Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương

[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Thông báo


Sau một khoảng thời gian edit truyện tui bị ức chế quá chịu không nổi.

Hôm nay viết thông báo cầu cao nhân có khả năng viết truyện cho tui xin vài chương ngược tâm Hàn ma ma đi, chứ cái kiểu đánh mà không lo này mà tiếp tục chắc tui điên mất hic hic.

Mọi người ai biết viết inbox mình nha, mình chia sẽ cho mn xem luônHết

Dưới đây là một phiên ngoại nho nhỏ không liên quan gì đến chính văn cả
Phiên ngoại 1: Một chút ôn nhuSau khi Tịch Thất và Nam Kỳ rời khỏi, Lạc Vũ ỉu xìu nằm trên đất nhìn bàn tay dính máu của mìnhLời của Tịch Thất là có ý gì, rốt cuộc Tịch Thất đến giết mẫu thân là thật hay là đến cứu mình mới là thật? cái gì mà trúng kế, cái gì mà chính mình và mẫu thân dẫn dụ cậu ấy đến đây, chẳng lẽ mẫu thân biết tất cả chuyện này, cố tình lấy mình làm mồi nhữ Tịch Thất, hoặc là Tịch Thất nói dối.Thế nhưng lời của Nam Kỳ và những âm thanh ồn ào bên ngoài kia đã nói rõ sự thật không phải sao?

Bây giờ thân thể cử động một cái cũng không có sức lực, tới lui lúc nóng lúc lạnh, cực kì đau đớn, cực kì khó chịu, nhưng đau đớn khó chịu hơn chính là lòng của nàngThì ra chính mình trong mắt mẫu thân mình cũng chỉ là mồi nhữ, thì ra quyền lực, địa vị quan trọng hơn tất cảNàng mệt rồi, quá mệt rồi, Tịch Thất vì vị trí thủ lĩnh của Thiên Ảnh mà phản bội nàng, mẫu thân cũng vậy, vì tiêu diệt thiên Ảnh mà đem mình ra làm mồi nhử, mình chẳng qua chỉ là một con cờ để hoàn thiện ván cờ tốt của họ.

Thực nực cười, quá nực cười, chính mình là phế vật chẳng sai mà! nàng chẳng biết chính mình tồn tại còn có ý nghĩ gì? tới lui suy đi nghĩ lại.

Không!, nàng phải tin nữ vương, nàng phải đích thân nghe mẫu thân nói mới được!

Nghẹt thở, đau đớn, khó chịu xâm chiếm cả người nàng, cơ thể đau, dạ dày cũng đau, đầu choáng mắt hoa, thân thể không ngừng run rẫy ra mồ hôi lạnh, trước mắt một mảng mơ hồ không nhìn thấy rõ, hàm răng cắn chặt lấy đầu lưỡi, không ngừng tới lui cắn xé mặc cho máu tươi rỉ ra từ khóe miệng để nàng giữ lại một tia ý thức, nàng sợ một khi ngủ đi sẽ không tỉnh lại được, nàng muốn tận tai nghe được câu giải thích của mẫu thân mà không phải do mình suy diễn mà raTầm mắt càng ngày càng mơ hồ, bất chợt một khe hở mở ra, một bóng người đang đi đến hướng của nàng, dáng dấp thanh nhã mà cao quý, nhưng mà tầm mắt lại rơi vào bóng tối, một câu cũng nói không ra, trong nháy mắt, trong miệng lại có thêm một vật mềm mại, tách ra hàm răng của nàng, nhưng mùi hương quen thuộc xâm nhập vào mũi của nàng, là mùi hương của mẫu thân, không sai, chính là của mẫu thân, sau đó Lạc Vũ mất đi ý thức
"Thế nào rồi?"

"Tôi đã giúp đại tiểu thư bôi thuốc rồi, vết thương có chút phát viêm nên mới sốt, tịnh dưỡng vài ngày sẽ tốt, không có vấn đề lớn gì!

""Ân!"

Lạc Hàn cau mày nhìn gương mặt đỏ ửng của người đang hôn mê do sốt cao nằm ở trên giường, trong lòng không biết đang suy nghĩ gìLạc Hàn vốn định giam Lạc Vũ trong phòng tối nhỏ vài ngày nữa, dám phản bội cô, làm những chuyện phản bội Lạc gia để cô tức muốn giết người, nhưng lý trí nói cho cô biết không thể! ! !Thế nhưng sau khi Thất Sát và Nam Kỳ trốn thoát, trong lòng cô buồn bực đến không xong, không biết cái tên ngu xuẩn kia thế nào?

Lấy Lạc Vũ ra nhử Thất Sát không phải cô không lo, nhưng cô tin Lạc Vũ có thể chống đỡ được một khoảng thời gianRạng sáng 2 giờ, bầu trời bắt đầu chuyển sáng, Lạc Hàn kiềm lòng không được bước vào căn phòng tối nhỏ dưới đất, vừa mở cửa bước vào thì mùi máu nồng nặc bao phủ lấy toàn thân, Lạc Hàn nhíu mày đi đến bên cạnh Lạc Vũ...Đập vào mắt, thân thể nhỏ bé kia không ngừng run rẫy, vết máu đang rỉ ra treo trên khóe miệng, Lạc Hàn nhíu chặt chân mày bước nhanh tới phía trước xem xét vết thương của Lạc Vũ, không phải chính mình ra tay mạnh quá tổn thương nó rồi chứ?

Sắc mặt của Lạc Hàn trầm xuống, vội vàng bồng Lạc Vũ lên đi ra ngoài, trên đường đi sau khi phát hiện đối phương không có tổn hại lớn nào, máu trên khóe miệng chỉ là nàng tự ngược bản thân mà thôi, lúc này cô mới thở phào một hơi.

Lo lắng qua đi, lửa giận lại lên, đây là ý gì? muốn cắn nát lưỡi mình để thành đứa câm chống đối mình sao?

Nó đã ngu ngốc rồi, sau này bị căm chẳng khác nào là đồ bỏ đi!

Lạc Hàn hận đến không thể đập Lạc Vũ một trận, nhưng suy nghĩ lại nếu thật sự đánh nàng nữa sợ sẽ hư mất.

Dưới tình thế bất đắc dĩ Lạc Hàn đành đưa ngón tay vào miệng Lạc Vũ, để tránh đất nước sau này có thêm một đứa câm! ! !

Sau khi bác sĩ rời khỏi, Lạc Hàn vẫn ở bên cạnh chăm sóc Lạc Vũ, mãi đến tờ mờ sáng mới rời khỏi.

Trước khi đi, Lạc Hàn để lại một nụ hôn trên trán Lạc Vũ, người sau dường như cảm nhận được cọ cọ gối đầuLạc Hàn treo lên khóe miệng ôn nhu xoa xoa đầu Lạc Vũ "Sẽ khỏe lại thôi!"

Sáng ngày thứ hai Lạc Vũ tỉnh lại thì phát hiện mình đã được đưa về phòng Nhìn căn phòng trống rỗng Lạc Vũ có chút mất mác, chẳng lẽ tối qua chính mình mơ thấy nữ vương.

Sau đó hỏi Lạc Nhất thì biết chính mình được Lạc 13 Lạc 14 đưa về phòng, nữ vương không đến dù chỉ chút.Lạc Vũ vốn muốn hỏi Lạc Hàn chuyện tối qua là như thế nào nhưng bọn Lạc Nhất cho hay sau khi Lạc Hàn nhận được văn kiện thì cấp tốc rời khỏi Lạc gia, Lạc Vũ vốn nghĩ đợi Lạc Hàn trở về hỏi sau, thế nhưng chuyện phát sinh sau đó để nàng quên đến chín tầng mây.
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 49: Con gái nuôi


Chương 49: Con gái nuôiNữ nhân này là ai?

Lạc Vũ lòng tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào mẫu thân đổi khẩu vị yêu thích nữ nhân?

Đây là nữ sủng bà ấy mới bao nuôi?

Lại còn dẫn về nhà!

Lạc Vũ đột nhiên có loại cảm giác lãnh địa của mình bị chiếm lĩnh"Mẹ, nữ nhân này là ai" Sắc mặt của Lạc Vũ trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bởi vì lời này không phải nàng hỏi ra lời, gọi Lạc Hàn mẹ, lại là nữ nhân xinh đẹp kiaMẹ? !

Lạc Hàn lúc nào nhận con gái nuôi? mình làm sao không biết? !

Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy đối phương rất nguy hiểm, có khả năng tranh giành địa bàn của chính mình.

Lạc Vũ khó chịu tới cực điểm, nhìn ánh mắt của nữ nhân nhiều hơn mấy phần địch ý"Trước đó ta từng đề cập với ngươi, Lạc Vũ, nhỏ hơn ngươi một tuổi" Lạc Hàn nhìn cũng không nhìn Lạc Vũ một chút, âm thanh lạnh nhạt giống như thường ngàyLạc Vũ đột nhiên có chút ngất rồi, đây tột cùng là chuyện ra sao?

Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ hay sao? bóp bóp cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắtĐệt!

Chính mình lúc nào có thêm một tỷ tỷ!

Lạc Vũ không cần tỷ tỷ, mẫu thân là của một mình nàng.

Yêu mến của Lạc Hàn vốn là ít ỏi đến đáng thương, làm sao còn có thể chia sẻ cùng người khác!Lạc Vũ cảm giác mình nên bảo vệ lãnh thổ của chính mình, trong đầu đã bắt đầu tính toán như thế nào chỉnh đối phương, tiện đem người doạ khóc doạ chạy.

Căn nhà này là thế giới của hai người mình và mẫu thân, làm sao có thể khoan dung người ngoài chen chân vào!"

Mẹ, cô ấy chính là con gái nuôi người nhặt về từ mười mấy năm trước?"

Lạc Lan một tay lôi kéo cánh tay của Lạc Hàn, một ngón tay chỉ Lạc Vũ, "Nhặt trở về" Ba chữ vẫn hết sức nhấn mạnhGiống như chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu xối xuống, Lạc Vũ nhất thời cả kinh ngây người như gà, một câu nói đều nói không ra, ngây ngốc sững sờ ở tại chỗMình là con gái nuôi? !

Mình là nhặt về? !

Lạc Hàn không phải mẹ ruột của mình? !Giống như bị sét lớn đánh trúng, Lạc Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lạc Hàn.

Bà ấy tại sao không nói gì, tại sao bà ấy không có phản đối?

Bà ấy nên một bạt tai đập tới, nói cho nữ nhân kia biết, mình là đứa con có quan hệ huyết thống với bà!

Nhưng mà tại sao, bà ấy lại chẳng hề nói một câu!

Còn có thể lãnh tĩnh tự nhiên như vậyLạc Vũ đột nhiên phát hiện, từ khi bắt đầu vào cửa, nữ vương lại chưa từng nhìn nàng một cái, hoàn toàn coi nàng là không khí, phớt lờ, lạnh lùng, như là quên đi sự tồn tại của nàng"Mẹ, nhà chúng ta thật to lớn thật xinh đẹp" Lạc Lan nhìn phòng khách nguy nga lộng lẫy một chút, bức tranh sơn dầu lớn, còn có đèn treo Lưu Ly óng ánh, kìm lòng không đặng ca ngợi nóiMẹ, nhà chúng ta, những câu nói này nghe vào trong tai của Lạc Vũ, có vẻ cực kỳ chói tai giễu cợt.

Lúc nào bà ấy trở thành mẹ ngươi rồi?

Lúc nào nơi này trở thành nhà ngươi rồi!Lạc Vũ rất muốn thét với đối phương một câu "Cút khỏi nhà ta" Nhưng mà nhẫn nhịn một chút, cuối cùng không có kích dộng mắng ra như thế.

Chỉ là sắc mặt khó coi nói, "Đây là xảy ra chuyện gì, con cần một giải thích"Không muốn nghe giải thích, đừng giải thích với con, con chỉ muốn người nói với con một câu, lời của nữ nhân kia đều không phải thật, con là con của người, là con gái độc nhất vô nhị người yêu nhấtBiểu tình của Lạc Hàn vẫn lạnh nhạt, phân phó một câu với Lạc Nhất, "Dẫn đại tiểu thư tham quan xung quanh một chút""Đại tiểu thư" Ba chữ triệt để để lòng của Lạc Vũ đau tới tới cực điểm, đại tiểu thư tự nhiên chỉ không phải nàng, mà là nữ nhân bà ấy dẫn vào cửa kiaLạc Nhất hơi ngẩn người một chút, lập tức cung kính mà cúi xuống người chào một cái, "Đại tiểu thư, mời bên này"Một giây trước còn gọi chính mình đại tiểu thư, bây giờ cũng đã đổi giọng gọi kêu một nữ nhân xa lạ đại tiểu thư, thậm chí so với chính mình càng cung kính hữu lễ"Ngươi, đi theo ta" Nữ vương xoay người tiến vào thư phòng, vẫn không có nhìn hướng của Lạc Vũ thêmBước chân của Lạc Vũ bước trầm trọng, bóng người của mẫu thân rõ ràng gần như vậy, đưa tay là có thể đụng vào được, vì sao lại làm cho nàng cảm giác xa không thể với như vậy, cao cao tại thượng không thể xúc phạm như vậy?Lạc Hàn đi vào thư phòng, lười biếng tùy ý nằm tựa ở tựa ở trên ghế da màu đen, hai chân bắt chéo, mười ngón giao nhauLạc Vũ đuổi theo, đứng trước bàn đọc sách, mặt tang thương, biểu tình như cha mẹ chếtLạc Hàn không mở miệng, Lạc Vũ cũng không có vội vã truy hỏi, đầu óc trống rỗng, sự tình phát triển đến quá nhanh, hỗn loạn đến nàng căn bản không kịp nghĩ rõ, làm rõ"Lạc Lan là con gái ruột ta thất lạc ở bên ngoài, trước đó cho rằng nó đã chết, gần đây mới được tin tức về nó" Lạc Hàn nhàn nhạt mở miệng giải thích, ngữ khí bình thường đến giống như nói hôm nay không khí rất tốt.

Nhưng mà sắc mặt của Lạc Vũ, lại trong nháy mắt trắng bệch xuốngLạc Vũ cắn cắn môi dưới, thở sâu một cái, cuối cùng lên tiếng hỏi, "Vậy con thì sao? cô ta là con gái ruột, vậy con là cái gì?"

"Nhặt về" Lạc Hàn mặt không hề cảm xúc trả lời.

Lạc Vũ nhìn chăm chăm mặt của Lạc Hàn, sắc mặt của đối phương như thường, không giống như là đang nói đùa.

Nữ vương lại khi nào nói đùa?Sắc mặt của Lạc Vũ tái nhợt mấy phần, quay đầu, xoa xoa sống mũi, nhịn xuống nặng nề của ngực, một bên há mồm thở dốc một bên tiêu hóa sự thật động trời này.

Trong một đêm, Lạc gia có thêm một đại tiểu thư, mà chính mình chợt trong lúc đó từ đại tiểu thư chân chính giáng chức thành hàng nhái nhặt về! ! !"

Nhặt ở đâu, đống rác?"

Lạc Vũ từng chữ từng câu dò hỏi, thậm chí có mấy phần hùng hổ doạ người.

Khi còn bé nghịch ngợm, Lạc Hàn tức giận đều sẽ nói mình là nhặt được từ đống rác, lúc đó tưởng chuyện cười, ai biết bây giờ chuyện cười này lại trở thành sự thật rồi."

Không nhớ rõ" Không nhớ rõ?

Mình ở trong lòng bà ấy bé nhỏ đến không đáng kể cứ như vậy sao?Tất cả những thứ này đối với Lạc Vũ mà nói, không khác nào sấm sét giữa trời quang.

Trong một đêm, chính mình trở thành cô nhi bị vứt bỏ, không được chờ mong sinh ra, không được chờ mong thu dưỡng, bây giờ chính chủ trở về, mình có phải nên cút xéo hay không! ! !Hốc mắt của Lạc Vũ hơi có chút ửng hồng, tiến lên một bước kéo cánh tay của Lạc Hàn, dùng sức lắc lắc, "Người có phải còn đang tức giận chuyện lúc trước hay không?

Có phải là còn đang trách cứ con hay không, có phải là bởi vì chuyện lúc trước quá để người thất vọng phẫn nộ hay không, cho nên mới cố ý gạt con kích thích con?

Tha thứ cho con có được hay không, đừng tức giận, con biết sai rồi, cầu xin người, tha thứ cho con..."

Lạc Vũ nghẹn ngào đến nói không nổi nữaLạc Hàn không hề bị lay động, thờ ơ không động lòng, thậm chí không kiên nhẫn nhíu nhíu mày lại, vung tay đánh bay tay lôi kéo của nàng.

Lạnh nhạt nói ra, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, khoảng thời gian này bận chuyện của Lan nhi, căn bản không thời gian vì một đống chuyện hư của ngươi phiền lòng"Lan nhi, trong lòng Lạc Vũ hơi phát tê, kêu đến thân mật như thế, tại sao chưa bao giờ thân mật kêu mình như vậy?

Tại sao, tại sao! ! !Lạc Vũ đột nhiên không kìm chế được nỗi nòng, cánh tay chống ở trên bàn sách, rống to với Lạc Hàn, "Con không tin, đây không phải là thật!

Người là đang gạt con, có đúng hay không?

Tất cả những thứ này đều là giả, các người là đang diễn trò, các người là hợp lại gạt con!

Hai mươi mấy năm qua một chút tin tức đều không có, người cũng một lần không đề cập tới, làm sao có khả năng đột nhiên nhô ra một đứa con gái ruột!"

Lạc Hàn không nhanh không chậm nâng tách trà lên uống một hớp, sau đó mở ra ngăn kéo, lấy ra một phần văn kiện, tiện tay ném vào trên mặt của Lạc Vũ "Đây là báo cáo kiểm nghiệm ADN, ngươi cầm lấy xem thật kỹ cho ta!"

Văn kiện nện ở trên mặt Lạc Vũ, lại tung bay bốn bên rơi trên đất.

Lạc Vũ khom người, từng tấm từng tấm nhặt lên, từng tấm từng tấm nhìn kỹ một chút, nước mắt cũng từng giọt từng giọt trượt xuống dưới, làm ướt từng tấm từng tấm giấy trắng mực đenBáo cáo ADN kia chính xác trăm phần trăm tỏ rõ một sự thật, Lạc Lan đúng là con gái ruột!Lạc Vũ không dám tin, không muốn tin, rồi lại không phải không thừa nhận, chuyện này lại là thật sự, nữ nhân kia đột nhiên xông vào nhà nàng mới là chính chủ, là thiếu chủ của Lạc gia, đại tiểu thư chân chân chính chính của Lạc gia!Giống như nước lũ vỡ đê, nước mắt mãnh liệt mà ra, thấm ướt báo cáo trong tay.

Phẫn nộ, ủy khuất, lòng chua xót, thù hận, đồng thời vọt tới hướng Lạc Vũ, làm cho nàng mất đi lý trí cuối cùng, cảm xúc đọng lại đã lâu cuối cùng bạo phátVăn kiện trong tay trong nháy mắt bị Lạc Vũ phá tan thành từng mảnh, tiện tay ném một cái, trang giấy như là như là hoa tuyết tung bay ở trong thư phòng của nữ vươngNữ vương trong nháy mắt gương mặt lạnh lẽo, "Ngươi nổi điên cái gì cho ta!"

Lạc Vũ xác thực là phát điên rồi, không muốn sống rống to với nữ vương, quở trách oán giận, đè nén ở trong lòng hai mươi năm qua bất mãn nhất thời trút xuống, "Từ nhỏ đến lớn, người đối với con không phải đánh chính là mắng, động một chút chình là vung roi đánh người.

Con luôn cho rằng người là vì tốt cho con, đối với con kỳ vọng rất cao, cho nên mới đối với con nghiêm khắc như thế.

Hôm nay con mới biết cách nghĩ trước đó là hoang đường buồn cười cỡ nào, đó căn bản chính là bởi vì con là người nhặt về, không phải con ruột người, cho nên roi đánh ở đánh ở trên người con, người mới sẽ không đau lòng, người mới có thể nhẫn tâm như vậy mà xuống tay!"

"Con của chính mình nâng ở trong lòng bàn tay che chở, nhặt về thì lấy chân đá.

Người tàn nhẫn đến quyết tâm cầm roi quất con, con cũng không tin người nỡ động nữ nhân kia một ngón tay!"

"Nói xong rồi?

Nói xong thì ra ngoài!"

Âm thanh lạnh lẽo của Nữ vương, sắc mặt cũng không quá tốtSự bình tĩnh của Lạc Hàn để Lạc Vũ càng thêm phẫn nộ, bình tĩnh là vì không để ý, bởi vì không để ý, không quan tâm cho nên mới thờ ơ không động lòng "Kêu nữ nhân kia cút ra ngoài!"

Lạc Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, cầm lấy hộp âm nhạc Lưu Ly trên bàn, bất chấp tất cả ném ra ngoài.

Hộp âm nhạc ném đến đối diện trên tủ sách, cửa kính của tủ sách nhất thời bị đập ra một cái lỗ thủng to, miểng thủy tinh nứt một đường, hộp âm nhạc đập đến nát tan, tơi bời nằm trên đấtHộp âm nhạc ngọc Lưu Ly óng ánh trong suốt kia vẫn là quà sinh nhật Lạc Vũ mấy năm trước đưa cho Lạc Hàn, bây giờ lại lạnh như băng nằm ở trên sàn nhà, không hề rực rỡ, tan tành vụn vặtLạc Hàn xanh cả mặt, đột nhiên đứng lên, một cái tát đánh ở trên mặt Lạc VũLạc Vũ bị đánh đến không đứng thẳng được, té xuống đất, một giây sau nước trà liền giội đến trên mặt của nàng.

Gò má sưng đỏ xanh lên dính nước, càng ngày càng đau đến đau đến thấu xương.

Lạc Vũ che lấy gương mặt sưng, ngơ ngác ngồi dưới đất, ánh mắt có chút mờ mịt"Ngươi phát hỏa với ai, ngươi nổi nóng với ai!

Có phải là vết thương vừa tốt, da lại ngứa!"

Nữ vương nổi giận, chỉ vào Lạc Vũ khiển trách, "Ta nói cho người biết, muốn cút cũng là ngươi cút!

Hoặc là nhịn cho ta, hoặc là cút cho ta, không chịu nổi thì cút khỏi Lạc gia cho ta!

Có nghe hay không!"

Nữ vương đã nhẫn nại rất lâu, vốn là không muốn phát hỏa, cuối cùng nhịn không đượcLạc Vũ lau lau nước mắt, khóc nức nở một tiếng, đúng vậy a, nàng vậy mà thật buồn cười để người kia cút.

Cô ta là con gái ruột của Lạc Hàn, là thiếu chủ danh chính ngôn thuận của Lạc gia, một người con gái nuôi nhặt về như nàng, có tư cách gì để cho người khác cútLạc Vũ cắn răng, tận lực không khóc lên tiếng.

Chỉ là thân thể run rẩy lợi hại"Ngươi, cút ra phòng khách quỳ, cố gắng suy nghĩ cho ta!

Ra ngoài!"

Lạc Hàn chỉ vào cửa, phẫn nộ quátHết chương 49
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 50: Phạt quỳ


Chương 50: Phạt quỳLạc Vũ cắn chặt hàm răng, đè nén tiếng khóc, mắt mũi đỏ hoe, bất đắc dĩ xoay người, mở cửa, đi tới phòng khách, quỳ xuốngĐá hoa cương màu vàng nhạt, vừa lạnh vừa cứng, Lạc Vũ mới vừa quỳ xuống, cũng cảm giác được thấy lạnh cả người từ trên đầu gối truyền đến, lạnh đến mức nàng không khỏi run lập cập.

Nước mắt vẫn lạch bạch lạch bạch rơi xuống, nện ở trên mặt đất lạnh lẽo, không lâu lắm, trên gạch sứ trước mặt là thêm một bãi nướcTất cả những thứ này thay đổi trong nháy mắt, để Lạc Vũ có loại cảm giác trời long đất lở.

Tất cả những thứ này là không chân thực như vậy, như là một cơn ác mộng, Lạc Vũ rất muốn rất muốn nhanh từ bên trong cơn ác mộng này tỉnh lạiMang theo Lạc Lan đi dạo một vòng, lần nữa về tới phòng khách, vào lúc này, Lạc Hàn cũng vừa hay từ trong thư phòng đi raLạc Lan vừa vào cửa thì thấy được Lạc Vũ quỳ trên mặt đất, khóc đến con mắt sưng đỏ, không khỏi ân cần nói, "Muội muội đây là thế nào?

Làm sao quỳ trên mặt đất"Lạc Vũ không lên tiếng, chỉ là không vui trừng cô ta một cái. mèo khóc chuột giả từ bi, ít đến giả lòng tốt!

Không chắc ở trong lòng rất vui vẻ!"

Không cần phải để ý đến nó, đi, ta dẫn ngươi đi chung quanh xem một chút" Lạc Hàn không để ý chút nào từ tốn nói, Lạc Lan cười cười, tiến lên kéo lấy cánh tay của Lạc Hàn, Lạc Hàn cũng không đem tay của cô ta vung ra, trái lại sờ sờ đầu cô ta, sắc mặt luôn lạnh lẽo căng thẳng lại mềm mại xuống, thậm chí nhiều hơn mấy phần ấm ápLạc Vũ nhìn thấy trong mắt, trong lòng càng cảm giác khó chịu, khó chịu đến muốn chết.

Ủy khuất chua xót tới cực điểm, nếu không phải cắn chặt hàm răng nhẫn nhịn, e sợ sẽ đau khóc thành tiếng tại chỗPhạt mình quỳ ở đây, lại mang theo cô ta hoan hoan hỉ hỉ tham quan du lịch.

Đối với mình chính là bày ra sắc mặt, vừa đánh vừa chửi, đối với cô ta lại là ôn nhu như thế, thân mật như thế!

Tại sao có chênh lệch lớn như vậy!

Tại sao thì không thể công bằng một chút!Những câu nói này Lạc Vũ tự nhiên không có nói ra, Lạc Lan vui vui mừng mừng kéo lấy cánh tay của Lạc Hàn rời đi, trước khi đi, còn nhìn ngó phương hướng của Lạc Vũ, làm một vẻ mặt đồng tìnhMọi người đi rồi, trong phòng khách nhất thời trống rỗng, ngoại trừ một mình Lạc Vũ, không hề động đậy mà quỳ gối trên gạch sứ lạnh lẽo cứng rắnCửa sổ mở ra, gió lạnh từ trước cửa sổ thổi vào, Lạc Vũ ôm lấy hai tay, đột nhiên cảm thấy rất lạnh rất lạnh, Thân thể lạnh, lòng cũng lạnhMọi người đi hết rồi, còn còn khóc cho ai xem?

Cho dù bà ấy vẫn còn ở nơi này, nước mắt của chính mình cũng sẽ không làm cho bà ấy đau lòng.

Lạc Vũ ngước đầu, chớp chớp mắt, không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống, trước mắt là hơi nước mờ mịt một mảnh, Lạc Vũ giơ lưng bàn tay lên dụi dụi con mắt, cảnh tượng trước mắt lại rõ ràng lênCũng không biết quỳ bao lâu, họ vẫn chưa trở về.

Đầu gối đã bắt đầu mơ hồ đau, Lạc Vũ đem trọng tâm đặt ở đầu gối trái, để bên phải thả lỏng một chút, một lúc nữa lại cảm thấy đầu gối trái đau đến sắp vỡ vụn ra, lại một phương hướng, cũng không lâu lắm, lại cảm thấy đầu gối phải đau đến sắp không chịu nổi rồi.

Dằn vặt một trận, đến cuối cùng, hai bên đều đau đến khủng khiếp, giống như bị hàng ngàn cây kim thép đâm vào xương, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên trở nên gấp gápMồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, Lạc Vũ xoa xoa đầu gối, hi vọng giảm bớt một ít đau đớn.

Thoải thoải mái mái nằm trên giường một tháng, thân thể đều đang dễ hỏng lên, mới vừa phạt quỳ hai tiếng, thì đau đến khó có thể chịu đựngThời gian càng ngày càng chậm chạp, thời gian chậm rãi trôi qua đã biến thành một loại dày vò.

Lạc Vũ thực sự không nghĩ ra, Lạc Hàn họ làm sao sẽ đi ra ngoài lâu như vậy, sẽ có nhiều lời như vậy có thể nói.

Lúc trước khi Lạc Hàn ở cùng với nàng, đều là một mình nàng lải nhải, vô cùng phấn khởi, chẳng bao lâu, Lạc Hàn sẽ không nhịn được đánh đuổi nàng đi, chê nàng phiền, không hề có một chút kiên trì.

Mà bây giờ, con gái ruột bồi bên cạnh mình, vừa đi chính là ròng rã một buổi chiềuBóng lưng của Lạc Vũ càng ngày càng cô đơn, nước mắt đã khô cạn, viền mắt là màu hồng nhàn nhạt.

Lạc Vũ thật sự là đau đến không chịu nổi, không dám vi phạm mệnh lệnh của Lạc Hàn đứng lên, chỉ đành nghiêng thân thể, tựa ở trên vách tường, lúc này giảm bớt sức nặng của đầu gối.

Cho dù là như vậy, đầu gối quỳ ở trên đá hoa cương lạnh lẽo cứng rắn vẫn cứ đau đến Lạc Vũ tê cả da đầu, thần kinh căng thẳng, trong đầu ngoại trừ đau, chính là đau, lại không có suy nghĩ khácKhí lực toàn thân trên dưới của Lạc Vũ đều dùng để chống lại đau nhức, cho tới khi Lạc Hàn vào cửa, nàng dĩ nhiên không có phát hiện"Có phải là quá lâu không có phạt, cả tư thế đều đã quên cho ta!

Có muốn hay không ta dạy ngươi thêm một lần nữa!"

Lạc Hàn đột nhiên xuất hiện tại ở cửa, hét lớnLạc Vũ giật mình, khuôn mặt nhỏ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong nháy mắt trắng bệch, vội vàng nghiêng ngược lại thân thể xếp thẳng, nâng cao sống lưng, quỳ thẳng người.

Trọng lượng toàn thân toàn bộ đặt ở trên đầu gối, đau đến huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, Lạc Vũ hoài nghi xương của mình sợ là muốn vỡ vụn ra"Mẹ, muội muội quỳ lâu như vậy, vẫn để cho em ấy đứng lên đi" Lạc Lan kéo cánh tay của nữ vương, ghé vào bên tai nữ vương thấp giọng nói ra, nhưng mà âm lượng vừa vặn có thể để cho Lạc Vũ nghe đượcLạc Vũ ở trong lòng âm thầm cười lạnh, Lạc Hàn đang nổi nóng, làm sao có khả năng cứ như vậy buông tha nàng, dáng dấp thiện lương này của Lạc Lan đến tột cùng là giả bộ cho ai xem!"

Quỳ không tốt, thì quỳ cả đêm cho ta" Lạc Hàn để lại một câu lạnh như băng sau đó liền dẫn Lạc Lan rời đi.

Tất cả giống như trong dự liệu của Lạc Vũ, nhưng mà lời của Lạc Hàn vẫn cứ đâm đau lòng của nàng.

Nàng không phải là không có chờ mong, chờ mong mẫu thân sẽ thỉnh thoảng đau lòng một chút, đối với nàng hơi tốt một chút xíu.

Nàng không tin Lạc Hàn không nhìn thấy nàng đầu đầy mồ hôi lạnh và nắm chặt quả đấm, nhưng mà bà ấy làm như không thấy.

Bởi vì không để ý, không đau lòng, cho nên mới phải ngoảnh mặt làm ngơLạc Vũ cứ như vậy vẫn đến buổi tối, vừa lạnh vừa đói bụng.

Thói quen xấu của Lạc Vũ, sáng sớm không thích ăn điểm tâm, buổi trưa bị Lạc Hàn chửi một trận, tự nhiên không thời gian ăn cơm, sau đó lại luôn bị phạt quỳ, vẫn quỳ cho tới bây giờ, ròng rã một ngày, giọt nước chưa thấm, một chút đồ ăn cũng không ănLạc gia ăn cơm rồi.

Món ngon tràn đầy đồ ăn ngon bưng lên bàn tròn gỗ đỏ, mùi thơm nức mũi, Lạc Vũ ngửi thấy được mùi cơm, đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, cơ hồ phải chảy nước dãi rồi.

Lạc Hàn ngồi ở ghế chủ, Lạc Lan cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh Lạc Hàn, vị trí kia vốn là thuộc về Lạc VũLạc Vũ liếm liếm môi khô khốc, rất đói rất muốn ăn đồ ăn, nàng ngửi thấy được mùi vị cá sốt cà, canh thịt viên cà tím, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, còn có một đống lớn đồ ăn nàng thích ăn nhất.

Nhưng mà bây giờ, nàng thấy được ngửi được, lại là ăn không đượcLạc Hàn họ đã bắt đầu động, hiển nhiên đã đem Lạc Vũ lẻ loi quỳ gối một bên quên đến sau đầu.

Lạc Vũ cúi đầu, cắn cắn môi, không muốn đi nhìn tình cảnh ấm áp hoà thuận vui vẻ kia, trong lòng càng cảm giác chua xótMùi thơm của đồ ăn khiến người ta càng thêm đói, một ngày không ăn gì cái bụng chợt bắt đầu ục ục kêu lên, âm thanh lớn đến mức để Lạc Vũ lúng túng vạn phầnLạc Hàn bị âm thanh thu hút, cuối cùng nhìn sang hướng Lạc Vũ.

Lạc Vũ ngẩng đầu lên, mắt ba ba mắt đáng thương nhìn mẫu thân, giống như là chó con ngoắt ngoắt cái đuôi mãnh liệt, hi vọng chủ nhân ném hai miếng thịt đến"Cút qua ăn cơm"Lạc Vũ kinh hỉ vạn phần, mừng rỡ, vội vội vã vã từ dưới đất bò dậy, chân quỳ đến tê dại nhất thời không chống đỡ được, lảo đảo một chút, thân thể lệch đi, đầu dĩ nhiên nặng nề đập trúng trên vách tường, Lạc Vũ ai ya một tiếng, nhe răng trợn mắt, vội vàng che lấy cái trán sưng vù một cụcLạc Hàn bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, Lạc Lan thì lại trực tiếp cười to lên, cười đến thở không ra hơi, nước mắt đều sắp muốn cười raLạc Vũ che lấy cái trán sưng, sắc mặt khó coi đi tới.

Chỉ thấy Lạc Hàn vỗ lưng Lạc Lan, âm thanh lại êm dịu là nói không ra,"Đừng bị sặc"Sắc mặt của Lạc Vũ càng khó coi, đồ ăn thơm ngát cũng nhất thời trở nên ăn không ngon, nhạt như nước ốc.

Vốn là đói bụng đến muốn chết, trong chớp mắt lại trở nên một chút khẩu vị cũng mấtTrước mặt là một mâm cá chép kho tàu, Lạc Vũ không thích ăn cá, nhưng mà món ăn này Lạc Hàn yêu thích.

Lạc Vũ gắp một miếng, chuẩn bị lấy lòng kẹp trong chén của Lạc Hàn, ai biết lại thấy được Lạc Hàn đang thay Lạc Lan gấp rau, ánh mắt dĩ nhiên là ôn nhu không giống lúc trướcLạc Vũ yên lặng rút tay trở về, đem thịt cá thả lại trong chén của mình, yên lặng ăn, xương cũng không lựa, liền trực tiếp nuốt vào bụng.

Kết quả rõ ràng, nuốt chửng, hậu quả ăn như hùm như sói chính là bị xương cá mắc kẹtLạc Vũ mãnh liệt ho lên, cũng không đợi được người vỗ vỗ cho nàng, Lạc Vũ chỉ đành đứng lên, cầm muỗng canh tự mình múc, chuẩn bị uống mấy hớp canh đem xương cá nuốt xuốngThời điểm Lạc Vũ múc lại mãnh liệt ho lên, nước canh nóng bỏng trong chén nhất thời văng ra, tóe ở trên mu bàn tay của Lạc Vũ.

Lạc Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mắt nổ đom đóm, ai biết nàng còn chưa có bắt đầu kêu đau, Lạc Lan lại đột nhiên hét lên một tiếngThời điểm nước canh nóng bỏng vung ở trên mu bàn tay của Lạc Vũ, cũng bắn tung tóe vài giọt ở trên tay Lạc Lan"Nhanh đi dùng nước lạnh xối đi" Nói chuyện là Lạc Hàn, chỉ có điều lời này không phải nói với Lạc VũLạc Vũ có chút không dám tin, nữ vương luôn luôn cực ít quan tâm ngườiLạc Lan rời khỏi ghế, Lạc Hàn quay đầu lạnh lùng nhìn Lạc Vũ một cái, lông mày cau lại, "Làm sao không cẩn thận như vậy"Lạc Vũ mặt không hề cảm xúc, một câu nói cũng không muốn nói thêm.

Cô ta chẳng qua là bị tóe vài vài giọt, thì ngạc nhiên như vậy, mình bị bỏng đến một tảng lớn như vậy, cũng không thấy người quan tâm hai câuLạc Vũ âm thầm ngồi xuống, lười đến đi dùng nước lạnh rửa.

Dù sao cũng không ai quan tâm, thì mặc nó đau thì được rồiCanh nóng là mới vừa bưng lên, cho nên bỏng đến lợi hại.

Da thịt trên mu bàn tay bỏng đến ửng hồng, thậm chí còn nổi lên mấy mấy cái bong bóng, Lạc Vũ đem ống tay áo cuốn xuống, che khuất vết bỏng trên mu bàn tay, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục kẹp lấy đồ ănLạc Hàn nhìn Lạc Vũ một chút, cuối cùng cũng không có nói cái gìSau khi Lạc Lan trở lại, không hề nói gì.

Nhưng mà Lạc Vũ suy đoán cô ta có phải đang nghi ngờ mình là cố ý chỉnh cô ta hay khôngLạc Lan không nói lời nào, Lạc Vũ tâm tình không tốt cũng không nói, nữ vương vốn cũng không phải là người nói nhiều.

Cho nên một bữa cơm ăn đến cực kỳ yên tĩnh nặng nề, ba người mỗi người suy nghĩ tâm sự của chính mìnhSau khi cơm nước xong, Lạc Vũ chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Hôm nay nàng đã rất mệt rất mệt, mệt đến cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn cố gắng ngủ một trận, quên đi tất cả, sau đó ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện tất cả khôi phục lại như ban đầu, chính mình vẫn là đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Lạc gia, tình cảm chân thành độc nhất vô nhị của nữ vươngNhưng mà có người luôn không buông tha cho nàng, một mực muốn đối phó với nàng, không cho nàng dễ chịu!"

Xem thử thích phòng nào, tùy tiện chọn" Đây là cam kết của nữ vương cho Lạc LanBiệt thự của Lạc gia rất lớn, phòng trống rất nhiều, vì nghênh tiếp Lạc Lan đến, hạ nhân Lạc gia đã đem tất cả gian phòng đều quét dọn sạch sẽ rồi.

Nhưng mà Lạc Lan lại một mực nhìn trúng phòng ngủ của Lạc Vũ"Con thích phòng này" Lạc Lan kéo lấy cánh tay của Lạc Hàn, cười tủm tỉm chỉ vào phòng của Lạc VũLạc Vũ sắc mặt khó coi, Lạc Lan tuyệt đối là cố ý, đây là đang khiêu khích với nàng!Hết chương 50Edit: không chỉ có mn ấm ức đâu, tui cũng ấm ức gần chết luôn nè, mong Vũ xảy ra chuyện gì cho Hàn hối hận chơi, mà xảy ra thiệt, nhưng Hàn lại không hay không biết gì luôn, buôn ghê gớm, mn thì đọc một lần đã tức rui, tui đọc 2 3 lần để chỉnh sửa càng tức thêm tức
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 51: Rời nhà ra đi


Chương 51: Rời nhà ra đi"Căn phòng này là của ta" Lạc Vũ ngữ khí không thiện.

Vấn đề lãnh thổ là đại sự liên quan đến nâng cao đời sống, đương nhiên phải không thể nhượng bộ, thề sống chết giữ đến cùngLạc Lan chép chép miệng, lung lay cánh tay của Lạc Hàn, làm nũng nói, "Mẹ, vừa rồi người là từng cam kết, để con tùy ý chọn.

Người không thể nói lời không giữ lời"Thanh âm của Lạc Lan ỏng ẹo, lạnh đến Lạc Vũ nổi lên da gà cả người.

Động tác dính nhơm nhớp này, càng làm cho Lạc Vũ buồn nôn đến muốn ói.

Nhưng mà hiển nhiên nàng không có ý thức được, lúc trước nàng cũng là làm nũng bán manh (hành động đáng yêu, moe) như vậy"Lạc Vũ, ngươi dọn ra, đổi một phòng khác" Lạc Vũ, mà không phải Tiểu Vũ, vừa nghe đến hai chữ mở đầu, lòng của Lạc Vũ chìm xuống"Tại sao muốn con dọn đi?

đây rõ ràng là phòng của con, con ở đến rất tốt, tại sao phải dọn đi!"

Lạc Vũ quả thực tức giận run cả người, "Phòng trống nhiều như vậy, một mực muốn cướp của ta, ta thấy ngươi chính là nhắm vào ta, nhất định muốn cản trở ta!"

Lạc Vũ giận Lạc Lan làm khó dễ, càng giận Lạc Hàn thiên vị!Lạc Lan giữ được bình tĩnh hơn nhiều so với Lạc Vũ, mặt vẫn mỉm cười, không nhanh không chậm giải thích, "Căn phòng này chính là bên cạnh phòng ngủ của mẹ, hai mẹ con chúng tôi mười mấy năm không gặp, tự nhiên muốn ở gần một chút, rất nhiều lời riêng muốn nói, bồi dưỡng tình cảm một chút""Ngươi đây căn bản chính là tu hú chiếm tổ chim yến!"

So với đoan trang khéo léo với Lạc Lan, Lạc Vũ hoàn toàn thì giống như con mèo xù lông, cao cao quơ móng vuốt nhỏ, hận không thể nhào tới ở trên mặt của đối phương rạch một đường.

Nhưng mà nữ vương ở đây, Lạc Vũ ngược lại thật sự không dám động thủ với Lạc Lan, bằng không thê thảm chính là nàngHai mẹ con, lời riêng tư, còn bồi dưỡng cảm tình!

Lạc Vũ hận đến nghiến răng, ghen tị đố kị!Lạc Lan vẫn bình tĩnh như nước, rộng lượng biết chuyện, càng có vẻ sự chật vật của Lạc Vũ, như là vai hề, cực kỳ buồn cười, chật vật đến cực điểmLạc Lan cười lạnh một tiếng, "Đến tột cùng ai mới là tu hú, ai mới là chim yến?"

Lạc Vũ vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Cô ta mới là thiếu chủ chân thật sự của Lạc gia, chính mình chẳng qua là hàng nhái, cô nhi nhặt về, muốn nói tu hú chiếm tổ chim yến, cũng là chính mình chiếm mẹ của cô ta trước, chiếm tất cả của cô ta trướcCàng làm cho Lạc Vũ khó chịu chính là, Lạc Lan cười lạnh như vậy trong nháy mắt, lại thật giống với Lạc Hàn giống nhau đến mấy phần, cao quý lạnh nhạt giống nhau, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Trước đây Lạc Vũ cũng rất kỳ quái, tại sao mẫu thân lãnh diễm cảm tính như thế, chính mình lại không di truyền được những ưu điểm này, vóc người cũng giống, tướng mạo cũng chỉ có thể tính là thanh tú.

Bây giờ cuối cùng nghĩ thông suốt rồi, quả nhiên Lạc Lan so với mình càng giống nữ vương hơn"Tất cả im miệng cho ta, một căn phòng có cái gì tranh cãi!"

Nữ vương cuối cùng nổi giận, Lạc Lan ngã vào trong khuỷu tay của nữ vương, Lạc Vũ thì lại cúi thấp đầu xuống, không dám nhiều lời"Lạc Nhất, đem hành lý của Lan nhi mang vào, đổi một phòng cho Lạc Vũ" Nữ vương lạnh lùng ra lệnhLan nhi, Lạc Vũ, đãi ngộ này cũng thật là khác biệt một trời một vực!Lạc Nhất tự nhiên không dám chống đối mệnh lệnh của nữ vương, lập tức đem một đống lớn hành lý của Lạc Lan dời vào trong phòng của Lạc VũLạc Vũ giận đến sôi máu, xù lông giận dữ hét lên, "Con chắc chắn sẽ không đem đồ dọn ra!"

"Vậy thì toàn bộ ném đi" Lạc Hàn hoàn toàn không cho Lạc Vũ mặt mũi, không khác nào trước mặt mọi người đánh một bạt tai.

Nhưng mà Lạc Vũ thà nguyện nữ vương đánh mình một bạt tai, cũng không nguyện tàn nhẫn lạnh lùng đối xử với chính mình như vậyLạc Vũ cắn răng, cả giận nói, "Hai mẹ con các người cầm đuốc soi đêm bàn bạc thì được rồi, con cút ra ngoài đường ngủ!"

Lạc Vũ không khóc, lòng lại đang chảy máu, "Dù sao con khiến người phiền chán, rất chướng mắt, cút đến thật xa, để tránh người phiền lòng!"

Lạc Vũ lao ra cửa lớn, chạy ra ngoài, cứ chạy, cứ chạy, cho đến đã hoàn toàn không nhìn thấy biệt thự của Lạc gia, mới chậm rãi ngừng lạiKhông có ai kêu nàng "Đứng lại", cũng không có ai lao ra đuổi theo nàng, Lạc Hàn cứ như vậy mặc cho nàng giận hờn chạy đi, thậm chí ngay cả một câu cũng không nóiLạc Vũ từ từ quanh quẫn ở trên đường phố trống rỗng.

Gió lạnh thổi tới, hàn ý chậm rãi tụ tập.

Trên phố không có một người, làm bạn với Lạc Vũ chỉ có cái bóng dưới dưới đèn đườngXa xa là một loạt tòa nhà, đèn đuốc ngàn nhà, nhiệt độ ấm áp.

Lạc Vũ đột nhiên có chút ước ao, một căn nhà ấm áp, một người ở trong nhà đợi chờ mình, chuyện này là quý giá tốt đẹp cỡ nàoLá khô bị gió lạnh thổi cuốn lên, ở dưới đèn đường mờ vàng tung bay.

Lạc Vũ ngồi xổm xuống, nhặt lên một chiếc lá khô héo, bóng dáng cô đơn tựa hồ so với lá khô càng thêm chán nản cô quạnh.

Lá khô là đứa con bị cây vứt bỏ, lá khô không có tác dụng, cây tự nhiên cũng sẽ không lưu lại.

Chỉ là những lá cây xanh non kia vẫn cứ tựa sát vào đại thụ, đón gió vui cười tiêu sái, như là đang giễu cợt lá khô lẻ loi nằm dưới đất, bị ô tô tùy ý nghiền épLạc Vũ nhớ lại quá khứ, có một ngày về nhà quá muộn, bị nữ vương lấy ra gia pháp, quất một trận.

Lúc đó oán giận bất mãn, cảm thấy nữ vương quản đến quá rộng không, bây giờ cuối cùng tự do, nữ vương không quản không hỏi nàng, hơn nửa đêm rời nhà bỏ đi, nữ vương cũng không hỏi đến một câu, hoàn toàn không lo lắng an nguy của nàngLạc Vũ không biết là có nên vui mừng chính mình cuối cùng tự do rồi không, không có ai quản đông quản tây, ung dung tiêu sái, chẳng lẽ không phải một chuyện vô cùng tốt sao?

Nhưng mà tại sao, trong lòng sẽ khó chịu như vậy, khó chịu đến muốn say mèm một trận, quên đi tất cả?Lạc Vũ thất hồn lạc phách đi tới quán bar ven đường, vào lúc này, Lạc Lan chắc ở trong lòng mẫu thân làm nũng vui cười, hai người họ hai mươi năm không gặp mặt, chắc có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói, chỉ sợ nói tới sáng cũng nói không hếtLạc Vũ một cước đá bay lon nước giải khát ven đường, lon nước giải khát bay đến không trung, lại nặng nề rơi xuống, Lạc Vũ nhấc chân dùng sức giẫm, lon nước giải khát nhất thời bị đạp đến bẹt díLạc Vũ nghĩ thầm, lon nước giải khát này nếu là mặt của Lạc Lan, thật là tốt biết bao.

Một cước giẫm cái nát bét, nhưng mà nữ vương sợ là đau lòng hơn rồi.

Lạc Vũ thở dài, cảm giác trong lòng mình vô cùng đau đớnBuổi tối, trong quán rượu người người nhốn nháo, so với đường phố trống rỗng, quả thực là chênh lệch rõ ràngLạc Vũ đi vào, thấy được bên trong có không ít người, nhưng mà cơ hồ tất cả nam nhân đều cùng nhìn một hướng.

Phương hướng đó đặt một khối giống như nam châm, thu hút tất cả ánh mắt của nam nhân"Cô ấy uống cả ba tiếng, khẳng định đã say không chịu được, anh em, có đi thử hay không, đem người nhắc lên giường?"

Một nam nhân ánh mắt khiếm nhã, xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử"Đi!

Đem người bó lên giường, ba người anh em chúng ta luân phiên nếm thử mùi vị" Có người thì có háo sắc, không háo sắc, nhưng mà ba người này hiển nhiên là hai người có đủ rồiBa người vội vã không nhịn nổi xông lên trên, sau đó chính là ba tiếng kêu thảm thiết, một ngón tay của người đàn ông bị bẻ đi 180 độ, hiển nhiên đã bị đứt đoạn mất.

Một người đàn ông bị bình rượu đập trúng đầu, cái trán chảy ra máu.

Một người đàn ông, đang che lấy ở giữa hai chân, kêu thảm thiết cả ngàyLạc Vũ nhìn tới chính giữa, xa xa nhìn đến, một mỹ nhân cực kỳ lãnh diễm, bên cạnh để mười mấy vỏ chai rượu, tất cả nam nhân trong quán rượu đều bị cô ấy hấp dẫn tới ánh mắt, nhưng cô ấy lại hồn nhiên không biết, vẫn cứ một ly tiếp một ly rót lấy, hoàn toàn không đem những nam nhân nhìn chằm chằm kia, không có ý tốt để ở trong mắtNữ nhân lãnh diễm mê người tác động tâm của mỗi người đàn ông, nhưng nhìn mà không thể động, cao quý mà không thể bám, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn mà không có thể khinh nhờn, cho dù không ít người đều hận không thể khinh nhờn đùa bỡn một hồi.

Cho nên, bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi nữ nhân triệt để say ngất ngây, sau khi say ngất đi thì có thể mặc họ tùy ý đùa bỡn, Nhưng mà, nữ nhân một ly lại một ly uống hơn ba tiếng, bình rượu chất đống một chỗ, vẫn không thấy cô ấy say điCác nam nhân ở đây chờ đến có chút lo lắng rồi.Vẻ đẹp của cô ấy quá mức chói mắt, gò má ửng đỏ càng là thêm mấy phần yêu diễm, cô ấy muôn người chú ý như vậy, lại là để tất cả nữ nhân ở đây ảm đạm tối tămCô ấy là nữ vương độc nhất vô nhị trong quán rượu, càng là nữ thần trong lòng của các nam nhânLạc Vũ cuối cùng càng rõ ràng hình dạng của đối phương, vội vàng lui lại mấy bước, quay người, chuẩn bị tránh đi"Đứng lại!"

Một tiếng quát lạnh, bên trong âm điệu lạnh lẽo nhiều hơn mấy phần say ngà ngà mông lung mê ngườiLạc Vũ ai thán, thực sự là oan gia ngõ hẹp, năm hạn bất lợi a!

Làm sao tùy tùy tiện tiện đi vào một quán bar, thì đụng phải Tịch ThấtLạc Vũ đương nhiên sẽ không đứng lại, vùi đầu tiếp tục đi tới phía trướcMột chai rượu ném qua, nện ở trên vách tường phía trước Lạc Vũ, rượu tung toé ra, tóe trên mặt Lạc Vũ.

Lạc Vũ giật mình, bình rượu kia vừa rồi nếu là đập ở trên đầu mình, đầu của chính mình sợ là muốn nở hoa rồiLạc Vũ quay người, Tịch Thất đã ở sau lưng nàng rồi.

Lạc Vũ lùi về sau một bước, cổ tay lại bị Tịch Thất mạnh mẽ nắm lấy, Tịch Thất đột nhiên kéo một cái, Lạc Vũ suýt chút nữa ngã xuống đất"Buông tôi ra!"

Lạc Vũ thét lên, sắc mặt không vui, muốn đem cổ tay thoát ra khỏi tay Tịch ThấtTịch Thất quay người nhanh chân đi về phía trước, Lạc Vũ cũng bị động đi đến phía trướcLạc Vũ dùng sức giãy giụa, lại vẫn cứ thoát khỏi sự ràng buộc của Tịch Thất.

Tịch Thất đi đến rất nhanh, Lạc Vũ bị lôi kéo đến lảo đảo, va va chạm chạm, còn bị chân bàn đập lấy đầu gối, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng mà Tịch Thất hoàn toàn mặc kệ không lo, vẫn là thô bạo kéo lấy người, sau đó ném vào một gian phòng của quán barLạc Vũ hung hăng ngã ở trên đất, đầu gối đụng đau vừa rồi lần nữa đụng vào trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, Lạc Vũ rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Muốn thẳng người đứng lên, trên đầu gối lại truyền đến một trận đau đớn, để nàng lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, có chút không thể ra sức, cảm giác lực bất tòng tâmĐầu gối phạt quỳ một buổi trưa bây giờ đang điên cuồng kêu gào, đau đến xót ruộtTịch Thất một cước đá vào trên cửa, một tiếng vang thật lớn, cửa nặng nề đóng lại, sau đó, Lạc Vũ thấy được Tịch Thất đem chốt cửa cài lại"Cô muốn làm gì" Tịch Thất thô bạo lạnh lùng như vậy để Lạc Vũ cảm thấy rất xa lạ, rất đáng sợ.

Cổ tay hồng hồng, có chút đau nhói, Tiểu Thất dịu dàng như vậy tựa hồ chỉ tồn tại ở trong ký ức, cũng không bao giờ trở về nữaLạc Vũ nhìn nhìn bốn phía căn phòng, lòng nhất thời chìm xuống.

Quán bar này nhìn như đường hoàng ra dáng lại còn có địa phương nặng khẩu vị như vậy!

Cũng không biết Tịch Thất là cố ý hay là vô tình, lại đem nàng ném tới phòng này, còn đóng cửa lại!Treo trên vách tường của gian phòng từng cái từng cái roi da vừa ngắn vừa dài, chuôi roi thô to, bên trên còn không ít đạo cụ nhô ra, hiển nhiên là dùng để giáo điều.

Trên tủ đầu giường bày xích sắt và dây nịt, trên trần nhà thậm chí còn treo vòng treo.

Nến đỏ trên bàn ánh sáng dìu dịu lóng lánh, còn chảy xuống nước mắt nóng bỏngLạc Vũ không để ý trên đầu gối đau nhức, sợ đến vội vàng đứng lên, phóng đi ra ngoài cửa, Tịch Thất đưa tay ngăn cản, sắc mặt Lạc Vũ trầm đi, một cước đá quaTịch Thất nghiêng người né tránh, cười lạnh một tiếng, "Mấy cái thân thủ kia của ngươi không lọt vào mắt, còn muốn chạy khỏi lòng bàn tay của ta!"

Hai người ở chung hơn một năm, Lạc Vũ có bao nhiêu cân lượng, Tịch Thất lại quá là rõ ràngHết chương 51
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 52: Cưỡng gian trước (H)


Chương 52: Cưỡng gian trướcLạc Vũ không cam lòng yếu thế, so chiêu cùng Tịch Thất.

Hôm nay tâm tình nàng rất tồi tệ, thực sự rất muốn thoải mái tràn trề đánh một trận, cố gắng phát tiết một trậnNhưng mà, nguyện vọng của Lạc Vũ không có thực hiện được.

Bởi vì hôm nay tâm tình của Tịch Thất cũng rất tồi tệ, thực sự chẳng muốn cùng nàng từ từ ma sát, so với thoải mái tràn trề đánh một trận, Tịch Thất càng muốn muốn tốc chiến tốc thắngKhi xưa so chiêu với Tịch Thất, Tịch Thất nhiều nhất chỉ lấy bảy phần thực lực thật, hôm nay Tịch Thất thật sự hung ác lên, Lạc Vũ mới thật sự cảm nhận được, Thất Sát xếp hàng thứ hai đến tột cùng đáng sợ bao nhiêuHai phút qua đi, Lạc Vũ đã bị Tịch Thất quật ngã đến trên giường, vừa định đứng dậy, đã bị Tịch Thất ràng buộc lấy hai tay, áp chế không thể động đậyLạc Vũ thật sự cảm nhận được nàng và Tịch Thất chênh lệch to lớn, ở trước mặt Tịch Thất, nàng thì như một con kiến, nhỏ bé mà không chịu nổi một đòn, Tịch Thất nhẹ nhàng động dộng tay, là có thể mạnh mẽ bóp chết nàngThực lực quyết định tất cả!

Nếu như Tịch Thất đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của nàng, để nàng ở trên đời này vĩnh viễn bốc hơi Tịch Thất đem Lạc Vũ đè lại ở trên giường, một tay nắm lấy cổ tay của Lạc Vũ, siết chặt trói buộc, một cái tay khác thì lại mạnh mẽ nắm cằm của Lạc Vũ, hận không thể đem đối phương bóp nátLạc Vũ bị áp chế ở trên giường, không thể động đậy, cằm đau dữ dội, vừa định la đau, môi đã bị Tịch Thất niêm phong lại.

Không như lạnh lẽo thấu xương của lúc xưa, vào giờ phút này, môi của Tịch Thất là hừng hực xao động như vậy, mang theo mùi rượu nồng đậm, thơm ngát say lòng người.

Nhưng mà, Lạc Vũ lại không có hưởng thụ được tư vị tốt đẹp như vậy, bởi vì đây không phải là nụ hôn dịu dàng, mà là tàn bạo, như kéo xé, như là dã thú cắn xéLạc Vũ đau đến ưm một tiếng, trong miệng toàn là mùi máu tanh.

Tịch Thất như là đang phát tiết trả thù mạnh mẽ giày xéo bờ môi trắng mịn, cắn xé đầu lưỡi linh xảo mềm nhẵn này.

Lạc Vũ hừ một tiếng, thống khổ khó đè xuống, Tịch Thất ở trên đầu lưỡi nàng hung hăng cắn một cái, trong miệng trong nháy mắt bị mùi rỉ sắt tràn đầy, tràn vào trong cổLạc Vũ kịch liệt vùng vẫy, đột nhiên phát lực, vươn mình tránh thoát ràng buộc của Tịch Thất, sau đó thừa dịp Tịch Thất chưa sẵn sàng, một bạt tai đánh ở trên mặt của đối phương, trên gương mặt để vô số nam nhân thần hồn điên đảo"Cô tỉnh táo một chút cho tôi!"

Lạc Vũ hét lớn, nhấc mu bàn tay lau lau máu tươi của khoé miệng, môi bị Tịch Thất cắn nát da, ngay cả đầu lưỡi cũng đang ẩn ẩn phát đauLạc Vũ hi vọng một bạt tai có thể đem Tịch Thất uống say đánh tỉnh, đáng tiếc không như mong muốn, một bạt tai này không chỉ có không để cho Tịch Thất tỉnh táo mấy phần, nhưng mà để cô ấy càng thêm điên cuồngTrên mặt lạnh lẽo có thêm năm dấu ngón tay, Tịch Thất sờ sờ gò má của chính mình, ánh mắt càng thêm thâm trầm mấy phần, lửa giận chậm rãi ngưng tụ ở trong mắt, giống như yên tĩnh cuối cùng của núi lửa trước khi phunLạc Vũ xuống giường, đi ra cửa, nàng muốn rời khỏi, càng nhanh càng tốt.

Lúc trước chính mình đâm Tịch Thất một đao, cô ấy tất nhiên ghi hận trong lòng, bây giờ cô ấy uống say, ai biết cô ấy sẽ làm ra chuyện điên cuồng gìLạc Vũ vừa bước ra một bước, Tịch Thất đột nhiên ra tay, một cước bổ vào trên đầu gối của nàng, Lạc Vũ bị đau, hai chân mềm nhũn, quỳ ở trên đất, một giây sau thì lại bị Tịch Thất ném tới trên giườngLần này, động tác của Tịch Thất so với vừa rồi càng nóng nảy, càng thô lỗ.

Lạc Vũ còn không có phản ứng lại, hai tay đã bị dây xích chặt chẽ khóa lại, giơ cao khỏi đỉnh đầu, không thể động đậyLạc Vũ bắt đầu khủng hoảng lên, Tịch Thất điên rồi sao, cô ấy muốn làm cái gì?"

Thả tôi ra ngoài!"

Lạc Vũ hét lớn, cổ tay dùng sức lôi kéo, nhưng mà dây xích vẫn sít sao trói lấy hai tay của nàng, căn bản không thoát ra đượcNgay sau đó, một bạt tai thì đánh ở trên mặt nàng, mặt của Lạc Vũ nhất thời bị tát đến lệch một bên.

Gò má sưng đỏ đau nhói, Lạc Vũ sững sờ nhìn Tịch Thất, không dám tinĐây là lần đầu tiên Tịch Thất động thủ đánh nàng, Tịch Thất của trước đây, mặc kệ đối với người ngoài nhẫn tâm lạnh lẽo cỡ nào, đối với nàng lại luôn đều là bao dung, bất luận tức giận hơn, cũng không động tới nàng một đầu ngón tay, nhưng mà hôm nay, Tịch Thất lại động thủ đánh nàng rồi !"

Đây là đánh thay những thuộc hạ thề chết theo ta" Tịch Thất vừa nói, lại là một bạt tai đánh ở một bên khác trên mặt của Lạc Vũ, "Bạt tay này là vì Nam Kỳ"Máu tươi theo khóe miệng lướt xuống, hai tay của Lạc Vũ bị gắt gao trói lại, cũng không thể phản kháng, cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể mặc cho Tịch Thất đánhLạc Vũ gắt gao cắn lấy môi dưới, nước mắt không cho mềm yếu lăn xuống"Ta suýt chút nữa chết ở trên tay ngươi, tiếp theo xem như là vì bản thân ta đòi lại!"

Thanh âm của Tịch Thất lạnh buốc lãnh đạm, mang theo hàn ý thật sâuLạc Vũ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái bạt tai tiếp theo, nhưng mà đau đớn cũng không có như chờ đợiLạc Vũ thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, lại phát hiện sự tình so với một bạt tai càng nghiêm trọng đáng sợ hơnY phục trên người bị Tịch Thất thô bạo xé ra, Lạc Vũ giãy dụa không ngừng, lại bị Tịch Thất hung hăng đặt tại dưới thân.

Trên người trong nháy mắt đã bị lột sạch, quần áo đã vỡ vụn thành từng mảng từng mảng, rách nát không thể tả.

Thân thể không hề che đậy bại lộ ở trước mặt Tịch Thất, không khí lạnh lẽo để da thịt nổi lên một lớp da gà, cơ thể hơi co rúm lại run runLạc Vũ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vành tai đỏ đến mức sắp chảy ra máu.

Lúc xưa hai người cũng có từng tiếp xúc da thịt, nhưng mà là ở dưới nền móng ngươi tình ta nguyện, bây giờ nàng là bị Tịch Thất trói ở trên giường, ép buộc đi làm loại chuyện kia, loại vô lực tuyệt vọng thân bất do kỷ này, để Lạc Vũ cảm thấy phẫn nộ và sỉ nhụcĐộng tác của Tịch Thất cũng không có dừng lại, tay chậm rãi trượt tới phía dưới lưng quần, Lạc Vũ cả kinh, giống như cá trên thớt, mãnh liệt giãy dụa, cổ tay bị dây xích làm cho đau nhức, nhưng mà nàng vẫn liều mạng giãy dụaMột giây sau, quần cũng nát tan ở trong tay của Tịch Thất, Tịch Thất cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm của Lạc Vũ, liếm liếm vết máu khóe môi của nàng, "Động đến lợi hại như vậy, ngươi cứ vội vã như vậy không chịu nổi muốn rồi sao?"

Tay của Tịch Thất dọc theo bên đùi, chậm rãi trượt lên, cách quần lót, vừa nhẹ vừa nặng xoa nắn lấy"Cô khốn nạn!

Thả tôi ra!"

Lạc Vũ nổi trận lôi đình, lông toàn thân trên dưới đều nổ tung, "Tôi phải gọi người!"

"Ngươi muốn kêu thì kêu, tốt nhất để tất cả mọi người đều tới nhìn bộ dạng này của ngươi một chút!"

Tịch Thất cười lạnh một tiếng, tay hơi dùng sức, quần lót của Lạc Vũ cũng cuối cùng xé bỏ điBây giờ, cuối cùng một vật che đậy cũng thành một đóng vải rách, Lạc Vũ không hề che đậy, không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt Tịch ThấtTầm mắt của Tịch Thất trên dưới đánh giá để Lạc Vũ cảm thấy nhục nhã vạn phần, lửa giận bạo phát giống như núi lửa, "Cô là kẻ điên, cô đây là đang cưỡng gian!"

Ánh mắt của Tịch Thất trở nên tối tăm, ý cười của khóe miệng mang theo một tia tàn nhẫn, "Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta thì giống như ngươi mong muốn"Không có màn dạo đầu, không có vuốt ve, Tịch Thất trực tiếp vươn ngón tay thô bạo đâm vào động nhỏ mềm mại của Lạc Vũ, hoa viên kia chưa bao giờ bị khai hoang quaLạc Vũ "A" kêu thảm một tiếng, thân thể nhất thời cong lên, cuộn tròn thành một đoànĐau quá, đau quá, so với đánh mấy roi vẫn đau đến lợi hạiTịch Thất đối với thống khổ của Lạc Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay nhanh chóng ra vào hai cái, lại lần nữa thêm một ngón tay hung hăng đâm vào"Ta cho dù cưỡng gian ngươi thì lại làm sao?"

Sức mạnh trên tay càng ngày càng nặng"Ân...."

"Ngươi cho rằng ngươi vẫn là đại tiểu thư Lạc gia cao cao tại thượng kia?"

Trong thanh âm của Tịch Thất là xem thường và giễu cợt nồng đậm"Đau..."

"Ngươi chẳng qua là con hoang nhặt về, phế vật, cho dù ta động ngươi thì thế nào?

Ngươi cho rằng nữ vương Lạc gia sẽ để ý một người xa lạ không hề liên hệ máu mủ với cô ta sao?"

Lạc gia cũng xếp vào nội gián của Thiên Ảnh, Lạc gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Tịch Thất đương nhiên sẽ không thể không biết gì cả"Cô câm miệng cho tôi!" tiếng nói của Lạc Vũ mang theo khóc nức nở, âm thanh run rẩy, mang theo thống khổ ẩn nhẫn.

Lời của Tịch Thất tổn thương lòng của nàng, khối vết sẹo này bị Tịch Thất hung hăng xé ra, hiện ra vết thương máu me đầm đìa, khó có thể khép lại"Ngươi vì Lạc Hàn đâm ta một đao, quay đầu lại, vẫn không phải bị cô ta đuổi khỏi nhà, vứt như giày cũ!"

Thấy được khuôn mặt thống khổ của Lạc Vũ, Tịch Thất có loại vui vẻ của trả thù, nhưng mà một giây sau lại cảm thấy lòng như đao cắt"A -" Khắp khuôn mặt của Lạc Vũ là mồ hôi lạnh, đau nhức để nàng nhíu chặt chân mày, "Tôi phải giết cô, tôi thật hối hận lúc đó không đem dao đâm vào trong trái tim của cô !"

Sắc mặt Tịch Thất càng thêm âm trầm, như là mây đen dày nặng trước khi bảo táp xảy ra, đè đến người thở không ra hơiĐộng tác trên tay của Tịch Thất thêm nhanh, một lần so với một lần dùng sức, một lần so với một lần thâm nhập, Lạc Vũ cắn chặt hàm răng, lại vẫn cứ không kìm nén được tiếng rên khó nhịn kia"Tôi hận cô, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho cô!"

Mang theo tiếng khóc lóc *, run rẩy làm cho người đau lòngGian phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ còn dư lại tiếng vang da thịt ma sát nhau, còn có tiếng bọt nước tung toéĐau đớn tràn ngập tất cả, sắp làm cho nàng nghẹt thở, cắn nuốt đi tất cả lý trí của nàng, nhưng mà cùng lúc đó, khoái cảm cũng theo đuôi sau, kích phá tất cả phòng tuyến của nàng, để nàng thất bại thảm hại.

Lạc Vũ hét lên một tiếng, cuối cùng leo tới đỉnh cao nhất, thân thể co giật liên tục run rẩy, đau đớn mà vui sướng, thứ khoái cảm này làm cho nàng cảm thấy sỉ nhục"Tôi hận cô, tôi muốn giết cô, lần sau rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"

Lạc Vũ khóc không thành tiếng, nhục nhã làm cho nàng hận không thể chui xuống đất.

Nếu như hai tay không phải là bị dây xích gắt gao trói lại, nàng nhất định sẽ liều mạng nhào tới bóp lấy cổ của Tịch Thất"Thật sao?"

Tịch Thất cười đến lãnh diễm, thậm chí có mấy phần mê hoặc trầm luân, "Ta cho rằng ngươi sẽ giống như hôm nay ta đối với ngươi, nhục nhã ta một trận, trả thù lại"Trên giường là một vết máu lớn, trên tay của Tịch Thất cũng tràn đầy máu tươi.

Tịch Thất liếm liếm dòng máu, vẻ mặt mê hoặc như là con dơi trong đêm tối, như yêu tinh hút máu, "Ngươi cư nhiên còn là xử nữ"Thấy được bãi máu tươi kia, lửa giận của Tịch Thất thoáng hạ thấp, đối với sự thật lần đầu tiên của Lạc Vũ, có vẻ cực kỳ thoả mãn sung sướng, "Coi như nể tình ngươi lần đầu tiên, chúng ta trở lại trước đây, trước tiên khởi động trò chơi được rồi"Cái gọi là khởi động trò chơi của Tịch Thất, chính là từng cây từng cây nến thô to mà nóng bỏng kiaLạc Vũ thấy được động tác của Tịch Thất, sắc mặt nhất thời trắng bệch,"Cô là kẻ điên, ma quỷ!"

Lạc Vũ lại bắt đầu liều mạng giãy dụa, chỗ cổ tay đã bị dây xích ma sát sưng đỏ không thể tảTịch Thất say rượu mất đi lý trí và bình tĩnh của ngày xưa, hành vi càng điên cuồng bạo ngược lên.

Lạc Vũ không biết, ôn nhu lạnh lẽo ngày xưa, và bây giờ tàn bạo vô tình, người nào mới thật sự là cô ấy, hay là nói, Tịch Thất uống say mới rốt cục lộ ra bản tính sát thủ tàn nhẫn tuyệt tình của cô ấyGiọt nến nóng bỏng nhỏ ở trên lưng bóng loáng trắng nõn của Lạc Vũ , phía sau lưng nhất thời truyền đến đau đớn một hồi, Lạc Vũ rên rỉ một tiếng, mang theo ba phần khoái ý, bảy phần thống khổ.

Chất lỏng nóng bỏng đốt cháy da thịt, hơi đau nhói, gió lạnh vừa thổi, liền ngưng tụ ở bên trên da thịt.

Cây nến từ từ trượt xuống, mỗi một lần nhỏ xuống, đều sẽ để Lạc Vũ hơi run lên, lên tiếng phá vụnGiọt nến nhỏ vào bên trên mông của Lạc Vũ, vị trí mẫn cảm nhất toàn thân trên dưới của Lạc Vũ.

Lạc Vũ thút thít rên rỉ một tiếng, mông run lẩy bẩy, ngược lại giống như chào mờiTịch Thất ở bên tai của Lạc Vũ nhẹ nhàng thổi một hơi khí nóng, cười trêu nói, "Nếu như ta đem cây nến cắm ở trong cái miệng nhỏ ở phía dưới, để nó chậm rãi đốt rụi, chậm rãi nhỏ sáp, ngươi nói thế nào?"

Lạc Vũ lưng phát lạnh, sợ đến mặt không có chút máu, hận không thể nhào tới cắn nát gương mặt đáng ghét kia,"Cô là tên biến thái, cmn điên vì rượu cái gì!"

Tịch Thất đến cùng chỉ là dọa Lạc Vũ, cũng không có thật sự làm như thế, nhưng mà vẫn là lật mặt Lạc Vũ qua, đem nàng đè lại ở trên giường, sau đó mạnh mẽ tách ra hai chân của nàngLạc Vũ nức nở một tiếng, không thể thoát khỏi, chỉ đành chịu đựng một vòng vận mệnh lần nữa bị cưỡng gian"Không muốn, ngô -""Ô~ ~ chậm một chút, quá nhanh rồi -""Tôi không chịu nổi rồi, tôi phải giết cô, ngàn đao vạn quả cô, a -"......(sau đó lượt bỏ 20 ngàn chữ)Hết chương 52Edit: tui chỉ muốn Lạc với Hàn thôi, hic hic
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 53: Vứt bỏ (H)


Chương 53: Vứt bỏLạc Vũ mềm oặt nằm ở trên giường, toàn thân trên dưới không hề có một chút khí lực, trên da thịt trắng nõn đều là dấu vết xanh tím, trên da thịt phía sau lưng đến mông càng là ngưng kết sáp nến đỏ tươi như máu, bỗng dưng tăng thêm mấy phần mê hoặc. ** co rụt lại một cái hơi co rúm lại, vừa rồi vị trí chịu thương yêu, cực kỳ mẫn cảm, mang theo vài phần hơi đau đớn"Dáng dấp bây giờ của ngươi thực sự là mê người, chúng ta có cần tới một lần nữa không?"

Khóe miệng của Tịch Thất mang theo vài phần mê hoặc, mấy phần mùi vị trêu đùa"Đừng mà -" Thanh âm của Lạc Vũ nhỏ bé vô lực, vỡ nát mà mảnh mai.

Nàng đã không chịu nổi, cũng không chịu nổi càng nhiều hoan ái hơn rồiKhắp khuôn mặt của Lạc Vũ là mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ thấm mồ hôi có vẻ có mấy phần tiều tụy, lại phối hợp tiếng ngẹn ngào khóc nức nở trầm thấp, để Tịch Thất không tự chủ được muốn tiếp tục chà đạp, tiếp tục khi dễ, để nàng ở dưới thân mình du dương rên rỉTịch Thất vừa mới đụng tới nhiệt độ ướt át phía dưới, ** còn bốc hơi nóng, thân thể của Lạc Vũ liền hung hăng run rẩy một hồi, âm thanh run rẩy, mang theo vài phần nghẹn ngào"Đừng mà, cầu xin cô, thả tôi ra" hèn mọn xin tha, cầu xin.

Cho dù chuyện này để Lạc Vũ cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng xác thực đau đến sắp ngất xỉu, nàng không muốn, cũng không thể lần nữa chịu đựng sự xâm phạm quá mức thô bạo dã man của Tịch ThấtLạc Vũ xin tha để Tịch Thất cực kỳ sung sướng thoả mãn, cô ấy cúi đầu hôn cái cổ mềm mại của Lạc Vũ một cái, sau đó một cái mạnh mẽ cắn lấy xương quai xanh đẹp đẽ của Lạc Vũ"A -" Lạc Vũ rên rỉ ra tiếng, đau đến lông mày nhíu chặt, trên xương quai xanh máu tươi tràn ra, Tịch Thất liếm liếm máu tươi rách da tràn ra, khá là thỏa mãn nhìn dấu răng thật sâu kiaCô ấy muốn ở trên người Lạc Vũ lưu lại dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa, bất kể là từ trên tinh thần hay là từ trên thân thể.

Cho dù sau này nàng nằm ở trên giường của người khác, cũng không quên được sự đau đớn và tuyệt vọng của đêm đầu nàyTịch Thất cắn cực kỳ dùng sức, giống như là muốn đem xương quai xanh của Lạc Vũ cắn đứt, dấu răng thật sâu đóng ở trên người Lạc Vũ, tất cả yêu đều gom lại ở bên trong dấu ấn này"Vừa rồi ngươi không phải vẫn hùng hồn kêu la muốn giết ta sao?"

Ngón tay lạnh như băng của Tịch Thất dọc theo gò má của Lạc Vũ chậm rãi vuốt nhẹ, "Hiện tại làm sao như quả cầu da xì hơi như thế, thấp hèn cầu xin ta tha cho ngươi?"

Lạc Vũ không nói gì, trả lời Tịch Thất chỉ có tiếng khóc lóc đứt quãngTịch Thất tiếp tục lầm bầm, "Dấu răng này hai ngày nữa vẫn là sẽ biến mất, ngươi nói, dùng đao khắc vào thì thế nào?

Vết sẹo như vậy sẽ vĩnh viễn ở lại trong thân thể của ngươi, bất luận ngươi đi tới chỗ nào, ngươi đều sẽ nhớ tới ta cả đời"Nước mắt nóng bỏng từ trong mắt của Lạc Vũ lướt xuống, làm ướt gối màu trắng tinh, "Cô là đang trả thù tôi sao?

Trả thù tôi ngày đó đâm cô một đao""Làm sao có chứ?"

Tịch Thất cúi đầu, mút nước mắt khóe mắt của Lạc Vũ, "Ta rõ ràng là đang thương yêu ngươi"Lạc Vũ thân thể căng thẳng bởi vì ôn nhu ngắn ngủi của Tịch Thất mà chậm rãi thanh tĩnh lại, nhưng mà một giây sau, tay của Tịch Thất lần nữa không hề có điềm báo trước mạnh mẽ đâm vào trong thân thể của Lạc Vũ"A -" Lạc Vũ một tiếng hét thảm, hai chân thẳng tắp run lên, nước mắt mãnh liệt mà raKhông biết có phải nguyên nhân say rượu hay không, Tịch Thất phát hiện mình đặc biệt làm Lạc Vũ khóc, nàng càng khóc đến lợi hại, càng là thống khổ khó nhịn, càng là kêu thảm thiết xin tha, mình cũng lại càng hưng phầnLạc Vũ hai tay gắt gao nắm lấy dây xích lạnh lẽo, thân thể cong đến như con tôm, thân thể bị va chạm đến mãnh liệt lay động, dưới thân là đau đớn giống như một loại xé rách"Tiểu Thất, ngô -, cầu xin cô, tha cho tôi, ân a -" Lạc Vũ phát hiện mình càng là xin tha đến lợi hại, động tác của Tịch Thất cũng là càng ngày càng kịch liệt thô bạo, không lưu lại mặt mũi.

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Vũ đau đến co lại thành một đoàn, nàng cảm giác mình sắp bị đùa hư rồi, có lẽ cũng thấy không được mặt trời ngày mai nữa, đêm nay thì sẽ bị Tịch Thất đùa chết ở căn phòng đáng sợ này"Đây chính là đêm đầu của ngươi, ta đương nhiên phải cho ngươi buổi tối cả đời khó quên.

Ngươi nói phải không?"

Thanh âm của Tịch Thất vẫn lạnh lẽo tàn nhẫn, mang theo một tia **"Chỉ cần buông tha tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, a -, Tiểu Thất, đừng mà, đừng như vậy, ô -" Lạc Vũ cảm thấy vô lực mà tuyệt vọng, mình tựa như là con rối bị người tùy ý chơi đùa, không có tự do, càng không có quyền lực cự tuyệt.

Ngoại trừ yên lặng chịu đựng, nhẫn nại thống khổ và nhục nhã, không còn cơ hội lựa chọn cơ hội lựa chọn gì khác"Ngươi bây giờ cảm thấy đau đớn, khi ngươi đem đao đâm vào thân thể ta, ngươi chưa hề biết ta có bao nhiêu đau, ngươi lúc đó từng hỏi ta có đau hay không sao?"

Một đao kia, đâm nhói không chỉ có là thân thể, càng là trái tim"Tôi sai rồi, ô -, đau quá, a -, Tiểu Thất, cầu xin cô, nhẹ chút, nhẹ chút -" Lạc Vũ đã không đòi hỏi Tịch Thất dừng tay, chỉ cần cô ấy đừng vào sâu như vậy, đừng gấp gáp như vậy, đừng thô bạo như vậy, có thể ôn nhu một chút, nhẹ một chút, chậm một chút, thì đủ rồiTrong bóng đêm yên tĩnh, trong phòng an tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng vang va chạm của dây xích, còn có tiếng đánh da thịt mãnh liệt"Cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi bị ta đùa đến khóc lóc xin tha rồi" Động tác trên tay của Tịch Thất không ngừng, tiếp tục chơi đùa sỉ nhục người dưới thânLạc Vũ cảm giác được tay lạnh như băng của Tịch Thất mạnh mẽ đâm vào trong thân thể ấm áp của mình, mãnh liệt ra vào để tiếng bọt nước dưới thân truyền đến, âm thanh trong yên tĩnh không hề có một tiếng động trong đêm đặc biệt là chói taiLạc Vũ cắn môi, đỏ cả mặt, thật sự để nàng cảm giác không thể chịu đựng, cực kỳ xấu hổ mở miệng xấu hổ mở miệng chính là, Tịch Thất chơi đùa sỉ nhục để thân thể của nàng không tự chủ được sinh ra vui vẻ, hơn nữa là mãnh liệt như vậyLạc Vũ cảm giác mình sắp đau đến ngất đi, bên người chỉ còn dư lại tiếng gào khóc, tiếng cầu xin tha thứ của mình, còn có khóc nức nở nghẹn ngào vô cùngLúc Lạc Vũ tỉnh lại lần nữa, dây xích trên tay đã được cởi ra rồi.

Lạc Vũ xoa xoa cổ tay sưng đỏ, lửa giận mãnh liệt thiêu đốt, một bạt tai quất tới trên mặt Tịch Thất.

Chỉ đáng tiếc thân thể vừa rồi chịu quá nhiều thương yêu suy yếu vô lực, một bạt tai này đánh trên mặt Tịch Thất, cũng như là đang dịu dàng xoa xoaTầm mắt lạnh lùng của Tịch Thất bắn tới, Lạc Vũ sợ đến hơi co tay lại, thân thể không tự chủ lui về sau.

Lạc Vũ nhìn quanh bốn phía một cái, chính mình còn ở bên trong căn phòng đáng sợ kia, roi ra ngăm đen dài nhỏ còn từng hàng treo trên tường, chuôi roi thô dày này vẫn cứ nhìn thấy mà giật mình.

Ý thức được chính mình còn không có thoát khỏi ma chưởng của Tịch Thất, sắc mặt của Lạc Vũ lại trắng bạch mấy phần"Vừa rồi Ngươi không phải vẫn gào khóc xin tha sao?

Làm sao vừa mới thả ngươi ra, ngươi thì dám động thủ với ta?"

Tịch Thất cười lạnh một tiếng, Lạc Vũ tự nhiên run lẩy bẩy, "Giáo huấn đêm nay còn chưa đủ sao?

Ngươi có phải là muốn nếm thử mùi vị mấy roi da kia hay không"Lạc Vũ gắt gao cắn lấy hàm răng, không để hàm răng trên dưới run run, lông mi mãnh liệt run rẩy lay động, huyết dịch của toàn thân trên dưới trong nháy mắt lạnh xuống như băngCô ấy là ma quỷ, cô ấy là ma quỷ không hơn không kém!Tịch Thất đem ga giường màu trắng quấn ở trên người Lạc Vũ, sau đó đem người khiêng đến trên vai của mình.

Lạc Vũ không biết Tịch Thất làm sao có khí lực lớn như vậy, chính mình tốt xấu gì cũng gần một trăm cân (50kg), ở trong tay cô ấy, lại giống như một túi bông vải, không lao lực chút nào.

Lạc Vũ làm sao biết, năm đó khi Tịch Thất huấn luyện, đều là cõng lấy vật nặng hơn 100 cân tiến vào đất hoang tác chiến, lăn lộn ở trong mưa bom bão đạn, hơi bất cẩn một chút, sẽ bị mất mạngLạc Vũ liều mạng giãy dụa, muốn chạy trốn khống chế của ma quỷ, dùng sức đánh phía sau lưng của Tịch Thất, muốn làm cho đối phương bị đau thả nàng xuống.

Đáng tiếc, thủ đoạn của Lạc Vũ luôn luôn đối với Tịch Thất không có tác dụng.

Tịch Thất hung hăng đánh một bạt tay trên mông Lạc Vũ, âm thanh trầm đi, "Ngươi có phải là muốn ta ném ngươi lên giường, luân phiên một lần nữa không!"

Lời này vừa nói ra, Lạc Vũ quả nhiên yên tĩnh lại, không dám đánh lung tung lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Tịch Thất, chỉ là trong lòng hận không thể một cái bóp chết cổ của đối phươngTịch Thất mở cửa đi ra ngoài, không để ý ánh mắt vừa quái dị vừa kinh ngạc của người khác, trực tiếp đi tới bãi đậu xe dưới đất, kéo ra cửa xe, đem Lạc Vũ nặng nề ném vào, sau đó đột nhiên, hung hăng đóng cửa xe lạiLạc Vũ muốn chạy đi, vừa mới đứng dậy, đầu thì hung hăng đập lấy trên cửa xe, Lạc Vũ ai ya một tiếng, đau đến mắt nổ đom đómĐợi khi Lạc Vũ phục hồi tinh thần lại, xe đã khởi động rồi.Ban đêm yên tĩnh, gió hơi lạnh, đường phố trống rỗng, còn có mưa to tầm tã.

Hạt mưa rơi ở bên trên cửa sổ của xe, xuyên thấu qua khe hở của cửa sổ xe rơi vào.

Lạc Vũ cảm thấy có chút lạnh giá, đem ga giường trên người che kín một chút, nhưng mà thân thể vẫn lạnh đến mức run rẩyBên ngoài là mưa to như trút nước, mưa đánh liều mạng lay động, trên kính chắn gió vẫn cứ là một mảnh mưa mờ mịt, mơ hồ không rõLúc nào mưa lại rơi?

Đêm mưa, lạnh giá, lạnh lẽo như vậy"Cô muốn dẫn tôi đi nơi nào?"

Thanh âm của Lạc Vũ lành lạnh, con mắt vô thần nhìn phía trước"Về nhà, sau đó đem ngươi nhốt vào tầng hầm, chờ ta chơi chán, sẽ vứt ngươi" Thanh âm của Tịch Thất lạnh lùng như nước đá, lại không giống đang nói đùaLạc Vũ nằm ở trên cửa sổ xe, khóc nức nở trầm thấp, tay từ từ trượt tới trên tay cầm, cho dù ngã gãy hai chân, nàng cũng phải chạy khỏi sự khống chế của Tịch Thất, thoát khỏi vận mệnh bị tùy ý chơi đùaChỉ là Lạc Vũ vừa mới đụng tới tay cầm, bên tai liền vang lên thanh âm lạnh như băng của Tịch Thất"Nếu như ngươi dám trốn, ta thì ở trên phố muốn ngươi, ngươi có tin không?"

Lạc Vũ run lên, rút tay trở về, tiếng khóc càng ngày càng vang.

Nàng muốn về nhà, nàng rất muốn rất muốn về nhà, bất luận Lạc Hàn lơ là lạnh lùng với nàng cỡ nào, nàng cũng muốn trở lại bên cạnh mẫu thânNgười này không phải Tịch Thất nàng quen thuộc, người này là ma quỷ, là kẻ điên, đáng sợ đến để lòng người phát lạnh, trong lòng run sợ trong lòng run sợ"Thả tôi rời khỏi, cầu xin cô, thả tôi đi" Nhốt ở tầng hầm không thấy ánh mặt trời, giống như tính nô chỉ chỉ có thể mặc cho người ta mong muốn, không có tự do, càng không hề tôn nghiêm có thể nóiTay chân lạnh lẽo, sợ sệt, tuyệt vọng, hoảng sợ, Lạc Vũ ôm chặt lấy cánh tay của chính mình, co lại thành một đoàn.

Nếu như thời gian có thể chảy ngược lại, nàng nhất định sẽ không thất thường rời nhà trốn đi, nếu như lúc đó nàng có thể nhịn tức nuốt tiếng ở Lạc gia, phớt lờ Lạc Lan cố ý làm khó dễ, sự tình cũng chắc chắn sẽ không phát triển đến mức độ bây giờ đáng sợ như vậy mà không thể thu thậpLàm sao bây giờ?

Làm thế nào mới tốt?

Làm sao mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tịch Thất?Lạc Vũ lần đầu tiên căm hận sự bất lực và mềm yếu của chính mình như vậy, bởi vì thực lực không đủ, cho nên ở trước mặt Tịch Thất mới có thể không hề có chút sức chống đỡ, bởi vì suy bại vô dụng, nữ vương mới có thể nhìn cũng lười đến nhìn nàng thêm một cáiĐiện thoại vang lên, trong lòng Lạc Vũ vui vẻ, cho rằng Lạc Hàn cuối cùng lo lắng cho mình chủ động gọi điện thoại đến, nhưng mà sờ sờ trên người mình, mới phát hiện toàn thân mình trần trụi, ngoại trừ khoác lên người ga giường, cái gì cũng không cóVang lên là điện thoại của Tịch Thất, Tịch Thất hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn là nhận điện thoại"Tỷ tỷ, làm sao chị vẫn chưa trở lại?"

Thanh âm của Nam Kỳ, giai điệu yêu mị mà êm tai"Tại sao ngươi còn chưa ngủ" Thanh âm của Tịch Thất ấm áp mà nhu hòa, lạnh lẽo tàn bạo trước đó tuyệt nhiên không giống"Em nhớ chị" Thanh âm của Nam Kỳ nhiều hơn mấy phần hờn dỗi, "Em đã ở trước cửa nhà chị đợi ròng rã ba tiếng rồi"Tịch Thất nhíu nhíu mày, "Làm sao ngươi không cố gắng ở bệnh viện, chạy đến làm cái gì?"

"Tỷ tỷ đừng tức giận, tiểu Kỳ bất an, rất lo lắng, sợ tỷ tỷ sẽ vứt bỏ tiểu Kỳ, lại đi tìm nữ nhân kia" Ngồi xổm ở cửa nhà Tịch Thất, bị gió lạnh thổi ròng rã ba tiếng, bây giờ mưa to lại nổi lên, thanh âm của Nam Kỳ lạnh đến không ngớt cũng bắt đầu run rẩyThanh âm của Tịch Thất vẫn ôn nhu, thậm chí mang theo mấy phần mùi vị sủng nịch, "Tiểu Kỳ ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ lập tức liền trở về"Lạc Vũ nghe được trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.

Tịch Thất ôn nhu như thế sủng ái quan tâm người và Tịch Thất tàn bạo máu tanh đùa bỡn vừa rồi kia lại là cùng một người!Tịch Thất cúp điện thoại, đột nhiên phanh xe, Lạc Vũ không hề chuẩn bị, đầu đập trúng trên cửa sổ xe, đau đến nàng nước mắt uông uông, nhe răng trợn mắtTịch Thất dừng xe ở ven đường, xoay đầu lại, trên mặt đã không có ôn nhu thương tiếc vừa rồi, lần nữa khôi phục thành vẻ mặt lạnh lẽo tàn khốc, đôi mắt kia dường như hàn băng, khiến người ta khắp cả người phát lạnh thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lạc Vũ"Cô lại muốn làm gì?"

Đêm nay Lạc Vũ đã bị Tịch Thất dọa cho sợ rồi, một cái ánh mắt, một động tác của Tịch Thất, cũng có thể làm cho trong lòng nàng run sợ, hoảng sợ vạn phần"Cút xuống xe!"

Mệnh lệnh không thể kháng cựBên ngoài mưa rào xối xả như cũ, gió lạnh runNếu như nói trước đó Tịch Thất nói câu này, Lạc Vũ tất nhiên cảm thấy cao hứng sung sướng, vui mừng chính mình tránh được một kiếp, nhưng mà bây giờ, Tịch Thất kêu nàng cút ra ngoài, lại là bởi vì nguyên nhân nhận một cú điện thoại của Nam Kỳ"Bởi vì cô ấy sao?"

Lạc Vũ cười khổ, tàn khốc vô tình chính là cô ấy, ôn nhu đa tình cũng là cô ấy, chẳng qua là quay về người khác thôiTịch Thất đã từng ôn nhu như thế thương tiếc đối với chính mình, chỉ đáng tiếc, bây giờ làm cô ấy đau lòng động tâm đã đổi thành người khácChênh lệch, lại là chênh lệch to lớn!Nữ vương đối với Lạc Lan hỏi han ân cần, đối với mình lại mặc kệ không hỏi!Bây giờ Tịch Thất cũng là như vậy, đối với Nam Kỳ quan tâm đầy đủ, lại đối với mình lãnh khốc vô tình!Tại sao vậy, tại sao vậy!

ông trời tại sao không công bằng như thế!Phẫn nộ, sự phẫn nộ nồng đậm, khó có thể kể rõ đau lòng, khó chịu, còn có tuyệt vọng thật sâu như vách núiThấy được Lạc Vũ không nhúc nhích, Tịch Thất xuống xe, mở cửa xe ra, thô bạo mà vô tình đem Lạc Vũ ném ra ngoài xe, Lạc Vũ nặng nề té xuống đất, nước bẩn của mặt đất làm dơ ga giường màu trắng quấn ở trên người nàng, để nàng xem ra càng ngày càng vô cùng chật vậtLạc Vũ lệ như suối trào, mưa to giội rửa ở trên mặt của nàng, không nhận rõ đến tột cùng là nước mưa hay là nước mắtLạc Vũ thét với Tịch Thất, "Cô đã có Nam Kỳ, tại sao còn muốn đối với tôi như vậy!"

Muốn được lần đầu tiên của mình, lại vô tình như thế đem mình vứt bỏ ở ven đường!Tịch Thất mặt không hề cảm xúc, âm thanh vẫn lạnh lẽo đến để lòng người lạnh ngắt, "Chẳng qua là vui đùa ngươi một chút mà thôi.

Ngươi cho rằng ta vẫn thật sự thèm ngươi hay sao?"

Tịch Thất lên xe, đoạn tuyệt rời khỏi, ô tô tóe lên một mảng lớn bọt nước, nước bẩn bắn tung tóe trên mặt Lạc VũLạnh quá, lạnh quá, không khí lạnh lẽo, cuồng phong lạnh giá thấu xương, còn có mưa to như trút nước.

Trong mưa to gió lớn, bóng người của Lạc Vũ có vẻ đặc biệt tiều tụy đơn bạcLạc Vũ xoa xoa nước bẩn trên mặt, mưa to lần nữa đem khuôn mặtcủa nàng làm ướt, nước mắt theo mưa to chậm rãi chảy xuôi, mùi vị mặn mặn mang theo cay đắng nồng đậmĐường phố trống rỗng, đèn đường mờ vàng, gió mưa lạnh giá thấu xươngLạc Vũ một mình ngơ ngác ngồi ở bên lề đường, ánh mắt mê man mà tuyệt vọng, thân thể run lẩy bẩy, môi đã lạnh đến đen rồiNàng lại bị vứt bỏ!Lạc Hàn có con gái ruột Lạc Lan, vứt bỏ nàng!Họ đều không cần nàng, họ thành đôi thành cặp, chỉ có một mình nàng, có vẻ dư thừa mà buồn cười, như là nốt nhạc không hài hòa nhất bên trong nhạc giao hưởngLạc Vũ đem đầu vùi ở trên đầu gối của chính mình, bờ vai hơi rung động, hai tay ôm chặt lấy hai chân của chính mình, tận lực đem thân thể co lại thành một đoàn.

Tối nay, tại sao lại lạnh lẽo như thế, tịch mịch như thế, lại là khiến người ta tuyệt vọng như thế?Bị người vứt bỏ lặp đi lặp lại, chính mình thật sự là khiến người chán ghét như vậy sao?Thân thể vừa rồi bị Tịch Thất chà đạp qua còn đang kêu gào đau đớn và chua xót, nhưng mà thực sự để Lạc Vũ đau đến không muốn sống, lại là trái tim.

Trái tim, giống như bị mạnh mẽ khoét một đao, máu me đầm đìa, đau thấu tim ganMưa to hung hăng đánh ở trên đầu nàng, tựa hồ đang vô tình giễu cợt nàng buồn cười, đáng thương.

Trời đất rộng lớn, Lạc Vũ càng ngày càng cảm giác mình nhỏ bé, như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, không chỗ có thể đi, không chỗ có thể về, lại không có chỗ chính mình dung thânThì ra, mình là sự tồn tại không cần thiết, dư thừa, chán ghétThì ra, họ là ghét bỏ mình như vậy, phiền chán mình, thậm chí căm hận mìnhLạc Vũ cảm giác mình nên rộng lượng một chút yên lặng chúc phúc, giương mắt nhìn họ hạnh phúc vui vẻ.

Tình mẹ con, tình chị em, cảm tình tốt đẹp mà hồn nhiên cỡ nào.

Nhưng mà tất cả những thứ này, cũng không thuộc về nàng, không có quan hệ gì với nàng.

Nàng là phế vệt bị chán ghét vứt bỏHết chương 53Tác giả có lời muốn nói: Vũ bị hai bên khinh bỉ, ô ô
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 54: Chó lang thang


Chương 54: Chó lang thangMưa to trút xuống, dội ở trên đầu Lạc Vũ, Lạc Vũ ngước đầu, nước mưa tùy ý giội rửa giội rửa nước mắt và chật vật của chính mình.

Nước mưa chảy vào trong miệng, làm dịu cổ họng khô khốcLạc Vũ muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân vừa tê vừa đau, hơi động một cái, địa phương ở giữa hai chân thì đau đớn cực kỳ.

Chỗ đó đau đớn, để Lạc Vũ cảm thấy xấu hổ vạn phần, không đất dung thân, giống như thời khắc sỉ nhục bị tiến vào trong người, cả đời cũng không thể tiêu trừLạc Vũ chống lấy lan can ven đường đứng lên, hai chân run lẩy bẩy, run rẫy không thôi...Lạc Vũ hít thở sâu mấy hơi thở, từ từ hướng phía trước bước ra một bước.

Nhưng mà nàng vừa mới nhấc chân, liền phát hiện ga giường quấn ở trên người mình bị món đồ gì kéo lạiLạc Vũ tóc gáy dựng thẳng, bốn phía rõ ràng không có một người, chẳng lẽ là va đụng phải quỷ hay sao?

Lạc Vũ vẻ mặt đau khổ, đều sắp muốn khóc lên.

Một mình xui xẻo lên, quả nhiên là họa vô đơn chí, chuyện xui xẻo theo nhau mà tới, chồng chất mà tới.Đèn đường mờ vàng lấp loé mấy lần, đột nhiên tắt đi.

Bốn phía nhất thời rơi vào trong một mảng bóng tối.

Trên đường trống rỗng, một bóng người cũng không có, trên đường phố lành lạnh, cũng không có xe cộ qua lạiTên khốn Tịch Thất kia vứt nàng ở một nơi hoang vu hẻo lánh, địa phương quỷ quái trước không thôn sau không quán!Gió bốn phía tựa hồ âm lãnh hai phần, có thêm một hơi khí lạnhLạc Vũ lưng lạnh cả người, ở buổi tối trăng cao gió lạnh này, hơn nửa đêm, ở một nơi hoang dã này, có phải là sẽ có cái thứ không sạch sẽ gì xuất hiện không? !Lạc Vũ kích lên dũng khí cực kỳ nhanh chóng liếc nhìn phía sau, lại chẳng có cái gì cả, lòng Lạc Vũ nhất thời nâng lên.

Tất cả những thứ này thật là quỷ dị, Lạc Vũ cảm giác mình nên nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, càng nhanh càng tốt.Bây giờ, Lạc Vũ càng ngày càng hối hận chính mình đêm nay kích động, nếu như ngoan ngoãn ở Lạc gia, ở bên người Lạc Hàn, nơi nào sẽ gặp phải sai lầm này a!Thân là một người vô cùng mù đường, bị Tịch Thất ném tới một địa phương xa lạ mà quỷ dị, Lạc Vũ vô cùng hoài nghi mình có thể có tìm được đường về nhà hay không.

Về nhà, nàng muốn về nhà.

Cho dù nữ vương đối với nàng lạnh nhạt, nhưng mà chỉ cần ở bên cạnh bà ấy, nàng sẽ cảm thấy rất an toàn, cái gì cũng không cần lo lắngLạc Vũ cảm giác có lông xù gì đó đụng phải gót chân của mình.

Lạc Vũ sợ đến nhảy lên, gặp quỷ, tuyệt đối là gặp quỷ! !Đèn đường lại quỷ dị mà lấp loé hai cái, vèo một cái lại sáng"Ẳng ẳng...."

Lạc Vũ nhìn lại dưới thân, thì ra là một con chó hoang bẩn thỉu"Ngươi dơ như thế, không nên tới đụng ta" Lạc Vũ kéo kéo ga giường quấn ở trên người mình, nhưng mà tiểu cẩu vẫn cứ gắt gao cắn vào "Quần áo" của Lạc Vũ, tuyệt không nhả raLạc Vũ thấy được tiểu cẩu bẩn thỉu, trước tiên còn có mấy phần ghét bỏ, nhưng mà bỗng nhiên lại nghĩ đến, chính mình bây giờ bộ dạng này, nói không chừng so với tiểu cẩu còn phải chật vật dơ bẩn hơnTiểu cẩu gắt gao cắn vào ga giường, mở to một đôi mắt đen nước long lanh, tội nghiệp nhìn Lạc Vũ, chỉ sợ Lạc Vũ cứ như vậy bỏ lại nó mà đi, nhưng mà lại có chút dáng dấp sợ hãi, tựa hồ sợ Lạc Vũ hung hăng đá nó một cướcThấy được chó hoang, Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy cái vật nhỏ này và mình ngược lại có mấy phần cảm giác đồng bệnh tương liênTrên người tiểu cẩu tràn đầy bùn bẩn, trên người Lạc Vũ cũng dính đầy nước bẩn, tiểu cẩu bị mưa to xối thành chó rơi xuống nước, Lạc Vũ cũng thực sự không tốt được chỗ nào.

Một cái chân của tiểu cẩu hình như bị thương, đi đường có chút bất ổn, giữa hai chân của Lạc Vũ đau dữ dội, dáng dấp khập khiễng đúng là không khác nhau chút nào với tiểu cẩuLạc Vũ thấy được chó hoang vô cùng thảm, thì giống như thấy được chính mình, tự nhiên mà sinh ra mấy phần cảm giác thân thiếtLạc Vũ ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của tiểu cẩu, tự nhủ, "Ngươi cũng bị chủ nhân từ bỏ sao?"

Chó hoang ẳng ẳng kêu hai tiếng, tựa hồ là đang đáp lại câu hỏi của Lạc VũLạc Vũ nâng cầm, cảm thấy chó hoang này có mấy phần linh tính, nghe hiểu được mình nói chuyện, vì vậy tiếp tục tự nhủ, "Chân của ngươi là bị chủ nhân nhà ngươi đánh bị thương sao?

Người đó cũng không cần ngươi rồi, làm sao vẫn tàn nhẫn đối xử với ngươi như thế?" hốc mắt của Lạc Vũ lần nữa đỏ lênChó hoang tiến lên, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của Lạc Vũ.

Cảm giác mềm mỏng, trơn bóng, vừa ấm vừa nhột.

Lạc Vũ không khỏi phát hiện, chó hoang này có phải xấu chút rồi không, dơ chút rồi không, nhưng mà ngược lại có mấy phần đáng yêu"Ngươi quá ngốc rồi, làm sao không tìm chỗ trốn mưa, làm gì ngây ngốc ở chỗ này gió thổi mưa dầm?"

Lạc Vũ cuốn cuốn lỗ tai của tiểu cẩu, vẫn là không biết là đang nói tiểu cẩu, hay là đang nói chính nàngChó hoang thấy được đối phương không có ác ý, lắc đuôi nhỏ, vui mừng hưng phấn nhào vào trong lòng Lạc Vũ, còn ở trên người Lạc Vũ cọ cọLạc Vũ không có ghét bỏ chó hoang dơ hôi, chưa hề đem con vật nhỏ đẩy ra ném đi.

Tiểu gia hỏa đáng thương này đã bị chủ nhân vứt bỏ một lần, mình tại sao có thể tàn nhẫn như vậy vứt bỏ nó một lần nữa đây?"

Ngươi đi theo ta đi, dù sao chủ nhân nhà ngươi cũng không cần ngươi" Tiểu cẩu tựa hồ nghe hiểu được lời của Lạc Vũ, đuôi đung đưa đến càng lợi hại, ở trong lòng Lạc Vũ hoạt động một hồi, lè lưỡi liếm liếm mặt Lạc Vũ, trên mặt Lạc Vũ lập tức nhiễm phải bùn, bẩn thỉu một đóng.

Lạc Vũ cũng lười đi quản, dù sao mưa to như trút nước này đều sẽ đem tất cả dơ bẩn rửa sạchTiểu cẩu tựa hồ rất lạnh, bị gió to mưa lớn lạnh đến lợi hại, không ngừng mà chui vào trong lòng Lạc Vũ, muốn tìm một địa phương ấm áp nóng hổi một chút, làm cho Lạc Vũ vừa tê vừa ngứaLạc Vũ nhấc lên đuôi nhỏ của chó hoang, đem nó từ trong tấm ga giường nắm ra ngoài, vừa hiếu kì cừa mắc cười, "Không cho nghịch ngợm, bằng không đem ngươi ném vào trong đống rác"Tiểu cẩu chớp chớp con mắt, sợ đến không nhúc nhích, thân thể nhỏ run lẩy bẩy, lạnh đến mức không xongLạc Vũ cười cười, đem tiểu Cẩu ôm vào trong ngực, một bên vuốt ve lông mềm mại của nóCon đường phía trước rất dài rất dài, tựa hồ mãi mãi cũng không có điểm đến.

Ở bên trong mưa sa gió rét, con đường tương lai không nhìn thấy này, sẽ có gian nan khốn khổ cỡ nào?

Phía trước lại sẽ có bao nhiêu gai góc và đau khổ chờ đợi chính mình?Lạc Vũ thở dài, tiểu cẩu được chính mình nhặt về nhà, chính mình có thể được ai nhặt về đây?Nếu như lúc trước nữ vương chưa hề đem chính mình nhặt về nhà, chính mình có phải đã lạnh chết ở bên đường, hay là từ từ chết đói, mục nát, không người để ý tới?Có lẽ chính mình nên học biết cảm ơn, cho dù không có quan hệ máu mủ, ơn nuôi dưỡng hai mươi năm qua, tình cảm dưỡng dục, chính mình cũng nên cố gắng báo đáp, học cách tự đủ"Giả như người chưa từng dưỡng dục ta cho ta cuộc sống ấm ápGiả như người chưa từng bảo vệ ta vận mệnh của ta sẽ là cái gìLà người nuôi nấng ta trưởng thành giúp đỡ ta nói câu đầu tiênLà người cho ta một căn nhà để ta và người cùng nhau có được nó"........Thấy được Lạc gia gần trong gang tấc, Lạc Vũ trái lại có chút khiếp đảmBộ dạng mình bây giờ, chính mình cái gì cũng không có mặc, trên người xanh tím loang lổ, đâu đâu cũng có dấu vết hoan ái, giữa hai chân càng là sưng đến cả bước đi đều đi không lưu loát.

Nếu như bộ dạng này bị nữ vương nhìn thấy, có thể làm cho bà ấy càng căm ghét hay không?

Lạc Vũ cũng không biết tại sao, dù sao ngàn không muốn vạn không muốn để nữ vương thấy được bộ dạng chật vật này của mình bây giờ, càng không muốn để bà thấy được chính mình tàn tạ không thể tả, thân thể vết thương đầy rẫyLạc Vũ không dám vào cửa, chỉ đành ẩn núp ở rừng cây ngoài cửa Lạc gia, tiểu cẩu ngược lại cũng nghe lời, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Lạc Vũ, cũng không lộn xộn, cũng không kêu loạn, yên lặng hơi híp mắt lạiLạc Vũ ít nhất ở trong bụi cây núp hơn một giờ, vẫn cứ không nhìn thấy bóng người của nữ vương.

Thì ra nàng là muốn chờ nữ vương sau khi ra cửa chính mình lại lén lút lẻn vào, nhưng mà đợi hơn nửa ngày, cũng không đợi được nữ vương ra ngoài, Lạc Vũ bắt đầu đau đầu, nữ vương rốt cuộc là đã ra ngoài hay là đang ngủ nướng?

Lẽ nào tối hôm qua cùng Lạc Lan giao lưu cả một đêm, cho nên buổi sáng không dậy nổi hay sao?Lạc Vũ trong lòng ê ẩm, hai mẹ con này tình cảm cũng quá tốt rồi đó, vừa thấy mặt đã dính chung một chỗ như keo như sơn, nhìn dáng dấp, tối hôm qua Lạc Lan khẳng định bò lên giường của nữ vương, thử nghĩ trước đây, mình là trăm cay ngàn đắng cỡ nào mới bò lên trên giường lớn của nữ vương, có được cơ hội có thể cùng giường, còn phải mạo muội nguy hiểm bị nữ vương một cước đá bay.

Nhưng mà Lạc Lan lại dễ như ăn bánh như thế cùng nữ vương "Sầu triền miên" một đêm, chuyện này làm sao có thể không để Lạc Vũ đố kị, ghen đến phát điên? ?Lạc Vũ chép chép miệng, từ trong rừng cây đi ra, kệ nó, vẫn là đi vào thì được rồi, dù sao bể rồi cho nát bét luôn, nếu như bị nữ vương bắt được, chính mình thì cởi đi ga giường, để bà ấy nhìn sạch sẽ, tùy bà ấy nhìn thế nào, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó thì được rồi!Giống như liệt sĩ bóp cổ tay, Lạc Vũ không để ý sinh tử vọt vào cửa nhàĐẩy cửa ra, đi vào, trước cửa đứng một ngườiLạc Vũ giật mình, lẽ nào nữ vương xách theo roi đang chờ mình?Lạc Vũ dụi dụi con mắt, rốt cục mới nhìn rõ ràng, đối phương là Lạc NhấtThấy được Lạc Vũ, Lạc Nhất có vẻ rất kinh ngạc, đặc biệt là Lạc Vũ còn khoác một ga giường bẩn thỉu, một bộ dáng dấp chật vật xuất hiện ở cửa"Nhị tiểu thư, tối hôm qua người chạy đi nơi nào?

Chúng tôi đều rất lo lắng cho người" Lạc Nhất ân cần nóiLạc Vũ trong lòng vui vẻ, "Mẫu thân ra ngoài tìm ta?"

Lạc Nhất không hé răng, trong lòng Lạc Vũ nhất thời chìm xuống.

Thì ra là như vậy, bà ấy căn bản cũng không có quản mình, cũng căn bản không để mình ở trong lòng.

Mình đi đâu bà ấy không để ý, có thể xảy ra chuyện bà ấy cũng không sao cả hay không, đối với bà ấy mà nói, chỉ có cón gái ruột Lạc Lan mới là đáng để ý! ! !"

Mẫu thân còn chưa thức dậy sao?"

Đây là sủng ái cỡ nào, mới có thể một đêm nằm ở trên giường không ngủ, làm những chuyện khác, làm cho sáng ngày thứ hai buồn ngủ đến không dậy nổi? !Làm sao trước đây thì không cùng mình cầm đuốc soi bàn chuyện đêm!"

Chủ nhân và đại tiểu thư trời vừa sáng thì ra cửa rồi.

Đại tiểu thư vừa mới tới, chủ nhân nói chạy xe dẫn đại tiểu thư hóng gió, đi dạo xung quanh"Mới vừa nghe được "Đại tiểu thư" Lạc Vũ còn quen cho rằng là chỉ chính mình, qua nửa ngày mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đại tiểu thư là chỉ Lạc Lan, mình đã giáng cấp là nhị tiểu thư nhị tiểu thư"Sáng sớm thì dẫn cô ta đi chơi?"

Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, lại không phải đi hẹn hò, vội vả như vậy làm cái gì!

Sáng sớm thì vội vội vàng vàng đi ra ngoài, sợ mình trở về làm kỳ đà cản mũi hay sao!Lạc Vũ ai thán một tiếng, coi như mình ở nhà, nữ vương cũng sẽ vứt nàng lẻ loi ở nhà, dẫn một mình Lạc Lan tiêu dao vui vẻ đi thôiHết chương 54Edit: khoảng hơn 10 chương nữa mới có một tí xíu ngọt ngọt nhe mn, về sau thì hai mẹ con này lầy lắm, nhưng trước mắt thì cứ ráng chịu ngược ngược đi haha, tui cũng khóc sưng tim rồi đây.

Chỉ nói tới đây thôi, không thể tiết lộ nhiều kaka
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 55: Món ăn đen thui


Chương 55: Món ăn đen thui"Ta đi tắm trước" Thanh âm của Lạc Vũ uể oải, cúi đầu ủ rũ không đánh lên tinh thần nổiLạc Vũ theo thói quen đi tới phía trước, đi tới trước cửa phòng mình, theo thói quen chuẩn bị đẩy cửa mà vàoAi biết, Lạc Nhất gọi nàng lại, "Nhị tiểu thư""Làm sao vậy?"

Lạc Vũ thiếu kiên nhẫn nhíu nhíu mày, làm sao hôm nay Lạc Nhất nói nhiều như thế"Đây là phòng của đại tiểu thư" Lạc Nhất cười làm lành nói.Lạc Nhất nhìn một chút cửa phòng quen thuộc, hơi thay đổi sắc mặt, tay nâng lên nhất thời vô lực buông xuống.

Nàng làm sao quên đi, căn phòng này đã không thuộc về nàng, tựa như nữ vương cũng sẽ không bao giờ thuộc về nàng, nàng đã không còn gì cảNữ vương chuẩn bị cho Lạc Vũ một căn phòng khác, gian phòng này ngược lại cũng rộng rãi, thông gió được, đường nhìn cũng không tệ, ngoài cửa sổ chính là một mảnh thảm cỏ xanh mượt, đồ dùng không thiếu, trái lại so với căn phòng trước lớn hơn một chút.

Khuyết điểm duy nhất chính là, căn phòng này cách phòng ngủ của nữ vương quá xa chút (Edit: Vũ Vũ chỉ muốn gần nữ vương thêm một chút chứ không cần rộng rãi, rốt cuộc nữ vương có hiểu hay không vậy)Lạc Vũ không thèm để ý những thứ này, phờ phạc tiêu sái tiến vào phòng mới, tiến vào phòng tắm, mở nước nóng một bồn tắmCởi đi ga giường tràn đầy bùn bẩn, Lạc Vũ đứng trước gương, đánh giá thân thể mình một chút.

Trên người đâu đâu cũng có vết thương, vừa xanh vừa sưng, nhẹ nhàng ấn vào còn có chút thì đau đớn, trên xương quai xanh lưu lại một đạo dấu răng thật sâu, Lạc Vũ dùng sức xoa xoa, lại không có đem dấu ấn biến mất.

Ấn ký này là chữ đỏ, là sỉ nhục, là ác mộng Lạc Vũ vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Lạc Vũ nhìn dấu ấn thật sâu kia, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Lạc Vũ thở dài trước gương, có lẽ qua khoảng thời gian dấu răng này sẽ biến mất đi, những đau xót kia, kinh khủng cũng sẽ cùng nhau quên mấtLạc Vũ bước vào trong nước, nước ấm áp, không khỏi làm người ung dung sung sướng, Lạc Vũ nằm ở trong bồn tắm, khẽ hát, bất tri bất giác lại ngủ thiếp điTrong mộng, Lạc Vũ đã biến thành một mỹ nhân ngư.

Lúc đầu được chủ nhân nuôi dưỡng ở bên trong hồ cá nhỏ, bơi một hồi sẽ đụng vào kính, bơi qua bơi lại vô cùng không dễ chịu, luôn muốn đập thủy tinh, bơi tới địa phương càng xa càng rộng lớn hơn, kết quả đem mình đụng đến vỡ đầu chảy máu Sau đó chủ nhân không cần nó nữa, đem nó ném vào trong biển rộng.

Biển rộng vô biên, mỹ nhân ngư bất luận cố gắng thế nào bơi về phía trước, đều đến không được biên giới của biển rộng, mỹ nhân ngư cuối cùng có được đồ vật nàng muốn, tự do tự tại, không bị ràng buột.

Nhưng mà, nàng lại đối với biển rộng bao la và vô bờ cảm nhận được hoảng sợ bất an, trái lại hoài niệm thật sâu hồ cá nho nhỏ từng sống kiaKhi Lạc Vũ tỉnh lại, nước đã lạnh, có chút lạnh người.

Lạc Vũ mới từ trong nước lên, thì hắt xì hơi một cáiLạc Vũ không khỏi nhớ lại giấc mơ kỳ quái kia của mình.

Có lẽ ở sâu trong nội tâm của nàng, thà nữ vương mắng nàng một trận, đánh nàng một trận, mà không phải lơ là nàng như bây giờ, Chính mình một đêm không về, giận hờn rời nhà ra ngoài, nữ vương thậm chí có tâm tư sáng sớm cùng Lạc Lan ra ngoài hóng gió!

Nghĩ đến chuyện này, Lạc Vũ thì một bụng tức!

Đặc biệt vẫn là ở hôm nay thời kỳ đặc thù như thếLạc Vũ lau khô thân thể, kéo ra tủ quần áo của chính mình, quần áo dọn đến trước đó ngược lại còn nguyên, Lạc Vũ tùy ý chọn bộ quần áo thoải mái khoác lên người, một bên liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường Đã hơn hai giờ chiều, bất tri bất giác lại ngủ trong bồn tắm 5 6 tiếng.

Lạc Vũ lại hắt xì một cái, cảm thấy trên người có chút lạnh, chẳng lẽ là ngâm ở bên trong nước lạnh quá lâu nên bị cảm?Lạc Vũ cảm giác mình rất xui xẻo, thân thể bình thường không kém như vậy, nhất định là bởi vì nguyên nhân trước đó bị Tịch Thất chơi đùa quá mức lợi hại, sau đó lại dầm một đêm mưa"Lạc Nhất, họ lúc nào trở về?"

Lạc Vũ làm bộ không thèm để ý thuận miệng hỏi.

Nàng không có chút nào lưu ý, căn bản không quan tâm, cũng tuyệt đối không chờ mong Lạc Hàn về nhà nhanh chút, nàng chỉ là vô ý, tùy tiện hỏi một chút mà thôi"Chủ nhân nói họ lúc ăn cơm tối trở về"Lạc Vũ trong lòng mừng thầm, hơi vui mừng, bà ấy cuối cùng cũng tính là nhớ được hôm nay là ngày gìLạc Vũ săn ống tay áo, trên mặt mang theo một nụ cười, ở trong ngày đặc biệt hôm nay, thì để nàng thi thố tài năng một phen đi!"

Lạc Nhất, ngươi nói cơm tối hôm nay để ta làm thế nào?"

"..."

Lạc Nhất cảm thấy thực sự không ra sao, nhưng mà cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Thấy được tiểu thư tràn đầy tự tin như vậy, bộ dạng tâm chí mạnh mẽ, hắn thực sự không đành lòng đả kích Lạc VũLạc Vũ chẳng muốn quản Lạc Nhất nghĩ như thế nào, lúc này liền bắt đầu thoải mái làm lên.

Hiện tại hơn hai giờ, nữ vương họ gần sáu giờ trở về, ròng rã bốn tiếng, thời gian dư sứcSự thực chứng minh suy đoán của Lạc Nhất rất chính xác, đề nghị này thực sự không ra sao, trình độ trù nghệ của Lạc Vũ cũng thật sự là không dám khen tặng"A~ ~ trượt tay" cả một túi muối lớn, cơ hồ bị Lạc Vũ đổ vào trong nồi hơn một nửa.

Lạc Nhất không cần nếm liền biết, món ăn này nhất định sẽ mặn chết ngườiVật thí nghiệm số một, một đĩa cá hố kho, báo hỏng"A~ ~ vỏ trứng rơi vào rồi" Đối với thiếu chủ Lạc gia không chạm tay mười ngón mà nói, đem trứng đập vỡ mà không đem vỏ trứng rơi vào, xác thực là việc cần kỹ thuậtLạc Nhất: Tiểu thư, người có thể hơi nhẹ chút, không cần dùng sức như vậy sao?

Đây là đang đập trứng gà, không phải đang ném cục đáVật thí nghiệm thứ hai trứng phù dung, báo hỏng"A~ ~ cắt trúng tay rồi" cầm dao chém người được, cầm dao thái rau thì không được.

Dao thái rau cắt trúng đầu ngón tay, chảy máu, tựa hồ còn có chút sâu.

Lạc Nhất thở dài, vội vàng tìm đến rượu, thuốc Vân Nam Bạch (thuốc bên TQ), băng gạc băng bó ngón tay chảy máu cho Lạc Vũ Lạc Nhất: Tiểu thư, hay là thôi điLạc Vũ: Làm việc phải đến nơi đến chốn, làm sao có thể bỏ dở nửa chừngVì vậy tiếp tục..."

A~ ~ dầu tràn ra rồi!"

"A~ ~ khét rồi, làm sao bây giờ, tắt lửa, tắt lửa...."

Vật thí nghiệm số ba một đĩa cải xanh, báo hỏngKết quả Lạc Vũ mân mê ròng rã bốn tiếng, cuối cùng làm ra một bàn cơm nước không khó khăn lắm, tuy nhìn ra đẳng cấp không cao cấp lắm, nhưng mà ăn đến vẫn tính bình thường, không có mùi vị kỳ quái gìLạc Vũ đắc ý nhìn thành quả của mình một chút, thức ăn nóng hổi, mùi thơm bay thoang thoảng.

Lạc Vũ thầm nghĩ, nữ vương trở về nhất định sẽ kinh ngạc.

Dù sao, đây chính là nàng lần đầu tiên xuống bếpLạc Vũ nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã sáu giờ rưỡi, trời cũng đã đen, làm sao Lạc Hàn họ còn không có về nhàLạc Vũ quay đầu hỏi Lạc Nhất, "Gọi điện thoại hỏi một chút đi, làm sao vẫn chưa trở lại"Sắc mặt Lạc Nhất có chút lúng túng, cẩn thận từng li từng tí một giải thích, "Vừa rồi đại tiểu thư gọi đến, nói họ sẽ ở bên ngoài dùng cơm, đại tiểu thư tựa hồ tìm được một nhà hàng kiểu Tây mùi vị cực kỳ tốt, cho nên...."

Lạc Nhất vẫn chưa nói hết, liền nghe được một trận tiếng vỡ nát lốp bốp, bát đĩa vừa rồi Lạc Vũ tịnh tâm bày ra toàn bộ rơi xuống trên mặt đất, vỡ vụn một mảnh.

Cơm nước đổ xuống mặt đất, nhiệt khí bốc lên hừng hừngLạc Vũ tức giận đến ngón tay phát run, đem bát đĩa trên bàn ăn toàn bộ lật tung đến trên đất, tâm huyết cả một buổi trưa theo Lạc Vũ hung hăng vung lên, toàn bộ trôi theo dòng nước.

Bàn cơm nước này vốn là chuẩn bị vì Lạc Hàn, bây giờ bà ấy không trở lại, giữ lại còn có tác dụng gì!Lạc Vũ tức giận đến tức giận đến, hung hăng đá chân bàn một cái, sau đó cái bàn không có chuyện gì, ngược lại đem chân mình đá cho đau đớn"Nhị tiểu thư -" Lạc Nhất mở miệng, muốn khuyên lơn vài câuLạc Vũ hốc mắt ửng đỏ, quát,"Đừng kêu ta nhị tiểu thư! con mẹ ngươi mới nhị!"

Lạc Vũ chạy đi phòng ngủ, chạy một nửa mới nhớ tới đây là phòng của Lạc Lan, sau đó lại quay người chạy tới phòng mới của mình, sau đó loảng xoảng một tiếng, cửa phòng nặng nề đóng lạiLạc Nhất thở dài, dặn dò người khác dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, những món ăn hao tốn vô số mồ hôi và cực khổ kia của Lạc Vũ nằm trên đất, sau đó bị người bỏ vào trong thùng rácLạc Vũ nằm ở trên giường, nước mắt lại cũng ngừng không được chảy ra ngoài.

Hôm nay là sinh nhật của nàng, Lạc Hàn lại quên rồi, bỏ đem nàng một mình ở nhà, trái lại cả ngày bồi Lạc Lan! phụ tâm tư chuẩn bị của chính mình phí đi nhiều như vậy, còn cắt trúng đầu ngón tay, bà ấy cư nhiên cũng không về nhà, lẽ nào ở trong mắt bà ấy, cũng chỉ có một đứa con gái Lạc Lan sao?Lạc Vũ nằm ở trên giường, khó chịu đến đau dạ dày.

Ròng rã một ngày cũng không ăn cơm, dạ dày bắt đầu kháng nghị kêu gào, đau đớn khó chịu, nhưng mà bây giờ nàng tức giận đến muốn chết, nơi nào còn có tâm tư ăn một chút gìLạc Vũ nằm ở trên giường, suy nghĩ lung tung.

Đột nhiên nghĩ đến, chính mình nếu là nhặt về, chỗ nào có cái gọi là sinh nhật.

Ngày này hoặc là ngày Lạc Lan sinh ra, sau đó được nữ vương gán ép đến trên đầu mình, hoặc là ngày chính là được nhặt về, dù sao cũng không phải là một ngày đáng chúc mừng, đáng vui mừng!Lạc Vũ khó chịu đến muốn chết, khóc tới khóc lui chậm rãi ngủ thiếp điTrong nhà hàng Tây xa hoa, Lạc Lan một mình buồn bực ngán ngẩm cầm lấy ly pha lê, nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, chỗ ngồi đối diện trống rỗng, cũng không có bóng người của Lạc HànCái gọi là ở nhà hàng kiểu Tây nữ vương đi cùng con gái ruột tiêu dao khoái hoạt, bây giờ lại đang ở trong phòng làm việc tầng lớp cao nhất xử lý văn kiện chồng chất như núi.

Bên trái là đóng to đã xử lý xong, bên phải thì là một đống lớn cấp bách đi xử lý.

Bảo tọa của chủ nhà Lạc gia, cũng không phải một vị trí ung dung đơn giản, tiêu dao khoái hoạt.

Đồng hồ treo tường chỉ vào vị trí bảy giờ rưỡi, một đống văn kiện dày đặc biểu thị, nữ vương đã liên tục làm việc 5 6 tiếng rồi.Ngoài cửa sổ là cảnh đêm đèn đuốc huy hoàng, tịch mịch lại đâu chỉ trăng tròn treo ở trên bầu trời đêmKhi nữ vương về nhà, cảm thấy bụng có chút đói.

Nữ vương từ xa xưa tới nay đều là cuồng công việc, một khi làm việc lên thì cái gì cũng quên đi, cho nên bữa cơm tối cũng không ăn, thời điểm làm việc cũng không cảm thấy đói bụng, bây giờ nửa đêm canh ba trở về nhà, mới hậu tri hậu giác phát hiện mình đã mười mấy tiếng không ăn gì rồi."

Chủ nhân, muốn để nhà bếp chuẩn bị chút bữa ăn khuya không?"

Lạc Nhất dò hỏiĐồng hồ treo tường chỉ vào vị trí hai giờ sáng, đầu bếp của Lạc gia họ không biết nữ vương tối nay sẽ về nhà, cho nên đều đi ngủ rất sớm"Không cần phiền toái như vậy, ngươi không phải mới vừa nói, tiểu Vũ làm một bàn đồ ăn sao?"

Nữ vương đánh giá, cho dù Lạc Vũ có thể ăn nữa, cũng không đến nổi một mình thì đem cả bàn đồ ăn toàn bộ ăn sạch chứ"Ách..."

Lạc Nhất khổ sở nói, "Nghe được chủ nhân không trở về nhà, tiểu thư tức giận đến đem bàn ăn lật đổ rồi"Nữ vương giận dữ, "Tính xấu này của nó học từ ai vậy!"

Lạc Nhất im lặng, tiểu thư từ nhỏ nuôi dưỡng ở bên người ai, tính khí này còn không phải học theo chủ nhân người"Tất cả đều vứt sạch?"

"Còn lại chút đồ thất bại" Lạc Nhất thuận miệng nói, há biết nữ vương cư nhiên nói câu"Hâm lại, bưng đến"Lạc Nhất hận chính mình lắm miệng, những đồ thất bại kia thật sự là vô cùng thê thảm, hi vọng đợi lát nữa chủ nhân đừng tức giận đến chẻ mình một đaoSau đó Lạc Nhất liền đem đồ thất bại số 1 số 2 số 3 của tiểu thư tất cả đều bưng cho nữ vươngLạc Hàn nếm thử đồ thất bại số 1, một đĩa cá hố kho, mới vừa bỏ vào trong miệng thì dừng một chút, "Làm sao mặn như thế, nó đổ hủ muối?"

Lạc Nhất im lặng, đâu chỉ là đổ, một túi lớn đổ vào trong nồi, muối trong túi thì không còn lại bao nhiêu, thiệt thòi chủ nhân còn ăn xuống đượcNữ vương lại nếm thử đồ thất bại số 2, trứng phù dung xem ra cũng không tệ lắm.

Kết quả vừa mới ăn vào trong miệng thì lần nữa ngừng lại, "Cư nhiên còn có vỏ trứng"Lạc Nhất tiếp tục im lặng, hắn bắt đầu khâm phục dũng khí của chủ nhân, lại có thể mặt không biến sắc đem đồ của tiểu thư làm ra ăn vàoNữ vương nhìn đồ thất bại số 3 một chút, một đĩa lớn cải xanh xào khét, hỏi Lạc Nhất, "Đồ đen thùi lùi này là cái gì, than đá?"

Da mặt Lạc Nhất co rút, thực sự không phải nữ vương đang nói đùa, mà là đồ của tiểu thư làm ra đen sì lì một cục, không nhìn thấy nửa điểm màu xanh của món ăn, xa xa nhìn thấy chính là một khối màu đen"Ách, là cải xanh, xào khét rồi" Lạc Nhất đang chuẩn bị tiến lên đem cái đĩa bưng ra, sau đó ném đi, ai biết lại phát hiện nữ vương như không có chuyện gì xảy ra gắp một khối "Than đá" lớn bỏ vào trong miệng"Nó làm sao ngốc đến lợi hại như vậy."

Nữ vương thở dài, cơm này cũng chưa chín, vẫn là sống, "Nếu để cho nó một mình ở trong rừng rậm nhiệt đới ở hai, ba tháng, há chẳng phải là chết đói"Lạc Nhất cười làm lành, "Tiểu thư lần đầu tiên xuống bếp, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, xảy ra một ít bất ngờ nhỏ" May mà chỉ một ít bất ngờ nhỏ, nếu như là bất cẩn lớn, e sợ sẽ đem căn phòng đều thiêu cháy đi.Nữ vương đáp một tiếng, tiếp tục ăn cơm, ba dĩa đồ ăn cộng thêm một chén cơm chưa chín (Edit: coi như đây là trừng phạt Hàn mama ngược đứa nhỏ đi)Lạc Nhất nhìn tâm tình nữ vương không tệ, nhân cơ hội nói tốt cho Lạc Vũ, "Tiểu thư chuẩn bị ròng rã bốn giờ, giữa chừng còn bị dao thái rau cắt tổn thương ngón tay"Nữ vương cau mày, "Thực sự là ngu đến hết mức rồi!

Băng bó rồi chưa""Băng bó rồi" Lạc Nhất dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói, "Tâm tình tiểu thư không tốt lắm, nằm ở trên giường cũng luôn khóc"Đũa của nữ vương gấp rau dừng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm, cũng không có nói thêm gìKhông biết là nguyên nhân nữ vương quá đói, hay là nguyên nhân gì khác, Lạc Hàn lại đem những món ăn khủng bố đến cực điểm kia của Lạc Vũ tất cả đều quét sạch hết, ngay cả chén cơm nửa sống nửa chín kia cũng ăn sạch sẽLạc Nhất lẳng lặng chờ ở một bên, trong lòng thầm nghĩ, nếu như tiểu thư biết, có vui vẻ một chút hay không, không thương tâm như vậy nữa đâuBuổi tối, ánh trăng lành lạnhLạc Hàn đi tới bên giường của Lạc Vũ, Lạc Vũ khóc đến ngủ thiếp đi, khóe mắt còn lưu lại nước, tựa hồ trong mộng cũng vẫn cứ đang khóc lócNữ vương giơ tay lên, lau lau nước mắt của khóe mắt Lạc Vũ, than nhẹ một tiếng, "Lại lớn thêm một tuổi rồi, làm sao vẫn là giống như đứa trẻ như vậy"Nữ vương xoa xoa gò má của Lạc Vũ, khuôn mặt nhỏ thanh tú kia có vẻ có mấy phần tiều tụy, tựa hồ so với một tháng trước gầy đi trông thấyLạc Vũ bắt đầu ho khan, ngâm nước lạnh cả 5 6 tiếng, vốn là có chút cảm mạo, bây giờ buổi tối ngủ còn không còn không an phận, đem chăn đá ngã lănNữ vương bất đắc dĩ, đem chăn kéo qua chặt chặt chẽ chẽ đắp ở trên người Lạc Vũ, rồi đem cánh tay để phía ngoài của Lạc Vũ bỏ vào trong chăn, thấy được băng gạc băng bó đầu ngón tay kia, nữ vương hơi sửng sốt một chút, không biết đang suy nghĩ gìNữ vương rời đi, Lạc Vũ vẫn như cũ ngủ say, khóe mắt còn mang theo dấu vết nước mắt, Lạc Vũ mãi mãi cũng sẽ không biết buổi tối hôm nay, đến tột cùng đã xảy ra cái gìHết chương 55
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 56: Lạc Tiểu Trư


Chương 56: Lạc Tiểu TrưLạc Vũ đem chó nhỏ lang thang tắm sạch, dùng máy sấy tóc thổi khô, sau đó liền bắt đầu tính toán chuyện đặt tên"Gọi ngươi là gì tốt đây?"

Lạc Vũ nghiêng đầu tính toán một trận, sau đó hướng về tiểu cẩu hỏi, "Dứt khoác gọi ngươi tiểu thú thế nào?

Dù sao ngươi vốn là thú mà"Tiểu cẩu buồn bã hô một tiếng, dùng sức lắc đầu"Nếu ngươi đã theo chủ nhân ta đây rồi, thì theo họ ta được rồi, gọi Lạc tiểu thú" Lạc Vũ phớt lờ kháng nghị của tiểu cẩu, tiếp tục lầm bầm lầu bầuTiểu cẩu lần nữa buồn bã hô một tiếng, âm thanh bi thương, liều mạng đung đưa đầu nhỏ lông xù, lông chó bay tán loạn"Không thích?"

Lạc Vũ sờ sờ cằm, trầm tư một lúc, "Vậy thì gọi ngươi Tiểu Trư đi, Lạc Tiểu Trư"Tiểu cẩu ẳng ẳng kêu hai tiếng, nghiêm chỉnh kháng nghị, nhưng mà lần này, kháng nghị không có hiệu lực, trực tiếp bị Lạc Vũ phản bác trở lạiTên chó hoang cũng là quy định xuống như thếLạc Vũ ra ngoài, đem Lạc Tiểu Trư ở trong nhà, hoàn toàn không biết chuyện tối hôm qua nữ vương về nhà, đương nhiên cũng không biết chuyện nữ vương ở bên giường nàng đắp chăn cho nàngKết quả, trong biệt thự to lớn, chỉ còn lại một con chó, một nữ vương, cộng thêm Lạc Nhất không hề tồn tạiNữ vương sáng sớm rời giường, thì thấy được một con chó xấu xí ngồi xổm ở trước cửa phòng mình, vừa nhìn thấy cô ra ngoài, tiểu cẩu xấu xí thì cực kỳ nịnh bợ vây quanh cô không ngừng, mãnh liệt lay động đuôi nhỏ, dáng dấp cực kỳ hưng phấnNữ vương cau mày, một cước đá bay tiểu cẩu xấu xí vây lấy xung quanh.

Lạc Tiểu Trư buồn bã hô một tiếng, bay ra ngoài, đụng vào trên vách tường lại mềm oặt rơi trên mặt đất, đau đến nước mắt uông uông.

Nhưng mà vừa mới từ dưới đất bò dậy, lại hứng thú bừng bừng nhào tới nữ vương, hoàn toàn không có rút ra kinh nghiệm giáo huấn vừa rồiNữ vương thấy được tiểu cấu xấu xí khập khiễng không sợ chết này chạy tới chính mình, trong lòng phiền chán đến cực điểm.

Thì ở thời điểm tiểu cẩu xấu xí chạy đến dưới chân nữ vương, chuẩn bị nhảy dựng lên, đột nhiên bị nữ vương một cước đạp ở dưới giày, không cách nào trở mìnhLạc Tiểu Trư ô hô cả ngày, nước mắt uông uông, chỉ đành mở to tròng mắt đen vô tội nước long lanh nhìn nữ vương"Chủ nhân bớt giận" Lạc Nhất vội vàng tiến lên cứu hỏa, nếu như tiểu cẩu bị nữ vương giẫm chết.

Tiểu thư lại phải đau lòng một trận rồi."

Chó hoang chạy từ đâu tới, xấu xí đến lợi hại như vậy, nhanh ném đi cho ta" Nữ vương không nhịn được nói, dám to gan xông vào địa bàn của Lạc gia, giữ lại một con chó cho ngươi, xem như là tiện nghi cho ngươi rồi"Chủ nhân, đây là chó tiểu thư mang về" lời ném xuống, tiểu thư không dám tìm nữ vương đòi ý kiến, nhưng mà nhất định sẽ tới tìm tôi tính sổ"Nó lại phát bệnh thần kinh gì?"

Trong nhà lại không thiếu chó danh tiếng, làm gì mang một con chó hoang xấu hề hề trở về"Tiểu thư nói, con chó này thật giống với cô ấy, cho nên thì nhặt về" Chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ, nàng cũng bị nữ vương vứt bỏ, bỏ mặc.

Chó hoang được nàng nhặt về, năm đó vẫn là trẻ con nàng cũng là được nữ vương nhặt về nhà.

Thấy được Lạc Tiểu Trư, Lạc Vũ có loại tìm được cảm giác tri kỷ tìm được tri âm.

Một người một chó đồng bệnh tương liênChó hoang thì giống như là Lạc Vũ, chó danh tiếng thì như Lạc Lan xuất thân cao quý, cho nên Lạc Vũ nhìn chó danh tiếng trong nhà thì phiền lòng, một mực yêu thích tiểu cẩu xấu xí nàyNữ vương sững sờ, ngược lại cũng không nhắc lại chuyện đem chó ném ra ngoài, thuận miệng hỏi,"Nó đặt tên cho con chó này là gì?"

"Tiểu thư nói, nó kêu - Lạc Tiểu Trư" Lạc Nhất khá là bất đắc dĩ nóiNữ vương suýt chút nữa bị cháo nóng sặc trúng, "Đây là heo?

Còn dám to gan dùng họ của Lạc gia chúng ta?

Ta thấy có phải gần đây không làm sao đập nó hay không, lá gan càng lúc càng lớn!"

Lạc Tiểu Trư nghẹn ngào một tiếng, sợ đến toàn thân dựng cả lông, sau đó vung vẩy bốn cái chân ngắn ngủi, trốn đến dưới đáy bàn ăn, còn thỉnh thoảng duỗi ra đầu nhỏ lông xù, đánh giá sắc mặt của nữ vươngNữ vương khó thở, không thể không thừa nhận, tiểu cẩu xấu xí này và Lạc Vũ vẫn đúng là có mấy phần tương tự như vậyGiữa trưa, nữ vương ở thư phòng làm việc, Lạc Tiểu Trư cọ cọ chân của nữ vương như vậy, vây quanh nữ vương như vậy, thậm chí còn dám to gan cắn vào ống quần của nữ vương, dùng sức lôi kéo.

Nữ vương phiền rồi, một cước đá ngã lăn Lạc Tiểu Trư, ném qua một bên, đáng tiếc chẳng bao lâu nữa, Lạc Tiểu Trư lại chạy về, vui mừng khôn xiết nhảy nhót tưng bừng, hận không thể nhào vào trong lòng của nữ vương, đồng thời làm không biết mệtRòng rã cả buổi trưa, nữ vương đều vượt qua Lạc Tiểu Trư rất phiền phức "Quấy rầy" Nữ vương dùng cơm trưa, Lạc Tiểu Trư trơ mắt nhìn cá kho, sườn xào chua ngọt trên đũa của nữ vương, dùng sức trên đất chạy nhảy, cũng muốn bò lên trên bàn ăn, nếm thử cao lương mỹ vị.

Kết quả vóc dáng quá nhỏ, không tới được bàn, gấp đến độ xoay tròn, nhìn nữ vương chằm chằm không chớp mắt, dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng, chảy nước miếngNgay ở thời điểm nữ vương sắp dùng cơm xong xuôi, Lạc Tiểu Trư khổ sở chờ đợi không có kết quả, nữ vương cuối cùng đại phát từ bi ném khối thịt xương cho Lạc Tiểu Trư.

Lạc Tiểu Trư vui mừng uông uông kêu một tiếng, sau đó hùng hục nhào tới, chiếm lấy thắng lợi phẩm của chính mìnhBuổi trưa nữ vương nghỉ trưa, Lạc Tiểu Trư vẫn không yên tĩnhĐầu tiên là cắn vào dép lê của nữ vương, sau đó kéo chạy khắp nơi, chơi khắp nơi, chơi đùa một trận mệt mỏi, liền tiến vào bên trong một dép lê khác của nữ vương, nằm ngủ trưaLạc Hàn lúc tỉnh lại, đang chuẩn bị xuống giường mang giày, sau đó lại đụng phải một đồ vật nhỏ mềm mại.

Lạc Hàn nhất thời không quan sát, dẫm lên Lạc Tiểu Trư nằm ở trong dép lê, Lạc Tiểu Trư kêu thảm một tiếng, sau đó tội nghiệp cuộn mình đứng dậy, tiếp tục bá chiếm dép lê bông vô cùng ấm của nữ vương"Ngươi đem một chiếc khác đi đâu rồi?"

Nữ vương tức giận, đồ vật nhỏ này còn phiền hơn Lạc Vũ!

Mạnh mẽ dính người so với chủ nhân nó chỉ có hơn chứ không kémLạc Tiểu Trư chớp chớp con mắt, vô tội lắc lắc đầu, tôi chuyện xấu gì cũng không làmNữ vương tim bốn phía gian phòng một vòng lớn, cuối cùng đem nữa chiếc dép lê khác tìm được rồi, chỉ có điều trong dép lê lại có mùi nước tiểu, hiển nhiên là chuyện tốt Lạc Tiểu Trư làm raSắc mặt nữ vương không tốt nhìn Lạc Tiểu Trư, không nói hai lời, trực tiếp đem con chó ngốc này ném ra ngoài cửa sổKết quả, thân thể của Lạc Tiểu Trư trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, sau đó rơi vào trong thảm cỏ hoa viênBuổi chiều, Lạc Tiểu Trư thì không điên cuồng như trước, biết mình phạm lỗi, Lạc Tiểu Trư cúi đầu ủ rũ tựa ở một bên cửa thư phòng, không dám chạy vào, sợ lại bị nữ vương ném ra ngoài cửa sổ, chỉ đành nhát gan trốn ở ngoài thư phòng, xuyên thấu qua khe cửa lặng lẽ đánh giá nữ vươngNữ vương vui mừng thanh tĩnh, lười đến quản con chó ngốc kia.

Lạc Tiểu Trư ở ngoài cửa đi tới đi lui, muốn gây nên sự chú ý của nữ vương, nhưng mà nữ vương làm như không thấy, trực tiếp coi nó là không khí xử lýNữ vương xử lý xong công vụ, vừa mới ra ngoài, Lạc Tiểu Trư thì hùng hục nhảy ra, nếu không phải nữ vương phản ứng nhanh hơn, tất nhiên sẽ một cước đem nó đạp bẹp.

Nữ vương thở dài, đồ vật nhỏ nhảy nhót lung tung, một ngày nào đó sẽ bị cô sẩy chân giẫm chếtNữ vương khom người xuống, xoa xoa đầu nhỏ của Lạc Tiểu Trư, "Ngươi làm sao nào giống y với tiểu chủ nhân nhà ngươi, hấp ta hấp tấp, kích động liều lĩnh, còn ngốc đến lợi hại"Lạc Tiểu Trư nghe không hiểu lời của nữ vương, còn tưởng rằng là đang biểu dương nó, vui vui vẻ vẻ duỗi ra đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay của nữ vươngNữ vương chỉnh chỉnh lông dài hỗn độn của Lạc Tiểu Trư, thở dài, "Ngươi khi nào thì mới có thể không ngây thơ như vậy, trở nên kiên cường một chút đây."

Lạc Tiểu Trư ở trong lòng nữ vương cọ cọ, động tác làm nũng bán manh cực kỳ tương tự với người kia.

Nhưng mà động tác đi đứng không vững kia có vẻ có mấy phần buồn cườiNữ vương nắm cái cổ của Lạc Tiểu Trư, đem con chó xấu xí xách lên, dặn dò Lạc Nhất, "Tìm một bác sĩ thú y khá một chút, xem chân của nó"Lạc Nhất lĩnh mệnh, trong lòng thầm than, Lạc Tiểu Trư số chó ngáp phải ruồi, lại ôm đùi, chiếm được niềm vui của nữ vươngCái gọi là chủ nhân có cái gì thì chó có cái đóCái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, cũng chính là chuyện như thếHết chương 56Edit: nếu tui nói khúc sau ngược quá tui chịu không nổi muốn drop thì sao nhỉ? hic hic
 
[Bhtt-Edit-Hoàn] Sát Thủ Nữ Vương
Chương 57: Lạc Lan giễu cợt


Chương 57: Lạc Lan giễu cợtLạc Vũ ra ngoài, đi tới quán trai bao của Nguyệt Dạ.

Bởi vì là sáng sớm, cho nên cửa hàng khóa lại, cũng không có làm ăn.

Đường phố buổi tối phồn hoa mê ly, ở ban ngày lại là lạnh lẽo yên tĩnh, không người hỏi hanCửa hàng trên đường dồn dập đóng cửa, mỹ nam mỹ nữ cực khổ cả đêm cũng từng người về nhà ngủ bù, tiếp tục lấy cuộc sống ngày đêm điên đảoThấy được cảnh tượng hoang vu không người này, trong lòng Lạc Vũ cũng có chút cảm giác khó chịu, sầm uất cuối cùng thành trống không, bây giờ cảnh vật vẫn như cũ, mỗi người cũng không biết đi tới nơi nàoTiểu Thất, Tiểu Thất của hôm qua ôn nhu mà lãnh diễm, không bao giờ tìm được nữa rồi.Lúc đó họ làm sao có thể nghĩ đến, có một ngày lại thương tổn lẫn nhau thành như vậy?

Lúc đó khi ở bờ biển cứu tiểu Thất, thì không nên giữ cô ấy lại, lưu lại bên cạnh chính mình, cuộc sống nếu như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, vậy tốt biết baoLạc Vũ từ cửa sau lẻn vào, quen cửa quen nẻo đi vào.

Nơi này ở bề ngoài là nơi sắc tình của Nguyệt Dạ mở, nơi lén lút lại trở thành thu thập tình báo của Nguyệt Dạ, giao dịch ma tuý còn có tầng hầm chạm mặt cùng Lạc VũKhi Lạc Vũ đẩy cửa mà vào, tầm mắt đầu tiên rơi xuống trên tay Nguyệt Dạ.

Địa phương này bị nữ vương chặt đứt một ngón tayTrên tay Nguyệt Dạ mang theo một đôi găng tay màu đen, xem ra không khác người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra ngón tay đứt trong đó, loại thiếu sót này cho dù có thể dùng ngoại vật che khuất, nhưng mà đau thương trong lòng, e sợ mãi mãi cũng không cách nào bù đắp và phục hồi"Vết thương khá hơn chút nào không?"

Ngoại trừ câu nói này, Lạc Vũ lại hỏi không ra lời khác"Không ảnh hưởng toàn cục, các khách hàng nói tôi theo găng tay có vẻ càng thêm gợi cảm" Nguyệt Dạ cười cười, vẫn cứ là người mê hoặc đầu bảngLạc Vũ cũng miễn cưỡng cười cười, thấy được Nguyệt Dạ trên tinh thần không chịu đả kích quá to lớn gì, nàng cũng yên tâm không ít.

Xem ra, Nguyệt Dạ đứt ngón tay, ở trong một đám nữ nhân vẫn được hoan nghênh, Lạc Vũ thậm chí thầm nghĩ, thiếu hụt này có phải ngược lại kích lên mẫu tính đại phát của những nữ nhân kia, lòng thông cảm tràn lan, để chuyện làm ăn của Nguyệt Dạ càng thêm thịnh vượng"Lạc gia bên kia không có làm khó dễ cô chứ?"

Chuyện thân phận của Lạc Vũ là bị nữ vương nghiêm ngặt phong tỏa, cho nên tin tức nhanh nhẹn như Nguyệt Dạ đều hoàn toàn không biết chân tướng"Chỉ cần có Thiên Ảnh ở đây, Lạc gia thì sẽ không giết ta" Nữ vương cũng chỉ là không có giết mình thôi, nhưng mà bà ấy vứt bỏ lơ là mình so với giết mình càng làm cho mình thống khổ tuyệt vọngNguyệt Dạ khẽ gật đầu, "Bất kể nói thế nào, Thất Sát trước đó là người của Thất Nguyệt Thập Ngũ"Lạc Vũ cười khổ, lắc đầu một cái, Nguyệt Dạ hiểu nhầm rồi, Tiểu Thất bây giờ, đối với nàng vứt như giày cũ, nơi nào còn có thể bận tâm phần tình cảm ngày xưa"Thiên Ảnh không ngã, Lạc gia thì sẽ không động Thất Nguyệt Thập Ngũ, bây giờ chúng ta chẳng qua là ở trong kẽ hở cầu sinh tồn thôi" Đối mặt hai con quái vật khổng lồ, Thất Nguyệt Thập Ngũ nhỏ bé tựu như con kiến, cho dù đắc tội bên nào, đều sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà cũng chính bởi vì hai phe đối lập và coi nhau như kẻ thù, mới để cho Thất Nguyệt Thập Ngũ có đầy đủ thời gian và không gian phát triển lớn mạnhNguyệt Dạ là người thông minh thế nào, từ lời của Vụ Vũ và trong biểu tình, thì đoán được đại khái, e sợ Tịch là phản bội, trước đó Vụ Vũ cũng là hoàn toàn chẳng hay biết gì, không chút nào biết chuyện.

Một phen mưu tính tranh tài, lại thành đá kê chân của người khácNguyệt Dạ nhớ lại ngày đó, ba người ngồi cùng một chỗ, mưu tính thương nghị, Tịch một mình, khuôn mặt lạnh lẽo, vắng lặng bình tĩnh, từ đầu tới đuôi cơ hồ một câu nói cũng không có nói, há biết nội tâm sẽ thâm trầm như vậy, ẩn giấu không lọtĐồng dạng một gian phòng, đồng dạng một bàn trà, đồng dạng nước trà xanh thơm ngát, chỉ đáng tiếc người, đã không giống rồiLạc Vũ chưa từng có suy nghĩ muốn phát triển lớn mạnh thế lực trong tay của chính mình bây giờ như vậy, thì ra nàng vẫn cho là Lạc gia chính là của nàng, nữ vương cuối cùng cũng sẽ là của nàng.

Nhưng mà bây giờ, nàng phát hiện mình sai rồi, còn sai vô cùng.

Lạc gia là của nữ vương, không có giống như đồ vật thuộc về bản thân nàng.

Có nữ vương sủng ái, nàng ở Lạc gia là có thể sống đến vui vẻ sung sướng, nhưng mà một khi có một ngày bị nữ vương vứt bỏ không để ý, nàng sẽ mất đi tất cả, không còn gì cảCho nên, chỉ có đem thế lực, quyền lực nắm giữ ở trong tay mình, mới là an toàn nhất.

Của người khác cho, mãi mãi cũng chỉ có thể là ân huệ ban cho, phụ thuộc thôiThống khổ dằn vặt của mấy ngày này dần dần để Lạc Vũ hiểu một cái đạo lý, quyền thế là cái gì, quyền thế chính là có thể sống đến không khuất nhục, sống đến có tôn nghiêm, có thể không cần nhìn sắc mặt người khác, có thể không bị người khác khinh bỉ đạp ở dưới chân.

Lạc Vũ chậm rãi có chút hiểu tại sao Tịch Thất sẽ không tiếc phản bội nàng chỉ vì bảo tọa lạnh lẽo kia.

Bởi vì bảo tọa của Thiên Ảnh có thể mang cho cô ấy quyền thế vô biên, nhưng mà cảm tình chẳng qua là đồ trăng trong nước hoa trong gương, buồn cười mà ấu trĩ thôi"Bắt đầu từ hôm nay, dùng tốc độ nhanh nhất chiếm đoạt tổ chức nhỏ, đoàn thể nhỏ khác, ta muốn tất cả sức mạnh ngoại trừ Lạc gia Thiên Ảnh ra toàn bộ thu nạp thành thế lực của chính mình!"

Lạc Vũ nặng nề vỗ mặt bàn một cái, ánh mắt ngược lại kiên quyết mà không sợ hãi chút nào"Nếu như những tổ chức khác không chịu quy về chúng ta thì sao?"

Bây giờ Thất Nguyệt Thập Ngũ xem như là sát thủ liên minh thứ ba ngoài Lạc gia Thiên Ảnh, nhưng mà cũng không phải tất cả tổ chức đều đồng ý gia nhậpLạc Vũ cười lạnh, ánh mắt vẫn kiên quyết như sắt, "Quy về của chúng ta, chính là bạn bè, tự nhiên lấy lễ để tiếp đón.

Đối với không quy thuận, vậy chính là kẻ địch, kẻ địch đương nhiên nên giết, quyết không lưu tình"Nguyệt Dạ ngẩn người, cực kỳ kinh ngạc, Vụ Vũ trước đó cũng không có mạnh mẽ vang dội như vậy, kiên quyết quả đoán, quan trọng hơn là, lúc trước nàng đối với chuyện giết người luôn luôn cực kỳ bài xích chán ngánNguyệt Dạ không có vạch trần, chỉ là như đang suy tư cười cười, "Cô, có chút khác rồi"Lạc Vũ cười khổ, "Người đều là thay đổi" Nữ vương trong chớp mắt trở nên lạnh lùng lòng dạ ác độc, tiểu Thất trong chớp mắt trở nên tàn nhẫn thô bạo, họ một người có con gái ruột, một người có em gái tri kỷ, cũng thay đổi, tất cả đều thay đổi rồi, cho nên, mình cũng thay đổi theoKhi Lạc Vũ trở lại Lạc gia, đã gần chạng vạng tối, mới vừa vào cửa, thì thấy được gương mặt không muốn thấy nhất"Đi đâu ?"

Lạc Lan chất vấn, có loại mùi vị từ trên cao nhìn xuốngLạc Vũ đương nhiên lười đến để ý đến cô ta, nhịn xuống kích động ở trên mặt đối phương đánh một quyền, thuận miệng nói, "Ngươi quản được sao?"

Lạc Vũ đi đến phía trước, ai biết đột nhiên dưới chân bị vấp một cái, cả người té ra ngoài, trên mặt đất lăn một vòng, Lạc Vũ bò lên, xoa xoa eo phía sau lưng đau đớn, hút không khí liên tụcNữ nhân này quả thực là đòi đánhLạc Lan đưa chân cố ý đem Lạc Vũ vấp ngã, thấy được bộ dạng Lạc Vũ chật vật, còn cười trên sự đau khổ của người khác.

Lạc Vũ triệt để chọc giận, con cọp không phát uy, còn coi nàng là con chó bệnh Lạc Tiểu Trư kia!Lạc Vũ âm thầm tính toán, mặc dù mình thân thủ ở trước mặt nữ vương hoặc là Tịch Thất, chỉ có ngoan ngoãn đầu hàng bị đánh, nhưng mà ở Lạc Lan cái gối thêu hoa này, trước mặt nữ nhân trông được không dùng được, vậy dĩ nhiên là ưu thế tuyệt đối.

Bất kể vô dụng như thế nào, Lạc Vũ tốt xấu sinh sống ở sát thủ thế gia, chưa từng ăn thịt heo, cũng đã gặp heo chạy, Lạc Lan thì sao, Lạc Vũ vẫn đúng là không rõ ràng thân thế từng trãi của Lạc Lan, nhưng mà một người bình thường, làm sao sẽ chống đỡ nổi quả đấm của chính mìnhTrước đó cản trở tình cảm của nữ vương, tức giận đến giơ chân cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng, hôm nay nàng thật sự là nhịn đủ rồi, cho dù bị nữ vương đánh một trận, nàng cũng phải đập Lạc Lan một trận trước, xả giận rồi nóiCho nên, Lạc Vũ động thủ, một quyền quất tới trên mặt của Lạc Lan, nhưng mà để Lạc Vũ vạn vạn cũng không ngờ là, Lạc Lan lại tránh khỏi, còn mãnh liệt nhanh nhẹn hướng tới bụng của mình mạnh mẽ đá tới.

Lạc Vũ hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của đối phương, cho nên nhất thời không quan sát, dĩ nhiên hoàn toàn không có đề phòng, hung hăng đã trúng một đá nặng nề của đối phươngKhi đá vào trên bụng, Lạc Vũ cảm thấy trong dạ dày quay cuồng, như là bị chuỳ sắt đập trúng, cơ hồ muốn đem đồ trong bụng toàn bộ đều phun ra ngoài, khó chịu mà thống khổLạc Vũ hoàn toàn không nghĩ tới, Lạc Lan nhìn như mảnh mai, lại sẽ có khí lực lớn như vậy, Lạc Vũ cũng hoàn toàn không có đoán được, nữ nhân lai lịch không rõ này lại có thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ như thế.

Nữ nhân này, đến tột cùng là lai lịch gì? !Lạc Vũ đau đến ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tay gắt gao che bụng, mặt đầy mồ hôi lạnh, còn kém không lăn lộn đầy đấtLạc Lan đương nhiên sẽ không bận tâm đau đớn của Lạc Vũ, trực tiếp xách lấy cổ áo của Lạc Vũ đem người từ trên mặt đất xách lên, cười lạnh nói, "Không tệ lắm, vẫn tính là thật sự có tài.

Nghe nói thiếu chủ trước của Lạc gia là phế vật không hơn không kém, bây giờ xem ra, ngược lại cũng không vô dụng như trong truyền thuyết!"

Lạc Lan cố ý làm trầm trọng ba chữ "Thiếu chủ trước" này, Lạc Vũ nghe nói như thế, tự nhiên cảm thấy đặc biệt chói tai.

Phế vật, đúng, nàng luôn là phế vật Lạc gia công nhận, luôn là người vô dụng trong mắt nữ vương!

Có phải chính là bởi vì nàng vô dụng, cho nên nữ vương mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ nàng như vậy, phớt lờ nàng, thậm chí chán ghét nàng? !Lạc Lan thu liễm lại nụ cười, lần nữa hung hăng đá trên bụng của Lạc Vũ, Lạc Vũ nhất thời không chống đỡ nổi thân thể, quỳ gối trên mặt đất, hô hấp bất ổn mà gấp gáp, lại mạnh mẽ kiềm chế, tuyệt không hừ một tiếng.

Đau đớn của nàng sẽ không để cho người lưu lại đồng tình, sẽ chỉ làm đối phương càng vui vẻ thoải mái"Chỉ bằng chút thực lực này của ngươi, còn dám to gan động thủ với ta, quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Ta đều nhìn không lọt mắt, càng huống hồ là mẫu thân.

Rốt cuộc ta biết, mẫu thân tại sao nhìn ngươi không vừa mắt như thế, Lạc gia chưa bao giờ lưu lại phế vật vô dụng!"

Thấy được mồ hôi lạnh trên trán của Lạc Vũ, Lạc Lan cảm thấy cực kỳ thoải mái, nàng cũng nhẫn nhịn Lạc Vũ đã lâu rồi, sớm thì hận không thể đánh đối phương một trận, ai biết đối phương lại quá ngu xuẩn như vậy, chính mình không biết tự lượng sức mình động thủ trướcSắc mặt của Lạc Vũ tái nhợt, Lạc gia không để lại phế vật vô dụng, câu nói này nữ vương đã từng nói.

Lúc trước mấy phế vật vô dụng kia đều bị nữ vương giết rồi, vậy mình thì sao, có phải là có một ngày cũng sẽ bị nữ vương...."

Nghe nói ngày hôm qua ngươi làm một bàn đồ ăn, sau đó tất cả đều bị đổ vào thùng rác.

Đúng không?"

Lạc Lan chuyên bóc vết sẹo của Lạc Vũ, nhất định phải đem những vết sẹo kia xé rách, làm cho máu me đầm đìa mới hài lòngLạc Vũ sắc mặt u ám, môi khẽ run rẩy, "Trù nghệ ta không tốt, tự nhiên không sánh được bếp trưởng của nhà hàng cao cấp" Nữ vương đâu có đi nếm thử những món ăn không ngon kia của mình, chỉ sợ cả nhìn một cái đều sẽ cảm thấy buồn nôn"Không từ thủ đoạn nào lấy lòng phô trương, ngươi cứ như vậy muốn câu dẫn mẫu thân ta sao?"

Lạc Lan khơi lên cầm của Lạc Vũ, nụ cười mang theo mấy phần hàn ý, "Mẫu thân và ta ở cùng nhau, bất luận ăn cái gì, chỉ cần có ta ở bên người, bà ấy đều sẽ cao hứng hài lòng""Thật sao?"

Lạc Vũ cười khổ một tiếng, trong lòng chua xót.

Mấu chốt của vấn đề không ở chỗ đồ ăn tốt xấu, mà người ở bên cạnh là ai.

Nếu như là chính mình bồi ở bên cạnh mẫu thân, cho dù là tay nghề của bếp trưởng, cũng sẽ ăn không ngon, nhạt như nước ốc"Ngươi biết tối hôm qua mẫu thân tại sao theo ta dùng cơm mà coi ngươi không để ý không?"

Lạc Lan tiếp tục mỉm cười nói, chỉ là nụ cười kia xem ra nhiều hơn mấy phần tàn nhẫnLạc Vũ không muốn nghe, không muốn biết, lòng của nàng đã đầy rẫy vết thương, đau đến không muốn sống, thực sự không muốn ở phía trên lại rạch thêm một daoChỉ đáng tiếc nổi thống khổ của nàng chính là vui sướng của Lạc Lan, Lạc Lan đương nhiên sẽ không buông tha nàng, Lạc Lan cúi đầu, ở bên tai của Lạc Vũ nhẹ nhàng lẩm bẩm nói, "Bởi vì, ngày hôm qua thì sinh nhật của ta, mẫu thân muốn giúp ta chúc mừng, nơi nào còn có thể có tâm tình đến quản ngươi"Lạc Vũ cắn răng, cố nén nước mắt, quả nhiên, quả nhiên là như vậy! cái gọi là sinh nhật của chính mình quả nhiên là ngày Lạc Lan sinh ra, nữ vương quá mức vương vấn con gái ruột của mình, cho nên mới phải đem ngày tháng này mạnh mẽ đặt ở trên người con gái nuôi nhặt về như mình đây! !"

Nói êm tai một chút, ngươi là con gái nuôi của Lạc gia, nói không êm tai chút, ngươi chính là chó hoang Lạc gia nhặt về!

Ở trước mặt ta, ngươi và hạ nhân của Lạc gia khác nhau ở chỗ nào!"

Lạc Lan cười nhạo nói.

Bây giờ nữ vương không ở đây, nàng cũng không giả vờ làm ra một bộ tiểu thư đoan trang hiểu chuyện, sỉ nhục, phỉ bàng, hận không thể đem Lạc Vũ giẫm vào trong bụi"Ngươi câm miệng cho ta!"

Lạc Vũ một bạt tay vung tới, tưởng rằng Lạc Lan sẽ tránh thoát như trước đó, ai biết một cái tát kia lại chặt chẽ vững vàng đánh ở trên gương mặt của Lạc Lan.

Trên mặt xinh đẹp của Lạc Lan lập tức có thêm năm dấu ngón tay hồng hồngLạc Vũ ngẩn người, kinh ngạc phát hiện mình lại đánh trúng, Lạc Lan lại ngu xuẩn không có tránh đi.

Nhưng mà một giây sau, Lạc Vũ mới phát hiện, chân chính ngu xuẩn chính là mình"Ngươi đang ở đây làm gì!"

Gầm lên chính là nữ vươngNghe được thanh âm của nữ vương từ phía sau lưng truyền đến, bờ vai của Lạc Vũ đột nhiên run lên một cáiHết chương 57
 
Back
Top Bottom