Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa

[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 29. Gọi đồ ăn


ủng hộ sự nghiệp của bạn, đạo nghĩa không thể chối từ

Trong tai nghe truyền ra tiếng bắn nhau kịch liệt, còn loáng thoáng có tiếng đồng đội mồm miệng chỉ huy, Trì Đường hoài nghi tên đồng đội tạm thời này chơi game mà không mang theo mắt, nếu không sao có thể tệ dữ vậy.

Trình độ thảm không nỡ nhìn, đã thế còn cao ngạo, miệng thì thối um.

Nàng và một đồng đội khác đánh rất cẩn thận, người này lại tự đi tìm chết, xong còn mắng các nàng chơi như học sinh tiểu học, làm người ta bực bội.

"Vú em, vú em cho sữa với!

Tao mà chết là tại mày đấy!

Đệt, tao phục tụi mày thật, tụi mày có biết chơi game hay không, dẹp mẹ đi!"

Trì Đường nghe giọng nam bên kia mắng chửi, dứt khoát mặc kệ kẻ địch trước mặt, mở liên lạc nói chuyện với hắn."

Sữa cái gì mà sữa, tao lại không phải bà nội mày.

Mười người vú em cũng không có sữa cho mày, mày nghĩ cái gì mà chết được thế, đối diện là ba mày hay sao mà mày một hai phải lăn qua đó chịu chết hả!"

Chửi lại một hồi, Trì Đường không chút do dự chết luôn cùng với vị đồng đội kia, thành công để thua game.

Trò chơi thì có thể thua, đồng đội như heo thì cần đem tế trời.

Từ lúc nghỉ hè, nàng đã sống mơ mơ màng màng qua nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều chơi game, xem phim với livestream, lướt B trạm lướt Weibo.

Chơi game là nhiều nhất, chỉ là trò nào nàng cũng không thể chơi lâu, chơi một thời gian đã chán rồi.

Bây giờ thua trận, nàng quyết đoán offline, đi phòng bếp lấy nước đá, uống cho hạ hoả.

Bên ngoài trời nắng chang chang, hôm qua mới có một trận mưa to, cuối cùng nắng một ngày, giờ đã hoàn toàn không còn một chút hơi nước nào.

Đứng bên cửa sổ nhìn ra, không khí bên ngoài cũng trở nên vặn vẹo, nàng không khỏi trốn vào phòng có điều hoà không khí.

Hai giờ chiều, có chút mệt, nhưng không muốn ngủ, có chút chán, nhưng lại không muốn chơi, chẳng biết muốn làm cái gì, còn đói nữa, nhưng cũng không muốn ăn cơm.

Buổi sáng ngủ đến 10 giờ hơn mới bò dậy ăn chút gì, cơm trưa không ăn, những khi trời nóng nàng không có thói quen ăn uống tốt lắm.

Nghỉ hè ở một mình, tuy không quy luật, nhưng không quy luật chính là tự do.

Nằm liệt trên ghế rút di động ra, cân nhắc gọi cơm hộp gì, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn một tiệm trà sữa, phạm vi ship hàng trong vòng 1000 mét, trước đây chưa thử qua, xem đánh giá cũng không tệ lắm, có thể thử một lần.

Gọi xong lại ngồi bên cửa sổ chơi di động một hồi, Trì Đường liền nhìn thấy một chiếc xe điện chạy lại, dừng trước cửa nhà, người đưa cơm có mũ che nắng trên đầu, mặc áo đồng phục sơ-mi và tạp dề, nhìn dáng vẻ là nhân viên cửa hàng đưa lại, không phải mấy anh shipper áo vàng áo xanh.

Lúc đứng lên đi xuống, nàng nghe thấy tiếng chuông cửa, Trì Đường lại vọt nhanh hai bước mở cửa ra.Vừa mở cửa, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Du Dư?"

Trì Đường kinh ngạc nhìn bạn cùng bàn mặt đỏ bừng vì nhiệt độ bên ngoài, tóc mai nàng đã mướt mồ hôi.

"Trì Đường, đúng là cậu gọi rồi."

Du Dư nhìn qua còn rất vui vẻ.

Lúc nghỉ đông, nàng đã từng cùng Trì Đường đến nhà lấy đồ một lần, nhưng lúc đó nàng chỉ đứng ở cửa chứ không vào trong, hơn nữa lại lúc tối trời, trong lòng thấp thỏm lo âu, không nhìn kỹ, địa chỉ của nơi đây chỉ nhớ mang máng một chút.

"Vừa nãy cô chủ tiệm nhận đơn, mình thấy địa chỉ quen quen, liền mang qua đây."

Du Dư nâng trà sữa mình giao qua cho nàng.

Trì Đường nhận lấy, thuận tay kéo nàng vào trong nhà.Du Dư có chút tò mò nhìn quanh phòng ở, rồi mở miệng bảo ngay: "Mình không vào đâu, còn phải về tiệm giúp ngay lập tức."

Trì Đường vẫn cứ kéo nàng đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nước đá cho nàng, "Hồi trước cậu nói em của vợ thầy mở tiệm, chính là tiệm trà sữa này sao?"

Du Dư gật đầu, "Ừm, ở gần đây."

Trì Đường kéo ghế dựa lại ngồi xuống, "Cảm giác làm công thế nào, có mệt lắm không?"

Du Dư: "Không mệt, cũng còn tốt, mình thật ra là giúp pha trà sữa, lâu lâu tiệm bận rộn lắm mới đi giao hàng gần gần thôi, trong tiệm cũng còn nhân viên, đa phần là cậu ấy đưa đi."

Trì Đường nhìn nàng hoài nghi: "Không bị khi dễ đúng không?"

Du Dư lại lắc đầu.

Nàng cũng không biết vì sao Trì Đường lại cảm thấy nàng dễ bị bắt nạt nữa, thật ra nàng gặp được rất nhiều người tốt, mỗi ngày đều cảm thấy cuộc sống không quá tệ.

"Mình đi đây."

Du Dư nói xong hai câu liền cáo từ, mang bình nước đá đi.Trì Đường cầm trà sữa lên lầu, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy chiếc xe điện kia chạy đi xa.

Trà sữa trong tay vẫn còn lạnh, đá còn chưa chảy, nhìn là biết được mang đi ngay không chút chậm trễ.

Lấy trà sữa ra, bên cạnh còn có tấm card nhỏ, bên trên viết "vui vẻ mỗi ngày" còn kèm với một gương mặt tươi cười.

Chữ viết này Trì Đường rất quen thuộc, chính là của bạn cùng bàn.

Chữ Du Dư đẹp lắm, đoan chính, nhưng có chút vụng, nhìn là biết ngay đây là người nghiêm túc.

Trà sữa size lớn rất nhiều, Trì Đường nâng lên nhìn nhìn, nghĩ thầm cho nhiều như vậy, là điểm đặc sắc của cửa hàng này, hay mình là ưu đãi cho bạn bè đây?

Ngoài ý muốn thấy bạn cùng bàn, tâm tình của Trì Đường tốt lên một chút, ngồi trên sàn nhà một tay ôm ly trà sữa to đùng, tay còn lại viết review khen chủ quán, khen người giao hàng hết lời.

Ủng hộ sự nghiệp của bạn, đạo nghĩa không thể chối từ.

Đặt di động qua một bên chơi máy tính tiếp, trời đã tối tự lúc nào, trong phòng ánh sáng ảm đạm, chỉ còn ánh sáng từ máy tính loé lên, có chút chói mắt.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời nhàn nhạt màu hồng tía, đẹp đẽ vô cùng.

Ngồi trên ghế xoay, Trì Đường đi xuống đất, mang ghế đẩy đến bên cửa sổ, nhìn màu sắc tươi đẹp nơi chân trời mà ngẩn người một lát.

Trong phòng chỉ có một mình nàng, đặc biệt an tĩnh, trừ vài tiếng ong ong từ máy tính phát ra đã không còn tiếng động nào khác nữa.

Cho đến tận lúc phòng càng ngày càng tối đen, Trì Đường mới đứng lên bật đèn.

Trà sữa size to trên bàn còn dư lại phần nhân hơn nửa chưa ăn hết, Trì Đường sờ sờ bụng cảm thấy đói bụng một chút.

Nàng vốn hay gọi đồ ăn tới, không ra cửa mấy ngày rồi, nhưng hôm nay bỗng muốn ra ngoài ăn.

Cầm điện thoại và chìa khoá, trong túi nhét vài đồng tiền lẻ, kéo mũ đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi cửa đã bị không khí nóng nực bao trùm, tay chân vốn bị điều hoà làm cho lạnh lẽo đã ấm lại ngay, loại cảm giác như bị nhét vào lò nướng này, làm người ta sinh ra ý nghĩ muốn lăn về phòng máy lạnh trong nháy mắt.

Nhưng không khí bên ngoài lại thật tốt, mùi hương hoa cỏ hưởng ánh mặt trời, Trì Đường thích hương vị này.

Nàng đi trên đường, nhìn trái nhìn phải, nghĩ bụng tối nay ăn gì.

Nơi đây ban đêm đèn đóm sáng trưng, trên phố đi bộ, có vài nhà bán đồ ăn vặt, giờ này đặc biệt đông khách.

Tuỳ tiện đi một lúc, Trì Đường bỗng nghĩ ra cái gì đó, bèn rút điện thoại ra tìm vị trí tiệm trà sữa kia, sau đó đi qua.

Đúng là khoảng cách không xa, nhưng lại ngược đường với phương hướng Trì Đường thường đi, nàng chưa từng đến nơi này.

Một đống plaza, trên lầu có thương trường có rạp chiếu phim, bên dưới có một phố mỹ thực, Trì Đường bước vào dạo một vòng, rất nhanh đã thấy tiệm trà sữa gia đình Du Dư kể rồi.

Ở thương thành, cửa hàng không lớn không nhỏ, có ba nhân viên đang bận rộn, trong đó có một người đưa lưng về bên này đang pha trà sữa, đúng là Du Dư.

Nơi ấy còn một đám người mua trà sữa tụ lại, Trì Đường từ xa nhìn vào, lại xoay người đi rồi, dựa vào chỉ dẫn dán trên tường, đi tầng chót của phố mỹ thực, ngang qua các cửa hàng đồ ăn muôn hình muôn vẻ, cuối cùng ngừng lại ở một tiệm bán bột cá.

Bột cá bỏ thêm vị cay rất nhiều, Trì Đường một người ngồi đó, chơi di động chậm rì rì mà ăn.

Lời tác giả:Trì Đường: Muốn trà sữaDu Dư: Muốn nhìn bạn cùng bànLời editor:Tội lỗi, đọc câu "Trì Đường thuận tay kéo nàng vào nhà" mà ba chớp ba nháng thành kéo nàng vào giường.

Thế là biết mình mệt lắm rồi =)) Mình đi ngủ đây =)) Du Dư em vẫn quá u mê...Bột cá là bột, dùng 1 hay nhiều loại cá làm nguyên liệu, qua nước tương, rút hết nước, dập nát gia công sau thành bột protein.

Cơ mà nó dùng nuôi gia súc cơ mà...

Trì Đường em cũng là đồ u mê!

Hôm nay tác giả update chương 76, kết thúc chính văn, từ ngày mai là phiên ngoại.

Buồn quá, thêm chương mới.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 30. Trà sữa


chủ tiệm tự nướng bánh quy nhỏ, cho cậu một bao

Trì Đường ăn xong bột cá lại đi sang tiệm trà sữa nhìn một chút, bên kia vẫn đông như cũ, Du Dư vẫn cứ bận bịu chuẩn bị trà sữa, không xoay người lại, vốn nàng định ghé qua chào một cái, nhưng bây giờ hiển nhiên không đúng lúc.Bây giờ về nhà sao?

Chơi game mấy ngày, hiện tại Trì Đường không quá tha thiết về nhà một mình đợi chờ nữa.

Mắt thấy chữ rạp chiếu phim bên cạnh thang máy, nàng ngẫm nghĩ xong vẫn là đi thang máy lên lầu coi phim.

Bình thường nàng thấy bloggers đề cử phim gì mới đến rạp phim xem một lần, nhưng hôm nay lại không có mục tiêu gì cả, vì thế chỉ có thể chọn đại một bộ phim có poster thuận mắt.

Suất chiếu gần nhất còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, mua vé đi vào xong, phòng chiếu phim này không nhiều người lắm, đa số đều có đôi có cặp, ngoài nàng ra còn có một đôi bạn thân và một hàng 3 người anh em ngồi chung, còn lại hình như toàn là cặp đôi.Trì Đường không để ý nhiều như thế, ngồi một mình cách những người khác khá xa, nàng tựa lưng vào ghế nhìn về phía trước.

Bất kể đi xem phim bao nhiêu lần, nàng đều cảm thấy cái kiểu thiết kế ghế ngồi này thiệt là vô cùng sai trái, vị trí của gối đầu để như vậy, chẳng lẽ những chỗ ngồi này toàn là chuẩn bị cho người khổng lồ cao hai mét hay sao?

Phim xem một hồi cũng không hay, khiến tâm tình vốn không vui càng ngày càng tăng.

Xem được một nửa, nội dung phim đã làm Trì Đường rợn cả óc, đặc biệt là một khúc đột nhiên xuất hiện ở giữa phim kia, thật là làm người khác hít thở không xong, không khí xấu hổ tràn lan trong rạp.

Nếu không phải tu dưỡng tốt đẹp làm Trì Đường im lặng xem cho xong, chắc tầm một giờ trước nàng đã phủi tay bỏ chạy lấy người rồi.

Chờ phim chiếu hết, Trì Đường nhanh chóng đứng dậy, chen giữa một đám người yêu đương rời đi, lúc xuống lầu lại nhìn về tiệm trà sữa.

Lúc này tiệm không có khách, nhân viên cũng chỉ còn lại hai người, một chơi di động, một cúi xuống quầy viết chữ.Trì Đường vốn định về thẳng nhà lại hướng qua bên kia, vươn ra ngón tay gõ gõ trước người đang viết chữ, "Mua trà sữa."

Quầy gỗ dưới tay nàng gõ phát ra tiếng cộc cộc, người đang làm đề nghe có người gọi, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lộ ra một nụ cười.

"Trì Đường!"

Trì Đường dựa vào quầy, nhìn nhìn bài làm nàng đã viết hơn phân nửa, "Thời gian làm việc lại dùng làm bài tập, chủ tiệm mặc kê cậu hả?"

Nghe thấy câu đùa này của nàng, chị gái ngồi kế chơi điện thoại nhìn hai nàng một cái, "Là bạn em hả?

Du Dư tự em chiêu đãi đi nha."

"Được ạ."

Du Dư nói, lấy lại phiếu mua hàng, hỏi nàng như thật: "Bạn muốn uống trà sữa gì?"

Du Dư mặc áo sơ mi đồng phục nhân viên, mang tạp dề, tóc thắt bím sau đầu, không biết có phải ảo giác hay không, Trì Đường cảm thấy bạn cùng bàn của mình hình như mập lên một chút.

"Cậu làm hết sao?"

Du Dư gật đầu, "Có thể nói đa số món gì cũng biết làm."

Trì Đường chọn đại một món, dặn dò: "Đừng bỏ nhiều topping quá."

Du Dư quay lưng về phía nàng, bím tóc sau đầu lắc qua lắc lại, "Được."

Nàng nói, động tác thành thạo làm trà sữa.

Làm cẩn thận, chậm rất chậm.

Trì Đường dù sao cũng không vội, ngửi thấy mùi sữa thơm ngọt, duỗi tay kéo cuốn bài tập Du Dư vừa rồi còn đang làm về phía mình, bài tập này hình như không nằm trong bài tập hè.

"Du Dư, bài tập hè cậu xong hết rồi à?

Bài này lại từ đâu ra nữa?"

Du dư: "Là cậu mua cho mình."

Quà sinh nhật nàng mua, trong đó có mấy tập đề thi, vì nhiều quá, Du Dư hiện tại còn chưa thể làm xong toàn bộ được.

Trì Đường cảm thấy chột dạ, khép vở lại đẩy về.

Quan tâm, Du Dư cũng hỏi: "Cậu làm bài tập hè chưa?"

Trì Đường: "...

Làm được một xíu."

Kỳ thật mở cũng chưa từng mở ra.

Du Dư không hiểu sao lại bật cười, "Mình cảm thấy nhất định là cậu đang gạt mình, có khi một chữ cũng chưa làm nữa."

Trì Đường: "Biết là được rồi, còn nói ra nữa."

Du Dư lại nhấp môi cười.

Trà sữa làm xong rồi đặt trong túi, đưa đến trước mặt Trì Đường, Trì Đường trả tiền xong, nhấc túi lên chào một cái rồi rời đi.

Người chị gái ngồi bên cạnh Du Dư chính là chủ tiệm, cô thấy Du Dư còn đang nhìn theo bóng bạn học bèn cười hỏi: "Cũng muốn đi chơi với bạn đúng không?"

Cô được chị mình nhờ vả cho Du Dư ở chỗ này phụ việc, cũng biết tình cảnh gia đình của đứa nhỏ này, vì vậy thường ngày cũng chiếu cố một chút.

Bé gái Du Dư này chịu thương chịu khó, không yếu đuối, rất sẵn lòng làm việc, học làm gì cũng mau, lại còn kiên trì hơn đa số bạn cùng tuổi, cô rất thích đứa bé như vậy, chỉ là ngày thường có hơi nặng nề, không thích nói chuyện lắm, đây là lần đầu tiên cô thấy Du Dư có thể thoải mái nói chuyện phiếm với người khác như vậy, cười lên có nét vui sướng chứ không chỉ vì lễ phép.Du Dư có chút ngượng ngừng, mở bài tập ra một lần nữa, "Nàng ấy là bạn cùng bàn của em."

Chị gái chủ tiệm bừng tỉnh, "Ah, là lần giao hàng giữa trưa em tự đi."

Vậy nhất định là bạn rất tốt rồi, vốn đơn giao hàng giữa trưa cô định tự đi đưa, nói cho cùng Du Dư mới chừng này tuổi, cô không yên tâm để em ấy đi, nhưng Du Dư nhìn thấy địa chỉ liền chủ động xin đi, đưa về còn rất vui vẻ.

Chị gái chủ tiệm: Ôi thanh xuân, thật là tốt.

Từ lúc biết chỗ làm của Du Dư, lâu lâu Trì Đường sẽ gọi trà sữa ở tiệm đó, phần lớn là vào lúc sáng hay chạng vạng không quá nóng bức, lần nào cũng là Du Dư đưa đến.

Ngoài trà sữa, đôi khi Trì Đường còn có thể tìm thấy một bao bánh quy tự làm trong túi đựng.

"Chủ tiệm tự nướng bánh quy nhỏ, cho cậu một bao."

"Hôm nay chủ tiệm nướng bánh tart trứng, cho cậu một cái."

Ngoài những món quà nho nhỏ ngẫu nhiên xuất hiện, còn có tấm card nhỏ, bên trên viết mỗi ngày vui vẻ, ngoan ngoãn học tập linh ta linh tinh.

Trì Đường: Bạn cùng bàn lại bí mật đút lót đốc thúc ta học hành!

Thật ra Du Dư thực sự chỉ thuận tay viết, nàng còn viết thân thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý nữa mà.

Mỗi khi Du Dư đưa trà sữa, Trì Đường sẽ lại cho nàng vài thứ trái cây, nho, dâu tây, quả đào, dưa Hami hay dưa hấu.

Mà Du Dư mang theo hộp trái cây đi về, chị gái chủ tiệm lại chọc nàng: "Bạn cùng bàn lại thêm cơm cho em hả?"

Đôi khi Trì Đường sẽ còn đi tới khu ẩm thực bên dưới ăn cơm, bản thân nàng không thông thạo nấu ăn, đương nhiên chủ yếu là lười, đa phần không ăn cơm hộp thì ăn hàng quán lề đường, khu ẩm thực bên Du Dư giờ cũng thành một nơi cho nàng kiếm ăn, ăn xong tiện đường mang trà sữa về nhà.

So với các bạn khác, nghỉ hè Trì Đường tự do hơn rất nhiều, nàng không có ba mẹ quản lý.

Không ai sáng sớm kêu nàng dậy ăn sáng, không ai nhắc nhở nàng ít xem máy tính thôi, cũng không ai đêm đến giục nàng đi ngủ sớm một chút.

Ăn ngủ, lên lầu xuống lầu, chỉ có mình nàng.

Buổi sáng dậy có chút nghẹt mũi, hẳn là bị cảm, Trì Đường lấy thuốc ra lại rót một ly nước uống hết.

Hai ngày rồi Du Dư không thấy Trì Đường xuất hiện, cũng không thấy nàng gọi trà sữa giao đến, nhân dịp nghỉ trưa ít người, nàng lên xe điện đến nhà Trì Đường, ở dưới ấn chuông.

Trì Đường xuống mở cửa, Du Dư thấy nàng mặc một chiếc váy ngủ, bên ngoài khoác áo khoác, nhìn không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Lấy một bao bánh mì nho nhỏ đưa cho nàng, "Chủ tiệm nướng bánh mì nhỏ, ăn ngon lắm, mang cho cậu một chút nè."

Trì Đường: "Trời nóng như thế, cố ý đến đưa bánh mì cho mình, phục cậu thật đấy, mau quay về đi, trời sắp mưa rồi."

Du Dư nhìn sắc mặt nàng, hỏi: "Cậu không vui hả?"

Trì Đường: "...

Không phải lúc nào mình cũng không vui à."

Du Dư: "Có nguyên nhân gì không?"

Trì Đường: "Không có gì không vui cả."

Nàng không muốn nói quá nhiều lời, thúc giục nàng ấy đi nhanh, sau đó đóng cửa lại.Du Dư chỉ có thể rời đi, đi được hai bước rồi, lại nghe được bên kia cửa có người nhỏ giọng hắt xì.Trì Đường bị cảm rồi sao?

Nàng ấy hình như mỗi khi thay mùa hay đổi tiết trời nóng lạnh đột ngột, đều dễ cảm mạo phát sốt hết.Lời tác giả:Tôi từ nhỏ đến lớn, nói chung một năm phải sốt ba lần, cảm bốn lần, quá khó sống.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 31. Dừng chân


mình luôn là không nhịn được mà lo lắng cho cậu

Buổi tối trời mưa to, lúc Trì Đường xuống dưới mở cửa, nhìn thấy bạn cùng bàn quần áo tóc tai ướt sũng, đứng bên ngoài cửa, ôm ghì một hộp đồ ăn trong lồng ngực.

Trì Đường vừa định mở miệng nói chuyện, câu tới miệng rồi lại biến thành một cái hắt xì, Du Dư lập tức mở lời: "Chủ tiệm hôm nay bận, tiệm trà sữa tạm nghỉ, mình không muốn ở bên đó một mình, có thể ngủ lại nhà cậu một đêm không?"

Nói rất nhanh, như thể đã trằn trọc suy tư rất lâu rồi mới thốt ra.

Trì Đường còn đang mặc chiếc váy ngủ giữa trưa hôm ấy, áo khoác trùm lên, nghe xong cũng không nói gì thêm, dứt khoát để nàng vào trong nhà.

Du Dư đã sớm nghe nàng nói qua ba nàng không ở nhà, chỉ ở một mình, nhưng vẫn có chút khẩn trương.

Lúc trước tới giao hàng, nàng đều chỉ nghỉ một chút là đi ngay, mới nhìn qua phòng khách và gian bếp, nhưng hôm nay, nàng đứng lại mép cửa đổi giày, rồi theo đuôi Trì Đường lên lầu hai.

Giọt nước trên tóc rơi xuống sàn nhà, Du Dư không khỏi giơ tay xoa xoa tóc ướt.

Vào phòng Trì Đường, Du Dư nhịn không được mà run cầm cập.

Tuy đang là mùa hè, nhưng máy lạnh phòng Trì Đường để nhiệt độ thấp quá.Máy tính trong phòng còn mở, chăn trên giường cuốn thành một cục, hộp bánh mì nhỏ giữa trưa nàng mang đến đã mở rồi, nhưng chỉ mới ăn một cái.

"Cậu đi tắm đi, rồi mặc cái váy ngủ này của mình."

Giọng nói của Trì Đường có chút khàn khàn, còn nghiêm trọng hơn lúc trưa một chút, nhìn qua nàng ấy không muốn nói chuyện lắm, tìm thấy váy ngủ bảo nàng đi tắm và đổi quần áo ướt xong bèn ngồi xuống ghế máy tính.

Du Dư đưa hộp đóng gói trong tay đến trước mặt nàng, "Mình mang theo một phần cháo và canh, cậu uống một chút không?"

Trì Đường nhìn nàng gục đầu, tóc ướt đẫm, không lên tiếng mở hộp ra bắt đầu ăn.

Du Dư nhìn nàng ăn, chạy nhanh đi tắm, để sàn nhà không ướt thêm nữa.

Lúc nàng bắt đầu lại đây thật ra trời còn chưa mưa, chỉ là u ám cực kỳ, nàng đi được nửa đường trời đột nhiên mưa to, nàng đi bộ có một đoạn không có gì che, canh mang theo sợ chạy sẽ đổ cả, cuối cùng cũng chỉ có thể mắc mưa.

Tắm rửa nhanh chóng đi ra ngoài, nàng thấy Trì Đường ngồi cuộn trên ghế gõ phím, cháo bên cạnh ăn được nửa chén, canh không đụng đến.

"Không ăn canh hả?"

"Ngửi mùi tanh nên không muốn uống."

Máy tính của Trì Đường trên mặt bàn vẫn là hình ảnh game.

Du Dư: "Nếu vậy, canh mình để vào tủ lạnh cho cậu, mai cậu hâm lại ăn?"

Chỉ cần không bắt nàng uống bây giờ, muốn làm gì cũng được.

Trì Đường gật gật đầu ý không sao cả, thấy Du Dư dọn canh, thuận tay nói nàng cầm cái ly mang đi.

Rất nhanh, hai ly nước ấm được mang lại, hai người mỗi người một ly.

Trì Đường không phải rất phản đối chuyện uống nước ấm, nhưng không ai rót cho nàng, bản thân nàng tuyệt đối không chủ động uống.

Du Dư đi đến bên nàng, đặt cái ly xuống, "Uống nước, rồi đi ngủ sớm một chút?"

Trì Đường không quá vui, "Hôm nay mình ngủ nhiều lắm rồi...

Lầu hai chỉ có 2 phòng có giường, hôm nay cậu ngủ chen vào với mình đi."

Nàng không vui khi nghĩ đến Du Dư ngủ ở phòng ba nàng, cảm giác cứ dơ dơ, phòng ở lầu một cũng thế, ba nàng thích mang mấy người lung ta lung tung về, ai biết phòng đó ai đã ngủ qua.

Du Dư một ngụm đáp ứng: "Tốt."

Nàng vốn dĩ cũng không phải tới ngủ nhờ.

Giữa trưa đến cảm thấy Trì Đường chắc chắn có chút không thoải mái, nàng là không yên tâm mới tìm cớ lại đây ở một đêm.

Trì Đường một mình ở cái nhà to như thế này, có bệnh thật lại không ai chăm sóc.

Gió lạnh của điều hoà thổi tận mép giường, Du Dư nhìn váy ngủ của Trì Đường, bỗng nhiên lại nói: "Điều hoà tăng độ một chút được không?

Mình hơi lạnh."

Trì Đường thẩy điều khiển từ xa cho nàng, nhìn nàng cầm remote ấn vài cái, nghĩ là nàng lạnh thật bèn nói: "Máy sấy ở trong ngăn tủ phòng vệ sinh, cậu sấy đi cho khô tóc."

Du Dư lại vội vàng đi sấy tóc, sấy xong ra nhìn nàng còn đang chơi game, bắt đầu giục nàng lên giường nằm.

"Bằng không thì lên giường nằm đi?

Có thể xem phim gì đó."

Trì Đường sửng sốt, "Cậu muốn xem phim?"

Nàng trước đó có nói bạn cùng bàn xem series hoạt hình của ông Hayao Miyazaki, nhưng xem xong rồi, nàng còn một số thể loại khác cũng thích xem.

Game đã chơi nhiều lắm, hiện tại nàng kỳ thật cũng không quá ham chơi trò chơi.Trì Đường cứ thế được dỗ ngon dỗ ngọt leo lên giường, đắp chăn hơn nửa người, sau lưng dựa vào gối to.

Nàng cầm ipad chọn phim, Du Dư ngồi bên cạnh nàng, đầu tóc đằng sau toả ra mùi dầu gội giống nàng như đúc.

"Series Resident Evil cậu xem chưa?"

"Chưa xem qua, nhưng có nghe nói tới, là phim zombie phải không?"

"Ừa, gần đây mình không thích phim gì cả, vẫn là một số phim cũ tương đối kinh điển."

Trì Đường quyết định xem cái này, Du Dư cũng không có gì ý kiến.

Nhiệt độ máy lạnh trong phòng đã tăng lên, tiếng gió lạnh thổi phù phù cũng nhỏ bớt, nhưng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lại càng lúc càng to, đùng đùng nện vào cửa kính, như thể có người đang đập vào cửa sổ.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn bàn, Du Dư híp mắt nhìn cuộc đại chiến quái vật kích thích khẩn trương, vẫn không động đậy.Trì Đường không quá tập trung xem phim, nói cho cùng nàng cũng đã xem rồi, nhìn sang liền để ý đến biểu tình của Du Dư, hai ngày buồn bực tự nhiên không kìm được giảm bớt, " Mặt cậu ý là sao đó?"

Du Dư lấy lại tinh thần, cả gương mặt nhăn nhó dần giãn chút, có hơi ngượng ngùng, "Phim zombie này thật là đáng sợ, bọn họ rốt cuộc là thế nào mà nghĩ ra zombie chứ?"

Trì Đường dựa vào gối to mềm mại, "Thật ra cũng không quá khác cương thi của nước mình, hồi còn nhỏ xem "Cương thi tiên sinh", cũng cắn người một cái là biến người thành cương thi rồi."

Du Dư nhìn nàng có tinh thần nói chuyện bèn vui vẻ: "Mình cũng chưa xem qua phim cương thi đó."

Trì Đường: "Hồi nhỏ xem thấy khiếp lắm, giờ xem không thấy gì."

Bạn cùng bàn của nàng đúng là cái gì cũng chưa xem qua, hồi trước không có điều kiện tiếp xúc, bây giờ có cơ hội, nàng lại dùng mỗi giây mỗi phút nhàn rỗi để học tập, quả là người tiên.

Du Dư có chút lo âu mà nhìn nữ chính trốn chạy, lại không tự chủ nheo mắt lại.

Trì Đường nhìn, dùng khuỷu tay đụng sang nàng, "Có phải cậu không thấy rõ hay không?Du Dư xoa xoa mắt, "Ừm, chữ nhỏ quá xem không rõ lắm."

"Mắt cậu là đau hay là cận thị?"

Trì Đường ngồi dậy mở đèn, trong phòng sáng bừng lên.

Nàng ghé sát lại gần nhìn nhìn đôi mắt của Du Dư, hình như có hơi đỏ.Du Dư đẩy chăn của nàng ra, "Hình như có chút cận thị."

"Cận thị có muốn đi mua cái mắt kính không?

Nếu không cậu sao thấy rõ bảng được?"

Trì Đường nghĩ thầm, nàng không phải là vì không có tiền mua mắt kính nên mới không đi đó chứ?Có lẽ là vì lúc trước ba nàng từng đến trường quậy một trận, Du Dư rốt cuộc không muốn về nhà, ngày thường sinh hoạt đặc biệt tiết kiệm.

Nếu nói ban đầu trong túi không có đồng nào, vậy giờ hẳn nàng cũng có một chút tiền để sinh hoạt, nhưng cũng không dễ dàng nói tiêu là tiêu.

Quần áo giày dép gì đó đi được là được, đồ ăn có thể đầy bụng thì thôi, không bắt bẻ đòi hỏi, những bạn nữ khác mua đồ ăn vật đồ trang điểm gì đấy, nàng đều không mua.Trì Đường cảm thấy bản thân không thể khắc chế như thế, nàng muốn cái gì là nhịn không được, cũng không muốn nhịn, nàng chưa từng biết cái khổ của việc không có tiền.Nàng bỗng nhiên thở dài.Du Dư không biết nàng nghĩ cái gì, thấy nàng thở dài, chỉ nghĩ nàng ấy không thoải mái, chủ động nói không xem phim nữa, sớm chút nghỉ ngơi.Trì Đường tắt phim, cảm thấy không xem cũng được, đỡ cho đôi mắt của Du Dư càng ngày càng phải nhìn gần.Hai người nằm trên giường, chỉ để lại một cái đèn bàn.Bên ngoài sấm chớp đánh xuống, có chút doạ người, nhưng Trì Đường không nói gì, tiếng thở cũng dần nhẹ nhàng hơn.

Một lát sau Du Dư vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ trán Trì Đường.Trì Đường bỗng nhiên mở to mắt, đột nhiên hự một tiếng, làm Du Dư hoảng sợ.Cố ý doạ người ta xong rất vui vẻ, Trì Đường nằm đó cười bò.

Du Dư đành thu tay lại, yên ổn nằm xuống.Trì Đường cười xong nói: "Yên tâm, không sốt, chỉ là có chút cảm mạo mà thôi."

Du Dư: "Không sốt là tốt rồi, cảm mạo cũng phải cẩn thận, lúc đi học cậu cũng cảm hai lần, lần nào cũng khó chịu hơn một tuần."

Trì Đường lại im lặng một lát mới nói tiếp: "Cậu là lo mình sốt, chạy riêng lại đây xem mình?"

Du Dư ừ một tiếng.Mũi bất tri bất giác thông lại rồi, Trì Đường thông thuận hít vào hai hơi, "Thật ra cũng không có gì để lo đâu, mình nhiều năm nay mỗi năm đều bệnh rồi sốt, ba mình mặc kệ, cuối cùng cũng là mình tự lo."

Có một năm lúc sốt lên tương đối nghiêm trọng, hôn mê cả một ngày, nửa đêm tỉnh dậy, đói chịu không được, hoa mắt váng đầu mà ngồi dậy muốn xuống giường uống nước, kết quả ngã vật ra đất không bò dậy nổi, đập đầu với đầu gối, hôn mê bất tỉnh ngay lập tức, nằm trên mặt đất hơn nửa đêm, cuối cùng cũng không có việc gì.Tuy rằng lúc ấy có khó chịu, nhưng ngẫm lại khi đã qua, cũng không thấy có gì cả.Du Dư trở mình, đôi mắt đen láy bình tĩnh mà nhìn nàng: "Mình luôn là không nhịn được mà lo lắng cho cậu."

Trì Đường đấm giường, cũng không phục, "Ai lo cho ai chứ, rõ ràng là cậu mới tương đối làm người lo lắng!"

Lời tác giả:Aiz...

Trì Đường, cái phản ứng này không đúng đâu Lời editor:Huhu Trì Đường ngốc :(((((((( Du Dư àaaaaaaaaaaaa em cứ dịu dàng như vậy biết làm saoooo :((( Xin lỗi mọi người, do việc học quá khiếp, mình khó mà duy trì một tuần 2 chương được.

Tính tới 3/7 mỗi tuần sẽ chỉ có một chương, sau đó mình sẽ cố gắng update đều hơn và nhanh hơn cho mọi người.

Mong mọi người thông cảm.

Chắc chắn là mình sẽ theo hết bộ này.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 32. Sinh nhật


Trì Đường có chút tưởng tượng không ra nàng sẽ tặng cho mình cái gì

Đợt cảm lạnh này của Trì Đường không nghiêm trọng lắm, nhưng đứt quãng cả tuần mới khoẻ hẳn.

Năm rồi nghỉ hè với Trì Đường là ăn ăn uống uống chơi máy tính, dạo phố cũng còn hiếm.

Năm nay nghỉ hè tuy có chút khác biệt, nhưng đa số thời gian vẫn cứ y như "truyền thống" trước đó.

Ngày đêm điên đảo, cơm đủ ba bữa chẳng mấy khi, thiếu nữ nghiện lên mạng đương nhiên có hai quầng thâm dưới mắt.

"Hôm qua cậu lại không ngủ ngon à?"

Du Dư đang làm trà sữa cho nàng hỏi.

Trì Đường nhận ống hút, chọc vào uống một miếng: "Tối hôm qua không ngủ."

Du Dư: "...

Chơi game?"

Nói vậy cũng không đúng, nhưng Trì Đường cũng không định giải thích, ừ một tiếng.

Từ lúc nghỉ hè đến giờ, xem livestream ca nhạc không ít, cũng có chút muốn thử, còn lấy ukulele thật lâu không đụng đến ra luyện tập một chút.

Thật ra còn một cái harmonica, toàn là mua lúc nhàm chán trước đó, bản thân tự học một thời gian, ukulele chơi không tệ, harmonica thổi một lần không hứng thú lắm nên ngưng luôn.

Sau đó dọn đến Nam Lâm, đa số thời gian nàng đều ở trường cả, không còn chơi nữa, giờ có hứng lại rút ra thử đi thử lại.

Nàng xấu hổ không nói cho bạn bè nghe mình có thể làm gì, cảm thấy chủ động tiết lộ lại như thể đang khoe khoang.

Du Dư nhìn nàng về nhà, thở dài, tiếp tục pha trà sữa.

Chị gái chủ tiệm bên cạnh vui đùa hỏi nàng: "Làm gì mà Tiểu Dư thở dài nè?

Hâm mộ bạn cùng bàn có thể chơi game thâu đêm hả?"

Du Dư: "Em nghĩ là cậu ấy ở một mình, thường xuyên lấy đêm làm ngày, ăn ba bữa cơm cũng không cố định, như vậy rất dễ đau dạ dày."

Chị gái chủ tiệm nghe xong cảm thấy buồn cười, "Mấy đứa nhóc như em tuổi này không phải đều ham chơi hả, chị thời đó cũng vậy mà.

Nhưng mà, Tiểu Dư, em thật cứ như phụ huynh đấy, lo tới cả chuyện này."

Nàng lắc lắc đầu, "Đúng rồi, hai đứa ai lớn hơn ai ha?"

Du Dư: "Em hơn nàng mấy tháng."

Nghĩ đến chuyện gì đó, Du Dư lại nói: "Tháng sau là sinh nhật cậu ấy rồi."

Nàng muốn tặng một món quà cảm ơn, lại không biết tặng gì mới tốt, bản thân nghĩ đã lâu vẫn chưa nghĩ được gì thích hợp, nên muốn hỏi chị chủ tiệm một chút.

Chị gái chủ tiệm ngẫm lại: "Bạn bè chị đa số đều có công việc cả rồi, bình thường cũng khó tụ lại ăn chơi, đến sinh nhật bọn họ chị đều mua hoa chuyển phát nhanh qua cả."

"Mấy đứa vẫn còn là học sinh, nên thật ra không cần đưa quà quá mắc tiền đâu...

Bạn cùng bạn tặng em quà sinh nhật gì?"

Chị gái chủ tiệm hỏi.

Du Dư trả lời: "Sinh nhật lần trước nàng ấy tặng em một đôi giày."

Chị chủ tiệm: "Giày hả, không tệ đâu."

Du Dư nói tiếp: "Còn có thêm 32 cuốn sách phụ đạo sách luyện tập nữa."

Nụ cười của chị chủ tiệm biến mất: "...

32 cuốn, em với bạn cùng bàn có thật là quan hệ tốt đẹp không vậy?"

Nếu thời đi học, bạn nàng mà tặng sách vở nhiều như thế, vậy tình bạn ấy chắc coi như chấm dứt luôn.

Trì Đường không biết bạn cùng bàn đang suy nghĩ nhớ thương việc tặng quà gì, nàng về nhà rồi, nhấc ukulele lên tập luyện một chút, do dư một lát vẫn quyết định không livestream, chỉ ngồi bên cửa sổ nửa chơi nửa nghịch.

Lâu lắm rồi không đàn, giờ đàn lâu một chút ngón tay đã hồng lên.Chỉ có tiếng ukulele thật ra có chút đơn điệu, đàn một hồi, nàng lại nhẹ nhàng ngâm nga vài câu.

Trước khi gặp được người bạn không hiểu ra sao là Du Dư, đã một hai năm rồi nàng không có bạn, quen việc độc lai độc vãng, lúc ở một mình hay lắm nhất chính là nghe nhạc, hát ca, nghịch cây đàn nhỏ này một chút.

Âm nhạc có thể làm nàng bình tĩnh và thả lỏng trước sự khắc khẩu dài lâu trong gia đình, nàng trước giờ luôn dựa vào âm nhạc mà tránh né cảnh khắc khẩu của mẹ cha, họ lớn tiếng cãi nhau, nàng nghe những bài ca mưa rền gió dữ gào thét, lúc buồn khổ, nghe nhạc vui sướng, lúc bình tâm, nghe những giai điệu du dương.

Năm nay cha mẹ ly hôn, nhà còn có mỗi ba nàng, loại khắc khẩu cuồng loạn này biến mất khỏi thế giới của nàng, nàng cũng từ từ bỏ đi những thói quen trước đó.

Trước đây dù đi đâu nàng đều thích mang tai nghe, nói là thời thời khắc khắc đều đang nghe nhạc cũng không sai, nhưng một năm nay, thời gian nghe nhạc lại ít đi rất nhiều.

Giờ đây một lần nữa cầm ukulele lên, lại bắt đầu tập luyện, không phải để trốn tránh như khi trước, mà là vì nàng thật sự yêu thích.

Tương lai mình muốn làm gì nhỉ?

Trì Đường cũng sẽ có lúc nghĩ đến việc này, trước khi nghỉ hè, có một lần nàng hỏi qua Du Dư, Du Dư trả lời: "Mình cũng không biết sau này nên làm cái gì nữa, nhưng là làm thứ mình có thể làm, hay là thích làm đi vậy."

Lúc ấy Du Dư nói xong, Trì Đường có chút không hiểu, cau mày hỏi lại: "Cậu thấy mình thích cái gì?"

Nàng khi đó đang nghe một bài hát, Du Dư chỉ cười rồi chỉ chỉ vào tai nghe, ngón tay có chút lạnh chạm vào tai nàng khi ấy.

"Không phải là cậu thích ca hát sao?"

Nàng nói.

Khi ấy Trì Đường như đột nhiên tỉnh ngộ, nàng thấy mình như một đứa ngốc, chìa khoá cầm trong tay, lại còn chạy khắp nơi tìm kiếm.

"Ngón tay của cậu bị làm sao thế?"

Du Dư để ý tới băng keo cá nhân nho nhỏ dán trên tay phải Trì Đường.

Trì Đường: "Không cẩn thận bị thương."

Du Dư: "Vậy cậu đừng nhúng nước đó."

Trì Đường: "Ừm."

Mấy ngày sau, băng keo cá nhân đã không thấy, nhìn Du Dư chằm chằm vào ngón tay mình, Trì Đường mở bung bàn tay ra lại gần hù doạ nàng.

"Á ——"Du Dư ngửa ra sau, đè lại tay nàng, mũ nhân viên trên đầu rơi mất.

Nàng ngồi xổm xuống nhặt mũ lên, thấy Trì Đường dựa vào quầy, hai tay mở ra quơ quơ, bỗng nhiên cảm thấy động tác này có chút giống như mèo chiêu tài.

Chị gái chủ tiệm đứng một bên cười tủm tỉm nhìn các nàng, cô đã quen với việc bạn cùng bàn của Du Dư thường xuyên đến đây mua nước, thời điểm vắng người hai đứa còn có thể đùa giỡn với nhau một chút như thế, thú vị chết được.

Nghỉ hè bảo ngắn không ngắn, bảo dài cũng không dài, đảo mắt một cái đã đến tháng tám rồi, cách lúc đi học lại còn có vài ngày mà thôi.

Sinh nhật Trì Đường tầm cuối tháng tám, chính xác là 25 tháng 8.

Sinh nhật mình hằng năm, Trì Đường đã biết, đã đến lúc ngồi làm bài tập hè rồi.

Biết thì biết thế, nhưng không muốn làm.

Có cảm giác càng gần ngày khai giảng, so với việc làm bài tập hè, không chỉ là trò chơi, cả đàn ukulele và ca hát cũng vui hơn mọi khi.Đêm sinh nhật hôm ấy, Du Dư lại một lần nữa gõ cửa nhà Trì Đường.

Trì Đường đã sớm nhìn thấy nàng lại đây qua cửa sổ, nhưng khi mở cửa, thấy nàng một tay cầm hộp, một tay xách túi, vẫn có chút kinh ngạc làm nàng nhướng mày, bởi vì rất rõ ràng, hộp kia là bánh kem.Đến sinh nhật được người khác tặng bánh kem là một loại trải nghiệm khá mới lạ với Trì Đường, nàng cũng sẽ ăn bánh kem lúc không phải sinh nhật, nhưng chưa bao giờ ăn bánh kem trong sinh nhật cả.

"Tối nay mình có thể ở lại nhà cậu không?"

Bạn cùng bàn tới cho nàng ăn sinh nhật nói như thế.

Trì Đường nhất thời không biết nên nói cái gì, đứng đó mắt to mắt nhỏ nhìn người kia một lúc, mới bỗng nhiên cười, "Mình chắc chắn không lấy quà xong đuổi cậu về rồi."

Kéo người bạn tới riêng cho mình ăn sinh nhật vào nhà, chờ nàng đổi dép xong, Trì Đường còn thấy một đoá hồng hoa Champagne hồng nhạt trong túi.

Nàng nâng tay lên rút ra hương hoa ngọt ngào trong túi giấy mềm mại kia, thấy trong túi còn một hộp quà, trong lòng tò mò, Du Dư còn chuẩn bị quà cho nàng sao?

Là thứ gì?

Ngẫm lại cái dạng tính cách của Du Dư, ngày thường chỉ biết học mà thôi, Trì Đường có chút tưởng tượng không ra, nàng sẽ tặng mình cái gì đây.

Lời tác giả:Đoán xem là cái gì?
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 33. Giai điệu


sinh nhật vui vẻ

Đoá hồng Champagne hồng nhạt kia được Trì Đường cắm vào ly nước trên mặt bàn, nàng cùng Du Dư hai người ngồi trên sàn nhà, cách nhau một cái bàn nhỏ.

Du Dư mở hộp bánh kem kia ra, một chiếc bánh kem nho nhỏ, hai người vừa đủ ăn, hoa bơ màu trắng, bên trên trang trí một tầng trái cây, dâu tây, dưa Hami, kiwi, thoạt nhìn cũng chỉnh tề nhưng không quá mức tinh xảo, không giống một cái bánh kem mua từ cửa hàng lắm.

Chẳng lẽ ——"Đây là mình làm."

Du Dư xác minh suy đoán của nàng.

Du Dư có chút ngượng ngùng giải thích: "Chủ tiệm của mình thích làm bánh, mình mới nhờ chị ấy dạy mình làm một cái bánh kem nhỏ...

Làm không tốt lắm, ở giữa bánh kem có hơi sụp, hoa bơ mình cũng làm không đẹp nữa, chỉ có thể để trái cây lên nhiều một chút."

Tuy nói như thế, nhìn hình dạng của chiếc bánh kem này, nghĩ lại Du Dư chỉ là tay ngang mới làm, Trì Đường đã thán phục lắm rồi, "Cậu quá lợi hại thì có, mới thử thôi mà đã làm được thế này rồi sao?"

Trước kia nàng cũng đã từng thử qua, nhưng hoàn toàn không có thiên phú, thất bại vài lần bèn không làm nữa.

Trì Đường hứng thú bừng bừng chuẩn bị nếm thử mùi vị xem sao, kết quả lúc này hai người mới đột nhiên nhận ra, không có nến sinh nhật.

"Mình quên mất!"

Du dư ảo não."

Không có nến thì không cần nến."

Trì Đường đứng lên tắt đèn, mở đèn bàn, mở đèn lồng màu vàng trên bàn nhỏ, "Tụi mình làm bộ có nến là được, như thế cho có không khí, cậu chờ mình một chút đi."

Nói xong, Trì Đường lại dẫm dép lê lạch xạch chạy xuống lầu, một lúc sau ôm một bình Coca lớn và hai cái ly quay lại.

"Phựt ——" tiếng chai Coca mở ra vang lên, Trì Đường cầm chai đổ hai ly đầy.

Du Dư nhận lấy nước ngọt, thấy Trì Đường giơ ly lên, cũng cười cười nâng ly phối hợp chạm vào một chút.

"Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn cậu."

Trì Đường thật sự rất vui sướng, ngồi quỳ trên đệm, cắt bánh kem, cắt thành hai phần, hai người mỗi người một nửa.

Bánh kem vị bình thường thôi, thậm chí còn hơi ngọt quá, "Cậu bỏ bao nhiêu đường vậy?"

Trì Đường ăn một lát nhịn không được hỏi.

"Hình như là hơi ngọt quá."

Du Dư đem phần bánh chưa ăn đưa sang cho Trì Đường, "Vậy cậu ăn trái cây bên trên thôi."

Trì Đường không khách khí đoạt luôn hai trái dâu tây của nàng.

Dư Dư: "Nữa không?

Đều cho cậu hết."

Trì Đường chọt chọt nĩa, ý bảo nàng ăn đi.

Nhìn thấy túi giấy đặt một bên, ánh mắt nàng không nhịn được trôi sang, chọc chọc bánh kem, hỏi bạn cùng bàn đối diện mình đang nghiêm túc ăn, "Cậu tặng mình cái gì đó?

Giờ mình mở xem được không?"

Du Dư: "Được mà."

Nàng đặt bánh kem xuống, định gỡ ra giúp nàng.

Trì Đường: "Mình làm cơ!"

Vốn cũng không phải rất muốn có quà, nhưng nàng thật sự rất tò mò Du Dư sẽ tặng nàng cái gì, lúc gỡ giấy đóng gói, Trì Đường lại hỏi: "Cậu chắc không phải lại đem ghi chép của cậu sửa lại rồi tặng mình chứ?"

Du Dư nhìn nàng bộ dạng lòng còn sợ hãi, cảm thấy buồn cười: "Không phải."

Trì Đường: "Vậy chẳng lẽ là đáp án bài tập hè?"

Du Dư: "Cũng không phải."

Trì Đường: "Hay là tai nghe?"

Du Dư: "Không phải."

Trì Đường mở hộp ra, lấy từ bên trong một vật nhỏ bằng gỗ, to hơn bàn tay một chút, có thể dùng hai tay cầm, có mười bảy phím đàn.

"Đây là...

đàn thumb piano?

Đàn kalimba?"

Trì Đường kinh ngạc hỏi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, chính là không nghĩ tới Du Dư sẽ tặng nàng cái này, "Sao cậu nghĩ ra tặng cái này cho mình?"

Du Dư nói: "Mình thấy một bạn nữ kia tới mua trà sữa, cậu ấy chơi cái này, mình cảm thấy cậu không chừng cũng sẽ thích."

Cho nên hỏi người ta đó là loại nhạc cụ gì, cuối cùng chọn tặng món quà này.

Trì Đường thử âm, đàn kalimba không quá lớn cầm ở trong tay, ngón tay đánh ra thanh âm nhẹ nhàng sạch sẽ, "Đàn này đánh lên tiếng hơi giống hộp nhạc nhỉ."

Nàng cúi đầu thử mấy lần, bèn bắt đầu thử đàn một bài, ban đầu còn đứt quãng từng tiếng, nhưng chỉ một lát sau là có thể nghe thành điệu nhạc rồi, Du Dư chăm chú nghe, bỗng nhiên a một tiếng, có chút vui vẻ, "Là Castle in the sky?"

Castle in the sky là một bộ phim hoạt hình, cũng là Trì Đường cùng nàng xem, những ảo tưởng kỳ diệu như thể thật sự tồn tại trong một thế giới khác, Trì Đường thích những bản phối âm trong bộ phim hoạt hình ấy, Du Dư cũng rất rất thích.

Trì Đường còn đang thử chơi vật nhỏ kia, cười nói: "Đúng rồi, là Castle in the sky."

Du Dư không nói chuyện nữa, tựa má vào cạnh bàn nhìn Trì Đường đùa nghịch với cây đàn kalimba.

Tính ra nàng chắc cũng thích món quà này, như một bé gái đang nghịch đồ chơi vậy.Ánh đèn vàng ấm cúng dừng lại ở trán của nàng, trên chóp mũi, nhảy lên những ngón tay, trong mắt Du Dư, có chút mông lung.

Du Dư chưa nghe qua ai đánh đàn thumb piano, nhưng nàng cảm thấy Trì Đường đàn lên nghe rất dễ chịu, nàng ấy thật sự giỏi quá, một nhạc cụ mới trong tay, nhanh như vậy mà đã có thể tạo ra giai điệu rồi, đổi lại là nàng hẳn không thể làm được.

Chơi một lúc, Trì Đường cầm lấy đàn kalimba, bỏ vào một chỗ trong ngăn tủ, lại rút ra ukulele của mình từ bên trong ra.

Trì Đường: "Cậu biết cái này là cái gì không?"

Du Dư: "Là đàn guitar hả?"

"Nó chỉ là một thành viên trong gia tộc đàn guitar thôi, nhưng còn đơn giản hơn guitar, vì nó chỉ có bốn dây."

Trì Đường giải thích, tay quạt hai lần.

Không bỡ ngỡ như vừa nãy chơi đàn thumb piano, nàng đánh ukulele thành thạo hơn nhiều.

Khi trước Trì Đường ngại ngùng chủ động nói ra mình đang luyện đàn, nhưng giờ đây, nàng nhận được món quà là cây đàn kalimba kia, bỗng nhiên rất muốn chia sẻ thành quả tập luyện gần đây của mình với bạn mình là Du Dư."

Gần đây mình... thật ra đang tập ukulele."

Trì Đường ho nhẹ một cái, "Cảm ơn cậu hôm nay đã đến cho mình ăn sinh nhật, mình đàn cái này cho cậu nghe nhé?"

"Được."

Du Dư đoan chính ngồi, bộ dáng giống như ngày thường khi chuẩn bị đi học vậy.

Nghe hát một bài mà thôi, sao lại nghiêm túc như thế?

Trì Đường chỉnh lại vị trí của ukulele, hỏi nàng: "Cậu muốn nghe bài gì?"

Du Dư: "Mình không biết nhiều bài lắm, cậu thích bài gì đa số mình đều thích hết, chọn một bài là tốt rồi."

Trì Đường ngẫm nghĩ, bắt đầu đánh bài Anohana.Bài hát này là từ một bộ manga-anime của Nhật Bản, kinh điển vô cùng, lúc này dùng ukulele đánh ra, còn vui vẻ hơn bản gốc một chút, như uống nước ngọt ngày hè, ánh mặt trời chiếu rọi.

Du Dư lẳng lặng nghe, thấy Trì Đường nhẹ nhàng lay động theo tiết tấu bài hát, ngón chân nhỏ xinh một bên cử động cử động, có chút đáng yêu khó tả thành lời.Trì Đường không đàn hết cả bài, nàng đàn một đoạn, thấy Du Dư còn đang ngồi đoan đoan chính chính, động tác ngừng lại, đổi bài khác.Bài hát vừa vang, Du Dư và nàng nhìn nhau, cùng cười thành tiếng.

Vì bài hát Trì Đường đang đánh chính là nhạc kết của Spongebob SquarePants, đáng yêu lại có quy luật, rất sống động, làm người nghe nhịn không được mà lắc lư theo.

Trì Đường đánh đàn, cả người lắc lư càng lúc càng nhiều, nàng còn vươn chân chọt chọt Du Dư, Du Dư đành phải lắc lư chung với nàng.

"Ha ha ha ha ha, nhìn thật là ngố quá đi!"

"Giống hai cây nấm mặt đối mặt lắc lắc."

"Mình cứ tưởng cậu sẽ nói giống đồng hồ quả lắc."

Hai người không hiểu sao cười một trận, Du Dư nói từ đáy lòng: "Cậu thực sự là giỏi quá, biết đàn thật là nhiều bài."

Nàng nói chưa dứt lời, được khen như thế, Trì Đường nhịn không được muốn biểu diễn kỹ thuật thêm một chút, đổi sang bài "Renai Circulation".

Đây cũng là một bài có giai điệu vô cùng vui vẻ đáng yêu, dùng ukulele để đánh, nàng còn tăng nhanh tiết tấu một chút, người nghe lại càng rung đùi đắc ý.

Du Dư lặng lẽ vỗ tay cho nàng.Trì Đường ôm ukulele đứng lên, lại đổi sang bài "Por una cabeza"."

Đây là một bài vũ khúc trong phim điện ảnh Scent of a woman."

Lời tác giả:
Không nghĩ đến đúng không!

Lời editor:
Đúng là không nghĩ tới, đang nhạc anime vui tươi sôi động bay sang nhạc Tango :)) Nghe Por una cabeza đi mấy bạn, tính ra cũng là bài kinh điển á.

Tuần sau mình sẽ đăng vào tối thứ 5 chứ không phải tối thứ 4 do có lịch thi sáng thứ 5.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 34. Bài tập


nhanh làm bài tập đi

Phòng Trì Đường rất lớn, giữa giường và tủ sách có không ít chỗ, trải một tầng thảm tơ.

Thảm này để dùng trong mùa đông, mùa hè tới vốn phải cất đi rồi, nhưng Trì Đường đôi khi vẫn thích nằm trên mặt đất bên giường ngẩn ngơ, nên luôn trải ở nơi này.

Nàng ôm ukulele của mình, cởi giày đạp chân trần lên thảm.

Giai điệu Por Una Cabeza tươi đẹp, nàng vừa đánh đàn, vừa đạp lên thảm xoay một vòng nhỏ theo nhạc.

"Nhìn nè, mình có thể vừa nhảy vừa đánh."

Thiếu nữ xoã tóc mặc váy ngủ để chân trần, gương mặt tươi cười, có chút tự hào không giấu được, xoay một vòng nhỏ, váy ngủ xoè ra như hoa nở bay lên.

Ánh sàng đèn bàn bị góc váy che khuất trong chốc lát, lại bỗnh nhiên lưu tiết khai, ánh sáng dưới làn váy lất phất bay trở nên dịu dàng vô ngần.

Không biết từ đâu truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, cùng mùi bánh kem thơm ngọt lãng đãng trong phòng. ...Trì Đường nằm thẳng xuống thảm, ukulele đặt trên bụng, bàn tay mở ra.

"A...

Mệt quá."

Du Dư ngồi bên cạnh nàng, thấy ngón tay nàng có chút hồng, nắm lấy đưa lên nhìn kỹ hơn dưới đèn.

"Ngón tay có chút đỏ rồi, hồi trước cậu dán băng cá nhân, là vì cái này phải không?"

Trì Đường lười biếng gập gập đầu ngón tay, động tác thay cho gật đầu.

Du Dư phẩy phẩy bàn tay, hỏi: "Không phải có cái đồ gì đó tròng lên đầu ngón tay, dùng để đánh đàn, gọi là gì ấy..."

Trì Đường: "Bộ bọc đầu ngón tay ấy hả?

Không cần dùng cái đó, đàn một thời gian sẽ chai, quen rồi không đau nữa.

Trước kia chỗ này của mình cũng có phần chai, nhưng sau đó một thời gian dài không đàn nữa, lòng bàn tay lại mềm, nên giờ phải làm lại từ đầu."

Trì Đường nói xong, bỗng nhiên lại bật cười, "Bây giờ nghĩ lại mình vẫn thấy thật là thần kỳ, sao mà cậu lại mua ngay đàn kalimba cho mình cơ chứ, thật là không ngờ nổi."

"Mình cũng không biết nữa, lúc ấy nhìn thấy chợt cảm thấy rất thích hợp với cậu."

"Cậu không nghĩ tới cảnh, cậu mua đàn thumb piano cho mình rồi, mình lại không biết dùng thì làm sao bây giờ?"

Trì Đường hỏi.

Du Dư hỏi ngược lại: "Cậu mua nhiều sách phụ đạo sách ôn tập như vậy cho mình, trong đó có cả sách lớp 12, còn đặc biệt nhiều đề toán thi Olympic, cậu không lo mình sẽ không biết làm hả?"

Trì Đường nhớ đến lúc mình mua sách tham khảo, nàng yêu cầu thẳng thừng với chủ tiệm "lấy đề khó nhất cho cháu", nên rất nhiều bài, đừng nói đến làm, nàng nhìn thôi cũng đủ choáng, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới Du Dư không làm được thì thế nào bây giờ.Nhớ tới việc ấy, nàng nghiêng nghiêng mặt, nhìn biểu tình của bạn cùng bàn, trong giọng nói có chút dỗ dành dụ khị chính nàng cũng chưa phát hiện ra: "Cậu lợi hại như thế, đề có khó đến đâu, sau này nhất định cậu đều làm được hết."

Du Dư gật gật đầu: "Nên mình cũng là cảm thấy như vậy đó, mình cảm thấy đàn kalimba cậu nhất định có thể học được."

Chính là loại tin tưởng không cần lý do ấy.

Trì Đường: "Hai đứa mình đây là đang tâng nhau đến tận mây xanh hả?"

Du Dư: "Chắc là không tính, nói thật không tính là tâng bốc."

Trì Đường: "Bạn cùng bàn ngoan, đừng phóng đại nữa, mình gọi bữa khuya ăn đi."

Nàng bò dậy tìm ra điện thoại gọi cơm hộp, "Hôm nay mình chưa ăn gì cả, có mấy miếng bánh kem không đủ no, mình mời cậu ăn crawfish sốt cay."

Phòng của nàng có một cái cửa sổ to, kéo màn ra là có thể nhìn thấy đèn điện giữa trời đêm bên ngoài, còn có ánh sáng tầng cao nhấp nháy nơi cao ốc xa xa.

Hai người ngồi bên cửa sổ hàn huyên trong chốc lát, chờ tôm hùm đất.Một chậu crawfish để ở đó, cả phòng toàn là mùi cay của sốt trong món tôm hùm đất, dứt khoát tắt điều hoà mở cửa sổ luôn.

Cửa sổ mở rộng mang theo gió vào phòng, toàn là hơi nóng, nhưng cũng mát mẻ hơn giữa trưa rất nhiều.

"Hình như trời muốn mưa?

Gió hơi lớn."

"Dự báo thời tiết hình như có nói trời sẽ mưa."

"Nam Lân mưa thường xuyên thật ấy, mình đến đây gần một năm, lúc nào cũng thấy đang mưa."

"Vậy sau này chúng mình học đại học, chọn nơi nào không hay mưa không?"

Du Dư nói như thế, Trì Đường cũng thuận miệng đồng ý, "Tốt thôi."

Trì Đường lột crawfish vừa nhanh vừa đẹp, Du Dư thì không, nàng lột rất rất chậm, mà vẫn không được một con còn đuôi hoàn chỉnh.

Trì Đường nhìn nàng lột mà nóng trong người, đưa thẳng con tôm đã lột còn đầy đủ đầu đuôi cho nàng, "Mình lột năm con rồi cậu vẫn còn chưa lột được một con."

Bản thân lại lấy một con làm mẫu cho nàng: "Cậu nhìn nè, ép cái đuôi bằng ra, rồi gập lại, sau đó dùng một chút lực như vầy, là rút được một cái đuôi tôm hoàn chỉnh rồi."

"..."

"Aiz, cậu làm bài tập giỏi như thế, đến lúc lột tôm hùm đất sao lại ngố như vậy."

"...

Lột được nè."

Cuối cùng cũng thấy nàng lột được hoàn chỉnh, Trì Đường có chút vui mừng, đây chắc cũng là cảm giác của bạn cùng bàn lúc ngày thường giảng đề cho nàng, rồi nhìn thấy nàng áp dụng làm được một bài.

Mới nghĩ thế thôi, Du Dư đã tâm linh tương thông, chợt quay sang hỏi tiến độ bài tập hè của nàng, "Đúng rồi, cậu làm bài tập hè tới đâu rồi?"

Trì Đường: "Ha ha."

Du Dư đã hiểu: "Chưa làm một cái gì luôn sao?"

Trì Đường: "Lớn mật một chút, bỏ luôn dấu chấm hỏi và chữ sao kia đi, chính là chưa làm một cái gì luôn."

Du Dư cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở nàng: "Còn có năm ngày thôi, nên bắt đầu làm."

Trì Đường vùi đầu ăn đồ ăn, giống như đột nhiên điếc rồi.

Đạo lý biết thì biết, nhưng bài tập thực sự không muốn làm mà.

Du Dư: "Muốn mình giúp cậu không?"

Trì Đường ngẩng đầu: "Tình hữu nghị của đôi ta thâm hậu tới mức cậu nguyện ý cho mình chép bài hả?"

Du Dư: "Không phải, mình biết một biện pháp có thể nhanh chóng làm xong bài tập hè, có thể chỉ cho cậu."

Trì Đường thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không khỏi tò mò: "Lợi hại như vậy sao?"

Du Dư gật đầu, "Ừm, cậu không tin vậy lát nữa chúng mình có thể thử xem."

Vốn dĩ hoàn toàn không muốn làm bài tập, vì chút hiếu kỳ này, Trì Đường thế mà đồng ý lát nữa cùng làm bài tập rồi.

Ăn xong một chậu tôm sốt, cả người toàn mồ hôi và mùi cay, hai người tắm rửa sấy tóc, mỗi người một cái váy ngủ, châu đầu vào bàn bắt đầu làm bài tập.

Du Dư mở ra phần bài tập còn trống của nàng, bắt đầu từ môn toán, nhanh chóng dùng bút chì vẽ vẽ cái gì đó.Trì Đường chống bàn xem, thấy nàng nhanh chóng đánh dấu, bộ dạng không có quy luật gì.

"Bài mình đánh dấu, cậu làm trước đi."

Du Dư đưa bài cho nàng, lại lấy ra những bài tập còn trống không khác, cũng vẽ vẽ như vậy.

Trì Đường bán tín bán nghi, nhận lấy bài tập hè ngồi làm rồi.

Mà Du Dư đánh dấu xong một phần bài tập, liền ngồi bên người Trì Đường nhìn nàng làm bài, lâu lâu bản thân còn viết thêm chút lên đề khác.

Trì Đường ngoan ngoãn làm bài tập trong chốc lát, buông bút, cầm ly coca uống hai ngụm: "Cậu nói cho mình trước đi, cậu nói mình làm bài này làm bài kia, có quan hệ gì hả?"

Du Dư lấy phần bài tập nàng đã làm xong, chỉ cho nàng xem: "Cậu nhìn đây, bài này với bài này thật ra không khác nhau nhiều lắm, chỉ là đổi số thôi, nên mình chọn một bài nói cậu làm."

"Bài tập nhìn thì rất nhiều, nhưng thật ra những điểm kiến thức lại không nhiều lắm, đề hình học giống nhau, chỉ là dùng số lượng để giúp người học nhớ kỹ hơn.

Nếu cậu nhớ kỹ kiến thức này rồi, có thể làm một đề này thôi, những đề khác không cần làm, mình viết đáp án thay cho cậu."

Trì Đường nhìn qua, hình như đúng là vậy thật, mỗi câu mình làm, kiến thức đều không giống nhau.

Mà nãy giờ Du Dư ngồi viết bên mình, toàn là đáp án của bài tập tương tự.

Du Dư: "Bài nào cậu không biết làm mình sẽ giảng cho cậu một lần, sau đó cậu làm tự mình làm một bài, làm được rồi những bài sau không cần làm nữa."

Trì Đường: "..."

Đây là thế giới của cường giả hay sao.

Du Dư nhanh chóng làm bài, không quên nói với nàng: "Thật là dù là bài lặp đi lặp lại, nếu cơ bản không tốt thì cũng nên làm toàn bộ một lần."

Nói như thế, số bài nàng phải làm liền ít đi rất nhiều, hơn nữa một số bài lung tung rối loạn ở khúc sau có thể không làm, gánh nặng lập tức giảm bớt rất nhiều.

Việc duy nhất còn lại Trì Đường thấy phiền chính là mười bài văn."

Còn mười bài văn nữa mình cũng chưa viết, mệt quá à."

Trì Đường oán giận vô thức.Du Dư vùi đầu viết chữ, nghe thế liền nói: "Vậy để mình viết văn cho cậu, trước giờ cậu viết văn luôn không tốt, mấy bài cũng không nên cơm cháo gì."

Trì Đường: "!!!"

Một khắc này đây, Trì Đường cảm thấy bạn cùng bàn quả thật toả ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.Trì Đường: "Thật hả?

Cậu tốt quá đi mất, mình nguyện lấy thân báo đáp!"

Du Dư bị nàng chọc cười, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, đôi mắt sáng ngời cong thành hình trăng non, "Nhanh làm bài tập đi."

Lời tác giả:Ngày mai vào VIP, 9 giờ tối đến canh ba (thêm 9000 chữ), nhớ đến xem~Lời editor:Nhìn "9000 chữ" mà tay chân rụng rời... :)))))) Đọc lên thấy câu "lấy thân báo đáp" của Trì Đường lấy sức làm tiếp =)) Du Dư ah hôm nay tui sẽ không ăn đường vì nhìn em với Trì Đường thôi tui cũng đủ sâu răng rồi :))))
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 35. Lớp mười một


học kỳ mới, thời tiết mới~

Còn hai ngày nữa mới khai giảng, Trì Đường đã làm xong bài tập hè.

Thật là một trải nghiệm chưa từng có, nàng thế mà còn dư thời gian chơi game và xem livestream.

Mở group chat lớp bị tắt tiếng ra, nhìn một đống người bên trong kêu la thảm thiết vì chưa làm xong bài tập hè, hô hoán kêu gọi bạn bè qua nhà nhau làm (chép) bài, thân là một người dựa vào bạn cùng bàn đã hoàn tất bài tập, Trì Đường có một chút sảng khoái.Nàng sảng khoái trong yên lặng, không lên tiếng trong đám người đang khóc rống vì bài tập chưa xong kia, lại lặng lẽ rời khỏi group lớp, tiếp tục chơi trò chơi của mình, cảm giác game càng vui hơn.

Những ngày trước khai giảng, thời gian trôi rất nhanh, dù đã hoàn thành bài tập rồi, vẫn có chút gấp gáp chả hiểu ra sao, giống như thời hạn hành án đang rơi xuống vậy.

Mặc cho lũ học sinh vui hay không vui, khai giảng vẫn cứ đúng hạn mà đến, lại sắp tới chuỗi ngày dậy sớm, chạy thao trường, đọc sách, đi học.

Hôm nay báo danh khai giảng, ba của Trì Đường vẫn chưa về nhà, thậm chí tin nhắn cuối cùng gửi cho nàng cũng đã từ một tháng trước.

Những người khác có lẽ sẽ hoảng loạn, nhưng Trì Đường thì đã quen, dù sao lúc nàng còn nhỏ hơn thế này, ba nàng ra ngoài làm việc, lần lâu nhất cũng hơn hai tháng chưa nhớ ra để liên lạc với nàng.

Nàng một mình mang theo hành lý, tự đến trường học báo danh như trước.

Trường các nàng sẽ phân khối tự nhiên và xã hội lần nữa khi lên lớp mười một, xếp lớp xong, sẽ tiếp tục xếp lại phòng ngủ.Vào kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp, các thầy cô đều ân cần dặn dò bọn học sinh, bàn bạc với gia đình về việc vào lớp tự nhiên hay lớp xã hội.

Trì Đường dứt khoát không nói với ba nàng, tự mình chọn lấy khối tự nhiên, dù gì khối xã hội nàng cũng không đặc biệt ưa thích lắm.

Về phần Du Dư, ngay từ đầu nàng đã chọn khối tự nhiên rồi.Trước khi báo danh, thầy chủ nhiệm đã tổng hợp ý định phân khối của mỗi người, sau đó mới bước đầu chia lớp.

Khối mười một phân bên tự nhiên xong lại một lần nữa chia ra hai mươi lớp nhỏ, Trì Đường bị phân vào lớp ba, Du Dư cũng thế, vì trường Nam Lâm nhất trung chia lớp là do các thầy cô chủ nhiệm tự phân ra, xếp theo thứ hạng thi cử, để bảo đảm thành tích các lớp được cân đối.Nói thì nói thế, nhưng trong lòng luôn hiểu rõ có lớp giỏi có lớp không, các thầy cô cũng sẽ giúp đỡ.

Ban đầu Trì Đường và Du Dư không chung một lớp, tìm thầy Phương chủ nhiệm xong, thầy hỗ trợ chuyển lớp cho.Thầy Phương tuy rằng có chút dông dài, nhưng thật là người thầy có trách nhiệm nhất Trì Đường từng gặp qua, chỉ tiếc rằng thầy được phân chủ nhiệm bên khoa xã hội, từ khi lên lớp mười một, thầy không còn là chủ nhiệm của các nàng nữa.

Trì Đường báo danh khá sớm, đã biết số phòng ngủ mới rồi, nhưng nàng vẫn xách hành lý đến phòng ngủ cũ.

Đi trong sân trường, thấy một ít bạn học quen mắt, sau một kỳ nghỉ hè không gặp gỡ, ai cũng thay đổi ít nhiều.

Vào phòng ngủ rồi, nàng nhìn thấy không ít người ở lầu trên lầu dưới đang chạy, vội vội vàng vàng dọn đến phòng ngủ mới.Rất nhiều cửa phòng ngủ mở ra, bên trong hãy còn lộn xộn, cũng có vài phòng đã dọn trống không.

Trì Đường vào phòng ngủ hồi xưa, trước mắt nàng chỉ có một mình La Trịnh Lệ.

Nàng và La Trịnh Lệ đã mâu thuẫn cãi nhau tán loạn từ khi học kỳ vừa bắt đầu, sau đó mặc định người kia không tồn tại.Trì Đường nhìn một vòng căn phòng đã ở qua hai học kỳ này, buông hành lý, ngồi ở giường tầng dưới, cũng là giường của Du Dư mà chơi điện thoại, xem như không thấy La Trịnh Lệ đang ngồi trước mặt.

"Aiz, không phải đổi sang lớp ba, đổi phòng ngủ luôn rồi à, sao còn ngồi ở đây?"

La Trịnh Lệ hỏi, giọng nói không quá thân thiện.

Trì Đường không thèm để ý, như thể cô ta không tồn tại, chỉ nhìn chằm chằm vào di động của mình.La Trịnh Lệ bị nàng làm lơ toàn tập, lại bắt đầu thái độ khó chịu, quăng đồ của mình xuống hết đập lại đánh, rồi lại cảm thấy hiện giờ có mỗi một mình thế đơn lực mỏng, không dám cãi vã với Trì Đường, bèn bưng bồn hầm hầm bước ra ngoài.

Những người khác trong phòng ngủ rất nhanh đã đến rồi, không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Ngoài Du Dư và Trì Đường, còn một người khác cũng dọn đi khỏi phòng, người này cũng thân thiết với La Trịnh Lệ, lôi lôi kéo kéo La Trịnh Lệ than thở, "Mình thật không muốn dọn đi dâu, ai biết người mới có ở chung được hay không chứ, khó khăn lắm mới ở quen nơi này giờ lại phải dọn đi, phiền ơi là phiền."

La Trịnh Lệ có bè cánh rồi, cả giọng nói cũng lớn hơn vừa rồi, cũng túm tay người kia thể hiện tỷ muội tình thâm: "Phòng ngủ mới của cậu ở tầng trên mà, không có việc gì thì xuống đây tìm mình chơi."

Du Dư rốt cuộc cũng tới, vội vội vàng vàng, nhìn thấy nàng vào phòng ngủ, Trì Đường mới nhìn lên từ điện thoại, chào nàng, "Lâu rồi không gặp."

Du Dư: "..."

Không phải mới gặp hôm qua sao.Nhìn đến nét cười nhẹ nhàng trên gương mặt Trì Đường, Du Dư đành phải phối hợp đùa vui: "Ừm, lâu rồi không gặp."

Trì Đường đứng lên nhấc hành lý, "Đi thôi, phòng ngủ mới của tụi mình ở trên, 501."

Du Dư cũng dọn chăn gối đồ vật còn để trên giường, mang theo hành lý cùng Trì Đường rời đi.

Các nàng rời khỏi phòng ngủ rồi, bên trong bỗng an tĩnh trong chốc lát, người đứng đầu phòng ngủ hơi hé miệng, như muốn nói gì lại thôi, cuối cùng cũng không thốt lên tiếng nào, chỉ nhìn theo các nàng vừa cười vừa nói bước lên lầu."

Mình thấy họ vốn coi thường tụi mình, chắc chỉ mong được dọn đi càng sớm càng tốt."

La Trịnh Lệ hậm hực."

Thôi bỏ đi, người cũng đã đi rồi, vẫn là đừng nói nữa, dù sao sau này cũng không chung một lớp."

Người quản lý phòng ngủ nói.La Trịnh Lệ không hé răng.

Dù rằng không thích, nhưng đã tách lớp rồi, mọi người từng người từng người đến những lớp khác nhau, nghĩ lại có chút không dễ chịu.Gia cảnh La Trịnh Lệ thật ra cũng không tốt lắm, ở trong ký túc xá nhưng cũng là dư dả hơn Du Dư, nhưng nàng và Du Dư không giống nhau, thường xuyên mua đồ ăn vặt, mua quần áo, hay đi dạo phố lúc nghỉ cùng những người khác, sơn móng tay giá cao người khác mua nàng cũng muốn mua, không biết tiết kiệm.Khi vừa lên cấp ba, rất nhiều bạn là từ hương trấn nhỏ mà đến, ai cũng có chút quê mùa, La Trịnh Lệ cũng không khác, một lòng muốn trở nên xinh đẹp hơn, tốt nhất là ngăn nắp chói sáng đến mức người khác phải hâm mộ.

Nên khi đó, cô vẫn luôn chán ghét Du Dư vừa nghèo khổ lại học giỏi hơn mình hay được thầy cô thiên vị, cũng căm ghét Trì Đường tự do tự tại muốn mua gì thì mua đó, cao cao tại thượng như đại tiểu thư.Cho dù hiện tại Du Dư đã thay đổi rất nhiều, nhìn qua không còn cảm thấy quê mùa thô kệch nữa, chỉ là mộc mạc giản dị quá; cho dù đã biết Trì Đường chỉ là có chút quái gở không muốn tiếp xúc với người khác, thật ra cũng không khinhg thường ai, cô vẫn là chán ghét hai người này, chán ghét quá lâu đã thành thói quen.Nhưng giờ đây người ta vui vui vẻ vẻ dọn đi rồi, cô lại không biết làm sao, lòng cũng không thích thú bao nhiêu.Du Dư và Trì Đường mang theo hành lý đi lên lầu, Du Dư quay đầu lại nhìn xem, nhớ lại khi mình mới đến, phòng ngủ kia gần như cái gì cũng không có.

Lẻ loi một mình chạy khỏi nhà, đến nơi đây, không hoà hợp với tất cả mọi thứ xung quanh.

Những người khác trong phòng hoặc mồm miệng bắt bẻ công khai, hoặc ánh mắt âm thầm ghét bỏ, làm người không chốn dung thân.Một năm trôi qua.

Nàng nhìn về Trì Đường đằng sau đang leo cầu thang chậm rì, ánh mắt lập tức dịu dàng hơn rất nhiều, nói với nàng: "Không biết phòng ngủ mới sẽ thế nào đây."

Trì Đường thuận miệng nói chuyện phiếm với nàng: "Phòng ngủ nào mà chả thế, ít nhiều sẽ có tranh chấp, ở chung với nhau yên bình hay không còn xem may mắn xui rủi."

Du Dư: "Ừm, hôm nay mình khá may mắn đó."

Trì Đường: "Ừm?

Sao lại nói thế?"

Du Dư: "Buổi sáng mình ngồi xe công cộng, ngồi được chỗ cuối cùng còn trống."

Trì Đường: "Cái đó cũng coi là may mắn hả?"

Du dư: "Có nhỏ thì cũng là may mắn mà."

Hai người nói chuyện chẳng bao lâu đã đến phòng mới rồi.

Một phòng sáu người ở, ngoại trừ hai nàng, trong phòng đã có sẵn hai người, đều không phải bạn trong lớp cũ.

Hai người kia đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, Trì Đường và Du Dư cũng vào thẳng chọn giường ngủ.Du Dư: "Cậu muốn giường trên hay là giường dưới?"

Trì Đường: "Cứ như trước đi, mình cũng quen ngủ giường trên hơn."

Nàng không quá thích nằm giường dưới, để những người khác tuỳ tiện ngồi lên giường của mình.Du Dư liền chọn giường ngay bên dưới, Trì Đường quăng hết hành lý chăn mền vào giường trên.Du Dư làm việc nhanh gọn lưu loát, rất mau đã cất xong đồ đạc rồi, lại dọn dẹp giường, Trì Đường vẫn ngồi lì trên giường của nàng chơi di động, không nhúc nhích.Du Dư bung một lớp ra giường bằng bông hơi mỏng lên, Trì Đường dịch qua một chút, nhưng vẫn chưa đứng lên khỏi giường của nàng, Du Dư cũng không để ý, bận rộn bên nàng.

Đến khi Du Dư muốn trải ra giường, Trì Đường mới đứng lên, Du Dư trải xong rồi, nàng lại ngồi xuống, toàn bộ quá trình mắt đều dán vào điện thoại, một chút cũng không biết mình vướng bận ra sao.

Du Dư trải giường xong, thấy giường tầng trên còn chưa dọn dẹp, thuận miệng hỏi: "Cậu chưa trải giường kìa, có muốn mình giúp không?"

Trì Đường: "Không cần, lát nữa mình tự trải."

Du Dư: "Lát nữa, chắc tới đêm đi ngủ cậu mới trải quá."

Trì Đường trì hoãn ra sao, nàng đã khắc sâu nhận thức rồi.

Trì Đường lặng yên ném di động xuống, dẫm lên thang trải giường chiếu tầng trên, Du Dư tiện tay giúp nàng thay áo gối, sửa lại ra giường, giúp nàng nhanh chóng sửa sang giường đệm cho tốt.Hai người khác trong phòng đã cất đồ đạc xong rồi, nhìn cảnh này, đều có chút tò mò.Bạn gái cột tóc đuôi ngựa chủ động hỏi hai người: "Hai cậu hồi trước chung lớp hả?"

Thấy có vẻ thân thiết.

"Ừm, hồi trước tụi mình ở lớp hai."

Du Dư nói.Bạn nữ còn lại tóc ngắn có chút trầm lặng: "Mình biết cậu, nhất khối cả năm, tên là Du Dư đúng không."

"Phải, mình là Du Dư, nàng là Trì Đường."

Trì Đường xoay đầu nhìn hai người gật gật."

Tới rồi tới rồi, là đây nè, phòng ngủ mới của con ở đây nè!"

Ngoài cửa ồn ào om sòm một lúc, rất nhanh một cặp vợ chồng dắt theo một bạn nữ tới rồi, bạn nữ nhỏ nhỏ lùn lùn, mang theo ba-lô nhỏ, ba mẹ nàng mỗi người một tay xách hành lý và thùng bồn để sinh hoạt.

"Bạn cùng phòng mới của con tới rồi, chào mấy bạn nhỏ nha!"

Bà mẹ cười tủm tỉm chào các nàng, lại dọn đồ giúp con gái, bạn nữ kia nhìn qua rất hướng nội, đứng đó nhìn ba mẹ làm, không dám hé răng.Cặp phụ huynh không yên tâm dặn dò con gái một đống thứ, cuối cùng lại nhờ các nàng chăm sóc con mình mọt chút, khó khăn lắm mới rời đi.

Bạn nữ hướng nội chắc là cảm thấy ba mẹ đưa đến tận phòng như thế có chút mất mặt, ngồi trên giường không muốn nói năng gì cả.Những người khác cũng không nói tiếng nào, phòng ngủ chợt có chút nặng nề.Người cuối cùng tới phòng là một người tính cách đặc biệt hoạt bát, nàng xách theo bao lớn bao nhỏ, nhìn đến Du Dư, la wow một tiếng, "Wow!

Thiệt đó hả, học bá giỏi nhất khối ở chung phòng với tui này!"

Lời tác giả:Cảm ơn mọi người duy trì!

Lời editor:Thế là mình đã bước vào phần VIP.

Mong các bạn mua ủng hộ tác giả ạ, từ lúc này đến chương mới nhất (64) cũng chỉ có 12k vnđ, mình nghĩ cả bộ cũng chỉ tầm 30k-50k thôi, có khi chưa được 1 ly trà sữa.

Thực sự là quá rẻ để có thể đọc một bộ truyện hay như thế này.

Mong mọi người mua trên tấn giang ủng hộ tác giả ạ.

Cảm ơn các bạn.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 36. Lớp ba


thua thì không có khả năng dễ dàng nhận thua rồi, sợ cái gì

"Mình là Nguỵ Hành Hành, đọc là hành trong hành tẩu, không phải hàng trong một hàng hai hàng đâu."

Bạn cùng phòng mới tên Nguỵ Hành Hành là người vô cùng nhiệt tình rộng rãi, cao hơn những người khác cả nửa cái đầu, vừa nói xong đã nhanh chóng làm quen những người còn lại trong phòng, nhân tiện cũng giúp mọi người gần với nhau một chút."

Sau này mọi người ở với nhau tận hai năm cơ, nên quen với nhau là rất cần thiết.

Mình trước kia là lớp phó của lớp bảy, thành tích cũng không tệ á, hạng mười toàn khối, tuy không bằng Du Dư, nhưng cũng không tồi đâu, thường xuyên hạng nhất lớp mình ấy."

Loại chuyện này nói ra nghe có vẻ khoe khang, nhưng qua lời của Nguỵ Hành Hành lại vô cùng tự nhiên, như thể đang đứng trên đài diễn thuyết thi đua vô cùng thần thái.

Đó là loại tự tin được nuôi dưỡng ra từ một gia cảnh tốt đẹp."

Mình đi học trễ, tính ra lớn hơn mọi người một tuổi, nếu mọi người đồng ý, vậy mình quản lý phòng ngủ nhe, có được không?"

Nguỵ Hành Hành thoải mái hào phóng hỏi dò.Trừ nàng, năm người còn lại trong phòng có vẻ đều không phải đặc biệt khéo ăn khéo nói, nghe thế cũng chỉ nhìn nhau, không chút dị nghị.Nguỵ Hành Hành cười cười chắp tay, "Đa tạ các muội muội ủng hộ, sau này ta chính là quản lý phòng ngủ rồi, sẽ chăm sóc mọi người!"

Đôi khi, không khí trong phòng ngủ tốt hay dở, chỉ vì một cơ hội nhỏ nhoi thế này thôi.

Có Nguỵ Hành Hành, những người vốn dĩ xa lạ, cũng có thể thoải mái hơn nhiều, có thể ngồi lại cùng nhau tâm sự, cả ăn cơm cũng có thể đi chung.

Hồi còn ở phòng ngủ trước kia, Trì Đường và Du Dư trước nay đều không đi ăn cùng mọi người.

Không ai mua đồ gì đặc biệt sang quý, ăn mì ăn phở, mua một phần cơm một phần đồ ăn, tụ lại thành một bàn là vừa.

Nguỵ Hành Hành chậm chạp nhất, không chỉ ăn phần mình, nàng còn mua mấy bình sữa, phát cho mỗi người một chai, "Mới nhậm chức quản lý phòng ngủ, mời mọi người uống nước nha."

"Cảm ơn quản phòng."

"Cảm ơn."

Ngày đầu tiên ở phòng mới cũng không quá tệ, ít ra mọi người ai cũng hài hoà vui vẻ với nhau, đã đạt tiêu chuẩn của Trì Đường rồi.

Tiếp theo chính là lớp mới, mang theo sách vở của mình, đi thẳng đến lớp.

Phòng học của lớp ba giờ nằm ở tầng bốn, không thấy được cây rẻ quạt bên ngoài."

Mọi người ngồi xuống đại đi."

Trì Đường vốn muốn chọn bàn thứ ba kề bên cửa sổ, liếc mắt nhìn Du Dư một cái, cuối cùng vẫn là lên một hàng, ngồi bàn số hai.

Các nàng ngồi xuống rồi, những người khác chung phòng ngủ cũng cứ thế mà qua đấy, sáu nữ sinh ngồi luôn các bàn hai ba bốn bên cửa sổ.

Các lớp được trộn chung, xác suất gặp phải bạn cũ rất nhỏ, nhưng hóa ra lớp phó thể dục Da Đen cũng được phân đến lớp ba rồi, ngoài ra còn có hai bạn nam khác Trì Đường không quá thân quen.Trì Đường nhìn các bạn học mới xung quanh, đến chỗ lớp phó thể dục Da Đen, thấy hắn nhe răng cười lộ nguyên hàm răng trắng bóng.Trì Đường: "..."

Nàng xoay đầu, nghe được Nguỵ Hành Hành nói với Du Dư: "Chúng ta đều là chị em ngủ chung một phòng, cố chiếu cố chăm sóc nhau mà sống nha, học tập cũng nên giúp đỡ nhau đúng không, mình muốn học tập cho tốt để thành tích cao hơn, hết thảy đều dựa vào Du Dư cậu đó!"

Bạn cùng bàn của nàng là nữ sinh hướng nội, không nói thẳng thừng như vậy được, nhưng cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Du Dư.Du Dư đành phải gật đầu.Ngụy Hành Hành: "Ổn!

Đại lão cho bay ké!"

Các nàng náo nhiệt như thế, Trì Đường không tham gia, tai thì nghe, lại chống cằm nhìn ra quang cảnh khác trước bên ngoài cửa sổ.

Cô chủ nhiệm mới là một cô giáo trung niên, đeo đồng hồ kiểu cũ trên tay, mặt mang mắt kính, có thể ngửi thấy một mùi hương như mùi mực đỏ trên người khi lại gần.

Cô dạy toán, nhìn qua có vẻ không quá dễ tính, đứng ở bục giảng nói chuyện có chút nghiêm túc."

Cô họ Kha, về sau chính là chủ nhiệm của lớp.

Số điện thoại cô đã viết trên bảng rồi, các em ghi xuống, sau này có việc gì có thể tìm cô."

"Mỗi học sinh phân đến lớp ba này, cô đều biết hoàn cảnh một chút, ở đây cô đang cầm danh sách ban cán sự, là dựa trên lời bình của các giáo viên trước của các em ghi ra, giờ cô đọc lên, đến bạn nào thì bạn đó đứng lên nhé, cho mọi người biết mặt một chút."

"Ngụy Hành Hành, lớp trưởng."

Ngụy Hành Hành đứng lên, tuy có chút bất ngờ, nhưng rất mau sau đã cười lên rồi, còn tự giới thiệu ngắn gọn nữa.Lớp phó tiếp theo là một nam sinh, khá là cao lớn, người khá dày, đứng lên còn xấu hổ sờ sờ đầu, cũng học theo Nguỵ Hành Hành giới thiệu bản thân."

Lớp phó học tập, Du Dư."

Cô Kha gọi tên Du Dư, biểu tình nghiêm túc có chút thay đổi, như tuyết vừa tan còn cười một cái, "Tên này hẳn mọi người đều quen tai rồi, hạng nhất khối, Du Dư đã nhiều lần đạt được, thành tích rất rất ổn định, có một tấm gương như thế ở lớp ta, hy vọng bầu không khí học tập có thể tăng lên, mọi người đều từ đó tiến bộ......."

Lớp phó thể dục, Phùng Duệ Bạch."

Da Đen đứng lên......."

Đó là ban cán sự của chúng ta, nếu không thích hợp, sau này cô sẽ thay đổi nữa, mọi người có vấn đề gì phản đối cũng có thể nói ra."

Toàn bộ quá trình Trì Đường chỉ xem, năm lớp mười nàng chuyển tới sau khi khai giảng, ngay từ đầu đã không thể hoà nhập với lớp, cũng không trải qua lúc này, từ đầu tới đuôi không có cảm giác tham gia gì cả, rốt cuộc cũng không có hứng thú gì với ba cái vụ cán sự lớp.

Cơ mà phòng ngủ của các nàng, có tận ba người trong ban cán sự, tính luôn cả lớp phó văn nghệ, chính là bạn nữ tương đối lãnh đạm tên Trương Mông kia.

Cô Kha là một cô chủ nhiệm tính tình dứt khoát sấm rền gió cuốn, nhanh chóng chọn ra ban cán sự rồi, cổ vũ mọi người cố gắng học tập tốt một lời xong, bèn gọi Du Dư ôm tới một đống bài thi, nói là phải kiểm tra chất lượng đầu năm.

"Đề này là cô và các thầy cô ra đề, chủ yếu là để đánh giá trình độ thực sự của các em, xem kỳ nghỉ hè này ai lười biếng hay không, kiểm tra không tính điểm, nhưng cô hy vọng các em nghiêm túc làm bài."

Các nàng vùi đầu trong phòng làm bài thi, có vài học sinh lớp khác đi ngang qua, rất là tò mò ngó vào bên trong, thấy lớp ba đang đầy mặt chua xót mà làm bài, bọn họ đứng ngoài cửa hi hi ha ha vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ."

Lớp bọn nó mới ngày đầu đã thi rồi hả?"

"Thảm quá thảm quá, chúng mình đâu cần thi đâu."

"Đã quá vẫn là tụi mình sảng khoái nhất!"

Cô Kha ngồi ở cửa giám thị thấy thế đẩy kính, ngước lên từ giáo án nhìn thẳng vào mấy đứa nam sinh, mở miệng hỏi: "Các em lớp nào?"

Hai tên nam sinh sửng sốt, lập tức rụt đầu, như hai con chim chút, ấp a ấp ủng không muốn mở mồm, nhưng không chống cự nổi uy thế của cô giáo, vẻ mặt đưa đám, lo lắng khai ra mình thuộc lớp nào.

Cô Kha: "Hay lắm, lớp chín, lát nữa tôi sẽ nói với chủ nhiệm của các em, để thầy ấy cũng kiểm tra chất lượng đầu năm."

Hai tên nam sinh kia thật sự sắp khóc.Các học sinh lớp ba thân vùi đau khổ lập tức phát ra âm thanh hì hì tao chết thì mày cũng chết.

Trì Đường vốn cảm thấy không vui vì phải làm bài thi, lúc này cũng cảm thấy sảng khoái chả biết vì đâu, lại vui vẻ làm bài, thậm chí thấy suy nghĩ cũng càng thêm thông suốt.

A, thấy người ta gặp hoạ mà vui hả?

Muốn thi thì mọi người cùng thi!

Thi xong rồi, cô Kha thu bài rời đi, trong phòng học lúc này mới náo nhiệt lên.

Có bạn nam kia khô héo cảm thán nói: "Cô Kha hồi trước là giáo viên chủ nhiệm của tui, cô ấy... chuyên trị mấy đứa không phục."

Có bạn khác không biết gì về cô Kha lo lắng hỏi: "Cô Kha dữ lắm hả?"

Nam sinh kia ra vẻ bí hiểm, "Cô dữ hay không không phải vấn đề, cô là cái kiểu... cái kiểu... không biết tả làm sao nữa...

Dù sao sau này mấy cậu sẽ hiểu."

Nói năng sâu xa như thế, học sinh lớp ba nghe xong đều căng cả cổ, Trì Đường là loại cũng không sợ hãi thầy cô như học sinh thông thường, nghe xong cũng giật mình.

Lớp ba là lớp thi sớm nhất, các nàng thi xong rồi, cô Kha lấy lý do chưa chấm xong, hào phóng cho các nàng học thể dục hai tiết, thả các nàng ra sân thể dục giương oai.

Những bạn trước đó còn nơm nớp lo sợ cô dữ, lập tức hoan hô, thậm chí một số bạn khờ khạo còn nghĩ, cô Kha hoàn toàn không dữ như trong tưởng tượng chút nào.

"Đây là đánh một cái rồi tại cho kẹo một cái, đúng không?"

Trì Đường hỏi Du Dư.Du Dư: "Mình nghe thầy Phương nói, cô Kha rất biết cách dạy dỗ học sinh."

Trì Đường: "Đã hiểu, không phải nhân vật đơn giản."

Các nàng ra sân thể dục, đi ngang qua mấy lớp khác, thấy mọi người còn đang nhận mệnh như các nàng vừa trải qua —— kiểm tra chất lượng đầu năm.

"Tụi nó đang thi hả?

Ha ha ha ha tụi mình thi xong rồi!"

Lũ khỉ sẹo lành quên đau vui vẻ kêu lên.

Sân thể dục rộng như thế, chỉ có mấy chục đứa lớp ba ở, thầy thể dục nhàn hạ đi tới, thổi còi cũng thấy lười, biểu đạt đầy đủ tâm lý lười biếng không muốn đi dạy của thầy, thầy thể dục hừ hừ: "Xếp hàng, chạy vòng."

"A!

Đừng chạy mà thầy ơi!"

"Đúng rồi thầy!

Cho tụi em tự do sinh hoạt đi!

Xin thầy á!"

Đối mặt với lời cầu xin của bọn học sinh, thầy thể dục như Bồ Tát từ bi, cầm hoa lan trong tay vẫy vẫy.

"Oa!

Thật tốt quá!

Tụi mình đi lấy cầu đi!"

"Nữ chơi cầu lông, lấy mấy cây vợt nữa coi!"

Trì Đường và Du Dư cũng chơi cầu lông, tuy Trì Đường vốn tưởng có thể như trước tìm chỗ an tĩnh đợi, nhưng có lớp trưởng kiêm quản phòng Nguỵ Hành Hành còn ở, các nàng rất có xu hướng từ thú hoang thành thú nuôi.Ngụy Hành Hành an bài cho những người khác trong phòng ngủ xong, lại kéo Trì Đường vốn có ý đồ nghỉ ngơi dưới bóng cây và Du Dư lại, đưa vợt cho các nàng.

"Mau tới đánh cầu lông đi!

Mấy cậu biết đánh không, hay để mình chỉ cho?"

Trì Đường cầm vợt, nàng biết đánh, nhưng Du Dư không ổn lắm, nàng ấy cơ bản đánh cầu lông chưa được hai lần nữa.

Trước đây, mỗi lần học thể dục đều là các lớp học chung, mỗi lớp được tầm vài cây vợt, sớm bị các bạn nữ khác chiếm dụng, Trì Đường lười tranh cầu lông chơi, Du Dư càng không đi.

Giờ Du Dư cầm vợt trong tay, cảm giác vẫn là rất mới lạ.

Trì Đường nhìn tư thế của nàng, đành phải đi qua dạy giúp.

Ngụy Hành Hành vui sướng nhìn các nàng giữa các bạn học đang đánh cầu lông, đề nghị: "Chờ lát nữa chúng ta chia làm ba đội đấu nhau đi!

Đánh nhóm hai người á!"

Du Dư đương nhiên là chung một tổ với Trì Đường, nàng thử phát cầu, kết quả là quả cầu lông nhẹ nhẹ run rẩy qua lưới vừa sát, đánh thì không dính, nhặt cầu lên có chút oải, "Mình không đánh tốt, lát nữa tụi mình sẽ thua mất, vậy mình không tham gia đi."

Trì Đường ba phút trước còn muốn nói không tham gia, giờ ngữ khí biến đổi: "Thua thì không có khả năng dễ dàng nhận thua rồi, sợ cái gì.Nhóm bên kia của Trương Mông cũng là một người am hiểu một người không biết, đối trọng với Trì Đường Du Dư, xem như cũng bên tám lạng người nửa cân.

Du Dư đứng sau Trì đường, ban đầu còn lo lắng mình không tiếp được cầu thì làm sao bây giờ, kết quả sau khi bắt đầu đấu xong, nàng căn bản không cần tiếp cầu.

Trì Đường và Trương Mông người tới ta đi, chưa có một cái cầu nào lọt khỏi phòng tuyến của Trì Đường để rớt tới chỗ nàng, nàng thậm chí còn có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, như bạn học đối diện không có đất dụng võ bên kia vậy.Du Dư: "..."

Lời editor:Hai đứa cutie pieeeeeeeeeee.

Nội đang hành mình quá mí bạn ơiiiiiii suýt nữa quên trồi lên post chương mới lun hahaaaaa.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 37. Bạn cùng phòng


bạn mới

Tuy Du Dư ăn không ngồi rồi, vừa chỉ có thể ngồi chơi xơi nước nhờ vào vị đồng đội đang đại phát thần uy vừa cổ vũ cố lên, nhưng nhìn thấy một khắc Trì Đường dùng chiêu đỡ cầu rút lại, nàng vẫn không khỏi khẩn trương.

Trì Đường đánh cầu có chút... hung hăng, cái kiểu dùng sức đánh, để lại một bóng mờ, thậm chí còn có tiếng gió vụt qua.

Hơn nữa Trương Mông đối diện cũng rất lợi hại, hai người càng đánh càng hăng, quả cầu lông nho nhỏ kia đập phăng phăng phăng, âm thanh đánh tới đánh lui cực kỳ rõ ràng, làm các bạn học khác cũng chú ý, chỉ chốc lát sau đã đầy người vây quanh xem rồi.

Vì Trì Đường đã nhiều lần cảm mạo phát sốt, Du Dư vẫn luôn cảm thấy nàng ấy có chút yếu ớt, giờ nhìn nàng chạy tới chạy lui ở chỗ này, tư thế loé lên di chuyển xê dịch ở chỗ kia, lại cảm thấy mình nghĩ sai rồi thì phải.

Cuối cùng, trái cầu lông thê thê thảm thảm dừng lại bên phần sân của Trương Mông, nàng không thể đánh lại kịp thời.Nguỵ Hành Hành cầm vợt đứng bên cạnh, gấp không chờ nổi kêu lên: "Thay người thay người, đến tui!"

Hai người Trương Mông kết thúc, Nguỵ Hành Hành lên sàn, nhặt trái cầu lông, mới phát hiện ra đứt mất hai cái lông rồi, lại chạy đi đổi trái mới.

Nàng cười tươi roi rói thương lượng với Trì Đường: "Tụi mình đừng dùng sức nhiều quá, yêu quý trái cầu một xíu."

Trì Đường xoa xoa mặt, "Được."

Nàng mới thắng một trận, khí thế hoàn toàn không tệ, nhưng mà —— Ngụy Hành Hành thật sự quá mạnh, tuy bình thường chỉ như một vị tỷ tỷ nhiệt tình, nhưng đụng tới cầu lông, nháy mắt đã biến thành đại ma vương rồi, chạy nhanh, đỡ nhanh, nhảy cao, Trì Đường tiếp cầu liên tiếp toàn những quả cực kỳ nguy hiểm, tựa như Trương Mông khi nãy vậy, cuối cùng suýt nữa là đỡ không kịp.

Du Dư thật ra cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng nàng đánh tới, cầu không qua nổi lưới, vẫn là thua.

Trương Mông lên sân khấu lần thứ hai, ba phút sau đã đại bại lần nữa, vài người đứng một bên xem các bạn học trong lớp thay phiên lên sân khiêu chiến Nguỵ Hành Hành.

Trương Mông: "...

Nguỵ tỷ là cầu lông đại ma vương hay gì?"

Trì Đường: "...

Nàng rất mạnh."

Đồng đội của Nguỵ Hành Hành là Hạ Viên Viên đã sớm im ắng chuồn đi, để lại sân khấu cho một mình Nguỵ Hành Hành thể hiện, nàng ôm vợt nhỏ giọng nói: "Vì sao nhìn cảnh này giống hoạt hình nhiệt huyết quá chời."

Tóm lại, kết thúc hai tiết thể dục này, những ai khiêu chiến đều chiến bại dưới tay Nguỵ Hành Hành, từ đó các bạn học trong lớp ba đều bắt đầu nhiệt tình thân thiết gọi vị lớp trưởng thích cười này là Nguỵ tỷ.Trong lúc Nguỵ Hành Hành dùng cầu lông chinh phục các bạn học, Trì Đường và Du Dư ở một bên đánh cầu lông, ban đầu Du Dư có chút khẩn trương, nàng thấy cảnh Trì Đường chơi cầu vừa rồi, cảm thấy tiết tấu nhanh thế mình không theo nổi, ai ngờ vừa chơi đã thấy dễ hơn tưởng tượng rất nhiều, Trì Đường đánh chậm rì rì, trái cầu kia cũng rất nhàn nhã bay bay trên trời, gần như là trái nào nàng cũng đỡ được.Dù nàng đánh lại xiêu xiêu vẹo vẹo ra sao, vị trí cầu rơi thế nào, mỗi một lần Trì Đường đều có thể đánh ngược lại cùng một vị trí, Du Dư nhìn ra, nàng là đang đút từng trái cầu cho mình.

Học thể dục xong, tất cả mọi người đều mồ hôi nhễ nhại.

Vốn nên đi ăn cơm, nhưng Trì Đường không thể chịu nổi cả người hôi rình, chuẩn bị về tắm trước, nàng độc lai độc vãng đã quen, tiện tay chào cái chuẩn bị thoát ly đội ngũ về ký túc xá trước.

Ngụy Hành Hành nghe thấy, cũng nói: "Mình cũng tắm trước rồi mới ăn, không là chịu không nổi."

Trương Mông: "Mình cũng vậy."

Trì Đường cũng không biết chuyện là thế nào, nhưng không hiểu sao tự nhiên thành cả phòng đều đồng ý với ý tưởng của nàng, quyết định cùng nhau về ký túc xá tắm rửa rồi.

"Phòng vệ sinh của ký túc xá nhỏ lắm, không bằng tụi mình tới phòng lớn tắm đi?"

"Bên kia không có nước ấm mà."

"Nóng như vầy còn muốn tắm nước ấm gì chời!"

"Tắm chung hả?

Ngượng lắm, tui cũng chưa từng tắm chung với ai đâu."

"Có gì đâu mà ngượng với ngùng, tui ở quê thường xuyên đi nhà tắm hơi tắm nè, nhiều người tắm chung lắm."

Trì Đường không nói một lời, cũng bị Nguỵ Hành Hành kéo vào phòng tắm công cộng của ký túc xá, lúc này vừa hay không có ai, sáu người đi vào khoá cửa rồi bắt đầu tắm.

Trì Đường: "..."

Nàng có chút không quen, nhưng nhìn Hạ Viên Viên thẹn thùng nhất cũng cởi quần áo rồi, nàng không cởi chẳng lẽ không bằng?

Đành cùng mọi người cởi quần áo.

Du Dư thế mà thật ra không có gì không quen, ký túc xá thời cấp hai, cũng chỉ có một phòng tắm công cộng, người tới người đi, tắm rửa gì đều là tắm chung.

Chỉ là đang tắm, mấy nữ sinh liền nhịn không được đùa giỡn, ban đầu là vì nước lạnh, không nỡ nhẫn tâm xối lên người mình, liền xối thay cho nhau, sau đó trình diễn cảnh tượng kinh điển của ký túc xá nữ.

"Oa!

Ngực lớn quá!

Hâm mộ ——""A —— làm gì vậy!

Không cho xem!"

"Ha ha ha ha ha!

Sờ rùi!"

Nhìn các nàng hất nước đùa giỡn, Trì Đường mặt vô cùng cảnh giác, yên ắng dịch ra xa các nàng một chút, tay che trước ngực.

"Trì Đường, cậu tránh qua đó một mình làm chi, đừng thẹn thùng nha, đều là nữ sinh sợ cái gì!"

Ngụy Hành Hành chú ý tới nàng, hì hì cười thò taysang.Trì Đường vừa nghe thấy giọng không ổn lắm, nhanh chóng phun nước về phía nàng, còn rất nhanh trí mà đổ một đống dầu gội đầu vào tay: "Lại đây tui đổ lên đầu liền đó."

Nguỵ Hành Hành mới gội đầu xong nào dám trêu nàng, đành phải buông tha nàng chạy sang chọc những người khác.

Trì Đường yên ổn rồi, mới chớp mắt nhìn đến Du Dư ngồi xổm một bên đang dùng khăn lông chà vai, còn cười đầy mặt.

Nàng là chê cười mình nãy giờ sao, hơn nữa sao không ai qua chọc nàng ấy?

Trì Đường che lại khăn lông tiến nhanh lên một bước, thuận tay đem dầu gọi trong tay đổ hết lên đầu Du Dư.

Du Dư: "..."

Tắm rửa xong, hoặc phải nói là đánh trận xong, Trì Đường trầm tư.

Vì cái gì đây, rõ ràng hồi trước lãnh đạm ở chung với bạn chung phòng, thế nào mà vừa đổi phòng mấy ngày đã cùng những người khác tắm rửa nghịch nước rồi?

Điểm này, La Trịnh Lệ cũng không hiểu.

Nàng và hai người bạn cùng phòng cũ cùng đi ăn cơm với nhau, vừa lúc thấy Du Dư và Trì Đường, hai người này đang ngồi với những bạn nữ khác, có vẻ ở chung với nhau rất thoải mái.

Trước kia các nàng không phải hoàn toàn không thể hoà nhập với mọi người trong phòng sao, đi học tan học ăn cơm đều không chung một chỗ đó thôi?

Giờ sao lại kết bè kết bạn với người khác?

Trường học cũng chỉ có nhiêu đó, chỉ cần để tâm, thường xuyên có thể chạm mặt nhau, La Trịnh Lệ phát hiện Trì Đường và Du Dư thường xuyên ngồi chung với bạn cùng phòng mới, đôi khi là cả sáu người cùng đi với nhau, thái độ của Trì Đường với họ thế mà cũng không tệ lắm, hoàn toàn không lãnh đạm phiền chán như với nàng, thật là thấy quỷ.

Ngụy Hành Hành từ phòng khác trở về, đóng cửa phòng lại, có chút thần bí hỏi những người khác, "Mình vừa xuống dưới tìm bạn hồi trước chơi, mấy cậu đoán xem mình nghe thấy chuyện gì nè?"

Trong phòng có nguời đang ăn vặt, chơi di động, rửa mặt hay gấp quần áo, đều nể tình mà nhìn nàng một cái.

Ngụy Hành Hành nhìn lên Trì Đường đang ngồi trên giường mình chơi điện thoại và nhìn sang Du Dư đang ngồi làm bài: "Mình nghe thấy có người nói xấu hai cậu, hình như là bạn cùng phòng hồi trước thì phải."

Trì Đường không quá hứng thú ừ một tiếng bằng mũi.

Trương Mông tò mò, đưa đầu ra từ một bên, hỏi: "Nói cái gì?"

Ngụy Hành Hành: "Nói Trì Đường đặc biệt cao ngạo, không hoà nhập được còn hay khinh thường người khác, trước nay không thèm chơi với ai ha ha ha!"

Trì Đường là người nhỏ tuổi nhất phòng, ngày thường không nói nhiều lắm, còn thường xuyên ngẩn ngơ, đúng là có chút quái quái, nhưng nói cao ngạo thì thôi bỏ đi, tiểu muội muội này còn rất đáng yêu.

"Còn Du Dư, mấy lời kia thôi đừng nói luôn đi, mình cảm thấy nhỏ đó đặc biệt chua chát, chắc ăn chanh nhiều quá, hẳn là ghen ghét người nhất khối của mình học giỏi."

Nguỵ Hành Hành nói xong lại nhìn Du Dư đang làm bài trên giường.

Trên giường Du Dư để cái bàn nhỏ, bên trên còn có một cái đèn bàn, nàng ở đó an tĩnh học bài.

Hồi trước hết tiết tự học buổi tối Du Dư còn muốn ở lại phòng học tiếp, Nguỵ Hành Hành khuyên nàng về thẳng ký túc xá đi, Trương Mông vì thế cống hiến cái bàn mình không còn dùng nữa, Trì Đường cũng không biết từ đâu lấy ra một chiếc đèn bàn.Hồi trước Du Dư có thói quen học tiếp ở phòng tự học, là vì có hai người trong phòng ngủ không thích nhìn nàng chiếm dụng sách vở học hành quá muộn, thường xuyên châm chọc mỉa mai, nhưng bây giờ bạn cùng phòng không ngại nữa, Du Dư liền đúng hạn xong tiết tự học buổi tối, trở về ký túc xá miệt mài học tập tiếp.

Ngụy Hành Hành bát quái xong, không thấy Du Dư phản ứng, cẩn thận quan sát một chút, phát hiện người ta còn đang đắm chìm học hành, tức khắc phục sát đất.

Nghiêm túc tới mức không để ý được những chuyện bên ngoài, Ngụy Hành Hành nghĩ thầm, khó trách người ta có thể đạt nhất khối, nói chăm chỉ không ai sánh bằng nàng ấy nha.

"Vừa rồi nàng ấy không nghe được tụi mình nói gì luôn hả?"

Ngụy Hành Hành hỏi người thân thiết nhất với Du Dư, Trì Đường.

Lúc này Trì Đường mới mở miệng: "Du Dư không nghe được người khác nói chuyện, chính là lúc nàng ấy đang làm một bài rất rất khó."

Nàng mới nói xong, Du Dư đã ngẩng đầu lên rồi, có chút mờ mịt, thò người ra nhìn lên giường trên: "Trì Đường, cậu mới gọi mình hả?"

Trì Đường: "Không gọi cậu, cậu tiếp tục làm bài đi."

Ngụy Hành Hành cạn lời, vỗ vỗ tay: "Hự, Du Dư, hồi nãy mình nói với cậu đấy, cậu chỉ nghe thấy Trì Đường nói với cậu thôi hả?"

Du Dư: "A, chuyện gì?"

Những người khác bật cười, Ngụy Hành Hành chỉ xua xua tay, "Không có gì không có gì, cậu tiếp tục làm bài đi ha."

Mấy ngày sau, Trì Đường đi cùng Nguỵ Hành Hành và Trương Mông mang đồ ăn đồ uống về lại ký túc xá, gặp được La Trịnh Lệ trên cầu thang, Nguỵ Hành Hành lập tức chọt chọt tay Trì Đường, nhỏ giọng bảo: "Là nhỏ đó đó, cái người hồi trước nói xấu cậu với Du Dư mà mình nghe được ấy."

Trì Đường ừm một tiếng, bỗng nhiên gọi: "La Trịnh Lệ."

La Trịnh Lệ vừa nhìn qua, Trì Đường không khách khí mà giơ ngay ngón giữa về nàng.

Nguỵ Hành Hành cũng không nghĩ tới muội muội này trực tiếp thẳng thừng như vậy, phốc một tiếng bật cười.

La Trịnh Lệ điên tới nỗi mặt đỏ chót, nhưng nhìn ba người đi chung với nhau, một câu chửi cũng không dám chửi, vùi đầu chạy.Trương Mông: "Loại người nói bậy sau lưng người khác này đừng để ý tới.

Nhưng mà hồi trước mấy cậu có mâu thuẫn gì với cậu ta à?"

Trì Đường: "Nàng ngứa mắt Du Dư, đầu têu cô lập, thế là mình ngứa mắt."

Lúc nàng vừa đến ở ký túc xá, trừ lúc ngủ Du Dư hầu như không quay về, chính là bởi vì La Trịnh Lệ.

Ngụy Hành Hành nghe xong ngu hẳn, "Cô lập ai?

Du Dư?

Không phải chứ, Du Dư học giỏi, tính tình lại hiền lành, cô lập nàng?"

Trì Đường: "Cô lập người mình không thích, chẳng phải là thứ mà một số người yêu thích nhất sao."

Du Dư vừa lên lớp mười năm ấy không như bây giờ, nguyện ý cười, bằng lòng nói, ăn mặc gì đều rất kém, không hoà hợp với đa số mọi người, nhưng thành tích lại đặc biệt tốt, làm người ghen ghét.

Lúc trước mấy người học hành không tốt lắm họp thành một đám, như La Trịnh Lệ đầu têu bài xích nàng, chiến tranh lạnh tại ký túc xá.

Một đám học hành tệ hại kia có đoàn thể rồi, cũng không chủ động tiếp xúc, Du Dư lại chỉ biết vùi đầu học tập, dần dần hình thành một vòng xoắn bệnh lý.

Trước khi người cũng không có bè bạn như nàng chuyển trường tới đây, Du Dư ở lớp học không có một ai chơi cùng, một bằng hữu tốt cũng không có.

Không phải tất cả đều bài xích đều không thích nàng, chỉ là rất nhiều kẻ thờ ơ lạnh nhạt, thấy người khác không tiếp xúc với Du Dư, thân trong hoàn cảnh ấy, cũng không muốn tiếp xúc như người khác.Trương Mông: "Cũng không lạ, nếu như biểu hiện không như người khác, sẽ rất dễ bị cô lập, trước kia mình cũng bị cô lập một thời gian rất dài."

Nguỵ Hành Hành há mồm kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên ôm lấy vai cả hai, "Mình cảm thấy vụ không khí lớp học này, không ai lo thì càng ngày càng nghiêm trọng ấy, nhưng mà đã vào lớp này rồi, mình là lớp trưởng, chắc chắn không cho phép cái chuyện đó phát sinh cho coi!"

"Có Nguỵ tỷ che chở mấy đứa, về sau không ai khi dễ mọi người nữa!"

Bị nàng nhìn bằng ánh mắt bé con đáng thương, Trì Đường nắm lấy chai nước đá không dao động, "Mình chưa từng bị ai bắt nạt cả."

Nguỵ Hành Hành nhớ tới ngón giữa khi nãy nàng giơ lên, "...Ừm."

Lời editor:Xin lỗi mọi người, hôm qua do bận bệnh án nên mình quên ngoi lên update.

Xin lỗi mọi người.Do tuần sau mình thi một môn rất quan trọng nên sẽ không có chương mới, mình sẽ up bù vào tuần sau nữa vào thứ 4 và thứ 7, mong mọi người thông cảm.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Núi Của Nàng, Biển Của Nàng - Phù Hoa
Chương 38. Tự học


vẽ tranh đoán chữ

Tiết tự học đêm hè, ngoại trừ nóng ra, vấn đề lớn nhất là muỗi và thiêu thân bay khắp chốn.

Xung quanh khu dạy học có rất nhiều hoa cỏ cây cối, bởi thế mà muỗi cũng nhiều vô kể, chưa kể thiêu thân cũng là khách quen.

Tối đến bật đèn, khu dạy học chính là công trình sáng nhất, chỉ cần hé cửa là có rất nhiều thiêu thân bay vào từ bên ngoài, đáp lên đèn ống trên tường, đôi khi còn đáp lên người, bên dưới nhìn rất giống hai con sâu lông trứng trứng.Trì Đường đặc biệt không thích loại thiêu thân vỗ cánh phành phạch này, lần nào nhìn đến cũng nổi da gà da vịt cả người.Tiết tự học buổi tối nếu có thiêu thân bay vào, cánh vỗ phành phạch, Trì Đường chỉ cần nghe thấy loại âm thanh đập cánh này khẳng định lập tức cảnh giác, thời thời khắc khắc chú ý kiểm tra có con nào đậu lên mình hay không, vô cùng khẩn trương.Nguỵ Hành Hành vốn không phát hiện việc này, đến tiết tự học buổi tối cô nhìn thấy Du Dư đứng dậy dùng chổi đuổi thiêu thân đi, việc như thế đã tận mấy lần, cô còn nghĩ rằng Du Dư sợ thiêu thân.Một đêm nọ, Du Dư đi văn phòng giúp giáo viên sửa bài thi, cô thấy một con thiêu thân đậu trên áo khoác của Trì Đường, thuận miệng cười đùa với Trì Đường một câu, bèn thấy Trì Đường nhịn không được bật thốt lên một tiếng sợ hãi.Trước nay nàng chưa từng nghe Trì Đường phát ra loại thanh âm kinh hách đủ đường này, thấy Trì Đường nhanh chóng cởi áo khoác ra, suýt nữa vứt luôn khỏi cửa sổ, nàng mới hiểu ra sao lại thế này.

"Cậu sợ thiêu thân hả?"

Mặt Trì Đường sầm xuống dần.Nguỵ Hành Hành: "Ha ha ha ha mình còn tưởng là Du Dư sợ thiêu thân chứ, hoá ra là cậu à?"

Trì Đường hoàn toàn không muốn chạm vào áo khoác mình vừa ném sang một bên, không biết con thiêu thân kia có còn ở đây không, ngồi tại chỗ ấn trán, cũng không muốn nói chuyện với lớp trưởng.Nàng sợ thiêu thân, người biết được cũng không nhiều.

Ở lớp hai lúc trước không có ai biết, Du Dư lại phát hiện từ rất sớm.

Mùa hè năm ngoái tự học buổi tối, cũng có rất nhiều thiêu thân bay vào phòng học, Trì Đường nhịn không nổi trốn học hai lần, bị thầy nhắc nhở cũng không thay đổi.

Sau này Du Dư biết được nguyên nhân, ngồi kề bên nàng đuổi thiêu thân đi cho nàng.

Nhưng hiện tại, rất nhiều người trong lớp ba đều biết rồi, nói cho cùng thì một tiếng kêu sợ hãi kia tuy không phải đặc biệt lớn tiếng, nhưng cũng khiến người ta chú ý.

Có lớp trưởng thích tổ chức hoạt động lớp như Nguỵ Hành Hành, không khí của lớp ba thực sự rất tốt, hoà thuận đến mức Trì Đường có chút không quen.

Vì ngay sau đó không lâu, lại có một con thiêu thân bay vào trong phòng, Trì Đường còn chưa kịp phản ứng, một bạn nam đã lập tức quơ quơ chổi đuổi thiêu thân đi rồi.

Trì Đường thậm chí còn không quen bạn nam kia, nhưng cậu ta hiển nhiên là đang giúp nàng.

Bạn nam ấy đuổi thiêu thân xong, bị một bạn nam khác chọc om sòm, chỉ thấy cậu ta cười toe toét bảo ờ ờ ờ, Nguỵ Hành Hành quay lại nói: "Ồn cái gì không biết nha Vương Tiểu Nhị!

Lớp ba tụi mình phải đoàn kết hoà thuận yêu thương nhau hiểu không, lát nữa có thiêu thân nữa giao cho cậu đấy!"

Trì Đường: "..."

Nàng che mặt, xấu hổ đến mức không nỡ ngẩng đầu, tay kéo áo của Nguỵ Hành Hành không ngừng giật giật, ý nói nàng đừng nói đến vụ thiêu thân này nữa.

Nguỵ Hành Hành nhìn nàng, "Không sao không sao, mình giảng đạo cho tên tiểu tử kia."

Trì Đường mặt lạnh tanh thấp giọng: "Đổi thành trước đây ở lớp hai, người ngồi trước đã mắng mình là bệnh công chúa rồi, đòi nhiều người như thế giúp mình đuổi thiêu thân."

Nguỵ Hành Hành kinh ngạc: "Cậu ta lớn tới tuổi này còn chưa được ai giúp đỡ, cũng không nghĩ tới việc giúp đỡ người khác sao?

Chuyện này có gì đâu mà cười nhạo."

Mỗi người đều sợ hãi điều gì đó, vừa rồi Trì Đường sợ tái cả mặt, cô còn nhìn thấy da gà da vịt nổi đầy trên cánh tay của Trì Đường vô cùng rõ ràng, nàng ấy lại sĩ diện như thế, nếu không phải thực sự sợ hãi thì làm sao dám la lên trong cái tình huống ấy chứ.

Nguỵ Hành Hành: "Kẻ cười nhạo nỗi sợ của người khác, đều là lũ tệ hại, biết hông."

Nam sinh có biệt danh Vương Tiểu Nhị kia bị Nguỵ Hành Hành nói cho hai câu, có chút xấu hổ, nhưng Nguỵ Hành Hành giáo huấn xong không để ý cậu nữa, còn nói giỡn với họ, Vương Tiểu Nhị thế là lại tự giác, nhìn thấy một con thiêu thân đang ở cửa lớp, bèn tiến lên bắt lấy nó.

Quay đầu lại thấy không ai để ý, cậu lại không muốn cứ thế mà thả nó đi.

Nhìn thấy bạn nữ ngồi trước quay đầu qua nhìn, cậu ta không chút suy nghĩ đem con thiêu thân lại gần hù doạ một chút, "Hù!

Sâu nè!"

"A ——"Ngụy Hành Hành: "Vương!

Tiểu!

Nhị!"

Con thiêu thân đáng thương kia cuối cùng bay vào thùng rác, Nguỵ Hành Hành cùng mọi người trong phòng ngủ oán giận: "Nam sinh sao ai cũng ấu trĩ như thế chứ, hù doạ bạn nữ vui lắm à?"

Trì Đường: "Bị hù thì phải doạ ngược lại."

Trương Mông: "Nói thì nói thế, nhưng tụi mình dùng cái gì hù lại họ chứ?"

Người bị thầy cô bắt đi làm việc rốt cuộc đã trở lại, Du Dư nghe thấy các nàng bàn bạc, nghi hoặc hỏi: "Các cậu đang nói về chuyện gì thế?"

Hạ Viên Viên nhỏ giọng: "Đang bàn làm sao hù lại mấy tên kia đó."

Du Dư vẫn là nghi hoặc: "Hù họ làm gì?"

Nguỵ Hành Hành: "Còn không phải tại tụi nó lấy thiêu thân doạ người khác."

Trì Đường nhanh chóng đá Nguỵ Hành Hành một cái dưới bàn, không cho cô kể lại cảnh tượng xấu hổ khi nãy.Nghe đến hai chữ thiêu thân, Du Dư theo bản năng nhìn sang Trì Đường, thấy áo khoác của nàng đặt lên cửa sổ, bên trên còn chút bụi đất, lập tức đoán ra mọi chuyện.

Một nữ sinh cột đuôi ngựa trong phòng, tên Lộ Chi, đề nghị ngay: "Mấy thứ như thế chắc chắn doạ không được mấy bạn nam da dày thịt béo kia rồi, chẳng lẽ tụi mình phải bắt rắn doạ họ sao?

Nhưng mà mình cũng sợ rắn nữa, chẳng lẽ dùng rắn đồ chơi?"

Nguỵ Hành Hành xua tay: "Cậu tin không, lúc đó không doạ được mấy tên kia thì thôi, họ thể nào cũng dùng ngay món đó đi hù mấy bạn nữ khác mất."

Du Dư lúc này mở miệng: "Không bằng nhờ cô Kha, đến giờ học gọi họ đứng lên trả lời nhiều vào, với bọn họ thì việc này hẳn là rất đáng sợ rồi."

Nàng nghiêm trang: "Cả ngày lo hù doạ người khác, nhất định là vì bình thường nhàn quá rồi, vậy càng có thể làm bài."

Trì Đường: "..."

Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, yên lặng tản ra.

Vương Tiểu Nhị ngồi ở mặt sau của lớp, phát ra tiếng cười ngây thơ sung sướng, hưởng thụ cảnh các bạn nữ khác thẹn quá thành giận mắng.Tiết tự học buổi tối chỉ cần không có giáo viên, đều khó tránh cảnh ầm ĩ, có vài lớp trưởng thật sự tương đối nghe lời, quản lớp rất nghiêm, ai lên tiếng cũng quane, hy vọng phòng học có thể đạt tới cảnh giới lạnh ngắt như tờ.

Nhưng Nguỵ Hành Hành thì không quản nghiêm tới thế, nhỏ giọng nói chuyện cô có thể mặc kể, chỉ khi ầm ĩ lớn tiếng cô mới lâu lâu ngăn lại một chút —— còn phải cảm tạ lớp các nàng được trời độ, ưu ái có thiên thời địa lợi, cách phòng giáo viên khá xa, các thầy cô không thường xuyên đảo qua canh lớp.

Mọi người gan càng ngày càng to, tiết tự học buổi tối bắt đầu chơi chút trò đa dạng.

Đặc biệt khi thầy cô không giao bài tập về, để mọi người tự học, lớp lại ồn tới mức ngăn không nổi, Nguỵ Hành Hành nghĩ mọi người đều không tâm trí nào học hành như thế, vậy dứt khoát chơi tới luôn.Nàng dẫn đầu, cả lớp cùng nhau chơi đuổi hình bắt chữ.

Tìm một câu thành ngữ trong sách giáo khoa, sau đó cho một bạn xem, để người đó vẽ lên bảng đen, sau đó các bạn khác ở dưới đoán, cả lớp vừa vặn chia thành bốn tổ, mỗi tổ đoán một phần, góc bảng đen ghi lại kết quả hết.

"Chời!

Có đứa gian lận, đoán không ra bèn lật sách tìm từ đối chiếu kìa!"

Họ chọn câu đều là từ sách giáo khoa mà ra.

Nguỵ Hành Hành vô cùng dễ thương dễ nhịn: "Chơi luôn, lần sau chọn từ trong sách toán vẽ."

Vốn dĩ chỉ là trò chơi trong lúc tâm huyết dâng trào, sau này lại thành một trò chơi cả lớp chuẩn bị trước.

Du Dư cũng bị Nguỵ Hành Hành mạnh mẽ đẩy lên bục giảng vẽ một lần, nàng chọn chính là một định lý nào đó trong sách toán.

Nhưng mà, cả lớp yên lặng nhìn nàng vẽ hình trên bảng xong, đều im bặt.

Người ta chơi đuổi hình bắt chữ, vẽ lung ta lung tung, còn nàng thì sao, nàng rõ ràng là đang làm bài!

Hình tròn kia, tiếp tuyến kia, trừ bỏ không phải viết chữ, có chỗ nào không giống cảnh bị thầy cô kêu lên bảng làm bài không???

Tiết tự học buổi tối đuổi hình bắt chữ của lớp ba, lần đầu tiên đụng phải trận chiến Waterloo, vô cùng an tĩnh, không ai thử đoán đáp án luôn.

Trì Đường thẳng thắn giơ tay: "Đổi người, nàng không được."

Du Dư còn đang vẽ: "..." lập tức cảm thấy viên phấn trong tay nặng tựa ngàn cân.

Người dẫn chương trình kiêm lớp trưởng Nguỵ Hành Hành: "...

Khụ, mọi người không cần không nể mặt nhau như vậy, vẫn nên thử đoán đi, như vầy đi, mình biết đáp án, mình gợi ý cho mọi người một chút được không?"

Không khí dần dần náo nhiệt lên, thầy tổng giám thị đột nhiên xuất hiện, thấy cả căn phòng đang ồn ào yên tĩnh lại trong nháy mắt, vừa định mở miệng răn đe bọn học trò, kết quả vừa nhìn lên, lại thấy hai học sinh đang đứng trên bảng, bảng lại rõ rành rành là đề toán.

Thì ra là đang thảo luận bài học sao, không khí học hành của lớp này cũng không tệ lắm.

Thầy tổng giám thị gật gật đầu, mặt thả lỏng, "Vẽ không tệ, các em tiếp tục học đi."

Nguỵ Hành Hành: "..." tiếp cái gì trời, cụ tổng có phải là không nhận ra tụi mình đang làm gì không?

Sợ bóng sợ gió một hồi, chờ thầy tổng giám thị rời đi, mọi người không biết vì cái gì, đều đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, đồng loạt cười vang, sắp điên cả lũ.

Trì Đường cũng cười, đánh tay Du Dư một chút, "Thực sự là nhờ cậu."

Du Dư: "... mình cái gì cũng không có làm."

Nàng còn có chút không cam lòng, "Thật là đoán không được sao?"

Trì Đường: "Rồi, lần sau cậu đừng chọn công thức định lý gì trong sách toán là được."

Du Dư: "Chọn vật lý được không?"

Trì Đường: "...

Lần sau cậu nhìn được là được."

Trong phòng ngủ của các nàng, cao thủ nhất chính là Trương Mông, vị lớp phó văn thể mỹ này thật sự am hiểu vẽ vời, hai tấm bảng nhỏ báo bài treo sau lớp chính là địa bàn của cô, giờ đây, tấm bảng đen to tướng treo trên kia cũng thành giang sơn dưới chân cô đánh hạ.

Trương Mông vẽ cái gì ra cái đó, là tuyển thủ được mọi người hoan nghênh nhất, bởi vì thật sự rất dễ đoán.

Tuyệt nhất chính là một ngày nọ, nàng chơi đuổi hình bắt chữ, vẽ một câu thơ trong Tỳ bà hành - "Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ, tay ôm đàn che nửa mặt hoa."

Nữ tử ôm tỳ bà trên thuyền, thân ảnh mỹ lệ lả lướt.

Mọi người đều đoán ra, nhưng vì hình ảnh đẹp quá đi, ai cũng không nỡ xoá đi mất, cứ mãi lưu lại nơi ấy.

Hôm sau đi học, thầy ngữ văn vừa nhìn thấy cảnh này, vui vẻ, "Vị đại thần nào vẽ minh hoạ cho bài học của chúng ta thế nào?

Đẹp thật đó."

Thầy viết bảng, không lau đi cô nương ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt ấy đi.

Tiếp theo là tiết toán của cô Kha, nàng nhìn thấy hình ảnh này, không chút nương tay giơ lên định lau đi mất, các bạn học ngồi dưới gào lên thảm thiết, làm nàng giật cả mình.

"Các em làm gì đó?"

"Cô ơi, đẹp như vậy, đừng lau ạ!"

"Đúng đó cô ơi, lưu lại nó đi mà!"

Cô Kha nhướng mày, "Muốn giáo viên nghe theo mấy đứa không có dễ như vậy đâu.

Giờ cô gọi một bạn bất kỳ, trả lời được câu hỏi thì giữ lại hình, không được thì bắt bạn này lau bảng."

Các bạn học trăm miệng một lời: "Gọi Du Dư!"

Ai cũng la "Gọi Du Dư!"

ầm ầm, không biết còn tưởng đang ở quán nướng gọi món ăn.

Cô Kha nghiêm mặt nhìn quanh lớp một vòng, mới theo như nguyện vọng của các nàng gọi Du Dư, cuối cùng bình an để lại bức hoạ này, rất rất lâu sau mới bị xoá đi.

Lời tác giả: Cuộc sống dần đều sẽ tốt lên, kết thúc mưa dầm, chính là trời nắng.

Lời editor:Bản dịch của Phan Huy Thực.
 
Back
Top Bottom