- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,193
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
Chương 99: Đêm khuya
Chương 99: Đêm khuya
Chương 99: Đêm khuya
Có lẽ không nên nghĩ như vậy.
Yến Hà nghĩ, giờ phút này, bất cứ ý nghĩ nào cô nảy sinh đều là một sự khinh nhờn đối với Thẩm Cẩm Dung.
Nhưng cô lại muốn khinh nhờn chị.
Muốn nhìn chị rơi lệ, muốn thấy trên chiếc cổ trắng nõn của chị lưu lại dấu vết của mình, muốn...Muốn bắt nạt chị.Từng giọt nước chậm rãi nhỏ xuống từ đuôi tóc của Thẩm Cẩm Dung, biến mất trên nền áo tắm, để lại vệt nước sẫm màu lờ mờ hiện lên.Lại là một dấu vết.Nếu nói cho thật rõ ràng, Thẩm Cẩm Dung đã để lại trên người Yến Hà rất nhiều dấu vết—trên cơ thể từng có, bên môi là vết cắn, trên cổ là dấu hôn.
Nhưng dấu vết trên cơ thể rồi cũng sẽ phai nhạt, còn những gì chị để lại trong lòng cô thì vẫn cứ mãi khắc sâu.Là khi chị uống rượu, đôi mắt ngà say lờ mờ mà vẫn có thể giảng giải về kinh tế sử thế giới phương Tây.
Cô nghe mà cứ như lạc trong sương mù, nhưng lại mê đắm trong ánh mắt dịu dàng ấy.
Cô nghĩ, cô yêu chính là một Thẩm Cẩm Dung đầy tự tin, yêu đôi mắt sáng ngời của chị, yêu dáng vẻ rực rỡ lấp lánh khi chị nói về lĩnh vực mình am hiểu.Là khi chị dùng bữa một cách ưu nhã, nói cho cô biết cách thưởng thức rượu, cách đánh giá một chiếc ly cao chân, cách pha chế loại rượu hợp khẩu vị.Là khi chị uống cà phê, thong thả nâng ly, giảng cho cô nghe về cách các phương pháp chế biến khác nhau có thể tạo ra hương vị khác biệt ra sao từ cùng một loại hạt Ethiopia.Là khi chị chăm chú làm việc, đầu ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, chỉ trong vài phút đã có thể xem xong cả chục trang tài liệu.Trên người chị lúc nào cũng có hương cam quýt, như khoảnh khắc một quả chanh bị cắt ra, hương thơm mãnh liệt lan tỏa.
Khi chị nghiêng đầu, đôi hoa tai trân châu trên vành tai phản chiếu ánh sáng dịu dàng.
Chị luôn đeo đồng hồ, dù đã cài đến lỗ chặt nhất vẫn còn hơi rộng.
Sợi dây tinh tế chỉ có thể che đi ánh mắt dò xét của người khác, nhưng không thể cản được những ai yêu chị.Yến Hà nghĩ, mình có thể làm gì cho chị đây?Cô nghĩ, mình có thể làm gì đây?Thẩm Cẩm Dung lau tóc.
Chị chỉ dùng máy sấy khách sạn để hong khô một nửa, định ra ngoài bôi thêm tinh dầu dưỡng tóc rồi mới sấy tiếp.
Khi nhìn thấy Yến Hà ngồi ngẩn ra, ánh mắt thất thần nhìn mình chằm chằm, chị khựng lại, hỏi: "Nhìn chị làm gì?"
Đồng tử Yến Hà khẽ rung, hoàn hồn, luống cuống đáp: "Không—không có gì."
Nhưng lời này càng giống như đang giấu đầu hở đuôi, như thể muốn che giấu điều gì đó vừa nghĩ đến.Thẩm Cẩm Dung lục trong túi tìm chai tinh dầu dưỡng tóc, một lọ thủy tinh nâu nhỏ.
Chị đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa nhẹ rồi bắt đầu bôi đều lên đuôi tóc."
Mai đi trượt tuyết đi."
Chị chỉ vào bộ dụng cụ cách đó không xa, giọng nói nhẹ tênh."
Được ạ."
Yến Hà hỏi: "Vậy chúng ta lái xe đi hay đi xe buýt?"
Lúc mới đến, quầy lễ tân đã đưa cho họ một tấm bản đồ du lịch, giống như bản đồ họ nhận được khi ở Rome, trên đó đánh dấu những địa điểm vui chơi đáng ghé qua.
Khi ấy, Yến Hà còn hỏi chị nên đi khu trượt tuyết thế nào cho tiện."
Em hỏi lễ tân à?
Họ nói sao?"
Thẩm Cẩm Dung vừa lơ đãng lau tóc vừa hỏi.
Động tác của chị mang theo vẻ lười biếng đầy cuốn hút, ánh mắt như dõi vào khoảng không vô định, dường như không chút để tâm, lại như luôn dõi theo cô.Yến Hà mở bản đồ trải ra bàn: "Chị ấy nói có thể lái xe, khu trượt tuyết có chỗ đỗ.
Nhưng khuyên chúng ta lần đầu thì nên đi xe buýt, vì toàn là đường núi, hơn nữa hai hôm trước mới có tuyết rơi, lái xe không dễ đâu."
Thẩm Cẩm Dung gật đầu như đang cân nhắc, rồi nói: "Vậy thì đi xe buýt đi."
Ánh đèn dịu nhẹ, đã gần đến giờ ngủ.
Hai người không bật hết đèn trong phòng, Yến Hà để nhìn rõ bản đồ nên chỉ mở chiếc đèn bàn nhỏ trên bàn, ánh sáng ấm áp bao trùm cả một góc.Thẩm Cẩm Dung nghiêng người đến bên cạnh cô để xem bản đồ.
Yến Hà ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy một làn hương phảng phất ùa tới—vẫn là mùi cam quýt quen thuộc, nhưng xen lẫn cả hương cỏ roi ngựa, vừa như hương bánh kem chanh ngọt ngào, lại như mùi cỏ xanh tươi mát trên đỉnh núi.Một lọn tóc không nghe lời rơi xuống, vừa vặn lướt qua bên mặt Yến Hà.
Những sợi tóc còn đọng hơi nước, ẩm ướt chạm vào da cô một thoáng, để lại một cảm giác mơ hồ, như có như không.
Chỉ chạm vào một lần rồi tách ra, nhưng chẳng mấy chốc lại dán vào.
Vệt nước trên da lạnh lẽo, dù gió điều hòa thổi ra là gió ấm, nhưng khi lướt qua nơi ướt át ấy, vẫn khiến cô rùng mình.Kỳ quái thật, cô nghĩ.
Nhưng tai lại nóng ran.Thẩm Cẩm Dung cúi đầu, nghiêm túc nhìn bản đồ.
Đầu ngón tay mang theo hơi ẩm nhẹ nhàng di chuyển trên mặt giấy, vẽ một đường từ chỗ họ đang ở đến khu trượt tuyết.
Chị nói: "Xem ra đúng là toàn đường núi.
Vậy mai chúng ta đi lúc mấy giờ?"
Yến Hà không nghe rõ chị nói gì—hoặc là, cô có nghe, nhưng âm thanh ấy chỉ lướt qua tai, không kịp đi vào đầu óc đã lại văng ra.Khi chị cúi xuống, đai áo tắm hơi lỏng ra, mép cổ áo không còn che kín như ban đầu, lộ ra một phần xương quai xanh, rồi kéo xuống thấp hơn vài phân.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Yến Hà vô thức lướt qua, bắt gặp khe rãnh sâu hút.Chỉ thoáng nhìn một cái, rồi không dám nhìn nữa.Cô vốn định giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà cứ hướng về phía chị.
Thế là cô dứt khoát đưa tay che mắt trái, làm bộ chống trán để che giấu: "Gì cơ?"
"Em vừa nói gì cơ?"
Thẩm Cẩm Dung không nhận ra sự khác thường của em, chỉ lặp lại: "Chị hỏi mai chúng ta đi lúc mấy giờ?"
"Khu trượt tuyết..."
Yến Hà kéo ngón tay trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở góc phải bên dưới, nơi ghi giờ mở cửa.
"À, sáng 8 giờ rưỡi mở cửa, từ đây đến đó mất khoảng hai mươi phút xe."
"Vậy 8 giờ 10 ra cửa đi."
Chị không đứng thẳng dậy ngay.
Một tay chống lên bàn, một tay đặt lên tựa lưng ghế của cô.
Từ góc nhìn này, trông như chị đang ôm trọn cả người cô vào lòng.Giọng chị hơi khàn khàn sau khi tắm xong, khi nói đến cuối câu còn mang theo chút gợi cảm, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai.
Yến Hà vừa định lên tiếng, thì lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.Tiếng cười vang ngay bên tai, rất nhỏ, nhưng như thể khuấy động cả không gian xung quanh."
Bạn nhỏ."
Yến Hà hoảng loạn, vô thức tựa người ra sau, nhưng lại đụng phải bàn tay chị đang đặt trên lưng ghế.Thẩm Cẩm Dung khẽ thở dài, môi lại tiến gần hơn.
Giọng nói mềm mại gọi tên cô: "Yến Hà."
Yến Hà siết chặt môi, như thể cần tìm một nơi nào đó để trút đi sự bối rối của mình."......
Em, không có gì muốn nói với chị sao?"
Sau câu hỏi ấy, Thẩm Cẩm Dung hơi ngả ra sau, chừa lại cho cô một khoảng không gian.
Yến Hà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chị.Làm sao lại có một đôi mắt đẹp đến vậy?Làm sao chỉ một cái nhìn thôi đã đủ khiến người ta trầm luân?Cô vẫn còn đắm chìm trong hoảng loạn, trong đầu như có một cuốn phim tua nhanh, hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở vòng cổ cây thế giới mà cô mới lấy về.
Chính là—Cô muốn nói với chị dưới cây thông Noel ấy.Đêm sau ngày mai—cô có thể nói với chị vào đêm Giáng Sinh.Chỉ còn chưa đến 48 tiếng đồng hồ."
Chị..."
Chị ở quá gần.
Gần đến mức cô không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể khó khăn thốt lên chữ ấy.
Nói xong, Yến Hà mím chặt môi, sợ rằng chỉ cần chậm một giây nữa thôi, cô sẽ không nhịn được mà nói ra tất cả.Nhưng ngoài hai chữ đó, cô có nói gì khác không?
Vì sao chị lại thở dài một tiếng rồi rời đi?Trong cơn mơ hồ, cô chỉ cảm nhận được một nụ hôn nhẹ lướt qua bên môi.Thẩm Cẩm Dung khẽ nói: "Ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon, tiểu Yến Hà."*Đêm nay, Yến Hà mất ngủ.
Cô suy nghĩ rất nhiều thứ.
Nhưng rồi, nghe thấy nhịp thở đều đều của người bên cạnh, cô xoay người lại, vươn tay chạm nhẹ lên đôi môi ấy.Môi của chị... có thể mãi mãi thuộc về mình không?Cô nhẹ nhàng rời giường, đi đến chỗ vali đặt cạnh bàn.
Ngay lúc đó, ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc lọ màu tím.Yến Hà cau mày.
Cô liếc nhìn Thẩm Cẩm Dung, xác nhận rằng chị đã ngủ say, rồi mới ngồi xuống, cầm chiếc lọ lên xem.Melatonin?Yến Hà cụp mắt, nhưng cuối cùng vẫn đặt lại chỗ cũ.
Cô không đứng dậy ngay, chỉ ngồi thẳng xuống nền thảm.Thảm rất dày, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi từ dưới lưng truyền lên.
Cô bỗng nhớ lại khoảng thời gian ở Vienna, nhớ đến lúc mình tỉnh dậy, chị đã ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Khi ấy, có phải chị đã thức trắng cả đêm?Chị mang theo melatonin, là vì muốn giữ đủ giấc ngủ để có thể tỉnh táo khi đi chơi cùng cô sao?Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào, Yến Hà lại cảm thấy Thẩm Cẩm Dung trầm lặng và sâu thẳm đến vậy.Cô chợt thấy sống mũi cay cay, hít hít mấy cái, nhưng cổ họng lại nghẹn lại, đại não cũng vì thiếu oxy mà trở nên mẫn cảm hơn.Cô rất muốn khóc.Cô nghĩ đến những vết thương trên tay chị.
Nghĩ đến lời dì út đã nói.Vì sao thế giới này lại quá hà khắc với chị?Chị đâu có làm gì sai, vì sao phải chịu đựng những điều này?Yến Hà ôm đầu gối, cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Cô yêu chị.
Yêu toàn tâm toàn ý.
Người như chị không đáng phải chịu sự đối xử như thế này.Giữa cơn mơ, Thẩm Cẩm Dung khẽ rên một tiếng, mơ màng gọi: "Yến Hà..."
Yến Hà đứng dậy, chậm rãi bước đến bên giường, cúi đầu nhìn chị.Chị ơi, vào những đêm con say giấc, có phải chị cũng từng như thế này, gọi tên em không?
Trong mơ, chị đã thấy gì?
Và tại sao chị lại nhớ đến em?"
Nhóc con."
Cô nghe thấy chị lại lẩm bẩm một câu, bất giác bật cười.
Cô ngồi xuống cạnh giường, nhẹ giọng nói: "Em ở đây."
Chị không biết đã mơ thấy gì, chỉ bĩu môi, lẩm bẩm thêm câu gì đó rồi trở mình.Yến Hà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ngắm chị một lúc lâu.
Cuối cùng, cô chỉ khe khẽ thở dài, cúi người, đặt một nụ hôn lên môi chị.Chị, còn một ngày nữa thôi.Em muốn đem tất cả trao cho chị.