Lãng Mạn [BHTT][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại

[Bhtt][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại
99. Lông mi (III)


Sau khi Bùi Tùng Khê rời đi, Úc Miên bắt taxi ra ngoài.Bùi Lâm Mặc đang đợi nàng ở nhà, vừa thấy mặt nàng hắn liền thở dài: "Con mau mau đến cứu chú đi."

Úc Miên nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Bùi Lâm Mặc than ngắn thở dài:"Vẫn là chuyện về cô gái mà con đã gặp hôm trước đó...

Chú...

Thôi, khoan hẵng nói, con ngồi đây, chú quay một đoạn video để cô ấy biết rằng chú không có lừa cô ấy, chú đang dạy con vẽ tranh."

Úc Miên suy nghĩ một chút rồi từ chối: "Chú út, chú làm như thế không đúng tí nào.

Nếu chú không thích người ta thì nói thẳng ra; còn nếu như thích thì phải giữ chặt cô ấy.

Bây giờ cứ không rõ ràng như vậy chẳng ra làm sao cả."

Bùi Lâm Mặc sửng sốt, có một thoáng chẳng nói nên lời."...Thích, nhưng bọn chú không hợp."

"Không có cái gọi là hợp hay không hợp đâu.

Trong lòng nghĩ sao thì chính là như vậy.

Hãy lắng nghe theo trái tim mình."

Bùi Lâm Mặc không nhịn được bật cười: "Con nhóc này, chú thấy con chưa từng yêu đương mà sao nói chuyện cứ như chuyên gia vậy."

Úc Miên bị lời trêu chọc bâng quơ của hắn kích thích tới đỏ bừng cả hai má, nàng vô thức phản bác: "Ai nói con chưa từng yêu đương..."

Đinh Mân vừa lúc bưng đĩa dưa hấu ra, nghe vậy bèn thảng thốt hô lên: "Cái gì?

Con yêu đương rồi à, trông người đó ra sao, ở đâu, mau cho dì xem xem!"

Úc Miên: "..."

Nàng gượng cười, cố gắng bẻ lái sang chuyện khác:"Trái dưa hấu này đỏ ghê, trông ngon quá ha."

Đinh Mai hất tay nàng ra: "Đừng có đánh trống lảng.

Nói đi, là thằng nhóc nhà nào?"

Úc Miên ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ: "Là... là phụ nữ ạ."

Đinh Mân trợn tròn mắt: "Phụ nữ?"

Bùi Lâm Mặc cũng quên cả việc trả lời tin nhắn cô gái kia: "Đừng nói là con bị lừa đấy nhé?

Có phải đối phương nói với con rằng cô ấy rất giàu, tự mở công ty, cao ráo, xinh đẹp, lại không có kinh nghiệm tình trường không?"

Úc Miên: "..."— Sao những lời chú ấy nói lại trùng khớp với dì Bùi đến vậy?Bùi Lâm Mặc thấy thái độ nàng giống như cam chịu, bèn tức tối vỗ đùi: "Ối giồi ôiiii!

Chắc chắn là bị lừa rồi!

Chú nói cho con biết, trên đời làm gì có người phụ nữ nào tốt như vậy.

Hơn nữa, cho dù có người tốt như vậy thì sao mà con lại có thể tình cờ gặp được cơ chứ!"

Úc Miên mím môi: "Nhưng con lại gặp được đó thôi..."

"Con bị lừa là cái chắc rồi!"

Đinh Mân phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này: "Không phải...

Con thích phụ nữ cũng chẳng sao.

Nhưng cô ấy là ai, có đáng tin cậy hay không, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm gì?

Dì Bùi của con có biết không, đã gặp cô ấy chưa?"— Coi bộ dạng cưng chiều mà Bùi Tùng Khê dành cho Úc Miên đi, nếu như biết con bé bị người khác dụ dỗ mất rồi, chắc em ấy sẽ vừa tức vừa đau lòng đến phát điên mất!Úc Miên bị một loạt câu hỏi làm cho choáng váng.Thật ra mấy hôm nay nàng đã nghĩ tới chuyện này.

Về phía nhà họ Bùi, tốt nhất nàng nên là người mở lời trước.

Dù sao dì Bùi cũng lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nếu để cho dì ấy nói trước thì nghe có vẻ hơi... thiếu đạo đức.

Còn nếu để cho nàng nói trước thì lại khác.Vả lại, chính nàng mới là người phải lòng dì Bùi trước.Nàng đứng bên cửa sổ, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp: "Cô ấy rất tốt, nhân phẩm đoan chính, tuổi thì... lớn hơn con mười mấy tuổi.

Mọi người sẽ biết thôi, lát nữa con sẽ nói."

Vừa dứt lời, Úc Miên đã chạy tót đi, bỏ lại hai người còn đang ngơ ngác trong phòng khách, nàng đứng ngoài sân cười khúc khích: "Dì Bùi sắp tan làm rồi, con đi đón dì ấy đây."

Bùi Lâm Mặc bất đắc dĩ bĩu môi: "Thế là sao?

Tưởng chị ấy về rồi thì có thể làm loạn à?

Em thấy nữ ma đầu kia không đánh cho mông con bé nở hoa mới là lạ!"

Đinh Mân cũng lo lắng sốt ruột: "Đúng vậy, hơn tận mười mấy tuổi...

Là gần bằng tuổi Tùng Khê rồi còn gì.

Em ấy mà biết chuyện này chắc sẽ đau lòng và tức điên lên mất."

-Úc Miên ném xuống cái tin tức động trời kia xong rồi chuồn mất.

Tới khi lên xe taxi, nàng mới lấy lại được bình tĩnh và nhắn tin cho Bùi Tùng Khê."

Dì Bùi~ dì bận việc xong chưa?"

"Em vừa mới... nhắc tới chuyện yêu đương của mình với mọi người."

"Dì Đinh với chú út cứ nhất quyết hỏi con thích ai."

Mãi đến lúc chiếc taxi dừng lại dưới sảnh của công ty Bùi thị, điện thoại của nàng mới sáng lên: "Tôi đang ở phòng họp tầng 11."

Lần này, nhân viên lễ tân cuối cùng cũng nhận ra Úc Miên cho nên không có ai ngăn nàng lại nữa.Thang máy dừng ở tầng mười một.Cửa phòng họp khép hờ, bên trong có hai người đang nói chuyện.Rèm cửa buông xuống, người phụ nữ mặc vest đen bị ép sát vào tường, bộ đồ công sở dường như vẫn không thể che đi thân hình thướt tha kia.

Nguỵ Ý nở một nụ cười nhàn nhạt, đầy mỉa mai: "Minh tổng, đã lâu không gặp, ngài đang làm gì vậy?"

Mấy năm gần đây, Minh Châm rời khỏi công ty Bùi thị và trở về làm cho xí nghiệp gia tộc, vất vả lắm mới trèo lên được vị trí cấp cao.

Lần này cô ấy đến đây để bàn chuyện hợp tác.

Nhưng cuộc họp vừa kết thúc thì cô ấy đã ghì chặt người trước mặt vào lòng, khoé môi khẽ nhếch lên, giọng nói lại lạnh nhạt và hờ hững: "Nhiều năm không gặp, cô vẫn thích quyến rũ người khác như vậy.

Nhìn xem vừa rồi có bao nhiêu người nhìn cô kìa."

Vẻ mặt Nguỵ Ý lạnh lùng: "Người khác nhìn tôi thì sao, tôi có thể làm gì được, móc mắt họ xuống ư?

Minh tổng nói rất đúng, tôi chính là hồ ly tinh, nếu không thì sao bây giờ cô lại ôm tôi không buông?"

Minh Châm không nói gì, chỉ ghé sát vào tai Nguỵ Ý, khẽ thổi một hơi, còn đôi tay thì lại dời xuống:"Ướt rồi."

Giống hệt vô số lần khác, cô ghen ghét vì thấy những kẻ khác mơ ước Ngụy Ý.

Cuộc họp vừa kết thúc là cô lập tức ghì sát Nguỵ Ý lên cửa.

Cô trách cô ấy quyến rũ mê người, rồi lại kìm lòng không đậu mà rung động, mà cuồng si vì cô ấy ngay giữa phòng họp không người.Hốc mắt Nguỵ Ý đỏ lên.Mấy năm qua dây dưa, hợp hợp tan tan.

Cả hai đã sớm quen thuộc với cơ thể của nhau, nhưng Nguỵ Ý không ngờ Minh Châm lại dùng chuyện này để làm nhục mình.Cô nhất thời tủi hổ vô cùng, hung hăng đẩy cô ấy ra: "Cút đi."

Minh Châm có chút bất ngờ, có lẽ cũng không nghĩ người nọ lại đột ngột tức giận, xô mình ra như vậy.

Cô liên tiếp lùi vài bước, tới khi eo và lưng đau nhói vì bị đập mạnh vào bàn họp phía sau, mới khó khăn lắm dừng được bước chân: "...Ngụy Ý!"

Ngụy Ý cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, rồi xoay người mở cửa ra ngoài.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cô đã trông thấy một cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa, mặt mày đầy vẻ ngượng ngùng.Cô sững sờ vài giây rồi mỉm cười:"Miên Miên đến rồi à?"

Úc Miên gật đầu, chu đáo không hỏi han gì, mặc dù đến không đúng lúc và ít nhiều cũng nghe được vài điều không nên nghe.

Nhưng nàng kiềm chế sự tò mò, chỉ cười nói: "Chị Ngụy Ý, mớ cam chị tặng em lần trước ngọt lắm."

Minh Châm lúc này sửa sang lại cổ áo, bước ra khỏi phòng họp, hờ hững nhướng mày: "Tặng đồ cho người ta nữa à, khá tốt."

Hàng lông mày Ngụy Ý nhíu chặt lại: "Minh Châm!"

Minh Châm chậm rãi nhếch môi, nụ cười mang theo chút cay đắng:"Tôi chưa nói gì cả, đừng căng thẳng.

Tôi biết đây là nơi nào, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến công việc hay tiền đồ của cô."

Dứt lời, Minh Châm lập tức đạp giày cao gót rời đi, chỉ là dáng đi có chút gượng gạo, như thể đang cố chịu đựng nỗi đau nào đó.Ngụy Ý thất thần nhìn theo bóng lưng cô ấy.Mấy năm nay cứ hợp hợp tan tan... cô thực sự đã mệt mỏi và kiệt sức rồi.— Mình vốn đã chuẩn bị hoàn toàn buông tay, nhưng... nhưng vì sao nhìn thấy người nọ như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác khổ sở?Nguỵ Ý có chút hoảng hốt, một lát sau cô mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, gượng cười: "Em đến tìm Bùi tổng sao?"

Úc Miên nói: "Lúc nãy nhắn tin, dì Bùi bảo dì ấy đang ở phòng họp, cho nên em mới tới đây."

Ngụy Ý chỉ về phía cuối hành lang: "Tầng 11 có 2 phòng họp, thường thì đều dùng phòng họp đó.

Cuộc họp còn đang kéo dài, bọn họ vẫn chưa kết thúc đâu.

Em đợi ở đây một xíu nhé.

Có muốn uống gì không?"

"Có cà phê không ạ?"

Nguỵ Ý gật đầu: "Đương nhiên là có."

Cô tới quầy trà bánh pha hai ly Cappuccino, rồi đưa cho nàng một ly: "Chị nghe Bùi tổng nói, sau này em sẽ đi du học ở Anh thêm một năm nữa phải không?"

"Vâng, trước đó em đã xin học lên thạc sĩ ạ."

Ngụy Ý chăm chú nhìn nàng, trong mắt đong đầy ý cười chẳng thể che giấu: "May mà chỉ có một năm.

Nếu là ba năm thì lâu quá đi mất.

Cô ấy đã đợi em nhiều năm như vậy rồi."

Úc Miên giật mình, quay đầu nhìn cô, đầu ngón tay nàng ửng hồng vì tách cà phê nóng, vành tai sau đó cũng chầm chậm đỏ lên: "Chị... chị nói gì vậy?"

Ngụy Ý không nhịn được phì cười: "Em còn tưởng rằng, những tâm tư nhỏ nhoi đó của em có thể giấu được chị sao?"

Cô chính là người phát hiện sớm hơn bất kỳ ai.

Dẫu vậy, mối quan hệ giữa cô và Bùi Tùng Khê lại thiên về tình nghĩa cấp trên và cấp dưới nên cô không thể can thiệp vào chuyện đời sống tình cảm của cô ấy.

Còn về Úc Miên...

Sau này hầu như không gặp được nàng nữa, do đó có mấy lời cô muốn nói cũng chẳng kịp nói ra.Úc Miên cúi đầu, hàng mi khẽ run rẩy:"Vậy dì Bùi nhận ra từ khi nào thế?

Sao chị lại nói... dì ấy đợi em đã nhiều năm?"

Ngụy Ý bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện này chị cũng không biết.

Bùi tổng luôn luôn che giấu tâm tư rất sâu."

Nhưng cô có thể nhìn ra cô ấy đang chờ đợi một người.Những lúc tăng ca, cô ấy lại ngắm nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ.

Mỗi khi trông thấy có bóng người nào đó xẹt qua, trong đôi mắt cô ấy luôn toát ra sự mong đợi, cứ như thể đang chờ đợi một ai đó xuất hiện hoặc quay trở về.Úc Miên lẳng lặng trong chốc lát mới bình tĩnh lại: "Em... em biết rồi."

Một lúc sau, nàng nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn chị, tại sao chị không nắm chặt lấy thứ mình muốn?"

Nụ cười trên môi Ngụy Ý vụt tắt: "Chị và em không giống nhau."

Cô gánh trên vai rất nhiều điều không thể buông bỏ...

Minh Châm cũng vậy, cô ấy có những trách nhiệm và ràng buộc riêng.Lý do họ bên nhau rồi lại chia xa bao năm qua chắc chắn là vì mỗi người đều đang theo đuổi thứ mình muốn.

Cô tập trung vào sự nghiệp và quyết tâm thăng tiến.

Minh Châm cũng vậy, cô ấy có sự kiêu ngạo và mục tiêu riêng.Quá mức tỉnh táo và lý trí, họ đều không phải là kiểu người sẵn sàng mạo hiểm tất cả vì tình yêu.Úc Miên nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Có gì không giống nhau chứ?

Em...

Em nhớ rất lâu trước kia, chị Minh Châm rất thích chị.

Dẫu đi đâu, đôi mắt chị ấy cũng chỉ hướng về phía chị mà thôi."

Ngụy Ý sững sờ: "Em nói sao cơ?"

Úc Miên có chút bất lực nhìn cô ấy: "Chị thấy chưa, chị cũng không biết mà."

Gương mặt Nguỵ Ý tái nhợt khi nghe thấy những lời này, biểu cảm hoảng hốt:"...Chị."

Khi đó họ mới ngoài hai mươi, vậy mà nhoáng cái đã hơn mười năm trôi qua.Nguỵ Ý giơ tay, bất lực vẫy vẫy vài cái giữa không trung: "Chị đi trước...

Em đợi ở đây, ngoan ngoãn đừng chạy lung tung nhé."

Úc Miên muốn gọi cô ấy lại nhưng thôi, trong lòng vẫn cảm thấy có chút buồn bã.Tới khi cánh cửa phòng họp cuối hành lang mở toang, người bước ra trước tiên chính là người mà nàng đang đợi.

Úc Miên đứng đó nhìn cô nhỏ giọng trao đổi với thư ký, ký giấy tờ và phân công công việc.

Mỗi cử chỉ và hành động đều đẹp đẽ đến thế, đó là khí chất thanh lịch, điềm tĩnh và tự tin được mài dũa qua năm tháng.Sau khi ký hết giấy tờ, Bùi Tùng Khê ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp Úc Miên đang đứng cách đó không xa đang mỉm cười với mình, dường như nàng đã đợi được một lúc rồi.Cô bước tới, vòng tay qua vai nàng rồi cùng ra ngoài: "Em đợi lâu chưa?"

"Cũng được một lúc rồi ạ.

Em vừa mới gặp chị Nguỵ Ý và trò chuyện với chị ấy."

Bùi Tùng Khê khẽ 'ừ' một tiếng, cô rất ít khi đưa ra đánh giá về chuyện của người khác: "Không dám ở nhà nên đến đây tìm tôi à?"

Gương mặt Úc Miên lặng lẽ ửng đỏ: "Cũng...

Có một chút.

Là em nói chuyện này ra trước, dì có giận không?"

Bùi Tùng Khê mỉm cười: "Không giận."

Thật ra cô đã chuẩn bị nói cho người nhà biết, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp nghĩ ra nên nói như thế nào.

Ban đầu, cô định chỉ đơn giản thông báo cho bọn họ thôi, nhưng lại cảm thấy cách nói bình tĩnh như vậy có vẻ cho thấy cô không mấy quan tâm đến Úc Miên.

Úc Miên vẫn có chút sầu lo, Bùi Tùng Khê không nhịn được véo má nàng: "Đừng căng thẳng."

Họ lái xe về nhà.Cửa vừa mở ra, Đinh Mân đang ngồi trên ghế sofa lập tức tắt TV, Bùi Lâm Mặc đang đùa với chú chim kiểng cũng dừng lại, cả hai đều ăn ý nhìn về phía họ.Bùi Chi Viễn vừa tan làm về, trên tay còn cầm một hộp quà, quơ quơ trước mặt Úc Miên, rồi nháy mắt với nàng: "Anh mang quà về cho em nè, có muốn xem không?"

Úc Miên nhớ tới việc hắn nhờ mình làm trước đó nên tiếp nhận tín hiệu: "À, đó là...

Xem chứ, em muốn lên phòng xem."

Bùi Chi Viễn gật đầu, đút tay vào quần và đưa quà cho nàng: "Vậy em về phòng trước đi, anh uống nước rồi lên tìm em sau."

Bùi Tùng Khê không hỏi nhiều, đợi Úc Miên ôm hộp quà lên lầu, cô mới ngồi xuống ghế sofa: "Mọi người muốn nói gì thì nói thẳng đi."

Đinh Mân mở lời trước: "Tùng Khê à, em có tức giận cỡ nào thì cũng đừng động tay động chân nhé."

Bùi Lâm Mặc cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chị à, bình thường chị hung dữ với em thì thôi, nhưng Miên Miên vẫn còn nhỏ mà, chị đừng quá khắt khe với con bé."

Bùi Tùng Khê cụp mắt xuống, cười như không cười: "Mọi người nghĩ nhiều rồi."

Phòng khách chìm trong tĩnh lặng vài giây."

Em/ Chị biết hết mọi chuyện rồi à?"

"Đó là một kẻ lừa đảo!

Cô ta tự thổi phồng bản thân như thể trên trời dưới đất không ai sánh bằng vậy!"

Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng xoa trán: "Nhỏ giọng một chút, đừng ầm ĩ."

"Sao em bình tĩnh quá vậy?"

"Chị nghĩ loại người mà Úc Miên nói đến thực sự không phải là một tên lừa đảo sao?

Chị yên tâm ư?"

Bùi Tùng Khê bất đắc dĩ cười khẽ: "Đừng ầm ĩ nữa.

Tôi rất yên tâm về bản thân."

Bùi Lâm Mặc và Đinh Mân: "..."— Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ? !!!Bùi Chi Viễn suýt sặc nước.

Hắn có chút bối rối trước lượng thông tin khổng lồ này.

Hắn từ lâu đã thấy giọng điệu của dì mình có gì đó kỳ lạ.

Hắn chợt nhớ tới cái lần mà mình gõ đầu Úc Miên, Bùi Tùng Khê liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh như viên đạn, và còn bảo hắn không được động tay động chân...Bùi Tùng Khê thở phào nhẹ nhõm.Tình hình bây giờ khác hẳn với hồi ở nhà họ Úc.

Trong nhà giờ chỉ còn những người cùng thế hệ, nên áp lực cũng ít đi nhiều.Cô cố tình tránh lúc có mặt Úc Miên, để cho mọi người có thêm thời gian mà chấp nhận.Cô không muốn bất cứ ai nói gì nặng lời với Úc Miên.Đinh Mân: "Đồ cầm thú."

Bùi Lâm Mặc: "Đồ cặn bã."

Bùi Chi Viễn: "...Bội phục!"

Đinh Mân túm tóc Bùi Chi Viễn: "Thằng oắt thối tha này, bội phục cái gì?

Con cũng muốn học theo dì của con ư?"

Bùi Tùng Khê, người vốn ít khi cười, lại bị chọc cho bật cười, vẻ mặt lạnh lùng giờ đây tựa như băng tuyết tan chảy:"Ý mọi người là sao?"

Đinh Mân chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, hồi lâu không nói gì; Bùi Chi Viễn không dám mở miệng, hắn xoa xoa mái tóc bị mẹ làm rối tung; chỉ có Bùi Lâm Mặc là to gan bằng trời:"Chị nói thật đi, có phải ngay từ đầu chị đã lên kế hoạch nuôi vợ từ bé không?"

Bùi Tùng Khê chậm rãi nhíu mày, nhưng vành tai lại đỏ lên: "Em đang nói bậy bạ gì vậy?"

"Em có nói bậy ư...

Bùi Tùng Khê ơi Bùi Tùng Khê, chị tự kiểm điểm lại lương tâm của mình đi, sao chị lại ra tay với một cô bé mới lớn như vậy?"

Đinh Mân cũng gật đầu đồng tình.Bùi Chi Viễn muốn nói nhưng lại không dám nói.Hắn dường như không bận tâm lắm...

Chỉ là có một vấn đề đột nhiên nảy ra ở trong đầu, trước đây Úc Miên gọi hắn là anh trai, vậy từ giờ hắn phải xưng hô với nàng như thế nào, chẳng lẽ phải gọi là dì bé sao?!Bùi Tùng Khê khẽ mím môi.Phản ứng của mọi người tốt hơn cô tưởng tượng.Tất cả đều nghĩ đó là lỗi của cô, là cô đã vượt quá giới hạn, rằng đó là trách nhiệm của cô...

Thực ra như vậy cũng không tệ.Cô không quan tâm đến những trách nhiệm và áp lực này.Trên thực tế, không phải cô chưa cân nhắc đến những vấn đề họ đang lo lắng...

Cũng vì thế mà dù Miên Miên đã buộc cô rất nhiều vào tối qua, nhưng cuối cùng cô vẫn... không thể làm tiếp được.Có lúc cô còn tự hỏi có phải là mình có tội, có phải là mình đã sai rồi hay không.

Nhưng đây là một vấn đề không có lời giải đáp.Đinh Mân quan sát sắc mặt của cô, rồi khẽ thở dài: "Hình như cũng chẳng biết phải khuyên răn gì hết.

Bây giờ mọi chuyện trong nhà đều do em toàn quyền quyết định rồi mà."

Bùi Lâm Mặc vẫn nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một tên cầm thú khốn nạn: "Chị ra tay khi nào?

Đại học?

Hay là sớm hơn nữa?"

Bùi Tùng Khê lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy?

Sau khi Miên Miên tốt nghiệp đại học, mới gần đây thôi."

"Nhưng mà khoảng cách tuổi tác giữa hai người...

Không phải em nói chớ," Bùi Lâm Mặc cười cợt, "

Sau này chị có còn 'làm ăn' gì được nữa không?"

Bùi Tùng Khê tiện tay vớ lấy miếng giẻ lau bàn bên cạnh, ném thẳng vào mặt hắn:"Cút đi."

Bùi Lâm Mặc đột ngột bị miếng giẻ lau kia che kín mặt, bèn hét lên hai tiếng quái dị, rồi bị Bùi Chi Viễn kéo đi.Đinh Mân lộ vẻ ghét bỏ: "Xuỳ xuỳ, đàn ông trong nhà bây giờ không có tiếng nói, các người đi ra ngoài hết đi."

Tới khi phòng khách yên tĩnh lại, sắc mặt cô ấy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Tùng Khê, chuyện với Úc Miên, em thật sự nghiêm túc sao?"

Bùi Tùng Khê cũng thu lại ý cười, chậm rãi gật đầu: "Đương nhiên rồi.

Chị dâu, sao em có thể lấy chuyện này ra đùa được?

Em và Miên Miên sẽ không tách biệt."

Đinh Mân nhìn cô ấy với vẻ lo lắng: "Nhưng tuổi tác giữa hai người quả thực chênh lệch rất lớn, hơn nữa con bé...

Con bé lớn lên bên cạnh em, sau này..."

Bùi Tùng Khê cụp mắt xuống, nhưng khóe môi lại dịu dàng cong lên: "Em biết, em biết hết chứ."

Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết thúc.

Nhưng 5 năm trôi qua, mỗi khi cô càng muốn quên, càng muốn buông bỏ thì tình cảm ấy lại càng khắc sâu vào trong tim.Đinh Mân khẽ thở dài, im lặng một lúc rồi nói: "Chị nói rồi, bây giờ mọi việc ở trong nhà đều do em quyết định.

Nhất là chuyện tình cảm của em càng phải do chính em làm chủ.

Nhưng em phải suy nghĩ kỹ.

Úc Miên mới chỉ có ngoài hai mươi, điều kiện của con bé tốt như vậy, vả lại trưởng bối trong nhà cũng yêu thương con bé hết mực.

Con bé còn cả ngàn con đường có thể đi.

Nhưng em chỉ có một con đường này thôi, Tùng Khê.

Em đã cô đơn lẻ bóng suốt nhiều năm rồi."

Bùi Tùng Khê mỉm cười lắc đầu: "Không phải đâu chị dâu, chị sai rồi.

Không phải vì Miên Miên em mới cô đơn.

Em chưa từng nghĩ tới việc đồng hành với ai suốt đời cả."

Mãi đến khi cô bé kia- người hay dẫm lên bóng của cô, lẽo đẽo theo sau; người hay lén ôm quả cam cô tặng hôn nó một cái; và người hay nằm bên cạnh cô đếm lông mi xuất hiện.Mặt mày cô vẫn điềm tĩnh và xa cách như cũ, nhưng dần dần có nét gì đó ấm áp hơn.Đinh Mân gật đầu: "Chỉ cần em nghĩ kỹ là được.

Lâm Mặc với Chi Viễn, hai tên đàn ông thối tha kia chả dám nói gì đâu, chị cũng không phản đối...

Ừm, thực ra chị có nghe nói là phụ nữ với nhau làm chuyện đó hình như càng hợp cạ hơn."

Bùi Tùng Khê: "..."

Đề tài dường như đã trật hướng quá xa rồi.Từ lúc Bùi Lâm Mậu vào tù, Đinh Mân đã trải qua một quãng thời gian suy sụp tinh thần và oán hận.

Tới khi điều chỉnh tâm lý vững vàng, cô ấy lại trở nên thẳng thắn và nhiệt tình hơn trước, cũng sửa đổi luôn cái tính cứng miệng mềm lòng và sĩ diện hão.Cô ấy chẳng kiêng nể gì mà kể lể tiếp: "Chị có một cô bạn thân...

Khụ khụ, cô ấy qua lại với tiểu tam của chồng rồi sau này còn kể lại trải nghiệm đó.

Cô ấy nói người phụ nữ đó quá biết cách quyến rũ, khiến cô ấy không kìm lòng nổi.

Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, người ta không kể chi tiết nên chị cũng không hỏi nhiều, chỉ là chị tò mò lắm, cái này..."

Bùi Tùng Khê ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi: "...Chị dâu, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.

Thôi, em lên lầu đây."

Đinh Mân không nhận được câu trả lời, bèn có chút bất mãn: "Ngay cả chị mà em cũng giấu à?

Tùng Khê!"

Bùi Tùng Khê hiếm khi cảm thấy chột dạ đến thế, cô rời đi và chỉ để lại cho cô ấy một bóng lưng vội vã.Đinh Mân hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Còn giấu giếm nữa.

Ai sợ ai?

Dù sao bây giờ con trai cũng đã lớn, ông chồng ma quỷ không còn.

Bữa nào bà đây cũng phải bao một sinh viên nữ trẻ măng xem sao!"

-Trên lầu, tiếng cười đùa ầm ĩ truyền ra từ trong phòng.Bùi Tùng Khê vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Úc Miên đang nhét một chiếc hộp vào tay của Bùi Lâm Mặc, vẻ mặt có chút chột dạ:"Cái này... chú tự quyết định đi."

Bùi Lâm Mặc nhìn bản vẽ của chiếc nhẫn kim cương trong tay, trao đổi ánh mắt với Bùi Chi Viễn, rồi bất đắc dĩ cong môi:"Được rồi, vậy chú sẽ tự quyết định."

Bùi Tùng Khê bước tới: "Mọi người đang xem cái gì vậy?"

"Chú... chú út đang chọn nhẫn kim cương cho bạn gái!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Bùi Tùng Khê lướt nhìn thoáng qua, kia hình như là bản vẽ thiết kế, hoặc nói đúng hơn đó là bản phác thảo về một chiếc nhẫn kim cương.

Cô không thèm để ý thêm nữa và đuổi hai người kia đi: "Đi xuống dưới đi."

Bùi Lâm Mặc không nhịn được ném cho cô một ánh mắt đầy cao ngạo, hắn nhét bản vẽ vào tay Bùi Chi Viễn, rồi cười ranh mãnh và chuồn đi trước khi hoàn toàn chọc giận Bùi Tùng Khê.Úc Miên nhìn họ với vẻ đầy khó hiểu.

Đợi cửa phòng đóng lại, nàng mới tò mò hỏi: "Dì Bùi, sao em cứ cảm thấy bọn họ có gì đó bất thường vậy?"

Bùi Tùng Khê ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tôi đã nói với bọn họ rồi."

"Hả?"

"Nói chuyện này."

Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nàng, mỉm cười nhìn nàng.Úc Miên ngẩn người vài giây, rồi từ từ chớp mắt: "Lúc em không có mặt, chính dì đã nói hết rồi sao?"

Nói xong, nàng có chút cáu kỉnh mím môi.Tại sao lần trước ở Thanh Ninh đã như vậy mà lần này cũng vẫn như thế nữa?

Mọi áp lực đều đổ lên vai của dì Bùi.

Úc Miên cảm thấy thực sự rất rất giận chính mình.

Nàng hờn dỗi quay đầu đi, úp mặt vào gối rồi rầu rĩ lên tiếng: "Lẽ ra em phải là người nói."

Chính nàng là kẻ đã đơn phương mơ tưởng người nọ trước, chỉ có nàng mà thôi.Thấy cử chỉ trẻ con của nàng, Bùi Tùng Khê không nhịn được mà bật cười:"Lần trước vốn đã quyết định để cho em nói, ai ngờ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn...

Cho nên, lần này đương nhiên phải để tôi nói rồi.

Không sao đâu, Miên Miên."

Úc Miên quay đầu nhìn cô, cặp mắt đen láy, trong veo kia ánh lên sự dịu dàng và kiên định: "Lúc nào dì cũng thích đứng phía trước chở che em, nhưng em đã lớn rồi.

Em hy vọng mình có thể bảo vệ dì.

Được chứ, dì Bùi?"

Bùi Tùng Khê chậm rãi cong cong khóe môi: "Được."

Cả hai nhìn nhau thật lâu, trong mắt đều phản chiếu bóng hình đối phương.Hoàng hôn xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào, ánh nắng vàng rực rỡ và ấm áp mạ lên cho các nàng một vầng sáng mờ ảo.Úc Miên bất chợt nhoẻn miệng cười, vui vẻ hỏi: "Dì Bùi, dì có biết mình có bao nhiêu sợi lông mi không?"

Bùi Tùng Khê nhướng mày: "Không biết, em muốn đếm ư?"

Úc Miên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Số liệu khoa học cho thấy trung bình thì một người bình thường có từ 150 đến 225 sợi lông mi.

Bây giờ, dì đã biết dì có bao nhiêu sợi lông mi rồi.

Cũng giống như... sau ngần ấy năm, dì cuối cùng cũng biết, em yêu dì."

Nàng tiến lại gần, hôn lên hàng mi của cô một cách thành kính: "Dì Bùi, em yêu dì."

Xúc cảm kia nhẹ như bông tuyết lướt qua mí mắt, Bùi Tùng Khê bất giác nhắm mắt lại.

Tới khi hơi thở ngọt ngào ấy tan biến, cô từ từ mở mắt ra thì thấy Úc Miên đã nhích ra rất xa.

Nàng có chút căng thẳng nhìn cô, trong đôi mắt mang theo sự mong đợi xen lẫn sợ hãi.Bùi Tùng Khê nhớ lại câu hỏi mà Úc Miên đã hỏi mình vào lần trước.Lúc ấy cô đã làm Miên Miên buồn.Là cô nợ nàng."

Sao em lại ngồi xa thế?"

"Em......"

Úc Miên nhìn Bùi Tùng Khê, đôi mắt sáng ngời kia đang chờ đợi câu trả lời, hoặc cũng có thể nói là sự phán xét từ cô.Bùi Tùng Khê mỉm cười, ngoéo đầu ngón tay Úc Miên rồi nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, thì thầm: "Lại đây, để dì Bùi hôn."......
 
[Bhtt][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại
100. Thời gian (V)


Hoàng hôn buông xuống.Trong phòng, hai bóng người được ánh chiều tà chiếu lên tường, quấn quýt lấy nhau.Úc Miên ngửa đầu cảm nhận đầu ngón tay có vết chai mỏng đang khẽ vuốt ve sau gáy mình.

Nàng mở mắt ra, vừa lúc đối diện với đôi mắt long lanh hơi nước của Bùi Tùng Khê, ngay cả khóe mắt cũng ửng hồng, khiến cho người nọ ngoài vẻ cấm dục, lạnh lùng còn toát lên nét quyến rũ trời sinh.Trực giác mách bảo nàng rằng lần này sẽ khác với lần trước.Nhưng...

Quần áo được đẩy lên rồi cuối cùng lại bị kéo xuống.Bùi Tùng Khê khẽ thở dốc:"...Miên Miên, tới giờ xuống lầu ăn cơm rồi."

Úc Miên dùng lòng bàn tay che khuất đôi mắt, một lúc sau mới cất tiếng, nhưng giọng nói vẫn còn run run: "Em giận rồi.

Dì lại...

Em không có sức hấp dẫn đối với dì sao."

Bùi Tùng Khê cười, đưa tay bế người nọ lên.

Cô vén tóc nàng ra sau tai, lại vuốt phẳng góc áo nàng, rồi dịu giọng đáp: "Không phải lỗi của em...

Là tôi, tôi thật sự không làm được."

Vừa rồi...

Cô lại nhớ tới rất lâu trước đây, Miên Miên đợi cô ở ngoài hành lang và ngủ thiếp đi.

Cô đã bế nàng về căn phòng này, đặt nàng lên giường, nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, sau đó mới đứng dậy rời đi.Lúc ấy nàng còn bé bỏng và mềm mại như một cục bông.Vì thế, có một giọng nói mách bảo cô không thể làm điều đó, không thể làm như vậy.Úc Miên mím môi, nhẹ nhàng cọ cằm lên bả vai cô, một lúc lâu không nói gì.Cho đến khi Bùi Lâm Mặc gõ cửa: "Ăn cơm thôi...

Khụ khụ, không phải em muốn đến làm phiền đâu nhé, tại chị dâu cứ khăng khăng bắt em lên.

Em nói hai người..."

Hắn còn mải mê luyên thuyên thì cánh cửa đột nhiên mở ra.Bùi Tùng Khê lạnh nhạt liếc nhìn hắn: "Nói cái gì?"

Bùi Lâm Mặc: "...Nói, không có nói gì cả!"

Úc Miên bật cười, lúc xuống lầu cũng có chút hồi hộp.

Nàng hít sâu vài hơi rồi mới từ từ đi xuống.

Nhưng tình huống lại tốt đẹp hơn nàng nghĩ, thậm chí mọi người còn chẳng hỏi han gì.Đinh Mân đang múc canh cho Bùi Chi Viễn, cô vẫn nói mấy lời cũ rích như thúc giục hắn tìm bạn đời càng sớm càng tốt.Bùi Chi Viễn bực bội: "Mẹ, nếu mẹ mong trong nhà có thêm người ở thì tự tìm đi.

Con không quan tâm là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần mẹ vui vẻ là được."

Đinh Mân nghẹn lời, dường như nghĩ tới điều gì liền giơ tay đánh vào đầu hắn:"Nói năng kiểu gì thế...

Gì mà nam hay nữ, già hay trẻ..."

Chẳng lẽ nhìn cô giống loại người sẽ tơ tưởng đến gái trẻ như vậy sao!Úc Miên kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Bùi Chi Viễn.Bùi Chi Viễn lén liếc nhìn nàng, rồi lại nhìn Bùi Tùng Khê.

Chẳng mấy chốc, hắn cùng Bùi Lâm Mặc gật đầu và đi đến một kết luận chung: 'Đồ cầm thú.'Đinh Mân cũng có chút 'ê răng'.Nhìn kìa, đây vẫn là ở trong nhà đấy, vậy mà hai người kia giống như vừa mới hôn hít trên lầu.

Thật là...

Lửa cháy càng lúc càng dữ dội, ở trong nhà cũng không biết kiềm chế một chút.Bùi Tùng Khê bắt gặp ánh mắt cô ấy: "Chị dâu?"

Đinh Mân ho nhẹ một tiếng, vô thức tìm chủ đề: "Khụ...

Không có gì không có gì.

Chị chỉ muốn hỏi em, ngày mai là giỗ bà nội, mấy giờ chúng ta đi?"

Bùi Tùng Khê suy nghĩ một chút rồi nói: "Chín giờ đi."

Úc Miên vốn đang ăn cơm, chiếc đũa chọc trong chén bỗng khựng lại.Nàng có chút bàng hoàng, nhớ lại cơn mưa ba năm trước và nhớ lại những lời Bùi Tùng Khê đã nói với nàng dưới cơn mưa đó.Không lâu sau, nàng nghe thấy Bùi Tùng Khê quay đầu sang, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Úc Miên ngoáy đầu lại, mỉm cười với cô: "Không có gì đâu ạ."

-Ngày hôm sau.Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời nhiệt liệt.Khu nghĩa trang tư nhân được quét dọn sạch sẽ, nơi đây một mảnh thanh bình yên tĩnh.Hai bên đường, cây tùng bách vươn cao thẳng tắp, chúng vẫn tươi tốt như xưa.

Cỏ cây mùa hè xanh ươm, những giọt sương trong vắt đọng trên đầu lá, khẽ rung rinh rồi rơi xuống đất.Đinh Mân và mọi người biết Bùi Tùng Khê có tình cảm sâu đậm với bà cụ nhất, nên sau khi bày tỏ thương tiếc xong thì họ rời đi trước, chỉ dặn Úc Miên ở lại đợi cô.Bùi Tùng Khê nhìn bóng lưng họ rời đi:

"Đã ba năm trôi qua rồi, cần gì phải căng thẳng như vậy."

Úc Miên lại nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô: "Dì Bùi...

Dì còn nhớ dì đã hỏi em câu gì ở đây không?"

Bùi Tùng Khê lẳng lặng nhìn nàng: "

Sau này tôi sẽ héo hon, sẽ tàn phai.

Em thật sự sẽ thích một người như vậy sao?"

Úc Miên gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

Bùi Tùng Khê vuốt má nàng, khóe môi khẽ cong cong, nhìn nàng với vẻ suy tư.Úc Miên mím môi, trịnh trọng đáp: "Em không biết thời gian là gì.

Em chỉ hiểu rõ trái tim mình."— Em muốn yêu dì cả đời.Người phàm khó lòng bàn luận về sự vĩnh cửu.

Đã có biết bao mối tình trải qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cuối cùng đều hoá thành một phút huy hoàng rồi chợt tắt.Nhưng nàng sẽ không như vậy.Nàng phải trở thành một người luôn luôn tỏa sáng.Nàng muốn yêu dì Bùi thật dài lâu.Thấy nàng phồng má và đưa ra vẻ mặt nghiêm túc, Bùi Tùng Khê bật cười, sau đó không nhịn được giơ tay véo má nàng một cái, xúc cảm vô cùng mềm mại và dễ chịu.Trong giọng nói của cô cũng có chút ý cười:"Đừng căng thẳng.

Tôi không phải không tin em.

Đây cũng chỉ là một chủ đề chúng ta tình cờ nhắc tới thôi."

Úc Miên lại nhào vào lòng Bùi Tùng Khê, ôm chặt lấy cô: "Em vẫn chưa biết... phải làm thế nào để dì tin em.

Em..."

Bùi Tùng Khê cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu nàng: "Được rồi, tôi không có không tin em."

Có lẽ điều mà từ đầu đến cuối cô không tin tưởng chính là sự vô thường của thời gian.Nhưng giờ đây, cô lại dần dần tìm được sự bình yên.Hơn nữa, Miên Miên đã sớm cho cô biết câu trả lời rồi.-Trên đường trở về, Bùi Tùng Khê nhận được cuộc gọi từ Chu Thanh Viên.Chu Thanh Viên nhẹ nhàng hỏi thăm:"Tùng Khê, dạo này cậu thế nào rồi?"

Bùi Tùng Khê cười: "Không có việc gì, khá tốt, làm sao vậy?"

"Hồi đầu năm tôi có kê một đơn thuốc cho cậu.

Gần đây tôi mới phát hiện nguyên liệu do nhà sản xuất đó cung cấp có vấn đề.

Cậu đã uống nó chưa?"

Bùi Tùng Khê áp điện thoại sát vào tai hơn:"Không có.

Cậu yên tâm.

Tôi đang lái xe, sắp về đến nhà rồi, lát nữa nói chuyện sau."

Cô nhanh chóng cúp máy.Úc Miên quay đầu lại hỏi: "Là ai vậy?"

Nàng dường như nghe thấy đối phương đang nói về một loại thuốc nào đó..."

Một người bạn, có dịp tôi sẽ đưa em đi gặp cô ấy."

"Là bạn thuộc kiểu đã quen biết nhiều năm rồi sao ạ?"

Bùi Tùng Khê mỉm cười gật đầu: "Chắc vậy.

Bọn tôi quen nhau từ hồi cấp ba."

Đôi mắt Úc Miên sáng lên: "Em muốn gặp cô ấy.

Em muốn biết Bùi Tiểu Tây hồi cấp ba là ra sao!"

Bùi Tùng Khê vừa lúc đỗ xe vào gara xong, xoa đầu nàng:"...Cái gì mà Bùi Tiểu Tây chứ."

Úc Miên không để ý tới bộ dáng vờ vĩnh đứng đắn của cô.

Nàng ngoéo lấy ngón tay cô, liên tục hỏi:"Dì vẫn còn giữ những bức ảnh thời cấp ba chứ?

Mặc đồng phục học sinh đúng không?"

"Dì chắc hẳn phải là người đẹp nhất trong đám đông!"

"Cầu xin dì đó dì Bùi!

Em muốn xem Bùi Tiểu Tây hồi đó trông như thế nào!"

Bùi Tùng Khê bị nàng nài nỉ tới độ không biết phải làm gì, nhưng sau cùng vẫn không chịu nhượng bộ: "Không được...

Miên Miên, không có gì đẹp cả, đừng xem."

Úc Miên hơi thất vọng, nàng bộc lộ sự hờn dỗi hiếm có, không chịu ở lại phòng khách cùng với cô: "Em muốn ở một mình trong chốc lát, em giận rồi."

Dáng vẻ nàng phụng phịu, nghiêm trang nói rằng bản thân đang tức giận cũng vẫn đáng yêu như thế.Bùi Tùng Khê nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ấm áp: "Vậy em lên lầu trước đi, tôi đi pha một ít trà."

Úc Miên xoay người lên lầu.

Để làm bộ như tức giận, mỗi bước chân nàng đều cố tình dậm thật mạnh, tạo ra tiếng 'bịch bịch' trên cầu thang.Nhưng người kia vẫn không lung lay, nhất quyết không cho nàng xem ảnh hồi cấp ba.Nàng đi thẳng vào phòng của Bùi Tùng Khê.Kể từ khi... kể từ khi bắt đầu ngủ ở đây, nàng rất ít khi trở về phòng mình và luôn ở lại đây.Chiếc chăn trong phòng được gấp gọn, chỉ là trên đầu giường lại có một bộ đồ lót màu đen còn nằm lăn lóc.Vành tai Úc Miên đỏ bừng, nàng quay mặt đi, vươn tay mân mê chiếc ổ khóa bạc nhỏ trên tủ đầu giường.

Một lát sau, như thể nhớ ra điều gì đó, nàng chạy về phòng mình lấy một chiếc chìa khóa bạc nhỏ.Đó là chiếc chìa khóa mà Bùi Tùng Khê đã đưa cho nàng trước đây, dù đi đâu nàng cũng mang theo nó.Dưới lầu, trong phòng khách, tiếng ấm nước sôi đun reo lên.Úc Miên biết mình vẫn còn thời gian nên suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng vặn chìa khóa.Nàng không nên làm thế.Nhưng nàng biết nếu mình không làm điều này, có một số chuyện có lẽ cả đời nàng sẽ không bao giờ biết được.Nàng đưa tay ra, gạt chiếc khóa sang một bên, rồi nhẹ nhàng mở ngăn kéo.Trong ngăn kéo, lọ thuốc màu trắng được xếp thành hai hàng ngay ngắn.

Trên nắp lọ có dán nhãn, ghi lại ngày mở nắp, ăn khớp với phong cách làm việc nghiêm túc, cẩn thận của dì Bùi.Những lọ thuốc này được chia thành 2 nhóm.

Nắp lọ ở nhóm bên trong hơi ngả vàng, trông rất cũ kĩ.Úc Miên bốc một lọ thuốc lên và quan sát ngày tháng ghi ở trên nhãn, thời hạn là mười mấy năm về trước.

Trong lọ vẫn còn thuốc, chỉ cần lắc nhẹ liền nghe được tiếng viên thuốc va vào thành lọ giòn tan.Thời hạn ghi trên mấy lọ thuốc bên ngoài gần đây hơn nhiều.

Lọ sớm nhất khoảng 3-4 năm trước, lọ gần nhất... là nửa năm trước.Úc Miên bỗng chốc nín thở.Có vẻ nàng đã phát hiện ra một bí mật.Nàng lấy điện thoại ra, lần lượt tra cứu tên các loại thuốc nằm ở trên lọ.

Càng đọc, nàng càng cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, có một lúc rất lâu không thở nổi.Cho đến khi nàng buộc mình phải dời mắt, ánh mắt lơ lửng giữa không trung, rồi dần mất đi tiêu điểm.Thì ra là như vậy.Hóa ra là như vậy...-Bùi Tùng Khê pha trà xong lại ép một cốc nước chanh tươi rồi bưng lên.

Vừa bước đến trước cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ phát ra từ bên trong.Cô thoáng chốc nhíu mày, đẩy cửa ra thì thấy Úc Miên đang ngồi sụp trên sàn nhà, bên cạnh giường ngủ, chiếc cổ trắng nõn, mềm mại như thiên nga cúi thấp, màn hình điện thoại trong lòng bàn tay nàng tối đen.Cô đặt cốc xuống rồi nhanh chóng bước tới: "Miên Miên?"

Nghe thấy giọng nói của cô, Úc Miên lập tức ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đẫm nước mắt đập vào mắt cô: "Dì thậm chí chưa từng nói cho em biết."

Bùi Tùng Khê sững sờ, cô bất giác nhìn về phía tủ đầu giường...

Quả nhiên, ngăn kéo đã mở ra, những lọ thuốc dán nhãn bị xê dịch khỏi vị trí ban đầu và không còn gọn gàng như trước.Úc Miên nhẹ nhàng hỏi cô: "Vào cái lần mà bị em nhìn thấy, dì đã là nói không sao, cũng nói rằng chỉ do mất ngủ thôi."

Bùi Tùng Khê vòng tay qua vai nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu...

Không sao đâu Miên Miên, mọi chuyện đều qua rồi, tôi không sao nữa."

Úc Miên nhìn cô chằm chằm, nước mắt lại lần nữa tuôn ra, giọng nghẹn ngào:"Vì sao lại nói không sao...

Đừng nói không sao nữa.

Em không biết, cái gì cũng không hay biết hết."

Bùi Tùng Khê mím môi, một lúc lâu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.Nước mắt Úc Miên lại rơi càng lúc càng nhiều, không thể nào ngăn lại được.

Nàng nắm chặt chiếc chìa khóa: "Dì nói dì đưa chìa khóa cho em, sau này sẽ không uống thuốc nữa.

Khi đó dì đã hứa với em.

Nhiều năm qua, em đi đâu cũng mang nó theo, em đã nghĩ mình không thể để dì lấy lại, chỉ cần em mang nó đi thì dì sẽ không sao."

Bùi Tùng Khê vỡ oà trước những giọt nước mắt của nàng.Khi đó Miên Miên còn nhỏ xíu, cô không ngờ là nàng vẫn luôn ghi nhớ những lời nói thuận miệng của cô, dẫu mọi chuyện đã trôi qua rất lâu rồi.

Chiếc chìa khóa cô đưa nàng...

Thế mà lại được nàng mang theo bên mình suốt.Cô ghé sát, hôn lên những giọt nước mắt trên má nàng, rồi khẽ thở dài: "Là lỗi của tôi...

Tôi vốn có 2 chiếc chìa khóa.

Nhưng tôi cũng không nghĩ tới có lúc mình lại phải mở nó ra.

Đừng quá lo lắng được không?

Từ khi hứa với em, có một khoảng thời gian dài, tôi vẫn nhớ kĩ chuyện này nên không hề đụng vào thuốc nữa.

Mãi cho đến mấy năm trước..."

Úc Miên nghẹn ngào: "Tại sao lại như vậy?"

Tại sao lại là mấy năm trước?

Có phải là vào khoảng thời gian mà mối quan hệ giữa bọn họ đóng băng hay không?Bùi Tùng Khê không có cách nào trả lời câu hỏi của nàng.Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng dai dẳng.Qua một lúc lâu sau, Úc Miên mới miễn cưỡng điều chỉnh lại được cảm xúc, nhỏ giọng xin lỗi cô:"Em xin lỗi, là lỗi của em."

Bùi Tùng Khê dịu dàng nhìn nàng: "Có liên quan gì đến em đâu, Miên Miên."

Úc Miên cắn môi, không nói gì.Trên hàng mi nàng vẫn còn vương những giọt nước mắt, mơ hồ run rẩy.

Nàng tiếp tục nhìn về phía ngăn kéo, thấy quyển sổ ghi lịch nằm cạnh đó, bèn duỗi tay lấy nó ra trước khi Bùi Tùng Khê kịp lên tiếng:"Đây là cái gì?"

Bùi Tùng Khê định nói gì đó, nhưng Úc Miên đã nhìn thấy dòng chữ nằm ở trang bìa, đây là quyển sổ ghi lại thời gian uống thuốc của cô.Trên trang bìa có viết một câu: 'Có lẽ cái nào cũng làm tôi khát vọng, cả vô tận bóng tối bao trùm lúc kiệt quệ lẫn vinh quang rực rỡ khiến người ta choáng ngợp sau mỗi bước tiến lên.' [chú]Úc Miên nhìn cô, đôi mắt đen láy trong veo kia lộ vẻ rất kiên quyết: "Em muốn xem."

Bùi Tùng Khê không có cách nào từ chối, đành khẽ gật đầu: "...

Em xem đi."

Úc Miên thở hắt một hơi, rồi từ từ mở quyển lịch ra, trên đó có những vết đánh dấu bằng bút đen và bút đỏ.Ban đầu chỉ khoanh ngày, sau đó lại có thêm nhiều chữ viết ở bên cạnh."

Hôm nay đi họp phụ huynh cho Miên Miên."

"Đi xem Miên Miên nhảy múa."

"Hứa với Miên Miên sau này sẽ đi trượt tuyết tiếp."

"Lâu rồi không đưa Miên Miên đi cưỡi ngựa."

"Hứa sẽ dạy Miên Miên chơi bi da."

"Miên Miên bị một bài khóa dọa.

Hứa sẽ luôn ở bên cạnh con bé."

"Sinh nhật Miên Miên.

Không được uống thuốc."

"Nhớ gửi lời chúc mừng năm mới cho Miên Miên; phải kiểm soát cảm xúc cho tốt."

Tất cả những ngày được khoanh tròn bằng bút đen này đều có thêm một dòng chữ nhỏ được viết bằng bút đỏ bên cạnh và tất cả đều liên quan đến nàng.Mấy ngày được khoanh tròn, đều là do người viết những dòng chữ này dùng để tự nhắc nhở bản thân, phải luôn luôn cảnh giác trước sự phụ thuộc vào thuốc.Nàng giống như sợi dây níu giữ cô khỏi trượt xuống.Ban đầu, số vòng tròn và ghi chú khá ít.

Nàng phát hiện Bùi Tùng Khê đã ghi lại những ngày uống thuốc rồi thông qua ghi chép để né tránh những mốc thời gian đó và kiểm soát tần suất uống thuốc.

Về sau, vòng tròn và ghi chú ngày càng ít, cho đến nửa năm trước, tất cả các vết đánh dấu đều biến mất.Hơi thở của Úc Miên như ngừng lại.Thì ra mốc thời gian mà dì Bùi tự đặt ra cho bản thân là như vậy.Nàng không biết dì ấy cần bao nhiêu ý chí để có thể đạt được thành quả này.Dì ấy đã dùng những khoảng thời gian mà họ cùng nhau trải qua làm kinh tuyến và vĩ tuyến, nhằm xây dựng lại vũ trụ của mình từng bước một, và kéo bản thân ra khỏi vũng lầy cảm xúc.Dì ấy đã tự mình bước ra khỏi bóng tối và đến Đại học Vĩnh Châu để gặp nàng.Úc Miên vẫn còn nhớ ánh mắt dịu dàng và nụ cười tươi của cô khi thấy nàng ở trên khán đài, nhưng nàng không biết...

Hóa ra dì ấy đã phải từng bước bước ra khỏi bóng đêm vô tận để tới được đó.Úc Miên bỗng dưng cảm thấy rất hận chính bản thân.Sao nàng có thể để dì ấy một mình vượt qua tất cả trong quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy chứ?Lúc đó nàng đang ở đâu?Trời Nam biển Bắc, nơi nào nàng cũng có mặt, chỉ có... chỉ có ở bên cạnh dì ấy là không. ......[chú]: trích dẫn từ tập thơ tiếng Đức tên 'Das Studen-Buch' (tạm dịch là Kinh nhật tụng hoặc Sách Giờ Kinh) của tác giả Rainer Maria Rilke.

Nếu mọi người có hứng thú với thơ từ thì có thể lên phaphoan.com để đọc thêm về một số bài thơ của tác giả này nhé, mình thấy trang đó dịch rất mượt.

Phần trích đoạn ở trên tui dịch thô theo cách tui hiểu thui chứ hong biết có đúng với ngữ nghĩa của bản gốc tiếng Đức hong nhe, thông cảm thông cảm ha🧎🏻‍♀️.
 
[Bhtt][Edit] Ôn Nhu Đồng Thoại
101. Quả cam (VIII)


Hai ngày kế tiếp, tâm trạng của Úc Miên vẫn luôn ủ dột.Bùi Tùng Khê đi công tác mấy ngày, dù bận rộn cô vẫn nhắn tin cho nàng, thân mật gọi nàng là Bé Cam, hỏi thăm nàng ở nhà làm gì, trước khi đi ngủ cô còn chụp màn hình đồng hồ báo thức cho nàng xem để chứng minh mình có ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, nhằm khiến nàng yên tâm.Úc Miên thấy tin nhắn của cô trong lúc ngồi ở quán trà sữa, nàng ngơ ngác cắn ống hút rồi trả lời: "Em đang đi dạo phố với Tri Ý."

"Ừm, vậy em đi dạo đi, chơi vui vẻ."

"Em biết rồi, dì cũng làm việc chăm chỉ nhé."

Thấy nét mặt dịu dàng của nàng, Cảnh Tri Ý trêu chọc: "Nhìn cái mặt cậu kia kìa...

Nồng nặc mùi yêu đương."

Úc Miên đỏ mặt: "Cậu còn nói mình, cậu với Lương Tri Hành sắp kết hôn rồi còn gì."

Đôi mắt Cảnh Tri Ý sáng rực lên:"Nhưng tụi mình ở bên nhau nhiều năm rồi, khác với cậu mà.

Nhìn cái mặt ngây thơ của cậu, để mình đoán xem, chẳng lẽ cậu vẫn—"Úc Miên: "Suỵt!"

Cảnh Tri Ý cười ha ha: "Xem ra mình đoán đúng rồi.

Cậu làm sao vậy, còn trẻ thế này, chuyện này không phải chỉ cần 'một ôm, hai đẩy, ba ngủ' là được sao?

Đến giờ vẫn chưa làm được hả?"

Úc Miên ra hiệu cho cô ấy nói nhỏ lại, mặt mày có chút thất vọng: "...Nhưng mà mình cảm thấy mình không có sức hấp dẫn gì với dì Bùi cả."

Điều này khiến nàng rất bất an...

Có lúc nàng tự hỏi, lẽ nào giữa những người yêu nhau lại như vậy sao?Cảnh Tri Ý ghét bỏ nàng: "Đồ vô dụng.

Thế thì cậu không thể chủ động à?"

Úc Miên mím môi:"Đương nhiên là mình có thể chủ động, dì Bùi sẽ không từ chối.

Nhưng mình càng muốn..."

Cảnh Tri Ý lắc đầu bất lực, đưa ra đánh giá:"Đúng là thụ lòi."

Úc Miên: "...Mình không phải!"

"Phì, ít nhất hiện tại là vậy."

Cảnh Tri Ý trầm ngâm một xíu, rồi kéo nàng đứng dậy: "Đi thôi.

Cậu phải hành động đi, 'dụ thụ' cũng phải dụ trước rồi mới 'thụ', cậu còn chưa dụ thì sao mà 'thụ' được."

Úc Miên xoa xoa lỗ tai: "Tri Ý...

Sao cậu hiểu biết lắm vậy."

Cảnh Trí Ý nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Dù sao thì bọn mình ai cũng đều từng bị Hứa Tiểu Nghiên 'đầu độc' rồi.

Nếu cậu ấy về nước mà nhìn thấy bộ dáng vô dụng này của cậu, e là phải chuốc thuốc cậu luôn đấy."

Úc Miên ngẩn người, suy nghĩ kỹ lại... thì thấy điều mà Cảnh Tri Ý nói thật sự có khả năng sẽ diễn ra.Cảnh Tri Ý kéo nàng vào một cửa hàng đồ lót tình thú.

Lỗ tai Úc Miên đỏ bừng, nàng vô thức muốn từ chối, nhưng cái liếc nhìn sắc lạnh từ Cảnh Trí Ý khiến nàng đành phải câm miệng.Cô ấy chọn một lúc năm, sáu món cho Úc Miên và nhét đầy một túi."

Về nhà cứ từ từ chọn nha~"Úc Miên cảm giác lòng bàn tay nóng rát khi cầm lấy chiếc túi ấy.

Trên đường ngồi taxi về, nàng ôm chặt cái túi vào trong ngực, như thể sợ sẽ bị người khác nhìn thấy vậy.Về đến nhà, nàng mang quần áo lên lầu trước, rồi vào bếp nấu ăn.

Tài nghệ nấu ăn của nàng không tốt lắm, chỉ ở mức tạm ăn được.

Nhưng nàng không kén ăn, Bùi Tùng Khê cũng vậy, cả hai ăn uống khá đơn giản.Mấy hôm trước, Đinh Mân mang món bò kho đến và nói chỉ cần hâm nóng lại là ăn được.

Úc Miên hơi thất thần dùng vá đảo đều chảo.

Mỗi lần nghe thấy có tiếng động cơ ô tô ngoài cửa, nàng đều chạy ra xem, rồi mới phát hiện đấy chỉ là tiếng xe cộ qua lại bình thường.Bởi vì đã làm cháy đen nồi thịt bò đầu tiên nên nàng không dám ra ngoài trong lúc nấu nữa và đành phải nấu thêm một phần khác.

Nàng nhìn thực đơn rồi lẩm bẩm:"Thêm một xíu giấm."

"Thêm một ít hành lá."

"Nửa muỗng muối."

"Sau đó......"

Kết quả lần này khá tốt, nhưng chỉ ở mức chấp nhận được.Lúc múc ra khỏi nồi, nàng lẩm bẩm: "Dì Bùi chắc sẽ không ghét bỏ đâu."

Phía sau bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ: "Tôi có ghét bỏ hồi nào nhỉ?"

Úc Miên giật mình quay lại nhìn cô, thậm chí còn không thèm cởi tạp dề hình chú mèo trên người đã chạy đến bên cô, tay vẫn cầm cái vá, thân mật ôm cô: "Dì về lúc nào vậy?

Em không nghe thấy gì cả!"

Bùi Tùng Khê cúi đầu, nhẹ nhàng nghe mùi thơm ngát hương trên tóc nàng...

Kể từ khi Miên Miên trở về, hai người dường như chưa từng xa nhau.

Lần này, cô thậm chí cảm thấy có chút không quen.

Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, mà cứ như đã trôi qua rất lâu."

Về chưa được bao lâu đâu, tôi mới chỉ đứng một lúc thôi."

Đứng ở đây nhìn nàng tập trung xào rau, lại còn lẩm bẩm một mình trông rất đáng yêu.Úc Miên ôm cô trong chốc lát, rồi nghe thấy tiếng 'xèo xèo' trong nồi lại chạy vội vào: "Á, đừng khét nữa mà!"

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ.

Chỉ là hương vị của một bữa cơm gia đình bình dị thôi, nhưng Úc Miên cứ ăn một chút, lại dừng lại ngậm chiếc muỗng rồi nhìn cô cười ngờ nghệch.

Bùi Tùng Khê không nhịn được bật cười khi thấy nàng như vậy, cô đưa tay búng vào chóp mũi nàng: "Ăn cơm đi."

Úc Miên ngoan ngoãn gật đầu, mặt mày không thể giấu được vẻ hạnh phúc.

Nàng mải nhìn cô cười tủm tỉm, cười xong lại nhớ tới một sự kiện:"Dì Bùi, ngày mai em có việc phải trở về Đại học Vĩnh Châu."

Bùi Tùng Khê khựng lại: "Ngày mai ư?"

"Đúng vậy, dì còn nhớ dự án thiết kế khu đô thị ven sông nhóm em từng làm không?

Có giáo sư Khoa Kiến trúc đang làm về đề tài tương tự nên hỏi bọn em có muốn hợp tác không, họ đang thiết kế khu đô thị cho một thành phố ven biển.

Em hỏi ý các bạn trong nhóm thì mọi người đều tỏ vẻ rất hứng thú.

Trước đây tụi em chỉ làm dự án cộng đồng, đây là lần đầu tiên có cơ hội tiếp xúc với dự án lớn.

Em định hẹn gặp mặt và nói chuyện với vị giáo sư đó."

"Tôi đi cùng em nhé?"

Úc Miên vẫn luôn muốn được cùng cô dạo bước trên con đường rợp bóng cây ngô đồng của Đại học Vĩnh Châu, nhưng nghĩ đến cô vừa đi công tác về, nàng không nỡ để cô bôn ba vất vả như vậy: "Không cần đâu, em tự đi được rồi, dì ở nhà nghỉ ngơi đi."

Bùi Tùng Khê chậm rãi gật đầu.Buổi tối, Bùi Tùng Khê lên lầu đem hết những bức ảnh đã ép nhựa xuống, gọi Úc Miên đến và tháo tấm rèm trên tường ảnh ra rồi cùng nàng dán ảnh trở lại.Toàn bộ những bức ảnh.Những bức ảnh Úc Miên chụp lén cô vào thời cấp ba, và cả bức ảnh mà Bùi Tùng Khê chụp nàng ở sân bay, từng bức từng bức đều được treo lại.Úc Miên giơ tay lên, ngón tay từ từ lướt dọc theo mép của từng bức ảnh.Bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều năm bên nhau.Nhưng... trong 5 năm này, nàng trưởng thành.Chỉ là cách đây mấy ngày, nàng mới biết được chuyện kia, biết Bùi Tùng Khê từng phải chịu đựng áp lực tâm lý lớn đến nhường nào.

Nàng đau lòng muốn chết.Bùi Tùng Khê thấy nàng thất thần, bèn khẽ gọi: "Sao vậy?"

Úc Miên quay đầu lại, chỉ vào một bức ảnh bánh sinh nhật: "Dì Bùi, dì có biết trước đây mỗi lần tới sinh nhật, em đã ước gì không?"

"Ừm?"

"Em ước là mọi điều ước của dì đều thành hiện thực."

Lời còn chưa dứt, Úc Miên đã kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.Bùi Tùng Khê bị lời nói của nàng làm cho rối loạn tâm trí, cũng hôn đáp lại nàng...

Nụ hôn từng chút một, lan ra khắp nơi.Tiếng quần áo sột soạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, từng mảnh từng mảnh dần rơi rụng.Tuy nhiên, người nọ vẫn khắc chế và điềm tĩnh như trước, đôi mắt ngày thường trong veo sáng tỏ giờ đây treo đầy tình ý nồng nàn nhưng động tác của cô vẫn mềm mại như gió thoảng, không dùng quá sức chút nào.Cảm xúc dâng trào, Úc Miên ghé sát bên tai cô:"Hôm nay trong lúc đi dạo phố với Tri Ý...

Em đã mua một vài món đồ lót mới."

Bùi Tùng Khê sững sờ một lúc mới nhận ra nàng đang nói gì, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn:"Em..."

"Chính là loại kia, vừa về em đã thay luôn."

Hơi thở của Bùi Tùng Khê khẽ run lên: "Miên Miên..."

Úc Miên chỉ vòng tay qua cổ cô, đôi mắt ngấn hơi nước loé lên chút tủi thân: "Có phải dì không thích em hay không?"

Tại sao cứ mãi từ chối...Bùi Tùng Khê nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dần sâu thẳm, rồi từ từ dời xuống dưới một tí, hình như cô mơ hồ nhìn thấy chất vải thêu ren tinh xảo kia...

Miên Miên không có lừa cô.Sao lại ngốc nghếch như vậy.Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, âu yếm hôn lên trán nàng, giọng nói tràn đầy lưu luyến:"Nói cái gì ngốc thế...

Sao lại không thích cho được."

Nàng là tâm ma của cô suốt nhiều năm qua.Sự tiết chế, nhẫn nhịn dường như đã khắc sâu vào xương tủy.

Cô chưa từng được nếm trải tư vị làm càn.

Cô không nên lảng tránh tâm ý mình nữa.Một khi suy nghĩ ấy nảy sinh, toàn bộ trái tim như bị ngọn lửa thiêu đốt trong nháy mắt.Trong bóng đêm, đầu ngón tay khẽ khàng mơn trớn, làn da trắng sáng như tuyết lộ ra, khiến người xem không khỏi nghẹt thở.Bùi Tùng Khê vẫn đeo tràng hạt Phật tử đàn ở trên cổ tay nên nàng cảm thấy có chút ngứa khi cô vuốt ve.Úc Miên theo bản năng muốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị cô trở tay giữ lại.Bùi Tùng Khê tựa vào cổ nàng, giọng khàn khàn: "Không cần phải tháo."

"Tôi muốn các vị thần trên cao đều nhìn thấy chúng ta ở bên nhau."

Cô thì thầm bên tai Úc Miên, giọng nói rõ ràng khàn khàn vì động tình: "Em là của tôi."

-Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào từ cửa sổ.Buổi sáng mùa hè đến rất sớm, cùng với tiếng chim hót líu lo, và thậm chí tiếng gió thổi qua đầu lá cũng nghe rất rõ.Mùa hè trời sáng rất sớm, kèm theo vài tiếng chim hót líu lo, ngay cả tiếng gió thổi qua đầu lá cũng rõ ràng đến vậy.Bùi Tùng Khê nhẹ nhàng trở mình rồi theo bản năng đưa tay ôm lấy người bên cạnh, nhưng lại ôm hụt.

Chiếc gối đầu đã sớm không còn hơi ấm.

Cô từ từ ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã 9 giờ sáng.

Đêm qua cũng không biết rốt cuộc mình ngủ vào lúc mấy giờ... chắc hẳn là rất khuya.

Cô hiếm khi ngủ quên.Chiếc điện thoại đặt trên giường điên cuồng rung lên, là thư ký gọi đến.

Cô bắt máy, giọng hơi khàn trả lời: "Hôm nay tôi có việc, không đến công ty trước được."

Thư ký nhất thời không phản ứng kịp.

Cô ấy đi theo Bùi Tùng Khê mấy năm rồi, đây là lần đầu cô ấy thấy sếp mình hủy bỏ lịch làm việc vì việc cá nhân, còn không thông báo trước nữa, thực sự là quá đột ngột.

Cô ấy có chút khó xử:"Nhưng tổng giám đốc của công ty Huệ Chân đang đợi rồi ạ."

Bùi Tùng Khê xoa xoa giữa mày:"Lát nữa tôi sẽ liên hệ với đối phương sau, cô đừng bận tâm."

"...Vâng, Bùi tổng.

Vậy chuyện công việc hôm nay, có cần phải liên hệ với ngài không ạ?"

"Hôm nay tôi không làm việc."

Cô cúp máy rồi khẽ hô: "Miên Miên?"

Căn phòng im phăng phắc, không có ai trả lời.Bùi Tùng Khê nhíu mày, vén chăn rồi xuống giường.

Còn chưa đi được mấy bước, cô lại ngồi xuống, cầm tờ giấy ghi chú trên bàn lên.Là Úc Miên để lại cho cô."

Em đi Vĩnh Châu đây.

Chuyến bay cất cánh sớm, tối qua em quên nói với dì."

"Dì Bùi ở nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đầy đủ nhé."

"Cái... cái ga trải giường đó em cho vào máy giặt rồi, nhưng chưa kịp giặt.

Dì rảnh thì xem giúp em..."

Bùi Tùng Khê sững sờ.

Cô đã quên mất rằng tối qua Miên Miên có nói là sẽ quay trở về Đại học Vĩnh Châu.Những ngón tay cầm tờ giấy ghi chú khẽ siết chặt lại, tạo thành một vài nếp gấp.Tối qua...

Tối qua, trước khi đi ngủ, cô đã thay tạm cái ga giường mới.

Tấm ga giường trước đó thực sự không thể dùng được nữa, bị cô tùy tiện ném xuống sàn chứ chưa thu dọn.Trên tủ đầu giường còn có một đĩa cam tươi mọng được để dành cho Úc Miên.Bùi Tùng Khê hiếm khi thả lỏng tâm trạng, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Cô cầm một quả cam, nhẹ nhàng xoay trong lòng bàn tay, có một mùi hương thanh mát thoang thoảng toả ra.Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, rồi nhớ lại quả cam bị bóc ra và ép hôm qua.

Hương vị thịt cam thơm phức, nước cam chậm rãi chảy ra, thấm đẫm cả bàn tay.Cô mím môi, cầm điện thoại lên và gọi cho Úc Miên.Ước chừng giờ này, máy bay có lẽ đã hạ cánh.Quả nhiên, cuộc gọi được bắt máy ngay.Giọng nói của Úc Miên có hơi nhỏ: "Dì Bùi?"

"Xuống máy bay rồi à?"

"Ừm, xuống rồi.

Em vừa mới xuống taxi, chỉ là còn phải cuốc bộ xa lắm, mệt quá đi mất."

Bùi Tùng Khê khẽ 'ừ' một tiếng, im lặng vài giây mới hỏi: "Ừm...

Có đau không?"

Đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc, giọng Úc Miên mãi sau mới vang lên: "Em...

Khụ khụ, em không sao, rất ổn, rất ổn..."

Nàng liên tục đáp 'rất ổn' hai lần với điệu bộ hơi hoảng loạn và ngượng ngùng.Nghe thấy giọng nàng, Bùi Tùng Khê từ từ siết chặt quả cam trong tay, mím môi: "Miên Miên, chừng nào đến nơi thì gửi địa chỉ khách sạn cho tôi nhé."......
 
Back
Top Bottom