Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Edit - Hoàn] Xuân Như Cựu - Nhược Hoa Từ Thụ

[Bhtt - Edit - Hoàn] Xuân Như Cựu - Nhược Hoa Từ Thụ
Ngoại Truyện - Chương 119


Cho tới khi hoa đăng rực rỡ sáng lên thì Bộc Dương mới rời khỏi giấc mộng của mình.

Trên người nàng không mảnh y phục nào, rúc vào trong ngực Vệ Tú.

Vệ Tú ngủ rất sâu, tóc đen tán loạn che mất một nửa khuôn mặt, hô hấp từng chút một nhưng hơi thở sâu mà thản nhiên.Bộc Dương cảm thấy rất an tâm, nàng duỗi tay sờ lên mũi của Vệ Tú rồi chuyển lên mắt, môi rồi mới thu tay lại để tránh đánh thức nàng ấy.Trong điện tối đen, chỉ có ánh đuốc ngoài bên ngoài mang theo một chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

Bộc Dương suy nghĩ một chút rồi lấy y phục ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng mặc vào.Vệ Tú tỉnh lại trong cơn buồn ngủ mê mang, duỗi tay giữ lại góc áo của Bộc Dương, mơ màng lên tiếng."

Hoành Nhi......"

Bộc Dương xoay người nằm lại xuống bên cạnh Vệ Tú, nàng ấy lập tức dựa vào trên người nàng, vẫn còn buồn ngủ nhập nhèm.

Bộc Dương vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn trên mặt nàng ấy, ôn nhu nói."

Còn buồn ngủ thì ngủ tiếp một chút đi.

Ta gọi nô tì chuẩn bị thức ăn."

Các nàng ngủ đến qua bữa tối rồi, giờ có lẽ cũng không còn sớm nữa.Vệ Tú trườn tới, vùi đầu vào phần cổ mềm mại nhẵn mịn của nàng, không nói tiếng nào nhưng cũng không buông tay để nàng rời đi.Bộc Dương lập tức cảm giác rất ngọt ngào, ôm lấy nàng như một bảo vật, để Vệ Tú dựa vào mình một cách thoải mái hơn.Các nàng ở chung nhiều năm, thời điểm thân mật cũng không ít nhưng mà mỗi khi Vệ Tú chủ động tới gần nàng, Bộc Dương vẫn rất vui vẻ.

Ngày hôm sau là mùng bốn tháng ba, cũng là kỉ niệm bảy năm ngày thành thân của các nàng.

Mỗi lần đến ngày này, các nàng thường ngồi dưới ánh trăng uống rượu, hưởng thụ an bình của hai người.Chạng vạng, khi Vệ Tú từ ngoài trở về, đi ngang qua Tuyên Đức điện, nàng nhìn sắc trời thấy mặt trời đang lặn ở phía Tây, nắng chiều đang từ từ biến mất, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi.Nàng suy nghĩ một chút lại lệnh cho cung nhân đẩy nàng vào Tuyên Đức điện.

Lúc này, Hoành Nhi có lẽ cũng đã xong việc, nàng qua đó thì có thể đi cùng nàng ấy.Trong cung này vốn không có chỗ nào mà Vệ Tú không thể đi, chỉ cần là chỗ Bộc Dương tới thì Vệ Tú đều có thể đi.

Cung nhân trước điện nhìn thấy nàng từ xa thì đã vội vã đi đón."

Bệ hạ còn ở đây không?"

Vệ Tú thuận miệng hỏi."

Dạ còn.

Người vốn đã đi rồi nhưng Ngự sử đại phu bỗng nhiên cầu kiến."

Cung nhân trả lời theo những gì mà mình biết."

Chỉ có một mình Ngự sử đại phu?"

Chân mày Vệ Tú nhíu lại."

Vâng."

Cung nhân không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy nhưng vẫn cung kính trả lời.Chân mày Vệ Tú hơi giãn ra, không tiếp tục hỏi gì nữa.Liễu đại phu bỗng nhiên mang theo tấu chương cầu kiến, Bộc Dương không thể không tiếp kiến.

Mà lần tiếp kiến này cũng hơi lâu rồi.

Khó khăn chờ cho Liễu đại phu bẩm xong chính sự, Bộc Dương cũng đã phê chuẩn xong."

Việc này không phải đại sự nhưng mà sợ sẽ thành tiền lệ.

Ngày mai thượng triều khanh nên tấu lên, cùng với mọi người thảo luận một chút mới thỏa đáng."

Bộc Dương nói xong thì hạ lệnh cho cung nữ bên cạnh đưa tấu chương lại cho ông ấy."

Thần lĩnh mệnh."

Liễu đại phu đưa tay tiếp nhận.Có lẽ đây là chuyện cuối cùng của hôm nay.

Bộc Dương vẫy tay muốn để hắn lui ra.

Liễu đại phu lại không lui ra mà ngược lại còn bước lên nửa bước, nâng tay hành lễ, muốn lên tiếng thì cửa điện đã mở ra.Bộc Dương nhìn cửa điện, thấy người tới là ai, trên mặt nàng lộ ra nụ cười, đứng dậy đi qua đó, lên tiếng quan tâm hỏi."

Sao nàng tới đây?"

"Bái kiến điện hạ."

Liễu đại phu cả người cứng đờ, chậm rãi xoay người qua, hành lễ với Vệ Tú."

Đi ngang qua nên tới gặp nàng một chút."

Vệ Tú trả lời Bộc Dương trước rồi mới nói với Liễu đại phu.

"Liễu khanh miễn lễ."

"Nếu khanh không còn việc gì nữa thì lui ra đi."

Bộc Dương cũng nói.Liễu đại phu rơi vào tình trạng đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Ông vẫn còn một chuyện, là muốn vì Liễu tứ công tử thăm dò một chút ý tứ của Hoàng đế, nhưng hoàng phu đột nhiên xuất hiện, lời này cũng không tiện lên tiếng hỏi.Liễu đại phu hơi chần chừ một lúc, nghĩ tới hôm qua con trai ông về nhà rồi thì tâm trí không yên, không nhịn được vẫn là đi hỏi ông có thể mang hắn đi gặp bệ hạ một lần được không.

Hắn tha thiết lộ ra vẻ ái mộ cực kì.

Lòng Liễu đại phu mềm đi, cũng không thể không vác cái mặt già của mình mà tới cầu cho nhi tử."

Bệ hạ, con trai của thần hôm qua được nghe lời bệ hạ dạy bảo đã biết rõ bản thân tài nghệ không đủ, muốn vào Sùng Văn quán để theo Trương tử học tập thi phú, mong bệ hạ ân chuẩn."

Từ nhiều năm trước, hoàng đế đã thông cáo thiên hạ chiêu hiền sĩ vào kinh, nàng cũng thường xuyên đi Sùng Văn quán, ngẫu nhiên cũng sẽ triệu vài người có văn tài xuất chúng trong đó vào cung, cùng nàng làm thơ đối câu.

Cho nên trong nhóm những kẻ sĩ đó luôn có một câu, muốn diện kiến bệ hạ thì trước nên vào Sùng Văn Quán.Bộc Dương vốn không hề nghĩ tới Liễu đại phu lại tới cầu nàng chuyện này.

Nàng lập tức có chút chột dạ, liếc trộm Vệ Tú.

Vệ Tú đẩy xe lăn, tới bên cạnh ngự án, thuận tay cầm một bản tấu chương lên xem, giống như không có nghe được Liễu đại phu nói gì, lại giống như là cho dù Liễu đại phu nói gì thì đều không có liên quan tới nàng ấy.Bộc Dương ủ rũ, có lẽ là nàng sẽ không thấy được Tú Tú ghen rồi.

Có lẽ Tú Tú cũng không hề để ý chuyện này.Liễu đại phu vẫn còn giữ tư thế khom người, chắp tay thi lễ, Bộc Dương chỉ có thể thu lại tâm tư của mình, nên đuổi người trước đã."

Sùng Văn Quán vốn trọng hiền tài, nếu Liễu tứ công tử có tài hoa thì không có lý nào lại cự tuyệt người tới cửa.

Để hắn tự mình tới thỉnh học sĩ khảo thí một chút là được."

Liễu đại phu vui vẻ.

Ông và học sĩ làm quan trong triều nhiều năm, việc nhỏ này, học sĩ không thể không đáp ứng.

Bệ hạ nói lời này là đã đồng ý rồi.Liễu đại phu vui vẻ cúi đầu, không thể nén được vui mừng mà lui ra."

Còn có chuyện gì không?"

Vệ Tú bỏ tấu chương lại chỗ cũ, quay đầu nhìn nàng.Mùng bốn tháng ba là ngày rất tốt, sự lãnh lẽo cũng đã tan đi nhưng không khí nóng của mùa hè còn chưa tới.

Đêm đen mang theo sự mê li, các nàng mỗi năm đều ở dưới ánh trăng bày ra một bàn tiệc không quá xa hoa, nàng uống rượu, Tú Tú cầm một ly nước trắng, hoặc là xem tinh tượng, hoặc ngắm trăng, cả hai tựa sát vào nhau cùng sa vào bóng đêm tràn ngập nhu tình.Lúc này trời chỉ vừa tối, Tần Khôn đã sớm chuẩn bị mọi thứ, bàn đã dọn sẵn trong vườn, thức ăn cũng đã dọn lên, ghế đã bày sẵn.Bộc Dương nhìn sắc mặt Vệ Tú vẫn bình thường thì khóe môi hơi cong lên một chút, khẽ cười."

Còn chút chuyện, có lẽ phải trễ một chút mới về được."

"Ta tới hậu điện chờ nàng."

Vệ Tú dường như hơi ngẩn người một chút nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói.Bộc Dương gật đầu.

Vệ Tú rời đi.Bộc Dương bắt đầu suy nghĩ một chuyện, cuối cùng thì Tú Tú có thật sự thích nàng hay không?

Hơn nữa, sau khi từ Mang Sơn trở về, Tú Tú cũng không nói qua là có thích nàng hay không.Vệ Tú ở hậu điện, không có chút tiếng động nào, yên tĩnh tới mức giống như không có người nào.Trong lòng Bộc Dương hơi thắt lại một chút, rồi bình thường lại.

Nghĩ tới chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

Tú Tú thích nàng, hoặc không thích nàng thì nàng cũng chắc chắn không buông tay.

Tú Tú thích nàng thì nàng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, còn nếu Tú Tú không thích nàng thì nàng cũng coi như không biết, sau đó lại vì những hành động thân cận nho nhỏ của nàng ấy mà cảm thấy ngọt ngào.Tỉ mỉ mà nói thì thật cũng không hề khác biệt chút nào, nàng có được Tú Tú bên cạnh đã là rất may mắn rồi.Bộc Dương ngồi lại trong một lúc, giả trang như đang nhìn hai bản tấu chương, tính thời gian đã vừa đủ rồi thì mới đi tới hậu điện.Hậu điện là chỗ mà Bộc Dương hay nghỉ ngơi, có khi là giữa trưa, nàng không kịp về thì sẽ nghỉ ngơi một lúc ở đây.Vệ Tú đang cầm một quyển sách xem.

Sách trong tay nàng cũng đã một lúc lâu không hề lật trang, có vẻ có chút thất thần.

Bộc Dương đi tới, Vệ Tú nghe thấy tiếng vang thì ngẩng đầu nhìn qua, nhàn nhạt cười nói."

Xử lý mọi chuyện xong rồi sao?"

Bộc Dương đột nhiên lại có cảm giác Tú Tú biết rõ mọi thứ, nàng ấy vẫn luôn thấu hiểu, ít khi nào nhìn không hiểu.

Nàng ấy biết Ngự sử đại phu thúc giục chuyện tốt của nàng và Liễu tứ công tử, biết vừa rồi nàng tức giận, biết nàng nói là còn chút chuyện cũng chỉ là muốn tìm một cái lý do.Nhưng nàng ấy vẫn không nói không rằng như cũ, không vạch trần cũng không có gì là không vui.

Nàng ấy không để bụng."

Xong rồi."

Bộc Dương cắn môi, gật đầu."

Vậy chúng ta về thôi."

Vệ Tú cười.Trong vườn đã chuẩn bị xong rồi, một chiếc bàn ăn dài, một chiếc giường nhỏ, trên giường còn để một chiếc bàn nhỏ có một bầu rượu và ly rượu.

Nếu có lệnh thì lập tức thức ăn sẽ được dâng lên.Bóng đêm đã dần xâm chiếm, ánh sáng ban ngày đều đã rút hết rồi.

Trong vườn, những ngọn đèn trong cũng đã được thắp lên, chỗ sáng chỗ tối.Bộc Dương nhìn bầu rượu trên bàn, quay đầu cười với Vệ Tú."

Hôm nay nàng có thể phá lệ vì ta không?"

"Phá lệ gì?"

Vệ Tú dường như hiếu kì hỏi lại."

Hôm nay, chúng ta cùng uống cạn bầu rượu này."

Bộc Dương nói, lại không kịp để cho Vệ Tú phản đối đã tiếp tục.

"Ta ít khi nào cầu nàng, hôm nay cao hứng, nàng uống với ta hai ly đi, được không?"

Vệ Tú không đồng ý nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ hơi trầm ngâm.Bộc Dương cảm giác rất khẩn trương, tuy Tú Tú đồng ý để Chu Sâm rót rượu nhưng chưa chắc sẽ đồng ý với nàng.

Nghĩ như vậy, Bộc Dương đột nhiên muốn so sánh, trong lòng Tú Tú, có lẽ nàng thật sự không có chút phân lượng.Vệ Tú đưa ánh mắt chuyển tới trên mặt Bộc Dương, bình tĩnh nhìn nàng.

Bộc Dương để nàng ấy nhìn, bên môi nàng mang theo một chút ý cười, trong mắt đều là mong chờ, sự khổ sở của nàng chỉ chôn lại trong lòng, không để lộ một chút nào.

Vệ Tú cũng thuận theo nàng, cười nói."

Được."

"Tốt."

Bộc Dương sửng sốt một chút, cũng lập tức vui vẻ.

Nàng lại nhìn bầu rượu kia một chút lại nói.

"Tửu lượng của nàng không tốt, ta đổi một bầu khác."

"Được."

Vệ Tú vẫn cười.Bộc Dương hưng phấn rời đi, chỉ một lúc sau đã đổi một bầu rượu khác tới.Rượu kia ngọt nhẹ, ngửi thấy thơm mùi rượu hơn nhiều, dường như là không dễ say.Vệ Tú nâng chén, chạm nhẹ lên chén của Bộc Dương một chút liền lập tức uống cạn.

Rượu ngọt lạnh nhưng vào bụng lại ấm áp, qua một lúc lại nóng lên."

Cảm nhận mùi rượu có nặng quá không?"

Bộc Dương cẩn thận hỏi lại."

Không nặng."

Vệ Tú lại rót một ly, nói xong lại tiếp tục uống."

Bụng rỗng uống rượu không tốt, nàng ăn một chút trước đã."

Bộc Dương vội vàng giúp nàng gắp đồ ăn.Vệ Tú nhìn Bộc Dương, trong mắt lộ ra chút ý cười, mà ý cười đó lại khiến cho ánh mắt nàng trong sáng lại sâu thẳm, trong đêm đen lại rất câu nhân.

Bộc Dương không dám tiếp tục xem, cúi đầu giúp nàng rót rượu.Vệ Tú hoàn toàn thuận theo ý của Bộc Dương, nàng ấy muốn nàng làm gì nàng liền làm cái đó.Cho tới khi trăng lên giữa trời, một bầu rượu đã cạn rồi.

Bộc Dương vẫn chưa uống gì nhiều mà phần lớn là rót vào bụng Vệ Tú.Một đêm này thật rất sảng khoái, Bộc Dương đẩy Vệ Tú về tẩm điện.

Thỉnh thoảng nàng vẫn liếc nhìn Vệ Tú, sắc mặt nàng vẫn tự nhiên, trong mắt long lanh sóng nước, động lòng người như bóng đêm này.Vào được nội điện rồi thì Bộc Dương muốn giúp nàng cởi áo, Vệ Tú lại nói."

Tự ta làm được rồi."

"Được."

Bộc Dương lại yên lặng nhìn nàng.Vệ Tú tháo đai lưng, cởi áo ngoài, Bộc Dương ngồi trước mặt nhìn nàng, trong mắt lóe lên tia nhìn đầy suy ngẫm.

Nàng cẩn thận quan sát mỗi động tác của Vệ Tú, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất bình thường không có gì kì lạ, không có chút dấu hiệu nào là say rượu cả khiến cho Bộc Dương nản lòng.

Xem ra, tuy Tú Tú không uống rượu nhưng tửu lượng lại rất cao.

Nàng đã cố ý đổi một bình rượu mạnh có hương vị trái cây tới cũng vô dụng rồi."

Hoành Nhi."

Vệ Tú cởi y phục, chỉ còn lại trung y.Bộc Dương nghe tiếng nàng ấy gọi thì theo bản năng mà lên tiếng.Vệ Tú nhìn nàng, cũng chỉ cười mà không nói.Lúc này, Bộc Dương mới nhìn ra được, Vệ Tú nhìn có vẻ là tỉnh táo nhưng thật ra đã say rồi.

Nàng vội vàng bước tới, muốn đỡ nàng ấy lên giường.

Vệ Tú cũng không phản kháng, thuận theo nàng.Vẫn như cũ, Bộc Dương muốn nàng làm gì thì nàng sẽ làm cái đó.Bộc Dương có chút hối hận, Tú Tú thể chất yếu, mấy năm nay vất vả lắm mới có thể dưỡng lại thân thể tốt lên một chút, sao nàng lại phải cố ý làm khó nàng ấy như vậy.

Nàng rót một ly nước ấm đút cho Vệ Tú uống.Vệ Tú ngoan ngoãn uống hết, ánh mắt nàng lại càng mê mang, trên má cũng đã lộ ra vẻ đỏ ửng nhưng nàng vẫn cố gắng để nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình, nhìn Bộc Dương."

Thấy khó chịu ở đâu sao?"

Bộc Dương mềm lòng.Vệ Tú lắc đầu."

Tú Tú......"

Bộc Dương gọi nàng một tiếng, muốn nói lại thôi.

Uống say thì nói thật, nàng vốn muốn chuốc say Tú Tú rồi sẽ hỏi nàng ấy vị trí của mình trong lòng nàng ấy là ở đâu.

Tuy nói là dù Tú Tú có thích nàng hay không nàng cũng sẽ ở bên cạnh nàng ấy nhưng chung quy nàng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng đối mặt với một Vệ Tú đang say rượu, lời này nàng lại không thể nào hỏi ra được.Vệ Tú mang dáng vẻ ôn nhu nhã nhặn, trong sự ôn nhu đó lại có thâm ý không thể nào nói hết ra được.

Nàng nhìn Bộc Dương không nói lời nào, như đang chờ câu hỏi của Bộc Dương, lại giống như là chỉ đơn giản là muốn nhìn nàng ấy như vậy.Tình thế như vậy, nếu Vệ Tú tỉnh táo thì chắc chắn không xảy ra.Bộc Dương biết rõ Vệ Tú đã rất say rồi, nàng cũng không muốn hỏi cái gì nữa, xoay người muốn lệnh cho cung nhân chuẩn bị một chút trà giải rượu tới, nếu không ngày mai tỉnh lại, Tú Tú sẽ bị đau đầu.

Nhưng nàng vừa bước được hai bước thì góc áo đã bị kéo lại.Bộc Dương quay đầu, Vệ Tú nhìn nàng, đôi môi khẽ mở."

Hoành Nhi, có phải là ta khiến cho nàng thấy không yên tâm nên mới cố ý chuốc say ta để thử?"

Bộc Dương giật mình, Tú Tú biết."

Vậy sao nàng lại không hỏi gì cả?

Nàng chuốc rượu ta vốn không phải vì cảm thấy thú vị chứ?

Hay nàng muốn làm gì khác?"

Vệ Tú lại cười.

----------------
 
[Bhtt - Edit - Hoàn] Xuân Như Cựu - Nhược Hoa Từ Thụ
Ngoại Truyện - Chương 120


Bộc Dương cảm thấy lúng túng, lại nghĩ tới tối nay, Tú Tú chuyện gì cũng nghe theo nàng.

Nàng cho nàng ấy uống rượu thì nàng ấy uống, khuyên nàng ấy ăn thì nàng ấy cũng ăn, không có một lời từ chối nào, không một câu thắc mắc.

Bộc Dương khẽ thở dài.Trong lòng nàng đắn đo tìm từ ngữ lại nghĩ tới nếu ngày mai tỉnh lại, Tú Tú có nhớ rõ việc tối nay hay khôngVệ Tú nghiêng người tựa vào giường, trong mắt nàng phảng phất ẩn chứa mưa bụi của Giang Nam, mông lung mà lại mê mẩn.

Sau khi say rượu thì sự kiên nhẫn của nàng cũng đã mất đi không ít, nàng chớp mắt khiến cho nước trong mắt tràn ra, càng thêm giống với thiên sơn vạn thủy, ẩm ướt mà tươi mát sáng ngời."

Nếu nàng không có chuyện gì muốn hỏi thì ta lại có một chuyện muốn thương lượng với nàng."

Chờ trong một lúc thì Vệ Tú lại lên tiếng.Dường như lúc này, cảm giác say mới bắt đầu ập tới, men say càng lúc càng nhiều, giọng nói của nàng cũng mang theo mơ hồ, cả người cũng nghiêng ngả.Bộc Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, đỡ nàng ngồi ngay lại.

Vệ Tú cũng thuận thế mà dựa vào trên người Bộc Dương."

Nàng nói đi."

Bộc Dương nói."

Sau này, nàng không được đi Sùng Văn Quán."

Vệ Tú dựa vào người Bộc Dương, mông lung nói trong cơn say."

Vì sao?"

Bộc Dương kinh ngạc, sau đó lại cười hỏi lại."

Ta không muốn nàng gặp hắn."

Vệ Tú im lặng một lúc rồi mới chậm rãi trả lời."

Hắn là ai?"

Bộc Dương lại hỏi.Vệ Tú ngẩng đầu nhìn nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng đã không còn tinh tường như trước, thật vất vả nhìn thấy rõ Bộc Dương.

Bộc Dương lại hỏi một lần nữa."

Hắn là ai?"

"Liễu Tứ."

Vệ Tú ngoan ngoãn đáp lời rồi lại ậm ừ nói.

"Nàng không được gặp hắn nữa."

Nàng vốn không có ý tốt nên khó mà nói thẳng được.

Nhưng khi nói ra rồi thì lập tức nhìn Bộc Dương giống như muốn tận mắt thấy nàng đáp ứng mình thì mới yên tâm."

Được, ta không đi Sùng Văn Quán nữa, cũng không gặp hắn."

Sắc mặt Bộc Dương lộ ra vẻ ôn nhu, tất cả nhu tình đều khắc hết lên mặt, nàng gật đầu, trịnh trọng nói.Vệ Tú nhẹ thở ra, lại giống như thỏa mãn được mong muốn của mình, hơi cười cười nhưng mà chỉ một lúc lại nghĩ tới gì đó mà ôm lấy Bộc Dương, nhẹ giọng nói."

Chuyện con nối dõi, nàng đừng lo lắng sẽ có biện pháp ......

Hoành Nhi, ta sẽ đối tốt với nàng ......"

Nói đến đoạn sau, có lẽ chính nàng cũng không biết mình đang nói gì, Bộc Dương rất nghiêm túc đáp lời."

Ta không có lo, ta cũng sẽ đối tốt với nàng."

Vệ Tú mặt mày vui vẻ, thích thú cười lên.

Nếu là lúc nàng tỉnh táo thì chắc chắn Bộc Dương sẽ không được nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Vệ Tú như vậy, thuần tuý và thoải mái.Trái tim Bộc Dương rung động, không kìm được mà xoa gương mặt của nàng, Vệ Tú mắt say mê lờ đờ mà nhìn nàng, nàng nghĩ đến cái gì đó mà cười hỏi."

Nàng có điều gì muốn hỏi ta vậy?"

"Giờ thì không có."

Bộc Dương lắc đầu."

Vậy thì cần làm một chút gì đó mới không phụ đêm nay."

Vệ Tú cười cười, men say càng nhiều thì ánh mắt càng sâu hơn.

Hôm sau, Bộc Dương không thể rời giường.

May mà là ngày hưu mộc nên cũng đỡ cho nàng phải giải thích cùng triều thần vì sao lại miễn triều sớm.

Vệ Tú cũng không thể rời giường được, nàng ở bên cạnh Bộc Dương.Bộc Dương tựa vào người nàng, trên mặt đều là sự mệt mỏi.

Vệ Tú một tay ôm nàng, một tay nhẹ đặt trên hông nàng xoa bóp giúp nàng đỡ nhức mỏi hơn.

Thủ pháp của Vệ Tú độc đáo, xoa bóp một lượt thì đã đỡ hơn nhiều.

Nhớ tới đêm qua, nàng ngồi ở trên đùi Tú Tú để cho nàng ấy tiến vào mình thì cả khuôn mặt đều nóng lên.

Chỗ giữa hai chân dường như còn cảm giác ướt át, là dấu hiệu sau khi thả lỏng cho dục vọng quá nhiều.

Nàng vùi đầu trong ngực của Vệ Tú làm sao cũng không dám nhìn nàng."

Thấy đỡ hơn không?"

Vệ Tú ôn nhu hỏi nàng."

Đỡ hơn nhiều."

Bộc Dương gật đầu.Vệ Tú nhẹ thở ra, có ý muốn nhận lỗi với Bộc Dương.

Là bản thân nàng say rượu không biết tiết chế, nhưng mà nàng lại nghĩ nếu nàng thật sự nói ra thì có lẽ Hoành Nhi càng xấu hổ không dám nhìn nàng.Tú Tú tự mình giúp nàng xoa bóp để nàng thoải mái hơn.

Quan trọng hơn là trong lòng nàng càng thỏa mãn.

Ban đầu, Bộc Dương có hơi xấu hổ rồi lại vui mừng, nhưng mà tỉ mỉ nhớ lại chuyện đêm qua, nàng lại không phục lắm, nàng vòng tay ôm eo Vệ Tú."

Tú Tú, lần tới để cho ta."

Động tác của Vệ Tú hơi khựng lại, bản năng là muốn cự tuyệt nhưng thấy Bộc Dương hình như rất có hứng thú nên nàng cũng không đành lòng để nàng ấy mất hứng, chỉ phải gật đầu.Bộc Dương lập tức vui vẻ."

Được rồi."

Xoa bóp thêm một chút, Bộc Dương cầm tay Vệ Tú.Tay Vệ Tú cũng đã mỏi rồi nên không tiếp tục nữa, nghỉ một chút.

Nàng ôm Bộc Dương, nhớ tới một chuyện."

Hôm khác để Hán Vương vào cung, ta giúp hắn bắt mạch."

Chuyện nối dõi tông đường, nếu tiếp tục không có tin tức mới thì chỉ sợ các đại thần sẽ không an phận."

Cũng được, ngày mai ta sẽ triệu hắn vào cung."

Bộc Dương vừa nghe thì đã biết dụng ý của nàng rồi, lập tức đồng ý.Hán Vương kết hôn với Vương phi đã mấy năm rồi, tình cảm rất tốt nhưng tới bây giờ cũng chưa có con cái, đúng là cần xem xét lại thử.

Hoàng tộc chính tông cũng chỉ còn có thể trông cậy vào hắn mà thôi.

Từ sau chuyện của Lý Thọ, Hán Vương càng thêm cẩn thận mọi chuyện, cũng không dính tới chuyện thị phi.

Bộc Dương từng bàn tới chuyện ban quan chức cho hắn, hắn đều dâng tấu từ chối.

Mỗi ngày chỉ ở trong nhà, làm một người giàu có mà nhàn rỗi.Lần này đang ở nhà, lại nghe Hoàng đế triệu kiến mình, Hán Vương lập tức giật mình, một chút cũng không dám chậm trễ mà theo thái giám vào cung.Vừa đến Tuyên Đức điện, Hán Vương thấy có cả hoàng phu cũng đang ở đây thì lại càng lo sợ, hành lễ xong thì lập tức đứng lên, cũng không dám hỏi một câu bệ hạ đột nhiên triệu kiến là vì chuyện gì.Bộc Dương âm thầm thở dài, lệnh cho hắn ngồi xuống rồi lại điều chỉnh nét mặt của mình ôn nhu hơn, nhẹ giọng nói."

Cũng lâu rồi không gặp hoàng đệ, đệ vẫn khỏe chứ?"

"Thần đều vẫn khỏe, đa tạ bệ hạ vẫn nhớ tới."

Hán Vương vội cung kính trả lời.Bộc Dương lại nhìn hắn, cảm thấy Hán Vương dường như lại thanh tú xinh đẹp hơn, ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm điềm đạm nhu hòa, hắn càng lớn càng giống mẫu thân của hắn.Hán Vương nói xong lại không thấy Bộc Dương nói nữa, cũng cẩn thận ngẩng mặt nhìn lên, thấy Bộc Dương đang nhìn mình thì lập tức cúi đầu xuống.

Chỉ là vội vàng lướt nhìn qua nhưng hắn cũng thấy là bệ hạ không phải không vui, Hán Vương mới nhẹ nhàng thở ra, an phận ngồi xuống ghế.Vệ Tú vẫn luôn ở ngoài quan sát, càng nhìn càng hiểu rõ hơn, nàng nhìn qua Bộc Dương.

Bộc Dương gật đầu, quay lại nhìn Hán Vương lên tiếng."

Đã lâu không gặp được hoàng đệ, trẫm vẫn luôn nhớ đệ nên cho người triệu kiến.

Trẫm thấy đệ hôm nay sắc mặt không quá tốt, có chỗ nào không khỏe sao?"

"Thần, thần, thần không có chỗ nào không khỏe cả, có lẽ là đêm qua ngủ quá trễ, đa tạ bệ hạ quan tâm."

Hán Vương vội vàng nói.Bộc Dương nhíu mày, liếc mắt nhìn Vệ Tú.

Nếu chỉ là ngủ trễ thì cần gì phải lo lắng như vậy?"

Ta có chút hiểu biết về y thuật, nếu điện hạ không chê thì chi bằng để ta bắt mạch được không?"

Vệ Tú cười nói."

Không cần không cần, sao có thể phiền tới hoàng phu.

Thần, thần hồi phủ sẽ mời đại phu."

Trên mặt Hán Vương lộ ra vẻ khủng hoảng, luôn miệng nói."

Cũng chỉ là vọng, văn, vấn, thiết, cũng không phải mất nhiều sức lực gì, sao lại nói là làm phiền?

Đều là người một nhà, không nên xa lạ như vậy.

Điện hạ thấy ta nói đúng không?"

Vệ Tú nhẹ nhàng cười.Hán Vương ngậm miệng, hắn vốn đang lo lắng nên cũng không thể tranh luận thắng được nàng, chỉ lúng túng đáp lời."

Quân thần khác biệt, thần cũng chỉ là mắc một chút bệnh nhẹ, thật, thật sự không dám làm phiền hoàng phu.

Thần, thần hồi phủ, lập tức ......"

"Hoàng đệ thật là khách khí, chỉ là một chút việc nhỏ còn tính tới quân thần?

Không nói nhiều làm gì, nghe lời Tú Tú đi."

Không để cho hắn nói hết câu, Bộc Dương đã cười nói.Vệ Tú thuận thế tiến lên, cả người Hán Vương đều căng cứng, không biết vì sao hôm nay bệ hạ và hoàng phu đều chấp nhất với việc xem bệnh của hắn như vậy.

Vệ Tú tới bên cạnh, sắc mặt Hán Vương đều cứng ngắt, nhìn Vệ Tú rồi lại nhìn Bộc Dương khiến cho Tần Khôn đang đứng hầu bên cạnh Bộc Dương cũng cảm thấy không ổn."

Mời điện hạ đưa tay ra."

Vệ Tú lại giống như là không nhìn thấy sự kì lạ của Hán Vương, vẫn ôn nhu cười.Toàn bộ người trong điện đều nhìn tới chỗ hai người.

Hán Vương vẫn chưa đưa tay ra, hắn nhìn Bộc Dương, Bộc Dương cũng đang nhìn lại.

Tình thế này là đã cưỡi lên lưng cọp rồi, nếu hôm nay hắn không đưa tay thì chỉ sợ không thể bước ra khỏi cửa điện.

Trong lòng Hán Vương trống rỗng, nhớ tới Vương phi thì lại áy náy, đau lòng.

Lúc hắn đưa tay ra, đôi mắt đã đỏ lên rồi.Hán Vương điện hạ thích khóc từ nhỏ, Vệ Tú thật sự sợ hắn đỏ mắt thì sẽ lập tức khóc lên, động tác trên tay vô thức nhẹ hơn một chút, đặt lên cổ tay hắn.Hán Vương mím môi, trong lòng cũng không suy nghĩ được gì nữa.

Chuyện này phải tính như thế nào đây.

Chuyện liên quan tới thể diện của hoàng thất, chỉ sợ sẽ không chỉ thẳng tội danh của Hán Vương mà phải tìm một tội khác để ban chết.

Như vậy, có lẽ hắn có thể lấy hết can đảm để cầu bệ hạ một ân tình, cho dù như thế nào thì không thể để Hán Vương phi chị liên lụy.Vệ Tú nhíu chặt chân mày, tuy nhiên chỉ là trong một lúc đã trở lại vẻ bình thường.

Một lát sau, nàng thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Hán Vương.

Hán Vương vẫn mím môi, im lặng nhìn nàng, nét mặt nhu hòa lại lộ ra vẻ kiên cường."

Hoàng đệ cũng không có gì đáng ngại, có lẽ đêm ngủ quá muộn nên bị nhiễm lạnh, cảm phong hàn."

Vệ Tú hơi mỉm cười.Sắc mặt Hán Vương khựng lại, có chút mê mang.Trong lòng Vệ Tú thở dài, đẩy xe lắn, lui lại bên cạnh Bộc Dương.

Bộc Dương cười nói."

Nếu vậy thì trẫm cũng yên tâm.

Hoàng đệ còn trẻ, không thể không bảo trọng bản thân, đêm khuya lạnh lẽo cần phải khoát thêm áo mới được."

"Thần, thần đã biết."

Hán Vương ngơ ngác mà gật đầu theo lời nói của nàng.Bộc Dương nhìn Vệ Tú, Vệ Tú nhân lúc mọi người không nhìn thấy mà lắc đầu.

Bộc Dương hơi nhíu mày, cũng không để lộ nét mặt không vui, lại dịu dàng nói chuyện với Hán Vương."

Đệ ít khi vào cung, chi bằng ở lại dùng bữa tối rồi mới về?"

Hán Vương vốn muốn lập tức từ chối nhưng khi nghĩ tới hoàng phu vừa bắt mạch cho mình mà vẫn không có biểu hiện gì, không biết hoàng phu có nhìn ra được điều gì không.

Hán Vương lần đầu trong đời cố lấy hết dũng khí của mình mà nói."

Cũng được, đa tạ bệ hạ."

Hắn muốn ở lại để thăm dò thử hoàng phu có phát hiện cái gì không.Kết quả đương nhiên là chuyện gì cũng không nhìn ra."

Sao rồi?"

Hán Vương vừa đi, Bộc Dương đã lập tức hỏi Vệ Tú."

Chuyện nối dõi của Hán Vương thật ra không khó."

Vệ Tú nói."

Chẳng lẽ là vấn đề của Vương phi?"

Bộc Dương vui vẻ nhưng lại cũng lo lắng.

Nếu đúng là như vậy thì chuyện khó giải quyết hơn.

Hán Vương và Vương phi ân ái, đừng nói tới thiếp thất, trong phủ đến cả thị tỳ cũng không có.

Nàng và Vệ Tú tình thâm nên không muốn có người thứ ba chen chân vào thì sao lại có thể vì chuyện hoàng tự mà ép Hán Vương chứ?Chẳng lẽ đây là mệnh?

Bộc Dương thở dài rồi lại tự an ủi mình.

Hán Vương còn trẻ, thời gian còn dài, có lẽ tới một lúc nào đó sẽ có thôi.Vệ Tú lại lộ ra vẻ mặt kì lạ nói."

Hán Vương muốn có hoàng tự cũng không khó, nhưng nếu muốn nàng và Vương phi sinh con thì không được."

Vệ Tú dừng một chút mới thở dài.

"Hán Vương, đệ ấy là nữ tử."

Bộc Dương nhất thời ngớ người ra.Hán Vương xuất cung, càng nghĩ càng bất an.

Nàng cũng biết bệ hạ và hoàng phu là người có tâm kế, mười người như nàng đều không thể theo kịp.

Cung nhân dẫn đường cúi đầu đi trước cũng không nói gì với nàng.Trong lòng Hán Vương càng lo lắng hơn, nghĩ một hồi lại lấy ra một túi bạc trong tay áo, cẩn thận đưa cho tên thái giám dẫn đường.

Tên đó hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt."

Hán Vương điện hạ nếu cần gì thì ra lệnh là được, thần không thể nhận cái này."

Lúc này, Hán Vương mới nhớ tới mấy năm trước, Thục Thái phi bị giam trong cung, lại có khả năng thông qua tầng tầng vũ lâm quân, thái giám, cung nữ mà đưa thư tự viết của mình đến trước mặt bệ hạ.

Bệ hạ cực kì tức giận, phí không ít công sức trừng phạt răn đe hết một đám cung nhân.

Nàng không để ý đến triều chính nên tất nhiên cũng không để ý chuyện trong cung.

Bây giờ mới biết, chuyện mà bệ hạ làm vẫn rất có hiệu quả.Nàng áy náy cười thu lại bạc, khách khí hỏi."

Cũng không phải chuyện lớn gì.

Hôm nay được hoàng phu điện hạ tự tay bắt mạch nên trong lòng ta có chút lo lắng, cảm nhận được hoàng ân mênh mông ...

Không biết y thuật của hoàng phu như thế nào?"

"Điện hạ ít vào cung nên không biết.

Hoàng phu điện hạ y thuật cao minh, so với mấy vị thái y trong cung không phân cao thấp."

Tên thái giám thả lỏng, hóa ra chỉ là vì chuyện này, giọng nói của hắn cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.Trong phút chốc sắc mặt Hán Vương tối sầm lại.Thái giám thấy Hán Vương đã không còn lời nào muốn hỏi nữa thì cũng không nói thêm, chỉ tiếp tục đi trước dẫn đường.Hán Vương đã hiểu rồi.

Hoàng phu lúc đó không nói ra là vì thể diện của hoàng thất, bây giờ có lẽ đang cùng bệ hạ thương lượng xử trí chuyện này ra sao.Nhà lao Hình bộ nàng cũng đã từng ở rồi.

Chỗ đó ẩm ướt, âm u, rất đáng sợ.

Ban ngày cũng tối đến mức không thấy được năm ngón tay, phải có rất nhiều ánh nến mới chiếu sáng được.

Còn tới ban đêm thì càng đáng sợ hơn, luôn có tiếng gió thổi qua lại trong ngục không tan được.Hán Vương rùng mình, trên mặt không có biểu lộ gì nhưng trong mắt cũng đã ẩn hiện một tầng nước.

Nàng nhớ rõ Vương phi đã dặn không thể khóc bên ngoài nên chỉ cố chịu đựng.Nhưng mà nàng rất sợ, không chỉ sợ mà còn lo lắng cho Vương phi.

Vừa rồi ở trong điện, nàng đã nghĩ sẽ cầu một ân điển của bệ hạ thả A Dao đi, nếu không được thì nàng sẽ tự mình vạch trần thân phận của mình, thể diện của hoàng thất chắc chắn không thể giữ được.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân mình là người nhút nhát không biết gì, cho dù là đánh tan tin đồn, bệ hạ cũng sẽ không tha cho A Dao.Hán Vương ủ rũ thu mình lại, đi ra khỏi cửa cung, môi mím chặt, sắc mặt cũng rất lạnh lẽo giống như là thần thánh không thể xâm phạm.

Mấy tên hộ vệ trong đội Hổ Bí nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của nàng cũng không dám nói nhiều, chỉ cung kính thi lễ.Nếu như bình thường thì nàng sẽ luôn cười với đám người này nhưng hiện tại nàng giống như là không nhìn thấy bọn họ, lập tức đi thẳng về phía trước.

Dù sao cũng không còn sống được bao lâu nữa, chuyện thế gian này nàng cũng không muốn lo.

Nàng chỉ muốn nhìn thấy A Dao.Xa giá của Hán Vương phủ ở ngoài cửa cung, Hán Vương bước thẳng lên xe.

Cửa vừa mở thì sắc mặt lạnh lẽo của nàng cũng biến mất, nước mắt Hán Vương lập tức rơi xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn Vương phi đang ngồi trong xe với vẻ mặt đáng thương, vừa khóc vừa kêu."

A Dao......"

Vương phi thở dài, mỗi lần nàng tới đón điện hạ hồi phủ, điện hạ đều khóc.

Chắc chắn là ở trong cung bị dọa rồi, lần tới nàng nên đi cùng với điện hạ vào cung mới đúng.

--------------
Lời editor: Nguyên chap này, chỉ chú ý đến một chữ thôi "LẬT"
 
[Bhtt - Edit - Hoàn] Xuân Như Cựu - Nhược Hoa Từ Thụ
Ngoại Truyện - Chương 121


Hán Vương thích khóc nhưng cũng dễ dỗ.

Trước khi có Vương phi, tự bản thân nàng đau lòng một lúc thì sẽ chịu đựng hoặc là nghĩ tốt hơn, tóm lại nàng sẽ tự lau nước mắt rồi ngừng khóc.

Sau đó có Vương phi rồi, Vương phi là người ôn nhu, đến cạnh nàng an ủi vài câu thì thường là Hán Vương sẽ không khóc nữa.Hán Vương phi vẫy tay, Hán Vương vừa khóc nức nở vừa dịch tới bên cạnh nàng.

Trong lòng Hán Vương có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trên mặt tràn đầy nước mắt khiến nàng phải dùng tay lau đi, Vương phi thở dài cầm tay nàng, để nàng ngồi vào trong lòng mình.Hai mắt Hán Vương đều đẫm lệ mông lung, không ngừng nức nở.

Vương phi lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu hỏi."

Điện hạ đã lớn rồi phải không?"

"Ừ, ta mười sáu."

Hán Vương gật gật đầu, giọng nói còn nghẹn ngào.

Nói xong thì nước mắt của nàng lại rơi xuống."

Mười sáu là người lớn rồi, không thể cứ luôn khóc như vậy."

Hán Vương phi ôm nàng, bất đắc dĩ nói.Hán Vương gật đầu nhưng mà nghĩ đến chuyện lần này, nàng sợ không thể tránh được thì lại cảm thấy đau lòng và lo lắng, vẫn còn nghẹn ngào chưa dừng được.Hán Vương phi đau lòng, để nàng dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ nàng, chỉ là trong lòng lại mơ hồ.Điện hạ đúng là thích khóc, lại nhát gan nhưng chuyện này cũng không gây ra rắc rối gì.

Gần đây cũng không thấy Vương phủ có chuyện gì quan trọng, bệ hạ triệu kiến hẳn là không có chuyện gì xấu.

Nếu thật sự là cố tình che giấu tin tức, triệu kiến điện hạ để hỏi tội thì điện hạ cũng không thể xuất cung được rồi.

Chẳng lẽ bệ hạ nói gì đó khiến cho điện hạ sợ rồi?Xa giá đi trên đường, đường về Hán Vương phủ có chút xa.

Vương phi vừa vỗ vỗ Hán Vương vừa ôn nhu nói."

Được rồi, đừng khóc, đừng khóc."

Hán Vương cũng khóc mệt rồi, chậm rãi dừng nước mắt, từ trong lòng Vương phi ngồi lên, cúi đầu im lặng không lên tiếng giống như là một đứa trẻ làm sai mà không dám nói."

Bệ hạ bỗng nhiên triệu kiến là vì chuyện gì?"

Vương phi phải chủ động hỏi nàng.Hán Vương nhìn nàng bằng đôi mắt đã đỏ, nhớ tới chuyện hôm nay trên Tuyên Đức điện, bệ hạ và hoàng phu nhất định phải bắt mạch cho nàng, biết rõ nàng không muốn vẫn cố chấp ép buộc.

Càng nhớ lại nàng càng cảm thấy oan ức, lập tức muốn kể hết cho Vương phi nghe.

Nhưng vừa định lên tiếng thì nàng lại nghĩ tới phía sau chuyện này vẫn còn bí mật phải che giấu, nếu nói cho Vương phi, chi bằng tự mình nàng tìm cách giữ lại một mạng cho nàng ấy.Nghĩ tới đây thì Hán Vương càng lo lắng khổ sở, chỉ cảm thấy mọi lúc đều sẽ phải sinh ly tử biệt, Vương phi đang ở trước mặt nàng, nhìn nàng ấy một lần thì lại qua mất một lần.Điện hạ đối với Vương phi vẫn luôn thành thật, nàng hỏi cái gì cũng sẽ lập tức trả lời, chưa từng giấu cái gì, giờ đây lại không nói một lời nào.

Hán Vương phi tất nhiên cảm thấy kì quái, nghĩ một chút lại hỏi."

Chính là chuyện bí mật không thể nói sao?"

Hán Vương vẫn gật đầu theo bản năng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương phi."

Vậy không cần nói."

Vương phi cười, nàng tìm lời nói trấn an Hán Vương.

"Trong số mấy vị vương gia chỉ còn có một mình điện hạ thôi.

Bệ hạ còn có thể khoan dung với Đằng Vương thì sao có thể không bao dung người?

Hơn nữa, điện hạ vẫn luôn ở trong phủ, không có danh tiếng vương cao, cũng không qua lại với các đại thần, điện hạ ngoan nhất, bệ hạ sẽ không trách tội người đâu."

Vương phi nói những câu rất có lý nhưng mà Hán Vương cũng không hiểu hết, nàng trầm mặc một lúc, thấy ánh mắt quan tâm của Vương phi nhìn nàng, trong lòng vẫn đau.

Nhớ lại sau khi A Dao gả cho nàng thì lại thường ở trong phủ cùng với nàng, cũng ít khi ra khỏi cửa, có khi còn muốn cùng nàng lo lắng, đều không ngủ được an giấc.

Hiện tại nàng sắp chết, trước khi chết vẫn nên làm một chuyện gì đó khiến A Dao vui vẻ cười.Hán Vương ngoan ngoãn gật đầu."

Nàng nói đúng, chắc là ta tự mình dọa mình thôi.

Hôm nay bệ hạ triệu kiến, mấy ngày nữa chắc là sẽ không.

Trong kinh có khá nhiều cảnh đẹp, nàng có chỗ nào muốn đi không, ngày mai ta và nàng cùng đi được không?"

Vương phi cũng không lập tức trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Hán Vương.

Hán Vương vốn không giỏi nói dối, chỉ chầm chậm cúi đầu, không dám nhìn thẳng Vương phi.

Nhưng lúc nàng cúi đầu rồi lại nghĩ tới A Dao là người thông mình, nàng không nhìn nàng ấy thì lại có vẻ chột dạ, có lẽ sẽ bị nàng ấy nhìn thấu thì vội vàng ngẩng đầu, đối mặt với Vương phi, vẻ mặt nghiêm nghị, đường hoàng, cố gắng làm ra vẻ mười phần đáng tin.Vương phi bất giác bật cười, nụ cười tươi đẹp như hoa, như gió xuân thổi tan u ám, thổi tung những cánh hoa đào trên núi.

Hán Vương nhìn đến ngây người, đưa tay nắm chặt lấy góc váy của Vương phi, lắc lắc, lên tiếng như cầu xin."

Được không?

A Dao, ta đi với nàng dạo một chút."

Vương phi gật đầu, Hán Vương vui vẻ đến mức gần như quên mất họa sát thân, tủm tỉm cười nhìn Vương phi."

Vậy nàng nghĩ lại xem muốn đi đâu."

"Được."

Vương phi lại gật đầu.Hán Vương cười híp mắt, hoàn toàn vui vẻ.Vương phi không nhịn được mà vuốt vành tai của nàng, cũng cười.Màn đêm buông xuống, Hán Vương có hứng thú kéo theo Hán Vương phi, nói với nàng về cảnh trí của mọi nơi trong kinh thành."

Ta cũng đã đi qua mấy chỗ rồi."

Hán Vương hứng khởi nói, cố hết sức để mô tả hết vẻ đẹp mỹ lệ của mấy chỗ đó."

Điện hạ có nhớ Quảng Bình tự không?"

Vương phi lại hỏi."

Hình như là một ngôi chùa trên núi."

Hán Vương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, loáng thoáng nhớ rõ mình đã từng đi tới đó."

Đúng vậy, là một ngôi chùa trên núi, có hoa đào như lửa, nở rộ khắp chùa như mây, nếu điện hạ có hứng thú thì tới đó một chuyến đi."

Vương phi dịu dàng cười."

Được, ta cũng muốn xem hoa đào."

Vốn là muốn cùng nàng đi du ngoại thì sao Hán Vương lại không đồng ý chứ, nàng liên tục gật đầu.Lúc này, Hán Vương rất vui vẻ, so với bộ dạng lúc vừa ra khỏi cung, nước mắt lưng trong thì khác nhau một trời một vực.

Cho dù là bộ dạng nào đi nữa, Vương phi đều thích cả.

Nàng đứng lên, nhẹ giọng khuyên Hán Vương."

Hôm nay điện hạ vào cung cũng đã mệt rồi, nghỉ sớm một chút."

"Được."

Hán Vương ngẩng đầu nhìn nàng, ngoan ngoãn đồng ý.

Nàng im lặng một lúc lại mở to đôi mắt ướt át hỏi.

"Còn nàng?"

"Ta đi chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai."

Vương phi cười cười, sờ tóc nàng nói."

Vậy nàng đi đi, ta chờ nàng về rồi ngủ."

Hán Vương lập tức ngồi dậy, vừa định nói bản thân đi là được nhưng lại nghĩ tới chuyện gì đó lại chuyển lời.Nàng ngồi trên giường, bên cạnh giường có một cái giá cắm nến, ánh sáng có chút không đủ chiếu vào lộ ra vẻ non nớt, ngoan ngoãn của Hán Vương.

Vương phi hơi mỉm cười, điện hạ của nàng suy nghĩ hơi đơn giản giống như vẫn còn chưa trưởng thành.

Nhưng mà giờ lại còn có việc giấu nàng, không biết là đã học hư từ ai rồi, phải dạy dỗ một chút mới đúng."

Vương phi mau đi, ta chờ nàng trở về."

Hán Vương vẫn chưa biết suy nghĩ của Vương phi, thúc giục một cách ân cần.Vương phi vừa ra khỏi cửa, Hán Vương đã đứng lên, bước tới bên cạnh cửa, nhìn Vương phi và mấy tì nữ rời đi xa rồi mới đóng cửa, chạy tới phòng trong.

Ở chỗ kệ thấp trong phòng, dùng tay đo trên sàn nhà khoảng bảy tất, gõ gõ một lát, trống không, nàng ấn ấn mấy cái ở xung quanh chỗ đó, lại sờ tới một chỗ nhỏ nhô lên, rất nhỏ, không nhìn kĩ thì sẽ không thấy được.Hán Vương nín thở, ở chỗ nhô lên đó dùng sức ấn một cái, một góc sàn nhà khẽ chuyển động lộ ra một cái hộp ẩn bên dưới.Hán Vương lấy hộp ra ngoài, mở ra bên trong là mấy tờ khế đất và một phần chỉ dẫn mới và hộ tịch.

Nàng nhát gan cho nên rất sợ phiền phức, năm đó lúc khai phủ, nàng có lén lút tạo ra một thân phận mới, nếu tới lúc gặp nguy cấp có thể lấy ra rồi rời đi luôn.

Nàng không có bản lĩnh gì nhiều, một cái hộp như vậy cũng làm nàng mất tới hơn một năm mới có thể thu được.

Nhưng cuối cùng cũng có tác dụng.A Dao có thể tới được nơi mà nàng đã chuẩn bị tốt rồi bắt đầu lại.Việc này, tạm thời không thể nói cho Vương phi, nếu nàng ấy biết được chắc chắn sẽ không đồng ý, có thể sẽ giống như lần Lý Thọ tạo phản đó, nói mấy lời đáng sợ dọa nàng khiến nàng suốt một tháng không dám ở một mình ban đêm, chỗ nào cũng bám lấy A Dao không dám rời đi, sợ ở một mình thì sẽ có ác quỷ tới bắt nàng.Lúc này nàng cần tính toán chu đáo và cẩn thận một chút.Nghĩ đến qua mấy ngày nữa thì phải từ biệt Vương phi, sẽ không còn được nhìn thấy nàng ấy nữa, Hán Vương chép miệng, nước mắt lại rơi xuống trên hộ tịch khiến cho nét mực bị lem đi một chút.

Nàng vội dùng tay áo lau đi vết nước.

Chữ hơi bị nhòa đi, nàng lại không dám cầm trong tay nữa, đặt chúng lại trong hộp, vừa ôm hộp vừa gạt lệ, lại tìm một chỗ để cất hộp này đi, qua mấy ngày nữa sẽ dùng tới.Hán Vương ra ngoài thì phải mang theo hạ nhân, mà bên phía ngôi chùa đó cũng phải phái người đi thông báo một tiếng để tránh đến lúc đó có người không biết chuyện mà đụng tới vương giá.Vương phi chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi mới trở về, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, vừa lúc cần nghỉ ngơi.Điện hạ đúng là còn đợi nàng, nàng vừa đi tới thì đã bị điện hạ kéo đi tới giường.

Các nàng từ sau khi thành thân đều là ngủ cùng nhau, chỉ là thường ngày, điện hạ vẫn luôn dính lấy nàng nhưng tới khi ngủ lại nằm cách nàng rất xa.

Đừng nói là giường chiếu đều không có rối loạn, chỗ nằm của điện hạ cũng rất ít.Lúc đầu Vương phi thấy hơi kì lạ nhưng sau cũng tập thành thói quen.Hán Vương nhắm mắt, cũng rất nhanh ngủ rồi.

Vương phi đợi một lúc lại lên tiếng kêu."

Điện hạ."

Không có người nào đáp lời nàng.Nàng ngồi dậy trên giường, nhìn điện hạ ngủ rất an bình, chăn kéo tới cằm, che mất nửa khuôn mặt, đôi môi hồng, chân mày cũng dãn ra, gương mặt mềm mại, mí mắt hơi sưng lên giống như đã khóc.

Dù như vậy nhưng nàng ấy vẫn là bộ dạng thiên chân không biết khổ sở.Nét mặt Vương phi mềm mại, khóe môi khẽ cong, xuống giường, cầm đèn trên bàn, tìm một vòng trong phòng rồi từ trong bình hoa lấy ra cái hộp Hán Vương vừa giấu xong.Chỗ giấu đồ của điện hạ cũng chỉ có mấy chỗ, sau kệ sách, dưới gối hoặc là trong bình hoa.

Hộp này cũng hơi lớn, nàng giấu ở một góc bình hoa, trong bình lại nhép thêm mấy bức họa che lại.

Có lẽ trong mắt điện hạ thì chỗ này đã rất kín đáo rồi.Vương phi mở hộp, lấy ra kế đất và hộ tịch, trong mắt lại lộ ra một chút phức tạp, lại nhìn trên hộ tịch vẫn còn thấm một giọt nước mắt làm nhòe đi chữ viết.

Vương phi khẽ thở dài, nhìn điện hạ còn đang ngủ say trên giường, một chút phức tạp trong ánh mắt cũng biến mất, chỉ còn lại sủng ái và bất đắc dĩ.

----------------
Còn một chương nữa là kết thúc rồi.
 
[Bhtt - Edit - Hoàn] Xuân Như Cựu - Nhược Hoa Từ Thụ
Ngoại Truyện - Chương 122


Hán Vương quá sợ hãi, còn trong cung thì Bộc Dương lại quá sầu não.Việc này quá kì lạ, lại cực kì khó giải quyết.Bộc Dương và Hán Vương kém nhau gần mười tuổi, chuyện lúc nhỏ của Hán Vương nàng cũng biết một chút."

Khi Hán Vương còn nhỏ, Trịnh Vương có nói muội ấy giống với tiên đế lúc nhỏ."

Bộc Dương nhớ lại.

Với thân phận của Trịnh Vương thì không tới mức cần phải nịnh nọt một đứa bé, nói nàng ấy giống thì chắc chắn là thật."

Hán Vương là con cháu Tiêu gia, chắc là không giả."

Vệ Tú gật đầu nói.Thân mẫu của Hán Vương phân vị không cao, sau khi sinh thì lập tức được sắc phong tam phẩm Tiệp dư, trước đó thì vẫn chỉ là một Mỹ nhân mà thôi.Bộc Dương cố gắng nhớ lại một chút, cũng không nhớ nổi hình dáng và tính cách của vị Tiệp dư đó.

Vị Tiệp dư đó cũng mất sớm, Bộc Dương chỉ nhớ mơ hồ là sau khi sinh Hán Vương, bà ấy cũng không tiếp tục thăng vị nữa mà chỉ luôn là tam phẩm.

Từ nhỏ tới lớn, Bộc Dương đều ở bên cạnh Đế Hậu, cũng không nhìn thấy mấy vị phi tần quá nhiều.

Hơn nữa cũng qua nhiều năm rồi, nàng sao có thể nhớ nổi vị Tiệp dư đó như thế nào."

Hán Vương lúc còn là đứa trẻ nằm trong tả lót cũng được tiên đế kì vọng rất lớn.

Có lẽ là sinh ra đã đáng yêu, lại rất thông minh, khi muội ấy một tuổi, tiên đế còn mời một đạo nhân tới giúp nàng làm lễ tế bái, đạo nhân đó từng nói là Hán Vương có mệnh đế vương khiến cho tiên đế rất vui, còn ban thưởng rất hậu hĩnh cho đạo nhân đó.

Chỉ là hai ba năm sau đó, Hán Vương càng lúc càng nhát gan, thường xuyên trốn trong góc phòng không dám lên tiếng, tiên đế mới thất vọng hoàn toàn, cũng không để ý đến muội ấy nữa."

Bộc Dương thở dài.Bắt một công chúa cải trang thành một hoàn tử chắc chắn là có nguyên nhân, không biết Tiệp dư đã dạy như thế nào mà khiến cho lá gan của Hán Vương càng lúc càng nhỏ.

Chẳng lẽ là sợ Hán Vương quá gây chú ý, sợ không bảo vệ được nàng ấy nên mới dạy thành vụng về như vậy?"

Một chút can đảm như vậy thì cứ ngẩng cao đầu mà nói thẳng là công chúa, cần gì phải làm khó nhau như vây."

Vệ Tú lắc lắc đầu."

Không cần đoán, cho người điều tra là được."

Bộc Dương cũng nghĩ vậy, nàng đưa tay xoa chân mày.Muốn tra việc này thì phải bắt đầu từ cung mà Tiệp dư đó ở trước.

Cung nhân năm đó có người xuất cung, có người già đi hoặc một chút đã chuyển qua cung điện nào rồi, muốn tra cũng cần bỏ chút sức lực.May mắn là mọi chuyện trong cung đều được ghi chép lại, không tới mức không có manh mối để tìm.Bộc Dương gọi hai người tâm phúc bí mật điều tra chuyện này.Mấy ngày sau đó, Bộc Dương cũng chỉ theo dõi một chuyện này, chuyện con nối dõi cũng tạm gác qua một bên.Vệ Tú cũng không thật sự quan tâm tới chuyện huyết mạch Tiêu gia có loạn hay không, nàng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cho dù Hán Vương có tội hay không thì chuyện con nối dõi cũng đã không có cách nào.

Sau này, muốn để các đại thần yên tĩnh chút thì nên kiếm chuyện gì đó cho bọn họ làm rồi.Vệ Tú lại nghĩ chuyện gì có thể làm cho các đại thần vội đến không thể nhớ tới chuyện khác, mà còn phải là chuyện kéo dài thời gian khá lâu.Thấy Bộc Dương vẫn còn đang nghe tâm phúc bẩm báo chuyện tình đã điều tra được, nàng mang theo hai tên thái giám đi tới Tuyên Đức điện.Bản tấu từ các nơi đều được giữ lại ở Tuyên Đức điện.

Vệ Tú lệnh cho người mang tấu chương của mấy ngày gần đây lại xem, ngồi sau ngự án lật xem hết nửa ngày mới nhìn thấy Hoàng đế Tề Quốc đang lâm trọng bệnh.

Chuyện của Hán Vương, tra tới ngày Hán Vương được sinh ra thì manh mối đã bị cắt rồi, cung nhân hầu hạ trong cung của Tiệp dư, ngoài trừ xuất cung thì tất cả đều đã qua đời, ngay cả bà đỡ của Hán Vương, đã rời cung nhiều năm trước, giờ cũng đã đi tha hương không rõ tung tích.

Manh mối đều đã đứt hết rồi, ở trong cung đều không thể tra được gì thêm nữa.Trong chuyện này chắc chắn có người gian dối.

Bộc Dương tức giận, lệnh cho tâm phúc rời kinh điều tra.

Những cung nhân đó không thể đều đã chết hết được, còn bà đỡ đó, nếu bà ta còn ở Ngụy quốc thì không thể không tìm được.

Hoàng đế muốn tìm một người, trừ phi người đó đã chết, còn không thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.Tâm phúc lui ra, Bộc Dương mới nhìn xung quanh trong điện để tìm Vệ Tú nhưng mấy chỗ mà nàng ấy thường ngồi nàng đều không thấy người, Bộc Dương càng thêm bực bội, gọi người tới hỏi thì mới biết là Vệ Tú đi Tuyên Đức điện.Bộc Dương xem thời gian, cũng đã tới lúc dùng bữa tối, nàng suy nghĩ một chút rồi lại sai cung nhân làm nóng bữa tối, chính mình đi tới Tuyên Đức điện đón Vệ Tú về.Gần tới hè, ban ngày thì dài, đêm tới cũng chậm.Bộc Dương thấy liên tiếp mấy ngày đều là ngày đẹp, trong lòng muốn hỏi ý Tú Tú, các nàng có thể rời kinh tới biệt cung ở hai ngày.

Nếu biệt cung có cảnh sắc hợp ý Tú Tú thì có thể lưu lại đó tránh nóng cũng được.Bộc Dương vừa đi vừa nghĩ như vậy, sự tức giận lúc nãy khi nghe tâm phúc bẩm báo sự việc đều đã tiêu tán sạch sẽ rồi.Đi được nửa đường thì Bộc Dương đã thấy Vệ Tú đang đi tới phía mình.

Nàng khẽ cười, nhanh chân tới.

Vệ Tú cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng đi nhanh như vậy, y phục trên người cũng rối loạn thì đưa tay giúp nàng sửa lại một chút."

Mấy ngày nay đều là ngày đẹp, có lẽ sắp tới cũng không có mưa, nàng có muốn đi biệt cung ở mấy ngày không?"

Nụ cười trên môi Bộc Dương càng sâu hơn, thuận miệng lên tiếng nói đến ý tưởng vừa rồi.Bên ngoài kinh thành có mấy biệt cung, cách kinh thành chừng mấy trăm dặm, gần cũng mất một hai ngày đường.

Nhưng dù xa hay gần, nếu hai nàng muốn đi thì cũng đều rất thoải mái."

Hay là mấy ngày nữa, gần tới mùa hè, chúng ta đi núi Chung Nam tránh nóng?"

Vệ Tú cũng có chút hứng thú, nghĩ một hồi lại nói.So với suy nghĩ của Bộc Dương cũng không khác biệt lắm.

Bộc Dương đương nhiên là đồng ý, tính ngày mai sẽ ra lệnh cho người trong cung chuẩn bị."

Điều tra tới chỗ quan trọng thì bị đứt manh mối, rời kinh điều tra thì không biết bao lâu nữa mới có kết quả."

Dùng xong bữa tối thì Bộc Dương oán giận nói với Vệ Tú mấy câu."

Sao nàng không trực tiếp hỏi Hán Vương?"

Vệ Tú thấy sắc mặt nàng không vui, cảm thấy thú vị nên cười cười nói."

Với lá gan đó của Hán Vương, nếu trực tiếp hỏi muội ấy thì chỉ làm muội ấy sợ hơn thôi."

Bộc Dương nghe câu hỏi của Vệ Tú cũng không thấy buồn mà lại cười theo.Với câu trả lời này, Vệ Tú biết chắc là dù điều tra được nguyên nhân chuyện này là gì thì Hán Vương cũng sẽ không sao.

Nếu Hoành Nhi chỉ muốn tìm hiểu rõ chân tướng thì sẽ không mất công bí mật điều tra như vậy, trực tiếp hỏi thẳng Hán Vương là được.Vệ Tú nhìn rõ nhưng cũng không nói gì về chuyện này nữa, chỉ nói tới chính sự."

Nàng sau khi lên ngôi, còn chưa phái người đi sứ qua Tề với Tống, nhân nhịp này, để một người đi xem thử."

Ba nước Tề, Ngụy, Tống, bình thường cũng không có quá nhiều qua lại.

Vệ Tú bỗng nhiên nhắc tới việc này chắc là tính toán gì đó.

Bộc Dương cũng nhớ tới việc vua Tề bệnh nặng."

Bên chỗ Dự Chương Vương?"

"Nên thu lưới."

Vệ Tú nói."

Vậy thì ta sẽ xem lại nên để cho người nào đi là tốt."

Bộc Dương cười.Chuyến đi này chắc cũng phải tới nửa năm, dù sao cũng cần phải phái một đại thần làm việc cẩn thận lại thông mình, cũng dễ dàng tùy cơ mà hành động khi ở lại trong nước Tề.

Dự Chương Vương đã là thái tử, chỉ tiếc là thủ đoạn không đủ, không áp chế được chư vương huynh đệ của mình.

Vua Tề lại bệnh nguy kịch, Thái tử lên ngôi, Tề Quốc sẽ còn một tuồng hay để xem."

Nếu vua Tề băng hà thì Tống quốc cũng sẽ đưa sứ thần sang phúng viếng.

Đến lúc đó cần kéo theo Tống quốc xuống chung."

Vệ Tú lại nói.Tân quân nước Tề là ai thì Ngụy quốc và Tống quốc đều không để ý, cái mà hai bên thấy vui là Tề quốc nội loạn không ngừng.

Bộc Dương hiểu rõ ý của nàng ấy.

Một quốc gia mà chính quyền không đứng vững thì sẽ không có khả năng khai chiến với nước khác, đến lúc đó, dù là Ngụy quốc hay Tống quốc thì cũng đều có thể chiếm được một phần lợi từ phía Tề.Ngụy Quốc vẫn chưa từng động tới binh đao với Tề, Tống.

Có một nguyên do chính là cách một con sông lớn.

Quân trung nguyên lại không giỏi thủy chiến, khó có thể qua sông được.

Nếu có thể chiếm một vùng ở phía nam, việc xuất binh trong tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Trước tiên là điều tra Tề quốc, rồi phái người đi thuyết phục vua Tống.

Mấy vị hoàng tử của Tề đều có tâm tư riêng, phân chia thế lực, ta phái người đi chỉ điểm một chút.

Ngày mà vua Tề băng hà chính là lúc Tề quốc chịu nội loạn."

Bộc Dương vui vẻ lên tiếng."

Trong triều nên chuẩn bị rồi."

Vệ Tú gật đầu, khẽ cười.

Nàng hơi dừng lại một chút mới nói tiếp.

"Tiếc cho vị Thái tử bị phế kia của Tề quốc, nếu có hắn ở đó thì chúng ta cũng không làm gì được."

"Nếu hắn có thể đăng cơ thì cũng là một vị vua dũng mãnh."

Bộc Dương cũng nhớ tới kiếp trước, những việc làm của vị Thái tử kia sau khi đăng cơ cũng rất tán đồng."

Trong hai mươi năm nữa, Đại Ngụy khó mà qua sông được."

Vệ Tú cũng nói.Vệ Tú dám chắc chắn nói như vậy, có thể thấy là nàng đã tốn nhiều tâm tư đi nghiên cứu chuyện phế Thái tử.

Bộc Dương đột nhiên cảm thấy ghen tị, cười như không cười nhìn Vệ Tú."

Xem ra Tú Tú đối với người này, rất là tán thưởng."

"Đúng là có chút tán thưởng, chỉ là không so được với tình cảm của ta đối với Hoành Nhi."

Vệ Tú nâng chung trà, nhìn Bộc Dương cười lớn.Bộc Dương đột nhiên không kịp phòng bị, ngây người một lát, gương mặt dần đỏ lên nhưng lời nói vẫn rất trấn định."

Đương nhiên là ta biết rõ tâm ý của nàng."

Ý cười trong mắt nàng cũng không giấu được, ánh mắt nhìn Vệ Tú đều là sự vui mừng.Trong lòng Vệ Tú cũng vui vẻ, nếu chỉ với một câu nói như vậy đã có thể khiến Hoành Nhi của nàng vui vẻ thì sao nàng lại phải keo kiệt lời nói chứ?

Hôm sau, Bộc Dương lập tức triệu ba vị trọng thần Thừa tướng, Phiêu Kị tướng quân và Hộ Bộ Thượng Thư tới bí mật thương nghị việc nước Tề.Đây là đại sự của đất nước, không phải chỉ cần Vệ Tú và Bộc Dương bàn chuyện là có thể, Bộc Dương còn cần thương nghị với các đại thần mới có thể quyết định rồi ban bố xuống, phân công đi, trong đó còn có đạo trị quan, uy phong của mấy vị đại thần, cực kì phức tạp và rườm rà.Thừa tướng và Phiêu Kị tướng quân đều rất hưng phấn, lộ ra ý định muốn thử, Hộ Bộ Thượng Thư lại hơi chần chừ."

Sợ là quốc khố không đủ dùng."

"Thuế suất hàng năm đều nhập quốc khố, cũng không chi dùng quá nhiều, sao lại không đủ?"

Phiêu Kị tướng quân nhíu mày.Bộc Dương và tiên đế đều giống nhau, sau khi kế vị cũng không tu sửa cung điện, cũng không xây lăng tẩm, càng không cần nói tới những việc hao tài tốn của, trong nước mấy năm nay cũng yên ổn, trong triều quan lại cũng làm việc thanh minh.

Trong lúc này nói tới quốc khố không đủ dùng thì Thừa tướng cũng không vui vẻ gì."

Nếu chỉ một hai trượng, Đại Ngụy ta tất nhiên không lo lắng, nếu đánh liên tục bốn năm năm cũng sẽ không ảnh hưởng, nhưng nếu kéo dài hơn nữa, cho dù là gom hết trong kho của quan phủ cũng khó có thể chịu nổi."

Hộ Bộ Thượng Thư vội vàng bẩm báo rõ ràng với hoàng đế.Hộ Bộ Thượng Thư sợ là trận này đánh không xác định được thời gian, phải kéo dài năm lần bảy lượt.Hai nước Tề, Tống, cho dù là bên trong mục nắt thì cũng còn căn cơ, ba bốn năm có lẽ là không đánh hạ được."

Theo lời thượng thư nói, chúng ta cứ dứt khoát không làm gì, để lương thực và tiền tài chất đống trong kho nuôi sâu đi ......"

Phiêu Kị tướng quân cực kỳ không vui.Thừa tướng nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn.

Tướng quân căm giận nhịn xuống, không lên tiếng nữa."

Chuyện này rất quan trọng, Hộ bộ xem xét lại chi phí sửa sang này nọ trong năm đi, trình lên cho trẫm xem.

Thừa tướng và tướng quân suy tính một chút, việc này nên bắt đầu từ đâu cho thỏa đáng.

Quốc lực của Đại Ngụy hùng hậu, không sợ chiến tranh nhưng cũng không thể hao tốn uổng công được."

Bộc Dương nhìn thái độ của ba người, trong lòng cũng hiểu rõ, nói với ba người.Ba người nghe xong cũng đáp vâng.Bệ hạ triệu bọn họ tới là đã có ý động binh, quan trọng là làm việc như thế nào cho tốt.

Lời của Hộ bộ tuy là hơi quá cẩn thận nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.

Thừa tướng và tướng quân hưng phấn nhưng cũng nên giữ lại một chút cẩn thận, rời cung cân nhắc lại mọi chuyện.

Đợi tới tháng tám, Bộc Dương và Vệ Tú đang ở biệt cung ở Chung Nam tránh nóng thì chuyện của Hán Vương cũng đã điều tra rõ ràng.

Trong cung Tiệp dư có một vị lão cung nữ còn sống, vị cung nữ đó trùng hợp được Tiệp dư trọng dụng, mà bà cũng có lòng trung thành nên để cho bà sống.Cung nữ đó sau khi rời cung thì gả chồng, sinh con, người nhà sợ bị liên lụy, bị người trong cung ép hỏi nên cũng nói ra.

Hóa ra là trong lòng Tiệp dư vốn đã có dã tâm, có ý tranh đấu thượng vị nên mới phải ra hạ sách này.

Nhìn lên thì thấy cũng tốt, tiểu hoàng tử thông minh, rất được sủng ái.

Nhưng khi Hán Vương lớn lên một chút, Tiệp dư không muốn thân phận nàng bị người khác biết nên mới nói rõ mọi chuyện cho nàng.

Có lẽ Tiệp dư mô tả việc sau khi bị phát hiện thân phận quá hung tàn, làm cho Hán Vương bị dọa sợ, không dám nói chuyện với ai, còn rất nhát gan, thích khóc.Tiệp dư dùng hết tâm cơ lại được kết quả như vậy thì rất thất vọng, không qua được mấy năm thì mất, chỉ còn một mình Hán Vương đáng thương ôm bí mật, càng lúc càng e dè, không dám lộ mặt."

Thần cũng đã điều tra mấy lần, xác minh, xác nhận lời bà ta không phải giả, việc của Hán Vương đại khái chính là như vậy."

Bộc Dương bỗng nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, Hán Vương bị Đằng Vương, còn có hai tên con cháu thế gia đi theo, đẩy vào một góc.

Đằng Vương bá đạo, còn có thêm người đồng bọn phía sau nên có thêm can đảm, đẩy ngã Hán Vương.

Hán Vương bị đẩy ngã ra đất, mắt đỏ lên, ngập nước mắt, vừa đáng thương vừa ủy khuất, nàng không biết phản kháng cũng không cần xin tha, chỉ là nhẫn nhịn.

Khi đó, là Bộc Dương nhìn không vừa mắt nên tiến lên đuổi Đằng Vương đi.

Đợi Đằng Vương đi rồi thì Hán Vương vẫn còn khóc, vừa ủy khuất khóc vừa lên tiếng nói với nàng với giọng mơ hồ không rõ."

Đa tạ tỷ tỷ."

Sau khi nói xong thì Hán Vương lau đi nước mắt.

Lúc ấy, có lẽ muội ấy chừng sáu, bảy tuổi, đầu nhỏ, tay cũng nhỏ, dùng tay gạt lệ, lại nhìn trộm nàng, đôi mắt nhỏ đầy sợ hãi giống như một con mèo kinh sợ.

"Mấy người biết chuyện này, còn sống được bao nhiêu người?

Ngươi phái người giám sát bọn họ, không thể để một chút tin tức nào lọt ra ngoài."

Bộc Dương im lặng trong một lúc mới ra lệnh cho tâm phúc.Tâm phúc tất nhiên hiểu rõ, từ hôm nay về sau, trên đời này tuyệt đối không truyền ra một lời nào liên quan tới thân phận của Hán Vương.Đêm xuống, Bộc Dương vùi mình trong lòng Vệ Tú, thở dài."

Làm tỷ tỷ thật là khó, khi còn nhỏ che chở muội ấy, trưởng thành rồi vẫn phải che chở muội ấy."

Vệ Tú nghe này thì biết Hán Vương vẫn sẽ là Hán vương không thay đổi.

Nàng xoa xoa lưng Bộc Dương, không lên tiếng.Không bao lâu, Bộc Dương tựa vào lòng nàng ngủ mất.Vệ Tú nhìn nét mặt nàng khi ngủ, khẽ cười.Sứ giả tới Tề hôm nay đã xuất phát.

Công việc trong triều càng lúc càng nhiều hơn.

Cho dù là muốn từ từ nuốt trọn hai nước Tề, Tống, hay là dùng một hồi trống làm tinh thần hăng hái, một kích trúng đích.

Chuyện này ít nhất cũng phải mất tới mười năm, các đại thần đều sẽ bận bịu không lo chuyện khác được, cũng không lo tới chuyện hậu cung.

Đợi sau mười năm, lúc đó Bộc Dương cũng có thể lựa chọn được trong dàn hậu bối một người tài đức kế vị.

Nếu chọn không được thì với uy vọng của Hoành Nhi cũng đủ để bình định mọi lời đồn đãi rồi.Vệ Tú lại cúi đầu nhìn Bộc Dương, khóe môi kéo lên thành một nụ cười, nhắm mắt lại, cũng chìm vào giấc ngủ.

-------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương cuối rồi.Đây là bộ dài nhất mà ta viết, đại khái hơn bốn trăm ngàn từ.

Đa tạ mọi người đã kiên nhẫn và bao dụng mọi lỗi sai của ta.

Ta sẽ tiếp tục nỗ lực tiến bộ.Tái bút,Mấy người biết đó, ta là một người thích mấy đứa nhỏ khóc nhè, quá cao hứng nên đã viết một bộ mới cho Hán Vương.Tên truyện là "Đào Hoa Khúc", có thể thấy được trong chuyên mục, mọi người mau tới xem đi.Còn về "Tạ Tướng", khụ, chúng ta cứ từ từ đi.

-------------
Lời editor:Cuối cùng thì bộ này cũng kết thúc rồi.

Bộ này bắt đầu up từ tháng 9/2017, không ngờ là sau đó lại kéo tới một năm rưỡi.

Cuối cùng thì nó cũng kết thúc.Cảm giác như hoàn thành sứ mạng vậy á.

Dù có hơi chút tiếc nuối nhưng thiệt sự phần nhiều thấy vui hơn.

Mình cũng đã hoàn thành được bộ đầu tiên edit.Lần đầu edit lại chọn bộ dài tới vậy, đi tới giữa chừng đôi lúc cũng nản lắm, nhưng mà vì công chúa và tiên sinh cũng vì bản thân mình mà ráng chạy cho hết.

Lúc đầu đọc bộ này cũng không tính sẽ edit vì bản tính mình vốn lười lắm, sợ ôm bộ này không nổi.

Ai ngờ đọc được tới mười mấy chương lại chạy đi edit chơi, lúc đầu còn tính edit xong mới up lên nhưng mà cuối cùng, trong một phút nông nỗi lại up lên luôn.

Đúng là tính trước bước không qua mà.

Mà thật ra cũng nhờ up lên rồi nên khi mình cảm thấy nản mới có cớ kéo mình lại tiếp tục edit.

Dù sao bộ đầu cũng không thể đem con bỏ chợ được.Cám ơn vì readers vẫn luôn ủng hộ mình, cũng ủng hộ công chúa và tiên sinh.

Cám ơn lời khen và góp ý của mọi người luôn.

Cám ơn các bạn rất nhiều.Hẹn gặp lại nếu mình có hứng thú với bộ nào khác.
 
Back
Top Bottom