bóng hình đối phương.Hoàng hôn xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, ánh nắng vàng rực rỡ và ấm áp mạ lên cho các nàng một vầng sáng mờ ảo.Úc Miên bất chợt nhoẻn miệng cười, vui vẻ hỏi: "Dì Bùi, dì có biết mình có bao nhiêu sợi lông mi không?"
Bùi Tùng Khê nhướng mày: "Không biết, em muốn đếm ư?"
Úc Miên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Số liệu khoa học cho thấy trung bình thì một người bình thường có từ 150 đến 225 sợi lông mi.
Bây giờ, dì đã biết dì có bao nhiêu sợi lông mi rồi.
Cũng giống như... sau ngần ấy năm, dì cuối cùng cũng biết, em yêu dì."
Nàng tiến lại gần, hôn lên hàng mi của cô một cách thành kính: "Dì Bùi, em yêu dì."
Xúc cảm kia nhẹ như bông tuyết lướt qua mí mắt, Bùi Tùng Khê bất giác nhắm mắt lại.
Tới khi hơi thở ngọt ngào ấy tan biến, cô từ từ mở mắt ra thì thấy Úc Miên đã nhích ra rất xa.
Nàng có chút căng thẳng nhìn cô, trong đôi mắt mang theo sự mong đợi xen lẫn sợ hãi.Bùi Tùng Khê nhớ lại câu hỏi mà Úc Miên đã hỏi mình vào lần trước.Lúc ấy cô đã làm Miên Miên buồn.Là cô nợ nàng."
Sao em lại ngồi xa thế?"
"Em......"
Úc Miên nhìn Bùi Tùng Khê, đôi mắt sáng ngời kia đang chờ đợi câu trả lời, hoặc cũng có thể nói là sự phán xét từ cô.Bùi Tùng Khê mỉm cười, ngoéo đầu ngón tay Úc Miên rồi nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, thì thầm: "Lại đây, để dì Bùi hôn."......