Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] - Edit: Làm Công Công Gặp Công Chúa

[Bhtt] - Edit: Làm Công Công Gặp Công Chúa
Chương 120 _ Hoàn


Mùa đông qua mùa xuân đến, xuân đi xuân lại về, suối nước róc rách, chim hót líu lo.

Vũ Yến đã quen với khí hậu Đại mạc, bây giờ nàng không muốn về kinh thành, địa phương rối ren.

Vũ Yến bưng rượu hương mai mới vừa làm ấm đến trúc lâu, mới tới gần liền nghe từng trận cười truyền đến.“Thành Nhan, ngươi nếm thử đặc sản chỗ của ta.”

Diệp Phiêu Diêu tiếp nhận bầu rượu, tự tay rót đầy vào chén Lục Thành Nhan.“Lần trước ta tới và đi đều vội vàng, không kịp thưởng thức rượu hương mai này.

Ngươi thật hữu tâm, giữ lại cho ta.”

Lục Thành Nhan cũng không khách khí, bưng chén rượu lên nhấp một miếng.“Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, nàng hủ một hàng sau vườn, không có ai muốn uống, đành chờ ngươi đến cùng nàng chia sẻ.”

Thẩm Mộ Ca không nể mặt mũi, trực tiếp vạch trần Diệp Phiêu Diêu.Vũ Yến ở bên cạnh che miệng cười trộm, dáng dấp Diệp Phiêu Diêu khi ăn quả đắng thật đáng yêu.

Mỗi lần Diệp trang chủ nói dẫn bạn đến uống rượu, đều bị tiểu thư lạnh lùng gạt bỏ, hơn nữa người kia lại không có biện pháp nào.

Nhưng thật ra tiểu thư cũng vì Diệp Phiêu Diêu, ai bảo lúc nào cũng không ý tứ, uống vào là không biết đúng mực, say bí tỉ.

Đến cuối cùng người đau lòng chính là tiểu thư!Tay Lục Thành Nhan ngừng ở giữa không trung hơi run lên, rượu văng ra ngoài một chút, thấy tình cảnh liền lúng túng hạ xuống, lập tức gượng gạo ha ha cười hai tiếng.

Chỉ có điều cười như thế thà không cười còn hơn, mặt Diệp Phiêu Diêu triệt để không kềm được, đoạt chén rượu không tay nàng, ngửa đầu uống cạn một hơi.“Lục Thành Nhan, ngươi đã là võ lâm minh chủ, ngay cả câu khách sáo cũng không biết nói!”

Diệp Phiêu Diêu uống rượu xong, đùng một cái bỏ chén rượu rỗng xuống bàn.“Phiêu Diêu, ngươi đừng nói Lục trang chủ, chính ngươi cũng không khá hơn chút nào.

Mộ Ca tỷ tỷ không thích ngươi nói trái lương tâm.”

Quý Vị Nhiên tỉ mỉ gấp thức ăn cho Diệp Tứ Tiêu, mới vừa để đũa xuống, liền không nhịn được trêu ghẹo.Hai tay Diệp Phiêu Diêu ôm ngực, thở phì phò nhìn mọi người, tại sao bây giờ toàn gia ai cũng giúp Thẩm Mộ Ca, lẽ nào đã quên ai mới là Trang chủ?

Nhưng nàng chưa kịp tức giận, trước mắt xuất hiện một bát nước nóng, không thể nghi ngờ đây là tự tay Thẩm Mộ Ca chuẩn bị cho nàng.

Ánh mắt lập tức bị động tác ưu nhã của Thẩm Mộ Ca hấp dẫn, mội lần lại một lần, dáng người thướt tha đi tới đi lui bên cạnh bàn, chọc cổ họng Diệp Phiêu Diêu muốn bốc khói.

Hoàn toàn quên Thẩm Mộ Ca làm ra động tác này là vì thịnh canh cho mình, đợi khi phản ứng lại, làm gì còn nhớ bản thân đang bực tức.

Trong lòng ấm áp, cười hì hì uống từng ngụm lớn.“Nhìn nàng kìa, uống chậm một chút.

Canh còn nóng lắm, người lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc bản thân.”

Thẩm Mộ Ca vừa oán giận, vừa lấy khăn tay thay nàng lau khóe miệng.Mọi người thấy thế đều theo thói quen hít vào ngụm khí lạnh, nhưng không đành lòng quấy rối, dù sao ân ái triền miên qua đi, tất nhiên là ánh đao bóng kiếm so đấu.

Chuyện này đối với phu thê cả ngày bên trong thì phiên vân phúc vũ, người bên ngoài tất cả đều như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhưng ai ai cũng rất hâm mộ đôi thần tiên quyến lữ trước mặt.Diệp Phiêu Diêu hài lòng uống xong canh, nhưng không quên vừa nãy Quý Vị Nhiên hăng hái bỏ đá xuống giếng, liếc tới liếc lui trên người nàng với Diệp Tứ thúc.

Hiện tại thương thế trên người Tứ thúc gần như khôi phục hoàn toàn, tay chân cũng hoạt động bình thường, chỉ là không được linh hoạt.

Nhưng Quý Vị Nhiên vẫn giống như trước chăm sóc mọi thứ rất chu đáo, sợ sơ suất chi tiết nào đó ảnh hưởng tới sức khỏe hắn.“Ta nói Vị Nhiên a, lúc nào tỷ để ta đổi giọng gọi tỷ là Tứ thẩm?

Chờ tỷ thành Tứ thẩm, ta có thể danh chính ngôn thuận đem Phi Lưu Cốc giao cho tỷ.”

Quý Vị Nhiên trừng Diệp Phiêu Diêu, không có ý định trả lời đề tài tẻ nhạt như thế.

Nếu không phải thái độ Kỷ Nham cường ngạnh, còn Tứ thúc thì kiên trì ngu xuẩn mất khôn, nàng đã sớm trở thành Tứ thẩm.

Chờ nàng thật sự trở thành Tứ thẩm, những trêu chọc trong quá khứ nàng sẽ đòi lại gấp bội!Diệp Phiêu Diêu uống nhiều rượu cần phải đi giải quyết.

Lục Thành Nhan mượn cơ hội đi theo, Thẩm Mộ Ca biết nàng có chuyện muốn nói với Diệp Phiêu Diêu, liền nhiệt tình bắt chuyện với mọi người.“Diệp Phiêu Diêu, ta có vấn đề cần nghe ý kiến của ngươi.”

Lục Thành Nhan bước chậm theo sau Diệp Phiêu Diêu.“Hả?

Rất gấp sao?

Không vội thì đợi ta một chút.”

Lục Thành Nhan lúng túng, đỏ mặt gật gù, đứng tại chỗ chờ.

May là ban đêm, bóng tối che khuất mặt ửng đỏ, nếu không chắc chắn nàng sẽ quay đầu đi.“Nói đi, chuyện gì đặc biệt khiến ngươi phải từ Giang Nam đến Đại mạc một năm hai lần?”

“Kỳ thực không có gì quan trọng, chỉ là…

Chỉ là muốn hỏi một chút, gần đây nàng có khỏe không?”

Lục Thành Nhan xoắn xuýt không biết nói thế nào cho phải.Diệp Phiêu Diêu nghe vậy lập tức quay đầu, khóe miệng cười như không cười, nhìn ra sợ hãi trong lòng Lục Thành Nhan.“Sao lúc nãy ngươi không hỏi?

Tỷ tỷ nàng cũng có mặt, hỏi nàng không phải tốt hơn hỏi ta sao?”

“Chắc chắn trong lòng Trưởng công chúa có oán ta.

Dù sao ta cùng Thiên Thành….

Ai…!”

Diệp Phiêu Diêu thu hồi chuyện cười, nghiêm túc nhìn Lục Thành Nhan, dưới ánh trăng mặt nàng vẫn thanh tú như cũ, nhưng trải qua nhiều chuyện, đương nhiên vẫn bị sự trưởng thành che kín.

Nhưng mỗi khi nhấc tới Thiên Thành, Lục Thành Nhan luôn luống cuống giống quá khứ.Từ trước tới giờ tình yêu khó phân nhất chính là đúng sai, đặc biệt là vấn đề giữa Lục Thành Nhan và Thẩm Ngữ Cầm.

Nếu bàn về đúng sai, hai người đều có khuyết điểm, đều có oan ức, nhưng thời gian này có quá nhiều bất đắc dĩ.Dùng sức vỗ vỗ vai Lục Thành Nhan, giống như năm đó trong liều Trấn Quốc Công, Lục Thành Nhan từ phía sau không tiếng động cổ vũ nàng.

Ý vị sâu nặng nói: “Miễn trong lòng ngươi vẫn nhớ nàng, không quên nàng, nhất định nàng sẽ tốt đẹp!”

Diệp Phiêu Diêu cũng không thể nào biết nhiều về tâm tư Thẩm Ngữ Cầm, tuy thời gian qua nàng có qua lại thư từ cùng Thẩm Mộ Ca nhưng bản thân Diệp Phiêu Diêu hay Thẩm Mộ Ca đều không phải nàng, sao có thể hiểu thấu phần cô tịch kia.

Hiện tại thấy Lục Thành Nhan chủ động hỏi, chứng tỏ người này chưa thể bỏ Thẩm Ngữ Cầm xuống, có thể cần thêm thời gian, hay cả hai trải đời nhiều hơn, khúc mắc trong lòng sẽ từ từ tiêu tan.Bảo vệ phần nhớ nhung này, một người hổ trợ Hoàng Thượng, một người an thủ giang hồ, không nhất định là chuyện xấu.

Thẩm Ngữ Cầm đã từng nắm giữ, từng liều chết triền miên cùng nỗi nhớ thương nơi đáy lòng, giữa chốn thâm cung lạnh lẽo kia chắc cũng không quá gian nan.

Lục Thành Nhan cân nhắc lời Diệp Phiêu Diêu nhiều lần, bỗng nhiên bật cười, giống như đã nghĩ thông suốt cái gì đó, tích tụ trong lòng liền tiêu tan, cuối cùng cũng được vui sướng.Màn đêm thăm thẳm, tân khách tản đi, Thẩm Mộ Ca nhận ngoài bào Diệp Phiêu Diêu cởi ra treo lên giá, hỏi: “Lục Thành Nhan hỏi nàng tin tức Thiên Thành sao?”

Diệp Phiêu Diêu vừa rửa tay xong, nghe Thẩm Mộ Ca hỏi, ngẩng đầu nở nụ cười, trả lời: “Tức phụ của ta quả thật rất thông mình.

Tất cả như nàng dự liệu, vẻ mặt của Lục Thành Nhan, lời Lục Thành Nhan nói, hầu như đều giống như nàng đã đoán trước đó.

Nàng yên tâm, ta cũng dựa theo lời nàng mà làm.

Có thể ngộ được hay không, phải xem vận mệnh của hai người đó.”

Thẩm Mộ Ca nhẹ nhàng thở dài nhưng không lo lắng quá nhiều, đến bên giường ngồi xuống.

Nàng đau lòng muội muội, mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.

Thêm vào giữa muội muội và Lục Thành Nhan có nhiều chuyện chưa giải quyết, chỉ đành để cho thời gian, xem hai người yêu nhau cuối cùng có thể tìm về nhau hay không.“Thiên Thành cũng thật đáng thương.”

Thẩm Mộ Ca nhớ muội muội, vẫn không nhịn được đau lòng.“Muội muội nàng chủ động hơn nàng nhiều, nàng mới là yêu tinh hại người lớn nhất, suýt chút ta chết rồi, cũng may mệnh ta cứng.”

Diệp Phiêu Diêu cũng theo đó tiến vào ổ chăn.Thẩm Mộ Ca ngoáy đầu lại, sắc mặt bất thiện nhìn Diệp Phiêu Diêu, nói: “Nghe nàng nói vậy, hình như nàng có ý kiến với ta?

Vậy bây giờ nàng muốn đổi ý hay muốn trả thù?”

Diệp Phiêu Diêu nắm bả vai Thẩm Mộ Ca, đỡ nàng nằm xuống, nữa người đè lên, chóp mũi chạm nhau.

Ngón tay thon dài ở trên mặt Thẩm Mộ Ca vuốt ve lên xuống, làm tâm tình cả hai ngứa ngáy.

Nàng nhìn thật sâu vào mắt người yêu, ôn nhu nói: “Không hối hận, càng không nỡ trả thù.

Quãng đời còn lại ta chỉ muốn làm một chuyện, đó là yêu nàng, chăm sóc nàng thật tốt.”

Mạn giường hạ xuống, bóng người xinh đẹp tương chồng lên nhau.

Khi thì cao vót, khi thì nằm nghiêng, khó phân biệt ai là ai, một khắc cũng không muốn lãng phí xuân quang tốt đẹp, tận tình hưởng thụ chúc cho ái tình các nàng.

TOÀN VĂN HOÀN
 
[Bhtt] - Edit: Làm Công Công Gặp Công Chúa
Chương 121 _ Phiên Ngoại 1


Hôm nay thiền minh đặc biệt lợi hại, nóng nắng chưa tiêu tan, Thẩm Mộ Ca cầm quạt từ ngoài sân đi vào.

Vừa bước tới cửa phòng thì thấy Diệp Phiêu Diêu đưa lưng về phía mình, lục tung tùng phèo không biết đang tìm cái gì.

Nàng cũng không quấy rầy, liền đứng cạnh cửa lẳng lặng nhìn, giống như thợ săn, kiên nhẫn chờ đợi con mồi.“Kỳ quái, tại sao tìm không được?

Ta nhớ rõ ràng để trong này a.”

Tìm kiếm hồi lâu không thu được gì, Diệp Phiêu Diêu đứng thẳng lên, gãi đầu nói thầm.“Không đúng không đúng, chắc ở tủ quần áo bên kia.”

Nhớ lại chốc lát, đột nhiên Diệp Phiêu Diêu vỗ trán, gầm gầm gừ gừ đi đến.Thẩm Mộ Ca thấy thế, hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng nhàn nhạt câu lên nụ cười lạnh.

Không cần hỏi, nàng cũng biết Diệp Phiêu Diêu lại rơi vào mơ hồ, tìm không được đồ muốn tìm.

Mỗi lần tâm huyết Diệp Trang chủ dâng trào muốn tìm món gì đó, sẽ đem phòng hai người lục tung hết mà vẫn không tìm được.Nhưng Thẩm Mộ Ca lại không muốn người khác thu dọn hay để ý đồ đạc trong phòng sinh hoạt của hai người, ngay cả Vũ Yến cũng không được.

Từ nhỏ nàng được cung nữ hầu hạ quen rồi, nhưng Diệp Phiêu Diêu không có.

Nàng không nói cho Vũ Yến thân phận thực sự của Diệp Phiêu Diêu, bất luận Vũ Yến có phát giác hay không, nàng cũng không muốn đồ vật yêu đương vụng trộm của hai người nằm trên tay người khác.Vì vậy mỗi lần Diệp Phiêu Diêu tìm kiếm, người chịu khổ chính là Thẩm Mộ Ca, nàng nhìn cảnh tượng ngổn ngang trước mặt, thần kinh đại não liền phát đau.

Bước tới gần, nàng muốn biết Diệp Phiêu Diêu đang tìm kiếm bảo vật gì, khiến người này phải kiên nhẫn nhớ lại.“Ai nha, thật là quái!

Rõ ràng mang ra rồi, làm sao không tìm được đây!”

Diệp Phiêu Diêu lại lục tung tủ quần áo, thậm chí cả cái yếm của Thẩm Mộ Ca cũng quăng ra rơi trên giá áo, mặt người sau lưng lúc trắng lúc xanh.“Diệp trang chủ, tìm lâu như vậy mà chưa thấy sao?”

Thẩm Mộ Ca nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.

Thân thể Diệp Phiêu Diêu cứng đờ, nhận mệnh đóng mắt, không ngờ mình bị tóm gọn.

Vốn định tìm Đông tìm Tây sau đó sẽ quét dọn sạch sẽ, vật quy chỗ cũ.

Ai biết Thẩm Mộ Ca về sớm như vậy.Cợt nhả xoay người, chầm chậm hỏi: “Nàng về sớm vậy.

Không phải cùng Vị Nhiên uống trà tán gẫu sao?”

Thẩm Mộ Ca nhìn Diệp Phiêu Diêu chằm chằm, cười không nói, cứ như thế trừng trừng nhìn nàng, làm Diệp Phiêu Diêu không rét mà run.

Nếu không phải Quý Vị Nhiên lo lắng cho Diệp Tứ Tiêu, sợ bản thân về muộn, người kia động tác chậm chạp sẽ bị muỗi cắn, mà bản thân không về sớm, cũng không nhìn thấy cảnh tượng này.“Lẽ nào ta về trễ, nàng liền tìm thấy đồ cần tìm sao?”

Thẩm Mộ Ca chậm rãi mở miệng, giọng điệu ôn hòa, thậm chí còn có vài phần ôn nhu, lại làm cả người Diệp Phiêu Diêu run lên.Cảm giác này quá mức tiêu hồn, thời khắc này nàng rất hưởng thụ còn đắc ý, cảm thấy Thẩm Mộ Ca ôn nhu thực sự là đệ nhất thiên hạ.

Nhưng nàng càng ôn nhu, mặt sau trừng phạt càng tàn khốc, hai cực so sánh, tương phản rõ ràng, Diệp Phiêu Diêu như từ ôm ấp sưởi ấm ngã vào hầm băng lạnh thấu xương, kích thích thần kinh toàn thân.“A, không phải.”

Diệp Phiêu Diêu lúng túng gãi đầu, không dám nhìn Thẩm Mộ Ca.Thẩm Mộ Ca quét mắt một lần, trừ cái yếm bị người kia tiện tay quăng ra ngoài, những quần áo khác cũng bị lật tung, nhưng cơ bản so với bị cướp vào nhà vẫn đỡ hơn một chút.

Đảo mắt nhìn cái người đang ủ rũ, hỏi: “Rốt cuộc nàng muốn tìm gì?

Gian phòng này lớn như vậy, nàng xác định không nhớ lầm chỗ?”

Diệp Phiêu Diêu kiên quyết lắc đầu, nói: “Vật quan trọng như vậy, ta khẳng định để nó trong phòng chúng ta.

Tuyệt đối không để lung tung, vạn nhất bị người khác phát hiện phải làm sao bây giờ?”

Nghe Diệp Phiêu Diêu nói như vậy, Thẩm Mộ Ca trầm mắt xuống, nghiêm túc nghĩ, lẽ nào vật này liên quan tới Phi Diệp sơn trang?

Bằng không Diệp Phiêu Diêu không chắc chắn để nó trong phòng.

Nếu là thứ quan trọng, nàng cũng không quấy nhiễu trách cứ Diệp Phiêu Diêu, vội vã mở miệng nói: “Vậy nàng nói cho ta biết là món đồ gì?

Ta với nàng cùng nhau tìm.”

Đột nhiên mặt Diệp Phiêu Diêu đỏ lên, ấp úng nói không rõ ràng, Thẩm Mộ Ca cuống lên, âm thanh tự nhiên nâng lên: “Cuối cùng là thứ gì?

Lẽ nào không thể nói bí mật với ta sao?”

Diệp Phiêu Diêu nào dám để Thẩm Mộ Ca hiểu lầm, đặc biệt là ẩn giấu nàng ấy, vội vã giả thích: “Không phải bí mật gì.

Thật ra là một quyển sách.”

Thẩm Mộ Ca nghe nàng nói là một quyết sách lập tức nghĩ tới bí tịch võ lâm.

Phi Diệp sơn trang thu thập vô số điển tịch võ công, này không phải bí mật gì.

Thế nhưng khiến Diệp Phiêu Diêu khẩn trương như vậy chắc chắn là loại võ học cao thâm.

Không khỏi sốt sắng theo, chỉ sợ thật sự bị mất hoặc bị trộm, sẽ là mầm họa đối với Phi Diệp sơn trang.“Vậy nàng để nơi nào?

Xác định đã tìm cẩn thận chưa?”

Thẩm Mộ Ca không để ý tình cảnh ngổn ngang, cúi người lật tung đồ đạc tìm kiếm lần nữa.Diệp Phiêu Diêu bị vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Mộ Ca hấp dẫn, nơi nào đó trong lòng chịu một đòn mạnh mẽ, không biết tại sao, trong nháy mắt Thẩm Mộ Ca dễ dàng khiến nàng trở thành tù binh.

Thời gian hai người ở bên cạnh không tính là ngắn, tình cảm không những không lạc đi, trái lại càng như keo như sơn, mê luyến càng sâu.“Nàng làm gì thế?”

Đột nhiên Thẩm Mộ Ca bị ôm từ phía sau, thét một tiếng kinh hãi.“Đừng tìm, Mộ Ca, cho dù tìm không được cũng không cần lo lắng.”

Cả người Diệp Phiêu Diêu dán chặt vào lưng Thẩm Mộ Ca, trong lời nói lộ ra ngữ điệu không đứng đắn.Thẩm Mộ Ca không còn là thiếu nữ chưa trải sự đời, tuy mặt Thẩm Mộ Ca ửng đỏ nhưng cũng biết Diệp Phiêu Diêu quen dùng sáo lộ.

Hít sâu một hơi, trấn định lại, vỗ nhẹ tay bên hông mình, sẵng giọng: “Một lúc thì sốt ruột tìm kiếm, một lúc thì nói không quan trọng.

Đến cùng là sách gì làm thần trí nàng không rõ như vậy?”

Diệp Phiêu Diêu liếm liếm môi có hơi khô, nhẹ giọng nói vào tai Thẩm Mộ Ca: “Đó là một tập tranh.”

Đơn giản vài chữ, nhưng chấn động đến mức Thẩm Mộ Ca quên luôn nhúc nhích.

Đối với bản tập tranh này thật sự làm nàng khó quên, mỗi một chiêu thức trong đó đều được Diệp Phiêu Diêu diễn đạt đến thiên hoa loạn trụy, mỗi một lần như vậy nàng gần như sắp tan vỡ.

Nhưng hình như lâu rồi không nhìn thấy tập tranh đó, lẽ nào Diệp Phiêu Diêu vội vàng muốn tìm nó, là muốn?Thẩm Mộ Ca dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực khôi phục thanh minh.

Nhưng người kề sát phía sau lại không có ý rời đi, âm thanh trầm thấp truyền vào tai: “Hôm nay chúng ta thử một chiêu mới xem thế nào, được không?”

Thẩm Mộ Ca bị giam cầm không cách nào trốn thoát.

Thấy mình không mở miệng, người kia không ngừng cọ xát bên tai, phiền lòng cực kì, không thể làm gì khác lên tiếng hỏi: “Chiêu nào?”

“Chính là chiêu lần trước chúng ta cùng xem đó, nàng nói không cho, sau đó…”

Diệp Phiêu Diêu nghiêm túc dẫn dắt Thẩm Mộ Ca nhớ lại.“Không cho nói!”

Mặt Thẩm Mộ Ca càng nóng hơn.

Nghe Diệp Phiêu Diêu nhắc, nàng liền nhớ lại ngày hôm đó, tình cảnh đó, mãi đến hiện tại nàng cũng khó có thể bình tĩnh tiếp thu.“Kỳ thực tư thế đó rất đơn giản, lại không quá khó.

Thử xem, trên tập tranh có ghi rõ, tư thế đặc biệt khiến người ta buông lỏng, có thể khiến cả hai gần kề hơn, hưởng thụ sung sướng nhiều hơn.”

Diệp Phiêu Diêu khuyên Thẩm Mộ Ca vì bản thân có chút không nhịn được.Giờ khắc này trong mắt Diệp Phiêu Diêu tăng thêm mấy phần phong tình.

Đặc biệt khi tùy ý liếc nhìn xung quanh, liền thấy cái áo yếm màu vàng nhạt của Thẩm Mộ Ca rủ xuống trên giá áo, bụng dưới nàng lập tức xuất ra dòng nước ấm.

Cái yếm trước mặt tạo cảm giác đặc biệt trơn bóng, mỗi lần tự tay mở ra đều yêu thích vuốt ve mấy lần.

Hiện tại mỹ nhân trong ngực, mắt lại không hề che đậy nhìn chằm chằm cái yếm, cảnh tượng tự tay cởi ra chuyển động trong đầu nhiều lần, Diệp Phiêu Diêu nhịn không được nuốt nước miếng.“Nàng thả ta ra.”

Thẩm Mộ Ca nghe được, liền biết Diệp Phiêu Diêu chuẩn bị biến thành sói đói.

Nghiến răng nghiến lợi làm nàng thả mình ra, miễn cho bản thân chịu khổ dưới độc thủ.“Nếu nàng nhớ lại rồi, vậy chúng ta thử một lần đi.

Đã là lão phu lão thê, còn có gì không thể!”

Diệp Phiêu Diêu càng ngày càng hiểu tính cách Thẩm Mộ Ca, cứ mềm mại hống nàng, tình cảm dịu dàng là thế tiến công hữu hiệu cũng là tử huyệt của nàng.Quả nhiên, thân thể cương cứng dần dần mềm hóa, tuy trên mặt vẫn nhăn nhó nhưng thân thể đã trả lời thay.

Diệp Phiêu Diêu nửa ôm nửa đẩy Thẩm Mộ Ca lên giường, nàng như ngựa chạy đường quen nhanh chóng cởi ngoại sam.

Trung y cùng áo lót từng thứ từng thứ hạ xuống, cuối cùng cũng đến thứ Diệp Phiêu Diêu thích nhất.

Mỗi lần nàng mở kết áo yếm đều cố ý tác quái, làm Thẩm Mộ Ca ngứa ngáy khó nhịn, không chịu được bắt đầu vặn vẹo, lúc đó mới triệt để tháo xuống.Ngày hôm nay lòng Diệp Phiêu Diêu tràn đầy chờ mong cùng Thẩm Mộ Ca thử nghiệm tư thế khiến người nhớ mãi không quên, nên rút ngắn thời gian trêu chọn cùng lưu luyến.

Chỗ mẫn cảm trên thân thể Thẩm Mộ Ca đều bị Diệp Phiêu Diêu nắm trong lòng bàn tay.

Còn chưa chính thức bắt đầu, nàng đã mơ hồ cảm nhận khí tức nóng ẩm vô cùng sống động.“Mộ Ca, nàng ướt thật nhanh a. xem ra bức họa đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.”

Diệp Phiêu Diêu cười mị hoặc, liếm cổ Thẩm Mộ Ca.“Nàng!

Vô liêm sỉ!”

Thẩm Mộ Ca nghiêng đầu, không muốn nghe lời tẻ nhạt của Diệp Phiêu Diêu, nhưng xác thực thân thể mình giống như nàng nói, mới đây đã không nhịn được muốn nhiều hơn.Thẩm Mộ Ca không biết bản thân căng thẳng hay chờ mong, trong đầu hiện lên hình ảnh trong tập tranh, thân dưới bị Diệp Phiêu Diêu thao túng dần dần hình thành dáng vẻ giống trong đó.

Chỉ thấy hai tay nàng trùng điệp, tự nhiên để xuống đỉnh đầu, hai chân đối với đỉnh, lại bị hướng về thân thể xử đẩy gần rồi chút, hai chân một cách tự nhiên mà liền cong lên, nhưng lại bởi vì bàn thân duyên cơ mà hướng ra phía ngoài đi ngược chiều. ( Đoạn này quá khó hiểu, bạn nào hiểu pm Thư để Thư sữa lại cho hoàn chỉnh hơn nha ^^ )Tay bày ra tư thế như vậy làm Thẩm Mộ Ca không thể không cong eo, đứng thẳng lên hai vú của mình.

Không giống những lần trước có thể dùng hai tay giúp đỡ che đậy, bây giờ nàng có vẻ đặc biệt chủ động, ép vào người Diệp Phiêu Diêu ở đối diện.

Tay người nọ thuần thục thăm dò, hướng vào nơi mở rộng giữa hai chân như chỗ không người, quá trình thông suốt, bất kể là chỗ nào đều lướt qua, còn dùng thêm sức cùng tốc độ hướng tới nơi tận cùng sâu thẳm, khiến Thẩm Mộ Ca mất khống chế.

Nàng cố gắng đè nén, không muốn thân thể mình bởi vì phản ứng chân thật mà nâng người lên thêm.Tư thế này dưới Diệp Phiêu Diêu chỉ dùng một tay chống đỡ bên eo nàng, còn tay khác thì tùy ý tác quái.

Duy trì khoảng cách với thân thể Thẩm Mộ Ca, không dán chặt giống trước kia nên Diệp Phiêu Diêu có cơ hội không hề che lấp nhìn thấy tất cả, cả biểu tình khi nàng lên đỉnh.

Mỗi một lần Thẩm Mộ Ca cau mày, Diệp Phiêu Diêu đều dùng thêm sức đẩy ngón tay chạm đỉnh, mãi đến khi hai hàng lông mày nàng rung động.“Mộ Ca, chân mở rộng ra có phải thoải mái hơn không?”

“Cút!”

Đêm hè từ từ, toàn thân ướt đẫm.
 
[Bhtt] - Edit: Làm Công Công Gặp Công Chúa
Chương 122 _ Phiên Ngoại 2


Thẩm Mộ Ca mặc bộ quần áo màu trăng lưỡi liềm, tà áo rủ dài, làm nổi bật dáng người thướt tha, tư thái lung linh, khiến người nhìn thấy không cách nào dời mắt.

Nữ chủ nhân tòa sơn trang nằm sâu nơi Đại mac có vẻ trưởng thành hơn, khí tức tỏa ra càng thêm ngon miệng càng mê người.Thẩm Mộ Ca ở Phi Diệp sơn trang đã lâu, sớm quen cách ăn mặc của những người bên trong bên ngoài sơn trang, đặc biệt là người lười nhác Diệp Phiêu Diêu, hiện tại cũng không còn giống quá khứ, để Vũ Yến chải đầu búi tóc cho mình mỗi ngày.

Nàng buông tóc mái rủ xuống một cách tự nhiên, khi cúi đầu che đi nửa bên gò má, làm nổi bật sống mũi thẳng tắp, càng làm người khác ngóng trông khuôn mặt bị che khuất.Nhưng Diệp Phiêu Diêu là bình dấm chua lâu năm, bất luận là người trong trang hay tình cờ đi lại biên thành, nàng đều không cho người khác nhìn Thẩm Mộ Ca lâu thêm một chút.

Nếu có ai dám dừng chân nhìn Thẩm Mộ Ca bằng hai mắt tỏa sáng, chắc chắn sẽ bị giáo huấn một trận không lớn không nhỏ.

Vì thế, không biết Thẩm Mộ Ca nói với Diệp Phiêu Diêu bao nhiêu lần, nhưng người này vẫn nhất nhíu, bĩu môi thở phì phò nói: “Ai bảo bọn họ mơ ước nương tử của ta.

Của ta thì chỉ là của ta, vẻ mặt người bên ngoài đó, xem nửa phần cũng không được!”

Thẩm Mộ Ca vừa tức giận vừa buồn cười, rồi trong lòng lại ngọt ngào vô tận vì người kia mãnh kiệt chiếm hữu.

Nhưng đổi là nàng, chắc cũng sẽ như vậy.

Cho dù trước đó đã biết rõ quan hệ giữa Diệp Phiêu Diêu và Quý Vị Nhiên, tỷ muội tình thâm, cũng biết tâm Quý Vị Nhiên đã sớm trao cho Diệp Tứ thúc, vậy mà mỗi khi nhìn thấy Quý Vị Nhiên cùng Diệp Phiêu Diêu truy đuổi đùa giỡn, đặc biệt là khi Diệp Phiêu Diêu lôi kéo tay Quý Vị Nhiên, thì trái tim nàng không kìm được mà đau nhói.Xác thực, một khi là người yêu thân mật không kẽ hở thì có vài thứ của mình chỉ có thể là của mình.

Miễn Diệp Phiêu Diêu huyên náo không quá phận, Thẩm Mộ Ca cũng tùy ý để người kia làm theo ý mình, ngược lại có người nhìn nàng bằng sắc mặt muốn chảy nước miếng, cũng khiến nàng rất bất mãn, có người thay mình đứng ra giáo huấn, xem như là chuyện tốt.Nhưng hôm nay thái độ Diệp Phiêu Diêu rất khác thường, nhìn thấy Thẩm Mộ Ca vào nhà không những không lập tức nghênh đón, mà ôm hai tay trước ngực một mình ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ thở phì phò làm Thẩm Mộ Ca đoán không ra người này muốn nháo cái gì.

Hình như gần đây không có sự tình phiền lòng phát sinh, lẽ nào trúng tà?Đi tới, đưa tay sờ sờ trán Diệp Phiêu Diêu, nàng cũng không tách ra vẫn thẳng tắp ngồi đó.

Chỉ nâng mí mắt, uể oải nhìn Thẩm Mộ Ca một chút, nhưng không nói lời nào.“Nàng làm sao?

Ai chọc giận nàng?”

Thẩm Mộ Ca cười thầm, nghĩ trong lòng Diệp Phiêu Diêu càng ngày càng giống đứa bé?“Hừ, nàng bắt nạt ta.”

Diệp Phiêu Diêu cổ quai hàm, lẩm bẩm nói.Thẩm Mộ Ca lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết chuyện này là sao nữa.

Nhưng nhìn dáng dấp Diệp Phiêu Diêu, hình như không phải cố tình gây sự.

Chỉ sợ bản thân có chỗ sơ sẩy làm người này thương tâm.

Nhu thanh hỏi: “Vậy nàng nói xem, ta bắt nạt nàng thế nào?Vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu Diệp Phiêu Diêu, xoa xoa giống như xoa con cáo trắng nuôi trong nhà.

Lần này Diệp Phiêu Diêu triệt để xù lông, nghiêng qua không cho Thẩm Mộ Ca sờ đầu mình, nhưng vừa nghĩ tới Thẩm Mộ Ca mới nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu, lòng liền hạ thấp xuống.“Đến cùng làm sao?

Giận hờn không chịu nói với ta?”

Thẩm Mộ Ca ngồi xuống bên cạnh, âm thanh ôn nhu thêm mấy phần, kiên trì của Diệp Phiêu Diêu bắt đầu dao động.Nàng không tự nhiên liếc nhìn người dính bên cạnh, làm bộ không cảm thấy Thẩm Mộ Ca đang muốn truyền nhiệt độ qua.

Đặc biệt cặp mềm mại kia, như có như không dán vào cánh tay mình, trêu tâm nàng dập dờn.

Tư thái Thẩm Mộ Ca mềm mại như nước xuất hiện gần đây nhất là do Diệp Phiêu Diêu tạo ra, là kiệt tác đắc ý.“Khụ khụ, thời gian này nàng chỉ thích Tiểu Bạch, nàng đã quên nàng còn có Diệp Phiêu Diêu.”

Diệp Phiêu Diêu ho nhẹ hai tiếng, đàng hoàng trịnh trọng bắt đầu lên tiếng phê phán.Thẩm Mộ Ca nhào nặn lỗ tai mềm mại của Diệp Phiêu Diêu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cả người nằm nhoài trên bờ vai nàng.

Mùi thơm phả vào mặt, phối hợp thân thể linh động, như luồng vòng xoáy từ từ nuốt trọn Diệp Phiêu Diêu.

Thế nhưng lý trí vẫn còn mấy phần, ngoan cường chống lại thế tiến công triền miên, ở trong lòng nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể đầu hàng như trước, bị vài lời ôn nhu của Thẩm Mộ Ca thu phục.Nàng muốn Thẩm Mộ Ca nhớ kỹ, Trang chủ Phi Diệp sơn trang không phải dễ dụ.

Nếu như bắt Diệp Phiêu Diêu, nàng cần trả giá trầm trọng.

Cái giá phải trả là Thẩm Mộ Ca phải đồng ý thử động tác mới hoặc địa điểm khác do Diệp Phiêu Diêu yêu cầu.

Diệp Phiêu Diêu càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn dáng vẻ Thẩm Mộ Ca sắp mắc câu, lập tức thẳng người, lớn tiếng nói: “Nàng không chỉ yêu thích Tiểu Bạch mà còn bắt đầu ghét bỏ ta.

Nàng nói ta ủ rượu uống không ngon, ô ô ô.”

Nói nói, lại giả mô giả thức gạt lệ.Diệp Phiêu Diêu như vậy làm mí mắt Thẩm Mộ Ca nhảy lên, trong lòng tức giận nhưng không thể làm gì, ai bảo bình thường nàng sủng người này quá mức.

Nếu bản thân có thể quyết tâm không cho nàng thực hiện, nàng sẽ không được voi đòi tiên.

Thế nhưng mỗi lần người yêu mang gió xuân tràn đầy nhìn nàng, Thẩm Mộ Ca không cách nào mở miệng nói chữ ‘Không’, nàng từng từ chối Diệp Phiêu Diêu rất nhiều lần, dáng vẻ bi thương cùng ánh mắt ẩn nhẫn vẫn chôn sâu nơi đáy lòng.

Tình cờ nhớ tới làm nội tâm yêu thương không dứt.

Huống hồ, khi Diệp Phiêu Diêu quấn lấy nàng thử nghiệm tư thế ngượng ngùng, mặc dù lý trí chống cự những không qua nỗi cảm nhận chân thực của cơ thể.

Vô số lần điên cuồng leo lên đỉnh, cảm giác bản thân sắp nghẹt thở, nhưng lại khó quên sự sung sướng trí mạng đó.“Thì ra nàng oan ức như thế a, xem ra ta có chỗ không đúng rồi.

Vậy nàng muốn ta bồi thường thế nào đây?”

Thẩm Mộ Ca đến gần hơn kẽ hôn tai Diệp Phiêu Diêu, trêu nàng run cầm cập.Hừ, Thẩm Mộ Ca đã sớm phát hiện, lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất trên người Diệp Phiêu Diêu.

Chẳng trách lần nào người này cũng thích mình liếm tai nàng, còn lấy tên đẹp để toàn thân mình đều ướt dẫm, triệt để đạt đến sung sướng.

Suy nghĩ nửa ngày, nếu người yêu thích như vậy, hiện tại nàng liền nhìn quả bầu vẻ ra chiếc gáo, toàn bộ trả lại nàng.“Muốn bồi thường rất đơn giản, ta muốn nàng cẩn thận nếm lại rượu ta ủ lần nữa, xem có phải thật sự không ngon hay không?”

Diệp Phiêu Diêu xoay người ôm chặt người đang tác quái bên cạnh, làm bộ tàn bạo đe dọa.Cảm giác hai người quen thuộc lẫn nhau cũng không cảm thấy chán ngấy, trái lại càng tăng thêm khả năng thăm dò.

Diệp Phiêu Diêu yêu chết dáng vẻ thản nhiên của Thẩm Mộ Ca, nhất thời điểm cùng mình làm chuyện kia, so với quá khứ thả lỏng hơn nhiều, khiến Diệp Phiêu Diêu không cách nào khống chế được.“Ừ?

Vậy nàng để rượu ở nơi nào?”

Thẩm Mộ Ca tà mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, nhưng không trốn tránh để nàng thoải mái ôm mình.Ha hả, Diệp Phiêu Diêu âm thầm cười xấu xa, ánh mắt lưu chuyển đến trên bàn.

Theo chỉ thị của nàng nhìn tới, quả nhiên Thẩm Mộ Ca nhìn thấy cái chung khéo léo tinh xảo cùng bầu rượu yên vị nằm đó.

Cẩn thận hít một hơi, quả thật có hương thơm hoa mai thoang thoảng.Lén lút lườm một cái, Thẩm Mộ Ca nghĩ thầm, Diệp Phiêu Diêu thật sự là quỷ hẹp hòi, đến nay vẫn canh cánh mối hận lần trước nàng nói với Lục Thành Nhan người này ủ rượu không ai thèm uống.

Nhìn dáng vẻ Diệp Phiêu Diêu, hôm nay nàng chạy không thoát, nhưng nghĩ tới tiếp theo chắc chắn Diệp Phiêu Diêu sẽ dựa vào lý do này mà làm chuyện hồ đồ, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.

Nhưng khi nhớ tới cảm giác sung sướng cực hạn kia, lòng Thẩm Mộ Ca càng chờ mong nhiều hơn.Thấy bản thân biến thành như vậy, mặt nàng ửng đỏ.

Thẩm Mộ Ca trước kia sẽ chống cự những việc thế này, tuyệt đối không dám nhớ đến, càng không bao giờ nghiện.

Nhưng hiện tại, nàng bị Diệp Phiêu Diêu làm cho bản thân nhớ mãi không quên.“Chúng ta cùng uống một chén, nếm thử mùi vị.”

Diệp Phiêu Diêu ôm Thẩm Mộ Ca xoay người một cái, để nàng dựa vào mép bàn.Ánh mắt trừng trừng nhìn Thẩm Mộ Ca, Diệp Phiêu Diêu đưa tay cầm chung rượu tới.

Ở trước mặt Thẩm Mộ Ca, gọn gàng uống một hớp, nhưng không nuốt vào, ngậm trong miệng bất động.

Thẩm Mộ Ca thấy thế, mặt lập tức nóng lên, muốn tách ánh mắt tràn đầy ma sát, lại bị Diệp Phiêu Diêu dùng tay đem mặt mình quay lại.

Tới gần hơn, trán chạm nhau, ánh lứa trong mắt từ từ dấy lên, hô hấp bắt đầu theo đó gấp gáp hơn.

Tay Diệp Phiêu Diêu từ trên trượt xuống dưới, dọc theo đường cong, thuần thục trượt vào.Lần này khác với thường ngày, Diệp Phiêu Diêu không vội vã cởi hết quần áo trên người Thẩm Mộ Ca nhưng trực tiếp tìm tới chốn đào nguyên, dùng ngón tay nặng nhẹ bóp lấy.

Mãi đến khi Thẩm Mộ Ca hừ nhẹ từng trận, mới đẩy tầng cách trở cuối cùng, để da thịt hai người thân mật dán vào nhau.Đột nhiên Diệp Phiêu Diêu dùng sức nâng Thẩm Mộ Ca để nàng ngồi lên bàn, không để nàng kịp lấy lại tinh thần, lập tức bóc từng từng lớp lớp quần cản trở.

Áo Thẩm Mộ Ca vẫn chỉnh tề trên người nhưng ngồi ở địa phương không hề được che chắn tốt.

Nàng chưa kịp mở miệng, liền cảm nhận một trận sóng nhiệt đập tới, trêu đến mức không tự chủ được ngửa ra sau.

Hai tay chống trên mặt bàn, động tác của Diệp Phiêu Diêu khiến nàng ngẩng đầu lên, không cách nào thấy rõ động tác người kia.Chính bởi vì không nhìn thấy nên mọi thứ càng trở nên mẫn cảm hơn.

Diệp Phiêu Diêu ngồi xổm ở nơi đó, đem rượu hoa mai trong miệng dùng nội lực từng giọt từng giọt đưa vào chốn đào nguyên.

Mà nàng không nhịn được toát ra, làm như có thành ý tặng ngược lại.Rượu cực nóng, nồng nặc kích thích, hương thơm của hoa mai cùng mùi trên người Thẩm Mộ Ca hòa một chỗ, hình thành mê hoặc độc nhất vô nhị.

Diệp Phiêu Diêu cảm thấy không có bất cứ loại sơn hào hải vị nào ngon hơn thứ nàng đang thưởng thức trong miệng, nàng càng ra sức cày cấy, muốn loại nhiệt độ thiêu đốt này càng mãnh liệt hơn.“Ưm, ưm!

Đừng, không muốn, không muốn.

A!”

Thẩm Mộ Ca không cách nào phân rõ bản thân nàng muốn nói cái gì, nhưng cảm giác thân thể thúc giục nàng liên tục vặn vẹo vòng eo.Tay nàng chống lâu hơi mỏi một chút, không khỏi lùi về sau một chút, nhưng lại kéo thêm khoảng cách với Diệp Phiêu Diêu, Thẩm Mộ Ca không cảm nhận đủ liền điều chỉnh lại tư thế như trước.

Đầu Diệp Phiêu Diêu vẫn ở nơi đó lảo đảo, tả tả hữu hữu liếm bên trong bắp đùi làm Thẩm Mộ Ca ngứa ngáy vô cùng.“Nếm thử, rượu này uống có ngon hay không?”

Đột nhiên Diệp Phiêu Diêu đứng lên, tiến lại gần bên môi Thẩm Mộ Ca, truyền chất lỏng óng ánh qua.Đương nhiên Thẩm Mộ Ca biết đó là cái gì, trong lúc nhất thời nhả ra không được, uống vào không xong, chỉ có thể mạnh mẽ trừng mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu.

Nhưng ánh mắt mê ly trước sau không tìm được tiêu điểm, dư vị này hoàn toàn khác trong quá khứ.

Nghe Diệp Phiêu Diêu nói như thế, bên dưới phản ứng càng mãnh liệt hơn, dòng nước ấm chậm rãi chảy ra dính một ít lên bàn.“Mùi vị cất rượu này uống rất ngon, nhưng chỉ có một mình ta được uống.”

Diệp Phiêu Diêu dùng ngón tay quẹt chất dinh dính trên mặt bàn, đưa vào miệng mút lấy, liếm láp vài lần vẫn chưa hết thòm thèm….

KẾT THÚC
 
Back
Top Bottom