[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bhtt - Edit] Một Ánh Nhìn, Vạn Năm
CHƯƠNG 39
CHƯƠNG 39
Chủ nhật.Chu Lang vừa mới chạy bộ về, tình cờ gặp Chu Hưởng và Kỷ An Dương.Kỷ An Dương tháo mũ lưỡi trai, lịch sự chào hỏi: "Chào chị ạ."
Chu Lang đã lâu không gặp cậu nhóc: "An Dương à, lâu rồi không qua nhà chơi.
Nghe A Hưởng nói gần đây em không muốn ra ngoài chơi à?"
Kỷ An Dương cúi đầu: "Gần đây thành tích của em sa sút, em muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học."
Trước kỳ thi tuần lần này, cậu lại gặp Đoạn Gia Diệc.Đối phương hỏi cậu, có thật sự không cảm thấy mình ở lại nhà Kỷ Tú Niên là một phiền phức và gánh nặng hay không.Suốt buổi thi, đầu óc cậu chỉ toàn nghĩ đến vấn đề đó, đến mức bài toán lớn cuối cùng để giấy trắng.Chu Hưởng cầm hai lon Coca, trợn mắt trắng: "Chị đừng nghe cậu ta nói bừa, thiếu có mười điểm, đứng thứ tư, mà cũng bảo là thành tích sa sút."
Chu Lang cười: "Em còn nhỏ tuổi mà sao lại theo chủ nghĩa hoàn hảo và bị ám ảnh cưỡng chế thế?"
Nói xong, cô lại nghĩ đến Kỷ Tú Niên... người này cũng là như vậy.
Lúc đi học, bài tập và bài thi của nàng luôn ngay ngắn, không có một vết tẩy xóa nào, lúc nào cũng viết kín đến dòng cuối cùng, dù bài thi có đơn giản đến đâu cũng không bao giờ nộp bài trước, luôn đợi đến đúng khoảnh khắc chuông reo mới đứng dậy.Kỷ An Dương mím môi dưới: "Em không biết."
Vẻ mặt cậu nhóc vô cùng sa sút.Chu Hưởng rất ra vẻ chó săn mà đấm lưng cho Chu Lang: "Chị, Tết Nguyên đán mình đi chơi được không?"
Chu Lang vỗ bay tay cậu em: "Em muốn đi à?"
"Đúng vậy.
Kỷ An Dương, cậu có đi không?"
"Ừm...
đi đâu vậy?"
"Đi chơi ở bờ biển Úc thế nào?"
"Xa vậy sao, tớ sợ trong nhà không đồng ý..."
Chu Lang cười như không cười mà nhìn cậu nhóc, bỗng nói: "Là sợ dì trong nhà em không đồng ý sao?
Có muốn rủ dì ấy đi cùng không?"
Kỷ An Dương ngẩn người: "Hả?
Được không ạ?"
Vẻ mặt Chu Lang nghiêm túc nhìn cậu: "Đương nhiên là được."
"Đi thôi nào, Kỷ An Dương!
Lần trước cậu bảo đi du thuyền cơ mà, chẳng lẽ giờ lại đổi ý?
Năm nay Tết Nguyên Đán trùng dịp kỷ niệm thành lập trường, được nghỉ thêm hẳn một ngày, không tranh thủ đi chơi thì chán chết!"
"Vậy để tớ hỏi thử..."
Cậu thiếu niên dường như cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ liền gật đầu.Chu Lang đứng dậy, cười tủm tỉm vẫy tay: "Nhớ hỏi sớm một chút nhé, phải đặt vé trước đấy."
Cô ra khỏi cửa, Kỷ An Dương nhìn về phía Chu Hưởng: "Thật sự sẽ không gây phiền phức cho chị cậu chứ?"
Chu Hưởng mặc kệ cậu ta: "Chị mình mà không thích ai, sẽ khắc chữ 'biến' lên mặt ngay.
Nếu chị ấy đã hỏi như vậy, chắc chắn là không thấy phiền phức chút nào đâu, đi thôi."
Kỷ Tú Niên đợi nửa ngày, cũng không thấy Kỷ An Dương về.Mãi cho đến 12 giờ rưỡi đêm, ngoài cửa mới có tiếng động.Trên người cậu thiếu niên nồng nặc mùi rượu.Vừa thấy nàng, dường như đã tỉnh táo lại vài phần, cố gắng đứng thẳng, nhưng vẫn loạng choạng: "Con... con về muộn, xin lỗi mẹ."
Vẻ mặt Kỷ Tú Niên bình tĩnh: "Con đi đâu vậy?"
"Con, con đi chơi với bạn, có uống rượu."
"Vẫn là bạn cùng bàn à?"
"Vâng.
Đến nhà cậu ấy, ba cậu ấy rất tốt, mẹ cũng rất tốt, chị gái cũng rất tốt.
Họ còn hỏi con Tết Nguyên đán có muốn đi chơi không."
"Đây là lần thứ hai con đi rồi phải không?"
"Vâng, con rất thích gia đình họ, rất sôi nổi, có chút ồn ào, nhưng rất vui vẻ."
Có lẽ là vì say rượu, nên hôm nay Kỷ An Dương nói đặc biệt nhiều.Vốn dĩ chỉ uống Coca, nhưng Chu Hưởng thấy cậu buồn bã, liền một hai đòi rót rượu cho cậu.
Cậu cũng không biết uống rượu, nên chẳng mấy chốc đã say.Kỷ Tú Niên im lặng một lúc, không nói gì.Những lời mà Đoạn Gia Diệc đã nói... mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ.Có lẽ An Dương thật sự... cũng muốn về nhà.Ví dụ như giờ phút này, nàng có thể nghe ra được sự khao khát của con trai đối với một gia đình trọn vẹn, ấm áp.Dù cho nàng đã hứa với Thanh Nhiên trước khi mất rằng An Dương sau này sẽ là con trai của nàng, nhưng nàng nghĩ mình không có tư cách thay thế An Dương để đưa ra quyết định.Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Được rồi, con đi ngủ đi."
Kỷ An Dương lảo đảo nói được rồi quay về phòng.Mãi cho đến sáng hôm sau, cậu nhớ lại cảnh tượng tối qua, liền vội vàng chạy xuống lầu định giải thích chuyện uống rượu, lại thấy Kỷ Tú Niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, bỗng căng thẳng lên.Kỷ Tú Niên đi thẳng vào vấn đề: "Ba con đã đến tìm mẹ."
Kỷ An Dương như bị điện giật, trong lòng có một giọng nói điên cuồng gào thét, đã đến lúc rồi."
Ông ấy nói, muốn con trở về."
"Con..."
"Mẹ đã suy nghĩ rất lâu, tùy theo ý của con."
Kỷ An Dương dừng lại một lúc lâu mới mở miệng: "Con... con muốn trở về."
Kỷ Tú Niên đã thức trắng cả đêm, sớm đã mường tượng ra câu trả lời của con trai, nhưng chưa từng nghĩ cậu sẽ trả lời dứt khoát như vậy.
Trong lòng không biết là thất vọng hay là gì, nhưng nghĩ lại chỉ còn lại sự trống rỗng và nhẹ nhõm.Cũng phải, An Dương là một đứa trẻ có tâm tư nặng nề, từ khi về sống với nàng, cũng rất ít khi cười.Lúc nhỏ, có một thời gian cậu thậm chí còn khăng khăng cho rằng nàng là đầu sỏ gây ra tai nạn đó.Có lẽ cậu nhóc đã sớm muốn ra đi rồi.Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống, không nhìn ra được sự dao động trong cảm xúc: "Con cụ thể tính thế nào, muốn về ngay lập tức à?"
Kỷ An Dương nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Về ở thử một thời gian xem sao, sắp nghỉ đông rồi... những chuyện khác sau này hãy nói."
Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ gọi điện cho ba con.
Con tự chuẩn bị một chút đi."
Kỷ An Dương mím chặt khóe môi, im lặng không nói.Cậu lặng lẽ nghĩ, như vậy là tốt nhất.Dù sao thì cậu sinh ra đã là một đứa trẻ không ai muốn, đi đâu cũng như nhau..Chu Lang lái xe đến trường, nhập điểm thi vào hệ thống.Trên đường về, cô tiện đường qua xem tiến độ thiết kế phòng triển lãm, không ngờ Kỷ Tú Niên lại không có ở đó.Phương Tầm nhìn thấy cô, cười chào hỏi, chỉ tay lên lầu: "Sinh viên muốn tập một tiết mục cho năm mới, nhờ Kỷ lão sư chỉ đạo ạ."
"Tiết mục gì vậy?"
"Một tiết mục múa trong đêm hội Nguyên đán của trường, mấy ngày nay đang tập luyện ở phòng vũ đạo."
Chu Lang gật đầu: "Tôi lên xem một chút."
Trong phòng vũ đạo chỉ có sáu cô gái trẻ, mặc váy lụa màu hồng phấn, tay cầm quạt cùng màu, dáng múa nhẹ nhàng.Người đứng hàng đầu cao gầy, thon dài, cổ tay đặc biệt thanh tú, lướt qua đỉnh đầu, nắm chiếc quạt xoay một vòng trên không trung, vừa linh hoạt lại vừa yêu kiều.
Tay phải thì vén làn váy lên, xoay nửa vòng, trên không trung bung ra như một đóa hoa.Chu Lang đứng lại, trong mắt chỉ có một mình nàng.Kỷ Tú Niên không phát hiện ra cô đã đến, sau khi làm xong động tác mẫu, nàng tiếp tục chỉ đạo một một, sửa lại vị trí tay chân của từng sinh viên, cách dùng lực ở eo và bụng, tốc độ và biên độ chuyển động của cổ tay.Nàng đi đến bên cạnh sinh viên cuối cùng, ôn tồn nói về những điểm mấu chốt của động tác.
Cô gái vì quá căng thẳng mà giẫm phải vạt váy, suýt nữa thì ngã.
Nàng lập tức vươn tay ra kéo lại: "Cẩn thận."
Cô gái được nàng kéo lại, tư thế vốn đang ngửa ra sau biến thành nghiêng về phía trước, đột nhiên lại rất gần với vị giảng viên dịu dàng, thanh nhã, phát hiện ra nàng còn xinh đẹp hơn lúc nhìn từ xa, làn da trắng nõn, tinh tế, ngũ quan cũng tinh xảo, ưa nhìn, có chút ngượng ngùng mà mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... cảm ơn Kỷ lão ."
Lúc nói chuyện đã quên buông tay ra trước, vẫn còn nắm chặt lấy đốt ngón tay thon dài của nàng.Kỷ Tú Niên gật đầu một cái, lịch sự đưa tay lên, ra hiệu cho cô gái buông ra.Cô gái mới như tỉnh mộng mà buông tay: "Xin lỗi, ngại quá..."
Kỷ Tú Niên cười nhạt: "Tiếp tục đi."
Chẳng mấy chốc đã chỉ đạo xong cho sinh viên cuối cùng, Kỷ Tú Niên vặn nắp chai uống nước, có người từ từ nói: "Giáo sư Kỷ bận rộn quá nhỉ."
Kỷ Tú Niên đặt chai nước xuống, quay người nhìn qua: "Sao cô lại đến đây?"
"Sao nào, tôi không thể đến à?"
Chu Lang đi tới, vươn tay ra, "Đưa cho tôi."
Kỷ Tú Niên khó hiểu: "Cái gì?"
Chu Lang không nói gì, một tay nắm lấy đầu ngón tay của nàng.Kỷ Tú Niên gạt tay cô ra: "Cô buông ra."
Chu Lang cười tủm tỉm, lấy khăn ướt lau mu bàn tay cho nàng: "Cô chột dạ cái gì, chẳng phải chỉ là lau tay cho cô thôi sao."
Lúc nói chuyện, cô nhìn thấy Kỷ Tú Niên đeo một chiếc lắc tay bạch kim trên tay, nụ cười nhạt dần.Không chịu nhận vòng tay của cô, lại cười với người khác, còn bị người ta nắm tay.Cô biết là mình đã quá vội vàng, chỉ là vì ngày hôm đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Cô cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, gần 20 năm... vẫn còn nhớ những chuyện vặt vãnh này.Có lẽ cũng chỉ có mình cô còn nhớ.Chu Lang mím môi dưới, thấy nàng im lặng, cuối cùng cũng không tiếp tục dây dưa với nàng về chuyện này nữa.Chỉ lau đến khi đầu ngón tay trắng nõn của nàng phiếm hồng mới buông ra: "Được rồi, cứ vậy đi."
Như thể đang hờn dỗi mà nổi một cơn giận nhỏ.Kỷ Tú Niên giấu tay ra sau lưng: "Cô không có việc gì thì đi trước đi, tôi còn phải thay quần áo."
"À đúng rồi, còn có chuyện muốn nói với cô.
Đối tác đã hẹn rồi, tuần sau sẽ sắp xếp gặp mặt, thời gian vẫn chưa định.
Đến lúc đó sẽ có người báo trước cho cô."
Kỷ Tú Niên sững người: "Nhanh vậy đã xong rồi sao?"
Không phải nói là bảo nàng cầu xin cô sao, còn chưa cầu xin mà.Chu Lang cười nói: "Đúng vậy, ai bảo cô cầu xin tôi cũng không chịu.
Nếu không, múa cho tôi xem một điệu múa đi?"
Kỷ Tú Niên không gật đầu.Giọng Chu Lang nhẹ nhàng như đang nói đùa, quay đầu lại vẫy vẫy tay: "Thôi."
Cô nhìn đồng hồ: "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Buổi chiều còn có những sắp xếp khác, chỉ là tiện đường qua đây thôi, thời gian rất gấp.Chu Lang nhanh chóng ra khỏi tòa nhà, vào bãi đỗ xe.
Vừa mới thắt dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp Kỷ Trường Hoành.Kỷ Trường Hoành lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.Trông có vẻ là đến tìm Kỷ Tú Niên.Chu Lang cười cười: "Chào Kỷ tiên sinh, lâu rồi không gặp.
Quên cảm ơn ông đã khiến chúng tôi mất một dự án, tôi mới được nhàn rỗi hiếm có."
Kỷ Trường Hoành lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: "Tống Kỳ, lái xe."
Một lời thừa thãi cũng không chịu nói.Tống Kỳ không để lộ cảm xúc mà liếc nhìn ra sau một cái, rồi lái xe rời đi.Chu Lang khởi động xe, gọi điện cho Tiết Dĩ Ngưng: "Hôm nay ở Ninh Đại mình gặp Kỷ Trường Hoành, sắc mặt ông ta thật không tốt, nói với Tống Kỳ, chú ý động thái của ông ta mấy ngày nay."
Người ở đầu dây bên kia "ừ" một tiếng, vài giây sau mới do dự nói: "Lang Lang, mình có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Hôm đó ở văn phòng cậu mình thấy một đôi vòng tay... là tặng cho giáo sư Kỷ à?"
"Ừm, sao vậy?"
Tiết Dĩ Ngưng thở dài: "Cậu biết mình luôn phản đối cậu dây dưa với cô ấy... thậm chí còn nghĩ đến việc ngăn cản cậu về nước."
Nhưng cũng chỉ có Tiết Dĩ Ngưng biết, năm đó sau khi chia tay, Chu Lang đã suy sụp đến mức nào... giống như một đóa hoa rực rỡ, động lòng người, bỗng chốc héo tàn, mất đi hết sức sống.Họ là bạn bè cũng là một nửa người nhà, cô trước sau vẫn hy vọng Chu Lang được vui vẻ.Tiết Dĩ Ngưng thở ra một hơi, như thể cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm: "Mình không quan tâm cậu theo đuổi bạn gái cũ của cậu thế nào, mình không can thiệp vào tình cảm của cậu.
Nhưng cậu phải hứa với mình trước, Kỷ Trường Hoành làm sai, ông ta phải trả giá..."
"Dĩ Ngưng," Chu Lang ngắt lời cô, "Cậu đừng vòng vo nữa.
Chuyện này không cần cậu nói, mình sẽ làm được.
Vòng tay sao vậy?"
Tiết Dĩ Ngưng hạ giọng: "Hôm đó thấy đôi vòng tay đó, mình cứ cảm thấy rất quen mắt.
Sau khi về nhà mình mới nhớ ra, mình đã từng thấy Đoạn Gia Như đeo một cái tương tự, rất rất giống.
Mình đề nghị cậu nên đi hỏi cô ta, hoặc là trực tiếp đến chỗ cậu đặt làm trang sức mà hỏi."