Wattpad  [Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi - Mẫn Nhiên

[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi - Mẫn Nhiên
Ngoại truyện 4


Hương vị của mùa đông ấm áp

*

Sau khi rời Bành Đảo vào đầu tháng 6, Bạc Tô dành phần lớn thời gian nửa cuối năm ở Hải Thành bận rộn với các dự án mới của công ty, di chuyển nhiều từ thành phố này sang thành phố khác, nhưng miễn là có thể sắp xếp được, mỗi tuần cô chắc chắn sẽ về Bành Đảo, không có ngoại lệ.Chỉ cần Khương Dư Sanh đi được, nàng nhất định sẽ dừng lại ở bến tàu để chào đón Bạc Tô về Bành Đảo, cùng cô đi bộ trên con đường dài nơi ánh bình minh chưa tan, hay bầu trời tràn ngập trăng sao.Ngược lại, khi Khương Dư Sanh đến Hải Thành, Bạc Tô cũng làm như vậy.Cuộc hành trình dài, đi đi về về vất vả nhưng không ai trong số họ cảm thấy mệt mỏi.

Mỗi lần đến đó đều đầy háo hức và nôn nóng, thậm chí còn có chút ngọt ngào và thích thú đặc biệt.Sau Tuần lễ vàng vào tháng 10, ngành du lịch và ăn uống ở Lộ Thành và Dung Thành tạm bước vào kỳ trái vụ nên Khương Dư Sanh mới có thể thoát thân, đến Hải Thành được.

Lúc đó, Bạc Tô đang trên đường trở về Hải Thành sau chuyến công tác ở thành phố lân cận.

Cô tính toán thời gian, nếu không có gì khác phát sinh, khi xuống máy bay có thể cố gắng bắt kịp Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh lo Bạc Tô đi đường dài sẽ mệt, bảo cô không cần đến đón, tự nàng bắt taxi về căn hộ như thường lệ là được, nhưng Bạc Tô cứ nhất quyết phải đến đón.Sân bay Hải Thành đêm khuya vẫn rực rỡ ánh đèn và tấp nập người qua lại.

Dưới ánh sáng mờ ảo của xe, Khương Dư Sanh có thể thấy rõ dưới đôi mắt trong veo của Bạc Tô có những đốm xanh đậm, dù có trang điểm nhẹ cũng không thể che giấu hoàn toàn.Nàng không hỏi những câu thừa như "Vất vả không, có mệt không?", mà chỉ ôm Bạc Tô, hỏi han cô: "Có buồn ngủ không?"

Trong chuyến công tác của Bạc Tô, cả hai cũng duy trì liên lạc với nhau qua điện thoại ít nhất một lần mỗi ngày.

Khương Dư Sanh biết rằng vạn sự khởi đầu nan, Bạc Tô chỉ mới vừa chuyển sang chức danh khác.

Lần này, việc thúc đẩy dự án hợp tác mới trong một lĩnh vực mới ít có sự trùng lặp với trước kia là điều không hề dễ dàng, toàn bộ đội nhóm đều phải thức trong nhiều đêm dài.Bạc Tô không hề ra vẻ, khẽ mỉm cười, thành thật gật đầu: "Có một chút."

Khương Dư Sanh lập tức nói: "Vậy... dựa vào em ngủ một chút nhé?"

Từ sân bay đến căn hộ ở Hải Thành vẫn còn gần bốn mươi phút lái xe.Bạc Tô nắm lấy tay nàng, đáp: "Ừm."

Cô thoáng nghiêng người, tựa vào vai Khương Dư Sanh, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại.Trong xe chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng và hơi thở ấm áp khiến người mơ màng sắp ngủ.Quản Thanh từ ghế phụ xoay người lại, thò đầu ra ngoài, dùng ánh mắt tỏ vẻ trêu chọc.Khương Dư Sanh cười lại với cô ấy, thoáng nghiêng đầu, dùng ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.Nụ cười của Quản Thanh càng tươi hơn, không nói gì, quay người lấy điện thoại di động ra.Chỉ trong vài giây, điện thoại của Khương Dư Sanh rung lên trong túi xách.Nàng dùng tay không bị Bạc Tô tựa vào lấy điện thoại ra, mở khoá màn hình, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Quản Thanh.Quản Thanh trêu: "Chắc chắn phải là chị Tiểu Dư đấy."

Sau khi Bạc Tô từ chức ở Đài Truyền hình Bắc Thành, Quản Thanh cũng đi theo cô.

Khi trở nên thân thiết hơn với nàng, cô cũng sửa cách xưng hô theo những người ở Chu Đạo.Khương Dư Sanh trả lời bằng một dấu chấm hỏi.Quản Thanh giải thích: "Em đã làm việc với cô Bạc lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô Bạc ngủ trưa đấy."

"Cô Bạc chưa bao giờ nghỉ ngơi ở nơi công cộng cả.

Em chưa bao giờ thấy cô Bạc nghỉ ngơi ở nơi làm việc, cũng chưa bao giờ thấy chị ấy ngủ trong ô tô hay trên máy bay.

Hai ngày nay bọn em đều làm việc chăm chỉ, cả đội hầu như không ngủ được một giây phút nào.

Lúc về, cô Bạc bảo em ngồi ghế sau nghỉ ngơi một chút, nhưng em đã từ chối, bảo cô Bạc nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cô Bạc chỉ lắc đầu nói mình ngủ rất nông, ngủ trên xe không được, thà trò chuyện với tài xế để xả stress còn hơn.

Nhưng bây giờ xem ra không hề có vẻ như vậy rồi."

Quản Thanh nói đùa, nhưng Khương Dư Sanh lại có cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy vô cùng đau lòng.Nàng nghĩ đến nhiều đêm khi Bạc Tô trở về Bành Đảo, nhớ đến dáng vẻ ngày càng có thể ngủ yên bình bên cạnh nàng, cũng nhớ đến việc khi cả hai không làm gì, Bạc Tô chỉ ôm nàng, nhìn nàng, lắng nghe những câu nói khi có khi không của nàng, trong mắt đều hiện lên một chút vui mừng và hài lòng.Bao nhiêu chuyến hành trình dài qua lại, đã bao nhiêu lần Bạc Tô có được khoảnh khắc tràn đầy năng lượng như ngày hôm nay?Mong muốn chia sẻ luôn hiện hữu, cảm giác tin cậy và an toàn không thể lay chuyển đã hình thành nên nền tảng vững chắc cho tình yêu của họ, vì vậy Khương Dư Sanh không bao giờ lo lắng hay cảm thấy rằng việc xa cách lâu dài sẽ ảnh hưởng gì đến nhau.Nhưng vào lúc này, mong muốn rút ngắn khoảng cách địa lý giữa cả hai của nàng lại vô cùng mạnh mẽ.Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Bạc Tô, thầm hứa: Chị, đợi em một chút.Nàng sẽ để Chu Đạo về phía bắc, mang theo làn gió biển tự do của Lộ Thành và bầu không khí yên bình của Bành Đảo, đến đóng quân bên cạnh Bạc Tô.*Cuối tháng 12 cùng năm, vở kịch "Không hỏi" đi lưu diễn ở Bắc Thành.

Bạc Tô đã sắp xếp lịch làm việc trước một tháng và dành thời gian nghỉ phép vào nửa cuối tháng.Đúng như dự báo thời tiết ở Bắc Thành dự đoán rằng cuối tháng và đầu tháng sẽ có tuyết, Bạc Tô hỏi ý kiến của Khương Dư Sanh, hỏi nàng có muốn ở lại Bắc Thành thêm vài ngày nữa để cùng nhau đón Giáng sinh không.Có thể sẽ có đợt tuyết đầu mùa buông xuống vào Giáng sinh.Khương Dư Sanh đương nhiên không có lý do gì không đồng ý.Khi đó, cả hai đang ngồi quỳ, cùng nhau ngồi vào bàn, phân loại những bức ảnh chụp hàng ngày bằng máy ảnh phim mới được ra mắt cách đây không lâu.Một chiếc đĩa vinyl đang nằm trên chiếc máy hát mới mua, bản nhạc jazz lười biếng dạo bước trong không khí.Khương Dư Sanh chủ động hỏi: "Gần đây dì có khoẻ không?"

Bạc Tô nói không hề nghĩ ngợi: "Khá tốt, vài ngày trước chị vừa nói chuyện điện thoại với bà ấy."

Sau khi rời khỏi Bắc Thành, việc liên lạc giữa hai mẹ con trở nên thường xuyên hơn nhiều so với khi cả hai đều ở Bắc Thành.Khương Dư Sanh mời: "Muốn dùng một bữa cơm cùng dì không?"

Bạc Tô ngước mắt: "Em đồng ý sao?"

Khương Dư Sanh nghiêng đầu nói đùa: "Em có thể nói là đồng ý hay không à?

Chỉ sợ dì sẽ không muốn thôi."

Bạc Tô cũng cười, chắc chắn nói: "Bà ấy đồng ý."

Khương Dư Sanh trêu cô: "Chị chắc chắn đến thế à?"

Bạc Tô khẽ nói: "Ừm."

Cô cảm nhận được.Ngày hôm đó, cô nói với Tạ Trường Yên rằng cuối tháng cô và Dư Sanh có thể sẽ cùng đến Bắc Thành, Tạ Trường Yên có chút do dự, muốn nói lại thôi.

Do hoàn cảnh sống hình thành trong nhiều năm, nên mẹ con cô không quen chủ động cúi đầu nói lời nhẹ nhàng, nhưng cô có thể đoán được những lời mẹ ngượng không nói ra được là gì.Cô và Khương Dư Sanh cùng nhau sắp xếp các bức ảnh, sau đó gửi lời mời dùng bữa đến Tạ Trường Yên trước mặt Khương Dư Sanh.Quả nhiên, Tạ Trường Yến rất vui vẻ, nhanh chóng gửi lịch trình cho cô, ba người thống nhất thời gian và địa điểm dùng bữa cùng nhau ngay tại chỗ.*Vào cuối tháng 12 ở Bắc Thành, trời lạnh đã vào đông.

Khương Dư Sanh và Bạc Tô ăn mặc không có gì lạ, đội mũ và mang khẩu trang.

Vì vậy, suốt chặng đường vào rạp, Bạc Tô đều không bị phát hiện, hai người ngồi giữa hàng ghế đầu tiên mà không có bất kỳ sự cản trở nào.Mãi đến khi màn trình diễn sắp bắt đầu, khi Bạc Tô và Khương Dư Sanh cởi khẩu trang và mũ ra, cô gái trẻ ngồi cạnh Bạc Tô mới quay lại nhìn trộm.Trong lần tiếp theo cô ấy đảo mắt nhìn sang, Bạc Tô quay lại, nhìn vào mắt cô ấy, mỉm cười thân thiện.

Cô gái lập tức mở to mắt và phấn khích muốn kêu lên.Bạc Tô giơ tay lên làm động tác "suỵt".

Cô gái lập tức im lặng, nhưng sự phấn khích vẫn khó che giấu.

Cô ấy hoảng hốt lục túi, nhanh chóng tìm một cây bút và một tấm vé giấy "Không hỏi", đưa cho Bạc Tô, xin chữ ký của cô.Bạc Tô nhận lấy, không chỉ ký tên mà còn hào phóng vẽ thêm một mặt cười đơn giản bên cạnh.Cô gái nhìn cô tao nhã ký tên và nhận lại tấm vé, vui mừng đến mức không thể diễn tả được cảm xúc.

Cô ấy cố ý nghiêng người, thò nửa đầu ra ngoài chào Khương Dư Sanh, sau đó chắp tay và làm động tác trái tim cảm ơn hai người.Tất cả sự dịu dàng và tử tế đều không nói nên lời.Nụ cười của Bạc Tô càng sâu, Khương Dư Sanh cũng mỉm cười gật đầu.Bởi vì bị nhận ra, mặc dù biết cô gái này có lẽ không có ý gì xấu, nhưng Khương Dư Sanh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, không còn thoải mái như trước.

Tuy nhiên, Bạc Tô dường như không quan tâm.

Tại một thời điểm nhất định sau khi vở kịch bắt đầu, như thói quen khi cùng xem chương trình, cô không quan tâm ánh mắt người nhìn, giữ tay Khương Dư Sanh bên cạnh đùi mình.Khương Dư Sanh muốn rút tay lại theo bản năng, nhưng Bạc Tô khẽ dùng lực giữ lại.

Khương Dư Sanh nghiêng đầu, Bạc Tô cũng nhìn nàng.Trong ánh sáng mờ ảo của rạp hát, Khương Dư Sanh chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi cô: "Không sao chứ?"

Bạc Tô khẽ lắc đầu, bày tỏ bằng ánh mắt: "Không sao đâu."

Cô không còn là người dẫn chương trình Đài Truyền hình Bắc Thành cần cẩn thận nữa, cũng không còn là thành viên nhà họ Tạ, bị Tạ Đình Tiên lợi dụng để tô điểm cho vẻ ngoài của mình.

Cô không còn có trách nhiệm duy trì bất kỳ nhãn mác nào cho bất kỳ ai.Cô chỉ đại diện cho Bạc Tô, chỉ là chính bản thân mình.Khương Dư Sanh cảm thấy nhẹ nhõm trong ánh mắt bình tĩnh của cô.

Sóng mắt nàng lay động, sau đó lật tay lại, nắm lấy tay Bạc Tô đầy tự nhiên.Khóe môi Bạc Tô thoáng cong lên, thu hồi tầm mắt, nắm chặt các ngón tay.Đúng như dự đoán, bộ phim rất thú vị, dù là cách sắp xếp cốt truyện, cốt lõi của câu chuyện, cách quản lý sân khấu hay diễn xuất của các diễn viên, tất cả đều rất phù hợp với mong muốn của Khương Dư Sanh.Khương Dư Sanh rời rạp với đôi mắt ướt đẫm.Việc nàng không ngờ được là quầng mắt của Bạc Tô cũng phiếm hồng.Sự đạt được bất ngờ này khiến nàng bỗng ngừng những lời chia sẻ suy nghĩ của mình lại, chớp chớp hàng mi dài, không khỏi bật cười.Bạc Tô không hiểu gì, lại đút đôi tay đang nắm lấy nhau vào túi áo khoác ngoài, hỏi nàng: "Sao em lại cười?"

Khương Dư Sanh nói: "Em không nghĩ mắt chị cũng sẽ ướt đấy."

Đôi tai giấu dưới mái tóc đen của Bạc Tô lặng lẽ đỏ lên, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh: "Tại sao?"

Khương Dư Sanh đi bên cạnh cô, nói: "Khi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau xem TV và phim ảnh, dù chủ đề có khiến người khác rơi nước mắt đến đâu, dường như chị cũng không có phản ứng gì ngay cả khi em khóc bên cạnh.

Lúc đó, em cảm thấy chị rất giỏi, điểm cười cũng cao, điểm khóc cũng rất cao."

Bạc Tô mỉm cười thú nhận: "Chị chỉ không quen khóc trước mặt người khác thôi."

Cô sẽ cảm thấy xấu hổ nếu bộc lộ quá nhiều cảm xúc thật của mình trước mặt người khác."

Vậy, bây giờ có thể trước mặt em đúng không?"

Khương Dư Sanh cao giọng.Bạc Tô cong môi, ghé mắt nhìn nàng, quay đầu về phía tước, cố ý hỏi: "Em muốn nghe câu trả lời thế nào?"

Khương Dư Sanh bỗng dừng lại, lắc nhẹ bàn tay trong túi Bạc Tô, vẻ mặt đầy quyến rũ nhưng cũng rất ranh mãnh: "Chị không biết sao?

Cô Bạc, đôi lúc chị có cảm thấy bản thân quá keo kiệt không?"

Bạc Tô không thể cưỡng lại đòn tấn công ngọt ngào như vậy của nàng.Cô không khỏi cúi đầu cười lớn, nghiêng người ôm Khương Dư Sanh, cả hai nắm lấy tay nhau."

Bây giờ chị cảm thấy rằng nếu ở trước mặt em, chị có thể làm bất cứ điều gì.

Trước mặt em, chị không muốn nguỵ trang hay võ trang gì cả."

Cô nói đầy nhẹ nhàng, như thể đang nói điều gì đó hoàn toàn tự nhiên.Cô muốn cho Khương Dư Sanh thấy con người thật, trần trụi và trọn vẹn của bản thân.Bởi vì cô biết Khương Dư Sanh sẽ ôm lấy tất cả thuộc về cô, sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.Ánh đèn trên con phố dài tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo và tĩnh lặng, gió đông tàn nhẫn đập vào cây cối hai bên đường, thúc giục người đi đường, đất trời lạnh buốt.Khương Dư Sanh tựa vào cổ Bạc Tô, ngửi mùi áo khoác lạnh lẽo hòa lẫn với hơi thở ấm áp của cô, cơ thể lại cảm thấy ấm áp.Đó là mùi của mùa đông ấm áp.Nàng ôm lại Bạc Tô, cười nói: "Em yêu chị, Bạc Tô."

Bạc Tô chưa bao giờ là người giỏi thể hiện cảm xúc bằng lời nói, nhưng Khương Dư Sanh thì khác.

Nàng không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình và luôn sẵn sàng dành đủ giá trị tình cảm cho những người mình yêu thương.Thay vì "cảm ơn" và "xin lỗi", sau khi ở bên nhau, nàng và Bạc Tô đều nói câu "yêu nhau" rất nhiều lần.Bạc Tô rất thích.Tai cô như bỏng rát, trái tim đang cộng hưởng cùng Khương Dư Sanh trong bộ quần áo mùa đông mềm mại.Cô đáp lại trong gió nhẹ: "Chị cũng vậy."

--------Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi - Mẫn Nhiên
Ngoại truyện 5 [Hết]


Cả mùa đông cuộc đời đã được họ cùng nhau vượt qua

*

Vở kịch diễn ra .vào buổi trưa, kết thúc vừa đúng lúc đến giờ ăn tối.Trước khi đến Bắc Thành, Bạc Tô, Khương Dư Sanh và Tạ Trường Yên đã bàn bạc trước về lịch trình.

Buổi tối hôm đó Tạ Trường Yên rảnh, vì vậy ba người hẹn nhau ăn tối tại một nhà hàng Quảng Đông có thể nhìn bao quát nửa thành phố Bắc Thành về đêm, nằm không quá xa nơi làm việc ban ngày của Tạ Trường Yên và nhà hát nơi họ xem kịch.Nhà hàng nằm ở tầng áp mái của một khách sạn mang tính biểu tượng tại Bắc Thành.Sau khi giao xe cho nhân viên giữ xe của khách sạn xong và lên đến nhà hàng, Tạ Trường Yên đã nhàn nhã ngồi chờ sẵn tại chỗ cạnh cửa sổ.Dường như bà đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám ấm, tóc búi cao, nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Dưới quang ảnh, góc nghiêng thanh tú của bà rất giống với Bạc Tô, cùng một vẻ đẹp tinh tế lạnh nhạt như được đúc từ một khuôn, chỉ khác là trên người bà lại toát lên vẻ quý phái và điềm đạm đã được thời gian mài giũa.Khương Dư Sanh và Bạc Tô chậm rãi bước đến gần.Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Trường Yên bỗng quay đầu lại, ánh mắt nhìn sang đầy chuẩn xác, không chút sai lệch."

Đến rồi à?"

Bà nhẹ nhàng gọi, đôi lông mày và ánh mắt thoáng động, lộ ra một biểu cảm hòa nhã, không quá nồng nhiệt cũng không quá lạnh nhạt.Bạc Tô gật đầu: "Đợi lâu rồi sao ạ?"

"Không, chỉ vài phút thôi."

Tạ Trường Yên nói đầy qua loa.Khương Dư Sanh cong mắt, nét mặt tự nhiên lịch sự chào hỏi: "Dì ơi, chào buổi tối ạ."

Tạ Trường Yên yên lặng nhìn Khương Dư Sanh và Bạc Tô trong hai giây, rồi gật đầu: "Chào buổi tối."

Dù hai người đôi khi vẫn nhìn thấy nhau qua màn hình khi Bạc Tô gọi video, cũng từng lịch sự chào hỏi qua camera, nhưng đây mới là lần đầu họ gặp mặt trực tiếp kể từ lần 'tan rã không vui' ở Lộ Thành trước kia.So với thái độ kiêu ngạo, hung hăng lần trước, có thể thấy rõ thái độ của Tạ Trường Yên lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều.Khương Dư Sanh hiểu rằng bản thân bà cũng không phải kiểu người lớn thân thiện, nên không gượng ép.Nàng cởi áo khoác, cùng Bạc Tô ngồi xuống đối diện Tạ Trường Yên.Tạ Trường Yên đẩy thực đơn về phía cả hai: "Tôi đã gọi vài món trước rồi, hai đứa gọi thêm đi."

Bạc Tô đáp: "Vâng."

Nhưng tay cô lại tự nhiên đẩy thực đơn về phía Khương Dư Sanh.Cô không kén ăn, bình thường khi ăn cùng, cô luôn muốn Khương Dư Sanh được ăn ngon và hợp khẩu vị hơn.Khương Dư Sanh lại tự nhiên đẩy thực đơn về phía Bạc Tô một chút: "Chị chọn đi."

Nàng mỉm cười với Bạc Tô, ánh mắt có phần ranh mãnh.Bạc Tô ngay lập tức hiểu ý, khẽ mỉm cười, cúi đầu không từ chối nữa, nhận lấy trách nhiệm gọi món.So với dáng vẻ mong manh của Khương Dư Sanh trong video sinh nhật mà Bạc Tô đã cho bà xem vào đầu năm, lúc này Khương Dư Sanh rõ ràng đã tiết chế hơn nhiều, gần giống với sự chín chắn và nhã nhặn khi hai người gặp nhau lần đầu.

Nhưng ba từ bình thường đó, nhờ giọng điệu và nụ cười của nàng, vẫn nghe có chút dịu dàng, e ấp.Tạ Trường Yên nhìn con gái mình, người vốn ít khi biểu lộ cảm xúc nhưng rõ ràng lại rất thích trạng thái hòa hợp như thế này, vừa muốn thở dài lại vừa cảm thấy yên lòng phần nào.Dù với tư cách là mẹ, bà vẫn lo con mình yêu quá nhiều, quá bất chấp, quá dồn hết tâm sức nên dễ tổn thương, nhưng dù thế nào đi nữa, nhìn thấy Bạc Tô ở Lộ Thành và Hải Thành suốt nửa năm qua với tinh thần tràn đầy sức sống, phấn chấn, hoàn toàn khác biệt so với mười năm ở Bắc Thành, dù không hiểu nhưng bà cũng phải thừa nhận rằng hiện tại Bạc Tô đang sống rất tốt.Hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào trước đây từng có.Trái tim vốn luôn treo lơ lửng của bà đã hạ xuống phần nào, kéo theo đó là tình cảm dành cho Khương Dư Sanh cũng trở nên ngày càng phức tạp hơn.Trong lúc chờ món ăn được mang lên, Khương Dư Sanh dùng hai tay đưa cho Tạ Trường Yên vài hộp quà đặc sản Lĩnh Sơn mà nàng đã mang theo nhưng chưa kịp gửi: "Dì ơi, đây là đặc sản quê Lĩnh Sơn mà cháu tình cờ có được trước đó, nghe nói rất tươi ngon, nấu canh dùng sẽ tốt cho dạ dày, dì có thể thử xem, đổi chút vị ạ."

Vì lần gặp này không quá trang trọng, Khương Dư Sanh cũng không chuẩn bị những món quà quá cầu kỳ hay có vẻ quá cố ý.

Bạc Tô đã nói không cần phải phiền gì, Khương Dư Sanh cũng hiểu rằng với thân thế của Tạ Trường Yên, bà đã có đủ mọi thứ, chẳng thiếu gì, thậm chí còn chẳng mấy khi để ý đến những thứ ấy.Dù không thiếu thứ gì là một chuyện, nhưng lòng thành lại là chuyện khác, nàng vẫn đặc biệt nhờ nhà cung cấp thực phẩm địa phương đáng tin cậy mua giúp những nguyên liệu loại nhất.Lần này Tạ Trường Yên không để tay nàng ngừng lại giữa không trung nữa.

Bà đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn: "Cảm ơn, có lòng quá."

Khương Dư Sanh mỉm cười.Tạ Trường Yên bỗng nói: "Tôi cũng có quà muốn tặng cháu."

Khương Dư Sanh bất ngờ, Bạc Tô cũng thoáng ngạc nhiên.Tạ Trường Yên lấy một cuốn sổ dày hình vuông từ túi bên cạnh ra, đưa cho Khương Dư Sanh.Chỉ nhìn thoáng qua đã biết đó là một cuốn album ảnh.Khương Dư Sanh vô thức dùng hai tay nhận lấy, hơi ngẩn người nhìn về phía Tạ Trường Yên.Tạ Trường Yên nói: "Bên trong là ảnh của Nặc Nặc trước khi con bé tròn mười tuổi, tặng cho cháu."

Trong album cũng có không ít những bức ảnh Bạc Tô đứng bên cạnh bà, hoặc ôm bà, hoặc cùng bà đi chơi với những nụ cười rạng rỡ, e thẹn và ngoan ngoãn.Bà chăm chú nhìn Khương Dư Sanh, mỉm cười đầy ẩn ý, rõ ràng là để đáp lễ.Khương Dư Sanh nhận ra, bỗng cúi đầu, khẽ cười thành tiếng.Nàng cẩn thận đặt album bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi lại ngước nhìn Tạ Trường Yên, lấy trà thay rượu, cong mắt gửi lời cảm ơn: "Cảm ơn dì, cháu rất thích món quà này."

Tạ Trường Yên thích người thông minh, cũng khẽ cười, nâng chén trà lên, đáp lại nàng từ xa, nhận lấy lời mời uống trà ấy.Mang chút ý nghĩa như muốn xoá bỏ mọi hiềm khích.Bạc Tô không hiểu cả hai đang ẩn ý gì, nhưng thấy cả hai đều vui vẻ nên không vội hỏi rõ lý do, chỉ thi thoảng khéo léo chuyển đề tài và nối chuyện giữa họ, như người thêu chỉ xuyên kim.Vì cả ba người đều không có ý làm đối phương khó chịu, nên bữa ăn này, mọi câu chuyện chỉ xoay quanh những chủ đề cả ba cùng cảm thấy thoải mái, coi như ăn uống vui vẻ, không khí ấm áp hòa thuận.Thậm chí Khương Dư Sanh còn lấy hết can đảm mời Tạ Trường Yên khi nào có thời gian có thể đến Côn Luân Minh Hồ ăn bữa cơm nhà, nhưng tiếc là Tạ Trường Yên sẽ đi du lịch Nam Cực trong tuần tới.Đêm đã khuya, món ăn cũng gần như đã dùng xong, đã đến lúc về.Bạc Tô thanh toán xong, hỏi Tạ Trường Yên sẽ về bằng cách nào, Tạ Trường Yên đáp: "Tài xế đang chờ ở dưới tầng."

"Bọn con đưa mẹ về nhé?"

"Không cần đâu, cũng không tiện đường, xuống dưới tầng là được rồi."

Cả hai đều không phải kiểu người thích dây dưa, Bạc Tô cũng không cố gắng ép buộc thêm, ba người cùng đi đến dưới tầng khách sạn, nhìn Tạ Trường Yên lên xe rời đi, sau đó Khương Dư Sanh và Bạc Tô mới chuẩn bị nhờ nhân viên giữ xe đưa xe của mình ra."

Là tuyết rơi à?"

Có người từ phía sau không xa reo lên.Khương Dư Sanh và Bạc Tô đều ngước nhìn lên trời theo phản xạ.Dưới ánh đèn vàng của thành phố, dưới bầu trời, thật sự có một lớp hạt nhỏ li ti, mỏng manh như cát bụi, lan rộng vô tận đang trôi nổi trong gió.Có vẻ như sắp có tuyết rơi rồi."

Hôm nay dự báo thời tiết có nói sẽ có tuyết sao?"

Khương Dư Sanh nhìn về phía Bạc Tô, ánh mắt sáng ngời.Trong mắt Bạc Tô cũng ánh lên sự bất ngờ.Cô lắc đầu: "Nhưng dự báo tuyết thường không chính xác lắm."

Vì vậy, đừng nói đến tuyết đầu mùa, chỉ riêng việc ở lại một thành phố đủ lâu để gặp được ngày tuyết rơi cũng không phải chuyện dễ dàng."

Đi dạo một đoạn không?"

Bạc Tô giúp Khương Dư Sanh đeo lại chiếc tai nghe dự định không dùng nữa, hiếm khi nảy ra ý định này.Khương Dư Sanh cũng có chút muốn đi, nhưng lại do dự: "Vậy còn xe thì sao?"

Bạc Tô khẽ cười: "Chút nữa gọi người lái xe hộ chạy về sau."

"Có tiện không?"

"Tiện chứ."

Bình thường, sau khi để người khác lái xe, trước khi tự lái lại, cô đều kiểm tra kỹ một lần.Khương Dư Sanh rất để ý và cũng rất hiểu Bạc Tô.Vì vậy, dù Bạc Tô hiếm khi để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng Khương Dư Sanh luôn có thể cảm nhận rất chính xác những thay đổi cực nhỏ trong biểu cảm gần như không đổi của cô.Lúc này, nàng có thể thấy rõ biểu cảm vui vẻ và mong chờ trong mắt Bạc Tô.Nàng nhớ lại đêm tuyết đầu mùa năm ngoái, khi Bạc Tô gọi điện cho nàng, giọng nói của cô đầy hối tiếc và khó khăn, trái tim nàng chợt mềm nhũn, đau đớn không kiểm soát được.Nàng gỡ chiếc chụp tai còn lại đang vắt trên cánh tay Bạc Tô, đeo nó cho Bạc Tô, giúp cô chỉnh lại tóc, rồi đáp lời: "Được thôi, vậy chúng ta đi nhé."

Sóng mắt Bạc Tô lấp lánh, giờ đây, vẻ mặt thanh lãnh như tuyết của cô đã ửng lên một sắc thái ấm áp, dịu dàng.

Cô đưa tay nắm lấy tay Khương Dư Sanh, bao trọn trong lòng bàn tay mình rồi cùng cho vào túi áo khoác lông vũ.Qua một ngã tư đèn đỏ đối diện khách sạn là con phố đi bộ, hai người nắm tay nhau dạo bước.

Tuyết mịn lất phất bay, rơi nhẹ trên đầu, trên mặt, trên hàng mi họ, mang theo từng đợt lạnh giá len lỏi.Nhưng chẳng ai cảm thấy lạnh.Bàn tay đan chặt vào nhau ấm áp, trái tim cũng ấm áp, dường như cả cơn gió bắc thổi tới cũng mang theo hơi ấm nồng nàn.Giờ phút này, họ thực sự đang sánh bước dưới cùng một bầu trời, trong cùng một trận gió tuyết.Thật tốt."

Giáng Sinh thật sự sắp đến rồi nhỉ."

Khương Dư Sanh cảm thán.Các cửa hàng dọc phố đều đã trang trí để chào đón Giáng Sinh, ngay cả thùng rác hai bên phố đi bộ cũng được trang trí theo, không khí lễ hội lan tỏa khắp nơi.Bạc Tô đáp: "Ừm."

"Chúng ta cũng nên trang trí một chút nhỉ?"

Khương Dư Sanh hỏi ý kiến.Từ hồi cấp hai, Khương Dư Sanh đã rất coi trọng nghi thức ngày lễ, dù là lễ lớn hay nhỏ, lễ truyền thống Trung Quốc hay lễ phương Tây mà người Trung Quốc cũng đón, miễn là Khương Dư Sanh muốn tổ chức, nhà của hai người luôn được nàng trang trí chỉn chu, tạo không khí lễ hội rất đậm đà.Sau khi xa nhau, trừ khi công việc yêu cầu, Bạc Tô không còn quan tâm đến những ngày lễ đó nữa, chứ đừng nói đến chuyện trang trí nhà cửa đầy nghi thức như trước.Nhưng khi có Khương Dư Sanh bên cạnh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.Cô không đáp lại, chỉ nhìn Khương Dư Sanh, nhẹ nhàng cong môi đầy điềm tĩnh.Khương Dư Sanh bỗng hiểu ngay, mắt cười cong lại, tò mò hỏi: "Chị đã chuẩn bị gì rồi?"

Bạc Tô không trả lời mà hỏi lại: "Em hy vọng sẽ là gì?"

Khương Dư Sanh cũng đáp lại: "Hy vọng nhất là gì hả?"

"Ừm."

"Có..."

Khương Dư Sanh kéo dài giọng, rồi bỗng dừng bước, nắm chặt tay Bạc Tô khiến cô cũng phải dừng lại, nhìn sâu vào mắt Bạc Tô, cười nói: "Có chị."

Ánh mắt nàng trong sáng rạng rỡ, như vẫn còn vương chút ngây thơ và mong manh thuở nhỏ.Bạc Tô bất ngờ bị nàng đánh thẳng một cú, hàng mi khẽ run lên, cầm lòng chẳng đặng cong môi, vành tai cũng nóng bừng."

Ừm, ngoài cái đó ra thì sao?"

Cô cố tỏ vẻ thản nhiên đáp lại.Khương Dư Sanh cũng chẳng bận tâm đến phản ứng có phần hờ hững của cô, lại tựa sát vào người cô, sánh bước bên nhau, cánh tay chạm nhẹ cánh tay: "Chắc là có ruy băng trang trí, cây thông Noel nhỉ."

"Ừm."

Cô đã chuẩn bị xong tất cả.Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vu vơ, từ đầu phố đi bộ phía Đông đến cuối phố phía Tây, từ chuyện trang trí cây thông Noel ra sao đến chuyện đón Giáng Sinh thế nào, rồi lại nói sang kế hoạch vài ngày tới.Cứ thế trò chuyện mãi đến khi bàn đến chuyện chờ tuyết rơi dày đủ, để có thể đắp một người tuyết ở Côn Luân Minh Hồ."

Ở nhà có sẵn đồ làm mắt với mũi không nhỉ?"

Khương Dư Sanh trầm ngâm suy nghĩ.

Đây là người tuyết đầu tiên nàng làm cùng Bạc Tô, nàng muốn đắp cho thật xinh.Bạc Tô nói: "Có cà rốt."

"Được đấy.

Còn mắt thì..."

Khương Dư Sanh nghĩ một lúc rồi hỏi: "Xà phòng thủ công lần trước còn dùng không?"

Năm ngoái, trước khi rời khỏi Côn Luân Minh Hồ, nàng đã giấu lại rất nhiều điều bất ngờ nhỏ cho Bạc Tô, nào là nước hoa tự pha chế, móc khóa và đồ trang trí nhỏ tự làm, còn có cả xà phòng thủ công với đủ màu sắc và hình dáng khác nhau.Đó là niềm mong đợi và an ủi hiếm hoi trong cuộc sống của Bạc Tô suốt quãng thời gian dài đằng đẵng và đầy giày vò sau đó.Bạc Tô không nỡ.Cô không trả lời thẳng câu hỏi của Khương Dư Sanh, chỉ nói: "Đi siêu thị mua nho đi."

"Nho có nhỏ quá không?"

Bạc Tô cũng không có kinh nghiệm, nhưng vẫn trả lời: "Không đâu."

"Được rồi, chị nói không thì chắc chắn không nhỏ rồi."

Bạc Tô bỗng cảm thấy ngại ngùng, cầm lòng chẳng đặng khẽ bật cười.

Khương Dư Sanh thấy cô cười, đoán ra sự ngại ngùng ấy, cũng bật cười theo."

Chị ơi, chị cười mà không có chút tự tin nào cả."

Nàng nhìn thẳng vào Bạc Tô, muốn trêu cô thêm chút nữa, nhưng lời nói chưa kịp bật ra thì bỗng trượt chân, cả người ngả hẳn về phía sau.Bạc Tô tay nhanh mắt lẹ, kịp đỡ lấy nàng, nhưng ngay sau đó đã thấy mặt nàng hiện rõ vẻ đau đớn."

Sao vậy?"

Cô lo lắng, đôi mày nhíu lại như một ngọn núi nhỏ.Khương Dư Sanh đứng vững lại, hít một hơi nhẹ, thành thật nói: "Chân hơi đau chút."

"Bị trật rồi à?"

Bạc Tô vừa nói vừa định quỳ xuống.Khương Dư Sanh vội giữ cô lại, ngăn không cho cô quỳ xuống: "Không sao đâu, chỉ hơi đau một chút thôi, nghỉ một lúc là sẽ đỡ thôi."

Thật ra là do giày mới làm đau chân.Sau khi đến Bắc Thành, tất cả quần áo nàng mặc đều là do Bạc Tô chuẩn bị cho từ lúc nào không hay.Hai phần ba diện tích trong phòng thay đồ của phòng ngủ chính đều là những bộ quần áo, giày dép và phụ kiện mới mà Bạc Tô đã mua cho nàng.Khương Dư Sanh vừa cảm động vừa thấy ấm lòng.Giày mới làm đau chân là do kiểu dáng giày không hợp, chứ không phải do cỡ số.

Nàng chỉ phát hiện ra sau khi đi lâu, vì không muốn làm mất hứng của Bạc Tô nên lúc nãy mới không nói.Thật ra chỉ đau một chút, không đáng kể.

Nhưng lần này suýt ngã, chắc là bị trầy xước ngoài da, đau đến mức không kịp đề phòng nên mới không giấu được.Bạc Tô không thể cãi lại nàng, đành giữ im lặng vài giây rồi nhượng bộ: "Để chị cõng em, đến chỗ gần ngã tư trước kia có thể bắt taxi."

Khương Dư Sanh nhìn dòng người tấp nập phía sau cô, do dự hỏi: "Ở đây sao?"

"Ừm."

Bạc Tô mím nhẹ môi, trong đôi mắt đen hiện rõ sự kiên quyết đầy đáng tin.Có vẻ nhận ra giọng mình có phần hơi cứng rắn, cô cúi xuống, ngoảnh đầu lại, ánh mắt dịu dàng hơn, thêm vào một câu: "Được không em?"

Lời dỗ dành rất vụng về.Nhưng so với những lần thúc giục "Lên đi, nhanh lên" cách đây nhiều năm, lần này có vẻ giống dỗ dành trẻ con hơn nhiều.Sóng mắt Khương Dư Sanh chuyển động, sau hai giây, nàng không từ chối nữa, khẽ dựa vào người Bạc Tô."

Chị ơi, có thể em hơi nặng rồi đó."

Nàng vòng tay ôm lấy cổ Bạc Tô, nhẹ nhàng nói.Bạc Tô không nói gì, chỉ vững vàng đỡ lấy nàng và đứng dậy.Tuyết rơi phủ kín đầu tóc và người họ, xung quanh là ánh đèn lung linh, người qua kẻ lại, những ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía họ.

Thế nhưng họ như một thế giới riêng biệt, xuyên qua dòng chảy thời gian, bước đi đầy kiên định, không thể tách rời nhau."

Bạc Tô."

Khương Dư Sanh gọi cô."

Ơi?"

Khương Dư Sanh im lặng khá lâu, rồi không nói gì thêm, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy cổ cô, cười khẽ qua hơi thở.Vậy nên Bạc Tô cũng không hỏi lại, chỉ cười cùng nàng, cõng nàng, từng bước từng bước vững vàng kiên định tiến về phía trước.Giống như nhiều năm trước.Tuyết rơi lất phất."

So I won't ask for anything(Vậy nên em sẽ không ước gì nữa)/No shiny toys or fancy things(Không cần đồ chơi lấp lánh hay món quà sang trọng)/'Cause l've got everything I need(Bởi vì em đã sở hữu điều em mơ ước)......"

Khương Dư Sanh nhẹ nhàng ngân nga.Dưới chân họ là những dấu chân trên tuyết dài vô ngần, dài đến mức chẳng ai có thể nghi ngờ rằng cả mùa đông cuộc đời đã được họ cùng nhau vượt qua.[Hết]— Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
 
Back
Top